Cập nhật mới

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4814: C4814: Chương 4814


“Ha ha, giờ đã biết sự lợi hại của Tôn Giả chúng tôi chưa?”, người của đảo Thần Hỏa mừng lắm, ai cũng trở nên vô cùng kích động.

Thần Hỏa Tôn Giả thì cảm thấy nghi ngờ. Dù Lâm Chính không thể đỡ được uy lực của bốn cây châm nhưng anh có thể sử dụng cơ thể võ thần để đối kháng lại. Với năng lực phục hồi thần tốc thì anh có thể hồi phục ngay mới đúng.

Nhưng có vẻ như anh đã chịu ảnh hưởng rất lớn từ bốn cây châm này. Đúng là được chẳng bằng mất.

“Tại sao không né?”, Thần Hỏa Tôn Giả hỏi.

“Né được sao? Tốc độ châm của Tôn Giả nhanh như vậy, lại vô cùng hung hãn, cộng thêm với khí thế phóng ra bao trùm cả ngọn núi thế kia thì tôi né kiểu gì?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Nếu đã vậy thì chẳng phải là cậu cái bia sống sao? Bốn châm tiếp theo cậu đỡ thế nào?”

Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói. Ông ta vung tay, phóng ra bốn cây châm nguyên tố nữa về phía Lâm Chính.

Bốn cây châm này càng mạnh hơn, càng khủng khiếp hơn. Lâm Chính lập tức lấy ra mười cây châm, siết chặt trong tay sau đó phản công lại 4 cây châm kia.


Keng!

Keng!

Châm bạc va chạm với châm nguyên tố gây ra một vụ nổ lớn bao trùm cả hòn đảo.

Vô số người cảm tưởng bị rách cả màng nhĩ. Bọn họ ngước nhìn thì thấy một luồng sức mạnh tỏa ra khi châm của hai bên va chạm trông vô cùng đáng sợ. Mặt đất rung chuyển, nứt toác, nham thạch chảy ra ngoài, ngọn núi vốn đã bị công phá thì giờ trông càng tan hoang hơn.

Thế nhưng…Vẫn không được…Sau khi đối kháng một lúc thì số châm trong tay của Lâm Chính cũng bị gãy, bốn cây châm nguyên tố lại tiếp tục ghim lên người anh.

Phập! Phập! Lâm Chính vội lùi lại 20 bước, nôn ra máu. Cơ thể anh loạng choạng. Vùng ngực của anh bị thương nặng, nát bấy nhầy, máu me chảy ròng ròng.

“Hay lắm”, những người phía dưới hoan hô, vỗ tay rầm rộ.


Lâm Chính chỉ ghim được một châm. Còn Thần Hỏa Tôn Giả đã ghim được tới 8 châm. Thế cục đã quá rõ ràng.

“Tên ngốc kia, sư tôn dốc toàn lực thì hậu quả là anh sẽ không thể đỡ lại được. Giờ anh có hối hận thì cũng không kịp nữa rồi”, Thần Hỏa Thánh Nữ thầm chửi, đôi mắt ánh lên vẻ tiếc nuối.

Lâm Chính mà chết thì cô ta cũng khó sống. Nhưng kết cục này là do anh chọn, cô ta không thể thay đổi được gì. Còn Thần Hỏa Tôn Giả một lần nữa lại có thể tạo ra sự sùng bái và ngưỡng vọng từ người khác.

Người này vẫn là một vị thần trong mắt bọn họ. Vẫn là một kẻ chiến thắng đối với họ.

“Nếu trước đó cậu cung kính, khiêm tốn hơn thì giờ đã không như thế này rồi. Cậu có hối hận không?”, Thần Hỏa tôn giả mỉm cười nhìn anh.

Lâm Chính lau máu ở miệng, dùng sức mạnh để chữa lành vết thương nơi vùng ngực. Anh chỉ lắc đầu: “Thắng thua vẫn chưa phân định, có gì mà hối hận?”

“Kết cục đã quá rõ ràng rồi, cậu đừng lãng phí thời gian nữa. Nếu cậu muốn phân rõ ràng thì tôi cũng sẽ làm được ngay thôi”, Thần Hỏa tôn giả lạnh lùng nói sau đó đưa tay lên, lại là bốn cây châm nguyên tố nữa.

Bốn cây này chắc chắn Lâm Chính cũng không thể chặn được. Một khi bị ghim trúng thì tổng cộng anh bị ghim tới 12 cây châm, khi đó anh không chết thì cũng bị bại trận.

Mà bại thì chắc chắn là sẽ bị giết chết. Đây là lần tấn công cuối cùng rồi. Những người phía dưới hô vang, lần lượt nhìn lên đỉnh núi. Họ chờ khoảng thời gian sống sót cuối cùng của Lâm Chính.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4815: C4815: Chương 4815


Lâm Chính đanh mắt, phóng ra toàn bộ số châm mà mình mang theo. Anh chủ động tấn công.

Vụt vụt…Châm bậc bay như mưa, lao về phía Thần Hỏa Tôn Giả. Ông ta không hề hợ hãi, chỉ điều khiến bốn cây châm với ý đố sẽ đánh gãy châm của Lâm Chính.

Thế nhưng khi bốn cây châm của ông ta tiếp xúc với châm của Lâm Chính thì…

Keng…Bốn cây châm giống như thủy tinh lập tức bị gãy vụn.

“Cái gì?”, Thần Hỏa Tôn Giả thất kinh, lập tức điều động Cương Khí chống lại. Cương Khí vừa được tạo ra thì ông ta ý thức được có điều gì đó không ổn nên lập tức né đòn nhưng vẫn bị muộn một bước.

Châm bạc đâm xuyên qua Cương Khí, ghim thẳng lên người của Thần Hỏa Tôn Giả. Hàng trăm cây châm ghim dày đặc lên cơ thể của ông ta.


Đám đông thất kinh.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Từng đôi mắt trừng to, không thể tin nhìn Thần Hỏa Tôn Giả, bây giờ toàn thân ông ta găm đầy châm bạc!

Lúc này, trên người Thần Hỏa Tôn Giả bị ghim không chỉ mười cây châm bạc mà có lẽ cả là cả trăm cây!

Thật kinh khủng!

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, không dám phát ra tiếng.

Thần Hỏa Tôn Giả cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cúi đầu sửng sốt nhìn số châm bạc trên người, trầm ngâm không nói tiếng nào.

“Tôn Giả đại nhân, có vẻ là… tôi thắng rồi…”

Lâm Chính hít từng ngụm khí, thở hổn hển, người hơi run rẩy như mất hết sức lực.


Dù sao cũng một mạch phóng ra toàn bộ số châm bạc.

Hơn nữa sức mạnh bao trùm lên những cây châm bạc này hoàn toàn khác so với những châm bạc mà Lâm Chính phóng ra trước đó.

Sắc bén hơn, mạnh hơn và khéo léo hơn.

Đương nhiên, quan trọng là chúng không bị lớp phòng ngự của Thần Hỏa Tôn Giả ngăn chặn.

Quả thật nghe rất rợn người.

“Cậu làm được bằng cách nào?”

Thần Hỏa Tôn Giả lấy lại tinh thần, nhìn châm bạc trên người, bình tĩnh mở lời: “Rõ ràng cậu không thể đâm thủng lớp phòng ngự của tôi, rõ ràng không thể phá vỡ châm nguyên tố của tôi, vì sao đột nhiên lúc đó lại làm được?”


“Tôn Giả, có phải ông nhầm lẫn gì rồi không? Tôi nói với ông, tôi không thể phá được lớp phòng thủ đó lúc nào?”, Lâm Chính hỏi.

Thần Hỏa Tôn Giả sửng sốt, đột nhiên hiểu ra, nghi hoặc nói: “Dùng yếu đánh mạnh?”

“Đúng vậy.” Lâm Chính gật đầu: “Nếu ông sử dụng lớp phòng ngự của cơ thể võ thần thì tôi không thể công phá, nhưng ông lại dùng tiên thiên cương khí, sức chống đỡ không là gì so với tiên thiên cương khu, trước mắt lực tàn phá cực hạn của tôi có thể đâm thủng tiên thiên cương khí”.

“Vậy lúc đầu cậu không đâm thủng tiên thiên cương khí, là do muốn dùng yếu đánh mạnh, làm tôi tưởng rằng cậu thật sự không thể đâm thủng lớp phòng ngự của tôi, khiến tôi mất cảnh giác! Không chỉ vậy, lúc đối mặt với châm nguyên tố của tôi, đáng lẽ cậu có thể phá vỡ nó, nhưng cậu lại cố ý bẻ gãy châm bạc của mình, diễn ra vẻ không thể ngăn cản được, làm tôi tưởng rằng cậu không thể đối phó với châm nguyên tố, chờ đúng thời cơ mới chống lại, làm tôi khó có thể trở tay?”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói.

Lâm Chính gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó tôi đúng là dùng yếu đánh mạnh, vì tôi biết, nếu chỉ dựa vào thực lực thì không thể đánh bại ông, nếu muốn đánh thắng chỉ có thể chờ cơ hội mà ông cho tôi! Hai lần công kích trước đó thật ra tôi có thể chống đỡ mà không chút tổn hại nào, nhưng tôi biết tôi không thể đỡ, vì một khi tôi đỡ được thì lần công kích sau sẽ càng khủng khiếp hơn, đồng thời ông sẽ có cái nhìn mới về thực lực của tôi, sự đề phòng của ông với tôi sẽ càng tăng. Thật ra nếu ông vẫn sử dụng cơ thể võ thần thì châm của tôi sẽ không thể đâm vào da thịt ông, nhưng bởi vì hai châm lúc trước khiến ông cho rằng thực lực của tôi yếu ớt không đáng kể, ông quyết định không tiếp tục sử dụng cơ thể võ thần, thậm chí không nghĩ rằng tôi sẽ phản kích, bởi vậy mới mở ra con đường cho tôi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4816: C4816: Chương 4816


“Thật không ngờ! Cuối cùng tôi vẫn thua ở sự khinh suất! Thần y Lâm, cậu thật sự khiến tôi nhìn cậu bằng con mắt khác!”

Thần Hỏa Tôn Giả gần như không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt cũng trở nên cực kỳ cổ quái, ông ta hờ hững nói: “Theo như giao ước, tôi thua rồi! Thần y Lâm, cậu có thể bình yên vô sự rời khỏi đảo Thần Hỏa!”

“Đa tạ Thần Hỏa Tôn Giả! Tôn Giả khiêm nhường mà thôi”, Lâm Chính ôm quyền nói.

“Khiêm nhường? Không, là khinh suất! Tính cách con người có nhiều điểm yếu, vừa nãy cậu lợi dụng sự ngạo mạn và khinh suất của tôi để chiến thắng tôi! Cậu là người có đầu óc, không giống đám kiến tới khiêu chiến tôi, bọn chúng tiến lên đơn thuần là chịu chết!”, mặt Thần Hỏa Tôn Giả không chút biểu cảm nói: “Nhiều năm nay không ai sống sót trong tay tôi, bây giờ, cậu là người đầu tiên!”

“Tôn Giả quá khen! Nếu trận đấu đã kết thúc, vậy tôi cũng không quấy rầy nữa, tạm biệt!”

Lâm Chính ôm quyền lần nữa, sau đó quay người, đi xuống chân núi.

Toàn bộ người dưới chân núi ngơ ngác nhìn Lâm Chính, anh đi tới mọi người cũng tự động tránh đường, không ai dám ngăn cản.

Mỗi một ánh mắt nhìn về Lâm Chính đều tràn ngập sự tôn kính lẫn khiếp sợ.


Đây là người duy nhất bọn họ từng thấy đã đánh thắng Thần Hỏa Tôn Giả.

Tuy người này không dùng vũ lực để đánh bại Thần Hỏa Tôn Giả, nhưng đã thắng vẫn là thắng.

Người dân đảo Thần Hỏa sắp xếp một con thuyền, chuẩn bị đưa Lâm Chính rời khỏi đảo.

Nhưng ngay khi anh chuẩn bị đi, giọng nói dũng mãnh của Thần Hỏa Tôn Giả lại vang tới.

“Thần y Lâm, khi nào cậu quay lại đảo?”

Ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính ngẩn ra.

Anh vừa quay đầu đã thấy Thần Hỏa Tôn Giả ngạo nghễ đứng ở vách núi bên cạnh, quan sát anh.


“Tôn Giả nói vậy là có ý gì?”, Lâm Chính cảm thấy kỳ quái hỏi.

“Còn cần tôi nói thẳng ra sao? Nếu cậu không quay lại đảo, chẳng lẽ tôi lại đến Giang Thành tìm cậu để khám bệnh à?”, Thần Hỏa Tôn Giả lãnh đạm nói.

“Khám bệnh?”, Lâm Chính hít sâu một hơi.

Thần Hỏa Tôn Giả thả người nhảy từ vách núi xuống, đứng trước mặt Lâm Chính, mặt không chút biểu cảm nói: “Chắc không phải cậu nghĩ tôi là kẻ ngu đần đấy chứ? Di chứng của việc Thánh Nữ tu luyện thuật Hỏa Viêm đã đột nhiên biến mất, nếu không nhờ công lao của cậu thì chẳng lẽ lại là do cô ta tự giải quyết?”

Lâm Chính sửng sốt, trầm mặc một lát, thờ ơ nói: “Cho nên Tôn Giả muốn tôi chữa di chứng cho ông à?”

“Thế nào? Cậu có thể trị cho cô ta mà không thể trị cho tôi ư?”, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh nhạt hỏi.

Lâm Chính hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đáp: “Nói thật, tôi đã sớm biết Tôn Giả mắc cùng một loại di chứng với Thánh Nữ đại nhân, nhưng tôi cũng đã nói với thánh nữ, tôi căn bản không thể trị hết di chứng của ông, vì trị liệu cho Thánh Nữ đại nhân đã là chuyện cực kỳ miễn cưỡng với tôi, tu vi của ông quá cao, châm bạc và thuốc của tôi thậm chí hoàn toàn không có tác dụng với ông”.

“Vậy nghĩa là di chứng của tôi không có cách nào chữa trị sao?”, sắc mặt Thần Hỏa Tôn Giả lạnh như băng: “Hay là… cậu căn bản không muốn chữa trị cho tôi?”

“Nếu tôi có thể trị được cho Tôn Giả thì cần gì phải đấu với ông một trận? Tôi hoàn toàn có thể dựa vào việc chữa trị cho ông để bảo toàn tính mạng mình, cần gì bí quá hóa liều đi vào chốn hiểm nguy?”, Lâm Chính hỏi lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4817: C4817: Chương 4817


Dứt lời, Thần Hỏa Tôn Giả cũng dao động, hờ hững gật đầu: “Cậu nói cũng có lý, có vẻ cậu thật sự không có cách… thôi, cậu về đi, di chứng của tôi, tôi sẽ tự xử lý”.

“À… Có điều, thật ra nói không có cách cũng không đúng lắm”, Lâm Chính sờ cằm nói.

Thần Hỏa Tôn Giả nghe vậy, đột nhiên quay sang nhìn anh: “Cậu có cách gì?”

“Thật ra cũng không hẳn là cách, không biết Tôn Giả có đồng ý thử hay không! Nếu dùng cách này sẽ phải tốn rất nhiều vật liệu và tiền tài, công tác chuẩn bị cũng tốn thời gian và công sức, cực kỳ rườm rà! Nếu thất bại thì tất cả đều sẽ thành tốn công vô ích!” Lâm Chính nói.

“Chỉ cần có cách xóa bỏ di chứng, dù là một chút hi vọng, tôi cũng muốn thử một lần!” Thần Hỏa Tôn Giả hét lớn.

Thái độ rất kiên quyết.

Thánh Nữ cũng đưa mắt nhìn qua, đôi mày lá liễu nhíu chặt.

Đối với Thần Hỏa Tôn Giả mà nói, tài chính hay nhân lực gì đó, ông ta căn bản không hề quan tâm.

Ông ta chỉ quan tâm đến bản thân mình!


Khi đã đạt đến cảnh giới này, tất cả những gì ông ta nghĩ trong đầu là làm thế nào để đạt được cảnh giới cao hơn, làm thế nào để có thể bước lên một tầm cao mới.

Mà di chứng của thuật Hỏa Viêm chính là trở ngại lớn trên con đường tu luyện của ông ta.

Để loại bỏ di chứng, ông ta cứ cách một hai năm là lại phải bế quan một lần. Người khác cho rằng ông ta làm vậy là vì tu luyện có sự đột phá, nhưng trên thực tế giống như Lâm Chính dự đoán, ông ta chỉ đơn giản là để giải quyết di chứng của thuật Hỏa Viêm.

Mỗi lần bế quan đều mất rất nhiều thời gian, cuối cùng lại chẳng có tác dụng gì.

Lần bế quan này cũng vô ích như cũ.

Tuy nhiên, ông ta không ngờ, di chứng trên người Thần Hỏa Thánh Nữ lại biến mất.

Ông ta tin chắc rằng, Thần Hỏa Thánh Nữ không có năng lực này.

Vậy thì, chỉ có thể nhờ vào thần y Lâm.

Thần Hỏa Tôn Giả biết đây là một cơ hội, mặc dù khả năng có thể chữa khỏi là không cao, nhưng ông ta muốn nắm giữ cơ hội!


Bởi vì nếu không nhanh chóng loại bỏ di chứng, e rằng một ngày nào đó ông ta sẽ chết vì di chứng này.

Vì vậy, dù thế nào đi chăng nữa, ông ta cũng nhất quyết phải thử một lần!

“Tôn Giả chắc chắn là mình muốn trị liệu chứ?”, Lâm Chính nhìn ông ta, rồi hỏi.

“Đương nhiên!”, Thần Hỏa Tôn Giả thẳng thắn nói.

“Vậy được rồi, ông có giấy và bút không?”, Lâm Chính hỏi.

“Mang giấy bút lại đây!”, Thần Hỏa Tôn Giả hô to.

Một đệ tử lập tức cầm giấy bút, vội vã chạy tới.

Lâm Chính cầm bút lên, viết ra một danh sách rồi đưa cho ông ta.

“Ông tìm những thứ này trước, chờ ông thu thập đủ rồi đến Giang Thành tìm tôi! Sau đó tôi sẽ bắt đầu chữa trị cho ông”, Lâm Chính nói.

“Cái gì? Tôi còn phải đến Giang Thành sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả cau mày hỏi.

“Không còn cách nào khác, cơ sở vật chất trên đảo Thần Hỏa của các người quá tệ! Hoàn toàn không đủ, cho dù ông bảo tôi chữa trị cho ông ở đây, tôi cũng không có cách nào để chữa trị”, Lâm Chính lắc đầu nói.

Thần Hỏa Tôn Giả trầm mặc trong giây lát, cầm lấy danh sách nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức trở nên cứng đờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4818: C4818: Chương 4818


“Đây đều là những dược liệu cực kỳ quý hiếm trên thế giới, rất nhiều trong số đó thậm chí mới chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, cực kỳ khó thu thập…”

“Đúng vậy, nếu có thể thu thập chúng dễ dàng, thì việc chữa trị di chứng của Tôn Giả cũng không khó khăn đến vậy, cảnh giới của ông cao, không dùng thuốc tốt thì căn bản không thể chữa khỏi”.

“Hừ, vậy được, tôi sẽ nhanh chóng phái người đi thu thập đủ cho cậu, có điều… Mấy loại thảo dược này, tôi cũng chưa từng nghe nói, lá Vô Song Cát này là cái gì?”

“Một loại thảo dược biến dị, chỉ có thể sinh trưởng ở nơi có đầy đủ ngũ hành hội tụ, hơn nữa tỷ lệ sống sót là một phần mười nghìn!”

“Một mảnh đất ngũ hành có thể tạo ra bao nhiêu lá Vô Song Cát?”

“Ông hỏi sai vấn đề rồi. Đáng ra ông nên hỏi, mấy trăm mảnh đất ngũ hành mới có thể tạo ra một lá Vô Song Cát?”

“Cái gì? Mấy trăm mảnh đất ngũ hành? Ở lãnh địa của Long Quốc cũng chỉ có một vài mảnh đất ngũ hành, vậy mà mấy trăm mảnh đất cũng không thể tạo ra một chiếc lá Vô Song Cát sao? Vậy chẳng phải là… hiện nay ở trong nước không có loại thảo dược này sao?”

“Theo tôi được biết, chiếc lá Vô Song Cát cuối cùng đã xuất hiện vào sáu trăm năm trước”.


“Vậy không phải là không có loại thảo dược này sao? Cậu bảo tôi đi đâu tìm đây? Cậu đang đùa giỡn tôi à?”, Thần Hỏa Tôn Giả giận dữ nói.

“Tôn Giả bớt giận, tôi cũng không có ý định trêu chọc ông! Thực ra tôi biết chiếc lá Vô Song Cát này đang ở đâu, chẳng qua là…tôi không thể nào lấy được, e rằng Tôn Giả cũng không dám đi lấy”, Lâm Chính nói.

“Ở đâu?”, Thần Hỏa Tôn Giả hung dữ hỏi

“Thương Minh!”, Lâm Chính lập tức nói.

“Ồ?”

Thần Hỏa Tôn Giả lập tức nguôi giận hơn phân nửa, lông mày nhíu lại, suy nghĩ rồi trầm giọng hỏi: “Thương Minh có nó thật à?”

“Chắc chắn!”


“Vậy nó ở đâu? Tôi lập tức đi lấy!”

“Trước mắt thì vẫn chưa rõ vị trí của nó ở đâu, nhưng Thương Minh vốn là một tổ chức thương mại đặc biệt mang tính quốc gia được nâng đỡ bởi đại hội, Thương Minh có vô số kho báu và các loại dược liệu quý hiếm. Tôi thực sự đã từng nghe người khác nói rằng Thương Minh có lá Vô Song Cát, nhưng tôi không biết nó được đặt ở đâu!”

“Vậy những lời cậu nói không phải đều là những lời vô nghĩa sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả hừ một tiếng.

“Sao có thể coi là lời nói vô nghĩa chứ? Tôi sẽ điều tra vị trí cụ thể của lá Vô Song Cát là được, thật ra việc điều tra này là điều tất yếu, bởi vì lá Vô Song Cát cũng không phải là lựa chọn hàng đầu, nếu trong Thương Minh còn có thứ khác mạnh hơn, dược liệu hiếm hơn thì khả năng trị khỏi di chứng của Tôn Giả sẽ tăng lên rất nhiều!”

“Thật sao?”

“Tôn Giả không tin tôi ư? Nếu đã vậy thì cần gì phải tìm đến tôi để chữa trị?”, Lâm Chính hỏi lại.

“Được! Tôi tin cậu! Tôi lệnh cho cậu nhanh chóng điều tra vị trí của những dược liệu kia! Sau đó đưa đến cho tôi!”

“Đi lấy thuốc ư? Tôi cũng không dám, nơi đó là Thương Minh đấy, nếu tôi bị bắt được! Chẳng phải là chết không có chỗ chôn sao?”

Lâm Chính lập tức từ chối.

Thần Hỏa Tôn Giả tức giận nói: “Cậu sợ cái gì? Đảo Thần Hỏa là chỗ dựa cho cậu! Cậu cứ mạnh dạn đi lấy, nếu như đắc tội Thương Minh, tôi sẽ bảo vệ cậu!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4819: C4819: Chương 4819


“Vậy nếu đại hội quyết định truy cứu đến cùng thì sao?”, Lâm Chính hỏi lại.

“Đại hội? Hừ, cậu cảm thấy tôi sợ bọn chúng sao?”

“Tôn Giả, ông không sợ, nhưng tôi sợ! Thật ra tôi cảm thấy thà đi lấy thuốc một cách công khai, còn hơn là lén lút đi trộm thuốc ở Thương Minh”.

“Đi lấy thuốc công khai ư? Làm bằng cách nào? Cậu tưởng Thương Minh là do cậu mở à?”, Thần Hỏa Tôn Giả liếc xéo anh, hờ hững nói.

“Không phải do tôi mở, nhưng nếu như nó được chuyển cho tôi, thì đó chẳng phải là của tôi sao?”, Lâm Chính cười nói.

Vừa dứt lời, Thần Hỏa Tôn Giả lập tức trầm mặc.

“Cậu có cách gì?”

“Cách thì có rất nhiều, chẳng qua là còn phụ thuộc vào việc Tôn Giả có bằng lòng ủng hộ hay không thôi”, Lâm Chính cười nhạt.

Chuyến đi tới đảo Thần Hỏa này có thể nói là vô cùng nguy hiểm.


Nhưng cuối cùng lại thoát chết trong gang tấc!

Bụp!

Lâm Chính nhảy ra khỏi thuyền, leo lên bến cảng và hít một hơi thật sâu.

“Cậu Lâm!”

Ở đằng xa, Trương Thất Dạ cẫn đầu một nhóm cao thủ Dương Hoa lao tới.

Mấy người Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương, Băng Thượng Quân đều có mặt!

Mọi người được trang bị đầy đủ vũ khí, nhìn thế cục này, e rằng bọn họ muốn đột nhập vào đảo Thần Hỏa để giải cứu Lâm Chính.

“Cậu Lâm, cậu quay về bằng cách nào vậy? Tôi tưởng cậu vẫn còn đang bị giam giữ trên đảo Thần Hỏa”, Trương Thất Dạ ngạc nhiên khi thấy Lâm Chính vẫn bình an vô sự.

“Yên tâm đi, Thần Hỏa Tôn Giả còn chưa có ý định giết tôi! Đi thôi, chúng ta trở về trước đã”, Lâm Chính cười nói.


Mọi người lập tức lái xe đến sân bay, trở về Giang Thành.

Biết được Lâm Chính thoát chết trong gang tấc, giải quyết ổn thỏa chuyện của Thần Hỏa Tôn Giả, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không đối địch với đảo Thần Hỏa, Giang Thành chắc chắn sẽ bình yên.

Chuyện này kết thúc ở đây.

Trái tim treo lơ lửng của mọi người cuối cùng cũng có thể hạ xuống.

Tuy nhiên, Lâm Chính đến Giang Thành, vừa xuống máy bay, điện thoại di động đã báo có cuộc gọi tới.

Tên hiển thị trên màn hình là Dịch Tiên Thiên!

“Cậu Lâm, nghe nói cậu vừa trở về Giang Thành, bây giờ cậu có rảnh không?”, Dịch Tiên Thiên cười nói qua điện thoại.

“Hả? Chuyện tôi về đến Giang Thành hình như chưa nói với ông mà nhỉ? Ai nói cho ông biết thế?”, Lâm Chính cau mày hỏi.

“Ồ, là thế này cậu Lâm, Thương Minh có tai mắt ở khắp mọi nơi trên cả nước, ở sân bay cũng có người của Thương Minh, thế nên tôi mới biết”, Dịch Tiên Thiên cười nói.

“Thật sao? Xem ra ông cũng có nhiều tai mắt đấy”, giọng nói của Lâm Chính dần trở nên lạnh lùng.

Dịch Tiên Thiên run rẩy, chợt nhận ra mình nói sai, vội vàng nói tiếp: “Cậu Lâm, cậu đừng hiểu lầm! Không phải cố ý theo dõi cậu! Đây chỉ là tin tức mà người bộ phận tình báo của Thương Minh thu thập được mà thôi. Hay là thế này, tôi sẽ ngay lập tức thu dọn sạch sẽ những tai mắt của Thương Minh đang ở xung quanh cậu!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4820: C4820: Chương 4820


“Không cần! Tôi biết ông không phải cố ý cử người theo dõi tôi, giữ lại đi, tai mắt này của ông còn rất hữu dụng”, Lâm Chính hờ hững nói.

“Vâng… vâng… cậu Lâm…”, Dịch Tiên Thiên đổ mồ hôi hột.

“Nói đi, ông gọi cho tôi có việc gì?”

“Cậu Lâm, tối nay Thương Minh sẽ có một buổi đấu giá, được tổ chức ở Úc Thành, không biết cậu có hứng thú hay không”.

“Buổi bán đấu giá đó có những thứ gì?”

“Đồ vật thì có thể không lọt được vào mắt cậu, nhưng người tổ chức buổi đấu giá lần này chính là ông Đồng”, Dịch Tiên Thiên cười nói.

“Ông Đồng?”

“Đúng vậy, cuộc tranh đấu giữa ông Đồng và Hoa An mấy ngày gần đây càng trở nên ác liệt, cả hai bên đều đã chết mấy mạng người, khiến bên phía đại hội có người để mắt đến. Hoa An nhất định sẽ không bỏ qua buổi đấu giá tối nay, những người được ông Đồng mời đều là những nhân vật có tiếng tăm ở Long Quốc, ông Đồng muốn thông qua buổi đấu giá này để nâng cao địa vị của bản thân trong Thương Minh, tranh thủ lôi kéo một số sự ủng hộ cho việc tranh đoạt vị trí minh chủ Thương Minh sau này. Vì vậy Hoa An chắc chắn sẽ ở đó vào thời điểm quan trọng để chơi ông Đồng một vố, cậu Lâm, tôi nghĩ đây là một cơ hội”, Dịch Tiên Thiên cười nói


Lâm Chính gật đầu: “Tôi hiểu, ông sắp xếp đi, tối nay lập tức đến Úc Thành, nhưng tôi không thể đến đó với tư cách là thần y Lâm, như vậy dễ thu hút sự chú ý sẽ gây rắc rối cho Dương Hoa trong tương lai”.

“Vậy cậu…tham dự buổi đấu giá với tư cách gì?”

“Ừ… đại diện của công ty Quốc tế Duyệt Nhan ở Giang Thành, ông thấy thế nào?”

“Công ty Quốc tế Duyệt Nhan? Giang Thành ư? Quy mô của công ty này không lớn, nếu muốn đưa vào thì nhất định phải liên kết với một tập đoàn khác, nếu không sẽ khiến người khác hoài nghi”.

“Không thành vấn đề, ông sắp xếp đi”.

“Vậy được, cậu Lâm, tôi sẽ gửi thư mời cho chủ tịch của công ty Quốc tế Duyệt Nhan, đặc biệt chỉ định cậu tham gia buổi đấu giá”.

“Được!”

Lâm Chính cúp điện thoại.


Khoảng nửa giờ sau, điện thoại của Lâm Chính nhận được cuộc gọi từ Tô Nhu.

“Anh đang ở đâu? Đến công ty ngay! Nhanh lên!”, giọng Tô Nhu trong điện thoại vô cùng gấp gáp.

“Được”.

Lâm Chính không hề ngạc nhiên, anh mỉm cười đồng ý, rồi vội vã đến công ty Quốc tế Duyệt Nhan.

Vừa bước vào văn phòng làm việc, anh đã thấy Tô Nhu vừa ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt, vừa gọi điện thoại.

Cô có vẻ vô cùng phấn khích, giọng nói run run.

“Vâng! Vâng! Vâng thưa ông, ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đến, cảm ơn ông…”

Sau đó Tô Nhu cúp điện thoại.

Niềm vui sướng hiện rõ trên khuôn mặt của cô.

“Có chuyện gì mà tâm trạng của em lại vui vẻ vậy?”

Lâm Chính nhìn cô cười nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4821: C4821: Chương 4821


“Anh có biết một buổi đấu giá quy mô chưa từng có sẽ được tổ chức tại Úc Thành vào tối nay không? Những nhân vật danh tiếng hàng đầu ở Long Quốc đều sẽ có mặt! Chúng ta cũng được mời!”, Tô Nhu hào hứng nói.

“Ồ? Đúng là chuyện tốt! Chúc mừng! Chúc mừng!”

“Đừng nói chuyện này nữa, mau đi đặt vé máy bay đi, à, nhanh chóng đi mua một bộ vest, phải mua bộ đắt nhất! Đây là thẻ của em, anh cứ việc dùng! Nhất định phải mặc thật đẹp! Đừng làm mất mặt công ty, biết chưa hả?”

“Được!”

Lâm Chính cười khổ, nhận lấy tấm thẻ.

Úc Thành là một trong những thành phố sầm uất nhất của Long Quốc.


Nơi đây nằm ở vùng duyên hải của Long Quốc, có cảng thương mại nổi tiếng, dòng người qua lại đông đúc, là địa điểm để ăn chơi sa đọa, ca hát nhảy múa, các khu vui chơi giải trí nổi lên ở khắp nơi. Người có tiền đều sẽ tới đây để mua vui, tìm kiếm sự kíc/h thích, tất nhiên, cũng có nhiều người tan cửa nát nhà vì cờ bạc.

Ông Đồng đchọn tổ chức buổi đấu giá ở đây, đương nhiên cũng đã để mắt tới những nhân vật lão đại đứng đầu nơi này.

Bởi vì không lâu trước đây, một hội nghị giao lưu thương mại quốc tế đã được tổ chức ở đây, các doanh nhân nổi tiếng trong và ngoài nước đều đến, ngay cả Mã Hải cũng được mời, nhưng công việc của ông ta quá bận rộn nên đã bảo cấp dưới tham dự hội nghị.

E rằng ông Đồng tổ chức buổi đấu giá này với mục đích muốn lợi dụng đám người này.

Nhưng ông ta cũng không ngờ, Hoa An lại mặt dày, công khai dẫn người đến địa điểm đấu giá.

Đây rõ ràng là đang định đối đầu với ông Đồng môt phen.

Ngay khi tin tức được truyền ra, nhiều sự chú ý đã đổ dồn về Úc Thành.

Không chỉ có những người của Thương Minh, mà các thế lực bên ngoài cũng tìm mọi cách để lẻn vào cuộc đấu giá.

Mọi người đều đang chờ đợi Thương Minh trở nên hỗn loạn, để tranh thủ cho mình một chút lợi ích.


Ngay khi Tô Nhu vừa mới xuống máy bay, cô đã bị thu hút bởi Úc Thành sầm uất.

Mặc dù nền kinh tế của Giang Thành đã phát triển nhanh chóng sau khi Dương Hoa xuất hiện, cũng đang trên đà dẫn đầu, nhưng vẫn không thể nào so sánh được với một thành phố có những lợi thế độc nhất như Úc Thành. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
3. Yêu Em Từ Bao Giờ?
4. Đời Đời Kiếp Kiếp Chỉ Yêu Em
=====================================

Nhìn những ánh đèn xanh đỏ phát ra từ các con phố xa hoa trụy lạc, trong mắt Tô Nhu ngập tràn vẻ say mê.

“Dù sao cũng còn sớm, Tiểu Nhu, chúng ta đi dạo một vòng, sau đó ăn cơm rồi đến buổi đấu giá nhé”, Lâm Chính nhìn đồng hồ, cười nói.


“Làm gì có thời gian rong chơi cơ chứ? Buổi đấu giá lần này là cơ hội tốt nhất để làm quen với những người nổi tiếng, thu hút lôi kéo mối quan hệ với các khách hàng. Em phải đến khách sạn để chuẩn bị phương án. Em cần biết những nhân vật quan trọng nào sẽ xuất hiện trong buổi đấu giá, phải biết thông tin của những người đó. Nếu không đến lúc trò chuyện cùng với họ trong buổi đấu giá, mà lại không có sự chuẩn bị từ trước thì không phải sẽ rất lúng túng sao?”, Tô Nhu đáp lời.

Lâm Chính cười nói: “Tiểu Nhu, em thực sự quá vất vả rồi, hoàn toàn không cần thiết, huống chi con người cũng đâu phải sắt thép, dù sao cũng phải ăn cơm chứ! Lúc này nóng vội cũng không có ích gì”.

Tô Nhu tức giận liếc anh, sau đó gật đầu: “Được, vậy chúng ta đi dạo phố mua sắm một lát”.

Hai người sánh bước bên nhau, đi vào khu trung tâm mua sắm Thiên Úc lớn nhất Úc Thành.

Các trung tâm mua sắm đều bán những mặt hàng xa xỉ nổi tiếng trong và ngoài nước, không giảm giá hay miễn thuế, nhưng khi đã đến Úc Thành thì ai còn quan tâm đến tiền bạc chứ? Dù giá cả đắt đỏ nhưng các trung tâm mua sắm vẫn rất đông đúc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4822: C4822: Chương 4822


Tô Nhu đi dạo qua mấy cửa hàng, muốn mua một bộ quần áo, nhưng mỗi khi nhìn trúng một bộ đồ, cô lại cười khổ bỏ qua sau khi nhìn thấy giá.

“Tiểu Nhu, em muốn mua gì thì cứ mua, tiền không thành vấn đề”, Lâm Chính cười nói.

“Tiền không thành vấn đề? Anh có nhiều tiền lắm sao?”, Tô Nhu trợn mắt nhìn anh.

“Có một chút”.

“Kiếm được chút tiền thì tiết kiệm đi. Mặc dù chúng ta bây giờ giàu có hơn trước, nhưng cũng không thể quên cuộc sống trước kia, phải biết sử dụng tiền một cách khôn ngoan, đồ ở đây nhìn ngắm thôi là được rồi”, Tô Nhu than thở.

Thói quen tiết kiệm của cô khiến Lâm Chính không nói nên lời.

“Mấy đứa nhà quê không có tiền mua thì cút ra ngoài đi, đừng ở nơi này làm chướng mắt người khác, cứ sờ chỗ này một chút, chỗ kia một chút, làm bẩn hết quần áo túi xách ở đây, bà đây mua về cũng cảm thấy ghê tởm!”

Lúc này, một giọng nói gay gắt từ bên cạnh truyền đến.

Tô Nhu hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một cô gái ăn mặc sang trọng và trang điểm đậm.


Cô rất tức giận, nhưng cũng không có ý định gây gổ, cúi đầu kéo Lâm Chính rời đi.

“Đứng lại!”

Lúc này, nhân viên bán hàng ngăn Tô Nhu lại.

“Có chuyện gì vậy?”, Tô Nhu ngơ ngác hỏi.

“Này cô, tại sao cô lấy quần áo của cửa hàng chúng tôi đi, mà lại không thanh toán tiền?”, nhân viên bán hàng tức giận nói.

Tô Nhu sửng sốt, lúc này mới phát hiện mình đang cầm trên tay một bộ đồ vẫn còn đang trong móc áo.

“Ơ? À… Thực sự xin lỗi, tôi không để ý, tôi lập tức trả lại ngay”, Tô Nhu vội vàng nói.

“Không để ý! Tôi thấy rõ ràng là cô đang muốn ăn trộm quần áo!”, nhân viên bán hàng túm lấy cánh tay Tô Nhu lôi ra ngoài cửa hàng: “Đồ ăn trộm! Mau đi theo tôi đến đồn công an!”


“Này cô, cô nghe tôi giải thích! Này cô…”, Tô Nhu cuống quýt hét lên.

Khách hàng ở trong và ngoài cửa hàng liên tục ngó nghiêng, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Lúc này, Lâm Chính bất ngờ kéo nhân viên bán hàng lại.

“Anh làm gì vậy? Anh làm tôi đau đấy!”, nhân viên bán hàng tức giận hất tay Lâm Chính ra.

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Ai bảo với cô rằng vợ tôi muốn trộm quần áo của cô? Cô ấy còn chưa ra khỏi cửa hàng, cô ấy chỉ muốn vào phòng thử đồ để thử bộ đồ này thôi, không được sao?”

“Thử đồ? Anh có biết bộ đồ này đáng giá bao nhiêu không? Đây là bộ lễ phục dạ quang phiên bản giới hạn, một bộ có giá ba trăm ngàn tệ, hai người nhà quê các người có mua nổi không hả?”, nhân viên bán hàng tức giận nói.

Trên thực tế, cô ta đã chú ý đến Tô Nhu ngay từ khi cô bước vào cửa hàng.

Suy cho cùng, Tô Nhu rất xinh đẹp, với làn da trắng nõn, đôi mắt sáng và hàm răng trắng, đường nét và vóc dáng không chút tì vết, nói cô là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành cũng không quá đáng.

Tuy nhiên, bộ đồ trên người cô lại quá rẻ mạt. Người đàn ông đi bên cạnh cô cũng không có vẻ giàu có, vì vậy nhân viên bán hàng không thèm chào hỏi cô.

Nhưng Tô Nhu đã xem liên tục mấy món đồ mà không có ý định mua chúng, điều này khiến nhân viên bán hàng vô cùng tức giận, cộng với khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhu, cô gái nào mà chẳng ghen tị? Nên cô ta lợi dụng cơ hội này để gây khó dễ.

“Ba trăm ngàn tệ?” Tô Nhu nghe thấy giá tiền, sắc mặt tái nhợt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4823: C4823: Chương 4823


“Chỉ có ba trăm ngàn tệ thôi mà, cũng không đắt, gói lại cho tôi đi”, lúc này, cô gái trang điểm đậm đi tới, lấy từ trong túi LV ra một tấm thẻ, cười nói: “Quẹt thẻ đi”.

“Được, được thưa cô…”, nhân viên bán hàng đó vội vàng cúi người gật đầu.

Nhưng vừa định cầm lấy tấm thẻ, cô gái trang điểm đậm đột nhiên rụt tay lại, cười nói: “Tôi không muốn mua nữa”.

“Tại sao ạ?”, nhân viên bán hàng bối rối.

“Đồ nhà quê này đã cầm vào rồi, nhìn kìa, bộ đồ đã nhàu nát hết cả, ai còn muốn bộ đồ rách rưới này nữa chứ!”, cô ta cười nói.

“Cái gì?”, nhân viên bán hàng tức giận nói với Tô Nhu: “Này cô, tại cô mà bộ đồ này không thể bán được! Cô hoặc là mua, hoặc là đền tiền! Hoặc là tôi báo công an! Cô chọn đi!”

“Bộ đồ này làm gì có nếp nhăn? Rõ ràng là các người đang vu khống cho tôi!”, Tô Nhu sốt sắng kêu lên.

“Sao hả? Cô không thừa nhận à? Tôi nói cho cô biết! Trung tâm mua sắm này trực thuộc tập đoàn Quân Thịnh ở Úc Thành! Cô dám gây sự ở một cửa hàng thuộc tập đoàn Quân Thịnh ư? Tôi khuyên cô nên suy nghĩ lại đi!”, nhân viên bán hàng cười khẩy nói.

Tô Nhu sững sờ: “Tập đoàn Quân Thịnh ư?”


“Sao vậy? Rất lợi hại à?”

Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Đó là một trong mười tập đoàn tài chính đứng đầu của Long Quốc! Không ai ở Giang Thành có thể cạnh tranh với họ ngoại trừ Dương Hoa!”, giọng nói của Tô Nhu run rẩy.

Hơn nữa, cô đã từng nghe nói rằng ông chủ của Quân Thịnh là bá chủ của thành phố Úc Thành, nắm trong tay cả hai giới! Có thể tồn tại được ở một nơi như thế này thì sao có thể là người bình thường? Nếu lỡ chọc vào loại người này, e rằng mình chết như thế nào cũng không biết.

“Tiểu Nhu, nếu đã như vậy thì chúng ta mua bộ đồ này đi”.

Lâm Chính cười nói.

“Coi như anh biết điều”, nhân viên bán hàng hừ một tiếng.

“Chỉ có thể như vậy”.

Tô Nhu vô cùng chán nản, nhưng lỡ gặp phải chuyện như vậy, cô cũng chỉ còn cách tiêu tiền để không gặp phải tai họa.


Cô định rút thẻ ra đưa, nhưng lại bị Lâm Chính đẩy trở lại.

“Tiểu Nhu, anh mua bộ đồ này cho em”.

“À… không hay lắm đâu… Anh kiếm tiền cũng không dễ dàng… Giữ lại cho mình đi, dùng tiền của em”.

“Em nói gì vậy? Em là vợ anh, mua quần áo cho vợ mình thì có vấn đề gì sao?”

Lâm Chính cười nói, rút một tấm thẻ đưa ra!

“Gói bộ đồ này lại, ngoài ra, gói tất cả các bộ đồ trong cửa hàng này lại cho tôi!”

“Cái gì?”

Nhân viên bán hàng vừa định cầm lấy thẻ thì run rẩy, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính.

“Nghe không rõ sao? Tôi muốn mua tất cả các bộ đồ trong cửa hàng của cô!”, Lâm Chính bình nhìn cô ta, mặt không chút biểu cảm.

Tất cả trố tròn mắt, bao gồm cả cô gái trang điểm đậm. Đồ của trung tâm này không hề rẻ. Cửa hàng này còn toàn bán đồ nữ cao cấp, giả cả khá đắt.

Tô Nhu nhìn thấy bộ quần áo đó giá khá hợp lý. Dù sao thì người có vẻ ngoài sang trọng như cô cũng không đủ dũng khí đi xem. Mà những cô gái giống như đại gia thì nhiều vô kể.

Mua lại toàn bộ đồ trong cửa hàng, nếu không phải la người có tầm bốn mươi triệu tệ thì là điều không thể.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4824: C4824: Chương 4824


“Lâm Chính anh sao thế?”

Tô Nhu cuống cả lên, vội kéo tay Lâm Chính, sau đó mỉm cười với người nhân viên: “Ngại quá, chồng tôi hồ đồ rồi. Anh ấy nói linh tinh đấy. Chúng tôi chỉ mua bộ này thôi.

“Không! Anh không hồ đồ. Quẹt thẻ đi. Ngoài ra, giúp tôi gói lại toàn bộ đồ trong cửa hàng. Trong vòng một tiếng đẩy tới trung tâm rồi đốt hết cho tôi. Ngoài bộ này để lại ra, nghe rõ chưa?”, Lâm Chính nói.

Người nhân viên thất kinh khi nghe thấy vậy. Mua hết…Rồi đốt sao.

“Anh đang đùa phải không? Gói hết chỗ này sao? Nếu không có vài trăm triệu tệ thì không mua được đâu, hơn nữa còn đòi đốt. Não anh có vấn đề đấy à?”, người nhân viên sững sờ nhìn anh.

“Tôi thấy anh ta đang làm loạn thì có. Cửa hàng của các cô lại kém thế sao? Loại người gì cũng tới được. Tôi muốn tố cáo các người”, cô gái trang điểm đậm chống nạnh, tức giận nói

“Xin lỗi cô, chúng tôi sẽ xử lý gay. Mong cô thông cảm”.

Người nhân viên vội vàng xin lỗi sau đó lạnh mặt nhìn Lâm Chính: “Phiền anh đừng gây rối nữa, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy. Bảo vệ chỗ chúng tôi không giống những chỗ khác đâu. Bọn họ mà ra tay, anh bị thương thì đừng có trách chúng tôi”.


“Sao thế? Các người không hoan nghênh khách hàng à?”, Lâm CHính hỏi.

“Đương nhiên là hoan nghênh nhưng không phải là hoan nghênh những người tới làm loạn. Anh có thể trả nổi bằng đó tiền không?”, người nhân viên hừ giọng.

“Trả nổi hay không cô cứ quẹt thẻ là biết”.

“Anh nói đấy nhé. Được, vậy giờ tôi quẹt thẻ. Tôi nghĩ toàn bộ giá trị của số hàng này tầm một tỷ tệ, chỉ nhiều chứ không ít hơn. Lát nữa tôi sẽ nhờ giám đốc tới hạch toán với anh, nếu dư thì trả lại anh. Anh yên tâm. Ngoài ra anh nói đốt tất cả đúng không? Tôi sẽ lập tức báo lên bên trên để chuẩn bị” người nhân viên cười lạnh, đi quẹt thẻ.

Tiếng “ting” vang lên.

“Đã chuyển khoản, một tỷ tệ”, chiếc máy phát ra tiếng kêu.

Trong nháy mắt, toàn bộ cửa hàng trố tròn mắt. Ngay cả Tô Nhu cũng đứng hình. Người nhân viên sững sờ nhìn con số trên màn hình, đầu óc cảm thấy trống rỗng.


“Chuẩn bị xong thì nói với tôi một tiếng. Tôi đưa vợ tôi đi ăn”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi quay qua nhìn cô gái trang điểm đậm: “Lát nữa cô cũng tới đi, không nên bỏ qua”.

Nói xong anh kéo Tô Nhu rời khỏi cửa hàng. Cô gái trang điểm đậm run rẩy, mặt cắt không ra máu. Người nhân viên bừng tỉnh, biết mình đã gây ra họa lớn bèn gọi Lâm Chính lại nhưng lúc này có điện thoại gọi tới.

Cô ta run rẩy nghe máy.

“Đổng Linh, có chuyện gì vậy. Tại sao tài khoản công ty lại có thêm một tỷ tệ thế?”, người giám đốc ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi. Cô gái run rẩy thuật lại tình hình.

“Cái gì?”

Người giám đốc chi nhánh thất kinh, vội gầm lên: “Cô gây ra họa lớn rồi có biết không? Nghe đây, lập tức trả lại tiền và xin lỗi hai người đó đi”.

“Vâng vâng”, cô nhân viên vội vàng lao ra khỏi cửa hàng nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy Lâm Chính đâu.

“Giám đốc, người mất tiêu rồi”.

“Đúng là đồ ngốc”, người giám đốc gầm lên, định nói thêm gì nữa bèn có giọng nói bên cạnh vọng tới.

“Giám đốc không hay rồi, tiền được chuyển tới từ tài khoản của Dương Hoa”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4825: C4825: Chương 4825


“Cái gì? Dương…Hoa sao?”, người giám đốc run cầm cập: “Mau, mau gọi điện cho chủ tịch báo cáo tình hình”.

Trên đỉnh trung tâm có một nhà hàng ngoài trời khá nổi tiếng. Tô Nhu cảm thấy đầu óc trống rỗng. Cô được Lâm Chính kéo lên. Tới cửa nhà hàng, cô đột nhiên bừng tỉnh.

“Lâm Chính! Chuyện gì vậy? Sao anh có nhiều tiền thế”, cô giữ anh lại, nghiêm túc hỏi.

“Tại sao anh lại không thể có nhiều tiền chứ. Em cảm thấy anh không kiếm ra tiền à?”, Lâm Chính hỏi.

“Nhưng…là một tỷ tệ đấy..anh kiếm đâu ra?”

“Tô Nhu, anh là một bác sĩ, đương nhiên là kiếm từ việc khám bệnh rồi”

“Anh có chứng chỉ hành nghề đâu”

“Ai nói là anh không có. Anh rảnh nên đi thi rồi. Giờ là một bác sĩ hợp pháp. Số tiền đó là do anh hợp pháp kiếm được”, Lâm Chính nói.

Tô Nhu trố tròn mắt, há hốc miệng: “Không…thể nào?”


Lâm Chính biết có nói với Tô Nhu rằng Dương Hoa là của mình, Tô Nhu cũng không tin, thay vì vậy thì đổi cách nói khác.

Thực tế Lâm Chính cũng không nói dối, số tiền đó đúng là nhờ vào y thuật của mình mà kiếm được, cũng không tính là lừa gạt.

“Anh khám bệnh cho ai? Nhiều… Nhiều tiền thế sao?”, Tô Nhu nói lắp.

“Đương nhiên là khám cho người có tiền. Y thuật của chồng em cũng rất lợi hại, nay khám cho người này được năm triệu, mai khám cho người kia được mười triệu, dần dần tích cóp được chừng đó! Không có gì lạ cả”, Lâm Chính cười nói.

“Thật sao?”, Tô Nhu đầy vẻ nghi ngờ.

“Nói với em rồi mà em cũng không tin? Vậy được, anh nói thật, thật ra anh là thần y Lâm của Giang Thành, một tỷ này là số tiền lẻ của Dương Hoa. Đừng nói là một tỷ, mườI tỷ cũng không phải vấn đề gì lớn”, Lâm Chính nhún vai nói.

“Vậy em thà tin rằng anh kiếm tiền nhờ khám cho người bệnh, anh mà là thần y Lâm thì quá hoang đường”.

Tô Nhu không vui nói.


Nói thì nói vậy, nhưng sâu trong mắt cô vẫn toát lên vẻ nghi hoặc.

Lâm Chính này càng lúc càng khiến cô không nhìn thấu.

Phong cảnh nhà hàng này không tệ, có thể nhìn thấy cảnh đêm của một nửa Úc Thành. Vì là nhà hàng nổi tiếng, quy cách rất cao, không ít người đến đây dùng bữa, trong đó có vài người nổi tiếng trên mạng đến đây check-in.

Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó bắt đầu gọi món.

“Tiểu Nhu, em gọi món đi, cứ gọi tùy thích, đừng khách sáo với anh. Tiền chồng em không thiếu”, Lâm Chính cười nói.

“Xem bộ dạng nhà giàu mới nổi của anh đi, đúng là”, Tô Nhu khẽ hừ, nhưng tâm lý ít nhiều vẫn không cân bằng.

Cô luôn cho rằng Lâm Chính không có tích sự gì, nhưng hôm nay xem ra, hình như cô đã lầm.

Nếu người đàn ông này nói thật thì đáng sợ quá.

Trong thời gian nửa năm có thể kiếm được nhiều như vậy?

Thế thì hiệu quả và lợi ích mạnh hơn công ty cô không biết bao nhiêu lần.

Trong lòng cô hơi phức tạp, nhưng cũng cực kỳ lo lắng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4826: C4826: Chương 4826


“Chỉ hi vọng lời anh nói là thật, đừng là tiền gì bất nghĩa…”.

Tô Nhu thầm nghĩ trong lòng, bắt đầu mở thực đơn ra.

Đúng lúc đó, vài người cầm máy quay đi về phía này.

“Chào buổi tối mọi người, nơi này là nhà hàng Bí Mật Vienna nổi tiếng nhất Úc Thành. Nghe nói dùng bữa ở đây chi phí thấp nhất là hai mươi nghìn tệ, không đủ thì không thể dùng bữa ở đây đâu. Hôm nay, mời mọi người cùng tôi xem xem rốt cuộc nơi này có gì mới lạ không nhé!”.

Một người đàn ông có ảnh hưởng trên mạng cười tươi trước ống kính.

Một vài vị khách nhìn hắn, ai cũng kinh ngạc kêu lên.

“Là Hòa Dã, trời ạ, người nổi tiếng trên Khoái Âm đấy!”.

“Người follow anh ta đã lên đến sáu mươi triệu người!”.


“Không ngờ anh ta lại đến đây!”.

Một vài vị khách nữ phấn khích hỏi mượn nhân viên phục vụ giấy bút, chuẩn bị xin chữ ký của người kia.

Quản lý nhà hàng nghe tin cũng chạy đến, đích thân giới thiệu cho Hòa Dã một vài đặc điểm đặc sắc của nhà hàng.

“Đây là chỗ ngồi ngắm cảnh của nhà hàng, ngồi ở đây có thể vừa thưởng thức cảnh đêm phồn hoa ở Úc Thành vừa nếm món ngon ở nhà hàng, chắc chắn là sự lựa chọn của nhiều vị khách du lịch đến Úc Thành”, quản lý đi đến chỗ Lâm Chính, mỉm cười giới thiệu.

“Tốt lắm, tốt lắm!”.

Hòa Dã gật đầu, liếc nhìn Lâm Chính và Tô Nhu, nghiêng đầu nói: “Quản lý, chúng tôi muốn một mình quay phong cảnh ở nơi này, anh có thể nói hai vị khách kia đổi chỗ ngồi không? Chúng tôi không muốn có người lọt vào ống kính”.

“Không thành vấn đề!”.

Quản lý lập tức đồng ý.


Một người nổi tiếng trên mạng đến quay video sẽ nâng cao độ nhận biết của nhà hàng lên một tầm cao mới, đương nhiên bọn họ sẽ hoan nghênh cách tuyên truyền miễn phí này.

Quản lý lập tức đi tới, bày tỏ ý của mình.

“Đổi bàn?”.

Lâm Chính nhíu mày: “Hay là thôi đi, tôi hiếm khi ra ngoài ăn với vợ tôi, tôi không muốn làm cô ấy mất hứng. Thế này, đợi chúng tôi ăn xong, anh hãy nói bọn họ đến đây quay”.

“Chuyện này…”, quản lý hơi khó xử.

Nhưng Hòa Dã vừa vặn nghe thấy câu nói của anh.

“Này, anh bạn, chúng tôi chỉ quay cảnh ở đây, không tốn bao nhiêu thời gian của anh đâu, anh và bạn gái anh hãy đổi bàn khác nhanh đi. Đội ngũ chúng tôi có mấy chục người ở đây, lỡ thêm một giây không biết sẽ lãng phí bao nhiêu tiền tài nhân lực! Đừng để tôi khó xử”, Hòa Dã đi tới, kiêu ngạo nói.

“Lãng phí bao nhiêu tiền tài nhân lực không liên quan đến tôi, các người muốn quay cảnh gì càng không liên quan đến tôi! Quản lý, chúng tôi gọi món xong rồi, cho người mang món ăn lên đi”.

Lâm Chính đưa thực đơn tới, bình tĩnh nói.

Tô Nhu có vẻ không tự nhiên, cô cảm thấy hôm nay mình ra ngoài không xem ngày, rắc rối kéo đến liên tục.

“Anh bạn, anh có ý gì? Nói chuyện đàng hoàng với anh mà anh có thái độ đó?”, Hòa Dã nổi giận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4827: C4827: Chương 4827


Từ khi trở thành người có ảnh hưởng, đâu ai dám nói chuyện với hắn như vậy. Dù là đi đâu, hắn cũng là nhân vật được nhiều người xoay quanh. Vốn tưởng người này nhìn thấy mình sẽ khách sáo đổi bàn, nào ngờ người ta lại từ chối.

Không coi người nổi tiếng như mình ra gì sao?

Hòa Dã tức giận nghĩ bụng.

“Làm phiền các anh cút mau đi, đừng ảnh hưởng tới tôi và vợ tôi dùng bữa, sự kiên nhẫn của tôi có hạn”, giọng nói của Lâm Chính cũng dần lạnh đi.

“Mày là cái thá gì? Đừng có được nước lấn tới!”, Hòa Dã giận dữ.

“Anh… Anh thật là quá đáng! Chúng tôi không động chạm đến anh, là anh đến đây làm loạn trước!”, Tô Nhu vốn không muốn lên tiếng, nhưng nghe Hòa Dã nói năng thô lỗ như vậy thì không nhịn được, đứng dậy quát.

“Được, mẹ nó, không cho các người biết sự lợi hại của tôi thì các người không biết lễ độ mà!”, Hòa Dã cực kỳ giận dữ, nhưng hắn không đánh người mà nghiêng đầu hét: “Mở máy quay lên, mở livestream ra! Quay! Quay lại đôi cẩu nam nữ này cho tôi! Quay lại bọn họ! Nghe đây, dòng trạng thái viết là hai tên ăn mày không có tiền đến chiếm dụng chỗ ngồi ăn chùa uống chùa! Quản lý đuổi cũng không đi, còn định đánh người!”.

“Được!”, một người trong đội ngũ của hắn gật đầu, bắt đầu biên soạn.


Tô Nhu tái mặt.

“Anh… Anh vu khống người khác!”.

Ngay cả người không hay lướt xem video ngắn như Tô Nhu cũng từng nghe qua người nổi tiếng trên mạng Hòa Dã.

Dù sao bản thân Hòa Dã có rất đông người hâm mộ, báo trên máy tính điện thoại thỉnh thoảng lại có bài viết hoặc về hắn.

Một nhân vật có người hâm mộ đông đảo như vậy muốn bôi nhọ một người bình thường là chuyện rất đơn giản.

Hắn hoàn toàn có thể biến một người vô tội thành người bị thế giới lên án, ai ai cũng ghét bỏ. Cho dù sau này có người chứng minh sự trong sạch cho người đó thì cũng vì dư luận mà không thể rửa sạch nỗi oan hoàn toàn.

Một khi xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn sẽ là vết nhơ, mang tiếng xấu suốt cuộc đời.

Giấy trắng nhuốm mực đen thì không thể tẩy sạch được.


Thấy Hòa Dã vu khống mình, đương nhiên Tô Nhu rất sốt ruột, hét lên: “Tôi nói cho các người biết, các người đừng ăn nói bậy bạ ở đây, cẩn thận tôi kiện các người tội phỉ báng!”.

“Phỉ báng chứ gì? Được! Cô muốn kiện thì kiện đi, nhưng điều kiện là cô phải có chứng cứ chứng minh tôi phỉ báng! Quản lý còn chưa lấy tiền của các người, hơn nữa quản lý cũng không hoan nghênh các người! Vậy không phải các người đang chiếm chỗ ăn chực sao? Tôi phỉ báng các người chỗ nào?”, Hòa Dã cười giễu.

“Anh…”.

Tô Nhu tức đến run người.

“Viết xong dòng trạng thái chưa?”, Hòa Dã nghiêng đầu hỏi thành viên trong đội ngũ ekip.

“Xong rồi anh Hòa Dã, có thể đăng lên bất cứ lúc nào”, người đó cười đáp.

“Tốt lắm!”, Hòa Dã gật đầu, nghiêng đầu cười với hai người họ: “Tôi cho hai người cơ hội cuối cùng, mau cút đi! Nếu còn không cút, tôi sẽ biến các người thành chuột qua đường, người người đuổi đánh!”.

“Cút đi!”.

“Cút nhanh lên!”.

“Biết điều thì cút nhanh lên!”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4828: C4828: Chương 4828


Những người khác cũng hô hào, thậm chí có người hâm mộ của Hòa Dã cũng chạy vào hùa.

Tô Nhu không chịu nổi, định kéo tay Lâm Chính rời đi, không chịu cái thiệt trước mắt.

Bốp!

Ngay lúc đó, một tiếng tát to rõ vang lên.

Hòa Dã đứng trước mặt Tô Nhu đột nhiên bị tát xoay tròn tại chỗ, sau đó ngã xuống đất.

Nhìn lại thì là Lâm Chính ra tay!

“Hả?”.

Người ở đây đều giật mình.

“Anh… Anh dám đánh tôi?”, Hòa Dã kinh ngạc nói.


“Tôi đánh anh thì sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn chằm chằm Hòa Dã.

“Khốn nạn, là các người muốn chết đấy!”.

Hòa Dã nổi giận, bò dậy gào lên: “Quay lại hết rồi chứ? Chỉnh sửa rồi đăng lên ngay cho tôi, quay thật rõ mặt bọn họ! Đăng lên mạng ngay, để người của Long Quốc thấy được bộ mặt xấu xa của đôi cẩu nam nữ này!”.

Nhân viên chuyên nghiệp phía sau Hòa Dã bắt đầu quay chụp Lâm Chính và Tô Nhu. Đồng thời Hòa Dã cũng đứng dậy, gào khóc chỉ trích hành vi xấu xa của Lâm Chính trước ống kính, diễn như mình là người bị hại vô tội.

“Đừng! Không phải đâu! Các người đừng vu oan chúng tôi…”, Tô Nhu sốt ruột, liên tục giải thích.

Nhưng lời cô nói đâu lọt vào tai đám người Hòa Dã?

Khán giả ở đây đã lấy điện thoại mở app ra, chuẩn bị bình luận, thích video sớm nhất. Vài người lấy điện thoại ra muốn quay, nhưng bị nhân viên ngăn lại.

Đây rõ ràng đã trở thành video độc quyền của Hòa Dã.


“Tiểu Nhu, không cần sợ, không chỉ bọn họ có điện thoại!”.

Lúc này, Lâm Chính lấy điện thoại ra, bắt đầu quay.

Hòa Dã thấy vậy, không khỏi bật cười.

“Anh là cái thá gì, anh nghĩ anh có nhiều người hâm mộ như tôi sao? Cho dù anh có quay đăng lên cũng không ai tin! Mọi người sẽ chỉ nói video của anh đã qua chỉnh sửa cắt ghép, hoàn toàn không có ai nói giúp anh! Còn tôi thì khác, đợi video đăng lên, anh sẽ là chuột qua đường! Anh sẽ bị người người tấn công! Từ nay về sau, anh sẽ sống trong sự ghét bỏ và chửi rủa. Dù là mấy năm sau, mười năm sau sẽ vẫn có người nhắc tới các anh, chửi rủa các anh!”, Hòa Dã cười nhạt nói.

Nhưng Lâm Chính lại hơi nghiêng đầu: “Sao? Lượt theo dõi của anh nhiều lắm à?”.

“Cũng không nhiều, mới có sáu mươi triệu người, đủ không?”, Hòa Dã cười nói.

Giây lát sau, Lâm Chính liên tục lắc đầu: “Không đủ”.

“Sáu mươi triệu người còn không đủ? Anh có biết trên mạng được bao nhiêu người có sáu mươi triệu lượt follow không?”, Hòa Dã mở to mắt, sau đó cười to: “Anh huênh hoang như vậy thì anh có thể nói cho tôi biết, anh có bao nhiêu lượt follow không?”.

“Gần hai trăm triệu”, Lâm Chính nhìn điện thoại rồi nói.

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Sau đó cả nhà hàng bùng nổ tràng cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4829: C4829: Chương 4829


“Anh ta… Anh ta nói anh ta có hai trăm triệu lượt theo dõi? Ha ha ha, cười chết tôi rồi!”.

“Chắc là hai người ấy nhỉ?”.

Không ai tin, tiếng giễu cợt và châm chọc không ngừng vang lên.

Tô Nhu lộ vẻ túng quẫn, âm thầm kéo tay áo Lâm Chính, khẽ nói: “Lâm Chính, chúng ta mau đi thôi”.

“Đi? Ha, muộn rồi, video chỉnh sửa xong chưa? Chỉnh sửa xong rồi thì đăng lên cho tôi”, Hòa Dã cười khẩy.

“Vâng thưa anh”, nhân viên trong đội cầm điện thoại thao tác, sau đó cười nói: “Video qua kiểm duyệt rồi! Bên đó sẽ không làm gắt với video của anh!”.

“Chứ sao”.

Hòa Dã nheo mắt nhìn Lâm Chính và Tô Nhu: “Các người tin không? Một phút nữa, ảnh của hai người sẽ lan truyền khắp mạng xã hội, ba phút sau, các người sẽ bắt đầu bị người người mắng chửi, năm phút sau điện thoại của mấy người sẽ bị gọi cháy máy. Mười phút sau, tất cả tin tức của các người, thậm chí là tin tức về bố mẹ anh chị em ruột các người đều sẽ bị đăng lên khắp mạng xã hội! Từ hôm nay trở đi, các người sẽ không còn sống những ngày tháng bình yên được nữa! Đây chính là kết cục của việc đối đầu với tôi!”.

Tô Nhu nghe vậy thì toàn thân lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.


Nếu thật là vậy, không phải một người sống sờ sờ sẽ bị hủy hoại hay sao…

“Đúng là đáng sợ! Tiểu Nhu, chúng ta đi trước đi, đổi chỗ khác ăn”, Lâm Chính nói, chuẩn bị kéo Tô Nhu tìm nhà hàng khác ăn.

Nhưng người đứng xem ở bên ngoài chặn hai người lại.

“Đi à? Các người đã ăn chực lại còn đánh người mà muốn chuồn đi như vậy? Nằm mơ!”.

“Bắt bọn họ lại, giao cho cảnh sát!”.

“Đúng, bắt bọn họ lại!”.

“Không được để bọn họ chạy!”.

Người xung quanh tràn đầy căm phẫn, nhao nhao hò hét.

Tô Nhu hoảng hốt, không biết nên làm thế nào.


Cô không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến mức này.

Hòa Dã nheo mắt cười khẩy, thoải mái thưởng thức vẻ mặt hai người họ.

Điều làm hắn hoang mang là phản ứng của Tô Nhu hoàn toàn bình htường, nhưng sao vẻ mặt của người đàn ông kia lại bình thản như vậy, hoàn toàn không hoảng loạn…

Mặc kệ, cứ để những nhân vật quần chúng đầy phấn khích này bắt bọn họ giao cho cảnh sát vậy, thuận tiện quay video, kiếm một đợt “năng lượng tích cực”.

Hòa Dã âm thầm tính toán, đang định nói nhân viên của mình chuẩn bị hành động.

Đúng lúc đó, một nhóm người chạy vào, tách đám đông đang đứng xem ra.

“Tránh ra, tránh ra!”.

“Các người là ai?”.

“Bớt nhiều lời, tránh ra hết cho tôi!”.

Giọng nói mất kiên nhẫn vang lên. Đám đông bị tách ra, sau đó một vài người nam nữ mặc vest đi tới. Ông lão tóc bạc dẫn đầu nhóm người khom lưng trước Lâm Chính.

“Cậu Lâm, tôi là Trần Khánh Tường, CEO của Quân Thịnh. Tôi đã biết sự việc, do chúng tôi tiếp đón không chu đáo đã xúc phạm đến cậu Lâm, mong cậu Lâm rộng lòng tha thứ cho chúng tôi!”.

Cảnh này vừa xuất hiện, mọi người đều kinh ngạc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4830: C4830: Chương 4830


Trần Khánh Tường?

Tất cả mọi người có mặt đều ra sức dụi mắt, nhìn ông lão đang cúi đầu trước Lâm Chính bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Là Trần Khánh Tường!

Người đứng đầu tập đoàn Quân Thịnh!

Người đàn ông ít khi lộ diện này tại sao lại xuất hiện ở đây?

Mọi người đều vô cùng chấn động.

Nhất là nhân viên quản lý kia, sợ hãi đến mức cả người run rẩy, thiếu chút nữa đứng không vững.

Anh ta biết, lần này anh đã chọc phải người không dễ chọc.

“Trần…chủ tịch Trần? Tại sao ông lại tới đây? Người này… người này là ai?”, Hòa Dã định thần lại, nở nụ cười nói.


Nhưng Trần Khánh Tường hoàn toàn phớt lờ hắn.

Suy cho cùng, loại người này đều là dựa vào các mối quan hệ sau lưng, là người quen của mấy nhà tư bản, nhét vào thì dễ, muốn loại bỏ cũng không khó, hắn cũng chỉ dám gây khó dễ cho mấy người không quyền không thế. Đối với Trần Khánh Tường, loại người này không thể lọt vào mắt của ông ta.

“Ông là Trần Khánh Tường của tập đoàn Quân Thịnh à?”, Lâm Chính liếc nhìn người vừa mới đến.

“Đúng vậy, thưa cậu Lâm”, Trần Khánh Tường gật đầu nói.

Mặc dù Lâm Chính chưa bao giờ để lộ khuôn mặt thật của thần y Lâm, nhưng Trần Khánh Tường đã sớm nghe đồn rằng thần y Lâm rất giỏi ngụy trang. Hơn nữa, lúc vừa mới tới, anh đã đích thân gọi cho Mã Hải của tập đoàn Dương Hoa để xác nhận tài khoản!

Tài khoản đó chỉ có một mình thần y Lâm có thể sử dụng ở toàn bộ Dương Hoa.

Cho nên Trần Khánh Tường chắc chắn một trăm phần trăm rằng người đàn ông trước mặt là thần y Lâm.

“Trần Khánh Tường, Quân Thịnh của các người đúng là uy phong! Hôm nay cũng coi như là được mở mang tầm mắt”, Lâm Chính lãnh đạm nói.

“Cậu Lâm xin đừng tức giận, tôi đã hoàn trả toàn bộ tiền vào tài khoản của cậu, còn về chuyện này, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng! Đảm bảo cậu sẽ hài lòng!”, khuôn mặt già nua của Trần Khánh Tường nhễ nhại mồ hôi, vội vàng nói, sau đó quay đầu lại: “Còn không mau kêu người tới?”


“Vâng! Thưa chủ tịch Trần!”

Người ở phía sau vội vàng đáp.

Sau đó nhân viên bán hàng và cô gái trang điểm đậm cúi đầu bước tới.

“Anh Lâm, cô Tô, thực… thực xin lỗi…”

Hai người họ nơm nớp lo sợ, vội vàng nói lời xin lỗi.

“Còn tôi, còn tôi nữa, anh Lâm, vô cùng xin lỗi, vừa rồi tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin anh hãy tha thứ cho tôi! Hãy tha thứ cho tôi!”

Quản lý cũng vội vàng đi tới, khom lưng cúi đầu.

Nhưng ba người họ vừa mới khúm núm mở lời, người ở phía sau Trần Khánh Tường đột nhiên lao lên, đè ba người họ xuống đất, nhặt cái ghế bên cạnh lên rồi đập mạnh vào chân ba người họ.

“A!”

Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp nhà hàng

Chân của ba người họ bị đánh gãy.

Mọi người xung quanh hét lên sợ hãi, trợn tròn hai mắt, cực kì kinh hoảng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4831: C4831: Chương 4831


Tịch thu hết điện thoại của tất cả những người đang có mặt ở đây! Thu thập thông tin chuyến bay của họ, không ai được phép lan truyền sự việc hôm nay ra ngoài, nếu có ai dám tiết lộ, xúc phạm thanh danh của cậu Lâm và Quân Thịnh của tôi, tôi sẽ giết người đó!”, Trần Khánh Tường lạnh lùng hừ một tiếng.

“Vâng!”

“Chúng tôi sẽ không tiết lộ, đảm bảo sẽ không tiết lộ!”

“Cậu Lâm, cậu có hài lòng với kết quả này không?”

Trần Khánh Tường mỉm cười hỏi.

“Ừ”, Lâm Chính tùy ý gật đầu.

Còn Tô Nhu ở bên cạnh, đã sớm ngây ngốc.

Nhưng ngay vào lúc này.

Reng reng reng…


Tiếng chuông điện thoại di động dồn dập vang lên.

Hòa Dã đang sững sờ vội vàng lôi điện thoại ra, lập tức từ chối nghe.

Trong thời điểm quan trọng này, tên khốn nào lại dám gọi điện cho hắn?

Hòa Dã thầm mắng.

Nhưng vừa mới cúp máy, điện thoại lại đổ chuông, cúp xong lại tiếp tục vang lên.

Hòa Dã sửng sốt, nhận ra có điều gì đó không ổn, lập tức nhìn vào màn hình điện thoại, mới phát hiện ra đó là các dãy số lạ nối tiếp nhau, hơn nữa những dãy số này đều đến từ khắp nơi, hiển nhiên là điện thoại của hắn đã bị công kích.

“Hả? Anh Hòa! Xảy ra chuyện rồi!”

Lúc này, một thành viên trong nhóm nhìn chằm chằm vào di động rồi hét lên.

Cả người Hòa Dã run bần bật, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”


“Anh… anh mau nhìn vào điện thoại đi! Mau nhìn vào app!

Hòa Dã vội vàng lấy điện thoại ra và mở app, vừa nhìn hắn đã chết sững ngay tại chỗ.

Video đứng đầu của app không phải là video mà hắn bảo người đăng, mà là video do Lâm Chính đăng lên!

Hơn nữa tài khoản đăng video lại là… thần y Lâm!

Ầm!

Trong đầu Hòa Dã hoàn toàn trống rỗng, đột nhiên ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn Lâm Chính!

Tài khoản với hai trăm triệu người theo dõi…

Trên mạng chỉ có một tài khoản duy nhất!

Đó chính là thần y Lâm của Giang Thành!

Hòa Dã mặc dù được xưng là có sáu mươi triệu người theo dõi, nhưng thực tế số người theo dõi e rằng còn không nổi một triệu, phần lớn đều là tài khoản ảo, do công ty điều khiển, sức mạnh của dư luận sao có thể so sánh với thần y Lâm?

Tài khoản của thần y Lâm chưa bao giờ hoạt động, nhưng hai trăm triệu người theo dõi đều là người thật!

Khi anh tung ra video này, hoàn toàn có thể dự đoán trước được kết quả của dư luận! Có thể nói là bùng nổ Internet!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4832: C4832: Chương 4832


Không ngoài dự đoán, tài khoản của Hòa Dã bị công kích bởi mấy trăm ngàn tin nhắn riêng tư, quản trị viên phải khóa khu vực bình luận và hòm thư riêng, vô số cư dân mạng bắt đầu tố cáo, chửi bới hắn ở nhiều khu vực bình luận, thậm chí còn đăng những video ngắn để chỉ trích.

“Xong rồi! Xong thật rồi…”

Hòa Dã như người mất hồn.

Hắn biết rằng, kể từ ngày hôm nay, mình hoàn toàn bị ghẻ lạnh.

Sau khi xảy ra chuyện của Hòa Dã, Lâm Chính và Tô Nhu cũng không còn tâm trạng để ăn cơm, cả hai từ chối lời mời nhiệt tình của Trần Khánh Tường, rồi rời khỏi trung tâm thương mại.

Lâm Chính cũng không quá ngạc nhiên khi thấy thái độ của Trần Khánh Tường.

Thật ra nếu nói về nguồn lực tài chính, tập đoàn Quân Thịnh cũng không kém Dương Hoa là bao, dù sao thì tập đoàn này cũng đã hoạt động hàng trăm năm, bám rễ vô cùng sâu và các mối quan hệ cũng rắc rối phức tạp.

Nhưng ở thế giới này, chỉ dựa vào việc có tiền thôi thì cũng vô dụng.

Tin tức của Trần Khánh Tường hết sức nhanh nhạy, cũng đã từng được chứng kiến thủ đoạn gây chấn động của thần y Lâm.


Nếu cường giả tuyệt thế như vậy mà tức giận ra tay thì tập đoàn Quân Thịnh chắc chắn chịu không nổi!

Nhân vật như vậy, ai dám đắc tội chứ?

Trần Khánh Tường muốn lôi kéo quan hệ với Lâm Chính, nhưng Lâm Chính lại hoàn toàn không có hứng thú.

Hai người đi thẳng tới địa điểm buổi đấu giá.

“Anh có quen biết với Trần Khánh Tường sao?”

Trên đường đi, Tô Nhu tò mò hỏi

“Ông ta là bệnh nhân cũ của anh”, Lâm Chính tùy ý nói.

“Vậy mà anh lại từng khám bệnh cho ông ta sao? Khó trách ông ta lại cung kính với anh như vậy”, Tô Nhu kinh ngạc, sau đó dường như nghĩ đến điều gì đó, cô gật đầu liên tục: “Em đoán là anh kiếm được không ít tiền từ ông ta nhỉ?”

“Đúng vậy, một người giàu có như vậy, ra tay chắc chắn rất hào phóng”.


“Hừ, tại sao tài khoản của thần y Lâm lại đăng video ở nhà hàng?”

“Anh đã gửi video cho thần y Lâm, nhờ anh ấy đăng lên! Dù Hòa Dã có lợi hại đến đâu thì sao hắn có thể so sánh được với một nhân vật tầm cỡ quốc gia như thần y Lâm chứ?”, Lâm Chính cười nói.

“Anh có thể liên lạc với tài khoản của thần y Lâm sao?”

Tô Nhu vô cùng kinh ngạc.

“Có vấn đề gì à?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.

Vẻ mặt Tô Nhu phức tạp nhìn Lâm Chính, cuối cùng khẽ thở dài, lắc đầu.

Lời đồn ngoài kia càng ngày càng quá đáng, nói em có quan hệ mờ ám với thần y Lâm, vậy mà anh không những không ghen, lại còn giữ liên lạc với người ta, chẳng lẽ anh không đề phòng một chút nào sao?

Tô Nhu suy nghĩ trong lòng, đột nhiên hơi tức giận.

Lâm Chính này, không lẽ anh ấy chẳng hề coi trọng mình chút nào sao?

Em là vợ của anh đấy!

Vậy mà anh lại trò chuyện với tài khoản của người đàn ông có lời đồn mờ ám với vợ mình, không những thế còn thường xuyên liên lạc?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4833: C4833: Chương 4833


Tô Nhu càng nghĩ càng tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng khó chịu.

“Tiểu Nhu, em làm sao thế?”, Lâm Chính cảm nhận được có gì đó không đúng lắm, vội vàng hỏi.

“Nghe cho rõ đây, từ giờ trở đi, em không cho phép anh liên lạc với thần y Lâm nữa!”, Tô Nhu tức giận nói.

Lâm Chính sửng sốt, mờ mịt gật đầu: “Được… Được thôi…”

Tô Nhu hừ một tiếng, không thèm nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính không hiểu gì: “Cô gái ngốc này bị làm sao vậy?”

Hai người đi tới ven đường, chuẩn bị bắt taxi.

Lúc này, những người qua đường xung quanh nhao nhao ngẩng đầu lên, nhìn về phía trung tâm mua sắm Thiên Úc, bàn tán sôi nổi.

Tô Nhu liếc mắt nhìn, lập tức bịt kín cái miệng nhỏ nhắn: “Nhìn kìa, trung tâm thương mại Thiên Úc xảy ra hỏa hoạn!”

Lâm Chính cũng thuận thế nhìn theo, thấy những làn khói dày đặc bốc lên ở trung tâm thương mại.


Anh bật cười: “Không phải xảy ra hỏa hoạn, chỉ là đốt một chút quần áo thôi”.

“Đốt quần áo?”

Tô Nhu hơi sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, kinh hãi nói: “Không phải chủ tịch Trần lại làm theo lời anh nói, đốt hết tất cả các cửa hàng thời trang nữ ở trung tâm thương mại đấy chứ?”

“Có lẽ là vậy”.

Trần Khánh Tường vẫn khá có thành ý.

Khuôn mặt của Tô Nhu trở nên phức tạp, hít sâu một hơi, hiển nhiên là không thể tiếp nhận.

Lúc này, một chiếc taxi dừng lại ở bên cạnh hai người, Tô Nhu không do dự mà lên xe, đi thẳng về phía địa điểm đấu giá.

Địa điểm đấu giá nằm ở bên cạnh bờ biển của Úc Thành.

Ông Đồng đã thuê vài kilomet bãi cát, dành cả tháng trời cùng với rất nhiều tiền để sắp xếp địa điểm đấu giá.


Khi hai người vừa bước vào khu vực đấu giá, Tô Nhu hoàn toàn bị choáng ngợp bởi sự sang trọng ở đây.

Lâm Chính nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm được Dịch Tiên Thiên.

“Ôi chao, chủ tịch Tô! Xin chào! Xin chào! Hoan nghênh cô đến đây, xin lỗi vì chỉ có thể tiếp đón từ xa!”

Dịch Tiên Thiên dẫn đầu bước tới, mỉm cười chào hỏi Tô Nhu.

Mặc dù ông ta không phải là người đứng ra tổ chức, nhưng với tư cách là thành viên của Thương Minh, tiếp đón khách mời cũng là nhiệm vụ của ông ta.

“Ông là…”

“À, tôi là Dịch Tiên Thiên đến từ Thương Minh”.

“Thương Minh?”

Tô Nhu kích động, vội vàng vươn tay ra cười nói: “Ông Dịch! Xin chào! Xin chào!”

“Tôi đã sắp xếp chỗ ngồi ở khu khách quý dành cho hai người, cô Tô, lát nữa cô hãy ngồi ở ghế thứ ba ở hàng thứ nhất nhé! Hiện giờ buổi đấu giá vẫn chưa bắt đầu, hai người đi đường vất vả rồi, có thể nếm thử một chút đồ ăn nhẹ!”, Dịch Tiên Thiên mỉm cười nói.

“Được, được, cảm ơn ông Dịch”, Tô Nhu cảm kích nói.

Dịch Tiên Thiên mỉm cười, bắt tay với Lâm Chính, nhân lúc Tô Nhu không chú ý, hạ thấp giọng nói: “Cậu Lâm, mọi thứ đều đã được sắp xếp thỏa đáng”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom