Cập nhật mới

Dịch Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 770


Chương 770

Anh chàng này, chắc không phải giỡn mình thật chứ?

“Này, cô gái, rốt cuộc cô có biết chữa không?”

Những người xung quanh nghi ngờ.

“Đừng bốc phét đấy nhé?”

“Trong xinh đẹp như vậy, làm việc gì không tốt, lại đi học bốc phét theo người ta!”

Tiền Hân Đồng nghiêm mặt, trừng đôi mắt, nói: “Vội cái gì, khám bệnh chẳng phải là quan sát, ngửi và hỏi triệu chứng sao!”

Nhưng cô ta thực sự không có cách gì, trong lòng hơi sốt ruột, chỉ đành dày mặt đứng ở đó.

Yukio Takada vẫn đang chuyên tâm bôi thuốc, một nửa cánh tay phải của gã chốc đầu đã được bôi đầy thuốc cao.

Làn da được bôi đầy thuốc cao trông có vẻ đã đỡ hơn, dễ chịu hơn nhiều.

Tiền Hân Đồng dứt khoát đi đến bên cạnh Yukio Takada, ghé sát nhìn ông ta bôi thuốc.

Yukio Takada cũng mặc kệ cô ta, chỉ chuyên tâm làm công việc của mình.

Tiền Hân Đồng hỏi: “Ông Điền, thuốc cao này của ông lấy từ đâu ra?”

“Thuốc cao của tôi…”, trên mặt Yukio Takada còn lộ ra vẻ đắc ý, bỗng cảm thấy không đúng: “Tại sao gọi là lấy ở đâu ra? Đây là phương thuốc bí truyền của tông môn chúng tôi! Còn nữa, cô không được gọi bừa, tôi không phải ông Điền gì”.

“Ấy, chẳng phải ông họ Điền sao?”

“Tôi họ Yukio”.

“Ồ, vậy nhất định là bố ông họ Điền, mẹ ông họ Cao rồi”.

Tiền Hân Đồng bắt đầu quấy nhiễu.

Yukio Takada tức đến thổi râu trợn mắt: “Không phải, mẹ tôi không phải họ Điền, ở Đông Doanh, phụ nữ xuất giá thì theo họ chồng, nhà chúng tôi đều họ Yukio”.

Tiền Hân Đồng cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “A? Mẹ ông còn không có cả họ, đáng thương vậy sao? Bố của ông là Cao Điền, mẹ ông là Cao Điền, ông cũng là Cao Điền, chẳng phải là tam cao ư? Chỗ chúng tôi có lão trung y rất lợi hại, chuyên trị tam cao, ông muốn thử không?”

“A!”, Yukio Takada không chịu nổi, hét lớn: “Cô không chữa bệnh, đến chỗ tôi lôi thôi lắm lời làm gì?”

“Người ta quan tâm ông mà!”

“Tôi không cần cô quan tâm!”

“Ấy, đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết người có lòng tốt!”

Tiền Hân Đồng thở dài một hơi, vẻ mặt hận sắt không thành thép.

Yukio Takada vụt một cái đứng lên, trong lòng bốc hỏa, vẻ mặt xám thành gan heo.

Lúc này Tiền Hân Đồng chỉ mong ông ta ra tay.

Chỉ cần Yuki ra tay, thì cô ta có thể rút khỏi cuộc thi một cách nghiễm nhiên, có về chuyện đánh nhau, đã có ông cả Tiền Khôn và hòa thượng Vô Hoa ở đây, huống hồ còn có Lý Dục Thần trông có vẻ đạo mạo tử tế, nhưng rất biết trêu người đó.

Nghĩ đến đây, Tiền Hân Đồng lại nhìn Lý Dục Thần một cái. Nhìn vẻ cười như không cười của Lý Dục Thần, cô ta tức không chịu nổi.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 771


Chương 771

Nhưng vượt ngoài dự liệu của cô ta, Yukio Takada nhanh chóng bình tĩnh lại, cười lạnh lùng nói: “Cô muốn chọc giận tôi, để tôi phạm quy phải không? Cô vốn không biết chữa bệnh! Hoa Hạ các người, không ai có thể chiến đấu! Các người thua chắc rồi!”

Nói xong, ông ta lại khom lưng, tiếp tục tỉ mỉ bôi thuốc cao lên cánh tay của gã chốc đầu.

Lần này, Tiền Hân Đồng sốt ruột thực sự.

Những người đứng xem cũng lo lắng thay cô ta.

Thực ra từ ban đầu, phần lớn mọi người đều nghĩ Tiền Hân Đồng không được, chỉ là cảm xúc dâng lên, hy vọng người trong nước có thể đánh bại người Đông Doanh này.

Bây giờ thấy Tiền Hân Đồng đứng ở đó chẳng làm gì hết, còn Yukio Takada lại nghiêm túc chuyên tâm, trong lòng mọi người càng chắc chắn Tiền Hân Đồng sẽ thua.

“Xong rồi xong rồi, y thuật Hoa Hạ sắp thua y đạo Đông Doanh rồi!”

“Nói láo, vội cái gì, cô gái đó còn chưa bắt đầu cơ!”

“Anh còn không nhìn ra sao, cô ta vốn không biết chữa bệnh, là đang gây chuyện”.

“Chỉ là một cô gái thôi, ông Hồ còn chưa ra tay”.

“Vừa nãy ông Hồ đã nói rồi, cô gái này có thể đại diện cho Đồng Khánh Đường. Trận này thua rồi, Đồng Khánh Đường sẽ phải gỡ biển, đổi thành Bệnh Phu Đường, cho dù sau này có thể thắng, thì còn có ý nghĩa gì?”

“Đúng thế, ông Hồ không nên cử một cô gái ra xuất hiện, quá khinh địch rồi”.

“Các người còn không hiểu sao?”, trong đám đông có phụ nữ nói: “Ông Hồ vốn không nắm chắc phần thắng, cử cô gái ra xuất chiến, chỉ là để không quá có khó coi thôi”.

Mọi người đều cảm thấy lời này có lý, đều hùa theo, đến nỗi bỏ qua khẩu âm của người phụ nữ lên tiếng nói này hơi kỳ lạ.

Trong lòng Tiền Hân Đồng rất nóng ruột, nhưng không thể hiện ra mặt.

Cô ta còn đang nghĩ cách, nghĩ cách quấy nhiễu đeo bám, phải khuấy đảo làm loạn lên mới được, nếu không, hôm nay không chỉ cô ta mất mặt, mà cả Hoa Hạ đều mất mặt.

“Này, ông Cao, ông thực sự không suy nghĩ mua chút thiên ma câu đằng à? Tôi giảm cho ông hai mươi phần trăm”.

Yukio không quan tâm đ ến cô ta, mà chuyên tâm bôi thuốc.

Một lúc sau, cả cnsh tay của gã chốc đầu đã được bôi đầy thuốc cao.

Sau đó, Yukio dùng ngón tay chỉ vào huyệt vị cánh tay của gã chốc đầu truyền chân khí, giúp dược lực của thuốc cao lan ra.

Rất nhanh, thuốc cao vốn ẩm ướt liền khô lại, giống như bọc một lớp da bột màu trắng xám.

Yukio dừng lại, vẻ mặt đắc ý, nói: “Qua một tiếng nữa, tôi lột lớp cao, các người có thể nhìn thấy một cánh tay lành lặn. Tôi thắng chắc rồi!”

Hồ Sư Ước mặt sầm như nước.

Nếu chô ông ta thời gian mấy ngày, ông ta cũng có thể phối ra thuốc cao đặc hiệu chữa trị bệnh này, nhưng muốn có hiệu quả trong thời gian ngắn như vậy, vô cùng khó, dù sao da thịt gân cốt con người cần thời gian hồi phục.

Nếu muốn thắng, thì chỉ có một môn châm pháp du hồn trong Âm Dương Thập Tam Châm, có lẽ có thể thử. Dùng châm du hồn, phối hợp thuốc cao tổ truyền của nhà họ Hồ, hiệu quả cũng không kém với thuốc cao của người Đông Doanh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 772


Chương 772

Chỉ là châm du hồn có yêu cầu rất cao với người thi triển châm, không những phải y thuật cao siêu, còn phải có hồn lực cường mạnh hỗ trợ.

Nếu hồn lực không dủ, người thi triển châm sẽ hao cạn khí huyết, tinh thần khô mòn, cuối cùng hồn phách tiêu tan.

Cho nên mới gọi là châm du hồn.

Những người Đông Doanh này, đã tốn hết tâm cơ thiết kế ra trận cược này, tìm một người bệnh như vậy, sợ rằng không chỉ là vì tranh danh tiếng y đạo, mà muốn dẫn dụ Hồ Sư Ước sử dụng châm du hồn.

Hồ Sư Ước cũng vừa học được toàn bộ Thập Tam Châm, với năng lực tu vi hiện giờ của ông ta, muốn thi triển châm pháp này, vô cùng khó khăn, nếu cố cưỡng thi triển, cuối cùng chắc chắn hồn phách tiêu tan.

Vì danh tiếng Hoa Hạ, ông ta quyết định, liều thôi!

Không thể nào thua người Đông Doanh!

“Cô Tiền, cô lui đi, để tôi thử”.

Hồ Sư Ước tiến lên một bước, cả người tràn đầy chính nghĩa, sẵn sàng hy sinh.

“Ông Hồ sắp ra tay rồi!”

“Cuối cùng ông Hồ cũng ra tay rồi, người Đông Doanh thua chắc rồi!”

“Vậy cũng chưa chắc, tên tam cao đó nói một tiếng nữa sẽ lành lặn, bên này còn chưa bắt đầu chữa cơ!”

“Ấy, đều trách cô gái đó gây chuyện làm loạn, làm lỡ việc lớn!”

“Đúng thế, cô gái này ở đâu ra, không hiểu chuyện như vậy!”

“Các người đừng ồn ào nữa, xem ông Hồ chữa thế nào đi”.

Mọi người đều kích động, đợi Hồ Sư Ước ra tay.

Yukio Takada cười lạnh lùng nói: “Người Hoa Hạ các người nói lời không giữ lời sao? Tuyển thủ cuộc thi cũng có thể thay tùy tiện? Nhưng thôi vậy, tôi rất rộng lượng, ông muốn đến thì đến đi, để tôi thấy châm pháp của nhà họ Hồ các ông”.

Hồ Sư Ước cười lạnh lùng một tiếng, mục tiêu của ông ta quả nhiên là Thập Tam Châm!

Ông ta đang định lên, bỗng nghe Lý Dục Thần mở miệng nói:

“Ông Hồ, loại bệnh nhỏ này, đâu đáng để đích thân ông ra tay, cô Tiền đã chủ động xin thi, chắc chắn cô ta có cách, ông nên cho người trẻ có cơ hội mà”.

Hồ Sư Ước hơi ngẩn người, nhưng người lên tiêng là Lý Dục Thần, trong lòng ông ta cũng yên tâm, cười nói: “Cậu Lý nói đúng, tôi nên cho thanh niên cơ hội, Hân Đồng, vậy thì cô làm đi”.

Tiền Hân Đồng thộn mặt.

Tôi làm?

Tôi lấy gì để làm đây?

Hồ Sư Ước không ra tay, những người xung quanh khó tránh thất vọng.

Nhưng đồng thời cũng đầy hiếu kỳ, chẳng lẽ cô gái này chữa được thật sao?

Vẻ mặt Yukio Takada biến sắc nói: “Hồ Sư Ước, ông thà thua trận đấu, cũng không chịu ra tay thật ư?”

Hồ Sư Ước không có lòng tin với Tiền Hân Đồng, nhưng tràn đầy niềm tin với Lý Dục Thần.

“Tôi không cần ra tay, ông cũng không thắng nổi”.

Yukio Takada hừ mạnh một cái từ trong mũi, nói: “Vậy thì đợi xem đi”.

Tiền Hân Đồng đứng ở đó, không biết phải làm gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 773


Chương 773

Sau đây phải làm thế nào?

Lại sắp qua nửa tiếng, qua hơn nữa tiếng nữa, họ bóc lột lớp thuốc cao, thì thắng thua sẽ rõ.

Cô ta lén nhìn trộm sang Lý Dục Thần, trong lòng vừa mong đợi, lại vừa hận.

Vốn nghĩ Lý Dục Thần sẽ chỉ điểm chút gì đó, lại phát hiện Lý Dục Thần vẫn bày dáng vẻ ung dung bình thản, dường như không liên quan đến anh, lại như có ý xấu, muốn xem trò cười của cô ta.

Cuối cùng cô cả Tiền oai phong cả Tiền Đường cũng hoang mang.

Lý Dục Thần! Xem lúc về tôi xử lý anh thế nào!

Nhưng cô ta nghĩ đến ngượng ngùng tối qua bị người ta ném ra ngoài cửa sổ, trong lòng lại khổ sở.

Hình như thực sự không có năng lực xử lý người ta!

Trong tích tắc, thậm chí Tiền Hân Đồng nổi lên ý nghĩ đến chùa Thiên Chúc xuất gia, ngay cả pháp hiệu cô ta cũng đã nghĩ xong, Hoa hòa thượng đổi thành Vô Hoa, cô ta gọi là Vô Tiền.

“Cô gái, cô mau lên đi!”, người xung quanh sốt ruột.

“Trời ơi, tôi sốt ruột chết mất, đứa con của lão họ Vương bên cạnh cũng sắp ra đời rồi, cô còn lề mề ở bên ngoài!”

“Rốt cuộc cô có biết chữa không?”

“Ai nói tôi không biết!”, Tiền Hân Đồng cố chấp, cũng liều mạng.

Tóm lại nếu thua, thì Đồng Khánh Đường và Hoa Hạ sẽ mất mặt, để ông cả Tiền Khôn và Hồ Sư Ước tìm Lý Dục Thần tính sổ.

Cô ta đi đến bên cạnh gã chốc đầu, cau chặt mày, bất chấp, giơ cánh tay mụn rữa lên, giả bộ quan sát.

Cô ta cả nhà Tiền là chuyên gia thơ ca sách vở, từ nhỏ cũng coi như đọc rất nhiều sách, tuy không chuyên học y, nhưng cũng từng đọc “Hoàng Đế Nội Kinh” và “Tứ Thánh Tâm Nguồn”, biết một vài thuốc và phương thuốc thường dùng.

Tiền Hân Đồng tìm hết ruột gan, định nghĩ ra một phương thuốc, nhưng thực sự không nghĩ ra nổi, dứt khoát không nghĩ nữa, nói: “Này, mang gừng ra đây cho tôi!”

Nhân viên của Đồng Khánh Đường lập tức đi lấy một miếng gừng lớn.

Tiền Hân Đồng cũng bất chấp, bẻ miếng gừng, tiết ra nước gừng, bắt đầu chà xát lên cánh tay của gã chốc đầu.

Cô ta đang bực tức, chà xát rất mạnh, miếng gừng lại cay nóng, gã chốc đầu đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Yukio Takada đầu tiên ngẩn người, nhìn hồi lâu cười nói: “Đây cũng tính là y thuật? Ha ha ha…”

Những người bên cạnh cũng thộn mặt.

Không ai chú ý thấy, ngón tay Lý Dục Thần khẽ động đậy, bảy điểm hào quang bay ra, đâm vào cánh tay của gã chốc đầu.

Hồ Sư Ước biết dùng châm du hồn, đương nhiên anh cũng biết.

Từ sau khi trải qua lôi kiếp, bước vào cánh cửa tiên thiên, có thể ngự kiếm thực sự, anh điều khiển châm ngũ hành cũng càng tinh vi hơn, càng có thể điều khiển từ xa, khiến châm ngũ hành tự do đi lại trong cơ thể gã chốc đầu.

Bảy cây châm bay vào cánh tay của gã chốc đầu, không một ai biết, ngay cả Tiền Khôn bên cạnh Lý Dục Thần và Tiền Hân Đồng đang chà xát gừng cho gã chốc đầu cũng không phát hiện ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 774


Chương 774

Tiền Hân Đồng vừa chà thật mạnh, trong lòng vừa mắng: Lý Dục Thần đáng chết! Cho anh hại tôi này! Cho anh ném tôi ra ngoài cửa sổ này! Cho anh…

Cô ta trút lên tức giận lên cánh tay của gã chốc đầu, dường như chà mạnh như vậy, thì có thể lột một lớp đa của Lý Dục Thần vậy.

Nhưng chà mãi chà mãi, cô ta bỗng phát hiện không đúng.

Nhọt mưng mủ của cánh tay dần dần đỡ dần.

Có vài chỗ cô ta chà đặc biệt nhiều và mạnh lại đã mất mả mụn nhọt, làn da đỏ hồng, dần có xu thế liền lại.

Tiền Hân Đồng trừng mở to mắt, không thể tin nổi nhìn cảnh này.

Gừng có tác dụng thật ư?

Trời ơi! Mình đúng là thiên tài!

Cô ta vui mừng trong lòng, cũng không mắng nữa, mà càng chà xát mạnh hơn nữa.

Cánh tay của gã chốc đầu đã có thay đổi rõ rệt, đương nhiên những người khác cũng nhìn ra.

Sắc mặt mọi người mỗi người một vẻ, có người kinh ngạc, có người ngạc nhiên, có người vui mừng…

Còn sắc mặt của Yukio Takada lại trở nên khó coi.

“Làm sao có thể?”

Ông ta không thể tin nhìn cô gái trước mặt ở đó chà sát gừng thật mạnh.

Ngay cả bản thân gã chốc đầu cũng ngẩn người.

Người phụ nữ trong đám đông dường như phát hiện điều gì, nhìn về hướng Lý Dục Thần một cái, nhưng ánh mắt lướt qua Lý Dục Thần, và dừng lại trên người Tiền Khôn và Hồ Sư Ước.

Cuối cùng cũng chỉ hơi nghi hoặc, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt.

Tiền Hân Đồng đã hơi toát mồ hôi.

Rất nhanh, cả cánh tay của gã chốc đầu bị chà sạch sẽ.

Mụn nhọt biến mất, chỉ còn lại làn da mới đỏ hồng.

Tiền Hân Đồng đặt miếng gừng còn lại, lau mồ hôi trên trán, đắc ý nhìn kiệt tác của mình.

Qua mười phút sau, làn da trên cánh tay của gã chốc đầu bắt đầu hồi phục màu sắc bình thường, hơi non, nhưng đã không thấy bất thường.

Tiền Hân Đồng vui vẻ vỗ cánh tay nói: “Tôi xong rồi, sau đây xem ông đấy, ông Cao!”

Yukio Takada đỏ bừng mặt, chưa hết thời gian, bây giờ lột lớp cao thuốc, hiệu quả chắc chắn không tốt như vậy, nhưng nếu không lột ra, ông ta sẽ thua.

“Mau lột đi!”

“Không dám lột thì ông nhận thua đi!”

“Mau nhận thua đi, đồ quỷ!”

“Ma bệnh Đông Doanh!”

Mọi người bắt đầu kích động, cả nửa ngày, mọi người đã nén chịu lắm rồi.

Yukio nắm chặt nắm đấm, hạ quyết tâm, chuẩn bị liều một phen.

Ông ta bắt đầu từ cổ tay của gã chốc đầu, từ từ lột cao thuốc đã khô, giống như một lớp giấy dầu, tách ra khỏi cánh tay của gã chốc đầu.

Vù!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 775


Chương 775

Mọi người kinh hãi kêu lên.

Mụn nhọn trên cánh tay của gã chốc đầu không những không khỏi, ngược lại còn thối rữa mưng mủ kinh khủng hơn, dường như cả cánh tay đều lở loét hết.

Yukio ngẩn người.

“Không thể nào!”, ông ta kêu lên: “Tuyệt đối không thể nào! Thuốc cao này được đặc chế chuyên chữa bệnh này, chúng tôi đã thử nghiệm rất nhiều lần, đều thành công, lần này làm sao có thể thất bại!”

“Ấy, chẳng phải vừa nãy ông nói là phương thuốc bí truyền của tông môn các ông để lại sao? Sao lại biến thành thuốc đặc chế dành riêng cho bệnh này?”, Tiền Hân Đồng lập tức bắt được vấn đề trong lời nói của ông ta: “Ông Cao, ông không thật thà rồi!”

Cuối cùng mọi người cũng hiểu ra, là người Đông Doanh đã lên kế hoạch sẵn.

“Xí, tôi còn tưởng có bản lĩnh thật cơ đấy, thì ra là màn kịch được dựng sẵn, muốn phá hoại biển hiệu Đồng Khánh Đường!”

“Lần này vả mặt rồi phải không! Ha ha ha…”

“Tôi lại rất thích xem chó Nhật bị vả mặt”.



Yukio Takada tức giận quay người, nhìn Tiền Hân Đồng, quát lớn một tiếng: “Cô! Là cô giở trò!”

Tiền Hân Đồng bị sợ giật mình.

Nhưng cô ta không bị khí thế của cao thủ Thượng Nhẫn dọa sợ, ngược lại còn ngẩng đầu ưỡn ngực, nhướn mày lá liễu, nói: “Làm sao, thua rồi thì muốn giở thói hung hăng hả?”

Mọi người mới phát hiện, cô gái này không những xinh đẹp, mà còn rất có chí khí anh hùng.

“Ai biết lai lịch của mỹ nữ này không, thưởng nhiều tiền để xin số wechat của cô ta”.

“Oa, yêu rồi yêu rồi, tôi đã không còn hồn vía rồi!”



Đối đầu cả hồi lâu, khí thế của Yukio Takada lại yếu đi nửa phần.

“Tôi không tin có thể dùng gừng chữa khỏi bệnh này!”, ông ta nói: “Rốt cuộc cô đã giở trò gì?”

“Đây gọi là đạo lý cực kỳ đơn giản!”, Tiền Hân Đồng đắc ý: “Hoàng Đế Nội Kinh viết, người giỏi chữa bệnh chữa lông da, sau đó chữa làn da, sau đó chữa kinh mạch, sau đó chữa lục phủ…”

Mọi người đều nhìn sang cô ta với ánh mắt sùng bái.

“Oa, cô gái này, thật có trình độ!”

“Mẹ ơi, con yêu rồi!”



“Được rồi”, Tiền Hân Đồng đọc một đoạn: “Thắng thua đã rõ, có thể thực hiện lời hứa rồi chứ, ông Cao?”

Cùng với cô ta nói xong câu này, mấy bảo vệ của Đồng Khánh Đường bê một tấm biển mới cao bằng một người đến.

Thì ra vừa nãy sau khi Tiền Hân Đồng đề ra điều kiện mới, Lý Dục Thần cảm thấy thú vị, bèn lặng lẽ bảo Hồ Tu Nhất đi làm.

Hồ Tu Nhất tốn món tiền lớn, bảo thợ mộc làm ngay một tấm biển.

Vì thời gian gấp gáp, nên hơi thô một chút.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 766


Chương 766

“Đuổi người Đông Doanh ra khỏi đây!”

Cùng với sự việc bị đẩy lên đến tranh chấp thể hiện quốc gia, Hồ Sư Ước không thể không đồng ý.

“Thi đấu thế nào?”, Hồ Sư Ước hỏi nói: “Trung y khám bệnh, mỗi người một cách, ngàn người ngàn cách, trên đời không có ai giống nhau, cũng không có hai loại bệnh hoàn toàn giống nhau. Chúng ta so cao thấp thế nào?”

“Rất đơn giản!”

Yukio Takada bỗng kéo gã chốc đầu mà ông ta đưa đến, xé rách áo của hắn ta.

Đám đông kêu lên kinh hãi.

Chỉ thấy gã chốc đầu này, không những hói đầu xấu xí, trên người còn mọc đầy mụn mưng mủ, từng mảng từng mảng, có mảng đỏ tươi, có mảng tím thâm, có mảng đã hoàn toàn thối rữa.

Áo bị xé rách, trong không khí tỏa ra mùi hôi khó ngửi.

Mọi người đều che mũi liếc mắt, không dám nhìn thẳng.

“Mụn nhọt mưng mủ trên người anh ta phân bố đều trên da, hai chúng ta cũng chữa cho anh ta, lấy cánh tay làm giới hạn, tay trái hay phải tùy ông chọn, ai chữa được mụn nhọn trên cánh tay anh ta trước, thì người đó thắng”, Yukio Takada nói.

Không ai từng thấy cuộc thi đấu y thuật thần kỳ như vậy, những người vây xem không khỏi hiếu kỳ, cũng mặc kệ mắt mũi chịu được hay không, đều bắt đầu quan sát kỹ hai cánh tay của gã chốc đầu này, muốn xem cánh tay nào có nhiều mụn mưng mủ hơn.

Hồ Sư Ước cau may.

Mụn nhọt khắp toàn thân, đúng là bệnh, không phải giả.

“Thi đấu thế nào?”, Hồ Sư Ước cau mày nói: “Con người chỉ một thân thể, triệu chứng bệnh ở bề ngoài, thực chất bệnh ở bên trong, ông chữa khỏi bệnh cho anh ta rồi, đương nhiên mụn nhọt toàn thân cũng sẽ hết, đâu có kiểu chia hai cánh tay ra chữa?”

Yukio Takada cười nói: “Ông nói đúng, nhưng triệu chứng bề ngoài cũng có cách chữa bề ngoài. Loại bệnh này, phải từ trong ra ngoài, loại trừ từ gốc, cần thời gian dài. Hôm nay chúng ta thi đấu, cần phân thắng bại trong thời gian ngắn, chỉ có thể chữa bề ngoài trước. Nếu ngay của điều này cũng không làm được, ông làm sao xứng với danh hiệu thánh thủ Hạnh Lâm?”

Lý Dục Thần nhìn mụn nhọt toàn thân gã chốc đầu.

Đúng là bệnh, không phải giả.

Nhưng Yukio Takada tự tin như vậy, chắc chắn là đã chuẩn bị trước.

Có lẽ họ sớm đã nghiên cứu ra thuốc đặc hiệu.

Hồ Sư Ước trước nay chưa từng tiếp xúc với bệnh nhân này.

Ai cũng nhìn ra, cuộc thi này không công bằng!

Tiền Hân Đồng mở to con mắt, đang định đòi công bằng, bỗng nghe Lý Dục Thần thì thầm vài câu bên tai cô ta.

Tiền Hân Đồng ngẩn người, nhìn sang Lý Dục Thần, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Thấy Lý Dục Thần hình như không phải đùa, cô ta liền nở nụ cười ham chơi như trẻ con, chớp mắt, ra ý đã hiểu.

Sau đó đứng ra nói:

“Này, bệnh đơn giản thế này, đâu cần ông Hồ ra tay, để tôi thi với ông!”

Lời của Tiền Hân Đồng dấy lên làn sóng lớn.

Tất cả mọi người đều nhìn sang Tiền Hân Đồng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 767


Chương 767

“Ấy, cô gái này là ai? Trông rất xinh đẹp!”

“Có lẽ là đồ đệ của ông Hồ”.

“Trẻ như vậy đã làm bác sĩ rồi ư?”

“Liệu có phải là y tá không?”

“Vãi, y tá của Đồng Khánh Đường còn đẹp hơn cả y tá của Đông Doanh!”



Tiền Khôn trừng mắt nhìn Tiền Hân Đồng một cái, nói: “Chuyện người lớn, cháu góp vui cái gì hả?”

Tiền Hân Đồng quay đầu nhìn Lý Dục Thần một cái, sau đó cười gian xảo với Tiền Khôn, nói: “Ông nội, cái gì mà gọi là góp vui? Đám người này đến gây chuyện, ông Hồ có thân phận thế nào, là thánh thủ Quốc Y đó, so y thuật với tiểu quỷ, cũng thật mất thân phận quá. Hơn nữa, bệnh nhỏ này, đâu có cần ông Hồ ra tay, tìm bất kỳ người Hoa Hạ nào, cũng đều có thể chữa được. Ví dụ như cháu đây!”

Cô ta nói xong, thì đã đi ra, đứng trước mặt Yukio Takada.

Tiền Khôn muốn kéo cô ta lại mà không kịp, chỉ đành kệ cô ta.

Tóm lại ông ta cũng nhìn ra, Yukio Takada đã có chuẩn bị, sợ rằng ông Hồ cũng rất khó thắng. Thà như vậy, chi bằng để cháu gái ra làm loạn, thua cũng không mất mặt.

Trong lòng Hồ Sư Ước vô cùng mâu thuẫn.

Mụn nhọt trên người gã chốc đầu chắc chắn chữa được, nếu cho ông ta thời gian một tuần, ông ta nắm chắc chữa được cho hắn ta.

Nhưng nếu trong vòng một ngày làm tiêu hết mụn nhọt trên cánh tay hắn ta, còn phải cố hết khả năng làm làn da lành lặn trở lại, dường như là việc không thể nào.

Hồ Sư Ước cũng biết trong tay Yukio có thuốc đặc hiệu, nhưng đám đông lại không nghĩ như vậy, nhà họ Hộ ông chẳng phải cũng có thuốc chữa thương và thuốc cao chữa viêm da tổ truyền sao?

Ông ta vốn nhờ Lý Dục Thần, có lẽ sẽ có kỳ chiêu, nhưng thấy Lý Dục Thần vẫn đứng yên, thì nghĩ Lý Dục Thần cũng chẳng có cách nào.

Bây giờ Tiền Hân Đồng đứng ra, để cô ta làm náo loạn một trận, cũng là cách hay, ít nhất có thể thăm dò đối phương trước.

Chỉ là như vậy khó tránh làm tổn hại danh tiếng của nhà họ Tiền, truyền ra ngoài không dễ nghe.

Yukio Takada nhìn Tiền Hân Đồng, nói: “Cô gái, chúng tôi thi đấu y thuật thật, không phải trò đùa”.

“Ai đùa với ông?”, Tiền Hân Đồng trừng mắt: “Loại bệnh nhỏ này, đâu cần đến ông Hồ chữa. Tôi cược với ông, ông dám không?”

“Hừ!”, Yukio Takada lạnh lùng hừ một tiếng: “Cô không thể đại diện cho Đồng Khánh Đường, tại sao tôi phải cược với cô?”

Khi Hồ Sư Ước đang định nói cô ta có thể đại diện cho Đồng Khánh Đường, thì Tiền Hân Đồng đã đáp lại:

“Thế ông có thể đại diện cho cả Đông Doanh không? Nếu ông không thể đại diện, tại sao bảo ông Hồ cược với ông?”

“Cô!”

Yukio Takada nhất thời nghẹn lời.

Đương nhiên ông ta không thể đại diện cho Đông Doanh, ai có thể đại diện cho cả Đông Doanh chứ? Cho dù tông chủ của Thiên Nhẫn Tông đến, cũng không dám nói như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 768


Chương 768

“Tôi không thể đại diện cho Đông Doanh, nhưng tôi có thể đại diện cho y đạo Đông Doanh, đến khiêu chiến với y thuật Hoa Hạ”.

“Ồ…”, Tiền Hân Đồng gật đầu: “Nói như vậy, ông là người có lợi hại nhất trong y thuật Đông Doanh?”

“Tôi…”

Yukio Takada lại nghẹn lời, Đông Doanh cũng có dòng thánh y, thế lực không nhỏ hơn Thiên Nhẫn Tông, nếu lời này truyền ra ngoài, sợ là sẽ khiến họ bất mãn, gây rắc rối cho tông môn.

Cô bé này, thực sự khó nhằn!

“Hồ Sư Ước!”, Yukio Takada nhìn sang Hồ Sư Ước: “Bản thân ông không dám đấu với tôi, dùng một cô bé đến làm bia đỡ đạn phải không?”

Hồ Sư Ước đã quyết định, bèn nói: “Cô bé này không được sao, sợ rằng ông còn không đấu lại với cô bé này đấy”.

“Ông…”, Yukio Takada nổi giận: “Được, để cô ta đấu cũng được, nhưng không được thay đổi cá cược, kim châm và châm pháp của nhà họ Hồ ông, đều thuốc về tôi”.

Hồ Sư Ước tỏ ra do dự, Tiền Hân Đồng đã đồng ý, nói: “Được!”

“Hân Đồng!”, Tiền Khôn quát nói: “Góp vui chơi thì thôi, sao lại hứa bừa bãi!”

Tiền Hân Đồng nói: “Ông nội, ông yên tâm đi, cháu chắc chắn sẽ thắng”.

Tiền Khôn ngạc nhiên, bỗng nghĩ đến điều gì, nhìn sang Lý Dục Thần bên cạnh, phát hiện Lý Dục Thần cười như không cười, liền hiểu ra.

Trừng mắt với Tiền Hân Đồng một cái, nói: “Chú ý chừng mực”, rồi không quản cô ta nữa.

Yukio Takada vui mừng: “Lời này thật chứ?”

Tiền Hân Đồng nói: “Đương nhiên là thật. Nhưng tôi cũng có điều kiện”.

“Điều kiện gì?”

“Chúng tôi thua thì phải bỏ châm pháp ra, ông thua thì lại rạch bụng tự vẫn. Ông rạch bụng tự vẫn có lợi gì cho chúng tôi? Cả bụng shit chảy ra, chúng tôi còn phải dọn vệ sinh”.

Những người vây xem ồ lên cười lớn.

Yukio Takada bị Tiền Hân Đồn làm cho tím mặt, mà không thể phản bác, tức bừng bừng hỏi: “Vậy cô muốn gì?”

“Xí, đồ của Đông Doanh các người, bà cô đây không thèm!”, Tiền Hân Đồng nói: “Rất đơn giản, nếu ông thua, thì ông bỏ chữ ‘Đường’ trên tấm biển đi, thêm hai chữ Đông Doanh, rồi ông cõng nó, ra đường lớn bên ngoài, chạy vòng quanh Đồng Khánh Đường ba vòng”.

Sắc mặt Yukio Takada đã không chỉ là khó coi nữa.

Cõng tấm biển “Bệnh phu Đông Doanh” chạy ba vòng, thì không chỉ một mình ông ta mất mặt.

Nếu truyền ra ngoài, cả Thiên Nhẫn Tông đều bị các tông môn khác của Đông Doanh cười thối mũi.

Nhưng ông ta thực sự không nghĩ ra cô gái này có khả năng thắng cuộc thi thế nào.

Nếu sẽ không thua, thì đồng ý thì có quan hệ gì?

Yukio Takada do dự, ánh mắt lóe lên, nhìn xung quanh.

Trong đám đông vây quanh, một người phụ nữ trung niên bốn mươi năm mươi tuổi khẽ gật đầu với ông ta.

Cảnh này, đã bị Lý Dục Thần nhìn thấy.

Yukio Takada dường như có được thần dụ, lập tức tràn đầy tự tin, nói: “Được, cô gái, tôi đồng ý với cô”.

“Được, nói lời giữ lời”, Tiền Hân Đồng nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 769


Chương 769

Trong những người xung quanh có người tốt bụng nhắc nhở nói: “Cô gái, cô đừng bị ông ta lừa, lời của kẻ này không đáng tin, ông ta thua mà không thừa nhận thì làm thế nào?”

Tiền Hân Đồng cười nói: “Không sao, chỗ chúng tôi có camera giám sát, có ghi âm, nếu ông ta không nhận, thì sẽ phát video cho toàn thế giới, để người trong toàn thế giới đều biết họ vô liêm sỉ, không đáng tin thế nào!”

Lý Dục Thần cũng phải mỉm cười.

Những lời này không phải là anh dạy Tiền Hân Đồng, hoàn toàn là bản thân Tiền Hân Đồng diễn thêm vào.

Anh chỉ bảo Tiền Hân Đồng xuất chiến thay Hồ Sư Ước, anh sẽ âm thầm giúp cô ta.

Không ngờ, Tiền Hân Đồng còn nghĩ ra chiêu này.

Cõng tấm biển “Ma bệnh Đông Doanh chạy quanh Đồng Khánh Đường ba vòng, việc này còn khó chịu hơn bảo Yukio Takada rạch bụng đấy?

Nhưng giống như Tiền Hân Đồng nói, Yukio đã không còn lựa chọn nữa, có Lý Dục Thần ở đây, ông ta muốn không nhận cũng không được.

Đương nhiên, lúc này, ở hiện trường có mấy người tin Tiền Hân Đồng có thể thắng chứ.

Sau khi hai bên đồng ý, cuộc thi chính thức bắt đầu.

Yukio Takada nhường Tiền Hân Đồng chọn cánh tay nào trước.

Tiền Hân Đồng lại gần gã chốc đầu nhìn một cái, rồi bóp chặt mũi.

Mùi này thực sự quá khó ngửi.

Lọt vào mắt chỉ toàn mụn nhọt, những chỗ loét ra còn có nước mủ, cả cánh tay gần như không có chỗ nào lành lặn.

Tiền Hân Đồng là cô cả nhà họ Tiền, đâu từng tiếp xúc với những thứ bẩn thỉu và buồn nôn thế này.

Bây giờ không những phải nhìn, phải ngửi, mà chốc nữa còn phải sờ.

Nhìn cánh tay khiến người khác buồn nôn này, dạ dày cũng phải tiết ra nước chua, trong lòng Tiền Hân Đồng bỗng vụt lên ý nghĩ.

Xí, chắc không phải anh ta cố ý trêu mình chứ?

Nếu không tại sao anh ta không tự ra tay, mà bảo mình?

Tiền Hân Đồng quay đầu nhìn, chỉ thấy Lý Dục Thần đứng ở đó, vẻ mặt cố nhịn cười…

Tiền Hân Đồng bịt mũi chỉ bừa, chọn cánh tay bên trái của gã chốc đầu.

Yukio Takada bắt đầu chữa trị trên cánh tay phải của gã chốc đầu.

Đầu tiên ông ta lấy ra một hộp thuốc cao, bắt đầu bôi lên cánh tay của gã chốc đầu.

Yukio Takada làm rất chậm, rất tỉ mỉ.

Đương nhiên Tiền Hân Đồng không biết chữa bệnh, còn đang đợi Lý Dục Thần giúp cô ta.

Nhưng Lý Dục Thần vẫn không hành động gì, Tiền Hân Đồng chỉ đành giả bộ quan sát cánh tay trái của gã chốc đầu.

Cô ta cau mày, cổ họng dội lên buồn nôn, giơ cánh tay của gã chốc đầu lên.

Nhìn trái nhìn phải, Lý Dục Thần vẫn chưa hành động.

Tiền Hân Đồng lại quay đầu nhìn một cái, phát hiện anh chàng đó đứng yên ở đó, vẻ mặt vẫn như vậy, dường như đang nhịn cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 770


Chương 770

Anh chàng này, chắc không phải giỡn mình thật chứ?

“Này, cô gái, rốt cuộc cô có biết chữa không?”

Những người xung quanh nghi ngờ.

“Đừng bốc phét đấy nhé?”

“Trong xinh đẹp như vậy, làm việc gì không tốt, lại đi học bốc phét theo người ta!”

Tiền Hân Đồng nghiêm mặt, trừng đôi mắt, nói: “Vội cái gì, khám bệnh chẳng phải là quan sát, ngửi và hỏi triệu chứng sao!”

Nhưng cô ta thực sự không có cách gì, trong lòng hơi sốt ruột, chỉ đành dày mặt đứng ở đó.

Yukio Takada vẫn đang chuyên tâm bôi thuốc, một nửa cánh tay phải của gã chốc đầu đã được bôi đầy thuốc cao.

Làn da được bôi đầy thuốc cao trông có vẻ đã đỡ hơn, dễ chịu hơn nhiều.

Tiền Hân Đồng dứt khoát đi đến bên cạnh Yukio Takada, ghé sát nhìn ông ta bôi thuốc.

Yukio Takada cũng mặc kệ cô ta, chỉ chuyên tâm làm công việc của mình.

Tiền Hân Đồng hỏi: “Ông Điền, thuốc cao này của ông lấy từ đâu ra?”

“Thuốc cao của tôi…”, trên mặt Yukio Takada còn lộ ra vẻ đắc ý, bỗng cảm thấy không đúng: “Tại sao gọi là lấy ở đâu ra? Đây là phương thuốc bí truyền của tông môn chúng tôi! Còn nữa, cô không được gọi bừa, tôi không phải ông Điền gì”.

“Ấy, chẳng phải ông họ Điền sao?”

“Tôi họ Yukio”.

“Ồ, vậy nhất định là bố ông họ Điền, mẹ ông họ Cao rồi”.

Tiền Hân Đồng bắt đầu quấy nhiễu.

Yukio Takada tức đến thổi râu trợn mắt: “Không phải, mẹ tôi không phải họ Điền, ở Đông Doanh, phụ nữ xuất giá thì theo họ chồng, nhà chúng tôi đều họ Yukio”.

Tiền Hân Đồng cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “A? Mẹ ông còn không có cả họ, đáng thương vậy sao? Bố của ông là Cao Điền, mẹ ông là Cao Điền, ông cũng là Cao Điền, chẳng phải là tam cao ư? Chỗ chúng tôi có lão trung y rất lợi hại, chuyên trị tam cao, ông muốn thử không?”

“A!”, Yukio Takada không chịu nổi, hét lớn: “Cô không chữa bệnh, đến chỗ tôi lôi thôi lắm lời làm gì?”

“Người ta quan tâm ông mà!”

“Tôi không cần cô quan tâm!”

“Ấy, đúng là chó cắn Lã Động Tân, không biết người có lòng tốt!”

Tiền Hân Đồng thở dài một hơi, vẻ mặt hận sắt không thành thép.

Yukio Takada vụt một cái đứng lên, trong lòng bốc hỏa, vẻ mặt xám thành gan heo.

Lúc này Tiền Hân Đồng chỉ mong ông ta ra tay.

Chỉ cần Yuki ra tay, thì cô ta có thể rút khỏi cuộc thi một cách nghiễm nhiên, có về chuyện đánh nhau, đã có ông cả Tiền Khôn và hòa thượng Vô Hoa ở đây, huống hồ còn có Lý Dục Thần trông có vẻ đạo mạo tử tế, nhưng rất biết trêu người đó.

Nghĩ đến đây, Tiền Hân Đồng lại nhìn Lý Dục Thần một cái. Nhìn vẻ cười như không cười của Lý Dục Thần, cô ta tức không chịu nổi.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 771


Chương 771

Nhưng vượt ngoài dự liệu của cô ta, Yukio Takada nhanh chóng bình tĩnh lại, cười lạnh lùng nói: “Cô muốn chọc giận tôi, để tôi phạm quy phải không? Cô vốn không biết chữa bệnh! Hoa Hạ các người, không ai có thể chiến đấu! Các người thua chắc rồi!”

Nói xong, ông ta lại khom lưng, tiếp tục tỉ mỉ bôi thuốc cao lên cánh tay của gã chốc đầu.

Lần này, Tiền Hân Đồng sốt ruột thực sự.

Những người đứng xem cũng lo lắng thay cô ta.

Thực ra từ ban đầu, phần lớn mọi người đều nghĩ Tiền Hân Đồng không được, chỉ là cảm xúc dâng lên, hy vọng người trong nước có thể đánh bại người Đông Doanh này.

Bây giờ thấy Tiền Hân Đồng đứng ở đó chẳng làm gì hết, còn Yukio Takada lại nghiêm túc chuyên tâm, trong lòng mọi người càng chắc chắn Tiền Hân Đồng sẽ thua.

“Xong rồi xong rồi, y thuật Hoa Hạ sắp thua y đạo Đông Doanh rồi!”

“Nói láo, vội cái gì, cô gái đó còn chưa bắt đầu cơ!”

“Anh còn không nhìn ra sao, cô ta vốn không biết chữa bệnh, là đang gây chuyện”.

“Chỉ là một cô gái thôi, ông Hồ còn chưa ra tay”.

“Vừa nãy ông Hồ đã nói rồi, cô gái này có thể đại diện cho Đồng Khánh Đường. Trận này thua rồi, Đồng Khánh Đường sẽ phải gỡ biển, đổi thành Bệnh Phu Đường, cho dù sau này có thể thắng, thì còn có ý nghĩa gì?”

“Đúng thế, ông Hồ không nên cử một cô gái ra xuất hiện, quá khinh địch rồi”.

“Các người còn không hiểu sao?”, trong đám đông có phụ nữ nói: “Ông Hồ vốn không nắm chắc phần thắng, cử cô gái ra xuất chiến, chỉ là để không quá có khó coi thôi”.

Mọi người đều cảm thấy lời này có lý, đều hùa theo, đến nỗi bỏ qua khẩu âm của người phụ nữ lên tiếng nói này hơi kỳ lạ.

Trong lòng Tiền Hân Đồng rất nóng ruột, nhưng không thể hiện ra mặt.

Cô ta còn đang nghĩ cách, nghĩ cách quấy nhiễu đeo bám, phải khuấy đảo làm loạn lên mới được, nếu không, hôm nay không chỉ cô ta mất mặt, mà cả Hoa Hạ đều mất mặt.

“Này, ông Cao, ông thực sự không suy nghĩ mua chút thiên ma câu đằng à? Tôi giảm cho ông hai mươi phần trăm”.

Yukio không quan tâm đ ến cô ta, mà chuyên tâm bôi thuốc.

Một lúc sau, cả cnsh tay của gã chốc đầu đã được bôi đầy thuốc cao.

Sau đó, Yukio dùng ngón tay chỉ vào huyệt vị cánh tay của gã chốc đầu truyền chân khí, giúp dược lực của thuốc cao lan ra.

Rất nhanh, thuốc cao vốn ẩm ướt liền khô lại, giống như bọc một lớp da bột màu trắng xám.

Yukio dừng lại, vẻ mặt đắc ý, nói: “Qua một tiếng nữa, tôi lột lớp cao, các người có thể nhìn thấy một cánh tay lành lặn. Tôi thắng chắc rồi!”

Hồ Sư Ước mặt sầm như nước.

Nếu chô ông ta thời gian mấy ngày, ông ta cũng có thể phối ra thuốc cao đặc hiệu chữa trị bệnh này, nhưng muốn có hiệu quả trong thời gian ngắn như vậy, vô cùng khó, dù sao da thịt gân cốt con người cần thời gian hồi phục.

Nếu muốn thắng, thì chỉ có một môn châm pháp du hồn trong Âm Dương Thập Tam Châm, có lẽ có thể thử. Dùng châm du hồn, phối hợp thuốc cao tổ truyền của nhà họ Hồ, hiệu quả cũng không kém với thuốc cao của người Đông Doanh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 772


Chương 772

Chỉ là châm du hồn có yêu cầu rất cao với người thi triển châm, không những phải y thuật cao siêu, còn phải có hồn lực cường mạnh hỗ trợ.

Nếu hồn lực không dủ, người thi triển châm sẽ hao cạn khí huyết, tinh thần khô mòn, cuối cùng hồn phách tiêu tan.

Cho nên mới gọi là châm du hồn.

Những người Đông Doanh này, đã tốn hết tâm cơ thiết kế ra trận cược này, tìm một người bệnh như vậy, sợ rằng không chỉ là vì tranh danh tiếng y đạo, mà muốn dẫn dụ Hồ Sư Ước sử dụng châm du hồn.

Hồ Sư Ước cũng vừa học được toàn bộ Thập Tam Châm, với năng lực tu vi hiện giờ của ông ta, muốn thi triển châm pháp này, vô cùng khó khăn, nếu cố cưỡng thi triển, cuối cùng chắc chắn hồn phách tiêu tan.

Vì danh tiếng Hoa Hạ, ông ta quyết định, liều thôi!

Không thể nào thua người Đông Doanh!

“Cô Tiền, cô lui đi, để tôi thử”.

Hồ Sư Ước tiến lên một bước, cả người tràn đầy chính nghĩa, sẵn sàng hy sinh.

“Ông Hồ sắp ra tay rồi!”

“Cuối cùng ông Hồ cũng ra tay rồi, người Đông Doanh thua chắc rồi!”

“Vậy cũng chưa chắc, tên tam cao đó nói một tiếng nữa sẽ lành lặn, bên này còn chưa bắt đầu chữa cơ!”

“Ấy, đều trách cô gái đó gây chuyện làm loạn, làm lỡ việc lớn!”

“Đúng thế, cô gái này ở đâu ra, không hiểu chuyện như vậy!”

“Các người đừng ồn ào nữa, xem ông Hồ chữa thế nào đi”.

Mọi người đều kích động, đợi Hồ Sư Ước ra tay.

Yukio Takada cười lạnh lùng nói: “Người Hoa Hạ các người nói lời không giữ lời sao? Tuyển thủ cuộc thi cũng có thể thay tùy tiện? Nhưng thôi vậy, tôi rất rộng lượng, ông muốn đến thì đến đi, để tôi thấy châm pháp của nhà họ Hồ các ông”.

Hồ Sư Ước cười lạnh lùng một tiếng, mục tiêu của ông ta quả nhiên là Thập Tam Châm!

Ông ta đang định lên, bỗng nghe Lý Dục Thần mở miệng nói:

“Ông Hồ, loại bệnh nhỏ này, đâu đáng để đích thân ông ra tay, cô Tiền đã chủ động xin thi, chắc chắn cô ta có cách, ông nên cho người trẻ có cơ hội mà”.

Hồ Sư Ước hơi ngẩn người, nhưng người lên tiêng là Lý Dục Thần, trong lòng ông ta cũng yên tâm, cười nói: “Cậu Lý nói đúng, tôi nên cho thanh niên cơ hội, Hân Đồng, vậy thì cô làm đi”.

Tiền Hân Đồng thộn mặt.

Tôi làm?

Tôi lấy gì để làm đây?

Hồ Sư Ước không ra tay, những người xung quanh khó tránh thất vọng.

Nhưng đồng thời cũng đầy hiếu kỳ, chẳng lẽ cô gái này chữa được thật sao?

Vẻ mặt Yukio Takada biến sắc nói: “Hồ Sư Ước, ông thà thua trận đấu, cũng không chịu ra tay thật ư?”

Hồ Sư Ước không có lòng tin với Tiền Hân Đồng, nhưng tràn đầy niềm tin với Lý Dục Thần.

“Tôi không cần ra tay, ông cũng không thắng nổi”.

Yukio Takada hừ mạnh một cái từ trong mũi, nói: “Vậy thì đợi xem đi”.

Tiền Hân Đồng đứng ở đó, không biết phải làm gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 773


Chương 773

Sau đây phải làm thế nào?

Lại sắp qua nửa tiếng, qua hơn nữa tiếng nữa, họ bóc lột lớp thuốc cao, thì thắng thua sẽ rõ.

Cô ta lén nhìn trộm sang Lý Dục Thần, trong lòng vừa mong đợi, lại vừa hận.

Vốn nghĩ Lý Dục Thần sẽ chỉ điểm chút gì đó, lại phát hiện Lý Dục Thần vẫn bày dáng vẻ ung dung bình thản, dường như không liên quan đến anh, lại như có ý xấu, muốn xem trò cười của cô ta.

Cuối cùng cô cả Tiền oai phong cả Tiền Đường cũng hoang mang.

Lý Dục Thần! Xem lúc về tôi xử lý anh thế nào!

Nhưng cô ta nghĩ đến ngượng ngùng tối qua bị người ta ném ra ngoài cửa sổ, trong lòng lại khổ sở.

Hình như thực sự không có năng lực xử lý người ta!

Trong tích tắc, thậm chí Tiền Hân Đồng nổi lên ý nghĩ đến chùa Thiên Chúc xuất gia, ngay cả pháp hiệu cô ta cũng đã nghĩ xong, Hoa hòa thượng đổi thành Vô Hoa, cô ta gọi là Vô Tiền.

“Cô gái, cô mau lên đi!”, người xung quanh sốt ruột.

“Trời ơi, tôi sốt ruột chết mất, đứa con của lão họ Vương bên cạnh cũng sắp ra đời rồi, cô còn lề mề ở bên ngoài!”

“Rốt cuộc cô có biết chữa không?”

“Ai nói tôi không biết!”, Tiền Hân Đồng cố chấp, cũng liều mạng.

Tóm lại nếu thua, thì Đồng Khánh Đường và Hoa Hạ sẽ mất mặt, để ông cả Tiền Khôn và Hồ Sư Ước tìm Lý Dục Thần tính sổ.

Cô ta đi đến bên cạnh gã chốc đầu, cau chặt mày, bất chấp, giơ cánh tay mụn rữa lên, giả bộ quan sát.

Cô ta cả nhà Tiền là chuyên gia thơ ca sách vở, từ nhỏ cũng coi như đọc rất nhiều sách, tuy không chuyên học y, nhưng cũng từng đọc “Hoàng Đế Nội Kinh” và “Tứ Thánh Tâm Nguồn”, biết một vài thuốc và phương thuốc thường dùng.

Tiền Hân Đồng tìm hết ruột gan, định nghĩ ra một phương thuốc, nhưng thực sự không nghĩ ra nổi, dứt khoát không nghĩ nữa, nói: “Này, mang gừng ra đây cho tôi!”

Nhân viên của Đồng Khánh Đường lập tức đi lấy một miếng gừng lớn.

Tiền Hân Đồng cũng bất chấp, bẻ miếng gừng, tiết ra nước gừng, bắt đầu chà xát lên cánh tay của gã chốc đầu.

Cô ta đang bực tức, chà xát rất mạnh, miếng gừng lại cay nóng, gã chốc đầu đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Yukio Takada đầu tiên ngẩn người, nhìn hồi lâu cười nói: “Đây cũng tính là y thuật? Ha ha ha…”

Những người bên cạnh cũng thộn mặt.

Không ai chú ý thấy, ngón tay Lý Dục Thần khẽ động đậy, bảy điểm hào quang bay ra, đâm vào cánh tay của gã chốc đầu.

Hồ Sư Ước biết dùng châm du hồn, đương nhiên anh cũng biết.

Từ sau khi trải qua lôi kiếp, bước vào cánh cửa tiên thiên, có thể ngự kiếm thực sự, anh điều khiển châm ngũ hành cũng càng tinh vi hơn, càng có thể điều khiển từ xa, khiến châm ngũ hành tự do đi lại trong cơ thể gã chốc đầu.

Bảy cây châm bay vào cánh tay của gã chốc đầu, không một ai biết, ngay cả Tiền Khôn bên cạnh Lý Dục Thần và Tiền Hân Đồng đang chà xát gừng cho gã chốc đầu cũng không phát hiện ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 774


Chương 774

Tiền Hân Đồng vừa chà thật mạnh, trong lòng vừa mắng: Lý Dục Thần đáng chết! Cho anh hại tôi này! Cho anh ném tôi ra ngoài cửa sổ này! Cho anh…

Cô ta trút lên tức giận lên cánh tay của gã chốc đầu, dường như chà mạnh như vậy, thì có thể lột một lớp đa của Lý Dục Thần vậy.

Nhưng chà mãi chà mãi, cô ta bỗng phát hiện không đúng.

Nhọt mưng mủ của cánh tay dần dần đỡ dần.

Có vài chỗ cô ta chà đặc biệt nhiều và mạnh lại đã mất mả mụn nhọt, làn da đỏ hồng, dần có xu thế liền lại.

Tiền Hân Đồng trừng mở to mắt, không thể tin nổi nhìn cảnh này.

Gừng có tác dụng thật ư?

Trời ơi! Mình đúng là thiên tài!

Cô ta vui mừng trong lòng, cũng không mắng nữa, mà càng chà xát mạnh hơn nữa.

Cánh tay của gã chốc đầu đã có thay đổi rõ rệt, đương nhiên những người khác cũng nhìn ra.

Sắc mặt mọi người mỗi người một vẻ, có người kinh ngạc, có người ngạc nhiên, có người vui mừng…

Còn sắc mặt của Yukio Takada lại trở nên khó coi.

“Làm sao có thể?”

Ông ta không thể tin nhìn cô gái trước mặt ở đó chà sát gừng thật mạnh.

Ngay cả bản thân gã chốc đầu cũng ngẩn người.

Người phụ nữ trong đám đông dường như phát hiện điều gì, nhìn về hướng Lý Dục Thần một cái, nhưng ánh mắt lướt qua Lý Dục Thần, và dừng lại trên người Tiền Khôn và Hồ Sư Ước.

Cuối cùng cũng chỉ hơi nghi hoặc, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt.

Tiền Hân Đồng đã hơi toát mồ hôi.

Rất nhanh, cả cánh tay của gã chốc đầu bị chà sạch sẽ.

Mụn nhọt biến mất, chỉ còn lại làn da mới đỏ hồng.

Tiền Hân Đồng đặt miếng gừng còn lại, lau mồ hôi trên trán, đắc ý nhìn kiệt tác của mình.

Qua mười phút sau, làn da trên cánh tay của gã chốc đầu bắt đầu hồi phục màu sắc bình thường, hơi non, nhưng đã không thấy bất thường.

Tiền Hân Đồng vui vẻ vỗ cánh tay nói: “Tôi xong rồi, sau đây xem ông đấy, ông Cao!”

Yukio Takada đỏ bừng mặt, chưa hết thời gian, bây giờ lột lớp cao thuốc, hiệu quả chắc chắn không tốt như vậy, nhưng nếu không lột ra, ông ta sẽ thua.

“Mau lột đi!”

“Không dám lột thì ông nhận thua đi!”

“Mau nhận thua đi, đồ quỷ!”

“Ma bệnh Đông Doanh!”

Mọi người bắt đầu kích động, cả nửa ngày, mọi người đã nén chịu lắm rồi.

Yukio nắm chặt nắm đấm, hạ quyết tâm, chuẩn bị liều một phen.

Ông ta bắt đầu từ cổ tay của gã chốc đầu, từ từ lột cao thuốc đã khô, giống như một lớp giấy dầu, tách ra khỏi cánh tay của gã chốc đầu.

Vù!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 775


Chương 775

Mọi người kinh hãi kêu lên.

Mụn nhọn trên cánh tay của gã chốc đầu không những không khỏi, ngược lại còn thối rữa mưng mủ kinh khủng hơn, dường như cả cánh tay đều lở loét hết.

Yukio ngẩn người.

“Không thể nào!”, ông ta kêu lên: “Tuyệt đối không thể nào! Thuốc cao này được đặc chế chuyên chữa bệnh này, chúng tôi đã thử nghiệm rất nhiều lần, đều thành công, lần này làm sao có thể thất bại!”

“Ấy, chẳng phải vừa nãy ông nói là phương thuốc bí truyền của tông môn các ông để lại sao? Sao lại biến thành thuốc đặc chế dành riêng cho bệnh này?”, Tiền Hân Đồng lập tức bắt được vấn đề trong lời nói của ông ta: “Ông Cao, ông không thật thà rồi!”

Cuối cùng mọi người cũng hiểu ra, là người Đông Doanh đã lên kế hoạch sẵn.

“Xí, tôi còn tưởng có bản lĩnh thật cơ đấy, thì ra là màn kịch được dựng sẵn, muốn phá hoại biển hiệu Đồng Khánh Đường!”

“Lần này vả mặt rồi phải không! Ha ha ha…”

“Tôi lại rất thích xem chó Nhật bị vả mặt”.



Yukio Takada tức giận quay người, nhìn Tiền Hân Đồng, quát lớn một tiếng: “Cô! Là cô giở trò!”

Tiền Hân Đồng bị sợ giật mình.

Nhưng cô ta không bị khí thế của cao thủ Thượng Nhẫn dọa sợ, ngược lại còn ngẩng đầu ưỡn ngực, nhướn mày lá liễu, nói: “Làm sao, thua rồi thì muốn giở thói hung hăng hả?”

Mọi người mới phát hiện, cô gái này không những xinh đẹp, mà còn rất có chí khí anh hùng.

“Ai biết lai lịch của mỹ nữ này không, thưởng nhiều tiền để xin số wechat của cô ta”.

“Oa, yêu rồi yêu rồi, tôi đã không còn hồn vía rồi!”



Đối đầu cả hồi lâu, khí thế của Yukio Takada lại yếu đi nửa phần.

“Tôi không tin có thể dùng gừng chữa khỏi bệnh này!”, ông ta nói: “Rốt cuộc cô đã giở trò gì?”

“Đây gọi là đạo lý cực kỳ đơn giản!”, Tiền Hân Đồng đắc ý: “Hoàng Đế Nội Kinh viết, người giỏi chữa bệnh chữa lông da, sau đó chữa làn da, sau đó chữa kinh mạch, sau đó chữa lục phủ…”

Mọi người đều nhìn sang cô ta với ánh mắt sùng bái.

“Oa, cô gái này, thật có trình độ!”

“Mẹ ơi, con yêu rồi!”



“Được rồi”, Tiền Hân Đồng đọc một đoạn: “Thắng thua đã rõ, có thể thực hiện lời hứa rồi chứ, ông Cao?”

Cùng với cô ta nói xong câu này, mấy bảo vệ của Đồng Khánh Đường bê một tấm biển mới cao bằng một người đến.

Thì ra vừa nãy sau khi Tiền Hân Đồng đề ra điều kiện mới, Lý Dục Thần cảm thấy thú vị, bèn lặng lẽ bảo Hồ Tu Nhất đi làm.

Hồ Tu Nhất tốn món tiền lớn, bảo thợ mộc làm ngay một tấm biển.

Vì thời gian gấp gáp, nên hơi thô một chút.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 776


Chương 776

Bên trên viết bốn chữ: Ma bệnh Đông Doanh.

Sắc mặt Yukio Takada như gan heo.

Bắt ông ta cõng tấm biến ‘Ma bệnh Đông Doanh’ chạy khắp Đồng Khánh Đường ba vòng, không bằng giết ông ta đi.

“Kẻ sĩ có thể giết, không thể chịu nhục!”, Yukio Takada ngẩng đầu nói: “Các người đừng hòng sỉ nhục tôi, tôi thà rạch bụng tự vẫn, cũng tuyệt đối không cõng tấm biển này!”

Vù!

Những người vây xem bùng phát ra tiếng xôn xao.

“Vãi! Lại là rạch bụng, đã rạch mấy lần rồi, ông rạch đi!”

Tiền Hân Đồng cũng cười hi hi nói: “Ông Cao, chơi xấu là ông không đúng rồi, chẳng phải các ông coi trọng tinh thần võ sĩ đạo, coi trọng lời hứa sao? Đừng làm mất mặt tổ tông các người chứ!”

Nói xong, cô ta giơ cao nắm đấm: “Cố lên! Ông Cao! Tôi cổ vũ ông!”

Cứ mở miệng ra là ông Cao, khiến Yukio Takada vô cùng muốn nổi khùng.

“A, tôi giết cô trước!”

Yukio Takada hét lớn một tiếng, xông về phía Tiền Hân Đồng.

Ông ta là Thượng Thượng Nhẫn, hóa kình đỉnh phong, muốn giết Tiền Hân Đồng, đúng là dễ như trở bàn tay.

Tiền Khôn sớm đã đề phòng ông ta, sau khi Tiền Hân Đồng thắng, Tiền Khôn lặng lẽ lại gần.

Lúc này quả nhiên thấy Yukio gây khó dễ, bèn kịp thời ra tay, chặn trước người cháu gái.

Hai người đối chưởng, mỗi bên lùi lại hai bước.

“Yukio, ông thật không biết xấu hổ, đánh cược thua, thì ra tay với một cô gái yếu đuối sao?”, Tiền Khôn hỏi.

Lúc này Yukio tỏ vẻ mặt hung dữ.

Ông ta không màng đến danh tiếng nữa, vì bất luận ông ta làm thế nào, cũng không thể cứu vãn danh tiếng.

Chỉ có giết hết đám người này, mới có thể xả giận.

Ở đây, người có võ lực cao nhất là Tiền Khôn, chỉ cần giết Tiền Khôn, những người khác không cần phải sợ.

Tiền Khôn nhìn dáng vẻ sát khí đằng đằng của Yukio Takada, cũng không dám sơ suất.

Ông ta không sợ Yukio, mười mấy năm trước khi Yukio vừa đột phá hóa kình, Tiền Khôn sớm đã là hóa kình đỉnh phong, sắp chạm đến ngưỡng cửa tông sư.

Nếu không phải lần đó bị thương, Yukio đâu thể đuổi theo được Tiền Khôn.

Hiện nay hai người cũng sàn như nhau, nhưng luận công lực thâm hậu, Tiền Khôn vẫn hơn một bậc.

Nhưng Tiền Khôn sợ hai người đánh nhau sẽ liên lụy đến mọi người xung quanh, dù sao ở đây cũng là đại sảnh lấy số khám bệnh của Đồng Khánh Đường, rất nhiều người đứng xem.

Đúng lúc Yukio Takada chuẩn bị phát động tấn công, không biết một chiếc dây thừng bay từ đâu ra, quấn lên người Yukio Takada như ma quỷ.

Yukio Takada vẫn còn bày thế muốn quyết đấu cao thấp với Tiền Khôn, đột nhiên bị dây thừng quấn chặt, vội vàng giãy dụa, nhưng nhất thời không thoát được.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 777


Chương 777

Tiền Khôn đâu thể bỏ qua cơ hội tốt thế này, lập tức tiến lên, đấm một quả vào huyệt khí hải của Yukio Takada, đánh tan chân khí của ông ta, sau đó ngón tay điểm chỉ liên tục, phong bế mấy huyệt lớn của ông ta.

Lúc này đây thừng đó mới lỏng ra, rơi xuống đất.

Với người bên cạnh thấy, dây thừng này là do Tiền Khôn phóng ra, ngay cả Yukio cũng nghĩ như vậy, mắng lớn nói: “Tiền Khôn thất phu, ông lại dùng ám khí!”

“Ha, nếu nói ám khí, ai mà đấu lại được với ninja các người?”

Tiền Khôn cười nhạo nói, nhặt dây thừng dưới đất lên, quấn thật chặt lên người Yukio Takada mấy vòng, trói hai tay ra sau lưng, thắt một cái nút thắt chết.

Đương nhiên ông ta biết ám khí này không phải của mình, mà không cần nghĩ cũng có thể đoán được, diệu thuật thần kỳ như này, một chiêu đã khống chế Yukio thượng nhẫn đỉnh phong, ngoại trừ Lý Dục Thần còn có thể là ai?

Gã lực lưỡng cầm biển bên cạnh Yukio Takada, và gã chốc đầu toàn thân là mụn nhọt, thấy Yukio bị bắt, gần như cùng bùng lên, muốn đến cứu người.

Bóng trắng vụt đến, gã chốc đầu bị Vô Hoa ngăn lại, hai người tung mấy chiêu, đã bị Vô Hoa giơ bàn tay chém lên sau gáy, mềm nhũn ngã dưới đất.

Đây cũng là sau khi Vô Hoa xuất gia thì đã bỏ không dùng đao, nếu là Hoa hòa thượng trước đây, giữa ngón tay giấu lưỡi dao, lúc này gã chốc đầu đã chết rồi.

Gã lực lưỡng cầm biển giơ cao biển trong tay, đập về phía đầu Tiền Khôn.

Những người vây xem không hiểu võ công, vừa nãy Tiền Khôn và Yukio Takada so chiêu nhanh như điện giật, họ cũng không hiểu, chỉ biết Tiền Khôn đã trói Yukio lại.

Nhưng gã lực lưỡng này, đầu to, uy thế hung hổ, nhìn rất đáng sợ.

Đúng lúc tất cả mọi người đều lo lắng cho Tiền Khôn, nghĩ rằng đầu của ông ta sắp bị đập lệch, bỗng thấy Tiền Khôn đưa một tay ra, nhẹ nhàng khéo léo nắm một đầu tấm biển “Bệnh Phu Đường”.

Gã lực lưỡng giật hết sức, tấm biển lại không động đậy.

Tiền Khôn cười lạnh lùng một tiếng, lật cổ tay, tống đi.

Chỉ nghe rắc một tiếng.

Tấm biển gỗ thật dày nặng nổ tung trên không trung, biến thành vụn gỗ.

Còn gã lực lưỡng cầm biển, như bị chùy lớn đánh trúng, cả người ngã bay ra, phập một tiếng đập lên cột trụ thô to của đại sảnh, miệng phun ra máu, chậm rãi trượt xuống, cũng không đứng lên nữa.

Xung quanh yên tĩnh hai giây, sau đó nổ ra tiếng reo hò.

“Hay!”

“Ông lão uy võ!”

“Biểu dương Hoa Hạ ta uy võ!”

“Đánh chết tên cháu rùa đó đi!”



Tiền Hân Đồng cũng vỗ tay khen hay, lúc khen hay còn không quên chỉ huy bảo vệ bê tấm biển “Ma bệnh Đông Dương” mới làm đặt lên lưng của Yukio Takada, dùng dây thừng buộc chặt cho ông ta.

Vừa buộc, còn vừa nói: “Ông Cao, đừng vội, nhẫn nhịn chút là được, lúc nữa tôi dắt ông đi dạo phố nha!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 778


 

Chương 778

Yukio Takada tỏ vẻ mặt hung dữ, trong cổ họng hừ hừ gầm lên, tức giận nói: “Các người giết tôi đi! Giết tôi đi!”

Tiền Hân Đồng khuyên nói: “Ông Cao, đừng nghĩ quẩn như vậy! Có câu, chết tử tế không bằng sống tồi tệ. Ông phải nghĩ đến bố mẹ vợ con của ông, nghĩ đến người nhà của ông, nghĩ đến đồng bào của ông, còn đang đợi ông mang vinh quang về đấy! Nếu ông chết, thì họ sẽ đau lòng lắm!”

“A!”, Yukio Takada rơi vào tuyệt vọng, điên cuồng hét nói: “Tôi muốn rạch bụng! Tôi muốn rạch bụng!”

Tiền Hân Đồng lại không ngừng “ông Cao, ông Cao” khuyên nhủ.

Khiến cho những người vây xem được tràng cười lớn.

Yukio Takada hét lên càng thảm, những người xem cười càng lớn.

Trong đám đông chỉ có một người phụ nữ, sắc mặt âm trầm.

Người phụ nữ này chính là người tổng phụ trách của Thiên Nhẫn Tông ở Hoa Hạ, Tamagawa Kyoko.

Không biết từ lúc nào, lòng bàn tay thả xuống của Tamagawa Kyoko có thêm một cái Boomerang, hóa thành một luồng lưu quang bay ra, phi thẳng đến Yukio Takada.

Tuy Yukio là trợ thủ đắc lực của cô ta, nhưng lúc này cũng chỉ đành hy sinh.

Cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện sỉ nhục quốc gia như vậy xảy ra.

Cho Yukio cõng tấm biển ‘Ma bệnh Đông Doanh’ đi khắp phố, mặc dù còn sống, về đến Đông Doanh, chắc chắn sẽ bị vạn người chửi mắng, rạch bụng tự vẫn cũng là kết cục tốt nhất của ông ta.

Tamagawa Kyoko cũng không phải chưa từng nghĩ ra tay cứu người.

Nhưng cô ta vẫn không làm rõ được dây thừng vừa nãy là thế nào?

Còn cả mụn nhọt trên người gã chốc đầu, hiển nhiên không phải là cô gái đó chữa khỏi.

Ở đây nhất định có cao nhân ẩn trong tối, giúp bọn họ.

Cả Tiền Đường, chỉ có hai người khiến Tamagawa Kyoko kiêng sợ, một người là Hà Trường Xuân tông sư Tiền Đường, một người là hòa thượng Trí Nhẫn trụ trì của chùa Thiên Trúc

Mấy chục năm trước Hà Trường Xuân đã là tông sư, còn Tamagawa Kyoko mới bước vào cảnh giới Đột Nhẫn được mấy năm.

Cô ta không dám đảm bảo mình là đối thủ của Hà Trường Xuân.

Còn hòa thượng Trí Nhẫn, thì càng không nắm bắt rõ.

Có tin đồn nói, Trí Nhẫn sớm đã vượt qua ngưỡng cửa tông sư, đến cảnh giới viên mãn của phật môn, cũng chính là bước vào tiên thiên.

Boomerang nhanh như điện giật, chớp mắt đã lướt qua sau gáy Yukio Takada.

Nhưng điều khiến Tamagawa Kyoko cảm thấy bất ngờ là, Yukio Takada không chết.

Trên cổ của Yukio Takada đúng là đã bị rạch một đường máu nhỏ, nhưng vết thương rất nông, cũng chỉ rách da, chảy máu thôi.

Tamagawa Kyoko kinh ngạc.

Là cao thủ Đột Nhẫn, cô ta tuyệt đối không thể nào thất bại.

Nhất định là có người đã làm nhiễu tuyến đường của Boomerang.

Nhưng cô ta lại không thể phát hiện đối phương đang ở đâu, đã dùng cách gì.

Tamagawa Kyoko đoán, chắc chắn là hòa thượng Trí Nhẫn!

Cô ta nhìn Yukio Takada một cái, trong mắt lộ ra tia lạnh lùng, sau đó quay người bỏ đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 779


Chương 779

Từ Đồng Khánh Đường đi ra, Tamagawa Kyoko lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn:

“Trí Nhẫn đang ở Đồng Khánh Đường, có thể hành động”.

Sau khi gửi tin nhắn đi, cô ta rẽ vào con đường nhỏ bên cạnh.

Con đường này chính là hướng đi đến sơn trang Ngô Việt.

Nhưng cô ta vừa đi chưa được mấy bước, thì nhìn thấy một thanh niên đứng giữa đường không xa phía trước, cười như không cười nhìn cô ta.

“Sao thế, vậy mà đã muốn đi rồi sao?”

Tiền Nhược Vọng cầm một ấm nước, đi đến vườn hoa, tưới nước cho mấy khóm hoa cúc nở rộ trong gió thu.

Trong bụi cậy, trên cây và bồn hoa của hoa viên xuất hiện mười máy bóng người như quỷ dị.

Toàn bộ những người này đều mặc đồ đen, buộc khăn đen trên đầu và che mặt, bên hông treo túi vải, sau lưng có kiếm dài ngắn khác nhau.

Tiền Nhược Vọng không kinh sợ. nước trong ấm chảy xuống với góc độ đẹp mắt, không hề dao động.

“Tiền gia chủ, ông rất bình tĩnh”, người áo đen dẫn đầu nói.

Đến khi tưới xong khóm hoa cúc cuối cùng, Tiền Nhược Vọng mới xách ấm nước quay người lại, cười nói: “Các người cũng không gấp mà”.

Người áo đen nói: “Tiền gia chủ, ông biết tại sao chúng tôi đến đây thì giao đồ ra đây đi”.

“Nhiều năm như vậy, các người vẫn không từ bỏ ảo tưởng sao?”

“Tiền gia chủ, tôi không muốn nhiều lời với ông, ông không giao đồ ra, tôi chỉ đành đại khai sát giới. Hòa thượng không ở đây, Tiền Khôn cũng không ở đây, không ai có thể bảo vệ ông”.

“Vậy sao?”, Tiền Nhược Vọng ung dung bước, chỉ vào vườn hoa rộng lớn nói: “Các người cảm thấy, nhà họ Tiền tôi thực sự là nơi để cho bất kỳ người nào cũng ra vào được sao?”

Người áo đen khẽ ngẩn người, nói: “Hừ, lúc tôi vào cũng thấy rất kỳ lạ, làm sao phòng vệ nhà họ Tiền lại lỏng lẻo lơ là như vậy. Xem ra ông đã liệu trước chúng tôi sẽ đến, bày sẵn thế trận, đợi chúng tôi chui vào?”

Tiền Nhược Vọng cười mà không đáp.

Người áo đen lạnh lùng nói: “Bất kể ông âm thầm bố trí bao nhiêu người, trước khi họ ra tay, tôi cũng có thể giết ông”.

“Vậy tại sao anh còn chưa ra tay?”

“Ông thực sự không sợ chết?”

“Chết?”, Tiền Nhược Vọng ngẩng đầu nhìn trời, trên trời có mây trắng lờ lững trôi: “Cuộc đời con người như phù vân, tụ lại và tiêu tan vô thường. Chết có gì đáng sợ, sống có gì tiếc nuối, chỉ có nhật nguyệt cùng với trời, chính khí tồn tại mãi mãi. Cả đời của tôi, liêm khiết thanh bạch, hào hùng mà thôi!”

“Ôi trời ơi!”, người áo đen phát ra tiếng trầm thấp: “Tiền gia chủ, tôi rất khâm phục chí khí của ông. Nhưng sinh mạng của con người chỉ có một. Ông không tiếc bản thân, chẳng lẽ cũng không tiếc tính mạng của những người khác trong sơn trang Ngô Việt này sao? Ông không giao đồ ra, chúng tôi chỉ đành giết cả sơn trang thôi!”

Tiền Nhược Vọng cau mày, than nói: “Ông trời có đức hiếu sinh, các người cứ muốn tìm cái chết”.

Người áo đen cười lạnh lùng nói: “Hòa thượng Trí Nhẫn không có ở đây, không ai có thể ngăn được chúng tôi”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom