Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Chương 20: Đột Nhiên Xuất Hiện


Nếu Đường Khê nghe được suy nghĩ này chắc cô sẽ cười lăn lộn: Không tham tiền? Ai? Tôi hả?!

Khi tiễn Cố Hành Chu đi khuất vào con hẻm cụt, Đường Khê bắt đầu đau đầu tìm cách chuẩn bị.

---

Tại Bắc Triều, Dao Quang điện.

Cố Hành Chu xuất hiện giữa căn phòng, trên tay ôm hai thùng bánh Oreo, túi đồ ăn nướng và trong ngực nhét đầy chocolate cùng các món ngọt khác.

Hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt tỷ tỷ mình là Cố Tuyết Trúc, khiến nàng ấy sững sờ.

“Hành Chu, sao đệ lại đột nhiên xuất hiện thế này?”

Cố Hành Chu đặt tất cả đống đồ lên bàn, nghiêm túc nói:

“Tỷ, đệ đã bước vào một không gian thần bí, ở đó có một cô nương rất kỳ lạ. Cô ấy làm ra rất nhiều món ăn mà chúng ta chưa từng thấy, còn có cả những thứ ăn được lâu dài.”

Cố Tuyết Trúc nhìn vào đống đồ kỳ lạ trên bàn, giọng nói yếu ớt như gió thoảng:

“Thì ra là đệ đến chỗ cô nương đó để mua đồ ăn sao?”

“Đúng vậy! Những thứ này đều không phải của Bắc Triều. Tỷ thử ăn đi, đệ sẽ tìm cơ hội đưa phần còn lại cho nhóm của Tần Nhị.”



Ban đầu, khi nghe đệ đệ kể về những chuyện kỳ lạ này, Cố Tuyết Trúc nghĩ rằng hắn bị sốc sau thất bại trên chiến trường đến mức tinh thần suy sụp.

Nhưng khi nhìn thấy những thứ trên bàn, nàng ấy không còn chút nghi ngờ nào nữa. Những điều Cố Hành Chu nói... hoàn toàn là sự thật.

Cố Hành Chu lấy túi chocolate ra, đưa cho tỷ tỷ của mình: “Tỷ, tỷ ăn thử cái này đi, gọi là chocolate, rất ngọt.”

Cố Tuyết Trúc nhìn mẩu đồ ăn màu đen sẫm trong tay với ánh mắt nghi hoặc. Trước ánh mắt đầy mong chờ của đệ đệ, nàng ấy thử liếm nhẹ một chút.

Ngay sau đó, nàng ấy không kìm được phải thốt lên: “Sao trên đời này lại có món ngọt nào ngon đến thế này?”

“Còn nữa, đây là mì gói và xúc xích. Để đệ bảo người pha cho tỷ ăn thử, còn đệ phải đi tìm Tần Nhị và những người khác đến đây.”

Dao Quang điện nằm ở một nơi hẻo lánh, mỗi ngày đều có binh lính canh gác nghiêm ngặt.

Thậm chí, ngay cả một con ruồi cũng khó bay ra ngoài.

Tuy nhiên, vào ngày Cố Hành Chu cận kề cái chết, hắn vô tình phát hiện ra ở một góc sân hoang trong cung có một cánh cửa lớn thông ra bên ngoài.

Còn trong góc phía đông nam không mấy ai để ý, hắn lại nhìn thấy một luồng sáng trắng. Đi vào đó, hắn liền xuất hiện trong căn bếp nhỏ của Đường Khê.

Từ khi hắn và tỷ tỷ bị bắt làm con tin, đưa đến Nam Triều, họ bị giam cầm trong cung điện này, không được phép ra ngoài.
 
Chương 21: Dẫn Người Tới


Họ cũng không được phép gặp những thuộc hạ đã bị bắt làm tù binh.

Thừa lúc không ai để ý, Cố Hành Chu lén đi ra ngoài...

---

Không lâu sau, hắn dẫn theo mấy người nam nhân với gương mặt đầy vết bầm tím trở về Dao Quang điện.

“Thuộc hạ tham kiến quận chúa! Tham kiến thế tử!”

Dẫn đầu là Tần Nhị, cùng với vài người nữa, khi nhìn thấy Cố Hành Chu và Cố Tuyết Trúc, họ không kìm được nước mắt, khóc òa lên.

Cố Tuyết Trúc bước tới, đỡ từng người dậy: “Các ngươi đứng lên đi, các ngươi mới là người phải chịu khổ nhiều nhất.”

Tần Nhị với thân hình vạm vỡ, giờ đây khoác trên mình một bộ quần áo rách nát. Làn da lộ ra ngoài đầy những vết sẹo.

Những người khác cũng không khá hơn, ai nấy đều có vết thương từ đầu đến chân.

Cố Hành Chu lên tiếng: “Hôm nay ta đã phát hiện ra một nơi vô cùng thần kỳ. Tất cả những thứ này là ta mua từ đó. Mọi người mau thử đi!”

Tần Nhị và những người khác ngồi xuống, cầm lấy bát mì gói mà Cố Tuyết Trúc đã pha sẵn.

“Cái này gọi là mì gói. Ta vừa ăn thử xong, ngon đến mức khó tin!”

Cố Tuyết Trúc không đợi đệ đệ kịp nói gì thêm đã chỉ vào bát mì gói, phấn khích thốt lên.

Cố Hành Chu ngạc nhiên trước vẻ hào hứng của tỷ tỷ. Từ khi họ bị đưa đến Nam Triều, nàng ấy chưa từng có ngày nào vui vẻ, càng không nói năng nhiều như hôm nay.



Tần Nhị và những người khác mở nắp bát mì ra, hít một hơi thật sâu.

“Mùi thơm quá!”

Cố Hành Chu mở hai thùng bánh Oreo bên cạnh.

“Lát nữa, các ngươi mang những thứ này về chia cho mọi người. Bảo họ sống thật tốt, đợi ta dẫn các ngươi trở về Bắc Triều.”

Tần Nhị đặt bát mì xuống, cảm xúc phức tạp dâng trào:

“Thế tử, ngài... ngài có cách đưa chúng ta rời khỏi nơi này sao?”

Cố Hành Chu đã có một kế hoạch trong đầu:

“Phải. Ta đã đến nơi đó, nơi ấy có tất cả mọi thứ: đồ ăn, nước uống, thuốc men. Chúng ta sẽ chuẩn bị thật chu toàn, chắc chắn có thể trở về.”

Tần Nhị quỳ sụp xuống, xúc động nói: “Thuộc hạ nguyện vì thế tử mà cống hiến đến giọt máu cuối cùng!”

Những người khác đồng thanh hô lớn: “Chúng thuộc hạ nguyện vì thế tử mà cống hiến đến giọt máu cuối cùng!”

Cố Hành Chu gật đầu: “Các ngươi đã vất vả rồi. Về nói với mọi người, hãy dưỡng thương thật tốt, chuẩn bị sẵn sàng. Đợi tin từ ta.”

Hắn nhét bánh Oreo vào tay Tần Nhị và những người khác.

“Nếu có chuyện gì khẩn cấp thì cứ đi theo con đường ta dẫn các ngươi tới đây mà tìm ta.”
 
Chương 22: Để Tâm


Tần Nhị nhìn chiếc bánh quy trong tay, ngập ngừng hỏi:

“Thế tử, nơi thần bí mà ngài nói nằm ở đâu? Ngày mai chúng ta có cần đi cùng ngài không?”

Cố Hành Chu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: Người đông sức lớn, hôm nay hắn đã đặt một vạn hộp mì gói và xúc xích. Một mình Đường cô nương làm sao chuyển hết được?

“Ngày mai, lúc chạng vạng, các ngươi hãy đến đây. Đừng quên mang theo bạc, vàng hoặc những món đồ quý giá khác.”

Sau khi Tần Nhị và những người kia rời đi, Cố Hành Chu ngồi lại bàn bạc với tỷ tỷ.

“Tỷ tỷ, tỷ có món trang sức nào không?”

Ban đầu, Cố Tuyết Trúc không hiểu ý đệ đệ mình. Nhưng nhìn thấy má hắn đỏ bừng thì nàng ấy bỗng chốc hiểu ra.

Người bán đồ ăn là một nữ tử. Và có lẽ... đệ đệ của nàng ấy đã để tâm đến nữ tử đó rồi.

Nàng ấy liền trêu: “Là nữ tử thế nào mà có thể khiến thế tử Bắc Triều lừng lẫy như đệ động lòng đây?”

Mặt của Cố Hành Chu đỏ bừng đến tận mang tai, lắp bắp mãi mà không thốt nổi một câu.

Cố Tuyết Trúc bước tới, cầm một chiếc hộp nhỏ từ mép giường.

“Lần này ta không mang theo nhiều đồ, ngoài chút tiền để lo lót người làm thì đều ở đây cả. Còn mấy món mà tên hoàng đế chết tiệt kia gửi tặng thì ta đều đã để riêng qua bên kia rồi. Ta nghĩ đệ tặng trang sức cho nàng thì vẫn nên dùng đồ của nhà mình thì hơn.”

Cố Hành Chu nhìn tới nhìn lui, cuối cùng chọn lấy một chiếc trâm ngọc bích gắn ngọc trai.

---

Trong căn bếp nhỏ của Đường Khê.



Đường Khê ngồi một góc, tay bấm máy tính lạch cạch như muốn phát ra tia lửa.

Một tô mì gói giá 5 tệ, một vạn tô là 50.000 tệ.

Một cây xúc xích giá 2,5 tệ, một vạn cây là 25.000 tệ.

Chưa kể đến thuốc men. Thuốc men thì không thể nào tính giá thấp được.

Ước tính sơ bộ, chuyến này phải cần đến khoảng mười vạn.

Đường Khê thấy đau đầu. Vẫn nên tìm cách đàm phán hợp tác với siêu thị thì hơn.

Không thì khoản chi này cũng quá lớn.

Cứ như vậy mà chi ra mười vạn đồng...

Nhìn xuống hai thỏi bạc trong tay, Đường Khê biết mình phải đổi thành tiền mặt trước.

Giờ trong túi cô chẳng còn lấy một xu.

Cô rút điện thoại ra, nhắn một tin cho Quách Miểu Miểu:

Đường Khê: "Lại lật được đồ cổ, qua nhà tôi ngay."

Quách Miểu Miểu hồi âm rất nhanh: "OK."

Đường Khê lấy ra miếng ngọc lam mà Cố Hành Chu tặng. Dù cô cũng khá thích nó, nhưng hiện tại thứ cô cần hơn là tiền.
 
Chương 23: Cậu Lén Lút Làm Gì Thế?


Chẳng mấy chốc, chiếc xe thể thao nổi bật của Quách Miểu Miểu đã dừng ngay trước cửa nhà Đường Khê.

Khi xuống xe, Đường Khê thấy Quách Miểu Miểu lấm lét ngó trước ngó sau như đang sợ điều gì.

Vào nhà, Đường Khê không nhịn được hỏi:

“Cậu lén lút làm gì thế?”

Quách Miểu Miểu tháo kính râm và mũ xuống, lộ ra gương mặt tinh xảo.

“Chẳng phải sợ món đồ cổ lần này quá giá trị sẽ gây chú ý hay sao!”

Đường Khê: “...”

“Cậu sợ gây chú ý mà lại đi lái chiếc xe nổi bần bật kia đến đây?”

“Bớt nói nhảm đi. Mau, lấy ra xem món này đáng giá bao nhiêu?”

Đường Khê lấy hai thỏi bạc ra.

“Trời đất! Bạc thỏi to thế này! Hẳn là 50 lượng?”

Đường Khê gật đầu.

“Không phải chứ, cậu lấy đâu ra thứ tốt thế này?”

Quách Miểu Miểu nhìn Đường Khê bằng ánh mắt nghi hoặc.



“Cậu nhìn kiểu gì thế? Sao tớ lại không thể có đồ tốt? Đây dù sao cũng là tổ trạch của nhà tớ, lật ra được vài món đồ hay ho thì có gì lạ đâu!”

Ánh mắt Đường Khê hơi lảng tránh: “Cậu hỏi xuất xứ làm gì? Không phải quy tắc là không hỏi nguồn gốc sao? Định phá luật à?”

Thấy Đường Khê phản ứng như vậy, Quách Miểu Miểu không nói thêm. Theo quy tắc, chỉ cần nguồn gốc không bất thường, thì không được phép hỏi xuất xứ.

Anh ta cầm lấy thỏi bạc từ tay Đường Khê, cẩn thận xem xét.

Nhìn một hồi, anh ta không giấu nổi vẻ ngạc nhiên:

“Thỏi bạc này đúng là đỉnh cao, hình dáng chuẩn, màu sắc bóng bẩy, ánh bạc rất mượt. Lớp bề mặt cũng đủ độ ‘phủ’ đúng chuẩn, có những lỗ khí sâu nông khác nhau, kèm theo cả tổ ong và vân sóng nước tự nhiên.”

Nói càng lúc càng hào hứng, anh ta gật gù: “Không cần cân cũng biết đây là bạc thật, hơn nữa chắc chắn là đồ cổ!”

Nhưng rồi lại tỏ ra băn khoăn:

“Thế nhưng, tại sao tớ chưa từng thấy loại chữ khắc trên thỏi bạc này? Những thỏi bạc trên thị trường hiện nay thì tớ đều đã thấy qua...”

“Bề ngoài và hình thức của nó đều đúng chuẩn, nhưng tớ không rõ đây là từ triều đại nào. Có khả năng lớn... là món đồ chưa từng được khai quật.”

Anh ta tiếp tục săm soi hồi lâu, vừa nhìn vừa suy nghĩ, cuối cùng quay sang Đường Khê.

“Cậu có phiền nếu tớ mời chuyên gia đến xem không? Thật sự là tớ gặp phải điểm mù rồi...”

Quách Miểu Miểu không cam lòng thừa nhận, một người trẻ tuổi xuất thân từ dòng họ chuyên làm về cổ vật như anh ta lại có ngày bị một người như Đường Khê làm cho bó tay.

Dù là chiếc vòng tay ngày hôm qua hay thỏi bạc hôm nay, anh ta đều chỉ ước lượng được giá trị sơ bộ, còn chi tiết thì thật sự không thể nói chính xác.
 
Chương 24: Cậu Kiếm Đâu Ra Thứ Này Vậy?


Đường Khê nhìn vẻ mặt khổ sở của Quách Miểu Miểu mà suýt nữa ngửa mặt lên trời cười lớn.

Thật không ngờ cũng có ngày cậu bạn này bị làm khó.

Cô kiêu ngạo đáp:

“Chuyên gia mà cậu tìm có đáng tin không đấy? Đừng có mang rắc rối đến cho tớ.”

Quách Miểu Miểu bực bội trả lời:

“Đáng tin tuyệt đối! Cậu yên tâm, đây là chuyên gia mà ba tớ phải chi tiền lớn mới mời về được đấy.”

Quách Miểu Miểu cẩn thận chụp mấy góc ảnh thỏi bạc rồi gửi ngay cho “ngoại viện”.

Không bao lâu, đối phương đã hồi âm.

Thầy Lưu: “Cậu kiếm đâu ra thứ này vậy?”

Quách Miểu Miểu: “Thu được từ chỗ bạn cháu. Nhưng không rõ niên đại cụ thể, cũng không biết định giá bao nhiêu.”

Thầy Lưu: “Gửi địa chỉ đây, tôi đến ngay!”

Quách Miểu Miểu trợn tròn mắt, không nói được gì.

Thầy Lưu này đã ngoài sáu mươi, bình thường tự cao tự đại, chẳng bao giờ quan tâm đến anh ta.

Ấy vậy mà vài tấm ảnh thỏi bạc lại khiến ông ấy hưng phấn thế này...

Quách Miểu Miểu quay sang nhìn Đường Khê, cảm thấy thật cạn lời.



Cô gái này không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì đúng là kinh thiên động địa.

Rốt cuộc cô giỏi đến mức nào mà có thể khiến một trong những chuyên gia giám định hàng đầu cả nước hưng phấn đến mức không ngại chạy qua ngay trong đêm để xem vật thực?

Quách Miểu Miểu cố khuyên thầy Lưu vài câu, kết quả không những không lay chuyển được ông mà còn bị mắng té tát:

“Cậu không yêu thích cổ vật, không có lòng ham học hỏi, vậy mà cũng đi học khảo cổ à? Đi làm lao công đi thì hơn!”

Quách Miểu Miểu ấm ức kêu oan:

“Cháu đâu có ý đó! Chẳng qua cháu chỉ sợ thầy lớn tuổi rồi, nửa đêm vất vả chạy đi lỡ có chuyện gì, đến lúc đó ba cháu chắc chắn bẻ gãy chân của cháu mất!”

Bất đắc dĩ, anh ta đành gửi địa chỉ của nhà Đường Khê qua.

Đối phương chỉ nhắn lại vỏn vẹn một câu: “Đến ngay.”

Sau đó, không thấy tin nhắn nào nữa.

Hóa ra lão già này lại là người hành động nhanh nhạy, hiệu suất phải nói là cực cao.

Đường Khê ngồi yên nhìn Quách Miểu Miểu, thấy mặt anh ta từ xanh chuyển sang lam, rồi từ lam chuyển sang tím, đủ mọi sắc thái.

Người có thể khiến Quách Miểu Miểu bị ép đến mức này, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.

Hơn mười phút sau, khi Quách Miểu Miểu đang kiên trì lật hết sách sử mà vẫn không tra ra được niên đại của thỏi bạc thì bỗng nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô ngoài cửa.

“Thằng nhóc nhà họ Quách! Ra mở cửa mau!”
 
Chương 25: Lật Ngược Toàn Bộ Lịch Sử Khảo Cổ Học


Một giọng nói tràn đầy nội lực vang lên. Đường Khê nghe mà phải thầm nghĩ:

Chỉ nghe giọng này thôi cũng biết thể lực của ông cụ chắc chắn khỏe hơn cô và Quách Miểu Miểu cộng lại.

Mấy lo lắng ban nãy của Quách Miểu Miểu đúng là thừa thãi.

Thay vì lo cho ông cụ, chi bằng lo cho bản thân mình còn hơn.

Quách Miểu Miểu vội bỏ chiếc bánh quy trong tay xuống, chạy ra cửa.

“Thầy Lưu, thầy tới rồi... nhanh thế... haha...”

Quách Miểu Miểu gượng cười, cố tìm câu để nói chuyện.

Đường Khê đứng yên nhìn ông cụ trước mặt. Tóc và râu đều đã bạc trắng, nhưng dáng vẻ tinh thần phấn chấn. Bộ trường sam màu đen càng làm nổi bật sự trang nghiêm của ông.

Ánh mắt kiên nghị, trán cao, sắc mặt hồng hào, đôi lông mày bạc nhưng gọn gàng, sống lưng thẳng tắp, khí chất vừa chính trực vừa bất khuất.

Chỉ nhìn thôi đã biết đây là người nghiêm cẩn và liêm chính.

Đường Khê còn chưa kịp mở miệng, ông cụ đã cười ha hả nhìn cô:

“Cô bé, thỏi bạc này là của cháu à?”

“Là của cô ấy, thầy Lưu. Thầy giúp xem thử niên đại và nguồn gốc của thứ này đi.”

Đường Khê còn chưa kịp trả lời, Quách Miểu Miểu đã nhanh nhảu nói trước.



Ông cụ cau mày nhìn vẻ mặt láu cá của Quách Miểu Miểu, rõ ràng là muốn đánh cho anh ta một trận.

Thật sự chẳng trách được thầy Lưu lại không ưa anh ta, lúc nào cũng ăn mặc lòe loẹt như một chú công đực xòe đuôi.

Cả ngày chỉ biết đi tìm đồ giá rẻ để lừa người. May mà anh ta với Đường Khê là bạn thân, nếu không chắc đã giở trò gian manh nào khác rồi.

Ông cụ ngồi xuống, nhìn thỏi bạc đặt trên bàn. Sau đó, ông cẩn thận lấy ra đôi găng tay cotton mịn, một khay đựng bằng gỗ và một chiếc kính lão.

Ông tỉ mỉ cầm thỏi bạc lên, bắt đầu xem xét từng chi tiết.

Càng xem, mặt ông cụ càng đỏ lên, tay khẽ run, ngay cả môi cũng run rẩy theo.

Quách Miểu Miểu là người phát hiện ra điều bất thường đầu tiên. Anh ta vội vàng bước tới đỡ lấy ông cụ.

“Thầy Lưu! Thầy không sao chứ?”

Đường Khê cũng nhanh chóng rót một cốc nước, đưa đến:

“Thầy Lưu, thầy uống chút nước đi cho bình tĩnh lại!”

Quách Miểu Miểu vội vàng đỡ ông cụ ngồi xuống ghế.

“Thứ này... đúng là có thể lật ngược toàn bộ lịch sử khảo cổ học!”

Ông cụ nói đầy phấn khích.

“Hiện nay, những thỏi bạc được phát hiện sớm nhất có niên đại vào giữa thời nhà Đường. Nhưng theo ghi chép trong sử sách, bạc thỏi và vàng thỏi đã xuất hiện từ thời Nam Bắc triều. Chỉ là trước nay chưa tìm được hiện vật nào để chứng minh rằng vào thời kỳ đó tiền tệ thông dụng là bạc hoặc vàng thỏi. Nhưng bây giờ thì khác!”
 
Chương 26: Một Thỏi 50 Vạn


Ngón tay run rẩy của ông cụ chỉ vào thỏi bạc trên bàn.

“Dĩ nhiên, tôi chưa thể đưa ra kết luận chính xác ngay được. Vì từ trước tới nay, chưa từng khai quật được bạc thỏi của thời đó, và cũng chưa ai từng nhìn thấy. Nhưng nhìn vào những dòng chữ khắc trên này, tôi mơ hồ nhận ra đây chính là bạc thỏi của thời Nam Bắc triều, thậm chí có thể còn sớm hơn! Đây là một phát hiện trọng đại! Một phát hiện đủ sức thay đổi lịch sử khảo cổ học!”

Càng nói, ông cụ càng kích động, khiến Đường Khê sợ ông sẽ ngất mất.

“Thầy Lưu, hít thở sâu nào, đừng kích động quá!”

Quách Miểu Miểu và Đường Khê mỗi người đỡ một bên, chỉ sợ xảy ra chuyện gì vào lúc nửa đêm.

Ông cụ từ từ bình tĩnh lại, ngồi yên trên ghế, ánh mắt sáng rực nhìn Đường Khê, hỏi:

“Cháu có bán hai thỏi này không? Một thỏi, tôi trả năm mươi vạn.”

Nghe câu này, Quách Miểu Miểu phun thẳng một ngụm nước ngọt đang uống dở ra ngoài.

“Thầy Lưu, sao thầy có thể tranh hàng như vậy được chứ!”

Ông cụ liếc anh ta một cái, chậm rãi nói:

“Nếu cậu không sợ gặp rắc rối thì cậu cứ lấy.”

Quách Miểu Miểu ấm ức phồng má lên, nhưng nghĩ ngợi một lúc, anh ta buộc phải thừa nhận mình không dám nhận mấy thỏi bạc này.

Những món đồ không rõ triều đại, không rõ lịch sử như thế này thường đi kèm với rất nhiều phiền phức. Sẽ có không ít kẻ dòm ngó, gây ra đủ thứ rắc rối.

Thay vì giữ lại, tốt hơn hết là để ông cụ nhận.



Hơn nữa, với mức giá năm mươi vạn một thỏi bạc, Quách Miểu Miểu tự biết mình không thể trả nổi.

Anh ta là dân buôn bán, làm gì có chuyện đầu tư lỗ vốn.

Còn những món đồ mang tính chất nghiên cứu như thế này, chỉ có những người cuồng cổ vật như thầy Lưu mới sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn như vậy.

Nếu là anh ta thì có khi còn chẳng trả nổi ba mươi vạn một thỏi.

Nghĩ kỹ lại, Quách Miểu Miểu phẩy tay nói:

“Thầy Lưu, nếu thầy thích, vậy cháu đành ‘cắt ruột’ nhường cho thầy.”

Ông cụ cười nhạt, thẳng thừng nói:

“‘Cắt ruột’? Hay là cậu không đủ tiền trả giá này?”

Đường Khê nghe thấy con số năm mươi vạn một thỏi bạc, cả người như bùng nổ.

Bây giờ huyết áp của cô còn cao hơn cả thầy Lưu.

Hai thỏi bạc, chẳng phải là trị giá một trăm vạn sao?

Cô lén sờ vào viên ngọc lam trong túi, thầm nghĩ món này chắc cũng đáng giá không ít.

“À, thầy Lưu, cháu còn một món nữa...”

“Cái gì? Lấy ra xem mau!” Ông cụ không giấu nổi sự háo hức.
 
Chương 27: Mặt Dây Chuyền


Đường Khê lấy ra mặt dây chuyền ngọc lam, vừa đưa ra, ánh mắt ông cụ lập tức sáng rực lên.

“Cô bé! Sao cháu lại dùng tay trần chạm vào nó chứ!”

Vừa nói, ông cụ vội vàng nhận lấy mặt dây chuyền từ tay cô.

“Đúng là phá hoại! Cổ vật thế này mà cháu lại dùng tay trần để sờ? Phải đeo găng tay chứ!”

Vừa nói, ông cụ vừa lấy từ trong túi ra hai đôi găng tay vải mịn, đưa cho Quách Miểu Miểu và Đường Khê.

“Bạc thỏi tuy cũng là đồ cổ, nhưng nó không bị ảnh hưởng bởi quá trình oxy hóa, nên không cần dùng găng tay. Nhưng những món khác thì không được! Phải đeo găng tay mới đúng.”

Ánh mắt của Quách Miểu Miểu và Đường Khê giao nhau trên không trung.

Đường Khê: “Thầy Lưu lúc nào cũng cẩn thận vậy sao?”

Quách Miểu Miểu: “Thành quen rồi... Thầy lớn tuổi, nghe thầy đi, đừng cãi lại.”

Ông cụ nâng mặt dây chuyền ngọc lam lên xem xét cẩn thận, ánh mắt càng lúc càng hứng khởi, đôi tay lại bắt đầu run rẩy.



“Cái này... cái này đã gần hai ngàn năm tuổi! Các cô cậu có biết cách đây mấy năm, trong một buổi đấu giá, từng có một khối ngọc lam tương tự được bán với giá bao nhiêu không?”

Quách Miểu Miểu suy nghĩ một chút, sau đó hỏi:

“Ý thầy là khối ngọc lam được đấu giá ba trăm triệu kia sao?”

“Đúng vậy, chính là viên đó, nhưng viên này phẩm chất còn tốt hơn! Chỉ tiếc là kích thước nhỏ hơn, nên không đạt được mức giá như vậy.”

Vừa nói, thầy Lưu vừa nhìn Đường Khê với ánh mắt đầy kích động:

“Cô gái, mấy thứ này từ đâu mà có?”

“Ba mẹ cháu để lại cho cháu.”

Thầy Lưu chăm chú nhìn mặt dây chuyền ngọc lam, ánh sáng dịu nhẹ từ nó tỏa ra, chất liệu tinh tế, màu sắc tươi sáng.

Quách Miểu Miểu cũng đang quan sát món đồ.

“Thầy Lưu... không phải thầy cũng muốn món này đấy chứ?”

Anh ta vốn rất thích mặt dây này, nhưng sợ thầy Lưu cũng có ý định mua, thì chuyến đi hôm nay của anh ta xem như công cốc.



Thầy Lưu liếc anh ta rồi đáp bằng giọng không mấy hài lòng:

“Tôi mà đi tranh đồ với cậu sao? Cậu cứ giữ đi.”

Nghe đến đây, Quách Miểu Miểu mừng rỡ ra mặt.

“Năm trăm vạn, được không?”

Đường Khê trố mắt, ngạc nhiên tới mức thốt lên:

“Bao nhiêu? Năm trăm vạn à?!”

Quách Miểu Miểu tưởng cô không hài lòng với mức giá này, liền nhanh miệng nói tiếp:

“Năm trăm năm mươi vạn!”

“Được, bán ngay!”

Đường Khê vội vàng lên tiếng. Cô chỉ là kinh ngạc khi một viên đá nhỏ bé như vậy lại có giá trị lớn đến thế.
 
Chương 28: Giấc Mơ Giàu Sang


Hóa ra đồ cổ đúng là có giá trị cao thật!

Chỉ trong một buổi tối, Đường Khê dễ dàng kiếm được sáu trăm năm mươi vạn.

Cô cảm thấy việc này còn lời hơn cả đi cướp ngân hàng! Chẳng cần làm gì, chỉ ngồi một chỗ mà tiền cứ tự động đổ về tài khoản.

Đường Khê vẫn còn chưa hoàn toàn tin vào thực tế, đến mức ngơ ngác chẳng biết nên phản ứng thế nào.

Mãi đến khi tiếng chuông tin nhắn ngân hàng vang lên:

“Đinh, Tài khoản của bạn vừa nhận 100 vạn.”

“Đinh, Tài khoản của bạn vừa nhận 550 vạn.”

Cầm tiền trong tay, việc đầu tiên mà Đường Khê làm là chuyển khoản trả hết số nợ ba trăm vạn trước đó.

Cuối cùng, cô cũng thoát khỏi cảnh nợ nần. Giờ đây vẫn còn dư lại ba trăm năm mươi vạn.

Với số tiền này, cô có thể thoải mái nhập hàng mà không cần phải lo nghĩ.

Có tiền rồi, việc trước mắt là phải sắm chút đồ dùng.

Hôm qua, khi Cố Hành Chu chọn hàng thì hắn toàn phải ngồi xổm dưới đất.

Đường Khê nghĩ mình cần mua vài chiếc kệ, đồng thời sắp xếp lại một kho nhỏ để cất đồ.

Ngoài ra, còn phải sắm thêm một chiếc điều hòa. Dù bây giờ đã vào thu, nhưng thời tiết vẫn còn oi bức, đặc biệt là trong kho chứa, điều hòa là cần thiết để tránh thực phẩm bị hư hỏng.



Đường Khê ngồi lướt mạng, lựa chọn và đặt mua đủ thứ đồ dùng cần thiết.

Tối hôm đó, cô ngủ một giấc đầy mãn nguyện, còn mơ thấy một giấc mơ đẹp. Trong mơ, trên trời có một cơn mưa tiền, rơi trúng cô đau điếng người, nhưng cô chỉ cảm thấy đây đúng là giấc mơ của sự giàu sang!

---

Sáng hôm sau, việc đầu tiên mà Đường Khê làm sau khi thức dậy là kiểm tra số dư tài khoản.

Tốt quá, vẫn còn ba trăm năm mươi vạn. Không phải mơ!

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô rảo bước tới tiệm bán đồ ăn sáng cách nhà khoảng sáu trăm mét.

“Chủ quán, cho tôi một bát sữa đậu, một chiếc quẩy, thêm một quả trứng trà!”

Quán ăn sáng này khá đông khách, phần lớn là cư dân địa phương, mà đa phần là những người lớn tuổi sống gần đây để an dưỡng tuổi già.

Vừa ăn, Đường Khê vừa lắng tai nghe ngóng xung quanh, ánh mắt không ngừng quan sát động tĩnh.

“Ông Lý, hôm nay đi lấy hàng sớm thế?”

“Phải chứ, dạo này buôn bán khá tốt, cần nhập thêm hàng. Với cả mấy ngày nay giá mì ăn liền nhập vào thấp, không tranh thủ lấy nhiều thì tiếc lắm!”

“Tôi đi trước đây, phải nhanh tay lấy hàng, tiền tôi đã chuyển rồi!”

Đường Khê lặng lẽ nghe đoạn đối thoại giữa hai người. Sau khi ông Lý rời đi, cô cũng nhanh chóng ăn hết bữa sáng rồi bám theo.
 
Chương 29: Đặt Mì Tôm 1


Nơi lấy hàng không quá xa, chỉ là một cửa tiệm nhỏ nằm khuất sau siêu thị.

Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ mập mạp, trông chất phác thật thà.

Sau khi ông Lý lấy xong hàng và rời đi, Đường Khê tranh thủ tiến lên, chọn thời điểm để bắt chuyện.

“Chú ơi, mình bàn chuyện làm ăn chút nhé?”

Người chủ quán nhìn Đường Khê, thấy cô ăn mặc hợp mốt, dáng vẻ rất phong cách thì cứ nghĩ cô đang đùa.

“Cô gái, đừng đùa nữa. Tôi còn phải làm việc đây” Người đàn ông trung niên nói rồi định bước đi.

Đường Khê lập tức chặn ông lại:

“Chú đừng đi mà, cháu nói thật đấy. Cháu muốn đặt một vạn thùng mì gói và một vạn cây xúc xích!”

Người đàn ông trung niên nhìn cô với vẻ nửa tin nửa ngờ:

“Cô nói nghiêm túc chứ? Một vạn thùng? Ngay cả siêu thị lớn còn chưa chắc đặt nổi số lượng đó, mà cô lại muốn đặt?”

“Đúng vậy, một vạn thùng. Cháu có thể trả tiền cọc, khi nhận hàng xong sẽ thanh toán phần còn lại.”

“Giá nhập của tôi là hai tệ một thùng mì gói. Tiền cọc là một nửa tổng giá trị đơn hàng, cộng với tiền xúc xích thì trước mắt cần nộp hai vạn năm. Chỗ tôi không bán chịu đâu.”

Đường Khê mừng thầm, số tiền này còn thấp hơn so với dự tính của cô.

Cô không lo người này là kẻ lừa đảo. Một người đã là nhà cung ứng cho siêu thị lớn thì chắc chắn phải có uy tín nhất định.

Không chần chừ, Đường Khê chuyển ngay hai vạn năm qua. Người đàn ông nhìn thấy cô sòng phẳng như vậy mới tin cô không phải đến đây để gây rối.



Vẻ mặt ông dần dịu lại:

“Tôi họ Chu, tên là Chu Chính Bình. Cứ gọi tôi là chú Chu. Khi nào cô cần nhận hàng?”

Đường Khê cười híp mắt:

“Càng sớm càng tốt, tốt nhất là trước tối nay.”

Chu Chính Bình trợn tròn mắt:

“Gấp gáp vậy sao?”

“Đúng thế, chú Chu. Cháu cần gấp lắm, nhà đầu tư của cháu đang chờ.”

Nghe đến hai chữ “nhà đầu tư” khiến chú Chu hơi thay đổi sắc mặt. Nhìn cô gái nhỏ trước mặt, ông cảm thấy cô thật sự không tầm thường.

Đã có nhà đầu tư mà lại dám đặt ngay một vạn thùng mì gói, đúng là không phải người bình thường.

Ông nghĩ một lúc rồi gật đầu:

“Không vấn đề. Một vạn thùng với tôi không phải chuyện khó. Cô cho tôi địa chỉ, hàng về tôi sẽ cho người giao tận nơi.”

Đường Khê lập tức gửi địa chỉ, sau đó cô hỏi thêm:

“Chú Chu, chú có biết chỗ nào có thể mua thuốc với số lượng lớn không?”

Nghe đến đây, chú Chu lập tức cảnh giác, ánh mắt đầy vẻ thăm dò. Ông nghi ngờ cô gái này liệu có đang làm gì mờ ám không.
 
Chương 30: Đặt Mì Tôm 2


Ông lùi lại một bước, giữ khoảng cách với cô:

“Cô gái, cô mua nhiều thuốc thế để làm gì?”

Đường Khê thấy thái độ của ông thì hiểu ngay ông đã hiểu lầm. Cô vội vàng xua tay giải thích:

“Chú Chu, chú hiểu lầm rồi. Cháu là một blogger ẩm thực. Cháu có mở một cửa hàng trực tuyến, chuyên bán thực phẩm và đồ dùng hàng ngày. Thuốc men là vì dạo này cháu muốn mở rộng kinh doanh sang ngành dược, dự định mở một tiệm chăm sóc sức khỏe. Chú biết đấy, bây giờ làm ăn khó khăn, mình phải phát triển đa dạng hóa.”

Câu chuyện bịa ra của Đường Khê trơn tru không chút chần chừ. Cô biết người đàn ông trước mặt không giống kiểu người thường xuyên lên mạng, nên viện một lý do nghe có vẻ hợp lý.

“Chú nghĩ mà xem, cháu dễ thương thế này, sao có thể là người làm chuyện phạm pháp được? Cháu là một công dân tuân thủ pháp luật hẳn hoi mà!”

Cô mặt dày nói năng lưu loát, đây chính là chiêu trò mà cô học được từ Quách Miểu Miểu. Trong cuộc chiến tiền bạc, giữ thể diện làm gì?

Chu Chính Bình nhìn cô, tuy không hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng bớt nghi ngờ.

Nhìn dáng vẻ cô gái này, quả thật không giống người xấu. Nhưng thời buổi này, làm gì có ai lại viết “tôi là người xấu” lên mặt mình đâu?

“Cô thông cảm nhé, Tôi cẩn thận cũng là chuyện thường. Bây giờ người xấu nhiều quá, phải cẩn thận mới được...”



Đường Khê thở phào nhẹ nhõm:

“Không sao đâu chú Chu, cháu hiểu mà. Bây giờ làm ăn khó khăn, nếu vì chút lợi nhỏ mà gặp rắc rối lớn thì thật không đáng.”

Một câu nói đã đánh trúng tâm lý của chú Chu.

Ngay lập tức, ông giới thiệu cho cô số điện thoại của một nhà cung cấp dược phẩm đáng tin cậy.

Đường Khê suy nghĩ một chút, rồi gọi điện đặt hàng: một trăm lọ thuốc giảm đau, năm nghìn gói băng gạc, năm nghìn chai dung dịch i-ốt và cồn sát trùng, cùng một số loại thuốc cơ bản trị đau đầu, sốt.

Người đầu dây bên kia khi biết cô là khách hàng được Chu Chính Bình giới thiệu, lập tức đồng ý giao toàn bộ đơn hàng đến tận nhà cô trong tối hôm đó.

Đường Khê vừa về đến nhà thì hàng loạt món đồ cô đặt mua tối qua, như kệ chứa đồ và nhiều thứ khác cũng được giao tới.

Trước cửa nhà cô, từng chiếc xe tải nối đuôi nhau đỗ lại, gần như chắn kín cả con đường.

Khi Chu Chính Bình mang một vạn thùng mì gói đến, ông đã chứng kiến cảnh tượng nhộn nhịp trước nhà Đường Khê.

Vài công nhân đang hì hục dỡ hàng và chuyển đồ vào trong, còn bên trong ngôi nhà thì công việc lắp đặt đang diễn ra một cách trật tự.
 
Chương 31: Giao Hàng Tới


Chu Chính Bình đẩy một chiếc xe kéo về phía cô, nói:

“Cô gái, hàng của cháu đây, tất cả đều ở trên xe này.”

Đường Khê thấy chú Chu đến liền vội chạy tới phụ một tay.

Sau khi kiểm tra sơ qua số lượng, cô lập tức chuyển phần tiền còn lại cho ông.

“Cô gái, để chú giúp cháu chuyển vào trong. Một vạn hộp mì này chia thành mấy trăm thùng nhỏ, cháu làm sao mà khênh hết được.”

Vì bận rộn suốt từ sáng, Đường Khê mồ hôi nhễ nhại, gương mặt đỏ ửng.

“Dạ, cảm ơn chú Chu ạ!”

Đột nhiên, từ xa vọng lại tiếng còi xe hơi.

Đường Khê chột dạ, thầm nghĩ chẳng lẽ vì xe tải chặn đường mà gây phiền phức cho người khác.

Cô vội chạy ra để xin lỗi, nhưng thấy chỉ là một chiếc xe van đơn giản. Trong xe chất đầy những thùng hàng, phía ngoài có ghi mờ mờ các chữ như: "cồn y tế," "i-ốt". Bên trong xe là một người đàn ông lạ mặt.

“Anh là...?”

“Cô là Đường Khê? Tôi là nhà cung cấp thuốc mà sáng nay cô đã gọi điện đặt hàng. Tôi giao đồ đến rồi đây.”



“À—ông chủ Trần! Anh giao hàng nhanh vậy ạ!”

Người đàn ông có làn da ngăm đen bóng, ánh lên dưới nắng, mái tóc húi cua trông thật nổi bật. Trông anh ta chừng khoảng hơn ba mươi tuổi.

Nghe Đường Khê gọi mình là “ông chủ Trần” thì anh ta gãi đầu cười ngượng ngùng:

“Đừng gọi tôi là ông chủ, tôi tên Trần Bát Nhất. Do cô đặt số lượng lớn quá nên tôi mang một chuyến qua trước. Phần còn lại đang trên xe tải, lát nữa họ sẽ giao tới.”

“Cảm ơn anh Trần! Anh cứ dỡ hàng xuống trước đi. Chỗ tôi giờ bừa bộn lắm, mong anh thông cảm nhé.”

Đường Khê không kịp lau mồ hôi, lại bắt tay vào phụ Trần Bát Nhất dỡ hàng.

Khu cô ở tuy không đông dân, nhưng xung quanh lại chủ yếu là người lớn tuổi. Khi nghe tin có tới năm chiếc xe tải đỗ trước nhà Đường Khê, sau bữa trưa liền có nhiều người kéo đến xem.

Vẻ ngoài của Đường Khê lại rất hợp ý người lớn tuổi: khuôn mặt tươi tắn, đáng yêu, không chút nguy hiểm. Đặc biệt, cô lại biết cách nói chuyện, miệng ngọt như mía lùi.

Thấy trời nóng, cô mang ra nhiều nước giải khát lạnh để mời các công nhân và cả những cụ già đứng xem. Không những thế, cô còn lấy ghế từ trong nhà ra cho họ ngồi.

Bị đám đông vây quanh, Đường Khê không hề khó chịu. Ngược lại, cô luôn giữ nụ cười thân thiện, thỉnh thoảng còn trò chuyện với các cụ, hỏi thăm sức khỏe một cách khéo léo.

Chẳng mấy chốc, cô đã chiếm trọn tình cảm của những người xung quanh. Trong mắt họ thì địa vị của Đường Khê bây giờ không khác gì trưởng thôn.
 
Chương 32: Công Nghệ Tự Động Đóng Hàng!


Trời giữa trưa nắng gắt, sau hơn hai tiếng bận rộn, cuối cùng mọi việc cũng xong xuôi.

Những chiếc xe tải và xe van lần lượt rời đi, các cụ già cũng được cô khéo léo thuyết phục quay về nghỉ ngơi tránh nóng.

Cả Trần Bát Nhất và Chu Chính Bình sau khi nhận đủ tiền đều vui vẻ ra mặt.

Đặc biệt là chú Chu, càng nhìn Đường Khê càng thấy quý. Trong thời buổi làm ăn khó khăn, những người thanh toán đúng hẹn, không nợ nần như cô thật sự quá hiếm.

Đường Khê tuổi còn trẻ, nhưng đã thể hiện sự quyết đoán, nói được làm được. Điều này còn hơn cả nhiều thương nhân già đời.

Ai mà không thích làm ăn với một người như vậy chứ? Đỡ mất công, cũng không phải đau đầu.

Trước khi rời đi, chú Chu tuyên bố rằng từ nay về sau, cô sẽ là đối tác ưu tiên của ông ấy. Ông ấy còn không tiếc lời khen ngợi cô ngay trước mặt.

Thậm chí chú Chu còn nghĩ đến chuyện giới thiệu Đường Khê cho con trai mình.

Nghe vậy, Đường Khê vừa buồn cười vừa ngượng ngùng. Cô tiễn họ ra về, rồi bước vào ngôi nhà nhỏ của mình, ngắm nhìn thành quả xung quanh.

Mọi thứ bây giờ đã gọn gàng, đâu vào đấy, đúng là công sức không hề uổng phí.

Nhìn kho hàng tầng một với hàng hóa được sắp xếp ngay ngắn, đầy đủ mọi thứ cần thiết, cùng với việc cả hai tầng đều đã lắp đặt điều hòa, căn nhà giờ đây tỏa ra cảm giác mát lạnh dễ chịu.

“Đinh, nhiệm vụ hôm nay: Tích lũy mua 20.000 món hàng.”

“Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành!”



“Phần thưởng nhiệm vụ hôm nay: Một lần lựa chọn trong hệ thống cửa hàng.”

“Đối tượng phục vụ hôm nay: Cố Hành Chu từ thời Nam triều.”

Một giọng nói máy móc vang lên trong đầu Đường Khê.

“Một lần lựa chọn trong hệ thống cửa hàng?” Đường Khê vừa nghĩ, vừa tò mò xem "hệ thống cửa hàng" là cái gì.

Chỉ trong chớp mắt, trước mắt cô hiện lên một màn hình 3D khổng lồ.

Đường Khê kinh ngạc không thôi, cảm thán: “Đúng là công nghệ cao!”

Cô bắt đầu dùng ngón tay lướt trên màn hình, quan sát các món đồ trong cửa hàng.

“Bột làm xấu? Áo choàng tàng hình? Một lần sử dụng kỹ thuật điều khiển mưa? Đây là cái gì thế này?!”

Lướt qua cả đống mục, Đường Khê tìm mãi vẫn chưa thấy thứ nào hữu dụng với mình.

Sau gần nửa tiếng, mắt cô sáng lên.

"Công nghệ tự động đóng hàng!" Món này hay đây!

Hiện tại, Cố Hành Chu mua hàng với số lượng hàng nghìn, thậm chí hàng vạn thùng. Nếu chỉ dùng sức người để đóng gói và vận chuyển thì sớm muộn gì cũng kiệt sức.
 
Chương 33: Livestream Làm Gà Rán


Có công nghệ này thì hiệu suất sẽ tăng lên gấp bội.

Đường Khê hài lòng nhìn vào màn hình, rồi bấm chọn đổi phần thưởng ở mục "Công nghệ tự động đóng hàng."

“Đinh—— Bạn đã đổi thành công công nghệ tự động đóng hàng.”

Đường Khê chợt nhớ, hai ngày nay bận rộn lo chuyện nhập hàng, cô vẫn chưa có thời gian nghiên cứu cách sử dụng hệ thống.

Còn nhiều tính năng cô chưa hiểu rõ.

Cô quyết định, tối nay sẽ dành thời gian đọc kỹ hướng dẫn sử dụng hệ thống.

Nhìn đồng hồ, cô nhận ra bây giờ mới hơn 5 giờ chiều. Thông thường, Cố Hành Chu sẽ không đến vào giờ này.

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Đường Khê mở ứng dụng mạng xã hội. Mấy ngày nay cô không đụng đến nó.

Vừa vào phần tin nhắn riêng, cô thấy vô số tin nhắn từ các fan. Phần lớn là những lời chửi rủa, thậm chí “hỏi thăm” cả tổ tiên nhà cô.

Đường Khê nhanh chóng lướt qua, nhưng giữa đống lời lăng mạ đó, cô vẫn tìm thấy được một hai tin nhắn có thiện ý.

Tuy nhiên, số lượng fan đã giảm từ 10.000 xuống còn hơn 8.000.

Đường Khê thở dài. Tất cả là do cô chọn nhầm người, bị tên cặn bã và con nhỏ tiểu tam kia hại đến mức này.

Nhưng không sao, cô chưa bao giờ là người dễ dàng nhận thua.



“Tiểu cường không sợ chết mới là tôn chỉ của tôi!”

Trong cuộc đời mình, cô chỉ có hai đam mê: đó là kiếm tiền và ẩm thực.

Hiện tại, cô đã bắt đầu kiếm được tiền, còn sự nghiệp ẩm thực thì không thể bỏ bê được.

Cô nhanh chóng cập nhật phần giới thiệu trên trang cá nhân:

“Tôi sẽ là người mà các bạn không bao giờ có được!”

Ngay lập tức, dòng chữ này thu hút vô số bình luận mắng chửi từ các antifan.

Đường Khê chỉ làm lơ như không thấy.

Sau đó, cô thay một bộ trang phục mới và bước vào bếp, chuẩn bị mở buổi livestream.

Lần này, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh lá, có dây đeo vai, đầu buộc khăn chấm bi. Cả người toát lên vẻ tươi mát như một nàng tiên nhỏ giữa rừng xanh.

Cô nhìn vào màn hình, tươi cười chào:

“Hello các bé yêu! Lâu rồi không gặp nhỉ, hôm nay chị quay lại rồi đây! Hôm nay, chị sẽ hướng dẫn làm gà rán và hamburger nhé! Trước đó có nhiều bạn nhắn riêng bảo chị ra video hướng dẫn, nên hôm nay chị sẽ chiều các bé!”

Đường Khê vừa làm gà rán, vừa trò chuyện với các fan trên màn hình, không quên đọc và trả lời một số bình luận trong phần bình luận trực tiếp.

Tuy nhiên, trong đó có không ít bình luận ác ý:
 
Chương 34: Đường Trăm Vạn


“Công ty thực phẩm của cô khiến người ta chết mà còn dám mở livestream à? Mặt dày như kẻ giết người vậy!”

“Cô không biết xấu hổ sao? Livestream để kiếm tiền từ máu của người khác à? Ăn bánh bao nhúng máu đúng không?”

“Sao cô không chết đi cho rồi? Gây ra cái chết của người khác mà không chịu trách nhiệm à?”

Đường Khê nhìn đống bình luận chỉ trích mình mà quyết định phớt lờ.

Nếu là cô của vài ngày trước, có lẽ giờ này đã trốn vào góc nào đó mà khóc nức nở rồi.

Nhưng bây giờ, cô là "Đường Trăm Vạn."

Trong tay đang có tài sản hơn ba trăm vạn, việc gì phải để ý đến mấy kẻ ghen ghét trên mạng?

Dần dần, Đường Khê nhận ra những lời mắng chửi trong phần bình luận ngày càng ít đi, thay vào đó là một câu gì đó liên tục xuất hiện. Nhưng màn hình điện thoại của cô quá nhỏ nên không nhìn rõ được.

Dòng bình luận cứ lướt qua vun vút khiến cô không kịp đọc.

Buổi livestream vốn chỉ có vài trăm người xem, vậy mà đột nhiên, số lượng người xem tăng vọt lên đến vài chục ngàn.

Đường Khê ngạc nhiên cầm điện thoại lên kiểm tra, và phát hiện lượng theo dõi của mình đã tăng lên năm vạn.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Đường Khê lẩm bẩm, ôm điện thoại mà không hiểu nổi.

“Bạn trai của cô đẹp trai quá! Còn mặc đồ cổ trang nữa, thật lãng mạn!”

“Trời ơi, soái ca kìa! Chồng ơi!!!”



“Đường Khê, bạn trai cô chăm sóc tốt quá, lại còn đẹp trai thế này!”

“Tôi cũng muốn bạn trai mình mặc cổ trang mỗi ngày giống bạn trai của cô!”

“Đường Khê, tôi quyết định không ghét cô nữa. Chỉ vì bạn trai cô đẹp trai như thế, lần sau livestream nhớ gọi anh ấy lên sóng nhé!”

“Đường Khê, cô là hình mẫu của chúng tôi. Phải tìm một anh soái ca như thế mới được!”

Đường Khê đọc được vài dòng bình luận như thế thì ngơ ngác.

Bạn trai? Cô làm gì có bạn trai?!

Khoan đã... Cổ trang?

Cổ trang!!

Đường Khê lập tức quay đầu lại, thì nhìn thấy Cố Hành Chu đang đứng ngay sau lưng mình, mặc một bộ áo trắng cổ phong, tóc búi cao, trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ.

Hắn đã đứng đó từ bao giờ, mà cô hoàn toàn không hay biết.

Đường Khê hoảng hốt, vội lấy tay che điện thoại lại, chưa kịp giải thích gì đã nhanh chóng nói với khán giả:

“Các bé yêu, hôm nay livestream đến đây thôi nhé! Bye bye!”

Cô lập tức kết thúc livestream, để lại hàng nghìn người xem đang bối rối và tiếc nuối vì không kịp nhìn thêm "soái ca cổ trang."

Cất điện thoại đi, Đường Khê quay sang Cố Hành Chu hỏi:
 
Chương 35: Cả Một Rương Vàng


“Anh đến từ lúc nào vậy? Sao không gọi tôi?”

Cố Hành Chu bình thản đáp, giọng điệu đầy vô tội:

“Ta có gọi rồi mà, ta đứng ngoài cửa gọi cô mấy tiếng, nhưng cô không trả lời. Ta vào thì thấy cô đang nói chuyện với một cái hộp nhỏ.”

Cái hộp nhỏ?

Đường Khê ngớ người, sau đó bật cười, đưa điện thoại ra cho hắn xem:

“Đây là điện thoại, một món công nghệ cao của thời đại chúng tôi.”

Nhìn ánh mắt tò mò của Cố Hành Chu, Đường Khê đưa điện thoại cho hắn, giải thích:

“Cái này có thể gọi điện, lên mạng, thậm chí xem phim nữa.”

Cố Hành Chu cầm điện thoại, hiếu kỳ mà bấm qua bấm lại không ngừng.

Đường Khê nhân cơ hội hỏi:

“Hôm nay anh đến sớm vậy, tôi đã chuẩn bị xong đồ rồi.”

Cô chỉ tay về phía một chiếc xe đẩy nhỏ gần đó.



“Mì gói, xúc xích, thuốc men đều đã sẵn sàng, nhưng chắc anh phải đi vài chuyến mới chở hết được.”

Cố Hành Chu nhìn đống hàng hóa được sắp xếp ngay ngắn, sau đó lấy chiếc hộp nhỏ trong tay ra, đưa cho cô:

“Đường cô nương, đây là thù lao lần này.”

Đường Khê nhận chiếc hộp, cảm giác nặng trĩu trong tay.

Cô mở ra, và ngay lập tức mắt sáng bừng lên:

“Nhiều thế này sao?!”

Bên trong là một hộp đầy thỏi vàng, không phải bạc mà là vàng!

Những thỏi vàng lấp lánh ánh kim, sáng rực đến mức làm cô chói mắt.

Phát tài rồi! Phát tài rồi!!

Đường Khê bất chấp sự hiện diện của Cố Hành Chu mà đổ toàn bộ thỏi vàng ra và bắt đầu đếm.

“Một... hai... ba... hai mươi!”

Tổng cộng có hai mươi thỏi vàng.

Không nhịn được, cô đưa một thỏi lên miệng cắn thử.



Ngay lập tức, trên thỏi vàng hiện lên một dấu răng nông.

Là vàng thật!

Hai mươi thỏi vàng... trời ơi, đây là bao nhiêu tiền chứ?!

Có khi tiêu cả đời cũng không hết mất!

Cố Hành Chu nhìn vẻ mặt phấn khích của Đường Khê, khẽ mỉm cười. Nếu biết cô thích vàng đến vậy, lần sau hắn sẽ mang thêm nhiều hơn nữa.

Dù sao, thứ hắn không thiếu nhất bây giờ chính là vàng.

Vị hoàng đế của Bắc triều cứ liên tục tìm đủ mọi lý do để tặng hắn và tỷ tỷ vàng, bạc và trang sức.

Ai cũng biết vị hoàng đế Bắc triều chẳng kiêng kị gì, nữ tử hay nam tử đều không buông tha.

Lần này ép hắn và tỷ tỷ sang làm con tin, rõ ràng là có ý đồ khác.

Cố Hành Chu vừa thầm tính toán, lần tới sẽ mang nhiều vàng hơn cho Đường Khê, vừa ho khan vài tiếng:

“Khụ khụ… Cô lau nước miếng đi kìa...”

Lúc này Đường Khê mới nhận ra hắn vẫn đang đứng ở đó. Cô lúng túng cười, vội vàng lấy tay lau khóe miệng:
 
Chương 36: Tặng Trâm Cài Tóc


“Ngại quá, tôi quên mất là anh vẫn ở đây.”

Cô cẩn thận đặt số vàng sang một bên, rồi bước vào bếp, mang ra một túi lớn gà rán và hamburger.

“Đây là đồ tôi làm hôm nay. Anh mang về chia cho mọi người ăn nhé! Đảm bảo ăn xong là không ai nói gì nổi luôn.”

Cố Hành Chu nhìn túi đồ ăn mà lòng cảm thấy ấm áp. Hắn nói:

“Cảm ơn Đường cô nương.”

Nói xong, hắn rút từ trong tay áo ra một chiếc trâm cài tóc tinh xảo.

“Cái này… tặng cho cô.”

Đường Khê nhìn chiếc trâm cài được gắn ngọc trai lấp lánh, đung đưa theo ánh sáng, đẹp đến mê mẩn.

“Thật sự là tặng tôi à?” – Cô hỏi với vẻ mặt rạng rỡ.

“Ừm…” Cố Hành Chu khẽ gật đầu, mặt lại đỏ bừng.

Nhìn thấy hắn đỏ mặt, Đường Khê thầm nghĩ, “Sao người này dễ ngại thế không biết, đúng là kiểu người hay đỏ mặt.”

Cô mỉm cười:

“Vậy tôi xin nhận nhé, cảm ơn anh nhiều!”

Sau đó, Đường Khê bước lên giúp hắn đẩy chiếc xe hàng ra phía con hẻm cụt sau nhà.

“Anh cứ dỡ hàng xuống đây rồi trả xe cho tôi. Tôi bắt đầu chất hàng từ đây, như vậy sẽ nhanh hơn.”



Cố Hành Chu nhìn vào ánh sáng trắng kỳ lạ chỉ mình hắn thấy, rồi nói:

“Cô yên tâm, bên kia có người hỗ trợ nhận hàng, tốc độ sẽ rất nhanh. Nhưng điều kỳ lạ là hình như chỉ có ta mới bước vào cánh cửa này được. Hôm nay ta định để người đi cùng lấy hàng, nhưng họ không thể vào được, như thể bị một lực cản vô hình chặn lại.”

Đường Khê suy nghĩ một lúc, sau đó nói:

“Có lẽ chỉ người được chỉ định mới có thể vào đây. Để tôi nghiên cứu thêm sau, giờ cứ chuyển hàng trước đã.”

Khi Cố Hành Chu bước vào vùng ánh sáng trắng, Đường Khê nhanh chóng kích hoạt công nghệ tự động đóng hàng để chuẩn bị lô hàng tiếp theo.

Chỉ trong vài lần chuyển, toàn bộ số hàng đã được vận chuyển hết.

Ở phía bên kia, Cố Tuyết Trúc và nhóm của Tần Nhị đều kinh ngạc không nói nên lời.

Hàng hóa chất đầy cả đại điện Dao Quang, gần như không còn chỗ trống.

May mà bình thường không có ai lui tới cung điện này, nếu bị phát hiện thì hậu quả khó lường.

Cố Hành Chu quay sang Đường Khê nói:

“Có lẽ vài ngày nữa ta mới qua lại được. Dạo này hoàng đế Bắc triều tổ chức yến tiệc nên ta bắt buộc phải tham gia.”

Nghe thấy hắn nói không thể đến trong vài ngày tới, Đường Khê lập tức cảm thấy hụt hẫng.

Mấy ngày không gặp hắn cũng có nghĩa là… không có tiền để kiếm!

Nhưng cô nhanh chóng nghĩ ra ý tưởng khác:
 
Chương 37: Cần Phát Triển Việc Làm Ăn


“Bên anh không có việc làm ăn nào để làm sao?”

Cố Hành Chu ngẩn người trước câu hỏi của cô. Thấy hắn đờ ra, Đường Khê tiếp tục:

“Anh nghĩ mà xem, anh muốn đưa các thuộc hạ về nước đúng không? Nhưng về nước thì cần gì? Lương thực, vũ khí, tất cả những thứ đó đều phải dùng tiền để mua, đúng không?”

Nghe vậy, Cố Hành Chu trầm ngâm, cảm thấy có lý.

Đường Khê tiếp tục “thao túng tâm lý”:

“Nếu đã cần tiền thì không kiếm từ nước đối địch chẳng phải lãng phí quá sao? Tiền đó không vào tay anh thì sớm muộn cũng sẽ thành vũ khí đánh vào đất nước anh!”

Cố Hành Chu lập tức thay đổi ánh mắt, sắc lạnh hơn hẳn. Cô nói không sai, từ trước đến nay hắn luôn quá băn khoăn mà bỏ qua nhiều cơ hội.

“Không ngờ Đường cô nương lại nhìn xa trông rộng như vậy. Được, để ta tìm cách khai thác thêm.”

Nhận thấy thái độ của hắn thay đổi, Đường Khê liền kể thêm câu chuyện “nằm gai nếm mật” để khích lệ tinh thần.

Cố Hành Chu nghe xong, ánh mắt liên tục biến đổi, cuối cùng gật đầu:

“Quả thật, Đường cô nương là người nhìn xa trông rộng. Ta đã hiểu mình nên làm gì rồi...”

Trước khi hắn rời đi, Đường Khê chợt nghĩ đến một ý tưởng. Cô lấy chai nước hoa, son môi và một vài món mỹ phẩm khác của mình đưa cho hắn.

“Tôi đảm bảo phụ nữ bên anh sẽ rất thích những thứ này. Anh thử mang về xem sao.”



Cô cũng không quên đưa thêm một túi đồ ăn vặt:

“Còn đây là vài món ăn nhẹ. Anh thử để mấy người bên đó nếm thử, biết đâu lại mở ra cơ hội kinh doanh!”

Cố Hành Chu ôm một đống đồ, tay còn xách một túi lớn đầy đồ ăn vặt, đi vào con hẻm cụt rồi biến mất ngay trước mặt Đường Khê.

---

Tại Bắc triều, trong cung điện Dao Quang.

Tần Nhị và mấy người khác đang sốt ruột đứng đợi ở góc phòng.

“Không phải chỉ bảo nói vài câu với nữ chủ tiệm kia rồi về sao? Sao đi lâu như vậy mà chưa thấy về?”

Một người lo lắng nói:

“Quận chúa, liệu thế tử có gặp nguy hiểm gì không?”

Cố Tuyết Trúc đang thong thả uống trà, gương mặt đầy vẻ am hiểu:

“Yên tâm đi, sẽ không sao đâu. Hành Chu cũng không phải lần đầu vào đó. Có khi... đệ ấy phải lòng nữ chủ tiệm kia nên muốn nói chuyện lâu thêm chút ấy chứ.”

Tần Nhị và những người khác sững lại, sau đó bật cười:

“Quận chúa, người nói thế tử gặp nguy hiểm thì chúng ta còn tin, chứ bảo ngài ấy thích một nữ tử thì... haha, thật sự không tin nổi!”
 
Chương 38: Chẳng Lẽ Đệ Ấy Thích Nam Nhân À?


Cố Tuyết Trúc ngớ người:

“Sao lại không thích? Chẳng lẽ đệ ấy thích nam nhân à?”

Vừa nói, vẻ mặt nàng ấy như gặp đại địch. Không phải chứ? Chẳng trách Hành Chu đã hơn hai mươi tuổi mà chưa từng có ý định thành thân. Chẳng lẽ thật sự là...

Tần Nhị thấy quận chúa có vẻ hiểu lầm, vội vàng giải thích:

“Không phải đâu, quận chúa. Ý ta là thế tử không để tâm đến chuyện đó. Ngài ấy từng nói khi chưa gây dựng được sự nghiệp thì không bàn đến chuyện cưới xin.”

Nghe vậy, Cố Tuyết Trúc thở phào nhẹ nhõm. Miễn không phải như nàng ấy nghĩ là được.

“Thế tử về rồi!” Một người bất chợt hét lên.

Mọi người quay lại, nhìn thấy Cố Hành Chu bước vào với hai tay đầy hàng hóa, trên tay còn xách một túi lớn.

Cố Tuyết Trúc tò mò bước tới, dí mũi ngửi:

“Thứ gì mà thơm thế này?”

Cố Hành Chu đặt toàn bộ đồ đạc lên bàn, đáp:



“Đường cô nương bảo đệ mang về cho mọi người dùng thử, còn dặn tìm cơ hội để kinh doanh.”

Cố Tuyết Trúc mở ra, lấy một chiếc hộp trong suốt hình vuông lên, ngắm nghía:

“Thứ này là gì thế? Trông thật mới lạ, lại còn có mùi hương đặc biệt.”

Cố Hành Chu nhớ lại lời Đường Khê:

“Thứ này gọi là nước hoa, còn cái kia là son môi, đều là đồ dùng cho nữ tử.”

“Còn đây là đồ ăn vặt. Cô ấy tặng chúng ta để thử. Nếu ngon thì cô ấy sẽ nhập thêm.”

Tần Nhị và mấy người đứng bên cạnh liền cười ồ lên:

“Thế tử phi còn chưa gả tới mà đã chăm sóc chúng ta chu đáo thế rồi!”

Mặt Cố Hành Chu lập tức đỏ bừng:

“Đừng nói lung tung!”



Nhìn thấy hắn ngượng ngùng, mấy người kia lén trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý, như muốn nói “chúng ta hiểu mà.”

Họ ngừng trêu chọc và bắt đầu chuyển mì gói vào trong.

Cố Tuyết Trúc thì đặc biệt yêu thích nước hoa và son môi mà Đường Khê tặng.

Tần Nhị và những người khác thì không thể rời tay khỏi khoai tây chiên và món cay, đặc biệt là món cay. Ăn rồi lại muốn ăn tiếp.

Theo lời họ thì “món này chỉ có trên trời mới có!”

Chỉ còn vài ngày nữa là đến yến tiệc của hoàng đế Bắc triều. Trong lúc chờ đợi, nhóm người của Cố Hành Chu đang thảo luận gấp rút làm sao để kiếm tiền từ những người Bắc triều.

---

Tại nhà Đường Khê.

Đường Khê nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp vàng mà không thể nào ngủ được vì quá phấn khích.

Ngay cả khi ngủ thì cô cũng ôm chặt chiếc hộp vàng, không nỡ buông tay.

Cô lấy điện thoại ra và nhắn tin cho Quách Miểu Miểu:
 
Chương 39: Như Đi Ăn Trộm


Đường Khê: “Có món hàng lớn, sáng mai qua nhà tôi!”

Quách Miểu Miểu lập tức trả lời:

“Không vấn đề gì! [Cười trộm][Cười trộm]”

Trong mấy ngày qua, Quách Miểu Miểu đã đưa chiếc vòng tay vàng lấy từ chỗ Đường Khê đi nhờ chuyên gia giám định.

Dù không xác định được chính xác niên đại, nhưng các chuyên gia cho biết món này có tuổi đời khoảng hai ngàn năm và chắc chắn vô cùng giá trị.

Trong khi đó, hai thỏi bạc mà thầy Lưu mua với giá một trăm vạn cũng đã gây xôn xao trong giới sưu tầm cổ vật.

Có người tìm hiểu ra được rằng cả hai thỏi bạc của thầy Lưu và chiếc vòng tay của Quách Miểu Miểu đều được mua từ cùng một người.

Ngay lập tức có những tính toán nhỏ.

Hiện tại, nói về việc Quách Miểu Miểu đang có một khách hàng lớn, trong tay sở hữu rất nhiều hàng quý hiếm, toàn là những bảo vật tuyệt thế.

Chỉ cần tùy ý lấy ra một món thôi cũng đủ để một gia đình không phải lo chuyện cơm áo cả đời.

Điều này dẫn đến việc mấy ngày nay, điện thoại của Quách Miểu Miểu liên tục bị các chuyên gia và các nhà sưu tầm tư nhân “khủng bố”.

Hàng ngày, người ta tập trung đông nghẹt ở dưới công ty của anh, ai cũng muốn mua lại chiếc vòng tay đó với giá cao ngất ngưởng.



Bị ép đến mức Quách Miểu Miểu cũng học được cách phản trinh sát, mấy ngày nay không còn phô trương nữa, thậm chí sống kín đáo đến nỗi gần như “biến mất khỏi tầm mắt” mọi người.

Sáng sớm hôm sau, Quách Miểu Miểu mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, quần jean rộng rãi, đầu đội mũ lưỡi trai đen, che kín mặt bằng khẩu trang màu đen.

Thay vì lái chiếc Maybach đỏ rực rất dễ nhận diện, anh lại chọn một chiếc Mercedes bình thường trông khiêm tốn hơn nhiều.

Lén lút lên xe, đến trước cửa nhà Đường Khê, anh vẫn còn ngó nghiêng xung quanh, chắc chắn không có ai theo dõi mới dám tiến lên gõ cửa.

Đường Khê mở cửa, liền thấy một người dáng vẻ chẳng khác gì trộm cắp đang ngó trước nhìn sau, không biết đang làm trò gì.

Cô mở cửa, nhìn kỹ lại thì phát hiện là Quách Miểu Miểu, ngạc nhiên hỏi:

“Cậu đang làm gì vậy? Sao lại ăn mặc như thế này?”

Đường Khê có phần kinh ngạc, thật sự quá giống một tên trộm.

Quách Miểu Miểu lập tức bịt miệng cô, vội vàng kéo cô vào trong nhà.

“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi!”

“Thế nào? Ngoại tình bị thiên kim nhà nào truy sát hả?” Đường Khê cười hả hê.

Quách Miểu Miểu buông tay ra, "Cậu nói linh tinh cái gì thế? Bổn thiếu gia đây lần nào chẳng chia tay trong hòa bình!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top