Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


Nguyệt Sinh ngồi xuống bên cạnh xác chết, cơ thể bị rút sạch máu như vậy, xác chết cũng không có mùi tử thi.
Kiểm tra một lượt khắp cơ thể liền phát hiện sau gáy của người này có bị kí tự, nhìn như một bông hoa.
Kí tự này vô cùng kì quái liền sai người vẽ lại mang về điều tra thêm.
Xác chết tạm thời được di chuyển về phủ quan huyện chờ phân tích thêm.
Lật lại sổ sách ghi chép trong của thành này trong vòng 5 năm qua đã xảy ra không ít vụ việc xuất hiện xác chết kì quái như vậy.
Cứ cách hai tháng thì vụ việc này lại xảy ra một lần sự trùng hợp tất cả những nạn nhân đều là thiếu nữ mười tám đôi mươi.
Sau khi chết cơ thể đều bị hút sạch máu như vậy, phía sau gáy luôn có kí tự một bông hoa.
So sánh với kí tự bông hoa đó có thể xác nhận xác chết lần này cũng là cùng một hung thủ.
Cách giết người và kí tự để lại y như nhau.
Chỉ có điều các tri huyện trước đây đều thấy những vụ án như này có phần quỷ dị không thể điều tra.
Nên tất thẩy đều nhắm mắt cho qua, không động đến nên đến đây đã có bao nhiêu người chết nhưng tất cả đều được chôn vùi không được cho một lời lý giải thoả đáng.
Nguyệt Sinh vừa mới nhận chức đã xảy ra vụ án tiếp theo của vụ tồn án này.
Không thể cứ nhắm mắt làm ngơ như những vị quan trước nếu không sẽ còn bao nhiêu người dân vô tội nữa phải chết đây.
Ban đêm Nguyệt Sinh đi dạo một mình bên bờ suối.
Với mong muốn tìm ra được chút ít manh mối gì đó.

Gió đêm nay se se lạnh, Nguyệt Sinh ngửa mặt ngắm trăng, nhớ lại đêm đó ngồi bên bờ suối với Chiêu Hoa ánh trăng cũng là lưỡi liềm như thế này.
Chợt có một tiếng động lạ thu hút sự chú ý của Nguyệt Sinh, liền làm anh có chút cảnh giác cẩn thận đi về hướng phát ra tiến động đó xem thử là có chuyện gì.
Nguyệt Sinh nấp sau cái thân cây to, nghe hai tên đang ngồi nướng thịt uống rượu gần đó nói chuyện.
" Ngươi có nghe gì chưa, Sáng nay hoa yêu lại giết người rồi ".
" Lại nữa sao? cô ta định làm đến khi nào đây?cứ như vậy bọn pháp sư sẽ đến đây bắt chúng ta mất ".
" Còn phải nói sao? chúng ta trốn bao nhiêu lâu nay, lại bị cô ta hết lần này đến lần khác làm lộ".
Hai tên đó có vẻ vô cùng tức giận khi nhắc đến Hoa yêu, Nguyệt Sinh trốn ở đó nghe được tất cả.
Bây giờ mới để ý hai tên này không phải người bình thường.
Mỗi khi nói chuyện được một câu cái tên có khuôn mặt lông lá lại đưa tay lên gãi gãi nhìn như một con khỉ.
Còn cái tên kia lại có khuôn mặt khá giống một con thiên quyển ( chó đó).
Đặc biệt trên cơ thể bọn họ còn toả ra một mùi hương vô cùng khó chịu, ở cách xa như vậy còn có thể ngửi thấy được.
Tên mặt giống thiên quyển là Cẩu yêu chính là con chó tinh tu luyện biến thành người.
Tên mặt lông lá giống khỉ là Hầu yêu chính là con khỉ tinh tu luyện biến thành người.
Tên Cẩu yêu khịt khịt mũi ngửi ngửi gì đó, sao đó quay qua nhìn tên kia.
"Ngươi có nghe mùi gì không?".
" Mùi gì?".
" Có con người ở đây ".
Nói xong hắn liền đứng dậy cảnh giác đi từ từ về phía gốc cây mà Nguyệt Sinh.

May mắn thay là chàng khá nhanh nhẹn, vừa mới nghe tên đó nói vậy liền biết mình đã bị lộ mà rút lui.
Đến khi tên đó đến bên gốc cây thì ở đó đã không có ai rồi.
Nguyệt Sinh chạy lại ra hướng bờ suối đưa tay lên ngực thở hỗn hển may sao chạy kịp nếu không đã bị phát hiện.
Trong khu rừng này vậy mà lại có yêu quái trú ẩn, thật đúng là nguy hiểm.
Vậy mà lúc nhỏ anh và Chiêu Hoa còn hay vào đó chơi.
Nguyệt Sinh suy nghĩ về câu nói của hai tên đó.
Trong đầu anh hiện lên một cái tên, Hoa yêu.

Những người đó là bị Hoa yêu giết, vậy tên Hoa yêu đó ở đâu, làm sao để tìm được đó mới là vấn đề quan trọng.
Nguyệt Sinh thừa hiểu bản thân mình chỉ là biết chút võ công nhưng không rành về bọn yêu quái này, cần tìm một người để giúp sức.
Sáng hôm sau Nguyệt Sinh đã cho người đi tìm người có khả năng trừ yêu diệt ma, thầy pháp cũng được, đạo sĩ cũng được.
Tìm kiếm hết cả buổi toàn là bọn lừa đảo giả danh.
Người thì múa may quay cuồng nhưng vừa nghe nói Nguyệt Sinh bắt đưa đi tìm yêu quái thì liền cong chân bỏ chạy.
Kẻ thì làm ra vẻ thần bí nhưng khi hỏi trong khu rừng đó có gì thì lại nói là dương khí rất thịnh là mãnh đất tốt.
Đúng là mãnh đất đó rất tốt, nhưng chắc chắn là tốt cho bọn yêu quái tu luyện nên mới có nhiều yêu quái như vậy trú ẩn ở đó.
Còn dám nói đó là mãnh đất tốt, đa phần là tà khí thì được.
Nguyệt Sinh đau đầu ngồi trong hoa viên suy nghĩ không biết nên làm thế nào.

Trời lúc này cũng đã về khuya gió lạnh ở bên ngoài cũng bắt đầu thổi.

Chợt có cơn gió lạnh buốt thổi dọc lên sóng lưng, khiến tất cả các dây thần kinh của Nguyệt Sinh căng ra.
Cơ thể dựng hết cả lông tóc, một bàn tay trắng nõn nà từ sau lưng vuốt lên trên đặt trên ngực của Nguyệt Sinh.

Nguyệt Sinh cười cười nắm lấy cánh tay đó, kéo người phía sau ra trước mặt ngồi gọn trong lòng mình.
" Tiểu yêu quái, tinh nghịch như vậy ta sẽ phạt nàng ".

Chiêu Hoa cười dịu dàng nằm trong lòng ngực của phu quân.


" Chàng đang nghĩ gì vậy ".

" Một số chuyện của Thành ta thôi ".

" Tìm Hoa yêu sao?".
Nghe Chiêu Hoa hỏi như vậy có vẻ như cô biết, Nguyệt Sinh liền cúi đầu nhìn nương tử đang nằm trong lòng ngực mình.

" Nàng biết cô ta sao ".

" Từ ngày thiếp chết, đã biết được rất nhiều chuyện mới lạ, như chuyện thiếp là một hồn ma vẫn có thể ở đây cùng chàng vậy nè ".

" Ta chưa bao giờ coi nàng là hồn ma hay linh hồn gì cả, nàng là Chiêu Hoa của ta "
Hai người họ Cười vui vẻ nhìn nhau, ánh mắt vô cùng tình..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Nguyệt Sinh bế Chiêu Hoa đi về phòng, ngồi lâu trong Hoa viên như vậy trước sau gì cũng có người phát hiện.

Có khi cô ấy còn doạ người ta sợ đến chết.

Nguyệt Sinh thì không sợ vì anh càng mong Chiêu Hoa có thể quay lại gặp mình.

Đặt Chiêu Hoa ngồi trên đùi mình, hai tay của cô đan vào cổ anh, dựa đầu vào lòng ngực anh.

" Nói ta nghe những chuyện nàng biết đi ".

" Chàng đi tìm tên đạo sĩ ở núi Ngự Lôi đi ".

" Núi Ngự Lôi?".

" Phải, hắn ta tinh thông pháp thuật, trừ yêu diệt ma, thiếp nghe bọn ma lâm nói như vậy ".

" Ma lâm là ai?".

" Vài con cô hồn trong rừng thôi, vì chúng chết ở đó chỉ có thể ở đó nên gọi là ma lâm ".
" Còn Hoa yêu cô ta ở đâu ".

" Gốc cây cổ thụ lớn mà chúng ta thường ngồi lúc nhỏ ".

" Vậy không phải là gần phủ của ta hay sao ".


" Đúng vậy đó ".

Nguyệt Sinh im lặng suy nghĩ, Chiêu Hoa cũng yên lặng tận hưởng hơi ấm từ cơ thể của Nguyệt Sinh.

Chợt Nguyệt Sinh hỏi một câu khiến cô đang nhắm mắt phải mở ra nhìn anh.

" Có cách nào cho nàng sống lại không? ".

" Chàng.....!thực sự muốn vậy sao ".

" Đương nhiên....!dù bằng cách nào...!dù là ta hy sinh bản thân mình cũng có thể ".

" Đồ ngốc ".

Chiêu Hoa cười hiền đè lên người Nguyệt Sinh làm anh ngã ra giường.

Nằm lên bên trên cơ thể Nguyệt Sinh áp tai lắng nghe tiếng nhịp tim đang đập.

" Có cách không? sao nàng im lặng?".

" Có cách ".

Nghe như bắt được vàng, Nguyệt Sinh nôn nóng nhìn Chiêu Hoa.

" Nhờ tên đạo sĩ đó giúp đi ".

Nói xong Chiêu Hoa thay đổi tư thế nằm, gối đầu lên cánh tay của Nguyệt Sinh, đưa tay nâng niu khuôn mặt của anh.

" Sao ngày đó không đợi ta về, sao lại làm vậy với chính mình ".

Chiêu Hoa dừng bàn tay đang vuốt v3 khuôn mặt anh, nhìn anh mắt có chút long lanh.

" Vì cơ thể đó bẩn rồi, không xứng với chàng ".

" Tại sao lại không, cho dù có ra sao đi nữa ta vẫn sẽ yêu nàng ".

" Nếu thiếp cứ sống như vậy, cha mẹ sẽ không còn mặt mũi nào nhìn đời ".

" Nhưng nàng chết như vậy, họ mới là người thực sự đau lòng ".

Chiêu Hoa xoay lưng lại với anh, đau lòng mà khóc.

Nguyệt Sinh biết mình đã nói chạm đến nổi đau của nàng, liền đưa tay ôm nàng vào lòng.


Nguyệt Sinh hiểu Chiêu Hoa rất có hiếu cô không muốn cha mẹ cô bị người ngoài dị nghị.

Có lẽ cô nghĩ chỉ cần cô chết rồi, họ sẽ liền quên câu chuyện đó, còn một phần nể tình cô đã chết mà thôi nói về chuyện đó.

Chiêu Hoa không suy nghĩ xa được, hơn nữa lúc đó tinh thần và cơ thể của cô ấy đang chịu đả kích rất lớn.
Cô ấy nói cơ thể mình bẩn, nghe thôi mà đã thấy đau lòng rồi.
Nguyệt Sinh ôm Chiêu Hoa ngủ một đêm, đến khi mở mắt ra cô gái bên cạnh đã biến mất.

Anh bắt đầu đi tìm hiểu về núi Ngự Lôi, nghe mọi người nói trên núi Ngự Lôi thực sự có một vị đạo sĩ đang tu đạo ở đó.

Nhưng người này tính tình kì quái, lại có chút hơi ương bướng, nếu như không phải là người có duyên với hắn thì sẽ liền không giúp người ta
Thậm chí đến cả mặt cũng không thèm gặp.
Đường lên núi cũng vô cùng khó khăn, đi đường từ đây đến chân núi đã mất nữa ngày đi xe ngựa, lại còn phải leo l3n đỉnh núi cao có lẻ phải mất đến tận hai ngày.

Vừa tìm được thông tin Nguyệt Sinh liền tức tốc chuẩn bị lên đường, đi theo anh có thêm 3 vị trong đó hai vị là thủ vệ của quan phủ còn một người là pháp y.

Đường đi khó khăn gian khổ, lại còn ở lại trong rừng một đêm, có người biết y thuật cũng tốt, lại càng cần người có võ công phòng khi trong rừng có thú dữ.

Mẫu thân của Nguyệt Sinh nghe tin con trai mình sẽ đến núi Ngự Lôi liền lo lắng ngăn cản.

" Con không đi không được sao? chuyện này cho người bên dưới làm được rồi sao phải tự mình làm?".

" Mẫu thân, lần này con đi cả chuyện công và chuyện tư, nếu để người khác làm e rằng không tiện, với lại vị cao nhân này rất khó mời, vụ án lần này thực sự cần ông ta giúp đỡ ".

Nghe Nguyệt Sinh nói vậy, phu nhân cũng không thể cản, lo lắng dặn anh chú ý cẩn thận trên đường đi, nếu có chuyện gì vẫn là tính mạng quan trọng.

Nguyệt Sinh cũng hứa với mẫu thân để người yên tâm.
Lần này anh đi là tìm vị đạo sĩ đó thức nhất là để bắt được bọn yêu quái ở trong rừng đó đặc biệt là Hoa yêu.
Quan trọng hơn nữa chính là câu nói của Chiêu Hoa, cô ấy nói vị đạo sĩ đó có cách cho cô ấy sống lai.

Lần này đi dù khó khăn đến mấy anh cũng phải mời cho bằng được vị đạo sĩ đó trở về.


Bốn người họ bắt đầu xuất phát ra khỏi thành từ lúc trời tờ mờ sáng, Họ phi ngựa đi nhanh về núi Ngự Lôi.

Bởi vì tốc độ di chuyển của tuấn mã rất nhanh và còn liên tục mà không nghĩ ngơi nên chưa đến buổi trưa họ đã có mặt ở đó.

Dừng chân vào một quán ăn nhỏ tạm nghỉ chân ăn uống và cho ngựa uống nước.

Nguyệt Sinh liền hỏi đường và ít thông tin từ tên tiểu nhị.

" Cho ta hỏi có phải trên núi Ngự Lôi có một vị cao nhân đúng không?".

" Đúng đúng, cứ cách nữa tháng ông ta lại xuống đây một lần để mua lương thực ".

" Vậy sao, vậy tính tình ông ta thế nào có thể nói ta nghe được không?".
" Ông ta sao, tính tình kì quái, mỗi lần ra ngoài đều mang mạng che mặt đen thui một thân người chẳng thấy được gì cả ".

" Vậy sao, lại có người kì quái đến vậy sao ".

" Còn phải nói, ông ta nhận hai đồ đệ nhưng đều là nữ nhân, Nghe nói đã trở thành tiểu thiếp của ông ta rồi ".

" Còn có chuyện này sao?".
" Phải, phải ".
Hỏi cả buổi cuối cùng chỉ moi được vài thông tin vớ vẩn, còn vấn đề chính quan trọng thì không có.

Bốn người bọn họ nhìn ngọn núi phía trước, bàn tính sơ qua kế hoạch rồi mới bắt đầu xuất phát..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


Hai vị thủ vệ một người là Lâm Minh một người là Lâm Chấn hai người họ là anh em ruột.
Lâm Chấn là anh trai, còn vị pháp y là Cổ Ngân.
Lâm Chấn sau một hồi quan sát, liền nói.
" nhìn độ cao này, có lẽ chúng ta hôm nay chỉ leo được một nữa, đêm nay phải nghỉ chân trong núi ".
Cố Ngân thêm vào.
" Tôi đã hỏi thăm người ở đây rồi, khu rừng này không có gì kì quái, nhưng thú dữ thì có đó ".
Lâm Minh cười nhạt.
" Ngươi sợ sao?".
Cố Ngân bị nói liền cười khinh bỉ.
" Sợ? đến xác chết ta còn không sợ? ngươi từng mổ xác chết chưa ".
Vừa nghe Cố Ngân nói thì hai anh em bọn họ đang uống nước liền bị sặc phun nước ra tung tóe ho đến đỏ hết cả mặt.
Nguyệt Sinh thấy bọn người này nói cười vui vẻ như vậy cũng có chút thích thú trong lòng.
Bốn người bon họ bắt đầu lên đường leo núi, ngựa được gửi lại cho quán ăn.
Vì đường núi rất dốc nhiều sỏi đá, cây cối lại mọc lung tung không thể nào cưỡi ngựa được.
Đứng trước một cột đá to, dùng để đánh dấu địa điểm bên trên có ghi chữ núi Ngự Lôi.
Nguyệt Sinh bước vào trước tiên khi anh vừa dẫm chân qua khỏi lãnh thổ, đã chạm vào một kết giới mà chính anh cũng không nhìn thấy được.

Vị đạo sĩ ở trên núi nhìn thấy cái chuông linh liên reng lên liền phất tay tạo ra một vòng tròn hư ảnh trên không trung.


Hình ảnh trên vòng tròn hư ảnh đó là bọn người Nguyệt Sinh đang tiến vào núi.

Vị đồ đệ đứng bên cạnh có chút lo lắng hỏi.

" Sư phụ, có cần ngăn cản bọn họ lại không".
" Không cần đâu, người nên đến cũng đã đến rồi ".
" Là người đó sao?".
" Phải ".
Giữa vòng tròn hư ảnh đó có bốn người nam nhân đang di chuyển bỗng mờ ẩn sau lưng một người có thêm một thân ảnh màu đỏ mờ nhạt.

Chỉ có vị đạo sĩ nhìn thấy, miệng nỡ một nụ cười.

Bọn họ dốc sức tập trung leo núi, không ai nói với ai câu nào Lâm minh đi trước để dò đường những người còn lại cũng theo sát phía sau tránh để bị lạc.
Tên ngốc Cổ Ngân có mỗi túi bánh dùng làm lương thực để ăn trong lúc leo núi cũng để quên ở trên lưng ngựa.

Leo mệt mỏi đến khi trời sập tối rồi, ai nấy đều đói bụng.
Nghĩ chân một tí, hai thủ vệ vì cơ thể to lớn nên sức ăn cũng khoẻ vô cùng vui vẻ ngồi chờ đồ ăn.

Vậy mà Cổ Ngân lại đứng gãi đầu cười ngờ ngệch.

" Hihi, ta....ta để quên thức ăn rồi ".

Câu nói này vừa nói ra đã làm cho Lâm Minh muốn nhào vào khô máu với hắn may mắn là có Nguyệt Sinh cản lại.

" Thức ăn cũng để quên rồi, vậy chúng ta chia nhau ra, ta và Lâm Chấn tìm thức ăn, Lâm minh và Cổ Ngân hai ngươi tìm củi và tìm xem có nơi nào để trú qua đêm không ".

Ai náy cũng gật đầu, Hai tên như chó với mèo lại được phân công đi cùng nhau.
Vừa đứng dậy Lâm Minh đã đẩy Cố Ngân một cái ngã lăn quay.

Hắn vừa đứng dạy vừa chạy theo Lâm Minh miệng chửi rủa.


Nguyệt Sinh và Lâm Chấn thấy hai tên đó cứ như trẻ con liền nhìn nhau cười cười.

Nguyệt Sinh quan sát quanh đây rồi, khu rừng này thuộc dạng to lớn vậy mà đi đến nữa giờ vẫn không thấy nổi một con gì để bắt.

Lâm Chấn thì không nản vẫn nổ lực tìm kiếm, họ phát hiện một con suối, thấy không có con động vật nào nên họ định chuyển qua ăn cá vậy.

Để hết đồ trên bờ chỉ mặc mỗi cái quần, Lâm Chấn và Nguyệt Sinh bơi lội dùng kiếm để bắt cá.

Nhưng cả hai đều không có kinh nghiệm,hì hục mãi trời cũng tối đen rồi đến đường còn không nhìn thấy đừng nói là cá.

Chán nản mặc lại quần áo đi về vừa ướt vừa lạnh nghỉ bụng chắc đêm nay nhịn đói thì đột nhiên thấy hai con gà bị mắc kẹt trong bụi cây.

Hai người họ nhìn nhau mắt sáng rỡ nhanh tay túm lấy thức ăn trước mắt, không cần phải nhịn đói nữa rồi.

Lâm Minh và Cổ Ngân hì hục tìm củi, hai tên này nạnh nhau, tên này lượm được 3 cây thì tên kia ráng tìm cho được 4 cây.

Đến khi đã mệt quay lại nhìn củi chất đầy đủ để đốt đến 3 ngày.

Lâm Minh tìm thấy được một hang động gần con suối, hang động này không sâu, hắn và Cổ Ngân vào kiểm tra rồi.

Ngoài mấy bộ xương động vật ra thì không còn gì nữa cả, xem ra ở đây vẫn an toàn hơn là ngồi giữa rừng.


Lâm Minh dời củi vào hang còn Cổ Ngân đi tìm hai người còn lại.

Đến khi gặp được Nguyệt Sinh và Lâm Chấn, hắn có chút hết hồn.
Hai người này cũng giỏi thật lại bắt được hai con gà to như vậy.

Chỉ có Lâm Chấn và Nguyệt Sinh nhìn nhau cười cười, hai người bọn họ thực sự là ăn hên tưởng đâu tối nay phải nhịn đói rồi.

Họ đâu biết rằng hai con gà đó là có người chuẩn bị cho họ, thú ở trong khu rừng này đều là được huấn luyện và nuôi nhốt.

Bọn thú dữ thì đều bị đánh đuổi đi, nên bọn họ tìm mãi không được con thú hoang nào.

Bốn người bọn họ ngồi quay quần bên đống lửa.

Thời tiết trong núi rất âm u, đêm xuống lại lạnh vô cùng.

Nhờ Lâm Minh và Cổ Ngân mà họ có được rất nhiều củi đốt một đống rất lớn, ấm vô cùng.
Hai con gà được làm sạch rồi để một bên của đống lửa để nướng chứ lửa quá lớn để bên trong thì thành gà bóng đêm mất..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


Hai anh em nhà này ăn thực sự rất khoẻ mỗi người nữa con gà vẫn chưa thấy no, nhìn sang con gà mà Nguyệt Sinh với Cổ Ngân đang chia nhau.

Thấy vậy hai người kia phải chia cho hai tên đang nhìn thèm thuồng thêm một ít thức ăn.

Ăn uống no say rồi mỗi người một góc chia nhau ra mà canh gác để người còn lại có thể ngủ lấy sức.
Nguyệt Sinh trực ca đầu, anh ngồi nhìn đống lửa mặt hướng ra cửa động.

Ba người kia thực sự rất mệt rồi, nằm một chút mà ai nấy cũng đã thở đều chìm vào giấc ngủ hết rồi.
Anh ngồi đưa tay vào đống lửa hơ hơ cho ấm.
Khu rừng im lặng đến kì lạ lâu lâu lại có tiếng côn trùng kêu.
Côn trùng, đúng vậy, Nguyệt Sinh thắc mắc, rừng rậm cây cối um tùm như vậy, lại còn gần suối vậy mà không có một con muỗi nào.

Có phải là lạ lắm không chứ, nhưng mà thôi kệ đi không có cũng tốt mắc công lại hao máu mà khó ngủ.

Bọn họ cứ đổi ca trực luân phiên như vậy mỗi người trực máy giờ cho đến khi bên ngoài sáng hẳn.

Bốn tên trẻ con này kéo nhau ra suối lột đồ rồi nhảy ầm xuống tắm.
Bọn họ tắm tiên, vui vẻ đùa giỡn cười nói ai nấy đều rất vui vẻ.

Chỉ có ba người ở trên núi kia nhìn xuống lại không khỏi giật mình không dám xem tiếp, sao có thể thô bỉ như vậy được chứ.
Sau khi tắm vui vẻ thoải mái rồi bọn họ chỉnh lại y phục rồi tiếp tục lên đường.

Bọn họ tập trung leo đế có thể đến nơi trước khi trời tối.

Đến Xế chiều khi mặt trời còn nằm ở hướng 3 giờ thì họ đã đến nơi.
Đứng trước một căn nhà to lớn, bọn họ nhìn nhau không khỏi hoang mang.

Trên núi cao như vậy bọn họ là nam nhân khoẻ mạnh còn leo đến cực khổ tận hai ngày.

Vậy mà ở đây lại xây một căn nhà khang trang như vậy, chủ của nơi này thực sự không tầm thường.

Nguyệt Sinh gõ cửa, gõ đến lần thứ ba bên trong mới có tiếng động.

Một tiểu cô nương tầm khoảng 12-13 tuổi đi ra mở cửa, mặt mang khăn che, dáng người thướt tha nhưng lại có chút nhanh nhẹn, chắc chắn là người có luyện võ.

" Các vị tìm ai?".

" Chúng tôi nghe danh vị đạo sĩ trên núi Ngự Lôi này, đến đây mong ông ấy giúp đỡ, mong cô nương đây cho tôi được gặp mặt ông ấy ".

Liên Hoa nhìn nhìn bốn người này với ánh mắt thăm dò không mấy thiện cảm lắm.

Đúng rồi sao mà thiện cảm cho được sáng nay bọn họ còn tắm tiên dưới suối Hoa của cô cơ mà.

Con suối đó chảy từ trên núi xuống, bọn họ thường lấy nước pha trà, nấu ăn, tắm rửa.

Chỗ mà bọn họ tắm là lưng chừng suối nhưng con suối đó chảy xuống dưới núi lại có người dân dùng.

Nên Liên Hoa thấy bọn họ rất khó chịu và chán ghét.

" Mời vào ".

Nói xong cô quay người đi thẳng vào trong mặc kệ cho bốn người kia còn đang khó hiểu.


Sao cô nương này lại nhìn bọn họ có vẻ khó chịu vậy.

( phải tui thì tui còn đánh thêm cho chứ khó chịu).

Cô ấy đi thẳng vào đại sảnh, nơi có một cô nương ngồi ghế trên cao ở giữa sảnh và một người nữa đứng bên cạnh.
Trong sảnh được trang trí khá đẹp mắt, sang trọng, tất cả đều là gỗ quý có thể thấy mọi thứ ở nơi này đều rất đắt tiền.
Đến cả ấm trà và ly trà ở đây bên trên đều được điêu khắc tỉ mỉ vô cùng.

Bốn người bọn họ đi vào bên trong lại thấy nơi này toàn là các Tiểu cô nương người đứng ở kia chắc tầm tuổi Nguyệt Sinh.

Còn người đang ngồi chắc chắn có chức vị lớn ở đây, hẳn là chủ nhà tuổi tác chắc đã gần ba mươi.

Nhưng da vẻ trắng trẻo, dáng người thọn gọn, khuôn mặt thì không thể thấy vì mấy vị cô nương này đều mang khăn che mặt.

Chỉ thấy ánh mắt có vẻ rất dịu dàng nhưng lại có sự từng trãi.

Bốn người họ cung kính hành lễ sau đó Nguyệt Sinh mới lên tiếng.

" Ta tên Nguyệt Sinh không biết cao danh quý quý tánh là gì để tiện sưng hô".

Người ngồi ở giữa nhẹ nhàng bưng chén trà ngửi mùi hương hảo hạng từ chén trà thoảng bay ra, sau đó vén khăn nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi lại ngồi lại ngay ngắn, nhưng vẫn không trả lời câu hỏi của Nguyệt Sinh.

Thấy có chút e ngại anh nhìn sang người đứng bên cạnh, cô ấy mới từ từ nói.


" Sư phụ của ta là Ngân Bích là chủ của nơi này, người mà các ngươi muốn tìm cao danh là gì?".

" Ta...ta".

Nguyệt Sinh thực sự không biết tên của người đó, vẫn đang ấp úng không biết nói thế nào thì người ngồi ở đó đã lên tiếng.

" Ngươi muốn nhờ giúp đỡ chuyện gì?".

" Không dấu gì, ta là quan Tri huyện mới nhận chức ở Thành Phong Nam, nay trong thành xảy ra nhiều chuyện kì quái không thể lý giải, có nghi ngờ là do yêu quái lộng hành, nay đến đây xin cao nhân giúp đỡ ".

" Chỉ vậy thôi sao?".

Một câu hỏi của người đó đã khiến Nguyệt Sinh có chút bất ngờ và khó hiểu.

Sao người này có thể đoán được lần này anh đến không chỉ là nhờ chuyện đó, nhưng hiện nay ở đây quá nhiều người không tiện nói.

Vẫn chưa có ai biết được việc Chiêu Hoa vẫn còn đang ở xung quanh anh..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24


Vẫn đang còn suy nghĩ, người đó lại lên tiếng.
" Được rồi, mau mời khách ngồi đi cũng không thể đứng mà nói chuyện mãi ".
Nói xong hai vị cô nương liền tiến tời hành lễ mời ngồi, sau đó rót trà cho bốn người bọn họ.
khi bọn họ đã yên vị, Nguyệt Sinh đã nôn nóng hỏi.
" không biết ta có thể gặp vị đạo sĩ đó hay không?".
" Người các ngươi đang tìm là ta ".
" Là cô?".

Nguyệt Sinh bất ngờ trước câu nói, sau đó lại cảm thấy bản thân có chút thất lễ rồi, liền xin lỗi.
" Thật ngại quá, thứ lỗi ta có chút hơi bất ngờ, ta cứ nghĩ vị đạo sĩ đó phải là nam nhân, vậy trên núi này vẫn còn người nữa sao?".

" Không còn ai cả, chỉ có ba chúng ta, nam nhân mà ngươi nói chính là thuật dịch dung do ta biến thành ".
" Tại sao phải làm vậy? ".
" Không thể để mọi người đều biết trên núi này chỉ có 3 nữ nhân sống nếu không bọn người không biết vị trí của mình hoặc có ý đồ bất chính lại tìm đến gây sự ".

" Thì ra là vậy ".


Ngẫm nghỉ thì lời nói đó cũng có phần đúng, một ngọn núi to lớn như vậy chỉ có ba người phụ nữ ở.

Không tránh khỏi nếu đồn ra ngoài sẽ có kẻ dòm ngó, không chừng lại còn nảy lên ý nghĩ xấu xa xảy ra chuyện như Chiêu Hoa.

Thế giới này quả thực là không máy tốt đẹp, vẫn đề phòng vẫn hơn.

Đang im lặng thì vị nữ đạo sĩ lên tiếng.
" Nói việc chính đi ".

" À, lần này chúng tôi đến đây là muốn mời người xuống núi, giúp bình ổn chuyện trong thành, hiện tại đang bị yêu quái quấy phá làm hại dân lành ".

" Tại sao ta phải giúp ngươi ".
" Tại hạ mạo muội, được biết người học đạo gánh trên vai trọng trách bảo vệ thái bình cho thiên hạ, người có đạo càng cao thì trọng trách càng nặng, chuyện này.....!vẫn mong người ra tay giúp đỡ ".

" Hay lắm, nhưng ta cũng có yêu cầu muốn ngươi giúp ".

" Bất cứ chuyện gì nằm trong khả năng của Tri huyện ta đều có thể đáp ứng cho người ".

" Ta có chuyện cần nói riêng với ngươi ".
Nói xong hai vị cô nương đã mời ba người kia ra ngoài để Nguyệt Sinh ở lại bên trong đó cùng bà ấy.

" Không biết người có gì muốn bàn bạc".
Nguyệt Sinh không khỏi tò mò mà hỏi trước.

" Đi theo ta ".

.

Đam Mỹ H Văn
Bà ấy đứng dạy đi vòng ra lối đi phía sau sảnh chính, dẫn đến một hoa viên, họ đi ngang qua hoa viên rồi ngang qua một hồ sen, đứng trước một ngôi nhà tách biệt với ngôi nhà lúc nãy họ ở.

Vị đạo sĩ mở cửa bước vào, Nguyệt Sinh từ nãy đến giờ vẫn đi theo sau nhưng luôn giữ lễ, đứng cách bà ấy một khoảng.

Vào bên trong nơi này nhìn giống như....!Từ Đường.

Có rất nhiều bài vị được đặt trên bàn, hoa quả, bánh, nhang đèn mọi thứ đều chắc chắn đây là từ đường.
Nơi này nằm tách biệt, nhưng có vẻ thường xuyên được lau dọn, sạch sẽ không có một chút bụi bẩn nào.
Nhìn bên ngoài đây chỉ là một từ đường bình thường nhưng vị đạo sỉ đó lại đi đến bức tranh phật quan âm, chạm nhẹ lên bình cam lộ mà quan âm cầm.

Bức tường sau lưng rung rung rồi chuyển động lùi ra phía sau tạo nên một đường hầm mật đạo.
Vị đạo sĩ bước vào bên trong phất tay một cái, nến trong mật đạo được thắp lên sáng trưng cả căn hầm.

Bên trong chứa đầy những rương được đậy kín nắp, nhưng Nguyệt Sinh có thể chắc chắn những rương này là đựng kho báu, vòng vàng trang sức quý hiếm.

Bởi vì anh quan sát được có một ít vòng ngọc trai bị kẹt trên miệng cái rương chưa đóng lại được làm lộ ra bên ngoài một ánh sáng lấp lánh của các đồ trang sức quý.
Ở giữa hầm lại là một cổ quan tài màu sắc chất liệu có thể thấy được làm bằng loại gỗ rất quý.

Quái lạ là giữa một căn phòng kho báu lại có một cỗ quan tài.

Vị đạo sĩ đó đứng bên cạnh cổ quan tài, đưa tay chạm nhẹ lên lớp gỗ, nhắm mắt đứng đó.

Vì đứng xoay lưng với Nguyệt Sinh nên anh không thể thấy được rằng người trước mặt mình đang khóc.

Đến khi lấy lại bình tĩnh bà mới từ từ xoay đầu lại nói với anh.
" Giúp ta hồi sinh con bé, ta sẽ giúp ngươi mọi thứ ngươi cần ".
" Hồi sinh? ta....ta làm gì biết cách hồi sinh người đã chết".
Nguyệt Sinh hoang mang không hiểu bà ấy đang nói gì vậy, một đạo sĩ như bà còn không làm được mà lại đi nhờ anh giúp.

Anh có thể nói là biết võ công nhưng chỉ đủ bảo vệ mình và người xung quanh chứ làm gì biết cái gì mà hồi sinh.
" Ta biết ngươi không thể, nhưng cô ấy thì có thể ".

Vừa nói vị đạo sĩ vừa chỉ tay ra sau lưng Nguyệt Sinh, anh cũng tò mò nhìn theo, lúc này sau lưng anh lại xuất hiện một thân ảnh màu đỏ.

Chiêu Hoa sao cô ấy lại ở đây, vừa nhận ra thân ảnh đó anh đã nghĩ trong đầu.
" Bà nhìn thấy tôi ".
Chiêu Hoa nghiêng đầu đứng sau lưng Nguyệt Sinh nghi vấn hỏi bà ấy.
" Đương nhiên là thấy, ta còn biết tại sao cô chết ".

Bà ấy ngữa đầu ra sau để ngăn bản thân không rơi nước mắt, tay từ nãy giờ vẫn chạm lên quan tài..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25


" Bà nói ta có thể giúp cô ấy hồi sinh, giúp thế nào?".
Chiêu Hoa nôn nóng, Nguyệt Sinh nắm lấy cánh tay cô nhắc không được vô lễ.
" Cô và con bé chết nguyên nhân giống nhau, chỉ là thần hồn của con bé chối bỏ thân xác của chính mình giống như cô, nó thà vất vưởng khắp nơi cũng không muốn trở lại đây ".
" Chết giống tôi? treo cổ sao? ".
" Không, con bé bị......!sau đó cắt cổ tay ".
Chiêu Hoa nghe liền hiểu, bản thân bỗng có chút đau xót đồng cảm cho cô gái nằm bên trong quan tài đó.
" Tôi có thể làm gì để giúp cô ấy ".
" Nhập vào thân xác này, đi tìm thần hồn của con bé, Sau này nó và cô sẽ cùng chung thân xác, cùng nhau sống ".
Vừa nghe vậy Nguyệt Sinh liền quay sang nhìn Chiêu Hoa, cô ấy có thể có cơ hội sống lại, dù khó khăn cỡ nào anh cũng nhất định phải giúp cô.
Vị đạo sĩ phất tay, nắp quan tài bắt đầu từ từ chuyển động mở ra.
Nằm bên trong cổ quan tài là một cô nương cỡ tuổi Chiêu Hoa, khuôn mặt trắng bệt.

Mặc y phục màu trắng, có máy phần nhìn giống Chiêu Hoa, Cô nương ấy xinh đẹp, mái tóc đen xoã ra hai bên.
Nằm im lặng như đang ngủ, chỉ có phần khí sắc là không được trắng hồng thôi.
Chiêu Hoa đi tới nhìn vào bên trong quan tài, cô suy nghĩ một lát rồi mới nhìn vị đạo sĩ nói.
" Sao phải tôi mới giúp được cô ấy?".
" Vì cô và nó giống nhau, sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chết vì nguyên nhân giống nhau, đây gọi là song mệnh, là hai người nhưng có số mệnh như nhau, chỉ có cô mới giúp được nó, tôi đã đợi cô 3 năm rồi ".
Chiêu Hoa ngẫm nghĩ rồi mới bước vào bên trong quan tài, nằm vào vị trí của cô gái đó.
5p, 10p trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì, Nguyệt Sinh bắt đầu lo lắng nhìn sang vị đạo sĩ vẫn bình thản đứng đó quan sát.
Nguyệt Sinh lòng như lửa đốt lỡ may Chiêu Hoa có chuyện gì thì phải làm sao, lỡ may anh không gặp được cô nữa thì sao.
Nguyệt Sinh chịu không nổi, muốn mở lời để hỏi thì cô gái nằm bên trong quan tài mở mắt.
Làm Nguyệt Sinh có chút giật mình.
Cô gái bên trong quan tài đó ngồi bật dậy, leo ra khỏi quan tài rồi loạng choạng ngã ra đất.
Nguyệt Sinh vội vã chạy đến đỡ lấy, lo lắng hỏi.
" Chiêu Hoa....!Chiêu....Hoa ".

Chiêu Hoa ngồi xổm trên đất, đầu quay cuồng, từng mảng kí ức chạy xộc vào đầu cô.
Từng cảm giác, từng kí ức của thân xác này ùa vào tâm thức của cô, làm cô cảm thấy nghẹt thở khó khăn đau đớn.

Cô ôm lấy đầu lắc mạnh đầu muốn xoá bỏ những kí ức, cảm giác này.
Chiêu Hoa đau đớn ngồi dựa người vào quan tài mà khóc.
Cô nhìn thấy được mọi kí ức của cô gái đó, mọi chuyện xảy ra, đau đớn hơn cả cô lúc đó.
Cô ấy bị đến ba tên cặn bả làm nhục, chúng hành hạ tra tấn cô ấy đến nổi không còn một chút nhân tính nào cả.

Cô khóc đến đau thương, làm cho Nguyệt Sinh ngồi bên cạnh vô cùng lo lắng.
" Chiêu Hoa....!Chiêu Hoa....!em...!em đau ở đâu....!bà mau giúp cô ấy đi....!cô ấy đau".
Nguyệt Sinh lo lắng nhìn vị đạo sĩ cầu cứu.
Vị đạo sĩ đó nhàn nhạt, đứng nhắm mắt không muốn nhìn thấy.
" Cô ấy không đau, cô ấy chỉ là đồng cảm với kí ức của Ngân Linh ".
" Ngân Linh....là tên của cô gái này....!vậy....!vậy giờ tôi nên gọi cô ấy là gì?".
Nguyệt Sinh lo lắng nhìn Chiêu Hoa, anh không biết phải làm sao, làm gì để cô ấy ngừng khóc ngừng đau lòng.
Anh ôm lấy cô vào lòng, người anh quan tâm yêu thương lúc này là người bên trong thân xác này, không phải cái vỏ bên ngoài.
" Chiêu Hoa...!nàng đừng khóc....ta....ta đau lòng lắm ".
Câu nói của Nguyệt Sinh như thức tỉnh cô, đúng cô là Chiêu Hoa, không phải Ngân Linh, kí ức này không phải của cô là của Ngân Linh.
Chiêu Hoa bình tĩnh lại tinh thần, cô phải giúp cô ấy, cô ấy còn đáng thương hơn cả cô, phải nói là hơn cô gắp trăm lần.

" Làm sao tôi tìm được cô ấy ".

Chiêu Hoa hỏi Vị đạo sĩ, Thân xác của Ngân Linh nhưng giọng nói lại là của Chiêu Hoa.


Bà ấy từ từ bình thản trả lời.

" Cô đang ở trong thân xác của nó, tự khắc cô sẽ cảm nhận được nó ".
Vì đang ở trong thân xác của Ngân Linh nên cô có toàn bộ kí ức của cô ấy và cô cũng biết được rằng.

Vị đạo sĩ này chính là mẹ cô, bà ấy sinh cô ra sao đó bỏ cô đi, nhiều năm sau mới quay lại tìm rồi nhất quyết nhận cô làm đệ tử chứ không nói cho cô biết rằng bà là mẹ của cô.
Đến sau khi cô xảy ra chuyện thì bà ấy mới nói cho cô biết, năm đó cha cô phụ bạc bà mà đi theo người khác bà căm hận ông ấy vô cùng.
Nên khi sinh cô ra, nhìn thấy cô bà lại nhớ đến ông ấy, nên liền chán ghét cô mang cô đi cho người khác.
Nhiều năm như vậy trong lòng lúc nào cũng không yên, lo lắng cho đứa con gái mới tròn 1 tuổi đã bị mình đem cho người khác nên bà mới quay lại tìm cô..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26


Ngày cô xảy ra chuyện bà đau lòng vô cùng, rồi lỡ miệng thốt ra bí mật mà bà định chôn dấu cả cuộc đời này.
Tim cô đau thắt vì đến cả người sinh ra mình còn vứt bỏ mình, bây giờ cơ thể này lại bị người ta làm vấy bẩn.
Cô chán ghét cuộc đời mình, hận người sinh ra mình.
Nên cô chọn cách cắt cổ tay để tự tử, bây giờ trên cổ tay vẫn còn một vết sẹo khá to.
Chiêu Hoa sờ tay lên vết sẹo, cô hiểu sao ngày đó Ngân Linh lại có quyết định dại dột như vậy.
Cuộc đời cô ấy lúc đó thực sự hoàn toàn bế tắc không có thứ gì tốt đẹp níu giữ cô ấy lại trên cuộc đời này.
Như cô thì còn có tình yêu dành cho Nguyệt Sinh còn Ngân Linh cô ấy bị chính mẹ ruột chối bỏ, bị người khác hãm hại, đến khi bản thân không còn muốn sống mới biết người mà mình coi là sư phụ lại là mẹ ruột thì còn gì đau lòng hơn nữa chứ.

Chợt cô cảm thấy lạnh, rất lạnh, cảm giác này lạnh từ bên trong lạnh ra, lạnh lẽo vô cùng.
Cô ngồi thụp xuống, tay với lấy không trung tìm cánh tay của Nguyệt Sinh.
" Nguyệt...Sinh....thiếp....lạnh....lạnh quá ".
Nguyệt Sinh thấy Chiêu Hoa như vậy lo lắng ôm lấy cô, muốn truyền hơi ấm cho cô.


Hai người ngồi như vậy cả 10p thì cô mới cảm thấy bình thường trở lại, cô hỏi vị đạo sĩ.
" Sao tôi lại như vậy?, rõ ràng đang bình thường sao tôi lại thấy lạnh?".
" Đó không phải là cô, là con bé, Ngân Linh đang cảm thấy lạnh, cô phải nhớ bây giờ cô với con bé có liên kết, cô ở trong thân xác của nó, thần hồn nó cảm thấy gì nhìn thấy gì cô đều có thể biết, chỉ là bây giờ chưa đủ mạnh thôi ".
Chiêu Hoa như hiểu được, sau đó Nguyệt Sinh lại hỏi.
" Vậy bây giờ chúng ta cần làm gì ".
" Xuống núi, giải quyết chuyện trong thành, việc tìm Ngân Linh không nóng vội được đã ba năm rồi con bé sớm đã từ chối liên kết với thân xác này rồi ".

" Được vậy chúng ta mau lên đường đi ".

"Không vội, trời sắp tối rồi không còn kịp lên đường"
Lúc này Nguyệt Sinh mới để ý nhìn ra bên ngoài, thực sự trời đã đổi sắc rồi, chắc chỉ còn nữa giờ nữa sẽ tối hẳn không thể xuống núi được.

Sau đó bọn họ cùng nhau trở về Sảnh chính.

Ba người đi theo Nguyệt Sinh trở vào, thấy trong sảnh lúc này lại có thêm một cô nương đứng cạnh Nguyệt Sinh lại có vẻ hai người họ có gì đó liền khó hiểu.

Hai đệ tử của Đạo sĩ thấy Ngân Linh liền mừng rỡ vui vẻ ra mặt.

" Sư phụ, thành công rồi sao ".
" Chỉ mới bắt đầu thôi, còn khó khăn phía sau ".
" Dạ, chúc mừng người ".
Ba nam nhân đứng ngây ra đó không hiểu mấy người này đang nói chuyện gì vậy, cái gì thành công, chúc mừng cái gì vậy.
Lại còn sao Nguyệt Sinh cứ đứng cạnh vị cô nương đó, không phải là phải lòng người ta rồi chứ, Nương tử mất chưa được 3 năm mà.


Thấy bọn người kia cứ nhìn mình với khuôn mặt khó hiểu, Nguyệt Sinh cũng có chút chột dạ, liền đi về phía ghế ngồi xuống.
Chiêu Hoa thấy anh đi cũng liền đi theo ngồi ghế bên cạnh làm cho ba người kia càng thêm chắc chắn.
Quan Tri huyện của họ vậy mà tìm được ý chung nhân sớm vậy chứ.
Sau bữa ăn tối, bọn họ trở về phòng dành cho khách, đợi đến khi ba tên kia tắt đèn yên giấc Nguyệt Sinh mới rón rén đi ra ngoài.
Hẹn Chiêu Hoa ở cái hoa viên lúc sáng đi ngang, tiến lại gần anh thấy bóng dáng Chiêu Hoa đứng đó đợi mình, nhưng khi cô quay mặt lại thì lại là Ngân Linh cô nương.
Làm cho anh có chút không quen, ngại ngùng đứng nhìn hồi lâu không biết nên nói cái gì.
" Chàng sao vậy, sao cứ nhìn mà im lặng ".
" Nàng....!nàng đang trong thân thể người khác....ta...ta có chút không quen mắt ".
" Chàng không thích cô ấy sao....!cô ấy xinh đẹp mà ".
" Không thích....!ta chỉ thích Chiêu Hoa...!nàng là xinh đẹp nhất không ai có thể so sánh với nàng ".
Chiêu Hoa cười dịu dàng, xoay người một cái lại biến ra dáng vẻ của cô.

Nguyệt Sinh thấy vậy còn tưởng mình nhớ cô nên nhìn lầm, đưa tay dụi dụi lên mắt, nhìn lại một lần nữa.
Thấy biểu hiện của Nguyệt Sinh như vậy, cô vô cùng hài lòng vui vẻ chọc ghẹo.
" Sao vậy, đến nương tử của mình còn nhận không ra ".

" Nàng...!sao nàng biến thành như vậy được hay vậy? ".
" Ngân Linh là đồ đệ của Đạo sĩ pháp lực cao thông như vậy,đương nhiên cô ấy cũng học được không ít, thiếp ở trong thân xác này cũng biết được mọi thứ mà cô ấy từng học, À còn bí mật này thiếp kể chàng nghe....!mấy vị đồ đệ của đạo sĩ vẫn chưa biết đâu ".
" Chuyện gì vậy? ".
" Ngân Linh cô ấy thật ra là con của Đạo sĩ đó, máy đồ đệ đều nghĩ vì cô ấy là đệ tử có thiên phú nhất nên sư phụ dốc tâm cứu sống cô ấy nhưng thực ra cô ấy và bà ấy là mẫu tử đó ".
" Cái gì? thật như có chuyện như vậy sao? ".
" Phải đó, thiếp còn bất ngờ, không ngờ bà ấy nhẫn tâm bỏ rơi con ruột của mình như vậy, nên cô ấy mới chán ghét thân thể này ".
" đúng thật là tội nghiệp quá rồi ".
" Phải đó, nên thiếp nhất định phải giúp cô ấy ".
" Tất nhiên là giúp, cô ấy giúp Chiêu Hoa sống được, chúng ta phải báo đáp cô ấy ".
Hai người trò chuyện vui vẻ, ngồi ngắm trăng cùng nhau như lúc trước.
Trăng ở trên núi thực sự rất to và đẹp, đẹp hơn nhiều so với ngắm ở bờ suối.
Nói đến tận khuya mới chịu chia tay nhau về phòng nghĩ ngơi mai bọn họ còn phải xuống núi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27


Sáng sớm ra, Nguyệt Sinh còn đang ngủ thì bên ngoài đã nghe tiếng ồn ào làm anh thức giấc.
Mở cửa đi ra ngoài thì thấy ba người kia đang khiêng vác cái gì đó rất nặng.
" Ba người làm gì vậy?".
" Mấy vị cô nương nhờ chúng tôi khiêng giúp nước với củi, nói là sư phụ sẽ xuống núi một thời gian rất dài,thời gian tới trên núi sẽ rất nhiều việc để làm nên chúng tôi giúp ".
Bọn họ người thì chẻ củi, người thì xách nước, người thì vác gạo.
Nguyệt Sinh thấy vậy cũng muốn giúp vừa bê bao gạo lên đã nghe tiếng Chiêu Hoa gọi.
" Nguyệt Sinh à, mau vào đây đi ".
Nghe nương tử gọi anh liền bỏ lại anh em chí cốt mà không quan tâm, chạy u vào phòng với Chiêu Hoa.
Thấy Nguyệt Sinh có sắc quên bạn, có mỹ nữ liền quên đồng đội,ba tên đó đều dừng tay nhìn theo Nguyệt Sinh như muốn lao vào đấm nhau.
Chiêu Hoa ngồi trong phòng tay chống cằm suy nghĩ gì đó, thấy Nguyệt Sinh vào cô liền kéo anh ngồi xuống bàn.
Nguyệt Sinh không hiểu chuyện gì nhưng vẫn cứ nghe lời Chiêu Hoa làm theo lời cô nói.
" Nguyệt Sinh, chàng vẽ cho ta đi ".
" Vẽ sao? Vẽ cái gì?".
" Đêm qua thiếp nằm mơ, thấy Ngân Linh cô ấy đứng ở một nơi rất lạ không nhớ rõ được, chàng mau vẽ đi ".

" Được, được ".
Nguyệt Sinh bày giấy, mực ra bàn sau đó tập trung nghe Chiêu Hoa diễn tả.
" Phía bên phải, có một cái cây.....!rất to...!nhưng nó khô rồi, không còn chiếc lá nào cả...!trước mặt....!trước mặt là một hồ nước....!rất sâu và đen....Trên vai....!trên vai cô ấy còn có một con chim....!Nhưng mà ta quên mất nhìn nó như thế nào rồi ".
Chiêu Hoa nhắm mắt tưởng tượng lại cho Nguyệt Sinh vẽ đến lúc không còn nhớ được gì cô yểu xìu thả vai xuống có vẻ chán nản.
Nguyệt Sinh vẽ xong liền đưa cô xem.
" Như này sao?".
" đúng, đúng chàng vẽ đẹp thật ".
" Con chim mà nàng nói? có gì lạ không?".
" Lạ sao? không nhớ nữa, mới đến đó thì đã giật mình dậy rồi, không còn nhớ nữa ".
" Không sao đâu từ từ rồi tìm tiếp, biết được nhiêu đây là tốt rồi ".
Hai người còn đang trò chuyện thì đồ đệ của Đạo sĩ đã gọi vào.
" Ngân Linh sư tỷ, sư phụ tìm tỷ ".
" Được, ta đến ngay ".
Nói rồi Chiêu Hoa quay sang thơm lên má Nguyệt Sinh một cái mới chịu chạy ra ngoài.
Nguyệt Sinh mới đầu còn hơi ngay người vì hành động đó của Chiêu Hoa nhưng sau đó lại vui vẻ cười, trong lòng có một cảm giác hạnh phúc khó tả.
Nguyệt Sinh cất bức vẽ mà mình vừa vẽ vào hành lý để mang theo cả nó xuống núi.
Chiêu Hoa đi vào phòng, thấy Đạo sĩ đang đứng.
" Bà tìm tôi sao ".
" Không gọi ta là mẫu thân sao? ".
" Tôi cảm thấy Ngân Linh không muốn gọi bà như vậy, nếu gọi như vậy nhỡ đâu cô ấy không muốn quay lại thân xác này thì sao ".
" Vậy cũng được, cứ gọi gì tùy thích đi ".
" Bà tìm tôi có chuyện gì không ".

" Đây đều là y phục của con bé, Đều là những bộ nó rất thích ".
Trên bàn bày biện rất nhiều trang sức, y phục tất cả đều màu trắng, Chiêu Hoa luôn thích màu đỏ nhìn y phục trắng tinh như vậy có chút nhàm chán.
" Cô ấy luôn thích mang y phục đơn giản như vậy sao ".
" Đúng vậy con bé rất thích màu trắng ".

Hai người thu dọn y phục xong ra Đại sảnh chờ bọn người Nguyệt Sinh.
Đến khi bọn họ thu dọn hành lý xong ra đến nơi thì mới bắt đầu lên đường.
Bốn người nam nhân đứng trước con đường xuống núi thì bị kêu lại.
" Đi theo ta, không phải đi đường đó ".
Vị đạo sĩ dắt theo Chiêu Hoa trong thân xác của Ngân Linh đi về cánh cổng gỗ nằm bên hông của lớn, bước qua cánh cửa gỗ là cái tường đá, bên trên khắc rất nhiều kí hiệu kì lạ đọc không hiểu được, chỉ có Đạo sĩ và Chiêu Hoa là hiểu.
Bốn người nam nhân nhìn nhau không hiểu là hai người kia đang làm cái gì vậy.
Vị đạo sĩ đứng trước bức tường đá đó, lẩm nhẩm đọc cái gì đó sau đó bức tường đó liền phát sáng.
Ở giữa bức tường có một vòng tròn xuất hiện, bên kia vòng tròn chính là cột đá to có chữ núi Ngự Lôi mà lúc đầu bọn họ đi lên đã nhìn thấy.
Bốn người bọn họ kinh ngạc đến tột độ, bọn họ phải leo cực khổ 2 ngày trời vậy mà giờ đi xuống chỉ cần đọc câu thần chú gì đó rồi bước qua là được.
Huhu đúng là hiếp người quá đáng mà, tại sao lúc đầu không cho bọn họ lên luôn cho rồi đi, lại bắt họ leo bộ rồi giờ nhảy một cái là xuống núi liền vậy.
Hai người nữ nhân bước vào trước bốn người nam nhân mới từ từ đi theo, bước một cái đã xuống dưới chân núi đứng ngay hồn đá to.
Bốn người họ nhìn nhau, lòng thầm đau khổ.
Chỉ có Chiêu Hoa hiểu được sao mặt mày bọn họ lại nhìn khó coi như vậy cô có chút buồn cười bụm miệng quay sang chỗ khác cười thầm.
Bọn họ đi về quán ăn lúc đầu họ gửi ngựa để lấy ngựa mà về.
Vì lúc đầu đi chỉ có bốn người nên bây giờ chỉ có bốn con ngựa mà lại đến sáu người.
Chiêu Hoa đi cùng Nguyệt Sinh, còn Lâm Minh thì được xếp đi cùng Cổ Ngân nhường ngựa cho đạo sĩ.
Ba người bọn họ nhìn Nguyệt Sinh, không phải bình thường nam nữ thụ thụ bất thân lắm hay sao, nay lại đi cùng ngựa với một cô nương vậy.
Nguyệt Sinh cũng hiểu bọn họ đang nghĩ gì liền kéo bọn họ ra một góc nói chuyện.

" Thật ra....!cô ấy....!cô ấy chính là nương tử của ta ".
" Wow, huynh làm việc cũng nhanh quá rồi đó mới gặp người ta chưa đến hai ngày " Cổ Ngân nghe đã chọc ghẹo.
" Không phải...!cô ấy chính là nương tử đã mất của ta " Nguyệt Sinh cố gắng giải thích cho bọn họ khỏi hiểu lầm.
" Cái gì ".

Ba người bọn họ cùng đồng thanh nhìn Nguyệt Sinh như người điên.
" Thật...!ta nói thật....!các người không thấy cô ấy rất tự nhiên với ta hay sao....!làm gì có cô nương nào lần đầu gặp nam nhân đã thân thiết như vậy....!ta và Chiêu Hoa lớn lên với nhau từ nhỏ nên đương nhiên cô ấy không ngại ta ".
Ba người bọn họ vẫn không tin, nhìn Nguyệt Sinh như kẻ lừa đảo.
Anh liền quay sang gọi.

" Chiêu Hoa à ".
" Ơi, Nguyệt Sinh chàng gọi thiếp ".
Cô chạy lại ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh, ba tên kia há hốc mồm, không thể không tin là sự thật, Nguyệt Sinh vừa gọi Chiêu Hoa cô ấy liền ơi một cái.
Thấy bộ dạng của ba người bọn họ, Nguyệt Sinh chỉ biết đưa tay gãi đầu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28


Vấn đề xảy ra đây, Bây giờ Nguyệt Sinh không biết phải đưa Chiêu Hoa về phủ với thân phận gì vì bây giờ cô ấy đang ở trong thân xác của Ngân Linh.
Nhưng cô ấy một mực không chịu nhận làm đệ tử của đạo sĩ mà muốn anh giới thiệu với mọi người cô là nương tử của anh.
Làm sao có thể như vậy được trong khi cô đang ở trong thân xác của Ngân Linh.
Nguyệt Sinh đau đầu ngồi suy nghĩ, còn Chiêu Hoa ngồi bên cạnh nũng nịu mà giận dỗi.
" Thiếp không biết đâu, nếu nói là đệ tử của đạo sĩ ta không thể thân thiết với chàng nếu không người khác biết được còn đồn đại không hay về chàng ".
Suy nghĩ thì lời nói của Chiêu Hoa cũng đúng thà anh cho cô một danh phận, chứ nếu không hai người phải lén lút qua lại chứ anh không thể không gặp cô sẽ nhớ chết mất.
Nếu lỡ hai người lén lút như vậy mà bị phát hiện có phải là lại có lời đồn không hay về anh không.
Nguyệt Sinh quay đầu nhìn sang Chiêu Hoa đang giận dỗi ngồi bên cạnh.
" Nàng chấp nhận cho ta nạp thêm tiểu thiếp không?".

Chiêu Hoa nghe câu hỏi này liền có chút vui cũng có chút buồn, cô biết anh định làm gì nhưng lòng thực sự không vui.
Dù biết người anh định nạp làm thiếp chính là cô nhưng trong thân xác của Ngân Linh, nhưng mà lỡ như cô ấy quay lại đòi lại thân xác này thì cô phải làm sao đây, vậy cô ấy mới là tiểu thiếp của Nguyệt Sinh không phải cô.
Bọn họ đều không biết giải quyết thế nào nếu giờ cô đồng ý nhưng Ngân Linh trở lại mà không chịu thì phải làm sao, liền kéo nhau đi hỏi ý đạo sĩ.
Đạo sĩ nghe hai người trình bày rồi ngồi yên đó không nói gì khuôn mặt vẫn như vậy không hề đổi sắc.
Bà ngồi im chán rồi, hai người kia chờ đợi cũng nóng hết cả ruột rồi bà mới bắt đầu nói.
" Thật ra Ngân Linh và ngươi đã có duyên với nhau từ trước chỉ là mệnh con bé quá mỏng không thể đến với ngươi".
" Ta sao?" Nguyệt Sinh nghi hoặc hỏi, còn quay sang nhìn Chiêu Hoa sợ cô ấy hiểu lầm, anh trước giờ chỉ một lòng một dạ với cô, chưa từng có nữ nhân khác, cũng không nhớ đã gặp Nguyệt Sinh khi nào.
" Lúc trước ngươi và con bé đã từng gặp nhau, khi ngươi cùng phụ thân của mình đi săn đã cứu nó một lần lúc bị rắn cắn ".
Nguyệt Sinh cố gắng lúc lọi lại trong kí ức của mình nhưng anh thực sự không thể nhớ được có lẽ lúc đó cũng chỉ nghĩ là cứu người chứ không quan tâm lắm.
" Lúc đó nó đã mang ơn ngươi, nên bây giờ thân xác và số phận của nó đều do ngươi định đoạt nó chắc chắn không có ý kiến gì đâu ".
" Vậy được, nhưng mà....!vẫn gọi là Ngân Linh sao? ".
" Không, giờ đã không còn là Ngân Linh nữa rồi, giờ đây còn có Chiêu Hoa cô nương nữa không thể gọi là Ngân Linh ".

" Hạ My " Chiêu Hoa im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
Hai người quay sang nhìn cô với vẻ bất ngờ.
" Tự nhiên tôi lại nghĩ đến cái tên đó, hình như Ngân Linh cô ấy thích cái tên đó ".Chiêu Hoa giải thích cho hai người đang nhìn mình hiểu.
" Hạ My?.....!Hạ My?" đạo sĩ lầm bầm cái tên như biết gì đó, sau đó cũng đồng ý theo cô.

Vậy là quyết định từ bây giờ cô tên là Hạ My trong thân xác của Ngân Linh linh hồn thì của Chiêu Hoa:))) ( rối không mình thích vậy).

Bọn họ đã giải quyết xong vấn đề trước mắt về nghi vấn của mọi người liền lên đường về thành.
Nhưng Nguyệt Sinh vẫn lo lắng không biết phụ mẫu mình có chấp nhận Hạ My hay không, phía nhà Chiêu Hoa nữa.

Ba tên ngốc kia suốt chặn đường cứ nhìn Chiêu Hoa như đang ngồi chung ngựa với Nguyệt Sinh cười nói.
Bọn họ vẫn không thể nào tin được một người đã chết có thể sống dậy lại còn nhập vào thân thể của người khác, giống như là không có chuyện gì xảy ra vậy.

Nguyệt Sinh chưa bao giờ xem Chiêu Hoa là người đã chết hay hồn ma nên anh rất bình thường, trong mắt anh cô chính là Chiêu Hoa.
Còn ba tên kia lại sợ cô vô cùng vì họ biết cô đã chết rồi giờ lại sống dậy nên luôn dè chừng cô.
Lúc đi là mỗi người một ngựa lại còn là 4 tên nam nhân, bây giờ đã có ngựa chở tận 2 người còn có 2 cô nương nên đi cũng chậm hơn lúc đầu.


Còn phải dừng lại đổi ngựa nghỉ ngơi cho hai cô nương không bị mệt.
Hạ My ( Chiêu Hoa) ngồi cạnh nhau nghỉ ngơi ăn bánh, ba tên ngồi đối diện chụm lại với nhau nhìn cô như sinh vật lạ.
Nhưng vừa bắt gặp ánh mắt của cô cũng nhìn mình thì ba người bọn họ liền xoay đi cho khác tản nhau ra như không có gì.
Chiêu Hoa và Nguyệt Sinh thấy bọn họ như vậy lại buồn cười vô cùng, anh và cô đều biết sao bọn họ lại kì lạ như vậy.

Sắp đến thành rồi, anh đổi ngựa cho Hạ My cưỡi một mình, Anh đi chung với Lâm Chấn.

Vào thành không ít người qua lại, nếu anh ngồi cùng cô thì chuyện này có lẽ sẽ bị đồn rất xa, mà câu chuyện sẽ hư cấu đến mức nào thì anh còn chưa biết..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29


Quả đúng như anh nghỉ, anh về đến nơi đã là Chiều đường phố vẫn còn đông người mua bán qua lại, bọn họ thấy quan nhân liền nép người sang hai bên đường tránh cho ngựa của anh đi.
Ai nấy đều nhìn nhìn xì xào bàn tán vì cô nương kia nhìn giống Chiêu Hoa tiểu thư quá, hai người bọn họ có nét mặt rất hao hao nhau lại còn đi cùng với Nguyệt Sinh quả thực kì lạ.
Bàn tán xôn xao vậy thôi chứ không ai dám lên tiếng hay hỏi cả.
Về đến phủ Nguyệt Sinh xuống ngựa rồi đi vòng qua đỡ Hạ My xuống ngựa trước ánh mắt tò mò của hạ nhân trong nhà.
" Thiếu gia, phu nhân đợi người ở sảnh chính ".
Nguyệt Sinh không trả lời, đi thẳng vào bên trong phía sau anh còn có hai nữ nhân.
Vừa vào đến cổng thành thì ba tên kia đã kiếm cớ chạy mất, nói đi đường mệt nên muốn về nhà luôn.
Vào đến sảnh chính thấy phụ thân và mẫu thân đang ngồi, Nguyệt Sinh hành lễ sau đó Chiêu Hoa và đạo sĩ cũng cúi chào.

Thấy hai cô nương đi theo sau con trai mẫu thân quay sang nhìn Nguyệt Sinh ánh mắt như muốn hỏi, anh liền giới thiệu.
" Đây là Ngân Bích đạo sĩ đến đây giúp đỡ chuyện trong thành, còn đây là Chiêu....!à không đây là Hạ My...!cô ấy là....!là Tiểu thiếp của con ".
Xém tí nữa anh nói lộn tên cô, nhưng vấn đề gây sốc chính là anh ra ngoài một vòng lại mang tiểu thiếp về nhà, hơn nữa Chiêu Hoa mất chưa được nữa năm,mới có 1 tháng máy vậy mà anh đã nạp thiếp
Người này tướng mạo lại có phần giống Chiêu Hoa làm cho phụ mẫu của anh có chút bất ngờ đơ cả người không biết con trai mình đang nói gì vậy.
Rõ ràng là rất nặng tình với Chiêu Hoa cô chết rồi vẫn muốn cưới cô về để cho cô nơi nương tựa vậy mà còn chưa đến hai tháng đã rước thêm tiểu thiếp về đây đúng là làm mất danh dự nhà này.
Phụ thân Nguyệt Sinh tức giận vô cùng nhưng nhìn sang thấy đạo sĩ vẫn còn đang đứng đó đây là khách quý không thể thất lễ, nên liền sai người chuẩn bị phòng cho bà nghĩ ngơi đường xa vất vả.
Đợi đến khi trong sảnh chỉ còn bốn người là Nguyệt Sinh và Hạ My cùng phụ mẫu của Nguyệt Sinh.
Đến người làm ông cũng đuổi ra ngoài hết đóng kín cửa chuyện này mà lộ ra ngoài chính là trò cười cho thiên hạ.
" Thằng súc sinh mày mau quỳ xuống cho tao ".
Phụ thân Nguyệt Sinh tức giận đập bàn mặt đỏ bừng bừng.
Nguyệt Sinh nghe phụ thân lớn giọng cũng hết hồn không kém liền quỳ xuống, phụ thân anh rất ít khi nổi nóng, làm một vị quan lớn trong triều thái độ của bản thân ra sao cũng không được để người khác đón được.
Đây cũng là điều mà ông luôn dạy cho anh, nếu bản thân vui buồn tức giận ra sao người khác đều biết thì rất dễ bị nắm thóp.

Nay ông lại tức giận đến không kiềm chế được như vậy chứng tỏ anh phạm tội rất tày trời rồi.
Mẫu thân anh cũng hết hồn không kém anh liền đứng dậy sang khuyên nhủ ông bớt tức giận hại sức khoẻ.

Chiêu Hoa đứng bên cạnh thấy phụ thân tức giận như vậy Nguyệt Sinh thì quỳ lòng cô thực sự rất lo lắng, cùng quỳ theo Nguyệt Sinh.
Nghiêm đại nhân thấy Hạ My cũng quỳ liền nói.
" Là tôi không biết dạy con, nên tôi phạt nó cô nương đây sao phải quỳ chung với nó ".
" Là con cũng có lỗi người phạt luôn cả con đi ".

Chiêu Hoa nói mà ức nghẹn.
" Được, được lắm, tao xem Chiêu Hoa như con gái của mình, nhìn nó lớn lên từ nhỏ, thấy mày một lòng yêu thương nó, con bé không may mắn số đã thiệt thòi mạng yểu, nay lại có phu quân như mày nương tử mất chưa được hai tháng mày đã vội nạp thiếp, mày không sợ chuyện này đồn ra ngoài là trò cười cho thiên hạ sao, tao làm gì còn mặt mũi mà gặp Chu lão huynh đây, mày nói xem tình nghĩa bao năm giữa hai nhà bây giờ còn giữ được không con gái vừa mới mất con rễ đã nạp thiếp mày nói xem có còn nhìn mặt nhà này được không".
" Lão gia....!lão gia người bớt giận, bình tĩnh lại đi đừng để ảnh hưởng sức khoẻ " Phu nhân đứng bên cạnh ra sức khuyên nhủ cơn giận của ông xuống.
" Bà xem....!thằng nghịch tử.....!sao tôi lại có đứa con như nó....!sao....!tôi....!tức chết mà ".
Ông vừa nói vừa thở khó khăn ngồi phịch xuống ghế may là phu nhân đứng bên cạnh đỡ kịp.

Thấy vậy cả Chiêu Hoa và Nguyệt Sinh đều lo lắng chạy đến gọi.
" Phụ thân....!người sao vậy....!phụ thân ".
Chiêu Hoa nắm lấy cánh tay của ông liền bị ông hất ra.
" Tôi không dám nhận hai chữ phụ thân này của cô nương, Thằng này nó hứa hẹn gì với cô tôi không cần biết, nhà tôi chỉ nhận một mình Chiêu Hoa là dâu, mong cô nương cũng biết tự trọng đi ".
Biết là lời này đang mắng chửi mình không có liêm sỉ nhưng Chiêu Hoa nghe lại rất vui lòng ấm áp vô cùng, cô rươm rướm nước mắt.
Thì ra Nghiêm lão bá lại yêu thương mình như vậy, dù cho mình đã không còn ông cũng không cho phép con trai mình sống lỗi đạo với nương tử, tất cả chỉ vì yêu thương mình.
Cô khóc, khóc trong sự bất ngờ của Phụ mẫu Nguyệt Sinh và cả Nguyệt Sinh..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30


Hạ My quỳ xuống dưới chân của Nghiêm đại nhân, khóc nức nở.

" Là con đây, là Chiêu Hoa của hai người, Là Hoa Hoa đây ".

Ông vẫn không tin quay sang nhìn Nguyệt Sinh còn tức giận hơn.

" Là mày phải không?, mày bày nó để lừa đôi già này đúng không?".

Nguyệt Sinh ấp úng nói không nên lời, anh và Chiêu Hoa vẫn chưa bàn bạc vụ này, vẫn chưa tính đến chuyện nói sự thật cho phụ mẫu biết hay không.

( Có ai thắc mắc phụ mẫu là gì không dọ,là phụ thân và mẫu thân á nha mọi người).

"Năm con 8 tuổi là người dạy con bắn cung, Nguyệt Sinh bắn rất tốt con thì không kéo nổi dây cung liền bị huynh ấy chọc là người thay con phạt huynh ấy ".

Chiêu Hoa kể những chuyện lúc nhỏ cho ông nghe, tuy đều bận rộn nhưng phụ thân của Chiêu Hoa là tay buôn mỗi lần ông đi là cả nữa năm có khi một năm mới về nên từ nhỏ cô đã luôn theo phụ thân của Nguyệt Sinh để chơi ông lại vô cùng yêu thương cô.


" Còn nữa, năm con 10 tuổi là Nguyệt Sinh làm con té xuống nước, người đã phạt huynh ấy quỳ cả một ngày liền, còn đánh huynh ấy vì không bảo vệ được con ".

" Còn có lần sinh nhật năm 14 tuổi là người tặng con cái lắc tay ba tư đó vô cùng đẹp mà Vua ban cho người ".

Chiêu Hoa càng kể càng nghẹn không thể nói nỗi, còn hai người phụ mẫu của Nguyệt Sinh mắt cũng đã rướm lệ rồi, đúng là Chiêu Hoa rồi, con bé đây rồi.

Mẫu thân của Nguyệt Sinh không kiềm nổi xúc động mà khóc lớn rồi, còn phụ thân thì cố gắng kiềm nén nhưng nước mắt cũng lặng thầm rơi rồi.

Con bé này là ông từ nhỏ đã nhìn thấy nó lớn lên, xinh đẹp dịu dàng vô cùng đã nghỉ sẽ cưới nó cho Nguyệt Sinh cho nó một gia đình hạnh phúc bảo bọc nó suốt cả đời, vậy mà ông trời bất công lại để số con bé quá khổ, ra đi khi vẫn còn trẻ như vậy, ông đã đau lòng biết bao khi nghe tin con bé treo cổ, phải khổ sở như nào con người ta mới tìm đến cái chết như vậy.

Mẫu thân của Nguyệt Sinh đỡ Hạ My lên hai tay đặt trên mặt cô âu yếm.

" Là con sao? Chiêu Hoa? Hoa Hoa à? ".

" Phải là con đây, Hoa Hoa của người đây ".

Hai người ôm lấy nhau mà khóc bỏ mặt hai người đàn ông đứng một bên cũng quay mặt đi chỗ khác dấu giọt lệ trên mặt đi.

Ai nấy mắt đỏ hoe, Phu nhân ngồi nắm lấy cánh tay của Hạ My hỏi đủ thứ chuyện, Bà không có con gái, xem Chiêu Hoa như con ruột từ nhỏ nên yêu thương cô vô cùng.

Hai người tò mò hỏi về chuyện tại sao Chiêu Hoa có thể sống lại, sao lại ở trong thân xác này, chuyện này đã có ai biết chưa.

Chiêu Hoa và Nguyệt Sinh thay nhau thuật lại cho phụ mẫu nghe.

Hai người nghe xong gật gật đầu như đã hiểu sau đó liền nói.

" Chuyện này bên nhà con đã biết chưa ".

" Dạ vẫn chưa vừa về là con đã qua đây, vẫn chưa biết nói với phụ mẫu thế nào ".


" Thì cứ nói như con nói với chúng ta vậy, con là con gái họ chắc chắn còn dễ nhận ra hơn ".

" Con muôn đợi đến khi có cơ hội thích hợp, con vẫn chưa chắc bản thân có thể ở lại thân xác này bao lâu ".

Ngẫm nghĩ thì cũng đúng, đây là cơ thể của Ngân Linh, nếu cô ấy quay lại mà không muốn có Chiêu Hoa ở cùng thân xác với mình thì sao.

Lúc đó cô sẽ phải rời đi, nếu bây giờ nói cho phụ mẫu của cô biết, có phải là cho họ hy vọng rồi dập tắt không.

Ngày cô mất, cô đứng bên quan tài nhìn mẫu thân khóc đến đau lòng, lúc đó cô chỉ nghĩ cho bản thân mình cô ích kỷ vì nổi đau của mình mà quên mất nếu cô có chuyện gì mẫu thân cô cũng sẽ đau lòng.

Cô muốn ôm lấy bà, lau nước mắt cho bà nhưng bàn tay chỉ có thể với vào hư không.

Nhiều đêm cô muốn về thăm bà, muốn gặp bà như gặp Nguyệt Sinh vậy, nhưng cô sợ cô không biết bản thân mình còn ở lại dương thế này được bao lâu, đến khi cô rời đi bà ấy phải làm sao.

Thôi thì cứ xem như cô chết rồi, không còn chút hy vọng luyến tiếc gì.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái |||||
Cô vẫn luôn về nhà lén nhìn bà ngồi bên khung cửa sổ mà ngày trước cô hay ngồi rồi khóc.

Bà khóc đến cơ thể tiều tụy xanh xao, khóc đến nổi như già đi cả chục tuổi.


Mái tóc đen của bà chỉ sau máy ngày mà đã trở nên lấm tấm trắng.

Khuôn mặt xinh đẹp bà giữ gìn nay cũng đã đầy nếp nhăn, cặp mắt lúc nào cũng xưng húp vì khóc.

Cô đau lòng đứng một bên, muốn ôm, muốn chạm, muốn hiện ra cho bà thấy nhưng cô không thể cô không có gì chắc chắn ngay lúc này.

Có thể ngày mai, ngày mốt hoặc ngày kia gì đó cô sẽ tan biến, cô sợ lúc đó mẫu thân lại đau lòng như trước.

Bây giờ bà ấy đã đỡ nhiều rồi, đã thôi khóc, đã bắt đầu ra ngoài đi lại cho thoải mái tinh thần rồi.

Bà ấy nghỉ thông rồi, bà ấy nghỉ cô như vậy sẽ được giải thoát khỏi nổi đau của chính mình.

Con gái bà ấy không đau nữa, bà ấy cũng sẽ không cần lo lắng nữa, cô đã được an nghỉ rồi.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31


Nghiêm lão gia và phu nhân ngồi suy nghĩ xem nên nói thế nào với bên ngoài, để tránh người khác sẽ hiểu nhầm.
Bọn họ liền nghĩ sẽ nói Hạ My là con gái của người quen đến chơi nhà, còn lại sẽ không đồn ra bên ngoài bất cứ chuyện gì.
Bọn họ tập chung hết Hạ nhân trong nhà, giới thiệu về Hạ My và còn căn dặn người bên dưới không cho phép đồn đoán lung tung về chủ.
Càng không chấp nhận chuyện người làm mang chuyện trong phủ ra ngoài bàn tán, nhắc lại chuyện của Tam phu nhân để mọi người cảnh tỉnh nếu ai vi phạm sẽ bị phạt nặng không kém bà ấy.
Hạ My được bố trí căn phòng nằm bên cạnh phòng của Nguyệt Sinh, để hai người bọn họ có thể dễ dàng qua lại.
Từ ngày biết cô chính là Chiêu Hoa Nghiêm phu nhân ngày nào cũng tìm cô để nói chuyện, thân thiết với cô như hai mẹ con ruột.
Người làm trong nhà và hai vị phu nhân đều để ý thấy có điều kì lạ nhưng lệnh đã hạ xuống là không cho phép bàn tán lung tung nên bọn họ cũng không dám nói bậy.
Vừa trở về nghỉ ngơi được một ngày, Đạo sĩ và Nguyệt Sinh cũng bắt tay vào xử lý công vụ.
Anh cùng đạo sĩ đi đến nhà xác để xem qua thi thể của nạn nhân bị Hoa yêu giết hại.
Chiêu Hoa cũng muốn theo nhưng Nguyệt Sinh nói cô vẫn không nên lộ diện ra ngoài thì hơn, tránh để người ngoài nhìn thấy lại bàn tán lung tung.

Trong Nghiêm phủ lại có một cô nương lạ, nhìn còn có phần giống Chiêu Hoa chuyện này mà đồn ra ngoài chắc chắn sẽ có không ít lời đồn, phải đợi cho thời gian qua đi mọi người lắng xuống chuyện cái chết của Chiêu Hoa thì mới được.
Với lại bây giờ Chiêu Hoa vẫn chưa quen với cơ thể này, lâu lâu cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu và nóng, vì cô là linh hồn âm khí rất nặng vẫn chưa hoà hợp được với lượng dương khí trên người Ngân Linh.
Nguyệt Sinh và đạo sĩ đến nhà xác sau lưng họ còn có Cổ Ngân pháp y.

Vừa mở cửa sự lạnh lẽo u ám của nhà xác đã tràn ra bên ngoài, vẫn còn chưa bước chân vào cũng đủ cảm thấy cái lạnh bên trọng.
Bên trong này luôn giữ nhiệt độ như vậy để tránh tình trạng phân hủy của xác.

Cổ Ngân lật lật sổ sách, tìm ghi chép về thi thể đó.
Tay anh vuốt đến con số 38 có ghi chú là người phụ nữ chết bên bờ sông.
Anh đến ngăn kéo số 38, nắm tay vào tay nắm của tủ, hơi lạnh từ tủ sắt chuyền vào tay anh làm anh có chụt rùng mình rợn người một cái.
Bầu không khí ở đây thực sự không thích hợp với những người nhát gan, bốn bể toàn là xác chết được ướp lạnh, nghĩ thôi đã thấy rợn người.
Đa phần những thi thể ở đây đều là những người vô gia cư không thân không thích, đợi ngày mang đi hoả tán hoặc chôn cất.
Cổ Ngân kéo cái tủ ra, anh đã cảm thấy có gì đó kì lạ, vì lực kéo của anh rất nhẹ, chứng tỏ bên trong rỗng không có gì cả.

kéo hết cái tủ ra, anh và Nguyệt Sinh cùng quay qua nhìn nhau, đúng như anh đoán thi thể bên trong biến mất rồi.

Chỉ có anh và Cổ Ngân bất ngờ còn đạo sĩ lại vô cùng bình tĩnh như đã biết trước rồi.

" Nó phát hiện rồi, đi đến bờ suối đi ".Vừa nói đạo sĩ vừa quay người đi ra khỏi cửa.
Bỏ mặc Nguyệt Sinh và Cổ Ngân vẫn chưa hiểu ra bà đang nói nó là ai.

Dù chưa hiểu nhưng vẫn nhanh chân đi theo, còn ở lâu trong này chắc cũng thành cái xác quá.

Đứng trước bờ suối bà ngửa đầu lên trời nhắm mắt như đang cảm nhận gì đó, sau đó cười nhạt.
" Yêu khí nặng như vậy, Hèn gì lại thích nơi này, thích hợp để tu luyện mà ".

Cổ Ngân và Nguyệt Sinh đứng bên cạnh như hai kẻ ngốc, lời bà ấy nói không hiểu đến một nữa.
Cái gì mà Yêu khí, cái gì mà tu luyện ý là đang nói đến bọn Yêu quái sao.
Bà rút trong túi ra một cây kiếm ngắn cầm tay dài tầm 30cm.
Trên cây kiếm có hoa văn rất đẹp, bên dưới còn có cột một cái chuông.

Bà lẩm nhẩm đọc gì đó trong miệng,sau đó cây kiếm sáng lên.
Cái chuông nhỏ bên dưới cây kiếm rung rung, rồi như có ai cầm lấy nó mà kéo đi, nó bay lên không trung lao thẳng về một hướng.
Cổ Ngân và Nguyệt Sinh thấy đạo sĩ chạy theo cây kiếm cũng nhanh chân chạy theo.

Đến một gốc cây to, cây kiếm cắm thẳng vào thân cây, làm một chất dịch màu xanh nhớt nhớt chảy ra.
Bên trong thân cây phát ra một tiếng hét vô cùng chói tai, một âm thanh r3n rỉ rợn người phát ra.
" Gừ.....!gừ....!bọn bây là ai.....!sao lại muốn hại tao ".

Con Hoa yêu đau đớn gầm gừ vì bị thanh kiếm đâm vào người.

"Hại người, giết dân chính là phạm cấm kỵ của Yêu Tộc, biết mà vẫn làm thì chính là đại tội".Đạo sĩ bình thản phẩy phẩy cái quạt trắng trong tay nhìn vào thân cây đang phát ra tiếng gầm mà nói.
" Lắm chuyện, không liên quan đến ngươi đừng xía mũi vào ".
Vừa nói dứt câu bên trong thân cây, hàng ngàn hàng vạn sợi rễ đã bay về hướng đạo sĩ, Nguyệt Sinh và Cổ Ngân nhanh chóng tránh được.
Bà xoay cái quạt trên tay như một thanh đao, rễ cây vươn đến đâu bà cắt đến đó, chỉ nghe tiếng hét bên trong thân cây càng lúc càng lớn..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32


Hàng trăm sợi rễ to nhỏ tấn công liên tục về phía 3 người bọn họ, Cổ Ngân thân thủ không nhanh nhẹn nên nấp phía sau Nguyệt Sinh và Đạo sĩ.
Nguyệt Sinh dùng kiếm chém đứt những sợi rễ phóng đến, nhưng sức lực của anh không chống đỡ nổi.
Thấy người bên cạnh mình bắt đầu đuối sức, đạo sĩ triệu hồi thanh kiếm đang cắm trên thanh cây bay về hướng mình.
Thanh kiếm rút khỏi thân cây và bay về hướng đạo sĩ, vừa rút ra đã tạo trên thân cây một lỗ lớn chất dịch màu xanh sền sệt chảy không ngừng.
Con Hoa yêu hét lên đầy đau đớn, tức giận hận không thể xé xác bọn người Nguyệt Sinh.
Thanh kiếm trở về tay của đạo sĩ, bà rạch một đường lên tay mình máu của bà nhuốm đỏ thanh kiếm, bà vứt nó lên trời tay bắt ấn đọc thần chú.
Thanh kiếm xoay tròn trên không trung, phát ra ánh sáng kì quang rực rỡ, làm cho con Hoa yêu đau đớn vô cùng, trong thân cây một thân hình nhỏ nhắn bay ra nằm trên đất.
Nhìn thoáng qua chỉ là một cô nương bình thường, nhưng nhìn kỉ có thể thấy môi cô ta màu tím đang có chất dịch xanh chảy ra từ miệng, từng ngón tay là những sợi rễ, trên bụng còn có một vết thương khá lớn, dịch xanh chảy ra ướt đẫm bộ y phục màu xanh dương mà cô đang mặc.
Cô ta nằm trên đất giãy giụa đau đớn, thanh kiếm nhuốm máu của đạo sĩ tạo thành một kết giới nhốt cô ta bên trong.

Con Hoa yêu này nhìn vô cùng xinh đẹp, chắc chắn sự xinh đẹp này là hút sinh khí từ con người mà ra.
Chỉ sau 5 phút bị nhốt trong kết giới bị ánh sáng từ thanh kiếm thiêu đốt, nó biến từ cô nương xinh đẹp thành một bà già tóc bạc trắng có khuôn mặt khô khóc như rễ cây.
Khuôn mặt nó nhăn nhó, chằn chịt rễ khô khóc vô cùng trong rất đáng sợ.
Đến khi con yêu quái đã nằm thoi thóp không còn cử động nỗi thì đạo sĩ mới thu thanh kiếm lại.
Bà chầm chậm đi về trước mặt nó, nó nằm trên đất hơi thở yếu ớt muốn đánh trả lại bà nhưng không còn sức lực.
" Còn chưa chịu bỏ cuộc, cố chấp như vậy ".
" Ngươi...!ta...!không có thù với ngươi...!sao cứ phải đuổi cùng giết tận ta?".Hoa yêu khó khăn nằm trên đất, thì thào từng chữ yếu ớt.
" Gây hại cho người, Giết người để chuộc lợi thì đều chính là kẻ thù của ta ".Đạo sĩ nhìn lên trời sắc trời hôm nay rất u ám.
" Ta không cam tâm....!không cam tâm ".
Nó hét lên rồi tan biến thành tro bụi một cơn gió thổi ngang cuốn bay những tro bụi đó sạch sẽ không để lại một chút gì.
Nguyệt Sinh và Cổ Ngân đứng phía sau, sau chuyện này bọn họ thực sự được mở rộng tầm mắt không ít.
Những chuyện mà bọn họ chưa từng biết chưa từng nghỉ tới nay cũng đã có thể tận mắt nhìn thấy được.
Hoa yêu cũng bị giết rồi, không còn phải lo lắng cứ vài tháng lại có người chết vô lý nữa.

Mối hoạ đã bị diệt nhưng đạo sĩ vẫn ở lại thành, vì bà còn phải đi tìm thần hồn của con gái của mình.
Đêm Chiêu Hoa nằm ngủ trong giấc mơ cô lại thấy Ngân Linh đứng ở cạnh cái cây khô đó, vẫn là cái hồ đó.

Ngân Linh mặc một bộ y phục màu trắng, đúng là cô ấy rất thích màu trắng, đơn giản nhẹ nhàng.

Chiêu Hoa đứng một bên Ngân Linh nhưng không thể chạm cũng như không tồn tại ở đó, Ngân Linh không nhìn thấy cô.
Con chim mà cô thấy nó đậu trên vai Ngân Linh có màu sắc rất đẹp, cô nghe rồi, nghe được tiếng hót của nó, tiếng này quen quá, cô nghe được ở đâu rồi.
Là ở đâu nhỉ, cô cố gắng nhớ cố gắng nghe, chợt thấy Ngân Linh ngẩng đầu nhìn lên trên.
Cô cũng nhìn theo hướng cô ấy đang nhìn, bên trên chỉ nhìn thấy được nữa bầu trời, nhìn từ dưới này lên giống như cô ấy đang ở trong một cái giếng vậy.

Thành của động che nữa bầu trời tạo thành một vòng tròn ở giữa để lộ ra một nữa bầu trời.

Chiêu Hoa định nhìn quanh xem có gì đáng chú ý không, thì liền bị gọi dạy, giấc mơ lại dừng lưng chừng như lần trước khiến cô không vui.
Đứng dậy mở cửa phòng đi ra ngoài, người đứng bên ngoài là Tiểu Linh, cô nhìn thấy nó liền vui vẻ.
" Em gọi ta à?".

Thấy cô vui vẻ với mình như thể cô và nó biết nhau từ lâu lắm rồi, làm nó có chút khó hiểu nhưng sau đó cũng bình tĩnh lại.
" Tiểu thư, em là Tiểu Linh thiếu gia kêu em hầu hạ người ".
" Được, được rồi em vào chải tóc cho ta đi ".
Hạ My đi vào ghế ngồi xuống trước cái gương, nhìn sang thấy Tiểu Linh đang chuẩn bị nước rửa mặt cho mình cô có chút vui vẻ trong lòng.
Cảm giác giống như những ngày tháng trước đây đang trở về, Tiểu Linh hầu hạ cho cô, Nguyệt Sinh ở bên cạnh cô, như chưa từng có chuyện cô đi đến cửa tử, từ bỏ thế giới này đi.
Còn đang mãi nhìn Tiểu Linh đã mang nước sang bàn, nó khó hiểu nhìn cô vì bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn nó, rất quen thuộc, rất dịu dàng.
" tiểu thư, em chưa từng hầu hạ người, nên không biết thói quen của người như nào nếu có gì sai sót người tha lỗi cho em ".
" Không sao, em hầu hạ tốt mà, rồi em sẽ quen với ta thôi "..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33


Tiểu Linh hầu hạ rất tốt nó ở bên cạnh cô từ nhỏ rồi, đương nhiên cô rất hài lòng.

Nó hầu hạ cô rửa mặt, vẫn như thói quen cũ nó bỏ máy cánh hoa hồng vào chậu nước, cô vui vẻ nhận khăn lau mà nó đưa.

Nó chải tóc cho cô, nhìn nó rụt rè lúng túng chải tóc cô buồn cười quá đưa tay lên nắm lấy cánh tay nó.

" Em cứ làm như lúc trước em hầu hạ tiểu thư Chiêu Hoa đó, đừng sợ ta không làm khó em đâu ".

" Sao người biết em từng hầu hạ tiểu thư Chiêu Hoa " Nó khó hiểu nhìn cô, vị tiểu thư này sao lại có nhiều cái lạ lùng như vậy, vì nó mới nhận lệnh của thiếu gia hôm qua lúc đã khuya thiếu gia sai người chuyển lời cho nó.

Tiểu thư mới đến có máy ngày sao lại biết được.

Nó là nha hoàn theo Chiêu Hoa gã đi, dù cô đã mất nhưng vì là nha hoàn thân cận của tiểu thư nên ở đây nó được đối xử rất tốt, vì thiếu gia nhà này luôn rất coi trọng Chiêu Hoa nên đối xử với nó cũng tốt.

Ngày thường nó chỉ phụ những công việc nhẹ nhàng không cần phải làm việc nặng nữa.


Việc tiểu thư này biết nó là người hầu của Chiêu Hoa tiểu thư làm nó vô cùng ngạc nhiên.

Nhìn ánh mắt của nó cô đã biết mình nói lỡ lời rồi liền giải thích.

" À ta nghe Nguyệt Sinh ca ca nói, huynh ấy nói em là nha hoàn của Chiêu Hoa từ Chu phủ sang đây ".

Nó cũng dạ dạ cho có chứ thực sự nó biết máy ngày nay thiếu gia bận như vậy làm gì nhớ để nhắc đến một nha hoàn nhỏ bé như nó.

Lòng nó có một chút sinh nghi, thực sự nó có chút không thích cô, vì nó biết cô và thiếu gia có gì đó không bình thường như phu nhân vẫn nói cô là con gái của người bạn ở xa đến chơi.

Cô biết thiếu gia rất quan tâm cô, có thể cô sẽ thay thế chỗ của Tiểu thư Chiêu Hoa của nó.

Nó bên cạnh Chiêu Hoa nhiều năm như vậy lòng xem Chiêu Hoa là tỷ tỷ, nó không thể thích một người có thể thay thế vị trí của Chiêu Hoa được.

Nhưng phận là người hầu cho dù không thích cũng không thể có ý kiến được.

Sau đó mới chuẩn bị nước cho cô tắm.

" Tiểu thư, em lấy y phục cho người, hôm nay người muốn mang bộ nào ".

" Lấy cho ta bộ màu hồng phấn đi ".

Nó hơi khựng người vì nó đã nghe người khác nói là Hạ My tiểu thư thích màu trắng, nhẹ nhàng y phục nay lại kêu cô chọn màu hồng phấn thật kì lạ.

Nó mở rương y phục ra bên trong toàn là y phục trắng chỉ có vài bộ bên trên chắc là mới may, không hồng thì cũng đỏ, cái nào cũng thuê hoa.

Nó xoay đầu nhìn vào bên trong có một người con gái đang ngâm mình trong bồn tắm gỗ.

Cô ấy là muốn làm gì đây tính bắt chước tiểu thư nhà mình để mê hoặc thiếu gia sao.


Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nó cũng mang y phục theo màu mà cô ấy chọn ra vắt lên cái thanh gỗ bên cạnh bồn tắm.

Nó pha nước cho ấm nhưng Hạ My lại thích nước mát, nó lại nghĩ Chiêu Hoa tiểu thư cũng thích tắm nước mát dù là sáng hay tối cô cũng thích tắm nước mát.

Hạ My ngâm mình trong bồn nước đầy cánh hoa hồng, cô quay sang nhìn nó.

" Em đi lấy thảo linh lăng cho ta đi ".

Thảo linh lăng, Tiểu Linh thầm nghĩ, đây là hương liệu thơm mà tiểu thư Chiêu Hoa hay dùng để tắm, sau khi tắm xong cơ thể sẽ mang một mùi hương thảo mộc vô cùng dễ chịu.

Cô ấy bây giờ cần cái đó để làm gì chứ, muốn ngâm nước tắm sao, bắt chước tiểu thư Chiêu Hoa sao, muốn quyến thiếu gia Nguyệt Sinh.

Càng nghĩ như vậy cô càng ghét Hạ My, người phụ nữ này sao không biết tự trọng vậy chứ, còn học theo thói quen của người khác muốn quyến rủ tướng công của người ta.

Cô đi lấy Thảo linh lăng nhưng trong lòng vô cùng khó chịu, tức giận, thật muốn làm gì đó cho hả giận thay tiểu thư Chiêu Hoa.

Cô thầm nghĩ hay là đổi Thảo linh lăng thành thảo mộc khác nhưng có hình dáng y như vậy, để cho bỏ tức.

Nghĩ là làm cô lấy một loại tạp thảo mộc có hình dạng giống với thảo linh lăng mang về phòng, lòng thầm nghĩ người không có tự trọng như cô ta không xứng dùng thảo mộc cao quý giống tiểu thư Chiêu Hoa.

Khi vừa mang vào phòng Hạ My đã ngửi được mùi hương của thảo mộc, mùi này có chút không đúng.


Từ nhỏ cô đã có thói quen t4m chung với thảo linh lăng mùi hương, hình dáng của nó nếu nói cô rành thứ nhất không ai dám dành nhì.

Vừa nghe cô đã biết đây không phải là thảo linh lăng, Tiểu Linh không biết điều đó cứ nghĩ là cô ấy bắt chước tiểu thư nhà mình chứ không rành gì về thảo mộc.

Tiểu Linh bưng thố thảo mộc định đổ vào bồn nước đã bị Hạ My ngăn lại.

" Em làm gì vậy?".

" Tiểu thư em đổ thảo mộc cho người ".

" Đây không phải Thảo linh lăng ".

Nghe câu nói của Hạ My, Tiểu Linh sợ hãi làm rơi cả cái thố trên tay, con bé quỳ sạp xuống đất, nó biết thừa làm trái ý chủ nhân thì sẽ bị phạt như thế nào,nó không biết tiểu thư này tính tình ra sao, có nương tay với nó hay không làm nó càng sợ hơn.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34


Hạ My nhìn cơ thể của nó run lên từng cơn, lòng cô có chút khó hiểu, cô biết Tiểu Linh từ nhỏ nó không phải là đứa không hiểu chuyện, làm việc gì cũng suy nghĩ cẩn thận, không hiểu sao lần này làm việc sơ xuất như vậy chỉ có thể là nó cố ý.
" Sao em làm vậy, em biết đây chỉ là tạp thảo mộc không?, ta không xứng dùng loại thảo mộc đắt tiền đó sao?".
Nghe câu nói của cô cơ thể nó càng lúc càng run lên, nó cuối gầm mặt không dám ngước lên mà nhìn nó sợ chạm phải ánh mắt của cô, chắc có lẽ cô đang rất tức giận.
" Từ khi nào mà chủ hỏi gia nhân lại im lặng như hến vậy?".Hạ My cố ý gằn giọng.
" Em....!tiểu thư người tha cho em....!em biết lỗi rồi...!là em sơ xót người thương em đừng nói với thiếu gia ".
Nó chụp lấy cánh tay của Hạ My cố gắng van nài, xin cho được dấu diếm chuyện này.
" Nói đi, lý do tại sao em lại làm vậy?".
" Em....!em chỉ là nhầm lẫn....!người tha cho em ".
" Nói dối, em ở bên cạnh Chiêu Hoa bao nhiêu năm như vậy, cô ấy hay dùng thảo linh lăng không lẽ em không nhận ra ".

Câu nói của Hạ My càng xác nhận cho Tiểu Linh thấy rằng cô ấy biết Chiêu Hoa hay tắm với thảo linh lăng.
Tiểu Linh im lặng không trả lời, càng nghĩ càng ghét người trước mặt, càng giận thiếu gia tại sao lại mang người phụ nữ lòng dạ thâm sâu này về phủ, có phải thiếu gia đã quên tiểu thư Chiêu Hoa rồi hay không.
Hạ My thấy mãi mà Tiểu Linh không lên tiếng, liền cố tình hù doạ.
" Được nếu em không nói, ta sẽ đem chuyện này nói với thiếu gia nhà em, để xem huynh ấy dạy dỗ hạ nhân như nào ".
Nghe nhắc đến thiếu gia, Tiểu Linh càng thêm sợ, lễ giáo Nghiêm phủ không ai mà không biết, đến cả Tam phu nhân vì ăn nói không cẩn thận cũng bị phạt vã miệng đến nổi mặt mày biến dạng, một nha hoàn như nó sẽ bị phạt thành bộ dạng gì đây.
" Em....!em xin người....!em nói....!em nói...!người đừng nói với thiếu gia....!người phạt em cũng được....!đừng nói thiếu gia...!người thương em ".
" Mau nói đi ".
" Em....!em vì thấy người bắt chước Tiểu thư nhà em...!nên em ".
" Ta bắt chước Chiêu Hoa, ta bắt trước tiểu thư ấy cái gì?".
" Em nghe người bên dưới nói......người thích y phục đơn giản nhẹ nhàng.......!nên toàn mang y phục trắng....!nay người lại muốn mặc màu hồng phấn.....!người còn.....".
" Còn bắt chước Chiêu Hoa tắm với nước thảo linh lăng phải không?".
Nó nghe Hạ My nhấn giọng như vậy, liền cảm thấy cái mạng mình chắc không còn rồi, nó khóc còn lớn hơn lúc nãy.
" Tiểu thư....!em sai rồi....!người...người tha cho em ".
Hạ My thấy nó khóc to như vậy, không những không giận vì nó làm việc sai mà lòng còn có chút vui.
Không uổn công cô coi nó như tỷ muội, không uổn công nó bên cạnh cô bao nhiêu năm như vậy, nay cũng chỉ có nó nhớ được những thói quen sở thích lặt vặt của cô.

Nó còn biết giận thay cô khi thấy thiếu gia thân thiết lo lắng cho cô nương khác, thật đúng là làm cô hài lòng.
" Em mau đứng dạy đi, ta đã làm gì em mà em khóc to như vậy, bên ngoài nghe được lại nghĩ ta ăn hiếp em vì em là nha hoàn của Chiêu Hoa tiểu thư đó ".

Tiểu Linh nghe cô nói mà có chút bất ngờ, cô tha cho nó sao, như vậy là không cần chịu phạt sao, làm nó nãy giờ nghỉ trong đầu đủ thứ hình phạt mà nó phải chịu, doạ cái mạng nhỏ của nó rồi.
Nó có chút nghi ngờ về quyết định của Hạ My, không lẽ là mình hiểu lầm tiểu thư ấy, hay là còn đang tính dụ dỗ cả mình để theo phe tiểu thư.
Còn đang suy nghĩ thì đã bị Hạ My gọi.
" Em mau đổi thảo linh lăng cho ta đi, trễ rồi ta còn đi thỉnh an phu nhân ".
" Dạ dạ ".
Nó nhanh chân chạy đi, chuyện lần này đúng là doạ nó sợ hết cả hồn, không thể làm việc thất trách được, may mắn lần này được tha lần sau thì còn không chắc được.
Nó nhanh tay đi lấy thảo mộc về chuẩn bị cho Hạ My tắm, cô cũng không nói thêm gì về chuyện đó vì cô biết nó là đang tỏ lòng trung thành với chủ làm lòng cô rất vui.
Tắm rửa xong nó bới tóc cho cô, vẫn là kiểu thường ngày Chiêu Hoa hay làm, trang điểm xong cô nhìn không khác nào Chiêu Hoa.
Từ cách ăn mặc, kiểu tóc, cách trang điểm, nếu ai chỉ mới nhìn thấy Chiêu Hoa vài lần chắc chắn sẽ nhầm lẫn.

||||| Truyện đề cử: Vợ Cũ Hoá Tình Nhân |||||
Hạ My nhìn rất giống Chiêu Hoa, nhưng lại có dáng người cao hơn Chiêu Hoa một xíu.

Mà nói gì thì nói bên trong Hạ My vẫn là Chiêu Hoa, hồn tựa xác lâu ngày sẽ có thay đổi bên ngoài cũng là đúng.
Hạ My đi đến sảnh chính thỉnh an các vị phu nhân.
Vừa mới đặt chân vào, Đã bị bọn người trong sảnh nhìn đến không chớp mắt.
Tam phu nhân nhìn cô như gặp phải ma còn làm rơi cả ly trà trên tay rớt xuống sàn nhà vỡ tan.
Nghiêm phu nhân thấy bà ta thất lễ như vậy hắn giọng một cái rồi sai người nhanh dọn mấy cái miểng ly bị vỡ tránh dẫm phải.
" Tam muội, sao lại hốt hoảng đến rơi vỡ thế kia, người ta là khách quý muội cứ nhìn chăm chăm như muốn ăn thịt vậy ".
" À....!Muội....muội thấy cô ấy giống....giống quá".
Không nói thì ai trong cái sảnh đó cũng biết bà ấy nói Hạ My giống ai, đại phu nhân chỉ thầm cười, không phải giống mà chính là con bé.
Thân xác thì có thể đổi, nhưng thói quen và sở thích là không thể, bình thường thích ăn mặc trang điểm trâm cài ra sao thì bây giờ con bé vẫn giữ nguyên như vậy không có gì lạ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35


Tam phu nhân nhìn Hạ My sợ đến nổi tay run cầm cập phải lấy khăn tay che lại đôi tay đang run của mình.
Sao bà ta sợ hãi vậy?, vì lần trước cái miệng của bà ta còn đi bêu xấu tiểu thư Chiêu Hoa còn bị Nguyệt Sinh phạt cho đến gần 1 tháng máy cái vết thương mới lành nỗi.
Mỗi khi nhớ đến cái mặt bà ấy lại đau, tưởng đâu lần đó bị đánh đến nổi biến dạng luôn rồi chứ.
Nếu như vậy thì chắc cái vị trí tam phu nhân này bà ấy cũng giữ không nổi, vì bà ấy ngồi được cái vị trí đó cũng vì xinh đẹp thôi.
Thật ra bà ấy là một đào kép, chính vì xinh đẹp nên mới được Nghiêm đại nhân để ý đến, đưa từ kinh thành về đây.
Bao nhiêu năm rồi mà vẫn không sinh được con cái, đáng lý phải bị ghẻ lạnh rồi nhưng mà vì nhan sắc cố gắng giữ gìn nên mới níu kéo được lão gia.
Bà ta xoay mặt chỗ khác tránh ánh mắt của Hạ My, ánh mắt đó làm bà ta sợ.
Hạ My hành lễ với mấy vị phu nhân xong cô ngồi xuống bên cạnh Tam phu nhân làm bà ta càng sợ thêm, mặt bà ta tái xanh lại không còn một chút máu giống như nói xấu rồi quay lại sau lưng lại thấy người đó ngồi:))).
Bà ta chỉ ngồi nổi thêm một chút rồi lấy lí do là sức khoẻ không được tốt, rời đi vội vội vàng vàng.

Đến bữa sáng cũng không thèm dùng.
Con nha hoàn bên cạnh phải đỡ lấy bà ấy, đi chân này cứ xoắn vào chân kia.
Hạ My nhìn mà không hiểu vì sao bà ấy thấy mình như thấy ma thế, mình cũng đâu có làm gì bà ấy.

Phu nhân hỏi Hạ My.
" Chiêu.....!Hạ My mấy ngày nay con ở trong phủ có quen không, Tiểu Linh hầu hạ có tốt không?".
Chữ Chiêu trong miệng bà ấy dù thốt ra liền đổi thành Hạ My nhưng Tiểu Linh đã nghe được.
Sao bà ấy lại nhầm lẫn tên của Chiêu Hoa và Hạ My vậy hai cái tên này đâu có giống nhau.
"Dạ, con xem đây như nhà của mình nên rất thoải mái ạ, Tiểu Linh em ấy làm việc rất tốt ".
Hạ My cười nói vui vẻ không hề nhắc một chút gì về việc Tiểu Linh mang sai thảo mộc cho cô.
"Phải, con bé Tiểu Linh này làm việc rất chu đáo, đúng là gia nhân nhà họ Chu dạy dỗ rất tốt".
" Dạ, người quá lời rồi".
Trả lời xong câu này hai người đổi chủ đề khác cười nói rất vui vẻ, chỉ có Tiểu Linh đứng sau lưng Hạ My thì khó hiểu vô cùng.
Con bé không hiểu sao Hạ My trả lời cứ như phu nhân đang khen người của phủ nhà cô ta vậy.
Không hiểu sao cứ có cảm giác là phu nhân đang nói chuyện với tiểu thư nhà mình chứ không phải là đang nói chuyện với Hạ My tiểu thư.

Nói chuyện rom rả xong, mới sai người chuẩn bị bữa sáng.

Nguyệt Sinh mấy ngày nay đều bận rộn xử lý công vụ không có thời gian để gặp cô.
Cô thực sự rất nhớ chàng ấy.
Ngồi trên bàn ăn là 3 người phụ nữ, đến cả lão gia cũng không có mặt vì sức khỏe ông dạo này không tốt hôm qua còn phải gọi đại phu xem bệnh.

" Hạ My đây toàn là những món con thích con ăn nhiều vào, con gái vẫn là có da có thịt thì xinh hơn ".
" Dạ, con sẽ ăn nhiều một chút".
Tiểu Linh nhìn một bàn thức ăn, đây....đây không phải là những món tiểu thư nhà mình thích hay sao.
Hạ My tiểu thư cũng có cùng sở thích đó sao?, sao lại có một sự trùng hợp như vậy?, lòng con bé đặt ra rất nhiều nghi vấn.
Dùng bữa xong rồi Hạ My muốn ra ngoài chơi, nên đã gọi Tiểu Linh đi theo, cô mang khăn che mang áo choàng đội nón của áo choàng phủ kín đầu, trời bên ngoài không đến nỗi lạnh nhưng cô chính là sợ người ta nhìn thấy mình.
Hạ My đi vòng vòng trong thành, sao đó đến một nơi cô liền dừng lại nhìn rất chăm chú.
Tiểu Linh thấy cô nhìn như vậy cũng đưa mắt nhìn theo xem cô đang nhìn cái gì vậy, thì nó liền phát hiện, cô ấy là đang nhìn về Chu phủ.
Chu phu nhân đang đứng trước cửa phủ nói chuyện với Chu lão gia, hình như là đang tiễn ông ấy đi buôn hàng.
Chuyến đi lần này có lẽ lâu, thấy đoàn xe ngựa rất đông, đồ trên xe chất cũng nặng.


Hạ My nhìn chăm chú về hướng đó, lòng nôn nao, đau xót, nước mắt cô chảy trong vô thức.
Tiểu Linh đứng bên cạnh chú ý từng nét mặt của cô, cô đang khóc làm cho nó có chút giật mình, sao cô ấy lại khóc khi nhìn thấy lão gia và phu nhân nhà mình vậy, cô nương này bị làm sao vậy.
Hạ My đứng ở góc đó, nhìn rất lâu rất chăm chú, đến khi lão gia đã leo lên xe ngựa rời đi, phu nhân tiễn biệt nhìn theo khi ông ấy đi khuất rồi mới vào nhà.
Hạ My đứng ở đó nhìn tất cả, khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe cả lên, khăn che mặt cũng ướt vì nước mắt.
Tiểu Linh đứng một bên lòng đầy nghi ngờ, nó đã có một suy nghĩ vừa trổi lên nhưng nó cần có cơ hội để xác nhận suy nghĩ của mình.
" Ta về thôi, hôm nay ta mệt rồi ".
Nói rồi Hạ My thẩn thờ rời đi, không quan tâm Tiểu Linh phía sau nhìn mình một cách đầy nghi hoặc..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36


Hạ My trở về phủ liền đi thẳng vào phòng, nằm lên giường chùm kín chăn qua đầu nằm im trong đó không nói, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Tiểu Linh đứng ở góc phòng chăm chú nhìn cái cục to đùng nằm trên giường, khung cảnh này sao quen quá.
Mỗi khi ở nhà tiểu thư Chiêu Hoa có chuyện gì buồn, cô ấy luôn có thói quen này.
Cuộn mình trong chăn không muốn nói chuyện với ai.
Sao nó cứ cảm thấy tiểu thư Hạ My này có cái gì đó rất lạ, nhưng lại làm nó cảm thấy vô cùng thân thiết.
Đến trưa có người đến gọi, mời tiểu thư ra dùng bữa.
Hạ My mới chui từ trong chăn ra, khuôn mắt có chút sưng đỏ vì khóc.
Tiểu Linh liền hỏi.
" Nếu người thấy mệt em sẽ truyền lời cho, người không cần ra ngoài dùng bữa đâu ".
" Không cần đâu, đây không phải phủ nhà ta, không nên thất lễ như vậy ".
Nghe câu này sao cứ cảm thấy có gì đó lạ lạ giống như tiểu thư ấy nói Tiểu Linh và Tiểu thư Hạ My ở chung một phủ vậy.
Từ khi nào Tiểu Linh lại trở thành người của phủ nhà tiểu thư Hạ My vậy, vị tiểu thư này thật có nhiều nghi vấn.

Sửa soạn lại đôi chút sau đó nhanh chóng ra nhà ăn, không thể để mọi người đợi, đến khi Hạ My đến trong phòng ăn mới chỉ có Nguyệt Sinh và phu nhân ( mẹ của Nguyệt Sinh).
Thấy khuôn mặt sưng đỏ của Hạ My, Nguyệt Sinh và phu nhân lo lắng hỏi.
" Nàng....!tiểu thư Hạ My người làm sao vậy, mặt sưng như vậy? ".
Hỏi Hạ My nhưng mắt thì nhìn về phía Tiểu Linh, con bé liền trả lời.
" Dạ con cũng không biết, hôm nay tiểu thư ấy đứng nhìn Chu phủ rất lâu, rồi trở về nằm trong chăn xong mới thành ra như vậy ".
" Bên Chu phủ có chuyện gì à " phu nhân lo lắng hỏi.
" Dạ không, sáng nay phu nhân đưa tiễn lão gia đi buôn ạ ".
Nghe đến đây Nguyệt Sinh và phu nhân cũng đã hiểu sao cô lại khóc.
Phu nhân quay sang nắm lấy tay của Hạ My an ủi.
" Con đừng buồn, tội nghiệp con bé, số khổ quá ".
" Tiểu thư đừng khóc nếu người muốn ta đưa người sang đó chơi " Nguyệt Sinh cũng an ủi Hạ My.
" Thật sao?" Hạ My nghe được mừng rỡ hỏi lại.
" Đương nhiên là được, dùng bữa xong đi ta với mẫu thân đưa tiểu thư đi ".
Hạ My nghe được vậy khuôn mặt mới giãn ra, vui vẻ trở lại.
Ăn trưa xong, ai nấy trở về phòng nghỉ ngơi chỉ có Hạ My là không thể ngồi yên được cứ đi tới đi lui trong hoa viên.
Nguyệt Sinh đi ngang qua nhìn thấy, liền nhẹ nhàng đi tới cố ý đi nhẹ đến nổi cô không phát hiện ra, sau đó hù cô một cái.
" Hù ".

" Á, doạ chết ta rồi".
Anh ôm lấy eo cô, dịu dàng ân cần hỏi.
" Trưa nắng như vậy nàng ra đây làm gì, sao không nghỉ ngơi đi ".

" Thiếp...!thiếp lòng cứ bồn chồn....!không nghỉ ngơi được".
" Vậy để ta giúp nàng nha ".
Vừa nói xong anh liền bế xốc cô lên nhẹ nhàng như ôm cái gối.
Cô nằm trọn trong vòng tay anh vùng vẫy muốn đi xuống.
" Bỏ thiếp xuống....!có người nhìn thấy bây giờ".
" Giờ này làm gì có ai ".

anh vừa nói vừa cười ánh mắt lộ vẽ ranh mãnh.
Anh bế thẳng cô về phòng mình, đặt cô trên giường, rồi chắn hai tay hai bên,nhốt cô ở chính giữa người mình.
Cô ngã người ra giường tay chống về sau để giữ thăng bằng, còn anh thì chồm người về phía trước, hai khuôn mặt cách nhau chỉ còn 1 gang tay.
" Chiêu Hoa, ta rất nhớ khuôn mặt của nàng ".
" Chàng nói là khuôn mặt này sao ", vừa nói cô vừa dịch thuật biến đổi, làm cho khuôn mặt thay đổi thành khuôn mặt thật của cô.
Anh nhìn cô cười ngọt, đặt đôi môi mình lên môi cô, nhẹ nhàng dịu dàng mà nếm vị ngọt.
Nụ hôn của Nguyệt Sinh càng lúc càng cuồn nhiệt, nó hút trọn không khí của Chiêu Hoa làm cô hô hấp càng lúc càng khó khăn, phát ra âm thanh nghe cũng nóng mặt.
Đôi tay hư hỏng của Nguyệt Sinh cũng không chịu để yên, liền đặt ở vị trí đồi núi của Chiêu Hoa, cô liền khựng lại lấy tay đẩy cơ thể đang đè trên người mình ra.

" Khoan đã, Đây....!đây là thân thể của Ngân Linh....!Chàng không được làm bậy ".
" Nàng ghen sao " Anh hôn nhẹ lên đầu mũi của cô, rồi hôn lên trán, hôn khắp nơi mặc kệ cô đang nói.
" Không phải, chỉ là không biết cô ấy có đồng ý chuyện này hay không, đừng nên làm vậy tránh cô ấy buồn lòng ".
Nghe Chiêu Hoa nói cũng đúng, anh liền dừng lại, nằm gục đầu lên vai cô.
" Nguyệt Sinh, chàng nặng quá, sắp đè chết thiếp rồi ".
Anh lật người mình sang một bên, nàng bên cạnh cô, khuôn mặt vô cùng uất ức như bị ai đó ăn hiếp.
Thấy khuôn mặt của Nguyệt Sinh, Chiêu Hoa có chút buồn cười, cô biết anh đã phải nhịn rất nhiều từ trước đến giờ.
Cô xoay đầu anh qua đối diện với mình, chủ động hôn anh, anh cũng đáp lại nụ hôn đó, lần này tay chỉ dám đặt trên eo Hạ My, không dám di chuyển bậy bạ.
Hai người hôn rất cuồng nhiệt, rất lâu, quyến luyến, rực lửa cuộn vào nhau,đến khi Chiêu Hoa mệt rã rơi vì nụ hôn dài, cô ngủ quên lúc nào không hay.
Nguyệt Sinh nhìn người con gái nằm bên cạnh mình ngủ rất ngon khuôn mặt vẫn là Chiêu Hoa, linh hồn vẫn là Chiêu Hoa nhưng thân xác thì không phải.
Anh dịu dàng, nhẹ nhàng nhất có thể sờ từng góc cạnh trên khuôn mặt cô, rồi hôn lên trán cô nằm đó nhìn say đắm cô đang ngủ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37


Hạ My ngủ một giấc đến khi mở mắt ra bên ngoài đã tối, phòng cũng đã thắp đèn, cô hoảng hốt ngồi bật dậy.
Thấy Nguyệt Sinh đang ngồi trên ghế, cô dùng bộ mặt vô cùng khó coi nhìn anh.
" Sao chàng không gọi thiếp dậy, đã nói sẽ cùng nhau về nhà mà ".
Vừa nói vừa mếu nhìn Hạ My vô cùng đáng yêu.
Nguyệt Sinh cười kéo cô gái đang đứng trước mặt mình vào lòng, cô ngồi trên đùi anh, tay choàng qua ôm lấy cổ anh.
"Bây giờ chúng ta đi, trời chỉ mới tối thôi, đừng giận, tối ta chuộc lỗi với nàng ".
" Hư hỏng " Hạ My đấm tay vào ngực anh rồi bung ra bỏ chạy về phòng để chuẩn bị.
Anh nhìn theo dáng người nhỏ nhắn đang chạy của cô lòng thầm hạnh phúc.
Anh tưởng mình đã mất cô rồi sẽ không bao giờ gặp lại nữa ấy vậy mà bây giờ vẫn có thể ôm cô trong lòng, bây giờ anh hoàn toàn hài lòng với cuộc sống của mình hiện tại.
Hạ My chạy về phòng thấy Tiểu Linh đang dọn giường.
Nghe tiếng chạy Tiểu Linh quay sang thấy Hạ My đang đứng ở cửa.

" Tiểu thư người đi đâu vậy? em tìm người từ chiều đến giờ ".

Tiểu Linh lo lắng lỡ như cô có chuyện gì người bị hỏi tội chính là nó.
Nha hoàn bên cạnh đến tiểu thư của mình mất tích cũng không biết, cô mà có chuyện gì là xem như cái mạng của nó cũng bỏ.
" À.....!ta....ta theo Nguyệt Sinh ca ca đọc sách ".
Hạ My ấp úng viện lý do, không thể nói là cô ở phòng Nguyệt Sinh từ trưa đến giờ được.
" Em...em mau chuẩn bị cho ta đi, ta cùng phu nhân qua thăm Chu phu nhân ".
" Chu phu nhân? Chu phủ? người qua đó làm gì ạ".Tiểu Linh tò mò vừa nói vừa kéo ghế cho Hạ My ngồi xuống bàn trang điểm.
" Ta qua đó chào hỏi thôi, phu nhân muốn.....muốn....muốn ta qua đó học nghệ thêu thùa ".
" Học nghề thuê hả? ".
" Phải, em không nghe nói Chu phủ nổi tiếng buôn bán vải lụa, thêu thùa số 1 thành này không ai sánh bằng sao ".
" Em biết, nhưng mà.....".
Nó như muốn nói gì đó rồi lại thôi, tập trung chải tóc cho Hạ My.
Hạ My cũng không để ý đến lời nói của nó, lòng cô đang còn bận vui mừng, vì lát nữa thôi cô sẽ gặp lại được mẫu thân của mình.
Chuẩn bị sẵn sàng tươm tất, Hạ My mang bộ y phục có viền đỏ, hoa văn tinh tế chạy theo bộ váy trắng.
Hai màu sắc trắng, đỏ hoà hợp với nhau, tạo thành một bộ váy hài hoà không quá phô trương cũng không quá nhạt nhẽo.
Hạ My đi trước, Tiểu Linh đi theo phía sau, hai người họ đi về hướng sảnh chính, ở bên trong phu nhân và Nguyệt Sinh đang ngồi ở đó nói chuyện.

Hạ My đi vào không quên hành lễ sau đó Nguyệt Sinh liền nói.


Truyện Kiếm Hiệp
"Ta và mẫu thân đã chuẩn bị ít quà cho nhà nàng, chúng ta mau đi thôi đừng để muộn ".
Nói xong ba người đi ra ngoài, cùng nhau đi về hướng Chu phủ phía sau có máy người hạ nhân khiêng mấy cái khay có phủ khăn che.
Tiểu Linh vẫn còn đang nghĩ đến câu nói của thiếu gia, Chuẩn bị đồ cho nhà nàng.
Thiếu gia nói chuyện cứ như đang nói với tiểu thư Chiêu Hoa, lại còn gọi tiểu thư Hạ My bằng nàng.
Đây là tình huống gì vậy chứ, bộ thiếu gia ấy không phân biệt được đâu là tiểu thư Hạ My đâu là tiểu thư Chiêu Hoa hay sao.
Con bé cứ mãi suy nghĩ, đến khi ngước lên đã đến trước cửa phủ Chu gia rồi.
Người làm nhìn thấy nhà Nghiêm gia qua thăm còn có cả Nghiêm phu nhân liền chạy đi thông báo.
Dương quản gia chạy ra mời khách quý vào nhà, đưa nhà Nghiêm gia đến sảnh chính.
Vừa đến cửa thì Chu phu nhân cũng đi từ hướng phòng ngủ đi ra.
Gương mặt bà ấy đúng là hao mòn đi rất nhiều, một người ngày trước rất chú trọng nhan sắc vậy mà bây giờ lại tiều tụy đến như vậy thực sự nhìn đã thấy đau lòng.
"Nghiêm phu nhân người đến chơi à?".
" Chu muội, bây giờ đã là xui gia với nhau rồi cần gì gọi khách sáo như vậy ".

Chu phu nhân cười rồi bước vào sảnh chính trước, Nghiêm phu nhân vẫn đứng ngoài cửa đợi cho Chu phu nhân vào cửa trước rồi mới đi theo sau.
Phép lịch sự đó chính là chủ nhà vào trước, khách theo sau.
Chu phu nhân ngồi lên ghế chính trên cao, sau đó mới mời những vị khách đến thăm ngồi, ánh mắt bà nhìn vị cô nương đang đứng sau Nguyệt Sinh, nhìn Hạ My rất chăm chú.
Bà có một cảm giác gì đó với vị cô nương này, một cảm giác rất thân thuộc mà bà không hiểu được.
Vị cô nương này nhìn thì có 8 phần là giống Chiêu Hoa rồi.
Bà nhìn rất chăm chú, Nghiêm phu nhân cũng phát hiện bà đang nhìn Hạ My liền lên tiếng.
" Con bé là Hạ My, nó là con gái của một người bạn ở kinh thành của Nghiêm lão gia ".
" À....!thì ra là từ kinh thành đến, hèn gì mà khí chất dung mạo lại kiều diễm như vậy ".
" Lần này sang đây cốt là để thăm hỏi sức khoẻ của phu nhân, sau đó là nhờ người chỉ dạy cho Hạ My, con bé rất thích tài thêu hoa của Chu phu nhân ".
" không dám, không dám nhận, nếu tiểu thư đây thích, tôi sẽ cho người giỏi nhất của phủ chỉ dạy "..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38


Hạ My ngồi đó, nhìn Chu phu nhân bằng ánh mắt dịu dàng, người mẫu thân mà cô ngày đêm mong nhớ đang ngồi trước mặt mình.
Nhưng cô không thể ôm, không thể chạm vào bà, bản thân thực sự rất xúc động rồi, nhưng vẫn phải kiềm nén không được khóc lúc này.
Chu phu nhân chạm phải ánh mắt của Hạ My lòng bà có một cảm giác quen thuộc, làm cho khoé mắt bà cay cay, bà đưa khăn lên lau giọt nước mắt của mình.
" Nhạc mẫu sao người lại khóc ".

Nguyệt Sinh lo lắng hỏi han.
Hạ My ngồi bên cạnh lòng nóng như lửa nhìn mẫu thân khóc cô thực sự muốn lau nước mắt cho bà.
" Không có gì, chỉ là tiểu thư đây nhìn có đôi nét giống con bé....!tuổi tác chắc cũng chạc tuổi nhau, nên ta....!có chút...".
Chu phu nhân vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt, nhìn khuôn mặt khắc khổ của bà, ai mà không khỏi đau lòng.
Nghiêm phu nhân cũng không kiềm lòng được mà đưa tay lau nước mắt.
" Nếu đã có phần giống Chiêu Hoa như vậy, hay là....!nhận con bé làm con gái đi ".
Hạ My nghe phu nhân nói lòng thầm mừng rỡ, bà ấy là đang giúp cô có cơ hội để ở bên cạnh mẫu thân.
" Như vậy có được không? tiểu thư đây nhà quyền quý làm vậy có thoả đáng không?".
Chu phu nhân thực sự rất muốn nhận cô làm con gái, vì 8 phần cô giống Chiêu Hoa, với lại còn có cảm giác rất gần gũi thân thuộc với cô gái này.

Bà mất đi Chiêu Hoa, bà vô cùng đau lòng nếu bây giờ có ai đó ở bên cạnh thì thật tốt.
" Mẫu thân của con mất từ lúc con còn nhỏ, phụ thân luôn bận rộn, nếu người không chê con nguyện làm con gái của người ".
Vừa nói Hạ My vừa đưa tay lau nước mắt, cô không kiềm nén được cảm xúc của bản thân mình.
Bầu không khí bây giờ trong sảnh thật mùi mẫn, ai nấy đều sụt sùi lau nước mắt.
" Đương nhiên là ta không chê con, ta cũng mất con gái....!nếu con bằng lòng ta....".
Chưa kịp nói hết câu, Hạ My đã bước ra giữa dập đầu hành lễ với mẫu thân.
" Hạ My nguyện làm con gái của người ".
Chu phu nhân vội đi xuống đỡ con gái quỳ dưới đất đứng lên.
Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, cô thực sự giống Chiêu Hoa.
Đang nhìn say đắm thì Hạ My không kiềm được nữa mà ôm bà vào lòng.
Cô khóc như thể hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trên đời.
Chu phu nhân có chút bất ngờ nhưng khi ngửi được mùi hương trên người cô bà cũng ôm lấy cô, đây là mùi trên người đứa con gái xấu số của bà.
Mùi hương mà bà luôn luôn mong nhớ, ôm cô trong vòng tay không khác nào như Chiêu Hoa trở về.
Tiểu Linh đứng ở góc phòng chứng kiến sự việc từ nãy giờ cũng xúc động vô cùng trong suy nghĩ của nó đã có đến 60% xác nhận đây là Chiêu Hoa.

Hai người cứ ôm nhau đứng mãi như vậy Nguyệt Sinh ngồi bên cạnh có chút vui lòng.
" Được rồi, mẫu thân cũng nhận rồi, muội mau để người ngồi đi tính ôm đến bao giờ ".
Nghe Nguyệt Sinh mói hai người mới buông nhau ra, Chu phu nhân đi về ghế bên trên, tay nắm theo cả Hạ My kéo lên trên đó ngồi cùng mình.
Nghiêm phu nhân thấy mẹ con họ đoàn tụ như vậy cũng mừng thay cho người tỷ muội này của mình.
Hạ My ngồi bên cạnh Chu phu nhân, tay nắm lấy bàn tay bà mà vuốt v3, nhìn mặt bà một cách âu yếm.
Chu phu nhân cũng cảm nhận được tình cảm mà Hạ My dành cho bà, đã lâu lắm rồi bà mới có lại cảm giác vui vẻ hạnh phúc như này.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn

2.

Đi Về Phía Chân Trời
3.

Trùng Sinh Để Gặp Người
4.

Trói Em Mãi Không Buông
=====================================
Hạ My lấy ngón tay út của mình móc vào ngón tay út của bà sao đó dùng ngón cái xoa xoa ngon tay của bà.
Hành động này có chút làm cho Chu phu nhân giật mình, đây là hành động mà Chiêu Hoa hay làm con bé nói làm vậy chính là gắn kết mẫu tử.
" Tay con làm gì vậy "Chu phu nhân nghi ngờ hỏi.
" Con chính là đang gắn kết mẫu tử với người "Hạ My cười nói, không biết rằng hành động của mình đang tố cáo mình.
Linh cảm của một người mẹ cho bà biết, Hạ My chắc chắn có vấn đề gì đó liên quan đến con gái đã khuất của bà.
Nguyệt Sinh thấy 2 người cứ như vậy liền lên tiếng.
" Hôm nay, con có mang ít lễ vật sang cho người tấm bổ, con nghe nói dạo đây sức khoẻ người không được tốt ".
Nói xong anh sai hạ nhân bưng máy cái khay đem từ Nghiêm phủ sang, bên trên đựng một hộp bên trong có củ nhân sâm to bằng bàn tay.
Khay tiếp theo đựng các loại thảo mộc quý, tất cả đều là đồ bổ dùng để bồi bổ sức lực.

" Con không cần phải mang nhiều quà cáp qua đây vậy đâu ".

Chu phu nhân ngại ngùng nói.
" Chiêu Hoa đã không còn, phận con rễ như con sẽ thay nàng ấy hiếu thuận với người, đây là tấm lòng của con người hãy nhận đi ".
" Được được, ta nhận ".
Chu phu nhân vui vẻ sai người mang mấy cái lễ vật xuống.
" Hôm nay là ngày vui, vừa có thêm được một cô con gái, lại còn được con rễ hiếu thuận Chu phu nhân muội là có phúc nhất rồi ".
Nghiêm phu nhân trêu chọc vì nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Chu phu nhân.
" Nếu hôm nay là ngày vui vậy chúng ta mở tiệc ăn mừng đi ".

Nguyệt Sinh lên tiếng.
" Được, được vậy cứ mở tiệc đi, mau sai người bên dưới chuẩn bị bàn tiệc ".
Chu phu nhân quay sang nói với Dương quản gia đang đứng ở góc phòng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39


Một bàn tiệc thịnh soạn được mở ra, mời thêm cả hai vị phu nhân và lão gia của Nghiêm gia qua dùng bữa.
Bữa tiệc vui vẻ cười nói, Hạ My ngồi sát bên mẫu thân, gắp cho bà toàn những món ngon mà bà thích.
Chu phu nhân có cái nhìn rất khác về cô, bởi vì chỉ có Chiêu Hoa mới biết bà thích ăn cái gì, đến phu quân của bà cũng không thể biết được vì 1 năm ông ở nhà không được bao nhiêu ngày.
Ở bên cạnh Hạ My bà có cảm giác giống như là Chiêu Hoa đang hiện diện.
Nhìn thấy Hạ My thân thiết với Chu phu nhân như vậy ai nấy cũng không khỏi khó hiểu, Tam phu nhân của Nghiêm gia liền hỏi.
" Tiểu thư Hạ My từ khi nào lại thân thiết với Chu phu nhân như vậy chứ?".
" Hôm nay đã nhận là con gái rồi, bây giờ người ta chính là mẫu tử với nhau đó ".Nghiêm phu nhân lên tiếng cười ý chọc ghẹo quay sang nhìn Chu phu nhân.
Chu phu nhân cười hiền không trả lời mà nhìn Hạ My một cách rất ân cần, dịu dàng.
Ánh mắt của một người mẹ thực sự dành cho con gái của mình.
Tiệc rượu no say ai nấy đều đi về, Hạ My luyến tiếc nắm tay Chu phu nhân vẫn không muốn rời đi.
Nghiêm phu nhân thấy vậy mới cầm tay Hạ My.

" Mai con lại sang, từ nay ngày nào con cũng sẽ được sang đây để học thuê còn sợ không được gặp mẫu thân hay sao? ".
Nghe bà nói như vậy Hạ My mới buông lỏng tay cúi đầu chào mẫu thân rồi mới quay người đi theo Nghiêm phu nhân về phụ.
Đêm đó Chu phu nhân mất ngủ bà không tài nào chợp mắt nổi khi nhớ đến dáng vẻ của Hạ My.
Bà biết có điều gì đó gắn kết đứa con gái ruột của bà và đứa con gái nuôi này.
Có cái gì đó thôi thúc bà từ bên trong.
Phải chăng đây chính là linh cảm của một người mẫu thân khi đối mặt với con của mình.

Hạ My đi lại ngoài Hoa viên ánh mắt nhìn về hướng Chu phủ, cô có cảm giác đêm nay mẫu thân sẽ không ngủ được.
Cứ lo lắng mãi không có cách giải quyết, Nguyệt Sinh đứng một bên quan sát cô từ nãy giờ mà cô cũng không để ý.
Anh tiến đến nắm cánh tay cô, kéo cô đi làm cô giật mình theo phản xạ cô giật tay lại nhưng nhìn thấy bóng lưng cao lớn quen thuộc cơ thể cô mới có thể nới lỏng ra.
" Chàng kéo thiếp đi đâu vậy".
" Nàng nhiều tâm sự như vậy đương nhiên là tìm nơi nào thoải mái rồi ".
Nguyệt Sinh kéo Hạ My đến bờ suối nơi mà bọn họ thường ngồi đó ngắm trăng cùng nhau.
Hạ My cười dịu dàng nằm lên tảng đá nhìn lên bầu trời sao, từng con gió nhẹ nhàng thổi vào làn da mát rượi.
Nguyệt Sinh nằm bên cạnh tay nắm cánh tay của Hạ My như thể sợ buông ra thì cô sẽ biếng mất mãi mãi.

" Đẹp không?" Ánh mắt vẫn nhìn lên bầu trời sao, Nguyệt Sinh hỏi.

" Đẹp, rất đẹp ".

Hạ My trả lời anh với một giọng đầy dịu dàng và tình cảm.

Hai người bọn họ cứ nằm ở đó,đến khi trời khuya sương lạnh thì mới đứng dậy đi về đến khi chuẩn bị ra khỏi chỗ đó thì một tiếng hét xé tan bầu trời đêm yên tĩnh đó.
Làm hai người bọn họ chú ý nhìn về phía phát ra tiếng hét.
Nguyệt Sinh kéo tay Hạ My đi về hướng phát ra âm thanh đó, Anh đưa tay lên miệng làm dấu ý giữ im lặng.
Hạ My gật đầu hiểu ý đến hơi thở cô cũng không dám thở mạnh, bọn họ đứng sau góc cây nhìn về hướng đó.
Liền phát hiện có một cô nương nằm bò trên đất, đối diện với cô ta là một con Sói.

Chỉ trong chớp mắt Nguyệt Sinh còn chưa kịp phản ứng nhào ra để cứu cô ấy thì con sói đã bay đến cắn xé vô cùng kinh khủng.
Con sói này rất lạ nó to gấp đôi con sói bình thường e rằng nếu Nguyệt Sinh nhào ra cũng chưa chắc gì đã cứu được cô gái đó mà còn có thể là thành mồi cho nó.
Nó cắn xé đến chán chê rồi, cảnh tượng vô cùng kinh hãi làm cho Hạ My và Nguyệt Sinh không dám nhìn, không dám động đứng đó núp sau góc cây sợ làm kinh động đến con quái vật đó.

Đợi đến khi con vật đó bỏ đi hẳn rồi, Nguyệt Sinh mới dám ra xem xét, bên dưới đất chỉ còn lại một mảnh y phục rách rưới nhuốm máu.

Anh thực sự bất lực và đau lòng đường đường là một Tri huyện vậy mà không thể bảo vệ được người dân của mình, tận mắt chứng kiến họ bị giết hại như vậy.
Anh thực sự rất khó chịu và đau lòng.
Hạ My đứng yên ở góc cây, nhìn về một hướng rất chăm chú, Nguyệt Sinh thấy cô như vậy liền đi lại gần hỏi han.

" Sao vậy, nàng bị doạ đến mất hồn rồi sao ".
" Điên, thiếp là ma nếu mất hồn thì làm sao thân xác này còn đứng được".
" Hung dữ như vậy, không bị doạ sợ rồi ".

Nguyệt Sinh bĩu môi, mới nói có một câu đã bị vợ nạt thật là khổ mà.
" Chàng nhìn bên kia đi, chàng không thấy cô gái ngồi đó khóc sao ".
" Ở đâu cơ " Nguyệt Sinh nhìn theo hướng tay mà Hạ My chỉ nhưng mà thực sự anh nhìn đến hoa cả mắt vẫn không thấy cô gái nào.
" Kì lạ ta có thấy ai đâu nàng nói ai vậy ".
" Chàng nhìn kĩ lại đi cô ấy ngồi ở đó mà ".
" Làm gì có ai?" Nguyệt Sinh khó chịu nhìn về hướng đó rõ ràng anh đã nhìn rất kỹ chỗ đó chỉ là một góc cây bình thường mà.
" Không lẽ.....!cô gái đó không phải con người "..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom