Cập nhật mới

Dịch Full Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1016: C1016: Chương 1016


Cô gái nhỏ rúc vào trong lồ ng ngực anh nũng nịu nói.

“Lần sau không cần chờ anh, anh không trở lại, thì tự đi ngủ trước biết chưa.”

Anh từng nhịp từng nhịp vỗ về lưng cô.

Rất nhanh Nhan Nhã Quỳnh đã mơ mơ màng màng rơi vào giấc ngủ, trên mặt còn mang theo nụ cười thỏa mãn, cả người đều tỏa ra mùi sữa ngọt ngào. Có lẽ là bởi vì chuyện sinh con mà gần đây Giang Anh Tuấn luôn cảm thấy trên người Nhan Nhã Quỳnh tỏa ra mùi sữa ngọt của Hướng Minh, quả thật rất dễ ngửi, ôm cô ngủ đến tận hừng đông, những mệt mỏi cả ngày nay đều tan biến.

Đêm nay ngủ thật ngon. Trong quán rượu cách đó không xa, mi tâm Dương Minh Hạo nhíu lại thật sâu, ngồi ở trong phòng nhìn căn nhà cách đó không xa đèn đuốc sáng trưng, lòng loáng thoáng có chút nặng nề, luôn cảm thấy lựa chọn lần này của anh ta thật giống như đã lựa chọn sai.

Giang Húc Đông cách một bức tường mặt không biểu cảm ngồi trên ghế sô pha, một cánh tay chống đầu, trong đầu đều là hình dáng Vũ Nguyên Hải đang chạy bộ, càng nghĩ môi lại càng khô, cuối cùng dứt khoát cầm chai nước bên cạnh uống vài ngụm mới giảm bớt cảm giác khô nóng trong người. Vừa nghĩ đến đó, ông ta liền cầm lấy điện thoại gọi cho một người. Người ở đầu bên kia rất nhanh đã nhận điện thoại, điện thoại còn chưa vang lên hai hồi đã có người nghe máy.


“Tôi cần anh giúp tôi chuẩn bị một vài thứ, sau đó phái vài người đưa tới đây, thuận tiện gây chút rắc rối cho gia tộc Otto.”

Giang Húc Đông vừa nói vừa lau sạch chút nước đọng bên mép, hai mắt đỏ bừng tựa như hai ngọn lửa nóng rực, quỷ dị đến dọa người.

Bên kia điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông hơi chói tai, gân giọng nói mấy câu, tựa như là đang nói những chuyện mà ông ta không thích nghe, Giang Húc Đông hừ lạnh một tiếng: “Nếu không làm được thì tôi còn cần anh làm gì, không làm được liền cút cho tôi! Phải khiến cho gia tộc Otto gặp chút rắc rối, tốt nhất là có thể khiến cho NhanKiến Định cùng công tước Otto cũng rời khỏi nơi này!”

Loại người như Giang Anh Tuấn mặc dù cũng có chút phiền toái, nhưng so với hai người của gia tộc Otto cũng không khó giải quyết. Muốn đoạt người lại, nhất định phải để cho NhanKiến Định rời đi, lão già Otto kia thân thể đã bị trọng thương thành bộ dạng yếu ớt như vậy, có rời đi hay không cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.

“Nhưng mà tổng giám đốc, bọn tôi còn chưa nhận được tin NhanKiến Định rời đi, các đường dây tin tình báo khác cũng báo lại là NhanKiến Định vẫn còn đợi ở châu u!” . Thử 𝒕hách 𝒕ìm 𝒕rang gốc, géc gô _ T𝖱Ù𝑴T𝖱U 𝙔Ệ𝑵﹒𝒱𝑵 _

Giọng nói gã đàn ông trong điện thoại có chút chói tai, lúc cao giọng lên hét tựa như là dùng hết toàn bộ sức lực lúc từ thuở ấu thơ mà hét.


“A, bất kể dùng biện pháp gì, tôi chỉ cho anh một ngày, nếu như NhanKiến Định còn chưa quay về, anh có thể cút ngay lập tức!”

Nói xong cũng không để ý đối phương rốt cuộc còn muốn nói gì liền cúp điện thoại thở hổn hển ngã ngồi ghế sô pha.

Xem như những chuyện sau này đã sắp xếp ổn thỏa, Giang Húc Đông mới mặc nguyên quần áo leo lên giường. Mặc dù lúc trước đã ngủ một lần, nhưng việc chênh lệch múi giờ cùng mệt mỏi cũng khiến ông ta nhanh chóng ngủ thiếp đi, ngay cả khi Dương Minh Hạo đến gõ cửa anh ta cũng không nghe thấy.

Ở nước Mỹ lúc này là một đêm yên tĩnh, Trần Nhật Linh ngồi ở mép giường, không thể che giấu được ý cười trên mặt.

Dương Minh Hạo không có ở đây, chỉ có mấy người giúp việc Dương Thừa Húc cùng Abel tìm tới chỗ này, nếu có cơ hội của cô ta sẽ đến!

“Nhật Linh, em đang suy nghĩ gì đấy? Chúng ta đi ra ngoài tản bộ đi!”

Đang suy nghĩ rốt cuộc phải làm sao thì Dương Thừa Húc mới có thể buông lỏng phòng bị, cửa đột nhiên mở ra, trên mặt anh ta mang theo nét cười, từng bước từng bước đi tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1017: C1017: Chương 1017


Cô ta sửng sốt một chút mới hoàn hồn lại, Trần Nhật Linh rất nhanh nở một nụ cười, đứng lên bước nhanh đi về phía trước nắm lấy tay anh ta: “Không có, chỉ là em đang suy nghĩ sao hôm nay anh còn chưa tới tìm em, em cũng nhớ anh.”

Từ sau chuyện lần trước bị anh ta phát hiện, cô ta có chút bi thảm. Mấy ngày qua, phạm vị hoạt động của cô ta chỉ có quanh đi quẩn lại trong căn phòng này.

Trần Nhật Linh cắn môi, kéo kéo cánh tay anh ta, nhẹ nhàng tựa lên bả vai anh ta đi ra ngoài.

Có lẽ trong lòng này của cô ta cũng đã thông suốt, hai ngày gần đây tinh thần của cô ta cũng ổn định hơn trước, sắc mặt hồng hào lại còn nhiều hơn chút thịt, nhìn qua so với bộ dạng gầy yếu lúc trước tốt hơn rất nhiều.


“Hôm nay muốn đi đâu mà nhìn tươi tắn vậy vậy? Có muốn tới công viên hôm qua xem lại không?”

Híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời bên ngoài, Dương Thừa Húc dắt tay cô ta, tâm tình quả nhiên vô cùng tốt, hiếm khi mở miệng hỏi một câu.

Trong mắt Trần Nhật Linh thoáng hiện lên chút ánh sáng, nắm lấy vạt áo anh ta kéo lại nhẹ nhàng đặt lên mặt anh ta một nụ hôn, mới nhẹ nhàng nói: “Em muốn đi ra ngoài đi dạo, anh Thừa Húc, đã rất lâu rồi bọn mình không đi dạo phố cùng nhau.”

Muốn rời khỏi nơi này, muốn rời khỏi nơi này, rất muốn được tự do, cô ta muốn đến phát điên rồi, Trần Nhật Linh cúi đầu che giấu hết toàn bộ điên cuồng trong đáy mắt, lộ ra cần cổ yếu ớt, nhìn giống như con mèo nhỏ vô hại vậy.

Dương Thừa Húc híp mắt quan sát cô ta thật lâu, mới khẽ gật đầu đáp ứng: “Đi ra ngoài cũng được, có điều em phải nắm tay anh thật chặt có biết không? Chỉ cần em buông lỏng dù chỉ một chút thôi, thì lần sau sẽ không còn cơ hội này nữa đâu, biết chưa Nhật Linh!”

Nhấc cằm cô ta để cô ta ngẩng đầu lên, Dương Thừa Húc tươi cười dắt cô ta từ từ đi ra cửa, hình như nghĩ ra điều gì thú vị liền bẹo má cô ta một cái rồi mới dắt người ra ngoài.


Trong lòng hai người đều có suy nghĩ của riêng mình, mặc dù trên mặt đều treo lên nụ cười nhưng một chút ý cười bên trong cũng không có.

Một ngày náo nhiệt cứ như vậy mà trôi qua. Còn không chờ một ngày trôi qua, buổi tối hôm đó NhanKiến Định liền nhận được tin tức bên châu u xảy ra chuyện. Công tước Otto mặt không cảm xúc ngồi ở trong thư phòng, sắc mặt Giang Anh Tuấn cùng NhanKiến Định đều cực kỳ khó coi.

“Đã tra ra được ai phát tán tin tức chưa? Hoặc là trong nhà có nội gián, hoặc là do mấy vệ sĩ tôi mang đến có vấn đề, đã tra ra được hiện tại Giang Húc Đông ở đâu chưa?”

Bên châu u đã thuật lại một cách tường tận, gia tộc Húc Nhật mạo hiểm hao tổn mà đoạt hết toàn bộ các đường dây thương nghiệp cùng các công ty hợp tác, tựa như không muốn sống nữa nên muốn kéo cả bảy gia tộc dùng mạng đổi mạng vậy.


Những công ty hợp tác nhỏ lẻ kia không có ảnh hưởng gì nhiều, mấu chốt là trong đó còn có đến hai ba đường dây tương đối quan trọng. Chuyện này vừa lộ ra, công tước Otto cùng NhanKiến Định không dám ở đây mà chờ đợi tin tức, nhất định phải nhanh chóng cứu vãn, hoặc là tìm người hợp tác mới. Nếu không thì tổn thất quá lớn, cho dù có là gia tộc hùng hậu cũng không đấu lại gia tộc Húc Nhật đang dùng phương thức cá chết lưới rách.

NhanKiến Định mím môi, anh ấy cũng mới vừa mới nhận được tin tức. “Ông ngoại, con cảm thấy chuyện nội gián này có thể giao cho Giang Anh Tuấn đi điều tra trước, chuyện quan trọng nhất hiện nay là nắm chắc thời gian tìm nơi giao hàng. Hiện tại đã sắp không kịp rồi. Bây giờ chúng ta còn sót lại một lô hàng kỳ hạn hai tháng, nếu như không giao kịp lúc theo lời đã hứa, chúng ta phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng…”

“Bảo Vũ Nguyên Hải tới đây cùng nhau dẫn hàng là chuyện không thể nào, tìm người đưa anh ta quay về châu Âu, ông sẽ để cho anh ta trú ở trong nhà của ông, sắp xếp người hai mươi bốn giờ bảo vệ sự an toàn của anh ta, anh ta có thể trốn qua một kiếp này hay không còn phải dựa vào chính bản thân của anh ta.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1018: C1018: Chương 1018


Suy nghĩ một hồi công tước Otto thở dài có chút bất đắc dĩ nói, ông ta cũng không ngờ đối với Giang Húc Đông, Vũ Nguyên Hải lại quan trọng đến vậy.

“Được, vậy con chuẩn bị một chút rồi lập tức lên đường, ông ngoại thân thể của ông có chịu nổi không? Nếu cảm thấy không thoải mái thì hay là đợi ở chỗ này đi! Từ lúc tới nơi này còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu, lại phải bôn ba khắp nơi như vậy con không yên tâm.”

Công tước Otto lắc đầu quơ quơ tay: “Ông không sao, chờ xử lý xong chuyện này rồi hãy nói, chuyện nội gián ông giao cho con, chăm sóc kỹ Nhã Quỳnh cùng bọn nhỏ, chú ý an toàn xung quanh nhà, ông sẽ lại phái thêm vài vệ sĩ khác tới.”

Nói xong ông ta liền chống gậy đứng lên, vỗ vai Giang Anh Tuấn một cái, thở dài một hơi, động tác có chút chậm rãi rời khỏi phòng.


Chờ đến khi ông ta rời khỏi, NhanKiến Định bắt đầu vừa nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sửa lại các tài liệu trên bàn, vừa giúp Giang Anh Tuấn nói: “Lần này sau khi tôi rời đi, ngắn thì nửa tháng dài thì cũng một tháng, tôi nhất định sẽ trở lại. Hiện tại còn chưa tra ra được chỗ ở của Giang Húc Đông. Chuyện sau này tôi sẽ bảo Chu Thanh nói với cậu.”

“Cần phải tìm được Giang Húc Đông, lần này tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.”

Vốn muốn tạm thời áng binh bất động, không nghĩ tới mình lại quá xem thường kẻ địch, vậy mà anh ta lại chọn phương thức như vậy để đối phó với mình. Nếu đã như vậy, anh ấy cũng không muốn giấu giếm nữa. Đồ đạc của NhanKiến Định cũng không tính là nhiều, thu dọn đơn giản một chút liền lên máy bay bay cả đêm.

Giang Anh Tuấn đứng ở trước cửa biệt thự đưa mắt nhìn về hướng hai người rời đi, vốn dĩ một nhà cũng coi như có chút náo nhiệt hiện tại chỉ trong nháy mắt đã trở nên vắng vẻ.

Nhìn bầu trời tối đen như mực bên ngoài, môi Giang Anh Tuấn hơi cong lên, nếu kẻ địch đã không khách khí như vậy, anh cũng không cần phải khiêm nhường nữa. Mặc dù hiện tại thế lực trong tay anh cũng không được coi là lớn lắm nhưng đối phó với một đám người chỉ biết đâm loạn mà nói, anh vẫn có thể bắt người về, đè anh ta dưới mũi giày mà giày xéo trên đất.


Sau khi suy nghĩ một hồi, anh xoay người quay về phòng, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Thừa dịp hiện tại sắc trời còn sớm, đi dỗ yêu tinh nhỏ của anh, chờ đến lúc cô ngủ mới trở về phòng, sắc mặt so với lúc trước cũng dịu lại không ít. Trong phòng một sáng rực, nhưng không thấy bóng dáng của Nhan Nhã Quỳnh đâu, Giang Anh Tuấn dựng tai lên nghe ngóng một hồi lâu.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách, môi anh khẽ nhếch, vừa tháo cà vạt ra vừa đi vào bên trong. Anh cũng không thèm gõ cửa mà lặng yên không một tiếng động bước vào. Trong phòng, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên, tầng mây bị gió thổi đi, trăng sáng hoàn toàn lộ ra…

Chờ hai người từ phòng tắm đi ra, đêm đã tương đối khuya, Nhan Nhã Quỳnh híp nửa con mắt mặc cho Giang Anh Tuấn mặc quần áo vào cho mình, nhìn những vết đỏ rõ như ban ngày trên người mình, càng xem càng cảm thấy tức giận, hậm hực ngồi dậy đánh anh một cái liền xoay người bò vào chăn.


Bị cô đánh một cái, Giang Anh Tuấn cũng không có tức giận, cười cười lau khô vệt nước đọng trên ngực mình, chậm rãi bò qua, ôm cả chăn lẫn người vào trong lòng, đưa đầu tiến lại gần tai cô nhẹ nhàng thổi một hơi nói: “Tránh cái gì, vừa nãy lúc ban đầu em còn không biết xấu hổ cơ mà, hiện tại eo anh vẫn còn đau đấy!”

Hơi thở mang chút ẩm ướt thổi lên tai khiến cổ Nhan Nhã Quỳnh khẽ rụt lại, quay đầu giương cặp mắt vô tội nhìn anh, cặp mắt to tròn giờ sóng sánh nước mắt tựa như mới vừa khóc xong vậy, nhìn qua cực kì đáng thương, khiến cho người khác đau lòng đến hô hấp cũng không thông.

Mặc dù biết hiện tại cô đang giả vờ nhưng hết lần này đến lần khác Giang Anh Tuấn đều dính chiêu này của cô, anh bất đắc dĩ buông tay ra mò vào trong chăn ôm người vào trong lồ ng ngực, bàn tay nhẹ nhàng giúp cô xoa bụng, khẽ hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, giọng nói hơi có vẻ bối rối, không biết phải làm sao, nói: “Được rồi mà, anh biết sai rồi, cô gái nhỏ của chúng ta sao lại sai được cơ chứ, là anh không tốt, ban nãy không nên dùng lực lớn như vậy. Được rồi để anh nhìn kỹ một chút nãy cắn có đau không!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1019: C1019: Chương 1019


“Lần sau nhẹ một chút biết chưa?”

Xoa xoa bóp bóp một chút, người trong ngực anh vừa rầm rì chốc lát liền ngủ mất, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, ngón tay còn nắm lấy vạt áo anh không chịu buông, cả người co lại nằm trong lồ ng ngực anh, nhìn qua cực kỳ ngoan ngoãn.

Nhéo một cái lên gương mặt nhỏ nhắn tròn vo của cô, bộ dáng ngoan ngoãn của Nhan Nhã Quỳnh khiến anh không thể không yêu thương được, Giang Anh Tuấn thân mật cà cà lên mũi cô, nhắm mắt, thu lực ở tay lại, bắt đầu đi ngủ.

Một đêm trôi qua, đến khi Nhan Nhã Quỳnh tỉnh dậy, bên cạnh đã sớm không còn một bóng người, trong phòng vẫn một mảng mờ tối, cô vươn vai ngồi dậy, thẫn thờ một lúc, mới chậm rãi đi tới kéo màn cửa sổ ra. Ánh sáng chói mắt chiếu vào trong phòng nháy mắt sáng lên, Nhan Nhã Quỳnh híp mắt lại một hồi lâu sau mới kịp thích ứng lại, lúc này cô mới cúi đầu ủ dột đi vào phòng tắm.


Lúc này NhanKiến Định cùng công tước Otto cũng đã xuống máy bay, Giang Anh Tuấn cũng đã đi đến công ty. Trong nhà cũng chỉ còn lại mình cô cùng hai đứa trẻ.

Lúc này Giang Húc Đông ở trong khách sạn cũng nhận được tin tức. Biểu tình trên mặt anh ta tràn đầy ba chữ không thể tin được, suốt cả một ngày chờ đợi, một chút động tĩnh của Dương Minh Hạo cũng không có. Cũng may lý trí của anh ta đã gắt gao khắc chế nội tâm nóng nảy của mình.

Mới sáng sớm, anh ta đã nhận được tin tức, gắng gượng lôi Dương Minh Hạo từ trên giường xuống. “Tôi đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi rồi, trước khi trời tối ông tìm cách dẫn Giang Anh Tuấn đi, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp đem Nhan Nhã Quỳnh cùng hai đứa bé kia mang ra ngoài.”

Nếu cứng rắn đi cướp người thì không có tí phần thắng nào, nhưng nếu như dẫn Giang Anh Tuấn rời khỏi, thì đối phó với đám vệ sĩ bên trong biệt thự kia dễ dàng hơn nhiều, huống chi nếu như phát hiện tình hình có gì không đúng, anh ta còn có thể mang người bỏ chạy, Giang Anh Tuấn cũng không phải thời lúc nào cũng quan sát được anh ta.

Đến mức dù Dương Minh Hạo hy sinh cũng chỉ là hy sinh một con cờ không quan trọng mà thôi, có thể hy sinh cho anh ta cũng coi như chết vinh rồi!


“Chuyện này nguy hiểm quá lớn, cứ tùy tiện đi qua đó, nhất định Giang Anh Tuấn sẽ không trúng mưu đâu. Thời gian tôi đối đầu với Giang Anh Tuấn so với anh còn dài hơn ấy, anh ta rốt cuộc có bao nhiêu xảo quyệt, tôi biết rõ hơn so với anh nhiều, dĩ nhiên nếu như anh muốn tôi dẫn đầu làm kẻ thế mạng!”

Dương Minh Hạo nói tới chỗ này, híp mắt nhìn chằm chằm anh ta nhìn một hồi. Thấy anh ta không có chút phản ứng nào, mới hừ lạnh nói tiếp: “Nếu như tôi xảy ra chuyện gì bất trắc nhất định tôi sẽ kéo anh theo chịu tội, Giang Húc Đông! Dù gì tôi cũng sống lâu hơn anh hai, ba chục năm!”

“Tất nhiên tôi chưa từng có suy nghĩ kéo ông làm người chịu tội thay. Chính ông cũng đã nói Giang Anh Tuấn là người quỷ kế đa đoan, xảo quyệt. Nếu như trước mặt anh ta không thả ra chút mồi nhử, ông cho là anh ta sẽ mắc câu sao? Muốn trực tiếp bắt người trước mặt anh ta thì càng đừng suy nghĩ, đừng nói là tôi, ngay cả Abel cũng không có biện pháp nào đâu!”

Không thả ra chút mồi câu thì tất nhiên người ta sẽ không cắn câu. Giang Húc Đông không hoảng hốt một chút nào, ngồi ở trên ghế sa lon nhìn về phía ngoài cửa sổ. Vị trí gian phòng này tương đối tốt, đứng trước cửa sổ có thể nhìn thấy căn biệt thự một cách rõ ràng, mặc dù không thể nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng vị trí này đã là tương đối tốt rồi, chỉ cần bước ra từ cửa chính thì nhất định có thể nhìn thấy rõ ràng.


Thời gian từng chút một trôi qua, mồ hôi trên trán Dương Minh Hạo đã nhiều hơn một lớp, ánh mắt không ngừng lóe lên tia sáng.

“Suy nghĩ thế nào rồi? Sắp đến buổi trưa rồi, tôi cũng không có nhiều thời gian để đi cùng ông như vậy đâu!”

Ngồi ở đây mãi cũng không có ý nghĩa gì. Hiện tại trong đầu Giang Húc Đông đều là Vũ Nguyên Hải, anh ta không chờ nổi nữa rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1020: C1020: Chương 1020


“Chuyện này quá nguy hiểm, tôi không thể cứ như vậy mà đáp ứng anh, nếu không lỡ như Giang Anh Tuấn dẫn người ra ngoài, tôi sẽ đem Nhan Nhã Quỳnh cùng chạy trốn!”

Nghĩ tới nghĩ lui, suy xét rất lâu, Dương Minh Hạo vẫn không muốn trực tiếp đối đầu với Giang Anh Tuấn. Chỉ cần có chút lơ là thì ông ta sẽ trở thành người đầu tiên chết thay. Trong chuyện này không ai phải chịu một chút ngugy hiểm, việc nguy hiểm duy nhất này lại rơi trên đầu ông ta.

Nếu đã như vậy thì ông ta nhất định sẽ không làm người tiên phong đi đầu.

“Ông không đi cũng không sao. Dù sao cũng còn rất nhiều người muốn hợp tác cùng tôi. Được rồi ông có thể quay về. Tôi sẽ sai Abel tới đón ông.”

Vì sao Dương Minh Hạo tới đây, vậy lúc này vì sao lại không muốn qua đó? Đủ loại nguyên nhân khiến anh ta không lo lắng chút nào, cũng không cần phải lo lắng.

“Anh!”


Sắc mặt Dương Minh Hạo nhất thời cứng đờ, thần sắc cực kì tức giận đứng bật dậy, mặt mũi đỏ bừng bừng chỉ thẳng mặt anh ta.

Nếu không phải bởi vì chuyện lúc trước nên Abel mới đáp ứng ông ta thì e rằng hiện tại ông ta cũng không có khả năng đứng ở đây. Cho dù hiện tại ông ta cực kì căm giận Giang Anh Tuấn nhưng nếu như không có thứ gì đảm bảo đường lui cho ông ta, ông ta cũng không cần phải lấy mạng mình để đổi.

Ánh mắt Vũ Nguyên Hải vương đầy tơ máu, bộ dáng tựa như bất cứ lúc nào đều có thể nổi điên, anh ta đứng yên tại chỗ hít vài ngụm khí lớn mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

“Anh bảo Abel phái người tới đón tôi đi. Dù sao tôi cũng nhất định sẽ không đi. Giang Đông Húc, tôi khuyên anh một câu. Anh nghĩ anh là cái thứ gì? Nếu không phải sau lưng có gia tộc Húc Nhật chống lưng cho anh, thì căn bản ngay cả tư cách để làm đối thủ với Giang Anh Tuấn anh cũng không có!”

Người nhà họ Giang rốt cuộc có bao nhiêu kinh khủng, chính ông ta đã tự mình trải nghiệm qua. Nếu như không có ông cụ Giang một mực chống đỡ, Hải Phòng đã sớm rơi vào trong túi của ông ta. Thời điểm ông ta còn làm chủ tịch UBND, ở Hải Phòng ông ta có thể được coi như là thánh thượng, là vua một vùng, thế mà cũng bị ông cụ Giang bắt thóp. Giang Anh Tuấn do một tay ông cụ Giang bồi dưỡng nên. Chỉ biết người sau còn đáng sợ hơn người trước, cũng không phải là người dễ sống chung như bề ngoài anh thể hiện!


“Quả thật tôi vẫn chưa tính là thứ gì, nhưng ông so với tôi còn rác rưởi hơn. Nếu đã không muốn làm thì cút ngay lập tức.”

Anh ta cũng sớm đã đoán được Dương Minh Hạo có thể sẽ lùi bước, vì thế trên mặt cũng không có biểu tình gì, phủi phủi tay rồi đứng lên quay về phòng.

Người anh ta muốn hợp tác tối qua đã đến. Dương Minh Hạo có đồng ý hợp tác hay không đối với anh ta cũng không quan trọng lắm, chẳng qua nếu muốn Giang Anh Tuấn mắc câu thì khó khăn hơn một chút mà thôi. Dù gì thì Dương Minh Hạo cùng Giang Anh Tuấn đã có thù oán từ trước, hai người cũng coi là người quen cũ, nếu trao đổi với nhau thì sẽ dễ dàng hơn.

Nhưng ông ta lại mang tới một đám người không giúp ích được chuyện gì. Muốn dụ Giang Anh Tuấn ra ngoài phải nghĩ biện pháp khác.

Anh ta vừa nghĩ vừa vặn chốt cửa, đang định bước ra ngoài thì Dương Minh Hạo mở miệng gọi anh ta lại: “Muốn tôi đi cũng được, thế nhưng tôi có một điều kiện, nếu như anh có thể đáp ứng được thì tôi sẽ đi ngay. Tôi có thể đảm bảo tôi nhất định dụ được Giang Anh Tuấn ra ngoài.”

Ông ta muốn gặp một người, nhưng chìa khóa để gặp người đó lại nằm trong tay Abel. Mặc dù ông ta không muốn lấy chính tính mạng của bản thân ra đánh cược, nhưng có một số việc không phải ông ta không muốn thì liền không cần làm. Dương Minh Hạo cắn răng quay về ghế sô pha ngồi xuống, sắc mặt có chút trắng bệch, cực kì khó coi.

“Điều kiện gì? Nói tôi nghe thử, nhân lúc hiện tại tâm tình tôi đang không tệ nói không chừng tôi còn có thể đồng ý.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1021: C1021: Chương 1021


Vũ Nguyên Hải dứt lời, sắc mặt công tước Otto có chút thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục trạng thái ban đầu, cúi đầu cụp mắt im lặng một lúc lâu sau đó mới hỏi tiếp: “Tôi không chết, chắc hẳn Giang Đông Húc sẽ còn có kế hoạch tiếp theo, biết được điều gì, nói đi.”

Thờ ơ nói xong, nhìn qua công tước Otto có chút không tốt lắm, hai mắt có chút khép lại, nhìn dáng vẻ không có tinh thần.

“Chuyện phía sau đó tôi không biết, nhưng mà có một chuyện chắc hẳn các người sẽ cảm thấy hứng thú.”

Mắt vẫn luôn nhìn Giang Anh Tuấn đánh bật lửa đứng bên cạnh, khóe miệng Vũ Nguyên Hải có hơi nhếch lên, vẻ mặt chế giễu, nhìn dáng vẻ giống như là chuột ăn vụng được dầu vừng.

“Không phải kế hoạch gần đầy gia tộc Húc Nhật vẫn đối phó với gia tộc Otto sao, Giang Húc Đông đã nhắm ngay mũi nhọn về phía nhà họ Giang, chắc là con trai thứ hai của ngài liên thủ với anh ta, kế hoạch cụ thể chắc là cùng…”


Nói đến đây, giống như là anh ta đã quên cái gì, suy nghĩ thời gian rất lâu mới nhớ tới, tiếp tục nói ra: “Có liên quan đến cái người gọi là Dương Minh Hạo, cụ thể thì tôi không rõ ràng nhưng cần các người tự đi kiểm tra, còn có ngài muốn biết thêm cái khác thì lúc nào cũng có thể hỏi tôi, nhưng mà không nhất định là tôi có thể biết.”

Lần này coi như là đã thẳng thắn nói ra, sắc mặt Vũ Nguyên Hải cũng dễ nhìn hơn rất nhiều, không còn dáng vẻ tái nhợt giống như ban đầu.

Công tước Otto suy nghĩ một lát, rồi lại cúi đầu suy tư một chút, vẫy vẫy tay ra hiệu anh ta có thể đi.

Rất nhanh trong thư phòng chỉ còn lại ba người Giang Anh Tuấn, NhanHướng Minh ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon tùy ý cho bố x0a nắn.

Sau một thời gian yên lặng rất lâu, Giang Anh Tuấn mới thử thăm dò mở miệng hỏi: “Ông ngoại cảm thấy Vũ Nguyên Hải nói thật hay giả?”


“Có thể tin tưởng, đợi lát nữa cháu đi liên lạc với Kiến Định, bảo nó bí mật trở về nước Mỹ, chuyện gia tốc Otto ông sẽ xử lý, các cháu là người trẻ có nhiều cách xử lý của người trẻ tuổi, cần phải trong vòng một năm giải quyết xong Giang Húc Đông, những chuyện Vũ Nguyên Hải biết nhất định không chỉ có từng này, hỏi thăm tốt một chút, muốn lĩnh hội được nhất định phải có nỗ lực, anh ta sẽ không nói, được rồi ông mệt rồi trở về đi.”

Nói xong, công tước Otto chống người đứng lên, Giang Anh Tuấn theo bản năng đi qua, động tác thuần thục dìu lấy ông ta đi ra bên ngoài, NhanHướng Minh nhắm mắt theo đuôi phía sau bọn họ, nhìn qua bất ngờ thấy rất hài hòa.

Sau khi đưa ông cụ đi nghỉ ngơi, Giang Anh Tuấn mím môi mang tên nhóc con xuống tầng, quả nhiên Nhan Nhã Quỳnh vẫn ngồi ở trên ghế salon chờ.

Cô gái nhỏ ôm đứa nhỏ vào trong ngực, khuôn mặt trắng nõn nà, nhìn qua khá ngon miệng, Giang Anh Tuấn không tự chủ được đi lên trước, híp mắt đánh bất ngờ lưu lại nước bọt trên khuôn mặt của cô.

Người đàn ông đột nhiên xông tới khiến cô giật nảy mình, Nhan Nhã Quỳnh mang theo hoảng sợ đứng lên, vừa lau mặt vừa xoay qua chỗ khác, thấy là Giang Anh Tuấn mang theo Hướng Minh đến, sự hoảng sợ trước đó được thả lỏng, ngay sau đó là một cảm giác thẹn thùng xông đến.

Khuôn mặt bị cọ một chút có hơi đỏ lên, vội vàng chôn đầu trong lồ ng ngực nhỏ của Tinh Hòa, đùa vui khiến cô bé cười “hahaha” vui vẻ.

Những đứa bé khác vừa ra đời không bao lâu thật sự rất khó coi, nhưng Tinh Hòa không giống, sinh ra đã trắng hơn so với người thường, hiện tại vừa mới hơn một tháng, đã lờ mờ có thể thấy được ngũ quan được thừa kế vẻ đẹp ưu việt của cha mẹ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1022: C1022: Chương 1022


Nhưng thật ra Hướng Minh tương đối giống với Nhan Nhã Quỳnh, đặc biệt là một đôi mắt to và khuôn mặt, giống mười phần, lúc cười có mười phần giống tiểu thiên sứ, nhưng chỉ cần mặt mày cậu bé lạnh lùng thì vốn người bình thường không dám đến gần cậu bé, hết lần này tới lần khác mặt mày tên nhóc này thường xuyên như ăn phải thuốc nổ, không những không thích cười, mà lúc bắt đầu tuổi như búp bê sữa, cũng đã ăn nói ý tứ như anh trai nhỏ lạnh lùng.

Vì thế lúc đó Nhan Nhã Quỳnh còn gõ đầu dậm chân một thời gian dài, không rõ rõ ràng là đứa con mình mang, vì sao tính cách lại giống với Giang Anh Tuấn đến như vậy, chẳng lẽ quan hệ máu mủ thật sự thần kỳ như vậy?

Tinh Hòa được sinh ra, đã thỏa mãn tất cả mong chờ của Nhan Nhã Quỳnh đối với đứa nhỏ, đứa nhỏ sinh ra nhìn tương đối tốt, khuôn mặt ngũ quan hoàn toàn từ một khuôn đúc ra cùng với Nhan Nhã Quỳnh, đôi mắt vẫn luôn có chút kết hợp của hai người bố mẹ, lông mi rất dài dày đặc hơi cong lên, đôi mắt vừa to vừa dài, đuôi mắt con hơi chút xếch lên, cho dù bây giờ còn nhỏ cũng lờ mờ có thể nhìn ra hào quang có những ngày sau.


Đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt to, hình như hai con ngươi đen láy ướt sũng, óng ánh giống như chứa đựng toàn bộ tinh hà ở bên trong, lúc Giang Anh Tuấn có chút thận trọng ôm Tinh Hòa vào trong ngực, anh có thể nhìn thấy đôi mắt chớp chớp, vẻ mặt vô tội nhìn anh chằm chằm, bên trong ánh mắt lộ ra sự khả ái dễ thương, trong lòng người đàn ông luôn luôn nóng hầm hập, hô hấp đã thả chậm rất nhiều, sợ làm phiền đến cục cưng ở trong tay.

Lúc này sau khi ồn ào với Nhan Nhã Quỳnh, anh liền ôm Tinh Hòa không buông tay, quả nhiên có câu nói con gái là tình nhân nhỏ của bố, Nhan Nhã Quỳnh chua chua cũng ôm NhanHướng Minh giống như vậy ngồi ở trên ghế salon, nhìn chằm chằm cục diện thoải mái của hai bố con bên kia thật muốn khóc.

Mặc dù Tinh Hòa ngoan ngoãn, nhưng tính cách cũng vô cùng mỏng manh, so với Nhan Nhã Quỳnh thì coi như chỉ có hơn chứ không kém, có đôi khi gan lớn dường như cái gì cũng không sợ, nhưng có đôi khi nhát gan đến tự mình cũng không dám ngủ, đặc biệt là lúc Giang Anh Tuấn đi dỗ dành.

Có đôi khi một giây trước anh mới dỗ được người ngủ, rón rén ôm cô bé để vào giường nhỏ, không quá thời gian dài thì có thể nghe thấy tiếng khóc nhỏ của cô gái nhỏ, âm lượng cũng không lớn, ríu rít ô ô giống như là con mèo nhỏ đang gọi, nhưng nghe được giọng khóc nghẹn ngào đó ở chỗ bố Giang, người khác nghe không hiểu còn tưởng nơi đó cất giấu tiểu oan ức.

Nhưng mà khiến anh đau lòng, cho nên vừa có thời gian anh đều ôm Tinh Hòa ngủ, nhìn cô bé an tâm nằm ở trong khuỷu tay của anh, ngược lại có một cảm giác thành tựu không có cách nào nói lên lời, đây cũng là động lực mà mỗi ngày anh đi sớm về muộn cũng muốn nhìn thấy Tinh Hòa.


Nhiều ngày trôi qua như vậy mặc dù Tinh Hòa không thể nào gặp Giang Anh Tuấn thường xuyên, nhưng búp bê sữa nhỏ tương đối quen thuộc với mùi hương này, biết được người nào đối tốt với mình, chỉ cần nằm trong ngực Giang Anh Tuấn một lúc, tiếng khóc sẽ lập tức được thu hôi, bắt đầu cười lên “ha ha ha”.

Có đôi khi Nhan Nhã Quỳnh nhìn cũng có chút ghen ghét, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể quyệt miệng ở bên cạnh nhìn.

Trong lòng NhanHướng Minh ngũ vị tạp trần, đôi mắt xanh biếc ngón trông mong mỏi nhìn em gái, rõ ràng thời gian cậu bé ở cùng với em gái là dài nhất, vì sao mỗi lần em gái nhìn thấy bố đều cười rất vui vẻ, thấy cậu bé thì lại không nhất định.

Hai người đồng bệnh tương liên ngồi ôm nhau ở trên ghế salon, nước mắt rưng rưng nhìn qua đối phương, nhất thời buồn từ đó.


Giang Anh Tuấn đã sớm phát hiện được tình hình bên kia, chỉ là vẫn luôn chịu đựng không cười lên, lúc này Tinh Hòa cũng đã ngủ, anh mới chậm rãi cất bước đi qua, cẩn thận đặt cô gái nhỏ vào trong ngực của cô, híp mắt nhìn cô cười.

Nhan Nhã Quỳnh lầm bầm hai câu, nhưng đến cùng cũng không muốn đánh thức Tinh Hòa, ngược lại càng nhìn càng thấy vui vẻ, đây thật sự là đứa con cô mang thai mười tháng, dáng vẻ trắng nõn nà thực sự là đáng yêu…

Cô còn chưa kịp ôm nóng, đứa nhỏ đã nấc nở nghẹn ngào tỉnh lại, hai tay quơ trên không trung, giống như là đang tìm đồ vật gì đó, cho đến khi bắt được ngón tay Giang Anh Tuấn, mới mở to mắt dừng lại, nước mắt lăn dài trên mặt, đôi mắt phát ra tia sang nhìn qua, nhấp nháy nhấp nháy giống như tìm được đồ vậy gì thú vị, nước mắt vẫn còn chưa khô đã lại cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1023: C1023: Chương 1023


Nhan Nhã Quỳnh bị dáng vẻ và tốc độ lật mặt của cô bé làm cho buồn cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ non nớt của cô bé, híp mắt hài lòng ôm cô bé đi lên tầng nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay đến bây giờ vẫn luôn lo lắng đề phòng, vẫn chưa từng thả lỏng, hiện tại đột nhiên được thu giãn, cũng đã sớm mệt không chịu được, hơn nữa lúc này hai mí mắt đã đánh nhau.

Đưa hai mẹ con trở về phòng, sau khi dỗ dành hai người ngủ, Giang Anh Tuấn lại trở về thư phòng một lần nữa, đầu tiên là nhìn chằm chằm văn kiện ở trên bàn một lúc lâu, sau đó mới cầm điện thoại di động lên, khuôn mặt nghiêm túc gọi đến một số điện thoại.

Điện thoại kết nối rất nhanh, những ngày gần đây NhanKiến Định càng ngày càng trầm ổn, nhưng ở trước mặt người nhà vẫn ôn hòa trước sau như một.

“Ông ngoại thế nào? Có nghỉ ngơi không, chuyện của Vũ Nguyên Hải tạm thời không cần vội vàng, chờ ở bên này tôi xử lý xong sẽ trở về một chuyến.”

Giọng nói NhanKiến Định ôn hòa mà có lực, có thể nghe ra ở bên cạnh còn kèm theo giọng nói của người khác, xem ra là đang bận.

Giang Anh Tuấn nói ngắn gọn, trước tiên nói qua loa một lần chuyện Vũ Nguyên Hải nói ở trong thư phòng, tiếp sau đó nói khái quát ý của công tước Otto một lần mới cau mày nói ra: “Dựa theo lời giải thích của Vũ Nguyên Hải, rất có thể Dương Minh Hạo phản bội đi tìm nơi nương tựa là Abel, muốn diệt trừ ông ta, sợ là không dễ làm, trong thời gian ngắn chúng ta không động đến được ông ta, nhưng rất có thể ông ta sẽ quay trở lại gây phiền phức cho chúng ta, nếu như có Giang Húc Đông và Abel giúp đỡ, thì coi như ông ngoại đứng về phía chúng ta cũng không nhất định có thể gánh vác, chúng ta cần tính toán sớm chút.”


Từ sau khi biết được chuyện này, Giang Anh Tuấn vẫn luôn nghĩ, bây giờ anh đã có vợ và con, không còn lẻ loi một mình giống như trước nữa, muốn làm cái gì phải làm cái gì, bây giờ anh bị đe dọa cũng nên có khôi giáp.

“Hai ngày nữa tôi sẽ trở lại, cậu ổn định trong nhà trước, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không nên quấy rầy đến ông ngoại.”

Chuyện này không nên quá mức làm to chuyện, vạn nhất không cẩn thận đánh rắn động cỏ, hậu quả khó mà lường được.

“Qua mấy ngày tôi tìm lý do, đầu tiên đưa Nhã Quỳnh và con đi, tôi không thể để bọn họ bị lôi vào nguy hiểm.”

Bắt đầu từ khi biết Giang Húc Đông muốn đối phó với bọn họ, thỉnh thoảng ý nghĩ này lại hiện lên trong đầu anh, cho tới bây giờ khó khăn lắm mới thành hình.


“Tạm thời không cần thiết, hành động quá lớn sẽ đánh rắn động cỏ thì không nói, tình huống đó còn có thể khiến cho Nhã Quỳnh và bọn nhỏ hoàn toàn bị cuốn vào nguy hiểm hơn, nếu để ở bên cạnh mình thì có thể thấy được là chỗ an toàn hơn rất nhiều, Anh Tuấn, không nên vội vàng, tôi lập tức trở về.”

NhanKiến Định thở dài, giọng điệu ôn hòa trấn an hai lần, cảm giác người đối diện đã khôi phục không khác lắm mới cúp điện thoại.

Giang Anh Tuấn có chút ngu ngơ ngồi trên ghế, mi tâm cau lại rất chặt, anh luôn có một dự cảm không tốt quanh quẩn ở trong lòng, bất luận làm như thế nào cũng không có cách nào xua tan được.

Rất giống như có một chuyện nhất định phải xảy ra, bất luận làm như thế nào cũng dường như không thay đổi được.

Giống như cái xác không hồn về đến phòng, anh máy móc c ởi quần áo trên người xuống, vén chăn lên đưa tay ôm lấy Nhan Nhã Quỳnh đang ngủ, cả người giống như là như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo khiến anh có chút run rẩy.

Nhan Nhã Quỳnh bị đè có chút khó chịu, mơ màng mở trừng trừng hai mắt ra, thấy là Giang Anh Tuấn trở về.

Cảm thấy vẻ mặt anh có chút không đúng, cô không nói thêm lời nào, chỉ vươn tay ôm lấy anh, lấy tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng anh, miệng cứ ngâm ca một ca từ không rõ tên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1024: C1024: Chương 1024


Từng chút, từng chút một giúp anh buông lỏng cảnh giác, từ từ chìm vào giấc ngủ…

Một ngày cứ vậy mà trôi qua, NhanKiến Định cũng bí mật bay từ bên châu u về, những việc hệ trọng của gia tộc Otto đều do hai người NhanKiến Định cùng công tước Otto xử lý, mỗi ngày đều trốn trong phòng làm việc làm những việc bí mật không để ai biết khiến người bình thường cũng không tài nào đoán ra.

Vũ Nguyên Hải cũng làm đúng theo những gì đã nói, dù chỉ là một vấn đề nhỏ cũng không xảy ra, nhưng Giang Anh Tuấn vẫn không dám thờ ơ, bàng quan như trước. Bên châu u truyền đến tin tức, từ sau khi Vũ Nguyên Hải bỏ chạy, thái độ của Giang Húc Đông cũng chưa có gì khác thường, một chút sốt ruột cũng không có. Anh ta không nổi điên lên tìm người, ngược lại một chút động tĩnh cũng không có, thậm chí hiện tại anh ta đang ở đâu cũng không ai biết.

Gia tộc Húc Nhật cũng hiếm khi yên tĩnh trở lại, tựa như đang phục tùng mệnh lệnh của ai đó, dã thú bị nhổ đi răng nanh rồi sao? Ngoan ngoãn mà nằm úp trên mặt đất thu lại móng vuốt tùy ý cho người khác đùa giỡn?


Cho dù có tăng cường dò la tin tức nhưng một chút thông tin cũng không có, các nếp nhăn trên chân mày Giang Anh Tuấn đều sắp dồn lại với nhau thành một đường thẳng.

Giang Húc Đông hiện tại đang ngồi cùng xe với Dương Minh Hạo đi tới nước Mỹ. Lần đầu tiên ngồi xe gần sáu giờ liền, sau lại còn phải ngồi thuyền, lúc sau lại phải ngồi xe, cuối cùng còn phải đi bộ. Sở dĩ hành trình phức tạp như vậy chính là vì phải tránh né gia tộc Otto, có thể nói là vô cùng nhọc công.

Lần này Dương Thừa Húc cùng Trần Nhật Linh cũng không đi theo, đi cùng cũng chỉ có Dương Minh Hạo cùng hai vệ sĩ của anh ta, người còn lại chính là Giang Húc Đông, vài người hành động cũng xem như nhanh nhẹn, chỉ một chốc đã tìm ra được một con đường tương đối gần liền trực tiếp xuất phát.

Mỗi người đều lặn lội đi gần hai mươi tiếng, đợi đến khi tới nơi, không riêng gì Giang Húc Đông và Dương Minh Hạo, vài vệ sĩ đi theo sau mặt mày đỏ bừng, hai mắt đều tràn ngập tơ máu, mệt mỏi đến díu cả lại không mở ra được.

Dựa theo ước định lúc trước đã nói với Abel, họ tìm thấy được khách sạn liền đi vào. Tất cả hỏi thăm đám người trên tầng một chút, sau đó thì ai về phòng nấy. Nhìn căn phòng đơn giản đến mức chỉ có một chiếc giường cùng nhà vệ sinh, chân mày Giang Húc Đông nhăn lại, anh ta lấy ra vài món đồ dùng hằng ngày, cố gắng tắm thật nhanh rồi để nguyên quần áo mà nằm lên giường.


Ngủ ở đây cũng tương đối thoải mái, ngủ say đến không hề có một giấc mơ. Chờ đến khi anh ta tỉnh lại đã là ráng chiều. Anh ta ngắm bầu trời trong chốc lát rồi mới thay quần áo, mím môi, kiểm tra hành lý của mình một chút rồi đi xuống tầng.

Không đợi Dương Minh Hạo, anh ta thừa dịp trời sắp tối rời khỏi khách sạn.

Anh ta đã đợi quá lâu, nếu còn bắt anh ta đợi thêm nữa e là sẽ hỏng mất, sự nhớ nhung nồng đậm ấy không một lúc nào không k1ch thích thần kinh của anh ta, nếu Nguyên Hải không ở bên cạnh anh ta, việc anh ta tồn tại trên thế giới này cũng không có ý nghĩa gì nữa…

Đoạn đường này Giang Húc Đông đã sớm nhớ trong đầu, dựa vào trí nhớ, tránh khỏi đám người, cẩn thận di chuyển gần tới biệt thự.


Anh ta không vào từ cửa chính mà tìm một góc chết để theo dõi rồi nhảy vào từ trên bờ tường. Thời điểm anh ta lẻn vào trời đã sớm tối đen, cũng may bên trong có đèn đường soi sáng, vì thế có thể nhìn xung quanh một cách rõ ràng.

Anh ta chậm rãi mò mẫm tìm kiếm, cũng không biết có phải do anh ta quá may mắn hay là do của Vũ Nguyên Hải quá xui xẻo, còn chưa đợi Giang Húc Đông quan sát tình thế xung quanh đã nhìn thấy Vũ Nguyên Hải đầu đầy mồ hôi cách đó không xa đang chậm rãi chạy tới.

Anh ta hẳn là đang rèn luyện thân thể, cả người mặc bộ đồ thể thao bó chặt thân người, tứ chi thon dài có lực, đường cong rõ ràng, mồ hôi trên trán chảy xuống lại rơi lên trên xương quai xanh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1025: C1025: Chương 1025


Giang Húc Đông nuốt một ngụm nước miếng, cả người bắt đầu nóng lên, vừa định xông lên cướp người về, thì đột nhiên một bóng người từ phía sau chạy tới, tuy rằng vóc dáng có chút gầy yếu, phía sau có thêm một người đàn ông cao lớn cùng một đứa trẻ theo sát.

Rất hiển nhiên, người tới chính là ba người Nhan Nhã Quỳnh, Giang Anh Tuấn cùng NhanHướng Minh. Giang Húc Đông nhìn đến đỏ mắt, nhưng ngay cả nhìn một chút cũng không dám nhìn quá lâu, chỉ sợ không cẩn thận lộ ra dấu vết liền bị bắt đi. Giang Anh Tuấn, người này có bao nhiêu khôn khéo anh ta đã trải nghiệm qua, cũng không muốn phải nếm trải thêm lần nào nữa.

Đoàn người đã chạy xa bỏ lại anh ta ở phía sau, tuy rằng đi một chuyến này có chút mạo hiểm nhưng anh ta đã bắt đầu phong tỏa được nơi ở của bọn họ.

Chờ cho đến khi Vũ Nguyên Hải chạy vào trong, hai mắt anh ta vẫn còn lưu luyến mà nhìn ngắm thật lâu sau mới có chút không cam lòng mà quan sát xung quanh, lại trèo tường rời đi. Lần này anh ta cũng không thèm ẩn nấp nữa mà chạy thật nhanh về khách sạn. Lúc này Dương Minh Hạo cũng đã thức dậy.

Anh ta chỉ trao đổi đơn giản một chút manh mối, dù sao bản thân anh ta cũng không thích ở chung với người lạ, nói xong liền xoay người trở về phòng. Dương Minh Hạo bĩu môi, tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng cũng không nói gì, lặng yên ngồi trên ghế suy nghĩ về chuyện của sau này.


Sau khi chạy một vòng trở về, Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy cả người cũng thư thái không hơn rất nhiều. Cô đứng ở trong sân ổn định lại hơi thở rồi chạy lên tầng tắm rửa. Giang Anh Tuấn nhìn thấy thì buồn cười, nhưng rốt cuộc cũng đi theo.

Sau khi tắm xong anh liền tới gian phòng kế bên, đứng trước cửa thư phòng gõ ba tiếng rồi mới đẩy cửa đi vào. Trong nháy mắt, biểu tình anh liền nghiêm túc lại, cẩn thận đóng cửa cho thật kỹ, mới đi vào.

“Hôm nay làm sao vậy? Sao giờ này đã tới rồi?”

Từ sau khi trở về, NhanKiến Định vẫn ở chỗ này, vì không muốn để người ta phát hiện ra mà ngay cả Nhan Nhã Quỳnh cũng không biết tin tức anh ấy đã trở về.

Giang Anh Tuấn cúi đầu yên lặng đi lên phía trước hai ba bước rồi ngồi xuống, chân mày khẽ nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Buổi tối lúc tôi đưa Nhã Quỳnh đi chạy bộ có cảm giác có người theo dõi chúng tôi, nhưng vừa quay đầu lại đã không thấy tăm hơi đâu. Ban nãy tôi nương theo khúc cua mà quan sát, hình như là Giang Húc Đông. Anh ta hẳn là đã tới, chỉ là không biết còn có… Người khác nữa hay không?”

“Cậu xác định chính là anh ta sao?”

Đợi một khoảng thời gian dài như vậy, rốt cuộc NhanKiến Định cũng tiến lên hai bước, mặt mày nghiêm trọng lên tiếng.


“Còn chưa chắc chắn, tôi đã phân phó những người xung quanh đi tìm, nếu quả thật là anh ta thì những chuyện đã bàn có chút khó mà thực hiện.”

Giang Anh Tuấn ngồi tựa trên ghế sô pha, dù sao anh cũng chỉ hơi ngạc nhiên một chút, nếu như thấy rõ là ai cũng không cần phải tới đây.

NhanKiến Định cũng biết mình không thể cưỡng ép, vỗ vai anh một cái nói: “Tôi đợi thêm chút nữa, chờ người khác thăm dò thử, cậu trở về nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Trước khi chuyện này được tra rõ, anh ở lại chỗ này cũng không có ích lợi gì, NhanKiến Định vỗ vai anh một cái, đi tới trước bàn làm việc rồi cúi đầu bắt đầu xử lý chuyện.

Giang Anh Tuấn ngồi ở trên ghế sô pha suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mờ mịt quan sát NhanKiến Định một cái rồi mới cúi đầu đi ra ngoài.


Thời điểm trở về phòng, Nhan Nhã Quỳnh đang nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ. Vừa thấy anh trở lại, cô mới miễn cưỡng khôi phục một ít tỉnh táo, từ từ ngồi dậy, tựa vào đầu giường.

“Sao còn chưa ngủ, chờ anh làm gì?”

Anh đau lòng bước nhanh về phía trước ôm lấy cô, Giang Anh Tuấn xoa mi tâm đỡ lấy eo cô để cô nằm xuống rồi mới ôm lấy cô, khẽ khép mi lại gác cằm lên đầu cô.

“Sao giờ anh mới về, em có chút nhớ anh, muốn chờ anh về ngủ chung.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1026: C1026: Chương 1026


Cô gái nhỏ rúc vào trong lồ ng ngực anh nũng nịu nói.

“Lần sau không cần chờ anh, anh không trở lại, thì tự đi ngủ trước biết chưa.”

Anh từng nhịp từng nhịp vỗ về lưng cô.

Rất nhanh Nhan Nhã Quỳnh đã mơ mơ màng màng rơi vào giấc ngủ, trên mặt còn mang theo nụ cười thỏa mãn, cả người đều tỏa ra mùi sữa ngọt ngào. Có lẽ là bởi vì chuyện sinh con mà gần đây Giang Anh Tuấn luôn cảm thấy trên người Nhan Nhã Quỳnh tỏa ra mùi sữa ngọt của Hướng Minh, quả thật rất dễ ngửi, ôm cô ngủ đến tận hừng đông, những mệt mỏi cả ngày nay đều tan biến.

Đêm nay ngủ thật ngon. Trong quán rượu cách đó không xa, mi tâm Dương Minh Hạo nhíu lại thật sâu, ngồi ở trong phòng nhìn căn nhà cách đó không xa đèn đuốc sáng trưng, lòng loáng thoáng có chút nặng nề, luôn cảm thấy lựa chọn lần này của anh ta thật giống như đã lựa chọn sai.

Giang Húc Đông cách một bức tường mặt không biểu cảm ngồi trên ghế sô pha, một cánh tay chống đầu, trong đầu đều là hình dáng Vũ Nguyên Hải đang chạy bộ, càng nghĩ môi lại càng khô, cuối cùng dứt khoát cầm chai nước bên cạnh uống vài ngụm mới giảm bớt cảm giác khô nóng trong người. Vừa nghĩ đến đó, ông ta liền cầm lấy điện thoại gọi cho một người. Người ở đầu bên kia rất nhanh đã nhận điện thoại, điện thoại còn chưa vang lên hai hồi đã có người nghe máy.


“Tôi cần anh giúp tôi chuẩn bị một vài thứ, sau đó phái vài người đưa tới đây, thuận tiện gây chút rắc rối cho gia tộc Otto.”

Giang Húc Đông vừa nói vừa lau sạch chút nước đọng bên mép, hai mắt đỏ bừng tựa như hai ngọn lửa nóng rực, quỷ dị đến dọa người.

Bên kia điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông hơi chói tai, gân giọng nói mấy câu, tựa như là đang nói những chuyện mà ông ta không thích nghe, Giang Húc Đông hừ lạnh một tiếng: “Nếu không làm được thì tôi còn cần anh làm gì, không làm được liền cút cho tôi! Phải khiến cho gia tộc Otto gặp chút rắc rối, tốt nhất là có thể khiến cho NhanKiến Định cùng công tước Otto cũng rời khỏi nơi này!”

Loại người như Giang Anh Tuấn mặc dù cũng có chút phiền toái, nhưng so với hai người của gia tộc Otto cũng không khó giải quyết. Muốn đoạt người lại, nhất định phải để cho NhanKiến Định rời đi, lão già Otto kia thân thể đã bị trọng thương thành bộ dạng yếu ớt như vậy, có rời đi hay không cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.

“Nhưng mà tổng giám đốc, bọn tôi còn chưa nhận được tin NhanKiến Định rời đi, các đường dây tin tình báo khác cũng báo lại là NhanKiến Định vẫn còn đợi ở châu u!”

Giọng nói gã đàn ông trong điện thoại có chút chói tai, lúc cao giọng lên hét tựa như là dùng hết toàn bộ sức lực lúc từ thuở ấu thơ mà hét.


“A, bất kể dùng biện pháp gì, tôi chỉ cho anh một ngày, nếu như NhanKiến Định còn chưa quay về, anh có thể cút ngay lập tức!”

Nói xong cũng không để ý đối phương rốt cuộc còn muốn nói gì liền cúp điện thoại thở hổn hển ngã ngồi ghế sô pha.

Xem như những chuyện sau này đã sắp xếp ổn thỏa, Giang Húc Đông mới mặc nguyên quần áo leo lên giường. Mặc dù lúc trước đã ngủ một lần, nhưng việc chênh lệch múi giờ cùng mệt mỏi cũng khiến ông ta nhanh chóng ngủ thiếp đi, ngay cả khi Dương Minh Hạo đến gõ cửa anh ta cũng không nghe thấy.

Ở nước Mỹ lúc này là một đêm yên tĩnh, Trần Nhật Linh ngồi ở mép giường, không thể che giấu được ý cười trên mặt.

Dương Minh Hạo không có ở đây, chỉ có mấy người giúp việc Dương Thừa Húc cùng Abel tìm tới chỗ này, nếu có cơ hội của cô ta sẽ đến!

“Nhật Linh, em đang suy nghĩ gì đấy? Chúng ta đi ra ngoài tản bộ đi!”

Đang suy nghĩ rốt cuộc phải làm sao thì Dương Thừa Húc mới có thể buông lỏng phòng bị, cửa đột nhiên mở ra, trên mặt anh ta mang theo nét cười, từng bước từng bước đi tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1027: C1027: Chương 1027


Cô ta sửng sốt một chút mới hoàn hồn lại, Trần Nhật Linh rất nhanh nở một nụ cười, đứng lên bước nhanh đi về phía trước nắm lấy tay anh ta: “Không có, chỉ là em đang suy nghĩ sao hôm nay anh còn chưa tới tìm em, em cũng nhớ anh.”

Từ sau chuyện lần trước bị anh ta phát hiện, cô ta có chút bi thảm. Mấy ngày qua, phạm vị hoạt động của cô ta chỉ có quanh đi quẩn lại trong căn phòng này.

Trần Nhật Linh cắn môi, kéo kéo cánh tay anh ta, nhẹ nhàng tựa lên bả vai anh ta đi ra ngoài.

Có lẽ trong lòng này của cô ta cũng đã thông suốt, hai ngày gần đây tinh thần của cô ta cũng ổn định hơn trước, sắc mặt hồng hào lại còn nhiều hơn chút thịt, nhìn qua so với bộ dạng gầy yếu lúc trước tốt hơn rất nhiều.


“Hôm nay muốn đi đâu mà nhìn tươi tắn vậy vậy? Có muốn tới công viên hôm qua xem lại không?”

Híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời bên ngoài, Dương Thừa Húc dắt tay cô ta, tâm tình quả nhiên vô cùng tốt, hiếm khi mở miệng hỏi một câu.

Trong mắt Trần Nhật Linh thoáng hiện lên chút ánh sáng, nắm lấy vạt áo anh ta kéo lại nhẹ nhàng đặt lên mặt anh ta một nụ hôn, mới nhẹ nhàng nói: “Em muốn đi ra ngoài đi dạo, anh Thừa Húc, đã rất lâu rồi bọn mình không đi dạo phố cùng nhau.”

Muốn rời khỏi nơi này, muốn rời khỏi nơi này, rất muốn được tự do, cô ta muốn đến phát điên rồi, Trần Nhật Linh cúi đầu che giấu hết toàn bộ điên cuồng trong đáy mắt, lộ ra cần cổ yếu ớt, nhìn giống như con mèo nhỏ vô hại vậy.

Dương Thừa Húc híp mắt quan sát cô ta thật lâu, mới khẽ gật đầu đáp ứng: “Đi ra ngoài cũng được, có điều em phải nắm tay anh thật chặt có biết không? Chỉ cần em buông lỏng dù chỉ một chút thôi, thì lần sau sẽ không còn cơ hội này nữa đâu, biết chưa Nhật Linh!”

Nhấc cằm cô ta để cô ta ngẩng đầu lên, Dương Thừa Húc tươi cười dắt cô ta từ từ đi ra cửa, hình như nghĩ ra điều gì thú vị liền bẹo má cô ta một cái rồi mới dắt người ra ngoài.


Trong lòng hai người đều có suy nghĩ của riêng mình, mặc dù trên mặt đều treo lên nụ cười nhưng một chút ý cười bên trong cũng không có.

Một ngày náo nhiệt cứ như vậy mà trôi qua. Còn không chờ một ngày trôi qua, buổi tối hôm đó NhanKiến Định liền nhận được tin tức bên châu u xảy ra chuyện. Công tước Otto mặt không cảm xúc ngồi ở trong thư phòng, sắc mặt Giang Anh Tuấn cùng NhanKiến Định đều cực kỳ khó coi.

“Đã tra ra được ai phát tán tin tức chưa? Hoặc là trong nhà có nội gián, hoặc là do mấy vệ sĩ tôi mang đến có vấn đề, đã tra ra được hiện tại Giang Húc Đông ở đâu chưa?”

Bên châu u đã thuật lại một cách tường tận, gia tộc Húc Nhật mạo hiểm hao tổn mà đoạt hết toàn bộ các đường dây thương nghiệp cùng các công ty hợp tác, tựa như không muốn sống nữa nên muốn kéo cả bảy gia tộc dùng mạng đổi mạng vậy.


Những công ty hợp tác nhỏ lẻ kia không có ảnh hưởng gì nhiều, mấu chốt là trong đó còn có đến hai ba đường dây tương đối quan trọng. Chuyện này vừa lộ ra, công tước Otto cùng NhanKiến Định không dám ở đây mà chờ đợi tin tức, nhất định phải nhanh chóng cứu vãn, hoặc là tìm người hợp tác mới. Nếu không thì tổn thất quá lớn, cho dù có là gia tộc hùng hậu cũng không đấu lại gia tộc Húc Nhật đang dùng phương thức cá chết lưới rách.

NhanKiến Định mím môi, anh ấy cũng mới vừa mới nhận được tin tức. “Ông ngoại, con cảm thấy chuyện nội gián này có thể giao cho Giang Anh Tuấn đi điều tra trước, chuyện quan trọng nhất hiện nay là nắm chắc thời gian tìm nơi giao hàng. Hiện tại đã sắp không kịp rồi. Bây giờ chúng ta còn sót lại một lô hàng kỳ hạn hai tháng, nếu như không giao kịp lúc theo lời đã hứa, chúng ta phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng…”

“Bảo Vũ Nguyên Hải tới đây cùng nhau dẫn hàng là chuyện không thể nào, tìm người đưa anh ta quay về châu Âu, ông sẽ để cho anh ta trú ở trong nhà của ông, sắp xếp người hai mươi bốn giờ bảo vệ sự an toàn của anh ta, anh ta có thể trốn qua một kiếp này hay không còn phải dựa vào chính bản thân của anh ta.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1028: C1028: Chương 1028


Suy nghĩ một hồi công tước Otto thở dài có chút bất đắc dĩ nói, ông ta cũng không ngờ đối với Giang Húc Đông, Vũ Nguyên Hải lại quan trọng đến vậy.

“Được, vậy con chuẩn bị một chút rồi lập tức lên đường, ông ngoại thân thể của ông có chịu nổi không? Nếu cảm thấy không thoải mái thì hay là đợi ở chỗ này đi! Từ lúc tới nơi này còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu, lại phải bôn ba khắp nơi như vậy con không yên tâm.”

Công tước Otto lắc đầu quơ quơ tay: “Ông không sao, chờ xử lý xong chuyện này rồi hãy nói, chuyện nội gián ông giao cho con, chăm sóc kỹ Nhã Quỳnh cùng bọn nhỏ, chú ý an toàn xung quanh nhà, ông sẽ lại phái thêm vài vệ sĩ khác tới.”

Nói xong ông ta liền chống gậy đứng lên, vỗ vai Giang Anh Tuấn một cái, thở dài một hơi, động tác có chút chậm rãi rời khỏi phòng.


Chờ đến khi ông ta rời khỏi, NhanKiến Định bắt đầu vừa nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sửa lại các tài liệu trên bàn, vừa giúp Giang Anh Tuấn nói: “Lần này sau khi tôi rời đi, ngắn thì nửa tháng dài thì cũng một tháng, tôi nhất định sẽ trở lại. Hiện tại còn chưa tra ra được chỗ ở của Giang Húc Đông. Chuyện sau này tôi sẽ bảo Chu Thanh nói với cậu.”

“Cần phải tìm được Giang Húc Đông, lần này tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.”

Vốn muốn tạm thời áng binh bất động, không nghĩ tới mình lại quá xem thường kẻ địch, vậy mà anh ta lại chọn phương thức như vậy để đối phó với mình. Nếu đã như vậy, anh ấy cũng không muốn giấu giếm nữa. Đồ đạc của NhanKiến Định cũng không tính là nhiều, thu dọn đơn giản một chút liền lên máy bay bay cả đêm.

Giang Anh Tuấn đứng ở trước cửa biệt thự đưa mắt nhìn về hướng hai người rời đi, vốn dĩ một nhà cũng coi như có chút náo nhiệt hiện tại chỉ trong nháy mắt đã trở nên vắng vẻ.

Nhìn bầu trời tối đen như mực bên ngoài, môi Giang Anh Tuấn hơi cong lên, nếu kẻ địch đã không khách khí như vậy, anh cũng không cần phải khiêm nhường nữa. Mặc dù hiện tại thế lực trong tay anh cũng không được coi là lớn lắm nhưng đối phó với một đám người chỉ biết đâm loạn mà nói, anh vẫn có thể bắt người về, đè anh ta dưới mũi giày mà giày xéo trên đất.


Sau khi suy nghĩ một hồi, anh xoay người quay về phòng, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Thừa dịp hiện tại sắc trời còn sớm, đi dỗ yêu tinh nhỏ của anh, chờ đến lúc cô ngủ mới trở về phòng, sắc mặt so với lúc trước cũng dịu lại không ít. Trong phòng một sáng rực, nhưng không thấy bóng dáng của Nhan Nhã Quỳnh đâu, Giang Anh Tuấn dựng tai lên nghe ngóng một hồi lâu.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách, môi anh khẽ nhếch, vừa tháo cà vạt ra vừa đi vào bên trong. Anh cũng không thèm gõ cửa mà lặng yên không một tiếng động bước vào. Trong phòng, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên, tầng mây bị gió thổi đi, trăng sáng hoàn toàn lộ ra…

Chờ hai người từ phòng tắm đi ra, đêm đã tương đối khuya, Nhan Nhã Quỳnh híp nửa con mắt mặc cho Giang Anh Tuấn mặc quần áo vào cho mình, nhìn những vết đỏ rõ như ban ngày trên người mình, càng xem càng cảm thấy tức giận, hậm hực ngồi dậy đánh anh một cái liền xoay người bò vào chăn.


Bị cô đánh một cái, Giang Anh Tuấn cũng không có tức giận, cười cười lau khô vệt nước đọng trên ngực mình, chậm rãi bò qua, ôm cả chăn lẫn người vào trong lòng, đưa đầu tiến lại gần tai cô nhẹ nhàng thổi một hơi nói: “Tránh cái gì, vừa nãy lúc ban đầu em còn không biết xấu hổ cơ mà, hiện tại eo anh vẫn còn đau đấy!”

Hơi thở mang chút ẩm ướt thổi lên tai khiến cổ Nhan Nhã Quỳnh khẽ rụt lại, quay đầu giương cặp mắt vô tội nhìn anh, cặp mắt to tròn giờ sóng sánh nước mắt tựa như mới vừa khóc xong vậy, nhìn qua cực kì đáng thương, khiến cho người khác đau lòng đến hô hấp cũng không thông.

Mặc dù biết hiện tại cô đang giả vờ nhưng hết lần này đến lần khác Giang Anh Tuấn đều dính chiêu này của cô, anh bất đắc dĩ buông tay ra mò vào trong chăn ôm người vào trong lồ ng ngực, bàn tay nhẹ nhàng giúp cô xoa bụng, khẽ hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, giọng nói hơi có vẻ bối rối, không biết phải làm sao, nói: “Được rồi mà, anh biết sai rồi, cô gái nhỏ của chúng ta sao lại sai được cơ chứ, là anh không tốt, ban nãy không nên dùng lực lớn như vậy. Được rồi để anh nhìn kỹ một chút nãy cắn có đau không!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1029: C1029: Chương 1029


“Lần sau nhẹ một chút biết chưa?”

Xoa xoa bóp bóp một chút, người trong ngực anh vừa rầm rì chốc lát liền ngủ mất, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, ngón tay còn nắm lấy vạt áo anh không chịu buông, cả người co lại nằm trong lồ ng ngực anh, nhìn qua cực kỳ ngoan ngoãn.

Nhéo một cái lên gương mặt nhỏ nhắn tròn vo của cô, bộ dáng ngoan ngoãn của Nhan Nhã Quỳnh khiến anh không thể không yêu thương được, Giang Anh Tuấn thân mật cà cà lên mũi cô, nhắm mắt, thu lực ở tay lại, bắt đầu đi ngủ.

Một đêm trôi qua, đến khi Nhan Nhã Quỳnh tỉnh dậy, bên cạnh đã sớm không còn một bóng người, trong phòng vẫn một mảng mờ tối, cô vươn vai ngồi dậy, thẫn thờ một lúc, mới chậm rãi đi tới kéo màn cửa sổ ra. Ánh sáng chói mắt chiếu vào trong phòng nháy mắt sáng lên, Nhan Nhã Quỳnh híp mắt lại một hồi lâu sau mới kịp thích ứng lại, lúc này cô mới cúi đầu ủ dột đi vào phòng tắm.


Lúc này NhanKiến Định cùng công tước Otto cũng đã xuống máy bay, Giang Anh Tuấn cũng đã đi đến công ty. Trong nhà cũng chỉ còn lại mình cô cùng hai đứa trẻ.

Lúc này Giang Húc Đông ở trong khách sạn cũng nhận được tin tức. Biểu tình trên mặt anh ta tràn đầy ba chữ không thể tin được, suốt cả một ngày chờ đợi, một chút động tĩnh của Dương Minh Hạo cũng không có. Cũng may lý trí của anh ta đã gắt gao khắc chế nội tâm nóng nảy của mình.

Mới sáng sớm, anh ta đã nhận được tin tức, gắng gượng lôi Dương Minh Hạo từ trên giường xuống. “Tôi đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi rồi, trước khi trời tối ông tìm cách dẫn Giang Anh Tuấn đi, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp đem Nhan Nhã Quỳnh cùng hai đứa bé kia mang ra ngoài.”

Nếu cứng rắn đi cướp người thì không có tí phần thắng nào, nhưng nếu như dẫn Giang Anh Tuấn rời khỏi, thì đối phó với đám vệ sĩ bên trong biệt thự kia dễ dàng hơn nhiều, huống chi nếu như phát hiện tình hình có gì không đúng, anh ta còn có thể mang người bỏ chạy, Giang Anh Tuấn cũng không phải thời lúc nào cũng quan sát được anh ta.

Đến mức dù Dương Minh Hạo hy sinh cũng chỉ là hy sinh một con cờ không quan trọng mà thôi, có thể hy sinh cho anh ta cũng coi như chết vinh rồi!


“Chuyện này nguy hiểm quá lớn, cứ tùy tiện đi qua đó, nhất định Giang Anh Tuấn sẽ không trúng mưu đâu. Thời gian tôi đối đầu với Giang Anh Tuấn so với anh còn dài hơn ấy, anh ta rốt cuộc có bao nhiêu xảo quyệt, tôi biết rõ hơn so với anh nhiều, dĩ nhiên nếu như anh muốn tôi dẫn đầu làm kẻ thế mạng!”

Dương Minh Hạo nói tới chỗ này, híp mắt nhìn chằm chằm anh ta nhìn một hồi. Thấy anh ta không có chút phản ứng nào, mới hừ lạnh nói tiếp: “Nếu như tôi xảy ra chuyện gì bất trắc nhất định tôi sẽ kéo anh theo chịu tội, Giang Húc Đông! Dù gì tôi cũng sống lâu hơn anh hai, ba chục năm!”

“Tất nhiên tôi chưa từng có suy nghĩ kéo ông làm người chịu tội thay. Chính ông cũng đã nói Giang Anh Tuấn là người quỷ kế đa đoan, xảo quyệt. Nếu như trước mặt anh ta không thả ra chút mồi nhử, ông cho là anh ta sẽ mắc câu sao? Muốn trực tiếp bắt người trước mặt anh ta thì càng đừng suy nghĩ, đừng nói là tôi, ngay cả Abel cũng không có biện pháp nào đâu!”

Không thả ra chút mồi câu thì tất nhiên người ta sẽ không cắn câu. Giang Húc Đông không hoảng hốt một chút nào, ngồi ở trên ghế sa lon nhìn về phía ngoài cửa sổ. Vị trí gian phòng này tương đối tốt, đứng trước cửa sổ có thể nhìn thấy căn biệt thự một cách rõ ràng, mặc dù không thể nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng vị trí này đã là tương đối tốt rồi, chỉ cần bước ra từ cửa chính thì nhất định có thể nhìn thấy rõ ràng.


Thời gian từng chút một trôi qua, mồ hôi trên trán Dương Minh Hạo đã nhiều hơn một lớp, ánh mắt không ngừng lóe lên tia sáng.

“Suy nghĩ thế nào rồi? Sắp đến buổi trưa rồi, tôi cũng không có nhiều thời gian để đi cùng ông như vậy đâu!”

Ngồi ở đây mãi cũng không có ý nghĩa gì. Hiện tại trong đầu Giang Húc Đông đều là Vũ Nguyên Hải, anh ta không chờ nổi nữa rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1030: C1030: Chương 1030


“Chuyện này quá nguy hiểm, tôi không thể cứ như vậy mà đáp ứng anh, nếu không lỡ như Giang Anh Tuấn dẫn người ra ngoài, tôi sẽ đem Nhan Nhã Quỳnh cùng chạy trốn!”

Nghĩ tới nghĩ lui, suy xét rất lâu, Dương Minh Hạo vẫn không muốn trực tiếp đối đầu với Giang Anh Tuấn. Chỉ cần có chút lơ là thì ông ta sẽ trở thành người đầu tiên chết thay. Trong chuyện này không ai phải chịu một chút ngugy hiểm, việc nguy hiểm duy nhất này lại rơi trên đầu ông ta.

Nếu đã như vậy thì ông ta nhất định sẽ không làm người tiên phong đi đầu.

“Ông không đi cũng không sao. Dù sao cũng còn rất nhiều người muốn hợp tác cùng tôi. Được rồi ông có thể quay về. Tôi sẽ sai Abel tới đón ông.”


Vì sao Dương Minh Hạo tới đây, vậy lúc này vì sao lại không muốn qua đó? Đủ loại nguyên nhân khiến anh ta không lo lắng chút nào, cũng không cần phải lo lắng.

“Anh!”

Sắc mặt Dương Minh Hạo nhất thời cứng đờ, thần sắc cực kì tức giận đứng bật dậy, mặt mũi đỏ bừng bừng chỉ thẳng mặt anh ta.

Nếu không phải bởi vì chuyện lúc trước nên Abel mới đáp ứng ông ta thì e rằng hiện tại ông ta cũng không có khả năng đứng ở đây. Cho dù hiện tại ông ta cực kì căm giận Giang Anh Tuấn nhưng nếu như không có thứ gì đảm bảo đường lui cho ông ta, ông ta cũng không cần phải lấy mạng mình để đổi.

Ánh mắt Vũ Nguyên Hải vương đầy tơ máu, bộ dáng tựa như bất cứ lúc nào đều có thể nổi điên, anh ta đứng yên tại chỗ hít vài ngụm khí lớn mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

“Anh bảo Abel phái người tới đón tôi đi. Dù sao tôi cũng nhất định sẽ không đi. Giang Đông Húc, tôi khuyên anh một câu. Anh nghĩ anh là cái thứ gì? Nếu không phải sau lưng có gia tộc Húc Nhật chống lưng cho anh, thì căn bản ngay cả tư cách để làm đối thủ với Giang Anh Tuấn anh cũng không có!”


Người nhà họ Giang rốt cuộc có bao nhiêu kinh khủng, chính ông ta đã tự mình trải nghiệm qua. Nếu như không có ông cụ Giang một mực chống đỡ, Hải Phòng đã sớm rơi vào trong túi của ông ta. Thời điểm ông ta còn làm chủ tịch UBND, ở Hải Phòng ông ta có thể được coi như là thánh thượng, là vua một vùng, thế mà cũng bị ông cụ Giang bắt thóp. Giang Anh Tuấn do một tay ông cụ Giang bồi dưỡng nên. Chỉ biết người sau còn đáng sợ hơn người trước, cũng không phải là người dễ sống chung như bề ngoài anh thể hiện!

“Quả thật tôi vẫn chưa tính là thứ gì, nhưng ông so với tôi còn rác rưởi hơn. Nếu đã không muốn làm thì cút ngay lập tức.”

Anh ta cũng sớm đã đoán được Dương Minh Hạo có thể sẽ lùi bước, vì thế trên mặt cũng không có biểu tình gì, phủi phủi tay rồi đứng lên quay về phòng. . Ngôn Tình Trọng Sinh

Người anh ta muốn hợp tác tối qua đã đến. Dương Minh Hạo có đồng ý hợp tác hay không đối với anh ta cũng không quan trọng lắm, chẳng qua nếu muốn Giang Anh Tuấn mắc câu thì khó khăn hơn một chút mà thôi. Dù gì thì Dương Minh Hạo cùng Giang Anh Tuấn đã có thù oán từ trước, hai người cũng coi là người quen cũ, nếu trao đổi với nhau thì sẽ dễ dàng hơn.


Nhưng ông ta lại mang tới một đám người không giúp ích được chuyện gì. Muốn dụ Giang Anh Tuấn ra ngoài phải nghĩ biện pháp khác.

Anh ta vừa nghĩ vừa vặn chốt cửa, đang định bước ra ngoài thì Dương Minh Hạo mở miệng gọi anh ta lại: “Muốn tôi đi cũng được, thế nhưng tôi có một điều kiện, nếu như anh có thể đáp ứng được thì tôi sẽ đi ngay. Tôi có thể đảm bảo tôi nhất định dụ được Giang Anh Tuấn ra ngoài.”

Ông ta muốn gặp một người, nhưng chìa khóa để gặp người đó lại nằm trong tay Abel. Mặc dù ông ta không muốn lấy chính tính mạng của bản thân ra đánh cược, nhưng có một số việc không phải ông ta không muốn thì liền không cần làm. Dương Minh Hạo cắn răng quay về ghế sô pha ngồi xuống, sắc mặt có chút trắng bệch, cực kì khó coi.

“Điều kiện gì? Nói tôi nghe thử, nhân lúc hiện tại tâm tình tôi đang không tệ nói không chừng tôi còn có thể đồng ý.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1031: C1031: Chương 1031


Chân mày anh ta cau lại, Giang Húc Đông xoay người bước trở về ngồi lại lên ghế sô pha, bắt chéo chân nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngay cả một ánh mắt cũng tiếc rẻ không cho ông ta.

“An phái người đảm bảo an toàn cho tôi, hai vệ sĩ tôi mang tới cũng phải đi theo bảo vệ tôi, còn nữa anh phải đưa cho tôi một nửa số người anh mang tới đây. Quyền chỉ huy đám người đó đều phải giao cho tôi, còn có anh không thể tùy tiện hành động. Toàn bộ đợt hành động lần này đều phải giao cho tôi!”

Mặc dù như vậy vẫn rất nguy hiểm, nhưng so với việc một chút bảo đảm cũng không có thì chuyện này đã tương đối ổn rồi. Cho dù có cưỡng ép nhiều hơn nữa cũng vô ích.

“Người của tôi không thể nào giao cho ông được. Người mà ông tự mang đến ông đều có thể tùy ý chỉ huy, tôi không có bất kì ý kiến nào, còn chuyện tôi muốn làm cái gì còn chưa đến phiên ông vung tay múa chân. Biết thân biết phận mà làm việc cho đàng hoàng, nói không chừng tôi còn có thể cứu ông một mạng.”


Vừa dứt lời, Giang Húc Đông đã đứng dậy rời khỏi phòng, không cho Dương Minh Hạo một chút cơ hội nào để thương lượng nữa.

Trơ mắt nhìn người biến mất khỏi tầm mắt, sắc mặt Dương Minh Hạo có chút tái đi, nhưng lại không có gọi anh ta quay lại.

Một thân một mình ngơ ngác ngồi ở trong phòng, mặc dù trong lòng có chút dự cảm xấu, nhưng nếu Giang Anh Tuấn dễ dàng mắc lừa như vậy thì đã không thể sống được tới hiện tại. Bây giờ ông ta chỉ còn mỗi một chiêu chính là chờ đợi. Lần đầu tiên ông ta hy vọng Giang Anh Tuấn sẽ không mắc câu, vậy thì Giang Húc Đông sẽ quay lại tìm ông ta.

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ông ta đứng trước cửa sổ tận mắt chứng kiến Giang Húc Đông dẫn người bước ra khỏi khách sạn bước lên một chiếc xe cách đó không xa, đi thẳng về phía trung tâm thành phố. Hẳn là kế hoạch đã bắt đầu.

Thời gian chờ đợi trôi qua một cách chậm chạp, Dương Minh Hạo hết đứng rồi lại ngồi, bất an nhìn chằm chằm cái đồng hồ đeo tay. Từ giữa trưa đến tận khi mặt trời ngả về phía Tây vẫn không thấy Giang Húc Đông xuất hiện. Cho đến tận khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, màn đêm đã buông xuống, phía xa xa mới xuất hiện bóng dáng vài chiếc xe cách khách sạn không xa thì dừng lại, những người từ trên xe bước xuống ông ta nhìn một cái đã nhận ra. Mặc dù đã ngụy trang qua, xe lại cách rất xa, nhưng Dương Minh Hạo vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, người nọ chính là Giang Húc Đông. Nhìn tư thế anh ta bước đi liền biết anh ta đã bị thương, còn thương không nhẹ, nhưng anh ta cách qua xa nên không cách nào thấy rõ. Những nóng nảy trong lòng từ sáng đến giờ cứ thế biến mất không dấu vết.


Chậm rãi quay về ghế sô pha rót ly trà, vừa uống vừa lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, ánh mắt Dương Minh Hạo khẽ híp lại.

Mặc dù lần này ông ta không đi, nhưng từ tình trạng của Giang Húc Đông ông ta có thể thấy được, bên Giang Anh Tuấn sợ là đã có chuẩn bị trước. Dù sao, có thể khiến chủ nhân của dòng họ Húc Nhật bây giờ bị thương, ở nơi này có lẽ cũng chỉ có mỗi một mình Giang Anh Tuấn là làm được.

Quả nhiên chưa qua được bao lâu, ngoài cửa liền truyền đến tiếng ‘binh binh bang bang’, còn có tiếng bước chân nhốn nháo không dứt. Hôm nay đám người này thật sự đã phải chịu k1ch thích không nhỏ. Phòng khách sạn không lớn, hiệu quả cách âm cũng không được tốt lắm, chỉ cần bên kia có chút động tĩnh hơi lớn thì Dương Minh Hạo đều có thể nghe thấy rõ ràng. Ông ta nhón chân nhẹ nhàng bước ra cửa, sau khi cẩn thận nghe ngóng một hồi ông ta liền quay lại mép giường ngồi xuống.

Nếu như không thành công, dĩ nhiên là phải chuẩn bị lần thứ hai. Lúc sáng quả nhiên là ông ta biết chừng mực. Nếu lần sau còn đến tìm chết vậy chắc chắn sẽ không đơn giản như thế nữa, có một số việc nếu như bị mất đi hậu thuẫn, bị động tiếp nhận rất dễ phải chịu chết!


Kéo lê thân thể nằm lên giường, ánh mắt Giang Húc Đông càng thêm âm trầm, lạnh lùng nhìn màn đêm dần dần buông xuống.

Bác sĩ đứng bên cạnh, khom người vén quần áo anh ta lên, bên hông là một miệng vết thương vừa dài vừa sâu nằm bên trên, mặc dù đã xử lý vết thương một cách đơn giản nhưng vẫn chảy rất nhiều máu. Nơi vết thương chảy máu lại bị mồ hôi thấm qua, vì thế hiện tại không phải chỉ cần băng bó một cách đơn giản là xong.

“Thưa anh, miệng vết thương của anh cần phải đến bệnh viện để khâu lại. Cho dù có băng bó kĩ đến mấy cũng không có tác dụng, còn khả năng nhiễm trùng cực kỳ nguy hiểm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1032: C1032: Chương 1032


Bác sĩ có chút lo lắng mà ngẩng đầu lên, mặc dù trong lòng có chút sợ một đám vệ sĩ đứng bên cạnh này, nhưng vẫn đặt nguyên tắc cứu người lên hàng đầu, vì thế nói ra mấy lời trong lòng, sau khi nói xong còn nuốt một ngụm nước miếng, nơm nớp lo sợ đứng ra xa một chút.

“Không cần đi bệnh viện. Có mang kim khâu đến không? Nếu mang theo thì thực hiện đi. Còn nếu không mang theo thì tôi cho người cầm tới cho ông.”

Nói xong anh ta liền vén vạt áo trước ngực lên ngậm vào trong miệng, mồ hôi trên trán rơi xuống nhỏ lên trên đầu gối, rất nhanh liền thấm ướt một mảng lớn, sắc mặt thoạt nhìn trắng đến mức không thể tưởng tượng được, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ kiên định.

Tình huống như vậy thì dù có cho tiền bác sĩ cũng không dám động thủ. Nếu như là vết thương nhỏ không cần thuốc tê ông ta cũng có thể động thủ, nhưng vết thương này lại vừa dài vừa sâu như vậy, nếu như không dùng thuốc tê mà cố chấp khâu lại, ông ta sợ rằng người kia sẽ đau chết mất thôi!


“Hay là anh theo tôi đến bệnh viện được không? Miệng vết thương của anh quá sâu, nếu như không dùng thuốc tê thì nhất định sẽ xảy ra chuyện mất!”

Trong lòng nghĩ như thế nào, bác sĩ liền nói ra y như thế, ông ta vô cùng khẩn trương và sợ hãi, mồ hôi chảy ra sợ rằng cũng không ít hơn Giang Húc Đông đang nằm trên giường là bao. Ngay cả bàn tay vốn dĩ có thể coi như vững vàng hiện tại cũng đã bắt đầu phát run, nhìn qua tương đối không đáng tin cậy.

“Hôm nay cho dù có mất cái mạng này cũng phải khâu lại cho tôi. Nếu như ông không muốn sống nữa thì có thể cự tuyệt tôi.”

Vết thương đã tê hơn rồi, Giang Húc Đông hừ lạnh một tiếng, nhả cái áo đang ngậm trong miệng ra, lạnh lùng nhìn vị bác sĩ kia.

“Vậy tôi, tôi, trước, trước tiên giúp anh khử độc. Có thể sẽ hơi đau. Chỉ cần nhịn một chút là được.”

Miễn cưỡng khống chế cánh tay đang phát run, vị bác sĩ nọ một tay cầm kim, một tay đem cái khăn lông bên cạnh nhét vào trong miệng Giang Húc Đông, sau đó cầm lấy cây kim bắt đầu khâu lại vết thương.


Khoảnh khắc mũi kim đâm vào trong da thịt, rõ ràng bác sĩ cảm giác được bắp thịt bên hông của anh ta run lên một cái, kế tiếp liền bắt đầu dùng sức đâm mũi kim vào sâu bên trong, sợi chỉ phải kéo thật lâu mới hết, bác sĩ liền thở ra một hơi, ổn định lại cảm xúc, tay lại dùng sức đẩy nhanh động tác.

Vốn chỉ là một cuộc tiểu phẫu, đến cuối cùng không chỉ mỗi Giang Húc Đông mà ngay cả bác sĩ cả người cũng dính đầy mồ hôi, ai cũng giống như vừa được vớt từ trong nước ra vậy, đặc biệt là Giang Húc Đông, lúc này mặt đã xám như tro, ý thức dần mơ hồ.

Cuối cùng cuộc tiểu phẫu cũng kết thúc, sau khi khử trùng và băng bó xong, bác sĩ ngay cả đồ cũng không thèm thu dọn, nhanh chóng chạy khỏi phòng bệnh, tựa như phía sau có ác quỷ đuổi theo vậy, rất nhanh đã hoàn toàn biến mất trong bóng tối.

So sánh với Giang Húc Đông hiện tại đã đau đến ngất xỉu thì tình trạng của Giang Anh Tuấn phải nói là tốt hơn rất nhiều, mặc dù vẫn phải chịu vết thương nhỏ nhưng chỉ cần băng bó đơn giản là được không có vấn đề gì. Ngược lại thì vết thương của Lâm Tiến Quân, vì trên đùi cũng trúng một đao, phải cần nghỉ ngơi mấy ngày.


Người trong công ty bị Giang Húc Đông mang đến tập kích, là người chịu thiệt hại nhiều nhất, nhân viên từ chức rất nhiều. Mặc dù cuối cùng anh đã đánh lại được, nhưng những nhân viên làm đơn xin từ chức còn nhiều hơn. Kết quả cuối cùng hai bên đều phải chịu thiệt rất nhiều

Đè lên miếng vải thưa băng bó trên bụng, Giang Anh Tuấn đau khổ, từ tận đáy lòng có chút không muốn quay về, vết thương trên người anh có thể lừa gạt người khác, nhưng nhất định không lừa được Nhan Nhã Quỳnh người cùng ăn cùng ngủ với anh. Anh không muốn để cho cô lo lắng nhưng không trở về lại không yên tâm.

Trong lúc vội vàng, anh cũng không có thời gian kịp thời điều tra chỗ ẩn thân của Giang Húc Đông. Thật ra thì làm như vậy cực kì nguy hiểm, nếu anh ta có thể chỉ huy người quang minh chính đại xông vào trong công ty hành hung người thì cũng đâu cần phải lừa anh ra ngoài, chỉ cần trực tiếp dùng mánh cũ mà xông vào trong mang Nhã Quỳnh đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom