Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 320: Định Hẳn Thất Bại


Cách xa chiến trường vạn dặm bên ngoài,
-Tiểu tử, đừng lại đi.

Đi tiếp chỉ có chết.
-Ai? Là Ai?
Nhất Thiên đang hướng về chiến trường mà đi bỗng nhiên khựng lại.

Rùng mình một cái rồi quát lớn.
Giọng nói kia không phải của trí tuệ thẻ.

Người này có giọng nói cực kỳ cổ xưa, như từ viễn cổ vọng lại, đánh thẳng vào linh hồn của hắn, khiến hắn giật mình không thôi.

-Trí Tuệ Thẻ, là ai đang lên tiếng?
Hắn vội vàng hỏi trí tuệ thẻ.
-Không biết, nhưng nó phát ra từ sâu trong linh hồn của ngươi.

Lúc ta tìm kiếm nguồn gốc lại không thể phát hiện ra bất cứ điều gì.

Cứ như nó từ hư vô truyền ra, không có điểm phát ra.


Trí Tuệ thẻ giọng nói run run, hình như nó cũng đang sợ hãi.
-Không cần tìm kiếm, các ngươi không bao giờ tìm được ta.

Nhất Thiên nghe thế thì giật mình, nhưng cũng nhanh chóng ổn định lại tâm thần.

Đây không phải lần đầu gặp chuyện này, Vật Chất Bí Ẩn, Trí Tuệ Thẻ, rồi cả Thiên Đạo Đại Hoang nữa.

-Xin hỏi, ngài là ai?
Nhất Thiên lấy lại tinh thần, dùng kính ngữ hỏi người lên tiếng.

Một giọng nói như từ viễn cổ vọng lại, một tồn tại không phải hắn có thể đùa.

Thế nên cung kính là phải có.
-Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi muốn thắng trận chiến này không…?
Nhất Thành lâm vào trầm mặt.


Quay lại chiến trường,
Bàn Cổ nhìn tình cảnh mọi người thì lắc đầu thở dài.

Chí tôn là tôn tại cao cao tại thượng, nhưng giờ nhìn tình cảnh mọi người thì chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Ai cũng mang theo thân thể tàn tạ, cả người tổn thương nghiêm trọng, một người lành lặng cũng không có, chiến lực giảm đến mức kém nhất.

-Những người khác đâu?
Vô Danh nhìn số lượng chí tôn có mặt ở đây thì nhíu mày hỏi.

-Ta nghĩ chỉ còn chúng ta.

Lúc ta chém giết cùng nữ chí tôn kia, ta cảm nhận được pháp lực bạo động ở chiến trường bên cạnh.

Sau đó chính là một tiếng nổ lớn, cả không gian hoàn toàn tan vỡ.

Bạch y nữ chí tôn thở dài nói.
-Tự Bạo?
Vô Danh liền thốt lên, nhìn về Bạch y nữ chí tôn thì thấy nàng gật gật đầu.

Thấy Bạch y nữ chí tôn gật đầu thì mọi người liền biến sắc, sau đó chỉ có thể thở dài thương tiếc.


Có điều, bên đối địch không có thêm chí tôn xuất hiện, nghĩa là những chí tôn kia tự bạo cũng là xứng đáng.

-Chúng ta sống đến bây giờ thật ra cũng là may mắn.

Nói thật chứ lúc ta đối đầu với ba tên kia một chút nắm chắc cũng không có.

Nếu không có Vô Danh cùng vài vị bằng hữu trợ giúp, sợ rằng bây giờ ta cũng không còn đứng ở đây.

Bàn Cổ thở dài nói.

Hắn nhìn chiến cuộc thì đã nhận ra bọn hắn đã thất bại toàn diện.

Cuộc chiến của các chư thần cùng đế giả cũng đã thất bại hoàn toàn, người sống sót đã bắt đầu hướng bên này mà tụ họp lại.

Cuối cùng, thấy số lượng người sống sót tụ họp thì khuôn mặt ai ai cũng run rẩy.

Bọn hắn giờ đây còn không đến 500 người.

Còn địch nhân đối điện thì chí ít cũng là một vạn tên, còn chưa kể đến đám quái vật vô tận từ trong hắc khí trường hà.

Bọn hắn đã hoàn toàn bị nghiền ép về số lượng.

Hơn nữa, đám chí tôn kia đang ở trong hắc khí trường hà lại nhanh chóng khôi phục pháp lực và thương thế.

-Bây giờ phải làm sao?
Phật y nam tử nhìn mọi người rồi hỏi.

Trên khuôn mặt từ bi kia hai hàng lông mày đã nhíu chặt lại, hiện lên vẻ lo lắng rõ rệt.
-Làm gì nữa chứ? Chúng ta thất bại rồi! Liều mạng thôi, giết một là huề vốn, chém hai là lời.

Dù có chết ta cũng sẽ kéo theo một tên chi tôn đi cùng.

Vô Danh thân thể tả tơi không thể ta.

Thế nhưng chiến ý vẫn không giảm, khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười không chút sợ hãi.
-Chiến thôi! Chiến đến giọt máu cuối cùng.


Bàn Cổ cười ha hả nói, hắn vung búa lớn.

Bá khí lan tỏa.

Phật y nam tử cùng những vị còn lại nhìn hai người này thì chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Đúng là hai tên cuồng chiến.
Phật Y nam tử ngửa đầu nhìn lên trên không, nơi mà hai tồn tại đến bọn hắn cũng không chạm đến đang chiếu đấu trên kia.

-Đừng nghĩ nhiều, tồn tại như vậy chiến đấu thì biết đến lúc nào mới kết thúc.

Với lại, bất cứ ai trong bọn họ muốn đi, kẻ kia cũng khó cản được.

Có khi chúng ta ngã xuống hết, bọn họ vẫn chưa đánh ra chân hỏa.

Bạch y nữ nhân cũng nhìn lên hư không nói.

-Ta không phải hy vọng vị kia bây giờ liền có thể chiến thắng mà ta muốn là cuộc chiến trên kia lang đến bên này.

Đến lúc đó, nơi này sẽ được thanh tẩy hết.

Chúng ta cũng được giải thoát.
Mọi người trợn trừng mắt nhìn vào Phật Y nam tử.

Khuôn mặt từ bi nhưng suy nghĩ lại cực kỳ nguy hiểm.

Mọi người sợ hãi bước lùi một bước, giữ khoảng cách với Phật Y nam tử.

Có điều mọi người trong lòng đều hiểu rõ … Đây là một hồi kinh thế cuộc chiến, kết quả, bọn hắn định hẳn thất bại.

Có thể những gì Phật Y nam tử mong muốn chính là bọn hắn hy vọng.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 321: Tiếng Nổ Lớn


Trong Hắc Khí Trường Hà,
Một nhóm Chí Tôn cường giả đang nhìn về phía đám người Bàn Cổ.

‘Các ngươi khôi phục thế nào rồi?’
‘Đã tốt!’
‘Vậy nhanh kết thúc trận chiến này thôi.

Vị đại nhân kia đã không chờ nổi nữa rồi.

Nếu chọc ngài tức giận, chúng ta không gánh được.’
‘Được!’
Chỉ thấy một đám chí tôn gật đầu đồng ý.

Phía sau nhóm chí tôn này đứng hai chiến tuyến, bên trái là ma thần, bọn họ tu luyện thành từ các loại sinh linh khác nhau.


Yêu, quái, dị...!Bên phải lại là quái vật của Hắc Khí Trường Hà, chúng rất đông nhưng bây giờ lại rất yên tỉnh, cả đám như đang ngủ say, chờ đợi người đánh thức.

‘Xông lên, tiêu diệt hết đám người này!’
Một vị chí tôn dẫn đầu hét lớn, lao ra khỏi Hắc Khí Trường Hà, theo sau hắn là các chí tôn khác.

Tiếng quát vừa phát, phía sau đám ma thần cũng gào thét, phát ra khí thế khủng bố, theo sau các vị chí tôn rời đi Hắc Khí Trường Hà.

Đám quái vật cũng bừng tĩnh từ trong giấc ngủ, hung tính bạo phát, ngửa cổ gào rú rồi theo bước tiến lên.

....!
‘Chúng ta cũng lên thôi, chiến trận chiến cuối cùng.’
Bàn Cổ nhìn tình hình này thì chỉ lắc lắc đầu rồi nói.

Các chí tôn phía sau cũng không đáp lại lời, khí thế trên người cuồn cuộn kéo lên, pháp lực bùng nổ trong không khí, chuẩn bị đối đầu trực diện với kẻ thù phía trước.

Đối với bọn hắn, chiến thắng là quá xa vời.

Đối mặt chỉ có đầu hàng hoặc chiến tử, tất nhiên bọn họ sẽ chọn chiến tử.

Mỗi người chí tôn đều là kẻ sống rất rất lâu, dù bọn hắn có sống tiếp thì cũng thế mà thôi.

Chiến một trận nhiệt huyết đầm đìa rồi ngã xuống mới là lựa chọn đúng nhất.

Phía sau, chư thần và các đế giả nhìn nhau, sau đó ánh mắt hướng về những vị chí tôn phía trước.

Bóng lưng bọn họ vĩ ngạn, khí thế cao vút, pháp lực như trường hà.

Những người này đều là bá chủ một vùng của vũ trụ, là cường giả chỉ dưới các vị trên kia.

Bây giờ đối diện với tử chiến, những người đó không có chút sợ hãi.


Bọn hắn chỉ là những kẻ nhỏ bé, vậy có gì phải sợ hãi đây?
Mỗi vị thần đều nhếch miệng cười, có thể cùng các chí tôn chiến đấu chính là vinh dự của bọn hắn.

Đối với bọn hắn, một đời tu luyện, sau đó chiến đấu đến tận giờ thì chết đã không đáng sợ nữa rồi, bọn họ chỉ sợ chết không có ý nghĩa.

Bây giờ là cơ hội để làm một chút có ý nghĩa việc, đối với bọn hắn trận tử chiến này rất đáng giá.


Khoảng cách hai bên càng lúc càng gần,
‘Ầm’
‘Ầm’
‘Ầm’
Đúng lúc này, ba tiếng nổ lớn phát ra ba hướng khác nhau trên chiến trường.

Một làng sương trắng từ nơi tiếng nổ phát ra lan ra tứ phía.

Tiếng nổ thứ nhất chính là xuất hiện phía sau lưng đám quái vật cùng ma thần, cũng chính là đoạn cuối của Hắc Khí Trường Hà.

Hai tiếng nổ khác lần lượt xuất hiện từ hai cánh của đại quân hắc ám.

Tiếng nổ lớn vừa dứt, không gian loạn lưu bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng một cách quái dị.

Quái vật, ma thần, chư thần và cả Chí Tôn bỗng nhiên trong lòng bạo động.

Một cảm giác nguy hiểm tràn ngập bao phủ lên trong lòng bọn hắn.

Tất cả đều dừng bước, cũng không kể kẻ địch trước mắt mà nhìn chầm chầm nơi tiếng nổ phát ra.

Sương mù dần dần tán đi, hiện ra chính là một màu đen sâu thẩm.


Một màu đen không có bất cứ ánh sáng nào chiếu vào có thể tồn tại.

Nó mang vẻ âm trầm, hắc ám như muốn nuốt lấy vạn vật.

Mọi người thấy một nơi hắc ám như vậy thì nhíu chặt lông mày.

Bọn họ cảm thấy màu đen tối này rất quen thuộc, với lại trong lòng mỗi người trở nên hồi hộp như dự đoán được chuyện không hay sắp xảy ra.

Đúng như dự đoán,
Khoảng không màu đen vô tận bỗng nhiên chớp động, bên trong chúng lại từ từ xuất hiện một bóng hình người diện mạo không rõ ràng, rất mờ nhạt nhưng lại cực kỳ quỷ dị.

Bọn họ có thể thấy rõ được bóng hình kia đang nhìn mọi người, nở một nụ cười cực kỳ lạnh lùng.

Nụ cười mang đến sự rét lạnh tận sâu trong tâm gan mỗi người.

Nhưng hình bóng người đó chỉ xuất hiện trong vài hơi thở, sau đó liền biến mất, khoảng không màu đen bắt đầu xuất hiện một số vết nứt không gian.

Từ từ chúng hình thành một vòng xoáy lớn, lực hút bắt đầu lan tỏa ra xung quanh.

‘Hố đen! Làm … sao nó có thể xuất hiện ở đây?’
Chư thần cùng chí tôn trở nên biến sắc.

Một vị ma thần hét lớn, nói như hỏi chính bản thân mình, khuôn mặt hắn trắng nhợt vì sợ hãi..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 322: Là Một Cánh Cổng


Trở lại thời gian trước khi hố đen xuất hiện,
Nhất Thiên trầm mặt lắng nghe giọng nói cổ xưa vang vọng trong đầu.

Hắn không biết người này là ai nhưng với giọng nói đầy tan thương cổ lão này thật khiến người ta khó mà tưởng tượng.
‘Chiến thắng? Tất nhiên là muốn! Từ lúc bước vào chiến trường này, ta đã chuẩn bị tâm lý cho tình cảnh tồi tệ nhất.

Đó là cái chết đau đớn nhất! Ngài có cách nào, điều kiện gì xin cứ nói.’
Đối với hắn, từ khi đến gần chiến trường, hắn đã có thể cảm nhận được sự ác liệt của trận chiến này.

Hơn thế nữa, hắc khí thuần khiết trong người hắn đang sôi sục.

Điều này nói lên chiến trường phần lớn đã bị hắc khí bao phủ, bọn hắn, những kẻ cho là chính đạo đã đứng vào thế yếu.

Dù hắn giờ chạy đến cũng chỉ là chịu chết, có điều hắn không đi cũng không được.

Trước mắt, giọng nói này chính là hy vọng.

Tất nhiên hắn biết bất cứ việc gì đều có cái giá của nó.

Không ai giúp không ai cái gì cả.
‘Rất tốt! Vậy nghe cho kĩ những lời ta nói sau đây.

Làm đúng như vậy, nếu thất bại, kết quả của ta và người đều khó mà tưởng tượng nổi.’
Phía sau Nhất Thiên, Hỏa THần cùng Lực Thần khó hiểu nhìn Nhất Thiên.

Nhất Thiên bỗng nhiên dừng lại không tiến lên, dù khá là bất ngờ nhưng bọn họ cũng không lên tiếng hỏi.

Chỉ yên tĩnh đứng sau lưng hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Nhất Thiên trả lời một tiếng rồi chờ đợi giọng nói cổ lão kia tiếp tục.
‘Tiểu tử ngươi rất khá, xuất thế không lâu nhưng gan không nhỏ.

Lại dùng hạch tâm thế giới tạo ra hai phân thân khác giống đúc chính mình.

Hai phân kia lại dám ngao du trong vũ trụ tìm kiếm lỗ đen, ngươi có biết, dù là chí tôn, thậm chí mấy tên được gọi là vật chất bí ẩn kia cũng không dám tiếp cận hay đánh chỉ ý đến lỗ đen vũ trụ hay không?’
Nhất Thiên nghe đến đây thì giật mình, hỏi.
‘Ngài là ai? Làm sao biết được điều này?’
Giọng nói cổ lão nói không sai chút nào, ngoài Nhất Thành hắn có hai phân thân khác.

Hai phân thân này chính là dùng hạch tâm thế giới Đại Hoang ngưng tụ thành.

Từ lúc biết trận chiến này, từ lúc biết được vận mệnh của mình.

Hắn đã lên một kế hoạch cực kỳ điên rồ.

Hắn muốn dù mình ngã xuống cũng khiến tất cả đám thần kia nhớ mãi tên hắn.
‘Hai phân thân của tiểu tử ngươi thật sự tìm được lỗ đen vũ trụ.

Chúng đã cố gắng dùng bản thân mình làm dẫn, muốn không chế lỗ đen một thời gian nhưng điều này thật sự là điên rồ.

Lỗ đen chính là một phần của vũ trụ, ngươi, một tiểu tử mới thành thần, lại dám đánh chủ ý.


Thật sự là quá cuồng vọng.’
Nhất Thiên nghe đến đây thì cười khổ.

Vậy là kế hoạch của hắn đã thất bại.

Giọng nói cổ lão lại tiếp tục vang lên.
‘Ha..ha..ha… Chủ ý không tệ nhưng không biết lượng sức mình.

Nhưng không sao, ta đã giúp phân thân của ngươi một chút.

Chúng đã trên đường trở lại.

Mang theo thứ ngươi muốn.’
Nhất Thiên nghe vậy thì toàn thân run rẩy, hắn suýt chút nữa ngã quỵ, quỳ trên không trung.
‘Ngài..

Ngài…’
Trí Tuệ Thẻ thì lắp bắp nói không nên lời.
‘Nhất Thiên, không sao chứ?’
Lực Thần cùng Hỏa Thần thấy Nhất Thiên bỗng nhiên run rẩy thì tưởng hắn gập chuyện, vội vàng hỏi thăm.
‘Ta không sao! Hai ngươi chờ một chút!’
Nhất Thiên hít một hơi sau, lấy lại bình tĩnh quay lại nhìn Hỏa Thần cùng Lực Thần, nói.
‘Tiểu Tử ngươi đoán được thân phận của ta rồi chứ?’
Giọng nói cổ xưa vang lên hỏi.
‘Ngài vừa nói lỗ đen là một phần vũ trụ.

Mà ngài đã giúp hai phân thân của ta khống chế nó.

Thì ngài chính là…’
‘Vũ Trụ’
Nhất Thiên giọng run rẩy phát ra hai từ cuối.

‘Ha..ha..

không tệ.

Ngươi có thể xem ta là vũ trụ cũng có thể xem ta là người giữ cân bằng trong vũ trụ.

Mỗi quy tắc đều có quy luật vận hành của nó, nếu nó lệch đi, chính ta sẽ điều chỉnh lại nó.’
‘Vậy vì sao ngài lại tìm ta?’
Nhất Thành khó hiểu hỏi.

Một vị tồn tại như vậy, vì sao lại câu thông với hắn.

Hắn quá nhỏ bé, thậm chí trong mắt người này, một con kiến cũng không bằng?
‘Nói chuyện với sinh linh thông minh đúng là đỡ tốn thời gian giải thích.

Được rồi, để ta nói một chút vì sao ta tìm người.

Trước đó không lâu, tên Hắc Ám trên đầu ngươi không biết chiếm được tin tức từ đâu.

Trong lúc ta lâm vào giấc ngủ say, hắn đã dùng thủ đoạn kỳ quái đánh ta vào lỗ đen, trục xuất ra khỏi vũ trụ này.’
‘Nói như thế thì ngươi đã hiểu lỗ đen là gì rồi chứ nhỉ?’
Nhất Thiên trầm mặt, hắn nhìn bầu trời trên cao, nơi mà một nửa hắc ám chiếm giữ.

Hắc Ám kia là kẻ thủ của hắn và vật chất bí ẩn, thứ kia đã hủy diệt quê hương cũng như đẩy hắn đến hoàn cảnh hiện tại.
Nhất Thiên mắt vẫn nhìn phương xa nhưng lại chậm rãi trả lời câu hỏi.
‘Là một cánh cổng…’.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 323: Mọi Chuyện Là Như Vậy


‘Là một cánh cổng…’
Nhất Thiên lâm vào trầm mặt, khó hiểu, đầu đau như búa bổ bởi vì hắn nhận ra, hắn chính là một cánh cổng.

Pháp thuật hắn lĩnh ngộ chính là lỗ đen.

Nhất Thiên rùng mình một cái, không nói được thêm gì nữa.

‘Ha..ha..ha..

tiểu tử ngươi thật sự đầu óc không tệ.

Vậy ngươi cũng hiểu được vì sao ta có thể nói chuyện với ngươi rồi chứ.

Nói đúng hơn là tên kia muốn trục xuất ta nhưng liên hệ của ta với vũ trụ này kết nối không đơn giản như hắn nghỉ.

Hắn cũng nhận biết được điều này không lâu trước đây vì thế hắn liền tạo nên cuộc chiến này.


Sử dụng một loại nghi thức kỳ quái nào đó để hoàn toàn cắt đứt liên hệ của ta với vũ trụ này.

Lúc đó, vũ trụ vô chủ, quy tắc vận hành bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi.’
Nhất Thiên gật đầu như hiểu ra, Thiên Đạo đã từng nhắc đến ‘vũ trụ’ nhưng hắn không hiểu vì sao ‘vũ trụ’ lại đứng nhìn cuộc chiến này diễn ra.

Hắn hiểu đạo lý ánh sáng cùng hắc ám luôn luôn tồn tại song song nhưng giờ hắc ám đã chiếm ưu thế, ưu thế này lớn đến mất có thể lật đổ cả quy tắc vận hành của vũ trụ.

Vậy vũ trụ phải nhúng tay mới đúng? Thì ra là vì bị trục xuất rồi.

‘Vậy ngài muốn ta làm gì?’
Nhất Thiên hỏi vào trọng tâm, chỉ cần nghe đến đó, hắn đã hiểu phần nào về mọi việc.

Cũng chả cần hiểu thêm gì nữa,
‘Đơn giản thôi, tiểu tử ngươi tiếp tục kế hoạch của mình nhưng có một chút thay đổi đó là khi ngươi hút đám dơ bẩn quái vật kia vào trong lỗ đen, ngươi sẽ thực hiện một loại hiến tế.

Hiến tế triệu hồi ta trở về.

Ta sẽ dạy ngươi thuật ngữ của vũ trụ, một loại thuật ngữ hiến tế.

Loại hiến tế này có thể hiến tế bất cứ sinh linh nào, thậm chí có thể hiến tế đám vật chất bí ẩn kia.’
‘Ngài chắc chắn sẽ thành công chứ?’
Nhất Thiên thuận miệng hỏi,
‘Làm gì có cái gì chắc chắn 100%, nhưng cơ hội rất lớn, hai tên kia đang phân cao thấp, chỉ cần ngươi hiến tế hết đám quái vật kia, ta sẽ giáng lâm vũ trụ này lần nữa.

Hơn nữa, ta sẽ dùng một chút thủ đoạn để bảo vệ ngươi.

Dù là bây giờ không thể làm ảnh hưởng nhiều đến vũ trụ này, nhưng một chút thủ đoạn đối với ngươi ta vẫn có thể thực hiện.’
‘Tốt, vậy chúng ta làm thôi, dù sao lần này đến đây, mục đích chính là diệt đám dơ bẩn này.’
‘Được, thả lỏng tinh thần, ta sẽ truyền thẳng thuật ngữ vào linh hồn ngươi.

Việc này sẽ giúp ngươi thi triển thuật ngữ hiến tế mà không cần thời gian học tập.’
Nhất Thiên nhắm mắt, thả lỏng tinh thần, một luồng tin tức cực lớn xuất hiện trong đầu của hắn.

Hắn hít một hơi dài, sau khi tiếp thu tất cả tin tức, hắn quay lại nhìn Hỏa Thần cùng Lực Thần sau lưng.


‘Hai vị, ta cần hai vị giúp một việc!’
Hỏa Thần cùng Lực Thần nhìn chầm chầm Nhất Thiên, thấy hắn không có gì khác lạ thì thở phào.

Lần trước tên này mất khống chế, hắc khí trùng thiên khiến bọn hắn run rẩy, may mắn lần này hắn không có gì khác lạ.

‘Không biết việc gì?’
Bọn họ không biết là việc gì nhưng đứng trước chiến trường, tất nhiên là đoán được việc này có liên quan đến trận chiến.

Bọn họ không sợ nguy hiểm, nhưng vẽ lo lắng vẫn hiện rõ trên mặt.

‘Việc rất đơn giản, hai vị không cần quá lo lắng.’
Hắn dừng lại tính toán trong lòng rồi nói.

‘Hại vị lẫn đến gần chiến trường.

Rồi chờ đợi.

Tín hiệu là ba tiếng nổ lớn.

Sau đó, hai vị nhanh chóng thông báo cho tất cả chư thần tham gia cuộc chiến.

Muốn thắng thì phải dùng bất cứ giá nào cũng phải ngăn cản địch nhân trước mắt.

Bằng mọi giá không thể để bất cứ tên quái vật nào chạy thoát.

Nhớ chưa?’.

Hỏa Thần cùng Lực Thần khó hiểu nhìn chầm chầm hắn.

‘Đừng nhìn ta như vậy, cứ chờ đi, đến lúc đó các ngươi sẽ hiểu rõ tình hình.’
Hỏa THần cùng Lực Thần nhìn nhau rồi nhìn Nhất Thiên, gật gật đầu.

Bọn hắn không hiểu nhưng cứ kệ đi, đến đâu hay đến đó.


Dù sao trận chiến này thất bại đã định sẵn, cứ làm theo yêu cầu của hắn, không chừng sẽ có kỳ tích.

Nhất Thiên trong đầu đã có kế hoạch, hắn sẽ không liền tham gia trận chiến.

Ẩn thân cách đó không xa, chờ đợi cơ hội, sau đó hoành tráng xuất hiện, tặng cho tất cả mọi người một món quà bất ngờ.


Quay trở lại chiến trường,
Lúc này, đứng trước mặt Bàn Cổ và các chí tốn khác là hai vị thần.

Hai vị thần đang nói điều gì đó khiến mọi người ở đây nhíu chặt lông mày, khó mà tin được những gì mình nghe thấy từ miệng bọn họ.

Hai vị thần này chính là Hỏa Thần cùng Lực Thần.

Sau khi đến gần chiến trường, cả hai đã lẻn vào 500 người sống sót đang tụ họp lại với nhau.

Bọn họ vẫn lặng lẽ trốn tránh trong đám người tránh gây chú ý.

Nói đúng hơn là cả hai đều không cần trốn tránh vì người nhận ra bọn họ phần lớn đã ngã xuống, chỉ còn duy nhất một vị nhận ra bọn họ trong đám người chính là một vị tăng nhân có tuổi.

Chính vị tăng nhân này bảo bọn họ đi đón Nhất Thiên.

Chỉ vì sợ bị nhận ra sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của Nhất Thiên nên bọn họ vẫn ẩn thân.

Cả hai đều là thần, được loài người tôn trọng, đã hứa thì sẽ thực hiện nên họ cực kỳ cẩn thận trong mọi hành động.

‘Mọi chuyện là như vậy..’.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 324: Ký Ức


Dưới lực hút của ba lỗ đen, Hắc Khí Trường Hà đoạn cuối đang bị từ từ kéo vào lỗ đen, nó như một dòng chảy bị đổi chiều, chậm rãi bị hút lấy.

Ma thần cùng quái vật thì đang run rẩy, một áp lực không nhỏ đang đè nén lên cơ thể bọn nó.

Chúng đang ngửa đầu gào thét tuyệt vọng, chúng muốn trốn chạy nhưng dưới áp lực kỳ quái khiến chúng khó mà hoạt động dễ dàng.

Nhìn lỗ đen sâu thẩm không có điểm cuối kia, dù là ai, chư thần chí tôn thậm chí tồn tại cao hơn cũng phải run rẩy.

Lỗ đen như một con quái vật khổng lồ đang há miệng lớn thôn phệ mọi thứ.

Lực hút của nó cực lớn, thậm chí đến cả không gian loạn lưu xung quanh cũng bị lực hút này nghiền ép, kéo căng đến mức nứt vỡ tiến vào lỗ đen.

Tình cảnh ấy khiến mọi người liên tưởng tình cảnh mình bị hút vào, khiến bất cứ ai cũng phải lạnh mình.

Đó là một con đường có đi mà không về, tiến vào thì chỉ có chết.


Bàn Cổ lâm vào trầm ngâm, ánh mắt nhìn vào những lỗ đen xa xa.

Khuôn mặt trở nên trầm trọng.

Hắn đã nghe rõ những gì hai người Hỏa Thần cùng Lực Thần nói.

Cũng được vị tăng nhân chứng nhận thân phận của hai người này.

Nhưng hắn thật sự quá khó tin điều mà hai người này nói.

Một sinh linh chưa đến trăm năm thành Thần đã khó tin, giờ lại nói người này có thể khống chế lỗ đen càng khó tin hơn.

Hắn lâm vào trầm mặt một lúc, quan sát tình cảnh kẻ địch.

Thấy tình hình đang có lợi thì tin tưởng phần nào những gì hai vị thần này nói.

‘Các vị nghỉ sao? Có đáng tin không?’
Vô Danh lên tiếng đánh vỡ trầm mặt.

Hắn nghe rõ tất cả mọi thứ, nhưng quá khó tin.

‘Đã đến nước này còn gì nữa mà tin với không tin! Tình hình tệ nhất cũng là chết, tin cũng chết mà không tin cũng chết, có gì khác nhau sao?’
Phật ý nam tử chắp tay trước ngực nói.

‘Đúng đấy, việc bây giờ là chúng ta có nên thực hiện theo kế hoạch kia hay không mà thôi?’
Bạch y nữ tử nhếch miệng cười hỏi.

Hỏa Thần cùng Lực Thần đứng bên cạnh nghe mấy vị chí tôn nói chuyện mà hồi hộp.

Bọn hắn đã làm đúng như những gì Nhất Thiên nói, giờ chỉ xem quyết định của mấy vị Chí Tôn này nữa mà thôi.


‘Cần gì phải hỏi! Theo kế hoạch đó mà làm thôi! Ngăn lại đám quái dị xong ra, thâm chí ép chúng tiến vào lỗ đen càng tốt.

Đây có thể chính là cơ hội lật ngược tình thế của chúng ta.

Liều mạng thôi, thậm chí tự bạo cũng phải ngăn đám ma quái này từ bên này xong ra.’
Bàn Cổ nắm chặt cự phủ, sau một lúc suy nghĩ rồi nói.

Hắn quyết định liều một lần, dù sao tình hình trước mắt đã nói rõ hai vị thần này rất đáng tin.

Vậy làm thôi, dù sao bọn họ đã không còn gì để mất.

Các chí tôn khác cũng gật đầu.

Sau đó nhìn về phía đám chư thần cùng đế giả phía dưới.

Thấy mọi người đều tại đồng ý.

‘Mục tiêu thay đổi, ngăn lại đám hắc ám tiến lên, dù liều mạng cũng phải ngăn.

Chúng ta sẽ lo đám chí tôn, các ngươi cản ma thần.’
Mọi người gật đầu, bọn họ không lao lên nữa mà đứng nguyên tại chỗ, thì triển tất cả thủ đoạn, chuẩn bị ngăn đám hắc ám.

Đúng như dự đoán của Nhất Thiên, hai phân thân và bản thể chỉ có ba lỗ đen, sẽ không bao được tất cả tứ phía.

Thật ra chỉ có hai lỗ đen chân chính nhưng nhờ vũ trụ, cũng là kẻ thi thuật hiến tế, mà hắn cũng biến thành một lỗ đen.

Cơ hội vừa đến, ba tiếng nổ vừa rồi chính là bản thân hắn tự bạo, bạo liệt máu thịt cùng phát lực để kích hoạt lỗ đen.

Có điều, linh hồn hắn vẫn tồn tại, bóng hình chư thần thấy trong lỗ đen lúc nãy chính là linh hồn của hắn, khi lỗ đen kích hoạt, linh hồn hắn ẩn sâu trong lỗ đen.


Linh hồn hắn nếu bị tiêu diệt, lỗ đen cũng dừng lại, thậm chí biến mất, trở lại vị trí cũ trong vũ trụ, vì thể hắn phải bảo vệ chính bản thân mình.

Lúc này, Hắc Khí Trường Hà bị hút vào, Nhất Thiên linh hồn cũng bắt đầu tụng niệm thuật ngữ hiến tế.

Loại thuật ngữ này bị khuếch đại âm lượng, rì rầm du dương vang vọng trong chiến trường.

Thuật ngữ hiến tế này không đơn giản, khi Nhất Thiên bắt đầu tụng niệm, hắn nhận ra một luồng áp lực hàng lâm trên chiến trường.

Nó như là một loại định thân chú khiến mấy kẻ ma thần và quái vật cấp thấp đều bị định trụ, khó mà đi chuyển.

Nhất Thiên linh hồn càng niệm thuật ngữ hiến tế thì ý thức hắn cũng dần dần mờ đi, hắn như đi vào trong một giấc mộng, mọi thứ mơ hồ không rõ ràng.

Ký ức hình ảnh lướt qua trong đầu hắn.

Xem lại những ký ức kia, hắn cảm thấy cuộc đời mình như một giấc mộng kỳ ảo.

Từ lúc nhỏ đến lớn sống ở trái đất, đến lúc xuyên việt, bắt đầu hành trình luyện ma pháp.

Mọi ký ức lần lượt trôi qua trong đầu hắn, có ký ức hắn nhớ rất rõ cũng có ký ức mờ nhạt đến khó tin.

Từng khuôn mặt của mỗi người trong ký ức từ từ mờ đi, sau đó bị quên lãng.

Mọi việc diễn ra với linh hồn Nhất Thành lại không chút nào ảnh hưởng đến hoạt động của lỗ đen.

Nó vẫn chậm rãi hút lấy tất cả mọi thứ..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 325: Bạo


‘Nhanh, nhanh chóng lao ra, tránh xa lực hút của hố đen.’
Hắc ám chí tôn đứng giữa không trung gào thét.

Lúc này, tình hình đã thay đổi 180 độ, cực kỳ nguy hiểm cho bọn hắn.

Tứ phía là địch, phía sau bên trái hay bên phải đều là lỗ đen.

Xong qua? Điều này là không thể nào.

Giờ cơ hội sống duy nhất của bọn hắn chính là từ đám Bàn Cổ phía trước mà lao ra.

Có điều, nói thì dễ nhưng bọn hắn biết đám người Bàn Cổ sẽ không thể nào để bọn hắn dễ dàng thông quan như vậy.

‘Giết, giết bọn chúng! Chúng ta có thể kết thúc nhiệm vụ của vị kia cũng như tránh được nguy hiểm.’
Nam tử tóc trắng hét lớn, nhắm đám người Bàn Cổ tấn công đến.

Theo phía sau hắn chính là các chí tôn khác, cùng với ma thần.


Quái vật giờ đây đã vô dụng, Hắc Khí Trường Hà đang bị thôn phệ, bọn chúng dù sao cũng đi ra từ đó vì thế mà bị ảnh hưởng không nhỏ.

Cả đám quái vật giờ chỉ đứng sừng sững giữa hư không ngửa cổ gào thét.

Tiếng thét của sự điên cuồng nhưng mang vẻ vô lực.

Bên kia, đám người Bàn Cổ chí tôn thấy kẻ địch điên cuồng lao đến cũng không chút sợ hãi.

Trận chiến này kéo dài đã quá lâu, sợ hãi đã hoàn toàn biến mất trong tâm trí bọn hắn, tất cả còn lại chỉ là chiến ý và liều mạng.

Bàn Cổ chí tôn giương lên búa lớn, quát.

‘Giờ khắc này chính là giờ khắc cuối cùng của trận chiến này.

Chiến thắng hay thất bại đều là bây giờ.

Cơ hội chiến thắng của ta vẫn tồn tại, chỉ cần giữ vững.

Thắng lợi tất về chúng ta.

Vận mệnh vũ trụ sẽ được định đoạt sau trận chiến này.’
‘Chiến’
‘Chiến’
Chư thân bắt đầu sốc lên tinh thần, nắm chặt vũ khí chuẩn bị giáp mặt kẻ địch.

Từ khi trận chiến bắt đầu, hy vọng chiến thắng của bọn hắn quá nhỏ nhoi.

Lòng mang ý chiến nhưng không có chiến ý.

Bây giờ hy vọng chiến thắng đã xuất hiện, thậm chí rất lớn, vì thế, chiến ý được kéo lên, lực lượng liều mạng cũng tăng.


Ầm, Ầm, Ầm
Chiến đấu rốt cuộc cũng xảy ra, có điều lần này chiến đấu càng thêm kịch liệt.


Chí tôn đối chí tôn, ma thần đối chư thần.

Bởi vì không gian nhỏ hẹp, sức ảnh hưởng của cuộc chiến chí tôn quá lớn vì thế mà ma thần hay chư thần đều chịu áp lực không nhẹ.

Thậm chí, một số tên vô duyên ăn nhầm công kích lạc hướng của các chí tôn, suýt bỏ mạng.

...!
Phía trên, Bàn Cổ trên người mang đầy các vết thương lớn nhỏ, pháp lực suy yếu nhưng chiến ý hắn không giảm chút nào.

Sức chiến đấu vẫn kinh thiên động địa, hắn tay nắm chặt phủ lớn, mỗi bước như khai thiên tích địa, sừng sững giữa hư không.

Mỗi lần vung búa như muốn hủy thiên diệt địa, không gian liên tục bị nức vở, đè ép về phía kẻ địch trước mắt.

Nhiệm vụ hắn là cầm chân tam đại chí tôn trước mắt.

Đối diện bàn cổ là một vùng hắc khí đậm đặc, bên trong là thân ảnh của tam đại chí tôn.

Bọn họ như thần như ma, lập lèo bất định nhưng bước tiến của họ lại không giảm, nhấm Bàn Cổ mà đánh đến.

Hắc khí như cầu vồng, điên cuồng sôi trào, va chạm cùng cự phủ.

‘Phốc’
Huyết dịch tung tóe, đó là Bàn Cổ chân huyết.

Dù sao, hắn đang ở tình trạng suy yếu, đối diện là ba tên chí tôn hắc ám, thật sự một mình hắn khó chống nổi.

Tất cả những gì hắn đang làm đều nhờ vào chiến ý chèo chống.

‘Phốc’
Sau một khắc, Bàn Cổ cơ thể bên trên lại xuất hiện một vết chém lớn, cơ hồ bị chém ngang hông, máu bắn tứ tung.

Hắn hét dài một tiếng cực lực tránh thoát nhưng nhớ đến chỉ cần hắn lùi bước, tam đại chí tôn trước mặt liền có cơ hội xong qua phòng tuyến, thế là lại cố gắng chịu đựng.

‘Chém’

Bàn Cổ rống to, cả người phát lực như bị đốt cháy, cự phủ phóng lên cao, như muốn đánh vỡ vĩnh hằng, thoát ly pháp tắc của thiên địa.

Một phủ lại tiếp tục chém đến tam đại chí tôn trước mặt.

Tam đại chí tôn hắc ám khuôn mặt âm trầm đến cực điểm, bọn họ liếc nhìn phía sau đã thấy lỗ đen càng lúc càng đến gần.

Đám quái vật lúc nãy đã không còn gào thét vì chúng đã biến mất trong lỗ đen.

Tiếng rì rầm phát ra từ trong lỗ đen như một thuật ngữ đòi mạng, kỳ quái lại đầy hấp dẫn, càng lúc càng vang vọng rõ ràng bên tai bọn họ.

Tình hình càng lúc càng cấp bách, tam đại chí tôn hắc khí phừng phực phun trao, sợi tóc dựng thẳng, ánh mắt âm lãnh đến mức tận cùng, bắn ra từng đạo chùm sáng.

Tam đại chí tôn thi triển bí thuật cấm kỵ.

Bọn họ đã bắt đầu lo lắng, bây giờ không ra tay toàn lực liền chậm, bọn họ cần phải tránh khỏi lỗ đen đang đến gần phía sau.

‘Đùng’
Bàn Cổ ho ra máu, toàn thân đều như bị sét đánh, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng suy yếu, phảng phất tự thần đã đến cực hạn, tất cả đều muốn biến mất.

Trong lòng liên tục gào thét, hắn không thể để tam đại chí tôn hắc ám này lao ra.

Bằng mọi giá phải cầm chân bọn hắn.

Bàn Cổ hai mắt nhìn chầm chầm cự phủ trên tay, sau đó lẩm lẩm điều gì đó mà không một ai nghe rõ.

Cự phủ từ tay của hắn bay lên giữa không trung, đến trước mặt tam đại chí tôn.

‘Bạo’.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 326: Bàn Cổ Ngã Xuống


Ở giữa không trung, cự phủ phát ra ánh sáng chói mắt chíu rọi tất cả ngỏ ngạch của chiến trường.

Tất cả các cuộc chiến khác đều ngừng lại, ánh mắt hướng về phía ánh sáng.
Tám đại chí tôn biến sắc, không chỉ bọn hắn, cách đó không xa, đám người Vô danh, phật y nam tử sắc mặt đã không còn được tự nhiên.
‘Chạy’
Không biết vị chí tôn nào hét lớn, chiến trường bạo loạn.

Tất cả mọi người đều điên cuồng bỏ chạy, như ông vỡ tổ, loạn thành một đoàn.
‘Đừng rối loạn trận địa, nhanh chóng rút lui!’
Phất Y nam tử hét lớn, miệng thì nói như vậy nhưng tốc độ hắn cực nhanh rút lui, khiến Vô Danh và các chí tôn khác trợn trừng mắt.
Nói đến, nước đi tự bạo chiến phủ của Bàn Cổ chí tôn không biết tốt hay xấu nhưng đúng là tạo ra một chút hiệu quả cho tất cả mọi người.

Trên tất cả mật trận, bọn họ đang đứng ở thế yếu, tất cả chí tôn đều bị đè lên đánh.

Cố gắng chèo chống lắm mới ngăn được các hắc ám chí tôn.

Chư thần càng khổ hơn, đối diện số đông ma thần, bọn họ không khác gì một con hổ đang bị thương chống lại đàn sói hung hăng cả.
‘Ầm’
Nói thì chậm, chư thần chí tôn chưa kịp rút lui thì một tiếng nổ lớn đã phát sinh, quét ngang chiến trường.

Sóng xung kích chia làm từng đợt khác nhau liên tiếp càn quét khắp chiến trường từ trái sang phải.
Mỗi lần sóng xung kích đi qua, đều có chư thần học máu, không biết qua bao nhiêu đợt sóng, số lượng thần còn đứng vững đã bắt đầu có thể đếm được bằng một số 0.
Ma thần không có nhiều không gian hoạt động, bọn họ tán loạn rút lui nhưng đường lui đều bị tam đại lỗ đen ngăn cản.

Từng đợt sóng xung kích quét qua, những ma thần không chịu nổi đều bị đánh bật ngược ra sau, mất đi khả năng hoạt động, chờ đợi bọn hắn chính là bị lỗ đen hút lấy.

Thậm chí một số ma thần bị đánh tan thân thể, hóa thành hắc khí lơ lửng giữa không trung.
Nói đến chí tôn hắc ám, bọn hắn cũng không tốt lắm, dưới chiến phủ tự bạo, bọn hắn cũng ăn thiệt thòi không ít.
Đặc biệt là tam đại chí tôn đối chiến với Bàn Cổ, vụ nổ trực tiếp trùng kích thẳng vào bọn hắn.

Hắc khí của tam đại chí tôn tạo ra đã tan biến đi hơn phân nửa lộ ra thân thể bọn hắn.

Giờ đây bọn hắn chật vật không chịu nổi, áo quần rách rưới, tóc tai rối bời, hai mắt đã mất đi quang mang.

Một vị trong đó khuôn mặt bị mất đi một nửa, hai người khác thì một người mất đi một cánh tanh, người khác một chân đã biến mất.
Tam đại chí tôn chèo chống nhìn về phía Bàn Cổ.

Nói đến Bàn Cổ thì chỉ có thể dùng một chữ thảm để hình dung.

Hắn thân thể xuất hiện rất nhiều vết nứt trên da thịt, sau đó từng mảnh từng mảnh thịt rơi rụng trong hư không.
‘Ha..ha..ha..

Việc còn lại, đều giao cho các vị!’
Tiếng cười Bàn Cổ vang vọng trong hư không, thần hình của lão cũng mờ dần đi rồi tan biến.
Bàn Cổ chiến thần ngã xuống.
‘Bàn Cổ!’
Vô Danh phía sau hét lớn, định lao đến nhưng bị Phật Y Nam Tử cản lại.
‘Haizz, ngài ảnh đã đến cực hạn! Thân thể trước đó đã chịu quá nhiều vết thương, pháp lực suy yếu hầu như không còn.

Tự bạo vũ khí của mình là thủ đoạn cuối cùng ngài ấy có thể làm cho chúng ta.’
‘Bây giờ, việc chúng ta có thể làm chính là đừng để ngài ấy thất vọng! Giữ vững phòng tuyến.’
Phật Y nam tử thở dài, dừng lại một lúc rồi nói tiếp.
Vô Danh gật đầu, hai mắt trở nên âm trầm, bùng cháy ngọn lửa của sự phẫn nộ và điên cuồng.
Lúc này đây, phía chí tôn bên này chỉ còn lại Phật Y Nam tử, Vô Danh, Bạch Y nữ tử, tam vị bóng hình, có thể xem như một chí tôn, và một vị chí tôn cùng đầu Cửu U chiến đấu lần trước.
Tình hình bọn họ cũng không tốt lắm, tất cả đều bị thương không nhẹ, chéo chống chiến đầu còn có thể nhưng sợ rằng khó ngăn cản chí tôn hắc ám lao ra.
Còn về phía chư thần càng thảm hơn, pha tự bạo vừa rồi của Bàn Cổ chính là một nước đi không ai ngờ đến, kẻ địch diệt ngàn vạn thì bên mình chư thần cũng rơi rụng không ít.
500 người, giờ chỉ còn chưa đến 100.

Trước khi tự bạo xảy ra, để ngăn ma thần, 200 vị đã ngã xuống, với pha tự bạo vừa rồi, gần 200 vị cũng đi theo Bàn Cổ làm tùy tùng.

Nói chung chỉ có thể là một chữ thảm.

‘Gào’
Đúng lúc này, phía ma thần và chí tôn bạo động lần nữa xong đến bên này.

Bọn họ như bị điên, không kể thương thế, cứ thế mà lao đến, liều mạng.

Đúng thật sự liều mạng vì lỗ đen đã áp đến sau lưng bọn họ, bây giờ bọn hắn đã không có đường lui.
Nói đến, lỗ đen đến nhanh như vậy cũng là nhờ bọn hắn, quái vật bị hiến tế, lỗ đen tăng nhanh một phần, giờ một đám ma thân lao vào hiến tế, tốc độ lỗ đen xoay tròn càng nhanh hơn.
Chí tôn hắc ám kéo theo hắc khí ngập trời mà đến.

Tất cả chí tôn cùng một lúc hành động, cảnh tượng này thật đồ sộ.

Hắc khí như một dòng lũ sắp đổ ập đến đám người Vô Danh.
Đúng lúc này,
Coong!
Một tiếng chuông lớn chấn động hư không vang lên.

Kèm theo đó chính là một chữ mà lúc này không một ai muốn nghe nhất.
‘Bạo’.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 327: Nhanh Ngăn Lại Bọn Chúng


‘Đừng hòng?’
Trong hắc khí bỗng nhiên vang vong vô vàng tiếng quát, hắc khí trùng thiên phun trào.
Coong
Hắc khí hóa thành một đầu quái vật lớn nuốt lấy chuông lớn.
Vô Danh bên kia phun máu, cả người vô lực ngã ra phía sau, hắn định tự bạo pháp khí của mình.

Chỉ tiếc chuông lớn vừa bị nuốt thì hắn cũng mất đi liên kết của mình với chuông lớn.

Hắn không phải Bàn Cổ, tự bạo lại không đúng lúc.

Dù sao, kẻ địch đã có chuẩn bị, nếu thật sự cho hắn tự bạo pháp khí lần nữa mới là lạ.
‘Thật sao?’

Đúng lúc này, Phật y nam tử bên cạnh bổng nở một nụ cười.
Không biết từ lúc nào, một chuỗi phật châu đã đến trước đầu quái vật tạo thành từ hắc khí.
‘Bạo’
Lại là một tiếng quát bạo vang lên.
‘Các người!’
Từ trong hắc khí truyền ra tiếng quát giận dữ.

Chí tôn tự bạo thật sự khó thấy, bạo pháp khí lại khó thấy hơn.

Pháp khí chính là dùng tinh huyết và linh hồn của mỗi vị chí tôn mà tạo thành.

Phát khí tự bạo không khác gì mất nửa cái mạng.

Tạo thành thương tổ không bao giờ bù đắp nổi, cảnh giới bọn hắn sẽ rớt mất một nửa, thậm chí bỏ mạng.
Thử hỏi biến thành phế vật và cái chết, họ sẽ chọn cái nào?
Nhưng bây giờ đám chí tốn này lại như không muốn mạng.

Không chút do dự tự bạo pháp khí, thậm chí bọn họ cảm nhận được nếu cần thiết có khi bọn hắn không chút do dự tự bạo chính bản thân mình.
Đây chính là chính nghĩa sao, lúc bị dồn ép đến đường cùng, họ còn đáng sợ hơn đám quái vật.
Sau tiếng bạo quát, phật châu phát ra kim quang lóe sáng, kim quang chiếu thẳng vào hắc khí.

Kim quang chiếu đến đâu, hắc khi được tịnh hóa đến đó, rồi tan ra.
‘Ầm’
Tiếng nổ lớn vang lên, sóng xung kích lần nữa xuất hiện, thổi quét qua chiến trường.


Hắc khí bị sóng xung kích đánh bật lại, chí tôn hắc ám cũng không dám đứng đầu đối diện, vội vàng lùi lại phía sau.

May mắn có chuẩn bị, các chí tôn không chịu quá nhiều thương tổn.
Nhưng ma thần lại không may mắn như vậy, một đám đang liều mạng lao đến đều bị sóng xung kích đánh bật ra sau.

Thậm chí có mấy tên bị đánh bay thẳng vào lỗ đen, biến mất không còn thấy bóng dáng.
Bên kia, Phật y nam tử phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch, cơ thể lung lay sắp đổ.

Hắn lùi lại mấy bước mới cố gắng đứng vững được.
Lần này, may mắn được thông báo trước, chư thần phía sau Vô Danh đã lùi lại mà không ảnh hưởng nhiều.
Sóng xung kích vừa qua, thiên địa bỗng nhiên biến sắc, không gian bị kéo căng, nứt vỡ truyền đến khắp mọi nơi, thậm chí kéo đến đám Vô Danh bên cạnh.

Bên trong lỗ đen,
Linh hồn Nhất Thiên đang mơ mơ màng màng, bỗng nhiên sực tĩnh.

Hắn lấy lại ký ức, bởi vì một giọng nói cổ xưa đang kêu gọi hắn.
‘Tiểu Tử, ngươi định thật sự biến thành hố đen hả? Giữ vững tinh thần, không được thả lỏng, nếu không linh hồn ngươi sẽ tan biến trong lỗ đen, và hoàn toàn biến mất.’
Giọng nói cổ lão vang vọng đến trong linh hồn hắn khiến hắn sực tỉnh, vội vàng giữ vững tinh thần.
‘Hai linh hồn khác của ngươi đã biến mất, may mắn chủ linh hồn của ngươi đủ mạnh, liên kết không mất vì thế mà lỗ đen không bị tan biến.

Nếu không, kế hoạch của chúng ta đã thất bại.

Tiểu tử ngươi nhanh lấy lại tinh thần, sắp đến giai đoạn quan trọng của việc hiến tế rồi.

Nhanh chóng thúc dục lỗ đen, kéo mạnh lực hút.’

‘Được.’
Nhất Thiên tập trung tinh thần, tăng nhanh thuật ngữ hiến tế, lực hút bên ngoài kéo mạnh.
Lực hút kéo mạnh, khiến đám hắc ám càng điên cuồng liều mạng.

Bọn chúng liều mạng tấn công về đám người Vô Danh.
‘Bạo’
Chuông đồng được giải thoát bởi vụ nổ của phật châu vừa rồi, Vô danh liền lấy lại được liên kết.

Hắn không chút do dự bạo chuông lớn.
Chí tôn và ma thần vì chịu kích thích của lỗ đen, quên bén chuông đồng đã thoát khốn.
‘Ầm’
Tiếng nổ lớn xuất hiện phá vỡ hư không.

Vụ nổ nuốt chửng các chí tôn và ma thần gần sát bên cạnh.

Nhưng dù vậy cũng có đến ba tên chí tôn thoát khốn, lao ra khỏi vụ nổ, áp sát đến bên đám người Vô Danh.
Vô Danh bên này đã ngã gục, bất tỉnh nhân sự.

Hắn được bạch y nữ tử đỡ lấy, vội vàng rút lui, tránh đi tứ đại hắc ám chí tôn áp sát.
‘Nhanh, ngăn lại bọn chúng.’.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 328: Kịch Biến


Nhất Thiên linh hồn hai mắt híp lại thành một đường thẳng, hắn chuẩn bị tiếp nhận mấy vị chí tôn tiến vào lỗ đen.

Một đám ma thần bởi vì vụ nổ mà toàn thể bị hút vào trong lỗ đen, không thì cũng bị vụ nổ tiêu diệt, tan biến trong vũ trụ.

Bên ngoài, hắn thấy rõ vài vị chí tốn đã bị sức hút của hố đen quấn lấy, nhưng đám chí tôn này không từ bỏ, bọn chúng điên cuồng chèo chống chống lại sức hút của lỗ đen.

Liên tiếp chịu các vụ nổ trùng kích, trên đám người chí tôn hắc ám này đều có thương tích.

Đặc biệt ba vị trực tiếp hứng chịu tự bạo của Bàn Cổ.
‘Không, không thể nào.

Ta không muốn kết thúc như vậy!’
Tam đại chí tôn chèo chống được một lúc thì vô lực.

Hét thảm trong tuyệt vọng rồi vị lỗ đen nuốt chửng.


Nhất Thiên thấy thế thì hai mắt sáng bừng, thuật ngữ hiến tế vang vọng càng xa, tam đại chí tôn hắc ám chỉ trong một khác đều bị hiến tế.

Lỗ đen sau khi nhận được hiến tế của tam đại chí tôn thì càng lúc càng mạnh.

Lực hút càng điên cuồng hơn, hút hai vị chí tôn còn lại đang chèo chống bên ngoài.

‘Không…’

Bên ngoài,
Tứ đại chí tôn điên cuồng lao vào đám người Vô Danh.

Bây giờ tình hình cực kỳ nguy hiểm cho đám người Vô Danh.

Bàn Cổ đã ngã xuống, Phật Y nam tử và Vô Danh tự bạo pháp khí đã như trở thành phế vật.

Đám người còn lại thì thương thế rất nặng, pháp lực suy giảm.

Nếu giờ liều mạng thì cũng không chống đỡ nổi.

Đúng lúc tứ đại chí tôn sắp áp sát đến gần, tam đại thân ảnh trong đám người Vô Danh lao ra giữa hư không.
‘Hợp thể!’
Tam đại thân ảnh hét lớn, hóa thành ánh sáng rồi quấn lại với nhau.

Trong ánh sáng, một thân hình cao lớn bước ra, phong thái như thần như tiên, khuôn già nua nhưng lại mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt, vạn tà tránh lui, tà áo phần phật bay trong gió.

Ngay khi người này xuất hiện, tứ đại hắc ám chí tôn cũng áp sát, có điều bọn hắn vừa đến thì bị bình phong ánh sáng phát ra từ lão giả ngăn cản.

Tứ đại chí tôn bất ngờ bị khựng lại giữa hư không, bọn họ cảm nhận được một loại năng lượng kỳ quái xâm nhập, khiến bọn họ sửng sờ một khắc.
Ngay khi bọn họ thất thần, dưới sự bất ngờ của mọi người, lão giả cười nhẹ rồi hóa thành ánh sáng, lao vào hai vị chí tôn hắc ám trước mặt, bao phủ lấy bọn hắn.


Dưới sự không thể tưởng tượng của mọi người, hai vị chí tôn hắc ám bị ánh sao kéo đi, lao về phía lỗ đen.
Hai vị chí tôn hắc ám điên cuồng dãy dụa muốn thoát ra khỏi ánh sáng bao bọc này.

Nhưng dù bọn hắn có làm thế nào thì hắc khí trong người như bị một loại năng lượng kỳ quái ngăn chặn, cả thân thể bị kéo đi, không thể phản kháng.
Cả ba càng lúc càng đến gần lỗ đen, hai vị chí tôn sợ hãi đến điên cuồng.

Bọn chúng điên cuồng gào thét, vùng vẫy thoát ra.

Ngay khi cả ba xâm nhập vào lực hút lỗ đen thì ánh sáng bao phủ hai hắc ám chí tốn biến mất, hóa thành lão giả lần nữa.

‘Ha..ha..ha..’
Lão giả như già đi mấy trăm tuổi, nếp nhăn hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng lão ngửa đầu cười lớn.

Dưới lực hút của lỗ đen, lão không có chống cự, chèo chống như hai vị hắc ám chí tôn, mà thả lỏng, từ từ theo lực hút tiến vào lỗ đen.

Hai vị chí tôn hắc ám thì trái ngược lão, vừa được giải thoát, hắc khí năng lượng điên cuồng bùng phát.

Thậm chí thúc dục cấm thuật nhầm lao ra nhưng dù bọn hắn cố gắng thế nào, hắc khí xung mảng thể nào, thì lực hút cũng không giảm, hắc khí lẫn bọn hắn càng bị kéo gần lỗ đen.

Hai vị chí tôn hắc ám còn lại thấy đồng bạn đã không thể cứu liền rùng mình một cái, công đến đám người Vô Danh.

Bây giờ áp lực đám người Vô Danh giảm hẳn, Bạch Y nữ tử cùng vị chí tồn còn lại cũng không còn chịu nhiều áp lực.

Dù thương thế bọn hắn rất nặng nhưng ngăn cản hai người này cũng có thể.


‘Tiểu tử, sắp rồi, hiến tế sắp đủ rồi, một chút nữa thôi, ta có thể trở lại, nhanh chóng hiến tế hai tên chí tôn kia.

Trận chiến này cũng sẽ kết thúc.’
Giọng nói cổ lão vang vọng trong đầu Nhất Thiên, lần này giọng nói đã có chút kích động, không còn trầm ổn như xưa.


Nhất Thiên linh hồn nghe thế thì chỉ cười cười, không chút gấp gáp vội vã.

Hắn đã thúc dục lỗ đen hết sức rồi.

Giờ chỉ có việc chờ đợi kết quả mà thôi.

Hy vọng phút cuối cùng không chút biến cố xảy ra.

Nhất Thiên vừa rồi đã hiên tế luôn lão giả kéo theo hai vị chí tôn kia, lỗ đen này không phân biệt chính tà, chỉ cần là sinh linh thì đều bị hiến tế, hắn không ngăn nổi.
Có điều lúc nãy lão giả nhìn thấy Nhất Thiên thì bỗng nở một nụ cười hiền lành khiến linh hồn hắn hơi run lên.

Hắn nhìn thấy lão giả này đã đoán được lão là ai.

Ở Trái Đất truyền thuyết, vị này rất nổi tiếng, không nghỉ được vị này lại còn sống nhưng lại ngã xuống ở nơi này.
Hai chí tôn bên ngoài càng bị kéo đến càng lúc càng gần.

Nhất Thiên trong lòng bắt đầu trở nên kích động, sắp rồi, sắp rồi,...!một chút nữa thôi, hiến tế kết thúc, vị kia sẽ trở về.

Mười thước,
Chín...
Năm...!
Một…
Ngay khi hai vị chí tôn hắc ám tiến vào lỗ đen…
‘Ngươi dám!’
Bầu trời, chiến trường của Hắc Ám và Vật Chất Bí Ẩn xuất hiện kịch biến.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 329: Ngọn Giáo Bóng Tối


Tiếng quát như sấm rền, như gió lớn rút gào khiến mọi người chao đảo.

Một số chư thần học máu, hai mắt trợn trừng, suýt nữa ngất tại chỗ.
Nhất Thiên linh hồn nghe thấy tiếng quát thì rùng mình một cái.

Giọng nói này hắn ngày nào cũng nghe thấy, lần nào cũng vang vọng trong linh hồn hắn.

Bởi vì nó quá giống giọng nói của trí tuệ thẻ.

Đây chính là giọng của Vật Chất Bí Ẩn.
Phốc
Nhất Thiên linh hồn còn đang rung động vì giọng nói kia thì bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm nặng nề, như là ai đó bị một vật sắc nhọn đâm qua.

Hắn nhìn về phía chiến trường thì phát hiện một điều kì quái.

Tất cả ánh mắt của chư thần và chí tôn đều nhìn về phía hắn.

Trong lòng hắn hiện lên vẻ khó hiểu, những người này thấy mình sao? Phải biết hắn đang trốn trong không gian của lỗ đen.
Nhất Thiên linh hồn đang bối rối thì bỗng nhiên phần bụng của hắn truyền đến đau đớn.

Từng cơn đau nhức kích thích linh hồn của hắn.

Hắn nhìn xuống thì trợn trừng hai mắt, hai mắt của hắn như muốn rớt ra ngoài.

Ở phần bụng của hắn đang cấm một cây thương, nói đúng hơn là một ngọn giáo, xuyên qua linh hồn hắn.
‘Ngọn giáo bóng tối, vũ khí của hắc ám.

Tiểu tử ngươi thật xui xẻo, lại bị tên kia để mắt đến.

Không nghĩ đến, hắn đã mạnh đến mức này.’
Trong lúc giọng nói cổ xưa vang vọng trong đầu.

Nhất Thiên linh hồn truyền đến từng cơn đau nhức kịch liệt.

Hắn đang gồng mình cố gắng giữ vững tinh thần.
Ngọn giáo bóng tối này thật sự khiến người ta ghê rợn.

Nó có màu đen xen lẫn với màu tím đậm.

Bên trong nó chứa đựng hàng vạn linh hồn, chúng đang ngọ nguậy, gào thét.

Hơn thế nữa, ngọn giáo này phóng ra các xúc tu nhỏ, bám riết lấy linh hồn của hắn, như muốn kéo hắn nuốt chủng hắn vào trong ngọn giáo, biến hắn thành một linh hồn trong đó.

Nhất Thiên như muốn phát điên, cảm giác hắn sắp bị ngọn giáo bóng tối nuốt gọn.
‘Tiểu tử, haizz, chúng ta sợ rằng đã thất bại.

Ngọn giáo bóng tối này mang theo đặc tính cực kỳ tà ác.

Đặc biệt nó là khắc tinh của các linh hồn, chỉ cần bị đánh trúng, linh hồn sẽ bị nó hút lấy, chịu tra tấn mãi mãi.’
Giọng nói cổ lão lại lần nữa vang lên nhưng đầu óc của Nhất Thiên đã hoàn toàn tập trung vào ngăn chặn đặc tính tà ác của ngọn giáo, hắn không nghe được bất cứ điều gì khác.
Bên ngoài,
Hai đạo ánh sáng một đen một trắng từ trên bầu trời bắn thẳng xuống chiến trường.

Sau đó phân làm hai nhánh đáp xuống hai phía đối lập nhau.

Đạo ánh sáng đen hóa thành một hình người không có mặt mũi, tất cả từ trên xuống dưới đều là hắc ám bao phủ, mang theo cảm giác bóng tối vô tận.
‘Chủ nhân!’
Hai đại chí tôn hắc ám quỳ một chân trước thân ảnh hắc ám hô lớn.

‘Đa tạ chủ nhân cứu mạng!’
Ngay khi ngọn giáo bóng tối xuyên qua linh hồn Nhất Thiên, việc hiến tế đã dừng lại.

Lực hút của lỗ đen giảm đến mức thấp nhất.


Hai vị hắc ám chí tôn sắp bị hiến tế thoát khốn.

Vội vàng bay đến quỳ một chân trước Hắc Ám.
‘Đứng lên hết đi, các ngươi thật làm ta thất vọng.

Chiến trường này là dùng để hiến tế bọn hắn.

Các ngươi lại trở thành vật hiến tế, thật sự mất mặc.’
Một giọng nói băng lãnh khiến người ta không rét mà run vang lên.

Tứ đại chí tôn đang quỳ toàn thân run lên.

Không dám đứng lên.
‘Hử
Hắc Ám hừ nhẹ một tiếng không để ý đến bọn hắn nữa, mắt nhìn về kẻ địch đối diện.
Bên kia, đạo ánh sáng trắng cũng hoá thành một đạo nhân hình không mặt, thân thể cũng không hiến hiện rõ ràng, chỉ là một đoàn ánh sáng vàng dịu nhẹ.

Ngay khi ánh sáng trắng hóa thành hình người, một tấm thẻ ma pháp kỳ quái từ trong người Hỏa Thần bay đến.
‘Ngài nhanh giúp Nhất Thiên, hắn sắp không chịu được.

Chỉ cần, chỉ cần một chút nữa thôi.

Cần một chút hiến tế nữa thôi.

Vũ trụ sẽ sẽ được buông xuống.’
Trí Tuệ Thẻ vừa tới gần vừa hét lớn.

Ngay khi Nhất Thiên bị ngọn giáo bóng tối xuyên quá.

Nó đã gấp không chịu nổi.

Ngay khi kế hoạch được xác định, hắn đã được Nhất Thiên gửi ở chỗ Hỏa Thần.

Phòng kế hoạch có sự biến hoá.

‘Ngươi nói cái gì?’
Vật Chất Bí Ẩn kinh ngạc tin tức vừa nhận được.

Vội vàng tiếp lấy Trí Thể Thẻ rồi hấp thụ nó thẳng vào trong người.

Những trí nhớ của trí tuệ nhanh chóng được Vật Chất Bí Ẩn hấp thu.


‘Thì ra là thế.

Ta đã hiểu vì sao tên kia dám xúc phạm vũ trụ.

Thì ra đã trục xuất ngài, lần này lại định cắt đứt liên kết còn lại của ngài!’
Vật Chất Bí Ẩn trầm mặt lẩm bẩm.

Sau đó nhìn về phía Hắc Ám lạnh giọng nói.
‘Ngươi thật sự lớn gan, dám đánh chủ ý lên cả ngài.’
Hắc Ám bên kia cười lạnh, nói.
‘Hắc, hắc… có gì mà không dám! Nếu nó không biến mất, ta làm sao có thể khống chế vũ trụ này.’
‘Vọng tưởng!’
Vật Chất Bí Ẩn hét lớn lao vào Hắc Ám.
Đám người Vô Danh nghe đến đối thoại của hai người thì sững sờ.

Sau đó có một giọng nói lạnh lùng bỗng xuất hiện trong đầu bọn họ.

‘Nhanh giúp Người trong lỗ đen, dù có chết cũng phải giúp hắn thoát khỏi ngọn giáo kia.

Nếu không, thất bại là chúng ta.’
Đám người Vô Danh giật mình, nhận ra giọng nói này đến từ vị kia.

Vội vàng nhìn về phía lỗ đen, Nhất Thiên linh hồn ẩn hình đặc tính đã biến mình, bọn họ đã thấy rõ mọi thứ.

Bọn họ liếc nhìn nhau, sau đó không chút do dự, gắng gượng lao về phía lỗ đen.
‘Ngăn bọn chúng lại!’
Hắc Ám quát tứ đại chí tôn phái sau.

Còn hắn thì lao lên ngăn chặn công kích của Vật Chất Bí Ẩn.

‘Con mợ ngươi, đi chết hết đi!’
Đúng lúc này, ngay đúng lúc hai bên va chạm lần nữa.

Một tiếng quát lớn khiến tất cả mọi người sửng sốt.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 330: Thiêu Đốt


Nhất Thiên linh hồn bị ngọn giáo bóng tối đâm xuyên khiến hắn vô lực khống chế lỗ đen.

Ba lỗ đen bên ngoài hầu như đình chỉ, thuật ngữ hiến tế cũng đã dừng lại.
Linh hồn hắn xuất hiện ở một không gian kỳ quái, một biển linh hồn bên trong hắc ám.

Hàng ngàn hàng vạn cánh tay tóm chặt lấy hắn, muốn kéo hắn xuống, muốn dìm chết hắn trong biển linh hồn.
Hắn càng dãy dụa kịch liệt thì lực kéo từ các cánh tay này càng mạnh.

Hắn cố gắng thoát ra nhưng vô lực, linh hồn hắn bị từ từ nhấn chìm trong biển linh hồn.

Càng lúc tình hình càng nguy cấp, đau đớn đã bị hắn quên lãng, giờ hắn chỉ muốn thoát ra khỏi nơi này.
Hắn vùng vẫy càng điên cuồng, biển linh hồn càng kích động.

Hàng vạn linh hồn đang gào thét điên cuồng, hưng phấn như sắp có bạn mới.

Nhất Thiên linh hồn điên cuồng gào thét muốn thoát khỏi nhưng càng vùng vẫy càng lún sâu.

Đến lúc chỉ còn một cái đầu lộ ra dưới những cánh tay.

Hai mắt Nhất Thiên bỗng nhiên hiện lên vẽ tàn nhẫn.

Mạng theo phẫn nộ cực hạng.

Hắn không muốn chết, không muốn bị kéo vào biển linh hồn.

Hắn chưa làm cho đám kia nhớ kỹ tên mình, làm sao dễ dàng gục ngã như vậy.
Nhất Thiên linh hồn hai mắt bỗng nhiên xuất hiện những đường vân màu đỏ.

Đường vân màu đỏ bắt đầu điên cuồng xâm nhập toàn thể linh hồn của hắn.

Hắn từng là kẻ mang hắc khí tinh thuần nhất của vũ trụ, thân thể hắn biến mất nhưng linh hồn từ trước đã bị hắc khí xâm nhập.

Chỉ cần ý thức hắn kích động, tiêu cực cảm xúc sẽ nhanh chóng chiếm lấy hắn.
Những tia màu đỏ chính là huyết tính điên cuồng của hắn.

Hắn sắp biến thành tên điên, tia màu đỏ trong mắt càng nhiều.

‘Đốt cháy đi!’
Ngay khi tia linh trí cuối cùng sắp biến mất, ý niệm duy nhất của hắn chính là thiêu đốt.

Thiêu đốt linh hồn, lấy linh hồn làm dẫn, kích hoạt hiến tế thuật cũng như giành lại một chút không chế.

Khống chế ở đây chính là một tia ý niệm sau cùng chèo chóng tất cả, ý niệm thôi thúc hiến tế thuật.
Ngọn lửa thiêu đốt đầu tiên chỉ đốt cháy linh hồn của hắn.

Không nghĩ đến ngay khi linh hồn của hắn bị ngọn lửa điên cuồng bao phủ, nó lại bắt đầu lan ra đến biển linh hồn.

‘Gào’
Tiếng gào thét đau đớn của hàng vạn vong hồn vang vọng trong không gian khiến người ta run rẩy.
Nhất Thiên lúc đốt cháy linh hồn mình chưa bao giờ nghĩ đến tình cảnh này.

Hiệu quả ngoài sức tưởng tượng.
Ý thức hắn thoát khốn, lấy lại một chút thanh tĩnh, nhưng kỳ quái cảm giác lại xuất hiện.

Hắn cảm thấy ý thức của mình là một phần của biển linh hồn.

Cả biển linh hồn lúc này đang bốc cháy, cháy lên ngọn lửa mà hắn dẫn dắt.


Bên ngoài, linh hồn Nhất Thiên vẫn bị giáo bóng tối xuyên qua nhưng giờ đây cả hai đều bị hỏa diễm bao phủ.

Nhất Thiên mở mắt, đôi mắt đỏ rực, vừa rồi là ý thức hắn bị kéo vào không gian bên trong Ngọn Giáo Bóng Tối, chứ không phải thật sự linh hồn của hắn bị kéo vào.

Nếu ý thức hắn bị dìm chết trong biển linh hồn, ngọn giáo sẽ nhanh chóng hấp thụ linh hồn của hắn.

May mắn hắn đã thắp lên ngọn lửa kéo dài thời gian.

Bây giờ, biển linh hồn chính là nơi chèo chóng cho hắn khỏi bị nhanh chóng đốt đến tan biến.

Nhưng giờ đây điều đó đã không còn quan trọng vì Nhất Thiên đã lâm vào điên cuồng.

Đôi mắt đỏ rực, kèm theo ánh lửa bao phủ khiến người ta nhìn vào mà khiếp vía.

‘Gào’
Hắn ngửa cổ gào lên, hét lên một tiếng nguyền rủa rồi điên cuồng ca tụng thuật ngữ hiến tế.

Lỗ đen lúc nãy đã sắp dừng lại giờ đây lại như bừng tỉnh.

Một đợt hấp lực cuồn cuộn từ trong ba lỗ đen phát ra.

Hấp lực lần này thậm chí mạnh hơn lúc trước mấy lần.

Nhất Thiên linh hồn điên cuồng thôi thúc ba lỗ đen.

Hắn bỗng nhiên nhất tay phải lên cao, lòng bàn tay ngửa lên trời.

Lúc này cả ba lỗ đen cũng dịch chuyển lên trên không khiến chư thần khiếp sợ.

Bên kia, tiếng quát của Nhất Thiên đã khiến mọi người dừng lại.
Ngay khi thấy linh hồn Nhất Thiên lửa cháy hừng hực cùng với ngọn giáo bóng tối thì tất cả mọi ánh mắt đều trợn trừng như muốn rớt ra ngoài.
Đến khi ba lỗ đen bay lên thì cả đám cạn lời.

Tình cảnh này rất hoành tráng nhưng mang theo một cổ nguy hiểm đáng sợ đến cả Hắc Ám và Vật Chất Bí Ẩn cũng phải nhíu mày.

‘Chạy’
Không biết vị thần nào nhận ra ý định của Nhất Thiên, hắn liền quát lớn.


Chư thần mới sực tỉnh sau tiếng quát thì đã thấy Nhất Thiên hình ảnh đã biến mất tại chỗ.

Xuất hiện lần nữa là giữa Hắc Ám cùng tứ đại chí tôn.

‘Chết đi!’
Nhất Thiên hét lớn.
Trên đầu, bên trái phải, ba lỗ đen đổ ập xuống đám người hắc ám.

Tứ đại chí tôn biến sắc, định bỏ chạy nhưng đã không kịp.

Lỗ đen trên đầu phát ra lực hút quá lớn, bên trái phải lại bị hai lỗ đen khác ngăn chặn, chạy là điều không thể.

‘Hừ, một con kiến hôi cũng dám khinh cuồng.’
Hắc Ám hừ nhẹ một tiếng, thân hình hắn cũng loé lên xuất hiện trước mặt linh hồn Nhất Thiên.

Hắn vương cánh tay màu đen định rút ra ngọn giáo bóng tối.

Hắn nhìn ra sức mạnh Nhất Thiên bây giờ một phần là nhờ đốt cháy biển linh hồn bên trong ngọn giáo.

Nếu rút ra sẽ khiến linh hồn nhất thiên mất đi sự chèo chống của biển linh hồn, bị ngọn lửa thiêu đốt nuốt trọn, rồi tan biến trong vài giây.

‘Khinh cuồng thì đã sao!’
Nhất Thiên linh hồn thấy Hắc Ám sáp tới thì cười lạnh.

Ngay khi Hắc Ám định rút ra ngọn giáo bóng tối thì… Nhất Thiên linh hôn bỗng bừng cháy dữ dội, hai tay của hắn túm chặt lấy tay của Hắc Ám đang nắm một đầu của ngọn giáo.
Nhất Thiên linh hồn nở một nụ cười quái dị.

Khóe miệng ngoác đến mang tai.
‘Chúc mừng ngươi trúng số rồi! Hiến tế!’


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 331: Kết Thúc


‘Ầm’
Một tiếng nổ kinh thiên phát ra.
Lỗ đen trên đầu Nhất Thiên đổ ập xuống, hai bên lỗ đen ép chặt, nuốt chửng tứ đại chí tôn cùng Hắc Ám và Nhất Thành.

‘Hử! Ngươi nghĩ vậy có thể giết ta sao?’
Hắc Ám giọng nói rét lạnh và đầy mỉa mai.

Hắn nhìn Nhất Thiên linh hồn như nhìn một con kiến hôi.
Nhất Thiên linh hồn nghe vậy cũng không phản ứng gì nhiều.

Chỉ cười đến quái dị nhìn Hắc Ám bóng dáng tạo thành từ hắc khí trước mắt.

Lỗ đen đổ ập xuống đầu Hắc Ám và Nhất Thiên.

Thuật ngữ hiến tế vang vọng khắp lỗ đen nhưng Hắc Ám vẫn đứng sừng sững trong lỗ đen không gian không chút ảnh hưởng.
‘Hừ, một con kiến lại muốn phá hỏng kế hoặc của ta.

Mộng tưởng sao? Ngươi chết được rồi.’
Phụt
Hắn dùng sức rút ngọn giáo bóng tối ra khỏi linh hồn Nhất Thiên.


Ngọn giáo bóng tối ngay khi được rút ra, ngọn lửa thiêu đốt linh hồn Nhất Thiên cũng lụi tắc.

Hắc khí trên tay của Hắc Ám xâm nhập lấy ngọn giáo khiến nó trở thành ngọn giáo bóng tối như trước.

Có điều màu tím trên ngọn gió đã giảm đi rất nhiều.

‘Uh, linh hồn ta thu thập mấy vạn năm lại bị ngươi hủy hơn nữa.

Ngươi chết cũng không còn hối tiếc đi.’
Hắc Ám cười lạnh, ngọn giáo bóng tối bừng bừng hắc khí, một giáo, đâm thẳng về phía đầu Nhất Thiên.
‘Ngươi dám giết hắn?’
Ngay đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc..

một tiếng quát lạnh vọng đến.

Theo sau tiếng quát là một đoàn ánh sáng trắng lướt nhanh di chuyển trong lỗ đen.

‘Keng’
Một tiếng như kim loại va chạm vang lên, ánh sáng kia cực nhanh ngăn chặn một thương của Hắc Ám đánh thẳng đầu Nhất Thiên.
Nhất Thiên nhìn bóng hình mờ ảo màu vàng đang ngăn trước mắt hắn thì cười nói.
‘Lâu rồi không gặp, Vật Chất Bí Ẩn!’
Lần này nụ cười của hắn hiện lên một cách thê lương, không còn ngạo mạn cùng tà ác nữa.

Vật Chất Bí Ẩn, vì nó mà hắn sống sót, vì nó mà quê hương hắn hủy diệt, nhưng hắn nên trách cứ nó ư? Nói đùa! Nhìn ở bất cứ mặt nào, hắn cũng không trách được Vật Chất Bí Ẩn, phải cảm ơn nó đã cho mình cơ hội sống một lần nữa, và đi đến ngày hôm nay mới đúng.

Hắn chỉ là cảm thấy buồn khi gặp lại nó mà thôi.

‘Khặc khặc… ngươi ngăn ta cũng không cứu nổi hắn.

Linh hồn hắn thiêu đốt đã đến hồi kết, lâu như vậy vẫn còn tồn tại đều nhờ sức mạnh linh hồn bên trong ngọn giáo bóng tối.’
Không đợi Vật Chất Bí Ẩn lên tiếng, Hắc Ám bên kia đã tiếp tục xuất thủ.

Ngọn giáo bóng tối hóa thành vô vạn thanh trên hư không đánh về phái Nhất Thiên và Vật Chất Bí Ẩn.

Vật Chất Bí Ẩn cũng không kém, tay nó như hóa thành ngàn vạn ngăn lại công kích của Hắc Ám.

‘Keng Keng …’
Từng cái phất tay, từng cái va chạm đều khiến không gian trong lỗ đen lung lay như sắp đổ.

Nhất Thiên nhìn chầm thân ảnh trước mắt đang giúp mình chống đỡ thì cười khẽ lắc đầu.

Hắn linh hồn đang dần dần tan biến, không lâu nữa sẽ biến mất.
Vật Chất Bí Ẩn vì cố gắng bảo vệ hắn, một tên sắp chết mà bị đánh lùi liên tục.


Thậm chí dưới một thương bất ngờ của Hắc Ám, chân phải của Vật Chất Bí Ẩn đã bị hắc khí lây nhiễm.

Thân thể màu vàng vấy bẩn hắc khí rất dễ dàng nhận lấy.

‘Người từ đầu đã không phải đối thủ của ta.

Bây giờ lại cố bảo vệ một tên sắp chết.

Ngươi thật sự ngu xuẩn.’
Hắc ám cười lên điên cuồng, công kích càng hung hăng.

Cả người hoá thành một đoàn ánh sáng đen hoà vào Ngọn Giáo Bóng Tối, cả người lẫn giáo lao vút trong không gian đâm thẳng tới Vật Chất Bí Ẩn.
‘Nguy hiểm!’
Công kích bất ngờ của Hắc Ám khiến Nhất Thành giật mình hét lớn.

Vật Chất Bí Ẩn vội vàng bùng phát sức mạnh, tạo thành một tấm chắn trước mắt.
‘Ầm’
Một tiếng nổ lớn vang vọng, Vật Chất Bí Ẩn phòng ngự vỡ nát.

Cả người bị đánh bật lùi ra sau, va vào linh hồn Nhất Thiên mới dừng lại.
‘Ha ha ha, chỉ bằng các ngươi mà muốn ngăn cản ta! Thực sự nực cười!’
Hắc Ám ngửa đầu cười lớn.
‘Người không sao chứ? Ngươi cần gì phải làm như vậy! Ta sắp tan biến, ngươi đang cố gắng bảo vệ một tên sắp chết, đáng sao?’
Nhất Thiên linh hồn cười nói.

Linh hồn hắn giờ đây đã xuất hiện các vết nứt nhỏ li ti khắp cơ thể.

Chân hắn đã bị thiêu đốt đến tan biến.

Chỉ một lúc nữa, hắn sẽ biến mất thật sự trong vũ trụ này.

Nhưng hắn không chút đau khổ, chỉ cảm thấy nhẹ nhàng như được giải thoát.

‘Haizz, đáng chứ! Chính ta là kẻ đã khiến quê hương ngươi hủy diệt.

Ta nợ người lần đó! Cuộc chiến chí tôn định sẵn chúng ta thất bại nhưng ngươi lại trở thành biến số.

Khiến chiến cuộc thay đổi, vì vậy ta nợ người thêm một lần nữa.’
Vật Chất Bí Ẩn thở dài rồi nói tiếp.

Ánh sáng màu vàng trên người Vật Chất Bí Ẩn đang ảm đạm dần.

Có vẽ một kích vừa rồi đã gây không nhẹ thương tổn cho nó.


‘Đối với bọn ta, sinh mệnh các ngươi rất nhỏ bé.

Nhưng nhân quả đã kết, ta phải làm gì đó để bù lại nếu không hậu quả khôn lường.

Vũ trụ có quy luật của nó, muốn tồn tại, tất phải tuân theo.’
‘Lần đó, ngươi mang ta rời đi Trái Đất đã cứu mạng ta.

Ngươi trả một lần nợ.

Lần này ngươi cứu ta khỏi bị Hắc Ám giết chết là trả nợ lần hai.

Thật ra, đến giờ chúng ta đã hoà.’
Nhất Thiên cười nói.
‘Các ngươi nói xong di ngôn rồi sao?ha ..

ha..

Để tiễn các ngươi lên đường.

Sau này, vũ trụ này sẽ do ta khống chế!’
Hắc Ám cười ha hả nói.

Hắn từng bước tiến tới, vừa đi vừa nhìn Nhất Thiên cùng Vật Chất Bí Ẩn nói.
‘Chỉ cần ngươi chết, vũ trụ pháp tắc sẽ rơi vào hỗn loạn.

Ta có thể dễ dàng trục xuất kẻ thực hành pháp tắc khỏi vũ trụ.

Lúc đó, vũ trụ này do ta quảng hạt, do ta nắm giữ.’
Hắc Ám càng nói càng hiện rõ hung quang.

‘Các ngươi chết hết đi!’
Ngọn giáo bóng tối trên Hắc Ám bùng cháy hắc khí, một giáo lao thẳng đâm đến Vật Chất Bí Ẩn.

‘Kết Thúc rồi sao?’
Nhất Thiên nhìn thấy Hắc Ám công tới cũng không có chút sợ hãi, hắn nhếch môi cười khẽ hỏi.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 332: Buông Xuống


‘Vèo’
Không gian bị kéo căng, ngọn giáo bóng tối xé gió mà đến.

Công kích nhìn như bình thường nhưng bên trong chứa đựng pháp lực vô tận, kèm theo pháp tắc bóng tối, nói bình thường thì là không thể nào.
Một giáo này mang tất cả sức mạnh của Hắc Ám.

Cả người lẫn gió hóa thành một đường thẳng, nơi đi qua để lại những vết nứt nhỏ li ti đen kịt.

Vật Chất Bí Ẩn cố gắng đứng lên, nhưng tiếc thay, những vết thương hắn nhận không hỗ trợ hắn.

Thân thể ánh sáng của Vật Chất Bí Ẩn đã nhạt đi rất nhiều, nếu kích này của Hắc Ám đánh trúng hắn chắc chắn sẽ biến mất.
‘Kết thúc rồi!’
Vật Chất Bí Ẩn thấy công kích của Hắc Ám càng lúc càng gần thì thở dài thương tiếc.

Dù Vật Chất Bí Ẩn lẩm bẩm nhưng vì Nhất Thiên ở rất gần nên hắn vẫn nghe thấy.


Hắn chỉ cười nhìn Vật Chất Bí Ẩn, rồi thần thần bí bí nói.
‘Kết thúc sao? Không đơn giản vậy đâu! Ai chết còn chưa biết!’
Vật Chất Bí Ẩn giật mình nhìn Nhất Thiên.

Hắn không hiểu Nhất Thiên lấy đâu ra tự tin đến như vậy! Tình hình này không phải là tuyệt cảnh của cả hai sao? Một tên sắp tan biến, một kẻ sắp bị đánh chết? Có gì có thể nghịch chuyển tình hình này đây?
‘Vù’
Công kích đến cực nhanh, chỉ vài hơi thở đã đến trước mắt Vật Chất Bí Ẩn.

Hắn đành thở dài một hơi rồi nhắm mắt, bây giờ dù muốn tự hủy cũng không được, chỉ chờ đợi cái kết tan biến.
Nhưng qua mấy giây, Vật Chất Bí Ẩn vẫn không cảm nhận được công kích đánh trúng mình.

Hắn mở mắt ra thì giật mình, ngọn giáo bóng tối mũi nhọn đang chỉ thẳng vào mặt hắn, mũi giáo run rẩy muốn tiến lên nhưng không tiến thêm được nữa như bị thứ gì đó giữ chặt.
Hắn liếc mắt nhìn qua bên cạnh mình thì trợn mắt há hốc mồm, miệng run rẩy thốt lên từng từ.
‘Ngài, … ngài,..

vũ trụ.!’
Lúc này, một thân ảnh sừng sững đứng trước bên phải Vật Chất Bí Ẩn.

Người này cũng như Hắc Ám hay Vật Chất Bí Ẩn bí ẩn, chỉ có bóng dáng hình người chứ không thể thấy rõ diện mạo.

Đặc biệt hơn ở người này chính là thân thể không phát ra bất cứ ánh sáng hay khí tức nào mà là trong suốt.

Thậm chí bất cứ ai cũng có thể nhìn xuyên qua cơ thể người này.

Người xuất hiện chính là vũ trụ, người thực hành pháp tắc.

Nhất Thiên nở một nụ cười như kế hoạch đã thành công.

Hắn liều mạng thiêu đốt linh hồn không phải không có mục đích.


Từ đầu, hắn biết hắn không thể chống lại Hắc Ám, đến một phần trăm thắng cũng không có.

Mục đích hắn tấn công Hắc Ám, kéo hắn vào lỗ đen chỉ nhầm đánh lạc hướng.

Thật chất mục tiêu chính là hiến tế những chí tôn hắc ám còn lại.

Từ đầu, hắn định dùng đám người Vô Danh để hiến tế, nếu nói ra, bọn họ chắc chắn sẽ không từ chối.

Thế nhưng diễn biến cuộc chiến lại khiến hắn có cơ hội hốt gọn đám chí tôn hắc ám.

Lúc này, ba lỗ đen được Nhất Thiên tạo ra đã dừng hắn.

Chúng xuất hiện những vết nứt cực lớn, sau đó đổ vỡ như những mảnh kính tan biến trong hư không.

Mọi người lại xuất hiện lần nữa ở không gian loạn lưu bên trên nhưng có điểm khác biệt chính là trên bầu trời lại xuất hiện một lỗ đen cực lớn, vòng xoáy xuất hiện lại không có lực hút.

Đây chính là cánh cổng được mở ra sau khi việc hiến tế hoàn thành.

Vụ trụ cũng từ đó mà xuất hiện, đúng lúc ngăn cản một giáo của Hắc Ám.
Hắc Ám bóng hình run rẩy, hắn không nghĩ vị này lại có thể trở lại một cách dễ dàng đến thế.

Từ lúc Nhất Thiên xuất hiện, từ lúc thuật hiến tế được ngâm lên, hắn đã chú ý đến bên này.

Không nghĩ đến, chỉ với mấy vị chí tôn cùng một hắc khí trường hà đã có thể mang vị này trở lại.

Lần trước, để trục xuất vị này khỏi vũ trụ, hắn đã phải hiến tế một ngân hà, một vị trên chí tôn, ngang với cập với Vật Chất Bí Ẩn.

‘Không thể nào?’
Hắc Ám lắc đầu không thể tin điều trước mắt.

Bóng hình trong suốt bỗng nhiên nở một nụ cười, rồi một lần nữa, giọng nói cổ xưa vang vọng trong đầu Nhất Thiên từ khi đến chiến trường lần nữa vang lên.
‘Bất ngờ sao? Ngươi nghỉ dễ dàng cắt đứt liên kết của ta với vũ trụ này như vậy sao? Ta tồn tại chính là vũ trụ tồn tại, một loại liên kết mà không một vật chất nào có thể hiểu được.

Ngươi hủy diệt ngân hà, hiến tế nhiều lắm cũng gửi ta đến một vũ trụ khác mà thôi, liên kết của ta với vũ trụ này vẫn luôn tồn tại.

Ngươi nghĩ đây là lần đầu ta đặt chân đến vũ trụ khác sao? Lúc ta ngao du giữa các vũ trụ, ngươi còn chưa được vũ trụ này hình thành.’
Nhất Thiên nghe đến choáng váng, vị chúa tể vũ trụ này nói hơi nhiêu thì phải! Thủ đoạn âm người cũng không kém nhân loại tí nào.

Nói như vậy những gì hắn liều mạng thực hiện nãy giờ hầu như thừa thãi?
Như đọc được ý nghỉ của hắn, bóng hình trong suốt quay đầu lại nhìn hắn cười rồi nói.
‘Không ! Tiểu tử ngươi làm không tệ.

Nếu không có ngươi, ta sẽ mất rất nhiều thời gian để thật sự buông xuống vũ trụ lần này nữa.

Đến lúc đó vũ trụ này đã không biết biến thành cái dạng gì.

Nhờ người mà thời gian đó được rút ngắn.

Làm không tệ! Loài người trái đất đúng là không tệ.’
Nhất Thiên cười gượng gạo, đứng trước mấy tồn tại này, hắn cảm thấy mình như một hạt bụi, cảm giác này thật sự quá kỳ quái.
‘Được rồi! Cũng nên kết thúc chuyện vô nghĩa này rồi!’
Bóng người trong suốt nhìn về phía Hắc Ám nói.

Lời vừa kết thúc, lô đen trên không như nhận được kích thích, ầm ầm khởi động.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 333: Kết Thúc Hay Là Khởi Đầu Mới


‘Nghiền nát!’
Bóng hình vũ trụ đưa một tay hướng về phái Hắc Ám, hai từ lạnh lùng vang lên, chấn động vũ trụ.

‘Không…!’
Hắc Ám bên kia hét lên thảm thiết, không gian quanh hắn như bị một bàn tay vô hình bóp méo.

Thân hình hắc ám của hắn từ từ vặn vẹo, biến thành đủ loại hình dạng kỳ quái.
“ah…’
Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng trong hư không, Nhất Thiên nhìn đến ngớ người.

Chí Tôn, nhưng người như Bàn Cổ, hay được gọi là kẻ khai hoang vũ trụ, thật ra chỉ là kẻ khai phá pháp tắc, bọn họ được vũ trụ cho phép để làm điều này.

Bọn họ không thể mượn hay điều khiển pháp tắc thật sự.

Năng lực của họ đều là vũ trụ ban tặng, bất cứ sinh linh nào tu luyện đủ lâu đều có thể nhận được.

Lúc Vật Chất Bí Ẩn và Hắc Ám chiến đấu, hắn cảm nhận được một loại năng lượng kỳ quái được hai người này điều động hay là mượn từ sâu trong vũ trụ.


Hắn đoán đó chính là pháp tắc năng lượng thật sự.

Vị được gọi là người thực thi pháp tắc vũ trụ này lại hoàn toàn khác, hắn cảm nhận được loại năng lượng pháp tắc không phải được người này điều động hay mượn dùng mà là điều khiển, nhất tay nhất chân chính là pháp tắc.

Hắc Ám bây giờ đang đối đầu trực tiếp với một vũ trụ mà không phải là một người hay một loại pháp tắc nào đó.

Cơ hội thắng của hắn là không.
Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng một lúc lâu thì thân thể bóng tối của Hắc Ám từ từ mờ dần, sau đó ‘bùm’.

Một tiếng nổ nhỏ vang lên rồi biến mất.

Ở nơi Hắc Ám biến mất, chỉ còn lại một cây giáo, đó chính là ngọn giáo bóng tối, vũ khí của hắc ám.

Nó bây giờ cực kỳ ảm đạm, màu tím trên thân đã biến mất hầu như không còn, màu đen bóng tối cũng nhạt đi thấy rõ.

‘Phù’
Xa xa đám người Vô Danh thở phào nhẹ nhõm, trận chiến này kéo dài quá lâu, thần, đế, hay chí tôn đều ngã xuống hàng loạt.

Hàng vạn vị giờ chỉ còn mấy vị đếm được trên đầu ngón tay đang còn đứng vũng.

Vô Danh và Phật Y Nam Tử đã tỉnh lại đang được hai vị chí tôn khác đỡ lấy.

Từ lúc Vật Chất Bí Ẩn và Hắc Ám xuất hiện, trận chiến này đã không còn của đám người chí tôn bọn hắn, mà là đã ở một cấp bật khác.

Đến khi người được gọi là thực thi pháp tắc vũ trụ xuất hiện, trận chiến này đã đến lúc kết thúc.

Chiến thắng đã thuộc về bọn hắn, điều bất ngờ hơn, tâm điểm của cuộc chiến, kẻ thay đổi cả chiến cuộc của chư thần lại là một sinh linh xuất thế chưa được trăm năm.

Một linh hồn thuộc về một nơi được gọi là Trái Đất, nơi mà sinh linh không có sức mạnh hủy thiên diệt địa mà là nơi trí tuệ lên ngôi.

Tất cả mọi người đều thở ra một hơi, không có ai vui vẻ vì chiến thắng.

Đối với bọn hắn, trận chiến này đã khiến tâm bọn hắn chết lặng vì sự ác liệt của nó.

Đám người Vô Danh đến trước ‘vũ trụ’ và Vật Chất Bí Ẩn hành lễ rồi tránh sang một bên chờ đợi.


Trước hai vị này, bọn hắn không có tư cách nói chuyện.

Lúc này đây, Nhất Thiên cảm nhận được linh hồn mình đã đến cực hạn, hắn sắp tan biến.

Hắn thở dài nhìn Vật Chất Bí Ẩn nói,
‘Cám ơn ngươi, Vật Chất Bí Ẩn.

Ta đã có một hành trình cực kỳ thú vị.’
Vật Chất Bí Ẩn nhìn linh hồn Nhất Thiên dần dần tan biến, hắn thở dài một hơi nói.
‘Cám ơn là ta mới đúng, ta ban đầu chỉ muốn tránh nhân quả mà cho ngươi sống lại lần nữa.

Không nghĩ đến, cuối cùng lại kéo ngươi vào trận chiến này, rồi cũng nhờ ngươi mà chúng ta lật ngược tình thế của cả cuộc chiến.

Haizz!’
Vật Chất Bí Ẩn rất muốn giúp Nhất Thiên để linh hồn hắn khỏi tan biến, nhưng bây giờ lực lượng của hắn đã cạn kiệt.

Với lại, dù ở thời kỳ đỉnh phong, hắn cũng không giúp được Nhất Thiên bởi vì linh hồn Nhất Thiên là bị thiêu đốt và năng lượng lại dùng cho việc hiến tế, điều này không một ai có thể ngăn lại.

Cách hiểu đơn giản chính là một gốc cây bị rút khỏi mặt đất rồi đem đi thiêu, giờ chỉ còn than, làm sao mà cứu?
Nhất Thiên chỉ lắc đầu cười nhẹ, hắn cảm thấy đã đủ rồi.

Hắn đã làm được việc mà không ai làm được, hắn cũng trả được thù, tiêu diệt kẻ hủy diệt Trái Đất.

Hắn còn gì mà hối tiếc, từ khi quyết định đến chiến trường này.

Kết quả của hắn đã được định sẵn, một đi không trở lại.
Hơn nữa, Trái Đất đã biến mất, gia đình và bạn bè cũng không còn, hắn không còn tiếc nuối gì nữa.

Linh hồn Nhất Thiên càng lúc càng mờ nhạt, ý thức hắn từ từ mờ đi, nhưng hắn vẫn cười nhìn mọi người.

Tất cả mọi người cảm thấy tiếc hận khi thấy cảnh này, nhưng đúng lúc này hai giọng nói cùng một lúc vang lên.

‘Chưa đâu, ngươi chưa chết được.’
Tất cả mọi người giật mình, nhìn về phía giọng nói.


Một giọng nói phát ra từ Vật Chất Bí Ẩn, nói đúng hơn là một tấm thẻ bay ra từ trong người nó.

Lúc trước, nó không thật sự hòa tan vào Vật Chất Bí Ẩn, bởi vì nó đang giữ một thứ cực kỳ quan trọng.

Trí Tuệ Thẻ hét lên,
‘Ngươi sẽ không chết, ta vẫn mang giữ một phần linh hồn của ngươi.’
Lúc trước, Nhất Thiên vì sợ mình biến thành tà ác, gửi một phần linh hồn cho Trí Tuệ Thẻ.

Trí Tuệ Thẻ vẫn giữ nó, chưa bao giờ vứt bỏ.
Một giọng nói khác chính là từ người thực thi pháp tắc của vũ trụ.
‘Tiểu tử, ngươi vẫn chưa biến mất được.

Ta vẫn còn việc cho ngươi.’
Ngọn giáo bóng tối đang lơ lửng trên không bỗng nhiên bay vút đến, hòa vào linh hồn đang tan biến của Nhất Thiên.

Sau đó, người thực thi pháp tắc của vũ trụ lại bất tay, từ phía trí tuệ thẻ, một linh hồn mang theo hình dáng của Nhất Thiên xuất hiện bay đến, hòa vào ngọn giáo bóng tối.

Người thực thi pháp tắc của vũ trụ lại xuất ra một quả cầu ánh sáng bao lại linh hồn của Nhất Thiên.

Linh hồn nhất thiên bên trong quả cầu ánh sáng từ từ ổn định, nhưng mắt hắn vẫn nhắm nghiền.

Bên trong linh hồn Nhất Thiên đang có một ngọn giáo mờ nhạt màu đen, lâu lâu lại lóe lên.

Người thực thi pháp tắc vũ trụ lại phất tay, linh hồn Nhất Thiên hóa thành một đạo ánh sáng, bay thẳng vào lỗ đen lúc trước hắn buông xuống.

‘Ha..ha..ha..

Ta tặng các ngươi một sinh linh quỷ dị, hi vọng các ngươi sẽ thích.’
Mọi người lúc này đã hoàn toàn chết lặng, há hốc mồm, nhìn vị được gọi là ‘vũ trụ’, đang ngửa đầu cười lớn như một đứa trẻ vừa thực hiện được âm mưa của mình kia.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 334: Lại Xuyên


Một vạn năm trước ở thời kỳ mạt thế, Thiên địa băng liệt, Trái Đất có biến hóa đến kinh ngạc, rộng gấp trăm ngàn lần thế giới trước.

Nhiều sinh linh kỳ quái và các bí ẩn chi địa xuất hiện lớp lớp, mang đến nguy hiểm trùng trùng, con người đứng trước uy áp của thiên địa thật sự quá nhỏ bé, chỉ biết đứng nhìn.

Qua một thời gian, gen nhân loại bắt đầu xuất hiện những biến hóa kỳ lạ để thích ứng với thiên địa mới.

Nhưng không phải ai cũng được biến đổi, chỉ có 20% nhân loại tiến hóa gen thành công, những người không được tiến hóa hầu hết đều bị chôn vùi trong thời đại mạt thế.
Dù gen đã biến đổi giúp nhân loại bắt đầu thích ứng với thiên địa mới nhưng nguy hiểm thật sự luôn luôn hiện hữu.

Các nguồn tài nguyên dần dần cạn kiệt.

Để tiếp tục phát triển, để tránh nhân loại bị diệt chủng, nhân loại bắt đầu tìm kiếm nguồn tài nguyên mới, năng lượng mới để giúp nhân loại chống lại thiên nhiên khắc nghiệt.

Dưới nghiên cứu thì mọi người phát hiện gen của nhân loại bắt đầu biến đổi thiên hướng dung hòa với tự nhiên nhưng không tồn tại sức mạnh giúp nhân loại chống chọi với nguy hiểm của thế giới mới.

Năm trăm năm trôi qua, thiên địa lại có biến hóa lần nữa.


Một liên hệ đặc biệt được thiết lập giữa Trái Đất với một không gian đặc biệt được gọi Thần giới.

Thần Giới ban đầu chỉ là hư ảnh nhưng ngay khi liên hệ được thiết lập thì lại nhanh chóng hoà tan vào Trái Đất.

Một vạn năm qua, dưới sự hi sinh của các bật tiền bối, nhân loại cũng bước lên một bước tiến hóa lần nữa.

Nhân loại dưới sự tín nhiệm và niềm tin, họ được ban cho sức mạnh kỳ diệu để sống sót.

Thứ sức mạnh được mọi người ở thế giới mới này gọi là năng lượng phép thuật.

Nhưng chỉ một số ít người được chọn mới có thể tiến hóa lần nữa, thức tỉnh phép thuật, cũng vì thế để tạo cho nhân loại bình thường được an cư lạc nghiệp lần nữa.

Một vòng bảo vệ loài người thầm lặng xuất hiện.

Văn minh thụt lùi, phép thuật xuất hiện.

Thế giới mới được mọi người gọi là Huyễn Ma thế giới.
....
-Lại xuyên qua nữa rồi sao? Haizz, xuyên qua cứ như hàng giá rẻ, người ta một lần đã khó tin, ta lại xuyên đến hai lần.

Không biết lần này là thế giới nào đây?
Đau!
Ngực hắn rất đau!
Nhất Thiên tóm chặt lấy ngực của mình, liều mạng giãy giụa thở dốc, trong đầu trí nhớ không ngừng vọt tới, có kinh nghiệm lần trước, hắn vội vàng nhắm mắt, tiếp thu trí nhớ của thân thể mới này.

Sau một khắc, hắn mở lớn hai mắt, ánh mắt hắn trở nên long lanh, tràn đầy sinh khí.

Có điều sau đó hắn thở dài tự lẩm bẩm, thương tiếc cho chủ nhân của thân thể này.
-Ngươi nữa đêm lại đi vệ sinh công cộng làm gì? Dù nhà vệ sinh trong nhà có hỏng thì cũng nên kiếm cái bụi rậm nào đó giải quyết có tốt hơn hay không?
Từ trong trí nhớ, Nhất Thiên nhận ra thân thể mới tên là Hướng Thiên, một tên nhóc 15 tuổi.


Vì sao hắn xuất hiện ở nơi đây cũng là do hoàn cảnh đưa đẩy.

Nửa đêm, hắn bị đau bụng, trong nhà toilet lại bị hỏng, thế là hắn vừa ôm quần vừa chạy đến nhà vệ sinh công cộng này.

Kết quả, bị dọa sợ đến ngất xỉu, lúc tỉnh dậy lại là Nhất Thiên.

Điều khó hiểu nhất chính là linh hồn của tên nhóc này không có biến mất, vẫn hoàn mỹ trong cơ thế.

Linh hồn Nhất Thiên vừa tiến vào thì linh hồn tên nhóc lại tự động dung hợp một cách hoàn mỹ không chút khó khăn.

Đúng lúc Nhất Thiên đang nghi ngờ thì một giọng nói vang vọng trong đầu vang lên.

-Tất nhiên là hoàn mỹ dung hợp bởi vì thân thể này vốn thuộc về ký chủ.

Ký chủ đã ở trong thân thể này từ khi sinh ra nhưng linh hồn ký chủ vẫn ở vào trạng thái ngủ say khiến thân thể mới lại sinh ra một linh hồn mới.

Nhất Thiên nghe giọng nói vang vọng trong đầu thì cũng không chút bất ngờ, hỏi.
-Trí Tuệ Thẻ?
Một giọng nói đầy linh tính vang lên trong đầu Nhất Thiên.

-Trí Tuệ Thẻ là gì? Ta là hệ thống 9.0, Võ Ma Pháp hệ thống.

-9.0, Võ Ma Pháp hệ thống?
Nhất Thiên khó hiểu hỏi lại.

-Đúng, ta là hệ thống mới được ban cho ký chủ.

Nhất Thiên hơi thất vọng một chút vì đó không phải là Trí Tuệ Thẻ nhưng hắn cũng không có quá nhiều thất vọng.

Không hiểu vì sao, hắn nhớ rõ tất cả mọi ký ức hai kiếp trước nhưng hắn lại không có một chút cảm xúc nào.

Những ký ức kia chỉ như một cuộn phim, xem xong lại không để lại nhiều cảm xúc.


Hắn đoán đây là do vị kia làm, hoặc là do việc thiêu đốt linh hồn gây ra hậu quả.

-Được rồi! Từ nay ta sẽ là Hướng Thiên.

Bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc đời mới.

Hướng Thiên lắc đầu lấy lại tinh thần, sau khi hòa nhập với thân phận mới này.

Hắn bắt đầu quan sát tình cảnh xung quanh cũng như làm quen với thân thể mới này.

Sau khi kiểm tra thân thể thì thở phào nhẹ nhõm bởi vì mọi bộ phần đều hoàn mỹ.

Có điều tên nhóc này lại trọc đầu, từ lúc sinh ra cho tới lớn lên, đầu chưa bao giờ mọc tóc.

Kỳ quái!
Ngay đúng lúc này, Hướng Thiên cảm thấy một luồng khí lạnh thổi qua cơ thể, khiên hắn rùng mình.

Hắn nhớ ra mình còn trong tình cảnh nguy hiểm.

-Phát giác âm khí! Ký chỉ hãy cẩn thận.

Âm khí? Hướng Thiên sực tỉnh, hắn quên mất lý do vì sao linh hồn cũ bị ngất xỉu ở đây!
Âm khí? Quỷ.

Ở đây có quỷ!


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 335: Quỷ Trong Nhà Vệ Sinh


Nhà vệ sinh công cộng này không khác nhiều với nhà vệ sinh thời hiện đại dành cho nam.

Phòng vệ sinh này khá rộng, có một dãy chỗ đứng đái và một dãy phòng nhỏ khá hiện đại.

Có điều, tất cả đều làm từ gỗ hoặc đá.

Hướng Thiên nhìn lên thì phát hiện thứ phát sáng bên trên không phải điện mà là một ngọn đèn lửa, ánh sáng của nó không đủ lớn để chiếu sáng tất cả mọi ngóc ngách trong nhà vệ sinh này.
Đây là đèn phép thuật, một loại văn minh mới của nhân loại.

Loại đèn này không dùng dầu mà là tự sáng.

Còn vì sao nó sáng thì một tên nhóc 15 tuổi chưa tiếp xúc phép thuật thì sẽ không thể hiểu được.

Trở lại chủ đề chính,
Trong trí nhớ Hướng Thiên, hắn nhớ rõ trước khi bị sợ ngất xỉu, hắn thấy một cánh tay.

Một cánh tay máu mò qua từ phía dưới khoảng trống của phòng nhỏ.

Đến khi hắn giật mình đứng dậy thì thấy một khuôn mặt máu phía trên nóc phòng vệ sinh nhỏ đang nhìn chằm chằm hắn.


Sau đó thì … ngất xỉu.

-Phát hiện cấp 1 quỷ hồn, ký chủ hãy cẩn thận.

Hướng Thiên giật mình, cấp 1 quỷ hồn, chắc là đẳng cấp quỷ của thế giới này.

Quỷ hồn cấp 1 nghe có vẻ nguy hiểm, hắn liền hỏi hệ thống.
-Hệ Thống, ngươi không có quà tặng cho người mới bắt đầu sao? Tình hình có vẻ nguy hiểm, thân thể này lại quá yếu.
-Không có! Hệ thống đang trong quá trình khoá chặt linh hồn và thân thể ký chủ.

Ngoài việc giao tiếp, không có thể làm gì hơn.

Giọng nói máy móc lại vang lên.

Hương Thiên tỏ vẻ thất vọng, hắn từng là thần, thế mà giờ đây gặp một con quỷ cấp thấp lại không biết nên làm thế nào.

Hắn đã thử những phép thuật trong trí nhớ nhưng thân thể này lại không có một chút năng lượng phép thuật nào.

Hắn thậm chí cũng không thể mượn nhờ sức mạnh từ bên ngoài.
Thể thuật? Với thân thể yếu đuối này, ra đấm nhau cùng quỷ thì chỉ có bị úp sọt.

-Ký chủ đừng quá lo lắng.

Cấp 1 quỷ hồn là loài quỷ quái yếu nhất.

Không có vật lý công kích, chỉ có tinh thần công kích.

Nếu tinh thần của người đối diện đủ mạnh, nó không thể gây quá nhiều thương tổn cho ký chủ.

-Cái gì? Không có vật lý công kích?
-Đúng vậy!
Hướng Thiên cười ha hả, sau đó kéo quần đứng lên.
Nhưng ngay sau đó thì hắn như quên điều gì đó mà ngồi xuống lại, lấy giấy….(quên chùi-_-) Rồi lại đứng lên.
Đột nhiên bồn cầu bên cạnh phát ra tiếng sùng sục.

-Ào Ào
Các vòi nước làm bằng đá trong phòng vệ sinh được tự động mở nước.

-Ừm? Bồn cầu và vòi nước đều bị hư rồi sao?
Nghe tiếng sùng sục của bồn cầu, Hướng Thiên biết chuyện nhưng vờ như không, hắn chỉ cảm thấy may mắn là lúc nãy bồn cầu đá dưới mông hắn không xảy ra chuyện như vậy, nếu không thì thứ vàng vàng kia đã văng tung tóe lên cả người hắn.


Dù vậy nhưng trong nhà vệ sinh lại truyền đến mùi cực gắt, thật sự quá hôi thối.

Hắn đứng dậy ra ngoài.

Bên ngoài tiếng sùng sùng và tiếng vòi nước cũng đã dừng.

Ào ào.

Tiếng vòi nước vang lên, Hướng Thiên mở vòi nước, chuẩn bị rửa tay rồi rời đi nhà vệ sinh công cộng.
Lần này, Hướng Thiên ngây ngẩn cả người, hắn nhìn chằm chằm nước chảy ra từ vòi nước, đứng sững tại chỗ.

Vòi nước chảy ra một dòng nước màu đỏ tươi, mùi máu tươi xộc vào mũi hắn.
Hướng Thiên sửng người khẳng định.
Đây là máu!!
Cũng ngay lúc này.

Hướng Thiên đang cúi đầu xem dòng nước máu bỗng ngẩng đầu nhìn về phía cái gương trước mặt.

Trong gương, ngoại trừ ảnh ngược của bản thân Hướng Thiên, còn một cái bóng hiện lên sau lưng hắn.

Cái bóng ẩn hiện chậm rãi vươn tay về phía cổ Hướng Thiên...
Nhìn cái bóng rồi lại nhìn máu loãng.

Hướng Thiên không thét chói tai, cũng không kinh sợ.

Hắn làm như không thấy quỷ ảnh và máu loãng, hắn cúi người bắt đầu nâng dòng máu loãng chảy ra từ vòi nước, hất lên mặt mình.

-Bụp
Vừa cúi người, một của đánh rắm như trời giáng vào bóng người sau lưng.

Cái bóng hét thảm một tiếng rồi biến mất.

Hướng Thiên rùng mình một cái, sau đó thì lạnh nhạt nói.

-Haizz, ảo ảnh mà làm như thật.

Tiếc thay, quá bình thường, không đủ dọa người.
-Két~!
Ngay lúc Hướng Thiên đang nuối tiếc thì một tiếng kéo dài cửa mở vang lên.


Lần này thật đúng làm Hướng Thiên giật mình.

Tiếng kéo cửa kia sắc nhọn hơn bình thường rất nhiều, nó như đấm vào tai của hắn.

Ánh mắt Hướng Thiên hướng về phía góc nhà vệ sinh công cộng, nơi đó có một phòng vệ sinh nhỏ, cánh cửa đang hé ra.

Từ bên trong, một cánh tay trắng hếu đang đáp ở trên cửa chậm rãi đem cửa đẩy ra.

Hướng Thiên đồng tử mắt đột nhiên co rút lại.

Cánh tay không giống ảo ảnh, đối với hắn, kẻ đã từng tiếp xúc với quái dị, tất sẽ nhận ra nếu đó là ảo ảnh.

Hai mắt hắn lộ ra vẻ hung ác, tay nắm chặt nắm đấm.

-Vèo
Không chút do dự,...!Hắn lao đến cửa của nhà vệ sinh công cộng nhằm thoát đi.

Lúc này, bên tai Hướng Thiên xuất hiện giọng nói của hệ thống.

-Cảnh báo! Cảnh Bảo! Cấp 3 quỷ hồn xuất hiện.

Nguy Hiểm, ký chủ nhanh chóng trốn!
-Không cần ngươi nó.

Lão tử đang trốn đây.
Không khí trong phòng vệ sinh giống như giảm xuống âm độ, thân thể này của Hướng Thiên lại rất yếu, da gà nổi hết cả lên, tóc dựng đứng.

À, hắn đầu trọc, không óc tóc, phải nói là da đầu hắn co rút lại.

Từ bồn rửa tay đến cửa chỉ khoảng chục bước chân nhưng giờ đây trong lòng Hướng Thiên đang chửi rủa mấy tên xây nhà vệ sinh này.

Cần gì phải làm nhà vệ sinh lớn đến vậy chứ? Nhà đi ỉa chứ đâu phải nhà nghỉ dưỡng đâu mà rộng đến sợ.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 336: Cấp 3 Quỷ Hồn


-Nhanh, nhanh hơn nữa
Hướng Thiên trong lòng lộp bộp hối thúc cơ thể mình.

Lông tơ hắn đã dựng đứng cả lên, phía sau hắn đang truyền đến một cổ hơi thở nguy hiểm.

m khí như kim châm đâm thẳng vào da thịt hắn.

-Ầm, Ầm
Hướng Thiên đã đến cửa, nhưng trong lòng lại chửi ầm lên.

Nhà vệ sinh này lại xây một cánh cửa rất lớn, mở vào trong, ngay khi hắn nắm lấy tay nắm cửa thì cảm thấy không đúng rồi.

Tay nắm cửa cực lạnh, còn có một loại chất nhày nhờn nhợn thực dơ bẩn.

Hắn giật cửa ầm ầm mà cửa đéo mở.
-Mở, nhanh mở ra cho lão tử.


Hướng Thiên hét ầm lên.

Kéo không mở được, hắn lại quay sang cầu trợ giúp của hệ thống.

-Hệ thống, có cách nào không? Nhanh cứu mạng đi.
-Vô sách, cửa bị âm khí khóa chặt, không thể mở bằng cách bình thường.

Chúc ký chủ may mắn.

Giọng nói máy móc trả lời một cách vô tình.

-Cái đệt!
Hướng Thiên chửi một câu.

Lần trước sống lại, bị một con quái dị cắn, may mắn trốn một mạng.

Lần này sống lại, lại bị quỷ hồn chú ý đến, càng đáng sợ hơn là không phải quỷ cấp thấp nữa.

Trong lòng hắn tự hỏi, ‘Có phải hắn đã xuyên qua mà không xem giờ?’
-Hít..pù
Hướng Thiên lấy lại bình tĩnh, không thể vì một con quỷ nhỏ lại sợ đến mức này được.

Hắn hít một hơi sâu rồi thở dài ra, ổn định lại tinh thần, quay người chuẩn bị đối diện với con quỷ hồn cấp 3 này.
-Được rồi! Nếu đã không chạy được, ta muốn xem xem quỷ hồn ở thế giới này đáng sợ đến….
Hắn vừa quay người vừa nói, nhưng chưa hết câu thì hắn trợn trừng mắt, há to mồn, không thốt nên lời.

-Fuck! Đây là cái quái gì thế? Quỷ gì mà quỷ, nó là ác ma thì đúng hơn…
Đối mặt với hắn, cánh cửa nhà vệ sinh nhỏ đã toàn toàn mở ra...đứng phía ngoài cánh cửa là một con quái vật tay dài.

Không chỉ tay dài mà tất cả các bộ phận đều dài đến khó tin.

Nó cao hơn hai mét, ốm như một que củi, thân thể trắng huế, tay chân dài ngoằn ngoèo như một cây roi.

Mặt nó ngoài miệng và mắt thì không có mũi.


Hai mắt chính là hai cái hố đen ngoằn, miệng rộng đến mang tai, răng thì nhọn hoắc lỉa chỉa ra ngoài.

Hướng Thiên nhìn mà muốn rớt mắt, trong lòng hò hét.
-Má nó chứ, quái dị kiếp trước còn có chút hình người, còn thế giới này thì đéo tả nổi…
Đúng lúc Hướng Thiên quan sát con quái trước mắt, một bàn tay đen thùi khoác lên trên bả vai hắn, đồng thời ngón tay hơi dùng sức, lạnh lẽo vừa ..

hơi cương cứng gắt gao bóp hắn.
Hướng Thiên nhíu mày, hắn có thể cảm giác bàn tay này nhưng sức lại không mạnh như hắn nghỉ.

Hắn đoán đây là tay của con quỷ cấp 1 mà hệ thống nói, còn tên với cánh tay dài kia chính là cấp 3 quỷ hồn.

Bỗng nhiên, Hướng Thiên cảm nhận một cỗ sức mạnh kinh khủng héo hắn hướng về phía trước, nơi con quái cấp 3 đang há mồm đợi sẵn.

Hướng Thiên phẫn nộ, hắn cảm thấy toàn bộ bả vai đã mất đi tri giác, phảng phất cánh tay màu đen kia chính là cầu nối sức mạnh để hắn bị kéo đi.

Kiểu như hai nam châm hút nhau vậy.

Hướng Thiên vùng vẫy, dùng sức chống lại sức hút.

Đôi chân hắn bị kéo lê trên đất, ma sát phát ra âm thanh rít rít do đôi giày màu đen kỳ quái hắn đang mang.

Hắn không biết đôi giày này làm từ gì những lớp da bên ngoài lại cực kỳ chắc chắn.

Dù bị chà sát nhưng nó vẫn không chịu một chút hỏng hóc, nhiều lắm bị mòn một chút.

Đôi tay trắng huế kia động, vương ra, chuẩn bị tóm lấy hắn.

Hướng Thiên nhíu chặt lông mày, cảm giác nếu bị tóm, hắn sẽ bị bóp nát như tương.

Đồng thời một luồng hơi lạnh thấu xương bao phủ toàn thân, huyết dịch tựa hồ đều phải bị đông cứng.

Hướng Thiên hai mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, nhìn vai nơi có cánh tay kia, không chút do dự, tung một đấm vào nó.


Không biết hành động này có hiệu quả hay không nhưng đáng thử.
-Bộp
Vừa đánh trúng, thân thể Hướng Thiên bỗng khựng lại một khắc, một cảm giác đau truyền ra từ bả vai.
-Có hiệu quả!
Hướng Thiên mừng thầm, hắn không chút do dự tiếp tục,
-Bốp, Bốp, Bốp
Ngay khi hắn sắp đến tầm tóm của cánh tay trắng huế kia thì cả thân thể hắn dừng lại.

Cánh tay đen trên vai hắn lúc này đã biến mất.

Hắn cảm giác mình may mắn vì bàn tay kia là của con quỷ cấp 1, ấm khí rất yếu.

Vai phải hắn mất cảm giác cũng vì âm khí truyền vào nhưng lúc hắn điên cuồng đánh vào cùng một vị trí, cảm giác trở lại, âm khí cũng từ từ tan đi.

-Vèo
Đúng lúc hắn thở phào thì bàn tay trắng hếu kia công đến, định tóm lấy hắn.

Hướng Thiên dù không có phép thuật hay thể thuật nhưng linh hồn hắn vẫn rất mạnh, chắc chắn mạnh hơn người bình thường.

Điều đó giúp hai mắt của hắn bắt kịp động tác của bàn tay kia.

Hướng Thiên vội lùi lại, nhưng thân thể hắn không theo kịp tốc độ phản ứng của thần kinh hắn.
-Xoạt
Con quỷ tóm hụt nhưng trước ngực Hướng Thiên, áo đã bị xé toạc để lại một vết thương in dấu năm móng tay của con quỷ cấp 3.

-Hừ
Hướng Thiên ngã ngồi ra sau, rên lên một tiếng vì đau đớn.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 337: Xuyên Qua Thảm Nhất


Hướng Thiên nhíu mày nhìn vết thương trước ngực.

Vết thương không sâu nhưng ở vết thương lại có khí đen bay ra, trong cơn đau lại còn xen lẫn cảm giác lành lạnh.

-Phải tìm cách thoát khỏi nơi này, vết thương này không đơn giản.

Lạnh lẽo, hắc ám, còn kèm theo tiếng tí tách, tí tách của giọt nước.

Lâu lâu, mùi hôi truyền đến, kèm theo nhớp nháp của trần nhà khiến Hướng Thiên rất khó chịu.

-Vèo
Còn quỷ cấp 3 di chuyển, lần này cánh tay chuyển từ tóm thành quất đến.

Hướng Thiên thấy thế thì vội vàng lăn mình tránh qua.
-Ầm
Cánh tay trắng huế quất xuống nền nhà vệ sinh tạo thành một rãnh nhỏ.

Hướng Thiên nhìn cái rãnh mà khiếp vía.


Nền này được lót từ một loại đá khá chắc chắn, một vết quất của con quái lại có thể để lại một rãnh nhỏ.

Như thế phải biết công kích của nó mạnh đến mức nào.

Với cơ thể tồi tàng này của hắn, nếu bị quất trúng không chết cũng mất hơn nửa cái mạng.

Hướng Thiên vừa đứng lên thì quỷ hồn cấp 3 liền quất cánh tay khác đến.

Nhất Thiên vội ngồi xổm xuống như động tác của cáp mô công.

Cánh tay quất ngang da đầu của Hướng Thiên làm cho da đầu hắn tê rần.

-Ầm
Tiếng va đập xuất hiện do cánh tay kia quất trúng mấy phòng nhỏ vệ sinh.

Ngay khi khói bụi đi qua, ở phòng vệ sinh cuối cùng, nơi con quỷ xuất hiện, hiện ra một cái lỗ đen ngòm.

Bên trong lại có âm khí truyền ra.

-Cánh Cổng?
Hướng Thiên nhíu mày khi thấy lỗ đen này, lẩm bẩm.

Nhưng không cho hắn thời gian suy nghĩ, con quỷ lại công đến.

Con quỷ cấp 3 há rộng mồm, táp thẳng xuống Hướng Thiên đang ngồi dưới đất.
Hướng Thiên vội vàng ngả ngồi ra sau tránh đi.

-Phụt
Bắp đùi của Hướng Thiên bị cắn trúng, một cú ngoạm cực sâu, thấy đến cả sương.
-Ah..
Hướng Thiên hét lên đau đớn, ôm chân lết ra sau, máu tưới bê bết trên nền đá.
Lúc nãy, không phải hắn không tránh kịp trúng chiêu mà là do bàn tay đen của con quỷ cấp 1 kia.

Không hiểu nó từ đâu ra mà ngay lúc hắn ngả ngồi ra sau thì bị một bàn tay đen túm ở cổ chân, làm hắn chậm một nhịp lui lại.


Hậu quả là bị táp trúng bắp chân.

Với kinh nghiệm chiến đấu và ý thức chiến đấu cực mạnh của hắn.

Hắn đã tính toán con quỷ sẽ tấn công như thế nào, vì thế mỗi lần bị đánh đến, hắn đều phải di chuyển trước con quỷ một vài hơi thở, mới tránh kịp.

Có điều hắn quên mất trong này còn một con quỷ nhỏ khác.

Không nghĩ đến vì một con quỷ cấp thấp lại đẩy hắn đến tuyệt cảnh.

-Hệ Thống, Hệ Thống, nhanh cứu ta.
Hướng Thiên vừa lết lùi vừa hét lớn trong lòng.

Hắn càng di chuyển, máu tràn ra từ vết thương càng nhiều.

Hắn đến đường cùng rồi, nếu là người bình thường, gặp con quỷ này thì đã chết từ lâu.

Hắn cũng đã rất khá, chèo chóng đến bây giờ.

Bó tay rồi, chỉ còn cầu cứu Hệ Thống.

-Vậy lúc nào việc khóa chặt mới xong? Bây giờ, ta cần ngươi giúp, nếu không ngươi cũng không còn gì để mà khóa chặt đâu.

Giọng nói của hệ thống lại vang lên lần nữa.
-Hệ Thống cũng hết cách.

Nếu như vậy, chỉ trách ký chủ không may mắn.

Cũng trách hệ thống chọn nhầm chủ.

Hướng Thiên cạn lời rồi.

Hai mắt hắn nhìn chầm chầm con quỷ cấp 3 trước mắt.

Nó đang ngoác lớn cái mồm rộng của mình.

Có thể vì nhìn thấy Hướng Thiên bị thương nên cũng không gấp xé xác con mồi.


Có vẻ như nó đang muốn chơi đùa với con mồi của mình.

Hai mắt Hướng Thiên lúc này lại mờ đi, đầu óc quay cuồng.

Hắn nhận ra mình sắp mất đi ý thức do mất máu quá nhiều.
Vết thương ở chân rất nặng đã động đến động mạch chủ, lượng máu chảy ra quá nhiều.

Nếu không phải linh hồn hắn rất mạnh, chèo chống đến bây giờ, không thì đã ngất đi từ sớm.

-Fuck! Có thể mình là kẻ xuyên qua thảm nhất.

Vừa mới xuyên đến đã bị quỷ quái giết chết.

Thậm chí chưa kịp nhìn ngắm thế giới này.

Hướng Thiên cười khổ, hắn ý thức dần dần mơ hồ đi.

Trước khi hắn ngất đi, ánh mắt hắn vẫn nhìn chầm chầm vào con quỷ cấp 3.

Hắn thấy rõ con quỷ này đang đưa đầu về phía hắn, miệng há lớn nhất có thể, chuẩn bị cắn nuốt hắn.

-Ầm
Tiếng nổ lớn xuất hiện ở cửa nhà vệ sinh.

Sau đó truyền đến tiếng bước chân bên tai Hương Thiên.

-Cẩn thận, là quỷ cấp 3, nhanh cứu người…
Lúc này, Hướng Thiên hai mắt nhắm nghiền, hoàn toàn mất đi ý thức...


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 338: Hỗn Ma Huyết Mạch


Hướng Thiên giật mình mở mắt.

Thân thể hắn lúc này như có lửa thiêu đốt, đau đớn không thôi.
Lại...!xuất hiện rồi sao? Cái cảm giác đau đớn sống sót này hiện hữu trong lòng hắn.

Đối với hắn đau đớn chính là dấu hiệu của sự sống, chứ không phải là lo lắng hay sợ hãi.

Hướng Thiên chống tay ngồi dậy, quan sát tình hình trong phòng.

Hắn phát hiện đây là phong của mình, hắn cũng không quá bất ngờ bởi vì trong trí nhớ, hắn đang sống ở một y quán.

Đây là y quán của ông ngoại hắn.

Ý quán của ông hắn không giống mọi y quán bình thường khác.

Ý quán này chuyên chữa trị các vết thương có liên quan đến phép thuật.

Ở thế giới này, người bệnh được chia làm hai loại, bệnh nhân thường là những người bị thương do lao động, các vết thương thường thấy ở nhân loại.


Bệnh nhân loại thứ hai là bệnh nhân bị phép thuật hay âm khí gây thương tích… Bất cứ thương tổn nào liên quan đến phép thuật.

Lúc này, thân thể đau đớn kịch liệt cuối cùng cũng thuyên giảm chút ít.

Ở chân, nơi vết thương do con quỷ cấp 3 gây ra đang bị băng trắng quấn chặt.

Hắn phát hiện vết cắn đã được chữa trị khá tốt, nhưng tê rần không có quá nhiều đau đớn.

Hắn xuống giường, xỏ đôi dép màu trắng có hình con gấu vào, ngay khi hắn chuẩn bị đứng lên thì phát hiện vết thương ở chân đã giảm, không còn đau đớn nhưng hắn không thể cử động mạnh nó.

Giống như chân hắn đang bị đóng băng vậy, mỗi bước di chuyển đều rất khó khăn.
Hắn lắc đầu nằm xuống, sau đó thì lục tìm một quyển sách từ dưới giường nằm đọc chơi.

Chờ đợi người mở cửa tiến vào.

Từ trong trí nhớ, hắn không biết thế giới này có điện thoại hay không, nếu có thì quá tốt rồi.
Quyển sách này có tên Ma Y Châm Pháp.

Trong đó viết về các loại kỹ thuật dùng kim châm trị liệu.

Quyển sách này khá quý bởi vì trong đó có một số kỹ thuật chữa trị cho bệnh nhân vượt trên các loại châm cứu bình thường.

Thậm chí có một loại châm pháp nhằm chữa trị vết thương do phép thuật hoặc âm khí gây nên.

Có điều, muốn thi loại châm pháp này, người thi châm phải có năng lượng phép thuật trong người mới có tác dụng.

Quyển sách này khoảng trăm trang, chủ yếu là các hình vẽ và chú thích ngắn nên Hướng Thiên chỉ mất một lúc thì đã nhớ kỹ.

Hắn cũng không quá bất ngờ với trí nhớ của mình.

Có thể do linh hồn hắn mạnh, cũng có thể vì trí tuệ hắn cao.
-Dinh Dinh
Đúng lúc này, tiếng đinh đinh như chuông báo xuất hiện trong đầu hắn.

Hướng Thiên nở nụ cười, sau đó lẩm bẩm,
-Cuối cùng cũng kích hoạt rồi sao?

Một giọng nói khá linh tính vang lên trong đầu Hướng Thiên.
-Chúc mừng kí chủ, hệ thống đã khóa chặt thành công.

-Kích hoạt quà tặng kèm xuyên không? Ký chủ có các lựa chọn như sau:
Kích hoạt thân thể hiện tại ma y huyết mạch, chậm rãi thức tỉnh năng lượng phép thuật
Nuốt chửng ma y huyết mạch, thay thế bằng hỗn ma huyết mạch, chậm rãi thức tỉnh năng lượng phép thuật
Đây là tình huống gì? Lần này hệ thống có mang theo quà tặng lại có thể lựa chọn?
-Giải thích rõ một chút? Ma Y huyết mạch cùng Hỗn Ma huyết mạch.
-Ma Y Huyết mạch là huyết mạch của thân thể hiện tại của ký chủ.

Tiềm lực phát triển: 4/10.

Phù hợp trở thành ma y sư (chức nghiệp thầy thuốc).
-Hỗn Ma Huyết Mạch, xuất từ bóng tối huyết mạch.

Tiềm lực: không rõ.

Phù hợp không rõ.
-Gì mà không rõ? Quà tặng kiểu gì thế?
Hướng Thiên nhướng mày mắng.

Hệ thống cũng không đáp lại hắn.
-Lựa chọn thứ hai, Hỗn ma huyết mạch.

-Ký chủ đã lựa chọn cách 2, xác định dung hợp Hỗn Ma Huyết Mạch?
-Xác định.

-Fuck! Đau quá!
Hướng Thiên mặt mày co rút, thân thể co rút lại, chỉ sau một khắc, tất cả máu bị rút ra khỏi cơ thể hắn.

Hắn nghiến chặt răng, cắn nát môi vì đau đớn, cái cảm giác bị hút khô này không tốt chút nào.

May mắn, cảm giác bị hút khô chỉ xảy ra trong vòng mấy hơi thở.

Thân thể hắn vừa bị rút khô lại phòng lên một lần nữa.

-Hộc Hộc Hộc

Hướng thiên túm chặt lòng ngực, ngồi bật dậy rồi thở dốc.

Trong lòng hắn thầm mắng mười tám đời của hệ thống.

Kiếp trước hắn cũng chưa bao giờ có cái cảm giác bị hút khô như vậy, thực sự là khó chịu.

-Hệ..thống..

Lần..

sau ngươi nói trước một câu để ta chuẩn bị được không?
-Được, sau khi xong ta sẽ nói để ký chủ chuẩn bị tâm lý.
Giọng của hệ thống lại vang lên trong đầu hắn.

Hướng Thiên đầu tiên hơi ngẩng người, sau đó thì mắng thầm trong lòng không thôi.

Xong rồi sẽ báo, vậy báo làm gì nữa hả? Hệ thống này không phải hố hàng đó chứ?
-Ding, hoàn tất dung hợp, Hệ thống hoàn toàn kích hoạt.

Hiển thị thông tin Ký Chủ.

-Ký Chủ: Hướng Thiên (Hỗn Ma Huyết Mạch)
-Pháp Lực: 0 (chưa thức tỉnh)
-Phép Thuật: None
-Sức Mạnh: 10
-Độ Bền: 10
-Nhanh Nhẹn: 10
-Điểm Phép Thuật: 0 ( phân phối điểm trạng thái)
-Danh Hiệu: Con Gián


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 339: Hướng Thiên Nhi


-Cái éo gì đây? … Thân thể toàn điểm trung bình của người thường.

Danh hiệu con gián.

Thật sao?
Hướng Thiên hai hàng lông mày nhướng lên, hắn đéo tin được hắn bắt đầu cuộc sống mới này với danh hiệu con gián.

-Hệ Thống, ra đây giải thích chút cho ta?
Hướng Thiên hét lớn trong đầu.
-Danh Hiệu không phải do hệ thống bang mà là do danh tiếng của ký chủ ở thế giới này.

Vì thế đây không phải lỗi của hệ thống.

Hướng Thiên như hiểu ra điều gì.

Có thể vì hắn là một người thường mà có thể sống sót khi bị quỷ cấp 3 tấn công nên có được danh hiệu con gian này.

Hắn nhíu mày, nói đi nói lại hắn nhớ ra một điều quan trọng là trong trí nhớ tên nhóc này có quá ít thông tin về thế giới này.

Hắn không hiểu rõ tình hình thế giới này lắm.

-Hệ thống, ngươi hình như hiểu rõ thế giới này?
Hướng Thiên hướng về hệ thống hỏi, hắn hy vọng hệ thống biết chút ít gì đó.


-Trong hệ thống thông tin, chỉ có một số tin tức như sau.

Văn minh công nghệ thụt lùi, văn minh ma pháp phát triển.

Loài người có thể tu luyện phép thuật.

Phù thủy chia làm 9 cấp.

Cấp một là yếu nhất.

Quỷ quái cũng chia làm chín cấp, quỷ cấp 1 cũng là quỷ quái yếu nhất.

Tất cả thông tin còn lại chưa được thức tỉnh.

Mời ký chủ cố gắng trợ giúp hệ thống tiến giai.

Hướng Thiên thất vọng thở dài, hắn tưởng hệ thống toàn năng, thì ra là không phải.

Dù vậy, hắn cũng biết được hệ thống này có thể tiến giai.

Chắc chắn có thể trợ giúp hắn nhiều hơn ở thế giới này.
Hắn liếc qua bản thông tin cá nhân lần nữa thì thở dài.

Ba chữ chưa thức tỉnh khiến hắn đau đầu.

Giờ mục tiêu đầu tiên chính là thức tỉnh năng lượng phép thuật.

Sau đó mới tính tiếp được, không thì cả đời này chỉ có thể làm người bình thường.

Hắn vắt tay lên trán suy nghĩ.

Tuy nhiên, hắn cũng không quá lo lắng mình sẽ không thể thức tỉnh phép thuật.

-Két…
Đúng lúc này, cửa phòng hắn bị mở ra.

Một thân ảnh nhỏ nhắn bỗng nhiên từ ngoài chạy vào.

-Ca..

Ca… không sao chứ?
Thân ảnh nhỏ nhắn kia chạy đến bên giường thì thấy hắn đã tĩnh, vội vàng hỏi.

Hướng Thiên nhìn thân ảnh này thì cười.

Đây chính là em gái hắn.


Vì sao hắn nói là em gái hắn là vì lúc trước Hệ Thống truyền cho hắn một tin tức quan trọng.

Thực ra hắn không phải chiếm lấy thân thể này mà là từ lúc vừa sinh ra thân thể này đã chứa đựng linh hồn của hắn.

Chỉ tiếc lúc đó hắn không thể thức tỉnh, dẫn đến cơ thể này tự động sinh ra linh hồn mới.

Vì thế lúc đó vì sao hắn cảm thấy linh hồn tên nhóc này còn hoàn hảo và dễ dàng dung hợp đến thế.

Em gái hắn tên là Hướng Thiên Nhi.

Mới mười tuổi, có một đôi mắt to tròn rất sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, môi anh đào nhỏ.

Thiên Nhi mặt một bộ váy màu xanh, cực kỳ bắt mắt lại cực kỳ dễ thương.

Thiên Nhi còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, thường giúp đỡ ông hắn chăm sóc y quán.

-Thiên Nhi, làm gì chạy nhanh vậy? Ngã thì sao?
Thiên Nhi phùng má nói.
-Ca, sao nữa đêm lại ra bên ngoài.

Ca nếu có chuyện gì thì Thiên Nhi lại phải làm sao?
Thiên Nhi vừa nói vừa rơm rớm nước mắt nhìn hắn.

Nhìn bộ dáng đáng thương của đứa em gái tiểu lo li này thật khiến Hướng Thiên khó nói nên lời.

Hắn vươn tay xoa đầu nàng vừa nói.
-Anh không sao.

Chỉ bị thương nhẹ mà thôi.

Thiên Nhi không cần lo lắng.

Thế giới này không có ai làm hại được anh đâu.

-Hừ
Thiên Nhi chu miệng nhỏ hừ hừ, nước mắt nàng vẫn rơm rớm làm Hướng Thiên yêu thương không thôi.
-Sao có mùi gì hôi thế?
Thiên Nhi bỗng nhiên nhăn mặt bịt mũi nhỏ lùi lại.

Hướng Thiên thấy vậy thì lắc đầu.

Vừa rồi, hắn mới thay máu, cũng bài trừ một chút tạp chất trong cơ thể vì thế mà bây giờ cả người hắn bóc mùi như vậy.

Thiên Nhi lúc nãy vì quá lo lắng cho hắn nên giờ mới cảm thấy hôi.

-Ầm Ầm Ầm,...!bên trong có ai không? Nhanh cứu người.

Thiên Nhi ‘ah’ lên một tiếng, quay người vừa chạy ra cửa vừa nói.
-Ca nhanh đi tăm đi, hôi quá, Thiên Nhi ra xem ai bên ngoài.
Hướng Thiên trong theo hình bóng nhỏ nhắn kia thì lắc đầu cười khẽ.

Có một đứa em gái dễ thương như vậy, sống lại lần này cũng rất đáng giá.
Hướng Thiên đứng lên, lần này, chân hắn không còn tê nhức, cử động cũng dễ dàng hơn nhiều.

Hắn cảm thấy vết thương ở chân như đã lành hẳn, bật hack có khác.

Hắn xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, đi băng qua một khu vườn lớn mới đến phòng tắm.
Nói đến thì kỳ, nhà ở trong thôn nơi hắn đang sống rất rộng.

Theo từ trong trí nhớ là do đất rộng người thưa, thế nên đất đai cũng rất rẻ, chỉ cần một khoản tiền nhỏ cũng mua được cả một biệt thự.

Có điều, cũng vì thế giới biến đổi mà phần lớn nhà cửa được thiết kế thân cận với tự nhiên hơn.

Phần lớn tất cả mọi thứ đều làm từ gỗ, hoặc là đá.

Cây cối quanh nhà thì lại um tùm, bầu không khí rất trong lành.

Hướng Thiên vừa đi vừa suy ngẫm, từ phòng hắn đến nhà tắm thôi cũng mất một khoản thời gian.

Hắn đang nghỉ không biết lúc đau bụng có chạy kịp không nữa.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn diện một bộ đồ màu đen.

Phong chủ đạo của hắn là tối, hắn cũng thích mặc bộ đồ tối.

Sau khi đổi huyết mạch, dù không biến đổi nhiều nhưng phong thái hắn rất sạch sẽ và sáng sủa, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hai mắt đen nhánh thêm một cái đầu trọc bắt mắt sáng bóng.

-Đẹp trai không kém kiếp trước bao nhiêu.

Có điều, đầu trọc này hơi sáng chói.

Nhìn mình trong gương, Hướng Thiên gật đầu tự kỷ.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng ồn ào còn có tiếng của Thiên Nhi đang khóc.

Hướng Thiên nhíu mày.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom