Cập nhật mới

Dịch Full Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 976: C976: Chương 976


“Bác sĩ đã kiểm tra rồi, sẽ nhanh chóng mang Hướng Minh đến đây. Anh đã tìm được thằng bé, Nhã Quỳnh, chẳng lẽ em còn không tin anh trai sao?”

Dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của cô, NhanKiến Định cũng mệt không chịu nổi, chỉ là không lộ ra chút không kiên nhẫn nào.

“Vậy… Vậy anh bảo bác sĩ nhanh lên một chút được không? Em nhớ Hướng Minh.”

Rõ ràng lúc trước đã nghĩ phải bảo vệ Hướng Minh thật tốt, để cậu luôn vui sướng mà sống trên thế giới này, nhưng vừa không được bao lâu thì bắt đầu liên tục gặp chuyện không may.

Không phải bị cướp thì là bị bắt đi, còn nhỏ tuổi mà đã phải trải qua nhiều chuyện nguy hiểm như vậy, sự đảm bảo của cô vốn không có chút tác dụng nào, giống như là một tờ chi phiếu khống, chỉ có thể bày ở đó để nhìn.

“Được, anh sẽ xuống đó hối thúc một chút, em ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi đi, chút nữa anh sẽ sai bọn họ dẫn Hướng Minh đến đây.”

Xoa đầu của cô an ủi lần nữa, NhanKiến Định gật đầu nhẹ với Giang Anh Tuấn rồi quay người đi ra ngoài.


Sau khi yên lòng, cái cảm xúc không hiểu được kia cũng được trấn an, trên gương mặt lại nở nụ cười lần nữa, ánh nắng sáng ngời bên ngoài cửa sổ chiếu vào, tuyết đã bắt đầu tan từ từ, mùa đông bao phủ trên đầu tất cả mọi người sắp qua đi rồi.

Tuyết đã bắt đầu tan, mùa xuân có thể còn xa sao.

Nhan Nhã Quỳnh mặc váy ngủ bằng bông đơn giản nhất nhưng cũng nhìn thoải mái nhất trên người, cả người xinh đẹp dịu dàng, nụ cười trên mặt rực rỡ.

Rõ ràng đã là bà mẹ một con, bây giờ cũng đang có một đứa trong bụng, nhưng sự ngây thơ và khéo léo trong mắt cô vẫn chưa từng thay đổi, vẫn luôn tốt đẹp như vậy, vẫn luôn câu hồn người ta như vậy.

Tất cả đều đã ổn định lại, sau khi hai người Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh gặp nhau thì thầm một trận thì tất cả mọi thứ đều bình yên trở lại lần nữa, một nhà ba người, bây giờ hẳn là một nhà bốn miệng, yên lặng ngồi trong phòng bệnh mắt to trừng mắt nhỏ.

“Cho nên mẹ thật sự sắp sinh một người em gái cho con sao?”


NhanHướng Minh cẩn thận sờ bụng nhỏ bằng phẳng không nhìn ra chút nào của Nhan Nhã Quỳnh, có chút tò mò hỏi, bụng của mẹ nhỏ như vậy sao có thể sinh em gái được chứ?

“Sao Hướng Minh có thể chắc chắn là sinh em gái như vậy, lỡ như là em trai thì sao? Nếu là em trai chẳng lẽ con sẽ không thích sao? Con làm anh trai như vậy, em con nhất định sẽ đau lòng lắm.”

Nhan Nhã Quỳnh sờ lên bụng nhỏ bằng phẳng của mình, híp mắt cười hỏi.

“Em trai cũng được, đương nhiên con cũng thích chứ. Nhưng mà con thích em gái thơm thơm mềm mềm gọi con là anh trai hơn.”

Híp mắt cười hì hì một chút, bạn nhỏ NhanHướng Minh sờ lên đầu của mình, có chút ngượng ngùng lôi kéo vạt áo của mình.

Giờ phút này, nhìn hai mẹ con còn đang tranh luận xem em trai hay em gái tốt hơn ở trước mặt, Giang Anh Tuấn cảm thấy đại khái mình chính là người may mắn nhất và cũng là người hạnh phúc nhất trên đời này.

Đột nhiên anh cảm thấy may mà mình vẫn luôn không từ bỏ, vẫn một mực chờ đợi khoảng thời gian năm năm, vẫn luôn tìm kiếm, nếu không giây phút cô gái nhỏ dẫn theo NhanHướng Minh trở về này, biết anh không còn nữa, chắc sẽ đau lòng lắm.

Bây giờ cô đang mang thai mới hơn có một tháng, vẫn chưa nhìn ra, khi ôm vẫn còn tinh tế mảnh mai như cũ.

Giang Anh Tuấn dỗ dành NhanHướng Minh rồi đi ngủ một chút, hai tay cẩn thận từng li từng tí ôm lấy hông của cô, ngừng thở, cảm thấy không thể tin được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 977: C977: Chương 977


Mặt mày của Nhan Nhã Quỳnh cong cong cười, xa cách năm năm, hai người lại trùng phùng lần nữa, sau này tiếp tục ở chung một chỗ lần nữa, cô đã học được cách làm nũng.

Một giây trước còn đang uất ức khóc thút thít, một giây sau lập tức có thể lộ ra khuôn mặt còn chưa lau khô những giọt nước mắt tươi cười yêu kiều để anh dỗ.

Trong lòng của Giang Anh Tuấn quả nhiên bị cô làm cho hóa thành một vũng nước, mặc cho cô cáu kỉnh nhẫn tâm đùa nghịch, làm sao cũng được, chỉ cần đừng làm cho bản thân và đứa bé trong bụng bị thương là được.

Người đàn ông cụp mắt nhìn chằm chằm vào bụng dưới bằng phẳng phía dưới váy rộng rãi của cô, lúc này tâm trạng mới miễn cưỡng dâng trào.


Trước đó vẫn luôn bận rộn đi tìm Hướng Minh, mặc dù đã xác thực được Nhan Nhã Quỳnh mang thai, nhưng thật ra anh không có cảm giác chân thật gì cả, cho đến bây giờ cả nhà đoàn tụ, Nhan Nhã Quỳnh cũng bắt đầu cười tủm tỉm làm nũng với anh, anh mới thật sự có cảm giác vui sướng khi sắp được làm bố lần nữa.

Từ nhỏ anh đã không có bố, chỉ có một người ông nội thủ đoạn máu lạnh, từ lúc tiểu học đều là làm như thế nào để bản thân mạnh hơn, chưa từng được cảm nhận một chút tình cảm gia đình nào.

Mãi đến khi cô gái nhỏ dẫn theo con trai của anh trở về, nhưng lúc này Hướng Minh cũng đã năm tuổi rồi, mặc dù thằng bé cũng rất yêu thương anh nhưng tình cảm bị thiếu thốn trong năm năm này cũng không dễ dàng bù đắp trở lại.

Cho nên nói đến cùng, anh luôn rất thờ ơ với tình cảm gia đình, mà tình thương anh dành cho Hướng Minh cũng xuất phát từ Nhan Nhã Quỳnh.

Anh cứ tưởng cả đời này sẽ trôi qua như vậy, chỉ cần có cô gái nhỏ của anh ở bên cạnh là đủ rồi.

Sau khi lại ở bên nhau, anh gần như đã coi cô thành mạng sống của mình, dù cưng chiều cô như thế nào cũng không đủ. Anh hận không thể cho cô mọi thứ tốt nhất, để chân cô không cần chạm đất, mọi việc cứ để một mình anh giải quyết là được rồi.


Dù đã có một đứa con là Hướng Minh, dù ngoài miệng anh luôn nói muốn có thêm một đứa bé nữa nhưng trong lòng anh lại chưa bao giờ nghĩ như vậy.

Chịu đau đớn và nguy hiểm khi mang thai sinh con một lần là đủ rồi, trong mắt anh, cô vẫn là một đứa trẻ. Cô đã phải chịu rất nhiều khổ cực khi sinh ra Hướng Minh vào năm năm trước, cho nên sao anh có thể vì một sinh mệnh chưa biết tên mà bằng lòng để cô phải chịu khổ khi mang thai, chịu rủi ro khi lên bàn mổ được.

Nhưng cô gái nhỏ hiện đang nằm trong vòng tay của anh, trong bụng cô đang giấu một đứa trẻ chảy cùng dòng máu với anh, loại cảm giác tuyệt vời này là điều mà anh chưa từng cảm nhận được khi nhìn thấy Hướng Minh.

Trái tim của Giang Anh Tuấn đập nhanh điên cuồng, chờ đến khi anh phản ứng lại thì anh lo lắng đến mức không biết phải đặt tay của mình vào đâu mới tốt, giọng anh khi nói chuyện cũng trở nên trầm hơn hẳn, anh sợ bản thân sẽ làm phiền đứa bé trong bụng cô.


So với Giang Anh Tuấn lần đầu gặp phải tình huống như thế này thì Nhan Nhã Quỳnh đã mang thai lần thứ hai, cô biết rõ sức khỏe của mình, tuy quả thực có chút yếu ớt, nhưng nếu cố gắng chăm sóc thì cũng không có vấn đề gì lớn, vì vậy cô không hề thận trọng như Giang Anh Tuấn.

Cô gái nhỏ mím môi cười trộm, cảm thấy Giang Anh Tuấn đã làm bố lần thứ hai rồi, nhưng vẫn có thể có dáng vẻ lo lắng như vậy. Thật sự hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài kiên quyết, lạnh lùng và độc đoán thường ngày của anh.

Nhưng cô nào biết rằng, đây là lần đầu tiên Giang Anh Tuấn nhìn thấy trạng thái này của đứa bé, cho nên việc anh lo lắng như vậy mới là bình thường.

Nhan Nhã Quỳnh còn chưa kịp làm bất cứ động tác nhỏ nào thì anh đã hít một hơi thật sâu, đặt đôi bàn tay to lớn đang run rẩy của anh khẽ đặt lên vùng bụng khó nhận ra của cô, cơ mặt của người đàn ông hơi cứng lại, mãi một lúc lâu sau khóe miệng của anh giật giật cười khẽ: “Nhã Quỳnh, tại sao con bé lại không có phản ứng gì cả, có phải là, có phải là có chỗ nào không thoải mái không?”“
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 978: C978: Chương 978


Con gái mới hơn một tháng thôi, nếu bây giờ mà có phản ứng thì mới là thật sự có vấn đề đó. Anh không hiểu thì đừng có đứng đây nói nhảm.”

Nhan Nhã Quỳnh phồng hai má hất ra bàn tay to của anh ra, từ từ chui vòng tay anh, dáng vẻ nhỏ nhắn kiêu ngạo.

“Vậy lát nữa anh sẽ đi tìm bác sĩ học tập một chút.”

Giang Anh Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu, cưng chiều ôm người vào lòng, dùng lực cũng nhẹ hơn trước rất nhiều, lại còn cố ý tránh bụng dưới của cô, chủ yếu là lo lắng sẽ đè ép đến đứa bé trong bụng cô.

Cô biết sự nhiệt tình hiếu học của Hướng Minh nhất định là được thừa hưởng từ Giang Anh Tuấn.

Đôi tay mảnh khảnh của Nhan Nhã Quỳnh ngoan ngoãn vòng qua mũi anh, gương mặt mềm mại áp vào lồ ng ngực anh, híp mắt mơ màng giống như muốn chìm vào giấc ngủ.

Giang Anh Tuấn còn chưa kịp đặt cô xuống, để cô nghỉ ngơi, thì cô gái nhỏ trong ngực đột nhiên mở miệng: “Anh Tuấn, anh phải chăm sóc chúng em thật tốt, phải yêu thương con bé giống như em và Hướng Minh vậy.”


Giọng nói của cô gái nhỏ mềm mại, thực ra cô biết Giang Anh Tuấn không muốn cô phải chịu đau đớn khi sinh con, mặc dù đứa trẻ đến quá đột ngột nhưng cô vẫn hy vọng anh có thể trân trọng đứa trẻ này như anh yêu cô.

“Được. Em nói cái gì cũng được, chỉ cần em bình an thì anh cũng sẽ yêu thương, bảo vệ hai đứa như anh yêu em.”

Người đàn ông trầm giọng trả lời, hai tay hơi siết chặt, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, cẩn thận dỗ dành cô gái nhỏ trong ngực một lúc.

Mãi đến khi cảm thấy hơi thở đều đặn, đã ngủ say, thì anh mới thận trọng buông cô ra, để cô ngủ thoải mái hơn.

Bên ngoài trời quá sáng, cô gái nhỏ lại vừa ngủ thiếp đi, Giang Anh Tuấn không nỡ đánh thức cô, cho nên anh dứt khoát nằm xuống bên cạnh cô.

Mọi chuyện đã kết thúc rồi, người nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, người phải bôn ba cũng đã đi rồi, không có gì phải lo lắng nữa.


Người đàn ông ôm lấy cô nằm trên giường, trong khoảng thời gian này nhịp tim khó có thể bình tĩnh của anh cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Nhan Nhã Quỳnh ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh, rúc vào vai anh, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, anh cảm thấy rất yên tâm.

Rèm cửa trong phòng bệnh chỉ khép hờ, một làn gió nhẹ thổi qua, tấm lụa trắng bay bay, mùi gỗ thông thoang thoảng ngoài cửa sổ phảng phất trong không khí, trong hơi thở có mùi tuyết tùng tươi mát và tao nhã.

Tâm trạng của Giang Anh Tuấn trong mấy ngày nay giống như đang đi tàu lượn, cao thấp chập chùng.

Khi Nhan Nhã Quỳnh phát hiện bản thân đã mang thai thì tình hình không tốt lắm, mà cùng lúc đó NhanHướng Minh cũng bị người khác bắt cóc, sống chết không rõ, tất cả áp lực gần như dồn hết lên vai anh, khiến anh không thể thở được.

Nhưng may mắn thay, cuối cùng thì mọi chuyện cũng phát triển theo chiều hướng tốt, mọi thứ đều đi đúng quỹ đạo. Hiện tại anh chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt một ngày, sau đó yên tâm đưa cô về nhà, mặc dù tất cả những chuyện này giống như ảo mộng, nhưng tất cả đều là sự thật.

Một lúc sau, khóe môi anh khẽ cong lên, anh vòng tay ôm cô vào lòng, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, chỉ cần cô gái nhỏ khỏe lại thì mọi chuyện đều sẽ ổn thôi, chỉ cần cô vẫn ở đây thì đó mới được gọi là hạnh phúc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 979: C979: Chương 979


Ngày hôm sau, đợi mọi người thu dọn xong hết, Giang Anh Tuấn lại dẫn Nhan Nhã Quỳnh đi khắp bệnh viện làm kiểm tra chi tiết, sau khi chắc chắn rằng không có vấn đề gì lớn thì anh mới thận trọng đưa cô trở về nhà.

Mặc dù đã lớn như vậy nhưng Giang Anh Tuấn rất ít khi tiếp xúc với trẻ con, Hướng Minh là bây giờ anh mới bắt đầu làm quen.

Đừng nói chi đến phụ nữ mang thai, đây lần đầu tiên anh gặp phải những rắc rối và bất ngờ mà trước đây anh chưa từng trải qua.

Anh muốn chăm sóc phụ nữ mang thai, cũng là lần đầu tiên anh muốn đối mặt với vấn đề làm thế nào để một đứa trẻ đến với thế giới này, dù là đứa bé hay là người phụ nữ mà anh trân trọng và yêu thương nhất trong cuộc đời thì anh đều phải chuẩn bị đầy đủ nhất.

Nhưng người mà anh lo lắng nhất, không muốn buông tay nhất, và quan tâm nhất chính là Nhan Nhã Quỳnh.


Trong khoảng thời gian mang thai này, Nhan Nhã Quỳnh có thể coi là vị khách quan trọng nhất của bệnh viện, Giang Anh Tuấn vô cùng bất an, cho dù mỗi ngày đều bận rộn công việc đến một hai giờ khuya, nhưng cứ nửa tháng là anh lại dành thời gian dẫn cô đến bệnh viện để kiểm tra thai kỳ.

Tất cả bác sĩ chuyên gia nổi tiếng có thể tìm được trong và ngoài nước đều được anh, NhanKiến Định và công tước Otto tìm đến, những cuộc khám thai đơn giản nửa tháng một lần bị đám đàn ông này làm trọng đại đến mức giống như một buổi hội thảo y tế lớn.

Khi đứa trẻ từ một tháng đến bốn tháng, Nhan Nhã Quỳnh được chăm sóc tương đối tốt, nhưng Giang Anh Tuấn lại gầy đi hai ba cân, trông anh hốc hác hơn mấy tháng trước rất nhiều, giống như anh mới là người đang mang thai, viền mắt xanh đen ngày càng nghiêm trọng hơn.

Đôi khi buổi tối đang ngủ, cô vẫn có thể cảm nhận được người đàn ông nằm bên cạnh mình không thể nào chợp mắt được, đôi tay to lớn luôn bảo vệ bụng cô, miệng lầm bầm phát ra âm thanh nhưng cô lại không biết anh đang nói cái gì, có vẻ như anh sắp phát điên rồi.

Ở tháng thứ năm, bụng bầu đã lộ ra, Nhan Nhã Quỳnh vốn đã gầy, vòng eo vốn thon gọn này biến thành bụng tròn vo, khiến mọi người vừa nhìn đã lo lắng không biết có khi nào eo của cô sẽ bị ép gãy không.

Lúc này, đã có thể nghe được nhịp tim của bé.

Giang Anh Tuấn lo lắng ngồi ở mép giường chờ Nhan Nhã Quỳnh làm kiểm tra.


Lại là một đêm anh không ngủ, quầng thâm màu xanh đen dưới mắt anh gần như to hơn cả mắt anh.

Nhan Nhã Quỳnh rất lo lắng nhưng lại không biết nên thuyết phục anh như thế nào mới tốt.

Anh thức suốt đêm như vậy nếu không phải vì bận công việc thì cũng là vì trông coi cô, cho dù người có làm bằng sắt thì cũng sẽ không thể nào chịu nổi.

“Bố bé có thể qua đây xem một chút, đây là đầu của bé, đây là tứ chi, đứa bé phát triển rất tốt, xem ra hai người chăm sóc không tệ. Không cần lo lắng, đây là một đứa bé khỏe mạnh.”

Bác sĩ cong mắt cười nhìn người bố còn đang lo lắng hơn cả người mẹ, sau đó chỉ vào bóng dáng nhỏ bé trên màn hình máy tính, mỉm cười giới thiệu với người bố đang ngồi bên cạnh, muốn cố gắng giải tỏa phần nào lo lắng của anh.


Làm bác sĩ bao nhiêu năm rồi, cũng gặp được rất nhiều người đến khám thai, nhưng đây là lần đầu tiên bà thấy có người bố còn lo lắng hơn cả mẹ, cho nên bà muốn thông qua đứa trẻ giúp anh giải tỏa, thư giãn một chút.

“Ừm, cảm ơn bác sĩ.”

Giang Anh Tuấn vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Quỳnh. Anh đi tới nhìn một chút, thật ra trong thiết bị máy tính cũng không rõ ràng lắm, nếu bác sĩ không chỉ ra, thì chính bản thân anh không thể nào biết được một vật nho nhỏ nằm ở đó chính là đứa bé.

Nhưng huyết thống lại là một thứ thần kỳ như vậy, mặc dù đứa bé còn chưa hình thành hoàn toàn, nhưng Giang Anh Tuấn chỉ nhìn một chút mà cả người như bị đè nén, đứng ngây ra đó, phải một lúc sau mới hồi hồn lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 980: C980: Chương 980


“Có thể đến nghe một chút, hiện tại em bé đã có nhịp tim rồi.”

Sau khi kiểm tra sơ bộ xong, bác sĩ lau bụng Nhan Nhã Quỳnh sạch sẽ rồi ra hiệu cho Giang Anh Tuấn nằm sấp xuống lắng nghe.

Giang Anh Tuấn nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận từng li từng tí nằm xuống lắng nghe.

Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy nhịp tim của đứa trẻ với tư cách là một người bố, nhịp tim của đứa bé không lớn, nhưng tiếng “bịch bịch”

đập mạnh lại rất có lực, trên khuôn mặt anh lập tức xuất hiện một nụ cười.

Bác sĩ sản khoa cũng đã nhìn quen cảnh này, vừa phủi tay thu dọn đồ đạc, vừa thản nhiên nói: “Đã kiểm tra xong rồi, đứa bé rất khỏe mạnh.”

“Ừ.”

Người đàn ông đáp lại một tiếng.


Lúc này anh đang chăm chú lắng nghe nhịp tim của đứa bé, cho nên hoàn toàn không thèm để tâm lắng nghe xem bác sĩ đang nói cái gì. Trong đầu anh đang nghĩ về khung cảnh sau khi đứa trẻ được sinh ra.

Nhan Nhã Quỳnh cũng rất vui khi nghe nói đứa bé khỏe mạnh, thực ra mỗi lần đến khám thai, cô đều có chút lo lắng. Dù sao thì trong hai tháng đầu đứa bé thực sự không được tốt lắm, cho nên cô rất vui khi đứa bé có thể khỏe mạnh như hiện giờ.

Khuôn mặt của cô gái nhỏ tràn đầy hơi thở của một người mẹ trưởng thành, dù sao thì đây cũng là lần mang thai thứ hai, so với lần đầu còn hơi mờ mịt thì lần này cô đã có kinh nghiệm hơn.

Cô cảm ơn bác sĩ, cười nói: “Khỏe mạnh là được rồi.”

Sau khi hai người trở về nhà thì trời đã tối, Nhan Nhã Quỳnh muốn nói chuyện với anh cho nên tranh thủ lúc này quấn lấy anh trở về phòng.

Cô gái nhỏ vừa đi vào phòng thì lập tức đạp giày ra, đôi chân thanh tú giẫm lên tấm thảm mềm mại, khiến trong lòng anh cảm thấy mềm nhũn, trong tim xẹt qua một tia ngứa ngáy, giống như có luồng điện len lỏi từ đầu đến chân.

“Tắm rửa trước được không?”


Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, dỗ dành cô đi vào phòng tắm.

“Vậy anh cũng đi tắm đi, em cũng có chuyện muốn nói với bố nó.”

Nhan Nhã Quỳnh ngây ngốc nhìn anh.

Giang Anh Tuấn hít một hơi thật sâu, sau đó cong môi cười một tiếng: “Vậy đúng lúc anh có thể tắm cùng em, tránh để em vất vả lại đụng trúng bụng.”

Nhan Nhã Quỳnh: “…”

Quả nhiên là cầm thú, cho dù có thế nào thì vẫn không thể sửa được tâm tính sắc lang này.

Nhan Nhã Quỳnh biết quá rõ điều này nên yếu ớt trừng hai mắt nhìn anh, để bảo toàn đứa bé đã gian nan sinh tồn được năm tháng tuổi, cô vẫn nên không cho anh vào phòng tắm mà để tự mình đi vào.

Giang Anh Tuấn cũng không hề khó chịu, đi tới phòng bên cạnh tắm rửa, đàn ông đi tắm động tác cũng nhanh, chỉ một lát là đã tắm xong.

Phòng ngủ bên cạnh cũng có quần áo của anh, dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên anh đến đây tắm rửa, hầu hết đồ ngủ đều để ở đây cho tiện mặc.

Giang Anh Tuấn đã tắm xong nhưng Nhan Nhã Quỳnh vẫn ở trong phòng tắm ngâm nga hát, anh mỉm cười không gọi cô, an tâm nằm trên giường lớn tràn đầy hơi thở của cô, chờ người đẹp đi ra khỏi phòng tắm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 981: C981: Chương 981


Vũ Nguyên Hải dứt lời, sắc mặt công tước Otto có chút thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục trạng thái ban đầu, cúi đầu cụp mắt im lặng một lúc lâu sau đó mới hỏi tiếp: “Tôi không chết, chắc hẳn Giang Đông Húc sẽ còn có kế hoạch tiếp theo, biết được điều gì, nói đi.”

Thờ ơ nói xong, nhìn qua công tước Otto có chút không tốt lắm, hai mắt có chút khép lại, nhìn dáng vẻ không có tinh thần.

“Chuyện phía sau đó tôi không biết, nhưng mà có một chuyện chắc hẳn các người sẽ cảm thấy hứng thú.”

Mắt vẫn luôn nhìn Giang Anh Tuấn đánh bật lửa đứng bên cạnh, khóe miệng Vũ Nguyên Hải có hơi nhếch lên, vẻ mặt chế giễu, nhìn dáng vẻ giống như là chuột ăn vụng được dầu vừng.

“Không phải kế hoạch gần đầy gia tộc Húc Nhật vẫn đối phó với gia tộc Otto sao, Giang Húc Đông đã nhắm ngay mũi nhọn về phía nhà họ Giang, chắc là con trai thứ hai của ngài liên thủ với anh ta, kế hoạch cụ thể chắc là cùng…”


Nói đến đây, giống như là anh ta đã quên cái gì, suy nghĩ thời gian rất lâu mới nhớ tới, tiếp tục nói ra: “Có liên quan đến cái người gọi là Dương Minh Hạo, cụ thể thì tôi không rõ ràng nhưng cần các người tự đi kiểm tra, còn có ngài muốn biết thêm cái khác thì lúc nào cũng có thể hỏi tôi, nhưng mà không nhất định là tôi có thể biết.”

Lần này coi như là đã thẳng thắn nói ra, sắc mặt Vũ Nguyên Hải cũng dễ nhìn hơn rất nhiều, không còn dáng vẻ tái nhợt giống như ban đầu.

Công tước Otto suy nghĩ một lát, rồi lại cúi đầu suy tư một chút, vẫy vẫy tay ra hiệu anh ta có thể đi.

Rất nhanh trong thư phòng chỉ còn lại ba người Giang Anh Tuấn, NhanHướng Minh ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon tùy ý cho bố x0a nắn.

Sau một thời gian yên lặng rất lâu, Giang Anh Tuấn mới thử thăm dò mở miệng hỏi: “Ông ngoại cảm thấy Vũ Nguyên Hải nói thật hay giả?”


“Có thể tin tưởng, đợi lát nữa cháu đi liên lạc với Kiến Định, bảo nó bí mật trở về nước Mỹ, chuyện gia tốc Otto ông sẽ xử lý, các cháu là người trẻ có nhiều cách xử lý của người trẻ tuổi, cần phải trong vòng một năm giải quyết xong Giang Húc Đông, những chuyện Vũ Nguyên Hải biết nhất định không chỉ có từng này, hỏi thăm tốt một chút, muốn lĩnh hội được nhất định phải có nỗ lực, anh ta sẽ không nói, được rồi ông mệt rồi trở về đi.”

Nói xong, công tước Otto chống người đứng lên, Giang Anh Tuấn theo bản năng đi qua, động tác thuần thục dìu lấy ông ta đi ra bên ngoài, NhanHướng Minh nhắm mắt theo đuôi phía sau bọn họ, nhìn qua bất ngờ thấy rất hài hòa.

Sau khi đưa ông cụ đi nghỉ ngơi, Giang Anh Tuấn mím môi mang tên nhóc con xuống tầng, quả nhiên Nhan Nhã Quỳnh vẫn ngồi ở trên ghế salon chờ.

Cô gái nhỏ ôm đứa nhỏ vào trong ngực, khuôn mặt trắng nõn nà, nhìn qua khá ngon miệng, Giang Anh Tuấn không tự chủ được đi lên trước, híp mắt đánh bất ngờ lưu lại nước bọt trên khuôn mặt của cô.

Người đàn ông đột nhiên xông tới khiến cô giật nảy mình, Nhan Nhã Quỳnh mang theo hoảng sợ đứng lên, vừa lau mặt vừa xoay qua chỗ khác, thấy là Giang Anh Tuấn mang theo Hướng Minh đến, sự hoảng sợ trước đó được thả lỏng, ngay sau đó là một cảm giác thẹn thùng xông đến.

Khuôn mặt bị cọ một chút có hơi đỏ lên, vội vàng chôn đầu trong lồ ng ngực nhỏ của Tinh Hòa, đùa vui khiến cô bé cười “hahaha” vui vẻ.

Những đứa bé khác vừa ra đời không bao lâu thật sự rất khó coi, nhưng Tinh Hòa không giống, sinh ra đã trắng hơn so với người thường, hiện tại vừa mới hơn một tháng, đã lờ mờ có thể thấy được ngũ quan được thừa kế vẻ đẹp ưu việt của cha mẹ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 982: C982: Chương 982


Nhưng thật ra Hướng Minh tương đối giống với Nhan Nhã Quỳnh, đặc biệt là một đôi mắt to và khuôn mặt, giống mười phần, lúc cười có mười phần giống tiểu thiên sứ, nhưng chỉ cần mặt mày cậu bé lạnh lùng thì vốn người bình thường không dám đến gần cậu bé, hết lần này tới lần khác mặt mày tên nhóc này thường xuyên như ăn phải thuốc nổ, không những không thích cười, mà lúc bắt đầu tuổi như búp bê sữa, cũng đã ăn nói ý tứ như anh trai nhỏ lạnh lùng.

Vì thế lúc đó Nhan Nhã Quỳnh còn gõ đầu dậm chân một thời gian dài, không rõ rõ ràng là đứa con mình mang, vì sao tính cách lại giống với Giang Anh Tuấn đến như vậy, chẳng lẽ quan hệ máu mủ thật sự thần kỳ như vậy?

Tinh Hòa được sinh ra, đã thỏa mãn tất cả mong chờ của Nhan Nhã Quỳnh đối với đứa nhỏ, đứa nhỏ sinh ra nhìn tương đối tốt, khuôn mặt ngũ quan hoàn toàn từ một khuôn đúc ra cùng với Nhan Nhã Quỳnh, đôi mắt vẫn luôn có chút kết hợp của hai người bố mẹ, lông mi rất dài dày đặc hơi cong lên, đôi mắt vừa to vừa dài, đuôi mắt con hơi chút xếch lên, cho dù bây giờ còn nhỏ cũng lờ mờ có thể nhìn ra hào quang có những ngày sau.


Đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt to, hình như hai con ngươi đen láy ướt sũng, óng ánh giống như chứa đựng toàn bộ tinh hà ở bên trong, lúc Giang Anh Tuấn có chút thận trọng ôm Tinh Hòa vào trong ngực, anh có thể nhìn thấy đôi mắt chớp chớp, vẻ mặt vô tội nhìn anh chằm chằm, bên trong ánh mắt lộ ra sự khả ái dễ thương, trong lòng người đàn ông luôn luôn nóng hầm hập, hô hấp đã thả chậm rất nhiều, sợ làm phiền đến cục cưng ở trong tay.

Lúc này sau khi ồn ào với Nhan Nhã Quỳnh, anh liền ôm Tinh Hòa không buông tay, quả nhiên có câu nói con gái là tình nhân nhỏ của bố, Nhan Nhã Quỳnh chua chua cũng ôm NhanHướng Minh giống như vậy ngồi ở trên ghế salon, nhìn chằm chằm cục diện thoải mái của hai bố con bên kia thật muốn khóc.

Mặc dù Tinh Hòa ngoan ngoãn, nhưng tính cách cũng vô cùng mỏng manh, so với Nhan Nhã Quỳnh thì coi như chỉ có hơn chứ không kém, có đôi khi gan lớn dường như cái gì cũng không sợ, nhưng có đôi khi nhát gan đến tự mình cũng không dám ngủ, đặc biệt là lúc Giang Anh Tuấn đi dỗ dành.

Có đôi khi một giây trước anh mới dỗ được người ngủ, rón rén ôm cô bé để vào giường nhỏ, không quá thời gian dài thì có thể nghe thấy tiếng khóc nhỏ của cô gái nhỏ, âm lượng cũng không lớn, ríu rít ô ô giống như là con mèo nhỏ đang gọi, nhưng nghe được giọng khóc nghẹn ngào đó ở chỗ bố Giang, người khác nghe không hiểu còn tưởng nơi đó cất giấu tiểu oan ức.

Nhưng mà khiến anh đau lòng, cho nên vừa có thời gian anh đều ôm Tinh Hòa ngủ, nhìn cô bé an tâm nằm ở trong khuỷu tay của anh, ngược lại có một cảm giác thành tựu không có cách nào nói lên lời, đây cũng là động lực mà mỗi ngày anh đi sớm về muộn cũng muốn nhìn thấy Tinh Hòa.


Nhiều ngày trôi qua như vậy mặc dù Tinh Hòa không thể nào gặp Giang Anh Tuấn thường xuyên, nhưng búp bê sữa nhỏ tương đối quen thuộc với mùi hương này, biết được người nào đối tốt với mình, chỉ cần nằm trong ngực Giang Anh Tuấn một lúc, tiếng khóc sẽ lập tức được thu hôi, bắt đầu cười lên “ha ha ha”.

Có đôi khi Nhan Nhã Quỳnh nhìn cũng có chút ghen ghét, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể quyệt miệng ở bên cạnh nhìn.

Trong lòng NhanHướng Minh ngũ vị tạp trần, đôi mắt xanh biếc ngón trông mong mỏi nhìn em gái, rõ ràng thời gian cậu bé ở cùng với em gái là dài nhất, vì sao mỗi lần em gái nhìn thấy bố đều cười rất vui vẻ, thấy cậu bé thì lại không nhất định.

Hai người đồng bệnh tương liên ngồi ôm nhau ở trên ghế salon, nước mắt rưng rưng nhìn qua đối phương, nhất thời buồn từ đó.


Giang Anh Tuấn đã sớm phát hiện được tình hình bên kia, chỉ là vẫn luôn chịu đựng không cười lên, lúc này Tinh Hòa cũng đã ngủ, anh mới chậm rãi cất bước đi qua, cẩn thận đặt cô gái nhỏ vào trong ngực của cô, híp mắt nhìn cô cười.

Nhan Nhã Quỳnh lầm bầm hai câu, nhưng đến cùng cũng không muốn đánh thức Tinh Hòa, ngược lại càng nhìn càng thấy vui vẻ, đây thật sự là đứa con cô mang thai mười tháng, dáng vẻ trắng nõn nà thực sự là đáng yêu…

Cô còn chưa kịp ôm nóng, đứa nhỏ đã nấc nở nghẹn ngào tỉnh lại, hai tay quơ trên không trung, giống như là đang tìm đồ vật gì đó, cho đến khi bắt được ngón tay Giang Anh Tuấn, mới mở to mắt dừng lại, nước mắt lăn dài trên mặt, đôi mắt phát ra tia sang nhìn qua, nhấp nháy nhấp nháy giống như tìm được đồ vậy gì thú vị, nước mắt vẫn còn chưa khô đã lại cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 983: C983: Chương 983


Nhan Nhã Quỳnh bị dáng vẻ và tốc độ lật mặt của cô bé làm cho buồn cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ non nớt của cô bé, híp mắt hài lòng ôm cô bé đi lên tầng nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay đến bây giờ vẫn luôn lo lắng đề phòng, vẫn chưa từng thả lỏng, hiện tại đột nhiên được thu giãn, cũng đã sớm mệt không chịu được, hơn nữa lúc này hai mí mắt đã đánh nhau.

Đưa hai mẹ con trở về phòng, sau khi dỗ dành hai người ngủ, Giang Anh Tuấn lại trở về thư phòng một lần nữa, đầu tiên là nhìn chằm chằm văn kiện ở trên bàn một lúc lâu, sau đó mới cầm điện thoại di động lên, khuôn mặt nghiêm túc gọi đến một số điện thoại.

Điện thoại kết nối rất nhanh, những ngày gần đây NhanKiến Định càng ngày càng trầm ổn, nhưng ở trước mặt người nhà vẫn ôn hòa trước sau như một.

“Ông ngoại thế nào? Có nghỉ ngơi không, chuyện của Vũ Nguyên Hải tạm thời không cần vội vàng, chờ ở bên này tôi xử lý xong sẽ trở về một chuyến.”

Giọng nói NhanKiến Định ôn hòa mà có lực, có thể nghe ra ở bên cạnh còn kèm theo giọng nói của người khác, xem ra là đang bận.

Giang Anh Tuấn nói ngắn gọn, trước tiên nói qua loa một lần chuyện Vũ Nguyên Hải nói ở trong thư phòng, tiếp sau đó nói khái quát ý của công tước Otto một lần mới cau mày nói ra: “Dựa theo lời giải thích của Vũ Nguyên Hải, rất có thể Dương Minh Hạo phản bội đi tìm nơi nương tựa là Abel, muốn diệt trừ ông ta, sợ là không dễ làm, trong thời gian ngắn chúng ta không động đến được ông ta, nhưng rất có thể ông ta sẽ quay trở lại gây phiền phức cho chúng ta, nếu như có Giang Húc Đông và Abel giúp đỡ, thì coi như ông ngoại đứng về phía chúng ta cũng không nhất định có thể gánh vác, chúng ta cần tính toán sớm chút.”


Từ sau khi biết được chuyện này, Giang Anh Tuấn vẫn luôn nghĩ, bây giờ anh đã có vợ và con, không còn lẻ loi một mình giống như trước nữa, muốn làm cái gì phải làm cái gì, bây giờ anh bị đe dọa cũng nên có khôi giáp.

“Hai ngày nữa tôi sẽ trở lại, cậu ổn định trong nhà trước, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không nên quấy rầy đến ông ngoại.”

Chuyện này không nên quá mức làm to chuyện, vạn nhất không cẩn thận đánh rắn động cỏ, hậu quả khó mà lường được.

“Qua mấy ngày tôi tìm lý do, đầu tiên đưa Nhã Quỳnh và con đi, tôi không thể để bọn họ bị lôi vào nguy hiểm.”

Bắt đầu từ khi biết Giang Húc Đông muốn đối phó với bọn họ, thỉnh thoảng ý nghĩ này lại hiện lên trong đầu anh, cho tới bây giờ khó khăn lắm mới thành hình.


“Tạm thời không cần thiết, hành động quá lớn sẽ đánh rắn động cỏ thì không nói, tình huống đó còn có thể khiến cho Nhã Quỳnh và bọn nhỏ hoàn toàn bị cuốn vào nguy hiểm hơn, nếu để ở bên cạnh mình thì có thể thấy được là chỗ an toàn hơn rất nhiều, Anh Tuấn, không nên vội vàng, tôi lập tức trở về.”

NhanKiến Định thở dài, giọng điệu ôn hòa trấn an hai lần, cảm giác người đối diện đã khôi phục không khác lắm mới cúp điện thoại.

Giang Anh Tuấn có chút ngu ngơ ngồi trên ghế, mi tâm cau lại rất chặt, anh luôn có một dự cảm không tốt quanh quẩn ở trong lòng, bất luận làm như thế nào cũng không có cách nào xua tan được.

Rất giống như có một chuyện nhất định phải xảy ra, bất luận làm như thế nào cũng dường như không thay đổi được.

Giống như cái xác không hồn về đến phòng, anh máy móc c ởi quần áo trên người xuống, vén chăn lên đưa tay ôm lấy Nhan Nhã Quỳnh đang ngủ, cả người giống như là như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo khiến anh có chút run rẩy.

Nhan Nhã Quỳnh bị đè có chút khó chịu, mơ màng mở trừng trừng hai mắt ra, thấy là Giang Anh Tuấn trở về.

Cảm thấy vẻ mặt anh có chút không đúng, cô không nói thêm lời nào, chỉ vươn tay ôm lấy anh, lấy tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng anh, miệng cứ ngâm ca một ca từ không rõ tên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 984: C984: Chương 984


Từng chút, từng chút một giúp anh buông lỏng cảnh giác, từ từ chìm vào giấc ngủ…

Một ngày cứ vậy mà trôi qua, NhanKiến Định cũng bí mật bay từ bên châu u về, những việc hệ trọng của gia tộc Otto đều do hai người NhanKiến Định cùng công tước Otto xử lý, mỗi ngày đều trốn trong phòng làm việc làm những việc bí mật không để ai biết khiến người bình thường cũng không tài nào đoán ra.

Vũ Nguyên Hải cũng làm đúng theo những gì đã nói, dù chỉ là một vấn đề nhỏ cũng không xảy ra, nhưng Giang Anh Tuấn vẫn không dám thờ ơ, bàng quan như trước. Bên châu u truyền đến tin tức, từ sau khi Vũ Nguyên Hải bỏ chạy, thái độ của Giang Húc Đông cũng chưa có gì khác thường, một chút sốt ruột cũng không có. Anh ta không nổi điên lên tìm người, ngược lại một chút động tĩnh cũng không có, thậm chí hiện tại anh ta đang ở đâu cũng không ai biết.

Gia tộc Húc Nhật cũng hiếm khi yên tĩnh trở lại, tựa như đang phục tùng mệnh lệnh của ai đó, dã thú bị nhổ đi răng nanh rồi sao? Ngoan ngoãn mà nằm úp trên mặt đất thu lại móng vuốt tùy ý cho người khác đùa giỡn?


Cho dù có tăng cường dò la tin tức nhưng một chút thông tin cũng không có, các nếp nhăn trên chân mày Giang Anh Tuấn đều sắp dồn lại với nhau thành một đường thẳng.

Giang Húc Đông hiện tại đang ngồi cùng xe với Dương Minh Hạo đi tới nước Mỹ. Lần đầu tiên ngồi xe gần sáu giờ liền, sau lại còn phải ngồi thuyền, lúc sau lại phải ngồi xe, cuối cùng còn phải đi bộ. Sở dĩ hành trình phức tạp như vậy chính là vì phải tránh né gia tộc Otto, có thể nói là vô cùng nhọc công. . Harry Potter fanfic

Lần này Dương Thừa Húc cùng Trần Nhật Linh cũng không đi theo, đi cùng cũng chỉ có Dương Minh Hạo cùng hai vệ sĩ của anh ta, người còn lại chính là Giang Húc Đông, vài người hành động cũng xem như nhanh nhẹn, chỉ một chốc đã tìm ra được một con đường tương đối gần liền trực tiếp xuất phát.

Mỗi người đều lặn lội đi gần hai mươi tiếng, đợi đến khi tới nơi, không riêng gì Giang Húc Đông và Dương Minh Hạo, vài vệ sĩ đi theo sau mặt mày đỏ bừng, hai mắt đều tràn ngập tơ máu, mệt mỏi đến díu cả lại không mở ra được.

Dựa theo ước định lúc trước đã nói với Abel, họ tìm thấy được khách sạn liền đi vào. Tất cả hỏi thăm đám người trên tầng một chút, sau đó thì ai về phòng nấy. Nhìn căn phòng đơn giản đến mức chỉ có một chiếc giường cùng nhà vệ sinh, chân mày Giang Húc Đông nhăn lại, anh ta lấy ra vài món đồ dùng hằng ngày, cố gắng tắm thật nhanh rồi để nguyên quần áo mà nằm lên giường.


Ngủ ở đây cũng tương đối thoải mái, ngủ say đến không hề có một giấc mơ. Chờ đến khi anh ta tỉnh lại đã là ráng chiều. Anh ta ngắm bầu trời trong chốc lát rồi mới thay quần áo, mím môi, kiểm tra hành lý của mình một chút rồi đi xuống tầng.

Không đợi Dương Minh Hạo, anh ta thừa dịp trời sắp tối rời khỏi khách sạn.

Anh ta đã đợi quá lâu, nếu còn bắt anh ta đợi thêm nữa e là sẽ hỏng mất, sự nhớ nhung nồng đậm ấy không một lúc nào không k1ch thích thần kinh của anh ta, nếu Nguyên Hải không ở bên cạnh anh ta, việc anh ta tồn tại trên thế giới này cũng không có ý nghĩa gì nữa…

Đoạn đường này Giang Húc Đông đã sớm nhớ trong đầu, dựa vào trí nhớ, tránh khỏi đám người, cẩn thận di chuyển gần tới biệt thự.


Anh ta không vào từ cửa chính mà tìm một góc chết để theo dõi rồi nhảy vào từ trên bờ tường. Thời điểm anh ta lẻn vào trời đã sớm tối đen, cũng may bên trong có đèn đường soi sáng, vì thế có thể nhìn xung quanh một cách rõ ràng.

Anh ta chậm rãi mò mẫm tìm kiếm, cũng không biết có phải do anh ta quá may mắn hay là do của Vũ Nguyên Hải quá xui xẻo, còn chưa đợi Giang Húc Đông quan sát tình thế xung quanh đã nhìn thấy Vũ Nguyên Hải đầu đầy mồ hôi cách đó không xa đang chậm rãi chạy tới.

Anh ta hẳn là đang rèn luyện thân thể, cả người mặc bộ đồ thể thao bó chặt thân người, tứ chi thon dài có lực, đường cong rõ ràng, mồ hôi trên trán chảy xuống lại rơi lên trên xương quai xanh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 985: C985: Chương 985


Giang Húc Đông đứng trên thuyền, nhìn về phía đất liền càng ngày càng xa, khóe miệng nhếch lên.

Điều này cũng may cho Công tước Otto và Giang Anh Tuấn rồi, nếu không anh ta cũng sẽ không dễ dàng tìm được như vậy.

Sau khi giấu người xong, anh ta nên trở về tính kế với ông già kia, gia tộc Hàng Dương cũng đến lúc để anh ta tiếp quản rồi.

Trải qua một đêm gian nan, lúc trời có chút sáng lên, Giang Anh Tuấn không nhịn được nằm úp vào một bên giường nhắm hai mắt lại.

Lúc Nhan Nhã Quỳnh tỉnh lại có chút ngơ ngác, không nhận thức được rốt cuộc mình đang ở chỗ nào. Khắp nơi đều trắng xóa, mùi thuốc sát trùng nồng đậm có chút gay mũi, trong dạ dày giống như có một cái máy trộn bê tông đang xoay chuyển không ngừng, choáng váng ngồi dậy.

Đến lúc nhìn thấy Giang Anh Tuấn ở bên cạnh giường thì mới thoáng yên tâm được một chút, lắc đầu động não nhìn khắp bốn phía mới nhận ra, hẳn là mình đang ở bệnh viện.

Chẳng qua không biết đã là lúc nào rồi, rốt cuộc đã tìm được Hướng Minh hay chưa. Nghĩ đến đây, đôi mắt vốn còn có chút hơi sưng đỏ của cô lại không nghe lời mà rơi nước mắt, làm thế nào cũng không ngừng lại được, giống như là vòi nước bị hư chốt mở, không thể tắt được


Hình như Giang Anh Tuấn cảm nhận được, mí mắt nhảy lên vùng vẫy mở hai mắt ra, tia máu đỏ trong mắt vẫn còn chưa biến mất, đôi mắt đỏ rực giống như ác ma từ địa ngục xuất hiện, dữ tợn đáng sợ, nhưng cũng khiến người ta đau lòng.

“Em sao rồi? Có phải thấy chỗ nào không thoải mái hay không?”

Vừa tỉnh lại đã thấy cô gái nhỏ đang rơi nước mắt, anh không để ý tới thứ gì khác, chỉ tràn đầy sự đau lòng, trong lòng quặn lên từng cơn, giọng nói khàn đến mức sắp không nói ra tiếng.

Anh nhìn cô khóc đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng lên.

NhanKiến Định thở phì phò chạy đến, mặc kệ hô hấp của bản thân mình còn chưa đều lại, động tác mở cửa vẫn khá cẩn thận, nhưng mà không ngờ lúc đẩy cửa đi vào thì hai người đều đã tỉnh lại rồi.

Nhưng như vậy cũng tốt, trên mặt anh ta nở một nụ cười, xoa đầu của Nhan Nhã Quỳnh, cúi người nhẹ nhàng lên tiếng: “Nhã Quỳnh đừng khóc, đã tìm được Hướng Minh rồi, thằng bé không sao cả, bây giờ đang được bác sĩ kiểm tra, đợi sau khi kiểm tra xong sẽ dẫn nó đến gặp em.”


Một đêm không ngủ không nghỉ, điều động hết tất cả nhân thủ có thể sử dụng được để đi lục soát, rốt cuộc cũng tìm được NhanHướng Minh đang bị giam giữ ở một cánh rừng xa nhất phía bắc của biên giới.

Thằng nhóc có ăn có uống, lúc ngủ trong phòng có sốt một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực của nó.

Ngủ quen như vậy, chắc là không có uất ức gì, chẳng qua lúc ấy trong phòng chỉ có mình thằng bé, không còn ai khác nữa.

Rốt cuộc là ai trông coi thằng bé? Làm thế nào mà Giang Húc Đông lại chạy đến đây được?

Không có chút manh mối nào, nhưng cũng không liên quan quá nhiều, có thể tìm được thằng bé đã là thu hoạch lớn nhất rồi.

Nghĩ đến tình huống bây giờ của Nhan Nhã Quỳnh, NhanKiến Định vừa tìm được đã lập tức quay về với tốc độ nhanh nhất, may là không quá trễ, nhìn tình huống đôi mắt của cô bây giờ hẳn là vừa mới bắt đầu rơi nước mắt.

“Thật sự tìm về được rồi sao? Anh, có phải anh đang lừa em không? Bây giờ em muốn đi xem Hướng Minh ngay.”

Gạt tay của NhanKiến Định ra, Nhan Nhã Quỳnh ngẩng đầu lên vô cùng đáng thương hít mũi một cái.

Hướng Minh của cô gặp nhiều tai nạn không may như vậy, đều là do cô không chăm sóc tốt cho thằng bé, khiến cậu bé vô duyên vô cớ chịu nhiều cực khổ như vậy, là lỗi của người làm mẹ như cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 986: C986: Chương 986


“Bác sĩ đã kiểm tra rồi, sẽ nhanh chóng mang Hướng Minh đến đây. Anh đã tìm được thằng bé, Nhã Quỳnh, chẳng lẽ em còn không tin anh trai sao?”

Dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của cô, NhanKiến Định cũng mệt không chịu nổi, chỉ là không lộ ra chút không kiên nhẫn nào.

“Vậy… Vậy anh bảo bác sĩ nhanh lên một chút được không? Em nhớ Hướng Minh.”

Rõ ràng lúc trước đã nghĩ phải bảo vệ Hướng Minh thật tốt, để cậu luôn vui sướng mà sống trên thế giới này, nhưng vừa không được bao lâu thì bắt đầu liên tục gặp chuyện không may.

Không phải bị cướp thì là bị bắt đi, còn nhỏ tuổi mà đã phải trải qua nhiều chuyện nguy hiểm như vậy, sự đảm bảo của cô vốn không có chút tác dụng nào, giống như là một tờ chi phiếu khống, chỉ có thể bày ở đó để nhìn.

“Được, anh sẽ xuống đó hối thúc một chút, em ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi đi, chút nữa anh sẽ sai bọn họ dẫn Hướng Minh đến đây.”

Xoa đầu của cô an ủi lần nữa, NhanKiến Định gật đầu nhẹ với Giang Anh Tuấn rồi quay người đi ra ngoài.


Sau khi yên lòng, cái cảm xúc không hiểu được kia cũng được trấn an, trên gương mặt lại nở nụ cười lần nữa, ánh nắng sáng ngời bên ngoài cửa sổ chiếu vào, tuyết đã bắt đầu tan từ từ, mùa đông bao phủ trên đầu tất cả mọi người sắp qua đi rồi.

Tuyết đã bắt đầu tan, mùa xuân có thể còn xa sao.

Nhan Nhã Quỳnh mặc váy ngủ bằng bông đơn giản nhất nhưng cũng nhìn thoải mái nhất trên người, cả người xinh đẹp dịu dàng, nụ cười trên mặt rực rỡ.

Rõ ràng đã là bà mẹ một con, bây giờ cũng đang có một đứa trong bụng, nhưng sự ngây thơ và khéo léo trong mắt cô vẫn chưa từng thay đổi, vẫn luôn tốt đẹp như vậy, vẫn luôn câu hồn người ta như vậy.

Tất cả đều đã ổn định lại, sau khi hai người Nhan Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh gặp nhau thì thầm một trận thì tất cả mọi thứ đều bình yên trở lại lần nữa, một nhà ba người, bây giờ hẳn là một nhà bốn miệng, yên lặng ngồi trong phòng bệnh mắt to trừng mắt nhỏ.

“Cho nên mẹ thật sự sắp sinh một người em gái cho con sao?”


NhanHướng Minh cẩn thận sờ bụng nhỏ bằng phẳng không nhìn ra chút nào của Nhan Nhã Quỳnh, có chút tò mò hỏi, bụng của mẹ nhỏ như vậy sao có thể sinh em gái được chứ?

“Sao Hướng Minh có thể chắc chắn là sinh em gái như vậy, lỡ như là em trai thì sao? Nếu là em trai chẳng lẽ con sẽ không thích sao? Con làm anh trai như vậy, em con nhất định sẽ đau lòng lắm.”

Nhan Nhã Quỳnh sờ lên bụng nhỏ bằng phẳng của mình, híp mắt cười hỏi.

“Em trai cũng được, đương nhiên con cũng thích chứ. Nhưng mà con thích em gái thơm thơm mềm mềm gọi con là anh trai hơn.”

Híp mắt cười hì hì một chút, bạn nhỏ NhanHướng Minh sờ lên đầu của mình, có chút ngượng ngùng lôi kéo vạt áo của mình.

Giờ phút này, nhìn hai mẹ con còn đang tranh luận xem em trai hay em gái tốt hơn ở trước mặt, Giang Anh Tuấn cảm thấy đại khái mình chính là người may mắn nhất và cũng là người hạnh phúc nhất trên đời này.

Đột nhiên anh cảm thấy may mà mình vẫn luôn không từ bỏ, vẫn một mực chờ đợi khoảng thời gian năm năm, vẫn luôn tìm kiếm, nếu không giây phút cô gái nhỏ dẫn theo NhanHướng Minh trở về này, biết anh không còn nữa, chắc sẽ đau lòng lắm.

Bây giờ cô đang mang thai mới hơn có một tháng, vẫn chưa nhìn ra, khi ôm vẫn còn tinh tế mảnh mai như cũ.

Giang Anh Tuấn dỗ dành NhanHướng Minh rồi đi ngủ một chút, hai tay cẩn thận từng li từng tí ôm lấy hông của cô, ngừng thở, cảm thấy không thể tin được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 987: C987: Chương 987


Mặt mày của Nhan Nhã Quỳnh cong cong cười, xa cách năm năm, hai người lại trùng phùng lần nữa, sau này tiếp tục ở chung một chỗ lần nữa, cô đã học được cách làm nũng.

Một giây trước còn đang uất ức khóc thút thít, một giây sau lập tức có thể lộ ra khuôn mặt còn chưa lau khô những giọt nước mắt tươi cười yêu kiều để anh dỗ.

Trong lòng của Giang Anh Tuấn quả nhiên bị cô làm cho hóa thành một vũng nước, mặc cho cô cáu kỉnh nhẫn tâm đùa nghịch, làm sao cũng được, chỉ cần đừng làm cho bản thân và đứa bé trong bụng bị thương là được.

Người đàn ông cụp mắt nhìn chằm chằm vào bụng dưới bằng phẳng phía dưới váy rộng rãi của cô, lúc này tâm trạng mới miễn cưỡng dâng trào.


Trước đó vẫn luôn bận rộn đi tìm Hướng Minh, mặc dù đã xác thực được Nhan Nhã Quỳnh mang thai, nhưng thật ra anh không có cảm giác chân thật gì cả, cho đến bây giờ cả nhà đoàn tụ, Nhan Nhã Quỳnh cũng bắt đầu cười tủm tỉm làm nũng với anh, anh mới thật sự có cảm giác vui sướng khi sắp được làm bố lần nữa.

Từ nhỏ anh đã không có bố, chỉ có một người ông nội thủ đoạn máu lạnh, từ lúc tiểu học đều là làm như thế nào để bản thân mạnh hơn, chưa từng được cảm nhận một chút tình cảm gia đình nào.

Mãi đến khi cô gái nhỏ dẫn theo con trai của anh trở về, nhưng lúc này Hướng Minh cũng đã năm tuổi rồi, mặc dù thằng bé cũng rất yêu thương anh nhưng tình cảm bị thiếu thốn trong năm năm này cũng không dễ dàng bù đắp trở lại.

Cho nên nói đến cùng, anh luôn rất thờ ơ với tình cảm gia đình, mà tình thương anh dành cho Hướng Minh cũng xuất phát từ Nhan Nhã Quỳnh.

Anh cứ tưởng cả đời này sẽ trôi qua như vậy, chỉ cần có cô gái nhỏ của anh ở bên cạnh là đủ rồi.

Sau khi lại ở bên nhau, anh gần như đã coi cô thành mạng sống của mình, dù cưng chiều cô như thế nào cũng không đủ. Anh hận không thể cho cô mọi thứ tốt nhất, để chân cô không cần chạm đất, mọi việc cứ để một mình anh giải quyết là được rồi.


Dù đã có một đứa con là Hướng Minh, dù ngoài miệng anh luôn nói muốn có thêm một đứa bé nữa nhưng trong lòng anh lại chưa bao giờ nghĩ như vậy.

Chịu đau đớn và nguy hiểm khi mang thai sinh con một lần là đủ rồi, trong mắt anh, cô vẫn là một đứa trẻ. Cô đã phải chịu rất nhiều khổ cực khi sinh ra Hướng Minh vào năm năm trước, cho nên sao anh có thể vì một sinh mệnh chưa biết tên mà bằng lòng để cô phải chịu khổ khi mang thai, chịu rủi ro khi lên bàn mổ được.

Nhưng cô gái nhỏ hiện đang nằm trong vòng tay của anh, trong bụng cô đang giấu một đứa trẻ chảy cùng dòng máu với anh, loại cảm giác tuyệt vời này là điều mà anh chưa từng cảm nhận được khi nhìn thấy Hướng Minh.

Trái tim của Giang Anh Tuấn đập nhanh điên cuồng, chờ đến khi anh phản ứng lại thì anh lo lắng đến mức không biết phải đặt tay của mình vào đâu mới tốt, giọng anh khi nói chuyện cũng trở nên trầm hơn hẳn, anh sợ bản thân sẽ làm phiền đứa bé trong bụng cô.


So với Giang Anh Tuấn lần đầu gặp phải tình huống như thế này thì Nhan Nhã Quỳnh đã mang thai lần thứ hai, cô biết rõ sức khỏe của mình, tuy quả thực có chút yếu ớt, nhưng nếu cố gắng chăm sóc thì cũng không có vấn đề gì lớn, vì vậy cô không hề thận trọng như Giang Anh Tuấn.

Cô gái nhỏ mím môi cười trộm, cảm thấy Giang Anh Tuấn đã làm bố lần thứ hai rồi, nhưng vẫn có thể có dáng vẻ lo lắng như vậy. Thật sự hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài kiên quyết, lạnh lùng và độc đoán thường ngày của anh.

Nhưng cô nào biết rằng, đây là lần đầu tiên Giang Anh Tuấn nhìn thấy trạng thái này của đứa bé, cho nên việc anh lo lắng như vậy mới là bình thường.

Nhan Nhã Quỳnh còn chưa kịp làm bất cứ động tác nhỏ nào thì anh đã hít một hơi thật sâu, đặt đôi bàn tay to lớn đang run rẩy của anh khẽ đặt lên vùng bụng khó nhận ra của cô, cơ mặt của người đàn ông hơi cứng lại, mãi một lúc lâu sau khóe miệng của anh giật giật cười khẽ: “Nhã Quỳnh, tại sao con bé lại không có phản ứng gì cả, có phải là, có phải là có chỗ nào không thoải mái không?”“
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 988: C988: Chương 988


Con gái mới hơn một tháng thôi, nếu bây giờ mà có phản ứng thì mới là thật sự có vấn đề đó. Anh không hiểu thì đừng có đứng đây nói nhảm.”

Nhan Nhã Quỳnh phồng hai má hất ra bàn tay to của anh ra, từ từ chui vòng tay anh, dáng vẻ nhỏ nhắn kiêu ngạo.

“Vậy lát nữa anh sẽ đi tìm bác sĩ học tập một chút.”

Giang Anh Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu, cưng chiều ôm người vào lòng, dùng lực cũng nhẹ hơn trước rất nhiều, lại còn cố ý tránh bụng dưới của cô, chủ yếu là lo lắng sẽ đè ép đến đứa bé trong bụng cô.

Cô biết sự nhiệt tình hiếu học của Hướng Minh nhất định là được thừa hưởng từ Giang Anh Tuấn.

Đôi tay mảnh khảnh của Nhan Nhã Quỳnh ngoan ngoãn vòng qua mũi anh, gương mặt mềm mại áp vào lồ ng ngực anh, híp mắt mơ màng giống như muốn chìm vào giấc ngủ.

Giang Anh Tuấn còn chưa kịp đặt cô xuống, để cô nghỉ ngơi, thì cô gái nhỏ trong ngực đột nhiên mở miệng: “Anh Tuấn, anh phải chăm sóc chúng em thật tốt, phải yêu thương con bé giống như em và Hướng Minh vậy.”


Giọng nói của cô gái nhỏ mềm mại, thực ra cô biết Giang Anh Tuấn không muốn cô phải chịu đau đớn khi sinh con, mặc dù đứa trẻ đến quá đột ngột nhưng cô vẫn hy vọng anh có thể trân trọng đứa trẻ này như anh yêu cô.

“Được. Em nói cái gì cũng được, chỉ cần em bình an thì anh cũng sẽ yêu thương, bảo vệ hai đứa như anh yêu em.”

Người đàn ông trầm giọng trả lời, hai tay hơi siết chặt, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, cẩn thận dỗ dành cô gái nhỏ trong ngực một lúc.

Mãi đến khi cảm thấy hơi thở đều đặn, đã ngủ say, thì anh mới thận trọng buông cô ra, để cô ngủ thoải mái hơn.

Bên ngoài trời quá sáng, cô gái nhỏ lại vừa ngủ thiếp đi, Giang Anh Tuấn không nỡ đánh thức cô, cho nên anh dứt khoát nằm xuống bên cạnh cô.

Mọi chuyện đã kết thúc rồi, người nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, người phải bôn ba cũng đã đi rồi, không có gì phải lo lắng nữa.


Người đàn ông ôm lấy cô nằm trên giường, trong khoảng thời gian này nhịp tim khó có thể bình tĩnh của anh cuối cùng cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Nhan Nhã Quỳnh ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh, rúc vào vai anh, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ, anh cảm thấy rất yên tâm.

Rèm cửa trong phòng bệnh chỉ khép hờ, một làn gió nhẹ thổi qua, tấm lụa trắng bay bay, mùi gỗ thông thoang thoảng ngoài cửa sổ phảng phất trong không khí, trong hơi thở có mùi tuyết tùng tươi mát và tao nhã.

Tâm trạng của Giang Anh Tuấn trong mấy ngày nay giống như đang đi tàu lượn, cao thấp chập chùng.

Khi Nhan Nhã Quỳnh phát hiện bản thân đã mang thai thì tình hình không tốt lắm, mà cùng lúc đó NhanHướng Minh cũng bị người khác bắt cóc, sống chết không rõ, tất cả áp lực gần như dồn hết lên vai anh, khiến anh không thể thở được.

Nhưng may mắn thay, cuối cùng thì mọi chuyện cũng phát triển theo chiều hướng tốt, mọi thứ đều đi đúng quỹ đạo. Hiện tại anh chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt một ngày, sau đó yên tâm đưa cô về nhà, mặc dù tất cả những chuyện này giống như ảo mộng, nhưng tất cả đều là sự thật.

Một lúc sau, khóe môi anh khẽ cong lên, anh vòng tay ôm cô vào lòng, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, chỉ cần cô gái nhỏ khỏe lại thì mọi chuyện đều sẽ ổn thôi, chỉ cần cô vẫn ở đây thì đó mới được gọi là hạnh phúc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 989: C989: Chương 989


Ngày hôm sau, đợi mọi người thu dọn xong hết, Giang Anh Tuấn lại dẫn Nhan Nhã Quỳnh đi khắp bệnh viện làm kiểm tra chi tiết, sau khi chắc chắn rằng không có vấn đề gì lớn thì anh mới thận trọng đưa cô trở về nhà.

Mặc dù đã lớn như vậy nhưng Giang Anh Tuấn rất ít khi tiếp xúc với trẻ con, Hướng Minh là bây giờ anh mới bắt đầu làm quen.

Đừng nói chi đến phụ nữ mang thai, đây lần đầu tiên anh gặp phải những rắc rối và bất ngờ mà trước đây anh chưa từng trải qua.

Anh muốn chăm sóc phụ nữ mang thai, cũng là lần đầu tiên anh muốn đối mặt với vấn đề làm thế nào để một đứa trẻ đến với thế giới này, dù là đứa bé hay là người phụ nữ mà anh trân trọng và yêu thương nhất trong cuộc đời thì anh đều phải chuẩn bị đầy đủ nhất.

Nhưng người mà anh lo lắng nhất, không muốn buông tay nhất, và quan tâm nhất chính là Nhan Nhã Quỳnh.


Trong khoảng thời gian mang thai này, Nhan Nhã Quỳnh có thể coi là vị khách quan trọng nhất của bệnh viện, Giang Anh Tuấn vô cùng bất an, cho dù mỗi ngày đều bận rộn công việc đến một hai giờ khuya, nhưng cứ nửa tháng là anh lại dành thời gian dẫn cô đến bệnh viện để kiểm tra thai kỳ.

Tất cả bác sĩ chuyên gia nổi tiếng có thể tìm được trong và ngoài nước đều được anh, NhanKiến Định và công tước Otto tìm đến, những cuộc khám thai đơn giản nửa tháng một lần bị đám đàn ông này làm trọng đại đến mức giống như một buổi hội thảo y tế lớn.

Khi đứa trẻ từ một tháng đến bốn tháng, Nhan Nhã Quỳnh được chăm sóc tương đối tốt, nhưng Giang Anh Tuấn lại gầy đi hai ba cân, trông anh hốc hác hơn mấy tháng trước rất nhiều, giống như anh mới là người đang mang thai, viền mắt xanh đen ngày càng nghiêm trọng hơn.

Đôi khi buổi tối đang ngủ, cô vẫn có thể cảm nhận được người đàn ông nằm bên cạnh mình không thể nào chợp mắt được, đôi tay to lớn luôn bảo vệ bụng cô, miệng lầm bầm phát ra âm thanh nhưng cô lại không biết anh đang nói cái gì, có vẻ như anh sắp phát điên rồi.

Ở tháng thứ năm, bụng bầu đã lộ ra, Nhan Nhã Quỳnh vốn đã gầy, vòng eo vốn thon gọn này biến thành bụng tròn vo, khiến mọi người vừa nhìn đã lo lắng không biết có khi nào eo của cô sẽ bị ép gãy không.

Lúc này, đã có thể nghe được nhịp tim của bé.

Giang Anh Tuấn lo lắng ngồi ở mép giường chờ Nhan Nhã Quỳnh làm kiểm tra.


Lại là một đêm anh không ngủ, quầng thâm màu xanh đen dưới mắt anh gần như to hơn cả mắt anh.

Nhan Nhã Quỳnh rất lo lắng nhưng lại không biết nên thuyết phục anh như thế nào mới tốt.

Anh thức suốt đêm như vậy nếu không phải vì bận công việc thì cũng là vì trông coi cô, cho dù người có làm bằng sắt thì cũng sẽ không thể nào chịu nổi.

“Bố bé có thể qua đây xem một chút, đây là đầu của bé, đây là tứ chi, đứa bé phát triển rất tốt, xem ra hai người chăm sóc không tệ. Không cần lo lắng, đây là một đứa bé khỏe mạnh.”

Bác sĩ cong mắt cười nhìn người bố còn đang lo lắng hơn cả người mẹ, sau đó chỉ vào bóng dáng nhỏ bé trên màn hình máy tính, mỉm cười giới thiệu với người bố đang ngồi bên cạnh, muốn cố gắng giải tỏa phần nào lo lắng của anh.


Làm bác sĩ bao nhiêu năm rồi, cũng gặp được rất nhiều người đến khám thai, nhưng đây là lần đầu tiên bà thấy có người bố còn lo lắng hơn cả mẹ, cho nên bà muốn thông qua đứa trẻ giúp anh giải tỏa, thư giãn một chút.

“Ừm, cảm ơn bác sĩ.”

Giang Anh Tuấn vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Quỳnh. Anh đi tới nhìn một chút, thật ra trong thiết bị máy tính cũng không rõ ràng lắm, nếu bác sĩ không chỉ ra, thì chính bản thân anh không thể nào biết được một vật nho nhỏ nằm ở đó chính là đứa bé.

Nhưng huyết thống lại là một thứ thần kỳ như vậy, mặc dù đứa bé còn chưa hình thành hoàn toàn, nhưng Giang Anh Tuấn chỉ nhìn một chút mà cả người như bị đè nén, đứng ngây ra đó, phải một lúc sau mới hồi hồn lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 990: C990: Chương 990


“Có thể đến nghe một chút, hiện tại em bé đã có nhịp tim rồi.”

Sau khi kiểm tra sơ bộ xong, bác sĩ lau bụng Nhan Nhã Quỳnh sạch sẽ rồi ra hiệu cho Giang Anh Tuấn nằm sấp xuống lắng nghe.

Giang Anh Tuấn nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận từng li từng tí nằm xuống lắng nghe.

Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy nhịp tim của đứa trẻ với tư cách là một người bố, nhịp tim của đứa bé không lớn, nhưng tiếng “bịch bịch”

đập mạnh lại rất có lực, trên khuôn mặt anh lập tức xuất hiện một nụ cười.

Bác sĩ sản khoa cũng đã nhìn quen cảnh này, vừa phủi tay thu dọn đồ đạc, vừa thản nhiên nói: “Đã kiểm tra xong rồi, đứa bé rất khỏe mạnh.”

“Ừ.”

Người đàn ông đáp lại một tiếng.


Lúc này anh đang chăm chú lắng nghe nhịp tim của đứa bé, cho nên hoàn toàn không thèm để tâm lắng nghe xem bác sĩ đang nói cái gì. Trong đầu anh đang nghĩ về khung cảnh sau khi đứa trẻ được sinh ra.

Nhan Nhã Quỳnh cũng rất vui khi nghe nói đứa bé khỏe mạnh, thực ra mỗi lần đến khám thai, cô đều có chút lo lắng. Dù sao thì trong hai tháng đầu đứa bé thực sự không được tốt lắm, cho nên cô rất vui khi đứa bé có thể khỏe mạnh như hiện giờ.

Khuôn mặt của cô gái nhỏ tràn đầy hơi thở của một người mẹ trưởng thành, dù sao thì đây cũng là lần mang thai thứ hai, so với lần đầu còn hơi mờ mịt thì lần này cô đã có kinh nghiệm hơn.

Cô cảm ơn bác sĩ, cười nói: “Khỏe mạnh là được rồi.”

Sau khi hai người trở về nhà thì trời đã tối, Nhan Nhã Quỳnh muốn nói chuyện với anh cho nên tranh thủ lúc này quấn lấy anh trở về phòng.

Cô gái nhỏ vừa đi vào phòng thì lập tức đạp giày ra, đôi chân thanh tú giẫm lên tấm thảm mềm mại, khiến trong lòng anh cảm thấy mềm nhũn, trong tim xẹt qua một tia ngứa ngáy, giống như có luồng điện len lỏi từ đầu đến chân.

“Tắm rửa trước được không?”


Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, dỗ dành cô đi vào phòng tắm.

“Vậy anh cũng đi tắm đi, em cũng có chuyện muốn nói với bố nó.”

Nhan Nhã Quỳnh ngây ngốc nhìn anh.

Giang Anh Tuấn hít một hơi thật sâu, sau đó cong môi cười một tiếng: “Vậy đúng lúc anh có thể tắm cùng em, tránh để em vất vả lại đụng trúng bụng.”

Nhan Nhã Quỳnh: “…”

Quả nhiên là cầm thú, cho dù có thế nào thì vẫn không thể sửa được tâm tính sắc lang này.

Nhan Nhã Quỳnh biết quá rõ điều này nên yếu ớt trừng hai mắt nhìn anh, để bảo toàn đứa bé đã gian nan sinh tồn được năm tháng tuổi, cô vẫn nên không cho anh vào phòng tắm mà để tự mình đi vào.

Giang Anh Tuấn cũng không hề khó chịu, đi tới phòng bên cạnh tắm rửa, đàn ông đi tắm động tác cũng nhanh, chỉ một lát là đã tắm xong.

Phòng ngủ bên cạnh cũng có quần áo của anh, dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên anh đến đây tắm rửa, hầu hết đồ ngủ đều để ở đây cho tiện mặc.

Giang Anh Tuấn đã tắm xong nhưng Nhan Nhã Quỳnh vẫn ở trong phòng tắm ngâm nga hát, anh mỉm cười không gọi cô, an tâm nằm trên giường lớn tràn đầy hơi thở của cô, chờ người đẹp đi ra khỏi phòng tắm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 991: C991: Chương 991


Vũ Nguyên Hải dứt lời, sắc mặt công tước Otto có chút thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục trạng thái ban đầu, cúi đầu cụp mắt im lặng một lúc lâu sau đó mới hỏi tiếp: “Tôi không chết, chắc hẳn Giang Đông Húc sẽ còn có kế hoạch tiếp theo, biết được điều gì, nói đi.”

Thờ ơ nói xong, nhìn qua công tước Otto có chút không tốt lắm, hai mắt có chút khép lại, nhìn dáng vẻ không có tinh thần.

“Chuyện phía sau đó tôi không biết, nhưng mà có một chuyện chắc hẳn các người sẽ cảm thấy hứng thú.”

Mắt vẫn luôn nhìn Giang Anh Tuấn đánh bật lửa đứng bên cạnh, khóe miệng Vũ Nguyên Hải có hơi nhếch lên, vẻ mặt chế giễu, nhìn dáng vẻ giống như là chuột ăn vụng được dầu vừng.

“Không phải kế hoạch gần đầy gia tộc Húc Nhật vẫn đối phó với gia tộc Otto sao, Giang Húc Đông đã nhắm ngay mũi nhọn về phía nhà họ Giang, chắc là con trai thứ hai của ngài liên thủ với anh ta, kế hoạch cụ thể chắc là cùng…”


Nói đến đây, giống như là anh ta đã quên cái gì, suy nghĩ thời gian rất lâu mới nhớ tới, tiếp tục nói ra: “Có liên quan đến cái người gọi là Dương Minh Hạo, cụ thể thì tôi không rõ ràng nhưng cần các người tự đi kiểm tra, còn có ngài muốn biết thêm cái khác thì lúc nào cũng có thể hỏi tôi, nhưng mà không nhất định là tôi có thể biết.”

Lần này coi như là đã thẳng thắn nói ra, sắc mặt Vũ Nguyên Hải cũng dễ nhìn hơn rất nhiều, không còn dáng vẻ tái nhợt giống như ban đầu.

Công tước Otto suy nghĩ một lát, rồi lại cúi đầu suy tư một chút, vẫy vẫy tay ra hiệu anh ta có thể đi.

Rất nhanh trong thư phòng chỉ còn lại ba người Giang Anh Tuấn, NhanHướng Minh ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon tùy ý cho bố x0a nắn.

Sau một thời gian yên lặng rất lâu, Giang Anh Tuấn mới thử thăm dò mở miệng hỏi: “Ông ngoại cảm thấy Vũ Nguyên Hải nói thật hay giả?”


“Có thể tin tưởng, đợi lát nữa cháu đi liên lạc với Kiến Định, bảo nó bí mật trở về nước Mỹ, chuyện gia tốc Otto ông sẽ xử lý, các cháu là người trẻ có nhiều cách xử lý của người trẻ tuổi, cần phải trong vòng một năm giải quyết xong Giang Húc Đông, những chuyện Vũ Nguyên Hải biết nhất định không chỉ có từng này, hỏi thăm tốt một chút, muốn lĩnh hội được nhất định phải có nỗ lực, anh ta sẽ không nói, được rồi ông mệt rồi trở về đi.”

Nói xong, công tước Otto chống người đứng lên, Giang Anh Tuấn theo bản năng đi qua, động tác thuần thục dìu lấy ông ta đi ra bên ngoài, NhanHướng Minh nhắm mắt theo đuôi phía sau bọn họ, nhìn qua bất ngờ thấy rất hài hòa.

Sau khi đưa ông cụ đi nghỉ ngơi, Giang Anh Tuấn mím môi mang tên nhóc con xuống tầng, quả nhiên Nhan Nhã Quỳnh vẫn ngồi ở trên ghế salon chờ.

Cô gái nhỏ ôm đứa nhỏ vào trong ngực, khuôn mặt trắng nõn nà, nhìn qua khá ngon miệng, Giang Anh Tuấn không tự chủ được đi lên trước, híp mắt đánh bất ngờ lưu lại nước bọt trên khuôn mặt của cô.

Người đàn ông đột nhiên xông tới khiến cô giật nảy mình, Nhan Nhã Quỳnh mang theo hoảng sợ đứng lên, vừa lau mặt vừa xoay qua chỗ khác, thấy là Giang Anh Tuấn mang theo Hướng Minh đến, sự hoảng sợ trước đó được thả lỏng, ngay sau đó là một cảm giác thẹn thùng xông đến.

Khuôn mặt bị cọ một chút có hơi đỏ lên, vội vàng chôn đầu trong lồ ng ngực nhỏ của Tinh Hòa, đùa vui khiến cô bé cười “hahaha” vui vẻ.

Những đứa bé khác vừa ra đời không bao lâu thật sự rất khó coi, nhưng Tinh Hòa không giống, sinh ra đã trắng hơn so với người thường, hiện tại vừa mới hơn một tháng, đã lờ mờ có thể thấy được ngũ quan được thừa kế vẻ đẹp ưu việt của cha mẹ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 992: C992: Chương 992


Nhưng thật ra Hướng Minh tương đối giống với Nhan Nhã Quỳnh, đặc biệt là một đôi mắt to và khuôn mặt, giống mười phần, lúc cười có mười phần giống tiểu thiên sứ, nhưng chỉ cần mặt mày cậu bé lạnh lùng thì vốn người bình thường không dám đến gần cậu bé, hết lần này tới lần khác mặt mày tên nhóc này thường xuyên như ăn phải thuốc nổ, không những không thích cười, mà lúc bắt đầu tuổi như búp bê sữa, cũng đã ăn nói ý tứ như anh trai nhỏ lạnh lùng.

Vì thế lúc đó Nhan Nhã Quỳnh còn gõ đầu dậm chân một thời gian dài, không rõ rõ ràng là đứa con mình mang, vì sao tính cách lại giống với Giang Anh Tuấn đến như vậy, chẳng lẽ quan hệ máu mủ thật sự thần kỳ như vậy?

Tinh Hòa được sinh ra, đã thỏa mãn tất cả mong chờ của Nhan Nhã Quỳnh đối với đứa nhỏ, đứa nhỏ sinh ra nhìn tương đối tốt, khuôn mặt ngũ quan hoàn toàn từ một khuôn đúc ra cùng với Nhan Nhã Quỳnh, đôi mắt vẫn luôn có chút kết hợp của hai người bố mẹ, lông mi rất dài dày đặc hơi cong lên, đôi mắt vừa to vừa dài, đuôi mắt con hơi chút xếch lên, cho dù bây giờ còn nhỏ cũng lờ mờ có thể nhìn ra hào quang có những ngày sau.


Đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt to, hình như hai con ngươi đen láy ướt sũng, óng ánh giống như chứa đựng toàn bộ tinh hà ở bên trong, lúc Giang Anh Tuấn có chút thận trọng ôm Tinh Hòa vào trong ngực, anh có thể nhìn thấy đôi mắt chớp chớp, vẻ mặt vô tội nhìn anh chằm chằm, bên trong ánh mắt lộ ra sự khả ái dễ thương, trong lòng người đàn ông luôn luôn nóng hầm hập, hô hấp đã thả chậm rất nhiều, sợ làm phiền đến cục cưng ở trong tay.

Lúc này sau khi ồn ào với Nhan Nhã Quỳnh, anh liền ôm Tinh Hòa không buông tay, quả nhiên có câu nói con gái là tình nhân nhỏ của bố, Nhan Nhã Quỳnh chua chua cũng ôm NhanHướng Minh giống như vậy ngồi ở trên ghế salon, nhìn chằm chằm cục diện thoải mái của hai bố con bên kia thật muốn khóc.

Mặc dù Tinh Hòa ngoan ngoãn, nhưng tính cách cũng vô cùng mỏng manh, so với Nhan Nhã Quỳnh thì coi như chỉ có hơn chứ không kém, có đôi khi gan lớn dường như cái gì cũng không sợ, nhưng có đôi khi nhát gan đến tự mình cũng không dám ngủ, đặc biệt là lúc Giang Anh Tuấn đi dỗ dành.

Có đôi khi một giây trước anh mới dỗ được người ngủ, rón rén ôm cô bé để vào giường nhỏ, không quá thời gian dài thì có thể nghe thấy tiếng khóc nhỏ của cô gái nhỏ, âm lượng cũng không lớn, ríu rít ô ô giống như là con mèo nhỏ đang gọi, nhưng nghe được giọng khóc nghẹn ngào đó ở chỗ bố Giang, người khác nghe không hiểu còn tưởng nơi đó cất giấu tiểu oan ức.

Nhưng mà khiến anh đau lòng, cho nên vừa có thời gian anh đều ôm Tinh Hòa ngủ, nhìn cô bé an tâm nằm ở trong khuỷu tay của anh, ngược lại có một cảm giác thành tựu không có cách nào nói lên lời, đây cũng là động lực mà mỗi ngày anh đi sớm về muộn cũng muốn nhìn thấy Tinh Hòa.


Nhiều ngày trôi qua như vậy mặc dù Tinh Hòa không thể nào gặp Giang Anh Tuấn thường xuyên, nhưng búp bê sữa nhỏ tương đối quen thuộc với mùi hương này, biết được người nào đối tốt với mình, chỉ cần nằm trong ngực Giang Anh Tuấn một lúc, tiếng khóc sẽ lập tức được thu hôi, bắt đầu cười lên “ha ha ha”.

Có đôi khi Nhan Nhã Quỳnh nhìn cũng có chút ghen ghét, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể quyệt miệng ở bên cạnh nhìn.

Trong lòng NhanHướng Minh ngũ vị tạp trần, đôi mắt xanh biếc ngón trông mong mỏi nhìn em gái, rõ ràng thời gian cậu bé ở cùng với em gái là dài nhất, vì sao mỗi lần em gái nhìn thấy bố đều cười rất vui vẻ, thấy cậu bé thì lại không nhất định.

Hai người đồng bệnh tương liên ngồi ôm nhau ở trên ghế salon, nước mắt rưng rưng nhìn qua đối phương, nhất thời buồn từ đó.


Giang Anh Tuấn đã sớm phát hiện được tình hình bên kia, chỉ là vẫn luôn chịu đựng không cười lên, lúc này Tinh Hòa cũng đã ngủ, anh mới chậm rãi cất bước đi qua, cẩn thận đặt cô gái nhỏ vào trong ngực của cô, híp mắt nhìn cô cười.

Nhan Nhã Quỳnh lầm bầm hai câu, nhưng đến cùng cũng không muốn đánh thức Tinh Hòa, ngược lại càng nhìn càng thấy vui vẻ, đây thật sự là đứa con cô mang thai mười tháng, dáng vẻ trắng nõn nà thực sự là đáng yêu…

Cô còn chưa kịp ôm nóng, đứa nhỏ đã nấc nở nghẹn ngào tỉnh lại, hai tay quơ trên không trung, giống như là đang tìm đồ vật gì đó, cho đến khi bắt được ngón tay Giang Anh Tuấn, mới mở to mắt dừng lại, nước mắt lăn dài trên mặt, đôi mắt phát ra tia sang nhìn qua, nhấp nháy nhấp nháy giống như tìm được đồ vậy gì thú vị, nước mắt vẫn còn chưa khô đã lại cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 993: C993: Chương 993


Nhan Nhã Quỳnh bị dáng vẻ và tốc độ lật mặt của cô bé làm cho buồn cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ non nớt của cô bé, híp mắt hài lòng ôm cô bé đi lên tầng nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay đến bây giờ vẫn luôn lo lắng đề phòng, vẫn chưa từng thả lỏng, hiện tại đột nhiên được thu giãn, cũng đã sớm mệt không chịu được, hơn nữa lúc này hai mí mắt đã đánh nhau.

Đưa hai mẹ con trở về phòng, sau khi dỗ dành hai người ngủ, Giang Anh Tuấn lại trở về thư phòng một lần nữa, đầu tiên là nhìn chằm chằm văn kiện ở trên bàn một lúc lâu, sau đó mới cầm điện thoại di động lên, khuôn mặt nghiêm túc gọi đến một số điện thoại.

Điện thoại kết nối rất nhanh, những ngày gần đây NhanKiến Định càng ngày càng trầm ổn, nhưng ở trước mặt người nhà vẫn ôn hòa trước sau như một.

“Ông ngoại thế nào? Có nghỉ ngơi không, chuyện của Vũ Nguyên Hải tạm thời không cần vội vàng, chờ ở bên này tôi xử lý xong sẽ trở về một chuyến.”

Giọng nói NhanKiến Định ôn hòa mà có lực, có thể nghe ra ở bên cạnh còn kèm theo giọng nói của người khác, xem ra là đang bận.

Giang Anh Tuấn nói ngắn gọn, trước tiên nói qua loa một lần chuyện Vũ Nguyên Hải nói ở trong thư phòng, tiếp sau đó nói khái quát ý của công tước Otto một lần mới cau mày nói ra: “Dựa theo lời giải thích của Vũ Nguyên Hải, rất có thể Dương Minh Hạo phản bội đi tìm nơi nương tựa là Abel, muốn diệt trừ ông ta, sợ là không dễ làm, trong thời gian ngắn chúng ta không động đến được ông ta, nhưng rất có thể ông ta sẽ quay trở lại gây phiền phức cho chúng ta, nếu như có Giang Húc Đông và Abel giúp đỡ, thì coi như ông ngoại đứng về phía chúng ta cũng không nhất định có thể gánh vác, chúng ta cần tính toán sớm chút.”


Từ sau khi biết được chuyện này, Giang Anh Tuấn vẫn luôn nghĩ, bây giờ anh đã có vợ và con, không còn lẻ loi một mình giống như trước nữa, muốn làm cái gì phải làm cái gì, bây giờ anh bị đe dọa cũng nên có khôi giáp.

“Hai ngày nữa tôi sẽ trở lại, cậu ổn định trong nhà trước, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không nên quấy rầy đến ông ngoại.”

Chuyện này không nên quá mức làm to chuyện, vạn nhất không cẩn thận đánh rắn động cỏ, hậu quả khó mà lường được.

“Qua mấy ngày tôi tìm lý do, đầu tiên đưa Nhã Quỳnh và con đi, tôi không thể để bọn họ bị lôi vào nguy hiểm.”

Bắt đầu từ khi biết Giang Húc Đông muốn đối phó với bọn họ, thỉnh thoảng ý nghĩ này lại hiện lên trong đầu anh, cho tới bây giờ khó khăn lắm mới thành hình.


“Tạm thời không cần thiết, hành động quá lớn sẽ đánh rắn động cỏ thì không nói, tình huống đó còn có thể khiến cho Nhã Quỳnh và bọn nhỏ hoàn toàn bị cuốn vào nguy hiểm hơn, nếu để ở bên cạnh mình thì có thể thấy được là chỗ an toàn hơn rất nhiều, Anh Tuấn, không nên vội vàng, tôi lập tức trở về.”

NhanKiến Định thở dài, giọng điệu ôn hòa trấn an hai lần, cảm giác người đối diện đã khôi phục không khác lắm mới cúp điện thoại.

Giang Anh Tuấn có chút ngu ngơ ngồi trên ghế, mi tâm cau lại rất chặt, anh luôn có một dự cảm không tốt quanh quẩn ở trong lòng, bất luận làm như thế nào cũng không có cách nào xua tan được.

Rất giống như có một chuyện nhất định phải xảy ra, bất luận làm như thế nào cũng dường như không thay đổi được.

Giống như cái xác không hồn về đến phòng, anh máy móc c ởi quần áo trên người xuống, vén chăn lên đưa tay ôm lấy Nhan Nhã Quỳnh đang ngủ, cả người giống như là như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo khiến anh có chút run rẩy.

Nhan Nhã Quỳnh bị đè có chút khó chịu, mơ màng mở trừng trừng hai mắt ra, thấy là Giang Anh Tuấn trở về.

Cảm thấy vẻ mặt anh có chút không đúng, cô không nói thêm lời nào, chỉ vươn tay ôm lấy anh, lấy tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng anh, miệng cứ ngâm ca một ca từ không rõ tên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 994: C994: Chương 994


Từng chút, từng chút một giúp anh buông lỏng cảnh giác, từ từ chìm vào giấc ngủ…

Một ngày cứ vậy mà trôi qua, NhanKiến Định cũng bí mật bay từ bên châu u về, những việc hệ trọng của gia tộc Otto đều do hai người NhanKiến Định cùng công tước Otto xử lý, mỗi ngày đều trốn trong phòng làm việc làm những việc bí mật không để ai biết khiến người bình thường cũng không tài nào đoán ra.

Vũ Nguyên Hải cũng làm đúng theo những gì đã nói, dù chỉ là một vấn đề nhỏ cũng không xảy ra, nhưng Giang Anh Tuấn vẫn không dám thờ ơ, bàng quan như trước. Bên châu u truyền đến tin tức, từ sau khi Vũ Nguyên Hải bỏ chạy, thái độ của Giang Húc Đông cũng chưa có gì khác thường, một chút sốt ruột cũng không có. Anh ta không nổi điên lên tìm người, ngược lại một chút động tĩnh cũng không có, thậm chí hiện tại anh ta đang ở đâu cũng không ai biết.

Gia tộc Húc Nhật cũng hiếm khi yên tĩnh trở lại, tựa như đang phục tùng mệnh lệnh của ai đó, dã thú bị nhổ đi răng nanh rồi sao? Ngoan ngoãn mà nằm úp trên mặt đất thu lại móng vuốt tùy ý cho người khác đùa giỡn? . Truyện Bách Hợp


Cho dù có tăng cường dò la tin tức nhưng một chút thông tin cũng không có, các nếp nhăn trên chân mày Giang Anh Tuấn đều sắp dồn lại với nhau thành một đường thẳng.

Giang Húc Đông hiện tại đang ngồi cùng xe với Dương Minh Hạo đi tới nước Mỹ. Lần đầu tiên ngồi xe gần sáu giờ liền, sau lại còn phải ngồi thuyền, lúc sau lại phải ngồi xe, cuối cùng còn phải đi bộ. Sở dĩ hành trình phức tạp như vậy chính là vì phải tránh né gia tộc Otto, có thể nói là vô cùng nhọc công.

Lần này Dương Thừa Húc cùng Trần Nhật Linh cũng không đi theo, đi cùng cũng chỉ có Dương Minh Hạo cùng hai vệ sĩ của anh ta, người còn lại chính là Giang Húc Đông, vài người hành động cũng xem như nhanh nhẹn, chỉ một chốc đã tìm ra được một con đường tương đối gần liền trực tiếp xuất phát.

Mỗi người đều lặn lội đi gần hai mươi tiếng, đợi đến khi tới nơi, không riêng gì Giang Húc Đông và Dương Minh Hạo, vài vệ sĩ đi theo sau mặt mày đỏ bừng, hai mắt đều tràn ngập tơ máu, mệt mỏi đến díu cả lại không mở ra được.

Dựa theo ước định lúc trước đã nói với Abel, họ tìm thấy được khách sạn liền đi vào. Tất cả hỏi thăm đám người trên tầng một chút, sau đó thì ai về phòng nấy. Nhìn căn phòng đơn giản đến mức chỉ có một chiếc giường cùng nhà vệ sinh, chân mày Giang Húc Đông nhăn lại, anh ta lấy ra vài món đồ dùng hằng ngày, cố gắng tắm thật nhanh rồi để nguyên quần áo mà nằm lên giường.


Ngủ ở đây cũng tương đối thoải mái, ngủ say đến không hề có một giấc mơ. Chờ đến khi anh ta tỉnh lại đã là ráng chiều. Anh ta ngắm bầu trời trong chốc lát rồi mới thay quần áo, mím môi, kiểm tra hành lý của mình một chút rồi đi xuống tầng.

Không đợi Dương Minh Hạo, anh ta thừa dịp trời sắp tối rời khỏi khách sạn.

Anh ta đã đợi quá lâu, nếu còn bắt anh ta đợi thêm nữa e là sẽ hỏng mất, sự nhớ nhung nồng đậm ấy không một lúc nào không k1ch thích thần kinh của anh ta, nếu Nguyên Hải không ở bên cạnh anh ta, việc anh ta tồn tại trên thế giới này cũng không có ý nghĩa gì nữa…

Đoạn đường này Giang Húc Đông đã sớm nhớ trong đầu, dựa vào trí nhớ, tránh khỏi đám người, cẩn thận di chuyển gần tới biệt thự.


Anh ta không vào từ cửa chính mà tìm một góc chết để theo dõi rồi nhảy vào từ trên bờ tường. Thời điểm anh ta lẻn vào trời đã sớm tối đen, cũng may bên trong có đèn đường soi sáng, vì thế có thể nhìn xung quanh một cách rõ ràng.

Anh ta chậm rãi mò mẫm tìm kiếm, cũng không biết có phải do anh ta quá may mắn hay là do của Vũ Nguyên Hải quá xui xẻo, còn chưa đợi Giang Húc Đông quan sát tình thế xung quanh đã nhìn thấy Vũ Nguyên Hải đầu đầy mồ hôi cách đó không xa đang chậm rãi chạy tới.

Anh ta hẳn là đang rèn luyện thân thể, cả người mặc bộ đồ thể thao bó chặt thân người, tứ chi thon dài có lực, đường cong rõ ràng, mồ hôi trên trán chảy xuống lại rơi lên trên xương quai xanh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 995: C995: Chương 995


Giang Húc Đông nuốt một ngụm nước miếng, cả người bắt đầu nóng lên, vừa định xông lên cướp người về, thì đột nhiên một bóng người từ phía sau chạy tới, tuy rằng vóc dáng có chút gầy yếu, phía sau có thêm một người đàn ông cao lớn cùng một đứa trẻ theo sát.

Rất hiển nhiên, người tới chính là ba người Nhan Nhã Quỳnh, Giang Anh Tuấn cùng NhanHướng Minh. Giang Húc Đông nhìn đến đỏ mắt, nhưng ngay cả nhìn một chút cũng không dám nhìn quá lâu, chỉ sợ không cẩn thận lộ ra dấu vết liền bị bắt đi. Giang Anh Tuấn, người này có bao nhiêu khôn khéo anh ta đã trải nghiệm qua, cũng không muốn phải nếm trải thêm lần nào nữa.

Đoàn người đã chạy xa bỏ lại anh ta ở phía sau, tuy rằng đi một chuyến này có chút mạo hiểm nhưng anh ta đã bắt đầu phong tỏa được nơi ở của bọn họ.

Chờ cho đến khi Vũ Nguyên Hải chạy vào trong, hai mắt anh ta vẫn còn lưu luyến mà nhìn ngắm thật lâu sau mới có chút không cam lòng mà quan sát xung quanh, lại trèo tường rời đi. Lần này anh ta cũng không thèm ẩn nấp nữa mà chạy thật nhanh về khách sạn. Lúc này Dương Minh Hạo cũng đã thức dậy.

Anh ta chỉ trao đổi đơn giản một chút manh mối, dù sao bản thân anh ta cũng không thích ở chung với người lạ, nói xong liền xoay người trở về phòng. Dương Minh Hạo bĩu môi, tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng cũng không nói gì, lặng yên ngồi trên ghế suy nghĩ về chuyện của sau này.


Sau khi chạy một vòng trở về, Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy cả người cũng thư thái không hơn rất nhiều. Cô đứng ở trong sân ổn định lại hơi thở rồi chạy lên tầng tắm rửa. Giang Anh Tuấn nhìn thấy thì buồn cười, nhưng rốt cuộc cũng đi theo.

Sau khi tắm xong anh liền tới gian phòng kế bên, đứng trước cửa thư phòng gõ ba tiếng rồi mới đẩy cửa đi vào. Trong nháy mắt, biểu tình anh liền nghiêm túc lại, cẩn thận đóng cửa cho thật kỹ, mới đi vào.

“Hôm nay làm sao vậy? Sao giờ này đã tới rồi?”

Từ sau khi trở về, NhanKiến Định vẫn ở chỗ này, vì không muốn để người ta phát hiện ra mà ngay cả Nhan Nhã Quỳnh cũng không biết tin tức anh ấy đã trở về.

Giang Anh Tuấn cúi đầu yên lặng đi lên phía trước hai ba bước rồi ngồi xuống, chân mày khẽ nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Buổi tối lúc tôi đưa Nhã Quỳnh đi chạy bộ có cảm giác có người theo dõi chúng tôi, nhưng vừa quay đầu lại đã không thấy tăm hơi đâu. Ban nãy tôi nương theo khúc cua mà quan sát, hình như là Giang Húc Đông. Anh ta hẳn là đã tới, chỉ là không biết còn có… Người khác nữa hay không?”

“Cậu xác định chính là anh ta sao?”

Đợi một khoảng thời gian dài như vậy, rốt cuộc NhanKiến Định cũng tiến lên hai bước, mặt mày nghiêm trọng lên tiếng.


“Còn chưa chắc chắn, tôi đã phân phó những người xung quanh đi tìm, nếu quả thật là anh ta thì những chuyện đã bàn có chút khó mà thực hiện.”

Giang Anh Tuấn ngồi tựa trên ghế sô pha, dù sao anh cũng chỉ hơi ngạc nhiên một chút, nếu như thấy rõ là ai cũng không cần phải tới đây.

NhanKiến Định cũng biết mình không thể cưỡng ép, vỗ vai anh một cái nói: “Tôi đợi thêm chút nữa, chờ người khác thăm dò thử, cậu trở về nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Trước khi chuyện này được tra rõ, anh ở lại chỗ này cũng không có ích lợi gì, NhanKiến Định vỗ vai anh một cái, đi tới trước bàn làm việc rồi cúi đầu bắt đầu xử lý chuyện.

Giang Anh Tuấn ngồi ở trên ghế sô pha suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mờ mịt quan sát NhanKiến Định một cái rồi mới cúi đầu đi ra ngoài.


Thời điểm trở về phòng, Nhan Nhã Quỳnh đang nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ. Vừa thấy anh trở lại, cô mới miễn cưỡng khôi phục một ít tỉnh táo, từ từ ngồi dậy, tựa vào đầu giường.

“Sao còn chưa ngủ, chờ anh làm gì?”

Anh đau lòng bước nhanh về phía trước ôm lấy cô, Giang Anh Tuấn xoa mi tâm đỡ lấy eo cô để cô nằm xuống rồi mới ôm lấy cô, khẽ khép mi lại gác cằm lên đầu cô.

“Sao giờ anh mới về, em có chút nhớ anh, muốn chờ anh về ngủ chung.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom