Cập nhật mới

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5159: C5159: Chương 5159


“Đây đúng là một cách. Nhưng tôi thấy không cần phải làm như vậy”.

“Không…không cần phải làm vậy sao?”

Thiên Diệp giật mình: “Vậy thần y Lâm, cậu muốn thế nào?”

“Giết!”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

“Cậu điên rồi?”, Thiên Diệp thốt lên.

Người của Tử Huyền Thiên cũng giật cả mình. Chỉ có Tân Vệ Kiếm là trầm giọng: “Thầy vô địch thiên hạ, hà tất phải sợ một tên Thái Thương Long chứ. Phó chưởng môn, lâm trận bỏ chạy thì chẳng ra sao cả, đấu với anh ta rồi tính ạ”.

“Các người chán sống thật rồi”, Thiên Diệp tức giận giậm chân.

Lúc này Thái Thương Long trên võ đài liếc nhìn Lâm Chính: “Sao nào? Các người không tiến công vật báu để đổi lấy mạng sống sao?”

“Đưa! Chúng tôi đưa”, Thiên Diệp vội vàng nói.


Thái Thương Long bật cười: “Đưa thì sao chứ. Người khác đưa thì tôi nhận còn Tử Huyền Thiên đưa thì tôi không nhận”.

Thiên Diệp giật mình: “Long thiên kiêu, vậy là sao?”

“Bởi vì tôi nhất định phải giết chết các người. Nhất là tên họ Lâm kia”, đôi mắt Thái Thương Long ánh lên vẻ uất hận và dữ tợn.

Mặc dù những người tấn công anh ta ở trong vùng cơ quan rất nhiều. Nhưng người thật sự khiến anh ta bị thương thì chỉ có Lâm Chính. Đó là một sự đại sỉ nhục đối với anh ta và cũng là một sự uy hiếp cực lớn. Vì vậy anh ta nhất định phải giết chết tất cả để rửa nhục. Phải trừ khử tên họ Lâm kia.

Thiên Diệp im lặng. Ông ta hít một hơi thật sâu: “Xem ra không tránh khỏi cuộc chiến này được rồi”.

“Yên tâm, Thiên phó chưởng môn, tôi có kế hoạch của mình”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Dù sao thì Lăng chưởng môn cử tôi tới đây, nếu tôi không mang được Thái Vũ Thần Toàn về thì có phải là phụ lòng ông ấy rồi không?”

“Vậy thần y Lâm…cậu…cẩn thận đấy”, Thiên DIệp Hoa thở dài. Lâm Chính gật đầu, dẫn theo đám người Vệ Tân Kiếm bước lên võ đài.

“Hừ! Đúng là lũ chán sống”.


“Không quỳ xuống xin Long thiên kiêu tha tội? Các người đúng là tự tìm đường chết”.

“Thế nhưng Long thiên kieu không chịu tha thứ cho họ. Lẽ nào anh ta có thù với người của Tử Huyền Thiên?”

“Quỷ mới biết được. Dù sao thì lát nữa thôi họ sẽ trở thành cái xác không hồn hết. Chúng ta nên chuẩn bị đồ để tặng cho Long thiên kiêu đi thì hơn. Nếu chậm trễ, Long thiên kiêu nổi giận thì tất cả sẽ mất mạng hết đấy”.

Đám đông xì xầm, tất cả đều nhìn chăm chăm Lâm Chính. Giờ bọn họ được an toàn nên tỏ ra khinh thường đám người đang gặp xui xẻo kia.

Lộp cộp!

Một vài người nhảy lên võ đài rồi xếp hàng.

Lâm Chính đứng ở giữa, hờ hững nhìn chăm chú Thái Thương Long.

“Uống thuốc trước đi đã! Mong là các người không chết vì lọ thuốc đó!”

Thái Thương Long tủm tỉm cười nói.

Những người trong Tử Huyền Thiên đều thở gấp, nhìn lọ sứ trong tay, vẻ mặt căng thẳng.

Nhiều lọ thuốc như vậy, chắc chắn không phải tất cả đều là thuốc tăng cường sức mạnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5160: C5160: Chương 5160


Ít nhiều gì cũng có một hai lọ là thuốc vô dụng hoặc thuốc độc…

Nhưng khi bọn họ đã chọn đứng lên đây, nghĩa là đã từ bỏ tất cả, kể cả tính mạng!

“Mọi người không phải sợ! Có sư phụ đứng ở đây, chúng ta sợ gì nữa chứ?”

Vệ Tân Kiếm cúi đầu, là người đầu tiên mở nắp lọ, đổ viên thuốc bên trong ra rồi nhét thẳng vào miệng.

Ừng ực!

Viên thuốc đã vào bụng.

Những người còn lại thấy thế cũng không do dự nữa, đều lấy thuốc ra cho vào miệng.

Mọi người đều tập trung nhìn bọn họ.

Người đầu tiên uống là Vệ Tân Kiếm đã có phản ứng.

Trên người anh ta phát ra ánh sáng lấp lánh, cực kỳ mềm mại, đặc biệt thần kỳ.


Những người khác cũng vậy, ít nhiều gì cũng tỏa ra ánh sáng.

“Thuốc tăng cường, chúng ta đều có thuốc tăng cường sức mạnh!”

“Tốt rồi sư phụ, thuốc của chúng tôi không có viên nào là thuốc độc!”

“Đúng là trời giúp chúng ta!”

Người của Tử Huyền Thiên mừng rỡ nói.

Thiên Diệp đứng dưới cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cửa ải đầu tiên coi như đã vượt qua.

“Vận may đúng là không tệ, vậy mà không có thuốc độc!”, Di Nguyệt Cung Nữ thầm hừ một tiếng.

“Bọn họ đối mặt với Thái Thương Long, không bị thuốc độc giết chết thật ra cũng bất hạnh, vì bọn họ sẽ chết càng thảm hại, nếu vậy thì thà bị độc chết còn dễ chịu hơn”, Bắc Hiên Trường Không cười nói.

Di Nguyệt Cung Nữ nghe vậy, cũng gật đầu: “Cậu Bắc Hiên nói vậy cũng có lý”.


Tuy vậy mọi người vẫn chưa dời mắt, ai ai cũng chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Bởi vì tới giờ, chỉ còn anh chưa uống thuốc!

“Ha ha ha ha, vận khí tốt đấy! Không tệ, không tệ! Các người không bị độc chết thì lần quyết đấu này cũng thú vị hơn nhiều! Chờ tôi băm các người thành tám mảnh đi!”

Thái Thương Long bật cười dữ tợn.

Đám người Vệ Tân Kiếm không khỏi run rẩy.

Nhưng Thái Thương Long vẫn chưa hành động, mà nhìn về phía Lâm Chính.

“Tới lượt anh đấy! Sao anh không uống nó đi? Chắc không phải sợ nên không dám chứ?”

Lâm Chính không đáp lời, chỉ nhìn vào lọ, anh mở lọ thuốc đổ ra một viên.

Viên thuốc đó đen thui, chỉ nhỏ bằng móng tay còn tỏa ra mùi lạ.

Lâm Chính đưa lên ngửi, lông mày nhíu lại, ngẫm nghĩ rồi lập tức búng ngón tay.

Chỉ trong một thoáng, vài chiếc châm bạc mảnh như sợi tóc bay ra từ đầu ngón tay anh, nhẹ nhàng đâm vào ngực anh.

Mấy chiếc châm bạc đó được che giấu rất kỹ, người xung quanh cũng không phát hiện.

Thần Nữ Thái Vũ đứng dưới ánh mắt khẽ động, nhưng cũng không nói gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5161: C5161: Chương 5161


“Nghe này, đừng hoảng loạn!”

Ngay lúc ấy, Lâm Chính quay sang nói.

Đám người Vệ Tân Kiếm đều sững sờ.

“Sư phụ có ý gì ạ?”, Vệ Tân Kiếm khó hiểu hỏi.

Lâm Chính không trả lời, chỉ cho viên thuốc vào miệng rồi nuốt xuống.

Mới cho vào miệng một lúc.

Phụt!

Lâm Chính phun thẳng ra một ngụm máu tươi.

“Cái gì?”

Đám người Vệ Tân Kiếm cực kỳ hoảng sợ.

“Không ổn! Đó… là thuốc độc!”


“Sư phụ… viên thuốc trong tay sư phụ là thuốc độc”.

Đám người Tử Huyền Thiên đều kinh hãi.

Họ không thể ngờ, cuối cùng viên thuốc độc… lại nằm trong tay Lâm Chính!

“Ồ!”

Mọi người dưới võ đài xôn xao!

Nhiều người không ngừng thốt lên kinh ngạc.

Cả người Lâm Chính run rẩy, hai tay chống xuống đất, liên tục ho ra máu, hơn nữa trên da cũng xuất hiện nhiều khẽ nứt đỏ như máu, da bị nứt lìa, lỗ tai, lỗ mũi, mắt và miệng cũng chảy máu tươi.

“Triệu chứng này… không phải giống y hệt những người bị độc chết trước đó sao?”

“Là thuốc độc! Không thoát được!”

“Tên này thật xui xẻo!”

Những người dưới võ đài cười nhạo hoặc tiếc nuối.


Người của Tử Huyền Thiên đã hoàn toàn hoảng sợ.

Lâm Chính là hy vọng duy nhất của bọn họ trong việc đấu lại Thái Thương Long!

Nếu Lâm Chính ngã xuống, chỉ dựa vào bọn họ thì chắc chắn không có khả năng đối đầu với Thái Thương Long.

Lần này chết thật rồi!

“Sư phụ!”

Vệ Tân Kiếm vội bước tới.

“Thần y Lâm không sao chứ?”

Mọi người cũng vây quanh, vội vàng kêu gào.

Nhưng Lâm Chính không có sức trả lời bọn họ, tiếp tục nôn ra máu, máu nôn ra màu đen sì.

Một lát sau, người anh lại co giật, anh ngã xuống sàn đấu rồi bất động hoàn toàn.

“Đã chết!”

Có người hét.

“Sao có thể?”

Thiên Diệp ngồi sụp xuống đất, ngơ ngác nhìn.

“Thật đáng tiếc!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5162: C5162: Chương 5162


Thái Thương Long còn tỏ ra không vui: “Tôi còn định đích thân xử lý tên kiêu căng ngạo mạn đó, moi nội tạng của hắn, lột da lóc xương hắn, không ngờ hắn lại chết bởi thuốc độc! Hừ, đúng là xui xẻo!”

“Khốn kiếp!”

Người của Tử Huyền Thiên nghiến răng nghiến lợi, đồng thời rút kiếm, tức giận trừng mắt nhìn Thái Thương Long.

“Thế nào? Chỉ dựa vào các người mà cũng muốn đánh với tôi hả? Tôi muốn giết các người còn dễ hơn mổ lợn giết chó!”

Thái Thương Long kinh thường cười khẩy: “Tới đây, tôi cho các người cơ hội ra tay! Đây là cơ hội duy nhất mà các người có thể ra tay! Tốt nhất nên trân quý nó!” .

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

“Thái Thương Long! Đừng nghĩ bọn tôi sợ anh!”

“Các anh em! Cùng lên, dù có chết cũng phải cho hắn thấy sự lợi hại của công pháp Tử Huyền Thiên chúng ta!”

Đám người Tử Huyền Thiên gầm nhẹ, ai nấy đều không sợ chết, chuẩn bị đấu một trận sinh tử với Thái Thương Long!

Nhưng ngay lúc đó, Vệ Tân Kiếm vội thấp giọng nói: “Các anh em, xin dừng tay!”


Mọi người giật mình, quay đầu nhìn anh ta.

“Vệ sư huynh, anh muốn làm gì?”

“Mọi người! Đừng kích động, giữ vững trận hình, đứng yên tại chỗ, nhất định đừng hành động thiếu suy nghĩ! Sư phụ vừa bảo chúng ta đừng kích động, đứng vững ở đây!”

Vệ Tân Kiếm thở gấp, tuy anh ta nói vậy, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ kinh sợ và hồi hộp.

“Chẳng lẽ cậu muốn chúng ta đứng đây chờ chết sao?”, một sư huynh nói.

“Tôi tin tưởng sư phụ! Sư phụ nói như vậy, nhất định là có lý riêng của sư phụ!”, Vệ Tân Kiếm nghiến răng nói.

Thấy Vệ Tân Kiếm kiên định, mọi người quay đầu nhìn nhau, sau đó hô: “Được, chúng tôi tin tưởng cậu!”

“Mọi người, phòng thủ tại chỗ, đợi Thái Thương Long đánh tới!”

“Triển khai kiếm trận!”


“Được!”

“Kiếm trận! Mở!”

Mọi người hô lên, lấy Lâm Chính làm trung tâm rồi giãn ra, biến thành một kiếm trận phòng thủ.

“Người chết còn cố giãy giụa!”, Thái Thương Long kinh thường lạnh lùng hừ một tiếng: “Đám các người không dám ra tay, vậy được, tôi sẽ đích thân tiễn các người về trời!”

Vừa dứt lời, Thái Thương Long bỗng lao tới.

Khí thế mạnh mẽ của anh ta như một làn sóng khổng lồ rung chuyển, lao tới với ý chí bất khả chiến bại.

Người của Tử Huyền Thiên cảm thấy áp lực tăng theo cấp số nhân, nhưng bọn họ cũng không dám bốc đồng, chỉ có thể cầm chặt thanh kiếm, nhìn chằm chằm vào Thái Thương Long đang lao tới chỗ bọn họ…

Mọi người đã không còn đường lui, tiếp theo chỉ có thể dùng toàn lực đánh một trận!

Nhưng anh ta là thiên kiêu hạng ba!

Anh ta là Thái Thương Long đấy!

Không có Lâm Chính giúp đỡ, bọn họ căn bản không biết đánh thế nào!

Hơn nữa vận may của bọn họ cũng không tốt, nhiều người uống thuốc tăng cường nhưng không viên nào tăng được vài chục năm công lực, sức mạnh tăng cường cũng không nhiều, tăng nhiều nhất là Vệ Tân Kiếm được tám năm công lực.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5163: C5163: Chương 5163


So với Thái Thương Long thì chẳng thấm vào đâu.

“Mọi người đừng hoảng! Khiên kiếm Tử Huyền!”

Một sư huynh của Tử Huyền Thiên hét lớn, mọi người lập tức giơ kiếm chồng lên nhau, giải phóng khí kình.

Những thanh kiếm sáng lên bộc phát ra kiếm thế mạnh mẽ, ngưng tụ trên không, một cái khiên kiếm hình thành trên đầu mỗi người.

“Khiên kiếm? Hừ, cũng thế là cùng!”

Thái Thương Long khinh thường cười lớn rồi đấm xuống!

Loảng xoảng!

Khiên kiếm lập tức vỡ tung, những mảnh thủy tinh văng tung tóe xung quanh.

“Phụt!”

Đám đệ tử của Tử Huyền Thiên đều hộc máu, ngã nhào ra sau.


Người của Tử Huyền Thiên đều nằm bẹp, không ai đứng dậy được.

“Không ổn, thực lực quá kém!”

“Vốn dĩ thực lực đã kém, thuốc bọn họ uống còn không mạnh bằng của Thái thiên kiêu, chênh lệch càng lớn, bây giờ thực lực của Thái thiên kiêu và nhóm người này cách nhau một trời một vực!”

“Nếu là tôi thì tôi đã ngoan ngoãn chờ chết rồi, giãy giụa làm gì?”

“Đúng vậy! Người không biết sợ, không tự lượng sức mình thì xứng đáng bị vậy!”

Người dưới đài đều đang bàn tán, liên tục châm biếm.

Hai mắt Thiên Diệp đỏ ửng, nghiến răng vội vã nói: “Thái thiên kiêu, xin cho đệ tử của Tử Huyền Tiên tôi một con đường sống! Tôi sẵn sàng dâng đồ quý đổi lấy mạng của bọn họ!”

“Ông đây không thèm thứ gì của Tử Huyền Thiên nhà ông! Ông đây chỉ cần mạng của đám người này!”

Thái Thương Long híp mắt cười nói: “Hơn nữa Thiên Diệp! Ông vẫn nên tự lo cho bản thân đi! Ông cho răng bọn họ chết thì ông còn bình an vô sự sao?”


“Cậu…”

Thiên Diệp tức giận, phẫn nộ chỉ tay vào Thái Thương Long: “Thái Thương Long! Cậu đừng quá kiêu ngạo! Cậu nghĩ tôi và người Tử Huyền Thiên không thể đối phó với cậu phải không? Nếu Lăng chưởng môn ra mặt thì dù cậu là thiên kiêu hạng ba thì đã sao? Ông ấy cũng có thể giết chết cậu!”

“Ha ha ha ha, Lăng Kiếm Phi phải không? Ông thật sự cho rằng tôi sợ ông ta hả? Tôi nói cho ông biết! Nếu Lăng Kiếm Phi tới đây, tôi sẽ giết ông ta luôn!”, Thái Thương Long kiêu ngạo cười ha hả, trong mắt tràn đầy sự ngạo nghễ.

Mạnh miệng đấy!

Mọi người nhíu mày.

Nếu Lăng Kiếm Phi thật sự tới đây đấu với Thái Thương Long thì ai thắng ai thua cũng không biết được.

Dù vậy cũng có phần đúng.

Nếu Thái Thương Long muốn rời đi thì chắc chắn Lăng Kiếm Phi khó mà giữ Thái Thương Long lại được!

Như vậy xem ra, Thái Thương Long đúng là không có lý do gì để sợ Lăng Kiếm Phi!

Thiên Diệp choáng váng trước lời của Thái Thương Long, nhưng ông ta cũng không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thái Thương Long từ từ bước tới gần các đệ tử.

Ông ta chỉ muốn xông lên võ đài chém giết.

Nhưng nếu ông ta lên võ đài thì trái quy định, Thần Nữ Thái Vũ sẽ đánh chết ông ta trong nháy mắt!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5164: C5164: Chương 5164


Làm sao bây giờ?

Thiên Diệp run rẩy.

“Khốn kiếp! Mày… dám sỉ nhục chưởng môn của bọn tao!”

“Bọn tao có chết cũng không buông tha mày!”

Lúc đó, các đệ tử Tử Huyền Thiên vừa nãy ngã xuống đất đều nghiến răng, chật vật đứng lên.

Trong mắt ai ai cũng tràn ngập lửa giận, nhìn chằm chằm Thái Thương Long.

“Ồ? Các người tức giận à?”, Thái Thương Long mỉm cười hỏi.

Lăng Kiếm Phi có địa vị rất cao trong lòng các đệ tử.

Ông ta không chỉ là người đứng đầu môn phái, mà còn là người cha già trong lòng các đệ tử.

Người ngoài không biết được vị chưởng môn đó đã trả giá bao nhiêu vì những đệ tử của Tử Huyền Thiên.


Khi đệ tử bị thương, ông ta đích thân đặc chế ra thuốc chữa thương cho họ dùng.

Khi đệ tử suy sụp, ông ta âm thầm an ủi cổ vũ, đặt niềm tin.

Cho dù bận tới đâu, Lăng Kiếm Phi cũng mở một lớp học cho người của tông môn, giải đáp thắc mắc và truyền thụ kinh nghiệm sống.

Có lẽ ông ta không phải chưởng môn tốt nhất, cũng nhiều lần làm chưa tốt chức trách, nhưng trong lòng những đệ tử ở đây, ông ta là người không thể thay thế, không thể sỉ nhục.

“Đáng giận!”

Vệ Tân Kiếm cũng cắn răng đứng dậy, lạnh lùng gầm lên: “Tao phải giết mày!”

“Các anh em, hôm nay có thể chết cùng mọi người, tôi rất vinh hạnh! Mọi người theo tôi! Cho dù chết cũng phải chém được một miếng thịt của hắn!”

“Mọi người lên thôi!”

“Giết!”

Mọi người gầm lên, la hét rút kiếm lao như điên lên trước, đánh về phía Thái Thương Long.


“Không biết lượng sức mình, chán sống!”

Thái Thương Long cười ha hả, đâu để ý tới bọn họ?

Anh ta híp mắt nâng tay lên, từ trên không đập xuống!

Ấm!

Những người vừa lao tới lập tức bị lực trên trời giáng xuống, ngã xuống đất.

Áp lực cực mạnh khiến xương cốt bọn họ đều bị đập vỡ, một nhóm đã bất động.

Thậm chí võ đài còn lắc lư.

“Ôi!”

Người dưới võ đài liên tục kinh hô.

Thủ đoạn kinh người!

“Thật đáng sợ!”

“Chỉ khoát tay một cái đã trấn áp được người của Tử Huyền Thiên!”

“Khí kình này… Trời ạ, tôi chỉ cảm nhận một chút đã sợ run rồi, rốt cuộc Thái Thương Long đã mạnh tới mức nào?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5165: C5165: Chương 5165


Mọi người run lẩy bẩy, da đầu tê dại.

Di Nguyệt Cung Nữ và Bắc Hiên Trường Không liếc nhìn nhau, đều thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương.

“Cậu Bắc Hiên, lần này may mà có cậu Bắc Hiên, nếu không mạng tôi khó có thể giữ được!”, Di Nguyệt Cung Nữ cảm kích nói.

Bây giờ cô ta mới biết hành động của mình lúc đó ngu xuẩn tới mức nào.

Đối đầu với người như vậy… đúng là tự sát.

Đám người Vệ Tân Kiếm bị trấn áp, Thái Thương Long chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ, nhìn bóng người quỳ rạp xuống, nhếch miệng cười dữ tợn.

“Chúng mày là đám cuối cùng còn sống, giết chúng mày xong tao sẽ không còn ai để giết! Vì vậy tao phải từ từ chậm rãi giết chúng mày!”

Thái Thương Long mỉm cười nói.

“Khốn kiếp…”

Vệ Tân Kiếm gầm lên, cố hết sức muốn giãy khỏi sức mạnh trấn áp trên người.

Nhưng cho dù anh ta có cố gắng tới đâu cũng không có tác dụng.


Xét về khí kình, Thái Thương Long mạnh hơn anh ta quá nhiều…

“Muốn chết tới vậy sao? Vậy bắt đầu từ mày đi!”

Thái Thương Long đi tới trước mặt Vệ Tân Kiếm, mỉm cười nói: “Mày có biết giẫm nổ bóng bay không?”

“Cái gì? Mày… Mày định làm gì?”, Vệ Tân Kiếm trợn tròn mắt hỏi.

“Đừng căng thẳng! Chút nữa tao chỉ coi đầu chúng mày như bóng bay, giẫm cho nổ tung ra thôi!”

Thái Thương Long cười nói, sau đó từ từ nâng chân lên.

“Khốn kiếp! Tao thành quỷ cũng không tha cho mày! Tao nhất định phải giết mày! Giết mày!”

Vệ Tân Kiếm giãy giụa điên cuồng, dùng hết sức gào thét.

Nhưng không có tác dụng gì.

Người dưới võ đài trợn mắt, ai nhìn cảnh tượng này cũng sợ hết hồn, âm thầm nuốt nước bọt.


Thiên Diệp cũng mở to mắt ngơ ngác nhìn.

Người của Tử Huyền Tiên cố gắng hết sức vùng vẫy, không có chút hiệu quả, chỉ đành ngơ ngác nhìn về Thái Thương Long, quan sát động tác của anh ta.

Cú đạp này sẽ khiến Vệ Tân Kiếm vỡ tung đầu, chết ngay lập tức!

Nhưng ngay lúc Thái Thương Long sắp đạp xuống…

“A…”

Một tiếng rên rỉ đột nhiên vang lên.

Nghe được câu nói đó, Thái Thương Long sửng sốt.

Những người của Tử Huyền Thiên cũng sửng sốt, đồng loạt nhìn sang người nói.

Lâm Chính nằm dưới đất vốn đã “chết” đột nhiên động đậy cánh tay, sau đó chậm rãi mở mắt ra, miệng kêu lên đau đớn.

“Ư… A…”. . đam mỹ hài

“Cái gì?”.

Dưới võ đài kinh hãi la lên.

“Người chết sống dậy! Người chết sống dậy!”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5166: C5166: Chương 5166


“Quỷ!”.

Có người la lên.

“Sao lại vậy?”, Di Nguyệt Cung Nữ run rẩy nói: “Chẳng lẽ… thật sự là quỷ?”.

“Trên đời này làm gì có quỷ thần gì?”, Bắc Hiên Trường Không đương nhiên không tin, nhưng cảnh tượng trước mắt đáng sợ đến thế nào?

Thái Thương Long cũng quên dừng chân, mở to mắt nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính chậm rãi đứng dậy, ôm trán vẻ mặt đau đớn. Khoảng mười mấy giây sau, người mới dần dần ngẩng đầu nhìn về phía này.

“Hửm? Các người sao vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Sư phụ? Sư phụ chưa chết? Tốt quá rồi!”, Vệ Tân Kiếm kích động kêu lên, nước mắt tuôn rơi.

“Thần y Lâm còn sống! Thần y Lâm còn sống!”.

“Ông trời có mắt! Ông trời có mắt!”.


Những người khác cũng kích động không thôi.

“Thần y Lâm?”.

Người xung quanh kinh ngạc.

“Người này… chính là thần y Lâm ở Giang Thành?”.

“Sao lại là anh ta?”.

“Nhưng là thần y Lâm thì đã sao? Đắc tội với Thái thiên kiêu thì cũng chỉ có con đường chết, một kẻ lang băm nho nhỏ có thể là đối thủ của thiên kiêu xếp hạng ba sao?”.

“Thì đấy!”.

Mọi người ghé tai thì thầm, bàn luận với nhau.

“Không thể nào!”, lúc này có người nói to: “Rõ ràng tôi nhìn thấy cách thần y Lâm chết giống hệt với cách sư đệ tôi chết, anh và sư đệ tôi chắc chắn sử dụng cùng một loại độc dược! Vì sao sư đệ tôi chết thảm, mà thần y Lâm vẫn còn sống? Rốt cuộc chuyện này là sao?”.


Nghe vậy, nhiều người gật gù.

“Nói đúng! Rõ ràng thần y Lâm đã uống độc dược, vì sao vẫn còn sống?”.

“Chẳng lẽ độc đã mất hiệu lực?”.

“Thần Nữ đại nhân! Tình huống này nên xử lý thế nào?”.

Vô số ánh mắt nhìn về phía Thần Nữ Thái Vũ.

Nhưng Thần Nữ Thái Vũ lại không biểu lộ cảm xúc, nói: “Tất cả dược hiệu của dược vật đều bình thường, không có khả năng mất hiệu lực! Tiếp tục thí luyện!”.

“Chuyện này…”.

Mọi người ngạc nhiên, á khẩu không nói nên lời.

Thái Thương Long cũng dời tầm mắt, vẻ kinh ngạc trên mặt anh ta biến mất, thay vào đó là cười dữ tợn.

“Được! Được! Được! Anh chưa chết thì vui hơn nhiều rồi! Tốt lắm! Ha ha ha…”.

“Tôi chưa chết đồng nghĩa anh không may mắn cho lắm”.

Lâm Chính quay đầu, cử động hai tay hai chân, nghe khớp tay khớp chân của anh vang lên tiếng rắc rắc. Lúc anh nắm nhẹ tay lại có thể phát hiện trên cánh tay anh nổi lên tĩnh mạch màu xanh lam giống như những con giun.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5167: C5167: Chương 5167


Màu xanh lam? Thật kỳ quái!

“Tôi không may mắn cho lắm? Không không, tôi rất may mắn, vận may của anh cũng không tệ, lại trúng được viên độc dược mất hiệu lực. Ha ha, chỉ tiếc vận may của anh phải kết thúc tại đây!”.

Thái Thương Long cười nói, đi thẳng về phía Lâm Chính.

“Vận may của tôi đúng là rất tốt, có thể dùng viên độc dược này! Có lẽ các người không biết phải không, trong tất cả đan dược mà Thần Nữ Thái Vũ đưa, chỉ có dược lực của độc dược là mạnh nhất! Bởi vì nếu độc dược không đủ mạnh thì sẽ không làm chết người được! Vì vậy dược liệu dùng để luyện chế nên số độc dược này đều là cao cấp nhất, hiếm có nhất!”, Lâm Chính hờ hững nói.

Thái Thương Long khựng lại, nhíu mày: “Chuyện này thì chứng tỏ điều gì?”.

“Ngu xuẩn! Vô tri!”.

Lâm Chính lắc đầu nói: “Anh biết viên đan dược tăng năm mươi năm công lực mà anh uống được dùng cái gì luyện thành không?”.

“Dùng cái gì luyện?”, Thái Thương Long hạ giọng hỏi.


Không biết vì sao anh ta cảm thấy có gì đó bất ổn trong lời nói của Lâm Chính.

“Từ mùi vị phán đoán, thuốc tăng trưởng mà anh uống ít nhất cần có ba mươi bảy loại dược liệu, trong đó có mười bảy loại dược liệu thế kỷ này đã tuyệt tích, không thể phối được nữa. Hai mươi loại dược liệu còn lại cũng là bảo vật hiếm có, muốn gom đủ khó như lên trời, sau đó phối hợp với cách luyện chế đặc biệt mới luyện thành thuốc tăng trưởng quý giá như vậy! Nhưng hiệu quả tăng trưởng của đan dược này thật ra không cố định”.

“Không cố định? Là ý gì?”, Thái Thương Long khó hiểu hỏi.

“Vì dược hiệu của dược vật xưa nay đều sinh hiệu tùy theo người, có một số người thiên phú siêu phàm, thể chất đặc biệt, xung đột với dược hiệu, được dược lực tăng trưởng cũng có hạn! Như anh dùng thuốc này tăng ba mươi năm công lực, nhưng có người dùng thuốc này có thể tăng năm mươi năm công lực, thậm chí một trăm năm công lực. Do đó, dược hiệu của loại thuốc này khác nhau tùy theo từng người, rất không ổn định!”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Hừ, vậy thì đã sao? Tôi có ba mươi năm công lực này đủ để giết anh rồi!”, Thái Thương Long lạnh lùng nói.

“Vậy thì chưa chắc!”.

Lâm Chính nói: “Dược hiệu của độc dược lại cực kỳ ổn định, dù là ai dùng cũng chỉ có một kết quả, đó là chết!”.

Thái Thương Long sửng sốt, vô thức hỏi: “Vậy luyện chế độc dược… dùng bao nhiêu dược liệu?”.


“Bốn trăm mười ba loại! Trong đó có hơn ba trăm dược liệu là thảo dược cổ, đã hoàn toàn tuyệt tích, số độc dược này có lẽ là sản vật của mấy trăm năm trước!”, Lâm Chính nói.

Nhiều người hít sâu một hơi.

Không ngờ số độc dược đó lại quý giá như vậy.

Chẳng trách người dùng thuốc này lại chết ngay lập tức!

Đây là sản vật của thần miếu Thái Vũ sao? Thần miếu Thái Vũ quả nhiên phi phàm.

“Nếu đã như vậy, dược lực của độc dược có lẽ vô cùng mạnh, vì sao anh chưa chết?’.

Thái Thương Long nhíu mày, trầm giọng hỏi.

“Vì tôi đã thay đổi dược tính của thuốc này, dùng châm bạc đâm vào cơ thể tôi trước làm bước đệm. Đợi độc dược vào cơ thể thì lập tức dùng độc công độc, làm tan biến tất cả độc tố, hấp thu tất cả dược lực…”, Lâm Chính nói.

“Cái gì?”.

Thái Thương Long ngạc nhiên: “Sao… sao anh lại có được thủ đoạn như vậy?”.

“Hình như anh xem thường y thuật của tôi à?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5168: C5168: Chương 5168


Lâm Chính nói: “Nếu có đủ dược liệu, bảo tôi luyện chế số đan dược này cũng không phải chuyện gì khó!”.

“Hừ! Y thuật của anh tốt thì đã sao? Giết được người rồi sao? Chẳng lẽ dựa vào mấy cây kim may vá đó cũng muốn giết tôi?”.

Thái Thương Long buồn bực, không muốn nói thêm. Anh ta hét lên một tiếng, điểm mũi chân, mang theo khí thế vô tận lao về phía Lâm Chính!

Anh ta đánh tới một quyền, luồng khí trên nắm đấm giống như có một con thần long mạnh mẽ nhập vào nắm đấm của anh ta.

Gào!

Trong mơ hồ, người bên dưới võ đài dường như nghe thấy tiếng rồng gầm!

Nhưng… Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, đứng yên tại chỗ, không hề động đậy.

“Cái gì?”.

“Anh ta… Anh ta làm gì vậy? Không tránh sao?”.

“Một quyền này chắc chắn sẽ lấy mạng anh ta!”.


Mọi người kinh ngạc.

Đám người Thiên Diệp, Di Nguyệt Cung Nữ, Bắc Hiên Trường Không sững sờ.

Giây lát sau, hình ảnh chấn động khiến mọi người trố mắt nhìn đã xuất hiện.

Lâm Chính vung tay lên.

Vù!

Một luồng sức mạnh mạnh mẽ to lớn đột nhiên tuôn ra, trong nháy mắt đánh nát nắm đấm mà Thái Thương Long đánh tới…

Vèo!

Thái Thương Long không kịp đề phòng, bị luồng sức mạnh đó đánh bay ra xa, đập mạnh xuống rìa võ đài.

Tất cả khí thế không còn!

Tất cả sự mạnh mẽ to lớn đều biến mất.


Đợi đến khi anh ta bò dậy, nắm đấm tay phải đã bầy nhầy máu thịt, năm ngón tay đều gãy, khí kình toàn thân bị Lâm Chính đánh tan.

Thoáng chốc, bên dưới võ đài lặng im.

Mọi người mở to mắt, ngây ngốc nhìn cảnh tượng khiến người ta kinh hãi.

Thái Thương Long mạnh đến vô địch! Thiên kiêu xếp hạng ba được tăng thêm ba mươi năm công lực… thế mà lại bị thần y Lâm tùy ý vung tay đã đánh lùi!

Đáng sợ!

Kinh hãi!

Khủng khiếp!

Da đầu tất cả mọi người run rẩy điên cuồng, tim đập mạnh.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, ai dám tin đây là thật?

Lúc này dù là đám người Vệ Tân Kiếm cũng thất thần.

“Vệ sư đệ, sư phụ cậu… sao lại mạnh như vậy?”, một sư huynh Tử Huyền Thiên sửng sốt hỏi.

“Tôi… tôi không biết rốt cuộc anh ta mạnh đến thế nào…”, Vệ Tân Kiếm si ngốc nói.

“Không thể nào! Không thể nào!”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5169: C5169: Chương 5169


Thái Thương Long ôm chặt cổ tay mình, mắt mở to, điên cuồng run rẩy, đột nhiên quay đầu hét lên: “Tuyệt đối không thể! Tôi được tăng ba mươi năm công lực, lại được thuốc quý tăng cường! Tôi của hiện tại sao lại không đỡ nổi một chiêu của anh? Không thể nào!”.

“Thái Thương Long, không phải chỉ có anh mới có thể dùng dược vật để tăng cường!”.

Lâm Chính nói: “Tôi cũng được thuốc tăng cường!”.

“Anh dùng thứ gì?”, Thái Thương Long nghiến răng gào lên.

“Độc dược! Vừa rồi không phải anh cũng đã thấy rồi sao?”, Lâm Chính nói.

“Độc… Độc dược?”, Thái Thương Long sửng sốt.

“Tôi đã nói rồi, phối độc dược là phức tạp nhất, dược lực của nó cũng mạnh nhất! Bởi vì người của thần miếu Thái Vũ không có yêu cầu thuốc tăng trưởng phải tăng bao nhiêu năm công lực cho các người, tăng thêm được bao nhiêu năm công lực đều dựa vào thể chất của các người. Nhưng độc dược thì bọn họ cần phải bảo đảm người dùng thuốc sẽ chết, do đó cách điều chế độc dược là phức tạp nhất. Tôi thì lại dùng y thuật của tôi tổng hợp dược lực của độc dược và hấp thu, lợi dụng dược lực của nó tăng cường cho tôi. Thái Thương Long, anh được tăng ba mươi năm công lực thì đã sao? Bây giờ ít nhất tôi cũng được tăng thêm ba trăm năm công lực!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Anh nói xong, tất cả mọi người vô cùng kinh hãi.

“Ba… ba trăm năm công lực?”.


“Trời ạ, thế… thế phải đạt tới trình độ nào rồi?”.

“Thật là khoa trương!”.

“Thần y Lâm chắc đã thành thần rồi ấy nhỉ?”.

Mọi người ngạc nhiên thốt lên.

“Tôi không tin!”.

Thái Thương Long gào lên, trong mắt tràn ngập sự không cam tâm và lửa giận ngút ngàn, tiếp tục xông về phía Lâm Chính.

“Liệt Địa!”.

Anh ta đánh về phía Lâm Chính từ xa.


Ầm!

Một luồng khí kình mạnh mẽ tuôn ra từ lòng bàn tay anh ta, xé rách mặt đất, đâm về phía Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính vẫn bất động, trên mặt cũng không có vẻ gì hoảng hốt, rất bình thản ung dung, vững như bàn thạch.

Ầm!

Khí kình đánh mạnh lên người Lâm Chính, lập tức bật ra.

Nhưng… quần áo trên người Lâm Chính chỉ hơi lay động, cả người vẫn đứng yên bất động, vững vàng như núi!

“Cái gì?”.

Ánh mắt Thái Thương Long run run, sau đó khuôn mặt méo mó, lại gào lên giận dữ.

“Khai Thiên!”.

Anh ta nhảy vọt lên, hai cánh tay gồng lên, sức mạnh xao động, trên người tỏa ra khí thế nghịch thiên che khuất mây trời.

Sau đó, anh ta giơ cao hai tay, nâng cao luồng khí thế nghịch thiên đủ để phá tan Thái Sơn đó, đánh mạnh về phía Lâm Chính.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5170: C5170: Chương 5170


“Chết đi cho tôi!”.

Thái Thương Long giải phóng toàn bộ tiềm năng của bản thân.

Đòn đánh này đã dùng hết sức mạnh cả đời anh ta!

Đây sẽ là đòn tấn công mạnh nhất của anh ta, cũng là đòn tấn công anh ta tự nhận là hoàn hảo nhất!

Anh ta không hi vọng đòn này có thể giết chết thần y Lâm!

Chỉ cần có thể làm thần y Lâm bị thương, Thái Thương Long có thể coi như thành công!

Giây lát sau, Lâm Chính đột nhiên vung tay đánh về phía Thái Thương Long!

Vù vù vù…

Mười cây châm bạc bay đi giống như tia chớp, đâm thẳng vào người Thái Thương Long.

Thái Thương Long hít sâu một hơi, rõ ràng không ngờ Lâm Chính lại dùng chiêu này, vội vàng thu chiêu, nhưng không kịp nữa.


Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Tiếng động lạ vang lên.

Tất cả châm bạc đâm vào cơ thể Thái Thương Long một cách hoàn hảo.

Thái Thương Long bị phá thế công giữa chừng, người ngã xuống từ giữa không trung, sau khi rơi xuống đất thì bị công lực phản phệ, nôn ra mấy ngụm máu.

Đợi đến khi anh ta hoàn hồn lại, cúi đầu nhìn, ngực đã cắm mười mấy cây châm bạc. Hơn nữa còn có cảm giác tê dại truyền đến, giống như khí mạch bị chặn lại.

“Hèn hạ! Anh chỉ biết thủ đoạn này thôi sao? Đường đường là thần y Lâm, rốt cuộc cũng chỉ là kẻ tiểu nhân hèn hạ, không dám đối đầu chính diện với tôi! Nực cười!”, Thái Thương Long lau vết máu nơi khóe miệng.

“Tôi là một y võ, sử dụng châm bạc mà tính là hèn hạ?”, Lâm Chính cảm thấy bậc cười.

“Y võ? Hừ! Chỉ là một đám vô dụng chỉ biết dùng châm bạc làm ám khí mà thôi!”, Thái Thương Long phẫn nộ hét lên.

“Thế à?”.


Lâm Chính gật đầu: “Anh muốn đối đầu trực diện với tôi? Được, tôi cho anh toại nguyện! Nhưng tôi lo rằng anh sẽ hối hận! Dù gì châm bạc này anh còn có thể đỡ được, còn dùng nắm đấm? Anh nghĩ nắm đấm của ai cũng mềm như bông giống của anh sao?”.

“Anh dám xem thường tôi?”, Thái Thương Long cực kỳ tức giận.

Lâm Chính không nói gì mà nghiêng người, quay về phía Tây.

Người bên dưới võ đài không hiểu ra sao.

Thần y Lâm định làm gì vậy?

Anh quay mặt về hướng Tây, nhìn về phía ngọn núi lớn ở phía xa, giống như đang dõi theo cái gì đó.

Mọi người đều không hiểu gì.

Thái Thương Long cũng cực kỳ nghi hoặc.

Lúc này, ánh mắt Lâm Chính đột nhiên nghiêm nghị, vung cánh tay về phía trước!

Nắm đấm vốn bình thường đột nhiên bùng phát ánh sáng thần.

Ánh sáng tỏa ra từ lòng bàn tay, giống như sao băng đánh thẳng về ngọn núi ở xa xa.

Khoảnh khắc đó, mây xanh nứt ra!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5171: C5171: Chương 5171


Khoảnh khắc đó, hư không biến dạng!

Khoảnh khắc đó, sao trời cũng trở nên ảm đạm, dường như đất trời cũng phai màu.

Không ai có thể miêu tả được sức phá hoại của một quyền đó đáng sợ đến thế nào. Mọi người chỉ cảm thấy sau khi quyền đó vung ra, tim mình dường như dừng dập, linh hồn như sắp nứt ra.

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Ầm ầm!

Núi ở phía xa bị một quyền này đánh nứt, tách ra làm đôi.

Mặt đất rung chuyển.

Núi non lay chuyển.

Thậm chí núi lớn ở bên này cũng bị liên lụy, mặt đất dưới chân bọn họ điên cuồng rung lắc.


Chim muông trong núi bay đi, dã thú bỏ chạy, bụi bặm che khuất bầu trời.

Mọi người há hốc miệng, ngơ ngác dõi theo.

Ai cũng bị một quyền này làm tâm phục khẩu phục.

Đây là quyền mà người mang xác thân phàm thai có thể đánh ra được sao?

Vầng sáng đó… là khí kình chăng?

Khí kình mạnh đến mức trông như ánh sáng, vậy phải nằm ở cảnh giới nào?

Sợ rằng không ai có thể tưởng tượng nổi, càng đừng nói tới là có người từng gặp.

Thật đáng sợ!

Thật đáng kinh ngạc!


Đây là đòn tấn công của thần linh!

Thế gian này đáng lẽ không có!

Người xung quanh run rẩy, như nhìn thấy thần linh.

Thái Thương Long cũng sửng sốt.

Lâm Chính chậm rãi thu nắm đấm lại, nghiêng đầu bình tĩnh hỏi: “Nếu không dùng châm mà dùng quyền, vậy anh có đỡ được một quyền ba trăm năm công lực này không?”.

Thái Thương Long trố tròn mắt, đầu óc trống rỗng. Lúc này anh ta mới ý thức được sự đáng sợ của Lâm Chính. Nhất là cú đấm phát ra ánh sáng của anh.

Anh ta từng thấy miêu tả của nó trong sách võ đạo cổ. Khi khí tức của một người đủ mạnh thì có thể phát ra được ánh sáng thần kỳ như thế. Những người được mệnh danh là thần linh thời xưa đều là những cao thủ có võ đạo thông thiên. Bọn họ có thể dời non lấp biển, vần mây đoạt nguyệt, lên trời xuống biển. Đó chẳng phải là cấp cao nhất của võ đạo hay sao?

Thực ra ban đầu Thái Thương Long không tin, nhưng giờ, khi được chứng kiến đòn tấn công của Lâm Chính thì anh ta đã tỉnh ngộ rồi. Trên đời này có khi tồn tại thần linh thật.

Không thể đánh nhau nữa!Không thể tiếp tục liều mạng nữa vì không có cơ hội thắng. Thái Thương Long đột nhiên nảy ra ý nghĩ và quỳ phụp xuống: “Thần y Lâm, tôi nhận thua. Tôi thua rồi. Xin hãy tha cho tôi. Tôi nguyện đưa Thái Vũ Thần Toàn cho anh. Tôi không đấu với anh nữa”.

Đám đông giật mình khi thấy vậy. Đường đường là thiên kiêu thứ ba…mà lại bị dọa sợ chỉ bởi một đấm sao?

Nhưng mà cũng phải. Một đối thủ đáng sợ như vậy, nếu như không biết điều thì sẽ bị đấm thành ‘vong ma’ mất thôi.

“Nhận thua, thật lòng à?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5172: C5172: Chương 5172


“Đương nhiên, trời đất chứng giám, tôi thề từ nay về sau sẽ không đối đầu với thần y Lâm nữa. Sau này nhìn thấy anh tôi sẽ đi đường vòng, sẽ không xuất hiện trước mặt anh, chỉ xin anh tha cho tôi một lần. Cầu xin anh thần y Lâm”, nói xong, Thái Thương Long lại khấu đầu.

“Ôi trời”, nhìn thấy cảnh tưởng đó, tất cả đều bàng hoàng. Ai có thể ngờ được Thái Thương Long vừa rồi còn là một kẻ vô địch thiên hạ thì giờ đã phải khấu đầu trước Lâm Chính. Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.

“Thưa thầy. Người này vô cùng giảo hoạt, nham hiểm độc ác. Không thể tin được”, Vệ Tân Kiếm vội lên tiếng.

“Nói đúng! Thái Thương Long là một kẻ được mệnh danh là rắn độc. Người này từng giết cả bằng hữu của mình. Giờ mà không tiêu diệt anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ trở thành đại họa”, lại có một người khác của Tử Huyền Thiên lên tiếng.

“Vậy sao?”, Lâm Chính sờ cằm suy nghĩ.

Thái Thương Long nghe thấy vậy thì bật khóc: “Thần y Lâm, chắc anh không biết, tôi không hề muốn giết họ nhưng do người đó phản bội tôi, muốn tôi phải chết thế là người đời đâm ra hiểu lầm tôi. Tôi tuyệt đối không phải loại tiểu nhân bất tín bất nghĩa như thế”, Thái Thương Long nói nghe rất thật. Anh ta vừa nói vừa khấu đầu, nước mắt đầm đìa.

Lâm Chính cười thản nhiên, vội vàng bước tới, đỡ anh ta dậy: “Anh không cần phải như vậy. Tôi biết người ta hiểu lầm anh, hôm nay anh đã nhận được sai lầm của mình thì sao tôi lại không tha thứ cho được. Đừng tự trách mình nữa”.

“Nói như vậy là thần y Lâm đồng ý tha cho tôi đúng không?”, Thái Thương Long kích động hỏi.


“Đương nhiên”.

“Cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn thần y Lâm”, Thái Thương Long vội vàng chắp tay, mừng rỡ vô cùng.

“Không cần khách khí. Anh đã từ bỏ Thái Vũ Thần Toàn thì anh xuống đi, tôi còn phải đấu với người khác nữa”, Lâm Chính mỉm cười.

“Được, được”, Thái Thương Long mỉm cười gật đầu, quay người bước xuống võ đài.

Lâm Chính khẽ mỉm cười, quay người đi định hỏi xem có còn ai muốn đấu với mình nữa không thì…

Đúng lúc này…

Thái Thương Long chuẩn bị bước khỏi võ đài bỗng quay bật lại, dùng một tay tấn công về phía Lâm Chính.


Đám đông thất kinh.

“Thầy ơi cẩn thận”, Vệ Tân Kiếm hét lớn.

Thế nhưng…đã không còn kịp nữa. Tốc độ của Thái Thương Long quá nhanh. Cánh tay của anh ta như điện xẹt, tiệp cận lưng của Lâm Chính. Từ cánh tay đó, xuất hiện một thứ sắc bén, đâm vào lưng của Lâm Chính. Từ lưng xuyên qua ngực. Lâm Chính run rẩy, máu tươi bắn ra. Anh há hốc miệng.

“Thầy ơi”, Vệ Tân Kiếm trố tròn mắt và gầm lên.

“Thần y Lâm”.

“Đồ tiểu nhân vô kiêm sỉ, dám đánh lén à?”

“Tôi giết chết anh”.

Người của Tử Huyền Thiên nổi giận. Tất cả cùng điên cuồng lao về phía Thái Thương Long.

“Một lũ vô dụng, dám đối đầu với tôi à?”, Thái Thương Long bật cười ha ha, sau đó vung tay, luồng khí tức có thể lật đổ cả ngọn núi bỗng bao trùm lên không gian, khiến đám người Vệ Tân Kiếm bay bật ra.

Mọi người không dám tin khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Thiên Diệp lao lên võ đài: “Thái Thương Long. Cậu là đồ bỉ ổi. Dám đánh lén. Cậu là đồ hèn, đáng chết trăm ngàn lần”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5173: C5173: Chương 5173


“Ha ha, rất xin lỗi, tôi phải sống, hơn nữa phải sống tốt. Còn các người, lát nữa đã nghĩ được xem là mình sẽ chết như thế nào chưa?”, Thái Thương Long để lộ nụ cười đắc ý.

Đám đông tỏ ra mất tự nhiên. Không ai có thể ngờ Thái Thương Long lại vô liêm sỉ như vậy, anh ta dám đánh lén sau lưng.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, chỉ có thể trách thần y Lâm quá mềm lòng. Đến cả Vệ Tân Kiếm còn cảnh giác mà anh thì không. Thậm chí còn đích thân dìu đối thủ dậy. Khoảng cách gần như thế, không phải để cho Thái Thương Long có cơ hội đánh lén thì là gì?

“Thần y Lâm lợi hại thật thế nhưng đầu óc cứ như có vấn đề ấy”, Bắc Hiên Trường Không bật cười.

“Đúng thật là! Nếu là tôi thì tôi đã giết chết Thái Thương Long luôn rồi, hà tất phải giả nhân giả nghĩa như thế”, Di Nguyệt Cung Nữ tức giận.

Nếu như thần y Lâm mà kết liễu luôn Thái Thương Long thì bọn họ cũng chẳng cần cúng nạp cho anh ta thứ gì.

Giờ quyền chủ động lại thuộc về Thái Thương Long. Vậy thì bọn họ cũng không dễ sống rồi.

“Đồ ngốc, giờ thì đã hối hận chưa?”, Thái Thương Long phát lực, cây đinh trong tay đâm sâu hơn nữa vào người Lâm Chính. Anh ta có thể cảm nhận được cơ thể của Lâm Chính đang run lên.

Thái Thương Long hào hứng lắm. Anh ta nheo mắt cười: “Nếu là tôi thì tôi nhất định sẽ không để xảy ra sai lầm như vậy. Đối xử với kẻ địch, nhất định là phải diệt tận gốc. Nhất định không được tha mạng cho kẻ đó. Chỉ có giết thôi. Anh lại không biết điều đó. Thật đáng tiếc. Thần y Lâm”.


“Đáng tiếc sao? Là đáng thương chứ”, Lâm Chính nổ ra một ngụm máu và cười thản nhiên.

“Đúng là đáng thương. Nhưng giờ mà anh còn cười được sao?”, Thái Thương Long khá bất ngờ.

“Tôi thấy người đáng thương và nực cười là anh mới đúng”, Lâm Chính quay qua.

Thái Thương Long giật mình: “Ý của anh là gì?”

“Anh còn không hiểu? Thực ra ngay từ đầu, tôi không hề có ý định tha cho anh. Anh tưởng rằng anh có thể đánh lén được tôi”, Lâm Chính cười thản nhiên: “Nhìn cánh tay của anh đi”.

Thái Thương Long hít một hơi thật sâu, vội cúi xuống nhìn. Anh ta phát hiện cánh tay mình đã đen xì từ bao giờ. Nhìn giống như là bị trúng độc…

“Hả?”

Anh ta giật mình, rút cây đinh ra khỏi người Lâm Chính và vội vàng lùi lại, run rẩy nhìn anh: “Tay của tôi, tay của tôi…anh đang làm gì nó?”

Những người ở bên dưới cũng nín thở. Họ nhìn hai người trên võ đài bằng vẻ thất kinh.


“Là do thần y Lâm làm à?”

“Ôi trời, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Tay của Thái Thương Long hình như bị trúng độc rồi”, những tiếng hô vang lên.

“Làm gì à? Tự sát là do anh tự tạo ra, lẽ nào còn muốn tôi trị thương cho anh”, Lâm Chính mỉm cười.

“Sao có thể như vậy được…Anh đã hạ độc lúc nào?”, Thái Thương Long trợn ngược mắt.

“Anh nói xem tôi chạm vào anh khi nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Thái Thương Long giật mình. Lúc này mới nhớ lại khi nãy Lâm Chính có chạy tới dìu mình. Khi đó, Lâm Chính đã động vào hai tay của anh ta.

“Lẽ nào…khi đó…anh đã hạ độc tôi”, Thái Thương Long sợ hãi hét lên.

“Đúng vậy. Vậy nên tôi mới nói ngay từ đầu tôi đã không có ý định tha cho anh rồi”, Lâm Chính trả lời.

“Khốn nạn. Bỉ ổi”, Thái Thương Long nổi giận.

“Anh cũng không có tư cách để chửi tôi bỉ ổi”, Lâm Chính lắc đầu bật cười.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5174: C5174: Chương 5174


“Tên họ Lâm kia. Anh đừng có đắc ý quá. Dù tôi bị trúng độc thì đã làm sao? Vết thương ở ngực anh cũng bị tôi đâm xuyên, tình hình của anh cũng chẳng tốt hơn tôi là bao đâu?”, Thái Thương Long bặm môi.

“Chút vết thương này sao? Anh khinh thường tôi quá”, Lâm Chính bật cười, lấy ra vài cây châm ghim lên cơ thể.

Trong nháy mắt, máu ở ngực anh ngừng chảy, đồng thời miệng vết thương bắt đầu liền vào nhanh chóng.

Cảnh tượng đó trông vô cùng thần kỳ. Tất cả mọi người đều ngớ người.

“Điều này…đây là thủ đoạn của y võ sao?”, Thái Thương Long thất thần. Anh ta cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt. Sự bất an ập tới.

Đối diện với người này thật sự là anh ta không thể chiến thắng được. Cho dù có đánh lén cũng vô ích. Lâm Chính giống như một ngọn núi khiến Thái Thương Long phải nín thở. Giờ anh ta chỉ muốn được sống.

“Đừng giết tôi. Thần y Lâm. Đừng giết tôi”, Thái Thương Long như muốn phát điên.

“Giờ còn cầu xin sao? Vô ích”, Lâm Chính lắc đầu.

“Không thần y Lâm, lần này tôi thật lòng. Thế này đi, tôi giao lại Thiên Kiêu Lệnh cho anh. Toàn bộ bảo bối trên người tôi cũng giao cho anh. Chỉ mong anh đừng giết tôi. Toàn bộ của tôi sẽ là của anh. Cầu xin anh”, Thái Thương Long quỳ xuống, điên cuồng khấu đầu.


Bụp bụp..Âm thanh nặng nề vang lên. Đám đông giật bắn người. Một lúc sau, Thái Thương Long đầu be bét máu, trông vô cùng đáng sợ. Lâm Chính bước tới, cầm tấm lệnh bài thiên kiêu thứ ba lên nhìn một lúc rồi điềm đạm nói: “Anh…lui xuống trước đi”.

“Hả?”, Vệ Tân Kiếm bàng hoàng.

Tới nước này rồi mà Lâm Chính vẫn không giết anh ta sao?

“Thưa thầy, chuyện này…”, Vệ Tân Kiếm do dự, không biết phải nói thế nào. Đám đông cũng bất ngờ.

“Cảm ơn thần y Lâm”, Thái Thương Long vội vàng chạy xuống, điên cuồng lao ra ngoài định bỏ chạy.

“Đứng lại”, Lâm Chính quát lên.

Thái Thương Long khựng người. Run rẩy nhìn Lâm Chính.

“Ai bảo anh đi thế?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

“Thần y Lâm, đây…”, Thái Thương Long vô cùng bàng hoàng.


Lẽ nào thần y Lâm muốn nuốt lời?

“Tôi đâu có nói là để anh đi? Cứ chờ ở bên dưới đi”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Được, được…”, Thái Thương Long gật đầu lia lịa, vội đứng nép ở một bên, hoàn toàn không còn phong thái của thiên kiêu xếp hạng ba nữa.

Lúc này, anh ta còn nhếch nhác hơn là chó nhà có tang.

Mọi người thổn thức.

Nhưng đều không hiểu ý đồ của Lâm Chính.

Tại sao anh lại bỏ qua cho Thái Thương Long hết lần này đến lần khác?

Rốt cuộc Lâm Chính muốn làm gì?

Không ai hiểu nổi!

“Được rồi, tiếp theo còn ai muốn khiêu chiến tôi không? Xin hãy lên đây!”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5175: C5175: Chương 5175


Đúng lúc này, Lâm Chính lớn tiếng nói với mọi người.

Mọi người bên dưới đưa mắt nhìn nhau, không ai dám bước lên.

Đùa chắc, ngay cả Thái Thương Long cũng bị giải quyết một cách dễ dàng như vậy, thần y Lâm trước mặt này chính là một sự tồn tại vô địch, bọn họ lấy gì để đấu chứ?

“Lăng Tiêu Tông tôi xin từ bỏ kim cương Thái Vũ, nguyện theo thần y Lâm!”, đúng lúc này, người của Lăng Tiêu Tông vội lớn tiếng nói.

Những người khác thấy thế cũng vội lên tiếng.

“Chính Tân Môn tôi cũng xin từ bỏ kim cương Thái Vũ! Thần y Lâm, chúng tôi phục cậu!”.

“Cả nhà họ Điện tôi nữa, chúng tôi cũng từ bỏ kim cương Thái Vũ!”.

“Thần y Lâm, chúng tôi tự động từ bỏ!”.

“Tôi cũng từ bỏ!”.

Tiếng hô không ngớt, không ai không dám thần phục.


Thiên Diệp ngây người nhìn cảnh tượng này, lệ nóng quanh tròng.

Ông ta không thể ngờ được kết cục cuối cùng của trận chiến tranh giành kim cương Thái Vũ lại là thế này.

“Thần y Lâm… Là tôi coi thường cậu rồi! Là tôi coi thường cậu rồi!”, Thiên Diệp nhìn bóng dáng uy phong sừng sững trên sàn đấu, lẩm bẩm nói.

“Tốt lắm”.

Lâm Chính gật đầu, nhìn về phía Thần Nữ Thái Vũ cách đó không xa, nói: “Thần Nữ đại nhân, tôi đã là người thắng cuộc của cuộc thí luyện này, xin bà hãy giao kim cương Thái Vũ cho tôi theo đúng lời hứa trước đó”.

Thần Nữ Thái Vũ bình thản nhìn Lâm Chính, không nói lời nào.

Mọi người sửng sốt.

Có chuyện gì vậy?

Kết quả đã có rồi, tại sao Thần Nữ Thái Vũ không nói gì?

Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía bà ta.


Nhưng một lát sau, bà ta gật đầu nói: “Cậu chờ chút”.

Dứt lời, bà ta liền xoay người đi vào thần miếu Thái Vũ.

Tất cả mọi người đều mở to mắt, nhìn chằm chằm cánh cửa thần miếu, chờ bóng dáng của Thần Nữ Thái Vũ xuất hiện.

Tuy bọn họ không có được kim cương Thái Vũ, nhưng dù là ai cũng muốn chứng kiến phong thái của nó.

Một lát sau, Thần Nữ Thái Vũ cầm một viên kim cương đỏ tươi đi ra, ném về phía Lâm Chính.

“Kim cương đây, đỡ lấy!”.

Lâm Chính giơ tay lên chộp, nắm chặt viên kim cương trong lòng bàn tay.

“Tốt quá!”.

Đám người Vệ Tân Kiếm mừng rỡ hô lên.

“Lấy được rồi! Lấy được rồi! Tử Huyền Thiên chúng ta được cứu rồi!”.

Những người còn lại của Tử Huyền Thiên cũng vô cùng kích động.

“Ông trời phù hộ! Cuối cùng Tử Huyền Thiên chúng ta cũng vượt qua kiếp nạn này rồi!”.

Thiên Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5176: C5176: Chương 5176


Có kim cương Thái Vũ, cuối cùng cũng dập tắt được lửa giận của vị đại năng kia.

Tử Huyền Thiên cũng tránh được một tai họa khủng khiếp.

“Chắc chắn chưởng môn sẽ rất vui! Phải về báo ngay tin vui này với ông ấy!”, Thiên Diệp lẩm bẩm.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng ngẩng phắt lên, mặt không cảm xúc nói: “Kim cương Thái Vũ này… là giả!”.

“Cái gì?”.

Mọi người kinh ngạc.

Ai dám tin Lâm Chính lại nói ra những lời như vậy chứ?

Thần Nữ Thái Vũ bỗng nhíu mày: “Cậu nói cái gì? Kim cương Thái Vũ sao có thể là giả được? Cậu đang sỉ nhục tôi đấy à? Hay là sỉ nhục thần miếu Thái Vũ chúng tôi?”.


Ai nấy trợn mắt há mồm, sửng sốt nhìn Lâm Chính.

Không ai nghĩ người này dám chất vấn Thần Nữ Thái Vũ.

“Sư phụ, sao có thể chứ? Thần Nữ Thái Vũ sẽ không lừa chúng ta đâu! Chắc chắn là sư phụ nhầm rồi!”, Vệ Tân Kiếm cuống lên, vội nhỏ giọng nói.

Nếu chọc giận Thần Nữ Thái Vũ thì hỏng bét.

Đây là sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả Thái Thương Long!

Đắc tội với bà ta thì mọi người còn đi được sao?

Người của Tử Huyền Thiên vội khuyên nhủ.

Nhưng Lâm Chính vẫn lắc đầu: “Các anh cầm kim cương giả về thì phải ăn nói thế nào? Vị đại năng kia cũng không phải là đồ ngốc, nếu để ông ta phát hiện ra đây là đồ giả, thì chắc chắn sẽ càng tức giận hơn. Như vậy thì chẳng phải Tử Huyền Thiên vẫn tiêu đời sao?”.


“Việc này…”

Người của Tử Huyền Thiên á khẩu.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết những lời Lâm Chính nói là thật hay giả.

Phải biết rằng anh chưa bao giờ tiếp xúc với kim cương Thái Vũ, làm sao nhận ra viên kim cương trong tay là giả chứ?

“Tóm lại tôi đã đưa kim cương cho cậu rồi, những chuyện khác tôi không chịu trách nhiệm. Nếu cậu nghĩ nó là giả thì có thể không lấy, không ai ép cậu cả. Được rồi, thí luyện đã kết thúc, mọi người mau đi đi, đừng làm phiền sự thanh tịnh ở nơi này”, Thần Nữ Thái Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, phất tay hạ lệnh tiễn khách.

Mọi người vội vàng hành lễ, sau đó lần lượt định rời khỏi nơi thị phi này.

Nhưng Lâm Chính vẫn không chịu, anh nhảy khỏi sàn đấu, mặt không cảm xúc nói: “Thần Nữ Thái Vũ, nếu hôm nay bà không cho tôi câu trả lời, thì tôi sẽ không để yên chuyện này đâu. Tôi sống chết mới giành được hạng nhất thí luyện để lấy kim cương Thái Vũ, vậy mà bà lại lấy đồ giả để lừa tôi? Sao có thể thế được? Bà hãy nghe đây! Bây giờ hoặc là bà mang kim cương Thái Vũ thật ra đây, hoặc là… tôi đích thân vào thần miếu Thái Vũ lấy”.

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.

“Láo toét!”.

Thần Nữ Thái Vũ nổi giận, nhìn Lâm Chính quát lớn: “Khốn kiếp, cậu nghĩ mình là ai hả? Dám vào thần miếu Thái Vũ, khinh nhờn liệt tổ liệt tông của thần miếu tôi? Cậu nghĩ tôi không dám giết cậu sao?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5177: C5177: Chương 5177


“Khinh nhờn? Người thực sự khinh nhờn cường giả các đời của thần miếu Thái Vũ là bà thì có! Công khai làm trái ước hẹn trước mặt mọi người, lấy giả tráo thật, lừa dối người đời! Đúng là hạ lưu bỉ ổi! Loại người như bà chẳng phải làm mất hết thể diện của thần miếu Thái Vũ sao?”, Lâm Chính hừ mũi nói.

Thần Nữ Thái Vũ nổi trận lôi đình, cả người tỏa ra sát khí.

Mọi người run lên bần bật, vội vàng lùi lại.

Cả đám người Thiên Diệp cũng vô cùng sợ hãi.

“Thần y Lâm! Anh bị điên à? Anh làm vậy thì chúng ta cũng không còn mạng đâu!”.

Bắc Hiên Trường Không ở phía sau tái mét mặt, vội gầm lên.

Hắn đã cảm nhận được sự tức giận của Thần Nữ Thái Vũ.

Hắn chắc chắn một khi Thần Nữ Thái Vũ mất khống chế, thì không chỉ có mỗi Lâm Chính gặp họa, mà sẽ liên lụy đến cả bọn họ.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm được nhiều như vậy, đối mặt với Thần Nữ Thái Vũ đằng đằng sát khí anh vẫn không chút sợ hãi, lạnh lùng đi về phía bà ta.


Thần Nữ Thái Vũ cứng đờ người lại.

Đại khái là cũng không ngờ Lâm Chính lại quyết tuyệt như vậy.

Ánh mắt bà ta lóe lên, thầm liếc về phía thần miếu ở đằng sau, im lặng một lát rồi trầm giọng quát: “Đứng lại!”.

Lâm Chính khựng lại.

Chỉ thấy sát khí cuồn cuộn trên người Thần Nữ Thái Vũ bỗng biến mất tăm, sau đó bà ta nhỏ giọng nói: “Nếu cậu không hài lòng với kim cương Thái Vũ… thì cậu ở đây chờ tôi một lát, tôi vào trong tý rồi ra ngay!”.

“Được!”.

Lâm Chính gật đầu.

Thần Nữ Thái Vũ lập tức xoay người chui vào thần miếu.

“Cái gì?”.


Mọi người trợn mắt há mồm.

“Có chuyện gì vậy?”.

“Thần Nữ đại nhân… không những không ra tay mà còn quay vào thần miếu?”.

“Bà ấy… chịu hạ mình rồi sao?”.

“Lẽ nào mọi chuyện đúng như thần y Lâm nói, viên kim cương này là giả… kim cương Thái Vũ thật sự đã bị Thần Nữ Thái Vũ giấu đi rồi?”.

“Trời ơi, nếu đúng như vậy thì tại sao thần y Lâm lại phân biệt được thật giả? Lẽ nào anh ta từng được thấy kim cương Thái Vũ thật?”.

Mọi người bàn tán xôn xao, kinh ngạc kêu lên.

Mấy người Thiên Diệp cũng sửng sốt.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, rồi Thiên Diệp chạy bước nhỏ tới.

“Thần y Lâm, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Kim cương Thái Vũ này… là giả thật sao?”, Thiên Diệp dè dặt hỏi.

“Không, nhẫn là thật”.

Lâm Chính nhét kim cương Thái Vũ vào lòng Thiên Diệp, nhỏ giọng nói: “Ông hãy cầm ngay cái này rời khỏi đây, về Tử Huyền Thiên đi!”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,334
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5178: C5178: Chương 5178


“Cái gì?”.

Thiên Diệp như muốn rớt cằm xuống đất.

“Là… là thật?”.

“Vậy tại sao cậu cứ nhấn mạnh nó là giả? Hơn nữa… hơn nữa tại sao Thần Nữ Thái Vũ lại quay lại thần miếu?”.

“Rốt cuộc chuyện này là sao?”.

Người của Tử Huyền Thiên vội xúm quanh Lâm Chính, gấp gáp hỏi.

“Đừng hỏi nhiều nữa, đi mau! Nếu còn chần chừ thì không đi được đâu!”, Lâm Chính trầm giọng quát.

Thấy vẻ mặt Lâm Chính nghiêm túc như vậy, người của Tử Huyền Thiên lập tức ý thức được sự bất thường.

Thiên Diệp nhíu mày, dường như nghĩ ra gì đó, ngoảnh lại khẽ quát: “Vệ Tân Kiếm! Cậu lập tức cầm kim cương Thái Vũ về Tử Huyền Thiên!”.


“Phó chưởng môn, còn ông thì sao?”, Vệ Tân Kiếm ngạc nhiên hỏi.

“Tôi ở lại giúp thần y Lâm”, Thiên Diệp trầm giọng đáp.

“Ơ…”

“Đi mau!”, Thiên Diệp nghiêm giọng quát.

Vệ Tân Kiếm sửng sốt, nhìn Thiên Diệp rồi lại nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính hít sâu một hơi, bình thản nói: “Nếu Thiên phó chưởng môn muốn ở lại thì cứ ở lại. Tân Kiếm, anh về đi, yên tâm, tôi sẽ không để ai rời khỏi đây, không ai đi theo anh đâu”.

Vệ Tân Kiếm bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu đồng ý.

“Thôi được, phó chưởng môn, sư phụ, mọi người yên tâm, sau khi trở về Tử Huyền Thiên, tôi sẽ mời ngay chưởng môn đến giúp đỡ”.

Vệ Tân Kiếm không phải là đồ ngốc, anh ta cũng ý thức được sự việc rất nghiêm trọng, lập tức xoay người định chạy xuống núi.


Những người khác thấy thế cũng định rời đi, nhưng Lâm Chính lại khẽ quát: “Ai cho phép các người đi?”.

“Thần y Lâm còn gì phân phó sao?”.

Bắc Hiên Trường Không tỏ vẻ mất tự nhiên, dè dặt hỏi.

“Ở lại đây, chờ tôi lấy được kim cương Thái Vũ thật thì các anh mới được đi”, Lâm Chính bình thản nói.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Dù sao ngay cả Thái Thương Long cũng bị Lâm Chính thuần phục, bọn họ dựa vào đâu mà đối đầu với anh chứ?

Mọi người ngoan ngoãn chờ đợi, Lâm Chính cũng bình thản nhìn thần miếu Thái Vũ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Thiên Diệp hít sâu, cũng điều chỉnh lại trạng thái.

Khoảng ba bốn phút sau, Thần Nữ Thái Vũ chậm rãi đi ra.

Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía bà ta.

Thần Nữ Thái Vũ im lặng một lát, rồi bình tĩnh nói: “Nếu cậu nghĩ kim cương Thái Vũ là giả, thì thế này đi, tôi đưa bảo bối khác của thần miếu Thái Vũ cho cậu, được không?”.

“Bảo bối gì?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom