Cập nhật mới

Dịch Full Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?

Khi Có Gia Đình Là Tỉ Phú Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




KHI CÓ GIA ĐÌNH LÀ TỈ PHÚ LÀ TRẢI NGHIỆM NHƯ THẾ NÀO?

( Lưu ý: tên truyện do nhà chuyển ngữ đặt)

Chuyển ngữ: Bánh Bao Nhỏ

Tác giả: 伐伐伐木工

Thể loại: ngôn tình, hiện đại, vô tri, hài hước

Giới thiệu:

Ánh trăng sáng về nước.

Tất cả mọi người đều cười cợt, chế giễu tôi.

Lục Diệc Hàn nhất định sẽ vì cô ấy mà vứt bỏ thế thân là tôi đây.

Ai ngờ "ánh trăng sáng" lại kéo tôi đi làm xét nghiệm ADN.

- "Chúng tôi rất giống nhau, tôi không tin chúng tôi không có quan hệ huyết thống!"

Hôm đó, tôi được phát hiện là người thừa kế thất lạc của một gia đình có khối tài sản lên tới hàng trăm triệu USD.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1

Ánh trăng sáng của Lục Diệc Hàn đã trở về nước.

Tôi bị "ánh trăng sáng" kéo đến bệnh viện để xét nghiệm quan hệ DNA.

Trong lúc chờ kết quả xét nghiệm, tôi ngồi trên ghế dài ở hành lang bệnh viện.

Bên trái là Lục Diệc Hàn - CEO trong bộ đồ phẳng phiu và bên phải là ánh trăng sáng của Lục Diệc Hàn - Sở Nhan Ngọc.

Tôi bị kẹp giữa hai người họ, ngồi thẳng tắp.

Không dám động, một chút cũng không dám động!

Tôi cảm thấy mình giống như một bóng đèn trăm nghìn vôn, rất dư thừa.

Tôi muốn ngồi chỗ khác, nhưng vừa đứng dậy đã bị Lục Diệc Hàn và Sở Nhan Ngọc dùng một tay đ è xuống.

Lục Diệc Hàn: “Ngồi xuống, đừng đi lung tung nữa.”

Sở Nhan Ngọc: “Ngồi xuống chờ kết quả giám định.”

Tôi lại rụt rè ngồi xuống, bị kẹp giữa hai người họ, giống như một con cá muối.

Bác sĩ bước ra với bản báo cáo đã được giám định.

Bác sĩ: “Cô Sở, đã có kết quả xét nghiệm.”

Sở Nhan Ngọc đứng dậy: “Kết quả thế nào? Có cùng huyết thống không?”

Bác sĩ trả lời Sở Nhan Ngọc: “Thưa cô Sở, theo kết quả giám định thì cô ấy là em gái ruột thất lạc đã lâu của cô.”

!!!

Tôi bị sốc và vô thức nhéo vào đùi của Lục Diệc Hàn.

Lục Diệc Hàn liếc nhìn tôi và không nói gì.

Sở Nhan Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần là em gái của tôi là được.”

Tôi ngập ngừng.

Sở Nhan Ngọc thở dài: “Chị phải tự mình thừa kế khối tài sản trị giá hàng tỉ tỷ của gia tộc, áp lực quá lớn. Hiện tại cuối cùng chị cũng có người chia sẻ gánh nặng với mình.”

Cô ấy nhẹ nhàng đưa cho tôi một tấm thẻ đen.

"Thẻ này từ giờ sẽ là của em, chị đã chuyển cho em 50 triệu tiền tiêu vặt, em muốn tiêu bao nhiêu cũng được."

Tôi đã quên mất trong giây lát cách để từ chối!

Hóa ra mẹ tôi nói tôi không phải con ruột của bà mà là bà nhặt nó từ thùng rác là sự thật!

Tôi run rẩy nhận tấm thẻ đen và cảm động đến mức bật khóc!

"Cảm ơn chị."

Sau ngần ấy năm, người chị tỷ phú của tôi cuối cùng đã tìm thấy tôi rồi!

2.

Tôi ngượng ngùng hỏi chị gái:

“Chị ơi, em có thể dùng số tiền này để nuôi một người đàn ông được không?”

Lục Diệc Hàn khẽ cau mày.

Sở Nhan Ngọc đáp: “Nuôi mười người còn được nói chi là một người.”

Mắt tôi sáng lên, tôi xun xoe, nịnh nọt nói với chị: “Chị ơi. Em sẽ dẫn chị đi chơi với người mẫu nam! Để em gọi cho mười người mẫu nam đến để chơi cùng!"

Đôi mắt Sở Nhan Ngọc cũng sáng lên: "Người mẫu nam? Được rồi. Em gái thân yêu, em hiểu rõ chị thật, chị sẽ cho em hai mươi người mẫu nam để em chơi cùng luôn!"

Mắt tôi sáng như một ông già độc thân ở quê đã tám trăm năm không gặp đàn bà.

Lục Diệc Hàn ôm trán nắm lấy cổ áo tôi:

"Lục Hữu Du, đừng quên hợp đồng."

Ồ đúng rồi, tôi đã ký hợp đồng nuôi con ba năm với Lục Diệc Hàn. Trong hợp đồng ghi rõ trong thời gian nuôi dưỡng, tôi không được có bất kỳ mối quan hệ xuyên biên giới nào với người đàn ông khác.

Tuy nhiên chỉ còn một tuần nữa là hợp đồng sẽ hết hạn.

Tôi nhìn xuống 50 triệu trong thẻ, tự tin nói: “Xin lỗi, tôi muốn hủy hợp đồng.”

Lục Diệc Hàn nói: “Vậy thì bồi thường 100 triệu.”

Tôi sợ hãi, lập tức đổi ý: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”

Sở Nhan Ngọc khẽ nhíu mày, hỏi tôi: “Hợp đồng gì?”

Tôi im thít không dám nói gì.

Sở Nhan Ngọc nheo mắt lại, kéo tôi lại phía sau, hỏi Lục Diệc Hàn:

"Anh Lục, tôi nghe người trong giới nói anh bao nuôi em gái tôi?"

Anh cau mày hỏi: “Em đã nghe ai nói thế?”

Sở Nhan Ngọc cười lạnh: “Đó là điều mọi người trong giới đều nói.”

Cô hỏi: “Hợp đồng mà anh vừa nhắc tới là gì?”

Tôi thấp giọng đáp: “Hợp đồng hỗ trợ.”

Lục Diệc Hàn đáp: “Hợp đồng tình yêu.”

TÔI:"?!!"

Lục Diệc Hàn: "...?"

3.

Tôi bị sốc!!

Lục Diệc Hàn cũng sửng sốt một lát, sau khi hiểu ra chuyện gì xảy ra, anh ấy đen mặt hỏi tôi: "Hợp đồng hỗ trợ? Ai nói với em điều đó?"

Trên mặt tôi hiện lên dấu hỏi: “Ba năm này anh không hỗ trợ tôi sao?”

Lục Diệc Hàn ôm trán: "Không... Anh không hỗ trợ em, đó là hợp đồng tình yêu."

Sở Nhan Ngọc cau mày: “Yêu sao lại ký hợp đồng?”

Lục Diệc Hàn: “Tôi nghĩ việc ký hợp đồng sẽ cho thấy tôi coi trọng mối quan hệ này đến mức nào.”

Tôi do dự: “Điều anh quan tâm là anh trả cho tôi nửa triệu mỗi tháng rồi ngủ với tôi?”

Lục Diệc Hàn: "..."

Vẻ mặt Lục Diệc Hàn phức tạp, anh muốn nói nhưng lại dừng lại, dừng lại và lại muốn nói.

Sở Nhan Ngọc nhìn Lục Diệc Hàn bằng ánh mắt dò xét: "Anh Lục, thỏa thuận nuôi con là bất hợp pháp, về mặt pháp luật là không thể đứng vững được. Nếu anh nhất quyết như vậy, tôi chỉ có thể gọi cảnh sát."

Lục Diệc Hàn thở dài: “Tôi không có chỗ dựa. Năm trăm nghìn là phí tình một tháng.”

Anh ấy nói: "...Tôi nghĩ việc quan hệ tình d*c trong một mối quan hệ là điều bình thường nên tôi không nghĩ nhiều về điều đó."

"Xin lỗi, tôi đã chưa kỹ lưỡng nên khiến em hiểu lầm, tôi xin lỗi. Việc này nên làm sau khi kết hôn. "

Bệnh viện không phải là nơi tốt để nói chuyện.

Sở Nhan Ngọc giẫm lên đôi giày cao gót của mình, nói với tôi: “Em tự mình quyết định đi.”

Tôi thì thầm: “Ồ, vì là hợp đồng tình yêu nên tôi có thể nghỉ một tuần được không?”

Còn một tuần nữa là hết hạn hợp đồng nên tôi phải nghỉ một tuần cho đến khi hết hợp đồng để có thể liên tục đến tiệm người mẫu nam khiêu vũ.

Lục Diệc Hàn mím môi đáp: "Được."

Sau khi Lục Diệc Hàn đồng ý, tôi và Sở Nhan Ngọc rời bệnh viện, lên chiếc xe hơi sang trọng của cô ấy về nhà gặp mẹ tôi.

Sở Nhan Ngọc vừa lái xe vừa nói: “Chị nghĩ… Lời của Lục Diệc Hàn không đáng tin. Người này không phải người tốt, về sau đừng tiếp tục liên lạc với hắn.”

Hợp đồng tình yêu chết tiệt, đến chó cũng không tin!

Tôi cảm thấy có chút áy náy: “Thật ra em thấy anh ấy là người tốt.”

Sở Nhan Ngọc nhướng mày: “Nói như thế nào?”

Tôi: “Trước đây mẹ em bị bệnh và không có tiền chữa bệnh. Anh ấy đã tài trợ chi phí thuốc men. Nếu không có anh ấy giúp đỡ, mẹ em sẽ không có tiền chữa bệnh.”

Sở Nhan Ngọc: “Vì vậy anh ta đã kí hợp đồng hỗ trợ với em à?"

Tôi sờ mũi, ngượng ngùng đáp: “Vì anh ấy đã trả tiền thuốc men cho mẹ em nên khi anh ấy muốn hỗ trợ em thì em cũng không từ chối”.

Sở Nhan Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: “Khi hợp đồng kết thúc, chị sẽ trả tiền cho anh ta để đưa em về.”

Tôi cũng suy nghĩ một chút rồi nói với cô ấy: “Chị ơi, có khả năng là anh ấy thích chị không?”

Bạch nguyệt quang của Lục Diệc Hàn là chị gái tôi, tôi chỉ là thế thân mà thôi.

Sở Nhan Ngọc đột nhiên dừng lại, trán của tôi đột nhiên đập vào tấm ván cứng, đau quá.

Sở Nhan Ngọc vẻ mặt phức tạp dừng xe: "Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Em lầm rồi."

Tôi: "Anh ấy thực sự thích chị."

Tôi: “Hoặc có lẽ trái tim anh ấy đã chia làm hai, một nửa yêu chị, nửa còn lại yêu em”.

Sở Nhan Ngọc: "Kít!"

4.

Xe đã tới tầng dưới nhà tôi.

Sở Nhan Ngọc cùng tôi đến gặp mẹ tôi, rồi lịch sự gọi điện cho mẹ cô ấy, sau đó giải thích cho mẹ tôi về việc xét nghiệm quan hệ DNA.

Sở Nhan Ngọc nói: “Bà nội chúng ta thích con trai hơn con gái và rất mê tín, bà cảm thấy sinh đôi không được may mắn nên khi em chào đời, bà đã lén lút mang em đi và ném đi.

"Chị chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của em. Phải đến khi bà nhập viện nửa năm trước, bà mới tiết lộ sự việc trong tâm trạng nặng nề, hối lỗi. Chị không hề biết rằng em bị bỏ lại bên ngoài và đau khổ đến vậy."

Cô ấy nhận mẹ tôi là mẹ đỡ đầu của mình: “Bà là mẹ của Du Du, và bà cũng sẽ là mẹ của con. Từ nay trở đi, con sẽ cùng Du Du chăm sóc cho mẹ”.

Mẹ tôi nhìn khuôn mặt giống hệt tôi là Sở Nhan Ngọc và nhận ra tôi cùng đứa con gái vừa nhận bà làm mẹ đỡ đầu là chị em sinh đôi.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Sở Nhan Ngọc đưa tôi về Sở gia gặp cha mẹ ruột của mình.

Sở Nhan Ngọc an ủi tôi: “Đừng lo lắng, bố mẹ chúng ta rất tốt.”

Như Sở Nhan Ngọc đã nói, cha mẹ tỷ phú của tôi là những người rất tốt và rất nhiệt tình với tôi.

Người cha tỷ phú: “Hai mươi phần trăm cổ phần của công ty sẽ được chuyển nhượng cho con, khu đất thương mại mới phát triển cũng sẽ là của con!”

Mẹ tỷ phú: “Con gái tôi đã phải sống đau khổ ở bên ngoài. Mẹ sẽ đưa 80 triệu vào thẻ của con ngay bây giờ!”

Sau khi họ biết được sự tồn tại của Lục Diệc Hàn từ thông tin do thư ký đưa ra, ông bố tỷ phú đã rất tức giận.

"Sao hắn dám kí hợp đồng nuôi dưỡng với con?!

“Cha sẽ sắp xếp cho con mười buổi hẹn hò xem mắt ngay lập tức và đá anh ta!”

Người cha tỷ phú của tôi có ý nghĩ như những gì ông ấy đã nói.

Ngày hôm sau, tôi bị buộc phải ngồi trong một quán cà phê và hẹn hò mù quáng trên một chiếc bàn tròn lớn với mười người đàn ông đẹp trai, cao ráo và xuất thân từ một gia đình quyền quý.

5.

Sở Nhan Ngọc gửi cho tôi một tin nhắn: [? Không, tại sao mười người đàn ông lại đến cùng một lúc với nhau? Cha đã sắp xếp một cuộc hẹn hò mù quáng cho em à à? 】

Tôi ngượng đến mức xỏ chân vào dép gửi tin nhắn cho chị gái đang trốn ở bàn sau: [Cha bảo để họ tranh giành. Nếu em hài lòng với tất cả thì em sẽ lấy hết. 】

Sở Nhan Ngọc: [!!!! 】

Người đàn ông bắt mắt hơn cả nam minh tinh nói: “Tôi muốn hỏi, cô Lục thích mẫu đàn ông như thế nào?”

"Nam, còn sống."

Số 1: "Có thể chính xác hơn được không?"

Tôi nghiêm túc trả lời: “Tôi thích những người đẹp trai, quyến rũ và to lớn”.

Số 1: "..."

Người số 2 là một bác sĩ tâm lý hiền lành, anh lịch sự hỏi: “Cô Lục đã từng yêu chưa?”

Tôi lắc đầu điên cuồng và nói dối: “Không, không, tôi thậm chí chưa từng yêu, tôi thậm chí còn chưa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình! "

Bác sĩ tâm lý mỉm cười: “Cô Lục thật sự là một cô gái ngây thơ.”

Số 3 hỏi: “Cô Lục dự định tìm bao nhiêu bạn trai?”

TÔI:"???"

Nam khách số 3 suy nghĩ một lúc rồi hỏi tôi: “Cô Lục, cô có ngại có nhiều bạn trai không?”

Tôi không chút do dự, hưng phấn đập bàn: "Tôi không sao! Tôi không bận tâm chút nào!"

Mười người đàn ông nhìn nhau và kéo tôi vào cuộc trò chuyện nhóm trên điện thoại di động của họ.

Tên nhóm: Một gia đình yêu thương (11)

Nam khách số 4 mỉm cười dịu dàng với tôi và nói: “Trên đường đến đây chúng tôi đã bàn bạc rồi. Chúng tôi sẵn sàng cùng nhau trở thành bạn trai của cô Lục.”

Đồng tử của tôi mãnh liệt như sóng thần, Sở Nhan Ngọc đang uống cà phê ở bàn sau phun ra một ngụm cà phê đen, ho khan một tiếng.

"Du Du……"

Tôi quay lại và thấy Lục Diệc Hàn đang lao tới với vẻ mặt lo lắng.

Anh nói: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Mắt tôi gần như bị Lục Diệc Hàn làm cho mù mắt.

Lục Diệc Hàn sắc mặt nghiêm nghị, khuôn mặt tuấn tú.

Anh ta mặc một bộ vest được thiết kế riêng, tóc được tạo kiểu bằng keo xịt tóc, trên tay là chiếc đồng hồ Rolex, đôi giày da được đánh sáng bóng, giống như một con công đực được chải chuốt kỹ lưỡng sắp tham gia một cuộc thi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


6.

Anh liếc nhìn mười người trên chiếc bàn tròn lớn, đôi mắt tối sầm, nói: “Có lẽ… tôi đến không đúng lúc.”

Bác sĩ tâm lý hiền lành mỉm cười nói: "Không, anh đến rất đúng lúc."

Mười anh chàng đẹp trai nở nụ cười chuyên nghiệp trên khuôn mặt và nói với anh: "Chào mừng anh gia nhập đội ngũ gia đình yêu thương của chúng tôi."

Tôi uống cà phê để che đậy sự xấu hổ của mình đến mức bị phun ra ngoài, anh chàng số 7 đẹp trai ngồi cạnh tôi tao nhã đưa khăn giấy cho tôi.

Tôi cảm ơn anh ấy: “Cảm ơn anh”.

Số 7 cười ngọt ngào: “Được phục vụ chị gái là vinh hạnh của tôi.”

Ồ! Con thiên nga già của tôi! Anh ấy thực sự là một chú chó con ngọt ngào và ngoan ngoãn!

Sắc mặt Lục Diệc Hàn tối sầm lại, anh cố gắng làm cho biểu cảm của mình bớt hung dữ hơn một chút.

"Xin lỗi, tôi không ở đây để tham gia cùng mọi người."

Anh ta từ chối lời mời từ nhóm một gia đình yêu thương và rồi giả vờ tình cờ để lộ chiếc đồng hồ Rolex mới tinh trên cổ tay.

Người mẫu nam cao 1,9 mét bên cạnh tôi liếc nhìn rồi cười khẩy, đứng dậy cởi áo vest ra, để lộ chiếc thắt lưng vàng đính những viên kim cương lớn sáng bóng.

Người mẫu nam: "Xin lỗi, hơi nóng. Xin lỗi."

Tôi bị sốc trước hàm lượng vàng và kim cương trong chiếc thắt lưng này, vẻ mặt của Lục Diệc Hàn cứng đờ trong giây lát.

Phú nhị đại thế hệ thứ hai bên trái của Lục Diệc Hàn tình cờ để điện thoại rơi xuống bàn, số 8 bên cạnh hét lên một tiếng cường điệu.

"Chà! Đây là chiếc iPhone màu vàng phiên bản tối cao chỉ được phát hành nguyên chiếc trên thế giới!"

Phú nhị đại thế hệ thứ hai khiêm tốn nói: "Đừng hét lớn như vậy, người khác nghe thấy sẽ xấu hổ đó."

Lục Diệc Hàn: "..."

Số 8 lặp lại đầu ra với giọng nói khiến Lục Diệc Hàn ù tai: "Đây là iPhone vàng phiên bản tối cao, iPhone vàng phiên bản tối cao, iPhone vàng phiên bản tối cao..."

Vẻ mặt của Lục Diệc Hàn cứng đờ.

Bên cạnh số 8, Quân Cảnh Tuyền khoanh chân, cảm thấy cái bàn đè lên đôi chân dài của mình nên anh ta đã trực tiếp đặt chân lên bàn để lộ viên ngọc trai Nam Phi cỡ nắm tay được đính trong đôi giày da của anh.

Số 10 ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hợp tác nói với giọng hâm mộ:

"Quân thiếu gia, đôi giày da của anh đẹp quá, tôi nhớ anh đã bỏ ra 80 triệu để mua những viên ngọc trai Nam Phi to lớn này phải không?"

Quân thiếu gia tỏ vẻ khinh thường: “Chỉ là một đôi giày cũ thôi. Tôi mang hai lần rồi không thích nữa”.

Vẻ mặt của Lục Diệc Hàn cứng đờ.

7

Lục Diệc Hàn vô cảm kéo cổ tay áo xuống để che chiếc đồng hồ Rolex bị bỏ quên của mình.

Tôi vùi đầu vào nĩa ăn, giả vờ như không nhìn thấy tình trạng khốn khổ của anh.

Sao nam số 1 rót cho tôi cốc nước đun sôi có nhiệt độ là 52°C, anh đẩy nước ra trước mặt tôi, mỉm cười nói với tôi:

"Nước đun sôi 52°C thể hiện tình yêu của anh dành cho em."

Chà, thật trân thế!

Nhưng cộng với khuôn mặt điển trai của số 1 có thể sánh ngang với sao nam, tôi không nghĩ điều đó là không thể chấp nhận được.

Tôi uống ly nước đun sôi 520 này mà rơi nước mắt.

Khi nhìn thấy điều này, bác sĩ tâm lý đã vỗ tay gọi tặng một chiếc bánh nhung đỏ hình trái tim cho tôi.

"Em có muốn thử chiếc bánh này không?"

Anh số 7 ngồi cạnh tôi nghiêng đầu, không chịu thua kém, anh nói: “Chị ơi, em làm ảo thuật cho chị nhé?”

" Ảo thuật?"

Anh số 7 trải một chiếc khăn giấy trắng lên cốc cà phê, luồn ngón tay quanh cốc rồi kéo ra, cốc cà phê biến mất thay vào đó là một bông hồng đỏ xinh đẹp.

Anh ngoan ngoãn đưa cho tôi bông hồng đỏ: "Chị ơi, chị đẹp hơn bông hồng đó rất nhiều”.

Tâm lí già nua của tôi! Ôi, làm sao anh ta có thể làm được điều này!

Tôi cầm lấy bông hồng và nói: "Cảm ơn anh, từ nay hãy gọi tôi là Rose nhé".

Anh số 7: "Rõ rồi! Chị Rose."

Giống như có phép thuật, anh ấy tạo ra một chiếc vòng tay hồng ngọc tinh xảo xinh đẹp khác và đeo nó vào tay tôi.

"Đây là một món quà nhỏ tôi tặng chị Rose. Chị có thích nó không?"

8

Lục Diệc Hàn không nhịn được nữa, dùng chiếc nĩa biến chiếc đ ĩa tròn thành hình trái tim thô ráp.

Anh ta đột nhiên đứng dậy và lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn rất đẹp và bắt mắt, có đính một viên hồng ngọc hình trái tim đắt tiền.

Anh nói: “Tôi cũng đã chuẩn bị quà gặp mặt.”

Tôi tỏ vẻ khó hiểu, anh ta có phải vui mừng quá sớm không?

Phú nhị đại giàu có liếc nhìn chiếc nhẫn, cười khẩy: "Anh có biết phú nhị đại thế hệ thứ 2 là ai không?"

Lục Diệc Hàn: "...?"

Đại phú nhị đại vỗ bàn:"Hắn cũng giàu có như nước nào!"

Số 8 giương cao một biểu ngữ phía sau, trên đó có viết bốn chữ lớn: “Giàu có thể sánh ngang đất nước”.

Lục Nhất Hàn: "..."

Tám người còn lại: "..."

Tôi gần như cười lớn.

Tám người đồng loạt quay đầu lại, giả vờ như không nhận ra hai người đang xấu hổ.

Xấu hổ, thật sự đáng xấu hổ!

Lục Diệc Hàn vẻ mặt phức tạp, trong lúc nhất thời hắn cảm giác như mình đang chọi gà ở trường mẫu giáo.

Tất cả chỉ số IQ của phú nhị đại thế hệ giàu có thứ hai này có thể được thêm vào là sự giàu có.

Người đàn ông giàu có thế hệ thứ hai cởi chiếc cà vạt nạm hồng ngọc, thắt nút hình trái tim rồi đưa cho tôi từ số 8 bên cạnh.

Anh nói với vẻ uy nghiêm và kiêu hãnh: “Đây là quà gặp mặt của tôi. Mỗi viên hồng ngọc trên đó đều được tôi chọn lọc và trang trí cẩn thận. Tôi hy vọng cô Lục thích nó.”

Số 8 hợp tác hét lên: "Oa! Viên hồng ngọc này! To quá! Sáng bóng quá! Chói mắt quá! Thật ngầu! Tôi chưa bao giờ thấy một chiếc cà vạt hồng ngọc đẹp như vậy!"

Đại phú nhị ho nhẹ một tiếng: “Cẩn thận.”

Anh số 7 gần như mất tự chủ và tỏ ra chán ghét.

Lục Diệc Hàn sắc mặt tối tăm như đáy nồi tám trăm năm không được lau chùi, mang vẻ đẹp đen đủi sặc sỡ.

Tôi cố gắng nhịn cười và nhận lấy chiếc cà vạt được mang đến.

"Cảm ơn."

Lục Diệc Hàn cũng tặng tôi một chiếc nhẫn: "Tôi..."

Tôi từ chối chiếc nhẫn của anh: “Chiếc nhẫn hãy để lại cho vợ tương lai của anh Lục, tôi không cần.”

Vẻ mặt Lục Diệc Hàn hơi sửng sốt, anh ấy dường như không ngờ rằng tôi sẽ từ chối, trên mặt hiện lên một tia thất vọng.

Anh suy nghĩ một lúc, cất chiếc nhẫn vào túi, quay sang bác sĩ tâm lý và nói: "Tôi xin lỗi, tôi chỉ không biết phải làm gì. Xin cho phép tôi tham gia cùng anh."

Nhà tâm lý học: "?"

Anh số 7: "?"

Trên mặt Lục Nhất Hàn lộ ra chút quyết tâm và ngoan cường như khi lẻn vào doanh trại quân địch và nói: “Xin cho phép tôi tham gia cùng anh và trở thành thành viên của nhóm một gia đình yêu thương”.

Mười anh chàng đẹp trai lần lượt vỗ tay, trên môi nở nụ cười chuyên nghiệp, nói với anh: "Chào mừng gia nhập đội ngũ gia đình yêu thương của chúng tôi."

9

Trò chuyện nhóm: một gia đình yêu thương (11)

Sau khi Lục Nhất Hàn tham gia, nó trở thành:

Trò chuyện nhóm: một gia đình yêu thương (12)

Tôi, mười người, cộng thêm Lục Diệc Hàn, tổng cộng có 12 người.

Đột nhiên “Tỷ phú là tôi” đã gia nhập gia đình yêu thương.

TÔI:"??!"

Tôi gửi tin nhắn: "Cha?!"

Bác sĩ tâm lý kéo người cha tỷ phú của tôi vào một cuộc trò chuyện nhóm.

Trò chuyện nhóm: một gia đình yêu thương (13)

Sau khi ông bố tỷ phú bước vào, tin nhắn lập tức tràn ngập màn hình.

Mười người đàn ông đi theo tôi và hét lên: [Cha. 】

TÔI:【??? 】

Tôi do dự, trong lòng mơ hồ: “Cái đó…”

Bác sĩ tâm lý ngắt lời tôi: “Cô Lục, không cần nói thêm nữa! Cha cô cũng là cha của chúng tôi.”

Chín người còn lại gật đầu đồng ý.

Tôi do dự: “Điều này thích hợp sao?”

Phú nhị đại thế hệ thứ hai hỏi tôi: “Cô Lục, cô có biết tên đầy đủ của cha chúng tôi không?”

Tôi bối rối: “Anh tên gì?”

Phú nhị đại thế hệ thứ hai hít sâu một hơi: “Cha chúng ta tên Sở Ngạo Thiên!”

Đầu óc tôi bối rối: “Vậy thì sao?”

Phú nhị đại thế hệ thứ hai giàu có: “Mọi người ở Bắc Kinh đều phải tên là Sở!”

Nam người mẫu cho biết: "Tỷ phú của cha chúng tôi không phải là tỷ phú mà là tỷ phú!"

Những người đàn ông khác gật đầu nói: “Chúng tôi bằng lòng kết hôn cùng nhau và làm con rể ông Sở!”

Số 4 bất lực thở dài: “Không có cách nào, ông Sở giàu quá. Chưa kể làm con rể, tôi bằng lòng làm cháu trai ông Sở.”

Không, không cần!

Ông bố tỷ phú phát biểu trong nhóm: [Hả? Tại sao có rất nhiều?

Cá nhân, người này là ai? 】

Giây tiếp theo.

"Lục Diệc Hàn" đã bị đuổi khỏi nhóm trò chuyện.

Sắc mặt Lục Diệc Hàn rất tệ, tôi nhìn anh cúi đầu dùng ngón tay thon dài trắng nõn điều khiển điện thoại di động.

"Lục Diệc Hàn" đã tham gia lại cuộc trò chuyện nhóm.

Giây tiếp theo.

Lục Diệc Hàn lại bị đuổi khỏi nhóm trò chuyện một cách tàn nhẫn.

Lục Diệc Hàn bướng bỉnh nhưng lại không chịu thừa nhận thất bại, anh làm việc chăm chỉ để gia nhập nhóm một gia đình lớn yêu thương nhau.

Ngay khi anh ấy gia nhập, người cha tỷ phú của tôi đã đuổi anh ấy ra ngoài.

Anh ta tham gia một lần nữa và lại bị đá một lần nữa.

Sau khi lặp lại vài lần, khuôn mặt tuấn tú của Lục Diệc Hàn trở nên tối sầm và tím tái.

Tôi thông cảm cho anh ấy, nhưng tôi không thể để anh ấy lọt vào mắt của người cha tỷ phú của tôi.

Tôi đã trực tiếp đưa Lục Diệc Hàn vào danh sách đen và hạn chế anh ấy tham gia các cuộc trò chuyện nhóm với gia đình thân yêu.

Sau khi Lục Diệc Hàn biết mình bị hạn chế tham gia nhóm, trên mặt anh ấy lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Tôi tự vỗ nhẹ vào lưng mình.

Đối mặt với cái đúng và cái sai lớn, tôi có thể phân biệt được tầm quan trọng.

10.

Ông bố tỷ phú đã đăng một tin nhắn trong nhóm trò chuyện.

Ông xua tay: [Cha đã đặt rạp chiếu phim cho con, con đi xem phim đi. 】

Ông ấy đã sắp xếp lịch trình hẹn hò một cách mù quáng rồi.

Trước tiên hãy xem phim, sau đó ăn lẩu, sau đó đặt cho chúng tôi một phòng tổng thống để chiến đấu đến sáng.

Tất nhiên mười người đàn ông không có vấn đề gì với điều đó, và tôi không bao giờ nói không với người cha tỷ phú của mình.

Lục Diệc Hàn sẽ không bao giờ cho phép mình thua trên chiến trường như thế này.

Khuôn mặt tuấn tú như dao của anh ta từ lâu đã được cạo thành vẻ cương nghị, anh ta muốn đi cùng chúng tôi xem chúng tôi sắp giở trò gì mới.

Khi rời khỏi quán cà phê, tôi nghe thấy một tiếng va chạm lớn. Tôi nhìn lên và thấy một chiếc trực thăng đang lao xuống từ trên trời.

Người vệ sĩ đẹp trai mặc quần bó nhảy ra khỏi trực thăng và quỳ một chân xuống trước mặt tôi.

"Thưa cô, ông chủ sai tôi đưa cô đi xem phim. "

Tôi bàng hoàng và cảm nhận được niềm tự hào đến từ người cha tỷ phú của mình.

Vệ sĩ nói: "Tiểu thư, mời lên máy bay."

Tôi chỉ vào những người đàn ông bên cạnh và hỏi: “Còn họ thì sao?”

Vệ sĩ: “Tiểu thư đừng lo lắng, ông chủ đã sắp xếp một chiếc máy bay nhỏ đưa bọn họ đến đó.”

Máy bay nhỏ, nhỏ!

Tôi: Nhờ việc xét nghiệm quan hệ cha con của chị gái tôi đã đưa tôi về quê hương nơi tôi có khối tài sản trị giá hàng trăm triệu!

Chiếc trực thăng chở tôi lên trời, mười người đàn ông và Lục Diệc Hàn ở trên mặt đất nhìn tôi rời đi.

Lúc đó tôi cảm thấy vui sướng không thể tả được.

Đây chính là cảm giác của giàu có sao!

Chiếc trực thăng bay vòng trên bầu trời và đến lối vào rạp chiếu phim.

Vệ sĩ nhảy ra khỏi trực thăng và hét lên: "Tiểu thư, đợi một chút!"

Các vệ sĩ được đào tạo bài bản bắt đầu hành động, họ nhanh chóng trải một tấm thảm đỏ dày trên mặt đất và xếp vô số bông hồng đỏ tươi thành một trái tim ba chiều khổng lồ.

Sau đó, màn hình lớn trong rạp chiếu phim được điều chỉnh ở mức sáng nhất và hào nhoáng nhất, đồng thời phát liên tục các bản nhạc pop nước ngoài.

Khi tôi xuống trực thăng, trên bầu trời có hai chiếc trực thăng khác đang điên cuồng rải những cánh hoa hồng.

Hai mươi vệ sĩ đứng thành hai hàng trước bông hồng trái tim khổng lồ và đồng thanh hét lên với tôi:

"Chào mừng đến với rạp chiếu phim, thưa tiểu thư!"

Hai mươi vệ sĩ đều xé quần áo, vứt áo, để lộ cơ bụng được rèn luyện bài bản.

Tôi sắp bất tỉnh vì hormone nam này.

Phóng đại, quá cường điệu!

Tôi đã bị sốc bởi đội hình cường điệu này.

Lục Diệc Hàn và những người khác xuống một chiếc máy bay khác, họ đứng cạnh tôi như một nhóm trai đẹp.

Đạo diễn rạp chiếu phim cầm một bản hợp đồng dát vàng đi tới, cung kính nói:

"Cô Lục, ông Sở đã mua lại rạp chiếu phim này. Rạp chiếu phim tư nhân này hiện do cô đứng tên. Xin hãy đặt cho rạp chiếu phim một cái tên mới."

Một lần nữa, tôi vô cùng xúc động trước người cha tỷ phú của mình.

Cha! Con sẵn sàng gọi cha mãi mãi!

Tôi viết tên mới của rạp vào hợp đồng dán tem nóng và nó đã được gọi tên là "Rạp chiếu phim mang tên Cha."

Tôi muốn dùng điều này để bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình đối với người cha tỷ phú của tôi.

Sau khi Lục Diệc Hàn xuống máy bay, anh quay đầu lại nhìn quán cà phê cách rạp chiếu phim chưa đầy 500 mét.

Anh im lặng.

Đi bộ từ quán cà phê...đến rạp chiếu phim...chỉ mất hai phút...phải không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


11

Tôi dẫn theo mười một người đàn ông đi mua vé xem phim.

Anh chàng cầm vé có nét mặt rất ưa nhìn nên tôi không khỏi liếc nhìn thêm vài cái.

Đạo diễn rạp chiếu phim cố ý hét lên: "Tiểu Lộ, lại đây."

Tiểu Lộ bước tới, lông mày của anh ấy rất giống với Lục Diệc Hàn.

Tôi do dự: “Anh tên gì?”

Anh ấy nói: "Tiểu thư, tôi tên là Lục Tiểu Lộ."

Lục Diệc Hàn: "..."

Tôi lẩm bẩm: “Giống quá! Ngay cả cái tên cũng giống quá…”

Lục Diệc Hàn sắc mặt tái xanh.

Anh số 7 nghiêng đầu: “Có vẻ như gia đình thân yêu của chúng ta sắp có thành viên mới.”

Số 4 hiền lành mỉm cười, móc một viên ngọc lục bảo từ thắt lưng dát vàng của người mẫu nam đưa cho Tiểu Lộ.

"Hảo ca ca, chúng ta huynh đệ đến vội vàng, cũng không mang theo quà gì, đành phải coi đây là quà hội nghị."

Tiểu Lộ có chút khẩn trương, hắn lo lắng cầm lấy viên ngọc lục bảo.

"Cảm ơn."

Nam người mẫu nhìn xuống thắt lưng có đính một viên đá quý đã mất, nghiến răng nghiến lợi nói với Số 4:

"Anh thật cao quý, anh đã lấy những viên ngọc từ thắt lưng của tôi và cho đi!"

Số 4 dang tay: “Không còn cách nào khác, ngọc trai Nam Phi trong giày da của anh Quân không thể lấy ra được phải không?”

Quân thiếu gia lớn tuổi nhất Bắc Kinh: "..."

Anh nhìn xuống viên ngọc trai Nam Phi rực rỡ trên đôi giày da của mình.

Nam sao số 1 vỗ vai Tiểu Lộ: “Nhớ kỹ, từ nay về sau em sẽ là số 12.”

Tiểu Lộ ngoan ngoãn gật đầu: “Được, được.”

Số 4 kéo Tiểu Lộ tới chào Lục Diệc Hàn: “Lại đây, đây là tiền bối Mười Một của cậu, chào anh ấy một tiếng đi.”

Lục Diệc Hàn số 11 đã bị trưởng nhóm Tình Yêu đuổi ra khỏi nhóm chat.

Tiểu Lộ lắp bắp: "Xin chào, tiền bối Thập, Thập Nhất."

Lục Diệc Hàn sắc mặt lạnh lùng, không nói gì.

Tiểu Lộ nhìn chằm chằm vào mặt Lục Diệc Hàn, anh ấy dường như hiểu ra điều gì đó quay sang tôi nói:

"Tiểu thư! Tôi có thể phẫu thuật thẩm mỹ để trông giống đàn anh Mười Một cho cô!"

Tôi rít lên: "Không, không cần! Hãy là chính mình!"

Lục Diệc Hàn gần như tức giận vì lời nói của Tiểu Lộ, anh tức giận đến mức ép Tiểu Lộ vào góc và nhốt anh vào giữa các bức tường.

Toàn thân hắn toát ra một luồng khí lạnh có thể khiến người chết cóng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói với Tiểu Lộ:

"Hãy nhớ rằng, dù anh có giống tôi đến đâu, anh cũng sẽ không bao giờ là tôi!"

Tiểu Lộ run giọng nói: "Tiền bối, thực xin lỗi, ngài đừng tức giận..."

Anh run rẩy, giống như một bông hoa nhỏ màu trắng bất lực, yếu đuối và dễ bị tổn thương.

Tôi rất yêu Tiểu Lộ bông hoa nhỏ màu trắng này.

Tôi hét lên: "Dừng lại! Đừng bắt nạt anh ấy!"

Lục Nhất Hàn quay đầu lại, khó tin nhìn tôi, ánh mắt có chút đau lòng.

"Tôi... bắt nạt anh ấy?"

12

Tôi chính trực nói: "Đúng vậy, chính là anh! Thả anh ấy đi! Đừng bắt nạt anh ấy!"

Lục Diệc Hàn buông tay, phú nhị đại thế hệ thứ hai giàu có nhân cơ hội tiến lên kéo anh đi mua bỏng ngô và Coca.

“Phim sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi mua mấy thùng bỏng ngô nhé.”

Tôi đi đến bên cạnh Tiểu Lộ, thấp giọng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Tiểu Lộ mừng rỡ, liên tục lắc đầu: "Không sao, tôi không sao."

Anh ta do dự một chút rồi nói: “Anh Mười Một không có ức hiếp tôi, cô đừng giận anh ấy.”

Trên đời sao có thể có một bông hoa trắng nhỏ nhắn ân cần như vậy!

Tôi vỗ vai anh, hưng phấn nói: "Không sao đâu, tôi đã nhìn thấy hết. Đừng sợ, tôi sẽ ủng hộ anh."

Vừa đi một bước, bóng lưng Lục Diệc Hàn lập tức trở nên sát khí.

Phú nhị đại thế hệ thứ hai giàu có: "Hả? Tại sao bắp rang này lại có màu xanh?"

Thế hệ thứ hai giàu có lắc chiếc cốc màu xanh lá cây trong tay và tự hỏi: "Tại sao chiếc cốc này cũng có màu xanh? Tôi có thể uống được không?"

Lục Diệc Hàn liếc nhìn đống thứ màu xanh lá cây với ánh mắt sát khí.

Ông chủ bán hàng ở bên cạnh đề nghị: " Thưa cậu, đây là bỏng ngô vị mù tạt và coca, là đặc sản của rạp chiếu phim có mùi vị rất ngon, cậu có thể nếm thử."

Phú nhị đại giàu có thế hệ thứ hai nếm thử một miếng rồi nói: “Đẩy mấy chiếc xe đẩy vào rạp chiếu phim đi, vừa ăn vừa xem phim”.

Rạp chiếu phim đã được đặt trước và không còn ai khác ngoài trưởng khoa và Tiểu Lộ.

Tôi đưa mười hai người đàn ông vào rạp xem phim.

Lục Diệc Hàn chen tới ngồi cạnh tôi nhưng bị anh trai số 7 đẩy ra.

Anh số 7 ngây thơ cười nói: “Xin lỗi, chỗ này đã có người ngồi rồi.”

Lục Diệc Hàn bước đi thật xa khi anh đi lấy bỏng ngô.

Tôi có Tiểu Lộ bên trái, anh trai số 7 bên phải, những người đàn ông khác cũng đang ngồi xung quanh tôi.

Lục Diệc Hàn bị ép ngồi ở hàng ghế trước của tôi.

Phim mở đầu.

Tên phim: “Quý bà lớn tuổi nhất và 11 người đàn ông của bà”.

13

Tôi lỡ đổ coca xanh lên bộ đồ thời trang cao cấp của Lục Diệc Hàn.

Tôi ho khan, lấy khăn giấy ra đưa cho anh: “Xin lỗi, xin lỗi, khi ra ngoài tôi sẽ trả tiền quần áo cho anh.”

Lục Diệc Hàn quay lại và cởi bỏ bộ đồ của mình.

Phần tóc sau gáy của anh ta bị Coca xanh trực tiếp nhuộm xanh, để lộ ra ánh sáng mờ nhạt trong rạp chiếu phim tối tăm.

Anh ấy đang định đưa khăn giấy cho tôi thì phát hiện Tiểu Lộ ở bên cạnh đã chăm chỉ đưa cho tôi.

"Tiểu thư, lau đi."

Đôi mắt của Lục Diệc Hàn sáng lên như màu xanh lục trong rạp chiếu phim.

"Cảm ơn, Tiểu Lộ."

Tôi lấy khăn giấy từ Tiểu Lộ và đưa toàn bộ hộp khăn giấy cạnh ghế cho Lục Diệc Hàn.

"Anh Lục, lau đi."

Khóe môi Lục Diệc Hàn đắng chát, giọng nói có chút lạnh lùng:

"Anh Lục... em gọi tôi xa lạ vậy sao?"

Tôi do dự: “Vậy gọi anh là Đại lục nhé?”

Tiểu Lộ không khỏi bật cười.

Diệc Hàn đại lục: "..."

Anh số 7 nén cười nói: “Xem phim, xem phim.”

Bộ phim bắt đầu.

Phim kể về một cô gái trẻ đến từ Bắc Kinh khi đang đi ra ngoài bị ô tô đâm. Cô bị mất trí nhớ và được một chàng trai nghèo nhặt về để rồi lừa dối cô cả thể xác lẫn tinh thần.

Chàng trai nghèo xảo quyệt đã lừa dối cô khi bị mất trí nhớ, dùng một hợp đồng giả để hỗ trợ cô và ép cô sinh con cho mình.

Anh ta nhờ cô gái ra ngoài mua nước tương cho mình, trên đường ra ngoài mua nước tương, cô gái lại bị ô tô đâm và lấy lại trí nhớ ngay tại chỗ.

Cô gái chạy đến nhà chàng trai nghèo khó, tát vào mặt cậu và giận dữ nói: “Anh có biết cha tôi là ai không?!”

Cậu bé tội nghiệp: “Tôi không quan tâm cha cô là ai? Cô mua nước tương chưa?”

Cô gái đập thẳng chai nước tương rỗng vào đầu chàng trai.

"Nhớ kỹ, cha ta tên Long Ngạo Thiên!"

Cha của đại tiểu thư - Long Ngạo Thiên dẫn theo mười một vệ sĩ đi vào.

Long Ngạo Thiên hút một điếu thuốc: “Tiểu tử, ngươi đang bắt nạt con gái ta à?”

Tôi sửng sốt, chờ đã... tại sao Long Ngạo Thiên này lại giống hệt người cha tỷ phú của tôi, Sở Ngạo Thiên?

Tôi liếc xuống và thấy dòng chữ nhỏ bên dưới bộ phim.

[Thân thiện với diễn viên chính: Sở Ngạo Thiên]

Ồ!! Đó thực sự là bố tôi!

Ông ấy đến để đóng vai khách mời trong phim.

Số 4 nhẹ nhàng khen: “Chiếc vòng vàng trên cổ ông bố đẹp và sang trọng quá”.

14

Tôi hơi xấu hổ nhưng vẫn cắn răng chịu đựng và tiếp tục xem trong khi ăn bỏng ngô.

Long Ngạo Thiên đeo một sợi dây chuyền vàng dày cộm trên cổ, ngậm điếu thuốc trong miệng, ra lệnh cho mười một vệ sĩ đánh chàng trai cho đến khi hai chân cậu bị tàn tật.

Long Ngạo Thiên phun khói: "Ngươi ức hiếp nữ nhi của ta, đây là hậu quả!"

Mười một vệ sĩ thay phiên nhau tiến tới tát vào mặt chàng trai.

"Dám khi dễ đại tiểu thư của chúng ta? Ngươi muốn chết sao?"

" Đánh chết!"

Đội trưởng vệ sĩ lấy kéo ra và nói: "Cắt hắn!"

Những vệ sĩ đẹp trai đã đè chàng trai nghèo xuống và tra tấn cậu.

Chàng trai

hét lên: "Không, không!!!"

Đêm đó, anh mất đi phẩm giá của một người đàn ông.

Sau khi đại tiểu thư trở về Long gia, Long Ngạo Thiên đã tìm cho nàng mười một người đàn ông tuấn tú, phẩm chất cao.

Cuối phim, cô gái vui vẻ mặc váy cưới và kết hôn với 11 người đàn ông xung quanh mình.

Long Ngạo Thiên ân cần nói: "Nữ nhi, đừng vì nhất thời đau khổ mà chịu đựng, cắt đứt thống khổ, nghiền nát dưới chân, con sẽ từ tro bụi tái sinh."

Tựa ban đầu của phim là: "The Lady and the Poor Boy", nhưng theo yêu cầu của người cha tỉ phú của tôi, phim đã được đổi tên thành "The Lady and Her Eleven Men".

Khi bộ phim kết thúc, mọi người đều bị sốc vì cái kết.

Ngay lúc này một tia sáng xanh từ trên trời rơi xuống chiếu vào Lục Diệc Hàn, chiếu sáng mái tóc xanh lục của anh.

Tôi, Tiểu Lộ và mười người đàn ông khác: "..."

Tình yêu là ánh sáng, xanh đến mức tỏa sáng.

Tôi ho nhẹ, mắt lơ đãng.

Lục Nhất Hàn đứng dậy, xem phim xong có chút im lặng, quay đầu nhìn tôi.

“Tôi có thể nói chuyện riêng với em một lúc được không?”

Tôi đặt thùng bỏng ngô xuống và theo anh ấy ra ngoài.

Lục Diệc Hàn lấy chiếc nhẫn hồng ngọc ra: “Tôi…”

Tôi rất cảnh giác: “Tôi không muốn!”

Lục Diệc Hàn dừng lại một chút, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn: “Nếu em chấp nhận, có thể một ngày nào đó em sẽ thích.”

Tôi từ chối một cách điên cuồng: "Không, không, không! Ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra!"

Lục Diệc Hàn mở miệng, hắn muốn nói điều gì.

Tôi sợ anh nói năng ngạo mạn nên nhanh chóng ngắt lời anh: "Đợi đã! Tôi có thứ này muốn đưa cho anh."

15

Tôi đưa cho anh ấy một tấm thẻ ngân hàng màu đen: “Cái này là để trả ơn anh… tiền chữa bệnh mà anh đã trả cho mẹ tôi trước đây.”

Vốn dĩ tôi định đợi hết hợp đồng ba năm rồi mới trả, dù sao cũng là do Lục Diệc Hàn đưa ra phí bảo trì.

Lục Diệc Hàn sửng sốt một chút, không có trả lời mà chỉ cau mày nói:

"Tiền thuốc men của mẹ em không cần phải trả lại, là do dự án từ thiện của công ty chi trả."

Tôi lắc đầu: “Tôi phải trả lại.”

Tôi nhét thẻ ngân hàng vào tay Lục Diệc Hàn: “Bất kể số tiền này là ai tài trợ, với mục đích gì, tôi cũng sẽ cố gắng kiếm tiền để trả lại.”

Lục Diệc Hàn im lặng, đột nhiên hỏi: "Lục Hữu Du, em có muốn chấm dứt quan hệ với tôi không?"

Lục Diệc Hàn hai mắt đỏ hoe, khàn giọng hỏi: "Vậy... em luôn cho rằng hợp đồng này là hợp đồng hỗ trợ em do anh?"

Tôi bối rối hỏi: “Phải không?”

"Tôi……"

Lục Diệc Hàn cười khổ, cứng giọng nói: "Không, tôi không phải hỗ trợ em."

Tôi quay đầu lại nói với anh ấy: “Nhưng theo tôi, anh quả thực đang hỗ trợ tôi.”

“Anh hỗ trợ tôi vì anh coi tôi là thế thân của Sở Nhan Ngọc, anh không hề quan tâm đ ến tôi.

"Mỗi lần anh dẫn tôi đi dự tiệc, anh đều mặc kệ tôi. Mọi người trong giới đều biết người anh thích là Sở Nhan Ngọc, Sở Nhan Ngọc là ánh trăng sáng của anh. Mà tôi là thế thân của Sở Nhạn Ngọc, cho nên bọn họ dùng hết sức bắt nạt tôi, chế nhạo tôi. Những lúc đó, anh không ở bên cạnh tôi.

“Những chuyện này anh cũng không biết…”

Lục Diệc Hàn ngắt lời tôi: "Thật xin lỗi, những chuyện này anh thật sự không biết. Anh, anh không thích Sở Nhan Ngọc. Anh thích em từ đầu đến cuối!"

Anh cau mày: “Anh không biết những tin đồn này đến từ đâu.”

Tôi nhấc điện thoại lên, tìm tài khoản Bagua Toutiao, nhấp vào và đọc ra.

【sốc! Lần đầu gặp nhau trên du thuyền, chủ tịch nhà họ Lục đã yêu cô Sở ngay từ cái nhìn đầu tiên! Không thể nào quên! 】

Lục Diệc Hàn sắc mặt tối sầm, mượn điện thoại di động của tôi, lướt xuống.

Nhìn xem, càng nhìn xuống, mặt anh càng đen hơn.

Tôi nói thêm: “Tôi cũng nhìn thấy một bức phác họa nhỏ của Sở Nhan Ngọc trong phòng làm việc của anh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Hoàn


16

Sắc mặt của Lục Diệc Hàn hoàn toàn đen lại.

Anh giải thích: “Anh không thích cô ấy! Anh thích em từ đầu đến cuối! Lúc đó anh đã nhầm cô ấy với em nên dẫn đến hiểu lầm! Ngoài ra, bức phác họa trong phòng làm việc cũng không vẽ Sở Nhan Ngọc, nó vẽ em."

Tôi băn khoăn: “Nhưng chẳng phải chúng ta chỉ gặp nhau ba năm trước khi mẹ tôi bị bệnh sao?”

Có tin đồn rằng ánh trăng trắng của Lục Diệc Hàn là của Sở Nhan Ngọc rất lâu trước khi tôi gặp Lục Diệc Hàn.

Lục Diệc Hàn im lặng một lát rồi nói: “Không, em gặp anh ba năm trước, nhưng anh biết em từ sáu năm trước.”

Lục Diệc Hàn nói rằng sáu năm trước anh ấy đã thấy tôi tham gia một cuộc thi bắn súng.

Khi đó, tôi đã giành chức vô địch trong cuộc thi bắn súng, đứng trên sân rất chói lóa, giống như một mặt trời nóng bỏng kiêu hãnh, anh ấy có ấn tượng tốt với tôi.

Sau đó, ấn tượng tốt dần dần phát triển thành tình yêu và tình yêu, dẫn đến hiểu lầm khi lần đầu tiên anh gặp Sở Nhan Ngọc trên du thuyền.

Anh ấy nhầm Sở Nhan Ngọc với tôi.

Những người trong giới cũng nhầm tưởng Sở Nhan Ngọc là ánh trăng sáng yêu quý của Lục Diệc Hàn vì chuyến đi du thuyền đó.

Tôi có cái đầu to, biết bắn súng và đã tham gia các cuộc thi bắn súng. Nhưng không ngờ lại có người có ấn tượng tốt với tôi vì tôi vô tình vô địch cuộc thi bắn súng như vậy.

Tôi nói: “Tôi xin lỗi, tôi không biết anh đang nói về điều gì và tôi không có ấn tượng gì về điều đó”.

Lục Diệc Hàn cảm thấy ngột ngạt, như thể tất cả niềm vui của anh đều bị ném vào lọ mận chua, ngâm chua, lên men rồi biến thành vị chua vô tận.

Tôi nói với anh ấy: “Có thể theo ý kiến ​​​​của anh, anh không muốn hỗ trợ tôi. Nhưng theo tôi, anh thực sự đã hỗ trợ tôi trong ba năm.

“Ba năm hỗ trợ không phải là điều tôi có thể nói nhẹ nhàng rằng “Đó không phải là sự hỗ trợ”.

"Có thể tôi thực sự thích anh, nhưng anh không cảm nhận được tình yêu của tôi. Tình yêu mà không cảm nhận được thì đó không phải là tình yêu."

Tôi nhẹ nhàng nói với anh: “Anh Lục, cảm ơn anh đã tài trợ chi phí y tế ba năm trước. Tôi rất biết ơn, nhưng xin lỗi, tôi không thích anh.

"Làm ơn, hãy để tôi đi."

Tôi đồng ý gặp Lục Diệc Hàn chỉ để báo đáp lòng tốt này.

17

Lục Diệc Hàn im lặng.

Đôi mắt anh đỏ hoe và anh không nói nên lời.

Tiểu Lộ thò đầu ra, mười người còn lại cũng từ trong tường thò đầu ra.

Tiểu Lộ gãi đầu hỏi: "Tiểu thư, cô nói xong chưa? Hắn..."

Lục Diệc Hàn bị k1ch thích khi nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Lộ rất giống mình, anh ngơ ngác hỏi:

"Anh ta trông rất giống anh phải không?

Hãy coi anh ta là người thay thế anh? "

Tiểu Lộ: "???"

Tâm tư thầm kín của tôi bị vạch trần, tôi lúng túng nói: “Không phải…”

Đôi mắt của Lục Diệc Hàn hơi sáng lên, như thể anh nhìn thấy hy vọng.

Tôi đập tan ảo tưởng của anh ta: “Thật ra tôi định dùng anh ta làm bao cát thế chỗ, nếu không thích thì tôi sẽ đấm anh ta một trận. Dù sao tôi cũng đã không hài lòng với anh từ lâu rồi. "

Chỉ vì ân nhân mà làm gì cũng khó.

Lục Diệc Hàn sửng sốt.

Bao cát của Tiểu Lộ: "Uuuuuuuuuuuuu."

Không có ai lên tiếng thay anh ấy sao?

Đúng lúc này, trong rạp vang lên nhạc nền của "Chiến binh cô đơn".

"Anh yêu em một mình bước đi trong ngõ tối

Tôi yêu cách bạn không quỳ xuống,

Anh yêu em và đã chịu đựng tuyệt vọng,

Khóc không nổi..."

Ai đó đang đến với BGM.

Mười một người đàn ông và hai mươi vệ sĩ mặc đồ đen đứng ngay ngắn bên cạnh người đàn ông.

"Cha!"

"Ông Sở!"

Người cha tỷ phú của tôi, Sở Ngạo Thiên bước về phía tôi với mười sợi dây chuyền vàng dày trên người, hai mươi chiếc nhẫn vàng lớn trên tay và đôi giày da bằng vàng.

Tôi cảm thấy hơi thở của tiền phả vào mặt mình.

Tôi không khỏi hét lên: “Cha ơi!”

"Hở!"

Người cha tỷ phú của tôi đã hợp tác trả lời.

Ông bước đến trước mặt Lục Diệc Hàn, hai mươi vệ sĩ đi theo ông ấy mở ra hai mươi chiếc két bạc trong tay, để lộ những thỏi vàng lớn bên trong.

Người cha tỷ phú của tôi lấy ra chiếc bật lửa nạm kim cương, châm lửa đốt điếu xì gà, ngậm điếu xì gà trong miệng và nói nghiêng với Lục Diệc Hàn:

"Chàng trai, tôi cho cậu 30 triệu và để lại con gái tôi!"

Trong thoáng chốc, tôi hình dung ra cảnh đội trưởng vệ sĩ trong phim cầm một chiếc kéo.

Lục Diệc Hàn hai mắt đỏ hoe: "Ông Sở, xin ông đừng dùng tiền xúc phạm tình cảm của tôi dành cho con gái ông."

Sở Ngạo Thiên hút một điếu xì gà, nói: “Không phải là sỉ nhục.”

“Đó là sự khinh thường,” ông nói.

Sự khinh thường từ tiền bạc.

Lục Diệc Hàn im lặng.

18

Sở Ngạo Thiên hít hai hơi xì gà, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

"Đợi đã...con gái tôi hình như cũng không thích cậu."

Sở Ngạo Thiên xua tay, toàn bộ hai mươi vệ sĩ đóng két lại, thay vào đó là những chiếc kéo.

"Cho cậu một cơ hội, tỉnh táo mà rời đi con gái của ta, nếu không ta sẽ..."

Da đầu tôi tê dại, đứng trước mặt Lục Diệc Hàn, gọi Sở Ngạo Thiên: “Cha!”

Đôi mắt của Lục Diệc Hàn sáng lên với một ánh sáng yếu ớt.

Tôi vội vàng giải thích: “Cha, anh ấy rất tốt với con! Trước đây anh ấy đã chi trả chi phí chữa bệnh cho mẹ con. Chúng ta không thể lấy oán báo ân được.”

Ánh sáng trong mắt Lục Diệc Hàn lại vụt tắt.

Sở Ngạo Thiên hút một điếu thuốc: “Được.”

Ông lại vẫy tay và các vệ sĩ thay những chiếc kéo lớn bằng những thỏi vàng lớn.

“Năm mươi triệu, để lại con gái tôi.”

Lục Diệc Hàn nhẹ nhàng đau lòng nói: "Tôi đã biết đáp án rồi. Tôi sẽ rời bỏ cô ấy. Ông không cần trả tiền cho cô ấy."

Sở Ngạo Thiên khịt mũi: "Cậu là một cậu bé thông minh."

Trước khi Lục Diệc Hàn rời đi, anh ấy hỏi tôi một câu cuối cùng:

"Em... đã từng yêu anh chưa?"

Tôi không trả lời thẳng mà hỏi anh rất lý trí: “Anh Lục anh có yêu người đã hỗ trợ mình không?”

Lục Diệc Hàn cười khổ: “Không.”

Anh ấy quay người bỏ đi, tôi nhìn mái tóc xanh của anh ấy, chợt nghĩ đến điều gì đó!

"Đợi một chút!"

Lục Nhất Hàn vội vàng quay người lại, trong mắt lóe lên tia lửa.

Tôi: "Chờ một chút."

Tôi đến xin lời khuyên từ người cha tỷ phú của mình và lấy được mười chiếc nhẫn vàng lớn từ bàn tay đeo nhẫn của ông.

Tôi gói những chiếc nhẫn này lại và đưa cho Lục Nhất Hàn:

“Đây là tiền mua bộ đồ của anh.”

Ánh sáng trong mắt Lục Diệc Hàn lại vụt tắt, lần này sẽ không sáng nữa.

Tôi liếc nhìn mái tóc xanh của anh, lúng túng nói: “Hình như Coca xanh đã nhuộm xanh tóc rồi. Anh về nhuộm lại màu đen nhé?”

Lục Diệc Hàn quay người và tàn nhẫn rời đi.

Tôi: "Đợi đã!"

Lục Diệc Hàn dừng lại.

Tôi hỏi: “Hợp đồng đó…”

Tôi vừa định hỏi làm cách nào để chấm dứt hợp đồng mà tôi và Lục Diệc Hàn đã ký khi nó hết hạn.

Nhưng tôi nghe thấy Lục Diệc Hàn nói với giọng khàn khàn:

"Hợp đồng đã kết thúc, anh đơn phương phá vỡ hợp đồng, sau đó anh sẽ bồi thường cho em 100 triệu vi phạm hợp đồng."

TÔI:"???!"

Tình hình thế nào?

Lục Diệc Hàn cũng không giải thích nhiều, cầm lấy chiếc nhẫn vàng lớn mà tôi đưa cho anh ấy coi như đền bù rồi bước ra ngoài.

Các vệ sĩ đứng hai bên đường nơi Lục Diệc Hàn rời đi, bắn những ống pháo hoa lên trời và đồng thanh hét lên:

"Xin chúc mừng tiểu thư, đã hẹn hò thành công với 11 người đàn ông."

Lục Diệc Hàn loạng choạng và nghiến răng bỏ đi.

Mười một người đàn ông, không bao gồm anh ta.

19

Sau khi Lục Diệc Hàn rời đi.

Sở Ngạo Thiên vỗ vai tôi hỏi: “Con gái, hôm nay con có thích ai trong số những người này không?”

Tôi ngoan ngoãn trả lời: “Cha ơi, con thấy con khá thích.”

Sở Ngạo Thiên xua tay: "Vậy đem hết đi!"

Ông tự hào nói: “Cha có rất nhiều tiền.”

Tôi kinh ngạc: Cha ơi, cha là người cha trọn đời của con!

Tôi thì thầm: “Con nghĩ con khá thích những vệ sĩ đó”.

Sở Ngạo Thiên hống hách nói: "Vậy cha sẽ giao hết cho con!"

Ông ấy vẫy các vệ sĩ lại và ra lệnh cho họ:

"Từ giờ trở đi, nhiệm vụ của các ngươi là bảo vệ tiểu thư, có hiểu không?"

Hai mươi vệ sĩ tuấn mỹ đều đồng thanh nói: "Đã hiểu!"

Tất cả đều đồng loạt quỳ xuống phía tôi.

"Bảo vệ tiểu thư!"

Woohoo, đẹp trai quá!Cha ơi, con muốn gọi cha là cha suốt đời!

Pháo hoa tuyệt đẹp thắp sáng bầu trời bên ngoài rạp chiếu phim, "Bùm, bùm,bùm!" Vô số pháo hoa được bắn lên trời, tôi nhìn lên và thấy dòng chữ được tạo thành từ pháo hoa tuyệt đẹp.

Một gia đình đáng yêu.

Có một trái tim lớn bên cạnh nó.

Tôi đột nhiên xấu hổ cắm đầu ngón chân xuống đất, không cần suy nghĩ nhiều, đây hẳn là tác phẩm của người cha tỷ phú của tôi.

Tôi hỏi: "Cha ơi, chúng ta có thể đổi tên nhóm trò chuyện được không?"

Sở Ngạo Thiên ngậm điếu xì gà trong miệng: “Muốn thay đổi thế nào cũng được.”

Tôi đã thay đổi cuộc trò chuyện nhóm thành "Niềm hy vọng một ngôi làng của đàn ông".

Cha tôi chạm vào đầu tôi với tình cảm của một người lớn tuổi dành cho thế hệ trẻ, và nói với tôi một cách chân thành:

“Con gái, cha không muốn con chỉ gắn bó với một người đàn ông cả đời.”

"Cha……"

Cha tôi hút xì gà: “Muốn làm thì làm với thật nhiều đàn ông!”

Tôi nhận ra: "Cha ơi! Cha nói đúng!"

Tôi quyết định rằng tôi không thể giới hạn đàn ông ở con số 11.

Nếu bạn muốn làm điều đó, hãy làm với mười một ô vuông!

ĐOẠN KẾT ·

Lời cầu hôn của mười một người đàn ông:

Sau khi hết hợp đồng bảo trì.

Tôi không bao giờ gặp lại Lục Diệc Hàn nữa.

Người cha tỷ phú của tôi đã đưa ra chỉ dẫn cho 11 người đàn ông có nhiệm vụ cầu hôn tôi thành công.

Vì vậy, tôi sắp chấp nhận lời cầu hôn từ mười một người đàn ông.

Tôi đi ra ngoài thì bị một con ếch xanh chặn lại.

Con ếch khổng lồ duỗi bàn tay ngắn ngủi của mình với hai con ếch nhỏ trên đó.

Nó hỏi tôi: "Con làm rơi con ếch vàng hay con ếch bạc này?"

Tôi nói một cách nghiêm túc: "Không ai trong số họ cả!"

Búp bê ếch vén mũ lên, lộ ra khuôn mặt có thể so sánh với sao nam, là số 1.

Số 1: "Vậy thì em đã đánh rơi con ếch xanh là tôi."

Anh đưa tay về phía tôi: “Anh đưa em về nhà được không?”

Tôi chưa kịp trả lời thì đồng nhân dân tệ đột nhiên từ trên trời bay xuống.

Tôi nhìn lên và thấy trực thăng bay vòng quanh, thả đồng nhân dân tệ xuống.

Người qua đường đều kinh ngạc: "Tôi đi đây! Công lý từ trên trời!"

Trong cơn mưa đỏ của RMB, có người bước tới.

Phú nhị đại giàu có thế hệ thứ hai bước về phía tôi với mười sợi dây chuyền vàng dày trên người, hai mươi chiếc nhẫn vàng lớn trên tay và đôi giày da bằng vàng.

Tôi cảm nhận được mùi hương quen thuộc phả vào mặt mình.

Phú nhị đại trìu mến nói với tôi: “Bảo bối, anh đã biến thành dáng vẻ của người đàn ông em yêu nhất rồi”.

Anh ấy hỏi tôi: “Em có chấp nhận lời cầu hôn của anh không?”

Đề xuất này thực sự tuyệt vời đối với tôi.

Tôi vừa định nói thì tai tôi chợt nghe thấy tiếng gầm rú của một chiếc xe tải hạng nặng.

Một chiếc xe tải nặng hàng chục tấn lao tới trước mặt tôi, anh chàng ngầu lòi số 10 nhảy ra khỏi xe, cabin xe tải mở từ bên hông, lộ ra cả một xe tải chở đầy hoa hồng đỏ rực.

Số 10: "Đưa nó cho em."

Anh số 7 nhảy ra khỏi ghế phụ, mỉm cười nói: “Chị Rose, em đã chuẩn bị cho chị một bất ngờ đặc biệt rồi.”

Anh ấy búng tay, và có một tiếng nổ lớn trên bầu trời, tôi nhìn lên và thấy một đám mây hoa hồng đỏ khổng lồ.

Anh số 7 chớp mắt: “Chị Rose, chị có thích không?”

Anh ấy nói: "Đây là bông hồng độc nhất dành cho chị."

Tôi đang định nói thì người mẫu nam lóe lên, thay chiếc thắt lưng vàng và kim cương bằng những viên ngọc lục bảo còn thiếu rồi đưa cho tôi.

“Cái thắt lưng này hợp với em đấy.”

À cái này!

Tôi lưỡng lự, không biết có nên nói sự thật hay không.

Chiếc thắt lưng này không có gì ngoài giá trị.

Số 4 đi theo nam người mẫu, nhẹ nhàng mỉm cười với tôi, sau đó bác sĩ tâm lý số 3, số 8 và thiếu gia của giới Bắc Kinh đi tới.

Họ nắm tay nhau và hát xung quanh tôi:

"Anh yêu em, anh yêu em~ Hãy cùng nhau ngọt ngào nhé~

"Anh yêu em, anh yêu em ~ Tất cả hãy cùng nhau ngọt ngào nhé ~"

Tôi cảm thấy xấu hổ, một bài hát tẩy não phổ biến khắp cả nước hiện lên trong đầu tôi.

"Anh yêu em, anh yêu em ~ Hỗn Thế Băng Thành thật ngọt ngào ~"

Tất cả những gì tôi muốn nói là: im đi! Câm miệng!

Thiếu gia đến từ Bắc Kinh tiến tới và tặng tôi một viên ngọc trai Nam Phi sáng bóng to bằng đầu tôi.

Anh nói: “Viên ngọc tượng trưng cho tấm lòng anh dành cho em”.

Tôi ngập ngừng nghĩ đến đôi ngọc trai đính trên đôi giày da của cậu thiếu gia.

Tôi hỏi: “Anh ơi, anh không bị bệnh viêm chân chứ?”

Đại thiếu gia trong giới Bắc Kinh chưa từng bị xúc phạm: "Cái này không phải lấy từ giày da cắt ra!"

Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”

Tôi nhận lấy viên Ngọc Trai Lớn, và số 8 đến gần tôi và đưa cho tôi một chiếc bộ lặp bỏ túi.

TÔI:"???"

Tôi bật bộ lặp lại.

Tiếng người lặp lại: [Ồ! Cô gái của tôi! Cô gái xinh đẹp, cô là người phụ nữ đẹp nhất thế gian! Vẻ đẹp của em giống như sự xuất hiện của một vị thần sắc đẹp, khiến trái tim tôi run rẩy dữ dội...]

Giọng điệu này giống hệt với số 8, tuyệt vời!

Tiểu Lộ vội vàng cầm cuộn giấy đi tới, trang điểm màu khói đáng sợ, che đi khuôn mặt rất giống Lục Diệc Hàn.

Tôi kinh hãi: “Anh, mặt anh…”

Tiểu Lộ đột nhiên mở ra cuộn giấy của mình, lộ ra mười ngàn chữ “Anh yêu em” dày đặc ở trên đó.

Da đầu tôi tê dại.

Tiểu Lộ chân thành nói: "Em ơi! Xin đừng từ chối tôi! Hãy để tôi ở lại với em!"

Tôi che mắt lại: “Được rồi, tôi hứa với anh, cất nó đi nhanh đi!”

Đừng làm đau mắt tôi nữa!

Tôi sắp bị mù con mắt mất!

Tôi đã đồng ý với lời đề nghị của mười một người đàn ông.

Cảnh đám cưới.

Chị gái tôi và mẹ tôi ngồi ở đó, còn bố mẹ tỷ phú của tôi ngồi cạnh họ.

Mười một người đàn ông mặc vest trắng vây quanh tôi, tôi mặc một chiếc váy cưới màu trắng tuyệt đẹp và trao nhẫn cho họ.

Mười một chiếc nhẫn được đeo trên cả mười ngón tay của tôi.

Họ nói với tôi một cách trìu mến: "Chúng tôi muốn cùng nhau làm chồng của em".

Tôi: "Tôi cũng muốn thế."

Vô số đồng nhân dân tệ từ trên trời rơi xuống, giữa đồng nhân dân tệ đang bay, mười một người đàn ông và tôi đã hứa sẽ ở bên nhau cho đến khi già đi.

Tôi quay lại và dường như nhìn thấy Lục Diệc Hàn.

Anh ấy mặc bộ vest màu xanh lá cây, nhuộm tóc màu xanh lá cây, đánh mắt màu xanh đậm, tô son màu xanh đậm, đứng bên ngoài địa điểm tổ chức đám cưới và nhìn tôi.

Tôi tưởng mình nhìn nhầm nhưng chỉ trong chớp mắt, anh ấy đã biến mất.

Đội trưởng vệ sĩ đi tới: “Tiểu thư, tôi tìm được một thẻ ngân hàng.”

Số tiền trong thẻ ngân hàng là 100 triệu.

Anh chỉ để lại một câu: [Chúc em hạnh phúc trọn đời. 】

_____________THE END______________
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom