Cập nhật mới

Dịch Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 543


Chương 543

Người đàn ông mà cô từng hận, tức giận và sợ hãi, đã cùng cô hòa làm một thể sau một thời gian dài tiếp xúc.

Ngay cả người đã từng là người nhà như Dạ Hành cũng đã không thể chen chân vào nữa.

“Sao em lại khóc rồi? Em đừng khóc!” Hà Minh Vũ đi đến trước mặt cô, chân tay luống cuống: “Tôi không bắt nạt em, tôi… Anh chỉ hỏi thử, không phải em thì thôi.”

Trân Nam Phương không muốn nói chuyện, cũng không nói nên lời, nhìn thấy anh ấy ngây ngốc không biết làm sao, cô liền tùy tiện lau nước mắt, cất bước muốn rời đi.

Không ngờ va phải một người đi tới từ phía đối diện… Ngô Hài!

“Nam Phương! Sao cô lại khóc vậy?

Có người bắt nạt cô à?” Ngô Hà ống ẹo hỏi, còn ra sức nhìn Hà Minh Vũ: “Đúng là giỏi nhỉ, lúc thì anh trai lúc thì em trai.”

Mặc dù câu sau rất nhỏ, nhưng Trần Nam Phương vẫn nghe rõ ràng, không khỏi cảm thấy tức giận.

Chát!

Cô giơ tay tát Ngô Hà một cái, từng bước ép hỏi: “Cô nói ai bắt nạt tôi? Cô không biết sao? Quá khứ của tôi là ai trộm mất? Con của tôi là ai hại chết? Là ai đâm con dao vào ngực tôi?”

Ánh mắt lạnh buốt như dao của Trân Nam Phương rơi vào trên thân Ngô Hà: “Cô khóc cái gì? Có người bắt nạt cô à? Ngô Hài Ban đêm cô ngủ có ngon không? Nửa đêm không có ai đến đòi mạng cô chứ? Tôi nói cho cô biết, cô trốn được một lúc không trốn được cả đời đâu, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm ra chứng cứ!”

“Nam Phương! Tôi thật sự không làm gì cả…

Chát!

Trần Nam Phương không nhịn được lại tát thêm một cái: “Rất tốt, cô chưa làm thì tôi làm!”

Ngô Hà vì bảo vệ hình tượng nên cố chịu đựng, huhu khóc lên, nhưng trong lòng cô ta lại hận không thể cầm dao trực tiếp đâm chết Trân Nam Phương.

Trần Nam Phương có tài đức gì mà có được anh em Hà Minh Viễn, còn được bà Diêu coi trọng, mà cô ta chỉ có thể chịu oan ức, thấp hèn mong mọi chuyện suôn sẻ, mặc cho người khác bắt nạt sỉ nhục chứ?

“Ai dám đánh người ở trước cổng nhà họ Hà?” Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị truyên đến, không tức giận mà uy nghiêm.

Trần Nam Phương nhìn sang, chỉ thấy Hà Minh Kỳ đi theo một ông già mập lùn đi đến.

“Vừa nhìn đã biết không phải người tốt, chúng ta đi thôi.” Hà Minh Vũ nhanh chóng đi đến bên cạnh Trân Nam Phương.

Cô khẽ gật đầu, muốn cùng anh ta rời đi.

“Đứng lại!” Lão già mập lùn không kiềm được sự tức giận: “Cổng nhà họ Hà mà cô nói đến là đến đi là đi sao?”

Hoàn toàn mặc kệ thân phận của Hà Minh Vũ, thể hiện rõ việc muốn trút giận cho Ngô Hà.

“Chị dâu! À mà không thể gọi như vậy nữa.” Hà Minh Kỳ giả vờ như bây giờ mới đột nhiên nhớ ra: “Đầu tiên là cô Nam Phương làm cho vợ sắp cưới cũ của tôi nhảy lầu, bây giờ lại đánh vợ sắp cưới mới của tôi hai cái, có phải nên tính chung hai món nợ không?”

“Cậu dám làm như vậy hả!” Hà Minh Vũ che chở cho Trần Nam Phương.

Điều này khiến cho Hà Minh Kỳ nở nụ cười: “Cô Nam Phương đúng là giỏi thật!”

Nói xong anh ta cúi người thì thâm mấy câu bên tai lão già mập lùn, dù cho không nghe rõ ràng, nhưng Trân Nam Phương cũng biết anh ta nói gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 544


Chương 544

“Đúng là chuyện không may của gia đình! Vậy mà lại làm ra chuyện xấu xa thế này!” Lão già mập lùn tiếp tục nổi giận: “Cô Nam Phương! Bây giờ cô xin lỗi và để cô ấy đánh lại, hoặc là… Hừ!

Cô không gánh vác nổi hậu quả đâu.”

“Thật sao?” Trân Nam Phương cô là người đã từng chết một lần, sao lại sợ mấy tên rác rưởi này: “Có hậu quả gì mà tôi không gánh vác nổi? Chẳng lẽ tôi đánh người trước cổng nhà họ Hà thì ông giết người ở cổng à?”

Sau đó cô học theo nụ cười của Hà Minh Kỳ: “Cũng vậy thôi, đứng chung với tội phạm giết người, khó tránh khỏi bị truyền nhiễm”

“Bọn họ không dám đâu.” Hà Minh Vũ thật lòng nói.

“Nam Phương, sao cô có thể nói xấu tôi như vậy? Tôi giết người lúc nào?”

Ngô Hà uất ức đến cực điểm, còn thiếu yếu đuối ngã vào người của Hà Minh Kỳ nữa thôi: “Không phải cô còn đứng ở đây sao?”

“Đúng là cô không ra tay giết tôi, người tình cũ của cô ra tay, lại chết thay cho cô rồi.” Trân Nam Phương cười lạnh lùng, chỉ vào Hà Minh Kỳ: “Gia đình gặp điều không may chính là do anh, bị cắm sừng bao nhiêu lần rồi còn không biết sao? ÀI Cẩn thận người tình cũ của cô ta biến thành quỷ quay về chơi bời trăng hoa đấy.”

“Nam Phương! Gô…ˆ Ngô Hà lập tức đứng bật dậy, nhìn Trần Nam Phương như nhìn thấy quỷ, hận không thể xông lên xé xác cô.

Cô không cho Ngô Hà cơ hội đó, cười nhún vai: “Tôi làm sao chứ? Tôi nói sai chỗ nào? Muốn tôi gọi Hà Minh Viễn đến hỏi thử không? Ban đầu là ai chạy đi gặp anh ấy nói mình là bạn của Dạ Hành?”

Trần Nam Phương không sợ quét mắt nhìn vẻ mặt khác nhau của bọn họ: “Vì sao cô làm vậy? Không thể chỉ đơn giản là hận tôi đâu nhỉ? Là coi trọng Hà Minh Viễn hay là coi trọng vinh hoa phú quý nhà họ Hà đây?”

“Cô… Cô câm miệng lại cho tôi!”

Ngô Hà không biết vì sao Trần Nam Phương giống như biến thành người khác, còn muốn phơi bày quá khứ ở đây sao?

“Sợ rồi à?” Trần Nam Phương hơi nâng cằm lên: “Không cần sợ, cậu Kỳ đã thừa nhận cô là vợ sắp cưới mới, đương nhiên sẽ không để ý đến những chuyện xấu trong quá khứ của cô, nhà họ Hà đã gặp chuyện không may thì đương nhiên càng không quan tâm.”

“Im miệng!” Lão già mập lùn bước về phía cô một bước: “Quản gia đâu?

Quản gia chết rồi sao? Trông thấy kẻ điên còn không biết bắt lại à?”

“Kẻ điên ở đâu?” Giọng nói nghiêm túc kèm theo tiếng bước chân lạnh lùng, có một loại khí chất không thể khinh thường.

Trái tim của Trần Nam Phương chùng xuống, trông thấy khuôn mặt không cảm xúc quen thuộc mà xa lạ, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng uất ức.

“Minh Viễn!” Ông già mập lùn cau mày: “Bác mặc kệ trước đây cô ta có thân phận gì, ở nhà họ Hà phải tuân thủ quy củ của nhà họ Hà.”

“Nhà họ Hà có quy củ ư?” Ánh mắt của Hà Minh Viễn lướt qua người của Trần Nam Phương, không nhịn được ngừng lại chớp mắt một cái: “À! Hình như có, nhưng đã là gia đình gặp không may thì làm chút nghi thức xã giao cũng vô dụng thôi.”

“Minh Viễn!” Ông già mập lùn hét lên: “Dù gì thì Minh Kỳ cũng là em họ của cháu mài”

“Tôi biết, người mà vợ của tôi đánh cũng không phải cậu ta.” Hà Minh Viễn nói một cách tự nhiên: “Chẳng qua là con mèo con chó gì mà cũng đáng được bác cả nổi giận sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 545


Chương 545

Đầu tiên Trần Nam Phương hơi sửng sốt vì từ “Vợ” kia, nghe thấy anh gọi ông già mập lùn là “Bác cả”, cô biết người trước mắt này là ông lớn.

Chuyện ông lớn về nước thì Trần Nam Phương đã nghe nói từ lâu, nhưng không ngờ ông ta lại có bộ dạng như thế này, càng không ngờ ông ta lại che chở cho Hà Minh Kỳ và Ngô Hà như vậy.

Xem ra giữa bọn họ đã trao đổi rất nhiều lợi ích.

Nhưng cô không có hứng thú tìm hiểu, nhìn thấy Hà Minh Viễn đã trị được ông lớn, cô nhấc chân rời đi…

“Để anh đưa em về.”

Nghe thấy giọng nói sau lưng, bước chân của Trân Nam Phương vô thức bị giữ lại, trái tim cũng theo đó mà đập thình thịch, cô cũng không biết nên đối mặt với Hà Minh Viễn như thế nào.

“Không cần đâu! Cảm ơn anh!”

“Lên xe đi.” Anh đi vòng qua trước mặt cô, ánh mắt hơi tối tăm: “Không chừng bọn họ sẽ làm ra chuyện gì nữa.”

Chân mày của Trần Nam Phương giật giật, quay đầu nhìn lại, cũng không thấy người nào cho nên cô không biết lời nói của Hà Minh Viễn là thật hay giả.

Nhưng khi cô dừng lại cũng không ngăn được ai đó kéo cô đến bên chiếc xe, còn tự mình mở cửa xe ra.

“Làm phiền anh rồi.” Trân Nam Phương bất đắc dĩ lên xe, cố gắng thu mình vào trong góc: “Ngừng ở chỗ có thể bắt taxi là được.”

Nói xong cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, không nhìn Hà Minh Viên mà cũng không định nói tiếp.

Anh ngồi bên cạnh cô và nhìn một bên gò má của cô, người phụ nữ nhỏ bé này lại gầy đi, cô ăn uống không ngon miệng sao?

Có phải vì quyết định nhân tâm của bản thân anh không?

Hà Minh Viễn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Trần Nam Phương, trong lòng giống như sóng biển cuộn trào, lúc lên lúc xuống, vui vẻ vì cô quan tâm anh, lại rối rắm về mối quan hệ với anh trai của anh.

“Anh trai của anh… Anh ấy…” Giọng nói của anh không rõ ràng, vì rối rắm cho nên lời nói càng chậm chạp hơn.

Thân thể của Trần Nam Phương cứng đờ, trái tim như bị dội nước lạnh, đúng là Hà Minh Vũ đã chắn ngang giữa bọn họ, cuối cùng bọn họ cũng không còn khả năng bên nhau nữa rồi.

“Đầu của anh ấy bị thương làm tổn thương đến thần kinh cho nên không nhớ được chuyện trước kia.” Hà Minh Viễn tiếp tục nói: “Anh ấy còn trúng độc, độc tố còn sót lại trong cơ thể, tìm rất nhiều bác sĩ cũng không thể chữa khỏi.”

Cô không quay đầu lại, nhưng vẫn mở miệng nói: “Đều là do người nhà họ Tạ làm đúng không?”

Cô nhớ rằng cậu út của cô đã tổn thương đầu của Hà Minh Vũ, như vậy độc tố thì…

“Không phải độc tố.” Hà Minh Viễn nhìn đôi môi anh đào của cô mở ra khép lại, anh rất muốn nhấm nháp hương vị như trước đây, vừa nghĩ đến việc anh đưa ra quyết định ly hôn với cô, đáy lòng của anh có một loại cảm giác đau đớn như trái tim bị xé rách.

Trần Nam Phương không đợi anh nói tiếp, cô cho là anh đang lo lăng, cũng không biết giờ phút này anh đang nghĩ gì, chỉ nhíu đôi mày xinh đẹp và càng im lặng hơn.

Reng reng reng…

Tiếng chuông điện thoại kéo suy nghĩ của Hà Minh Viễn trở lại, anh nhìn dãy số và nghe máy: “Có chuyện gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 546


Chương 546

“Tổng giám đốc Viễn có vẻ không vui nhỉ? À, tôi nhớ ra, gần đây vì chuyện ly hôn mà tâm trạng của Tổng giám đốc Viễn luôn không tốt.” Trong điện thoại di động là giọng nước ngoài rất dê nhận biết của Tạ Hàn Phong.

“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi”

Làm lỡ việc anh nhìn Trân Nam Phương.

“Cho anh một tin tốt.” Tạ Hàn Phong trêu đùa: “Cũng có thể anh nghĩ đó là tin xấu.”

“Sau ba mươi phút nữa, bộ phận nhân sự sẽ sắp xếp cho anh một khóa đào tạo trong vòng một tháng.”

“Xem ra trong nhật ký vợ trước của anh đã viết tính tình của anh không tốt là sự thật, Tổng giám đốc Viên nên thay đổi rồi.”

Hà Minh Viễn lộ ra sự sững sờ hiếm thấy, rất không hài lòng với hai chữ vợ trước, nhưng lại bị thu hút bởi hai chữ nhật ký nên chuyển hướng: “Nhật ký gì?

Anh lấy được nó ở đâu?”

“Thân là cấp dưới, chia sẻ với ông chủ là việc mà tôi nên làm.” Tạ Hàn Phong nói rõ đầu đuôi ngọn ngành, anh ta đã hack nhật ký điện tử của Trần Nam Phương: “Từ ngày đầu tiên học đại học cho đến khi tốt nghiệp đều là hình bóng của anh, tôi nhớ rất chỉ tiết.”

“.”

“Anh không biết vợ trước của anh đã yêu anh từ lâu rồi sao? Có vẻ như bản thân cô ấy cũng không biết.”

Hà Minh Viễn trực tiếp cúp máy, nhìn thấy Trần Nam Phương kêu tài xế dừng xe, anh hỏi: “Em đi đâu? Anh đưa em đi.”

“Không! Không cần phiên phức như vậy đâu.” Cô không biết vừa rồi trong điện thoại vẫn luôn nói chuyện về cô, bây giờ cô không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa.

“Nam Phương!” Hà Minh Viên giơ tay muốn kéo Trân Nam Phương lại, đúng lúc nắm lấy của cô.

Lập tức có một luồng điện lướt qua cơ thể của hai người.

Tay của hai người tự động siết chặt, lại đồng thời buông ra.

“Anh đưa em vê.” Anh kiên trì.

“Không cần, em không về nhà.” Trần Nam Phương cũng kiên trì.

Giọng điệu của cô cực kỳ lạnh nhạt hơi k ích thích Hà Minh Viễn: “Vậy em đi đâu?”

“Tổng giám đốc Viễn! Chuyện này có liên quan đến anh sao?” Thân thể cô cứng đờ, cô quay đầu lại và hỏi: “Hình như chúng ta đã ly hôn rồi mà?”

Đôi mắt mà trước kia sáng rực như  sao trời nhưng giờ phút này lại không còn sáng ngời nữa, chỉ còn sự xa cách và lạnh nhạt, vừa rồi ở nhà cũ anh nhìn thấy sự thay đổi của cô, toàn thân mọc đầy gai nhọn, chỉ là không ngờ cô cũng tàn nhãn dùng gai đâm về phía anh thế này.

“Đúng vậy! Chúng ta đã ly hôn rồi.”

Anh nhíu chặt chân mày, giọng điệu cũng lạnh nhạt: “Có phải em đã lập kế hoạch cho sau này không?”

Từ đây thế giới của anh ngay cả bóng dáng của cô cũng không thể có nữa phải không?

“Ha ha…” Cô cười lạnh lùng: “Không nên có kế hoạch à? Tôi nên yếu đuối không gượng dậy nổi thì mới được hả?”

Đôi mắt đẹp của cô hơi trừng lên, tức giận nói: “Hay là anh cảm thấy tôi nên đến cầu xin anh hoặc là cảm ơn sự bố thí của anh?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 547


Chương 547

“Nam Phương!” Hà Minh Viễn tới gần, anh không ngờ cô dùng áo giáp sắt bao bọc bản thân, điều này chỉ có thể nói rõ rằng anh đã làm cô tổn thương: “Em đừng như vậy.”

“Đừng thế nào? À! Chắc là anh muốn nói tôi đừng cay nghiệt như thế đúng không?” Đôi mắt của Trân Nam Phương lóe lên: “Dù sao thì Thiên An cũng mềm mại, khéo hiểu lòng người, tựa như sự nũng nịu của Ngô Hà vậy.”

“Em đang trách anh vì năm đó không điều tra rõ ràng sao?” Vì vậy cho nên làm cô và anh trai của anh bỏ lỡ nhau sao?

“Không phải, tôi chỉ là nhắc nhở anh điều tra cẩn thận, tránh việc lại nhận lầm người, tránh cho tôi cơ hội một cách lãng phí.”

Anh tức giận đến đáy mắt bốc lửa, trực tiếp cúi người chặn môi cô lại.

Trân Nam Phương hơi sững sờ rồi sau đó mới dùng sức giấy giụa, nghẹn ngào trong cổ họng: “Hà Minh Viên…Ưm… đồ khốn nạn…”

Thế nhưng cô càng giấy giụa thì anh càng siết chặt, cuối cùng thân thể hai người dán sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của bọn họ truyền cho nhau.

“Thả tôi ra… Anh buông tay ra!” Trần Nam Phương đấm mạnh vào Hà Minh Viễn, tức giận đến mức nước mắt sắp chảy ra.

“Đừng khóc!” Anh lau nhẹ nơi khóe mắt của cô, trong giọng nói tràn đầy sự bất đắc dĩ: “Là do anh không tốt…”

“Tôi không muốn quan tâm đ ến anh!

Không muốn gặp lại anh!” Đột nhiên Trân Nam Phương đẩy anh ra, bước xuống Xe.

Là anh đưa ra quyết định ly hôn với cô, không tin cô, không cần cô nữa, làm sao lại còn có thể hôn cô, ôm cô như trước đây thế này?

Anh có tư cách gì? Anh xem cô là gì?

Trên tay Hà Minh Viên trống không, trong lòng càng trống rỗng, anh không nên buông cô ra, nhưng thân thể của anh trai anh…

“Đến công ty.” Anh ngồi xuống một lần nữa, hơi thở quanh thân thể anh đều lạnh lẽo khiếp người, chỉ đôi mắt phượng hơi híp lại là ẩn chứa nỗi đau không nói thành lời.

Đến công ty, anh còn chưa kịp đi vào văn phòng thì đã nhìn thấy Tạ Hàn Phong cà lơ phất phơ đi đến: “Anh thật sự không có hứng thú xem nhật ký vợ trước của anh sao?”

“Không muốn sống thì cứ theo vào.”

Đôi mắt lạnh lùng sắc bén của Hà Minh Viễn quét qua, sau đó anh đá cửa đi vào, anh đã hối hận, nếu lại xem nhật ký của Trần Nam Phương thì chỉ sợ anh sẽ lập tức bắt cô trở về.

Tạ Hàn Phong nhún vai nhưng vân theo vào bên trong: “Không phải anh tới †ìm tôi cũng vì kỹ năng hack của tôi sao? Bây giờ phát huy được tác dụng rồi thì anh phải sử dụng chứ.”

Sắc mặt anh càng tối tăm.

“Nếu không thì tôi đọc cho anh nghe một đoạn?”

“Minh Phúc! Lăn vào đây!” Hà Minh Viễn gầm nhẹ, cả người tỏa ra sự lạnh lùng nghiêm nghị chết chóc mà lạ lãm.

Tạ Hàn Phong lại nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi không đọc, cái đó tôi gửi qua email của anh, anh có rảnh thì tự mình xem.”

Không đợi đến lúc Minh Phúc dùng sức mạnh, anh ta lập tức nhượng bộ trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 548


Chương 548

“Cậu chủ…” Minh Phúc không đi, mặc dù biết đụng vào họng súng, nhưng vẫn phải đụng: “Nghe nói mợ ba muốn về Thâm Thành.”

Không đợi được anh trả lời lại, anh ấy lại nói thêm: “Một mình cô ấy đi, không có cô Thanh Hoa đi theo.”

Hà Minh Viễn nheo mắt lại, khí thế không nói được thành lời, nhưng người ta nhìn vào thì không thể hiểu nổi rốt cuộc anh đang nghĩ gì.

Bên này, sau khi Trần Nam Phương xuống xe, cô mờ mịt bước đi trên đường lớn, trong lòng vừa đau lại vừa chát.

Cô có cảm giác như mình đang bị kẹt ở một ngã tư đường, không biết nên đi về phía bên trái hay là bên phải, hoặc là nói cô muốn đi về bên phải nhưng lại còn có một con đường khác.

Hơn nữa những lời mà Hà Minh Viên nói về việc Hà Minh Vũ sinh bệnh, cô biết mục đích anh ta ly hôn, đơn giản là muốn “nhường” chính cô lại cho Hà Minh Vũ mà thôi.

Nhưng mà ai cho anh cái quyên để anh làm như vậy chứ?

Anh lại xem cô là thứ gì vậy?

Một thứ vật phẩm có thể nhường tới nhường lui hay sao?

“Khốn kiếp chết tiệt.” Cô hung dữ mắng một câu rồi giơ tay xoa xoa đôi môi sưng đỏ, nếu đã buông tay rồi thì còn chạy tới trêu chọc cô làm gì nữa chứ?

“Hay là nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi.” Trần Nam Phương đưa ra quyết định cuối cùng, không thể trêu vào nhưng cô vẫn có thể trốn được mà.

Cô dùng thời gian nhanh nhất để thu dọn hành lý xong xuôi, quyết định cuối tuần sẽ đến Thâm Thành, về với thành phố mà cô vần luôn yêu thích, nơi cô đã từng sống lúc trước.

“Nam Phương! Tớ thật sự là không nỡ rời xa cậu.” Vẻ mặt Đỗ Thanh Hoa vô cùng đáng thương, cô ấy lại ôm châm lấy Trân Nam Phương: “Cậu cứ để tớ về lại Thâm Thành với cậu đi.”

“Không được! Từ Thâm Thành đến Kim Thành mất hơn hai tiếng đồng hồ đi đường, lúc nào cậu cũng có thể đến được hết, bất cứ lúc nào tớ cũng có thể quay về mà.” Trần Nam Phương cũng không thể giữ bạn tốt ở bên cạnh mình, cô không thể chia rẽ một mối nhân duyên tốt đẹp được.

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết!” Cô gõ nhẹ một cái vào đầu của người bạn tốt: “Dù sao thì cậu cũng phải cho tớ một cơ hội để chứng minh rằng tớ vẫn có thể sống thật tốt chứ, có đúng không?”

Đỗ Thanh Hoa hừ hừ, cô ấy thấp giọng mắng vài câu: ‘Đều là lỗi của tên khốn kiếp họ Hà.”

Trân Nam Phương giả vờ như không nghe thấy, cô nhìn về phía Trịnh Hoàng Phong cũng đến giúp đỡ: “Anh cải Mọi người thật sự không cần phải lo lắng cho em đâu, anh xem em vấn còn có thể thuê được căn nhà của chủ nhà lúc trước, nói rõ rằng em vấn có chút ít quan hệ tốt đẹp ở đây mà.”

Khuôn mặt hơi nhuộm đầy khói lửa trong xã hội lộ ra vver đau lòng mà lại tự trách, anh ta muốn nói rồi lại thôi.

Cô cũng đoán được ý nghĩ của anh ta, anh ta cũng muốn trở lại Thâm Thành giúp cô, nhưng sao cô lại có thể đồng ý được chứ, cô lập tức lên tiếng nói lảng sang chuyện khác: “Tớ đã tìm được việc làm rồi, trước tiên cứ làm nhân viên kế toán ở một công ty nhỏ một đoạn thời gian, sau đó từ từ tìm lại nhịp sống trước kia.”

“Cậu không trở về phòng làm việc Minh Phương làm sao?” Đỗ Thanh Hoa xoa xoa cằm: “Nơi đó vốn là của cậu mà.

Trần Nam Phương mím môi không nói, ban đầu phòng làm việc đó tên là QL, sau này lại bị Hà Minh Viên mua lại rồi đổi tên thành Minh Phương, dưới danh nghĩa của cô, nhưng mà cô lại không muốn đến đó một chút nào, bây giờ cô không muốn dính dáng đến anh dù chỉ là một chút xíu!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 549


Chương 549

“Nam Phương! Nếu như em muốn tự làm ăn một mình, anh lại mở cho em một phòng làm việc khác.” Trịnh Hoàng Phong nói với vẻ hào phóng.

“Không cần đâu!” Trân Nam Phương vội vàng xua tay: “Bây giờ em không bận tâm quá nhiều, tìm một phần công việc đơn giản mà làm và an dưỡng khôi phục thân thể là được rồi.”

Đỗ Thanh Hoa cũng đồng ý với suy nghĩ này: “Đúng rồi đấy! Thân thể mới là quan trọng nhất, cậu mới khỏe lại, không thể lại mệt nhọc nữa.”

Khuyên can mãi thì cuối cùng cũng khuyên được bọn họ trở về Kim Thành, Trần Nam Phương đứng một mình trước cửa sổ phòng khách mà nhìn ra phương xa, tuy có cảm giác cô đơn nhưng cũng thả lỏng hơn nhiều.

Chỉ là cô không biết, một chiếc xe Bugatti màu đen vần luôn đậu dưới tâng lầu, người ở bên trong cũng nhìn về phía cửa sổ của cô thật lâu.

Ngày hôm sau, Trân Nam Phương dậy rất sớm, cô chỉnh đốn lại cho ổn thỏa rồi đi làm, tới công ty khoa học kỹ thuật Hồng Hà, cô làm xong thủ tục rất nhanh.

“Hoan nghênh cô Nam Phương gia nhập vào công ty chúng ta, hôm nay vừa đúng lúc Giám đốc cũng ở đây, trước hết gặp mặt một chút đi.”

“Được thôi.” Cô nghe nói phần lớn thời gian thì vị Giám đốc này đều ở Kim Thành, ngày đầu tiên nhận chức lại có thể gặp mặt ngay thì cũng coi như là có duyên.

Không nghĩ tới vừa vào tới văn phòng, cô đã không giữ bình tính được nữa.

Thế mà người trước mắt này lại là người đàn ông có nước ngoài mà cô đã gặp trên máy bay, cũng chính là Tạ Hàn Phong.

“Wow! Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Đối phương bày ra bộ dáng rất vui mừng.

Trần Nam Phương lại nhíu chặt chân mày, cô thật lòng cảm thấy vận may của mình đã suy yếu hết mức, sao cứ luôn lâm vào tình huống ‘Oan gia ngõ hẹp” như vậy chứ?

“Cô là nhân viên kế toán mới của công ty tôi sao?”

“Chắc là không phải rồi.”

Trần Nam Phương không hề muốn có bất kỳ quan hệ gì với Tạ Hàn Phong cải Hơn nữa sau khi biết anh ta với Lý An là cùng một bọn thì cô cũng không thể nhảy vào hố lửa được.

“Chị Trinh! Thật sự ngại quá, bây giờ tôi xin được từ chức.” Trân Nam Phương nói xin lỗi với nhân viên phòng nhân nhân sự, đối phương trợn tròn mắt ngạc nhiên và cảm thấy rất khó hiểu.

“Cô Nam Phương! Đang yên đang lành… Sao cô lại muốn từ chức chứ?”

Quan trọng là cô chỉ mới vừa nhận chức chưa tới hai tiếng đồng hồ mà thôi.

Trần Nam Phương không biết nên giải thích như thế nào nên cô dứt khoát không thèm giải thích nữa, tuy răng làm như vậy cũng không tốt cho lắm, nhưng cô vẫn xoay người đi ra ngoài.

“Cô Nam Phương! Xin hãy dừng bước!” Tạ Hàn Phong tự mình đuổi theo: “Là bởi vì tôi nên mới muốn từ chức sao? Tôi khiến người ta chán ghét như vậy sao?”

Hỏi xong, anh ta còn tự sờ sờ mặt mình, trên mặt tràn đầy vẻ nghỉ ngờ.

“Anh đừng có đi theo tôi nữa.” Trần Nam Phương đề phòng nhìn xung quanh mình, sau đó cô dùng tốc độ nhanh nhất mà vọt vào trong thang máy.

Không nghĩ tới Tạ Hàn Phong lại rất cố chấp, anh ta đi theo lối cầu thang thoát hiểm xuống rồi chặn cô lại: ‘Có thể cho tôi một lý do không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 550


Chương 550

“Đột nhiên không muốn làm việc nữa.” Trần Nam Phương nói với vẻ mặt lạnh nhạt và xa cách: “Được rồi chứ?”

“Cô không giống người như vậy.”

Anh ta phân tích, nhắm mắt theo đuôi đi theo cô: “Cô sợ tôi ư?”

Cô đột nhiên dừng bước lại, hung hăng mà trừng mắt nhìn anh ta: “Tôi sợ anh cái gì chứ? Anh đã làm chuyện xấu gì mà không thể để người khác biết được sao?”

Không đợi anh ta trả lời, cô lại hất cằm lên: “Không ngại nói cho anh biết, ông xã của tôi rất lợi hại đó, anh mà dám làm gì với tôi, anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”

“À vậy sao! Cô kết hôn rồi ư?” Tạ Hàn Phong nửa tin nửa ngờ mà nhìn chăm chằm cô rồi đột nhiên anh ta bật cười thành tiếng: ‘Không phải vừa mới ly hôn à?”

Âm!

Đầu óc Trần Nam Phương choáng váng, cô chỉ biết người này cùng một giuộc với Lý An, nhất định là đã điều tra cô từ lâu rồi!

Giờ khắc này cô lại hối hận vì đã đến Thâm Thành, hắn là cô nên đi càng xa càng tốt, ra nước ngoài luôn mới tốt “Tôi nói đúng rồi chứ gì?”

“Hừi Ly hôn thì đã sao chứ, tôi mà có chuyện thì anh ấy vấn sẽ ra mặt thôi, tốt nhất anh đừng có mà khiêu khích anh ấy.” Bây giờ cô thật sự là đang phùng má giả làm người mập, nhưng nếu không làm như vậy, cô thật sự rất sợ sẽ bị tính kế trong tương lai.

Tạ Hàn Phong cười cười, hình như còn mang theo vẻ thật lòng: “Tôi đã từng nói là cô rất đáng yêu hay chưa?”

“Anh bị điên hả!” Trân Nam Phương cắn chặt răng, cô quơ quơ điện thoại: “Anh mà còn dám quấn lấy tôi nữa thì tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh ấy, xem anh ấy có hủy luôn cái công ty rách nát này của anh không!”

Ý cười của anh ta càng sâu, anh ta gật gật đầu: “Tôi tin mà! Anh ta vô cùng yêu cô đấy!”

Dù sao cũng đã bày tỏ thái độ ra rồi, cô cũng không muốn nhiều lời với anh †a nữa, cô cất bước rời đi nhưng mới vừa đi đến cửa lớn của tòa nhà thì đã nhìn thấy chiếc xe dừng ở bên ngoài, là chiếc Bugatti màu đen quen thuộc cùng với người đàn ông quen thuộc đang đứng bên cạnh chiếc xe.



… Trần Nam Phương nói không rõ được là vui mừng hay sợ hãi, vì sao Hà Minh Viễn lại ở đây chứ? Anh theo dõi cô sao?

Mạch suy nghĩ còn chưa rõ ràng thì cô chợt nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau: “Ông chủ!”

Cô quay đầu, nhìn thấy Tạ Hàn Phong đang vây vãy tay với Hà Minh Viễn!

“Ông chủ! Hôm nay vợ trước của anh nhận chức ở công ty rách nát này của tôi đó.”

Trần Nam Phương đỏ mặt, tim đập nhanh, cô hận không thể lập tức biến mất, thế nào mà Tạ Hàn Phong lại là cấp dưới của Hà Minh Viễn chứ!

“Tôi là hacker mà chồng trước của cô mời tới.”

Lúc đầu cô còn muốn chạy, nhưng vừa nghe thấy hai chữ hacker thì lại dừng lại, cô kinh ngạc nhìn anh ta, đột nhiên đầu óc có chút lộn xộn.

Đúng lúc này, cô chợt nghe thấy Tạ Hàn Phong nói: “Vừa rồi vợ trước của anh khen anh, nói anh rất lợi hại, còn nói chỉ cần cô ấy gọi điện thoại cho anh là anh sẽ đến giúp cô ấy…”

“Câm miệng!” Hà Minh Viên liếc mắt một cái, vô cùng khí thế, nhưng khi ánh mắt rơi xuống trên người Trần Nam Phương thì lại còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 551


Chương 551

Anh cất bước đến gân, nhẹ nhàng mở miệng nói với cô: “Ở đây không có vấn đề gì, nếu em muốn thì có thể làm việc ở đây.”

“Tôi không muốn!” Cô cụp mắt từ chối, suy nghĩ một chút thì cô vẫn nhỏ giọng nói với Hà Minh Viễn: “Lúc trước người gặp mặt với Lý An ở nhà họ Trần chính là anh ta.”

Nói xong, cô bông nhiên ý thức được rằng mình đần độn, anh là người thế nào cơ chứ, sao lại có thể không biết hết chuyện của Tạ Hàn Phong được chứ?

Nghĩ tới điều này, Trần Nam Phương vô cùng giật mình, cô cất bước rời đi.

“Cô Nam Phương! Cô đừng đi mài”

Tạ Hàn Phong lại muốn chạy tới chặn cô lại nhưng lại bị Hà Minh Viễn ngăn cản: “Ông chủ! Anh cần phải tranh thủ mới được!”

“Quay về đi, chúng ta còn có việc.”

Anh lạnh lùng nói, cũng không quay đầu lại mà leo lên xe.

Trần Nam Phương và anh đều tự đi về hai hướng khác nhau, với tốc độ khác nhau mà rời khỏi nơi này nhưng trong tim hai người lại có cảm xúc giống nhau.

Cô đơn và không nỡ……

Thời gian mười ngày cứ trôi qua, gần như Trần Nam Phương chưa từng bước chân ra khỏi cửa, cô thật sự hy vọng loay hoay được thêm một chút vận may rồi lại ra ngoài làm việc.

Lần này cô đã thông minh hơn rồi, tìm được một công việc làm thêm, một tuần chỉ cần đến công ty một lần thôi, cô cũng đã điều tra rồi, chắc là hoàn toàn không có người quen đâu.

Thế nhưng một khi đã xui xẻo hết mức thì uống nước lã cũng nhét kẽ răng.

Trần Nam Phương vừa thanh toán xong, cô tính đến cửa hàng mua một ít đồ dùng sinh hoạt, vừa đến tầng hai thì lại đụng phải Ngô Hà và Đặng Liên, hai người đi cùng nhau và còn vừa nói vừa cười!

“Ôi chà! Đây không phải là người vợ bị Minh Viễn vứt bỏ đây sao?” Đặng Liên không mặn không nhạt nói móc: “Còn có tâm trạng đi dạo siêu thị nữa à?”

Ngô Hà nhìn lại, sự oán hận đầy trong mắt cô ta không che giấu được: “Dì Liên! dì không biết đó thôi, người ta cũng không nghèo đâu, cậu ba đã bồi thường cho cô ta rất nhiều đó, ngay cả bà cụ cũng cho cô ta rất nhiều cổ phiếu bất động sản nữa.”

“Sao dì lại không biết việc này chứ?”

Đặng Liên cực kỳ ghen tị, ngoại trừ nhận được tiền tiêu vặt hàng tháng ra thì bà ta chẳng có gì cả, dựa vào cái gì mà Trần Nam Phương lại có chứit “Cháu cũng chỉ nghe cậu Kỳ nói vậy mà thôi.” Đôi mắt Ngô Hà nhìn chằm chằm về phía Trần Nam Phương, cô ta khoe khoang: “Nam Phương! Đây là cửa hàng mà tôi vừa mới mở, có muốn tới ủng hộ một chút hay không?”

“Cháu cẩn thận lại bị đánh nữa đói!”

Đặng Liên giống như là nhắc nhở nhưng vẫn nghe ra được vẻ vui sướng khi người gặp họa trong lời nói của bà ta.

Ngô Hà càng hận hơn, chuyện cô ta bị đánh đã bị truyền khắp cả nhà họ Hà rồi, nhưng Hà Minh Viễn đã lên tiếng cho nên không có ai dám giúp cô ta, ngay cả Hà Minh Kỳ và ông lớn cũng đều nhắm một mắt mở một mắt.

“Cô ta dám ư?” Ngô Hà trừng mắt nhìn Trần Nam Phương, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong đầy vẻ cười nhạo: “Tuy rằng nói cậu ba và cậu Vũ đều xem cô ta như cục cưng…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 552


Chương 552

“Xùy… Đặng Liên cắt ngang, bà ta  lên tiếng với vẻ chán ghét: “Đi ra ngoài bán thân cũng phải có chút đạo đức nghề nghiệp, thế mà cô ta lại dụ dỗ anh em ruột nhà người ta.”

Lúc đầu Trần Nam Phương không định lên tiếng, nhưng khi nghe thấy những lời này thì cô thật sự quá tức giận rồi, cô cũng lạnh lùng nói: “Thật sự không ngờ là bà còn biết quy củ khi đi ra ngoài bán thân đấy!”

“Mày…’ Đặng Liên trợn tròn mắt: “Mày nói nhăng nói cuội gì đó?”

“Nam Phương! Sao cô lại thô lỗ như thế hả?” Ngô Hà châm dầu vào lửa: “Cho dù cô có ly hôn với Minh Viễn rồi đi chăng nữa, nhưng chắc là cô vẫn hiểu được việc tôn trọng bề trên chứ hả?”

Trân Nam Phương cố gắng để cho mình tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt: “Hả? Bề trên gì chứ? Tôi nghe nói bà là do ông lớn…’ “Ông lớn?” “Câm miệng!”

Ngô Hà và Đặng Liên lên tiếng cùng lúc, một người kinh ngạc, một người giận dữ.

“Cho dù tôi có ly hôn với Minh Viễn rồi, nhưng cũng khá là hiểu biết vê bề trên đó.” Trần Nam Phương dùng gậy ông đập lưng ông.

Sau đó cô không còn hứng thú nữa nên xoay người định rời đi.

Nhưng cô lại bị Ngô Hà bắt được cổ tay, móng tay thật dài của cô ta xẹt qua da thịt cô, đau đến mức cô phải run lên!

“Không được đi! Cô phải xin lõi dì Liên!”

“Buông tay tôi ra!” Trân Nam Phương vung tay, cô biết Ngô Hà đang cố ý, không dám làm ngoài sáng nên giở trò trong tối.

“Bắt cô tay lại!’ Đặng Liên ra lệnh, bà ta lắc mông đi tới, giơ tay muốn đánh cô: “Tôi xem cô có còn nói hưu nói vượn nữa không!”

Tay bà ta bị người ta giữ lại.

“Cửa hàng cao cấp như vậy mà lại đánh người hả?” Tạ Hàn Phong hất tay ra, suýt chút nữa là hất Đặng Liên ngã ra đất.

Ngô Hà vô cùng tức tối, mắt thấy sắp chiếm được lợi thế mà lại bị người này làm hỏng: “Anh là ai chứ hả? Có biết thân phận của chúng tôi hay không, chúng tôi chính là…”

Tạ Hàn Phong thở dài một tiếng, giọng nói của anh ta cũng không nhỏ: “Tôi biết cô là ai, cô là người đã đẩy cô ấy xuống cầu thang mà.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Trần Nam Phương và Ngô Hà đều trừng to hai mắt!

Hai người bọn họ đều cực kỳ khiếp sợi “Anh nói bậy bạ cái gì vậy hả!” Ngô Hà phản ứng lại trước, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta trắng bệch mà kêu lên: “Ai đẩy cô ta xuống cầu thang chứ!”

Cô ta chỉ vào Trần Nam Phương, giọng nói càng lúc càng the thé khó nghe, rõ ràng là làm việc xấu nên trong lòng không yên: “Tôi biết rồi, nhất định anh là người mà cô ta mời đến, nói những lời này là muốn hãm hại tôi đúng không? Trân Nam Phương! Cô thật là độc ác!”

“Tôi độc ác ư?” Trân Nam Phương híp mắt lại nhìn chằm chằm cô ta: ‘Ngô Hài Cô thế này là bị bóc trân bộ mặt thật rồi hả?”

“Cái gì mà bộ mặt thật bộ mặt giả chứ?” Tay cô ta run run: “Nếu các người còn dám nói xấu tôi nữa…”

“Đừng nói nhảm với bọn họ nữa, báo cảnh sát đi!” Đặng Liên nói tiếp lời cô ta, nghĩ đến việc suýt chút nữa bà ta đã bị đẩy ngã, bà ta đều cảm thấy tức giận không thôi.

Nhưng mà nghe thấy hai chữ báo cảnh sát này, người sợ nhất chính là Ngô Hà, sắc mặt cô ta tái nhợt như cắt không còn giọt máu, dường như là đang suy nghĩ biện pháp đối phó, rất nhanh, cô ta lập tức dịu giọng xuống mà nói: “Dì Liên! Hay là chúng ta đừng để ý đến bọn họ nữa, dì xem rất nhiều người đang nhìn về phía chúng ta kìa, cửa hàng của cháu cũng sắp lập tức khai trương rồi.”

“Cháu còn thiếu chút tiền đó sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 553


Chương 553

Đặng Liên khinh thường: “Không bằng để cảnh sát đến đây, còn tuyên truyền miễn phí cho mặt tiền cửa hàng của cháu nữa đấy.”

Ngô Hà hận đến mức không nói nên lời, đầu người này toàn là óc heo sao?

Cảnh sát giúp đỡ tuyên truyền gì chứ, còn không tuyên truyên đến mức đóng cửa luôn saol “Tôi thấy báo cảnh sát rất tốt đấy.”

Trần Nam Phương còn ước gì có thể làm lớn chuyện lên nữa, như vậy thì Tạ Hàn Phong không muốn làm chứng thì cũng phải làm chứng.

Nào biết nghĩ thì rất tốt, nhưng giây tiếp theo ảo tưởng đã bị đập tan, người đàn ông nào đó sờ sờ gáy, ai da một tiếng: “Hình như là tôi đã nhìn lâm người rồi, không phải cô ta.”

Trần Nam Phương nhíu mày hỏi vặn lại: “Anh muốn đổi ý ư? Vừa rồi anh không nói như vậy!”

“Trần Nam Phương! Cô đừng dùng lòng dạ thấp hèn nghĩ người khác đều xấu xa, đều nói ly hôn khiến cho người †a cay nghiệt, cô thật đúng là một chứng cứ rõ ràng cho câu nói đó.”

Ánh mắt cô sắc bén mà nhìn về phía Ngô Hà: “Cô cho rằng cô có thể thoát được rồi sao?”

“Hừi Cô vẫn là bảo diễn viên của cô diễn kịch cho thật một chút đi rồi lại thử lại.”

Cô nhìn lại, thế mà Tạ Hàn Phong lại đi ra ngoài rồi, cô không thể không đuổi theol “Anh… Anh đứng lại đó cho tôi!” Trân Nam Phương gọi anh ta, ngăn anh ta lại giống như anh ta từng ngăn cô vậy: “Anh có ý gì vậy?”

Tạ Hàn Phong nhún vai, rồi lại lắc lắc đầu nhưng mà không nói lời nào.

“Hà Minh Viễn không cho anh nói sao?” Cô đoán: “Anh ta dựa vào cái gì mà làm như vậy chứ?”

Đã có thể chứng minh được rằng Ngô Hà không phải là Thiên An rồi mà anh vẫn còn bảo vệ cô ta sao?

“Anh ấy cũng không có nói như vậy.”

Tạ Hàn Phong lên tiếng: “Không thể đổ oan cho người tốt, mặc dù anh ấy là chồng trước của cô.”

“Anh câm miệng lại cho tôi!” Trân Nam Phương cực kỳ chán ghét hai chữ chồng trước này: ‘Anh là hacker, anh đã phá mở được video giám sát đã bị người động tay động chân rồi, đúng không? Cho tôi một đoạn.”

“Tôi không có.”

“Vừa rồi anh đã nói hết rồi, lương tâm của anh đâu rồi? Chẳng lẽ anh cứ nhìn người xấu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hay sao?” Vừa nghĩ đến việc mất đi đứa nhỏ, đôi mắt của cô không nhịn được mà đỏ bừng: “Cô ta đã giết người đói!”

“Bớt đau buồn đi!” Dường như anh ta không đành lòng: “Rất nhiều chuyện không phải giống như cô thấy vậy đâu.”

“Tôi nghe không hiểu!” Trân Nam Phương hét lên, hai tay cô run run mà lấy điện thoại ra: “Hà Minh Viễn! Vì sao anh còn muốn giúp Ngô Hà? Người đã chết không phải con của anh sao? Cho dù anh có chán ghét tôi, có hận tôi như thế nào đi nữa, nhưng anh không nên báo thù thay cho con của mình sao?”

“Này này… Tạ Hàn Phong hết sức buồn bực, anh nhanh chóng giành lấy chiếc điện thoại từ trong tay cô lại: ‘Đã nói rồi đừng có đổ oan cho ông chủ của tôi, tôi sẽ bị đuổi việc đó.”

“Anh trả điện thoại lại cho tôi!” Trần Nam Phương cướp lại.

Tạ Hàn Phong vừa tránh vừa nói: “Nếu không thì như vậy đi, cô vẫn cứ đến công ty của tôi làm việc, tôi sẽ cho cô một đoạn video giám sát.”

Cô ngừng tất cả động tác lại trong nháy mắt, nửa tin nửa ngờ mà nhìn anh ta.

“Tôi nói thật đó, tôi không phải là người xấu đâu.” Anh ta mở tay ra: “Chỉ đơn giản là tôi ngưỡng mộ tài năng bẩm sinh của cô Nam Phương trong lĩnh vực kế toán mà thôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 554


Chương 554

Vừa dứt lời, điện thoại của anh ta đã vang lên ầm ï.

“Xong rồi!” Tạ Hàn Phong thở dài: “Ông chủ của tôi ‘đuổi giết tận nơi rồi đây.”

Anh ta trả điện thoại lại cho Trân Nam Phương, lại lấy điện thoại của mình ra và quơ quơợ, để lộ ra màn hình điện thoại: “Cô xem này, nếu không thì cô giải thích một chút đi!”

“Ngày mai tôi sẽ đến công ty của anh đi làm.” Trân Nam Phương nói xong thì lập tức xoay người bước đi.

“Này… Cô không thể như vậy chứ, qua cầu rút ván à!” Anh ta đuổi theo cô, hi hi ha ha nói: “Ông chủ! Anh đừng nóng giận, đừng đau lòng, tôi đã dỗ dành vợ trước của anh xong hết rồi, nếu không anh gọi video call cho cô ấy xem sao?”

“Cậu muốn chết thì có thể nói thẳng.” Ở đầu dây bên kia, Hà Minh Viễn tức giận đến mức khuôn mặt đẹp trai cũng tối tăm và hung dữ, có trời biết vừa rồi lúc anh nghe được giọng nói của Trần Nam Phương, trái tim anh đau đớn biết nhường nào.

“Tôi tiếc mạng, tiếc mạng.” Tạ Hàn Phong thừa nhận răng anh ta có thái độ rất tốt: ‘Chẳng qua là cô Nam Phương thật sự là vợ trước của anh sao? Trước kia xem tư liệu thì cô ấy chính là một cô gái dịu dàng động lòng người, bây giờ Trần Nam Phương thật sự là không nhịn được nữa, cô xoay người đạp cho anh ta một cước, đạp xong thì lập tức bỏ chạy!

Cái gì mà vợ trước chồng trước, cái gì mà dịu dàng động lòng người chứ?

Cố ý muốn làm cô ghê tởm đúng không?

Chờ cho cô chạy đi xa rồi, Tạ Hàn Phong mới chậc chậc hai tiếng: “Vợ trước của anh đạp người thật là đau.”

“Đáng đời!” Hà Minh Viên vui sướng một cách khó hiểu.

“Ông chủ! Khủy tay của anh lệch ra bên ngoài quá, nhưng mà tôi vẫn muốn nói cho anh biết, lúc học trung họ và học đại học, vợ trước của anh cũng không dịu dàng đâu, trong nhật ký kia viết một cách tinh quái, anh thật sự không xem thử à…”

“Có phải là cậu không muốn tìm người ở Việt Nam nữa không?”

Cuộc trò chuyện bị cắt đứt, Tạ Hàn Phong bĩu môi miệng, tính tình ông chủ này của anh ta cũng đúng là không tốt, chẳng qua hẳn là anh ta nên nói cho Hà Minh Viễn biết, anh ta đã tìm được người muốn tìm rồi.

Sáng sớm hôm sau, Trần Nam Phương đi thắng đến Công ty Khoa học kỹ thuật Hồng Hà của Tạ Hàn Phong, vì video giám sát đã được phá giải kia, cô đi làm việc thì tính là gì chứ!

Không phải Hà Minh Viên đã nói rồi sao, anh ta không phải là người xấu.

Chậc… Cô xoa xoa huyệt thái dương, cô lại nghĩ đến Hà Minh Viễn rồi.

“Đừng nghĩ đến anh ta nữa, anh ta là tên khốn tồi tệ nhất trên thế giới này!”

Lời còn chưa dứt thì đột nhiên cô nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên, Tạ Hàn Phong đi từ phía sau tới, anh ta cười tủm tỉm, đôi mắt dài nhỏ đều híp lại: “Cô đang nhớ tới chồng trước của cô hả?”

“Không phải người nước ngoài đều rất chú trọng đến sự riêng tư của người khác sao?” Sao chỉ có anh ta là nhiều chuyện như thế chứ?

“Tôi không phải là người nước ngoài.” Vẻ mặt của Tạ Hàn Phong nghiêm nghị: “Tôi là người Việt Nam.”

“..” Trần Nam Phương không nói gì, khẩu âm nước ngoài rõ ràng như vậy, cứ làm như tai của cô bị điếc vậy, chẳng qua là cô không hề có một chút hứng thú đối với điều này: “Tôi đến đi làm rồi, đưa video giám sát cho tôi đi.”

“Làm ơn đi, người Việt Nam coi trọng chữ tín nhất đó, cô cứ làm việc ở đây một đoạn thời gian đi?”

Ý chính là chỉ lần trước Trần Nam Phương vừa mới làm thủ tục nhận chức xong xuôi là đã lập tức từ chức.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 555


Chương 555

Cô mím môi, cũng không già mồm cãi láo nữa: ‘Nửa tháng sau anh đưa video giám sát cho tôi, tôi có thể làm việc miễn phí ở đây một năm.”

“Không thể miễn phí.” Tạ Hàn Phong từ chối: “Cô cũng đừng có ném tôi vào trong hố lửa chứ.”

Trân Nam Phương thật sự muốn trợn trắng mắt.

“Mười ngày sau là tôi có thể đưa video giám sát cho cô.” Anh ta đưa ra điều kiện: ‘Chuyện cô đồng ý với tôi cũng không được đổi ý, hơn nữa cô còn phải giúp tôi nói vài lời trước mặt ông chủ nữa.”

“..” Cô cụp mắt im lặng một hồi: “Điều kiện này thì tôi không thể đồng ý được, không phải anh cũng biết rồi sao, chúng tôi đã ly hôn rồi, cũng không có gì đáng nói nữa cả.”

“Tôi không tin cô lại nhãn tâm như vậy.

Trần Nam Phương im lặng, bây giờ không phải là cô nhân tâm mà là Hà Minh Viên nhân tâm, là cả câu chuyện máu chó nhân tâm.

“Cô nói nếu như ông chủ của tôi đến dỗ dành cô, thì cô có phải…

“Không phải!” Cô nói năng một cách nghiêm túc: “Ly hôn chính là ly hôn, đời này cũng không còn khả năng nào nữa!”

Hơn nữa Hà Minh Viễn cũng sẽ không đến dõ dành cô, anh ly hôn chính là muốn đẩy cô tới chỗ của Hà Minh Vũ mà… Hừi “Anh chưa từng nghe câu này sao sao? Nhà giàu thì vô tình.” Trân Nam Phương tự cười nhạo mình: “Hết thảy đều là vì tính kế mà thôi.”

Hàn Phong thả tay Trân Nam Phương ra, lúc này cô mới phát hiện có người đứng phía saul Quay lại thì nhìn thấy… Hà Minh Viễn!

Anh đứng đó, vẻ mặt anh tối tắm, mắt phượng sâu thắm.

“Tôi đến phòng nhân sự trước.” Trần Nam Phương xoay người rời đi, cô chẳng thèm quan tâm xem có phải anh tức giận là do lời nói của cô hay không.

Tóm lại là cô không nói sail Cô chẳng chút trông chờ nào ở anh, đương nhiên sẽ không quan tâm đến cảm nhận của anh.

“Ha ha… Ông chủ! Tôi quên nói với anh là cô ấy đã đến làm ở công ty tôi rồi.”

“Anh ép cô ấy ư?”

“Sao tôi lại ép cô ấy được?” Tạ Hàn Phong tỏ vẻ vô tội: “Tự cô ấy trở về, có lẽ cô ấy… Thiếu tiền.”

Mày kiếm của Hà Minh Viễn nhíu chặt lại, cô gái nhỏ của anh thiếu tiền sao? Không phải cô có rất nhiều tài sản và cổ phiếu sao?

Đúng rồi… Cô nóng lòng muốn phân rõ giới hạn với anh, đương nhiên sẽ không chạm vào mấy thứ kial “Một lát nữa gọi cô ấy đến văn phòng tôi.” Nói xong Hà Minh Viễn đi thẳng vào công ty.

Tạ Hàn Phong phản ứng chậm nửa nhịp, lẩm bẩm một câu: “Làm ơn đi..

Đây là công ty của tôi, đừng có mà giọng khách át giọng chủ chứ!”

Trần Nam Phương vừa mới làm xong thủ tục đã bị gọi lại, vừa nghe phải đến văn phòng gặp Hà Minh Viễn thì cô lập tức từ chối một cách nhanh chóng.

“Đã nhận chức rồi, cần phải tuân thủ quy định của công ty đúng không?”

“Nội quy nào trong công ty quy định nhân viên kế toán phải vào văn phòng tiếp khách chứ?” Trần Nam Phương hỏi lại, cô cố ý chớp mắt: “Chẳng lẽ cô đã ăn hối lộ rôi2”

“Từ khi nào mà mồm mép cô thành vậy rồi?” Tạ Hàn Phong hết sức nghỉ ngờ: “Hay là do di truyên từ mẹ của cô?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 556


Chương 556

Cô cảm thấy lời này rất mất tự nhiên, tại sao lại di truyền từ mẹ mà không thể di truyền từ cha chứ?

Ngẫm lại, hình như cha của cô rất tệ bạc, thôi thì không di truyền ông ta mới tốt.

Trần Nam Phương xoa huyệt thái dương, cô đang nghĩ gì chứ?

“Tôi về vị trí làm việc đây.” Bởi vì nội dung công việc nên văn phòng mà cô làm việc nằm ở hướng Tây Nam của công ty, ở đây thành lập một phòng kế toán có nhiệm vụ đặc biệt.

Cô vừa chân trước bước vào thì chân sau Hà Minh Viễn đã đi vào theo.

“Ai cho anh vào đây?” Cô buồn bực: “Đây là nơi quan trọng của công ty.”

Anh mím đôi môi mỏng, từng bước áp sát lại gần.

Trân Nam Phương không ngừng lui về phía sau cho đến khi lưng đập mạnh lên tường, cơn đau làm cho cô bình tĩnh trở lại, cô khẽ hếch cằm: “Tổng giám đốc Viễn! Anh đang tính làm gì đấy, anh mà còn tiến lên một bước nữa tôi sẽ gọi người đến.”

Thế mà không ngờ anh lại thực sự dừng lại và đứng đối mặt với cô.

Dường như có hàng ngàn hàng vạn tia tình cảm và oán trách giữa hai người.

“Anh không tính kế em.” Hà Minh Viễn lên tiếng giải thích.

“Không sao cả.” Trân Nam Phương cúi đầu, ngăn cản giao tiếp bằng mắt giữa hai người: “Mời Tổng giám đốc Viễn về cho.”

“Anh không thích cách xưng hô này!”

“Vậy anh thích gọi thế nào?” Cô giả vờ suy nghĩ một chút rồi đột nhiên lạnh nhạt nói: “Mời chồng trước về sao?”

Anh cắn răng, cố giữ bình tĩnh nói: “Mười ngày nữa là hôn lễ của Ngô Hà và Hà Minh Kỳ, bà nội mong em trở về tham dự”

“Không cần đâu.” Trân Nam Phương cảm thấy thật buồn cười, muốn cô đến tham gia hôn lễ để làm gì, còn muốn được cô chúc phúc sao?”

“Đây là thiệp mời.”

“Mang đi!” Cô cầm lấy rôi ném thẳng vào thùng rác: “Tôi đã nói tôi không đi, anh không nghe thấy sao?

Hay trước giờ anh đã quen không nghe ý kiến của tôi rồi?”

“Anh mong em đi” Hà Minh Viễn nhìn cô gái nhỏ tức muốn hộc máu trước mặt, lòng không ngừng muốn vuốt thẳng nếp nhăn giữa trán của cô.

Trần Nam Phương cho răng anh lại bắt đầu ngang ngược, không cho cô phản bác: “Anh mong sao? Anh mong tôi làm rất nhiều chuyện, nhưng tôi không muốn!”

“Chuyện nào em không muốn?”

“Chuyện nào tôi cũng không muốn!”

Cô tức đến bật cười: “Anh thật sự nghĩ mình là thượng đế sao? Tất cả mọi người đều phải nghe theo sự sắp đặt của anh?”

Cô không làm theol Cô không phải đồ vật, cô có suy nghĩ của mình!

“Cho nên em muốn ở lại bên cạnh anh sao?” Chỉ cần cô gật đầu thì chắc chắn anh sẽ lập tức thay đổi quyết định khiến cho anh không ngừng hối hận.

Anh muốn có cô, vô cùng muốn, chưa có bất kỳ một chuyện gì khiến anh mong ước như được có cô!

“Tôi không muốn!” Trân Nam Phương lớn tiếng nói, trong mắt cô tràn đầy kiên định!

Hà Minh Viễn muốn cô cầu xin anh sao? Cô sẽ không làm vậy, chắc chắn không làm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 543


Chương 543

Người đàn ông mà cô từng hận, tức giận và sợ hãi, đã cùng cô hòa làm một thể sau một thời gian dài tiếp xúc.

Ngay cả người đã từng là người nhà như Dạ Hành cũng đã không thể chen chân vào nữa.

“Sao em lại khóc rồi? Em đừng khóc!” Hà Minh Vũ đi đến trước mặt cô, chân tay luống cuống: “Tôi không bắt nạt em, tôi… Anh chỉ hỏi thử, không phải em thì thôi.”

Trân Nam Phương không muốn nói chuyện, cũng không nói nên lời, nhìn thấy anh ấy ngây ngốc không biết làm sao, cô liền tùy tiện lau nước mắt, cất bước muốn rời đi.

Không ngờ va phải một người đi tới từ phía đối diện… Ngô Hài!

“Nam Phương! Sao cô lại khóc vậy?

Có người bắt nạt cô à?” Ngô Hà ống ẹo hỏi, còn ra sức nhìn Hà Minh Vũ: “Đúng là giỏi nhỉ, lúc thì anh trai lúc thì em trai.”

Mặc dù câu sau rất nhỏ, nhưng Trần Nam Phương vẫn nghe rõ ràng, không khỏi cảm thấy tức giận.

Chát!

Cô giơ tay tát Ngô Hà một cái, từng bước ép hỏi: “Cô nói ai bắt nạt tôi? Cô không biết sao? Quá khứ của tôi là ai trộm mất? Con của tôi là ai hại chết? Là ai đâm con dao vào ngực tôi?”

Ánh mắt lạnh buốt như dao của Trân Nam Phương rơi vào trên thân Ngô Hà: “Cô khóc cái gì? Có người bắt nạt cô à? Ngô Hài Ban đêm cô ngủ có ngon không? Nửa đêm không có ai đến đòi mạng cô chứ? Tôi nói cho cô biết, cô trốn được một lúc không trốn được cả đời đâu, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm ra chứng cứ!”

“Nam Phương! Tôi thật sự không làm gì cả…

Chát!

Trần Nam Phương không nhịn được lại tát thêm một cái: “Rất tốt, cô chưa làm thì tôi làm!”

Ngô Hà vì bảo vệ hình tượng nên cố chịu đựng, huhu khóc lên, nhưng trong lòng cô ta lại hận không thể cầm dao trực tiếp đâm chết Trân Nam Phương.

Trần Nam Phương có tài đức gì mà có được anh em Hà Minh Viễn, còn được bà Diêu coi trọng, mà cô ta chỉ có thể chịu oan ức, thấp hèn mong mọi chuyện suôn sẻ, mặc cho người khác bắt nạt sỉ nhục chứ?

“Ai dám đánh người ở trước cổng nhà họ Hà?” Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị truyên đến, không tức giận mà uy nghiêm.

Trần Nam Phương nhìn sang, chỉ thấy Hà Minh Kỳ đi theo một ông già mập lùn đi đến.

“Vừa nhìn đã biết không phải người tốt, chúng ta đi thôi.” Hà Minh Vũ nhanh chóng đi đến bên cạnh Trân Nam Phương.

Cô khẽ gật đầu, muốn cùng anh ta rời đi.

“Đứng lại!” Lão già mập lùn không kiềm được sự tức giận: “Cổng nhà họ Hà mà cô nói đến là đến đi là đi sao?”

Hoàn toàn mặc kệ thân phận của Hà Minh Vũ, thể hiện rõ việc muốn trút giận cho Ngô Hà.

“Chị dâu! À mà không thể gọi như vậy nữa.” Hà Minh Kỳ giả vờ như bây giờ mới đột nhiên nhớ ra: “Đầu tiên là cô Nam Phương làm cho vợ sắp cưới cũ của tôi nhảy lầu, bây giờ lại đánh vợ sắp cưới mới của tôi hai cái, có phải nên tính chung hai món nợ không?”

“Cậu dám làm như vậy hả!” Hà Minh Vũ che chở cho Trần Nam Phương.

Điều này khiến cho Hà Minh Kỳ nở nụ cười: “Cô Nam Phương đúng là giỏi thật!”

Nói xong anh ta cúi người thì thâm mấy câu bên tai lão già mập lùn, dù cho không nghe rõ ràng, nhưng Trân Nam Phương cũng biết anh ta nói gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 544


Chương 544

“Đúng là chuyện không may của gia đình! Vậy mà lại làm ra chuyện xấu xa thế này!” Lão già mập lùn tiếp tục nổi giận: “Cô Nam Phương! Bây giờ cô xin lỗi và để cô ấy đánh lại, hoặc là… Hừ!

Cô không gánh vác nổi hậu quả đâu.”

“Thật sao?” Trân Nam Phương cô là người đã từng chết một lần, sao lại sợ mấy tên rác rưởi này: “Có hậu quả gì mà tôi không gánh vác nổi? Chẳng lẽ tôi đánh người trước cổng nhà họ Hà thì ông giết người ở cổng à?”

Sau đó cô học theo nụ cười của Hà Minh Kỳ: “Cũng vậy thôi, đứng chung với tội phạm giết người, khó tránh khỏi bị truyền nhiễm”

“Bọn họ không dám đâu.” Hà Minh Vũ thật lòng nói.

“Nam Phương, sao cô có thể nói xấu tôi như vậy? Tôi giết người lúc nào?”

Ngô Hà uất ức đến cực điểm, còn thiếu yếu đuối ngã vào người của Hà Minh Kỳ nữa thôi: “Không phải cô còn đứng ở đây sao?”

“Đúng là cô không ra tay giết tôi, người tình cũ của cô ra tay, lại chết thay cho cô rồi.” Trân Nam Phương cười lạnh lùng, chỉ vào Hà Minh Kỳ: “Gia đình gặp điều không may chính là do anh, bị cắm sừng bao nhiêu lần rồi còn không biết sao? ÀI Cẩn thận người tình cũ của cô ta biến thành quỷ quay về chơi bời trăng hoa đấy.”

“Nam Phương! Gô…ˆ Ngô Hà lập tức đứng bật dậy, nhìn Trần Nam Phương như nhìn thấy quỷ, hận không thể xông lên xé xác cô.

Cô không cho Ngô Hà cơ hội đó, cười nhún vai: “Tôi làm sao chứ? Tôi nói sai chỗ nào? Muốn tôi gọi Hà Minh Viễn đến hỏi thử không? Ban đầu là ai chạy đi gặp anh ấy nói mình là bạn của Dạ Hành?”

Trần Nam Phương không sợ quét mắt nhìn vẻ mặt khác nhau của bọn họ: “Vì sao cô làm vậy? Không thể chỉ đơn giản là hận tôi đâu nhỉ? Là coi trọng Hà Minh Viễn hay là coi trọng vinh hoa phú quý nhà họ Hà đây?”

“Cô… Cô câm miệng lại cho tôi!”

Ngô Hà không biết vì sao Trần Nam Phương giống như biến thành người khác, còn muốn phơi bày quá khứ ở đây sao?

“Sợ rồi à?” Trần Nam Phương hơi nâng cằm lên: “Không cần sợ, cậu Kỳ đã thừa nhận cô là vợ sắp cưới mới, đương nhiên sẽ không để ý đến những chuyện xấu trong quá khứ của cô, nhà họ Hà đã gặp chuyện không may thì đương nhiên càng không quan tâm.”

“Im miệng!” Lão già mập lùn bước về phía cô một bước: “Quản gia đâu?

Quản gia chết rồi sao? Trông thấy kẻ điên còn không biết bắt lại à?”

“Kẻ điên ở đâu?” Giọng nói nghiêm túc kèm theo tiếng bước chân lạnh lùng, có một loại khí chất không thể khinh thường.

Trái tim của Trần Nam Phương chùng xuống, trông thấy khuôn mặt không cảm xúc quen thuộc mà xa lạ, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng uất ức.

“Minh Viễn!” Ông già mập lùn cau mày: “Bác mặc kệ trước đây cô ta có thân phận gì, ở nhà họ Hà phải tuân thủ quy củ của nhà họ Hà.”

“Nhà họ Hà có quy củ ư?” Ánh mắt của Hà Minh Viễn lướt qua người của Trần Nam Phương, không nhịn được ngừng lại chớp mắt một cái: “À! Hình như có, nhưng đã là gia đình gặp không may thì làm chút nghi thức xã giao cũng vô dụng thôi.”

“Minh Viễn!” Ông già mập lùn hét lên: “Dù gì thì Minh Kỳ cũng là em họ của cháu mài”

“Tôi biết, người mà vợ của tôi đánh cũng không phải cậu ta.” Hà Minh Viễn nói một cách tự nhiên: “Chẳng qua là con mèo con chó gì mà cũng đáng được bác cả nổi giận sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 545


Chương 545

Đầu tiên Trần Nam Phương hơi sửng sốt vì từ “Vợ” kia, nghe thấy anh gọi ông già mập lùn là “Bác cả”, cô biết người trước mắt này là ông lớn.

Chuyện ông lớn về nước thì Trần Nam Phương đã nghe nói từ lâu, nhưng không ngờ ông ta lại có bộ dạng như thế này, càng không ngờ ông ta lại che chở cho Hà Minh Kỳ và Ngô Hà như vậy.

Xem ra giữa bọn họ đã trao đổi rất nhiều lợi ích.

Nhưng cô không có hứng thú tìm hiểu, nhìn thấy Hà Minh Viễn đã trị được ông lớn, cô nhấc chân rời đi…

“Để anh đưa em về.”

Nghe thấy giọng nói sau lưng, bước chân của Trân Nam Phương vô thức bị giữ lại, trái tim cũng theo đó mà đập thình thịch, cô cũng không biết nên đối mặt với Hà Minh Viễn như thế nào.

“Không cần đâu! Cảm ơn anh!”

“Lên xe đi.” Anh đi vòng qua trước mặt cô, ánh mắt hơi tối tăm: “Không chừng bọn họ sẽ làm ra chuyện gì nữa.”

Chân mày của Trần Nam Phương giật giật, quay đầu nhìn lại, cũng không thấy người nào cho nên cô không biết lời nói của Hà Minh Viễn là thật hay giả.

Nhưng khi cô dừng lại cũng không ngăn được ai đó kéo cô đến bên chiếc xe, còn tự mình mở cửa xe ra.

“Làm phiền anh rồi.” Trân Nam Phương bất đắc dĩ lên xe, cố gắng thu mình vào trong góc: “Ngừng ở chỗ có thể bắt taxi là được.”

Nói xong cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, không nhìn Hà Minh Viên mà cũng không định nói tiếp.

Anh ngồi bên cạnh cô và nhìn một bên gò má của cô, người phụ nữ nhỏ bé này lại gầy đi, cô ăn uống không ngon miệng sao?

Có phải vì quyết định nhân tâm của bản thân anh không?

Hà Minh Viễn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Trần Nam Phương, trong lòng giống như sóng biển cuộn trào, lúc lên lúc xuống, vui vẻ vì cô quan tâm anh, lại rối rắm về mối quan hệ với anh trai của anh.

“Anh trai của anh… Anh ấy…” Giọng nói của anh không rõ ràng, vì rối rắm cho nên lời nói càng chậm chạp hơn.

Thân thể của Trần Nam Phương cứng đờ, trái tim như bị dội nước lạnh, đúng là Hà Minh Vũ đã chắn ngang giữa bọn họ, cuối cùng bọn họ cũng không còn khả năng bên nhau nữa rồi.

“Đầu của anh ấy bị thương làm tổn thương đến thần kinh cho nên không nhớ được chuyện trước kia.” Hà Minh Viễn tiếp tục nói: “Anh ấy còn trúng độc, độc tố còn sót lại trong cơ thể, tìm rất nhiều bác sĩ cũng không thể chữa khỏi.”

Cô không quay đầu lại, nhưng vẫn mở miệng nói: “Đều là do người nhà họ Tạ làm đúng không?”

Cô nhớ rằng cậu út của cô đã tổn thương đầu của Hà Minh Vũ, như vậy độc tố thì…

“Không phải độc tố.” Hà Minh Viễn nhìn đôi môi anh đào của cô mở ra khép lại, anh rất muốn nhấm nháp hương vị như trước đây, vừa nghĩ đến việc anh đưa ra quyết định ly hôn với cô, đáy lòng của anh có một loại cảm giác đau đớn như trái tim bị xé rách.

Trần Nam Phương không đợi anh nói tiếp, cô cho là anh đang lo lăng, cũng không biết giờ phút này anh đang nghĩ gì, chỉ nhíu đôi mày xinh đẹp và càng im lặng hơn.

Reng reng reng…

Tiếng chuông điện thoại kéo suy nghĩ của Hà Minh Viễn trở lại, anh nhìn dãy số và nghe máy: “Có chuyện gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 546


Chương 546

“Tổng giám đốc Viễn có vẻ không vui nhỉ? À, tôi nhớ ra, gần đây vì chuyện ly hôn mà tâm trạng của Tổng giám đốc Viễn luôn không tốt.” Trong điện thoại di động là giọng nước ngoài rất dê nhận biết của Tạ Hàn Phong.

“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi”

Làm lỡ việc anh nhìn Trân Nam Phương.

“Cho anh một tin tốt.” Tạ Hàn Phong trêu đùa: “Cũng có thể anh nghĩ đó là tin xấu.”

“Sau ba mươi phút nữa, bộ phận nhân sự sẽ sắp xếp cho anh một khóa đào tạo trong vòng một tháng.”

“Xem ra trong nhật ký vợ trước của anh đã viết tính tình của anh không tốt là sự thật, Tổng giám đốc Viên nên thay đổi rồi.”

Hà Minh Viễn lộ ra sự sững sờ hiếm thấy, rất không hài lòng với hai chữ vợ trước, nhưng lại bị thu hút bởi hai chữ nhật ký nên chuyển hướng: “Nhật ký gì?

Anh lấy được nó ở đâu?”

“Thân là cấp dưới, chia sẻ với ông chủ là việc mà tôi nên làm.” Tạ Hàn Phong nói rõ đầu đuôi ngọn ngành, anh ta đã hack nhật ký điện tử của Trần Nam Phương: “Từ ngày đầu tiên học đại học cho đến khi tốt nghiệp đều là hình bóng của anh, tôi nhớ rất chỉ tiết.”

“.”

“Anh không biết vợ trước của anh đã yêu anh từ lâu rồi sao? Có vẻ như bản thân cô ấy cũng không biết.”

Hà Minh Viễn trực tiếp cúp máy, nhìn thấy Trần Nam Phương kêu tài xế dừng xe, anh hỏi: “Em đi đâu? Anh đưa em đi.”

“Không! Không cần phiên phức như vậy đâu.” Cô không biết vừa rồi trong điện thoại vẫn luôn nói chuyện về cô, bây giờ cô không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa.

“Nam Phương!” Hà Minh Viên giơ tay muốn kéo Trân Nam Phương lại, đúng lúc nắm lấy của cô.

Lập tức có một luồng điện lướt qua cơ thể của hai người.

Tay của hai người tự động siết chặt, lại đồng thời buông ra.

“Anh đưa em vê.” Anh kiên trì.

“Không cần, em không về nhà.” Trần Nam Phương cũng kiên trì.

Giọng điệu của cô cực kỳ lạnh nhạt hơi k ích thích Hà Minh Viễn: “Vậy em đi đâu?”

“Tổng giám đốc Viễn! Chuyện này có liên quan đến anh sao?” Thân thể cô cứng đờ, cô quay đầu lại và hỏi: “Hình như chúng ta đã ly hôn rồi mà?”

Đôi mắt mà trước kia sáng rực như  sao trời nhưng giờ phút này lại không còn sáng ngời nữa, chỉ còn sự xa cách và lạnh nhạt, vừa rồi ở nhà cũ anh nhìn thấy sự thay đổi của cô, toàn thân mọc đầy gai nhọn, chỉ là không ngờ cô cũng tàn nhãn dùng gai đâm về phía anh thế này.

“Đúng vậy! Chúng ta đã ly hôn rồi.”

Anh nhíu chặt chân mày, giọng điệu cũng lạnh nhạt: “Có phải em đã lập kế hoạch cho sau này không?”

Từ đây thế giới của anh ngay cả bóng dáng của cô cũng không thể có nữa phải không?

“Ha ha…” Cô cười lạnh lùng: “Không nên có kế hoạch à? Tôi nên yếu đuối không gượng dậy nổi thì mới được hả?”

Đôi mắt đẹp của cô hơi trừng lên, tức giận nói: “Hay là anh cảm thấy tôi nên đến cầu xin anh hoặc là cảm ơn sự bố thí của anh?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 547


Chương 547

“Nam Phương!” Hà Minh Viễn tới gần, anh không ngờ cô dùng áo giáp sắt bao bọc bản thân, điều này chỉ có thể nói rõ rằng anh đã làm cô tổn thương: “Em đừng như vậy.”

“Đừng thế nào? À! Chắc là anh muốn nói tôi đừng cay nghiệt như thế đúng không?” Đôi mắt của Trân Nam Phương lóe lên: “Dù sao thì Thiên An cũng mềm mại, khéo hiểu lòng người, tựa như sự nũng nịu của Ngô Hà vậy.”

“Em đang trách anh vì năm đó không điều tra rõ ràng sao?” Vì vậy cho nên làm cô và anh trai của anh bỏ lỡ nhau sao?

“Không phải, tôi chỉ là nhắc nhở anh điều tra cẩn thận, tránh việc lại nhận lầm người, tránh cho tôi cơ hội một cách lãng phí.”

Anh tức giận đến đáy mắt bốc lửa, trực tiếp cúi người chặn môi cô lại.

Trân Nam Phương hơi sững sờ rồi sau đó mới dùng sức giấy giụa, nghẹn ngào trong cổ họng: “Hà Minh Viên…Ưm… đồ khốn nạn…”

Thế nhưng cô càng giấy giụa thì anh càng siết chặt, cuối cùng thân thể hai người dán sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của bọn họ truyền cho nhau.

“Thả tôi ra… Anh buông tay ra!” Trần Nam Phương đấm mạnh vào Hà Minh Viễn, tức giận đến mức nước mắt sắp chảy ra.

“Đừng khóc!” Anh lau nhẹ nơi khóe mắt của cô, trong giọng nói tràn đầy sự bất đắc dĩ: “Là do anh không tốt…”

“Tôi không muốn quan tâm đ ến anh!

Không muốn gặp lại anh!” Đột nhiên Trân Nam Phương đẩy anh ra, bước xuống Xe.

Là anh đưa ra quyết định ly hôn với cô, không tin cô, không cần cô nữa, làm sao lại còn có thể hôn cô, ôm cô như trước đây thế này?

Anh có tư cách gì? Anh xem cô là gì?

Trên tay Hà Minh Viên trống không, trong lòng càng trống rỗng, anh không nên buông cô ra, nhưng thân thể của anh trai anh…

“Đến công ty.” Anh ngồi xuống một lần nữa, hơi thở quanh thân thể anh đều lạnh lẽo khiếp người, chỉ đôi mắt phượng hơi híp lại là ẩn chứa nỗi đau không nói thành lời.

Đến công ty, anh còn chưa kịp đi vào văn phòng thì đã nhìn thấy Tạ Hàn Phong cà lơ phất phơ đi đến: “Anh thật sự không có hứng thú xem nhật ký vợ trước của anh sao?”

“Không muốn sống thì cứ theo vào.”

Đôi mắt lạnh lùng sắc bén của Hà Minh Viễn quét qua, sau đó anh đá cửa đi vào, anh đã hối hận, nếu lại xem nhật ký của Trần Nam Phương thì chỉ sợ anh sẽ lập tức bắt cô trở về.

Tạ Hàn Phong nhún vai nhưng vân theo vào bên trong: “Không phải anh tới †ìm tôi cũng vì kỹ năng hack của tôi sao? Bây giờ phát huy được tác dụng rồi thì anh phải sử dụng chứ.”

Sắc mặt anh càng tối tăm.

“Nếu không thì tôi đọc cho anh nghe một đoạn?”

“Minh Phúc! Lăn vào đây!” Hà Minh Viễn gầm nhẹ, cả người tỏa ra sự lạnh lùng nghiêm nghị chết chóc mà lạ lãm.

Tạ Hàn Phong lại nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi không đọc, cái đó tôi gửi qua email của anh, anh có rảnh thì tự mình xem.”

Không đợi đến lúc Minh Phúc dùng sức mạnh, anh ta lập tức nhượng bộ trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 548


Chương 548

“Cậu chủ…” Minh Phúc không đi, mặc dù biết đụng vào họng súng, nhưng vẫn phải đụng: “Nghe nói mợ ba muốn về Thâm Thành.”

Không đợi được anh trả lời lại, anh ấy lại nói thêm: “Một mình cô ấy đi, không có cô Thanh Hoa đi theo.”

Hà Minh Viễn nheo mắt lại, khí thế không nói được thành lời, nhưng người ta nhìn vào thì không thể hiểu nổi rốt cuộc anh đang nghĩ gì.

Bên này, sau khi Trần Nam Phương xuống xe, cô mờ mịt bước đi trên đường lớn, trong lòng vừa đau lại vừa chát.

Cô có cảm giác như mình đang bị kẹt ở một ngã tư đường, không biết nên đi về phía bên trái hay là bên phải, hoặc là nói cô muốn đi về bên phải nhưng lại còn có một con đường khác.

Hơn nữa những lời mà Hà Minh Viên nói về việc Hà Minh Vũ sinh bệnh, cô biết mục đích anh ta ly hôn, đơn giản là muốn “nhường” chính cô lại cho Hà Minh Vũ mà thôi.

Nhưng mà ai cho anh cái quyên để anh làm như vậy chứ?

Anh lại xem cô là thứ gì vậy?

Một thứ vật phẩm có thể nhường tới nhường lui hay sao?

“Khốn kiếp chết tiệt.” Cô hung dữ mắng một câu rồi giơ tay xoa xoa đôi môi sưng đỏ, nếu đã buông tay rồi thì còn chạy tới trêu chọc cô làm gì nữa chứ?

“Hay là nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi.” Trần Nam Phương đưa ra quyết định cuối cùng, không thể trêu vào nhưng cô vẫn có thể trốn được mà.

Cô dùng thời gian nhanh nhất để thu dọn hành lý xong xuôi, quyết định cuối tuần sẽ đến Thâm Thành, về với thành phố mà cô vần luôn yêu thích, nơi cô đã từng sống lúc trước.

“Nam Phương! Tớ thật sự là không nỡ rời xa cậu.” Vẻ mặt Đỗ Thanh Hoa vô cùng đáng thương, cô ấy lại ôm châm lấy Trân Nam Phương: “Cậu cứ để tớ về lại Thâm Thành với cậu đi.”

“Không được! Từ Thâm Thành đến Kim Thành mất hơn hai tiếng đồng hồ đi đường, lúc nào cậu cũng có thể đến được hết, bất cứ lúc nào tớ cũng có thể quay về mà.” Trần Nam Phương cũng không thể giữ bạn tốt ở bên cạnh mình, cô không thể chia rẽ một mối nhân duyên tốt đẹp được.

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết!” Cô gõ nhẹ một cái vào đầu của người bạn tốt: “Dù sao thì cậu cũng phải cho tớ một cơ hội để chứng minh rằng tớ vẫn có thể sống thật tốt chứ, có đúng không?”

Đỗ Thanh Hoa hừ hừ, cô ấy thấp giọng mắng vài câu: ‘Đều là lỗi của tên khốn kiếp họ Hà.”

Trân Nam Phương giả vờ như không nghe thấy, cô nhìn về phía Trịnh Hoàng Phong cũng đến giúp đỡ: “Anh cải Mọi người thật sự không cần phải lo lắng cho em đâu, anh xem em vấn còn có thể thuê được căn nhà của chủ nhà lúc trước, nói rõ rằng em vấn có chút ít quan hệ tốt đẹp ở đây mà.”

Khuôn mặt hơi nhuộm đầy khói lửa trong xã hội lộ ra vver đau lòng mà lại tự trách, anh ta muốn nói rồi lại thôi.

Cô cũng đoán được ý nghĩ của anh ta, anh ta cũng muốn trở lại Thâm Thành giúp cô, nhưng sao cô lại có thể đồng ý được chứ, cô lập tức lên tiếng nói lảng sang chuyện khác: “Tớ đã tìm được việc làm rồi, trước tiên cứ làm nhân viên kế toán ở một công ty nhỏ một đoạn thời gian, sau đó từ từ tìm lại nhịp sống trước kia.”

“Cậu không trở về phòng làm việc Minh Phương làm sao?” Đỗ Thanh Hoa xoa xoa cằm: “Nơi đó vốn là của cậu mà.

Trần Nam Phương mím môi không nói, ban đầu phòng làm việc đó tên là QL, sau này lại bị Hà Minh Viên mua lại rồi đổi tên thành Minh Phương, dưới danh nghĩa của cô, nhưng mà cô lại không muốn đến đó một chút nào, bây giờ cô không muốn dính dáng đến anh dù chỉ là một chút xíu!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom