Cập nhật mới

Dịch Full Phán Quyết Của Thẩm Phán 2

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Phán Quyết Của Thẩm Phán 2

Phán Quyết Của Thẩm Phán 2
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




PHÁN QUYẾT CỦA THẨM PHÁN - Phần 2

Tác giả: 别搞笑了​

Edit | Beta: Nhược Ảnh

***********

Sau khi tốt nghiệp Trung học phổ thông, tôi trở nên nổi tiếng dựa vào thành tích xuất sắc và vẻ ngoài trong sáng xinh đẹp của mình.

Tôi được mời tham gia show [Trốn thoát khỏi mật thất] đang rất hot.

Lúc quay được một nửa thì chúng tôi phát hiện một nhân viên trong đoàn phim có dáng vẻ giống hệt một tên tội phạm đang bị truy nã.

Sóng điện thoại bị cắt đứt, chẳng có thiết bị liên lạc, show truyền hình biến thành cuộc trốn chạy thật sự.

Tôi bị các ngôi sao nổi tiếng đẩy ra ngoài cửa để làm lá chắn.

Nhưng bọn họ không biết, tôi không chỉ là người thiết kế mật thất, mà còn là đồng lõa của kẻ giết người kia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Buổi ghi hình đầu tiên của show [Trốn thoát khỏi mật thất] kết thúc, người phụ trách chương trình cuống quýt tới tìm tôi.

“Khương Hòa, chẳng phải đã dặn cô cố gắng đưa nhiều manh mối cho cô Bạch và thầy Lục hả? Một mình cô huênh hoang như vậy để làm gì? Muốn dùng chương trình này để nổi tiếng à?”

Tôi liên tục nói lời xin lỗi: “Xin lỗi ạ, nhất định lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”

Một tháng trước, kết quả thi đại học được công bố, hình ảnh của tôi xuất hiện trên bảng vinh danh trong trường và được bạn bè đăng lên mạng, nào ngờ vô tình trở nên nổi tiếng.

Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, tài khoản của tôi tăng lên những năm mươi vạn người theo dõi.

Mấy video tôi mặc đồng phục học sinh cũng nhận được rất nhiều lượt xem trên các nền tảng lớn.

Lúc này tổ chương trình [Trốn thoát khỏi mật thất] tìm đến tôi.

Bọn họ mời tôi làm khách mời nhảy dù trong kỳ hai của chương trình.

Trước khi quay, bọn họ liên tục dặn dò rằng tôi phải hỗ trợ hết sức cho mấy cô đào đang nổi và các ngôi sao theo đuổi hình tượng tài giỏi kia.

Thế nên tôi không được giải mật mã, tôi phải đưa tất cả manh mối và phân tích cho các ngôi sao còn lại.

Hiển nhiên, biểu hiện vào ngày đầu tiên của tôi đã khiến tổ chương trình không hề hài lòng.

Đầu mối cũng ít đi hẳn.

Trước lúc quay vào ngày thứ hai, tôi đụng phải Bạch Du Nhiên, một nữ diễn viên trẻ đang hot rần rần.

Cô ta mặc chiếc váy của một nhãn hiệu nổi tiếng, lướt mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới.

“Tôi khuyên cô hôm nay nên thức thời một chút, ít khoe khoang đi, bằng không chỉ cần tôi nói vài câu là cô sẽ bị cộng đồng mạng mắng c.h.ế.t đấy.”

Đây là sự thật.

Buổi quay hôm qua được phát sóng trực tiếp, thế nên lúc tối tôi có xem thử phản ứng trên mạng như thế nào.

Ồ, bão bình luận đều mắng tôi không ngừng:

[Con ả vô danh nào kia nghĩ mình là nữ chính chắc?]

[Đúng là xấu mặt mà, manh mối ấy rành rành ra đó, cô ta không nên giành trước như thế.]

[Cạn cmn lời rồi, cô ta lại chiếm ống kính kìa!]

[Trông mà ngứa cả mắt, anh Dụ chỉ nhìn cô ta một cái thôi mà cô ta nghĩ mình ngon lắm hả?]



Đồng thời Weibo của tôi cũng bị đống tin nhắn chứa những từ ngữ nhục mạ oanh tạc.

Thấy tôi không lên tiếng, Bạch Du Nhiên lại giễu cợt: “Có khi kiểu non nớt như chim non thế này lại được người khác yêu thích đấy.”

“Người khác” mà cô nhắc đến chính là diễn viên Lục Dụ.

Suốt buổi quay hôm qua, ánh mắt của Lục Dụ gần như dán chặt lên người tôi.

Hôm nay đến địa điểm quay, anh ta lại càng lộ liễu hơn.

“Khương Hòa, năm nay… em bao nhiêu tuổi rồi?”

Lúc tôi nhận lấy bình nước mà anh ta đưa tới, anh ta còn cố ý cọ vào mu bàn tay tôi.

Tôi rụt tay lại như bị điện giật, sau đó thấp giọng trả lời: “Mười tám ạ.”

Lục Dụ quan sát tôi với ánh mắt sỗ sàng: “Mười tám à? Trẻ thật đấy.”



Tôi dời tầm mắt rồi đi tới chỗ khác, ngồi ở một góc xa xa.

Hai vị khách quý khác cũng đã tới, một người là Mục Kỳ - ca sĩ tốt nghiệp tại một trường nổi tiếng, người còn lại là diễn viên mới vào nghề - Cố Nhã Nhã.

Trước ống kính, người nào cũng tỏ ra vô cùng thân thiết, nhưng sau ống kính thì chẳng ai quan tâm đ ến ai cả.

Tôi ngồi đây được một chốc thì mọi người bắt đầu xôn xao: “Lạ quá, vừa rồi nhiều nhân viên thế kia, sao bây giờ chẳng thấy ai vậy nhỉ?”

Bạch Du Nhiên vừa định bảo trợ lý ra xem thử thì một giọng nói lạnh lẽo phát ra từ loa lớn: “Buổi ghi hình sắp bắt đầu, mời mọi người nộp điện thoại di động và đeo camera mini. Chú ý: Lần này, không có nhân viên quay phim đi theo.”

2.

Trước kia cũng từng có kiểu làm việc như thế này nên chẳng ai thấy lo lắng cả.

Có mấy nhân viên đi tới gắn camera cho mọi người, Lục Dụ ghét bỏ đẩy người đàn ông trước mặt mình ra.

“Xùy, đừng có chạm vào tôi! Anh đi làm được mấy ngày rồi? Có biết phép tắc không vậy?”

Nói xong, anh ta đạp vào đùi người đàn ông kia khiến người nọ ngã nhào xuống đất.

Người xung quanh hít vào một hơi, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.

Lục Dụ chỉ vào một người khác: “Anh kia, tới đây.”

Người đàn ông dưới đất lồm cồm bò dậy, sau đó tới đeo tai nghe cho Bạch Du Nhiên.

Chuẩn bị xong hết thảy, đám nghệ sĩ lập tức nhập vai, cười cười nói nói đi vào mật thất.

Vừa tiến vào mật thất đầu tiên, Bạch Du Nhiên bỗng tái mặt, cứ đứng ngay cửa mà chẳng dám bước vào.

Cố Nhã Nhã quay lại nhìn cô ta: “Du Nhiên, sao thế?”

Bạch Du Nhiên cố tỏ ra bình tĩnh, lắc đầu đáp: “Không sao.”

Cố Nhã Nhã lại nghi ngờ: “Nơi này giống như phòng tập múa ấy nhỉ.”

Cô ấy vừa nói vừa đi tới cạnh bàn, đột nhiên cô ấy kinh hãi thét lên: “Không phải đây là cô sao?”

Mọi người vội vã tụ lại. Trên bàn là một tấm ảnh, người đứng giữa đúng là Bạch Du Nhiên – người đang vô cùng nổi tiếng.

Trong tấm ảnh, cô ta ngẩng cao đầu, có vẻ vừa mới tập múa xong nên trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Bên cạnh cô ta còn có một cô gái nữa, hai người tay trong tay, nở nụ cười thật tươi nhìn vào gương, trông thân thiết vô cùng.

Tôi nghi ngờ: “Đây là ai thế?”

“Liên quan gì tới cô?”

Bạch Du Nhiên bất ngờ rống lên.

Ai cũng ngây cả người.

Lục Dụ hả hê: “Sao? Mọi người không biết cô gái ấy ư? Đây chính là Trần Phàm, một idol không nổi tiếng mấy, hai năm trước truyền thông đưa tin cô ta đã tự sát trong nhà rồi. Cô ta cũng là thí sinh tham gia show sống còn cùng với Bạch Du Nhiên đó.”

“Anh đừng nói nữa!”

Bạch Du nhiên giận đến thở hổn hển, cô ta gạt phắt chiếc camera được gắn trước ngực xuống đất, sau đó bắt đầu hùng hùng hổ hổ: “Tổ chương trình bị làm sao vậy? Ai thiết kế mật thất này? Có nói trước với ekip của tôi chưa? Bà đây không quay nữa!”

Nói xong, Bạch Du Nhiên lập tức quay ngược lại.

Nhưng cô ta không ngờ cửa đã bị khóa chặt.

“Chuyện gì thế này? Tôi đã nói là không quay nữa mà! Mở cửa ra!”

Bạch Du Nhiên đứng mắng mấy phút, lúc này mọi người mới nhận ra có gì đó không ổn.

“Không có ai ư?”

“Này, có ai không?”

Tình hình trở nên thật kỳ quái.

Bạch Du Nhiên lấy điện thoại ra khỏi túi, cất giọng đầy oán hận: “May là tôi có hai cái điện thoại.”

Giây tiếp theo, cô ta nhíu chặt mày: “Chuyện gì đây? Sao không có sóng thế này?”

Cô ta không ngừng load điện thoại, lại còn đi tới đi lui khắp mật thất, cốt tìm sóng cho bằng được.

“Có rồi!”

Bạch Du Nhiên vui mừng kêu lên, nhưng không biết cô ta ấn nhầm nút nào mà màn hình đột nhiên chuyển đến một trang tin tức.

Bạch Du Nhiên buồn bực nhấn trở về: “Sao vậy chứ? Lại không có sóng nữa ư?”

Điện thoại có cũng như không, thế nên cô ta chỉ đành tiếp tục gõ cửa, đám người còn lại cũng cảm thấy có gì đó không đúng nên bắt đầu nghĩ cách liên lạc với bên ngoài.

Bạch Du Nhiên đứng lên bàn để nhìn ra ngoài từ khe hở bé xíu trên cửa, rồi cô ta phấn khích reo lên: “Có nhân viên kìa! Này, các người bị gì thế? Sao không nghe tôi…”

Cô ta nói chưa hết câu thì đã lảo đảo lùi lại rồi ngã xuống bàn, cứ như nhìn thấy chuyện gì đáng sợ lắm vậy.

Bạch Du Nhiên không quan tâm đ ến cơn đau, cô ta chỉ tay ra bên ngoài với vẻ mặt trắng bệch: “Hắn… Hắn là…”

“Là cái gì?”

Lục Dụ cau mày bắt chước Bạch Dụ Nhiên nhìn ra ngoài, nào ngờ người đứng ngoài đó là tên nhân viên bị anh ta mắng chửi ban nãy. Lúc này đây, người nọ đang cúi đầu đứng ngay trước cửa, mái tóc che khuất đôi mắt, trong tay có một vật gì đó.

Lục Dụ hoang mang, đang định lên tiếng hỏi thì người nọ đột nhiên giơ vật trong tay gã lên.

Lưỡi dao sắc bén thình lình c ắm vào cửa, lộ ra một phần của chiếc rìu đẫm máu!

“A!!!”

Cố Nhã Nhã sợ đến hét ầm lên.

Tôi bị cô ấy kéo lùi về phía sau, “Đó là cái gì vậy?”

“Hắn chính là kẻ g.i.ế.t người!”

Bạch Du Nhiên vội vàng bò dậy, cô ta cùng Mục Kỳ khiêng bàn tới chắn trước cửa.

“Tin tức tôi vừa thấy trong điện thoại chính là lệnh truy nã của hắn, hắn đã giết ba người ở Thanh Thành rồi! Tại sao một kẻ mang tội danh g.i.ế.t người lại ở đây chứ?”

Cô ta vừa dứt lời thì tiếng rìu chặt cửa chợt ngừng lại.

Phía ngoài vọng đến tiếng cười vừa trầm vừa khàn của người đàn ông: “Ồ, bị cô nhận ra mất rồi. Vậy chúng ta chơi một trò chơi nhé.”

“Sau lưng các người có một cánh cửa, mã khóa trên đó có năm số. Hai số đầu tiên là thời gian tử vong, hai số ở giữa là nguyên nhân tử vong, còn số cuối cùng chính là số nét trong tên của hung thủ.”

“Tôi mất mười lăm phút để phá cánh cửa này.”

“Các người sẽ tìm ra mật mã trước, hay là tôi phá được cửa trước nhỉ?”

“Cùng chơi trò đuổi bắt k1ch thích này đi. Lúc này đây, bắt đầu tính giờ.”

Tiếng phá cửa lại vang lên lần nữa, mọi người trong phòng đều hoảng loạn vô cùng. Lúc này đây, ai cũng nhận ra kẻ sát nhân kia điên cuồng đến nhường nào.

3.

Cùng lúc đó, ekip [Trốn thoát khỏi mật thất] cũng rất bối rối khi nhận được tin tập thể nghệ sĩ đã biến mất.

“Không phải chúng ta đã thông báo là địa điểm quay gặp trục trặc nên hoãn việc ghi hình đến hôm sau sao?”

Nhóm ekip của các nghệ sĩ cũng mờ mịt: “Chúng tôi nhận được thông báo trước hai tiếng, nên khi đó ai cũng tới địa điểm quay mất rồi. Nào ngờ sau khi bọn họ tiến vào thì chẳng còn tin tức gì nữa, lúc chúng tôi đến tìm cũng không thấy ai cả!”

Ekip sản xuất chỉ thấy ớn lạnh: “Các người nói… bọn họ biến mất hả?”

“Mọi người mau nhìn này!”

Ekip sản xuất còn chưa hết kinh sợ thì có người phát hiện một trong những nền tảng phát trực tiếp lớn nhất đột nhiên livestream, mà trên màn hình, rõ ràng là nhóm nghệ sĩ đang mất tích.

Một phút trước, chẳng có ai thèm xem livestream này, cho đến khi một người hâm mộ phát hiện ra cái tên [Thẩm Phán], chưa kể livestream này lại còn chiếu thần tượng của bọn họ nữa chứ, thế là một truyền mười, mười truyền trăm.

Chưa đầy năm phút sau, số người xem livestream này đã tăng vọt.

[Đây là cái gì vậy? Chẳng phải Du Nhiên đang quay Trốn thoát khỏi mật thất sao?]

[Chẳng lẽ đây là livestream quá trình quay hả? Cmn, xem ra kỳ này hot lắm đó nha…]

[Nhưng tại sao lại là camera ẩn nhỉ? Kỳ lạ quá…]

[Khoan đã, Lục Dụ vừa chửi bậy đấy à?]

4.

Không chỉ Lục Dụ mà tất cả mọi người đều bị tiếng phá cửa hành hạ đến điên rồi.

“Mẹ nó! Cuối cùng mật mã là gì vậy? Cái gì mà thời gian tử vong với nguyên nhân tử vong chứ? Rối cuộc là ai chết hả?”

Tôi từ từ nhặt khung hình đã vỡ nát dưới mặt đất lên, sau khi nghiền ngẫm một lúc, tôi mới lên tiếng: “Trong căn phòng này, hình như chỉ có mỗi cô gái này c.h.ế.t nhỉ?”

Một nghệ sĩ đã tự sát vào bốn năm trước, Trần Phàm.

Mặc dù cô ấy không quá nổi tiếng, nhưng lúc đó báo đài cũng đưa tin.

Lục Dụ nhíu mày: “Tôi nhớ cô ấy tự sát ngay sau sinh nhật của tôi, cho nên sẽ là ngày 7 tháng 3, còn nguyên nhân của cái c.h.ế.t…”

Đột nhiên mọi người nghĩ ra được cái gì đó nên bắt đầu tìm tòi trong mật thất.

Cố Nhã tìm được một mảnh của một tờ báo ở trên bàn. Tin tức trong đó đúng là về cái c.hế.t của Trần Phàm.

Cảnh sát thông báo, Trần Phàm tử vong vì uống thuốc sát trùng tự sát, dù đã được đưa đi cấp cứu nhưng không thành công.

“Natri chlorat… thuốc khử trùng 84?”

“Vậy bốn con số đầu tiên là 3784*…”

(Ở Trung, tháng được viết trước ngày.)

“Chẳng lẽ không phải là cô ấy tự sát ư? Không lẽ số cuối cùng là số nét trong tên của hung thủ?”

Mọi người suy đoán không ngừng, chỉ có Bạch Du Nhiên không ngừng lùi về sau với vẻ mặt tái nhợt.

Cô ta tựa vào cửa, cứ lẩm bẩm: “Không liên quan đến tôi, cô ta tự sát mà, tôi không phải là hung thủ…”

Đột nhiên trên cửa xuất hiện một cái lỗ to, ánh mắt độc ác của một người đàn ông cũng lộ ra phía sau cánh cửa.

“A!”

Bạch Du Nhiên thét chói tai, sau đó cô ta chạy như điên tới trước cửa khóa và nhanh chóng nhập mật mã. Âm thanh thông báo lập tức vang lên, cô ta vội vàng đẩy cửa ra rồi chạy về phía trước.

Nhưng chẳng ai ngờ… Cô ta bước hẫng, rơi thẳng xuống dưới.

Mọi người sợ đến ngây người, ai nấy cũng đều bước lại nhìn. Lúc này họ mới phát hiện ngoài cửa chẳng phải là nơi an toàn gì, thậm chí còn chẳng được xây dựng. Nơi đây giống hệt một tòa nhà cũ kỹ đã mục nát.

Bạch Du Nhiên rơi xuống nền đất cách chúng tôi khoảng ba mét, xung quanh không có lối ra, cô ta đau đớn đến r3n rỉ không ngớt.

Lúc này cửa gỗ phía sau chúng tôi cũng được mở ra, người đàn ông đứng ngay cửa cười lạnh: “Tôi chưa nói, cánh cửa này mới là cửa để trốn thoát đấy.”

Không gian chìm vào im lặng.

“Số cuối cùng là 5, trùng với số nét của chữ Bạch (白).”

Nghe tôi nói, lúc này mọi người mới nhớ tới việc đi tới xem mật mã mở khóa.

Người đàn ông cầm rìu tiến tới từng bước, chúng tôi vội vàng tránh sang một bên, nhưng ngay lúc di chuyển, ai cũng cảm thấy cơ thể càng lúc càng mất sức, thậm chí chúng tôi còn chẳng biết mình hít phải thuốc mê tự bao giờ.

Chúng tôi trơ mắt nhìn người đàn ông đi tới vùng bị sụt, hắn lấy một chiếc bình thủy tinh ra khỏi áo khoác, sau đó cúi nhìn Bạch Du Nhiên từ trên cao: “Cô nhập số nét của tên mình, vậy có phải cô thừa nhận mình chính là hung thủ đã giết hại đồng đội không?”

Bạch Du Nhiên nhịn đau, điên cuồng lắc đầu: “Không… Tôi không có…”

Dường như người đàn ông nọ đã đoán trước câu trả lời này, thế nên hắn rút khối gỗ bịt miệng bình thủy tinh ra rồi đổ thẳng xuống đầu Bạch Du Nhiên.

“Tôi có một thói xấu, đó là nghe thấy lời nói dối thì sẽ run tay. Thế nên, cô suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời.”

Hắn dừng lại, nhoẻn miệng cười rồi nói tiếp: “Quên nói, thứ trong bình này là acid sulfuric đậm đặc đấy.”

Bạch Du Nhiên biến sắc, cô ta tuyệt vọng nhìn người đàn ông, cuối cùng không chịu nổi nữa nên nắm tóc hô to: “Đúng, là tôi hại chết cô ta đấy! Tôi ghen ghét với cô ta đấy! Tại sao cô ta lại xinh đẹp hơn tôi? Ai cũng thích cô ta, ngay cả công ty cũng sắp đưa ra quyết định cho cô ta ra mắt, tôi không cam lòng, tôi giành cơ hội cho mình thì có lỗi gì chứ?”

Bạch Du Nhiên kể lại câu chuyện tàn nhẫn năm xưa.

Lúc ấy, Trần Phàm tham gia show sống còn trong khi không có bối cảnh hay hậu thuẫn nào cả, còn Bạch Du Nhiên muốn tìm phông nền cho mình nên mới vui vẻ kết bạn với cô ấy, đôi lúc cảm thấy tâm huyết dâng trào thì cô ta còn chỉ tư thế múa cho Trần Phàm nữa.

Nhưng Trần Phàm không những xinh đẹp mà còn biết cố gắng, thế nên cô ấy được khán giả yêu thích rất nhiều. Càng nổi tiếng, cô ấy càng được lòng người hâm mộ bởi tính cách của mình.

Dần dần Bạch Du Nhiên cảm thấy nguy hiểm đang cận kề, cô ta bắt đầu xa lánh Trần Phàm, lại còn đồn thổi khiến người khác cô lập Trần Phàm.

Thậm chí Bạch Du Nhiên còn mua tài khoản ma, tung tin thất thiệt về bạn mình.

Nhưng mấy chuyện này chẳng ảnh hưởng đến Trần Phàm quá nhiều. Cô ấy là người xác định mục tiêu rất rõ ràng, và mục tiêu lần này chính là được ra mắt, thậm chí lọt vào top ba của show sống còn.

Ngay cả công ty cũng tiết lộ rằng bọn họ sẽ dùng mọi cách để nâng đỡ cô ấy.

Bạch Du Nhiên ghen ghét đến mức b3nh hoạn.

Thế là tối nọ, nhân lúc bạn mình đang luyện tập trong phòng múa, cô ta đã đổ acid sulfuric vào nước của Trần Phàm.



Trần Phàm đã bị hủy hoại.

Bạch Du Nhiên rất đắc ý, nhà cô ta có quyền có thế nên đè chuyện này xuống dễ như trở bản tay.

Trần Phàm chỉ không thể đứng trên sân khấu suốt đời mà thôi, thế nên Bạch Du Nhiên không ngờ cô ấy lại chọn cách tự sát cực đoan đến vậy.

Bạch Du Nhiên là hung thủ, chính cô ta đã phá hoại cuộc đời của Trần Phàm, là nguyên nhân chính dẫn đến cái chếc của Trần Phàm.

Bạch Du Nhiên nói xong, không gian xung quanh lại chìm vào yên tĩnh.

Người đàn ông xùy một tiếng, sau đó hắn hơi nghiêng cổ tay, thứ chất lỏng trong suốt kia lập tức chảy xuống đầu Bạch Du Nhiên.

“A!!!”

Bạch Du Nhiên ôm đầu thét lên.

Một lúc sau cô ta mới phát hiện thứ trên người mình chỉ là nước bình thường.

Người đàn ông vừa giở trò đùa quái đản thỏa mãn buông tay: “Surprise!”

Hắn nhìn dáng vẻ chật vật của Bạch Du Nhiên mà cười như điên đại.

Bạch Du Nhiên bị dọa đến sắp ngất đến nơi rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


5.

Giờ phút này, sức nóng của buổi livestream kia đã tăng đến không ngờ.

Các nền tảng livestream lớn cũng nổ tung.

[Trời ạ… Hóa ra Trần Phàm đột nhiên từ bỏ cuộc thi kia là vì thế!]

[Tôi đang run lên đây, tại sao lại có người độc ác đến thế chứ?]

[Mắt tao mù rồi nên tao mới làm fan của kẻ giết người!]

[Chắc Trần Phàm đã phải tuyệt vọng lắm nên mới tự sát, cuộc đời của cô ấy đã bị hủy hoại cơ mà!]



Chưa tới một phút sau, mạng xã hội của Bạch Du Nhiên đã bị oanh tạc.

Tất cả nhãn hiệu do cô ta làm đại diện đều rối rít xóa bỏ video tuyên truyền của cô ta.

Quần chúng xem livestream trên đường phố cũng bất bình vọt vào trung tâm thương mại gỡ áp phích của Bạch Du Nhiên xuống rồi hung hăng đạp lên cho hả giận.

Hashtag #Bạch Du Nhiên đầu độc# nằm chễm chệ ở top 1 bảng hot search.

Bình luận bên dưới chỉ toàn là lời mắng chửi.



Ekip sản xuất xác định nghệ sĩ đang gặp nguy hiểm nên báo cảnh sát ngay lập tức. Hiện tại cảnh sát đã chạy tới địa điểm mà nhân viên cung cấp.

Nhưng lượt chia sẻ của livestream kia càng lúc càng nhiều, chẳng ai có thể ngăn cản được.

Người phụ trách tuyệt vọng vò đầu bứt tóc, chỉ có thể cầu nguyện cảnh sát nhanh chóng giải quyết việc này.

6.

Đúng lúc này, Lục Dụ phát hiện người đàn ông kia không đóng cửa lúc tiến vào. Đấy mới là cửa ra!

Thế là Lục Dụ lặng lẽ di chuyển về phía cửa, sau đó anh ta nhanh chân xông ra ngoài.

Đám người chúng tôi cũng phản ứng kịp, rối rít chạy theo sau.

Nhưng chúng tôi đang trúng thuốc mê, tay chân ai cũng nhũn ra nên chẳng có sức mà chạy.

Còn người đàn ông kia đã lấy lại tinh thần, hắn lập tức lê rìu bước tới nơi đây.

Thấy hắn chỉ còn cách cửa vài bước, Lục Dụ và Mục Kỳ liếc nhìn nhau, bọn họ túm lấy tôi rồi đẩy tôi về phía kẻ sát nhân, còn Cố Nhã Nhã thì chỉ kịp quay lại nhìn tôi, sau đó bọn họ vội vã chen nhau chạy trong lối đi vừa hẹp vừa dài.

Tôi: “…”

Người đàn ông tiến từng bước về phía tôi, hắn ngừng livestream rồi chìa tay ra với tôi, trong ánh mắt toàn là vẻ chế nhạo.

“Chậc, nhân tính ấy à, đúng là không vượt qua được thử thách mà.”

Tôi nắm lấy tay của người nọ rồi đứng dậy, phủi đi lớp bụi bám trên quần áo.

“Thì có ai nói là không đúng đâu.”

Đám Lục Dụ may mắn thật đấy. Bọn họ đẩy tôi cho kẻ sát nhân để tranh thủ chạy trốn. Nhưng bọn họ đâu ngờ, mật thất này là do tôi thiết kế, bọn họ rời khỏi đây thì sẽ gặp phải mê cung, hơn nữa thuốc mê sẽ phát huy tác dụng nhanh thôi.

Người đàn ông tháo mặt nạ trên mặt xuống, để lộ ra gương mặt vô cùng trẻ trung.

Không phải ai khác, cậu ấy chính là Lâm Quy, một kẻ điên tự xưng mình là Thẩm Phán, chuyên xử lý những vụ cá lọt khỏi lưới, thoát khỏi vòng pháp luật.

Vừa hay tôi cũng là tên điên đồng lõa với người này.

Hai Thẩm Phán chúng tôi đã bày mưu tính kế cho mật thất này ròng rã ba tháng. Ngay cả chuyện tôi bắt đầu nổi tiếng trên mạng cũng một tay Lâm Quy thực hiện.

Cậu ấy quá hiểu cách sử dụng internet.

Từ việc tôi nổi tiếng để ekip sản xuất chú ý và tới tìm tôi, cho đến việc Bạch Du Nhiên vô tình nhìn thấy tin truy nã giả kia.

Mỗi một chuyện đều do Lâm Quy thiết kế thật tỉ mỉ.

Thẩm Phán chúng tôi dành riêng trò chơi này cho đám minh tinh nổi tiếng cao cao tại thượng kia đấy.

7.

Cùng lúc đó, các nền tảng livestream lớn đang ầm ĩ không thôi.

Vốn dĩ đám người hâm mộ đều lo lắng về sự an toàn của thần tượng, nhưng lúc thấy Lục Dụ và Mục Kỳ đẩy tôi về phía kẻ sát nhân, ai nấy cũng đều rơi vào im lặng.

[Bọn họ còn là người sao?]

[Cmn mất mặt đàn ông quá, vào giây phút sinh tử mà hắn ném con gái nhà người ta vào chỗ nguy hiểm, đồ súc sinh!]

[Cũng không nói như vậy được, sắp chết đến nơi rồi, phải tự vệ chứ…]

[Đúng vậy, các người không chửi tên điên kia đi, còn quay lại trách người bị hại được hả?]

[Lầu trên bị bệnh rồi đúng không? Chuyện này không gọi là tự vệ, đây là mưu sát đó!]

[Đồng ý +1…]

[Sao camera trong mật thất bị ngắt mất rồi? Chẳng biết Khương Hòa có làm sao không, mà sao cảnh sát vẫn chưa tới nhỉ?]

Mọi người nóng lòng chờ đợi, năm phút sau, camera trong mật thất đã hoạt động trở lại.

Hình ảnh hiện lên là cảnh Lục Dụ bị trói chặt hai chân, anh ta bị treo ngược từ nóc của mật thất, dưới đầu là một thùng nước bẩn.

Lục Dụ mơ màng tỉnh dậy, sau khi thấy rõ tình cảnh của mình thì điên cuồng cầu cứu.

8.

“Cứu mạng! Có ai không?”

“Cmn! Mày, rốt cuộc mày muốn làm gì?”

Lục Dụ chẳng thèm giữ hình tượng mà mắng luôn mồm.

Tôi cũng xem livestream, thấy Lâm Quy đeo mặt nạ quỷ từ từ xuất hiện.

Lục Dụ sắp điên rồi.

“Mày cần tiền thì tao cho mày tiền! Đcm mày muốn cái gì?”

Lâm Quy chỉ cười: “Chơi trò chơi, tao hỏi mày trả lời.”

Lục Dụ không lên tiếng.

“Ba tháng trước, có một tay săn ảnh nói sẽ tiết lộ những thông tin bẩn thỉu của một diễn viên họ L, vốn dĩ chuyện đó rất hot, nhưng gần đến giờ tung tin thì tay săn ảnh đó lại mất tích. Tại sao vậy?”

Lục Dụ bị treo ngược nên mặt mũi đỏ bừng, thế nhưng anh ta vẫn ngậm miệng không đáp.

Lâm Quy cũng không nhiều lời mà nhấn vào cái nút ở cạnh bàn.

Kèm theo tiếng thét chói tai là hình ảnh Lục Dụ bị hạ xuống, đầu chìm vào trong thùng nước bẩn.

Năm giây sau, Lâm Quy mới nhấc anh ta lên.

“Bây giờ nói được rồi chứ?”

“Khụ, khụ. Tôi nói! Tôi nói!”

Lục Dụ nhếch nhác như cá chết, anh ta vừa thở hổn hển vừa kể: “Tôi cho hắn một số tiền lớn để ngậm miệng rồi, tôi còn đưa hắn ra nước ngoài du lịch, trong vòng nửa năm, hắn sẽ không về đâu.”

“Cho nên, diễn viên họ L kia là mày nhỉ? Thế thì phát sinh thêm một câu hỏi, hắn định tung tin gì về mày thế?”

Lục Dụ do dự mấy giây, nhưng thấy Lâm Quy lại định nhấn vào cái nút kia, anh ta lo sợ hô to: “Đừng ấn mà! Tôi nói…”

Hắn ngập ngừng đôi chút rồi lên tiếng: “Ba tháng trước, tôi đang quay phim thì có mấy người hâm mộ tổ chức đến thăm trường quay, trong số đó có một cô gái rất đẹp. Tối đó tôi mời bọn họ ở lại ăn cơm, sau khi nhóm người hâm mộ đó rời đi, chỉ còn mỗi cô gái xinh đẹp kia trở lại nhờ tôi ký tên. Khi ấy trông cô ta rất kích động, tôi cứ ngỡ đó là ám hiệu nên đưa cô ta về khách sạn, cho cô ta uống rượu mạnh…”

Lâm Quy gõ từng nhịp vào cán rìu: “Cô gái đó… bao nhiêu tuổi?”

“Mười… Mười sáu…”

Lục Dụ xem đêm đó là đêm mình “ban ân” cho người hâm mộ của mình.

Nhưng cô gái ấy lại hoảng hốt khóc lóc, Lục Dụ thấy sắp xảy ra chuyện lớn nên định dùng tiền để giải quyết.

Còn PUA* với cô gái ấy rằng, mình từng gặp biết bao nhiêu người nhưng chỉ rung động với mỗi cô ấy mà thôi, bởi thế nên mới gây ra chuyện sai trái này.

*PUA: là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình d*c. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên "nghệ sĩ tán gái". (Theo Lostbird)

Sau khi thuyết phục xong, anh ta lại can thiệp vào tất cả tài khoản mạng xã hội của cô gái để đề phòng việc cô ấy nói chuyện này với người nào khác.

Nhưng Lục Dụ không ngờ, tay săn ảnh kia đã chụp được hình cô gái nọ bước vào phòng mình vào đêm hôm đó.

Cũng may bộ phận xử lý đã giải quyết kịp thời, chỉ cần dùng tiền là xong xuôi mọi chuyện.

9.

Người đang xem livestream lâm vào ngỡ ngàng.

[Thế mà Lục Dụ vẫn tỏ vẻ đàng hoàng cơ đấy, cmn đúng là mặt người dạ thú mà!]

[Mười sáu tuổi… bằng tuổi em gái tao, mẹ kiếp, tao giận đến run người luôn này!]

[Không ai báo cảnh sát hả? Vậy tao báo nha, khỏi cứu đám này, cứ mang đi hết đi.]

[Anh đeo mặt nạ không phải kẻ sát nhân, anh ấy là sứ giả của chính nghĩa!]

[Khoan đã, cách làm của tên tội phạm này quen ghê nha, không phải đây là Thẩm Phán đã biến mất mấy tháng nay sao?]

[Chẳng phải cô gái kia cũng thích Lục Dụ à? Cô tình tôi nguyện, không đến mức báo cảnh sát chứ…]

[Đầu óc của lầu trên chưa tiến hóa đúng không? Biết cái gì gọi là vị thành niên không hả? Đây là tội c**ng bức đó!]



Trong hàng loạt bình luận trách móc, vẫn có mấy fan não tàn la hét: [Em mãi mãi ủng hộ anh!]

Sau đó lại bị cư dân mạng mắng đến mức phải xóa tài khoản.

Cuối cùng bên phía cảnh sát cũng chạy tới nơi, nhưng địa điểm quay phim chẳng có lấy một bóng người.

Đúng lúc này, một vị cảnh sát vẫn đang mở livestream nhìn thấy cái gì đó nên vội vàng thông báo: “Đội trưởng! Có người bình luận là nghe thấy tiếng còi tàu hỏa, chúng ta có nên điều tra xung quanh ga xe lửa không?”

Vị đội trưởng cẩn thận lắng nghe, sau đó quyết định: “Lập tức cho người kiểm tra.”

“Đã rõ!”

Vị cảnh sát kia nói xong, cũng không vội cất điện thoại mà nghiến răng nghiến lợi lén lút bình luận: [Đúng là thứ không ra gì…]

10.

Sau khi gửi bình luận gây hỗn loạn lòng người xong, tôi nhanh tay tắt tiếng còi tàu hỏa đi.

Thật ra chúng tôi vẫn ở nguyên vị trí chứ chẳng di chuyển đi đâu cả, có điều không một ai phát hiện ra phía dưới trường quay có một kho hàng bỏ hoang, và trong kho hàng có một cánh cửa khác dẫn đến một tòa nhà đang được xây dựng ở bên kia đường.

Lúc mới vào đây, tôi không ngừng nói chuyện với đám Lục Dụ để lôi kéo sự chú ý, sau đó dẫn bọn họ vào trong kho hàng này.

Việc ekip sản xuất nói tôi giành ống kính ở ngày quay đầu tiên cũng không oan đâu.

Dù sao tôi cũng là một người mắc chứng sợ xã hội, biến một đứa kiệm lời thành đứa lắm miệng cũng cần thời gian để luyện tập chứ nhỉ?

Chắc chắn cảnh sát sẽ phát hiện ra điều bất ổn, nhưng chờ bọn họ lấy lại tinh thần và phá được địa chỉ trang web livestream thì cũng mất kha khá thời gian đấy.

Đương nhiên, bấy nhiu thời gian cũng đủ rồi.

Lâm Quy ra khỏi mật thất rồi đến bên cạnh tôi.

“Tôi nhớ khi hai ta nói chuyện với nhau, cậu đã nói ước mơ lúc nhỏ của cậu là làm thẩm phán nhỉ?”

Tôi không hiểu vì sao cậu ấy lại nhắc đến chuyện này nên nhún vai: “Đúng thế, lúc ấy tôi vẫn còn khá ngây thơ nên cứ ngỡ thẩm phán là người nghe phạm nhân cố gắng tranh biện, sau đó sẽ đưa ra quyết định cuối cùng, nghe ngầu quá nhỉ.”

Lâm Quy mỉm cười: “Đi thôi, trò chơi tiếp theo, tôi sẽ giúp cậu thực hiện ước mơ của mình.”

11.

Lục Dụ bị treo ngược trong mật thất đã không còn chịu nổi nữa, anh ta thấy sau lưng có tấm màn nên định tóm lấy mượn lực.

Chật vật lắm mới tóm được, nào ngờ tấm màn đột nhiên rơi xuống, phía sau chính là Bạch Du Nhiên và Mục Kỳ cũng đang bị treo ngược giống hệt anh ta.

Hơn nữa bọn họ vẫn đang ngất xỉu.

Cố Nhã Nhã thì bị trói dưới đất, nằm bất tỉnh nhân sự.

“Bị mày phát hiện rồi.”

Lâm Quy dẫn tôi đang bị trói hai tay vào trong mật thất, cậu ấy ung dung nhìn Lục Dụ: “Như vậy thì trò chơi sẽ bắt đầu sớm hơn dự kiến.”

Cậu ấy làm ra vẻ hung ác đẩy tôi xuống đất, tôi phối hợp kêu lên thảm thiết.

Những người khác đều bị Lâm Quy dội nước cho tỉnh.

Sau khi thấy rõ tình huống, ai nấy cũng đều sợ hãi kêu to. Lâm Quy kiên nhẫn chờ bọn họ la hét vùng vẫy xong mới từ tốn nói rằng: “Một người chơi chán lắm, mọi người cùng tham gia nhé.”

“Bây giờ trò chơi chính thức bắt đầu. Mọi người sẽ nói về những tin tức nóng hổi của nhau. Trọng tài chính là người bị đám các người vứt bỏ, còn có cô ta nữa…”

Cậu ấy chỉ tay vào tôi và Cố Nhã Nhã.

“Nếu hai người họ cảm thấy ai nói không hay thì tao sẽ cho người đó trải nghiệm cảm giác nhảy bungee nhé.”

Thấy Lâm Quy chỉ vào cái nút bên cạnh bàn, Lục Dụ là người phản ứng đầu tiên, anh ta điên cuồng nói với tôi: “Khương Hòa! Vừa rồi không phải là tôi đẩy cô, là Mục Kỳ đấy! Lúc hắn đẩy cô, tôi muốn kéo cô lại nhưng không được.”

Tôi: “…”

Không gian hoàn toàn yên tĩnh.

Ngay cả khu bình luận ở livestream cũng lâm vào im lặng.

Cư dân mạng: [Chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như tên này.]

Mục Kỳ bị điểm tên chỉ mặt mới biết lòng người hiểm ác ra sao, gã cũng không băn khoăn nữa mà thẳng thắng quát to: “Lục Dụ cmn mày nhé, mày dám bán đứng tao, đừng quên ai đã cung cấp mối m.a t.ú.y cho mày dùng.”

“Mẹ mày, câm miệng ngay! Chuyện đó mà mày cũng dám nói ra hả?”

“Đã lúc nào rồi mà tao phải sợ? Dù sao ở đây cũng chỉ có chúng ta thôi, sao lúc bán đứng tao, mày không tính đến hậu quả đi?”



Hai người họ cắn xé nhau hệt đám chó điên mà không biết rằng có mấy vạn người đang xem livestream…

Lâm Quy vẫn chưa hài lòng: “Trò chơi tập thể thì ai cũng phải tham dự mới đúng chứ. Chơi theo kiểu tiêu cực vẫn bị trừng phạt nhé.”

Hiển nhiên Bạch Du Nhiên vẫn chưa rõ tình huống như thế nào, Lâm Quy chẳng nói chẳng rằng, bấm nút cho cô ta rơi xuống nước.

Tất cả mọi người sợ ngây người.

Lâm Quy: “Vòng hai.”

Bạch Du Nhiên vừa khóc vừa nói: “Mục Kỳ, ai cũng biết chuyện anh ngược đãi mèo, không cần phải giấu đâu nhỉ?”

Mục Kỳ la lớn: “Con đ* này, tao đâu có chọc vào mày.”

Bạch Du Nhiên: “Tao cmn còn có cách nào đâu!”

Mục Kỳ: “Mày tưởng tao không biết chuyện xấu của mày hả? Mày l@m tình nhân của người ta, nhà tài trợ của show [Trốn thoát khỏi mật thất] cũng ly hôn vợ vì mày, bây giờ vợ người ta đưa con đến tòa án, chắc mày hả hê lắm nhỉ?”



Lâm Quy gõ xuống đất một cái rồi nhìn chúng tôi.

“Các quý cô thẩm phán, các cô không hài lòng với lời khai nào nhất?”

Cố Nhã Nhã ngây người, bị dọa sợ đến không nói nên lời, chẳng biết là có phải giả vờ hay không.

Tôi thì tỏ ra bị dọa đến thê thảm, vừa lùi về sau vừa lẩm bẩm: “Tôi không biết, đừng hỏi tôi, tôi không nói đâu…”

Lâm Quy cũng rất phối hợp, cậu ấy giả vờ bóp chặt cằm tôi như thể đang mất kiên nhẫn lắm.

“Không nói? Không nói cũng phải chịu phạt.”

Nói xong, cậu ấy đổ chất lỏng gì đó ở trong bình vào miệng tôi rồi cười lạnh: “Vị của nước lau nhà như thế nào?”

Hồng trà đá mua ở đâu vậy nhỉ? Ngọt ghê á.

Tôi ho sặc sụa vài lần, cuối cùng đành tuyệt vọng, bất đắc dĩ chỉ về phía Lục Dụ.

Lục Dụ trợn to mắt, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị thả xuống thùng nước bẩn.

Năm giây sau, anh ta được kéo lên, trạng thái vẫn giống hệt như con cá chết ban nãy, chẳng còn sức để nói nữa.

Sau đó, trò chơi vẫn cứ tiếp diễn…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Hoàn


12.

Đám Lục Dụ cứ anh một câu, tôi một câu.

Để tự vệ nên bọn họ khai sạch mọi chuyện bẩn thỉu của nhau.

Tuy Lục Dụ đã ngồi vững trong giới giải trí nhưng anh ta vẫn chưa thấy đủ, để thỏa mãn h@m muốn cá nhân, anh ta thường để mắt đến những cô gái nhỏ hơn mình rất nhiều, trong số đó có nghệ sĩ, cũng có người hâm mộ.

Nghiêm trọng nhất là một lần nọ, có một cô bé học lớp mười hai làm công việc dọn dẹp bán thời gian cho buổi hòa nhạc, tuy cô bé ấy chỉ đứng ở phía xa nhưng lại bị anh ta bắt gặp.

Thế là anh ta dùng số tiền lớn gấp mấy lần số tiền lương ít ỏi kia làm mồi nhỏ, dụ dỗ cô bé hãm sâu vào vực thẳm.

Cô bé ấy chịu k1ch thích quá lớn, lại thi đại học thất bại, cuối cùng không chịu nổi đả kích nên nhảy lầu tự sát.

Còn Lục Dụ thì tiếp tục chi tiền để hủy bỏ toàn bộ thông tin mà cô bé kia để ý, toàn thắng rút lui khỏi cục diện rối rắm này…

Về phần Mục Kỳ, gã là kẻ nghiện nhiều năm, thậm chí gã còn đứng ra buôn bán thuốc cấm trong giới, và Lục Dụ chính là đối tác mà gã thường xuyên trao đổi.

Tuy Mục Kỳ đẹp trai và tươi sáng như ánh mặt trời, nhưng gã lại là kẻ thích ngược đãi và giết hại mèo, thậm chí gã còn lập nhiều hội nhóm để chia sẻ mấy video ngược đãi mèo và xem đó là trò tiêu khiển.

Có lúc gã còn tổ chức hoạt động đầu độc mèo với quy mô lớn…

Thật không ngờ những phần tử khốn nạn hiếm thấy như thế lại được một show truyền hình tập hợp đủ tại đây.

Đúng là chẳng dễ dàng lắm nhỉ, không diệt trừ bọn chúng thì tiếc lắm.

Bên cạnh đó cũng phải xin lỗi Cố Nhã Nhã, tự dưng cô ấy cũng bị cuốn vào cuộc xét xử này.

Nhưng sự tồn tại của cô ấy đã xóa đi mọi hiềm nghi cho tôi, trong một đám bại hoại như vậy, nếu chỉ một người bình thường thì khả nghi lắm, ngược lại, nếu có hai người thì ai cũng cho rằng do bọn tôi xui xẻo mà thôi.

Nghĩ như vậy, tôi vô thức nhìn sang Cố Nhã Nhã, nào ngờ lại thấy vành mắt cô ấy đỏ bừng, cô ấy nhìn chằm chằm vào Mục Kỳ, tức giận chất vấn: “Hai tháng trước, mèo của tôi chạy ra khỏi phòng trang điểm, lúc tôi tìm thấy nó thì da trên người nó đã bị lột s@ch, là anh làm đúng không?”

Mục Kỳ chột dạ: “Là do nó chạy đến trước mặt tôi, ai biết đó là mèo của cô chứ.”

Cố Nhã Nhã không chịu được nữa, cô ấy khóc òa lên rồi chỉ về phía Mục Kỳ: “Để tên khốn đó chết đi!”

Lâm Quy buông tay: “Như quý cô mong muốn.”

Cậu ấy đè nút ấn xuống, Mục Kỳ lập tức rơi thẳng xuống, đầu gã bị nhấn xuống thùng nước rất lâu rồi mới được kéo lên.

Bọn họ càng cắn nhau thì số bom dội xuống livestream càng nhiều hơn.

Người xem livestream đã lên đến trăm triệu.

Sóng bình luận chạy không ngừng.

[Tôi chả biết nên dùng biểu tượng cảm xúc nào để diễn tả tâm trạng của mình ngay lúc này nữa.]

[Không ngoa đâu, tôi chắc chắn gần phân nửa làng giải trí sắp sụp rồi…]

[Thẩm Phán trâu bò quá! Mấy tên khốn này nên trị như vậy mới hả dạ!]

[Bọn họ vừa có tiếng vừa có tiền, còn được nhiều người thích đến thế, vậy mà vẫn gây ra mấy chuyện tởm lợm kia! Đúng là đáng chếc mà!]



13.

Đã hai tiếng mười lăm phút sau khi buổi livestream của Thẩm Phán bắt đầu.

Trong camera giám sát, cảnh sát đã bắt đầu lục tục chạy tới hiện trường và dò xét phía bên trong.

Có lẽ bọn sẽ tìm ra nơi này trong vòng chưa đầy mười phút nữa.

Lâm Quy hạ đám người kia xuống, sau đó cậu ấy tóm lấy cổ áo của Lục Dụ, anh ta bị dọa đến điên rồi: “Mày làm gì? Mày lại muốn làm gì?”

Lâm Quy mỉm cười: “Yên tâm đi, sắp kết thúc rồi, để tao làm báo cáo tổng kết nào.”

Cậu ấy đẩy Lục Du xuống đất rồi dùng bút lông viết lên trán anh ta.

Trên làn da trắng nõn của Lục Dụ lập tức xuât hiện mấy chữ đen tuyền: [Kẻ hi3p d@m] [Kẻ g.i.ế.t người].

Lâm Quy đối xử với người ta rất bình đẳng, thế nên Bạch Du Nhiên và Mục Kỳ cũng bị cậu ấy đ è xuống.

Trên mặt Bạch Du Nhiên là hàng chữ: [Kẻ đầu độc] [Kẻ g.i.ế.t người].

Còn Mục Kỳ là: [Ngược đãi mèo] [Bi3n thái].



Chiêu này không bạo lực, không đẫm máu, nhưng lực sát thương cực mạnh.

Bạch Du Nhiên phản ứng rất mạnh mẽ, cô ta đâm lao nên phải theo lao: “Tôi chỉ muốn được đứng ở vị trí cao hơn thôi mà, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi chỉ rót một ít thứ vào nước của Trần Phàm, là do sức chịu đựng của cô ta yếu quá nên mới tự sát thôi!”

Lâm Quy lạnh lùng nhìn cô ta.

“Cô chỉ ghen tỵ vì cô ấy cố gắng hơn cô, vậy nên cô mới phá hủy cuộc đời của cô ấy. Nhưng cô có biết tại sao cô ấy lại chấp nhất với việc ra mắt, muốn lọt vào top ba đến vậy không?”

Bạch Du Nhiên ngây người.

Tôi sợ nhìn thấy gương mặt ghê tởm của cô ta thì tôi sẽ không nhịn được mà chạy tới đạp cô ta mất, thế nên tôi chỉ cúi gằm mặt.

Ai cũng biết, ba mẹ Trần Phàm không những ly hôn mà họ còn nhẫn tâm bỏ mặc hai đứa con gái của mình, thế nên Trần Phàm phải bươn chải từ rất sớm để em gái mình được đến trường.

Nhưng em gái của cô ấy đã nhảy lầu tự sát sau kì thi đại học.

Đến khi Trần Phàm đọc nhật ký của em gái, cô ấy mới biết con bé bị diễn viên Lục Dụ ép buộc. Cô ấy đã đi báo cảnh sát, cũng đăng bài lên mạng, nhưng nhà họ Lục có quyền có thế nên giẫm nát cô ấy dưới chân rất dễ dàng.

Đúng lúc này, một người chuyên tìm kiếm những người có tiềm năng làm nghệ sĩ đã vừa ý với vẻ ngoài của Trần Phàm, thế là người nọ mời cô tham gia show sống còn kia.

Top ba được ra mắt sẽ có cơ hội được phỏng vấn trực tiếp, vì vậy, để có thể nói ra sự thật trước công chúng, để không ai có thể đè sự thật kia xuống được nữa, Trần Phàm đã cố gắng học tập, cố gắng luyện tập không ngừng nghỉ, thậm chí cô ấy còn đọc đi đọc lại những lời định nói trong buổi phỏng vấn trực tiếp.

Cô ấy luôn mong ngóng ngày đó sẽ tới, cứ như người lạc lối trong đêm đen vô tận đang chờ đợi mặt trời xuất hiện.

Nhưng tất cả đã bị lòng ghen ghét của Bạch Du Nhiên phá hoại.

Trần Phàm không thể ra mắt, nhưng cô ấy vẫn muốn nói ra sự thật nhân lúc vẫn còn người hâm mộ mình.

Nhưng vì Bạch Du Nhiên đã bôi đen quá nhiều, thế nên khi ấy, đám anti fan còn nhiều hơn cả fan hâm mộ của cô ấy, chẳng ai tin tưởng và quan tâm đ ến lời cô ấy nói nữa.

Trần Phàm quá đỗi tuyệt vọng, cuối cùng cô ấy lựa chọn con đường giống với em gái của mình.

Nhưng dù cho bóng tối bao trùm cả thế giới này, dù cho sự thật bị chôn vùi ở nơi thâm sơn cùng cốc thì vẫn có ngày được ánh sáng soi rọi.

Bạch Du Nhiên ngã vật xuống đất, cô ta không ngừng lẩm bẩm: “Tôi không biết, tôi không hề biết…”

Lục Du cũng biến sắc: “Là bọn họ tự sát, là do khả năng chịu đựng của bọn họ quá yếu thôi.”

Những kẻ đốn mạt đều như vậy cả, dù có gây ra lỗi lầm thì họ chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm mà thôi.

Nhưng không biết hối cải cũng chẳng sao cả, sẽ luôn có người dạy bọn họ cách làm người.

Nghe thấy tiếng tìm kiếm của đội cảnh sát, Lâm Quy và tôi liếc nhìn nhau, tôi nhướng mày ra hiệu, cậu ấy lập tức để lại dòng chữ [Thẩm Phán] ở trên tường mật thất, sau đó xoay người nhảy xuống đường hầm.

Mười phút sau, cảnh sát tìm đến nơi. Lục Dụ bất lực nằm dưới đất nhưng vẫn phẫn nộ la hét: “Các người ăn không ngồi rồi hả? Sao lâu như vậy mới mò đến đây vậy?”

Bạch Du Nhiên nắm chặt lấy tay cảnh sát, sợ hãi nói với bọn họ: “Các người mau bắt hắn đi! Hắn là kẻ sát nhân đó!”

Cảnh sát lạnh lùng liếc cô ta: “Đây là chuyện của cảnh sát chúng tôi.”

14.

Lúc chúng tôi được cảnh sát đưa ra ngoài thì đã có rất nhiều ký giả tụ tập trước cửa.

Tất cả đều do Lâm Quy gửi thông báo ẩn danh, nên bọn họ mới ríu rít chạy tới đây để lấy tin.

Đám Lục Dụ không biết mọi chuyện trong mật thất đều được phát ra bên ngoài, anh ta hơi sửng sốt lúc thấy ký giả, phản ứng đầu tiên là che kín danh hiệu g.i.ế.t người bị viết đầy trên mặt.

Thoáng bối rối vài giây, Lục Dụ nghĩ rằng có che cũng không che được nữa nên dứt khoát bán thảm: “Tôi không ngờ chuyện tàn ác này sẽ xảy ra đối với mình, chỉ hai tiếng ngắn ngủi mà chúng tôi đã bị hành hạ đến thảm thương. Nhưng xin mọi người cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tích cực phối hợp trị liệu tâm lý, sớm ngày thoát khỏi ám ảnh này.”

Nào ngờ phản ứng tại hiện trường lại không như anh ta dự liệu.

Các ký giả nhìn anh ta với ánh mắt phức tạp, họ còn chẳng thèm che giấu sự chán ghét của mình đối với anh ta.

Lục Dụ còn định nói gì đó nhưng cảnh sát đã vội vàng kéo anh ta lên xe.

Bọn họ không biết, chỉ vỏn vẹn hai tiếng thôi mà bọn họ đã biến từ ngôi sao hào nhoáng thành con rệp trong bùn lầy rồi.

Các nhãn hiệu mà đám người đó làm đại diện cũng rối rít hủy hợp đồng, đương nhiên mức giá vi phạm hợp đồng mà bọn họ phải chịu cũng đủ làm bọn họ táng gia bại sản rồi.

Các cô gái bị Lục Dụ dụ dỗ cũng liên hợp lại đi báo cảnh sát, chuyện này tiếp nối chuyện kia, thậm chí còn liên lụy đến những thứ bẩn thỉu ở ngoài giới giải trí.

Có thể nói, chỉ ngắn ngủi hai tiếng mà cả giới giải trí đã hình thành một cuộc thanh tẩy với quy mô lớn.

Tôi và Cố Nhã Nhã ngồi cùng một xe đến cục cảnh sát.

Chúng tôi an ủi lẫn nhau, trông ai cũng bất ổn sau khi sống sót qua đại nạn.

Dĩ nhiên, Cố Nhã Nhã là thật.

Còn tôi là giả vờ.

Nữ cảnh sát cũng biết mọi chuyện nên không làm khó chúng tôi quá nhiều lúc lấy lời khai.

Nhưng cô ấy vẫn hỏi một câu mang tính mấu chốt.

“Ba tháng trước, vụ livestream bắt cóc ở trường chuyên Thanh Thành là do Thẩm Phán gây ra, vụ bắt cóc các ngôi sao lần này cũng do Thẩm Phán nốt. Có một điểm kỳ lạ ở đây, em là người bị hại trong cả hai vụ này, em không cảm thấy trùng hợp quá hay sao?”

Tôi tỏ ra hốt hoảng, sau đó giống như nghĩ đến điều gì đó, tôi vội vàng nói với nữ cảnh sát: “Đúng là trùng hợp thật ạ, chắc chắn là hắn nhắm vào em rồi, chị cảnh sát ơi! Mọi người phải bảo vệ em, em sợ lắm!”

Tôi bật khóc nức nở.

Cảnh sát: “…”

Lúc tôi được đưa ra ngoài thì bắt gặp Lục Dụ và Bạch Du Nhiên mang còng số tám đang cố gắng giãy giụa: “Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi! Tôi nói bậy để tự vệ thôi mà!”

“Tôi muốn tìm luật sự!”

“Các người đừng đụng vào tôi, tôi có hơn tám ngàn vạn người hâm mộ đó, các người có biết tôi là ai không hả?”

Anh cảnh sát đi bên cạnh cười nhạo: “Trước kia các người là ai không quan trọng, nhưng bây giờ các người sẽ giống nhau sớm thôi, đều là phạm nhân cả mà.”

C.h.ế.t đến nơi rồi bọn họ mới nhớ tới việc cầu xin tha thứ: “Tôi không muốn ngồi tù đâu, xin các anh, tôi không muốn ngồi tù…”

Lục Dụ sợ đến mức tiểu ra quần.

Nữ cảnh sát đứng bên cạnh cảm khái: “Đúng là cái giới hỗn loạn mà.”

Tôi lẩm bẩn: “Ai nói không phải đâu…”

15.

Từ lần đó, lượng người hâm mộ của tôi và Cố Nhã Nhã đã tăng vọt.

Bọn họ khen chúng tôi là hai đóa hoa nhài trong sáng duy nhất của giới giải trí, vậy nên mới không bị Thẩm Phán xét xử.

Lúc đầu Cố Nhã Nhã hoang mang lắm, sau này cô ấy mới nhận ra mình đang hot lên, thậm chí cô ấy còn nhận không ít hợp đồng đại diện từ các nhãn hàng đã hủy hợp đồng với Bạch Du Nhiên và Lục Dụ, đúng là nhờ họa được phúc mà.

Dĩ nhiên, cũng có nhãn hàng tìm tới tôi, nhưng tôi từ chối.

Trước khi phiên tòa xét xử đám người Lục Dụ được mở ra, tôi đã phát livestream.

Chỉ mới một phút mà đã có mấy trăm vạn người hâm mộ tràn vào, rất nhiều người muốn nghe tôi thuật lại chi tiết về trận xét xử hôm nọ.

Nhưng tôi chỉ nói mục đích của buổi livestream này:

“Tôi sẽ không vào giới giải trí, cũng sẽ không hoạt động nhiều trên mạng. Vụ việc vừa qua giúp tôi nhận ra, khi một người nổi tiếng nhưng không đủ tự chủ thì những lợi ích mà họ có sẽ trở thành gông xiềng, lòng tham và d*c vọng sẽ nâng bạn lên tới tận trời xanh, nhưng đến một ngày, chính nó sẽ khiến bạn ngã thật mạnh. Tôi chỉ muốn làm người bình thường, cũng hy vọng tất cả mọi người đừng quên tâm nguyện ban đầu của mình, hãy yêu cuộc sống của mình nhé.”

Sau khi ngừng livestream, tôi chuyển tài khoản có mấy trăm vạn người theo dõi của mình thành tài khoản thông cáo.

Nếu có ai đó gặp phải chuyện bất công nhưng không được đưa ra ánh sáng thì có thể đăng lên tài khoản của tôi.

Giới giải trí thay đổi rất nhanh, rồi người hâm mộ cũng sẽ thích một thần tượng khác.

Một người qua đường xuất hiện chớp nhoáng như tôi đây sẽ bị lãng quên nhanh thôi.

Nhưng tài khoản này sẽ được giữ lại mãi mãi, mở ra một nơi cho những ai đang đi tìm công lý.

16.

Bạch Du Nhiên và Mục Kỳ đã bị xét xử, người thì lĩnh án mười năm, còn người thì mười lăm năm.

Tôi đeo kính mắt, đội mũ, lén lút tới dự phiên toàn của Lục Dụ.

Chỉ mới vài tháng ngắn ngủi mà ánh mắt của anh ta đã chẳng còn chút sức sống nào, gương mặt thì trắng bệch, cứ như đã gặp phải chuyện gì đáng sợ lắm.

Lúc bị tố cáo, anh ta không ngừng khóc lóc, nước mắt nước mũi giàn giụa

“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, hay là các người bắn chếc tôi đi, tôi không chịu được thêm ngày nào nữa.”

Nhưng chếc thì dễ dàng quá.

Lục Dụ đã từng đứng trên đỉnh cao của đời người, thế mà bây giờ lại trở thành tù nhân, sự chênh lệch như thể lòng sông so với mặt biển này đã khiến anh ta thống khổ không thôi.

Nhưng anh ta phải sống để nhớ về khoảng thời gian huy hoàng của mình, để nhớ lại những người bị anh ta hãm hại…

Cuối cùng, Lục Dụ lãnh án tù chung thân.

Sau khi phiên xét xử kết thúc, tôi định ra ngoài thì chạm mặt với một người đang mang khẩu trang, đeo kính mắt.

Là Cố Nhã Nhã.

Cô ấy cũng sửng sốt khi trông thấy tôi.

Chúng tôi sóng vai ra khỏi tòa án, bầu trời trên cao quang đãng, ánh mắt trời gắt gỏng tỏa ánh nắng xuống vạn vật.

Cố Nhã Nhã kể: “Những chuyện gần đây khiến tôi hơi hoang mang. Danh tiếng và địa vị đột ngột tăng cao làm tôi lâng lâng như trên mây, nhưng buổi livestream của cô như một chậu nước lạnh tạt vào người khiến tôi tỉnh lại. Tôi bắt đầu nghĩ về mộng ước ban đầu khi bước vào giới giải trí, tôi chỉ muốn làm công việc mà mình yêu thích, sau đó kiếm tiền để người thân có cuộc sống tốt hơn. Tôi quyết định, sau này tôi sẽ dành nhiều thời gian đưa người thân đi du lịch, tôi cũng sẽ quyên góp một nửa số tiền mà mình kiếm được hàng năm.”

Tuy khá bất ngờ với lời cô ấy nói, nhưng tôi chỉ gật đầu mà không lên tiếng.

Cố Nhã Nhã rối rắm nói với tôi: “Thật ra tôi vẫn luôn muốn nói câu xin lỗi với cô.”

“Xin lỗi ư?”

“Lúc ở trong mật thất, Lục Dụ và Mục Kỳ đẩy cô vào trong phòng nhưng tôi không giúp cô được.”

Tôi cười: “Không sao cả, cô đâu phải là thánh mẫu, còn chưa lo được cho bản thân, làm sao mà cứu tôi chứ?”

Tôi cảm khái.

Có người sẽ tự trách, buổn rầu thật lâu chỉ vì không giúp được người khác.

Thế nhưng vẫn có người phạm phải tội lớn tày trời mà cứ giảo biện thoái thác.

Cố Nhã Nhã đề nghị: “Tôi mời cô ăn một bữa nhé.”

Tôi vừa nhìn về phía trước vừa mỉm cười: “Không được rồi, tôi có hẹn.”

17.

Xế chiều, quán ăn chẳng có ai cả.

Tôi ngồi ở vị trí gần cửa sổ, sau lưng truyền đến giọng nói của Lâm Quy.

“Tài khoản của Trần Phàm hai năm không cập nhật gì, đột nhiên bây giờ lại tăng thêm một triệu người theo dõi.”

“Hay ghê nhỉ, khi còn sống thì bọn họ không quan tâm đ ến cô ấy, chỉ trích cô ấy, bây giờ cô ấy đã chết thì bỗng dưng có đám người ngoi lên kể lể, bảo rằng khi trước cũng rất thích cô ấy, vẫn luôn ủng hộ cô ấy.”

Tôi không trả lời.

Lâm Quy nhìn vào mắt tôi qua cửa sổ thủy tinh: “Đột nhiên tôi thấy, hình như đám anh hùng bàn phím nấp sau mạng xã hội mới là kẻ đáng hận nhất.”

“Phán xét bọn họ cũng là ý hay.”

Đây cũng là suy nghĩ của tôi.

Chỉ là, trước mắt chúng tôi còn có chuyện quan trọng hơn.

“Sắp nhập học rồi, bao giờ cậu đến báo danh?”

Lâm Quy khựng lại: “Đi cùng cậu đi, dù sao chúng ta cũng học cùng trường mà. Còn nữa, cậu đã tham gia hai vụ vừa rồi, nếu bây giờ tiếp tục làm người bị bắt thì không thể giải thích với phía cảnh sát đâu. Cho nên, sau khi tựu trường, chúng ta phải tìm kiếm….”

Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy: “Tìm cái gì?”

“Tiểu tam.”

Tôi: “…”

Lâm Quy mỉm cười: “Thẩm phán số 3.”

- --- HẾT ---- 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom