Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Quái Dị Thẻ Ma Pháp
Chương 180: Mời chào


Mập Mạp và Tiểu Tiểu cũng khá hiểu tính cách của Nhất Thành nên nhìn Tống Thúc với ánh mắt phức tạp nói:

- Hai chúng ta phải gọi hắn là Tiểu Sư Thúc Tổ. Viện Trưởng phải gọi hắn là Tiểu Sư Thúc. Bên trong thư viện, thân phận hắn xếp thứ hai, sau sư huynh hắn mà thôi. Tống Thúc không cần lo việc bị lộ, tiếng xấu của người này trong thư viện không nhỏ. Vì thế, hắn mang người về cũng không ai dám hỏi một tiếng.

Mập Mạp đã nghe Tiểu Tiểu nói lại chuyện ở Huyết Nguyệt Điện. Nghe xong hắn cũng chỉ biết cười khổ. Lúc mới quen, tính cách của vị huynh đệ này đã quái. Đến lúc lên làm Tiểu Sư Thúc Tổ người khác cũng không thay đổi. Vẫn bá đạo, hành sự không kiêng nể gì ai.

Tống Thúc và Tống Tiểu Thư trợn mắt kinh ngạc. Còn có thể thế này sao, tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi mà đã trở thành Tiểu Sư Thúc Tổ của một phái?

Nhất Thành trợn mắt nhìn Mập Mạp nói:

- Tiếng xấu gì? Ta có phách nam bá nữ đâu mà người nói là tiếng xấu. Nhiều lắm chỉ mới chém một đệ tử và một vị lão sư. Sau đó ép mấy tên làm loạn phát lời thế chứ có gì lớn lao.

Mập Mạp trợn mắt nhìn ngược lại Nhất Thành nói:

- Vậy mà không đủ xấu sao? Có người nào dám ở chính điện của thư viện chém đầu một tên đệ tử và lão sư trước mắt tất cả người trong thư viện không. Ta còn nghe Tiểu Tiểu nói nếu hôm đó không có lão sư Tiểu Bưu và các đệ tử khác đứng ra cầu tình, ngươi đã phế hơn một nửa lão sư và đệ tử nòng cốt của thư viện. Mấy tên kéo bè kết phái trong thư viện bị ngươi ép phát lời thề ma pháp từ nay trung thành với thư viện không được kéo bè kết phái nữa. Ngươi nói xem, mấy việc này là để lại tiếng tốt hay tiếng xấu. Ngươi chắc chắn sẽ được ghi danh vào lịch sử của thư viện, ‘Tiểu Sư Thúc Tổ có thủ đoạn huyết tinh nhất’.

Nhất Thành nghe thế thì ngớ người. Mập mạp nói đúng, hắn đúng là không cảm thấy gì lạ với việc mình làm, nếu mà đứng ở khía cạnh khác thì hành động của hắn thuộc loại ác bá nhất. Giết người rồi còn muốn phế một đám người, sau cùng còn ép người khác phát lời thề ma pháp. Nhìn thì không có gì nhưng thủ đoạn thật lớn.

Bên kia Tống Thúc lại nghiêm túc nhìn Nhất Thành thêm vài lần. Người trẻ tuổi này đúng là tài không đợi tuổi. Mới ở cấp thấp pháp sư đã có thể trốn thoát từ tay pháp sư cấp cao. Thủ đoạn đanh thép cực kỳ huyết tinh. Lão như hiểu thêm người trẻ tuổi này một phần nào.

Nhất Thành gãi gãi đầu, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng nói với Tống Thúc:

- Tống Thúc, hay là chúng ta thay đổi một chút thân phận của ngài. Thay vì đến thư viện làm khách của ta, ngài đến thư viện với thân phận khách khánh Pháp Sư.

Tống Thúc nghi ngờ nói:

- Khách Khanh Pháp Sư? Thân phận loại này là gì?

Nhất Thành phát hiện thế giới này không có thân phận này, các pháp sư được mời chào vào gia tộc hoặc thư viện đều chính là gia nhập làm tay sai, chứ không có thân phận khách khanh. Hắn cười nói:

- Khách Khanh Pháp Sư là người có chức vị và nhiệm vụ trong thư viện. Chức vị chính là song song với các vị viện chủ và phó viện chủ. Chỉ dưới viện trưởng, nói thế chứ khách khanh không có quyền lực gì trong thư viện nhưng được thư viện tài bồi và đệ tử cung kính. Khách Khanh pháp sư sẽ có được tự do tùy thích, muốn làm gì thì làm, việc khách khanh làm miễn sao không nguy hại đến thư viện là được. Khách Khanh Pháp Sư nhiệm vụ duy nhất là đứng ra lúc thư viện gặp nguy hiểm. Tất nhiên không phải là liều mạng mà giúp đỡ đánh đuổi kẻ địch bên ngoài. Nếu kẻ địch quá mạnh sẽ làm nhiệm vụ bảo vệ một số nồng cốt đệ tử rời đi. Bảo vệ chúng đến nơi an toàn. Giữ lại một hơi cho thư viện. Ngài thấy thân phận này thế nào?

Tống Thúc suy nghĩ một lúc như gật đầu hiểu nói:

- Nói đúng hơn là Khách Khanh Pháp Sư sẽ không có quyền lực gì nhưng được nhận tài nguyên từ trong thư viện. Được đệ tử cung kính và có quyền tự do hoạt động riêng, không bị gò bó bởi thư viện. Nhiệm vụ duy nhất của Khách Khanh Pháp Sư là bảo vệ thư viện khi gặp nguy nang. Nếu đánh không lại thì không cần liều mạng, chỉ cần bảo vệ nòng cốt đệ tử rời đi là được.

Nhất Thành cười gật đầu, hắn nói thêm:

- Tất nhiên thân phận Khách Khanh Pháp Sư không phải ai muốn làm là làm được mà người đó phải là một Pháp Sư mạnh mẽ. Việc này thì ta nghĩ Tống Thúc không có vấn đề. Ngoài ra ngài và Tống tiểu thư có thân phận đặc biệt, việc làm khách khanh chỉ có thể cho cao tầng thư viện biết. Và ta nghĩ, Tống tiểu thư cũng cần tài nguyên và nơi tu luyện, không thể bôn ba khắp nơi làm chậm trễ việc tu luyện của nàng được.

Tống Thúc suy nghĩ thì thấy thân phận này không tệ chút nào, vừa được tôn kính, vừa có tài nguyên, vừa không chậm trễ cháu gái mình tu luyện. Với lại, trốn trong thư viện sẽ an toàn hơn, chạy loạn khắp nơi, có khi lại phải đối mặt với vấn đề khác. Tống Thúc gật đầu quay sang hỏi Tống Tiểu Thư bên cạnh:

- Cháu gái, thấy thân phận này thế nào?

Tống Tiểu Thư nhìn Nhất Thành một lúc rồi quay sang nói với Tông Thúc:

- Thân phận này rất tốt. Chúng ta có nơi dừng chân, không chậm trễ việc tu luyện, và rất an toàn nữa. Ngoài ra lại có tự do, có thể rời đi bất cứ lúc nào, không bị gò bó thì quá tốt. Còn việc ra tay giúp đỡ thư viện thì sợ rằng mấy vạn năm chưa chắc đã có cơ hội xuất thủ. Một thế lực có danh tiếng, muốn đánh đến cửa không phải nói đánh là đánh được. Với lại Huyết Nguyệt Pháp Tắc thư viện nghe nói phó viện trưởng và viện trưởng la pháp sư cấp cao, tiếng tâm lừng lẫy ở vùng Tây Hoang này. Chúng ta đã đến đây cũng nên gặp họ một lần.

Tống Thúc nghe Tống Tiểu Thư đồng ý thì gật đầu nói với Nhất Thành:

- Chúng ta đồng ý trở thành Khách Khanh Pháp Sư của thư viện. Vậy lúc nào thì sẽ trở lại thư viện?

Mập Mạp và Tiểu Tiểu bên cạnh há hốc mồm, vậy là xong rồi sao? Mời chào Pháp Sư mạnh mà chỉ qua mấy câu nói thế thôi sao? Thật sự vị Tiểu Sư Thúc Tổ này không đơn giản chút nào. Một Đa Tác, giờ thêm một Tống Thúc và một Tống Tiểu Thư. Người nào cũng không đơn giản nhưng đều bị vị Tiểu Sư Thúc tổ này dễ dàng lôi kéo.

Tống thúc bỗng nhiên hỏi Nhất Thành:

- Cách nói chuyện của tiểu đệ rất kỳ lạ. Pháp Sự mạnh mẽ, mạnh mẽ sẽ đến cấp bậc nào mới gọi là mạnh mẽ?

Nhất Thành nhíu mày nói:

- Pháp Sự mạnh mẽ nghĩa là Pháp Sư đột phá cấp S sáu sao Vũ Tiên trở lên.

Tống Thúc cười nói:

- Ồ, tiểu đệ không biết là Pháp Sư đột phá sáu sao Vũ Tiên gọi là gì sao?

- Có tên gọi khác sao?
 
Chương 181: Đại Pháp Sư


- Đúng, những Pháp Sư đột phá sáu sao Vũ Tiên gọi là Đại Pháp Sư. Họ không nói là bảy sao hoặc tám sao. Vì khi đột phá đến Đại Pháp Sư, các ngôi sao trong Magic Plate sẽ hình thành một trận đồ, trận đồ này là tùy thuộc vào Pháp Thuật mà họ sử dụng. Nói đúng hơn, lúc đó họ sẽ kết trận đồ thành một nguyên tố nhất định. Nguyên tố đó sẽ trở thành chủ đạo thực lực của Pháp Sư đó.

Tống thúc lắc đầu nói:

- Các ngươi chưa đến cấp bậc kia nên tốt nhất không nên biết nhiều để tránh gây áp lực lên bản thân. Thời đại thay đổi, thế hệ trẻ thời đại này phát triển rất nhanh. Tới lúc các ngươi đến Cấp S sáu sao Vũ Tiên đĩnh phong lúc đó sẽ hiểu tất cả mọi chuyện.

Nhất Thành gật đầu nói:

- Vậy mọi chuyện quyết định như vậy đi. Tống Thúc sẽ trở thành Pháp Sư Khách Khanh của thư viện. Còn Tống tiểu thư sẽ trở thành đệ tử của thư viện. Thân phận của hai vị sẽ có ba người chúng ta và vài người cao tầng của thư viện biết thôi. Chúng ta sẽ trở lại thư viện sau khi giải quyết đám quái dị đang hoạt động ở Biên Băng Thành này. Đặc biệt cẩn thận đám Dị Giáo, bọn chúng chắc chắn còn lởn vởn quanh đây.

Mọi người gật đầu, Nhất Thành quay sang hỏi Mập Mạp:

- Đa Thúc đâu?

- Đa Thúc đang ở một quán trọ cách đây không xa. Ngươi tìm thúc ấy?

Nhất Thành gật đầu nói:

- Ta sẽ ở lại phòng này vài ngày, ngươi bảo Đa Thúc đến đây, hôm nay ta sẽ chữa trị cho lão. Nhớ mua thêm mấy tấm vải trắng lớn và một vài cây dao loại nhỏ. Ta cần người và Tiểu Tiểu trợ giúp việc trị liệu nên mọi người cứ ở lại đây hôm nay. Nhắn tin cho cha ngươi nói người Nhân Phủ cẩn thận hết mức, không có gì thì tuyệt đối không được lộ diện. Gặp người dị giáo thì tuyệt đối không được chạy về nơi ẩn núp của người gia tộc.

Mập mạp nghe xong thì gật đầu rời đi. Nhất thành sắp xếp như vậy là vì tên Đại Pháp Sư của Dị Giáo kia. Hắn muốn Đa thúc hồi phục càng nhanh càng tốt, sau đó kết hợp với Tống Thúc, hố tên kia một vố. Hắn không biết có thể giúp Đa Tác hồi phục nhanh không, nhưng hắn đã có tính toán trước, hy vọng sẽ thành công. Thật ra việc này Tống Thúc một mình làm cũng được nhưng Nhất Thành không muốn lão phải xuất quá nhiều lực, nếu để kẻ địch của lão hoặc người nào đó ghi nhớ lão thì không hay. Đã muốn trốn thì phải triệt để xóa sạch dấu vết lão đã từng xuất hiện ở đây.

Nhất Thành và mọi người ngồi hàn huyên một chút. Tống Thúc nói về chuyện đêm qua làm Nhất Thành hiếu kỳ. Không nghĩ tới tối qua Tống Thúc đi dạo trong thành, gặp rất nhiều quái dị. Quái dị nhiều nhưng không mạnh, mạnh nhất chỉ là Hắc Quái và oán quỷ. Lão có thể dễ dàng tiêu diệt chúng nhưng số lượng chúng lại không giảm. Sau mấy canh giờ, nơi quái dị bị tiêu diệt sẽ xuất hiện một quái dị khác. Điều này rất kỳ quái.

Nói chuyện một lúc thì Mập Mạp mang theo Đa Thúc trở lại, trên tay cầm theo một xấp vải trắng và đao. Vải trắng rất nhiều, đao thì to nhỏ loại gì cũng có.

Tống Thúc nhìn thấy Đa Tác đầu tiên hơi kinh ngạc sau đó là nhíu chặt lông mày. Lão nhìn ra thương thế của Đa Tác. Dù sao cũng là Đại Pháp Sư, nhìn không ra mới kỳ lạ. Tống Thúc nói:

- Vị huynh đệ này bị thương rất nặng, sợ rằng không có nhiều thời gian.

Đa Tác cũng khá là kinh ngạc khi thấy Tống Thúc, hắn dù pháp lực lùi bại nhưng ánh mắt vẫn đủ tinh tường, có thể nhìn ra Tống Thúc là cao thủ trong cao thủ.

Nhất Thành cười giới thiệu hai người với nhau. Sau đó mọi người chia ra ngồi quanh bàn bàn bạc chuyện tiếp theo. Nhất Thành nói:

- Đa Thúc, ta sẽ trị liệu cho Thúc ngay bây giờ? Thúc chuẩn bị kỷ rồi chứ?

Đa Thúc hai mắt sáng lên. Tối qua hắn đã quan sát kỷ người thanh niên này. Thật sự là người tài hiếm có. Hắn trong lòng trước đó không hy vọng nhiều vào thành niên này nhưng sau một đêm hắn đã có thay đổi. Hy vọng và kỳ vọng vào kỳ tích từ Nhất Thành nhiều hơn.

- Vâng Công tử.

Nhất Thành gật đầu bắt đầu xem xét mọi thứ Mập Mạp mang đến. Tống Thúc bên cạnh nói với Đa Tác:

- Ta có thể quan sát vết thương không?

Đa Tác đầu tiên do dự nhưng rồi cũng thở ra một hơi dài gật đầu vương tay ra về phía Tống Thúc rồi nói:

- Cứ tự nhiên

Tống Thúc gật đầu đặt các ngón tay lên cổ tay của Tống Thúc như bắt mạch, sau một lúc thì trên mặt biểu kiện kỳ quái, sau đó thì hiện lên vẻ khiếp sợ. Lão vội vàng hỏi:

- Huynh đệ bị người nào đánh bị thương? Hắc khí trong người của huynh đệ cực kỳ tà ác, nó đang hấp thụ sinh mệnh lực và đã sắp tiến đến tim lẫn linh hồn.

Đa Tác lắc đầu nói:

- Thật xấu hổ! Ta cũng không biết là kẻ nào đã đánh lén ta. Lúc đó, ta đang thăm dò một hiểm địa. Chỉ thấy một bóng đen lướt qua thì đã làm ta bị thương. Bóng đen kia quá nhanh! Sau khi bị thương thì ta không dám dừng lại ở đó một giây nào. Vội vã lao ra khỏi hiểm địa chạy trốn. Một thời gian sau, vết thương càng lúc càng nghiêm trọng, tìm mọi Silver Plate pháp sư ta có thể nhờ cậy để trị liệu nhưng tất cả đều lắc đầu. Trị liệu sư đột phá Đại Pháp Sư thì quá khó gặp, cũng không đủ sức để trả thù lao cho họ nên đành bó tay.

Tông Thúc ồ lên một tiếng, lão suy đoán xem thứ gì có thể gây ra vết thương nghiêm trọng và kỳ quái như thế này nhưng nghĩ mãi không ra. Sau khi một lúc thì chăm chú nhìn Đa Tác sau đó quay sang nhìn Nhất Thành bên kia. Đa Tác như hiểu ý cười khổ nói:

- Ta gặp vị công tử này trên đường. Hắn nhìn ra vết thương của ta, nói là có cách trị nhưng nguy hiểm cực lớn. Bảo ta dùng mạng đánh bạc, ta thấy mình không còn đường nào khác nữa rồi và cảm thấy vị công tử này rất kỳ quái nên liều một lần.

Tống Thúc nói:

- Nếu thất bại thì sao?

Đa Tác lắc đầu cười khổ nói:

- Nếu thất bại, công tử này nói sẽ giúp ta lên đường nhanh chóng không có đau đớn hay lo lắng sẽ biến thành quái dị.

Tống Thúc há mồm, Tông Tiểu Thư bên kia nghe xong cũng kinh ngạc. Cả hai cùng nhìn về thiếu niên kia. Trong lòng đều tự hỏi, -Vậy cũng được sao? Chữa không được thì giúp người ta giải thoát luôn? Chưa thấy vị trị liệu sư nào nói ra câu này với người bị thương cả. Đây là lần đầu bọn hắn nghe thấy.

Nhất Thành nhíu chặt mày quan sát mấy cây dao được Mập Mạp mang đến. Đao quá thô, không thể dùng được. Thấy Nhất Thành như vậy Mập mạp hỏi:

- Sao thế, dao này dùng không được sao?

Nhất Thành lắc đầu nói:

- Quá thô, không đủ sắc bén, có khi chắc phải dùng đại đao của ta.
 
Chương 182: Giòi


Ma Huyết xuất hiện trên Nhất Thành. Mập Mạp thấy Ma Huyết thì rùng mình, không biết Nhất Thành cần dao làm gì nhưng dùng đại đao này trị liệu thì sợ rằng người bị thương đã trực tiếp vong mạng.

Tiểu Tiểu hỏi:

- Nhất Thành, ngươi cần loại đao gì?

Thu lại Ma Huyết, trên tay Nhất Thành hình thành một tiểu đao nhỏ bằng khí, nếu có người trái đất ở đây chắc chắn biết đao này là đao dùng trong phẫu thuật. Mọi người không biết Nhất Thành dùng phép thuật gì nhưng bọn hắn lại hiếu kỳ về thanh đao kia hơn, rất nhỏ, cảm giác rất sắc bén.

- Ta cần loại đao này, nói đúng hơn là loại đao tương tự như vậy nhưng phải rất sắc bén. Lúc đó mới dễ dàng cắt xẻ.

Nhất thành trầm ngâm lên tiếng, hắn muốn loại đao này để giúp Đa Tác trị liệu thương thế. Tống Thúc bên cạnh liền cười nói:

- Nếu có hình mẫu rồi thì dễ dàng, để ta giúp ngươi tạo vài thanh đao như vậy là được.

Mọi người bất ngờ nhìn về Tống Lão, lão chỉ cười rồi không chế mấy thanh đao Mập mạp mang đến bay về phía lão. Trên tay lão xuất hiện một ngọn lửa thanh sắc nung chảy mấy thanh đao thành một đoàn chất lỏng, lão bắt đầu kết ấn ma pháp bài trừ tạp chất có trong chất lỏng. Sau khi bài trừ tạp chất thì chất lỏng ít đi một nửa. Bước tiếp theo lão bắt đầu tạo hình, từ từ chất lỏng được phân tách thành ba, sau đó hóa thành ba thanh đao hình dáng giống đúc thanh đao vừa rồi Nhất Thành dùng phép thuật tạo thành.

Ba thanh đao được tạo thành bay đến trước mặt Nhất Thành. Tống Thúc hỏi:

- Loại đao này đúng không?

- Đúng, Tống Thúc là thợ rèn pháp khí hay sao mà có thủ pháp điêu luyện như vậy?

Nhất Thành vui vẻ nhận lấy ba thành đao, trên đao vẫn còn sức nóng nhưng với sức nóng này thì không đáng kể đối với hắn. Quan sát kỷ thì ba thanh đao này khá là sắc bén, đao bóng loáng, phản xạ lại ánh sáng.

Tống Thúc lắc đầu nói:

- Ta không phải người rèn pháp khí, nhưng ta lại là người tu luyện hỏa pháp thuật. Với lại khoáng vật này rất tầm thường nên rất dễ dàng làm tan chảy. Nếu khoáng vật khác thì không đơn giản như vậy đâu.

Nhất Thành gật đầu hiểu, hắn nhìn bầu trời bên ngoài, cũng nên động thủ thôi trước khi trời tối. Hắn nhìn qua Tống Thúc và Tống tiểu thư nói:

- Đa tạ Tống Thúc giúp đỡ. Ta chuẩn bị trị liệu cho Đa Thúc, hai vị nên tránh đi một lúc, Đa Thúc phải thoát áo.

Hai người gật đầu rồi chào mọi người rời đi. Nhất Thành có ý không muốn hai người này biết bí mật của hắn nên lợi dụng cơ hội mời hai người này rời khỏi. Nhất Thành nói với Đa Trác:

- Đa Thúc chuẩn bị đi, sau đó tự đánh ngất mình.

Đa Thúc gật đầu, Nhất Thành bảo mập mạp trải tấm vải trắng lên giường để Đa Tác nằm lên. Khi nhìn thấy vết thương của Đa Tác thì mọi người nhíu chặt lông mày. Không nghĩ đến ở phần ngực bên phải của lão có một vết đen to như hai ngón tay. Các đường hắc khí từ vệt đen tràn ra đang xâm chiếm từ từ thân thể của Đa Trác. Không khác gì một gốc cây có rất nhiều rễ cây đang đâm chồi trong người. Những đường hắc khí kia nổi cộm phập phồng như đang sống nhìn rất ghê rợn.

Nhất Thành nhíu chặt lông mày, lần đầu gặp Đa Tác hắn cảm thấy một luồng hắc khí quái gở phảng phất trên người Đa Tác. Hôm nay nhìn thấy vết thương, hắn hơi giật mình.

Không nghĩ đến lại có thể như vậy, loại sát khí này đang hấp thụ mọi thứ Đa Tác đang có, từ máu đến linh hồn đều bị hấp thụ truyền đến trung tâm của hắc khí ở ngực trái! Hắn hiếu kỳ ở ngực trái Đa Tác là gì? Hắn không tin ở đó chỉ có hắc khí không.

Đa Tác đã chuẩn bị xong, hắn không biết làm sao để tự mình ngất đi. Tiểu Tiểu đành phải đến bên cạnh vỗ một cái ‘bốp’ thật mạnh vào đầu của lão. Lão đổ ầm trên giường rồi không hay biết gì nữa. Nhất Thành lắc đầu cười khổ, đúng là bạo lực lúc nào cũng là cách gây mê nhanh nhất.

- Mập Mạp, ngươi nhanh chóng trói chặt Đa Thúc! Nếu lão tỉnh lại thì cứ làm theo cách của Tiểu Tiểu lúc này.

- Tiểu Tiểu, tí nữa lúc ta ra hiệu thì nhanh chóng bảo vệ các bộ phận không bị hắc khí xâm nhập.

Mập Mạp và Tiểu Tiểu gật đầu. Nhất Thành quan sát vết đen một lúc thì dùng đao cắt một đường ở ngực trái của Đa Tác. Ngay khi vết cắt xuất hiện, máu lại không thấy tuôn ra mà chỉ thấy hắc khí tuôn ra một ít sau đó thì vết cắt nhanh chóng khép lại. Nhất Thành cười lạnh, đao phẫu thuật trên tay được Hắc Ám Năng Lượng bao bọc. Lần này không cắt mà hắn khoét một lỗ trên ngực của Đa Trác. Sau đó thì dùng đao hất đi lớp da phía trên vết khoét.

Một cảnh tượng hãi hùng xuất trước mặt ba người, bên trong vết khoét không có máu hay các thứ như bọn hắn nghĩ mà xuất hiện chi chít một loài giòi bọ nhỏ màu đen đang lúc nhúc. Trên người chúng lại có hắc khí màu đen bao quanh. Nhất thành suýt chút nữa nôn ra tại chỗ. Bên kia Mập Mạp sắc mặt trắng bệnh, miệng ngậm chặt như sắp oái. Ở đây chỉ có Tiểu Tiểu là biểu hiện ổn định nhất, chỉ nhíu chặt lông mày.

Nhất thành sau khi lấy lại tinh thần thì dùng đao phẫu thuật móc lên một con giòi nhỏ sau đó bắt đầu quan sát. Hắn nhíu chặt lông mày vì loài giòi này đang muốn hấp thụ Hắc Ám Năng Lượng trên đao phẫu thuật. Nhất Thành bắt đầu làm thử nghiệm, bên kia Mập Mạp và Tiểu Tiểu không làm phiền Nhất Thành mà chỉ im lặng quan sát hắn.

Nhất Thành bắt đầu thử sử dụng ngũ hành nguyên tố từ năng lượng khởi nguyên vây giết con giòi nhưng lại không có hiệu quả. Mà hắn truyền vào nhiều năng lượng nguyên tố thì hắc khí trên thân con giòi này càng mạnh. Sau đó các loại nguyên tố phong, băng, điện xuất hiện nhưng kết quả lại giống nhau. Việc này đáng lẽ hắn không cần rắc rối như vậy mà có thể trực tiếp hỏi trí tuệ thẻ nhưng hắn lại lười đi hỏi. Việc gì có thể làm được thì hắn sẽ không phiên Trí Tuệ Thẻ.

Sau một lúc thử nghiệm, hắn rút ra kết luận, loài giòi này không sợ các nguyên tố tự nhiên. Có thể vì thế mà không có pháp sư nào ở Silver Plate có thể trị liệu cho Đa Tác. Nếu sử dụng nguyên tố tự nhiên thì bọn hắn phải đủ mạnh để nghiền ép loài giòi này mới được.

Nhất Thành chuyển sang dùng Hắc Ám Năng Lượng, hắn khá hiểu rõ loại năng lượng này nên thử truyền vào con giòi một ít Hắc Ám Năng Lượng, không ngờ mới tặng cho nó một ít thì nó liền nổ tung, con giòi liền biến thành một luồn hắc khí, một mùi tanh hôi bắt đầu truyền đến mũi Nhất Thành.

Nhất Thành nhíu mày, có thể hủy diệt chúng bằng Hắc Ám Năng Lượng nhưng nếu làm không tốt thì Hắc khí tanh hôi này sẽ tràn khắp cơ thể Đa Tác. Lúc đó thì vui rồi, hắn chỉ có thể dùng một đao tiễn Đa Tác lên đường.

Hắn móc hai con giòi khác lên trên đao phẫu thuật, tương tự hắn truyền Hắc Ám Năng Lượng vào một con giòi để nó nổ tung, hoá thành hắc khí. Không nghĩ đến con giòi còn lại lại xong đến hấp thụ hắc khí đó vào trong người rồi trở nên lớn mạnh.
 
Chương 183: Chờ quái dị đến gõ cửa


Nhất Thành bỗng thay đổi cách, hắn thay vì truyền năng lượng lại dùng cách hấp năng lượng từ con giòi. Không nghĩ đến, con giòi liền bị hút khô, tan thành mây khói mà Hắc Ám Năng Lượng lại không có biến đổi gì, vẫn tinh khiết như cũ.

Nhất thành cười tươi hai mắt tỏa sáng, có cách rồi. Tiểu Tiểu và Mập Mạp nãy giờ quan sát Nhất thành thì trợn mắt khiếp sợ. Trong lòng rung động cực độ. Bọn họ thậm chí hai chân cũng run lên, suýt nữa ngã ngồi trên đất.

Ngay khi trên người Nhất Thành xuất hiện ngũ hành nguyên tố thì bọn họ trợn tròn mắt, đến lúc phong, băng, điện, thậm chí ánh sáng thì hai chân bọn họ run lên. Đến cuối cùng là một loại hắc khí thì hết nói.

Nhất Thành chả quan tâm biểu hiện của hai người này mà nhìn vết thương trên ngực trái của Đa Tác. Tay hắn liên tục kết ấn, một đồ án màu đen kỳ quái xuất hiện trên ngực trái của Đa Tác. Phía trong vết thương bắt đầu truyền ra tiếng nổ lốp đốp nhỏ như đốt củi khô. Sau một lúc thì lỗ khoét trên ngực trái truyền đến một mùi tanh hôi. Mà cũng lúc này, càng đường hắc tuyến như rễ cây nhanh chóng rút lại, tập trung ở ngực trái. Nhất Thành quát:

- Tiểu Tiểu, nhanh chóng bảo vệ và trị liệu các bộ phận không có đường hắc khí.

Tiểu Tiểu bị tiếng quát của Nhất Thành đánh tỉnh. Hắn vội vàng thì triển một vòng ánh sáng xanh trị liệu các bộ phận bị hắc khí xâm chiếm lúc trước.

Nhất Thành cũng không rảnh tay mà mở rộng đồ án màu đen bao bọc hắc khí ở ngực trái. Tiếng nổ lóc bóc liên tục truyền ra từ ngực trái Đa Tác. Đồ án của nhất thành cũng bắt đầu thu nhỏ lại. Sau một lúc đồ án dừng thu lại thì trên trán Nhất Thành cũng toát ra mồ hôi.

Một loạt tiếng nổ dừng lại, đồ án màu đen do Nhất Thành thi triển cũng rút lại chỉ bằng hai ngón tay. Nhất thành khuôn mặt trở nên nghiêm trọng quát:

- Thu

Hắc khí từ vết thương liên tục bị đồ án màu đen hút ra và hấp thụ sạch sẽ. Một luồng năng lượng dồi dào truyền vào trong cơ thể nhất thành, vòng tuần hoàn Hắc Ám Năng Lượng được thúc động mạnh mẽ. Có điều vì cơ thể hắn đã đến cực hạn nên không thể tăng lên được nữa mà pháp lực của hắn lại tăng lên chạm đến vách ngăn đột phá cảnh giới thứ tư.

Đa Tác có dấu hiệu tỉnh lại, hắn mới rên lên một tiếng thì Mập Mạp vội vàng vổ hắn một phát cho hắn bất tỉnh lần nữa. Có thể đây là cách trị liệu đau đớn nhất đối với Đa Tác từ trước tới này phải chịu.

Nhất Thành lùi lại một bước đứng yên thì Tiểu Tiểu hiểu ý, pháp lực tăng mạnh, bọc ánh sáng xanh nhanh chóng bao phủ cả cơ thể Đa Tác. Mồ hôi trên trán Tiểu Tiểu tuôn ra như suối. Tất cả tinh thần lực tập trung vào việc trị liệu.

Nhất Thành sau mấy giây thì hồi phục, mở mắt nhìn về phía Tiểu Tiểu và Đa Tác. Thấy Đa Tác vết thương nhanh chóng lành lại thì vỗ vai Tiểu Tiểu nói:

- Để ta!

Tiểu Tiểu thu tay lùi lại, Nhất Thành cũng gật đầu với Mập Mạp, hai người hiểu ý lùi lại phía sau. Tiểu Tiểu ngồi ở góc phòng hồi phục năng lượng hao hụt trong cơ thể. Mập Mạp thì canh giữ cửa ra vào.

Nhất thành liền thì phép trị liệu hắn học được le Ma Pháp Các:

- Hoá Ma Chi Thuật - Thuỷ pháp trị liệu

Khởi nguyên năng lượng chuyển hoá thành thủy nguyên tố. Tạo thành một dòng nước xanh biết nhanh chóng bao lại Đa Tác trên giường. Nhất Thành có thể cảm nhận được vết thương của Đa Tác nhanh chóng lành lại thì nảy ra một ta tưởng lớn mật. Hắn từ từ dùng linh hồn lực quan sát Silver Magic Plate của Đa Tác. Magic Plate của Đa Tác rất mờ nhạt. Tám ngôi sao đã mờ nhạt đến mức sắp biến mất. Nhưng Nhất Thành vẫn thấy rõ vị trí các ngôi sao đang tạo thành một trận đồ. Hắn không biết đây là trận đồ gì nhưng có thể đây chính là trận đồ chứng minh hắn là một Đại Pháp Sư.

Nhất thành thu tay, hắn cảm thấy không cần tốn sức nữa. Vết thương còn lại thì để Đa Tác tự hồi phục đi. Sau đó hắn đi đến ngồi bên bàn uống trà. Mập Mạp cũng không nói gì sợ làm phiền Tiểu Tiểu.

Bầu trời đêm bắt đầu kéo lên đến khi trăng lên thì Tiểu Tiểu cũng đã tỉnh lại. Đa Tác trên giường cũng cùng lúc tỉnh lại. Đa Tác sau khi kiểm tra thân thể thì vội vàng đứng dậy thì lễ với Nhất Thành:

- Đa Tạ công tử cứu mạng, đúng như lời hứa, ta sẽ làm tuỳ tùng của ngài 300 năm.

Nhất thành khoát tay nói:

- Không cần đa lễ như vậy, sau này đều là người một nhà. Có gì ta còn phải nhờ Đa Thúc nhiều.

Đa Trác gật đầu sau đó ngồi xuống giường đi vào tu luyện.

Tiểu Tiểu cười nói:

- Tiểu sư thúc tổ, ta phục rồi!

Mập Mạp bên cạnh gật mạnh đầu.

Nhất Thành chỉ cười hắn cũng đoán được hai người này đang nói đến chuyện gì. Ba người kéo nhau rời phòng, xuống sảnh ngồi nói chuyện để tránh làm phiền Đa Trác. Không nghĩ đến, dù là nửa đêm nhưng vẫn có kha khá người ngồi. Thấy Tống Thúc và Tống tiểu thư vì cười đi đến.

Tống Thúc thấy hắn cười thì vội hỏi:

- Tiểu huynh đệ, thành công trị liệu?

Nhất Thánh cười gật đầu. Thấy vậy thì Tống Thúc cười lắc đầu nói:

- Ta phục rồi! Không nghĩ tiểu huynh đệ lại có thủ đoạn cao cường như thế, cứu được cả người mà trị liệu sư cũng không thể chữa trị.

Nhất Thành cười nói:

- Chỉ là một chút thủ đoạn mà thôi. Tống Thúc, sao mọi người tập trung ở đây vậy? Có không ít pháp sư trong này ha?

Tống Thúc nói:

- Bọn hơn đang chờ!

Mập Mạp Hiếu kỳ hỏi:

- Chờ gì?

Tống thúc cười thầm bí nói:

- Chờ quái dị đến gõ cửa.
 
Chương 184: Cốc.. Cốc.. Cốc...


Ở một nơi nào đó của Biên Băng Thành,

Dưới ánh trăng sáng, một thân ảnh chập chững bước từng bước trên đường cái. Thân ảnh này rất to lớn, ít nhất cao hơn hai mét. Bóng thân ảnh kéo dài, che đi một vùng rộng trên đường. Thân ảnh này đang mặc một bộ giáp, bộ giáp không biết làm từ khoáng vật gì nhưng nó đã có dấu vết mài mòn. Trên đầu đội là một mũ giáp nhưng ngoài mũ giáp này đang cắm một thanh kiếm gãy, kiếm này đã bị bám bụi nhưng lưỡi kiếm lại vẫn phản xạ ánh trăng. Có thể thấy thanh kiếm này rất sắc bén và nó đã xuyên qua mũ giáp cắm sau vào trong đầu thân ảnh này.

Trên tay thân ảnh cao lớn kia đang cầm một trường thương dài kéo lê trên đất, phát ra thanh âm leng keng ở giữa đêm khuya thật rợn người.

Từ bên ngoài nhìn vào thì đây là có thể là một vị quân nhân nào đó. Hoặc thậm chí thông qua bộ giáp có thể nói đây là một vị tướng quân. Nhưng người này chắc chắn đã chết vì thanh kiếm kia đã cắm sâu vào đầu, sau lưng lại có mấy mũi tên nhọn. Từ những vết thương đó, không một người bình thường nào có thể còn sống.

Thân ảnh cao lớn của vị tướng quan đứng trước một căn nhà. Nhà này nhìn khá là rách nát và đơn sơ.

- Cốc, Cốc, cốc

Tiếng gõ cửa vang lên, trong nhà, một người trung niên đang run rẩy nằm co quắp trên giường run rẩy lẩm bẩm:

- Không phải ta, không phải ta. Ta không làm gì sai, chỉ buôn bán ít đồ.

Hắn trùm kín mít đầu, co quắt trên giường, cả người run rẩy kịch liệt không thôi. Chỉ là tiếng gõ cửa bên ngoài lúc to lúc nhỏ vẫn truyền đến. Tiếng gõ cửa kia không vội nhưng lại vẫn vang lên đều đặng, trung niên trên giường run lên từng đợt, đột nhiên….

- Két

Bỗng nhiên cửa mở ra, ánh trăng chiếu vào trong nhà. Một thân hình to lớn bước vào trong nhà đứng sừng sững ở đó. Trung niên vừa vén lên một kẻ hở nhìn thì…

- Ahhhhhhhhhh

Một tiếng hét chói ta vang lên, kinh động tất cả hàng xóm bên cạnh nhưng không có một ánh đèn hay một tiếng động nào phát từ các nhà hàng xóm bên cạnh.

- ------------------------------------------------

Quay lại với Nhất Thành,

Hắn nghe đến bọn họ đang chờ tiếng gõ cửa thì lấy làm kỳ. Trong thành này rộng lớn như vậy, làm sao mà có thể có quái dị đến gõ cửa phòng trọn này chứ. Làm gì có sự trùng hợp như vậy được. Nhất Thành định mở miệng hỏi thì Tống Thúc bên cạnh đã nói:

- Quán trọ này đã bị gõ cửa hai ba đêm rồi. Không hiểu vì sao, tối nào cũng có tiếng gõ cửa đều đặn đến gần sáng sớm mới dừng. Tất cả người thường trong quán trọ trừ ông chủ và tiểu nhị đã rời đi, những người trọ còn lại chỉ là các pháp sư.

Nhất Thành, Mập Mạp và Tiểu Tiểu ồ lên kình ngạc. Không nghĩ tới đã xảy ra đến ha ba đêm, nếu là người thường chắc đã chạy mất dép. Ai lại dám ở lại quán trọ nguy hiểm thế này.

Nhất Thành nhìn quanh trong quán thì có khoảng năm sáu người đang ngồi. Bọn họ đều là pháp sư, cấp bật cao nhất chỉ là Silver Plate cấp một sao Thiên Cầm. Những người này chắc là pháp sư tự do, có thể được chủ quán trọ thuê để bảo vệ bọn hắn, hoặc là mấy tên pháp sư liều mạng thích lo chuyện bao đồng.

Nhất Thành cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ ngồi uống trà, hỏi Mập Mạp một chút sắp xếp Nhân Gia thế nào? Hắn hủy tấm da kia, Gia Gia hắn có nói gì không? Mập Mạp nói Nhân gia đã có chuẩn bị từ trước, thế nên vừa rời đi Nhân Phủ thì liền tìm được chỗ trú ẩn. Không đụng mặt quái dị, còn tấm da kia sau khi đưa cho ngươi thì Nhân Phủ không quan tâm nữa. Mà cũng không muốn quan tâm vì tấm da kia là tai họa của Nhân Phủ. Nhất Thành nghe vậy cũng gật đầu. Không biết Dị Giáo mục đích là gì mà tìm tấm da kia? Cũng không hiểu bọn chúng làm gì ở Băng Quốc mà liên tục khống chế các gia tộc lớn ở đây. Chắc phải điều tra một chút việc này? Hắn cảm thấy việc này không đơn giản.

Đúng lúc này,

- Cốc Cốc Cốc

Tiếng gõ của truyền đến trong tai mọi người, tất cả hướng mắt nhìn ra phía cửa quán trọ. Cửa này làm bằng gỗ nhưng hình như mới được sửa chữa vì phía dưới lại áp lên một lớp kim loại cứng. Các song gỗ phía trên cửa cũng được chống thêm mấy thanh bằng kim loại, mà phía sau song gỗ là một lớp vải. Vải này chỉ là chất liệu bình thường dùng để chống mưa gió chứ không làm được gì.

Từ bên trong nhìn ra, trên lớp vải phía sau các song gỗ đang in lên một cái bóng. Bóng này nhìn rất bình thường, không to lớn, kích cỡ của một người bình thường đang đứng.

Trong quán trọ, ngoại trừ bàn Nhất Thành, còn lại ai cũng trở nên khẩn trương, mấy vị pháp sư khác cũng vội vàng sẵn sàng chiến đấu. Chủ quán và tiểu nhị liền trốn sau quầy, run rẩy nhìn ra. Nhất Thành liếc nhìn cái bóng ngoài cửa, sau đó thì lắc đầu nói với mọi người:

- Tên quái dị ngoài kia cảnh giới quá thấp, không hiểu sao lại mò đến đây gõ của? Chẳng lẻ ở quán trọ này có gì thu hút nó?

Tiểu Tiểu bên cạnh nói:

- Đúng là tên đó rất yếu nhưng ta cũng thấy lạ với điều này? Biên Băng Thành rất rộng, vì sao lại quán trọ này? Mà lại ba hôm gõ của liên tiếp?

Mập Mạp nói:

- Chắc là nó quen chủ quán này nên đến chơi?

Nhất Thành và Tiểu Tiểu trợn trừng mắt nhìn Mập Mạp. Hai người bó tay rồi, không nghĩ đến tên Mập này còn biết đùa, bên cạnh Tống Thúc và Tổng Tiểu Thư cũng nhếch miệng cười.

Nhất Thành nhìn Mập Mạp nói,

- Ra mở cửa đi, sau đó thì tập luyện một chút thực chiến luôn. Ngươi là Silver Plate pháp sư thượng cấp Thiên Cầm, cần học cách chém giết được rồi đó.

Mập mạp trợn mắt nhìn Nhất Thành nói:

- Ngươi làm như ta mới lần đầu chiến đấu không bằng? Lúc ngươi hôn mê, ta đã làm rất nhiều nhiệm vụ cho thư viện, thực chiến cũng không tệ?

Nhất Thành cười nói:

- Ngươi chắc chứ? Với cơ thể của ngươi, chắc chắn là dùng phép thuật theo cách cứng đối cứng, ít di chuyển và làm việc theo nhóm. Điều này cực kỳ nguy hiểm, nếu gặp kẻ mạnh, chỉ cần bị áp sát sẽ xong đời. Thế nên ngươi cần tập luyện chiến đấu một mình, dù gặp bao nhiêu kẻ địch cũng không bối rối. Thấy ta không, lúc chưa đột phá cấp S, ta đã một mình chém vạn tên Thi Quái và Cương Quái mà không cần dùng một chút phép thuật.
 
Chương 185: Hồ Gia Đao Pháp


Mập Mạp bĩu môi nói:

- Nổ cho lắm vào, với lại cơ thể ngươi trời sinh thần lực nếu không thì bị bọn chúng ăn thịt từ lâu.

Dù là nói vậy nhưng Mập Mạp đã đứng dậy, đi đến mở cửa. Vừa đi, trong lòng vừa mắng thầm ‘-Ngươi nghĩ ai cũng biến thái như người sao?’

Bên kia, mấy tên pháp sư tự do khác thấy cử động Mập Mạp thì lo lắng. Một người trong đó quát lớn:

- Không được mở cửa. Bên ngoài là quái dị. Tuyệt đối không thể mở cửa nếu không…

- vèo

Người kia chưa kịp nói xong thì một chén với tốc độ cực nhanh bay đến dừng lại ngay trước mặt hắn làm hắn tắt tiếng. Sau đó, nước trà bên trong chén bắt đầu sôi lên sùng sục, chén trà bỗng nhiên nổ tung trên không làm người vừa hô lên phải lùi lại phía sau mấy bước.

Hắn nhìn qua thì thấy Nhất Thành nhìn hắn cười. Người kia trong lòng lạnh xuống, hắn phát hiện thủ đoạn phép thuật vừa rồi của đối thủ cực kỳ cao cường. Người trẻ tuổi kia không phải là người bình thường, hắn vội vàng cúi người thi lễ nói:

- Thất lễ với các vị rồi.

Nói xong thì hắn lùi lại phía sau, cũng như bảo mọi người lùi lại phía sau. Mở ra một khoảng trống rộng trước cửa ra vào quán trọ. Mắt hướng về phía cửa, tập trung theo dõi nhất cử nhất động của Mập mạp.

Mập Mạp chậm rãi đến trước cửa, trước khi mở cửa thì hắn liếc nhìn mọi người trong quán trọ một chút. Sau đó đó đặt hai tay lên cửa chính chuẩn bị mở.

- Két

Cửa chính mở toang ra, Mập Mạp trợn trừng mắt vội vàng lùi ra sau. Lúc này mọi người mới nhìn rõ bóng người ngoài cửa. Đó là một tên quái dị da màu xanh, hai mắt ngược tròng nhìn lên trời, hai tay rũ xuống, lưng hơi còng. Áo quần tên này đã không còn, chỉ còn một mảnh vãi đủ lớn che đi bộ phận giữa hai chân. Trên thân thể tên này có chi chít vết thương đang chảy ra hắc khí.

Tên quái dị thấy người mở cửa liền vồ đến cắn vào cổ người đó. Dù là mập mạp lùi lại khá nhanh nhưng quái dị tốc độ cũng không kém, nó đã sắp cắn đến Mập Mạp. Mập mạp vội đánh ra Magic Plate, nhập vào cánh tay phải.

- Hửa Nham

Tay phải liền hóa thành nham thạch, Mập Mạp vổ một phát vào mặt tên quái dị đang lao đến.

- Bốp

Quái dị bị vỗ một phát choáng váng mặt mày. Lực đánh khá nặng, tên quái dị quay một vòng trên không mới đập mạnh xuống đất. Đầu nó va chạm với mặt đất nên nát bét, hai con mắt rớt ra lăng lóc lóc, máu xanh ồ ạt tràn ngập trên mặt đất. Không nghĩ đến không chỉ da bọn chúng màu xanh mà máu chúng cũng màu xanh.

Mập Mạp quay sang huênh hoang với Nhất Thành. Nhưng không nhận được Nhất Thành cổ vũ mà chỉ thấy Nhất thành chỉ chỉ ra phía ngoài cửa quán trọ cười cười.

Mập Mạp quay lại nhìn thì trợn mắt, bên ngoài đã xuất hiện một đám quái dị, hắn vội vàng lao ra ngoài nghênh chiến. Không gian trong quán trọ không đủ rộng, hắn sẽ gặp bất lợi nếu đánh nhau trong này.

Một tên quái dị định xong vào trong quán trọ thì bị Hửa Nham của Mập Mạp chụp vào mặt, theo hướng lao ra mà bị Mập Mạp ném mạnh xuống đất. Mập Mạp vừa mới đáp xuống thì vội vàng đấm mạnh xuống đất. Một đợt sóng xung kích cực mạnh lấy Mập Mạp làm trung tâm đánh ra bốn phía. Sáu tên quái dị đang lao đến phía hắn bị đánh bật ngược ra sau.

Mấy tên quái dị này chỉ có cảnh giới Cương Quái, cao nhất là Hắc quái sơ kỳ. Mập Mạp đã là pháp sư đột phá Silver Plate nên có thể dễ dàng đánh với chúng một trận. Chỉ có điều cách dùng thổ phép thuật của Mập Mạp rất kỳ lạ, biến cánh tay thành Nham thạch chiến đấu.

Nhất Thành nhìn thấy cách Mập Mạp chiến đấu thì lắc đầu. Không có một chút kỹ thuật hay là kỹ xảo gì cả. Cách chiến đấu quá thô cứng, cơ thể lại to lớn, di chuyển chậm chạp. Nói nhanh thì nhanh hơn đáng quái dị yếu kém bên ngoài chứ so cùng cảnh giới, hoặc cao hơn, nếu gặp tên quái dị chuyên về tốc độ thì Mập Mạp chỉ có thể đứng đó chịu đòn.

Nhất Thành nhìn vóc dáng của Mập Mạp thì nhớ đến một bộ phim hoạt hình thú vị. Kungfu Panda. Hắn nở nụ cười, nếu tên Mập mạp này mà có cách chiến đấu của con gấu trúc kia, kết hợp với thổ phép thuật sẽ rất mạnh. Tiết là hắn không học Kungfu bài bản mà chỉ xem phim rồi tập hợp lại, lâu lâu thi triển cho vui thôi. Mỗi đòn tấn công của hắn vẫn còn mang đậm tính chất Karate.

- Trí Tuệ Thẻ, ngươi có thể hoàn thiện một loại võ thuật có trong trí nhớ ta không?

Trí Tuệ Thẻ hỏi:

- Ý túc chủ là từ trong trí nhớ túc chủ, hoàn thiện những võ thuật mà túc chủ từng xem kiếp trước?

- Đúng vậy!

Trí Tuệ Thẻ trầm ngâm một lúc nói:

- Có thể, thật ra đây chỉ là cách sử dụng sức mạnh của cơ thể và các kỹ thuật đơn giản nên không có khó khăn gì khi tìm cách hoàn thiện chúng. Mà thật ra với cơ thể túc chủ bây giờ thì không cần thiết học hết tất cả võ thuật của kiếp trước vì cái gọi là karate đã bao quát khá tốt cách phát lực và kỹ thuật trong chiến đấu. Nếu học quá nhiều sẽ trở nên tạp mà không tinh. Đến lúc đó có thể sẽ ảnh hưởng đến cách mà túc chủ chiến đấu. Ah, mà túc chủ phải biết, cơ thể mạnh mẽ, võ thuật luyện đến một mức nào đó thì sẽ trăm sông đổ về một biến. Đến mức cao nhất thì tất cả hành động nhỏ thường ngày cũng có thể thành võ thuật.

Nhất Thành gật đầu hiểu rõ, nếu vậy thì đúng là không cần học hết các loại võ thuật kiếp trước. Chỉ cần luyện tinh một loại là được. Hơn nữa, vì cơ thể hắn mạnh mẽ, các đòn võ thuật đẹp mắt kiếp trước hắn đều có thể thi triển, không cần phải luyện tập bọn chúng bài bản.

Bỗng Nhiên, Trí Tuệ Thẻ lại nói tiếp:

- Nếu túc chủ muốn học võ thuật kiếp trước thì nên học đao pháp. Ta thấy trong trí nhớ của túc chủ có một môn đao pháp khá là quái dị. Nó ẩn rất sâu trong trí nhớ túc chủ, ta cũng suýt nữa quên nó.

Nhất Thành ngẩn người, đao pháp sao? Trong trí nhớ hắn có một môn đao pháp của kiếp trước? Từ bộ phim nào đây? Nếu nói đến game thì không, vì game hắn chỉ chơi giải trí chứ không hiểu sâu về kỹ năng. Thế chỉ có thừ phim, hắn vội hỏi:

- Đao Pháp gì vậy? Ta không nhớ nổi.

Trí Tuệ Thẻ thần bí nói lên bốn chữ:

- Hồ Gia Đao Pháp - Nhưng đã được ta cải tạo một chút để phù hợp thành phép thuật và vì túc chủ không nhớ hết tất cả diệu kỳ của Hồ Gia Đao Pháp.
 
Chương 186: Thập phương tàng đao


‘Hồ Gia Đao Pháp’

Nghe đến bốn chữ này, Nhất Thành ngẩn người, trong đầu hiện lên một ký ức ẩn sâu trong linh hồn về tuổi thơ của hắn ở kiếp trước. Hắn đã từng rất thích loại đao pháp này, nó gắn liền với một tuổi thơ không thể quên của hắn.

Cùng với mấy thằng nhóc trong xóm, mỗi thằng mỗi thanh kiếm hoặc đao được làm từ tre hoặc gỗ. Mỗi thằng phải mất cả mấy ngày mới tạo ra được chúng, nổi bật nhất trong nhóm chính là mấy thằng nhóc học đòi đẻo kiếm hoặc đao có hình rồng hổ, nhưng lúc nào đẻo cũng thành hình chó hình mèo.

Sau đó cả bọn chia nhóm đánh nhau túi bụi, gì mà ‘Độc Cô Cửu Kiếm’, gì mà ‘Lục Mạch Thần Kiếm’, có mấy tên thì không kịp đẻo kiếm thì mỗi thằng nhặt một cây tre hô lớn, ‘Đả Cẩu Bổng’. Còn có mấy thằng về trộm kim chỉ may áo của mẹ hắn chạy ra hô lớn ‘Quỳnh Hoa Bảo Điển’ phóng kim như điên. Mấy lần như vậy thì nhiều thằng đạp trúng kim mà khóc rống cả ngày. Chưa dừng lại ở đó, chơi đánh nhau đã trở nên nhàm chán, bọn hắn kéo bè chặn đường mấy thằng nhóc lớn hơn, đánh nhau túi bụi, một tuổi thơ hào hùng làm sao.

Thời gian đó, hắn là thằng nổi nhất trong nhóm, hắn khá là to cao trong đám trẻ, với lại hắn làm một cây đại đao, hình thù quái dị. Sau đó lúc đánh nhau lần nào hắn cũng hô lớn ‘Hồ Gia Đao Pháp’, đao pháp này hắn xem từ bộ Tuyết Sơn Phi Hồ của Kim Dung. Lúc còn nhỏ hắn đã rất thích phim và truyện kim dung mà cũng rất thích bộ đao pháp này.

Đặc biệt là chiêu ‘Bát Phương Tàng Đao’, di chuyển cực nhanh để lại những ảo ảnh, đao pháp tấn công bốn phía. Tất nhiên hắn lúc nhỏ không thể thi triển giống trong phim mà vì thanh đao của hắn quá lớn nên vỗ trúng tên nhóc nào thì tên đó khóc thét. Hồ Gia Đao Pháp không dùng đại đao để thi triển nhưng lúc nhỏ ai có đao càng to thì càng tốt.

Tiểu Tiểu bên cạnh bỗng nhiên thấy Nhất Thành ngẩn ngơ thì hỏi:

- Nhất Thành, không sao chứ?

Nhất Thành tỉnh lại trong ký ức, lắc lắc đầu nói:

- Không có gì, ta chỉ nhớ lại một số chuyện củ.

Thấy Nhất Thành có vẻ buồn phiền vì điều gì đó nên Tiểu Tiểu cũng không hỏi thêm mà quan sát Mập mạp chiến đấu bên ngoài.

Nhất Thành trong đầu câu thông với Trí Tuệ Thẻ hỏi:

- Trong trí nhớ ta, ta chỉ nhớ tên chiêu thức mà không nhớ đặc điểm của chúng. Ngươi thật sự có thể cải thiện tất cả các chiêu thức đó thành phép thuật sao?

Trí Tuệ Thẻ cười nói:

- Tất nhiên, đây là một thế giới phép thuật và túc chủ lại có trí nhớ khá tổng quát về môn đao pháp này vì thế việc cải tạo mấy chiêu thức kia rất đơn giản. Với lại chúng ta đã Thu Thập rất nhiều phép thuật từ Ma Pháp Các. Ta có thể áp dụng những kiến thức đã có để hoàn thành cách vận hành của năng lượng ma pháp trong người túc chủ, làm sao để nó phù hợp với loại đao pháp mới này.

Nhất Thành gật đầu nhưng hắn có chút băn khoăn hỏi:

- Vì sao ngươi nghĩ ta nên tu luyện đao pháp này?

Trí Tuệ Thẻ cười nói:

- Thứ nhất là vì sở thích của túc chủ. Thứ hai là môn đao pháp này sẽ bù lại thiếu hụt của ‘Vô Hạn Chi Đao’ phép thuật. ‘Vô Hạn Chi Đao’ phép thuật giúp túc chủ mượn sức mạnh bên ngoài và cách thi đao mạnh nhất. Như chiêu thức Vô Hạn Chi Đao - Thế Phạt Chi Ma và Vũ Loạn hay biến hóa ra một hai thanh đao khác, tất cả chỉ là một loại phép thuật và cách mượn năng lượng của trời đất để chém giết đối thủ. Nó lại không có kỹ thuật hay kỹ xảo dùng đao thật sự. Vì vậy, túc chủ nếu học đao pháp mới sẽ rất có lợi. Mà việc này tất sẽ giúp đao pháp của túc chủ đến một cảnh giới mới.

Nhất Thành gật đầu, “Trí Tuệ Thẻ nói rất đúng, ‘Vô Hạn Chi Đao’ giúp hắn học được ‘thế’ và mượn sức mạnh của bên ngoài nghiên ép đối thủ, cũng như một số cơ bản của việc dùng đao. Còn về các chiêu thức kỹ thuật hay kỹ xảo thì lại không có.”

Khi hắn biến một thanh Ma Huyết thành hai thanh cũng chỉ giúp hắn thi triển một chiêu thức nghiền ép đối thủ hai lần mà thôi. Lấy thế đè người như lúc hắn chiến với Ma Da Chột Mắt. Nếu có kỹ thuật hay kỹ xảo dùng đao, vậy thì không khác gì có hai người Nhất Thành đánh một người. Lúc đó đao pháp của hắn sẽ biến hóa vô cùng, rất khó phòng bị.

Nhất Thành hỏi:

- Vậy ta cần tốn bao nhiêu vật chất điểm hoàn thiện đao pháp mới?

Trí Tuệ Thẻ lắc đầu nói:

- Không cần! Ta dùng trí nhớ túc chủ có về ‘Hồ Gia Đao Pháp’ và kết hợp với một số kiến thức trong ‘Vô Hạn Chi Đao’ phép thuật để tạo ra một loại đao pháp phép thuật mới lấy cơ sở là ‘Hồ Gia Đao Pháp’. Ta gọi nó là ‘Nhất Thành Chi Đao’. Túc chủ chỉ cần điểm vật chất để học ‘Nhất Thành Chi Đao’ này.

- Thật sao?

- Đúng vậy, ngoài ra ta có thể tặng một chiêu thức trong ‘Nhất Thành Chi Đao’ miễn phí cho túc chủ. Đây xem như là cảm ơn việc Túc Chủ đã bỏ một năm thời gian để giúp ta thu thập tin tức phép thuật trong ‘Ma Pháp Các’.

Nhất Thành lắc đầu cười nói:

- Ngươi không nên nói vậy? Nếu không có ngươi thì ta đã gặp rất nhiều rắc rối ở thế giới này? Ta phải cảm ơn ngươi mới đúng. Nhưng nếu ngươi đã tặng miễn phí thì ta sẽ nhận. Đao Pháp này sau khi hoàn thiện thì có những biến hóa gì? Giới thiệu giúp ta, rồi ta sẽ chọn chiêu thức miễn phí.

Trí Tuệ Thẻ bắt đầu giới thiệu Nhất Thành về ‘Nhất Thành Chi Đao’:

- ‘Nhất Thành Chi Đao’ phép thuật sau khi được ta hoàn thiện thì trở nên vô cùng biến hóa. Chiêu thức mang cảm giác chậm rãi nhưng ẩn chứa đạo lý âm dương, trong âm có dương, trong dương có âm, trong cương có nhu, trong nhu có cương. Mỗi đao đều tiềm tàng sức mạnh mãnh liệt của ‘thế’ và năng lượng hủy diệt. Bí quyết xuất đao huyền bí được kết hợp với ‘Vô Hạn Chi Đao’, xuất đao cực nhanh, biến hóa vô thường, mở ra hướng đi mới của đao pháp. Đao pháp thực hư hỗ trợ lẫn nhau, xuất chiêu vô hư vô thực, biến chiêu quỷ dị khó lường. Túc chủ nhớ rõ hai chữ ‘Thái Cực’. Túc chủ muốn chọn chiêu thức nào?

Nhất Thành nghe xong thì gật đầu, đúng là lấy cơ sở từ ‘Hồ Gia Đao Pháp’ hắn đọc từ Tuyết Sơn Phi Hồ thật. Vậy thì mình chọn chiêu đó đi.

- Ngươi cho ta chiêu thức tương tự như ‘Bát Phương Tàng Đao’ đi, một chiêu này có khi đã đủ dùng trong một thời gian dài.

Trí Tuệ Thẻ gật đầu:

- Ta biết túc chủ sẽ chọn chiêu thức tương tự chiêu này. Sau khi kết hợp với phép thuật, nó đã trở thành ‘Thập Phương’.

Nhất Thành trong đầu xuất hiện một loại phép thuật mới, đó chính là ‘Nhất Thành Chi Đao’ và chỉ có một thức.
 
Chương 187: Mập Mạp thể hiện


- Mở thông tin cá nhân

Tính danh: Nhất Thành

- Đẳng cấp:

Black Magic Plate: sao thứ tư, đỉnh phong Mục Phu

- Ma Lực sức chứa: 40%

- Kỹ năng phép thuật:

Vô Hạn Chi Đao (trung cấp), Nhất Thành Chi Đao (1 thức)

- Sáng Tạo phép thuật: Hóa Ma Chi Thuật (100%) (khả năng khống chế: 11%)

- Vật Chất Điểm: 0

- Sức Mạnh Thể chất: 699

- Hollow Spirit giá trị: 10%

- Linh Hồn: 402/401

Nhất Thành thấy thông tin mình thì gật đầu rồi hỏi:

- Ta không cần tu luyện độ thuần thục hay lĩnh ngộ sao?

- Không, nó đã in dấu trong linh hồn túc chủ, muốn thi triển là được. Độ thuần thục thì xem túc chủ thi triển nó như thế nào và bao nhiêu lần nên không cần tốn vật chất điểm.

Nhất Thành gật đầu, tìm hiểu Nhất Thành Chi Đao (1 thức) gọi là ‘Thập Phương Tàng Đao’ kia. Không nghĩ đến lúc thi triển chiêu này thì tất cả phương hướng quanh người hắn trên trời lẫn dưới đất đều sẽ có đao. Thú vị nhất chính là đao pháp này sẽ tạo ra những ảo ảnh bóng dáng của Nhất Thành, tấn công bốn phương tám hướng công kích địch nhân. Rất phù hợp cho quần chiến, và cũng rất thích hợp làm hoa mắt đối thủ.

Tiếng Trí Tuệ thẻ lại vang lên trong đầu hắn lần nữa:

- Đối với Chiêu Thức khác của Nhất Thành Chi Đao túc chủ có thể tùy tiện học hoặc không học tùy theo sở thích của túc chủ, bởi vì một chiêu thức này nếu biết cách vận dùng thì đã trở thành một loại đao pháp lợi hại rồi. Các chiêu thức khác sẽ rất đắt đấy, mỗi chiêu thức đều là 5000 điểm vật chất trở lên.

Nhất Thành há hốc mồm, thật sự rất đắt. Có khi hắn sẽ không học thêm chúng. Hắn đang cố gắng kiếm 3500 điểm để đột phá sao thứ năm Bắc Miện đây, làm gì có nhiều điểm như vậy để dùng cho đao pháp.

- Ngươi vì sao nói một chiêu này đã đủ?

- Tất nhiên đã đủ! Thay vì cứ tạo ra mấy chục ảo ảnh đánh về thập phương thì túc chủ có thể luyện tập để tấn công về một phía thôi. Lúc đó sẽ không tốn nhiều năng lượng ma pháp và cũng hiệu quả hơn nhiều. Nếu đối thủ chỉ có 1 người mà dùng thập phương thì quá tốn năng lượng, hiệu quả lại giảm vì thế học xuất thủ về một hướng duy nhất thôi.

Nhất Thành hiểu ý, gật đầu nghĩ đúng vậy. Chỉ một kẻ địch mà lúc đánh ra ‘Nhất Thành Chi Đao’ lại đánh về bốn phương tám hướng khác nhau, thật sự quá rách việc và tốn sức. Hắn càng nghĩ càng khâm phục tác giả của chiêu thức này. Một chiêu thức thôi đã giúp hắn có một môn đao pháp mới.

Nhất thành quyết định thường xuyên luyện đao này để nhanh chóng thuần thuật nó. Vừa nghĩ, hắn vừa quay đầu nhìn ra ngoài quán trọ vì bên ngoài đã có biến.

Mập Mạp cũng không tệ lắm, đánh bại được mấy tên Cương Quái và Hắc Quái sơ cấp. Hắn cũng khá là tốn sức vì Nhất Thành thấy động tác hắn thi phép đã chậm lại rất nhiều. Mập mạp vừa rồi chiến đấu đã thu lại Hửa Nham cánh tay mà dùng khống thổ. Lúc Mập Mạp đấm một đấm xuống đất bằng Hửa Nham thì nền gạch trước quán đã trở nên gồ ghề vỡ nát. Mấy tên quái dị bị xung kích đẩy lùi ra sau, lợi dụng cơ hội đó Mập Mạp thu lại Hửa Nham mà dùng phép thuật lên mặt đất dưới chân. Khống chế tất cả đất và gạch vỡ nát bay lên không. Sau đó thì hướng về mấy tên quái dị phía trước mà tấn công đến. Quái dị cấp thấp linh trí không tốt lắm, đầu ốc còn ngu ngơ, dùng phản xạ tự nhiên mà chiến đấu vì thế mà bị gạch đá đánh trúng.

Đúng là pháp sư Silver Plate có khác, gạch đá kia được tăng lên cứng rắn và mức sát thương cũng tăng lên, nện cho mấy tên quái dị sứt đầu mẻ trán. Sau khi cơn lốc gạch đá đi qua chỉ còn một tên quái dị đang đứng chính là Hắc Quái sơ cấp. Còn lại đám tiểu quái đều bị giết, ngã gục trên đất, máu xanh lênh láng tràn khắp trước cửa quán trọ.

- Gào

Tên Hắc Quái sơ cấp kia dù còn đứng vẫn nhưng trên người và đầu hắn đã xuất hiện vết thương, máu xanh tanh hôi đang chảy trên người hắn nhỏ giọt xuống đất. Hắc quái sơ cấp bị đánh đau ngửa cổ gào lớn, hai mắt trừng lớn lao về phía Mập Mạp.

Mập Mạp cũng không rối loạn thu lại khống đất phép thuật. Một lần nữa dùng Hửa Nham phép thuật biến cánh tay thành đất đá cứng rắn đón tiếp tên Hắc Quái xong đến.

- Ầm

Tên Hắc Quái như tên điên, không tránh không né va chạm với cánh tay Hửa Nham của Mập Mạp. Cánh tay Hắc Quái bị phép thuật của Mập mạp chấn vỡ nát. Không dừng lại đó trên ngực Hắc Quái hiện ra một nắm đấm đang đến gần.

- Rầm

Hắc Quái sơ cấp kia bị đánh bay ngược ra sau, đập mạnh trên đất thì không còn đứng dậy được nữa. Có vẻ cú đấm vào ngực của Mập Mạp đã là đòn chí mạng.

Mập Mạp vui mừng hớn hở khi thấy mấy tên Quái Dị đã bị tiêu diệt, hắn định thu lại phép thuật quay lại vào trong quán trọ nhưng vừa mới quay người thì sau lưng truyền đến tiếng gió rít gào…

- Vèo

Dưới cái bóng của quán trọ được ánh trăng hắc xuống trên mặt đất không biết lúc nào xuất hiện một tên quái dị khác. Tốc độ của nó cực nhanh, kéo theo tiếng rít gió hướng Mập Mạp tấn công đến. Tay phải hóa thành trảo, hắc khí ngùn ngụt vồ về phía đầu của Mập Mạp.

Mập Mạp sửng sốt, quá bất ngờ khi bị đánh lén, may mắn lúc nảy hắn mới có ý định thu lại phép thuật chứ chưa thật sự thu lại. Hửa Nham được đưa lên cao, chắn ngang bảo vệ đầu.

- Phụt

Không nghĩ đến, cánh tay phép thuật của Mập Mạp bị trảo đâm thủng, đâm đến da thịt của Mập Mạp. Phép thuật ở cánh tay cũng bị đánh tan trở lại bình thường. Magic Plate của mập Mạp bị đánh bay ra khỏi cánh tay. Tên quái dị kia đã đánh trúng nhưng cũng không thu tay mà cả người lơ lửng trên không đè ép cả cơ thể về phía Mập Mạp.

Tên quái dị mới đến là Hắc Quái đỉnh phong cảnh giới. Chỉ một trảo đã có thể ép một pháp sư cấp S thượng cấp như Mập Mạp đến thảm như vậy.

- Thú quyền

Tiểu Tiểu thấy Mập Mạp gặp nguy hiểm thì xuất thủ. Hắn đứng dậy đấm ra một quyền vào không khí, không nghĩ đến quyền vừa rồi lại hoá thành một đầu ma thú sư tử màu đỏ xong về phía quái dị đang đè ép Mập Mạp.

Hắc Quái đỉnh phong như cảm ứng được nguy hiểm thì rút trảo, người gập lại, chân đạp mạnh vào tay Mập Mạp bật ngược ra sau, tránh đi quyền của Tiểu Tiểu hoá thành một đầu ma thú.

Mập Mạp được giảm đi áp lực nhưng bị một đạp của quái dị mà ngã nhào trên đất, tay của hắn chảy ra một dòng máu màu đen tanh hôi.

Quyền của Tiểu Tiểu rất quái, dù là đánh hụt nhưng đầu ma thú từ quyền của hắn như có linh tính, vồ hụt nhưng nó lại quay đầu tiếp tục lao đến Hắc Quái đang lùi lại phía sau kìa.
 
Chương 188: Thiên tài trong mắt Nhất Thành


Quái dị nhận thấy nguy hiểm, hắn vừa đáp xuống thì vội vàng lùi lại ẩn vào trong bóng đen của quán trọ. Sau đó hóa thành một đoàn hắc khí biến mất.

Thú quyền của Tiểu Tiểu mất đi mục tiêu công kích thì cũng tan biến trong không khí.

Mập Mạp ôm một tay bị thương thất thểu trở lại bàn. Nhất Thành nhìn hắn không lên tiếng, Tiểu Tiểu vội vàng bài trừ hắc khí trong vết thương của Mập Mạp sau đó dùng dùng trị liệu thuật để chữa trị. Chỉ sau một lúc thì vết thương đã lành lại hầu như hoàn toàn.

Mấy tên pháp sư tự do thấy chiến đấu đã kết thúc. Mập Mạp trở đã lại trong quán thì vội vàng chạy đến khoá chặt cửa ra vào. Bọn họ lúc nảy thấy Hắc Quái sơ cấp đã run sợ, lúc bị tiêu diệt định hoan hô cổ vũ Mập Mạp, không ngờ đúng lúc đó lại xuất hiện một quái dị mạnh hơn, cả đám suýt chút nữa gục quỳ trên đất. May là có đồng bạn của Mập Mạp xuất thủ, nếu không Mập Mạp đã nguy hiểm, giờ đây bọn họ nhìn về phía Tiểu Tiểu với anh mắt đầy sùng bái.

Tống Thúc bỗng nhiên lên tiếng nói với Mập Mạp:

- Ở tuổi này mà có sức chiến đấu đó là đã không tệ, đừng có quá buồn phiền vì bị quái dị đánh bại. Sau này còn có cơ hội mạnh hơn.

Mập Mạp nghe vậy thì cố gắng gật đầu nhưng trong lòng hắn buồn phiền không thôi. Hắn cảm thấy rất mất mặt.

Nhất Thành cười nói với Mập Mạp:

- Ta biết ngươi làm rất nhiều nhiệm vụ, có chút kinh nghiệm thực chiến. Nhưng ta cũng nhận ra một điều, ngươi làm nhiệm vụ thì cũng nhận mấy cái nhiệm vụ dễ và làm theo nhóm nên càng dễ dàng hoàn thành hơn. Ngươi chưa bao giờ một mình đối mặt cái gì gọi là tuyệt vọng và sợ hãi. Nhưng biểu hiện vừa rồi của ngươi đã rất khá, đỡ được đòn đánh lén của Hắc Quái đỉnh phong đúng là có tài. Chỉ là tài này nếu đem ra so sánh thì vẫn chỉ là tiểu tài.

Mập Mạp nghe vậy thì cười khổ, hắn biết Nhất thành sẽ không an ủi hắn. Tên huynh đệ này chả bao giờ kiêng kỵ lúc nói chuyện mà. Được đánh giá là tiểu tài, Mập Mạp cảm thấy hơi không phục.

Nhất Thành cười hỏi:

- Không phục phải không?

Mập Mạp trầm mặc gật đầu.

Nhất Thành cười nói tiếp:

- Ngươi còn nhớ Như Như và Lưu Bá Nhân không?

Mập Mạp gật đầu.

- Ngươi có biết lúc ở Thiên Long Thành họ chỉ là một sao Thiên Cầm thượng cấp mà mỗi người bọn họ đều giết một quái Dị Hắc Quái đỉnh phong trong khi phải chịu áp lực tinh thần đến từ biến dị Tử Quái và hàng vạn Thi Quái.

Mập Mạp lắc đầu không biết, lúc đó hắn đang ở ngoài thành. Nhất Thành cũng không để ý nói tiếp:

- Ngươi bây giờ cũng là một sao Thiên Cầm thượng cấp nhưng lại bị một đám quái dị cấp thấp làm mất quá nhiều thời gian và pháp lực. Sau đó lại bị Hắc Quái đỉnh phong đánh trúng, ngươi nói xem, ngươi so với hai người họ như thế nào? Bọn họ có phải là thiên tài?

Mập Mạp trầm mặc gật đầu không nói. Hắn đúng cảm thấy mình không bằng hai người đó. Dưới áp lực như vậy lại có thể điên cuồng đến mất đánh chết hai Hắc Quái đỉnh phong đúng là thiên tài.

Nhất Thành lại dội cho Mập Mạp một gáo nước lạnh nói:

- Hai người đó không phải thiên tài.

Mập Mạp trợn mắt hỏi:

- Vậy mà không phải thiên tài?

Nhất Thành lắc đầu nói:

- Nếu là ta, ta chỉ cho bọn họ thuộc loại khá Pháp Sư mà thôi. Cùng đẳng cấp mà đánh đến mức thiếu chút nửa mất nửa cái mạng thì thiên tài cái gì? Vượt cấp đánh bại kẻ địch mới được gọi là thiên tài.

Mập Mạp lại không cho là đúng nói:

- Bọn họ được xếp vào bảng thiên tài ở lúc đó.

Nhất Thành lắc đầu nói:

- Ta không biết lúc đó sắp xếp thế nào nhưng ta không cho những người có mặt trên bảng đó là thiên tài. Ta nói một lần nữa, thiên tài chỉ có những pháp sư có thể vượt cấp chiến đấu.

Mập Mạp không hiểu nói:

- Ý của ngươi là gì?

Nhất Thành cười nói:

- Ý của ta là ngươi không phải là thiên tài. Ngươi được thư viện cân nhắc, ở cùng thế hệ được bọn họ gọi là thiên tài nhưng trong mắt những thiên tài thật sự, ngươi chỉ là pháp sư bình thường mà thôi. Vì thế, ngươi nên cố gắng hơn, tu luyện nhiều hơn, tìm con đường trở nên mạnh mẽ. Nếu không ngươi sẽ bị mọi người bỏ lại phía sau, cuối cùng sẽ chỉ dừng lại ở pháp sư bình thường mà thôi.

Nhất Thành thấy Mập Mạp trầm mặt thì nói tiếp:

- Huynh đệ, ta không phải chê bai ngươi nhưng ngươi đang ngồi chung bàn với người không bình thường nên ngươi không thể làm kẻ bình thường được. Ngươi nhìn Tiểu Tiểu, tuổi của hắn bao nhiêu mà đã ở Pháp Sư cấp năm Bắc Miện, ngang hàng với các lão sư trong thư viện. Cái đó là thiên tài, vì hắn lúc ở Nhân Phủ, có thể một mình cằm chân hai đến ba tên Dị Giáo đều là Pháp Sư cấp năm Bắc Miện. Ngươi nhìn qua Tống Tiểu Thư, cả ngày không nói gì nhưng nàng cùng đẳng cấp Pháp Sư với Tiểu Tiểu đấy. Tuổi của nàng còn nhỏ hơn Tiểu Tiểu, từ cách nàng di chuyển ta có thể chắc chắn nếu chiến đấu, nàng còn mạnh hơn Tiểu Tiểu một bật. Về phía Tông Thúc, hắn cùng lão viện trưởng một cấp bật. Lão đang mang mặt nạ ma pháp nên nhìn rất già nhưng thực ra lão nhỏ tuổi hơn viện trưởng rất nhiều, nhiều đến mức mà ngươi không thể tưởng tượng được. Ta chỉ cần nhìn qua hai người họ thì có thể biết thực lực của người ở Trung Đại Hoang Mạnh mẽ đến mức nào.

Nhất Thành nhấp một ngụm trà, mọi người trên bàn từ Tiểu Tiểu đến Tống Thúc đều trầm mặt. Bọn họ cảm thấy Nhất Thành đang muốn ám chỉ một điều gì đó cho Mập Mạp vì thế không muốn chen ngang.
 
Chương 189: Mập Mạp lựa chọn


Nhất Thành nhìn Mập Mạp nói tiếp:

- Chúng ta là huynh đệ, ta nói thật cho ngươi biết. Ta sẽ đi một con đường mà không có Pháp Sư nào trên thế giới này có thể tưởng tượng được. Mà con đường này cực kỳ nguy hiểm và đẫm máu, sẽ không có một ngày yên lành. Trên con đường này, ta có thể là sẽ cần người đồng hành cùng ta. Ngươi nếu muốn có thể cùng ta đi trên con đường này? Nếu không, ta sẽ giúp ngươi trở thành một người có quyền có thế ở Thư Viện thậm chí là Tây Hoang này. Nhưng ngươi nhớ, con đường thứ nhất sẽ có đi mà không có về, thậm chí ngươi sẽ khó gặp lại được người thân ở Nhân Phủ.

Mập Mạp trầm mặc trong lòng rối bời không thôi. Không nghĩ đến hôm nay Nhất Thành lại nói ra những lời này. Hắn lâm vào trầm mặc, suy nghĩ đến đến việc Nhất Thành vừa nói. Sau một lúc lâu, Mập Mạp thở ra một hơi nói:

- Ta có nhiều thứ ở Biên Băng Thành này mà không thể từ bỏ được.

Nhất Thành cười nói:

- Ta hiểu, người thân, người yêu, bạn bè, đã là con người làm sao vô tình bỏ đi nhưng điều này được. Ngươi quyết định như vậy ta lại càng thích.

Nhất Thành nói lời này là không phải giả, phải biết hắn cũng đang kiếm đường về nhà chứ không phải là muốn trở thành một kẻ mạnh mẽ. Hắn nói xong cũng không nói thêm gì nữa, coi như mọi chuyện chưa xảy ra, chuyển đề tài nói đến chuyện quái dị vừa rồi.

Mọi người ngồi đó hàng huyên một đêm cho đến sáng, nói là hàng huyên thật ra là cảnh giác tên Hắc Quái kia quay lại giết người vô tội, bọn họ đều là pháp sư nên có trách nhiệm bảo vệ người thường. Sau khi trời sáng, Mập Mạp vội vàng rời đi, hắn cần trở về xem người Nhân Phủ. Tống Thúc và Tống Tiểu Thư trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Nhất Thành và Tiểu Tiểu trở về phòng xem Đa Trác. Trên đường đi, Tiểu Tiểu hỏi:

- Nhất Thành, ngươi định chuyện Mập Mạp thế nào?

Nhất Thành cười nói:

- Mập Mạp đã quyết định như vậy thì chỉ có thể biến hắn trở thành một thiên tài. Ta sẽ bảo Nguyệt Nhị hay Nguyệt Tứ nhận hắn làm đệ tử để hắn có một thân phận cao trong Thư Viện. Đa Trác và thư viện sẽ là người bồi dưỡng hắn, giúp hắn lớn mạnh. Có điều nếu vậy thì hắn chỉ có thể ở lại Tây Đại Hoang làm vua một vùng mà thôi. Với tư chất của hắn sẽ không thể tiến xa hơn được.

Tiểu Tiểu gật đầu, đối với tiểu tiểu, những thứ đó hắn không có hứng thú nhưng đối với pháp sư bình thường sẽ là một cơ duyên không gì có thể tốt hơn.

Hai người đi đến trước cửa phòng gõ cửa, sau đó đi vào trong. Đa Trác đã tỉnh lại từ trong tu luyện, vội vàng đứng dậy thi lễ với Nhất Thành,

- Công Tử.

Nhất Thành khoát tay nói:

- Đa Thúc thấy thế nào rồi, vết thương hồi phục hoàn toàn chưa?

- Vết thương đã hồi phục hoàn toàn nhưng phép thuật cần một thời gian mới bổ sung đầy đủ.

Nhất Thanh gật đầu nói

- Không cần vội, chúng ta sẽ phải còn ở lại đây một thời gian, Đa Thúc cứ ở trong này hồi phục.

Nhất Thành không gắp rời khỏi Biên Băng Thành, hắn còn phải tránh mặt đám Di Giáo một lúc. Với lại người Nhân Phủ chưa chắc đã an toàn, và việc quái dị trong Biên Băng Thành cần người giải quyết.

Với lại hắn tin chắc Đa Thúc sẽ nhanh chóng hồi phục, hắn bị thương không giống Hồng Nhân lão. Hông Nhân bị hút từ máu, linh hồn và đến cả cảnh giới ma pháp. Đa Trác chỉ bị thương, năng lượng ma pháp thoát ra khỏi cơ thể, trận pháp tám ngôi sao trong thẻ Magic Plate của hắn vẫn còn.

- --------------------------------------------------

Một tháng qua đi,

Biên Băng Thành đang là buổi trưa nhưng trên đường lại không có một bóng người. Cả thành yên tỉnh một cách đáng sợ, tất cả những cửa hàng và nhà dân đều đóng cửa kín mít. Thậm chí tiếng nói chuyện hoặc tiếng động sinh hoạt cũng không nghe thấy.

Ở trong quán trọ, Nhất Thành đang ngồi ở đại sảnh cùng Tống Thúc, Tống Tiểu Thư và Tiểu Tiểu nói chuyện. Một tháng qua, bọn họ vẫn ở lại quán trọ này, cả đám chỉ chờ đêm đến, xem quái dị còn đến hay không. Kỳ quái là một tháng qua, kể từ ngày Mập mạp chiến đấu, quán trọ này không gặp quái dị gõ cửa nửa. Nhưng trong thành, số người thường bị quái dị giết càng lúc càng nhiều. Nhất Thành nhiều đêm rời đi quán trọ tiêu diệt quái dị, nhưng đam quái dị này rất xảo quyệt, lần đầu còn tóm được chúng nhưng mấy lần tiếp theo, đám quái dị liên tục thay đổi địa điểm gây án, số lượng quái dị mỗi đêm đều không giảm dù bọn họ có tiêu diệt bao nhiêu tên, thật sự phiền phức.

Nhất Thành cười nói:

- Mọi người thấy đám quái dị này thế nào?

Tiểu Tiểu trầm ngâm nói:

- Rất kỳ quái, mỗi đêm quái dị tấn công đều tăng lên.

Tống Tiểu Thư ở chung một tháng với đám Nhất Thành nên cũng quen thân, nói chuyện cũng nhiều hơn:

- Đám quái dị này rất thông minh, thấy chúng ta liền bỏ chạy. Mỗi đêm đều hoạt động ở một khu vực khác nhau. Biên Băng Thành quá rộng, chúng ta không thể bảo vệ tất cả mọi người.

Tống Thúc nói vào,

- Tình hình này không thể kéo dài, kéo càng dài số người chết sẽ càng nhiều. Số lượng quái dị sẽ tăng càng nhanh. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra nguồn gốc của đám quái dị, sau đó một lần diệt sạch chúng.

Tống Thúc rất mạnh nhưng đúng là lần này không đơn giản. Không phải đánh bại quái dị là xong mà phải đấu trí với bọn chúng. Mỗi lẫn lão ra tay đều có thể dễ dàng tiêu diệt quái dị nhưng lão không thể một lúc ở nhiều nơi. Thậm chỉ lão có thể một lần tiêu diệt hết đám quái dị nhưng lúc đó sẽ hủy luôn thành này nhưng như vậy thì người trong thành cũng phải đi theo đám quái dị.

Nhất Thành một tháng qua đã tìm ra nguyên nhân vì sao đám quái dị gõ cửa. Tất cả đều do vật mang hắc khí. Quái sẽ gõ cửa những nơi có vật mang hắc khí, nếu có người bị dính phải hắc khí từ các vật kia, lúc đó đám quái dị sẽ tấn công bọn họ.

Dù biết là như vậy nhưng Nhất Thành không hiểu trong thành vì sao có rất nhiều người có vật mang hắc khí trong nhà. Sau một thời gian tìm hiểu thì phát hiện vài tháng trước có người bày bán các đồ vật mang hắc khí, vật mang hắc khí đều là trang sức quý giá vì thế người thường đều mua về.

Nhất thành sau khi tìm hiểu kỹ thì cũng phán đoán được đây là thủ đoạn của Dị Giáo, có điều Dị Giáo tìm đâu ra nhiều quái dị như vậy? Hắn đã đoán được phần nào nhưng không tìm được nơi đó?
 
Chương 190: Liên minh pháp sư tự do mời


Đúng lúc này, một luồng năng lượng ma pháp cực mạnh phát ra từ sâu trong quán trọ. Đám người Nhất thành đều nhìn về hướng phát ra năng lượng ma pháp nở một nụ cười. Đặc biệt là Nhất Thành, hắn đã chờ đợi ngày này đã gần một tháng.

Tống Thúc lên tiếng,

- Đa Trác huynh đệ đã hồi phục hoàn toàn. Thật sự nhanh hơn ta tưởng rất nhiều.

Nhất thành bên cạnh cười nói,

- Điều này đều nhớ Tống Thúc, nếu không có Đan dược và thiên tài địa bảo Tống Thúc mang ra thì làm sao Đa Thúc lại hồi phục nhanh vậy được.

- Không có gì, đó chỉ là một chút tài nguyên tu luyện mà thôi. Với lại mấy tài nguyên kia không tăng lên đẳng cấp pháp sư mà chỉ hồi phục nên không đáng giá là bao.

Tống Thúc vừa dứt lời, Đa Tác đã từ bên trong đi ra, đến trước mọi người liền hành lễ với Nhất Thành,

- Công tử, ta đã hồi phục hoàn toàn.

Nhất Thanh gật đầu nói:

- Đa Thúc ngồi đi. Chúng ta đang bàn chuyện quái dị trong thành. Bây giờ có thêm Đa Thúc, thực lực chúng ta lại tăng mạnh. Lần này, có thể chúng ta sẽ đánh lớn cùng với đám Quái Dị và Dị Giáo, mọi người chuẩn bị tâm lý một chút.

Tất cả mọi người gật đầu, bọn họ biết rõ chuyện quái dị lần này phức tạp hơn bình thường rất nhiều. Lần này có hai cao thủ Tống Thúc và Đa Thúc, bọn họ chắc chắn sẽ an toàn hơn nhiều.

Nhất Thành bỗng nhiên nghiêm túc, giọng nói trở nên lạnh lùng:

- Lần này đám Dị Giáo đã đi quá xa. Bọn họ tấn công cả Băng Quốc, người bình thường cũng gặp họa. Cũng nên khiến bọn họ sợ hãi một lần rồi. Chúng ta tối nay sẽ bắt đầu hành động săn lùng và tìm hiểu nguồn gốc của quái dị trong thành.

Mọi người gật đầu đồng ý, một tháng qua tình hình càng lúc càng căng thẳng, số lượng quái dị tấn công người thường phát sinh càng nhiều. Bọn họ đều đồng ý nhanh chóng giải quyết việc quái dị lần này.

Đúng lúc này, phía ngoài cửa quán trọ đi vào ba người. Người dẫn đầu là một lão già. Bên cạnh là hai thành niên. Một tên béo và một tên cơ bắp. Nhất Thành nhìn qua thì khá là kinh ngạc vì phát hiện tên béo lại là Mập Mạp. Hắn liếc mắt qua hai người đi cùng Mập mạp thì càng kinh ngạc phát hiện đều là người quen. Mập Mạp bên kia cũng đã thấy bọn hắn, tên mập cười hì hì nhanh chân dẫn đầu đi đến bên này.

Vừa đến nơi, lão già vội vàng đến trước mặt Nhất Thành khom người thi lễ:

- Tiểu Sư Thúc Tổ.

Thanh niên phía sau luốn cuốn, cuối cùng cũng cười khổ mà khom người với Nhất Thành nói:

- Tiểu Sư Thúc Tổ.

Nhất Thành nhướng mày, quan sát hai người này thì phát hiện bọn họ là người của thư viện. Nói đúng hơn là của Tây Viện. Người thanh niên kia là Cuồng Chiến của Tây Viện, Nhất Thành khá ấn tượng với tên này dù chỉ mới gặp một lần. Còn vị lão sư này cũng là người Tây Viện nhưng Nhất Thành không nhận biết.

Hắn khoát tay nói:

- Ở ngoài thì đứng quá đa lễ, nói đi, hai người các ngươi sao lại ở đây?

Vị lão sư kia vội đáp:

- Tiểu điệt là Bạch Nam, lần này nhận nhiệm vụ giải quyết Quái Dị ở Biên Băng Thành này cùng với Cuồng Chiến học đệ. Viện Trưởng bảo chúng ta tìm kiếm Tiểu Sư Thúc Tổ đang ở Biên Băng Thành. Không ngờ trên đường lại gặp Mập Mạp nên được hắn cho biết Tiểu Sư Thúc Tổ đang ở đây, vì vậy liền vội vàng đi qua.

Nhất Thành gật đầu, hắn không biết vì sao viện trưởng lại phái hai người này đến. Tình hình ở Biên Băng thành rất phức tạp, không đơn giản như bên ngoài. Hắn nhíu mày nhìn Bạch Nham hỏi:

- Vậy các ngươi biết tình hình ở Biên Băng Thành rồi chứ? Ngươi nghĩ mình và Cuồng Chiến có đủ sức để tiêu diệt hết quái dị ở đây không? Và vì sao viện trưởng muốn các ngươi tìm ta?

Nhất Thành nhìn ra cảnh giới hai người này. Cuồng Chiến là sao thứ ba Thiên Ưng đỉnh phong, vị Bạch Nam lão sư này là sao thứ năm Bắc Miện trung cấp. Nếu đánh lên, cả hai không bằng một mình Tiểu Tiểu, bọn họ định thế nào tiêu diệt quái dị ở Biên Băng Thành. Ngoài ra, trong lòng hắn càng không hiểu vì sao viện trưởng lại muốn tìm hắn?

- Trên đường đến đây, tiểu diệt đã từ Mập Mạp biết thêm một số thông tin. Đúng là với thực lực của hai người tiểu diệt thì không thể nhưng trước khi đến Biên Băng Thành, thư viện nhận được thư mời từ Liên Minh Pháp Sư Tự Do đến Biên Băng Thành hợp tác tiêu diệt quái dị. Bởi vì các lão sư mạnh hơn và đệ tử khác đã có nhiệm vụ riêng của mình nên chỉ có hai người tiểu điệt đến đây tìm tiểu sư thúc tổ. Viện Trưởng muốn Tiểu Sư Thúc Tổ đại diện cho thư viện lần này hợp tác với Liên Minh Pháp Sư Tự Do, tiêu diệt quái dị ở Biên Băng Thành.

Nhất Thành ồ lên, thì ra là thế, hèn gì mà bọn hắn lại muốn tìm mình. Hợp tác, tiêu diệt quái dị? Nghe thì có vẻ vui đấy. Nhất Thành cười gật đầu nói:

- Ta hiểu rồi. Ta cũng đang muốn giải quyết chuyện ở Biên Băng Thành đây. Hợp tác với Liên Minh Pháp Sư Tự Do thì cũng không sao? Mà thời gian và địa điểm là lúc nào?

Bạch Nam vừa định lên tiếng thì bên ngoài quán đi vào hai người. Hai người đều là pháp sư, chỉ là cảnh giới rất thấp. Hai tên này vừa vào liền gây nên chú ý của mọi người vì tiếng bước chân thình thịch rất nặng. Bọ họ vừa thấy Bạch Nam thì vội vàng tiến đến thi lễ nói:

- Có chuyện hệ trọng, xin hãy theo chúng tôi đến địa điểm gặp mặt.

Bạch Nam lão sư nhìn về phía Nhất Thành mà không trả lời hai người kia. Lão này rất hiểu làm người, mọi việc từ giây phút lão gặp Nhất Thành thì sẽ do Nhất Thành quyết định. Lão không muốn giỡn mặt với vị tiểu sư thúc tổ nhỏ tuổi này. Ngày đầu ra mắt thân phận thì đã chém một đệ tử và một vị lão sư, cũng như ép cáo già Tô Phát phải cúi đầu. Lão không muốn chọc giận vị đại nhân trẻ tuổi mà đầy bá khí này.

Nhất Thành gật đầu nhìn đám người Tống Thúc, bọn họ như hiểu cũng gật đầu. Nhất Thành đứng dậy nói với hai tên pháp sư mới vào kia:

- Dẫn đường đi.

Hai tên pháp sư kia hơi sửng sốt, bọn họ thấy hành động của Bạch Nam có thể đoán ra thân phận thiếu niên này không nhỏ. Cũng là người bôn ba khắp nơi, mắt nhìn người vẫn có, hai người vội vàng nói chữ ‘Mời’. Sau đó đi trước dẫn đường.

Đám người Nhất Thành được dẫn đến một căn nhà lớn. Vừa tiến vào cửa thì bên trong đã đứng một đám người, Nhất thành khá bất ngờ vì đám người này ăn mặt khác nhau, bọn họ không cùng một môn, một phái. Nhất Thành cũng chả quan tâm họ là ai, tiến đến một ghế trống rồi ngồi xuống. Mọi người sau lưng cũng như vậy không cần chào hỏi mà mỗi người đều kiếm chỗ riêng của mình.

Ngay khi Nhất Thành chuẩn bị ngồi xuống thì Do Duyên và Do Pháp đã đi đến, hành lễ với đám người Nhất Thành. Do Duyên lên tiếng cười nói:

- Đa ta Nhất huynh hôm đó cứu mạng chúng ta. Nếu không có huynh liều mình giữ chân tên Dị Giáo kia sợ rằng chúng ta đã không thoát khốn.

Do Duyên và Do Pháp được Nhất Thành cứu ở Nhân Phủ, bọn họ trong lòng đều nhớ kỷ việc này. Vừa gặp Nhất Thành liền ngỏ lời đa ta liên tục. Nhất Thành cũng không để ý đến chuyện này vì vậy chỉ cười khoát tay, liền đi vào chủ đề chính:

- Không có gì! Việc đólà ta nên làm! Hai vị hôm nay tập trung mọi người ở đây chắc là có tin tức đặc biệt về đám quái dị trong thành phải không?
 
Chương 191: Vâng, công tử


Do Duyên tươi cười đưa tay như mời Nhất Thành tiến lên phía trước.

- Nhất huynh thật sự có mắt nhìn. Mời đến trước, ta sẽ giới thiệu mọi người cho huynh đệ biết. Hành động lần này khá là nguy hiểm. Chúng ta cần phải chuẩn bị cẩn thận một chút.

Nhất Thành cười gật đầu, trong lòng hắn muốn biết những người đang ngồi là ai. Nhìn qua không chỉ có chính đạo, mà còn có mấy tên trên người phát ra sát khí nhàn nhạt.

Nhất Thành thấy đám Tiểu Tiểu đã ổn định chỗ ngồi thì một mình cùng Du Duyên đi đến giữa điện. Phía trước có hai cái ghế, một cái có một vị trung niên, tóc chớm bạc đang ngồi uống trà một mình. Bên trái hắn thì là một đám đệ tử của Ma Pháp Đế Tắc Thư Viện, dẫn đầu là một lão nhân. Ngồi cùng bàn với tên này là Ngũ Hành Tông người, Phong Ngân phía sau đứng chính là Phong Nam Du và Nhân Lệ. Bên phải Nhất Thành là hai người đại diện cho hai thế lực khác nhau, ăn mặt rất kỳ quái. Nhìn phong cách thì chắc là người Ma Đạo.

Do Pháp đi lên phía trước đứng sau lưng vị trung niên đang ngồi uống trà. Do Duyên dẫn Nhất Thành đến ngồi ở giữa phía trên ngang hàng với vị trung niên nhân kia. Nhất Thành cũng không có cảm thấy gì kỳ lạ, hắn không chút do dự ngồi xuống. Cũng không đợi lão trung niên kia mời mà tự mình rót một cốc trà, im lặng ngồi thưởng thức một mình.

Phía dưới những người không quen Nhất Thành đều nhíu mày, bọn họ cảm thấy người trẻ tuổi này rất tùy tiện, còn ngồi phía trên bọn hắn. Có mấy tên trẻ tuổi trên mặt đã hiện ra sự bất mãn chuẩn bị phát tác. Do Duyên cũng chả quan tâm những người đó mà đứng ra nói:

- Ta xin giới thiệu, đây là Nhất Thành. Tiểu Tổ Tông của Huyết Nguyệt Pháp Tắc Thư viện.

Nghe Do Duyên nói xong thì mọi người ngẩng ra tại chỗ. Bọn họ đã nghe Huyết Nguyệt Pháp Tắc Thư Viện một tháng trước bỗng nhiên xuất hiện một vị Tiểu Tổ Tông, là sư đệ của Hồng Lão thoát khốn từ Thế Giới Quái Dị. Không nghĩ đến, hôm nay lại có thể gặp mặt ở đây.

Nhất Thành cũng không thấy làm lạ khi thân phận hắn bị lộ, mấy môn phái lớn, không có chút tin tức này thì cũng không cần tồn tại nữa làm gì.

Nhất Thành cũng không nói gì cũng không chào hỏi mà chỉ uống trà. Phía dưới bắt đầu có tiếng xì xầm trách mắng, Do Duyên nói tiếp:

- Nhất huynh, đây là Trưởng Lão của Liên Minh Tự Do, Nhật Lão.

Nhất Thành nhìn Nhất Lão đang nhìn chằm chằm mình bên cạnh. Hắn liền rót một ly nước trà cho lão, rồi cười cười ngồi uống trà của mình. Nhất Lão vì động tác của Nhất Thành mà tỉnh lại không nhìn chằm chằm hắn nữa mà lâm vào trầm tư hai lông mày nhíu chặt.

Do Duyên giới thiệu tiếp:

- Đây là Ma Pháp Đế Tắc thư viện người, vị ngồi trước là lão sư Bàng Nhục.

Nhất Thành nhìn qua Bàng Nhục gật đầu chào hỏi. Động tác hắn như trưởng bối chào hỏi đám tiểu bối vậy. Đúng lúc này bên trong đám đệ tử Ma Pháp Đế Tắc thư viện nhảy ra một tên la lớn:

- Lão sư, lão sư, là hai người kia. Hai người kia từng có ý định giết chúng đệ tử. Bọn họ không để Ma Pháp Đế Tắc thư viện vào trong mắt.

Tên đệ tử Ma Pháp Đế Tắc thư viện kia vừa hô lớn vừa chỉ về đám người đi cùng Nhất Thành. Tất nhiên hắn chỉ về phía Tống Thúc và Tống Tiểu Thư ẩn mình trong đám người. Tống thúc nhíu mày nhưng sau đó cũng giãn ra. Lão cảm thấy không cần thiết, để Nhất Thành giải quyết là được.

Lão sư Bàng Nhục lạnh lùng nhìn về Nhất Thành hỏi:

- Bọn họ là người của Huyết Nguyệt pháp tắc thư viện?

Nhất Thành cười nói:

- Đúng vậy.

Bàng Nhục càng lạnh lùng hơn nữa nói:

- Ngươi không định giải thích?

Nhất Thành cười hỏi ngược lại:

- Giải thích cái gì?

Bàng Nhục lạnh lùng hơn nói:

- Ngươi không biết ba thư viện đều có quan hệ đồng minh sao? Thế mà người Huyết Nguyệt Thư viện lại muốn giết đệ tử của ta?

Nhất Thành bỗng nhiên nhìn Bàng Nhục bằng nửa con mắt hỏi:

- Nếu giết thì thế nào?

Bàng Nhục mặt mày âm trầm đứng dậy, pháp lực trên người phát ra mạnh mẽ đè ép về phía Nhất Thành. Nhất Thành híp mắt nhìn lão, tay đang nắm chén trà bỗng ném về phía tên đệ tử vừa hô lớn đang đứng bên cạnh Bàng Nhục. Tốc độ Nhất Thành còn nhanh hơn Bàng Nhục kéo lên khí thế, động tác hắn quá bất ngờ làm mọi người sửng sốt. Bàng Nhục nhìn chén trà bay đến phía đệ tử của mình thì tay vội vàng kết ấn, một luồng điện từ tay lão phun ra đánh về phía chén trà.

- Ầm

Chén trà nổ tung trên không, Nhất Thành vẫn không di chuyển mà vẫn ngồi đó cười bởi vì Đa Thúc lúc này đã đến kế bên Bàng Nhục. Bàng Nhục mới đánh vỡ cái chén thì giật mình khi phát hiện bên cạnh lão đã xuất hiện một người khác. Lão định động thủ thì Đa Trác đã túm chặt cổ tên đệ tử vừa hô lớn kia kéo ra giữa điện.

Bàng Nhục định cứu người nhưng đã không kịp. Mọi diễn biến vừa rồi diễn ra cực nhanh. Mọi người đang có mặt trong này đều không kịp làm ra phản ứng gì, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ đối với tốc độ vừa rồi của Đa Tác.

Đa Tác đã hồi phục hoàn toàn, tốc độ của lão giờ cực nhanh, không thua kém tên Dị Giáo lúc trước cho Nhất Thành một trảo vào lưng kia. Bàng Nhục dù sao cũng chỉ là cấp sáu sao Vũ Tiên sơ cấp, làm sao phản ứng kịp với đối với tốc độ của Đa Trác.

Bàng Nhục định lao ra thì Đa Tác cười lạnh nhìn hắn. Khí thế trên cơ thể Đa Tác bộc phát khiến Bàng Nhục bị đóng đinh tại chỗ không dám nhúc nhích. Hắn vội vàng thu lại pháp lực trên người hành lễ với Đa Tác,

- Tiền bối xin hạ thủ lưu tình, ta có mắt không biết thái sơn, xin ngài hãy thả đệ tử của ta.

Nhất Thành cười lạnh nhìn Bàng Nhục,

- Sao vậy, lúc nảy còn khí thế hùng hổ như vậy? Sao giờ lại phải khom lom khúm lúm như thế? Không sợ mất mặt Ma Pháp Đế Tắc thư viện sao? Ngươi muốn lời giải thích, đây chính là lời giải thích của ta. Thế nào vừa lòng không?

Bàng Nhục trong lòng run lên, lão rất tức giận nhưng không thể làm gì được. Người trước mắt kia quá mạnh, sợ rằng lão vừa mới nhúc nhích sẽ bị đánh chết tại chỗ. Lão quay lại nhìn Nhất Thành nói:

- Dù sao cũng là người của thư viện, là đồng mình vì sao phải làm đến mức này?

Nhất Thành cười lạnh nói:

- Mức nào? Ngươi chưa biết chuyện gì đã quay sang chất vấn ta. Ngươi hỏi đệ tử ngươi có chuyện gì xảy ra sao? Mà ngươi nghĩ mình là cái thá gì? Ngươi phải biết muốn chất vấn ta thì gọi lão tổ tông của ngươi đến nói chuyện. Thân phận ngươi là cái thá gì mà dám ở trước mặt ta chất vấn. Đa Thúc, chặt một tay của tên đệ tử kia.

- Vâng, Công tử.

Đa Tác không chút do dự mà đáp lời.
 
Chương 192: Đệ đệ ta không nhỏ đâu


Mọi người nghe Đa Trác gọi Nhất Thành là công tử thì khiếp sợ không thôi. Phải biết biểu hiện vừa rồi của Đa Trác đã chấn nhiếp tất cả mọi người ở đây. Lúc trước người mạnh nhất có thể là Nhật Lão, có địa vị cực cao trong Liên Minh Pháp Sư Tự Do. Nhưng giờ xuất hiện một người mạnh hơn Nhật Lão rất nhiều lại gọi một người trẻ tuổi là ‘Công Tử’, phải là người thế nào mà để một vị cường giả như vậy cúi đầu đây?

- Ah….

Tiếng hét thảm vang lên, một tay của tên đệ tử kia bị Đa Tác trực tiếp giật đứt đầy bạo lực. Mọi người thấy cảnh máu tanh này thì rùng mình. Hai người ma đạo cũng nhíu mày, trước thực lực tuyệt đối, bọn họ cảm thấy mình như sâu kiến.

Bàng Nhục đang ngơ ngác đứng ở đó, hắn vừa thấy cảnh kia thì khiếp sợ không thôi. Hắn không nghĩ đến người này lại không nể mặt Ma Pháp Thư viện chút nào.

Nhất Thành cười lạnh nói:

- Giờ ta cho ngươi một cơ hội? Hỏi rõ chuyện gì? Sau đó đưa ra quyết định, nếu hai vị kia hài lòng, ta sẽ tha cho ngươi và đám đệ tử của ngươi một mạng. Nếu ngươi còn ngu muội thì dù là đồng minh ta sẽ giúp Ma Pháp Đế Tắc thư viện diệt trừ đám sâu bọ như các ngươi.

Nhất Thành nói xong thì trong lòng cười lạnh, “Hừ, thế giới này lấy thực lực vi tôn. Đạo lý chỉ thuộc về kẻ mạnh, dù nói sai cũng thành đúng. Đám ngu ngốc này lại không hiểu, thế thì ta giúp Ma Pháp thư viện dạy dỗ bọn chúng một chút.”

Bàng Nhục sực tỉnh lại vội vàng quát lớn với đám đệ tử phía sau:

- Đây là chuyện gì?

Phía sau đám đệ tử Ma Pháp Đế Tắc thư viện run lên, không ai dám lên tiếng. Bàng Nhục càng nhìn càng bực mình, hắn sợ, hắn thật sự sợ người kia bỗng nhiên chặt hắn một tay. Thậm chí sẽ bị giết hắn một cách ngu muội. Nhìn tình hình thì đám đệ tử này chắc chắn đã làm gì ngu ngốc đắc tội người ta. Bàng Nhục càng nhìn đám đệ tử, càng bực mình quát:

- Nói. Chuyện gì xảy ra? Nếu hôm nay không nói rõ cho ta biết chuyện gì? Không cần tiền bối ra tay. Ta tự mình làm thịt các người.

Đúng lúc này, Nhất Thành thấy Thôi Tiểu Thư, người yêu của mập Mạp vừa run rẩy vừa nói:

- Lão Sư, là cúng đệ tử đắc….

Thôi Tiểu Thư vừa run vừa kể lại chuyện ở Tiểu Lâu kia. Nhất Thành cũng không nói gì, ra dấu cho Đa Trác cầm máu cho tên đệ tử kia. Trong điện không ai lên tiếng, ngồi nghe chuyện của Thôi Tiêu Thư kể. Nghe xong thì cả đám mặt mày méo mó, vừa muốn cười mà cũng cảm thấy thương cảm cho đám đệ tử Ma Pháp Đế Tắc thư viện này. Chỉ vì tranh một cái bàn mà đắt tội với một vị cường giả, đã có người giúp mình cầu tình, được thả đi rồi mà không biết hối lỗi còn kéo cả lão sư xuống nước. Thật sự nếu có đệ tử kiểu này thì chắc chắn là tức đến chết.

Bàng Nhục nghe xong thì thất thần đứng tại chỗ, khuôn mặt méo mó khó mà diễn tả.

Nhất Thành nhìn biểu tình của Bàng Nhục thì biết tên này cũng làm người không tệ. Hắn chỉ là ngu ngốc bị mầy lời của đệ tử mình kích động mà thôi. Nhất Thành cười nói với Đa Tác:

- Đa Thúc, thả người đi, tên kia chỉ là một tên nhóc, chặt hắn một tay coi như là một bài học cho hắn.

- Vâng, công tử.

Đa Tác ném tên kia về phía đám đệ tử thư viện, sau đó liền trở lại với đám người Tiểu Tiểu và Tống Thúc.

Nhất Thành nhìn Do Duyên nói:

- Do Duyên sư huynh, tiếp tục giới thiệu mọi người đi. Trong này còn rất nhiều người ta muốn quen biết.

Do duyên trong lòng thở dài, người trẻ tuổi này thật sự không thể đoán trước được. Lúc trước cứ nghĩ hắn xong đời dưới tay Dị Giáo, không nghĩ tới hắn lại có thể chạy thoát. Hôm nay, bên cạnh lại xuất hiện một vị cường giả, thật sự thủ đoạn người này quá nhiều. Do duyên giới thiệu tiếp:

- Đây là mấy vị pháp sư đến từ Ngũ Hành Tông, người dẫn đầu là trưởng lão, Nhục Giác.

Nhục Giác, Nhất Thành thấy cái tên này thì cảm thấy rất quái. Ngũ hành tông sao toàn mấy người tên quái dị như vậy: Hỏa Dục rồi Nhục Giác. Không biết tiếp theo là gì nữa đây? Nói đến tên Nhục Giác này thì không có thì đặc biệt, chỉ riêng bên má phải có một cái bớt đen che đi hết nửa khuôn mặt.

Không nghĩ đến là Do Duyên mới giới thiệu xong thì Nhục Giác liền đi ra giữa điện, phía sau đi theo là Phong Ngân, Phong Do Nam và Nhân Lệ. Cả đám cúi người thi lễ với Nhất Thành rất trịnh trọng. Nhục Giác sau đó nói:

- Lão tổ chúng ta đã nghe tin ngài xuất quan. Không lâu nữa sẽ tự mình đến thư viện bái phỏng.

Nhất Thành cười phất tay nói:

- Không nghỉ Hỏa sư huynh lại nhanh chóng hồi phục như vậy. Thật sự vui mừng, nếu các vị gặp lão thì nói ta rất hoan nghênh lão đến thư viện chơi.

Nhục Giác gật đầu, trở lại vị trí của mình. Hắn trong lòng lúc gặp Nhất Thành thì là khá xem thường người trẻ tuổi này. Quá kiêu ngạo, không xem ai ra gì, nhưng lúc Đa Trác xuất hiện thì hắn đã hiểu người trẻ tuổi này không đơn giản. Lão tổ bảo tất cả đệ tử gặp người này phải cũng kính thì cũng không sai. Không nói đến thư viện chỉ cần vị được gọi là ‘Đa Thúc’ kia nổi giận thì sẽ có bao nhiêu người có thể ngăn cản đây.

Hai người Ma Đạo nãy giờ chỉ im lặng, trong lòng vừa tò mò vừa muốn biết người trẻ tuổi đang ngồi kia cân lượng bao nhiêu mà thần bí đến thế. Đến lão tổ tông của Ngũ Hành Giáo sẽ tự mình đến thư viện bái phỏng. Vì sao tên tuổi người này từ trước tới nay bọn hắn chưa bao giờ nghe đến?

Do Duyên cười nhìn về phía hai người Ma Đạo nói:

- Đây là hai vị đến từ Ma Đạo, một người tên Kiếm Thủ đến từ Kiếm Tháp. Người còn lại là Hoàng Thu cô nương, đến từ Tà Ác Tổ Chức.

Nhất Thành quan sát đánh giá hai người đến từ Ma Đạo này. Sau khi Ma Đạo và Chính Đạo hòa giải thì hai người này xuất hiện ở đây không có gì lạ. Nhưng hai người này lại nhìn rất trẻ, lớn hơn Tiểu Tiểu một chút mà thôi nhưng cảnh giới lại rất cao.

Kiếm Thủ là một người mũi cao, cằm nhọn, hai mắt ti hí, người không cao lắm nhưng cách hắn ngồi lại như một thanh kiếm. Lưng thẳng băng, mắt luôn nhìn thẳng. Trước ngực lúc nào cũng ôm một thanh kiếm.

Hoàng Thu thì lại là một cô gái đến từ Tà Ác Tổ Chức, người thướt tha yêu điệu, áo quần chỗ cần hở thì hở, chỗ cần che thì che, trên mặt là một khăn lụa mỏng che đi một phần nào dung mạo của nàng. Đôi mắt nàng long lanh, luôn có cảm giác ướt át. Trên người nàng lúc nào cũng xuất hiện một loại mị lực đặt biệt để thu hút nam nhân phạm tội.

Nhất thành cười nói:

- Không nghĩ Ma Đạo lại bắt tay với Chính đạo. Có vẻ như cả ma đạo cũng phải sợ hãi Dị Giáo nhỉ?

Kiếm Thủ nhướng mày, Hoàng Thu phát ra một nụ cười lanh lảnh nói:

- Tiểu đệ đệ nói sai rồi! Không phải Ma Đạo mà là Chính Đạo sợ hãi.

Nhất thành cười ám muội nhìn nàng nói:

- Hoàng Thu cô nương, đệ đệ ta không nhỏ đâu, với lại ta không hiểu ý cô nương?
 
Chương 193: 18 quan tài


Hoàng Thu thấy nụ cười ám muội của Nhất Thành thì ngớ người, đầu tiên không hiểu ý của Nhất Thành nhưng sau đó liền hiểu ra thì cười lên Khánh khách nói:

- Tiểu Đệ Đệ thật là hư hỏng.

Đa Trác và Tống Thúc, hai lão cáo già cười khà khà, nhìn nhau nói:

- Đúng là cách nói chuyện thú vị. Tuổi trẻ tài cao!

Tống Tiểu Thư bên cạnh khó hiểu hỏi mọi người:

- Nhất Thành có đệ đệ sao? Còn không nhỏ? Sao ta chưa gặp bao giờ?

Tông Thúc ho khan kịch liệt. Tiểu Tiểu không biết hiểu ý Nhất Thành hay không mà đáp lời Tống Tiểu Thư:

- Nhất Thành không có tiểu đệ đệ.

Đa Trc ho khan càng kịch liệt hơn cả Tống Thúc, hắn muốn cười lớn mà gắng nhịn mà khuôn mặt đỏ bừng.

- Thật ra hợp tác này vì chính đạo người đưa ra trước. Mấy lão già đứng đầu Liên Minh chính đạo đánh hơi được gì đó. Sau đó liền vội vàng liên hệ Ma Đạo Liên Minh, lập nên kết mình khế ước. Vì thế, phải nói là Chính Đạo sợ hãi mới đúng.

Hoàng Thu cô nương nhanh chóng chuyển đề tài, nàng dù ăn mặc hở hang nhưng cũng là tiểu thư khuê cát. Nếu nói tiếp thì chắc chắn sẽ trở nên ngại ngùng.

Nhất Thanh mắt nheo lại, thật không hiểu đám bất tử kia đánh hơi được gì mà phải vội vàng Kết Minh như vậy. Hắn ngửi thấy mùi kỳ quái trong việc này, chắc chắn thời gian tới sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra.

Nhất Thành suy nghĩ vớ vẩn một lúc thì vào chuyện chính, cười hỏi Nhật Lão bên cạnh:

- Không biết Liên Minh Pháp Sư Tự Do muốn gọi chúng ta đến đây để làm gì?

Nhật Lão thu lại suy nghĩ nhìn về Nhất Thành nói:

- Một trưởng lão của Liên Minh Pháp Sư Tư Do một thời gian trước đã tử vong. Vị trưởng lão kia bỏ ra rất nhiều công sức tìm hiểu nguồn gốc của quái dị trong Biên Băng thành. Trưởng lão trước khi hy sinh đã để lại một cuộn giấy cho chúng ta. Ta nghi ngờ đó là nguồn gốc xuất hiện của quái dị trong thành. Ngoài ra trưởng lão cũng truyền về một số tin tức đó là tất cả mọi chuyện xảy ra trong thành đều do Dị Giáo gây nên vì thế lần này chúng ta sẽ phải đối đầu không chỉ quái dị mà cả với Dị Giáo.

Lão nói xong thì gật đầu với Do Pháp bên cạnh, do pháp liền lấy trong người ra một cuộn giấy đưa cho Nhất Thành. Nhất thành mở ra xem thì kinh ngạc phát hiện đó là một tấm bản đồ. Bản đồ này chỉ về phía ngoài Biên Băng Thành. Đặc biệt phía trên bản đồ có ký hiện một cái động lớn, trong động xuất hiện một cái hồ nhỏ và rất nhiều quan tài. Nhất thành nhìn qua bản đồ thì biết đây là nơi quái dị ẩn thân nhưng với các ký hiệu này thì có thể sẽ có rất nhiều quái dị trong đó.

Nhất Thành chuyển bản đồ lại cho Do Pháp, Do Pháp chuyền nó xuống dưới cho mọi người xem xét.

Sau khi mọi người xem xong thì Nhật Lão hỏi:

- Mọi người nghĩ sao về mấy chục quan tài kia và cái hồ trên tấm bản đồ?

Nhục Giác liền nói:

- Cái động kia giống như một lăng mộ, cũng có thể là một nơi do Dị Giáo tạo nên để nuôi dưỡng quái dị. Hồ kia có thể là dùng để chứa máu, còn quan tài thì được xếp theo một trận đồ nhất định giúp Quái Dị bên trong dễ dàng hấp thụ Hắc Khí hơn.

Kiếm Thủ bên kia lại lắc đầu:

- Không phải mấy chục quan tài mà đúng hơn 18 quan tài. Đây là một cách tạo hoặc nói đúng hơn là nuôi dưỡng quái dị. Cách luyện quái dị này đã thất truyền, không có nhiều người hiểu về nó và cũng không ai hiểu được sự khắc nghiệt mà quái dị phải chịu khi bị tôi luyện trong điều kiện kia.

Hắn trầm ngâm nói tiếp:

- Theo ta biết, cách này đòi hỏi người luyện quái dị phải tập hợp đủ 18 người cùng một thời điểm, sau đó thì đánh vào từng xác một lượng hắc khí nhất định, đưa 18 người này vào trong quan tài theo một cách đặc biệt. Khu vực nuôi quái dị cũng được chọn đặc biệt để có thể dễ dàng hấp thụ hắc khí trong thiên địa. Sau một thời gian dài mới có thể đạt được mục đích cuối cùng.

Hắn thở ra một hơi, như nhớ lại điều gì đó lạnh lùng nói tiếp:

- Phụ thuộc vào nhiều yếu tố của xác sống mà quyết định xác sống biến thành quái dị mạnh mẽ hay rất yếu ớt. Có điều dù mạnh mẽ hay yếu ớt chúng vẫn có thể phát triển rất nhanh. Kẻ mạnh nhất có thể là Phi Quái sơ cấp, mà chúng ta nên cẩn thận một chút nếu đám Dị Giáo động tay động chân, bọn nó có thể biến thành biến dị quái dị. Lúc đó thì sợ rằng chúng ta không phải là đối thủ. Chưa kể đến …

Kiểm Thủ rơi vào trầm ngâm thì Nhục Giác hỏi:

- Chưa kể đến điều gì?

Kiếm Thủ cười khổ nói:

- Chưa kể đến nếu luyện thi đến giai đoạn cuối cùng, 18 quan tài hợp nhất thì sẽ tạo ra một quái dị mạnh đến mức không tưởng, không ai có thể kiểm soát nổi. Nhưng thường thì Dị Giáo sẽ cố kiểm soát quái dị được luyện ra vì thế ta không nghĩ bọn chúng dám liều mạng đi đến giai đoạn cuối. Việc này sợ rằng bọn chúng chuẩn bị đã lâu, không nghĩ hôm nay chúng ta lại gặp được. Haizz, loại thủ đoạn độc ác này ta đã từng đọc từ một sách cổ ở trong Kiếm Tháp.

Mọi người nghe xong thì lâm vào trầm mặc, không thể nghĩ đến bọn họ lại gặp chuyện như vậy. Nhất thành bỗng nhiên khó hiểu hỏi:

- Vậy đám quái dị xuất hiện hằng đêm trong thành là sao?

Kiểm Thủ nhìn Nhất thành khuôn mặt vẫn băng lãnh như cũ nói:

- 18 tên quái dị kia hằng năm sẽ cần uống máu một lần. Số người bị chúng hút máu càng ngày sẽ càng tăng và những người bị chúng hút máu sẽ biến thành quái dị, trở thành tay sai của chúng. Nhiệm vụ của mấy tên quái dị mới hình thành là tìm kiếm máu mới cho chủ nhân. Và chủ Nhân ở đây chính là 18 tên nằm trong quan tài kia. Việc này diễn ra đã rất lâu vì thế ta sợ rằng quái dị trong động kia rất nhiều, đủ nghiền nát cả Biên Băng Thành trong thời gian ngắn. Nếu 18 tên quái dị kia xuất thế thì bọn chúng sẽ dẫn theo đám quái dị tay sai, tiêu diệt hết tất cả sự sống trên đường của chúng đi qua.

Nhất Thành gật đầu hiểu ý nói:

- Nghĩa là đám Dị Giáo sẽ không dám luyện đám quái dị đến giai đoạn cuối cùng. Nhưng có vẻ cũng đã đến lúc 18 tên quái dị kia xuất quan. Và chúng ta bây giờ chính là lực lượng đối diện trực tiếp với chúng.

Mọi người gật đầu, thật sự đúng là như vậy.

Nhật Lão trầm ngâm, mặt mày trở nên nhăn nhó, cực kỳ khó coi nói:

- Nếu tiên đoán của Kiểm Thủ tiểu hữu là đúng thì việc lần này đã vượt qua ngoài giới hạn của chúng ta.
 
Chương 194: Hai Thân Ảnh dưới ánh trăng


Nhục Giác mặt mày cũng trở nên nhăn nhó thở ra một hơi nói:

- Nếu 18 tên trong quan tài kia chưa xuất thế chúng ta vẫn còn cơ hội.

Bàng Nhục bên kia đã lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng lên tiếng:

- Vậy nếu như 18 tên quái dị trong quan tài kia xuất quan rồi thì sao? Việc này cần được báo cáo cho các Tông Môn, Thư viện và cả liên minh chính ma nữa…

Nhất Thành lắc đầu nói:

- Đã quá muộn rồi.

Bàng Nhục nhìn quanh thì chỉ thấy mọi người trầm mặt không nói. Hắn đành im lặng, Nhật Lão nhìn Bàng Nhục nói:

- Báo lên thì cũng phải mất mấy tháng trời bên trên mới phái người xuổng để giải quyết việc ở đây, mà ta sợ rằng chúng ta không có mấy thàng. Chờ thêm mấy tháng nữa, Biên Băng Thành, không, thậm chí các thành quanh đây cũng đã thành vùng đất dành cho quái dị. Bây giờ, nếu chúng ta từ bỏ rút lui, sợ rằng danh tiếng những người ngồi đây sẽ mất hết, từ này trở đi chúng ta có đất dung thân sao? Thậm chí sẽ ảnh hưởng đến thế lực sau lưng.

Nghe vậy thì mọi người há hốc mồm, sau đó đành thở dài không biết làm gì hơn. Đúng là phía trước không có đường, phía sau không có ngõ. Thật sự lâm vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.

Nhục Giác cảm thán lên tiếng:

- Với tình hình này, chúng ta xâm nhập vào hang động là chết.

Bàng Nhục cảm thán nghĩ:

- Mà ngồi yên không hành động cũng chết, khi mà 18 quái dị kia xuất quan.

Nhật Lão lại nghĩ:

- Rời bỏ Biên Băng Thành là một tội nặng, mình không còn lựa chọn nào khác. Chỉ có thể liều mạng.

Nhất Thành lắc đầu cười nói:

- Mọi người cứ bình tĩnh, việc này chưa đến mức phải bi đát đến vậy. 18 tên kia còn không có mò ra, vì thế chúng ta còn có cơ hội. Nhưng thế này thì không được, các vị kéo càng dài thời gian thì 18 tên kia có thể xuất thế bất cứ lúc nào. Không thể chần chừ thêm được nữa, chúng ta cần xâm nhập động kia đêm nay.

Bàng Nhục khó sử nói:

- Nhưng...

Nhất Thành đã chen vào nói:

- Chúng ta đi đánh quái dị, đánh không lại thì có thể chạy. Đâu phải là đi liều mạng, tình hình không ổn thì rút lui, tìm cách khác.

Nhật Lão gật đầu nói:

- Nhất Thành huynh đệ nói đúng, đánh không lại thì có thể rút lui. Cố gắng cằm chân bọn chúng, tìm hiểu tình hình đến lúc phía trên có người đến hỗ trợ là được.

Mọi người nghe vậy cũng gật đầu, Hoàng Thu bên cạnh lên tiếng:

- Tối nay ta nghĩ chúng ta không nên mang quá nhiều người. Không chừng sẽ làm ảnh hưởng tốc độ hành động hôm nay.

Kiếm Thu lạnh lùng nói:

- Chỉ có pháp sư mạnh mới có cơ hội sống sót vì thế pháp sư phải cấp bốn sao Mục Phu trở lên. Thấp hơn thì chỉ có thể làm chậm tốc độ chúng ta mà thôi.

Tất cả mọi người sau khi bàn bạc một lúc thì quyết định tối nay hành động, tập hợp ở trước cổng thành.

- ------------------------------------

Dưới bầu trời trăng sáng,

Trước cổng thành Biên Băng Thành đã tập hợp một nhóm người. Gồm có sáu người, Nhật Lão, Do Duyên, Bàng Dục, Nhục Giác, Hoàng Thu, và Kiếm Thủ.

Nhục Giác hỏi:

- Người thư viện chưa đến sao?

Bàng Dục bên cạnh lắc đầu nói:

- Chưa đến.

Nhục Giác lại liếc mắt nhìn Bàng Dục, hai người đã có quen biết từ trước, cười như không cười hỏi:

- Ngươi xử lý mấy tên đệ tử kia sao rồi? Không nghĩ đến đệ tử Ma Pháp Thư Viện thật giỏi, đến cả chỗ ngồi của cường giả Đại Pháp Sư mà cũng dám tranh.

Bàng Dục lắc đầu nói:

- Ta quá nuông chìu bọn chúng nên bọn chúng quên mất mình là ai. Ta đã cho bọn họ một bài học rồi, suýt nữa đã hại đến cả ta. Mà ta thực sự không ngờ nhất chính là Nhất Thành kia, còn nhỏ nhưng quanh hắn đều là người không bình thường.

Mọi người nghe Bàng Dục nói thì trong lòng cũng cho là đúng. Bọn họ cũng là người có chút thực lực, sao không nhìn ra đám người Nhất Thành lúc trước không bình thường được. Nhục Giác hỏi:

- Ngươi nói xem Nhất Thành đó lần này có đi cùng không?

Hoàng Dung bên cạnh cười nói:

- Hắn sẽ đi, vị tiểu đệ đệ đó không bình thường chút nào, ta không nhìn ra sâu cạn của hắn.

Nhất Lão bên cạn quay đầu nói:

- Người thư viện đến rồi.

Một nhóm người từ trong thành đi ra, đi đầu là Nhất Thành, phía sau hắn là Bạch Nam, Tiểu Tiểu, Tống Tiểu Thư, Đa Tác và Tống Thúc.

Mập Mạp và Cuồng Chiến được bảo ở lại, một tên về Nhân Phủ, một tên thì tìm cách báo tình hình cho Thư Viện. Cuồng Chiến đầu tiên không đồng ý nhưng sau đó bị Nhất Thành đá cho mấy cước thì khiếp sợ mà vâng lời ở lại. Nhất Thành lúc đó thậm chí không dùng pháp thuật, Cuồng Chiến thua trận kia thì tinh thần suýt nữa sụp đổ. Được xưng là đại đệ tử, đại sư huynh và là thiên tài của thư viện thế mà bị Nhất Thành đá cho mấy cước nằm bẹp trên đất. Đừng nói hắn, người nào cũng không chịu nổi thất bại như vậy.

Thấy đám người Nhất Thành thì bọn họ hơi bất ngờ, không nghĩ Huyết Nguyệt thư viện lại mang nhiều người như vậy.

- Mọi người đã đến đầy đủ! Thế thì lên đường thôi. Theo bản đồ kia thì hang động cách thành không xa. Tối nay có thể sẽ xuất hiện huyết chiến vì thế tiết kiệm được bao nhiêu ma pháp và thể lực thì tốt bấy nhiêu. Đi bộ là được rồi, chúng ta không cần gấp.

Nhất Thành cười chào hỏi mọi người. Sau đó dẫn đầu tiến vào trong rừng.

…..

Đám người Nhất Thành vừa đi bộ vào rừng thì phía xa xa trên một ngọn đồi cao dưới ánh trăng xuất hiện hai bóng người đang đứng.

Một bóng đen lên tiếng:

- Chúng đây rồi!

Một bóng đen khác nhìn chầm chầm nhóm người Nhất Thành phía dưới mang theo giọng nói khàn khàn đáp.

- Sớm hơn chúng ta dự tính mấy ngày. Có vẻ như mấy tên này rất tự tin hoặc rất ngu ngốc.

- Chúng ta có nên can thiệp để kéo chút thời gian cho bên kia không?

- Không cần, cứ để chúng đối phó với đám quái dị kia. Việc thủ lĩnh giao cho chúng ta vẫn quan trọng hơn.

- Vậy để sau đi!

Hai bóng đen hàng huyên một lúc thì biến mất dưới màng đêm.
 
Chương 195: Nhất Thành xuất thủ


Lòng vòng một lúc trong rừng thì đám Nhất Thanh cuối cùng cũng đến trước hang động kia. Trên đường đi, mọi người rất cảnh giác nhưng không gặp chuyện gì bất thường. Sự yên tĩnh này làm bọn họ trong lòng hơi bất an, vì sao lại không có chuyện gì? Cả đoạn đường lại thông suốt đến như vậy?

Mọi người quan sát xung quanh một lúc thì không phát hiện điều kỳ lạ. Cái hang động này nhìn từ bên ngoài thì rất bình thường, nhưng nếu là pháp sư thì sẽ phát hiện bên trong hang động có hắc khí truyền ra ngùn ngụt. Loại hắc khí này rất tà ác và mùi cũng không dễ chịu gì.

Nhật Lão quay sang hỏi:

- Ai đi vào trước đây? Để tìm một lối vào?

Nhất Thành lại lắc đầu gãi gãi cái mũi của mình cười cười nói:

- Không cần thiết đi vào đâu!

Mọi người đều quay sang nhìn Nhất Thành, nhưng sau đó liền giật mình cảnh giác nhìn về phía cửa động. Hắc khí từ trong động phát ra càng lúc càng đậm, bên trong bắt đầu truyền ra những tiếng gầm gừ kỳ quái. Sau đó là một loạt tiếng bước chân truyền đến, mọi người đã nhận ra chuyện gì nên vội vang lùi lại phía sau để lại một khoảng trống rộng trước cửa động.

Ngay khi mọi người vừa lùi lại thì bên trong động tiếng bước càng lúc càng dồn dập. Xuất hiện trước cửa động là rất đông quái dị, đứng chắn trước cửa hang động. Nhìn sơ qua thì phát hiện bên trong động vẫn còn quái dị nhưng bọn chúng không tiến đến.

Quái dị cũng không lao đến tấn cống đám người Nhất Thành mà chỉ đứng đó nhìn chằm chằm bọn hắn. Do Duyên bên cạnh liền hỏi:

- Chúng ta làm gì đây?

Kiếm Thủ cười lạnh nói:

- Còn làm gì nữa, đánh vào thôi!

Nhục Dục nhíu mày, hắn nghe câu trả lời này có vẻ như chê bai hắn ngu ngốc hay sao ấy nên làm hắn rất khó chịu.

Nhất Thành thấy đám quái bên kia thì mắt tỏa sáng, cười nói:

- Các vị cứ ở đó đi, việc mở đường cứ giao cho thư viện chúng ta.

Mọi người kinh ngạc nhìn Nhất Thành, bên kia có ít nhất năm mươi sáu mươi tên quái dị, cũng không yếu. Thật sự chỉ để thư viện mở đường sao?

Nhật Lão cười nói với mấy người sau lưng:

- Có Đa tiền bối ở đây thì việc đó sẽ không có khó khăn gì?

Mọi người giờ mới nhớ ra, thư viện còn có một vị pháp sư cực kỳ mạnh ở đây. Nhất Thành quay lại nhìn mọi người của thư viện nói:

- Ta sẽ một mình mở đường, hoạt động gân cốt một chút. Mọi người đứng xem là được.

Nhất Thành nói xong thì không chờ đợi, trên tay xuất hiện Ma Huyết, hướng đám quái dị đi đến.

Bạch Nam đứng trong nhóm tỏ vẻ lo lắng, định mở miệng nhắc nhở thì Tiểu Tiểu vỗ vai hắn rồi cười nói:

- Đừng lo lắng cho Tiểu Sư Thúc Tổ. Đám quái dị kia quá yếu. Lão sư chưa bao giờ thấy tiểu sư thúc tổ chiến đấu phải không? Quan sát cho kỷ, sẽ có nhiều điều rất đáng để học hỏi đó.

Tống Thúc và Tống Tiểu Thư cũng rất hiếu kỳ về phép thuật của Nhất Thành. Từ lúc gặp Nhất Thành chỉ thấy hắn xuất thủ một lần, nói đúng hơn là thời gian ở chung bọn hắn thực sự chưa thấy Nhất Thành thi triển phép thuật nhiều nhất chỉ là ném ra thứ gì đó mang theo pháp lực. Hơn nữa, nếu gặp quái dị chủ yếu là Tiểu Tiểu xuất thủ vì thế thời gian qua Nhất Thành hầu như không cần xuất thủ, càng lúc càng làm bọn hắn hiếu kỳ về phép thuật của Nhất Thành.

Không chỉ người thư viện mà đám người Nhật Lão cũng kinh ngạc và hiếu kỳ. Bọn họ chưa từng nghĩ Nhất Thành là pháp sư mạnh mẽ, chỉ vì thân phận và địa vị nên được đi theo vì có Đa tiền bối làm hậu thuẫn. Không nghĩ đến người trẻ tuổi được Huyết Nguyệt Pháp Tắc thư viện tôn làm tiểu sư thúc tổ này bây giờ lại dám một mình đối mặt với mấy chục tên quái dị. Phải biết, quái dị phía trước không mạnh lắm nhưng số lượng rất đông. Nếu mà có bất cứ sơ xuất nào thì đến bọn hắn cũng đều sẽ ăn thiệt thòi cực lớn.

Nhất Thành tiếp tục tiến gần đám quái dị mà không có dấu hiệu dừng lại, trên tay Ma Huyết truyền ra Pháp lực nhè nhẹ. Mọi người phía sau đều hiếu kỳ nhìn theo bóng lưng của Nhất Thành, trên mặt hiện lên vẻ kỳ quái, không biết Nhất Thành đang nghĩ gì mà lại tiến gần đến đám quái dị như vậy mà trên người không có pháp lực ba động nào, định đánh cận chiến sao?

Nhất Thành tiếp tục tiến lên chỉ còn cách tên quái dị đầu tiên ba bốn bước, hắn vẫn bước đi chầm chậm như vậy.

- Gào

Quái dị thấy có người đi đến gần liền ngứa cổ gào lên trong đêm đen. Trên người chúng bắt đầu có hắc khí truyền ra ngùn ngụt, tay chân hóa thành những vũ khí sắc nhọn. Đám quái dị này chủ yếu là Cương Quái, từ sơ cấp đến đỉnh phong. Trong đó chỉ có vài tên Hắc Quái mà cao nhất thì cũng chỉ là trung cấp.

Đối với Nhất Thành thì những quái dị này không có uy hiếp và chỉ là điểm vật chất trong mắt hắn. Nhất Thành nở một nụ cười sáng lạng,hắn rất bình thản đi dưới ánh trăng, bước chân hắn vẫn không dừng lại mà chuẩn bị áp sát tên quái dị đầu tiên. Ngay khi còn cách đám quái dị hai bước, quái dị cũng chuẩn bị vồ về phía Nhất Thành thì trong lòng hắn lẩm bẩm:

- Nhất Thành Chi Đao - nhất thức - Bát Phương

Tên quái dị đầu tiên đã vồ về phía Nhất Thành vì hắn đến quá gần. Mọi người bên ngoài nhìn thấy tên quái dị đã vồ trúng Nhất Thành nhưng không hiểu sao lại xuyên qua người Nhất Thành. Trong lòng mọi người liền hiện lên một câu hỏi: Phép thuật gì đây?

Nhưng tiếp theo bọn họ trợn mắt há hốc mồm phát hiện, trong đám quái dị đang có tám tên Nhất Thành tấn công về bốn phương tám phương hướng khác nhau. Quái dị chung quanh đều bị tám tên Nhất Thành chém chết tại chỗ, tạo ra một vùng đất trống giữa bầy quái dị, tám bóng hình thu lại, tại tâm của vùng đất trống xuất hiện một bóng dáng Nhất Thành duy nhất đang đứng.

Quái dị thấy đồng bạn bị chém giết nhưng không có chút sợ hãi, bọn chúng điên cuồng tiếp tục xông về phía Nhất Thành. Nhất thành tiếp tục cười và thi triển Nhất Thành Chi Đao, bóng người hắn tiếp tục xuất hiện, nhưng lần này chỉ có bảy Nhất Thành đánh về bảy hướng. Và cứ thế giảm dần, sau 7 bóng lại sáu bóng hình, sau sáu bóng là 5 bóng hình, sau đó dừng lại tại bốn bóng hình. Bên ngoài nhìn vào thì thấy Nhất Thành di chuyển rất chậm chạp. Hắn như đang bước đi trong đám quái dị, động tác vung đao cũng rất chậm, thậm chí động tác trên không cũng chậm rì. Nhưng không hiểu sao, đám quái dị lao đến, dù là cương quái hay là Hắc Quái đều không đánh trúng đến xéo áo của Nhất Thành.

Bên ngoài, mọi người đều há mồm trợn mắt. Thậm chí Bạch Nam dụi dụi con mắt, trên mặt hiện lên vẽ khiếp sợ hỏi:

- Chuyện gì đang xảy ra trong đó vậy?

Nhục Giác và Bàng Dục nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ:

- Đây là phép thuật gì? Nói đúng hơn là loại đao pháp phép thuật gì? Ta chưa từng thấy ai ở Huyết Nguyệt thư viện sử dụng loại đao pháp này cả?
 
Chương 196: Nhất Thành Chi Đao


Nhật Lão bên cạnh cũng trầm mặc lắc đầu. Lão chỉ cảm giác một lượng nhỏ năng lượng ma pháp xuất hiện trên người Nhất Thành, trên Ma Huyết cũng vậy. Điều này nghĩa là Nhất Thành không sử dụng nhiều pháp lực để thi triển phép thuật này nhưng ảo diệu trong đó lại cực kỳ khó hiểu.

Kiếm Thủ bên cạnh hai mắt tỏa sáng chiến ý trên mắt hắn bắn ra về phía thân ảnh Nhất Thành lạnh lùng nói:

-Thực sự không nghĩ đến được. Thư viện lại xuất hiện một người như vậy. Trên đao của hắn mang theo một loại áp lực mà các vị tiến bối ở Kiếm Các từng run sợ, áp lực đó được gọi là ‘thế’. Hơn hai vạn năm trước, Huyết Nguyệt Pháp Tắc thư viện xuất hiện một người sử đao cực kỳ bá đạo, đánh khắp Tây Hoang mà bất bại. Không nghĩ đến hai vạn năm sau ta lại gặp được người phát ra áp lực kia.

Hoàng Dung bên cạnh kinh ngạc thốt lên:

-Ngươi nói là phép thuật nổi danh một thời của thư viện, - Vô Hạn Chi Đao?

Mọi người quay phắc nhìn Kiếm Thủ và Hoàng Dung, ánh mắt như muốn hỏi? Điều này là thật, đến Tiểu Tiểu cũng nhìn Hoàng Dung, hắn đã phần nào đoán được Đao Pháp của Nhất Thành thi triển lúc chém ‘Ma Da Chột Mắt’, không nghĩ đến điều hắn nghĩ lại là thật. Hai mắt bọn họ tỏa sáng, ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn về bóng lưng Nhất Thành trong đám quái dị.

Kiếm Thủ gật đầu, trầm giọng nói:

-Đúng vậy! Chính là Vô Hạn Chi Đao phép thuật, chỉ có phép thuật kia mới phát ra loại Đao ‘Thế’ như vậy. Kiếm Tháp chúng ta đã nghiên cứu ưu điểm và khiếp điểm, thậm chí là chiêu thức của Vô Hạn Chi Đao nhằm mục đích đánh bại nó. Mấy vạn năm trước, chính tiền bối chúng ta đã thất bại trên tay người thi triển phép thuật này. Đệ tử Kiếm Tháp mấy vạn năm nay đều không từ bỏ nghiên cứu, hy vọng một ngày đệ tử của Kiếm Tháp sẽ trả lại mối nhục thất bại vạn năm trước.

Mọi người nghe được thì cực kỳ kinh ngạc, sau đó lâm vào trầm tư và khiếp sợ. Bọn họ sống cũng khá lâu, nghe cũng được nhiều chuyện ở Tây Đại Hoang. Cũng đã từng nghe đến loại Đao Pháp phép thuật hoành hành trên tây đại hoang một thời này.

Bạch Nam bên cạnh vội vàng hỏi:

-Tiểu Tiểu là thực sao? Tiểu sư thúc tổ thi triển chính là Vô Hạn Chi Đao của Tổ sư.

Tiểu Tiểu lắc đầu rồi gật đầu nói:

-Ta đoán có thể là đúng vì người Tiểu Sư Thúc Tổ bái làm sư phụ là sư phụ của Hồng Lão Tổ. Mà sư phụ của Hồng Lão Tổ chính là người thi triển loại đao pháp phép thuật này. Điều này ta chỉ đoán và nghi ngờ nhưng không rõ.

Bên cạnh hắn, Tống Thúc và Đa Tác đang quan sát từng cử động của Nhất Thành. Hai mắt bọn hắn nheo lại, trong lòng hơi run lên. Biến hóa trên mặt bọn họ thực sự trở nên rất phức tạp. Bọn họ không biết ‘Vô Hạn Chi Đao’ này là phép thuật gì nhưng Nhất Thành thi triển không chỉ phép thuật đơn giản như vậy. Điều này bọn họ chắc chắn.

Bên kia, Nhất Lão bỗng lâm vào trầm tư sau đó khó hiểu nói:

-Ta đã nghe một vị tiền bối kể lại chuyện về ‘Vô hạn Chi Đao’ nhưng sao không nghe kể đến loại ảo ảnh kéo dài khi thi triển thế kia?

Nghe Nhất Lão nói thì cả đám nhìn về Kiếm Thủ bên kia đang lâm vào trầm mặc, hai lông mày nhíu chặt lại với nhau. Ở đây chỉ có Kiếm Thủ biết rõ về loại phép thuật này. Bọn hắn còn nguyên cứu để đánh bại nó nữa là.

Hoàng Dung bên cạnh cười hỏi Kiếm Thủ:

-Kiếm thủ, ngươi sao thế? Ta chưa thấy sắc mặt ngươi như vậy bao giờ?

Kiếm Thủ nhìn về bóng lưng của Nhất Thành một lúc thì thở ra một hỏi nói:

-Không, đó không phải là ‘Vô hạn Chi Đao’, trên đao của Nhất Thành có mang theo ‘thế’ của ‘Vô Hạn Chi Đao’ nhưng không phải phép thuật kia. Loại đao pháp mà Nhất Thành đang thi triển ta chưa từng nghe đến và biết đến.

Mọi người kinh ngạc, Hoàng Dung càng kinh ngạc hơn vì nàng hiểu rõ Kiếm Tháp là đám người điên cuồng thế nào với kiếm. Vì điên với kiếm mà đã nghiên cứu về tất cả các vũ khí khác để sản sinh ra kiếm thuật khắc chế chúng. Không nghĩ đến, đao pháp Nhất Thành đang thi triển đến Kiếm Tháp cũng không biết. Nàng nhìn Kiếm Thủ lần nữa hỏi:

-Ngươi chắc chắn đó không phải là ‘Vô Hạn Chi Đao’?

Kiếm Thủ lạnh lùng nhìn nàng nói:

-Ta chắc chắn, ta đã từng bỏ ra mấy chục năm nghiên cứu qua ‘Vô Hạn Chi Đao’. Thậm chí suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma vì nó, ngươi nói xem, ta có thể nhận lầm sao? Nhưng ta chắc chắn một điều, ngươi này có tu luyện ‘Vô Hạn Chi Đao’ phép thuật và linh ngộ đến cảnh giới không thấp.

Kiếm Thủ nói xong nhìn về phía bóng lưng Nhất Thành trong đám quái dị mà toát ra chiến ý hừng hực.

Mấy người khác nghe Kiếm Thủ nói chắc chắn như vậy thì càng rung động. Vậy đây là đao pháp phép thuật gì? Thư viện còn tồn tại một loại đao pháp phép thuật như vậy sao? Mọi người nhìn về phía Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu chỉ biết cười khổ lắc đầu nói:

-Ta không biết, chưa thấy, chưa nghe, và cũng không biết đây là phép thuật gì? Đến hôm nay Kiếm Thủ nói ra ta mới biết là Tiểu Sư Thúc Tổ tu luyện ‘Vô Hạn Chi Đao’. Đao Pháp kia là một bí mật của thư viện, hầu như mấy vạn năm qua không có ai từng tu luyện hay thi triển phép thuật này.

Bọn họ nhìn về Đa Tác thì chỉ thấy lão tập trung quan sát Nhất Thành bên kia. Cả đám cũng không dám làm phiền hỏi mà đành phải nhìn chằm chằm về phía bóng lưng đang di chuyển trong đám quái dị kia.

Nhất Thành bây giờ chỉ tấn công về một phía duy nhất. Hắn đang luyện tập ‘Nhất Thành Chi Đao’. Một tháng qua, hắn đều luyện, luyện và luyện loại phép thuật này. Càng luyện thì phương hướng hắn tấn công càng giảm, mỗi lần giảm có nghĩa là Nhất Thành đã tiến thêm một bước lĩnh ngộ và không chế ‘Nhất Thành Chi Đao’. Hôm nay, hắn cuối cùng cũng luyện đến tấn công về chỉ một hướng duy nhất. Mỗi lần Nhất Thành xuất chiêu mang lại cảm giác chậm rãi nhưng vì ẩn chứa đạo lý âm dương, có cương có nhu, mỗi đao đều tiềm tàng sức mạnh mãnh liệt, có thể dễ dàng chém giết đám quái dị này. Thậm chí Hắc Quái trung kỳ cũng bị hắn chém vài ba tên rồi.

Bây giờ mỗi lần Nhất Thành di chuyển, hắn lại kéo theo tàng ảnh của động tác trước đó của. Giờ đây hắn mới chính thức nắm giữ ‘Nhất Thành Chi Đao’. Nhất Thành di chuyển nhẹ nhàng trong đám quái dị, tàng ảnh của hắn từ từ được kéo dài. Mỗi động tác của hắn dù là di chuyển hay vung dao, dù nhỏ hay lớn đều mang đạo lý âm dương và cương nhu.

Ngay khi mặt trăng trên bầu trời lên đến cao nhất cũng chính là lúc chiến đấu kết thúc. Xác quái dị trước cửa động đã chất thành đóng, bao nhiêu tên từ trông cửa động xông ra thì bấy nhiêu tên bỏ mạng dưới đại đao của Nhất Thành. Đến cuối cùng thì không còn một tên nào nữa. Nhất Thành hài lòng gật đầu, vẫy đi vết máu quái dị trên Ma Huyết, sau đó thu nó vào không gian giới chỉ.

Nhất Thành quay lại cười với mọi người phía sau:

-Xin lỗi đã mất nhiều thời gian như vậy, cửa động đã trống, chúng ta vào thôi.

Tất cả mọi người đi đến, nhìn Nhất thành một lúc thì không ai nói gì cả.
 
Chương 197: Tiến vào hang động


Tiểu Tiểu liền hỏi hắn:

- Nhất Thành, phép thuật vừa rồi người sử dụng có phải là ‘Vô hạn Chi đao’.

Tất cả mọi người quanh đó dỏng tai lên chờ nghe câu trả lời của Nhất thành. Nhất thành cười nói:

- Nó không phải ‘Vô Hạn Chi Đao’.

Tiểu Tiểu gật đầu nói:

- Vậy người có tu luyện qua ‘Vô Hạn Chi Đao’?

Nhất Thành kinh ngạc nhìn Tiểu Tiểu:

- Ta cứ nghĩ ngươi biết rồi. Lần trước không phải ta dùng nó để làm thịt tên Dị Giáo ở Nhân Phủ sao?

Tiểu Tiểu lắc đầu nói:

- ‘Vô Hạn Chi Đao’ Phép thuật ở thư viện thì nổi danh, nhưng cũng là bí mật của thư viện. Với lại, hai vạn năm qua có ai thi triển được phép thuật này. Ta không thể thể ra nó.

- Ồ

Nhất Thành ngạc nhiên ồ lên một tiếng, phép thuật nổi tiếng như vậy mà khó nhận biết vậy sao. Hắn hiếu kỳ hỏi Tiểu Tiểu:

- Vì sao lần này người lại phát hiện?

Tiểu Tiểu nhìn Kiếm Thủ nói:

- Chính là Kiếm Thủ nói cho ta biết.

Nhất Thành nhìn qua Kiếm Thủ, thấy tên này cả người tỏ ra toàn chiến ý thì khó hiểu hỏi Tiểu Tiểu:

- Sao hắn nhìn ta như vậy?

Tiểu Tiểu cười nói:

- Tiền bối của Tháp Kiếm bị Sư phụ tiểu sư thúc tổ đánh bại vì thế bọn họ đã nghiên cứu ‘Vô Hạn Chi Đao’ mấy vạn năm qua, muốn trả lại mối thù thất bại mấy vạn năm trước.

Nhất Thành nghe vậy thì hiểu ý, hắn cũng nhận ra sau này chắc chắn hắn sẽ gặp rất nhiều phiền phức với đám người Kiếm Tháp. Phải tìm cách giải quyết việc này mới được.

Nhất Lão bên cạnh nói:

- Chúng ta vào thôi!

Mọi người gật đầu tiến vào động. Trên tay mỗi người đã xuất hiện một ngọn đuốc. Trong động bảo đảm rất tối không có ánh trăng chiếu đến nên bọn hắn đã chuẩn bị từ trước. Kiếm Thủ không nói gì với Nhất thành, hắn biết việc này chỉ có thể sau này mới giải quyết. Giờ chỉ có thể tập trung vào việc tiêu diệt quái dị trước mặt.

Động này rất rộng, đi vào không khác bước vào một không gian khác. Nốc động phía trên khá cao nhưng nhìn qua là biết đây chỉ là không gian cửa vào động mà thôi. Phía trước lại có ba cửa động dẫn sâu vào trong, có thể thấy đấy chính là một trong ba cửa động tiến vào trong chính thức.

Nhục Giả hỏi:

- Ba cửa động, đi cửa nào hay là chia ra?

Mọi người nhìn nhau nhưng không thể đưa ra quyết định. Hoàng Dung nói:

- Hay là chia ra, xem ba cửa động này dẫn đến đâu?

Nhật Lão lắc đầu nói:

- Chúng ta đang ở thế yếu nếu mà chia ra thì vô cùng nguy hiểm.

Lão nói sau thì khom người trước Đa Trác hỏi:

- Xin tiền bối giúp đỡ chúng ta lần này. Có ngài chủ trì đại cục, quyết định của ngài có thể làm mọi người an tâm hơn.

Đa Trác khoát tay nói,

- Ta chỉ đi theo bảo vệ công tử, nếu các ngươi muốn có thể hỏi công tử nhà ta. Với lại, ba cửa động này ta cũng không biết nên đi cửa nào. Phía bên trong cả ba cửa động đều có trận pháp bao nhủ, linh thức cửa ta không thể tiến vào sâu được.

Trước khi vào động, Nhất Thành đã nói với Đa Tác nếu như không cần thiết thì không nên động thủ. Và Nhất Thành cũng nói điều này với Tông Lão. Nhật Lão lâm vào khó sử nhìn Nhất Thành. Nhất Thành cười nói:

- Nếu các vị tin ta thì đi cửa hang bên trái. Đó chính là cửa tử, không biết các vị muốn đi không?

Bàng Nhục khó hiểu hỏi:

- Ý của Nhất Thành công tử là gì? Hang bên trái là cửa tử, vì sao lại muốn đi vào?

Nhất Thành nhìn Bàng Nhục cười nói:

- Chúng ta đến tiêu diệt quái dị. Hang bên trái quái dị nhiều nhất, tất nhiên là đi bên đó rồi.

Kiếm Thủ khó hiểu nói:

- Vì sao biết bên đó quái dị nhiều nhất?

Nhất Thành cười nhìn hắn,

- Các vị thử cảm nhận hắc khí trong này đi?

Mọi người lâm vào trầm mặc, tất cả linh thức mở ra cảm nhận hắc khí trong động. Lúc này bọn họ mới cảm thấy là bên ngoài hắc khí được truyền vào trong này. Ba hàng động thì cửa hang bên trái có hắc khí khá là đậm đặc, bên trong lại có chút ba động rất nhỏ. Bọn hắn phải rất tập trung mới cảm nhận được. Mọi người kinh ngạc hiểu ý của Nhất Thành, trong đó có thể có trận pháp ngăn cách linh thức của Đa Tác nhưng hắc khí thì sẽ không thể ngăn cản và ba động của hắc khí thì càng không thể bị trận pháp ảnh hưởng. Pháp sư bình thường sẽ không ai đi cảm nhận hắc khí vì hành động này rất nguy hiểm, sơ ý để hắc khí nhập thân là rất nguy hiểm. Mỗi lần cảm nhận hắc khí thì bọn hắn phải tập trung tinh thần hết mức, tránh bị hắc khí ảnh hưởng. Nhất Thành vì hắn mang trong người Hắc Ám Năng Lượng nên rất nhạy cảm với hắc khí, thế nên mới cảm nhận được.

Tống Thúc đang đi phía sau Tông Tiểu Thư nghe Nhất Thành nói thì cũng gật đầu. Ở đây chỉ có lão mới cảm nhận được phía trong ba cửa động kia. Nói ra nếu lão đi một mình thì đã không còn đứng đây mà đã vào trong huỷ diệt hết mọi thứ bên trong và rời đi từ lâu.

Mọi người đã nhận ra được sự khác biệt nên quyết định đi vào cửa hàng bên trái. Dẫn đầu vẫn là Nhất Lão, phía sau là đám người các môn phái khác, cuối cùng là đám người Nhất Thành. Đường đi sau của động khá là rộng, đủ ba bốn người đi ngang nên không sợ chen chúc.

Nhất Thành nhìn mọi phía sau nói:

- Tí nữa nếu phải đánh, nhớ phối hợp với nhau. Cẩn thận một chút. Đa Thúc, nếu gặp kẻ địch quá mạnh mà chúng ta chống không được, thúc hãy ra tay giúp đỡ.

Mọi người nghe vậy gật đầu. Đi trước Nhật Lão nghe Nhất Thành nói Đa Tác ra tay nếu cần thì lão cũng yên tâm. Bọn họ liều mạng như vậy là vì có đa thúc đi cùng chứ không thì sẽ không hành động bất cẩn thế này, cho mấy lá gan bọn hắn cũng không dám đi thẳng vào địa bàn của quái dị như vậy.

Đi được một lúc thì hết đường hầm, Nhất Lão bước ra đầu tiên thì sững người. Phía sau đám người vừa đi ra cũng hết hồn. Phía cuối đường hầm này lại xuất hiện một quảng trường rộng lớn có thể chứa cả mấy ngàn người. Mà làm mọi người hết hồn là vì quái dị, với ánh sáng héo hắt từ ngọn đuốc, bọn họ thấy quái dị xếp hàng thẳng tắp, hướng mặt về phía bọn hắn. Nói chung thì quái dị rất đông. Vừa thấy đám Nhất Thành thì lao lên. Nhật Lão đi trước vôi hô lớn:

- Chuẩn bị chiến đấu
 
Chương 198: Diệt Quái Dị


Ở Biên Băng Thành,

Hai bóng đen bỗng nhiên xuất hiện đi trên đường lớn, một bóng đen chậm rãi lên tiếng:

- Mấy tên pháp sư mạnh đã rời đi làm ra cảm thấy thật thoải mái. muốn tìm vài người để giết qua.

Bên cạnh bóng đen khác hừ lạnh:

- Thôi đi, đừng có quên nhiệm vụ của chúng ta.

Hai bóng đen đi đến một ngôi nhà cổ xưa, nói đúng hơn là nó rất giống một ngôi đền.

Trong đền có một tên ăn mày đang nằm, thấy hai bóng đen xuất hiện thì bật người dậy. Có điều hắn vừa ngồi dậy thì một trảo màu đen chụp thẳng vào đầu hắn.

- Crack

Tên ăn mày ngã gục trên đất không động đậy.

Hai bóng đến đến trước một bức tường, trên tay một tên liên tục kết ấn, một đồ án hắc khí xuất hiện được đánh vào bức tường.

Bức tường từ từ như một cánh cửa kéo lên, phía sau xuất hiện một căn phòng. Phía dưới nền đất được gió thổi đi bụi bẩn, xuất hiện một đồ án hình tròn, với những đường vẽ kỳ quái đầy tà dị.

Một bóng đen lạnh lùng nói:

- Chúng ta có bao nhiêu thời gian?

Bóng đen khác cười lạnh,

- 2-3 cảnh giờ, thừa thời gian cho chúng ta làm việc.

- ----------------------------

Trở lại với đám người Nhất Thành,

Lần này chiến đấu không chỉ Nhất Thành mà hầu hết tất cả mọi người ngoại trừ Đa Tác và Hồng Lão.

Dù quái dị này yếu so với bọn họ nhưng số lượng quá nhiều, tính theo hàng ngàn, đây cũng là lần thứ hai Nhất Thành thấy nhiều quái dị như vậy, lần thứ nhất là ở thiên Long thành, lần thứ hai là đây. Nhưng quái dị ở thiên Long thành chỉ là Thi quái, mà ở đây toàn là cương quái trở lên.

Nhất Thành lần này hắn không muốn hao tổn năng lượng ma pháp nên chỉ dùng Ma Huyết và sức mạnh thể chất để chém giết. Cứ gặp một tên là chặt một tên, cơ thể hắn rất mạnh, vì thế hắn không cảm thấy mệt mỏi vì vung đao.

Bên kia Đa Tác nói với Tống Thúc,

- Dù chưa đột phá Đại Pháp Sư mà đã mạnh đến thế rồi, nếu sau khi được tẩy lễ không biết cơ thể của công tử mạnh đến đâu?

Tống Thúc cũng gật đầu khen ngợi,

- Với thể chất bây giờ đã có thế chống lại bảy sao pháp sư. Ta rất chờ mong sau khi hắn đột phá sẽ mạnh đến bao nhiêu và có thể so với mấy cái thể chất biến thái của mấy tên thiên tài ơi Trung đại lục hay không.

Đa Trác gật đầu,

- Ta cũng rất mong chờ. Ngươi nhìn mấy người kia, thật sự không tệ chút nào? Đều là thiên tài trong thiên tài, tuổi dưới 300 mà đã mạnh đến thế rồi.

Tống Thúc gật đầu,

- Đều là mầm mống tốt, chỉ tiếc không được huấn luyện bài bản, nhưng thế đã rất tốt, kinh nghiệm đã có, họ chỉ cần có cơ hội gặp một sư tôn tốt. Tất sẽ tiến nhanh như gió.

Từ cách nói chuyện hai người này thể hiện thân phận họ không phải là người bình thường. Có điều giờ bọn họ đều đang tập trung ở đây vì một người mà họ không biết người đó sẽ đáng sợ đến mức nào khi hắn thực sự muốn theo đuổi sức mạnh.

Bên kia, thú quyền của Tiểu Tiểu cực kỳ bá đạo. Cách chiến đấu của Tiểu Tiểu rất quái dị, mỗi lần xuất quyền là một ma thú hình thành từ nắm đấm của hắn, sau đó lao vào tấn công quái dị! Không phải một hay hai quái dị, mà ma thú này như có linh trí liên tục tấn công ba bốn tên quái dị xong mới tan biến trong không khí.

Kiếm Thủ thì kiếm khí của hắn đánh ra bốn phía. Công kích thiên về sắc bén, thân thể hắn như biến thành một thanh kiếm, tả xung hữu đột trong đám quái dị.

Hoàng Nhưng thì như đang nhảy múa, trên người phát ra mùi thơm nhè nhẹ. Sau lưng nàng là một đôi cánh, cánh này không biết là gì nhưng rất sắc bén, có ba loại màu sắc đỏ vàng cam năng lượng bao bọc, nàng lướt qua tên quái dị nào thì tên đó bị chém thành hai. Thậm chí ba màu sắc năng lượng này có thể đánh ra tấn công tầm xa.

Nói đến Tống Tiểu Thư là người nổi bật nhất. Nàng hoá thành một công chúa băng tuyết. Trên đầu xuất hiện một vương miện bằng băng. Chỉ cần vẩy tay thì một đám quái dị bị đóng băng. Sau đó bị kích vỡ nát mà tan thành mảnh vụn.

Còn mấy người khác thì dù là mạnh mẽ nhưng chỉ thi triển mấy phép thuật với các nguyên tố thông thường như, nước, lửa, thổ, mộc, và kim… Nếu nói đến chiến đấu thì đám người trẻ tuổi mới là chiến lực chính. Dù là Nhất Lão, pháp lực cao một chút do sống lâu chứ nếu so về tài năng thì kém xa đám người trẻ tuổi bọn hắn.

Nhục Giác đang chiến đấu nhưng vẫn nói chuyện với Bàng Nhục:

- Lũ quái dị này không thực sự mạnh như chúng ta nghĩ.

Bàng Nhục cười nhìn Nhục Giác:

- Thực tế chúng quá yếu làm ta cảm thấy khá là nhàm chán.

Chiến đấu vẫn đang diễn ra, dù đám quái dị cấp bậc thấp nhưng số lượng lại quá nhiều. Ngay khi chỉ còn lại vài chục tên quái dị thì Nhục Giác với Bàng Nhục lại phân tâm nói chuyện. Đúng lúc bọn hắn phân tâm, độ cảnh giác cũng giảm xuống thì…

- Xich…

Một sợi xích không biết từ đâu xuất hiện, quấn chặt cổ Bàng Nhục, lôi hắn vào trong mấy chục tên quái dị còn lại.

Nhục Giác hét lớn:

- Bàng Nhục.

Lão hét lớn định lao đến cứu viện thì đã không kịp. Bên kia, Do Duyên quát lớn:

- Chết Tiệt, có quái dị cấp cao đang ẩn thân.
 
Chương 199: Quái dị tướng quân


Nhất Lão lạnh lùng lên tiếng:

- Đủ rồi, đừng phân tâm. Cứu người mới quan trọng.

Nhất Lão vừa chém giết vừa nhanh chóng tiến lên nói tiếp:

- Việc cứu người cứ để ta và Kiếm Thủ xử lý, các ngươi tiếp tục diệt đám quái dị này đi.

Kiếm Thủ bên kia cũng gật đầu hiểu ý, chém giết tiến lên. Hắn với Nhất Lão là người đứng gần nhất nơi mà Bàng Nhục bị kéo đi. Vì thế, chỉ có hắn và lão mới có thể nhanh chóng qua đó cứu người. Nhục giác bên kia thì đã bị đám quái dị cấp thấp vây lại với số lượng lớn, đã chậm chân một nhịp so với hai người bọn hắn.

Bàng Nhục bị kéo lê trên đất nhìn rất thê thảm. Cổ hắn bị siết chặt làm hắn khó thở, định dùng phép thuật trốn thoát nhưng sợi xích kia lại siết quá chặt, hắn phải nắm chặt cả hai tay trên sợi dây xích, dùng lực hết sức để nới lỏng nó.

Tiếng thân thể bị kéo lê một lúc thì cũng dừng lại, Bàng Nhục bị một tên quái dị cao lớn bóp chặt cổ dơ lên cao, chân cách mặt đất một khoảng lớn. Tên quái dị này mặc giáp tướng quân, trên đầu cắm một cây kiếm, tên này là tên quái dị lần trước xuất hiện trong thành.

- Thả...ta...ra…

Bằng Nhục bị bóp chặt cổ nên khó thở chỉ có thể phát ra từng từ đứt quãng.

Tên quái dị tướng quân như không nghe thấy mà vẫn bóp chặt cổ Bàng Nhục. Bàng Nhục cả cơ thể mềm nhũn ra, cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi bàn tay kia nhưng không có chút hiệu quả.

Ngay khi lão sắp tắc thở thì hai bóng người lướt nhanh đến hai bên trái phải của lão, một chưởng, một kiếm đánh về phía ngực của quái dị tướng quân.

- Bốp

Hai đòn tấn công đều chính xác, đánh quái dị tướng quân bay ra sau, đập vào bức tường của vách động. Bàng Nhục được thả xuống rớt trên mặt đất, lão há mồm thở lớn từng ngụm hồng học. Người vừa đến không ai khác chính là Kiếm Thủ và Nhất Lão.

Kiếm Thủ lạnh lùng lên tiếng,

- Cẩn thận đấy, tên này mạnh hơn bọn kia rất nhiều.

Nhất Lão trầm mặt, hai mắt nhìn chằm chằm quái dị tướng quân nói:

- Ta biết.

Nhất Lão quay lại nhìn Bàng Nhục:

- Cứ để tên này cho bọn ta, ngươi quay lại giúp mọi người giải quyết đám quái dị phía sau đi.

- Được

Bàng Nhục vẫn còn đang thở gật đầu, vội vàng trở lại phía sau với đám người Nhất Thành. Kiếm Thủ liếc nhìn Nhất Lão hỏi:

- Đây là giáo sư thư viện thật sao? Kinh nghiêm chiến đấu quá kém, lúc thi phép mà còn phân tâm làm mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Phải biết, dù là Silver Plate sáu sao nhưng chưa chắc đánh được quái dị ngang cấp.

Nhất Lão cười khổ nói:

- Người Ma Đạo dùng chém giết để chứng minh bản thân mình và giành lấy tài nguyên tu luyện nhưng chính đạo lại không như vậy. Nhiều lão sư được gọi là lão sư cho có mà thôi chứ không có một chút chiến lực, kinh nghiệm lại cực thấp. Bọn họ được gia tộc hoặc địa vị cao người bảo vệ sau đó được nâng lên làm lão sư. Không chỉ là mấy thư viện đâu mà cả các tông môn chính phái cũng vậy. Người thì đông nhưng người có chiến lực mạnh thì có thể đếm trên đầu ngón tay.

Kiếm Thủ cười lạnh nói:

- Nếu đúng như vậy thì chính đạo còn tồn tại đến bây giờ đúng là may mắn.

Nhất lão lắc đầu nói:

- Không đơn giản may mắn. Chỉ vài người có chiến lực mạnh nhưng vài người đó đã đủ gánh vác một phương. Ta nói thì nói vậy thôi chứ mấy thế lực tồn tại mấy chục vạn năm làm sao không có ẩn giấu một chút thủ đoạn được. Nhìn Huyết Nguyệt Pháp Tắc thư viện thì biết, bọn họ đang ở thế yếu so với tất cả các thế lực môn phái khác nhưng có ai dám đánh đến thư viện không? Ngươi thấy hai người đi theo bảo vệ vị được gọi là Tiểu Sư Thúc Tổ kia không, ta không biết cấp bậc pháp lực của họ nhưng chắc chắn họ rất mạnh. Đấy có thể là thực lực ẩn dấu của Huyết Nguyệt thư viện.

Kiếm Thủ gật đầu nói:

- Nhiều thế lực ma đạo từng nhắm vào Huyết Nguyệt Pháp Tắc thư viện nhưng đều thất bại trước tay của hại vị Viện Trưởng và Phó Viện trưởng của thư viện hiện tại. Chỉ hai người kia đã khiến rất nhiều thế lực lùi bước, không nghĩ tới bên trong lại còn tồn tại các nhân vật lợi hại khác. Thậm chí bây giờ lại có thêm một vị lão tổ vượt cấp S trở lại, Huyết Nguyệt thư viện không yếu như những đánh giá bên ngoài.

Hai người hàng huyên vài câu thì tên quái dị tướng quân kia đã hướng hai người mà đến. Bọn họ liền kéo lên cảnh giác, không dám lơ là phân tâm nữa.

- -------------------------------------------------------------------------

Quay lại Biên Băng Thành,

Hai bóng đen đi đến trước đồ án kỳ lạ dưới đất. Bọn chúng lấy trong người ra một cái bình màu đen, sau đó đổ chất lỏng trong bình vào giữa đồ án trên đất. Chất lỏng vừa rót hết khỏi bình thì đồ án phía dưới sáng rực lên. Một tên trong đó liền đi vào giữa đồ án ngồi xếp bằng xuống. Tay liên tục kết ấn, miệng lẩm bẩm rất khó hiểu.

Đồ án trên đất lúc sáng lúc tối, tên đang ngồi kia phát ra tiếng lẩm bẩm càng nhanh hơn thì cả ngôi đền càng rung lên mãnh liệt. Không chỉ ngôi đền mà những nhà dân xung quanh cũng bị ảnh hưởng đến. Đây không phải là rung lắc do năng lượng ba động mà do địa chấn.

Địa chấn càng lúc càng mạnh, nó liên tục lan rộng ra ở Biên Băng Thành. Người trong thành hoang mang tột độ nhưng bọn họ không dám làm gì. Nhiều người trốn xuống dưới giường, kẻ thì trùm chăn kín mít, không có một nhà nào dám sáng đèn, ra khỏi nhà xem chuyện gì xảy ra.

Trong đền, ánh sáng trên đồ án không có dừng lại mà tiếp tục lập lòe càng lúc càng mạnh. Ánh sáng lúc đầu là màu vàng, sau đó thì chuyển sang đỏ, cuối cùng là màu đen. Nhưng không dừng lại đó, đồ án bắc đầu tản ra hắc khí, hắc khí càng lúc càng mạnh bao phủ cả căn phòng kín.

Tên đang đứng quan sát kia rên lên một tiếng sung sướng. Hình như cả hai tên này rất thích loại hắc khí này.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top