Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 20: Chương 20


“Đấn rồi thưa cô.

” Tài xế lên tiếng.

Sự tự giêu và châm chọc lướt ngang qua mắt Trân Nam Phương, quán cà phê tên “Kim Sắc” thật sự đúng nghĩa của nó, suýt chút nữa đã đốt cháy đôi mắt ấy của cô.

“Cậu không cần đợi tôi đâu, lát nữa tôi tự vê cũng được.

” Cô thất thần xuống xe, đi về phía quán cà phê.

Nghe thấy tiếng khởi động xe sau lưng, cô biết tài xế sẽ trở về báo cho Hà Minh Viễn.

Không sai, anh ta bắt cô đến gặp Triệu Lập Thành.

Ôi, thật nực cười.

Tối hôm qua còn ép cô vừa làm chuyện kia vừa nói chuyện điện thoại di động với người ta, hôm nay đã nóng lòng muốn cô đến gặp đương sự rồi.


Trần Nam Phương biết anh ta đang báo thù cho sự việc năm đó.

Năm nhất, cô vô tình gặp Hà Minh Viễn sau khi bị người khác “bắt nạt”, không thể kết hôn với người mình yêu lại còn bị số phận ruồng bỏ.

Thật không may, cuối cùng Hà Minh Viễn nghĩ lầm rồi.

Cô và Triệu Lập Thành không phải người yêu, cô chưa từng yêu anh ta, cũng có thể anh ta cũng không yêu cô đến vậy.

“Nam Phương!”
Một giọng nói kéo toàn bộ tâm tư của cô trở về lại, cô ngồi đối diện Triệu Lập Thành, đơn giản, thẳng thắn nói: “Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Nam Phương, tối hôm qua em…”
Ánh mắt cô thờ ơ, nhưng trong lòng cô vẫn mong có thể giữ lại chút thể diện, chuyện tối hôm qua anh ta không nên nghe, giờ phút này cô cũng sẽ không nói huych toẹt ra làm gì, huống chi chuyện tối hôm qua còn liên quan đến Hà Minh Viễn.

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Quả nhiên Triệu Lập Thành chỉ ngượng ngùng cười cười, anh ta chuyển chủ đề: “Nam Phương, em thực sự kết hôn với Hà Minh Viễn rồi sao?”
“Chị Tô Thanh Nhã nói cho anh biết sao?”
Anh gật đầu: “Em đừng hiểu lầm.


Tối hôm qua sau khi em bị bắt đi, anh gọi điện cho em mà không ai trả lời.

Anh thực sự rất lo cho em cho nên đã gọi khắp nơi nhờ giúp đỡ thôi.


Trân Nam Phương từ chối cho ý kiến, nhàn nhạt đáp một câu: “Anh không nên cũng không cần phải làm như vậy, chúng ta đã chia tay lâu rồi.


“Nhưng anh yêu em, Nam Phương.


“Đừng nói vậy, ông xã tôi nghe được sẽ không vui.


Triệu Lập Thành dừng lại, ánh mắt tối lại một chút, trầm mặc một hồi mới lên tiếng: “Anh hiểu rồi… Nam Phương, QL có cơ hội phục vụ cho tập đoàn Gemdale không?”
Bàn tay đang đặt trên bàn của Trần Nam Phương bất giác run lên, QL là công ty kế toán chung của hai người họ.

“Tôi không nghĩ vậy.

” Ngoài hôn nhân, cô không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Hà Minh Viễn nữa cả.

Như vậy thì sau khi cứu được anh trai ra cô mới có thể rút lui hoàn toàn.

.

 
Chương 21: Chương 21


“Nam Phương, QL là nỗ lực chung của chúng ta!” Triệu Lập Thành kích động lớn tiếng, lần này không kiềm chế được vẻ mặt của mình: “Em không muốn nó phát triển lớn mạnh lên sao?”
“Không phải vì tập đoàn Gemdate lớn mạnh à.

” Cô đính chính.

“Nhưng như vậy sẽ khiến công ty của chúng ta nhanh chóng có danh có tiếng hơn!”
Trần Nam Phương thờ ơ nhìn người đàn ông trước mặt mình, trước đây cô chưa từng biết anh ta chỉ biết cái lợi trước mắt như vậy: “Thật ngại quá, tôi không có cách nào cả.


“Sao lại không có cách?” Anh lại hét lên: “Chỉ cân em cầu xin Hà Minh Viễn như đêm qua, anh ta nhất định sẽ đồng ý thôi.

Nghe xong lời này, cô chỉ cảm thấy trái tim mình bị như bị người ta giãm đạp, không thể chịu nổi cơn đau đớn đó, hóa ra cũng chỉ là một kẻ cần sĩ diện hảo thôi: “Vậy thì anh nhầm rồi, Hà Minh Viên sẽ không hợp tác với một kẻ rẻ tiên như anh đâu.



Triệu Lập Thành sửng sốt, ấn tượng của anh về Nam Phương là cô chưa từng nói lời thô tục thế này, nhưng anh ta đã nhanh chóng phản ứng lại: “Nếu đã vậy, em sẽ rút khỏi công ty phải không?”
Ngừng một chút, anh ta giải thích thêm: “Anh làm việc này cũng chỉ vì muốn tốt cho em, dù sao thì đã kết hôn rồi mà vấn còn hợp tác mở công ty với bạn trai cũ, anh nghĩ tổng giám đốc Viễn sẽ khó xử lắm.


“Được thôi.

” Trân Nam Phương đứng lên, vừa định xoay người bước ra ngoài, bỗng quay đầu lại: “Thật ra, tối hôm qua anh chỉ gọi điện để xác nhận xem có phải tôi thật sự kết hôn với Hà Minh Viễn không thôi đúng không?”
“Anh có thể trực tiếp hỏi thẳng tôi, đừng làm vấy bẩn ý nghĩa của hai chữ Ayjtrt “tình yêu”.

Sau khi tạm biệt Triệu Lập Thành, Trần Nam Phương buồn bực thất thần bước đi trên phố.

Vẻ ngoài mạnh mẽ kiên cường vừa dày công tạo dựng lúc này cũng sụp đổ không ra cái dạng gì.

“Anh ơi…” Cô thì thào gọi, nước mắt lưng tròng: “Anh sẽ bình an trở về chứ?
Em sắp không thể chịu nổi nữa rồi.



Nam Phương đi một lúc lâu, chân đau không đi được nữa mới ngồi trên ghế đá xem điện thoại, Đỗ Thanh Hoa nhắn cho cô một loạt tin nhắn.

Cô chỉ có thể nói dối cho có lệ.

Lần này trong nhà có chuyện, còn không may phải gả cho Hà Minh Viễn, cô đều chưa nói cho bạn thân của mình nghe, cũng tốt, đối phương đang công tác ở nước ngoài mà, như vậy thì không phải…
Sau một hồi tán gâu với bạn thân, Nam Phương phải tiếp tục đối mặt với hiện thực tàn khốc, cô trở về biệt thự của Hà Minh Viễn.

Dù có oán hận hay không, cô vẫn luôn phải chiều lòng anh.

Không ngờ vừa vào biệt thự đã nhìn thấy hai người đang ngồi trên sô pha: “Ba mẹ? Sao hai người lại ở đây?”
“Nam Phương, con đang nói gì vậy?”
Ba cô không hài lòng đứng lên: “Con gả cho một gia đình tốt như thế, chúng ta không đến thăm được sao?
Trân Nam Phương nhíu mày, cô gả cho một gia đình tốt à?
Cô chỉ không muốn họ bị lây nhiễm sự tàn độc của tên ác ma Hà Minh Viễn kia thôi.

.

 
Chương 22: Chương 22


“Nam Phương, con ngồi đi.

” Mẹ cô bước tới, nắm lấy tay cô, thở dài: “Con đừng nghe lời ba con làm gì, chỉ do ông ấy quá nóng lòng thôi.


“Con biết ạ” Cô ngẩng đầu nhìn mẹ mình, nhưng trong lòng vẫn còn vương lại cảm giác kỳ lạ: “Mẹ không nên đến.

.


“Bọn tao không nên đến đây sao?”
Ba cô lại bật lại: “Bọn tao mà không đến chắc mày đã quên mất mày còn một người anh trai rồi nhỉ?”
Dường như gào lên như vậy thôi chưa đủ, ông ta còn nói: “Ngày nào cũng cau mày kể khổ, người không biết còn tưởng cả thiên hạ này mắc nợ mày, còn bây giờ mày thiếu nhà này một cái mạng!”
“Ba, ba nói vậy là ý gì?” Trân Nam Phương không hiểu, từ khi anh trai cô gặp chuyện không may, ba mẹ cô như biến thành người khác vậy, lần trước còn quay lại dọa giết cô, giờ lại nói cô nợ họ.

Nhưng rõ ràng là cô đang hy sinh hạnh phúc của bản thân để cứu anh trai mình!
“Nam Phương, ba của con già cả nên hồ đồ rồi, làm sao chúng ta có thể để con chịu khổ được?” Mẹ cô khẽ lau nước mắt: “Nhưng anh trai con là người nối nghiệp ba đời của nhà họ Trần chúng ta, nếu nó có chuyện gì thì… Mẹ và ba con cũng không sống tiếp được nữa.



“Mẹ…” Trần Nam Phương cúi đầu khóc nức nở: “Con vẫn đang nghĩ cách cứu anh, Hà Minh Viễn nói sẽ hỗ trợ cho con, anh ấy nhất định sẽ giúp.


Chỉ có điều phải đợi anh ta làm nhục con đủ mới được.

“Đương nhiên là nó sẽ giúp rồi!” Cha cô lo lăng đi tới đi lui: “Hiện tại vẫn chưa đủ! Mày vẫn phải hiểu chuyện hơn!
Dùng cơ thể mày để trói buộc nó lại!”
Dùng thân thể để trói buộc Hà Minh Viễn?
Trân Nam Phương chưa bao giờ nghĩ rằng ba cô lại xúi con gái mình…bán thân!
“Nam Phương, cha con hơi thô bạo, nhưng con phải chịu đựng vì anh trai của con!” Mẹ cô lại khóc: “Con hãy nhớ xem anh trai của con luôn yêu thương con ngay từ khi con còn rất nhỏ, có gì ngon nó đều mang về cho con.


“Lê mề chậm chạp nói mấy lời này có phải là lãng phí thời gian không?”
Cha cô đập tay xuống bàn cà phê: “Bây giờ mày nhanh nhanh đi gặp cậu ây đi.



“Bây giờ? Hơn một giờ nữa anh ấy mới tan làm.

” Trần Nam Phương từ chối theo bản năng.

“Tan làm? Nó là tổng giám đốc đói Là ông chủ của tập đoàn Gemdalel”
Người mẹ trừng mắt nhìn ông ta không hề che giấu, sau đó võ võ tay Trần Nam Phương: “Con à, tổng giám đốc Viên bảo hôm nay cậu ấy tăng ca, mẹ có nấu chén canh, con đi đưa cho cậu ấy đi.


“.

.

” Bấy giờ cô mới hiểu, ba mẹ của cô là được Hà Minh Viễn “phái” tới.

Không thể để cho cô được thư thái một lúc nào cả, anh thật đúng là đường nào cũng chèn ép cô.

“Nam Phương.

’ Mẹ Tần giọng điệu thay đổi, trở nên nghiêm nghị: “Đừng cứng đầu nữa! Mau theo mẹ múc canh địt”
Nam Phương miễn cưỡng đi theo vào bếp, nghe mẹ càu nhàu bưng bát canh.

“Nếu tổng giám đốc Viễn không thích con cứ nhu nhược bị động như vậy, vậy thì con phải chủ động câu dẫn…”
Trần Nam Phương chạy trối chết!.

 
Chương 23: Chương 23


Thậm chí cô còn chẳng để tâm đến nước canh nóng hổi văng lên mu bàn tay mình, mẹ cô lại bắt đầu tẩy não cô!
Bà vậy mà lại dạy cô những thứ để quản lý, điều khiển chồng mình!
Mặc dù chạy nhanh như vậy rồi nhưng cô vẫn nghe thấy vài lời trách móc của bà.

“Haizz…’ Cô khó khăn kiềm chế nỗi buồn trong lòng, bắt taxi đến tập đoàn Gemdale, ngước nhìn tòa nhà cao ngất ngưởng nơi mà cô đã từng hằng mong mỏi, khao khát được bước đến, lúc này nó lại tựa như một cái lồng giam u ám tăm tối, như thể dụ dỗ muốn cô bước vào rồi ngã gục trong cái vực sâu thẳm ấy, muôn đời muôn kiếp cũng chẳng thể thoát ra.

Thế nhưng thật sự cô cũng chẳng có cách nào trốn thoát khỏi nó được.

Chỉ có thể tự chui đầu vào lưới.

Làm rõ những chuyện sau này, Trần Nam Phương không thể tin được cô vậy mà đã lên đến tâng bốn mươi tám của công ty, đứng trước cửa phòng làm việc của Hà Minh Viễn một cách suông sẻ như vậy.

“Cháu gái à, cháu đến gặp tổng giám đốc Viễn sao?”
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, đồng tử đen vội co rụt lại, cô giật mình nhìn người đàn ông hơi béo trước mặt, là…

cậu của cô.

Không, ông ta không đáng để cô gọi một tiếng cậu!
Ông ta là một tên súc sinhI Trần Nam Phương lạnh lùng thu lại ánh mắt thất thố khi nấy, đi thẳng về phía trước.

Nhưng Lý An lại nói: “Cậu nghĩ bây giờ cháu không nên vào trong đâu, tổng giám đốc Viễn có lẽ đang có việc.


Cô khẽ cau mày, suy nghĩ đến một khả năng khác, vậy nhưng vẫn không để ý tới ông ta, tiếp tục bước về phía trước.

Lý An sờ sờ mũi, khế xùy một tiếng rồi đi vào thang máy.

“Cô… Thư ký nhìn lồng giữ nhiệt trong tay Trần Nam Phương, biết điều mà cười nhẹ: “Cô chờ tôi một chút, tôi đi gọi tổng giám đốc Viễn ra đây ngay ạ.



“Không cần đâu, tôi ở đây đợi anh ấy làm việc xong cũng được.

” Cô xoay người ngồi xuống chiếc ghế sô pha tiếp khách bên cạnh, suy tư xem rốt cuộc vì sao Lý An lại ở đây?
Hà Minh Viễn muốn làm gì đây?
Nghĩ đến những gì anh ta có thể làm, cô rùng mình sợ hãi!
Không, anh ta sẽ không làm vậy đâu.

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

“Cô Nhã đã báo cáo công việc xong cả chưa ạ?”
Giọng nói ngọt ngào của cô thư ký như kéo luồng suy nghĩ của Trần Nam Phương trở về, cô ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Nhã trong bộ đồng phục công sở, chỉ cần đứng đó thôi cũng rất xinh đẹp, rất thu hút ánh mắt của người khác.

Chạm phải ánh mắt của Tô Thanh Nhã, cô ta thu lại ánh mắt rồi mỉm cười rời đi.

Trần Nam Phương rũ mắt xuống, ép bản thân không nghĩ tới ánh mắt và nụ cười bí ẩn vừa rồi của cô ta, cô đi theo thư ký vào phòng làm việc của Hà Minh Viễn.

Phòng làm việc của anh rất lớn, toàn bộ khung cảnh phía nam đều được thu lại qua chiếc cửa sổ trong suốt nằm sát đất, thu gọn Kim Thành tấc đất tấc vàng vào trong mắt.

.

 
Chương 24: Chương 24


“Ai cho cô can đảm đến chỗ tôi ngắm cảnh như thế?” Giọng nói buồn bực u ám vang lên.

Trần Nam Phương chỉ cảm thấy ớn lạnh sống lưng, thật ra cô cũng quên mất bản thân đang phải đối mặt với Hà Minh Viễn, bước nhanh tới lấy lòng anh: “Xin lỗi ông xã, anh đói bụng chưa? Em có nấu chút canh cho anh.


Anh liếc nhìn cô, sau đó lại tiếp tục giải quyết công việc, xem như cô không hề tồn tại ở đấy.

Cô cúi đầu hít sâu một hơi, cô biết anh cố tình làm như vậy để bắt cô phải đứng đó chờ đợi anh, thế nhưng cô bất cẩn vô tình nhìn thấy văn kiện đặt trên bản, dòng chữ Công Ty Kim An vô cùng cay mắt đập vào mắt cô.

“Anh định hợp tác với Lý An sao?”
“Cô quản tôi đấy à?”
Trần Nam Phương chợt cảm thấy hối hận khi hỏi như vậy, nghe Hà Minh Viễn đáp lại, lại càng thấy hụt hãng hơn, cô lắc đầu nguầy nguậy: “Em, em không có ý đó, chỉ là em cảm thấy tập đoàn Gemdale không nên hợp tác với một kẻ xấu xa như ông ta.


“Lại đây.


” Anh vứt cây bút đang dùng để ký tên trên tay đi, lười biếng ngả lưng dựa lên chiếc ghế xoay.

Không biết tại sao cô lại run lên, trực giác mách bảo cô rằng có chuyện nguy hiểm đấy, nhưng cô không thể nào từ chối, chỉ có thể chật vật bước về phía anh: “AU”
Hà Minh Viễn giật lấy lồng giữ nhiệt trong tay cô, ném đi rồi kéo người ngồi lên đùi mình.

“Anh…” Cô chợt nhớ đến lời “răn dạy”
ban nãy của mẹ, lời chất vấn đặt trước cửa miệng cũng chỉ có thể đành nuốt ngược về, nhưng cũng không muốn thuận theo ý anh nên đành thấp giọng nói: ‘Canh đã nấu được một lúc rồi, sẽ nguội mất.


“Trần Nam Phương, cô đang giả vờ cái gì vậy?” Anh mất kiên nhân hỏi: “Cô học bôi nhọ cậu cô chỉ để lấy lòng tôi sao?”
“Em không có bôi nhọ ông ta!” Cô kích động hét lên.

Lý An là một tên khốn nạn!
Trần Nam Phương thu lại đôi chân dài, khó khăn quỳ xuống bên cạnh Hà Minh Viễn.


Hết sức lúng túng.

Lời phản bác vừa rồi rõ ràng đã khiến anh tức giận, bàn tay nóng rực của anh đặt lên lưng cô nhưng lại truyền đến cảm giác lạnh lẽo vô cùng.

“Không phải sao?” Anh cười lạnh: “Mang theo canh đến hỏi về việc hợp tác với Lý An, đây đều là trùng hợp à?”
“Rõ ràng là anh để cho ba mẹ em đến biệt thự…’ Trần Nam Phương nói đến đây thì chợt dừng lại, dường như đã hiểu ra điều gì.

“Ba mẹ cô đến biệt thự của tôi?”
Hà Minh Viễn véo lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô một cái, lạnh lùng nói ra ba chữ: “Rõ bẩn thỉu!”
Cô cảm thấy có chút chán nản, hoá ra là cô bị tính kế, lần này đã bị Lý An tính kế rồi.

“Không phản đối?”
“Xin lỗi… Cô hạ thấp mình nói xin lôi: ‘Em sẽ dặn ba mẹ từ nay không đến nữa.


Anh bóp chặt cằm cô, đôi mắt đen láy hơi nheo.

lại đây vẻ nguy hiểm: “Trần Nam Phương, tôi thật sự không ngờ rằng khả năng diễn xuất của cô đã lên được đến trình độ này rồi cơ đấy!”.

 
Chương 25: Chương 25


Cô há hốc miệng, nhưng từ đầu đến cuối lại không nói lời nào, bởi vì có nói gì thì anh cũng không tin!
“Nhưng chỉ vì muốn lấy lòng tôi, mà cô lại làm đến mức này, tôi làm sao có thể từ chối thành ý của cô được?”
Trần Nam Phương bất chợt sững sờ, vừa ngây người vừa sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt, giọng khàn khàn nói: “Anh, anh muốn làm cái gì?”
Lời còn chưa dứt, cô lập tức cảm thấy choáng váng một hồi, sau đó phát hiện mình đã bị đè lên trên mặt bàn làm việc!
“Hà Minh Viễn, anh… Đừng!”
Cô dùng hai tay chống đỡ lấy thân hình đang đè thấp xuống của anh: “Xin anh, chỗ này là văn phòng.


Bên ngoài có thư ký, mọi người còn có thể đến báo cáo công việc nữa.

“Lại giả bộ?” Thanh âm của anh trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, cười nhạo nói: ‘Cô đến đây không phải là vì điều này sao?”
Nói xong, bàn tay to lớn của anh bắt đầu sờ soạng khắp người cô, khiến làn da cô nóng lên như bị thiêu đốt, nhìn chằm chằm vào thân hình run rẩy bên dưới, đáy mắt anh lập tức tối sầm lại…

Cốc cốc.

“Tổng giám đốc Viễn, bữa tối đã sắp chuẩn bị xong, ngài muốn dùng bữa ở đâu ạ?”
“Khi nào xong thì đưa đến văn phòng.

” Hà Minh Viễn chẳng buồn ngẩng đầu nói, lại còn dùng sức khẽ căn môi cô.

Trân Nam Phương vừa mới lấy lại tỉnh táo, giờ phút này lại như bị giáng một đòn xuống đầu, anh muốn làm nhục cô trước mặt thư ký sao?
“Buông ra!” Cô hổn hển nói, hai tay giãy dụa muốn chống lại anh.

“Giờ phút này còn nói mấy lời đó để làm gì? Bà xã.

” Hai chữ cuối cùng tựa như một lưỡi dao sắc lạnh bắn ra từ miệng anh, căn bản là không có lấy một chút dịu dàng nào: “Cứ để cho thư ký nhìn thật rõ, để lần sau cô đến công ty càng dễ dàng hơn.



“Không được!” Trần Nam Phương ngày càng sợ hãi, cô biết rõ Hà Minh Viễn dám nói dám làm: “Xin anh, đừng như vậy, mấy ngày nay còn chưa đủ sao?”
“Đủ?” Anh tức giận nói: “Trân Nam Phương, dùng cô cả đời này cũng không đủ!”
Cô run lên như cầy sấy, cả người tựa như một con búp bê vải sắp sửa bị xé nát, hai tay khoá chặt trên đỉnh đầu, áo phông cũng bị đẩy lên đến tận xương quai xanh, sự nhục nhã và phần nộ cùng nhau bùng lên, xuyên qua cổ họng.

“Tổng giám đốc Viễn.

” Tiếng gõ cửa lại một lân nữa vang lên, âm thanh ngọt ngào của thư ký truyền đến: “Tôi mang bữa tối đến cho anh.


Trần Nam Phương thoáng thấy thư ký đang vặn tay nắm cửa, thế nhưng người đàn ông bên trên vẫn cứ tiếp tục, thậm chí còn càng mãnh liệt hơn! “Không được không được…”
Hai mắt cô ngấn lệ, theo bản năng co chân lên, đạp về phía bụng dưới của Hà Minh Viễn, anh kêu lên một tiếng rồi buồn bực thả cô ra.

.

 
Chương 26: Chương 26


Cô loạng choạng trèo xuống khỏi bàn làm việc, túm lấy quần áo bên cạnh rồi chạy ra ngoài, vì muốn tránh cô thư ký đang đẩy cửa bước vào mà người cô bị đập vào khung cửa, trán cô lập tức sưng đỏ lên.

Nhưng cô cũng không dừng lại, thật ra là không dám dừng lại, vì sợ sẽ bị bắt trở về.

“Ô, chị dâu sao vậy?”
Trân Phương Nam nước mắt lưng tròng, chẳng quan tâm đến người vừa nói, xông thẳng vào trong thang máy, không ngừng ấn nút đóng cửa.

Nếu Trịnh Hoàng Bách mà còn không nhìn ra điệu bộ này thì hai mươi lăm năm anh ta sống trên đời đúng là vô ích rồi.

Anh ta mang theo miệng cười đến gặp Hà Minh Viễn, trêu đùa nói: “Anh Viễn, tôi đã nói anh phải kiềm chế một chút, anh xem cô vợ nhỏ của anh bị dọa chạy mất rồi kìa.


Hà Minh Viễn liếc nhìn Trịnh Hoàng Bách, trong đầu hiện lên hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thống khổ của Trần Nam Phương.

Nhưng mà chỉ qua chớp mắt, hình ảnh đó đã biến mất.


“Chạy tới đây làm gì?
“Tôi biết ngay là anh quên rồi mà.


Trình Hoàng Bách không chờ được mời, tự nhiên ngồi xuống, khoanh hai tay trước ngực nói: “Cuối tuần này triển lãm tranh của anh tôi sẽ tổ chức đấu giá từ thiện.


“Ừ” Anh nhàn nhạt đáp lại: “Tổ chức ở chỗ nào? Bảo tàng mỹ thuật sao?”
Đối phương gật đầu, nghiêng người cười nói: “Anh có tính mang cô vợ nhỏ của anh đi cùng không?”
“Không.

’ Giọng nói của anh bất chợt trở nên lạnh như băng.

Trịnh Hoàng Bách sờ sờ mũi, chỉ vào cái hộp giữ ấm đặt trên mặt đất hỏi: ‘Cô vợ nhỏ mang đồ ăn đến cho anh à?”
Hà Minh Viễn chẳng buồn để ý tới, đứng dậy đi về phía ghế sofa thưởng thức bữa tối do cô thư ký vừa chuẩn bị.


“Thật sự là một cơ hội cũng không cho người ta sao?”
“Nếu cậu muốn thì tôi có thể cho cậu.

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Hai mắt Trịnh Hoàng Bách lập tức trừng lên, rồi lại chớp chớp hỏi: “Anh Viễn.

Những lời anh vừa nói là thật sao?”
“Làm saø?” Anh đập đôi đũa xuống: “Cậu coi là thật à?”
“Tôi nào dám…?” Trịnh Hoàng Bách cười khúc khích nói: “Tôi nói anh nghe, anh Viễn, thực ra cô vợ nhỏ của anh cũng không phải mẫu người tôi thích, từ trước đến nay tôi vấn là thích hotgirl cơi”
Hà Minh Viễn cầm đũa lên tiếp tục ăn, trong lòng cảm thấy tự đắc.

Trần Nam Phương thì cắm đầu cắm cổ chạy, không dám quay đầu.

Đợi đến khi tỉnh táo lại thì cô mới nhận ra bản thân đã gây ra họa lớn rồi, vậy mà cô lại dám từ chối Hà Minh Viễn, lại còn dùng chân đạp anh ta!
Chỉ là quay về cầu xin anh tha thứ, cô còn có thể làm gì khác sao? Cô không thể…
Trần Nam Phương xoay người định rời đi nhưng lại bị một chuỗi chữ cái cách đó không xa thu hút, mãi một lúc sau cô mới nhận ra mình đã chạy tới bảo tàng mỹ thuật gần đó.

“Con người sống trên đời có ba ngàn thứ bệnh, nhưng chỉ có bệnh tương tư là không thể chữa.

”.

 
Chương 27: Chương 27


Cô khẽ lẩm bẩm, ma xui quỷ khiến thế nào lại bước vào trong.

Hoá ra ở đây đang tổ chức một buổi triển lãm tranh, tuy cô không hiểu lắm về hội hoạ nhưng cũng cảm thấy mỗi bức tranh đều rất đẹp, bên trong ẩn chứa một vẻ tao nhã và phóng khoáng.

Trân Nam Phương chậm rãi bước đi, ngắm nhìn từng bức một, cho đến khi gặp một bức tranh có tên là “Một nắm tương tư”, cô dừng lại không bước tiếp nữa.

Chỉ sau chốc lát, khuôn mặt cô đã đầm lệ.

Tương tư?
Chẳng lẽ cô vẫn còn nhung nhớ anh ta?
“Không thể nữa rồi, anh ấy không còn ở đây nữa, không còn… nữa…”
Chuyện quá khứ tràn đến như thủy triều khiến cô đau đớn không cách nào kìm nén được.

“Mau lau đi.



Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Trần Nam Phương thấy có một tờ khăn giấy được đưa tới trước mặt mình, cô ngẩng đầu nhìn sang, xuyên qua màn nước mắt dày đặc là một người con trai vô cùng dịu dàng, đang ân cần nhìn cô.

“Đừng khóc.

” Anh ta nói tiếp: “Mọi chuyện trên đời đều có thể vượt qua được.


“Làm sao có thể vượt qua được?”
Trân Nam Phương cũng không biết vì sao lại hỏi vậy, có thể là vì vừa bị Hà Minh Viễn hung hăng sỉ nhục.

“Khi người mình thích đột nhiên biến mất, có lẽ nó đã trở thành một nắm đất vô hồn trong bức tranh này…”
Người con trai kia dừng lại đôi chút, nhìn thấy được sự đồng cảm và thương tiếc thoáng hiện trong ánh mắt cô: “Vậy thì phải luôn nhìn về phía trước.


Cô giật giật khóe miệng, chỉ cảm thấy chua chát cùng khốn khổ, nhìn về phía trước ư?
Trước mặt cô bây giờ chính là Hà Minh Viễn… một con ác ma hận cô đến mức chỉ muốn đem cô ra róc xương xẻ thịt.


Trong tâm trí Trần Nam Phương bất chợt hiện lên khuôn mặt ác độc lại lạnh như băng của người nào đó, thân thể cũng không chịu được mà rã rời, ngã sang một bên.

“Cẩn thận!” Người con trai kia nhanh †ay đỡ được cô: “Cô làm sao vậy?”
“Anh Hoàng Phong, hình như cô ấy bị ngất rồi.


“Mau gọi 115.


Bên này, Trân Nam Phương đã được đưa đến bệnh viện, nhưng Hà Minh Viễn.

vân không hề hay biết rằng cô chưa quay lại biệt thự.

Vốn dĩ bởi vì cha mẹ của Hà Minh Viên sẽ đến biệt thự, cho nên anh đã phân phó trợ lý quét dọn lại một lượt, tiện tay đuổi Trần Nam Phương ra ngoài, cũng coi như là dạy cho cô một bài học, nào ngờ cô lại không về nhà.

“Trần Nam Phương, được lắm” Đôi mắt sâu thẳm của Hà Minh Viễn hơi híp lại, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng quét qua chiếc điện thoại, bấm máy gọi.

Tiếng chuông không ngừng vang lên bên tai khiến anh hết sức bực bội, tại giây phút cuối cùng trước khi sự kiên nhẫn của anh cạn kiệt, đầu bên kia bắt máy.



 
Chương 28: Chương 28


“Xin chào, cho hỏi là ai vậy ạ?”
Vậy mà lại là giọng nói của một người đàn ông!
Rầm!
Hà Minh Viễn cắt đứt cuộc gọi, đập mạnh chiếc điện thoại di động xuống mặt bàn trà.

Giỏi lắm, Trần Nam Phương!
Anh cũng muốn xem xem, cô rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, mà lại dám cắm sừng anhI Mà giờ phút này, Trịnh Hoàng Phong cũng đã đặt lại điện thoại di động lên đầu giường bệnh của Trần Nam Phương, cuộc gọi vừa rồi không hiện tên, anh ta chắc hẳn đang nghĩ đó là cuộc gọi rác.

Cho nên không hề đề cập gì về việc Trân Nam Phương bị ngất xỉu.

“Ưm.

Nghe được âm thanh ậm ừ khe khẽ, Trịnh Hoàng Phong lập tức nghiêng người qua, nhẹ giọng hỏi: “Cô đã tỉnh chưa?”
Trân Nam Phương mờ mịt nhìn người con trai trước mắt, vô thức rụt người về sau, xong lại như chợt nhớ tới điều gì, nghi hoặc hỏi: “Người vừa nãy ở bảo tàng mỹ thuật là anh à?”
“Là tôi.


” Giọng nói của anh ta càng thêm ôn hòa: “Ban nấy cô bị ngất xỉu, hiện giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Cô gật đầu, một giây sau lại bất ngờ ngồi dậy, xốc chăn ra muốn rời khỏi giường: “Tôi còn có việc phải về nhà.


Cô còn phải về gặp Hà Minh Viễn, đi xin lỗi, nịnh nọt anh, còn phải chỉ anh cứu anh trai của cô.

“Bây giờ?” Trịnh Hoàng Phong cúi đầu nhìn đồng hồ đeo ở cổ tay, nói: “Để tôi đưa cô về.


“Không không, không cần đâu, tôi tự gọi xe về là được rồi.

” Trần Nam Phương từ chối sau đó bắt đầu đeo giày vào.

“Đã mười hai giờ rồi, muộn như này mà để con gái như cô đi lại một mình thì rất nguy hiểm.

” Anh ta cũng đứng lên.


Đã muộn đến như vậy rồi sao! Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Ý nghĩ đầu tiên của Trân Nam Phương chính là xong đời rồi, vốn dĩ Hà: Minh Viễn đã chán ghét cô, lân này đã sai lại càng thêm sai, anh nhất định sẽ bới móc chuyện này đến cùng.

Nhìn thấy vẻ mặt cô đột nhiên trở nên tái nhợt, anh ta trâm giọng nói: “Tôi không phải người xấu.


Ngay cả Trịnh Hoàng Phong cũng không hiểu vì sao, người luôn lạnh nhạt lại lười biếng với mọi việc như anh ta lại muốn giúp đỡ cô như thế.

Có lẽ vì cô là người đầu tiên rơi nước mắt trước những bức tranh anh vế?
Trần Nam Phương lập tức ngẩng đầu lên, nói: “Tôi biết, anh là người tốt!”
Sau đó, cô cũng vội vàng nói cảm ơn: “Cảm ơn anh vì đã đưa tôi đến bệnh viện, sau này tôi sẽ gửi trả lại tiền thuốc men cho anh.


Trịnh Hoàng Phong vốn muốn từ chối nhưng sau khi dừng một chút thì lại gật đầu: “Để cho thuận tiện, kết bạn Zalo đi!”
Hai người vừa kết bạn Zalo xong thì điện thoại di động của anh ta đột nhiên kêu lên âm, có vẻ như muốn ép anh ta phải nhấc máy lên vậy.

“Anh có việc thì mau chóng đi đi, tôi thật sự có thể tự về được mà”
Trần Nam Phương cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, nhẹ nhàng nở nụ cười với anh ta rồi xoay người bước ra ngoài.



 
Chương 29: Chương 29


Trịnh Hoàng Phong vừa nhận điện thoại vừa đi theo phía sau cô.

“Anh! Sao giờ anh mới chịu nghe điện thoại? Không phải là bận việc ở bảo tàng mỹ thuật đâu đúng không?”
Trịnh Hoàng Bách ở phía đầu dây bên kia hô lên: “Ai da, cũng không quan tâm anh đang làm gì nữa, mau tranh thủ thời gian đến Đế Hào giúp em, đêm nay anh Viễn không bình thường chút nào! Thật sự không bình thường chút nào!”
“Anh phải đưa người về nhà đã, lát nữa sẽ qua.


“Cái gì? Anh nói gì cơ!” Trịnh Hoàng Bách thiếu điêu muốn hét đến nổ tung cả điện thoại di động: “Anh muốn đưa người về nhà? Đưa ai? Anh đừng có nói với em là bên cạnh anh bây giờ còn có một cô gái?”
“Quả thật là có.

” Trịnh Hoàng Phong lạnh nhạt nói: “Cho nên đừng có quấy rầy anh, với tính cách của anh Viễn thì sẽ không có vấn đề gì đâu.

” Nói xong, cuộc gọi cũng bị ngắt mất.

‘ Anh ta bước nhanh về phía Trân Nam Phương, lúc đi đến gần, mới nhận ra rằng cô cũng đang nghe điện thoại.


Bên dưới ánh đèn màu da cam, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trông thật trăng trẻo, lại tựa như một đóa hoa xinh đẹp mỏng manh, chỉ cần một trận gió táp mưa rào thôi cũng có thể bị bẻ gãy.

Rất nhanh sau đó, cuộc gọi kết thúc, Trần Nam Phương quay đầu lại, lễ phép cười nói: “Thật sự không cần làm phiền đến anh, ba mẹ tôi đã nói sẽ tới đón tôi về rồi.


Trịnh Hoàng Phong nghe vậy đành bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy cô đi về cẩn thận.


Sau khi đuổi được người kia đi, Trần Nam Phương mệt mỏi dựa vào vách tường lạnh như băng, người vừa gọi điện báo tin cho cô hiển nhiên là Trịnh Hoàng Bách, anh muốn cô tới Đế Hào!
Dù trước khi không sinh sống tại Kim Thành, cô cũng biết Đế Hào là nơi ngập trong xa hoa quyên quý, đêm hôm khuya khoät Hà Minh Viễn lại tới đó ắt là có vấn đề.

Mà còn gọi cô qua đó, rõ ràng là muốn đối phó với cô!
Muốn đối phó với cô ở nơi như vậy, sau khi Trần Nam Phương ngẫm lại thì chợt cảm thấy sợ hãi!
Thế nhưng càng nghĩ, cô càng nhận ra rằng đến một cơ hội từ chối cô cũng không có.

“Taxi.


.

” Cô cất bước đi đến ven đường, bắt một chiếc taxi rồi đi đến Đế Hào.

Ngay sau khi Trần Nam Phương mở cửa xe ra, cô vừa hay nhìn thấy một bóng người ở cửa vào Đế Hào.

Người đó đang mặc một bộ váy tối màu dài đến đầu gối, cầm trên tay một chiếc túi xách cùng màu, đi vào bên trong.

Là Tô Thanh Nhã.

Tại sao cô ta cũng tới đây? Cũng bị Hà Minh Viễn gọi tới ư?
Anh rốt cuộc muốn làm gì? Chuẩn bị lợi dụng Tô Thanh Nhã đề làm nhục cô sao?
Trần Nam Phương cũng không dám suy nghĩ sâu hơn, cô bước xuống xe rồi hít lấy vài hơi thật đây, sau đó mới cất bước tiến vào Đế Hào, đi thẳng lên tầng thứ sáu.

Cô bước đi rất chậm, trong đầu toàn là những suy đoán về tình huống sắp tới, lộn xộn hết cả, tuy nhiên cách để ứng phó với những tình huống ấy thì cô lại không cách nào nghĩ ra được.

“Ông chủ, ông nói xem, đêm hôm khuya khoắt tổng giám đốc Viễn lại gọi chúng ta đến đây, không phải là để ký hợp đồng chứ?”
“Bảo cô chờ thì cô cứ chờ đi, tóm lại sẽ không phải là chuyện xấu đâu!” Lý An nói xong thì cười cười: “Sao? Cô lại thèm rồi?”
Vừa dứt lời, ông ta liền đưa tay bóp mạnh đối phương một cái.



 
Chương 30: Chương 30


Trân Nam Phương sau khi ra khỏi thang máy lại nhìn thấy cảnh này, sợ tới mức chui lại vào trong thang máy lần nữa, chờ đến khi cửa mở thì vội vàng chạy ra ngoài mà chắng quan tâm đó là tầng mấy.

Cô dựa người lên vách tường đá ở hành lang, miệng thở hổn hển, vừa nghĩ tới hành động ban nãy của Lý An,dùcó phải mạo hiểm chọc giận Hà Minh Viễn, thì cô cũng không muốn đi qua đó lần nữa.

Nhưng cứ chờ ở đây mãi thì cũng không phải là giải pháp, Trần Nam Phương thật sự muốn khóc.

“Ai da… cậu Kỳ dừng lại đi… dừng lại… a…!”
Âm thanh nũng nịu truyền đến dồn dập khiến cho Trần Nam Phương sợ đến mức muốn nhảy lên, lúc này cô mới phát hiện mình đang ở một góc hành lang rất vắng người trên tâng 4, mà vừa rồi cô lại dựa lưng lên cửa của một phòng karaoke.

“Cậu Kỳ, Nhã Nhã không chịu được nữa, đừng làm vậy mà.

” Giọng nói của người phụ nữ như muốn khóc: “Bất động sản Tây Uyển… Nhã nhất định sẽ giúp cậu Kỳ giành lấy.


Đôi chân vốn đang muốn chạy trối chết của Trần Nam Phương bỗng nhiên ngừng lại, Nhã?
Cô lắng nghe âm thanh bên trong một lần nữa, không nghỉ ngờ gì, quả thật là Tô Thanh Nhã.


“Không chịu được ư? Bây giờ mới chỉ là khởi đầu thôi!” Âm thanh vang lên nhuốm đầy sự mờ ám.

Trần Nam Phương mặt mũi đỏ bừng, chẳng dám dừng lại nửa bước, vội vã chạy đi.

Nhưng cô lại không cách nào thuyết phục được bản thân đi lên tâng 6, dù sao thì Lý An vẫn đang ở đó, nhưng cô cũng sợ Hà Minh Viễn sẽ giận đến phát điên.

Cuối cùng, cô lựa chọn chờ ở bên ngoài Đế Hào.

Gió đêm trong lành nhưng lạnh lẽo như cố ý muốn đâm xuyên qua thân thể của Trần Nam Phương, mấy ngày nay cô đã bị tra tấn rất nhiều, đến mức cả người mềm nhũn, thêm với tâm trạng đang hết sức căng thẳng khiến cho cô không nhịn được mà run lên lẩy bẩy.

“Nam Phương, sao em lại ở chỗ này?”
Không biết đã trôi qua bao lâu, phía trên bỗng truyền đến một giọng nói đầy kinh ngạc.

Trần Nam Phương mở mắt ra mới thấy sắc trời đã sáng hơn một chút, cô ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Nhã trang điểm tỉnh xảo, dung mạo đoan trang, so với giọng nói mà cô nghe được bên ngoài KTV thì thật sự là khác hoàn toàn.

“Nam Phương, em không sao chứ?

Sao mặt em lại tái thế này?” Tô Thanh Nhã ngồi xổm xuống, tỏ vẻ muốn kiểm tra giúp cô.

“Em không sao… Giọng nói cũng đã khàn khàn, Trần Nam Phương cười miễn cưỡng, ánh mắt liếc qua thì thấy Hà Minh Viễn đang từ Đế Hào đi ra, cô cũng chẳng buồn giải thích nữa, xoay người về phía bên đó chạy sang.

“Nam Phương!” Tô Thanh Nhã lo lắng đuổi theo cô: “Em cẩn thận một chút.


Trân Nam Phương cũng không rảnh suy nghĩ nhiều, chạy nhanh đến mức chắng kịp thở tới trước mặt Hà Minh Viên, nắm lấy cánh tay của anh khẽ kêu: “Ông xã…”
Ánh mắt anh sắc lạnh vô tình, chẳng thèm liếc cô lấy một cái, dứt khoát rút tay ra, thờ ơ đi đến bên cạnh chiếc xe.

“Ông xã, em ở đây chờ anh cả đêm rồi.

” Trần Nam Phương cất bước đuổi theo, cầu xin: “Em biết là nên vào trong đó tìm anh, nhưng mà em sợ…”
“Sơ?” Hà Minh Viễn cười lạnh, giọng nói tức giận: “Vậy thì cút ra.


Tuy rằng Trân Nam Phương cảm thấy rất sợ hãi, nhưng cô cũng không dám buông tay Hà Minh Viễn ra.

Chỉ có thể vừa nhìn anh vừa van xin.



 
Chương 31: Chương 31


“Cút.

” Anh dùng sức hất mạnh tay ra, sau đó lập tức ngồi lên xe rời đi.

Trần Nam Phương loạng choạng, cũng may mà Trịnh Hoàng Bách kịp thời đỡ lấy cô.

“Chị dâu, không phải hôm qua tôi đã nói với chị rồi à, bảo chị tới mà chị lại không tới.

” Một tay anh ta nhét vào túi quân, thờ ơ đứng bên cạnh: “Chị cũng biết rồi đấy, tính tình của anh Viễn rất nóng nảy, lân này e rằng không dỗ nổi na đâu.

Cô chỉ cúi thấp đầu xuống, chẳng giải thích được gì.

“Nam Phương.

” Tô Thanh Nhã đi tới gọi, sau đó vòng lên khoác lấy cánh của Trần Nam Phương đầy thân mật, ân cần nói: “Chị dân em đến công ty giải thích với tổng giám đốc Viễn, em ở đây đợi cả đêm mà.


Không đợi Trân Nam Phương nói gì, Trịnh Hoàng Bách đã hỏi ngược lại: “Hôm qua hai người ở cùng với nhau ư?”
“Cậu hai, Nam Phương là đàn em của tôi.

” Tô Thanh Nhã không trả lời trực tiếp, khẽ gật đầu sau đó kéo Trân Nam Phương đi mất.


Sau khi hai người đi được một đoạn rồi Trân Nam Phương mới rút tay ra, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn chị, em sẽ không đến công ty đâu.


Cảnh tượng ngày hôm qua dường như vấn đang hiện rõ mồn một trước mắt, nếu như hôm nay lại đến đó, Hà Minh Viễn chắc chắn sẽ không tha cho cô đâu!
Cô sợ, rất sợ.

“Nam Phương, em khách khí với chị làm gì.

” Tô Thanh Nhã nắm lấy bờ vai của cô, dịu dàng an ủi: “Tổng giám đốc Viên tính tình nóng nảy, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nếu bây giờ chưa thể xử lý ngay thì lại chờ đến buổi tối nói chuyện tiếp.


Trần Nam Phương giật giật khóe miệng, chậm rãi gật đầu.

Nhưng điều mà cô không ngờ được.

chính là, chưa chờ đến buổi tối, cô đã nhận được điện thoại của Hà Minh Viễn, hỏi cô đang ở nơi nào.

“Em đang ở… tâng dưới của tập đoàn Kim Địa.

” Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Đầu dây bên kia cũng không nói thêm câu nào, lập tức ngắt điện thoại.


Rất nhanh sau đó, Trần Nam Phương đã thấy một chiếc xe Bugatti màu đen xuất hiện trước mắt, cửa kính xe được mở một nửa làm lộ ra khuôn mặt tuấn tú và uy nghiêm của người đàn ông phía trong, anh bảo cô lên xe.

“Ông xa, anh nghe em giải thích có được không?” Cô khép nép ngồi bên cạnh Hà Minh Viễn, vội vàng cầu xin bằng một giọng điệu đầy oan ức, bàn tay trắng nốn nhỏ bé cũng không biết nên đặt ở đâu: “Tối hôm qua em…”
“ồn ào.

” Trong miệng anh toàn là băng tuyết, sâu nơi đáy mắt cũng chỉ chứa đựng sự ghét bỏ.

Cả người Trần Nam Phương trở nên cứng ngắc, cô không dám mở miệng, cũng không dám nhúc nhích, sợ sẽ bị anh ghét bỏ hơn… một chút.

“Minh Phúc, kéo tấm ngăn lên đi.

” Hà Minh Viễn phân phó.

Bộp.

Ngay sau đó, một chiếc túi mua sắm bị ném tới dưới chân Trân Nam Phương.

“Thay đi.


Những ngón tay của cô run lên, uốn cong cái eo cứng ngắc rồi lôi ra được những đồ vật bên trong, một đôi giày đế bằng màu vàng nhạt cùng với một bộ váy màu lam.

Cho dù nội tâm Trần Nam Phương kịch liệt phản đối, nhưng cô vẫn phải kiên trì cởi bỏ quần áo trước mặt Hà Minh Viễn, thay bộ mới vào.

Tuy cô không ngẩng đầu lên một lần nào nhưng cũng cảm nhận được ánh mắt của anh đang lướt qua mấy lần trên người mình.



 
Chương 32: Chương 32


Bất chợt, một cánh tay cơ bắp từ phía sau vòng lên.

“AI” Cô không khỏi kêu lên một tiếng, cảm giác mỗi tế bào trong cơ thể đều đang run lẩy bẩy.

“Cũng dám thay quần áo trước mặt tôi, lại còn giả bộ?” Đôi môi mỏng của anh khẽ mấp máy, như có như không chạm vào vành tai của cô, âm thanh khàn khàn vang lên như muốn tấn công màng nhĩ của cô: “Dù cô có mặc hay không mặc quần áo thì cũng không che giấu nổi vẻ ti tiện của mình.


Trần Nam Phương cụp mắt xuống, hàng mi dài che đi vẻ đau buồn trong đôi mắt, một giây sau cô lại làm một động tác khiến bản thân cũng phải kinh ngạc, cô quay đầu qual Môi của cô áp lên môi của anh.

“Ông xã, anh muốn em làm gì cũng được, chỉ cầu xin anh đừng tức giận.


Cô không thể đắc tội anh, vận mệnh của anh trai cô vẫn còn đang nằm trong tay Hà Minh Viễn.

“Chết tiệt.

” Hà Minh Viễn dường như cũng không ngờ được rằng cô lại dám làm như thế, không suy nghĩ gì mà đẩy cô ra.

Không biết vì sao mà dùng lực quá lớn, chỉ nghe Cốp một tiếng, Trần Nam Phương đập người vào cửa xe khiến cô kêu lên một tiếng, thân thể như một con tôm luộc, co quắp ôm lấy chính mình, hồi lâu sau mới ngồi thẳng dậy được, yên lặng cầm quần áo lên mặc vào.

“Đừng lề mề, nhanh lên!” Hà Minh Viễn gắn giọng nói, sau đó xuống xe trước.

Trần Nam Phương mặc xong quần áo cũng bước xuống xe, cùng anh đi về phía bên trong khu nhà cũ…

Trần Nam Phương biết rằng một lát nữa cô sẽ gặp bà Diêu và những người khác của nhà họ Hà.

Cô cúi đầu xuống, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình.

Sắp đến phòng chính, tay của cô đột nhiên bị một bàn tay khác ấm áp giữ lấy.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Hà Minh Viễn, cô chỉ thấy anh ta nói chuyện với khuôn mặt không có chút biểu cảm nào: “Nhớ rõ thân phận của cô.


Đúng vậy, anh ta lại bắt đầu diễn kịch rồi.

Trước mặt bà Diêu, bọn họ phải diễn được vở kịch vợ chồng ân ái yêu thương nhau.

“Em hiểu rồi.

” Cô không có lựa chọn nào khác nên đương nhiên phải phối hợp.

Nhưng tim cô đập rất mạnh, cô không biết vì mình sợ hãi hay vì nguyên nhân nào khác.

“Minh Viễn, Nam Phương, hai con tới rồi sao, mau ngồi xuống đi.

” Bà Diêu chào bọn họ rất dịu dàng, thần thái cũng vô cùng hiền hòa.


“Cháu chào bà ạ.

” Trân Nam Phương cũng thoải mái hơn được một chút, cô cũng mỉm cười chào lại bà.

Hà Minh Viễn cũng chào một tiếng bà nội rồi ôm eo Trần Nam Phương ngồi xuống, động tác của anh vô cùng thân mật.

Bà Diêu không nghi ngờ gì cả, bà nhìn hai người rồi lại mỉm cười, bà càng nhìn thì lại càng thấy thích.

Bà còn quay sang nói chuyện với Ngọc Cẩm: “Nếu như trước đây, tôi thật sự không nghĩ được Minh Viễn sẽ cư xử nhẹ nhàng với vợ như thế nhưng bà xem nó bây giờ đi.


“Còn không phải thế sao bà chủ, cậu ba thật sự đã thay đổi rồi.

Mợ ba đúng là người có phúc.


“.

” Trần Nam Phương cúi đầu lắng nghe, cô không dám làm lộ ra vẻ ngập ngừng, do dự.

“Bà nội, bà nói chuyện kiểu gì vậy.

Vợ con con còn không thương thì còn thương ai đây.

” Hà Minh Viễn nói chuyện rất hùng hồn, anh lại còn kéo Trần Nam Phương sát vào người mình hơn.

Bà Diêu và Ngọc Cẩm thấy thế thì cùng cười, tiếng cười lộ ra cả sự ái muội Và rõ ràng.

“Bà nội đang cười gì vậy?”

 
Chương 33: Chương 33


Giọng nói này là giọng nói tối qua…
cậu Kỳ.

Trần Nam Phương vội vàng ngồi thẳng dậy, cô vô thức nắm chặt hai tay lại nhưng vì quá căng thẳng nên cô không hề nhận ra tay mình đang nắm chặt lấy đùi của Hà Minh Viễn.

“Minh Kỳ cũng tới rồi sao?” Bà Diêu vân cười: “Mọi người đang nói Minh Viễn biết thương vợ rồi.


Hà Minh Kỳ ngồi xuống, rồi nói thêm vào: “Đúng là thế rồi, hôm tổ chức đám cưới, anh Viên còn không nỡ để cho chị dâu uống rượu nữa.

Các nghỉ lễ vừa kết thúc anh ấy đã bảo chị dâu đi nghỉ ngơi, cháu còn chưa nhìn thấy rõ mặt chị ấy nữa.


“Thằng nhóc này, bây giờ nhìn cho kỹ đi, về sau gặp nhớ phải gọi là chị dâu nghe chưa?” Nghe lời bà Diêu, ánh mắt Hà Minh Kỳ chuyển sang người Trân Nam Phương nhưng chỉ một giây sau đã bị ánh mắt lạnh lùng của Hà Minh Viễn ép nhìn về chỗ cũ.

Nhưng anh ta lại cười: “Thật không nhìn ra là chị dâu lại bám anh trai như vậy, hai người không rời nhau một giây nào cả.


Trần Nam Phương đảo mắt một chút, tay cô như chạm phải vật nóng mà rời ra.


Trời ơi, vừa nãy cô vừa giữ chặt lấy đùi Hà Minh Viễn sao?
“Em xấu hổ gì chứ?” Hà Minh Viễn kéo tay cô để lại trên đùi của anh: “Em muốn giữ thì cứ giữ, đừng quan tâm đ ến nói”
Cô chỉ tưởng Hà Minh Viễn nói xong câu đó thì mọi chuyện cũng xong nhưng không ngờ anh lại áp sát người đến bên †ai cô và nhỏ giọng nói: “Có bản lĩnh đấy nhỉ, lát nữa tôi sẽ thưởng cho cô.


Trân Nam Phương vô cùng xấu hổ, cô chỉ muốn đào một cái lỗ nào đó rồi chui xuống dưới.

“Ngọc Cẩm, bà nhìn xem.

” Bà Diêu cười vô cùng sung sướng nhưng cũng không quên gọi Trân Nam Phương: “Cháu dâu qua đỡ bà tới phòng ăn nào, bõ công ngày nào Minh Viễn cũng nhắc về cháu.


Cô như được đại xá nên nhanh chóng đứng dậy đỡ bà Diệu đi vê phía phòng ăn.

Còn Hà Minh Viễn vẫn ngồi nguyên trên sofa nhưng ánh mắt thâm trâm u tối không một giây nào rời khỏi người Trần Nam Phương.

“Anh Viễn, em nghe nói chị dâu là kế toán có tận hai chứng chỉ kế toán, lại còn hợp tác với người khác mở một công ty kế toán?” Hà Minh Kỳ đung đưa chân của cậu ta.


“Nghe được từ đâu đấy?” Hà Minh Viễn không nhìn Trần Nam Phương nữa mà quay sang nhìn cậu em họ của mình.

Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.

“À, em nghe thím hai nói.

” Thím hai chính là Đặng Ngọc Lan.

Hà Minh Kỳ bị Hà Minh Viễn nhìn chăm chăm đến mức cậu ta chột dạ.

Cậu ta biết rõ chuyện Hà Minh Viễn có quan hệ không tốt đẹp với mẹ kế của mình nên vội vàng bổ sung: “Em đang nghĩ ở bên em vẫn còn một vị trí vẫn còn trống, nếu như chị dâu muốn tới công ty thì…” “Không cần đâu.

” Hà Minh Viễn nhanh chóng đứng dậy: “Cô ấy không tới công ty.


Trần Nam Phương không biết hai anh em Hà Minh Viễn đang nói chuyện gì ở bên ngoài.

Ở trong bếp, cô vừa phải đối phó với bà Diêu vừa nghĩ đến chuyện của Hà Minh Kỳ và Tô Thanh Nhã.

Quan hệ của bọn họ là bí mật sao?
Nếu không sáng nay Tô Thanh Nhã sẽ không trả lời câu hỏi của Trịnh Hoàng Bách như thế.

Nhưng… Hà Minh Viễn có biết chuyện này không?
Cô có nên nói cho anh ta biết không?

 
Chương 34: Chương 34


Đầu cô rối lên như một mớ bòng bong cho đến khi cô bị kéo vào một vòm ng ực rộng rãi, ấm áp.

“Ông, ông xã!” Tô Thanh Nhã hít vào một hơi, cũng may âm thanh không lớn lắm nên bà Diêu không chú ý tới.

“Suyt.

” Nụ cười lạnh lùng trong đáy mắt của Hà Minh Viễn hoàn toàn tương phản với vẻ ôn hòa dịu dàng trên mặt anh ta: “Cô sợ cái gì? Cô sợ tôi ăn cô ở đây sao?”
HH “Có điều.

” Giọng nói của Hà Minh Viễn ôn nhu như ngọc nhưng những gì anh ta nói ra lại vô cùng ghê tởm: “Tôi vân chưa được thưởng thức hương vị của cô trên bàn ăn đâu.


Trần Nam Phương sợ hãi không biết làm gì, cô biết Hà Minh Viễn không dám làm gì ở đây nhưng đến khi bọn họ về nhà thì sao?
“Em cũng đã gọi anh là ông xã rồi, anh đừng tức giận được không?” Hai tay cô vẫn tiếp tục cầm tay của anh ta và tiếp tục cầu xin.

Hà Minh Viên không nói gì vì sắp đến bữa tối rồi.

Trân Nam Phương còn nghĩ rằng cô đã làm đến nước này rồi thì Hà Minh Viễn sẽ tha thứ cho cô hoặc ít nhất cho cô một cơ hội để giải thích.


Nhưng cô không thể ngờ được lúc ở trong nhà anh ta dịu dàng như thế nhưng đến lúc ra khỏi nhà lại vô cùng tàn nhãn.

“Cút xuống xe đi!”
Hà Minh Viễn nói xong thì chiếc Bugatti cũng đột ngột dừng lại.

Trần Nam Phương sợ hãi nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh cô.

Cô không thể hiểu được, bây giờ đã gần mười giờ rồi, ở đây lại còn là khu biệt thự phía bắc thành phố, anh ta muốn vứt cô xuống đây sao?
“Ông xã.

.


“Câm mồm!” Hà Minh Viễn tức điện lên, anh ta đưa tay năm lấy cằm cô: “Cô không xứng nói ra hai từ đó.


Trần Nam Phương căn chặt môi, cô không biết làm thế nào để lấy lòng Hà Minh Viễn.


“Từ bây giờ trở đi tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.

” Nói xong, Hà Minh Viên vung tay, rồi ngồi tựa trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Hà Minh Viễn, tôi tôi… Anh hận tôi thế nào cũng được nhưng anh của tôi…”
“Tôi cho cô ba giây để biến mất nếu không tôi đảm bảo sẽ cho anh cô mất mạng ngay trong tối nay.


Trần Nam Phương bước cao bước thấp ngã ra khỏi chiếc xe, chiếc xe Bugatti lái ngay đi trong giây lát, lạnh lẽo vô tình hơn cả màn đêm đen tối.

Cô nghiến răng ngồi trên đường, ôm đầu gối bật khóc.

Thật khổ sởI Tại sao ông trời lại bắt cô gặp Hà Minh Viễn?
Trần Nam Phương vừa đi vừa khóc, cô lo lăng sợ hãi đi vào trong thành phố.

Đến nơi cô chỉ cảm thấy hai chân mình như mất hết đi cảm giác.

“Yo, đây không phải là cháu gái tôi sao?”
Nghe thấy tiếng thì cô sợ hãi lùi lại đăng sau hai bước.

Có lẽ ông trời cảm thấy cô vẫn chưa đủ khổ nên còn bắt cô tiếp tục gặp phải Lý An ở đây.



 
Chương 35: Chương 35


“Không ở bên giám đốc Viễn lại lang thang ngoài đường thế này làm gì?” Lý An lộ ra nụ cười bỉ ổi: “Tìm khách à?”
“Ông im mồm đi!” Trần Nam Phương vừa tức giận vừa sợ hãi: “Tôi không quen biết ông!”
Đôi mắt hình tam giác của Lý An như con rắn đang thè lưỡi ra: “Cháu gái không nhận cậu sao?”
“Ông không phải là cậu của tôi.

” Cô giữ chặt cái túi trong tay: “Tôi cảnh cáo ông mau chóng rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi cho chồng tôi là Hà Minh Viễn để anh ấy đến dạy cho ông một bài học.


“Ha ha” Lý An cười bỉ ổi: “Theo những gì tôi biết thì giám đốc Viễn còn đang ôm ấp người khác ở Đế Hào rồi.

Cháu gái, hay cháu cứ thử đi.


Trần Nam Phương đương nhiên sẽ không thử, Hà Minh Viễn đã nói sẽ không gặp cô nữa nếu bây giờ cô cứ đi †ìm anh ta thì không khác gì chui đầu vào miệng súng.

Cô không muốn nói chuyện với Lý An nữa nên xoay người rời đi.

Nhưng cô đã bị Lý An nắm chặt lấy tay.


“Ông làm gì vậy?” Trần Nam Phương sợ hãi tới mức không dám nói lớn, cô nhìn xung quanh.

Bởi vì bây giờ đang là sáng sớm nên trên đường rất ít người: “Tôi cảnh cáo ông.


“Cảnh cáo tôi cái gì? Nói không chừng cháu trai tôi đã bị khuôn mặt hồng nhan họa thủy này của mày mà bị bắt đi mất.

Hôm nay tao phải thay nó dạy dỗ cho mày.


“Ông buông ra!” Cô dùng hết sức vùng vãy và hét lớn: “Cứu tôi với!”
Nhưng không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của cô cả.

Trân Nam Phương sợ tới mức mồ hôi túa ra trên trán, cô cố chống cự, dùng cả tay và chân để cào cấu và đá Lý An.

“Chết tiệt” Lý An chửi bới và cố kéo cô lên xe.

Đầu óc cô trống rỗng nhưng cũng may cô đã kịp lấy bình xịt hơi cay trong †úi ra và xịt vào mặt Lý An.


“ÁI” Ông ta hét lên đau đớn rồi lấy hai tay dụi mắt.

Nửa người trên Trần Nam Phương được buông ra, cô nhanh chóng chạy đi nhưng chân của cô quá đau nên không thể chạy nhanh được.

Lý An nheo mắt đuổi theo, vừa đuổi ông ta còn vừa hét lớn: “Để xem tối nay tao xử lý mày thế nào.


Da đầu cô đau nhức, tóc cô bị ông ta kéo mạnh, mạnh đến mức muốn kéo luôn da đầu của cô đi.

“Ông là đồ khốn nạn!” Hai mắt cô mờ mịt, nước mắt không ngừng trào ra.

Một giây trước khi bị nhét vào trong xe, cô lấy con dao gọt hoa quả trong túi ra, đâm vào người Lý An.

Cô đâm liên tiếp hai phát.

“AI Giết người!” Một cặp đôi đi ngang qua, cô gái sợ hãi hét lên.

Cậu thanh niên nhìn Trân Nam Phương đang cầm dao và Lý Am đang ngã trên mặt đất thì lập tức báo cảnh sát.

Trần Nam Phương không nhớ rõ về quá trình xảy ra mọi chuyện, đến khi cô tỉnh tái lại thì cô đã ngồi trong phòng thẩm vấn ở đồn cảnh sát rồi.

“Cô gái, nếu cô còn không nói nữa thì sẽ bị quy vào tội cố ý gây thương tích cho người khác.



 
Chương 36: Chương 36


“Ông ta định giở trò với tôi.” Cô nói lớn, nước mắt lại không ngừng chảy ra: “Ông ta muốn bắt tôi trong xe.”
“Nhưng bên kia nói rằng cô là cháu gái của ông ấy, gần đây cô có mâu thuần với gia đình nên muốn kéo cô lên xe để đưa cô về nhà.” “Ông ta nói nhảm!” Trần Nam Phương lắc đầu nguầy nguậy: “Ông ta là người xấu, ông ta không phải là cậu của tôi!”
Cảnh sát nhìn cô một lúc rồi thở dài nói: “Vì cô đang quá xúc động nên trước tiên cô cần liên lạc với gia đình và nhờ họ bảo lãnh.

Cô cứ ra ngoài cho bình tĩnh lại đã rồi tiếp tục lấy khẩu cung.”
“Người nhà?” Trần Nam Phương lẩm bẩm, thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô không ngờ lại là khuôn mặt của Hà Minh Viễn, sau đó là ba mẹ cô nhưng cô không muốn liên lạc với ai trong số những người đó cả.
Hà Minh Viễn không muốn gặp lại cô và cô thì không muốn gặp ba mẹ mình.

Không cứu được anh trai ra ngoài thì cô cũng không có mặt mũi để gặp bọn họ.
Cô mở Zalo, cô thực sự không biết liên hệ với ai ngoại trừ người bạn thân nhất đang đi công tác nước ngoài.
Đúng lúc đó, một avatar tên Hoàng Phong sáng lên: “Xin chào, ngày kia ở bảo tàng nghệ thuật sẽ có một cuộc triển lãm và bán đấu giá.

Cô có hứng thú muốn đi xem thử không?”

Trần Nam Phương vân nhớ người này, đây là người đàn ông lần trước đã cứu cô trong phòng tranh.

Anh ta là người khiêm tốn dịu dàng, cô còn nhớ anh ta đã đưa khăn giấy cho cô để cô lau nước mắt.
“Cô mau liên lạc đi.” Người cảnh sát nhỏ giọng thúc giục: “Nếu như ông ấy thực sự muốn kiện cô thì cô không ra ngoài được đâu.”
Cô ngẩng đầu nhìn những người đang đi ra ngoài, cô nhận ra người cảnh sát đang muốn giúp cô.
Cô gạt đi những giọt nước mắt và soạn một tin nhắn cho Hoàng Phong: “Tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh nhưng anh có thể đến bảo lãnh cho tôi được không? Tôi đang ở đồn cảnh sát trên đường Vinh Hoa…”
Chẳng mấy chốc đối phương đã trả lời, chỉ một chữ “Được”
Trần Nam Phương vứt điện thoại sang một bên và che mặt khóc.

Lần trước Lý An muốn giở trò với cô, cô vẫn còn anh trai có thể giúp đỡ mình, vậy mà bây giờ lại đến mức phải cầu cứu sự ‘ giúp đỡ từ một người xa lạ.
Sau khoảng 15 phút, cô cảm giác có người chạm nhẹ vào vai mình và nói nhỏ: “Đừng khóc, tôi đến rồi đây.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn người đó qua dòng nước mắt mờ ảo.
“Đừng sợ.” Trịnh Hoàng Phong lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho cô: “Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Sau khi Trần Nam Phương kể lại mọi chuyện cho Trịnh Hoàng Phong xong thì cô mới bắt đầu thực sự cảm thấy sợ hãi.
Mặc dù con dao gọt hoa quả của cô không to và cô cũng chỉ đâm vào vai của Lý An.

Nhưng hai nhát dao đó đã khiến ông ta chảy khá nhiều máu, với sự độc ác của ông ta, ông ta nhất định không dễ dàng tha cho cô.
“Tôi không muốn ngồi tù.

Tôi thật sự không cố ý làm vậy.

Là ông ta muốn bắt tôi lên xe trước, ông ta lại còn nói những điều rất khó nghe.

Tôi quá sợ hãi nên mới..” Hai mắt Trần Nam Phương rưng rưng nước mắt, cả người cô run lên bần bật: “Lúc đó tôi chỉ phòng vệ chính đáng thôi.”
“Tôi biết mà.” Trịnh Hoàng Phong nhẹ nhàng võ vai cô: “Cô đừng sợ, tôi sẽ không để cho cô bị ngồi tù đâu.”
“Đây không phải là lần đầu tiên ông ta định giở trò với tôi.

Lúc tôi học đại học năm hai… ông ta đã định làmthế rồi.

Anh tôi đánh cho ông ta một trận thì ‘ ông ta mới ngoan ngoãn từ bỏ ý định đó.”

 
Chương 37: Chương 37


Trần Nam Phương thút thít: “Ông ta không phải là cậu của tôi.

Anh trai tôi nói ông ta không phải là cậu ruột của tôi.

Anh ta là loài câm thú.”
Cô không biết là do ánh mắt dịu dàng và thương hại của Trịnh Hoàng Phong hay vì cô quá sợ hãi phải ngồi tù mà cô nói hết tất cả mọi chuyện của mình ra.
“Tôi sẽ không để ông ta làm tổn thương cô nữa!” Giọng nói vốn nhẹ nhàng của Trịnh Hoàng Phong đột nhiên gắn lại, trong mắt cũng ngầm tràn sự tức giận: “Cô đợi…”
Anh còn chưa kịp nói xong thì cánh cửa phòng thẩm vấn đã bị mở ra rất mạnh, hai người xông vào trong.
“Ba mẹ?” Đồng tử của cô co rút lại, giọng nói đầy run rẩy.

Mẹ cô hung hăng lao về phía cô, nắm lấy cánh tay của cô rồi gào thét: “Tôi đúng là nuôi được một đứa con gái ngoan, nó dám dùng dao đâm bị thương cậu nó đấy.” Trần Nam Phương bị lay qua lay lại, hai chân cô đập vào ghế còn đầu cô bị đập vào tường: “Mẹ, ông ta không phải là cậu của con, là anh trai nói với con như thế.”
“Mày nói anh trai mày nói với mày cái gì?” Ba cô bước tới, ánh mắt trợn trừng lên: “Nói đi chứ!”
“Hai người thả cô ấy ra đi.” Trịnh Hoàng Phong đúng là được mở rộng tâm mắt, không ngờ trên đời lại còn có những người bố mẹ như vậy.

Không quan tâm con gái mình bị người ta bắt nạt mà chỉ bênh vực người ngoài.
“Buông ra? Cậu là ai mà xen vào chuyện người khác?” Mẹ Trần Nam Phương tức đến mức tóc tai dựng ngược cả lên: “Chúng tôi dạy bảo con gái nhà mình thì liên quan gì tới cậu?”
Ba cô vẫn coi như giữ được bình tĩnh, ông ta cau mày và giữ chặt lấy cánh tay của Trân Nam Phương: “Cậu ta là ai? Mày học được cái thói quyến rũ năm bảy người đấy từ đâu vậy? Chẳng trách cậu mày bắt mày lên xe, nói không chừng…”
Mặc dù ông ta không nói nốt vế đằng sau nhưng lời nói đã thể hiện rõ Ị thái độ.

Trần Nam Phương kinh ngạc nhìn ba của mình, người ba mà trước giờ cô vân tôn trọng không ngờ lại nhìn cô bằng con mắt như thế.

Cô cảm thấy rất uất ức nhưng lúc này cô không nói ra được một chữ nào cả.
“Tao ra lệnh cho mày đuổi cậu ta đi, rồi mày đi xin lỗi giám đốc Viễn.

May ra cậu ấy còn tha thứ cho mày.”
“Đúng vậy.” Mẹ cô cũng hùa theo: “Nam Phương, lẽ nào mày không quan †âm đ ến anh trai mày nữa hay sao? Anh trai mày thương mày như thế nào? Bây giờ mày mọc đủ lông đủ cánh rồi nên không quan tâm anh mày sống chết ra sao phải không?”
Trân Nam Phương cắn chặt môi, miệng cô tỏa ra mùi tanh của máu nhưng sự đau đớn này không thể so được với sự đau đớn trên người và trong lòng của cô.
“Đi đi, đi gặp cậu mày trước đã!” Hai người bọn họ mồi người đứng một bên định kéo cô ra ngoài.
“Đứng lại!” Trịnh Hoàng Phong trước giờ không quan tâm đ ến chuyện khác ngoài chuyện vẽ tranh nhưng không hiểu vì sao hôm nay anh lại tức giận vì chuyện này như vậy.

Cô gái trước mặt anh trong sáng đơn thuần như vậy, vậy mà lại bị lại không được người thân tin tưởng và đối xử tốt.
Ba Trần tiến lên đẩy Trịnh Hoàng Phong: “Tôi mặc kệ cậu là ai nhưng ít xen vào chuyện của gia đình người khác thôi.”
Thấy vậy Trân Nam Phương thoát ra khỏi cánh tay của mẹ và đứng trước mặt Trịnh Hoàng Phong: “Ba, ba đừng làm vậy, anh ấy là bạn của con, là con nhờ anh ấy đến giúp đỡ.”

 
Chương 38: Chương 38


Trịnh Hoàng Phong thuận thế kéo cô về phía sau lưng mình: “Hôm nay tôi không tham gia vào không được.”
Nói xong anh lấy điện thoại ra định bấm số, còn chưa kịp nói chuyện thì đầu bên kia đã là hét ầm ï.
“Anh, em đang định gọi điện thoại cho anh đây.

Anh tới Đế Hào một chuyến đi, hôm quan anh Viễn không bình thường lắm, hôm nay muốn ăn thịt người rồi.” “Cậu để cho cô vợ mới cưới của cậu ấy đến là mọi chuyện không sao rồi.”
Trịnh Hoàng Phong nói đơn giản: “Nhưng trước đó, cậu hãy để Trịnh Văn và luật sư Trần đến đồn cảnh sát Vinh Hoa đã.

Mười lăm phút có đủ không?”
“Đến đồn cảnh sát làm gì vậy? Anh, anh bị sao vậy?”
“Anh không sao nhưng bạn anh bị người khác bắt nạt.”
“Hả? Nam hay nữ vậy?”

Trịnh Hoàng Phong cau mày và nói: “Một cô gái, em nhanh lên nhé.”
Đầu bên kia cúp máy, Trịnh Hoàng Bách ngây ra năm giây rồi mới gọi điện cho Trịnh Văn và luật sư Trần nói chuyện công việc.

Xong việc, anh ta lại ngơ ngác nhìn sang Hà Minh Viễn đang ngồi trên ghế sofa: “Anh Viễn, anh mệt không?”
“Anh cậu có chuyện gì à?Ánh mắt người nào đó vô cùng lạnh lùng.
Trịnh Hoàng Bách gật đầu: “Hôm qua anh tôi muốn đưa một cô gái về nhà, hôm nay lại làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Tôi thật sự không biết cô gái nào có thể kéo anh ấy lại cuộc sống thật được vậy.”
Hà Minh Viên thản nhiên xoay ly rượu đỏ trong tay, hơi mím môi rồi nói: “Đúng là khiến người khác tò mò đấy.”
Nói xong, anh ta đặt ly rượu xuống rồi đứng dậy, lấy tay phủi những nếp gấp vốn không hề tồn tại trên chiếc quần: “Chán chết, tôi cũng đi tham gia cho vui.”
“Hay quá!” Đây chắc chắn là một bất ngờ đối với Trịnh Hoàng Bách bởi vì hôm nay Hà Minh Viễn quá bất thường.

Dù đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ nhưng anh ta gần như không thể chịu nổi sự lạnh lùng mà Hà Minh Viễn tỏa ra hôm nay.
Đặc biệt là sau khi nhắc đến Trần Nam Phương, Hà Minh Viễn suýt chút nữa thì nổi điên ăn thịt người.
Sau khi hai người đến đồn cảnh sát, Trịnh Văn chạy ra ngoài và còn nháy mắt với Trịnh Hoàng Bách.
“Chớp mắt cái gì nữa, có gì thì cứ Ị”
nói đi! Anh Viễn cũng đâu phải người ngoài!” Trịnh Hoàng Bách xuống xe, tóm lấy cổ áo của trợ lý: “Anh tôi ở trong đó đang làm anh hùng cứu mỹ nhân à?
Cậu gặp được cô bạn gái ấy của anh tôi chưa?”
Cố Thất ủ rũ gật đầu, do dự nói: “Tay của cậu chủ bị người ta cào.”
“Gái gì? Ai ăn gan hùm hổ báo mà dám động tay tới anh tôi?”
“Dạ, dạ… là bố mẹ của mợ ba.”
“Á? Mợ ba sao?” Trịnh Hoàng Bách sửng sốt, anh ta quay người qua nhìn Hà Minh Viễn rồi nhanh chóng chạy vào đồn cảnh sát.
Quả nhiên anh ta nhìn thấy Trịnh Hoàng Phong đang bảo vệ cho Trần Nam Phương.

Ở phía đối diện, một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên đang bị cảnh sát ngăn lại.

 
Chương 39: Chương 39


“Anh?” Trịnh Hoàng Bách vội vàng chạy tới, giơ tay muốn gỡ tay anh trai ra.
Sao anh ấy lại có thể ôm Trần Nam Phương được, nếu Hà Minh Viễn nhìn thấy thì nhất định sẽ có chuyện long trời lở đất xảy ra.
Chỉ là… ai đó thực sự đã nhìn thấy cảnh tượng này.
“Hoàng Bách, em làm gì vậy?” Trịnh Hoàng Phong trừng mắt rồi tiếp tục bảo vệ cho Trần Nam Phương.

Anh nhẹ giọng dõ dành: “Không sao, cô đừng sợ, cho dù đó là ba mẹ cô cũng không thể vô duyên vô cớ làm bị thương cô được.”
“Thật xin lõi.” Trần Nam Phương từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu.

Cô vô cùng hối hận, cô không ngờ được Lý An sẽ gọi ba mẹ cô đến, cũng không ngờ được ba mẹ cô không thèm nghe cô giải thích mà đã ra tay đánh người.
“Giám đốc Viễn.” Ba Trần Nam Phương kêu lên một tiếng: “Trân Nam Phương, mày còn không nhanh chóng đứng sang chỗ của giám đốc Viễn đi”
Trân Nam Phương sợ tới mức như bị sét đánh vào người, thân thể cô cứng ngắc không nhúc nhích được.


Sao Hà Minh Viễn lại tới đây?
“Có chuyện gì vậy?” Hà Minh Viễn đi tới như thần, ngón tay anh ta móc nhẹ một cái, kéo Trân Nam Phương vào lòng: “Hả? Bà xã?”
Hai chữ cuối cùng trong miệng anh ta có thể nói là nhẹ nhàng như nước nhưng rơi vào tai Trần Nam Phương thì chúng còn có sức mạnh hơn cả cuồng phong.
Trịnh Hoàng Phong đứng bên cạnh cũng ngây người, anh nhìn chăm chằm hai người trước mặt.

Cô gái mà anh cố gắng bảo vệ từ nấy đến giờ lại là vợ mới cưới của Hà Minh Viễn sao?
“Minh Viễn, anh ra đây với tôi một chút.” Vẻ mặt Trịnh Hoàng Bách nhạt đi.
Hà Minh Viễn liếc mắt một cái rồi cúi đầu nói với Trân Nam Phương: “Chờ anh một chút, anh về ngay thôi.”
Buông cô ra rồi, Hà Minh Viên còn nói thêm một câu: “Em có mệt không?”
“Mợ ba, mợ ngồi đi.” Trợ lý đặc biệt của Trịnh Hoàng Bách là Trịnh Văn để ý nên đẩy ghế ra cho cô ngồi.
Hà Minh Viễn vươn tay nhéo mặt Trần Nam Phương mặt: “Ngoan nhé.”

Ngay khi Hà Minh Viễn và Trịnh Hoàng Bách biến mất ở cửa, mẹ cô đẩy cảnh sát ra và vội vàng chạy tới, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ: “Nam Phương, Lý An đương nhiên là cậu của con rồi, hôm nay cậu con lo lắng cho chuyện của anh trai con nên mới hành xử không suy nghĩ.

Con đừng trách cậu con nhé.”
Sợ Trần Nam Phương từ chối, bà ta cầm tay cô: “Nam Phương, con hứa với mẹ đi.

Người mà cậu con quan tâm nhất chính là anh trai con và con đấy.” Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Ông ta không kiện con là được.” Cô nói nhỏ.
“Sao cậu con lại kiện con được?
Con là vợ của Hà Minh Viễn cơ mà.” Mẹ cô nhìn Cố Thất đang đứng bên cạnh.
Trân Nam Phương không nói gì nữa.
Cô biết mọi người đều đang hiểu lầm địa vị của cô trong lòng của Hà Minh Viễn.

Vừa rồi anh ta chỉ đang diễn kịch mà đã đưa thân phận của cô lên tít tận mây xanh.
Cô nghĩ, chuyện này không biết nên buồn cười hay cảm thấy đáng thương?

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom