Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: TG3: Thi hoàng tận thế: Bạn trai cố chấp quá dính ta 33


Edit: Thuần An

Vô Dược nga một tiếng: "Cô có phải nói là cô không ra được không?"

Giản Tư Tình tựa hồ chế giễu nhìn Vô Dược: "Ha hả, tôi cùng cô sao có thể giống nhau? Phong Tịch cô sớm đã nên chết đi!"

Mắt Vô Dược nhàn nhạt liếc cô ta một cái: "Nga? Giản Tư Tình tôi vẫn luôn khá tò mò, vì sao cô nhất định muốn tôi phải chết?"

Biểu tình Giản Tư Tình dữ tợn: "Phong Tịch, cô đoạt người tôi thích, muốn mạng của tôi, chẳng lẽ tôi không nên báo thù sao?"

Vô Dược buồn cười nhìn cô, cũng không có nói thêm gì.

Sau khi Giản Tư Tình thấy biểu tình của cô, càng tức giận: "Phong Tịch, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mệnh của cô so với tôi còn tốt hơn? Dựa vào cái gì cô có thể có được hết thảy những thứ tôi muốn! Kia chẳng phải là nam nhân của cô sao? Cô dựa vào cái gì. Tôi đã từng thề, tôi nhất định phải khiến cô chết!"

"Bang!" Giản Tư Tình không hề phòng bị đột nhiên bị té ngã một cái đập lên cửa sắt.

Động thủ đương nhiên chính là Bạch Cẩn Mộ, Giản Tư Tình không thể tin tưởng nhìn Bạch Cẩn Mộ, tựa hồ không nghĩ tới anh thế mà có năng lực như vậy.

Vô Dược đi đến trước mặt Giản Tư Tình, từ trên cao nhìn xuống cô ta, thấy con mắt lạnh nhạt của cô, Giản Tư Tình cảm giác trong lòng phát lạnh. Cô chưa từng gặp qua Phong Tịch như vậy: "Cô... Cô không phải Phong Tịch!"

Môi Vô Dược gợi lên: "Đúng, tôi không phải Phong Tịch. Tôi sớm đã không phải Phong Tịch có thể tuỳ tiện bị cô lừa nữa. Lừa tôi nhiều năm như vậy, chơi vui không?"

Vô Dược chế trụ cằm cô ta, tiến sát lại bên tai cô ta nhẹ nhàng mở miệng: "Giản Tư Tình... Cô cho rằng chỉ có cô sẽ trọng sinh sao?"

Hai mắt Giản Tư Tình mở to nhìn, không thể tin được nhìn cô: "Cô... Cô... Không! Không có khả năng!"

Vô Dược lộ ra một nụ cười châm chọc: "Giản Tư Tình, tôi vốn dĩ cũng không muốn mạng của cô, chỉ là nếu cô một lòng muốn tôi chết, tôi lại để cô sống thì lại thật xin lỗi chính mình. Vậy cô liền thử một chút cảm giác bị biến thành tang thi đi!"

Vô Dược lui về bên cạnh Bạch Cẩn Mộ, tang thi trong nhà giam giống như nổi điên thoát ra khỏi cửa sắt, lao về phía Giản Tư Tình.

Vô Dược không có tiếp tục nhìn về phía cô ta, mà quay đầu nhìn về phía Bạch Cẩn Mộ. Bạch Cẩn Mộ nhận thấy được ánh mắt của cô cũng nhìn lại.

Cuối cùng Vô Dược mở miệng: "Chúng ta đi trước đi!"

Bọn họ không có trở về nơi ở trước mà tới một rừng cây.

Vô Dược buông tay hoàn toàn dựa vào trong lòng ngực của Bạch Cẩn Mộ. Sau đó nhàn nhạt mà nhìn Liễu Càng, mở miệng phun ra: "Nói một chút đi, cậu biết cái gì?"

Liễu Càng nhìn bọn họ thần sắc phức tạp, cuối cùng vẫn nói: "Hôm nay buổi sáng tôi muốn tìm Tiêu Điều bàn một chút việc, kết quả ở ngoài nghe được, bọn họ muốn trên người cậu biết được tin tức của siêu không gian.

Sau đó tôi bị bọn họ đánh ngất ném vào khu thực nghiệm số 11, làm thực nghiệm. Tôi vẫn luôn biết bọn họ nghiên cứu thuốc giải trừ virus tang thi. Nhưng tôi không nghĩ tới, bọn họ vậy mà dùng người thường hoặc dị năng giả làm thực nghiệm.

Hầu như tang thi ở khu thực nghiệm số 11, trước đó đều là dị năng giả hoặc người bình thường."

Vô Dược nhìn về phía Bạch Cẩn Mộ sau đó nói: "Em nghĩ chúng ta cần trở lại phòng thực nghiệm chủ một lần nữa."

Bạch Cẩn Mộ gật gật đầu trả lời: "Được!"

Sau đó liền rời đi, để lại Liễu Càng ở trong gió hỗn độn.

Vô Dược cùng Bạch Cẩn Mộ một lần nữa về phòng thí nghiệm của Nhạc Sanh.

Vô Dược tìm rất lâu, cuối cùng không chớp mắt nhìn vào một nơi, tìm được một quyển bút ký.

Bút ký ghi một vài việc bình thường, chỉ là một chút thực nghiệm linh tinh.

Bạch Cẩn Mộ nhìn một hồi, sau đó cầm lấy một ít tài liệu, mân mê trên đó.

30/11/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: TG3: Thi hoàng tận thế: Bạn trai cố chấp quá dính ta 34


Edit: Thuần An

Cuối cùng anh lấy ra một lọ thuốc màu xanh lục, Vô Dược khó hiểu nhìn anh: "Mộ Mộ, anh đây là?"

Bạch Cẩn Mộ không nói gì, trực tiếp đem thuốc đổ lên trên notebook. Sau đó bên ngoài notebook liền hoàn toàn thay đổi, chữ mặt trên cũng hoàn toàn thay đổi.

Vô Dược:... Cho nên, một cổ nhân ngàn năm trước Bạch Cẩn Mộ, vì sao lại hiểu biết phòng thí nghiệm như vậy.

Bạch Cẩn Mộ hướng cô giải thích nói: "Trước đó không phải anh nói với em sao, chỉ số thông minh của tân nhân loại tương đối cao. Mấy thứ này ngàn năm trước bọn họ đã làm ra."

Vô Dược chấn kinh một chút, việc mấy ngàn năm trước, nếu cho bọn hắn một chút thời gian, vậy thế giới này có phải so với nguyên thế giới của cô còn muốn tiên tiến hơn?

Chỉ là, việc hiện tại tương đối khẩn cấp, Vô Dược nhanh chóng bình tĩnh lại, sau đó lật bút ký trong tay xem, bên trong hầu như đều ghi lại lời nói trong lòng của Nhạc Sanh.

Nhạc Sanh:

Ngày 3 tháng 12: Hôm nay, tôi lại đến bệnh viện thăm mẹ một lần, mẹ đã nằm viện lâu như vậy mà thân thể không hề có chuyển biến tốt đẹp gì, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Mẹ nói đây là bệnh di truyền của gia tộc, bọn họ vẫn luôn là đơn mạch di truyền, chỉ truyền cho nữ, hơn nữa mỗi khi con gái hơn bốn mươi tuổi liền phát loại bệnh này.

Ngày 3 tháng 3 năm sau: Lại qua ba tháng, tôi vẫn không tìm ra thuốc có thể chữa được bệnh này. Tôi cảm thấy mẹ sắp không chống đỡ được nữa. Thời điểm mẹ sắp tắt thở, tôi cùng cha quyết định đem thân thể bà đóng băng lại, tôi tại đây thề nhất định một ngày phải nghiên cứu ra thuốc chữa loại bệnh này. Tiểu Tịch của tôi còn nhỏ như vậy, tôi nhất định không để con bé về sau phải chịu sự tra tấn của loại bệnh này.

Ngày 4 tháng 3 năm sau: Đã qua một năm, tôi vẫn như cũ không tìm được phương pháp giải quyết nào. Một năm này tôi hầu như đã xem qua y thư cùng với điển tịch cổ y, vẫn như cũ không thể tìm ra manh mối giải quyết bệnh này.

Ngày 13 tháng 5: Tôi nghe nói ở thành phố G, có một quyển điển tịch mười phần cổ xưa, trong đó ghi lại một ít việc về tân nhân loại ngàn năm trước. Tôi cũng từng trong lúc vô tình nhìn đến một cuốn sách cổ, trong đó có ghi lại một ít việc về tân nhân loại, lúc đó tôi nghĩ đó chỉ là tin đồn kì lạ thú vị, nhưng hiện tại tôi đã không còn đường có thể đi, chỉ có thể đi xem nơi đó có đồ vật tôi muốn hay không.

Ngày 30 tháng 9: Tôi tới nơi có truyền thuyết về tân nhân loại, tôi rốt cuộc cũng tìm ra một chút manh mối. Tôi tìm được một quyển sách cổ, trong đó viết tân nhân loại trường sinh bất lão, vũ lực siêu cường, lại còn có chỉ số thông minh siêu cao. Mặt sau còn ghi lại máu của tân nhân.

...

Ngày 13 tháng 10: Hôm nay tôi nhận được một phần quà rất tuyệt, là của Tiểu Tịch tự mình kiếm tiền mua cho tôi một cái nhẫn. Tôi đặc biệt vui vẻ.

Ngày 20 tháng 11: Hôm nay tôi trong lúc vô tình phát hiện, quà mà Tiểu Tịch đưa cho tôi lại chứa một lực lượng rất lớn. Tính từ lúc tôi lấy được sách cổ đã qua tám năm, tám năm này tôi không ngừng thực nghiệm, tôi đã không còn chỉ thực trên người động vật nữa, chính là bởi vì thiếu chút đồ vật nữa, sau đó đổi lại là không ngừng thất bại. Tôi nghĩ có lẽ tôi có thể mượn lực lượng của chiếc nhẫn.

Ngày 9 tháng 12: Tôi lại lần nữa tạo ra thuốc, vừa hay hôm nay lại đưa tới một người, có lẽ tôi có thể dùng hắn làm thực nghiệm.

Ngày 11 tháng 12: Hôm nay là ngày thứ ba, người kia rốt cuộc cũng có chút phản ứng, bộ dạng nguyên bản bình thường giống như càng thêm tuấn mỹ hơn, tôi nghĩ tôi có khả năng thành công. Tôi quyết định rút máu của hắn ta, tiếp tục nghiên cứu xem.

Ngày 30 tháng 12: Sắp phải ăn tết, thời điểm tôi chuẩn bị về nhà, lại nhìn thoáng qua người thực nghiệm trước mắt. Tôi phát hiện bọn họ giống như biến dị, ánh mắt từ từ dại ra, làn da giống như hư thối. Đương nhiên sau đó đã đem người nọ bài trừ.

30/11/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: TG3: Thi hoàng tận thế: Bạn trai cố chấp quá dính ta 35


Edit: Thuần An

Ngày 15 tháng 1: Tôi rốt cuộc ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, tôi phát hiện những người trước kia tôi thực nghiệm qua. Hình như rất giống tang thi mạt thế trong phim ảnh. Tôi bắt đầu luống cuống, tôi cảm thấy tôi nên tìm kiếm phương pháp giải quyết.

Ngày 7 tháng 5: Tôi tìm được phương pháp giải quyết rồi, nhưng tôi cảm giác hình như đã không còn kịp nữa. Thân thể nhiều tuổi đã mệt mỏi, hình như đã không thể chống đỡ được nữa. Tôi không ngăn cản được mạt thế đến, việc duy nhất tôi có thể làm được là giữ được L thị, giữ được Tiểu Tịch của tôi.

Ngày 18 tháng 6: Tôi dùng nhẫn làm ra một siêu không gian trong đó có đồ vật có thể biến tang thi thành tân nhân loại, thời điểm tôi chuẩn bị đăng báo. Tôi phát hiện bọn họ vậy mà tính toán dùng cái này để kiếm tiền. Cho nên tôi quyết định đưa cái này để lại cho Tiểu Tịch Nhi của tôi, tôi hy vọng con bé sẽ giúp tôi đền bù sai lầm.

Ngày 30 tháng 10: Chất xúc tác thành tân nhân loại hình như không thể dùng trên người tôi. Tôi cảm giác được tôi đã sắp không xong. Thật xin lỗi, Tiểu Tịch Nhi của mẹ, mẹ không thể nhìn con trưởng thành.

Bút ký chỉ viết tới đây, nước mắt Vô Dược không ngừng rơi ra. Cô biết đây là tình cảm của Phong Tịch. Có lẽ đối với thế giới hiện tại mà nói, Nhạc Sanh là tội nhân của toàn thế giới, nhưng nói về tình cảm thì bà vĩnh viễn là một người mẹ tốt.

Thời điểm Bạch Cẩn Mộ nhìn thấy nước mắt cô rơi liền hoảng hốt. Tay chân luống cuống như không ngừng lau nước mắt cô: "Không khóc, Tịch Tịch không khóc... Tịch Tịch không khóc..."

Vô Dược chôn ở trong lòng ngực, âm thanh có chút nghẹn ngào: "Mộ Mộ, anh nguyện ý cùng em làm những việc này không?"

"Đương nhiên!" Bạch Cẩn Mộ không cần suy nghĩ liền trực tiếp trả lời: "Chỉ cần Tịch Tịch muốn làm, anh đều nguyện ý cùng Tịch Tịch làm."

Vô Dược suy nghĩ lại một chút, sau đó liền thông suốt rất nhiều việc. Nhạc Sanh làm thực nghiệm, nhưng bởi vì không ngừng thất bại nên vô tình làm ra thuốc biến người thành tang thi. Cuối cùng lại không thể khống chế, bà biết virus tang thi muốn bùng nổ, sau đó nghiên cứu ra loại thuốc ức chế này.

Mà nếu cô đoán không sai, Lưu Xuyên chính là thực nghiệm giả cuối cùng. Sau một thời gian nghiên cứu ở đây, duy nhất một người không có mất đi suy nghĩ trở thành tang thi. Ngoại trừ việc năng lực bên ngoài không đủ, coi như tang thi này có thể xưng là tân nhân loại.

Vô Dược mở cửa phòng thí nghiệm ra, sau đó liền thấy Tiêu Điều, còn có Lãnh Minh Hoa.

Vô Dược đã đoán được bọn họ sẽ đến, bởi vì thời điểm cô tiến vào phòng thí nghiệm liền phát hiện có máy theo dõi.

Nếu sự việc đã đi đến bước này, cũng không cần thiết tiếp tục giấu nữa. Vô Dược liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó nhàn nhạt nói ra: "Nếu mấy người đã biết vậy thì lựa chọn đi. Hoặc là trở thành tân nhân loại, hoặc là chết."

Tiêu Điều tựa hồ không để ý lời Vô Dược, lạnh nhạt nói: "Đưa siêu không gian và cách liên kết với nó ra đây. Bằng không đừng trách tôi không khách khí..."

Tiêu Điều còn không kịp nói xong, liền ngã xuống trên mặt đất. Người đá hắn không ai khác chính là Liễu Càng.

Mà đứng sau Liễu Càng là một đống người mười phần tuấn mỹ. Đứng đầu là một nam nhân yêu mị, tựa như khinh thường mà cười: "A! Nhân loại ngu xuẩn, ai cho ngươi dũng khí nói ra những lời này?"

Tiêu Điều bị đá một cái như vậy liền không đứng lên lại. Lãnh Minh Hoa trừng lớn đôi mắt, tựa hồ thực không thể tin được: "Các ngươi... Các ngươi... Các ngươi là tang thi?"

Nam nhân yêu mỹ giống như bị những lời này đả kích, nhấc chân lên đá một cái: "Đi ngươi ma* tang thi, lão, tử, là, tân, nhân, loại."

*Đi ngươi ma: Một câu trửi thề, giống ĐM.

Vô Dược yên lặng vô ngữ nhìn thoáng qua Bạch Cẩn Mộ, nói chỉ số thông minh siêu cao đâu?

30/11/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: TG3: Thi hoàng tận thế: Bạn trai cố chấp quá dính ta 36 (xong)


Edit: Thuần An
Tặng 1 chương full TG.

Bạch Cẩn Mộ nhàn nhạt liếc nam nhân kia một cái, sau đó hướng Vô Dược nói: "Hắn trước khi biến thành tân nhân loại, hẳn là không có đầu óc."

Nam nhân yêu mỹ nghe xong câu nói xong liền cảm thấy một trận đả kích nặng nề. Không thể tưởng tượng nhìn về phía Bạch Cẩn Mộ: Bệ hạ, vậy mà lại đánh giá hắn như vậy. Hắn cảm giác thật thương tâm a.

--

Kế tiếp Vô Dược chỉ dùng thời gian hai tháng, đem tang thi và nhân loại còn tồn tại toàn bộ biến thành tân nhân loại.

Sau đó lại đi theo Bạch Cẩn Mộ một khoảng thời gian không biết ngày đêm.

Bọn họ cuối cùng không có lưu tại L thị, mà trở về G thị, nơi lần đầu bọn họ gặp nhau.

Không thể không nói Nhạc Sanh thật là một nhà khoa học rất lợi hại, thân thể Phong Tịch tới rồi qua 70 tuổi cũng chưa phản ứng gì.

Mà bà ngoại Phong Tịch sau đó cũng được đồng hóa thành tân nhân loại, cùng với Nhạc Nhất Niệm cùng nhau trở về bộ dáng tuổi trẻ. Sau đó lựa chọn đi du lịch thế giới.

Có lẽ là bởi vì dị năng hoặc có quan hệ với thuốc, thân thể Phong Tịch hơn 70 tuổi thoạt nhìn cũng chỉ có hơn 30 tuổi mà thôi.

Bạch Cẩn Mộ nhìn cô ngủ say bên cạnh, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào thân thể của cô. Môi hôn lên đoá thược dược trên xương con bướm của cô, âm thanh ôn nhu quyến luyến: "Tịch Tịch, anh yêu em. Nhưng vì sao em, vì sao không muốn chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau?"

Cô biến tất cả mọi người thành đồng loại của anh, nhưng vì sao cô lại cố tình không biến chính mình thành đồng loại của anh?

Tay vòng trên eo cô bất giác buộc chặt: "Tịch Tịch, anh sẽ không cho phép em rời khỏi anh! Tuyệt đối sẽ không!"

Lại qua một trăm năm.

Dung mạo Vô Dược càng ngày càng già, thân thể càng ngày càng kém. Bạch Cẩn Mộ cũng càng ngày càng lo lắng.

Vô Dược nhìn dung nhan Bạch Cẩn Mộ một trăm năm này vẫn không thay đổi, tay già nua nắn lên gương mặt anh, mỉm cười: "Em già rồi, Mộ Mộ của em vẫn đẹp như vậy. Mộ Mộ... Anh sẽ ghét bỏ em sao?"

Bạch Cẩn Mộ đem cô ôm trong lòng ngực, môi hôn lên gương mặt cô: "Sẽ không, Tịch Tịch của anh vĩnh viễn đều đẹp như vậy."

Vô Dược dựa vào trong lòng ngực anh, vui vẻ mà cười, sau đó thực nghiêm túc nói câu: "Mộ Mộ, em yêu anh."

Ban đêm, Bạch Cẩn Mộ lại một nữa khiến hồng quang vây quanh cô, chỉ là cô vẫn như cũ một chút biến hoá đều không có.

Bạch Cẩn Mộ siết chặt đôi tay, huyết đồng màu đỏ tươi mười phần doạ người. Cuối cùng nỗ lực áp chế tâm tình bạo nộ của mình, chạy đi ra ngoài.

Bạch Cẩn Mộ mới đi khỏi, Vô Dược mở bừng mắt, từng ấy năm anh làm việc đó với cô, cô không phải không biết. Chỉ là vẫn luôn phối hợp với anh, coi như mình cái gì cũng không phát hiện.

Bên ngoài cửa Bạch Cẩn Mộ nện một quyền trên cây, bộ dạng một chút cảm giác đau đều không có. Con mắt huyết sắc chậm rãi bi thống, tựa hồ thật khó hiểu lẩm bẩm: "Vì sao? Vì sao lại không được? Vì sao lại không được! Tịch Tịch... Tịch Tịch của anh... Anh không muốn mất em. Thật vất vả lắm mới chờ được em đến bên cạnh anh, vì sao anh lại phải mất em."

Từ khi anh cảm giác được sinh mệnh của cô xói mòn, anh liền không ngừng đem cô đồng hoá thử. Nhưng mà thân thể cô vậy mà một chút phản ứng đều không có, một chút đều không có!

Vô Dược từ phía sau ôm lấy anh. "Mộ Mộ... Đừng như vậy..."

Nước mắt Bạch Cẩn Mộ rốt cuộc đã không ức chế được, nước mắt huyết sắc rơi xuống dưới, âm thanh mười phần nghẹn ngào: "Vì sao? Vì sao em phải rời khỏi anh. Anh thật sự không nghĩ ra!"

Âm thanh Vô Dược nhẹ nhàng trấn an: "Sẽ không, em sẽ không rời khỏi anh. Em sẽ vĩnh viễn bồi bên cạnh anh."

...

Lại ba mươi năm:

Cuối cùng Vô Dược nằm trong lòng ngực anh, sau đó mở miệng: "Mộ Mộ, chúng ta tới thi ngủ được không. Chỉ cần em không gọi anh, anh sẽ không thể tình trước em. Chỉ cần anh thắng sẽ có thưởng nga."

Bạch Cẩn Mộ gắt gao ôm nàng, nhẹ nhàng mà ứng thanh: "Được!"

---

1. Mạt thế đã kết thúc, cũng là khởi đầu mới. Nhưng với tôi mà nói, thời điểm có em xuất hiện tôi mới có cảm giác được tôi đang tồn tại.

2. Bởi vì em đã đến, mới khiến tâm tôi bình tĩnh đến lặng như nước lại nhảy lên.

3. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới muốn chinh phục thế giới, dù sao với tôi mà nói, em chính là thế giới của tôi.

4. Tôi yêu em, mặc kệ là bộ dạng gì của em.

~ Bạch Cẩn Mộ ~

30/11/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 1


Edit: Thuần An
Edit TG tu chân khó quá đi, chắc 2 ngày 1c thôi.

Vô Dược trở lại không gian hệ thống mới nghe được âm thanh hệ thống nhắc nhở: "Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ."

Vô Dược ngây người một chút, sau đó mới lấy lại tinh thần. Một đồ vật hướng cô lao tới, cô theo bản năng nhận lấy.

Nhìn mỹ thiếu nữ trong lòng ngực của mình, mặt đầy nghi hoặc: "Cô là ai?"

"Oa!" Tĩnh Dạ lập tức liền khóc ra: "Ký chủ, cô vậy mà... Vậy mà không quen biết tôi."

Mày Vô Dược giơ lên: "Tiểu Dạ Dạ!"

"Hì hì!" Tĩnh Dạ lại cười: "Ân ân, chính là tôi nha. Thế nào đẹp không?"

Vô Dược lại nhìn một hồi, sau đó nói: "Cô nho nhỏ vẫn là tương đối đáng yêu."

Phốc ~ Một câu trúng tim. Tĩnh Dạ khóc không ra nước mắt. Sau đó liền suy nghĩ hay là lần sau biến trở về đi.

Vô Dược không có tiếp tục để ý Tĩnh Dạ nhìn thoáng qua tư liệu của mình. Tích phân thêm 20, sau đó nhiều thêm một cái công lược Thần Khí: Huyết thề.

Cô nhẹ nhàng hỏi: "Huyết thề là cái gì?"

Tĩnh Dạ trả lời cô: "Chính là nhẫn trên tay cô."

Lúc này Vô Dược mới phát hiện nhẫn trên tay mình: "Cái nhẫn này tôi có thể luôn đem theo sao?"

Tĩnh Dạ gật gật đầu: "Đúng, bởi vì nó đã cùng cô hình thành kế ước linh hồn, cho nên cô có thể luôn đem theo."

"Ân!" Vô Dược lên tiếng, sau đó nói: "Tôi đã biết mở ra nhiệm vụ tiếp theo đi."

"Được." Sau đó Tĩnh Dạ giống như nhớ tới cái gì: "Nói cho cô một chuyện, giá trị hắc hoá của nam thần nhiệm vụ trước đã đạt tới một trăm."

Vô Dược kinh ngạc một chút sau đó hỏi hệ thống: "Vì sao thế giới trước không có hệ thống nhắc nhở cho tôi?"

Tĩnh Dạ hướng cô giải thích: "Bởi vì thế giới trước nam thần quá nhạy bén, cho nên hệ thống không thể ở bên cạnh cô lâu lắm, hoặc là xuất hiện quá thường xuyên. Thế giới sau cũng sẽ như vậy, chỉ là thế giới sau tôi sẽ nhắc nhở cô."

Vô Dược khó hiểu hỏi: "Vậy cô sẽ không bị phát hiện sao?"

Tĩnh Dạ trả lời: "Chúng ta có kế ước linh hồn, chỉ cần cô không bị phát hiện tôi sẽ không bị phát hiện."

Vô Dược gật gật đầu tỏ vẻ mình đã biết: "Nga! Tôi đã biết. Chúng ta bắt đầu đi."

[Đinh, truyền tống nhiệm vụ.]

[Nhiệm vụ thứ bốn: Công lược nam thần Nguyệt Nhiễm, trợ giúp nguyên chủ thoát khỏi sư môn.]

[Nội dung nhiệm vụ: Chưa mở.]

Thế giới tiếp theo là thế giới tu tiên, thân thể cô ký túc gọi là Hoa Thiển Ca, là một siêu cấp nữ phụ pháp hôi.

Cốt truyện là thế này: Nguyên chủ Hoa Thiển Ca vốn là một người trí tuệ, mỹ mạo và tu vi đều là hàng đầu trong sư môn, ở sư môn nhận được vô vàn sủng ái.

Bi kịch của cô bắt đầu khi nữ chủ Nguyên Thanh Noãn đến. Có lẽ chính là tác dụng của hào quang nữ chủ đi, đại bộ phận nữ nhân ưu tú đều trở thành pháo hôi trợ giúp nữ chủ. Nguyên chủ rõ ràng cái gì cũng chưa làm nhưng lại vô tình bị nữ chủ chèn ép.

Nguyên Thanh Noãn một người tạp linh căn*, nhưng tính tình hoạt bát đáng yêu cùng với cái gọi là hào quang khiến mọi người trong sư môn đều thích cô, chậm rãi cướp đi những ánh mắt trước kia nằm trên người Hoa Thiển Ca.

*Tạp linh căn: Nhiều linh căn.

Vốn dĩ việc này cũng không có gì khác, Hoa Thiển Ca không phải là một người hay ghen tị. Đương nhiên cũng sẽ không để ý.

Nhưng cố tình Nguyên Thanh Noãn không phải là người tuân thủ môn quy. Là chưởng pháp đệ tử Hoa Thiển Ca đương nhiên phải xử phạt Nguyên Thanh Noãn theo môn quy.

Mới bắt đầu thì còn tốt, nhưng số lần chậm rãi nhiều lên, Hoa Thiển Ca liền bị sư huynh đệ, sư tỷ muội đồng môn nói thành bởi vì ghen ghét sư muội của mình nên mới thường xuyên xử phạt cô như vậy.

Vốn dĩ Hoa Thiển Ca chính là một người không để ý ngôn luận của người khác, cho nên cũng không nói lại bọn họ. Nhưng thời gian lâu rồi dư luận ngược lại ngày càng nghiêm trọng. Đến cả trưởng môn cũng không thể không coi trọng, loại bỏ vị trí chưởng pháp đệ tử của cô, và bắt cô đi Tư Quá Nhai.

Lúc này Hoa Thiển Ca mới ý thức được sai lầm của mình, đáng tiếc đã muộn rồi. Việc mà Hoa Thiển Ca càng không nghĩ đến, đó là ngay cả sư phụ của cô cũng tới chỉ trích cô không đúng.

Hoa Thiển Ca đối sư môn thất vọng rồi, nản lòng thoái chí rời khỏi sư môn.

Thể loại kịch bản ngôn tình như này đương nhiên là thật cẩu huyết.

Thời điểm Hoa Thiển Ca rời đi không lâu, nữ chủ cùng nam chủ ma tu Tư Đồ thông đồng. Vô tình bại lộ bí mật sư môn của mình. Sau đó nam chủ liền mang theo ma tu khác tấn công lên.

Chỉ là cái nồi này đương nhiên là Hoa Thiển Ca tới cõng rồi, cuối cùng Hoa Thiển Ca bị mang về sư môn, chết trong tay sư phụ nuôi mình lớn.

Vô Dược:... Cô đối với cốt truyện hình như càng ngày càng vô lực phun tào.

[Đếm ngược 10 giây sau đi vào nhiệm vụ thế giới, mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng!]

[10, 9...]

[6, 5... 2, 1]

01/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 2


Edit: Thuần An

Vô Dược cảm giác mình hình như đã quen, cũng không còn cảm giác đầu óc choáng váng lúc trước. Chỉ là hơi ngốc một chút. Sau khi rõ ràng, liền nghe được âm thanh của Tĩnh Dạ: "Ký chủ! Mời tiếp thu tư liệu cá nhân của Hoa Thiển Ca!"

Tên: Hoa Thiển Ca

Tuổi: 129

Chiều cao: 169

Khí chất: 83 (100 mãn phân)

Dung mạo: 89 (100 mãn phân)

Tài hoa: 90 (100 mãn phân)

Thể chất: 80 (100 mãn phân)

Công lược kỹ năng: Đàn tấu dương cầm, cung tâm kế, võ thuật, pháp thuật sơ cấp (ngoài thế giới huyền huyễn không thể dùng)

Công lược Thần Khí: Huyết thề

[Ba giây sau bắt đầu công lược: 3, 2, 1.]

Vô Dược chậm rãi mở mắt, xuyên qua mi mắt là một thảm cỏ xanh biếc, mà thân thể đang bị nước suối ấm áp bao vây.

Vô Dược:...

Sao vô tình lại có một cảm giác quen thuộc... Nghĩ đến thế giới trước, sau mỗi lần Bạch Cẩn Mộ đòi hỏi quá độ, cô nhất định phải đi linh tuyền ngâm một chút.

Chậm rãi càng nghĩ càng nhiều, mặt Vô Dược bất tri bất giác nóng lên.

Sau khi cảm giác sắc trời không còn sớm, Vô Dược rốt cuộc chậm rãi đứng dậy. Về tới tẩm điện của mình.

Thời gian Vô Dược tới vừa khéo, vừa vặn trước khi Nguyên Thanh Noãn chưa có tiến vào sư môn.

Một lúc sau cửa ngoài vang lên tiếng đập cửa, Vô Dược sửa sang lại quần áo một chút mới đi ra mở cửa.

Phát hiện người tới là sư phụ của Hoa Thiển Ca — Hoa Quy Ức. Vô Dược kinh ngạc một chút, sau đó nói: "Sư phụ, sao người lại tới đây?"

Hoa Quy Ức nhìn Vô Dược một lát mới trả lời: "Tiểu Thiển, qua mấy ngày nữa là thời gian tuyển đệ tử mới, vi sư tính toán tìm một đệ tử mới cùng con tu luyện."

Vô Dược gật gật đầu, sau đó hỏi: "Con có thể như sư phụ, cũng tuyển sư đệ hoặc là sư muội không?"

Hoa Quy Ức tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, mặt đầy kinh ngạc, chỉ là đương nhiên hắn sẽ đồng ý: "Đương nhiên, dù sao cũng cùng con làm bạn, vi sư đương nhiên hy vọng con tìm một người thích hợp."

Có lẽ là bởi vì Hoa Thiển Ca vốn dĩ chính là một người tính tình thanh lãnh, cho nên cũng không thế nào thích cười. Trực tiếp ảnh hưởng Vô Dược, nghe được lời như vậy cũng chỉ là gật gật đầu nói thanh: "Cảm ơn sư phụ."

Nguyên kịch Hoa Quy Ức cũng là có cùng Hoa Thiển Ca đề qua, chẳng qua lúc ấy Hoa Thiển Ca không hề để ý tới, chỉ ứng một câu: "Sư phụ thích là được."

Môn phái muốn tuyển đệ tử mới, là đệ tử ưu tú Hoa Thiển Ca, đương nhiên không thể nhàn rỗi.

Đương nhiên qua từng đó thời gian, Vô Dược không có từ bỏ tìm kiếm Nguyệt Nhiễm. Cô khẳng định người yêu của cô chính là nam thần cô cần cứu vớt.

Chỉ là cho dù cô tìm như thế nào, sư môn đều không có một người gọi là Nguyệt Nhiễm.

Vô Dược nghĩ tới hai kết quả, thứ nhất chính là người cô yêu là đệ tử mới.

Thứ hai còn lại là, anh không phải người trong môn phái, rất có thể là môn phái khác hoặc là ma tu, hoặc là người thường.

Chỉ là, cái người thường này bị cô loại bỏ. Nam thần của cô không có khả năng là người bình thường.

Vô Dược nhìn qua một lần danh sách người tham tuyển, như cũ không có tìm được Nguyệt Nhiễm.

Vô Dược nhẹ nhàng than khí, nếu không tìm được. Chỉ có thể chờ sau khi cô hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, mới có thể đi tìm anh.

Vô Dược buông đơn trong tay mình xuống, đứng dậy chuẩn bị đi tắm một chút.

Ai biết mình thế nhưng đụng phải mỹ nam xuất dục đồ*. Thời điểm nhìn đến mặt hắn Vô Dược yên lặng sửa lại một chút: Được rồi, chỉ là xuất dục đồ, cũng không phải mỹ nam.

*Xuất dục đồ: Đại khái chính là thoát y đó.

Có thể nhìn ra chiều cao một mét bảy mấy, dáng người rất tốt, làn da trắng nõn, ngũ quan tất tinh xảo. Nói thật thiếu niên như vậy xem như là một người khá xinh đẹp, chỉ là Vô Dược bị giá trị nhan sắc của nam nhân nhà mình thôi miên rồi. Cho nên cũng không cho rằng hắn rất đẹp, cùng lắm chỉ là thuận mắt thôi.

01/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 3


Edit: Thuần An

Vô Dược thu hồi tâm trạng, đạm mạc nhìn hắn một cái: "Vị đồng môn này, ngươi không biết đường về núi này ngoại trừ đệ tử của Thanh Quy trưởng lão bên ngoài về, những đệ tử khác tuyệt đối không thể đi vào sao?"

Khi nam tử thấy Vô Dược sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, môi mỏng khẽ mở nhàn nhạt phun ra: "Xin lỗi!"

Thiếu niên trước mắt tuy rằng tính tình lạnh nhạt, nhưng vô tình làm Vô Dược nhớ tới Giang Hi ở thế giới thứ nhất, cho nên cũng không sinh ra phản cảm, sau đó vẫy vẫy tay trả lời: "Không sao, lần sau chớ có tái phạm là được."

Thanh Quy trưởng lão nói đúng hơn là Hoa Quy Ức, Hoa Quy Ức là Hợp Thể Trung kỳ Đại năng so với trưởng môn Hoá Thần Đại viên mãn còn lợi hại hơn. Đương nhiên là khác với các trưởng lão khác.

Đường về núi này, hiện tại nói ngoại trừ Hoa Quy Ức thì cũng chỉ có Vô Dược có thể tuỳ tiện đi vào. Dù là chưởng môn cũng không thể tuỳ ý đi vào.

Rồi sau đó Hoa Quy Ức cũng không thường xuyên đến núi này nữa, cho nên Hoa Thiển Ca mới lớn mật như vậy, liền trực tiếp sử dụng suối nước nóng ở đây.

Thiếu niên trước mặt Vô Dược chỉ hơi hơi gật đầu một cái sau đó phun ra: "Đa tạ." Nói xong hai chữ liền rời đi.

Có việc đột nhiên như vậy, Vô Dược cũng không tính toán tiếp tục dùng suối nước nóng kia tắm gội. Dù sao Hoa Thiển Ca là tu sĩ Nguyên Anh Đại viên mãn thuần tịnh Thuỷ linh căn, dùng một tí nước là xong việc.

Vô Dược mới vừa trở về, nơi cô vừa dừng chân có một người thân ảnh bạch y chợt loé qua.

Tuyển chọn đệ tử tiến hành gần ba tháng, rốt cuộc cũng tới bước cuối cùng.

Vô Dược ngoan ngoãn đứng bên cạnh Hoa Quy Ức, chúng trưởng lão nghe nói Hoa Quy Ức muốn tuyển đệ tử, đương nhiên là sẽ để hắn tuyển trước.

Hoa Quy Ức cũng không khách khí, quay đầu hỏi Vô Dược: "Tiểu Thiển có vừa ý ai khồng?"

Vô Dược nhìn lướt qua, cuối cùng ánh mắt ngừng trên người một nam tử khuôn mặt bình thường. Sau đó mở miệng: "Chọn hắn đi! Thuần túy Hoả linh căn, thiên phú rất cao."

Hoa Quy Ức nhìn thoáng qua thiếu niên, không có bất luận biểu tình bất mãn gì, nhàn nhạt mở miệng: "Vậy hắn đi!"

Không thể không nói hào quang nữ chủ cường đại, thân là nam phụ Hoa Quy Ức, khẳng định phải bị hấp dẫn.

Hơn một trăm năm không thu nhận đồ đệ, Thanh Quy trưởng lão lúc này đây một lúc thu nhận hai người.

...

Lúc này Vô Dược đã đến, giống như ngoài việc cơ bản là thêm một đệ tử bên người như vậy không làm thay đổi cốt truyện. Nữ chủ vẫn trở thành đệ tử của Hoa Quy Ức, mà Hoa Quy Ức tại cùng ngày thu nhận đệ tử liền bế quan.

Một nam một nữ đi theo sau Vô Dược, một người trước sau chưa nói một câu, một người vẫn luôn ríu rít sảo cái không ngừng.

...

Nguyên Thanh Noãn: "Sư tỷ, sư tỷ, người lớn lên thật là đẹp mắt. Sư tỷ bao nhiêu tuổi rồi?"

Vô Dược nhàn nhạt ứng câu: "129."

"A?" Nguyên Thanh Noãn bộ dáng giống như không thể tin, hai mắt mở to.

Bất quá Nguyên Thanh Noãn lúc này cũng chỉ là một tiểu nữ hài mười mấy tuổi, hẳn vẫn là đơn thuần đáng yêu.

Nữ chủ như vậy khiến Vô Dược không thể sinh nổi vẻ chán ghét, tựa hồ Hoa Thiển Ca cũng cũng không có chán ghét nữ chủ.

Vô Dược chậm rãi giải thích: "Người tu đạo tuổi thọ vốn dĩ dài như vậy, về sau muội sẽ hiểu."

Vô Dược trước mang Nguyên Thanh Noãn tới tẩm điện của cô ấy, sau lại mang nam đệ tử kia đến tẩm điện của hắn.

Ở trên đường, có lẽ vì chỉ có hai người bọn họ, nam đệ tử kia mới ngỏ lời: "Vì sao tuyển đệ?"

Vô Dược nhàn nhạt phun ra: "Thuận mắt."

Thấy cô biểu tình đạm mạc, nam nhân bất giác nhíu mi xuống: "Người chán ghét đệ!"

Vô Dược quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó trả lời: "Không có."

Nam nhân mím môi, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói.

Sau khi đưa hắn đến tẩm điện, Vô Dược dường như mới nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi: "Tên?"

02/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 4


Edit: Thuần An

Thiếu niên ngây một chút sau đó mới phản ứng lại đây, nhẹ giọng trả lời: "Nhiễm Nguyệt."

Vô Dược thật sâu nhìn thoáng qua hắn, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc. Nhưng rất nhanh liền giấu đi. "Cậu nghỉ ngơi đi, giờ Mão ngày mai, ta ở trước điện chờ hai người."

Sau đó không đợi hắn trả lời liền rời đi.

Nhiễm Nguyệt nhìn thân ảnh cô rời đi, một bàn tay che trên ngực. Trong con mắt xẹt qua một tia không biết làm sao. Tựa hồ không biết hẳn là làm như thế nào mới tốt.

Vô Dược an tĩnh nằm trên giường, nỗ lực xem cốt truyện. Kết quả phát hiện tin tức về Nguyệt Nhiễm thật sự một chút đều không có.

Thời điểm hồi tưởng cốt truyện khiến cô nghĩ tới vấn đề: Tiểu Dạ Dạ, nữ chủ có tan vỡ không?

Tĩnh Dạ: Không có, thế giới này người tan vỡ chính là nam chủ.

Vô Dược:...

Khó trách bên trong tâm nguyện của Hoa Thiển Ca cũng không có trả thù nữ chủ. Nói như vậy câu truyện này cũng thật dễ hiểu.

Nguyên chủ bị người nhằm vào cũng không ảnh hưởng đến tình sư muội với nữ chủ. Việc này hết thảy đều do đồng môn sư huynh muội làm, lại không ngờ sư phụ mình tín nhiệm và chưởng môn không tin tưởng mình. Cho nên nguyên chủ mới thương tâm rời khỏi sư môn.

Lại không ngờ sau khi rời khỏi sư môn lại sảy ra việc như vậy. Càng không nghĩ tới chính là, bọn họ vậy mà không phân xanh đỏ đen trắng, đến giải thích cũng không cho nguyên chủ giải thích liền đem nguyên chủ giết, cho nên nguyên chủ đối với sư môn hoàn toàn thất vọng rồi.

Nguyên chủ không phải ngốc tử, sau khi biết chuyện như vậy còn không rời đi. Thì cô ấy cũng thật là hết thuốc chữa.

Mỗi khi Vô Dược tiếp xúc gần với Hoa Quy Ức có thể cảm giác nội tâm tràn đầy bi thương. Đại khái tâm Hoa Thiển Ca đau thấu trời đi!

Hắn dưỡng dục nàng, cứu nàng một mạng, cuối cùng nàng chết trên tay hắn, trả hắn một mạng.
Bọn họ chính là không ai nợ ai.

——

Trước giờ Mão không lâu Vô Dược liền xuất hiện trước điện, kết quả giờ Mão đã qua Nguyên Thanh Noãn mới chậm rãi mà đến, một người khác càng quá đáng hơn là tới cũng không thèm.

Vô Dược không trực tiếp dạy cô Luyện Khí như thế nào, mà đưa cho cô một ít điển tịch trước, còn có một ít tịnh tâm thư.

Sau đó mới chạy về phía tẩm điện của Nhiễm Nguyệt. Vô Dược gõ cửa vài lần, bên trong cũng không có một chút phản ứng, sau đó cô mới đẩy cửa vào.

Cô chậm rãi đi đến trước giường hắn, sau đó phát hiện hắn thế nhưng còn đang ngủ.

Vô Dược:...

Không nghĩ tới ngươi vậy mà là thể loại thiếu niên này. Không phải nói là rất cao lãnh sao? Không phải nói rất thành thục sao? Hiện tại tính là cái quỷ gì?

"Tỉnh tỉnh..." Vô Dược bất đắc dĩ lắc lắc chăn hắn.

Nhiễm Nguyệt mơ hồ xoa xoa mắt, thời điểm nhìn đến Vô Dược đôi mắt ngập nước mở to còn có chút nghi hoặc.

Sau khi thanh tỉnh vài phần, mới mở to hai mắt nắm chặt chăn trên người, nói chuyện còn có chút lắp bắp: "Sư... Sư tỷ, người sao lại tới đây?"

Vô Dược:...

Cô hôm nay có phải cầm nhầm kịch bản không? Hay là đi nhầm đoàn phim? Tiểu sư đệ cao lãnh của cô, là bị người trộm rồi?

Vô Dược cũng không nghĩ nhiều, chắc chỉ khi hắn vừa tỉnh ngủ mới có thể như vậy. Nhàn nhạt phun ra: "Đã quên ta ngày hôm qua nói cái gì sao? Ân?"

Nhiễm Nguyệt suy nghĩ một chút sau đó mới nhớ tới, hét to một tiếng: "A!"

Sau đó thực vô tội nhìn về phía Vô Dược, tựa hồ bộ dạng thật sự rất áy náy: "Sư tỷ, sư tỷ. Đệ không phải cố ý... Đệ chỉ là... Chỉ là..."

Vô Dược:...

Cái này... Thật sự chỉ là phản ứng khi vừa mới tỉnh ngủ?

Vô Dược không dấu vết nhìn hắn một cái sau đó mới mở miệng: "Đệ nhanh lên."

Sau đó thời điểm Nhiễm Nguyệt còn không có phản ứng liền đi ra ngoài.

Nhiễm Nguyệt vội vàng rời giường, sau khi sửa sang lại bản thân một lúc, liền đi theo đi ra ngoài.

02/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 5


Edit: Thuần An

Thời điểm Vô Dược mang theo Nhiễm Nguyệt đến trước điện, Nguyên Thanh Noãn vậy mà đã ghé trên một đống sách ngủ rồi.

Vô Dược bất đắc dĩ vỗ trán, sau đó thế nhưng nhìn đến vẻ mặt vô tội của Nhiễm Nguyệt, đôi mắt chớp chớp, tựa hồ muốn nói: Xem đi, không phải đệ sai, là thời gian quá sớm.

Vô Dược:...

# Sư đệ sư muội quá lười thì làm sao đây? Online chờ, rất cấp bách! #

Vô Dược nhẹ nhàng gõ vài cái lên bàn, sau khi đánh thức Nguyên Thanh Noãn, mở miệng nói: "Cho hai người dậy sớm là vì rèn luyện ý chí bên trong, về sau chớ có tái phạm."

Hai người đều là một bộ dạng hề hề, thập phần đáng thương nhìn về phía Vô Dược. Chính là Vô Dược chỉ là nhàn nhạt mà liếc bọn họ một cái, sau đó bảo bọn họ học tập. Qua giờ Dậu mới cho bọn họ trở về nghỉ ngơi.

Vô Dược sau khi lau mình, ngồi ở cửa sổ trước đọc sách. Kỳ thật đây là thói quen của Hoa Thiển Ca, Vô Dược cảm thấy khá tốt, cho nên cũng không muốn sửa.

Thời điểm Vô Dược đang đắm chìm, đột nhiên ngoài cửa truyền đến âm thanh gõ cửa.

Sau khi cô buông sách trong tay mới phát hiện hoá ra là tiểu sư đệ của mình. Ngữ khí đạm nhiên: "Chuyện gì?"

Nhiễm Nguyệt thập phần vô tội nhìn cô, ủy khuất mà mở miệng: "Sư tỷ... Đệ đói bụng."

Lúc này Vô Dược mới nhớ tới bọn họ còn chưa có Tích Cốc, đương nhiên là phải ăn gì đó. Cô lấy ra hai viên Tích Cốc Đan: "Là ta thất trách, quên hai người còn chưa Tích Cốc. Cũng mang một viên cho sư muội đi, lần sau nếu hai người đói bụng, lấy lệnh bài bên eo đến Trăm Thiện cung lấy thức ăn là được."

Vốn dĩ Nhiễm Nguyệt rất cao hứng, sau khi nghe được câu nói tiếp theo của cô nháy mắt liền suy sụp. Bĩu môi, trừng mắt liếc nhìn Vô Dược một cái liền rời đi.

Vô Dược:...

Đứa nhỏ này, không có tật xấu đi?  Sao có thể nói biến liền biến...

Ngày hôm sau thời điểm Vô Dược đến trước điện, hai người đã tới. Chỉ là một người mơ màng muốn ngủ, một người lại đã bắt đầu xem sách rồi.

Nhiễm Nguyệt tựa hồ đọc sách xem đến thực mê mẩn, bộ dạng kia không giống giả vờ chút nào.

Qua một hồi lâu, Nhiễm Nguyệt giống như mới phát hiện ra cô, chỉ đạm đạm cười sau đó tiếp tục đọc sách.

Vô Dược:... Trực giác nói cho cô biết, tiểu đệ đệ của cô hình như không bình thường... Chẳng lẽ... Mỗi ngày một nhân cách?

Nguyên Thanh Noãn ngủ gà ngủ gật cũng phát hiện Vô Dược đã đến, vỗ vỗ gương mặt của mình, sau đó hỏi: "Sư tỷ, hôm nay chúng ta làm gì?"

Vô Dược nhàn nhạt phun ra: "Tiếp tục."

Khuôn mặt Nguyên Thanh Noãn đau khổ, ủy khuất hỏi: "Chúng ta khi nào mới bắt đầu tu hành?"

Vô Dược nhìn cô ấy một cái, kiên nhẫn trả lời: "Trước khi tu thân phải tu tâm, chờ khi nào muội tâm tính ổn định, khi đó ta sẽ bắt đầu dạy muội Luyện Khí."

"Được rồi!" Nguyên Thanh Noãn bất đắc dĩ bò lại lên bàn.

Vô Dược lắc lắc đầu, bất đắc dĩ cười: "Chờ khi hai người tiến vào Luyện Khí kỳ, ta liền mang hai người xuống núi chơi."

"Thật sao?" Nguyên Thanh Noãn vui vẻ hỏi lại.

Nhiễm Nguyệt cũng buông quyển sách trên tay xuống, nhìn Vô Dược, tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy.

"Đương nhiên." Vô Dược nghiêm túc nói.

Nghe được Vô Dược trả lời môi Nguyên Thanh Noãn liền gợi cười lên, sau đó càng nghiêm túc đọc sách.

Nhiễm Nguyệt cũng không nhiều lời, tiếp tục yên lặng xem sách của mình.

Vô Dược ôm rất nhiều sách đến, sau đó tuyên bố hai người giải tán, ngày mai không cần lại đây. Hai người có thể đọc ở tẩm điện của mình.

Thời điểm Vô Dược quay về tẩm điện, tiểu sư đệ yên lặng đuổi kịp cô. Nhưng trước sau cùng cô bảo trì khoảng cách nhất định.

Rốt cuộc Vô Dược quay đầu lại, lãnh đạm hỏi: "Chuyện gì?"

Khoé miệng Nhiễm Nguyệt hàm nhàn nhạt ý cười: "Tiểu đệ... Sư đệ muốn thỉnh giáo sư tỷ một vấn đề!"

03/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 6


Edit: Thuần An

Vô Dược sửng sốt một chút, thì ra tiểu sư đệ chỉ là tới hỏi chuyện: "Đệ nói."

Khuôn mặt thanh tú tuấn dật của Nhiễm Nguyệt nhiễm một mạt đỏ ửng, tựa hồ có chút ngượng ngùng mở miệng: "Sư... Sư tỷ, sư tỷ có từng nghĩ tới về sau sẽ tìm đạo lữ?"

Phốc! 'Khụ khụ!' Vô Dược sợ ngây người, đây là cái quỷ gì? Hiện tại hài tử đều đáng sợ như vậy sao? "Vì sao hỏi như vậy?"

"Đệ..." Mặt thiếu niên tựa hồ càng đỏ!

Vì thế Vô Dược thành công não bổ, chẳng lẽ là bởi vì tiểu sư đệ có người ái mộ, không biết có thể tìm kiếm đạo lữ nên mới hỏi như vậy: "Tu chân tu tâm, tu sĩ tìm đạo lữ không ít, đừng nghĩ nhiều quá, thời điểm muốn tìm liền tìm là được!"

Tiểu thiếu niên sửng sốt một chút, chưa nói cái gì, chỉ là hỏi lại: "Sư tỷ có người trong lòng?"

Vô Dược khó hiểu tiểu thiếu niên vì sao đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời: "Có."

Ở thời điểm Vô Dược không chú ý, mặt tiểu thiếu niên nháy mắt trắng bệch, hắn lẩm bẩm: "Đúng không... Vậy hắn là người như thế nào!"

Vô Dược nghĩ nghĩ, nhớ tới mấy cái thế giới của hắn, bất giác lộ ra một nụ cười ôn nhu sủng nịch: "Hắn... Ngô, hắn là một người rất lợi hại, với ta mà nói mọi thứ trên thế gian này đều không bằng một mình hắn."

Hoa Thiển Ca thực đẹp, cười rộ lên càng đẹp, chính là nụ cười như vậy với Nhiễm Nguyệt mà nói lại như một vật gì đó hung hăng đâm vào lòng hắn, máu tươi đầm đìa.

——

Cũng không biết có phải một câu xuống núi kia khích lệ hai người, chỉ mới qua ba năm một người liền tiến vào Trúc Cơ, một người cũng sắp đến Trúc Cơ.

Vô Dược hiểu ra bọn họ vì sao nhanh như vậy, một người thiên phú dị bẩm, một người có hào quang vai chính.

Hai người thiếu niên mười ba mười bốn tuổi trải qua ba năm làm lễ rửa tội càng thêm xuất chúng, thiếu nữ nhuyễn manh đáng yêu năm đó hiện giờ trổ mã hào phóng, cử chỉ ưu nhã, khuôn mặt thanh lãnh tuyệt trần minh diễm động lòng người. Vô Dược cảm giác vô lực than, cô hình như lại đem cốt truyện lệch đi! Nói tiểu tiên nữ thích hồ nháo đâu? Nữ thần ưu nhã này là ai!!!???

"Sư tỷ." Nhiễm Nguyệt không biết từ khi nào đã tới bên cạnh cô, tiểu thiếu niên thanh tú năm đó, tựa hồ càng ngày càng tuấn mỹ, ngũ quan thâm thuý phẳng phất như mỗi một chỗ đều được điêu khắc tỉ mỉ lên, vẻ non nớt năm đó đã không còn thay vào là thành thục cao quý, thân thể hơn một mét bảy, ba năm liền cao đến một mét tám mấy. Có thể nói càng nhìn gần càng hoàn mỹ. Dung mạo và cơ thể khác biệt này, khiến Vô Dược không khỏi líu lưỡi.

Nhưng giây tiếp theo động tác của hắn lại không hoàn mỹ như vậy. Thân hình thiếu niên cao lớn che trước mặt Vô Dược, một tay đem cô ôm vào trong lòng ngực, âm thanh ôn nhã trầm thấp vang lên bên tai cô: "Đệ rất nhớ tỷ."

Vô Dược kinh ngạc một chút, một tay đem hắn đẩy ra, tựa hồ có chút tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái: "Đệ... Đệ làm gì!"

Nhiễm Nguyệt chớp chớp mắt, khóe môi hơi hơi gợi lên, bộ dạng tựa hồ có chút giống du côn vô lại: "Chỉ là ôm một chút thôi, đệ nghĩ sư tỷ là người đại lượng như vậy, hẳn là sẽ không để ý đi?"

"Đệ..." Vô Dược bất đắc dĩ thở dài, cô xác thật phản ứng có chút quá, rốt cuộc người kia là tiểu sư đệ của mình. Chỉ là cô theo bản năng mà không muốn tiếp xúc thân mật với nam nhân khác ngoài anh. "Nam nữ khác biệt, lần sau chớ có làm như vậy. Đi thôi."

Nguyên Thanh Noãn ngoan ngoãn đuổi kịp, khuôn mặt thanh lãnh tựa hồ cũng không cảm thấy quá hứng thú, nhưng đáy mắt vui vẻ bán đứng nàng.

Vô Dược cũng không chọc phá, rốt cuộc vẫn là hài tử mười mấy tuổi, nào có thể che giấu cảm xúc?

Nhiễm Nguyệt đi theo sau cùng, mặt như cũ treo vẻ tươi cười. Nhưng đôi tay rũ xuống bất giác siết chặt thành quyền.

Nơi hắn vừa mới động vào có vài vệt máu tươi để lại.

03/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 90: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 7


Edit: Thuần An

Nhân gian tháng tư mùi thơm tẫn, vừa lúc gặp đầu mùa xuân mãn đào hoa.*

*Mình nghĩ chắc đây là một bài thơ. Nghĩa: Tháng tư trong nhân gian có hương thơm thoang thoảng, vừa đúng lúc đến mùa xuân hoa đào nở rộ.

Nghe nói trên tiên sơn nơi có người ở, bốn mùa như xuân, lúc này lại đúng lúc gió tháng hai, đúng thời điểm đào lý nở khắp nơi.

Nghe nói chân núi tiên sơn có một trấn nhỏ tên là đào hoa trấn, bá tánh trong trấn trước nhà bốn mùa đều trồng hoa đào, trên đồng ruộng ngoài lương thực cũng chỉ còn cây đào và cây mận. Mỗi khi đầu mùa xuân, trắng hồng liền cùng nhau nở, phong cảnh cực kỳ mỹ lệ.

Sau khi xuống núi, Nguyên Thanh Noãn tựa hồ rốt cuộc không nhịn được liền chạy nhanh lên một chút. Vui vẻ quay đầu lại hướng Vô Dược cười: "Sư tỷ, nơi này thật xinh đẹp. Muội trước đó lên núi còn không phát hiện ra đâu."

Vô Dược sủng nịch câu môi dưới, chậm rãi tiến đến gần: "Chờ sau đó muội kết đan, đạt tới Kim Đan kỳ, muội có thể tuỳ tâm sở dục ra vào sơn môn."

Nguyên Thanh Noãn ý cười càng sâu: "Thật vậy không? Thật tốt quá!"

Vô Dược bất đắc dĩ lắc đầu, tựa hồ ở chung càng lâu, cô đối với đứa nhỏ này hảo cảm càng ngày càng tăng.

Nhiễm Nguyệt đứng một bên, đáy mắt xẹt qua tia tối tăm nhìn Nguyên Thanh Noãn, ánh mắt giống như thêm một tầng sát ý.

Tĩnh Dạ vẻ mặt khiếp sợ: Chủ nhân, chủ nhân! Giá trị hắc hoá của nam thần đến 99 rồi! Anh anh anh ~

Cái quỷ gì! Phát sinh chuyện gì? Ai có thể nói cho cô biết phát sinh chuyện gì không? Không thể tin được hỏi Tĩnh Dạ: Các ngươi có phải xuất hiện bug hay không? Tôi đến cả nam thần cũng chưa nhìn thấy thì hắn đã trăm phần trăm?

Tĩnh Dạ ho nhẹ vài tiếng, sau đó trả lời: Bình tĩnh bình tĩnh, nam thần thế giới trước của cô, giá trị hắc hoá đến một trăm không phải cũng đã công lược xong rồi sao. Ký chủ bình tĩnh, cô có thể.

What? Vô Dược nghe được hệ thống nói xong liền há hốc mồm. Tiểu Mộ Mộ của cô vậy mà giá trị hắc hoá một trăm? Có phải nhầm hay không? Tiểu Mộ Mộ của cô đáng yêu như vậy tuyệt đối sẽ không đến một trăm!

...

"Sư tỷ, sư tỷ..." Nguyên Thanh Noãn nhẹ nhàng mà hô hai tiếng.

"A?" Vô Dược tựa hồ như ở trong mộng mới tỉnh, lấy lại tinh thần hỏi: "Chuyện gì?"

Nhiễm Nguyệt tươi cười rốt cuộc không duy trì nổi nữa, vẻ mặt tuấn mỹ mang một ít tức giận: "Tỷ thật sự chán ghét đệ như vậy sao?" Chán ghét đến nỗi trực tiếp bỏ qua lời đệ nói sao?

Vô Dược nghi hoặc hỏi: "Ý gì?"

Ngay sau đó, Vô Dược vẻ mặt mộng bức nhìn thiếu niên phát tính tình rời đi.

Vô Dược quay đầu lại nhìn về phía Nguyên Thanh Noãn tựa hồ muốn từ trên người nàng tìm được đáp án.

Nguyên Thanh Noãn xấu hổ trả lời: "Khụ khụ, sư tỷ... Tỷ không phải nói muốn đưa chúng ta xuống núi chơi mấy ngày sao? Vừa rồi sư huynh hỏi tỷ, chúng ta muốn đi đâu chơi, hỏi không dưới sáu lần..."

Mẹ nó, Vô Dược tỏ vẻ thật tuyệt vọng nha, cô vừa mới giao lưu cùng Tĩnh Dạ, hoàn toàn không nghe được hắn nói cái gì...

Vô Dược mở miệng: "Sư muội, muôi đi trước đi, tí nữa chúng ta sẽ đi tìm muội."

Sau đó không đợi Nguyên Thanh Noãn đồng ý liền đuổi theo đi.

Nguyên Thanh Noãn:...

Sư tỷ... Tỷ xác định là đang hỏi muội?

...

Nhiễm Nguyệt chạy tới một cái hồ, nhìn hình ảnh phản chiếu mình trong hồ, khuôn mặt tuấn mỹ vặn vẹo, xinh đẹp nhưng đôi mắt tràn đầy hung ác.

"Nhiễm Nguyệt... Nhiễm Nguyệt..." Âm thanh Vô Dược truyền tới.

Nhiễm Nguyệt liễm mắt, đem sự tức giận và hung ác lúc nãy đè ép xuống. Khóe miệng hơi hơi giơ lên, quay đầu lại ứng thanh: "Sư tỷ, đệ ở đây."

Vô Dược thấy hắn tựa hồ không có tức giận theo bản năng nhẹ nhàng thở ra: "Mới vừa rồi..."

Vô Dược nói còn chưa nói xong, Nhiễm Nguyệt liền mở miệng: "Sư tỷ, tỷ tại sao cũng tới đây?"

Vô Dược:... Tiểu hài tử chết tiệt này đang hỏi phải không? Cô vì sao lại đây hắn không biết sao? Thật muốn đánh chết tên hài tử này.

Cô sắp xếp ngôn ngữ một chút, sau đó mở miệng: "Mới vừa rồi.... tỷ không phải là cố ý, tỷ..." Thật xin lỗi.

"Hư!" Một ngón tay Nhiễm Nguyệt đặt trên môi cô: "Sư tỷ không cần giải thích, là sư đệ không đúng, vừa rồi không nên tùy hứng, sư tỷ sẽ không trách sư đệ đi?"

04/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 91: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 8


Edit: Thuần An

Nghe được hắn nói, trong lòng Vô Dược càng cảm thấy áy náy. Cô hình như thật sự có chút quá đáng, dù sao hắn cũng chỉ một hài tử.

Cô cũng không có nói thêm nữa, trực tiếp dắt tay hắn: "Đi thôi!"

Cực đạo môn quy: Phàm là đệ tử nội, sau khi xuống núi không được tùy ý sử dụng pháp thuật, không được có ý định đả thương người.

Cho nên bọn họ đương nhiên là từng bước một đi trở về. Nhiễm Nguyệt cúi đầu nhìn cô lôi kéo tay hắn, con mắt xẹt qua một tia đắc ý.

Bọn họ cũng không có đi xa, chỉ ở đào hoa trấn dừng mấy ngày. Sau đó liền trở về.

Cũng không biết là cái gì kích thích Nguyên Thanh Noãn, từ sau khi nàng trở lại sơn môn, ngoại trừ tu luyện chính là tu luyện. Mà đối lập với đó là tiểu sư đệ...

——

Vô Dược bất đắc dĩ ngồi nhìn tiểu sư đệ đối diện mình: "Nhiễm Nguyệt... Sao đệ có thể như vậy, không học vấn không nghề nghiệp? Nên hướng cố gắng học tập."

Nhiễm Nguyệt nhấp một ngụm trà xanh trong tay, nhớ tới Nguyên Thanh Noãn, giữa mày có chút đạm mạc, nhàn nhạt phun ra: "Học nàng? Tu vi có thể cao giống như nàng sao?"

Phốc... Không đáng yêu! Tiểu sư đệ độc miệng một chút đều không đáng yêu. Tu vi của hắn cho dù tăng nhanh nhưng cũng không nên nói như thế? Chẳng lẽ đây chính là tương ái tương sát trong truyền thuyết sao?

Vô Dược bất giác bổ não kịch cầu huyết của sư đệ và sư muội của mình. Lại lần nữa cảm thán mình có năng lực biết cốt truyện.

Chỉ là thời điểm Vô Dược nghĩ đến mình không thể thấy Nhiễm Nguyệt và Nguyên Thanh Noãn ở bên nhau, trong lòng chua xót.

Nhiễm Nguyệt nhận thấy được cô thất thần, mày nhăn lại, tựa hồ có chút không vui. Hắn lúc này bên ngoài thanh lãnh, cất dấu một nội tâm táo bạo, cũng không biết khi nào sẽ bạo phát.

Hắn buông ngọc ly trong tay đứng lên, chậm rãi bước đi đến bên cạnh Vô Dược, môi mỏng khẽ mở: "Sư tỷ, đệ sắp kết đan, sư tỷ cảm thấy bộ dạng hiện tại của đệ có đẹp mắt không?"

Vô Dược không kịp đề phòng liền bị lời nói của hắn dọa tới rồi, trong như có một vạn con ngựa đang lao nhanh: Mẹ nó! Cái quỷ gì? Hắn mới mười sáu tuổi đi? Chưa thành niên liền kết đan? Đây là muốn nghịch thiên?

Cô đột nhiên nhớ tới, trong cốt truyện hình như không có người nào như vậy. Trong nguyên kịch thật sự sẽ có một người có khả năng như vậy sao?

Một tia nghi hoặc chậm rãi chiếm lấy đầu óc cô, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng bời vì mình đã đến nên cốt truyện đã bị lệch đi.

Nhìn đến bộ dạng kinh ngạc không thôi của cô. Môi Nhiễm Nguyệt nhẹ nhàng gợi lên, hô hấp có chút dồn dập, con chưa biết kích động là cái gì...

Giờ này khắc này trong lòng Nhiễm Nguyệt chỉ có một ý niệm: Sư tỷ như vậy thật sự rất đáng yêu, thật muốn đem cô giấu đi, như vậy sẽ chỉ có một mình hắn nhìn thấy.

Vô Dược lấy lại tinh thần, tựa hồ tốt hơn rất nhiều, nhưng ngữ khí như cũ có chút kinh ngạc: "Đệ nói thật?"

Nhiễm Nguyệt bất giác tiến gần cô hơn một chút, trả lời: "Ân, đương nhiên không lừa sư tỷ, có lẽ là mấy ngày tới."

"Hồ nháo!" Vô Dược đột nhiên quát lớn, mặt trở nên nghiêm túc.

Nhìn đến bộ dạng này của cô, khuôn mặt Nhiễm Nguyệt hơi hơi trắng bệch. Cô không phải vừa rồi còn rất vui vẻ sao? Vì sao đột nhiên liền...

Thời điểm Nhiễm Nguyệt còn đang nghi hoặc, Vô Dược lại mở miệng: "Đệ đứa nhỏ này sao lại có thể tùy hứng như vậy? Biết rõ sắp kết đan sao đệ có thể tùy ý chạy linh tinh? Đệ có biết hay không đệ..."

Sau đó Vô Dược nói gì đó Nhiễm Nguyệt hoàn toàn không có nghe được, hắn chỉ biết đây là lần đầu tiên cô nói nhiều với hắn như vậy, hơn nữa lại là quan tâm hắn. Trái tim đột nhiên nhảy lên, giống như giây tiếp theo đã có thể thoát ra khỏi lòng ngực.

Sư tỷ của hắn, người mà tâm hắn duyệt...

04/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 92: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 9


Edit: Thuần An

Vô Dược phát hiện tiểu sư đệ của mình hình như cũng không nghe, không khỏi có chút tức giận, một cái tát chụp trên vai hắn. Tựa hồ có chút tức giận mở miệng: "Đệ rốt cuộc có đang nghe hay không!"

"Ân?" Nhiễm Nguyệt lấy lại tinh thần, có chút nghi hoặc nhìn cô.

Vô Dược bất đắc dĩ thở dài, được rồi, lời cô vừa nói coi như vô ích.

Nhìn Vô Dược như vậy, Nhiễm Nguyệt mới phản ứng lại, sau đó mở miệng: "Sư tỷ đừng tức giận, mấy ngày nữa sư đệ nhất định sẽ thành công kết đan. Tỷ chờ đệ, đệ lát nữa... Không, hiện tại đệ liền trở về!"

... Vô Dược đảo mắt liền rời khỏi Nhiễm Nguyệt, trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng không lời gì để nói.

Vô Dược trong lòng: Mặc kệ, theo bọn họ đi thôi.

——

Lúc trước là nói mấy ngày, ai biết liền một lúc sáu năm cứ thế trôi qua.

Sư phụ bế quan, sư đệ sư muội cũng bế quan. Lúc trước nói bồi cô, kết quả vẫn là chỉ có một mình cô.

Mỗi ngày Vô Dược đều tính xem, chủ tuyến cũng không sai biệt lắm sẽ bắt đầu rồi, nếu không có gì bất ngờ sảy ra, nam chủ hẳn là sắp xuất hiện.

Vô Dược ngồi bên hồ sen, lẳng lặng mà nhìn phương xa. Cô đến nơi này đã chín năm, chỉ là một chút tin tức về Nguyệt Nhiễm cũng không có.

"Sư tỷ!" Một âm thanh trầm thấp dễ nghe, phía sau Vô Dược truyền tới.

Vô Dược quay đầu lại thấy nụ cười ôn hòa của Nhiễm Nguyệt, liền hiểu ra con người này lại đổi nhân cách. Nhân cách hôm nay cũng rất lợi hại.

Đột nhiên nghĩ đến thời điểm hắn tu luyện, mỗi ngày một nhân cách, nếu vừa vặn đụng phải tính cách nóng nảy thì làm như thế nào? Hay là nói hắn tu luyện chậm như vậy là bởi vì cái này?

Hoa Thiển Ca cao lãnh, đương nhiên sẽ không có quá nhiều biểu tình, cho nên Vô Dược chỉ là biểu hiện ra nhàn nhạt nhìn hắn một cái, ứng thanh: "Ân."

Sau đó cầm lấy một bên chén trà, thong thả nhấp một miệng nhỏ.

Nhiễm Nguyệt có chút mất mát cúi đầu, tựa hồ lơ đãng lẩm bẩm nói: "Đệ đột phá Kim Đan kỳ, đi vào Nguyên Anh kỳ, đệ cho rằng tỷ sẽ vui vẻ."

"Khụ khụ!" Trà Vô Dược không kịp uống vào liền bị sặc.

Đây là thể loại gì? Thế giới này điên rồi sao? Hắn mới 22 hơn tuổi a! Này liền đi vào Nguyên Anh? Hiện tại tu luyện đều dễ dàng như vậy sao? Cô có phải cũng nên chăm chỉ một chút hay không? Không chừng đến lúc đó liền thành tiên.

"Đệ... Đệ... Đệ..." Vô Dược đệ rất nhiều lần, trước sau nói không nên lời.

Nhiễm Nguyệt ngẩng đầu phía trước đáy mắt xẹt qua một mạt quang mang, sau khi nhìn lại vẫn là vẻ tươi cười như cũ: "Sư tỷ... Tỷ đây là vui vẻ sao?"

Đương nhiên! Đây chính là tiểu sư đệ cô tuyển! Nói thật cô có mắt nhìn người như vậy sao? Có cô nên suy xét thu nhận thêm vài người hay không?

Vô Dược tựa hồ thông não rất nhanh, cô khả năng không bảo trì được Hoa Thiển Ca cao lãnh. Cái tiểu sư đệ này thật là vượt qua sự tưởng tượng của cô.

Vô Dược tận lực làm chính mình không nhảy lên, hít sâu mấy hơi, sau đó nhàn nhạt trả lời: "Đương nhiên là cao hứng."

Thời điểm thấy biểu tình của cô lại đạm mạc, khuôn mặt tuấn mỹ của Nhiễm Nguyệt tựa hồ có chút vặn vẹo. Bàn tay thon dài siết chặt, trong lòng không ngừng an ủi chính mình: Không có việc gì, không có việc gì.

Vô Dược vỗ vỗ bờ vai của hắn hỏi: "Có nguyện ý bồi ta xuống núi một chuyến không?"

Nhiễm Nguyệt sửng sốt, sư tỷ mời đương nhiên là nguyện ý: "Được!"

...

Hai người đều là đệ tử của Thanh Quy trưởng lão, lại là Nguyên Anh kỳ Đại năng trở lên, đương nhiên là không có nhiều người phát hiện. Chỉ là cho dù có cũng sẽ không nói gì.

Bọn họ đi rồi, một thân ảnh hồng nhạt xẹt qua, tốc độ thập phần nhanh, cho dù là Độ Kiếp kỳ Đại năng cũng sẽ tự thấy không bằng.

05/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 93: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 10


Edit: Thuần An

Nhiễm Nguyệt đi theo Vô Dược tới kinh đô. Nhiễm Nguyệt tuy rằng vẫn luôn không nói gì, nhưng mi hơi hơi nhăn lại, tựa hồ không quá thích nơi này.

Chỉ là Vô Dược sốt ruột muốn biết việc mình tìm kiếm, cũng không có để ý biểu tình của hắn lúc này.

Khi Vô Dược tiến vào Thư Vân lâu, con mắt Nhiễm Nguyệt rốt cuộc xẹt qua một tia nghi hoặc: Cô tới đây làm gì?

Vô Dược trực tiếp cùng Nhiễm Nguyệt tới tầng cao nhất, người ngồi chơi cờ ở tầng cao nhất tựa hồ sớm biết Vô Dược sẽ đến, đã đợi sẵn.

Diệp Lê thong dong buông quân cờ trong tay, khuôn mặt tuấn dật treo lên một nụ cười, nhàn nhã mở miệng: "Tiên tử hôm nay so với bình thường lui tới sớm hơn một chút."

Vô Dược nhìn người bạch y như tiên trước mắt, nhàn nhạt hỏi: "Có tìm được không?"

Diệp Lê dừng một chút, trong giọng nói tựa hồ có chút bất đắc dĩ: "Việc tiên tử uỷ thác quả thật làm khó tiểu sinh, sáu năm nay tiểu sinh không thể nào tìm được một chút tin tức gì về người tiên tử nói, ngay cả một chút manh mối đều không có. Thật là thẹn với danh hiệu thế nhân đưa cho tiểu sinh."

Diệp Lê là cái tán tu*, đối với đắc đạo thành tiên không có hứng thú lớn như vậy, ở kinh đô thành lập Thư Vân lâu, đầu cơ trục lợi từ các tin tức cùng với các loại kỳ trân dị bảo.

*Cái tán tu: Giải thích chi tiết về tên gọi và nguồn gốc thì rất dài, mọi người có thể đọc trên mạng. Đại khái tán tu chính là người không gia nhập vào thế lực nào, dựa vào năng lực của mình mà thu thập tài nguyên tự tạo ra thế lực cho mình.

Thù lao hắn muốn đều do chính hắn định, bởi vì hắn biết được trăm việc, hiểu biết các tin tức, cho nên thế nhân tặng hắn một danh hiệu Bách Hiểu Sinh.

Biểu tình Vô Dược có chút mất mát, sau đó trở về phất tay: "Thôi, không cần tìm nữa."

Sau đó không dừng lại bao lâu liền mang theo Nhiễm Nguyệt rời đi.

Bất quá, vừa rời khỏi Thư Vân lâu liền đụng phải người của hoàng tộc, khi thấy người dẫn đầu thập phần kinh ngạc nhìn Nhiễm Nguyệt, Vô Dược tự động bổ não một đoạn kịch cẩu huyết.

Người dẫn đầu tiến lên một bước, con mắt mơ hồ xẹt qua một tia khói mù, nhưng rất nhanh liền không thấy, khôi phục nụ cười ôn hòa. "Hoàng đệ, đệ đã trở lại."

Sau đó nhìn thoáng qua Vô Dược, trong mắt tràn đầy kinh diễm: "Vị này chính là?"

Sắc mặt Nhiễm Nguyệt nháy mắt âm trầm xuống, chắn trước mặt Vô Dược, lạnh nhạt đắp lại người trước mặt một câu: "Không liên quan đến ngươi, lăn!"

Sắc mặt Nhiễm Thần nháy mắt liền lạnh xuống, con ngươi hơi hơi nheo lại: "Hoàng đệ đây là ý gì?"

Người đang vây xem Vô Dược đột nhiên nghe được âm thanh của Tĩnh Dạ: Ký chủ! Ký chủ! Kích phát nhiệm vụ che giấu, nội dung nhiệm vụ nội dung là: Biết được quá khứ của Nhiễm Nguyệt.

Vô Dược nghe được Tĩnh Dạ nói, thời điểm đang muốn nói gì đó đã bị Nhiễm Nguyệt một phen bế lên, trực tiếp ngự kiếm bay đi.

Vô Dược:...

Động tác hiện tại này của tiểu sư đệ không quá phù hợp với nhân cách hôm nay của hắn. Hắn nên bỏ cô xuống rồi nói rõ quá khứ của hắn chứ!

Nhiễm Thần nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, trong mắt tràn đầy oán hận: Vì sao? Vì sao? Vì sao mệnh Nhiễm Nguyệt lại tốt như vậy. Rõ ràng đã bị huỷ bỏ thân phận hoàng tộc, nhưng hắn vậy mà lại tu tiên! Vì sao Thiên Đạo bất công như vậy? Dựa vào cái gì mà điều tốt đều là hắn chiếm.

...

Nhiễm Nguyệt dừng ở một chỗ bên ngoài thành, khuôn mặt âm trầm rốt cuộc khôi phục lại sắc mặt bình thường.

Vô Dược đứng ở một bên, nhàn nhạt nhìn hắn không nói lời nào, tựa hồ đang đợi hắn giải thích.

Mặt Nhiễm Nguyệt xẹt qua một tia khó nói, cuối cùng mới giải thích: "Đệ vốn là Thất hoàng tử của Nhiên quốc, nhưng chín năm trước đệ bị hoàng tộc xoá tên. Sau đó đã bị hoàng đế đưa lên đỉnh núi tiên sơn."

Vô Dược sửng sốt một chút, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng, cô mơ hồ cảm thấy hắn giống như không quá muốn nhắc tới sự việc trước kia, nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ cô vẫn hỏi: "Vậy đệ vì sao... Lại bị đổi danh?"

Mặt Nhiễm Nguyệt hơi trắng bệch lên, tựa hồ có chút thống khổ. Vô Dược sợ tới mức đem hắn ôm lấy, vội vàng nói: "Đừng nghĩ, đừng nghĩ. Ta không hỏi."

05/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 94: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 11


Edit: Thuần An

Xin lỗi mọi người!!! Hôm qua VPN của mình bị lỗi, mình mới tải cái mới xong.
Hôm nay đăng bù cho mọi người.

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Nhiễm Nguyệt tựa hồ được cô trấn an lại, sắc mặt đỡ hơn rất nhiều. Nhưng tay hắn ôm cô vẫn như cũ gắt gao không bỏ ra.

Vô Dược lên đường trở về núi, sau khi để Nhiễm Nguyệt nghỉ ngơi, vốn định quay về tẩm điện của mình, không ngờ vừa mới rời khỏi tẩm điện của Nhiễm Nguyệt lại phát hiện một vị đệ tử đã đang đợi. Vô Dược nhìn hắn một cái sau đó đạm nhiên hỏi: "Chuyện gì?"

Đệ tử kia cúi người, sau đó trả lời: "Sư tỷ, chưởng môn cho mời."

Mày Vô Dược hơi hơi nhíu lại, con ngươi hiện lên một tia nghi hoặc, chậm rãi đi theo đệ tử kia.

——

Vô Dược theo đệ tử kia tới đại điện, đôi mắt bất động thanh sắc nhìn qua một lượt. Biểu tình của chưởng môn và trưởng lão đều là thập phần nghiêm túc, ngoài ra còn có thêm hai người thường, một nam một nữ. Nữ tử một bên quỳ gối một bên khóc, nam tử lại nằm trên một cái giá đỡ.

Vô Dược hướng trưởng bối hành lễ đơn giản sau đó trực tiếp hỏi: "Chưởng môn tìm đệ tử có chuyện gì?"

Chưởng môn Quan Vân Dã nghiêm túc đánh giá Vô Dược, bộ dạng tựa hồ muốn từ trên người cô nhìn ra gì đó. Nhưng thần sắc Vô Dược lại không một chút biến hóa, như cũ là bộ dạng thanh lãnh cao nhã kia.

Đánh giá một lát, Quan Vân Dã mới mở miệng hỏi nữ tử bên kia: "Ngươi nói chính là người này?"

Nữ tử rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn Vô Dược gật gật đầu, mang theo giọng khóc nức nở mở miệng: "Đúng! Chính là nàng, chính là nàng đã đả thương huynh trưởng của ta. Hiện giờ huynh trưởng của ta nên làm thế nào mới tốt đây. Kêu chúng ta những ngày sắp tới nên sống như thế nào đây."

Chưởng môn tựa hồ có chút đau lòng mà nhìn Vô Dược: "Thiển Ca, việc này ngươi có gì giải thích?"

Hoa Thiển Ca là một người rất thông minh, cho nên đương nhiên sẽ không áp chế chỉ số thông minh của Vô Dược lại. Nhìn đến một màn trước mắt, lại kết hợp lời nói của bọn họ, Vô Dược đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Vô Dược cảm thấy đây là một phương pháp tốt để rời khỏi sư môn, cho nên cũng không tính toán phủ nhận: "Đệ tử không giải thích."

"Ngươi!" Chưởng môn bị Vô Dược làm cho tức rồi, vốn định mặc kệ việc cô giải thích có thật hay không, chỉ cần cô giải thích, hắn tất nhiên sẽ không miệt mài truy cứu, nhiều lắm là xử phạt một chút. Nhưng không nghĩ tới cô thế nhưng đến cả giải thích cũng không thèm.

Sau đó một bên một người trưởng lão mở miệng: "Hoa Thiển Ca là chấp pháp đệ tử, thân lại vi phạm môn quy, ngỗ cho rằng nên đem nàng trục xuất khỏi sư môn."

Mà đối diện trưởng lão, một người phản bác: "Thiển Ca là đệ tử của Thanh Quy, hiện giờ Thanh Quy bế quan, ta cho rằng có thể để Thiển Ca đến Tư Quá Nhai diện bích* trước, đến khi Thanh Quy xuất quan sau, lại giao cho hắn xử lý."

*Diện bích: Chính là úp mặt vào tường xám hối đó.

Chưởng môn suy tư một hồi lâu, sau đó mới trả lời: "Vô Hấp trưởng lão nói có đạo lý, nếu là đệ tử của Thanh Quy, thì giao cho hắn tới xử lý tốt."

Vô Dược:... Cái quỷ gì? Loại tình huống này không nên lập tức trục xuất sư môn sao? Nói như vậy cô còn phải làm như thế nào mới rời đi được?

Cuối cùng Vô Dược đương nhiên là bị nhốt lại.

——

Nhiễm Nguyệt mới vừa tỉnh lại, liền nghe được việc Vô Dược bị phạt đến Tư Quá Nhai, liền vội vàng đuổi tới.

Tà dương ánh thủy hai sơn hồng, mỹ nhân cười nhạt họa ý nùng.*

*Mình là một người ngu văn nên từ đầu tới cuối truyện những câu thơ sẽ không giải thích gì thêm.

Đó là cảnh tượng Nhiễm Nguyệt nhìn thấy. Ánh nắng hoàng hôn lặn ở phía tây, nước trên núi ánh đỏ, trên mặt mỹ nhân treo vẻ nhàn nhạt tươi cười ở trong cảnh tượng này liền như một bức tranh đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông.

Nhiễm Nguyệt đến gần, phát hiện cô thế nhưng chơi với chim chóc đậu trong đó. Vô Dược tựa hồ phát hiện có người tới, biểu tình tươi cười nháy mắt liền thu lại, thay vào đó là đạm mạc.

Sau đó ngẩng đầu phát hiện là tiểu sư đệ của mình, biểu tình đạm mạc thu liễm chút, sau đó hỏi: "Sao đệ tới đây?"

07/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 95: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 12


Edit: Thuần An

♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️ >

Biểu tình Nhiễm Nguyệt tựa hồ có chút khổ sở, có chút thương tâm. Thập phần ủy khuất nói: "Vì sao tỷ không giải thích?"

Phốc ~ Vô Dược có chút ngốc, hắn sao lại đổi nhân cách nhanh như vậy? Không phải một ngày mới đổi một lần sao?

Nhiễm Nguyệt tựa sát vào cô, nhấc ống tay áo của cô lên hơi hơi quơ quơ, hỏi: "Vì sao không nói lời nào?"

Vô Dược nhìn hắn một hồi lâu, khắc chế chính mình muốn đi chà đạp tâm tư của hắn, mới mở miệng: "Có thể giúp ta một chuyện không?"

Sư tỷ âu yếm tìm hắn hỗ trợ, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt: "Tỷ nói."

Vô Dược tới gần hắn thấp giọng nói bên tai việc muốn hắn làm. Nhiễm Nguyệt càng nghe đôi mắt liền càng ngày càng nghi hoặc, cuối cùng vẫn là hỏi ra: "Vì sao?"

Vô Dược không có giải thích: "Không có vì sao, đệ nếu nhận người sư tỷ này, vậy liền giúp ta đi."

——

Ngày hôm sau, nghe nói các nơi trên dưới tiên sơn đều tràn ngập lời đồn đãi về Hoa Thiển Ca (Vô Dược).

Đầu tiên nói nàng thân là chấp pháp đệ tử, lại lấy thân thí quy*.

*Lấy thân thí quy: Thân lại vi phạm môn quy.

Thứ hai nói nàng ngược đãi sư đệ sư muội của mình.

Thứ ba vậy mà nói nàng thông đồng với ma tu.

Dù sao lời đồn đãi càng truyền càng nghiêm trọng, cuối cùng lại khiến Hoa Thiển Ca một người thanh lãnh cao nhã tiên tử như vậy truyền thành nữ nhân ai cũng có thể làm chồng.

Không quá ba ngày liền đem Hoa Quy Ức bức ra tới. Vô Dược cũng không thể không cảm thán năng lực của lời đồn đãi vớ vẩn.

Cùng Vô Dược thong dong bình tĩnh bất đồng, thời điểm Nhiễm Nguyệt nghe đến mấy cái này, mặt trực tiếp âm trầm đi xuống: Những người này thật đáng chết, cũng dám đem sư tỷ của hắn nói thành dáng vẻ này. Một ngày nào đó, hắn nhất định phải khiến bọn họ trả giá đại giới.

...

Hoa Quy Ức trực tiếp đi tìm Vô Dược. Mà còn lại Nguyên Thanh Noãn một chân đá văng cửa tẩm điện của Nhiễm Nguyệt, nhìn Nhiễm Nguyệt ngồi trước bàn đạm mạc, Nguyên Thanh Noãn càng tức giận: "Vì sao? Ngươi vì sao không biện giải? Sư tỷ căn bản không phải là người như bọn họ nói."

Nhiễm Nguyệt ngước mắt nhàn nhạt liếc mắt một cái, sau đó nói: "Liên quan đến ngươi? Câm miệng."

Nguyên Thanh Noãn mở to hai mắt nhìn, tựa hồ không thể tin được lời hắn nói: "Ngươi sao có thể nói như vậy? Nàng là sư tỷ của chúng ta a! Ngươi không đi giải thích, ta đi!"

Nói liền tính toán rời đi, Nhiễm Nguyệt nhẹ nhàng quăng tay áo xuống, cửa liền đóng lại, Nguyên Thanh Noãn đột nhiên không kịp phòng ngừa trực tiếp đụng phải cửa.

Âm thanh Nhiễm Nguyệt thanh lãnh lại vang lên: "Nếu ngươi thật sự muốn giúp sư tỷ, vậy câm miệng."

Nguyên Thanh Noãn xoa xoa cái mũi của mình, thời điểm chuẩn bị mắng Nhiễm Nguyệt, nghe được hắn nói nàng nháy mắt ngây ngẩn cả người. "Ngươi đây là ý gì?"

Nhiễm Nguyệt nhớ tới Vô Dược, trong con mắt nồng liệt tình yêu tựa hồ rốt cuộc che giấu không được, tất cả đều biểu hiện ra. Âm thanh cũng ôn nhu lên, trầm thấp ôn nhã phảng phất muốn chìm chết người: "Ta yêu sư tỷ nhất, ta sao có thể để nàng ủy khuất, chuyện này hết thảy là nàng cam chịu."

Bộ dạng Nguyên Thanh Noãn giống như thấy quỷ, kinh ngạc nói chuyện đến không nói nên lời: "Ngươi... Ngươi... Ngươi... Sao có thể... Sao có thể thích sư tỷ của mình!"

Con mắt Nhiễm Nguyệt lạnh lùng liếc nàng một cái: "Vì sao không thể!"

Sau đó ngữ khí lại mềm mại xuống, môi mỏng hắn khẽ mở: "Đồng môn tu thành đạo lữ nhiều như vậy, ta cùng sư tỷ trở thành phu thê đương nhiên cũng là thật bình thường. Ta sẽ cùng sư tỷ vĩnh viễn ở bên nhau."

Tuy rằng nói giống tựa lời âu yếm, nhưng đôi mắt thâm thuý nồng đậm chiếm hữu khiến thân thể Nguyên Thanh Noãn phát lạnh. Hắn sao lại có thể thích sư tỷ của mình! Sư tỷ dạy dỗ bọn họ, là trưởng bối của bọn họ, bọn họ hẳn là phải đem sư tỷ giống như là đối đãi với mẫu thân không phải sao? "Không! Các ngươi không nên ở bên nhau. Ngươi sao lại có thể mơ ước sư tỷ của mình. Sư tỷ nhất định sẽ không đồng ý cùng ngươi ở bên nhau, người sư tỷ thích khẳng định không phải ngươi!"

07/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 96: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 13


Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

"Ngươi im miệng." Nhiễm Nguyệt giống như bị lời nàng nói kích thích tới, trực tiếp giơ tay đem nàng quăng ra ngoài.

Nguyên Thanh Noãn rơi trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, lại một bộ dạng mình nhìn ra chân tướng, châm chọc nhìn Nhiễm Nguyệt.

"Ngươi tìm chết!" Nhiễm Nguyệt ngưng cái quang cầu, thời điểm chuẩn bị đánh tiếp, trong đầu hiện lên bộ dạng Vô Dược đối với mình lộ ra biểu tình chán ghét.

Trong lòng nói cho chính mình, không thể giết nàng, bằng không sư tỷ sẽ chán ghét hắn.

Nhiễm Nguyệt ngừng lại, sau đó chậm rãi thu hồi tay mình.

Một con thanh điểu bay đến bên người Nhiễm Nguyệt, nói: "Không tốt! Thanh Quy tiên người muốn đem Thanh Trần tiên tử (Hoa Thiển Ca) huỷ bỏ linh căn, hơn nữa muốn đem nàng trục xuất sư môn. Đang ở bên ngoài cửa điện!"

Cùng lúc Nhiễm Nguyệt nghe được vội vàng đi qua, Nguyên Thanh Noãn cũng không màng thân thể bị thương chạy qua.

—— Mười lăm phút trước ——

Hoa Quy Ức chậm rãi đi đến trước mặt Vô Dược, thần sắc phức tạp, con ngươi tựa hồ ảm đạm đi rất nhiều: "Ca nhi... Đừng trách vi sư..."

Vô Dược chỉ là nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cũng không có nói lời nào. Mặc kệ kiếp trước kiếp này, hắn cuối cùng vẫn lựa chọn như vậy.

Vô Dược có thể cảm giác Hoa Quy Ức là người cực yêu thương Hoa Thiển Ca. Cho nên Vô Dược vẫn luôn rất nghi hoặc, vì sao Hoa Quy Ức cuối cùng sẽ đối với Hoa Thiển Ca như vậy.

...

Vô Dược bình tĩnh nhìn Hoa Quy Ức, chính là cô cảm giác được đau đớn trong lòng tựa hồ sắp đem cô bao phủ.

Vô Dược cảm thấy càng ngày càng gấp, bốn cái thế giới. Cô lần đầu tiên sinh ra cảm giác không thể khống chế ký thể. Cảm tình của Hoa Thiển Ca đối với Hoa Quy Ức là có bao nhiêu sâu?

Tay Hoa Quy Ức chậm rãi đặt trên đỉnh đầu Vô Dược, ánh sáng màu trắng chậm rãi đem Vô Dược bao bọc lấy. Đồng tử thâm thúy xẹt qua một tia bi thống.

Nhiễm Nguyệt chạy tới vừa vặn thấy một màn như vậy, con mắt Vô Dược bi thương tựa như một lưỡi dao sắc bén, hung hăng cắt ở trong lòng hắn. Chỉ là cái loại ánh mắt này hắn quen thuộc nhất, hắn đối nàng ngẫu nhiên cũng sẽ lộ ra biểu tình như vậy.

Một loại cảm giác phản bội tràn đầy đem hắn bao phủ, giờ khắc này hắn cảm giác được thế giới u ám, tựa hồ đã không có bất cứ thứ gì đáng giá để hắn lưu luyến.

Một loại suy nghĩ hoang đường như muốn chui vào trong đầu óc hắn, hắn tựa hồ biết cô vì sao không giải thích, vì sao bảo hắn rải rác lời đồn đãi. Cô nói qua người tâm cô duyệt chính là sư phụ Hoa Quy Ức của bọn họ! Cô thích sư phụ của mình!

Cho nên cô phải rời khỏi sư môn mới có khả năng cùng Hoa Quy Ức ở bên nhau, chính là cô không nghĩ tới thế nhưng Hoa Quy Ức tự mình chấp hành. Cũng nhất định không có thấy con mắt bi thống của Hoa Quy Ức, cho nên mới lộ ra biểu tình như vậy.

Hoa Thiển Ca là người Hoa Quy Ức thương yêu nhất vì sao không nghe giải thích liền trực tiếp xử phạt, như vậy đáp án chỉ có một! Đó chính là: Hoa Quy Ức cũng yêu nàng!

Nhiễm Nguyệt nắm chặt tay đến trắng bệch. Không! Hắn không cho phép! Hắn tuyệt đối sẽ không để bọn họ ở bên nhau! Cô chỉ có thể là của hắn!

Nếu Vô Dược biết hắn nghĩ vậy cô nhất định sẽ nói: Chân tướng như ngươi nghĩ, nhưng là đó là cảm tình của Hoa Thiển Ca, không phải của Vô Dược!

Bất quá Vô Dược bị che chắn 99% đau đớn, chỉ nghe được âm thanh hệ thống: [Đinh giá trị hắc hoá của nam thần +1, giá trị hắc hoá hiện tại là 100, nam thần đã hoàn toàn hắc hóa, xin ký chủ chú ý an toàn!]

Vô Dược thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, vội vàng nói: Tiểu Dạ Dạ, Tiểu Dạ Dạ! Cô đi ra cho tôi, cô mau giải thích, vì sao giá trị hắc hoá của nam thần đầy rồi!

Tĩnh Dạ cũng vẻ mặt mộng bức xuất hiện trong đầu Vô Dược: Tôi cũng không biết a! Ký chủ... Tôi tựa hồ có một cái suy đoán... Nếu! Tôi nói nếu, nếu nói nam thần là bởi vì cô mới hắc hóa, như vậy vô cùng có khả năng hắn đã ở bên cạnh cô.

07/12/2020

Edit muốn nói: Bổ não là một căn bệnh khó trị...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 97: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 14


Edit: Thuần An

♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️ >

Mặt Vô Dược trực tiếp đen, đột nhiên muốn mắng hệ thống thì như thế nào?

Con ngươi Vô Dược nheo lại lạnh lùng hỏi: Cho nên hệ thống ngươi thăng cấp, là càng lên càng vô dụng.

Tĩnh Dạ tựa hồ có chút bị Vô Dược dọa tới rồi, cô lần đầu tiên thấy Vô Dược như vậy: Ký... Ký chủ, thế giới này là thế giới cao cấp, cho nên...

Vô Dược nhàn nhạt nga một tiếng: Cho nên nói, sau này chỉ cần là thế giới cao cấp cô cũng không nhất định có thể giúp tôi.

Tĩnh Dạ sắp bị cô dọa khóc: Đừng, ký chủ không cần, tôi nói! Tôi nói! Tôi không phải vô dụng như vậy. Kỳ thật cô đã gặp qua nam thần. Hắn vẫn luôn rất gần cô.

Môi Vô Dược hơi hơi gợi lên, trong mắt xẹt qua một mạt đắc ý: Được, cô có thể lui xuống.

Nhìn đến bộ dạng cô hiện tại, Tĩnh Dạ bất tri bất giác phát hiện. Mình hình như bị tính kế: Ký chủ, cô vậy mà tính kế tôi?

Vô Dược chỉ chừa lại hai chữ ha hả cho cô, sau đó liền đơn phương cắt đứt cuộc nói chuyện.

——

Thời điểm Vô Dược rời khỏi đỉnh núi tiên sơn, nhìn lướt qua đồng môn trước kia của Hoa Thiển Ca. Lúc trước có bao nhiêu tôn sùng Hoa Thiển Ca, hiện tại liền có bao nhiêu châm chọc cùng châm biếm. Vô Dược cười cười cũng khó trách Hoa Thiển Ca có nguyện vọng như vậy.

Cô không có đi quá xa, lưu lại trên một cái trấn nhỏ cách đỉnh núi tiên sơn không xa.

Điều Vô Dược không nghĩ tới chính là Nhiễm Nguyệt vậy mà đi theo, Vô Dược bất đắc dĩ lắc lắc đầu, con ngươi có chút sủng nịch nhìn tiểu sư đệ của mình. "Như thế nào lại đến đây?"

Khoé miệng Nhiễm Nguyệt câu ra một tia tà nịnh tươi cười, con ngươi ngày thường thuần tịnh, lúc này tựa hồ nhiễm mấy tia mị sắc. Môi đỏ tươi chậm rãi phun ra: "Sư tỷ không vui vẻ sao?"

Thời điểm lúc này Vô Dược vừa rời khỏi đỉnh núi tiên sơn đối mặt với tiểu sư đệ của mình, so với bình thường thiếu vài phần nghiêm túc, con ngươi còn mang theo nhàn nhạt cười: "Đương nhiên là cao hứng, bất quá về sau đệ không cần gọi ta là sư tỷ nữa."

Nhiễm Nguyệt chậm rãi hướng cô tới, âm thanh trầm thấp ôn nhã nhẹ nhàng nói: "Nhưng đệ thích gọi là sư tỷ." Sư tỷ thâm ái của hắn.

# Tiểu sư đệ một lời không hợp liền thả thính thì làm như thế nào? Online chờ, rất cấp bách. #

Vô Dược ngẩng đầu, lơ đãng mà nhìn thoáng qua dung mạo của hắn. Đột nhiên phát hiện hắn tựa hồ biến hóa rất nhiều, so với tiểu nam sinh thanh tú tuấn dật khi mới gặp, người hiện tại tựa hồ khiến càng không rời mắt được, khiến Vô Dược phảng phất sinh ra một loại ảo giác.

Vô Dược nhiều năm không có phạm qua chứng nhan khống, tựa hồ đột nhiên bùng nổ ý đồ. "Đệ... Nếu đệ thích, thì liền gọi đi!"

Nhiễm Nguyệt đột nhiên nhanh chóng tiếp cận cô, Vô Dược cảm giác trước mắt tối sầm liền ngất đi. Nhiễm Nguyệt vững vàng mà tiếp được nàng, màu đen trong con mắt si niệm tựa hồ liền tràn ra.

Hắn ôm chặt cô, đầu lưỡi tham lam liếm mặt cô. Tà mị tuấn dung lộ ra vẻ thỏa mãn, phảng phất giống như có được cả thế giới. "Sư tỷ... Sư tỷ của đệ... Người rốt cuộc cũng là của đệ."

...

Thời điểm Vô Dược tỉnh lại phát hiện mình vậy mà bị xích sắt trói lại.

Nội tâm Vô Dược:...

Không có gì có thể biểu đạt tâm tình giờ này khắc này của Vô Dược, chỉ có một câu MMP không biết có nên nói hay không.

Vô Dược không thể bỏ qua ánh mắt nóng rực nhìn mình, quay đầu lại liền thấy Nhiễm Nguyệt ghé vào mép giường, con ngươi thuần tịnh không chớp mắt nhìn cô, hắn tựa hồ lại thay đổi một loại nhân cách.

Hắn chậm rãi hướng Vô Dược tới gần, sau đó ôm chặt cô, dịu ngoan cọ cọ gương mặt cô, âm thanh ngoan ngoãn nhẹ nhàng nói: "Sư tỷ, người rốt cuộc đã tỉnh."

Vô Dược nhìn sát mặt hắn, phát hiện dung mạo của hắn tựa hồ so với trước hôn mê không giống nhau, so với hắn trước hôn mê mị hoặc đến cực điểm, giờ phút này hắn nhiều thêm vài phần ngốc manh đáng yêu.

07/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 98: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 15


Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Vô Dược nhẹ giọng hỏi: "Nhiễm Nguyệt, phát sinh chuyện gì? Đây là ý gì?"

Thời điểm Nhiễm Nguyệt nghe được lời cô nói, con ngươi đen ngọc xẹt qua một ý cười, âm thanh nhu nhu rõ ràng truyền vào lỗ tai Vô Dược: "Sư tỷ, sư tỷ! Đừng tức giận a, A Nguyệt chỉ là muốn cùng sư tỷ vĩnh viễn ở bên nhau, làm như vầy chỉ là vì để sư tỷ không bao giờ rời khỏi A Nguyệt."

Vô Dược nghe được hắn nói, ngốc đến không rõ. Vô Dược nỗ lực áp chế rung động trong lòng xuống, biểu tình tựa hồ lạnh nhạt đi nhiều: "Nhiễm Nguyệt, ta nói rồi tâm ta đã duyệt người. Ngươi mau thả ta ra."

Thời điểm nghe được cô nói bốn chữ 'tâm đã duyệt người' này, Nhiễm Nguyệt khuôn mặt ngốc manh đáng yêu xẹt qua vài tia dữ tợn, âm thanh mềm nhẹ tựa hồ mang theo lạnh lẽo vô hạn: "Không! Người là của ta, ta!"

Ngón tay xinh đẹp chế trụ cằm cô. Môi đỏ ướt át kiều diễm đi xuống, hai môi kề sát. Sau đó chính là điên cuồng đoạt lấy, vị rỉ sắt từ trong miệng hai người tản ra.

Qua hồi lâu hắn mới nhả ra, đôi mắt xinh đẹp mang theo chút mê ly còn có thể đem người bao phủ trong dục vọng chiếm hữu. Trong mắt cực nóng cơ hồ muốn đem cô thiêu đốt đến không còn.

Vô Dược đương nhiên sẽ không không biết hắn muốn làm cái gì, khẩn cấp gọi Tĩnh Dạ.

Tĩnh Dạ xán xán một chút, để lại một câu liền đi rồi: Ký chủ thân mến, hắn chính là nam thần cô phải công lược, cũng là của cô... Nam nhân!

Vô Dược ngốc một chút, muốn hỏi rõ ràng lại phát hiện Tĩnh Dạ đã đem mình che chắn.

Nhiễm Nguyệt tựa hồ phát hiện cô thất thần, hung hăng cắn một nhát trên bả vai cô, máu tươi màu đỏ chậm rãi chảy xuống. Bất quá rất nhanh liền bị anh vươn cái lưỡi ôn nhu liếm đi.

Đau đớn trên vai khiến miệng Vô Dược bất giác hô lên một tiếng: "Ngô...... Đau quá!"

Nghe được tiếng của cô động tác Nhiễm Nguyệt từ từ nhanh hơn, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập. Ngón tay thon dài xé mở váy áo tuyết trắng của cô.

Khi nhìn thấy thân thể tinh xảo của cô, đẹp đến mơ hồ khiến anh hít thở không thông: "Sư tỷ... Sư tỷ... Tỷ thật đẹp!"

Cuối cùng Nhiễm Nguyệt tựa hồ rốt cuộc giống như không nhịn được lao tới.

Cho đến thời điểm anh cùng cô dung hợp, cô mới cảm giác được rõ ràng người này chính xác là người mình yêu.

Nhiễm Nguyệt nhìn tiểu mỹ nhân đang ngủ say trong lòng ngực mình, con ngươi thanh lãnh lúc này tràn đầy hưng phấn và thỏa mãn.

Cô là của anh, cô rốt cục cũng là của anh. Cô hoàn hoàn toàn toàn thuộc về anh, chỉ là người của anh.

——

Vô Dược chậm rãi mở mắt, thân thể đau đớn bất giác khiến cô muốn mắng câu: Đứa nhỏ này! Không hiểu đến cái gì gọi là tiết chế sao?

Trên mắt cá chân lạnh băng nói cho cô biết, giờ này khắc này cô là một người không có tự do.

Vô Dược:...

Nam nhân này một lời không hợp liền nhốt trong phòng tối, chơi trò buộc chặt. Bốn cái thế giới ngoại trừ thế giới thứ hai bình thường một chút, ba cái thế giới còn lại đều được tham quan phòng tối.

Đột nhiên thật hoài niệm Nam Cung Vãn ở thế giới thứ hai, thông minh, cơ trí, giá trị nhan sắc cao, còn không có chuyện hơi một tí liền bị nhốt trong phòng tối.

Nhiễm Nguyệt một bên nhìn biểu tình của cô, khuôn mặt hoàn toàn âm trầm xuống, chế trụ cằm cô chuyển hướng đối diện với mặt anh.

Con ngươi màu đen tràn ngập tối tăm, nghiến răng nghiến lợi hỏi đến: "Người đang nghĩ đến ai?"

"Ta đang nghĩ đến ngươi a!" Vô Dược cơ hồ là không hề nghĩ ngợi liền buột miệng thốt ra.

Chỉ là Nhiễm Nguyệt nghe xong lời này cũng không có cao hứng, khuôn mặt ngược lại càng đen. Thực xác định mở miệng: "Người đang gạt ta!"

Vô Dược:...#%*#%* Thật muốn một cái tát chết hắn. Cùng lắm thì thế giới sau gặp lại!

Chỉ là Vô Dược cuối cùng chỉ có thể trừng mắt liếc anh một cái liền không thèm để ý đến anh. Dỗi, không quản anh nữa. Dù sao hôm nay anh cũng không phải tiểu hài tử, cô mới không cần phải dỗ.

08/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 99: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 16


Edit: Thuần An
Xưng hô thật khó!!! 55555

♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️ >

Vô Dược không thèm nhìn qua, lạnh lùng hừ một tiếng: "Không tin thì thôi."

Biểu tình cô lạnh nhạt, hoàn toàn chọc giận anh. Anh đè cô ở trên giường, con mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: "Nói, người rốt cuộc nghĩ đến ai?"

Vô Dược bị động tác của anh làm hoảng sợ, con ngươi cũng nhìn lại anh, đáy mắt thanh trừng không chút luống cuống.

Nếu nói cô một chút tức giận đều không có thì là giả. Nam nhân này cũng không biết là bệnh gì! Mỗi lần đều không tin lời cô nói!

Cô giơ tay lên tát một cái chụp lên trán anh: "Nhiễm Nguyệt, ngươi có phải ngốc hay không, ta cũng chỉ nhận thức một người là ngươi, ngoại trừ ngươi ta còn có thể nghĩ đến ai?"

Nhiễm Nguyệt sửng sốt một chút, con ngươi hòa hoãn rất nhiều. Nhưng cuối cùng lại dường như nhớ tới cái gì, con ngươi lại rét lạnh: "Không! Người sao có thể nhớ ta? Người nàng thích rõ ràng là hắn! Người không lừa được ta."

Vô Dược vẻ mặt mộng bức, tuy rằng cô tựa hồ có nói qua mình có người yêu thích, nhưng cũng không cho thấy là ai đi? Bộ dạng cái gì cũng đều biết này của anh, là cái quỷ gì?

Nhiễm Nguyệt thấy cô không nói lời nào, liền cho rằng cô cam chịu. Ghen ghét cơ hồ muốn đem anh bao phủ, đôi mắt cháy lên, hung hăng hôn cô.

——

Thời điểm Vô Dược lại lần nữa tỉnh lại, cảm giác mình rất nhanh sẽ thành một con cá chết. Một lời không hợp liền bang* này. Đến tột cùng là ai dạy anh? Cô nhất định đem hắn đánh chết.

*Bang: ?.

Anh đây là cho rằng? Một lần không được thì bang hai lần, hai lần không được thì bang ba lần?

Biết anh không ở đây, Vô Dược liền quan sát bốn phía một chút, phát hiện nơi này là một mật thất.

Mật thất rất lớn. Trang trí thật tinh xảo, đồ vật cũng đầy đủ hết. Đồ vật nên có đều có.

Cô thở dài! Xem ra, lần này anh không dễ dỗ a. Nhân cách nhiều như vậy, ai biết hôm nay anh lại biến thành cái dạng gì? Đột nhiên biến thành nhân cách không cần dỗ?

......

Bên này Vô Dược nghĩ vấn đề giải quyết, mà bên kia Nhiễm Nguyệt đang ở trước điện ngay đường về núi.

Nhiễm Nguyệt ngồi ở một bên, đạm mạc nhìn nữ tử phấn y trước mắt. Nỗ lực khắc chế dục vọng muốn tiến lên xé bỏ gương mặt kia của nàng.

Nguyên Thanh Noãn nhìn nữ nhân trước mắt, khuôn mặt thanh lãnh cũng có một tia nhàn nhạt kinh ngạc: Nữ nhân này... Vậy mà lại giống y hệt sư tỷ!

Âm thanh Hoa Quy Ức nho nhã thanh triệt, nhàn nhạt mở miệng: "Từ nay về sau, nàng chính là sư muội của hai ngươi, tên là Tây Hoa."

Sau đó nói với Nguyên Thanh Noãn: "Ngươi mang nàng đi xuống!"

Nguyên Thanh Noãn đương nhiên không dám cự tuyệt, cùng Tây Hoa đi xuống.

Bọn họ đi rồi, Hoa Quy Ức mới đem ánh mắt dừng trên người Nhiễm Nguyệt.

Nhiễm Nguyệt là một giây đều không muốn ngốc tại đây, vì thế liền đứng dậy, cúi người: "Sư tôn, đồ nhi cáo lui."

Anh căn bản là không muốn trưng cầu ý kiến của Hoa Quy Ức. Tự kính đứng dậy, thời điểm mới vừa bước ra một bước liền bị Hoa Quy Ức gọi lại.

Hoa Quy Ức thần sắc phức tạp, con ngươi thanh lãnh lúc này tựa hồ rối rắm: "Ngươi... Có gặp qua nàng?"

Con ngươi Nhiễm Nguyệt xẹt qua một tia lệ khí, nhưng khóe môi lại nhàn nhạt gợi lên, sau đó đương nhiên chính là... Giả ngu! "Sư tôn đang nói ai?"

Hoa Quy Ức quay đầu lại nghiêm túc đánh giá Nhiễm Nguyệt, tựa hồ muốn từ biểu tình của anh tìm ra cái gì, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt thập phần nghi hoặc của anh, một phần chờ mong duy nhất trong lòng cũng tựa hồ hung hăng bị tiêu diệt.

Cuối cùng, Hoa Quy Ức chỉ có thể mất mát trả lời: "Không..."

Nhiễm • diễn tinh* • Nguyệt, như cũ bảo trì khuôn mặt nghi hoặc, lại làm bộ dạng không dám hỏi, cuối cùng chỉ có thể nói câu: "Vậy... Đồ nhi cáo lui trước."

*Diễn tinh: Tinh anh trong diễn suất.

Nếu Hoa Quy Ức bình thường nghiêm cẩn nói, tuyệt đối sẽ phát hiện đồ đệ nhà mình không bình thường.

Chỉ tiếc, lúc này hắn đang phiền lòng, cũng không để ý đồ đệ của mình, trên người phát ra khí tức kinh người.

08/12/2020
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom