Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Pháp Sư Mạnh Nhất

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
628,010
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Pháp Sư Mạnh Nhất

Pháp Sư Mạnh Nhất
Tác giả: Lý Hồ Ân
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả: Lý Hồ Ân

Thể loại: Trọng Sinh, Phương Tây, Truyện Khác, Huyền Huyễn

Giới thiệu:

Hành trình trả thù và trở thành pháp sư mạnh nhất của Mike John.
 
Chương 1: 1: Tuyên Hệ Mana


Đêm tối, trong một khu rừng nhiều quỷ thú, một cậu bé tầm 12 tuổi, dáng người nhỏ nhắn đang ôm một cánh tay chảy máu mà cố chạy.

Phía sau cậu, một bọn áo đen đang phóng như bay đuổi theo.

Cậu bé thở từng hơi đứt quoảng, máu từ cánh tay trái chảy ra ướt đẩm cả áo.Tên cậu là Mike John, đứa con của gia tộc pháp sư.

Mắt Mike mờ dần, cậu vấp trúng một cái rể cây lớn và ngã sóng soài.

Cú ngã khiến vết thương ở tay rách to hơn, Mike la lên đau đớn.

Cậu nghĩ thầm: “Không ổn, mình không chịu được nữa rồi.

Mình...!muốn từ bỏ”.

Nhưng sau ý nghĩ tuyệt vọng đó, một đoạn kí ức tua nhanh qua đầu cậu.————“Cha! Mau cứu mẹ đi, bọn chúng sắp giết mẹ rồi” Mike la lên khi thấy bọn áo đen đâm thanh gươm lớn vào bụng mẹ mình.“Không được đâu Mike à, bọn ta rồi cũng sẽ chết hết thôi.

Khụ...!khụ, nhưng mà...!còn con...!con phải sống.


Hộc...!Cầm lấy quyển sách này, đây là quyển sách pháp thuật được truyền qua nhiều đời nhà ta.

Con - Mike John là truyền nhân thứ 7 của gia tộc pháp sư, con phải sống.

Chạy đi Mike...!nhất định phải sống”.

Cha Mike nói khó nhọc vì đang bị thương nặng.

Ông giao cho cậu một quyển sách bằng da cũ rồi lao về phía bọn áo đen.————Trở về với hiện tại, một tên mặt áo choàng đen, cầm chiếc dao găm màu đỏ thấy Mike ngã thì lập tức ra lệnh: “Giết chết thằng nhóc đó”.

Những tên áo đen khác nghe vậy càng xông tới chỗ Mike nhanh hơn.

Bọn chúng vừa đạp gió vừa lăm le vũ khí trong tay.Mặc dù Mike biết bọn áo đen đã ở rất gần, nhưng câu nói “Chạy đi Mike, nhất định phải sống” của cha cậu khiến cậu vẫn cố lê thân mà chạy.

“Phập” không kịp nữa rồi, sau âm thanh đó Mike nằm gục xuống đất, máu từ vết chém ở cổ tứa ra như suối.“Ha ha, lần này nó chết chắc rồi.

Chủ nhân chắc chắn sẽ rất vui” Tên áo đen cầm dao găm đỏ cười lớn.

Một tên đàn em xen vào: “Đại ca, chủ nhân có dặn phải moi tim nó ra...”.

Tên đại ca bực bội ngắt lời đàn em: “Đủ rồi, hôm nay ta rất mệt.

Một thằng nhãi 12 thì làm được gì? Cổ bị cắt, kiệt sức, đói bụng cũng đủ giết nó rồi.

Chưa kể đây là rừng Chairly, nơi có rất nhiều quỷ thú.

Tim của nó cứ để bọn quỷ thú ăn đi.”Bọn đàn em biết tên đại ca đã quên chuyện moi tim Mike, nhưng bị nhắc kiến hắn quê quá đành bịa lý do nói cho đỡ nhục.

Trong lúc bọn chúng cọc cằn kiếm chuyện với nhau, thì Mike đang nằm thoi thóp chờ chết.

Cậu biết lần này cậu xong rồi, chắc cha thất vọng về cậu lắm.Bỗng, mắt Mike liếc ngang qua cổ áo của tên đại ca.

Trên cổ của hắn có xăm hình một con ngựa đen.


“Ngựa?” Mike nhớ lại lúc mẹ cậu bị bọn áo đen đâm, bà đã nói: “Hắc Mã Bang Hội, bọn ta có thù gì với các ngươi?”, vậy ra bọn chúng là Hắc Mã Bang Hội.Mike thều thào: “Hắc Mã Bang Hội, là các ngươi giết chết cả nhà ta, tốt nhất là moi tim ta đi...!nếu không ta thề sẽ đồ sát bang hội của các ngươi”.

Bọn áo đen không nghe rõ cậu nói gì, còn tưởng Mike đang cầu xin chúng.

Chúng cười lớn rồi túm lấy cổ áo cậu quoang xuống vực.Đột nhiên, một ánh sáng xanh dương chói mắt xuất hiện từ vị trí tim của Mike.

Bọn áo đen cũng không để ý, cứ vậy mà bỏ đi.

“A hu” một tiếng gầm lớn vang lên.

Chẳng biết từ đâu, một con rồng trắng bay đến, nó đón lấy Mike để cậu không rơi xuống vực.

Lại một tiếng a hu nữa vang lên làm run chuyển cả ngọn núi.Bọn áo đen giật mình quay lại thì đã quá muộn rồi, ánh sáng xanh từ tim của Mike đang từ từ bao phủ toàn thân cậu.

Ánh sáng lan tới đâu, những vết thương của Mike lành tới đó.

Cậu từ từ mở mắt ra, cưỡi rồng nhìn bọn áo đen mà...!mỉm cười.“Dám cả gan diệt tộc ta, muốn giết truyền nhân của ta? Hừm, các ngươi không ai được phép sống.” Một giọng nói kì lạ phát ra từ miệng Mike.

Đôi mắt màu xanh dương của cậu đột nhiên sáng rực.

Con rồng trắng hạ xuống bên vực núi.

Nó ngồi chễm chệ, vương đôi cánh ra che phủ cả bầu trời.


“Chủ nhân vĩ đại, ta đã lâu rồi không gặp ngài” Con rồng trắng nói lớn.

Ánh mắt sắt lẽm liếc bọn áo đen.Mike xoa đầu nó một cách rất tự nhiên và nhuần nhuyễn, trông cứ như cậu đã xoa đầu nó rất nhiều lần.

À mà không đúng! Người này không phải là Mike, ông là chủ gia tộc đời đầu của gia tộc pháp sư - Albert John.

Ông nói với con rồng: “Làm tốt lắm Kai, ngươi đã giữ đúng lời hứa bảo vệ truyền nhân của gia tộc ta.

Thằng nhỏ này được lắm, 12 tuổi mà đã tuyên hệ mana được rồi, lại có ý chí cao, rất đáng tự hào.

Sau này nó sẽ là chủ nhân của ngươi”.Rồi ông lại quay sang bọn áo đen, tươi cười lém lĩnh nói: “Lâu rồi không niệm chú, lần này vui rồi đây.

Ha ha!”.

Con rồng trắng nghe chủ nó cười mà cũng sỡn gai ốc, nó nghĩ thầm: “Bọn này chắc sống lâu quá rồi mới dám đụng vào gia tộc của chủ nhân.

Ngài cười thế này thì hẳn là tụi nó không chết dễ dàng được rồi”..

 
Chương 2: 2: Trọng Sinh


Ánh sáng chiếu xuống từng tán cây, chiếu vào mắt của Mike.

Cậu tỉnh dậy trong trạng thái cả người ê ẩm, và...!đang nằm trên lưng một con rồng.

“Á” Mike la lớn, rồng là loài vật vừa hiếm vừa nguy hiểm.

Cậu...!đêm qua ngủ trên lưng nó?“Chủ nhân, ngủ thêm chút nữa đi! Loài người các ngài thật là, mới ngủ có 6 ngày đã dậy, sao ngủ ít thế?”.

Con rồng nghe tiếng hét thất thanh của Mike, chẳng những không giật mình hay bực bội, mà nó còn nói chuyện rất bình tĩnh.Mike choáng váng: “Chủ nhân? Ngủ 6 ngày? Wow!” rồi cậu ngất xỉu luôn.

Thấy vậy, con rồng tiếp tục ngủ nướng mà không thèm lo lắng cho chủ nhân của nó.

Trong đầu nó chỉ nghĩ: “Chắc chủ nhân thấy mình nói đúng nên ngủ thêm”.Chiều hôm đó, cơn đói khiến bụng Mike cồn cào, cậu còn lạnh và mắc vệ sinh nữa.

Lần này mở mắt ra, thấy con rồng...!Mike không biết phải làm sao để miêu tả cảm xúc của mình hiện tại.


Cũng may, cái bụng đã nói thay cậu: “Ộp, ộp, ọt, ọt”.

Con rồng hí một mắt, miệng ngáy ngủ nói: “Ngài muốn ăn gì? Ta săn cho.”Nghe cái giọng run chuyển trời đất của con rồng làm Mike hốt hoảng.

Cậu lắp bắp: “Ngươi...!người là ai? Chuyện gì đã xảy ra?”.

Con rồng quay đầu nhìn cậu mà bực bội: “Ta là con rồng của người chứ còn ai nữa, bộ chết lâu quá chạm mạch rồi à? Còn chuyện hôm bữa thì khỏi kể đi.

Mất công làm độc giả kinh sợ”.Mike ngạc nhiên “Rồng của ta? Chết lâu quá? Ngươi nói gì vậy?” Rồi cậu cáu lên với thái độ của con rồng “Nè con rồng kia, mày ngủ lâu quá chạm mạch rồi à? Mày là ai? Tao không quen, mày đi ra đi!”.

Con rồng lúc đầu còn xưng “chủ nhân”, “ngài” và “ta” giờ thấy Mike nói chuyện hợp tính quá nên xưng “mày”, “tao” luôn.“Mày bớt làm trò đi, là con người thì cư xử giống con người chút coi.

Lúc nào cũng kiếm chuyện chọc tao điên tiết.

Mày đừng nghĩ tao thân với mày thì muốn nhay sao là nhay nha.” Con rồng chửi rồi hất Mike xuống đất.

Nó tiếp tục nói: “Già rồi mà còn nhay, chẳng làm được việc gì bình thường”.

“Á” đột nhiên, con rồng nghe tiếng la của Mike, nó quay sang thấy cậu ngã gãy tay thì...“Mày là ai?” Con rồng như muốn hoá đá, nói hỏi Mike.

Cậu ôm cánh tay gãy mà cọc cằn trả lời: “Mike John”.

Rồng trắng nghe xong thì sốc nặng, từ nãy đến giờ nó cứ tưởng Albert John vẫn còn nhập trong cơ thể của Mike.

Nó tưởng ông ta lại nhay nên mới bực bội mà hất ông ta xuống.Nói thật là những tháng ngày chủ nhân còn sống, nó vẫn hay bị ông ta lừa như vậy.

Lần này nó không tin cũng phải thôi, có ai bị bạn lừa hoài mà còn tin bạn đâu.

Nhưng nếu thật sự là Albert, thì đâu có dễ mà té gãy tay vì bị nó hất.


Ổng chưa bẻ gãy cánh của nó rồi đem nướng ăn thử đã may rồi.“Tiểu chủ nhân?” Con rồng trắng lắp bắp hỏi.

Mike liếc nó “Chủ nhân cái gì? Ta không quen ngươi”.

Vậy là rồng trắng tin chắc rồi, đây không phải lão Albert John ranh ma kia.

Nhưng điều đó cũng có nghĩ là, nó đã làm gãy tay chủ nhân mới ngay trong lần gặp đầu tiên.—————Sau khi giải thích mọi chuyện cho Mike, con rồng vẫn còn cảm thấy tội lỗi.

Đường đường là một con rồng hùng mạnh, nó lại làm gãy tay thằng nhóc 12 tuổi.

Ấn tượng đầu tiên mà vị chủ nhân mới dành cho nó, chắc chắn không tốt đẹp gì rồi.Mike vẫn còn đang suy ngẫm “Vậy ý ngươi là, chủ gia tộc đời đầu đã nhập vào ta rồi giết bọn áo đen? Còn ngươi là con rồng của ông ấy, vì đã hứa là sẽ bảo vệ truyền nhân của gia tộc John nên mới cứu ta”.

Con rồng trả lời: “Hic hic! Vâng, tiểu chủ nhân”.“Nhưng nếu vậy thì tại sao khi cha ta chết ngươi không xuất hiện?” Mike lại đặt ra câu hỏi.

Rồng trắng nói trong tiếng nất nghẹn ngào: “Hic! Vì trước khi ông ấy chết thì ông ấy đã truyền ngôi vị lại cho ngài”.

“Được rồi, chuyện vừa nãy ta không chấp nhất đâu.

Chúng ta xuống núi tìm một thị trấn nào đó đi đã” Mike an ủi con rồng.

Rồi như trợt nhận ra gì đó, cậu hỏi: “Ngươi tên gì?”.Con rồng đang nghĩ: “Chủ nhân mới tốt hơn hẳn chủ nhân cũ” thì nghe cậu hỏi.


Nó không trả lời mà nói: “Ngài là chủ nhân mới của ta, ngài phải đặt tên cho ta chứ”.

Mike ngẫm lại, đúng là khoảng cách từ lúc chủ gia tộc đời đầu còn sống tới nay, thì cậu nên đặt cho nó một cái tên mới.“Được rồi, vậy tên của ngươi sẽ là...” Mike nói rồi suy nghĩ hồi lâu, con rồng trắng nhìn cậu bằng ánh mắt đầy mong chờ.

“Kai, tên mới của ngươi sẽ là Kai”.

Con rồng nghe xong câu này cảm thấy điên tiết đến chết lặng.

Tại sao cả hai chủ nhân của nó đều đặt cho nó cái tên Kai? Cả mấy ngàn năm chờ chủ nhân mới, mấy ngàn năm tự suy nghĩ xem ngày ấy sẽ đặt tên cho nó là gì? Nhưng sau tất cả...!Kai muốn chửi tục.“A hu, tại sao? Kai? Tại sao vậy trời?” nó rống lên đầy thảm thiết.

Mike ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Bỗng nhiên, một cái bảng màu xanh dương lơ lửng trước mặt nó.

Cái bảng ghi rằng:“Tên: Mike JohnPhân loại: con ngườiTuổi: 12Giới tính: namNăng lực siêu nhiên: Trao đổiCấp độ: lever 3Kĩ năng: chưa cóTrạng thái: đóiThông báo, chủ nhân cần lặp tức nạp thức ăn để ổn định trạng thái.”Một lần nữa, Mike tưởng mình đang mơ..

 
Chương 3: 3: Marcus


“C...!cái...!cái gì đây?” Mike lắp bắp, vừa hỏi vừa chỉ vào cái bảng đang lơ lửng trước mặt.

Kai nghe vậy thì cúi cái cổ dài của nó xuống để nhìn.

Mike cười thầm: “Hi hi! Kai vừa to vừa mập”.

“Bốp” cái đuôi dài và to của Kai quất ngay vào lưng của cậu.Mike đau đớn ngã lăn ra đất, không cử động được.

Cậu bội hỏi: “Tại sao lại đánh ta?”.

Kai lạnh lùng trả lời: “Vì có kẻ chơi chửi sau lưng”.

Mike ngạc nhiên: “Ngươi nghe được suy nghĩ của ta sao?”.

Kai thở phì phì nói: “Tất nhiên, rồng và phượng hoàng đều có thể nghe được suy nghĩ của con người.

Đó là lý do vì sao bọn ta khinh thường loài người”.Mike vẫn còn rất đau nhưng đã lại không giận, cậu ăn năn: “Không phải khi nãy ta chửi ngươi đâu.


Ta thấy ngươi rất dễ thương.

Y như anh Long trong truyện anh trai tôi là khủng long vậy”.

Rồng trắng được khen thì liền kiêu căng hẳn ra, tính tình thật giống con nít.“À, cái bảng này cũng là một món quà quan trọng mà chủ gia tộc đời đầu để lại cho các truyền nhân” Kai trả lời câu hỏi vừa nãy của Mike.

Rồi nó nhìn cái bảng mà chửi: “Này thằng kia, mày còn định im lặng đến bao giờ? Đã nói là biết nói thì đừng có suốt ngày im lặng mà”.

Cái bảng trả lời: “Ta chỉ không muốn phí lời với một con rồng ngu si tứ chi phát triển, tự cao, hiếu thắng, miệng nhanh hơn não”.Mike ngơ ngác: “Ơ kìa, đến cái bảng mà cũng biết nói sao? Chủ gia tộc đời đầu rốt cuộc là người nguy hiểm đến thế nào?”.

Kai và cái bảng vẫn còn cãi nhau dữ dội, đúng là bạn thân lâu ngày không gặp.

Kai nói: “Mày biết nói mà cứ im lặng thì tao phải giới thiệu mày dùm mày à? Cái thứ toàn câm như hến, mà mở miệng ra là chọc ta nóng máu.”Cái bảng cũng nói lại chứ không vừa, nhưng cách nó nói chuyện bình tĩnh và nhã nhặn vô cùng: “Tao không nhờ mày giới thiệu dùm, là do cái miệng mày như cái loa thôi.

Tao còn nhớ cái lần mày giới thiệu tao với người ta, cái kết là người ta tưởng mày đang rao hàng nên mua tao luôn”.Hai đứa nó cứ mày một câu tao một câu mà “tâm tình”, không thèm quan tâm đến Mike đang đứng đó.

Một hồi sau, cậu trai không chịu được nữa mà la lên: “Hai ngươi nói đủ chưa? Rồi rốt cuộc cái bảng này là sao?”.

Hai đứa kia giật mình, cái bảng lúc này đã biến mất.

Từ trong áo của Mike bỗng chui ra một cuốn sách da cũ.

Nó chính là cuốn sách gia truyền mà cha Mike đã giao cho cậu.Lạ là bìa cuốn sách bây giờ đang nhăn lại, tạo ra hình giống gương mặt một người đàn ông hói đầu.

“Chào tiểu chủ nhân, tôi là Marcus.

Vốn là một quyển sách thánh nên tôi có suy nghĩ và trí khôn như con người.

Đại chủ nhân đã trao đổi máu của mình để ta giữ được một phần linh hồn của ngài ấy.


Đó là lý do đêm hôm đó ngài ấy có thể nhập vào ngài.

Các truyền nhân khác không thể thấy ta vì họ chưa trải qua chuyển giao nạn”.Mike hỏi: “Ngươi và cái bảng kia có quan hệ gì?”.

Marcus trả lời: “Tuy ta biết nói nhưng lại không thích nói.

Cái bảng kia là ta dùng để trao đổi thông tin với chủ nhân.

Sau này dù ta có ở xa cũng có thể dùng cái bảng để nói chuyện với ngài.

Trong bảng đồng thời cũng có thống kê số liệu tổng quan về chủ nhân và những thứ khác”Mike lại thắc mắc: “Vậy trong cái bảng nói ta có năng lực đặt biệt là trao đổi nghĩ là sao?”.

Cuốn sách nói: “Nghĩa là ngài là một đồng nhân.

Trao đổi là một năng lực giúp ngài đổi những thứ thuộc về ngài để có những thứ khác.

Ngài chỉ cần nói: Ta đổi...!để...!vậy là được.

Nếu không tính chủ gia tộc đời đầu thì ngài là truyền nhân duy nhất từ xưa đến nay có năng lực này...!Ngài thật giống Abert...!À không! Giỏi hơn cả hắn”.

Mike hiểu ngay, cậu liền thử: “Ta đổi một cọng lông mũi để tay lành lại”.

Lập tức cánh tay gãy của cậu lành lại như chưa có gì.Mike mừng rỡ “Ta đổi một cọng lông chân để tất cả rồng và phượng hoàng trên đời đều không thể nghe được suy nghĩ của ta”.


Trong lúc Mike đang vui vẻ, hớn hở thì Kai và Marcus lại thất vọng vô cùng.

Tụi nó đồng thanh nghĩ: “Thôi rồi! Chơi dơ thế này thì y chang lão Albert rồi.

Đúng là cha nào con nấy, ông nào cháu nấy mà”.Rồi tụi nó nhớ lại lúc Albert còn sống.————“Haha! Ta đổi một cọng lông nách để Marcus luôn luôn nói chuyện lịch sự, ta đổi một cọng lông chân để Kai luôn thức dậy vào mỗi buổi sáng...!cho đến khi nào ta chết thì thôi” Albert vừa nói vừa cười nham nhỡ.

Kai và Marcus thì bị chơi dơ không kịp đỡ nên nỗi giận chửi rủa.Kai: “Thằng quỷ, mày có biết giấc ngủ đối với loài rồng bọn ta rất quan trọng không? Sao mày nỡ bắt ta thức dậy vào mỗi buổi sáng hả?”Marcus: “Ôi! Nói chuyện lịch sự? Chủ nhân, ta là sách thánh mà phải nói chuyện lịch sự với một con người như ngài sao? Mau huỷ trao đổi đi, ta muốn chửi người.”————“Ôi! Đúng là những tháng ngày đau khổ” Hai đứa nó nghĩ mà thở dài.

Thấy tụi nó im lặng, Mike ngạc nhiên hỏi: “Kai, Marcus! Hai người nghĩ gì thế?”.

Bỗng nhiên, trong lòng rồng trắng và sách da thấy như mất mát thứ gì đó.

Đã ngàn năm rồi, không ai gọi tên bọn họ.

Kai, Marcus? Albert có lẽ là người duy nhất đặt tên cho một con rồng cô đơn và một quyển sách chán đời..

 
Chương 4: 4: Abert Đã Chết


Kai và Marcus mắng Albert...!mắng rất nhiều, nhưng càng mắng chỉ càng chứng tỏ...!chúng nhớ ông ấy.

Chúng là thánh vật và thánh thú, nên vốn luôn khinh thường những thứ khác.

Nhưng dù đã trôi qua mấy ngàn năm, chúng vẫn nhớ những tật xấu của Albert.

Đã cả ngàn năm, chúng vẫn nhớ những tháng ngày khi ông ấy còn sống.Và có lẽ dù thời gian có trôi qua thêm nữa, chúng vẫn không thể chấp nhận được sự thật...!Albert đã chết.————Kai nghĩ lại mà thấy buồn cười.

Những loài bất tử lại có nhiều sức mạnh như nó và phượng hoàng, vốn không để con người vào mắt.

Đặc biệt là loài rồng tự cao đến mức không não, chỉ biết đánh nhau, không biết tính toán như chúng.

Chúng không sống theo bầy đàn, không kết giao bằng hữu.Rồng từ nhỏ đã phải sống một cuộc đời tự lập, không nhớ nổi cha mẹ và anh em của mình là ai.

Bản thân cha mẹ chúng cũng không biết đến việc: làm cha mẹ thì phải yêu thương và bảo vệ con.

Chỉ biết, khi con đã có khả năng tự vệ thì phải ra ngoài sống riêng.


Con mình sống chết thế nào chúng cũng không quan tâm.

Chúng cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp lại nhau.

Mà dẫu có gặp lại, cũng chỉ là kẻ thù.

Bản tính chúng hiếu thắng, sẽ đánh nhau, tranh giành lãnh thổ để chứng tỏ sức mạnh.Chúng cứ sống một cuộc sống cô đơn và tàn bạo như vậy...!và rồi chúng chán.

Chán rồi lại lăn ra ngủ, không biết đến tình thân, tình bạn.

Rút kết ra một câu: Coi đồng loại là kẻ thù, còn lại đều không để và mắt, khinh thường mọi vật, sống không cần sự yêu thương.Nhưng Kai có lẽ là con rồng đặt biệt nhất.

Là con rồng duy nhất thức dậy vào mỗi buổi sáng.

Là con rồng duy nhất biết thế nào là tình bạn, thế nào là chơi.

Biết nhớ, biết cười, thậm chí bỏ qua cái tôi của mình mà khóc.

Là con rồng duy nhất chẳng những không khinh thường con người, còn chơi với con người nữa chứ.Chính ba mẹ nó còn không đặt tên cho nó, nhưng Albert lại làm thế.

Ngay cả ba mẹ nó còn không cho nó tình thương, không bảo vệ nó, nhưng Albert thì có.Kai hận, hận bản thân luôn tự cao là một trong hai loài vật tối thượng.

Luôn nghĩ mình có thể làm được mọi thứ.

Có nhiều tài phép, có thể chữa trị mọi vết thương...!nhưng nó không thể giúp một người trẻ lại.Albert chết...!chưa bao giờ nó thấy bản thân lại vô dụng như thế.

Là loài vật tối thượng thì sao chứ? Mạnh nhất thì sao chứ? Có nhiều tài phép để làm gì? Đến cả người tốt với mình nhất cũng không thể giữ lại.

Nó cảm thấy mình thật vô dụng.————Marcus nghĩ cũng thấy buồn cười.

Một quyển sách thì sẽ làm gì? Tất nhiên là im lặng cho người ta lật qua lật lại mà đọc rồi.

Ai cũng nghĩ thế, chính nó cũng nghĩ thế.


Nhưng Marcus đâu có ngờ, đến một ngày nó lại nói chuyện, đến một ngày nó lại chơi với...!người đọc nó.Tất nhiên, một quyển sách sẽ không có cha mẹ, bạn bè.

Marcus cũng giống như Kai, không biết đến tình thương và cũng chưa từng mong sẽ có được thứ đó.

Nhưng lại có người làm được điều đó, có một con người cho nó và khiến nó mong muốn có được tình thương.Có lẽ năng lực siêu nhiên của Albert không phải là trao đổi, mà là làm người ta nói chuyện với hắn...!bằng cách chọc họ nỗi điên.Có lẽ bạn từng đặt tên cho một quyển sách, nhưng bạn đặt tên cho nó như thế nào? Thích gì đặt đó, hay sách ghi gì thì đặt tên đó? Marcus là sách phép thuật, ai cũng nghĩ tên nó là “sách phép thuật”.

Chẳng ai lại đặt tên cho một quyển sách như một con người cả.Albert có lẽ bị điên chăng? Đặt tên cho một quyển sách, nói chuyện với một quyển sách, chọc tức quyển sách? Có lẽ là ông ta điên thật.

Marcus chưa từng quan tâm đến thứ gọi là thời gian.

Một thứ không bao giờ già và không bao giờ chết thì quan tâm đến thời gian làm gì?Nhưng từ khi quen Albert, nó luôn nhớ xem đã bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu tháng rồi.

Bởi, nó biết...!con người không thể bất tử.

Càng thân với Albert, nó thấy thời gian trôi qua càng nhanh.

Con người chỉ có một trăm năm để sống.

Đối với nó, hôm nay Albert 22 tuổi, ngày mai đã 45 mất rồi.Nó sợ đến một ngày, Albert không thức dậy nữa, gọi mãi cũng chẳng dậy.

Vậy lúc đó nó phải làm sao đây? Tình thân, cái thứ đáng ghét đó đã có một lần thì không muốn mất đi.


Nếu Albert chết, nó sẽ mất đi thứ đó.

Đó là điều nó sợ nhất, nhưng rồi điều đó cũng phải đến.Thời gian của con người quá ngắn, điều đó đồng nghĩ với việc nó sẽ phải sống cuộc đời còn lại như trước.

À mà không, không giống như trước nữa.

Vì trước kia nó thấy không có bạn bè, tình thân là chuyện bình thường.

Còn bây giờ...!Nó hận, hận bản thân là một quyển sách luôn tự cao tự đại rằng bản thân thông minh, nhiều kiến thức.

Nhưng nó lại không có kiến thức nào để hồi sinh một người, không có cách để giúp một người trường sinh bất tử.

Dù có cố gắng thế nào, nó cũng chỉ giữ lại được một phần hồn phách của Albert.

Nó cảm thấy mình thật ngu ngốc.Có lẽ mọi người đã đúng.

Lý do mà một quyển sách và một con rồng không nên có tình thương, là bởi vì chúng bất tử, mà tình thân thì không mãi mãi ở bên một ai..

 
Chương 5: 5: Bắt Đầu Thực Hiện Lời Hứa


Sau khi Albert chết, Kai và Marcus cũng không gặp lại nữa.

Chúng luôn tự trách bản thân vô dụng và cho rằng đối phương cũng trách mình.

Chúng thà ở một mình cô đơn, còn hơn chơi chung mà phải chấp nhận sự thật là Albert không còn.Chuyện gì vậy chứ? Chúng chỉ làm mất một con người bình thường thôi mà.

Một thánh vật và một thánh thú cũng cần để ý chuyện đó sao? Không đúng, chúng không chỉ làm mất một con người, thứ chúng làm mất...!là người tốt với chúng nhất.Hiện tại, Kai và Marcus vẫn luôn cố quên đi sự mất mát kia.

Chúng cố tỏ ra bình thường nhất có thể, ai lại muốn khóc đâu chứ.

Nhưng Mike đã gợi lại nỗi đau của chúng.

Thật ra ngàn năm qua, Kai và Marcus vẫn luôn đợi, chúng vẫn nhớ lời hứa bảo vệ truyền nhân truyền nhân giỏi nhất của dòng họ John.Mike rất giống Albert lúc còn trẻ, cả tính cách và suy nghĩ đều giống.

Tối hôm đó, khi thấy bọn áo đen muốn giết Mike, thật ra chính chúng còn tức giận hơn cả Albert.

Chúng có cảm giác như thể người bọn áo đen đâm là Albert vậy.Và khi Albert nhập vào Mike, Kai và Marcus thật sự rất vui, vậy là tụi nó đã thành công giữ lại một phần của Albert.


Bọn chúng có cơ hội gặp lại được ông ấy rồi.

Mặc cảm tội lỗi của chúng cuối cùng cũng được gỡ bỏ.Kai và Marcus nhìn thấy hình bóng của Albert thông qua Mike.

“Albert này! Yên tâm đi! Bọn ta chắc chắn sẽ bảo vệ thằng nhóc này.

Nhất định đưa nó đến đỉnh cao danh vọng” Không biết vì sao, Kai và Marcus lại cùng lúc có những suy nghĩ này.————Kai thở dài sau một hồi suy nghĩ, “Không có gì, tiểu chủ nhân đói rồi đúng không?”.

Kai nói rồi mỉm cười vui vẻ “Leo lên lưng ta đi, chúng ta đi ăn”.

Có lẽ bạn sẽ ngạc khi một con rồng mỉm cười, lạ khi nó quan tâm bạn đói chưa và chủ động cho bạn ngồi lên lưng.

Nhưng đối với Kai và Marcus thì không, bởi từ khi quen Albert chúng đã làm rất nhiều thứ lạ rồi.Mike cũng cảm nhận được chúng nhìn cậu rất lạ, như đang nhìn một người khác.

Cậu biết chúng thấy hình bóng của chủ gia tộc đời đầu thông qua cậu.

Mike cười: “Đừng gọi ta là chủ nhân nữa, cứ gọi như cách các ngươi gọi ông Albert đi”Kai và Marcus thoáng sững người, rồi cũng vui vẻ gằng từng chữ: “Thằng Mike kia”.

Cả ba cười phá lên, vậy là hành trình của Mike bắt đầu từ đây.*Lúc đang cưỡi trên lưng của Kai để đi tìm thị trấn, Mike bất trợt hỏi Marcus: “Ta có thể đổi một giọt máu để ba mẹ ta sống lại không?”.

Marcus lắt cái thân hình chữ nhật của nó, nó trả lời: “Không được! Khả năng trao đổi của ngài hiện giờ chưa đủ cao”.

Nói rồi, Marcus mở bảng hệ thống lên “Ngài nhìn vào bảng hệ thống kìa! Ngài chỉ mới có năng lực trao đổi nên năng lực cũng chỉ mới có lever 1.

Tất nhiên, lever càng nhỏ thì sẽ có giới hạn càng lớn.

Ngay cả Albert - có tới 79 năm xử dụng, luyện tập và nâng lever nhưng vẫn có giới hạn.

Ông chỉ có thể giữ lại một phần hồn phách chứ không thể trường sinh.

Làm sao một người mới có năng lực lever 1 như ngài có thể hồi sinh người khác chứ?”Nghe Marcus nói khiến Mike cảm thấy mất mát rất lớn.


Giỏi nhưng chủ gia tộc đời đầu mà cũng không cứu được bản thân, làm sao cậu có thể hồi sinh người khác? “Vậy năng lực lever 1 thì có những giới hạn gì?” Cậu nhỏ giọng buồn bã.

Marcus và Kai cũng chỉ mới biết thế nào là tình bạn nên không biết cách an ủi người khác.Tụi nó chỉ biết lần lượt trả lời câu hỏi của Mike: “Không thể trao đổi những thứ có giá trị gấp 30 lần thứ mà bạn lấy ra trao đổi.

Không thể đổi những thứ không có thật, không hợp lý...” Từng cơn gió mát rượi thổi qua, đang là buổi chiều nên trời rất mát.

Khung cảnh từ trên cao nhìn xuống cũng rất đặc sắc.

Mike dần dần cảm thấy vơi đi nỗi buồn.

Phía dưới từ từ hiện lên một toà thành, không biết là đất nước nào.

Ba người họ thấy vậy liền hạ xuống ở một vùng xa cổng thành.

Mike khá lo lắng hỏi: “Phải làm sao đây? Không thể đưa Kai vào thành được, mọi người sẽ bắt hoặc giét Kai, sẽ có một trận tàn sát”Kai nghe vậy thì vênh mặt tự đắt “Mày coi thường tao quá rồi”.

Nói rồi, Kai bỗng biến nhỏ lại, cánh cũng biến mất.

Trong nó bây giờ giống như một con mèo trắng nhưng không có lông.

Kai phóng ngay vào trông lòng Mike.


Theo phản xạ, cậu cũng giơ tay ra đón lấy.

Kai và Marcus đồng thanh hô: “Đi thôi!”.

Mike lúc đầu còn hơi ngờ nghệch, sau đó cũng làm theo lời hai ông chú nói.“Trời ơi” Mike la lớn.

Marcus mới nghe đã hiểu, nó nói: “Không có tiền chứ gì?”.

Bỗng nhiên, Kai và Marcus ăn ý đến lạ, chúng chỉ vào nhau mà la lên: “Bán nó đi!”.

Ừm! đúng là rất ăn ý, cơ mà cái ăn ý này...!nó có hơi...!cạn lời.

Mike thầm nghĩ: “Wow! Bán một con rồng và một quyển sách thánh biết nói...!Có lẽ người mua nên cẩn thận.

Tiền thì đúng là nhiều, nhưng đó là bạn mình, không được bán bạn bè.

Tình thân rất quý giá, mà mình...!lại không còn người thân.”.

 
Chương 6: Chương 6


Mike cực kì chóng mặt mỗi lần Kai và Marcus cãi nhau.

Cậu thở dài rồi cố làm hoà hai ông chú: “Thôi thôi! Chúng ta đi hái thuốc bán kiếm tiền”.

Kai và Marcus giật mình “Mày biết phân biệt các loại thuốc?”.

Mike gật đầu “Mẹ ta là dược sư, đông y tây y ta đều biết”Sửng sốt, Kai và Marcus quá sửng sốt.

Đây là gen nhà Albert??? Cháu của Albert thông minh, lịch sự, nghiêm túc khác hẳn thằng ông nó.*“Đúng như ta nghĩ, những khu rừng gần thành thật ít thảo dược.

Đa số đã bị người ta hái hết rồi.” Mike thở dài, nhìn vào cái rổ chỉ đựng vài cái cây nhỏ “Kiểu này thì sẽ đói thôi!”.

Kai nói ngay: “Vậy thì chỉ cần bay đến những khu rừng xa sẽ có nhiều thảo dược”.

Marcus cười mỉa mai một cách đầy thanh cao: “Ôi, bạn thân yêu! Bạn còn bay nổi nữa sao?” “Ọt, ọt!” Marcus vừa dứt lời, bụng Kai liền tán thành.

Cái bụng phản chủ, nó làm thế chẳng khác gì vỗ bốp bốp vào mặt chủ nó.


Kai đỏ mặt không biết nói gì, Mike chợt nhận ra điều gì đó, cậu hỏi: “A! Ta nhớ rồi, đây là thành Bernie đúng không?”.

Marcus nghe vậy cũng nhận ra, nó trả lời: “Đúng vậy! Trước cổng thành có treo cờ đỏ, hình con chim phượng hoàng màu vàng ở giữa.

Đây là biểu tượng của gia tộc Bernie - chủ của thành trì này”.Kai thắc mắc: “Là thành Bernie thì sao?”.

Mike vui mừng nhưng cũng từ tốn giải thích: “Đất nước AL chúng ta có rất nhiều gia tộc mạnh, đặt biệt trong số đó là gia tộc Bernie.

Vì mang trong mình dòng máu hoàng gia, lại còn nắm chức vụ cao trong quân đội.

Gia tộc Bernie được hoàng đế đời trước ban cho một vùng thảo nguyên rộng lớn để trị vì.

Phía bên trái thành có một ngọn núi đầy nguy hiểm, nhiều dị thú, ít ai dám lại gần.

Ở đó chắc chắn có nhiều thảo dược quý”.

Kai lúc này mới nhận ra, ngọn núi mà Mike đang nói đến là núi Chết...!là địa điểm cắm trại lí tưởng của Albert.Marcus quay sang nhìn Kai, hai ánh mặt chạm nhau, trăm lời một ý, chúng nó lại đồng thanh: “Vậy chúng ta ngủ qua đêm ở núi Chết luôn đi”.

Mike ngạc nhiên, lên núi Chết ngủ thì có khác gì ngủ trong nghĩa địa? Nghe thật kích thích~~~.Quả thật, từ cổng thành đi qua bên trái 2 dặm thôi là tới núi Chết.

Nhưng Mike thấy có sự khác thường với cơ thể mình, cậu hỏi Kai: “Rõ ràng là ta đã không ăn không uống trong vòng sáu ngày, tại sao bây giờ sức khoẻ ta vẫn như người bình thường? Chuyện này chắc độc giả thắc mắc lâu rồi, không nói ra coi trừng bị ném đá vì truyện thiếu logic đó”.

Kai trả lời trong vô thức: “Ta đã truyền năng lượng của ta cho ngài mà”.Mike lại thắc mắc: “Truyền năng lượng là sao?”.

Thấy vậy, Marcus mở bảng hệ thống lên và chỉ vào phần Mô Tả.

“Đây, chủ nhân xem! Ngài hiện đang có một danh hiệu là “Chủ nhân của rồng” điều đó giúp ngài có thể hưởng lây những sức mạnh, năng lượng...!của Kai.”Mike đã hiểu nhưng chẳng mấy ngạc nhiên, nói thật thì cậu không thích cái danh hiệu đó lắm.

Nếu nói là bạn thân của rồng thì được thôi chứ cậu không muốn làm chủ bất kì ai cả.


*“Xì, xì” có một âm thanh lạ cứ liên tục phát ra khi ba người họ đã vào trong rừng.

Mike để ý thấy dưới chân có dấu của một thứ gì đó rất to bị kéo lê.

Thứ đó gần như to gấp đôi thân hình của cậu.

Mike có chút sợ, vừa nãy nghe hai ông chú xúi bậy, một đứa con trai tuổi mới lớn như cậu tất nhiên cũng muốn thử thách bản thân.

Nhưng giờ thì họ đang ở trên ngọn núi nguy hiểm nhất đất nước, nơi mà hàng ngàn người bỏ mạng.

Cũng may mà khi nãy cậu đã đọc qua hồi kí Cắm Trại của chủ gia tộc đời đầu, thú vui của Albert...!thật đặc biệt nha.

Theo như những gì trong hồi kí viết, Mike nhìn xung quanh và hái lên một nắm gai màu tím.

Cậu cẫn thận không để gai đâm trúng, nhưng đồng thời cũng biết cái dấu dưới chân kia là của thứ gì.Nhận ra sự sợ hãi của Mike, Kai trấn an: “Ngươi sợ gì chứ? Ngươi đã có con rồng mạnh mẽ ta đây bảo vệ rồi mà”.

Marcus nghe vậy liền thêm vô: “Chủ nhân à, đi chung với nó còn dễ chết hơn đó”.

Kai gào lớn: “Mày nói cái gì? Cuốn sách kia tao nhịn mày lâu rồi, thử đánh nhau một trận để phân biệt người có quyền đi!”Kai vừa dứt lời Mike liền cảm thấy Marcus nói đúng, tiếng la của Kai quá lớn, thu hút vô số dã thú.

Tình cảnh của họ hiện giờ đúng là “tiến thoái lưỡng nan”.

Bọn dã thú gầm rú, miệng chảy đầy nước giãy.


Nếu là người thường thì chắc đã ngất xỉu từ lâu rồi.

Nhưng Kai là rồng, Marcus là sách, còn Mike lại là người đã từng chết một lần.Họ không sợ hãi mà còn đồng điệu nâng cao cảnh giác.

Mike nhìn quanh một lượt bọn giã thú, cậu nhẫm trong đầu: “Lông màu xanh da trời đậm, đầu sư tử nhưng lại có thân hình giống loài cáo.

Hai chân trước dài hơn hai chân sau là MJ.

Loài này rất sợ lửa, cách tốt nhất để giết chúng là tạo ra Golem lửa.

Thân hình như chim, nhưng có trí khôn đặc biệt và sừng màu trắng chỉa ngược ra sau gáy là ET.

Loài này rất dễ mất tập trung khi thấy nhiều màu sắc di chuyển.

Có thể sử dụng ảo ảnh để làm nó mất cảnh giác”.

 
Chương 7: 7: Vũ Khí Đặt Biệt


Mike cảm thấy thật rối rắm, tạo Golem lửa để đánh MJ thì khá mất thời gian, mà ET thì có trí khôn như con người.

Đợi đánh được MJ thì chắc đã bị ET ăn từ lâu rồi.

Còn nếu tạo ảo giác cho ET thì còn khuya mới tạo được Golem lửa để đánh MJ.Marcus có hệ thống liên kết với Mike nên nó biết cậu đang nghĩ gì.

Nó nói bên tai Mike: “Chủ nhân, hãy bình tĩnh! Còn có chúng tôi chiến đấu với ngài mà”.

Mike nghe xong liền cảm thấy như gánh nặng được trút bỏ.

Đúng vậy, cậu không hề đơn độc, cậu còn có Kai và Marcus mà.

Mike bỗng mỉm cười, mọi chuyện dễ chơi rồi đây.“Kai! Ngươi tạm thời xử lý bọn MJ đi”.

Vừa dứt lời, Mike liền đưa tay về phía bọn ET mà hô lớn: “Ảo giác”.

Tức thì bọn ET ngưng cười, chúng cứ đơ đẩn cả ra.

Nhưng Mike chẳng chút tỏ ra mừng vui, cậu nghĩ thầm: “Tuy mình là con trai của gia tộc pháp sư, nhưng đây là lần đầu tiên mình thực hành sử dụng thần chú.


Khả năng thành công trong lần đầu tiên là rất thấp, huống hồ là áp dụng trên nhiều cá thể cùng một lúc.

ET là loài thông minh, rất có thể nó đang giả bộ để làm mình mất cảnh giác”.Trông khi Kai đang đánh nhau với MJ, còn Mike lại đang phân vân với bọn ET.

Marcus đang rất khâm phục độ cảnh giác và ghi nhớ của Mike.

Cậu chỉ vừa đọc hồi kí của Albert mới đây, vậy mà đã phân biệt được các loại dị thú qua mô tả bằng chữ.

Cậu còn nhớ được điểm yếu và không chủ quan trước chúng.Rất giống Albert.

Tuy Albert là một tên nham nhỡ, lôi thôi, nhưng Marcus biết ông ta chỉ không dùng não với người thân mà thôi.

“Không sợ kẻ ngu mà tỏ ra nguy hiểm, chỉ sợ kẻ nguy hiểm lại tỏ ra ngu”.

Albert nói cho cùng cũng là một đứa trẻ mồ côi xuýt chết nhiều lần.

Ở cái thế giới mà luật pháp do kẻ giàu đặt ra, thì dù ông không làm gì sai nhưng cũng có thể bị bất cứ ai giết.

Trẻ mồ côi mà, chết cũng chẳng ai quan tâm.

Vì thế, Albert xuýt thì trở thành ác ma nếu không có Kai và Marcus là người thân định hướng cho.Marcus nhỏ giọng, dù sao ET cũng không thể nhìn được khẩu hình miệng của một cuốn sách.

“Chủ nhân, ngài chỉ cần tạo những ảo giác nguy hiểm và xem thử xem bọn chúng có sợ không.

Nếu sợ thì chúng đang bị ảo giác”.

Mike thấy đúng nên cũng thử làm theo, cậu nhẫm trong đầu: “Nguy hiểm, nguy hiểm,...”Bọn ET không có phản ứng gì cả.

“Hơ! Lừa ta sao? Không sao, tụi mày như vậy cũng thông minh lắm rồi!”.

Mike nói lớn, chính thức khiêu chiến với ET.

Bọn chúng cũng lặp tức chuyển từ gương mặt ngu ngốc sang gian xảo.

“Khe, khe, khe” ET cười gian trá, Mike cũng “dễ mến” cười lại với chúng.


Bất thình lình cậu hô lớn: “Ta đổi mười sợi tóc để những con ET trước mặt ta chết hết”.Lời Mike vừa dứt, sáu con ET trước mặt cậu liền ngã lăn ra đất.

Ba con còn lại trên cành cây cao sợ hãi.

Mike nhớ trong hồi kí Albert có nói, người liên kết được với Marcus có thể sỡ hữu hệ thống, mà có hệ thống để làm gì? Chẳng lẽ chỉ để biết lever của mình là bao nhiêu thôi sao? Hệ thống còn có một khả năng là tạm thời tái hiện một loại vũ khí mà nó từng scan.

Ví dụ, hệ thống đã từng scan một cây kiếm thì khi chủ nhân của nó hô “kiếm”.

Hệ thống sẽ lập tức mô phỏng một thanh kiếm giống hệt cây kiếm đã scan.

Từ bề ngoài, sức mạnh, cho đến chức năng trong một khoảng thời gian nhất định.Ngay bây giờ là lúc Mike thấy mình nên sử dụng chức năng này của hệ thống.

Marcus nghe thấy suy nghĩ của Mike thì cảm thấy cậu là một nhân tài đáng để đào tạo.

Nó thầm nghĩ: “Không biết chủ nhân định yêu cầu vũ khí gì? Chắc sẽ là vũ khí cực mạnh chăng?” Thì Mike liền giúp nó thoả mãn được sự tò mò.

“Xẻng nhọn” Mike hô lớn...!Marcus im lặng, Kai và mấy con MJ đang đánh nhau cũng đứng hình.

Một không gian vi diệu bao chùm lấy cả khu rừng đầy quỷ thú, cứ như chưa từng có vụ đánh nhau nào diễn ra.

Bọn MJ còn tốt bụng vỗ về Kai, bọn chúng đưa ánh mắt: “Tôi cũng là phụ huynh” mà nhìn con rồng trắng đang muốn khóc.

Chính mấy con ET cũng ngớ ra khi thấy Mike cầm một cái...!xẻng.


Trong đầu Kai, Marcus và bọn quỷ thú tri kỉ cùng nghĩ: “Có lầm lẩn gì ở đây thì phải? Có nên cho em nó nói lại không? Ai cho tôi biết đây là một trò đùa đi!”Bọn ET tất nhiên đã nhận ra Mike là đồng nhân.

Nhưng dù là con gì, thông minh đến mấy, nếu không thể chống lại cái tôi bên trong mình thì cũng đều trở nên ngu ngốc thôi.

Một trong ba con ET lao thẳng về phía Mike.

Nó há lớn cái mỏ to hơn cái nắm tay của mình ra, nhằm cắn vào cổ Mike.

Mike không hề xoay người né đi, mà ngược lại càng thủ thế để đứng vững hơn.

Cậu chỉa đầu nhọn của cây xẻng về con ET, nở một nụ cười giễu cợt, nói với nó: “Mày bay nhanh quá đấy!”.

Quả thật, con ET bay rất nhanh, nhanh đến mức còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì...!Theo lực bay của chính mình, nó không kịp dừng lại.

Kết quả là con ET tông mạnh vào đầu nhọn của cây xẻng mà gãy cổ chết.

Đúng là một phút bốc đồng...Cái mỏ của ET và mũi của Mike chỉ còn cách nhau khoảng một đốt ngón tay.

Nhưng Mike không chút nao núng, đây đâu phải lần đầu cậu thoát khỏi lưỡi hái tử thần..

 
Chương 8: 8: Ăn Tối


Vừa giết được một con ET, Mike ngay lập tức cúi xuống thật thấp.

Cậu biết đây không phải lần đầu đàn ET này giết người, kinh nghiệm hoạt động nhóm của chúng hẳn rất nhiều.

Nếu một con tấn công phía trước, chắc chắn con còn lại đánh lén từ đằng sau, tóm gọn con mồi.

Phòng trường hợp con phía trước bị đánh bại.Đúng như cậu suy đoán, con còn lại cắn hụt thì càng tức giận.

Miệng nó liên tục khè khè, dữ tợn.

Kai rất lo lắng, nó toát mồ hôi nhìn Marcus.

Cái quyển sách này lúc nào im lặng thì không nói, sao bây giờ lại im lặng? Mike đang gặp nguy hiểm, nó có thể trơ mắt đứng nhìn sao? Rốt cuộc quyển sách này đang nghĩ gì?Vì mặt Marcus chỉ là những nếp nhăn của trang sách, nên không ai biết nó đang nhìn Mike bằng ánh mắt gì.

Có thể là hy vọng, có thể là khinh bỉ...!Nhưng chỉ có Marcus mới biết mình đang nhìn Mike bằng ánh mắt chắc chắn.

Mike thả lỏng cơ thể, từ từ cảm nhận một luồng điện mát mẻ chạy khắp người mình.


Một ánh sáng xanh mờ nhạt phát ra từ cơ thể của Mike.Con ET biết cậu đang cảm nhận mana.

Nó đoán đây là lần đầu Mike sử dụng ma thuật, vậy thì cậu sẽ mất một khoảng thời gian mới có thể sử dụng mana đây.

Không thể ngu ngốc chờ đến khi Mike thành công và giết nó được.

Con ET nhanh chóng tấn công Mike trước khi cậu có cơ hội phản kháng.

Đúng là con ET rất thông minh, nó biết phải tấn công trước khi Mike thành công sử dụng được ma thuật, nó cũng biết con người cần một khoảng thời gian để có thể thành công.Tiếc cho nó “hay không bằng hên”, kiến thức của ET không hề sai hay hặn hẹp.

Chỉ là đôi lúc sẽ có trường hợp ngoại lệ.

Mike đã thành công cảm nhận mana trước khi cái mỏ nhọn hoắt của con ET kịp cắn đứt cổ cậu.

“Tường lửa” một khối lửa bùm lên chặn trước mặt Mike, thiêu chín con ET xui xẻo.

Hai con đã chết, một con bốc đồng và một con xui xẻo.Con thứ ba vẫn đang đậu trên cây quan sát Mike từ nãy đến giờ.

Kai tức giận gầm lớn vào mặt nó: “Gàu, mày đang khinh bỉ Mike đấy à, bữa tối?~~”.

Hai chữ “bữa tối” được Kai ngân dài, ngọt xớt.

“Nhoàm” sau hai chữ đó, rồng trắng đã thật sự biến con ET chảnh choẹ thành bữa tối thật.

Cảnh tượng không mấy tươi đẹp để miêu tả, nói chung là không có một giọt máu nào vì miệng của Kai đã bao trọn con ET.Nhận thấy màng chiến đấu của Mike đã xong, mấy con MJ mới nhận ra là chúng nó cũng đánh nhau.

Tuy Kai thừa sức giết chúng trong một nốt nhạc, nhưng lão cố giữ chân chúng để cho Mike giết mà nâng lever.

Kai lạnh lùng nói: “Lẹ đi Mike!” Sau đó lại đổi sang kiểu giọng nhẹ nhàng: “Chúng ta cùng ăn tối”.


Kai nói chuyện bình tĩnh như tối nay ăn gì, à mà đúng là đang nói về tối nay ăn gì thật.*“Chúng ta thật sự phải ăn mấy con quỷ này sao?” Mike hơi dè trừng với miếng thịt trước mặt.

Kai cười ân cần như một ông bố: “Không sao đâu, nó cũng giống như thịt của những con vật bình thường thôi.

Chẳng là nó to và lạ hơn ấy mà”.

Mike nghe vậy thì cũng an tâm hơn, công nhận Kai nướng thật giỏi thật.

Thịt vừa chín tới toả ra mùi thơm khó tả khiến bụng Mike sôi sục.Bỗng nhiên Marcus và Kai đồng loạt biến thành hai ông chú trung niên.

Mặt Kai còn mọc râu xồm xoàm.

Thấy cảnh này, Mike hết hồn đánh rơi cả miếng thịt trong tay.

Như đã đoán trước, Marcus u nhã đưa tay ra bắt lấy, rồi lại mỉm cười đưa miếng thịt cho Mike.

Ba người họ vừa ăn vừa khen Mike giỏi, y như một gia đình vui vẻ bên đám lửa...!do Kai phun ra.Vừa ăn xong, Kai liền lăn ra ngay tại chỗ mà ngáy ngủ.

Khác với thường ngày, Marcus chỉ lắc đầu chứ không càm ràm, hoặc có lẽ đây mới là tính cách bình thường của ông.

Mike tưởng Marcus cũng sẽ đi ngủ, nhưng ông lại đi đến chỗ xác của những con quỷ thú chưa bị ăn mà làm gì đó.


Mike tò mò lại gần xem thì nhận ra, Marcus đang lấy đá mana trông người mấy con quái.Ôi trời, sao Marcus và Kai lại khác đến thế chứ? Nhìn ông chú đang ngáy rõ to ở đằng kia và người đàn ông trung niên trước mặt, ngay cả m* xác mà cũng tao nhã, khiến Mike ngây ngốc.

Hai người khác nhau như thế mà cũng chơi thân được sao?Thấy Mike tò mò, Marcus càng có lịch sự nhất có thể, để chứng tỏ với cậu nhóc rằng bản thân rất chuyên nghiệp: “Mike này, nhóc có biết có mấy loại đá mana và đó là những loại nào không?”.

Trước đây Kai và Marcus không có hình người nên Mike không chưa từng nghĩ đến việc phân biệt tuổi tác, nhưng giờ rõ ràng hai người họ hơn cậu ít nhất ba mươi tuổi.Theo thói quen khi nói chuyện với người lớn, Mike không còn trả lời trống không như trước nữa: “Dạ có sáu loại đá mana, là mộc, thổ, hoả, thuỷ, khí, băng ạ”.

“Phụt” Marcus cố nhịn cười, nhưng không được nữa “Ha ha ha”.

Mike nhìn giống hệt Albert, khiến Marcus cứ tưởng tượng đến cảnh: “Albert nhỏ vâng lời”.Thật khổ thân cho chủ gia tộc đời đầu.

Người ta bảo: “Đừng ngủ khi lũ bạn còn thức”, trong trường hợp của Albert chắc phải sửa lại là: “Đừng chết khi lũ nạn còn sống” quá.

Chết rồi mà còn bị lôi ra chê cười.***Mình mới viết truyện lần đầu, nên nếu có sai sót gì mong các bạn thông cảm.

Hiện tại mình đang trốn học online để viết truyện ;).

 
Chương 9: 9: Trong Ngoài Không Đồng Nhất


Mike còn đang nghĩ mình nói sai cái gì? Tại sao lại bị cười? Cậu ngây thơ không biết kẻ đang bị cười là Albert vô (số) tội.

Tiếng cười của Marcus lây sang cả Kai, đúng là bạn thân.

Ổng đang ngáy to ơi là to mà tự nhiên cười há há làm người ta hết hồn.

Ai đêm khuya còn ở trên rừng, nghe tiếng Kai và Marcus cười chắc sợ bay luôn hồn vía quá.Mãi sau âm thanh sợn tóc gáy kia mới nhỏ lại, Marcus thở không ra hơi vì cười quá sức.

Ông cũng đã lấy hết đá mana ra, đưa cho Mike.

“MJ thuộc hệ lửa còn ET thuộc hệ khí.

Tổng cộng có 11 viên mana lửa và 8 viên mana khí, chủ nhân hấp thụ đi!” Mike cầm lấy những viên đá lấp lánh, cơ thể của cậu cũng dần phát ra ánh sáng xanh nhạt.Từ chỗ trái tim cậu bỗng xuất hiện một cái lốc xoáy nhỏ, mike bỏ từng viên từng viên đá vào cái lốc xoáy đó.

Marcus mở bảng hệ thống lên xem.“Tên: Mike JohnGiống loài: con ngườiTuổi: 12 Giới tính: namLever: 2Sức mạnh: 21Trí tuệ: 30Nhạy bén: 31Mana: 21Kỉ năng: chưa cóDanh hiệu: (Đứa con duy nhất của gia tộc John: +30); (Truyền nhân đời thứ 7 của gia tộc pháp sư: +90); (Người duy nhất còn sống của gia tộc John: +30); (Chủ nhân của rồng: +200); (Chủ nhân của sách thánh: +200) (Kẻ giết MJ: +20); (Kẻ giết ET: +20).


Tổng điểm 590 điểm.Năng lực đặt biệt: Trao đổi”Lever và các chỉ số của Mike đã tăng, còn có nhiều danh hiệu hơn.

Tuy không là gì so với Albert nhưng Marcus rất vui.

Mike ngờ nghệch hỏi: “Có danh hiệu thì sẽ có điểm, nhưng điểm đó để làm gì?”.

Marcus từ tốn trả lời: “Ngài không biết cũng phải thôi, trên thế giới này chỉ có ngài và Albert là có hệ thống mà.

Hệ thống có một chức năng là “shop”, điểm này dùng đẻ mua những vật phẩm trong shop.”Vừa nói Marcus vừa mở shop lên, Mike tò mò đọc.

Cậu càng ngạc nhiên khi thấy kế bên phần shop còn có game.

Mike vui mừng chỉ vào game hỏi: “Ta có thể chơi game không?”.

Mike vừa quay lại nhìn Marcus thì chợt nhận ra...!câu hỏi của mình quá ngốc.

Bạn thử nghĩ khi mười một giờ đêm bạn hỏi mẹ: “Mẹ ơi, con chơi game được không?” Mẹ bạn sẽ làm gì? Còn gì nữa, tất nhiên là...“Được” Marcus đang thắc mắc tại sao Mike lại yểu xiều thế.

Nó không biết con người sẽ không cho con họ chơi game khuya.

Nó chưa từng là cha mẹ, cũng không phải con người.

Nó biết con người con người chỉ có nhiều nhất 120 năm cuộc đời, các cơ quan nội tạng của con người, con người sống theo hình thức vua tôi...!nhưng không biết cách giao tiếp, sinh hoạt, giáo dục...!của họ.Nói thẳng ra là, khi 11 giờ đêm bạn xin phép mẹ chơi game, thì dù mẹ bạn phản ứng như thế nào Marcus cũng không biết và sẽ không làm vậy.

Vì...!Marcus có phải mẹ bạn đâu.

Tất cả những gì nó biết về cách sinh hoạt của con người đều thông qua Albert.

Mà Albert...!thì...!Mike tự hỏi mình có nên nói cho Marcus biết con người không nên chơi game khuya không.


Nếu không nói thì cậu sẽ có thói hư tật xấu của Albert, nhưng nếu nói thì...!Bạn thử nghĩ nếu mẹ bạn không cấm bạn chơi game khuya, vậy bạn có dại dột đến mức nói mẹ mình phải cấm không? Đáp án của bạn chính là đáp án của Mike đó, vì rõ ràng Mike là một đứa trẻ loài người mà.Im lặng là đáp án Mike chọn, cậu vui vẻ ngồi xuống bật game lên.

Lòng đầy tò mò không biết đây là game gì.

Và game đã “không làm cậu thất vọng”, toàn là game...!cờ bạc.

Thế nào mà hệ thống lại giới thiệu cho một đứa trẻ 12 tuổi toàn những game cờ bạc thế này? Toàn là cá cược, bóc thăm trúng thưởng...!mà cay nhất là muốn chơi phải đổi mana và điểm.

Bộ mana và điểm dễ kiếm lắm hay gì, nước mắt của Mike chảy ngược vào lòng.

“Chủ nhân, ngài không chơi sao?” Rồi nữa, giờ không chỉ hệ thống mà ngay cả phụ huynh cũng xúi dục trẻ em chơi cờ bạc.

Ôi cuộc đời, ông không thấy nước mắt tôi đang chảy ngược vào trong sao? Mike cười khổ, nói: “Ta thấy...!cái này...!cái này không thích hợp”.

Marcus còn ngây thơ hơn cả Mike.Nó hỏi: “Có gì không thích hợp? Mấy trò này Albert rất thích chơi mà” Tám chữ cuối mà Marcus nói như một mũi giao đâm vào lòng Mike.

Marcus lại nói tiếp: “Ngày nào Albert cũng chơi hết á.

Đôi khi hết mana không chơi được ổng khóc quá trời”.

Mũi dao thứ hai đâm vào lưng Mike.


“Có khi ông ta nhịn ăn nhịn uống, đi giết quái mấy ngày liền để kiếm điểm mà chơi đó”.Mũi thứ ba ghim sâu trong tim Mike.

Ồ! Vậy ra ông cố cố của cậu là một tay nghiện cờ bạc? Vậy ông ấy trở thành pháp sư mạnh nhất, là vì ngày nào cũng đi giết quái để có mana mà cá cược? Thật...!mất hình tượng.

Albert mà biết con cháu nghe được lịch sử đen tối của mình chắc ổng chết thêm lần nữa quá.

Vậy mà trông khi Mike thất vọng, Albert nhục nhã, thì kẻ trưởng mưu Marcus lại chẳng hiểu gì.“Hay cậu chơi thử đi!” Lại nữa, phụ huynh lại dụ dỗ con em vào con đường cờ bạc? Lý do là vì phụ huynh quá ngây thơ? Ôi cuộc đời...!“Chơi luôn” Mike trả lời.

Nói thật thì tuy Mike không nham nhỡ, lôi thôi như ông mình, cậu cũng là một đứa trong ngoài không đồng nhất.

Mặc dù cậu rất xấu hổ vì ông mình là người ghiền cờ bạc, và tỏ ra vô cùng lạnh lùng, cứng rắn.

Nhưng cậu cũng rất tò mò.

Mike đã đợi câu “thử đi” thứ hai của Marcus nãy giờ..

 
Chương 10: 10: Lần Đầu Chơi Cá Cược


Hai ông cháu này thật ngộ.

Người ông luôn nham nhỡ thật ra lại là kẻ biết giả ngu, làm không ai có thể nhìn thấu tâm tư.

Còn người cháu luôn tỏ ra lạnh lùng, lịch lãm, nghiêm túc thì thật ra...“Vậy chủ gia tộc đời đầu thích chơi game gì nhất?” Mike hỏi Marcus.

“Trò cá cược” Marcus trả lời.

“Ok vô chơi liền!” Mike nói mà quên mất hình tượng lịch lãm của mình.

Bảng hệ thống hiện lên dòng chữ: “Hãy đổi 1 điểm hoặc 3 mana để chơi một ván”.

Mike hỏi Marcus: “Tại sao đều ván chơi một ván, nhưng đổi điểm thì ít hơn đổi mana vậy?” Marcus nói: “Vì mana có thể tự hồi phục còn điểm thì không”.Mike hiểu ngay: “Cũng giống như điểm là tiền phải làm vất vả mới có, còn mana là tiền mà túi chứa được bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu hả?”.

Marcus đồng ý với suy luận của Mike, nó nói thêm vô: “Tuỳ vào cơ thể của từng người mà mana sẽ hồi phục nhanh hoặc chậm hơn, nhưng đều không chênh lệch quá 24 tiếng”.

Mike nghĩ thầm:“Vậy là nếu bây giờ mình chơi hết 21 mana, thì 11 giờ tối mai nó sẽ tự động hồi phục đủ 21 mana.


Vậy chơi hết...!Không được, rất có thể ngày mai mình sẽ gặp “nó”.

Nếu bây giờ chơi hết mana là ngày mai đi gặp chủ gia tộc đời đầu luôn.

Không dễ gì để được sống lại một lần, không nên dại dột để chết thêm một lần nữa.

Cả gia tộc John chỉ còn lại mình thôi, không thể để ba mẹ thất vọng.”Nghĩ tới đây, Mike lại thấy buồn, ba mẹ sinh ra cậu một lần, dùng mạng để cứu sống cậu thêm một lần nữa.

Cậu nợ họ đến hai mạng, tiếc là kiếp này không thể trả.

“Ba mẹ, con nhất định sẽ trả thù cho hai người.

Chủ gia tộc đời đầu, tôi nhất định sẽ trở thành pháp sư mạnh nhất sẽ không để ai ức hiếp nữa”.Mike nói với hệ thống vậy lấy điểm để chơi.

Hệ thống hiển thị dòng chữ: “Bạn hãy chọn một con số bất kì từ 1 đến 20”.

Mike nghĩ: “Có 20 con số, để chọn trúng một con số thì sát xuất thắng là 5%.

Nhưng vì đây là lần đầu tiên mình cá cược, chắc chắn hệ thống sẽ cho mình thắng để dụ dỗ mình chơi tiếp.

Chiêu này của bọn giang hồ, đến đứa con nít 5 tuổi cũng biết.

Vậy tỉ lệ thắng của mình ở ba ván đầu là...!80%”.Sau khi tính toán kĩ càng, Mike tự tin nói: “Ba điểm, chơi ba ván.

Ta muốn biết trò này có gì hay mà ông cố ta lại mê đến vậy”.

Và đúng như Mike nghĩ, cho bạn thắng ở những ván đầu và dụ dỗ bạn chơi tiếp là chiêu thường của bọn đánh bạc.

Ba ván đầu Mike đều thắng.

Cậu nhận được phần thưởng là vài điều về tương lai.Mike mở những mảnh giấy viết về tương lai ra mà đọc.

Tờ thứ nhất ghi: “Ngày mai, lúc mười giờ sáng.


“Nó” sẽ đẻ trứng.

Nếu không ngăn chặn thì khả năng cao, trong tương lai “nó” sẽ sinh sôi, gây ra ngày tận thế.

Tổ của nó ở hang động phía Đông, bên phải.”Tờ thứ hai viết: “Tám giờ sáng mai đi về phía bắc, dựa theo đàn bướm tím để tìm đường tắt lên đỉnh núi.

Bạn có nhân duyên tốt ở đó”.

Tờ thứ ba viết: “Đi về phía đông của đỉnh núi sẽ thấy một bầy OM bị GS tấn công, quyết định làm gì là nằm ở bạn”.Mike vui vẻ bỏ những tờ giấy vào túi, ngày mai cậu sẽ làm hết tất cả những thứ đã được tiên đoán.

Mike đoán nếu bây giờ cậu chơi thêm hai ván, sát xuất thắng là 50%, lại đúng như cậu đoán.

Dù là lần đầu chơi cá cược nhưng độ tính toán của Mike rất chuẩn.

Cậu lại cá những con số và lại trúng.

Tờ thứ tư ghi: “Ở tầng mây thứ 7 có một hầm vàng, vị trí chính xác là ở ngược hướng tổ của “nó”, tức bên trái”.Tờ thứ năm viết: “Ở mây thứ 2 có một vườn hoa troal”.

Mike nghĩ thầm: “Tốt quá, mỗi trái tim mana của các pháp sư đều có giới hạn.

Nếu không có thuốc được điều chế từ hoa troal, thì nếu lượng mana nhiều hơn giới hạn của tim, người pháp sư đó sẽ chết.

Phải nói thuốc hoa troal được bán với giá đắt đỏ nhưng các pháp sư vẫn bắt buộc phải mua vì để giữ mạng sống cũng như để mạnh lên”.Mike tắt bảng hệ thống mà nói: “Trễ rồi Marcus, phải ngủ thôi”.


Marcus đồng ý dù thật sự một quyển sách như nó ngủ là rất tốn thời gian.

Nó quay sang Kai mà nói: “Này, quay trở lại hình rồng đi Kai! Nhanh lên, trở về hình rồng để chủ nhân không bị cảm lạnh.

Ngươi biết chủ nhân sẽ cảm lạnh nếu ngủ trong rừng mà không có chăn mà”Marcus không chỉ nói, ông còn đá liên tục vào cái bụng no căn của Kai.

Kai “hừ” lên một tiếng tỏ vẻ bất mãn, rồi bất thình lình phóng to ra.

Marcus nhanh tay kéo Mike đi chỗ khác kẻo bị Kai vô duyên đè trúng.

Vậy là đêm nay Mike lại ngủ trong lòng một con rồng.

Mike không hề thấy khó chịu về việc đó nhưng cậu thật sự khó chịu vì Kai ngáy quá to.***Mình là con gái nhưng viết nhân vật chính là con trai, không phải con trai làm được thứ gì mà con gái không làm được đâu.

Chỉ là không biết nếu viết nhân vật chính là con gái thì nên lấy tên gì cho đẹp thôi.

Truyện này không có tình tiết yêu đương nhá..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom