Cập nhật mới

Dịch Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 740


Chương 740

Nói mãi nói mãi liền phá lên cười.

Trương Diễm Diễm nói: “Anh đi đưa cho anh ấy đi”.

Mã Sơn suy nghĩ nói: “Anh cũng muốn đi đưa, nhưng anh chỉ biết phương vị, sợ không tìm được”.

Trương Diễm Diễm nói: “Em biết, anh chuẩn bị quần áo đi, rồi xuống tầng mua ít đồ ăn sáng, chúng ta cùng đi”.

Mã Sơn thấy cũng được, ra khỏi giường, chuẩn bị quần áo cho Lý Dục Thần, xuống tầng đi mua đồ ăn sáng.

Trương Diễm Diễm mặc xong quần áo, ngồi trước bàn, cầm giấy nhắn của khách sạn, suy nghĩ, viết mấy hàng chữ.

Mã Sơn quay về, hai người mang theo đồ cùng ra ngoài.

Họ gọi một chiếc xe, đi thẳng ra Cư Dung Quan, đi qua Bát Đạt Lĩnh, vào trong núi.

Sau đó lại đi bộ, tìm được dãy núi chỗ thành hoang dã đó.

Trương Diễm Diễm chỉ vào ngọn núi không xa nói: “Mã Sơn, anh mang cho cậu Lý đi, anh ta không mặc quần áo, em không qua đó nữa. Hai anh em các anh nói chuyện thong thả, em về trước đây”.

Mã Sơn cũng không nghĩ nhiều, nói: “May mà em trí nhớ tốt, mới tìm được nơi này. Được, em về trước đi, nói với mấy người chị Mai một tiếng, chốc nữa anh về”.

Mã Sơn đi lên núi tìm được Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần đang ngồi thiền ở đó, đón tia nắng đầu tiên dâng lên từ hướng Đông.

Lần đầu tiên anh cảm thấy thì ra trong mặt trời mọc, ẩn chứa năng lượng cường mạnh như vậy, chém mở bóng tối, chiếu sáng cả thế gian.

Mã Sơn không quấy rầy anh, cho đến khi anh thở ra một ngụm khí trong mát, chậm rãi đứng lên.

Lý Dục Thần không nghĩ Mã Sơn sẽ đến đưa quần áo cho anh, cười nói: “Ấy, anh Mã Sơn, trí nhớ của anh tốt đấy, em cho anh bay về, anh cũng tìm lại được!”

Mã Sơn nói: “Đâu có, là Diễm Diễm dần đường, anh đâu có nhớ được”.

“Ồ, cô ta đâu?”

“Ấy, bộ dạng của em, cô ấy sợ nhìn thấy thì em ngượng, nên về trước rồi”.

Lý Dục Thần ngẩn người, động trong lòng, đoán được điều gì.

Anh mặc quần áo của Mã Sơn mang đến, nói: “Anh Mã Sơn, anh cũng về sớm đi, em còn phải luyện công”.

Nhìn Mã Sơn đi xuống sườn núi, biến mất trên con đường nhỏ dưới chân núi, Lý Dục Thần khẽ thở dài.

Mã Sơn về đến khách sạn, không thấy Trương Diễm Diễm, chỉ tìm được một mảnh giấy trong phòng:

Cả đời này của em, trôi dạt thang lang, trải qua khổ đau, chỉ có gặp được anh, là điều hạnh phúc nhất đời em. Mã Sơn, cảm ơn an! Em đi đây, đừng tìm em. Em muốn tìm một tự do thực sự thuộc về em”.



Trên một ngonn núi cách chỗ Lý Dục Thần tu luyện không xa.

Trương Diễm Diễm đứng bên vách núi, nhìn mặt trời phía Đông từ từ dâng lên.

Cô ta cười, đón ánh bình minh nơi chân trời, đón gió mát giữa núi, vụt người nhảy xuống bay tự do như một chú chim…

Na Mạc Hòa không hề biết, sau khi ông ta rời khỏi đó không lâu, Cái Bang Bắc Phái đã hoàn toàn bị xóa tên khỏi bản đồ giang hồ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 741


Chương 741

Na Mạc Hòa vội vàng về nhà, nhớ lại quá trình chiến đấu của Kim Tam Mộc và Trương Điên vừa rồi, ông ta vẫn còn cảm thấy hoảng hồn.

Bạch Vân Quan và Cái Bang, nếu phải chọn một bên để đứng thành hàng, ông ta chắc chắn vẫn sẽ chọn Bạch Vân Quan.

Dù sao nhà họ Na cũng là một trong tứ đại gia của thủ đô, lại là Hoàng tộc. Mà Bạch Vân Quan là rừng Toàn Chân, đại diện cho chính đạo của thế giới.

Đắc tội Trương Kẻ Điên Cái Bang, nhiều nhất là chọc chút phiền phức.

Nhưng nếu mạo phạm Bạch Vân Quan, rất dễ bị ba gia tộc lớn khác xa lánh.

Vốn thế lực của nhà họ Na đã chênh lệch rất nhiều với ba nhà kia.

Huống hồ, thế lực lớn cũng chẳng có tác dụng gì. Năm đó nhà họ Lý như thế nào? Còn không phải biến mất khỏi thủ đô trong một đêm!

Có điều, việc hôn nhân giữa nhà họ Na và Cái Bang phải làm gì bây giờ?

Na Mạc Hòa chợt nhìn thấy Na Nhữ An, giật mình hỏi: “Sao lại trở lại?”

Na Nhữ An cười lạnh đáp: “Có phải chú hy vọng cháu chết ở Cái Bang không, vừa không khiến chú khó xử, mà chú còn có thể nhân cơ hội này bàn điều kiện với Trương Điên, đồng thời chạy đến Bạch Vân Quan kể khổ, giành được sự duy trì của Bạch Vân Quan”.

Sắc mặt Na Mạc Hòa trầm xuống. Ông ta thật sự có suy nghĩ này, nhưng cũng chỉ tưởng tượng mà thôi, không ngờ Na Nhữ An lại đoán được, đồng thời dám nói thẳng ra trước mặt ông ta.

“Thằng nhóc kia, cậu nói bậy bạ gì thế?”

“Được rồi, chú không cần phủ nhận”, Na Nhữ An lạnh lùng nói: “Cháu trở về không phải để cãi nhau với chú, mà là để nói cho chú một tiếng, từ giờ trở đi, mọi chuyện của nhà họ Na do cháu làm chủ”.

“Cái gì cơ?”, Na Mạc Hòa tưởng mình nghe lầm: “Dựa vào đâu chứ?”

“Dựa vào đâu hả…”, Na Nhữ An cười lạnh: “Chỉ bằng cái này!”

Anh ta đột nhiên bóp chặt cổ Na Mạc Hòa.

“Cậu…”

Na Mạc Hòa muốn giãy giụa, nhưng sức lực của Na Nhữ An thực sự quá lớn, ông ta hoàn toàn không thể tránh thoát.

Một sợi khí đen chui ra từ tay Na Nhữ An.

Máu thịt trên mặt Na Mạc Hòa nhanh chóng khô quắt lại, cuối cùng chỉ còn một lớp da người bọc xương, trong con ngươi lồi ra còn sót lại nỗi kinh hoàng vô tận.



Gió thu đìu hiu, bờ sông rộng lớn, là thời điểm thưởng thức thủy triều Tiền Đường.

Bên cạnh bờ sông, biển người tấp nập.

Một ông già lưng còng chống một cây gậy đen nhánh, đi dọc theo vùng ven sông.

Bỗng nhiên, ông lão dừng lại trước một pho tượng to lớn, dừng chân quan sát, bất giác than thở.

“Năm đó Tiền Vương bắn thủy triều hùng tráng cỡ nào! Đáng tiếc người kia đã qua đời, không còn nữa!”

Một đám người trẻ tuổi nô đùa đi tới, đang muốn chụp ảnh lưu niệm trước pho tượng Tiền Vương bắn thủy triều. Bọn họ thấy ông già lưng gù cứ đứng trước pho tượng mãi không đi.

Một cô gái tiến lên, nói với bóng lưng của ông già gù lưng: “Ông ơi, ông có thể nhường chúng cháu một chút không ạ, chúng cháu muốn chụp ảnh”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 742


Chương 742

Ông lão lưng còng xoay người lại.

Hai mắt của ông lão đều bị mù, chỉ còn hai lỗ trống tái nhợt, bên trong không có tròng mắt. Xung quanh mắt che kín vết sẹo xấu xí, ngoằn ngoèo vặn vẹo, như thể có một đám côn trùng lúc nhúc.

Nhìn thấy khuôn mặt của ông lão, cô gái bị dọa sợ, hét ầm lên.

Mấy anh chàng đi tới, chặn cô gái sau lưng.

Cô gái nói: “Chúng ta đi thôi, chuyển sang góc khác”.

Một anh chàng đáp: “Nơi nơi toàn là người, có chỗ nào chụp ảnh được đâu, chỗ này luôn đi”.

Anh ta hơi chán ghét nhìn ông lão: “Này, ông kia, chúng tôi muốn chụp ảnh ở đây, ông nhường chút đi!”

Ông lão “a a” đáp lời, chống gậy tập tễnh đi sang bên cạnh.

Những người trẻ tuổi kia tụ tập đến trước pho tượng Tiền Vương bắn thủy triều, chuẩn bị chụp ảnh.

Có người nói: “Gọi ông lão kia chụp ảnh cho chúng ta đi”.

Một người khác trả lời: “Cậu không nhìn thấy à, người kia bị mù, chụp thế nào?”

“Đúng đúng, hơn nữa ông ta còn xấu như vậy, nhìn mặt ông ta mà tôi không muốn ăn cơm luôn”.

“Loại người này còn sống trên đời làm gì, nếu là tôi thì tôi sớm đã nhảy sông chết đuối luôn rồi, đỡ phải lãng phí lương thực”.

..

Ông già chậm rãi rời đi trong tiếng cười nhạo của đám người trẻ tuổi.

Bờ sông có người hô lên: “Thủy triều đến rồi! Triều lên rồi!”

Ông lão cũng đến gần bờ sông, còng lưng, chống gậy, mở to đôi mắt không tròng nhìn về phía mặt sông bát ngát.

Phía đông mặt sông xuất hiện một sợi chỉ bạc, chậm rãi di động về phía bên này.

Mơ hồ có thể nghe được tiếng sóng như sấm rền.

Không lâu lắm, đỉnh triều xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Mặc kệ nhân viên tuần tra hô hoán ngăn cản như thế nào, mọi người vẫn chen lấn dựa sát hàng rào trên bờ sông, giơ điện thoại lên quay chụp đỉnh triều.

Đám người trẻ tuổi kia cũng ở trong số đó.

Một người trẻ tuổi nói: “Còn tưởng rằng lợi hại nhường nào đâu, thoạt nhìn cũng chỉ như vậy thôi!”

Một người khác đáp: “Như thế vẫn chưa đủ à, nhìn đỉnh triều kia kìa, phải cao hơn một mét đi?”

“Chẳng phải khoác lác cao mười mấy mét sao? Sao mới chỉ mới hơn một mét, chán chết!”

“Mười mấy mét là thủy triều ngập trời, phải đi đập Mỹ Nữ xem”.

“Thế sao chúng ta lại đến đây?”

“Thôi đi, cậu biết đập Mỹ Nữ có bao nhiêu người không, có chỗ mà đứng à?”



Trong lúc bọn họ trò chuyện, chợt nghe có người nói: “Ai nói chỉ có đập Mỹ Nữ mới có thủy triều ngập trời? Nhớ năm đó, Ngô Việt vương Tiền Lưu dẫn đầu mười nghìn tinh binh cùng giương cung nỏ, chục ngàn mũi tên cùng bắn, bắn lui triều cường chính ngay tại chỗ này. Nơi này mới là chỗ có đỉnh triều cao nhất!”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 743


Chương 743

Người trẻ tuổi nhìn về phía có âm thanh, hóa ra là lão già xấu xí mắt mù lưng còng vừa rồi, bất giác khịt mũi coi thường.

“Chậc, Tiền Vương bắn thủy triều chỉ là truyền thuyết thôi, ngốc nghếch còn tưởng là thật!”

“Đi thôi, chúng ta cách xa ông ta một chút, ngộ nhỡ bị rơi vào trong nước cũng đừng hòng ăn vạ chúng ta”.

Đỉnh triều đã gần đến, mang khí thế ngàn ngựa lao nhanh, mặt đất chấn động, sấm sét đùng đùng.

Cuối cùng người trẻ tuổi kia cũng cảm nhận được một chút chấn động do triều cường mang tới, ngậm miệng không nói, chuyên chú ngắm nhìn.

Trong đôi mắt trống rỗng đục ngầu của ông lão còng lưng chợt lập lòe tia sáng, nhẹ giọng lên tiếng: “Các người biết vì sao đỉnh triều lại cao đến mấy chục mét không? Đó là bởi vì có giao long bơi ngược sông lên. Các người tưởng Tiền Lưu thực sự bắn thủy triều? Sai rồi, thứ ông ta bắn là rồng!”

Đáng tiếc, trong tai mọi người sớm đã bị tiếng sóng lấp đầy, không ai nghe được lời ông ta nói.

Dù có nghe được, đại khái cũng sẽ chỉ coi là trò cười.

Ông già than nhẹ: “Người này đã qua đời, giờ còn ai có thể bắn thủy triều?”

Dứt lời, ông ta giơ cây gậy đen nhánh trong tay lên.

Bên trong gậy bay ra một sợi khói đen, trôi về phía mặt sông.

Đến trên sông, chờ lúc đỉnh triều tới, làn khói đen kia bỗng đâm thẳng vào.

Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng rít gào lấn át tiếng sóng cuồn cuộn, giống hổ mà không phải hổ, giống ngựa mà không hẳn là ngựa.

“Tiếng gì vậy?”

Lúc mọi người đang kinh ngạc đặt câu hỏi, bọn họ chợt thấy đỉnh triều đột nhiên nổ tung, nhấc lên sóng lớn cao mấy chục mét.

Trong cơn sóng lớn mơ hồ thấy được bóng dáng của một con rồng.

Nhưng không ai kịp phân biệt rõ là thật là giả, những cơn sóng lớn đã tràn vào, đánh úp về hai phía.

Dưới lòng sông sóng cao mấy chục mét, đến khi vọt tới bờ sông nó vẫn còn cao mười mấy mét.

Ầm một tiếng, sóng lớn đập vào bờ, tạo thành nước lũ chảy xiết, bao phủ đám người xem thủy triều.

Thủy triều hạ xuống mang theo dòng xoáy, cắn nuốt hết thảy.

Đám người trẻ tuổi đang quan sát ngay bên bờ sông kia cũng bị cuốn vào trong nước, mấy cái nhấp nhô đã mất đi bóng dáng.

Ông già gù lưng cầm cây gậy chống trong tay, nhẹ nhàng gõ xuống mặt đất một cái, một sợi khói đen bay về bên trong gậy.

Ông ta còng lưng, chống gậy, bước dọc theo bờ sông ướt nhẹp.

Thoạt nhìn ông ta đi lại tập tễnh, nhưng thực tế tốc độ rất nhanh, bước một bước xa bằng mấy chục bước của người bình thường.

Chỉ chốc lát sau ông ta đã từ Tiền Đường đi đến Hải Thành, sau đó xuyên qua Hải Thành, tiến vào thành phố Hoà.

Không ai chú ý đến sự tồn tại của ông lão, đến tận khi hai bảo vệ của nhà họ Triệu nhìn thấy.

Lão già lưng còng dừng chân ngoài cửa trang viên nhà họ Triệu, con mắt trống rỗng trắng xanh nhìn vào trong trang viên, tự nhủ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 744


Chương 744

“Ừm, hẳn là nơi này”.

“Này, ông làm gì đấy?”, bảo vệ thấy một người già xấu xí thì căm ghét lên tiếng: “Xin cơm thì vào trong trung tâm thành phố mà xin, nơi này là trang viên tư nhân”.

Ông lão không để ý đến anh ta, cất bước đi vào trong.

Bảo vệ cầm theo côn đùng đùng tiến lên ngăn cản.

“Cút! Không cút cẩn thận tôi đánh gãy xương cốt của ông đấy!”

Bước chân của ông ta không ngừng, chỉ dùng cây gậy trong tay nhẹ nhàng gõ về phía anh ta.

Bảo vệ đột ngột dừng lại, tay chân vẫn còn đang giơ lên, miệng cũng há hốc, nhưng anh ta bất động, như thể thời gian nhấn nút tạm dừng.

Sau đó, lồ ng ngực của anh ta bùm một tiếng vỡ vụn, xuất hiện một cái lỗ hổng lớn, máu tươi phun ra từ cái lỗ đó hóa thành một đám sương máu, toàn bộ bị đầu rồng trên thân gậy đen hút đi.

Bảo vệ ngã xuống đất, biến thành một bộ cương thi khô quắt.

Một người bảo vệ còn lại bị dọa đến ngây dại, thấy ông lão đi về phía anh ta liền sợ hãi, không có dũng khí cầm bộ đàm lên.

Ông lão không hề dừng lại, cứ thế đi ngang qua trước mặt bảo vệ.

Anh ta chớp mắt một cái, người đã không còn.

Anh ta hoài nghi cảnh tượng mình vừa nhìn thấy là thật hay giả, đến tận khi trông thấy thây khô của đồng bạn mới há miệng, run rẩy cầm bộ đàm gọi vào trong.

Ba ngày trôi qua rất nhanh.

Khi Lý Dục Thần lại một nữa đứng lên đón ánh nắng sớm từ phương đông, ánh sáng vàng óng trên người anh đã biến mất.

Hiện tại, bề ngoài anh chỉ là một thanh niên bình thường, chẳng qua khí chất xuất chúng hơn, trong lúc giơ tay nhấc chân tự mang hơi thở siêu phàm thoát tục.

Mà thổ nhưỡng đã bị sét đánh cháy đen đang đâm chồi sức sống tràn trề không nhìn thấy bằng mắt thường.

Nhiều năm sau, nơi này phồn hoa như gấm, cỏ cây tươi tốt, trở thành thắng cảnh đẹp nhất sau Trường Thành.

Lý Dục Thần đứng ở đỉnh núi, đón gió thu se lạnh, hét dài một tiếng.

Ngay sau đó, anh phóng lên tận trời, người kiếm hợp nhất, hóa thành một ánh sáng lấp lánh bay về phương nam.



Bên trong Ngô Đồng Cư, Lâm Vân đang luyện tập bộ Võ trong sân.

Chỉ thấy một ánh sáng bay từ chân trời đến, rơi xuống cây ngô đồng rồi hóa thành một thiếu niên thế tục nhanh nhẹn.

Lâm Vân nhìn mà ngây dại.

Lý Dục Thần nhẹ nhàng rơi xuống đất, lên tiếng: “Công phu của cậu rất có tiến bộ, nhưng bộ Võ không phải võ công bình thường, hoàn toàn khác so với công phu trong gia tộc cậu từng học tập, cậu phải cẩn thận lĩnh hội sự khác biệt này”.

Lâm Vân lại hoàn toàn không nghe lọt tai, chỉ khiếp sợ la lớn: “Anh rể! Anh biến thành tiên?”

Lý Dục Thần nói: “Chỉ là ngự kiếm phi hành mà thôi, nào có thành tiên”.

Lâm Vân cười đùa đáp: “Anh rể, vậy anh dạy em một chút đi, em cũng muốn bay”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 745


Chương 745

Lý Dục Thần nhịn không được bật cười: “Không cần dạy, đến cảnh giới đó tự nhiên sẽ biết”.

Lâm Vân liền hỏi: “Vậy phải mất bao lâu ạ?”

Lý Dục Thần trả lời: “Với tư chất của cậu, nếu không có gì ngoài ý muốn thì khoảng chừng một trăm năm”.

“Hả?”, khuôn mặt Lâm Vân uể oải: “Một trăm năm cơ ạ, cũng quá lâu rồi đi?”

“Tôi nói là nếu không có gì ngoài ý muốn”, Lý Dục Thần lặp lại.

“Vậy nếu em gặp tình huống ngoài ý muốn thì sao?”, Lâm Vân vui vẻ hỏi lại.

“Ngoài ý muốn là có khả năng cậu không sống tới một trăm tuổi”.

Lý Dục Thần nói xong thì tự cười haha, quay người đi vào nhà.

Đám người Mã Sơn và chị Mai đã ở trong phòng, thấy Lý Dục Thần trở về thì sôi nổi chào đón.

Nhất là chị Mai, liên tục hỏi này hỏi nọ, như thể sợ trên người anh thiếu mất một miếng thịt.

Lý Dục Thần cười nói: “Chị Mai, chị sắp lải nhải bằng mẹ của em rồi”.

Chị Mai lườm anh: “Không phải chị đang quan tâm đ ến cậu à!”

Lý Dục Thần đáp: “Tôi không sao, trái lại là mọi người, thân thể hồi phục thế nào rồi?”

Sư phụ Vinh vỗ vỗ ngực: “Không có việc gì cả, giờ khôn như rồng mạnh như hổ rồi!”

Lý Dục Thần cứ cảm thấy cách dùng từ này có vấn đề, quay sang nhìn ông chủ Vương, thế mà lần đầu tiên ông ấy không đấu võ mồm với sư phụ Vinh.

Tâm tình Mã Sơn khá sa sút.

Lý Dục Thần biết là bởi vì chuyện của Trương Diễm Diễm, anh không nói gì thêm, vấn đề về tâm lý này chỉ có chính anh ta mới vượt qua được.

Một lát sau, dì Tình gọi mọi người xuống ăn cơm.

Hôm nay sư phụ Vinh không xuống bếp, tất cả đều do dì Tình làm.

Ai ai cũng khen đồ ăn dì ấy làm ngon, có hương vị khác so với món của sư phụ Vinh.

Lúc bọn họ đang ăn, Thái Vĩ Dân đến.

Gã ta làm theo dặn dò của Mã Sơn, giúp Lý Dục Thần làm thẻ căn cước và điện thoại.

Thái Vĩ Dân nhìn Lý Dục Thần vẫn mang theo vài phần cẩn thận.

Anh bảo gã ta ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.

Thái Vĩ Dân khoát tay lia lịa: “Không cần, không cần đâu, tôi chỉ đến đưa đồ cho cậu Lý thôi, sẽ đi ngay”.

Lý Dục Thần cười nói: “Toàn là người mình ngồi mâm này cả, đừng câu nệ, ngồi xuống ăn đi”.

Dì Tình đã lấy bát đũa cho gã ta.

Thái Vĩ Dân cảm thấy nơm nớp khi được quan tâm.

Trong lòng gã ta, Lý Dục Thần tồn tại giống như thần.

Mà mấy người đang ngồi đây là ai, gã ta đều rõ ràng.

Mã Sơn là anh em thân như ruột thịt của Lý Dục Thần, Lâm Vân là em vợ tương lai, ba vị kia cũng là đại lão tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ.

Có thể ngồi ăn cơm cùng mâm với những người này, trong lòng Thái Vĩ Dân vừa thấy hồi hộp vừa thấy vinh quang.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 746


Chương 746

Lúc ăn cơm, Lý Dục Thần và mọi người nhắc tới rất nhiều chuyện, không hề tránh né Thái Vĩ Dân.

Gã ta biết, mình cuối cùng cũng trở thành người bên cạnh cậu Lý.

Bây giờ quán Giang Hồ đã nghiễm nhiên trở thành trung tâm tin tức của thành phố Hoà, mấy người chị Mai có được nhiều tin tức liên quan đến giang hồ nhất.

“Nghe nói hai ngày trước thủy triều Tiền Đường có con sóng dưới lòng sông cao mấy chục mét, xông lên cầu lớn qua sông. Hai bên bờ có rất nhiều người đến xem thủy triều bị sóng cuốn đi, đến khi thủy triều rút, mấy trăm mét bên ngoài còn có xác chết trôi”.

“Sao có thể có sóng cao mấy chục mét được?”, Lý Dục Thần kinh ngạc hỏi.

“Chuyên gia nói là đường ống khí thiên nhiên dưới đáy sông bị nứt vỡ rồi nổ tung, nguyên nhân tai nạn vẫn còn đang điều tra. Có điều giang hồ đồn đãi, có người nhìn thấy trong nước sông có giao long ẩn hiện”.

“Giao long?”, Lý Dục Thần khẽ nhíu mày: “Nếu như là hải giao mượn thủy triều hóa rồng, không thể chỉ xảy ra chuyện ở một chỗ được. Những chỗ khác có ai chứng kiến không?”

“Trước mắt chưa nghe nói”, chị Mai đáp.

“Anh rể, thật sự có loài rồng sao?”, Lâm Vân tò mò hỏi.

Lý Dục Thần cười nói: “Loài rồng cậu tưởng tượng trong lòng có thật hay không tôi không biết, nhưng giao long trong biển thì thật sự có”.

“Nhưng vừa rồi anh còn nói hải giao mượn thủy triều hóa rồng. Nó đã là giao long, còn muốn hóa rồng gì?”

“Người muốn thành tiên, giao muốn hóa rồng, chỉ là trạng thái khác nhau trên con đường tu hành của từng người mà thôi. Người tu thành tiên là có thể trường sinh, giao hóa rồng cũng giống vậy”.

Lâm Vân dường như hiểu ra: “Ồ, em biết rồi, giao và rồng là sự khác biệt về cảnh giới, giống như người với tiên vậy. Mà giao long là cảnh giới xen vào giữa giao với long, cao hơn giao nhưng thấp hơn rồng. Giống với “Người Tiên”, cao cấp hơn người nhưng còn thiếu một chút so với tiên. Anh rể, hiện tại có phải anh đang ở giai đoạn Người Tiên không?”

Lý Dục Thần cười nói: “Đã bảo cậu luyện nhiều công phu, ít đọc tiểu thuyết thôi, khó trách luyện tập một bộ Võ còn không xong!”

Lâm Vân thè lưỡi, cúi đầu xuống và cơm.

Bị cậu ta chen vào nói như vậy, không ai bàn luận về chuyện giao long Tiền Đường nữa, ngược lại nhắc đến đại hội võ lâm sắp tổ chức.

Nhắc đến việc này, chị Mai bỗng nhiên không nói gì, trên mặt lộ vẻ lo âu.

Lý Dục Thần đã nhìn ra, hỏi: “Chị sao vậy?”

Ông chủ Vương lấy ra một thiệp mời mạ vàng từ trên người, đặt lên bàn: “Mấy ngày hôm trước chúng tôi vẫn ở thủ đô, Liễu Kim Sinh phái người đưa cho chúng tôi một tấm thiệp mời, mời ba chúng tôi đi tham gia đại hội võ lâm”.

Lý Dục Thần lấy tới nhìn thoáng qua, là chữ viết tay, mạnh mẽ cứng cáp, khí thế bàng bạc, phía dưới ký tên Liễu Kim Sinh, hẳn là chữ viết tay của Liễu Kim Sinh.

Lý Dục Thần cười đáp: “Vậy thì đi thôi, mở mang kiến thức xem các Tông Sư đọ sức với nhau không tốt sao?”

Chị Mai vẫn yên lặng.

Ông chủ Vương trả lời: “A Mai và Liễu Kim Sinh có một chút ân oán, lần này e rằng không tránh khỏi. A Mai, tự bà nói đi, hiện tại chỉ có cậu Lý mới có khả năng giúp bà”.

Ông chủ Vương nói xong thì đứng lên, sư phụ Vinh cũng đứng dậy, hai người cùng nhau đi ra khỏi cửa.

Những người khác thấy thế thì lập tức hiểu được, sôi nổi đứng dậy rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 747


Chương 747

Trong nhà ăn chỉ còn lại hai người Lý Dục Thần và chị Mai.

Chị Mai trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài.

“Chị giống với sư phụ Vinh, sinh ra trong giang hồ. Ông ta là Vinh Môn, còn chị là Lan Đạo.”

“Thật ra Vinh Lan cũng có thể coi như một nhà, đều ăn cơm nhờ vào bản lĩnh trên tay.”

“Lan Môn ngoài cá cược ra, cũng có trộm cắp. Cả hai môn chị đều học”.

“Nhưng khác với Vinh Môn, Vinh Môn nhiều ăn cắp vặt, mà Lan Môn ra đạo tặc”.

“Dùng lời của sư phụ chị nói, chúng tôi là cướp của người giàu chia cho người nghèo”.

“Khi chị dần dần có chút thanh danh trên giang hồ, nội tâm chị bắt đầu bành trướng, chị không còn thỏa mãn với việc trộm của nhà giàu nữa. Thế là, chị nhắm mục tiêu vào nhà họ Liễu tại thành phố Dũng”.

Đạo tặc Lan Môn chủ yếu lấy hoa làm tên.

Tên chị Mai là Nhất Chi Mai.

Năm đó Nhất Chi Mai nổi tiếng khắp thế giới, được mệnh danh là nữ tặc đệ nhất giang hồ. Không chỉ bởi vì kỹ thuật trộm cao siêu, mà còn bởi vì xinh đẹp như hoa.

Để thấy được dung nhan của bà ta, thậm chí có công tử nhà giàu còn cố ý để lộ ra, nói trong nhà cất giấu bảo bối XX, chờ bà ta đi trộm.

Nhưng chưa có ai từng bắt được bà ta tại hiện trường, mãi đến tận khi bà ta trộm ở nhà họ Liễu thành phố Dũng.

Nhất Chi Mai đến nhà họ Liễu trộm đồ thuần túy là vì để chứng minh thực lực của mình, không hề có mục tiêu.

Cho nên lần đầu tiên bà ta tiến vào đại viện nhà họ Liễu chỉ đi lung tung một vòng, cuối cùng trộm hai quyển sách trong Tàng Thư Lâu nhà họ Liễu rồi đi ra.

Nhưng chính hai quyển sách mất trộm này lại khiến nhà họ Liễu như ong vỡ tổ, bởi vì một quyển trong đó là nội công tâm pháp bí truyền của nhà họ Liễu.

Nhất Chi Mai cũng không hề cảm thấy hứng thú với công pháp nhà họ Liễu, chỉ đắc ý với hành vi của mình không bị ai phát hiện. Dưới cái nhìn của bà ta, có danh xưng thế gia võ đạo nhà họ Liễu cũng chỉ được đến thế mà thôi!

Sau này, bà ta lại nghe nói nhà họ Liễu có một bảo vật gia truyền, tên là Thất Trọng Bảo Hàm, một bộ hộp được tạo thành từ bảy cái hộp khác nhau, tục xưng búp bê Matryoshka.

Bộ hộp này chế tạo hoàn toàn từ vàng ròng, công nghệ tinh xảo, có thể so với bảo vật quốc gia.

Về phần cái hộp nhỏ ở tận cùng bên trong che giấu cái gì, bên ngoài không ai biết được.

Thất Trọng Bảo Hàm kia ở ngay trong phòng sách của Liễu Kim Sinh.

Sau khi nghe nói, Nhất Chi Mai một lần nữa lẻn vào nhà họ Liễu, tìm được phòng sách của Liễu Kim Sinh, lúc đang muốn ra tay thì bị Liễu Kim Sinh bắt quả tang.

Hóa ra, tin tức về Thất Trọng Bảo Hàm này là mồi Liễu Kim Sinh cố ý thả ra, chính vì để dụ dỗ Nhất Chi Mai đến nhà, dễ dàng bắt bà ta ngay tại chỗ.

Ngay lúc đó Liễu Kim Sinh vẫn chưa phải Tông Sư, nhưng đã bước một chân đến ngưỡng cửa Tông Sư.

Nhất Chi Mai tất nhiên không phải đối thủ, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trói.

Liễu Kim Sinh không giết bà ta, chỉ bảo bà ta trả lại hai quyển sách kia, rồi sẽ thả bà ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 748


Chương 748

Trong lòng Nhất Chi Mai uất ức, nên sinh ra chấp niệm, nhất định phải trộm Thất Trọng Bảo Hàm bằng được.

Bà ta tỉ mỉ chuẩn bị, chọn đúng thời cơ, lại lần nữa lẻn vào phòng sách của Liễu Kim Sinh, có điều lần này lại bị Liễu Kim Sinh tóm được.

Liễu Kim Sinh vẫn thả bà ta, cũng nói với bà ta rằng, muốn trộm thì lúc nào cũng có thể đến, nếu có bản lĩnh trộm được thì ông ta tuyệt đối không truy cứu.

Sau đó Nhất Chi Mai nếm thử nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị Liễu Kim Sinh bắt được.

Cứ thế thường xuyên qua lại, hai người dần dần quen thuộc, Nhất Chi Mai bắt đầu quang minh chính đại ra vào nhà họ Liễu.

Bà ta vẫn có chấp niệm trộm đi Thất Trọng Bảo Hàm, nhưng vẫn mãi không tìm được cơ hội, ngược lại hai người sinh ra cảm tình với nhau.

Nhưng vấn đề là, Liễu Kim Sinh là người thừa kế của nhà họ Liễu, sớm đã có hôn ước trong người, người kia cũng là thiên kim của gia tộc lớn tại thành phố Dũng.

Liễu Kim Sinh vì bà ta mà từ hôn đối phương.

Lần này chẳng những chọc giận đối phương, cũng chọc giận cả bậc cha chú trong nhà họ Liễu.

Sau khi người nhà họ Liễu biết được ngọn nguồn, bọn họ càng không có khả năng để một nữ tặc Lan Môn làm phu nhân gia chủ tương lai của nhà họ Liễu.

Dưới áp lực của gia tộc, Liễu Kim Sinh lựa chọn thoái nhượng.

Ông ta bảo Nhất Chi Mai chờ thêm mấy năm, chờ ông ta kế thừa vị trí gia chủ thì nhất định sẽ cưới bà ta.

Dưới cơn nóng giận, Nhất Chi Mai rời khỏi nhà họ Liễu, chạy đến đảo Cửu Long trên biển Hoa Đông, trộm bảo vật “Mỹ Nhân châu” của đảo chủ, cũng khắc xuống một chữ “Liễu”, còn để lại tín vật Liễu Kim Sinh thường dùng tại nơi đó.

Đảo chủ đảo Cửu Long giận dữ, sai người đến làm náo loạn nhà họ Liễu thành phố Dũng.

Liễu Kim Sinh vốn có thể giải thích rõ ràng, nhưng ông ta không giải thích, mà ôm hết mọi chuyện vào người.

Lúc ấy Liễu Kim Sinh đang ở ngưỡng cửa Tông Sư, trận chiến lớn với cao thủ đảo Cửu Long khiến ông ta hoàn thành đột phá.

Đảo chủ đảo Cửu Long ngại thế lực trên bờ của nhà họ Liễu lớn, lại có Tông Sư trấn giữ nên đành phải coi như không có gì.

“Tôi biết rồi, ngày hôm đó Vương Tông Sinh đến quán bảo chị trả lại đồ vật, hóa ra gã đang nhắc đến “Mỹ Nhân châu” chị trộm từ đảo Cửu Long”.

Lý Dục Thần nghe xong chuyện cũ chị Mai kể thì tổng kết lại.

Chị Mai gật đầu đáp: “Chính xác, đã bao nhiêu năm nay, Liễu Kim Sinh vẫn luôn cõng nỗi oan ức này thay chị. Ông ta làm như vậy cũng mạo hiểm không nhỏ, mặc dù ông ta là Tông Sư, nhưng đảo chủ đảo Cửu Long cũng là Tông Sư. Nếu thật sự liều mạng thì hậu quả khó lường”.

“Chỉ vì một viên trân châu thì cũng không đến nỗi”, Lý Dục Thần nói: “Tôi phỏng chừng người của đảo Cửu Long cũng biết không phải do Liễu Kim Sinh làm, đường đường một Tông Sư, đi đảo Cửu Long trộm một viên trân châu làm gì?”

Chị Mai lườm anh một cái: “Nếu không có giá trị gì, chị sẽ đi trộm sao?”

Lý Dục Thần cười đáp: “Không lẽ là dạ minh châu của Từ Hi thái hậu?”

“Không phải, có điều hạt châu này có lẽ còn thần kỳ hơn dạ minh châu một chút. Dùng hạt châu này chà sát mặt, có thể giúp khuôn mặt của người đó không già đi”, chị Mai nói xong thì khẽ cười một tiếng: “Cậu xem dáng vẻ của chị đi, trông có già nua không?”

Lý Dục Thần cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt của bà ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 749


Chương 749

Chị Mai hơi ngượng ngùng, quở trách: “Cần nhìn lâu như vậy sao!”

Lý Dục Thần trịnh trọng nói: “Tôi đang tìm nếp nhăn trên mặt chị, nhưng thực sự không tìm ra được. Chỉ nói làn da, da của chị đích thực non mịn như thiếu nữ mười mấy tuổi mới có. Nếu không phải khí chất của chị trưởng thành, có khí thế giang hồ, bảo chị hai mươi tuổi cũng là già”.

Chị Mai cười khanh khách, run rẩy hết cả người.

“Các cậu tu tiên thì tu luôn cả miệng à? Sao càng ngày càng biết nói chuyện thế, chẳng khác gì bôi mật!”

Nói xong, chị Mai lấy ra một hạt châu từ trên người mình.

“Đây, chính là hạt châu này, cậu xem một chút đi”.

Lý Dục Thần nhìn thoáng qua, thần thức đảo qua hạt châu, trong lòng hơi chấn động.

“Chị Mai, đây không phải là trân châu gì cả. Đây là một viên yêu đan!”

“Cái gì cơ?”, chị Mai giật nảy mình, suýt chút nữa ném văng hạt châu ra ngoài: “Yêu đan?”

“Không những là yêu đan, hơn nữa còn là yêu đan của nhân ngư cực kỳ hy hữu”, Lý Dục Thần trả lời.

Chị Mai mở to mắt, khó tin nhìn xuống hạt châu trong tay mình: “Nhân ngư? Là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết kia sao?”

Lý Dục Thần đáp: “Tôi cũng chưa từng nhìn thấy, có đẹp hay không không biết”.

Chị Mai thở dài một hơi: “Cũng may là mỹ nhân ngư, không phải là chị dùng một viên nội đan của yêu quái xoa mặt hàng ngày, ngẫm lại đều buồn nôn”.

Lý Dục Thần cười haha: “Chị Mai, chị coi cái này như mặt nạ bôi lên mặt, nếu bị đám người tu hành kia biết, bọn họ sẽ mắng chị phung phí của trời. Đối với người tu hành mà nói, đây là vật bọn họ tha thiết ước mơ”.

Lý Dục Thần phán đoán, viên nhân ngư đan này có phẩm chất cao hơn viên xà đan anh từng lấy được tại thành phố Tuyên.

Loại yêu đan có đẳng cấp này có thể luyện chế ra đan dược tu hành.

Chị Mai nghe xong thì nhét hạt châu vào trong tay Lý Dục Thần.

“Chị làm gì vậy?”, Lý Dục Thần kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên là cho cậu rồi!”, chị Mai đáp: “Không phải cậu nói nó có tác dụng lớn đối với người tu hành sao, để lại cho chị cũng chỉ có nước thoa mặt nạ”.

Lý Dục Thần mỉm cười, trả lại hạt châu cho chị Mai: “Linh dược tùy duyên, chị có duyên lấy được thì chính là cơ duyên của chị. Chị cứ giữ lại bôi mặt trước đi đã, tôi cũng thích nhìn một chị Mai sẽ không già đi. Chờ chị đột phá Tông Sư, từ võ nhập đạo, thứ này có thể phát huy tác dụng rất lớn”.

Chị Mai vui mừng hỏi: “Chị có thể luyện thành Tông Sư?”

Lý Dục Thần cười đáp: “Tông Sư mà thôi, thành tựu nhỏ, không khó lắm”.

Mặc dù khẩu khí của anh lớn, nhưng chị Mai lại tin tưởng.

Trương Điên là Tông Sư, còn không phải cũng bị một kiếm của Lý Dục Thần chém chết.

Tông Sư mà thôi!

Chị Mai đột nhiên cảm thấy, Tông Sư hình như cũng chỉ đến vậy.

“Chuyện của Liễu Kim Sinh, chị định xử lý thế nào?”, Lý Dục Thần hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 750


Chương 750

Lý Dục Thần đã sớm biết giữa chị Mai và Liễu Kim Sinh có ân oán, anh vốn nghĩ rất đơn giản, mặc kệ chuyện gì đều ôm lấy thay chị Mai. Ông không phải Tông Sư sao, muốn bắt nạt chị Mai thì thắng tôi trước rồi hẵng nói.

Nhưng hiện tại xem ra, dường như không đơn giản như vậy.

Dù sao giữa hai người cũng từng có một đoạn tình cảm.

“Năm đó nhà họ Liễu nhục nhã chị, Liễu Kim Sinh không nói đỡ cho chị, ngược lại đuổi chị ra khỏi nhà họ Liễu, tình cảm giữa chị và ông ta sớm đã cắt đứt. Nhưng chị ăn trộm Mỹ Nhân châu của đảo Cửu Long, mặc dù ý định ban đầu là muốn khiến ông ta mắc ói, nhưng ông ta thay chị cõng oan ức nhiều năm như vậy, chuyện này tính là chị thiếu ông ta”.

Chị Mai nói đến đây thì tạm dừng, hơi nhíu mày.

Lý Dục Thần có chút hiểu ra: “Chị đang lo lắng ông ta muốn mượn chuyện này để ép chị quay lại với ông ta?”

Chị Mai gật đầu trả lời: “Hồi trước ông ta bước vào Tông Sư, suốt nhiều năm cũng không tìm đến chị, chị cứ nghĩ ông ta đã quên chị. Nhưng lần trước Vương Tông Sinh đến truyền lời, hiển nhiên ông ta vẫn luôn chú ý đến chị, cũng biết chị ở đâu. Bây giờ đột nhiên đưa thiệp mời cho chị, bảo chị tham gia đại hội võ lâm. Chị đoán võ đạo của ông ta đã tiến thêm một bước, rất có thể đã vượt qua Tông Sư. Nếu là vậy, ông ta có thể trở thành người đứng đầu Nam Giang, cũng có thể vững vàng ngăn chặn đảo Cửu Long. Lần Vương Tông Sinh truyền lời, kỳ thực ý tứ của ông ta đã rất rõ ràng, trừ phi chị tiến vào nhà họ Liễu, nếu không ông ta sẽ không đeo oan ức trộm Mỹ Nhân châu thay chị nữa”.

“Cho nên, hoặc là chị lấy ông ta, hoặc bị người của đảo Cửu Long đuổi giết, đúng không?”

“Ừ”, chị Mai gật đầu.

“Chị Mai, tôi có thể hỏi một vấn đề không?”, Lý Dục Thần đột nhiên hỏi.

“Gì cơ?”

“Sư phụ Vinh và ông chủ Vương, chị thích ai hơn?”

Chị Mai đột nhiên sững sờ, biểu cảm trở nên hơi kỳ quái, trừng mắt nhìn Lý Dục Thần: “Sao cậu lại hỏi cái này?”

“Chỉ là có hơi… hơi… tò mò”, Lý Dục Thần cười haha: “Hay là tôi thay đổi cách hỏi một chút, sư phụ Vinh, ông chủ Vương, và cả Liễu Kim Sinh, muốn chị chọn một người, chị sẽ chọn ai?”

Chị Mai nghĩ nghĩ nói: “Có thể thêm một lựa chọn nữa không?”

“Còn ai nữa?”

“Cậu!”

Lý Dục Thần vô cùng ngạc nhiên.

Chị Mai lại bật cười khanh khách.

“Được rồi, đùa với cậu đó!”

Lý Dục Thần thở nhẹ nhõm một hơi, nói: “Chị Mai, đừng đùa như vậy”.

Chị Mai nói: “Thực ra, tôi và Liễu Kim Sinh đã không thể nào rồi. Còn hai người họ, tôi cũng không biết. Hai người họ đều tốt, tôi không thể chọn một người, làm tổn thương một người khác, thực ra bây giờ như vậy rất tốt”.

Lý Dục Thần gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Chị Mai, chị yên tâm đi, có tôi ở đây, bất kể là Liễu Kim Sinh hay là đảo Cửu Long, cũng không thể làm tổn thương chị”.

Chị Mai nói: “Dục Thần, cậu phải cẩn thận, Liễu Kim Sinh rất có thể bước vào cảnh giới tiên thiên trong truyền thuyết. Nếu ông ta có thể lấy được danh hiệu đệ nhất tông sư Nam Giang, thế lực của nhà họ Liễu sẽ càng lớn mạnh”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 751


Chương 751

“Muốn làm đệ nhất tông sư Nam Giang? Ông ta có thể qua được cửa ải Hà Trường Xuân trước rồi tính chứ phải không”.

Lý Dục Thần cười ha ha.

Tiên thiên? Tiên thiên của võ giả, và tiên thiên như anh, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Võ giả nhập tiên thiên, còn ở dưới chân Thiên Đô, có thể lên thang trời hay không cũng chưa chắc.

Nói chuyện với chị Mai xong, mới gọi những người khác quay lại.

Sư phụ Vinh và ông chủ Vương nhìn sắc mặt của chị Mai là biết đại khái là vấn đề gì, trong lòng vui mừng.

Mọi người lại tiếp tục uống rượu nói chuyện, vui vẻ ra về.

Ăn cơm xong, Lý Dục Thần gọi Lâm Vân đến, hỏi: “Hai ngày nay nhà cậu thế nào?”

Lâm Vân nói: “Vẫn ổn, bố em rất bận, chuyện trong nhà đã gần như không hỏi đến, cả ngày cùng tập đoàn của mấy người chú Lang nghiên cứu chuyện kinh doanh. Mấy ngày nay sức khỏe ông nội em cũng rất tốt, hôm nay biết anh quay về, còn đặc biệt dặn em, bảo em nói với anh một tiếng, bây giờ ông rất tốt, bảo nếu anh bận thì không cần đi thăm ông”.

“Mẹ cậu thì sao?”

“Mẹ em ở thành phố Mai, vẫn chưa về. Hình như bệnh tình của ông ngoại lại chuyển biến xấu”.

“Không đến Tiền Đường mời ông Hồ à?”

“Mời rồi, nhưng ông Hồ cũng bị bệnh, không ra khỏi nhà được”.

“Ông Hồ bị bệnh?”

Lý Dục Thần cảm thấy không ổn lắm.

Tuy Hồ Sư Ước đã lớn tuổi, nhưng sức khỏe rất tốt. Công pháp dưỡng sinh gia truyền của nhà họ Hồ rất cao minh, không kém hơn tâm pháp nội gia bình thường.

Hơn nữa Lý Dục Thần đã gặp Hồ Sư Ước mấy lần, nhìn từ tinh thần vẻ mặt, tuyệt đối không cần lo bệnh tật trong thời gian tới.

Sao đột nhiên mắc bệnh được chứ?

Lý Dục Thần quyết định đi thăm, vừa hay cũng phải đi thăm Tiền Nhược Vọng, xem ông ta hồi phục thế nào rồi.

Anh nói với Lâm Vân: “Hai ngày nay tôi phải đến Long Hổ Sơn một chuyến, tiện đi qua thành phố Mai, cậu gửi cho tôi địa chỉ của nhà ông ngoại cậu đi”.

Lâm Vân vui mừng nói: “Nếu mẹ em biết anh đến, chắc chắn sẽ vui muốn chết”.

Lý Dục Thần nói: “Cậu đừng nói với bà ấy trước, tránh để bà ấy lại bận tới bận lui lo tiếp đãi tôi, tôi đến đó sẽ gọi điện cho bà ấy”.

Lâm Vân gật đầu đồng ý, đưa địa chỉ của nhà họ Nghiêm thành phố Mai cho Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần dặn dò trong nhà mấy câu, rồi lập tức đi đến Tiền Đường.

Anh trực tiếp đến Đồng Khánh Đường tìm được Hồ Tu Nhất.

Tinh thần của Hồ Tu Nhất không tốt lắm, vừa nhìn thấy Lý Dục Thần, dường như nhìn thấy cứu tinh.

“Cậu Lý, cậu đến rồi! Tôi gọi điện cho cậu mấy lần mà không liên lạc được”.

“Nghe nói ông Hồ bị bệnh, đã xảy ra chuyện gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 752


Chương 752

“Hầy, đâu phải là mắc bệnh, là bị người ta hại”, Hồ Tu Nhất nói.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Lý Dục Thần hỏi.

Hồ Tu Nhất nói: “Là thế này, hai ngày trước bố tôi đang ngồi khám bệnh, vốn đã khám hết số, không nhận khám nữa. Nhưng một người Đông Doanh đến, nói là ngưỡng mộ danh tiếng của bố tôi, từ ngàn dặm xa xôi đến. Bố tôi thêm số cho anh ta. Bố tôi bắt mạch cho anh ta, nói anh ta không có bệnh gì, không cần kê thuốc. Anh ta bỗng phát điên, nói bố tôi y thuật không tinh thông, chỉ là hư danh. Sau đó cũng không biết dùng cách gì, lúc đó bố tôi đau đầu chóng mặt rất nặng. Người Đông Doanh buông lời, nói nếu bố tôi có thể chữa khỏi bệnh của mình, thì thừa nhận bố tôi là danh y, nếu không thể, thì phải tháo bỏ biển hiệu thánh thủ Hạnh Lâm”.

Lý Dục Thần cau mày: “Đi, đưa tôi đi xem sao”.

“Được, mời cậu Lý đi theo tôi”.

Hồ Tu Nhất dẫn đường, đưa Lý Dục Thần đến phòng dưỡng bệnh của Hồ Sư Ước.

Vào phòng, phát hiện Tiền Khôn cũng có mặt.

“Cậu em Lý đến rồi”, Tiền Khôn vui mừng.

Lý Dục Thần và Tiền Khôn chào hỏi nhau, rồi ngồi đến trước giường bệnh của Hồ Sư Ước.

Hồ Sư Ước nhắm chặt đôi mắt, cau mày, sắc mặt vàng vọt, bờ môi trắng nhợt, trông rất không ổn.

Lý Dục Thần dùng thần thức quét, là biết vấn đề nằm ở đâu.

“Ông Hồ bị người khác dùng thủ pháp đặc biệt phong tỏa khí mạch”.

Tiền Khôn nói: “Tôi cũng phát hiện ông Hồ kinh mạch bị phong tỏa, nhưng tôi dùng chân khí tương trợ, cũng không thể thông được kinh mạch, vô cùng kỳ lạ”.

Lý Dục Thần nói: “Đây là thủ pháp của nhẫn giả Đông Doanh, vô cùng cao minh, khí mạch tắc nghẽn, chân khí bình thường không thể làm thông được”.

“Tôi biết rồi”, Tiền Khôn nói: “Kẻ này nhằm vào nhà họ Tiền, cậu em Lý, cậu nhận ra được thuật bù nhìn, chữa khỏi bệnh của Nhược Vọng, nhưng họ cho rằng là ông Hồ chữa khỏi, cho nên nhằm vào ông Hồ”.

Lý Dục Thần kinh ngạc nói: “Nói như vậy, là ông Hồ chịu tội thay tôi? Xem ra cục tức này, tôi phải xả giận thay ông Hồ”.

Quay đầu hỏi Hồ Tu Nhất: “Họ nói lúc nào thì đến tháo biển?”

Hồ Tu Nhất nói:”Có lẽ là ngày mai”.

“Được, vậy thì đợi ngày mai”.

Lý Dục Thần sớm đã lĩnh giáo thủ pháp của ninja.

Lần trước là Lâm Thiếu Bình bóp vỡ xương cốt toàn thân của Lâm Vân, lần này là Hồ Sư Ước, kinh mạch xoắn vào nhau.

Trông có vẻ Lâm Vân bị thương nặng hơn, nhưng thực tế luận thủ pháp, người lần này làm hại Hồ Sư Ước cao minh hơn.

Nếu là ba ngày trước, Lý Dục Thần vẫn phải dùng châm ngũ hành, dựa vào thuật châm mới có thể hồi phục kinh mạch bị xoắn vào nhau, rồi dùng chân khí đả thông bát mạch kinh kỳ của Hồ Sư Ước.

Nhưng bây giờ Lý Dục Thần đã được trải qua lôi kiếp tẩy luyện, bước vào cánh cửa tiên thiên.

Anh giơ tay là chữa được vết thương của Hồ Sư Ước.

Tiền Khôn nhìn mà gật đầu liên tục, lòng nghĩ y thuật của cậu em Lý càng ngày càng cao minh.

Hồ Tu Nhất càng chấn kinh hơn, nghĩ đến lúc trước mình chế nhạo châm biếm Lý Dục Thần, trong lòng bất giác hổ thẹn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 753


Chương 753

Hồ Sư Ước từ từ tỉnh lại, nói: “Cậu Lý, may mà có cậu ra tay, nếu không cái mạng già của tôi, sợ là phải giao vào tay bọn quỷ Đông Doanh rồi. Ầy, nói ra thì hổ thẹn, cả đời tôi hành nghề y, được gọi là thánh thủ, mà ngay cả kinh mạch của mình cũng không đả thông được”.

Lý Dục Thần cười nói: “Ông Hồ việc gì phải khiêm tốn, ông bị người ta ngầm tính kế, nếu đường đường chính chính luận y đạo, họ đâu thể bằng được ông”.

Tiền Khôn nói: “Bọn quỷ Đông Doanh này chỉ biết ngầm giở trò mèo, đâu dám đường đường chính chính so tài”.

Hồ Tu Nhất tức giận nói: “Đúng thế, nếu họ dám quang minh chính đại so tài, nhà họ Hồ tôi sao phải sợ hắn?”

Mấy người lại nói chuyện mấy câu, Lý Dục Thần bảo Hồ Sư Ước nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai người Đông Doanh đến tháo biển hiệu, Hồ Sư Ước là gia chủ nhà họ Hồ, đương nhiên phải ra mặt.

Lý Dục Thần cáo từ đi ra, bèn cùng Tiền Khôn đi thăm Tiền Nhược Vọng.

Ở sơn trang Ngô Việt, Lý Dục Thần gặp được Hoa hòa thượng mặc áo hòa thượng, bây giờ đã thành hòa thượng thật, pháp hiệu Vô Hoa.

Vô Hoa lúc đó đứng bên cạnh một vị lão tăng.

Vị lão tăng này râu tóc bạc phơ, khuôn mặt từ bi, ngồi ở đó, lại có pháp tướng trang nghiêm.

Tiền Nhược Vọng giới thiệu: “Cậu Lý, đây là đại sư Trí Nhẫn của chùa Thiên Trúc”.

Rồi nói với Trí Nhẫn: “Vị này là cậu Lý Dục Thần chữa bệnh cho tôi”.

Trí Nhẫn nhìn Lý Dục Thần một cái, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó chắp hai tay, miệng đọc phật hiệu, nói: “A di đà phật, Lý thí chủ có tư thái thần tiên, lại có thể đi lại nơi phàm trần, chữa bệnh cứu người, lòng từ bi này, bần tăng kính phục!”

Lý Dục Thần cũng nhìn Trí Nhẫn.

Thần thức đảo quét, trên người hòa thượng này có một tầng hào quang.

Anh hơi kinh ngạc, không ngờ Tiền Đường còn có tăng nhân tu vi cao thâm như vậy.

Hôm nay hòa thượng này đến đây, có lẽ là vì ninja Đông Doanh xuất hiện, đến để bảo vệ Tiền Nhược Vọng.

Có một cao tăng như vậy, chẳng trách nhà họ Tiền có chỗ dựa không hề sợ gì, đám ninja Đông Doanh cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn hạ tiện như thuật bù nhìn để đối phó Tiền Nhược Vọng.

Lập tức mỉm cười, nói: “Đại sư quá khen rồi”.

Tiền Nhược Vọng lại chỉ vào Hoa hòa thượng nói: “Vị này, có lẽ cậu Lý quen biết, nhưng bây giờ đã bái dưới môn hạ của đại sư Trí Nhẫn”.

Hoa hòa thượng khom lưng hành lễ nói: “Tiểu tăng pháp hiệu Vô Hoa, nhờ Lý thí chủ điểm hóa, tiểu tăng cảm kích vô cùng”.

Lý Dục Thần không ngờ mình vô tình đã điểm hóa một đại ma đầu vào phật môn, không khỏi khẽ ngẩn người, sau đó cười ha ha, nói: “Vậy tôi phải chúc mừng sư phụ Vô Hoa rồi”.

Vô Hoa đã làm hòa thượng, đương nhiên cũng không theo Tiền Hân Đồng nữa.

Cô cả nhà họ Tiền không có vệ sĩ trọc đầu, cũng bớt vài phần bá đạo, thêm vài phần nữ tính, yên lặng đứng bên cạnh Tiền Nhược Vọng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang Lý Dục Thần.

Sức khỏe của Tiền Nhược Vọng đã khỏi hoàn toàn.

Lý Dục Thần thấy hơi kỳ lạ, ban đầu Tiền Nhược Vọng mắc bệnh nặng, tại sao không mời Trí Nhẫn đến xem? Với tu vi của Trí Nhẫn, thuật bù nhìn nhỏ bé, đâu thể làm khó ông ta?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 754


Chương 754

Nhưng đây là chuyện nhà họ Tiền, anh cũng không tiện hỏi nhiều.

Ngồi xuống uống trà, Lý Dục Thần và Trí Nhẫn đàm đạo khảo nghiệm mấy câu thiền tông, đều là thảo luận sâu về pháp môn, ngoại trừ Vô Hoa cau mày, như ngộ ra điều gì, thì những người khác nghe mà mơ hồ khó hiểu.

Tiền Hân Đồng bất mãn nói: “Hai người đàm đạo phật pháp, có thể đến chùa đàm đạo, ở đây, có thể nói chuyện mà chúng tôi hiểu được không?”

“Hân Đồng, không được vô lễ!”, Tiền Nhược Vọng quát nói.

Trí Nhẫn cười lớn ha ha: “Không sao không sao, cô cả Tiền muốn nghe cái gì?”

Cả Tiền Đường, có lẽ chỉ có một mình Tiền Hân Đồng dám ăn nói, không có lớn nhỏ như vậy trước mặt lão hòa thượng.

Tiền Hân Đồng nói: “Lúc thủy triều lên mấy hôm trước, có tin đồn trên sông có giao long xuất hiện, nổi sóng cao mười mấy mét, thủy triều tấn công dạt đi rất nhiều người, chuyện này, mọi người đã nghe nói đến chưa?”

“A di đà phật!”, Trí Nhẫn đọc một tiếng phật hiệu, mặt hiện vẻ từ bi khổ nạn.

Tiền Khôn nói: “Chuyện này, tôi đã cử người đi điều tra, đúng là lúc đó xảy ra hiện tượng lạ, thủy triều cao quá hai mươi mét. Về thủy triều Tiền Đường, trong lịch sử cũng từng có ghi chép có mấy lần tương tự, lần trước cách hiện nay đã một ngàn một trăm năm, cũng chính là lần tổ tiên Tiền thị chúng ta, Ngô Việt vương Tiền Lưu bắn thủy triều đó”.

“Vậy rốt cuộc có phải giao long xuất hiện ở biển không?”, Tiền Hân Đồng hỏi.

Tiền Khôn lắc đầu nói: “Đều là nói vô căn cứ, thực sự có giao long ở biển, làm sao có thể đến Tiền Đường mới gây họa? Lần hơn một ngàn năm trước đó, bắt đầu từ kho muối cũ, cả Hải Thành bị nhấn chìm, trực tiếp uy hiếp đến an nguy của thành Tiền Đường, Ngô Việt vương mới dẫn hàng vạn kỵ binh, để lại truyền thuyết Tiền Vương bắn thủy triều”.

“Nói như vậy, thực sự có giao long?”, Tiền Hân Đồng hỏi.

Tiền Khôn trầm ngâm một lát, nhìn mọi người một cái nói:

“Mọi người ở đây cũng không phải người ngoài, tôi nói thẳng vậy. Trên đời có rồng hay không, tôi không dám đoán bừa, nhưng chắc chắn trong biển có quái thú. Theo như ghi chép của tổ tiên Tiền thị chúng ta để lại, năm đó Tiền Vương bắn thủy triều, không phải bắn thủy triều, mà là bắn một con rắn khổng lồ”.

“Tổ tiền Tiền Vương lợi hại như vậy ư!”, vẻ mặt Tiền Hân Đồng tự hào nói.

Lý Dục Thần bỗng hỏi: “Lão ca, vậy đám ninja Đông Doanh cứ nhằm vào nhà họ Tiền không buông, có phải cũng liên quan đến chuyện này không?”

Tiền Khôn và Tiền Nhược Vọng quay sang nhìn nhau, gật đầu nói: “Lão đệ thật biết nhìn xa, đúng là như vậy. Nhà họ Tiền chúng tôi có một cây cung tổ truyền, chính là cây cung năm đó tổ tiên dùng để bắn thủy triều. Nghe nói cây cung đó làm bằng xương cốt của rồng, lúc đóng mở có thể nghe thấy tiếng rồng gầm. Đám người Đông Doanh đó muốn có cây cung này”.

Tiền Hân Đồng hiếu kỳ mở to đôi mắt: “Sao cháu không biết chuyện này? Cây cung ở đâu?”

Tiền Nhược Vọng cười ha ha nói: “Con bé này, để cháu biết thì toàn thế giới đều biết!”

“Ông nội!”, Tiền Hân Đồng dẫm châm, bĩu môi.

Tiền Khôn nói tiếp: “Đảo quốc Đông Doanh bốn bề là biển. Thường xuyên có cự thú trong biển, hoành hành trong đó, mưa gió sóng thần, dân chúng chịu khổ. Cho nên người Đông Doanh thường xuyên ra quân đội thuyền quy mô lớn, ra biển với danh nghĩa bắt cá voi, thực chất là để đối phó với hải thú. Cũng may xã hội ngày nay khoa học kỹ thuật phát triển, vũ khí tiên tiến, đã rất ít xảy ra chuyện hải thú tấn công duyên hải.

Nhưng mười mấy năm trước, ngoài biển Đông Bắc Đông Doanh, một con cự thú ngủ say dưới đáy đại dương đột nhiên tỉnh lại, tạo nên động đất mạnh và sóng thần. Sức phá hoại cũng cực kỳ hiếm thấy trong lịch sử Đông Doanh. Còn thứ đó là cái gì, đến nay vẫn chưa có kết luận. Có người nói là cự long, cũng có người nói là cá côn, còn có người nói là Godzilla”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 755


Chương 755

Tiền Hân Đồng phì cười một tiếng: “Nói quá rồi phải không, còn có cả Godzilla!”

Tiền Khôn trừng mắt nhìn cô ta một cái.

Tiền Hân Đồng lè lưỡi, không nói nữa, nhưng vẻ mặt hiển nhiên là không tin.

“Lúc đó, Đông Doanh cử người đến tìm nhà họ Tiền chúng ta, muốn mượn cây cung Tiền Vương, đối phó với cự thú”, Tiền Khôn tiếp tục nói: “Tuy Đông Doanh và Hoa Hạ chúng ta có thù, nhưng cũng ở rất gần nhau. Dân chúng vô tội. Nếu thực sự dùng để đối phó hải thú, bảo vệ môi trường làm yên lòng dân, đương nhiên chúng tôi sẽ cho mượn. Nhưng tôi biết đám chính khách Đông Doanh đó rất vô liêm sỉ, một khi giao cây cung Tiền Vương cho họ, thì rất khó lấy về được. Huống hồ vốn không ai có thể kéo được cây cung Tiền Vương”.

“Nhưng để cứu sinh linh trong lầm than, bất kể sự việc thật hay giả, cũng bất kể mục đích của đối phương là gì, chúng tôi vẫn quyết định đi thử”.

Tiền Khôn tiếp tục nói.

“Vậy là tôi đích thân dẫn đội triệu tập một trăm hai mươi đệ tử Tiền thị võ công đạt đến ám kình trở lên, hộ tống cây cung Tiền Vương, đến Đông Doanh. Kết quả không ngoài dự liệu, đám người Đông Doanh đó vừa lấy cung đã muốn chiếm làm của riêng. Đương nhiên tôi không chịu, vì vậy xảy ra xung đột. Vì cướp cung Tiền Vương về, đệ tử Tiền thị chúng tôi chiến đấu anh dũng và đẫm máu, cuối cùng hộ tống cung Tiền Vương về Tiền Đường an toàn. Tôi bị thương nặng vào lần đó. Còn một trăm hai mươi đệ tử ưu tú Tiền thị cũng thương vong hơn một nửa, người sống quay về chưa đến một phần ba”.

Nói đến đây, ánh mắt của Tiền Khôn tối dần.

Trí Nhẫn và Vô Hoa cũng niệm một cậu phật hiệu: “A di đà phật!”

Tiền Hân Đồng tức giận nói: “Đám người Đông Doanh này, thật chẳng ra sao!”

Lý Dục Thần không ngờ nhà họ Tiền còn giấu bảo vật quan trọng như vậy.

Cây cung có thể bắn chết giao long vô cùng hiếm có, người bình thường không kéo nổi, đó là vì cây cung này không phải dùng sức người để kéo cung, mà phải dựa vào pháp lực, bắn ra cũng không phải là mũi tên bình thường.

“Sau này, mẫu thuẫn giữa người Đông Doanh và nhà họ Tiền chúng tôi chưa từng dừng lại, trong tối ngoài sáng, đấu tranh vô cùng khốc liệt. Họ không có lĩnh vực gì là không can thiệp, cạnh tranh thương mại, đàn áp chính trị, ám sát, kể cả lần này dùng thuật con rối để đối phó tộc trưởng Tiền thị, chắc chắn là muốn có được cây cung Tiền Vương”.

Lý Dục Thần nói: “Lần này đến Đồng Khánh Đường khiêu chiến, là cùng một bọn phải không?”

Tiền Khôn nói: “Có phải hay không, ngày mai gặp sẽ biết”.

Lý Dục Thần gật đầu, lại hỏi: “Lão ca, Thiên Nhẫn Tông này, ông hiểu được bao nhiêu? Thực lực của họ thế nào? Ở Hoa Hạ có bao nhiêu người?”

Tiền Khôn nói: “Thiên Nhẫn Tông là một trong các phái thực lực mạnh nhất trong phái ninja, tông chủ của họ tên làItazura Kazuyoshi, cao thủ cảnh giới Đột Nhẫn, cũng tương đương với tông sư võ đạo của chúng ta. Tổng bộ của họ ở Hoa hạ trước đây ở Đông Bắc, có chi nhánh ở thủ đô và Thân Châu. Danh sách thành viên các nơi, chúng tôi đều có. Nhưng họ hành sự bí mật, ngoài bản danh sách này, chắc chắn còn có cao thủ ẩn giấu”.

“Phái Ninja mạnh nhất Đông Doanh chắc không chỉ có một Đột Nhẫn chứ?”, Lý Dục Thần nói.

“Nghe nói, người phụ trách tổng bộ Hoa Hạ của họ cũng là một cao thủ cảnh giới Đột Nhẫn. Ừm, còn có một người…”, Tiền Khôn trầm ngâm một lát nói: “Người này tên là Bando Shuichi, là người sáng lập Thiên Nhẫn Tông. Mấy chục năm trước độ kiếp trên biển, dẫn sấm sét vạn đạo, sau đó đã biến mất. Có người nói ông ta đã phi thăng, có người nói ông ta đã chết. Đương nhiên, đều là tin đồn, hơn nữa người Đông Doanh thích khoa trương, không thể tin hết. Nhưng lần sóng thần mười năm trước đó, nghe nói có người nhìn thấy ông ta ở bên biển. Giả như người này còn sống, chắc chắn là Đột Nhẫn, thậm chí đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhẫn trong truyền thuyết”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 746


Chương 746

Lúc ăn cơm, Lý Dục Thần và mọi người nhắc tới rất nhiều chuyện, không hề tránh né Thái Vĩ Dân.

Gã ta biết, mình cuối cùng cũng trở thành người bên cạnh cậu Lý.

Bây giờ quán Giang Hồ đã nghiễm nhiên trở thành trung tâm tin tức của thành phố Hoà, mấy người chị Mai có được nhiều tin tức liên quan đến giang hồ nhất.

“Nghe nói hai ngày trước thủy triều Tiền Đường có con sóng dưới lòng sông cao mấy chục mét, xông lên cầu lớn qua sông. Hai bên bờ có rất nhiều người đến xem thủy triều bị sóng cuốn đi, đến khi thủy triều rút, mấy trăm mét bên ngoài còn có xác chết trôi”.

“Sao có thể có sóng cao mấy chục mét được?”, Lý Dục Thần kinh ngạc hỏi.

“Chuyên gia nói là đường ống khí thiên nhiên dưới đáy sông bị nứt vỡ rồi nổ tung, nguyên nhân tai nạn vẫn còn đang điều tra. Có điều giang hồ đồn đãi, có người nhìn thấy trong nước sông có giao long ẩn hiện”.

“Giao long?”, Lý Dục Thần khẽ nhíu mày: “Nếu như là hải giao mượn thủy triều hóa rồng, không thể chỉ xảy ra chuyện ở một chỗ được. Những chỗ khác có ai chứng kiến không?”

“Trước mắt chưa nghe nói”, chị Mai đáp.

“Anh rể, thật sự có loài rồng sao?”, Lâm Vân tò mò hỏi.

Lý Dục Thần cười nói: “Loài rồng cậu tưởng tượng trong lòng có thật hay không tôi không biết, nhưng giao long trong biển thì thật sự có”.

“Nhưng vừa rồi anh còn nói hải giao mượn thủy triều hóa rồng. Nó đã là giao long, còn muốn hóa rồng gì?”

“Người muốn thành tiên, giao muốn hóa rồng, chỉ là trạng thái khác nhau trên con đường tu hành của từng người mà thôi. Người tu thành tiên là có thể trường sinh, giao hóa rồng cũng giống vậy”.

Lâm Vân dường như hiểu ra: “Ồ, em biết rồi, giao và rồng là sự khác biệt về cảnh giới, giống như người với tiên vậy. Mà giao long là cảnh giới xen vào giữa giao với long, cao hơn giao nhưng thấp hơn rồng. Giống với “Người Tiên”, cao cấp hơn người nhưng còn thiếu một chút so với tiên. Anh rể, hiện tại có phải anh đang ở giai đoạn Người Tiên không?”

Lý Dục Thần cười nói: “Đã bảo cậu luyện nhiều công phu, ít đọc tiểu thuyết thôi, khó trách luyện tập một bộ Võ còn không xong!”

Lâm Vân thè lưỡi, cúi đầu xuống và cơm.

Bị cậu ta chen vào nói như vậy, không ai bàn luận về chuyện giao long Tiền Đường nữa, ngược lại nhắc đến đại hội võ lâm sắp tổ chức.

Nhắc đến việc này, chị Mai bỗng nhiên không nói gì, trên mặt lộ vẻ lo âu.

Lý Dục Thần đã nhìn ra, hỏi: “Chị sao vậy?”

Ông chủ Vương lấy ra một thiệp mời mạ vàng từ trên người, đặt lên bàn: “Mấy ngày hôm trước chúng tôi vẫn ở thủ đô, Liễu Kim Sinh phái người đưa cho chúng tôi một tấm thiệp mời, mời ba chúng tôi đi tham gia đại hội võ lâm”.

Lý Dục Thần lấy tới nhìn thoáng qua, là chữ viết tay, mạnh mẽ cứng cáp, khí thế bàng bạc, phía dưới ký tên Liễu Kim Sinh, hẳn là chữ viết tay của Liễu Kim Sinh.

Lý Dục Thần cười đáp: “Vậy thì đi thôi, mở mang kiến thức xem các Tông Sư đọ sức với nhau không tốt sao?”

Chị Mai vẫn yên lặng.

Ông chủ Vương trả lời: “A Mai và Liễu Kim Sinh có một chút ân oán, lần này e rằng không tránh khỏi. A Mai, tự bà nói đi, hiện tại chỉ có cậu Lý mới có khả năng giúp bà”.

Ông chủ Vương nói xong thì đứng lên, sư phụ Vinh cũng đứng dậy, hai người cùng nhau đi ra khỏi cửa.

Những người khác thấy thế thì lập tức hiểu được, sôi nổi đứng dậy rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 747


Chương 747

Trong nhà ăn chỉ còn lại hai người Lý Dục Thần và chị Mai.

Chị Mai trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài.

“Chị giống với sư phụ Vinh, sinh ra trong giang hồ. Ông ta là Vinh Môn, còn chị là Lan Đạo.”

“Thật ra Vinh Lan cũng có thể coi như một nhà, đều ăn cơm nhờ vào bản lĩnh trên tay.”

“Lan Môn ngoài cá cược ra, cũng có trộm cắp. Cả hai môn chị đều học”.

“Nhưng khác với Vinh Môn, Vinh Môn nhiều ăn cắp vặt, mà Lan Môn ra đạo tặc”.

“Dùng lời của sư phụ chị nói, chúng tôi là cướp của người giàu chia cho người nghèo”.

“Khi chị dần dần có chút thanh danh trên giang hồ, nội tâm chị bắt đầu bành trướng, chị không còn thỏa mãn với việc trộm của nhà giàu nữa. Thế là, chị nhắm mục tiêu vào nhà họ Liễu tại thành phố Dũng”.

Đạo tặc Lan Môn chủ yếu lấy hoa làm tên.

Tên chị Mai là Nhất Chi Mai.

Năm đó Nhất Chi Mai nổi tiếng khắp thế giới, được mệnh danh là nữ tặc đệ nhất giang hồ. Không chỉ bởi vì kỹ thuật trộm cao siêu, mà còn bởi vì xinh đẹp như hoa.

Để thấy được dung nhan của bà ta, thậm chí có công tử nhà giàu còn cố ý để lộ ra, nói trong nhà cất giấu bảo bối XX, chờ bà ta đi trộm.

Nhưng chưa có ai từng bắt được bà ta tại hiện trường, mãi đến tận khi bà ta trộm ở nhà họ Liễu thành phố Dũng.

Nhất Chi Mai đến nhà họ Liễu trộm đồ thuần túy là vì để chứng minh thực lực của mình, không hề có mục tiêu.

Cho nên lần đầu tiên bà ta tiến vào đại viện nhà họ Liễu chỉ đi lung tung một vòng, cuối cùng trộm hai quyển sách trong Tàng Thư Lâu nhà họ Liễu rồi đi ra.

Nhưng chính hai quyển sách mất trộm này lại khiến nhà họ Liễu như ong vỡ tổ, bởi vì một quyển trong đó là nội công tâm pháp bí truyền của nhà họ Liễu.

Nhất Chi Mai cũng không hề cảm thấy hứng thú với công pháp nhà họ Liễu, chỉ đắc ý với hành vi của mình không bị ai phát hiện. Dưới cái nhìn của bà ta, có danh xưng thế gia võ đạo nhà họ Liễu cũng chỉ được đến thế mà thôi!

Sau này, bà ta lại nghe nói nhà họ Liễu có một bảo vật gia truyền, tên là Thất Trọng Bảo Hàm, một bộ hộp được tạo thành từ bảy cái hộp khác nhau, tục xưng búp bê Matryoshka.

Bộ hộp này chế tạo hoàn toàn từ vàng ròng, công nghệ tinh xảo, có thể so với bảo vật quốc gia.

Về phần cái hộp nhỏ ở tận cùng bên trong che giấu cái gì, bên ngoài không ai biết được.

Thất Trọng Bảo Hàm kia ở ngay trong phòng sách của Liễu Kim Sinh.

Sau khi nghe nói, Nhất Chi Mai một lần nữa lẻn vào nhà họ Liễu, tìm được phòng sách của Liễu Kim Sinh, lúc đang muốn ra tay thì bị Liễu Kim Sinh bắt quả tang.

Hóa ra, tin tức về Thất Trọng Bảo Hàm này là mồi Liễu Kim Sinh cố ý thả ra, chính vì để dụ dỗ Nhất Chi Mai đến nhà, dễ dàng bắt bà ta ngay tại chỗ.

Ngay lúc đó Liễu Kim Sinh vẫn chưa phải Tông Sư, nhưng đã bước một chân đến ngưỡng cửa Tông Sư.

Nhất Chi Mai tất nhiên không phải đối thủ, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trói.

Liễu Kim Sinh không giết bà ta, chỉ bảo bà ta trả lại hai quyển sách kia, rồi sẽ thả bà ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 748


Chương 748

Trong lòng Nhất Chi Mai uất ức, nên sinh ra chấp niệm, nhất định phải trộm Thất Trọng Bảo Hàm bằng được.

Bà ta tỉ mỉ chuẩn bị, chọn đúng thời cơ, lại lần nữa lẻn vào phòng sách của Liễu Kim Sinh, có điều lần này lại bị Liễu Kim Sinh tóm được.

Liễu Kim Sinh vẫn thả bà ta, cũng nói với bà ta rằng, muốn trộm thì lúc nào cũng có thể đến, nếu có bản lĩnh trộm được thì ông ta tuyệt đối không truy cứu.

Sau đó Nhất Chi Mai nếm thử nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị Liễu Kim Sinh bắt được.

Cứ thế thường xuyên qua lại, hai người dần dần quen thuộc, Nhất Chi Mai bắt đầu quang minh chính đại ra vào nhà họ Liễu.

Bà ta vẫn có chấp niệm trộm đi Thất Trọng Bảo Hàm, nhưng vẫn mãi không tìm được cơ hội, ngược lại hai người sinh ra cảm tình với nhau.

Nhưng vấn đề là, Liễu Kim Sinh là người thừa kế của nhà họ Liễu, sớm đã có hôn ước trong người, người kia cũng là thiên kim của gia tộc lớn tại thành phố Dũng.

Liễu Kim Sinh vì bà ta mà từ hôn đối phương.

Lần này chẳng những chọc giận đối phương, cũng chọc giận cả bậc cha chú trong nhà họ Liễu.

Sau khi người nhà họ Liễu biết được ngọn nguồn, bọn họ càng không có khả năng để một nữ tặc Lan Môn làm phu nhân gia chủ tương lai của nhà họ Liễu.

Dưới áp lực của gia tộc, Liễu Kim Sinh lựa chọn thoái nhượng.

Ông ta bảo Nhất Chi Mai chờ thêm mấy năm, chờ ông ta kế thừa vị trí gia chủ thì nhất định sẽ cưới bà ta.

Dưới cơn nóng giận, Nhất Chi Mai rời khỏi nhà họ Liễu, chạy đến đảo Cửu Long trên biển Hoa Đông, trộm bảo vật “Mỹ Nhân châu” của đảo chủ, cũng khắc xuống một chữ “Liễu”, còn để lại tín vật Liễu Kim Sinh thường dùng tại nơi đó.

Đảo chủ đảo Cửu Long giận dữ, sai người đến làm náo loạn nhà họ Liễu thành phố Dũng.

Liễu Kim Sinh vốn có thể giải thích rõ ràng, nhưng ông ta không giải thích, mà ôm hết mọi chuyện vào người.

Lúc ấy Liễu Kim Sinh đang ở ngưỡng cửa Tông Sư, trận chiến lớn với cao thủ đảo Cửu Long khiến ông ta hoàn thành đột phá.

Đảo chủ đảo Cửu Long ngại thế lực trên bờ của nhà họ Liễu lớn, lại có Tông Sư trấn giữ nên đành phải coi như không có gì.

“Tôi biết rồi, ngày hôm đó Vương Tông Sinh đến quán bảo chị trả lại đồ vật, hóa ra gã đang nhắc đến “Mỹ Nhân châu” chị trộm từ đảo Cửu Long”.

Lý Dục Thần nghe xong chuyện cũ chị Mai kể thì tổng kết lại.

Chị Mai gật đầu đáp: “Chính xác, đã bao nhiêu năm nay, Liễu Kim Sinh vẫn luôn cõng nỗi oan ức này thay chị. Ông ta làm như vậy cũng mạo hiểm không nhỏ, mặc dù ông ta là Tông Sư, nhưng đảo chủ đảo Cửu Long cũng là Tông Sư. Nếu thật sự liều mạng thì hậu quả khó lường”.

“Chỉ vì một viên trân châu thì cũng không đến nỗi”, Lý Dục Thần nói: “Tôi phỏng chừng người của đảo Cửu Long cũng biết không phải do Liễu Kim Sinh làm, đường đường một Tông Sư, đi đảo Cửu Long trộm một viên trân châu làm gì?”

Chị Mai lườm anh một cái: “Nếu không có giá trị gì, chị sẽ đi trộm sao?”

Lý Dục Thần cười đáp: “Không lẽ là dạ minh châu của Từ Hi thái hậu?”

“Không phải, có điều hạt châu này có lẽ còn thần kỳ hơn dạ minh châu một chút. Dùng hạt châu này chà sát mặt, có thể giúp khuôn mặt của người đó không già đi”, chị Mai nói xong thì khẽ cười một tiếng: “Cậu xem dáng vẻ của chị đi, trông có già nua không?”

Lý Dục Thần cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt của bà ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 749


Chương 749

Chị Mai hơi ngượng ngùng, quở trách: “Cần nhìn lâu như vậy sao!”

Lý Dục Thần trịnh trọng nói: “Tôi đang tìm nếp nhăn trên mặt chị, nhưng thực sự không tìm ra được. Chỉ nói làn da, da của chị đích thực non mịn như thiếu nữ mười mấy tuổi mới có. Nếu không phải khí chất của chị trưởng thành, có khí thế giang hồ, bảo chị hai mươi tuổi cũng là già”.

Chị Mai cười khanh khách, run rẩy hết cả người.

“Các cậu tu tiên thì tu luôn cả miệng à? Sao càng ngày càng biết nói chuyện thế, chẳng khác gì bôi mật!”

Nói xong, chị Mai lấy ra một hạt châu từ trên người mình.

“Đây, chính là hạt châu này, cậu xem một chút đi”.

Lý Dục Thần nhìn thoáng qua, thần thức đảo qua hạt châu, trong lòng hơi chấn động.

“Chị Mai, đây không phải là trân châu gì cả. Đây là một viên yêu đan!”

“Cái gì cơ?”, chị Mai giật nảy mình, suýt chút nữa ném văng hạt châu ra ngoài: “Yêu đan?”

“Không những là yêu đan, hơn nữa còn là yêu đan của nhân ngư cực kỳ hy hữu”, Lý Dục Thần trả lời.

Chị Mai mở to mắt, khó tin nhìn xuống hạt châu trong tay mình: “Nhân ngư? Là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết kia sao?”

Lý Dục Thần đáp: “Tôi cũng chưa từng nhìn thấy, có đẹp hay không không biết”.

Chị Mai thở dài một hơi: “Cũng may là mỹ nhân ngư, không phải là chị dùng một viên nội đan của yêu quái xoa mặt hàng ngày, ngẫm lại đều buồn nôn”.

Lý Dục Thần cười haha: “Chị Mai, chị coi cái này như mặt nạ bôi lên mặt, nếu bị đám người tu hành kia biết, bọn họ sẽ mắng chị phung phí của trời. Đối với người tu hành mà nói, đây là vật bọn họ tha thiết ước mơ”.

Lý Dục Thần phán đoán, viên nhân ngư đan này có phẩm chất cao hơn viên xà đan anh từng lấy được tại thành phố Tuyên.

Loại yêu đan có đẳng cấp này có thể luyện chế ra đan dược tu hành.

Chị Mai nghe xong thì nhét hạt châu vào trong tay Lý Dục Thần.

“Chị làm gì vậy?”, Lý Dục Thần kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên là cho cậu rồi!”, chị Mai đáp: “Không phải cậu nói nó có tác dụng lớn đối với người tu hành sao, để lại cho chị cũng chỉ có nước thoa mặt nạ”.

Lý Dục Thần mỉm cười, trả lại hạt châu cho chị Mai: “Linh dược tùy duyên, chị có duyên lấy được thì chính là cơ duyên của chị. Chị cứ giữ lại bôi mặt trước đi đã, tôi cũng thích nhìn một chị Mai sẽ không già đi. Chờ chị đột phá Tông Sư, từ võ nhập đạo, thứ này có thể phát huy tác dụng rất lớn”.

Chị Mai vui mừng hỏi: “Chị có thể luyện thành Tông Sư?”

Lý Dục Thần cười đáp: “Tông Sư mà thôi, thành tựu nhỏ, không khó lắm”.

Mặc dù khẩu khí của anh lớn, nhưng chị Mai lại tin tưởng.

Trương Điên là Tông Sư, còn không phải cũng bị một kiếm của Lý Dục Thần chém chết.

Tông Sư mà thôi!

Chị Mai đột nhiên cảm thấy, Tông Sư hình như cũng chỉ đến vậy.

“Chuyện của Liễu Kim Sinh, chị định xử lý thế nào?”, Lý Dục Thần hỏi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom