Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,377
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay
Tác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri Đạo
Tình trạng: Đã hoàn thành




Đường Khê là một blogger ẩm thực hạng 108, đúng là cả đời gặp toàn xui xẻo.

Ngay trước ngày đính hôn thì cô bị bạn trai cặn bã và cô bạn thân phản bội. Tài sản bị cuỗm mất, nhà bị chiếm, công ty bị thao túng, còn bị cư dân mạng đào bới đời tư và công kích không dứt.

Quá tuyệt vọng nên cô quyết định uống thuốc tự vẫn.

Tới khi tỉnh lại một lần nữa, cô nhìn thấy vị thế tử nào đó đang ăn vụng cháo bát bảo ở trong “ngôi nhà ma” mà bố mẹ cô để lại!

Một chiếc vòng tay vàng để đổi lấy một thùng cháo hết hạn.

Vụ mua bán này quá hời.

Bởi vì chiếc vòng tay cổ ấy đáng giá cả một chiếc Ferrari!

Từ đó, cuộc đời Đường Khê bước sang một trang mới, giàu lên chỉ sau một đêm, đếm tiền đến mỏi tay.

Nào là xiên nướng, lẩu cay, gà rán, khoai tây chiên… ăn xong liền không thốt lên lời vì quá ngon.

Mì gói, bánh quy, xúc xích, kem, trà sữa, sô-cô-la, quần áo, chăn nệm, xe Jeep hạng sang… chỉ cần trả tiền đúng chỗ thì không có gì là cô không làm được.

Cuộc sống có hack, không cần phải giải thích.

Đấu bạn trai cặn bã, đánh cô bạn thân đê tiện, mấy bà con họ hàng cực phẩm mau tránh ra.

Gả vào hào môn ư? Xin lỗi, tôi chính là hào môn!

Cho đến một ngày, thế tử nào đó mang ngọc tỷ tới và nói: “Lấy thiên hạ này làm sính lễ, mong nàng gả cho ta.”

Đường Khê:... Nhưng tôi chỉ muốn an tĩnh làm một phú bà....
 
Chương 1: Cuộc Sống Đen Tối


"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu."

"Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!"

"Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý."

"Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi."

---

Những gương mặt ấy cứ hiện lên trong đầu Đường Khê, không ngừng quanh quẩn.

Từ nhỏ đến lớn, dường như chưa có việc gì suôn sẻ với cô.

Cho đến khi gặp người yêu cặn bã, người giúp cô mở công ty, tạo dựng danh tiếng trở thành một blogger ẩm thực, tặng cô nhà cửa, xe cộ.

Đường Khê ngây thơ nghĩ rằng cuối cùng may mắn của cô đã đến.



Nhưng đến ngay đêm trước ngày đính hôn, cô tận mắt chứng kiến bạn thân nhất của mình và chồng sắp cưới đang quấn lấy nhau trên giường.

Người từng nói yêu cô hết mực, sau khi biết công ty của họ dính vào một vụ kiện chết người đã không hề do dự bỏ trốn cùng tiểu tam, để lại cho cô một đống rắc rối.

Công ty bị phong tỏa, toàn bộ tài sản bị đóng băng, đến cả ngôi nhà duy nhất của cô cũng không còn, cô còn phải đối mặt với khoản đền bù khổng lồ.

Cộng đồng mạng liên tục bới móc đời tư của cô, khắp nơi là lời mắng nhiếc, vu khống, thậm chí là nguyền rủa, khiến Đường Khê không thở nổi.

Di sản duy nhất bố mẹ để lại cho cô chính là căn nhà hai tầng đổ nát ở rìa khu ổ chuột này.

Nó đứng lẻ loi ở rìa khu dân cư, xung quanh không có lấy một tòa nhà nào, cửa hàng tiện lợi gần nhất cũng cách xa tận 800 mét.

Đường Khê chưa từng ở đây, nhìn mạng nhện phủ khắp, tường bụi phủ dày, bậc thang mọc đầy rêu xanh, chẳng khác gì một ngôi nhà ma.

Kéo chiếc vali đứng trước cửa căn nhà, lòng cô không khỏi sợ hãi, nơi này thật sự giống như một ngôi nhà ma.
 
Chương 2: Tiếng Động Kỳ Lạ


Nhưng giờ đây cô không còn lựa chọn nào khác, có gì đáng sợ hơn cái nghèo nữa đâu?

Đường Khê mở điện thoại lên, nhìn số dư tài khoản WeChat: 0.5 tệ.

Không chút do dự, cô mở cánh cửa gỗ cổ xưa đã cũ nát, bước vào trong.

Bật đèn lên, ánh sáng vàng nhạt chập chờn, lúc sáng lúc tắt.

Vừa bước vào thì cô đã thấy ngay bếp lớn kiểu mở. Tuy lâu không có người ở nhưng lại khá sạch sẽ, không chút bụi.

"Ục ục—"

Tiếng bụng réo vang không đúng lúc, Đường Khê đi vào bếp, vừa định mở tủ lạnh.

Ánh mắt cô bỗng dừng lại ở lọ thuốc ngủ trên bàn, nhất thời ngẩn người.

Chẳng lẽ đến trời cũng muốn cô chết sao?

"Nếu chết rồi thì sẽ không còn đau khổ nữa, phải không? Tất cả sẽ chẳng còn nhớ nữa, đúng không?"

Không hiểu sao cô lại đưa tay cầm lấy lọ thuốc ngủ, vẫn còn nguyên tem, chưa hề bị bóc.

Cứ như thể nó được chuẩn bị dành riêng cho cô.



Cô đổ ra một nửa lọ, nhai sống nuốt khô.

Sau đó ngồi xuống sàn bếp, lặng lẽ chờ cái chết đến.

"Nếu có kiếp sau thì mình nhất định sẽ bắt những kẻ có lỗi với mình phải trả giá!"

Không biết đã ngủ bao lâu, cô bị đánh thức bởi tiếng động như chuột chạy rục rịch.

"Tiếng gì thế, làm phiền giấc ngủ người ta..."

Đường Khê thì thầm làu bàu, bĩu môi.

Bỗng dưng, cô ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn quanh rồi lau vội vết nước miếng bên mép.

"Mình chết rồi sao? Nhưng sao mình vẫn tỉnh lại? Chẳng lẽ mình... thành ma rồi?"

Đường Khê không dám tin vào sự thay đổi của mình.

"Nhưng sao mình không trôi nổi mà vẫn đi bằng chân? Lại còn cảm thấy đói nữa? Làm ma mà thật đến vậy sao?"

Tiếng nhai đồ ăn của “chuột” vẫn vang lên bên tai, càng lúc càng rõ ràng.



Đường Khê rón rén tiến lại gần chỗ phát ra âm thanh, trong tay cầm chảo, bước nhón chân, tinh thần căng như dây đàn.

"Không đúng, giờ mình là ma thì mình cần gì phải sợ ai chứ!"

Nghĩ đến đây, cô ưỡn thẳng lưng, hùng dũng lao tới chỗ phát ra tiếng động với tốc độ ánh sáng.

Ngay góc bàn, cô giơ cao chiếc chảo lên chuẩn bị đập một trận ra trò.

Thế nhưng, chiếc chảo trên tay cô như bị hóa đá giữa không trung.

Giây tiếp theo.

"A——a——"

Tiếng hét chói tai của Đường Khê vang lên, cô khuỵu gối xuống.

"Anh ma, đừng lại đây! Tôi quỳ xuống xin anh, xin đừng hại tôi! Tôi trên còn cha, dưới còn mẹ, cả nhà chỉ có tôi là con trụ cột thôi, họ còn trông chờ tôi phụng dưỡng lúc già. Hu hu hu, anh ma, xin anh tìm ai khác đi, đừng dẫn tôi đi!"

Về khoản nói dối không chớp mắt thì Đường Khê là nhất, không ai dám tranh.

Cô vừa khóc vừa lau nước mắt nước mũi tèm lem, rồi chợt nhận ra.

"Không đúng, mình là ma mà! Sao phải sợ đồng loại chứ?"
 
Chương 3: Một Mỹ Nam Cực Phẩm


Cô lau nước mũi nước mắt, đứng phắt dậy nhìn chằm chằm vào “người” trước mặt.

Không đúng, là... “ma” trước mặt.

Mà đây lại là một hồn ma thời cổ đại.

Một thân hình rắn chắc, đôi mắt sắc nét với một nốt ruồi lệ cuốn hút nơi khóe mắt, đủ để hớp hồn bất cứ ai. Sóng mũi cao vút như thể có thể trượt tuyết trên đó, đôi môi mỏng mím lại đầy gợi cảm, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta muốn cắn một cái.

Tóm lại là một mỹ nam cực phẩm.

Ngay lúc này, mỹ nam cực phẩm ấy đang ngồi xổm ăn cháo bát bảo, nhìn Đường Khê với vẻ mặt bối rối.

“Trời ơi, cực phẩm nhân gian là đây chứ đâu...” Đường Khê buột miệng thốt lên, nước dãi lại tí tách nhỏ xuống.

Người nam nhân nhìn nữ tử trước mặt, lúc thì khóc, lúc thì quỳ, rồi lại bật cười si mê bèn ngượng ngùng buông hộp cháo bát bảo xuống và đứng dậy.

“Wow, còn cao nữa chứ!” Mắt Đường Khê nhìn nam nhân sáng bừng, tay vẫn cầm chiếc chảo.

Cái này đâu chỉ tốt hơn bạn trai cặn bã trước đây của cô một chút, mà phải hơn gấp vạn lần ấy chứ?

Người nam nhân kia đặt hộp cháo xuống, chắp tay làm lễ rồi nghiêm trang nói: “Cô nương, đêm khuya đường đột tới đây, tự tiện lấy thức ăn của chủ nhà mà ăn, thực sự không phải là hành xử của quân tử. Mong cô nương bỏ qua cho!”

Nói rồi hắn lấy ra một chiếc vòng tay vàng từ trong áo, dùng hai tay đưa tới trước mặt cô.

“Nếu cô nương không chê thì xin nhận chút bồi thường này, mong cô bỏ qua cho hành động của tại hạ.”



Đường Khê nhìn người nam nhân đầy si mê: “Giọng nói cũng dễ nghe nữa... Tôi không ngại anh ăn đồ nhà tôi đâu, anh muốn ăn bao nhiêu thì cứ lấy, không sao đâu...”

Nói rồi, cô lại không kìm được mà đưa mắt ngắm nhìn “hồn ma” trước mặt từ trên xuống dưới: “Không ngờ trong giới âm hồn còn có cực phẩm thế này nữa...”

Chàng trai bị cô nhìn đến mức ngại ngùng, hai má ửng hồng, vội vã nhét chiếc vòng vàng vào tay cô.

Đường Khê đột ngột sững người, hơi thở như nghẹn lại, đầu óc ngừng trệ. Nhưng lần này không phải vì cô đang say mê.

Mà là vì—

Anh ấy... ấm.

Sao lại ấm được chứ?

Chẳng phải hồn ma thì đều lạnh sao?

Và tại sao cô lại cảm nhận được nhiệt độ?

Cái gì đây chứ—

“Hôm nay đến vội quá nên không mang theo nhiều vàng bạc, ngày mai đúng giờ này ta sẽ quay lại đây, lúc đó nhất định sẽ mang nhiều hơn để đền đáp.”

Nói xong, người nam nhân cầm hộp cháo bát bảo quay người định đi. Nhưng bước được vài bước liền dừng lại.
 
Chương 4: Thưởng 10.000 Tệ


“À, cô nương có thể cho ta xin chịu nợ thêm chút cháo này được không? Cháo này vừa ngon lại chắc bụng. Mai chắc chắn ta sẽ mang vàng bạc đến trả!”

Đường Khê ngượng ngùng quay đầu lại, gật đầu cứng đờ. “Anh cứ lấy đi...”

Giờ đây, cô chỉ nghi ngờ một điều duy nhất: người thanh niên này là người sống.

Còn cô, có khi nào là… ma không?

“Đa tạ cô nương, tại hạ xin khắc ghi ân đức của cô nương ở trong lòng!” Giọng hắn trầm ấm vang lên đầy mạnh mẽ.

Hắn tự mở tủ lạnh, lấy ra cả một thùng cháo bát bảo. Sau đó, hắn đi thẳng về phía cửa sau, nơi đó là một con hẻm cụt. Thấy vậy, Đường Khê hoảng sợ hét lên.

“Đằng đó là ngõ cụt! Anh định đi đâu?”

Nói rồi cô vội chạy theo, nhưng khi đến nơi thì chỉ còn lại một bức tường trống.

Đầu óc Đường Khê rối như tơ vò. Chuyện gì đang xảy ra đây? Mình đang mơ sao?

Cô nhìn xuống chiếc vòng tay vàng trong tay mình. Thứ mùi thơm của kim loại quý này, cô không thể nào nhầm được.

Vậy, phải giải thích mọi thứ ra sao?



“Đinh! Chúc mừng ký chủ, bạn đã thành công mở khóa hệ thống nhà bếp 'Ăn Cả Bốn Phương'!”

“Bạn vừa vượt qua bài kiểm tra cận tử của hệ thống và nhận một quyển hướng dẫn sử dụng hệ thống miễn phí!”

“Hệ thống này được lập ra để giúp đỡ những người đang tuyệt vọng trong dòng chảy thời gian hỗn loạn.”

“Mục tiêu phục vụ hôm nay: Cố Hành Chu, Nam Triều.”

“Nhiệm vụ hôm nay: Thực hiện giao dịch một lần giữa hai bên.”

“Bạn đã hoàn thành, phần thưởng đặc biệt: 10,000 tệ.”

Cái... cái gì thế này?

Linh tinh gì đây?

Đường Khê là một người theo chủ nghĩa duy vật cứng rắn, làm sao có thể tin vào những thứ thần bí như thế này?

“Chắc chắn là mơ rồi, mình phải tỉnh lại! Đúng, phải tỉnh dậy!”



“Đinh—— Bạn đã nhận được: 10,000 tệ trong tài khoản WeChat!”

Đường Khê: !!!

Cô không dám tin, mở ví ra nhìn thử và thật sự có 10,000 tệ trong tài khoản!

“Không tỉnh nữa, không tỉnh nữa! Nếu đây là mơ thì cho tôi ở mãi trong giấc mơ này đi! Ôi tiền của tôi! Tiền yêu quý, mùi thơm ngào ngạt của 10,000 tệ!”

Đường Khê giống hệt như Phạm Tiến vừa đỗ trạng nguyên, hưng phấn đến cuồng loạn.

Vài giây trước, cô chỉ có 0.5 tệ trong tài khoản. Giờ đây, con số đã là 10000.5 tệ.

Đường Khê điên cuồng hôn lên màn hình điện thoại, rồi ánh mắt cô lại tình cờ dừng trên chiếc vòng vàng trên tay.

Khi nãy vì quá kinh ngạc mà cô chưa kịp để ý.

Giờ đã bình tĩnh lại, dưới ánh đèn mờ, cô nhìn kỹ hơn.

Đây là vàng thật! Vàng thật!

Vàng nguyên chất 999! Chắc chắn là thế! Cô không thể nhầm được.
 
Chương 5: Giờ Mình Giàu Rồi


Đường Khê nín thở, tháo chiếc vòng ra, cảm nhận trọng lượng trong tay.

“Ui chà——” Cô không khỏi thốt lên.

Chiếc vòng này là vàng nguyên khối, ít nhất phải nặng tầm 50-60 gram.

Theo giá vàng hiện tại trên thị trường...

Dự tính sơ sơ cũng phải ba bốn mươi nghìn tệ chứ chẳng chơi?

“Phát tài rồi, phát tài rồi!” Đường Khê lẩm bẩm.

Cô mất mấy tiếng để bình tĩnh lại, rồi quan sát kỹ căn nhà nhỏ sau lưng.

Đây không phải là ngôi nhà đổ nát, mà là nơi khởi đầu cho những giấc mơ của cô!

Đường Khê dần nhận ra mình không chết, cũng không phải là ma.

Chàng trai đó cũng không phải ma, cả hai đều là những người sống.



“Cảm ơn trời đất vì tôi vẫn còn sống! Cảm ơn bố mẹ vì đã để lại cho con một ngôi nhà nhỏ kỳ diệu này! Nhìn xem, con sẽ sống thật tuyệt vời cho mà coi!”

Bầu trời bắt đầu rạng sáng, chim chóc ríu rít, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp người cô, tuyên bố rằng tất cả đều là thật chứ không phải mơ.

Đường Khê mân mê chiếc vòng vàng.

Bên trong vòng có khắc những ký tự mà cô không nhận ra, những nét cong tròn lạ mắt.

Bề mặt vòng không nhẵn mịn mà được phủ một lớp men màu, trên đó còn có những hoa văn kỳ lạ mà mắt thường khó thấy.

Chiếc vòng này toát lên vẻ tinh xảo, cô đoán chiếc vòng này có kích cỡ lớn, khoảng hơn 60 mm, dường như không phải dành cho phái nữ.

Đường Khê suy nghĩ, có lẽ nên tìm ai đó kiểm định xem sao. Biết đâu nó lại giá trị hơn cô tưởng.

Cô lấy điện thoại gọi đến một số.

“Xin lỗi, tài khoản của bạn hiện không đủ tiền, vui lòng nạp tiền để tiếp tục sử dụng dịch vụ!”

Đường Khê cạn lời, đến cước điện thoại cũng không còn tiền.



Cô mở ứng dụng nạp tiền. “Giờ mình giàu rồi, thôi nạp nhiều một chút vậy...”

Lẩm bẩm xong, cô nạp luôn 30 tệ...

“Haha, giờ tôi là người có tiền, 30 tệ xài cả năm còn chưa hết!”

Cô suy nghĩ, nếu chiếc vòng này là cổ vật thật thì vẫn phải tìm người đáng tin cậy.

Sau một hồi cân nhắc, cô bấm gọi một cuộc điện thoại.

“Alo, Tiểu Thủy à!”

Điện thoại vừa kêu được vài tiếng thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc.

“Trời ơi bà cô của tớ ơi, sao giờ cậu mới chịu gọi cho tớ thế? Cậu không sao chứ? Tớ nói cho cậu nghe này, đừng nghĩ quẩn gì đấy nhé! Cậu đang ở đâu? Tớ đến tìm cậu đây!”

Nghe giọng lo lắng của đối phương, lòng Đường Khê bỗng thấy ấm áp.

May mắn thay cô vẫn còn một người bạn chân thành.
 
Chương 6: Đường Khê, Cậu Chuyển Tới Ở Nhà Hoang Đấy À?


Cô mở miệng, ngắt lời giọng líu lo như chim sẻ của đối phương.

"Được rồi, Tiểu Thủy! Tớ đang ở căn nhà nhỏ mà bố mẹ để lại. Tớ có một món đồ cũ, cậu qua đây giúp tớ xem được không?"

Đầu dây bên kia ngớ người một lúc: "Được, cậu gửi địa chỉ cho tớ đi! Tớ đến ngay!"

Nói dứt câu, đối phương cúp máy luôn, chẳng nói thêm lời nào.

Đường Khê rút điện thoại ra, gửi địa chỉ cho cậu ấy.

"Ôi, sao mạng chập chờn thế này..." Cô nhìn chằm chằm vào khung chat cứ xoay tròn mãi không chịu gửi đi.

Đường Khê chợt nhận ra chỗ này vốn chưa lắp đặt Wi-Fi.

Xem ra phải lắp mạng rồi, lại tốn thêm một khoản nữa...

Đường Khê thở dài, sao cái gì cũng phải tốn tiền thế nhỉ? Sao cô không thể một đêm mà trúng số, đổi đời được cơ chứ?

Trên đời này biết bao người giàu lên chỉ sau một đêm, tại sao lại không có tên cô trong số đó?

Trong lúc chờ bạn tới, ánh mắt cô lướt qua cánh cửa gỗ trước nhà. Trên đó dán đủ loại quảng cáo.

Có quảng cáo lắp Wi-Fi, lắp điều hòa, thậm chí cả phá khóa...

Đường Khê liền bấm số của dịch vụ lắp Wi-Fi, đặt lịch họ đến lắp mạng vào buổi chiều.



Giờ thì trời vẫn còn tờ mờ sáng. Đường Khê bước vào căn nhà hai tầng trước mắt.

Tối qua vì đến muộn, ánh đèn lại lờ mờ nên cô chưa kịp nhìn kỹ nơi mình sẽ sống trong tương lai trông như thế nào.

Vừa mới bước chân vào, cô đã nghe thấy tiếng động cơ xe hơi vọng lại.

Đường Khê không cần quay đầu cũng biết đó là chiếc xe của người bạn thích phô trương Tiểu Thủy.

Quả nhiên, khi cô quay lại, một chiếc Maybach màu đỏ rực đỗ ngay trước cửa nhà.

Từ trên xe bước xuống một người đàn ông mặc bộ đồ trắng kiểu Trung Sơn, đeo kính râm, trên tay cầm chuỗi hạt bồ đề ngọc trai trông đặc biệt nổi bật.

Anh ta bước tới trước căn nhà, cẩn thận quan sát, đến mức kinh ngạc mà tháo cả kính râm ra.

Anh nhìn Đường Khê, không giấu nổi vẻ khó tin: "Đường Khê, cậu chuyển tới ở nhà hoang đấy à?"

Căn nhà quả thật quá tồi tàn. Tường ngoài bong tróc một nửa, mạng nhện giăng kín mọi góc. Tối qua cô lại chưa kịp dọn dẹp.

Trông chẳng khác gì căn nhà trong mấy trò chơi trốn thoát khỏi phòng kín mà họ thường chơi.

Đường Khê bực mình, lên tiếng: "Quách Miểu Miểu! Cậu không muốn sống nữa hả?"

Quách Miểu Miểu là một trong số ít bạn thân của Đường Khê. Vì ngũ hành của cậu thiếu nước nghiêm trọng nên người lớn trong nhà đặt cho cậu cái tên khá nữ tính này.
 
Chương 7: Vào Nhà Nói, Tường Có Tai!


Hồi bé, vì cái tên này mà cậu không ít lần bị trêu chọc là con gái.

Thế nên lớn lên, cậu tự đặt cho mình một biệt danh: Tiểu Thủy.

Nhìn qua thì ít nhất không giống con gái lắm...

Đường Khê chỉ muốn phì cười, ai đã cho cậu cái ảo giác rằng không giống nữa? Càng giống hơn thì có!

Con công lòe loẹt đối diện liền hạ giọng nhận lỗi: “Tớ sai rồi, bà cô ạ! Cậu muốn tớ xem cái gì thì lấy ra trước đi!”

Đường Khê đảo mắt nhìn quanh, gần đây chẳng có nhà nào khác, đương nhiên cũng không có người nào. Xét ở một khía cạnh nào đó, căn nhà này của cô cũng được coi là biệt thự độc lập.

“Vào nhà nói, tường có tai!”

“Cậu bị bệnh hả? Tám trăm dặm quanh đây chẳng có bóng người, tường nào mà có tai?”

Đường Khê thấy Quách Miểu Miểu nhất quyết không chịu vào nhà, liền kéo mạnh anh ta vào trong.

Quách Miểu Miểu thật sự thê thảm, anh ta chẳng qua là không muốn bước vào căn nhà trông âm u đáng sợ này.

Nhưng anh ta không đời nào thừa nhận là mình nhát gan cả.

“Để tớ lấy cho cậu xem. Cậu giúp tớ định giá xem thứ này đáng giá bao nhiêu?”

Đường Khê vừa nói vừa lấy từ trong túi ra chiếc vòng vàng mà người đàn ông tối qua đưa cho cô.

“Cậu thì có cái gì tốt? Tớ còn lạ gì cậu nữa! Đa phần toàn đồ… rác…”



Ánh mắt khinh khỉnh của Quách Miểu Miểu vừa lướt qua chiếc vòng vàng trong tay Đường Khê, lời nói liền nghẹn lại.

Anh ta mở to mắt, không chớp lấy một lần, chăm chăm nhìn chiếc vòng vàng.

“Đây là đồ bố mẹ cậu để lại cho cậu à? Cậu chắc chứ?” Khuôn mặt anh ta bỗng trở nên nghiêm túc.

Đường Khê nuốt khan, hít sâu hai hơi, ánh mắt kiên định đáp:

“Phải!”

Xin lỗi nhé, Tiểu Thủy, tớ chỉ có thể tạm gạt cậu. Chuyện này nói ra thì ai tin nổi chứ?

Không tin cũng chẳng sao, chỉ sợ anh chàng trước mặt sẽ cho rằng cô bị kích động đến phát điên, rồi đưa cô vào viện tâm thần thì xong đời.

Đến lúc đó cô làm sao mà đổi đời được?

Thế nên, miệng phải kín, chết cũng không nói!

“Có thể cho tớ cầm lên xem không?” Thấy Quách Miểu Miểu hiếm khi nghiêm túc như vậy, Đường Khê cũng bất giác trở nên căng thẳng.

“Sao cậu làm vẻ mặt đó? Cái này là đồ giả à?”

Đường Khê lo lắng, chẳng lẽ người đàn ông thời cổ đại hôm qua nghĩ cô không hiểu đồ cổ nên đến đây lừa gạt, ăn không uống không của cô?

Quách Miểu Miểu lấy đôi găng tay cotton nhỏ luôn mang theo bên mình, cẩn thận nhặt chiếc vòng lên, rồi dùng kính lúp để soi kỹ.
 
Chương 8: Hai Trăm Vạn


Không khí như ngưng đọng lại trong giây lát, Đường Khê thậm chí còn không dám thở mạnh.

Quách Miểu Miểu vốn là người như vậy, bình thường thì không đáng tin, lông bông hết chỗ nói.

Nhưng chỉ cần liên quan đến đồ cổ là không ai nghiêm túc hơn anh ta.

Một lúc sau, chỉ thấy anh ta lật qua lật lại nhìn kỹ chiếc vòng mấy lần, cuối cùng đặt nó xuống.

“Chiếc này rất đặc biệt, tớ chưa từng thấy kiểu dáng vòng đeo tay nào như thế này. Đây không phải là vòng tay, mà là vòng đeo tay trên bắp tay. Nhìn chất liệu, có vẻ thuộc thời kỳ Thập Lục Quốc, nhưng thời đó làm gì có kỹ thuật chế tác tráng men như thế này?”

Quách Miểu Miểu bắt đầu rơi vào trạng thái nghi ngờ chính mình. Anh ta chắc chắn không thể nhìn nhầm.

Chiếc vòng này rõ ràng có thể truy ngược về thời kỳ Thập Lục Quốc, nhưng lại xuất hiện một kỹ thuật chế tác không thuộc về thời đại đó.

“Chiếc vòng này qua hàng ngàn năm vẫn sống động như mới, còn ánh lên ánh vàng, chắc chắn không phải vừa được đào lên từ dưới đất. Cũng không có chút mùi bùn đất nào.”

“Bên trong còn khắc một hàng chữ. Vào thời kỳ Thập Lục Quốc, đa phần là chữ của các dân tộc thiểu số. Nhìn hình dạng chữ, rất giống một loại chữ thuộc hệ ngôn ngữ Altai. Những loại chữ tương tự không có nhiều, nên tớ đoán có thể đây là chữ Tiên Bi.”

“Đường Khê, cậu nói thật đi, thứ này có nguồn gốc rõ ràng không? Thật sự là đồ bố mẹ cậu để lại sao?”



Quách Miểu Miểu vẫn giữ vẻ nghi ngờ. Anh ta không nói là kiến thức mình uyên bác, nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong đống đồ cổ, số đồ từng nhìn qua không tính là hàng triệu, thì cũng vài trăm nghìn món.

Nhưng món đồ này đúng là kỳ lạ, đến đấu giá cũng chưa từng thấy qua.

“Thật sự là bố mẹ tớ để lại mà! Cậu còn không tin tớ sao? Tớ biết ‘quân tử yêu tiền, lấy nó phải đúng đạo lý’ mà!”

Quách Miểu Miểu nhìn đôi mắt trong trẻo của cô, không giống như đang nói dối.

Quách Miểu Miểu đang chìm trong sự chấn động dữ dội, món đồ tốt như vậy, cả đời anh ta chưa từng gặp qua.

“Đường Khê, cậu thật sự gặp may rồi. Nếu tớ không nhìn nhầm thì dùng món này để đổi một chiếc Porsche chỉ là chuyện nhỏ.”

Đường Khê nghe xong, đồng tử như chấn động: “Bao nhiêu cơ?”

Quách Miểu Miểu vẫn đang chụp ảnh chiếc vòng từ mọi góc độ, nhìn biểu cảm của cô thì bật cười thành tiếng.

“Cậu bớt giật mình được không? Đại khái khoảng hơn một trăm, hai trăm vạn.”
 
Chương 9: Không Phải Cô Đang Mơ Chứ?


Đường Khê sững người. Một món đồ bé tí lại đáng giá đến thế sao?

Tối qua cô còn đoán nó chỉ tầm ba, bốn vạn tệ, vậy mà đã vui đến phát điên rồi.

Bây giờ lại nghe nó trị giá tận hai trăm vạn, cứng rắn tăng thêm một số 0 so với suy nghĩ của cô.

Vậy chẳng phải nói cô đã giàu to rồi sao?

Không phải mình đang mơ chứ?

Đường Khê mạnh tay véo một cái vào bắp tay mình: “Á! Đau quá…”

Không phải mơ, thật sự là hai trăm vạn!

Quách Miểu Miểu nhìn dáng vẻ hưng phấn đến điên cuồng của cô, đành cố giữ biểu cảm nghiêm túc, sợ lỡ nói thêm điều gì lại khiến cô kích động đến phát khùng.

“Đường Khê, bán chiếc vòng này cho tớ đi. Tớ sẽ đưa nó cho chuyên gia thẩm định, sau đó đem đấu giá. Nếu giá trị thực tế cao hơn thì phần chênh lệch chúng ta chia đôi, thế nào?”

Đường Khê nhìn vẻ mặt "gian thương" của cậu bạn, liền bật lại: “Cậu có liêm sỉ không vậy? Đây là đồ của tớ mà cậu cũng muốn kiếm chác một mớ? Cậu đã giàu sụ rồi, còn ham hố mấy đồng tiền lẻ của tớ làm gì?”

Quách Miểu Miểu không nao núng, trả lời tỉnh bơ: “Ai lại chê tiền bao giờ? Hơn nữa, chúng ta có thể thiết lập quan hệ hợp tác lâu dài mà. Sau này nếu ở đây còn món gì giá trị, đưa cho anh trai này còn hơn để người khác lấy, đúng không?”

Đường Khê ngẫm nghĩ một lúc, thấy cũng có lý.

Hiện tại, có quá nhiều người đang nhắm vào cô. Cô còn đang nợ đến 500 vạn, công ty thì phá sản, lượng fan ít ỏi cũng gần như bỏ đi hết.

Giao cho Quách Miểu Miểu vẫn tốt hơn giao cho người ngoài.



Ít nhất Quách Miểu Miểu sẽ không lừa cô, cũng không cố tình ép giá, giá trị thật bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu.

Đường Khê rất rõ ràng điều này.

Nghĩ vậy, cô hắng giọng, quyết định:

“Được, bán cho cậu!”

Chỉ thấy Quách Miểu Miểu cười đến mức gần như méo cả mặt.

Anh ta lấy điện thoại ra: “Hai trăm vạn, tớ chuyển khoản cho cậu nhé.”

“Đinh—”

Đường Khê mở điện thoại, nhìn con số trong tài khoản ngân hàng mà đầu óc quay cuồng.

“Đơn vị hàng chục, trăm, nghìn, vạn… Hai trăm vạn! Trời ơi…”

Lần đầu tiên Đường Khê nhìn thấy số tiền lớn như vậy.

Trước đây, dù có công ty, nhưng cô chỉ là người đứng tên pháp lý, mọi việc đều giao cho vị hôn phu của mình xử lý.

Cô chẳng hề biết dòng tiền của công ty nhiều ít ra sao, nếu không đã chẳng để cặp đôi "tra nam tiện nữ" đó lừa sạch.

Bình thường cô livestream nấu ăn, fan donate chỉ được chút ít cỏn con.
 
Chương 10: Chưa Ấm Tay Đã Tiêu Hết


Đường Khê thực sự chưa từng thấy số tiền lớn như thế này.

Nhớ lại anh chàng đẹp trai tối qua, nhìn qua đã biết là người có tiền.

Hơn nữa, anh ta còn nói hôm nay sẽ quay lại.

Điều đó có nghĩa là, sẽ còn tiền nữa!

Quách Miểu Miểu cẩn thận bỏ chiếc vòng tay vào túi niêm phong, rồi cho vào túi xách của mình.

Nhìn căn nhà nhỏ âm u, Quách Miểu Miểu không đành lòng, suy nghĩ một chút rồi mở lời:

“Đường Khê, tớ biết cậu không thích người khác giúp đỡ. Nhưng chỗ cậu ở thực sự quá tệ rồi, để tớ tìm cho cậu một nơi khác được không?”

“Không cần! Tớ không đi đâu hết, tớ nhất định phải ở đây!” Đường Khê từ chối dứt khoát.

Nói đùa à, cô còn đang trông mong căn nhà này giúp cô kiếm tiền, ai cũng đừng hòng đẩy cô đi.

Người ở thì nhà còn, người đi thì nhà mất!



Quách Miểu Miểu thấy cô kiên quyết cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò: “Thôi được rồi, tớ không ép cậu. Nhưng có chuyện gì thì nhất định phải tìm tớ đấy.”

“Biết rồi, biết rồi mà!” Đường Khê vẫn đang chìm đắm trong niềm vui phát tài, gật đầu liên tục.

“Vậy tớ về nghiên cứu chiếc vòng này một chút, có kết quả sẽ báo cho cậu. Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng nghĩ đến chuyện tự tử đấy nhé.”

Quách Miểu Miểu không yên tâm, quay lại căn dặn lần nữa.

Đường Khê bị nói trúng tim đen, ngượng ngùng xoa mũi.

“Cậu yên tâm, kiếm được đống tiền thế này mà tớ còn nghĩ đến tự tử thì tớ đúng là đồ ngốc.”

Nhìn dáng vẻ mê tiền của cô, Quách Miểu Miểu không khỏi bó tay: “Cũng đúng, trên đời này luận về độ mê tiền thì chẳng ai bằng cậu, thôi vậy, tớ yên tâm rồi.”

Trước khi lên xe, anh ta còn phô trương vuốt tóc một cái, rồi quay đầu hét lên: “Nhớ nhé, lần sau có món gì hay ho thì gọi ngay cho tớ!”

“Biết rồi!” Cuối cùng Đường Khê cũng tiễn được cái "máy lải nhải" này đi.

Cô nhìn vào con số trong tài khoản ngân hàng trên điện thoại, ngắm một hồi lâu mà không ngừng cười toe toét.



Hai trăm vạn! Có số tiền này là cô có thể làm lại từ đầu.

Vừa cười hả hê...

“Đinh—”

“Quý khách đang nợ 500 vạn, sắp đến hạn thanh toán. Xin vui lòng hoàn trả sớm.”

Nụ cười trên mặt Đường Khê ngay lập tức đông cứng.

Trong một giây, tâm trạng cô rơi thẳng xuống đáy vực.

Sao lại quên mất khoản nợ 500 vạn này nhỉ!

Đường Khê cắn răng chịu đựng cơn đau như dao cứa trong lòng, run rẩy tay nhấn vào nút trả nợ.

“Đinh—”

“Quý khách đã thanh toán 200 vạn. Hiện tại còn nợ 300 vạn. Xin vui lòng thanh toán sớm.”
 
Chương 11: Hết Hạn 14 Năm


Hai trăm vạn trong tay cô còn chưa kịp ấm túi đã lập tức bay sạch.

Từ xa, một người đàn ông trung niên đi chiếc xe máy điện phóng vù tới.

“Xin hỏi có phải cô đặt lịch lắp đặt mạng không?”

“Đúng, đúng, đúng! Là tôi đặt!”

Cuối cùng thì người lắp mạng cũng đến, nếu họ không tới, chắc cô sẽ hết sạch dung lượng di động mất.

Biết thế cô đã mua gói cước dung lượng lớn hơn.

Ai mà ngờ được, 30 tệ chỉ có đúng 1GB dung lượng, không có mạng Wi-Fi là cái điện thoại chẳng khác nào cục gạch.

“Cô đặt gói mạng tốc độ 100Mbps, đúng không? Nhưng mà...”

Người đàn ông trung niên ngước lên nhìn căn nhà hai tầng trước mặt, cau mày.

“Nhà cô lớn thế này, chỉ dùng 100Mbps liệu có ổn không? Hay làm luôn gói 200Mbps đi?”

Đường Khê không hiểu lắm, liền hỏi: “Khác nhau chỗ nào?”



Người đàn ông không thèm ngẩng đầu, trả lời cộc lốc: “Khác là 100Mbps thì 800 tệ một năm, còn 200Mbps thì 1.500 tệ một năm.”

Ngay lập tức, "ra-đa tiết kiệm" của Đường Khê bật sáng.

“Ờ... giờ thì hiểu rồi…”

“Đắt thế! Chú ơi, bớt giá được không?”

Người đàn ông trung niên nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt bất lực.

Không ngờ một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp thế này mà mặc cả còn ghê hơn dân buôn.

Đường Khê mất nguyên cả buổi chiều để mặc cả.

Người đàn ông chỉ muốn bỏ chạy, nhưng khổ nỗi không thoát được...

Cuối cùng, Đường Khê chốt gói mạng 200Mbps với giá 1.000 tệ một năm.

Dù sao thì mạng vẫn là thứ rất quan trọng đối với cô.

Dưới danh nghĩa một blogger ẩm thực có 10.000 fan, dù không phải là một con số lớn, nhưng Đường Khê luôn trân trọng từng người một trong số họ.

Trong các buổi livestream, nếu mạng bị lag thì không có gì đáng sợ hơn thế.



Sau khi xong xuôi chuyện mạng, Đường Khê vẫn còn 9.000 tệ trong túi.

Cô nghĩ đến chuyện tối nay, anh chàng mỹ nam thời cổ đại ấy sẽ lại đến đưa tiền.

Nghĩ vậy, cô bước tới mở tủ lạnh kiểm tra.

Không ngờ nơi này đã bỏ không bao nhiêu năm mà trong tủ vẫn còn đồ ăn.

Đường Khê lấy lon cháo Bát Bảo tối qua mà Cố Hành Chu cầm đi, nhìn qua hạn sử dụng.

Hạn dùng: Đến năm 2010.

Trời ơi! Đã hết hạn 14 năm rồi!

Đường Khê lập tức cảm thấy vô cùng chột dạ.

Không biết ăn cháo Bát Bảo hết hạn 14 năm thì có sao không nữa.

Càng nghĩ càng thấy khổ sở, cô lại nhớ đến việc mình dùng cả một thùng cháo hết hạn để đổi lấy một chiếc Ferrari của người ta.

Đường Khê nhìn đồng hồ trên điện thoại, rất tốt, bây giờ mới hơn 4 giờ chiều...
 
Chương 12: Đi Siêu Thị


Tối qua tầm bảy tám giờ Đường Khê mới gặp được Cố Hành Chu.

Vậy là cô vẫn còn thời gian để tiêu hủy hết đống đồ ăn quá hạn.

Đường Khê mất nguyên một tiếng để dọn sạch các loại thực phẩm hết hạn trong tủ lạnh.

Hầu như thứ gì trong tủ lạnh hay đồ tích trữ trong bếp cũng đã quá hạn sử dụng.

Đường Khê cảm thấy xót của, nghĩ thầm: "Bao nhiêu tiền mới mua được từng này đồ chứ."

Nhưng cô cũng chẳng có thời gian mà tiếc rẻ nữa, nhiệm vụ thì nặng mà thời gian thì gấp.

Sau khi xử lý xong đống đồ ăn quá hạn, Đường Khê mở bản đồ trên điện thoại để tìm siêu thị gần nhất.

Bản đồ hiển thị có một siêu thị lớn cách chưa đến một cây số.

Không suy nghĩ thêm, cô liền nhảy lên xe đạp công cộng, phóng thẳng đến siêu thị.

Không ngờ chỉ cách nhà chưa đầy một cây số lại có một siêu thị lớn như vậy.

Đúng là địa điểm lý tưởng để nhập hàng.

Đường Khê đẩy một chiếc xe đẩy và thảnh thơi bước vào trong.

Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, nước giặt quần áo, lấy vài món.

Dầu gội, thuốc chống muỗi, nhang muỗi, cũng lấy một ít.

Đến khu vực bánh mì, Đường Khê nhìn hàng loạt bánh mì thủ công được bày đẹp mắt.



Nhưng rồi cô lắc đầu, nghĩ: “Không ổn, mấy loại này chỉ có hạn sử dụng tối đa một tuần, không tiện để lâu. Chỉ mua ít thôi.”

Phải mua những thứ để được lâu, chứ chẳng nhẽ lại bắt người ta ngày nào cũng ăn đồ hết hạn, cô cũng không nỡ.

Tại khu thực phẩm tươi sống, Đường Khê gom thêm thịt heo, thịt bò, thịt gà và rau củ các loại.

Cô còn chuẩn bị quay video nữa.

Suy cho cùng, nếu một người bỗng nhiên kiếm được số tiền lớn trong thời gian ngắn thì ai mà chẳng nghi ngờ?

Nhờ có cái mác blogger ẩm thực, cô sẽ dễ dàng hành động hơn rất nhiều.

Đến khu hàng tiêu dùng, cô quét sạch mì gói, xúc xích, bánh quy, chocolate và một loạt đồ ăn vặt.

Cô cũng chẳng biết Cố Hành Chu cần những gì, lần này cứ lấy tạm một ít đã.

Dù sao, trong tay cô giờ chỉ còn chưa tới mười nghìn tệ, đúng là nghèo rớt mồng tơi.

Sau đó, cô còn lấy thêm nước khoáng và đủ loại nước ngọt, nước ép.

Nhìn chiếc xe đẩy đầy ắp đồ, Đường Khê không khỏi cảm thấy lo lắng.

“Không biết có vượt quá ngân sách không đây?”

Trong lòng nơm nớp lo sợ, cô đẩy xe ra khu vực thanh toán.

Mỗi lần nhìn thấy một con số nhảy lên trên màn hình máy tính tiền, Đường Khê chỉ cảm thấy tim mình đang rỉ máu.
 
Chương 13: Còn Đúng 10,5 Tệ


Mua xong mớ đồ này, cô lại trở thành một đứa nghèo khó rồi.

“Chào cô, tổng cộng là 8.890 tệ.”

Đường Khê thở phào nhẹ nhõm. Không vượt ngân sách!

Cô vừa xách đống đồ lỉnh kỉnh ra khỏi cửa siêu thị vừa cười khổ.

Tin tốt: Đống đồ mua không vượt ngân sách.

Tin xấu: Số tiền vốn chỉ còn đúng... 10.5 tệ.

Trong cơn bất lực, Đường Khê vẫy tay gọi một chiếc taxi, tốn hết 10 tệ để về nhà.

Giờ thì hay rồi, cô lại quay về "vạch xuất phát".

Chỉ trong một ngày, hai trăm vạn đã bay sạch, mười nghìn tệ cũng không còn.

Bây giờ, cô chỉ có thể hy vọng vào “kim chủ” Cố Hành Chu đến đúng hẹn tối nay.

Về đến nhà, Đường Khê không nghỉ ngơi mà bắt tay vào việc sắp xếp chỗ để cho đống đồ vừa mua.

Cô chất đầy thực phẩm tươi sống vào chiếc tủ lạnh hai cửa.



Cuối cùng, mọi việc cũng đâu vào đấy.

Nhìn đồng hồ, mới hơn sáu giờ.

Rất tốt, vẫn còn thời gian.

Đường Khê lấy thịt bò và thịt dê mới mua ra, bắt đầu xiên thịt.

Một phần vì cô đã đói, một phần là vì muốn “lấy lòng” kim chủ.

Cô không tin món ăn ngon hàng đầu thời hiện đại như đồ nướng lại không thể chinh phục được vị giác của người cổ đại.

Vừa nghĩ, Đường Khê vừa hí hửng nướng thịt.

Chẳng mấy chốc, mùi thơm của đồ nướng lan tỏa khắp căn nhà hai tầng.

Hương thơm đậm đà, quyến rũ không thể diễn tả được. Từng giọt mỡ bò xèo xèo trên bếp, tỏa mùi thơm ngào ngạt.

Trong lúc Đường Khê đang chăm chú nướng thịt, từ đâu đó vang lên tiếng chuông.

“Đinh linh linh—”



Không lẽ là Cố Hành Chu đến rồi?

Đường Khê vội ngẩng đầu nhìn về phía con hẻm cụt sau bếp.

Quả nhiên, một bóng dáng công tử áo trắng tao nhã bước tới, chính là Cố Hành Chu.

Hôm nay nhìn thấy Cố Hành Chu, Đường Khê cảm thấy hắn hoàn toàn khác với tối qua.

Nếu tối qua trông hắn giống như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi trong màn đêm, thì hôm nay trông hắn lại tỏa sáng như một hành tinh rực rỡ.

Đường Khê nhìn hắn không rời mắt, trong ánh mắt cô như có bong bóng màu hồng lấp lánh.

Trời ơi, đẹp trai quá! Thật sự muốn có được anh mà!

Cố Hành Chu nghi hoặc lên tiếng: “Đường cô nương, mắt cô... không sao chứ?”

Đường Khê lập tức bừng tỉnh, nhận ra mình vừa mất kiểm soát.

Nhỡ đâu làm vị kim chủ duy nhất này sợ chạy mất thì cô biết phải làm sao?

Cô vội vàng lau đi vệt nước miếng ở khóe miệng, cười ngượng ngùng:

“Không có gì đâu! Chỉ là gặp anh khiến tôi phấn khích quá! Anh ăn cơm chưa? Tôi đang làm đồ nướng, vào đây ăn thử đi!”
 
Chương 14: Anh Thử Đi!


Ngay khi bước vào, Cố Hành Chu đã ngửi thấy một mùi hương rất thơm.

Đó là một mùi vị mà hắn chưa từng biết đến.

Đường Khê như thể khoe báu vật, bưng cả một mâm xiên nướng từ bếp ra, bày ngay ngắn trên bàn ăn.

“Anh thử đi!”

Cố Hành Chu ngồi xuống bàn, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt của Đường Khê.

Nhưng chưa đầy một giây, ánh mắt hắn đã trượt xuống dưới theo bản năng...

Hắn nhìn thấy gì?

Dưới chiếc tạp dề dễ thương của cô hình như là... một chiếc yếm?!

Cố Hành Chu lập tức rụt ánh mắt về, không dám nhìn thêm. Mặt hắn đỏ bừng chỉ trong nháy mắt, đỏ đến tận mang tai.

Cô nương này... ăn mặc... thật táo bạo! Hắn thầm nghĩ, hoảng hốt đến mức tim đập loạn nhịp.

Táo bạo đến nỗi không mặc đồ tử tế mà cứ thế ra ngoài gặp người khác! Ngay cả các nữ tử trong lầu xanh cũng chưa chắc dám làm như thế!

Cố Hành Chu lắp bắp lên tiếng: “Cô... Đường cô nương, sao cô lại không mặc quần áo mà ra ngoài như vậy?”

Không mặc quần áo?!

Đường Khê cúi xuống nhìn bộ đồ của mình. Rõ ràng đâu có gì sai?



Cô đang mặc một chiếc áo hai dây trắng mát mẻ, phối cùng quần short bò bó sát.

Trông đẹp vậy mà! Sao lại bảo không mặc quần áo?

Hay là tại chiếc tạp dề che mất áo của cô, khiến Cố Hành Chu hiểu lầm cô không mặc gì?

“Ôi trời ơi, oan uổng quá!”

Đường Khê sợ để lại ấn tượng xấu với kim chủ, vội cởi chiếc tạp dề ra:

“Anh nhìn đi! Tôi có mặc quần áo mà! Chắc vừa rồi do tạp dề che nên anh không thấy. Làm gì có chuyện tôi không mặc đồ mà dám ra ngoài chứ?”

Cố Hành Chu giữ ánh mắt ngay ngắn, không dám liếc lung tung. Hắn nghĩ có lẽ câu "không mặc đồ" mà mình nói và câu "mặc đồ" cô nói vốn không phải cùng một ý.

Nhưng nghĩ lại, ở nơi kỳ lạ này gặp được một người kỳ lạ thế này, hình như cũng chẳng có gì là bất thường.

Hắn bắt đầu kể cho Đường Khê về hoàn cảnh của mình, bởi dù gì đây cũng là lần thứ hai hắn đến đây, nhưng chưa từng chính thức tự giới thiệu.

Hôm đó hắn bị bỏ đói đến suýt chết trong hành cung của mình. Đúng lúc ấy, trong đầu hắn vang lên một giọng nói lạ. Ngay sau đó, một luồng sáng trắng lóe lên và một cánh cửa hiện ra trước mặt.

Hắn đã dùng chút sức lực cuối cùng để bò vào cánh cửa đó.

Và chỉ trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện ở nơi này, tay cầm một chiếc lon.

Lúc ấy, hắn đã loay hoay cả buổi mới mở được chiếc lon đó.
 
Chương 15: Thế Tử Bắc Triều


Bên trong là một thứ gọi là cháo ngọt, thơm lừng, ngọt dịu. Đây hoàn toàn không phải loại đồ ăn mà Nam Triều có.

Cố Hành Chu không nghĩ ngợi gì nhiều, liền đưa lên miệng ăn ngay.

Kết quả, lúc đang ăn rất vui vẻ thì hắn gặp được Đường Khê.

Nghe xong, Đường Khê ngẩn ra một lúc, ngạc nhiên hỏi lại:

“Ý anh là... anh là thế tử của Bắc Triều, bị thua trận nên bị đưa sang nước địch làm con tin. Rồi anh thà chết đói cũng không chịu ăn một miếng đồ ăn của nước địch à?”

Cố Hành Chu ngồi thẳng lưng, ánh mắt sắc bén khi nhắc đến chuyện cũ.

“Đúng vậy! Ta, tỷ tỷ của ta và cả đám thuộc hạ đều bị bắt sang nước địch. Nhưng chúng ta thà chết đói còn hơn ăn một miếng đồ ăn của chúng!”

Đường Khê liếc hắn một cái, rồi thở dài lắc đầu.

Đẹp trai như vậy mà lại cổ hủ thế chứ!

Giữ được rừng xanh thì lo gì không có củi đốt.

Nhưng mà... nếu không ăn đồ của nước địch, vậy có thể ăn đồ của cô mà!

Đây chẳng phải cơ hội kiếm tiền tốt hay sao?

Đường Khê lập tức cười tươi, nói ngay:

“Thế thì anh có thể ăn đồ của tôi mà! Đây không phải Nam Triều. Đồ ăn của tôi lại đặc biệt ngon, muốn gì có nấy!”



Cô nhanh chóng lấy mấy xiên thịt nướng ra trước mặt hắn, vừa cười vừa quảng cáo:

“Anh nếm thử đi! Đây là món thịt nướng tôi làm theo công thức bí truyền. Bảo đảm ăn một lần là muốn ăn lần thứ hai!”

Cố Hành Chu nhìn nữ tử tự tin đến mức tự luyến trước mặt mình, không ngờ cô lại đáng yêu đến thế.

Trong đời hắn chưa từng gặp ai dám tự khen mình như vậy.

Ánh mắt hắn rơi xuống đống xiên nướng đủ loại thịt cùng vài loại rau củ kỳ lạ, tất cả được xiên bằng những que gỗ nhỏ.

Dù nửa tin nửa ngờ, hắn vẫn cầm lên một xiên và cắn thử một miếng.

“Thế nào? Ngon đúng không?” Đường Khê nhìn hắn đầy mong đợi, ánh mắt lấp lánh như ánh sao.

Ngay khoảnh khắc cắn miếng đầu tiên, Cố Hành Chu sửng sốt: “Ngon quá! Món này làm thế nào mà ngon đến vậy? Ta chưa từng được ăn thứ gì tuyệt vời như thế này!”

Đường Khê nghe vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đã bảo mà, chẳng ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của đồ nướng!

“Công thức bí truyền độc nhất vô nhị của tôi làm ra, tất nhiên là ngon rồi!” Cô ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu ngạo.

Cố Hành Chu vừa ăn được một nửa thì bắt đầu nói về mục đích chuyến ghé thăm lần này.

“Đường cô nương, lần này ta đến đây, muốn dùng thứ này để đổi lấy một ít đồ.”
 
Chương 16: Hai Thỏi Bạc


Vừa nói, hắn vừa rút từ trong áo ra hai thỏi bạc sáng bóng.

Đôi mắt Đường Khê lập tức sáng lên như đèn pha ô tô.

Trời ơi, hai thỏi bạc to quá…

“Đây là một trăm lượng bạc. Ta có thể dùng nó đổi lấy một ít thực phẩm để trữ lâu được không? Đám thuộc hạ của ta sắp chết đói rồi... Hiện giờ ta chỉ gom được bấy nhiêu, ngày mai ta sẽ mang thêm đến.”

Toàn bộ sự chú ý của Đường Khê lúc này đều dồn vào hai thỏi bạc nặng trịch ấy.

Một trăm lượng bạc... Trong thời cổ đại chắc cũng là con số khủng lắm nhỉ?

Dù không thể tính chính xác giá trị ngay, nhưng cô biết nó chắc chắn không phải là con số nhỏ.

Đường Khê nhanh như chớp thu hai thỏi bạc vào tay, ôm chặt như sợ mất.

“Chỗ tôi có rất nhiều đồ ăn! Nếu để tôi gợi ý thì tôi sẽ đề cử... bánh quy này!”

Cô lấy ra một hộp Oreo, đẩy đến trước mặt Cố Hành Chu với vẻ đắc ý.

Trước mặt hắn là hàng loạt loại Oreo với các hương vị khác nhau.

“Anh có thể thử một hộp, tôi cam đoan ăn xong là anh sẽ mê luôn!”

Nhìn vẻ mặt tự tin vỗ ngực đảm bảo của Đường Khê, Cố Hành Chu do dự cầm lên một chiếc bánh Oreo đen kỳ lạ và cắn thử một miếng.

Đường Khê đứng bên cạnh chăm chú quan sát biểu cảm của hắn, trong lòng tràn đầy tự tin.



“Thế nào? Ngon đúng không?”

Đôi mắt Cố Hành Chu sáng rực: “Đồ của Đường cô nương quả nhiên đều là bảo vật. Trông kỳ lạ thế này mà lại ngon đến vậy! Ta muốn lấy hai thùng, nhưng e rằng chỗ bạc này không đủ, ngày mai ta nhất định sẽ mang đủ!”

Một thùng Oreo có 48 gói, mỗi gói 48,5 gram, giá bán lẻ chỉ 48 tệ/thùng.

Hai thùng là 96 tệ, mà nếu Cố Hành Chu mua nhiều, cô còn có thể thương lượng giá sỉ với siêu thị. Lúc đó, lợi nhuận sẽ còn cao hơn nữa!

Đường Khê cúi xuống nhìn hai thỏi bạc nặng trịch trong tay.

Một trăm lượng bạc, một lượng là 50 gram, vậy một trăm lượng là 5.000 gram.

Không cần biết đây có phải bạc cổ hay không, chỉ tính theo giá bạc hiện tại thì cô cũng lãi lớn rồi.

Giá bạc hiện nay là 6,5 tệ/gram. Vậy 5.000 gram bạc tương đương 32.500 tệ.

Trừ đi chi phí 96 tệ, cô lãi ròng... 32.404 tệ!

Lãi khủng! Thật sự là lãi khủng!

Đường Khê hét lên trong lòng, cảm giác như vừa thắng giải độc đắc. Đây đúng là giao dịch thần tiên mà!

Cố Hành Chu nhìn vẻ thất thần của Đường Khê, cứ tưởng cô không hài lòng với mức giá này.

Cũng đúng, những món ăn ngon thế này, đắt một chút cũng đáng, người ta cũng cần phải kiếm lời chứ.
 
Chương 17: Tù Nhân Cũng Có Nhân Quyền


Nghĩ vậy, hắn lấy từ trong áo ra một thứ khác:

“Nếu chỗ bạc này không đủ thì ta có thể đưa thêm cái này.”

Hắn nhẹ nhàng đặt vào tay Đường Khê một món đồ khác.

Cô cảm nhận được sự mát lạnh và trơn mịn trong tay mình, cúi xuống nhìn thử.

Đó là một viên ngọc lam lớn cỡ quả trứng chim bồ câu, được gắn thêm tua rua mềm mại, thiết kế tuy đơn giản mà tinh tế.

Nhìn món đồ toát lên vẻ sang trọng, Đường Khê cảm giác như mình đang nắm trong tay cả một bầu trời tiền bạc.

Món này chắc chắn rất giá trị!

Đường Khê nhìn chiếc mặt dây chuyền bằng ngọc lam trong tay, trong lòng không ngừng reo lên thích thú!

Cố Hành Chu thì lại ôm hộp bánh Oreo, vẻ mặt chán ghét nhìn chiếc ngọc lam đó.

“Đây là vật mà hoàng đế Bắc Triều tặng ta. Ta không thích bất cứ thứ gì của Bắc Triều, nên tặng luôn cho cô.”

Đường Khê định hỏi là tại sao hoàng đế Bắc Triều lại tặng anh thứ đẹp như thế này?

Nhưng nghĩ một hồi, cô thấy hỏi như vậy có vẻ không hay lắm, giống như thiếu sự tôn trọng ranh giới riêng tư.



Thôi, đợi khi nào Cố Hành Chu sẵn sàng thì tự hắn sẽ kể.

Đôi mắt vốn đã sáng ngời của Đường Khê lại càng rạng rỡ hơn. Đây đúng là kim chủ số một rồi!

“Anh khách sáo quá, cần gì thì cứ nói. Chỗ tôi có đủ mọi thứ. Mai anh đến, muốn lấy gì cũng được!”

Cố Hành Chu suy nghĩ một lúc, rồi nói:

“Có thể mang thêm chút đồ ăn cô làm không? Tỷ tỷ của ta chắc chắn sẽ thích. Đúng rồi, còn thuốc nữa. Cô có bán thuốc không? Những thuộc hạ của ta bị bắt làm tù binh ở Bắc Triều, bị bọn quan lại cao cấp làm nhục và hành hạ để mua vui...”

Đường Khê lập tức bắt được từ khóa quan trọng: “Chị gái?”

“Đừng lo, nếu là chị gái anh thì chắc chắn cũng thích đồ nướng tôi làm. Trên đời này, chẳng ai không thích đồ nướng của tôi đâu! Cứ yên tâm, anh cứ lấy hết đi. Ngày mai tôi sẽ làm thêm món mới!”

Nói đến chuyện thuốc men và những thuộc hạ bị thương của Cố Hành Chu, Đường Khê không khỏi cảm thấy thương xót.

“Sao lại có những người ác như vậy chứ? Họ không biết tù binh cũng có nhân quyền à?”

Cố Hành Chu vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, đáp:

“Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, đó là điều không thể tránh khỏi. Nhưng chúng không nên ép buộc tỷ tỷ của ta, càng không nên ngược đãi các thuộc hạ của ta, và... chúng còn dám... dám có ý định với ta...”

Nói đến đây, giọng hắn nghẹn lại, không tiếp tục nói nữa. Có lẽ hắn cảm thấy nói thêm cũng không thỏa đáng.
 
Chương 18: Đề Nghị Hợp Tác Lâu Dài


Những lời anh vừa nói như sét đánh ngang tai Đường Khê.

Cô không muốn hiểu, nhưng lại hiểu rất rõ những gì hắn vừa ám chỉ.

Cảm giác thương xót dành cho Cố Hành Chu trong lòng cô càng tăng lên.

“Vậy tiếp theo anh dự định làm gì? Có việc gì cần tôi giúp không?”

Mặc dù Đường Khê “bật mode thánh mẫu” đôi chút, nhưng thực tế là cô cũng vì lợi ích của mình.

Cố Hành Chu giống như fan số 1 trên bảng xếp hạng của cô, người như vậy gặp khó khăn thì cô phải ra tay giúp chứ.

Hơn nữa, cô cũng không lỗ. Mỗi lần hắn đến đều mang theo rất nhiều tiền.

Cố Hành Chu trầm ngâm một lúc rồi đáp:

“Đường cô nương, ta muốn hợp tác lâu dài với cô, mua vật phẩm để duy trì cuộc sống ở đây. Sau đó, tìm cơ hội trở về nước ta.”

Hợp tác lâu dài?

Đường Khê còn đang suy nghĩ cách mở lời đề xuất chuyện này, vậy mà hắn lại tự nói ra trước.



Trời ơi, đúng là ông trời cũng giúp mình mà!

Đường Khê cố gắng kiềm chế sự phấn khích đang trào dâng trong lòng.

“Được thôi, không có vấn đề gì. Miễn là anh có cái này.”

Cô cầm hai thỏi bạc lên, giơ ra trước mặt hắn, ý chỉ rằng chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng xong.

Cố Hành Chu gật đầu: “Đương nhiên. Một tay giao tiền, một tay giao hàng, ta hiểu.”

Đường Khê nhanh chóng gói những xiên nướng lại cho hắn:

“Đây, cái này tặng anh. Đợi tôi viết thêm vài ghi chú.”

Cô vừa nói vừa nhớ ra việc quan trọng, bèn lấy một cuốn sổ nhỏ ra và bắt đầu viết.

“Anh cần loại thuốc nào?”

Cố Hành Chu nghĩ một chút rồi trả lời:

“Những loại thuốc trị ngoại thương, cầm máu và thuốc chữa đau đầu, cảm sốt.”

Đường Khê thoăn thoắt viết danh sách. Cố Hành Chu tò mò nhìn cây bút của cô.



Một cây bút nhỏ nhắn như vậy mà không cần mài mực vẫn có thể viết ra chữ, thật kỳ diệu.

“Còn đồ ăn thì sao? Ngoài bánh quy, anh xem có cần thêm gì không?”

Cố Hành Chu quay đầu nhìn căn bếp rộng lớn phía sau.

“Để ta nghĩ xem...”

Đường Khê đang viết dở thì đột nhiên tự vỗ vào trán mình.

Cô đúng là hồ đồ! Cố Hành Chu đâu phải người hiện đại, ngoài bánh quy thì hắn đã nếm thử món gì đâu!

Ngay lập tức, cô kéo tay hắn dẫn vào bếp.

Nhìn đống thực phẩm đầy ắp trong bếp, ánh mắt Cố Hành Chu hiện rõ sự bối rối.

Tất cả đều là những thứ hắn chưa từng thấy bao giờ.

“Anh cứ thử đi, xem mình thích gì nhé.”

Cố Hành Chu ngồi xổm dưới đất, chăm chú nhìn đống thực phẩm đủ loại trải ra trước mặt.
 
Chương 19: Chọn Mì Gói Và Xúc Xích


Đường Khê bắt đầu lần lượt giới thiệu từng món một.

“Cái này là bánh mì mới nướng, tương tự như bánh ngọt trong thời đại của các anh... Đúng rồi, giống bánh ngọt!”

“Còn đây là mì gói, đi kèm với xúc xích. Hai món này là cặp đôi hoàn hảo! Chỉ cần đổ nước nóng vào là ăn được.”

“Cái này là chocolate, các cô gái rất thích. À đúng rồi, anh có chị gái mà, tôi tặng anh một túi, mang về cho chị ấy ăn thử nhé!”

“Còn cái này, cái này thì vô đối luôn! Đây là kem, nhưng mà... chỗ các anh không có tủ lạnh, chắc khó bảo quản. Để tôi nghĩ cách đã.”

“Còn đây là trà sữa pha sẵn. Tuy không ngon bằng trà sữa ngoài tiệm, nhưng cũng tạm giải cơn thèm.”

...

Sau mỗi lần giới thiệu, Đường Khê lại mở một món cho Cố Hành Chu ăn thử.

Biểu cảm trên gương mặt Cố Hành Chu lúc này không còn đơn giản là “kinh ngạc” nữa.

Kem thì ngọt ngào, mát lạnh tan trên đầu lưỡi. Chocolate thì mềm mịn, thơm ngon. Đến cả trà sữa, thứ đồ uống hắn vốn nghĩ sẽ không hợp khẩu vị cũng khiến hắn thấy thích thú.

Nhưng khi ăn đến mì gói và xúc xích, ánh mắt Cố Hành Chu gần như sáng bừng.

Món này vừa ngon, vừa tiện lợi, đúng là vật dụng cần thiết khi đi chinh chiến!

Trong lòng hắn đã âm thầm lên kế hoạch.

Sau khi thử xong hết mọi món, Cố Hành Chu nhìn chằm chằm hộp mì gói, trầm ngâm suy nghĩ.



“Đường cô nương, món mì gói này, cô có thể chuẩn bị cho ta... một vạn hộp, thêm xúc xích nữa không?”

Đường Khê thuận miệng đáp: “Được, không vấn đề... Cái gì?!”

Cô giật mình nhận ra, vừa rồi hắn nói đến con số gì vậy?

Một vạn hộp mì gói?!

Đường Khê cảm thấy có gì đó không đúng, liền hỏi: “Thuộc hạ của anh có bao nhiêu người vậy?”

Cố Hành Chu thản nhiên đáp: “Tính cả tỷ tỷ ta và ta thì tổng cộng là 5.000 người.”

5.000 người?!

Đường Khê thấy mắt mình như hoa lên. Một vạn hộp mì gói... làm sao cô xoay sở được đây?

Nhưng nhìn vào hai thỏi bạc sáng loáng trong tay, cô chợt tự nhủ: Không sao, chẳng phải chỉ là một vạn hộp mì gói thôi sao? Cô không tin mình không làm được!

“Được, không vấn đề! Hương vị gì cũng được phải không?”

“Đúng vậy, hương vị nào cũng được. Tất cả số này cô tính bao nhiêu lượng bạc?”

Đường Khê suy nghĩ một hồi, nhưng cũng chẳng thể tính cụ thể theo cách quy đổi của thời đại hắn.

Cô cắn răng, đáp: “Vàng, bạc, cổ vật đều được. Anh thấy mớ đồ này đáng giá bao nhiêu thì đưa tôi bấy nhiêu!”

Cố Hành Chu nhìn nữ tử trước mặt, vẻ mặt rạng rỡ, sáng bừng mà không hề tham lam. Hắn nghĩ bụng: Nữ tử này đúng là người tốt, vừa thiện lương lại không hám lợi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top