Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 600


CHƯƠNG 600

“Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Trình Thu Uyển thuyết phục Cố Thành Vũ: “Hơn nữa tôi cũng có lấy cái mạng của Tô Thư Nghi thật đâu, tôi chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học, dám tranh giành với tôi thì phải trả một cái giá thật đắt.”

“Thật à?” Cố Thành Vũ cũng đã thấy dáng vẻ bất chấp tất cả của Trình Thu Uyển năm đó nên bây giờ cũng không dám tin tưởng lời nói của cô ta.

“Tất nhiên là thật rồi, tôi chỉ muốn lấy là những thứ thuộc về mình thôi, nếu gây ra mạng người chỉ dân cảnh sát đến thôi, đến lúc đó tôi cũng đâu có lợi gì?”

Cố Thành Vũ nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Trình Thu Uyển, lại nghĩ đến chuyện tập đoàn Ngôn Diệu chèn ép công ty gần đây, Cố Thành Vũ gật đầu rồi hỏi: “Vậy cô muốn tôi làm gì?”

Thấy Cố Thành Vũ đã đồng ý, Trình Thu Uyển cười đắc ý.

“Như vậy, anh chỉ cần… Trình Thu Uyển nhỏ giọng nói bên tai Cố Thành Vũ, một kế hoạch nhằm vào Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi đang được hình thành.

Mấy ngày gần đây quan hệ giữa Tô Thư Nghỉ và Cố Mặc Ngôn đã hòa hoãn đi rất nhiều, không khó xử giống như lúc trước nữa. Nhưng Tô Thư Nghỉ cứ nghĩ đến chuyện hai người sẽ làm việc cùng nhau thì vấn cảm thấy không được thoải mái lắm, lúc ở cùng Cố Mặc Ngôn luôn cảm thấy giữa họ có một tầng ngăn cách và không còn thân mật như trước nữa.

Tô Thư Nghi tự an ủi mình, chỉ cần làm xong công việc với Cố Mặc Ngôn là được rồi, cô vân cố gắng để bản thân trở lại cuộc sống trước kia.

Hôm nay Tô Thư Nghi vẫn đến ga tàu điện ngầm đợi tàu sau khi tan làm như thường lệ, bỗng nhiên cô nhận được tin nhắn của Dương Tùng Đức nói Cố Mặc Ngôn có việc tìm cô, bảo cô đứng đợi ở ngõ cạnh ga tàu điện ngầm anh ta sẽ đến đón cô ngay.

Nhìn thấy tin nhắn này Tô Thư Nghi cảm thấy hơi lạ, bình thường Dương Tùng Đức ít khi gửi tin nhắn mà toàn gọi điện thẳng cho cô. Hơn nữa sáng nay cô ăn cơm với Cố Mặc Ngôn không thấy anh muốn nói chuyện gì với cô.

Cô nhìn lại tin nhắn một lần nữa, sau khi xác nhận đó đúng là số điện thoại của Dương Tùng Đức, Tô Thư Nghi cũng không suy nghĩ thêm mà xoay người đi đến đầu ngõ, chắc là Cố Mặc Ngôn chợt nhớ ra có chuyện muốn nói với cô.

Sau khi đến đầu ngõ, Tô Thư Nghỉ lại cũng không thấy xe của Dương Tùng Đức, cô kiên nhãn chờ khoảng mười lăm phút mà Dương Tùng Đức vẫn chưa xuất hiện. Tô Thư Nghỉ cảm thấy có gì đó sai sai, cô định lấy điện thoại gọi Cố Mặc Ngôn để hỏi thử.

Tô Thư Nghỉ vừa mở túi định lấy điện thoại thì có người bịt chặt mũi miệng cô từ đăng Sau, một mùi hương kì lạ xông tới, Tô Thư Nghi mệt mỏi nhắm mắt lại sau đó mất ý thức.

Sau khi Tô Thư Nghi ngất xỉu, hai người áo đen bịt mặt lập tức đưa cô lên trên một chiếc xe sau đó nhanh chóng rời khỏi đầu ngõ.

Lúc Tô Thư Nghi tỉnh lại thì cảm thấy cảnh tượng này quen quen, lần trước lúc cô bị Lâm Bảo Châu bắt cóc cũng giống như vậy. Lần trước tỉnh lại cô chỉ cảm thấy đau đầu thôi, nhưng lần này cô cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người chẳng còn sức.

Chẳng lẽ cô lại bị bắt cóc? Đây là ý nghĩ đầu tiên của Tô Thư Nghi sau khi tỉnh lại, cô thử cử động quả nhiên chân tay đã bị trói lại.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tô Thư Nghỉ thâm mắng xui xẻo, cô giấy dụa muốn đứng dậy để xem mình đang ở chỗ nào.

Tô Thư Nghi vật lộn mãi mới ngồi dậy được, cô phát hiện ra mình đang ở trong một kho hàng cũ nát, chắc là nó đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi.

Cô không rảnh để suy nghĩ quá nhiều, cô dùng hết sức cọ hai tay cố gắng nới lỏng dây thừng ra một chút.
 
Chương 601


CHƯƠNG 601

“Đừng phí sức nữa.” Một giọng nữ quen thuộc truyền đến từ phía sau, Tô Thư Nghi lập tức quay đầu nhìn lại, cô nhìn thấy Trình Thu Uyển đang đi về phía mình.

‘Sao cô lại ở đây?” Tô Thư Nghi không ngờ lại nhìn thấy Trình Thu Uyển ở đây, sau đó cô nhanh chóng phản ứng lại: ‘Là cô bắt cóc tôi?”

“Tô Thư Nghi, cô vẫn ngốc như vậy à, sao cô cứ thích hỏi những điều vô nghĩa như vậy chứ?” Trình Thu Uyển nói bằng giọng khinh thường.

“Cô bắt tôi đến đây làm gì? Trình Thu Uyển, bắt người là phạm pháp đấy, cô không sợ ngồi tù sao?” Không ngờ đến cả chuyện bắt cóc Trình Thu Uyển cũng làm được, Tô Thư Nghi tức giận chất vấn cô ta.

“Tất nhiên tôi sợ chứ, nhưng cô phải còn sống thì mới đi báo cảnh sát được.” Trình Thu Uyển ngồi xổm xuống nhìn Tô Thư Nghi băng ánh mắt khinh thường.

Tô Thư Nghỉ cảm giác Trình Thu Uyến không có ý tốt: “Rốt cuộc cô muốn làm cái gì hả? Mau thả tôi ra”

“Làm gì à?” Trình Thu Uyển cười ha ha vài tiếng sau đó hung hăng nắm lấy căm của Tô Thư Nghị, cô ta nhìn cô hằn học nói: “Tất nhiên tôi muốn tiêu diệt cô rồi.”

“Tô Thư Nghị, cô là cái gì chứ? Một người không có ngoại hình cũng chẳng có tài năng, đến gia cảnh cũng không tốt nốt, vậy thì cô dựa vào cái gì để tranh giành đàn ông với Trình Thu Uyển tôi hả?”

Căm Tô Thư Nghỉ bị Trình Thu Uyển bóp đến phát đau, cô cố gắng lắc đầu muốn tránh đi nhưng mà Trình Thu Uyển ra tay vô cùng ác độc. Cô ta bóp chặt hơn, móng tay cũng cắm sâu vào trong thịt, Tô Thư Nghỉ đau đến mức cảm thấy mình sắp mất cảm giác đến nơi.

Thấy không thể tránh thoát khỏi Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghỉ chật vật mở miệng nói: “Từ trước đến giờ tôi chưa từng tranh Cố Mặc Ngôn với cô, tôi… Lúc tôi gặp anh ấy, tôi còn không biết việc cô còn sống.”

“Vậy bây giờ tôi đã về rồi đây, vì sao cô vẫn ỷ lại bên cạnh anh ấy không chịu đi?” Trong đôi mắt của Trình Thu Uyển toàn là oán hận, cô ta nhìn chằm chăm Tô Thư Nghi như một con rắn độc, khuôn mặt vốn xinh đẹp cũng trở nên vô cùng hung dữ.

Tô Thư Nghỉ nghe Trình Thu Uyển nói như vậy thì cảm thấy thật sự không thể nói lý lẽ với cô ta. Ý của cô ta là dù bây giờ cô có đang yêu đương với Cố Mặc Ngôn nhưng chỉ cần cô ta quay về là cô phải chia tay với Cố Mặc Ngôn rồi nhường lại vị trí cho cô ta ấy hả?

“Bây giờ Cố Mặc Ngôn đã không thích cô nữa, chuyện giữa hai người cũng đã qua, hơn nữa hai chúng tôi cũng đã kết hôn rồi.”

Tô Thư Nghỉ khiếp sợ vì sự ngang ngược của Trình Thu Uyển, cô hy vọng cô ta có thể hiểu rõ hiện thực.

Trình Thu Uyển vung mạnh bàn tay đang nắm cằm Tô Thư Nghi sang một bên. Cô ta tức giận nói: ‘Không thích tôi, vậy anh ấy thích ai, thích cô hả? Tô Thư Nghi, sao cô không tự nhìn lại mình đi, cô cảm thấy cô xứng đôi với anh ấy à?”

“Vì sao Cố Mặc Ngôn không thể thích tôi, chính miệng anh ấy đã nói giữa hai người chỉ có quan hệ đối tác trong công việc, anh ấy đã không thích cô nữa rồi!”

Mặc dù biết nói như vậy có thể sẽ kích thích Trình Thu Uyển khiến cho tình hình càng thêm tồi tệ hơn nhưng mà Tô Thư Nghi vẫn hét vào mặt cô ta.

Cô chịu đủ rồi đấy, vì sao ai cũng cảm thấy cô không xứng với Cố Mặc Ngôn, ai cũng cho răng chỉ có Trình Thu Uyển mới có tư cách đứng chung với Cố Mặc Ngôn, chẳng lẽ vì Trình Thu Uyển có một gương mặt xinh đẹp à?

“Vậy ư?” Trình Thu Uyển giận quá hóa cười: “Vậy nếu Cố Mặc Ngôn phát hiện ra cô cấu kết với người đàn ông khác, cô cảm thấy anh ấy còn muốn ở bên cô không?”
 
Chương 602


CHƯƠNG 602

“Cô có ý gì, Trình Thu Uyển, cô muốn làm cái gì?’ Thấy Trình Thu Uyển nói như vậy, Tô Thư Nghi luống cuống. Lần trước cô ta còn rạch mặt mình để hãm hại cô, đến bản thân mình cô ta còn làm đến mức như vậy chớ nói đến người khác.

“Tôi không làm gì cả.’ Trình Thu Uyển đứng dậy phủi tay, cô ta mỉm cười nhìn Tô Thư Nghỉ ngã trên mặt đất: ‘Cô nghĩ xem nếu †in tức Tô Thư Nghi bị người xấu làm nhục lan tràn khắp các đầu báo và trang mạng, đủ loại ảnh ghi lại dáng vẻ xấu xí của cô cũng sẽ được tung lên. Tôi tò mò nếu Cố Mặc Ngôn nhìn thấy những thứ đó thì anh ấy có thể thích cô như anh ấy đã nói nữa hay không?”

“Cô dám!” Tô Thư Nghi bị Trình Thu Uyển dọa sợ, sợ cô ta sẽ làm như thế thật: “Nếu cô làm như vậy chắc chắn Cố Mặc Ngôn sẽ không bỏ qua cho cô đâu, tôi sẽ nói hết tất cả cho anh ấy nghe. Bây giờ cô nên thả tôi ra ngay đi!”

“Ôi, tôi lại sợ quá cơ, ha ha ha.’ Nghe thấy Tô Thư Nghỉ nói vậy, Trình Thu Uyển lại phá lên cười: “Tô Thư Nghỉ, sao cô vẫn không nhớ được chứ? Lần trước cô cũng nói như vậy trong quán cà phê này, tôi đã nói rồi mọi người sẽ tin tôi chứ không tin cô đâu.

Lần trước như thế, lần này cũng sẽ như thế.”

“Còn việc tôi có dám làm hay không à, ha ha!” Trình Thu Uyển liếc mắt lườm Tô Thư Nghi một cái, cô ta nhìn về phía cửa kho gọi lớn: “Tất cả các người vào đi.”

Trình Thu Uyển vừa nói xong, Tô Thư Nghỉ thấy có bốn người đàn ông dơ bẩn xấu xí bước vào, tất cả đều khoảng bốn mươi năm mươi tuổi.

Bọn họ ăn mặc rách rưới, đầu tóc bù xù giống như mấy chục năm chưa được cắt tỉa. Cả người bẩn thỉu không biết bao lâu chưa tắm rửa, mấy người đứng khá xa nhưng Tô Thư Nghỉ vần có thể ngửi thấy mùi hôi thối.

Bốn người đàn ông gớm ghiếc đó bước vào, vừa thấy hai cô gái xinh đẹp ở đó đã chảy nước miếng, ánh mắt tục tíu của họ đảo qua đảo lại trên người Tô Thư Nghi và Trình Thu Uyển làm cho người ta cảm thấy rùng mình.

Trình Thu Uyển cũng ghét bỏ bốn người kia, từ khi họ bước vào cô ta đã nhăn mặt bịt mũi lui về phía sau.

“Trình Thu Uyển, bọn họ là ai, cô bảo bọn họ đến làm cái gì?” Tô Thư Nghỉ nhìn thấy có người đi vào thật thì suy sụp hét to, bất giác cả người cô cũng run rẩy.

Tuy trước đó đã đoán một phần nhưng cô không ngờ Trình Thu Uyển thật sự dám tìm loại người ghê tởm như vậy đến làm nhục mình.

Nhìn dáng vẻ khóc nức nở của Tô Thư Nghị, Trình Thu Uyển chậm rãi đi tới cách cô hai bước, khóe miệng không khỏi nhếch lên đầy ác độc, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô ta trở nên méo mó: ‘Làm gì à!

Không phải vừa rồi tôi đã nói rõ ràng với cô rồi sao? Tô Thư Nghi, đây là bốn người tôi lựa chọn kỹ càng cho cô, thế nào, cô không hài lòng với bọn họ hả?”

“Trình Thu Uyển, tôi cảnh cáo cô, đừng có làm càn!” Giọng Tô Thư Nghi run lên sợ hãi: “Cô mau bảo bọn họ đi đi!”

“Bọn họ là những người mà tôi đã vất vả lắm mới kiếm được, tôi còn chưa làm gì cả, sao tôi có thể để bọn họ đi chứ?” Trình Thu Uyển nhìn Tô Thư Nghi bằng ánh mắt thâm độc và hung ác: ‘Cô cho rằng những gì tôi nói khi trước chỉ là dọa cô thôi à? Cô nói Cố Mặc Ngôn thích cô đúng không? Tô Thư Nghị, tôi sẽ chờ xem sau khi cô mất hết danh dự, mất đi sự trong trắng thì Cố Mặc Ngôn có còn thích cô hay không!”

‘Sao cô dám làm chuyện như vậy, thả tôi ra!” Thấy vẻ tàn nhẫn trên mặt Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghi hoảng sợ kêu lên: “Trình Thu Uyển, nếu Cố Mặc Ngôn phát hiện ra, anh ấy sẽ không tha cho cô đâu, thả tôi rai”

“Tại sao tôi lại không dám?” Không quan tâm đến uy hiếp của Tô Thư Nghị, Trình Thu Uyển lấy từ trong túi ra một cái máy ảnh, lắc lắc trước mặt Tô Thư Nghi: “Tôi không chỉ dám làm chuyện như vậy với cô, mà tôi còn muốn quay lại rồi tung lên mạng cơ, đến lúc đó xem cô còn mặt mũi nào mà sống trên đời này, còn mặt mũi nào mà ở bên cạnh Cố Mặc Ngôn!”
 
Chương 603


CHƯƠNG 603

“Bây giờ cô cứ yên tâm hưởng thụ đi, yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm quay lại quá trình này cho cô.” Nói xong, Trình Thu Uyển không để ý đến Tô Thư Nghỉ nữa, cô ta lùi lại mấy bước, sau đó vẫy tay với mấy tên ăn xin kia: ‘Hôm nay cô ta là của các anh, đừng để tôi thất vọng.”

Mấy tên ăn xin đó vừa thấy Tô Thư Nghi thì đã không thể chờ được nữa, vốn bọn họ nghĩ cô chỉ là một người chẳng ra làm sao, không ngờ cô lại là một cô gái xinh đẹp.

Đây đúng là cái bánh từ trên trời rơi xuống, không chỉ lấy được tiền mà còn có thể ngủ với một cô gái xinh đẹp như vậy. Ngày hôm nay ông trời thật đúng là quá tốt với bọn họ.

Xoa xoa tay, bốn người cười ha ha với nhau rồi đi về phía Tô Thư Nghi.

Nhìn thấy bốn người đó nở nụ cười dâm loạn đi về phía mình, để lộ ra hàm răng ố vàng, Tô Thư Nghi kinh hãi xe dịch ra sau: ““Cút đi, các người đừng tới đây! Biến đi!”

Mở máy quay, nhắm vào năm người, Trình Thu Uyển nói với mấy tên ăn xin: ‘Nếu hình ảnh hôm nay quay được khiến tôi vừa ý, tôi sẽ tăng giá gấp đôi cho các anh, để các anh không cần lo cơm áo gạo tiền, không bao giờ phải đi ăn xin trên đường nữa”

Nghe được những lời của Trình Thu Uyến, bốn tên đó càng phấn khích hơn, họ tiến lên vây kín Tô Thư Nghỉ, một trong số chúng thậm chí còn chạm vào mặt Tô Thư Nghỉ, gã lập tức càng thêm hưng phấn, thèm sắp rỏ cả dãi: “Đúng là da mỏng thịt mềm, hôm nay anh em vớ bở rồi!”

“Ha ha, chúng ta cùng lên đi, hay là ai lên trước?” Một tên trong số đó thô bỉ đề nghị.

“Cùng nhau đi, anh em coi như có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia, ha ha.”

“Xem cái tiếng thút thít đáng thương này, bà nó, đúng là khiến lòng người ngứa ngáy”

“Ngứa thì lên đi.” Một tên đột nhiên kéo tay Tô Thư Nghi, định cởi áo ngoài của cô ra.

Thấy gã bắt đầu hành động, mấy tên khác cũng tiến lên cởi quần áo của Tô Thư Nghi.

“Không được, các người cút đi!” Nhìn bốn người đàn ông đang giở trò với mình, Tô Thư Nghỉ vô cùng buồn nôn, không nhịn được mà nôn khan, hét lớn: “Cút đi, đừng động vào tôi!”

“Trình Thu Uyển, tôi hận cô, bảo bọn họ tránh ra! Cút đi!” Tô Thư Nghỉ sợ hãi hét lên, giọng cô khàn cả đi, cố gắng hết sức để chống cự nhưng vô ích.

“Hà hà.” Không quan tâm Tô Thư Nghi kêu gào, đám ăn mày không chờ nổi nữa, tiếp tục cởi quần áo của Tô Thư Nghi: ‘Kêu đi, kêu nữa đi, đã nhiều năm rồi anh em tôi không chạm vào phụ nữ, vừa tới đã cháy thế này, kích thích thật đấy! Bọn này thích lắm!”

“Biến đi, lũ khốn nạn! Đừng chạm vào tôi!”

Tô Thư Nghỉ cố gắng vùng vây, nhưng tay chân cô bị trói thì sao đấu lại được bốn người đàn ông, áo ngoài của Tô Thư Nghỉ nhanh chóng bị cởi ra.

Nhìn thấy dáng người mảnh dẻ chỉ mặc áo lót của Tô Thư Nghi, ánh mắt mấy tên kia càng thêm nóng bỏng, không kìm được mà nuốt nước miếng.

“Em xinh tươi, đừng kêu nữa, ở nơi hoang vu này sẽ chẳng có ai nghe thấy đâu.”

Một kẻ trong đó nói xong muốn giơ tay sờ soạng Tô Thư Nghi.

“Đúng đấy, ngoan một tí, lát nữa các anh sẽ cho em dễ chịu hơn.” Một kẻ khác cũng thô bỉ hùa theo, khóe miệng sắp chảy nước miếng ròng ròng.

Mẹ kiếp, nhiều năm như vậy phải đi xin ăn kiếm sống, cơm ăn áo mặc còn không đảm bảo, càng đừng nói đến đi hỏi vợ.

Không ngờ hôm nay lại gặp được một cô em xinh đẹp như vậy, có chết cũng đáng.
 
Chương 604


CHƯƠNG 604

“AI Tên ăn mày vừa mới vươn tay ra kêu lên một tiếng, vội rụt tay lại, nhìn thấy vết răng còn vương vết máu trên đó, gã vung tay tát Tô Thư Nghỉ một cái: ‘Con khốn, mày dám căn tao, nói ngọt thì mày không nghe, cứ phải ép bọn tao dùng biện pháp mạnh cơ, hôm nay tao phải giết mày!”

Khóe miệng Tô Thư Nghi bị cái tát này đánh cho bật máu, biết mình không thể thoát khỏi tay của bốn gã đàn ông, lại nghe những gì tên đàn ông này nói, cô khóc gào: “Thả tôi ra, xin các anh thả tôi ra! Cô ta cho các anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho anh gấp đôi, gấp ba. Xin các anh, chỉ cần các anh tha cho tôi, các anh muốn bao nhiêu tiên cũng được…”

“Bây giờ mới biết xin tha thì muộn rồi!” Đầu óc bốn tên kia đã sớm toàn là tinh trùng, giờ phút này không thèm quan tâm Tô Thư Nghi kêu gào nữa: ‘Lúc này các anh không cần tiền, chỉ cần em phục vụ bọn này thôi!”

Mấy tên đó đè Tô Thư Nghi ra đất, sau đó xông lên khống chế tứ chi đang giấy giụa của cô, một kẻ trong số đó vươn tay cởi chiếc áo lót còn sót lại trên người Tô Thư Nghi.

“Đừng! Thả tôi ra, đồ khốn, thả tôi ra!” Mặc dù giọng nói đã khản đặc, người cũng không còn hơi sức đâu nữa, nhưng Tô Thư Nghỉ vấn vùng vẫy kêu la.

Cô cố gắng cuộn người lại, tránh né những bàn tay không ngừng vươn về phía mình.

Cô không thể bị bọn họ chiếm lấy, tuyệt đối không, cuộc đời cô vừa bước ra từ bóng tối của quá khứ, cô không thể lại sống mà bị người ta chỉ trỏ nữa.

Cố Mặc Ngôn, anh đang ở đâu, mau tới cứu em, em không muốn thế này. Tô Thư Nghi cảm thấy mình càng ngày càng mất sức, chẳng lẽ hôm nay cô thật sự sẽ bị những kẻ này làm nhục sao? Không, cô không muốn! Cô thà chết còn hơn.

Nhưng bị mấy người đè chặt, đối với cô lúc này mà nói, ngay cả chết cũng là một hy vọng xa vời. Giờ phút này trong lòng Tô Thư Nghi tràn đầy tuyệt vọng, ai có thể tới cứu cô đây?

Trình Thu Uyển đứng bên cạnh nở nụ cười nhìn Tô Thư Nghi giấy giụa, máy quay trong tay vân tiếp tục ghi lại tất cả những hình ảnh này. Tiếng kêu cứu của Tô Thư Nghỉ vô cừng dễ nghe, khiến cô ta cực kỳ vui sướng.

Tô Thư Nghị, đây là kết cục của việc dám động vào tôi. Bất cứ ai dám cướp đồ của tôi, tôi sẽ hủy hoại các người!

Khi cô trở thành kẻ ngủ với đủ loại đàn ông, tôi xem Cố Mặc Ngôn có còn thích cô không!

Nghĩ đến đây, Trình Thu Uyển không nhịn được cười đắc thăng.

Đã là của cô ta, thì vĩnh viễn sẽ là của cô †a, không ai có thể cướp mất!

Nhưng đúng lúc này…

Rầm! Rầm! Rầm!

Có tiếng đập cửa bên ngoài kho hàng.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bốn kẻ đang xé quần áo của Tô Thư Nghi lập tức sững lại, bốn mắt nhìn nhau, một kẻ run rẩy nói: ‘Không phải là cảnh sát đến chứ.”

Nghe thấy lời này của gã, ba kẻ còn lại cũng lập tức dừng tay, không cởi quần áo của Tô Thư Nghi tiếp nữa, bọn chúng hoảng sợ nhìn về phía cửa kho hàng.

“Không phải cảnh sát tới thật chứ? Chúng ta có đi tù không?” Một tên khác cũng sợ hãi hỏi.

Bọn họ đã ăn xin trên đường phố, đã làm rất nhiều việc trộm cắp, nhưng bọn họ chưa bao giờ làm một việc phạm pháp nặng như vậy, cho nên hơi chột dạ. Lúc này thấy có người đến, hai chân run lên vì sợ hãi, hoàn toàn không còn vẻ hung hãn với Tô Thư Nghi như vừa rồi.

Trình Thu Uyển cũng lo lắng nhìn về phía cửa, ngón tay siết chặt máy quay. Cô ta cho rằng mình làm chuyện này rất bí mật, trừ cô và Cố Thành Vũ ra, không thể có người khác biết được, lại càng không thể có người báo cảnh sát, vậy rốt cuộc những người bên ngoài là ai?
 
Chương 605


CHƯƠNG 605

“Cứu, cứu với, cứu tôi với!” Nhân cơ hội bọn họ đang ngây ra, Tô Thư Nghi dùng chút sức lực cuối cùng hét lên, hy vọng lại được nhen nhóm trong trái tim vốn đã tuyệt vọng của cô. Dù người đến là ai, cuối cùng cô cũng có cơ hội trốn thoát rồi.

Dường như nghe thấy tiếng kêu cứu của Tô Thư Nghị, tân suất đập cửa của người ngoài cửa càng nhanh hơn.

Thấy vậy, Trình Thu Uyển tức giận tiến lên tát Tô Thư Nghi một cái, sau đó nói với bốn tên kia: “Mau chặn miệng cô ta lại!”

Lúc này bốn tên kia cũng bối rối, nghe Trình Thu Uyển nói như vậy, vội vàng nhặt áo ngoài vừa bị xé ra của Tô Thư Nghị, nhét vào miệng cô.

Ngay sau đó một tiếng “ầm” vang lên, cuối cùng cửa kho hàng cũng được mở ra, một người vội vàng chạy vào.

Bốn tên ăn mày nghe thấy tiếng vang cũng giật mình, lập tức dừng động tác, quay đầu nhìn lại.

Một tên ăn mày vừa quay đầu lại đã bị một nằm đấm giáng thẳng vào mặt, gã chưa kịp phản ứng đã ngã lăn ra đất, trên mũi có hai vết máu.

“Huhu… hu…’ Trông thấy người tới, hai mắt Tô Thư Nghỉ sáng lên, cuối cùng cũng có người tới cứu cô. Lôi quần áo bị xé vừa mới nhét vào miệng Tô Thư Nghi, người tới kéo cô ra sau lưng bảo vệ chặt chẽ.

“Trình Nam Quyền.” Tô Thư Nghi đã nói được vui sướng khóc lóc gọi tên người trước mắt: ‘Xin anh cứu tôi ra khỏi đây, xin anh, cầu xin anh mau dẫn tôi đi.”

Mặc dù Trình Nam Quyền là anh trai của Trình Thu Uyển, nhưng vì một lý do nào đó, trong lòng Tô Thư Nghi tin chắc rằng Trình Nam Quyền đến cứu cô, anh ta sẽ không làm hại mình.

Nhìn bốn gã đàn ông bên cạnh và bộ dạng tả tơi của Tô Thư Nghi, sao Trình Nam Quyền lại không đoán được có chuyện gì đã xảy ra trước khi anh ta vào.

Hung hăng trừng mắt nhìn Trình Thu Uyển bên cạnh, Trình Nam Quyền đi lên đá ngã kẻ đứng gần phía trước nhất trong số bốn tên kia.

Thấy bản lĩnh của Trình Nam Quyền, bốn tên kia cũng sợ hãi lùi lại: ‘Không liên quan đến chúng tôi, chuyện này là do cô gái kia xúi giục, không liên quan đến chúng tôi!”

“Đúng vậy, cô ta cho chúng tôi tiền để làm việc này, chúng tôi cũng không muốn, xin hãy tha cho chúng tôi, chúng tôi không muốn ngồi tù đâu.” Bốn người họ chỉ vào Trình Thu Uyển, nói: “Xin anh hãy tha cho chúng tôi.”

“Cút đi!” Trình Nam Quyền quát bốn kẻ đó.

Mặc dù anh ta không muốn tha cho những tên này dễ như vậy, nhưng dù sao anh ta cũng đến đây một mình, nếu bốn người họ hợp lực, có thể anh ta sẽ không bảo vệ được Tô Thư Nghi.

Nhưng bốn tên kia hiển nhiên là có tật giật mình, không có ý chống lại Trình Nam Quyền, nghe anh ta nói xong bèn quay người chạy đi ngay lập tức.

Thấy bốn người đi rồi, Trình Nam Quyền mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Tô Thư Nghi phía sau. Nhìn gương mặt sưng húp đầy nước mắt và quần áo rách nát của cô, trong mắt anh ta đầy vẻ đau lòng.

“Không sao nữa rồi, bọn họ đi rồi, không sao nữa đâu.” Trình Nam Quyền vừa nhẹ giọng an ủi Tô Thư Nghỉ, vừa cởi áo khoác của mình khoác cho cô.

Nghe được lời an ủi của Trình Nam Quyền, Tô Thư Nghi nhìn anh ta đầy cảm kích, may có anh ta tới đây, nếu không e là cô đã bị bọn họ chiếm lấy, đến lúc đó, cô không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa.

“Cảm ơn anh, Trình Nam Quyền, cảm ơn anh, tôi… Nói với Trình Nam Quyền những lời cảm tạ, nước mắt Tô Thư Nghi lại chảy dài, cảnh tượng vừa rồi thực sự khiến cô sợ hãi, cứ nghĩ đến cô lại run lên bần bật.
 
Chương 606


CHƯƠNG 606

Võ về an ủi Tô Thư Nghỉ, Trình Nam Quyền quay lại nhìn Trình Thu Uyển đầy tức giận.

“Anh ơi, em…’ Trình Thu Uyển không dám nhìn vào mắt Trình Nam Quyền mà lo sợ nhìn đi chỗ khác. Đồng thời trong lòng cũng tự hỏi, tại sao anh trai lại đến đây?

Ánh mắt Trình Nam Quyền trở nên lạnh lẽo khi nhìn thấy em gái mình.

“Chát!” Trình Nam Quyền đi lên tát Trình Thu Uyển một cái thật mạnh: “Sao em có thể làm ra chuyện này? Thật quá quắt! May là anh chạy tới, nếu không em có biết hậu quả sẽ thế nào không?”

Trình Thu Uyến ôm mặt mình, cô ta không thể tin được mà nhìn Trình Nam Quyền. Vì ba mẹ mất sớm nên anh trai chăm sóc cô †a từ nhỏ tới lớn. Bao nhiêu năm nay, hầu như chuyện gì Trình Nam Quyền cũng chiều cô ta, cho dù có giận hơn nữa thì cũng chỉ là lớn tiếng mắng mấy câu, chưa bao giờ động tay với cô ta.

Thế mà bây giờ chỉ vì Tô Thư Nghị, chỉ vì cô ta mà anh trai đánh mình!

Lập tức, lòng căm thù của Trình Thu Uyển đối với Tô Thư Nghỉ càng thêm lớn!

“Anh, anh đánh em?” Trình Thu Uyển khóc gào lên với Trình Nam Quyền: “Từ nhỏ đến giờ anh chưa bao giờ đánh em, sao bây giờ anh lại đánh em vì một người ngoài cơ chứ!”

“Lễ nào anh không nên đánh em sao?”

Trình Nam Quyền cũng tức giận trách mắng Trình Thu Uyển: “Bao nhiêu năm nay do anh chiều em quá, nên bây giờ em còn có thể làm chuyện như thuê người hành hung, em có còn là em gái anh nữa không?

Có phải là Trình Thu Uyển lúc trước nữa không?”

Anh ta thực sự rất đau lòng, anh ta biết Trình Thu Uyển luôn làm theo ý mình, nhưng anh ta không ngờ rằng chỉ mấy năm không gặp, cô ta lại làm ra chuyện độc ác như vậy!

Nghe thấy Trình Nam Quyền trách móc mình như vậy, Trình Thu Uyển cảm thấy trong lòng rất tủi thân, bèn lớn tiếng nói: “Chuyện này không phải là lỗi của em, tất cả là lỗi của Tô Thư Nghỉ, ai bảo cô ta cướp Cố Mặc Ngôn từ tay em chứ! Nếu cô †a không ở bên Cố Mặc Ngôn thì sao em lại đối xử với cô ta như thế?”

“Thu Uyển,’ Nghe thấy những lời của Trình Thu Uyển, Trình Nam Quyền tức đến mức không biết phải nói gì, chỉ thấy lòng đầy bất lực: “Tô Thư Nghi đã kết hôn với Cố Mặc Ngôn rồi, bây giờ họ là vợ chồng hợp pháp, em không nên dính vào họ, chẳng lẽ em muốn làm con giáp thứ mười ba như người khác nói sao?”

“Em không quan tâm, Cố Mặc Ngôn là của em, chỉ có thể là của một mình eml” Trình Thu Uyển kích động hét lên: “Tô Thư Nghi không có tư cách ở bên Cố Mặc Ngôn, em là người quen biết Cố Mặc Ngôn trước, cũng chỉ có em mới xứng đôi với Cố Mặc Ngôn.

Trình Thu Uyển bước đến nắm chặt cánh tay của Trình Nam Quyền, vẻ mặt đầy cầu xin: “Anh ơi, chuyện này anh đừng xen vào được không? Chỉ cần Cố Mặc Ngôn biết Tô Thư Nghi bị sỉ nhục, nhất định anh ấy sẽ không muốn cô ta nữa, chắc chắn Cố Mặc Ngôn sẽ tiếp tục ở bên em, anh ơi, anh đừng…”

Trình Nam Quyền quả thật không thể nghe được thêm nữa bèn hất tay Trình Thu Uyển ra và tát cho cô một bạt tai: “Sao em lại vì Cố Mặc Ngôn mà làm đến mức này, Thu Uyển, trước đây em phóng khoáng sao bây giờ lòng dạ lại trở nên độc ác như thết”

“Anh!” Trình Thu Uyển lại bị Trình Nam Quyền tát một phát thì bật khóc, chỉ vào Tô Thư Nghi và quát: “Sao anh có thể măng em độc ác, sao có thể vì cô ta mà đánh em hết lần này đến lần khác chứ?”

Thoáng thấy dưới đất có nửa viên gạch, Trình Thu Uyển cúi xuống nhặt nó lên, hung dữ ném vào Tô Thư Nghi. Trình Nam Quyền không ngờ Trình Thu Uyển lại đột ngột có hành động như thế nên nhất thời không kịp ngăn cản.

Tô Thư Nghỉ nhìn thấy viên gạch bay đến chỗ mình vội nghiêng đầu tránh đi, mặc dù đã né tránh nhưng vẫn bị một góc của viên gạch quệt vào trán, máu ngay lập tức chảy ra.
 
Chương 591


CHƯƠNG 591

Lâm Kim Minh kéo rất mạnh, Tô Thư Nghỉ chỉ cảm thấy trên cánh tay xuất hiện một vết bầm tím rất lớn, nhưng Lâm Kim Minh không hề quan tâm mà chỉ cố gắng kéo cô ra ngoài.

Tô Thư Nghi cũng muốn biết rốt cuộc chuyện này là thế nào nên không phản kháng, đi theo Lâm Kim Minh ra ngoài lên xe. Cố Gia Huy và Tô Ninh Kiều thấy thế cũng vội vàng lái xe đuổi theo.

Đến bệnh viện, Lâm Kim Minh kéo Tô Thư Nghị lấy số. Hôm nay bệnh viện rất ít người, cho nên sẽ đến lượt bọn họ rất nhanh.

Khi trong lòng hai người đang thấp thỏm chờ đợi, Cố Gia Huy và Tô Ninh Kiều cũng chạy đến.

“Thư Nghi, Kim Minh, tôi…” Bắt đầu từ khi nãy, Tô Ninh Kiều vấn liên tục rơi nước mắt.

Lúc này bà đã nức nở, lại không biết nên nói mặt với hai người.

“Mẹ, rốt cuộc chuyện này là sao, mẹ nói với con được không?” Tô Thư Nghi vấn không chịu tin lời Khương Dĩ Mai nói.

“Con đừng hỏi, Thư Nghi, là mẹ có lỗi với con, tất cả là do mẹ sai.” Tô Ninh Kiều liên tục xin lỗi Tô Thư Nghi nhưng không chịu trả lời câu hỏi của cô.

“Vậy những gì Khương Dĩ Mai nói thật sao?” Tô Thư Nghi vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.

Tô Ninh Kiều lại không nói câu nào, chỉ rơi nước mắt lã chã, không chỉ thế mà cơ thể bà còn run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, bộ dạng nhu nhược đáng thương kia khiến Tô Thư Nghi không đành lòng hỏi tiếp.

Tô thư Nghi cảm thấy như tất cả sức lực trong cơ thể bị rút cản, cô ngồi phịch xuống ghế.

Cô không thể ngờ một bí mật lớn như vậy lại được tiết lộ trong đám tang của Lâm Bảo Châu.

Những năm gần đây, tuy cô chưa từng nhận được tình thương và sự quan tâm của người ba ruột Lâm Kim Minh, nhưng cho đến giờ, ít nhất cô biết được mình có ba, cho dù người ba đối xử với mình không hề tốt nhưng cô vẫn có ba.

Nhưng đột nhiên, cô phát hiện người mà cô cho là ba, có khả năng lại không phải, cảm giác này thật sự phức tạp đến không nói thành lời, khiến cô tạm thời ngây ra.

“Hừ, không cần bà nói, đợi lát nữa tôi sẽ tự xem kết quả.” Lâm Kim Minh bên cạnh hừ lạnh nói.

Lát sau y tá đến gọi bọn họ, đưa Lâm Kim Minh và Tô Thư Nghi vào phòng xét nghiệm ADN.

Sau khi làm xong, Lâm Kim Minh hỏi: “Bao giờ có thể lấy được kết quả?”

“Ông ơi, phải một tuần sau mới có kết quả xét nghiệm, ông có thể về chờ một thời gian trước, có kết quả chúng tôi sẽ thông báo cho ông đến lấy giấy xét nghiệm ngay.”

Y tá trả lời câu hỏi của Lâm Kim Minh.

“Tôi muốn biết kết quả ngay hôm nay!”

Lâm Kim Minh quát cô y tá kia.

“Thưa ông, nếu cần gấp thì cần phải trả thêm tiền, hơn nữa nhanh nhất cũng mất khoảng sáu tiếng, ông chắc chắn muốn chờ ở đây sao?” Tuy bị Lâm Kim Minh tức giận dọa sợ nhưng cô y tá vẫn lịch sự nói.

“Dù có mất bao nhiêu tiền, tôi muốn hôm nay nhất định phải nhìn thấy kết quả!”

“Được, mời ông sang đây trả phí” Không nói thêm gì khác, y tá dân Lâm Kim Minh đến quầy trả phí.

Lâm Kim Minh quay lại rất nhanh, sau đó mấy người ngồi ở hành lang bệnh viện đợi kết quả. Trong lúc đó, Tô Thư Nghi được Cố Gia Huy dẫn đi băng bó miệng vết thương trên cánh tay.

“Thư Nghi, em đừng lo lăng quá, có lẽ là Khương Dĩ Mai nói linh tinh thôi.” Cố Gia Huy nhẹ giọng an ủi Tô Thư Nghi. Nhưng lời anh ta nói lại không khiến Tô Thư Nghi yên tâm, nếu Khương Dĩ Mai thật sự nói bậy, vậy sao Tô Ninh Kiều lại không phản bác câu nào.
 
Chương 592


CHƯƠNG 592

Thật sự không thể ngồi yên chờ đợi, Tô Thư Nghi gọi một cuộc điện thoại cho Cố Mặc Ngôn, bây giờ trong lòng cô đang hoảng loạn sợ hãi, cô hy vọng Cố Mặc Ngôn có thể nhanh chóng đến bệnh viện với cô.

Nhưng gọi liên tiếp mấy cuộc mà không kết nối được, chỉ nghe thấy giọng nữ trong điện thoại liên tục nhắc nhở cô: “Xin lỗi, người dùng quý khách gọi hiện đang bận, xin hãy gọi lại sau.”

Nhớ đến hôm nay Cố Mặc Ngôn nói muốn mở họp với Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghi hụt hãng tắt máy.

Ngay lúc Lâm Kim Minh chờ đến mất kiên nhấn, cuối cùng kết quả xét nghiệm cũng có. Ông ta không kiên nhẫn nhận kết quả xét nghiệm mà y tá đưa đến, nhìn thấy kết quả ghi trên đó, Lâm Kim Minh tức giận ném báo cáo lên người Tô Ninh Kiều: “Bà giải thích đi, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Tô Ninh Kiều bị Lâm Kim Minh dọa sợ đến run lẩy bẩy, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.

Nhặt tờ giấy bay xuống đất lên, sau khi Tô Thư Nghi xem xong thì sững sờ, bên trên viết rõ ràng cô không có quan hệ huyết thống với Lâm Kim Minh.

“Mẹ, rốt cuộc chuyện này là sao vậy? Mẹ nói sự thật cho con biết được không?”

Không tin được kết quả này, Tô Thư Nghi khóc hỏi Tô Ninh Kiều.

Tại sao lại như vậy, cô vấn luôn tưởng Lâm Kim Minh là ba của cô, tuy từ nhỏ đến lớn cách Lâm Kim Minh đối xử với cô không thể coi là một người ba tốt, thậm chí cô còn rất ghét ông ta, nhưng trong cuộc đời cô người ba này chưa từng vắng mặt.

Kết quả như này khiến cô không chấp nhận nổi. Nếu Lâm Kim Minh không phải ba cô, vậy rốt cuộc cô là con gái của ai?

“Tô Ninh Kiều; bà nói đi! Bà còn muốn giấu tôi đến khi nào!” Bây giờ Lâm Kim Minh gần như nổi điên.

“Tôi… Xin lõi… Tôi…” Lẩm bẩm hai câu, cuối cùng Tô Ninh Kiều không chịu được áp lực như vậy, lập tức ngất xỉu.

Nhìn thấy Tô Ninh Kiều ngã về phía sau, Tô Thư Nghi cũng bị dọa sợ, vội vàng chạy đến bên cạnh Tô Ninh Kiều, không dám chạm vào bà: “Mẹ, mẹ đừng làm con sợ, mẹ tỉnh dậy đi!”

Y tá đứng bên cạnh cũng chú ý đến tiếng động quá lớn bên này, vừa thấy có người ngất xỉu thì vội vàng gọi mấy đồng nghiệp đến, hỗ trợ đưa Tô Ninh Kiều đến phòng cấp cứu.

“Bác sĩ, mẹ tôi không sao chứ?” Nhìn thấy Tô Ninh Kiều không có dấu hiệu tỉnh lại, Tô Thư Nghi sốt ruột nhìn bác sĩ bên cạnh nói.

“Trước đó cơ thể mẹ cô không được khoẻ, cũng có thể nhìn ra được gần đây được chăm sóc cẩn thận, vốn dĩ cũng khoẻ hơn.

Nhưng dạo này cảm xúc của bà ấy quá kích động nên bệnh tình lại bắt đầu chuyển biến xấu. Cho nên nhất định phải chú ý chăm sóc sức khỏe, không được để cảm xúc của bà ấy dao động quá nhiều.” Bác sĩ cẩn thận dặn dò.

“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ, vậy lúc nào mẹ tôi mới tỉnh lại?” Tô Thư Nghị lo lắng hỏi.

“Chuyện này thì cô đừng sốt ruột quá, tạm thời mẹ cô không có gì nguy hiểm, có lẽ ba bốn tiếng sau sẽ tỉnh.” Bác sĩ an ủi.

“Được, cảm ơn bác sĩ, anh đi thong thả.”

Tiên bác sĩ đi, Tô Thư Nghi cũng bảo Cố Gia Huy về trước, cô nói một mình cô ở đây với Tô Ninh Kiều là được.

Còn Lâm Kim Minh thì lúc nấy đã đi rồi, biết Tô Ninh Kiều lừa dối mình nhiều năm như vậy, ông ta tức giận còn chưa đủ, tất nhiên sẽ không cảm thấy lo lắng vì bà ngất xỉu.

“Một mình em ở đây được không? Hay anh ở đây với em vậy.” Vừa nấy bản thân Tô Thư Nghi cũng trải qua một cơn sốc, Cố Gia Huy không yên tâm để cô một mình.
 
Chương 593


CHƯƠNG 593

“Không sao, không cần đâu.” Tô Thư Nghi từ chối nói: “Bây giờ lòng tôi đang rối bời, cũng muốn ở một mình một lát, anh về trước đi, có việc gì thì tôi sẽ gọi điện cho anh”

“Vậy được rồi.” Nghe thấy Tô Thư Nghi nói muốn ở một mình, Cố Gia Huy chỉ đành đồng ý: “Vậy có việc em nhất định phải cho anh biết đấy.”

“Ừ” Gật đầu, Tô Thư Nghi nở một nụ cười cảm kích với Cố Gia Huy.

Tiên Cố Gia Huy đi, Tô Thư Nghi ngồi trước giường bệnh Tô Ninh Kiều, ngẩn ra nhìn bà, không biết cô đang nghĩ gì.

Khi trời sắp tối, cuối cùng Tô Ninh Kiều cũng tỉnh.

Mở mắt nhìn thấy Tô Thư Nghỉ, nước mắt Tô Ninh Kiều lại chảy ra: “Thư Nghi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con, là mẹ không tốt, mẹ không nên giấu con lâu như vậy, con đừng trách mẹ được không, mẹ thật sự rất xin lôi con…

“Mẹ, vậy con…” Không nhịn nổi sự nghi ngờ trong lòng, Tô Thư Nghi vừa định hỏi Tô Ninh Kiều thân phận của mình, rồi lại nhớ đến lời dặn của bác sĩ.

Cố gắng kìm nén câu hỏi của mình vào trong lòng, Tô Thư Nghi rút giấy bên cạnh lau nước mắt cho Tô Ninh Kiều: “Mẹ, mẹ đừng khóc, không sao đâu, dù ba con là ai, con chỉ cần mẹ vẫn là mẹ con là đủ rồi.”

Nghe thấy Tô Thư Nghi nói vậy, Tô Ninh Kiều càng khóc to hơn: “Thư Nghỉ, mẹ xin lỗi con, Thư Nghị, xin lỗi, mẹ vô cùng xin lỗi, mẹ… Xin lỗi…”

“Được rồi, không sao đâu, không sao đâu mẹ, không sao mà.” Thấy Tô Ninh Kiều khóc, Tô Thư Nghỉ cũng không kìm được rơi nước mắt, khóc lóc ôm Tô Ninh Kiều.

Khóc to một lúc, Tô Thư Nghi mới dần ổn định cảm xúc của bản thân, vừa lau nước mắt cho Tô Ninh Kiều, vừa dỗ bà: “Mẹ, mẹ đừng khóc được không, bác sĩ nói mẹ không được quá kích động.”

Trả lời mơ hồ, cuối cùng Tô Ninh Kiều cũng kìm được nước mắt. Có lẽ do khóc đến mệt, chỉ một lúc sau Tô Ninh Kiều đã ngủ thiếp đi.

Đến toilet bệnh viện rửa sạch mặt, Tô Thư Nghỉ hỏi y tá mượn một cái chậu rửa mặt và khăn lông sạch sẽ, lấy ít nước ấm về lau mặt cho Tô Ninh Kiều.

Làm xong tất cả, Tô Thư Nghi mới ngồi lại trước giường bệnh, tiếp tục trông mẹ mình.

Thấy Tô Ninh Kiều đã ngủ, Tô Thư Nghi cũng không biết phải làm gì, vì vậy cô lấy điện thoại ra mở Facebook và bắt đầu lướt xem.

Mở danh sách hot search trên Facebook ra, Tô Thư Nghi bấm vào lần lượt từng cái để tìm kiếm nội dung mình có hứng thú, trong lúc vô tình bỗng phát hiện trên mạng có phát trực tiếp buổi họp báo của công ty Cố Mặc Ngôn.

Tô Thư Nghi tò mò mở ra xem thử, lập tức nhìn thấy Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển đang ngồi cùng nhau và đang được phóng viên phỏng vấn.

Phản ứng đầu tiên của Tô Thư Nghi là tắt điện thoại, cô bỗng dưng cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác bi thương và tức giận, vừa rồi cô gọi cho Cố Mặc Ngôn vẫn không có người bắt máy, hóa ra là vì anh đang ở cùng Trình Thu Uyển sao?

Nhưng cuối cùng cô vần không thể thắng nổi sự tò mò của mình, thế là Tô Thư Nghi lại mở điện thoại ra tiếp tục xem, hóa ra đây là buổi họp báo ra mắt một mẫu trang sức mới của tập đoàn Ngôn Diệu và Trình Thu Uyển là nhà thiết kế chính của kiểu †rang sức này.
 
Chương 594


CHƯƠNG 594

Trong video trực tiếp, Trình Thu Uyển mặc một chiếc đầm ống dài màu trắng, trên cổ đeo một chuỗi vòng cổ ngọc trai trắng sáng đơn giản, vừa vặn rũ đến xương quai xanh của cô ta.

Có lẽ là bởi vì đang ở trước ống kính nên hôm nay Trình Thu Uyển trang điểm rất khác so với thường ngày, kiểu trang điểm màu nud3 đơn giản với son môi màu đỏ cam, quả thật là mắt sáng như nước, môi đỏ và răng trắng, trong nét trong trẻo mang theo một nét gợi cảm.

Cố Mặc Ngôn bên cạnh mặc một bộ âu phục màu đen rất bình thường, nhưng dáng người và khí chất của anh lại mang đến cho bộ âu phục này một cảm giác rất khác, khiến người ta liên tưởng đến bốn chữ phong thái siêu việt.

Trước đây tin tức về Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển là một chủ đề nóng, vì vậy ngoài một số câu hỏi thông thường ra, phóng viên tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này, họ hỏi Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển rất nhiều câu hỏi cá nhân bóng gió xa gần.

Đối với những câu hỏi khác ngoài vấn đề thiết kế, Cố Mặc Ngôn chọn cách im lặng không đáp và tự động bỏ qua, như thế rất phù hợp với phong cách thường ngày của anh.

Mà Trình Thu Uyển là người rộng rãi hào phóng, nói chuyện nhàn nhã như tán gầu trước mọi loại câu hỏi hóc búa của phóng viên, những câu trả lời mà cô ta đưa ra thường khiến những người xung quanh thích thú. Nhất thời, mọi người càng có ấn tượng tốt hơn về người phụ nữ tài mạo song toàn này.

Tô Thư Nghỉ nhìn thấy những bình luận chạy trên màn hình tràn ngập những lời khen ngợi mỹ miều dành cho Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển.

“Đây mới là trai tài gái sắc chứ, thật là bổ mắt quá mài”

“Quần áo của hai người có phải được đặc biệt phối trước rồi không, sao trông giống như hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích thế nhỉ.”

“Nếu hai người mà sinh con thì không biết nhan sắc sẽ đỉnh cỡ nào?”

“Quen nhau đi, quen nhau đi, quen nhau đi, chuyện quan trọng phải nói ba lần.”

“Tôi cũng bị thuyết phục bởi thiết lập tổng giám đốc bá đạo và thiên kim ấm áp luôn đấy.

Nhìn thấy Trình Thu Uyển cười ngọt ngào trong video, Tô Thư Nghi lại nhớ đến vẻ mặt huênh hoang của cô ta khi cô ta đến †ìm mình ngày hôm đó, diễn xuất của người phụ nữ này thực sự rất giỏi.

Cuối cùng, người dẫn chương trình nói với các phóng viên dưới khán đài: “Được rồi, hiện tại chỉ còn lại một câu hỏi cuối cùng, nếu mọi người có hứng thú, xin hãy nắm bắt cơ hội.”

Một phóng viên vội vàng đứng lên hỏi: “Cô Trình, chúng tôi đã hiểu khá rõ về ý tưởng thiết kế của món đồ trang sức này rồi. Cuối cùng, tôi có thể hỏi cô một câu riêng tư hơn được không? Cô có thể chọn trả lời hoặc không trả lời.”

Trình Thu Uyển giả vờ suy nghĩ một phen rồi tinh nghịch cười nói: ‘Đương nhiên là có thể rồi.”

“Chúng ta chắc chắn có thể đoán được, một cô gái tài năng và xinh đẹp như cô Trình đây nhất định sẽ được nhiều chàng trai theo đuổi, nhưng tôi không biết cô Trình thích mẫu đàn ông như thế nào? Có thể nhờ cô Trình nói cho tôi biết, cũng như cho cánh đàn ông chúng tôi có một mục tiêu để phấn đấu được không?”

“Ừm”’ Trình Thu Uyển quay đầu nhìn Cố Mặc Ngôn bên cạnh, sau đó cười đáp: “Tôi lựa chọn không trả lời”

“Cô Trình vẫn còn thích anh Cố sao?”

Phóng viên vẫn gặng hỏi.

Trình Thu Uyển mỉm cười không nói gì, người dẫn chương trình nhanh chóng kết thúc nói: “Được rồi, đây đã là câu hỏi cuối cùng, cảm ơn anh Cố và cô Trình đã chấp nhận cuộc phỏng vấn của chúng tôi, cũng cảm ơn tất cả các bạn từ giới truyền thông đã đến đây, tạm biệt.”
 
Chương 595


CHƯƠNG 595

Mặc dù Trình Thu Uyển không trả lời nhưng ánh mắt cô ta đã hướng đến Cố Mặc Ngôn vô cùng rõ ràng, có lẽ ngày mai sẽ tràn ngập những bài báo về mối quan hệ yêu đương của Trình Thu Uyển và Cố Mặc Ngôn thôi.

Sau khi buổi họp báo kết thúc, Cố Mặc Ngôn trở lại sau cánh gà với vẻ mặt thiếu kiên nhãn. Những phóng viên này thực sự quá nhàm chán, rõ ràng là buổi họp báo về trang sức nhưng tất cả những gì họ hỏi toàn là những câu hỏi buôn dưa tâm phào.

Cố Mặc Ngôn lấy điện thoại ra thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, mở ra thì thấy đều là của Tô Thư Nghi. Sợ rằng Tô Thư Nghi có việc gấp cần tìm mình nên Cố Mặc Ngôn đã lập tức gọi lại cho cô ngay.

Sau khi xem buổi họp báo xong, tâm trạng Tô Thư Nghỉ vô cùng suy sụp đặt điện thoại xuống. Những người đó rõ ràng biết Cố Mặc Ngôn đã kết hôn nhưng vẫn cưỡng ép ghép đôi Cố Mặc Ngôn với Trình Thu Uyển, bọn họ không cân nhắc xem khi cô nhìn thấy sẽ cảm thấy thế nào sao? Hay trong mắt công chúng, chênh lệch giữa cô và Trình Thu Uyển lớn đến vậy?

Cùng lúc đó, Tô Thư Nghỉ cũng có hơi oán trách Cố Mặc Ngôn. Trước đó chờ đợi kết – quả giám định, cô đã rất cần anh ở bên cạnh, nhưng anh lại ở bên Trình Thu Uyển.

Khi Tô Thư Nghi còn đang suy nghĩ về cuộc họp báo vừa rồi, điện thoại trong tay cô đột nhiên rung lên, khi cầm lên thì thấy người gọi đến là Cố Mặc Ngôn.

Bây giờ cô thực sự không muốn trả lời cuộc gọi của anh, sau khi Tô Thư Nghỉ chuyển điện thoại sang chế độ im lặng bèn ném nó sang một bên và phớt lờ nó.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không nghe máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry, you… Nghe thấy âm thanh thông báo từ điện thoại, Cố Mặc Ngôn hơi nhíu mày, chẳng lẽ cô không mang điện thoại theo sao?

Cố Mặc Ngôn có phần lo lắng cho Tô Thư Nghi nên lại gọi lại lần nữa. Có lẽ cô vẫn còn giận anh, nếu không có chuyện gì thì sẽ không gọi điện cho anh nhiều cuộc như thế.

Tô Thư Nghỉ thấy màn hình điện thoại lại r sáng lên thì hơi do dự, sau đó cầm điện thoại đi ra hành lang bên ngoài phòng bệnh.

‘A lô, có chuyện gì vậy?” Sau khi cuộc gọi được kết nối, Tô Thư Nghi hỏi với tâm trạng không vui.

“Vừa rồi sao em không bắt máy?” Bởi vì lo lắng nên giọng điệu của Cố Mặc Ngôn có phần nghiêm nghị, Tô Thư Nghi nghe xong càng thêm tủi thân.

“Vừa rồi điện thoại để chế độ im lặng, cho nên em không nghe thấy.”

“Ừm, vậy sao?” Cố Mặc Ngôn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cô không sao là được: “Vừa rồi em gọi cho anh có chuyện gì không?”

“Không có chuyện gì.’ Đột nhiên Tô Thư Nghỉ không muốn nói với Cố Mặc Ngôn về chuyện của cô và Lâm Kim Minh nữa: ‘Em chỉ muốn hỏi thử anh đang ở đâu thôi, thấy anh không bắt máy nên em mới gọi mấy cuộc.”

“Ừm, anh mới vừa xong buổi họp báo, bây giờ anh đang chuẩn bị quay lại công ty.”

Cố Mặc Ngôn giải thích lý do tại sao anh không nghe điện thoại của cô.

“Được, anh cứ bận việc của anh đi, em không quấy rầy anh nữa.’ Tô Thư Nghi nói xong, không đợi Cố Mặc Ngôn phản ứng đã vội vàng cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy, Tô Thư Nghỉ yếu ớt dựa vào tường, cảm thấy không ngờ bây giờ cô ở cùng Cố Mặc Ngôn lại mệt mỏi như thế.

Cố Mặc Ngôn nói rằng anh vừa rời khỏi buổi họp báo, vì vậy có lẽ anh vẫn đang ở bên cạnh Trình Thu Uyển.

Môi trường xung quanh anh vừa rồi rất ồn ào, dường như cô thực sự đã nghe thấy giọng nói của Trình Thu Uyển. Cô dùng sức lắc đầu thật mạnh, Tô Thư Nghi cảnh cáo chính mình không nên suy nghĩ nhiều.
 
Chương 596


CHƯƠNG 596

Cố Mặc Ngôn nhìn thấy điện thoại bị cúp, cảm thấy giọng nói của Tô Thư Nghi ở đầu dây bên kia rất kỳ quái, cô không có chuyện gì giấu anh chứ?

“Cố Mặc Ngôn.” Giọng Trình Thu Uyển ở bên cạnh cắt đứt mạch suy nghĩ của anh: “Lát nữa em ngồi xe của anh cùng đi đến tiệc mừng được chứ, hôm nay em không lái xe đến đây,”

Vì loạt trang sức thiết kế lần này đã rất nổi tiếng ngay khi mới ra mắt, hơn nữa buổi họp báo này cũng diễn ra khá thành công nên tập đoàn Ngôn Diệu đã đặc biệt tổ chức tiệc ăn mừng cho đội ngũ thiết kế tại một khách sạn năm sao.

Nhưng Cố Mặc Ngôn không có ý định tham dự bữa tiệc ăn mừng sau đó: ‘Anh phải trở về công ty có một số việc cần xử lý, hơn nữa anh cũng sợ mình đi thì mọi người sẽ không buông xõa hết mình được, em ngồi xe của bọn họ đến đó đi.”

“Vậy được rồi.” Trình Thu Uyển nghe thấy Cố Mặc Ngôn không đi nên có chút thất vọng, nhưng cô ta cũng không muốn Cố Mặc Ngôn cảm thấy mình không hiểu chuyện: “Vậy anh đi đường cẩn thận nhé.”

“Ừ”” Đáp lại lời của Trình Thu Uyển, Cố Mặc Ngôn chào những người khác và lái xe trở lại công ty.

“Tổng giám đốc Cố, anh Cố Gia Huy đang đợi anh trong phòng làm việc ạ.” Khi anh vừa đến văn phòng, thư ký ở cửa đã đứng dậy và báo cáo với anh.

“Hiểu rồi.” Trong lòng Cố Mặc Ngôn có phần khó hiểu, anh không biết vì sao Cố Gia Huy lại đến tìm anh, anh biết từ trước đến nay, người cháu trai này không thích anh cho lắm.

Cố Gia Huy đang ngồi trên ghế sofa trong văn phòng của Cố Mặc Ngôn đợi anh quay lại, hôm nay anh ta đến gặp Cố Mặc Ngôn vì muốn bàn chuyện của Tô Thư Nghi với anh.

Sau khi đoạn video Tô Thư Nghi và Trình Thu Uyển trong quán cà phê bị tung lên mạng, Cố Mặc Ngôn đã chọn tin tưởng Trình Thu Uyển. Khi đó, anh ta cảm thấy có lẽ trong lòng Cố Mặc Ngôn vẫn còn thích Trình Thu Uyển, dù sao trước đây Cố Mặc Ngôn đã từng thích cô ta như thế.

Giờ thấy Tô Thư Nghỉ xảy ra chuyện lớn như vậy mà Cố Mặc Ngôn lại không đi cùng cô, Cố Gia Huy càng tin vào phán đoán của mình hơn. Vì trong lòng Cố Mặc Ngôn vẫn còn người khác, vậy thì anh không nên chiếm giữ Tô Thư Nghi nữa.

Cố Mặc Ngôn vừa vào cửa đã nhìn thấy Cố Gia Huy đang trầm ngâm, vẻ mặt rất nghiêm túc. Cố Mặc Ngôn không thèm để ý đến anh ta mà cởi áo khoác treo lên mắc áo bên cạnh, sau đó ngồi xuống trước bàn hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Nếu chú đã không yêu Tô Thư Nghi thì hãy để cô ấy đi đi.” Cố Gia Huy ngẩng đầu lên và nói thẳng với Cố Mặc Ngôn.

Cố Mặc Ngôn hơi nheo mát lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn Gố Gia Huy, giọng nói lạnh lùng: “Cậu nói cái gì!?”

Cố Gia Huy không mảy may sợ hãi khi đối diện với ánh mắt của Cố Mặc Ngôn: “Bây giờ cô ấy đang ở trong bệnh viện mà chú vấn bình thản ngồi ở đây, như vậy còn chưa đủ để giải thích vấn đề sao? Cố Mặc Ngôn, nếu như chú…”

“Tại sao cô ấy lại ở trong bệnh viện?” Nghe thấy Tô Thư Nghi đang ở trong bệnh viện, Cố Mặc Ngôn sốt vó hỏi cắt ngang lời của Cố Gia Huy.

“Chú không biết sao?” Nghe Cố Mặc Ngôn hỏi, Cố Gia Huy cũng thoáng sững sờ: “Lúc ở bệnh viện cháu thấy Thư Nghi đã gọi điện thoại cho chú rất nhiều cuộc, chẳng lẽ hôm nay cô ấy không nói cho chú biết đã xảy ra chuyện gì sao?” Cố Gia Huy không chắc là Cố Mặc Ngôn thực sự không biết hay anh chỉ đang giả vờ hồ đồ.

Quả nhiên là thế, Cố Mặc Ngôn thầm nghĩ, vừa rồi anh còn cảm thấy sao giọng Tô Thư Nghi nói chuyện điện thoại có hơi kỳ lạ, thì ra là cô thật sự có chuyện không nói cho anh biết.

“Rốt cuộc hôm nay xảy ra chuyện gì?’ Cố Mặc Ngôn nhìn chằm chằm vào Cố Gia Huy, hỏi anh ta bằng giọng nghiêm nghị.
 
Chương 597


CHƯƠNG 597

Thấy vẻ mặt lo lắng của Cố Mặc Ngôn không có vẻ gì là giả tạo, Cố Gia Huy nói ngắn gọn với anh về tình hình hôm nay.

“Hôm nay, Khương Dĩ Mai đến làm ầm lên trong đám tang của Lâm Bảo Châu, không chỉ làm Thư Nghỉ bị thương mà còn nói cô ấy không phải là con gái ruột của Lâm Kim Minh. Tiếp đó, sau khi giám định quan hệ ba con xong mới phát hiện Thư Nghỉ thực sự không phải con gái của Lâm Kim Minh, dì Tô không chịu nổi áp lực nên đã ngất đi, bây giờ Thư Nghi đang chăm sóc cho dì ấy trong bệnh viện.”

Sau khi hỏi rõ địa chỉ bệnh viện, Cố Mặc Ngôn kéo áo khoác xuống rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa.

Khi đi tới cửa, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu lạnh lùng nói với Cố Gia Huy: “Tôi yêu Tô Thư Nghi nên cậu không có cơ hội đâu, đừng hòng có ý gì với cô ấy!” Nói xong, Cố Mặc Ngôn bèn rời khỏi phòng làm việc.

Nghe Cố Mặc Ngôn nói như vậy, Cố Gia Huy siết chặt năm tay lại, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng mình tới đây để tuyên chiến mà, tại sao lại có cảm giác như mình tới đưa tin thế?

Trên đường đến bệnh viện, tất cả những gì Cố Mặc Ngôn có thể nghĩ đến là những lời Cố Gia Huy vừa nói. Hóa ra hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ Tô Thư Nghỉ nhất định phải chịu áp lực rất lớn, anh cần phải ở bên cạnh cô.

Nhưng vì sao vừa rồi Tô Thư Nghi không nói với anh những chuyện này qua điện thoại? Thậm chí anh còn không biết chuyện gì đã xảy ra cho đến khi Cố Gia Huy nói ra. Nghĩ đến đây, ngoài lo lắng cho Tô Thư Nghị, trong lòng Cố Mặc Ngôn còn dâng lên một tia tức giận, chẳng lẽ địa vị của anh trong lòng cô lại không bằng Cố Gia Huy sao?

Lái xe suốt một đường, Cố Mặc Ngôn nhanh chóng chạy đến bệnh viện, sau khi hỏi các y tá, anh đã tìm được phòng bệnh Tô Ninh Kiều đang ở.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, Cố Mặc Ngôn muốn hỏi Tô Thư Nghi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trong phòng bệnh thì bước chân lập tức dừng lại.

Tô Thư Nghi ngủ thiếp đi bên cạnh giường của Tô Ninh Kiều.

Cố Mặc Ngôn nhẹ nhàng đi tới ngồi xổm trước mặt cô. Vốn ban đầu anh còn tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi đang ngủ say của Tô Thư Nghị, cơn tức giận của anh đã lập tức tiêu tan và chỉ còn sót lại đau lòng. Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như thế, hẳn là cô cũng mệt lắm rồi nhỉ.

Nhìn thấy cánh tay lộ ra của Tô Thư Nghỉ vân còn được quấn băng gạc, vẻ mặt của Cố Mặc Ngôn lập tức trở nên hung dữ.

Khương Dĩ Mai này, nể tình Tô Thư Nghi cầu xin thay bà ta mà anh mới để bà ta từ nước ngoài trở về, không ngờ bà ta vẫn không biết hối cải!

Tô Thư Nghỉ ngủ nhưng vần còn hơi cau mày, giống như cô ngủ không hề yên giấc, Cố Mặc Ngôn đau lòng đưa tay vuốt v e gương mặt cô.

Trên mặt lướt qua một cảm giác lạnh lẽo khiến Tô Thư Nghi từ trong mơ ngủ tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy Cố Mặc Ngôn ngồi xổm ở trước mặt mình.

Vừa mới ngủ dậy nên Tô Thư Nghi vẫn có phần ngẩn ngơ, phải mất một lúc sau cô mới nhớ ra mình còn đang ở trong bệnh viện.

“Sao anh lại ở đây?” Tô Thư Nghỉ có hơi kinh ngạc khi Cố Mặc Ngôn đến đây.

Cố Mặc Ngôn khẽ chỉ vào Tô Ninh Kiều vẫn còn đang ngủ, nắm lấy bàn tay không bị thương của Tô Thư Nghi dẫn cô ra khỏi cửa.

“Thư Nghị, xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao vừa rồi em không nói với anh qua điện thoại?” Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Cố Mặc Ngôn nhẹ nhàng hỏi Tô Thư Nghi.

Tô Thư Nghi không trả lời mà hỏi ngược lại anh: “Không phải anh đang ở buổi họp báo sao? Sao anh lại đến đây?”
 
Chương 598


CHƯƠNG 598

Cố Mặc Ngôn nghe tới đây sao có thể không hiểu được. Buổi họp báo được phát sóng trực tiếp nên có lẽ Tô Thư Nghi đã xem thấy nó trên di động của cô từ lâu.

Trước đó không nói với anh về chuyện của bản thân mình qua điện thoại có lẽ là vì †ức giận.

“Thư Nghị, vì công việc nên Trình Thu Uyển và anh mới tham gia buổi họp báo cùng nhau thôi, em đừng suy nghĩ lung tung, được chứ?” Cố Mặc Ngôn nhẹ nhàng an ủi Tô Thư Nghi.

“Em biết rồi.” Biết mình không có lý do gì để tức giận, Tô Thư Nghỉ chỉ có thể nghẹn ngào trả lời, cô đâu thể không cho Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển gặp nhau đâu chứ.

Cố Mặc Ngôn tưởng rằng Tô Thư Nghi đã suy nghĩ rõ ràng nên anh không còn suy nghĩ nhiều về vấn đề này nữa: “Vết thương trên cánh tay em còn đau không?”

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Nhìn thấy vẻ đau lòng trên mặt Cố Mặc Ngôn rất rõ ràng, tâm trạng Tô Thư Nghỉ mới tốt hơn đôi chút, vì thế mới tỉ mỉ kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay cho Cố Mặc Ngôn nghe.

Tập đoàn Gố thị, văn phòng của Cố Thành Vũ.

Cố Thành Vũ ngồi trước máy vi tính nhìn thấy cổ phiếu của công ty gần đây vẫn một mực rớt giá thì tức giận đến mức ném cây bút trong tay xuống đất.

Gần đây tập đoàn Ngôn Diệu ngày càng nổi tiếng, sản phẩm của tập đoàn này ngày càng phủ rộng, hơn nữa còn có nhiều trùng lặp trong nhiều lĩnh vực kinh doanh với tập đoàn Cố thị, khiến tập đoàn Gố thị thất thoát rất nhiều lợi nhuận.

Có phải bây giờ Cố Mặc Ngôn đang cố ý đối đầu với mình không? Quả nhiên ngay từ đầu ông ta không nên nương tay làm gì.

“Cốc cốc cốc”, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa thận trọng.

“Lại xảy ra chuyện gì nữa!”

Nghe thấy giọng nói tràn đầy tức giận của Cố Thành Vũ, trợ lý không dám đi vào mà chỉ đứng ở cửa dè dặt nói: ‘Tổng giám đốc Cố, có người tìm ông ạ.”

“Không gặp, nói tôi không rảnh đi!” Hiện tại Cố Thành Vũ không muốn gặp bất kỳ kẻ nào, cho dù là Thiên Vương đến cũng không gặp.

“Tổng giám đốc Cố, đó là một cô gái rất xinh đẹp, cô ấy nói mình họ…”

“Tôi nói không gặp là không gặp, cậu nghe không hiểu hả?” Cố Thành Vũ tức giận cắt ngang lời trợ lý. Cô gái xinh đẹp thì đã sao, cô gái xinh đẹp thì ông ta phải đi gặp sao?

Có phải người này không muốn làm việc nữa rồi không!

“Không ngờ tổng giám đốc Gố lại bận như vậy.’ Ngoài cửa truyền đến giọng nói giều cợt của một người phụ nữ: “Ngay cả tôi mà cũng không có thời gian để gặp sao?”

Người phụ nữ mặc kệ trợ lý ngăn cản, đi thẳng vào văn phòng của Cố Thành Vũ.

Thấy người tới, Cố Thành Vũ không khỏi mở to hai mắt, đột ngột từ trên ghế đứng lên: “Sao cô lại trở về rồi?”

“Sao nào? Tổng giám đốc Cố không chào đón tôi à?” Khác với vẻ hốt hoảng trên mặt Cố Thành Vũ, người phụ nữ bước vào rất bình tĩnh, cô ta tự nhiên đi đến bên cạnh ghế sofa rồi ngồi xuống.

“Cái gì, cô… Cố Thành Vũ liếc sang trợ lý vẫn còn đang đứng ở bên cạnh thì vội vàng nuốt những lời định nói xuống, ông ta xoay người nói với anh ta: “Cậu ra ngoài làm việc trước đi.”

Tuy trợ lý cũng muốn hóng hớt xem thân phận của cô gái xinh đẹp này là gì và tại sao Gố Thành Vũ nhìn thấy cô ta lại giật mình thành như vậy? Chẳng lẽ ở bên ngoài Cố Thành Vũ… Nhưng anh ta đi theo Cố Thành Vũ một thời gian rồi nên biết rõ cái gì nên nhìn, cái gì không, nhất là những lúc Cố Thành Vũ tức giận.
 
Chương 599


CHƯƠNG 599

Trợ lý nghe Cố Thành Vũ dặn như vậy thì trả lời ‘vâng” một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng. i Cố Thành Vũ chờ trợ lý đi ra ngoài thì vội vàng đến bên cạnh cửa, ông ta nhìn xung quanh xác nhận không có người mới nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó lo lắng đi đến trước mặt cô gái: “Trình Thu Uyển, cô về lúc nào thế hả?”

Người đang ngồi trên ghế sofa không phải là Trình Thu Uyển thì còn có thể là ai nữa chứ?

Cô ta mặc một bộ âu phục màu trắng tôn lên dáng người mảnh khảnh, một chiếc kính râm bản to che hơn một nửa khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô ta. Nếu không nhìn kỹ thì đúng là không có cách để nhận ra cô ta là ai.

“Chỉ mới đây thôi.” Trình Thu Uyển trả lời: “Tổng giám đốc Cố không xem tin tức à?”

“Tin tức gì chứ?” Gần đây Cố Thành Vũ vẫn đang buồn bực vì chuyện của công ty, nên làm gì còn thời gian mà xem tin tức.

Trình Thu Uyển nhìn Cố Thành Vũ bằng ánh mắt khó tin, cô ta lắc đầu thầm cười nhạt. Ngoài kia xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không biết, cái đồ vô dụng này lại đi tự bịt tai che mắt mình như thế này bảo sao bị Cố Mặc Ngôn cho ăn hành.

Nhưng mà… ông ta vô dụng như vậy nhưng cũng là một con cờ không thể thiếu với cô ta.

Trình Thu Uyển không trả lời câu hỏi của Cố Thành Vũ, cô ta đứng dậy đi xung quanh trong văn phòng của Cố Thành Vũ một vòng: “Tổng giám đốc Cố, phòng làm việc này của anh khá ổn đấy, xem ra việc lúc trước có mạo hiểm nhưng coi như anh cũng đạt được ước muốn rồi ha.”

Cố Thành Vũ nghe thấy Trình Thu Uyển nhắc đến chuyện năm đó thì luống cuống, ông ta không muốn nói nhảm với cô ta nữa, ông ta nói thẳng: “Cô về đây làm gì, năm đó cô đã đồng ý không bao giờ quay lại rồi cơ mà?”

Thấy Cố Thành Vũ lo lắng sợ hãi thành như vậy, Trình Thu Uyển cười khẩy nói: ‘Sợ bóng sợ gió, anh sợ cái gì thế? Sao nào, có tật giật mình à?”

“Trình Thu Uyển, đừng quên chính cô cũng tham gia vào chuyện năm đó đấy, tôi cảnh cáo cô nếu chuyện này mà lộ ra thì cả hai chúng ta đều xong đời.” Nhìn Trình Thu Uyển thoải mái khác hẳn sự lo lắng của mình, Cố Thành Vũ tức giận nói.

Ông ta có linh cảm rất xấu, Trình Thu Uyển của hiện tại khôn khéo thành thục hơn cô bé Trình Thu Uyển năm đó rất nhiều, ông ta không thể tiện tay khống chế lợi dụng như lúc trước nữa.

“Đừng nóng giận, anh cứ yên tâm sẽ không có ai biết đến chuyện năm đó đâu.” Trình Thu Uyển vừa đi đến bên cạnh Cố Thành Vũ vừa nói. Cô ta cười quyến rũ nhưng giọng điệu lại có vẻ nguy hiểm: “Hơn nữa, lần này tôi đến tìm anh vì muốn hợp tác thêm một lần nữa.”

“Hợp tác?” Cố Thành Vũ nhìn Trình Thu Uyển bằng ánh mắt nghi ngờ, trong mắt ông ta lộ vẻ đề phòng: “Cô có ý gì?”

“Tuy bây giờ anh là người nắm quyền trong tập đoàn Cố thị nhưng ngồi ở vị trí đó không được thoải mái lắm đúng không?

Có vẻ như gần đây Cố Mặc Ngôn đã lấy lại được một ít cổ phần công ty rồi, tôi có thể giúp anh lấy lại cổ phần của tập đoàn Cố thị để anh nắm chắc Cố thị trong tay, anh cảm thấy sao nào?”

“Cô có lòng tốt như vậy chắc?” Tuy Cố Thành Vũ hơi động lòng với điều kiện của Trình Thu Uyển, nhưng ông ta vẫn chưa đến mức mất sạch lý trí, ông ta không tin Trình Thu Uyển sẽ có lòng tốt như vậy đâu: “Hơn nữa cô dùng cách gì để lấy lại cổ phần công ty giúp tôi?”

“Tất nhiên chuyện tôi giúp ông thì cũng phải có trao đổi tương xứng chứ.” Trên khuôn mặt của Trình Thu Uyển hiện lên nụ cười thâm độc: “Thứ anh muốn là cổ phần của tập đoàn Gố thị, còn tôi thì muốn cái mạng của Tô Thư Nghỉ! Còn chuyện tôi dùng cách gì để lấy lại cổ phần thì lúc đó anh sẽ biết.”

“Cô muốn giết Tô Thư Nghi?” Cố Thành Vũ híp mắt lại trong mắt thoáng lộ vẻ xảo trá, nói lấp lửng: “Chuyện này quá mạo hiểm tôi sẽ không đồng ý với cô đâu.”
 
Chương 600


CHƯƠNG 600

“Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Trình Thu Uyển thuyết phục Cố Thành Vũ: “Hơn nữa tôi cũng có lấy cái mạng của Tô Thư Nghi thật đâu, tôi chỉ muốn dạy cho cô ta một bài học, dám tranh giành với tôi thì phải trả một cái giá thật đắt.”

“Thật à?” Cố Thành Vũ cũng đã thấy dáng vẻ bất chấp tất cả của Trình Thu Uyển năm đó nên bây giờ cũng không dám tin tưởng lời nói của cô ta.

“Tất nhiên là thật rồi, tôi chỉ muốn lấy là những thứ thuộc về mình thôi, nếu gây ra mạng người chỉ dân cảnh sát đến thôi, đến lúc đó tôi cũng đâu có lợi gì?”

Cố Thành Vũ nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Trình Thu Uyển, lại nghĩ đến chuyện tập đoàn Ngôn Diệu chèn ép công ty gần đây, Cố Thành Vũ gật đầu rồi hỏi: “Vậy cô muốn tôi làm gì?”

Thấy Cố Thành Vũ đã đồng ý, Trình Thu Uyển cười đắc ý.

“Như vậy, anh chỉ cần… Trình Thu Uyển nhỏ giọng nói bên tai Cố Thành Vũ, một kế hoạch nhằm vào Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi đang được hình thành.

Mấy ngày gần đây quan hệ giữa Tô Thư Nghỉ và Cố Mặc Ngôn đã hòa hoãn đi rất nhiều, không khó xử giống như lúc trước nữa. Nhưng Tô Thư Nghỉ cứ nghĩ đến chuyện hai người sẽ làm việc cùng nhau thì vấn cảm thấy không được thoải mái lắm, lúc ở cùng Cố Mặc Ngôn luôn cảm thấy giữa họ có một tầng ngăn cách và không còn thân mật như trước nữa.

Tô Thư Nghi tự an ủi mình, chỉ cần làm xong công việc với Cố Mặc Ngôn là được rồi, cô vân cố gắng để bản thân trở lại cuộc sống trước kia.

Hôm nay Tô Thư Nghi vẫn đến ga tàu điện ngầm đợi tàu sau khi tan làm như thường lệ, bỗng nhiên cô nhận được tin nhắn của Dương Tùng Đức nói Cố Mặc Ngôn có việc tìm cô, bảo cô đứng đợi ở ngõ cạnh ga tàu điện ngầm anh ta sẽ đến đón cô ngay.

Nhìn thấy tin nhắn này Tô Thư Nghi cảm thấy hơi lạ, bình thường Dương Tùng Đức ít khi gửi tin nhắn mà toàn gọi điện thẳng cho cô. Hơn nữa sáng nay cô ăn cơm với Cố Mặc Ngôn không thấy anh muốn nói chuyện gì với cô.

Cô nhìn lại tin nhắn một lần nữa, sau khi xác nhận đó đúng là số điện thoại của Dương Tùng Đức, Tô Thư Nghi cũng không suy nghĩ thêm mà xoay người đi đến đầu ngõ, chắc là Cố Mặc Ngôn chợt nhớ ra có chuyện muốn nói với cô.

Sau khi đến đầu ngõ, Tô Thư Nghỉ lại cũng không thấy xe của Dương Tùng Đức, cô kiên nhãn chờ khoảng mười lăm phút mà Dương Tùng Đức vẫn chưa xuất hiện. Tô Thư Nghỉ cảm thấy có gì đó sai sai, cô định lấy điện thoại gọi Cố Mặc Ngôn để hỏi thử.

Tô Thư Nghỉ vừa mở túi định lấy điện thoại thì có người bịt chặt mũi miệng cô từ đăng Sau, một mùi hương kì lạ xông tới, Tô Thư Nghi mệt mỏi nhắm mắt lại sau đó mất ý thức.

Sau khi Tô Thư Nghi ngất xỉu, hai người áo đen bịt mặt lập tức đưa cô lên trên một chiếc xe sau đó nhanh chóng rời khỏi đầu ngõ.

Lúc Tô Thư Nghi tỉnh lại thì cảm thấy cảnh tượng này quen quen, lần trước lúc cô bị Lâm Bảo Châu bắt cóc cũng giống như vậy. Lần trước tỉnh lại cô chỉ cảm thấy đau đầu thôi, nhưng lần này cô cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người chẳng còn sức.

Chẳng lẽ cô lại bị bắt cóc? Đây là ý nghĩ đầu tiên của Tô Thư Nghi sau khi tỉnh lại, cô thử cử động quả nhiên chân tay đã bị trói lại.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tô Thư Nghỉ thâm mắng xui xẻo, cô giấy dụa muốn đứng dậy để xem mình đang ở chỗ nào.

Tô Thư Nghi vật lộn mãi mới ngồi dậy được, cô phát hiện ra mình đang ở trong một kho hàng cũ nát, chắc là nó đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi.

Cô không rảnh để suy nghĩ quá nhiều, cô dùng hết sức cọ hai tay cố gắng nới lỏng dây thừng ra một chút.
 
Chương 601


CHƯƠNG 601

“Đừng phí sức nữa.” Một giọng nữ quen thuộc truyền đến từ phía sau, Tô Thư Nghi lập tức quay đầu nhìn lại, cô nhìn thấy Trình Thu Uyển đang đi về phía mình.

‘Sao cô lại ở đây?” Tô Thư Nghi không ngờ lại nhìn thấy Trình Thu Uyển ở đây, sau đó cô nhanh chóng phản ứng lại: ‘Là cô bắt cóc tôi?”

“Tô Thư Nghi, cô vẫn ngốc như vậy à, sao cô cứ thích hỏi những điều vô nghĩa như vậy chứ?” Trình Thu Uyển nói bằng giọng khinh thường.

“Cô bắt tôi đến đây làm gì? Trình Thu Uyển, bắt người là phạm pháp đấy, cô không sợ ngồi tù sao?” Không ngờ đến cả chuyện bắt cóc Trình Thu Uyển cũng làm được, Tô Thư Nghi tức giận chất vấn cô ta.

“Tất nhiên tôi sợ chứ, nhưng cô phải còn sống thì mới đi báo cảnh sát được.” Trình Thu Uyển ngồi xổm xuống nhìn Tô Thư Nghi băng ánh mắt khinh thường.

Tô Thư Nghỉ cảm giác Trình Thu Uyến không có ý tốt: “Rốt cuộc cô muốn làm cái gì hả? Mau thả tôi ra”

“Làm gì à?” Trình Thu Uyển cười ha ha vài tiếng sau đó hung hăng nắm lấy căm của Tô Thư Nghị, cô ta nhìn cô hằn học nói: “Tất nhiên tôi muốn tiêu diệt cô rồi.”

“Tô Thư Nghị, cô là cái gì chứ? Một người không có ngoại hình cũng chẳng có tài năng, đến gia cảnh cũng không tốt nốt, vậy thì cô dựa vào cái gì để tranh giành đàn ông với Trình Thu Uyển tôi hả?”

Căm Tô Thư Nghỉ bị Trình Thu Uyển bóp đến phát đau, cô cố gắng lắc đầu muốn tránh đi nhưng mà Trình Thu Uyển ra tay vô cùng ác độc. Cô ta bóp chặt hơn, móng tay cũng cắm sâu vào trong thịt, Tô Thư Nghỉ đau đến mức cảm thấy mình sắp mất cảm giác đến nơi.

Thấy không thể tránh thoát khỏi Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghỉ chật vật mở miệng nói: “Từ trước đến giờ tôi chưa từng tranh Cố Mặc Ngôn với cô, tôi… Lúc tôi gặp anh ấy, tôi còn không biết việc cô còn sống.”

“Vậy bây giờ tôi đã về rồi đây, vì sao cô vẫn ỷ lại bên cạnh anh ấy không chịu đi?” Trong đôi mắt của Trình Thu Uyển toàn là oán hận, cô ta nhìn chằm chăm Tô Thư Nghi như một con rắn độc, khuôn mặt vốn xinh đẹp cũng trở nên vô cùng hung dữ.

Tô Thư Nghỉ nghe Trình Thu Uyển nói như vậy thì cảm thấy thật sự không thể nói lý lẽ với cô ta. Ý của cô ta là dù bây giờ cô có đang yêu đương với Cố Mặc Ngôn nhưng chỉ cần cô ta quay về là cô phải chia tay với Cố Mặc Ngôn rồi nhường lại vị trí cho cô ta ấy hả?

“Bây giờ Cố Mặc Ngôn đã không thích cô nữa, chuyện giữa hai người cũng đã qua, hơn nữa hai chúng tôi cũng đã kết hôn rồi.”

Tô Thư Nghỉ khiếp sợ vì sự ngang ngược của Trình Thu Uyển, cô hy vọng cô ta có thể hiểu rõ hiện thực.

Trình Thu Uyển vung mạnh bàn tay đang nắm cằm Tô Thư Nghi sang một bên. Cô ta tức giận nói: ‘Không thích tôi, vậy anh ấy thích ai, thích cô hả? Tô Thư Nghi, sao cô không tự nhìn lại mình đi, cô cảm thấy cô xứng đôi với anh ấy à?”

“Vì sao Cố Mặc Ngôn không thể thích tôi, chính miệng anh ấy đã nói giữa hai người chỉ có quan hệ đối tác trong công việc, anh ấy đã không thích cô nữa rồi!”

Mặc dù biết nói như vậy có thể sẽ kích thích Trình Thu Uyển khiến cho tình hình càng thêm tồi tệ hơn nhưng mà Tô Thư Nghi vẫn hét vào mặt cô ta.

Cô chịu đủ rồi đấy, vì sao ai cũng cảm thấy cô không xứng với Cố Mặc Ngôn, ai cũng cho răng chỉ có Trình Thu Uyển mới có tư cách đứng chung với Cố Mặc Ngôn, chẳng lẽ vì Trình Thu Uyển có một gương mặt xinh đẹp à?

“Vậy ư?” Trình Thu Uyển giận quá hóa cười: “Vậy nếu Cố Mặc Ngôn phát hiện ra cô cấu kết với người đàn ông khác, cô cảm thấy anh ấy còn muốn ở bên cô không?”
 
Chương 602


CHƯƠNG 602

“Cô có ý gì, Trình Thu Uyển, cô muốn làm cái gì?’ Thấy Trình Thu Uyển nói như vậy, Tô Thư Nghi luống cuống. Lần trước cô ta còn rạch mặt mình để hãm hại cô, đến bản thân mình cô ta còn làm đến mức như vậy chớ nói đến người khác.

“Tôi không làm gì cả.’ Trình Thu Uyển đứng dậy phủi tay, cô ta mỉm cười nhìn Tô Thư Nghỉ ngã trên mặt đất: ‘Cô nghĩ xem nếu †in tức Tô Thư Nghi bị người xấu làm nhục lan tràn khắp các đầu báo và trang mạng, đủ loại ảnh ghi lại dáng vẻ xấu xí của cô cũng sẽ được tung lên. Tôi tò mò nếu Cố Mặc Ngôn nhìn thấy những thứ đó thì anh ấy có thể thích cô như anh ấy đã nói nữa hay không?”

“Cô dám!” Tô Thư Nghi bị Trình Thu Uyển dọa sợ, sợ cô ta sẽ làm như thế thật: “Nếu cô làm như vậy chắc chắn Cố Mặc Ngôn sẽ không bỏ qua cho cô đâu, tôi sẽ nói hết tất cả cho anh ấy nghe. Bây giờ cô nên thả tôi ra ngay đi!”

“Ôi, tôi lại sợ quá cơ, ha ha ha.’ Nghe thấy Tô Thư Nghỉ nói vậy, Trình Thu Uyển lại phá lên cười: “Tô Thư Nghỉ, sao cô vẫn không nhớ được chứ? Lần trước cô cũng nói như vậy trong quán cà phê này, tôi đã nói rồi mọi người sẽ tin tôi chứ không tin cô đâu.

Lần trước như thế, lần này cũng sẽ như thế.”

“Còn việc tôi có dám làm hay không à, ha ha!” Trình Thu Uyển liếc mắt lườm Tô Thư Nghi một cái, cô ta nhìn về phía cửa kho gọi lớn: “Tất cả các người vào đi.”

Trình Thu Uyển vừa nói xong, Tô Thư Nghỉ thấy có bốn người đàn ông dơ bẩn xấu xí bước vào, tất cả đều khoảng bốn mươi năm mươi tuổi.

Bọn họ ăn mặc rách rưới, đầu tóc bù xù giống như mấy chục năm chưa được cắt tỉa. Cả người bẩn thỉu không biết bao lâu chưa tắm rửa, mấy người đứng khá xa nhưng Tô Thư Nghỉ vần có thể ngửi thấy mùi hôi thối.

Bốn người đàn ông gớm ghiếc đó bước vào, vừa thấy hai cô gái xinh đẹp ở đó đã chảy nước miếng, ánh mắt tục tíu của họ đảo qua đảo lại trên người Tô Thư Nghi và Trình Thu Uyển làm cho người ta cảm thấy rùng mình.

Trình Thu Uyển cũng ghét bỏ bốn người kia, từ khi họ bước vào cô ta đã nhăn mặt bịt mũi lui về phía sau.

“Trình Thu Uyển, bọn họ là ai, cô bảo bọn họ đến làm cái gì?” Tô Thư Nghỉ nhìn thấy có người đi vào thật thì suy sụp hét to, bất giác cả người cô cũng run rẩy.

Tuy trước đó đã đoán một phần nhưng cô không ngờ Trình Thu Uyển thật sự dám tìm loại người ghê tởm như vậy đến làm nhục mình.

Nhìn dáng vẻ khóc nức nở của Tô Thư Nghị, Trình Thu Uyển chậm rãi đi tới cách cô hai bước, khóe miệng không khỏi nhếch lên đầy ác độc, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô ta trở nên méo mó: ‘Làm gì à!

Không phải vừa rồi tôi đã nói rõ ràng với cô rồi sao? Tô Thư Nghi, đây là bốn người tôi lựa chọn kỹ càng cho cô, thế nào, cô không hài lòng với bọn họ hả?”

“Trình Thu Uyển, tôi cảnh cáo cô, đừng có làm càn!” Giọng Tô Thư Nghi run lên sợ hãi: “Cô mau bảo bọn họ đi đi!”

“Bọn họ là những người mà tôi đã vất vả lắm mới kiếm được, tôi còn chưa làm gì cả, sao tôi có thể để bọn họ đi chứ?” Trình Thu Uyển nhìn Tô Thư Nghi bằng ánh mắt thâm độc và hung ác: ‘Cô cho rằng những gì tôi nói khi trước chỉ là dọa cô thôi à? Cô nói Cố Mặc Ngôn thích cô đúng không? Tô Thư Nghị, tôi sẽ chờ xem sau khi cô mất hết danh dự, mất đi sự trong trắng thì Cố Mặc Ngôn có còn thích cô hay không!”

‘Sao cô dám làm chuyện như vậy, thả tôi ra!” Thấy vẻ tàn nhẫn trên mặt Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghi hoảng sợ kêu lên: “Trình Thu Uyển, nếu Cố Mặc Ngôn phát hiện ra, anh ấy sẽ không tha cho cô đâu, thả tôi rai”

“Tại sao tôi lại không dám?” Không quan tâm đến uy hiếp của Tô Thư Nghị, Trình Thu Uyển lấy từ trong túi ra một cái máy ảnh, lắc lắc trước mặt Tô Thư Nghi: “Tôi không chỉ dám làm chuyện như vậy với cô, mà tôi còn muốn quay lại rồi tung lên mạng cơ, đến lúc đó xem cô còn mặt mũi nào mà sống trên đời này, còn mặt mũi nào mà ở bên cạnh Cố Mặc Ngôn!”
 
Chương 603


CHƯƠNG 603

“Bây giờ cô cứ yên tâm hưởng thụ đi, yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm quay lại quá trình này cho cô.” Nói xong, Trình Thu Uyển không để ý đến Tô Thư Nghỉ nữa, cô ta lùi lại mấy bước, sau đó vẫy tay với mấy tên ăn xin kia: ‘Hôm nay cô ta là của các anh, đừng để tôi thất vọng.”

Mấy tên ăn xin đó vừa thấy Tô Thư Nghi thì đã không thể chờ được nữa, vốn bọn họ nghĩ cô chỉ là một người chẳng ra làm sao, không ngờ cô lại là một cô gái xinh đẹp.

Đây đúng là cái bánh từ trên trời rơi xuống, không chỉ lấy được tiền mà còn có thể ngủ với một cô gái xinh đẹp như vậy. Ngày hôm nay ông trời thật đúng là quá tốt với bọn họ.

Xoa xoa tay, bốn người cười ha ha với nhau rồi đi về phía Tô Thư Nghi.

Nhìn thấy bốn người đó nở nụ cười dâm loạn đi về phía mình, để lộ ra hàm răng ố vàng, Tô Thư Nghi kinh hãi xe dịch ra sau: ““Cút đi, các người đừng tới đây! Biến đi!”

Mở máy quay, nhắm vào năm người, Trình Thu Uyển nói với mấy tên ăn xin: ‘Nếu hình ảnh hôm nay quay được khiến tôi vừa ý, tôi sẽ tăng giá gấp đôi cho các anh, để các anh không cần lo cơm áo gạo tiền, không bao giờ phải đi ăn xin trên đường nữa”

Nghe được những lời của Trình Thu Uyến, bốn tên đó càng phấn khích hơn, họ tiến lên vây kín Tô Thư Nghỉ, một trong số chúng thậm chí còn chạm vào mặt Tô Thư Nghỉ, gã lập tức càng thêm hưng phấn, thèm sắp rỏ cả dãi: “Đúng là da mỏng thịt mềm, hôm nay anh em vớ bở rồi!”

“Ha ha, chúng ta cùng lên đi, hay là ai lên trước?” Một tên trong số đó thô bỉ đề nghị.

“Cùng nhau đi, anh em coi như có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia, ha ha.”

“Xem cái tiếng thút thít đáng thương này, bà nó, đúng là khiến lòng người ngứa ngáy”

“Ngứa thì lên đi.” Một tên đột nhiên kéo tay Tô Thư Nghi, định cởi áo ngoài của cô ra.

Thấy gã bắt đầu hành động, mấy tên khác cũng tiến lên cởi quần áo của Tô Thư Nghi.

“Không được, các người cút đi!” Nhìn bốn người đàn ông đang giở trò với mình, Tô Thư Nghỉ vô cùng buồn nôn, không nhịn được mà nôn khan, hét lớn: “Cút đi, đừng động vào tôi!”

“Trình Thu Uyển, tôi hận cô, bảo bọn họ tránh ra! Cút đi!” Tô Thư Nghỉ sợ hãi hét lên, giọng cô khàn cả đi, cố gắng hết sức để chống cự nhưng vô ích.

“Hà hà.” Không quan tâm Tô Thư Nghi kêu gào, đám ăn mày không chờ nổi nữa, tiếp tục cởi quần áo của Tô Thư Nghi: ‘Kêu đi, kêu nữa đi, đã nhiều năm rồi anh em tôi không chạm vào phụ nữ, vừa tới đã cháy thế này, kích thích thật đấy! Bọn này thích lắm!”

“Biến đi, lũ khốn nạn! Đừng chạm vào tôi!”

Tô Thư Nghỉ cố gắng vùng vây, nhưng tay chân cô bị trói thì sao đấu lại được bốn người đàn ông, áo ngoài của Tô Thư Nghỉ nhanh chóng bị cởi ra.

Nhìn thấy dáng người mảnh dẻ chỉ mặc áo lót của Tô Thư Nghi, ánh mắt mấy tên kia càng thêm nóng bỏng, không kìm được mà nuốt nước miếng.

“Em xinh tươi, đừng kêu nữa, ở nơi hoang vu này sẽ chẳng có ai nghe thấy đâu.”

Một kẻ trong đó nói xong muốn giơ tay sờ soạng Tô Thư Nghi.

“Đúng đấy, ngoan một tí, lát nữa các anh sẽ cho em dễ chịu hơn.” Một kẻ khác cũng thô bỉ hùa theo, khóe miệng sắp chảy nước miếng ròng ròng.

Mẹ kiếp, nhiều năm như vậy phải đi xin ăn kiếm sống, cơm ăn áo mặc còn không đảm bảo, càng đừng nói đến đi hỏi vợ.

Không ngờ hôm nay lại gặp được một cô em xinh đẹp như vậy, có chết cũng đáng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom