Cập nhật mới

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4300


Chương 4300

Lâm Chính thực sự không nghĩ ra đối thủ phải có thực lực đáng sợ như thế nào.

“Chủ tịch Lâm, tôi biết anh không phải người bình thường. Anh có thủ đoạn thông thiên, nhưng kẻ địch lần này thực sự quá mạnh! Hơn nữa… không chỉ có một mình Thương Minh, mà còn có Long Giang Phong bí ẩn khó lường kia. Nếu bọn họ cùng ra tay, chúng ta sẽ chết không toàn thây, xương cốt cũng không còn… Nên là Chủ tịch Lâm, đến lúc này rồi, tôi chỉ có thể lựa chọn khuất phục. Nếu không, mọi người đều sẽ mất mạng, kể cả anh!”, Tô Nhu suy sụp, che mặt khóc.

Cô chưa bao giờ đối mặt với kẻ địch đáng sợ và lớn mạnh như vậy.

Cô chỉ có thể từ bỏ.

Chỉ có thể thỏa hiệp.

Chỉ có thể khuất phục…

Lâm Chính không nói gì, đôi mắt hờ hững nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Một lúc lâu sau, anh thở ra một hơi, mỉm cười: “Tiểu Nhu, yên tâm, tôi có thể giải quyết!”.

“Chủ tịch Lâm!”.

Tô Nhu đột nhiên quay đầu lại, mắt đỏ ửng, không tin được nhìn anh.

“Tin tôi, tôi có thể giải quyết”, Lâm Chính cười.

Tô Nhu mở lớn mắt, mím môi, cuối cùng cúi đầu xuống.

“Chủ tịch Lâm, anh giải quyết không được đâu. Anh chưa tiếp xúc với người của Thương Minh, anh hoàn toàn không hiểu lần này anh phải đối mặt với kẻ địch đáng sợ thế nào… Anh càng phản kháng thì sẽ càng chọc giận bọn họ. Chủ tịch Lâm, chuyện này hãy để tôi xử lý, tốt nhất anh đừng ra mặt, tốt nhất… hãy rời khỏi Giang Thành này nhanh đi”, Tô Nhu nhỏ giọng nói, âm thầm nghiến răng, cực kỳ kiên định.

“Tiểu Nhu, hãy tin tôi một lần…”.

Lâm Chính còn định giải thích thêm, nhưng lúc đó điện thoại của Tô Nhu đột nhiên rung lên.

Cô cầm lên xem, do dự một lúc rồi ấn nút nghe.

“Cô Tô Nhu, hi vọng không quấy rầy cô nghỉ ngơi”, đầu kia điện thoại là một giọng nói trầm ấm.

Tô Nhu giật mình, vội vàng nói: “Ông… Ông Dịch? Chào ông… có… có chuyện gì không?”.

“Tôi nghe nói Long Giang Phong đã đến tìm cô?”.

“Phải… Phải…”.

“Hi vọng là cô đã phối hợp làm việc với cậu ta”.

“À…”.

“Được rồi cô Tô, cậu Long có nhiệm vụ của cậu Long, tôi cũng có nhiệm vụ của tôi, sự nhẫn nại của tôi đã đến cực hạn. Tám giờ hôm nay, tôi sẽ đến uống trà ở mái đình ven sông, mười giờ tôi sẽ đáp máy bay về Thương Minh. Tôi hi vọng cô có thể cho tôi câu trả lời tôi muốn. Nếu không, sau mười giờ tôi rời khỏi Giang Thành, đế quốc thương nghiệp mà Dương Hoa tạo nên, cô và tất cả những người bên cạnh cô đều sẽ hóa thành bong bóng, tan tành mây khói! Cô hiểu chưa?”.

Nói xong, ông ta cúp máy.

Tô Nhu như bị sét đánh, đứng ngây ra tại chỗ…

Phịch!

Tô Nhu ngã ngồi trên đất, sắc mặt trắng nhợt đến dọa người, cả người không kìm được mà run rẩy.

Lâm Chính vội vàng dìu cô dậy.

“Làm sao đây? Làm sao đây?”.

Tô Nhu không khống chế được nữa, tinh thần như đã suy sụp, bật khóc thành tiếng.

Cả đời cô chưa từng đối diện với áp lực lớn như vậy!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4301


Chương 4301

Dù công ty có đóng cửa cũng không đến mức đó!

Nhưng lần này lại liên quan đến tất cả những thứ thuộc về cô.

Làm sao cô có thể chịu nổi?

“Tiểu Nhu, cô hãy bình tĩnh, nói tôi nghe rốt cuộc Thương Minh muốn gì? Cô nói bọn họ đến đây vì cô và tôi, rốt cuộc là ý gì? Người của Thương Minh muốn cô đến gặp ông ta… lại là vì cái gì?”, Lâm Chính hạ giọng hỏi.

“Chủ tịch Lâm, thật ra người của Thương Minh đến tìm tôi chủ yếu là vì anh!”, Tô Nhu thút thít nói.

“Tôi?’.

“Đúng, ông ta và Long Giang Phong đều đang tìm anh! Nhưng lúc trước anh không ở Giang Thành, bọn họ đã đến tìm tôi!”.

“Tìm tôi?”.

Lâm Chính nhíu mày.

Chẳng lẽ người của Thương Minh cũng đến điều tra chuyên của đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt giống như Long Giang Phong?

Nếu vậy thì chẳng phải làm chuyện dư thừa hay sao?

Long Giang Phong đã bắt tay điều tra, sao còn phái người của Thương Minh đến đây?

Hơn nữa, Thương Minh chủ yếu là kinh doanh, chuyện người tuyệt phạt và đội phán quyết Thiên Khải rõ ràng là chuyện của võ giả, bảo bọn họ đến đây phải chăng không phù hợp cho lắm?

Hơn nữa, hình như người Thương Minh còn chưa biết chuyện Long Giang Phong bị Lâm Chính dạy cho một bài học, có lẽ bọn họ không phải cùng một mục đích.

“Bọn họ tìm tôi làm gì?”.

“Yêu cầu anh giao ra quyền điều hành Dương Hoa, giao ra mọi thứ anh đang nắm giữ, kể cả những phương thuốc đó…”, Tô Nhu nói.

“Nói trắng ra là bắt tôi khuất phục bọn họ?”, Lâm Chính nheo mắt hỏi.

“Không…”, Tô Nhu đau khổ lắc đầu: “Tôi không cảm thấy bọn họ có ý bắt anh khuất phục. Có lẽ sau khi bọn họ có được mọi thứ của anh…”.

“Sẽ tiêu diệt tôi?”, Lâm Chính đanh giọng, khẽ nói.

Tô Nhu không lên tiếng.

Nếu bọn họ chỉ bắt Lâm Chính khuất phục thì cô đã khuyên Lâm Chính cúi đầu. Trước mặt nhân vật lớn như vậy, sao có thể chống đối lại bọn họ? Giữ mạng mới là điều quan trọng nhất.

Thời khắc này, Lâm Chính đã hiểu ra mọi chuyện.

“Người của Thương Minh không tìm được tôi xong lại tìm đến cô, nói cô liên hệ với tôi, khuyên tôi giao các phương thuốc đó và những thứ quý hiếm của Dương Hoa cho bọn họ đúng không?”.

“Người Giang Thành đều cho rằng tôi và anh có quan hệ rất thân thiết, người của Thương Minh không tìm được tung tích của anh thì đương nhiên sẽ tìm đến tôi. Chủ tịch Lâm, tôi nói thật, nếu không phải Thương Minh h@m muốn mấy phương thuốc trong tay anh, e rằng bọn họ đã bắt tay hành động khiến Dương Hoa biến mất! Đến nước này rồi, chúng ta không còn đường nào khác để đi, mọi thứ đều trở thành kết cục định sẵn!”.

Tô Nhu nói một hồi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại rơi nước mắt.

Mọi thứ cô liều mạng nỗ lực, cố gắng hết sức để có được, và cả đế quốc thương nghiệp to lớn mà Chủ tịch Lâm tốn bao nhiêu công sức xây dựng nên có thể sẽ biến mất vì một câu nói của người khác.

Trên đời này lại có sự bất công đến vậy sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4302


Chương 4302

Cô không cam tâm, nhưng lại không thể làm gì được…

“Chủ tịch Lâm, đến nước này chỉ có một con đường có thể đi. Anh hãy mang theo tất cả mọi thứ, đi cùng tôi đến gặp người của Thương Minh, giao hết mọi thứ cho họ, cầu xin người đó giơ cao đánh khẽ, ít nhất tha cho chúng ta một mạng, anh thấy thế nào? Chỉ cần giữ được mạng, những thứ khác sau này chúng ta có thể kiếm lại được!”, Tô Nhu quay đầu, rơm rớm nước mắt nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính im lặng một lúc lâu, gật đầu nói: “Được! Tôi sẽ bảo Mã Hải sắp xếp, cô dẫn tôi đi gặp người của Thương Minh đi”.

“Được! Thời gian không còn nhiều nữa”.

Tô Nhu xem đồng hồ, yếu ớt nói, sau đó kéo Lâm Chính ra khỏi phòng bệnh.

Cô không còn bao nhiêu sức lực, mỗi bước đi đều phải thở hổn hển.

Cô đang sợ hãi!

Sợ hãi tột cùng.

Lâm Chính nhìn cô thật sâu, không lên tiếng.

Sau khi lên xe, hai người đến thẳng mái đình bên sông.

Trên đài ngắm cảnh ven sông ở phía trên cùng mái đình, một người đàn ông chải tóc ngược ra sau, mặc Âu phục phẳng phiu đang ngồi đó uống cà phê.

Người đàn ông đeo kính gọng vàng, tay đeo đồng hồ Rolex màu đen bản giới hạn trị giá ba mươi triệu tệ, trên người mặc Âu phục được may thủ công bởi nhà thiết kế nổi tiếng nước Ý. Cả người có cảm giác vô cùng xa hoa, nhưng cảm giác xa hoa đó đặt lên người ông ta lại không thấy có gì bắt mắt.

Bởi vì thứ nổi bật nhất của người đó chính là khí chất!

Loại khí chất vừa sinh ra đã đứng ở trên cao!

Đến nỗi những người phụ nữ xung quanh bị người đàn ông này làm si mê mà không dám tiến tới bắt chuyện.

“Ồ? Cô Tô, cô đến rồi à? Tốt lắm!”.

Người đàn ông như nhận ra Tô Nhu đã đến, khẽ gật đầu, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt.

“Ông Dịch, chào ông”, Tô Nhu hơi run rẩy nói.

“Ừ”, người đàn ông khẽ gật đầu, sau đó lại nhìn sang người đàn ông đeo kính đen đi bên cạnh Tô Nhu: “Người này là?”.

“Chủ tịch Lâm của… Dương Hoa”, Tô Nhu thận trọng giới thiệu.

“Ồ?”.

Người đàn ông sửng sốt.

“Chào ông”, Lâm Chính gỡ kính đen xuống, nhìn ông ta, không biểu lộ cảm xúc gì.

Điều này khiến người đàn ông đó vô cùng bất ngờ.

Ông ta mìm cười, nhè nhẹ vỗ tay: “Được! Tốt lắm! Cô Tô, không ngờ cô lại dẫn Chủ tịch Lâm của Dương Hoa đến thẳng đây, vậy thì chuyện đơn giản hơn nhiều rồi! Ha ha ha ha…”.

“Tôi nên xưng hô thế nào đây?”.

“Tôi là Dịch Tiên Thiên đến từ Thương Minh. Lần này tôi đến Giang Thành cũng là theo yêu cầu của Thương Minh đến đây đàm phán với Chủ tịch Lâm cậu”, người đàn ông cũng chính là Dịch Tiên Thiên cười nói: “Chủ tịch Lâm, Thương Minh yêu cầu, hi vọng cậu có thể giao ra toàn bộ phương thuốc trong tay cậu vô điều kiện, đồng thời sáp nhập Dương Hoa vào Thương Minh! Cậu nghe rõ chưa?”.

“Nghe rõ? Ông Dịch không hỏi tôi có đồng ý hay không à?”, Lâm Chính hỏi.

“Cái đó không cần phải hỏi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4303


Chương 4303

“Vì sao?”.

“Bởi vì cậu không có lựa chọn”, Dịch Tiên Thiên uống cà phê, hờ hững nói.

Lâm Chính đã hiểu thái độ của Dịch Tiên Thiên.

Ông ta không đến để thương lượng, mà để chèn ép.

Lâm Chính không có quyền lựa chọn, nếu không thứ chờ đón anh chính là sự trả thù nặng nề của Thương Minh.

Đứng trước Thương Minh, Dương Hoa của Lâm Chính nhỏ bé yếu ớt chẳng khác gì con kiến.

Lâm Chính rơi vào trầm tư.

Một lát sau, anh ngẩng phắt lên.

“Dịch Tiên Thiên, mạo muội hỏi một câu, Thương Minh các ông và đại hội có mối quan hệ gì vậy?”.

“Việc này không liên quan đến cậu, cậu cũng không có tư cách hỏi”, Dịch Tiên Thiên uống một ngụm cà phê, không nhanh không chậm đáp.

Trong mắt ông ta, Lâm Chính chẳng khác nào con kiến dưới đất, sở dĩ ông ta kiên nhẫn ngồi đây đưa ra yêu cầu với Lâm Chính là vì không muốn khiến chuyện này trở nên quá rắc rối.

Nếu không ông ta đã ra tay lấy mọi thứ của Lâm Chính rồi, cần gì phải lãng phí nước bọt ở đây chứ?

Đương nhiên Lâm Chính cũng nhìn ra được sự ngạo mạn và ngông cuồng của đối phương.

Nhưng anh không tức giận.

Lâm Chính đoán Thương Minh và đại hội ít nhiều cũng có chút quan hệ, nếu không Dịch Tiên Thiên sẽ không đề cập đến Long Giang Phong.

“Được rồi, thần y Lâm, đừng nhiều lời nữa, tôi phải đến sân bay rồi, cậu mau đưa phương thuốc cho tôi đi. Nếu cậu ngoan ngoãn phối hợp, tôi nghĩ chắc là có thể giữ được một mạng. Đương nhiên, y thuật của cậu sẽ bị tước đoạt tất cả, sau này cậu hãy làm một người bình thường, sống nốt quãng đời còn lại đi”, Dịch Tiên Thiên đặt cốc cà phê xuống, nhìn Lâm Chính với ánh mắt thương hại: “Cậu nên cảm ơn tôi mới phải, dù sao chúng tôi cũng tha mạng cho cậu, hi vọng cậu có thể trân trọng sự ban ơn của chúng tôi”.

“Ban ơn?”.

Lâm Chính khẽ lắc đầu, bình thản nói: “Ông có thể nói cho tôi biết tại sao Thương Minh lại làm vậy với tôi không? Đòi lấy phương thuốc, còn muốn tước đoạt tất cả mọi thứ, thậm chí là y thuật của tôi? Tôi nhớ hình như mình và Thương Minh không thù không oán thì phải?”.

“Cậu muốn biết nguyên nhân?”.

“Đương nhiên”.

“Được, vậy tôi sẽ nói thẳng, thực ra cái Thương Minh muốn không phải là phương thuốc của cậu, lấy phương thuốc chỉ là tiện tay thôi! Mục đích thật sự của Thương Minh vẫn là muốn xử lý cậu!”.

“Xử lý tôi?”.

“Đúng, thần y Lâm, Dương Hoa của cậu phát triển quá thần tốc! Tuy không so được với Thương Minh, nhưng trong mắt những người bên trên, bất cứ hành động nào của cậu đều khiến bọn họ cực kỳ bất mãn, cộng thêm lần này người tuyệt phạt và đội phán quyết Thiên Khải đều biến mất ở Giang Thành, nên cuối cùng bên trên cũng quyết định trừ khử cậu!”.

“Chỉ thế thôi?”.

“Chỉ thế thôi!”.

“Lằng nhằng nửa ngày, hóa ra là Thương Minh cảm thấy bị uy hiếp, nên mới thực hiện hành động này”.

Lâm Chính bừng hiểu ra, cuối cùng cũng hiểu được suy nghĩ của những người này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4304


Chương 4304

Lâm Chính thành lập Dương Hoa, phát triển quá nhanh, chỉ trong mấy năm đã vươn lên thành tập đoàn hàng đầu trong nước, tạo dựng nên đế quốc doanh nghiệp có quy mô khổng lồ, tốc độ phát triển cực kỳ khủng khiếp.

Tuy Thương Minh to lớn và cổ xưa, nhưng đối mặt với nhân tài mới nổi như Dương Hoa thì cũng cảm nhận được sự uy hiếp.

Bọn họ lo rằng sau này Dương Hoa tiếp tục phát triển sẽ uy hiếp đến địa vị của mình, nên quyết định ra tay trừ khử, bóp ch3t từ trong trứng nước.

Chuyện của đội phán quyết Thiên Khải và người tuyệt phạt lần này đã khiến Thương Minh hạ quyết tâm.

Người bị tình nghi lớn nhất trong vụ việc đội phán quyết và người tuyệt phạt mất tích chính là thần y Lâm. Nếu đối phương có khả năng trở thành kẻ địch tiềm ẩn, thì cần gì phải mềm lòng nương tay chứ?

Thế là đại hội và Thương Minh đồng thời ra tay, tiến vào Giang Thành.

Nhưng đại hội vẫn coi trọng quy tắc, chuyện gì cũng phải có chứng cứ, chỉ là Long Giang Phong phẩm chất xấu xa, làm xằng làm bậy, nên mới gây rắc rối.

Còn thương hội toàn là một đám doanh nhân, coi lợi ích làm đầu, chứ không làm việc như đại hội.

Bọn họ ra tay thì sẽ dùng biện pháp mạnh, lấy đá đè trứng, san bằng luôn cả Dương Hoa.

“Cậu nói khó nghe thật đấy, nhưng không sao, chúng tôi không quan tâm đ ến suy nghĩ của loại người như cậu, cậu hãy mau mang đồ ra đây đi”, Dịch Tiên Thiên chìa tay ra, sự khinh bỉ dưới chiếc kính gọng vàng lại càng rõ ràng hơn.

Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính lắc đầu: “Không có”.

“Hử?”, nụ cười bình thản trên khuôn mặt Dịch Tiên Thiên hơi cứng lại: “Thần y Lâm, hi vọng chỉ là tôi nghe nhầm, cậu… vừa nói gì cơ?”.

“Tôi nói là tôi không có thứ ông cần”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.

“Không có?”, nụ cười trên mặt Dịch Tiên Thiên đã hoàn toàn biến mất.

“Tôi nói nhầm, không phải không có, mà là tôi có, nhưng sẽ không đưa cho ông”, Lâm Chính ngồi xuống, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ mang một cốc cà phê tới.

Anh vừa dứt lời, Tô Nhu ở bên cạnh lập tức hóa đá.

“Chủ tịch, anh… anh đang làm gì vậy? Vừa rồi chẳng phải anh đã đồng ý sẽ thỏa hiệp với ông Dịch sao? Sao anh có thể nói những lời như vậy chứ?”.

Tô Nhu có chút á khẩu, sợ đến mức suýt nữa quỳ luôn xuống đất.

Đối mặt với người nắm cả sống chết của bọn họ trong lòng bàn tay, mà Lâm Chính lại công khai từ chối như vậy sao?

“Chủ tịch điên rồi sao?”.

Tô Nhu không biết, nhưng cô cảm giác mình sắp điên luôn rồi.

“Ông Dịch, ông đừng tức giận, Chủ tịch chỉ là… chỉ là ăn nói hơi hàm hồ, ông cứ coi như không nghe thấy những lời vừa rồi đi. Tôi thay mặt anh ấy gửi lời xin lỗi đến ông!”, Tô Nhu không khỏi cúi người nói.

Dịch Tiên Thiên mỉm cười, khuôn mặt không tỏ vẻ tức giận mấy, mà vắt chéo hai chân, chĩa bàn chân vắt chéo kia về phía Tô Nhu: “Xin lỗi thì không cần đâu, quỳ xuống li3m giày cho tôi là được!”.

Tô Nhu ngây người.

Lâm Chính cũng đanh mắt lại.

Những người vây xem xung quanh vẫn chưa rõ chân tướng cũng quay sang nhìn chằm chằm.

Bởi vì trời tối, ban công không có đèn, nhờ ánh trăng lờ mờ nên nhiều người mới nhìn thấy Tô Nhu, chứ không chú ý đến Lâm Chính.

“Đó chẳng phải là cô Tô Nhu của công ty Quốc tế Duyệt Nhan sao? Cô ấy làm gì vậy?”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4305


Chương 4305

“Người kia bắt cô ấy quỳ xuống li3m giày? Trời ơi, đó là ai vậy?”.

“Yêu cầu thật là quá đáng!”.

“Liệu cô Tô Nhu có làm không nhỉ?”.

“Nếu cô ấy li3m thật thì đúng là tin cực hot!”.

Những người vây xem vội vàng lấy điện thoại ra, chĩa về phía này, chuẩn bị moi tin.

Đúng lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhu bỗng đanh lại, cô nghiến răng định khom lưng quỳ xuống.

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Chính bỗng giơ tay túm lấy cánh tay cô, kéo cô lên.

“Chủ tịch Lâm?”, Tô Nhu sửng sốt, vội vàng định quỳ nữa.

Nhưng dù thế nào cũng vô ích.

Lâm Chính mạnh hơn cô không biết bao nhiêu lần.

“Hử?”.

Ánh mắt Dịch Tiên Thiên lóe lên một tia lạnh lẽo.

“Tiểu Nhu, cô không cần phải làm vậy, tôi đã nói rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý, cô không cần lo”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Anh… sao anh ngang bướng giống hệt Lâm Chính thế nhỉ? Không chịu nghe ai khuyên nhủ cả!”, Tô Nhu tức đến mức giậm chân bình bịch.

Nhưng Lâm Chính bỏ ngoài tai.

“Được! Được! Ha ha, không hổ là thần y Lâm, quả nhiên to gan! Chỉ tiếc là trên đời này, những người to gan thường chết sớm! Thần y Lâm, hi vọng lát nữa cậu đừng hối hận về quyết định của mình, tối hôm nay, cậu và Dương Hoa hãy biến mất đi!”.

Dịch Tiên Thiên mỉm cười rồi đứng dậy, định bỏ đi.

Nhưng ông ta vừa cất bước, đã có mấy bóng dáng chặn ở trước mặt.

Chính là đám người Nguyên Tinh.

“Tôi cho ông đi rồi sao?”, giọng nói lạnh lùng của Lâm Chính vang lên.

Tô Nhu đã hết hi vọng hoàn toàn.

Lâm Chính rõ ràng là muốn đối đầu với người của Thương Minh mà.

Hết rồi!

Hết thật rồi!

Tô Nhu lùi lại hai bước, ngã ngồi xuống đất, nước mắt chảy ra giàn giụa.

Cô chịu đủ uất ức, nhẫn nhục chịu đựng, muốn cúi mình cầu toàn, để giữ mạng cho những người bên cạnh, nhưng bây giờ thì tất cả đã tan thành mây khói.

“Tất cả là tại mình, nếu mình nói hết thực lực thực sự của Thương Minh ra, để Chủ tịch Lâm suy nghĩ kĩ càng, thì anh ấy sẽ không đến mức kích động như vậy, tất cả là lỗi của mình!”.

Tô Nhu vò đầu bứt tai, vô cùng khổ sở.

“Tiểu Nhu, cô không sao chứ?”, Lâm Chính đỡ Tô Nhu lên hỏi.

Tô Nhu lắc đầu, cô đã không biết nên đối mặt với chuyện này như thế nào.

“Cô chờ một chút, xử lý xong chuyện ở đây tôi sẽ đưa cô về”.

Lâm Chính bình thản nói, rồi đi về phía Dịch Tiên Thiên.

“Thần y Lâm, tôi cảm thấy hình như cậu không được thông minh lắm, cậu nghĩ đám vô danh tiểu tốt này có thể ngăn cản được tôi sao?”, Dịch Tiên Thiên nở nụ cười khinh bỉ, nhìn những người xung quanh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4306


Chương 4306

“Vô danh tiểu tốt?”.

“To gan! Dám sỉ nhục bọn tao à?”.

“Đúng là chán sống mà!”.

Những tay đấm xung quanh đều nổi giận.

Nguyên Tinh lạnh lùng hừ một tiếng: “Lão phu sống gần 100 năm mà chưa từng thấy ai nói lão phu là hạng vô danh tiểu tốt”.

“Haizz, chẳng phải bây giờ đã có rồi sao?”.

Dịch Tiên Thiên cười nói: “Thế này đi, thần y Lâm, chúng ta cùng đánh cược! Nếu như người của cậu có thể làm tổn thương một sợi tóc của tôi, thì chuyện này coi như chấm dứt, tôi đảm bảo Thương Minh sẽ không động đến Dương Hoa của cậu nữa, thế nào?”.

“Thật chứ?”.

Tô Nhu mừng rỡ.

“Đương nhiên, tôi trước giờ là người nói lời giữ lời”, Dịch Tiên Thiên nhún vai đáp.

“Chủ tịch Lâm!”, Tô Nhu vội quay lại nhìn Lâm Chính, ánh mắt đầy mong chờ.

Nhưng Lâm Chính lại bình thản lên tiếng: “Ông không phải là người có quyền quyết định ở Thương Minh, chuyện này cũng không phải ông nói chấm dứt là chấm dứt. Cho dù tôi thực sự khiến ông bị thương, thì ông cũng sẽ không thực hiện lời hứa. Nhưng mà không sao, bởi vì hôm nay ông sẽ không thể rời khỏi Giang Thành được”.

“Cũng chưa chắc!”, Dịch Tiên Thiên cười nói.

Lâm Chính không nói gì, khẽ vung tay lên.

Tất cả mọi người ở xung quanh đều ùa về phía Dịch Tiên Thiên.

“Bắt lấy hắn!”.

“Lên!”.

Bọn họ khẽ gầm lên, rồi xông tới như sói đói hổ vồ.

Dịch Tiên Thiên vẫn đứng bất động tại chỗ, sừng sững như một ngọn núi.

Nhưng những người này vừa lại gần.

Bốp bốp bốp…

Mấy âm thanh nặng nề vang lên, chỉ thấy những người xông về phía Dịch Tiên Thiên đầu tiên đều bất ngờ trúng đòn, ai nấy ngã bay đi, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.

“Cái gì?”.

Những người xung quanh đều kinh ngạc.

Thế này là sao?

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Là Dịch Tiên Thiên ra tay sao?

Lẽ nào Dịch Tiên Thiên này là cao thủ tuyệt thế, thâm tàng bất lộ?

“Dịch Tiên Thiên này chỉ là người bình thường, nói cách khác là doanh nhân thuần túy, ông ta không biết võ công”, Lâm Chính nhìn ra manh mối, trầm giọng nói.

“Mọi người cẩn thận! Chắc chắn xung quanh Dịch Tiên Thiên có cường giả tuyệt đỉnh bảo vệ!”, Nguyên Tinh quát.

“Cường giả tuyệt đỉnh?”.

Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4307


Chương 4307

“Ha ha, vẫn là thần y Lâm tinh mắt, nếu đã bị cậu phát hiện thì bác Hạ, ông ra chào hỏi mọi người đi”, Dịch Tiên Thiên cười nói.

Ông ta vừa dứt lời.

Vù!

Một cái bóng đen lặng lẽ xuất hiện phía trước Dịch Tiên Thiên.

Mọi người giật nảy mình.

Bọn họ thậm chí không biết người này xuất hiện lúc nào, cứ như hiện ra giữa không trung, chẳng khác nào ma quỷ…

Người kia mặc áo khoác màu đen, đội mũ choàng, có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt già nua gần cổ lai hy dưới vành mũ rộng rãi.

“Là một cao thủ!”.

Nguyên Tinh đanh mắt nhìn người kia, khàn giọng nói: “Người này có khí tức hùng hậu mạnh mẽ, thực lực của ông ta… e là cũng không kém gì tôi”.

“Sao có thể thế được?”.

Mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc.

Nguyên Tinh là nhân vật tầm cỡ đến mức nào chứ? Một vệ sĩ đi theo Dịch Tiên Thiên mà cũng có thể so sánh với thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo như Nguyên Tinh?

Đây chính là thực lực của Thương Minh sao?

“Tôi chỉ là một doanh nhân yếu ớt tay trói gà không chặt, dám đến Giang Thành một mình thì đương nhiên phải có người bảo vệ rồi. Thần y Lâm, nếu cậu nghĩ mình có thể giữ chân tôi thì cứ thử xem”, Dịch Tiên Thiên ngoảnh sang cười nói: “Bác Hạ, chơi với bọn họ đi, ngoài thần y Lâm ra, lấy hết đầu của những người còn lại để đây, cho những người dám đối đầu với Thương Minh biết kết cục của bọn họ”.

Bác Hạ không nói gì, chỉ hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, bất ngờ lao về phía những người trước mặt.

Tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.

Đối phương hầu như không kịp phản ứng.

“Cẩn thận!”.

Nguyên Tinh cuống quýt kêu lên, vội vàng xông tới chặn trước mặt người kia, vung một tay tới định bức lui bác Hạ.

Nhưng bác Hạ cũng tung chưởng, đánh mạnh vào lòng bàn tay Nguyên Tinh.

Bốp!

Âm thanh trầm nặng vang lên.

Bác Hạ hơi lùi lại.

Còn Nguyên Tinh lùi liên tiếp năm bước mới dừng lại được.

Mọi người thấy thế đều trố mắt ra nhìn…

Vậy mà Nguyên Tinh… cũng không phải là đối thủ?

Mọi người đều giật mình.

Nguyên Tinh là thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo, là cao thủ hàng đầu dưới trướng của Lâm Chính.

Thế mà lại không thể đối phó được với vệ sĩ của Dịch Tiên Thiên?

Thương Minh rộng lớn đó cứ như thể Thần Phật, chỉ có thể ngước nhìn, không thể thành thù?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4308


Chương 4308

“Ông Nguyên Tinh, ông không sao chứ?”

Người bên cạnh vội quan tâm hỏi.

“Tôi không sao, nhưng người này… sức lực đặc biệt quá”, Nguyên Tinh trầm giọng nói.

“Đặc biệt? Sức lực của người này rất lớn sao?”

“Không phải, sức của người này không lớn mà khá kỳ lạ, khá giống xảo kình nhưng lại không giống xảo kình, sức mạnh của người này hệt như một con rắn độc, cực kỳ xảo quyệt. Khi va chạm với nó, sức mạnh của người này sẽ tóm lấy điểm yếu trong lực đạo của tôi rồi tấn công vào chỗ đó, từ đó làm sức mạnh của tôi tan rã”, Nguyên Tinh nói.

Mọi người nghe xong đều giật mình, hoang mang.

Còn có bản lĩnh kỳ lạ vậy sao?

Lúc này Dịch Tiên Thiên châm điếu thuốc, nói: “Được rồi bác Hạ, đừng lãng phí thời gian nữa, chuyến bay của tôi sắp cất cánh rồi, ông nhanh lên một chút, nếu không giải quyết xong thì đừng về Thương Minh nữa”.

Ánh mắt ông lão tên bác Hạ đó thay đổi, cũng không nói gì nhiều dứt khoát lao đến chỗ Nguyên Tinh.

Sát khí bộc phát.

Lần này bác Hạ dùng toàn bộ sức lực, định giải quyết gọn Nguyên Tinh trong thời gian ngắn nhất.

Những người ở đó chỉ có Nguyên Tinh là người có thể đánh với ông ta vài chiêu, nếu Nguyên Tinh chết, mấy người này chẳng qua chỉ là đám dê đang đợi chết mà thôi.

Những người khác cũng biết ý đồ của bác Hạ bèn xông lên hết.

“Mọi người cùng xông lên hạ gục lão già này đi”.

“Ông Nguyên, chúng tôi giúp ông đánh bại ông ta”.

“Giết!”

Mọi người hét lên.

Nguyên Tinh cũng không dám khinh suất nói: “Các vị đừng hoảng hốt, chúng ta liên hợp lại chắc chắn sẽ đánh bại được người này”.

Nói xong, khí kình của Nguyên Tinh tích tụ, trước mặt ngưng tụ thành một khí tràng cực lớn, đẩy về phía bác Hạ đang lao đến.

Những người khác cũng rút đao kiếm ra, chuẩn bị sát chiêu lợi hại nhất, lấy đà bao vây tấn công bác Hạ.

Thế nhưng ngay sau đó, bác Hạ bỗng giơ tay lên, ngón tay nhanh chóng thay đổi, làm ra tư thế tay hết sức kỳ lạ, sau đó chỉ về phía trước.

Vèo vèo!

Một tia kiếm quang màu vàng bỗng phóng ra từ đầu ngón tay ông ta rồi lao đến với khí thế kinh thiên động địa.

“Cái gì?”

Nguyên Tinh trợn to mắt, không phản ứng kịp, đành nhìn khí tràng trước mặt mình bị kiếm quang màu vàng đáng sợ này đâm xuyên qua.

Người xung quanh đều bị uy lực của kiếm đánh văng.

Mặt đất bị kiếm khí làm cho nứt toác như thể không khí cũng rung chuyển.

Còn Nguyên Tinh bị kiếm khí đâm vào ngực, cả người liên tục lùi về sau, công pháp bị phá vỡ hoàn toàn. Sau đó ông ta quỳ một gối xuống đất, ôm ngực, đã không còn đứng vững được nữa, máu trước mặt liên tục nhỏ xuống đất.

“Ông Nguyên Tinh!”

Mọi người cực kỳ hoảng sợ, vội vàng chạy đến đỡ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4309


Chương 4309

Hai chân Nguyên Tinh đã không còn sức nữa, khó khăn ngẩng đầu lên nhìn bác Hạ đồ đen đứng đó, sắc mặt tái nhợt.

“Đây là… kiếm khí khôn ngoan… Nếu tôi không đoán sai thì người này… chắc hẳn là Kiếm Hoàng trong truyền thuyết, Hạ Kiếm Tâm! Khinh suất rồi! Khinh suất rồi…”, Nguyên Tinh nôn ra máu, chật vật nói.

“Không ngờ đã nhiều năm như vậy mà Nguyên Tinh ông vẫn còn nhớ tôi”.

Bác Hạ bỗng nói, còn tiện tay lấy chiếc mũ trên đầu mình xuống.

Mọi người đều trợn to mắt.

“Kiếm Hoàng?”

“Hạ Kiếm Tâm?”

“Ông… ông ta là ai?”

Mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên, thậm chí có phần khó hiểu.

Nhưng cho dù thế nào, người có thể được gọi là Kiếm Hoàng cũng rất phi phàm.

“Kiếm Hoàng Hạ Kiếm Tâm! Năm mươi năm trước, ông ta là cao thủ đỉnh cao tung hoành khắp thiên hạ, nghe nói một mình ông ta cùng với một thanh kiếm đã đánh nhau với tất cả những người sử dụng kiếm trong thiên hạ mà không thua một trận nào. Kiếm thuật của ông ta đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao, không ai có thể đánh lại, đã làm được đến mức trong tay không có kiếm nhưng trong lòng có kiếm. Tuy nhiên, năm mươi năm trước ông ta đã biến mất không tung tích sau trận chiến với Tuệ Kỳ Anh – đại kiếm chủ thời đó, lúc đó nhiều người đồn rằng ông ta cũng bị nội thương nghiêm trọng và đã chết sau khi thất bại trước Tuệ Kỳ Anh, nhưng tôi không ngờ ông ta lại đến Thương Minh, làm tay sai cho Thương Minh”, Nguyên Tinh hừ một tiếng nói, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.

“Nguyên Tinh, ông cũng đừng nói tôi, chẳng phải ông cũng làm tay sai cho người khác đó à? Chẳng qua hình như chủ của tôi cao cấp hơn của ông. Thằng ranh mồm còn hôi sữa ở Giang Thành nhỏ bé này cũng có thể trở thành chủ của ông, ông không sợ mất mặt, tôi cũng thấy mất mặt thay ông”, mặt Hạ Kiếm Tâm không cảm xúc nói.

“Láo xược! Hạ Kiếm Tâm, ông nghĩ cậu ấy là ai? Cậu ấy là Đông Hoàng Thần Quân, là chủ của tông môn tôi”, Nguyên Tinh nổi giận.

“Gì cơ? Chỉ một thằng ranh miệng còn hôi sữa mà cũng có thể làm giáo chủ của Đông Hoàng Giáo à? Xem ra Đông Hoàng Giáo ông sa sút thật rồi”, Hạ Kiếm Tâm hơi kinh ngạc nhưng vẫn là hừ một tiếng, tỏ ra rất khinh thường.

“Vậy người thế nào mới có thể làm giáo chủ Đông Hoàng Giáo?”, lúc này Lâm Chính ở bên cạnh xen vào một câu không đúng lúc.

Hạ Kiếm Tâm nhướng mày, vừa xoay người lại.

Trong mắt ông ta bỗng xuất hiện một khuôn mặt.

Chính là Lâm Chính.

Anh xuất hiện ở trước mặt Hạ Kiếm Tâm từ lúc nào.

Không ổn!

Hạ Kiếm Tâm phản ứng cực nhanh, vội lùi về sau, đồng thời ngón tay lại thay đổi, có ý muốn dùng kiếm khí đánh Lâm Chính lùi lại.

Nhưng ngay sau đó tay Lâm Chính nhanh như chớp, năm ngón tay xòe ra nắm lấy nửa bên mặt Hạ Kiếm Tâm, dùng sức kéo khiến đầu của ông ta đập mạnh xuống nền đất bên cạnh.

Rầm!

Đài ngắm cảnh lập tức sụp xuống.

Sức mạnh bộc phát làm con phố xung quanh nứt toạc.

Cả dòng sông như bị lật úp bởi cú đánh này, khiến dòng sông nổi sóng lớn…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4310


Chương 4310

Cả bờ sông là một mớ hỗn độn.

Rất nhiều người đi đường thét lên.

“Chuyện gì vậy? Động đất sao?”

“Đáng sợ quá!”

“Mau báo cảnh sát! Báo cảnh sát!”

“Mẹ ơi…”

Từng tiếng hoảng loạn vang lên.

Con phố trở nên hỗn loạn, vài người vội vàng lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Trên đài ngắm cảnh, bụi đất bay tứ tung.

Người ở đài ngắm cảnh đều chạy đi hết.

Chỉ còn đám người Lâm Chính, Tô Nhu, Nguyên Tinh, Hạ Kiếm Tâm và Dịch Tiên Thiên.

Lúc này Dịch Tiên Thiên đã há hốc miệng, tròn mắt nhìn Lâm Chính.

Đầu ông ta vang lên tiếng ong ong, hoàn toàn ngây người.

Hạ Kiếm Tâm bị Lâm Chính đè chặt xuống đất, da đầu đều nứt ra, cả mặt be bét máu, nhìn có vẻ rất đáng sợ.

“Bác Hạ!”, Dịch Tiên Thiên vội vã gọi.

Hạ Kiếm Tâm thấp giọng gào thét, muốn giãy giụa đứng lên.

Nhưng một tay Lâm Chính như quả tạ ngàn cân, dù ông ta có gắng sức thế nào cũng không thể vùng ra được, cả người nằm rạp dưới đất, khó mà đứng lên.

“A!”

Hạ Kiếm Tâm như không cam lòng, lại gầm lên một tiếng, toàn bộ khí kình trong cơ thể đều bộc phát, biến thành những thanh phi kiếm nhỏ sắc bén đâm về phía Lâm Chính.

“Hả?”

Lâm Chính nhướng mày, cảm thấy khá thần kỳ nhưng không sợ gì cả, anh giơ tay còn lại lên, búng một cái thật mạnh.

Vèo vèo vèo!

Khí kình bay ra từ đầu ngón tay anh rồi biến thành châm khí, lao đến chỗ phi kiếm đang lao đến đó.

Mặc dù phi kiếm sắc bén nhưng không tinh xảo bằng châm khí.

Hai bên va chạm vào nhau, tất cả phi kiếm đều bị châm khí mỏng như sợi tóc đánh gãy.

Hạ Kiếm Tâm trợn to mắt.

Nguyên Tinh ở đầu bên này cũng há hốc miệng.

Ông ta biết rất rõ thực lực của Hạ Kiếm Tâm như thế nào.

Người này là bá chủ một phương vào năm mươi năm trước, đánh bại cả thiên hạ đấy!

Thế nhưng bây giờ lại bị chèn ép khi đối mặt với Lâm Chính…

Không thể tin được!

“Thực lực của giáo chủ trở nên mạnh đến thế từ bao giờ vậy?”, Nguyên Tinh lẩm bẩm.

Vèo!

Lúc này một tia kiếm quang vang lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4311


Chương 4311

Sau đó vô số phi kiếm lại bay ra từ cơ thể Hạ Kiếm Tâm, nhưng lần này chúng không tấn công Lâm Chính mà nhắm vào những người xung quanh này, nhất là tấn công dữ dội vào Tô Nhu.

Dương Đông kích Tây?

Lâm Chính lập tức buông tay lao đến đầu bên đó ngăn phi kiếm của Hạ Kiếm Tâm lại.

Hạ Kiếm Tâm lập tức vùng ra nhảy đến trên mặt sông.

Khí tràng của ông ta mở toàn bộ, khí kình phóng ra, dựa vào khí kình để bước đi trên sông như đi trên đất bằng.

Như một thần tiên!

Nhưng Lâm Chính lại không để lộ ra nhiều biểu cảm, anh bước đến bên bờ sông, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Kiếm Tâm.

“Rốt cuộc cậu là ai?”, mặt Hạ Kiếm Tâm be bét máu, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Chẳng phải các ông đã biết thân phận của tôi rồi sao? Tại sao còn muốn hỏi nữa?”, Lâm Chính nói.

“Không! Cậu tuyệt đối không thể là thần y Lâm ở Giang Thành được. Chủ nhân đã điều tra, thần y Lâm ở Giang Thành chỉ mới hơn hai mươi tuổi, mặc dù y võ cao siêu nhưng sao lại có thể là đối thủ của tôi được chứ?”, Hạ Kiếm Tâm hét lên.

“Sao hả? Võ học yếu hay mạnh còn phải phụ thuộc vào tuổi tác à? Ông sống đến tuổi này rồi mà còn ngây thơ thế ư?”, Lâm Chính hỏi.

“Mặc dù không phải quyết định bằng tuổi tác nhưng tôi đã luyện võ gần một trăm năm, sao có thể không lại thằng nhóc mới hai mươi tuổi chứ? Không thể nào”, Hạ Kiếm Tâm nói.

Ông ta không chấp nhận nỗi.

Bất kỳ ai cũng không thể chấp nhận.

Lâm Chính lắc đầu: “Ông luyện võ gần một trăm năm thì thế nào? Những người truyền thừa võ học, y đạo cho tôi đều là những người học tập nghiên cứu mấy ngàn năm? Lẽ nào một trăm năm của ông còn muốn so sánh với những người truyền thừa cho tôi à?”

“Tôi không tin! Tôi không thể chấp nhận được”.

Hạ Kiếm Tâm gào lên, hai mắt đỏ ngầu, hai cánh tay giơ lên cao.

Soạt soạt soạt!

Nước sông bỗng sôi trào, không ngừng lăn tăn gợn sóng dưới chân Hạ Kiếm Tâm.

“Đây là cái gì?”

“Khí tức quá hung ác, đáng sợ quá. Giáo chủ, cẩn thận!”

Mấy người Nguyên Tinh biến sắc, vội vàng nói.

“Thần y Lâm, cậu bớt phô trương thanh thế đi. Tôi không tin một tên nhóc mồm còn hôi sữa mới hơn hai mươi tuổi lại có thể chống lại kiếm lực gần một trăm năm của tôi. Bây giờ, tôi sẽ cho cậu biết tại sao người ta lại gọi tôi là Kiếm Hoàng. Kiếm mà tôi tu luyện gần một trăm năm có uy lực thế nào”.

Hạ Kiếm Tâm gầm lên, khí tức cả người bỗng đánh vào trong dòng sông.

Sau đó…

Soạt soạt!

Dòng sông cuồn cuộn xuất hiện cột nước cao gần ba mươi mét, giống như vòi rồng.

“Ôi trời!”

Mọi người ngạc nhiên thốt lên.

Không ít người đi đường ở đằng xa cũng ngẩng đầu, đều vô cùng ngạc nhiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4312


Chương 4312

“Đó là cái gì?”

“Thần tiên à?”

Tiếng bàn tán ngạc nhiên vang lên.

Nhưng đám người Nguyên Tinh bên này lại vô cùng chấn động.

“Dùng khí hóa thực? Trời ạ, kiếm đạo của Hạ Kiếm Tâm thế mà lại đạt đến mức này rồi?”

“Ông Nguyên Tinh, dùng khí hóa thực là gì?”, người bên cạnh cẩn thận hỏi.

“Đúng như tên của nó, đó là dùng khí để biến thành kiếm, phi kiếm biến thành thực, trở thành một thanh kiếm thật. Đây là một mức độ cao của kiếm đạo, người sử dụng kiếm ban đầu sẽ luyện trong tay có kiếm nhưng lòng không kiếm, sau đó lại tu luyện lên một mức cao là trong tay không có kiếm mà trong lòng có kiếm. Đây là hai cấp bậc lớn, hiện nay người luyện kiếm trên thế giới chỉ có hai cảnh giới này, nhưng Hạ Kiếm Tâm đã thoát khỏi hai cảnh giới này, đạt đến mức tay không kiếm, lòng cũng không kiếm”.

“Tay không kiếm, lòng cũng không kiếm? Vậy ông ta vẫn là người của kiếm đạo chứ?”

“Tất nhiên, vì ông ta chính là kiếm”, Nguyên Tinh trầm giọng nói.

Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.

“Thế chẳng phải là cảnh giới người kiếm hợp làm một trong truyền thuyết sao?”, có người thất thanh nói.

“Đúng thế”.

Nguyên Tinh gật đầu.

Ngay lúc này, cột nước trên dòng sông cuồn cuộn đó đã biến thành một thanh kiếm cực lớn.

Một thanh kiếm được ngưng tụ hoàn thành từ nước sông.

Mọi người ngước mắt lên ngẩn người nhìn.

Đây là cảnh tượng thần kỳ gì thế?

Thanh kiếm này vô cùng sắc bén hệt như kiếm của Tiên Nhân, nó như muốn xé tan màn đêm.

Lâm Chính nhìn chằm chằm thanh kiếm này, sừng sững đứng yên bất động như Thái Sơn.

Nhìn thế trận này rõ là muốn cố chấp đỡ lấy thanh kiếm này.

“Tránh ra! Tản đi hết đi!”

Nguyên Tinh nhìn ra manh mối, sắc mặt thay đổi, lập tức hét lên.

Mọi người vội vàng chạy sang một bên.

“Cô Tô, mau đi theo sau lưng tôi”, Nguyên Tinh gọi Tô Nhu đang ngây người ở đằng xa.

Lúc này Tô Nhu hoàn hồn.

Một người bình thường như cô có bao giờ thấy thế trận như vậy đâu? Hai chân không vững lắm, vội vàng chạy ra khỏi đài ngắm cảnh.

Dịch Tiên Thiên vừa bò vừa chạy ra ngoài lao đến bãi đậu xe, ông ta chui vào trong xe, nhưng không vội khởi động xe mà kéo cửa sổ xe xuống nhìn sang.

“Thần y Lâm, cậu đối đầu với Thương Minh thì chỉ có đường chết, nhưng cậu dám sỉ nhục tôi, hôm nay cho dù thế nào, tôi cũng phải xé nát cậu thành trăm mảnh. Tôi sẽ khiến cậu trở thành quá khứ, sau đó bị mọi người quên lãng bằng thanh kiếm này”.

Hạ Kiếm Tâm lớn giọng nói.

Lúc này kiếm ý trên người ông ta đã tụ lại hết trên tay phải ông ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4313


Chương 4313

Ông ta vừa dứt lời, tay phải giơ lên, nắm chặt thanh trường kiếm được biến đổi từ nước sông, tập trung toàn bộ sức mạnh chém mạnh vào Lâm Chính.

“Nước sông cuồn cuộn tụ lại thành thanh kiếm, một nhát kiếm chém tương tư, một nhát kiếm chém người quen, một nhát chém trời đất, một nhát chém tâm tôi”.

“Tụ lại thành một kiếm! Chém!”

Thủy kiếm lao đến!

Đây là một đòn tấn công mạnh nhất của Kiếm Hoàng.Kiếm ý xuất hiện che khuất nước sông cuồn cuộn.

Nhát kiếm này vừa được tung ra dường như màn đêm hoàn toàn im ắng, ánh trăng cũng trở nên mờ ảo, sao đầy trời cũng mờ đến mức không thấy.

Vô số ánh mắt run sợ nhìn nhát kiếm đáng sợ này.

Thanh kiếm lớn chưa lao đến, kiếm thế đã đến gần, nghiền ép nền đất xung quanh Lâm Chính.

Đất đá bay tứ tung, bụi mù mịt.

Nhát kiếm này có thể chém cả con phố làm đôi.

“A!”

Vài người đứng xem xung quanh đều hét lên.

Rất nhiều người sợ hãi suýt vỡ mật.

Ngay cả Nguyên Tinh cũng sửng sốt khi nhìn thấy nhát kiếm.

“Hạ Kiếm Tâm… mạnh đến mức này từ lúc nào thế?”

Thảo nào ông ta có thể đánh bại Nguyên Tinh chỉ với một chiêu.

Nguyên Tinh tự nhận mình chắc chắn không thể so được với thực lực này.

Mọi người ngước mắt nhìn, thanh kiếm lớn chém xuống.

Nhưng lúc này Lâm Chính bỗng động đậy.

Anh giơ ngón tay lên đỡ lấy thanh kiếm đang lao đến.

Ngón tay thon dài nhưng lại có một tia sáng lóe lên trên đầu ngón tay, tia sáng cực kỳ bắt mắt trong màn đêm tối tăm.

Vèo!

Ngón tay chạm vào thanh thủy kiếm đáng sợ đang lao đến.

Thủy kiếm bỗng chốc dừng lại.

Lưỡi kiếm cực lớn chạm vào ngón tay Lâm Chính, vô số kiếm khí xé tan tác mọi thứ xung quanh Lâm Chính, mặt đất xuất hiện từng vết nứt như bị móng vuốt sắc bén cào trúng.

Nhưng… thanh kiếm lớn đó không thể chém xuống thêm một phân nào.

“Cái gì?”

Dịch Tiên Thiên ngồi trong xe khiếp sợ suýt nữa lật cả người ra khỏi xe.

Đám người Nguyên Tinh cũng trợn to mắt, sau đó người nào cũng phản ứng lại, thốt lên từng tiếng vui mừng.

“Hay lắm!”

“Thần y Lâm uy vũ”.

“Giáo chủ vạn tuế!”

Mọi người vui mừng khôn xiết, tâm trạng tuyệt vọng hoảng sợ vừa rồi lập tức biến mất, chỉ còn lại sự ngưỡng mộ, tôn sùng với Lâm Chính.

Hạ Kiếm Tâm trợn to mắt, khó tin nhìn Lâm Chính.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4314


Chương 4314

“Cậu lại có thể chặn được nhát kiếm mạnh nhất của tôi bằng một ngón tay sao? Không! Tôi không tin! Tôi không tin!”

“Chắc chắn là ảo giác! Chắc chắn là thế”.

“Cậu đang cố chấp! Cậu đang liều mạng! Cậu không thể nào đỡ được nhát kiếm này của tôi”.

“Đều là giả! Chắc chắn là thế”.

Hai mắt Hạ Kiếm Tâm như sắp nổ tung, mặt mày nhăn nhó, khàn giọng gào thét, kiếm trong tay cũng điên cuồng chém ra.

Sức mạnh cả người đều đè chặt xuống.

Không hề giữ lại một chút nào.

Nhưng… cho dù ông ta có dùng sức đến mức nào cũng vô dụng…

Thanh kiếm cực lớn đó vẫn bị Lâm Chính đỡ được, khó có thể chém xuống dù chỉ nửa tấc.

Nước sông cuồn cuộn trên thân kiếm vẫn còn đang lưu động nhưng có thế nào cũng không chạm được vào người Lâm Chính.

Hạ Kiếm Tâm sắp gục ngã.

Cuối cùng Lâm Chính dùng sức, ngón tay run lên.

Bùm!

Một lực thuần khiết nhưng kỳ lạ bùng nổ từ đầu ngón tay, ngay lập tức phá vỡ thanh kiếm khổng lồ.

Bụp!

Tay cầm kiếm của Hạ Kiếm Tâm bị nổ tung, máu tuôn ra khiến ông ta gần như sắp ngất luôn tại chỗ, ông ta chậm rãi rơi từ trên không trung.

Nguyên Tinh nhảy lên lao vào trong dòng nước, túm lấy Hạ Kiếm Tâm rồi “ném” lên bờ sông.

Thanh kiếm vỡ tan tành biến thành thác nước đổ xuống dòng sông.

Lâm Chính để hai tay sau lưng, đi từng bước đến chỗ Hạ Kiếm Tâm.

Lúc này da thịt toàn thân Hạ Kiếm Tâm đều nứt lìa, cánh tay phải đầy vết xước, xương cốt gãy vụn, cả người đã không còn nguyên vẹn.

Nguyên Tinh trợn to mắt khó tin nhìn vị Kiếm Hoàng ngày trước, đầu óc chấn động.

Có thế nào ông ta cũng không hiểu tại sao Hạ Kiếm Tâm… lại bị Lâm Chính giải quyết chỉ bằng một ngón tay…

“Chuyện của giáo chủ là sao vậy? Tại sao chỉ mới một thời gian không gặp mà thực lực của giáo chủ lại đáng sợ thế?”

Nguyên Tinh không hiểu nổi.

Thật ra Nguyên Tinh không biết sự cách biệt về thực lực giữa Hạ Kiếm Tâm và Lâm Chính không phải có thể nhận định bằng thời gian.

Hạ Kiếm Tâm không phục vì tu luyện gần một trăm năm của mình lại thua kém Lâm Chính, nhưng ông ta chưa từng nghĩ thứ ông ta phải đối mặt không phải là một thanh niên mới tu luyện hai mươi năm mà là một yêu nghiệt tái thế có ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết.

Nhiều Lạc Linh Huyết như thế thì sao Hạ Kiếm Tâm thắng cho được?

Lâm Chính lạnh nhạt nhìn Hạ Kiếm Tâm.

Lúc này khóe môi Hạ Kiếm Tâm còn co giật, không thể động đậy được nữa, ông ta cảm nhận được ngón tay lúc nãy của Lâm Chính còn có thể đánh đứt cả gân mạch trên người ông ta…

“Tại… tại sao…”, Hạ Kiếm Tâm khó khăn mở miệng, mắt trợn to như muốn nhìn rõ nguyên nhân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4315


Chương 4315

“Muốn sống không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Cậu… có… ý gì…”, Hạ Kiếm Tâm khó khăn nói.

“Ông muốn sống thì gật đầu, tôi có thể cứu ông nhưng sau này… ông phải trung thành với tôi”, Lâm Chính nói.

“Không… thể… bảo Hạ Kiếm Tâm tôi khuất phục trước tên nhóc… còn hôi sữa như… cậu… tôi thà chết”, Hạ Kiếm Tâm cố hết sức nói.

Lâm Chính lắc đầu rồi lấy một cây châm bạc ra, phóng qua lấy mạng Hạ Kiếm Tâm.

Nhưng lúc này, Nguyên Tinh vội bước đến chắp tay lại: “Giáo chủ, giữ lại mạng của ông ta đi, người này có tác dụng lớn”.

Két két!

Âm thanh bánh xe cọ sát với mặt đất khi bánh xe lướt qua các góc cua vang vọng khắp con phố.

Dịch Tiên Thiên lái xe lao ra ngoài thành phố hệt như kẻ điên.

Ông ta có chuyến bay vào lúc mười rưỡi nhưng bây giờ mà đến sân bay chắc chắn là tự chui đầu vào lưới.

Muốn sống thì phải ngay lập tức chạy khỏi thành phố.

Có thế nào Dịch Tiên Thiên cũng không ngờ Kiếm Hoàng – Hạ Kiếm Tâm lại không phải là đối thủ của thần y Lâm ở Giang Thành, bị thần y Lâm đánh bại dễ dàng.

Thần y Lâm này đáng sợ quá rồi nhỉ?

Dịch Tiên Thiên run rẩy, đạp chân ga hết cỡ.

Việc quan trọng nhất bây giờ là chạy trốn.

Hạ Kiếm Tâm đã bị đánh bại, Dịch Tiên Thiên lại là một thương nhân tay trói gà không chặt.

Ở trong Giang Thành, Lâm Chính có thể tùy ý xử trí ông ta, nếu còn không đi e là sẽ tan xác ở đây.

“Hay cho thần y Lâm, không ngờ lại giấu kỹ như thế. Hừ, đợi tôi về báo cáo với Thương Minh, để Thương Minh dùng thủ đoạn đặc biệt, đảm bảo cậu sẽ thành khói bụi”.

Dịch Tiên Thiên thầm nghiến răng mắng.

Lần này ông ta thất bại thảm hại rồi.

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có hai chiếc xe lao ra từ ngã tư phía trước, sau đó dừng lại giữa đường.

Dịch Tiên Thiên thở hổn hển, vội vàng phanh xe lại.

Bánh xe ma sát với nền đất kéo theo một đường bánh xe màu đen rất dài, âm thanh chói tai lại vang lên.

Nhưng Dịch Tiên Thiên không dừng lại mà đánh vô lăng để đuôi xe di chuyển trên mặt đất, đầu xe xoay một vòng, đuôi xe cắt ngang hoàn hảo chuyển đầu xe, sau đó đạp mạnh chân ga chạy trốn.

Dịch Tiên Thiên cũng không ngốc.

Ông ta có thể nhìn ra hai chiếc xe đột nhiên chặn đầu đường chắc chắn là xe của Lâm Chính.

Anh đã đuổi đến rồi.

Nhanh quá!

Không hổ là bá chủ Giang Thành, e là ở đâu cũng có tai mắt của Lâm Chính.

Dịch Tiên Thiên hãi hùng khiếp vía, liều mạng lái xe đi.

Nhưng ông ta chuyển hướng không lâu thì lại có hai chiếc xe nữa xuất hiện ở ngã tư phía trước chặn đường lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4316


“Chương 4316

Khốn kiếp!”

Dịch Tiên Thiên nổi giận, lại đánh vô lăng chuyển hướng định chạy vào các con hẻm.

Thế nhưng lần này ông ta vừa chuyển hướng thì lập tức giẫm chân phanh, chiếc xe dừng lại.

Sắc mặt ông ta tái nhợt, mắt trợn trừng, ngây ngốc nhìn người xuất hiện ở đầu xe.

Không ai khác chính là Lâm Chính.

Dịch Tiên Thiên ngây người một lúc lâu, sau đó sang số định rời đi nhưng khi ông ta nhấn số rồi nhấn ga, chiếc xe lại không dịch chuyển.

Đằng sau cũng có không ít người, đều là các cao thủ Đông Hoàng Giáo, một người trong đó lấy tay đè chặt phần đuôi xe xuống khiến chiếc xe không thể di chuyển.

Tim Dịch Tiên Thiên đập thình thịch, cảm giác ớn lạnh bao trùm.

Phía sau đều có cao thủ bao vây chặn đường, Dịch Tiên Thiên đã như chim nhốt trong lồng, khó mà cất cánh bay lên…

“Ông Dịch, có chuyện gì mà đi vội thế? Không chào tôi một tiếng sao?”

Lâm Chính bước đến cạnh cửa xe, châm điếu thuốc nhàn nhã hỏi.

“Thần y Lâm… chẳng có gì để nói cả. Hôm nay tôi đã rơi vào trong tay cậu”, Dịch Tiên Thiên hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, không để lộ ra vẻ sợ hãi và hoảng loạn.

Ông ta chủ động bước xuống xe, cũng châm một điếu thuốc, nhưng tay châm điếu vẫn hơi run.

“Thần y Lâm, chuyện này cứ cho qua nhé, bảo người của cậu tránh ra, sau khi về, tôi sẽ chủ động nói với Thương Minh rằng tôi không làm gì với Dương Hoa của cậu cả, sau này cậu đi đường dương quan của cậu, tôi đi cầu độc mộc của tôi, cậu thấy thế nào?”, Dịch Tiên Thiên khàn giọng nói.

Thế nhưng Lâm Chính không đáp lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào ông ta.

Dịch Tiên Thiên hơi nheo mắt, nghiến răng nói: “Nếu cậu vẫn chưa hài lòng thì thế này được không? Tôi sẽ tiến cử với cấp trên để Dương Hoa của cậu gia nhập vào Thương Minh, thế nào? Đây là chuyện mà rất nhiều người còn chẳng dám mơ ước, là cơ hội ngàn năm có một. Có tôi tiến cử, Dương Hoa gia nhập vào Thương Minh hoàn toàn không thành vấn đề. Như thế chắc cậu hài lòng rồi nhỉ?”

Nhưng Lâm Chính vẫn lắc đầu.

“Như thế vẫn chưa đủ à?”, Dịch Tiên Thiên trở nên lo lắng.

“Nếu như thế thật thì dĩ nhiên đã đủ rồi, nhưng ông Dịch này, chúng ta đều không phải là trẻ con, mấy lời dỗ dành trẻ con này ai mà tin được chứ?”, Lâm Chính cười nói.

Dịch Tiên Thiên sửng sốt, sau đó lại nói: “Vậy… cậu muốn thế nào?”

“Dương Hoa và Thương Minh không thù không oán nhưng lần này Thương Minh lại chủ động khiêu khích tôi. Vậy giữa chúng ta là kẻ thù không đội trời chung, tôi trước giờ chỉ có một cách đối đãi với kẻ thù thôi”.

Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó giơ tay lên.

Người bên cạnh lập tức đưa một con dao ngắn đến.

Dịch Tiên Thiên khiếp sợ đến mức mặt mũi tái mét, run rẩy lùi về sau.

Nhưng chưa lùi được mấy bước, mấy người Đông Hoàng Giáo ở phía sau đã giữ chặt Dịch Tiên Thiên lại, đè cả người ông ta xuống đầu xe.

“Thần y Lâm, cậu muốn làm gì? Buông tôi ra! Mau buông tôi ra!”, Dịch Tiên Thiên vùng vẫy.

Nhưng không có tác dụng.

Sao ông ta có thể đánh lại được cao thủ Đông Hoàng Giáo chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4317


Chương 4317

“Dịch Tiên Thiên, con người tôi làm việc gì cũng không thích dây dưa, ông không cho tôi con đường sống, dĩ nhiên tôi cũng sẽ không cho ông đường sống. Bây giờ tôi lấy đầu ông xuống, sau đó gửi đến Thương Minh xem như thư tuyên chiến của tôi. Sau ngày hôm nay, Thương Minh và Dương Hoa sẽ thành kẻ thù không đội trời chung”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cậu là đồ ngu à? Cậu cho rằng Dương Hoa là cái thá gì? Dám đối đầu với Thượng Minh hả? Tên họ Lâm kia, đầu óc cậu chứa toàn phân hay sao vậy? Điều tra kỹ thông tin về Thương Minh đi đã! Cậu đang thách đấu với thần linh, lấy trứng chọi đá đấy, cậu sẽ chết rất khó coi, tôi dám chắc”, Dịch Tiên Thiên hét toáng lên.

“Cho dù chết khó coi thế nào cũng chẳng quan trọng nữa, ít nhất ông phải chết trước mặt tôi”.

Lâm Chính bước đến gần hơn, khàn giọng nói, sau đó cầm con dao lên định đưa đến gần Dịch Tiên Thiên.

Dịch Tiên Thiên sợ hãi đến mức sắp tè ra quần, thấy không dọa được Lâm Chính, ông ta chỉ đành gào lên: “Dừng lại! Đừng giết tôi! Tôi có tin tức quan trọng nói cho cậu biết”.

Vừa dứt lời, con dao sắp đâm vào cổ Dịch Tiên thiên lập tức dừng lại.

“Thông tin quan trọng gì?”

Thấy Lâm Chính dừng tay, Dịch Tiên Thiên thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn nơm nớp lo sợ.

Thấy Lâm Chính quan tâm đến những lời mình nói như vậy, ông ta như nhìn thấy hi vọng sống.

“Thần y Lâm, tôi đảm bảo tin tức quan trọng này của tôi sẽ giúp ích rất nhiều cho cậu. Nhưng tôi nói cho cậu biết rồi thì cậu không được giết tôi, được không?”.

“Không vấn đề gì”.

“Còn phải thả tôi đi nữa”.

“Không được”, Lâm Chính lắc đầu.

“Ơ…”

“Thôi bỏ đi, nếu ông không muốn nói thì thôi vậy”.

Dứt lời, Lâm Chính liền giơ dao lên, định đâm xuống.

Dịch Tiên Thiên bị dọa cho tái mặt, đâu còn vẻ ung dung như trước nữa, ông ta cuống quýt kêu lên: “Đừng đừng đừng! Thần y Lâm, tôi nói! Tôi nói hết!”.

Lâm Chính vẫn lăm lăm con dao trong tay.

Dịch Tiên Thiên thấy thế thì ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cũng không còn dám cò kè mặc cả nữa, vội nói: “Cậu Lâm, thực ra lần này Thương Minh tới không chỉ vì cảm nhận được sự uy hiếp của Dương Hoa, mà là… còn có nguyên nhân khác!”.

“Nguyên nhân khác? Nguyên nhân gì?”, Lâm Chính đanh giọng hỏi.

“Có người nhờ Thương Minh ra mặt, tiêu diệt Dương Hoa”, Dịch Tiên Thiên kêu lên.

“Cái gì?”.

Mọi người xung quanh vô cùng kinh ngạc.

Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh, trầm giọng quát: “Là ai?”.

“Nhà họ Lâm ở Yên Kinh”, Dịch Tiên Thiên đáp.

Ông ta vừa dứt lời, vẻ mặt Lâm Chính liền sa sầm.

Anh đâu ngờ đằng sau trận phong ba này còn có bóng dáng của nhà họ Lâm…

Xem ra không phải Thương Minh cảm nhận được sự uy hiếp của Dương Hoa, mà là nhà họ Lâm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4318


Chương 4318

“Nửa tháng trước, người nhà họ Lâm tìm tới ông Đồng của Thương Minh, cũng không biết họ hứa hẹn những lợi ích gì, ông Đồng bắt đầu nhiều lần khuyên nhủ, yêu cầu Thương Minh ra tay trừ khử Dương Hoa, nhưng thực ra bên trên không đồng ý”.

“Không đồng ý?”.

“Đúng vậy, bởi vì đại hội gần kề, Thương Minh và đại hội có mối quan hệ phụ thuộc trên dưới, Dương Hoa là thế lực mới nổi, là đối tượng nâng đỡ chính của đại hội, không thể động vào. Hơn nữa, những việc đại hội làm thời gian này là để duy trì sự ổn định, ngăn cản những thế lực lớn thôn tính các thế lực nhỏ. Nếu để Thương Minh diệt trừ Dương Hoa, thì chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao? Như vậy thì đại hội cũng mất hết uy tín”, Dịch Tiên Thiên nói.

“Vậy tại sao ông có thể quang minh chính đại đến Giang Thành xuống tay với Dương Hoa của tôi?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

“Tất cả là do ông Đồng tự ý quyết định”.

“Tự ý quyết định?”.

“Cũng không biết nhà họ Lâm kia đã hứa hẹn những lợi ích gì với ông Đồng, mà ông Đồng đích thân đến gặp một trong những lãnh đạo cấp cao của Thương Minh. Bởi vì thời gian này người lãnh đạo cao nhất của Thương Minh đã đến đại hội, chưa thể về ngay được, nên vị lãnh đạo cấp cao này liền hạ lệnh cho ông Đồng, nói rằng Dương Hoa ở Giang Thành đe dọa đến lợi ích của Thương Minh, yêu cầu ông Đồng xử lý Dương Hoa, thế là tôi được phái đến Giang Thành để làm việc này. Chúng tôi vốn định lấy mấy phương thuốc trong tay cậu, chờ lãnh đạo cao nhất trở về cũng coi như có lời giải thích, để người ấy không nổi giận, thế nhưng…”, Dịch Tiên Thiên nói đến đây thì im bặt.

Lâm Chính hít vào một hơi, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.

“Nhà họ Lâm cũng là gia tộc có chút lịch sử, có không ít bảo bối trong tay, lần này để đối phó tôi, có lẽ bọn họ cũng hối lộ ông Đồng không ít”.

Lâm Chính trầm ngâm một lát, rồi dường như nhớ ra gì đó, lại hỏi: “Dịch Tiên Thiên, những tổ chức cấp độ như Thương Minh, theo lý mà nói sẽ không coi nhà họ Lâm ra gì, nhà họ Lâm móc nối với bọn họ kiểu gì vậy?”.

“Việc này… tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói có một người của nhà họ Lâm đến, người này có mối quan hệ không tệ với ông Đồng. Hình như lúc ông Đồng đi gặp lãnh đạo cấp cao của Thương Minh có đưa người này đi cùng”, Dịch Tiên Thiên đáp.

Lâm Chính nhíu mày.

Nhà họ Lâm còn có mối quan hệ như vậy sao?

Anh đã coi thường bọn họ rồi…

“Nói vậy là hành động lần này của Thương Minh là do nhà họ Lâm yêu cầu ông Đồng làm? Chứ người lãnh đạo thực sự của Thương Minh không có ý định này?”.

“Đúng vậy, dù sao đại hội cũng sắp diễn ra, Thương Minh chúng tôi cũng không muốn gây phiền phức cho đại hội. Nếu lãnh đạo cao nhất mà biết chuyện này thì chắc chắn sẽ phạt nặng chúng tôi”, Dịch Tiên Thiên vội nói.

“Nói vậy là tôi chỉ cần kéo dài chuyện này đến lúc người lãnh đạo cao nhất kia trở về là không cần phải lo nghĩ gì nữa đúng không?”, Lâm Chính hỏi.

“Chuyện này… e là rất khó”.

“Tại sao?”.

“Thứ nhất, sợ rằng vị lãnh đạo kia không thể về ngay được. Thứ hai là ông Đồng sẽ không cho Dương Hoa nhiều thời gian đâu. Thực ra, chỉ cần tôi lấy được phương thuốc trong tay cậu, thì ông Đồng sẽ tiến hành công kích Dương Hoa. Cho dù tôi không trở về thì ông ta vẫn tiến hành theo đúng kế hoạch, bởi vì mục đích chính của ông ta là trừ khử Dương Hoa. Có lẽ ngày mai… Dương Hoa sẽ trở thành lịch sử, hoàn toàn biến mất khỏi Giang Thành…”, Dịch Tiên Thiên nhỏ giọng đáp.

Ông ta vừa dứt lời, những người xung quanh đều có vẻ mặt rất khó coi.

Tô Nhu cũng sợ hãi lùi lại, đầu óc trống rỗng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4319


Chương 4319

“Thương Minh có bản lĩnh như vậy sao? Có thể khiến Dương Hoa biến mất trong một đêm? Dịch Tiên Thiên, tôi cảnh cáo cậu, đừng nói hươu nói vượn ở đây!”, Nguyên Tinh không tin, liền túm lấy Dịch Tiên Thiên, nghiêm túc quát.

Dịch Tiên Thiên sợ Lâm Chính, nhưng chưa chắc sợ những người này.

Ông ta lấy lại bình tĩnh, cười khẩy đáp: “Thương Minh có thế lực lớn hơn tưởng tượng của các ông gấp nhiều lần! Tôi phải thừa nhận, tốc độ phát triển hiện giờ của Dương Hoa rất đáng kinh ngạc, cậu Lâm dựa vào y thuật độc đáo và những thành tích trong thời gian này, khiến Dương Hoa trở thành một cây đại thụ rợp trời. Bây giờ có thể nói là người người nhà nhà biết đến Dương Hoa, nhưng… như vậy thì có ích gì chứ? Dương Hoa mới bắt đầu được bao lâu? Dựa vào đâu mà so với Thương Minh? Cậu Lâm có thể nâng đỡ Dương Hoa, khiến nó phát triển thần tốc, nhưng các ông có biết thương hội do ai nâng đỡ không?”.

“Đại hội sao?”, Nguyên Tinh sửng sốt hỏi.

“Đúng vậy”, Dịch Tiên Thiên mỉm cười gật đầu: “Đại hội dốc sức nâng đỡ cho Thương Minh, mà thời gian tồn tại phát triển của Thương Minh không biết lâu hơn Dương Hoa bao nhiêu. Thương Minh có từ trước khi cậu Lâm ra đời, mạng lưới quan hệ, thế lực, tiền bạc của nó đã không thể thống kê được. Trừ khử một Dương Hoa thì mất bao nhiêu sức lực chứ?”.

Lần này thì không ai nói gì nữa.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều tỏ vẻ sợ hãi bất an.

Khiến Dương Hoa biến mất trong một đêm, đây phải là thế lực đáng sợ đến mức nào chứ?

Dù sao Hồng Nhan Cốc cũng không làm được việc này.

Nhưng Thương Minh vô cùng ghê gớm, Hồng Nhan Cốc sao có thể sánh bằng chứ?

Mọi người bất giác nhìn về phía Lâm Chính, xem anh có cách gì không.

Lâm Chính không nói lời nói, rơi vào trầm tư.

Một lát sau, anh trầm giọng hỏi: “Thương Minh ra tay từ phương diện nào? Lúc nào thì bắt đầu ra tay?”.

“Tôi không rõ”, Dịch Tiên Thiên lắc đầu.

“Vậy cậu còn không mau gọi cho ông Đồng kia, bảo ông ta dừng tay để tranh thủ thời gian cho chúng tôi?”, Nguyên Tinh quát.

“Vô ích thôi, ông Đồng muốn diệt bằng được Dương Hoa, đây là việc nhà họ Lâm yêu cầu, chờ lãnh đạo trở về sẽ không còn cơ hội, tôi không thể tranh thủ được phút giây nào cả”, Dịch Tiên Thiên thở dài đáp.

Nguyên Tinh há miệng, muốn nói lại thôi.

Lần này thì mọi người bó tay hết cách rồi.

Đúng lúc này thì Lâm Chính bỗng lên tiếng: “Trụ sở của Thương Minh ở đâu?”.

Dịch Tiên Thiên kinh ngạc, sắc mặt thay đổi, quay sang nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu… muốn làm gì?”.

Đang yên đang lành anh hỏi chuyện này, đương nhiên Dịch Tiên Thiên vô cùng căng thẳng.

Ông ta từng điều tra về Lâm Chính.

Biết được anh không dễ dây vào.

Sự diệt vong của những siêu thế lực như thôn Dược Vương, Hồng Nhan Cốc trước đó đều có liên quan đến người này.

Bây giờ anh hỏi như vậy, lẽ nào muốn ra tay với Thương Minh?

Dịch Tiên Thiên nghĩ đến đây, cơ thể không khỏi run rẩy.

Điên rồi!

Phải là người lỗ mãng và ngu xuẩn đến mức nào mới nghĩ đến việc này chứ?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom