Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Quái Dị Thẻ Ma Pháp
Chương 120: Nếu vậy thì có cách gì đây?


Bạch Thư Sinh đầu tiên hơi ngớ người nhưng sau rùng mình khiếp sợ. Vội vàng chạy nhanh ra ngoài đi làm theo mệnh lệnh của Nhất Thành.

Không chỉ Bạch Thư Sinh khiếp sợ mà người ở đây đều rung động. Lúc nãy trên người Nhất Thành tỏa ra sát khí kinh khủng. Đậm đặc đến mức gần như ai cũng có cảm giác ngửi thấy mùi máu trong không khí. Một tên nhóc mang theo sát khí đồ sát vạn người, kèm theo lời nói lạnh như băng làm bọn họ phản ứng không kịp. Đến cả Hồng Lão và Pháp Nhân cũng không thể tin nổi.

Bạch Thư Sinh đang lao nhanh xuống núi nhưng trong lòng lại vô cùng hải hùng khiếp vía, vừa rồi hắn nhìn vào mắt Nhất Thành. Đôi mắt kia đen nhánh sâu thẩm, hắn như lọt vào địa ngục thâm uyên, nơi có vạn linh hồn đang gào thét. Hắn cảm giác lúc nãy mà còn chần chờ ở đó, không chừng sẽ bị tiểu sư thúc tổ này giết ngay tại chỗ. Thế nên chưa kịp hỏi ý kiến của sư phụ mình, hắn đã lao ra ngoài nhanh như gió.

Nhất Thành thở ra một hơi, thu liễm tâm tính kích động vừa rồi. Hắn thấy mười người kia bị đánh bại thảm hại như vậy thì trong lòng bùng lên lửa giận ngút trời. Không khống chế được mà toát ra sát khí ngùn ngụt như vậy, vừa rồi hắn cảm giác như mình đang muốn giết sạch tất cả người ở đây. Thật sự rất tà môn.

Thấy mọi người đang nhìn chằm chằm mình, Nhất Thành gải gải đầu cười cười nói:

- Lúc nãy hơi kích động, mọi người không cần để ý.

Hồng Lão bên cạnh có vẻ nghi ngờ liền hỏi:

- Sư đệ, tu vi của người?

Nhất Thành nhìn lão cười nói:

- Uh ta mới đột phá cấp S không lâu.

Hồng lão trợn tròn mắt, mà không chỉ Hồng Lão đến mấy người kế bên cũng khiếp sợ. Bon hắn tất biết chuyện Nhất Thành, không ngờ chỉ cần năm tháng đã đột phá đến cấp S. Phó viện trưởng nghi ngờ hỏi viện trưởng với Hồng lão:

- Hai vị đã truyền cho tiểu sư thúc kỹ năng phép thuật kia chưa?

Viện trưởng gật đầu:

- Rồi, 2 tháng trước ta đã đưa qua một bản. Tiểu sư thúc tu luyện phép thuật kia rồi chứ?

Nhất Thành gật đầu:

- Có, phép thuật kia khá hữu dụng khi đột phá cấp S, cũng giúp ta nhanh chóng nhập môn phép thuật cần học. Hèn gì đám đệ tử kia lúc chiến đấu lại có khả năng kết hợp một số phép thuật nhỏ lại với nhau. Giúp tăng lên sát thương cho phép thuật của mình.

Hồng Nhân lại hỏi tiếp:

- Vậy thì Vô Hạn Chi Đao phép thuật, sư đệ có tu luyện được không?

Nhất Thành gật đầu cười nhìn lão. Hồng Nhân vui mừng đứng bật dậy cười lớn:

- Ha..Ha..Ha.. sư phụ có truyền nhân, sư phụ có truyền nhân.

Lão kích động không thôi, nhưng không chỉ mình lão mà đám người viện trưởng cũng kích động. Làm sao bọn họ không biết môn phép thuật đao pháp nổi danh thiên hạ kia. Hai vạn năm không ai học được, không nghĩ tới bây giờ vị tiểu sư thúc lại có thể học được. Thật sự quá thần kỳ.

Trong lúc bọn họ nói chuyện thì tình hình trên kính đã có biến. Không hiểu Bạch Thư Sinh dùng thủ đoạn gì, một đám học viên gần trăm người liền từ bốn phương tám hướng mang đủ loại phép thuật đổ ập đến nơi chiến trường của Võ. Võ sắp thất bại thì được đám người kia trợ giúp, chiến đấu lại tiếp tục.

Trận chiến quy mô lớn xảy ra, gần ba trăm đệ tử điên cuồng chém giết. Nhưng tiếng kêu la thảm thiết và tiếng ai oán vang lên khắp nơi. Lần này đám người phía Tô Hiểu thất bại thảm hại, thực sự có sự khác biệt rất lớn giữa đệ tử làm nhiệm vụ và mấy tên nhóc bám riết thư viện kia.

Lúc trăm đệ tử khác đến, Tô Nhất định xuất thủ, nhưng lão mới định thi phép thì sau lưng lão xuất hiện một thân ảnh. Chộp vào vai Tô Nhất rồi cả hai biến mất. Nhất Thành lúc đó cũng thấy Bạch Thư Sinh thân ảnh nhưng hắn không có động thủ chỉ nhìn chầm chầm Tô Nhất.

Trận chiến kết thúc, các giáo sư vẫn không ai đến. Gần trăm tên đệ tử trên đất kêu la thảm thiết nhưng vẫn chưa thấy ai xuất hiện giải quyết vấn đề. Rất nhiều đệ tử đứng xem đều cảm thấy tình hình không đúng, nhưng không biết làm sao, họ cũng không dám loạn động.

Viện trưởng định nói gì đó thì Hồng Nhân ra dấu bảo hắn khoan hay lên tiếng. Nhất Thành thấy mọi người đã không thể ngồi yên. Điều này chứng tỏ bọn họ rất quan tâm trăm tên phế vật đệ tử kia nhưng không ai lên tiếng nói gì. Bây giờ người mạnh nhất ở đây chính là Viện Trưởng và Phó viện trưởng, nhưng họ lại không dùng thực lực đè người, vẫn rất tôn trọng Hồng Lão. Nhất Thành rất thích những người này, biết trên biết dưới mới đáng làm người.

Nhất Thành nhìn quanh mọi người, thấy Bạch Thư Sinh quay lại rồi cũng lên tiếng hỏi:

- Ta tuổi còn nhỏ, cũng không hiểu nhiều về thư viện. Nhưng ta biết thư viện đang chịu áp lực rất lớn từ các thế lực bên ngoài. Nếu không có Viện Trưởng và Phó viện Trưởng đứng ra, không cần nói thư viện này đã bị diệt từ lâu. Ta chỉ muốn hỏi, các vị biết vì sao không?

Bốn vị Phong chủ, hai lão Nguyệt Nhị và Nguyệt Tứ lâm vào trầm mặt. Còn phó viện trưởng và viện trưởng không nói gì, chỉ lạnh lùng ngồi đó. Có vẻ như câu hỏi này đã chạm đến gì đó của tất cả ngươi ở đây.

Thấy không ai trả lời, Nhất Thành quay sang nhìn Bạch Thư Sinh đứng phía dưới:

- Bạch Thư Sinh, ngươi là đệ tử của viện chủ? Có vẻ rất được mọi người trong thư viện tín nhiệm. Ngươi nói đi. Không cần lo lắng, cứ nói thật lòng mình.

Bạch Thư Sinh phía dưới hơi luống cuống, hắn rất ít gặp tình cảnh này. Cũng chưa bao giờ nêu ý kiến trước mặt mấy vị có quyền lực như vậy. Nhưng thấy Nhất Thành cười nhìn hắn thì đành thở dài nói:

- Tiểu Sư Thúc Tổ, theo ta thì do chúng ta mất quá nhiều pháp sư mạnh trong các cuộc chiến. Bị thế lực bên ngoài chèn ép, dẫn đến việc mất đi tín nhiệm của người trong thiên hạ, các thiên tài đều chọn gia nhập các thế lực khác, dẫn đến thư viện thiên tài tàn lụi, dần mất đi ưu thế.

Nghe Bạch Thư Sinh nói mọi người ngồi đây đều gật đầu, đúng là tình hình như vậy. Thật sự mấy trăm năm lại đây, thiên tài trong thư viện càng thưa thớt, càng lúc càng mất đi ưu thế. Các lãnh địa dần bị thu hẹp.

Nhất Thành nhìn Bạch Thư Sinh hỏi tiếp:

- Ngươi nói xem, việc này phải xử lý như thế nào?

Bạch Thư Sinh nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng chỉ biết thở dài, không tìm được cách. Thiên tài không chịu gia nhập thư viện, bên ngoài bị các thế lực lớn chèn ép, không thể trở mặt. Nếu vậy thì có cách gì đây?
 
Chương 121: Nổ banh trời


Nhất Thành thấy hắn không thể trả lời đành quay sang nhìn các người ngồi đây. Viện Trưởng thở dài:

- Việc này đúng là rất khó giải quyết, chỉ có thể tìm kiếm thiên tài khắp nơi, bổ sung sức mạnh cho thư viện.

Mọi người ở đây chỉ biết gật đầu, đúng là chỉ có cách đó. Nhất Thành đứng dậy, một loại sát khí và sát phạt quyết đoán xuất hiện trên người hắn. Cả người như biến thành một cây đao sắc bén, bá khí ngút trời, cảm giác chỉ cần kẻ nào dám cản đường hắn tất sẽ bị một đao chém chết. Hắn bước lên hai bước, dậm mạnh chân xuống nền thạch phía dưới.

- Ầm

Một tiếng nổ lớn vang lên, một dấu chân in sâu vào nền thạch, các vết rách lan rộng tràn đến dưới chân mọi đang ngồi. Hắn quay lại nhìn mọi người lạnh lùng nói:

- Thiên tài sao? Thiên tài là cái thá gì? Không tính lúc ta hôn mê, ta chỉ học phép thuật chưa đến một năm thì đã gặp chuyện ở Thiên Long Thành. Một mình chắn cổng thành, hàng ngàn quái dị không một tên thông qua. Vì cứu sư huynh, một mình ở lại Quái Dị Thế Giới, chém giết khắp nơi. Từ Thi Quái đến Tử Quái, từ u hồn đến lệ quỷ, đã chiến đấu chém giết không biết bao nhiêu tên. Hai lần đốt cháy năng lượng ma pháp và sinh mệnh để liều mạng, cuối cùng bị Linh Yêu nuốt chửng. Vào Sinh Ra Tử không biết bao lần. Nhưng ta vẫn sống sót, vẫn đứng trước mặt mọi người ở đây. Bạch Thư Sinh ngươi nói xem ta làm sao sống sót?

Bạch Thư Sinh nghe xong thì há hốc môn lắc lắc đầu, gặp người khác thì ngủm từ lâu, làm gì còn nói đến sống sót.

- Ta sống sót không phải vì ta mạnh mẽ, lúc đó ta còn chưa đến cấp S. Mà là dùng ý chí, tinh thần liều mạng, tìm cách để sống sót. Thứ ta muốn nói không phải là cách nào sống sót mà là thứ ta đạt được sau khi sống sót. Đó chính là sức mạnh này. Thư viện lụi tàn không phải vì thiếu thiên tài vì thiên tài ngã xuống thì không còn là thiên tài. Người sống sót mới là thiên tài thật sự.

Hắn quay lại nhìn đám người Viện Trưởng đang ngồi nói:

- Các vị thấy trận chiến rồi chứ, 100 trăm tên, trong đó có mạnh có yếu, có pháp sư được cho là khá cũng như thiên tài. Nhưng đến một 10 người cũng đánh bại không nổi. Đó là sự khác biệt và đó chính là tại sao thư viện lụi tàn. Sau này, mấy tên phế vật kia lại lên làm lão sư kẻ khác. Dạy ra đệ tử như thế nào? Cũng chính là một đám ăn hại. Còn những đệ tử làm nhiệm vụ kia, những cố gắng của bọn hắn bị bát bỏ, bị sỉ nhục, lòng mang thất vọng, tất sẽ không vì thư viện mà công hiến. Nếu là ta, ta nghĩ bọn họ dù có phản bội lại thư viện cũng không lạ gì.

Hắn nói xong thì quay lại chỗ ngồi xuống, uống một hớp nước nhìn Bạch Thư Sinh phía dưới lạnh lùng nói:

- Ta cho ngươi biết một câu tâm đắc nhất của ta: Dùng máu và nước mắt để viết nên sử sách. Nếu ta bất tử, tất đạp bằng thiên hạ.

Bạch Thư Sinh nhìn lên Tiểu Sư Thúc Tổ trên kia, trong lòng rung động không thôi. Trên người nhỏ nhắn kia đang tỏa ra áp lực cực lớn đè lên hắn, áp lực này không phải là vì sức mạnh mà là một loại bá khí bá đạo chưa từng thấy. Đứng trước áp lực này dù không chiến hắn cũng đã bại ba phần.

Trí Tuệ Thẻ vẫn theo từng bước chân của Nhất Thành, nghe vậy thì lẩm bẩm

- Nổ banh trời, gì mà dùng máu và nước mắt để viết nên sử sách. Lúc trong bụng Rết, mạng suýt chút nữa thì đi toi, đúng là người thắng muốn nổ thế nào thì nổ. Kẻ thua thì tan xương nát thịt.

Mấy lão già nghe Nhất Thành nói xong thì lâm vào trầm mặt suy nghĩ. Nhiều lúc, người ngoài lại sáng mắt hơn người trong cuộc. Nhất Thành kinh nghiệm sống không nhiều nhưng kinh nghiệm nổ lại rất nhiều. Đặc biệt nổ có kiến thức và dẫn chứng nên càng đáng tin. Kiến thức là từ mấy cuốn tiểu thuyết lúc xưa hắn cày qua đêm. Dẫn chứng chính là hắn còn sống sót, đáng tin và xác thực nhất.

Ngồi một lúc không ai nói gì thì Nhất Thành quay sang hỏi Hồng Lão. Hồng Lão nảy giờ chỉ ngồi nghe và xem chứ không lên tiếng.

- Sư huynh, ta có thể và Ma Pháp Các được không?

Hồng Lão nhíu mày, khó hiểu hỏi:

- Sư đệ vào đó làm gì? Phải biết tu luyện quá nhiều Phép thuật lại không tốt, tạp mà không tinh như thế sẽ không có lợi?

Nhất Thành lắc đầu:

- Sư Huynh yên tâm, ta vào chủ yếu là tìm hiểu thêm về ma pháp chứ không học thêm phép thuật. Ta nghĩ nếu hiểu biết rộng hơn sẽ có lợi cho tiểu đệ trong việc tu luyện.

Hồng Lão gật đầu:

- Vậy đi ngay bây giờ chứ?

Nhất Thanh gật đầu đứng dậy cùng Hồng Lão chuẩn bị rời đi. Mọi người đang trầm mặt thấy hai người đi vội vàng đứng dậy hành lễ. Những lời của Nhất Thành vừa rồi như gõ một chùy vào bọn hắn, có vẻ bọn hớn tìm kiếm thiên tài là sai. Quá chú trọng một hai đệ tử thật sự không tốt. Với lại phải thay đổi cách dạy đệ tử.

Hai người Nhất Thành vừa ra cửa thì Viện trưởng ngồi xuống hỏi:

- Mọi người thấy vị Tiểu Sư Thúc này thế nào?

Phó Viện Trưởng nói:

- Còn trẻ nhưng rất Bá Đạo.

Mộc Sinh Tiên cười nói:

- Đúng là rất Bá Đạo, sát khí rất nặng. Vừa nảy nếu thực sự đám đệ tử kia mà ở đây chắc bị giết không còn một tên.

Thổ Kim Sinh nói vào:

- Thực Lực lại hồi phục cực nhanh, vừa rồi một đạp kia đã chứng minh thể chất rất mạnh. Ở thế hệ trẻ trong thư viện, sợ rằng không ai chịu nổi một cước vừa rồi. Thậm chí Bạch Thư Sinh cũng không chịu nổi. Với lại chỉ trong vòng năm tháng, từ không phép thuật đột phá cấp S, thật sự là tốc độ kinh khủng.

Thủy Nguyệt Như, nữ nhân duy nhất ở đây cười nói:

- Tiểu sư thúc còn nhỏ nhưng cách nói chuyện và hành động rất chín chắn. Suy nghĩ thấu đáo mọi việc. Ta lúc đầu còn nghĩ tiểu sư thúc muốn xem nào nhiệt, không nghĩ tới chủ ý lại muốn nói cho chúng ta nên làm gì để thay đổi thư viện.

Hỏa Ma Thiên lắc đầu thở dài:

- Vừa rồi ta nhận ra tiểu sư thúc này không sợ trời không sợ đất, các lễ nghĩa giáo điều chính phái không thể áp dụng lên người vị tiểu sư thúc này. Hành động nửa chính nửa tà. Sau này thư viện chắc chắn sẽ không yên. Hy vọng mấy tên con cháu của mấy lão già kia không nên chọc vào tiểu sư thúc, nếu không thì…

Nói đến đây thì mọi người cười khổ, đúng vậy nếu chọc vào tiểu sư thúc này hậu quả sẽ không tưởng nổi. Nếu vị tiểu sư thúc này nổi giận làm thịt hết chúng thì thư viện tất loạn.
 
Chương 122: Ma Huyết


Nguyệt Nhị bỗng nhiên lên tiếng:

- Giờ ta đã hiểu vì sao Hồng sư huynh lại thích vị sư đệ như vậy. Thiên phú, phẩm chất đều hơn người. Có điều người này hành sử bá đạo, sau này sẽ là một kẻ nổi danh thiên hạ. Danh tiếng tốt hay xấu thì khó nói.

Nguyệt Tứ bên cạnh nói:

- Ta chưa từng nghĩ hắn mới mấy tuổi đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Hai lần thiểu đốt năng lượng phép thuật với sinh mệnh lực vậy mà còn sống sờ sờ đứng ở đó. Đẳng cấp còn đột phá đến cấp S nữa. Thật sự thiên phú hơn người, không phải nói là một yêu nghiệt thì đúng hơn.

Pháp Nhân lại nói và:

- Điều đó chưa là gì, nghe nói trong Quái Dị Thế Giới, tiểu sư thúc âm người Pháp Tông đến hai lần. Khiến bọn họ tổn thất thảm trọng. Đừng quên lúc đó tiểu sư thúc chưa đến cấp S, mà Pháp Tông người lại có một tên Thái Thượng Trưởng Lão và một lão già bất tử thoát khốn.

Viện Trưởng trợn mắt nhìn hắn hỏi:

- Thật sao?

Phó viện trưởng gật đầu:

- Là thật, chính là nữ oa lúc đó đi bên cạnh tiểu sư thúc kể. Thế nên chúng ta tốt nhất là đừng chọc vào vị tiểu sư thúc này. Không chừng một ngày nào đó nổi giận, lại tìm cách đốt luôn thư viện cũng nên.

Mọi người dở khóc dở cười, đúng là tình hình khó khăn. Địa vị lại cao, có một vị sư huynh Mạnh Mẽ bảo vệ bao che, còn thêm là một yêu nghiệt. Đúng là khó chơi mà.

Viện trưởng bỗng nhiên nghiêm túc hỏi:

- Vậy còn việc tiểu sư thúc nói lúc nãy các vị nghĩ sao? Thật sự chúng ta tìm kiếm lôi kéo thiên tài khắp nơi là sai sao?

Pháp Nhân lắc đầu:

- Chúng ta không sai khi tìm kiếm thiên tài, chúng ta sai ở chỗ là ngó lơ việc dạy dỗ chúng. Mà cũng sai ở chỗ chỉ chú tâm vào thiên tài cũng như bao che cho con cháu của các lão sư. Đúng như Tiểu Sư Thúc nói, đám đệ tử con cháu đó quá phế vật, với lại tài nguyên lại được nhân nhiều hơn mấy đệ tử khác. Chúng ta cần thay đổi việc này, đúng là phải dùng máu để tẩy lể cho bọn chúng. Ta thật sự thích câu nói kia của Tiểu Sư Thúc: Dùng máu và nước mắt để viết nên sử sách. Nếu ta bất tử, tất đạp bằng thiên hạ.

Mọi người đều gật đầu, đúng vậy, đám kia quá phế vật. Bọn họ cần thay đổi thư viện, nếu không thật sự thư viện sẽ lụi tàn từng ngày. Đến đời tiếp theo sợ rằng không còn nơi đặt chân.

Viện Trưởng nhìn Bạch Thư Sinh:

- Chắc hôm nay ngươi cũng học được nhiều điều rồi nhỉ. Nhớ rõ những lời tiểu sư thúc nói hôm nay, sau này có khi sẽ giúp ngươi. Bây giờ thì đi giải quyết đám phế vật dưới kia đi. Cho trị liệu sư trị liệu bọn chúng, sau đó ta sẽ ban xuống hình phạt sau.

Bạch Thư Sinh nói ‘Vâng’ liền xoay người rời đi. Trong lòng hắn rất phức tạp, hắn đã từng tự hào mình là thiên tài, người tài năng nhất trong thư viện. Nhưng hôm nay, vị tiểu sư thúc tổ kia mới khiến hắn khiếp sợ. Thực sự mới 18 tuổi sao, nếu vậy thì mình là thiên tài cái gì? Trong lòng Bạch Thư Sinh quyết định, sau này phải cố gắng gấp bội.

- ------------------------------

Phía sau núi, một già một trẻ song song đang tiến vào khu cấm địa của Huyết Nguyệt Pháp Tắc Thư viện. Vừa đến trước một cấm pháp, trước mắt xuất hiện hai người lưng còng. Cả thân mặc áo choàng đen che kín mặt mũi. Hồng Lão liền đưa ra lệnh bài ra rồi hai người cùng tiến vào trong.

Nhất Thành cũng không hiếu kỳ, dù sao Huyết Nguyệt Pháp Tắc Thư viện tồn tại rất lâu. Lâu đến mức mà đến Hồng Lão không rõ năm tháng. Một số điều kỳ lạ và bí mật xuất hiện cũng không lạ kỳ gì.

Hai người tiến vào cấm pháp như tiến vào một thiên địa khác. Nơi đây bao quanh là một màng đêm với những ánh sao chiếu rọi. Mọi sự vật xung quanh đều mờ nhạt, chỉ có một con đường thẳng phía trước được các ngọn lửa lơ lửng trên không kéo dài thành một đường đi chiếu sáng.

Hồng Lão bên cạnh lên tiếng:

- Đây là nơi bí ẩn nhất của thư viện chúng ta. Được Tổ Sư để lại, cũng là nơi mà Tổ Sư đạt được những pháp môn tu luyện phép thuật. Ma Pháp Các ở trong này, thường thì không có ai dùng con đường này đến đó. Mỗi năm Ma Pháp Các mở ra một lần bằng cách dùng các loại cánh cổng không gian đặc biệt. Đưa người thẳng vào Ma Pháp Các.

Nhất Thành gật đầu hiểu rõ. Đúng lúc này, Hồng Lão cũng kéo trong ngực ra một chiếc nhẫn đưa cho Nhất Thành. Lão nói:

- Đây là nhẫn ma pháp, được làm từ không gian thạch. Bên trong có không gian đủ rộng để chứa đựng vật phẩm. Thứ này ba vạn năm trước rất hữu dụng, nhưng sau đó thì không vì các pháp sư bắt đầu đánh không gian thạch vào Magic Plate của mình, tạo không gian bên trong để chứa đựng vật phẩm. Thủ đoạn này rất được pháp sư ở thời đại này dùng đến.

Nhất Thành nhận lấy nhẫn hiếu kỳ nhìn. Nhẫn này màu đen, bên trên khắc một số hoa văn không gian. Hắn không hiểu loại hoa văn không gian này nhưng hắn là người sử dụng phép thuật không gian nên nhận ra cũng không lạ gì. Hồng Lão vừa đi vừa nói:

- Như ta đã hứa, bên trong có một số tài nguyên cần dùng cho tu luyện. Ngoài ra có một cây đao như ta đã hứa với sư đệ lúc trước. Đao này là sư phụ chúng ta tìm thấy ở một nơi hiểm địa, cực kỳ sắc bén, không thua kém Huyết Ma Đao của đệ.

Nhất Thành định mở miệng hỏi cách dùng nhẫn thì Hồng Nhân đã nói tiếp:

- Cách dùng nhẫn này rất đơn giản. Dùng linh hồn mình hoặc máu để khắc dấu ấn trên nhẫn, sau đó sư đệ có thể tùy ý sử dụng.

Nhất Thành gật đầu, hắn dùng linh hồn lực truyền vào nhẫn, sau đó theo đường văn trên nhẫn mà khắc lại linh hồn dấu ấn của mình. Trong đầu Nhất Thành liền xuất hiện một không gian khác, hắn có thể thấy rõ mọi thứ trong không gian này.

Trong tay Nhất Thành xuất hiện một cây đao, đao này có thể nói là đại đao. Nhìn rất giống đao phay kiếp trước. Phong cách và kiểu dáng khác xa Huyết Nguyệt Đao. Dù là nó không dài như Huyết Nguyệt đao nhưng so với Nhất Thành bây giờ thì đã cao hơn một chút. Lưỡi đao sáng bóng sắc bén, phản xạ lại ánh lửa đang chiếu lên nó. Lưng đao lại uống lượng rất đẹp mắt, tạo một cảm giác cứng rắn và sắc bén. Lúc nắm thanh đao này, Nhất Thành cảm thấy kỳ quái là nó không có trọng lượng. Hắn không hiểu vì cơ thể mình quá mạnh hay là vì thanh đao này quá nhẹ. Nhất Thành thấy ở chuôi đao có khắc hai chữ nhỏ Ma Huyết. Hắn đoán chắc đây là tên của cây đao. Hắn vừa đi vừa quan sát cây đao thì không biết từ lúc nào đã đứng trước một cánh cửa không gian. Bên cạnh cũng xuất hiện rất nhiều cánh cửa không gian khác.

Nhất Thành thu lại Ma Huyết vào trong nhẫn ma pháp. Hồng lão và hắn tiến vào cánh cửa không gian trước mặt.

Vừa tiến vào, Nhất Thành đã cảm thấy quen thuộc vì hắn đã vào đây một lần. Những giá sách cao lớn trập trùng vẫn như trước. Hồng Lão quay sang hỏi hắn:

- Sư đệ muốn xem loại sách ma pháp nào? Hay phép thuật loại gì?
 
Chương 123: Kiểm Trắc


Nhất Thành chần chờ một lúc nói:

- Thực sự là đệ cũng không biết muốn xem gì. Mục tiêu là tăng lên kiến thức, chứ không có mục đích rõ ràng. Không biết đệ có thể ở lại đây một thời gian không. Đệ muốn bắt đầu từ những sách phép thuật đơn giản nhất đến phức tạp nhất.

Hồng Lão cũng không để ý, lão khá là thích người sư đệ này. Dù muốn gì lão cũng không để ý. Lão liền nói:

- Ta thì không sao nhưng đệ phải hỏi ý kiến của Ma Pháp Các này.

Nhất Thành nghe vậy thì ngớ người, hắn như sực tỉnh nhớ lại chuyện gì. Hắn từng nghe là Ma Pháp Các này đã sinh ra linh trí thấp, nên đúng là cần nó thông qua mới xem xét sách ma pháp ở đây. Hắn quay sang hỏi Hông Lão:

- Làm cách nào để câu thông với Ma Pháp Các?

Hồng Lão chỉ vào chiếc nhẫn trên tay Nhất Thành:

- Chiếc nhẫn kia là lệnh bài cao nhất của thư viện. Sư đệ có thể dùng nó ra vào bất cứ nơi nào mình muốn. Sư đệ chỉ cần đưa năng lượng ma pháp vào nhẫn, ánh sáng của nhẫn sẽ đánh thức Linh của Ma Pháp Các.

Nhất thành nghe vậy thì thử làm theo, vừa đưa năng lượng vào nhẫn, một ánh sáng xanh mờ nhạt xuất hiện. Đúng lúc này, trước mắt hai người Hồng Lão và Nhất Thành trên không trung xuất hiện năm chữ:

- Các ngươi có chuyện gì?

Hồng Lão tiến lên nói:

- Sư đệ ta muốn ở lại xem các loại sách phép thuật trong Các!

Năm chữ kia biến mất, thay vào đó là:

- Được, muốn xem sách gì?

Hồng Lão nhìn Nhất Thành, hắn hiểu ý tiến lên một bước nói:

- Ta muốn tìm hiểu phép thuật từ thấp đến cao đang có trong Ma Pháp Các. Không biết việc này có được chấp thuận hay không?

Mấy chữ kia lại thay đổi:

- Ngươi muốn học hết mọi phép thuật trong này?

Nhất Thành lắc đầu nói,

- Ta chỉ muốn tìm hiểu chúng. Kiến thức về ma pháp ta còn quá kém. Việc này có thể giúp ta trong việc lĩnh ngộ phép thuật đang học.

- Không biết mục đích ngươi là gì nhưng ta muốn biết ngươi có đủ điều kiện để xem các loại phép thuật trong này không. Nếu không đủ điều kiện, tiếp xúc với nhiều loại ma pháp có thể khiến ngươi tẩu hỏa nhập ma, thậm chí điên dại tự tử mà chết. Phải biết trong này không chỉ có phép thuật chính đạo mà cấm thuật và ma đạo càng nhiều.

Chữ kia lại tiếp tục xuất hiện, Nhất Thành xem qua liền hiểu, có thể thấy phép thuật không an toàn như vậy. Không phải ai cũng được tu luyện và dám tu luyện, rất nhiều loại sẽ liệt vào cấm thuật. Nếu thi triển có khi hại người hại mình, nhưng với Nhất Thành thì hắn không quan tâm điều này, hắn chỉ muốn xem nhiều sách phép thuật hơn mà thôi.

- Điều Kiện là gì?

Từ sâu trong Ma Pháp Các bay ra một quả cầu trong suốt lơ lửng trước mặt Nhất Thành. Hồng Nhân bên cạnh nhìn quả cầu thì gật đầu, hình như đã hiểu ý của Ma Pháp Các. Lão nói:

- Đây là một loại phép thuật đặc biệt của Ma Pháp Các, có thể kiểm tra tư chất người vào đây. Quả cầu có thể giúp Ma Pháp Các đánh giá một pháp sư từ trên xuống dưới.

Nhất Thành gật đầu hiểu, cũng giống như lúc mới vào đây. Đúng là phép thuật tự động bay đến chứ hắn không có quyền lựa chọn.

- Vậy đệ phải làm sao?

- Chỉ cần đặt tay lên đó. Sau đó chờ một lúc là được.

Nhất Thành gật đầu rồi làm theo. Điều thú vị là lúc hắn đặt tay lên quả cầu thì không có gì xảy ra cả. Không có bất cứ điều gì lạ điều này làm Hồng Lão bên cạnh nhíu mày khó hiểu. Ma Pháp Các củng im lặng thật lâu sau đó hai chữ xuất hiện:

- Thông Qua.

Nhất Thành khó hiểu, chỉ vậy thôi sao? Kỳ lạ, vừa rồi là kiểm tra cái gì, Ma Pháp Các lúc này tra được điều gì? Nhưng thấy hai chữ ‘Thông Qua’ Nhất Thành cũng không để ý đến việc này nữa.

- Không được mang sách ma pháp ra ngoài. Ngươi có quyền đọc bất cứ sách nào trong này. Nếu đến tầng ba, nhớ kỷ, cẩn thận cực kỳ với các Cấm Thuật. Tổ Sư các ngươi trước khi rời đi có nói: mấy vạn năm sau sẽ có người đến đây, đọc hết sách ma pháp trong này. Thật sự điều đó đã thành hiện thực.

Nhất Thành giật mình, nói thế là vị tổ sư kia đã biết chuyện mấy vạn năm sau? Điều này sao có thể? Tổ Sư là thần sao? Hồng Lão bên cạnh cũng khiếp sợ nhưng không có phản ứng gì nhiều. Có vẻ điều này không phải lần đầu lão gặp.

Hồng Lão hỏi:

- Sư đệ cần gì nữa không? Định tính ở lại đây bao lâu? Nếu muốn đọc hết sách trong này thì sợ rằng cần rất nhiều thời gian.

Nhất Thành lắc đầu nói:

- Không biết sẽ bao lâu, nhưng đệ sẽ ở lại đây tới khi đọc xong sách Ma Pháp trong này. Sư Huynh cứ yên tâm, không cần lo lắng cho đệ, đệ biết việc gì nên làm và không nên làm.

Hồng Lão gật đầu:

- Được rồi, sư đệ cứ ở lại đây đi. Ta sẽ cho người mang thức ăn đến đây thường xuyên.

Nhất Thành gật đầu, dù sao có ma pháp lực hắn sẽ không bị đói, nhưng có thức ăn vẫn tốt hơn. Sống thì phải ăn, thế mới là sống.

Hồng lão rời đi, Nhất Thành đâm đầu vào xem xét sách ma pháp. Bắt đầu từ tầng một. Mục đích của hắn không phải là vì linh hội phép thuật mà thật sự là vì chính bản thân hắn. Hắn đang gặp chuyện khó khăn mà không một pháp sư nào có thể tưởng tượng được.
 
Chương 124: Gặp lại Bạch Tư Thường


Một năm qua đi,

Một thiếu niên mặc một bồ đồ đen bước ra từ cấm chế. Hai lão già còng lưng liếc hắn một cái rồi không để ý đến nữa. Thiếu niên vừa đi hạ sơn vừa huýt sáo. Tinh thần thiếu niên này có vẻ rất tốt.

Thiếu niên này chính là Nhất Thành, hắn đã ở trong Ma Pháp Các đúng một năm. Dành hết thời gian cho việc đọc tất cả sách ma pháp có trong Ma Pháp Các. Thu hoạch khá tốt nên tinh thần rất thoải mái. Đi được một lúc thì hắn gặp Viện Trưởng và Bạch Thư Sinh, bọn họ đang đi đến bên này.

Viện Trưởng và Bạch Thư Sinh thấy hắn thì vội hành lễ:

- Tiểu Sư Thúc. Tiểu Sư Thúc Tổ.

Nhất Thành gật đầu:

- Hai người đi đâu vậy? Có vẻ như có việc gấp.

Viện trưởng lắc đầu nói:

- Hai sư đồ đang đến chỗ Phó viện trưởng. Trao đổi về một số nhiệm vụ mới được yêu cầu. Cũng không có việc gì lớn. Tiểu Sư Thúc mới từ trong Ma Pháp Các đi ra?

- Đúng, ta mới từ trong đó đi ra. Nếu đã có việc thì ta cũng không làm phiền hai người. Ta đang đi đến Bắc Viện. Không biết Mộc Sinh Tiên còn nhớ đến việc ta sẽ đến đó không?

Viện Trưởng cười nói:

- Tất nhiên là còn nhớ. Ta nghỉ Mộc Sinh Tiên đang chờ người đến. Để ta bảo Bạch Thư Sinh đưa người đi.

Nhất Thành khoát tay lắc đầu,

- Ta tự mình đi được. Luôn tiện cũng quan sát phong cảnh trong thư viện luôn, cũng đến thư viện 5 năm rồi nhưng không biết nơi này như thế nào. Ah, nếu sau này có người ngoài các ngươi không cần hành lễ, cứ coi ta như đệ tử bình thường là được.

Nhất Thành nói xong liền chào hai người rồi dạo bước đi xuống núi. Phía sau Viện trưởng trong theo bóng lưng Nhất thành mà trong lòng hơi lo lắng, nhưng rồi cười khổ cho qua, dẫn theo Bạch Thư Sinh hướng về nơi ở của Phó Viện trưởng Pháp Nhân.

Trung viện tất nhiên là trung tâm của thư viện, là khu vực dân số thư viện lưu động nhiều nhất. Đỉnh núi là nơi của cao tầng, còn ở chân núi, nơi đây tập trung rất nhiều đệ tử và giáo sư. Các khu nhà được xây theo phong cách cổ xưa, chủ yếu là cửa hàng của thư viện. Nơi đây tập trung rất nhiều đệ tử vì đây là nơi giao dịch của bọn họ. Nhưng đệ tử liều mạng, sau các lần làm nhiệm vụ đều có thu hoạch, bọn họ sẽ ở đây giao dịch. Nơi đây được thư viện quản lý vì thế hầu hết cũng ít ai dám gây chuyện ở đây. Trừ lần trước, hơn mấy trăm đệ tử choảng nhau vì xích mích.

Rất nhiều ánh mắt đang nhìn Nhất Thành nhưng hắn không quan tâm. Tất nhiên hắn biết vì hắn bây giờ bị teo nhỏ, đi giữa đám pháp sư này thì như hạt giữa bầy gà. Kèm theo bộ áo đen, tóc ngắn được hắn cắt tỉa cẩn thận mỗi tháng thì ai cũng cảm thấy rất kỳ quái. Phải biết người ở đây dù nam hay nữ vẫn để tóc dài nếu không thì cạo trọc chứ ít ai cắt ngắn gọn gàng như hắn.

Nhất Thành vừa đi vừa quan sát hai bên đường. Những cửa hàng được bày bán nơi đây rất đa dạng. Có mấy cửa hàng bán các loại khoáng chất, có cửa hàng thì bán các loại trái cây kỳ lại, có cửa hàng thì bày chỉ một thanh vũ khí, vũ khí này rất kỳ dị như một cây gậy nhưng trên thân lại rất nhiều lỗ…

Đi tới một đoạn nữa là không còn nơi buôn bán mà nơi các đệ tử trao đổi phép thuật. Nói trao đổi thì chỉ nói cho sang chứ thật ra là biểu diễn. Có kẻ thì thi vật tay, kẻ thì sử dụng một số phép thuật khác nhau tạo ra thức ăn, có tên thì thổi ra một quả bong bóng, hắn có thể đứng trên đó lơ lửng trong không trung. Kỳ lạ nữa là có một số đệ tử mang theo yêu thú biểu diễn, nhiều con thì hung mãnh như sư tử, còn có con thì giống khỉ nhưng đến bốn cái tay.

Nhất Thành đi một lúc thì gặp một bức tường lớn, trên cao treo bốn chữ lớn “Phép thuật Trường”. Bên trái đang có tiếng reo hò lớn, Nhất Thành đi đến thì phát hiện một màng hình trong suốt lớn treo lơ lửng bên trên. Trên đó đang chiếu hai tên đệ tử đánh nhau, một tên thì dùng hỏa phép thuật, một tên thì dùng phong phép thuật. Nhất Thành nhìn qua thấy hai tên này phép thuật chỉ vừa đột phá cấp S không lâu. Động tác thì chậm chập nên hắn chả có hứng thú xem thêm đành lắc đầu rời đi.

Nhất Thành đang đi dạo thì bỗng nhiên hắn giật lùi vài bước:

- Ầm

Một thanh niên không biết từ đâu trên cao nhảy xuống xuất hiện ngay trước mặt Nhất Thành. Nhất Thành nhíu mày nhưng ngay sau đó thì liền dãn ra cười:

- Bạch Tư Thường sư huynh, lâu rồi không gặp.

- Ha...Ha...Ha...

Người vừa nhảy xuống đứng lên liền cười lớn, đi đến vỗ vai Nhất Thành,

- Hơn bốn năm rồi không gặp lại, ta….

Ngay khi hắn mới nói đến từ ta thì như nhớ ra cái gì. Bạch Tư Thường vội cúi người định hành lễ. Nhất Thành thấy vậy thì cười tiến tới một bước nắm vai nắm không để Bạch Tư Thường cúi đầu. Bạch Tư Thường thấy Nhất Thành lắc lắc đầu thì hiểu ý, không thi lễ nữa. Nhất Thành tiến tới gần nói nhỏ:

- Hình như huynh biết thân phận của ta bây giờ nhưng đừng nói ra. Ta vẫn muốn làm đệ tử bình thường nên dấu đi thân phận. Sau này cứ xưng hô bình thường là được.

Bạch Tư Thường hiểu ý gật đầu rồi cười nói:

- Được! Bốn năm trước, lúc sư đệ được đưa ra thì ta thật sự khiếp sợ. Ta suýt chút nữa nhận không ra. Đệ mới tỉnh lại sao? Àh quên chúng ta đang đứng giữa đường, huynh đệ ta lên trên kia ngồi nói chuyện.

Lúc nãy Bạch Tư Thường nhảy xuống từ trên lầu hai của một tòa lầu đã gây ra chú ý. Thấy người đang nhìn liền vội vàng nắm tay kéo Nhất Thành vào tòa lầu lúc nãy:

- Đi theo ta, lên trên kia ta giới thiệu cho sư đệ một số bằng hữu của ta.

Nhất Thành nhìn lên cái bảng phía trên là biết đây là tửu quán. Hắn đi vào trong thì phát hiện ở bên trong rất yên tĩnh, không nhộn nhịp như bên ngoài. Trong này rất nhiều đệ tử nhưng bọn họ chia ra từng nhóm có nam có nữ đang trao đổi gì đó. Bạch Tư Thường đi trước liền nói:

- Có vẻ sư đệ mới đến đây lần đầu. Nơi đây là nơi tập trung của các nhóm đệ tử làm nhiệm vụ. Bọn họ tụ họp ở đây để trao đổi thông tin, lập kế hoạch, và nhận nhiệm vụ.

Nhất Thành gật đầu hiểu. Vừa đến lầu hai, nơi đây ít người hơn lầu một, đệ tử trên này có vẻ mạnh hơn đệ tử dưới lầu một. Nhất Thành hiếu kỳ hỏi:

- Tửu quán này phân cấp đệ tử theo từng lầu?
 
Chương 125: Gây chuyện


Bạch Tư Thường gật đầu:

- Đúng vậy! Các nhóm đệ tử càng mạnh thì càng được lên cao. Tửu Lâu này gồm ba tầng.

Cả hai đến một cái bàn tròn nhỏ gần cửa sổ nhìn xuống dưới, có bốn người đang ngồi. Bốn người kia thấy Bạch Tư Thường đến liền có người lên tiếng hỏi:

- Lúc nãy Bạch Huynh thấy gì mà nhảy từ trên này xuống vậy? Là vì vị tiểu huynh đệ này sao?

Bạch Tư Thường kéo Nhất Thành ngồi xuống bên cạnh cửa sổ nói:

- Đúng vậy! Đây là người quen của ta, lâu rồi không gặp nên lúc nãy hơi kích động. Để ta giới thiệu: Đây là Nhất Thành, năm nay là đệ tử giáp hai của thư viện.

Nhất Thành đứng dậy chào hỏi mọi người. Bạch Tư Thường tiếp tục:

- Đây là huynh đệ cùng ta làm nhiệm vụ, theo thứ tự từ trái sang phải: Ngũ Muội, Nam Thanh,

Tô Khất, và Khất Nhi.

Nhất Thành quan sát mọi người trong nhóm này, thực lực không tệ. Bạch Tư Thương bốn năm qua không chỉ đột phá cấp S mà còn đến đỉnh phong Thiên Cầm. Mấy người còn lại đều là trung cấp. Không tệ chút nào, chỉ bốn năm đã đột phá đến Thiên Cầm đỉnh phong thì đúng là thiên tài. Nghỉ đến đây hắn liền nghĩ đến hai vị Như Như và Lưu Bá Nhân, lần trước gặp đã là Thiên Cầm thượng cấp. Bây giờ chắc chắn đã đến cấp hai sao Thiên Nga.

Nhất Thành hiếu kỳ hỏi:

- Sư huynh chuẩn bị ra ngoài làm nhiệm vụ sao? Sư huynh gia nhập trung viện?

Bạch Tư Thường nói:

- Đúng vậy, mấy người chúng ta chuẩn bị đi ra ngoài làm nhiệm vụ. Nhiệm vụ lần này chắc là không khó, hy vọng sẽ hoàn thành nhanh chóng rồi trở về. Đệ nhận ra biểu tượng trên áo chúng ta phải không, đúng là ta đã gia nhập trung viện. Vậy sư đệ định đi đâu? Viện nào?

Bạch Tư Thường biết hắn là Tiểu Sư Thúc Tổ nhưng không biết hắn dừng chân ở đâu nên cố tình hỏi.

Nhất Thành gật đầu cười nói:

- Đệ đang đi đến Bắc viện, đệ định ở lại đó một thời gian.

- Bắc Viện?

Bạch Tư Thường nhíu mày khó hiểu nhìn Nhất Thành vài lần. Nhất Thành thấy ánh mắt kia không đúng liền hỏi:

- Bắc Viện có vấn đề gì sao?

Bạch Tư Thường lắc đầu cười nói:

- Bắc Viện không có vấn đề gì? Phong cảnh rất đẹp, đệ tử lại ít nên rất yên tĩnh. Có điều đệ tử ở đó rất quái mà nghe nói cũng rất mạnh. Đại Sư Huynh của Bắc Viện rất nổi tiếng đấy, rất ít xuất thủ nhưng nếu xuất thủ thì đệ tử thư viện rất ít ai cản nổi.

- Ồ

Nhất Thành kinh ngạc, đánh giá như vậy nghĩa là vị đệ tử này rất mạnh. Nhất Thành hỏi:

- Vậy lần này ra ngoài, huynh sẽ đến quốc gia nào? Có gì chú ý nguy hiểm, gặp phải chuyện như lúc trước phải chạy nhanh vào đừng làm anh hùng nữa. Huynh suýt nữa hy sinh hai lần đấy?

Bạch Tư Thường cười khổ:

- Chuyến đi đó đúng là nguy hiểm thật. May có đệ cứu ta hai lần nếu không lần đó sợ rằng ta không thể quay về nổi thư viện. Mà chuyện đó thì rất hiếm gặp, đệ yên tâm, lần này ta chỉ làm mấy nhiệm vụ vừa sức thôi.

- Ha..ha..ha.. Thì lần trước cũng vừa sức, nhiệm vụ đơn giản của năm nhất giáp một. Ai ngờ thành ra như vậy.

Nhất Thành cười hì hì đùa giỡn một chút. Bạch Tư Thường gãi đầu cười khổ, thực sự đúng là như vậy. Nhiệm vụ kia cực kỳ đơn giản ai ngờ thành một nhiệm vụ cấp thảm họa như vậy.

Bên cạnh bốn người kia vừa uống trà vừa nghe hai người này nói chuyện. Nghe đến Nhất Thành cứu Bạch Tư Thường hai lần thì rất bất ngờ. Phải biết Bạch Tư Thường khá là có tiếng tâm trong thư viện lúc này. Đến một số giáp ba học viên cũng không dám chọc vào.

Ngay lúc hai người đang vui vẻ nói chuyện thì một giọng nói mang đầy vẻ khinh miệt vang lên:

- Từ lúc nào lầu hai đến a miêu a cẩu cũng có thể đi lên.

Nhất Thành nhíu mày nhìn thì thấy ba nam một nữ đang đứng trước bàn của bọn hắn. Trên áo bốn người đều có hình một ngọn núi, tất biết đây là người của Trung Viện như đám Bạch Tư Thường. Nam thì ăn mặt lòe loẹt, nữ thì lại hở hang. Tên nam vừa mới lên tiếng đang được nữ nhân kia ôm cánh tay. Nhìn qua thì chả khác gì đám con cháu ăn chơi của các thế gia lớn.

Nhất Thành nhíu mày, thể loại này vẫn còn tồn tại sao? Hắn lắc đầu thở dài, có lẽ viện trưởng cũng không thể áp chế hết người trong thư viện.

Bạch Tư Thường bên cạnh lạnh lùng nói:

- Tô Lục ngươi muốn làm gì? Đây là người ta mời lên, ngươi có vấn đề gì sao?

- Hừ, Bạch Tư Thường, ngươi là cái thá gì mà lên tiếng ở đây. Hắn, cút khỏi lầu hai, nơi này không dành cho nhóc con.

Tên Tô Lục chỉ ngay vào mặt Nhất Thành đang ngồi kế cửa sổ quát. Nhất Thành nhìn qua là biết tên này với Bạch Tư Thường trước đó hình như có xích mích nếu không thì không thể rảnh hơi mà tìm bọn hắn rắc rối.

- Hừ..

Bạch Tư Thường hừ lạnh đứng dậy lạnh lùng nói:

- Vậy ngươi là cái thá gì mà đòi đuổi người ở lầu hai?

Tên kia mặt hách dịch lên lớn giọng nói:

- Ha..Ha..Ha..Ngươi cho một tên thấp kém đến từng hai chính là khinh bỉ người trên lầu hai này. Ở đây chỉ tiếp các nhóm và nhân vật mạnh mẽ. Hành động của ngươi chính là khinh thị tửu lâu này và đệ tử đang có mặt tại đây.

Từ lúc tên này đến đây gây chuyện, mọi người đã để ý bên này, tên này vừa lớn giọng thì cả lầu một đến lầu ba đều nghe thấy. Bạch Tư Thường cũng không kém cạnh lạnh lùng bước đến trước mặt Tô Lục quát:

- Ta mời người lên đây thì mất mặt đệ tử trên này. Còn loài người phế vật như ngươi lên đây không mất mặt mọi người sao?

Nhất Thành mỉm cười, vị Bạch Sư huynh này mấy năm qua có thay đổi rất lớn. Trở nên hào sảng hơn và đầy cá tính. Lúc trước ra dáng sư huynh, giờ đây thì giống một nam tử huyết khí phương cương hơn.
 
Chương 126: Ta có thể cho lão sư xem lệnh bài


Tô Lục nổi giận chỉ vào mặt Bạch Tư Thương lắp bắp nói:

- Ngươi...Ngươi..

Bạch Tư Thường quát:

- Ngươi gì mà ngươi, phế vật như ngươi không ỷ vào có người bên trên thì là cái thá gì? Muốn đánh nhau sao? Đến, ta tiếp ngươi. Tên nào không dám xuất thủ là chó con.

- Ha..ha..ha..

Mọi người nghe vậy thì có người cười lớn tiếng, cảm thấy tên họ Tô kia thật là kém cỏi. Đến gây sự lại bị người ta mắng thành chó con. Làm sao bọn họ không biết nếu động thủ thì bên nào sẽ thắng? Có cho trăm lá gan họ Tô kia cũng không dám.

Đúng lúc này, từ lầu ba truyền đến một tiếng ‘Hừ’ lạnh đầy áp lực.

Một lão già từ từ lầu ba đi xuống, theo sau là hai nam tử, lão này cách ăn mặc không phải đệ tử mà là lão sư. Lão cũng đến từ trung viện vì trên áo lão có hình ngọn núi giống Bạch Tư Thường. Thấy lão sư đi xuống thì mấy tên đệ tử có mặt ở lầu hai đều cúi người hô lớn:

- Lão sư

Nhất Thành cười, chuyện này càng lúc càng thú vị, có lão sư tham gia. Hắn không biết vì mình là nhân vật chính hay không mà lúc nào cũng có việc tìm đến. Lúc nãy lão này phát ra khí thế đè ép lên mọi người, nhìn qua lão cũng rất mạnh, phải là cấp bậc ba sao Thiên Ưng hoặc Bốn Sao Mục Phu. Nhất Thành khá là khó hiểu, lão sư sao xuất hiện ở nơi này. Nếu đúng như Bạch Tư Thường nói thì nơi đây chỉ dành cho đệ tử.

Ở lầu hai của tửu lâu, mọi người đều cúi người chào chỉ có mình Nhất Thành là không nên mọi ánh mắt đều nhìn về phía hắn. Phát hiện hắn rất còn rất nhỏ nên bỏ qua, lại nhìn về phía Lão Sư mới đến. Lão kia lạnh lùng lên tiếng:

- Bạch Tư Thường ngươi thật to gan. Mới có chút tài năng đã không xem ai ra gì, còn dám phá luật của thư viện, đem người ngoài vào thư viện, đến nơi quan trọng nữa. Ngươi đáng tội gì đây?

Lão thấy Nhất Thành còn nhỏ nên đoán là người ngoài, dùng lý do này mà bắt chẹt Bạch Tư Thường.

Bạch Tư Thường liền vội nói:

- Lão sư, đây là đệ tử thư viện. Năm nay là đệ tử giáp hai, được thư viện nhận làm chính quy đệ tử. Không phải là người ngoài.

Lão Sư kia lạnh lùng quát:

- Láo, tên nhóc chỉ mới có mấy tuổi mà ngươi dám nói hắn là đệ tử của thư viện sao?

Bên kia đang đôi co thì Nhất Thành lại không để ý, hắn di chuyển đến ngồi gần vị Ngũ Muội bên cạnh hỏi:

- Tỷ tỷ xinh đẹp, Bắc Viện đi hướng nào?

Ngũ Muội nghe Nhất Thành gọi mình như vậy thì ngượng ngùng cười khánh khách. Bên cạnh, Nam Thanh,Tô Khất, và Khất Nhi đứng rất gần nên nghe thấy câu hỏi của Nhất Thành thì trợn tròn mắt. Trong lòng lẩm bẩm -Tên nhóc này, không biết mình đang gặp rắc rối sao? Thế mà còn cười nói, đùa giỡn với Ngũ Muội.

Quay lại bên kia, Bạch Tư Thường cũng đáp trả:

- Vị Sư đệ này vào thư viện bốn năm trước, được chính lão sư Đổ Tư đưa vào thư viện. Nếu lão sư không tin có thể gặp Lão sư Đổ Tư để nói chuyện.

Nghe đến hai chữ Đổ Tư thì vị Lão Sư kia liền nhíu mày. Có lẽ lão rất kiêng kỵ vị lão Sư Đổ Tư kia. Mà người chung quanh nghe đến tên này cũng không được tự nhiên cho lắm. Lão sư hình như nghĩ đến cái gì liền cười lạnh nói:

- Không cần, nếu tên này là đệ tử thư viện thì chứng minh đi.

Tên Tô Lục phía sau giống như bắt được cái gì liền nói:

- Lão Sư anh minh, mỗi đệ tử đều có lệnh bài riêng biệt. Nếu tên này là đệ tử của thư viện thì đưa lệnh bài ra? Không cần làm phiền đến Lão Sư Đổ Tư. Lão sư đâu có rảnh để mất thời gian giải quyết mấy việc lặt vặt này.

Mấy tên đi theo liền phụ hoạ vào làm Bạch Tư Thường khó sử. Hắn không biết Nhất Thành có lệnh bài riêng hay không. Bạch Tư Thường chỉ biết Nhất Thành hôn mê rất lâu, không biết hắn đã nhận lệnh bài từ thư viện chưa, nếu như không có thì rắc rối rồi.

Thấy Bạch Tư Thường khó xử thì vị lão sư kia liền lạnh lùng nói:

- Kêu hắn đứng ra, chứng minh thân phận. Nếu không, ta sẽ phải thông báo với Pháp Đội ở đây có nội gián. Các ngươi đều là đồng tội.

Bạch Tư Thường nghe đến Pháp Đội thì hơi nhíu mày, cảm thấy tình hình không ổn. Phải tìm cách liên lạc những người biết thân phận thật sự của Nhất Thành. Pháp Đội chính là đám thi luật của thư viện, nhiệm vụ hầu như là giải quyết rắc rối và bảo vệ thư viện. Người bị Pháp Đội tóm đến không bao giờ lành lặng đi ra. Ngay khi hắn định lên tiếng thì Nhất Thành đã đến phía sau hắn nói:

- Bạch Sư huynh để ta chứng minh thân thận của mình.

Thấy Nhất Thành cười với mình thì Bạch Sư Huynh thở ra một hơi thả lỏng. Hắn nghĩ Nhất Thành chắc chắn có lệnh bài nên mới nói như vậy. Hắn cũng trở nên yên tâm hơn.

Nhất Thành cười nhìn vị lão sư kia:

- Chào lão sư, ta có thể cho lão sư xem lệnh bài nhưng ta có thể chỉ cho một mình ngài thấy. Lệnh bài này được người đặc biệt trong thư viện đưa cho ta nên không thể tùy tiện cho mọi người thấy.

Nghe Nhất Thành nói thì mọi người cảm thấy tò mò và hiếu kỳ. Lệnh bài ai đưa mà không thể tùy tiện cho mọi người thấy? Lão sư kia nhíu mày, trong lòng cũng đang nghĩ đó là lệnh bài gì? Lão hy vọng không đắc tội với người có quyền uy trong thư viện. Nhất Thành tiến lại gần vị trí lão sư kia đang đứng, vừa đi vừa đưa tay vào trong ngực như lấy ra một thứ gì đó.

Tiến đến sát người vị lão sư kia, Nhất Thành hơi cúi đầu che đi tầm mắt mọi người chỉ để lộ vị trí cho lão sư kia thấy. Vì lão sư kia cao hơn Nhất nên lão hơi cúi người nhìn xuống, cố gắng nhìn vào tay trong ngực Nhất Thành xem đó là lệnh bài gì? Chỉ tiếc thứ đang chờ lão không phải là lệnh bài mà đó là...

- Bốp

Một cú đấm móc cực mạnh từ dưới lên vào mặt đang cúi kia của vị Lão sư. Cú đấm móc cực nhanh, ngay khi thân thể vị lão sư kia bị đánh bật ngược bay lên không ngã ra sau theo quán tính thì chân phải của Nhất Thành đã giẫm mạnh lên chân của lão.

- Ầm

Vì bị giẫm lên chân nên thân thể vị lão sư kia không bị đánh bay lên trên không mà cả người bật ngược ngã ra sau đập mạnh xuống nền lầu hai ngay tại chỗ. Hầu như tất cả hành động của Nhất Thành là cùng một lúc, rất bất ngờ và rất nhanh làm vị lão sư kia không thể kịp phản ứng. Mà không chỉ có mình lão, ở lầu hai của tửu lâu này không có một ai phản ứng kịp.

Lão kia vừa ngã xuống thì Nhất Thành không dừng lại. Hắn lấy chân phải đang giẫm trên chân vị lão sư kia làm trụ. Chân trái giẫm mạnh xuống vị trí bụng của lão.
 
Chương 127: Đến Bắc Viện


- Ầm

Một lỗ thủng lớn từ lầu hai thông xuống lầu một, Nhất Thành và vị lão sư kia rớt xuống lầu một, bụi đất bay tung toé. Ngay khi rớt xuống lầu một, Nhất Thành liền lao ra ngoài với tốc độ cực nhanh. Mọi người ở đây chỉ còn nghe một câu hắn để lại:

- Nếu có việc gì? Đến chỗ kia tìm ta. Ha..Ha..Ha..

Mọi người trên lầu hai sững sờ, đến lúc nghe tiếng cười của Nhất Thành đi xa thì mới có người hô lớn:

- Tên kia đánh lão sư, nhanh bắt hắn lại. Thông báo cho Pháp Đội.

- Nhanh xem lão sư sao rồi?

- Nhanh thông báo lên trên.

Một trận náo loạn xảy ra ở tửu lâu, đám Bạch Tư Thường không phải ngu, thấy Nhất Thành trốn mất chỉ để lại một câu nói, Bạch Tư Thường ra dấu cho bốn người phía sau nhảy ra cửa sổ, rồi lẫn vào trong đám đông phía dưới. Trong lúc lộn xộn, mọi người chỉ đang chú ý đến lão sư đang nằm dưới lầu một mà không một ai để ý đến đám người Bạch Tư Thường rời đi.

Chạy được một lúc, Ngũ Muội hỏi:

- Việc này..?

Bạch Tư Thường hiểu ý cười nói:

- Đừng lo lắng cho vị sư đệ kia. Lo cho chính mình còn hơn. Ở thư viện không ai dám đụng đến hắn đâu. Chúng ta phải lập tức rời khỏi thư viện làm nhiệm vụ, tránh thị phi một thời gian. Nếu còn ở lại, ta sợ là Pháp Đội sẽ sờ gáy, gây ra rắc rối không cần thiết.

Mọi người gật đầu hiểu ý Bạch Tư Thường, trong lòng thì hiếu kỳ thân phận của vị sư đệ kia.

- ------------

Trở lại với Nhất Thành,

Hắn đang lao nhanh trên đường, sau khi chạy một lúc thì giảm tốc độ để tránh gây chú ý. Chỉ một lúc sau thì hắn đã tiến vào nơi hoang dã không có người. Nhất Thành đang tiến đến Bắc Viện, lúc nảy hắn đã hỏi Ngũ Muội đường đi, với lại Bắc Viện lại là một ngọn núi nên rất dễ tìm.

Hắn vừa đi vừa huýt sáo, tinh thần rất tốt. Đúng lúc này hắn nghe tiếng của Trí Tuệ Thẻ vang lên trong đầu:

- Tinh Thần của túc chủ có vẻ rất tốt, đánh người rất thích sao?

Nhất Thành cười nói:

- Giờ ta mới hiểu trẻ trâu ở Địa Cầu cảm thấy như thế nào? Rất đã tay, nhìn ai gai mắt thì đánh người đó, cảm giác rất tốt.

Đi được một lúc thì hắn đến dưới một chân núi, cũng không để ý liền men theo đường mòn mà tiến lên. Nhất Thành vừa đi vừa quan sát nơi đây, ngọn núi này rất yên tĩnh. Chủ yếu là tiếng của các động vật nhỏ, hầu như không có tiếng gì khác. Ngay đúng lúc bước đến một khu đất trống thì...

- Vèo

Một lá cây nhỏ, nó như một thanh phi đao sắc bén bắn nhanh tấn công Nhất Thành. Nhất Thành lách người tránh né, vừa tránh được lá cây thứ nhất thì một loạt tiếng lá cây xào xạc vang lên. Lá cây như một cơn lốc lá phi đao đánh về phía Nhất Thành. Nhất Thành thấy vậy thì cười, hắn cũng không dùng phép thuật mà nhanh chóng lùi lại phía sau, ẩn mình vào trong khu rừng mình mới đi ra. Hắn liền nhanh chóng lách mình ẩn sau một cây cao lớn.

- Phập, Phập,...

Tiếng lá cây đâm vào thân cây như đâm vào đậu hủ. Có thể thấy người thi triển phép thuật này cũng rất mạnh, ít nhất là cấp S Thiên Cầm đỉnh phong. Sau một lúc thì cơn lốc lá cây cũng dừng lại, Nhất Thành rời khỏi gốc cây, đi đến khoảng đất trống lúc nảy, nơi đó đang đứng một cô gái. Vóc dáng rất chuẩn, ba vòng rõ ràng, đội một cái mũ vàng rộng, tay nắm một cây gậy ma pháp. Áo choàng đen bay trong gió, khuôn mặt được một tấm vải đen che đi nửa khuôn mặt. Nàng lạnh lùng nói:

- Ngươi là ai? Vì sao lén lút đến Bắc Viện.

Nhất Thành cười thân thiện, chắp tay nói:

- Ta là đệ tử thư viện, được viện trưởng cử đến đây gặp Bắc Phong Chủ.

Nghe hắn nói thế thì nữ pháp sư nhíu mày hỏi:

- Có chứng minh thân phận gì không?

Nhất Thành lắc đầu:

- Là truyền miệng của Viện Trưởng, mà Bắc Phong Chủ cũng đã từng gặp ta một lần, tin rằng ngài ấy sẽ không quên. Vị sư tỷ này, dù sao cũng không nên lo lắng. Đây là bắc viện, ta chỉ có một mình, cũng không làm gì nguy hại được. Chỉ cần gặp phong chủ, thế là mọi việc sẽ rõ ràng.

Nghe Nhất Thành nói vậy thì nàng kia cũng gật đầu, nàng rất tự tin với phép thuật của mình với lại Nhất Thành chỉ có một mình, lại rất nhỏ tuổi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Chỉ cần đi thêm một đoạn nữa sẽ đến gần nơi tập trung cao tầng của Bắc Viện, vậy thì càng an toàn.

- Được rồi! Theo ta đi gặp phong chủ, không được loạn động. Lần sau phải đi cửa chính, không nên lẻn vào đường núi.

Nhất Thành cười gật gật đầu nói:

- Đa tạ tỷ tỷ.

Nhất thành đi theo nàng một lúc thì đến một quảng trường đông người. Nơi này đang có khoản ba bốn chục đệ tử đang ngồi. Phía trên có một giáo sư đang giảng giải các vấn đề về ma pháp. Nhất thành nghe qua là các loại hiểu biết cơ bản về các thuộc tính phép thuật. Chủ yếu giúp các đệ tử này hiểu rõ hơn về phép thuật mình dùng và rút ngắn thời gian lĩnh ngộ ma pháp.

Đi lên thêm một đoạn nữa, Nhất Thành thấy mấy căn nhà ở rất lớn. Trước mỗi nhà đều đang có giáo sư dạy riêng cho một vài đệ tử. Có thể mấy người này là đệ tử chính thức của họ, được dạy bảo kỹ càng hơn.

Cuối cùng cũng đến nơi: Hắn đang đứng trước một cung điện nhỏ. Phía trên có tấm bản ghi rõ hai chữ Bắc Viện. Hắn đứng ngoài chờ một lúc, vị tỷ tỷ lúc nảy từ trong đó đi ra liền nói:

- Vào trong đi, phong chủ đang ở trong đó chờ ngươi.

Nhất Thành gật đầu, hắn tiến vào trong điện. Vừa bước vào liền thấy trên cao là Mộc Sinh Tiên đang ngồi, phía dưới có vài thanh niên nam nữ trẻ tuổi đệ tử cùng với mấy lão sư. Nhất Thành tiến lên hành lễ nói:

- Mộc Phong Chủ khỏe?

Mộc Tiên Sinh nhìn Nhất Thành cười nói:

- Tiểu điệt một năm bế quan cuối cùng cũng đi ra rồi sao?
 
Chương 128: Lão sư mạnh nhất


Nhất Thành nói:

- Ta mới đi ra không lâu, vừa ra liền đến thẳng đây.

Mộc Tiên Sinh gật đầu:

- Chỗ ở của tiểu điệt ta đã chuẩn bị rồi. Chỉ còn chờ tiểu điệt đến. Mà để ta giới thiệu mọi người ở đây.

Lão vừa nói xong thì mấy người kia liền đứng ra tự mình giới thiệu bản thân mình. Nơi đây có hai đệ tử của phong chủ, một nam một nữ, nam tên là Bằng Hoặc và Nữ là Nhan Nhan. Cả hai đều đạt đến cấp ba sao Thiên Ưng. Còn lại là ba vị lão sư, một lão già họ Mộc, một người họ Phong, người khác thì họ Tỳ.

Nhất Thành bỗng nhiên nói:

- Mộc Phong chủ, ta không biết nên hỏi điều này hay không?

Mộc Phong Chủ cười nói:

- Tiểu Điệt có gì cứ tự nhiên thẳng thắng hỏi? Nếu ta biết ta sẽ trả lời.

- Ngoài hai vị Viện Trưởng và Bốn vị Viện Chủ: thực lực của lão sư nào là mạnh nhất. Có lão sư nào họ Tô nổi danh không?

Nghe câu hỏi của Nhất Thành thì mọi người sửng sốt. Không hiểu vì sao vị tiểu đệ này lại hỏi điều này? Mộc Sinh Tiên nói:

- Nói đến thực lực của các lão sư thường là bí mật của mỗi người. Tất nhiên danh tiếng của họ trong thư viện cũng nói lên thực lực của họ. Tiểu điệt ít giao tiếp vậy thì để Bằng Hoặc nói cho tiểu điệt biết một số người được cho là mạnh nhất trong các vị lão sư.

Bằng Hoặc đứng ra nói:

- Nói đến lão sư có phép thuật mạnh thì người đầu tiên cần nhắc đến là Lão Sư Đổ Từ, người này làm việc ở Pháp Đội. Được đánh giá lão sư có chiến lực mạnh nhất trong thư viện, cũng là người chính trực nhất. Nghe nói đã đạt đến cấp 7 sao Thiên Long. Lão sư của Trung viện có hai vị cấp 6 sao Vũ Tiên, một người họ Tô và một vị họ Vũ. Bốn viện còn lại thì mỗi viện đều có một vị lão sư cấp 6 sao Vũ Tiên …

Nhất Thành nghe đến Trung viện có một vị họ Tô lão sư thì không cần biết phía sau là gì nữa. Hắn quan tâm chỉ là lão sư hôm nay hắn đánh, tên lão sư kia đứng ra bảo vệ Tô Lục chắc lão có quan hệ với lão sư họ Tô này. Hắn muốn biết trước, nếu như đánh đến còn biết đối thủ là ai, lúc đó mới phán đoán nên chiến hay là trốn.

Bằng Hoặc vừa giới thiệu xong thì Mộc Sinh Tiên bỗng hỏi Nhất Thành:

- Tiểu điệt vì sao hỏi việc này? Nếu muốn học gì? Ta có thể tự mình chỉ dạy cho tiểu điệt hoặc là tìm người nghiên cứu sâu trong vấn đề đó cho tiểu điệt.

Mọi người trong điện kinh ngạc trước lời nói của Mộc Sinh Tiên. Trước khi Nhất Thành đến, phong chủ đã dặn họ không được đắc tội với vị tiểu đệ này. Phải giữ quan hệ tốt với người này, nếu không thích thì cũng không nên là địch. Nghe vậy thì mọi người đoán được thân phận vị tiểu điệt này rất cao, không nghĩ cao đến mức đến viện chủ mở lời tự mình chỉ dạy phép thuật.

Nhất Thành lắc đầu:

- Tiểu điệt chỉ muốn quan tâm thư viện hơn một chút mà thôi. Không có việc gì quan trọng.

Mộc Sinh Tiên nghe vậy thì gật đầu liền nói:

- Vậy được rồi. Nhan Nhan, mang tiểu điệt đến biệt viện lúc trước ta bảo con chuẩn bị. Bảo tiểu tử Tiểu Tiểu ở đó nếu tiểu điệt cần gì thì báo cho ta biết, rõ chưa?

Nhan Nhan, nữ đệ tử của Mộc Sinh Tiên, thiên sinh kiều lệ, có thiên phú cực lớn với Mộc hệ. Một năm trước, nàng được sư phụ bảo sửa chữa một biệt viện kế bên sư đệ Tiểu Tiểu. Phải mất rất lâu mới sửa sang xong, không nghĩ đến biệt viện kia lại dành cho vị tiểu sư điệt nhìn như mười một mười hai tuổi này.

- Đa Tạ phong chủ, sau này ngài cứ xem ta là đệ tử Bắc Phong. Có gì thì có thể gọi ta đến.

Mộc Sinh Tiên cười gật đầu, trong lòng lại nói: Ngươi không phá Bắc Phong ta la may rồi. Mới gặp lần đầu đã khiến mấy trăm đệ tử phải nằm mấy tháng chữa thương. Dù đã chữa khỏi nhưng một năm qua bị bắt làm mấy chục nhiệm vụ, không hoàng thành không được trở lại thư viện. Đến mức đã có hơn phân nửa đệ tử đã tử vong khi làm nhiệm vụ. Đệ tử Bắc Phong ta rất ít, ta không dám gọi ngươi đâu.

Ngay khi Nhất Thành mới đi không lâu, Mộc Sinh Tiên trầm ngâm suy nghĩ gì đó. Đúng lúc này, từ ngoài chạy vào một nam đệ tử. Người kia trên trán còn đầy mồ hôi vội vàng thi lễ với mọi người trong điện. Mộc Sinh Tiên tỉnh lại trong trầm tư nhìn xuống đệ tử phía dưới hỏi:

- Có chuyện gì mà người gắp gáp vậy?

Nam đệ tử kia vội vàng nói:

- Có tin tức từ trung viện truyền đến nói là Pháp Đội đang truy bắt người. Nghe nói là một đứa trẻ 11 hoặc 12 tuổi, mặc đồ đen tóc ngắn.

Mộc Sinh Tiên ngẩn ra, mặc đồ đen tóc ngắn 11 tuổi, không phải là … Không chỉ hắn mà ba vị lão sư đang có mặt cùng với Bằng Hoặc cũng nhíu mày. Người mà phong chủ bọn hắn vô cùng khách sao như vậy sao Pháp đội lại dám truy bắt. Mộc Sinh Tiên nhíu mày lại hỏi:

- Nói rõ, chuyện gì xảy ra?

Nam đệ tử liền bắt đầu kể:

- Một đệ tử của chúng ta báo lại là, nghe nói một vị đệ tử họ Tô trách mắng một đệ tử tên là Bạch Tư Thường đưa một đứa trẻ lên lầu hai của Tửu Lâu, nơi mà các nhóm đệ tử có thực lực cao mới được ngồi ở đó. Bạch Tư Thường là một đệ tử thiên tài của trung viện đứng ra bao che cho đứa nhỏ. Hai bên xảy ra tranh chấp miệng lưỡi. Cuối cùng đánh động đến một vị lão sư từ lầu ba đi xuống, sau khi tranh cãi thì bắt đứa nhỏ kia đưa ra lệnh bài chứng minh thân phận của mình. Không ngờ là trong lúc lão sư kia không chú ý, bị đứa nhỏ kia đánh đến trọng thương rồi bỏ chạy. May mắn là có pháp sư trị liệu ở gần đó nhanh chóng cứu chữa cho vị lão sư kia nếu không thì đã mất mạng. Pháp Đội nghe tin thì chạy đến để điều tra vụ việc, có điều nhóm người Bạch Tư Thường đã rời thư viện làm nhiệm vụ, còn đứa nhỏ kia thì không biết đi đâu. Pháp Đội cử người truy lùng khắp nơi, nhưng vẫn không phát hiện tung tích của đứa bé đó.

Mộc Sinh Tiên thở dài một hơi, đúng là vị Tiểu Sư Thúc rồi còn ai nữa. Chỉ có hắn mới dám đánh lão sư như vậy. Nói về thực lực, lão sư thấp nhất cũng là ba sao Thiên Ưng trở lên, chỉ có thể chất biến thái của vị sư thúc này mới có đủ thực lực đánh trọng thương lão sư thư viện một cách dễ dàng như vậy. Phải biết dù là đệ tử Bằng Hoặc của hắn cũng không thể nhẹ nhàng đánh bại được lão sư.

Bằng Hoặc và ba vị lão sư bên kia lâm vào trầm mặt. Đánh lão sư, không phải ai cũng dám làm và cũng không phải ai cũng có thể đánh lén thành công. Trong lòng mỗi người đều lẩm bẩm: tuổi còn nhỏ nhưng thân phận cực cao, thực lực và tiềm lực không thể khinh thường.

Mộc Sinh Tiên nhìn Bằng Hoặc nói:

- Nếu có người Pháp Đội đến, cứ đuổi bọn chúng đi. Bảo bọn họ chuyển lời cho Đổ Tư, ‘Việc này dừng ở đây, nếu không thì nói hắn tự đến tìm ta.’ Còn đám đệ tử Pháp Đội kia dám làm càng, ta cho phép ngươi xuất thủ, miễn không giết người là được.

Bằng Hoặc cúi người nói:

- Vâng, thưa sư phụ.
 
Chương 129: Tiểu Tiểu vs Black Magic Plate


Nhất Thành theo Nhan Nhan rời đi, hắn cứ nghĩ mình sẽ ở lại chỗ nào đó trên núi này. Không nghỉ là Nhan Nhan dẫn hắn xuống núi. Sau đó là bắt đầu thi triển phép thuật để di chuyển. Tốc độ Nhan Nhan không tệ, di chuyển cực nhanh. Nhan Nhan cũng rất kinh ngạc khi Nhất Thành bắt kịp nàng, đầu tiên nàng chỉ thả chậm tốc độ, thấy hắn vẫn theo phía sau thì tăng tốc, không nghĩ đến là nàng dùng hết sức lực mà vị tiểu sư đệ này vẫn bám theo kịp.

Hai người lướt qua mấy ngọn đồi nhỏ, cuối cùng cũng đến nơi. Nơi này phong cảnh cực kỳ đẹp, phía sau là những dãy núi trùng điệp và một thác nước cao. Phía trước là đồng bằng rộng lớn, trước mặt Nhất Thành là một cái cây cổ thụ lớn, nó lớn đến mức mà hắn cứ nghĩ đó là cổ thụ của Quái dị Thế giới.

Khi đến gần, hắn phát hiện có người đang đứng trước cây cổ thụ lớn kia. Một thiếu niên khá cao, cao hơn nhất thành hai cái đầu nhưng lại rất ốm, đội một chiếc mũ bằng cỏ, đi giày cỏ. Bộ áo quần trên người chỉ có một màu xám, nhìn rất giản dị gần gũi. Trên vai đang đứng một chú chim nhỏ màu vàng óng ánh rất xinh đẹp.

Hai người dừng lại trước người này, Nhan Nhan nói:

- Đây là nơi tiểu sư đệ sẽ ở lại. Tiểu Tiểu sẽ đưa tiểu sư đệ đệ đến nơi nghỉ ngơi. Ta phải trở về tu luyện, có cần gì tiểu sư đệ có thể nói cho Tiểu Tiểu.

- Đa tạ sư tỷ.

Nhan Nhan rời đi, Nhất Thành liền quay sang Tiểu Tiểu:

- Làm phiền sư huynh.

Tiểu Tiểu kia liền cười thân thiện nói:

- Không phiền, không phiền, nơi đây ít ai ở lại, không ngờ tiểu sư đệ lại thích nơi yên tĩnh như ta. Đệ đi theo ta, ta sẽ chỉ nơi ở của đệ.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, người tên Tiểu Tiểu này rất thân thiện, rất hoà ái. Nhất Thành thấy vậy cũng rất thích vì thế trò chuyện nhiều hơn. Không nghĩ tới là hắn lại phát hiện vị Tiểu Tiểu ở đây hơn mấy chục năm rồi. Nghe nói là hắn cũng như Nhất Thành, gia nhập thư viện, học xong giáp một thì ở lại thư viện tu luyện. Sau giáp ba, phần lớn đệ tử sẽ có chức vụ và nhiệm vụ để làm. Nói đúng hơn là nhiệm vụ dài hạn. Nhiều người trở về gia tộc, chủ yếu là bảo vệ gia tộc cùng người trong khu vực phụ trách đó. Đệ tử không có gia tộc thì được thư viện phân đến các quốc gia dưới quyền quản lý của thư viện. Phần lớn đệ tử quyết định rời đi làm nhiệm vụ dài hạn vì năm dài tháng rộng mà chỉ ở thư viện thì rất buồn chán. Bọn họ có thể một năm về thư viện một lần, có khi là ba bốn năm, có khi thì không thể trở về. Tiểu Tiểu thì đặt biệt hơn một chút, hắn không thích tranh đấu nên được phân ở lại chỗ này. Hằng ngày công việc chỉ là trồng trọt hoặc cho các động vật hoang dã ở đây ăn. Sống cuộc sống tự do tự tại không ai quản thúc.

Cả hai đến gần cổ thụ thì Nhất Thành phát hiện bên trông cổ thụ này là rỗng. Có người chế tạo chúng thành các bậc thang hướng lên trên. Nhất Thành và Tiểu Tiểu tiến vào bên trong cổ thụ hướng bật thang lên trên mà đi, tới lúc đến đỉnh là một sảnh nhà rộng lớn được làm dựa trên các cành cây lớn của cổ thụ này. Tiểu Tiểu dẫn Nhất Thành đến một căn nhà bên trái của cây. Nói là nhà nhưng bên trong lại rộng lớn như một căn biệt thự hiện đại, mọi thứ bên trong được làm từ gỗ, rất sạch sẽ.

Tiểu Tiểu bảo:

- Tiểu Sư đệ từ đây sẽ ở lại đây, có gì thì tìm ta ở căn nhà bên trái.

Nhất Thành gật đầu cảm tạ nói:

- Đa tạ sư huynh. Mà thời gian tới, đệ sẽ bế quan trong này. Nếu có ai tìm đệ thì bảo họ đợi lúc đệ xuất quan.

- Ta biết rồi. Nơi đây rất yên tĩnh. Đệ cứ yên tâm mà bế quan.

Tiểu Tiểu sau đó liền rời đi. Nhất Thành khoá cửa ngồi lại trên giường lẩm bẩm:

- Bắt đầu kế hoạch thôi, Trí Tuệ Thẻ.

- --------------------------------------------------------------

Trong năm tháng ở căn nhà tranh cũ kia, ngoài việc hồi phục làm quen với cơ thể mới, Nhất Thành còn đưa Black Magic Plate lên cấp S một sao Thiên Cầm. Ngay đúng lúc hắn hớn hở thì một việc kỳ quái xảy ra làm hắn run sợ. Hắn mất đi không chế đối với cơ thể mình. Cơ thể hắn bị Magic Plate khống chế, tự động hấp thụ năng lượng ma pháp từ bên ngoài. Điều này chưa từng xảy ra trước đây.

Ngay khi lấy lại quyền khống chế, Nhất Thành vội vàng liên lạc với Trí Tuệ Thẻ hỏi thăm chuyện gì. Trí Tuệ Thẻ cũng kinh ngạc đến cực điểm, giọng trở nên lạnh lùng nói:

- Black Magic Plate của túc chủ có khả năng sinh ra Linh Trí.

Nhất Thành ngớ người, miệng há to đủ nhét một quả trứng gà vào. Black Magic Plate sinh ra linh trí, trong lòng liền mắng thầm -clgt. Vậy mà cũng được sao? Nhưng nghĩ đến cảm giác bị khống chế vừa rồi thì lạnh người, nếu sau này cơ thể bị chiếm hoặc Black Magic Plate rời đi. Thật sự hắn sẽ xong đời. Hắn vội vàng hỏi Trí Tuệ Thẻ:

- Giờ phải làm sao?

Trí Tuệ Thẻ liền nói:

- Túc chủ thả lỏng tinh thần, ta sẽ xem xét liên kết giữa cơ thể túc chủ và Black Magic Plate. Ta cần hiểu rõ liên kết lúc đó mới có thể tìm cách.

Nhất Thành ngồi yên, thả lỏng tinh thần. Cả người lâm vào trạng thái vô lực, bên ngoài năng lượng vẫn thông qua các lỗ chân lông tiến vào cơ thể của hắn rồi di chuyển đến mi tâm, nhập vào Black Magic Plate. Giờ đây, cơ thể Nhất Thành trở thành một cái cầu nối của Black Magic Plate với bên ngoài, điều này làm Nhất Thành cảm thấy mình là thừa thãi. Rất khó chịu!

Sau một lúc, Trí Tuệ Thẻ liền nói:

- Đã quan sát xong.

Nhất Thành vội hỏi:

- Có cách nào không?

Trí Tuệ Thẻ trầm giọng nói:

- Black Magic Plate của túc chủ sau khi hấp thụ Ma Đan đã tự động biến đổi. Nó trở thành một bản thể thật chất, rất nhanh sẽ sinh ra linh trí. Nói đến cách thì...

- Sao? Có khó khăn gì sao?

- Cách thì có, phá hủy Black Magic Plate. Tạo một cái mới để túc chủ sử dụng nhưng cách này quá phí phạm, sẽ không bao giờ tạo ra một Magic Plate đặc biệt và đầy tiềm lực phát triển như bây giờ. Cách thứ hai rắc rối hơn, tranh quyền điều khiển với chính Black Magic Plate. Nói đúng hơn là dùng chính linh hồn túc chủ, đánh và Black Magic Plate, giành quyền kiểm soát nó. Nhưng việc này không dễ dàng, linh trí nó vừa mới có hiện tượng sinh ra nhưng không phải dễ dàng có thể tranh quyền với nó. Việc này không khác gì đánh linh hồn mình vào một viên đá, sau đó đòi điều khiển viên đá đó vậy.
 
Chương 130: Sáng tạo phép thuật


Nhất Thành càng trở nên gắp gáp:

- Vậy phải làm sao đây?

Trí Tuệ Thẻ thở dài:

- Đành phải dùng cách tốn kém nhất. Túc chủ mới dùng một phần vật chất điểm hiện có trên 100,000 điểm để tăng cảnh giới và lĩnh ngộ Vô Hạn Chi Đao. Túc chủ chỉ có thể dùng phần còn lại để giải quyết vấn đề này.

Nhất Thành lắc đầu cười khổ nói:

- Không sao, tốn bao nhiêu vật chất điểm ta không quan tâm. Chỉ cần giải quyết tốt vấn đề này là được. Nếu không giải quyết được thì như không.

Nhất Thành giờ chỉ quan tâm đến việc mình làm chủ cơ thể của mình. Tốn bao nhiêu điểm không cần thiết, vì nếu mất quyền kiểm soát cơ thể, linh hồn và ý thức có thể bị ép vào trong giọt máu sinh mệnh. Thậm chí phải tìm kiếm cơ thể mới, mà nhiều lúc có khi bị Black Magic Plate giam cầm mãi mãi. Trí Tuệ Thẻ nghe vậy thì gật đầu nói:

- Được. Để ta giải thích rõ những gì túc chủ cần làm tiếp theo. Thứ nhất, cơ thể túc chủ đang có một liên kết mạnh mẽ với Black Magic Plate, cơ thể túc chủ sẽ không thể lớn lên, nó sẽ mãi mãi nhỏ như vậy trừ khi Black Magic Plate muốn nó lớn. Vì thế chúng ta bắt đầu từ cơ thể túc chủ, giành quyền kiểm soát, cắt đứt liên kết của chúng nó. Sau đó, chúng ta sẽ đánh dần vào sâu, tìm quyền kiểm soát Black Magic Plate.

- Làm sao để làm được việc này?

- Chúng ta cần chính là một loại phép thuật mới.

Nhất Thành khó hiểu hỏi:

- Chúng ta cần sáng tạo một loại phép thuật mới?

- Đúng vậy, chúng ta cần một loại phép thuật mới. Phép thuật này phải cực kỳ mạnh mẽ, không phải về công kích mà về việc khống chế linh hồn, thể chất,etc. Nói đúng hơn là một loại phép thuật áp dụng lên chính túc chủ. Lần trước, Black Magic Plate tạo một cơ thể mới từ Ma Đan, ta đã cố ý đánh linh hồn túc chủ hòa nhập vào cơ thể mới, thế nhưng ta không nghĩ đến là lúc ta nâng cấp, cơ thể túc chủ lại tự động bài trừ linh hồn, đẩy ra khỏi cơ thể túc chủ. Giờ túc chủ như người thường, có thể điều khiển cơ thể mình nhưng cũng rất dễ bị kẻ khác giành quyền kiểm soát.

Nhất Thành cuối cùng cũng hiểu, vì sao lại mất khống chế. Nếu như có m Dương Thể, thì Black Magic Plate không dễ kiểm soát cơ thể này vì linh hồn hắn đã nhập vào bên trong cơ thể. Nếu tranh quyền kiểm soát, chưa biết ai thắng ai.

- Vậy còn chờ gì nữa? Dùng điểm vật chất để sáng tạo phép thuật mới đi.

Trí Tuệ Thẻ cười khổ nói:

- Không thể, ta chưa đến cấp bật tự động tạo ra một loại phép thuật mạnh mẽ như vậy cho loài người. Ta cần thêm kiến thức.

- Không phải người không gì không làm được sao?

- Nói thế thôi chứ ta chỉ là một phần của ‘Vật Chất Bí Ẩn’, nếu có ‘Vật Chất Bí Ẩn’ ở đây thì có thể đơn giản tạo ra phép thuật như vậy. Nhưng ta còn đang trong thời kỳ phát triển.

Nhất Thành luống cuống liền hỏi:

- Ngươi vừa nói chúng ta có thể?

Trí Tuệ Thẻ chậm rãi nói:

- Có thể, chúng ta đang ở thư viện, vậy thì đến Ma Pháp Các lúc trước, xem tất cả phép thuật có trong Ma Pháp Các kia. Sau đó dùng điểm vật chất rút ra tinh túy trong các phép thuật được xem, khi đó chúng ta có thể tạo ra một loại phép thuật mới. Như vậy, túc chủ sẽ đủ điểm vật chất.

- ---------------------------------------

Cũng chính vì vậy mà Nhất Thành đã tốn hơn một năm để xem qua tất cả sách phép thuật trong Ma Pháp Các. Hắn chỉ xem, việc còn lại chính là Trí Tuệ Thẻ ghi nhớ tất cả chúng. Bây giờ chính là lúc bọn hắn dùng lượng tin tức khổng lồ kia để sáng tạo ra một phép thuật mới giúp Nhất Thành giành quyền kiểm soát cơ thể và Black Magic Plate.

Thời gian từ từ qua đi, xuân đến thu đi thì đã qua năm năm.

Năm Năm thời gian rất khô khan và dài đối với Nhất Thành. Trong thời gian này, hắn chủ yếu dành hết thời gian cho bế quan. Mỗi năm chỉ xuất hiện bên ngoài một lần nói chuyện trao đổi với Tiểu Tiểu.

Hôm nay chính là ngày cuối cùng của ngày phép thuật mới ra đời. Trong thời gian năm năm vừa rồi, năm thứ nhất hắn mất đi không chế cơ thể ba lần, năm thứ hai là tám lần, năm thứ ba là mười lần, năm thứ tư thì đến mười lăm lần.

Thời gian hắn bị giành quyền kiểm soát cơ thể càng lúc càng tăng, như vậy thì không lâu nữa sẽ bị khống chế hoàn toàn. May mắn kế hoạch của hắn và Trí Tuệ Thẻ sắp xong. Hắn đang chờ kết quả, Trí Tuệ Thẻ đang trong công đoạn cuối cùng để hoàn thành phép thuật mới. Sau một lúc, trong đầu hắn xuất hiện một câu nói mà hắn chờ đợi năm năm trời:

- Phép thuật mới của túc chủ đã xong. Túc chủ chuẩn bị tinh thần, tiến nhập vào cảnh giới vô thức để lĩnh hội phép thuật này, cũng như giành lại quyền chủ động điều khiển cơ thể. Ta sẽ đếm ngược:

- 3

- 2

- 1, Bắt Đầu.

Nhất Thành nhất thời ngồi thẳng lưng, hai mắt nhắm chặt, cơ thể trở nên bất động. Hắn giờ như một pho tượng, thậm chí ngực đã không còn phập phồng, hơi thở cũng đã biến mất.

Một ngày, một tuần, một tháng….

Không biết qua bao nhiêu lâu, Nhất Thành mở trừng cặp mắt đang đóng chặt. Hắn ngửa cổ lên trời hét lớn:

- Ah…

Tiếng hét của hắn tạo thành một đợt sóng âm công kích thổi bay đồ đạc trong phòng. Bên ngoài, Tiểu Tiểu đang ở một khu vực khá xa cũng ngẩng đầu nhìn về phía cổ thụ lớn, nơi căn phòng Nhất Thành ở lại. Tiểu Tiểu lắc đầu lẩm bẩm:

- Tiết hét như một đợt công kích sóng âm. Trong gió lại truyền đến một loại năng lượng ma pháp kỳ dị, không thuộc bất cứ hệ nào. Tiểu sư đệ này thật sự rất cổ quái! Quái dị cũng không quái bằng hắn, bế quan thì như người chết, không có một chút tiếng động hay hơi thở phát ra từ trong phòng. Không biết hắn có phải là người hay không nữa.

Nhất Thành sau khi hét lớn thì cả cơ thể thoải mái hơn nhiều. Giờ đây cơ thể hắn đã cao đến một mét tám, cơ bắp săn chắc, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tóc dài phủ quá vai. Có điều bộ áo quần lúc trước quá nhỏ nên đã bị rách nát tứ tung, hắn cần một bộ đồ mới.

Cơ thể phát triển là nhờ vào hắn đã giành được quyền khống chế cơ thể, cũng như cả Black Magic Plate. Hắn đã tốn rất nhiều thời gian mới khiến linh hồn mình chiếm giữ và khống chế tất cả. Mà câu hỏi nên đặt ra là: Gần sáu năm trời, thành quả cuối cùng của hắn chỉ vậy thôi sao?
 
Chương 131: Tuyết Nhạn và Lan


Nhất Thành nhanh chóng liên hệ Trí Tuệ Thẻ hỏi:

- Ta thành công rồi phải không?

- Không tệ, không tệ, túc chủ đã thành công. Bây giờ túc chủ cảm thấy thế nào?

Nhất Thành cười nói:

- Ta có thể cảm nhận được tất cả các tế bào của cơ thể và bên trong Black Magic Plate của mình. Thậm chí có thể điều khiển chúng. Ngoài ra trong các kinh mạch, âm mạch hay dương mạch, đang có một lượng lớn năng lượng ma pháp lưu thông. Nó xuyên suốt khắp cơ thể, từ trên xuống dưới, thấm vào các tế bào. Nguồn năng lượng ma pháp này bắt nguồn từ Black Magic Plate, tạo thành một vòng tuần hoàn lớn với cơ thể.

- Tốt, túc chủ đã thành công, chúng ta đã xóa đi linh trí đang phát triển của Black Magic Plate, thay vào đó chính là một phần linh hồn túc chủ. Tất cả linh hồn còn lại đã hoàn toàn nhập vào cơ thể. Túc chủ đang nắm giữ một cơ thể hoàn hảo, cố gắng phát huy nó.

- Cốc cốc

Nhất Thành đang cười ngoác miệng thì tiếng gõ cửa truyền vang lên, hắn vội vàng mở cửa thì thấy Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu thấy hắn thì cũng giật mình, lùi lại vài bước, sau đó cảnh giác hỏi:

- Tiểu sư đệ?

Nhất Thành cười:

- Là tiểu đệ, mới có chút thời gian mà sư huynh đã không nhận ra ta sao?

Tiểu Tiểu há hốc mồm, chưa đến một năm, đã lớn thành một thanh niên 18 tuổi, cái này thì quá mức tưởng tượng rồi. Nhất Thành như hiểu được điều gì cười nói:

- Lúc trước đệ đã sử dụng cấm thuật, hậu quả chính là cơ thể bị teo nhỏ. Mấy năm này đang cố gắng chữa trị. Lần bế quan cuối cùng vừa rồi giúp đệ hồi phục hoàn toàn nên mới trở lại hình dạng như cũ.

- Ồ

Tiểu Tiểu ồ lên kinh ngạc, còn nhỏ vậy mà đã học được cấm thuật. Mà còn có thể sống sót sau khi sử dụng nữa. Hắn đâu có biết Nhất Thành chỉ bịa chuyện cấm thuật. Tiểu Tiểu gật đầu rồi nói:

- Chúc mừng sư đệ đã hồi phục, để ta đi lấy áo quần mới cho đệ thay. Ta sẽ thông báo cho phong chủ làm cho đệ một bộ áo quần phép thuật. Loại kia có lực phòng ngự và to nhỏ tùy theo kích cỡ của sư đệ.

Tiểu Tiểu đi một lúc trở lại thì trên tay đã có thêm một bộ áo quần. Nhất Thành vội vàng cảm ta rồi thay áo quần. Sau đó hai người kéo nhau đi ăn, hắn cũng xin lỗi chuyện phá hủy đồ đạc trong phòng, nhưng tiểu tiểu bảo sẽ có người thu dọn. Sư đệ không cần quan tâm.

Sau khi ăn cơm, Nhất Thành hỏi Tiểu Tiểu:

- Gần một năm qua có ai tìm đệ không?

Tiểu Tiểu gật đầu:

- Người lúc trước lại đến, ngoài ra còn có hai vị nữ tử, hình như có việc gấp tìm đệ.

Nhất Thành biết người lúc trước mà Tiểu Tiểu nhắc đến chính là Bạch Tư Thường, từ lúc hắn ở đây, trong hàng đệ tử chỉ có Bạch Tư Thường biết. Thế nên Bạch Tư Thường có đến mấy lần nhưng Nhất Thành không gặp vì đang bế quan cùng Trí Tuệ Thẻ.

- Hai Nữ tử?

Nhất Thành lập lại rồi nhíu mày, hắn không có quen nhiều nữ nhân trong thư viện. Đặc biệt là làm sao biết hắn ở đây mà tìm. Vậy chỉ có cao tầng nói, hoặc là Bạch Tư Thường nói ra. Nhưng chắc chắn nếu người lạ Bạch Tư Thường sẽ không nói ra thông tin của hắn. Ai mới được chứ?

- Hai nữ tử kia để lại tên không?

Tiểu Tiểu gật đầu:

- Có, một nữ tử tên là Tuyết Nhạn và một người khác gọi là Lan. Nữ nhân Lan kia hình như là người của chủng tộc đặc biệt nào đó, có một đôi mắt đỏ.

- Ồ

Nhất Thành ồ lên kinh ngạc, hai nữ nhân này chính là cùng nhóm 6 với hắn lúc trước cùng đến Thiên Long Thành làm nhiệm vụ. Có vẻ hai nàng biết hắn tỉnh lại và ở đây nên đến thăm, chắc không có chuyện gì lớn.

Sau khi giải tán, Nhất Thành về phòng mình ngủ một giấc đến hôm sau mới tĩnh. Mấy năm qua hắn rất ít ngủ, giờ mọi chuyện đã giải quyết xong, tinh thần thoải mái nên đánh một giấc, giúp hắn thả lỏng tinh thần lẫn cơ thể.

Vừa mới tỉnh lại, phía dưới cổ thụ đã truyền đến tiếng nói chuyện của Tiểu Tiểu và ai đó. Các giác quan của hắn rất tinh tường nên nghe thấy cũng không có gì lạ. Nhất Thành sau khi rửa mặt, chỉnh lại áo quần liền xuống dưới.

Phía dưới giờ đây đứng bốn người, Tiêu Tiêu, Bằng Hoặc, Tiết Nhạn và Lan. Dù rất lâu rồi không gặp nhưng hắn vẫn có thể nhận ra các nàng. Tuyết Nhạn dù đã qua mấy năm nhưng chỉ cao hơn một chút, vẫn nhìn linh lung và dễ thương như trước. Chiếc mũ cao của ma pháp sư làm nàng như một loli trong các phim anime hắn từng xem. Lan thì trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, vóc dáng thì không thể chê vào đầu được, tâm hồn lại rất lớn, rất rắn chắc. Trên mặt vẫn mang khăn che mặt, càng làm nàng trở nên thần bí và xinh đẹp hơn.

Thấy Nhất Thành đi xuống thì mọi người đều nhìn qua bên này. Nhất Thành liền cười:

- Chào Bằng sư huynh, ồ, Tuyết Nhạn, Lan lâu rồi không gặp. Hai nàng vẫn khỏe chứ?

Bằng Hoắc liền nói:

- Gần sáu năm không gặp, không nghĩ tiểu sư đệ đã trở thành một thanh niên cao lớn như vậy rồi. Thật bất ngờ, ah, mà sư phụ kêu ta mang áo quần mới cho đệ đây.

Nói xong thì hắn ném cho Nhất Thành một bộc đồ. Nhất Thành nhận lấy liền lùi sau cây cổ thụ thay ngay cho nó nóng. Khi hắn trở lại thì mọi người tắm tắc khen, lúc nãy mặc áo quần của Tiểu Tiểu nên hơi nhỏ. Bây giờ đang mặc bộ áo quần đen pháp sư, áo khoác ngoài cũng màu đen nốt. Tóc đã được cắt ngắn trước khi hắn đi ngủ hôm trước. Nhìn rất soái, rất ưa nhìn và trên mặt luôn mang theo nụ cười nhếch mép đầy vẻ thần bí. Tiểu Tiểu cười nói:

- Màu đen rất hợp với đệ đấy. Rất đẹp trai.

Nhất Thành lùi lại mấy bước cảnh giác nhìn Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu gãi đầu khó hiểu hỏi:

- Sao vậy?
 
Chương 132: Đến Huyết Nguyệt Điện lần nữa


Nhất Thành lắc đầu nói:

- Đệ không thích con trai, huynh bỏ ý định đó đi.

- Cái...đéo

Tiểu Tiểu bó tay với tên này, bên kia hai nữ nhân cùng Bằng Hoắc thì cười ra tiếng. Mọi người kéo nhau ngồi dưới một góc cây hàng huyên. Thì ra là Tuyết Nhan và Tuyết Dung gia nhập Đông Viện. Lan thì lại ở Tây Viện, Mập Mạp thì giống Bạch Tư Thường, gia nhập trung viện. Bọn họ được các viện chủ chọn vào, thiên tài mới được để mắt, còn mấy tên lếu lếu thì tùy ý gia nhập cho đủ số lượng, hầu hết muốn vào viện nào thì vào. Đúng lúc mọi người đang nói chuyện thư viện thì Lan đổi chủ đề, nói về Bạch Tư Thường và Mập Mạp:

- Bạch Sư Huynh đã trở thành đệ tử thiên tài của trung viện. Năm Năm đã đột phá đến cấp hai sao Thiên Nga. Mập Mạp cũng không kém, đã đột phá trung cấp Thiên Cầm, cũng sắp đến thượng cấp.

Ngay đúng lúc này thì Lan dừng lại, quay sang nhìn Nhất Thành hỏi:

- Ngươi biết chuyện của Mập mạp không?

Nhất Thành nhíu mày nói:

- Chuyện gì, lần cuối ta gặp Mập Mạp cũng đã là Năm Năm trước.

Lan nhíu mày, định mở miệng nhưng khó nói, bên kia Tuyết Nhạn lại nói:

- Để ta nói đi! Chuyện là thế này, nghe nói nơi gia Tộc Mập mạp cư ngụ có yêu ma cực mạnh xuất hiện. Giết rất nhiều người thường, thư viện phái rất nhiều nhóm đệ tử đến đó làm nhiệm vụ nhưng đều bỏ mạng. Sau mấy nhóm đệ tử được phái đi cuối cùng cũng có người trở về, đệ tử về đến nơi thì sức cùng lực kiệt, hơi thở yếu dần. Thư viện đã tốn rất nhiều sức lực mới cứu sống tên kia. Lúc tỉnh lại thì tinh thần hắn trở nên thác loạn, la hét điên cuồng. Sau một tháng trời mới tỉnh táo lại được một chút và kể lại chuyện đã xảy ra. Hắn kể rất lộn xộn nhưng có người phát hiện ra mấy ý chính đó là nửa đêm không đầu quái dị gõ cửa, rồi thì Dị giáo người, còn có quỷ thú. Tên đó giờ tinh thần vẫn không ổn định, còn được chăm sóc ở trung viện.

Nhất Thành nhí mày càng chặt hơn hỏi:

- Việc này có liên quan gì Mập Mạp? Hắn đã trở lại gia tộc nên gặp rắc rối?

Lan gật đầu:

- Đúng, hắn đã trở lại gia tộc một tuần. Nghe nói gia tộc hắn cũng có pháp sư mạnh mẽ tọa trấn nhưng hắn vẫn rất lo lắng nên trở về. Ngay sau một ngày lúc Mập Mạp rời đi, có một lão sư mang đến tin tức quan trọng từ nơi đó, nói là các gia tộc ở đó phần lớn đã đầu hàng Dị Giáo. Lúc đó, người trong gia tộc gặp Mập Mạp trên đường trở về gia tộc, kéo hắn chạy ngược trở lại thư viện cầu cứu, bảo Dị giáo gây áp lực cực lớn lên gia tộc bọn họ, bọn hắn muốn mời người thư viện giúp đỡ. Sau đó vì lo lắng cho người thân nên người Mập Mạp gia tộc vội vàng rời đi. Chuyện này dẫn đến tranh chấp ở thư viện, các lão sư có người thì đồng ý giúp đỡ, người thì bảo không, vì nếu giúp đỡ thì thư viện sẽ phải đối đầu trực diện với Dị Giáo. Nếu như vậy thì sẽ không có lợi cho thư viện. Lúc Mập mạp rời đi, ta có gặp hắn, hắn nói hắn phải trở về gia tộc, người thân hắn ở đó hắn không thể bỏ. Hắn bảo nếu gặp ngươi thì nói hắn sẽ không sao, đừng đến tìm hắn.

- Sau đó ta gặp Bạch Sư Huynh làm nhiệm vụ trở về. Hắn nói chúng ta biết ngươi ở đây nên chúng ta mới đến tìm.

Nhất Thành đã hiểu rõ mọi chuyện, hắn lạnh lùng hỏi lần nữa:

- Vậy thư viện quyết định sai ngươi đi trợ giúp gia tộc Mập Mạp không? Chuyện này viện trưởng biết không?

Lan lắc đầu:

- Ta nghĩ Viện Trưởng hẳn biết việc này nhưng chưa thấy phái ai đi trợ giúp gia tộc Mập Mạp.

Bằng Hoặc bên kia nói vào:

- Viện Trưởng đã cho gọi nòng cốt đệ tử, tất cả lão sư và các phong chủ tập trung ở Huyết Nguyệt Điện hôm nay. Nghe nói việc này không đơn giản, nếu thư viện nhúng tay, tất là tuyên chiến với Dị Giáo người. Ta cũng sắp phải trở lại, đến Huyết Nguyệt điện tham dự náo nhiệt lần này.

Nhất Thành ồ lên kinh ngạc, nếu vậy thì thật đúng lúc. Hắn đứng dậy nói:

- Vậy chúng ta đi thôi, đến Huyết Nguyệt Điện. Tiểu Tiểu, cùng đi đi, sư huynh có vẻ đã ở đây quá lâu rồi. Ra ngoài tham gia náo nhiệt thôi.

Tiểu Tiểu gật đầu, đúng là hắn cũng ở lại đây quá lâu. Với lại việc này lại ảnh hưởng đến cả thư viện, thế nên dù không thích tranh giành nhưng hắn cũng không thể trốn ở đây được.

Thấy Nhất Thành và Tiểu Tiểu quyết định đi thì Bằng Hoắc cũng gật đầu đứng dậy. Thế là cả đám người kéo nhau đi đến chủ phong Bắc Viện. Mộc Sinh Tiên và lão sư đã đứng đó cùng một số đệ tử chờ đợi. Trên không thì lơ lửng một Ma Pháp THuyền nhỏ.

Mộc Sinh Tiên quan sát Nhất Thành một lúc, hắn khá bất ngờ là vị tiểu sư thúc lần này cũng đi cùng. Trong sáu năm qua, hắn đến thăm vị tiểu sư thúc này một lần nhưng lúc đó vị tiểu sư thúc này vẫn bế quan không ra. Hắn đã từng nghe chuyện của Nhất Thành, có vẽ vị tiểu sư thúc này đã hồi phục lại vóc dáng như xưa. Trong lòng lại nghĩ không biết cấm thuật gì lại biến cơ thể nhỏ lại và có thể sống sót trong bụng Linh thú lâu như vậy.

Nhất Thành đi đến chào hỏi Mộc Tiên Sinh:

- Phong chủ vẫn khỏe?

Mộc Sinh Tiên cười nói:

- Đa tạ tiểu điệt quan tâm, ta vẫn rất tốt. Vậy chỗ ở đó rất hợp với tiểu diệt chứ?

Nhất Thanh gật đầu:

- Chỗ kia, ta rất thích. Phong cảnh rất đẹp, nếu có cơ hội ta lại tới ở lại thêm một thời gian.

Vừa nói chuyện, hai người cũng tiến lên Ma Pháp Thuyền, phía sau để lại mấy vị lão sư cùng đệ tử không biết chuyện há hốc mồm kinh ngạc. Bọn họ ít thấy ai lại có được quan tâm nhiều như vậy từ Phong chủ.

Bắc Viện cách Trung viện cũng không quá xa, chỉ một lúc là đến nơi. Trước Huyết Nguyệt Điện giờ đây đã tập trung rất nhiều đệ tử. Thấy người Bắc Viện đến liền tránh ra một đường đi để bọn họ tiến vào Huyết Nguyệt Điện. Hai người Tuyết Ngạn và Lan vội vàng rời đi, trở về viện của mình.

Bên trong Huyết Nguyệt Điện đã tập trung khá là đông người. Dù điện rất rộng nhưng đệ tử và lão sư quá nhiều nên cũng không còn nhiều chỗ trống. Trên cao thì đã có ba vị phong chủ, viện trưởng và phó viện trưởng, Nguyệt Nhị và Nguyệt Tứ, cả sư huynh Hồng Nhân của Nhất Thành cũng xuất hiện. Mộc Sinh Tiên cũng gia nhập vào.

Phía dưới là các Lão sư đang ngồi chia thành sáu thế lực khác nhau.

Ra phía ngoài cửa điện, các đệ tử lại chia thành sáu thế lực, theo ký hiệu trên áo mà chia ra trái phải mà đứng. Có một nhóm thế lực Nhất Thành mới thấy lần đầu chính là Pháp Đội, trên áo có một chữ ‘Huyết’ đỏ. Nhất Thành gật đầu, nhóm này đứng thẳng tắp thành hàng không lộn xộn như đám đệ tử của năm phong.
 
Chương 133: Ngũ Đại Đệ tử vs người mang danh hiệu ‘Nguyệt’


Nhất Thành đứng lẫn vào sau đám Tiểu Tiểu, Bằng Hoặc và Nhan Nhan. Mà Bằng Hoặc lại đứng trên bọn họ một bước nói lên hắn là Đại sư Huynh của Bắc Viện. Các viện ở đây đều có một đệ tử đứng đầu, trong đó chỉ có trung viện là không có. Nhất thành nhận ra một người trong đó là Cuồng Chiến của Tây viện, hăn gặp lúc vào cửa thư viện.

Nhất Thành nhìn qua người khác đang đứng trước thì thấy không quen đành quay sang hỏi Tiểu Tiểu:

- Giới thiệu cho đệ một chút Đại Đệ Tử của các viện đi.

Tiểu Tiểu gật đầu:

- Việc này thì ta biết, lâu lâu đi ra cũng có chút tin tức nhưng không đầy đủ đâu nhé. Tên kia hắn tên là Tôn, Đại Đệ Tử của Đông Viện, cấp ba sao Thiên Ưng. Cuồng Chiến của Tây viện cũng là cấp ba sao Thiên Ưng. Nữ đệ tử kia là Đại Sư Tỷ của Nam Viện, nàng tên là Lạn Lạn cũng là cấp ba sao Thiên Ưng. Thanh niên đứng đầu Pháp Đội tên chỉ có một chữ Pháp cũng là cấp ba sao Thiên Ưng. Cộng thêm Bằng Hoặc, bên ngoài gọi bọn họ là Ngũ Đại Đệ tử của thư viện, danh tiếng rất nổi.

- Thực lực ai mạnh nhất?

Tiểu Tiểu lắc đầu nói:

- Ta không biết, bọn họ chưa đánh nhau bao giờ. Bọn họ đều kiêng kỵ lẫn nhau nên lúc gặp thì mỗi người nhường một bước.

Nhan Nhan bên cạnh huých vai Nhất Thành nói:

- Nếu nói đệ tử mạnh nhất thì phải nói đến ba người được phong tặng danh hiệu Nguyệt của Thư Viện.

Nhất thành ồ lên, còn có phong tặng danh hiệu? Hắn hỏi:

- Sư tỷ nói rõ xem?

- Đệ biết vì sao mà trung viện lại không có người đứng trước không?

Nhất Thành lắc đầu tỏ vẻ không biết.

- Vì trung viện có hai đệ tử, một người gọi là Bạch Thư Sinh đệ tử của viện trưởng. Một người khác là Lý Vô Thường, đệ tử của Phó Viện Trưởng, hai người này rất mạnh. Thực lực khó phân biệt, bọn họ đều là trung viện người thế nên trung viện bây giờ không có ai đứng đầu.

Nhất Thành gật đầu, Bạch Thư Sinh, hắn đã gặp qua, đúng là hàng đệ tử mà đã rất mạnh, đã bắt kịp các lão sư. Còn một người Lý Vô Thường, hắn chưa gặp nhưng nghe Nhan Nhan nói thì tên này không thua kém Bạch Thư Sinh. Nhất Thành nhớ đến điều gì, quay sang hỏi Nhan Nhan:

- Vậy người thứ ba được phong danh hiệu chữ Nguyệt đâu?

Nhan Nhan liếc nhìn người đứng bên cạnh Nhất Thành một cái. Nhất Thành thấy vậy thì như hiểu ý, giật mình nhìn chằm chằm Tiểu Tiểu bên cạnh.

- Haizz, cao nhân bất lộ tướng. Ở chung ngần ấy năm mà chả biết gì. Đúng là sau này ta phải chú ý hơn.

Tiểu Tiểu cười nói:

- Đừng nghe Nhan Nhan nói bậy. Với lại trong mấy năm qua đệ hầu hết thời gian đều dung trong bế quan. Mỗi năm ta chỉ gặp đệ một lần. Đừng nói như chúng ta quen biết lâu như vậy.

Nhất Thành gãi đầu cười trừ. Không để ý việc này nữa vì trên kia đã bắt đầu.

Viện trưởng lên tiếng:

- Vì việc này có thể ảnh hưởng đến tất cả đệ tử của thư viện nên lần tụ họp này sẽ được truyền đi dưới kính ma pháp, đến tất cả mọi nơi trong thư viện.

Nói xong lão phất tay, trong điện liền xuất hiện rất nhiều tấm kính nhỏ lơ lửng trên không trung, giữa điện là một tấm kính to lớn, hiện lên hình ảnh mọi người trong điện. Nhan Nhan bên cạnh không hiểu sao nàng lại giải thích cho Nhất Thành:

- Đây là kính ma pháp, nó sẽ truyền đi tất cả hình ảnh và lời nói trong điện này đến mọi nơi trông thư viện. Đệ tử bên ngoài không được vào đây cũng sẽ được quan sát tình hình trong này và các quyết định của cao tầng. Việc này thường chỉ xuất hiện khi thư viện có đại sự gì đó.

Nhất Thanh gật đầu hiểu, kính kia như một cái màn hình lớn nhưng cũng như một cái máy quay. Lần trước là chỉ xem, lần này lại là cả hai, xem và chiếu đi.

Viện Trưởng lại nói:

- Bắt đầu đi! Mọi người nghĩ sao về việc trợ giúp gia tộc đệ tử và cả Băng Quốc?

Lúc này một lão sư ở trung viện đứng ra nói:

- Ta đồng ý cử người đi trợ giúp Băng Quốc giải quyết vấn đề cũng như trợ giúp gia tộc đệ tử kia.

- Hừ! Nếu trợ giúp Băng Quốc và gia tộc đệ tử kia chính là trực diện chống lại Dị Giáo. Ngươi muốn tất cả đệ tử của thư viện bỏ mạng sao?

Một lão sư khác đứng dậy phản bác, tiếp theo là từng đợt cãi vã như một cái chợ. Nhất Thành ngồi dưới cười, chả quan tâm ai nói gì. Hắn biết, việc quyết định này là do cao tầng mà không phải mấy vị lão sư cấp thấp này. Nếu nói cao tầng tất nhiên là mấy người viện trưởng trên kia. Và bốn vị lão sư có thực mạnh dưới bốn vị viện chủ.

Nhất Thành đứng một lúc thì cảm thấy nhàm chán, đám người lão sư này như cái chợ. Thật sự là rất phiền. Người một câu ta một câu, rồi không hợp nhau lại lớn tiếng cãi vã. Giờ thì bên trong Huyết Nguyệt điện đã không còn đứng thành viện mà chia làm hai phía, phía ủng hộ và phía chống đối. Nhất Thành ngáp dài một tiếng, cảm thấy mệt mỏi với đám người này. Hắn quay sang nói chuyện với Tiểu Tiểu và Nhan Nhan:

- Đám lão sư này hay thích tranh hơn thua như vậy sao?

Nhạn Nhạn bên cạnh nói:

- Đúng vậy, lần nào có vấn đề gì quan trong thì cứ nhao nhao lên như vậy.

- Vậy cuối cùng thì sao?

Nhạn Nhạn lắc đầu:

- Cuối cùng bên nào cũng không chịu thua bên nào, viện trưởng lại phải đưa ra quyết định.

Nhất Thành ngáp dài nói:

- Thế sao từ đầu không để viện trưởng quyết định luôn cho rồi. Lão sư gì mà giờ lại mất hết tư cách như vậy. Mấy tên này miệng lưỡi như vậy thì phải đưa đến mấy thành lớn làm người buôn bán mới đúng.

Nhan Nhan và Tiểu Tiểu bên cạnh cười khổ nhưng không trả lời hắn. Dù là quyết định cuối cùng vẫn là đám người viện trưởng nhưng nếu không cho đám này nghị luận, chắc chắn sẽ có vấn đề lớn.
 
Chương 134: Tô Phát lão sư


Đúng lúc trong điện mấy lão sư đang tranh cãi kịch liệt, bên ngoài điện đi vào hai thanh niên. Một người mặt một bộ đồ trắng, một người khác thì là một bộ đồ xám. Cả hai phong cách rất thư sinh, tuấn tú. Trong điện bỗng trở nên yên tĩnh, tất cả đều nhìn về phía cửa điện.

Nhất Thành nhận ra người mặc đồ trắng là Bạch Thư Sinh. Người còn lại thì hắn không quen. Bên cạnh Nhan Nhan lên tiếng:

- Vừa nhắc đã đến, tiểu sư đệ. Người mặc đồ trắng là Bạch Thư Sinh, người mặc đồ xám kia là Lý Vô Thường. Bọn họ là người được phong danh hiệu ‘Nguyệt’ của thư viện.

- Ổ, thì ra đó là Lý Vô Thưởng, cả hai nhìn như thư sinh nhỉ!

Nhan Nhan gật đầu:

- Thư viện không chỉ dạy phép thuật, mà còn dạy đệ tử văn võ lễ nghĩa, vì nhiều đệ tử cứ tập trung vào luyện phép thuật nên dáng vẻ thô tục như vậy.

Nhất Thành cười nói:

- Ý sư tỷ là Ngũ Đại Đệ Tử?

Nhan Nhan vô thức gật đầu nói:

- Đúng vậy! Ngũ đại đệ tử ngoài Đại Sư Tỷ Nam viện xinh đẹp ra thì nam nhân không giống đệ tử thư viện chút nào!?

Nhất Thành tò mò hỏi:

- Vậy giống gì?

- Giống một đám cường đạo. Dáng vẽ quá thô tục.

- Ha Ha Ha

Nhất Thành và Tiểu Tiểu không nhịn được cười thành tiếng. Bằng Hoặc thì quay đầu trừng mắt nhìn Nhan Nhan. Sau một lúc cười đùa thì trong điện đã có biến.

Viện Trưởng nhìn hai đệ tử vừa vào phía dưới nói:

- Tình hình Băng Quốc thế nào?

Bạch Tư Thương tiến lên một bước cúi người chào hỏi các vị trưởng bối nói:

- Đệ tử vào Lý sư đệ đã chia nhau thành hai đường tìm hiểu tin tức. Đệ tử tiến thẳng về Băng Thành tìm hiểu thì phát hiện cả Băng Quốc đang lâm vào tình trạng khẩn trương. Quái dị xuất hiện khắp nơi, các trấn các thành đều có. Các báo cáo và cầu viện gửi đến Băng Thành rất nhiều.

Viện Trưởng hỏi tiếp:

- Vậy còn Dị Giáo?

Lý Vô Thường tiến lên bẩm bảo:

- Di giáo ẩn vào trong tối, không có công khai hoạt động nhưng lại đã khống chế một số gia tộc lớn ở Băng Quốc. Bọn chúng liên tục quấy rối các gia tộc không chịu quy thuận, sai khiến các gia tộc bị khống chế liên tục tạo ra sát nghiệp, đe dọa và bắt ép quy phục bọn hắn.

Viện Trưởng trầm mặt, có vẻ như chuyện này càng lúc càng rắc rối. Dị Giáo không chỉ nhấn vào một hai gia tộc mà cả Băng Quốc. Quái dị tăng nhanh không chừng cũng một tay bọn hắn làm ra.

Trong lúc Viện Trưởng trầm mặt, phó viện trưởng liền nói:

- Trợ giúp hay không trợ giúp Băng Quốc, chúng phải nhanh chóng quyết định. Lão sư đã tranh cãi xong thì đến phiên đệ tử lên tiếng. Bạch Thư Sinh và Lý vô thường, trở về hàng ngũ trung viện.

Sau khi hai người về đến trung viện trao đổi với nhau một lúc. Cũng như làm ra quyết định gì đó, Bạch Thư Sinh lại nói:

- Đệ Tử Và Lý Vô Thường sư đệ đồng ý trợ giúp Băng Quốc.

Đúng lúc này một giọng nói khác vang lên:

- Ta là đệ tử trung viện, Tô Hiểu, không đồng ý trợ giúp. Nếu trợ giúp, phải đánh trực diện với Dị Giáo, chúng ta không đủ sức chống đối bọn chúng lúc này.

Nhất thành nghe cái tên Tô Hiểu thì quen quen, bỗng nhiên nhớ đến điều gì thì gật đầu lẩm bẩm- Đúng là lâu rồi mới nghe lại lại tên này.

Bạch Thư Sinh lạnh lùng hỏi:

- Vậy chúng ta bỏ mặt Băng Quốc sao?

Tên Tô Hiểu kia lại nói:

- Đúng vậy, để bọn chúng tự sinh tự diệt là tốt nhất. Chúng ta không nên nhúng tay vào.

- Ha...ha..ha

Cuồng Chiến Đại Sư Huynh tây viện lại cười lớn nói:

- Đúng là trung viện có nhiều thiên tài. Sợ hãi Dị Giáo đến mức lại nói để Băng Quốc tự sinh tự diệt. Không biết đệ tử này gia tộc nằm ở đâu, lầu sau có chuyện, ta cũng nên để gia tộc ngươi tự sinh tự diệt không.

Đúng lúc này ở phía lão sư có người quát:

- Lớn mật, Tô gia ta sinh diệt không phải một tên đệ tử như ngươi dám nói.

Cuồng Chiến kia nhìn qua vị lão sư kia cười lạnh nói:

- Thì ra là lão sư Tô Phát. Không biết ta nói sai chỗ nào, con cháu Tô gia mới nghe đến dị giáo thì đã rút lui. Chạy trốn, không biết đây là cách lão sư dạy con cháu của mình.

Tô Phát lão sư giận giữ quát:

- Việc của Băng Quốc không thể chỉ nói trợ giúp là trợ giúp. Nếu trợ giúp phải chiến với Dị Giáo, các ngươi đối đầu trực diện với chúng thì chỉ có chết. Chẳng lẽ con cháu ta nói sai sao?

Cuồng Chiến chưa kịp nói thì bên kia Tôn, Đại Đệ Tử Đông viện lên tiếng hỏi:

- Vậy theo Tôn Phát chúng ta nên bỏ mặt không trợ giúp Băng Quốc?

Tôn Phát kia liền nói:

- Đúng Vậy.

Lạn Lạn lại quay sang nhìn Tô Phát hỏi:

- Ngài có biết bao nhiêu người phải chết vì chúng ta không ra tay?

- Hừ, bọn chúng sinh ra đã không có khả năng tu luyện thì đã thấp kém hơn người khác. Chết dưới quái dị thì có gì lạ.
 
Chương 135: Ta là Sư Tổ của ngươi


Lão vừa nói câu này thì tất cả mọi người ở đây đều nhíu mày. Bằng Hoặc cũng tham gia vào chất vấn lão:

- Vậy Tô Phát Lão Sư nghĩ mình khác họ sao, tất cả đều là mạng người.

- Lớn mật, ngươi dám so sánh lão sư mình với đám dân thường kia.

Một giáo sư khác trong điện đứng ra quát. Thế là lại tiếp tục khẩu chiến. Nhất Thành lạnh lùng nghe suy nghĩ của đám lão sư và đệ tử không chịu trợ giúp kia. Bọn họ sợ hãi, không dám chiến, nghĩ mình hơn hẳn người khác, nên không dám hy sinh. Người thường đều đáng chết. Càng tranh cãi, bản chất thối rữa kia của mấy tên lão sư kia cũng lộ ra. Đặt biệt, Nhất Thành đã phát hiện mục tiêu, Tô Phát lão sư, kẻ cầm đầu gia tộc họ Tô, một trong những lão sư có chiến lực cấp sáu sao Vũ Tiên ở thư viện. Trên mặt Nhất Thành nở một nụ cười lạnh.

Thu lại nụ cười, Nhất Thành nhìn Tiểu Tiểu bên cạnh hỏi:

- Tiểu Tiểu, trợ giúp hay không trợ giúp?

Nhất Thành phát hiện Tiểu Tiểu bên cạnh bỗng nhiên trở nên cực kỳ lạnh lùng, đã không còn vẽ hòa ái như thường ngày. Hắn không nhìn Nhất Thành mà nhìn chằm chằm đám lão sư phái chống đối trợ giúp kia nói:

- Việc này đã xảy ra một lần, cũng vì tranh cãi thế này mà làm chậm thời gian trợ giúp. Kết quả, lúc quyết định trợ giúp đã muốn. Thư viện sau mấy chục năm cũng không có thay đổi. Ta càng ngày càng không muốn ở lại thư viện.

Nhất Thành nghe vậy thì đoán chắc chắn việc lúc trước có ảnh hưởng đến Tiểu Tiểu, cũng có thể vì vậy mà hắn lại ẩn cư ở chổ kia mấy chục năm, ít khi ra ngoài. Nhất Thành nhếch mép cười nói:

- Tiểu Tiểu, muốn thấy thư viện khác biệt sao?

Tiểu Tiểu gật đầu:

- Ta thật sự muốn thấy thư viện thay đổi. Nhìn đám người kia, cứ nghĩ mình hơn người, đã dấu mình trong thư viện mấy trăm năm, đã mất đi bản tính con người.

- Vậy sao sư huynh không tự mình đứng ra thay đổi?

- Ta không đủ thân phận, địa vị cũng như thực lực để thay đổi.

Nhất Thành gật đầu hiểu, cảm giác bất lực này hắn đã cảm nhận trong bụng con rết kia một lần. Đúng là không thể làm gì ngoài bất lực đứng nhìn.

- Vậy nếu ta nói có cách để thư viện thay đổi? Tiểu Tiểu huynh sẽ ủng hộ ta chứ?

Tiểu Tiểu khó hiểu quay lại nhìn Nhất Thành:

- Ý sư đệ là….

Chưa đợi Tiểu Tiểu hỏi rõ, Nhất Thanh đã đi ra đứng bên cạnh Bằng Hoặc quát:

- Tất cả căm miệng cho ta.

Trong điện, đệ tử và lão sư đang tranh cãi kịch liệt thì một tiếng quát kia làm cho tất cả mọi người ngậm miệng. Sau một lúc sửng sốt, thì một lão sư lấy lại tĩnh tao nhảy ra chỉ vào Nhất Thành quát:

- Lớn mật, dám quát lớn trong này. Ngươi là ai?

Nhất Thành nhìn tên lão sư kia rồi cười:

- Ta là Sư Tổ của người. Còn không mau hành lễ.

Tên lão kia sửng sốt rồi nổi giận đùng đùng quát:

- Lớn mật, dám vô lễ phạm thượng. Ngươi đáng tội gì?

Nhất Thành vẫn cười nói:

- Vô lễ phạm thượng là người. Ngươi có thể Câm miệng và cút sang một bên.

Tên Lão sư kia nổi giận đùng đùng, khí thế phát ra kịch liệt đè ép về phía Nhất Thành. Nhìn qua là cấp năm sao Bắc Miện. Hắn nghĩ tên đệ tử này vô lễ phạm thượng, hắn có quyền xuất thủ dạy bảo.

Lúc Nhất Thành quát lớn, cả điển sửng sốt, người sửng sốt nhất là đám người Tiểu Tiểu. Chưa có ai dám bảo tất cả mọi người ở đây câm miệng như vị tiểu sư đệ này. Vạn năm qua, đây là người thứ nhất dám làm như vậy ở Huyết Nguyệt Điện.

- Bốp

Ngay khi lão kia định xuất thủ giáo huấn Nhất Thành thì một thân ảnh đã đến bên cạnh lão. Cho lão một đạp từ phía sau làm lão ngã lăn lóc trên đất. Lão mới đứng dậy thấy người đánh mình từ phía sau thì nói:

- Đổ Tư Lão Sư, ngươi…

Đổ Tư lão sư nảy giờ chỉ ngồi im lặng, tranh cãi kịch liệt gì cũng không ảnh hưởng gì đến hắn. Nhưng vừa rồi Đổ Tư xuất thủ thì làm tất cả mấy vị lão sư trong điện đều rất giật mình. Tô Phát lão sư kia cũng trợn mắt giận giữ quát:

- Đổ Tư ngươi làm gì? Đệ tử kia vô lễ phạm thượng nên đáng bị giáo huấn nhưng ngươi lại ra tay động thủ với lão sư? Đây là ý gì?

Nhưng lão vừa nói xong thì đã thấy Viện Trưởng, Phó Tông chủ, mấy vị Viện Chủ và hai vị Nguyệt Nhị và Nguyệt Tứ đã đứng dậy. Đi xuống chắp tay trước người Nhất Thành nói:

- Tham kiến Sư Thúc, sư huynh.

Nhất Thành chỉ ‘uh’ nhẹ một tiếng rồi nghênh ngang cùng bọn họ đi lên trên. Hắn không thèm liếc nhìn đám người Tô Phát lấy một cái. Thấy Hồng lão đang ngồi đó cười nhìn mình thì Nhất Thành cười tươi đi đến hỏi:

- Sư Huynh, huynh sao rồi? Đã hồi phục như xưa rồi chứ?

Hồng lão cười nói:

- Ta đã hồi phục kha khá, sức chiến đấu đã trở lại. Nếu gặp con Linh Thú sơ cấp kia cũng có đủ sức ngăn một lúc để mọi người chạy thoát. Ha..Ha..ha.. Sư đệ có vẻ như đã lấy lại được phong thái năm xưa rồi nhỉ? Ta nghe sư đệ bế quan mấy năm nay, có đạt được kết quả như mong muốn không?

- Đa ta sư huynh quan tâm, đúng là sư đệ đã đạt được thành quả mình muốn. Thực lực cũng tăng lên một mảng lớn.

- Thế Vô Hạn Chi Đao sư đệ tu luyện đến đâu rồi?

Nhất Thành cười thần bí nói:

- Đây là bí mật!

Hồng Lão nghe vậy như hiểu gì đó chỉ cười tươi. Nhất Thành đến kế bên lão ngồi xuống ghế trống bên cạnh, hai người bắt đầu hàn huyên. Phía dưới, tất cả đệ tử và lão sư đều im lặng, trừng lớn mắt nhìn một lớn một nhỏ trên kia. Đám người Viện Trưởng trở lại chỗ ngồi, không ai lên tiếng chỉ ngồi im lặng, nghe hai người kia trao đổi. Phía ngoài, tất cả đệ tử đang theo dõi diễn biến trong điện cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn lên cái kính lớn trên không.

Sau một lúc hỏi thăm sức khỏe, Nhất Thành đi vào vấn đề chính hỏi Hồng Lão:

- Sư Huynh, thư viện chúng ta lúc nào cũng vậy sao? Lão sư không có tư cách lão sư, đệ tử không có tư cách đệ tử.
 
Chương 136: Lấy thế đè người


Hồng Lão lắc đầu nói:

- Vạn năm trước, trận chiến kia làm Thư Viện tổn thất thảm trọng. Viện trưởng đời trước cũng rơi rụng trong trận chiến đó. May Mắn có hai người bọn họ đứng ra chèo chống thư viện đến bây giờ. Ta đầu tiên cũng trách bọn họ nhưng nghĩ kỷ lại thì đúng là do đám tiền bối chúng ta vô dụng, làm bọn họ phải chịu áp lực lớn đến như vậy.

Nhất Thành nghe vậy cũng thở dài, đúng là hai người Viện Trưởng và Phó viện trưởng đã làm rất tốt. Dưới áp lực của các phái lớn, thậm chí áp lực đến từ các lão quái vật vạn năm, chèo chống thư viện không ngã đã là rất giỏi. Có thể nói hắn đến từ nơi khác, làm việc không kiêng nể gì ai, không kể đến hậu quả. Người như viện trưởng và phó viện trưởng thì không thể như hắn vì bọn họ có quá nhiều luật lệ và quy tắc phải tuân thủ. Không khác gì lúc hắn sinh ra ở dưới chế độ luật pháp vậy, không thể vô duyên vô cớ hành hung người khác được.

Nhất Thành nhìn qua viện trưởng nói:

- Viện Trưởng, giới thiệu thân phận ta với cả thư viện đi.

Viện Trưởng đứng lên, nhìn mọi người phía dưới nói:

- Đây là Nhất Thành, sư đệ của Hồng lão tiền bối, là Sư Tổ của các ngươi. Biết chưa?

Lão vừa nói xong thì tất cả đều lâm vào trầm mặt. Sau đó tiếng xì xào bàn tán liên tục truyền đến. Nhất Thành nhìn mà ngán, thật sự nắm giữ một thế lực như vậy đúng là quá mệt mỏi. Đúng lúc này một đệ tử lao ra giữa điện nói:

- Xin hỏi viện trưởng, người này có tài đức gì mà làm sư tổ của tất cả đệ tử?

Một vị lão sư trong đám người cũng đi ra nói:

- Đúng vậy, người này thực lực thấp kém, tuổi còn nhỏ, có tài đức gì làm sư tổ của chúng ta?

Hồng Lão nghe vậy thì trở nên lạnh lùng. Viện trưởng nhíu mày hỏi:

- Các ngươi có ý gì?

Một vị lão sư khác đi ra nói:

- Hắn có tài đức gì mà bái sư phụ của Hồng Lão làm sư phụ. Có thực lực gì mà làm sư tổ của chúng đệ tử và lão sư? Viện trưởng, ta không phục, vì thế người này cần chứng minh bản thân mình, sau đó chúng đệ tử và lão sư mới có thể công nhận người này có xứng đáng làm sư tổ hay không?

Phía sau bắt đầu truyền đến tiếng xôn xao ‘Đúng vậy’, tiếng bàn tán càng lúc càng lớn. Nhất Thành gật đầu hiểu, bỗng nhiên xuất hiện một người đè đầu bọn hắn, tất nhiên sẽ không chịu chấp nhận. Bắt đầu, trong điện chia làm hai phía, một bên trầm mặt không nói, một bên nhao nhao cả lên. Đám đệ tử và lão sư nhốn nháo lên này có vẻ như không phải lần đầu. Hành động và lời nói không kiêng kỵ ở đây là nơi nào. Nhất Thành cười lạnh, hắn thấy cơ hội đã đến. Trong lòng lẩm bẩm - Ha..Ha..Ha.. Chơi vui rồi đây.

Cao tầng của thư viện mặt mày trở nên âm trầm lạnh lùng, định nói gì đó thì Nhất Thành phất tay gật đầu với mọi người nói:

- Để ta đi.

Viện Trưởng gật đầu, trở lại ngồi xuống ghế của mình, lạnh lùng quan sát. Hắn biết việc này cũng chỉ có Nhất Thành mới giúp được chính mình, dù lão có đứng ra giải thích, đề ép, làm đám người này im lặng thì trong lòng bọn họ cũng không phục.

Nhất Thành cười lạnh quát:

- Câm Miệng

Phía dưới cùng có người lạnh lùng nói:

- Ngươi chưa được mọi người công nhận là sư tổ thì không có quyền quát tháo ở đây.

Nhất Thành lạnh lùng nói:

- Các ngươi là cái thá gì. Ta cần các ngươi công nhận hay sao?

Có lão sư nghe vậy thì giận giữ chỉ vào Nhất Thành:

- Ngươi..

Hắn chưa nói xong thì Nhất Thành đã quát:

- ’Ngươi’ cái con mẹ các ngươi. Các ngươi là cái thá gì? Mấy tên nhóc con và một đám phế vật. Các ngươi nghĩ mình là ai mà ta cần chứng minh, ta bái ai làm sư thì đến phiên các ngươi quyết định sao? Sư huynh ta cần thông qua các ngươi mới nhận ta làm sư đệ hay sao? Các ngươi định leo lên đầu lên cổ chúng ta ngồi hay sao?

Tất cả mọi người lần đầu biết Nhất Thành đều há hốc mồm. Tổ sư gì mà mở miệng đã mắng người. Tô Phát lạnh lùng đứng ra nói:

- Nhưng đây là thư viện, muốn làm sư tổ người khác thì phải làm người khác phục. Người không có thực lực như ngươi thì không xứng đáng? Nếu cứ như vậy, bắt ép người khác tôn ngươi làm sư tổ, sẽ làm mọi người ở đây nguội lòng?

Nhất Thành nhìn Tô Phát, chỉ vào mặt lão quát:

- Nguội lòng cái con mẹ nhà người!

Tô Phát nghe vậy thì mặt mày méo mó, nổi giận đùng đùng, lần đầu bị người khác quát mắng như vậy. Cũng là trước mặt tất cả đệ tử của thư viện, thật sự rất mất mặt. Lão định phát tát thì Nhất Thành đã hùng hổ nói:

- Phục hay không phục thì ta chả quan tâm. Các ngươi nghĩ mình là ai, nghĩ mình có thể đại diện cho cả thư viện, là nòng cốt của thư viện sao? Thư viện không có các ngươi sẽ sụp đổ sao? Hừ, sư phụ ta là ai mà phải thông qua các ngươi nhận đệ tử. Ngươi là Tô Phát phải không? Ngươi định động đến cả sư phụ của cả ta sao?

Tô Phát thấy Hồng Lão lạnh lùng nhìn chằm chằm mình thì rùng mình vội vàng cúi người nói:

- Ta không,..

Nhưng lão mới nói hai chữ thì Nhất Thành lạnh lùng nhìn lão, cắt lời nói:

- Tô gia ngươi dạy ra toàn đệ tử ăn tàn phá hại, gây sự gắp nơi. Kéo bè kết cánh, gây rối thư viện. Hôm nay, các ngươi đã phạm thượng nói ta không phải sư tổ. Còn muốn thay mặt sư phụ ta đưa ra quyết định thay lão? Các ngươi đã vô lễ phạm thượng như vậy? Không tôn trọng tiền bối của thư viện, ngươi nói xem, các ngươi đã phạm bao nhiêu lỗi lầm ngày hôm nay?

Tô Phát bị thành gán tội định phản bát:

- Thực lực ngươi không đủ để làm…

Nhất Thành hừ lạnh tiếp tục cướp lời. Trong lòng hắn đang cười lạnh không thôi, ‘- Ta để ngươi nói mới là lạ. Ta đã lấy thế đè người thì làm sao để ngươi giải thích cái gì? Khặc..Khặc.. Lần này không khiến ngươi tức điên, ta sẽ đổi thành họ Tô.’ Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Phát:

- Thực lực sao? Các ngươi đang cố bám víu lấy cớ để không công nhận ta sao? Ngươi nói thực lực, ý ngươi đang nói là người trên này nếu ai yếu hơn các ngươi là không thể làm tiền bối các ngươi. Các ngươi ngoài mặt thì phục nhưng trong lòng không phục phải không?

Nhất Thành nói xong câu này thì trong lòng lại phục mình hơn. Hắn biết mình vừa kéo thêm được hai vị tiền bối làm đồng minh nữa. Đúng như vậy, Nguyệt Nhị và Nguyệt Tứ đang ngồi đó cả người run lên. Bọn họ vì thư viện mà hy sinh rất nhiều, giờ lại bị người khinh bỉ như vậy, trong lòng thật không cam tâm. Không chỉ lão mà các vị cao tầng khác của thư viện cũng vậy. Trong lòng đều nghĩ ‘Nếu bọn họ không đủ thực lực, sợ rằng đám này đã tạo phản.’

Nhất Thành mượn thế, không để cho Tô Phát hay ai lên tiếng mà lạnh lùng nhìn về phía Tư Đồ lão sư phía dưới hỏi:

- Lão Sư Tư Đồ, ngài là người chấp pháp của thư viện, theo quy định, những tội trạng trên sẽ được xử lý như thế nào?
 
Chương 137: Các ngươi muốn rời thư viện?


Tư Đồ lão sư lạnh Lùng nói:

- Tiểu Sư thúc tổ, những tội trên nếu vi phạm, nhẹ thì phế bỏ ném ra khỏi thư viện. Nặng thì có thể xử tử ngay tại chỗ.

Nhất Thành nghe vậy thì trên mặt nở một nụ cười càng lạnh lùng hơn hỏi:

- Vậy ngươi biết mình nên làm gì rồi chứ?

Phía dưới đám đệ tử lẫn lão sư biến sắc, không nghĩ đến tên này lại dám làm lớn như vậy. Đệ tử và lão sư im lặng nãy giờ thì cũng rung động không thôi, nếu phế bỏ hết đám người này, thư viện sẽ sụp đổ. Phải biết đám người phản bối kia rất đông, chiếm hơn phân nửa đệ tử lão sư đang có mặt trong Huyết Nguyệt Điện.

Tô Phát lão sư lạnh lùng nhìn về phía Viện Trưởng nói:

- Viện trưởng, nếu làm như vậy đệ tử và lão sư sẽ lạnh lòng đối với thư viện. Viện Trưởng nên nghĩ lại.

Viện trưởng định nói gì thì Nhất Thành đã phất tay, lạnh lùng nhìn viện trưởng quát:

- Việc này đã chạm đến cả sư phụ ta, nếu ngài muốn giúp bọn hắn giờ đã không còn được nữa rồi. Ta không đồng ý, mà Hồng Lão cũng không đồng ý. Tôn sư trọng đạo, sư điệt chắc cũng hiểu điều này hơn ta chứ?

Hồng Lão bên cạnh lạnh lùng lên tiếng, trên mặt lão hiện lên sự giận giữ:

- Viện Trưởng, việc này đã đi quá xa rồi. Ta không quan tâm chuyện thư viện nhưng đã chạm đến cả sư phụ ta thì tốt nhất phải làm rõ. Với lại thư viện cũng không thể tiếp tục bao che cho đám người này. Hôm nay phải làm rõ mọi việc ai mới là chủ thư viện, cũng như cho hai vị sư đệ Nguyệt Nhị và Nguyệt Tứ một lời giải thích rõ ràng.

Phó Viện Trưởng bên kia khó sử:

- Nhưng nếu xử lý hết đám người này thì thư viện sẽ …

Hồng Lão thu lại vẻ lạnh lùng cười nói:

- Yên tâm, sư thúc các ngươi biết nên làm gì? Mà có giết sạch thì đã sao? Một đám phế vật thật sự, chỉ biết kéo bè kết phái, thư viện sẽ không thể dựa vào đám đệ tử và lão sư này mà phát triển được. Bọn chúng là dòi bọ ăn mòn thư viện, giết bọn chúng, thư viện mới có thể lớn mạnh.

Viện Trưởng và Phó Viện Trưởng rung động, bọn họ chưa bao giờ nghĩ lời này lại được nghe từ Hồng Lão, người lúc nào cũng rất hòa ái. Mấy người viện chủ bên cạnh cũng khiếp sợ, trong lòng tự hỏi - Thực sự định giết sạch đám người này sao?

Nhất Thành lạnh lùng nhìn Lão Sư Đổ Tư và Pháp Đội:

- Các ngươi còn chờ gì nữa? Thư viện thà bị hủy diệt chứ không nuôi một đám phế vật, dĩ hạ phạm thượng này được. Mà dù giết hết bọn hắn, thư viện vẫn còn viện trưởng và phó viện trưởng chống đỡ, các ngươi không cần lo lắng kẻ địch bên ngoài. Thi lệnh đi.

Tô Phát biến sắc, lão thấy viện trưởng và phó viện trưởng bị Hồng Lão đè xuống thì vội vàng lên tiếng:

- Không thể, việc này không thể? Nếu ngươi làm thế thư viện sẽ sụp đổ. Ngươi không được đụng đến bọn hắn?

Nhất Thành cười lạnh lùng nhìn Tô Phát:

- Ta không tin giết bọn hắn thư viện sẽ sụp đổ, nhiều lắm có chút khó khăn mà thôi. Tô Phát lão sư, ngươi nghĩ ta chỉ trừng phạt bọn họ thôi sao. Ngươi nghĩ mình có chút thực lực, là lão sư đứng đầu trong thư viện thì không ai làm gì ngươi sao? Ngươi là kẻ cầm đầu đám chống đối vừa rồi. Ha...ha...ha… Hôm nay ngươi là kẻ ta xử lý đầu tiên. Con cháu ngươi gây chuyện trong thư viện khắp nơi, hôm nay ta thịt ngươi. Không biết mấy đệ tử bị bắt nạt kia có tìm Tô gia ngươi trả thù không nữa? Ta rất chờ mong xem kết cục của Tô Gia ngươi. Hy vọng đám đệ tự bị bắt nạt kia không làm ta thất vọng. Khặc..Khặc...Khặc...

Nhất Thành cười lên chói tai, hắn làm sao không biết, hầu hết chuyện kéo bè kết cánh đều là do Lão Tô Phát này làm. Mà không chỉ hắn nhìn ra, mấy người viện trưởng cũng biết, chỉ là giải quyết lão thì cả thư viện sẽ gặp nguy cơ cực lớn. Tên Tô Phát này cũng không vừa, trong này có hơn phần nữa đệ tử và lão sư đứng về phía lão. Nếu muốn giải quyết lão thì cứ thẳng tay đồ sát hết đám phản loạn này, nếu không sau này lại có thêm rắc rối. Nhất Thành trong lòng đã quyết, giải quyết một lần luôn cho khỏe thân. Hắn không rảnh mà hằng ngày phải đấu trí, tranh chấp với người trong thư viện.

Nhất Thành nói xong thì Tô Phát biến sắc, hắn không nghĩ tên nhóc lại nhắm mục tiêu vào hắn. Đám đệ tử nghe lời Nhất Thành thì khiếp sợ, tên Sư Thúc Tổ này làm việc thực quan minh chính đại, lấy thế đè người mà tỏ ra rất tự hào, việc tính kế người khác như vậy cũng không kiêng kỵ nói ra luôn. Trong lòng mọi người đều cùng nghĩ đến một câu: -Tô gia chọc nhầm người rồi.

Đổ Tư lão sư ra lệnh cho Pháp Đội người bắt người, ngay khi Pháp Đội vừa xuất động thì một tiếng hét lớn từ trong đám làm loạn truyền ra làm bọn hắn xửng người dừng lại:

- Ta không muốn, tên này là người Ma Đạo. Chỉ biết lấy thân phận chèn ép người, hành sự vô lối. Tên này không xứng đáng vào thư viện. Thư viện đã biến chất, ta muốn rời thư viện.

Một lão sư khác cũng kích động lên nói:

- Ta cũng muốn rời thư viện, tên này là người Ma Đạo. Hành sử như vậy chỉ có Ma Đạo.

Nhất Thành nghe vậy thì ngẩng đầu lên trời cười lớn:

- Ha...Ha...Ha… Ma Đạo thì sao, Chính Đạo thì sao? Ta không quan tâm các ngươi nói ta là Ma hay Chính. Các ngươi nghĩ mấy vạn năm qua đệ tử thư viện đi ra ngoài được Ma Đạo hay Chính đạo người tôn trọng sao? Bọn họ chả xem các ngươi ra gì, vì thế danh tiếng có là gì? Còn quan trọng sao?

Nhất Thành cười xong thì lạnh lùng nhìn hai tên vừa mới nói kia:

- Ngươi nghĩ thư viện là nơi nói đến thì đến nói đi thì đi. Cho ngươi tài nguyên, nuôi ngươi lớn, ngươi muốn đi thì đi như vậy sao?

Hắn quát lớn:

- Tiểu Tiểu, Bạch Thư Sinh, Bằng Hoặc lôi hai tên vừa mới hét lớn rời đi kia ra đây. Nếu phản kháng cứ giết.

Lời hắn vừa dứt thì trong đám đệ tử lao ra ba bóng người. Bọn họ nhanh chóng tóm lấy hai tên kia, một lão sư, một đệ tử. Đệ tử cảnh giới sao thứ hai Thiên Nga, lão sư thì là Cấp bốn Mục Phu. Lão sư kia vừa phát ra khí thế thì đã bị Bạch Thư Sinh và Tiểu Tiểu một trước một sau khống chế, kéo ra giữa điện. Còn tên đệ tử thì bị Bằng Hoặc cho một tát, đánh đến choáng váng, không kịp trở tay đã bị xách đến giữa điện.

Lý Vô Thường thấy Tiểu Tiểu xuất hiện thì hai mắt sáng lên, tỏa ra chiến ý. Không chỉ hắn mà đám Đại Đệ Tử của các viện cũng vậy, đều mắt sáng lên như có quen biết. Một số thì tỏ ra sùng bái, số khác thì tỏa ra chiến ý.

Bên kia Tô Phát thấy tình hình không ổn, không giống bình thường. Viện Trưởng thường ngày vì cả thư viện nên mắt nhắm mắt mở, hắn mới có thể phát triển thế lực trong thư viện. Thậm chí nhiều việc hơi quá đáng nhưng viện trưởng đều cho qua. Nhưng tên này lại không giống viện trưởng, hắn không quan tâm thư viện, nếu thật sự như vậy hắn sẽ gặp cực lớn rắc rối. Giờ thì hay rồi, Đổ Tư đang nhìn chằm chằm hắn, bất cứ hành động gì cũng không thể làm. Trong lòng lão liên tục suy tính, tìm cách giải quyết vấn đề.

Nhất Thành từ trên cao đi xuống, tất cả lão sư và đệ tử của thư viện đều chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Nhất Thành. Trong lòng mọi người hiện lên một sự bất an khó hiểu. Nhất Thành cười chào hỏi ba người Tiểu Tiểu, sau đó nhìn về hai người đang bị khống chế trừng mắt nhìn hắn. Nhất Thành cười lạnh nói:

- Các ngươi muốn rời thư viện?
 
Chương 138: Cầu Tình


Tên đệ tử há mồm nói lớn:

- Thư viện có người như ngươi thì ta không muốn ở lại. Ta muốn rời đi, tìm kiếm tông môn khác tốt hơn để tu luyện.

Nhất Thành gật đầu nhìn vị lão sư bên cạnh hỏi:

- Ngươi cũng vậy?

Lão sư kia gật đầu nói:

- Đúng vậy…

Mới thốt lên hai chữ đúng vậy thì:

- Phập, Phập

Hai cái đầu người bay lên giữa không trung, vết cắt quá ngọt và quá nhanh. Khi đầu hai tên kia rớt xuống đất, máu mới bắt đầu từ cổ bọn chúng phun trào như núi lửa. Tiểu Tiểu và Bằng Hoặc hai mắt trừng lớn, quá bất ngờ, tên sư thúc tổ này vừa cười vừa nói, không biết từ lúc nào trên tay đã xuất hiện Đại Đạo, chém hai đao, kết thúc sinh mạng của hai tên kia. Lúc máu dính đầy trên áo, bọn họ mới tĩnh lại, vội vàng buông tay đang giữ chặt hai bộ thi thể không đầu, lùi ra sau. Bộ đồ trắng của Bạch Thư Sinh đã bị nhuốm máu đỏ tươi, làm hắn cười khổ không thôi, hắn đã đoán được phần nào nhưng nhanh gọn vậy thì chưa từng nghỉ. Nhất Thành đi đến gần vỗ vỗ vai Bạch Thư Sinh như an ủi vì dính máu nhưng trong miệng hắn lại lẩm bẩm cái gì đó rất nhỏ. Bạch Thư Sinh đầu tiên hơi sửng sốt sau đó thì gật đầu như hiểu ý, lùi trở về trung viện, sau đó lẫn vào trong đám người.

Cả Huyết Nguyệt Điện, không, phải nói cả thư viện trở nên yên tĩnh. Người thì rung động trong long, kẻ thì run lên vì khiếp sợ. Trong đám đệ tử phản đối Nhất Thành đã có một hai nữ đệ tử ngất đi, mấy đệ tử và lão sư còn lại thì cơ mặt co giật, trên mặt hiện lên sự khiếp sợ tột cùng. Đây là lần đầu có người bị chém chết tại chỗ trong Huyết Nguyệt Điện như vậy. Với lại biểu hiện của người kia sau khi xuất thủ lại như không có việc gì. Bọn họ nhìn về thiếu niên giữa điện mà trong lòng rung động tột độ. Từ lúc nào thư viện lại xuất hiện một vị Tiểu Sư Thúc Tổ ác độc như vậy?

Nhất Thành không để ý đến mọi người xung quanh. Làm như không có việc gì xảy ra, đi lên phía trên cười hỏi Hồng Lão:

- Sư đệ xuất đao thế nào? Đủ nhanh, đủ bá đạo không?

Hồng Lão là người từng trải, việc gì mà lão chưa từng thấy, việc Nhất Thành làm cũng không làm lão bất ngờ chút nào. Hồng Lão nhìn Nhất Thành cười nói:

- Nhanh, chuẩn, độc, lại kèm theo ‘Thế’, thứ mà ta chỉ cảm thấy trên người sư phụ. Mấy năm qua đệ đã học rất tốt Vô Hạn Chi Đao phép thuật.

Nhất Thành cười nói:

- Đa tạ sư huynh khen ngợi, đường đệ đi còn dài lắm. Còn cần cố gắng nhiều.

Hồng Lão cười gật đầu, trong mắt tràng đầy vẽ khen ngợi. Nhất Thành thu lại nụ cười quay lại nhìn về phía dưới điện nói lớn:

- Thế còn ai muốn rời thư viện không? Nếu ai muốn rời đi, ta sẽ không ngăn cản. Mọi người yên tâm, cứ thẳng thắng đứng ra mà nói.

Trong lòng mọi người chỉ có một câu: ”M.. Nó! Ai đứng ra mới khùng!”

Trong thư viện, có một số người quen Nhất Thành ở Thiên Long Thành thì họ chỉ biết cười khổ, dù đã trở thành tiểu sư thúc tổ nhưng cách làm và hành động lại không thay đổi chút nào, mang theo tà tính càng đậm hơn.

Nhất Thành cười nhìn Đổ Tư lão sư nói:

- Chấp pháp đi, đừng quá nặng tay, phế hết là được.

Đổ Tư phất tay, ra lệnh cho người Pháp Đội chuẩn bị động thủ. Pháp đội mới tiếng lên thì bên trong đám người có mấy đệ tử chịu không được áp lực, lao ra quỳ xuống, vừa khóc vừa nói:

- Không, Không. Tiểu Sư Thúc Tổ, ta biết sai, sau này không dám, đừng phế ta. Ta còn có tương lai, còn gia đình phải lo, xin sư thúc tổ tha thứ. Xin ngài cứ trừng phạt chứ đừng phế ta.

- Đúng đúng, chúng ta sai, bị ma quỷ che mắt, chống đối ngài và thư viện, làm trái pháp quy, xin ngài nhẹ tay trách phạt, đừng phế chúng ta…

…..

Người một tiếng, ta một tiếng, cuối cùng phần lớn đệ tử đều cúi người cầu tình. Đám lão sư ban đầu còn phân vân, sợ mất danh dự nhưng nghĩ đến bị phế và đuổi đi, thậm chí sợ rằng chưa bị đuổi đi đã bị giết. Thế nên vội chạy ra cầu viện trưởng và các trưởng bối giảm nhẹ hình phạt.

Nhất thành trên mặt lại cười lạnh, ra vẻ không quan tâm. Phía dưới đám người càng trở nên lo lắng, sợ hắn sẽ ra lệnh cho Pháp Đội hành hình thì xong. Phía dưới càng ồn ào, càng náo loạn, đám đệ tử và lão sư đang xem kịch thì hả hê vì người gặp họa. Trong lòng Nhất Thành đang chờ, chờ kẻ cầm đầu bọn này ra nhận lỗi. Hắn cũng không muốn phế hết đám này, nhưng kẻ cầm đầu không phục thì chỉ còn cách giết, dù có tổn thất thực lực của thư viện cũng phải giết sạch. Nếu không thì sau này sẽ gặp càng nhiều rắc rối hơn.

Nhất Thành lạnh lùng nhìn đám người đang quỳ phía dưới, trên mặt hắn không có một chút cảm xúc nào. Cả người tỏa ra sát khí mờ nhạt. Đám đệ tử đang quan sát trong lẫn ngoài viện giờ mới hiểu rõ, vị tiểu sư thúc tổ này không phải là tên ăn chay. Lượng sát khí kia dù là khá mờ nhạt nhưng lại phát ra rất tự nhiên, theo từng cử động của Nhất Thành, điều này không phải là nói chơi. Kẻ phải trải qua chém giết, tắm máu, mới có loại sát khí phát ra tự nhiên như vậy.

Cuối cùng, Nhất Thành cũng chờ được tên cầm đầu đứng ra. Tô Phát thấy mình đã thất thủ, nhìn tên nhỏ tuổi đang đứng trên kia, tràn đầy sát khí đó, lão hiểu, nếu hôm nay không cúi đầu. Hôm nay lão sẽ bị giết, loại người như tên nhóc này chắc chắn sẽ không để lại kẻ mà có thể gây nguy hại đến hắn sau này. Lão cũng là cáo già nhưng gặp tên không nói lý lẽ, nói một thành hai và có địa vị cao hơn mình, sau lưng lại có cường giả bảo vệ, thực sự không đấu nối.

Tô Phát đi ra đứng trước đám người, cúi người nói:

- Hôm nay Tô Phát ta đã phạm sai lầm lớn, quên mất luật lệ của thư viện. Cả gan phạm thượng, bất kính với trưởng bối, kính xin Tiểu Sư Thúc Tổ nương tay. Kinh xin các vị trưởng bối giảm nhẹ án phạt.

Thấy Tô Phát đứng ra thì đám người chống đối có trung thành với lão như thế nào cũng không dám phản kháng. Theo đứng sau lão, cầu viện trưởng giảm hình phạt cho bọn hắn.

Nhất Thành nghe vậy thì trong lòng cười thầm bên ngoài giả vờ lạnh lùng, sát khí trên người vẫn không giảm. Hắn giả vờ lâm vào trầm tư, như phân vân nên phế hết đám này hay không. Trong điện lẫn ngoài điện đều vì hắn mà trở nên yên tĩnh. Đám người viện trưởng và phó viện trưởng vẫn không nói gì, nghĩa là bọn họ sẽ không ngăn Nhất Thành, thế nên không khí trong Huyết Nguyệt Điện càng thêm ngột ngạt. Tất cả đệ tử và lão sư ở đây đều biết, quyết định sống chết của một nhóm lớn đệ tử và lão sư đều rơi vào tay của người trẻ tuổi đang đứng trên điện, vẽ mặt đầy sát khí kia.

Pháp Đội đã bao vây đám người phạm tội phía dưới. Trong lòng bọn hắn cũng đang rất hồi hộp, phân vân, chờ đợi mệnh lệnh của vị tiểu sư thúc tổ trẻ tuổi này. Lão sư Đổ Tư cũng vậy, lão đang nghĩ nếu tiểu Sư Thúc Tổ này ra lệnh phế hết, lão có nên làm không.

Đúng lúc này, trong nhóm đệ tử và lão sư nãy giờ im lặng đi ra một vị lão sư, đứng bên cạnh Tô Phát chắp tay nói:

- Tiểu Sư Thúc Tổ, xin giảm nhẹ tội cho những người này. Dù sao, họ lần đầu tiên mới gặp tiểu sư thúc tổ, còn bỡ ngỡ và khó chấp nhận được vì thế mới phạm sai lầm. Hy vọng tiểu sư thúc tổ có thể giảm nhẹ tội trạng bọn họ. Cho bọn họ một cơ hội.

Nhất Thành nhìn xuống tỏ vẻ bất ngờ nói:

- Lão Sư Tiểu Bưu, ngài từng là lão sư chủ nhiệm giáp một của ta, ngài không cần quá đa lễ. Còn về bọn họ thì …
 
Chương 139: Ta có một vị lão sư tốt


Nhất Thành vẫn tỏ vẻ phân vân. Lại có người đi ra, lần này là đệ tử của viện trưởng Bạch Tư Thường hành lễ nói:

- Bọn họ lần đầu phạm lỗi, xin Tiểu Sư Thúc Tổ giảm nhẹ xử phạt.

Thấy Bạch Thư Sinh đứng ra thì Lý Vô Thường cũng kéo theo đệ tử trung viện cầu giảm nhẹ tội cho đám người này. Tiếp theo đó là Bắc Viện, Nam Viện, Đông Viện, Tây Viện, thậm chí Pháp Đội cũng đứng ra cầu tình cho đám người này.

Nhất Thành thấy vậy thì trong lòng cười thầm, diễn cũng tốt đấy chứ. Lúc trước, hắn đã bảo Bạch Thư Sinh phối hợp diễn với hắn một vở kịch. Chính là vở kịch này, từ đầu hắn không muốn phế hết đám này, nhưng dễ dàng tha thứ thì không được. Hắn có điều không nghĩ đến là Bạch Thư Sinh lại có thể lôi kéo nhiều người như vậy cùng diễn. Việc này có lợi rất lớn với Nhất Thành, từ này chỉ có kẻ mắt mù mới dám nghi ngờ thân phận của hắn và dám bất kính với hắn.

Nhất Thành thở dài ra một hơi, thu lại sát khí nói:

- Haiz, nếu mọi người đã đồng lòng cầu tình cho bọn họ thì ta cũng không thể không tha thứ cho bọn họ được, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó có thể tha, nếu hôm nay không trừng phạt bọn họ chắc chắn sau này thư viện sẽ loạn.

Phía dưới, Bạch Thư Sinh phối hợp:

- Đa Tạ Tiểu Sư Thúc Tổ.

Mọi người cũng theo hắn cảm tạ, thật sự bọn họ cũng không biết mình đang bị kéo theo vở kịch của Nhất Thành và Bạch Thư Sinh sắp xếp.

Nhất Thành thở ra một hơi lắc đầu nói:

- Để tránh việc này xảy ra lần nữa, những người phạm lỗi phía dưới, phát ra lời thề ma pháp đi. Từ nay trung thành với thư viện, không được kéo bè kết phái trong thư viện, không được phạm thượng một cách vô lý. Mọi người thấy xử phạt này thế nào?

Đám người viện trưởng gật đầu, đúng là không nặng cũng không nhẹ. Phạt kiểu này không khác gì đeo một sợi dây xích vào cổ.

Tô Phát nghe xong thì biến sắc, phát lời thề thì sẽ phải theo đó mà làm, sau này vi phạm, không cần ai trừng phạt thì chắc chắn cũng bị quả báo. Phải biết ma pháp lời thề là lời thề nặng nhất, chưa có kẻ nào trốn thoát.

Thấy phía dưới không ai lên tiếng, Nhất Thành lạnh lùng hỏi:

- Sao thế? Không muốn phát lời thề sao?

- Không, Không,.. Đệ tử phát lời thề.

Có đệ tử trong nhóm phạm lỗi liền phát ra lời thề. Đối với bọn hắn, ba điều trên không có gì là nặng, thư viện dạy phép thuật cho bọn hắn, trung thành cũng đúng. Kéo bè kết phái thì sau này không giam gia mấy cái tổ chức kia là được, phạm thượng thì càng không dám.

Có một thì có hai, các đệ tử bắt đầu phát ra lời thề ma pháp. Các lão sư cũng thở dài, biết mình đã thất thế, đành phải phát ra lời thề ma pháp, đến cuối cùng chỉ còn Tô Phát. Thấy mọi người đang nhìn, lão cũng thở dài, phát ra lời thề của mình. Đúng là lão đã thất bại, không biết bao nhiêu năm cố gắng, thất bại dưới tay của một người trẻ tuổi.

Sau khi thấy mọi người đều phát ra lời thề ma pháp, Nhất Thành phất tay để mọi người về vị trí củ. Rồi nhìn về phía lão Tô Phát cười lớn nói:

- Ha..Ha..Ha.. sao thế Tô Phát lão sư? Cảm thấy không vui sao? Dã tâm của ngài cũng không nhỏ? Hôm nay bị hủy bởi ta có phải rất hận?

Tô Phát thấy Nhất Thành nói chuyện như không có chuyện gì vừa xảy ra thì cười khổ nói:

- Đúng là không cam lòng, mọi việc ta sắp xếp rất lâu, rất nhiều người đứng về phía ta. Nhưng hôm nay lại thất bại trước Tiểu Sư Thúc Tổ, thật sự không cam lòng mà. Ta dã tâm thì cũng không lớn lắm, chỉ muốn có một địa vị cao trong thư viện che chở con cháu Tô Gia, để bọn chúng có thể đứng trên người khác. Không nghĩ đến, chuẩn bị lâu như vậy lại thất bại dễ dàng như thế.

Cả đám người trong thư viện dỏng tai nghe hai người nói chuyện, không hiểu sao cách nói chuyện và làm việc của vị Tiểu Sư Thúc Tổ này rất kỳ quái và thú vị. Không ai lường trước hắn sẽ làm gì và nói gì?

Nhất Thành lại hỏi:

- Ngài biết sao mình thất bại không? Có biết vì sao thất bại mà vẫn còn sống không?

Nhất Thành không có hận thù quá lớn với Tô Phát này nên giờ xong việc thì hắn cũng không có kiêng kỵ gì mà nói chuyện với lão. Nếu nói về có hận thù chỉ có thể nói mấy lần xích mích với con cháu của lão. Nhưng lần nào hắn cũng là kẻ đánh bọn họ nên không thể nói hắn hận mấy tên kia được. Còn lão này có hận hắn hay không thì hắn không quan tâm.

Tô Phát cũng thở ra một hơi, hắn không suy tính nữa mà đáp lời tiểu sư thúc tổ mới bắt buộc phải nhận này:

- Ta thất bại vì tiểu sư thúc tổ hành động không giống bình thường. Phần lớn đệ tử và giáo sư đều đứng về phía ta trong thư viện nhưng ngài nói phế là phế. Hành động không có chút kiêng kỵ hậu quả. Còn ta sống là vì thư viện còn đang thiếu nhân lực, giết ta sẽ giảm thực lực thư viện.

Nhất Thành nhìn lão cười nói:

- Ngươi thất bại là vì ta có một vị lão sư tốt, một sư huynh mạnh mẽ và một thân phận cao hơn ngươi. Ngươi chỉ là một lão sư, có thể kéo bè kết phái làm Viện Trưởng kiêng kỵ nhưng với người như ta thì không. Đối với ta, thư viện không cần vạn người, mà chỉ cần vài người đủ mạnh là đủ. Vì thế, giết sạch các ngươi đối với ta chả có vấn đề gì lớn? Các ngươi xem mạng người thường không đáng giá, trong mắt ta thì ta chỉ xem các ngươi là một đám sâu bọ, không bằng người thường nên giết hết cũng chả sao. Ngươi nến biết ta chưa bao giờ ghét kẻ có dã tâm, kẻ có dã tâm càng lớn thì càng nhanh phát triển. Nhưng ngươi lại có rất nhiều sai lầm vì thế mới dẫn đến thất bại. Thư viện cũng vì sai lầm của ngươi mà chịu ảnh hưởng. Thế nên từ đầu các ngươi định phải thất bại. Đối với loại người như các ngươi, không nên dùng lý lẽ như viện trưởng mà phải dùng thân phận, địa vị và vũ lực để ép các ngươi vào khuôn khổ. Hơn nữa, ngươi còn sống là vì dã tâm ngươi quá nhỏ và thực lực quá yếu.

Người trong thư viện nghe được lời này của Nhất Thành thì cảm thấy quai quái. Dùng địa vị đè người, không xem mạng người ra gì mà nói như là chính nghĩa, bỗng nhiên bọn họ cảm thấy đám người Tô Phát mới là người bị hại.

Tô Phát nhíu mày, người này nói vậy là ý gì? Không ghét lão nhưng lại ép lão đến mức phải giải tán thế lực ủng hộ mình trong thư viện, chẳng lẽ vì sai lầm của mình làm thư viện bị ảnh hưởng nên hắn mới nhắm vào mình.

Cao tầng ngồi kia cũng thấy thú vị, bọn họ biết mọi hành động của Tô Phát nhưng hầu như không thể chèn ép quá mức vì có quá nhiều đệ tử và lão sư đứng về phía lão. Nếu chèn ép lão quá, một ngày nào đó lão kéo theo đệ tử và lão sư rời đi thì thư viện lâm vào tình cảnh nguy hiểm. Với lại, Tô Phát kèo bè kết phái trong thư viện nhưng không cấu kết với người ngoài, không phản bội thư viện vì thế hắn mới sống đến giờ.

Tô Phát càng nghĩ càng không rõ, đành hỏi Nhất Thành:

- Tiểu Sư Thúc Tổ, tiểu điệt không nhận ra sai lầm?

Nhất Thành cười nhìn lão, chỉ vào đám người theo lão nói:

- Nhìn phía sau ngươi, đó chính là sai lầm thứ nhất.

Tô phát nhìn đám người theo mình, nhưng lại lắc đầu không hiểu. Nhất Thành thở dài nói:

- Sai lầm thứ nhất: ngươi kéo bè kết phái trong thư viện nhưng lại kéo được chỉ một chút kẻ có thực lực. Còn lại đều là một đám chỉ biết ăn, không làm nên trò trống gì. Ngươi xem, có Đại Đệ Tử nào theo phía ngươi không. Có Pháp Đội đệ tử nào theo ngươi không. Nói về số lượng, người theo ngươi đông, nói về chất lượng thì ngươi lại không bằng các viện khác.

- Thứ hai: ngươi bao che con cháu và đệ tử. Bọn chúng đi khắp thư viện gây chuyện, chọc giận rất nhiều người. Hai lần chọc đến ta, bị ta đánh hai lần, cũng vì vậy ta nhìn Tô gia ngươi ngứa mắt, thế nên muốn hạ bệ các ngươi. Hôm nay, nếu là người khác, có khi ta cũng chả để ý.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top