Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60


Cứ luyên thuyên nói chuyện với nhau mà quên mất thời gian và đã đi đến cổng của Yêu Tộc.
" Tới rồi kìa ".
" Đến rồi sao?".
Rắn nhỏ lên tiếng cô mới biết là đã đến, đúng là cái gốc cây to có vòng tròn kết giới đây mà.
Hạ My xoay đầu có chút luyến tiếc nhìn về hướng phủ, cô có chút cảm giác lo lắng không yên tâm về điều gì đó, có cảm giác rất lạ về lần rời đi này của bản thân mình.
" Mau đi thôi ".
Rắn nhỏ vẫn ngự trên vai cô, hối thúc nó sợ Nguyệt Sinh sẽ phát hiện ra cô bây giờ đang không ở trong phủ, sẽ mau chóng cho người đi tìm cô.
Lúc đó kế hoạch của nó chắc chắn sẽ bị hắn phá hỏng, chỉ cần đưa Chiêu Hoa sang được kết giới này thì mọi chuyện sẽ có thể theo ý nó.

Nghe rắn nhỏ hối, Hạ My không nghĩ nhiều cô chỉ là nghĩ nó chắc là đang nôn nóng được quay về nhà thôi.
Cô theo nó bước qua kết giới, hai bọn họ vừa bước qua, kết giới liền bị đóng lại.
Một lệnh từ bên trên truyền xuống từ nay cấm tất cả mọi yêu nhân qua lại giữa hai tộc nếu không có lệnh hay chuyện cần thiết không được phép mở kết giới.
Còn cho cả người canh gác cấm cho bất cứ ai vượt qua mà không có sự cho phép.
Huyên Hoàng quyết tâm lần này phải giữ cho được Chiêu Hoa ở lại đây, đến khi nào cô ấy thực sự trở thành người của anh thì mới có thể cho cô thoải mái tự do được.
Lần này trở lại đây không giống như lần trước, cảm giác thật xa lạ, Chiêu Hoa nhìn ngó xung quanh, mọi thứ không còn đông đúc nhộn nhịp như trước nữa.
Ngoài phố cũng không còn đông người qua lại buôn bán, các cửa hiệu hay quán ăn đều đóng cửa, bọn họ đi đều cuối đầu, không dám ngẩng cao mặt mà nhìn cô.
Mỗi khi cô đi đến gần ai bọn họ đều quỳ xuống cúi thấp đầu hết mức có thể như đang rất sợ cô.
Nhưng cô đâu biết thứ bọn họ sợ và kính trọng là con rắn trắng nhỏ đang nằm trên vai cô khuôn mặt vô cùng thoả mãn.
Nó đang mừng rỡ vì ước nguyện của bản thân đang dần đạt được, nó nôn nóng nghĩ về khoảng thời gian có cô bên cạnh mà lòng vui như bắn pháo hoa.
Cô lướt qua bọn người đang cúi rụp xuống đất, đến hơi thở cũng điều chỉnh cho nhỏ nhẹ nhất có thể không dám tạo ra một tiếng động nhỏ nào.
Cô cũng có chút khó hiểu nhưng không máy để tâm, rắn nhỏ cứ chỉ cô đi thẳng về phía trước, đến khi cô nhìn thấy trước mắt mình là 1 tòa thành vô cùng tô lớn nằm ở trung tâm của Thành Vạn Yêu.

Bao quanh toà thành này chính là khu vực sinh sống của bọn yêu này, vậy đây có lẽ chính là nơi mà bọn yêu có quyền lực ở.

Gọi đúng hơn là cái gì í nhỉ......!là.....!là.....!ah đúng rồi.....!Bà Đạo sĩ gọi cái người đứng đầu ở đây là Nữ Vương, Vương Hậu của thành Vạn Yêu.
Nghĩ đến đây Chiêu Hoa liền khựng lại, nhìn con rắn nhỏ đang nằm trên vai mình uốn éo, ngáp ngắn ngáp dài sắp ngủ đến nơi rồi.
" Này....!này....!ngươi nói cho ta nghe xem, mẫu thân của ngươi rốt cuộc là ai vậy ".
" À bà ấy chính là Nữ Vương của thành này ".
Nó trả lời vô cùng dõng dạc không cần suy nghĩ, mặc cho biểu cảm của Chiêu Hoa càng lúc càng biến sắc theo từng câu chữ mà nó tuông ra.
Cô lấp bấp như một đứa trẻ vừa tập nói.
" Cái.....cái gì.....!Vương Hậu....Vậy không phải....!ngươi....ngươi chính là ".
Còn chưa đợi cô nói hết câu nó đã nhảy vào cắt ngang, đợi cô nói xong chắc nó dài cả cổ.
" Phải, phải ta chính là Thái Tử của thành này ".
Câu nói thốt ra từ miệng của nó nghe có vẻ đơn giản nhưng với Chiêu Hoa đây là một tin tức vô cùng vô cùng trọng đại.

Cô đã nghe đạo sĩ nói rằng Vương Hậu là người có quyền lực ở đây, cũng đã nghe nói rằng lần trước cô đã thả mất con rắn nhỏ là thứ rất quan trọng quyết định thắng bại của trận xâm chiếm.
Thì ra chính vì nó là Thái tử nên mới quan trọng đến vậy.
Vậy....!vậy mẫu thân của nó chính là Vương Hậu, một lát nữa đây cô sẽ gặp Vương Hậu của Vạn Yêu sao....!Trời ơi...nghĩ thôi mà chân tay cô đã run lầm cập.
Rắn nhỏ nằm trên vai cô cũng cảm nhận được.
" Cái gì vậy bà chị....!không cần phải sợ đến như vậy đâu, đã có tôi ở đây rồi cô còn lo gì nữa ".
" Ngươi......ngươi sao không nói trước với ta....ta...ta sắp đi gặp Vương Hậu cơ đấy".
Rắn nhỏ không trả lời cô chỉ thầm cười, gặp cho quen đi chứ mẹ chồng tương lai còn gì..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61


Hai tên lính canh nhìn thấy một vị cô nương tiến đến có ý ngăn lại.

Một tên nhanh mắt nhìn thấy con rắn nhỏ nằm trên vai của vị cô nương liền đưa tay giữ cái mạng của tên đang định đưa tay ngăn Chiêu Hoa lại.

" Ngươi bị mù sao? không thấy trên vai cô ấy là ai sao? không cần mạng nữa rồi? ".

Vừa nói vừa kéo mạnh cánh tay của tên kia ngăn hắn đang làm động tác chặn cửa mà nép sang một bên cổng thành rộng mở cho Chiêu Hoa thuận lợi đi qua như thể nhà mình.

Đây là một nơi vô cùng tôn nghiêm an ninh nghiêm ngặt, lính canh tầng tầng lớp lớp, ấy vậy mà Chiêu Hoa cứ đi thoải mái như thể nơi đây không có ai trống trãi vô cùng.

Cô ấy còn đắc ý thầm nghĩ, hừm Hoàng Cung của Vương Hậu Vạn Yêu thì ra cũng như này thôi, rộng lớn thì rộng lớn đó nhưng sao lại vắng vẻ đến lạnh lẽo vậy, ta đi nãy giờ cũng không ai thèm ngăn cản.

Chẳng lẽ nơi này ai muốn vào thì vào muốn ra thì ra sao?.

Đâu biết rằng kẻ nào vừa nhìn thấy cô ấy và con rắn nhỏ trên vai đều chạy như thấy ma.

Không kẻ nào dám xuất hiện làm kinh động đến cô ấy, vì Vương Hậu không thích Nhân Tộc nên toàn bộ cung nhân trong cung đều phải giữ nguyên hình dạng bán thú, không thể hoàn toàn biến thành người như vậy làm Vương Hậu không vui.


Chiêu Hoa đi chậm rãi đến một gian điện nằm giữa cung, nơi này to lớn vô cùng mọi thứ đều được mạ vàng óng ánh, bên ngoài trời không tối lắm, nhưng bên trong nến đã thắp sáng toàn bộ.

Ánh sáng của những ngọn nến càng làm cho vẻ đẹp nơi đây càng thêm lộng lẫy.

Mãi mê nhìn những thứ xa hoa này mà Chiêu Hoa không nhận ra ở giữa điện, nơi có chiếc ghế dành cho Vương Hậu ngồi, bên trên đang có một người.

không phải là nằm cũng không phải là ngồi, cái ghế này rất dài, người đó chỉ ngồi dựa một góc phía bên trái của ghế, mắt nhắm nghiền như đang ngủ.

Cả cái váy dài thướt tha phủ lên cái ghế đến tận cuối ghế lại lộ ra một cái đuôi rắn trắng đang cong lại.

Vương Hậu tay chóng lên mặt, mắt nhắm nghiền nhưng từ khi Chiêu Hoa bước vào bà đã biết sự hiện diện của cô.

Lo nhìn ngắm đến khi phát hiện trong điện này có người Chiêu Hoa liền giật mình thốt lên một tiếng, may là lấy tay bụm lại kịp tránh thất lễ.

Huyên Hoàng thấy cô giật mình như vậy có chút buồn cười, mẫu thân của hắn đáng sợ đến vậy sao.

" Đây!.

.

đây là Vương Hậu sao?".

Chiêu Hoa thì thầm đủ cho cô và rắn nhỏ nghe.

" Phải rồi đó, chính là Mẫu Hậu của ta ".

Còn Huyên Hoàng lại trả lời khá to, cố ý cho Vương Hậu nghe được rằng bản thân đã đến.

Vương Hậu giữ tư thế không đổi mắt vẫn nhắm chầm chậm nói.


" Về rồi sao? ".

Sự quyền lực toát ra từ người phụ nữ này làm cho Chiêu Hoa lạnh hết cả gáy, cô rợn người da gà da óc nổi hết cả lên chân đi lùi máy bước.

" Mau hành lễ đi ".

Huyên Hoàng thấy cô còn đang lớ ngớ liền nhắc nhở.

Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần lắc lắc đầu máy cái sau đó cũng quỳ xuống hành lễ.

" Dân nữ Hạ My diện kiến Vương Hậu".

Cô quỳ xuống đất đầu cúi gầm không dám ngẩn mặt lên, nếu đúng theo quy tắc sau khi cô hành lễ phải được cho miễn lễ chứ.

Sao chẳng có âm thanh nào phát ra, làm cho Chiêu Hoa cũng không biết có nên ngước đầu lên hay không, giữ mãi tư thế cúi gập người như này cũng rất mỏi.

Vương Hậu chầm chậm trườn về phía của cô quấn quanh cơ thể của Chiêu Hoa, đến khi cô cảm thấy có gì đó kì lạ ngước lên nhìn thì sợ đến bay hết hồn vía.

Cô đang được bao trọn trong một vòng tròn chị còn khoản 1 bước chân, thứ bao trọn lấy cô đó chính là một cái đuôi rắn.

Lớp vẩy óng ánh trắng sáng đó làm cô rợn hết cả người, cô ngã nhào ra phía sau, lại đụng trúng thân hình đó mà rụt người lại, co ro ngồi xổm trên đất nhìn vô cùng đáng thương.


" Được rồi đừng doạ nàng ấy ".

Huyên Hoàng lên tiếng giải vay vì nhìn thấy tình hình mẫu thân của mình không có ý định dừng hành động đang doạ Chiêu Hoa sợ lại.

Nghe con trai lên tiếng bà mới chầm chậm trườn lại cái ghế của mình mà nằm lại tư thế củ.

Nhưng lại dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn Chiêu Hoa.

Hành động trườn về, ánh mắt nhìn mình như đang có ý căm thù của Vương Hậu càng làm cho Chiêu Hoa thêm run rẩy.

Rốt cuộc cô đã làm gì sai mà đắt tội với bà ấy như vậy hình như bà ấy rất ghét cô.

" Đây là người mà con luôn nói đó sao?".

Vương Hậu chầm chậm hỏi ánh mắt vẫn không rời khỏi người Chiêu Hoa, vô cùng đánh giá và phán xét.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62


" Phải, là cô ấy " Nó bỏ mặt Chiêu Hoa ngây ngốc đứng đó, khép nép người đến thở cũng không dám thở mạnh mà trườn về phía cái ghế bên cạnh ghế của Nữ Vương.
Nó lăn vài vòng trên ghế trong rất thoải mái.
" Lại đây đi ".

Nó nhìn Chiêu Hoa đuôi đập đập xuống ghế ý kêu cô lại chỗ mình mà ngồi.
Chiêu Hoa nào dám, cứ đứng ngay người như vậy căng thẳng vô cùng.
Vương Hậu vẫn không thôi nhìn cô bằng ánh mắt dò xét thật lâu rồi mới lên tiếng.
" Cô nương này thật lạ, rõ ràng là một người sống vậy mà luồng âm khí chạy trong người lại mạnh như vậy ".

Chiêu Hoa có chút giật mình vì đến điều này mà Vương Hậu cũng có thể nhìn ra được,thì đúng thật là như vậy, rõ ràng cô là một người đã chết còn thân xác này thì lại là của 1 người còn sống, số mệnh của cô ấy chưa tận thân xác lại luôn được bảo quản rất tốt dù bây giờ thần hồn ở đâu còn chưa biết nhưng cô ấy cũng chỉ là đang ngủ một giấc ngủ thật dài mà thôi.
" Dạ đúng vậy, Thật sự không có chuyện gì là qua mắt được người, thần thực sự là một người đã chết,chỉ đang mượn thân xác này để sống qua ngày".
" Sống qua ngày? Ngươi không cần phải cực khổ như vậy, nếu ngươi đồng ý ở bên cạnh con trai của ta, ta ắc sẽ có cách giúp ngươi tìm lại thân xác của mình ".
" Ở cạnh? Thái Tử sao? ".

Chiêu Hoa nghe đến đây mà đầu óc có chút hoang mang.
Thấy Chiêu Hoa bị doạ đến đơ cả người như vậy Huyên Hoàng nằm nghe 2 người họ trò chuyện này giờ cũng xen vào giải vay cho Chiêu Hoa.
" Mẫu Hậu người nói gì vậy? Cô ấy....!cô ấy chỉ là mới tới đây, con còn chưa nói chuyện với cô ấy.....!người đừng làm người ta hoảng sợ ".
Nói rồi hắn trườn đến bên Chiêu Hoa muốn lôi cô đi, hắn cắn vào vạt áo của cô cứ hướng ra cửa mà kéo.
" Đừng kéo, đừng kéo ta...ta còn chưa hành lễ với Vương Hậu ".
Cô khom người hành lễ sau đó mới từ từ lui theo rắn nhỏ mà đi ra ngoài.
" Ngươi....!ngươi sao lại làm vậy, ta còn đang nói chuyện với Vương Hậu ".
" Còn ở đó nữa bà ấy sẽ doạ chết cô đó, mau ta đưa cô đi nghĩ ngơi, chắc cô cũng mệt rồi".


Nhờ nó nhắc mà cô mới cảm thấy mệt, cô đã đi bộ từ tối đến giờ rất nhiều rồi, bụng thì đói chân thì mỏi thực sự đã rất mệt rồi.
Huyên Hoàng đưa cô đến một tẩm điện được trang trí vô cùng lộng lãy mọi thứ đều được trang trí bằng vàng lấp lánh kiêu sa làm cho người ta không tài nào rời mắt được.
Chiêu Hoa tuy từ nhỏ sinh ra trong gia đình danh giá nhưng những thứ nguy nga như thế này thực sự là lần đầu cô được nhìn thấy.
Mắt chữ A mồm chữ O không tài nào diễn tả nổi sự kinh ngạc của cô, làm cho Huyên Hoàng nhìn vô cùng buồn cười, từ nhỏ đến lớn anh đều sống ở đây, những thứ như thế này nhìn đến chán ngán chỉ có cô là kinh ngạc như vậy.
" Thôi đừng nhìn nữa,Nàng không mỏi cổ hay sao ".
Nhờ Huyên Hoàng nói cô mới nhận ra mình từ nãy giờ cứ ngửa cổ nhìn lên trần nhà, bên trên thật sự chạy hoa văn rất là đẹp làm cô nhìn đến không tài nào rời mắt được.
Từ nãy đến giờ mãi khiếp sợ vì uy lực của Vương Hậu phát ra mà cô quên mất nhiệm vụ của mình khi đến đây.
" Ấy chết, không phải là nói đến đây để giải thích cho mẫu thân ngươi hiểu hay sao, chuyện lần trước là do ta dụ dỗ em ra ngoài không phải là em tự ý đi, mau mau, chúng ta đi tìm Vương Hậu giải thích sau đó còn trở về phủ nữa".
Thấy Hạ My chưa gì đã đòi về Huyên Hoàng có chút hụt hẫng nhưng cũng không để cho Hạ My nhìn thấy.
" Nôn nóng gì chứ, vừa mới đến mau nghĩ ngơi đi, với lại dạo gần đây có lệnh cấm, không được qua lại cổng Phong Sinh đâu ".

" Hả? Nếu vậy ta phải ở đây đến bao giờ? lúc nãy đi ta còn chưa nói cho Nguyệt Sinh biết, chàng ấy mà phát hiện không có ta ở trong phủ sẽ lo lắng lắm ".
Hạ My nghe rắn nhỏ nói mà lo lắng cô chính là lẽn ra ngoài vậy cứ tưởng đi một chút sẽ quay lại vậy mà bây giờ cánh cổng đó không thể về được vậy cô phải ở đây đến bao giờ.
" Không phải, ngươi lừa ta, ngươi rõ ràng là Thái Tử ở đây không lẽ đến một cánh cổng cũng không có quyền đi lại hay sao? ".
" Còn phải nói sao chính vì lần trước trốn đi chơi nên ta đang bị cấm túc đây ".
" Cấm túc ".

Hạ My nghe mà lòng tức giận, rỏ ràng nó đang bị cấm túc còn kêu cô đến đây với nó bây giờ thì lại không nghĩ cách cho cô về..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63


Bên ngoài này, Nguyệt Sinh mang thức ăn vào cho Chiêu Hoa vì biết cô đang giận dỗi mình vẫn chưa ăn uống gì từ sáng đến giờ.

Anh hiểu tại sao cô lại giận dỗi anh như vậy nhưng thực sự anh cũng hết cách, dù biết con rắn đó giúp đỡ cho Chiêu Hoa nhưng cũng chỉ có cách bắt nó thì mới giữ cho thành này được an toàn.

Bản thân anh cũng là bắt buộc phải như vậy.

Nhưng sau lần này anh lại có cái nhìn khác về Rắn nhỏ, nó là có ý định ở bên cạnh nương tử của anh mãi mãi sao? như vậy thì không thể được.

Anh không muốn chia sẽ tình cảm của Chiêu Hoa với bất cứ ai lần trước đã để cô ấy tuột khỏi tay mình khó khăn lắm mới có thể quay lại được anh không thể để chuyện đó xảy ra một lần nữa.

Đứng mãi trước cửa phòng của Chiêu Hoa nhưng gọi mãi không thấy ai trả lời Nguyệt Sinh có chút lo lắng.

Còn đang đứng gọi thì Tiểu Linh từ phía sau đi tới.

" Thiếu Gia người làm gì vậy ạ? ".

" Em ở đây sao, ta gọi nãy giờ mà không thấy Hạ My trả lời, muội ấy ngủ rồi sao?".

" Dạ đâu có, tiểu thư vừa mới dùng bữa xong em còn đang chuẩn bị nước cho người tắm chắc có lẽ đợi em nấu nước lâu quá nên ngủ quên rồi, để em gọi tiểu thư dạy ".


Tiểu Linh đẩy cửa bước vào nhưng bên trên giường lại trống không.

" Tiểu thư, người ở đâu vậy ".

Nó gọi lớn, nhưng trong phòng chẳng có ai trả lời lại.

Nguyệt Sinh đứng bên cạnh cũng bắt đầu sốt ruột lo lắng.

" Mau đi tìm đi, muội ấy không có ở trong phòng rồi".

Nguyệt Sinh và Tiểu Linh chia nhau ra tìm kiếm, họ không dám làm lớn chuyện lên sợ sẽ ảnh hưởng đến phụ mẫu đang nghĩ ngơi.

đêm khuya như này có lẽ Chiêu Hoa không thể đi đâu xa được, chắc là cô ấy giận dỗi nên ra ngoài cho thoải mái.

Dù nghĩ như vậy nhưng không thấy Chiêu Hoa trong phòng Nguyệt Sinh cũng không thể không lo lắng.

Lần trước rõ ràng là anh bắt Thái Tử của Thành Vạn Yêu bây giờ Chiêu Hoa lại mất tích như vậy anh sợ rằng bọn yêu quái đó lại trả thù anh bằng cách bắt Chiêu Hoa đi.

Bọn họ tìm cách phủ vẫn không thấy hình bóng của Chiêu Hoa đâu, Nguyệt Sinh lòng như lửa đốt, còn Tiểu Linh thì lại cảm thấy có lỗi vô cùng đến cả tiểu thư đi đâu mất cô cũng không biết.

" Rầm ".

Cánh cửa phòng của đạo sĩ bị đẩy một cách thô bạo làm nó đập vào tường kêu một tiếng rất to, đạo sĩ đang ngồi xếp bằng trên giường cũng giật mình mở mắt nhìn Nguyệt Sinh đang đứng ở cửa thở vô cùng gấp gáp.

" Có chuyện rồi, Chiêu Hoa nàng ấy mất tích rồi ".

" Cái gì? ".

Đạo sĩ nghe vậy cũng vô cùng hoảng hốt không biết rằng bà ấy đang lo lắng cho Chiêu Hoa hay là đang lo lắng cho thân xác con gái bà ấy.

" Các người đã tìm hết phủ chưa?".

" Đã tìm hết mọi ngóc ngách trong phủ nhưng vẫn không thấy bóng dáng của nàng ấy ".

Đạo sĩ đưa tay bấm bấm sau đó mặt biến sắc.


" Không hay rồi cô ấy không còn ở trong phủ nữa ".

" Vậy cô ấy đang ở đâu? Người mau nói đi?".

" Ta cũng không biết cô ấy đang ở đâu, cô ấy ở một nơi mà ta không cảm nhận được ".

" Vậy chúng ta phải làm sao? người mau nhanh chóng nghĩ cách đi, ta sợ rằng Chiêu Hoa sẽ gặp nguy hiểm ".

" Mau đi theo ta ".

Bọn họ cùng nhau tiến nhanh vào rừng, đứng trước cây cổ thụ có kết giới để đi sang Thành Vạn Yêu.

" Đúng như ta nghĩ, Chiêu Hoa chắc chắn đang ở bên trong, bọn chúng thậm chí còn khoá cả kết giới lại ngăn không cho chúng ta vào bên trong chắc chắn bọn chúng đang giữ cô ấy ".

" Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? mau nghĩ cách đi, nếu như Chiêu Hoa có chuyện gì thì thân xác con gái của người cũng biến mất".

" Ta đương nhiên biết điều đó ngươi không cần phải nói tự ta sẽ có cách ".

Nói rồi đạo sĩ đưa tay lẩm nhẩm vài câu gì đó một làn sương mờ xuất hiện bà ấy cũng biến mất theo sương khói bỏ mặc Nguyệt Sinh một mình đứng ở đó.

Vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đạo sĩ đã biến mất, Nguyệt Sinh lúc này lòng như lửa đốt, Chiêu Hoa biến mất đến đạo sĩ bây giờ cũng biến mất bỏ mặc một mình anh ở trong khu rừng này.

Tâm trạng rối bời lần cuối anh nhìn thấy Chiêu Hoa, anh và nàng ấy còn đang cãi nhau, bây giờ đến người ở đâu cũng không biết.


Liệu nàng ấy có an toàn hay không?
Liệu nàng ấy có gặp nguy hiểm hay không?
Người bắt nàng ấy là ai?
Chúng có mục đích gì?
Nếu như là người của Thành Vạn Yêu tại sao không bắt ta mà lại là nàng ấy?
Đến Đạo Sĩ cũng không có cách hay sao?
Bà ấy là biến đi đâu mất rồi?
Hàng trăm câu hỏi chạy trong đầu làm cho Nguyệt Sinh vô cùng mệt mỏi.

Nguyệt Sinh thẫn thờ trở về phũ, bước chân mệt mỏi, đầu óc mông lung, nhìn anh không khác nào một cái xác biết đi.

Tiểu Linh đã đứng đợi ở cửa phủ từ rất lâu nó thấy thiếu gia từ xa liền chạy tới hỏi với vẻ mặt lo lắng.

" Thiếu gia tìm được tiểu thư? chưa người làm sao vậy? ".

Mặc kệ câu hỏi của Tiêủ Linh anh vẫn thẫn thờ như một cái xác biết đi trở về phòng của mình.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64


Nguyệt Sinh lo lắng cho Chiêu Hoa đến mất ăn mất ngủ.
Tiểu Linh cũng không khá hơn là mấy, nó suốt ngày cứ cắn rứt, cảm thấy bản thân mình không chăm sóc tốt cho tiểu thư nên mới để cô mất tích như vậy.
Nó luôn nghĩ việc Hạ My mất tích là do mình, nó cứ đứng mãi trước cửa phòng của thiếu gia mà không dám lên tiếng, đã một ngày một đêm trôi qua nhưng thiếu gia vẫn chưa bước ra khỏi cửa phòng mặc kệ mọi người lo lắng.
Thiếu gia thì nhốt mình trong phòng còn Tiểu Thư Hạ My thì lại đi đâu mất làm cho cả phủ cũng bắt đầu nhốn nhào cả lên.
Ở phía bên này Thành Vạn Yêu.
Chiêu Hoa cứ đi tới đi lui làm cho Huyên Hoàng cảm thấy đau đầu.
Suốt từ hôm qua tới giờ cô cứ càm ràm mãi, Huyên Hoàng dám lừa cô đến đây, bây giờ lại nói với cô bản thân mình bị cấm túc, cổng Phong Sinh thì không mở được.
Vậy chẳng phải bản thân của cô cũng sẽ bị nhốt ở đây chung với nó hay sao.
Cô còn chưa nói với Nguyệt Sinh là mình ở đây, chắc chắn chàng ấy đã phát hiện ra cô không có ở trong phủ như vậy chẳng phải chàng ấy sẽ vô cùng lo lắng hay sao.


Huyên Hoàng nghe cô càm ràm đến phát chán.
Nó bò một cách mệt mỏi ra phía cửa không thèm quay đầu nhìn lại bỏ mặc cô trong phòng một mình.
Chiêu Hoa thấy nó bỏ đi mất không thèm nghe cô nói nữa, liền tức giận cầm cái bình bên cạnh ném về phía nó.
Cái bình còn chưa kịp chạm vào người của Huyên Hoàng, nó đã bị một lực tác động cho vỡ mất.
" Choảng ".
Âm thanh cái bình vỡ vang lên làm cho cả Huyên Hoàng và cô đều giật mình.
Cô chỉ là trong lúc nóng giận mà vơ tay ném đại một thứ gì đó vì Huyên Hoàng dám bỏ đi khi cô nói chuyện.
Cái lực tác động cho cái bình vỡ chính là cái đuôi của Vương Hậu, từ xa bà đã nhìn thấy cô và Huyên Hoàng.
" to gan dám ném đồ vào người Thái Tử ".
Vương Hậu giận dữ vô cùng, hì hục xông tới cạnh Chiêu Hoa, làm cô giật mình ngã ra đất.
Cô chỉ là lỡ tay cũng không có ý định làm rắn nhỏ bị thương, bây giờ thấy Vương Hậu tức giận như vậy cô mới nhận ra hành động của mình là quá lỗ mãn.

Đúng là cô không nên ném cái bình đó về phía rắn nhỏ, để cho mẫu thân của nó bắt gặp.
làm gì có ai vui vẻ khi thấy con của mình bị ném đồ vào chứ.
Huyên Hoàng thấy mẫu thân tức giận như vậy liền phóng tới chắn trước mặt Chiêu Hoa che cho cô.


Nếu không Chiêu Hoa đã lãnh trọn cái tát như trời giáng của Vương Hậu vào mặt.
Thấy con trai mình đứng ra che chắn cho một con người, Vương Hậu tức giận vô cùng mặt đầy sát khí hận không thể giết Chiêu Hoa ngay tại đây.
Đường đường là Thái Tử của Thành Vạn Yêu vậy mà chỉ vì một nữ nhân lại làm ra hành động không ra gì, còn dám chống đối lại mẫu thân của mình đúng là tức chết mà.
" Mẫu thân xin người đừng nóng giận, nàng ấy cũng chỉ là lỡ tay, không có ý làm bị thương nhi thần ".
" Con còn bênh vực cho nó, nếu lúc nãy ta không xuất hiện kịp thì con đã bị thương rồi còn dám nói không cố ý ".
" Ta...!ta thực sự không cố ý....!ta....ta chỉ là tức giận quá nên mới làm như vậy ".
" Tức giận? ai cho ngươi cái quyền dám tức giận với Thái Tử của Yêu Tộc, cho dù ngươi có tức giận cũng không được phép làm nó bị thương, chỉ cần làm mất một miếng da của nó, 10 cái mạng của ngươi cũng chưa chắc gì đền được ".
" Ta.....!Ta ".
Chiêu Hoa thực sự rất muốn giải thích nhưng chuyện này đúng là cô có lỗi.
" Người mau ra ngoài đi, chuyện này cứ để con giải quyết ".
" Không, ta phải nói cho cô ta biết, cô đừng hòng rời khỏi đây, còn nếu cô muốn rời khỏi đây thì trừ khi cô chết đi, phá bỏ khế ước giữa cô và Thái Tử còn không thì cả đời này cô cũng đừng mong rời khỏi đây ".
Những lời Vương Hậu nói cứ như là tát vào mặt Chiêu Hoa, Cái gì mà ở đây mãi mãi? Cái gì mà chỉ có chết mới được rời khỏi đây.
Bọn họ như vậy là đang muốn giam cầm cô hay sao?, rắn nhỏ chính là lừa cô tới đây hay sao?.

Cô nhìn rắn nhỏ như muốn nghe một lời giải thích nghe nó nói với cô rằng Vương Hậu chỉ là đang trong lúc nóng giận nên mới nói như vậy.
Qua vài ngày nữa liền sẽ cho cô về nhà, không hề có ý định giam giữ cô ở nơi này.
Nhưng Huyên Hoàng lại né tránh ánh mắt của cô mà nhìn đi chỗ khác.
Nó không định sẽ giấu cô chuyện này nhưng nó muốn đợi cho cô thích nghi được với cuộc sống ở đây thì mới nói cho cô biết.
Vậy mà Mẫu Hậu bây giờ lại nói cho cô ấy nghe làm cô ấy không kịp chấp nhận chuyện này.
Nó cũng không biết phải giải thích cho cô ấy hiểu như thế nào trong tình huống này.
Chiêu Hoa nhìn thấy rắn nhỏ luôn né tránh ánh mắt của mình, không dám nhìn cô hay lên tiếng cô đã có được câu trả lời trong lòng mình.
Bọn họ xác thực là muốn giam cầm cô cả đời ở đây, lần này cô đến đây không hề có việc được thả quay trở về..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65


Chiêu Hoa khóc cô đau đớn vì người mà mình tin tưởng xem như tri kỉ lại lừa gạt cô.

Cô nhớ rắn nhỏ mà cô quen biết rất đáng yêu, không phải là kẻ lừa gạt, lợi dụng cô như vậy.

Cô mặt kệ mình đang ở Thành Vạn Yêu mặc kệ mình đang ở trước mặt Vương Hậu, cô bỏ chạy.

Cô muốn thoát khỏi cái nơi đáng sợ này, cô mặc kệ bản thân không biết một chút gì ở nơi này, cô chỉ muốn mình được thoát khỏi nơi này, cô chạy thật nhanh thật nhanh hết sức bản thân mình có thể.

Huyên Hoàng thấy cô chạy như điên ra cửa liền muốn đuổi theo, nhưng vẫn còn chưa chạy được cơ thể nhỏ bé của anh đã bị cái đuôi to lớn của Vương Hậu quấn lại làm cho đến nhúc nhích còn không thể.

" Mẫu Thân người làm gì vậy mau bỏ con xuống ".

" Không được phép đuổi theo nó, để ta xem nó sống sót thế nào ở Thành Vạn Yêu này ".

" Người buông con ra, ra ngoài kia cô ấy sẽ chết mất, người mau thả con xuống! !.

thả con xuống ".

Mặc kệ Huyên Hoàng la hét, Vương Hậu cũng chẳng máy động lòng.


Chết càng tốt, nó chết rồi thì khế ước giữa nó và con trai ta sẽ biến mất.

Cho dù bây giờ giữa chúng nó có liên kết, nhưng một chút đau đớn đó con ráng mà chịu đựng, còn cô ta chắc chắn không sống nổi quá một ngày ở đây.

Vương Hậu cứ như vậy đứng nhìn theo bóng lưng của Chiêu Hoa cứ nhỏ dần nhỏ dần ở phía cửa cung.

Không ai cản đường cô, cũng không có gì có thể làm khó cô ngay lúc này, cứ dễ dàng như vậy mà cô đã ra khỏi Cung.

Đến khi đã đứng bên ngoài Cung, Chiêu Hoa mới ngồi sụp xuống đất ra sức mà thở.

Mồ hôi nhể nhại trên trán, lăn xuống càm rồi rơi xuống mặt đất mà cô đang ngồi.

Quả thực cô không biết bản thân mình sẽ đi đâu, nhưng cô cứ chạy chỉ cần ra khỏi nơi đó là được.

Cô cứ nghĩ chỉ cần mình thoát khỏi chỗ đó thì mới có cơ hội trở về nhà, nhưng cô đã lầm thực sự kiếp này cô có cơ hội trở về hay không thì còn phải xem ý trời.

Huyên Hoàng bị giam trong phòng xung quanh là thủ vệ canh giữ.

Lần này Vương Hậu thực sự ép Chiêu Hoa vào con đường chết.

Bà ấy thực sự cũng có nổi khổ của mình, bà lần lượt nhìn từng người thân của mình ra đi.

Bà không thể tiếp tục nhìn đứa con trai yêu dấu của mình lại rời xa mình nữa.

Lần trước bà nói với nó những lời như bắt cô ta về hẵn Thành Vạn Yêu là để nó thấy khó mà biết đường lui vậy mà đứa con trai cố chấp của bà, vì si mê con đà bà đó bất chấp tu luyện còn lừa được con đà bà đó về đây định ở suốt đời suốt kiếp ở đây sao.

Đừng có mơ chỉ cần bà một ngày nào còn sống thì con đàn bà đó đừng hòng làm hại hay lợi dụng con trai của bà.

Sau khi định thần lại được, lấy lại tinh thần Chiêu Hoa mới ngước đầu lên nhìn xung quanh.

Cảnh vật ở nơi này thực sự rất khác xa với lần đầu tiên cô đến đây.

Trên phố mọi thứ không còn nhộn nhịp, tấp nập nữa mà thay vào đó là sự âm u mù mịt, cứ như thể Thành này không hề có một con yêu nào sinh sống.

Bọn Yêu quái buôn bán trên phố cũng biến mất.

Mọi thứ tiêu điều cô quạnh, gió lạnh thổi từng cơn vào mặt cô, lớp y phục mỏng manh trên người cô cũng không đủ giữ ấm cho cơ thể, mỗi cơn gió lùa qua là Chiêu Hoa lại rùng mình một cái.


Cô bước từng bước thận trọng về phía trước, cái không gian u ám này làm cho cô có chút sợ.

Tuy cô đã chết, thấy linh hồn, thấy quỹ nhưng nơi này thực sự còn đáng sợ hơn cả địa ngục mà cô biết ít nhất ở đó còn có máy vong hồn đi đi lại lại còn chỗ này lạnh lẽo hiu quạnh đến rùng mình.

Chiêu Hoa vòng hai tay ôm lấy bản thân mình tránh những cơn gió lạnh, cô bước như một con chuột nhắt sợ sệt sẽ có một con mèo bay ra vồ lấy mình.

Gió lạnh thổi đến đây, tóc gáy lông tơ của cô dựng đứng theo đến náy nó như nói với cô rằng nơi này thực sự không an toàn có thứ gì đó sẽ bay ra cắn xé giết cô bất cứ lúc nào.

Chiêu Hoa cứ từ từ chậm chậm đi về phía trước, không biết cô đã đi qua bao nhiêu con phố vẫn không thấy bóng dáng của 1 con yêu quái nào mọi thứ vẫn im lặng chỉ có tiếng gió vù vù qua tai cô.

Chiêu Hoa nghĩ bản thân cứ đi mãi như vậy không phải là cách cô nên tìm chỗ nào đó nghĩ ngơi bản thân cô thực sự rất mệt rồi.

Sau khi nhận được thông tin trấn động đó, cô đã dùng hết sức lực của bản thân mà chạy ra khỏi đó rồi.

Cô ngồi vào một góc bên đường có máy miếng gỗ che khuất, có thể giúp cô tránh máy cơn gió lạnh, cô nghĩ ngơi một chút rồi sẽ lại tiếp tục tìm đường ra khỏi đây.

Chiêu Hoa đang lim dim nghĩ ngơi thì nghe thấy âm thanh xoạt xoạt tiếng bước chân.

Cô nép mình nhìn ra thì những hình ảnh bên ngoài làm cô sợ đến nổi xém tí nữa là hét lên rồi.

Trước mắt cô là 4 tên cao to, bọn chúng đang khiêng một cây bên trên có một tên bị cột treo lơ lửng máu chảy đầm đìa.

4 tên cao to đó nhìn rất giống hổ, trên người bọn chúng có vằn, còn tên đáng thương đang bị treo ngược như chiến lợi phẩm kia trông lại giống một con dê.

Cô nghe được bọn chúng càm ràm với nhau.


" Đừng trách bọn ta ác độc, cũng là lệnh ở Vương Hậu ban xuống cấm không cho qua lại cổng Phong Sinh hại bọn ta không tìm được thức ăn nên đành ăn ngươi tạm vậy ".

" Haha, đệ ăn bọn thú rừng vô tri ở nhân tộc không chán hay sao, ăn bọn ở Thành này, vừa thơm ngon vừa có thêm yêu lực sẽ mau chóng thành người hơn ".

Một tên nữa lại chen vào cuộc trò chuyện.

" Thành người cái gì chứ ta không quan tâm, ta chỉ biết no bụng là được rồi ".

" Hahaha " Ba tên kia cười rầm lên.

" Đúng là đệ chỉ có ăn là thoả mãn ".

Chiêu Hoa ngồi ở góc sợ đến không dám thở ra tiếng.

Thì ra chính vì vậy mà thành này trở nên u ám như vậy, bọn mạnh không ra ngoài kiếm ăn được nên liền lấy những tên yếu ra ăn thịt.

Xem ra những con yêu quái khác đều trốn đi hết rồi, vậy không phải nếu giờ mình xuất hiện cũng sẽ thành thức ăn cho chúng hay sao.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66


Nghĩ đến đây thôi Chiêu Hoa đã sợ đến nổi chân tay lũng bủn muốn chạy cũng không được, mà chạy chắc chắn không lại rồi chỉ nên nấp ở đây đợi bọn chúng đi thì hơn.

Đang nói chuyện xôn xao bỗng một tên xuỵt xuỵt ra hiệu cho những tên còn lại im lặng.

" Huynh có người thấy mùi gì không ".

" Mùi gì chứ, không phải mùi thịt dê thơm ngon đây sao ".

Hahaha tiếng cười gầm vang ngay sau câu nói của tên đó.

" Im miệng, thực sự có mùi!.

.

mùi này!.

mùi này, chẳng phải là mùi của bọn nhân tộc hay sao ".

" Nhân tộc? ".

Ba tên kia cùng đồng thanh, sau đó cũng bắt đầu khịt khịt ngửi ngửi mùi hương trong gió mang lại.


Bọn chúng thực sự đã ngửi thấy mùi của Chiêu Hoa rồi, cô thực sự rất sợ bọn chúng sẽ đến đây, không biết bây giờ nên chạy hay không.

Bọn chúng cứ ngửi từ từ, từ từ cũng sắp đến chỗ mà Chiêu Hoa đang ngồi thì một cơn gió mạnh mang theo mùi hương vô cùng thơm thổi đến.

Bọn Hổ yêu khi nghe thâý mùi này giống như bị thôi miên vậy xoay người bỏ luôn cả con dê thơm ngon mà bọn chúng bắt được cứ bước đi về phía trước một cách vô thức.

Bốn tên bước rất đều nhau, bước rất thẳng hàng, bước đi không hề quay đầu lại.

Chiêu Hoa thực sự rất tò mò 4 tên này là bị cái gì vậy chứ, còn đang ráng rướn cổ nhìn theo thì cô đã bị một cánh tay kéo mạnh ra khỏi chỗ ẩn nấp mà cô cho là an toàn nhất ở đây rồi.

" Aaaaaaa, buông ta ra!.

.

buông ta ra ".

Còn chưa kịp la hét thêm đã bị một bàn tay bịt miệng cô lại,bàn tay này thực sự rất mềm mại còn có một mùi hương dịu nhẹ chắc chắn là của nữ nhân.

" Im miệng, nếu muốn chết cô cứ tiếp tục la để 4 tên kia quay lại làm thịt cô đi ".

Nghe vậy Chiêu Hoa liền im lặng, ít nhất người nãy chắc cũng đang muốn giúp chứ không phải làm thịt cô.

Cô xoay người từ từ lại nhìn xem cái người vừa giúp mình là ai vậy.

Sau lưng cô, một cô nương thân hình mãnh mai, mặc trên mình y phục màu vàng nhạt vô cùng đẹp mắt.

Khuôn mặt xinh đẹp này lại có chút quen mắt hình như cô đã thấy ở đâu rồi thì phải.

Lục lọi trong cái não cá vàng của mình cô mới chợt nhớ ra.

" Cô!.

cô là cái gì Uyển!.

Uyển!.

cái người gì ở bên cạnh rắn nhỏ ".

"Ta là Uyển Thanh, hầu cận Thái Tử ".

" Cô đến đây làm gì, định bắt ta về lại cung hay sao? ta không đi, có muốn giết thì giết ta đi chứ về đó thì ta không về ".


Vừa nói Chiêu Hoa vừa đi lùi về phía sau.

" Giết cô? nếu không có lệnh của Thái Tử ta thực sự muốn giết cô ".

Vừa nói Uyển Thanh vừa tiến tới Chiêu Hoa còn đưa tay lên doạ cô như sắp bóp cổ cô vậy.

Làm Chiêu Hoa ngã ra đất.

Uyển Thanh nhìn cô với vẻ mặt chán ghét.

" Là Thái Tử lệnh ta đến đây giúp cô, còn ngài ấy thì bây giờ đang bị giam giữ trong cung của mình, bản thân còn lo chưa xong chỉ biết nghĩ cho cô vậy mà cô lại nghĩ ngài ấy là kẻ xấu? kẻ ngốc như cô đúng là nên chết ở đây cho xong đi, còn xúi quẫy đến Thái Tử nhà ta".

Nghe Uyển Thanh mắng mình Chiêu Hoa vừa tức vừa uất ức, là cô muốn đòi tới đây hay sao.

Là cô bắt con rắn chết tiệt đó phải lo cho cô hay sao, làm như cô thích dính dáng đến nó lắm vậy á.

Cô chán ghét không thèm giải thích, Uyển Thanh liền nắm lấy cánh tay cô đang ngồi dưới đất mà kéo dạy.

" Mau đi theo ta, còn ngồi đây thì không biết nguy hiểm nào sẽ đến với ngươi đâu ".

" Ngươi muốn đưa ta đi đâu, ta không đi!.

không đi ".

Chiêu Hoa cố gắng buông cánh tay của Uyển Thanh đang nắm lấy mình ra.

Uyển Thanh cảm thấy cô gái này quá phiền liền phẩy tay một cái.


Một mùi hương dịu nhẹ lướt qua, Chiêu Hoa dần dần mất đi ý thức, cơ thể cô như bị thôi miên cứ như vậy mà đi theo Uyển Thanh.

Uyển Thanh đương nhiên không mang cô trở lại Cung, lần này giúp cô là chủ ý của Thái Tử, làm trái lệnh Vương Hậu như vậy lần này đến bản thân có trở lại cung được hay không còn không biết chứ đừng nói đến việc đưa Chiêu Hoa về đó.

Bọn họ một trước một sau cứ đi mãi đến khi đến trước một cửa phủ rộng lớn, Uyển Thanh gỏ tay lên cánh cửa vài cái.

Bên trong vẫn im lặng không có tiếng trả lời lại, cô lại tiếp tục đưa tay lên gõ vài cái nữa.

Mới định gõ thì bên trong đã có người mở cửa, một tên gia nhân ra mở cửa nhìn thấy cô liền hỏi.

" Các người là ai, có chuyện gì thì nói nhanh đừng làm phiền chúng tôi ".

Uyển Thanh không thèm trả lời mà lấy trong túi ra một miếng ngọc bội đưa lên phía trước cho tên đó nhìn thấy.

Vừa thấy miếng ngọc bội hắn liền thay đổi sắc mặt mở rộng cửa hơn cúi thấp đầu mời hai cô nương vào phủ.

Miếng ngọc bội này là Vương gia cho Uyển Thanh phòng khi cần dùng đến, Cô chính là theo lệnh Thái Tử mang Chiêu Hoa đến phủ của Vương Gia lánh nạn.

Chỉ có để cô ta ở đây thì Vương Hậu không biết mà còn có thể giữ cô ta được an toàn.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67


Bọn người trong phủ nhanh chóng tìm Vương Gia mà thông báo.
Hoài Phong đang nằm dài chán nản ngửa đầu nhìn lên trần nhà tay cầm máy trái nho mà tung lên trời rồi hả miệng mà hứng.
Ở nơi này đến cả ngọn cỏ còn không có chứ đừng nói chi là trồng được quả ngọt.
Tất cả những trái cây, rau củ ở đây đều chính là lấy từ Nhân tộc mà mang đến, đều là hàng thượng phẩm chỉ có những bọn Yêu có quyền lực hoặc giàu có mới có thể ăn được.
tên gia nhân nhanh nhảy chạy vào thông báo.
" Vương Gia.....!Vương Gia có hai cô nương đến tìm người ".
" Cô nương?".
Hoài Phong suy nghĩ một chút rồi lại nói.
" Kêu bọn họ về đi nói hôm nay ta không có hứng thú, hôm khác lại đến đi ".

" Nhưng mà....!"
Hoài Phong tức giận vì bị quấy rầy ném cái bình trà trên bàn về phía tên gia nhân.
Cái bình trà vỡ toang, may là tên gia nhân đó nhanh nhẹn mới có thể né được.
" Ngươi bị điếc hay sao? CÚT! CÚT HẾT CHO TA ".
Hắn hét ầm lên làm tên gia nhân sợ đến nổi lúi húi mà quay người chạy, chân tay cứ xoắn hết vào nhau ngã loạng choạng.
Khuôn mặt tên gia nhân không còn một tí sắc ai cũng biết chọc giận Hoài Phong sẽ có kết quả thế nào.
Từ trước đến giờ hắn nổi tiếng là tính khí thất thường lại vô cùng tàn độc.
Như thể cuộc đời bất công với hắn bao nhiêu thì hắn sẽ dùng bọn yêu nô lệ để giải toả bấy nhiêu, ra tay tàn ác vô cùng khiến cho bọn chúng vô cùng khiếp sợ.
Hai cô nương một người cứ nhìn mãi vào trong phủ trông ngóng tin tức, một người cứ gật gù như thể đang ngủ mà bị mộng du.
Thấy tên gia nhân hớt hải chạy ra Uyển Thanh đã không kìm được nôn nóng mà hỏi.
" Sao rồi? Vương Gia nói sao ".
" Hai cô vẫn nên về đi, hôm nay tính khí Vương Gia không tốt, đừng chọc giận ngài ấy".
" Cái gì? ngươi đã nói với ngài ấy là người có lệnh bài tìm hay chưa?".
" Hai cô mau về đi, ban nãy ta còn xém chết đây này ".
Hắn vừa nói tay vừa kéo cái cửa phủ muốn đóng lại mặc kệ Uyển Thanh còn đang luyên thuyên khuyên nhủ mong hắn quay lại hỏi Vương Gia một lần nữa.
Cô thực sự không tin mình đến nhờ mà Vương Gia lại từ chối.

Cửa phủ sắp đóng rồi, chỉ còn một khe hở nhỏ nữa thôi.

Uyển Thanh liền nhanh tay đẩy mạnh Chiêu Hoa một cái làm cô ngã nhào vào cái cửa.
Cái cửa đang sắp khép lại bị Chiêu Hoa ngã vào mà mở toang ra, cả người Chiêu Hoa nhào hẵn vào bên trong phủ nằm dài trên đất.
Tên gia nhân thấy hai nữ nhân này không có ý định rời đi mà còn định xông thẳng vào bên trong phủ liền sợ đến hồn bay phách lạc, xem ra lần này mà không cản được hai vị cô nương này lại thì xem như cái mạng của hắn chắc cũng không còn, dám làm trái ý Vương Gia.
Uyển Thanh mặc kệ Chiêu Hoa nằm ngã bất động trên đất, tên gia nhân cứ loay hoay không biết nên đỡ cô nương nằm trên đất lên hay chạy theo cản cái vị cô nương đang lao thẳng vào phủ như bay kia.
Hắn thấy Uyển Thanh sắp vào gian chính của phủ cũng mặc kệ Chiêu Hoa đang nằm đó mà chạy theo Uyển Thanh mong cô làm ơn tha cho cái mạng nhỏ của mình đi đừng đâm đầu chạy vào đó nữa.
" Cô nương, trời ơi cô nương, làm ơn dừng lại đi, dừng lại đi mà ".
Hắn vừa chạy theo vừa gọi lớn, đến mức sắp mếu máo khóc đến nơi rồi.
Uyển Thanh vào gian chính nhìn quanh một lượt không thấy Vương Gia liền lớn tiếng gọi.
" Vương Gia.....Vương Gia".
Gọi mãi mà không nghe thấy tiếng ai trả lời Uyển Thanh bực mình liền gọi lớn.
" Hoài Phong......Gia Hoài Phong.....Gia Hoài Phong".
Hoài Phong đang ngắm nghía máy con cá nhỏ bơi trong hồ nghe có kẻ to gan dám gọi cả tên họ của mình, tức giận vứt cái bát thức ăn cho cá sang một bên hừng hực bước về gian chính nơi đang phát ra âm thanh của nữ nhân mà Hoài Phong cho là hỗn xược.

Tên gia nhân níu tay Uyển Thanh cố sức mà kéo cô ra ngoài.
" Trời ơi cô nương....!cô nương làm ơn đừng gọi nữa....!sao lại dám gọi tên Vương Gia như vậy chứ....!cô không cần sống nhưng tôi thì cần đó....!làm ơn ra ngoài đi ".
Mặc cho tên gia nhân ra sức kéo Uyển Thanh vẫn gọi liên tục liên tục cho đến khi nhìn thấy dáng người to lớn đang hừng hực lửa giận đi về phía này cô mới ngưng không gọi nữa.
Ban đầu Hoài Phong nghĩ sẽ cho cái tên không biết trời cao đất rộng này một bài học dám gọi thẳng tên của mình.
Nhưng vừa nhìn thấy vị cô nương đang bị tên gia nhân lôi lôi kéo kéo thì hắn lại chuyển sự tức giận lên tên gia nhân đó.
Hắn dùng lực chưởng một phát, một lực lớn phát ra dù Hoài Phong vẫn còn cách hai người bọn họ tận 2m nhưng đã có một lực lướt ngang qua người Uyển Thanh đẩy mạnh tên gia nhân văng ra phía sau.
Hắn bay rầm một phát ngã trên cánh cửa quằn quại một cách đau đớn.
" Hỗn xược, ai cho phép ngươi chạm vào người nàng ấy ".
Vừa nói Hoài Phong vừa bước đến nắm lấy cánh tay của Uyển Thanh..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68


Quay sang cô nương đứng bên cạnh Hoài Phong chuyển tone giọng của mình lại sao cho dịu dàng nhất có thể.

" Nàng không sao chứ? hắn dám làm nàng bị thương ta sẽ gi3t ch3t hắn ".

" Không cần đâu, ta còn có chuyện quan trọng hơn cần ngài giúp ".

Vừa nói Uyển Thanh vừa kéo tay Hoài Phong đi về phía cổng phủ.

Mặc kệ tên gia nhân nằm trên đất hơi thở rất yếu ớt, Hoài Phong chỉ chăm chú nhìn người con gái đang nắm tay mình kéo đi.

Ánh mắt vô cùng dịu dàng âu yếm.

Đối với anh Uyển Thanh luôn luôn là chiếm một vị trí ưu tiên nhất mà không có ai sánh được.

Cho dù anh có đùa cợt với bọn nữ nhân như thế nào thì đối với Uyển Thanh anh không cho phép mình được làm cô bị thương hay đau lòng.

Anh nguyện bản thân cả đời này có thể vì cô làm mọi chuyện.


Đến trước cổng phủ, bên dưới có một người đang nằm sấp mặt xuống đất tóc tai che hết mặt mũi không thể nào nhìn ra là ai được nữa.

Hoài Phong nhìn cái người nằm đó rồi nhìn Uyển Thanh.

" Nàng giết người muốn ta thủ tiêu xác sao?".

Uyển Thanh dùng chân đẩy người Chiêu Hoa một cái lật cô nằm ngửa ra cho Hoài Phong nhìn thấy.

Mặt mày Chiêu Hoa dính đầy đất cát khuôn mặt trắng nõn nà của cô phủ đầy bụi,nếu nhìn không rõ thật sự nhìn không ra cô.

Hoài Phong nhìn một lát rồi bật cười ngây ngất.

" HAHAHA cô nương mà Huyên Hoàng yêu thương nàng lại nỡ đối xử như vậy sao?".

" Ngài đừng cợt nhã nữa, Thái Tử ra lệnh cho ta mang cô ta đến đây, Thái Tử muốn ngài cho cô ta một chỗ trú ẩn, Vương Hậu bị cô ta làm cho tức giận lần này thực sự muốn dồn cô ta vào đường chết ".

" HAHAHA còn dám chọc giận Vương Hậu, cô nương này đúng là thú vị mà, ta thích ta thích ".

" Vương Gia ".

Uyển Thanh dùng ánh mắt sắt lẹm nhìn Hoài Phong.

Vương Gia thì Vương Gia chứ nóc nhà nhìn bằng ánh mắt như vậy thì hắn cũng rén hết cả người.

" Được rồi nàng mau đưa cô ta vào trong đi ".

Vừa nói Hoài Phong vừa phất tay đóng cánh cửa phủ lại, đồng thời tạo ra một kết giới bao quanh phủ, giúp hắn có thể biết được ai đang ở gần phủ.

Uyển Thanh phất tay, một mùi hương dịu nhẹ thoảng qua.

Chiêu Hoa lờ đờ mở mắt, đầu óc quay cuồng mọi thứ xung quanh mờ ảo đến nổi cô cứ nghĩ mình đang nằm mơ.

Cô nhận thấy có hai người đang đứng nhìn mình nhưng không tài nào nhận ra được hai người đó là ai.


Mãi đến một lúc sau cô mới có thể nhìn rõ hai kẻ đang đứng trước mặt.

Thấy Chiêu Hoa có phần đã tỉnh táo, Hoài Phong xoay người nắm tay Uyển Thanh đi về gian chính.

" Còn không mau đứng dạy,tính nằm đó ăn vạ hay sao? ".

Bỏ mặt Chiêu Hoa ngồi ở đó đầu óc còn chưa tỉnh táo.

Cô cảm nhận cơ thể mình đau nhức dữ dội như thể vừa trãi qua một trận đòn khóc liệt cả cơ thể không còn nghe theo lời bản thân nữa.

Cô đảo mắt nhìn quanh người, y phục của cô sao lại dơ như vậy, giống như đã té trên đất hay nằm dài trên đất rất lâu vậy.

Chiêu Hoa cố gắng đứng dạy nhìn quanh một lượt chỗ này nhìn có chút quen mắt.

Lục lọi kí ức trong cái não cá vàng cô cũng nhớ ra nơi này chính là cái nơi lần trước Nguyệt Sinh kêu cô đến Thành Vạn Yêu thám thính tình hình cô đã đến đây.

Chiêu Hoa cố gắng kéo cái cánh cửa phủ đang đóng kín như bưng cô dùng hết sức bình sinh còn lại trong người dùng sức mà kéo.

Nhưng mà sức lực của cô hiện giờ thậm chí một chút xê dịch còn không có chứ đừng nói là mở được cánh cửa.

Chiêu Hoa thấy bản thân không có khả năng mở được cánh cửa này ra nên mới chọn cách bỏ cuộc.


Cô nhìn quanh một lượt mới nhận ra nơi này thực sự rất khác biệt so với bên ngoài kia của Thành Vạn Yêu.

Thành Vạn Yêu giống như một thành phố chết vậy đó, đất đai khô cạn nứt nẻ, một cọng cỏ còn không có khả năng mọc chứ đừng nói là hoa.

Vậy mà khắp cái phủ này lại phủ đầy hoa cỏ, đầy màu sắc như vậy nhìn vô cùng lạ lẫm.

Chiêu Hoa tò mò đưa tay sờ lên bông hoa có màu sắc sặc sỡ, vừa chạm vào cô đã giật mình nhận ra.

Tất cả hoa cỏ ở đây đều là ảo ảnh, chỉ cần chạm vào nó liền tan biến thành cát bụi sau đó sẽ lại có bông hoa khác thế vào chỗ đó.

" Wow, tên này cũng biến th4i vậy sao, còn chơi cả hoa giả ".

Vừa nói Chiêu Hoa vừa đi về phía gian chính nơi lúc nãy Huyên Hoàng và Uyển Thanh đi vào.

Bây giờ đi ra không được thì cô đành đi vào thôi dù sao cô nghĩ ở đây cũng an toàn hơn ngoài kia đầy bọn chuẩn bị ăn thịt cô.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69


Vừa mới đến cửa Chiêu Hoa đã nghe lén được Hoài Phong đang nói chuyện với Uyển Thanh.

" Uyển Nhi, lần này ta lại làm thêm nhiều hoa rất đẹp nàng nhìn xem có thích không".

" Hoa đẹp thì có ích gì chứ, tất cả cũng chỉ là ảo ảnh không mùi không vị, nếu được ngài cho ta một bông hoa thật được không".

Chiêu Hoa vào bọn họ liền im lặng không nói về chuyện hoa cỏ nữa.

Cuối cùng thì Chiêu Hoa cũng hiểu tại sao một tên nam nhân lại tạo đầy ảo ảnh hoa trong phủ như vậy.

Thì ra là vì cô nương mà hắn thích là một con bướm tu thành người nên hắn mới tạo ra nhiều ảo ảnh hoa như vậy.

Nhưng mà cô ta cũng nói đúng ảo ảnh đẹp thì có tác dụng gì chứ bướm rõ ràng vẫn là thích mật hoa ngọt ngào thơm ngát hơn.

Chiêu Hoa thầm nghĩ có chút nể phục tên này, dù có chút tàn độc nhưng lại là một người sống tình cảm.

Bên trong gian chính Hoài Phong ngồi chễm chệ trên cái ghế lớn.


Tên này đúng là khoa trương ai chẳng biết hắn là Vương Gia nhưng có nhất thiết phải làm cái ghế to như vậy không.

Còn sợ không ai biết hắn là con Hắc Long hay sao khắc hai con rồng to như vậy trên ghế làm gì chứ.

Chiêu Hoa thầm nghĩ tên này đúng là bệnh ho4n luôn thích thể hiện uy quyền của mình còn hơn cả Vương Hậu.

Chiêu Hoa nghĩ như vậy cũng không sai vì Hoài Phong đúng là dành cả đời của mình chỉ để chứng minh cho cha của hắn thấy hắn không phải là một kẻ vô dụng.

Đến việc tấn công Nhân Tộc cũng chỉ là muốn có quyền lực trong tay để cho cha hắn thấy đứa con trai mà ông ta hất hủi chối bỏ có thể thành công như thế nào.

Xét về điểm này Hoài Phong đáng thương hơn là đáng trách.

Uyển Thanh đứng bên cạnh ghế ánh mắt nhìn về xa xăm như đang nghĩ gì đó.

Hoài Phong chẳng thèm nhìn cái người mới đi vào đang đứng giữa sảnh lấy một cái chỉ chăm chú nhìn vị cô nương bên cạnh.

Ánh mắt của hắn tình không thể tả, ngọt ngào vô cùng, hận không thể ôm vị cô nương bên cạnh vào lòng.

Chiêu Hoa lên tiếng phá tan bầu không khí ngọt lịm mà Hoài Phong tạo ra.

" Các người mau đưa ta trở về Nhân Tộc đi, ta không muốn ở đây, cũng không muốn ở đây làm phiền các nguồn lực".

" Cô là bị điếc hay bị ngu, Thái Tử đã nói với cô rồi, Kết giới đã bị cấm không ai được phép qua lại trừ khi có lệnh của Vương Hậu, là cô chọc giận người, tự triệt đường quay về của mình ".

.

Đam Mỹ Hài
Uyển Thanh đúng là xinh đẹp nhưng cái miệng này thực sự cay độc quá đi nói ra lời nào là muốn cứa cổ người ta từ đó.

Hoài Phong nhìn cô nương dịu dàng của mình xù lông như sắp muốn đánh nhau với người ta như vậy liền thấy buồn cười, nhưng hắn không dám cười lớn chỉ khịt một cái sau đó lại giả vờ nghiêm nghị thật ra trong lòng đang cười rất sảng khoái.


" Ta!.

ta! là ta muốn sang đây hay sao!.

cái chỗ này của các người đâu đâu cũng là sát nhân ta mới không thèm ở đây ".

" Được vậy cô ra ngoài đi, ta xem cô sống được bao lâu ở ngoài đó ".

" Ta!.

ta ".

Chiêu Hoa nghĩ lại cái cảnh đáng sợ lúc nãy thực sự nếu Uyển Thanh không xuất hiện kịp thời thì bản thân cô bị cái bọn kia xé xác thành máy khúc cũng không biết được.

Nghĩ thôi Chiêu Hoa đã thấy sợ chứ đừng nói là giờ cô bị bọn họ đuổi ra ngoài kia.

Liền cảm thấy bản thân mình có chút thất thế cô liền im miệng không dám nói thêm lời nào sợ làm phật lòng Uyển Thanh thì chắc chỉ có con đường chết.

Thấy Chiêu Hoa đã nhận ra được vấn đề tình hình bây giờ là ai lợi ai hại nên Uyển Thanh cũng không muốn so đo với cô, dù sao cũng là lệnh của Thái Tử phải bảo vệ cô ta, cũng không thể để cô ta có chuyện gì được.

" Vương Gia còn lại đều do người định đoạt ".


Lúc này Hoài Phong mới lên tiếng.

" Được rồi mau đi theo ta ".

Hắn đi phía trước sau lưng là Uyển Thanh sau cùng là Chiêu Hoa.

Hoài Phong chấp hai tay sau lưng khuôn mặt rất phởn, hắn không ngờ Uyển Thanh còn có mặt đanh đá như vậy thực sự rất đáng yêu.

Uyển Thanh vốn là cung nữ từ nhỏ nên dáng đi vô cùng uyển chuyển, từng hành động cử chỉ vô cùng chuẩn mực dáng đi thực sự rất đẹp.

Chiêu Hoa thì hay rồi rõ ràng là một đại Tiểu Thư vậy mà bộ dạng bây giờ không khác nào một tên ăn mày, giống bang chủ cái bang quá đi.

Bọn họ đi theo Hoài Phong vào một căn phòng, vừa nhìn Chiêu Hoa đã nhận ra đây chính là căn phòng có mật đạo.

Hoài Phong thao tác tay vẫn y như lần trước mật đạo liền mở ra.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 70


Bên dưới mật đạo không còn như trước nữa bụi phũ đầy một lớp chắc là từ lần trước không còn ai lui đến chỉ chưa đầy 1 tháng mà bụi đã đóng nhiều như vậy.

" Ngươi không định cho ta ở cái chỗ này đó chứ ".

Chiêu Hoa nhìn Hoài Phong một cách thăm dò.

" Sao? không tệ đúng chứ? nếu như còn không thích thì ta đành chịu vậy phải đưa cô ra ngoài kia rồi ".

" không!.

không ta không có ý kiến gì đâu ".

Miệng nói là không có ý kiến chứ thật ra trong lòng Chiêu Hoa đang thầm mắng chửi.

Cái tên khốn khiếp này, giúp người thì giúp cho trót đi chứ, đã mang tiếng là cưu mang vậy mà lại để mình ở một nơi như thế này nhìn thật sự đáng sợ quá mà.

Uyển Thanh nhìn quanh nơi này, thực sự đến cô cũng không thể ở được chứ đừng nói đến cô ta.

" Vương Gia dù sao đây cũng là người mà Thái Tử nâng niu người không phải là định đối xử như vậy thật chứ".

Uyển Thanh ghé sát tai Hoài Phong nói nhỏ không cho Hạ My nghe được tránh cô ta lại cảm thấy bản thân mình quan trọng mà làm kiêu.

" haha không ta chỉ hù cô ta thôi, lát nữa ta sẽ cho người dọn dẹp lại nơi này ".


Hoài Phong vừa trả lời vừa đá mắt với Uyển Thanh.

Khuôn mặt đẹp trai pha chút tinh nghịch của hắn làm Uyển Thanh có chút ngại ngùng liền lui ra một chút.

Chiêu Hoa thấy hai người này cứ xì xào to nhỏ với nhau liền có chút đề phòng nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt dè chừng.

" Nè!.

Nếu đã ra tay giúp đỡ!.

thì có thể nào giúp cho trót được không!.

dù sao ta cũng là một cô nương sao có thể ở nơi vừa tối vừa bụi bậm như vậy được chứ ".

Chiêu Hoa thực sự biết bản thân mình bây giờ đang rất bất lợi, nếu làm trái ý hai người này thực sự bản thân không biết sẽ đi về đâu.

Có khi đến mạng cũng không còn chứ đừng có nói là về nhà.

Bây giờ quan trọng trước mắt vẫn là bảo toàn tính mạng đến khi nào cánh cổng Phong Sinh mới được mở ra còn chưa biết.

Từ đây đến lúc đó có một chỗ ăn chỗ ngủ vẫn tốt hơn là lang thang.

" Còn phải xem thái độ của cô thế nào ".

Uyển Thanh nói một cách lạnh lùng rồi quay lưng bỏ đi.

Hoài Phong thấy vậy cũng quay lưng đi theo bỏ mặt Chiêu Hoa đứng ở đó.

Lòng thầm nghĩ đúng là cô nương mà ta thích, không thể tầm thường được rất biết cách giày vò người khác.

Chiêu Hoa nghe xong câu nói đó của Uyển Thanh liền cảm thấy có chút lo sợ trước giờ ấn tượng của cô về Uyển Thanh đều không tốt cô ta vì cô ăn hiếp Thái Tử của cô ta mà không thương tiếc đá lăn cô dưới đất không phải bây giờ cũng hành hạ cô nữa chứ.

" Ới!.

ới hai người đừng bỏ tôi ở đây chứ ".

Mặc kệ Chiêu Hoa gọi theo hai cái con người kia vẫn mặc kệ mà bỏ đi mất.

Chiêu Hoa đứng đó chết lặng người, cô nhìn quanh một lượt rồi tự cảm thấy ớn lạnh mà đưa hai tay lên ôm lấy mình xoa xoa vài cái cho đỡ sợ.

Chiêu Hoa giữ nguyên tư thế ôm lấy người đi một vòng xem xét nơi này.

Xem có nơi nào thích hợp để làm chỗ ngủ hay không.


Cô mò mẫn đến máy cây đèn cầy đã cháy lỡ dở chỉ còn lại một nửa.

Đang cố gắng cho nó có chút ánh sáng cho nơi này đỡ âm u thì cô nghe có ai búng tay một cái.

Tất cả nến ở đây đều được thắp sáng lên, phựt lên cùng một lúc làm Chiêu Hoa giật mình lui về sau vài bước loạng choạng xém ngã ra đất.

Sau khi lấy lại bình tĩnh cô mới quay sang nhìn cái nơi phát ra âm thanh búng tay lúc nãy.

Bây giờ cô mới thấy không biết từ khi nào sau lưng cô đã xuất hiện tầm khoảng 9-10 người đang bưng bê rất nhiều đồ đạc trên tay.

Người thì cầm chổi cầm khăn, người thì cầm mền gối, người thì cầm y phục, người thì cầm hoa, người cầm bình trà.

Chỉ có cái vị cô nương mặc trang phục màu sáng hơn những người còn lại đứng đầu tiên là hai tay để nghiêm trang phía trước không cầm gì trên tay chắc là người có quyền nhất ở đây.

" Hạ My tiểu thư, chúng nô tì là được lệnh đến đây dọn dẹp chỗ này và chăm sóc cho người".

Vị cô nương đó vừa nói xong đồng loạt những người xếp hàng phía sau đều hành lễ.

" Hạ My tiểu thư ".

Bọn họ chào một cách đồng thanh như được tập huấn từ trước.

Chiêu Hoa nhìn bọn họ đánh giá một lượt thực sự không nhìn ra được bọn họ khác con người ở điểm nào.

Không có ai là lộ ra chút gì giống Yêu quái.

Không đợi Chiêu Hoa đứng đầu đã lên tiếng.

" Em là Ngọc Quyên là quản gia ở phủ này, chuyên quản lý bọn nô tì, Vương Gia cử em đến đây chăm sóc cho người, nếu có gì thiếu sót xin người chỉ dạy".


Nhìn cô ấy Chiêu Hoa có chút nhớ Tiểu Linh dáng vẻ nhanh nhẹn khuôn mặt thông minh lanh lợi này rất giống Tiểu Linh.

" Được được ".

Chiêu Hoa trả lời cho có để bọn họ còn thôi hành lễ đi chứ cô nhìn bọn họ cứ e dè như vậy cô cũng thấy mệt dùm cho họ.

" Người ngồi tạm ở đây nghĩ ngơi để bọn em dọn dẹp nơi này cho người ".

Ngọc Quyên vừa nói đã có một con nô tì mang đến cho Chiêu Hoa một cái ghế, Chiêu Hoa ngồi xuống nghĩ chân một lát chứ thật sự nơi này rất bụi bặm không có lấy một chỗ để nghĩ chân.

Bọn người này đúng là được huấn luyện rất thành thục, vừa bắt tay vào làm không ai nói rằng với nhau câu nào mỗi người một việc dọn dẹp vô cùng ngăn nắp sạch sẽ.

Ngọc Quyên đứng giám sát bọn họ làm việc, bọn chúng dọn dẹp sạch sẽ đến đâu Ngọc Quyên sẽ phất tay cho chỗ đó có thêm vài đồ vật.

Ở góc này vừa lau dọn sạch sẽ bụi Ngọc Quyên phất tay một cái đã biến thành một chiếc giường đá, có trãi hẳn cả mền gối nhìn rất sạch sẽ và mền mại.

Chắc nằm lên đó sẽ êm ái ngủ ngon lắm đây.

Góc kia vừa dọn xong đã được biến ra một cái bàn bên trên còn có một bình trà mùi hương thơm phức toả đi khắp nơi.

Trên bàn còn có một bình hoa, Chiêu Hoa đoán đây cũng là do ảo ảnh tạo ra chứ nơi này làm gì có hoa thật chứ.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 71


Chỗ này biến một thứ, chỗ kia biến một thứ, bên này biến một thứ.
Dọn dẹp chỗ này, dọn dẹp chỗ kia, dưới đất còn trãi thảm nhìn vô cùng sạch sẽ gọn gàng.
Cái mật thất bụi bậm tối tăm ẩm thấp ban đầu được thay đổi khác lạ đến nhìn không ra nữa.
Chiêu Hoa nhìn sơ một lượt cô khá hài lòng về chỗ này, hơn những gì cô mong đợi, ban đầu còn tưởng sẽ phải sống qua ngày ở nơi đáng sợ này bây giờ thì nhìn nó bớt đáng sợ rồi ở tạm một thời gian cũng tốt.
Ngọc Quyên nhìn Chiêu Hoa như đang đoán ý cô.
" Tiểu Thư người có hài lòng không? Nếu người còn cần thêm gì người cứ nói với em".
" Được được, ngươi sắp xếp rất tốt ta rất hài lòng".
Chiêu Hoa còn đang thích thú với căn phòng này thì tự nhiên có âm thanh làm cô thẹn đến nỗi muốn độn thổ không kịp.
" ộc....ộc...ộccccccccccc".
Cái bụng của Chiêu Hoa kêu to đến nổi Ngọc Quyên đứng bên cạnh còn nghe thấy, quay sang nhìn một cách e ngại.

Vị tiểu thư này đói đến vậy sao? bụng kêu to đến mức người đứng bên cạnh còn nghe được ????.
Ngọc Quyên là người rất biết ý, cô biết cách nhìn sắc mặt của chủ nhân mà làm việc.
Vừa thấy Chiêu Hoa bụng kêu to như vậy đã quay sang nói với người bên dưới.
" Mau chuẩn bị thức ăn đi, Hạ My tiểu thư đói rồi".
Chiêu Hoa đứng bên cạnh ngại không tả nổi, rõ ràng là một tiểu thư gia giáo vậy mà đói bụng kêu cả mật thất còn nghe được.
Cô thầm nghĩ vừa cảm ơn Ngọc Quyên hiểu ý cô không cần nói ra, vừa ngại vô cùng vì hành động thất lễ này của mình.
Bọn họ lui xuống hết chỉ còn lại mỗi Ngọc Quyên đứng nghiêm túc bên cạnh Chiêu Hoa đang ngồi trên giường.
Chiêu Hoa đưa tay sờ lên cái tấm da lông mền mại được trãi trên giường đá.
Cô trầm ngâm suy nghĩ, bản thân cô ở như này cũng được cho là sung sướng nhưng tâm tư đầu óc của cô không thể ngừng suy nghĩ.
Hàng ngàn suy nghĩ chạy trong đầu cô làm cô không thể nào thoải mái được.
Không biết bây giờ Nguyệt Sinh và mọi người như thế nào.

Chắc chắn rằng Nguyệt Sinh đang vô cùng lo lắng cho cô.
Cô còn có một nỗi lo khác chính là thân xác này, rõ ràng ban đầu đạo sĩ chính là tin tưởng mà giao thân xác của Ngân Linh cho cô để cô đi tìm thần hồn của cô ấy.
Vậy mà bây giờ cô lại bị giam ở đây, liệu có thoát ra được nơi này hay không còn chưa biết chứ đừng nói là đi tìm cô ấy.
Chiêu Hoa vẫn luôn thấy ấy náy trong lòng bản thân cô thì đang được sống trong thân xác của Ngân Linh còn cô ấy thì đang phiêu bạt ở một nơi nào đó mà đến cô cũng không biết.
Từ sau cái lần nhìn thấy Ngân Linh đứng bên cái cây khô khóc đó đến bây giờ cô chưa từng nhìn thấy cô ấy thêm lần nữa.

Rõ ràng đạo sĩ nói thân xác này là của cô ấy chỉ cần cô ở trong thân xác này hai người sẽ có sợi dây liên kết.
Vậy mà giống như là Ngân Linh từ chối liên kết với cô vậy, cô không thể cảm nhận được cô ấy.

Đang ngồi suy nghĩ mông lung thì đồ ăn cũng được mang lên.
Ngồi lên bàn nhìn cái bàn thức ăn mà làm Chiêu Hoa hết cả hồn.
Ôi mẹ ơi cho tôi ăn cái gì vậy nè.

Bên dĩa này có cái thứ gì mập núc ních đang còn cọ quậy nhìn không khác nào con sâu.
Bên dĩa này không phải là bò cạp hay sao, nấu nó thành món gì vậy.
Còn bên dĩa này là thứ gì nhầy nhầy có màu xanh lá.
Ôi mẹ ơi nhìn thôi đã thấy buồn nôn rồi chứ đừng nói là ăn.
Cái bụng nhỏ đang đói của Chiêu Hoa nhìn thấy một bàn này tự nhiên no ngang.
Thấy Chiêu Hoa cứ ngồi nhìn mãi mà không động đũa Ngọc Quyên có chút lo lắng hỏi.
" Tiểu thư mấy món này không hợp khẩu vị với người sao ".
" Ta....ta ".
Chiêu Hoa thực sự không biết nói sao cho cô ấy hiểu, người ta là cất công chuẩn bị đồ ăn cho mình, bây giờ lại chê bai thì có chút bất lịch sự nhưng mà thực sự mấy món này nhìn thôi cũng đáng sợ chứ đừng nói là ăn huhu.

Thấy Chiêu Hoa có điều khó nói Ngọc Quyên hơi rụt rè hỏi.
" Tiểu thư, Vương Gia không có căn dặn em bình thường người dùng gì, đây toàn là những món ngon ở Thành Vạn Yêu nếu người không ăn được em đổi món khác cho người, người bình thường thích ăn gì? em....em không biết người thuộc loài gì nên không đoán được gu ăn uống ".
Ngọc Quyên trước giờ làm việc rất biết cách nhìn sắc mặt của chủ nhân, chỉ cần xác định được chủ nhân là vật gì hoá thành Yêu cô sẽ liền dựa theo sở thích thoái quen của loài đó mà chăm sóc, làm việc không sai xót một chút nào.
Ví dụ như biết được Uyển Thanh là bướm hoá thân nên mỗi lần Uyển Thanh đến cô luôn chuẩn bị sắn hương thơm trong bát hương đổi thành mùi mật ngọt của hoa mà Vương Gia mang từ Nhân Tộc về.
Huyên Hoàng mỗi khi đến thì lại thích uống trà lạnh, bởi loài rắn ưa lạnh, thích ăn những món còn sống có mùi hơi tanh nồng.
Nghe câu hỏi của Ngọc Quyên thì Chiêu Hoa mới nhận ra thì ra cô ấy chưa biết cô là Nhân Tộc.
" Ta....!thực ra....!ta hơi khác biệt với những người ở đây, nên em có thể cho ta những món như gà, vịt, hay dê cũng được......!nhưng mà nhớ nấu chín cho ta nhé ".
" Dạ vâng đợi em một chút ".
Nói xong Ngọc Quyên xoay người rời đi trực tiếp xuống bếp chỉ dẫn cho bọn họ nấu.
Dựa theo lời Chiêu Hoa nói Ngọc Quyên cũng phần nào đoán được Chiêu Hoa là loài nào, nhưng phận làm nô tì cô không có quyền tra hỏi chủ nhân của mình chỉ việc im lặng làm theo..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 72


Đêm hôm đó Chiêu Hoa nằm trên giường không tài nào ngủ được.

Cơ thể cô mệt nhừ,đau nhức đến nổi cứ xoay qua xoay lại khó mà vào giấc được.

Ấy vậy mà khi vào giấc được thì lại cứ chập chờn lúc tỉnh lúc mê.

Trong cơn mê cô nhìn thấy một cô gái đứng dưới chân mình, thân hình mảnh khảnh, nói đúng hơn là có chút ốm yếu, một thân mình y phục trắng, khuôn mặt!.

khuôn mặt như thế nào Chiêu Hoa cố nhìn mãi vẫn không thể thấy được.

Ấy vậy mà trong tiềm thức của Chiêu Hoa mặc định đây chắc chắn là Ngân Linh.

Ngân Linh tự tìm đến cô, chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra.

Nguyên một ngày hôm sau Chiêu Hoa cứ như người mất hồn cứ mãi nghĩ về người đứng cuối giường cô tối hôm qua.

Rõ ràng là lúc muốn liên kết thì không liên kết được, lúc không nghĩ đến thì cô ấy lại tự tìm đến, rốt cuộc thì chuyện này là như thế nào.

Liệu cô ấy có phải là đang cần giúp đỡ gì hay không?
Làm cách nào để liên kết lại với cô ấy.


Chiêu Hoa cứ đâm chiêu mà suy nghĩ cũng quên mất thời gian trôi qua nhanh, vậy mà khi cô nhìn lại ngoài trời đã tối rồi.

Cô cứ mãi cuồn vào những dòng suy nghĩ của bản thân, hết câu hỏi này đến câu hỏi khác không biết được đâu là lối ra.

Chiêu Hoa mỏi mệt quyết định đi ngủ sớm biết đâu lại có thể trong giấc ngủ tìm ra được câu trả lời mà bản thân mong muốn.

Đúng như những gì cô nghĩ, đêm đó lại một lần nữa cô nhìn thấy Ngân Linh.

Lần này là ở cái hang động có cái cây khô đó, bên cạnh là một cái hồ nước xanh ngát bên trên cửa hang nhìn như miệng giếng.

Ngân Linh đứng quay lưng lại với Chiêu Hoa.

Cô tiến từ từ lại cô gái đang mặc y phục trắng đứng trước mình.

Đưa tay muốn chạm vào Ngân Linh.

Chưa kịp chạm tay đến Ngân Linh đã quay đầu nhìn lại.

Một khuôn mặt trắng ngần, xinh đẹp không một góc chết, khuôn mặt có chút hóp háp và tái xanh nhưng không thể nào làm phai bớt đi sự xinh đẹp đó.

Ánh mắt buồn, trong veo ngấn lệ như đang muốn nói rất nhiều thứ nhưng không thể nói được.

" Ngân Linh, cô làm sao vậy? cô đang ở đâu".

Chiêu Hoa lớn tiếng hỏi, cô lo lắng vì cái lần gần nhất cô thấy Ngân Linh trong cô ấy không gầy gò như vậy.

Lần này nhìn cô ấy thực sự giống một người đã chết.

Ngân Linh xoay người lại, hai bàn tay của cô ấy nhúm lại với nhau bên trên là một con chim.

Chiêu Hoa nhận ra con chim này lần trước cô còn thấy nó bay lượn quanh Ngân Linh vậy mà lần này nó lại nằm im bất động.

Màu sắc của nó không còn tươi sáng như trước nữa mà có phần mờ nhạt hơn.

" Mau cứu nó, cứu tôi, Chiêu Hoa".

Chiêu Hoa nhìn con chim nằm bất động trên lòng bàn tay của Ngân Linh, rồi nhìn ấy mắt van xin của cô ấy mà sốt ruột.

" Cô ở đâu? làm sao tôi có thể giúp cô ".


Vừa nói dứt lời, như có một thứ gì đó đẩy Chiêu Hoa một cái thật mạnh, đưa cô về với thực tại
Cảnh cuối cùng mà cô nhìn thấy chính là Ngân Linh đứng đó trên tay vẫn còn con chim nằm thoi thóp nhìn theo cô bị kéo ra khỏi nơi họ đang đứng.

Chiêu Hoa mở mắt, cô bần thần nhìn lên trần nhà một hồi lâu mới nhận ra có người đang đứng bên cạnh mình.

Đó là Uyển Thanh, Uyển Thanh nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ như thể vừa có chuyện gì đó xảy ra ở đây.

" Có chuyện gì vậy ".

Vừa nói Chiêu Hoa vừa ngồi dạy, một tay đưa lên xoa xoa cái vần thái dương đang đau nhức của mình.

Mắt nhắm lại lắc lắc nhẹ cái đầu, không hiểu sao nó lại đau đến như vậy.

Như thể là có cái gì đó mới đánh mạnh vào đầu cô vậy.

Uyển Thanh vẫn đứng đó nhìn cô bằng ánh mắt dò xét mà không mở lời.

Chiêu Hoa lấy làm lạ liền nhìn lên Uyển Thanh.

" Cô vào đây lúc nào vậy? làm gì mà cứ nhìn tôi chằm chằm vậy ".

" Cô!.

ban nãy cô vừa xuất hồn sao?".

Bây giờ Uyển Thanh mới từ từ dè chừng mà hỏi.


" Xuất hồn cái gì chứ cô nói cái gì nghe ghê vậy?".

" Tôi hỏi thật, nếu lúc nãy tôi không kéo cô lại, cô xuất hồn đi xa như vậy còn kéo dài lâu thì coi chừng đến thân xác cũng không quay trở lại được đâu ".

" Dù gì thân xác này cũng không phải của tôi".

Chiêu Hoa lầm bầm trong miệng nói nhỏ vừa đủ bản thân mình nghe được.

" Cô nói gì vậy? ".

Uyển Thanh đứng xa không nghe được máy lời lầm bầm của Chiêu Hoa liền hỏi lại
" Không có gì, mà cô nơi cái gì mà xuất hồn tôi không hiểu gì cả ".

" Lúc nãy khi tôi vào đây, tôi thấy cơ thể cô đang lơ lững trên không,ở Thành Vạn Yêu nếu là Yêu bọn tôi thì khi ngủ bay lơ lửng cũng là chuyện bình thường nhưng cô là con người, cơ thể một khi bị xuất hồn thân xác sẽ nhẹ hơn mà bay lơ lững lên không, nếu như cô xuất hồn lâu quá, đi quá xa sẽ không còn biết đường về nữa thì sẽ trở thành Thần Hồn bị lạc mất xác đó ".

" Cô đừng hù tôi ".

Bây giờ Chiêu Hoa mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề làm cô sợ muốn mất hồn thật.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 73


" Lúc nãy cô đi đâu vậy ".
Chiêu Hoa cứ ngồi thẫn ra nhìn hệt như mất hồn thật, làm Uyển Thanh phải mở miệng hỏi để kéo cô về hiện thực.
" Tôi.....Tôi ".
Chiêu Hoa không biết có nên kể cho Uyển Thanh nghe hay không, nhưng thực ra bây giờ nếu cô không kể, ở đây cũng không có ai giúp được cô.
Không lẽ cô lại đi nhờ tên Vương Gia đó giúp.
Ít ra Uyển Thanh còn là cung nữ của rắn nhỏ còn có chút nể tình cô thì may ra còn chịu giúp cô.
Chiêu Hoa muốn kể cho Uyển Thanh nghe nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu cứ ấp úng mãi mới mở lời được.
" Thật ra....!Tôi tên thật là Chiêu Hoa, thân xác này cũng không phải của tôi, bản thân tôi đã chết từ lâu rồi, chỉ là ở tạm vào thân xác này".
" Tôi biết ".

Uyển Thanh trả lời một cách bình thản.
" Cô biết, làm sao mà cô biết được ".
" Làm gì có Nhân tộc nào mà âm khí lại nồng nặc như cô chứ, trừ khi cô là Ma tộc nhưng trong cơ thể này cũng có cả dương khí chính vì vậy mà tôi đoán cô chỉ là mượn thân xác này".
" Phải, tôi chỉ là mượn thân xác này, nhưng mà, cái Thần Hồn của thân xác này đang ở một nơi nào đó mà tôi không tìm được ".
Nói xong lại nghĩ một chút nhìn xem Uyển Thanh như nào rồi Chiêu Hoa lại nói tiếp.
" Rõ ràng là nếu tôi ở trong thân xác này thì sẽ có liên kết với Thần Hồn vậy mà tôi không thể nào biết được cái Thần Hồn này đang ở đâu ".
" Ai nói cô không biết, chính bản thân cô đã tự xuất hồn đi tìm cô ta rồi còn gì ".
" Thì....!thì đúng là vậy.

Nhưng mà.....!nhưng mà cô ấy ở đâu thì tôi vẫn không biết ".
" Đồ ngốc, kể tôi nghe xem cô đã thấy gì ".
Chiêu Hoa tường thuật lại từng giấc mơ mà cô liên kết được với Ngân Linh, kể từng chi tiết một, một cách tường tận nhất mong sao Uyển Thanh có thể giúp được cho cô tìm lại được Ngân Linh.
Như vậy thì cô mới trút bỏ được bớt gánh nặng trong lòng.
Hứa là giúp đỡ người ta tìm lại Thần Hồn lại chiếm thân xác này lâu như vậy rồi mà còn chưa giúp gì được cô thực sự rất ấy náy.
Chiêu Hoa thực sự là một cô nương tốt, nhưng người ta thường có câu.
Hồng Nhan Thì Bạc Phận.
Cuộc đời luôn luôn bất công và không cho ai hạnh phúc được lâu dài.


Sau khi nghe Chiêu Hoa miêu tả, Uyển Thanh trầm ngâm một lúc lâu.
" Tôi biết chỗ này rất giống với những gì cô miêu tả, thực sự ở Thành Vạn Yêu rất khô hạn, nhưng lại có một hang động nhìn như giếng trời bên trong còn có một hồ nước rất trong xanh, nhưng mà nơi đó là cấm địa của Thành Vạn Yêu, muốn tới nơi đó thì tôi không giúp được cô rồi ".
" Đến cô cũng không giúp được tôi, vậy có ai có thể giúp được tôi đây ".
" Có đó ".
" Ai vậy? ".
" Thái Tử của Thành Vạn Yêu chúng tôi ".
Vừa nghe Chiêu Hoa đã nghĩ đến Huyên Hoàng lần trước còn cãi nhau một trận to như vậy rồi chạy ra khỏi cung, bây giờ lại kêu cô đi nhờ nó giúp đỡ.
Có phải là có chút nhục nhã không vậy, như vậy không khác nào là kêu mình đi làm lành với rắn nhỏ.
Thấy Chiêu Hoa cúi gầm mặt không nói, Uyển Thanh cũng biết cô đang nghĩ gì.
" Nếu cô không chịu thì thôi vậy, tôi cũng không giúp gì được cô, dù sao nếu không tìm được Thần Hồn của Ngân Linh cô nương thì cũng tốt cô có thể ở lại cơ thể này mãi mãi rồi".
Chiêu Hoa vừa nghe Uyển Thanh nói liền phản bát.
" Nè nha, cô đừng có mà nói tôi giống như loại người hèn hạ như vậy, người ta giúp tôi mà tôi còn hèn hạ chiếm đoạt thân xác của người ta, cô nghĩ tôi là loại người gì vậy chứ".

Vừa nói Chiêu Hoa vừa bĩu môi nhìn trông rất buồn cười.
" Người? bản thân cũng chỉ là một hồn ma lại nhận mình là người"
Uyển Thanh cố ý chọc cho Chiêu Hoa giận như vậy cô mới chạm lòng tự ái mà đi tìm Huyên Hoàng nhờ giúp đỡ.
" Cho dù có làm một hồn ma, tôi vẫn phải là một hồn ma thanh cao ".
Chiêu Hoa giận thận, mặt mũi đỏ bừng cố gắng phân bua với Uyển Thanh mà không biết rằng mình đang bị cô ấy chọc ghẹo.
" Vậy thì còn không mau đi tìm Thái Tử nhờ người giúp cô đi tìm ân nhân cho mượn xác đi".
" Đi thì đi, tôi sợ gì mà không đi ".
Vừa nói Chiêu Hoa vừa giậm chân đùng đùng bỏ đi trước để Uyển Thanh lại phía sau.
Uyển Thanh cười nhạt lắc đầu, không hiểu sao Thái Tử lại thích cô ta, chẳng lẽ vì sự ngây thơ ngốc nghếch này sao..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 74


Chiêu Hoa bỏ đi trước nhưng vẫn đang nghĩ xem không biết nên nói với rắn nhỏ như nào, rõ ràng là còn đang giận nó dám lừa đảo mình bây giờ lại đi nhờ nó giúp.
Chiêu Hoa thực sự có chút không muốn, những nghĩ lại xem có lẽ bây giờ cô đang ở gần Ngân Linh lắm rồi, nếu mà còn không đi tìm cô ấy không biết khi nào mới có thể tìm được.
Trước mắt bây giờ cũng không thể ra khỏi nơi này được, Ngân Linh cũng có thể đang ở đây, vậy thì thà đi tìm cô ấy còn hơn là cứ ngồi đây chán nản.
Chiêu Hoa cứ vừa đi vừa suy nghĩ mà quên mất là mình có biết đường ra khỏi đây đâu.
Đi đâu tìm rắn nhỏ cô còn không biết, không lẽ bây giờ lại vào cung mà tìm à.
Không đâu, Chiêu Hoa có chết cũng không muốn vào cung nữa.
Nữ Vương thật sự rất đáng sợ, bà ấy cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô, còn muốn đẩy cô ra ngoài cung như đẩy cô vào chỗ chết.
Chắc chắn bà ấy biết thừa, cô ra khỏi cung thì đầy nguy hiểm đang chờ cô, vậy mà bà ấy vẫn cứ muốn để cô đi.
Rõ ràng là muốn dồn cô vào đường chết.
" Hạ My, cô tính tự mình ra khỏi phủ đi tìm Thái Tử đó hả ".
Câu nói của Uyển Thanh kéo Chiêu Hoa đang nghĩ vớ vẫn về với hiện tại.
Chiêu Hoa bây giờ đang đứng trong sân rồi, cánh cửa phủ chỉ còn cách cô có vài bước chân.

Không có câu nói của Uyển Thanh thì chắc cô cũng đẩy cửa đi ra ngoài thật, đúng là quá ngốc mà.
" Cô....!có cách nào liên lạc với Thái Tử của cô mà không cần vào cung không".
Uyển Thanh lắc đầu ngao ngán, sao cô ta có thể ngốc được như vậy mà vẫn sống được tới giờ trong thế giới này hay vậy.
Uyển Thanh phất tay, bên trong tay áo có một con bướm màu xanh bay ra khỏi tay áo, đôi cánh mỏng manh, có chấm chấm hoa văn đẹp mắt trên đó phấp phới bay lượn trước mặt Uyển Thanh.
" Mau đi tìm Thái Tử, nói với người gặp nhau ở chỗ cũ ".
Con bướm phấp phới bay lên bay xuống như gật đầu hiểu ý, rồi bay lên không trung biến mất trong chớp mắt.
Chiêu Hoa nhìn theo con bướm mà lòng thầm có chút ngưỡng mộ, mấy người ở đây thực sự ai cũng có năng lực.
Không có năng lực này thì cũng là năng lực khác, thực sự nể phục quá.
Hai người họ kéo nhau vào bên trong gian chính ngồi chờ, đợi con bướm xanh mang tin của Thái Tử trở về.
Ở phía bên này trong cung, con bướm xanh mà Uyển Thanh cử đi rất thông minh.
Nó rành từng đường đi ngõ ngách trong cung, những đường đi mà nó bay qua đều né tránh tầm mắt của bọn yêu nô trong cung.
Không một ai phát hiện ra có một con bướm đang mang mật tin vào cung cho Thái Tử.
Đến khi nó bay đến tẩm cung của Thái Tử liền đập mạnh cánh máy cái đẩy cánh cửa ra bay vào bên trong.
Huyên Hoàng đang trong hình người, ngồi vắt hai chân lên ghế ngã ngửa ra sau, chán nản nhắm mắt.
Nghe âm thanh, hắn mở mắt nhìn về phía cửa quát lớn.
" Ai? ".
Con bướm xanh bay từ từ về phía Huyên Hoàng.
Xoay một cái một làn sương xanh lan toả, một cô nhóc mang y phục xanh, khuôn mặt nhanh nhẹn đứng trước mặt Huyên Hoàng.
Con bé lễ phép hành lễ sau đó mới bẩm báo.

" Thái Tử, tỷ tỷ kêu ta về báo cho người, gặp nhau ở chỗ cũ ".
" Có chuyện gì quan trọng hay sao?".

" Chuyện này....!Tỷ tỷ không có nhắc tới ".
Nói xong Huyên Hoàng liền xoay người đứng dạy.
Nhanh chân vụt một cái đã trở lại thành rắn nhỏ.
Một con bướm xanh bay phía trước dẫn đường, một con rắn nhỏ theo phía sau.
Bọn chúng phối hợp với nhau rất thành thục giống như đây không phải là lần đầu tiên bọn họ trốn ra khỏi cung vậy.
Kẻ đi trước người đi sau vậy là có thể ra khỏi cửa sau của cung được một cách gọn gàng mà không kẻ nào hay biết.
,
Ngồi ở sảnh chính Uyển Thanh chợt nhận được một đợt sóng âm thanh.
" Đi thôi Thái Tử tới rồi ".
Đang ngồi trên ghế Chiêu Hoa nghe vậy liền đứng dạy đi theo Uyển Thanh.
Uyển Thanh đi phía trước Chiêu Hoa đi phía sau, bọn họ đi băng ra phía sau hoa viên của phủ Hoài Phong.
Đi băng qua một cái rừng cây là một bờ tường, cái bờ tường to lớn bao quanh phủ, như một lớp tường bảo vệ.
Uyển Thanh đứng trước bức tường gõ nhẹ 3 cái.
bức tường đang bình lặn bổng chốc nức nở ra tạo thành một con đường
Đi đến cái cửa động sâu thẩm.

Chiêu Hoa có chút dè chừng nhìn Uyển Thanh đang bước khoan thai về phái trước mà không nhìn lại cô.
Có đúng là đi vào chỗ này không vậy, nhìn đáng sợ như vậy bên dưới không phải có yêu ma quỷ quái gì đó chứ.
Tính đưa cô vào đó rồi giết người diệt khẩu à, hay tính hành hạ tra tấn cô đến chết vậy.
Chiêu Hoa dừng lại đứng đó suy nghĩ xem có nên đi theo Uyển Thanh vào hay không.
Uyển Thanh xoay người thấy con ngốc phía sau đứng khựng lại không đi theo mình nữa liền hỏi.
" Làm sao đấy, thay đổi quyết định rồi không đi tìm Ngân Linh nữa sao ".
" Không....!không phải...!nhưng mà cô đưa ta đi đâu vậy ".
" Nhát gan như vậy, vậy thì cô ở đây đi ta đi gặp Thái Tử".
Nói rồi xoay người bỏ mặc Chiêu Hoa đứng đó mà không quan tâm nữa cứ vậy mà bước đi.
Chiêu Hoa thấy Uyển Thanh đi nhanh như vậy bỏ mình xa một đoạn liền cuốn cuồng vừa chạy vừa gọi theo.
" Đợi ta....!đợi ta "..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 75


Cuối cái lối mòn đi vào sâu bên trong hang động là một nơi được trang trí xa hoa, lộng lẫy không thua chút nào trong Cung.

Chắc chắn chủ nhân ở nơi này rất quan trọng tiểu tiết, từng ngóc ngách nhỏ nhất cũng được trang trí cầu kì đến từng chi tiết nhỏ.

Người ở đây chắc chắn phải có chức vị rất cao mới có thể làm ra chỗ như thế này bên dưới hang động.

Chiêu Hoa lo trầm trồ cái sự nguy nga của nơi này mà không hề để ý đến có người đang nằm trên cái giường to phủ vàng sáng lấp lánh có khắc hình rồng hai bên.

Hai con rồng uy nghiêm uốn quanh ôm trọn lấy chiếc giường.

Cái người nằm ở trên đó khuôn mặt rất thoải mái tận hưởng, cái lớp nệm được làm bằng chất liệu vô cùng mền mại và ấm áp, tất cả mọi thứ trên giường đều màu vàng.

Sáng lấp lánh chiếm mọi ánh nhìn đập thẳng vào mắt người ta khi mà vừa vào động.

Nếu nói chủ nhân của hang động này thật sự rất quyền lực rất đáng nể phục thì nói người này làm lố lăng quá thì đúng hơn.

Một nơi rõ ràng làm ra là để che dấu khuất ánh nhìn của người khác làm sau dưới lòng đất như vậy mà còn trang trí phô trương như vậy.


Vừa nhìn đã biết kẻ này thèm khát thể hiện uy quyền đến cỡ nào rồi, khỏi phải nói cũng có thể biết đây chắc chắn là tác phẩm của Vương Gia rồi.

Hắn đúng là đến cả đi ngủ cũng phải làm lố hơn người thường, cái gì cũng thích phô trương sợ không ai biết bản thân mình là rồng hay sao đồ vật nào cũng khắc hình rồng lên như thế, còn mạ vàng cho sáng lóng lánh lên như vậy.

Rõ ràng bản thân là Hắc Long mà cứ thích màu vàng như vậy, đủ để thấy chấp niệm trở thành một con rồng đúng nghĩa như cha hắn thật sâu đậm.

Huyên Hoàng nằm chống tay trên giường, đôi mắt nhắm chặt, hơi thở rất đều hình như đã ngủ rồi.

Một chàng thiếu niên khôi ngô tuấn tú khuôn mặt có chút góc cạnh tiêu soái, thân hình cao to dù đã có lớp y phục che mất nhưng chắc chắn sau lớp y phục đó thì cũng là một thân thể vạn người mê.

Vẻ đẹp cao lãnh, có chút lạnh lùng, uy nghiêm này nếu so với Hoài Phong thì có thể là còn hơn máy phần.

Còn nếu đem so với Nguyệt Sinh thì thật ra, Nguyệt Sinh lại có chút thua thiệt vì vẻ ngoài có phần thư sinh.

Bởi vì thực chất dù có được tập luyện võ thuật từ nhỏ nhưng cũng chỉ lại một thiếu gia được chăn êm nệm ấm, chỉ có chăm chỉ học hành, đôi chút luyện võ thì cũng để thân thể khỏe mạnh còn phòng vệ bản thân.

Chứ nói là thân thể cường tráng, to khoẻ mạnh mẽ nam tính thì Huyên Hoàng thắng chắc rồi.

Chiêu Hoa như bị hớp hồn trước nét đẹp băng lãnh này, trước giờ trong lòng cô chỉ biết có mình Nguyệt Sinh chưa từng nghĩ đến nam nhân khác, chứ đừng nói là ngắm nhìn say mê vẻ đẹp của một nam nhân như vậy.

Nam nhân tuyệt sắc, phong thái ngút ngàn như vậy thực sự đây là lần đâu mà cô nhìn thấy.

Cứ mãi nhìn ngắm vẻ đẹp từ góc cạnh đó mà cô không nhận ra Uyển Thanh đã ngừng bước, làm Chiêu Hoa đụng trúng vào lưng của Uyển Thanh xém tí nữa thì ngã ra sau.

Cũng nhờ cú va phải đó mới kéo Chiêu Hoa về với thực tại nêú không lần đầu gặp mặt lại nhìn người ta chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống như vậy thực sự có chút thất lễ.

" Thái Tử, nô tì đưa Hạ My cô nương đến rồi ".

" Thái Tử???".

Chiêu Hoa nghe Uyển Thanh gọi cái người nằm đó là Thái Tử mà cô lại càng kinh ngạc hơn.


Đẹp!.

.

đẹp quá, đẹp như vậy mà là rắn nhỏ hả?
Có thực sự đây là rắn nhỏ không vậy? Uyển Thanh không phải nhầm lẫn rồi chứ.

Huyên Hoàng từ từ mở mắt, đôi mắt đẹp vô cùng,màu mắt nâu đôi chân mày đen đôi môi hồng.

Trên đời này thực sự có nam nhân đẹp như vậy sao.

" Đến rồi sao, Hạ My nàng vẫn khoẻ chứ".

Vừa nói Huyên Hoàng vừa bước xuống giường tiến lại gần Chiêu Hoa.

Huyên Hoàng càng bước đến gần hơi thở của Chiêu Hoa một lúc một dồn dập như thể sắp ngưng tim đến nơi rồi.

Đến khi Huyên Hoàng chạm vào tay cô rồi, cô mới lắc lắc đầu chấn tĩnh bản thân lại.

Mình là đang bị gì vậy? không được, không được, mau bỏ suy nghĩ đó đi.

Mình!.


.

mình là người đã xuất giá không được như vậy.

Chiêu Hoa nghĩ trong đầu, lắc mạnh đầu thêm máy cái cho đầu óc tỉnh táo hẳn.

Cô cúi đầu hít thở máy nhịp sau đó mới nhìn lên, cô hất tay Huyên Hoàng ra đứng lùi ra vài bước rồi mới trả lời.

" Tôi vẫn khoẻ, tạ ơn Thái Tử đã quan tâm".

Ánh mắt lạnh lùng của Chiêu Hoa, làm cho một nhịp tim của Huyên Hoàng bị chùn xuống.

Anh đã háo hức mong chờ để gặp lại cô, vậy mà thứ anh nhận được lại là sự lạnh lùng thờ ơ của cô như vậy.

Anh thầm nghĩ chắc cô vẫn còn giận mình lắm nên mới như vậy, đúng là bản thân mình thật đáng trách.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 76


Huyên Hoàng hụt hẫng thì hụt hẫng,sự ân cần dịu dàng dành cho Chiêu Hoa cũng không bớt đi tí nào.

Uyển Thanh thấy hai người bọn họ, kẻ thì say tình, người thì e thẹn nhìn đến sắp đui cả mắt liền lên tiếng để phá đi cái bầu không khí thẹn thùng này.

" Thái Tử, lần này Hạ My tiểu thư có việc muốn nhờ ngài giúp ".

Nghe Uyển Thanh nói Chiêu Hoa mới nhớ ra lý do bản thân gọi Huyên Hoàng đến đây.

" Rắn nhỏ!.

ta!.

ta ".

Chiêu Hoa muốn nói nhưng không biết bản thân nên mở lời thế nào.

Gọi là rắn nhỏ thì có chút không đúng, Chiêu Hoa đảo mắt một lượt qua người Huyên Hoàng, to như này rồi còn gọi là rắn nhỏ gì chứ.


Mình nên mở lời như nào đây, là ra lệnh vì hắn vẫn còn có lỗi với mình vì dám lừa mình đến đây.

Hay là xuống giọng nhẹ nhàng, vì dù gì cũng là đang nhờ người ta giúp mình mà.

Thấy Chiêu Hoa cứ ngập ngừng như vậy, Uyển Thanh nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét rồi lên tiếng cắt ngang sự ngập ngừng đó.

" Hạ My tiểu thư đây, đang cần người giúp tìm một Thần Hồn, cô ấy nói nhìn thấy Thần Hồn đó ở một nơi nhìn rất giống Vạn Linh Cóc".

" Vạn Linh Cóc ".

Cả Huyên Hoàng và Chiêu Hoa đều đồng thanh, sau đó quay sang nhìn nhau, Chiêu Hoa có chút e ngại khi bắt gặp ánh mắt Huyên Hoàng liền quay mặt sang chỗ khác.

Huyên Hoàng nghe câu nói của Uyển Thanh mà có chút bất ngờ, ban đầu anh đã biết Hạ My không phải là người bình thường, vì cái lần đầu tiên anh gặp cô rõ ràng cô chỉ là một hồn ma.

Nhưng sau này khi gặp lại thì cô lại là một người sống sờ sờ đến dung mạo cũng thay đổi.

Không phải là vì mùi hương trên cơ thể và giọng nói thì chắc lúc đó Huyên Hoàng cũng không nhận ra người đó là Chiêu Hoa.

Bây giờ lại kêu anh đưa đến cấm địa của Thành Vạn Yêu để tìm Thần Hồn đúng là hết chuyện này đến chuyện khác làm Huyên Hoàng chưa thể nào tiếp thu nổi.

Huyên Hoàng đi lại bàn ngồi xuống, Uyển Thanh liền đi tới cầm cái bình trà được mạ vàng rót cho anh một ly trà.

Rồi lại như thói quen đứng nép mình phía sau Huyện Hoàng cúi đầu đứng nghiêm trang.

Chiêu Hoa cũng đi đến bàn ngồi đối diện Huyên Hoàng, dè chừng nhìn sắc mặt của Huyên Hoàng để xem phản ứng của anh như nào để còn biết lựa lời mà ăn nói.

" Được, ta đưa nàng đi ".

Hả, đơn giản như vậy đã đồng ý hay sao, vậy mà làm mặt căng thẳng như vậy hại Chiêu Hoa ngồi gồng người vắt óc suy nghĩ.

Lỡ mà Huyên Hoàng không đồng ý cô phải nói như nào cho anh đổi ý, hay là cô có phải giao hẹn gì với anh không thì anh mới chấp nhận.


Hay là anh sẽ lợi dụng cơ hội này mà bắt cô thề cả đời sẽ ở nơi này luôn không.

Vậy mà khác với suy nghĩ của cô Huyên Hoàng thực sự rất xem trọng Chiêu Hoa.

Chuyện của cô ấy, anh cũng xem như chuyện của mình mà không quan trọng việc cái nơi sẽ đến vô cùng nguy hiểm.

Tại sao nơi đó lại gọi là Vạn Linh Cóc.

Bởi vì tuy là Thành Vạn Yêu, là thế giới của loài Yêu.

Ấy vậy mà nó lại có một nơi Ma khí vô cùng nồng nặc, rất phù hợp cho việc tu luyện của Ma quỷ.

Chính vì lượng Ma khí lớn mà cái hồ đó toả ra mà đã thu hút vô số Ma Quỷ đến đó để tu luyện tranh giành với nhau Ma khí đó.

Bọn chúng tập trung đến đó quá đông, không thể tránh khỏi việc xảy ra xung đột cắn xé giết lẫn nhau để hấp thụ Ma khí dẫn đến xuất hiện một loại Quỷ, gọi là Đoạ Quỷ.

Loài Quỷ này Ma lực rất mạnh, bởi vì bọn chúng có cách tu luyện vô cùng tàn ác.

Thay vì đi hấp thụ Ma khí ở nơi có Ma khí mạnh, hay hấp thụ Ma khí ở Nhân Gian, nơi mà con người vì lòng tham sân si nhục d.ục của mình mà sinh ra Ma khí.

Thì Đoạ Quỷ lại chọn cách là hút Ma khí của chính đồng loại mình mà tu luyện.

Truyện Đông Phương

Nói đúng hơn, chính là bọn chúng chuyên đi giết Ma, Quỷ sau đó hút Ma khí của chúng rồi mạnh lên từng ngày.

Cách ra tu luyện tàn độc này sẽ làm cho bọn Ma Quỷ bị chúng hút mất ma khí đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh, Thần Hồn sẽ bị biến thành ma khí cho kẻ khác.

Chính vì nơi này tập trung nhiều ma khí, nên là nơi rất thu hút Đoạ Quỷ.

Sau khi bọn chúng hút hết ma khí của bọn Ma Quỷ kéo đến Vạn Linh Cóc liền sẽ ra ngoài gây hại cho Nhân Tộc, Yêu Tộc.

Ma Tộc và Yêu Tộc đã hợp sức lại với nhau diệt trừ tất cả những con Đoạ Quỷ ở Vạn Linh Cóc.

Một số con chạy thoát nhưng từ đó cũng sống dè dặt, hành động cũng không còn ngông cuồng như trước.

Từ đó Vạn Linh Cóc trở thành cấm địa của Thành Vạn Yêu.

Vì không ai biết được nơi đó rốt cuộc có còn con Đoạ Quỷ nào đang tu luyện nữa hay không.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 77


Đường đi đến Vạn Linh Cóc không khó, nhưng chính cái ma lực phát ra từ nơi đó mới làm cho người ta khiếp sợ mà không dám bén mảng đến đó.

Bọn Ma Quỷ ở đó thực sự rất lộng hành dù nơi này là lãnh địa của Yêu Tộc nhưng bọn chúng vì cái ma khí đó mà không sợ bất cứ ai.

Vạn Linh Cóc nằm về phía đông của Thành Vạn Yêu cứ đi mãi về phía đông tầm hai ngày đường sẽ đến được nơi đó.

Bọn người Chiêu Hoa nhanh chóng thu xếp hành lý mà lên đường.

Lần này đi là đến một nơi thuộc cấm địa của Thành Vạn Yêu chính vì vậy mà càng ít người biết, càng lặng lẽ càng tốt.

Chiêu Hoa, Huyên Hoàng, Uyển Thanh, ba người bọn họ làm mọi thứ đều rất cẩn thận.

Lần này ra khỏi cung là trốn đi, bây giờ còn đến chỗ đó Huyên Hoàng biết chắc nếu để mẫu thân phát hiện được thì chắc thực sự sẽ bị nhốt ở hầm băng máy trăm năm cũng không chừng.

Màn đêm vừa bao trùm Thành Vạn Yêu, cổng phía đông của Thành liền được mở một khe nhỏ vừa đủ chui người qua, ba thân ảnh mon men chui ra ngoài Thành.

Người đi cuối là Uyển Thanh, Chiêu Hoa đi đầu tiên.

Vừa mới lọt người ra được khỏi cửa thành Uyển Thanh đã bị một cánh tay săn chắc kéo lại.


Theo phản ứng cô quay ngoắt người giật mạnh cánh tay về phía sau đánh một quyền vào cái kẻ đang kéo mình.

Hành động của Uyển Thanh làm cho Chiêu Hoa và Huyên Hoàng quay lại nhìn.

" Là ta! là ta ".

Hoài Phong xém tí nữa ăn đủ một cú đấm vào mặt, hoảng sợ la lớn.

Chiêu Hoa và Huyên Hoàng đều đưa tay lên miệng ra hiệu giữ im lặng, nhìn Hoài Phong bằng ánh mắt căm giận.

Hoài Phong tay vẫn còn đang đỡ lại cú đấm của Uyển Thanh hạ từ từ xuống, tay còn lại nắm lấy cái tay nải đựng quần áo của Uyển Thanh lắc nhẹ.

" Không cho ta đi chung được sao ".

" Không".

Cả ba người bọn họ đồng thanh, rồi cùng không hẹn mà quay sang nhìn nhau.

Nhìn Hoài Phong đứng đó uất ức như đứa trẻ đòi theo ba mẹ đi chơi, Uyển Thanh có chút buồn cười mà không thể cho anh theo được.

" Vương Gia người phải ở lại đây, nếu Vương Hậu mà phát hiện thì còn có người ứng phó".

" Ta!.

ta ".

Hoài Phong vẫn nắm lấy cái vạt áo của Uyển Thanh mà lắc, trông có vẻ tiếc nuối vẫn chưa muốn rời xa.

Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của ba người bọn họ thì hắn cũng biết bản thân có níu kéo cũng không lay động được ba con người tàn ác này đâu.

Sao lại nỡ bỏ tôi một mình ở lại đây đối mặt với Vương Hậu vậy.

Đem tôi ra làm bia đỡ đạn cho các người trốn đi, nơi đó nguy hiểm như vậy mà không cho người có công lực thâm hậu như tôi theo.


Hoài Phong khóc trong lòng nhìn Uyển Thanh bằng ánh mắt long lanh như mèo con làm nũng.

Chẳng ai quan tâm Hoài Phong có làm mặt nũng đáng yêu như thế nào, ba người bọn họ còn có việc quản trọng hơn phải làm liền nhanh chóng rời khỏi cổng thành, còn chần chừ ở đó có khi lại bị phát hiện.

Bọn họ đi bộ về phía Đông, nếu dùng pháp lực bay đến đó chắc chắn Vương Hậu sẽ phát hiện, bọn họ chỉ đành đi bộ.

Thành Vạn Yêu đúng là không có thứ gì tốt đẹp, chính vì vậy mà bọn Yêu ở đây cứ kéo nhau sang nhân gian mà sống lén lút dưới thân phận của con người.

Đất đai khô cằn nức nẻ, toàn là đá với đá đi được 1 ngày đường rồi, ngoài cái nắng gắt ở đây thì không có thứ gì khác cả.

Nếu đi mệt quá thì bọn họ ngồi hẳn trên đất mà nghĩ ngơi, đang còn không biết tối nay sẽ phải ngủ ở chỗ nào thì bọn họ lại nhìn thấy phía xa xa có một ngôi nhà, có ánh đèn sáng bên trong đó.

Ba người bọn họ không hẹn mà nhìn nhau, ai cũng hiểu được ngôi nhà này chắc chắn không tầm thường.

Giữa nơi hoang vắng còn gần vùng cấm địa như vậy lại có người sinh sống.

Không lẽ kẻ này không sợ bọn Đoạ Quỷ hay sao.

Tại vị trí bọn họ đang đứng chỉ cần đi thêm nữa ngày đường nữa là đến.

Có nghĩa là bọn họ đang ở rất gần Vạn Linh Cóc rồi, vậy mà còn có thể nhìn thấy một ngôi nhà ở đây.

Bọn họ ai cũng bật chế độ phòng vệ, căng thẳng vô cùng, bọn họ không biết được thứ mà bọn họ đối mặt tiếp theo sẽ là thứ gì.


Ba người đứng trước căn nhà hai tầng nhìn có vẻ cũ kỉ này, bên trên có một tấm bảng hiệu.

Phong Lan Phường, thì ra đây là một quán trọ.

Hai bên cửa có treo hai chiếc đèn lồng ánh sáng màu đỏ hắt ra từ nó làm cho nơi này nhìn vô cùng ma mị.

Cái đèn lồng lắc lư theo từng con gió thoảng qua, hai người đứng đó có thấy lạnh hay không thì Chiêu Hoa không biết.

Chứ riêng cô thì từ khi đứng trước cái nhà trọ này đến giờ cơ thể cô cứ vô thức run lên bần bật, từng cơn gió lạnh lướt ngang qua như đóng băng từng sớ thịt của cô.

Chiêu Hoa vô thức đưa hai tay lên ôm lấy bản thân xoa xoa máy cái nhìn sang bên cạnh thì thấy Huyên Hoàng đang nhìn nơi này bằng ánh mắt dè chừng, thăm dò từng ngóc ngách.

Nơi này kì quái như vậy, giữa chỗ này, gần cấm địa lại có một quán trọ, quán trọ này mở ra không phải để đón khách hay sao.

Mở ở nơi như thế này, khách mà bọn họ tiếp chỉ có thể là Ma hoặc Quỷ, hay thậm chí là cả Đoạ Quỷ.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 78


Huyên Hoàng hít một hơi sau đó mới từ từ đẩy cửa đi vào, anh bước chân vào ánh mắt không ngừng đảo xung quanh dè dặt không dám làm gì khinh xuất.

Nơi này có an toàn hay không bọn họ cũng còn chưa biết được.

Ba người bọn họ đều đã đi vào bên trong, cánh cửa đóng lại một cách chậm rãi.

Một nam nhân cùng hai nữ nhân đứng giữa sảnh của quán trọ.

Bọn họ nhìn quanh, nơi này thực sự được trang trí không khác nào một quán trọ.

Bên dưới là máy cái bàn ghế, có một quầy rượu lớn ở đây nhìn lên phía trên là 3 căn phòng đang sáng đèn.

Huyên Hoàng tính lên tiếng gọi xem có ai ở đây hay không, nhìn nơi này sạch sẽ như vậy chắc chắn là có người.

" Ây dô, Nơi này đã lâu như vậy không có khách ".

Giọng nói lãnh lót vang lên phía sau quầy rượu, âm thanh mỗi lúc một gần, một cô nương thân hình mảnh mai, mặc y phục tím, khuôn mặt xinh đẹp, làn da có phần hơi tím tái đi từ phía sau đi ra, cô ta vừa đi vừa nói.


Giọng nói có chút ma mị, ngọt ngào đến chết người.

" Lại còn là Yêu Tộc, còn có!.

.

con người".

Vừa nói cơ thể cô ta vừa lướt ngang qua người bọn họ như đang ngửi mùi, đến khi dừng trên người Chiêu Hoa cô ta lại nhìn cô bằng ánh mắt rất thích thú.

Cơ thể cô ta uyển chuyển vô cùng, đi cứ như lướt, ba người bọn Huyên Hoàng chỉ đứng yên đó nhìn xem cô nương này còn định làm gì.

" Mau ngồi đi, đã lâu như vậy nơi này mới có khách, rượu của ta cũng đến lúc được uống rồi ".

Vừa nói cô ta vừa lướt về quầy rượu rồi mở một cái chum ra lấy bình rượu mà cô ta đã ủ từ rất lâu rồi.

Ba người Huyên Hoàng cũng đi đến cái bàn gần đó mà ngồi xuống.

Ba người bọn họ từ nãy giờ vẫn im lặng không nói tiếng nào.

Huyên Hoàng không ngừng quan sát từng cử động của vị cô nương đó, ánh mắt anh dè chừng từng hành động của cô ta.

Dù bây giờ ba người bọn họ đang tỏ ra rất bình thường, nhưng chỉ có họ mới có thể biết được.

Bọn họ đang hồi hộp vô cùng, cả ba người không hẹn mà thở rất chậm, điều tiết hơi thở của bản thân bình tĩnh nhất có thể.

Nhất là Chiêu Hoa, hai người kia ai cũng có năng lực có thể tự bảo vệ bản thân còn cô chỉ là một người thường.

Nếu lúc này có chuyện gì xảy ra hai người này có bảo vệ được cô hay không, cô cũng không biết được.

Chiêu Hoa không rời ánh mắt khỏi cái vị cô nương đang loay hoay trong quầy rượu kia.

Ban đầu cô nhìn bởi vì vị cô nương này trông có gì đó rất kì lạ, nhưng sau khi quan sát lâu như vậy.


Chiêu Hoa mới nhận ra, bản thân mình có thể nhìn thấy luồng khí trên người của cô ta.

Chiêu Hoa đã nhìn thấy những luồng khí từ khi bước sang Thành Vạn Yêu, nhưng tất cả những người xung quanh cô đều là yêu.

Khí tức mà họ phát ra có màu xanh lá, màu xanh nhè nhẹ cứ bay quanh người, cả Huyên Hoàng và Uyển Thanh, thậm chí Hoài Phong cũng vậy.

Xung quanh cơ thể bọn họ luôn có một làn khí xanh lá lúc ẩn lúc hiện mật mờ bao quanh bọn họ.

Hình như chỉ có Chiêu Hoa nhìn thấy điều đó, nhưng mà cô cũng không thấy lạ bởi vì từ khi sang đây, cô thấy ai cũng như vậy nên cũng cho đó là điều bình thường.

Nhưng mà bây giờ thứ cô đang thấy lại làm cho cô cảm thấy sợ, vị cô nương đó khí tức của cô ta có gì đó rất lạ.

Nó là màu đỏ không đúng là màu xanh, có lúc lại là màu đỏ có lúc lại là màu xanh.

Có lúc lại là hai làn khí hoà quyện vào nhau, bọn chúng cứ bao quanh vị cô nương bí ẩn đó làm cho Chiêu Hoa không thể rời mắt khỏi cô ta được.

Chiêu Hoa muốn nói điều mà mình thấy cho Huyên Hoàng nghe nhưng hình như anh cũng phát hiện được điều gì đó kì lạ từ vị cô nương này.

Uyển Thanh thì không để ý đến cô ta, thứ cô để ý là nơi này, nơi này nhìn vô cùng sạch sẽ nhưng lại có một mùi hương vô cùng hôi thối.

Uyển Thanh là bướm chính vì vậy khứu giác của cô vô cùng nhạy cảm, đến cả những mùi thoáng qua.

Nơi này có thứ gì đó vô cùng kì lạ không chừng những thứ bọn họ đang nhìn thấy cũng chỉ là ảo cảnh mà thôi.


" Tới rồi đây ".

Âm thanh lanh lảnh của vị cô nương kéo ba người bọn họ về thực tại, ai náy cũng cúi đầu dấu đi sự nghi ngờ của bản thân.

Cô nương áo tím đó cầm trên tay một khay rượu, bên trên có bốn cái ly sau khi mang đến đặt lên bàn.

Cô ta chống tay lên bàn cúi nhẹ đầu cười một nụ cười ma mị.

" Các người cứ uống từ từ đợi ta, ta làm vài món cho các người lót bụng ".

" Đa tạ ".

Huyên Hoàng nói rồi nhìn theo bóng lưng uyển chuyển của cô ta đi về sau quầy rượu.

Bọn họ nhìn theo rất chăm chú nhưng có lẽ không nhận ra ánh mắt của vị cô nương đó đã có chút thay đổi.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 79


Vừa thấy bóng dáng cô ta khuất sau cái rèm che, Chiêu Hoa đã không nhịn được nữa mà nhít người sát qua Huyên Hoàng nói những điều mà bản thân thấy cho anh biết.
" Ta cũng nhìn thấy, vị cô nương này có thể mở quán trọ ở đây chắc chắn là Yêu, nhưng trên người cô ta lại có mùi của Ma tộc ".
" Mùi sao?".
Vừa nói Chiêu Hoa vừa ngửi ngửi trên người mình.
Nếu nói Ma Tộc có mùi thì chắc cô cũng có, bởi vì cô cũng là ma.
" Đúng vậy, nơi này thực sự có mùi rất kì quái".
Uyển Thanh cũng lên tiếng xác nhận cô cũng nghe được mùi kì lạ từ nơi này.
" Tạm thời chúng ta vẫn chưa biết được nơi này thực sự là gì, mọi người đừng manh động chú ý quan sát một chút ".
Huyên Hoàng căn dặn bọn họ, ba người xì xào với nhau sau đó lại ngồi im lặng như nãy giờ chưa hề nói gì.
" Tới rồi đây ".
Vị cô nương vừa cười vừa nói, giọng nói vẫn lanh lảnh như vậy, trên tay là một vài món ăn vẫn còn khói nghi ngút.
Cô ta đặt xuống bàn rồi ngồi xuống cùng bọn họ một cách vô cùng tự nhiên.
Cô ta ngồi đối diện với Uyển Thanh, tay cầm bình rượu rồi rót ra cho mỗi người một chén.
Cô ta cầm ly rượu trên tay rồi từ từ nhấm nháp từng ngụm rượu một, tự tấm tắt khen tài ủ rượu của bản thân.
Thấy ba người bọn họ vẫn không động đũa cô ta liền lên tiếng.
" Sao vậy? Sợ có độc hay sao?".
Nói xong cô ta cười một cách điên cuồng làm Chiêu Hoa sợ hết hồn.
Người đàn bà này không phải bị điên đó chứ tự nói tự cười như vậy có đáng sợ quá không vậy.

Huyên Hoàng nhìn cô ta nhấm nháp ly rượu trên tay, nên cũng yên tâm cầm ly rượu lên mà uống, hai người Uyển Thanh và Chiêu Hoa thấy vậy cũng cầm lên uống theo.
Đúng là người ta đã có ý mời mà không uống thì có chút thất lễ, dù sao cô ta cũng đã uống trước, chắc chắn trong rượu không thể có độc.
" Sao các người lại đi đến nơi xa xôi như này vậy?".
Cô ta ngà ngà say ngã nghiêng người hỏi ba người đang ngồi như khúc gỗ.
Huyên Hoàng có chút dè chừng nhưng vẫn chọn trả lời cô ta.
" Bọn ta muốn đến Vạn Linh Cóc".
" hahaha, tất cả những kẻ đi ngang đây đều muốn đến Vạn Linh Cóc, nhưng đi thì được về thì chẳng thấy".
" Ở Vạn Linh Cóc vẫn còn Đoạ Quỷ hay sao?".
Uyển Thanh nôn nóng chờ câu trả lời của vị cô nương.
" Không hẳn nhưng cũng không chắc ".
Câu trả lời ngập ngừng của cô ta làm nội tâm của ba người kia càng trở nên hoảng loạn.
Rốt cuộc bọn họ còn phải đối mặt với thứ gì thì còn chưa biết được.
" Thật thất lễ bọn ta vẫn chưa biết quý danh của cô nương ".
Hoài Phong muốn xác nhận xem liệu suy đoán của bản thân có đúng hay không.
Theo lời đồn đại nói rằng, trên đường đến Vạn Linh Cóc sẽ đi ngang một quán trọ.
Chủ nhân của quán trọ ấy vô cùng quái dị, không phải là Yêu cũng không phải là Ma.
người đó mang trong mình cả hai luồn khí chính vì vậy mới được chọn là kẻ canh giữ Vạn Linh Cóc.
Đoạ Quỷ không thể làm hại, Yêu Quái không thể đánh bại chính là người thích hợp canh giữ nơi này.
" Ta sao? Ta tên Mạng Nương ".
" Mạng Nương ".
Cả ba người bọn họ đều lầm bầm cái tên này.
Chỉ có Huyên Hoàng là biết được bản thân mình đang gặp phải thứ gì.
Chợt mọi người im lặng, thời gian trôi qua một cách chậm rãi.
Mạng Nương vẫn nhâm nhi ly rượu trên tay, chợt cô ta đếm.
" Ba....!hai....một ".
Khi cô ta đếm ánh mắt vẫn nhìn vào ly rượu, chỉ có ba người kia cứ nhìn chằm chằm vào cô ta.
rốt cuộc là cô ta đang đếm gì vậy, bọn họ căng thẳng vô cùng Chiêu Hoa còn định chạy khỏi đây.

Nhịp đếm của cô ta vừa dứt cả ba người bọn họ liền gục xuống, bất tỉnh không còn một chút sức lực nào, cả ba chìm vào hôn mê.
" Hahaha rượu của ta, đúng là rất ngon phải không".
Mạng Nương hỏi ba kẻ gục đầu trên bàn mà không cần câu trả lời.
Cô ta đứng dạy, bầu không khí, khung cảnh ở nơi đó liền thay đổi.

Máy cái ngọn nến chợt vụt tắt thay vào đó là máy ngọn lửa màu xanh dương bay lơ lửng xuất hiện.
căn nhà đang gọn gàng sạch sẽ, phút chốc biến thành một đống đổ nát tồi tàn, trong các góc nhà là xương.
Xương của rất nhiều loại động vật, có cả xương người.
khắp nơi đóng đầy mạng nhện không biết từ khi nào mạng nương đã leo lên trần nhà.
Cơ thể cô ta mọc ra máy cái chân nhện, bên dưới cái váy lòi ra một cái bụng rất to.
Khuôn mặt xinh đẹp cũng bị biến đổi trở nên kinh tởm.
cô ta treo người lật ngửa nằm trên trần nhà, nhìn ba người đang gục đầu trên bàn mà cười khanh khách.
Tiếng cười vang khắp căn nhà.
Từ trong miệng cô ta từ từ nhả ra những sợi tơ màu trắng, sợi tơ từ từ bò trên đất đến bên ba người đang nằm.
nó quấn từ từ quanh người bọn họ, đến khi bọn họ trở thành một cái kén chỉ còn lòi mỗi cái đầu ra ngoài.
Cô ta treo ngược bọn họ lên trần nhà, máy cái chân nhìn trông đáng sợ của cô ta bò xung quanh nhà.
Cái điệu cười đáng sợ vẫn không chịu dừng lại.

Mỗi lúc không khí u ám trong căn nhà càng lúc càng tăng.
Đến khi Chiêu Hoa mở mắt ra được, thì cảnh tưởng trước mắt làm cô như muốn ngất đi lần nữa.
Mọi thứ trước mặt đều đang bị đảo ngược, cái căn nhà sáng sủa sạch sẽ ban đầu biến mất, thay vào đó nơi này bây giờ nhìn không khác nào một cái nghĩa địa.
Xương động vật nằm khắp mọi nơi, thậm chí còn có đầu lâu của con người, máy con nhện bò khắp nơi.
Ngôi nhà này đâu đâu cũng là mạng nhện, như thể cô đang ở trong hang nhện vậy.
Mẹ ơi, có cần phải đáng sợ như vậy không, Chiêu Hoa nhìn qua bên cạnh, Uyển Thanh và Huyên Hoàng vẫn còn đang hôn mê.
Cô cố gắng cựa quậy để thoát ra khỏi cái kén này nhưng mọi cố gắng đều vô nghĩa, cô còn nhận ra hình như càng cố cử động cái kén này càng siết chặt hơn.
" Đừng có cố nữa, nó sẽ bóp ch3t ngươi đó ".
Âm thanh lanh lảnh vang lên Chiêu Hoa xoay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Hình ảnh đập vô mắt cô làm cô xém tí tè bậy ra quần.
Ôi mẹ ơi, Mạng Nương cô ta là một con nhền nhện.
Nói đúng hơn là con nhền nhện khổng lồ, nhìn máy cái chân gớm ghiếc của cô ta kìa.
Nó...nó đang bò tới đây.
ôi mẹ ơi đi chỗ khác đi đi chỗ khác đi, Chiêu Hoa càng sợ càng cựa quậy mạnh, cái kén càng lúc càng siết chặt.
Đến khi cô nhận thấy cứ cựa quậy như này chỉ làm cô thêm ngợp thở thôi.
Thì Mạng Nương đã bò đến rồi, cô ta áp sát khuôn mặt của mình vào mặt cô.
Trên mặt cô ta có một vết thương, nhìn vào còn có thể thấy được cả xương sọ, bên trong không ngừng có những con nhện nhỏ bò ra ngoài, bên dưới cái váy của cô ta lấp ló là cái bụng rất to.
Máy cái chân nhện của Mạng Nương bám vào cái kén của Chiêu Hoa, Cô ta dùng tay vuốt v3 khuôn mặt Chiêu Hoa một cách thích thú.
" Khuôn mặt xinh đẹp như này, giết đi thì đúng là uổng phí, chi bằng cho ta lớp da này.....xinh đẹp....thật xinh đẹp....hahaha".
Vừa nói cô ta vừa đưa tay sờ,sờ đến đâu Chiêu Hoa ớn lạnh đến đó., từng lời nói của cô ta như bóp ch3t trái tim thỏ đế của Chiêu Hoa.
Mình sắp bị cô ta lột da rồi...!không đúng cô ta sắp lột da Ngân Linh rồi....!không được, không được.
Chiêu Hoa la hét quẩy đạp càng mạnh hơn.
" Uyển Thanh.....Huyên Hoàng Hai người mau tỉnh dậy đi, sắp chết cả đám rồi đây này".
Con nhền nhện thấy doạ được Chiêu Hoa sợ đến như vậy càng thích thú.
Mấy cái chân của cô ta liền di chuyển sang cái kén của Huyên Hoàng.
Chiêu Hoa vẫn không ngừng la hét với ý định đánh thức hai người kia dậy..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom