Cập nhật mới

Dịch Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 344


Chương 344

Lâm Bảo Châu nói: ‘Nếu không phải vì con ả Tô Thư Nghỉ kia thì việc gì con phải đắc tội với một người như Cố Mặc Ngôn? Tất cả đều là do chị ta gây ra. Vậy nên tai vạ lần này của nhà họ Lâm dám chắc là có dính dáng đến chị taI”

Cố Gia Huy không nói được lời nào.

Lâm Bảo Châu nghĩ không sai, vừa rồi anh †a cũng đang nghi ngờ Cố Mặc Ngôn, đúng là rất có khả năng này.

Cố Mặc Ngôn phá hoại nhà họ Lâm chỉ với một mục đích duy nhất, đó là muốn bảo vệ Tô Thư Nghi, không để cô ấy chịu tổn thương nữa.

Là do Lâm Bảo Châu hết lần này đến lần khác sinh sự, chọc giận Cố Mặc Ngôn nên chú ấy mới nặng tay như vậy.

Thật ra thì nếu đổi lại là anh ta, vì Tô Thư Nghi biết đâu anh ta còn tàn nhãn hơn cả Cố Mặc Ngôn.

Khương Dĩ Mai nghe thấy vậy thì càng không hiểu.

Tô Thư Nghi là người của tầng lớp nào, làm Sao cô ta có thể có quan hệ với Cố Mặc Ngôn được, đã thế Cố Mặc Ngôn còn gây ra sóng gió như vậy chỉ vì Tô Thư Nghỉ?

Lâm Kim Minh thấy khó hiểu, vội hỏi: “Sao lại như thế? Thư Nghỉ? Cố Mặc Ngôn? Hai người đó thì có quan hệ gì với nhau, vốn dĩ đâu phải là người cùng một tầng lớp?”

Lâm Bảo Châu cười gượng: ‘Ba mẹ à, sao lại không thể chứ. Hai người họ là vợ chồng hợp pháp đấy.”

Vợ chồng hợp pháp! Nghe được tin này, Lâm Kim Minh và Khương Dĩ Mai suýt chút nữa thì tắt thởi Khương Dĩ Mai bỗng chốc cảm thấy trời đất quay cuồng, thở không ra hơi, cứ như thể sắp ngất xỉu đến nơi.

“Mẹ!”

Lâm Bảo Châu thấy thế liền vội tiến đến đỡ lấy bà ta.

Ngày hôm nay Lâm Kim Minh đã trải qua quá nhiều chuyện, sau khi biết tin này, ông †a rơi vào trạng thái khó mà sốc lại tinh thần.

Đầu óc Lâm Kim Minh rối tinh rối mù, không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Chuyện này là từ khi nào? Cố Mặc Ngôn là con rể của ông ta đấy! Là chồng hợp pháp của Tô Thư NghiI Lâm Kim Minh không cần hỏi lại Lâm Bảo Châu cũng có thể đoán ra, chắc hẳn là vì nó liên tục gây sự với Tô Thư Nghi nên Cố Mặc Ngôn mới thấy chướng mắt, muốn trả thù nhà họ Lâm.

Chẳng lẽ Tô Thư Nghỉ cũng biết chuyện này sao? Con gái ruột của ông ta bây giờ đang muốn trả thù ông ta? Đúng là báo ứng mài!

Lâm Bảo Châu nói: “Ba, bây giờ chúng ta phải nghĩ cách giải quyết chuyện này.”

Đúng vậy, đã biết được nguyên nhân và đoán ra kẻ chủ mưu thì sự việc trở nên đơn giản hơn nhiều.

Lâm Kim Minh trâm ngâm một hồi rồi nói: “Nếu đúng là do Tô Thư Nghỉ và Cố Mặc Ngôn muốn khiến nhà họ Lâm sụp đổ thì mọi người yên tâm, tôi sẽ đích thân giải quyết ổn thỏa.”

Khương Dĩ Mai kéo Lâm Bảo Châu lại gần, thì thâm to nhỏ với cô ta.

Bà ta hỏi: “Con nghĩ xem sao mà con nhỏ Tô Thư Nghi đó lại lấy được Cố Mặc Ngôn, nó dùng bùa mê thuốc lú gì để quyến rũ Cố Mặc Ngôn thế?”

Lâm Bảo Châu đáp: “Cái này thì sao con biết được, lúc nghe nói con cũng sốc lắm!”

Hừ! Lâm Bảo Châu thầm nghĩ, từ khi Tô Thư Nghỉ kết hôn với Cố Mặc Ngôn, không biết đã cướp đi bao nhiêu ánh hào quang của cô ta. Bây giờ cô ta đi đến đâu cũng thấy người ta bàn tán chuyện của tổng giám đốc Gố và cái người được gọi là mợ Cố kia, nào là họ tình tứ như thế nào, xứng đôi ra làm sao. Cô ta đã khó chịu lắm rồi.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 345


Chương 345

Khương Dĩ Mai căm ghét Tô Thư Nghi đến tận xương tủy, bà ta nói: “Cái đứa con hoang đó, từ chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi lại quay sang hãm hại nhà họ Lâm, đúng là đồ thâm độc!”

“Ông trời không có mắt, tại sao lại để cho loại người như Tô Thư Nghỉ vớ được tấm chồng ngon nghẻ thế chứ, hừ! Cứ chờ đó mà xem, trước sau gì cũng có ngày Cố Mặc Ngôn chơi chán nó rồi đá văng nó đi thôi! Để xem lúc ấy còn ai thèm cái thứ rác rưởi đó nữa! Hừ!”

Bà ta rủa xả thậm tệ: “Còn con mụ Tô Ninh Kiều kia nữa, bây giờ thì hưởng phúc thế thôi, sau này kiểu gì cũng gặp xui xẻo. Cả đứa con gái của bà ta nữa, chỉ là bông hoa quỳnh sớm nở tối tàn, chẳng được mấy chốc đâu, không tin mẹ con mình cứ chờ mà xeml”

Nghĩ đến chuyện vừa rồi mình mới mỉa mai chồng của Tô Thư Nghi, Khương Dĩ Mai liền thấy hối hận!

Chắc chắn là Tô Thư Nghi rất hả hê, cố tình không nói gì để bà ta bẽ mặt, như thế có khác nào biến bà ta thành đồ hề đâu? Bà †a đã mất sạch thể diện trước mặt Tô Thư Nghỉ rồi!

Lâm Bảo Châu nói: “Mẹ, chờ ba giải quyết xong chuyện công ty của nhà họ Lâm, con tuyệt đối sẽ không để yên cho cái đứa con hoang Tô Thư Nghỉ đói”

Khương Dĩ Mai ngăn con gái lại: ‘Con đừng đi gây sự với Tô Thư Nghi nữa, tai vạ lần này của nhà họ Lâm không phải do con gây ra à? Con dừng tay một thời gian đi.”

Khương Dĩ Mai không cam tâm, bà ta sẽ không bao giờ để cho mẹ con Tô Ninh Kiều và Tô Thư Nghi được sống yên ổn qua ngày như thết Bà ta thâm thề với lòng nhất định phải nghĩ ra mọi cách đẩy họ vào địa ngục lần nữa, cả đời không thể ngóc đầu lên được!

Không thể để hai người đó tiếp tục vênh váo!

Sáng sớm hôm sau.

Tỉa nắng buổi sáng chiếu vào phòng, Tô Thư Nghi mở mắt, thấy Cố Mặc Ngôn vấn đang ngủ say.

Anh thở đều đều, lông mày của anh vừa dày vừa đen, đường nét gương mặt gần như là hoàn hảo. Ngắm một hồi, Tô Thư Nghỉ bỗng nở nụ cười.

Nhưng không ngờ lúc này, tay Cố Mặc Ngôn lại đợt nhiên giữ lấy bả vai cô, anh chỉ đang giả vờ ngủ thôi.

Tô Thư Nghỉ xấu hổ vùi đầu vào trong chăn.

Cố Mặc Ngôn cũng chui vào trong, hôn lên môi Tô Thư Nghi.

Hai người hôn một lúc lâu, còn hôn nữa là lại phải chiến đấu đến tận trưa.

Tô Thư Nghỉ ngăn cản đôi tay sờ mó loạn xạ của Cố Mặc Ngôn: “Đừng… Đừng như thế, hôm nay được dịp chúng ta đều rảnh, hay là đi làm gì đó đi?”

Cố Mặc Ngôn nghĩ nghĩ, cũng đúng, không thể suốt ngày cuộn trong chăn với cô được, hại sức khỏe lắm. Anh thầm nghĩ vậy, được rồi, hôm nay tạm tha cho cô.

Anh nhỏ giọng nói: “Trời năng đẹp thế này lại được dịp cuối tuần, hay là anh đưa em đi chơi nhé.”

Tô Thư Nghỉ ngẫm nghĩ, lúc này mới nhận ra mình chưa đi chơi riêng với Cố Mặc Ngôn bao giờ.

Nên là…

Thế này có được xem là hẹn hò không nhỉ?

Trong lòng cô có hơi căng thẳng, nhưng đa phần vấn là phấn khích, bèn gật đầu ngay tắp lự: ‘Em dậy chuẩn bị trước đã”

Nói rồi, cô đi đến bên bàn trang điểm, nhìn đống mỹ phẩm đắt đỏ trên bàn, bỗng nhiên cô thấy hơi sầu não, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Dù gì cũng là lần hẹn hò đầu tiên, phải trang điểm kỹ càng chứ nhỉ? Nhưng với trình độ của cô thì có khi nào biến bò lành thành bò què không?

Tô Thư Nghỉ đang đau đầu suy nghĩ thì bồng nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 346


Chương 346

Nhìn màn hình hiển thị là Lâm Kim Minh, cô khế cau mày.

Nhưng dâu sao cũng là ba mình, cô vẫn bắt máy.

“Thư Nghi.” Giọng của Lâm Kim Minh rất sốt sắng: “Con đến biệt thự nhà họ Lâm ngay đi, ba có việc gấp muốn gặp con.”

Đây là một trong những lần hiếm hoi Lâm Kim Minh chủ động gọi điện cho cô, bảo cô đến biệt thự. Có chuyện gì tốt đẹp đâu chứ?

Bây giờ Lâm Kim Minh vẫn còn có thời gian bảo cô đến nhà họp mặt gia đình ư?

Chắc chắn là không phải, hẳn là có lý do gì đó. Cô lại chẳng hiểu họ quá.

Tô Thư Nghi cau mày: “Để hôm khác đi, hôm nay tôi có việc.”

“Ây da, Thư Nghỉ, con đến đây đi, biệt thự nhà họ Lâm cũng là nhà của con mà.”

Tô Thư Nghi nghe vậy liền cảm thấy ghê †ởm từ tận đáy lòng: “Ba à, từ khi nào biệt thự nhà họ Lâm biến thành nhà của tôi thế? Ba đừng nói thêm nữa, đằng nào thì tôi cũng không đến đâu, chí ít là hôm nay.”

“Thư Nghi! Thật ra ba đổ bệnh rồi!” Giọng Lâm Kim Minh trở nên sốt sắng hơn, còn ho dữ dội: “Con đến thăm ba được không.”

Lâm Kim Minh đổ bệnh ư?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tô Thư Nghỉ sửng sốt.

Cô biết Lâm Kim Minh có bệnh phổi, hoặc cũng có thể vì chuyện công ty nhà họ Lâm bị đóng băng khiến ông ta bị kích động.

Ông ta cũng nhiều tuổi rồi, chịu cú sốc lớn như vậy chắc hẳn là rất tức giận. Tô Thư Nghỉ bỗng nhiên mềm lòng. Cô đồng ý lát nữa sẽ đi thăm Lâm Kim Minh.

Sau khi cúp điện thoại, cô áy náy nhìn Cố Mặc Ngôn: “Hôm nay em sợ không thể đi chơi với anh được rồi, hình như ba em đổ bệnh nặng, em phải đi thăm ông ấy.”

Cố Mặc Ngôn suy nghĩ một lát rồi nói: ‘Anh đi cùng em.”

Tô Thư Nghi thầm nghĩ, thời điểm này Cố Mặc Ngôn cùng cô đến biệt thự nhà họ Lâm có được không nhỉ? Lỡ như họ đã tra ra được là do Cố Mặc Ngôn đứng sau thao túng thì liệu họ có ăn tươi nuốt sống anh không?

Cố Mặc Ngôn thấy bộ dạng Tô Thư Nghỉ có vẻ đắn đo, bèn nói: “Anh phải đi cùng em mới được, anh không yên tâm.”

Tô Thư Nghi đành chịu thua, đồng ý với anh.

Cố Mặc Ngôn gọi cho Dương Tùng Đức bảo anh ấy lái xe đưa họ đi.

Đến biệt thự nhà họ Lâm, Tô Thư Nghi nói muốn một mình vào trong, bảo Dương Tùng Đức và Cố Mặc Ngôn chờ ở trên xe là được.

Lần này Cố Mặc Ngôn không ép buộc cô nữa, chỉ gật đầu, đưa mắt nhìn Tô Thư Nghỉ xuống xe.

Sau khi Tô Thư Nghi đi khỏi, Dương Tùng Đức tò mò hỏi: ‘Cố tổng, chúng ta để một mình mợ chủ vào đó vậy sao? Lỡ như gặp nguy hiểm thì làm thế nào?”

Cố Mặc Ngôn nói: “Bây giờ tôi lại không lo lắng chuyện đó cho lắm, tạm thời họ không dám đụng đến cô ấy đâu.”

Dương Tùng Đức nói tiếp: ‘Cố tổng, anh nghĩ lão Lâm Kim Minh này đổ bệnh nặng thật không? Tôi có nghe nói gì đâu. Hôm nay họ gọi mợ chủ đến biệt thự nhà họ Lâm có khi nào là vì mục đích khác?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 347


Chương 347

Cố Mặc Ngôn hừ lạnh: “Chung quy họ chắng có mục đích gì tốt đẹp cả.”

Bước vào nhà họ Lâm, Tô Thư Nghi thấy Lâm Kim Minh vân khỏe mạnh ngồi trong phòng khách, Lâm Bảo Châu và Khương Dĩ Mai cũng đang ở đây.

Tô Thư Nghỉ vừa nhìn đã biết mình bị lừa, cô xoay người muốn rời đi.

“Tô Thư Nghi!” Lâm Bảo Châu tru tréo: “Mới đến đã đòi về à? Chúng tôi còn chưa nói gì đâu đấy.”

Tô Thư Nghi dừng bước, xem ra hôm nay cô không thoát nổi rồi.

Cô nói: ‘Ba, không phải ba nói ba đổ bệnh nặng à? Thấy ba có bị làm sao đâu, vậy tôi đi được rồi chứ.”

Khương Dĩ Mai đánh mắt nhìn Lâm Bảo Châu một cái, sau đó niềm nở đi tới.

Bà ta nói: ‘Ây da, Thư Nghỉ à, người trong nhà thì có gì mà phải để bụng. Lại đây ngồi uống trà, ăn bánh đi.”

Tô Thư Nghỉ sợ hãi hồn.

Lần đầu tiên trong đời Khương Dĩ Mai nói chuyện khách sáo với mình như thế, còn mời mình uống trà ăn bánh?

Cô bị Khương Dĩ Mai kéo lại rồi ấn xuống sô pha.

Khương Dĩ Mai nói: “Dì nghe nói con và Cố Mặc Ngôn kết hôn rồi, ây da, đúng là duyên trời ban mà! Hôm nào con đưa Cố Mặc Ngôn đến nhà mình ăn cơm nhé.”

Họ đã biết mình và Cố Mặc Ngôn kết hôn rồi ư?

Tô Thư Nghỉ nhanh chóng hiểu ra, hẳn là do Lâm Bảo Châu nói.

Mục đích của họ hết sức rõ ràng, Tô Thư Nghỉ đã biết tỏng, thế nên chỉ im lặng không nói gì.

Lâm Kim Minh thấy cô tỉnh bơ nên có vẻ sốt ruột, lập tức đi thẳng vào vấn đề chính: “Thư Nghị, lân này con phải giúp ba, bảo Cố Mặc Ngôn tha cho nhà họ Lâm được không, vốn dĩ đôi bên không thù không oán, người nhà với nhau cần gì phải khó khăn như thế, đúng không?”

Những năm qua gia đình này luôn đối xử lạnh nhạt, mỉa mai coi thường mình, thế mà bây giờ vì muốn nhờ vả mình mà lại giả †ạo đến mức này.

Đúng là lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng.

Tô Thư Nghỉ thâm cười khẩy, nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Chuyện của Cố Mặc Ngôn trước giờ tôi đều không hỏi tới, cũng không can thiệp được, đó là công việc của anh ấy. Xin lỗi, nhưng mà không giúp gì được cho mấy người rồi.”

Cả nhà họ Lâm đều sững sờ, mặt biến sắc ngay tức thì.

Lâm Bảo Châu nổi đóa lên: “Tô Thư Nghị, chị giỏi lắm! Sao nào, chị cậy mình có chỗ dựa sau lưng hả?”

“Bảo Châu!” Khương Dĩ Mai giả vờ quát mắng cô ta: ‘Sao lại ăn nói với chị con kiểu đó, hỗn láo. Chị con không phải là người nhân tâm vậy đâu. Ăn cám trả vàng, ai mà không biết điều đó chứ. Phải không Thư Nghĩ?”

Thư Nghi, Thư Nghỉ, nghe thân thiết ghê, cứ như thể là người một nhà ấy. Tô Thư Nghỉ nghe thấy họ gọi tên mình mà buồn nôn.

Lâm Kim Minh cũng giở giọng khuyên nhủ: “Thư Nghi à, ba đã đến lúc tuổi già sức yếu rồi, Cố Mặc Ngôn yêu thương con như thế, con nói chắc chắn cậu ta sẽ nghe. Con nói với nó tha cho nhà họ Lâm chúng ta đi, cầu xin con đấy!”

Tô Thư Nghỉ bực bội: “Ba, tôi nói rồi, tôi không bao giờ xen vào chuyện của anh ấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 348


Chương 348

Kể cả tôi có cầu xin anh ấy đi chăng nữa thì cũng chưa chắc anh ấy đã đồng ý.’ “Tô Thư Nghị, ba là ba ruột con đấy!” Lâm Kim Minh mất hết kiên nhẫn, lớn tiếng quát tháo cô: “Từ nhỏ đến lớn nếu không có tiền chu cấp của ba thì con đã chết đói lâu rồi.

Mẹ con không thể một mình nuôi con khôn lớn được đầu!”

Quả nhiên đã lòi ra bộ mặt thật.

Vào giây phút này lòng Tô Thư Nghi vô cùng lạnh lẽo.

Mà lúc này đây, Lâm Kim Minh và Khương Dĩ Mai còn kể lể hết những chuyện trong quá khứ cho Tô Thư Nghỉ nghe.

Lúc này, tất cả những việc dù to dù nhỏ mà họ cho là ơn nghĩa đối với cô cũng đều trở thành cái cớ để khuyên Cố Mặc Ngôn bỏ qua cho nhà họ Lâm.

Khương Dĩ Mai nói: “Hồi cô còn nhỏ tôi từng cho cô một cái chân váy đắt tiền, Bảo Châu nhà tôi mới mặc được một tháng, còn mới tinh đã đem cho cô. Chưa hết, có lần có người cho chúng tôi mấy con cua lông, tôi cho cô ăn tận hai con đấy, cô quên rồi hả? Chúng tôi đối xử với với cô tốt biết mấy, cô đúng là đồ máu lạnh!”

Chân váy ư? Tô Thư Nghỉ nhớ lại, đó là do Lâm Bảo Châu thấy xấu không mặc nữa nên bà ta mới đem cho cô. Còn về chuyện cua lông, đó là vì chúng sắp hỏng rồi, họ không ăn được nữa mới cho cô, làm cô đau bụng mất mấy ngày.

Đây chính là ơn nghĩa mà họ nói. Thế mà bây giờ còn muốn cô trả ơn cho họ.

Tô Thư Nghi nói: ‘Tôi rất hối hận vì đã mặc cái váy đó, đã ăn mấy con cua đó, càng hối hận hơn khi từng là một thành viên trong gia đình các người. Các người khỏi cần kể nữa, nói mấy thứ này thì có nghĩa lý gì. Có phải nếu tôi trả hết mấy cái ơn đó cho các người thì sau này các người sẽ tha cho mẹ con tôi, để mẹ con tôi sống yên ổn đúng không?”

Khương Dĩ Mai thầm nghĩ trong đầu, như thế thì dễ dàng cho mẹ con cô quái Tô Thư Nghi cảm thấy thật cay đắng, nghĩ tới vài chuyện ngày còn bé.

Khi ấy, hai mẹ con cô sống nương tựa vào nhau, Tô Ninh Kiều thường xuyên phải làm rất nhiều việc, vừa mệt vừa cực khổ, tối đến cũng ngủ rất muộn.

Có một dạo Tô Ninh Kiều đi sớm về khuya, thật sự không thể chăm lo được cho Tô _ Thư Nghi vấn còn bé bỏng, đành phải tạm thời gửi Tô Thư Nghỉ sang nhà Lâm Kim Minh.

Tô Ninh Kiều dặn dò Tô Thư Nghi, đến nhà họ Lâm phải ngoan ngoãấn, không được gây rắc rối.

Ngày thường Tô Ninh Kiều rất thương con gái nên cố không để Tô Thư Nghi phải làm quá nhiều việc nhà.

Nhưng ở nhà họ Lâm, Khương Dĩ Mai lại sai người giúp việc đi làm việc khác, bắt Tô Thư Nghỉ làm hết các công việc nhà như rửa bát, quét sân, dọn phòng, nhổ cỏ vườn hoa,… bà ta hành hạ cô, một đứa trẻ ngoan ngoãn như Tô Thư Nghĩ chỉ biết im lặng chịu đựng.

Ban đêm, cô lén nằm khóc trong chăn, không dám nói với Tô Ninh Kiều. Cô không muốn để mẹ phải bận lòng.

Tô Thư Nghỉ còn nhớ, Lâm Kim Minh bận rộn công việc, còn Khương Dĩ Mai thì thường xuyên đưa Lâm Bảo Châu đi du lịch, Tô Thư Nghỉ cũng đi theo cùng.

Tô Ninh Kiều tưởng răng Tô Thư Nghi sống như vậy rất tốt, vừa được vui chơi vừa biết thêm kiến thức, đỡ khổ hơn nhiều so với việc theo bà khắp nơi đi làm thuê, thế nên bà rất tán thành cho Tô Thư Nghi đi du lịch với họ.

Tô Ninh Kiều nói: ‘Mẹ không thể cho con nhiều thứ, nên là đành nhờ cậy nhà họ Lâm vậy. Không phải mẹ không có lòng tự trọng, mà là mẹ không muốn con theo mẹ để rồi trở thành một đứa trẻ dốt nát. Mẹ mong con có tương lai rộng mở, biết tự lực cánh sinh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 349


Chương 349

Vậy nên từ nhỏ Tô Thư Nghỉ đã rất mạnh mếẽ. Tuy vóc dáng mảnh mai yếu đuối nhưng ý chí của cô rất kiên cường, không muốn dựa dẫm vào bất cứ ai.

Nhưng Tô Ninh Kiều không thể ngờ rằng Khương Dĩ Mai chỉ giả vờ giả vịt thôi, lần nào đi du lịch cũng đều đối xử quá đáng với Tô Thư Nghĩ, dẫn cô theo nhưng lại không cho cô chơi.

Khương Dĩ Mai mua một que kem cho Lâm Bảo Châu nhưng lại nói với Tô Thư Nghi thế này: “Mày đi lấy ô trong túi ra đây che cho Bảo Châu đi, nhìn cục cưng nhà tao cháy năng rồi đây này.”

Tô Thư Nghi không muốn đi.

Khương Dĩ Mai lại nói: “Có cô chị nào như mày không? Em gái nóng, che ô cho em có xíu mà mặt nhăn mày nhó, cái thứ mất dạy!”

Tô Thư Nghi bị mắng một trận xối xả. Lần nào cô cũng phải đi kè kè theo họ giống như người hầu vậy, một mình ngồi nhìn Lâm Bảo Châu chơi đùa vui vẻ.

Khương Dĩ Mai vẫn còn ở đó miệng mồm oang oang.

“Xem xem cô nói gì kìa. Tô Thư Nghị, chúng tôi đối xử với cô đâu đến nỗi nào, vậy mà cô lại đền ơn nhà họ Lâm chúng tôi như thế sao? Lòng dạ cô bị chó tha rồi àI Còn nữa, học phí họ đại học của cô cũng do nhà họ Lâm chúng tôi chỉ trả đấy! Nếu không thì làm sao cô có được ngày hôm nay? Làm người không nên lấy oán trả ơn, đúng chứ…”

Lâm Kim Minh chêm vào: “Thư Nghi, con đừng ngang ngược như thế, nhìn nhà họ Lâm sụp đổ, ba sẽ nhảy lầu cho con xeml”

Tô Thư Nghi rất hối hận vì bao năm qua đã luôn nhận tiên chu cấp của nhà họ Lâm, nếu không giúp họ thoát khỏi tình cảnh khó khăn này thì chắc cô sẽ thành người ăn cháo đái bát mất.

Tô Thư Nghi đang khó chịu trong lòng thì bỗng dưng cả nhà Khương Dĩ Mai im bặt, ngơ ngác nhìn về phía sau lưng cô.

Tô Thư Nghỉ quay đầu nhìn lại, thì ra là Cố Mặc Ngôn đã đẩy xe lăn đi vào.

Mặc dù Cố Mặc Ngôn ngồi xe lăn nhưng vân chẳng ảnh hưởng gì đến khí chất lạnh lùng nghiêm nghị của anh, thậm chí còn trở thành một sự kết hợp hài hòa với thân phận.

Ở bất cứ nơi đâu khí chất của Cố Mặc Ngôn cũng đều lấn át người khác.

Cố Mặc Ngôn nhìn mọi người một lượt, bao gồm cả Tô Thư Nghi đang ửng đỏ vành mắt.

Khương Dĩ Mai và Lâm Kim Minh đưa mắt nhìn nhau, định lên tiếng nhưng lại bị khí thế của Cố Mặc Ngôn làm cho sợ đến mức chỉ biết ấp a ấp úng.

Lâm Kim Minh nói: “Cố… Cố tổng? Mời vào, mời vào, ngồi đi…”

Khương Dĩ Mai là người khéo ăn khéo nói hơn, bà ta mỉm cười đon đả: ‘Ây da, Cố tổng đấy ư, người nhà với nhau cả, cậu đừng khách sáo. Chúng tôi còn đang trò chuyện với Thư Nghi thì cậu vào đấy, ha ha.”

Cố Mặc Ngôn đích thân đến nhà họ Lâm!

Lâm Kim Minh không biết anh ta tới đây với mục đích gì, có phải muốn sáp nhập nhà họ Lâm vào tập đoàn Ngôn Diệu không đây, hay là muốn giao dịch gì với ông ta?

Khương Dĩ Mai thấy Lâm Kim Minh chỉ nhìn Cố Mặc Ngôn mà không nói gì, vội vàng lấy cùi chỏ huých huých ông ta.

Bấy giờ Lâm Kim Minh mới phản ứng lại, bèn nói: “Ồ, phải đó, mới vừa rồi chúng tôi đang kể chuyện Thư Nghỉ hồi nhỏ, con bé hay khiến chúng tôi phải lo lắng lắm, haiz, nhưng dù sao cũng là ruột thịt… ‘ Lâm Kim Minh còn chưa nói hết đã bị Cố Mặc Ngôn lạnh lùng ngắt lời.

“Những gì mấy người vừa nói tôi đều nghe thấy cả rồi.”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 350


Chương 350

Câu nói của Cố Mặc Ngôn lúc ấy khiến Khương Dĩ Mai và Lâm Kim Minh sững người. Giọng nói của anh lạnh nhạt, không hề thân thiện chút nào.

Cậu ta đã nghe được những gì?

Vậy là hôm nay Cố Mặc Ngôn tới nhà họ Lâm để bảo vệ người tình chứ không phải để bàn chuyện làm ăn. Cậu ta đang bảo vệ Tô Thư Nghi!

Lâm Kim Minh có phần lúng túng: “Nếu người đứng đầu đã đến rồi thì tôi cũng xin nói thẳng. Chúng tôi mong Cố tổng giơ có thể gio cao đánh khẽ, bỏ qua cho chúng tôi. Nghe nói cậu và Thư Nghi kết hôn rồi.

Vậy thì cậu cũng là con rể tôi mà. Hôm nào rảnh cả hai cùng tới nhà ăn bữa cơm.”

Khương Dĩ Mai cố làm ra vẻ thoải mái, cười xởi lởi nói: “Đúng đúng, ông xã nói rất đúng!

Người một nhà không cần khách sáo làm gì. Ha ha, Thư Nghi à, con lấy được tấm chồng tốt quái”

Mới vừa rồi họ quở trách Tô Thư Nghi ra sao, Cố Mặc Ngôn ở ngoài cửa đã nghe thấy tất cả, bây giờ họ lại bày ra vẻ mặt nịnh bợ, Cố Mặc Ngôn thấy thật ghê tởm.

Vì thấy Tô Thư Nghi bị bắt nạt ở nhà họ Lâm nên anh mới vào để ngăn cản, chứ không phải để làm thân với gia đình họ.

Ngoại trừ Cố Mặc Ngôn ra, không ai có quyền nói không với người phụ nữ của anh!

Tô Thư Nghi thấy Cố Mặc Ngôn sắp sửa nổi giận nên vội vàng giữ anh lại, nhỏ nhẹ nói: ‘Cố Mặc Ngôn, đừng làm thế.”

Cố Mặc Ngôn cau mày.

Tô Thư Nghỉ cứ thỏa hiệp như vậy sao? Dễ dàng bỏ qua cho gia đình nhà này như vậy sao? Đây không phải là tác phong làm việc của anh.

Lần này anh muốn lật đổ nhà họ Lâm, để cho họ vĩnh viễn không ngóc đầu lên được, để họ nếm trải cái cảnh nghèo khó, biết thế nào là đường cùng. Nếu không họ sẽ mãi mãi không biết vị tha là gì.

Anh cúi đầu nhìn Tô Thư Nghi, thấy hốc mắt cô đỏ lên, bỗng chốc anh càng tức giận hơn: “Tô Thư Nghỉ, họ đối xử với em như vậy mà em vấn bỏ qua cho họ thật à?”

Lúc này Tô Thư Nghỉ có suy nghĩ và quyết định của riêng mình, thay vì nói là bỏ qua thì chỉ bằng nói là buông tay.

Không phải cô chưa từng nghĩ tới chuyện trả thù, nhưng hả lòng hả dạ rồi thì sao chứ? Chừng nào vân còn là người của nhà họ Lâm thì cô vẫn luôn có mối bất hòa dai dẳng với họ, cô đã chịu đựng đủ rồi.

Tô Thư Nghỉ nhìn Khương Dĩ Mai và Lâm Kim Minh, lấy hết can đảm để nói: ‘Đúng vậy, Cố Mặc Ngôn, em muốn bỏ qua cho họ, bỏ qua cho nhà họ Lâm.”

“Tại sao!” Cố Mặc Ngôn không hiểu.

“Cố Mặc Ngôn, em không hề nghĩ em mắc nợ nhà họ Lâm thứ gì, trái lại Lâm Kim Minh mới là người nợ mẹ con em. Ngày đó, chính Lâm Kim Minh đã cưỡng ép mẹ rồi sinh ra em, nhưng bao năm qua ông ta chưa từng coi trọng mẹ con eml”

Lâm Kim Minh cúi đầu không nói gì. Đúng là ông ta có náy náy với mẹ con Tô Ninh Kiều.

Tô Thư Nghi nói tiếp: “Từ trước tới giờ nhà họ Lâm đều đối xử lạnh nhạt với em, nhưng em không thể làm một kẻ không có tình nghĩa. Cố Mặc Ngôn, xin anh hãy bỏ qua cho nhà họ Lâm, em chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi, so với việc trả thù họ, em mong mình không dính líu gì tới họ nữa.”

Nghe thấy vậy, Khương Dĩ Mai và Lâm Kim Minh lập tức niềm nở, cười nói với Cố Mặc Ngôn: “Đúng rồi đó, chúng ta là người một nhà cả mà. Thư Nghi, con làm đúng lắm, con làm vậy là chí phải! Ha ha, cậu thấy đấy, chỉ là người nhà nhưng không biết nên hiểu lầm nhau thôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 351


Chương 351

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn hệt như con dao sắc lẹm, anh quát Khương Dĩ Mai: “Bà câm miệng đi!”

Khương Dĩ Mai sợ đến mức lui lại phía Sau.

Tô Thư Nghi bật cười khi nghe được mấy lời đó, người nhà ư… đúng là chối tai.

Họ xem cô và Tô Ninh Kiều là người nhà hồi nào thế?

Nhất là hai mẹ con Khương Dĩ Mai, lúc nào cũng coi mẹ con họ như cái gai trong mắt, sỉ vả đủ đường, nghĩ rằng mình ở trên người khác nên có quyền chà đạp họ.

Bao năm qua người nhà họ Lâm đối xử với cô thế nào, ngay cả giúp việc trong nhà cũng xem thường cô.

Tô Thư Nghi nói với họ bằng vẻ mặt dửng dưng: “Người một nhà ư? Các người nghĩ mình có ơn với tôi nên tôi phải có lòng báo đáp, nhưng tình thân mà lại tính toán chỉ li vậy à? Chí ít tôi không hiểu cái này cho lắm. Đối với tôi, tôi chỉ nợ Lâm Kim Minh ông một nửa dòng máu chảy trong người thôi.”

“Thư Nghi… con…” Lâm Kim Minh cảm thấy hơi áy náy.

Tô Thư Nghi rơi nước mắt, bất giác bật khóc.

Ba của người ta thì cưng con gái như cưng trứng, yêu thương chiều chuộng như một cô công chúa. Còn Lâm Kim Minh thì sao, nhu nhược trước Khương Dĩ Mai, dung túng cho Lâm Bảo Châu, lạnh nhạt và vô tâm với cô.

Nếu Lâm Kim Minh thường xuyên tới thăm mẹ con họ thì có lẽ cuộc sống của họ đã không cực khổ như vậy, mẹ cũng không phải làm nhiều công việc cả ngày lẫn đêm, vất vả đến nỗi bệnh tật khắp người.

Ai có thể thấu hiểu và đồng cảm cho những mâu thuần và khổ sở trong lòng Tô Thư Nghỉ đây.

Cô lau nước mắt, tiếp tục nói: ‘Hôm nay tôi cầu xin Cố Mặc Ngôn bỏ qua cho các người, coi như là tôi trả lại một nửa dòng máu cho ông. Từ nay về sau, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Lâm nữa. Tôi muốn các người cũng nghĩ như vậy. Nếu từ giờ tôi đã không còn liên quan gì đến các người nữa thì cũng mong các người sau này đừng đến làm phiên mẹ con tôi.”

Dù sao Tô Thư Nghỉ cũng là con gái ruột của ông ta, Lâm Kim Minh không muốn cắt đứt quan hệ với cô. Vả lại cô còn kết hôn với Cố Mặc Ngôn.

Có thể thấy Cố Mặc Ngôn rất yêu thương Tô Thư Nghỉ. Có mối quan hệ này thì về sau việc làm ăn nhà họ Lâm sẽ phát triển lên một tầm cao mới.

Lâm Kim Minh nói: “Thư Nghi, con đừng nói vậy, ba biết nhà họ Lâm có lỗi với hai mẹ con con, nhưng dù sao con cũng là con gái của ba mà, Thư Nghi…”

Nhưng Khương Dĩ Mai lại giật mạnh tay ông ta và nói: ‘Không còn quan hệ thì không còn quan hệt Tô Thư Nghi, cô và mẹ cô vốn không nên xuất hiện mới phải, chính mẹ con cô mới là người quấy rầy cuộc sống của chúng tôi đấy, biết chưa hả? Nếu không phải tại cô thì lần này nhà họ Lâm…”

Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đang trừng mắt với mình, Khương Dĩ Mai hốt hoảng ngậm miệng lại, nhưng bà ta vần không cam tâm, đành phải hạ giọng: “Chuyện nhà họ Lâm lần này chẳng phải nhờ phước của cô à? Hừ, bây giờ cô lại trở thành anh hùng cơ đấy!”

Cố Mặc Ngôn cười lạnh: “Thái độ của mấy người là thế này đây à?”

Một lần nữa Khương Dĩ Mai và Lâm Kim Minh mất hết hy vọng.

Họ lại đưa mắt nhìn về phía Tô Thư Nghị, †ỏ ý mong cô tiếp tục cầu xin Cố Mặc Ngôn tha thứ.

Tô Thư Nghỉ ghét họ vì đã làm bẽ mặt cô trước mặt Cố Mặc Ngôn.

Lâm Kim Minh cầu xin: “Cố tổng, cho chúng tôi thêm một cơ hội đi.”

Ông ta trách mắng Khương Dĩ Mai: “Bà mau xin lỗi Thư Nghỉ đi! Nhanh lên!”

Trong lòng Khương Dĩ Mai rất không tự nguyện nhưng ngoài miệng vần nói: ‘Ây da, Thư Nghỉ à, con bao dung đừng chấp nhặt làm gì, dì là kiểu khẩu xà tâm phật ấy mà”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 352


Chương 352

Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn lạnh lùng nhìn Khương Dĩ Mai, không nói câu nào.

Nhưng ánh mät kia lại khiến người ta vô cùng áp lực.

Khương Dĩ Mai thấy vậy bèn thay đổi giọng điệu, lại nói: “Thư Nghị, xin…”

Bà ta thật sự rất khó xuống nước để xin lỗi con nhỏ chết giãm này.

Nhưng Cố Mặc Ngôn cứ nhìn bà ta chằm chằm. Dù trong lòng Khương Dĩ Mai có bất mãn thế nào thì vì nhà họ Lâm, vì cuộc sống giàu sang sung sướng của mình, vào giờ phút này bà ta không thể không lên tiếng.

Khương Dĩ Mai nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tô Thư Nghị, dì xin lỗi con. Trước đây đều là lỗi của gia đình dì.”

Tô Thư Nghi nghe Khương Dĩ Mai nói xin lỗi nhưng lại không thấy vui chút nào.

Mặc dù cô biết Khương Dĩ Mai không thật lòng, nhưng chính miệng bà ta nói ra lời xin lỗi đã là một chuyện hiếm có rồi.

Từ nay trở đi sẽ là người xa lạ.

Vì vậy cô nhìn Cố Mặc Ngôn, thấp giọng nói: “Cố Mặc Ngôn, em mệt rồi.”

Cô thật sự rất mệt mỏi, không muốn gặp lại những người nhà họ Lâm khiến cô căm ghét này nữa.

Cố Mặc Ngôn nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô mà đau lòng, rất muốn lập tức bóp chết đám người đáng ghét nhà họ Lâm!

Nhưng Tô Thư Nghi đã nói không muốn dính líu gì đến họ nữa, anh sẽ tôn trọng quyết định của cô.

Cố Mặc Ngôn đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh ngất của Tô Thư Nghĩ. Khi nhìn đám người nhà họ Lâm, ánh mắt anh không có lấy một chút thân thiện: “Nể mặt Tô Thư Nghị, tôi sẽ bỏ qua nhà họ Lâm lần này, nhưng tuyệt đối không được có lần sau.”

Trái tim Khương Dĩ Mai và Lâm Kim Minh đều run lên, sợ đến nỗi không dám cử động, cũng không dám lên tiếng.

Khương Dĩ Mai vội lấy lòng: “Không đâu, không đâu, chúng tôi sẽ không làm phiền mấy người nữa. Bảo Châu cũng vậy, chúng †ôi không dám nữa đâu, không dám nữa đâu… Ha ha.”

“Tốt nhất là vậy.” Cố Mặc Ngôn cười nhạt: “Nếu không thì lần sau không chỉ đơn giản là việc làm ăn bị điều tra thôi đâu!”

Khương Dĩ Mai và Lâm Kim Minh sợ đến nỗi tay chân bủn rủn, choáng váng như sắp ngất đến nơi.

Nhưng Cố Mặc Ngôn chẳng buồn để ý đến họ nữa, dắt tay Tô Thư Nghi rời khỏi nhà họ Lâm.

Giây phút bước ra khỏi biệt thự nhà họ Lâm, Tô Thư Nghi chợt có cảm giác khó tả.

Cuối cùng cũng cắt đứt rồi sao…

Từ nay về sau, cô không còn mắc nợ Lâm Kim Minh, không còn mắc nợ nhà họ Lâm, và tất cả những chuyện nhà họ Lâm từng làm với cô cũng không còn quan trọng nữa.

Từ nay về sau, người thân của cô chỉ có mẹ mà thôi.

À, không phải.

Có cả Cố Mặc Ngôn nữa.

Nghĩ tới đây, Tô Thư Nghi bỗng cảm thấy thật ấm áp, như thể được tiếp thêm sức mạnh.

Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm, Cố Mặc Ngôn dẫn Tô Thư Nghỉ lên xe, bảo Dương Tùng Đức lái xe đưa họ về nhà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 353


Chương 353

Dọc đường đi, Tô Thư Nghỉ lúc thì bần thần lúc lại cúi đầu nghĩ ngợi, vành mắt vẫn đỏ hoe.

Cố Mặc Ngôn nghĩ mình nên để Tô Thư Nghỉ giải tỏa một lúc.

Cô đã rất mệt mỏi rồi, hôm nay có biết bao chuyện đau lòng trong quá khứ ùa về, ai không có tinh thần thép thì khó mà chịu đựng nổi.

Đối mặt với sự công kích của người nhà họ Lâm, trái tim Tô Thư Nghi nhỏ bé hẳn là đã vỡ thành trăm mảnh. Có lẽ cô rất buồn và tổn thương.

Cố Mặc Ngôn ôm cô vào lòng, thì thầm nói: ‘Muốn khóc thì cứ khóc đi.”

Nép trong lồng ngực Cố Mặc Ngôn vừa rộng rãi vừa ấm áp, Tô Thư Nghỉ giống như tìm được một chiếc lò sưởi, ấm áp đến mức không còn sợ sương gió nữa.

Tô Thư Nghỉ nằm khóc thút thít trong lòng anh, trút hết mọi ấm ức từ hồi nhỏ cho đến bây giờ. Ở trước mặt Cố Mặc Ngôn, cô không cần phải giả vờ mạnh mẽ, cứ khóc là được, khóc cho vơi bớt tủi hờn.

Bao năm dây dưa qua lại, cuối cùng Tô Thư Nghỉ cũng có thể cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Lâm. Khi còn nhỏ bị hiếp đáp, chửi rủa, hành hạ, lớn lên lại bị họ mỉa mai xem thường, Tô Thư Nghi nghĩ mình sinh ra đúng là một sai lầm.

Nhưng giờ thì ổn rồi, cuối cùng cô cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Lâm!

Tô Thư Nghi có cảm giác nhẹ nhõm đi nhiều, thì ra gánh nặng trên vai cô nhiều năm qua lại lớn đến vậy.

Cố Mặc Ngôn ở bên cạnh lặng yên ôm lấy Tô Thư Nghi.

Chờ Tô Thư Nghỉ khóc cho thật đã, Cố Mặc Ngôn mới cúi xuống nhìn cô: “Tâm trạng đã khá lên rồi chứ?”

Tô Thư Nghi gật đầu.

“Bây giờ em có muốn kể cho anh nghe về quá khứ của em không? Anh sẵn lòng nghe em nói, đó cũng là một cách để giải tỏa.”

Cố Mặc Ngôn khế hôn lên gò má cô.

Tô Thư Nghi lau nước mắt, kể với Cố Mặc Ngôn chuyện hồi nhỏ.

Tô Thư Nghi nói: ‘Khi còn nhỏ có một lần nhà họ Lâm nói sẽ dẫn em đi biển chơi, em háo hức lắm. Trước đó em chưa từng được nhìn thấy biển. Chỉ biết là theo như trong sách, biển có màu xanh lam, bờ biển kéo dài vô tận cho đến bên kia trái đất, cực kỳ đẹp.

Cố Mặc Ngôn ngồi dịch sang bên, để Tô Thư Nghi ngả đầu lên đùi mình, cô nằm xuống sẽ thoải mái hơn.

“Cố Mặc Ngôn, em rất thích biển, vì biển khiến em có cảm giác an toàn. Lần đó, cả nhà đến Mauritius, là một nơi rất lãng mạn, lúc đó em cứ hóng mãi. Mẹ thấy không có thời gian đi với em nên rất ủng hộ em đi du lịch cùng họ. Ban đầu cả nhà chơi trên bãi biển khá vui vẻ, biển thật sự rất đẹp, mọi buồn phiền của em dường như đều tan biến theo làn gió biển lành lạnh. Nhưng bồng dưng con búp bê của Lâm Bảo Châu bị rơi xuống khe đá, cô ta nhảy câng lên, khóc lóc đòi lấy con búp bê ra cho bằng được.”

Nói đến đây, Tô Thư Nghi không kìm được buông tiếng thở dài.

Chuyện sau đó thì không còn vui vẻ nữa.

“Đến bây giờ em cũng không biết là Lâm Bảo Châu bất cẩn làm rơi búp bê xuống hay là cô ta cố tình muốn làm khó em. Bởi vì lúc con búp rơi xuống, em lại thấy cô †a đang cười. Lúc đó nhìn Lâm Bảo Châu khóc lóc âm 1, Khương Dĩ Mai cũng cuống cả lên. Bà ta bắt em chui vào khe đá, bảo là dáng người em nhỏ, chỉ có em mới chui vào được để lấy búp bê ra.”

Tô Thư Nghi nhắm hờ hai mắt, nhớ lại những gì trải qua khi ấy, cô vẫn cảm thấy khó chịu.

“Lúc đó em sợ lắm, lần đầu tiên em đến gần biển như thế, có rất nhiều đá, phía trên dính đầy vò sò và rong biển, vừa nhọn vừa trơn. Nhưng em vần chui vào. Em cố gắng hết sức, cuối cùng cũng lấy được con búp bê, nhưng chân tay đều bị trầy xước vì đá và vỏ sò. Anh xem này, đến giờ vẫn còn sẹo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 354


Chương 354

Thật ra thì trước đây Cố Mặc Ngôn đã để ý tới những vết sẹo khó coi ấy.

Anh tưởng hồi nhỏ Tô Thư Nghỉ nghịch ngợm nên mới để lại sẹo, không ngờ lại là cả một câu chuyện như vậy.

Tô Thư Nghỉ buồn bã nói: ‘Lúc đó vết thương bị ngấm nước biển nên rất xót.

Nhưng Khương Dĩ Mai và Lâm Bảo Châu lại bỏ mặc em, lên xe về khách sạn trước, họ nói ba đang đợi họ về ăn cơm. Thế là em đành phải tự đi về trong gió biển lạnh giá.”

Tô Thư Nghỉ còn nhớ cô phải đi một quãng đường rất xa, vừa đói vừa mệt, vết thương Ề s còn đau nhói.

Họ đã ăn cơm xong, thậm chí còn không để phần cơm cho cô. Vậy là cô phải nhịn đói một đêm.

Đêm hôm đó cô rất nhớ mẹ.

Nhưng sau khi đi du lịch về, Tô Ninh Kiều hỏi cô đi chơi có vui không, có thích không? Tô Thư Nghi sợ mẹ buồn lại sinh bệnh nên đã nói mình chơi rất vui.

Cố Mặc Ngôn cúi xuống nhìn Tô Thư Nghị, khẽ chớp mắt.

Anh muốn nói gì đó để an ủi Tô Thư Nghỉ nhưng trước giờ anh không phải là người giỏi ăn nói, cuối cùng chỉ đành lẳng lặng ôm cô.

Tô Thư Nghỉ kể xong thì thở dài, thấp giọng nói: “Cố Mặc Ngôn, anh có hối hận khi bỏ qua cho nhà họ Lâm không?”

“Em muốn nghe lời thật lòng không?” Cố Mặc Ngôn khẽ đáp, trong giọng nói mang theo sự tức giận: “Anh rất hối hận, nếu biết trước đây họ đối xử với em như vậy thì anh đã khiến họ chết không có chỗ chôn thân.”

Tô Thư Nghĩ lo lắng Cố Mặc Ngôn vì mấy chuyện này mà lại ra tay với nhà họ Lâm nên vội vàng nói: “Anh đã hứa với em rồi mà, không được đổi ý đâu.”

Cố Mặc Ngôn nhìn chằm chằm Tô Thư Nghỉ hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu: “Yên tâm đi, anh không phải người nói lời không giữ lời.

Bấy giờ Tô Thư Nghi mới thở phào nhẹ nhõm, Cố Mặc Ngôn lại đột ngột ôm cô vào lòng.

“Tô Thư Nghị, từ giờ có anh ở đây rồi, không ai dám coi thường em nữa.” Nép vào lồng ngực rắn chắc và ấm áp của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ nghe thấy giọng anh trâm khàn vang lên trên đỉnh đầu.

“Những gì tuổi thơ em thiếu thốn, anh sẽ bù đấp lại cho em.”

Tô Thư Nghỉ không kìm lòng được mà nở nụ cười: “Em không cần anh bù đắp, bây giờ em đã thấy hạnh phúc lắm rồi.”

Cố Mặc Ngôn không nói gì thêm, chỉ im lặng vuốt mái tóc mềm mại của cô.

Trở về biệt thự, Tô Thư Nghỉ ăn uống tắm rửa rồi đi ngủ.

Sau khi chấm dứt với nhà họ Lâm, Tô Thư Nghỉ có cảm giác như mình được sống lại, đêm nay cô cũng được ngủ yên giấc.

Tô Thư Nghi ngủ rất sớm, còn Cố Mặc Ngôn thì bận rộn trong phòng đọc sách.

Dương Tùng Đức đã sắp xếp ổn thỏa các công việc mà Cố Mặc Ngôn giao, lúc định rời đi thì Cố Mặc Ngôn bất chợt hỏi: “Phải rồi, buổi họp báo chuẩn bị đến đâu rồi?”

Dương Tùng Đức gật gật: “Đã chuẩn bị xong hết rồi ạ”“

Cố Mặc Ngôn gật đầu: “Ngày mai phải khiến cho mọi thứ diễn ra thật hoàn hảo.”

Dương Tùng Đức đáp lại rồi rời khỏi biệt thự.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 355


Chương 355

Ngày hôm sau là ngày công ty thuộc tập đoàn Ngôn Diệu tổ chức buổi họp báo phát hành quỹ ngân sách mới.

Tô Thư Nghỉ và Cố Mặc Ngôn dậy từ rất Sớm.

Hôm nay Cố Mặc Ngôn ăn mặc sang trọng và lịch sự hơn thường ngày, bộ vest đơn giản nhưng lịch lãm kết hợp với khuôn mặt đẹp trai càng làm nổi bật khí chất quý tộc vốn có của anh.

Tô Thư Nghi thích đến mức cứ nhìn anh chăm chằm, vô thức cong môi cười.

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi trong gương, hỏi: ‘Em đang cười khúc khích gì đấy?”

“Em cảm thấy anh rất đẹp trai.” Tô Thư Nghi trả lời rất thẳng thắn.

Khoé môi Cố Mặc Ngôn cũng hơi cong lên, anh hạ giọng: “Hôm nay em cũng ăn diện vào.

“Em không cần đâu, em là phóng viên, hôm nay tòa soạn cũng đến hiện trường, bọn em đã nhận được giấy mời từ quý công ty rồi.’ Tô Thư Nghi nháy mắt.

Kính coong, kính coong.

Dưới lầu có người bấm chuông cửa.

Sớm thế này, là ai vậy chứ?

Tô Thư Nghi mở cửa ra, một nhóm người bước vào nhà với nhiều chiếc hộp và dụng cụ trong tay.

Cô rất kinh ngạc, họ định làm gì vậy?

“Chào buổi sáng Cố tổng, mợ Cốt”

Tô Thư Nghi mở to mắt nhìn về phía Cố Mặc Ngôn: “Họ đang…”

Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn nói với nhóm người này: “Mọi người đến rồi à. Được rồi, mợ Cố giao cho mọi người đấy.”

Tình huống gì đây? Tô Thư Nghỉ ngơ ngác.

Chỉ thấy nhóm người này mở hộp ra, trong hộp đựng đồ trang điểm, tinh dầu spa, kéo… Cố Mặc Ngôn còn chuẩn bị váy và trang sức cho Tô Thư Nghi.

Cuối cùng Tô Thư Nghi cũng hiểu, họ đang chuẩn bị trang điểm cho cô giống như lần trước tham gia hội đấu giá.

Xong rồi, nhục hình lại sắp bắt đầu. Cô cảm thấy được người khác trang điểm không khác gì chịu tra tấn bằng nhục hình.

Cả nhóm vừa bôi bôi trét trét lên mặt, vừa sơn móng tay, cắt tóc tạo kiểu… Sau một lúc bận rộn, cuối cùng họ cũng trang điểm cho Tô Thư Nghi xong.

Tô Thư Nghi khó hiểu hỏi: “Làm gì thế? Tại sao phải như vậy?”

Cố Mặc Ngôn trả lời: “Buổi họp báo hôm nay rất quan trọng đối với tập đoàn Ngôn Diệu, đương nhiên là anh mong em cũng sẽ tham gia một cách thật xinh đẹp.”

Ở trong gương Tô Thư Nghi đã trang điểm trông rất khác, Cố Mặc Ngôn nhìn mà mê mẩn.

Nhưng Tô Thư Nghỉ lại cảm thấy rất buồn cười: “Em chỉ là một phóng viên kiêm biên tập nhỏ ngồi dưới sân khấu phụ trách đưa tin thôi, ăn mặc xinh đẹp thế này để làm gì?”

Cố Mặc Ngôn đeo sợi dây chuyền hình trái tim bằng kim cương lên cổ Tô Thư Nghi từ phía sau, độ tinh khiết của nó rất cao, trông vô cùng lấp lánh khi được ánh đèn chiếu vào.

Cố Mặc Ngôn hỏi: “Đây là quà anh tặng cho em, coi như là kỷ niệm buổi họp báo đi, em có thích không?”

Tô Thư Nghi gật đầu: “Em thích lắm, rất đẹp, nhưng mà… nó hơi đắt, có vẻ không hợp với em cho lắm.”

“Anh nói hợp là hợp.” Cố Mặc Ngôn kiên định trả lời Tô Thư Nghi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 356


Chương 356

Tô Thư Nghỉ chạm nhẹ vào sợi dây chuyền kim cương này, đây là tấm lòng của Cố Mặc Ngôn và cũng là vật kỷ niệm, cô rất thích.

Cô đột nhiên nghĩ đến sợi dây chuyền pha lê kia, bây giờ Cố Mặc Ngôn có còn để ý sợi dây chuyên đó nữa không?

Tô Thư Nghi chịu đựng hồi lâu, cuối cùng cũng mặc quần áo xong.

Kiểu tóc đuôi ngựa buộc cao chững chạc nhưng không mất vẻ hoạt bát, phối với chiếc váy vừa người và sợi dây chuyền kim cương lấp lánh, Tô Thư Nghi đã hoàn toàn lột xác.

Tô Thư Nghỉ soi gương, nghiêng người đánh giá mình, nhìn thế nào cũng cảm thấy không ổn.

Cô thích những kiểu quần áo đơn giản, như vậy sẽ thoải mái hơn. Bây giờ cô mang giày cao gót và mặc quần áo đắt tiền, thậm chí còn bước đi không được vững.

Cô hỏi Cố Mặc Ngôn: “Em phải mặc kiểu này hả? Có cần thiết không?”

Cố Mặc Ngôn cười đáp: ‘Phải, rất cần thiết.”

Thôi được rồi, lệnh chồng khó làm trái.

Tô Thư Nghỉ ăn mặc thế này chắc chắn không thể chen chúc trên tàu điện ngâm được, Cố Mặc Ngôn bảo Dương Tùng Đức đưa cô đi làm, còn anh thì đi xe khác.

Tô Thư Nghi vừa bước vào đại sảnh của †òa nhà đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người đàn ông. Cô vội vàng cúi đầu đi nhanh hơn vài bước để vào thang máy.

Người trong thang máy cũng nhìn Tô Thư Nghi chằm chằm, lòng bàn tay cô toát mồ hôi, cô đã làm việc trong tòa nhà này nhiều năm nhưng chưa bao giờ được chú ý nhiều như thế.

Cô rất hối hận vì đã không bác bỏ ý kiến của Cố Mặc Ngôn, bây giờ cô biết tìm đâu ra một bộ quần áo thích hợp để thay đây?

Tô Thư Nghi đành phải chịu đựng bước vào phòng làm việc của tòa soạn.

Hiểu Khiết, chị Trịnh và nhiếp ảnh gia Lý Nam đang chuẩn bị đi đến buổi họp báo, họ bận rộn đi qua đi lại trong phòng làm việc như những chú ong mật nhỏ.

Nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào, Hiểu Khiết tưởng là khách hàng, bèn vội vàng chạy tới hỏi: “Xin hỏi chị muốn tìm ai ạ?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Hiểu Khiết, là chị đây, Tô Thư Nghi.” Tô Thư Nghỉ cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.

“Trời ạ!” Hiểu Khiết hét toáng lên.

Nghe thấy tiếng hét của Hiểu Khiết, mọi người trong phòng làm việc đồng loạt nhìn về phía họ, cứ tưởng cô ấy gặp kẻ trộm.

“Chị Thư Nghị, là chị sao?” Hiểu Khiết há miệng to đến mức có thể nhét vừa một quả đấm.

“Trời ạ, là Tô Thư Nghi thật kìal”

“Cô mặc kiểu này đẹp thật đấy!”

Mọi người lần lượt khen ngợi, đây là Tô Thư Nghi của trước kia sao, trông cô như một quý bà vậy.

Lễ nào hôm nay Tô Thư Nghỉ có chuyện gì vui hay là mê trai phát điên rồi? Mọi người đoán.

Hiểu Khiết sờ chất liệu váy của Tô Thư Nghỉ, sau đó nhìn vào nhãn hiệu, giật mình la lên! Đây là một thương hiệu cực kì đắt tiền, hơn nữa hình như kiểu dáng này là hàng cao cấp thiết kế riêng, ít nhất cũng mấy trăm triệu, không ngờ nó lại được mặc trên người Tô Thư Nghi.

“Wow, chị Thư Nghi, em đã thấy chiếc váy này của chị trên tạp chí rồi, thương hiệu này đắt lắm đấy, hơn nữa đây là hàng thiết kế riêng đúng không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 357


Chương 357

Tô Thư Nghi vội vàng chỉnh lại váy, cô cảm thấy toàn thân đều không được tự nhiên.

Thế này vấn chưa là gì cả, Hiểu Khiết lại phát hiện sợi dây chuyền kim cương lấp lánh và tinh xảo trên cổ Tô Thư Nghi.

Hiểu Khiết chỉ vào dây chuyền hỏi: “Chị Thư Nghị, đây là kim cương thật hay hàng nhái chất lượng cao thế ạ? Trông nó rất giống thật.”

Tô Thư Nghỉ căng thẳng: “Ừ, hàng nhái, hàng nhái đấy.”

“Hàng nhái? Chị mua trên Shopee hả?”

Hiểu Khiết hỏi.

Tô Thư Nghi ậm ừ trả lời, ừ, hình như là vậy.

Cách ăn mặc của Tô Thư Nghi từ đầu tới chân đều lộ ra khí chất xuất sắc, tất cả họ đều kinh ngạc. Hoá ra khí chất của Tô Thư Nghỉ là thế này, trước giờ họ vẫn luôn coi cô là một người đẹp bình thường.

Cố Gia Huy cầm tài liệu bước ra, nhìn thấy Tô Thư Nghi, anh ta cũng sững sờ. Hôm nay cô rất đẹp, cứ như lột xác vậy.

Đây là lần thứ hai anh ta nhìn thấy Tô Thư Nghỉ ăn mặc xinh đẹp như vậy, lần đầu tiên là ở buổi đấu giá từ thiện lần trước.

Cố Gia Huy chợt nhớ ra hôm nay tập đoàn Ngôn Diệu sẽ tổ chức buổi họp báo phát hành quỹ ngân sách mới, cô ăn mặc kiểu này cũng không có gì lạ.

Chẳng qua Cố Gia Huy thắc mắc Tô Thư Nghi ăn mặc xinh đẹp như vậy để làm gì, đây hoàn toàn không phải phong cách ăn mặc thường ngày của cô.

Anh ta nhìn Tô Thư Nghi không chớp mắt, nghĩ thầm, vẻ đẹp của cô chưa bao giờ nối bật, nhưng từ sau khi Cố Mặc Ngôn ở bên cô, cô đã bắt đầu toả sáng, có một vầng hào quang luôn quay xung quanh cô.

Tô Thư Nghi của thời đại học ấy, cô gái xinh đẹp trẻ trung, ngây thơ không buồn không lo trong ấn tượng của anh ta dường như đã bắt đầu ngày càng cách xa và trở nên mơ hồ.

Lòng Cố Gia Huy chua xót.

Mọi người bắt đầu chuẩn bị cho buổi họp báo.

Tô Thư Nghi cũng đang bận bịu.

Không lâu sau buổi họp báo sắp diễn ra, người của tòa soạn bắt đầu đi đến hiện trường buổi họp báo của tập đoàn Ngôn – Diệu.

Tô Thư Nghỉ, Cố Gia Huy, Hiểu Khiết, chị Trịnh và một số nhiếp ảnh gia cùng đi đến buổi họp báo.

Cố Gia Huy ngồi bên cạnh Tô Thư Nghị, anh ta nhìn thấy sợi dây chuyền kim cương kia, chắc chắn là Cố Mặc Ngôn tặng cho co.

Cố Gia Huy còn nhớ trước đây anh ta cũng từng tặng cho Tô Thư Nghỉ một sợi dây chuyền, nhưng nó không phải kim cương.

Khi đó anh ta vẫn còn giả vờ là một sinh viên nghèo, mua một sợi dây chuyền rẻ tiền tặng cho cô.

Bây giờ nghĩ lại, Cố Gia Huy rất hối hận.

Trên xe, nhiếp ảnh gia Lý Nam nói: “Mọi người nói xem vợ Cố tổng sẽ tham gia buổi họp báo lần này chứ? Như vậy thì chúng ta nhất định sẽ chụp được ảnh chính diện của mợ Cốt”

Cố Gia Huy nhìn sang Tô Thư Nghi, Tô Thư Nghỉ nhìn thoáng qua anh ta rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ xe.

Hiểu Khiết võ mạnh vào vai Lý Nam: “Lý Nam, cậu cứ bất chấp đi, buổi họp báo chụp bừa là được, mợ Cố mới là quan trọng nhất!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 358


Chương 358

Gì? muốn chụp cô? Tô Thư Nghỉ nghĩ mà cảm thấy buồn cười, họ chỉ một bên tình nguyện thì làm sao có thể chụp được mợ Cố? Mợ Cố đang hoá thân thành phóng viên ở dưới sân khấu phỏng vấn kia kìa.

Hiểu Khiết hỏi Tô Thư Nghĩ: “Chị Thư Nghị, chồng chị đã gặp mợ Gố rồi đúng không?

Trông cô ấy thế nào? Hôm nay cô ấy có đến buổi họp báo không?”

Tô Thư Nghi ngẩn ra, sau đó đáp: ‘Anh ấy chưa gặp! Mợ Gố… chắc cũng không tham gia… Giọng cô càng lúc càng nhỏ.

Trên đường đi Hiểu Khiết và những người khác liên tục thảo luận mợ Cố trông như thế nào, Tô Thư Nghỉ nghe mà dở khóc dở cười.

Buổi họp báo được tổ chức rất trang trọng, có thể nói là hoành tráng vô cùng, ngay cả biên tập viên của đài truyên hình thành phố S cũng đến hiện trường tiến hành phỏng vấn trực tiếp.

Đủ loại xe sang đỗ trước lối ra vào buổi họp báo, Maserati, BMW, Benz, Bentley…

Còn có một số xe thiết kế riêng, tất cả đều là xe tiền tỷ.

Họ nhìn mà hoa cả mắt, cứ như là nhà quê lên tỉnh.

Cố Gia Huy nói với họ: “Mọi người nhìn thì nhìn, cười thì cười, nhưng không được làm tạp chí Phong Thượng mất mặt đâu đấy.

Mọi người nhất định phải mang về tin tức và ảnh trực tiếp, lần này dựa cả vào mọi người.”

‘Anh cứ yên tâm đi tổng biên tập.”

Cố Gia Huy lén lút hỏi Tô Thư Nghỉ: “Tô Thư Nghỉ, hôm nay em ăn mặc thế này đến buổi họp báo phỏng vấn có thích hợp không?”

Tô Thư Nghỉ trả lời: ‘Là do Cố Mặc Ngôn gọi người trang điểm cho tôi, tôi cũng không còn cách nào khác. Tổng biên tập, anh yên tâm, tôi sẽ không trê nải việc phỏng vấn.”

“Tô Thư Nghỉ, ý anh không phải thết” Đôi khi Cố Gia Huy cảm thấy Tô Thư Nghi khờ hết thuốc chữa.

Anh ta nói tiếp: “Thật ra ý anh là… Hôm nay em rất đẹp.”

Tô Thư Nghi muốn nói gì đó với Cố Gia Huy nhưng lại cảm thấy không biết làm sao.

Hiếu Khiết và những người khác giục Tô Thư Nghi và Cố Gia Huy nhanh chóng đến chỗ họ để cùng nhau đi vào.

Buổi họp báo chuẩn bị tháp rượu sâm panh, một chiếc bánh kem mười tầng và các loại món ngon để chiêu đãi khách mời, còn mời cả đầu bếp hàng đầu nước P. “Wow, buổi họp báo siêu xa hoa, tôi được mở mang tầm mắt rồi này!” Hiểu Khiết nhìn mãi không thấy đủ.

Có rất nhiều người nổi tiếng trong các lĩnh vực khác nhau và nghệ sĩ đến dự, có thể nói là vô cùng hoành tráng. Họ ăn mặc sang trọng, cử chỉ thanh lịch, trai xinh gái đẹp qua lại cười nói vui vẻ.

Chị Trịnh cũng không nhịn được thốt lên: “Quá đỉnh! Tập đoàn Ngôn Diệu quá đỉnh cấp! Mời nhiều ông to bà lớn thật đấy, tất cả họ đều là những người có danh vọng rất cao trong xã hội. Hôm nay tôi được gặp hết rồi. Những người mà trước đây toà soạn không mời được, hôm nay đều có mặt hết.”

Người của tạp chí Phong Thượng đều rất xúc động khi được tham gia buổi họp báo nghìn năm có một này.

Vào hội trường, mọi người đang tìm chỗ ngồi của mình.

Các đồng nghiệp trong giới truyên thông đều rất hâm mộ và ghen tị nhìn người của tạp chí Phong Thượng. Tại sao một toà soạn hạng hai lại được ngồi ở vị trí đưa tin tốt nhất? Đây là lần đầu tiên họ gặp trường hợp này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 359


Chương 359

Hiểu Khiết và những người khác đều kinh ngạc, bất ngờ quá lớn! Tại sao chỗ ngồi của tạp chí Phong Thượng lại tốt như vậy?

Họ không ngờ mình lại được ngồi ở vị trí phía trước, ngay cả toà soạn đứng đầu thành phố S cũng ngồi sau họ.

Điều làm họ khó hiểu và hâm mộ hơn là chỗ ngồi của Tô Thư Nghi được xếp ở hàng ghế khách quý đầu tiên! Chỗ ngồi của biên tập viên đài truyên hình cũng chỉ ở gần phía trước, mà Tô Thư Nghi lại ngồi ở vị trí chính giữa hàng đầu.

Tô Thư Nghi không dám ngồi ở hàng đầu vì sẽ cảm thấy hồi hộp, bèn lùi về sau.

Chị Trịnh chỉ về phía trước: “Tô Thư Nghị, chỗ ngồi của cô ở hàng ghế đầu.”

“Không không, tôi không đi đâu.”

Hiểu Khiết và những người khác đã ngồi vào ghế, làm gì còn chỗ ngồi cho Tô Thư Nghỉ, cô không đi cũng không được.

Tô Thư Nghi lặng lẽ ngồi vào ghế ở hàng đầu dành cho khách quý.

Âm nhạc vang lên, đèn sân khấu bật sáng, buổi họp báo bắt đầu.

Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn, Dương Tùng Đức chậm rãi đẩy anh lên sân khấu.

Ngồi dưới sân khấu nhìn Cố Mặc Ngôn càng thấy anh toả sáng, đẹp trai đến mức khiến người ta say mê nhưng lại không dám xúc phạm.

Cố Mặc Ngôn ở trên sân khấu giới thiệu về mô hình kiểm soát rủi ro, đặc điểm cơ cấu, ưu thế và lợi nhuận của quỹ ngân sách này, còn Tô Thư Nghĩ thì ở dưới sân khấu suy nghĩ miên man…

Một lúc lâu sau cô mới định thần lại, tiếp tục lăng nghe Cố Mặc Ngôn thuyết trình.

Tất cả mọi người đều bị Cố Mặc Ngôn lôi cuốn, như thể quỹ ngân sách không còn là trọng tâm nữa.

Tô Thư Nghỉ nghe thấy ai đó ở bên cạnh đang nói về chồng cô.

“Đẹp trai quá, ngồi xe lăn mà còn đẹp và giỏi như thế. Đáng tiếc là anh ấy đã kết hôn rồi”

“Đúng vậy, anh ấy giữ mình trong sạch nhiều năm, tại sao tự nhiên lại kết hôn? Cô có biết đối phương là ai mà lại cua được một người đàn ông như Cố Mặc Ngôn không?”

“Tôi chưa gặp, chắc là hôn nhân thương mại, hai người không có tình cảm với nhau nên mợ Cố mới chưa bao giờ lộ mặt.”

“Một người đàn ông chững chạc, đẹp trai, giàu có, giỏi giang như thế… Đừng nói anh ấy ngồi xe lăn, dù là người thực vật tôi cũng băng lòng lên giường với anh ấy…”

‘Ai da, cô mặt dày thật đấy…”

Tô Thư Nghỉ nghe thấy người bên cạnh bàn tán thì sâm mặt lại, nói cô và Cố Mặc Ngôn kiểu đó có ổn không?

Cố Mặc Ngôn trên sân khấu tỏa sáng như thế, anh như một vì sao sáng giữa bầu trời đêm, còn cô chỉ là một cây hoa linh lan dưới mặt đất. Một người trên trời một người dưới đất, làm sao có thể xứng với nhau… Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy tự HH.

Cố Mặc Ngôn trên sân khấu vô cùng tự tin, Tô Thư Nghi cảm thấy anh rất xuất sắc, giỏi về mọi mặt, còn cô không có ưu điểm gì, ánh hào quang của anh đã che khuất cø.

Lúc trước khi Trình Thu Uyển ở bên Cố Mặc Ngôn, chắc hắn cô ấy không có phiền muộn này đâu nhỉ?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Tô Thư Nghỉ lập tức dập tắt nó.

Cô bị gì thế nhỉ, hôm nay là ngày vui, khi không cô lại suy nghĩ những điều này để làm gì?

Cô gạt đi những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, tiếp tục tập trung nhìn Cố Mặc Ngôn trên sân khấu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 360


Chương 360

Cố Mặc Ngôn nói rất nhiều vấn đề về quỹ ngân sách, cuối cùng trong tiếng võ tay nhiệt liệt, một phóng viên hỏi: “Cố tổng, anh đã giới thiệu rất nhiều thứ, nhưng có phải vẫn chưa nói tên của quỹ ngân sách này không?”

Phóng viên này hỏi xong, mọi người mới nhận ra là có chuyện này, họ cũng tò mò nhìn về phía Cố Mặc Ngôn.

Cố Mặc Ngôn rất bình tĩnh cầm mic lên, chậm rãi đáp: “Tên của quỹ ngân sách này là quỹ ngân sách Thư Nghi.”

Quỹ Thư Nghi…

Tô Thư Nghỉ đọc thầm tên quỹ này.

Quỹ Thư Nghi! Thư Nghi!

Tô Thư Nghi đột nhiên ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng.

Quỹ Thư Nghi, đây chẳng phải tên của cô sao?

Cố Mặc Ngôn đặt tên quỹ theo tên cô!

Trong lòng Tô Thư Nghi tràn ngập cảm động vô hạn. Tình yêu của anh đã khiến trái tim cô rung động. Chẳng trách anh lại muốn tặng cô một sợi dây chuyền, nói là đồ kỉ niệm.

Nhưng tại sao trước đó chưa từng nghe thấy Cố Mặc Ngôn nhắc tới chứ? Tự dưng Tô Thư Nghỉ thấy căng thẳng trong lòng.

Người đô ông này, kín miệng thật đấy.

Trước mặt nhiều người thế này, có khi nào cô sẽ bị lộ không?

Nhưng… phát âm Thư Nghi này rất thông thường, chỉ cân Cố Mặc Ngôn không nói, chắc sẽ không có ai phát hiện ra đâu nhỉ?

Phía dưới quả nhiên có phóng viên không nhịn được hỏi.

“Cố tổng, xin hỏi tên của quỹ này có ý nghĩa đặc biệt gì không ạ?”

Cố Mặc Ngôn chậm rãi nói: ‘Quỹ này được đặt theo tên của vợ tôi. Hơn nữa, hôm nay cô ấy cũng đến buổi họp báo của chúng ta.

Nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói hôm nay vợ anh cũng có mặt, những người tại đây đều náo loạn, tất cả quay đầu dáo dác tìm kiếm xung quanh.

Mợ Gố xuất hiện! Cố Mặc Ngôn công khai mợ Cố rồi! Tin tức sốt dẻo đây!

Quỹ phát hành được đặt theo tên của vợ Cố Mặc Ngôn, xem ra hai người mặn nồng lắm đây này, đúng là khiến người ta phải ngưỡng mộ.

Mọi người đều chờ đợi sự xuất hiện của mợ 6ố, rốt cuộc sẽ là người đẹp nào tại đây đây?

Hiểu Khiết nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói như vậy, trái tim cô ấy say như điếu đổ.

Cô ấy nói: “Em không chịu nổi nữa rồi, hóa ra Cố tổng là người sỉ tình như vậy. Anh ấy yêu vợ mình rất sâu đậm, em sắp khóc rồi đây này. Vì sao không có một người đàn ông nào dốc lòng với em như vậy chứ, số em khổ ghê.”

Sau khi Hiểu Khiết cảm thán xong, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ. Quỹ Thư Nghi….

Tô Thư Nghi! Quỹ Tô Thư Nghi!

Hiểu Khiết ngây ngốc quay đầu sang nói với chị Trịnh: “Quỹ Thư Nghị, chị Trịnh… đây chẳng phải tên của chị Thư Nghỉ sao ạ? Là trùng hợp sao chị Trình?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 361


Chương 361

Bây giờ trái tim của Tô Thư Nghỉ đã vọt lên tận cổ họng rồi!

Cô vừa định giải thích, nói chỉ là cái tên rất hay thấy, trùng hợp mà thôi, nhưng không ngờ cô còn chưa nói lời phủ nhận thì đã nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói rằng.

“Quỹ Thư Nghi, nó sẽ phát triển mãi mãi. Vì vợ của cô tôi, Tô Thư Nghi.”

Tô Thư Nghi lập tức không nói nổi lời phủ nhận nữal Mà tất cả mọi người ở đây lại càng bùng nổ hơn!

Tô Thư Nghi!

Đây chính là tên của mợ Gố!

Trong sự kích động của mọi người tại đây, chỉ có một người là sắc mặt vô cùng khó coi.

Cố Gia Huy cắn chặt răng, mãi vân không giãn lông mày.

Anh ta đố ky với Cố Mặc Ngôn, đố kị Cố Mặc Ngôn có thể tỏ tình thoải mái với Tô Thư Nghỉ, còn giữa anh ta và Tô Thư Nghị, bây giờ không những cách một Cố Mặc Ngôn, mà còn có một Lâm Bảo Châu đang mang thai.

Cố Gia Huy nhìn bóng lưng của Tô Thư Nghỉ đang ngồi trước mặt mình, không biết bây giờ trong lòng cô đang nghĩ gì.

Bây giờ Tô Thư Nghỉ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cũng không biết thứ cảm xúc nào mãnh liệt hơn.

Còn người của tạp chí Phong Thượng ở bên cạnh nghe thấy Cố Mặc Ngôn ở trên sân khấu nói như vậy thì đều nổ tung, điên hết cả rồi!

Mợ Cố lại là Tô Thư Nghi, đồng nghiệp của bọn họI Không phải chứ! Chồng của Tô Thư Nghị, là Cố Mặc Ngôn! Mợ Cố của Cố Mặc Ngôn, là Tô Thư Nghi sao? Có phải bọn họ đang có chung một giấc mơ không…

Hiểu Khiết nhìn chäm chằm Cố Mặc Ngôn trên sân khấu, lắc lắc nhiếp ảnh gia Lý Nam, ngây dại nói: ‘Cậu có nghe thấy không, lẽ nào tôi nghe nhầm sao? Chồng của Tô Thư Nghi vậy mà là…”

Lý Nam trả lời: ‘Điên rồi, điên rồi, thật sự điên rồi… tôi sắp điên rồi!”

Vậy mà cậu ta lại là đồng nghiệp của vợ tổng giám đốc tập đoàn Ngôn Diệu, ban nãy mình còn trêu ghẹo cô trên đường tới đây…

Cố Gia Huy không thể không nể phục Cố Mặc Ngôn, đúng là lớn lối thế nào thì thể hiện tình cảm như thế, tùy hứng như vậy, thế mà lại công khai quan hệ của anh và Tô Thư Nghi ở đây.

Xem ra, anh ta sắp thua rồi. Nghĩ đến đây, Cố Gia Huy càng bất an và cáu kỉnh.

Mà vào lúc này, Cố Mặc Ngôn đã chuyển động xe lăn đi xuống bên dưới sân khấu.

Anh đi tới trước mặt Tô Thư Nghi trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, lịch thiệp đưa tay về phía cô.

Lúc này trái tim Tô Thư Nghi rất hoảng, rất loạn.

“Cố Mặc Ngôn, em, em…” Cô hơi lắp bắp.

Cố Mặc Ngôn đang muốn mình lên sân khấu sao?

Cố Mặc Ngôn biết Tô Thư Nghi chưa từng ở trong trường hợp như thế này, đứng ở đây như một nhân vật chính.

Anh chu đáo nói: “Đừng căng thẳng, cứ năm tay anh là được rồi.”

Tô Thư Nghi vẫn còn do dự.

Lên sân khấu?

Cô vẫn luôn là người làm việc dưới sân khấu, chưa từng tiếp xúc với ánh đèn trên sân khấu bao giờ cả, đột nhiên trở thành nhân vật chính, trong lòng cô có thể không bồn chồn sao?

Nhưng Cố Mặc Ngôn đã không cho cô cơ hội lùi bước, anh nắm tay cô dẫn cô đi lên sân khấu.

Ánh mắt của mọi người ở đây đều đồng loạt nhìn về phía Tô Thư Nghi, cùng nhìn hai người này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 362


Chương 362

Ánh đèn chiếu lên người Tô Thư Nghi, đột nhiên cả người cô sáng bừng lên, giống như bước vào sương mù trong tiên cảnh.

Tô Thư Nghỉ vân còn đang sững người, cô không dám tin vào mọi chuyện trước mắt mình, cô không hề được chuẩn bị tâm lý trước, cũng chưa nghĩ ra nên phải nói gì.

Cô cứ thế được Cố Mặc Ngôn công khai đưa tới trước mặt mọi người.

Bảo sao sáng sớm nay có một đám người tới nhà bọn họ trang điểm cho cô, hóa ra là để xuất hiện trong cuộc họp báo này.

Khi cô đứng vững trên sân khấu, đèn của tất cả phóng viên ở đây chiếu tới, chói đến mức Tô Thư Nghi không mở nổi mắt.

Mọi người đều phấn khích. Cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt thật sự của mợ Cố rồi!

Ừm, là một người đẹp!

Hóa ra trông cô ấy như thế này, cũng ưa nhìn lắm, có khí chất…

Mà Hiểu Khiết dưới sân khấu cứ võ ngực suốt, thở hổn hển nói: ‘Không được rồi, không được rồi, ai cứu tôi với, tôi cân được hô hấp nhân tạo! Trời ơi, trời ơi, chị Thư Nghỉ thực sự là mợ Cốt Hóa, hóa ra chồng chị ấy là Cố Mặc Ngôn!”

Người bình tĩnh nhất ở đây chính là chị Trịnh đã biết chuyện, chị ấy nói với Lý Nam: “Không phải cậu muốn chụp mợ Cố sao?

Mau chụp đi.”

Lý Nam nói: “Em chụp thế nào giờ, ngày nào cũng có thể nhìn thấy chị Thư Nghị, còn cần phải chụp à?”

“Đồ ngốc này!” Hiểu Khiết võ đầu vậu ta: “Nếu chị Thư Nghi đã là mợ Gố, thì chúng †a cứ đặt một tiêu đề, muốn phỏng vấn chị ấy lại chẳng dễ như chơi à!”

Hiểu Khiết nói: ‘Mọi người nhìn đi kìa, hôm nay chị Thư Nghi đẹp quá xá!”

Người của tòa sạn đều kích động hết lên, chỉ có sắc mặt Cố Gia Huy là tái mét, vô cùng không vui.

Cố Mặc Ngôn dựa vào đâu chứ, dựa vào đâu mà khoe khoang Tô Thư Nghi trước mặt nhiều người như vậy! Chỉ vì bọn họ có một tờ hợp đồng hôn nhân, thì cho rằng đó là tình yêu sao?

Anh ta không tin, không tin Tô Thư Nghi sẽ yêu Cố Mặc Ngôn. Cô không phải loại phụ nữ tầm thường thô tục như thế, chỉ tiền bạc và địa vị là có thể khiến cô xiêu lòng.

Lúc này, Tô Thư Nghỉ trên sân khấu đứng cùng với Cố Mặc Ngôn, nhìn người xem dưới sân khấu võ tay nhiệt liệt, tuy rằng rất căng thắng, nhưng Cố Mặc Ngôn nắm tay cô, hơi ấm không ngừng lan tới, khiến cô từ từ bình tĩnh lại.

Tô Thư Nghĩ hơi cúi người, nhỏ giọng nói với Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, cảm ơn anh.”

Lúc Tô Thư Nghỉ đang căng thẳng, Cố Mặc Ngôn lại tiếp tục phát biểu tình hình của quỹ Thư Nghị, giọng nói trầm thấp bình tĩnh, năm lấy tay Tô Thư Nghi cũng điềm tĩnh như vậy, khiến trái tim hoảng loạn của Tô Thư Nghi từ từ bình tĩnh lại.

“Quỹ Thư Nghi là quỹ có tỷ suất thu nhập cao nhất trong tập đoàn Ngôn Diệu, cũng là quỹ có tỷ suất thu lợi ổn định nhất. Vì lấy tên của vợ tôi, tôi hy vọng dự án quỹ này có thể cải thiện điều kiện kinh tế của những người cần đến, cải thiện chất lượng cuộc sống hơn nữa.”

Cố Mặc Ngôn còn nói rất nhiều thông tin về tập đoàn Ngôn Diệu, Tô Thư Nghỉ đứng bên cạnh chẳng nghe được rõ ràng câu nào, cô vẫn còn đang bị choáng váng trong ánh đèn nhấp nháy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 363


Chương 363

Dưới sân khấu, Hiểu Khiết nói với nhiếp ảnh gia Lý Nam với vẻ đắc ý: ‘Chồng của chị Thư Nghỉ là Cố tổng, giờ xem thử Khưu Duyệt còn mặt nặng mày nhẹ với Tô Thư Nghi như thế nào được nữa, hừ!”

Lý Nam nói: “Đừng nói là Khưu Duyệt, riêng mấy người chúng ta thôi, không phải cũng nên có quan hệ thật tốt với chị Thư Nghi sao?”

Cố Gia Huy đột nhiên lạnh lùng cất lời: “Mấy người ngậm miệng lại đi. Sau này không được nhắc tới cái tên Cố Mặc Ngôn này ở trong tòa soạn, đã nghe thấy chưa?”

Vâng vâng vâng. Đám người Hiểu Khiết vội vàng gật đầu.

Tổng biên tập Cố đại nhân tức giận rồi, nhưng mà vì sao chứ?

Hiểu Khiết lè lưỡi khó hiểu.

Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghỉ ở trên sân khấu cùng đi về phía tháp sâm panh rót rượu, chúc quỹ sẽ phát triển mạnh mẽ hơn.

Lời phát biểu của Cố Mặc Ngôn cứ thế kết thúc, tiếp đó là thời gian giải thích của một số người quản lý quỹ, Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghỉ cùng đi xuống sân khấu.

Ngồi xuống chỗ ngồi chính giữa hàng ghế đầu, Cố Mặc Ngôn chạm vào tay Tô Thư Nghỉ: “Tay của em lạnh lắm.”

“Chắc là em căng thẳng quá đó.” Tô Thư Nghỉ giật giật khóe miệng.

Cố Mặc Ngôn nhìn cô một cái, khẽ nói rằng: “Anh dọa em à?”

Tô Thư Nghi lắc đầu.

Nếu nói là dọa, chỉ bằng nói là ngạc nhiên vui mừng thì đúng hơn.

Tuy răng không quen được chú ý như thế này, nhưng là phụ nữ, được chồng của mình khẳng định như vậy thì vẫn khiến người ta vui vẻ.

Buổi họp báo quỹ kết thúc rất nhanh, mấy người Hiểu Khiết không gọi Tô Thư Nghỉ theo.

Trên xe, sắc mặt Cố Gia Huy luôn sầm si, khiến người của tòa soạn sợ hãi.

Chỉ có Hiểu Khiết không sợ trời không sợ đất mới nói răng: ‘Hôm nay chị Thư Nghi nổi bật thật đấy, chị ấy đang khiến tạp chí Phong Thượng chúng ta nở mày nở mặt đó! Bao giờ về chúng ta phải tổ chức một bữa tiệc cho chị ấy, tốt nhất là Cố tổng đẹp trai tuấn tú kia cũng tới.”

Lý Nam nói: ‘Lại mê trai rồi đấy, Hiểu Khiết.

Cố tổng người ta là chổng của Tô Thư Nghi đó, thỏ không ăn cỏ gần hang.”

“Cậu thì hiểu cái gì.’ Hiểu Khiết nói: “Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi và chị Thư Nghỉ phỏng vấn Gố tổng, biểu hiện khi đó của Cố tổng rất kì lạ. Anh ấy áp sát chị Thư Nghỉ hỏi cái gì mà đã kết hôn chưa, bây giờ nghĩ lại, anh ấy đang trêu ghẹo chị ấy đó. Trời đất ơi! Không ngờ tôi lại được chứng kiến tất cải”

“Nói như vậy, lúc phỏng vấn Cố Mặc Ngôn, chị Thư Nghi đã kết hôn với anh ấy rồi sao?” Lý Nam hỏi.

Hiểu Khiết đồng ý nói: ‘Chắc là vậy đó.

Hình như hôm đó tay chị Thư Nghi vừa mới đeo một chiếc nhãn kết hôn, hóa ra là kết hôn với Cố tổng. Tô Thư Nghỉ này đúng là vớ vẩn thật, không nói sớm với chúng ta, khiến chúng ta mù mờ chẳng biết gì, còn nghỉ ngờ chồng chị ấy là nhân viên dọn vệ Sinh. Trời ơi trời ơi, làm gì có người chồng nhân viên dọn vệ sinh nào đẹp trai giỏi giang như vậy chứ, rõ ràng là một tổng giám đốc bá đạo mà.”

Cố Gia Huy ho mạnh một tiếng, trong xe yên tĩnh lại.

Hiểu Khiết cảm thấy hình như Cố Gia Huy không hề phấn kích và vui mừng như bọn họ, thậm chí còn hơi tức giận, cô ấy không rõ vì sao, nhưng cuối cùng vẫn ngậm chặt miệng, không dám nói nữa.

Đi ra khỏi buổi họp báo, Tô Thư Nghi cảm thấy hoàn toàn sống lại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom