Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Nịnh Thần (Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế)

Nịnh Thần (Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế)
Chương 40


Vốn tưởng rằng sẽ an bài chỗ ở trước, không nghĩ lại bị trực tiếp đưa tới thư phòng của Cao Thanh Hà, bên trong ngọn đèn dầu ánh lên màu vàng nhạt, nàng đứng ở ngoài cửa chờ, nghe bên trong nói chuyện ngắt quãng.

Trong đó một người hầu dẫn đầu đi vào, để nàng cùng một người khác chờ ở bên ngoài.

Nàng xoay người nhìn xung quanh gian sân, có cầu đá có tiểu cảnh, có thể tưởng tượng ra thời tiết giữa hè ngồi ở dưới bóng cây rậm rạp uống trà ngắm cảnh, chỉ tiếc lúc này là vào đông, chỉ còn cảnh hiu quạnh trước mắt.

“Đại nhân, a Vãn cô nương tới rồi.”

Nàng mơ hồ nghe được câu đó, lại thấy người hầu lúc trước đi vào nay đã trở lại, dùng tư thế mời nàng vào.

Khi đẩy cửa vào, một luồng hơi nóng ập vào mặt, nàng cảm thấy hô hấp đột nhiên ngừng lại, không quá thông thuận, lúc đó Cao Thanh Hà đang từ phía sau án thư nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc không giống với ngày thường.

Ngay sau đó, hắn rất nhanh thu hồi ánh mắt liếc nhìn hướng bên kia.

Nàng nhìn đến bên cạnh có ghế dựa, liền ngồi xuống, nhấp một ngụm trà do người hầu mang đến.

“Ta thỉnh ngươi tới, không phải vì bệnh. Hôm nay ngày mồng tám tháng chạp, ngươi có không nguyện ý bồi ta đi ra ngoài một chuyến không?” Hắn hỏi.

Câu “Vì sao” vừa muốn nói ra, đột nhiên ngừng lại, nàng trầm mặc một lúc lâu, ừ một tiếng.

Hắn cười một cái, “Đa tạ. Như vậy, liền đi. Lát nữa sẽ quá muộn.”

“Được.”

Có thể do tuyết đang tan hoặc trời đang tối dần nên bên ngoài ngày càng lạnh hơn. Nàng thấy hắn quấn chặt áo choàng không nói một lời, nàng cũng im lặng đi theo hắn, đi mãi cho đến cánh cửa nhỏ mà nàng đã bước vào lúc đầu.

Lúc này ở cửa nhỏ này không có gác trong gió lạnh có hơi đơn độc, ta hỏi: “Sao không ra từ cửa chính?"

"Nếu ra bằng cửa chính thì sẽ không ra được."



“Không ra được?” Nàng nghi hoặc nói, “Vì sao?”

"Bọn họ cho rằng ta bệnh nặng nên không dễ gì cho ta ra ngoài. Bây giờ y quan trong phủ lá gan ngày càng lớn, dám răn dạy ta," Trong giọng nói của hắn có hơi bất lực, nhưng cũng có vài phần buồn cười.

"Vậy nên phải lén lún ra ngoài sao?"

"Đúng vậy."

Ta thầm nghĩ gia chủ Cao phủ đúng là có tiếng mà không có miếng, còn nhớ rõ lần đầu tiên vào phủ hắn cũng là lén lút đi từ bên hông, lúc đó ta cũng đã cười nhạo hắn.

Sau khi xuất phủ, băng qua mấy con hẻm chật hẹp trước mặt, đại lộ đã rộng mở trước mắt, con đường treo đèn lồng hàng trên hàng dưới, đông người qua lại, rất náo nhiệt.

Hắn thấy vậy liền đưa tay nắm lấy tay nàng, đứng ra che chắn cho nàng: “Người hơi đông, ngươi hãy theo sát ta.”

Dưới ánh đèn lồng mờ ảo, mọi thứ trước mắt phảng phất như một giấc mơ, nàng choáng ngợp trước đồ ăn vặt mới mẻ ở hai bên đường, bên tai toàn tiếng người, nàng mở miệng hỏi hắn nhưng lời nói đã bị nhấn chìm trong đám đông.

"Có chuyện gì sao?" Hắn dừng lại hỏi.

“Quán bánh hoa mai đó còn mở...” Nàng kiễng chân nhìn về phía trước, “Không biết có đổi sư phó không."

“Đã đổi." Hắn hơi do dự rồi giải thích: “Bây giờ là nhi tử của ông ấy làm, hương vị cũng không khác gì so với trước đây."

Nàng thở dài: “Sau khi vào cung, ta chưa bao giờ nếm lại bánh hoa mai này, ngoại trừ bánh do ngự thiện phòng làm, cảm giác không đúng vị cho lắm."

“Nhiều năm đã qua mà sao ngươi vẫn tham ăn như vậy?” Hắn buồn cười nói: “Ngươi có biết mẫu thân ta nói về ngươi như thế nào không? Bà nói tiếp tục ăn không ngừng thế này, chỉ sợ lớn lên sẽ thành một mỹ nhân mập mạp. Đúng là bây giờ nhìn ngươi đẫy đà hơn nữ tử bình thường nhiều."

“Sao hôm nay ngươi nói nhiều vậy?” Ngày thường cũng không thấy hắn lắm lời vậy, nàng nghĩ thầm, bất mãn liếc hắn, nhưng biểu tình của hắn rất đường hoàng, tựa như không nghe ra ý oán giận trong câu nói của nàng.



Hắn cong cong môi, cúi đầu ghé sát mũi lên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng hít hà ngửi say mê: “Hôm nay cứ xem như ngươi mới mười lăm, ta mới lên mười bảy tuổi, hài đồng chi gian, không nên tranh chấp nhau."

Nàng đang muốn đẩy hắn ra, hắn lại lui về phía sau một bước, trở lại khoảng cách lúc trước, cùng ta đối diện, vẻ mặt cười như không cười: “Ngươi như thế nào cùng khi còn nhỏ không giống nhau? Khi đó ta đùa giỡn ngươi như vậy, ngươi sẽ đỏ mặt. Hiện tại… Ách, còn học được cách trừng mắt với người khác.”

“Ta mới mười lăm sao có thể bụng tròn vo, hoài thai đứa bé của nam nhân chưa từng cưới ta qua cửa? Cao đại nhân thật biết kể chuyện cười.”

"Nàng nói vậy là không đúng rồi, hôn khế của hai ta ngươi để đâu?"

Nàng không muốn mất sức tranh cãi với hắn nên hất tay hắn ra, chen về phía quầy bán bánh hoa mai ở đối diện.

Ông chủ bán bánh hoa mai đúng là không phải là ông lão tóc trắng xóa, mà là một người nam nhân trung niên trông rất giống ông ấy, nàng mua bánh hoa mai, đang tính hỏi thăm ông chủ cũ nhưng thấy ông ấy bận rộn nên chỉ nói cảm ơn rồi quay người rời đi.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Nàng đưa một bánh hoa mai cho hắn: “Xem diễn sao?””

Hắn không trả lời mà chỉ vào chiếc bánh trong tay nàng: "Cái này dành cho ai? Hay ngươi muốn ăn hết?"

Nàng lắc đầu. "Ngươi không cần quan tâm."

“Được thôi.”

Đi ngang qua rạp chèo, có tiếng tuồng thanh du dương truyền ra, hắn chỉ liếc nhìn nhưng không dắt nàng tiến vào mà đi về phía bờ sông.

"Trước đây không phải vào lúc này nên đi xem diễn sao?" Nàng tò mò không nhịn được nên hỏi.

"Chỗ đó đã không còn vở diễn ngươi thích nghe."

"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Chúng ta đi thả đèn trên sông rồi trở về."
 
Chương 41


Từ lâu nàng đã biết Cao Thanh Hà là một người rất tinh tế. Nàng nhớ rõ lần đó, đột nhiên hắn nói với nàng, mẫu thân hắn xuất thân từ nhà tài phú, không phải là cung nữ.

Khi đó tuyết mùa đông đã ngừng rơi, gió xuân thổi qua, hắn ngồi trên cây liễu chớm nở nhìn thẳng về phía trước.

Nàng hỏi vì sao, rõ ràng bà ấy mặc xiêm y của cung nữ mà.

Hắn lắc đầu, từ trên cây cúi đầu nhìn nàng: “Ngươi còn quá ngây thơ, dễ bị những thủ thuật này lừa gạt. Khi nhìn thấy ngọc bội bên hông của bà ấy, ta đã biết bà phi phú tức quý, sao có thể là cung nữ bình thường được."

Sau này y như lời hắn nói, mẫu thân hắn quả thực không phải là cung nữ, nàng thật sự chưa bao giờ để ý đến những chi tiết đó nên đã bị lừa.

Khi đến bờ sông, nàng thắp một chiếc đèn lồng, khom người thả xuống sông rồi để một chiếc bánh trên bờ sông.

Hắn không nói gì, ngồi xổm xuống nghịch chiếc đèn lồng, nhìn thấy chiếc bánh hoa mai dưới chân nàng, lại quay đầu.

Cả bờ sông này không có một bóng người, yên tĩnh không tiếng động, âm thanh phồn hoa nơi xa heo gió loáng thoáng truyền đến, đèn lồng đỏ phản chiếu bầu trời phiếm cam, nơi này tựa như ngăn cách với thế nhân bên ngoài.

“Đi thôi.”

Hắn đặt chiếc đèn trước mặt , hơi đẩy nó về phía trước rồi lại đứng thẳng dậy.

Nàng nhìn lại hai chiếc đèn đang trôi trên dòng sông tĩnh lặng, chợt cảm thấy cô đơn, quay người đi theo hắn, cả hai cùng im lặng.

Con đường trở về khác với con đường đến đây, đường này rõ ràng là xa hẻo lảnh hơi nhiều, nhưng cũng may là không cần chen chúc, hai bên đường đều vắng lặng, thỉnh thoảng có người qua lại, bước chân cũng nhẹ nhàng.

"Cao Thanh Hà" Nàng khẽ nói: "Tại sao hoàng thượng lại hạ chỉ như vậy? Dù sao ngươi cũng phải cho ta một lời giải thích."

"Ngươi không cần quan tâm đến chuyện đó." Giọng hắn bình thản.

"Ta cứ biến thành quân cờ, không xứng được biết chân tướng dù chỉ là một chút sao?" Nàng hỏi.

Có vẻ hắn hơi thiếu kiên nhẫn, hít một hơi thật sâu và trả lời: "Ngươi yên tâm và tin tưởng ta, ta có thể bảo toàn tính mạng của ngươi."



Nàng kinh ngạc, vừa định truy hỏi thêm thì nghe thấy tiếng đao rút ra khỏi vỏ trước mặt, mờ hồ thấy vài bóng người lướt qua người hắn.

Còn chưa kịp phản ứng thì trước mặt đột nhiên vang lên âm thanh binh khí va chạm kịch liệt, hàn quang chợt lóe, vài giọt máu nóng hổi bắn lên mặt nàng, như muốn thiêu đốt da thịt non nớt của nàng.

Mùi máu tươi ở trong không khí tràn ngập ra.

Hắn che chở kéo nàng ra sau lưng, tay nắm chặt chủy thủ, bay nhanh lộn vài vòng, vạt áo phồng, trong chớp mắt liền có người ngã xuống đất. Hắn tiến lên vài bước, ném chủy thủ trong tay, nhặt thanh trường kiếm trong tay cỗ thi thể kia.

“Thật là thế tới rào rạt.” Hắn cao giọng nói, nhìn hai bên mái hiên.

Trước mặt lại hiện ra mấy bóng người, che mặt, toàn bộ không nói, phi nhanh về phía trước, kiếm ở trong tay tung bay đâm tới hắn giống như sóng triều.

Nàng cũng có chút hiểu biết về kiếm thuật, trong nhà toàn là võ tướng, thư tịch tương tự chất đống vô số nên cũng biết nhiều ít, thấy những người này xông đến nàng không khỏi lo lắng.

Đột nhiên một bóng người từ trên mái nhà lao nhanh xuống, nàng hét lên sợ hãi: "Cẩn thận!"

Mắt thấy Cao Thanh Hà không kịp trốn tránh, hắn đột nhiên đem kiếm xoay vòng, nắm trong tay đâm về phía trước, một tiếng "bụp" đâm thẳng vào trước ngực người nọ, kèm theo tiếng lưỡi dao khuấy động bên trong, hắn lại đột nhiên thu kiếm lại, tên kia nặng nề ngã xuống.

Trước cảnh tượng kinh hoàng này, nàng bàng hoàng không nói nên lời, sau đó bụng co thắt lại, ngửi thấy mùi máu tanh ghê tởm, nàng loạng choạng bám vào bên tường, nôn đến trời đất quay cuồng.

Nàng cúi xuống nước mắt đầy hốc mắt, nàng không còn nhìn rõ cảnh tượng trước mắt nữa mà chỉ mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ.

“Một đường theo đuôi ta mà lại chọn nơi này để xuống tay...” Hắn giơ kiếm lên, mũi kiếm chạm đất phát ra âm chói tai, “Không thể không nói là thất sách.”

“Cao đại nhân,” một giọng nói the thé vang lên, nàng cảm thấy hơi quen tai, “Hôm nay chúng ta đến đây cũng không có địch ý. Hoàng Thượng muốn gặp ngài.”

“Muốn gặp sao không truyền ta vào?” Cao Thanh Hà cười hỏi.

“Đây là mật lệnh.”



“Nếu ta cứ thích kháng lệnh thì sao?"

“Nếu kháng lệnh,” tên công công cười hừ lạnh, “Vậy thì ta mang đầu ngài đi gặp hoàng thượng."

“Vậy sao?” Hắn có vẻ buồn cười: "Vậy thì đến đây lấy đi.”

“Ngài không sợ ngộ thương sao?”

Nàng cảm nhận được một ánh mắt tà ác xuyên qua hắn, bắn về phía nàng, “Đao kiếm không có mắt, đại nhân có biết điều nay không?”

“Ngươi cứ việc thử xem, xem có động được vào nàng ấy không.”

Lại nghe một trận đao kiếm va chạm, âm thanh chói tai như một lưỡi dao sắc bén làm nàng hơi đau.

Mùi máu tươi nồng ngập tràn trong khoang ngực nàng, nhìn xuống đất đã thấy máu chảy thành sông, xác chết ngổn ngang, đây là lần đầu tiên trong kiến cảnh tượng như vậy, so với những người bị treo cổ hay ném xuống giếng thực sự còn thô bạo và tàn ác hơn nhiều.

Mà y phục của Cao Thanh Hà trong lúc giao tranh đã bị cắt rất nhiều vết, vì xiêm y màu tối nên cũng không biết hắn có bị thương hay không.

Nhưng người kéo đến vẫn ùn ùn không dứt như thể âm binh bò từ dưới đất lên.

Tên công công kia ẩn mình ở phía sau, âm dương quái khí: "Đại nhân, tiểu nhân vẫn khuyên ngài nên nghỉ ngơi một chút, trở về cùng tiểu nhân đi."

“Bàng công công cho rằng...”, hắn dừng một chút: “Ta thật sự tin mật chiếu trong miệng ngươi và đi cùng ngươi sao?”

“Tin hay không đó là việc của ngài.”

"Ngươi cấu kết với quyền thần âm mưu muốn làm phản, e là mật chiếu chỉ là vỏ bọc để giết ta thôi."

“Nếu đại nhân đã kết luận như vậy, tiểu nhân tiếp tục thảo luận cũng không còn ý nghĩ gì. Đương kim Thánh Thượng vô năng, trong triều chỉ có nịnh thần, chúng ta chỉ có thể tuân theo những người cầm quyền trên cao để tìm kiếm sự che chở.Tiểu nhân đã biết bí mật kia, hoàng thượng coi trọng mạng của đại nhân như mạng của chính mình vậy..."

Nàng đang lắng nghe, ngẫm nghĩ lời này có ý gì thì nhận ra đột nhiên có người xuất hiện sau lưng, đang định kêu cứu thì bị đánh vào gáy, mắt nàng tối sầm lại rồi ngất đi.
 
Chương 42


Thời điểm tỉnh lại, mọi thứ xung quanh mình trở nên xa lạ. Xem phòng ốc và cách bố trí đơn giản mộc mạc, không giống trong cung, cũng không phải nhà bá tánh bình thường.

Nàng đứng dậy, phát hiện xiêm y trên người đã bị đổi đi.

Đẩy cửa ra, có một người chờ ở trước cửa, hướng nàng hành lễ: “Cô nương đã tỉnh?”

Ta thấy hắn mặc đạo bào, diện mạo hòa khí, hơi buông phòng bị, hỏi: “Nơi này là… Đạo quán?”

“Đúng vậy.”

“Ta tại sao lại ở đây?”

“Sư phụ ta cứu ngươi, đem ngươi mang về đạo quán.”

“Vậy người đi cùng ta đâu?”

Hắn cười cười: “Vị công tử họ Cao kia không ở nơi này, trước khi hắn đi đã nhờ sư phụ ta chiếu cố ngươi, hai người bọn họ giống như là bạn cũ? Cũng không còn sớm, ta không tiện nhiều lời, nếu ngươi đã tỉnh, ta đây hiện tại liền mang ngươi đi gặp sư phụ ta.”

“Cũng được.”

Đạo quán này tứ phía đều là núi, không biết vì sao, cây cối trong núi không bị gió lạnh xói mòn, vẫn còn xanh um tươi tốt.

Nàng hỏi tên đạo sĩ kia đạo quán này ở đâu, hắn đáp đạo quán nằm ngoài kinh thành, lại hỏi sư phụ hắn là ai, hắn nói sư phụ hắn là đại quốc sư đương triều, Kính Từ.

Ngoại trừ lần đầu tiên vào cung từng thấy triều đình thỉnh quốc sư, từ đó về sau lại không gặp được nữa, trong ấn tượng của nàng, ông ấy là lão tiên nhân ngạo nghễ khí khái, trên tay cầm cái phất trần, thật chói mắt so với mấy cái phất trần của thái giám.

Nàng đi theo đạo sĩ qua mấy con đường, băng qua mấy cánh cửa nhỏ và đến một đình viện trống trải.

Trong đình viện có hai ba đạo sĩ đứng vây quanh một đạo sĩ mặc áo bào màu tím, đạo sĩ đó đang vươn tay hái quả nhỏ trên cành cây.

“Sư phụ.” Tiểu đạo sĩ bên cạnh lên tiếng, sau đó bước nhanh hơn: “Vị cô nương này đã tỉnh lại, con mang cô nương đến đây theo phân phó của người.

Nghe vậy, đạo sĩ áo bào tím quay người lại lộ ra khuôn mặt thanh niên trắng nõn, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, nếu có thì là hờ hững.

Nàng hơi ngạc nhiên, không ngờ Quốc sư lại trẻ tuổi đến vậy.

"Kính Từ thỉnh an nương nương."

“Quốc sư đại nhân.” Nàng thi lễ lại.

“Ở đây có thoải mái không?” Hắn hỏi, giọng điệu nhàn nhạt như vẻ mặt của hắn.



"Đạo quán thanh tĩnh sạch sẽ, hẳn là nơi thoải mái nhất kinh đô."

"Tốt rồi."

Im lặng hồi lâu, nàng ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Quốc sư đại nhân có biết Cao Thanh Hà ở đâu không? Hắn là người đi cùng ta."

“Ta không biết. Có lẽ, đã hồi phủ.”

"Vậy bây giờ ta có thể rời đi không?"

Hắn đột nhiên nhấc mắt lên nhìn ta: "Không thể."

Bị hắn từ chối như vậy, nàng hơi kinh ngạc, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, “Vì cái gì?”

“Trong kinh thế cục rung chuyển, hiện tại nương nương rời đi chỉ sợ là không muốn giữ hài tử trong bụng.”

Nàng hơi nghẹn họng rồi hỏi: “Chuyện này là Cao Thanh Hà an bài sao?”

“Đúng vậy. Nương nương nếu muốn mẫu tử bình an, thì phải nghe theo ta nói, không thể rời tòa đạo quán này nửa bước, cũng không được một mình tiến vào núi rừng bên trong. Mỗi ngày cần tụng kinh, cần dâng hương, người đang có thai, không cần quỳ lạy, mọi người xung quanh sẽ giúp người.”

“…Được.”

“Một tháng nữa, sau khi nương nương thuận lợi sanh nở thì có thể rời đi.”

Dứt lời quốc sư dẫn theo đạo sĩ rời đi, nàng đứng nơi này bị gió thôi run run nên cũng quay về.

Trên đường đi, nàng hỏi tiểu đạo sĩ tên Tử Lương, sư phụ cậu ta còn có bản lĩnh đỡ đẻ sao, cậu ấy hơi tức giận, nói sư phụ mình không phải là bà đỡ, chỉ đang trả ân tình còn thiếu thôi.

Nàng lại hỏi về quá khứ của Cao Thanh Hà và Kính Từ, cậu ấy trả lời rằng dường như họ đã quen biết nhau từ rất lâu, còn Kính Từ nợ Cao Thanh Hà ân tình gì thì cậu ấy không biết.

Mấy ngày kế tiếp, nàng làm theo lời Kính Từ nói, bắt đầu tụng kinh và thắp hương theo khuôn phép.

Những ngày này thật thanh tĩnh thoải mái, thứ duy nhất còn thiếu là thức ăn.

Tiểu đạo sĩ còn nói: "Cô nương nên cảm thấy may mắn vì ở đây không phải Phật miếu, nếu không bây giờ ngay cả thịt người cũng không ăn được."

"Đây mà tính là thịt gì?" Nàng dùng đũa khuấy súp trong bát, "Một bát súp chỉ có hai ba miếng thịt băm, có khác gì không có đâu!"

Hắn thở dài: “Gần đây có chợ thịt có dịch bệnh, cũng không ai dám mua."

“…”



“Nhưng phía sau núi có gà rừng ăn rất ngon. Nhưng chúng bay nhanh quá, ta không bắt được.”

"Nói như không nói..."

Tử Lương bất lực cười, bưng chén đũa nàng ăn xong ra ngoài.

Buổi tối, sau khi ăn xong nàng ra ngoài đứng hóng gió, đang ngắm sao trên bầu trời đêm thì bỗng ngửi thấy mùi thịt nướng thật thơm từ phía tây truyền đến..

Nàng mới vừa ăn no trong bụng lại bắt đầu kêu lên, quả nhiên canh suông không thể lắp đầy dạ dày, nàng chịu không nổi mùi thịt nướng lần theo mùi hương.

Nàng đỡ tường, bước qua một cánh cửa nhỏ, lại đi thêm một đoạn đường nhỏ, nhìn thấy ánh lửa xuyên qua khe cửa.

Khi đến gần hơn, còn có thể nghe thấy tiếng củi khô đốt cháy vang lên tiếng tí tách.

Nàng lặng lẽ mở cửa, thò nửa đầu vào nhìn, nương theo ánh lửa nhìn người đang nướng thịt.

Hắn đang quay lưng về phía nàng, một thân y phục tím, tóc búi cao để lộ chiếc cổ trắng thon dài.

Đôi tay trắng trẻo đó đang cầm một con gà nướng.

Nàng liếc nhìn những chiếc lông gà đủ màu sắc trên mặt đất, rồi lại nhìn con gà nướng rực rỡ vàng óng ánh trên tay hắn, nuốt nước bọt, thử gọi: “Quốc sư đại nhân?”

Động tác người nọ hơi đông cứng, nửa khuôn mặt quay lại nhìn nàng với vẻ bối rối.

Nàng nhìn chằm chằm còn gà trên tay hắn: “Đây là... cái bếp nhỏ à?”

Hắn theo ánh mắt nàng nhìn con gà trên tay, không trả lời nàng.

"Vậy... ai gặp thì có phần, có thể chia cho ta một phần không?"

Hắn vẫn im lặng nhưng lại đứng dậy, ngồi sang một bên nhường chỗ cho nàng.

Nàng cười hì hì, cũng không khách khí nữa, bước qua cánh cửa nhỏ, ngồi cạnh hắn, "Ngài không nêm gia vị? Sao lại thơm vậy?"

“Không thêm.” Biểu cảm của hắn vẫn nhàn nhạt, không nhìn nàng, dùng sức xé một đùi gà đưa cho nàng.

Nàng vui vẻ nhận lấy, cắn một miếng lớn, vừa nhai vừa hỏi: “Đạo sĩ các ngài không cấm sát sinh sao?”

Lần này hắn lại không đáp, xé cái đùi còn lại đưa cho nàng.

Nàng nhận lấy: “Ngài tốt xấu gì cũng là quốc sư, sao muốn ăn thịt lại phải lén lút?”
 
Chương 43


Hắn cúi xuống nhặt thêm vài cành khô ném vào lửa, lật lại con gà nướng cho chín đều.

"Như lời nương nương nói, đạo sĩ không được sát sinh."

Nàng nhìn vào nhúm lông gà trên mặt đất: "Vậy sao ngài còn giết gà?"

"Không cần đưa thịt cho ta nữa nữa, ta không lắm miệng nữa là được chứ gì?"

Hắn thu lại cánh tay đang cầm cánh gà đưa nàng, nghiêng người cắn một miếng nhỏ.

“Thơm không?” Nàng hỏi hắn.

“Ừ.” Miệng hắn vẫn đang nhai, khẽ nhếch lên.

Nàng nhìn hắn chăm chú, chợt cảm thấy hắn không còn thờ ơ xa lạ hơn lần đầu gặp.

“Ngài muốn muốn đùi không? Trên đùi thịt càng dai.”

“Không cần.”

“Ta nói cho ngài nghe,” nàng giơ chiếc đùi gà đang ăn dở trong tay lên, “tay nghề của ngài rất tuyệt mỹ, mùi vị giống hệt món gà nướng người ta nướng cho ta khi nhỏ.”

“Phải không?” Hắn hỏi như có hứng thú, “Thật sự giống nhau như đúc sao?”

“Đúng vậy, rốt cuộc cũng không có thêm gia vị sao lại giống hệt như vậy!”

Bất quá có thể lại lần nữa nếm lại hương vị này, nàng đã thỏa mãn vô cùng. đứa bé này hẳn cũng rất thích nếu không thì sao cứ kêu đói rồi bắt ta ăn không ngừng chứ."

Nói xong, nàng đưa mắt nhìn về phía hắn, phát hiện hắn đang nhìn nàng, đôi mắt vốn luôn bình tĩnh không gợn sóng lại hiện lên ý cười. Nụ cười đó đến rồi đi vội vã, khi hắn quay đầu đi đã trôi xuống đáy mặt.

“Đúng rồi, quốc sư đại nhân…”



“Gọi ta Kính Từ được rồi.”

“Kính Từ đạo trưởng.” Nàng đáp.

“Cũng được.”

“Ta vẫn luôn có một chuyện nghi hoặc trong lòng, hôm nay thuận đường hỏi ngài một câu. Trong nhà có một ma ma nói với ta, ta cùng đứa nhỏ này, chỉ có thể bảo toàn một người… Ngài nói mẫu tử bình an, ngàu có cách gì sao? Chẳng lẽ chỉ cần mỗi ngày đọc kinh văn thánh mẫu, khẩn cầu thần linh sao?”

"Cứ làm như ta nói, không cần quản những việc khác."

Nàng hơi sửng sốt, vốn muốn hỏi thêm nhưng thấy hắn không có ý định nói ra nên không đề cập đến chuyện này nữa.

Phải nói là với cái bụng bầu này, sức ăn của nàng đã lớn hơn trước rất nhiều, ăn hơn nửa con gà, ăn xong còn nhìn chằm chằm phần còn lại.

Hắn quay sang nhìn nàng, hơi nhướng mày hỏi: "Nương nương chưa no sao?"

;

"Ừ." Nàng gật đầu, cảm thấy thực sự xấu hổ vì sức ăn của mình, "Có lẽ ta đã no nhưng hài tử thì chưa."

Hắn không nói gì, lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra, gói phần gà còn lại vào trong đó: "Phần này người mang về ăn đi, ngoài ra xin đừng đề cập chuyện hôm nay cho người khác biết."

Vừa định hỏi là chuyện gì, nàng đoán là chuyện sát sanh gật đầu ngầm hiểu nói: "Chuyện đạo trưởng đêm khuya nướng gà, ngài biết, ta biết, trời biết, đất biết. "

Hắn hơi mỉm cười, đứng dậy, phủi bụi trên y phục.

"Đạo trưởng," nàng thấy hắn đi về phía rừng cây, không nhịn được hỏi hỏi: "Ngài định vào rừng không quay lại đạo quán sao?"

Hắn lắc đầu, tựa như muốn nói điều gì đó, dừng lại một lúc, "Không về, ta có chuyện phải làm. Người cũng về sớm nghỉ ngơi kẻo làm người khác lo lắng."

"Được."



Sau khi hắn rời đi, nàng nhanh chóng quay về phòng, nàng cầm giấy gói gà trong tay, thầm nghĩ ngày mai ăn cháo cho thêm gà vào, quả là mỹ thực.

Mấy ngày sau, nàng cũng gặp Kính Từ, không biết có phải ảo giác của nàng không, nàng cảm thấy hắn có vẻ càng thêm thanh lãnh, càng khó gần hơn đêm đó.

Nàng lại gọi hắn là "quốc sư đại nhân", lần này hắn không có sửa lời nàng, gật đầu một cái rồi đi ngang qua.

Sau đêm đó, nàng không còn ngửi thấy mùi thịt hướng từ phía Tây nữa, hình như chợ thịt đã mở cửa trở lại, hắn cũng không cần phải vào núi nướng gà.

Vào ngày mồng một âm lịch, ngày đầu năm mới lẽ ra nên làm vằn thắn, nhưng các đạo sĩ không quan tâm đến thế tục nên làm ngơ trước đại lễ này.

Khi tháng giêng sắp trôi qua, nghênh đón mùa xuân đang đến, nàng cảm thấy mình sắp lâm bồn, đã chuẩn bị đầy đủ đâu ra đấy, quả thực đã hơn một tháng kể từ khi ta đến đạo quán này.

Một buổi chiều trời mưa, Tử Lương thấy nàng đột nhiên đau bụng, tính toán thời gian liền biết nàng sắp sinh nên vội vàng gọi người đến.

Vì đạo giáo không được thấy máu nên họ nâng nàng đến nhà nghỉ ở phía sau núi và gọi bà đỡ đến.

Nàng đau đến mức không chịu nổi, khi được nâng vào nhà đã nửa tỉnh nửa mê.

Bên tai là tiếng bà đỡ nói nàng hãy dùng sức, xen lẫn với vài tiếng thở dài hỗn loạn, lộ rõ sự sầu khổ và bất lực, nàng khó khăn dùng sức nhưng rất gian nan, mỗi lần dùng sức cứ như trôi luôn mạng của nàng.

Chưa bao giờ nghĩ sinh con lại là tốn nhiều công sức như vậy, chỉ thấy các nương nương trong cung, mấy ngày còn lớn bụng, trong nháy mắt đã cười ha hả ôm hài tử, quay mặt đứa nhỏ cho chúng ta xem, hỏi chúng ta hài nhi giống ai.

Nghĩ đến đây, nàng thở dài trong lòng, có lẽ nàng không có cơ hội bế hài tử của mình rồi.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nàng đột nhiên nghe rõ ràng tiếng bà mụ hét lên, nói sức lực của nàng rất yếu, có nguy cơ bị rong huyết.

Bà ấy tiên đoán quản nhiên rất chính xác, ngay sau đó, một cơn đau nhói từ hạ thân truyền đến, tai nàng đột nhiên ù đi, nàng không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, chỉ có thể mở nửa mắt nhìn cảnh vật mờ ảo phía trước.

Cảm giác vô lực sâu sắc này khiến nàng cảm thấy mình không thể trụ được nữa.

Hình như nàng... sắp chết rồi.
 
Chương 44


Có một câu nói mà đến nay nàng còn nhớ rõ.

Những người nhìn thấu thì đi vào cửa Phật, còn kẻ chấp mê thì uổng mạng vô ích.

Nàng chưa bao giờ tin vào những chuyện ký ức sẽ trào dâng trước khi chết, nhưng trước mắt lại thật sự xuất hiện một ít đoạn ký ức khi còn nhỏ, giống như đọc sách, chơi đùa, những người và đồ vật mà nàng đã quên dần hiện ra trước mắt.

May mắn chính là những điều đó đều không phải là những hồi ức đau khổ, hết thảy đều êm đềm và bình yên.

Ở trong đoạn ký ức này, một khuôn mặt thiếu niên đặc biệt rõ ràng giữa bao nhiêu người, hơn nữa nàng tựa hồ quên quá nhiều chuyện đã từng cùng hắn phát sinh, lúc này nhìn lại có hơi lạ lẫm.

Đó là một đêm đầu xuân, nàng cùng hắn uống chút rượu, đó là lần đầu tiên nàng uống rượu, say đến mức nằm trên giường của hắn, chợt trong đầu xuất hiện hình ảnh phong lưu, nàng hỏi hắn đã xem xuân cung đồ chưa, hắn ngạc nhiên hỏi nàng làm sao lại biết thứ này.

Nàng cười ý vị thâm trường, giơ ngón tay lên: “Phụ thân ta có cả đống, mấy thứ vẽ trên giấy ta đã xem hết rồi."

Hắn buồn cười nói: “Trên đó vẽ gì?”

“Thường là hai nam nữ trần trụi quấn vào nhau, có nhiều tư thế khác nhau, có vẻ tư thế họ thích nhất là nữ tử quỷ, nam tử ở phía sau ôm eo nàng.”

“Không có gì khác sao?”

"À, còn có nữ tử dang rộng hai chân, nam tử ở trên, hạ thân của họ dính chặt nhau."

"Biểu cảm trên mặt của họ như thế nào?”

“Ồ...” Nàng nhớ lại, “Hình như đang rất sung sướng, sảng khoái.”

Hắn lấy một tay che hai mắt, không biết đang thẹn thùng hay đang nén cười.

"Hình như cũng có tư thế ngồi, nam tử ngồi dưới và nữ tử ngồi trên người hắn..."

“Ngu Tử Vãn.” Hắn đột nhiên cắt ngang lời nàng, quay đầu đi không nhìn nàng, mặt cười đến mức đỏ bừng, "Nếu ngươi tỉnh chắc chắn sẽ nói với ta chuyện này, tối nay ta sẽ xem như không nghe thấy gì, ngươi đừng nói nữa.”



Nàng đang nói cao hứng lại bị hắn cắt ngang, giận dữ nói: "Sao ngươi lại như vậy, không được, hôm nay ngươi phải nghe ta nói hết."

Đoạn hồi ức đặc biệt dài và chi tiết, nhưng nàng lại không có chút ấn tượng nào. Đến khi nàng hồi thần đã cởi tất ra, hắn đang nằm cạnh nàng, đưa tay lên.

Nàng tưởng hắn muốn sờ chân mình nhưng hắn chỉ chỉnh lại làn váy cho nàng, thấy nàng nhìn, hắn quay lại cười với nàng, nụ cười rạng rỡ của thiếu niên.

Sau đó là những ký ức vụn vặt khác thoáng qua, trước mắt nàng lóe lên một ánh lửa, nàng nhìn thấy Kinh Thành bốc cháy hừng hực vào đêm soán vị mười năm trước.

Ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt, Kinh Thành trở lại yên tĩnh như cũ, nàng nhìn mình trước gương đồng, A Hoán cài một bông hoa lê vào tai nàng, cười nói: "Ngày tuyển tú hôm nay, tiểu thư nhất định sẽ diễm lệ áp toàn bộ hoa thơm cỏ lạ."

Lại thấy đến đêm hôm đó thị tẩm, nàng nhìn khuôn mặt hoàng đế tuấn dật trước mặt, tay hắn đưa lên bờ vai loã lồ của nàng, đột nhiên trong mắt nàng tràn đầy nước mắt.

“Ngu Tử Vãn.”

Có một giọng nói vang lên trong đầu nàng, lại dường như đang ở bên tai nàng.

“Quay đầu lại.”

Bước chân ta dừng lại, cúi đầu nhìn cây cầu mình đã bước lên, dưới chân cầu là đen và sương mù dày đặc.

“Ngu Tử Văn.”

Giọng nói đó lại vang lên, mang theo sự lo lắng và thúc giục.

Nàng chậm rãi quay người lại, phía sau xuất hiện một người, người đó tản ra hơi thở ấm áp, đang mỉm cười.

“Con đường này,” hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, “chỉ cần một người đi qua là được, ngươi mau quay lại, trở về bên kia."

“Vậy con đường này... đi đến cuối sẽ là gì?”, giọng nói của nàng khàn khàn “Âm tào địa phủ?”

“Ta không biết.” Hắn lắc đầu, “Chỉ sợ cũng không phải nơi nào tốt.”



“Ta có thể quay đầu sao?”

“Ừ... Có thể.”

Nàng và hắn im lặng một lúc, đột nhiên hắn duỗi tay ra, cúi xuống ôm nàng: “Được rồi, ngươi mau về nhanh đi, đoạn đường phía trước cứ để ta, ngươi có thể yên tâm trở về, còn có hài tử đang chờ ngươi chăm sóc."

Nàng ngẩn người: “Hài tử... Con, con vẫn ổn chứ?”

"Ngươi về tự xem đi. Trước khi ta rời đi, con vẫn luôn khóc nháo."

Nghe hắn nói, nàng hơi sốt ruột, vùng khỏi vòng tay hắn: "Khóc? Sao lại khóc? Là vì không có sữa sao? Hay là trời lạnh quá nên bị cảm?"

"Ngươi quay về xem, con muốn gì chỉ có ngạch nương là ngươi mới hiểu được."

"Vậy.."

“Đừng do dự, đi nhanh đi.”

Hắn đẩy vai nàng vào hướng ngược lại, nàng quay đầu lại, lo lắng nhìn hắn.

"Có thật là ngươi cũng có thể trở lại không?"

“Thật sự.” Hắn khẳng định gật gật đầu.

“Được… Ta tin ngươi. Vậy, ta ở bên này chờ ngươi.”

Hắn buông nàng ra, nhìn nàng rời đi, thấy nàng quay đầu lại, hướng nàng vẫy vẫy tay.

Khi nàng đi được vài bước, lại lần nữa quay đầu lại, đã không nhìn thấy bóng dáng người nào nữa.

Tầm mắt nhìn về phía xa xăm, mọi nơi đều là sương mù dày đặc.
 
Chương 45


Gió nhẹ thổi qua, hoa dại nở rộ đầy khắp núi đồi, nàng ngồi ở bậc thềm cửa, nghe tiếng chim tước đua nhau hót trong núi.

Hôm nay trời sáng, lại không có ánh mặt trời, không lâu sau đó mưa phùn rơi xuống, bên tai toàn là âm thanh nước mưa xuyên qua cánh rừng rơi trên lá cây. Nàng ngồi nghe say mê, phía sau kẽo kẹt một tiếng, Tử Lương từ cửa sau đi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Sư phụ vẫn chưa tỉnh lại." Cậu ấy nhìn thẳng về phía trước, "Độ cho một người chết thay người khác. Nếu lão đạo sĩ mà biết sư phụ làm như vậy, nhất định sẽ vô cùng thất vọng tột đỉnh với người."

“Thất vọng tột đỉnh?” Nàng hỏi, “Vì sao? Chẳng lẽ là bởi vì làm như vậy… Vi phạm thiên luật?”

"Đúng vậy. Đây là cấm kỵ của sư môn, mấy chục năm tu luyện có thể uổng phí. Nhưng mà nếu sư phụ đã nguyện ý thì đệ tử chúng ta cũng không có quyền can thiệp."

“…”

"Dù thế nào đi nữa, mạng sống của cô nương đã được bảo toàn, đây cũng là mong đợi của họ."

"Vậy người tuẫn mệnh thay ta thì sao?" Khi hỏi câu này, ngữ khí của nàng vẫn bình đạm nhưng trái tim như bị thứ gì đó bóp chặt, hô hấp như tắc nghẽn.

“Hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.”

Hắn nhìn nàng, ngữ khí trả lời chắc chắn.

Mấy ngày sau, đạo quán có khách.

Người tới là một vị lão thần, trung thành tận tâm đi theo Cao Thanh Hà nhiều năm, cũng là cựu thần tàn dư của tiền triều.

Lão thần bày tỏ lý do đến, nói đứa bé là huyết mạch hoàng gia, hy vọng có thể giao đứa bé cho mình chăm sóc.

"Ngu nương nương, hiện giờ trên dưới triều đình thậm chí cả Kinh Thành đều đã rung chuyển. Chỉ dựa vào một mình người không thể chăm sóc đứa bé."



"Ta muốn Cao Thanh Hà đến đây nói với ta."

"Ngài ấy gặp nạn đang bị trọng thương..."

"Vậy ta đi gặp hắn."

"Người gặp ngài ấy có ích lợi gì? Ngài ấy đã sắp chết rồi, một khi ngài ấy chết thì hoàng thượng cũng không sống được bao lâu, tranh chấp trong triều sắp bùng nổ..."

"Ngụy đại nhân."

Nàng sửng sốt.

Ngoài cửa vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, có người bước vào.

Nàng xoay người nhìn, đó là khuôn mặt quen thuộc, vẫn mặc bộ xiêm y dài thanh lịch như trước, vẻ mặt điềm tĩnh mang theo nụ cười nhàn nhạt.

"Việc giao thiệp này trước giờ ngài là võ tướng không tiện can thiệp. Vẫn là để ta, đây là hài tử của ta và nàng, hẳn là nên để ta nói."

Sau đó, hắn đến gần nàng, hơi do dự rồi đưa tay nắm lấy tay nàng. Nàng ngửi được mùi hương quen thuộc trên người hắn, mặt bắt đầu nóng lên.

"Thực xin lỗi, hài tử này sinh ra đã lâu mà đây mới là lần thứ hai ta tới thăm." Hắn xin lỗi với nàng.

"Lần đầu tiên là lúc ta... sinh con sao?"

"Ừm."

"Ngươi..." Nàng siết chặt tay, "Tại sao ngươi phải làm ra chuyện mà ta không có cách nào lý giải như vậy? Lẽ ra ta nên đi và trả giá cho sự lựa chọn của mình..."



Hắn trầm mặc một lát, vươn một cái tay khác, lau khóe mắt cho nàng.

“Khóc cái gì? Nếu ngươi muốn biết vì sao… Khi đó, ta tưởng tượng đến ngươi đã chết, ta ngồi trên long ỷ, ngồi trên song dài biển rộng, lại không thể cùng bầu bạn với ngươi, liền cảm thấy rất cô đơn, cảm thấy một đời này thật tẻ nhạt vô vị. Nghĩ lại, ta thấy mình cũng không thích hợp trở thành đế vương.”

“Vậy ngươi sẽ cam tâm tình nguyện chắp tay dâng giang sơn cho người khác sao? Ai sẽ báo thù cho song thân phụ mẫu của ngươi?”

"Trước khi chết, ta nhất định sẽ giải quyết chuyện này một cách thoả đáng."

"Như thế nào gọi là thoả đáng?"

"Ngươi cũng biết, mấy năm nay ta có rất nhiều cơ hội để ra tay với hoàng đế nhưng tại sao lại không động thủ?" Giọng nói của hắn nhàn nhã, ánh mắt nhìn về phía nàng nhu tình như nước.

Nàng đột nhiên nhớ tới ngày đó, tên công công kia nói hoàng đế trân quý mạng hắn như mạng của chính mình.

Lại kết nối với những gì vị lão thần kia vừa nói ban nãy.

"Ngươi có biết vì sao ta lại dính dáng với đạo sĩ này không?"

Hắn thấy nàng đoán không ra, cũng không hề úp úp mở mở, đáp: “Năm ấy phản thần một đường đuổi giết ta, khoảnh khắc ta gần sắp chết được vị đạo sĩ này cứu. Ông ấy nói với mấy tên phản thần đó có dây dưa với ta cũng vô ích, liền làm đạo thuật, khiến cho ta cùng người ngồi trên long ỷ đồng mệnh tương liên.”

Nàng không giấu được sự kinh ngạc, hắn lại cười: “Nghe vậy thật buồn cười, đúng không? Ngay từ đầu ta cũng không tin, vì thế ta liền thừa cơ lẻn vào trong cung ám sát hoàng thượng… Kết quả không thể như ý nguyện. Đạo sĩ kia thật sự không có gạt ta.”

Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: “Mà kẻ ám sát ta ngày đó không ai khác, là đám giặc cỏ thân tín của cửu cửu hắn. Một kẻ tham sống sợ chết, không muốn mang danh hành thích vua, nhưng lại cả gan làm loạn dám mưu quyền xúi giục người khác… Mà nay, hắn thấy đại sự đã hỏng, liền vứt bỏ cháu trai thân nhất, đi theo Trinh Đình đang nắm giữ mấy chục vạn binh quyền.”

“Như vậy nguyên nhân ngươi để ta hoài thai đứa nhỏ này …”

“Là sợ toàn bộ gia tộc nàng bị diệt vong.” Hắn trả lời, trên mặt mất đi ý cười, “Hài tử của ngươi, đủ để cho những thủ hạ chí sĩ nhiệt huyết, trung thành của ta bảo hộ gia tộc của ngươi bình an.”
 
Chương 46


"Đây sẽ là lần cuối ta gặp ngươi...", nàng đứng ở cửa phòng, nhìn bầu trời u ám như sắp có tuyết, lại cúi đầu. "...Phải không?"

Hắn không vội trả lời nàng, xắn tay áo lên, ôm lấy hài tử đang quấn tã, chăm chú nhìn nhi tử: "Có lẽ vậy."

"Cứ buông tay mà đi như vậy.." Vừa nói đến đây, tim nàng bỗng đau nhói, nàng hít một hơi thật sâu, câu nói "sau này ta phải làm sao bây giờ" như nghẹn lại trong cổ họng. Sao hắn lại xem nhẹ tính mạng của mình như vậy.

Hắn đưa tay chạm vào mặt nhi tử: "Vốn định nướng gà cho ngươi lần nữa xem như chia tay. Nhưng khi nhìn hài nhi, tưởng tượng mình không thể chờ được đến ngày con gọi tiếng cha liền không nỡ nói lời từ biệt."

"Không còn cách nào sao?"

"Đạo sĩ kia nói, sau khi ta chết, hắn có thể bảo vệ để ta không đến mức hồn phi phách tán, nhưng từ trước đến nay ta vẫn không tin lời hắn nói hoàn toàn."

Câu "hồn phi phách tán" chạm vào chỗ đau của nàng, nàng không nói gì nữa, quay đầu đi, những giọt mắt kìm nén bấy lâu lại rơi xuống.

Thời gian trôi qua nhanh, khi trời tối, cuối cùng tuyết cũng bắt đầu rơi.

Hắn đứng cáo biệt nàng, cầm ô giấy, đứng trong tuyết cùng Ngụy tướng quân, hai chúng ta cách nhau vài bước mà như thể cách nhau hai thế giới.

Hài tử dường như cảm nhận được sự chia ly nên bắt đầu khóc nháo, nàng đứng ở phía bên kia muốn tiến tới dỗ dành con nhưng lại sợ một khi nàng qua đó sẽ không thể dứt khoát xa con được nữa.

Dưới làn tuyết mịn, những ngọn đèn trước đạo quán bị gió thổi lay động, bóng người bị kéo dài ra.

Hai người họ quay lại và từ từ từng bước đi càng lúc càng xa.

Điều cuối cùng nàng nhìn thấy là gió thổi áo choàng của hắn, vạt áo tung bay trong gió.

Nàng gần như khuỵu gối xuống đất, Tử Lương đến đỡ nàng mà không nói gì, đỡ nàng đi về hướng ngược lại với họ.

Hẳn đây là kết cục.

Ta nghĩ.

Đây là kết cục của nàng và hắn.



Đúng là cũng nên kết thúc như vậy, quá khứ bị che phủ bởi tấm gương một mình nàng cô độc than thở năm tháng bạc tình, giết chết tất cả những người nàng quen biết.

Mấy ngày tiếp theo vượt qua như thế nào, nàng cũng không nhớ rõ, nhìn vào gương đồng, người trong gương đã trở nên gầy ốm tiều tụy.

Nghe nói Hoàng Thượng đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo, không sống được bao lâu, phương Nam nổi lên chiến sự, Trinh Đình chết trận, Bàng công công thấy đại cục đã định liền bỏ trốn mất dạng. Mà nguyên nhân chính khiến mấy chục vạn quân của Trinh Đình thất bại thảm hại là do phụ thân nàng.

Ông ấy rút hầu hết binh lính trấn thủ biên cương ngày đêm đi chi viện cho Ngụy tướng quân.

Nàng không ra khỏi cửa, hầu hết những chuyện này là nàng biết được từ miệng của một nữ tử.

Đồng Giai thị.

Ban đêm, trong phòng chỉ châm một ngọn đèn duy nhất, nàng ấy ngồi cách nàng một chiếc bàn, vẻ mặt không còn ngây thơ như ngày xưa nữa.

"Đồng Giai thị nguyên bản không phải họ Đồng Giai, là tàn lưu của một danh môn vọng tộc tiền triều. Sứ mệnh của ta là gả cho Cao đại nhân, chỉ tiếc lúc trước ta cũng không biết, chỉ cho là được gả cho một lang quân tốt."

Khi nàng ấy nói lời này, trên mặt không có biểu cảm gì, nàng nhìn thấy một vết chai mỏng ở ngón tay phải của nàng ấy, nàng đoán danh môn vọng tộc đó hẳn cũng là chi môn võ tướng.

Nàng mỉm cười: "Vậy mục đích cô đến đây là gì? Chỉ là để thông báo tình hình thế cục thôi sao?"

“Không.” Nàng ấy phủ nhận, “Ngươi là đích nữ của Ngu tướng quân, hiện nay lại là mẫu thân của tiểu Thái Tử, ngươi nếu muốn sống an ổn sau chiến sự, tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý trong hoàng cung, cũng không có người nào dám dị nghị. Vậy nên ta là tới thay phụ thân ta, Ngụy tướng quân, đang bảo vệ hoàng mạch đến đàm phán với ngươi.”

“Đàm phán? Vị trí Hoàng Thái Hậu kia, với ta mà nói có gì khiến ta thèm nhỏ dãi chứ?” Nàng đứng lên, đi đến bên cửa sổ, đem cửa sổ khép lại, ngọn đèn dầu trong phòng rốt cuộc cũng ngưng nhảy múa.

“Nhưng ngươi phải biết rằng, Ngu thị nhất tộc, dù có hoàng mạch tương liên với hoàng thân quốc thích, cũng không loại trừ sẽ có một ngày bị những kẻ nịnh nọt diệt tộc. Ngu gia các người, đã hầu hạ tiên đế, lại còn nguyện trung thành với nghịch tặc…”

"Ta đã làm hết những gì nên làm, còn lại mọi việc đều tùy theo ý trời." Nàng đáp: "Hơn nữa, ta không muốn bị vây khốn trong bức tường đỏ nữa. Chẳng lẽ dưới bầu trời này không có nơi nào tốt hơn hoàng cung sao?"

"Người không ở Kinh Thành nữa sao?"

"Ừ."

"Người muốn đi đâu?"



"Mang chút bạc, đi đến bất kỳ nơi nào ta muốn đi."

"Vậy..." Nàng ấy im lặng một lúc, sau đó lấy ra một thứ gì đó bọc vải đỏ từ trong tay áo, "Đây là đại nhân dặn ta đưa cho người, mong người hãy mang theo."

Nàng cầm lấy, mở ra xem thì thấy ngọc bội nằm lặng lẽ trên tấm vải đỏ.

Nhìn kỹ hơn, còn có một tờ giấy đỏ gấp lại được ép dưới ngọc bội.

Nàng chưa mở ra nhưng biết đó là gì. Trên nếp gấp có chữ "Ngu" trong tên nàng, đó là hôn thư của nàng với hắn.

Nàng đột nhiên cười, “Hắn đây là muốn làm cái gì?”

“Đại nhân nói, muốn trả lại tự do cho người.”

“Như thế nào tự do?”

“Xé bỏ tờ hôn ước này, người sẽ được tự do.”

“Còn ngọc bội kia thì sao?”

"Đại nhân nói, hy vọng nương nương giữ lấy, nhìn vật nhớ người, đại nhân nguyện nương nương sẽ không quên người."

"Tất nhiên ta sẽ không quên hắn. À, hiện tại là giờ nào rồi?"

"Giờ Tý."

"Giờ Tý sao, qua hôm nay, Kinh Thành hẳn sẽ được thái bình." Nàng đứng dậy đi ra ngoài cửa, nhìn bầu trời đêm nay trong lành, trăng tròn, mơ hồ nhìn thấy đom đóm bay qua. Nàng nghĩ tới bộ dạng ngày đó hắn viết hôn thư cho nàng.

Huyết thế ước minh, ngươi đừng hòng đổi ý.

Từ nay về sau dù đi bất cứ đâu gió cùng trăng, đều là cố nhân.

HOÀN TOÀN VĂN.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top