Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 610


CHƯƠNG 610

“Cứ làm theo những lời tôi nói đi!” Bỏ qua lời can ngăn của Dương Tùng Đức, Cố Mặc Ngôn quay lại và hét vào mặt anh ta: “Lời †ôi nói mà cậu cũng không nghe sao?”

“Nhưng, cậu Cố…”

“Nhanh làm đi!”

“Vâng. Thấy Cố Mặc Ngôn khăng khăng như thế, Dương Tùng Đức không còn cách nào khoác ngoài việc làm theo lời anh nói.

Một lúc sau, Dương Tùng Đức quay lại và nói với Cố Mặc Ngôn: “Cậu Gố, tất cả thông tin về khách hàng của tập đoàn Ngôn Diệu đã được công bố trên mạng.”

Nghe thấy câu trả lời của Dương Tùng Đức, Cố Thành Vũ cũng sững sờ trước hành động của Cố Mặc Ngôn.

Thật ra lúc đầu Cố Thành Vũ không định yêu cầu Cố Mặc Ngôn tiết lộ tất cả thông tin khách hàng, dù sao làm như vậy gần như sẽ phá hủy tập đoàn Ngôn Diệu, đồng thời chặt đứt con đường phát triển sau này của Cố Mặc Ngôn trong giới tài chính. Cố Thành Vũ không chắc liệu Cố Mặc Ngôn có đồng ý hay không.

Vì vậy, lúc đầu kế hoạch của Cố Thành Vũ là yêu cầu Cố Mặc Ngôn chuyển cổ phần của tập đoàn Cố Thị cho ông ta, nhưng sau khi bị Cố Mặc Ngôn đấm một cú, ông ta nhất thời tức giận nên mới đưa ra yêu cầu thế này.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Không ngờ tình cảm của Cố Mặc Ngôn dành cho Tô Thư Nghỉ lại sâu đậm đến mức có thể đồng ý không chút do dự, bất chấp bao nhiêu năm vất vả kinh doanh của mình.

Hừ, Cố Mặc Ngôn, là cậu tự tìm đường chết, vì một người phụ nữ mà hủy hoại sự nghiệp, chuyện này cũng không thể trách tôi.

Còn trên mạng thì đang bùng nổ vì hành vi rò rÏ thông tin khách hàng của tập đoàn Ngôn Diệu.

“Mẹ nó, chuyện gì xảy ra vậy, không phải máy tính của tập đoàn Ngôn Diệu bị hacker xâm nhập đấy chứ?”

“Thông tin của rất nhiều khách hàng đã bị lộ, tập đoàn Ngôn Diệu đúng là làm ăn thất tín.

“Như vậy sau này còn ai dám hợp tác với công ty bọn họ nữa? Không biết chừng là một quả bom hẹn giờ đấy.”

“Không thê thảm như vậy chứ, còn có công ty của chúng tôi nữa. Lần này bị thiệt hại nặng nề rồi, tiền thưởng của tôi cũng đừng mong có được nữa. Cố Mặc Ngôn, anh bồi thường tổn thất cho tôi…”

“Theo lý thuyết thì tài liệu tuyệt mật như vậy chắc hẳn sẽ không thể bị lộ đâu, mấy người nói xem có phải trong tập đoàn Ngôn Diệu có kẻ nội gián không?”

“Tôi không quan tâm có nội gián hay không, tôi chỉ biết tập đoàn Ngôn Diệu đi tong rồi, đây rõ ràng đang trên đà phá sản »;m rOÓI.

“Chẳng lẽ hình tượng quyền uy của cậu Cố sắp phải sụp đổ rồi ư, anh ấy sẽ không trở thành kẻ nghèo kiết xác đấy chứ?”

Trên mạng bỗng chốc xôn xao nhiều ý kiến khác nhau, nhưng có một điều chắc chắn đó là tập đoàn Ngôn Diệu hiện đang phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng lớn, hơn nữa còn là cuộc khủng hoảng về uy tín khó giải quyết nhất, đồng nghĩa tương đương với việc sắp đi tới hồi kết.

“Anh cũng thấy đấy, tôi đã làm theo lời anh nói rồi.” Cố Mặc Ngôn tức giận nhìn chằm chằm Cố Thành Vũ: “Tô Thư Nghi đâu?

Mau thả cô ấy rai”

Chính vì tận mắt nhìn thấy Cố Mặc Ngôn công bố thông tin khách hàng, lúc này Cố Thành Vũ mới không thể kiềm chế được sự kích động của mình, có thể nói là một mũi †ên trúng hai đích.

Xuất hiện sự khủng hoảng niềm tin lớn như vậy, chắc chăn những người trong tập đoàn Cố Thị sẽ không đứng về phía Cố Mặc Ngôn nữa, và ông cụ Cố cũng không thể nói gì hơn, Vả lại, hoạt động kinh doanh trong tương lai của tập đoàn Ngôn Diệu chắc chắn sẽ tuột dốc không phanh, sẽ không còn là mối đe dọa với tập đoàn Cố Thị và chính mình nữa.
 
Chương 611


CHƯƠNG 611

Cho răng nước đi của mình cực kỳ sáng suốt, Cố Thành Vũ rất muốn võ tay cho bản thân.

Nghĩ đến Cố Mặc Ngôn vì một người phụ nữ mà làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, ông ta không khỏi cười chế nhạo: “Cố Mặc Ngôn, vì một người phụ nữ mà làm như vậy có đáng không? Tôi thật không ngờ hóa ra nhà họ Cố chúng ta vẫn còn một người sỉ tình như cậu.”

“Nói nhảm ít thôi, Tô Thư Nghi đâu?” Lúc này Cố Mặc Ngôn chỉ muốn xông lên đánh cho Cố Thành Vũ một trận.

“Phòng 307 của bệnh viện số một, tự tìm đi.” Thấy cơn giận của Cố Mặc Ngôn, Cố Thành Vũ để lại địa chỉ bệnh viện rồi xoay người rời đi. Ông ta biết mình có tiếp tục ở lại cũng không thể chiếm được lợi ích gì.

“Yên tâm đi Cố Mặc Ngôn, dù sau này ở nhà họ Cố cậu chẳng làm nên trò trống gì, tôi cũng sẽ không đuổi cậu ra khỏi nhà đâu. Chỉ là nuôi thêm một đứa ăn hại thôi, chút tiền đó tôi cũng chẳng để bụng, ha hat”

Vẫn không cam lòng cứ vậy mà đi, trước khi đi Cố Thành Vũ còn nói một câu đầy kiêu ngạo. Ông ta thầm nghĩ: Cố Mặc Ngôn, còn tưởng cậu khó đối phó thế nào, có điểm yếu là Tô Thư Nghị, tôi xem cậu đấu với tôi thế nào.

Nghe những lời này, Cố Mặc Ngôn siết chặt tay, mà Dương Tùng Đức không nhịn nổi muốn lao tới cho Cố Thành Vũ mấy cú đá.

“Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm Tô Thư Nghi.” Ngăn Dương Tùng Đức đang muốn tiến lên, Cố Mặc Ngôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cố Thành Vũ, lạnh lùng nói.

“Vâng thưa cậu Cố.” Dương Tùng Đức cũng hiểu được vấn đề cần ưu tiên: “Tôi lập tức chuẩn bị xe đến bệnh viện.”

“Không cần, thông tin khách hàng bị lộ ra ngoài, không bao lâu nữa công ty sẽ loạn lên, cậu ở lại đây giúp xử lý việc của công ty đi”

“Nhưng cậu Cố, cậu tự đi được không?”

Bây giờ hản là Cố Mặc Ngôn còn giận hơn cả mình, Dương Tùng Đức hơi lo khi để anh tự lái xe.

“Không sao, đưa chìa khóa xe cho tôi.”

“Vâng. Dương Tùng Đức cũng biết lúc này không thể không có ai ở công ty.

Nhận chìa khóa xe từ Dương Tùng Đức, Cố Mặc Ngôn nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Trên đường lái xe đến bệnh viện, những gì được phát trong video khi nấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu Cố Mặc Ngôn, vẻ mặt tuyệt vọng của Tô Thư Nghỉ không thể xua tan.

Anh cảm thấy mình không nhìn thấy gì trước mắt, tất cả đều là hình ảnh Tô Thư Nghi giấy giụa kêu gào.

Một tiếng ‘râm’ làm Cố Mặc Ngôn thoát khỏi dòng suy nghĩ. Lắc lắc đầu, Cố Mặc Ngôn mới nhìn rõ có chuyện gì xảy ra.

Hóa ra là gặp đèn đỏ, xe phía trước đã dừng lại, mình lại không để ý nên đã tông vào đuôi xe người ta.

“Ê, mày lái xe cái kiểu gì đấy? Mày không có mắt à!” Chủ xe phía trước vừa xuống xe đã quát Cố Mặc Ngôn, vẻ mặt mày không nghe thì tao sẽ không tha cho mày đâu.

Cố Mặc Ngôn có thời gian để lăng nhăng, thẳng thắn móc ví ra: “Bao nhiêu tiền? Tôi trả.

“Có tiền thì giỏi lắm á, thái độ của mày là thế nào? Hôm nay tao phải nói rõ ràng với mày, mày nhìn xem xe mày đâm xe của tao thành cái gì.”

“Rốt cuộc là bao nhiêu?” Cố Mặc Ngôn không để ý tới lời của anh ta, hỏi lại.
 
Chương 612


CHƯƠNG 612

Thấy ánh mắt của Cố Mặc Ngôn, người đó không dám nói nữa, sao trên đời này lại có đôi mắt lạnh lùng đến vậy chứ, trong đó còn xen lấn lửa giận, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã rùng mình.

“Mười… mười lăm triệu!” Người đàn ông lắp bắp đòi giá cắt cổ.

Sau khi lấy hết tiền trong ví đưa cho anh ta, Cố Mặc Ngôn lái xe đi thẳng.

Anh cũng biết mình là người có lỗi trong chuyện này, nhưng lúc này anh cảm thấy mình sắp tức đến nổ tung luôn rồi, thực sự không có tâm trạng nào xin lỗi nữa, cho nên số tiền thừa coi như là tiền bồi thường của bản thân anh.

Cố Mặc Ngôn không để mình suy nghĩ nhiều, nhanh chóng lái xe một mạch đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, Cố Mặc Ngôn nhanh chóng chạy đến phòng 307, trên đường đụng phải mấy người, thậm chí còn không kịp xin lỗi, Cố Mặc Ngôn chỉ muốn gặp Tô Thư Nghỉ càng sớm càng tốt.

Cuối cùng khi đến cửa phòng bệnh, Cố Mặc Ngôn lại rút cái tay đã nắm lấy năm đấm cửa, anh đột nhiên có chút không dám đi vào.

Lần trước khi Tô Thư Nghỉ bị thương, anh không ở bên cạnh cô, lần này anh cũng không ở bên cạnh cô. Anh từng hứa với Tô Thư Nghi rằng anh sẽ bảo vệ cô thật tốt.

Nhưng hiện giờ thì sao, một lần không làm được, hai lần vẫn không làm được, anh đối mặt Tô Thư Nghi thế nào đây.

Bước tới bên cửa sổ, Cố Mặc Ngôn trông thấy Tô Thư Nghi đang nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, dường như còn đang hôn mê.

Nhìn băng gạc quấn quanh đầu Tô Thư Nghị, trong mắt Cố Mặc Ngôn hiện lên vẻ đau khổ và tự trách. Đồng thời, trong lòng cũng thề với chính mình: “Cố Thành Vũ, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anhI”

“Cố Mặc Ngôn, anh tới rồi à.” Trình Thu Uyển ở trong phòng bệnh nhìn thấy Cố Mặc Ngôn, đi tới nói chuyện với Cố Mặc Ngôn.

Quay lại liếc Trình Thu Uyển một cái, Cố Mặc Ngôn lại tiếp tục nhìn Tô Thư Nghỉ trên giường bệnh: “Cô ấy sao rồi?”

Thấy trong mắt Cố Mặc Ngôn chỉ có Tô Thư Nghị, Trình Thu Uyển cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ thù hận, nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía Cố Mặc Ngôn lần nữa, trên mặt cô ta đã đổi thành vẻ bi thương.

“Thư Nghỉ bị thương rất nặng. Khi em với anh trai em tìm thấy cô ấy, cô ấy đã ngất đi rồi.

“Trình Nam Quyền? Làm sao các người tìm thấy cô ấy?” Cố Mặc Ngôn nghe vậy thì quay đầu hỏi Trình Thu Uyển, trong mắt đầy nghỉ ngờ.

Trình Thu Uyển hơi chột dạ khi bị anh nhìn, cô ta nhìn đi chỗ khác, nói: ‘Hôm nay em với anh trai em định ra ngoài ăn, nhưng khi đi ngang qua ga tàu điện ngầm, bọn em vô tình nhìn thấy: Thư Nghi bị hai người đàn ông đeo khẩu trang bế lên một chiếc xe.

Em với anh trai vội chạy theo nên không kịp báo cho anh biết.”

“Sau đó, bọn em đi theo chiếc xe kia ra ngoại ô, nhưng sau khi rẽ vào một khúc cua, chiếc xe đột nhiên biến mất. Bọn em xuống xe và tìm rất lâu mới thấy chiếc xe đậu cạnh một kho hàng cũ.”

“Em và anh trai sợ Thư Nghỉ gặp nguy hiểm nên vội vã chạy vào. Nhưng khi bọn em đi vào thì đã không còn ai khác trong kho hàng, bọn em chỉ thấy Thư Nghi ngất xỉu trên mặt đất, mà hình như… hình như Thư Nghỉ đã bị…”

“Bi làm sao?” Nghe Trình Thu Uyển ấp a ấp úng, Cố Mặc Ngôn cao giọng hỏi, trong lòng lóe lên một linh cảm rất xấu, nhưng anh vấn hy vọng dừng giống như anh nghĩ.

Trình Thu Uyển không nói thêm gì đi nữa: “Cố Mặc Ngôn, anh đừng hỏi nữa, chỉ cần Thư Nghi không sao là được rồi. Vả lại chắc chắn cô ấy cũng không muốn anh biết cô ấy đã xảy ra chuyện như thế.”

“Rốt cuộc Tô Thư Nghi bị làm sao!” Nghe lời Trình Thu Uyển nói, Cố Mặc Ngôn càng bất an, gần như là hét lên với Trình Thu Uyển.
 
Chương 613


CHƯƠNG 613

Có lẽ là bị Cố Mặc Ngôn dọa sợ, mắt Trình Thu Uyển lại ngân ngấn nước, cả người run rẩy, đến cả giọng nói cũng run theo: “Thư Nghị, cô ấy… Khi bọn em đi vào thì thấy cô 2 ñ ấy…

Trình Thu Uyển nói năng lộn xộn, không thể đưa ra bất cứ thông tin gì có ích, nhưng dáng vẻ này càng khiến Cố Mặc Ngôn muốn phát điên.

Đúng lúc này, một bác sĩ muốn vào khám bệnh cho Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn tiến lên, hấp tấp túm lấy bác sĩ hỏi: “Tô Thư Nghi sao rồi, ông nói cho tôi biết Tô Thư Nghi bị sao thế?”

Bất ngờ bị túm lấy cổ áo, bác sĩ chỉ thấy mình như bị bóp nghẹt, vùng vây đánh mạnh vào tay Cố Mặc Ngôn.

Thấy dáng vẻ của bác sĩ, Trình Thu Uyển vội vàng chạy đến giúp đỡ. Cô ta vừa kéo tay Cố Mặc Ngôn vừa nói: “Cố Mặc Ngôn, anh đừng như vậy mà, anh buông bác sĩ ra trước đi, anh làm như vậy ông ấy thì sao nói với anh được.”

Nghe Trình Thu Uyển nói vậy, Cố Mặc Ngôn mới dần dần thả lỏng tay, nhìn bác sĩ với đôi mắt đỏ ngầu.

Có lẽ vì đã quen với cảnh tượng này nên bác sĩ cũng không quá tức giận, ông ta hít sâu mấy hơi mới hỏi: “Anh có quan hệ gì với bệnh nhân ở phòng 307?”

“Tôi là chồng của cô ấy, rốt cuộc vợ tôi bị thương ra sao?” Cố Mặc Ngôn không kiên nhân mà hét lên.

Nghe Cố Mặc Ngôn nói vậy, bác sĩ khó xử nhìn anh, mở miệng nhưng không nói được gì, như là không biết nên nói với Cố Mặc Ngôn thế nào.

Cuối cùng, ông ta thở dài: “Tốt nhất là anh nên chuẩn bị tâm lý cho tốt, vợ anh…”

Nói xong, bác sĩ hơi dừng một chút, đang thầm lựa lời để nói.

Cố Mặc Ngôn lo lắng nhìn bác sĩ, giống như một phạm nhân đang chờ kết quả thẩm vấn.

“Theo kết quả kiểm tra lúc trước của chúng tôi, có vẻ như cô ấy đã bị hiếp d@m tập thể.”

“Cái gì cơ?” Nghe thấy lời của bác sĩ, trong nháy mắt Cố Mặc Ngôn như bị rút cạn sinh lực, lùi lại mấy bước đập vào tường, sau đó trượt dài xuống đất.

“Cô ấy còn rất yếu, cần được chăm sóc cẩn thận, anh cũng đừng quá đau lòng.”

Sau khi an ủi mấy câu, bác sĩ lắc đầu rời đì, không đi vào nữa, có lẽ là sợ sẽ khiến Gố Mặc Ngôn bị đả kích lớn hơn.

Cố Mặc Ngôn ngồi dại ra trên mặt đất, nhớ lại cảnh Tô Thư Nghỉ bị bốn người đàn ông xé quần áo trong đoạn video mà Cố Thành Vũ cho anh xem hôm nay.

Anh vốn tưởng rằng Cố Thành Vũ chỉ là cố ý tìm người diễn trò, mục đích là để có sức uy hiếp mình hơn, chứ không làm hại Tô Thư Nghỉ thật, không ngờ ông ta hắn dám làm vậy thật!

Một đấm đập mạnh lên tường, tay Cố Mặc Ngôn lập tức đổ máu, nhưng anh lại không thấy đau, lúc này trong lòng Cố Mặc Ngôn tràn đây căm hận Cố Thành Vũ.

Cố Thành VũI Tôi muốn giết anh, không, tôi nhất định sẽ khiến anh sống không bằng chết!

Thấy Cố Mặc Ngôn bị thương, Trình Thu Uyển vội vàng tiến lên nắm lấy tay anh, đau lòng nói: ‘Cố Mặc Ngôn, anh đừng như thế, tự làm mình bị thương cũng không thể thay đổi được gì.”

Trình Thu Uyển lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, tạm thời giúp Cố Mặc Ngôn băng bó vết thương, nước mắt lăn dài trên má: “Chắc hẳn Thư Nghỉ tỉnh lại cũng không muốn nhìn thấy anh thế này.”

Nghe thấy tên của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn lại nhìn về phía phòng bệnh, trong mắt anh tràn đầy sự tự trách và đau lòng, anh nhỏ giọng thì thầm: “Thư Nghi, anh xin lõi, đều là lỗi của anh, anh đã không bảo vệ em cho tốt, đều là lỗi của anh… đều là tại anh… “

Nghe được những lời tự trách của Cố Mặc Ngôn, đôi mắt cụp xuống của Trình Thu Uyển đầy vẻ ghen tị, sao Cố Mặc Ngôn lại †ự trách mình chứ, đây rõ ràng là Tô Thư Nghi tự chuốc lấy.
 
Chương 614


CHƯƠNG 614

Nhưng trong nháy mắt, trên mặt Trình Thu Uyển lộ ra vẻ đắc ý. Thế cũng tốt, ít nhất chứng minh Cố Mặc Ngôn đã tin lời bác Sĩ.

Ngẩng đầu lên, Trình Thu Uyển nức nở: “Anh còn chưa thấy chị Thư Nghỉ đáng thương thế nào đâu. Khi em và anh trai đến nơi, chỉ thấy quần áo của cô ấy đã bị xé nát, cơ thể đầy vết bầm tím, nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự…”

Nghe những lời của Trình Thu Uyển, Cố Mặc Ngôn bất giác tưởng tượng ra cảnh Tô Thư Nghi bị bốn kẻ đó làm nhục, tiếng kêu cứu của Tô Thư Nghi dường như ở ngay bên tai anh, liên tục hét lên: ‘Cố Mặc Ngôn, cứu em, cứu em với…”

“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Cố Mặc Ngôn lớn tiếng ngắt lời Trình Thu Uyển, vết thương vừa mới cầm máu lại vì dùng lực quá mạnh mà rách ra, máu thấm vào chiếc khăn tay màu trắng gạo, khiến người ta ghê sợ.

“Xin lỗi anh Cố Mặc Ngôn, em không cố ý nói mấy chuyện này với anh, em chỉ thấy Thư Nghi quá đáng thương, lúc này nghĩ đến lúc nhìn thấy cô ấy trong kho hàng, em lại không kìm được mà đau lòng.” Trình Thu Uyển lại khóc lên: “Sao những kẻ đó có thể đối xử tàn nhãn với cô ấy như vậy chứ?”

Tiếng khóc của Trình Thu Uyển khiến Cố Mặc Ngôn rất khó chịu, anh hít sâu mấy lần, cố gắng ổn định cảm xúc của mình, nói với Trình Thu Uyển: “Em về trước đi, anh muốn ở lại với Thư Nghi một lúc.”

Nghe Cố Mặc Ngôn nói vậy, Trình Thu Uyển không tìm được lý do nào để ở lại nữa, cô †a đành đứng dậy rời đi trước.

“Thu Uyển.” Cố Mặc Ngôn đột nhiên ngăn cô ta lại.

“Sao thế?” Trình Thu Uyển kinh ngạc quay đầu lại, chờ đợi câu nói tiếp theo của Cố Mặc Ngôn.

“Cảm ơn em và Trình Nam Quyền đã cứu Thư Nghi.”

Lòng Trình Thu Uyển rất thất vọng, nhưng cô ta vẫn nói: “Không có gì, Thư Nghỉ cũng là bạn tốt của bọn em mà.”

Thấy Cố Mặc Ngôn không định nói tiếp, Trình Thu Uyển đành quay người rời đi.

Cố Mặc Ngôn ngồi một mình bên ngoài phòng bệnh hồi lâu, anh muốn vào thăm Tô Thư Nghỉ, nhưng lại không có dũng khí để đi vào.

Anh không biết phải đối mặt với Tô Thư Nghỉ người đầy vết thương thế nào, sau khi cô tỉnh lại, anh nên nói gì với cô đây?

Biết là trốn tránh cũng không phải là cách, cuối cùng Cố Mặc Ngôn vẫn đứng dậy, chậm rãi đi vào phòng bệnh.

Sau khi đẩy cửa ra, nhìn rõ Tô Thư Nghi hơn, vành mắt Cố Mặc Ngôn ươn ướt, đều là lỗi của anh, anh đã không bảo vệ tốt Tô Thư Nghi.

Đi tới chỗ Tô Thư Nghỉ với tầm nhìn mơ hồ, Cố Mặc Ngôn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường mà nhìn Tô Thư Nghi, nhưng lại không dám đưa tay chạm vào cô.

Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, ánh mắt Cố Mặc Ngôn lại lần nữa sáng rõ, nhưng anh thà rằng mình không bao giờ nhìn rõ nữa.

Tô Thư Nghỉ trước mặt anh sắc mặt tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu, đôi môi nứt nẻ. Băng gạc trên đầu có máu nhạt rỉ ra, lộ ra làn da đầy vết trầy xước…

Đau khổ nắm lấy tay Tô Thư Nghi đặt lên môi, nước mắt Cố Mặc Ngôn nhỏ xuống tay Tô Thư Nghi, sau đó theo cánh tay cô chảy xuống ga trải giường màu trắng, rất nhanh liền loang thành vết nước.

“Thư Nghị, anh xin lỗi, anh đã không bảo vệ em cho tốt, anh hứa sau này sẽ không bao giờ để em bị tổn thương nữa. Anh sẽ khiến những kẻ đã làm tổn thương em phải trả giá đất.”

“Thư Nghị, bất kể em trải qua chuyện gì, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, cùng em đi qua quấng đời còn lại.”

Nhìn Tô Thư Nghi còn đang hôn mê, mặc dù biết cô không thể nghe thấy, Cố Mặc Ngôn vấn không ngừng nói chuyện với cô, nói về day dứt và tình yêu của anh, nói về tương lai của anh và cô.

Miãt:’4-có chuyện gì xảy ra, anh sẽ nắrn †aq/œÔ vượt qua tương lai.
 
Chương 615


CHƯƠNG 615

Trình Thu Uyển không lập tức rời khỏi bệnh viện mà đi đến chỗ quẹo cầu thang trong góc khuất rồi gọi một cuộc điện thoại.

Một lúc sau, bác sĩ vừa mới kiểm tra phòng bệnh của Tô Thư Nghi vội vội vàng vàng xuất hiện.

“Anh làm tốt lắm, lát nữa tôi sẽ chuyển số tiên còn lại vào tài khoản của anh.”

“Cảm ơn cô Trình.” Tên bác sĩ đó nói với Trình Thu Uyển bằng giọng điệu nịnh nọt, rõ ràng anh ta là một kẻ nịnh bợ, làm gì có dáng vẻ của một người bác sĩ cứu người chữa bệnh: “Xin hỏi, cô còn chuyện gì cần tôi làm nữa không?”

“Mấy ngày tới, anh cứ nói với người nhà đó giống như ngày hôm nay là được, cũng không cần phải làm quá rõ ràng đâu, nhưng nhất định phải để cho anh ấy tin rằng vợ của mình đã bị người ta làm nhục.”

Trình Thu Uyển nhỏ giọng dặn dò bác sĩ kia.

“Tôi biết rồi, cô Trình, cô cứ yên tâm, có điều không biết tiền công này… Lúc tên bác sĩ kia nhắc đến chuyện tiền nong vẻ mặt của anh ta trông chẳng khác nào tay buôn bỉ ổi.

“Không thiếu một xu của anh đâu, chỉ cần kết quả làm tôi hài lòng, tất nhiên sau này tôi sẽ cho anh thêm một khoản tiền nữa.”

Trình Thu Uyển khinh thường trả lời.

Những người này là thế, chỉ cần cho bọn họ một chút lợi nhỏ thì chuyện gì họ cũng dám làm: “Còn nữa, mấy ngày tới tôi cũng sẽ thường xuyên đến bệnh viện, anh nhớ phải giả vờ như không quen biết tôi đấy, nếu như để lộ, anh cũng đừng hòng nhận được xu nào!”

“Tôi biết rồi, tôi biết rồi, cô Trình, cô cứ yên tâm” Bác sĩ kia vội vàng gật đầu đáp.

“Được rồi, anh về trước đi.” Trình Thu Uyển mất kiên nhân xua tay.

“Vậy cô Trình, tôi quay về làm việc trước đây. Bác sĩ kia mỉm cười rời đi, có điều nụ cười ấy đã vụt tắt ngay khi anh ta vừa mới quay người lại.

Anh ta nghĩ thâm trong bụng: “Xì, loại người gì thế không biết, nếu như không phải có tý tiền bẩn đó, đừng hòng ông đây ăn nói khép nép trước mặt cô nhé? Xinh đẹp như thế làm việc gì chẳng được, cứ phải làm kẻ thứ ba cho người ta cơ.”

Có lễ bác sĩ này cũng đã đoán ra được, cô Trình này nghĩ ra đủ mọi cách như thế là muốn người ban nấy hiểu lầm vợ của mình, nói thẳng ra là muốn chia rẽ người ta.

Nhưng mấy cái này cũng chẳng liên quan đến anh ta, anh ta chỉ cần tiền chảy vào túi mình là được. Y đức? Đó là gì, nó có thể khiến anh ta ăn ngon mặc đẹp được không? Số tiền cô Trình này đưa ra bằng tiền lương gần một năm rưỡi của anh ta đấy, cớ sao anh ta lại không làm chứ?

Trình Thu Uyển đứng im tại chỗ rồi nở một nụ cười đắc ý.

Tô Thư Nghỉ, cho dù cô được người ta cứu thì có sao, chỉ cân Cố Mặc Ngôn tin cô bị người ta làm nhục vậy thì tôi đã đạt được mục đích của mình rồi.

Không một người đàn ông nào không để ý đến chuyện này, bây giờ tôi chôn trong lòng anh ấy một cái dằm, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ vứt bỏ cô thôi.

“Như thế em hài lòng rồi chứ?” Lúc Trình Thu Uyển đang âm thầm đắc ý thì đột nhiên phía sau vọng tới giọng nói của Trình Nam Quyền.

“Anh” Trình Thu Uyển hốt hoảng quay người lại: “Anh đến từ khi nào vậy?” Đừng nói là Trình Nam Quyền đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa cô ta và bác sĩ kia đấy nhé.

“Vừa nấy, lúc em gọi điện thoại.” Giọng của Trình Nam Quyền tràn đầy sự thất vọng và tức giận: “Sao em có thể mua chuộc bác sĩ rồi bắt tay với anh ta lừa gạt Cố Mặc Ngôn!

Em có biết hiểu lầm thế này sẽ khiến tình cảm của hai người họ sứt mẻ nhiều thế nào không?”
 
Chương 616


CHƯƠNG 616

Tất nhiên Trình Thu Uyển biết, đây chính là mục đích của cô ta khi làm chuyện này.

“Anh, sao anh chỉ suy nghĩ cho mỗi Tô Thư Nghi vậy, em là em gái của anh, anh cũng nên suy nghĩ cho em chứ, phải không?”

Trình Thu Uyển không cam lòng khi thấy Trình Nam Quyền thiên vị Tô Thư Nghi như thế: ‘Nếu như không phải anh cứu Tô Thư Nghỉ, sao em lại dùng cách mua chuộc bác sĩ để đánh lừa Cố Mặc Ngôn chứ”

“Thu Uyển!” Trình Nam Quyền tức giận bởi những lời nói của cô ta: ‘Em làm ra chuyện này, sao đến giờ em vần không biết hối cải vậy. Cũng may là anh đã chạy đến cứu Tô Thư Nghị, xúi giục người khác phạm tội là phạm pháp em có biết không, em sẽ bị bắt rồi ngồi tù đấy.”

“Nếu như anh không nói thì ai sẽ biết được?” Trình Thu Uyển không hề để ý đến những lời Trình Nam Quyền nói: “Hơn nữa chuyện này cũng đâu phải là lỗi của em, em chỉ muốn Cố Mặc Ngôn quay trở về bên em thôi.”

“Nhưng bây giờ Cố Mặc Ngôn đã yêu người khác rồi.” Trình Nam Quyền không biết tại sao em gái của mình lại cố chấp nhiều như thế với Cố Mặc Ngôn: “Cậu ta đã là chồng của người khác rồi.”

“Vì thế em mới muốn anh ấy ly hôn, chỉ cần bọn họ ly hôn, nhất định Cố Mặc Ngôn sẽ quay trở về bên cạnh em. Trình Thu Uyển nói như đó là điều hiển nhiên vậy.

“Em vấn là Trình Thu Uyển mà anh biết sao?” Trình Thu Uyển trước mắt khiến Trình Nam Quyền thấy vô cùng thất vọng: “Trước đây em gái của anh sẽ không vì đạt được mục đích mà không từ mọi thủ đoạn như thế. Thu Uyển, sao em lại biến thành thế này.”

“Anh, tất nhiên em là em gái của anh rồi, sao anh lại có thể nói em như thế?” Những lời của Trình Nam Quyền khiến Trình Thu Uyển cảm thấy lúng túng, cô ta không ngờ anh ta lại nói mình thẳng toẹt như thế, nhất thời cô ta có chút cảm giác thẹn quá hóa giận.

“Em chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về mình thôi, Cố Mặc Ngôn là của em, là Tô Thư Nghi đã cướp anh ấy khỏi tay em, sao anh lại chỉ trách em chứ?”

“Hơn nữa em cũng chưa thật sự làm gì cô ta, chẳng phải anh đã cứu cô ta rồi sao?

Dù sao thì cô ta cũng chưa bị làm nhục thật, em chỉ muốn để cho Cố Mặc Ngôn hiểu lầm như thế mà thôi.”

Nhìn dáng vẻ ngang ngược vô lý đó của Trình Thu Uyển, tự dưng Trình Nam Quyền cũng không biết nên nói gì.

Thấy Trình Nam Quyền im lặng không lên tiếng, Trình Thu Uyển hơi sợ hỏi: ‘Anh, không lẽ anh muốn bán đứng em?”

Trong lòng Trình Nam Quyền đang rất giãng co, hiện tại anh ta không biết phải làm thế nào mới phải. Một người là người thân duy nhất trên thế gian này của anh †a, một người lại là người bạn mà anh ta rất thích, hình như anh ta lựa chọn thế nào cũng là sai vậy.

“Anh, anh không được nói cho Cố Mặc Ngôn biết đâu đấy.’ Thấy Trình Nam Quyền không nói gì, Trình Thu Uyển sợ hãi vội vàng bước lên phía trước, nắm lấy tay của anh ta rồi nói: ‘Anh cũng biết, với tính của Cố Mặc Ngôn, nếu như anh ấy biết được chuyện này, anh ấy sẽ không tha cho em đâu.

Trình Nam Quyền cũng hiểu những lời Trình Thu Uyển nói là đúng, anh ta cũng biết, tuy anh ta đã cứu được Tô Thư Nghi nhưng e là anh ta cũng không thể nói với Cố Mặc Ngôn, chính Trình Thu Uyển là kẻ gây nên tội ác được.

Từ chuyện lần trước của Lâm Bảo Châu cũng có thể dự đoán trước được, nếu như Cố Mặc Ngôn biết là Trình Thu Uyển đã bắt cóc Tô Thư Nghị, vậy thì không chỉ có em gái của anh ta, e là cả nhà họ Trình cũng Sẽ gặp xui xẻo theo mất, anh ta không muốn mạo hiểm như thế.

“Anh, anh hứa với em được không? Anh đừng nói với Cố Mặc Ngôn, anh, coi như em van xin anh.” Trình Thu Uyển nói băng giọng điệu làm nũng và cầu xin.

Trình Nam Quyền nhìn Trình Thu Uyển bằng ánh mắt phức tạp, cho dù cô ta có không từ thủ đoạn thì cô ta cũng là người có quan hệ huyết thống duy nhất với anh ta trên cuộc đời này.
 
Chương 617


CHƯƠNG 617

Anh ta đã từng hứa với ba mẹ mình, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Trình Thu Uyển, anh ta sẽ không để cho cô ta gặp chuyện nguy hiểm.

Thấy Trình Nam Quyền khẽ gật đầu, Trình Thu Uyển nở nụ cười hài lòng, cô ta biết Trình Nam Quyền vẫn thương yêu cô ta nhất mà.

“Vậy em cũng phải hứa với anh, sau này sẽ không làm ra những chuyện làm tổn hại đến Tô Thư Nghỉ nữa” Trình Nam Quyền nghiêm túc nhìn Trình Thu Uyển rồi nói.

“Được rồi, được rồi, được rồi, em hứa sau này em sẽ không như thế nữa là được chứ gì. Trình Thu Uyển trả lời qua quýt, sau đó cô ta kéo anh ta rồi vui vẻ rời đi.

Quay đầu nhìn về phía phòng bệnh của Tô Thư Nghị, trong đôi mắt của Trình Nam Quyền toàn là sự áy náy, anh ta thầm nói lời xin lôi với Tô Thư Nghỉ ở trong lòng.

Bên trong phòng bệnh, Cố Mặc Ngôn vẫn luôn nắm tay Tô Thư Nghi đợi cô tỉnh lại.

Lúc Tô Thư Nghỉ mở mắt ra, đập vào mắt cô là một mảng trắng xóa, sau khi nhận ra mình đang ở trong bệnh viện, Tô Thư Nghỉ mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô cũng thoát ra ngoài được rồi.

“Thư Nghỉ, em tỉnh rồi à.’ Thấy Tô Thư Nghi tỉnh lại, Cố Mặc Ngôn vừa vui vẻ lại vừa căng thẳng.

Nghe thấy tiếng của Cố Mặc Ngôn, đột nhiên nước mắt của Tô Thư Nghi chảy xuống, những cảm xúc sợ hãi, lo lắng kia dường như lại ùa về trong tâm trí cô. Lúc cô liều mạng vùng vấy trong nhà kho, cô đã hy vọng mình có thể gặp được Cố Mặc Ngôn như thế, hiện giờ cuối cùng cô cũng gặp được anh rồi.

“Cố Mặc Ngôn, em…” Cô nghẹn ngào gọi tên của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi cing không nói những lời khác, cô nhìn Cố Mặc Ngôn qua đôi mắt ngấn lệ mờ mờ.

Cố Mặc Ngôn đau lòng lau sạch nước mắt cho Tô Thư Nghi, anh cúi người ôm lấy cô, rồi nói bằng giọng an ủi pha chút nghẹn ngào: “Anh ở đây, không sao rồi, có anh ở đây với em rồi…”

“Hu hu… hức… Nghe được lời an ủi của Cố Mặc Ngôn, cuối cùng cô cũng không cầm lòng được nữa mà khóc nức nở trong vòng tay anh, cô thấy mọi ấm ức, sợ hãi và tức giận trong lòng mình đều đã tìm được chỗ để trút.

Nghe thấy tiếng khóc của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn thấy hốc mắt của mình cũng hơi ẩm ướt, anh cố gắng chớp mắt hai cái, dịu dàng võ lên lưng của Tô Thư Nghi rồi nói: “Đừng khóc nữa, không sao rồi, đều đã qua cả rồi.”

Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng nín khóc, cô khẽ nức nở trong vòng tay của Cố Mặc Ngôn.

kKhẽ đẩy Tô Thư Nghi ra, Cố Mặc Ngôn cầm khăn giấy ở bên cạnh rồi lau nước mắt cho cô, sau khi lau sạch nước mắt dính trên mặt của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn lại ôm cô vào trong lòng một lần nữa, cằm anh để l3n đỉnh đầu của cô rồi dụi dụi, cho cô sự an ủi không lời.

Tô Thư Nghi quyến luyến dựa vào vòng †ay của Cố Mặc Ngôn, cô tham lam hấp thụ hơi ấm trên người anh, cô có cảm giác cuối cùng trái tim của mình mới bình tĩnh lại được.

Mãi lâu sau, sau khi tâm trạng dần ổn định lại được, Tô Thư Nghi mới ngẩng đầu khỏi vòng tay của Cố Mặc Ngôn, vừa rời khỏi lồ ng ngực của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi đã nhìn thấy áo sơ mi đã bị nước mắt với cả nước mũi của mình làm ướt của Cố Mặc Ngôn.

Tô Thư Nghi hơi xấu hổ, cô cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Cố Mặc Ngôn nữa mà lấy giấy để bên cạnh rồi bắt đầu lau cho anh.

“Không sao đâu, thay cái khác là được mà.”

Anh dịu dàng năm lấy tay của Tô Thư Nghị, Cố Mặc Ngôn nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói.
 
Chương 618


CHƯƠNG 618

Trước đó, Tô Thư Nghỉ vừa nhìn thấy Cố Mặc Ngôn, tâm trạng kích động nên cứ khóc mãi, cô cũng không nhìn kỹ dáng vẻ của Cố Mặc Ngôn, bây giờ khi bốn mắt nhìn nhau cô mới nhìn rõ được gương mặt của anh.

Cô chỉ thấy được sự tiều tụy hiện rõ trên gương mặt của Cố Mặc Ngôn, đôi mắt của anh hơi sưng, ánh mắt cũng không có thần thái giống như trước đây nữa, ít đi trông thấy, hơn nữa dưới mắt anh còn có quầng thâm rất đậm, miệng và cằm, râu mọc lên lún phún, vừa nhìn đã là biết đã lâu rồi anh không được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Giơ tay xoa mặt của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ đau lòng hỏi: “Sao anh lại để mình ra nông nỗi này? Em xin lỗi, để anh phải lo lắng rồi.”

Nghe thấy những lời Tô Thư Nghi nói, Cố Mặc Ngôn càng thấy khó chịu hơn. So với những chuyện Tô Thư Nghỉ đã gặp phải, anh thế này có là gì. Vậy mà cô còn nói xin lôi với anh, rõ ràng anh mới có lỗi với cô, là anh không bảo vệ cô tốt mới đúng!

Ôm Tô Thư Nghi vào trong lòng, Cố Mặc Ngôn cố kìm nén nước mắt của mình: “Thư Nghỉ, không sao rồi, cho dù đã xảy ra chuyện gì cũng không sao cả, anh sẽ không rời xa em đâu.”

“Hả?” Nhẹ nhàng tránh khỏi vòng ôm của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ không hiểu nhìn anh.

Hai tay ôm lấy gương mặt của Tô Thư Nghỉ, Cố Mặc Ngôn nhìn vào đôi mắt của cô rồi nghiêm túc nói: “Thư Nghỉ, anh yêu em, thứ anh yêu là trái tim của em, là linh hồn của em, cho nên dù em có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không rời xa em, em cũng hứa sẽ không rời xa anh được không, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi.”

Nghe thấy Cố Mặc Ngôn đột nhiên thẳng thần tỏ tình với mình như thế, Tô Thư Nghi rất cảm động, nhưng có vẻ như cô vẫn không hiểu những lời Cố Mặc Ngôn nói.

Tô Thư Nghi dịu dàng năm lấy bàn tay của Cố Mặc Ngôn rồi kéo xuống, cô khó hiểu hỏi anh: “Cố Mặc Ngôn, sao tự dưng anh lại nói những lời như thế, em sẽ xảy ra chuyện gì, chẳng phải bây giờ em vẫn khỏe mạnh ở đây sao?”

Cố Mặc Ngôn nghe thấy Tô Thư Nghi nói thế thì nhất thời ngẩn người, nhưng sau đó anh đã phản ứng lại: “Ừ, đúng vậy, em vân mạnh khỏe, không xảy ra chuyện gì cả, những chuyện đó đều đã là quá khứ, chúng ta cứ coi như chúng chưa từng xảy ra nhé.”

“Những chuyện đó là chuyện gì cơ?” Tô Thư Nghỉ vần không hiểu lắm.

“Không có, không có chuyện gì cả.” Giấu đi sự đau lòng trong ánh mắt mình, Cố Mặc Ngôn cố găng tươi cười nói với Tô Thư Nghi.

Thấy Cố Mặc Ngôn không muốn nói, Tô Thư Nghỉ cũng cố dằn sự thắc mắc trong lòng mình lại, cô cũng không hỏi thêm nữa, trái lại cô lại hỏi đến chuyện khác: “Là Trình Nam Quyền nói cho anh biết em đang ở đây sao?”

Tô Thư Nghỉ nhớ, trong phút nguy cấp cuối cùng là Trình Nam Quyền đã cứu cô, vậy thì chắc cũng là anh ta đưa cô đến bệnh viện rồi báo cho Cố Mặc Ngôn nhỉ.

Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghỉ vô cùng cảm kích Trình Nam Quyền, cũng may anh ta đã kịp thời chạy đến nếu không cô cũng không yên ổn nằm ở đây rồi, cũng không thể thản nhiên đối diện với Cố Mặc Ngôn như thế.

Cố Mặc Ngôn hơi nghỉ ngờ tại sao Tô Thư Nghi lại hỏi như thế, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều: ‘Không phải, là Cố Thành Vũ nói với anh em đang ở đây.”

“Cố Thành Vũ ư-” Câu trả lời của Cố Mặc Ngôn khiến Tô Thư Nghi thấy hơi ngạc nhiên.

“Ừ” Nghĩ là Tô Thư Nghỉ lại nhớ tới chuyện không tốt, Cố Mặc Ngôn lại thấy hơi hối hận khi đã nhắc đến cái tên Cố Thành Vũ trước mặt cô, anh nhẹ nhàng võ lên tay của cô rồi an ủi: “Đừng sợ, hiện giờ anh ta không làm em tổn thương được đâu.”

Không chú ý đến tại sao Cố Mặc Ngôn lại nói như thế, hiện giờ Tô Thư Nghi đang nghĩ tại sao Cố Thành Vũ lại biết được chuyện cô đang ở trong bệnh viện.
 
Chương 619


CHƯƠNG 619

Cô dám chắc, nhất định là Trình Nam Quyền đã đưa mình đến bệnh viện, bởi vì người cô nhìn thấy trước lúc hôn mê bất tỉnh là anh ta, vậy thì ngoài Trình Nam Quyền ra, người biết cô đang ở trong bệnh viện cũng chỉ có… Trình Thu Uyển! Không lẽ là Trình Thu Uyển nói cho Cố Thành Vũ biết cô đang ở trong bệnh viện sao?

Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghỉ thử hỏi dò: “Vậy Trình Thu Uyển thì sao, em nhớ hình như em đã nhìn thấy cô ta”“

“Ừ, cô ấy nói mình và Trình Nam Quyền cùng nhau cứu được em.” Cố Mặc Ngôn tưởng cô nhớ ra là Trình Thu Uyển đã cứu mình: “Đợi em khỏe hơn một chút, chúng ta sẽ cùng nhau đến cảm ơn cô ấy.”

Nghe được chuyện Trình Thu Uyển nói với Cố Mặc Ngôn là cô ta và Trình Nam Quyền cùng nhau cứu mình, Tô Thư Nghi hiểu ra, lần này nhất định là Trình Thu Uyển và Cố Thành Vũ đã bắt tay cùng bắt cóc cô.

Nhưng Trình Thu Uyển là vì tranh Cố Mặc Ngôn với cô, còn Cố Thành Vũ là vì cái gì?

Không lẽ ông ta muốn lấy cô ra uy hiếp Cố Mặc Ngôn sao?

“Em đang nghĩ gì đấy?” Thấy Tô Thư Nghi hơi ngây người, Cố Mặc Ngôn xoa đầu cô rồi hỏi, sau đó anh lại đau lòng và không nỡố nói tiếp một câu: “Đừng có suy nghĩ lung tung đấy.”

Tô Thư Nghỉ ngẩng đầu lên nhìn Cố Mặc Ngôn, cô há miệng muốn nói suy đoán của mình cho anh biết nhưng cô lại nhớ đến những chuyện xảy ra trong quán cà phê ngày trước.

Lúc đó Cố Mặc Ngôn không tin tưởng cô, vậy lần này Cố Mặc Ngôn sẽ tin những lời cô nói chứ? Anh có nghĩ cô đang hãm hại Trình Thu Uyển không?

Hơn nữa vừa rồi Cố Mặc Ngôn nói với cô là Trình Thu Uyển đã cứu cô, anh còn muốn đi cảm ơn cô ta nữa, có phải đồng nghĩa với việc Cố Mặc Ngôn đã tin tưởng những lời Trình Thu Uyển nói hay không. Nếu như cô nói với anh là Trình Thu Uyển bắt cóc cô, anh sẽ nghĩ về cô thế nào? Anh có cho rằng cô đang nghĩ đủ mọi cách muốn hãm hại Trình Thu Uyển không.

“Em sao thế, có chuyện gì muốn nói với anh sao?” Trông thấy dáng vẻ nhìn mình nhưng ngập ngừng muốn nói lại thôi của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn dịu dàng hỏi.

Ngấm nghĩ một lát, Tô Thư Nghi vẫn quyết định không nói cho Cố Mặc Ngôn biết chuyện Trình Thu Uyển đã bắt cóc mình, đợi đến khi cô điều tra rõ ràng, sau khi có được chứng cứ rồi mới nói cho anh biết.

“Không có chuyện gì, em chỉ cảm thấy cũng may là Trình Nam Quyền tới kịp thời, nếu không có thể em sẽ xảy ra chuyện rồi.”

“Cũng may ư?” Cố Mặc Ngôn không hiểu tại sao Tô Thư Nghi lại dùng từ này.

“Đúng vậy, lẽ nào không phải là may mắn sao?” Tô Thư Nghi không hiểu câu hỏi của Cố Mặc Ngôn lắm: “Cũng may khi đó Trình Nam Quyền kịp thời đến cứu em, nếu không…

Nói đến đây, Tô Thư Nghi lại nhớ đến cảnh tượng trong nhà kho, cô không cầm được nước mắt đang dâng trào, cô cúi đầu, nước mắt rơi trên chiếc chăn, Tô Thư Nghi căn chặt môi, cô hít một hơi thật sâu rồi mới mở lời nói tiếp: ‘Nếu không, có thể em đã thật sự bị đám người kia làm nhục rồi.”

Nghe thấy Tô Thư Nghi nói như thế, Cố Mặc Ngôn càng không hiểu, ý của Tô Thư Nghỉ là cô vốn không bị đám người kia làm nhục sao?

Nhưng Trình Thu Uyển lại nói với anh lúc cô ta vội vội vàng vàng chạy đến, rõ ràng đã nhìn thấy dáng vẻ của Tô Thư Nghi sau khi làm nhục mà, hơn nữa bác sĩ cũng đã kiểm tra, quả thật Tô Thư Nghi đã bị người khác làm nhục, rốt cuộc chuyện này là sao? Sao trông có vẻ như Tô Thư Nghi không nhớ nổi những chuyện từng xảy ra Vậy.

Tuy trong lòng có rất nhiều nghi ngờ nhưng thấy Tô Thư Nghi lại khóc, anh cũng không muốn hỏi cô những chuyện này rồi lại khiến cô tổn thương một lần nữa nữa.
 
Chương 620


CHƯƠNG 620

Cố gắng giấu đi sự nghi ngờ trong lòng mình, Cố Mặc Ngôn dùng đầu ngón tay cái dịu dàng lau đi nước mắt vương trên mặt Tô Thư Nghỉ: “Em đừng khóc nữa, chúng ta đừng nhớ đến những chuyện đó nữa, em nghỉ ngơi cho khỏe trước đã được không?”

“Vâng.” Tô Thự Nghỉ khế gật đầu, cô nhằm mắt, cố nén những giọt nước mắt của mình lại.

Cẩn thận đỡ Tô Thư Nghỉ nằm xuống, Cố Mặc Ngôn lại lấy một tờ giấy lau sạch nước mắt cho cô: “Em ngủ một giấc đi, ngủ dậy mọi chuyện đều đã trở thành quá khứ.”

Khóc lâu như thế, có lẽ Tô Thư Nghi cũng đã thấm mệt, cô nắm tay Cố Mặc Ngôn, không lâu sau đã ngủ thiếp di.

Đợi sau khi Tô Thư Nghỉ ngủ say, Cố Mặc Ngôn mới từ từ rút cánh tay đã hơi tê rân của mình ra, anh nhẹ nhàng xoa mấy cái.

Nhìn gương mặt lúc ngủ của Tô Thư Nghị, Cố Mặc Ngôn chống hai tay vào cạnh giường rồi hôn lên gò má của cô, sau đó dịu dàng nói bên tai cô: “Anh yêu em, dù cho thế nào đi chăng nữa.”

Ngẩng đầu lên, anh lại nhìn Tô Thư Nghi thêm một lúc nữa, sau khi chỉnh lại chăn cho cô xong, anh mới đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Vừa mới ra khỏi phòng bệnh, Cố Mặc Ngôn trông thấy Dương Tùng Đức đang đứng ở ngoài cửa.

Thật ra Dương Tùng Đức đã đến bệnh viện từ lâu rồi, có điều trông thấy Cố Mặc Ngôn đang ở trong phòng bệnh của Tô Thư Nghi, anh ta cũng không muốn làm phiền đến bọn họ nên mới đứng đợi ở bên ngoài.

Lúc này thấy Cố Mặc Ngôn đi ra, anh ta vội vàng chạy lên rồi nói: ‘Anh Cố, những người trong hội đồng quản trị của công ly “Cậu đi tìm bác sĩ với tôi trước đã.” Còn chưa nghe Dương Tùng Đức nói hết câu, Cố Mặc Ngôn đã quay người đi về phía văn phòng của bác sĩ, Dương Tùng Đức cũng chỉ đành vội vàng chạy theo.

Sau khi đến văn phòng, Cố Mặc Ngôn tìm được bác sĩ trước đó. Anh nói tóm tắt cho anh ta biết tình hình vừa nãy, Cố Mặc Ngôn hơi lo lắng hỏi anh ta: “Bác sĩ, rốt cuộc vợ tôi bị làm sao vậy, tại sao trông cô ấy lại giống như đã quên đi những chuyện kia?”

Lúc tên bác sĩ kia vừa trông thấy Cố Mặc Ngôn đấn tìm mình, anh ta rất hoảng hốt, còn tưởng Cố Mặc Ngôn biết tỏng những lời trước đó của mình rồi, bây giờ nghe thấy Cố Mặc Ngôn hỏi như thế, anh ta mới yên tâm, xem ra anh vần rất tin tưởng những lời anh ta nói.

“Có thể là trong tiềm thức của bệnh nhân không muốn chấp nhận sự thật này, cho nên cô ấy mới lựa chọn quên nó đi, cũng có thể nghĩ là mình gặp phải chuyện thế này quá xấu hổ, không muốn nói cho anh biết nên mới giả vờ như mình đã quên đi.”

Bác sĩ nói bừa về một số tình huống có thể xảy ra.

Thật ra cũng không hẳn là nói bừa, bình thường sau khi phụ nữ gặp phải những chuyện như thế này có thể sẽ xuất hiện tình huống ấy, nhưng Tô Thư Nghi vốn không bị làm nhục, thế nên tất nhiên cũng không tồn tại khả năng lựa chọn quên đi hoặc là giả vờ như không nhớ được, tất nhiên anh ta không thể nói chúng cho Cố Mặc Ngôn biết được.

“Nhưng cho dù là tình huống nào thì cách tốt nhất cũng là không nên hỏi bệnh nhân tình hình xảy ra khi đó. Bệnh nhân là nữ, sau khi gặp phải chuyện như thế này, tâm lý chịu ảnh hưởng rất nặng nề, cho dù lựa chọn quên đi hay là giả vờ quên thì đó cũng là một cách để giải trừ bớt áp lực trong lòng. Nếu như bức ép, ép buộc nạn nhân nhớ lại chuyện xảy ra khi đó, rất có thể sẽ khiến cho bệnh nhân vì không chịu nổi áp lực này mà suy sụp mất.”

Sợ những lời nói dối của mình bị vạch trần, bác sĩ cẩn thận dặn dò Cố Mặc Ngôn.

Chỉ cần anh không hỏi, chắc chắn vợ của anh cũng sẽ không chủ động nhắc đến, vậy thì anh ta sẽ bình an vô sự, tiền của anh ta cũng sẽ thuận lợi nhanh chóng chảy vào túi.

“Tôi hiểu rồi.” Cố Mặc Ngôn nghiêm túc gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ”

“Ừ, anh quay về chăm sóc vợ mình đỉi, nếu như không sao, anh có thể ra ngoài với cô ấy cho khuây khỏa, cố gắng giữ cho tâm trạng của cô ấy được vui vẻ. Thật ra quên đi cũng chưa hẳn là chuyện xấu, ngược lại có thể đó còn là một chuyện tốt nữa, dù sao thì chuyện như thế này không phải ai muốn quên cũng có thể quên được.”
 
Chương 607


CHƯƠNG 607

“Cô không sao chứ?” Trình Nam Quyền vội vàng chạy đến bên cạnh Tô Thư Nghi để kiểm tra vết thương, thấy trên trán Tô Thư Nghi có một mảng da nhỏ đã hoàn toàn bị bong tróc và đang không ngừng chảy máu.

Tô Thư Nghi yếu ớt lắc đầu, nhưng một cử động nhỏ thế này lại khiến đầu cô đau như muốn nổ tung, cô cau chặt mày không dám cử động nữa.

Trước đó đối chọi với những người ăn xin đã khiến cô kiệt quệ cả về tinh thần và thể chất, bây giờ lại bị Trình Thu Uyển táng cho, đến nỗi Tô Thư Nghỉ cảm thấy máu trong người mình đang chảy hết ra ngoài, hai mắt dần trở nên mơ hồ, tinh thần rệu ra.

Thấy Tô Thư Nghi nhắm hờ mắt với bộ dạng đau khổ, Trình Nam Quyền vội vàng bế cô lên: “Kiên trì chút nhé, tôi đưa cô đến bệnh viện ngay đây.”

“Quay về anh sẽ tính sổ với em saul” Sau khi để lại những lời này cho Trình Thu Uyển, Trình Nam Quyền bế Tô Thư Nghi đi thật nhanh ra khỏi nhà kho.

“AI” Nhìn thấy họ rời đi, một mình Trình Thu Uyển đứng trong nhà kho hét lên đầy căm hận: “Tô Thư Nghị, tất cả là do cô! Nếu không có cô, Cố Mặc Ngôn vấn là của tôi, nếu không có cô, anh trai chắc chắn sẽ không đối xử với tôi như vậy, từ nhỏ đến lớn anh ấy luôn yêu tôi nhất, đều là lỗi của cô, đều là lỗi của cô!”

Tiếng hét của Trình Thu Uyển vang vọng trong nhà kho trống rồng, cô ta giơ cánh †ay lên lau nước mắt mình thật mạnh, Trình Thu Uyển siết chặt nắm tay, mối căm thù ngút trời đang sục sôi trong lòng cô ta.

Tô Thư Nghỉ, xem như lần này cô gặp may, lần sau tôi đảm bảo sẽ không có ai đến cứu cô nữa đâu!

Trong lúc mơ mơ màng màng, Tô Thư Nghi cảm thấy mình đang ở trong một vòng tay ấm áp. Một đôi tay vững vàng bế cô, như thể dựng nên một bến đỗ vô cùng an toàn cho cô, khiến cô cảm thấy đỗi an tâm.

Một giọng nói ấm áp vẫn nhẹ nhàng nói với cô rằng không sao đâu, không sao đâu…

Giọng nói rất quen thuộc, là ai vậy? Hình như là Trình Nam Quyền, chắc là anh ta rồi, cô nhớ vừa rồi Trình Nam Quyền đã cứu cô. Mỗi khi cô gặp nguy hiểm, anh ta sẽ luôn đến cứu cô.

“Trình… Nam… Quyền…’ Muốn để cho chắc chắn, Tô Thư Nghi gọi tên Trình Nam Quyền bằng giọng yếu ớt chỉ còn lại hơi. Cô muốn mở mắt ra nhìn thử, nhưng có làm thế nào cũng chẳng mở nổi mắt, hơn nữa còn rất chóng mặt.

Nhìn thấy đôi môi Tô Thư Nghi mấp máy nhưng Trình Nam Quyền lại không nghe rõ cô đang nói gì, nên anh ta chỉ có thể lớn tiếng an ủi cô: “Tô Thư Nghị, tôi là Trình Nam Quyền, cô có nghe thấy tôi đang nói chuyện không? Gô cố kiên trì thêm chút nữa, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện ngay lập tức!”

Hóa ra thật sự là Trình Nam Quyền, Tô Thư Nghi cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó hoàn toàn mất ý thức.

Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Ngôn Diệu.

Cố Mặc Ngôn cau mày cúp điện thoại lần nữa, có chuyện gì với cái gã Dương Tùng Đức thế, không đến làm và gọi điện cũng không bắt máy.

Cố Mặc Ngôn gọi thư ký La ở cửa bước vào phân phó: ‘Bây giờ tôi có việc gấp muốn tìm Dương Tùng Đức, cô giúp tôi tìm cậu ta đi.”

“Hả?” Thư ký La được gọi vào phòng không khỏi thắc mắc, bình thường tổng giám đốc sẽ tìm thẳng trợ lý Dương luôn, sao lần này lại bảo mình đi gọi giúp cơ chứ. Nhưng thăc mắc thì thắc mắc, chuyện tổng giám đốc ra lệnh thì chắc chắn phải làm: “Vâng, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ta ngay lập tức.

“Điện thoại cậu ta không gọi được, cô nghĩ cách khác tìm cậu ta đi.”

“Tôi biết rồi.’ Thư ký La ngây ngẩn một chốc rồi gật đầu trả lời.

Sau khi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, thư ký La cảm thấy trên đầu mình có ba con quạ đen bay ngang qua. Hóa ra là không gọi được cho trợ lý Dương, nhưng chuyện này lại không khó đối với một dân nghiện Internet như cô.
 
Chương 608


CHƯƠNG 608

Cô ấy nhanh chóng đăng nội dung giống nhau lên Zalo và Facebook: “Tổng giám đốc Cố đang vội tìm trợ lý Dương Tùng Đức, mọi người ai nhìn thấy thì xin hãy nhanh chóng thông báo cho trợ lý Dương đến văn phòng tổng giám đốc nhé.

“Xong rồi.” Thư ký La vui vẻ trở lại bàn làm việc ngồi xuống. Bất cứ lúc nào, ở đâu, lực lượng quần chúng nhân dân đều rất ví đại, cô ấy tin rằng trợ lý Dương sẽ sớm đến thôi.

Quả thật sự vậy, chỉ khoảng mười lăm phút sau, Dương Tùng Đức đã thở hổn hển chạy đến, thư ký La chỉ chỉ cửa văn phòng ra hiệu cho anh ta.

Dương Tùng Đức mỉm cười với thư ký La rồi đứng ở cửa hít thở bình phục lại hô hấp một lúc, sau đó mới bước vào tìm Cố Mặc Ngôn.

“Cậu Gố, anh tìm tôi ạ.”

“Ừ, sao không bắt điện thoại.” Cố Mặc Ngôn có chút không vui hỏi.

“Xin lôi cậu Cố, không biết điện thoại của tôi bị mất lúc nào nữa. Tôi vừa mua một cái nhưng điện thoại vân chưa làm xong thẻ sim. Tôi chắc chăn chuyện hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

“Ừ” Nghe thấy nguyên nhân, sắc mặt Cố Mặc Ngôn hòa hoãn hơn một ít: ‘Lần trước tôi có kêu cậu sắp xếp lại thông tin khách hàng đưa cho tôi, bây giờ tôi cần dùng gấp.’ “Vâng, cậu Cố, xin chờ một lát.” Nói xong Dương Tùng Đức đi đến trước bàn làm việc của mình.

“Cốc, cốc, cốc.” Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến.

“Có chuyện gì vậy?” Cố Mặc Ngôn đang tập trung xem hồ sơ kế hoạch, đầu không thèm ngẩng lên mà hỏi.

“Tổng giám đốc, anh Cố Thành Vũ muốn gặp anh.” Thư ký La trả lời.

Bàn tay đang lật hồ sơ kế hoạch dừng lại một chốc, vì Cố Thành Vũ rất hiếm khi chủ động đến tìm anh nên trong lòng Cố Mặc Ngôn hơi ngờ vực.

“Cho anh ta vào.”

“Vâng.’ Thư ký La trả lời rồi rời đi.

Một lúc sau, Cố Thành Vũ xuất hiện ở cửa văn phòng tổng giám đốc.

“Văn phòng của cậu trang trí đẹp đấy.” Cố Thành Vũ vừa vào cửa đã giở giọng ngoa ngoät, bắt đầu đi qua đi lại ngắm nghía.

“Anh đến tìm tôi làm gì?” Cố Mặc Ngôn không muốn phí lời khách sáo với ông ta, bèn dứt khoát hỏi thẳng.

Sau khi dạo qua một vòng, Cố Thành Vũ ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Cố Mặc Ngôn, bắt chéo chân lên như thể ông ta mới là chủ nhân của văn phòng này: “Cậu đang nói gì vậy, không có việc gì thì người làm anh trai như tôi không thể đến thăm cậu sao?”

Không hiểu Cố Thành Vũ tới thăm vì cái gì, Cố Mặc Ngôn khoanh tay trước ngực, hơi nheo mắt nhìn Cố Thành Vũ.

Cố Thành Vũ bị Cố Mặc Ngôn nhìn tới mức có phần không thoải mái, ông ta giả vờ tức giận hỏi: ‘Cậu thế này là không chào đón tôi ư?”

“Rốt cuộc có chuyện gì?” Cố Mặc Ngôn không kiên nhân lặp lại lần nữa: “Tôi không có thời gian tiếp đãi anh, không có chuyện gì thì mời tự nhiên.”

Cố Thành Vũ bị giọng điệu của Cố Mặc Ngôn chọc cho tức giận, bèn đứng dậy quát: ‘Cố Mặc Ngôn, dù sao thì tôi cũng là anh trai của cậu, chẳng lẽ cậu tiếp đãi tôi như thế này sao?”

“Dương Tùng Đức, tiễn khách.” Không muốn dây dưa với Cố Thành Vũ nữa, Cố Mặc Ngôn dứt khoát bảo Dương Tùng Đức tiên người.

“Vâng.” Dương Tùng Đức không hài lòng với thái độ và hành vi vừa rồi của Cố Thành Vũ, nhưng ngặt nỗi ông ta là anh cả của Cố Mặc Ngôn và là người đứng đầu tập đoàn Cố Thị nên anh ta mới không bước lên ngăn cản. Bây giờ Cố Mặc Ngôn đã lên tiếng thì đương nhiên anh ta phải bước lên trước ngay lập tức: ‘Anh Cố, mời đi lối này.
 
Chương 609


CHƯƠNG 609

“Hừ, Cố Mặc Ngôn, nếu như dám đuổi tôi đi thì chút nữa cậu đừng hối hận.” Cố Thành Vũ đứng im chỉ vào Cố Mặc Ngôn mà nói.

“Dương Tùng Đức!” Cố Mặc Ngôn cho rằng hôm nay Cố Thành Vũ cố tình đến tìm anh để khiến anh bực bội nên mất hết kiên nhân, anh hô tên Dương Tùng Đức.

Biết ý của Cố Mặc Ngôn, Dương Tùng Đức dứt khoát bước lên kéo Cố Thành Vũ, muốn dùng vũ lực kéo ông ta ra khỏi văn phòng: “Anh Cố, anh nên tự đi thì hơn, lát nữa bảo vệ đến thì sẽ không hay đâu.”

Cố Thành Vũ không ngờ Cố Mặc Ngôn lại dám sai người đuổi mình đi, ông ta nhất thời thẹn quá hóa giận: “Cố Mặc Ngôn, cậu bỏ mặc vợ của mình rồi sao?”

Nghe vậy, Cố Mặc Ngôn lập tức ra hiệu cho Dương Tùng Đức buông tay, nhanh chóng đi đến trước mặt Cố Thành Vũ: “Ý anh là sao, anh đã làm gì Tô Thư Nghi?!”

Cố Thành Vũ vừa sửa sang lại quần áo mới bị Dương Tùng Đức làm nhăn nhúm vừa chậm rãi nói: ‘Sao rồi, bây giờ không đuối tôi đi nữa à”

“Rốt cuộc anh đã làm gì Tô Thư Nghil” Cố Mặc Ngôn túm lấy cà vạt của Cố Thành Vũ, trong mắt ngập tràn giận dữ: “Tôi cảnh cáo anh, nếu Tô Thư Nghi xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho anh đâu!”

Cố Thành Vũ cố hết sức kéo tay Cố Mặc Ngôn ra rồi thở hổn hển, bộ dáng có chút chật vật nhưng mặt lại đầy sự hả hê, dường như chọc giận Cố Mặc Ngôn là chuyện đáng để ông ta vui vẻ nhất vậy.

“Đừng nóng vội, tôi có một thứ tốt chưa cho cậu xem mà.” Nói xong, Cố Thành Vũ lấy điện thoại ra rồi bật một đoạn video lên.

“Đừng, các người cút đi! Đừng!” Ngay khi video được mở ra, tiếng khóc gào xé tim gan của Tô Thư Nghỉ đã truyền đến.

“Cô chủ!” Nghe thấy giọng nói của Tô Thư Nghỉ, Dương Tùng Đức tiến lên mấy bước muốn xem rõ nội dung của đoạn video.

Cố Mặc Ngôn đáng đứng bên cạnh Cố Thành Vũ, nội dung trong video đương nhiên đập vào mắt anh rất rõ ràng.

Chỉ thấy tay chân Tô Thư Nghi đều bị trói, cô hoảng sợ nhìn người trước mặt. Vài người đàn ông ăn mặc như ăn mày tiến đến gần cô với nụ cười tục tĩu, sau đó mạnh mẽ xé rách quần áo của cô. Tô Thư Nghi vừa khóc vừa vùng vấy, la hét thảm thiết…

Lúc này, video đột ngột dừng lại, dừng ở hình ảnh khuôn mặt ngập tràn nước mắt của Tô Thư Nghi.

Nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Tô Thư Nghi trong video, gân xanh Cố Mặc Ngôn nổi lên, anh đấm một cú vào mặt Cố Thành Vũ: “Anh đã làm gì cô ấy, bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

Cố Thành Vũ bị Cố Mặc Ngôn đấm một cú loạng choạng té ngã xuống đất, ông ta dùng lòng bàn tay lau đi phía bên mặt trái mới thấy tay đã nhuộm đầy máu.

Trong mắt ông ta hiện lên tia tàn độc, ông †a chậm rãi từ dưới đất đứng dậy, vẻ mặt tràn ngập sự căm thù nhìn Cố Mặc Ngôn: “Muốn cứu Tô Thư Nghi thì làm theo lời tôi nói.

“Anh muốn thế nào?” Cố Mặc Ngôn siết chặt năm đấm, cố găng không chế bản thân không được đánh Cố Thành Vũ.

“Rất đơn giản, tôi muốn cậu tiết lộ hết thông tin riêng tư của toàn bộ khách hàng trong công ty cậu lên mạng.” Trong mắt Cố Thành Vũ hiện lên vẻ vui mừng khi trả được thù: “Chỉ cần cậu làm như vậy, tôi sẽ thả Tô Thư Nghi. “

“Tốt nhất anh nên nhớ kỹ lời mình nói, nếu tôi không gặp được Tô Thư Nghi thì tôi sẽ bắt anh phải trả giá gấp trăm lần.” Cố Mặc Ngôn cố nén lửa giận rồi ra lệnh: “Dương Tùng Đức, làm theo lời anh ta nói ngay lập IUUUGI “Không được đâu cậu Cố!” Dương Tùng Đức vội ngăn cản nói: “Công bố thông tin khách hàng thì anh sẽ hoàn toàn mất đi thanh danh của mình, sau này anh sẽ thế làm ăn tiếp trong ngành tài chính được nữa.
 
Chương 610


CHƯƠNG 610

“Cứ làm theo những lời tôi nói đi!” Bỏ qua lời can ngăn của Dương Tùng Đức, Cố Mặc Ngôn quay lại và hét vào mặt anh ta: “Lời †ôi nói mà cậu cũng không nghe sao?”

“Nhưng, cậu Cố…”

“Nhanh làm đi!”

“Vâng. Thấy Cố Mặc Ngôn khăng khăng như thế, Dương Tùng Đức không còn cách nào khoác ngoài việc làm theo lời anh nói.

Một lúc sau, Dương Tùng Đức quay lại và nói với Cố Mặc Ngôn: “Cậu Gố, tất cả thông tin về khách hàng của tập đoàn Ngôn Diệu đã được công bố trên mạng.”

Nghe thấy câu trả lời của Dương Tùng Đức, Cố Thành Vũ cũng sững sờ trước hành động của Cố Mặc Ngôn.

Thật ra lúc đầu Cố Thành Vũ không định yêu cầu Cố Mặc Ngôn tiết lộ tất cả thông tin khách hàng, dù sao làm như vậy gần như sẽ phá hủy tập đoàn Ngôn Diệu, đồng thời chặt đứt con đường phát triển sau này của Cố Mặc Ngôn trong giới tài chính. Cố Thành Vũ không chắc liệu Cố Mặc Ngôn có đồng ý hay không.

Vì vậy, lúc đầu kế hoạch của Cố Thành Vũ là yêu cầu Cố Mặc Ngôn chuyển cổ phần của tập đoàn Cố Thị cho ông ta, nhưng sau khi bị Cố Mặc Ngôn đấm một cú, ông ta nhất thời tức giận nên mới đưa ra yêu cầu thế này.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Không ngờ tình cảm của Cố Mặc Ngôn dành cho Tô Thư Nghỉ lại sâu đậm đến mức có thể đồng ý không chút do dự, bất chấp bao nhiêu năm vất vả kinh doanh của mình.

Hừ, Cố Mặc Ngôn, là cậu tự tìm đường chết, vì một người phụ nữ mà hủy hoại sự nghiệp, chuyện này cũng không thể trách tôi.

Còn trên mạng thì đang bùng nổ vì hành vi rò rÏ thông tin khách hàng của tập đoàn Ngôn Diệu.

“Mẹ nó, chuyện gì xảy ra vậy, không phải máy tính của tập đoàn Ngôn Diệu bị hacker xâm nhập đấy chứ?”

“Thông tin của rất nhiều khách hàng đã bị lộ, tập đoàn Ngôn Diệu đúng là làm ăn thất tín.

“Như vậy sau này còn ai dám hợp tác với công ty bọn họ nữa? Không biết chừng là một quả bom hẹn giờ đấy.”

“Không thê thảm như vậy chứ, còn có công ty của chúng tôi nữa. Lần này bị thiệt hại nặng nề rồi, tiền thưởng của tôi cũng đừng mong có được nữa. Cố Mặc Ngôn, anh bồi thường tổn thất cho tôi…”

“Theo lý thuyết thì tài liệu tuyệt mật như vậy chắc hẳn sẽ không thể bị lộ đâu, mấy người nói xem có phải trong tập đoàn Ngôn Diệu có kẻ nội gián không?”

“Tôi không quan tâm có nội gián hay không, tôi chỉ biết tập đoàn Ngôn Diệu đi tong rồi, đây rõ ràng đang trên đà phá sản »;m rOÓI.

“Chẳng lẽ hình tượng quyền uy của cậu Cố sắp phải sụp đổ rồi ư, anh ấy sẽ không trở thành kẻ nghèo kiết xác đấy chứ?”

Trên mạng bỗng chốc xôn xao nhiều ý kiến khác nhau, nhưng có một điều chắc chắn đó là tập đoàn Ngôn Diệu hiện đang phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng lớn, hơn nữa còn là cuộc khủng hoảng về uy tín khó giải quyết nhất, đồng nghĩa tương đương với việc sắp đi tới hồi kết.

“Anh cũng thấy đấy, tôi đã làm theo lời anh nói rồi.” Cố Mặc Ngôn tức giận nhìn chằm chằm Cố Thành Vũ: “Tô Thư Nghi đâu?

Mau thả cô ấy rai”

Chính vì tận mắt nhìn thấy Cố Mặc Ngôn công bố thông tin khách hàng, lúc này Cố Thành Vũ mới không thể kiềm chế được sự kích động của mình, có thể nói là một mũi †ên trúng hai đích.

Xuất hiện sự khủng hoảng niềm tin lớn như vậy, chắc chăn những người trong tập đoàn Cố Thị sẽ không đứng về phía Cố Mặc Ngôn nữa, và ông cụ Cố cũng không thể nói gì hơn, Vả lại, hoạt động kinh doanh trong tương lai của tập đoàn Ngôn Diệu chắc chắn sẽ tuột dốc không phanh, sẽ không còn là mối đe dọa với tập đoàn Cố Thị và chính mình nữa.
 
Chương 611


CHƯƠNG 611

Cho răng nước đi của mình cực kỳ sáng suốt, Cố Thành Vũ rất muốn võ tay cho bản thân.

Nghĩ đến Cố Mặc Ngôn vì một người phụ nữ mà làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, ông ta không khỏi cười chế nhạo: “Cố Mặc Ngôn, vì một người phụ nữ mà làm như vậy có đáng không? Tôi thật không ngờ hóa ra nhà họ Cố chúng ta vẫn còn một người sỉ tình như cậu.”

“Nói nhảm ít thôi, Tô Thư Nghi đâu?” Lúc này Cố Mặc Ngôn chỉ muốn xông lên đánh cho Cố Thành Vũ một trận.

“Phòng 307 của bệnh viện số một, tự tìm đi.” Thấy cơn giận của Cố Mặc Ngôn, Cố Thành Vũ để lại địa chỉ bệnh viện rồi xoay người rời đi. Ông ta biết mình có tiếp tục ở lại cũng không thể chiếm được lợi ích gì.

“Yên tâm đi Cố Mặc Ngôn, dù sau này ở nhà họ Cố cậu chẳng làm nên trò trống gì, tôi cũng sẽ không đuổi cậu ra khỏi nhà đâu. Chỉ là nuôi thêm một đứa ăn hại thôi, chút tiền đó tôi cũng chẳng để bụng, ha hat”

Vẫn không cam lòng cứ vậy mà đi, trước khi đi Cố Thành Vũ còn nói một câu đầy kiêu ngạo. Ông ta thầm nghĩ: Cố Mặc Ngôn, còn tưởng cậu khó đối phó thế nào, có điểm yếu là Tô Thư Nghị, tôi xem cậu đấu với tôi thế nào.

Nghe những lời này, Cố Mặc Ngôn siết chặt tay, mà Dương Tùng Đức không nhịn nổi muốn lao tới cho Cố Thành Vũ mấy cú đá.

“Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm Tô Thư Nghi.” Ngăn Dương Tùng Đức đang muốn tiến lên, Cố Mặc Ngôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cố Thành Vũ, lạnh lùng nói.

“Vâng thưa cậu Cố.” Dương Tùng Đức cũng hiểu được vấn đề cần ưu tiên: “Tôi lập tức chuẩn bị xe đến bệnh viện.”

“Không cần, thông tin khách hàng bị lộ ra ngoài, không bao lâu nữa công ty sẽ loạn lên, cậu ở lại đây giúp xử lý việc của công ty đi”

“Nhưng cậu Cố, cậu tự đi được không?”

Bây giờ hản là Cố Mặc Ngôn còn giận hơn cả mình, Dương Tùng Đức hơi lo khi để anh tự lái xe.

“Không sao, đưa chìa khóa xe cho tôi.”

“Vâng. Dương Tùng Đức cũng biết lúc này không thể không có ai ở công ty.

Nhận chìa khóa xe từ Dương Tùng Đức, Cố Mặc Ngôn nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Trên đường lái xe đến bệnh viện, những gì được phát trong video khi nấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu Cố Mặc Ngôn, vẻ mặt tuyệt vọng của Tô Thư Nghỉ không thể xua tan.

Anh cảm thấy mình không nhìn thấy gì trước mắt, tất cả đều là hình ảnh Tô Thư Nghi giấy giụa kêu gào.

Một tiếng ‘râm’ làm Cố Mặc Ngôn thoát khỏi dòng suy nghĩ. Lắc lắc đầu, Cố Mặc Ngôn mới nhìn rõ có chuyện gì xảy ra.

Hóa ra là gặp đèn đỏ, xe phía trước đã dừng lại, mình lại không để ý nên đã tông vào đuôi xe người ta.

“Ê, mày lái xe cái kiểu gì đấy? Mày không có mắt à!” Chủ xe phía trước vừa xuống xe đã quát Cố Mặc Ngôn, vẻ mặt mày không nghe thì tao sẽ không tha cho mày đâu.

Cố Mặc Ngôn có thời gian để lăng nhăng, thẳng thắn móc ví ra: “Bao nhiêu tiền? Tôi trả.

“Có tiền thì giỏi lắm á, thái độ của mày là thế nào? Hôm nay tao phải nói rõ ràng với mày, mày nhìn xem xe mày đâm xe của tao thành cái gì.”

“Rốt cuộc là bao nhiêu?” Cố Mặc Ngôn không để ý tới lời của anh ta, hỏi lại.
 
Chương 612


CHƯƠNG 612

Thấy ánh mắt của Cố Mặc Ngôn, người đó không dám nói nữa, sao trên đời này lại có đôi mắt lạnh lùng đến vậy chứ, trong đó còn xen lấn lửa giận, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã rùng mình.

“Mười… mười lăm triệu!” Người đàn ông lắp bắp đòi giá cắt cổ.

Sau khi lấy hết tiền trong ví đưa cho anh ta, Cố Mặc Ngôn lái xe đi thẳng.

Anh cũng biết mình là người có lỗi trong chuyện này, nhưng lúc này anh cảm thấy mình sắp tức đến nổ tung luôn rồi, thực sự không có tâm trạng nào xin lỗi nữa, cho nên số tiền thừa coi như là tiền bồi thường của bản thân anh.

Cố Mặc Ngôn không để mình suy nghĩ nhiều, nhanh chóng lái xe một mạch đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, Cố Mặc Ngôn nhanh chóng chạy đến phòng 307, trên đường đụng phải mấy người, thậm chí còn không kịp xin lỗi, Cố Mặc Ngôn chỉ muốn gặp Tô Thư Nghỉ càng sớm càng tốt.

Cuối cùng khi đến cửa phòng bệnh, Cố Mặc Ngôn lại rút cái tay đã nắm lấy năm đấm cửa, anh đột nhiên có chút không dám đi vào.

Lần trước khi Tô Thư Nghỉ bị thương, anh không ở bên cạnh cô, lần này anh cũng không ở bên cạnh cô. Anh từng hứa với Tô Thư Nghi rằng anh sẽ bảo vệ cô thật tốt.

Nhưng hiện giờ thì sao, một lần không làm được, hai lần vẫn không làm được, anh đối mặt Tô Thư Nghi thế nào đây.

Bước tới bên cửa sổ, Cố Mặc Ngôn trông thấy Tô Thư Nghi đang nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, dường như còn đang hôn mê.

Nhìn băng gạc quấn quanh đầu Tô Thư Nghị, trong mắt Cố Mặc Ngôn hiện lên vẻ đau khổ và tự trách. Đồng thời, trong lòng cũng thề với chính mình: “Cố Thành Vũ, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anhI”

“Cố Mặc Ngôn, anh tới rồi à.” Trình Thu Uyển ở trong phòng bệnh nhìn thấy Cố Mặc Ngôn, đi tới nói chuyện với Cố Mặc Ngôn.

Quay lại liếc Trình Thu Uyển một cái, Cố Mặc Ngôn lại tiếp tục nhìn Tô Thư Nghỉ trên giường bệnh: “Cô ấy sao rồi?”

Thấy trong mắt Cố Mặc Ngôn chỉ có Tô Thư Nghị, Trình Thu Uyển cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ thù hận, nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía Cố Mặc Ngôn lần nữa, trên mặt cô ta đã đổi thành vẻ bi thương.

“Thư Nghỉ bị thương rất nặng. Khi em với anh trai em tìm thấy cô ấy, cô ấy đã ngất đi rồi.

“Trình Nam Quyền? Làm sao các người tìm thấy cô ấy?” Cố Mặc Ngôn nghe vậy thì quay đầu hỏi Trình Thu Uyển, trong mắt đầy nghỉ ngờ.

Trình Thu Uyển hơi chột dạ khi bị anh nhìn, cô ta nhìn đi chỗ khác, nói: ‘Hôm nay em với anh trai em định ra ngoài ăn, nhưng khi đi ngang qua ga tàu điện ngầm, bọn em vô tình nhìn thấy: Thư Nghi bị hai người đàn ông đeo khẩu trang bế lên một chiếc xe.

Em với anh trai vội chạy theo nên không kịp báo cho anh biết.”

“Sau đó, bọn em đi theo chiếc xe kia ra ngoại ô, nhưng sau khi rẽ vào một khúc cua, chiếc xe đột nhiên biến mất. Bọn em xuống xe và tìm rất lâu mới thấy chiếc xe đậu cạnh một kho hàng cũ.”

“Em và anh trai sợ Thư Nghỉ gặp nguy hiểm nên vội vã chạy vào. Nhưng khi bọn em đi vào thì đã không còn ai khác trong kho hàng, bọn em chỉ thấy Thư Nghi ngất xỉu trên mặt đất, mà hình như… hình như Thư Nghỉ đã bị…”

“Bi làm sao?” Nghe Trình Thu Uyển ấp a ấp úng, Cố Mặc Ngôn cao giọng hỏi, trong lòng lóe lên một linh cảm rất xấu, nhưng anh vấn hy vọng dừng giống như anh nghĩ.

Trình Thu Uyển không nói thêm gì đi nữa: “Cố Mặc Ngôn, anh đừng hỏi nữa, chỉ cần Thư Nghi không sao là được rồi. Vả lại chắc chắn cô ấy cũng không muốn anh biết cô ấy đã xảy ra chuyện như thế.”

“Rốt cuộc Tô Thư Nghi bị làm sao!” Nghe lời Trình Thu Uyển nói, Cố Mặc Ngôn càng bất an, gần như là hét lên với Trình Thu Uyển.
 
Chương 613


CHƯƠNG 613

Có lẽ là bị Cố Mặc Ngôn dọa sợ, mắt Trình Thu Uyển lại ngân ngấn nước, cả người run rẩy, đến cả giọng nói cũng run theo: “Thư Nghị, cô ấy… Khi bọn em đi vào thì thấy cô 2 ñ ấy…

Trình Thu Uyển nói năng lộn xộn, không thể đưa ra bất cứ thông tin gì có ích, nhưng dáng vẻ này càng khiến Cố Mặc Ngôn muốn phát điên.

Đúng lúc này, một bác sĩ muốn vào khám bệnh cho Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn tiến lên, hấp tấp túm lấy bác sĩ hỏi: “Tô Thư Nghi sao rồi, ông nói cho tôi biết Tô Thư Nghi bị sao thế?”

Bất ngờ bị túm lấy cổ áo, bác sĩ chỉ thấy mình như bị bóp nghẹt, vùng vây đánh mạnh vào tay Cố Mặc Ngôn.

Thấy dáng vẻ của bác sĩ, Trình Thu Uyển vội vàng chạy đến giúp đỡ. Cô ta vừa kéo tay Cố Mặc Ngôn vừa nói: “Cố Mặc Ngôn, anh đừng như vậy mà, anh buông bác sĩ ra trước đi, anh làm như vậy ông ấy thì sao nói với anh được.”

Nghe Trình Thu Uyển nói vậy, Cố Mặc Ngôn mới dần dần thả lỏng tay, nhìn bác sĩ với đôi mắt đỏ ngầu.

Có lẽ vì đã quen với cảnh tượng này nên bác sĩ cũng không quá tức giận, ông ta hít sâu mấy hơi mới hỏi: “Anh có quan hệ gì với bệnh nhân ở phòng 307?”

“Tôi là chồng của cô ấy, rốt cuộc vợ tôi bị thương ra sao?” Cố Mặc Ngôn không kiên nhân mà hét lên.

Nghe Cố Mặc Ngôn nói vậy, bác sĩ khó xử nhìn anh, mở miệng nhưng không nói được gì, như là không biết nên nói với Cố Mặc Ngôn thế nào.

Cuối cùng, ông ta thở dài: “Tốt nhất là anh nên chuẩn bị tâm lý cho tốt, vợ anh…”

Nói xong, bác sĩ hơi dừng một chút, đang thầm lựa lời để nói.

Cố Mặc Ngôn lo lắng nhìn bác sĩ, giống như một phạm nhân đang chờ kết quả thẩm vấn.

“Theo kết quả kiểm tra lúc trước của chúng tôi, có vẻ như cô ấy đã bị hiếp d@m tập thể.”

“Cái gì cơ?” Nghe thấy lời của bác sĩ, trong nháy mắt Cố Mặc Ngôn như bị rút cạn sinh lực, lùi lại mấy bước đập vào tường, sau đó trượt dài xuống đất.

“Cô ấy còn rất yếu, cần được chăm sóc cẩn thận, anh cũng đừng quá đau lòng.”

Sau khi an ủi mấy câu, bác sĩ lắc đầu rời đì, không đi vào nữa, có lẽ là sợ sẽ khiến Gố Mặc Ngôn bị đả kích lớn hơn.

Cố Mặc Ngôn ngồi dại ra trên mặt đất, nhớ lại cảnh Tô Thư Nghỉ bị bốn người đàn ông xé quần áo trong đoạn video mà Cố Thành Vũ cho anh xem hôm nay.

Anh vốn tưởng rằng Cố Thành Vũ chỉ là cố ý tìm người diễn trò, mục đích là để có sức uy hiếp mình hơn, chứ không làm hại Tô Thư Nghỉ thật, không ngờ ông ta hắn dám làm vậy thật!

Một đấm đập mạnh lên tường, tay Cố Mặc Ngôn lập tức đổ máu, nhưng anh lại không thấy đau, lúc này trong lòng Cố Mặc Ngôn tràn đây căm hận Cố Thành Vũ.

Cố Thành VũI Tôi muốn giết anh, không, tôi nhất định sẽ khiến anh sống không bằng chết!

Thấy Cố Mặc Ngôn bị thương, Trình Thu Uyển vội vàng tiến lên nắm lấy tay anh, đau lòng nói: ‘Cố Mặc Ngôn, anh đừng như thế, tự làm mình bị thương cũng không thể thay đổi được gì.”

Trình Thu Uyển lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, tạm thời giúp Cố Mặc Ngôn băng bó vết thương, nước mắt lăn dài trên má: “Chắc hẳn Thư Nghỉ tỉnh lại cũng không muốn nhìn thấy anh thế này.”

Nghe thấy tên của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn lại nhìn về phía phòng bệnh, trong mắt anh tràn đầy sự tự trách và đau lòng, anh nhỏ giọng thì thầm: “Thư Nghi, anh xin lõi, đều là lỗi của anh, anh đã không bảo vệ em cho tốt, đều là lỗi của anh… đều là tại anh… “

Nghe được những lời tự trách của Cố Mặc Ngôn, đôi mắt cụp xuống của Trình Thu Uyển đầy vẻ ghen tị, sao Cố Mặc Ngôn lại †ự trách mình chứ, đây rõ ràng là Tô Thư Nghi tự chuốc lấy.
 
Chương 614


CHƯƠNG 614

Nhưng trong nháy mắt, trên mặt Trình Thu Uyển lộ ra vẻ đắc ý. Thế cũng tốt, ít nhất chứng minh Cố Mặc Ngôn đã tin lời bác Sĩ.

Ngẩng đầu lên, Trình Thu Uyển nức nở: “Anh còn chưa thấy chị Thư Nghỉ đáng thương thế nào đâu. Khi em và anh trai đến nơi, chỉ thấy quần áo của cô ấy đã bị xé nát, cơ thể đầy vết bầm tím, nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự…”

Nghe những lời của Trình Thu Uyển, Cố Mặc Ngôn bất giác tưởng tượng ra cảnh Tô Thư Nghi bị bốn kẻ đó làm nhục, tiếng kêu cứu của Tô Thư Nghi dường như ở ngay bên tai anh, liên tục hét lên: ‘Cố Mặc Ngôn, cứu em, cứu em với…”

“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Cố Mặc Ngôn lớn tiếng ngắt lời Trình Thu Uyển, vết thương vừa mới cầm máu lại vì dùng lực quá mạnh mà rách ra, máu thấm vào chiếc khăn tay màu trắng gạo, khiến người ta ghê sợ.

“Xin lỗi anh Cố Mặc Ngôn, em không cố ý nói mấy chuyện này với anh, em chỉ thấy Thư Nghi quá đáng thương, lúc này nghĩ đến lúc nhìn thấy cô ấy trong kho hàng, em lại không kìm được mà đau lòng.” Trình Thu Uyển lại khóc lên: “Sao những kẻ đó có thể đối xử tàn nhãn với cô ấy như vậy chứ?”

Tiếng khóc của Trình Thu Uyển khiến Cố Mặc Ngôn rất khó chịu, anh hít sâu mấy lần, cố gắng ổn định cảm xúc của mình, nói với Trình Thu Uyển: “Em về trước đi, anh muốn ở lại với Thư Nghi một lúc.”

Nghe Cố Mặc Ngôn nói vậy, Trình Thu Uyển không tìm được lý do nào để ở lại nữa, cô †a đành đứng dậy rời đi trước.

“Thu Uyển.” Cố Mặc Ngôn đột nhiên ngăn cô ta lại.

“Sao thế?” Trình Thu Uyển kinh ngạc quay đầu lại, chờ đợi câu nói tiếp theo của Cố Mặc Ngôn.

“Cảm ơn em và Trình Nam Quyền đã cứu Thư Nghi.”

Lòng Trình Thu Uyển rất thất vọng, nhưng cô ta vẫn nói: “Không có gì, Thư Nghỉ cũng là bạn tốt của bọn em mà.”

Thấy Cố Mặc Ngôn không định nói tiếp, Trình Thu Uyển đành quay người rời đi.

Cố Mặc Ngôn ngồi một mình bên ngoài phòng bệnh hồi lâu, anh muốn vào thăm Tô Thư Nghỉ, nhưng lại không có dũng khí để đi vào.

Anh không biết phải đối mặt với Tô Thư Nghỉ người đầy vết thương thế nào, sau khi cô tỉnh lại, anh nên nói gì với cô đây?

Biết là trốn tránh cũng không phải là cách, cuối cùng Cố Mặc Ngôn vẫn đứng dậy, chậm rãi đi vào phòng bệnh.

Sau khi đẩy cửa ra, nhìn rõ Tô Thư Nghi hơn, vành mắt Cố Mặc Ngôn ươn ướt, đều là lỗi của anh, anh đã không bảo vệ tốt Tô Thư Nghi.

Đi tới chỗ Tô Thư Nghỉ với tầm nhìn mơ hồ, Cố Mặc Ngôn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường mà nhìn Tô Thư Nghi, nhưng lại không dám đưa tay chạm vào cô.

Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, ánh mắt Cố Mặc Ngôn lại lần nữa sáng rõ, nhưng anh thà rằng mình không bao giờ nhìn rõ nữa.

Tô Thư Nghỉ trước mặt anh sắc mặt tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu, đôi môi nứt nẻ. Băng gạc trên đầu có máu nhạt rỉ ra, lộ ra làn da đầy vết trầy xước…

Đau khổ nắm lấy tay Tô Thư Nghi đặt lên môi, nước mắt Cố Mặc Ngôn nhỏ xuống tay Tô Thư Nghi, sau đó theo cánh tay cô chảy xuống ga trải giường màu trắng, rất nhanh liền loang thành vết nước.

“Thư Nghị, anh xin lỗi, anh đã không bảo vệ em cho tốt, anh hứa sau này sẽ không bao giờ để em bị tổn thương nữa. Anh sẽ khiến những kẻ đã làm tổn thương em phải trả giá đất.”

“Thư Nghị, bất kể em trải qua chuyện gì, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, cùng em đi qua quấng đời còn lại.”

Nhìn Tô Thư Nghi còn đang hôn mê, mặc dù biết cô không thể nghe thấy, Cố Mặc Ngôn vấn không ngừng nói chuyện với cô, nói về day dứt và tình yêu của anh, nói về tương lai của anh và cô.

Miãt:’4-có chuyện gì xảy ra, anh sẽ nắrn †aq/œÔ vượt qua tương lai.
 
Chương 615


CHƯƠNG 615

Trình Thu Uyển không lập tức rời khỏi bệnh viện mà đi đến chỗ quẹo cầu thang trong góc khuất rồi gọi một cuộc điện thoại.

Một lúc sau, bác sĩ vừa mới kiểm tra phòng bệnh của Tô Thư Nghi vội vội vàng vàng xuất hiện.

“Anh làm tốt lắm, lát nữa tôi sẽ chuyển số tiên còn lại vào tài khoản của anh.”

“Cảm ơn cô Trình.” Tên bác sĩ đó nói với Trình Thu Uyển bằng giọng điệu nịnh nọt, rõ ràng anh ta là một kẻ nịnh bợ, làm gì có dáng vẻ của một người bác sĩ cứu người chữa bệnh: “Xin hỏi, cô còn chuyện gì cần tôi làm nữa không?”

“Mấy ngày tới, anh cứ nói với người nhà đó giống như ngày hôm nay là được, cũng không cần phải làm quá rõ ràng đâu, nhưng nhất định phải để cho anh ấy tin rằng vợ của mình đã bị người ta làm nhục.”

Trình Thu Uyển nhỏ giọng dặn dò bác sĩ kia.

“Tôi biết rồi, cô Trình, cô cứ yên tâm, có điều không biết tiền công này… Lúc tên bác sĩ kia nhắc đến chuyện tiền nong vẻ mặt của anh ta trông chẳng khác nào tay buôn bỉ ổi.

“Không thiếu một xu của anh đâu, chỉ cần kết quả làm tôi hài lòng, tất nhiên sau này tôi sẽ cho anh thêm một khoản tiền nữa.”

Trình Thu Uyển khinh thường trả lời.

Những người này là thế, chỉ cần cho bọn họ một chút lợi nhỏ thì chuyện gì họ cũng dám làm: “Còn nữa, mấy ngày tới tôi cũng sẽ thường xuyên đến bệnh viện, anh nhớ phải giả vờ như không quen biết tôi đấy, nếu như để lộ, anh cũng đừng hòng nhận được xu nào!”

“Tôi biết rồi, tôi biết rồi, cô Trình, cô cứ yên tâm” Bác sĩ kia vội vàng gật đầu đáp.

“Được rồi, anh về trước đi.” Trình Thu Uyển mất kiên nhân xua tay.

“Vậy cô Trình, tôi quay về làm việc trước đây. Bác sĩ kia mỉm cười rời đi, có điều nụ cười ấy đã vụt tắt ngay khi anh ta vừa mới quay người lại.

Anh ta nghĩ thâm trong bụng: “Xì, loại người gì thế không biết, nếu như không phải có tý tiền bẩn đó, đừng hòng ông đây ăn nói khép nép trước mặt cô nhé? Xinh đẹp như thế làm việc gì chẳng được, cứ phải làm kẻ thứ ba cho người ta cơ.”

Có lễ bác sĩ này cũng đã đoán ra được, cô Trình này nghĩ ra đủ mọi cách như thế là muốn người ban nấy hiểu lầm vợ của mình, nói thẳng ra là muốn chia rẽ người ta.

Nhưng mấy cái này cũng chẳng liên quan đến anh ta, anh ta chỉ cần tiền chảy vào túi mình là được. Y đức? Đó là gì, nó có thể khiến anh ta ăn ngon mặc đẹp được không? Số tiền cô Trình này đưa ra bằng tiền lương gần một năm rưỡi của anh ta đấy, cớ sao anh ta lại không làm chứ?

Trình Thu Uyển đứng im tại chỗ rồi nở một nụ cười đắc ý.

Tô Thư Nghỉ, cho dù cô được người ta cứu thì có sao, chỉ cân Cố Mặc Ngôn tin cô bị người ta làm nhục vậy thì tôi đã đạt được mục đích của mình rồi.

Không một người đàn ông nào không để ý đến chuyện này, bây giờ tôi chôn trong lòng anh ấy một cái dằm, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ vứt bỏ cô thôi.

“Như thế em hài lòng rồi chứ?” Lúc Trình Thu Uyển đang âm thầm đắc ý thì đột nhiên phía sau vọng tới giọng nói của Trình Nam Quyền.

“Anh” Trình Thu Uyển hốt hoảng quay người lại: “Anh đến từ khi nào vậy?” Đừng nói là Trình Nam Quyền đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa cô ta và bác sĩ kia đấy nhé.

“Vừa nấy, lúc em gọi điện thoại.” Giọng của Trình Nam Quyền tràn đầy sự thất vọng và tức giận: “Sao em có thể mua chuộc bác sĩ rồi bắt tay với anh ta lừa gạt Cố Mặc Ngôn!

Em có biết hiểu lầm thế này sẽ khiến tình cảm của hai người họ sứt mẻ nhiều thế nào không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom