Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Nuôi Dưỡng Nữ Phụ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
700,376
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Nuôi Dưỡng Nữ Phụ

Nuôi Dưỡng Nữ Phụ
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




NUÔI DƯỠNG NỮ PHỤ

Tác giả: 遂溪木

- ----

Tôi xuyên vào một quyển truyện đạo văn. Tôi không phải là thiên kim thật, cũng chẳng phải là thiên kim giả. Mà chỉ là một bà chủ của quầy bán quà vặt ở cửa thôn. Nữ phụ trong quyển truyện đạo văn này trời sinh độc ác, ý nghĩa tồn tại của cô ấy chính là để bị nữ chính vả mặt.

Thế nhưng tôi đã tận mắt nhìn thấy đứa bé ấy bị các anh trai của mình ấn đầu xuống háng, sủa tiếng chó.

Chỉ vì một miếng củ cải ăn cho no bụng.
 
Chương 1


1.

Cái thôn này thật sự rất nghèo.

Nghèo đến mức bé gái không xứng được ăn cơm, chỉ có thể gặm mấy quả dại cứng đến rụng răng, cầm bụng bằng nước lã.

Em đã loanh quanh ở đây vài ngày.

Trên gương mặt vừa đen vừa gầy ấy, đôi mắt to tròn của em lúng liếng, muốn ăn trộm.

Tôi xuyên vào quyển truyện này đã hơn một tháng, hầu như lúc nào cũng có mấy đứa bé như thế này tới nằm vùng.

Nhưng lần này, tôi lựa chọn làm ngơ.

Tôi phe phẩy quạt hương bồ ngủ gà ngủ gật, từ khe hở nhìn thấy em ấy rón ra rón rén tiến vào.

Nhanh tay trộm lấy một bao mứt vỏ quýt.

Sau đó gấp gáp chạy trốn, giữa đường còn té ngã một cái, sau đó đứng dậy cà nhắc chạy đi xa.

Em ấy đáng ra phải là tiểu công chúa cẩm y ngọc thực, là đại tiểu thư tập đoàn Thẩm thị mới đúng.

Nhưng dù tương lai có được ba mẹ ruột tìm về rồi.

Thì em cũng vẫn bị mọi người ghét bỏ vì hay gây phiền phức cho người khác.

Em ấy là đồ trà xanh, là đồ kỹ nữ tâm cơ, là đồ bạch liên hoa.

Nếu trong truyện có suy nghĩ, cảm xúc tồn tại thật, thì cô nữ phụ trong quyển truyện đạo văn này, tất cả những khuyết điểm của cô ấy đều bị phóng đại lên đến cực hạn.

Tôi ghét đạo văn, cũng ghét tâm địa độc ác sau khi lớn lên của cô ấy.

Lần đầu tiên cô bé tới trộm đồ bị tôi bắt được.

Cha em ấy ngay trước mặt tôi, bẻ gãy một ngón tay của em.

Cô bé đau đến tê tâm phế liệt, nhưng vẫn ráng bảo vệ nửa miếng bánh đậu xanh trong lòng.

Cha em thấy vậy thì lạnh lùng lấy chân dẫm nát miếng bánh.

Trước khi rời đi, tôi nhìn thấy em ấy ngơ ngác nhìn chằm chằm vụn bánh rải rác trên mặt đất.

Sau đó run rẩy cúi đầu, bốc vụn bánh lẫn cả đất cho hết vào miệng.

2.

Cảm xúc trào lên khiến tôi như tắc thở.

Làm gì có cái gì gọi là trời sinh độc ác?

Tác giả viết cho cô ấy càng tham lam, càng ngu xuẩn bao nhiêu, thì ngày tháng ở nông thôn của cô ấy sẽ càng thống khổ, càng khó sống bấy nhiêu.

Bởi vì quá khổ nên mới sinh ra ích kỉ.

Mấy từ trên giấy quá ít ỏi.

Hóa thành đời thực, tất cả đều phải có nhân thì mới có quả.

Tôi bỗng nhiên ý thức được, biến một cô bé phải sống mười bảy năm đau khổ để làm bàn đạp cho một cô bé khác trở nên hào quang tỏa sáng, logic này khiến người ta ghê tởm đến phát run.

Cho nên sau này khi em ấy lại đến ăn trộm, tôi mặc kệ.

Dù sao số lần cũng không nhiều lắm, mấy đồng tiền mà thôi.

Vốn tưởng tôi và em ấy chỉ có như vậy.

Một hôm vào buổi tối, tôi vừa định chuẩn bị đóng cửa đi ngủ thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng đen ở phía xa xa.

Mục tiêu rất chính xác, đi thẳng đến hòm đựng tiền.

Tôi trốn trong buồng trong, nắm chặt con d a o găm trong tay, lo lắng đến mức mồ hôi lạnh ứa ra.

Tôi là con gái, lại sống một mình, thôi thì của đi thay người vậy.

Tên trộm lấy được tiền xong thì rời đi.

Tôi đang định thở phào nhẹ nhõm - -

“A!”

Một tiếng hét lớn làm tôi sợ run tay, ngay sau đó là tiếng hét chói tai của bé gái.

Tôi vội vàng lao ra ngoài.

Dưới ánh trăng mát lạnh, người đàn ông đang túm lấy tóc bé gái, liên tục tát vào mặt nó.

Trên cánh tay m á u chảy đầm đìa có một dấu răng sâu hoắm.

Tôi nóng lên, túm lấy cái cuốc để sau cửa xông tới.

Động tĩnh kinh động tới mấy con chó trong thôn, làm cho màn đêm không còn yên tĩnh nữa.

Tên trộm bị dọa cho bỏ chạy.

Tôi bật đèn, cô bé vừa nãy còn dũng cảm đấu với tên trộm đột nhiên ngã sõng soài xuống đất.

Tôi hoảng hốt: “Em sao vậy? Bị thương ở đâu rồi?”

Tôi ôm cô bé vào phòng, cả gương mặt của em đỏ lựng, sưng tấy không còn nhìn thấy được bộ dạng ban đầu.

Nhìn đôi mắt nửa mở nửa khép của em ấy, tôi nóng nảy:

“Em tỉnh dậy đi, nói cho tôi biết em khó chịu ở đâu?”

Em yếu ớt mở mắt ra:

“Đói…”

3.

Tôi đỡ em ngồi dậy, lấy đồ ăn cho em.

Nha Nha ăn ngấu nghiến, đồ ăn nóng đến mức tôi còn không cầm được chén mà em ấy cũng không chịu dừng lại.

Ăn hết một chén cơm lớn xong, tôi lại nấu cho em hai quả trứng gà.

“Em đói bụng bao lâu rồi?”

“Gần bốn ngày…” Cô bé nhỏ giọng nói.

Tôi nhíu chặt chân mày: “Sao lại vậy?”

Chuyện là mấy hôm trước cô bé được giao chăm em trai, không cẩn thận để em trai ngã xuống sông.

Em trai thì không bị gì nhưng cô bé bị cha đánh cho một trận tơi bời.

Tôi chú ý tới đôi mắt rưng rưng của em ấy.

“Em trai của em thật sự là do ham chơi mà ngã xuống sao?”

Trần Nha Nha năm 17 tuổi trở thành Thẩm Tri Tuyết.

Bởi vì em trai trong nhà trước sau cứ hướng về thiên kim giả.

Nên cô ấy đã nói dối là do em trai uống rượu ở quầy nên mới ngã từ trên lầu xuống.

Ch ết ngay tại chỗ.

Nhưng Trần Nha Nha bảy tuổi hiển nhiên không có kỹ thuật diễn cao siêu như vậy.

Em ấy sợ tới mức bị sặc canh trứng gà, hai mắt rưng rưng:

“Em… Em không đẩy nó, chỉ là em… em…”

“Em chỉ khoanh tay đứng nhìn” Tôi tiếp lời.

Cô bé gào khóc: “Tại nó suốt ngày bắt nạt em, nó làm hư đồ cũng tại em, em ghét nó”

Tôi nghĩ tới việc sau này cô bé sẽ trở thành một kẻ độc ác ích kỷ thì lạnh cả người.

“Vậy vì sao em lại ở đây?”

Em ấy thút thít nói: “Em đói bụng quá, cho nên… Nhưng mà em thấy có, có một người đàn ông đi vào”

“Em sợ chị gặp nguy hiểm nên trốn ở cửa.”

Tôi sửng sốt: “Em sợ tôi gặp nguy hiểm?”

Em ấy một đứa bé gái thì có thể làm được gì? Những lúc như thế này không phải là nên trốn đi thật xa sao?

Cô bé đỏ mắt, nhỏ giọng nói:

“Em không muốn chị bị sao”

Thì ra em đã sớm biết tôi mặc kệ cho em đến chỗ tôi ăn cắp.

Trong lòng lại lặng lẽ ấm trở lại.

Tôi đột nhiên ý thức được, dù cho tương lai em có là ai thì bây giờ, em chỉ là Trần Nha Nha, chỉ là một cô bé 7 tuổi.

Dù cho vẫn có chút suy nghĩ xấu, nhưng em vẫn là một đứa nhỏ luôn nghĩ tới người khác.

4.

Tôi nói với cô bé, sau này nếu ba mẹ không cho em ăn cơm.

Em có thể tới chỗ tôi.

Không đợi cho cô bé kịp vui mừng, tôi đã vươn ba ngón tay ra - -

“Chúng ta hứa với nhau ba điều”

“Quan hệ của tôi và em không được nói cho người khác”

“Cơm không phải ăn miễn phí, em phải giúp tôi làm việc”

“Cuối cùng, tuyệt đối, tuyệt đối không được nói dối tôi”

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, bé gái gầy hốc hác, tóc tai tán loạn, tay chân dơ dáy trịnh trọng gật đầu, ánh sáng trong mắt em nhảy nhót.

Nha Nha ba ngày hai bữa lại chạy tới chỗ tôi.

Việc trong tiệm của tôi hầu như bị em ấy ôm đồm hết.

Nhưng ngay vào lúc tôi dần quen với việc này thì em lại đột nhiên biến mất.

Trong lòng tôi bất an, đi tìm cô bé.

“Cô bé Nha Tử đáng thương quá, bị cha nó đập cho một trận tơi bời, chậc”

Thì ra Nha Nha đã đến tuổi đi học.

Vốn dĩ em chẳng hề biết gì về khái niệm đi học.

Nhưng do tôi rảnh rỗi kiếm cô bé kể chuyện xưa, kể về mấy chuyện thú vị hồi còn đi học, hồi còn ngồi trên ghế nhà trường.

Không ngờ nha đầu này lại để bụng.

Ngay lúc tôi lo lắng không biết phải cứu cô bé thế nào thì em đã cầm một xấp tiền tới tìm tôi.

Mặt mũi em bầm dập, bộ dáng vô cùng thê thảm, vội vàng nói:

“Chúng ta đi mau đi, em có hai vạn”

“Đủ cho chị mở cửa hàng ở trong thành, em cũng sẽ được đọc sách”

“Em lấy tiền ở đâu ra?” Tôi nhìn chằm chằm cô bé, “Không được nói dối”

Ép hỏi mãi cô bé mới khai ra là ăn trộm của người ta.

“Em không biết đây là tiền thím Vương để dành cho con trai bà làm phẫu thuật sao?”

Tôi lạnh giọng mắng, cô bé bị dọa cho ngơ ngác.

Đây là lần đầu tiên tôi nặng lời với em.

Tôi như nhìn thấy bộ dáng ích kỷ dối trá của em khi trưởng thành, chỉ vì muốn cạnh tranh với nữ chính mà tự tay chặt đứt con đường sống của mình.

“Tôi đã nói với em làm sao?”

Nha Nha hoảng sợ, òa khóc: “Làm người phải quang minh lỗi lạc, làm việc phải không thẹn với lương tâm”

Những lời này, tôi thường xuyên nhắc đi nhắc lại.

Cha em là con quỷ rượu, mẹ lại nổi tiếng là người đàn bà đanh đá, mấy thằng anh trai toàn là bọn vô lại, giang hồ.

Cô bé là thứ vịt giời, là đồ ch ết tiệt.

Là nơi trút giận cho ba mẹ nó, là món đồ chơi cho mấy thằng anh của nó.

Từ nhỏ em đã phải học cách nhìn tâm trạng của người khác, bò dưới háng của mấy thằng anh, học sủa gâu gâu giống chó.

Lại lớn hơn một chút thì đã quen giả vờ giả vịt, ngoại trừ lợi ích thì không nhận thứ gì nữa.

Thế giới này chưa bao giờ dịu dàng với em.

Vì thế em cũng tự nhiên mà trở thành một nữ phụ phản diện tiêu chuẩn.

Tôi không biết tôi có thể làm được bao nhiêu.

Thế nhưng khi nhìn cô bé giống như một thứ đồ vật bị đá tới đá lui.

Tôi đều không nhịn được mà cảm thấy.

Em ấy nên mọc ra một cái gai thật nhọn, để phản lại thế giới đau khổ này.

5.

Nha Nha trả lại tiền.

Tôi có chút hối hận vì đã nặng lời với em, đang suy nghĩ phải bồi thường thế nào.

“Em xin lỗi, em sai rồi, chị đừng giận em được không?”

Cô bé rầm một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi, giống như một con chó bị chủ nhân vứt bỏ, đỏ mắt xin tôi đừng đi.

“Em thật sự biết sai rồi, xin chị, đừng đuổi em đi”

Em ở chỗ tôi hơn nửa năm, vất vả lắm mới được một chút thịt.

Đợt này lại biến em trở về bộ dáng gầy trơ xương như trước.

Giống như thân trong bóng tối, dù em có cố gắng giãy dụa như thế nào cũng không có kết quả, chỉ có thể trầm luân theo nó.

Nhìn biểu cảm tuyệt vọng của em.

Tôi hít sâu một hơi, cuối cùng hạ quyết tâm.

Đạo văn c ứ t chó gì đó cút hết cho bà.

Tôi vươn tay về phía em —

Tôi muốn là cần câu, kéo em ra khỏi vũng bùn.

Tôi dùng tiệm bán quà vặt đổi lại quyền nuôi nấng em.

Dù sao con gái ở cái thôn này chỉ có một ý nghĩa duy nhất, đó là sau khi lớn đổi lấy tiền sính lễ.

Thủ tục làm rất nhanh, đến khi tôi xách túi lớn túi nhỏ ra khỏi thôn, Nha Nha vẫn còn chưa kịp phản ứng.

“Chúng ta, chúng ta thật sự rời đi sao?” Cô bé khó có thể tin trợn tròn mắt, “Sau này chị chính là người thân duy nhất của em?”

Tôi cười xoa mặt cô bé:

“Đừng vui mừng quá sớm, bây giờ chị không có việc làm, cũng không có một xu dính túi”

“Không sao, không sao hết” Em vội vàng nói, “Đợi em lớn thêm một chút em sẽ đi kiếm tiền, em sẽ kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền cho chị tiêu”

Trên con đường làng bụi bặm, em ôm lấy tôi gào khóc nức nở.

6.

Tôi không có bằng cấp, chỉ có thể làm ít việc vừa nặng vừa dơ để kiếm tiền.

Tôi đưa Nha Nha đi học, sửa cho cô bé một cái tên nghe rất êm tai, Trần Niệm.

Cuối cùng tôi cũng mở được một cái quán.

Mỗi ngày cô bé sẽ dẫn bạn học tới thăm.

“Bánh bao của chị tớ siêu cấp vô địch ngon” Cô bé cười hì hì nói.

“Trần Niệm, thì ra nhà cậu nghèo vậy à?” Một bé nam ghét bỏ đánh giá cái quán ven đường của tôi, “Hèn gì giày bung keo rồi vẫn không đổi”

Tôi và Trần Niệm đồng thời sửng sốt.

Tôi nhìn xuống, quả nhiên thấy giày của em đã mòn sắp rách rồi.

Trần Niệm khó chịu đỏ bừng mặt: “Liên quan gì tới cậu? Cậu tránh ra, nơi này không chào đón cậu”

“Tôi thèm vào, ai biết ăn vào có bị tiêu chảy hay không”

Hàm răng tôi bắt đầu ngưa ngứa, Trần Niệm còn kích động hơn tôi, ném cặp đuổi theo đòi đánh người.

Đến tối, tôi thấy Trần Niệm trộm đánh giày, sau đó dán lại bằng keo 502.

Trong lòng tôi khó chịu, hôm sau liền đi mua cho em một đôi giày mới.

Nhưng em quay đi đã đem đôi giày mới đó tặng cho người khác.

“Mai là sinh nhật của bạn em, em không về ăn cơm chiều đâu”

Tôi im lặng không lên tiếng, nhìn em cẩn thận cất giày vào túi, thay bộ quần áo đẹp nhất.

Cả ngày bận bịu kiếm tiền, tôi đã xem nhẹ tâm lý tuổi dậy thì.

Nhưng nhìn thấy đôi giày mới tôi cắn răng mua cho em lại bị em dùng để lấy thể diện, trong lòng tôi vô cùng hụt hẫng.

Hôm sau, sau khi em ra ngoài tôi liền sốt.

Mơ mơ màng màng dọn quán xong, tôi thậm chí không còn sức mà bò dậy uống thuốc.

Bây giờ Trần Niệm đang làm gì nhỉ?

Nghe nói ba của bạn học đó là một nhà thầu, hẳn bây giờ em đang ở trong căn phòng xinh đẹp ấm áp, ăn bánh kem thơm ngọt, chơi đùa với bạn học.

Cơ thể càng ngày càng khó chịu, dạ dày trống rỗng.

Tôi cũng muốn ăn bánh kem, tôi gần như đã sắp quên cái hương vị ấy rồi.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, không biết có phải do chấp niệm sâu năng quá hay không, tôi thế mà thật sự ngửi thấy mùi bánh kem.

7.

Tôi cố gắng mở mắt, gương mặt lo lắng của Trần Niệm cứ lắc qua lắc lại.

“Chị, chị có thể cử động được không? Chúng ta đến bệnh viện nhé?”

“Sao em về rồi?”

Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ, đang còn sớm mà.

“Em gọi điện cho chị nhưng không có ai nhận, em lo nên về”

Thấy tôi kiên trì không chịu đi bệnh viện, Trần Niệm đành phải đi tìm thuốc cho tôi.

“Chị ơi, này” Cô bé như hiến vật quý nâng miếng bánh kem đến trước mặt tôi, “Mọi người ai cũng bảo cái này ngon lắm, nhưng hơi ngọt, chị, chị ăn thử đi”

Tôi ngơ ngác nhìn miếng bánh kem.

Vẫn còn hoàn chỉnh, em một miếng cũng chưa ăn.

“Em lại nói cho chị một tin vui” Cô bé hưng phấn quơ chân múa tay, “Ba của Tiết An An đã đồng ý sau này ăn sáng ở công trường sẽ do chúng ta cung cấp, em vốn định cho chị một bất ngờ, nhưng mà không gọi được cho chị”

Em ngượng ngùng: “Tiết An An cắt cho em một miếng bánh kem để em về trước”

Cô bé cho rằng tôi cũng chưa được ăn bánh kem bao giờ.

Trước mặt bao nhiêu bạn bè, em không sợ bị cười vào mặt, đi đường chỉ lo che chở miếng bánh kem, còn mình hứng gió lạnh về nhà.

“Chị ơi, Tiết An An giúp em nói với ba cậu ấy rất nhiều”

“Chị đã nói với em, làm người thì phải biết trả ơn, cho nên em đã tặng cho cậu ấy một đôi giày mới”

Đôi giày kia trưng bày trong tủ kính mấy tháng, mỗi lần Trần Niệm đi học về ngang qua đều phải dừng lại, đứng nhìn thật lâu.

Đôi mắt tôi lập tức đỏ lựng.

Lúc nãy đầu óc mơ màng, tôi từng nghĩ mình làm vậy có đáng không.

Liệu có thể lay chuyển được vận mệnh trong sách hay không, liệu mình có biến thành Đông Quách tiên sinh hay không.

(Đông Quách tiên sinh: đại ý là cứu vật vật trả oán, cứu con sói xong nó lại muốn ăn thịt mình, nếu mà muốn đọc kĩ có thể search google nha)

Tôi nghẹn ngào, múc một miếng bánh kem thật to.

“Em đau răng, không ăn đâu” Cô bé nghiêng đầu tránh đi, lấy cái cớ vừa nghe đã biết là vừa mới nghĩ ra.

“Đau răng cũng phải chịu” Tôi đỏ mắt hung dữ với em, thô bạo thọc muỗng vào miệng em.

Em kiêu căng ngạo mạn, ích kỉ hư vinh, suốt ngày chỉ biết tranh giành, thậm chí còn hại ch ết em ruột mình, cướp đi vị hôn phu của nữ chính.

Những mô tả phóng đại trong sách lần lượt biến mất.

Chỉ còn lại miếng bánh kem trong căn phòng chưa đầy mười mét vuông này mới là thật.
 
Chương 2


Em kiêu căng ngạo mạn, ích kỉ hư vinh, suốt ngày chỉ biết tranh giành, thậm chí còn hại ch ết em ruột mình, cướp đi vị hôn phu của nữ chính.

Những mô tả phóng đại trong sách lần lượt biến mất.

Chỉ còn lại miếng bánh kem trong căn phòng chưa đầy mười mét vuông này mới là thật.

8.

Trần Niệm lên cấp 3, học hành cũng tạm, không nổi bật, nhưng muốn đậu vào một trường đại học bình thường thì không vấn đề.

Ngày tháng cứ yên bình hạnh phúc mà trôi qua, suýt chút nữa tôi cũng quên mất mình đang sống trong một quyển sách.

Tôi mang theo bánh sinh nhật đến cổng trường đón Trần Niệm, em vừa cong môi định cười với tôi thì bị một chiếc xe ngắt ngang.

Một người trông có vẻ giống thư ký vui mừng nhìn về phía Trần Niệm:

“Đại tiểu thư, rốt cuộc tôi cũng tìm được cô rồi”

Ở cổng trường người đến người đi, Trần Niệm ngơ ngác không hiểu gì, theo bản năng lùi về sau một bước.

Thư ký nói: “Thật ra cô chính là Thẩm Tri Tuyết, con gái chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, vì hồi nhỏ cô bị ôm nhầm nên mới lưu lạc ở bên ngoài.”

“Chúng tôi tốn bao công sức mới tìm được đến đây, đại tiểu thư, cô mau cùng tôi về nhà nào”

Tin tức này như sét đánh giữa trời quang, Trần Niệm vừa ngạc nhiên, vừa nghi ngờ, vừa hơi hoảng hốt.

Tôi nhìn thấy tất cả, chuẩn bị tâm lý đầy đủ mới bước đến kéo lấy tay em.

“Đừng sợ, có chị đây”

Tôi với Trần Niệm cùng nhau tới nhà lớn Thẩm gia, nguyên một đoạn đường em cứ nắm chặt lấy tay tôi.

Người nhà họ Thẩm đã nhận được tin tức từ sớm, đã đợi sẵn ở phòng khách.

Trần Niệm với Thẩm phu nhân như một khuôn mẫu đúc ra đã chứng minh tất cả.

“Tri Tuyết của mẹ, con chịu khổ rồi” Thẩm phu nhân ôm lấy em, khóc nấc lên.

Trần Niệm được ôm thì luống cuống tay chân, hướng ánh mắt cầu cứu về phía tôi.

Mà tôi đầu óc vẫn đang trên mây, đang cố gắng nhớ đến cốt truyện đã phai nhạt trong hồi ức.

“Nếu cô ấy đã trở lại, vậy hôm nay con sẽ rời đi”

Trên lầu vang lên một giọng nữ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Tôi cũng ngẩng đầu, lần đầu tiên đối diện thẳng mặt với nữ chính.

Thẩm Tri Tuyết từ trên cao nhìn xuống, tư thái phóng khoáng lại thanh cao.

Không biết có phải ảo giác hay không, tôi bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói mềm mại: 【 Ký chủ ngầu quá đi!! 】

Tôi:?

Thẩm Tri Tuyết bước xuống, đối mặt với Trần Niệm.

“Chính chủ trở lại rồi, hàng giả là tôi sẽ rời đi ngay lập tức, sau này nước sông không phạm nước giếng, ba mẹ cô, thân phận thiên kim này trả lại cho cô”

“Tôi đã vứt hết đồ trong phòng, trả lại phòng cho cô đấy”

Nói xong, cô ta liền xoay người đi.

Tôi nhất thời sửng sốt, sau đó thấy cô ấy run lên một chút ở khoảng cách 3m so với cửa.

“Chờ một chút - -”

Cùng lúc đó, Trần Niệm cũng lên tiếng:

“Tôi chưa làm rõ tình huống như thế nào, cô từ hẵng đi”

Thẩm Tri Tuyết dừng một chút mới xoay người lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tốt lắm”

m thanh nhẹ nhàng kia lại xuất hiện:

【 Ký chủ, cần bắt buộc phải hoàn thành cốt truyện “mâu thuẫn ở Thẩm gia”, nếu không sẽ bị điện giật nữa đấy. 】

【 Tôi biết ký chủ chán ghét mấy chuyện này, muốn dao sắc chặt đay rối, nhưng không có cách nào. 】

【Ký chủ đừng sợ, chúng ta cùng nhau ngược tra cũng vui lắm đó. 】

Tôi chỉ nghe thấy âm thanh của hệ thống, không nghe thấy suy nghĩ của Thẩm Tri Tuyết.

À đúng rồi, đây là truyện thể loại hệ thống, ban đầu Thẩm Tri Tuyết do không đấu lại được nữ phụ ác độc nên bị hại ch ết.

Bây giờ Thẩm Tri Tuyết đã có hệ thống, viết lại cốt truyện, vả mặt ngược tra bước đến đỉnh cao nhân sinh.

Một quyển sảng văn quen thuộc.

Thẩm Tri Tuyết ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cô một hai cứ phải như vậy à?”

Trần Niệm không hiểu, nhưng tôi thì có.

Thẩm Tri Tuyết đây là nghĩ Trần Niệm giữ cô ấy lại là có ý xấu gì đó.

Ba người ba tâm trạng khác nhau, Thẩm phu nhân lại chú ý tới bánh kem trên tay tôi.

“Tri Tuyết thích ăn bánh kem à? Tình cờ hôm nay mẹ Dung làm bánh phô mai ngàn tầng, mau mang ra đây”

Trần Niệm không có phản ứng, ánh mắt Thẩm Tri Tuyết lại lấp lóe.

Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng.

“Thẩm phu nhân, ngài đang nói ai vậy ạ?”

【 Ký chủ cố lên! Trà xanh ch ết tiêt, xem ký chủ thu thập cô. 】

Tôi lập tức đoán ra Thẩm Tri Tuyết đã bắt đầu cốt truyện rồi.

Tuy tôi không hiểu vì sao nữ chính bây giờ không giống với nữ chính trong truyện, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc tôi nổi cáu.

Mày Thẩm phu nhân nhăn lại, quả nhiên nói ra câu: “Con đừng quậy, em vừa trở về, con làm chị phải nhường em một chút”

Hay lắm, phải có vai phản diện thì mới có sân chơi cho nữ chính chứ.

Nếu đi theo hướng bình thường, Trần Niệm bây giờ hẳn là phải tỏ ra trà xanh đáng thương, sau đó nữ chính sẽ dỗi hộc máu.

Đáng tiếc - -

“Tôi không ăn”

9.

Trần Niệm lạnh mặt, nhìn về phía tôi đang đứng trong góc.

Bọn họ quây quần bên nhau, mỗi người đều ăn mặc gọn gàng.

Mà tôi vì vội vàng đi lấy bánh kem mà quần áo còn chưa kịp thay, cả người ám đầy mùi khói, chẳng hòa hợp chút nào với căn biệt thự xa hoa.

Mẹ Dung cắt bánh ngàn tầng cho tất cả mọi người ở đây, trừ tôi.

Trần Niệm bước hai bước lại giữ chặt lấy tôi, cầm hộp bánh kem tầm thường kia lên:

“Tôi thích ăn cái này”

“Với giờ khuya rồi, tôi phải về nhà ăn sinh nhật, chuyện này để hôm khác rồi nói.”

Thẩm phu nhân thấy chúng tôi muốn đi thì nóng nảy: “Đứa nhỏ ngốc này, đây là nhà con mà, hôm nay cũng không phải sinh nhật con”

Trần Niệm không thèm để ý, kéo tôi đi.

Thẩm Tri Tuyết cũng đứng dậy, cố ý vô tình làm rớt bánh ngàn tầng.

Trúng vào người mẹ Dung.

【 Ký chủ, cô vẫn thích bênh vực kẻ yếu như thế. 】

【 Miễn cưỡng cũng được xem là có mâu thuẫn. 】

【 Tôi cũng không biết nữa, để tôi xem cái đồ nữ phụ này lại làm cái trò yêu gì nữa đây.】

Trần Niệm kéo tôi rời đi, khúc sau tôi không nghe được nữa.

Về đến nhà, Trần Niệm vẫn khó chịu.

Tôi thắp một ngọn nến, bảo cô bé ước đi.

“Chị ơi, em phải làm sao bây giờ?” Cô bé rầu rĩ nói.

Chuyện như vậy quá đột ngột, dù là ai thì cũng không thể bình tĩnh nỗi.

Tôi hiểu: “Dù em có quyết định như thế nào chị cũng sẽ ủng hộ em”

Trần Niệm ngây ngốc nhìn ngọn lửa:

“Ngày này mười năm trước, chị đã đưa em ra khỏi Thôn Thượng Thủy”

“Từ hôm đó em đã thề, chị là người thân duy nhất trên đời của em”

Trông em mơ màng không biết phải làm sao, tôi xoa đầu em: “Không nghĩ ra được thì đừng nghĩ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”

“Thơm quá đi!”

Đột nhiên, một người đẩy cửa kính tiến vào.

Mấy năm nay, nhờ phúc của cha Tiết An An, tôi cũng mở được một cái quán nhỏ, làm ăn cũng khấm khá.

Nhưng người tới lại khiến tôi rất bất ngờ.

10.

Là Thẩm Tri Tuyết.

Cô ấy rất tự nhiên ngồi xuống, nóng lòng nói: “Thổi nhanh đi, sáp nhỏ xuống bánh kem thì làm sao ăn được nữa?”

Trần Niệm trợn tròn mắt: “Cô tới đây làm gì?”

Thẩm Tri Tuyết: “Tôi đã bảo, tôi ném hết đồ đi rồi, cô muốn tôi ngủ trên sàn nhà à?”

“Đừng nói nữa, mau thổi đi”

Trần Niệm thổi nến, vẫn chưa kịp phản ứng: “Cô, chẳng lẽ cô muốn ở đây?”

“Bingo” Thẩm Tri Tuyết tỏ ra dễ thương nhìn tôi, “Chị ơi, chị có thể thu lưu em không?”

“Ai là chị của cô? Ra ngoài cho tôi!” Trần Niệm xù lông.

Tôi nghĩ tới mấy chữ điện giật của hệ thống thì có hơi không đành lòng:

“Nếu em thật sự không có chỗ để đi thì ở đây tạm một đêm đi”

Thẩm Tri Tuyết sửng sốt, giống như không ngờ tôi sẽ đồng ý, vui mừng gật đầu liên hồi.

Ba người chia nhau cái bánh kem, âm thanh hệ thống vẫn vang lên thường xuyên.

【 Hình như cô ấy là bug, tôi hoàn toàn không tra ra được. 】

【Ký chủ, tuy bây giờ không cần phải đi cốt truyện, nhưng cô cũng đừng thân thiết với bọn họ quá, không sau này phải làm sao? 】

【 Hic, ký chủ dữ quá đi. 】

Thẩm Tri Tuyết cười toe toét nhận lấy bánh kem.

Trần Niệm có vẻ không hợp bát tự với cô ấy, hai đứa cãi nhau từ trên bàn cơm xuống tới bàn học.

“Trời ơi, bài đơn giản vậy mà cô cũng làm sai được?”

Trần Niệm nổi giận đùng đùng: “Liên quan gì đến cô!”

Thân là nữ chính, Thẩm Tri Tuyết đương nhiên là một học sinh giỏi toàn năng, cô bé nhấc một tờ giấy lên:

“Chữ này ai viết vậy? Đẹp quá”

Trần Niệm: “Là chị của tôi viết, cô mau bỏ xuống”

Thẩm Tri Tuyết: “Chị ấy viết cách giải cho cô? Chị cô thông minh hơn cô nhiều!”

Trần Niệm hiếm khi không phản bác lại.

Từ khi đi học tới giờ, cô bé nghĩ kiểu gì cũng không hiểu vì sao tôi chỉ tự học thôi mà có thể bỏ xa em tới tận mười tám con phố.

Trước khi xuyên sách, tôi chính là học sinh giỏi 985 đấy.

(985: dự án các trường đại học trọng điểm của Trung Quốc)

Trong nhà chỉ có 2 căn phòng ngủ, Trần Niệm chê Thẩm Tri Tuyết, nhưng lại không chịu để cô ấy ngủ với tôi, lại sợ đồ của mình bị động chạm nếu để cô ấy ngủ một mình.

Suy tính mấy bận, cuối cùng cô bé đành phải chịu đựng ôm chăn về lại phòng mình.

11.

Tôi ngủ một đêm không mộng mị, Trần Niệm lại vác hai quầng mắt đen thui ra khỏi phòng.

Lúc ăn sáng, hai đứa nó còn vì tranh nhau miếng trứng chiên mà suýt nữa bụp nhau.

Tôi can mà đau hết cả đầu.

Chẳng lẽ đây là từ trường đặc biệt của nữ chính và phản diện?

Mãi đến khi hai đứa cút đi học, đầu tôi mới được yên tĩnh một chút.

Sau đó tôi nhận được một cuộc điện thoại của nhà họ Thẩm, bảo tôi chiều hai giờ đến nhà hàng nào đó.

Cái giọng điệu ra lệnh đáng ghét, tôi trực tiếp cho số điện thoại vào danh sách đen.

Kết quả bọn họ tìm thẳng tới cửa nhà tôi.

“500 vạn, rời khỏi con gái tôi”

Tôi nhìn chi phiếu trên bàn, lâm vào im lặng.

Thư ký tỏ ra việc công xử theo phép công:

“Đây là nguyên văn lời nói của phu nhân, phu nhân muốn chuyển đại tiểu thư đến trường quốc tế, không thể ở đây lãng phí thời gian”

Tôi nhàn nhạt nói: “Tôi đâu có ngăn bà ấy”

Thư ký nhìn quanh một vòng, nói ẩn ý: “Đại tiểu thư đã về thì cô ấy nên được nhận những thứ tốt nhất trên đời, người không liên quan chỉ cản trở tương lai của cô ấy”

“Chúng tôi đã điều tra cô, nếu cô thật sự muốn tốt cho đại tiểu thư thì hãy rời khỏi cô ấy”

Muốn tốt cho em ấy?

Thư ký vừa rời đi, Trần Niệm đã trở lại.

Cô bé hớn hở kể cho tôi.

“Chị, chị có nhớ cái tên Du mập không? Cái đứa mà hồi nhỏ chê quán mình không sạch sẽ ấy”

“Hôm nay nó lại bắt nạt bạn bè, em chuốc cho nó một miệng mực, kết quả nó không dám thả một quả rắm nào, giáo viên hỏi nó thì nó bảo nó muốn nếm thử mực có vị gì, cười ch ết em”

Trần Niệm ôm bụng cười to, tôi lại hỏi em:

“Em có biết vì sao nó lại nói như thế không?”

Trần Niệm không biết, tôi thở dài: “Là do chuyện hôm qua, ở cổng trường có nhiều người như vậy, chắc chắn có người nghe thấy”

Đây là lợi ích của có quyền có thế, dù là trong giới học sinh cũng không ngoại lệ.

Trần Niệm chậm rãi thu lại nụ cười, vẻ mặt ch ết lặng.

Tôi không nói nữa, em ấy là một người sống sờ sờ, không phải là nhân vật do tác giả tưởng tượng ra.

Cuộc sống của em do chính em làm chủ.

Tôi đã từng nói, dù em có làm gì tôi cũng sẽ ủng hộ em.

12.

Nhà họ Thẩm gửi thư tới, nói ông nội Thẩm đại thọ 80 tuổi, mời Trần Niệm đến tham dự.

Dù sao cũng là ông nội mình, Trần Niệm đồng ý đi.

Thư mời là do Thẩm Tri Tuyết đưa đến.

Cô ấy có vẻ rất thích chạy đến đây, ngoại trừ lúc phải đi cốt truyện thì cô bé năng động, đầy sức sống này cũng khá dễ thương

Cũng may Trần Niệm không thích đến nhà chính của Thẩm gia, nên cũng không vất vả lắm.

Thẩm Tri Tuyết lại cãi nhau với Trần Niệm, tôi xoa mắt, nghe hệ thống câu được câu không trò chuyện với Thẩm Tri Tuyết.

【 Ký chủ, cô phải chuẩn bị cho tốt vào 】

【 Đừng, nếu cốt truyện bị đóng băng, cô sẽ bị trừng phạt đấy. 】

【 Không thể, hắn chắc chắn sẽ xuất hiện, đây là tình tiết quan trọng trong truyện, sẽ không thể thay đổi vì bất cứ ngoại lực nào. 】

Mấy câu không đầu không đuôi, nhưng tôi nghe ra được hai việc.

Trong tiệc mừng thọ sẽ xuất hiện một nhân vật quan trọng, liên quan đến cả hai cô bé.

Thẩm Tri Tuyết phải đi cốt truyện, xé rách mặt với Trần Niệm.

Tôi nhìn Thẩm Tri Tuyết cười hề hề trêu chọc Trần Niệm, vô cùng bất lực.

Dù cho nữ chính nữ phụ không muốn cạnh tranh nhau với nhau thì kết cục vẫn không thể thay đổi sao?

Tiệc mừng thọ rất nhanh đã đến.

Trần Niệm mặc một bộ đồ giản dị, không mặc lễ phục thư ký đưa tới.

Thẩm Tri Tuyết nhìn cô bé đánh giá, vuốt v e cằm.

【 Hự, cái này trong truyện không có nhắc tới 】Hệ thống nói.

Vì thế Thẩm Tri Tuyết cũng mặc một bộ đồ giản dị, thậm chí trên vạt áo còn dính vết dưa hấu lúc nãy ăn rớt xuống.

Chúng tôi ba người vừa vào cửa liền trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.

Thẩm phu nhân nhăn mày, dạy dỗ Thẩm Tri Tuyết: “Sao con kéo cả em gái làm bậy theo nữa?”

Thẩm Tri Tuyết cười lạnh: “Ai là em gái? Thẩm phu nhân, xin ngài chú ý cách dùng từ”

Đó, lại bắt đầu nữa rồi.

Trần Niệm vẫn còn rất bất mãn với việc Thẩm phu nhân làm lơ tôi hôm trước.

Chân vừa nhấc lên liền giống như nam châm dính vào bên trái tôi.

Thẩm Tri Tuyết thì vừa đối đầu với Thẩm phu nhân vừa dính vào bên phải tôi.

Tôi giống như miếng nhân kẹp ở giữa bánh quy, bị Thẩm phu nhân âm u liếc một cái.

Bên cạnh ông nội Thẩm có một củ cải nhỏ, chính là đứa bé bị thiên kim thật trong truyện đẩy xuống cầu thang.

“Chị ơi” Cậu bé chạy như bay tới trước mặt Thẩm Tri Tuyết, củ cải này được thiết lập rất trung thành với nữ chính.

Hai chị em vui vẻ trò chuyện với nhau, hệ thống gọi nháo nhào cả lên.

Đây vốn là tiết mục k1ch thích nhất, thiên kim thật lúc này sẽ nảy sinh lòng ghen ghét.

Nhưng tôi quay đầu nhìn Trần Niệm, cô bé đang lo lắng giúp tôi ngăn cản ánh mắt của Thẩm phu nhân.

“Chị, chị phải theo sát em đấy, sao em cứ có cảm giác bà ấy không có ý gì tốt”

Tôi đoán hệ thống chắc đang ngồi xổm trong WC khóc huhu.

13.

Yến tiệc được một nửa, ông nội Thẩm gõ gõ cây gậy trong tay:

“Nhân cơ hội ngày hôm nay, tôi muốn tuyên bố một chuyện”

Một chàng trai anh tuấn mặc âu phục, đeo giày da tiến lên.

Tôi lập tức ý thức được nhân vật quan trọng mà hệ thống nhắc đến là ai.

“Di Châu sẽ đính hôn với cháu gái tôi Thẩm Tri Tuyết, ít ngày nữa sẽ tổ chức tiệc đính hôn, mong các vị có thể đến tham dự.”

Đây mẹ nó là nam chính mà!

Thẩm phu nhân một tay bắt lấy Trần Niệm, đẩy cô bé đến giữa buổi tiệc.

Trần Niệm khiếp sợ đối diện với chàng trai anh tuấn.

“Con không đồng ý!”

Chàng trai anh tuấn trầm lặng như nước, thâm tình nhìn về phía Thẩm Tri Tuyết: “Em ấy là vị hôn thê duy nhất của con”

Sắc mặt Trần Niệm khó coi vô cùng, chỉ vào chàng trai anh tuấn: “Thôi đi, mấy người làm cái trò gì vậy?”

Thẩm Tri Tuyết run lên, không nói câu nào.

Còn tôi thì đơn thuần không biết phải nói gì, lo lắng nhìn Thẩm Tri Tuyết.

Nói như thế nào nhỉ? Khung cảnh bây giờ hỗn loạn như cái nồi hầm, quần chúng hướng ánh mắt tới hóng chuyện.

Vị hôn phu vốn thuộc về mình lại si tình với hàng fake, trước mặt tất cả mọi người vả thẳng vào mặt mình, thiên kim thật trở thành trò cười cho tất cả mọi người trong bữa tiệc.

Vì thế cô ấy hoàn toàn hắc hóa, dùng mọi thủ đoạn cướp đi nam chính, dây dưa với nữ chính mấy chục vạn chữ, cuối cùng bị mọi người vứt bỏ, ôm hận mà ch ết.

Đây vốn là kết cục của Trần Nha Nha.

Chứ không phải của Trần Niệm.

Trần Niệm nhìn xung quanh, trông cô bé như một thanh trúc giữa tòa lâu đài ngợp vàng son.

“Một tuần trước tôi vừa mới biết thân phận của mình” Em chậm rãi nói, “Thẩm phu nhân, một ngày ngài gọi tới mười cuộc điện thoại kêu tôi về nhà”

“Tôi hỏi ngài, mười năm qua ngài làm cái gì? Vì sao trước đây ngài lại để mất tôi?”

“Lúc tôi đến nhà họ Thẩm, ngài trông thì có vẻ kích động, nhưng tại sao trên bàn lại có trà hoa đang uống dở.”

“Hôm nay ông nội Thẩm thậm chí không nói một câu nào với tôi đã tự tiện định chuyện hôn nhân của tôi.”

Mọi người đều đang hóng chuyện, Thẩm phu nhân bị nói tới mức mặt mày tái mét: “Di Châu ưu tú như vậy…”

“Ồ - -” Tiếng này là của Thẩm Tri Tuyết.

“Ngài biết vì sao hôm nay tôi lại đứng ở đây không?”

“Vì tôi nghĩ tôi có thể gặp được người cha chưa từng lộ diện của mình”

Trong mắt cô bé tràn đầy thất vọng, sau đó lại rất thoải mái: “Xem ra là do tôi ảo tưởng”

“Chỉ là một đứa con gái, sao mà quan trọng bằng sự nghiệp của ông ấy được” Thẩm Tri Tuyết tiếp lời.

Tôi thấy bàn tay rũ xuống của Thẩm Tri Tuyết run lên kịch liệt.

Mà nam chính tự xưng là thâm tình từ đầu tới cuối lại hoàn toàn không phát hiện ra.

14.

【…… Tích…… Chủ, nhanh lên…… Không được…… Cô…… mau……】

m thanh của hệ thống đứt quãng, Thẩm Tri Tuyết càng ngày càng cúi thấp đầu, ý đồ che đi khuôn mặt đã tái mét.

Cô ấy thế mà vẫn quật cường đến tận bây giờ, thà chịu trừng phạt cũng không muốn cúi đầu nhận mệnh.

Tôi lo tới mức mồ hôi chảy ướt đẫm trán, không biết phải giúp cô bé thế nào.

Bỗng nhiên, trong đầu đột nhiên lóe lên.

“Nhưng mà sự nghiệp của ông ta sẽ chẳng duy trì được bao lâu”

Tôi đột ngột lên tiếng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Tôi dằn xuống nỗi sợ trong lòng, nói rõ ràng từng chữ một.

“Thuật toán dưới chót trong công nghệ của Thẩm thị có một lỗ hổng cực lớn, chẳng mấy tháng nữa sẽ bị công nghệ của Trường Lâm phá giải”

“Thẩm thị phá sản, toàn bộ gia sản bị niêm phong, chủ tịch Thẩm tức giận tới mức đột phát bệnh tim”

【 Tích…… Cô ta…… không……】 m thanh của hệ thống càng thêm hỗn loạn, cơ thể Thẩm Tri Tuyết càng run mạnh hơn.

“Thẩm phu nhân bán hết trang sức của cải cuối cùng mới có thể gom đủ chi phí phẫu thuật”

m thanh của hệ thống chỉ còn lại tiếng rè rè.

“Số tiền phẫu thuật là …”

Một âm thanh bén nhọn vang lên.

Trái tim tôi càng đập mạnh hơn, thành hay bại dựa vào ngay lúc này:

“...125 vạn”

Thế giới hoàn toàn yên tĩnh.

Thẩm Tri Tuyết yếu ớt ngã xuống đất, Trần Niệm lập tức chạy lại đỡ, phát hiện mặt cô ấy trắng bệch như tờ giấy, hơi thở mong manh.

“Cô sao vậy?”

Thẩm Tri Tuyết vẫn chưa hết run rẩy, nở nụ cười với tôi, run rẩy giơ ngón cái lên.

Thật ra cũng là do tôi đột nhiên nghĩ tới câu nói kia của hệ thống - -

“Đây là tình tiết quan trọng trong truyện, sẽ không thể thay đổi vì bất cứ ngoại lực nào”

Nếu ngoại lực không thay đổi được, vậy nội lực thì sao?

Tôi lợi dụng một nhược điểm trí mạng của mọi quyển truyện - -

Lộ cốt truyện.

Việc giữ bí mật cốt truyện đối với hệ thống mà nói là liên quan tới mạng sống, một khi lộ cốt truyện, nó sẽ phải xây dựng lại một cốt truyện khác, xóa đi cái bug này.

Ở đây có nhiều NPC như thế, càng không nói đến nam chính, nữ chính và cả nữ phụ.

Một khi bị quá tải, hệ thống sẽ tự thiêu đốt chính mình.

Sự thật chứng minh, tôi thắng rồi.
 
Chương 3


Ở đây có nhiều NPC như thế, càng không nói đến nam chính, nữ chính và cả nữ phụ.

Một khi bị quá tải, hệ thống sẽ tự thiêu đốt chính mình.

Sự thật chứng minh, tôi thắng rồi.

15.

Ngày ấy, ba người chúng tôi bỏ lại mọi người rời đi.

Thẩm phu nhân không chịu thả người, củ cải nhỏ của Thẩm Tri Tuyết ầm ĩ, khóc lóc lăn lộn ở cửa ra vào không cho cô bé đi.

Con gái thật và con gái giả không chịu nhận người thân, ngay cả con trai ruột cũng không ra giúp đỡ.

Sau hôm nay, Thẩm gia có lẽ sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ giới hào môn.

Trong taxi, Thẩm Tri Tuyết đã bình tĩnh lại.

Trần Niệm hỏi tôi, những lời tôi nói lúc nãy có phải sự thật không?

Tôi và Thẩm Tri Tuyết liếc nhau, ăn ý không nói ra.

Tuy không biết chuyện cụ thể như thế nào, nhưng tôi có thể đoán được sơ sơ, có lẽ là do tôi tạo ra một cái bug mới giúp cô bé thoát khỏi cốt truyện.

Hơn nữa, là một thiếu nữ thông minh, lý trí, ai lại mong mình trở thành nhân vật chính của cái loại truyện tục tĩu này?

“Chị đùa thôi, họ cư xử như thế, nên chị mới trù bọn họ mấy câu, trút giận cho em”

Trần Niệm hớn hở cọ cọ vào cổ tôi.

Tôi cũng cười.

Lúc nãy tôi chưa nói một chi tiết, bí mật của tập đoàn Thẩm thị là do thiên kim thật tiết lộ, thậm chí cô ta còn chạy đến bệnh viện, ý đồ phá đám cuộc phẫu thuật.

Là thiên kim giả ngăn cô ta lại, hao hết công sức mới có thể giải quyết xong xuôi.

Bất kể là ngoại hình, tính cách, năng lực, thậm chí cả mức độ được người khác giới yêu thích, hai cô bé đều bị bọn họ đem ra so sánh.

Sau đó nữa, vợ chồng Thẩm thị nhờ có sự trợ giúp của thiên kim giả mà vượt qua được khó khăn, nhận ra ai tốt ai xấu, cuối cùng họ vứt bỏ thiên kim thật, tổ chức một hôn lễ thế kỷ cho thiên kim giả và nam chính.

Mấy cái tình tiết máu chó này!

May là cả hai đứa, không đứa nào dây vào.

Mà lựa chọn đi một con đường bằng phẳng hơn.

Lúc về tới nhà, Thẩm Tri Tuyết đã có thể đi đứng được.

“Oaa, không khí thật tươi mát” Thẩm Tri Tuyết giang hai tay, vẻ mặt hưởng thụ.

“Đồ tâm thần” Trần Niệm trợn mắt, dẫn đầu bước vào nhà trước.

“Sau này em định làm gì?”

Thẩm Tri Tuyết: “Chưa nghĩ tới, đi một bước tính một bước vậy, có cơ hội em sẽ trả ân tình này lại cho chị”

Cô bé hạ tay xuống, phóng khoáng y như lúc mới gặp.

16.

“Sao chỉ có một mình chị vào?” Trần Niệm sửng sốt.

“Không thì sao?”

“Chị không bảo Thẩm Tri Tuyết…”

“Bảo gì? Bảo cô bé đi vào? Ở nhà chúng ta à?”

Trần Niệm khó hiểu, cuối cùng vẫn hỏi ra: “Không phải chị cảm thấy cậu ta đáng thương sao?”

“Lúc nãy còn nói gì mà sống trong hoàn cảnh vất vả như vậy” Trần Niệm lẩm bẩm, “Thì ra cả nhà họ đều không bình thường, khó trách cậu ta lại không thích ở nhà”

“Chị thấy cô bé đáng thương thật, nhưng mà em quan trọng hơn”

Trần Niệm sửng sốt.

Tôi nói: “Trong lòng chị, em là quan trọng nhất”

“Cho nên dù chị rất đồng tình với cô bé thì cũng sẽ không thu lưu cô bé, cho cô bé trở thành một phần của nhà chúng ta mà chưa có sự đồng ý của em”

Trong mắt Trần Niệm hiện lên chút ánh nước, quay đầu mạnh miệng nói: “Ai muốn cậu ta trở thành một phần của nhà mình chứ?”

Tôi nghiêng đầu: “Lúc nãy em hỏi chị sao không bảo cô bé vào nhà không phải là ý này à?”

Hai tai Trần Niệm đỏ rực, im lặng một lúc lâu mới nói:

“Lần trước cậu ta ngủ trong phòng em, nói cái gì mà mất ngủ, sau đó lại bật đèn học, làm hết tất cả bài tập giúp em”

Vì là bình thường tôi khá bận, nên bài nào không biết làm, Trần Niệm sẽ gom lại, đợi tôi chỉ em luôn một lượt.

Mà thời gian này tôi bận hơn hẳn bình thường, có lẽ Trần Niệm đã gom không ít bài.

“Cậu ta… Cậu ta còn làm… khá tốt”

Tôi: “À”

“Còn có hôm nay, cậu ta cũng không thích cái đứa con trai giả tạo kia”

“Lúc em phản bác Thẩm phu nhân, cậu ta cũng giúp em…”

“Cậu ta cũng đang bị bệnh…”

Tôi càng tỏ ra bình tĩnh, em càng nóng nảy:

“Thì, thì chị bảo cậu ta vào đi, em đâu có keo kiệt vậy đâu”

Tôi nhịn cười: “Càng ngày càng giỏi rồi nhỉ? Dám sai cả chị! Muốn nói thì em tự đi mà nói”

Nhìn Trần Niệm lúng ta lúng tung ra cửa, tôi rốt cuộc không nhịn được ôm bụng cười haha.

17.

Sau đó là những chuỗi ngày gà bay chó sủa.

“Thẩm Tri Tuyết, tôi gi ết cậu”

Vừa vào cửa tôi liền nghe thấy tiếng Trần Niệm rống giận: “Đó là bánh trôi chị để cho tôi, ai cho cậu ăn vụng?”

Thẩm Tri Tuyết khinh thường: “Bậy bạ, đó là chị để cho tôi”

“Ai là chị cậu, đừng có gọi bậy!”

Thẩm Tri Tuyết chạy tới phía sau tôi, đáng thương nói:

“Chị, chị nhìn kìa, Trần Niệm dữ quá đi”

“Xếp hạng còn không vào nổi 100 mà dữ quá đi… sao mà ngoan bằng em được? Chị, sau này có đồ ăn ngon để lại cho em được không?”

Gương mặt Trần Niệm vặn vẹo.

Trong nhà có ba người thì hai người là học sinh giỏi rồi.

Trần Niệm suốt ngày bị Thẩm Tri Tuyết khịa, rốt cuộc từ hạng 300-400 đã lên tới 100.

Nhưng bất hạnh thay, kiểm tra lần này, Thẩm Tri Tuyết đứng đầu, còn Trần Niệm đứng thứ 101.

Tôi bất lực nhìn hai đứa chạy vòng vòng xung quanh tôi.

“Chị, đây là học bổng thi đua của em.”

Thẩm Tri Tuyết đắc ý nhìn Trần Niệm: “Em còn mua cho chị một cái máy mát xa cổ nữa”

“Sinh nhật vui vẻ!”

Bánh kem là Trần Niệm tự tay làm.

Tôi cảm thấy nếu đây không phải là cái bánh sinh nhật của tôi thì Trần Niệm đã ụp nó lên mặt Thẩm Tri Tuyết rồi.

Ba cây nến được thắp lên, tôi nhắm mắt ước.

“A! Cậu dẫm phải tôi!”

“Ai bảo cậu duỗi chân xa vậy làm gì?”

“Trần Niệm, có phải cậu chán sống…”

Vốn dĩ những lời này phải dùng trong trường hợp nữ chính PK sinh tử với nữ phụ.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã yên bình, hai cô bé cãi nhau ầm ĩ suốt cả ngày, còn tranh sủng với nhau, gia đình ấm áp hạnh phúc.

Trong ánh nến lay động…

Tôi ước, từ nay ân oán sẽ rời xa ba người chúng tôi.

Để chúng tôi được sống một cuộc sống hạnh phúc, yên bình.

18.

Trăm năm sau, tôi già và mất.

Mở mắt lần nữa, đập vào mặt là máy tình bàn xa cách đã lâu.

Tôi sửng sốt hồi lâu mới tiêu hóa xong sự thật tôi lại xuyên về rồi.

Tôi di chuột, màn hình máy tính sáng lên, là một tệp Word.

Đúng vậy, tôi suýt thì quên mất.

Tôi chính là vị tác giả xui xẻo bị người ta đạo văn của mình kia.

Tình tiết nam chính lên sân khấu tôi lại không nhớ, chỉ nhớ rõ 125 vạn là vì tôi phát hiện người đó đạo văn ở ngay khúc này.

Tôi hay lưu toàn bộ bản thảo trước khi đăng và chỉ duy nhất có một người bạn của tôi có thể đọc được những bản thảo này.

Với tay, liên hệ luật sư, tôi muốn đấu tranh với cậu ta tới cùng.

Tôi bỏ điện thoại trong tay xuống, sao đó nhìn mấy chục vạn chữ trên màn hình mà ngẩn ngơ

Tôi cố chạy theo xu hướng, viết một câu chuyện về thiên kim thật giả.

Nhưng không khoa trương như quyển đạo văn kia, thiên kim thật không hề hại người, thiên kim giả cũng không một hai phải ép cô ta vào chỗ ch ết, chỉ là một câu chuyện bình thường nữ chính đả đảo cái ác.

Có lẽ là không đủ “sảng” nên mới bị viết lại thành một dáng vẻ khác.

Tôi mới lạ đặt tay lên bàn phím, đóng file này lại, mở một file khác ra.

Còn may, tôi chỉ mới tuyên bố văn án.

Vẫn còn kịp.

Tôi phải viết cho hai cô bé ấy một cái kết cục khác.

- ---

Còn một ngoại truyện nữa :3
 
Chương 4: Hoàn


Ngoại truyện.

Tôi tên Thẩm Tri Tuyết, là một người xui xẻo trong lúc chờ qua đường bị một tên s a y rượu lái xe đ â m trúng.

Trong lúc chờ đèn xanh, tôi mở app đọc truyện gi ết thời gian, là một quyển sảng văn thiên kim thật giả.

Chỉ đọc sơ qua tóm tắt, tôi đã kéo xuống phần đánh giá.

Rất xàm.

Không ngờ tôi vậy mà lại xuyên vào quyển sách đó, còn trở thành nữ chính.

Hệ thống lải nhà lải nhải tóm tắt cốt truyện cho tôi.

Ba ngày sau thiên kim thật sẽ được tìm về.

“Cậu không thấy cái logic này rất cứt chó sao? Đã chiếm đồ của người ta rồi còn muốn đứng trên đỉnh cao đạo đức để đả đảo cô ấy?”

Tôi không thể nào tưởng tượng nổi.

Hệ thống: “Ký chủ, cô ta là nữ phụ độc ác đấy, cô không làm gì cô ta thì cô ta cũng sẽ làm gì cô thôi”

Kiếp trước Thẩm Tri Tuyết ch ết thảm vì không địch lại nữ phụ độc ác.

Nhưng mà những cái đó liên quan quái gì tới tôi?

Nếu cô ta quay về đúng vị trí của mình, không ép người ta vào đường cùng thì làm sao hai người họ có thể làm tới mức không chết thì không ngừng nổi?

Tôi lắc đầu: “Rất cảm ơn cậu vì đã để mắt đến tôi, nhưng xin hãy tìm người khác đi”

Hệ thống vẫn không chịu buông tha, còn nói nếu tôi không đi theo cốt truyện sẽ bị trừng phạt.

Người đã ch ết một lần còn sợ dăm ba cái trừng phạt này ạ?

Sau đó, tôi sợ thật.

Ba ngày liên tục, tôi định bỏ của chạy lấy người, còn hiểu chuyện xóa sạch mọi dấu vết của “tôi” trong căn nhà này.

Nhưng chỉ cần bước ra khỏi nhà chính của Thẩm gia, một luồng điện sẽ ập xuống người tôi.

Có lẽ là cái ch ết của tôi quá đột ngột nên cảm giác bị điện giật thật sự … không dễ chịu gì cho cam.

Vì thế tôi nằm trong nhà ba ngày, chờ thiên kim thật xuất hiện.

Tôi lại thử một lần nữa thoát khỏi cái cốt truyện não tàn này.

Nhưng vẫn thất bại.

Cậu ta gọi tôi lại, bảo tôi đừng đi.

Tôi cũng coi như chúa tể trong làng ngôn tình, vừa nghe vậy trong đầu lập tức hiện lên vô số thủ đoạn của mấy nữ phụ ác độc bình thường.

Tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý để quay lại, chỉ mong có thể toàn thân rút lui.

Nhưng cậu ta hình như không giống trong tưởng tượng của tôi lắm.

Cậu ta không đến một mình mà đi cùng với một người khác.

Bởi vì mẹ Dung đối đãi không công bằng, làm cho thiên kim thật tức giận, kéo tay người kia bước đi không hề quay đầu lại.

Hoàn toàn không để ý người mẹ ruột và bao nhiêu năm giàu có mà mình đáng ra phải được nhận.

Tôi cảm thấy mới mẻ, thậm chí còn cảm thấy cậu ta rất ngầu.

Vì tôi cũng không quen nhìn cái kiểu chê nghèo yêu giàu của mẹ Dung.

Ở trong cái nhà này ba ngày, tôi đã hiểu rõ tất cả mấy người từ chủ tới tớ ở Thẩm gia.

Thế nên tôi giúp cô ấy xả giận.

“Hệ thống, qua ải chưa?”

“Miễn cưỡng cũng được xem là mâu thuẫn”

“Cậu ta sao vậy? Sao không giống kịch bản gì hết?”

Hệ thống: “Tôi cũng không biết nữa, để tôi xem cái đồ nữ phụ này lại làm cái trò yêu gì nữa đây”

“Ký chủ, cô định làm gì?”

Tôi liếc mắt nhìn Thẩm phu nhân đang đứng ở cửa, không biết bà ta đang nghĩ gì.

“Tôi muốn đi tìm cậu ta, trực giác nói cho tôi cậu ta rất có khả năng là chìa khóa giúp tôi thoát khỏi gông cùm xiềng xích này”

Tôi đi tìm hai người họ, quả thật là đang ăn sinh nhật.

Vô cùng vô cùng trùng hợp chính là, hôm nay cũng là sinh nhật tôi.

Tôi đã nghĩ rằng sau khi tôi ch ết, được ăn bánh sinh nhật vào ngày này sẽ trở thành quá khứ rồi chứ.

Thế là tôi mặt dày đi vào bàn ăn, vốn dĩ chỉ thuận miệng hỏi.

Nhưng không ngờ người mà thiên kim thật gọi là chị đã cho tôi ngủ lại thật.

“Ký chủ, cô cũng đừng thân thiết với bọn họ quá, không sau này phải làm sao?”

“Cậu câm miệng cho tôi, bây giờ không phải đi cốt truyện, tôi thích làm gì kệ tôi”

Ba người chia bánh kem xong, chị của Trần Niệm tặng cho cậu ta một cái điện thoại, là một chiếc điện thoại có bề ngoài rất đẹp.

Bên trên còn treo hình chibi của Trần Niệm.

Tôi sờ sờ túi quần, chỉ có một viên kẹo bạc hà, đành thuận tay nhét vào cặp của Trần Niệm.

Sau đó im lặng ăn bánh kem, nhìn Trần Niệm vui vẻ mà hôn chị gái mình một cái.

Tôi nhìn chiếc móc khóa đang lung lay kia.

Có hơi hâm mộ.

Ăn xong bữa cơm, tôi cũng đã hiểu đại khái tình huống của hai người.

Cô gái tên Vân Tú này không hề đơn giản tí nào, thế mà có thể thay đổi được cả tính cách của thiên kim thật.

Trần Niệm vốn không hề có tâm địa gian xảo, có lẽ đến bây giờ cậu ta cũng chưa ý thức được việc:

Tôi là tu hú chiếm cái tổ giàu sang phú quý của cậu ta suốt mười bảy năm qua.

Không hiểu sao, sự chú ý của tôi lại rơi vào người Vân Tú.

Tối đó tôi ngủ chung phòng với Trần Niệm.

Nhìn một bên mặt của cậu ta, tôi lại thấy bực mình với cái con người dễ lừa này.

Nghĩ một hồi, tôi liền nghĩ tới chuyện cũ hai người họ nói trên bàn ăn.

Hồi nhỏ Trần Niệm rất khổ, tôi không biết chi tiết cụ thể như thế nào, nhưng cũng tưởng tượng được kha khá.

Nếu không gặp được Vân Tú, có lẽ cậu ta còn phải tiếp tục chịu khổ thêm bao nhiêu năm nữa mới có thể trở thành nữ phụ độc ác.

Không thể nào được như bây giờ, không giận, cũng không hề oán tôi.

Lại còn cho thiên kim giả là tôi ngủ lại.

Trái tim tôi hẫng một nhịp.

Tôi đọc tóm tắt, cảm thấy cái quyển truyện này chính là thể loại não tàn, người tốt thì tốt tới tận tây thiên, còn người xấu thì xấu tới mức vô lý.

Tôi vẫn luôn mồm rằng mình không liên quan gì đến ân oán của bọn họ, tìm đến đây chỉ để thỏa mãn ước mơ tự do.

Nhưng thời khắc này, nhìn cuộc sống nương tựa vào nhau của hai người họ, tuy không giàu nhưng lại hạnh phúc.

Tôi đột hiên hiểu ra.

Nếu muốn tiếp tục sống, tôi phải tiếp nhận tất cả những thứ mà thân phận này mang đến.

Càng nghĩ càng không ngủ được, tôi dứt khoát ngồi dậy.

Tôi không thích thiếu nhân tình của người khác, nếu hai chị em họ đã tốt bụng thu lưu tôi, tôi sẽ giúp Trần Niệm giải hết mớ bài tập này.

Tính tình Trần Niệm y chang con mèo khó tính khó nết mà tôi nuôi trước đây, đụng một cái là xù lông.

Vân Tú lại là một người vô cùng dịu dàng, sẽ nhìn tôi mà cười bất đắc dĩ.

Tôi thích bầu không khí như vậy, rất ấm áp.

Làm cảm giác cô đơn ở dị thế của tôi cũng giảm đi không ít.

Nhưng tôi vẫn phải đi cái cốt truyện ch ết tiệt kia.

Mỗi lần về Thẩm gia, Thẩm phu nhân đều la mắng, đổ hết tội lỗi lên đầu tôi.

Sau đó vừa khóc vừa cảm động, lại không chịu xuống nước đi tìm Trần Niệm.

Ôi, đây là mẹ ruột đấy.

Tôi chán muốn ch ết, so với ở trong căn biệt thự to đùng này.

Tôi càng thích căn nhà không rộng chỉ có hai phòng ngủ kia.

Hệ thống nói với tôi, tình tiết truyện tới rồi.

Nam chính trong quyển truyện này như bị thi ểu nă ng trí tuệ vậy, chỉ cần nữ phụ xài chút thủ đoạn là đã đủ để hắn ta xích mích với nữ chính, sau đó lại truy thê hỏa táng tràng, rồi happy ending với nữ chính.

Ọe.

Đừng chạm vào bà đây.

“Ký chủ, cô phải chuẩn bị cho tốt vào”

“Chuẩn bị cái khỉ gì, tôi không muốn liên quan gì đến cái đồ thi ểu nă ng đó hết”

“Đừng, nếu cốt truyện bị đóng băng, cô sẽ bị trừng phạt đấy.”

“Phiền quá đi, hắn không thể ra ngoài bị xe đ â m, vào bệnh viện một hai năm gì đó sao?”

“Không thể, hắn chắc chắn sẽ xuất hiện, đây là tình tiết quan trọng trong truyện, sẽ không thể bị thay đổi vì bất cứ ngoại lực nào.”

Ngày tiệc mừng thọ diễn ra, tôi chuẩn bị tâm lý thật tốt mới đi tìm hai người Trần Niệm.

Hôm nay dù có chuyện gì đi nữa, tôi cũng sẽ vâng theo trái tim mình.

Ông nội Thẩm vừa mở miệng liền đính hôn cho Trần Niệm với nam chính.

Tôi không chút nghĩ ngợi mà phản đối.

Trong cốt truyện mà hệ thống cấp cho tôi, sau khi nữ phụ làm ra đủ mọi chuyện ác thì bị nam chính tự tay tống vào t ù, sau đó bị hành hạ đến ch ết.

Ghép khuôn mặt Trần Niệm vào tình huống này, não tôi lại thấy nhức nhức.

Trần Niệm nên cách đồ ngu đó xa vào.

Điện giật chưa bao giờ mạnh tới vậy.

Tôi lạc quan nghĩ, giờ vẫn còn đứng được, quả nhiên cũng có chút kháng thể.

Trần Niệm từng câu từng câu lên án cách làm người của Thẩm gia.

Đặc biệt là câu “Vì sao trước đây các người lại để mất tôi” đã làm tôi chấn động.

Giống như thiên kim thật phải vui vẻ vì được trở lại nhà giàu.

Nhưng lại không có thiên kim thật nào hỏi tới nguồn gốc của sự vui vẻ này…

Vì sao trước đây các người lại để mất tôi?

Mà đợi sau khi tôi vất vả vật lộn để lớn lên rồi thì các người lại đến và chỉ nói một câu xin lỗi, sau đó liền bắt tôi phải nhận tổ quy tông.

Ích lợi không phải tiêu chí duy nhất để đo lường đúng sai.

Ông bà không phải bỏ đi một chút nào, vì sao tôi phải đối đãi với ông bà như thể ông bà đã nuôi nấng tôi bao nhiêu năm qua?

Trần Niệm chỉ ngây thơ, cậu ta không nghĩ nhiều như tôi, nhưng cậu ta lại dũng cảm.

Cậu ta đã có thể dễ như trở bàn tay từ bỏ tương lai tốt đẹp này.

Sao tôi có thể không biết xấu hổ mà trở thành vật cản trên con đường của cậu ta.

Cốt truyện, tranh giành gì đó.

Biến hết đi!

Vì tránh cho tôi quấy nhiễu thế giới hiện thực, điện giật thẳng vào tinh thần tôi.

Tôi có cảm giác như linh hồn của mình cũng đang run rẩy.

Nghe nói lời nguyền rủa của người sắp ch ết là linh nghiệm nhất.

Trần Niệm ơi Trần Niệm, cậu phải đi con đường xuôi chèo mát mái…

Tôi còn chưa nguyền rủa xong, Vân Tú đã ra tay.

Trực giác của tôi quả nhiên không sai!

Chị ấy thế mà dùng một cách thức ngoài dự đoán nhất để giúp tôi giải quyết cái phiền phức này.

Trần Niệm và tôi, thiên kim thật và thiên kim giả.

Rốt cuộc chúng tôi cũng được tự do.

Tôi lang thang trên phố, trời đất bao la, tôi còn chưa nghĩ ra phải đi đâu để kiếm chỗ dung thân mới.

Thì Trần Niệm đã đuổi tới.

Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, biểu cảm vô cùng phong phú, môi mấp máy một lát mới nghẹn ra được một câu:

“Cậu… cậu không về với tôi sao?”

Tôi cười khúc khích.

Ánh mặt trời xuôi theo ngọn cây, lăn xuống, rơi lên người chúng tôi.

Con gái ấy à…

Thực sự có cái đẹp của riêng mình.

- HẾT-
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom