Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Phòng 1205

Phòng 1205
Tác giả: Thu Đường Miêu
Tình trạng: Đã hoàn thành




PHÒNG 1205

___________________________

Tác giả: Thu Đường Miêu.

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, SE, OE, Tình cảm, Kinh dị, Huyền huyễn, Đoản văn.

Số chương: 5 chương

Editor: Đen

___________________________

GIỚI THIỆU

Khi bạn tỉnh giấc bởi vì một cơn ác mộng, rồi lại phát hiện mình mất đi ký ức của một tháng.

Bạn muốn tìm lại ký ức.

Nhưng lại khiến bản thân mình rơi vào vực sâu khủng bố.

NOTE

Đoản văn.

Kể chuyện ngôi thứ hai.

Bởi vì tác giả mơ một giấc mơ nên đột nhiên động não.

Tình tiết khủng bố số lượng lớn, nam chính hắc hóa, cẩn thận trước khi nhảy hố.

Nội dung nhãn: Đô thị tình duyên, linh dị thần quái, khủng bố.
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Ngày 12 tháng 9


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạn mơ một cơn ác mộng.

Trong mơ có màu sắc kỳ quái lạ lùng, cơ thể đau đớn như bị xé rách, nhưng bên tai lại có những tiếng thì thầm tâm tình, những cảm giác mâu thuẫn này làm bạn sắp phát điên.

Cuối cùng bạn tỉnh lại trong tiếng “tích tích”.

Thì ra là tiếng reo của đồng hồ báo thức, kim đồng hồ chỉ 6 giờ 30 phút.

Bạn duỗi tay lau mồ hôi xuất hiện trên trán vì cơn ác mộng, từ từ điều chỉnh nhịp thở của mình.

Bạn đi vào phòng tắm tắm rửa sơ qua, rửa trôi hết mồ hôi trên cơ thể. Sau đó thay một chiếc áo sơ mi trắng, đi tất da, mặc chân váy công sở màu vàng nhạt.

Vì gặp ác mộng nên bạn không có tâm trạng ăn uống, nhưng vẫn ép bản thân ăn vài miếng bánh mì nướng và một quả trứng ốp la.

Bạn đi một đôi giày cao gót màu nude có đế chống thấm nước, liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường phòng khách, 8 giờ 20 phút.

Thời gian vừa kịp lúc, bạn cầm túi xách màu xanh lam lên, ra cửa đi làm.

Công ty cách khu chung cư bạn sống không xa lắm, chỉ cần 20 phút đi tàu điện ngầm là đến.

Bạn đi vào tầng trệt của công ty, nhìn dòng người lần lượt đi vào office building, bạn cũng cất bước theo dòng người.

Đột nhiên bạn gặp phải chị Lệ tổ hậu cần chuyên phụ trách thu mua.

Chị Lệ vừa nhìn thấy bạn đã giật mình, hình như không ngờ lại gặp bạn ở đây.

Bạn thấy thái độ của chị ấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn cười chào hỏi với chị ấy.

“Tiểu Tô, không phải em xin nghỉ dài hạn à? Sao quay lại sớm thế?”

Bạn bất ngờ: “Nghỉ dài hạn? Nghỉ dài hạn gì ạ?”

Nghe bạn hỏi xong, chị Lệ đang khoác tay đi vào tòa nhà với bạn ngạc nhiên tới mức ngẩn người:

“Không phải em bảo là quê em xảy ra chuyện à? Em xin cấp trên nghỉ dài hạn, em chưa đến công ty một tháng rồi đó.”

“Cái, cái gì?!”

Bạn vô cùng sốc khi nghe chị Lệ nói, bởi vì cho dù là nghỉ dài hạn hay một tháng chưa đến công ty đi chăng nữa, bạn không hề có ấn tượng gì về chuyện này.

Hình như chị Lệ khôngἴphát hiện ra sự bất thường của bạn, vừa kéo bạn vào thang máy vừa lải nhải:

“Mặc dù thời tiết cuối thu vẫn còn nóng, nhưng tối đến sẽ rất lạnh. Tiểu Tô, em mặc ít thế này, còn không thèm mang áo khoác theo, cẩn thật buổi tối bị cảm lạnh đó. May mà chị có mang theo một cái áo khoác dự phòng, buổi tối lúc tan làm nếu em thấy lạnh thì cứ đến mượn chị.”

Bạn không nghe lọt tai câu nào của chị Lệ, đầu óc bạn còn đang load câu một tháng rồi chưa đến công ty kia của chị ấy, mãi đến lúc thang máy mở ra, bạn mới lắp bắp hỏi chị Lệ:

“Chị Lệ, hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”

“Hôm nay? Hôm nay là ngày 12 tháng 9, em không xem điện thoại à?”

Chị Lệ nhìn bạn đầy khó hiểu, xoay người đi về phòng làm việc của mình.

Chỉ còn mình bạn đứng ở cửa thang máy, cả người như rơi vào hầm băng.

Ngày 12…Tháng 9?

Bạn nhớ rõ hôm qua là ngày 11 tháng 8, bạn còn nhớ hôm qua mình bị quản lý giục giao bản thảo thiết kế, nhớ là hôm qua mình cẩu thả để quên điện thoại ở quán cà phê trên đường đối diện, nhớ là hôm qua mình và đồng nghiệp còn tám chuyện về cô gái xinh nhất công ty lại đổi bạn trai.

Kí ức của ngày 11 tháng 8 còn rõ như vậy, nhưng sau khi ngủ dậy lại phát hiện mình bị mất kí ức của một tháng.

Cái cảm giác này làm bạn cực kì khủng hoảng, các đồng nghiệp nhìn thấy bạn cũng hỏi mấy câu tương tự như chị Lệ.

“Tiểu Tô, sao quay lại công ty sớm thế?”

“Tiểu Tô, chuyện ở quê xử lý thế nào rồi?”

“Tiểu Tô, lên thành phố từ bao giờ vậy?”

“Tiểu Tô, có mang đặc sản quê nhà lên cho tụi tôi không đấy?”

“Tiểu Tô...”

Những câu hỏi này làm bạn càng hoảng sợ, bạn ậm ờ trả lời qua loa với các đồng nghiệp. Cả buổi trưa hồn vía của bạn cứ như trên mây, công việc không có chút tiến triển gì cả.

Giờ nghỉ trưa vừa đến, bạn chạy ngay đến quán cà phê ở đường đối diện.

Do là khách quen nên đa số nhân viên phục vụ trong đây đều biết bạn. Bạn chạy về phía một trong những người đó hỏi về điện thoại của mình, anh ta ngạc nhiên khi nghe bạn hỏi.

“Cô Tô, ngày 12 tháng 8 cô đến lấy điện thoại về rồi mà?”

Nhân viên phục vụ thấy sắc mặt trắng bệch của bạn thì cực kỳ nghi ngờ:

“Sao thế, cô Tô? Xảy ra chuyện gì à?”

“Không, không có gì, cảm ơn anh.”

Bạn thấy nghi ngờ, sợ hãi về việc mất đi kí ức trong một tháng của mình, đồng thời bạn cũng cảm thấy hoang mang vì ngày 12 tháng 8 bạn đã đi lấy điệ ἳthoại về, nhưng lại không biết điện thoại đang ở nơi nào.

Bạn trở lại công ty, dùng máy bàn trong văn phòng gọi vào số điện thoại di động của mình, nhưng chỉ nghe được tiếng máy móc nhắc nhở:

“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau.”

Cho dù bạn có gọi bao nhiêu cuộc điện thoại thì cũng chỉ nghe được tiếng nhắc nhở máy móc lặp đi lặp lại này.

Bạn không thể làm gì khác ngoài việc từ bỏ, cũng quyết định cuối tuần này sẽ đi mua một chiếc điện thoại mới.

Trạng thái ban sáng của bạn tiếp tục kéo dài đến buổi chiều, cũng may cho dù bạn không nhớ rõ, nhưng bản thảo thiết kế ngày 11 tháng 8 bạn đã hoàn thành rồi, sau khi làm xong mới xin nghỉ dài hạn, nên cũng chưa nhận công việc mới.

Bạn cảm thấy may mắn, nếu không với trạng thái như này thì bạn không có cách nào hoàn thành công việc được.

Sắp đến giờ tan làm, bạn từ chối lời mời đi ăn và đi hát karaoke của đồng nghiệp, chạy vội về nhà.

Khu chung cư bạn ở có rất nhiều người nuôi chó, nhưng đa số mọi người đều nuôi những chú chó ngoan hiền thân thiện.

Trong đó có một con Pomeranian* mà bạn rất thích, mỗi lần tan làm bạn đều gặp nó. Lần nào gặp, bạn cũng vuốt ve nó vài lần, sau đó mới về nhà.

*chó Phốc Sóc:

[Diendantruyen.Com] Phòng 1205


Hôm nay cũng như vậy, bạn vừa bước vào khu chung cư đã thấy con Phốc Sóc xinh đẹp, bạn vừa cười vừa lại gần xoa đầu nó, mà nó cũng ngoan ngoãn để cho bạn xoa.

Đột nhiên, con Phốc Sóc đang ngoan ngoãn tránh khỏi tay bạn rồi sủa như điên, bạn hoảng sợ, muốn vỗ về nó, nhưng nó vẫn sủa inh ỏi không ngừng, thậm chí còn cắn vào tay bạn một phát.

Bạn đẩy nó ra rồi lùi về phía sau, che cánh tay đang đổ máu lại, nhìn con Phốc Sóc vẫn đang sủa không ngừng kia không biết phải làm thế nào.

Chủ của con Phốc Sóc vội vàng xích nó lại, cũng không biết phải làm gì để nó im lại. Người chủ vừa giữ chặt chó của mình vừa xin lỗi bạn, cũng tỏ vẻ sẽ trả hết tiền khám chữa bệnh của bạn.

Bạn mỉm cười xấu hổ với chủ của nó, rồi vội vàng rời đi.

Bạn đến bệnh viện cộng đồng xử lý vết thương và tiêm vacxin phòng bệnh dại.

Lúc làm xong tất cả những việc này, bạn về đến nhà thì trời cũng đã hơi tối rồi.

Bạn cởi giày cao gót ra, ném bừa túi xách vào một chỗ rồi ngã xuống sô pha.

Tuy hôm nay bạn không làm nhiều việc, nhưng bạn vẫn cảm thấy kiệt sức.

Bạn nằm lên ghế sô pha, nhìn màn hình TV LCD đang phản chiếu hình ảnh của mình.

Chuyện xảy ra trong hôm nay làm bạn không thể tưởng tượng nổi, bạn mất đi kí ức một tháng, một tháng nay còn không đến công ty, chỉ biết mình lấy lý do xin nghỉ phép dài hạn để về quê xử lý việc qua miệng đồng nghiệp. Điện thoại của bạn không thấy đâu, mà nhân viên ở quán cà phê lại nói bạn đã lấy về từ lâu rồi, nhưng điện thoại cũng không hề ở chỗ bạn.

Bạn ngơ ngác nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trên màn hình TV LCD. Trong lúc nhất thời bạn không biết nên giải quyết việc không rõ manh mối này như thế nào.

Đột nhiên, bạn phát hiện trên màn hình TV LCD phản chiếu một cánh tay trắng bệch đang giơ ra từ sau sô pha, sau khi cổ tay của cái tay kia hiện ra, một bàn tay trắng bệch khác cũng xuất hiện từ phía sau sô pha. Bàn tay xuất hiện sau đặt nhẹ lên sô pha, còn bàn tay xuất hiện trước thì từ từ giơ về phía bả vai bạn, hình như muốn chạm vào bạn.

Bạn nhìn cảnh tượng trong màn hình TV LCD, cả người cứng đờ lại, ngay lúc bàn tay đó chuẩn bị đụng vào người bạn, bạn chợt quay đầu nhìn về phía sau, nhưng không phát hiện ra gì cả. Bạn lại nhìn về phía TV LCD, trên màn hình không còn phản chiếu hai bàn tay trắng bệch đấy nữa, chỉ nhìn thấy khuôn mặt bị dọa sợ đến mức hơi xanh xao của bạn.

Trước khi ngủ, bạn bật hết tất cả đèn trong phòng lên, cả người đắm chìm trong ánh sáng của ánh đèn. Vì chuyện lúc tối nên bạn không dám soi gương. Tuy bạn nghi những thứ này là ảo giác của mình, nhưng bạn vẫn thấy sợ.

Lúc sắp ngủ bạn nhớ đến ác mộng tối qua, chẳng biết tại sao nó lại khiến bạn cảm thấy lo lắng hơn. Bạn siết chặt chăn trên giường, nhìn chằm chằm bóng đèn huỳnh quang trên trần nhà. Thậm chí bạn còn nghĩ bạn có thể mở mắt nhìn như thế đến tận sáng.

Nhưng cuối cùng bạn vẫn ngủ thiếp đi.

Hết chương 1!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Ngày 13 tháng 9


Tiếng thở dốc nặng nề, mồ hôi chảy đầm đìa, tay chân quấn lấy nhau…

Bạn lại gặp ác mộng, nhưng lần này bạn giật mình tỉnh dậy do tiếng thét chói tai ở tầng dưới.

Bạn nhìn đồng hồ báo thức, 5 giờ 20 phút.

Ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào người bạn, bạn duỗi tay vén tóc mái lên, muốn ngủ thêm chút nữa, nhưng tiếng cãi cọ ầm ĩ dưới tầng làm bạn không thể nào ngủ được.

Bạn đứng dậy kéo rèm cửa ra, mở cửa sổ tò mò nhìn xuống dưới, nhưng bạn lại hối hận vì quyết định đó ngay lập tức.

Bởi vì dưới tầng có thi thể của một con chó nhỏ.

Chắc là nó bị rơi từ trên tầng xuống, miệng nó mở to, hai mắt lồi ra, giống như chết không nhắm mắt. Máu dưới người nó bắn tung tóe, hình như bạn còn nhìn thấy máu tươi không ngừng trào ra từ miệng nó, chiếm hết tầm nhìn của bạn, trong mắt bạn gần như toàn là một màu đỏ tươi.

Bạn không khống chế được cảm giác buồn nôn mãnh liệt vừa xuất hiện, bạn chống vào bệ cửa sổ cúi người xuống, nhưng chỉ nôn khan được vài cái.

Bạn nhìn miếng băng gạc trên tay mình rồi sinh ra cảm giác sợ hãi tột độ, bởi vì bạn nhận ra xác của con chó nhỏ thê thảm đó chính là con Phốc Sóc mới cắn bạn hôm qua.

Chuyện hồi sáng khiến bạn cảm thấy mệt mỏi vô cùng, không phải là cơ thể, mà là tinh thần mệt mỏi.

Nhưng dù sao thì bạn vẫn phải đi làm.

Lúc bạn đi làm thì nghe thấy người trong tiểu khu vẫn đang bàn tán sôi nổi về con chó bị chết kia.

Chủ nhân của con Phốc Sóc đã khóa cửa cẩn thận, mặc dù trong lúc ngủ người chủ có nghe thấy một hai tiếng chó sủa, nhưng rất nhanh đã không còn tiếng kêu nào nữa, cho nên cũng không để ý nữa. Anh chủ dậy sớm, lúc định dắt chó đi dạo mới phát hiện không thấy nó đâu, đồng thời cũng để ý cánh cửa được khóa chặt kia lại bị mở ra từ lúc nào không hay, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy cún yêu của mình đã chết.

Bạn ngồi trên tàu điện ngầm nhớ lại mấy câu đối thoại ban sáng, khẽ rùng mình một cái.

Bạn nhìn ra cửa sổ tàu điện ngầm, cửa sổ bằng kính phản xạ khuôn mặt tái nhợt, vành mắt thâm đen và đôi môi trắng bệch của bạn. không biết tại sao bạn lại chợt nhớ đến bàn tay trắng bệch trên màn hình TV LCD ngày hôm qua.

Bạn muốn hét chói tai, nhưng tiếng hét đấy cứ kẹt trong cổ họng, như một cái xương cá cứng nhắc, nhổ không được mà nuốt cũng không xong, làm bạn cực kì khó chịu.

Bạn ngồi ngẩn người trên tàu điện ngầm rồi để lỡ mất ga mình cần đến, bạn phải ngồi tàu hướng ngược lại, lúc bạn chạy vội  đến công ty thì đã muộn.

Cửa thang máy vừa mở, bạn thấy phó tổng giám đốc đang đứng trước cửa.

Bạn thấp thỏm nhìn anh ta, người bạn cứng đờ đi lên chào hỏi anh ta.

Anh ta không phê bình bạn như dự đoán, chỉ nói đơn giản hai câu sau này không được đi muộn, hơn nữa để ý thấy sắc mặt khó coi của bạn còn dặn dò bạn chú ý sức khỏe.

Bạn cười cảm ơn với anh ta, chán nản quay về vị trí của mình.

“Hừ, hồ ly tinh.”

Vừa mới ngồi xuống ghế bạn đã nghe thấy tiếng mỉa mai, bạn quay đầu nhìn về bàn làm việc phía sau, mà cô gái xinh đẹp diễm lệ ngồi ở bàn làm việc phía sau không hề thấy xấu hổ một chút nào khi bạn nghe thấy lời nói của cô ta, thậm chí còn trừng mắt nhìn bạn.

Bạn gượng cười quay đầu lại, bạn biết Nghiêm Đình ngồi sau lưng mình vẫn luôn thích Phó tổng giám đốc, mà vị Phó tổng giám đốc nghiêm khắc này lại ưu tiên cô hơn chút xíu, cho nên không tránh được việc cô ta coi bạn là tình địch.

Mà bạn đối với Phó tổng giám đốc chỉ là cấp dưới tôn trọng cấp trên, không có ý gì khác.

Lúc thời gian làm buổi sáng đã qua hơn nửa, bạn bị Phó tổng giám đốc gọi vào văn phòng của anh ta.

Anh ta chỉ hỏi trạng thái làm việc hai ngày nay của bạn, sau đó lấy chiếc điện thoại nhìn qua có vẻ đắt ra đưa cho bạn.

Bạn không nhận, chỉ nghi ngờ nhìn anh ta.

Anh ta tỏ vẻ đây là chiếc điện thoại anh ta không dùng đến nghe nói bạn mất điện thoại, nên đưa chiếc này cho bạn dùng tạm.

Bạn vội từ chối, nhưng anh ta vô cùng cố chấp, luôn nhấn mạnh đây là cho bạn mượn, đến khi bạn mua điện thoại mới thì trả lại cho anh ta.

Cuối cùng bạn cũng phải nhận lấy, dù sao thì không có điện thoại rất bất tiện, mà trước khi đến cuối tuần bạn cũng không có thời gian rảnh để đi mua điện thoại mới.

Bạn nói cảm ơn anh ta rồi đi ra văn phòng, bạn vừa đóng cửa phòng làm việc của Phó tổng giám đốc lại đã cảm nhận được ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm mình.

Bạn quay đầu lại nhìn thấy Nghiêm Đình đứng trước cửa phòng trà nhìn bạn một cách hung ác, trong mắt toàn là ghen ghét.

Bạn than thầm trong lòng, làm lơ ánh mắt của cô ta rồi về chỗ ngồi của mình.

Lúc nghỉ trưa, bạn đến cửa hàng gần đó để mua một cái sim điện thoại mới.

Mua xong thì lập tức gọi cho mẹ ở quê.

Vừa nghe điện thoại, mẹ bạn đã bắt đầu lải nhải không ngừng. Nói chị em dâu bất hòa, nói người thân trong nhà thích đi hóng hớt, còn nói về chuyện chung thân đại sự của bạn.

“Mẹ, dạo này con có về nhà không?”

Bạn nghĩ đi nghĩ lại, dứt khoát cắt ngang mấy câu lải nhải của mẹ, hỏi ra nghi vấn của mình.

“Cái con nhóc thúi này, bản thân mình có về nhà không cũng không biết à? Đầu óc con có bị làm sao không? Con còn dám hỏi! Hơn một năm rồi con còn không thèm về nhà, con còn nhớ mẹ là mẹ con không? Con không nhớ cha mẹ già ở nhà à? Không lo tranh thủ tìm bạn trai đi, dì Triệu của con cũng lên chức bà nội rồi! Nếu con còn không tìm được, thì để mẹ cho con đi xem mắt!”

“Con biết rồi mà mẹ, một thời gian sau con sẽ về nhà thăm mọi người!”

Bạn vội cúp điện thoại, nghe những lời mẹ nói mà thấy lạnh cả người.

Bạn không về quê, vậy trong một tháng không đi làm, rốt cuộc bạn đã đi đâu?

Lúc hết giờ nghỉ trưa, bạn mất hồn mất vía quay lại công ty làm việc.

Bật máy tính lên thì phát hiện không thấy bản thiết kế đã được chỉnh sửa ở đâu nữa, bạn vô cùng lo lắng.

Buổi sáng chủ biên đã nhấn mạnh là ngay mai nhất định phải có một bản thiết kế hoàn chỉnh, buổi sáng bạn đã sửa được một nửa, nếu bây giờ làm lại từ đầu, thì không biết tối nay bạn phải tăng ca đến mấy giờ mới nữa.

Nhưng cho dù bạn có kiểm tra máy tính bao nhiêu lần, thì vẫn không tìm thấy bản thiết kế được sửa đâu hết.

Không còn cách nào khác, phải đi đến chỗ chủ biên để xin lại bản gốc, đương nhiên là sẽ không tránh được việc bị mắng một trận.

Lúc bạn quay lại chỗ ngồi, vô tình thấy Nghiêm Đình đang cười vui vẻ khi người khác gặp họa. Bạn cũng hiểu ra gì đó, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể nhấn mạnh ở trong lòng là sau này phải đặt mật khẩu cho máy tính của mình.

Đã đến giờ tan tầm, quả nhiên bạn vẫn chưa sửa xong. Bạn thở dài, chuẩn bị hết cho việc thức đêm tăng ca.

Đồng nghiệp lần lượt ra về, rất nhanh cả văn phòng chỉ còn mình bạn.

Trước khi về nhà, chị Lệ đã mua cơm hộp ở tầng dưới cho bạn, bạn ăn nhanh rồi lại tiếp tục tập trung làm việc.

Bất giác, đêm đã rất khuya, cả tòa nhà đều im phăng phắc.

Trong phòng làm việc chỉ nghe được tiếng lật giấy và tiếng click chuột của bạn.

Sự yên tĩnh quá mức làm bạn cảm thấy lo lắng, bạn xoa xoa huyệt thái dương, kéo ngăn kéo định lấy gói cà phê ra pha uống để lấy lại tinh thần.

Nhưng sau khi mở ngăn kéo ra, đập vào mắt bạn không phải là mấy gói cà phê bạn mua từ lâu nhưng vẫn chưa uống, mà là một chiếc chìa khóa và thẻ từ bạn chưa thấy bao giờ.

Bạn thấy kỳ lạ, lấy chìa khóa ra nhìn kỹ.

Chìa khóa này được thiết kế dành cho cửa chống trộm của mấy khu chung cư cao cấp, chìa khóa phản xạ lại ánh đèn, vừa nhìn đã biết đây là một chiếc chìa khóa mới.

Một mặt chìa khóa có dán nhãn, ở trên viết “Phòng 1205.”

Ầm ——

Bạn nhìn chữ trên tấm nhãn, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi không thể giải thích. Mặc dù trong ấn tượng của bạn không hề nhớ nhà ai ở phòng 1205, bạn cũng không biết phòng 1205 này ở đâu, nhưng đáy lòng bạn nghĩ đến nơi này sẽ cảm thấy sợ, bộ não của bạn từ chối nhớ đến nơi này.

Bạn nuốt nước bọt, nhặt chìa khóa bị rơi dưới đất lên, nhét nó và tấm thẻ vào sâu trong ngăn kéo.

Bạn không muốn tiếp tục tự hỏi phòng 1205 đấy ở chỗ nào, bạn đứng dậy đi vào WC, định rửa mặt thả lỏng tinh thần rồi tiếp tục làm việc tiếp.

Vòi nước chảy ra dòng nước xối xả, bạn hứng nước hất lên mặt mình mấy lần. Bạn chống hai tay lên bồn rửa tay, những giọt nước trên mặt trượt xuống cằm nhỏ xuống tí tách, bạn hơi ngẩn người nhìn vòi nước đang xả nước không ngừng.

Cơ thể bạn đột nhiên run lên, bạn từ từ ngẩng đầu nhìn gương, trên mặt bạn lấm tấm những giọt nước, sắc mặt trắng bệch, dưới ánh đèn lờ mờ của WC nhìn bạn như con ma nữ mới bò ra từ lòng đất.

Bạn duỗi tay lau mắt, hơi cười tự giễu, định giơ tay tắt vòi nước.

Nhưng động tác của bạn cứng đờ lại.

Bởi vì bạn thấy vòi nước trong gương không chảy ra làn nước trong suốt từ hệ thống cung cấp nước, mà chảy ra dòng máu đỏ tươi cực kì chói mắt.

Dòng máu màu đỏ thi nhau chảy ra, dần chảy đầy bồn rửa tay, bắt đầu tràn ra ngoài, dòng nước màu đỏ chói mắt đấy như muốn đụng vào bàn tay đang chống lên bồn rửa tay của bạn.

Bạn hét lên một tiếng rồi lùi về phía sau.

Bạn dựa sát người vào vách tường ở cửa WC, liên tục run rẩy vì sợ hãi.

Bạn nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi, rồi lại mở mắt nhìn bồn rửa tay trước mặt.

Vòi nước ở bồn rửa tay vẫn đang chảy ra dòng nước sạch sẽ, mà bồn rửa tay trong gương cũng trở lại bình thường.

Bạn run run vươn tay tắt vòi nước lại, lảo đảo chạy về văn phòng.

Bây giờ bạn cũng không còn tâm trạng sửa cho xong bản thảo thiết kế nữa, bạn vội kết thúc, thu dọn qua loa túi xách rồi ra ngoài, ngay cả máy tính còn chưa tắt chứ đừng nói đến việc dọn dẹp bàn làm việc.

Bạn vội chạy đến cửa thang máy, bấm nút đi xuống rồi mới nhận ra, màn hình luôn hiển thị thang máy đang dừng ở tầng 13, cho dù bạn có ấn nút nào cũng không có phản ứng.

Không còn cách nào, bạn đành phải đi thang bộ.

Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch ——

Cầu thang vắng vẻ chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót của bạn đi xuống tầng.

Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch ——

Bạn bước từng bước từng bước xuống dưới, bước chân không hề dừng lại, bạn chỉ hi vọng có thể mau mau thoát khỏi nơi này.

Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch ——

Đột nhiên bạn cảm thấy có gì đó không đúng, bước chậm lại.

Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch ——

Đúng thế, trong cầu thang bộ không chỉ có mỗi tiếng bước chân của bạn, bạn nhận ra có người đang ở sau lưng mình.

Rõ ràng trong cầu thang chỉ có mỗi mình bạn, rõ ἴràng bạn không hề nghe được tiếng mở chốt cửa trong cầu thang, nhưng tiếng bước chân này lại nhịp nhàng đi theo bước chân của bạn, bạn đi nhanh nó đi nhanh, bạn đi chậm nó đi chậm, bạn dừng nó cũng dừng….

Bạn đứng giữa cầu thang, chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt tràn đầy sợ hãi mở to nhìn lên trên, bạn thấy đoạn cầu thang bên trên xuất hiện một đôi giày da, trên đôi giày da là chiếc quần tây phẳng phiu, hướng lên trên là bộ âu phục ngay ngắn và áo sơ mi trắng, cùng với chỉ lộ ra cái cằm trắng nõn và bờ môi mỏng, mà bờ môi kia lại nở một nụ cười quỷ dị.

Bạn không nhịn được mà phát ra tiếng thét chói tai.



Tác giả có lời muốn nói:

Trình độ miêu tả của tui kém quá _:)з” ∠)_

Hết chương 2!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Ngày 15 tháng 9


Bạn ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng.

Tối ngày 13 bạn hoảng sợ té xỉu trên cầu thang bộ, được bảo vệ phát hiện đưa đến bệnh viện. Vì hai ngày nay nghỉ ngơi không tốt, tinh thần căng thẳng, buổi tối bạn bị sốt cao.

Vì thế ngày 14 bạn đã xin nghỉ một ngày, nghỉ ngơi ở bệnh viện.

Bạn cứ mê man như vậy hết một ngày, lúc tỉnh lại đã là 9 giờ sáng ngày 15.

Xoa xoa thái dương còn đang hơi đau nhức, bạn cầm điện thoại đặt bên cạnh giường bệnh lên, kiểm tra xem có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào không.

Trong hòm thư có khá nhiều tin nhắn, phần lớn là tin nhắn hỏi thăm của đồng nghiệp, bạn xem từng tin một, nhìn những lời nói quan tâm, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Đột nhiên xuất hiện một tin nhắn làm bạn chú ý, bạn tò mò mở ra xem.

“Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô… Tô Tô…. nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… nhớ em… ”

Lạch cạch——

Cơ thể bạn run lên, điện thoại trong tay bạn rơi xuống đất.

Bạn thấy vừa sợ vừa hoang mang, không nghĩ ra ai sẽ người gửi tin nhắn như vậy đến cho mình.

Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của bạn, bạn hít sâu một hơi cúi đầu nhìn điện thoại rồi bắt máy.

“Alo, có phải Tiểu Tô không? Cơ thể thấy thế nào rồi?”

“À, là phó tổng giám đốc Trần đấy ạ? Cơ thể của tôi đã đỡ nhiều rồi, định trưa nay sẽ xuất viện.”

“Vậy thì tốt rồi, buổi trưa có cần ai đến đón không?”

“Hả? À, không, không cần ai đến đón đâu, tôi tự về được mà.”

“Vừa đúng lúc, cô thu dọn đồ đạc đi, 11 giờ trưa đứng dưới sảnh bệnh viện, tôi đến đón cô.”

“Không cần đâu, như vậy thì phiền anh lắm…”

“Cứ vậy đi, 11 giờ ở dưới sảnh bệnh viện nhé, tạm biệt.”



Bạn nghe tiếng tút tút ở đầu bên kia điện thoại rồi thở dài. Tuy không muốn làm phiền đến phó tổng giám đốc, nhưng người ta đã quyết định luôn rồi, bạn cũng không còn cách nào khác, cứ khăng khăng không biết tốt xấu từ chối cũng làm phó tổng giám đốc bối rối.

Bạn xuống giường bắt đầu thu dọn, cuối cùng cũng nhìn qua dòng tin nhắn kì lạ kia.

Không có tên người gửi, không có số, thời gian gửi hiện lên là 00:00 00-00-0000.

Bạn lại cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, hình như bắt đầu từ ngày bạn tỉnh lại là ngày 12 đến nay toàn xuất hiện những chuyện kỳ lạ, rõ ràng mới qua hai ngày, bạn lại cảm thấy sống một ngày như sống một năm.

Bạn thu dọn đồ đạc xong xuôi, ngồi trên giường nghĩ lại những chuyện xảy ra trong hai ngày qua. Ngủ một giấc rồi tỉnh lại, không hiểu sao lại không nhớ rõ những chuyện xảy ra trong một tháng nay, cố gắng nhớ lại nhưng tiềm thức như đang từ chối nhớ lại. Con chó nhỏ vẫn luôn ngoan ngoãn rất thích bạn lại đột nhiên phát điên với bạn, thậm chí còn cắn bạn, sáng sớm hôm sau thì chết đột ngột. Còn cái chìa khóa và chiếc thẻ từ bạn chưa từng thấy lại xuất hiện trong ngăn kéo, rốt cuộc phòng 1205 ở đâu, có quan hệ gì với bạn? Tự nhiên xin nghỉ phép ở công ty, nhưng ại không giống như mọi người nói là trở về quê, rốt cuộc bạn đã đi đâu?

Bạn cảm thấy những nghi ngờ này như những sợi tơ nhỏ vây quanh người bạn, từng vòng một, tầng tầng lớp lớp, làm bạn thoát không được, xua không đi.

Có lẽ, tất cả đáp án đều ở trong kí ức một tháng bị mất của bạn. Nếu bạn có thể tìm lại được kí ức trong một tháng này, chắc chắn bạn sẽ tìm thấy hướng giải quyết.

Bạn hạ quyết tâm trong lòng.

Đúng 11 giờ phó tổng giám đốc đến sảnh bệnh viện, bạn lên xe ngỏ lời cảm ơn anh ta.

Anh ta cười bảo bạn khách sáo, cũng dặn bạn phải chú ý sức khỏe thêm lần nữa, buổi chiều không cần đi làm, bảo bạn ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.

“Đúng rồi, bạn trai cô không đến đón cô à?”

Phó tổng giám đốc lơ đãng hỏi một câu nhưng lại làm cơ thể bạn cứng đờ, sắc mặt bạn trở nên khó coi, giọng nói hơi run rẩy.

“Bạn, bạn trai nào?”

“À, là người đến xin nghỉ cho cô vào ngày 13 tháng 8 ấy. Anh ta nói anh ta là bạn trai cô, cô có việc gấp phải về quê không kịp đến công ty làm thủ tục xin nghỉ nên anh ta đến làm thay. Thật ra tôi cũng không tin anh ta lắm, nhưng tối ngày 12 tháng 8 tôi thấy hai người ở với nhau, với lại cô cũng nhắn tin xin nghỉ với tôi, nên tôi đã phê duyệt cho cô.”

Bạn, bạn trai?

Trong trí nhớ của cô, từ khi tốt nghiệp đại học đến giờ cô vẫn độc thân, vì có nhiều việc nên cũng không tìm bạn trai, bởi vậy mỗi lần gọi điện về nhà, người nhà suốt ngày nói đến chuyện kết hôn của bạn, nhưng cho dù người trong nhà thúc giục thế nào, bạn cũng chưa tìm được người đàn ông thích hợp để tống cổ.

Rốt cuộc là bạn trai ở chỗ nào chui ra? Sao bạn không có chút ấn tượng nào? Người ở cùng với bạn ngày 12 tháng 8 là ai?

Đúng là chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới.

Mặt bạn tái xanh, cũng chẳng buồn tiếp chuyện với phó tổng giám đốc đang nói bên cạnh, bạn chỉ ừ à cho có lệ, vô tình nhìn lướt qua gương chiếu hậu.

Ghế sau đáng lẽ không có ai nhưng bạn lại nhìn thấy dáng của một người đàn ông, bạn không thấy rõ anh ta trông thế nào, chỉ thấy chiếc cằm tái nhợt và khóe miệng đang nở nụ cười kinh dị.

Bạn chợt quay đầu lại, nhưng ghế sau lại không hề có ai.

Phó tổng giám đốc bị hành động của bạn dọa sợ, suýt chút gây tai nạn. Anh ta luống cuống hỏi bạn bị sao vậy, bạn cười khổ lắc đầu nói mình nhìn nhầm.

Hình ảnh vừa nãy làm bạn cảm thấy cực kỳ sợ hãi, như là có ai đó đang nhìn bạn từng giờ từng phút. Cái cảm giác đó làm bạn không dám ở một mình, bạn đề nghị Phó tổng giám đốc đưa mình về công ty, để buổi chiều tiếp tục đi làm.

Phó tổng giám đốc thấy lời đề nghị của bạn hơi lạ, cho dù anh ta khuyên bạn quay về nhà nghỉ ngơi thế nào, bạn cũng không dao động.

Cuối cùng anh ta đành phải đồng ý lời đề nghị của bạn, đưa bạn trở lại công ty.

Trước khi đến công ty hai người cùng vào một quán ăn để ăn trưa, nhưng không ngờ lại chạm mặt Nghiêm Đình ở đấy.

Nghiêm Đình thấy bạn ăn cơm trưa với Phó tổng giám đốc, mặt cô ta hơi dữ tợn vì ghen tị. Cô ta nói đông nói tây móc mỉa bạn, bạn lại coi như gió thoảng qua tai.

Bạn mệt mỏi vì những chuyện kì lạ liên tục kéo đến, căn bản không thừa năng lượng để ứng phó với người phụ nữ đang ghen ghét này.

Buổi chiều đi làm, đầu tiên bạn bị chủ biên dạy dỗ một trận. Bởi vì bản thảo thiết kế hôm trước bạn sửa quá tệ, may mà có những đồng nghiệp khác làm hộ, cũng do cơ thể bạn đang không khỏe, chủ biên nói hai câu đơn giản rồi cho bạn về chỗ.

Bạn trở lại chỗ ngồi, xốc lại tinh thần bắt đầu tập trung làm việc.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bạn lấy chiếc cốc đã cạn nước đến phòng trà pha trà.

Bạn pha trà xong đứng dậy, thì nghe thấy giọng nói chua chát cay nghiệt phát ra ở sau lưng.

“Mày có bạn trai rồi sao còn dính lấy Phó tổng giám đốc?!”

Bạn quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Đình đang đứng ở cửa tức giận nhìn bạn, bạn không biết nên nói gì.

“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi và Phó tổng giám đốc không có quan hệ gì.”

Bạn muốn rời đi, nhưng Nghiêm Đình lại chặn ở cửa ra vào, không có ý định để bạn ra khỏi đây.

“Đừng có giả ngu! Không có quan hệ gì mà Phó tổng giám đốc đưa điện thoại cho mày?! Không có quan hệ gì mà anh ấy lại đích thân xử lý thủ tục nhập viện cho mày?! Không có quan hệ gì mà anh ấy đến đón mày xuất viện rồi còn đưa mày đi ăn trưa?! Mày đã có một thằng bạn trai vừa giàu vừa đẹp còn chưa đủ à, sao còn muốn quyến rũ Phó tổng giám đốc nữa?!”

“Đợi đã? Cô đã gặp…bạn trai tôi?”

Nghe thấy Nghiêm Đình nói vậy, mắt bạn mắt sáng lên, bạn có thể biết rõ cái người gọi là bạn trai kia là ai từ miệng cô ta.

“Hừ! Đương nhiên là gặp rồi! Dương Duệ – giám đốc bộ phận tiếp thị của Duyệt Kỷ Thương Hạ không phải bạn trai mày à?! Rõ ràng đã có một người bạn trai xuất sắc như vậy mà còn muốn quyến rũ Phó tổng giám đốc, đúng là con đ.ĩ lẳng lơ!”

Bạn vừa nghe thấy cái tên Dương Duệ này đã hoảng hốt trong nháy mắt, mà Nghiêm Đình tranh thủ giây phút này giật lấy cốc trong tay bạn, hất nước về phía bạn.

Biến cố đột nhiên xuất hiện làm bạn sững người, mắt thấy dòng nước nóng sắp giội lên mặt bạn.

Nhưng không hiểu sao tấm bảng trưng bày tạm thời được đặt trong tủ kính ở phòng giải khát đột nhiên rơi xuống, vừa khéo rơi ở chỗ bạn và Nghiêm Đình, chặn lại dòng nước sôi đang bay về phía bạn, nhưng vẫn có một ít nước sôi bắn lên cánh tay bạn.

“Shh ——”

Cánh tay bị bỏng đau làm bạn hít sâu một hơi, áo sơ mi trắng dính sát vào cánh tay, vì bị ướt nên hơi trong suốt, thấp thoáng có thể nhìn thấy làn da bị nóng đỏ cả lên.

“Hừ——”

Hình như thấy bạn chỉ bị thương ở tay Nghiêm Đình có hơi thất vọng, khinh thường hừ một tiếng, tiện tay ném mạnh cái cốc của bạn xuống đất, xoay người rời đi.

Bạn nhìn mảnh vỡ của cốc rơi đầy trên đất, trong lòng cảm thấy đau xót, hít sâu một hơi, nén nước mắt sắp chảy ra lại, bạn chạy nhanh vào WC xử lý cấp tốc vết bỏng trên tay.

Cánh tay bị thương làm bạn phải về sớm, bạn rời khỏi công ty cũng không vội về nhà, mà đi vào phòng khám gần đó xử lý vết thương, rồi đi đến Duyệt Kỷ Thương Hạ.

Bạn hỏi nhân viên công tác về giám đốc thị trường của bọn họ, lại nhận được tin một tháng trước Dương Duệ cũng xin nghỉ dài hạn.

Tin tức này làm bạn vô cùng khiếp sợ.

Tất cả mọi việc, đều có liên quan đến người đàn ông tên Dương Duệ này.

Chỉ cần tìm được anh ta, tất cả đáp án sẽ được hé lộ.



Tác giả có lời muốn nói:

Chương này không có tình tiết khủng bố gì cả.

Có lẽ là còn hai chương sẽ kết thúc.

Hết chương 3!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Ngày 16 tháng 9


Bạn cảm thấy mình như đang bị kẹt trong cơn ác mộng.

Trong mơ là một không gian tối đen, áp lực đến mức làm bạn muốn ngạt thở. Bạn biết rõ mình đang nằm mơ, muốn thoát khỏi nó nhưng không có cách nào mở mắt.

Bạn giãy giụa trong cơn mơ, đột nhiên cảm thấy có ai đó đang vuốt ve từ bắp chân bạn vuốt lên. Nhẹ nhàng rồi lại lạnh lẽo, như con rắn độc máu lạnh dính nhớp, nhẹ nhàng lướt qua làn da bạn.

Cái cảm giác này làm cơ thể bạn cứng đờ, lòng nóng như lửa đốt muốn tỉnh lại, bạn run lên, mở hai mắt ra.

Lồng ngực bạn phập phồng dữ dội, nhìn trần nhà quen thuộc điều chỉnh lại hô hấp của mình.

Dần dần, hô hấp của bạn trở lại bình thường, bạn chầm chậm cong người nhìn hai chân mình.

Cái chăn đang đắp trên người không biết bị đẩy qua một bên từ bao giờ, quần áo ngủ gọn gàng chỉn chu cũng bị vén lên, lộ ra đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn.

Nhìn cảnh tượng này làm bạn run rẩy, nỗi sợ không biết tên nắm chặt lấy tim bạn, bạn nghĩ nếu ngày tháng quái dị này cứ tiếp tục kéo dài, có lẽ không lâu nữa bạn sẽ điên lên mất.

Mặc dù bạn rất sợ, nhưng bạn xốc lại tinh thần chuẩn bị đi làm.

Lúc thay quần áo thấy băng gạc đang quấn trên tay, trong lòng bạn lại chua xót.

Mặc dù bạn không muốn đối mặt, nhưng là đồng nghiệp trong cùng một công ty, cho dù là Nghiêm Đình hay Phó tổng giám đốc, bạn không thể né được việc phải giao tiếp với họ. Chỉ mong Nghiêm Đình lý trí chút, sớm hiểu ra bạn và Phó tổng giám đốc không có bất kỳ quan hệ gì.

Bạn đến công ty đúng giờ, lại thấy công ty đang loạn hết cả lên.

Trong công ty, các đồng nghiệp không ngồi đúng vị trí của mình, mà tập trung ở quầy lễ tân để nói chuyện. Mọi người vừa nói chuyện lại vừa liếc mắt nhìn vào phòng tiếp tân.

“Thật là đáng sợ…”

“Rốt cuộc là ai làm vậy?”

“Chắc chắn là một tên biến thái!”

“Sao cảnh sát còn chưa đến?”



Bên cạnh phòng tiếp tân là hành lang dẫn đến các phòng khác, mà ở đầu hành lang, đối diện quầy lễ tân, có một căn phòng dùng kính mờ để ngăn cách với phòng tiếp tân. Phòng tiếp tân dùng để tiếp khách hoặc dùng cho người thân của nhân viên ngồi chờ, ở trong bày hai bộ sô pha và bàn trà rộng rãi thoải mái, máy lọc nước và kệ để tạp chí, còn có vài chậu hoa và bể cá.

Hầu hết nhân viên đều vây quanh cửa phòng tiếp tân, trong đấy hình như không có ai. Bạn tò mò lách qua đám người, đi vào phòng tiếp tân nhìn.

Bạn thấy cảnhἲtượng ở phòng tiếp tân thì hét lên một tiếng chói tai.

Phòng tiếp tân vẫn gọn gàng như bình thường, sạch sẽ sáng sủa, chỉ là cạnh cửa sổ có bày một cái ghế sa lon bên cạnh và một bể cá lớn, trong đó có thi thể người chết.

Đó là thi thể của một người phụ nữ, tóc của cô ta dài xõa trong nước như tảo dưới biển sâu. Làn da do bị ngâm nước lâu nên hơi trắng bệch, hai tay bám chặt vào vách bể thủy tinh, hai chân cuộn tròn kì lạ, như là bị người ta nhét vào bể cá. Hai mắt trợn trừng, miệng hơi nhếch, nhìn biểu cảm của cô ta cũng có thể biết được trước khi chết cô ta sợ hãi thế nào, không cam tâm, không thể tin được. Con cá cảnh màu đỏ bơi lội xuyên qua khe hở của thi thể trong bể cá, từ từ bơi qua mái tóc dài màu đen đang xõa tung, lại bơi đến trước gương mặt đang sợ hãi của thi thể.

Cảm giác muốn nôn mửa khi nhìn thấy thi thể của chó con lại ập đến, bạn đỡ lấy vách tường phòng tiếp tân nôn ra mật xanh mật vàng.

Mọi người vây quanh bị bạn dọa sợ, vỗ lưng đưa nước cho bạn, rồi dìu bạn đến phòng trà nghỉ ngơi.

Bạn ngồi lên ghế trong phòng trà, hai tay ôm mặt run rẩy.

Chị Lệ ngồi cạnh nói lời thấm thía an ủi bạn:

“Bị dọa sợ rồi à? Lúc đầu chị nhìn thấy cũng hét lên, nhưng em nhát gan quá, sao lại bị dọa đến mức nôn ra luôn vậy? Đừng sợ, cảnh sát sẽ đến ngay thôi. Chị thấy hai ngày nay sắc mặt em không được tốt lắm, ở quê có chuyện gì à? Nếu ở quê còn có việc thì không cần vội đi làm đâu, chị thấy em nên xin nghỉ tiếp vài ngày nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Bạn không nghe lọt một tiếng nào từ miệng chị Lệ, bạn hoàn toàn đắm chìm trong nỗi sợ hãi của bản thân.

Vì bạn nhân ra thi thể trong hồ cá kia là ai, chính là Nghiêm Đình hôm qua mới hất nước nóng vào người bạn.

Bạn ổn định lại tinh thần rồi ngẩng đầu, thấy trong phòng chỉ còn mỗi mình bạn. Chị Lệ không biết đã đi từ bao giờ rồi, bên ngoài vẫn ồn ào, xem ra cảnh sát đã đến.

Bạn đến cửa phòng trà nhìn ra ngoài, cảnh sát đã phong tỏa phòng tiếp tân, hỏi ai là người đầu tiên phát hiện hiện trường.

Trong phòng trà không có camera, cũng không ai biết xung đột xảy ra giữa bạn và Nghiêm Đình. Bạn đi đến bàn làm việc của mình, lấy dũng khí mở ngăn kéo cuối cùng ra, cầm chìa khóa và thẻ từ bị bạn nhét vào ra.

Bạn bỏ chìa khóa và thẻ từ vào túi xách, tìm phó tổng giám đốc xin nghỉ.

Tổng giám đốc đi công tác không có ở công ty, cho nên mọi vấn đề sẽ được Phó tổng giám đốc giải quyết. Đột nhiên công ty xảy ra chuyện này, làm anh ta đau cả đầu. Dù sao cũng còn trẻ, chưa gặp nhiều chuyện, có hơi luống cuống chân tay. Nhưng anh ta rất dứt khoát đồng ý cho bạn nghỉ, chắc đã nghe tin bạn nôn mửa ở cửa phòng tiếp tân rồi.

Bạn rời khỏi công ty, lại đến Duyệt Kỷ Thương Hạ lần nữa.

Người đàn ông tên Dương Duệ vẫn chưa đi làm lại, bạn hỏi thăm số điện thoại của anh ta.

Bạn cầm điện thoại gọi vào số này, mặc dù đã kết nối nhưng đầu dây bên kia không có âm thanh gì.

Cho dù bạn có nói thế nào, đầu dây bên kia vẫn im lặng. Bạn để điện thoại xuống, thấy màn hình vẫn hiển thị cuộc trò chuyện, từng giây từng giây trôi qua, nhưng vẫn không có bất kì âm thanh nào.

Cho dù bạn có bấm đi bấm lại bao nhiêu lần, cũng y như vậy.

Trong lòng bạn lo lắng không yên, nhưng không còn cách nào khác. Bạn đành phải mặt dày mày dạn hỏi thăm địa chỉ nhà Dương Duệ.

Bị người ta nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng bạn vẫn cứ kiên trì.

Bạn nói mỏi hết cả miệng, cuối cùng cũng biết nhà Dương Duệ ở Hinh Dư Gia Viên.

Bởi vì đồng nghiệp anh ta cũng không biết địa chỉ cụ thể, chỉ biết anh ta có một căn phòng ở Hinh Dư Gia Viên.

Hinh Dư Gia Viên là khu vực khá cao cấp ở thành phố này, toàn bộ khu vực rất lớn, cỏ cây tươi tốt, phong cảnh dễ chịu, tất cả các cơ sở đều hoàn hảo, dĩ nhiên giá nhà cũng rất đắt đỏ.

Bạn đứng trước cổng Hinh Dư Gia Viên, móc thẻ từ trong túi xách ra. Hoa văn trên thẻ từ đúng là hoa văn trước cửa Hinh Dư Gia Viên, trong lòng bạn dâng lên một nỗi lo sợ.

Bạn đưa thẻ từ nhẹ nhàng quẹt vào máy thu ở cửa, “ting” một tiếng, cửa mở.

Bạn đẩy cửa đi vào khu chung cư, vừa đi bộ vừa quan sát tỉ mỉ từng tòa nhà.

Trước khu chung cư là 12 căn biệt thự, ở giữa có 6 ngôi nhà một tầng, sau khu chung cư là 2 tòa nhà cao trên 20 tầng.

Bạn đi vào tòa nhà cao tầng ở bên trái trước. Thang máy dừng ở tầng 12, bạn đi ra khỏi thang máy, yên lặng đi tìm phòng số 5.

Phòng 05 cách thang máy khá gần, bạn tìm được nó rất nhanh.

Bạn đứng trước cửa hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, không bao lâu, có một người phụ nữ trung niên mặc quần áo ở nhà ra mở cửa.

Bạn hỏi cô ta về Dương Duệ, cô ta lắc đầu tỏ vẻ không biết đến người này. Sau khi bạn xin lỗi cô ta, bạn lại cất bước đi đến phòng 1205 tòa chung cư bên phải.

Lần này bạn gõ cửa, bên kia cánh cửa không có ai trả lời.

Bạn liên tục gõ cửa, nhưng bên kia cánh cửa vẫn không có phản ứng.

Bạn đứng gõ tầm 20 phút, mấy người hàng xóm bên cạnh mở cửa tỏ ý bạn đang làm phiền đến họ. Bạn nhân cơ hội hỏi thăm về người trong phòng 1205 này, bọn họ nói tầm năm, sáu ngày nay không thấy bóng dáng của anh ta.

Lòng bạn lo lắng như nước sôi trong chảo, trong lòng bạn liên tục quay cuồng, không thể bình tĩnh nổi.

Cuối cùng, bạn lấy chiếc chìa khóa từ trong túi xách ra, chậm rãi cắm chìa khóa vào ổ.

Tay trái mở cửa của bạn khẽ run rẩy, bạn đành phải vươn tay phải ra nắm chặt tay trái, hai tay vặn mạnh một cái.

Cạch——

Cửa mở ra.

Bạn đẩy cửa nhẹ nhàng đi vào nhà, mới vào cửa đập vào mắt bạn là chiếc sô pha dài màu be. Trước sô pha còn trải một tấm thảm lông dày, trên mặt thảm đặt một bàn trà bằng thủy tinh, đối diện sô pha TV LCD treo tường, dưới TV đặt một cái tủ TV nhỏ. Phía sau sô pha là kệ sách cỡ lớn, tách phòng làm việc và phòng khách ra. Phía sau kệ sách có thể thấy một cái bàn làm việc bằng gỗ và chiếc máy tính màu trắng. Tất cả rèm cửa có cùng màu với ghế sô pha được thả xuống hết, mặc dù là ban ngày nhưng căn phòng lại có vẻ tối tăm.

Không hiểu sao bạn lại thấy căn phòng này có hơi quen thuộc, trong phòng yên tĩnh, hình như không có ai, bên tai bạn chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Bạn thử gọi hai tiếng, không có ai trả lời.

Cánh cửa bên cạnh kệ sách mở hé ra, bạn đứng ở phòng khách có thể thấy mờ mờ một góc ga trải giường màu trắng. Bạn nhấc chân bước đến trước cánh cửa của căn phòng kia, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa màu trắng ra, toàn bộ căn phòng hiện ra trước mặt bạn.

Bạn nhìn căn phòng này mà không thể kìm được sự run rẩy của mình, bạn cảm giác như mình như bị rơi vào hầm băng, hơi thở cũng sắp bị đóng băng.

Đập vào mắt là một đống ảnh chụp, trên tường dán đầy ảnh của bạn. Bạn cười, nổi giận, nghi ngờ, bạn đi bộ ở phố buôn bán, bạn hỏi nhân viên về giá cả, bạn nhìn quanh hai bên đường lớn, bạn ngồi ở quán cà phê ăn đồ ngọt…

Đối diện đống ảnh là chiếc giường lớn màu trắng. Ga trải giường và chăn đệm trên giường lộn xộn, như có người “quan hệ” kịch liệt ở phía trên. Mà ở bốn chân giường đều có những xích sắt rất dài. Có cái rơi trên mặt đất, có cái đang ở trong đống lộn xộn trên giường. Đầu kia của xích sắt được buộc vào chiếc thắt lưng màu nhung đen, ở thắt lưng còn có một chiếc khóa kim loại nho nhỏ.

Bạn nhìn tất cả những thứ trước mặt, hô hấp trở nên khó khăn, rất nhiều hình ảnh dần xuất hiện trong đầu. Bạn biết cánh cửa đang đóng chặt trong phòng là phòng tắm, mà bạn cực kỳ sợ phòng tắm này, không có chút dũng khí đẩy cửa phòng tắm ra.

Bạn vịn vào khung cửa muốn bỏ chạy, thế nhưng hai chân như bị đổ xi măng không thể nhúc nhích nổi. Hai tay bạn vẫn bám chặt vào khung cửa, ngón tay như muốn cắm vào trong.

Ngay lúc cơ thể và tâm trí bạn không thể chống cự nổi nữa, hai chân bạn đột nhiên mềm nhũn, bạn ngất xỉu.



Tác giả có lời muốn nói:

Mỗi lần miêu tả đều cảm thấy mình lực bất tòng tâm, muốn viết cốt truyện ra chi tiết nhưng mà cảm thấy không được, y như là người mới viết vậy (hầy).

Tôi cần phải nỗ lực hơn nữa.

Hết chương 4!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Ngày 17 tháng 9


“Chào cô, cô Tô. Tôi là Dương Duệ, rất vui được làm quen với cô.”

“Cô Tô cũng thấy hứng thú với chụp ảnh ư? Không biết cô Tô thích nhiếp ảnh gia nào nhất?”

“Tôi rất thích nhiếp ảnh gia người Ba Lan có tác phẩm Aclove. Tác phẩm mới nhất của ông ấy là album ảnh chụp về một thị trấn nhỏ, cả album đều tràn ngập không khí tối tăm và u ám. Mặc dù bộ ảnh có hơi u buồn cô đơn, nhưng mỗi bức ảnh đó như kể ra câu chuyện xưa của chúng, làm người ta muốn ngừng mà không được. Nếu có cơ hội được đi thưởng thức những bức tranh đó với cô Tô một buổi thì tốt quá?”

“Cô đồng ý? Thật tốt quá! Nhiều cô gái nói gu thưởng thức của tôi rất u ám, cô là người đầu tiên hiểu được sở thích của tôi đó.”

“Cô Tô, cô thấy buổi triển lãm hôm nay thế nào?… Thì ra là vậy, đúng là một nhận xét độc đáo. Có thể đi xem với cô, không, có thể quen biết cô đúng là tốt thật.”

“Cô Tô, có quán cà phê mới mở ở đường Hương Sơn, nghe nói ở đó có xá xíu và bánh bao nhân trứng sữa rất ngon, không biết cô Tô có muốn đi cùng tôi không?”

“Hóa ra cô thấy gọi là cô Tô hơi bị khách sáo quá, ừm, tôi có thể gọi cô là Tô Tô không?”

“Tô Tô, cô thấy bộ đồ này thế nào? Tôi thấy nó rất hợp với cô, mong cô nhận lấy.”

“Loại kem đánh răng này cọ xát vào răng rất mạnh, dễ làm hỏng men răng, nên dùng loại này nè.”

“Đồ ăn ở quán này thế nào, dược thiện* ở đây ngon thật, con gái ăn nhiều một chút rất có lợi cho sức khỏe.”

*Dược thiện là phương pháp dưỡng sinh kết hợp thực phẩm với các vị thuốc Đông dược. Dược thiện bồi bổ cơ thể và điều trị bệnh, thúc đẩy quá trình lưu thông khí huyết, dưỡng tâm, tráng khí, bổ huyết và thúc đẩy sản sinh tế bào mới,…. Vì vậy mà dược thiện rất thích hợp sử dụng cho người mới ốm dậy mau hồi phục sức khỏe, tráng dương, bổ âm và chống lão hóa hiệu quả.

“Tô Tô, đây là loại bánh kem mới ra có vị rất ngon, chiều đi làm về mệt thì ăn nhé, ăn đồ ngọt giúp giảm stress. Hả? À, chào cô Nghiêm Đình. Tôi là bạn của Tô Tô, định đưa cho cô ấy ít đồ. Các cô về đi, tôi không lên làm phiền nữa.”

“Cô sao vậy Tô Tô? Đau bụng? Cô cố chịu một lát, tôi đến ngay. Đúng rồi, nhà cô ở đâu?”

“Đây là thuốc trị tiêu chảy mà bác sĩ khuyên dùng, uống nhanh đi. Trong nhà có nước ấm không? Còn chưa nấu? May mà tôi có mang theo bình nước ấm đến, cô uống thuốc trước đi. Ấm nước nhà cô ở đâu? Tôi đi nấu nước.”

“Sau này không được ăn mấy quán ở ven đường nữa, không có vệ sinh. Cô nhìn đi cô bị đi ngoài nghiêm trọng như vậy, sau này muốn ăn gì cứ nói với tôi, tôi làm cho cô ăn.”

“Không cần khách sáo với tôi, tôi nấu ăn khá tốt. Đúng rồi, tôi có thể đi thăm quan nhà cô một chút không?”

“Đúng là nhà của một cô gái, không giống như nhà của tôi.”

“À, Tô Tô, tối nay cô rảnh không? Chúng ta có thể ăn¹tối với nhau không, tôi có vài lời muốn nói với cô.”

“Tô Tô, sao dạo này cô lại xa lánh tôi? Tôi muốn hẹn cô ra ngoài, cô toàn từ chối hết. Thật không, vậy cô phải chú¹ý sức khỏe, không nên đâm đầu vào công việc mãi như vậy được, mệt lắm đó.”

“Tô Tô, tôi thích em, làm bạn gái tôi được không?”

“Vì sao? Em cho tôi một cơ hội, chúng ta có thể ở chung để xem có hợp không.”

“Tô Tô…”

“Tô Tô…”ï

“Tô Tô…”

“Tô Tô…”

“Vì sao? Vì sao? Tôi thích em như vậy, sao em không thích tôi?!”

“Có phải em thích tên Phó tổng giám đốc ở công ty em không?! Tôi thấy em với tên đó ở chung một chỗ với nhau rất nhiều lần!”

“Liên quan gì đến tôi ư? Bởi vì tôi thích em chứ sao! Bởi vì tôi sợ em bị người khác cướp đi!”

“…Tôi sẽ không để cho bất kì thằng nào cướp mất em.”

“Xin chào, Phó Tổng giám đốc Trần. Chắc anh cũng gặp tôi tồi, tôi là bạn trai của Tô Tô. Nói vậy chắc anh cũng nhận được tin nhắn xin nghỉ phép của Tô Tô rồi, do ở quê có việc gấp nên cô ấy phải về ngay. Gọi điện không có người bắt máy? Tôi nghĩ chắc do tín hiệu ở trên tàu hỏa không tốt lắm, anh cũng biết quê cô ấy ở khá xa mà. Đúng, tôi đến để làm thủ tục xin nghỉ phép giúp cô ấy, đây là bản photo thẻ căn cước của cô ấy, đây là thẻ căn cước của tôi. Xong rồi? Cảm ơn anh rất nhiều, tạm biệt.”

“Tô Tô, em tỉnh rồi? Mấy cái kia? Là những bức ảnh anh chụp em đó, sao? Rất đẹp nhỉ. Trong mắt anh Tô Tô luôn là người đẹp nhất... Tên cuồng¹ theo dõi? Không phải đâu, chỉ là giờ giờ khắc khắc anh muốn được gặp em, sợ làm phiền em nên mới chụp mấy bức ảnh kia thôi.”

“Những thứ này? Anh sợ em sẽ rời xa anh, anh muốn ở cùng một chỗ với em, yên tâm đi, bao da bọc nhung, em sẽ không bị thương. Sao anh có thể để bàn tay tinh tế xinh đẹp này bị thương chứ.

“Đi làm? Anh đã xin nghỉ cho em rồi, đương nhiên là xin công ty cho nghỉ dài hạn, yên tâm đi, anh sẽ chăm sóc em.”

“A…a... hừ... Tô Tô... Tô Tô...”ỉ

“Tốt quá... hừm... em…. em là của anh... là của một mình anh...”

“Không ai có thể cướp em.”

“Tô Tô, sao lại không ăn cơm? Ăn nhiều cơm để cơ thể khỏe mạnh, thế mới sinh ra đứa nhóc khỏe mạnh được.”

“Đương nhiên là con của chúng ta rồi. Ước gì là con gái, chắc chắn sẽ đáng yêu như em vậy.”

“Đương nhiên là sẽ có bầu, bởi vì chúng ta không hề dùng biện pháp tránh thai.”

“Ha... hừm…Tô Tô... Giỏi quá...”

“Sao lại khóc chứ? Thấy mệt sao? Nhưng nếu không cố gắng sẽ không có em bé được~”

“Ha..a…ừm... chúng ta đổi tư thế đi...”

“Xin lỗi... anh muốn em nhiều quá. Nhưng để sớm có em bé, em cố chịu một chút. Đi thôi, anh ôm em vào tắm rửa.”

“Tô Tô, Tô Tô, đừng khóc. Chờ đến lúc em có em bé, anh đưa em ra ngoài chơi nha, trước đó em cố chịu một chút. Cố gắng, anh là ma quỷ, anh là biến thái. Nếu đánh anh mà dễ chịu hơn, thì em cứ đánh đi.”

“Tô Tô, đừng quậy, sàn rất trơn, té ngã sẽ bị thương.”

“A!”

“Tô…Tô...”

“Aạ——”

Bạn sợ hãi bật dậy từ mặt đất, tóc bị mồ hôi thấm ướt dính sát vào mặt, mồ hôi và nước mắt chảy dọc xuống khuôn mặt, nhìn qua cực kỳ nhếch nhác.

Bây giờ trời đã tối hẳn, chỉ có những tia nắng yếu ớt vẫn cố gắng len lỏi xuyên qua rèm cửa sổ, làm bạn xác định được vị trí của bản thân.

Bạn vẫn còn ở phòng 1205, bạn nằm trên sàn nhà ở cửa phòng ngủ, xem ra là bạn ngất đến giờ mới tỉnh lại.

Nhưng bạn đã nhớ ra tất cả, người đàn ông kia tên là Dương Duệ, còn một tháng kia là một tháng tăm tối nhất cuộc đời bạn.

Trong phòng tắm, hơi nước mờ mịt, vòi hoa sen trên vách tường không ngừng xả nước đổ đầy nước ấm vào bồn tắm, bọt biển trên mặt nước vẫn chưa tan hết, mặt gương bị hơi nước làm mờ, mặt đất trơn trượt, trên mặt đất còn có dòng máu liên tục chảy ra.

Nghĩ đến hình ảnh đêm hôm đó, bạn ôm mặt nghẹn ngào đau đớn, khóc không thành tiếng.

Mặc dù bạn căm hận hành động của Dương Duệ, nhưng bạn chưa bao giờ nghĩ đến việc giết chết anh ta.

Nhưng anh ta bị bạn đẩy trượt chân ngã, thái dương đập vào góc bồn rửa tay.

Sau khi xảy ra sự cố, bạn không gọi 120, mà chạy khỏi nơi này như một kẻ hèn nhát.

Bạn giết người, cho nên những việc mấy ngày nay bạn gặp phải là báo ứng.

Căn phòng yên tĩnh vang vọng tiếng khóc của bạn, tay chân bạn luống cuống, không biết phải làm sao. Thậm chí cách một tuần sau trở lại nơi này, bạn vẫn không có can đảm bước vào phòng tắm nhìn một chút, dường như việc bạn có thể làm bây giờ chỉ có khóc mà thôi.

Bạn khóc trong sợ hãi, lo lắng, hối hận, luống cuống…

Đột nhiên, trong phòng ngủ phát ra một tiếng cạch.

Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng ban đêm, trong căn phòng trống trải, âm thanh này vẫn rất rõ ràng. Bạn ngừng khóc, hai tay ôm mặt run rẩy.

Bạn chầm chậm ngước khuôn mặt trong lòng bàn tay lên, mở to mắt nhìn về phía trước, cả người căng thẳng.

Một đôi tay lạnh lẽo nhẹ nhàng đặt lên bả vai, theo bờ vai từ từ lướt lên cổ, cũng theo cổ vuốt lên má bạn.

Bạn cảm thấy cả người mình bị hơi lạnh từ bàn tay truyền đến làm bạn lạnh như muốn đóng băng, bạn trừng to đôi mắt ràn ngập sự bàng hoàng kinh khủng nhất. Bạn từ từ quay đầu lại, thấy cái cổ cứng ngắc theo động tác quay đầu của bạn có thể phát ra tiếng kêu kèn kẹt.

Bạn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Tóc ngắn màu đen, tóc mái hơi dài che đi đôi mắt, đôi mắt phượng đẹp đẽ, mà cặp mắt màu đen kia lại như hồ nước sâu lạnh lẽo, chỉ liếc mắt một cái đã khiến người ta sợ hãi, sống mũi cao thẳng, bờ môi trắng bạc, chiếc cằm nhọn như dao.

Đây là một khuôn mặt đẹp trai, nhưng lại hiện lên màu trắng xám của người chết.

Người đàn ông thấy bạn quay đầu lại, theo động tác của bạn đưa hai tay ôm má bạn lần nữa.

Cặp mắt phượng xinh đẹp nhẹ nhàng cong lên, trên mặt nở nụ cười si mê quỷ dị.

“Em đã đến rồi, Tô Tô yêu dấu của tôi...”



Tác giả có lời muốn nói:

Bộ này kết thúc.

Thật ra là nữ chính bị nam chính cầm tù sau đó lỡ tay giết chết nam chính, sau đó chịu kích thích quá lớn, mất trí nhớ có chọn lọc.

Nam chính là người vô cùng cố chấp, dục vọng khống chế rất mạnh. Bạn thấy đấy, rõ ràng không ở bên nhau, nhưng nữ chính dùng kem đánh răng gì anh ta cũng quản, tâm lý vô cùng vặn vẹo. Tuy bị nữ chính lỡ tay giết chết, nhưng anh ta không hận nữ chính nhé, biến thành quỷ cũng muốn ở cùng với nữ chính, tất cả những thứ làm tổn thương nữ chính đều muốn tiêu diệt hết.

Đúng vậy, chó nhỏ là anh ta giết chết, Nghiên Đình cũng do anh ta giết.

Sau khi nữ chính nhớ lại hết tất cả, anh ta bèn thoải mái xuất hiện trước mặt nữ chính dốc hết bầu tâm sự rồi lăn.

Thật ra thì ngay từ đầu đã nghĩ xong cái kết cục này rồi, nội dung phía trước là vừa nghĩ vừa viết…

Có người đoán trúng toàn bộ chân tướng, ghét ghê á, làm người ta không có chút cảm giác thành công gì cả _:)з” ∠)_

Hết chương 5!

HOÀN TOÀN VĂN
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom