Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4939: C4939: Chương 4939


Lâm Chính hét lên.

Dịch Tiên Thiên lập tức sai người lấy dụng cụ lấy lửa chuyên dụng ra, thu Thiên Hỏa vào cất trữ.

Không ai ngờ lại lấy được nó dễ dàng như vậy.

Tốt lắm!

Lâm Chính không dám do dự, lập tức hô khẽ một tiếng: “Đi!”.

Nói xong, mọi người nhanh chóng quay đầu rời khỏi phòng.

Nhưng anh vừa mới quay người đi cùng mọi người.

Rầm!

Cửa lớn bỗng nhiên tự động đóng lại.

Người ở bên ngoài và bên trong đều sững sờ, vội vàng chạy tới mở cửa.


Nhưng cửa đã tự động khóa lại, bất kể bọn họ có kéo cỡ nào cũng vô dụng.

“Không hay, đây là bẫy, mau phá cửa!”.

Lâm Chính hét lên.

Mọi người lập tức dùng mọi cách để công phá cửa.

Nhưng bọn họ kinh ngạc phát hiện, không gian mình đứng dường như bắt đầu chuyển động. Dù bọn họ nhanh chóng đánh sập cửa, đầu kia của cửa cũng không còn là con đường hướng tới bên ngoài động phủ, mà là vách núi đen kịt.

Căn phòng xoay chuyển nhanh chóng, giống như một chiếc thùng xe đang di chuyển trong đường hầm, không biết đưa bọn họ đến nơi nào.

“Hỏng bét! Xem ra đây là bẫy của Thiên Hỏa, cố tình lừa chúng ta vào căn phòng này!”, Thần Hỏa Thánh Nữ phản ứng lại, nghiêm túc nói.

“Không ra khỏi đây được nữa, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó!”, Lâm Chính hít sâu một hơi.

Cứ kéo dài như vậy khoảng ba mươi giây chưa tới, căn phòng mới dừng chuyển động.

Mọi người xuất hiện ở một vùng đất trống kỳ diệu.


Vùng đất trống rất rộng lớn, mà bên ngoài phòng là một nơi vẽ những hoa văn kỳ dị.

Tuy nhiên, sự chú ý của mọi người lại không nằm trên những hoa văn kỳ lạ đó, mà là nhìn về phía vùng đất trống xa xa.

“Là năng lượng của dị hỏa! Dị hỏa rất mạnh mẽ! Hơn nữa không chỉ có một loại!”, Thần Hỏa Thánh Nữ nhìn chằm chằm phía xa, kêu lên.

Lâm Chính cũng cảm giác được dao động ở phía xa truyền tới.

Dao động đó thuần khiết hơn cả Thiên Hỏa mà anh đang nắm giữ.

Xem ra đó sẽ là bảo bối phi phàm.

Nhưng càng là như vậy, anh càng cảm thấy bất thường.

“Thần y Lâm, chúng ta mau đi lấy chúng. Số dị hỏa này cái nào cũng là bảo bối, không thể bỏ lỡ!”, Thần Hỏa Thánh Nữ hô lên.

“Đừng vội, chúng ta từ từ tiếp cận! Cô không nhìn thấy những hoa văn trên mặt đất sao? Tôi cảm thấy có lẽ những hoa văn này cũng là bẫy”, Lâm Chính nói.

Lúc này Thần Hỏa Thánh Nữ mới chú ý đến thứ trên mặt đất.

Nhìn một hồi, vẻ mặt cô ta bỗng biến đổi.

“Đây là Thiên Viêm Đại Trận!”.

“Cô biết trận này sao?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
 
Chương 4940: C4940: Chương 4940


“Tôi có đọc được trong sách ở đảo Thần Hỏa, đó là sách do sư tôn tự tay biên soạn! Nhưng Thiên Viêm Đại Trận mà sư tôn vẽ đơn giản hơn cái này nhiều. Cái này trông có vẻ phức tạp hơn, lâu đời hơn”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.

“Nếu bước lên đó thì sẽ thế nào?”, Dịch Tiên Thiên kinh ngạc hỏi.

“Đương nhiên là hóa thành tro bụi, xương cốt cũng không còn”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.

Đám người Dịch Tiên Thiên kinh hãi tái cả mặt.

Nhìn Thiên Viêm Đại Trận lan thẳng đến cửa lớn, mấy người họ run rẩy, lo lắng bất an.

“Trận văn này đã đến dưới chân chúng ta, chúng ta hoàn toàn không thể tránh được. Nếu không phá trận này, e là chúng ta sẽ bị nhốt ở đây cả đời!”.

“Thánh Nữ đại nhân, cô biết trận này thì cũng biết cách phá trận chứ?”, Lâm Chính hỏi.

“BIết thì biết, nhưng… trận này cực kỳ nguy hiểm, muốn phá trận cũng phải có người xuống đó mới được! Trận này quá cổ xưa, viêm lực sản sinh ra đến cả tôi cũng không thể chống đỡ! Anh bảo ai xuống đó đây?”, Thần Hỏa Thánh Nữ nhíu mày.

Ngay cả Thánh Nữ tu luyện Viêm Thuật cũng không chống đỡ được viêm lực của Thiên Viêm Đại Trận, đủ để thấy uy lực trận này khủng khiếp đến thế nào.


Nhưng cô ta vừa dứt lời, Lâm Chính đã nói: “Tôi xuống đó!”.

“Anh?”.

Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt.

“Sao? Không được à?”.

“Không phải… Anh chịu nổi không? Bất cẩn một chút, coi chừng tan thành mây khói!”, Thần Hỏa Thánh Nữ lo lắng hỏi.

“Không cần lo, tôi có cái này!”.

Lâm Chính lấy hỏa chủng ra, cười nói.

“Dù có hỏa chủng thì đã sao? Thiên Viêm Đại Trận cực kỳ phức tạp, phá trận không chừng phải mất hai tiếng đồng hồ. Nếu anh bỏ giữa chừng, mọi công lao đều đổ sông đổ bể, trừ khi anh có thể ở trong đó được hai tiếng thì mới có thể phá trận!”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.

Mọi người đều giật mình.


Hai tiếng?

Hấp bánh bao cũng không cần hấp lâu như vậy, huống hồ là người.

Thế nhưng Lâm Chính không hề do dự nuốt hỏa chủng xuống, đi ra khỏi cửa phòng…

Mọi người đều kinh ngạc.

“Anh…”.

Thần Hỏa Thánh Nữ á khẩu, không nói được gì.

Nào có ai lỗ m ãng như vậy?

Nuốt hỏa chủng hai tiếng đồng hồ? Chìm trong sự nóng cháy vô tận lâu như vậy, dù là cô ta cũng không thể chịu được!

Con người không có chút viêm lực nào như anh sao có thể chịu nổi?

Một khi không chịu được phun hỏa chủng ra, ở trong Thiên Viêm Đại Trận đó, e là Lâm Chính sẽ bị thiêu cháy ngay lập tức!

Nhưng Lâm Chính đã xuống trận, có ngăn cản cũng không kịp nữa.

Thiên Viêm Đại Trận được kích hoạt.
 
Chương 4941: C4941: Chương 4941


Mặt đất của đại trận nứt ra vô số khe hở nhỏ, sau đó lửa lớn chui ra như rắn độc, khiến cho cả đại trận như bị thiêu đốt.

Mọi người không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Chính được nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng của anh.

Thần Hỏa Thánh Nữ biết bây giờ không phải lúc so đo những chuyện đó, lập tức hét lên: “Nghe đây thần y Lâm, bây giờ tôi nói cái gì, anh hãy làm theo như thế, không được do dự rõ chưa?”.

“Được!”.

Giọng Lâm Chính vang lên.

“Anh hãy đi đến hoa văn Bạch Hổ ở bên phải trước, phá hủy hoa văn Bạch Hổ đó. Nhớ rõ, phá hủy toàn bộ, không sót thứ gì!”, Thần Hỏa Thánh Nữ hô lên.

Chẳng lâu sau, trong ngọn lửa giống như có bóng người di chuyển, sau đó thì nghe tiếng ầm ầm đáng sợ.

Mặt đất rung chuyển nhẹ, ngọn lửa cũng bị nhiễu loạn.

Khoảng mười mấy phút sau, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

Ầm!


“Thần y Lâm!”.

“Cậu Lâm!”.

Những người đứng trong phòng sốt sắng hét lên.

Trong ngọn lửa vang lên tiếng ho sù sụ, sau đó mới có tiếng yếu ớt của Lâm Chính vang lên.

“Tôi không sao… chỉ là sau khi phá hủy hoa văn Bạch Hổ hoàn toàn thì xảy ra vụ nổ kịch liệt!”.

“Đây là chỗ khác với Thiên Viêm Đại Trận mà tôi từng thấy! Đây là cổ trận, trong đó có rất nhiều chỗ khác biệt mà tôi cũng không biết. Thần y Lâm, tôi đoán những nơi khác cũng sẽ nổ, anh phải cẩn thận!”.

“Vậy là vẫn phải lần lượt phá hủy Thanh Long, Huyền Vũ và Chu Tước?”.

“Đúng vậy, phải phá hủy Chu Tước trước, sau đó là Thanh Long, cuối cùng là Huyền Vũ. Sau khi phá được những hoa văn đó lại phá hủy hoa văn Kỳ Lân ở giữa mới tính là kết thúc. Nhưng hoa văn Kỳ Lân ở giữa tôi đã nhìn sơ qua, nó lớn nhất, rộng nhất cũng phức tạp nhất. Đặc biệt là nhiệt độ lửa ở trung tâm, có thể sánh ngang với lửa mà sư tôn phóng ra”, trong giọng nói của Thần Hỏa Thánh Nữ chứa đựng sự lo lắng.

Lâm Chính lại không hề do dự, lập tức làm theo.


Đợi anh phá xong hoa văn tứ thánh thú thì đã qua gần một tiếng.

Lâm Chính thở hổn hển, giọng nói cực kỳ yếu ớt.

Anh không những phải chịu nỗi khổ từ hỏa chủng, mà bên ngoài cơ thể còn phải chịu sự thiêu đốt của ngọn lửa từ Thiên Viêm Đại Trận.

Ngoài ra, anh còn phải dùng khí kình phá hủy những hoa văn này.

Ba tầng áp lực khiến người ta khổ không chịu được.

Nhưng mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.

Hoa văn Kỳ Lân khó nhất còn đang ở trước mắt.

Lâm Chính đứng trong ngọn lửa ngước mắt nhìn.

Ngọn lửa trên hoa văn Kỳ Lân lại có màu đen.

Chúng vọt thẳng lên trời, giống như trụ trời chọc thẳng mây xanh, vô cùng khủng khiếp.

Vừa mới đến gần đã có thể cảm nhận được nhiệt độ đặc thù mà ngọn lửa đó tỏa ra.

Loại lửa này đáng sợ nhất không chỉ là nhiệt độ, mà còn không có điểm yếu nào để ra tay.
 
Chương 4942: C4942: Chương 4942


“Tôi đã phong bế cảm giác đau đớn trên người cô, ức chế vết thương của cô lại, bây giờ cô có thể hoạt động một chút rồi”.

“Hoạt động?”, Thần Hỏa Thánh Nữ hơi sửng sốt: “Thần y Lâm, ý anh là sao?”.

“Chẳng phải người này muốn sỉ nhục cô sao?”.

Lâm Chính chỉ vào Thẩm Man đã gãy hết tay chân, bình thản nói: “Bây giờ tôi giao ông ta cho cô xử lý, thế nào?”.

“Thật sao?”.

Thần Hỏa Thánh Nữ sáng mắt lên, sâu trong ánh mắt chứa đầy sự dữ tợn và lạnh lẽo, nghiến răng nói: “Thế thì cảm ơn anh quá”.

“Đây là lần đầu tiên cô cảm ơn cô đấy”, Lâm Chính cười nói.

Thần Hỏa Thánh Nữ hơi sửng sốt, nhưng không nói gì, cầm một thanh đao ở dưới đất lên, đi về phía Thẩm Man.

“Không! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Xin cô hãy tha cho tôi, tôi không dám nữa!”.

Toàn thân Thẩm Man run rẩy, gào lên.


“Ông thực sự không dám?”, Thần Hỏa Thánh Nữ đanh giọng hỏi.

“Thật, tôi thực sự không dám thế nữa đâu! Thật đấy!”, Thẩm Man run rẩy kêu lên.

“Được, nhưng… chuyện này thì liên quan gì đến tôi chứ?”.

Thần Hỏa Thánh Nữ cười nói đầy dữ tợn, rồi bổ một đao tới, nhưng không chém hắn chết ngay lập tức, mà rạch ngực hắn ra.

“A!”.

Thẩm Man đau đớn gào lên.

Thần Hỏa Thánh Nữ không dừng lại, mà lại bổ thêm nhát nữa.

Xoẹt!

Âm thanh da thịt bị xé rách vang lên.


“Tôi phải cắt từng miếng thịt của ông! Tôi phải cắt từng miếng thịt!”.

Thần Hỏa Thánh Nữ có chút điên cuồng, mỗi nhát đao đều cực kì khéo léo.

Chỉ trong mười mấy phút, Thẩm Man đã bị cắt gần nghìn nhát.

Nội tạng của hắn vẫn còn hoạt động chứ chưa chết hẳn, nhưng đã không còn thốt lên được tiếng nào nữa.

Lâm Chính ở phía sau rùng mình.

Anh không ngờ Thần Hỏa Thánh Nữ lại điên cuồng như vậy.

“Được rồi, Thánh Nữ đại nhân, cho ông ta đi đi”, Lâm Chính không nhìn được nữa, liền lên tiếng.

“Những người hành nghề y như các anh đúng là dễ mềm lòng, loại người như ông ta phải ngâm trong rượu thuốc để kéo dài mạng sống, cho ông ta nếm đủ đau khổ rồi mới được chết”.

Thần Hỏa Thánh Nữ hừ mũi nói, sau đó chém một nhát đao vào đầu Thẩm Man, kết liễu hắn.

Cả người Thẩm Man run lên, sau đó cái đầu ngoẹo xuống, tắt thở.

Dịch Tiên Thiên ở bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này, suýt nữa thì tè ra quần…

Ông ta thầm thề, cả đời này không được chọc vào Thần Hỏa Thánh Nữ…
 
Chương 4943: C4943: Chương 4943


Thần Hỏa Thánh Nữ tức giận siết cổ ông cụ và quát lớn: “Ông nghe đây, mau dừng đại trận lại, nghe rõ chưa? Nếu không tôi sẽ gi ết chết ông đấy”.

“Cô muốn giết thì ra tay đi! Cô tưởng tôi sợ chết à? Tôi canh cho chủ nhân gần cả trăm năm rồi chính là vì ngăn các người không vào được trung tâm gây rối cho chủ nhân. Làm gì có chuyện tôi vì các người mà dừng đại trận lại? Ha ha, lão phu không phải loại người ham sống sợ chết đâu”.

Thần Hỏa Thánh Nữ tức run người. Đúng lúc này tiếng kêu của Lâm Chính dừng lại. Mặt đất cũng ngừng rung chuyển.

“Cái gì?”, đám đông lộ vẻ thất kinh, vội vàng nhìn. Họ thấy ngọn lửa màu đen ở vị trí trung tâm càng cháy ác hơn. Họ không nhìn thấy Lâm Chính ở đâu nữa. Thần Hỏa Thánh Nữ há hốc miệng, vội vàng lùi về phía sau.

“Cậu Lâm”, Dịch Tiên Thiên quỳ phụp xuống, gào khóc. Lâm Chính mà chết thì không ai có thể chữa được di chứng cho người của đảo Thần Hỏa nữa.

Lâm Chính mà chết thì Dịch Tiên Thiên cũng không thể nào giải được độc tố trên người. Không chỉ vậy, thuốc trường sinh bất lão mà ông ta theo đuổi cũng tan thành mây khói. Đám đông làm sao mà không đau lòng cho được.

“Hai tiếng đồng hồ….đã là rất hiếm rồi”, ông cụ lắc đầu, điềm đạm nói.


Nếu là người bình thường thì chắc chưa tới 10 phút là đã ngoẻo. Người này vừa dồn lực vừa đối kháng với Kỳ Lân Trận Hỏa là đã đủ khủng khiếp lắm rồi.

Đám đông sợ hãi. Dịch Tiên Thiên ngồi phịch ra đất như kẻ mất hồn. Thần Hỏa Thánh Nữ hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Thần y Lâm đã thất bại, ông đưa chúng tôi ra ngoài đi. Chúng tôi không vào trong nữa”, Thần Hỏa Thánh Nữ trầm giọng.

“Đi sao? Muộn rồi!”, ông cụ nói tiếp.

“Lối ra và lối vào của Lưu Viêm Trũng là khác nhau. Các người muốn rời đi chỉ có thể rời đi từ khu vực trung tâm, không có lối khác. Giờ muốn đi thì phải bước qua được Thiên Viêm Đại Trận”, ông cụ mỉm cười.

“Cái gì?”

“Vậy tức là chúng tôi đều phải chết ở đây sao?”


“Ông mau giải trận đồ này đi, nếu không trước khi chúng tôi chết thì chúng tôi cũng gi ết chết ông luôn đó”.

Đám đông tức giận gầm lên. Thế nhưng ông cụ không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ mỉm cười và nhắm mắt lại. Thấy bộ dạng ung dung của ông ta, tất cả cảm thấy bỏ cuộc.

“Thôi bỏ đi”.

Thần Hỏa Thánh Nữ đanh mặt: “Đợi đặt trận nghỉ nhịp thì chúng ta sẽ phá trận”.

“Thánh Nữ đại nhân, phải duy trì được mười tiếng đồ hồ đấy, cô…không thành vấn đề chứ?”, Dịch Tiên Thiên thận trọng hỏi.

“Thế chẳng lẽ ngồi đây chờ chết?”, Thần Hỏa Thánh Nữ đáp lại: “Ở đây không có thức ăn, không có nước uống, chúng ta không cầm cự nổi vài ngày đâu. Thay vì chết đói ở đây thì chi bằng sớm đi phá trận, biết đâu còn có cơ hội.

Đám đông gật đầu và thở dài. Thần Hỏa Thánh Nữ ngồi xuống, bắt đầu điều hòa cơ thể để chuẩn bị. Nhưng thời gian cứ trôi qua mà bọn họ không thấy có hiện tượng gì xảy ra. Thiên Viêm Đại Trận vẫn chưa dừng lại.

“Chuyện gì vậy?”

Dịch Tiên Thiên nhìn ông cụ bằng vẻ kỳ lạ: “Sau khi đại trận bị kích hoạt thì sẽ cứ vận hành mãi sao? Dù không có người thì vẫn vận hành à?”
 
Chương 4944: C4944: Chương 4944


“Đương nhiên là không, nếu thế thì đại trận sẽ bị tiêu hao hết sức mạnh mất”, ông cụ nhìn đại trận, sắc mặt dần trở nên khó coi.

“Lẽ nào, thần y Lâm vẫn chưa chết?’, Thần Hỏa Thánh Nữ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn kêu lên.

“Không thể nào”.

Ông cụ gầm lên: “Sắp ba tiếng rồi, hơn nữa trong Kỳ Lân Trận thì người bình thường không thể nào cầm cự được lâu như thế. Huống hồ, cậu ta cũng không hề kêu la gì nữa. Rõ ràng là bất thường. Dù là tôi xông vào đại trận đó mà không kêu lên thì cũng là điều không thể”.

“Ông là ông, anh ta là anh ta. Những chuyện ông không làm được chưa chắc anh ta cũng không làm được. Đừng coi thường anh ta. Trên đời nhiều người giỏi lắm. Ông sống nhiều năm ở đây đương nhiên là không được mở mang tầm mắt rồi”, Thần Hỏa Thánh Nữ hừ giọng. Ông cụ chau mày, không nói gì.

“Thánh Nữ Đại Nhân, còn chúng ta thì sao?”, Dịch Tiên Thiên thận trọng hỏi.

“Đợi đại trận dừng lại rồi tính. Chùng ta cần phải xác nhận xem thần y Lâm còn sống hay đã chết đã”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.

“Được”, Dịch Tiên Thiên gật đầu. Mọi người ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi.


Đúng lúc này…

Bùm…Một âm thanh quỷ dị vang lên. Đám đông giật mình. Họ bỗng thấy bức tường xuất hiện vết nứt.

“Hả?”, ông cụ trố tròn mắt. Dịch Tiên Thiên và Thần Hỏa Thánh Nữ cũng sững sờ.

Vết nứt lan rộng...Tầm ba giây sau cánh cửa cũng xuất hiện vết nứt.

Rầm. Từ vết nứt, bức tường sụp đổ. Những bóng hình bước ra, mỉm cười nhìn mọi người.

Thần Hỏa Thánh Nũ nín thở, cảnh giác nhìn chăm chăm những vị khách không mời mà tới.

Dịch Tiên Thiên liếc nhìn đám người này và biết họ là ai. Sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó coi.


“Thánh Nữ đại nhân, đám người này có lẽ là người của bộ lạc Kỳ Dương”, Dịch Tiên Thiên trầm giọng: “Bộ lạc Kỳ Dương vô cùng tàn nhẫn, sống chỉ vì lợi lạc, thường giết người cướp của. Danh tiếng của họ cực kỳ tệ hại, hơn nữa huyết mạch của họ cũng khác người. Nghe nói ai sinh ra cũng có thần lực nên cực kỳ mạnh. Bọn họ đột nhiên xuất hiện ở đây thì đúng là rắc rối lớn.

“Tôi biết”.

Thần Hỏa Thánh Nữ nghiêm túc gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn đám người trước mặt: “Các người tới đây kiểu gì? Chỗ này này không phải cách biệt với bên ngoài sao?”

“Sai! Nhìn có vẻ vậy thôi chứ thực ra các căn phòng ở đây đều liên thông với nhau. Lúc chúng tôi tới, trưởng tộc đã đưa cho chúng tôi một tấm bản đồ các điểm bố trí cơ quan tại đây, chúng tôi có tấm bản đồ này thì đương nhiên có thể tìm được các ngách thông nhau và ra vào các phòng cơ quan khác nhau. Người đàn ông đi đầu nheo mắt nhìn, sau đó bật cười ha ha: “Xem ra hôm nay chúng ta được ông trời phù hộ rồi. Phòng đầu tiên đã gặp được ngay của của Thương Minh. Không chỉ có ông Dịch mà còn có cả một đại mỹ nhân nữa. Đúng là may mắn mà”.

Người của Thương Minh tới với mục đích chủ yếu là đổi dị hỏa lấy bảo vật nên chắc chắn trên người sẽ có những đồ tốt. Đối tượng mà bọn họ cướp cũng là Thương Minh.

“Đó là phó tộc trưởng Thẩm Man của bộ lạc Kỳ Dương phải không? Tôi cảnh cáo ông, tốt nhất đừng làm loạn. Đắc tội với Thương Minh thì bộ lạc Kỳ Dương cũng chẳng ra sao đâu”, Dịch Tiên Thiên trầm giọng.

“Dịch Tiên Thiên, giờ là lúc nào rồi mà ông còn lấy Thương Minh ra dọa chúng tôi. Hừ, đúng vậy, đúng là Thương Minh rất mạnh, phía sau có đại hội không ai dám gây sự. Nhưng ông cũng đừng quên đây là Lưu Viêm Trũng, là mộ địa, là nơi chôn người chết. Tôi giết các người ở đây thì ai biết được là do bộ lạc Kỳ Dương chúng tôi làm”, Thẩm Man nheo mắt cười.

“Ha ha…”, đám người phía sau cũng bật cười.

“Thẩm Man, rốt cuộc các người định làm gì?”, Dịch Tiên Thiên bặm môi, gầm lên.
 
Chương 4945: C4945: Chương 4945


“Làm gì à? Đương nhiên là thu gom lợi lạc rồi, những bảo vật có trong tay các người chắc chắn là không ít. Lấy ra đây, chủ động vào, như vậy thì tôi còn giữ cho các người được toàn thân, nếu không đừng trách chúng tôi độc ác, phanh năm xẻ bảy các người ra”, Thẩm Man cười lạnh.

“Khẩu khí lớn gớm, một đám ô hợp mà dám nói như vậy với bổn Thánh Nữ, các người tưởng rằng các người kiểm soát mọi thứ sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ tức giận, lập tức lao ra chửi bới.

“Thánh Nữ ư?”, Thẩm Man nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ và mỉm cười “Cô là Thánh Nữ phương nào thế?”

“Đương nhiên là Thánh Nữ của đảo Thần Hỏa. Sư Tôn là Thần Hỏa Tôn Giả, các người chán sống rồi đúng không nên mới dám có ý đồ với bổn Thánh Nữ?”, Thần Hỏa Thánh Nữ hừ giọng.

“Cái gì? Đảo Thần Hỏa sao?”

“Đồ đệ của Thần Hỏa Tôn Giả?”, người của bộ lạc Kỳ Dương sợ hết hồn.

Thẩm Man cũng vô cùng kinh ngạc nhưng nhanh chóng bật cười: “Ha ha thật không ngờ cô lại có thân phận đặc biệt như vậy. Lợi hại quá. Thật đáng tiếc…Thần Hỏa Tôn Giả lại không biết là cô sẽ chết ở đây…cũng không thể nào tìm được bộ lạc Kinh Dương để báo thù. Ha ha…”


“Báo thù, không tới lượt đâu. Bổn Thánh Nữ sau khi giết các người sẽ báo cho Sư Tôn, để Sư Tôn tiêu diệt cả bộ lạc Kinh Dương”, Thần Hỏa Thánh Nữ tức giận quát.

“Vậy à? Vậy thì phải xem xem Thánh Nữ đại nhân có bản lĩnh đó hay không?”

Thẩm Man nheo mắt, khẽ quát lớn: “Ra tay, giết hết sạch những người này, cướp tài sản của chúng. Nghe rõ, cô gái kia thì giữ lại. Ông đây thích cô ta, đợi ông chơi xong thì mỗi đứa chơi một lượt. Thánh Nữ à, thanh khiết biết bao nhiêu. Tôi nghĩ các người chắc cũng muốn được thưởng thức mùi vị đúng không?”

“Ha ha…chắc chắc rồi ạ”.

“Cảm ơn phó tộc trưởng”, đám đông bật cười, tất cả đều nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ bằng vẻ thèm thuồng, ánh mắt họ thật chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.

Thần Hỏa Thánh Nữ tức giận. Cô ta không nhịn được nữa, bèn lao lên: “Chết đi cho tôi”.

Cô ta gầm gừ, một ngọn lửa dài vô cùng khủng khiếp phóng ra giống như một thanh đao sắc nhọn chém xuống đầu Thẩm Man. Thế nhưng một giây sau, một cơn gió màu xanh nổi dậy, chặn đứng ngọn lửa đáng sợ kia lại.


“Cái gì?”, Thần Hỏa Thánh Nữ nín thở.

“Cô nhóc. Tôi phải thừa nhận là thực lực của Thần Hỏa Tôn Giả vô song, không ai có thể ngăn được nhưng cô không phải là Thần Hỏa Tôn Giả, cô thật sự cho rằng mình là vô địch thiên hạ sao? Dù sao tôi cũng là phó tộc trưởng của bộ lạc Kinh Dương, chẳng lẽ lại không thể đối phó được cô?”

Thẩm Man cười lạnh, đột ngột phát lực. Cơn gió màu xanh bùng nổ, vụ nổ với uy lực khủng khiếp đánh bay Thần Hỏa Thánh Nữ. Cô ta đập mạnh vào bức vách, miệng phun ra máu tươi. Có vẻ như đã bị thương nặng.

“Thánh Nữ đại nhân”, Dịch Tiên Thiên cuống cả lên vội lao tới đỡ cô ta dậy. Lúc này người của bộ lạc Kinh Dương cũng đã đi tới.

“Cô nhóc, tộc trưởng đưa bản đồ để chúng tôi có thể giết người cướp của ở đây thì chẳng lẽ lại cử những kẻ không có thực lực đi thực thi. Ở đây tập hợp những chiến sĩ tinh nhuệ nhất của bộ lạc Kinh Dương. Cô lấy cái gì ra đấu với chúng tôi?”, Thẩm Man nheo mắt cười.

“Khốn nạn”, Thần Hỏa Thánh Nữ bặm môi, định bò dậy chiến đấu tiếp.Thế nhưng Thẩm Man đã không chờ đợi thêm.

“Cùng ra tay đi, trừ cô ta ra thì giết hết cho tôi”.

“Tuân lệnh”, người của bộ lạc Kinh Dương bật cười, lấy vũ khí ra và lao về phía Dịch Tiên Thiên…

Đương nhiên Dịch Tiên Thiên sẽ không ngồi im chờ chết, ông ta quát lớn một tiếng, tất cả người của Thương Minh đều ùa tới, đánh nhau với người của bộ lạc Kỳ Dương.
 
Chương 4946: C4946: Chương 4946


Lần này Dịch Tiên Thiên cũng mang theo toàn các cao thủ của Thương Minh, ai nấy thực lực bất phàm.

Nhưng đúng như Thẩm Man nói, những người bộ lạc Kỳ Dương đưa đến lần này làm gì có ai là người tầm thường? Những người dám đến nơi hung hiểm như thế này, nếu như không có bản lĩnh thì chẳng phải đâm đầu vào chỗ chết sao?

Thế là hai bên lao vào đánh nhau dữ dội. .

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Thần Hỏa Thánh Nữ cắn răng, cũng xông vào tham chiến.

Chỉ có Dịch Tiên Thiên và ông lão kia núp trong góc quan sát.

Nhưng dù sao căn phòng cũng nhỏ, thỉnh thoảng hai người lại bị liên lụy.

Người của Thương Minh lo Dịch Tiên Thiên bị thương, bất đắc dĩ chặn trước mặt ông ta để đánh giết.

Nhưng thực lực của bên này vẫn không bằng bộ lạc Kỳ Dương, hai bên đánh nhau khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng thấm mệt.

Bộ lạc Kỳ Dương chết bốn người.


Còn các cao thủ của Thương Minh đã chết bảy tám phần, Thần Hỏa Thánh Nữ cũng bị Thẩm Man đánh bị thương, khóe miệng rỉ máu, sắc mặt trắng bệch.

Nhưng cô ta không chút…, ngược lại càng đánh càng hăng.

“Khốn kiếp! Tôi phải giết ông! Tôi phải khiến ông không chỗ chôn thân!”.

Thần Hỏa Thánh Nữ đã hoàn toàn nổi giận, toàn thân tỏa ra sức lửa vô cùng khủng khiếp, nhấn chìm tất cả những người xung quanh, ngay cả người của Thương Minh cũng bị liên lụy.

Thẩm Man biến sắc, vội vàng lùi lại.

Chỉ thấy Thần Hỏa Thánh Nữ áp sát lại gần như bị điên.

Ngọn lửa đáng sợ kia giống như một cái miệng đầy máu, nuốt chửng lấy hắn.

Giờ phút này, Thẩm Man mới biết rốt cuộc thực lực của đảo Thần Hỏa mạnh đến mức nào.

Cô gái chỉ bằng tuổi con gái hắn, nhưng đã có thủ đoạn kinh hãi thế tục như vậy.


Không được!

Cứ tiếp tục đánh thế này, cho dù giết được Thần Hỏa Thánh Nữ, thì chắc chắn hắn cũng bị thương nặng, gây bất lợi cho trận chiến về sau.

Sắc mặt Thẩm Man khó coi, ánh mắt láo liên, bỗng hắn nhìn thấy Dịch Tiên Thiên ở góc tường, trong đầu lập tức lóe lên chủ ý.

Hắn huy động cương phong bao bọc toàn thân, sau đó gầm lớn một tiếng, nghiến răng chịu đựng ngọn lửa của Thần Hỏa Thánh Nữ, lao về phía Dịch Tiên Thiên.

“Hử?”.

Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt, quay phắt người lại.

Thẩm Man đã bắt được Dịch Tiên Thiên, một tay nhấc ông ta lên, đẩy ra phía trước làm bia đỡ đạn.

“Hả?”.

Dịch Tiên Thiên sợ hãi run rẩy.

“Đồ bỉ ổi! Có giỏi thì đánh tay tôi với tôi đi! Sao lại làm chuyện hạ lưu bẩn thỉu như vậy chứ?”.

Thần Hỏa Thánh Nữ nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng Thẩm Man lại cười lớn.
 
Chương 4947: C4947: Chương 4947


Lần này Dịch Tiên Thiên cũng mang theo toàn các cao thủ của Thương Minh, ai nấy thực lực bất phàm.

Nhưng đúng như Thẩm Man nói, những người bộ lạc Kỳ Dương đưa đến lần này làm gì có ai là người tầm thường? Những người dám đến nơi hung hiểm như thế này, nếu như không có bản lĩnh thì chẳng phải đâm đầu vào chỗ chết sao?

Thế là hai bên lao vào đánh nhau dữ dội.

Thần Hỏa Thánh Nữ cắn răng, cũng xông vào tham chiến.

Chỉ có Dịch Tiên Thiên và ông lão kia núp trong góc quan sát.

Nhưng dù sao căn phòng cũng nhỏ, thỉnh thoảng hai người lại bị liên lụy.

Người của Thương Minh lo Dịch Tiên Thiên bị thương, bất đắc dĩ chặn trước mặt ông ta để đánh giết.

Nhưng thực lực của bên này vẫn không bằng bộ lạc Kỳ Dương, hai bên đánh nhau khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng thấm mệt.

Bộ lạc Kỳ Dương chết bốn người.


Còn các cao thủ của Thương Minh đã chết bảy tám phần, Thần Hỏa Thánh Nữ cũng bị Thẩm Man đánh bị thương, khóe miệng rỉ máu, sắc mặt trắng bệch.

Nhưng cô ta không chút…, ngược lại càng đánh càng hăng.

“Khốn kiếp! Tôi phải giết ông! Tôi phải khiến ông không chỗ chôn thân!”.

Thần Hỏa Thánh Nữ đã hoàn toàn nổi giận, toàn thân tỏa ra sức lửa vô cùng khủng khiếp, nhấn chìm tất cả những người xung quanh, ngay cả người của Thương Minh cũng bị liên lụy.

Thẩm Man biến sắc, vội vàng lùi lại.

Chỉ thấy Thần Hỏa Thánh Nữ áp sát lại gần như bị điên.

Ngọn lửa đáng sợ kia giống như một cái miệng đầy máu, nuốt chửng lấy hắn.

Giờ phút này, Thẩm Man mới biết rốt cuộc thực lực của đảo Thần Hỏa mạnh đến mức nào.

Cô gái chỉ bằng tuổi con gái hắn, nhưng đã có thủ đoạn kinh hãi thế tục như vậy.


Không được!

Cứ tiếp tục đánh thế này, cho dù giết được Thần Hỏa Thánh Nữ, thì chắc chắn hắn cũng bị thương nặng, gây bất lợi cho trận chiến về sau.

Sắc mặt Thẩm Man khó coi, ánh mắt láo liên, bỗng hắn nhìn thấy Dịch Tiên Thiên ở góc tường, trong đầu lập tức lóe lên chủ ý.

Hắn huy động cương phong bao bọc toàn thân, sau đó gầm lớn một tiếng, nghiến răng chịu đựng ngọn lửa của Thần Hỏa Thánh Nữ, lao về phía Dịch Tiên Thiên.

“Hử?”.

Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt, quay phắt người lại.

Thẩm Man đã bắt được Dịch Tiên Thiên, một tay nhấc ông ta lên, đẩy ra phía trước làm bia đỡ đạn.

“Hả?”.

Dịch Tiên Thiên sợ hãi run rẩy.

“Đồ bỉ ổi! Có giỏi thì đánh tay tôi với tôi đi! Sao lại làm chuyện hạ lưu bẩn thỉu như vậy chứ?”.

Thần Hỏa Thánh Nữ nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng Thẩm Man lại cười lớn.
 
Chương 4948: C4948: Chương 4948


“Xé xác? E rằng cô không làm được nữa rồi! Hãy để tôi thưởng thức cơ thể của cô, nghe tiếng la hét thảm thiết và xin tha của cô đi!”.

Thẩm Man li3m môi, nheo mắt đi về phía Thần Hỏa Thánh Nữ.

Đôi mắt cô ta mở to: “Ông làm gì hả? Đứng lại… Ông đừng có lại gần! Đứng lại!”.

Nhưng sao Thẩm Man có thể nghe cô ta chứ?

Thần Hỏa Thánh Nữ vô cùng hoảng hốt.

Cô ta thà chết cũng không muốn bị loại người này làm nhục.

Thần Hỏa Thánh Nữ siết chặt nắm tay, thầm tích luỹ một ngọn lửa.

Cô ta biết mình không thể giết người này được nữa, chuyện đến nước này thì chỉ có thể tự vẫn để giữ gìn sự trong sạch.

“Thánh Nữ đại nhân, là tôi hại cô!”.

Dịch Tiên Thiên nước mắt nước mũi ròng ròng.


Khuôn mặt của Thần Hỏa Thánh Nữ căng cứng, nhìn chằm chằm Thẩm Man đang lại gần, quyết định ra tay tự đánh cho đầu mình nát bét.

Nhưng đúng lúc này.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Thiên Viêm Đại Trận ở ngoài phòng bỗng vang lên ba tiếng kinh thiên động địa.

Mặt đất và căn phòng đều rung lên.

Mọi người trong phòng đều bị sự rung chuyển bất ngờ làm cho ngã nghiêng ngả, đến khi ổn định cơ thể mới phát hiện ra Thiên Viêm Đại Trận đã dừng lại.

“Cái gì?”.


Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt.

Thẩm Minh cũng bất giác nhìn ra ngoài cửa.

Chỉ thấy bên ngoài vang lên những tiếng bước chân khe khẽ.

Sau đó một bóng dáng đi vào.

“Thần y Lâm?”.

Thần Hỏa Thánh Nữ ngẩn người ra.

Mọi người trong phòng đều trố mắt ra.

Lâm Chính… còn sống rời khỏi Thiên Viêm Đại Trận sao?

Hơn nữa toàn thân anh không có bất cứ dấu vết bị bỏng nào.

Nhưng làn da anh đã đỏ ửng, hai mắt phun ra tia lửa, nhiệt độ cả người rất cao. Lúc anh bước vào phòng, ngay cả mặt sàn cũng bị chưởng chân của anh làm cho rộp lên.

Còn quần áo của anh cũng bị đốt sạch, nếu không phải trước khi xuống trận anh để lại những thứ quan trọng ở trong phòng, thì e là mọi thứ đã bị đốt thành tro rồi.

Thần Hỏa Thánh Nữ nhìn cơ thể như thiên sứ của Lâm Chính, trái tim run rẩy, nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ những chuyện này.
 
Chương 4949: C4949: Chương 4949


“Các cô… Có chuyện gì vậy? Bọn họ là ai?”.

Lâm Chính bình thản lên tiếng, ánh mắt đầy lạnh lẽo.

“Cậu Lâm, những người này là cướp! Bọn chúng là người của bộ lạc Kỳ Dương, chuyên cướp bóc giết người! Lần này bọn chúng có được bản đồ cơ quan của Lưu Viêm Trũng, đến được đây nhờ cơ quan, nhằm vào người của Thương Minh chúng ta để cướp! Bọn chúng không những giết hết người của Thương Minh, mà còn định làm nhục Thánh Nữ nữa!”, Dịch Tiên Thiên bi phẫn kêu lên.

“Cái gì?”.

Sắc mặt Lâm Chính lập tức trở nên lạnh lùng, ngoảnh phắt lại nhìn Thẩm Man.

“Cậu là ai?”, Thẩm Man lạnh lùng hừ một tiếng, hung ác nhìn chằm chằm Lâm Chính.

“Thần y Lâm Giang Thành!”, Lâm Chính bình thản đáp.

“Ồ, cậu là tay bác sĩ vớ vẩn kia sao? Tôi từng nghe nói đến, cậu biết chút y thuật, nhưng vậy thì sao chứ? Cậu chỉ là một kẻ bất tài biết múa mấy cái kim thêu, sao hả? Muốn đối đầu với bộ lạc Kỳ Dương tôi sao?”, Thẩm Man khinh bỉ nói, không thèm coi Lâm Chính ra gì.

“Kẻ bất tài biết múa mấy cái kim thêu?”.


Ánh mắt Lâm Chính dần trở nên đỏ ngầu như máu, anh cất bước đi về phía Thẩm Man.

“Chán sống à?”.

Thẩm Man nổi giận, bước mấy bước tới, nện mạnh một quyền về phía lồ ng ngực Lâm Chính.

Ngay lập tức.

Bốp!

Nắm đấm nện trúng lồ ng ngực Lâm Chính.

Nhưng… anh vẫn sừng sững bất động.

Khí kình tỏa ra từ chỗ nắm đấm tiếp xúc với lồ ng ngực, nhưng không thể khiến da thịt của anh bị thương mảy may.

Thẩm Man kinh ngạc.


“Chỉ được thế thôi hả? Đúng là khiến người ta thất vọng!”, Lâm Chính lắc đầu.

“Khốn kiếp!”.

Thẩm Man nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ không cam lòng, lại nện một quyền nữa về phía trái tim Lâm Chính.

Ầm!

Lại một âm thanh như nứt toác vang lên.

Nhưng lần này… Lâm Chính vẫn sừng sững bất động, như không có chuyện gì xảy ra.

Hơi thở của Thẩm Man như nghẹn lại, trong lòng sợ hãi.

Lâm Chính tung một quyền đánh về phía bả vai hắn.

Quyền này nhanh như chớp, Thẩm Man Thậm chí còn không kịp phản ứng.

Rắc!

Bả vai của hắn lập tức gãy lìa.

Thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi cháy khét ở vết thương, cực kỳ đáng sợ.
 
Chương 4950: C4950: Chương 4950


“A!”.

Thẩm Man đau đớn hét lên, lùi lại liên tục, gần như không thể đứng vững.

Lâm Chính lại nện một quyền nữa vào cánh tay còn lại của hắn.

Bốp!

Cánh tay còn lại của Thẩm Man cũng gãy lìa, khiến hắn đau đến mức ngã nhào xuống đất, không ngừng lăn lộn, nỗi đau dữ dội khiến hắn gần như muốn ngất đi.

“Sao hả? Tay bác sĩ bất tài chỉ biết múa kim thêu đây thực lực thế nào?”, Lâm Chính đứng từ trên cao nhìn xuống, nhìn Thẩm Man đang lăn lộn dưới đất.

“Tôi sai rồi đại nhân! Tôi biết sai rồi! Xin cậu hãy tha cho tôi! Cầu xin cậu hãy tha cho tôi! Chỉ cần cậu tha cho cái mạng chó này, cậu bảo tôi làm gì cũng được!”.

Thẩm Man kinh hoàng tột độ, trong lòng vô cùng sợ hãi, không ngừng dập đầu xin tha, giọng nói run rẩy.

Giờ phút này, hắn mới biết thần y Lâm Giang Thành đáng sợ đến mức nào.


Trước kia hắn chỉ nghe nói, chứ đâu có coi y võ nhỏ bé này ra gì?

Nhưng hôm nay, hắn biết mình đã nhầm to.

Vị thần y Lâm Giang Thành này… thực sự quá đáng sợ!

Nhưng Lâm Chính không thèm đếm xỉa đến những lời Thẩm Man nói, mà vẫn đi tới, giẫm mạnh lên chân trái của hắn.

Rắc!

Chân trái của Thẩm Man lập tức nát vụn.

Lâm Chính lại giơ chân lên giẫm nát chân còn lại của hắn.

“A!”.

Tiếng hét thảm thiết của Thẩm Man vang khắp căn phòng.


“Thần y Lâm, cậu… cậu làm gì vậy?”.

Thẩm Man cố nhịn đau, run giọng hỏi, hắn gần như sắp phát điên rồi.

“Bây giờ ông đã bị gãy hết tay chân, làm gì với ông cũng quá dễ rồi”.

Lâm Chính nheo mắt nói.

“Cái gì?”.

Hơi thở của Thẩm Man như muốn đông cứng lại.

Lâm Chính nói với Thần Hỏa Thánh Nữ: “Cô vẫn ổn chứ?”.

“Vẫn ổn, chỉ là lồ ng ngực… rất đau!”.

Thần Hỏa Thánh Nữ cắn răng đáp.

Lâm Chính gật đầu, đi tới đống đồ của anh được chất đống ở bên cạnh, lấy từng cây châm bạc ra, đâm vào người Thần Hỏa Thánh Nữ.

Cả người Thần Hỏa Thánh Nữ bỗng run rẩy, sau đó kinh ngạc nhìn xuống cơ thể của mình.

“Tôi… hình như tôi… đã khỏi rồi?”, Thần Hỏa Thánh Nữ ngạc nhiên nói.
 
Chương 4951: C4951: Chương 4951


“Tôi đã phong bế cảm giác đau đớn trên người cô, ức chế vết thương của cô lại, bây giờ cô có thể hoạt động một chút rồi”.

“Hoạt động?”, Thần Hỏa Thánh Nữ hơi sửng sốt: “Thần y Lâm, ý anh là sao?”.

“Chẳng phải người này muốn sỉ nhục cô sao?”.

Lâm Chính chỉ vào Thẩm Man đã gãy hết tay chân, bình thản nói: “Bây giờ tôi giao ông ta cho cô xử lý, thế nào?”.

“Thật sao?”.

Thần Hỏa Thánh Nữ sáng mắt lên, sâu trong ánh mắt chứa đầy sự dữ tợn và lạnh lẽo, nghiến răng nói: “Thế thì cảm ơn anh quá”.

“Đây là lần đầu tiên cô cảm ơn cô đấy”, Lâm Chính cười nói.

Thần Hỏa Thánh Nữ hơi sửng sốt, nhưng không nói gì, cầm một thanh đao ở dưới đất lên, đi về phía Thẩm Man.

“Không! Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Xin cô hãy tha cho tôi, tôi không dám nữa!”.

Toàn thân Thẩm Man run rẩy, gào lên.


“Ông thực sự không dám?”, Thần Hỏa Thánh Nữ đanh giọng hỏi.

“Thật, tôi thực sự không dám thế nữa đâu! Thật đấy!”, Thẩm Man run rẩy kêu lên.

“Được, nhưng… chuyện này thì liên quan gì đến tôi chứ?”.

Thần Hỏa Thánh Nữ cười nói đầy dữ tợn, rồi bổ một đao tới, nhưng không chém hắn chết ngay lập tức, mà rạch ngực hắn ra.

“A!”.

Thẩm Man đau đớn gào lên.

Thần Hỏa Thánh Nữ không dừng lại, mà lại bổ thêm nhát nữa.

Xoẹt!

Âm thanh da thịt bị xé rách vang lên.


“Tôi phải cắt từng miếng thịt của ông! Tôi phải cắt từng miếng thịt!”.

Thần Hỏa Thánh Nữ có chút điên cuồng, mỗi nhát đao đều cực kì khéo léo.

Chỉ trong mười mấy phút, Thẩm Man đã bị cắt gần nghìn nhát.

Nội tạng của hắn vẫn còn hoạt động chứ chưa chết hẳn, nhưng đã không còn thốt lên được tiếng nào nữa.

Lâm Chính ở phía sau rùng mình. . Bạn‎ đang‎ đọc‎ tru𝔂ện‎ tại‎ ||‎ 𝑇‎ r‎ U‎ m‎ 𝑇‎ r‎ u‎ 𝔂‎ ệ‎ n.Ⅴn‎ ‎ ||

Anh không ngờ Thần Hỏa Thánh Nữ lại điên cuồng như vậy.

“Được rồi, Thánh Nữ đại nhân, cho ông ta đi đi”, Lâm Chính không nhìn được nữa, liền lên tiếng.

“Những người hành nghề y như các anh đúng là dễ mềm lòng, loại người như ông ta phải ngâm trong rượu thuốc để kéo dài mạng sống, cho ông ta nếm đủ đau khổ rồi mới được chết”.

Thần Hỏa Thánh Nữ hừ mũi nói, sau đó chém một nhát đao vào đầu Thẩm Man, kết liễu hắn.

Cả người Thẩm Man run lên, sau đó cái đầu ngoẹo xuống, tắt thở.

Dịch Tiên Thiên ở bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này, suýt nữa thì tè ra quần…

Ông ta thầm thề, cả đời này không được chọc vào Thần Hỏa Thánh Nữ…
 
Chương 4952: C4952: Chương 4952


Thần Hỏa Thánh Nữ ném đao đi, quay người nhìn chằm chằm Lâm Chính.

“Cảm ơn”.

“Đây là lần thứ hai rồi”.

“Tôi rất ít khi nói cảm ơn, nếu anh không xuất hiện kịp thời thì e là tôi đã tự sát”, Thần Hỏa Thánh Nữ khàn giọng nói.

“Vậy cũng còn may”.

“Nói đi, anh vượt qua Thiên Viêm Đại Trận bằng cách nào? Ông già bên đó nói, Thiên Viêm Đại Trận có cường độ gấp hơn mười lần Kỳ Lân Trận, không có mười tiếng chắc chắn anh sẽ không phá được, vậy… chuyện này là thế nào?”, Thần Hỏa Thánh Nữ vội vàng hỏi.

“Thật ra tôi cũng không biết”.

Lâm Chính trầm mặc một lát, đột nhiên há miệng, nhổ ra hỏa chủng trong suốt, đưa cho Thần Hỏa Thánh Nữ.


“Tôi chỉ biết vào lúc mấu chốt nhất, đột nhiên trong hỏa chủng bộc phát ra một luồng năng lượng bao trùm toàn thân tôi, giúp tôi có thể vượt qua ngọn lửa của Kỳ Lân Trận, còn về những cái khác… Tôi hoàn toàn không biết gì cả!”

Thần Hỏa Thánh Nữ nhận lấy hỏa chủng, càng kinh ngạc hơn: “Sao hỏa chủng lại trở nên trong suốt?”

Ngay lúc đó, ông lão bên kia đột nhiên gào thét điên cuồng: “Dung hợp hỏa chủng? Sao cậu lại có thể dung hợp hỏa chủng? Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể nào!”

“Dung hợp hỏa chủng ư?”, Lâm Chính sửng sốt.

Thần Hỏa Thánh Nữ lại tỏ ra kinh hãi, khiếp sợ nhìn Lâm Chính, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, bày ra vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.

“Từ xưa tới nay, chỉ có chủ nhân của Lưu Viêm Trũng mới có thể dung hợp hỏa chủng! Chàng trai trẻ, cậu… cậu làm được bằng cách nào?”, ông lão khàn giọng quát.

Vẻ mặt ông ta càng điên cuồng hơn.


“Sư phụ nói, hỏa chủng cần chịu đựng sự đốt cháy và tan chảy không ai chịu được mới có thể tiến hành dung hợp! Mà nỗi đau đớn tàn nhẫn phải chịu này, ngay cả ông ấy cũng không chịu được, chẳng lẽ… Lâm Chính, anh đã chịu đựng sự bỏng rát và đau đớn trước nay chưa từng có khi ở trong Kỳ Lân Trận?”, Thần Hỏa Thánh Nữ mở to mắt hỏi.

“Đúng! Đúng! Chỉ khi ở trong địa ngục ngọn lửa vô tận, mới có thể dung hợp hỏa chủng! Chắc chắn là như vậy, nghe nói chủ nhân năm đó cũng dung hợp hỏa chủng như thế…”, ông lão run rẩy, hai mắt mở to.

“Đúng là tôi đã trải qua cảm giác đau đớn tột cùng, cảm giác đó không thể miêu tả…”, Lâm Chính khàn giọng nói.

Thần Hỏa Thánh Nữ hít một hơi thật sâu, nhìn Lâm Chính với ánh mắt phức tạp.

“Anh có biết, sư phụ muốn dung hợp hỏa chủng này nhưng đã thất bại, vậy mà anh lại làm được…”

“Vậy sao?”, Lâm Chính hơi bất ngờ.

Lúc này, anh phát hiện hỏa chủng trong suốt trong tay Thần Hỏa Thánh Nữ đã biến mất, kinh ngạc hét lên: “Hỏa chủng… bị sao vậy?”

“Năng lượng của nó đã đi vào cơ thể anh rồi! Nó chỉ là một cái vỏ rỗng, theo thời gian cơ thể nó sẽ hóa thành cát bụi, vậy nên mới nói đừng để hỏa chủng chỉ còn cái vỏ rỗng”, Thần Hỏa Thánh Nữ lắc đầu nói.

“Thì ra là thế”.
 
Chương 4953: C4953: Chương 4953


“Thần y Lâm, anh sinh ra đã có thể nghịch thiên, nếu sau này tu luyện thuật Hỏa Viêm, có khi trình độ sẽ vượt hơn cả sư phụ! Tôi cho anh một đề nghị, lần này anh trở về hãy lập tức bái sư phụ làm thầy, sư phụ rất coi trọng anh! Nhất định sẽ truyền dạy hết! Anh chỉ cần cố gắng, sau này nhất định có thể vượt qua sư phụ, đạt tới trình độ hoàn toàn mới! Anh… thấy thế nào?”, mắt Thần Hỏa Thánh Nữ sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Chính nói.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Bỏ đi, Thánh Nữ đại nhân, tôi chỉ hứng thú với y thuật, theo tôi thấy, cuối con đường y học là sự sống và cái chết, ngay cả khi thông thạo thuật Hỏa Viêm thì thứ mình nắm bắt cũng chỉ là vũ lực, người dùng vũ lực có thể khống chế cái chết của người khác chứ không thể khống chế sự sống của họ, mà cái tôi nắm giữ chính là sự sống và cái chết của mỗi một con người”.

Thần Hỏa Thánh Nữ hơi đăm chiêu, im lặng gật đầu, sau đó nói: “Nếu đã vậy thì, khi anh quay về đừng nói với sư phụ chuyện dung hợp hỏa chủng, anh cứ nói với ông ấy là đánh mất hỏa chủng rồi, hiểu không?”

“Sao vậy? Cô sợ Thần Hỏa Tôn Giả ghen tị với tôi à?”, Lâm Chính hỏi.

“Sư phụ không thể dung hợp hỏa chủng, mà anh lại dung hợp được, nếu anh đồng ý bái sư thì còn được, nhưng anh lại không muốn tu luyện thuật Hỏa Viêm, tôi không biết… Sư phụ sẽ nghĩ thế nào…”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.

“Tôi hiểu rồi!”

Lâm Chính gật đầu: “Tôi sẽ làm theo lời cô, có điều bây giờ chưa cần lo tới lúc đó, Thiên Viêm Đại Trận đã bị phá, chúng ta tới trung tâm tìm lối ra đi!”

“Được!”

Mọi người đứng dậy, bước ra khỏi Thiên Viêm Đại Trận đã bị phá hủy, đi về phía trung tâm.


Càng về gần phía trung tâm, nhiệt độ không khí cũng càng cao.

Lâm Chính phát hiện, không chỉ mỗi anh đã vượt qua bài kiểm tra, các hướng khác cũng có người lại gần.

Trong số đó cũng có đám người Ngạo Ưng, Đao Mặc Long và cậu Huyết.

Nhưng bài kiểm tra của họ không tới mức bi3n thái như của Lâm Chính, chỉ cần có một chút bản lĩnh là có thể vượt qua.

Khi bọn họ tới gần khu vực trung tâm mới phát hiện, cảnh vật ở nơi này hoàn toàn khác so với trong tưởng tượng của bọn họ…

Nơi trung tâm lại là một cái hồ lớn!

Nhưng đây không phải hồ bằng nước, càng không phải một cái hồ nhân tạo, mà là một hồ lửa!

Chính xác là dùng lửa lấp đầy hồ lớn.

Giữa hồ có một hòn đảo rộng khoảng năm mét vuông.


Trên đảo lại có một ông lão đang đứng!

Ông lão mặc một áo bào đỏ, hai tay chắp sau lưng, lẳng lặng đứng đó.

Hai mắt ông ta nhắm lại, tựa như một pho tượng, không hề nhúc nhích, chỉ là khí tức cuồn trào trên khắp cơ thể khiến người ta kinh ngạc.

Bởi vì cho dù là ai cũng không thể nhìn ra thực lực của ông ta tới đâu!

Mọi người nhìn chằm chằm ông lão, ánh mắt dần bốc lửa!

Theo bọn họ thấy, ông lão này có lẽ là bài kiểm tra cuối cùng!

Chỉ cần được ông ta cho phép thì sẽ có được dị hỏa bên trong Lưu Viêm Trũng!

“Tại sao mọi người lại đến đây?”

Khi mọi người đang từ từ tới gần khu vực trung tâm, ông lão đột nhiên mở mắt, hỏi thẳng!

Câu hỏi này khiến mọi người hơi bất ngờ.

“Thưa tiền bối, chúng tôi tới đây để tìm kiếm hỏa Áo Nghĩa, nếu có quấy rầy thì xin rộng lượng bỏ qua!”
 
Chương 4954: C4954: Chương 4954


Ngạo Ưng lập tức ôm quyền, cung kính nói.

“Vậy sao? Hỏa Áo Nghĩa ư? Cậu nói tới cái này à?”, ông lão lạnh nhạt nói, sau đó vung tay lên.

Vù!

Quanh người ông ta đột nhiên xuất hiện chín ngọn lửa.

Đỏ, cam, hồng, lục, xanh da trời, lam, tím, đen, trắng!

Chúng như chín vệ tinh liên tục quay tròn xung quanh ông lão.

Thật sự quá thần kỳ!

Thấy vậy, ánh mắt ai cũng nóng rực, kích động lạ thường.

“Muốn có loại dị hỏa này à?”, ông lão thản nhiên nói.

“Mong tiền bối ban cho!”


Ngạo Ưng lập tức ôm quyền hô to.

“Ban cho? Các người xứng sao?”

Ông lão lạnh lùng bật cười, đôi mắt lộ ra sát khí: “Các người tự tiện bước vào nơi chủ nhân của tôi đang hôn mê! Còn muốn cướp đồ của ông ấy khi còn sống! Cực kỳ đáng giận! Các người đúng là mấy tên trộm cắp không biết tốt xấu, hôm nay tôi phải giết các người để làm tròn bổn phận! Chết đi!”

Nói xong, ông lão không hề khách khí, vung tay về phía Ngạo Ưng.

Vù!

Làn sóng lửa khổng lồ ngút trời giáng thẳng xuống đầu Ngạo Ưng!

Ngạo Ưng quá sợ hãi, vội vàng lùi lại, né tránh.

Nhưng người sau lưng anh ta không có bản lĩnh mạnh như vậy, cứ thế bị ngọn lửa nuốt chửng, bị thiêu đốt không còn một mảnh, ngay cả tàn tro cũng không còn.

“Cái gì?”

Mọi người biến sắc.


“Nếu các người đã đến đây thì chôn theo chủ nhân của tôi đi!”

Ông lão lại quát, phất tay lần nữa.

Lại một làn sóng lửa ngút trời ầm ầm đánh tới!

“Cẩn thận!”

“Mau tránh ra!”

Mọi người kêu la thảm thiết, điên cuồng chạy trốn.

Mặc dù mọi người đã có phòng bị, nhưng cũng không thể trốn thoát, bị một đợt sóng lửa càn quét mất hơn trăm mạng người.

Quá khủng khiếp!

Ai nấy đều run bần bật!

Bọn họ phát hiện, sức mạnh của người này còn đáng sợ hơn ông lão ở cửa động Lưu Viêm Trũng gấp mấy lần!

Mọi người cực kỳ khiếp sợ, vô cùng sợ hãi, chạy trốn như điên.

Nhưng ông lão đã muốn giết người, sao có thể để bọn họ chạy trốn dễ dàng chứ?

“Giết!”
 
Chương 4955: C4955: Chương 4955


Ông lão hét lớn, lập tức bổ nhào tới, nhảy vào đám người rồi điên cuồng tàn sát.

Sức mạnh của ông lão thật sự quá sức khủng khiếp, mỗi một cú đấm, một cú đá đều có lửa phun ra, có thể khiến cơ thể con người lập tức tan chảy.

Dù là ai cũng không thể đỡ được một đòn của ông ta.

“Khốn nạn!”

“Liều mạng với lão đi!”

“Các anh em, xử lý lão già chết tiệt này! Dị hỏa sẽ là của chúng ta!”

“Giết lão!”

Mọi người gào thét thê lương, tất cả đều đánh về phía ông lão.

Bỗng chốc, gần ba trăm cường giả đến từ các thế lực khác nhau đều lao vào ông lão.

Ai cũng xuất ra chiêu thức giết người mạnh nhất của mình, chỉ muốn băm ông lão thành tám mảnh.


Mọi người đằng đằng sát khí, như hổ như sói!

Nhưng ông lão cũng không hề sợ hãi, thản nhiên nhìn chằm chằm bọn họ, sau đó giậm chân một cú.

Vù!

Mặt đất đột nhiên nứt toác, theo sau là một đợt sóng như rồng lửa khổng lồ lao khỏi mặt đất.

“A?”

Mọi người kinh hãi không dám tiến lên.

Nhưng đợt sóng lửa này vừa lao đến lại lơ lửng trong không trung như một sinh vật sống, sau khi lơ lửng một lúc, chúng đột nhiên hợp thành một con rồng khổng lồ mạnh mẽ, bay thẳng về phía đám người đang nhào tới.

“Cái gì?”

Tất cả mọi người đều choáng váng.

Gào!


Rồng lửa phát ra những tiếng gầm từng đợt từng đợt như tiếng rồng ngâm, lao vào đám đông điên cuồng cắn nuốt!

Bất kể người nào bị rồng lửa cắn nuốt đều biến thành tro bụi.

Cho dù là ai, cũng không thể đỡ được sự tấn công dữ dội này.

“Không!”

“Chạy mau! Chạy mau!”

“Cứu mạng!”

Mọi người điên cuồng bỏ chạy tán loạn, đâu còn dám lại gần ông lão?

Sắc mặt của đám người Ngạo Ưng, Đao Mặc Long, cậu Huyết bên cạnh vô cùng khó coi.

“Thật đáng sợ!”

Thần Hỏa Thánh Nữ cũng gần như ngừng thở, khàn giọng nói: “Thực lực quá siêu phàm, e là sư phụ không tới… thì không ai có thể đối đầu với ông ta!”

Thần Hỏa Thánh Nữ lẩm bẩm nói.

“Thật vậy!”

Lâm Chính lên tiếng: “Tôi biết ngay những kẻ canh mộ bên trong Lưu Viêm Trũng sẽ có thực lực vượt xa những kẻ ngoài cửa! Cho dù chúng ta thật sự muốn đấu thì chắc chắn cũng không phải đối thủ của ông ta!”
 
Chương 4956: C4956: Chương 4956


“Thần y Lâm, tôi thấy hay là bỏ đi! Từ bỏ thôi!”

Thần Hỏa Thánh Nữ nhìn sang bên nói.

“Cô không muốn ra ngoài à?”, Lâm Chính hờ hững nói: “Muốn rời khỏi Lưu Viêm Trũng chỉ có thể đi từ trung tâm, mà chúng ta không thể tới được chỗ kia thì cả đời này cũng không thể ra khỏi Lưu Viêm Trũng”.

“Nhưng…”

Thần Hỏa Thánh Nữ còn định nói thêm gì, đột nhiên, ông lão bên kia bay thẳng tới.

Mấy con rồng lửa cũng đồng thời lao đến.

Cảnh tượng hãi hùng khiến người khác khiếp sợ.

“Không ổn! Thần y Lâm! Cẩn thận!”

Thần Hỏa Thánh Nữ quát to, lập tức muốn vận công chém giết.


“Đừng vội!”

Mặt Lâm Chính không cảm xúc nói: “Sẽ có người chặn ông ta lại giúp chúng ta”.

Thần Hỏa Thánh Nữ sửng sốt.

Chớp mắt đã thấy cậu Huyết, Ngạo Ưng, Đao Mặc Long và những cao thủ khác đồng thời ra tay, muốn giết ông lão…

Mấy người này muốn đánh lén!

Các cao thủ chọn đúng thời cơ, đồng thời ra tay!

Bọn họ đã thương lượng xong, cùng nhau đối phó với ông lão, giết ông ta xong sẽ phân chia dị hỏa!

Nhưng… thực lực của ông lão này quá khủng khiếp.

Ngay cả khi bị đánh lén, ông ta cũng không hề hoang mang, ông ta hét lên một tiếng, cơ thể phun trào ra một trụ lửa cao ngút trời!


Trụ lửa bao lấy cơ thể ông ta, vũ khí bọn họ dùng khi chạm vào ngọn lửa này đều bị nung thành thép nóng chảy.

“Không ổn!”

Có vài người quá sợ hãi lập tức lùi lại.

Nhưng những người chưa kịp thu chiêu, miễn cưỡng đâm vào trụ lửa, đều hóa thành một màn khói, chết ngay tại chỗ.

Những người khác sợ đến mức hồn bay phách lạc.

“Viêm Thuật này thật đáng sợ! Thực lực của người này không phải thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng được, nếu không có cao thủ dùng nước và băng thì tuyệt đối không thể làm gì được ông ta!”, sắc mặt Ngạo Ưng u ám, khàn giọng nói.

“Vậy làm sao bây giờ? Chạy sao?”, cậu Huyết nghiến răng hỏi.

“Chạy cũng không chạy được! Chúng ta nhất định không được tản ra, nếu không sẽ bị ông ta giết từng người một! Như vậy chúng ta càng không còn sức để chống đỡ!”, Ngạo Ưng trầm giọng nói: “Thế này đi, Đao Mặc Long! Cậu am hiểu Viêm Thuật, trong chúng ta cậu ít chịu sát thương do lửa của ông ta nhất, vậy cậu đánh ngay chính diện, tôi với cậu Huyết sẽ chịu trách nhiệm hai bên, còn lại thì tùy cơ ứng biến, phải bắt được ông ta!”

“Được!”

“Cứ vậy đi!”

“Mọi người, lên thôi!”
 
Chương 4957: C4957: Chương 4957


Không gian vang lên những tiếng hô hào ầm ĩ, mọi người bắt đầu đợt tấn công thứ hai.

Lâm Chính lại đứng bên cạnh im lặng xem cuộc chiến, cũng không có ý định ra tay.

“Thần y Lâm, anh không ra tay sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ quay sang hỏi.

Lâm Chính lắc đầu: “Tôi không có hứng thú với dị hỏa, có được Thiên Hỏa, tôi đã đạt được mục đích nên không cần dính vào rắc rối!”

Thần Hỏa Thánh Nữ gật đầu hiểu được ý của Lâm Chính.

Cô ta lại tiếp tục chăm chú nhìn ông lão, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.

Thật ra Lâm Chính cũng quan sát rất chăm chú.

Anh phát hiện chiêu thức của ông lão khá giống với Thần Hỏa Tôn Giả.

Nghĩ lại Thần Hỏa Tôn Giả không muốn đến Lưu Viêm Trũng này, có lẽ Lưu Viêm Trũng và Thần Hỏa Tôn Giả có không ít liên hệ.

Suy cho cùng, mọi người vẫn đánh giá thấp thủ đoạn của ông lão này.


Sau một đợt chém giết, bọn họ vẫn bại trận y như cũ.

Người xung phong tấn công chính diện là Đao Mặc Long bị ngọn lửa của lão đốt đen thui, da thịt cháy sém, ngã xuống đất không thể đứng lên.

Ngạo Ưng và cậu Huyết cũng hộc máu, bay về phía sau.

Người xung quanh không chết thì cũng bị thương, không ai may mắn thoát khỏi.

Về phần ông lão… vẫn không mất dù chỉ một sợi tóc.

Ông lão dừng lại, không lập tức giế t chết bọn họ, mà chắp hai tay sau lưng, mặt không biểu cảm nhìn mọi người.

“Thật ra sau khi các người tới đây, tôi sẽ cho các người một bài kiểm tra, các người chỉ cần vượt qua là có thể lấy được lợi ích trong Lưu Viêm Trũng, tiếc là các người đã bỏ lỡ bài kiểm tra đó”, ông lão thản nhiên nói.

“Bỏ lỡ?”

“Có ý gì?”


Ngạo Ưng ôm ngực, đau đớn hỏi.

“Lý do rất đơn giản! Các người không vào Lưu Viêm Trũng bằng quy trình chính quy, các người chiến đấu với người máy cưỡng ép phá cửa bước vào Lưu Viêm Trũng! Vì vậy, mục đích của tôi là giết hết lũ các người ngay tại đây! Cũng không cần sắp xếp bài kiểm tra gì cho các người nữa!”, ông lão nói.

Lời vừa dứt, ai nấy đều biến sắc.

Thảo nào ông lão không nói một lời mà thẳng thừng chém giết!

Hóa ra là vậy…

Là bọn họ phá luật trước, nên ông lão đương nhiên cũng không làm theo luật nữa!

“Bây giờ thì chôn theo chủ nhân của tôi đi!”

Lão già lãnh đạm nói, bắt đầu ra chiêu sát thủ!

Đám người Ngạo Ưng, Đao Mặc Long hết sức sốt ruột, tất cả đều nhìn về phía mấy người Lâm Chính và Dịch Tiên Thiên.

“Ông Dịch, cầu xin ông cứu chúng tôi!”

“Ông Dịch! Ông mau bảo cao thủ của Thương Minh ra tay đi! Nếu chúng tôi chết thì ông ta nhất định sẽ đánh tiếp về phía các người!”

Mọi người hét lên, vô cùng sốt ruột.
 
Chương 4958: C4958: Chương 4958


Bây giờ người của Thương Minh là hy vọng duy nhất của bọn họ.

Nhưng… Lâm Chính bên cạnh nói: “Vì sao chúng tôi phải ra tay? Các người có lòng tham vô đáy, dùng cách trái luật xông vào đây, bị trừng phạt lại muốn bọn tôi liều mạng cứu các người, bọn tôi cũng không phải thần thánh, không rộng lượng tới vậy!”

“Anh… anh là ai? Tôi đang nói chuyện với ông Dịch, liên quan tới anh à?”, Ngạo Ưng tức giận nói.

“Người này chính là thần y Lâm ở Giang Thành!”, Dịch Tiên Thiên hờ hững nói.

“Thần y Lâm?”

Mọi người đột nhiên ngưng thở, khó tin nhìn qua Lâm Chính.

Không ngờ thần y Lâm lại xuất hiện? Hơn nữa lại đi cùng người của Thương Minh?

Chuyện quái gì thế này?

“Thần y Lâm, anh có lòng nhân hậu! Xin cứu chúng tôi với!”


Ngạo Ưng nghiến răng nói.

“Thật xin lỗi, tôi không giúp được anh”.

“Chúng tôi mà chết thì anh cũng không thể may mắn thoát khỏi chuyện này! Nếu cứu bọn tôi, anh còn có người giúp đỡ, nếu không các người sẽ phải một mình đối mặt với ông ta! Các người có thể là đối thủ của ông ta sao?”, Ngạo Ưng tức giận nói.

“Vì sao chúng tôi phải chém giết với ông lão ấy? Chúng tôi dùng cách chính quy để bước vào Lưu Viêm Trũng!”

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Anh nói cái gì?”

Đám người Ngạo Ưng sửng sốt.

“Cậu ta đã đánh bại được người máy!”

Ông lão thản nhiên nói: “Khoảnh khắc cậu ta đánh bại người máy, ngoài cửa đã truyền tin cho tôi! Cho nên tôi biết có một nhóm người đã đánh bại người máy để bước vào Lưu Viêm Trũng!”


“Cái gì?”

Mọi người vô cùng khiếp sợ.

Người máy đó rất kh ủng bố, vậy mà thần y Lâm… lại có thể đánh bại ư?

“Không thể nào…”

Mọi người thấp thỏm lo sợ, khó tin.

Thảo nào thần y Lâm lại khoanh tay đứng nhìn.

Ông lão muốn trừng trị những người không tuân theo luật, Lâm Chính lại làm đúng luật, vì sao phải đối nghịch với ông ta? Chờ nhận bài kiểm tra của ông ta, thuận lợi vượt qua rồi nhận được tất cả lợi ích không phải tốt hơn sao?

Nhưng câu nói tiếp theo lại làm đám người Lâm Chính choáng váng.

“Nhưng ngay cả khi cậu đánh bại người máy, tôi cũng không định tha cho cậu! Cậu nhìn bọn họ đánh nát cửa lớn của Lưu Viêm Trũng mà không ngăn lại! Cũng là đồng lõa, đều có tội! Vì vậy dù cậu có đủ tư cách, với tôi cũng là không được tính!”, ông lão lạnh lùng nói.

“Cái gì?”

Dịch Tiên Thiên trợn tròn mắt.

Thần Hỏa Thánh Nữ thầm hừ một tiếng, tức giận: “Người này rõ ràng là quá vô lý”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom