Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Ngụy Thị Song Thư - Bán Lĩnh Thạch Lựu

Ngụy Thị Song Thư - Bán Lĩnh Thạch Lựu

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
919,310
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Ngụy Thị Song Thư - Bán Lĩnh Thạch Lựu

Ngụy Thị Song Thư - Bán Lĩnh Thạch Lựu
Tác giả: Bán Lĩnh Thạch Lựu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Trước ngày thành thân, ta và tỷ tỷ ruột bị đổi hôn sự.

Vị tiểu tướng quân từng đính thân với tỷ tỷ nói rằng người hắn thật lòng yêu mến chính là ta, còn vị trạng nguyên lang đã có hôn ước với ta thì lại thừa nhận mình yêu thích tỷ tỷ.

Ta biết, bọn họ đã trọng sinh.

Tiểu tướng quân muốn đổi lấy một nữ nhân địa vị thấp, không thể sinh con, để tiện bề nuôi dưỡng con riêng.

Trạng nguyên lang thì muốn đổi lấy một tiểu thư quyền quý dễ sai bảo, để an nhàn hưởng lợi.

Ta bật cười, hai người bọn họ thật thú vị.

Chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng ta và tỷ tỷ không thể sống thiếu họ sao?
 
Chương 1: Phần 1


“Phủ tướng quân không phân biệt đích thứ, ta đã yêu mến Tố Uyển từ lâu. Dù nàng là thứ nữ, ta cũng nguyện cưới nàng làm chính thê.”

Vị hôn phu của tỷ tỷ, Thẩm An, quỳ gối giữa chính sảnh, từng lời nói vang dội.

Thấy hắn đã bày tỏ, trạng nguyên lang Hứa Tấn đứng bên cạnh cũng vội quỳ xuống theo.

“Ta tự biết mình không xứng với đại tiểu thư, nhưng đã ngưỡng mộ nàng từ lâu. Cả đời này, ngoài nàng, ta không lấy ai khác. Ta không thể lừa dối Tố Uyển, lại để nàng hồ đồ mà thành thân với ta.”

“Vậy nên, đổi hôn sự chính là cách giải quyết tốt nhất!”

Thẩm An và Hứa Tấn đồng thanh nói.

Hai người quỳ dưới đất, không chịu đứng dậy, ánh mắt kiên định, biểu hiện rõ ràng rằng họ quyết tâm đến cùng.

Ta ngước nhìn về phía thượng tọa, đại phu nhân đã giận đến không nói thành lời, còn phụ thân tuy mặt không lộ vẻ tức giận nhưng tách trà trong tay ông lại bị ném mạnh xuống đất, vỡ tan trước mặt hai người.

“Ngông cuồng! Hôn nhân đại sự, há có thể để các ngươi tùy ý đùa cợt như vậy?”

Thẩm An định mở miệng phản bác, nhưng bị tỷ tỷ đang lao lên phía trước cắt ngang.

“Thẩm An! Ngươi lặp lại lần nữa, ngươi yêu ai?”

Hôn sự giữa tỷ tỷ và Thẩm An vốn là do hắn cưỡng cầu mà có.

Ban đầu, tỷ tỷ đã đính ước với nhi tử trưởng của Thôi gia, một gia đình hoàng thương. Mối hôn sự này vốn được phụ thân định từ khi tỷ tỷ còn nhỏ, lúc ông còn ở quê nhà.

Nhưng năm đó, Thẩm An đến kinh thành để trình bẩm công vụ, ngày vào thành, hắn gặp tỷ tỷ và vừa gặp đã đem lòng si mê.

Thẩm An tìm đến cầu thân, biết tỷ tỷ đã đính hôn nên đành phải bỏ cuộc.

Sau này, Thôi gia gặp chuyện, gia đình tan nát, trưởng tử Thôi gia đích thân đến để từ hôn với tỷ tỷ. Biết được tin này, Thẩm An bám riết không buông, cuối cùng mới cưỡng cầu đổi thành hôn sự giữa hắn và tỷ tỷ.

Thẩm An giỏi ăn nói, khiến tỷ tỷ lầm tưởng hắn thật lòng yêu thương, là một mối lương duyên tốt đẹp.

Nhưng ở kiếp trước, không lâu sau khi tỷ tỷ gả vào Thẩm gia, Thẩm An liền đưa về một đứa trẻ tám tuổi.



Đứa bé đó là con của hắn và một nữ nhân người Hồ ở biên cương. Đến lúc này tỷ tỷ mới biết bộ mặt thật của Thẩm An.

Đứa bé ấy đã lớn, biết rõ mẹ ruột của mình là ai, tự nhiên không chịu hòa thuận với tỷ tỷ, thường xuyên gây sự và còn khiến tỷ tỷ mất đi đứa con của mình.

Thẩm An sau khi biết chuyện lại chẳng mảy may để tâm, trái lại còn trách mắng tỷ tỷ không giữ được con. Tỷ tỷ vì tính cách nhu nhược, tuy từng náo loạn một phen, cuối cùng vẫn phải nuốt xuống khổ đau.

Đứa con riêng kia được Thẩm An dung túng, thậm chí còn phóng hỏa muốn thiêu c.h.ế.t tỷ tỷ. Nhưng không ngờ, lửa lan quá lớn, cháy toàn bộ phủ tướng quân, không một ai sống sót.

Giờ đây, Thẩm An trọng sinh trở lại, tất nhiên không muốn cưới tỷ tỷ nữa, liền chuyển ánh mắt sang ta.

Ta là con của tiểu thiếp, địa vị thấp kém, không có chỗ dựa.

Nhưng ta nghĩ, quan trọng nhất có lẽ là vì ta không thể sinh con.

Kiếp trước, ta và Hứa Tấn thành thân nhiều năm nhưng vẫn không có con.

Hứa Tấn khinh thường ta là thứ nữ, không có ngoại tổ hùng mạnh giúp đỡ hắn, lại không sinh được con nối dõi, nên cưới thêm nhiều phòng tiểu thiếp, thậm chí còn nuôi cả kỹ nữ làm ngoại thất.

Sau này, hắn dung túng tiểu thiếp khinh thường, sỉ nhục ta, thậm chí ngay trong tiệc sinh nhật của ta, hắn còn rước kỹ nữ về phủ và tuyên bố muốn hưu thê.

Ta giận đến cực điểm, trong cơn phẫn nộ đã đá hắn một cước, khiến hắn “tuyệt tử tuyệt tôn.”

Ta liếc nhìn sang Hứa Tấn, hắn đang quỳ, khi ánh mắt chạm vào ta, hắn vô thức đưa tay ôm lấy bụng.

Ta liền biết, hắn cũng đã trọng sinh.

Một người muốn đổi lấy một nữ nhân địa vị thấp, không thể sinh con, để dễ bề nuôi dưỡng con riêng.

Một người muốn đổi lấy một tiểu thư quyền quý dễ khống chế, để an nhàn hưởng lợi.

Ta bật cười, hai người bọn họ thật sự rất thú vị.

Chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng ta và tỷ tỷ không thể sống thiếu họ sao?

02



Thành thân vốn là đại hỷ sự, mấy ngày trước đã có rất nhiều thân tộc từ quê nhà đến giúp đỡ.

Ngày mai chính là ngày ta và tỷ tỷ thành thân, chuyện này giờ đã lan truyền khắp nơi, người biết không ít, ngoài việc đổi hôn, dường như chẳng còn cách nào khác.

Thẩm An và Hứa Tấn chính là nắm chắc điểm này, nên mới đến trước ngày thành thân để đòi đổi hôn.

“Ngươi thật lòng thích ta sao?”

Ta hỏi Thẩm An.

Thẩm An nhìn ta, hất tay tỷ tỷ ra.

“Thật lòng muôn phần.”

Nhìn đôi mắt vừa chân thành vừa giả dối của hắn, ta khẽ cười.

“Nếu đã thật lòng, vậy không thể nhập nhằng mập mờ. Ngươi và tỷ tỷ phải từ hôn, ký vào tờ từ hôn thư này, rồi hãy đến bàn chuyện với ta.”

Ta từ trong tay áo lấy ra tờ từ hôn thư, ném xuống trước mặt Thẩm An, lại quay người ném cho Hứa Tấn một tờ khác.

Thẩm An cầm lấy từ hôn thư, không thèm nhìn đã ký ngay.

Ngược lại, Hứa Tấn cầm lên như muốn xem xét cẩn thận.

Ta tháo cây trâm mà hắn tặng, ném xuống đất, dùng chân giẫm nát.

“Trạng nguyên lang tốt nhất nên ký sớm đi, từ hôn xong mới có thể tìm được nhân duyên tốt đẹp.”

Hứa Tấn nhìn cây trâm vỡ nát dưới chân ta, theo phản xạ run rẩy một chút, rồi cầm bút ký tên không chút do dự.

Thấy cả hai người đều đã ký tên, đóng dấu, ta thu lại từ hôn thư, thở phào một hơi.

Tỷ tỷ ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt đỏ hoe, mím môi không nói gì, nhưng nhìn đôi tay run rẩy của nàng, ta biết nàng đã giận đến cực điểm.

Phụ thân tuy giận dữ nhưng không nói gì thêm.
 
Chương 2: Phần 2


Thẩm gia đời đời lập công nơi sa trường, phong tước nhận chức, còn Hứa Tấn tuy xuất thân kém cỏi nhưng là tân quý của triều đình.

 

Hôn sự ban đầu vốn môn đăng hộ đối, hiện giờ chỉ là đổi vị trí giữa hai tỷ muội, lại do phía nam chủ động đề xuất, nên cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tiền đồ của họ.

 

Phụ thân ngồi yên quan sát, dường như ngầm đồng ý.

 

Ngược lại, đại phu nhân giận đến phát run, đứng dậy giáng cho ta một cái tát.

 

“Đồ tiện tỳ mê muội! Ngươi dám quyến rũ tỷ phu của mình!”

 

“Ở đây làm gì đến lượt ngươi ngông cuồng? Ai cho phép ngươi đổi hôn sự?”

 

Thẩm An bước lên bảo vệ ta, kéo ta ra phía sau lưng, nhận trọn cái tát từ đại phu nhân.

 

Tiếng tát giòn tan, mọi người đều sững sờ. Nếu không phải ta biết rõ lòng dạ đen tối của hắn, e rằng cũng đã cảm động trước hành động này.

 

“Tố Uyển, nàng không sao chứ?”

 

Thẩm An đỡ lấy ta.

 

“Tố Uyển, ta đã ký vào từ hôn thư với tỷ tỷ nàng rồi. Có phải nên viết lại một bản hôn thư giữa ta và nàng không?”

 

Ta hất tay hắn ra.

 

“Hôn thư? Ai nói ta muốn gả cho ngươi?”

 

“Tờ từ hôn thư này rõ ràng viết trên giấy trắng mực đen, rằng sau khi từ hôn, hai nhà ta và ngươi từ nay không còn liên hệ, vĩnh viễn không kết thông gia!”

 

Ta đưa phần cuối tờ từ hôn thư ra trước mặt Thẩm An.

 



Lời này vừa dứt, sắc mặt mọi người trong sảnh đều biến đổi.

 

Phụ thân cuối cùng cũng không thể nhẫn nhịn, chỉ vào mặt ta, mắng lớn:

 

“Đồ nghịch tử! Trong nhà này khi nào đến lượt ngươi làm chủ? Mau xé ngay tờ từ hôn thư đó cho ta!”

 

Thẩm An càng không giữ được thể diện, lao đến định giật lấy. Ta nghiêng người tránh, lách vào sau lưng mọi người, cất kỹ tờ từ hôn thư.

 

Người đông, Thẩm An không tiện bộc phát, chỉ có thể trừng mắt nhìn ta.

 

Còn Hứa Tấn, rất nhanh đã áp chế sự hoảng loạn, lập tức nguỵ biện:

 

“Giấy trắng mực đen thì đã sao? Ta chỉ nghe theo ý đại tiểu thư. Nếu đại tiểu thư gật đầu, Hứa Tấn nguyện làm kẻ thất tín.”

 

“Hứa Tấn xin thề sẽ yêu thương và bảo vệ đại tiểu thư suốt đời suốt kiếp, quyết không để nàng đau lòng thêm lần thứ ba.”

 

Lời nói của Hứa Tấn thoạt nghe như xuất phát từ tâm can, nhưng thực chất là nhắc nhở tỷ tỷ ta đã từng bị từ hôn hai lần, khó mà tìm được mối tốt hơn.

 

Nghe hắn nói, tỷ tỷ quả nhiên ngừng khóc, ánh mắt lộ rõ vẻ do dự.

 

Ta không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn ra phía ngoài.

 

Khi thấy Chu quản gia xuất hiện, lòng ta liền nhẹ nhõm.

 

Chu quản gia dẫn theo một tiểu đồng và một nha hoàn vội vã bước vào chính sảnh.

 

“Tướng quân! Không hay rồi! Tiểu thiếu gia bị ngựa đá vào chân, đang khóc gọi cha!”

 

“Hứa công tử, Hoa Nhụy cô nương trong lầu bị khó sinh băng huyết, đang cầu xin muốn gặp ngài!”

 

03



 

Hai câu nói của tiểu đồng và nha hoàn tựa như tiếng sấm giữa trời quang, cuối cùng cũng làm phụ thân bừng tỉnh.

 

Chuyện của Thẩm An và Hứa Tấn, người sáng suốt nghe qua đã hiểu rõ toàn bộ.

 

Một người chưa thành thân đã có con riêng, một người trước hôn lễ lại dan díu với kỹ nữ, còn để nàng mang thai.

 

Phụ thân tuy coi trọng tiền đồ và quyền thế, nhưng cũng không phải hoàn toàn vô tình với nhi nữ. Ngay lập tức, ông quyết định hủy bỏ hôn sự.

 

Thế nhưng, đại phu nhân lại không đồng ý.

 

“Lần này mà không thành, Tố Hoa sẽ trở thành người từng bị từ hôn hai lần. Sau này nó còn muốn lấy chồng, e rằng khó lòng thực hiện.”

 

“Tố Hoa đã từng bị từ hôn một lần, chuyện với Thẩm An đã làm náo loạn khắp kinh thành. Giờ lại thêm lần này, nó đã không thể gả vào gia đình danh giá nữa rồi. Hiện giờ, trạng nguyên tân khoa nguyện ý cầu hôn, tại sao không tác thành cho nó…”

 

Đại phu nhân níu lấy phụ thân, ép ông phải đưa ra quyết định.

 

Ta nhìn về phía tỷ tỷ, nàng chỉ lo lau nước mắt, đã không còn chút chủ kiến nào.

 

Ta kéo nha hoàn kia đến trước mặt tỷ tỷ, bảo nàng kể lại rõ ràng chuyện giữa Hứa Tấn và Hoa Nhụy cô nương.

 

Nha hoàn đó là người ta bỏ số tiền lớn thuê về, lại ôm mối hận muốn thay tiểu thư nhà mình trừng trị Hứa Tấn, nên đem câu chuyện “tài tử giai nhân” kể ra đầy đủ chi tiết, hấp dẫn và sinh động.

 

“Thưa tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn gả cho kẻ bạc tình vô nghĩa, giả nhân giả nghĩa này sao?” Ta nắm tay tỷ tỷ, hỏi nàng.

 

Tỷ tỷ nhìn ta, rồi lại nhìn về phía Hứa Tấn, có chút chần chừ.

 

“Nhưng ta đã bị từ hôn hai lần rồi, miệng lưỡi thế gian…”

 

“Thành thân còn có thể hòa ly, vậy thì từ hôn có gì sai? Tỷ tỷ, những lời đàm tiếu đó muốn trói buộc chính là cả cuộc đời của tỷ. Tỷ thật sự cam lòng làm con rối mặc người sắp đặt sao?”
 
Chương 3: Phần 3


04

 

Hôm đó, màn kịch đổi hôn kết thúc bằng việc ta và tỷ tỷ cùng bị từ hôn.

 

Sau sự việc, ta bị đại phu nhân ném vào từ đường, phạt quỳ. Tỷ tỷ mang thức ăn đến thăm ta.

 

“A Uyển, những lời đồn ngoài kia có phải do muội sắp đặt không?”

 

“Nhanh như vậy đã lan truyền rồi sao? Xem ra ông chủ của gánh hát kia làm việc rất đáng tin cậy, phải thưởng cho ông ta một phen!”

 

Ta cắn một miếng bánh bao thịt, nhướng mày nhìn tỷ tỷ.

 

“Thuê những người này tốn không ít bạc của muội, khoản thưởng đó tỷ phải trả lại cho muội đấy.”

 

Tỷ tỷ mỉm cười gật đầu.

 

“Đương nhiên phải trả. Nhờ có muội, giờ chuyện của Thẩm An và Hứa Tấn đã lan truyền khắp nơi, bây giờ hai người bọn họ đã trở thành danh nhân trong kinh thành, các tiểu thư thế gia khi chọn hôn sự chắc chắn sẽ không còn cân nhắc đến bọn họ nữa.”

 

“Mọi người đều nói chúng ta từ hôn đúng lúc, còn bảo tỷ muội chúng ta thật may mắn, phát hiện vấn đề ngay trước ngày thành thân, không phải lỡ dở cả một đời.”

 

Tỷ tỷ nhìn ta, dịu dàng nói:

 

“A Uyển, cảm ơn muội.”

 

Lời cảm ơn này, vốn nên là ta nói với nàng.

 

Kiếp trước, sau khi ta và Hứa Tấn hòa ly, phụ thân chê ta làm mất mặt, không cho ta trở về nhà. Khi ta không nơi nương tựa, chính tỷ tỷ đã đưa ta về phủ tướng quân.

 

Tỷ tỷ không giống đại phu nhân. Nàng được nuôi dạy theo tiêu chuẩn của một tiểu thư đích nữ thế gia, ôn hòa nhu thuận, đoan trang rộng lượng.

 

Thật ra khi còn nhỏ, quan hệ giữa ta và tỷ tỷ cũng không tệ. Chỉ là sau này, do bị đại phu nhân ly gián, cộng thêm tỷ tỷ được bồi dưỡng trọng điểm, phải học rất nhiều thứ, ta hầu như không được gặp nàng, nên dần dần trở nên xa cách. Rồi sau đó, chúng ta mỗi người một nơi...

 

Ta chưa từng nghĩ rằng nàng sẽ giúp ta.

 



Khi ấy, nàng sống rất khổ sở ở phủ tướng quân, nhưng vẫn thật lòng che chở cho ta.

 

Kiếp trước, trong lúc nguy nan, nàng đã bảo vệ ta.

 

Kiếp này, ta thay nàng ngăn cản mối nghiệt duyên, trả lại ơn nàng kiếp trước.

 

Ta cứ ngỡ, mọi chuyện đã ầm ĩ, hôn sự cũng đã chấm dứt, đáng lẽ nên có một khởi đầu mới.

 

Nhưng không ngờ, Thẩm An và Hứa Tấn lại không định buông tha chúng ta…

 

05

 

Mỗi năm đến tiết Thượng Tị, hoàng hậu đều dẫn theo các tiểu thư và công tử thế gia đến chùa cầu phúc cho bách tính.

 

Từ sau khi bị từ hôn, ta và tỷ tỷ đã từ chối mọi lời mời yến hội, nhưng việc theo hoàng hậu vào chùa cầu phúc là không thể thoái thác.

 

Dẫu ta lo lắng Thẩm An và Hứa Tấn sẽ trả thù chúng ta, nhưng may mắn là các tiểu thư đều theo hoàng hậu ở trong nội điện, không dễ dàng gặp được nam nhân. Chỉ cần ta và tỷ tỷ không đi lung tung, chắc chắn sẽ không đụng phải Thẩm An và Hứa Tấn.

 

Huống chi có hoàng hậu ở đây, bọn chúng cũng không dám manh động.

 

Nhưng ta không ngờ, chúng lại cả gan đến mức dám hạ thuốc ngay trước mắt hoàng hậu!

 

Khi ta nhận ra hương trong thiền phòng có điều bất thường, thì Thẩm An và Hứa Tấn đã xông vào.

 

“Người đâu——”

 

Còn chưa kịp gọi người, Thẩm An đã tát mạnh một cái vào mặt ta.

 

“Ngụy Tố Uyển, đồ tiện nhân! Ngươi dám lừa ta? Ta xem hôm nay ai cứu được ngươi! Đợi ngươi thành người của ta, ta xem ngươi còn dám kiêu ngạo thế nào!”

 

Thẩm An vừa nguyền rủa vừa bịt miệng ta, ép ta nằm xuống giường.

 

Ta cố giãy giụa, nghiêng đầu tìm tỷ tỷ, nhưng lại thấy Hứa Tấn ôm tỷ tỷ vào hậu đường...



 

Bốp——

 

Thẩm An một lần nữa tát mạnh, ép đầu ta quay lại.

 

“Còn nhìn cái tên mặt trắng kia làm gì? Hắn không cần ngươi nữa!”

 

“Thằng yếu đuối đó có gì hay? Ngoan ngoãn nghe lời đi, đại ca sẽ cho ngươi nếm mùi vui sướng!”

 

Bàn tay thô bạo của Thẩm An sờ soạng trên lưng ta. Ta sợ hãi, đành gật đầu, hai tay chậm rãi vòng lên cổ hắn như thể thuận theo.

 

Hành động của ta khiến Thẩm An rất hài lòng. Hắn buông tay, đứng dậy định cởi thắt lưng.

 

Chính là lúc này!

 

Ta nhanh chóng rút từ tay áo ra ba cây ngân châm, đ.â.m thẳng vào đầu Thẩm An!

 

“Ta khuyên ngươi đừng cử động!”

 

Ta bật dậy, cầm ngân châm chĩa vào hắn.

 

“Những chỗ ta đ.â.m đều là tử huyệt trên đầu, nếu ngươi dám nhúc nhích, chắc chắn sẽ mất mạng!”

 

“Đồ tiện nhân! Lão tử không bị ngươi dọa đâu!”

 

Thẩm An vừa nói vừa đưa tay định rút châm ra, nhưng ngay sau đó lại hoảng hốt rụt tay lại.

 

Những huyệt vị đó một khi bị cắm châm, nếu cố động đậy, kinh mạch toàn thân sẽ đau đớn đến tột cùng.

 

Nhân lúc hắn còn sững sờ, ta nhanh tay cắm thêm một cây vào gần môi hắn.

 

“Muốn giữ mạng thì câm miệng cho ta!”

 

Ta đứng dậy, lao về phía hậu đường. Ta phải cứu tỷ tỷ!
 
Chương 4: Phần 4


Hứa Tấn không giống Thẩm An, người này tâm tư thâm sâu, mưu kế đa đoan. Ta lo rằng có lẽ đã không kịp.

 

Khi ta lao vào nội đường, Hứa Tấn đang bóp miệng tỷ tỷ, ép nàng uống thuốc!

 

Lượng thuốc trong hương xông vốn có hạn, vậy mà hắn lại vì muốn sự việc thêm rõ ràng mà dám ép tỷ tỷ uống thêm dược tình!

 

Tên khốn kiếp này!

 

Ta xông lên, một châm đ.â.m mạnh vào mệnh môn của Hứa Tấn.

 

Hứa Tấn hét lên một tiếng đau đớn, đầu gối khuỵu xuống, đè lên người tỷ tỷ. Ta đá hắn văng ra, nhanh chóng phong bế mấy huyệt vị trên người hắn.

 

“Hứa Tấn, nếu ngươi dám động đậy, ta không ngại lấy mạng ngươi đâu!”

 

Hứa Tấn so với Thẩm An ngoan ngoãn hơn, chỉ nằm đó, nheo mắt nhìn ta.

 

Hắn có lẽ đã đoán ra rằng ta cũng trọng sinh.

 

Bởi vì bộ thuật châm cứu này là ta học được ở kiếp trước.

 

Kiếp trước, sau khi thành thân nhiều năm không có con, ta ngày ngày uống thuốc đắng.

 

Không chỉ vậy, ta còn tìm một lão thái y đã về hưu để học châm cứu.

 

Bệnh lâu ngày thành thầy thuốc, châm cứu nhiều lần, các huyệt vị tự nhiên khắc sâu vào trí nhớ.

 

Lão thái y thấy ta có chút thiên phú, liền truyền thuật châm cứu này lại cho ta.

 

Chuyện này, Hứa Tấn đương nhiên biết rõ.

 

Hắn nhìn ta cười nhạt:

 

“Vậy nên… phu nhân, nàng cũng trọng sinh, đúng không?”

 

Ta không để ý đến hắn.

 

Tỷ tỷ đã mê man, ta phải mau chóng cứu nàng.

 

Hiệu quả của châm cứu không kéo dài, ta nhất định phải rời khỏi đây ngay lập tức.

 

Ta đỡ tỷ tỷ, dìu nàng đi ra ngoài. Vừa mở cửa, ta đụng phải một người nam nhân.



 

Là Thôi Mục.

 

Người đã từng là vị hôn phu thanh mai trúc mã của tỷ tỷ.

 

06

 

Thôi gia ba đời làm hoàng thương, dù trước đó gặp chuyện bị hỏi tội và lưu đày, mất đi danh hiệu nhất đẳng hoàng thương, nhưng trong tay vẫn nắm giữ nhiều kỹ nghệ độc quyền. Trong cung cũng còn nhiều chỗ phải nhờ đến Thôi gia, nên chi nhánh của Thôi Mục vẫn được giữ lại.

 

Hiện tại, Thôi Mục đã trở thành người đứng đầu đời thứ ba của Thôi gia.

 

Việc hắn xuất hiện ở đây có lẽ là để thay mặt hoàng hậu giám sát việc chế tạo Phật khán.

 

“Tố Hoa? Nàng làm sao vậy…”

 

Thôi Mục từ nhỏ đã quen lăn lộn trên thương trường, vừa nhìn tình trạng của tỷ tỷ đã hiểu ngay mọi chuyện.

 

Hắn không nói thêm lời nào, lập tức tiến lên định bế tỷ tỷ.

 

Ta xoay người, chắn trước mặt hắn.

 

“Thôi công tử, xin tránh đường, ta phải cứu tỷ tỷ của ta.”

 

“Cứu? Ngươi có biết tỷ tỷ ngươi hiện tại ra sao không? Một cô nương như ngươi thì cứu thế nào?”

 

Thôi Mục không nhúc nhích, nhưng tỷ tỷ khi nghe thấy giọng của hắn lại chủ động dựa vào.

 

Tỷ tỷ và Thôi Mục là thanh mai trúc mã.

 

Hai người họ từ nhỏ đã đính hôn, tình cảm sâu đậm, thâm ý tương thông.

 

Thôi Mục dung mạo tuấn tú, lại thông minh tiến bộ. Trước khi Thôi gia gặp chuyện, hắn đã vượt qua kỳ thi hương.

 

Tỷ tỷ rất ngưỡng mộ hắn.

 

“Hiện tại tỷ tỷ ngươi đang rất nguy hiểm. Nếu không… không âm dương điều hòa, chỉ e tính mạng khó giữ.”

 

“Tố Hoa vốn đã định gả cho ta. Chúng ta tình sâu ý đậm, nếu không có biến cố, chúng ta đã thành thân từ lâu. Hiện giờ, chỉ có ta mới có thể cứu nàng.”

 

Thôi Mục ôm chặt lấy tỷ tỷ, muốn đưa nàng đi.

 



“Tình sâu ý đậm cũng không được!”

 

Ta kéo tỷ tỷ về, mạnh tay đẩy Thôi Mục ra.

 

“Thôi công tử, nếu thật lòng yêu thương tỷ tỷ của ta, hẳn ngươi phải hiểu rằng đây không phải cách giải quyết tốt nhất!”

 

“Ta có thể cứu tỷ tỷ của ta! Nếu ngươi thật tâm muốn giúp, hãy sai một nha hoàn đỡ tỷ tỷ ta đến thiên điện, sau đó vào phòng trói hai tên súc sinh kia lại cho ta!”

 

Thôi Mục đối diện với ta hồi lâu, cuối cùng cũng nhường đường.

 

Ta dìu tỷ tỷ đến thiên điện. Khi châm cứu đến huyệt thứ năm, tỷ tỷ cuối cùng cũng tỉnh lại.

 

“Ta... ta đây là…”

 

Tỷ tỷ hẳn đã nhớ lại tình cảnh vừa rồi. Khi thấy mình đang nằm trên giường, rõ ràng lộ vẻ hoảng hốt.

 

“Không sao rồi, tỷ tỷ.” Ta an ủi nàng.

 

“Ta… ta nhớ là ta đã nhìn thấy Thôi Mục, hắn… là hắn đã cứu ta…”

 

“Không, tỷ tỷ. Là muội, chính muội đã hành châm cứu cho tỷ.”

 

Ta siết c.h.ặ.t t.a.y tỷ tỷ.

 

“Có ta ở đây, ta sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Tỷ tỷ, tỷ không sao cả.”

 

Nghe lời ta nói, tỷ tỷ bật khóc nức nở.

 

“Tại sao bọn chúng lại làm vậy? Làm sao chúng dám chứ!”

 

“Ta đã nghĩ… ta đã nghĩ rằng muội sẽ để Thôi Mục cứu ta. Ta còn nghĩ nếu là hắn, cũng không phải quá tệ, dù sao ta và hắn từng có hôn ước.”

 

“Về sau, nếu hắn không cần ta, cùng lắm ta nhảy sông tự tận là xong.”

 

Ta ôm chặt lấy tỷ tỷ, giúp nàng lau khô nước mắt.

 

“Ta sẽ không giao tỷ cho ai khác. Tỷ tỷ, trên đời này, nam nhân là thứ không thể trông cậy nhất. Cuộc đời không phải chuyện trong thoại bản, rằng người nam nhân này không tốt, thì kẻ xuất hiện tiếp theo sẽ là đấng cứu thế.”

 

“Tỷ tỷ, có nhiều chuyện chúng ta không thể tự mình quyết định, nhưng phải học cách tự cứu lấy mình!”

 

“Còn nữa… dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cũng không có nam nhân nào đáng để chúng ta phải nhảy sông tự tận.”
 
Chương 5: Phần 5


07

 

Thôi Mục hành động rất nhanh, vừa trói người xong liền đưa thẳng đến trước mặt hoàng hậu.

 

Khi ta và tỷ tỷ đến, Thẩm An đang đảo lộn trắng đen.

 

“Nương nương, thần biết sai, không nên trong lúc cầu phúc lại tư tình qua lại, là thần đáng chết.”

 

“Tư tình qua lại gì chứ, rõ ràng là các ngươi có ý đồ bất chính!”

 

Ta dâng lên hoàng hậu, trên tay là hương xông trong phòng và chiếc chén mà Hứa Tấn đã hạ thuốc, quỳ xuống trình bày.

 

“Xin nương nương minh xét, tỷ muội thần nữ đã từ hôn với hai người này. Việc từ hôn những ngày trước đã làm kinh động khắp kinh thành. Tỷ muội thần nữ với bọn chúng không đến mức là kẻ thù, nhưng tuyệt đối chẳng có tư tình qua lại.”

 

“Nương nương cũng rõ, để tránh mạo phạm thần Phật, mọi đồ dùng của nữ quyến đều do nội đình thống nhất phân phát. Thần nữ tỷ muội sao có thể qua mặt cấm quân mà lấy được loại hương xông này?”

 

Ta quay người, đối mặt với Thẩm An và Hứa Tấn.

 

“Nhưng Thẩm tướng quân thì khác, có thể ra vào hậu viện dễ dàng. Còn trạng nguyên lang thì càng quá đáng hơn, hương mê không đủ, còn phải thêm dược tình.”

 

“Hôm nay là Phật tổ phù hộ tỷ muội thần nữ bình an vô sự. Nhưng xin nương nương thử nghĩ, hôm nay bọn chúng có thể qua mặt thị vệ để làm nhục nhi nữ của thượng thư, vậy ngày mai liệu có thể phớt lờ cung cấm, mưu đồ làm phản hay không?”

 

“Tiện nhân! Ngươi nói bậy nói bạ!”

 

Thẩm An gào lên. Bên cạnh hắn, Hứa Tấn lại im lặng, chỉ lặng lẽ dập đầu nhận tội. Trong lúc cử động, hắn làm rơi ra một mảnh khăn tay.

 

Trên khăn thêu chữ nhỏ của tỷ tỷ, hẳn là vừa rồi hắn đã nhân lúc hỗn loạn mà giật lấy.

 

Tên Hứa Tấn này, hắn muốn làm cho chuyện “tư tình qua lại” thành sự thật!

 

Chó cắn người sẽ không sủa, tâm tư của Hứa Tấn thật đáng sợ. Hắn đã biết ta trọng sinh, hôm nay nếu không định tội hắn và Thẩm An, e rằng sau này Hứa Tấn phản kích sẽ càng tàn nhẫn hơn.

 



Ta không thể để chúng có cơ hội phản công!

 

Ta cúi đầu, dập mạnh xuống đất.

 

“Nương nương, gian phòng thần nữ ở hôm nay vốn là của hai vị công chúa. Nhưng do công chúa không thích mùi hương hoa hoè ngoài cửa sổ, nên đã đặc biệt yêu cầu tỷ tỷ của thần nữ đổi phòng.”

 

“Vâng, chuyện này là vào buổi trưa công chúa mới nói đến. Lúc đó nương nương đang nghỉ trưa, thần nữ liền cùng công chúa đổi phòng trước, định chờ nương nương tỉnh sẽ bẩm báo. Ngay cả ma ma quản sự bên cạnh nương nương cũng không biết chuyện này.”

 

Tỷ tỷ quỳ bên cạnh ta, đôi mắt cụp xuống, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng:

 

“Chỉ là không rõ, Thẩm tướng quân và trạng nguyên lang làm sao biết được chuyện này, lại có thể sớm tìm đến phòng của thần nữ, đốt hương xông, hạ dược tình.”

 

“Hoặc có lẽ, nơi bọn họ muốn đến vốn dĩ chính là…”

 

Lời nói nửa chừng của tỷ tỷ hoàn toàn châm ngòi cơn giận dữ của hoàng hậu.

 

Danh dự của hai vị tiểu thư thượng thư không đủ lay động quyền thế của các thế gia và tân quý, nhưng công chúa thì sao?

 

Chuyện động đến nhi nữ mình, dù là hoàng hậu cũng không thể thờ ơ.

 

Ánh mắt của Hứa Tấn cuối cùng lộ ra một tia hoảng loạn, hắn nhìn ta, căm hận trong mắt không che giấu nổi.

 

Ta khẽ nhếch mày nhìn hắn, ‘trọng sinh một đời mà vẫn muốn để tỷ muội chúng ta lụy vì các ngươi sao? Mơ đi!’

 

Cuối cùng, hoàng hậu hạ lệnh đánh mỗi người ba mươi trượng, sau đó sai người áp giải bọn chúng về kinh chờ hoàng thượng xử trí.

 

Sau buổi lễ cầu phúc, Thẩm An và Hứa Tấn đều bị giáng chức, đày ra biên cương.

 

Một người trở thành binh sĩ nơi biên ải, một người làm tiểu lại trong huyện nha.

 

Ta và tỷ tỷ hoàn toàn thoát khỏi bọn chúng, nhưng cũng vì chuyện trong chùa mà không còn ai đến cầu hôn nữa.

 

Ta dĩ nhiên không để tâm, chỉ lo lắng cho tỷ tỷ.



 

Thế nhưng, phản ứng của tỷ tỷ lại khiến ta vô cùng ngạc nhiên.

 

“A Uyển, ta không buồn chút nào. Ngược lại, ta còn cảm thấy như vừa thoát khỏi xiềng xích. Ta không cần phải giống một món đồ để các bà mối chọn tới chọn lui, cũng không cần đến những yến hội đáng ghét kia, như một miếng mồi câu để chờ kẻ nào đó đến làm phò mã.”

 

“Thậm chí khi thấy phụ mẫu tức giận, nhìn họ phẫn nộ đến cực điểm, ta còn cảm thấy một chút khoái cảm trả thù!”

 

“A Uyển, ta thật sự rất vui, như cuối cùng cũng thở được một hơi.”

 

Từ sau chuyện đó, tỷ tỷ như biến thành một con người khác.

 

Nàng không còn giữ dáng vẻ cao cao tại thượng của một tiểu thư đích nữ thế gia, không còn ngồi cứng ngắc trên vị trí cao, cũng không giống kiếp trước bị giam cầm trong phủ tướng quân, u sầu áp lực.

 

Nàng thậm chí chủ động tìm ta, nói rằng muốn làm nên sự nghiệp.

 

Ta ngạc nhiên trước sự thay đổi của nàng.

 

Nàng lại hỏi ngược ta:

 

“Không phải muội đã nói rằng phải tự cứu mình, phải tự làm chủ sao?”

 

“Chúng ta không thể dựa vào nam nhân, phụ mẫu cũng không thể chăm lo cho chúng ta cả đời. Chúng ta cần có kế sinh nhai của riêng mình.”

 

Tỷ tỷ bước lên, nắm lấy tay ta, ánh mắt lấp lánh như ánh sao.

 

“A Uyển, chúng ta mở một ngôi trường đi.”

 

“Dạy cho những nũ tử không được đến trường học chữ, đọc sách, và những bài học về nhân sinh.”

 

Ta gật đầu:

 

“Có thể mở một ngôi trường, nhưng… chúng ta không dạy chữ.”
 
Chương 6: Phần 6


08

 

“Học đường không dạy chữ? Vậy dạy gì?”

 

“Không phải không dạy chữ, mà là không dạy những điều vô ích.”

 

“Nếu nói đến học chữ hiểu lý, các tiểu thư cao môn quý nữ đều có tiên sinh trong nhà dạy dỗ. Còn các trường học cho nữ tử trong dân gian tuy không nhiều, nhưng cũng có một vài nơi. Nếu chúng ta mở học đường, phải dạy điều gì đó khác biệt!”

 

Ta đẩy những tài liệu châm cứu và y đạo mà mình đã chỉnh lý ra trước mặt tỷ tỷ.

 

“Trên đời này, nữ tử biết y thuật quá ít. Rất nhiều người vì e ngại nam nữ khác biệt, có bệnh cũng không dám đi chữa, đành chịu đau đớn dày vò.”

 

“Chúng ta có thể dạy họ thuật châm cứu, dạy y đạo. Nữ tử có thể tự cứu mình, cũng có thể cứu người khác.”

 

“Tỷ tỷ, học đường của chúng ta không dạy đạo Khổng Mạnh, mà chỉ dạy nữ tử cách sinh tồn!”

 

Quyết định xong, ta và tỷ tỷ bắt đầu chuẩn bị.

 

Các tiểu thư thế gia đều có vài cửa tiệm riêng. Tỷ tỷ chọn một gian trong số đó để sửa thành học đường châm cứu.

 

“A Uyển, chúng ta không chỉ dạy châm cứu, mà còn phải dạy họ nhận biết dược liệu, cách bào chế và luyện thuốc. Nhưng nếu muốn họ tinh thông y đạo, chúng ta phải mời được vài vị tiên sinh giỏi.”

 

Nói thì dễ, nhưng đến khi thật sự đi mời sư phụ, không một ai chịu nhận lời.

 

Những lão tiên sinh đó đều là nam nhân, họ nói rằng y thuật chỉ truyền nam không truyền nữ.

 

Họ còn dùng lời đàm tiếu để chặn miệng chúng ta, mắng ta và tỷ tỷ là không biết giữ lễ.

 



Chúng ta liên tục bị cự tuyệt, cho đến hôm đó, Thôi Mục tìm đến.

 

Thôi Mục đến không vì chuyện gì khác, đương nhiên là vì tỷ tỷ. Hắn muốn nối lại duyên xưa với nàng.

 

Nhưng tỷ tỷ đã từ chối.

 

Tỷ tỷ nói, khi Thôi gia gặp chuyện, nàng đã chuẩn bị tinh thần cùng hắn chịu hoạn nạn. Nhưng hắn lại chẳng hỏi nàng một lời, mà trực tiếp đến từ hôn.

 

“Nói ra thì có vẻ như ta đang làm mình làm mẩy. Ta biết hắn từ hôn là vì không muốn liên lụy đến ta, nhưng ta vẫn cảm thấy bản thân giống như một món đồ bị vứt bỏ. Khi đó, phụ thân còn chưa nhắc đến chuyện từ hôn, vậy mà hắn đã bỏ cuộc trước rồi.”

 

“Sau đó lại đến Thẩm An, định thân rồi lại từ hôn… Hình như ta luôn bị người khác lựa chọn, chưa từng được tự mình quyết định. Lần này, ta muốn được tự mình chọn một lần.”

 

Tỷ tỷ đã quyết ý, từ chối rất dứt khoát.

 

Vì vậy, khi Thôi Mục nói với ta rằng hắn có thể giúp mời các tiên sinh, ta không kể cho tỷ tỷ biết.

 

Đến khi mọi việc xong xuôi, ta dẫn người đến gặp tỷ tỷ, nàng mới biết được đầu đuôi.

 

Nàng kéo ta lại, nói:

 

“A Uyển, sớm biết hắn có thể giúp, ta đã không từ chối hắn rồi.”

 

Ta lắc đầu:

 

“Tỷ tỷ, trên đời này không có gì đáng để tỷ phải dùng hôn nhân của mình để đổi lấy cả.”

 

Thôi Mục cũng nghe thấy, hắn thẳng thắn nói:

 

“Ta đã sớm biết hai người đang mời tiên sinh. Ta hoàn toàn có thể trực tiếp nói rõ để nàng đồng ý với ta. Nhưng lúc đó ta không nói, chính là hy vọng nàng làm theo ý mình. Tố Hoa, nàng không cần phải bận lòng.”



 

“Huống hồ, chính các người đã giúp đỡ họ.”

 

Thôi Mục dẫn người đến giới thiệu với chúng ta:

 

“Đây đều là gia quyến của các tiên sinh trong tiệm thuốc của Thôi gia. Nhà họ vốn đời đời làm nghề y, nhưng chỉ vì một câu 'truyền nam không truyền nữ' mà họ không được bước vào tiền đường để hành y, chỉ có thể bị giam cầm trong hậu viện.”

 

Tỷ tỷ có chút do dự:

 

“Họ chưa từng hành y bên ngoài, vậy… liệu có ổn không?”

 

Thấy tỷ tỷ hỏi, một vị phụ nhân đứng đầu tiến lên trả lời:

 

“Chúng ta cũng được học y đạo đàng hoàng. Cái gọi là 'truyền nam không truyền nữ' chỉ áp dụng với các đơn thuốc bí truyền của gia tộc. Còn về y lý cơ bản, chúng ta đều phải học.

 

Chúng ta tuy chưa từng bước vào tiền đường, nhưng trong nhà, từ phụ nữ đến trẻ nhỏ, hay cả người hầu bị bệnh, đều do chúng ta chữa trị.”

 

“Không phải khoe với tiểu thư, nhưng nhiều đơn thuốc mà các tiên sinh ở ngoài kia kê, thực chất là do chúng tôi nghiên cứu ra. Dù không tiếp cận được các bí phương gia tộc, nhưng về y đạo, chúng ta vẫn có những hiểu biết riêng, hoàn toàn đủ khả năng làm tiên sinh tại học đường của các người.”

 

Những lời này khiến tỷ tỷ dẹp bỏ nghi ngại.

 

Tiên sinh đã mời được, học đường cũng chính thức bắt đầu thu nhận học trò.

 

Tuy nhiên, không ai đến học.

 

Mãi đến năm ngày sau, cuối cùng cũng có người đến.

 

Nhưng vị học trò đầu tiên này lại khiến chúng ta vô cùng bất ngờ.
 
Chương 7: Phần 7


09

 

Ta và tỷ tỷ nhìn vị ma ma của Phồn Hương Viện đang đứng trước mặt, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

 

“Ta biết hai vị tiểu thư có chút bất ngờ, nhưng ta đến đây thật lòng muốn cầu học.”

 

“Hai vị có thể mở ra học đường y đạo dành cho nữ tử, ta liền biết các vị không phải người tầm thường, vì vậy mới dám to gan đến tìm.”

 

Tô Tình Hàn ngồi đối diện ta. Nàng tuổi không lớn, trông cũng chỉ tầm ba mươi, hoàn toàn không mang chút khí chất phồn hoa, mị tục thường thấy, mà ngược lại, cả người toát ra sự thông tuệ và trầm ổn.

 

“Ta có một nhóm các tiểu cô nương, muốn gửi đến đây theo hai vị học y.”

 

“Ta biết nghề của chúng ta bị người đời khinh ghét. Hai vị cứ yên tâm, những cô nương này đều trong sạch. Họ cũng sẽ không đến đây dưới danh nghĩa của Phồn Hương Viện. Toàn bộ chi phí học tập ở đây sẽ do ta gánh vác.”

 

Tô Tình Hàn đẩy một xấp ngân phiếu đến trước mặt chúng ta.

 

Tỷ tỷ không nói gì, ta nhìn ngân phiếu, mở miệng hỏi:

 

“Lời này vốn không phải ta nên hỏi, nhưng ta vẫn tò mò. Các cô nương dưới tay Tô ma ma, tiếp khách liệu có cần phải biết y thuật?”

 

“Nếu cuối cùng họ vẫn phải quay về Phồn Hương Viện, vậy Tô ma ma hà tất phải nhọc lòng như vậy?”

 



Tô Tình Hàn cười nhạt:

 

“Ta hiểu ý của tiểu thư. Những cô nương này quả thực vẫn sẽ phải quay lại Phồn Hương Viện. Dù sao, rời khỏi ta, họ không thể sống nổi.”

 

“Nhưng họ quay về không phải để tiếp khách. Tiểu thư chắc cũng biết, làm nghề này, nghìn người ghét, vạn người khinh. Các cô nương trong lầu nếu mắc bệnh, thường chẳng mời nổi đại phu. Bệnh nhẹ thì còn cố gắng chịu được, bệnh nặng thì chỉ có thể chờ chết. Vì vậy, ta muốn đào tạo vài cô nương, để họ có thể chữa bệnh cho nhau.”

 

Tô Tình Hàn nói rất thẳng thắn, chỉ để lại một câu rằng hãy suy nghĩ rồi rời đi.

 

Sau khi nàng rời đi, ta đã gọi người chuẩn bị thu nhận học trò, nhưng tỷ tỷ lại ngăn ta lại.

 

Nàng có chút do dự, lo ngại điều tiếng không hay.

 

“Ta không muốn nhận bọn họ. Dù nói như vậy là trái với ý định ban đầu của chúng ta, nhưng nếu học đường bị ảnh hưởng, chúng ta thì không sao, nhưng những người đang theo chúng ta sẽ ra sao đây?”

 

Sự lo lắng của tỷ tỷ thực ra mang theo thành kiến.

 

Ta nhìn nàng, không nói gì, chỉ chờ nàng nói ra sự thật.

 

Một lúc lâu sau, nàng thở dài:

 

“Ta... ta hôm đó đã mơ một giấc mơ. Ta mơ thấy muội gả cho Hứa Tấn. Sau khi thành thân, muội không có con, hắn liền liên tục nạp tiểu thiếp, thậm chí còn nuôi cả kỹ nữ. Ngày sinh nhật của muội, hắn dẫn kỹ nữ đó về nhà, tuyên bố muốn bỏ muội. Muội tức giận, đã đá hắn bị thương.”

 

“Ta là người đã đón muội về. Nhưng về sau, Hứa Tấn vẫn tìm thấy muội, cùng với kỹ nữ kia g.i.ế.c muội để trả thù.”



 

Tỷ tỷ cúi đầu, vân vê chiếc khăn tay trong tay, giọng nói u ám:

 

“Ta chính là có thành kiến, ta không thích kỹ nữ!”

 

“Những chuyện trong mơ vốn chỉ là hư ảo, nhưng Hứa Tấn thì thật sự là kẻ vừa đính hôn với muội, vừa bao dưỡng kỹ nữ, thậm chí còn để nàng ta mang thai.”

 

Thì ra là vậy.

 

Hóa ra tỷ tỷ đã mơ thấy nguyên nhân cái c.h.ế.t của ta, nên mới phản ứng gay gắt như vậy.

 

Kiếp trước, ta được tỷ tỷ đón về phủ tướng quân. Thấy nàng sống khó khăn, ta cũng từng nghĩ giống như kiếp này, dựa vào thuật châm cứu để kiếm sống, giúp đỡ thêm cho gia đình.

 

Nhưng khi ta vừa tìm được công việc, hoàn thành rồi trở về nhà, đã bị Hứa Tấn và Hoa Nhụy chặn đường.

 

Hứa Tấn vì cú đá của ta mà bị thương, hắn luôn muốn trả thù, nên ra tay không chút nương tình.

 

Bọn chúng trói ta lại, rồi đánh nát hộp sọ của ta…

 

Sau khi ta chết, chúng ném ta vào khu rừng ngoài thành. Là Tô Tình Hàn đang đánh xe ngựa đi ngang qua, nhìn thấy thẻ bài của ta liền đưa ta về phủ tướng quân.

 

Nhưng không may, ngày đó lại chính là ngày tỷ tỷ bị hại, dẫn đến mất con…



 

Tỷ tỷ vì mất con mà hôn mê, t.h.i t.h.ể của ta dĩ nhiên không ai để ý tới. Người trong phủ tướng quân yêu cầu Tô Tình Hàn đi tìm phụ thân ta.

 

Nàng không ngại xui xẻo, đưa ta về nhà mẹ đẻ.

 

Nhưng phụ thân ta làm sao chịu nhận, ông nói nhi nữ xuất giá rồi, c.h.ế.t không được vào từ đường gia tộc.

 

Chỉ một câu nói, ông đóng cửa không tiếp Tô Tình Hàn.

 

Tô Tình Hàn đành đưa ta trở về Phồn Hương Viện. Chính những kỹ nữ dưới trướng của nàng đã giúp ta rửa sạch thi thể, thay ta mặc đồ khâm liệm, rồi đưa ta đi chôn cất.

 

Ta chưa từng nghĩ rằng, cuối cùng lại là một ma ma của kỹ viện và những kỹ nữ vô danh đã chôn cất ta.

 

Bọn họ và ta vốn không quen biết, họ không thấy ta xui xẻo, chỉ thấy ta đáng thương.

 

Ta thu lại dòng suy nghĩ, nói với tỷ tỷ:

 

“Tỷ tỷ, hiện tại muội và Hứa Tấn đã không còn bất kỳ liên quan nào nữa.”

 

“Những nữ tử trong kỹ viện, không phải bị bán vào thì cũng bị lừa đến. Nếu có lựa chọn khác, ai lại muốn bước vào con đường đó? Thân phận nữ tử vốn đã khó khăn, ngay cả các tiểu thư nhà quyền quý còn phải dựa vào nam nhân mà sống, họ chẳng qua là tìm một cách khác để sinh tồn, lại càng đáng thương hơn.”

 

“Giờ đây có người như Tô ma ma muốn cứu giúp họ, tại sao chúng ta không thể đưa tay giúp một lần?”
 
Chương 8: Phần 8


10

 

“Ta không có lòng tốt như muội!”

 

Tỷ tỷ đứng phắt dậy, đặt mạnh chén trà xuống bàn:

 

“Trong kỹ viện có thể có những người bất đắc dĩ, nhưng Hoa Nhụy thì không! Ngụy Tố Uyển, ta chỉ hỏi muội, nếu muội không bị từ hôn, nếu những gì ta mơ thấy là thật, muội thật sự có thể không mang thành kiến sao?”

 

“Ta có thể.”

 

Ta trả lời dứt khoát.

 

“Hôm đó, Hứa Tấn nói với Hoa Nhụy rằng sẽ tìm ta để từ hôn, sau đó cưới nàng. Chính vì có người nói với nàng rằng Hứa Tấn nuốt lời, nên nàng mới khó sinh mà c.h.ế.t cả mẹ lẫn con. Còn đứa con riêng của Thẩm An bị ngựa đá là do có người động tay vào yên ngựa.”

 

“Tỷ tỷ, hai người đó là do muội phái đi.”

 

“Tỷ tỷ, muội sẽ tìm những kẻ hại ta để báo thù, nhưng muội sẽ không vì thân phận của Hoa Nhụy mà mang thành kiến với người khác. Huống hồ, kẻ đáng c.h.ế.t nhất chính là đám nam nhân.”

 

Nghe ta nói xong, tỷ tỷ cuối cùng cũng đồng ý nhận người của Tô Tình Hàn vào học đường.

 

Học đường dần dần đông đúc hơn, nhiều cô bé từ những gia đình bình dân cũng được đưa đến đây học.

 

Học trò tăng lên, nhưng học phí chúng ta thu rất thấp. Để nuôi dưỡng học đường và mua dược liệu, dụng cụ giảng dạy, học đường nhanh chóng rơi vào cảnh túng thiếu.

 

Tỷ tỷ là đích nữ của phủ thượng thư, dĩ nhiên có chút tiền riêng, nàng muốn lấy ra để hỗ trợ học đường, nhưng ta đã từ chối.

 

Ta dẫn tỷ tỷ và các nữ tiên sinh trong học đường đến chính đường của ngoại viện.

 

Các buổi giảng dạy trong học đường đều diễn ra ở nội viện, còn chính đường ngoại viện vốn đang sửa chữa, đến hôm nay mới được hoàn tất.

 



Ta đưa họ vào bên trong.

 

“Từ ngày mai, mong các tiên sinh ngoài giờ dạy học có thể thay phiên đến đây tọa đường chẩn bệnh.”

 

“Đông gia có ý gì vậy?”

 

Các nữ tiên sinh nhìn ta, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

 

Ta kéo tấm vải đỏ che bảng hiệu ở chính đường xuống. Trên tấm bảng vuông vắn là ba chữ lớn được viết ngay ngắn: ‘Thịnh Khôn Đường!’

 

Ta hướng về phía họ, cúi sâu bái lạy:

 

“Ngày mai, Thịnh Khôn Đường chính thức khai trương. Mọi chuyện đều trông cậy vào các vị tiên sinh. Không cầu các vị tận sức kiệt lực, chỉ mong các vị hết lòng hết dạ.”

 

Những nữ tiên sinh do Thôi Mục mời đến đều là cao thủ trong giới y thuật, nhưng trong gia tộc của mình, họ chưa từng có cơ hội để thể hiện tài năng.

 

Phần lớn họ đều là cầu nối hôn nhân giữa các thế gia y dược. Cuộc hôn nhân của họ đổi lấy chẳng qua là một đơn thuốc bí truyền, nhưng cái giá phải trả lại chính là cả cuộc đời của họ.

 

Tối hôm đó, Thịnh Khôn Đường vô cùng náo nhiệt.

 

Có tiếng khóc, tiếng cười, nhưng nhiều hơn cả là hy vọng về tương lai…

 

Nhờ vào danh tiếng trước đó của học đường, khi Thịnh Khôn Đường khai trương, việc buôn bán cũng khá ổn. Về sau, nhờ y thuật của các tiên sinh, người đến chẩn bệnh ngày một đông.

 

Danh tiếng của Thịnh Khôn Đường ngày càng vang xa, rồi số lượng trẻ nhỏ đến xin bái sư học nghệ cũng nhiều lên.

 

Ta và tỷ tỷ ngày càng bận rộn. Dù phụ thân từng nói không cho phép chúng ta xuất đầu lộ diện quá nhiều, nhưng sau những chuyện trước đây, chúng ta đã không còn cơ hội để gả cao. Phụ thân đã hoàn toàn từ bỏ chúng ta, tập trung hết mọi chú ý vào ấu đệ, nghe nói còn chuẩn bị chọn một nữ tử từ chi nhánh bên để nhận làm con thừa tự.

 

Còn về phần đại phu nhân, bà cũng không còn tâm trí quản chúng ta nữa. Bà phải lo việc quản gia, phải giám sát ấu đệ học hành. Nghe nói, hậu viện lại có một tiểu thiếp mang thai, khiến bà bận đến mức đầu óc rối tung.



 

Mọi thứ dường như đang phát triển theo hướng tốt đẹp.

 

Cho đến ngày hôm đó, thánh chỉ trong cung truyền đến, triệu ta và tỷ tỷ tiến cung.

 

11

 

Hôm đó, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, ánh sáng mặt trời hắt lên mái ngói vàng của đại điện chói lòa đến mức khiến người ta nhức mắt.

 

Dù vậy, ta vẫn vừa nhìn đã thấy Thẩm An và Hứa Tấn đang đứng trước cửa đại điện.

 

Thẩm An khoác bộ quân trang, nước da đen sạm, vóc dáng cao lớn, so với trước đây lại thêm vài phần sát khí lạnh lùng.

 

Thẩm An thô lỗ, càng làm nổi bật dáng vẻ thư sinh đạo mạo của Hứa Tấn đứng bên cạnh, khiến hắn trông càng thêm cao ráo phong nhã, nhưng cũng đầy vẻ giả dối.

 

Tỷ tỷ vừa nhìn thấy bọn họ, không khỏi siết chặt lấy tay ta:

 

“A Uyển, bọn họ sao lại quay về? Hoàng thượng triệu chúng ta vào cung có liên quan đến bọn họ không?”

 

Ta vỗ nhẹ lên tay tỷ tỷ, ra hiệu nàng bớt lo lắng.

 

Ta nắm tay tỷ tỷ bước lên bậc thềm, khi lướt qua Hứa Tấn, ánh mắt chạm vào hắn, ta nhìn thấy rõ ràng hắn mỉm cười, không tiếng động mà nói ra một câu:

 

“Phu nhân.”

 

Phu nhân?

 

Hứa Tấn vốn không phải người để lộ cảm xúc, nụ cười vừa rồi của hắn tuyệt đối không đơn thuần chỉ là khiêu khích.

 

Việc bọn họ đột nhiên từ biên cương trở về chắc chắn là có biến động gì đó…
 
Chương 9: Phần 9


Ta và tỷ tỷ bước vào điện quỳ xuống hành lễ. Hoàng thượng không bảo chúng ta đứng dậy, mà thái giám bên cạnh bắt đầu tuyên đọc chiến báo từ biên cương.

 

Trong chiến báo, công lao từng trang càng lớn, càng rực rỡ.

 

Mà nhân vật chính trong chiến báo chính là Thẩm An và Hứa Tấn.

 

“Hai ái khanh ở biên cương lập được đại công, lần này hồi kinh, trẫm muốn trọng thưởng. Nhưng hai người lại không muốn tước vị, không cần vàng bạc, chỉ cầu trẫm ban hôn.”

 

“Trẫm thấy hai người tình ý sâu nặng, không muốn làm tổn thương lòng trung của dũng tướng, nên muốn làm mối. Hai vị ái khanh, ý các ngươi thế nào?”

 

Ban hôn?

 

Thì ra, bọn chúng quay về là để dùng quân công đổi lấy lệnh ban hôn.

 

Hừ, đúng là hai kẻ ngu xuẩn!

 

“Ban hôn? Thần nữ còn tưởng Thẩm tướng quân và Hứa đại nhân trở về là vì chuyện bệnh sốt rét trong quân đội.”

 

Hoàng thượng ngẩn ra:

 

“Bệnh sốt rét gì?”

 

“Hoàng thượng không biết sao? Theo thần nữ được biết, Thẩm tướng quân và Hứa đại nhân vì hấp tấp tấn công địch, đã hạ lệnh cho binh sĩ vượt qua đầm lầy tử vong, khiến hơn một nửa quân sĩ mắc phải bệnh sốt rét.”

 

“Bệnh sốt rét này lúc nặng lúc nhẹ, lại còn lây lan. Nếu lúc này quân địch tấn công, chỉ e rằng…”

 

“To gan!”

 

Thái giám bên cạnh hoàng thượng quát lớn, ngắt lời ta.

 

“Ngươi chỉ là một thứ nữ chưa xuất giá, lại dám vu khống gây chuyện, không muốn sống nữa sao?”

 

Ta vội vàng quỳ xuống, dập đầu bẩm:

 



“Thần nữ không dám giấu hoàng thượng. Thần nữ mở y quán, mỗi ngày đều phải thu mua dược liệu, nhưng gần đây dược liệu đặc sản của biên cương hầu như không thể thu được. Chuyện ở biên cương, chỉ cần hỏi thăm là biết ngay.”

 

“Thực ra, bệnh sốt rét này nghiêm trọng hơn tưởng tượng, đã lây lan đến bách tính ở các thành biên giới. Một thương nhân cung cấp dược liệu cho thần nữ cũng từng mắc phải, và đã được chữa khỏi tại y quán của thần nữ.”

 

“Bệnh này, thần nữ có cách chữa trị.”

 

Ta quỳ xuống, hai tay dâng lên một phương thuốc.

 

“Thần nữ dám lấy đầu mình đảm bảo, phương thuốc này chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh sốt rét ở biên cương.”

 

“Phương thuốc rất đơn giản, nhưng có một vị thuốc đặc biệt quan trọng, nếu thiếu vị thuốc này thì không thể thành phương. Mà vị thuốc này chỉ có ở Thịnh Khôn Đường của thần nữ, vì phương pháp bào chế là bí thuật riêng của y quán.”

 

“Thần nữ cả gan, dùng phương thuốc này để cầu xin hoàng thượng… đừng ban hôn.”

 

Hoàng thượng cầm lấy phương thuốc, rất lâu không nói lời nào.

 

Ngài rõ ràng không tin tưởng ta.

 

Ta nhân cơ hội, lại lấy ra hai miếng cao dán.

 

“Thần nữ quan sát thấy vai phải của hoàng thượng dường như không thoải mái. Đây là cao dán bí chế của y quán thần nữ, có lẽ có thể giảm bớt phần nào.”

 

“Hoàng thượng có thể để thái giám thử trước. Nếu không có vấn đề gì, hãy dùng.”

 

Thái giám nửa tin nửa ngờ, dán thử vào cổ tay. Ta còn hướng dẫn cách xoa bóp hỗ trợ. Chỉ một lát sau, ông ta kinh ngạc thốt lên:

 

“Hoàng thượng! Thật sự không đau nữa, thật sự không đau nữa! Nô tài đau cổ tay đã mấy năm nay rồi, đúng là kỳ diệu!”

 

Ta mỉm cười, lắc đầu:

 

“Làm gì có kỳ diệu như vậy. Chẳng qua là do thương tổn lâu năm, cảm giác đau tăng lên nên hiệu quả mới rõ ràng. Nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn, e rằng cần phải hành châm mới được.”

 

Hoàng thượng bật cười:

 



“Ngươi còn biết hành châm? Quả thực có chút bản lĩnh.”

 

Ta thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn thẳng:

 

“Vậy nên cầu xin hoàng thượng hãy giữ thần nữ lại, so với việc ép chúng thần phải gả làm thê, bị ràng buộc trong hậu viện, sẽ có ý nghĩa hơn rất nhiều.”

 

12

 

Hoàng thượng đã từ bỏ ý định ban hôn và hạ lệnh cho ta nhanh chóng chế biến dược liệu để cung ứng cho quân đội.

 

Thẩm An và Hứa Tấn vì che giấu bệnh dịch trong quân đội mà bị phạt trượng, không những vậy, toàn bộ quân công trước đây cũng bị xóa sạch.

 

Chuyện ban hôn hoàn toàn chấm dứt.

 

Sau khi nhận lệnh từ hoàng thượng, ta và tỷ tỷ mỗi ngày đều ở y quán chế dược.

 

Loại dược liệu này cần phải được sao chế liên tục bằng lửa nhỏ trong suốt ba ngày. Ban ngày, các tiên sinh phải dạy học và chẩn bệnh, lại còn phải canh chừng dược liệu, quá mức vất vả.

 

Vì vậy, ban đêm, ta và tỷ tỷ thay phiên nhau trông coi.

 

Khi Thẩm An và Hứa Tấn xông vào, ta vừa mới thêm lượt củi cuối cùng.

 

Thẩm An lao đến trói chặt hai tay ta. Chỉ một lát sau, tỷ tỷ cũng bị bọn chúng bắt vào.

 

Hứa Tấn ngồi trước mặt ta, với vẻ mặt đáng ghét khiến người ta chán ghét:

 

“Trọng sinh một lần nữa, ngươi quả thật thông minh hơn trước. Ngươi nghĩ mở một tiệm thuốc rách nát, lừa được hoàng thượng tin tưởng là có thể yên ổn sao? Ngươi lăn lộn bao nhiêu vòng, cuối cùng chẳng phải vẫn rơi vào tay ta?”

 

“Lăn lộn?”

 

Ta cười nhạt, ánh mắt tràn đầy chế giễu nhìn xuống thân dưới của Hứa Tấn:

 

“Ta đâu có lăn lộn vô ích. Ta đến là để báo thù, đòi mạng!”

 
 
Chương 10: Phần 10


“Ban đầu, ta muốn cho ngươi, Hoa Nhụy và đứa nhi tử của ngươi được đoàn tụ dưới suối vàng. Nhưng ngươi đoán xem? Đứa bé đó căn bản không phải là con của ngươi, ha ha ha!”

 

“Phu quân yêu quý của ta, ngươi đã khổ công học hành nhiều năm, thi đỗ trạng nguyên, mong mỏi được phong quan tiến tước. Nhưng đáng tiếc thay, ngươi bẩm sinh đã không thể sinh con. Dù có thêm bao nhiêu công lao, đạt được tước vị cao cỡ nào, cũng không có ai nối dõi!”

 

“Hứa Tấn, ngươi nhất định phải sống trong khổ sở cả đời, cô độc không nơi nương tựa!”

 

“Tiện nhân! Ta g.i.ế.c ngươi!”

 

Hứa Tấn như phát điên, lao vào đ.ấ.m đá ta. Tỷ tỷ thấy vậy, vùng vẫy lao đến che chắn cho ta, thay ta chịu mấy cú đá của hắn.

 

Thẩm An bước lên, một cước đạp Hứa Tấn văng ra xa:

 

“Ngươi phát điên thì đừng liên lụy đến ta! Hệ thống đã nói, nhất định phải hoàn thành đổi hôn. Nếu ngươi đánh c.h.ế.t nàng, lão tử làm sao quay về cứu con ta được?”

 

Lúc này, ta cuối cùng cũng hiểu vì sao Thẩm An và Hứa Tấn nhất quyết không buông tha tỷ muội chúng ta.

 

Thì ra bọn chúng bị hệ thống trói buộc, phải làm nhiệm vụ. Chả trách trọng sinh một đời, bọn chúng không màng công danh sự nghiệp, mà chỉ chăm chăm vào tỷ muội chúng ta.

 

Thẩm An muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Hứa Tấn thì đã phát điên.

 

“Thứ hệ thống chó má gì chứ! Nó giỏi như vậy, sao không tự mình làm nhiệm vụ! Sao không trực tiếp hồi sinh người nhà của ngươi! Nó chẳng qua là đang đùa giỡn chúng ta mà thôi!”

 

“Chết hết đi! Tất cả các ngươi đều c.h.ế.t hết đi!”

 

Hứa Tấn gào lên, rút củi dưới đáy lò, châm lửa đốt rèm cửa.

 

Thẩm An vừa mắng hắn điên rồ, vừa kéo ta từ dưới đất đứng lên:



 

“Ngụy Tố Uyển, ngươi chỉ là một thứ nữ, được gả cho ta làm chính thê đã là phúc phần lớn nhất đời ngươi. Cầu xin ta đi, chỉ cần ngươi cầu xin, ta sẽ cứu ngươi ra ngoài.”

 

Ta liếc hắn một cái, ánh mắt đầy khinh thường.

 

“Thẩm tướng quân không sợ ngọn lửa này sao? Gần trăm mạng người đều c.h.ế.t dưới tay nhi tử của ngươi, Thẩm tướng quân còn muốn cứu nó sao? Ngươi sao không hỏi những oan hồn c.h.ế.t oan kia có đồng ý hay không?”

 

Lửa cháy càng lúc càng lớn, thấy tình hình không ổn, Thẩm An bỏ chạy ra ngoài trước.

 

Còn Hứa Tấn, đến lúc cận kề cái chết, lại đột nhiên tỉnh táo, muốn tìm đường sống.

 

Đáng tiếc, không ai trong bọn chúng chạy thoát, bởi vì bên ngoài đã bị quan binh bao vây.

 

13

 

Đám cháy ở Thịnh Khôn Đường không gây thương vong, nhưng đã thiêu rụi toàn bộ dược liệu chuẩn bị để chữa trị bệnh sốt rét cho quân đội.

 

Trong buổi chầu sáng, hoàng thượng nổi trận lôi đình, hạ chỉ lưu đày Thẩm An và Hứa Tấn.

 

Nhưng thánh chỉ còn chưa ban xuống, thái giám bên cạnh hoàng thượng đã dâng lên một chiếc hộp gấm. Bên trong hộp là bằng chứng Thẩm An và Hứa Tấn thông đồng với địch, phản quốc tại biên cương. Hóa ra quân công của bọn chúng là dùng mạng sống của binh sĩ mà đổi lấy.

 

Cùng lúc đó, Hộ Bộ trình lên một bản mật báo, tiết lộ rằng vụ án năm xưa của hoàng thương Thôi gia thực ra là do Thẩm gia bày mưu, hãm hại. Mục đích chính là để triệt hạ Thôi gia, chiếm đoạt các kênh cung ứng của hoàng thương nhằm tham ô…

 

Thông đồng với địch, phản quốc, hãm hại hoàng thương, kết bè kết đảng, Thẩm gia bị tịch biên gia sản.

 

Thẩm An và Hứa Tấn bị định tội chờ xử trảm vào mùa thu.



 

Sau khi bọn chúng bị định tội, ta và tỷ tỷ đến ngục thăm.

 

Thấy ta đến, Hứa Tấn còn tưởng rằng sẽ có chuyển biến tốt.

 

“Phu nhân, hôm đó nàng không bị thương chứ? Là ta nhất thời mê muội, là ta mắt mù không nhìn thấy nàng tốt thế nào. Phu nhân, ta sai rồi, ta không đổi hôn nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?”

 

“Chúng ta làm hòa đi. Nàng vẫn là phu nhân trạng nguyên, không cần khổ cực như vậy, không cần mở y quán làm gì, ta sẽ nuôi nàng!”

 

Hứa Tấn bám vào song sắt, túm lấy ta, ánh mắt tràn đầy sự “sâu đậm” và “hối hận”, nhưng… hoàn toàn không có chút chân thành nào.

 

“Quay lại như trước kia?”

 

Ta lạnh lùng cười nhạt.

 

“Lại gả cho ngươi, rồi để ngươi đập nát hộp sọ của ta sao? Hứa Tấn, ta dốc sức lăn lộn, dốc sức mở học đường, xây y quán, chính là để có một ngày có thể nghiền nát xương ngươi thành tro!”

 

“Tiện đây, ta nói hết cho ngươi biết! Giấy từ hôn là ta đã chuẩn bị từ lâu. Tin tức về Hoa Nhụy cũng là do ta gửi ra ngoài. Những câu chuyện đồn thổi là ta tự tay viết lấy.”

 

“Cây hoa hoè trong Quốc Tự là ta thuê người chuyển đến. Ta đoán chắc các ngươi sẽ đến, nên đã chuẩn bị trước. Chính vì thế mà loại mê hương đó căn bản không thể khiến ta mê muội.”

 

“Điều duy nhất ta không ngờ là ngươi lại ép tỷ tỷ ta uống thuốc! Từ khoảnh khắc đó, Hứa Tấn, ta đã thề sẽ nghiền nát ngươi thành tro!”

 

“Về sau, các ngươi đến biên cương. Ta nghĩ rằng các ngươi ra biên ải sẽ biết thu liễm lại. Không ngờ các ngươi lại thông đồng với địch, phản quốc! Vì quân công, các ngươi để mặc binh sĩ mắc bệnh sốt rét, không thèm quan tâm. Các ngươi thật sự mất hết nhân tính đến mức này sao! Vậy nên, ta mở học đường y đạo, xây y quán, là để chờ các ngươi trở về, tự tay phá nát giấc mộng của các ngươi!”

 

Hứa Tấn sững sờ nhìn ta, rồi như phát điên lao đầu vào cánh cửa ngục.

 
 
Chương 11: (Hết)


Ta bước đến gần, nhẹ giọng nói:

 

“Phu thê một kiếp, ta cũng không muốn giấu ngươi. Hôm đó ở y quán, ta đã đốt loại hương khiến người ta dễ nổi giận. Ta cố ý chọc giận ngươi. Thực ra, những dược liệu đó ta đã chuyển đi từ lâu. Để các ngươi nhanh chóng bị định tội, ta mới nói với hoàng thượng rằng tất cả đã bị thiêu hủy.”

 

“Chứng cứ các ngươi thông đồng với địch là do Thôi Mục thu thập. Ta tự tay bỏ vào hộp gấm, giao cho thái giám. Chỉ đốt thuốc thôi làm sao đủ để lấy mạng các ngươi chứ?”

 

“Đồ điên! Ngươi là con đàn bà điên! Người đâu! Người đâu! Chúng ta bị oan! Chúng ta bị oan!”

 

Bên cạnh, Thẩm An gõ cửa ngục, gào lớn. Ta bước đến buồng giam của hắn, ném tờ hộ tịch của nhi tử hắn xuống trước mặt.

 

“Thẩm đại tướng quân, con của trạng nguyên lang không phải của hắn. Vậy ngươi có từng nghĩ, đứa nhi tử của ngươi liệu có phải của ngươi không?”

 

“Theo lý, khi Thẩm gia bị tịch thu gia sản, tiểu công tử nhà ngươi cũng phải bị lưu đày. Nhưng trước khi bị lưu đày, có một nam nhân tự nhận là cha ruột của tiểu công tử, đã đến nhận hắn đi. Vốn dĩ chuyện này không thể dễ dàng như vậy, nhưng đôi mắt xanh thẳm của tiểu công tử giống hệt người nam nhân đó.”

 

Thẩm An cầm lấy hộ tịch, nhìn thông tin trên đó, đôi tay run rẩy không ngừng.

 

“Không thể nào, không thể nào! Nại Y sẽ không lừa ta, nàng ấy sẽ không lừa ta!”

 

“Trùng hợp thật, ta cũng từng nghĩ như ngươi. Nên ta đã đưa đứa trẻ đó trở lại. Bất kể là thật hay giả, đời này nó cũng chỉ có thể mang danh con cháu tội nô của Thẩm gia để chuộc tội!”

 

“Aaaa——”

 

Thẩm An hét lớn, đột ngột lao về phía ta, bàn tay gần như đã chạm đến mặt ta.

 

Ngay lúc đó, tỷ tỷ từ phía sau lao tới, tung một cước đá hắn ngã trở lại.

 

Tỷ tỷ thở hổn hển, kéo ta lùi lại mấy bước:

 



“A Uyển, đôi co với bọn chúng vô ích, chúng ta đi thôi!”

 

14

 

Tỷ tỷ kéo ta đi qua hành lang dài.

 

Ra đến cổng cung, nàng cuối cùng cũng mở miệng:

 

“A Uyển, những giấc mơ của ta, đều là thật, đúng không?”

 

“Những chuyện đó, đã thực sự xảy ra với tỷ muội chúng ta, phải không?”

 

“Tỷ tỷ đã muốn hỏi từ lâu rồi, đúng không? Từ lúc phát hiện muội biết thuật châm cứu.”

 

“Phải, ta đã muốn hỏi lâu rồi, nhưng ta sợ.”

 

Bàn tay ta bị tỷ tỷ nắm chặt, có những giọt nước mắt rơi xuống đó.

 

“Ta sợ đó không phải là mơ, sợ thế giới này chỉ là một giấc mộng. Ta sợ rằng nếu hỏi, chúng ta sẽ quay lại nơi đó.”

 

“Ta không biết muội đã gánh vác nhiều như vậy. Vì sao không nói cho ta biết sớm hơn?”

 

Ta lau nước mắt cho tỷ tỷ, rồi ôm nàng thật chặt.

 

“Tỷ tỷ, ông trời nhân từ, cho muội một cơ hội làm lại. Vì thế, muội đã thề lần này không chỉ báo thù mà còn phải sống một cuộc đời khác.”

 

“Thân phận nữ nhi thế gia, không ai có thể thoát khỏi xiềng xích của những cuộc hôn nhân chính trị. Muội đã liều mạng để thoát ra.”



 

“Nếu thành công, muội sẽ dẫn tỷ thoát khỏi nhà tù này. Nếu thất bại, muội hy vọng tỷ vẫn còn đường lui, kéo muội một tay.”

 

“Vì vậy, muội không muốn kéo tỷ vào vũng bùn này. Muội chỉ muốn tỷ vững vàng ngồi trên cao, làm hậu thuẫn cho muội. Nhưng muội đã không làm tốt, khiến tỷ phải chịu đủ những lời dị nghị.”

 

Tỷ tỷ ôm ta im lặng rất lâu. Cuối cùng nàng không nói gì cả.

 

Nhưng sau khi trở về, nàng đã thay đổi.

 

Nàng an ủi các tiên sinh và học trò trong học đường, tìm một cửa tiệm lớn hơn, tự tay thiết kế, đích thân giám sát công nhân sửa chữa.

 

Khi bệnh cũ của Thái hậu tái phát, nàng không quản ngày đêm, lật giở nhiều ngày sách y cổ, cùng các tiên sinh nghiên cứu ra một phương thuốc bí truyền dâng lên Thái hậu. Thái hậu dùng xong, bệnh cũ liền khỏi, vì thế long nhan vô cùng vui vẻ.

 

Vì phương thuốc của tỷ muội chúng ta đã chữa khỏi bệnh sốt rét ở biên cương, lại trị được bệnh cũ của Thái hậu, hoàng thượng hạ chỉ phong ta và tỷ tỷ làm quận chúa. Học đường y đạo được nâng cấp thành học đường hoàng gia, còn Thịnh Khôn Đường được hoàng thượng đích thân đề chữ!

 

Tỷ tỷ bắt đầu dùng cách của riêng mình để bảo vệ ta…

 

Ngày Thẩm An và Hứa Tấn hành hình, chính là ngày tỷ muội chúng ta được sắc phong quận chúa.

 

Hôm đó, bầu trời rất xanh, ta và tỷ tỷ nắm tay nhau, từng bước từng bước bước lên lễ đài.

 

Hôm đó, gió rất ấm áp, ta nghe thấy giọng nói của vị thái giám vang vọng trước điện:

 

“Ngụy thị song thư, dịu dàng thông tuệ, trung dũng thiện mưu… nay sắc phong làm quận chúa!”

 

“Thêm nữa, từ nay trở đi, nữ tử có thể vào triều, có thể nhập doanh trại, tham gia quân chính, buôn bán, hôn nhân do mình quyết định! Khâm thử!”

 

 (Hết)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top