Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Theo dấu vết


Herbert đứng thẳng người.

"Vậy đấy." Cậu ta hít mũi. "Đêm nay sẽ là đêm quyết định. Chúng ta sẽ trang bị đầy đủ và truy cho ra bằng được hắn. Asmodeus thật sự đã có thể đang giữ Anze và chúng ta không thể liều lĩnh tay không đối đầu hắn được."

"Chúng ta chia nhau ra." Ludwig tiếp lời. "Em sẽ đi với bố. Herbert đi cùng Sarah và Alfred. Bố sẽ truyền tin đến Herbert một khi tìm được bất kỳ manh mối nào."

"Và ngược lại." Herbert nói thêm.

Và họ cùng lên đường.

Bây giờ, không cần dùng đến một phương tiện di chuyển bình thường nào nữa, Herbert cùng hai người đi chung bay về phía nam của Berlin, nơi họ sẽ gặp mặt người bạn cũ của Herbert, để hỏi thăm càng nhiều thông tin càng tốt về Anze Afanas hay Asmodeus Havu, với Sarah lẫn Alfred víu chặt vào người Herbert vì cả hai vẫn chưa thể bay được. Trong khi đó, Ludwig buộc dây vào Lilith và lôi nó ra ngoài. Trước ánh nhìn thắc mắc của bố mình, gã giải thích:

"Lilith từng là chó nghiệp vụ. Nếu nó đi cùng, biết đâu nó có thể giúp chúng ta tìm lại được chủ nó."

Johannes gật đầu. Ông nói, "Bố vừa điện cho văn phòng ông ấy. Họ nói ông ấy đã ra về cách đây vài giờ, nên chúng ta sẽ tìm ở đó trước. Hy vọng chúng ta có thể tìm được ít chứng cứ từ nơi mà lần cuối người ta trông thấy Anze."

"Chúng ta cùng bay đến đó. Để con ôm Lilith cho."

Vào thời điểm này trong đêm, tòa nhà văn phòng vẫn đang tất bật với công việc không dứt. Tuy vậy, sân trước và bãi xe lại vắng người, nơi không có gì có thể được trông thấy ngoài đèn đóm và xe cộ. Ludwig nheo mắt khi họ đáp xuống dưới một bóng cây to. "Đó có phải là xe của Anze không?" Gã chỉ.

Chiếc Bentley đen quen thuộc chẳng có người, cũng không có dấu hiệu ẩu đả hay trộm cắp. Johannes đứng không yên khi ông nhìn thấy những dấu chân in trên tuyết dẫn đến chiếc xe, nhưng chúng dừng lại giữa chừng, trước khi chúng hướng ra vệ đường ngoài kia, lẫn cùng nó là một cặp dấu chân khác đi theo hình zigzag lạ lùng. Ludwig thở phì và làu bàu trong cổ họng:

"Asmodeus hẳn đã ở đây."

"Không ai đi đứng như rắn thế này cả." Johannes đồng ý, đầy vẻ khinh miệt. Ludwig đập vỡ cửa sổ xe, và "Tuyệt", gã nói, khi gã mò mẫm rồi lôi ra được từ trong xe một chiếc khăn choàng, rồi gã đưa nó cho Lilith. "Nào, chó ngoan, để xem mày có tìm được ông ấy không."

Chú chó chăn cừu thoạt đầu ngúng nguẩy, nhưng vừa ngửi được mùi quen thuộc của chủ nhân mình trên chiếc khăn, nó lập tức chú ý, và nó bắt đầu hít lấy hít để. Thời tiết khắc nghiệt, sương giá lúc này đóng băng mọi thứ còn khủng khiếp hơn khi họ vừa đặt chân đến Berlin, khiến mũi tất cả tê đi và làm cho Ludwig càng nghi ngờ không biết Lilith có thật sự sẽ tìm được người đàn ông kia hay không nữa.

Tuy vậy, sau ít lâu, Lilith bắt đầu tìm đường đi, dẫn họ ra bên ngoài và men theo vệ đường, và họ sớm hướng về phía bắc.

Trong lúc đó, Herbert, Sarah và Alfred đã đến một quận khu náo nhiệt ở phía nam. Một bầu không khí ấm áp chào đón họ ngay tức thì, và Herbert dẫn tất cả đến một nơi trông như một quán rượu thời Trung cổ. Thật đông đúc, mùi hương của rượu bia và thức ăn mới nấu ngập tràn trong không trung, và với ánh đèn cam dịu của nó, nơi này trở nên tương phản rõ rệt với thành phố hiện đại nhưng lạnh lẽo và ảm đạm bên ngoài.

Herbert nhận ra một bóng người ngay lập tức và cậu ta rảo bước đến gần, vô tư thả người xuống ngồi đối diện họ bên bàn ăn như thể hai người là bạn thân chí cốt. Cậu ta ra hiệu cho hai người còn lại nhanh chóng nhập hội, nói:

"Xin giới thiệu người bạn đáng tin cậy của anh từ thời còn đi lính, Toa! Cô ấy đã giúp chúng ta rất nhiều đấy!"

Người phụ nữ được gọi tên liền vén mũ trùm nhìn lên và khoát tay ra hiệu cho tất cả bọn họ cùng ngồi xuống đối diện mình, một nụ cười rộng thân thiện nở trên gương mặt. "Rất mừng được gặp lại cậu sớm như vậy, Herbert, và cũng rất lấy làm vui được làm quen với hai người! Nào, ngồi xuống đi."

Sarah và Alfred lần lượt bắt tay cô ấy và yên vị bên cạnh Herbert, trước khi cậu ta đào thẳng vào vấn đề:

"Tôi e rằng lần này chúng tôi chỉ có thể tạt ngang qua thôi, cô có thông tin gì liên quan đến chuyện tôi nhờ chưa?"

Khuôn mặt Toa sa sầm và cô ấy thở dài, lắc đầu đáp, "Tôi e rằng mọi chuyện không dẫn đến đâu. Người của tôi đã tản ra khắp Berlin để thu thập manh mối, nhưng đến giờ tôi chỉ có thể biết được tên Asmodeus mà cậu nói không có huyết đồng hay ai tương tự như vậy cả. Dường như hắn ta hoàn toàn làm việc một mình."

"Hắn từng có một quản gia, thuộc chủng ma cà rồng Carpathia với khả năng trà trộn hoàn hảo giữa loài người. Như tôi có nói với cô, ả chết cách đây vài hôm." Herbert nói. Toa gật đầu:

"Tôi đã cân nhắc đến khả năng những giống loài khác có thể gọi hắn là tổ phụ. Tuy nhiên, cậu có thể tin tưởng tôi rằng ả ta là huyết đồng cuối cùng của hắn tồn tại trong thành phố này."

"Cô có nghĩ ra được khả năng cao hắn sẽ ở những nơi như thế nào không?"

"Theo những thông tin cậu cung cấp cho tôi, thì hắn có vẻ chuộng những nơi heo hút và hẻo lánh hơn là những nơi buộc hắn phải trà trộn giữa loài người. Vì vậy, tôi đã soạn sẵn cho cậu một danh sách những địa điểm bị bỏ hoang của Berlin," cô đưa cậu ta một mảnh giấy, "bao gồm quán rượu Hang Cáo cách nơi này 30 dặm về phía nam, khu điều dưỡng phức hợp ở phía đông theo địa chỉ này, nhà máy hóa chất ở quận Rüdersdorf, và một công viên giải trí không tên ở phía bắc mà tôi cũng đã kèm theo địa chỉ cho cậu ở đây. Tôi đã rà soát quán Hang Cáo chiều nay giúp cậu, nhưng phần còn lại, tôi e cậu phải tự mình kiểm tra."

Herbert vừa nheo mắt vừa đọc mảnh giấy Toa đưa mình. Thời gian của họ sắp cạn, và họ không thể đi kiểm tra từng nơi một được. Một tiếng chin chít mơ hồ cắt đứt luồng suy nghĩ của cậu ta và khiến tất cả giật mình, và Alfred vội vã kiểm tra túi xách. Chàng trai trẻ trố mắt ngạc nhiên.

"Pip?"

"Anh đem nó theo à?" Sarah lên giọng.

"Anh không có!" Alfred phản đối. "Là nó tự lẻn vào túi của anh ấy chứ!"

"Chúng ta không có thời gian đưa nó về nhà đâu, nên em có thể giữ nó an toàn trong suốt chuyến đi chứ?" Herbert nghiêm giọng hỏi. Alfred gật đầu, đội lên chiếc mũ len:

"Anh cứ tin em. Nhưng em xin phép một phút, bởi em nghĩ mình nên tìm ít thức ăn cho nó trước khi lại lên đường. Em đi nhanh rồi về."

"Được thôi, chỉ cần đừng đi quá lâu đấy." Herbert đồng ý với một nụ cười phớt qua.

"Có một xe bán thức ăn vặt ngay góc đường bên trái, nếu cậu cần." Toa nói thêm vào, vẫy chào Alfred khi cậu ấy lách người qua đám đông. Cậu hét to hai tiếng 'Cảm ơn' rồi biến mất, hòa mình vào bóng đêm bên ngoài quán rượu.

Alfred không tốn nhiều công sức tìm ra chiếc xe bán thức ăn để mua ít hạt dẻ nướng cho Pip. Ấy nhưng khi cậu mở túi để đưa nó túi hạt, không may thay, con vật lại vểnh tai lên rồi nhảy khỏi vòng tay cậu, quấn quanh người nó là một tấm thắt lưng dệt bằng vải len mà Alfred chưa từng thấy bao giờ. Cậu còn để ý rằng Pip cũng đang ngậm đôi giày búp bê mà cậu tìm thấy ở nhà vào hôm qua.

Alfred đã chạy. Cậu đuổi theo Pip băng qua những con hẻm chật hẹp của quận khu và cuối cùng dồn nó vào một ngõ cụt. Nó thôi ngay hành vi bất thường của mình khi Alfred nhìn nó, rồi để lộ ra phía sau lưng là một sợi dây chuyền lấp lánh dưới nền đất.

"Mày tìm thấy thứ gì vậy?" Alfred thì thầm với Pip, khi cậu thu về chiếc thắt lưng và nhặt lên sợi dây chuyền. Pip chỉ rên ư ử rồi nhìn cậu. Họa tiết hoa trên cả hai món đồ trùng khớp với nhau, và Alfred tin chúng cùng thuộc về một bộ y phục, chung với đôi giày búp bê nọ. Và cậu lập tức chợt nhận ra rằng mỗi khi cậu tìm thấy một món đồ vật như thế này, nó càng lúc càng theo trình tự từ thấp lên cao, ban đầu là đôi giày để mang dưới chân, sau đó là chiếc thắt lưng để buộc quanh hông mình, và bây giờ, là một sợi dây chuyền quanh cổ. Alfred nhìn chằm chằm đống đồ trên tay mà không tin vào mắt mình. Nếu cậu tìm thấy một món nữa, thì nó chắc hẳn phải là một phụ kiện đội đầu!

Thế giới xung quanh Alfred lại biến đổi. Cậu ngã thụp xuống đất bởi sự giật mình bất chợt, và khi cậu ngước nhìn lên, một chiếc khăn đội đầu đang bị gió cuốn đi trên nền trời đỏ rực. Nhưng không hiểu sao, có thứ gì đánh động trong lòng cậu, bảo rằng cậu phải đi theo nó.

Alfred đứng lên và chạy. Cậu chạy theo chiếc khăn với một mục đích vô hình, cho đến khi gió ngừng thổi và chiếc khăn mắc vào một ngọn cây. Alfred tự chửi thề. Cậu ghét leo trèo quá sức.

Cậu đã chật vật không ít để với được món đồ vật đáng nguyền rủa kia. Cậu nuốt ực khi cành cây rung lên dưới sức nặng lẫn chuyển động của cậu, tiếng răng rắc khiến tim cậu chỉ muốn nhảy bổ ra, và trong chớp mắt, Alfred đã thấy mình ngã phịch xuống đất đau điếng.

"Ui da..."

Alfred vừa ngồi dậy vừa rên rỉ. Thế giới song song này không có mùa màng, và bởi thế, nó không có tuyết, chỉ có cát bụi dưới chân và từng luồng khí nóng rực lúc nào cũng thổi, khiến cho Alfred ê ẩm dọc tấm lưng và quanh hông mình. Thật nhẹ nhõm khi cậu vẫn còn đứng được, Alfred nghĩ. Điều tiếp theo khiến cậu lo lắng là những món vật cậu thu thập đã văng tứ tung trong lúc cậu rơi, càng tệ hại hơn khi lúc này nhìn lại, chúng đột nhiên đã biến mất.

"Thật vô lý." Alfred lầm bầm, rồi quyết định mặc kệ cái bộ y phục chết dẫm kia, rồi cậu nhắm mắt lại để cố gắng quay trở về thế giới của mình. Nhưng lần này khi cậu mở mắt ra...

Chẳng có gì thay đổi.

Alfred có thể nghe tiếng tim mình đang đập thình thịch. Cậu nhắm mắt lại một lần nữa, và, "tập trung, tập trung...", cậu ép mình suy nghĩ, nhưng cứ mở mắt ra, thì cậu lại thấy thế giới vẫn cứ còn mang sắc đỏ, một mình cậu trơ trọi giữa mảnh đất hoang tàn, và những tiếng tru vang vọng từ phía xa khiến cậu chết điếng người và lạnh sống lưng. Alfred nghĩ cậu sắp phát khóc mất. Cậu điên cuồng đảo mắt tìm xem có bất kỳ dấu hiệu của sự sống nào hay không, hay dấu hiệu của một kẻ bất tử như cậu, hoặc có thể là Beghemot cũng được để cậu có thể cầu xin giúp đỡ.

Nhưng cuối cùng, vẫn chỉ có một mình cậu ở đó.

Alfred không khỏi nhớ lại cái đêm cậu lạc mất giáo sư giữa cơn bão tuyết, giữa một vùng đất xa lạ nơi không ai biết cậu là ai và sẽ không ai thèm nhớ đến cậu nếu họ phát hiện cậu bị chôn vùi và chết cóng. Cậu lập tức ngã gục xuống đất rồi ôm lấy thân mình mà run rẩy, ước gì đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi và cậu sẽ lại được thức giấc trên chiếc giường quen thuộc. Cậu ngồi bó gối. Alfred sụt sùi, nhưng cậu không khóc được.

_____________________________________________

Nguồn ảnh: Igor Burlakov.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Bóng ma


Tim Alfred dường như ngừng đập khi cậu nghe tiếng bước chân. Tiếng động nhỏ, chuyển động lại nhẹ nhàng, như thể người đó đang lướt đi, và sau từng giây trôi qua, tiếng bước chân môi lúc một rõ rệt hơn, cho đến khi Alfred biết, đã có người dừng ngay trước mặt mình.

Alfred ngước nhìn lên hình ảnh của một người phụ nữ áo trắng. Cô ấy có một nước da nhợt nhạt, mái tóc cô sáng màu và ánh nhìn từ đôi mắt hẹp dài của cô ấy sắc sảo, tất cả khiến cho bất kỳ ai trông vào cũng có thể nghĩ ngay đến Tử Thần. Chàng trai trẻ lập tức ngồi lùi lại và bò đi, cho đến khi lưng cậu chạm phải vách tường mà không chạy đi đâu được nữa. Cậu chưa sẵn sàng đối diện với quỷ dữ ở Cõi Kia!

Nhưng người phụ nữ không làm gì cậu mà chỉ bước từng bước gần lại. Alfred có thể cảm nhận cô ấy đang quỳ xuống trước mặt mình và quan sát, kiên nhẫn vô cùng trong khi Alfred chẳng dám mở mắt ra mà đối mặt. Alfred không nhận ra cậu đang run lẩy bẩy, cũng không biết rằng người phụ nữ đang mỉm cười phúc hậu và đặt một ngón tay ngang môi mình.

Đừng sợ.

Một giọng êm dịu len lỏi vào trong tâm trí Alfred. Bấy giờ đôi mắt cậu mới lập tức bàng hoàng mở to và cậu càng run rẩy hơn, bởi cậu không biết chuyện gì đang xảy đến với mình. Rồi, trước nỗi sợ của cậu, người phụ nữ vươn tay và giữ chặt đầu cậu lại. Làn da cô ấy lãnh lẽo, nhưng cử chỉ lại nhẹ nhàng, và nụ cười vẫn không tắt trên môi. Tất cả những điều ấy giúp trấn tĩnh Alfred phần nào và buộc cậu phải nhìn cô, cho dù cậu vẫn đang sợ đến khiếp vía.

Ta không làm hại con đâu.

Giọng nói kia lại vang lên trong đầu cậu, và lúc này Alfred tin rằng nó thuộc về người phụ nữ ở trước mắt. Cậu toan mở miệng hỏi lại, nhưng cô kịp thời đặt tay lên môi cậu mà cản, và, Yên nào, ta cũng giống như con, không phải đến từ vùng đất này. Con sẽ không muốn bất kỳ ai trong số chúng nghe thấy chúng ta, đúng chứ?, giọng cô lại vang lên sâu trong tâm trí cậu.

Alfred chậm chạp, miễn cưỡng gật đầu. Người phụ nữ nở một nụ cười rộng ấm áp với cậu, như một người mẹ đang âu yếm ngắm nhìn đứa con của mình, khi cô cuối cùng cũng buông Alfred ra. Cậu nuốt khô trong cổ họng và chớp mắt. Lúc này cậu mới nhận thấy rằng người phụ nữ đang mang đôi giày búp bê, chiếc thắt lưng vải, đeo sợi dây chuyền và tấm khăn buộc đầu mà cậu tìm thấy trước kia.

Y phục của cô chính là quần áo mà phụ nữ Romania mặc cách đây hàng thế kỷ, Alfred biết. Chỉ khi Alfred đã thật sự bình tĩnh, người phụ nữ mới đứng lên, dáng dấp nhỏ bé của cô mang phong thái khoan thai và tao nhã. Giọng của cô lại len lỏi vào đầu cậu, và, Ta ở đây để giúp con, cô nói, khuôn mặt biểu lộ sự chắc chắn vô cùng. Alfred không khỏi tự hỏi bản thân, cậu lồm cồm đứng lên và lảo đảo tiến đến người phụ nữ:

Nhưng làm sao, và bằng cách nào?

Giải thích vào lúc này, ta e rằng không thuận tiện cho cả hai chúng ta, bởi thời gian của ta ở thế giới này, cũng giống như con, không phải là vĩnh cửu. Tuy vậy, khi gặp đúng thời điểm, con sẽ hiểu ra thôi. Người phụ nữ nói, cho dù cô chưa bao giờ mở miệng. Cô đi vòng từng bước nhỏ rồi quay lưng lại nhìn Alfred. Cô ấy tiếp, Bây giờ, công viên giải trí bị bỏ hoang ở phía bắc là nơi con cần đi... Herbert... Herbert đã có địa chỉ của nơi đó rồi. Nhanh chân lên, bé con, đồng hồ vẫn đang điểm đấy.

Nhưng người là ai? Làm sao mà... Đợi đã!

Tâm trí Alfred gọi hét lên khi hình ảnh của người phụ nữ mờ dần rồi hoàn toàn biến mất. Thế giới xung quanh cậu lại một lần nữa biến đổi. Trong chớp mắt cậu đã trở về, Alfred suýt thì hét lên vì vui sướng và nhảy nhót, khi mặt đất dưới chân một lần nữa là tuyết trắng và Pip đang nhìn chằm chằm cậu từ một cột đèn phía xa.

"Nhưng người là ai mới được?" Alfred cuối cùng cũng thốt ra, gương mặt biểu lộ vẻ hoang mang quá sức. Cậu hiếu kỳ chau mày khi dưới chân cậu – nơi người phụ nữ vừa đứng – có một bức thư, mà phong bì của nó lại ghi chỉ vỏn vẹn vài chữ uốn lượn viết bằng ngôn ngữ cổ – gửi Johannes yêu dấu. Chẳng có gì hơn, không hề có địa chỉ, cất giấu bên trong là một lá thư mà Alfred quyết định sẽ không đọc trộm.

Cậu dằn vặt mãi với suy nghĩ về người phụ nữ nọ, và mọi chuyện bất chợt được tỏ bày khi cậu nhận ra...

Cô ấy biết Herbert.

Và quan trọng hơn cả, cô ấy và Herbert trông giống hệt nhau.

Mọi thứ, từ vẻ ngoài của người phụ nữ lẫn nỗi khiếp sợ Cõi Kia của cô, cũng giống như lòng tốt và cái tên Johannes trên bức thư của cô ấy bắt đầu trở nên có nghĩa, và Alfred lập tức bế ẵm Pip cùng túi xách của mình trong tay mà chạy thục mạng về quán rượu, suýt thì ngã nhào vì nền băng trơn. Tiếng gọi của cậu đánh động Sarah và Herbert đang đứng đợi ngoài cửa, và cậu không kịp thắng lại mà tông thẳng vào cả hai.

"Thầy đang ở công viên bị bỏ hoang phía bắc!" Alfred nói ngay không kịp thở, và Herbert nhanh chóng thông báo địa chỉ đến bố mình. Sarah tròn mắt:

"Nhưng làm sao anh biết?"

"Chuyện dài lắm, anh sẽ giải thích sau, bây giờ chúng ta phải đi! Đi, đi, đi, đi!"

___________________________________

Nguồn ảnh: Xavier Collette.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Lạc lõng và được tìm thấy


Cảm giác như bị tra tấn khi Anze lấy lại được nhận thức, đầu ông ta đau như búa bổ và toàn thân ê ẩm mỏi nhừ. Ông ta mở mắt nhìn thấy một căn phòng lạ lẫm với sắc vàng chập chờn đến phát bệnh, trong tầm nhìn vẫn còn lờ mờ của ông là một bóng người đang đứng bên bàn làm việc. Anze thử nhấc cơ thể mình lên. Ông ta bất lực.

Đó là lúc ông ta phát hiện mình đã bị guồng lại, mắc kẹt trong một thứ máy móc chẳng ra hình thù gì. Mắt ông ta mở trừng và ông ta xoay chuyển, nhưng dù ông ta có chật vật thế nào, ông ta vẫn không thể thoát ra.

"Giữ sức đi, ngươi sẽ cần đến nó đấy."

Một giọng chua chát cùng tiếng rít đánh động Anze. Bên chiếc bàn kia là Asmodeus, hoàn hảo trong hình dạng con người, đang chăm chú quan sát nạn nhân mới của hắn. Đồng tử Anze co rút lại thành đường thẳng khi ông ta nhìn thấy Asmodeus nhe nanh, rồi chẳng nói chẳng rằng cắm chúng vào miệng ly và tự vắt từ trong khoang miệng ra một thứ chất lỏng màu xanh lục gớm ghiếc.

Asmodeus hòa tan nọc độc của mình với vài loại hóa chất chẳng rõ là thứ chi, trước khi hắn bơm hỗn hợp vừa chế được vào một ống tiêm mới. Anze càng vùng vẫy kịch liệt hơn khi hắn tiến đến gần, nhưng ông ta không hiểu làm sao bản thân lúc này lại không đủ sức phá tung khỏi một cái bẫy đơn giản như thế. Asmodeus tỏ vẻ hơn cả hài lòng, một tiếng cười man dại rung lên từ trong vòm họng khi hắn đứng bên cạnh Anze mà chuẩn bị ống tiêm. Anze quắc mắc và gầm gừ:

"Ta mà thoát được thì bộ da đầu của ngươi không xong đâu."

"Được thôi, ta sẽ đợi." Hắn cười cợt đáp. "Trong lúc đó, sao ngươi không nói xem ông bạn của ngươi đang ở đâu nhỉ?"

"Ta không có bạn." Anze hằm hè. Asmodeus chỉ ngửa đầu ra sau mà cười lớn:

"Đừng có giả vờ hay đóng giả làm anh hùng với ta. Ta biết thừa ngươi có dính líu với tên khốn nhà von Krolock. Nên là... mau nói đi, hắn đâu?"

"Thế làm sao ta lại phải nói?" Anze táo gan hỏi. "Ngươi sẽ thả ta ra chứ? Ta có được đền bù không?"

"Ta e câu trả lời là không, ta chỉ muốn tán gẫu giết thời gian thôi! Ngươi cũng ra dáng một thứ công cụ mua vui, ngươi biết đấy." Hắn chậc lưỡi rồi nhe nhanh. "Dù gì thì ta cũng đã có thứ mình cần rồi." Ánh mắt hắn sáng lên khi hắn nhìn Anze từ trên xuống dưới, và hắn hài lòng rít khẽ, tiếp, "Ngươi có tiềm năng trở thành một thí nghiệm thành công đấy. Giờ thì chỉ là vấn đề thời gian trước khi tên bá tước von Krolock đến tìm ngươi thôi. Lúc đó, ta sẽ có cơ hội bắt hắn trả nợ xưa."

"Ông ấy không nợ nần gì ngươi cả."

"Ồ, nhưng thật ra là có!" Asmodeus xếch môi lên, tiến lại gần mà dựa vào người Anze. "Ta khá ngạc nhiên khi ngươi không biết chuyện giữa ta và hắn đấy. Hay là ngươi giả vờ không biết?"

"Ngươi đoán xem." Anze nhe răng cười, giọng khản đặc. Asmodeus bĩu môi và lắc đầu một cái:

"Thôi, ta không có thời gian để chơi đoán mò đâu. Nói đi cũng phải nói lại, ngươi ở đây rồi, ta chỉ cần có thế." Hắn lại cười vang, và qua khóe mắt mình, Anze có thể một lần nữa thấy được đầu mũi kim nhọn hoắt. Asmodeus không cần tốn sức giữ chặt nạn nhân lại, và, "Thư giãn đi. Chỉ nhói một chút như bị kiến đốt thôi", hắn nói, trước khi tiêm hỗn hợp chất độc kia vào người Anze.

Lập tức, Anze co giật và cánh tay nơi Asmodeus vừa tiêm cho ông ta đau nhức. Khi giọt độc cuối cùng thâm nhập vào trong mạch máu, thì chút sức tàn còn lại của Anze cũng rời bỏ ông ta, cơ thể ông ta lịm đi và nhịp thở cứ mỗi lúc giảm dần, miệng ông ta hé mở mà cố hít lấy không khí. Mắt ông ta ậng nước trong ít giây, rồi ông ta không còn nhìn rõ được gì nữa. Tai ông ta ù đi như đương bị nhét đầu len vải, nhưng ông ta vẫn biết được, Asmodeus đang mỉm cười.

"Phải, hoàn hảo." Asmodeus rít lên, rồi áp từng tấm kim loại của cỗ máy lên người Anze trong khi ông ta mất dần khả năng cử động. Những đầu mũi kim tý hon trên mặt tấm kim loại rơn ran trên da, đánh động Anze, tâm trí ông ta gào lên thúc ông ta phải quẫy đạp mạnh hơn mà bỏ chạy, nhưng Anze chỉ đơn giản là không thể, không thể khi tia sáng dưới đáy mắt cũng đang rời bỏ ông ta. Và cứ thế, Anze để mặc Asmodeus tiến hành cái thí nghiệm quái đản của mình, khởi động cỗ máy. Cỗ máy khép hai cánh cửa lại và nuốt trọn Anze bên trong, những tấm kim loại kia áp chặt vào cơ thể ông ta, và Asmodeus bắt đầu tiêm thêm hóa chất vào trong cơ thể nạn nhân mình.

Anze đã gào lên thảm thiết.

.

.

Johannes và Ludwig chững lại khi Lilith không thể đánh hơi được gì thêm. Họ đã đến được một khu vực hẻo lánh, nơi không có gì lọt vào tầm mắt ngoài những tòa nhà tối om om và những cột đèn đường, nhưng lúc này, chú chó chăn cừu cứ mãi đi lòng vòng một chỗ. Ludwig chau mày buồn bã nhìn bố, ông ấy cũng đáp lại tương tự, rồi quỳ thụp xuống trước mặt Lilith.

"Tao xin lỗi." Johannes nói khẽ, đúng hơn là tự nói với chính mình, khi ông ôm lấy Lilith và nhìn thẳng vào cặp mắt vàng ngây thơ của nó. "Tao e rằng chúng ta mất ông ấy rồi." Môi ông mím lại thành một đường thẳng. Tiếng thở dài của ông rõ mồn một giữa đêm muộn tịch mịch, và Ludwig không yên khi phải nhìn thấy bố mình bỏ cuộc sớm như vậy. Gã cất tiếng:

"Bố đừng ủ rũ như thế, Herbert vẫn chưa liên lạc với chúng ta mà, phải không?"

"Con nói phải..." Johannes thì thầm, chậm chạp đứng lên. "Nhưng bố không thể an tâm được, Ludwig. Giọng nói của ông ấy, nó... nó hoàn toàn im bặt rồi."

"Bố đừng tự làm khó mình quá. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta giữ một cái đầu lạnh và không để nỗi buồn chi phối vào lúc này."

"Thật lòng, bố cảm thấy phẫn nộ nhiều hơn." Johannes lại mím môi và gương mặt ông ấy cau lại. "Chưa bao giờ bố gặp một kẻ thù nào lại quá phận như hắn."

"Nếu có chuyện gì xảy ra với Anze thì con sẽ đảm bảo Asmodeus phải trả giá đắt." Ludwig nghiến răng, nắm đấm giữ chặt bên người khi gã an ủi bố mình. Johannes miễn cưỡng gật đầu, và rồi, bất chợt ông sững lại.

Ludwig nhận ra ngay sự bất động bất thường của mình, khi ánh mắt ông ấy chỉ nhìn vào vô định, nhưng trước khi gã kịp nói gì, Johannes đã chớp mắt, và ông ấy nói, giọng gấp gáp nặng nề, "Herbert tìm được nơi đó rồi."

Cuối cùng, họ tìm đến được công viên giải trí kia, tọa lạc xa tít khỏi khu dân cư thưa thớt của phía bắc thành phố, Herbert cùng hai người kia đến sau Johannes và Ludwig vài phút. Alfred tạo một vòng tròn phép để giữ Pip và Lilith an toàn bên ngoài, Johannes gật đầu và kiểm tra tình trạng của tất cả, trước khi họ cùng nhau tiến vào công viên bị lãng quên. Herbert đưa mắt dáo dác nhìn, vừa rảo bước bên cạnh bố mình, cậu vừa hỏi:

"Bố cảm nhận được thầy không?"

"Có." Johannes ngâm dài, tông giọng nhiều phần nghiêm trọng hơn là thích thú. Ông nghểnh cổ ra như quạ và đáp, "Ông ấy tỉnh lại rồi, nhưng lại hoàn toàn im lặng."

"Ông ấy còn sống là tốt rồi." Ludwig đi phía sau nói chen thêm. "Bố có định vị được ông ấy ở đâu không?"

"Không may là không." Johannes lắc đầu. "Chúng ta phải lật tung cả nơi này lên."

"Chúng ta có nên chia nhóm ra không?" Sarah và Alfred cùng hỏi. Johannes chắc nịch trả lời:

"Không được."

"Ờ thì, con nghĩ đó chính là nơi chúng ta cần đến." Herbert thông báo, chỉ tay vào một toàn nhà phía xa, hoàn toàn tối đen với một căn phòng duy nhất còn sáng đèn.

"Mắt của xạ thủ có khác." Ludwig chép miệng. Herbert không cản được nụ cười của mình.

Và họ tiếp tục đi.

Tòa nhà họ tiến vào đã quá hoang tàn để có thể nhận ra trước kia nó là gì, khi bây giờ bên trong chỉ còn bàn ghế đổ vỡ cùng đất đá và bụi bẩn. Sự thinh lặng bao trùm đến ngột ngạt. Một cảm giác độc hại, nặng trịch đè lên họ, vấy bẩn cả không trung nhưng lại kéo họ về phía trước. Sợ hãi nhói lên trong lồng ngực những người nhỏ tuổi nhất, khi âm thanh bước chân lẫn những tiếng thì thầm văng vẳng từ trên trần nhà cứ liên tục phát ra, và càng lên cao, những thanh âm đó càng rõ rệt. Cầu thang dường như kéo dài đến vô tận, nhưng đến một lúc, giọng nói nguyền rủa của Asmodeus vang lên trong không trung:

"Ái chà, chà, những vị khách quý cuối cùng cũng đã đến." Hắn ta thậm chí còn khúc khích. "Hệt như ta mong đợi."

"Chơi trốn tìm đủ rồi, mau lộ diện đi!" Johannes nói to, chỉ để nhận về một tiếng cười man dại.

"Ta e rằng mình đang bận tiếp chuyện ông bạn của các ngươi mất rồi."

Johannes lập tức nổi điên lên khi kẻ kia nhắc đến Anze, "Thả ông ấy ra! Ngươi làm gì ông ấy rồi?"

Asmodeus chỉ chậc lưỡi, "Ồ, việc này, việc kia... Ta lấy những gì mình muốn, và đổi lại, ta trả cho hắn còn nhiều hơn gấp bội! Nhưng đáng buồn khi phải nói thả hắn ra là việc các ngươi phải tự làm. Hắn đang đợi các ngươi này."

"Ngươi nên cẩn thận cái đầu mình đi, nếu ông ta bị hại dù chỉ một sợi tóc!"

"Ngươi thật thiếu kiên nhẫn, nhỉ? Thế thì nhanh lên. Ông bạn của ngươi đang rất chật vật giữ cho mình toàn thây đấy."

Và với một tràng cười điên loạn giọng nói của Asmodeus tan biến. Từ lúc này cả năm người bọn họ đã có thể thấy được ánh đèn phát ra từ một phòng lớn phía trên, không chần chừ gì nữa và gầm gừ trong cổ họng, Johannes liền bật nhảy cao và mở tung cánh cửa.

Chẳng ai thấy bóng dáng Asmodeus bên trong, ở đây chỉ còn giấy tờ lẫn dụng cụ của hắn trên mặt bàn, và một cỗ máy kỳ lạ ở đầu kia căn phòng. Cỗ máy rít lên một tiếng và tỏa khói ra khi cảnh cửa của nó bật mở. Johannes nheo mắt nhìn. Những người còn lại đến vừa kịp lúc để cùng chứng kiến với ông, và từ trong làn sương khói trắng và dày kia, xuất hiện Anze Afanas.

___________________________________________

Nguồn ảnh: Igor Burlakov.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Bạo chúa


Một tiếng gào bật lên khi hình ảnh Anze hiện rõ trước mắt tất cả, gần như khỏa thân một nửa với tấm áo của ông ta bị xé rách tả tơi. Ông ta quay cuồng, lảo đảo dữ dội như lên cơn, nhìn trừng trừng mọi người với cặp mắt mở to và lõm sâu, vô hồn, miệng thì há ra thở hổn hển. Đã có một sự thay đổi, ông ta trở nên to lớn gấp đôi và gương mặt méo xệch đi vì phẫn nộ, và trên các khớp tay, da của ông ta cũng bị rách toạc, để lộ những búi cơ nóng rẫy co thắt. Ông ta vặn vẹo nghiêng đầu khi nhận thấy sự hiện diện của những kẻ bị cho là xâm phạm, và ngay lập tức, với đôi mắt đỏ ngầu và nanh mọc dài ra, ông ta gầm lên như một con quái thú trước khi lao về phía trước.

Johannes lập tức rút súng và không chần chừ nhắm thẳng vào Anze, trong khi Herbert và Ludwig bay đến từ hai bên người ông và bổ nhào lên kẻ thù. Anze lại gầm thét khi những viên đạn bạc ghim vào bả vai và hai anh em nọ ghì ông ta xuống sàn, nhưng ông ta dễ dàng túm cổ cả hai và ném họ đi dễ dàng như con người vứt bỏ món đồ vật cũ. Herbert và Ludwig văng hẳn vài mét ra xa và lưng họ va độp vào bức tường gạch, rồi cả hai rơi bụp xuống. Anze lại điên cuồng nhảy bổ lên và suýt nghiền nát Johannes, đè ông ấy dưới sức nặng của mình mà cố xé toạc cổ họng ông ấy ra bằng móng vuốt. Tiếng cười của Asmodeus lại vang lên từ trên cao:

"Chào mừng các ngươi đến với Phòng Sinh tồn. Chiêm ngưỡng tuyệt tác của ta đi, và ta hy vọng các ngươi sẽ tận hưởng khoảng thời gian thú vị này! Afanas, xé xác chúng ra! Đừng chừa lại bất cứ thứ gì cả!"

Ludwig phỉ nhổ trước tiếng cười đó và gã hướng chiếc nỏ đến con quái vật Anze. Một mũi tên bay xuyên ngang cổ ông ta, cộng thêm một cú đá vào cằm từ Johannes khiến ông ta bật ngửa rồi quỳ thụp xuống sàn, ròng ròng máu mũi, nhưng chỉ sau vài giây ngắn ngủi, Anze vặn đầu như một con cú và tự mình rút mũi tên ra, trước khi bung vuốt và nanh đến Ludwig.

Herbert lật đật chạy đến bên bố mình khi Johannes cố gắng lật người ngồi dậy. Cuộc vật lộn với Anze chưa gì đã để lại trên bụng ông một vết cào khủng khiếp, vết rách da rách thịt bởi móng vuốt nhìn như thể ông vừa bị gấu tấn công. Ludwig chạy thục mạng đến bên họ sau khi dùng hẳn chiếc nỏ tẩn vào đầu Anze một cái, và việc đó chỉ tổ khiến ông ta nổi điên thêm và ông ta xông đến như một con bò điên. Ngay tức khắc, một cú đánh mạnh vào đầu khiến ông ta ngã sấp xuống, mạnh đến nỗi đầu ông ta đập vỡ cả nền gạch, để lộ ra sau lưng ông ta là Sarah với cây búa chiến của mình.

Cô gái liền cười rộng đắc thắng. Nhưng nụ cười đó sớm tan chảy đi và biến mất khi Anze từ từ đứng dậy và quay lại đối mặt với cô, và cô nuốt ực sợ hãi khi dáng dấp ông ta bây giờ đủ khổng lồ để nghiền nát cô như bóp chết một con kiến, nhận ra chiều cao của ông ta gấp ba lần mình. Anze vươn tay toan vồ lấy. Sarah vung búa lên tự vệ, nhưng lập tức bị chộp lấy cán búa và Anze nhấc bổng cô lên.

Khuôn mặt Johannes cau lại trước tình cảnh đó và ông bay hết tốc lực đến để ngăn chặn Anze. Ông đáp lên lưng ông ta, ghì chặt lấy vai Anze mà kéo giật ngược, trong khi Herbert đẩy Sarah đến một nơi an toàn hơn và Ludwig tiếp sức cho bố mình bằng cách ghim dao găm vào hai bên đùi Anze. Ông ta rống lên một tiếng đinh tai và lảo đảo bước lùi, trong lúc quay cuồng mà đập kẻ trên lưng mình vào bức tường gạch, khiến cho Johannes phải buông tay và ngã độp xuống.

Alfred, trong suốt quãng thời gian vừa qua, đã quan sát trận chiến với cả kinh ngạc lẫn sợ hãi. Ánh mắt cậu hướng về phía bàn làm việc của Asmodeus, nhìn kỹ mớ giấy tờ sổ sách của hắn, rồi nhìn cỗ máy mà bước ra từ nó chính là con quái vật Anze, và cậu lập tức lóe lên ý nghĩ mình phải tìm được thuốc giải độc.

Alfred lẻn vào phòng giữa bãi chiến trường, không thèm bỏ vào tai tiếng can ngăn "Dừng lại!" của Sarah hay việc cô ấy đang cố kéo áo mình. Cậu thét lên khi một chiếc ghế bay về phía mình bởi Anze đang nổi cơn thịnh nộ, suýt thì vấp ngã dọc đường và cậu chật vật đào xới đống tài liệu của Asmodeus. Cậu tìm được trên mặt bàn bản vẽ cuối cùng của cỗ máy biến đổi, cùng với vài lọ hóa chất đủ màu khác nhau. "Cẩn thận!" Tiếng la của Herbert đánh động cậu, khi Anze kéo xềnh xệch Johannes lẫn Ludwig trên sàn như hai con búp bê, xoay vòng vòng và rồi thẳng tay ném họ. Johannes suýt văng khỏi cửa sổ, còn Ludwig đáp xuống đống bàn ghế đổ vỡ bên cạnh Alfred. Cậu ré lên hoảng hốt và vội thu gom tất cả mọi thứ có thể từ trên mặt bàn và lại lủi ra, lùa Sarah theo mình ra hành lang mà trốn dưới một chiếc gầm bàn.

"Anh đang làm cái gì vậy?" Sarah hỏi, giọng nhỏ như một tiếng thì thầm nhưng gằn xuống, trong khi cô nhìn không hiểu đống đồ mà Alfred mang ra. Chàng trai trẻ lật mấy quyển sách trong tay một cách điên cuồng, đáp:

"Tất nhiên là tìm thuốc giải rồi!"

"Anh nghĩ Asmodeus ngu đến mức để lại công thức cho anh à?" Sarah lên giọng, gần như khóc ré khi bức tường gạch phía sau bắt đầu nứt bởi tác động từ phía bên kia. Alfred tìm thấy một trang sách rồi cười rộng, cậu đưa cho Sarah xem, giọng nói trở nên bông đùa thách thức:

"Hắn không ngu, nhưng hắn đủ ngạo mạn."

"Thế thì em đoán do chúng ta ăn may, nhỉ?" Sarah đáp gọn, liếc nhìn vào bên trong phòng xem mọi chuyện đã đi đến đâu. Cả ba người đàn ông kia đã dùng hết đạn bạc, Ludwig thì không thể để phí phạm mũi tên, và cứ thế họ quyết định đấu với Anze bằng chính sức lực của mình. Chẳng phải một cảnh tượng đẹp đẽ gì, Sarah sợ là vậy. Cơ thể Anze được bơm đầy thịnh nộ không bị kiềm nén, và ông ta nhanh chóng tóm được Johannes, siết lấy cổ ông và nhấc bổng lên cao. Herbert cùng Ludwig lao đến giúp bố mình, nhưng một cái tát từ Anze đã đủ hất họ đi, mạnh đến nỗi họ tông vào nhau trước khi cả hai cùng đập vào tường. Sarah cuống cuồng rên rỉ với Alfred, "Chuyện không hay rồi, em phải giúp họ!"

Alfred muốn ngăn cô ấy lại, "Không, đợi đã–", cậu nói, nhưng cô ấy đã chạy biến đi.

Alfred tự rủa chính mình. Cậu không thể đánh nhau, chế tạo thuốc giải là việc duy nhất cậu có thể làm vào tình thế này. Cậu muốn hét thật to, máu của cậu đang được quả tim bơm thình thịch ồn ào khi cậu nghe tiếng gào khủng khiếp từ Sarah khi cô ấy tấn công Anze, kéo theo là một tiếng thụp cho thấy cô cũng đã lãnh nhận kết quả hệt như những người còn lại. Alfred lần lượt xem xét các lọ hóa chất, cậu đong vài gam chất cồn đỏ, rồi đổ thêm gói bột duy nhất cậu có thể tìm được. Hỗn hợp thoạt tiên đã có màu hoe đỏ, rồi bắt đầu tươi lên theo số lượng tinh thể bột hòa tan ngày càng nhiều, đến khi tiếng sủi bọt nghe rõ mồn một, và tỏa ra từng cụm khói nhỏ nhưng nhiều đến mức khiến Alfred muốn sặc sụa ho khi hít phải. Chẳng bao lâu, bọt khí ngưng sôi và hợp chất chuyển qua màu tím thẫm, rồi dần dần nhạt đi thành một sắc xanh lạnh hơn. Trong tích tắc ngắn ngủi, Alfred cho phép bản thân mỉm cười mãn nguyện, khi hợp chất của cậu bây giờ đã sáng hơn cái sắc xanh của nó, hệt như cậu đã mong đợi. Cẩn thận, cậu rót hỗn hợp hóa chất kia vào một trong những ống nghiệm mà cậu tìm được và đóng nút nó lại. Bây giờ điều cậu lo lắng, chính là vẫn còn một chất nữa mà cậu phải tìm.

Nọc độc của Asmodeus.

___________________________________________

Nguồn ảnh: Igor Burlakov.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Giết rắn thì phải đập đầu


Alfred lo lắng mà cắn móng tay. Cậu không muốn một mình đối đầu với Asmodeus, không một chút nào, nhưng khi cậu nghía vào trong và chứng kiến những gì đang diễn ra, cậu biết mình phải hành động ngay bây giờ, hoặc không bao giờ và tất cả sẽ thành công cốc. Nỗi sợ trong cậu lớn dần lên và từ từ, nhưng chắc chắn, nó biến thành sự phẫn nộ tột cùng trước ý nghĩ về gia đình cậu phải khốn đốn chỉ vì một người duy nhất, và lập tức, Alfred bò ra khỏi chỗ nấp của mình.

Giọng nói của Asmodeus ban nãy vang lên từ phía trên. Nhưng thật vô lý, bởi họ đang ở tầng cao nhất của tòa nhà. Alfred liền dáo dác tìm xem có lối đi nào dẫn lên sân thượng không, và khi cậu nhận ra không có, cậu nhắm mắt lại.

Thế giới xung quanh cậu bị buộc phải thay đổi.

Lần này khi Alfred mở mắt ra, cậu không còn ngạc nhiên trước thế giới u tối nhuốm sắc đỏ quanh mình nữa, dù cậu thừa nhận rằng mình vẫn còn một chút sợ. Ở kia, nơi ở thế giới thực chẳng có gì ngoài một bức tường, bây giờ lại xuất hiện một chiếc thang, dẫn lên tầng áp mái.

Alfred nhanh chóng chạy lên. Cậu khựng lại giữa chừng, bởi một cảm giác ngột ngạt bất chợt đè nén cậu, cảm giác mình bị theo dõi. Alfred nuốt khô và ngước lên hành lang phía trên. Chỉ cần qua khóe mắt mình, cậu cũng đã nhận biết hai nhãn cầu vàng phát sáng trong bóng tối như hai quả cầu lữa đang nhìn cậu chăm chú, khiến cậu trở nên khúm núm ngay tức thì. Asmodeus nở một nụ cười méo mó, hắn cứ đứng yên một chỗ mà quan sát Alfred như thể cậu là con mồi, hay đúng hơn là một vật mẫu thú vị khác dành cho những thí nghiệm tàn bạo của hắn. Hắn thậm chí còn nhướn một chân mày lên, như thể thách thức Alfred đến gần hơn mà đối mặt hắn, bởi hắn biết thừa cậu sẽ không đơn giản bỏ chạy đi.

"Ngươi thật là một sinh vật thú vị, nhỉ?" Asmodeus gừ lên khi cả hai bây giờ đã đứng cùng tầng với nhau. Hắn đi vòng quanh Alfred và nhìn cậu bằng đôi mắt ánh lên vẻ thích thú, tuy vậy vẫn giữ một bán kính nhất định, chiếc lưỡi chẻ của hắn thè ra mà rít lên từng tiếng hài lòng. "Ta không ngờ ngươi có thể tiến vào Cõi Kia đấy, huống chi là đối mặt với ta ở đây." Vừa nói, hắn vừa cười. "Chà... nhìn ngươi mà xem, thật nhỏ bé và yếu ớt. Ngươi sẽ chẳng thể trụ nổi mười giây nếu đấu với ta. Tuy vậy, ta nghĩ ta sẽ tha cho cái mạng quèn của ngươi lần này. Ngươi có tiềm năng trở thành một người học việc giỏi đấy, ngươi có nghĩ vậy không?"

Alfred không đáp. Những bóng đen như thường lệ đang trườn bò trên sàn nhà và tường gạch, nhưng lúc này Alfred lo sợ người đàn ông đang rảo bước lại gần mình hơn. Cậu cố không run rẩy, nhưng cậu không nghĩ mình làm được. Asmodeus đưa cậu một ánh nhìn chờ đợi.

"Sao?" Hắn nhe răng cười, một nụ cười quá đỗi rộng và thân thiện. "Đừng có ngại rồi để ta nói một mình chứ."

Nhưng Alfred vẫn chỉ quắc mắt. Cậu víu chặt hơn vào túi xách của mình, cố gắng giữ bình tĩnh khi Asmodeus bây giờ đã đứng ngay bên cạnh cậu. Tóc cậu muốn dựng ngược hết lên khi bàn tay hắn đặt lên gáy cậu mà siết nhẹ.

"Vẫn còn cứng đầu sao?" Asmodeus lườm nguýt nguy hiểm xuống con mồi của mình. "Thế thì để xem ta có thể thuyết phục ngươi không nhé. Ngươi thấy đấy, ngươi đã là một người học việc tiềm năng lắm rồi, với sự tháo vát và nhạy bén như thế, và ngươi cũng có vẻ rất thông minh. Trong khi đó, ta đã là một tiến sỹ cả đời mình. Ta có thể đảm bảo rằng mọi năng lực của ngươi sẽ được nuôi dưỡng và phát triển nhiều hơn nữa, ngươi sẽ trở nên to lớn hơn, vỹ đại hơn, và có thể... là cả nổi tiếng hơn nếu ngươi đi cùng ta. Chẳng phải như thế tốt hơn nhiều so với việc cứ ru rú trong đống gạch vụn mà chúng gọi là lâu đài sao?"

"..."

"Ta hiểu rồi, đúng là một con chuột con dễ xấu hổ." Asmodeus ngâm nga, cúi người sát xuống. "Nhưng không sao, chỉ cần một cái gật đầu là đủ. Một cái gật đầu từ ngươi, một vết cắn từ ta, và ngươi sẽ được thoải mái đổi phe cho mình."

Giọng nói rung lên bên tai buộc Alfred quay đầu lại và nhìn thẳng vào mắt Asmodeus. Khuôn mặt của hắn méo xệch đi, răng nanh dài nhe ra với cậu, và Alfred biết đây chính là lúc cậu phản kháng. Tay cậu vội vàng lục trong túi xách rồi rút ra một quyển sách ngẫu nhiên, và trước khi Asmodeus kịp tấn công cậu, Alfred tống ngay quyển sách không chút chần chừ vào miệng hắn.

Lập tức, Asmodeus rống lên và buông thả Alfred. Cậu đá mạnh vào bụng dưới của hắn, khiến hắn quỳ ngay xuống sàn, sau đó bồi thêm cho hắn một cú đánh lên ngay chóp sọ. Trong khi Asmodeus vẫn đang điên cuồng đến mờ mắt và răng nanh vẫn còn mắc kẹt trong quyển sách kia, Alfred tiếp tục đập vào đầu hắn, mạnh đến nỗi răng hắn cắm phập xuyên qua lớp giấy mỏng và đâm thủng qua cả chiếc bìa. Tiếng la của Asmodeus khiến những bóng đen chú ý. Khi chúng trườn bò khỏi tường và vây vòng quanh họ, Alfred nhanh chóng nặn nọc độc từ nanh của Asmodeus vào ống thuốc, vừa kịp khi hắn vẫn còn chưa lấy lại được tỉnh táo của mình.

Rồi Alfred bỏ chạy.

Alfred hết sức gọi to khi cậu trở về được thế giới của mình, vụt băng ngay qua cả trận chiến nảy lửa giữa Anze và những người còn lại. Cậu nhảy lên, giơ cao lọ thuốc màu xanh sáng mà nói, "Em lấy được huyết thanh rồi!"

"Huyết gì?" Ludwig hổn hển, né tránh một cú đấm khác từ Anze. Chỉ trong tích tắc xao nhãng mà gã đã bị túm chân tung lên không khí, trước khi Johannes cứu gã rồi lao đến Anze, cả hai vươn cổ ra với mong muốn cắm phập nanh mình vào đối thủ. Alfred lặp lại:

"Huyết thanh! Thuốc giải! Em cần mọi người kéo ông ấy vào lại cỗ máy đằng kia! Thứ này sẽ giúp ông ấy trở về bình thường!"

"Đã hiểu!"

Herbert giơ một ngón cái lên, một thoáng lạc quan hiện trên gương mặt be bét máu. Cậu ta nhảy lên vai Anze, ghim thẳng hai lưỡi dao găm vào thớ thịt trần, và dùng hết sức mình, Herbert kéo. Trong khi Anze lảo đảo về sau, Johannes bay đến húc thẳng vào ông ta, đẩy ông ta vào lại cỗ máy mà Ludwig cùng Sarah đã mở cửa đợi sẵn. Alfred phóng đến bên họ, gắn lọ huyết thanh lên máy trong khi những người kia giữ chặt Anze, nhốt ông ta lại. Ông ta gầm lên và gào thét, vùng vẫy kịch liệt đến mức Alfred nghĩ cỗ máy sẽ sớm bị ông ta phá tung. Nhưng họ thở phào nhẹ nhõm khi, cuối cùng, Alfred nhấn nút khởi động và tiếng hét của Anze dần lắng xuống, cho đến khi chỉ còn tiếng xì xèo rít ra từng những sợi dây cáp xung quanh.

"Không! Không! Không! Sao các ngươi không chết cho rồi đi!"

Tiếng gầm của Asmodeus vang lên từ phía trên và hắn đáp xuống xuyên thủng trần nhà, để lại một lỗ hổng lớn đến nỗi người ta có thể nhìn rõ bầu trời đêm. Mọi người trừng mắt nhìn. Trước mắt họ không còn là Asmodeus trong hình dạng người hay naga nữa, mà là một con trăn khổng lồ đang lườm xuống đầy nguy hiểm. Johannes hỏi Alfred ngay:

"Chúng ta có bao nhiêu thời gian đến khi Anze trở lại bình thường?"

"Theo tính toán thì mười lăm phút nữa ạ." Alfred đáp, chăm chú nhìn tấm bảng điều khiển. "Nhưng con vẫn cần thêm thời gian để học cách sử dụng thứ này, và bộ cứng cần sửa chữa vì va đập làm hỏng hóc khá lớn. Có lẽ là thêm nửa giờ nữa."

Ludwig gật đầu:

"Anh cứ nghĩ phải tốn nhiều thời gian hơn cơ. Tốt. Chúng ta sẽ cầm chân hắn."

Quệt đi vệt máu ngang miệng mình, Ludwig cuối cùng đưa chiếc nỏ lên và ngắm vào Asmodeus. Con trăn trườn bò và phóng đến gã, nhưng mũi tên được bắn ra kịp lúc và cắm thẳng vào mắt hắn. Hắn quằn quại điên cuồng, và tiếng rít hắn phát ra thật man dại. Ludwig nhe răng cười đắc chí, "Giờ thì chúng ta hòa rồi nhé, thằng đỹ mẹ."

Asmodeus gầm gừ và quăng quật chiếc đuôi hắn khắp phòng. Johannes cùng Herbert chộp lấy nó mà bẻ đi, cốt để giữ cho Alfred lẫn cỗ máy được an toàn, nhưng việc đó khiến họ bị huơ lên không trung rồi quật xuống, cú rơi khủng khiếp đến mức xới cả gạch lát lên. Mũi tên hẵng còn ghim trong hốc mắt Asmodeus, máu thẫm trào ra và chảy đầy xuống khắp phòng, trong khi vài mũi tên nữa cắm vào mạn sườn hắn, nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ ngăn con quái vật này tấn công cuồng dại hơn. Johannes mò mẫm được một chiếc xà beng giữa đống đổ nát, và ông dùng nó để đập mạnh vào đầu Asmodeus, chiếc xà beng vỡ làm đôi và lớp vảy sừng ngoài cùng của hắn cũng vì thế mà bong tróc. Một cú vụt vào lưng xé toạc da thịt của ông ra, khiến ông đương bay trên không trung lập tức mất thăng bằng mà ngã xuống, đâm sầm vào Herbert – người đang lao đến để giúp ông. Ludwig nhắm vào con mắt còn lại của Asmodeus, nhưng mũi tên chưa kịp chạm đến mục tiêu thì đã bị hắn nhanh chóng lấy đuôi quật bay đi. Rồi chớp mắt một cái, Ludwig đã thấy mình bị Asmodeus siết chặt.

"Nhìn xem các ngươi đã làm gì với tuyệt tác của ta đi! Các ngươi hủy hoại nó rồi, tất cả các ngươi!" Asmodeus một lần nữa lại gào lên, khi cánh cửa cỗ máy mở ra và Anze ngã quỵ xuống, cơ thể lúc này đã trở về với hình dạng ban đầu. Sarah và Alfred lật đật chạy đến để kéo ông ta vào một góc, trong khi Asmodeus chẳng lấy làm hài lòng gì cho cam và hắn quyết định trút giận lên Ludwig. Chiếc đuôi của hắn siết chặt hơn, hắn vừa rít vừa huơ Ludwig lên cao:

"Thế thì ta sẽ hủy hoại lại các ngươi! Tao sẽ nghiền nát mày trước, thằng khốn nạn vô ơn, rồi kế đến sẽ là cái bầy khốn kiếp mà mày gọi là gia đình!"

Hắn vừa dứt tiếng la, Ludwig liền ném vũ khí của mình cho Herbert, cậu ta nhanh chóng đón lấy và bắn mù luôn con mắt còn lại của kẻ thù. Con trăn lập tức giãy giụa và thả Ludwig, gã rơi độp xuống sàn và gần như bất động. Johannes vội vã đến bên gã và kéo gã vào góc với Anze.

"Ludwig, Ludwig, con có nghe bố nói không?" Johannes cuống quýtr hỏi, vỗ vỗ vào mặt con mình. Gã nhoẻn miệng cười yếu ớt:

"Con không sao, chỉ là... Con nghĩ mình gãy mất vài cái xương sườn rồi." Gã kết thúc với một cái cau mày và tiếng rên rỉ bị bóp nghẹn.

"Ngoan, đừng gắng gượng quá. Con đã làm rất tốt rồi." Johannes an ủi, lau đi máu và bùn đất trên trán và hai bên má Ludwig. "Cứ ở yên đây, để bố lo phần còn lại."

Con dao của Herbert bị Asmodeus hất văng đi lúc này chĩa vào họ mà không một ai để ý. Ngoài trừ Anze. Ông ta chỉ vừa mở mắt ra, và trong tích tắc ngắn ngủi vô cùng, ông ta chồm lên và chộp lấy nó bằng bàn tay trần của mình. "Để em lo phần còn lại à?" Ông ta cuối cùng cũng cất tiếng.

Mặc dù Johannes rất biết ơn, nhưng ông chỉ muốn đấm văng cái nụ cười trơ trẽn của Anze đi. Giá như họ có ít thời gian để trò chuyện, nhưng rồi, Herbert gọi:

"Mọi người, con cần giúp một tay ở đây này!"

Bây giờ hoàn toàn mù lòa, Asmodeus càng trở nên kích động hơn, và hắn quật đuôi vào mọi tiếng động mà hắn nghe được, suýt thì đè bẹp Herbert và nghiền cậu thành trăm mảnh. Herbert lật đật chạy về phía mọi người, thở hổn hển:

"Con chỉ còn một mũi tên thôi. Con cần ai đó gô cổ hắn lại và rải bột."

"Em làm được. Nhưng em cần một người phụ tá." Alfred khẳng định chắc nịch.

"Để em giúp anh." Sarah nói. "Dẫn đường đi, thiên tài."

Gật đầu, Alfred chia một phần bột hùng hoàng cho Herbert. Rồi cậu nhặt lên vài đoạn ống nước to nhưng đã bị gãy và ra hiệu cho Sarah theo sát mình, cả hai nhẹ nhàng tiến đến gần Asmodeus. Con trăn khổng lồ lại rít lên:

"Ta có thể mù, nhưng ta vẫn có thể nghe thấy được lũ chuột nhắt bọn mi!"

"Thế thì ngươi nên biết đường săn con chuột nào cho đúng!" Herbert cất tiếng ở hướng ngược lại, cố tình đánh lạc hướng hắn ta, trong khi Alfred nở một nụ cười đồng thuận trước khi bước tiếp. Chẳng nói chẳng rằng, cậu dộng thẳng những đoạn ống nước vào đuôi Asmodeus, phá vỡ lớp vảy sừng và đâm thủng qua thịt hắn, khiến hắn càng rít lên man dại và máu thẫm phun trào ra từ vết thương. Bị mù dường như làm cho các giác quan khác của hắn nhạy hơn bình thường, khiến tiếng gào của hắn vì đau mà mỗi lúc một thảm thiết.

"Sarah, đóng xuống đi! Nhanh!" Alfred hét to, và Sarah tuân lệnh, dùng chiếc búa của mình đóng chặt đuôi của Asmodeus mỗi lúc một chặt hơn. Alfred rải hỗn hợp bột hùng hoàng và Fegabit quanh đuôi Asmodeus, và nhanh chóng, cậu cùng Sarah chạy khỏi nơi họ vừa ghim hắn xuống sàn như ghim một con giun trên bàn mổ. Họ bám vào Herbert khi cậu ta bay lên trời, Johannes cũng theo sau với Anze và Ludwig víu vào người ông, và qua lỗ hổng trên mái nhà, Herbert bắn mũi tên lửa xuống.

_________________________________________________

Nguồn ảnh: Xavier Collete.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Bình yên


Ngọn lửa bùng lên quanh Asmodeus ngay khi mũi tên của Herbert tiếp xúc với chất bột, kéo theo sau là một vụ nổ trắng xóa như pháo hoa, âm thanh nổ ầm khủng khiếp đủ bóp nghẹt tiếng gào đau đớn của Asmodeus. Từng cột khói độc bốc lên từ tòa nhà hoang tàn bên dưới, nhưng không ai trong số những ma cà rồng kia phải bận tâm. Họ cùng nhau ngắm nhìn khung cảnh bên dưới trong sự mãn nguyện, đặc biệt là Ludwig, lấy làm hạnh phúc vô cùng trước cái chết bi thảm của kẻ thù, và họ chỉ đáp xuống một khi vụ nổ đã dịu xuống thành từng đám cháy nhỏ.

Johannes đặt Ludwig nằm lên lòng mình khi ông ngồi xuống sàn. "Con cảm thấy thế nào? Có cần máu không?" Ông hỏi, kiểm tra vết thương của con trai.

"Vẫn còn 'sống'... Con nghĩ vậy là đủ rồi." Ludwig bật ra, ngước nhìn lên bố mình. Đột nhiên gã cảm thấy thoải mái, thoái mái một cách lạ kỳ mặc cho những vết thương đau thấu xương và những vết bầm nhức nhối, và gã mỉm cười. "Nhưng con vẫn chưa cử động được. Chắc là bố phải cõng con về thôi."

"Để bố nghỉ ngơi đi, anh cõng mày được." Herbert chen ngang trong lúc đi vòng quanh. Ludwig lườm anh mình và khịt mũi:

"Anh cứ yên tâm rằng em sẽ không bao giờ đồng ý để mình bị cõng trên hai cái vai nhỏ xíu đó đâu."

"Thứ được voi đòi tiên." Herbert dỗi, quay lưng đi. Alfred vừa giúp Sarah định thần lại vừa hỏi:

"Vậy thì... Asmodeus thật sự đã chết rồi, có phải không?" Cậu nhún vai. "Hỏi cho chắc ấy ạ."

Anze cùng Herbert đi giữa đống đổ nát, và họ cùng nhau lật một tảng gạch lên. "Hắn giờ thành tro rồi." Herbert chép miệng, nhìn chằm chằm xuống cái xác cháy khô chẳng còn rõ hình thù. Anze nhặt một thanh sắt lên rồi đâm xuyên qua quả tim của cái xác [1].

"Cho chắc ăn thôi." Ông ta nói.

"Ông có mảnh thủy tinh ghim sau lưng kìa." Johannes cất tiếng, quan sát Anze. Ông ta kêu lên và vươn tay ra sau để mò mẫm, nhưng Herbert đã giúp ông ta trước, và cậu ta chẳng nói chẳng rằng rút thẳng mảnh thủy tinh sắc nhọn ra.

"Đau lắm đó." Anze nhăn nhó rùng mình, và 'ui da', ông ta lại kêu khi Herbert tiện đường đi mà đánh mạnh vào bắp tay ông một cái. Johannes nhướn mày cười điệu:

"Đợi đến khi ông nhìn thấy mấy vết ông cào lên bụng tôi đi."

"Nhìn bố như vừa vật nhau với khủng long ấy." Ludwig cười rộng chen vào. Anze gãi đầu và lảng tránh ánh mắt.

"Nhưng em cũng đánh tôi thừa sống thiếu chết mà. Xem như chúng ta hòa rồi đi."

"Là tại ai mà chúng tôi phải đánh ông?" Johannes trêu chọc lắc đầu. "Đáng đời ông lắm."

"Thật, ông phải thấy mặt bố khi bố rút súng ra và nhắm vào ông cơ!" Lugwig bật cười. "Nhìn kiên định với lạnh lùng lắm luôn, mặt không cảm xúc. Nhìn y như bộ phim năm ngoái tôi xem, hệt cái cảnh diễn viên chĩa súng nói, 'Tao không chần chừ đâu, con đỹ!' vậy!"

"Cẩn thận ngôn từ, Ludwig." Johannes nhắc nhở. Ludwig chỉ bĩu môi. Gã đã quá mệt để mà cãi lại.

"Tôi rất biết ơn vì em đã chừa lại cái mạng cho tôi đấy." Anze nói. Johannes phủi tay:

"Ông phải cảm ơn Alfred kìa. Không nhờ thằng bé thì bây giờ ông vẫn còn là con quái vật kia rồi, và phải, trong trường hợp đó, tôi sẽ buộc phải xiên chết ông."

Alfred được khen thì chỉ muốn đỏ mặt. Cậu cuống cuồng xua xua tay. "Xin đừng nhìn con như thế chứ! Con chỉ làm những gì con nghĩ rằng mình nên làm thôi mà!"

"Ồ, nhưng cưng à, em thật sự là một anh hùng mà!" Herbert khen, ôm lấy Alfred mà xoa xoa tóc cậu. Cậu ta thậm chí còn hôn lên đầu Alfred, làm Alfred muốn ngượng chết đi được. Sarah cười hì hì tham gia:

"Còn em thì sao? Em có phải là anh hùng không?"

"Tất nhiên!" Herbert thốt lên, kéo Sarah vào cùng ôm chung cả bọn. "Em đã rất dũng cảm đó! Và trông em với cây búa ngầu đét luôn! Em làm chuyến đi này trở nên thú vị lắm, em gái ạ!"

"Mặc dù cuộc đoàn tụ này ấm lòng thật," Johannes ngắt ngang, nén lại một tiếng thở dài mệt mỏi, "nhưng ta tin chúng ta nên về nhà nhanh thôi. Ít giờ nữa mặt trời sẽ lên rồi."

"Còn Asmodeus thì sao?" Anze thắc mắc. "Em không thể lôi hắn ra tòa được vì rõ ràng hắn đã chết rồi. Em định sẽ làm gì đây?"

"Tôi vẫn còn bằng chứng về những gì hắn gây ra cho chúng ta. Phiên tòa vắng mặt hắn vẫn không sau, dù mọi việc sẽ khó khăn hơn một chút. Đêm mai tôi sẽ đến trình diện Hội đồng Đen."

"Bố có cần ai đi cùng không?" Herbert lo lắng. Johannes khẽ mỉm cười:

"Có lẽ chỉ mình Ludwig là đủ..." ông nhìn xuống lòng mình. "Và... thằng bé ngủ mất rồi."

.

.

Một đêm dài xảy ra quá nhiều chuyện khiến Alfred mỏi nhừ đến tận xương và cậu chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức. Tuy vậy, ngay khi vừa tắm xong và mặc lên bộ quần áo mới, ấm áp, cậu sực nhớ ra bức thư cậu giữ trong túi xách của mình.

Trong khi Herbert vẫn còn đang tận hưởng việc ngâm nước ấm, Alfred bước xuống thư phòng.

Như cậu mong đợi, Johannes vẫn đang ở đó, cặm cụi với mớ giấy tờ. Nhưng Alfred có thể nhận ra đôi mày của ông ấy không còn cau có khi ông đọc tài liệu nữa, và với một giọng vui vẻ, Alfred đằng hắng rồi chào bố mình, cùng với cả Anze đang sắp xếp sổ sách ngay cạnh bên.

"Ồ, chào con, Alfred." Johannes ngước nhìn lên, tay vẫn lật từng trang giấy. "Đã muộn lắm rồi. Có chuyện gì sao?"

"Con không sao, cảm ơn bố đã hỏi." Alfred rụt rè mỉm cười, chật vật tìm cho ra từ ngữ đúng để nói. "Tuy vậy, thưa bố, có một chuyện vẫn làm con không yên."

"Vậy hãy nói chuyện đó ra xem nào." Anze khuyến khích. Nhưng Alfred lí nhí và cậu có vẻ hơi sợ sệt:

"Nhưng con e mình chỉ có thể nói với bố thôi ạ." Cậu nhìn lướt qua Johannes, rồi lại nhìn Anze, cái nhìn chớp nhoáng không dám nhìn thẳng. "Chuyện này có hơi... riêng tư."

"À, ta hiểu chứ!" Anze thốt lên, chẳng tỏ vẻ gì là phật ý, khiến Alfred nhẹ nhõm vô cùng. Ông ta nói nhanh với Johannes, "Vậy thì tôi sẽ về phòng trước. Gặp lại em sau."

Dứt lời, ông ta biến mất. Johannes rời ghế rồi tiến đến gần Alfred, và với nét mặt lo lắng, ông hỏi:

"Là chuyện gì đang làm con phiền lòng vậy?"

Alfred nuốt nước bọt. Đột nhiên cậu lắp bắp, vừa nói vừa nhìn xuống chân mình, "Dạ, rút gọn câu chuyện lại thì... trong lúc lạc vào Cõi Kia, con có gặp một người. Cô ấy không phải quỷ dữ, con khá chắc là như vậy... Cô ấy cũng rất tốt, nhưng mà... con không dám chắc niềm tin của con về việc cô ấy thật sự là ai là có đủ chứng cứ. Cô ấy... cô ấy đưa cho con thứ này." Cậu đem bức thư ra, mân mê nó trên tay một hồi rồi mới dám đưa cho Johannes. Alfred ngước lên. "Dạ thì, đúng ra là cô ấy để lại thứ này. Và bởi vì cái tên viết trên phong thư, con nghĩ mình nên đưa nó cho bố."

Bây giờ đến lượt Johannes nhận bức thư với vẻ khó hiểu. Trong tích tắc, ông ước gì nó đã khác đi, một lần nữa trong cuộc đời bất tử này mà ông nhận rõ cái ước muốn xóa bỏ thứ gì đến vậy, bởi dòng chữ trên bức thư cùng quá khứ mà nó có thể đang cất giữ, mặc cho ông có chật vật thế nào, vẫn để lại trong tâm trí ông thứ ký ức kinh khủng của sự khốn khổ. Nhưng dù ông có cố gắng thuyết phục bản thân ra sao, những con chữ kia vẫn nằm đó, cái tên ông được viết nên bởi những ký tự cổ xưa uốn lượn.

Johannes phải bước đi khỏi Alfred để tự trấn tĩnh bản thân, và ông mở bức thư ra đọc. Mảnh giấy cũ và khô run run trong tay ông sau từng giây ông tiếp nhận những lời mà nó viết, cho đến một lúc, tiếng sụt sùi rất nhỏ của ông có thể lọt vào tai, và từng giọt nhỏ màu máu rơi xuống bên dòng chữ ký, viết rằng, Yêu ngài, Katalin.

Alfred đứng nhìn bố mình dần dần run lên với một nỗi sốt ruột vô hạn. Và rồi, trước khi cậu kịp nhận ra, Johannes đã lại đến trước mặt cậu mà cúi gập người xuống, kéo cậu vào một cái ôm siết chặt và nức nở vào vai áo cậu như một đứa trẻ. "Cảm ơn con, Alfred, cảm ơn con..." Ông khẽ nói, víu vào lưng áo cậu như thế đó là nguồn an ủi duy nhất của ông vào lúc này.

"Con tìm thấy được bình yên của bố rồi. Nhờ con, bố đã tìm lại được cô ấy."

__________________________________________

[1]: Theo truyền thuyết dân gian, ma cà rồng chỉ thật sự chết mà không đội mồ sống dậy thêm một lần nào nữa khi bị giết theo một trong ba cách sau: chém đầu, cắm cọc xuyên tim, hoặc hỏa thiêu. Cách thứ hai luôn là cách nhanh và an toàn nhất.

Nguồn ảnh: Xavier Collette.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: (Cuối): Sự yên bình trở về với đường phố


Ngày tiếp theo kéo đến với không có thêm một vụ án mạng man rợ nào được báo cáo, chỉ có một vụ nổ không rõ lý do tại công viên bỏ hoang phía bắc nằm chễm chệ ngay trên trang nhất mà thôi. Ludwig vừa đọc báo vừa nhoẻn miệng nhe răng rộng đến mang tai, và gã bật cười ha hả, ngửa cả cổ ra sau trong khi gã ườn oài ngả ngớn trên sofa, Pip nằm ngủ thẳng cẳng trong lòng gã.

"Từ hồi về đến nhà mày cứ cười như thằng điên ấy." Herbert nhăn mặt, nhăn cả mũi. "Chẳng phải vết thương sẽ nhói mỗi khi mày cười à?"

"Để cho em tận hưởng cuộc đời đi, chưa bao giờ em thấy hạnh phúc như thế này cả!" Ludwig lè nhè cãi lại, và rồi gã lại cười phá lên.

"Mày chia sẻ được một tý tiếng cười linh cẩu đó cho bố thì đỡ biết mấy." Herbert đảo mắt, bước xuống bếp để tự pha cho mình một tách cà phê. "Mà sao họ đá mày về vậy?"

"Em bị đá về bao giờ, bố bảo em về trước vì không còn việc cho em làm chứ bộ!"

"Chắc là người ta thấy mày chẳng khác gì cái bị khoai tây vô dụng rồi."

"Mà phiên tòa thế nào?" Alfred ngắt ngang hỏi, bước xuống từ tầng trên. Cậu bế Lilith lên tay và gãi gãi đầu cho nó. Ludwig ngồi thẳng lưng dậy, đáp:

"Ừ thì, chán chết." Gã thè lưỡi ra. "Dù gì thì... Asmodeus nếu có mặt cũng phải lãnh án tử thôi, bởi hắn đã vi phạm quá nhiều điều cấm trong Bộ Luật suốt mấy năm qua rồi. Nhưng vẫn chưa biết họ sẽ làm gì với bố, như Hội đồng nói, bố tự mình tước lấy cái quyền giết chết hắn của họ. Nhưng mà bố chỉ nói rằng nghe vậy chứ không nghiêm trọng vậy đâu."

"Bố về rồi."

Giọng của Johannes vang lên từ ngoài cửa khi ông vội vàng bước vào, phủi những hạt tuyết cuối cùng khỏi hai vai. Anze lẽo đẽo theo ngay sau ông ấy. Mọi sự chú ý lập tức đổ dồn lên ông, và không chần chừ gì, Herbert hỏi:

"Mọi chuyện thế nào rồi ạ?"

Johannes đã tường thuật lại những gì xảy ra ở phiên tòa. Ông ấy không phải lãnh án tử, hay tống giam, hay bất cứ thứ gì tương tự – thật nhẹ nhõm – mà chỉ bị cấm đi săn trong vòng một năm, dưới sự giám sát của Hội đồng.

Họ cùng trở về Transylvania ít ngày sau đó. Thật là một niềm vui sướng khi cuối cùng cũng được về nhà, và bất kỳ ai quan sát kỹ cũng có thể thấy Johannes lấy làm mừng rỡ khi được ngắm nhìn lại dãy núi của ông. Koukol tỏ vẻ rất hài lòng được gặp lại tất cả bọn họ, và bác ta nhanh nhảu báo cáo lại những sự kiện ít ỏi đã diễn ra trong lúc họ đi vắng, đồng thời cũng giúp họ tháo dỡ hành lý ra. Sarah bị cấm túc mất vài ngày, bị phạt phải chạy việc quán trọ thay mẹ vì cô đã đi chơi quá lâu so với lời mình hứa. Nhưng khi mùa xuân đến, Herbert cũng tìm được cách lôi kéo thành công cô vào chuyến du lịch vòng quanh thế giới cùng cậu ta và Alfred. Ludwig, bây giờ tự do, đã chọn Johannes làm tổ phụ chính thức của mình và có được một gia đình gã muốn mà không phải bận tâm điều gì nữa. Anze đã mời Johannes đến ngôi nhà nhỏ của mẹ ông để dự tiệc trà, và họ cùng nhau trở lại Berlin, tìm ra nơi mà người vợ quá cố của Johannes đang yên nghỉ – là tro tang được những thế hệ đời sau của gia đình cô lưu giữ cẩn thận – nhờ vào lá thư mà cô để lại cho ông.

Câu chuyện bây giờ đã đến hồi kết. Chuyện gì sẽ xảy đến với những nhân vật, họ sẽ thay đổi và bước sang trang mới, hay họ quyết định mãi mãi là quái vật trong mắt loài người? Có Chúa mới biết. Đến đây, tác giả đặt bút xuống và niêm kín câu chuyện của mình, và anh ta chấm dứt truyện kể về những quái vật ở Berlin.

Hết.

________________________________________________

Nguồn ảnh: Thomas Daniel.

_________________________________________________

Lời tác giả: Vậy là đã xong bộ truyện đầu tiên mà tui đầu tư nhiều thế này. Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây, nếu được cho tui xin tý vote với comment nhoa :3
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom