Cập nhật mới

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5259: C5259: Chương 5259


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Đây là ai vậy?”

“Hình như họ tới giúp chúng ta”.

“Tốt quá rồi. Chúng ta được cứu rồi”, người của Tử Huyền Thiên thấy vậy thì mừng lắm, ai cũng cố gắng chiến đấu tiếp.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lăng Kiếm Phi thở phào. Ông ta cố gắng bò dậy, nhìn bóng hình phía trước và cười chua chát: “Các hạ có lẽ chính là Cực Lạc Kiếm Quân đại nhân?”

Thế nhưng Cực Lạc Kiếm Quân dường như không nghe thấy. Ông ta chỉ khẽ hừ một tiếng rồi lao lên đi tấn công Mạn Sát Hồng.

“Quả nhiên là quái nhân”, Lăng Kiếm Phi không hề tức giận, chỉ cười nhạt và nhìn về hướng Cực Lạc Kiếm Quân lao đi.

Cực Lạc Kiếm Quân đuổi theo Mạn Sát Hồng với tốc độ nhanh nhất có thể. Tốc độ của đối phương cũng không hề chậm. Dù đã bị thương nhưng Ma Nữ vẫn còn sức, vẫn có thể dùng toàn lực để bỏ trốn. Một lúc sau, Cực Lạc Kiếm Quân đã để mất dấu.


Điều này khiến ông ta tức lắm. Thế nhưng ông ta biết kẻ thù không thể chạy thoát được nên vẫn không từ bỏ, chỉ cố gắng lần theo khí tức của Ma Nữ.

Ma Nữ cũng vô cùng uất hận.

“Kẻ đó là thế nào vậy? Lẽ nào muốn xâm nhập cả vào khu vực của Thiên Ma Đạo?”, Mạn Sát Hồng thầm chửi rủa. Điều này khiến Ma Nữ cảm thấy có gì đó không ổn.

Ma Nữ đột nhiên dừng lại, trố tròn mắt khi nhìn thấy một bóng hình xuất hiện trên đường ngay phía trước.

“Mạn Sát Hồng, tới đây thôi”, giọng nói lạnh lùng vang lên.

Mạn Sát Hồng trông vô cùng khó coi, bà ta nhìn chăm chăm bóng người trên con đường trước mặt. Bà ta không thể nào quên được bóng hình đó.

Bởi vì đây là người đầu tiên khiến Ma Nữ có cảm giác sợ hãi tột cùng. Ma Nữ đã sống bằng này tuổi, đã tung hoành khắp nơi và đạt tới đỉnh cao của sự tồn tại nhưng mà chưa một ai có thể khiến bản thân bà ta có cảm giác sợ hãi như thế.


Người này…quả thật quá đáng sợ. Mạn Sát Hồng có tính kỹ tới mức nào thì cũng không thể ngờ người này lại xuất hiện ở đây. Bà ta tin đây không phải là một sự trùng hợp.

“Cậu tới giết tôi đúng không?”, Mạn Sát Hồng bặm môi, hét lớn.

“Đương nhiên”, Lâm Chính điềm đạm nhìn Mạn Sát Hồng: “Bà đã muốn giết tôi diệt khẩu, tiêu diệt cả những người bên cạnh tôi thì đương nhiên tôi không thể để bà sống được rồi. Mạn Sát Hồng, hôm nay ở đây sẽ trở thành nấm mồ của bà”

“Muốn giết tôi sao? Sợ là không đơn giản như vậy đâu”.

Mạn Sát Hồng sẽ không đứng yên chịu chét. Bà ta biết nếu cứ chần chừ, Cực Lạc Kiếm Quân ở phía sau mà đuổi kịp thì thật sự là có mọc cánh cũng không thể bay được. Bà ta khẽ gằn giọng, lao về phía Lâm Chính. Ma khí phóng ra, đôi mắt bà ta biến thành màu đỏ máu. Sức mạnh đáng sợ như muốn xới tung cả không gian.

Thế nhưng Lâm Chính cũng đã có sự chuẩn bị. Anh ghim vài cây châm và điều động sức mạnh.

Hai bên va chạm trực diện. Lâm Chính lùi bật về sau, loạng choạng. Mạn Sát Hồng cũng phải lùi hai bước, thế nhưng có vẻ là trạng thái tốt hơn của Lâm Chính nhiều.

“Hả?”, bà ta tỏ vẻ bất ngờ: “Sao thế. Sức mạnh của cậu không bằng trước đây. Lẽ nào…cậu cũng bị thương rồi”.

Lâm Chính không nói gì, cũng không tấn công, chỉ nhìn chăm chăm bà ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5260: C5260: Chương 5260


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Hừ, kéo dài thời gian à? Đừng có nằm mơ”, Mạn Sát Hồng hét lớn, dồn toàn lực định kết liễu Lâm Chính.

Đúng lúc này…

Vụt vụt…Kiếm quang phóng tới, bổ xuống Mạn Sát Hồng. Bà ta tái mặt, lập tức né đòn nhưng vẫn chậm một bước. Vùng bụng bà ta bị cứa mạnh, máu phun ra. Bà ta cũng từ trên không trung ngã xuống. Cực Lạc Kiếm Quân đã tới kịp.

“Thần y Lâm làm tốt lắm. Lần này để xem bà ta chạy đi đâu”, Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng nhìn cơ thể nhỏ nhắn của Ma Nữ. Thanh kiếm trong tay ông ta khẽ kêu lên. Thật chỉ muốn băm vằm bóng hình trước mặt ra làm trăm mảnh.

“Khốn nạn”, Mạn Sát Hồng vừa kinh ngạc vừa cuống cả lên. Giờ bà ta đã hết đường trốn thoát rồi.

“Bà giết vợ của tôi, giết con trai của tôi. Hôm nay, bà phải chết. Có điều bà yên tâm, tôi sẽ không cho bà được chết nhanh như thế đâu. Con trai tôi chết không toàn thây. Thần y Lâm đã phải đích thân vá xác thằng bé lại. Vậy thì tôi cũng sẽ tùng xẻo bà tới chết. Xẻo từng chút thịt một, rút gân bà và móc nội tạng của bà”, Cực Lạc Kiếm Phong bước tới gần bằng vẻ oán hận.

“Chết đi!”

Mạn Sát Hồng gầm lên, lao về phía Cực Lạc Kiếm Quân. Ma khí hừng hực giáng xuống, Cực Lạc Kiếm Quân chỉ phất một tay. Ma khí lập tức bị chém tan bởi thanh kiếm của ông ta. Mạn Sát Hồng thất sắc. Bà ta bặm môi, định bỏ chạy


“Bà có thể chạy được sao?”, Cực Lạc Kiếm Quân hừ giọng đầy khinh thường. Thanh kiếm trong tay run lên.

Vụt…Kiếm khí rót xuống tứ chi của Mạn Sát Hồng.

Trong nháy mắt, bà ta rơi xuống đất, bất động. Cực Lạc Kiếm Quân từ từ bước tới…

Sát khí hừng hực, Cực Lạc Kiếm Quâm nhìn chăm chăm Mạn Sát Hồng. Ông ta không nói nhiều, chỉ giơ thanh kiếm trong tay lên và chém xuống đùi bà ta.

“Á!”, Mạn Sát Hồng phát ra tiếng kêu đau đớn.

“Đừng giết tôi. Chúng ta có thể nói chuyện”, bà ta gào thét, biết là không thể dùng vũ lực để giải quyết nên đành cầu cứu.

“Giữa chúng ta chẳng có gì để nói chuyện hết. Tôi sẽ băm bà ra từng mảnh. Giờ thì bà có thể từ từ hưởng thụ rồi”, Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng nói.


Nghĩ tới thi thể của vợ và con trai, ông ta thật sự uất hận tới cùng cực. Thanh kiếm trong tay ông ta không hề có ý định dừng lại, cứ thế giáng xuống người Mạn Sát Hồng.

“Khốn nạn”, Mạn Sát Hồng gào lên, định phóng ra sức mạnh đẩy lùi Cực Lạc Kiếm Quân. Nhưng lúc nào bà ta nào phải là đối thủ của Cực Lạc Kiếm Quân. Bà ta chưa kịp làm gì thì Kiếm Quân đã đâm xuyên kiếm qua vai của bà ta. Cơn đau kịch liệt khiến Mạn Sát Hồng tái mặt, cơ thể toát mồ hôi lạnh và không ngừng run lên.

“Cảm nhận được nỗi đau chưa? Cũng không cần phải vội, kịch hay vẫn còn ở phía sau đấy”. Cực Lạc Kiếm Quân nói giọng khàn khàn.

Vụt!

Vụt!

Tiếng thịt bị cứa rách vang lên, sau đó là tiếng kêu xé phổi của Mạn Sát Hồng.

“Á!”, cơ thể bà ta trở nên yếu dần. Những vết kiếm khắp người khiến thịt bà ta rơi ra, máu nhuốm đỏ cả quần áo. Cảnh tượng trông thật thê thảm. Lâm Chính lẳng lặng chứng kiến, anh không nói gì.

“Được rồi, giờ sẽ dóc tới tứ chi của bà”, Cực Lạc Kiếm Quân cười lạnh lùng. Ông ta lại nhấc kiếm lên với ý đồ dóc sạch thịt ở tứ chi của đối phương.

Nhưng đúng lúc này…Trên bầu trời bỗng xuất hiện tia chớp. Ngay sau đó, không gian tối sầm, mây đen giăng kín.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5261: C5261: Chương 5261


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Lâm Chính ngước nhìn. Cực Lạc Kiếm Quân cũng ý thức được điều gì đó. Họ thấy một bóng hình mơ hồ xuất hiện ở giữa đám mây đen. Ngay sau đó một luồng khí tức cực mạnh đè xuống.

“Thiên Cực Kiếm Thuẫn”, Cực Lạc Kiếm Quân đanh mặt, gầm lên và giơ thanh kiếm tạo thành luồng kiếm khí sau đó hóa thành một thanh kiên che lên đỉnh đầu của mình.

Bùm..Khí tức như ngọn núi đổ xuống thanh khiên bằng khí. Sức hủy diện phóng ra tạo thành làn sóng cực lớn.

Cả mặt đất rung chuyển. Cực Lạc Kiếm Quân đanh mặt, hai tay giữ chặt thanh kiếm, chống đỡ với luồng sức mạnh từ trên trời phóng xuống kia.

Đúng lúc này, ông ta đột nhiên ý thức được điều gì đó bèn thả lỏng một tay, kiếm khí chuyển hướng bổ xuống người Mạn Sát Hồng.

Kiếm khí chém vào mặt đất khiến cỏ cây tan hoang, thậm chí ngay cả ngọn núi nhỏ gần đó cũng bị chẻ làm hai.

Thế nhưng…Mạn Sát Hồng trước đó còn nằm sạp trước mặt ông ta đã biến mất từ bao giờ. Cực Lạc Kiếm Quân mặt tối sầm, ngẩng lên nhìn thì thấy mây đen đã biến mất, nguồn khí tức kia cũng không cánh mà tay.

“Dương Đông Kích Tây sao?”, ông ta gầm lên.


Đối phương tỏ vẻ muốn quyết đấu một phen với Cực Lạc Kiếm Quân, nhưng thực ra là muốn cứu Mạn Sát Hồng đi.

Không thể không nói Cực Lạc Kiếm Quân đã quá sơ suất.

Nhưng có thể đánh tay đôi với Cực Lạc Kiếm Quân thì thực lực của đối phương chắc chắn không phải Mạn Sát Hồng có thể bì được.

Cực Lạc Kiếm Quân thu hồi ánh mắt, nhìn về phía sườn núi gần đó.

Một bóng dáng toàn thân bao trùm ma khí màu đen đang đứng trên sườn núi, do bị ma khí bao trùm, bóng dáng kia rất mờ ảo, nhìn không rõ mặt, thậm chí vóc dáng cũng không thấy rõ, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt máu màu đỏ tươi.

Còn Mạn Sát Hồng đã ngất xỉu, được người kia ôm trong tay.

“Xem ra viện binh của tiện nhân này đã đến!”.

Cực Lạc Kiếm Quân mặt không cảm xúc nói, đồng thời huy động kiếm thế, khóa chặt lấy cái bóng đen sì kia.


Người kia nhìn Mạn Sát Hồng trong tay mình, rồi lại nhìn Cực Lạc Kiếm Quân, lạnh lùng nói: “Là ông đánh bà ấy bị thương ra nông nỗi này?”.

“Phải thì sao nào? Ông muốn trả thù cho bà ta sao? Nếu vậy thì lại đây, đừng ăn hại như bà ta, khiến tôi thất vọng”.

Cực Lạc Kiếm Quân bình thản nói, sát khí trong mắt càng đậm hơn.

“Ông chán sống rồi sao?”, giọng nói của người kia lại vang lên, nhưng vô cùng lạnh lẽo, không mang theo bất cứ tình cảm gì, thậm chí còn có chút tàn nhẫn một cách khó hiểu.

Không từ ngữ nào có thể hình dung được.

Hắn không nhiều lời với Cực Lạc Kiếm Quân mà xoay người, dường như định rời đi.

“Ông yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng đến lấy mạng ông thôi!”.

Dứt lời liền tung người nhảy lên, hóa thành một đám mây đen trôi về phía chân trời.

“Đừng hòng đi!”.

Cực Lạc Kiếm Quân nổi giận, huy động ngàn vạn kiếm khí đánh về phía không trung.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5262: C5262: Chương 5262


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Soạt! Soạt! Soạt!

Vô số kiếm khí bắn về phía đám mây đen kia dày đặc như mưa.

Nhưng dù kiếm khí dày đặc đến đâu sắc bén đến đâu cũng không thể làm lay động đối phương, tất cả kiếm khí đánh vào đám mây đen kia rồi biến mất tăm. Đám mây đen cũng không bị ảnh hưởng gì, thậm chí còn không khựng lại cái nào.

Cực Lạc Kiếm Quân thấy thế thì sắc mặt đanh lại, sầm xuống.

Rõ ràng đối phương đã hóa giải được chiêu thức của ông ta.

Người này không hề đơn giản!

Cực Lạc Kiếm Quân không đuổi theo.

Ông ta biết, nếu đối phương quyết định đi thì một mình ông ta không thể giữ lại được.


Chẳng mấy chốc, đám mây đen đã biến mất ở chân trời.

Cực Lạc Kiếm Quân tức giận đâm mạnh thanh kiếm xuống đất.

“Chết tiệt!”.

“Kiếm Quân đại nhân đừng tức giận, chắc chắn bọn chúng sẽ còn đến nữa. Lần sau đến sẽ là ngày chết của chúng”, Lâm Chính đi tới, lên tiếng an ủi.

Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng nhìn anh, hừ mũi nói: “Nhóc con, cậu có thủ đoạn hơn người, tại sao không giúp tôi giữ chân hắn lại?”.

“Tôi cũng muốn giữ, nhưng ngặt nỗi sức khỏe không tốt, vết thương trước đó còn chưa khỏi hẳn, cho dù ra tay thì cũng uổng công vô ích”, Lâm Chính lắc đầu.

Cực Lạc Kiếm Quân liếc mắt nhìn anh, không nói gì nữa.

Ông ta vẫn có thể nhìn ra được tình trạng sức khỏe lúc này của Lâm Chính, nếu đánh nhau thì quả thực anh cũng không có sức chiến đấu, nếu không anh cũng không đến mức ngăn chặn Mạn Sát Hồng thôi cũng chật vật như vậy.


Huống hồ người này còn không phải là võ sĩ đơn thuần.

Cực Lạc Kiếm Quân cũng nhìn ra được.

“Bây giờ người đã chạy mất, Kiếm Quân đại nhân định làm thế nào?”, Lâm Chính hỏi.

“Cho dù hắn chạy đến chân trời góc biển thì tôi cũng phải giết bằng được! Nhưng bây giờ không thể đến Thiên Ma Đạo giết bọn chúng được! Tôi vẫn chưa kiêu ngạo đến mức đó! Tạm thời nghỉ ngơi rồi thu thập thông tin trước đã, sau đó sẽ quyết định”, Cực Lạc Kiếm Quân trầm giọng nói.

“Thế thì tốt quá, tôi bắt sống được một đám người của Thiên Ma Đạo ở Giang Thành, tôi nghĩ chắc trong miệng bọn chúng sẽ có những thứ chúng ta có hứng thú đấy”, Lâm Chính nói.

Cực Lạc Kiếm Quân đang bực bội trong lòng, cũng chẳng thèm nghe những lời lải nhải của Lâm Chính, xoay người cầm kiếm lao về phía Tử Huyền Thiên, định trút giận vào những người của Thiên Ma Đạo chưa kịp rút.

Ông ta vừa rời đi, đám Nguyên Tinh liền bước ra khỏi chỗ tối. . T𝗿ờ um t𝗿um huyền t𝗿ùm # TRuMTR𝖴 YEN.Vn #

“Giáo chủ, như vậy có ổn không? Ma nhân lớn mạnh kia là do cậu dụ tới, nếu ma nhân này không đến, thì Mạn Sát Hồng chắc chắn sẽ chết, Cực Lạc Kiếm Quân cũng có thể trả được thù. Nhưng bây giờ cậu dụ ma nhân đến, làm hỏng kế hoạch trả thù của ông ta. Nếu ông ta biết thì chẳng phải sẽ kết thù với cậu sao?”, Nguyên Tinh đi tới bên cạnh Lâm Chính, nói với vẻ lo lắng.

“Thế nên không được để ông ta biết chuyện này”, Lâm Chính khàn giọng nói: “Người này trời sinh tiêu dao, thoải mái bất kham, nếu để ông ta giết được Mạn Sát Hồng, thì chắc chắn sẽ không còn vướng mắc gì với người của Thiên Ma Đạo mà bỏ đi xa nghìn dặm. Như vậy thì chúng ta sẽ thiếu một tay đấm hữu ích. Chúng ta đã kết thù với người của Thiên Ma Đạo, nếu không lôi kéo một số đồng minh mạnh mẽ thì làm sao chống lại được bọn chúng?”.

“Hóa ra là vậy…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5263: C5263: Chương 5263


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Đám Nguyên Tinh khẽ gật đầu.

“Đi thôi, đến Tử Huyền Thiên, dọn dẹp hiện trường!”.

“Vâng!”.

Mọi người di chuyển đến Tử Huyền Thiên.

Lúc này người của Thiên Ma Đạo ở Tử Huyền Thiên đã bị giết gần hết, nhất là khi Cực Lạc Kiếm Quân đến nơi, cục diện lại càng nghiêng hẳn về một bên, người của Thiên Ma Đạo suy sụp hoàn toàn, không thể chống đỡ được.

Nhưng bọn họ dùng Phong Ma Đan xong đã mất lý trí, cho dù tình hình bất lợi với bọn họ thì bọn họ cũng không sợ hãi, chỉ liều mạng xông về phía trước.

Phía Tử Huyền Thiên đã giành được ưu thế tuyệt đối, nhưng đối mặt với sự tấn công điên cuồng của kẻ địch thì vẫn tổn thất nghiêm trọng. Tuy nhiên, đám người Thiên Ma Đạo này cũng không cầm cự được lâu, sau khi Cực Lạc Kiếm Quân đến nơi, chỉ trong mấy phút, tất cả người của Thiên Ma Đạo đã bị ông ta băm vằm.

Kiếp nạn của Tử Huyền Thiên chấm dứt.

“Kết thúc rồi!”.


“Tốt quá! Tôi vẫn còn sống!”.

“Chỉ tiếc là… rất nhiều đồng môn đã mất mạng!”.

Người của Tử Huyền Thiên không vui mừng khi giành chiến thắng, có chăng chỉ là vui mừng vì sống sót sau kiếp nạn và bi thương trước cái chết của đồng môn.

Rất nhiều người quỳ sụp xuống đất, hoặc khóc lóc hoặc nhỏ giọng nói.

Lăng Kiếm Phi nằm hẳn xuống đất, thở hổn hển.

“Chưởng môn!”.

Thiên Diệp vẻ mặt sầu não đi tới.

“Đừng buồn nữa, lập tức sắp xếp những công việc tiếp theo, xử lý vết thương cho các đệ tử bị thương, lo liệu chu đáo cho các đệ tử đã chết”.

Lăng Kiếm Phi khó nhọc ngồi dậy, khàn giọng nói.


“Vâng, tôi đi điều động đội y tế ngay đây!”.

Thiên Diệp nói.

Thực ra trong lần giết chóc này, đội y tế của Tử Huyền Thiên cũng đến tận tiền tuyến. Dù sao cũng là trận chiến bảo vệ tông môn, ngay cả người quét dọn cũng được phái tới, đương nhiên đội y tế không phải ngoại lệ.

Khi các đệ tử của đội y tế đến trước mặt Lăng Kiếm Phi thì ông ta rơi vào trầm lặng.

Đội y tế của Tử Huyền Thiên khi mới thành lập có 300 người.

Nhưng bây giờ chỉ còn lại 70 người đứng trước mặt ông ta.

Những người khác hoặc là chết hoặc là bị thương…

“Các cậu… vất vả rồi”.

Lăng Kiếm Phi nhất thời không biết nói gì cho phải, im lặng rất lâu mới khàn giọng nói.

Mọi người không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm máy móc, bắt đầu xử lý vết thương cho những người bị thương.

Thiên Diệp thở dài, cũng chạy tới chỉ huy mọi người khiêng thi thể đi.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5264: C5264: Chương 5264


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Khiêng những thi thể đó lại đây!”.

“Cả những người ở đây nữa, khiêng hết lại đây!”.

“Những người bị thương nặng cũng tới đây!”.

“Tất cả tới chỗ tôi!”.

Thiên Diệp nghe thấy thế liền hơi sửng sốt, vội ngoảnh sang nhìn.

Là Lâm Chính!

“Đúng rồi, chúng ta còn có thần y Lâm!”.

Thiên Diệp vỗ đầu, lập tức kêu lên mừng rỡ.

Lăng Kiếm Phi lắc đầu: “Thần y Lâm y thuật cao siêu, đây là điều không cần phải bàn cãi, nhưng một mình cậu ta sao có thể chữa cho nhiều người bị thương như vậy?”.

Thiên Diệp sửng sốt, sau đó nặn ra một nụ cười nói: “Cứu được người nào hay người đó”.

Lăng Kiếm Phi lặng lẽ gật đầu, đứng dậy cùng các đệ tử khiêng thi thể về phía Lâm Chính.


Lâm Chính trải châm bạc ra, bắt đầu chữa trị tại chỗ.

Không ít đệ tử đổ dồn mắt nhìn về phía anh.

Vẻ mặt đầy khó tin và mong chờ.

Bởi vì người đầu tiên Lâm Chính chữa trị là những thi thể đã chết.

Cải tử hoàn sinh sao?

Mọi người đều từng nghe nói.

Hình như thần y Lâm trẻ tuổi này quả thực có bản lĩnh đó.

Nhưng tận mắt chứng kiến vẫn khác.

Chỉ thấy Lâm Chính đâm mấy châm xuống, sau đó lấy đan dược mà anh mang theo bên người ra, nghiền nát thành bột, hòa với nước rồi đổ vào miệng các thi thể.

Một lát sau, những thi thể vốn đã tắt thở kia bỗng bật ho mấy tiếng rồi lại nằm bất động.


Nhưng tiếng ho này cũng khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

“Sống rồi!”.

“Trời ơi, sống lại thật kìa!”.

Niềm tin của mọi người tăng vọt.

Có một vị thần y ở đây thì bọn họ không còn sợ nữa rồi.

Lâm Chính chữa trị cật lực, số người được cứu chữa ngày càng nhiều, mồ hôi trên mặt anh cũng ngày càng nhiều.

Lăng Kiếm Phi và Thiên Diệp im lặng đứng xem bên cạnh, khuôn mặt nở nụ cười được an ủi.

Có lẽ Lâm Chính không thể cứu sống tất cả mọi người, nhưng… anh có thể cứu sống trái tim người của Tử Huyền Thiên, mang lại hi vọng cho bọn họ.

“Tôi đã nói rồi, cho người này làm chưởng môn sẽ tốt hơn tôi nhiều”.

Lăng Kiếm Phi khàn giọng nói.

“Nhưng thần y Lâm không chịu nhận”, Thiên Diệp thở dài đáp.

Lăng Kiếm Phi không nói gì.

Cực Lạc Kiếm Quân có chút mất kiên nhẫn, nhưng ngặt nỗi đối phương đang cứu người, nên ông ta cũng không lên tiếng.

Cứ như vậy tròn một ngày, Lâm Chính mới kiệt sức nằm vật ra đất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5265: C5265: Chương 5265


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Những người chữa được tôi đã chữa rồi, những người không chữa được thì lo liệu hậu sự đi”, Lâm Chính yếu ớt nói.

Có người vui vẻ, có người bần thần.

Nhưng Lâm Chính đã cố gắng hết sức, bọn họ cũng không oán trách được gì.

“Thần y Lâm, cậu đúng là thích lo chuyện bao đồng! Cậu đừng quên Thiên Ma Đạo sẽ không bỏ qua đâu, bọn chúng sẽ lại đến nữa. Cậu mau đưa tôi đến Giang Thành hỏi những ma nhân kia thông tin về Thiên Ma Đạo đi, chúng ta cũng phải đề phòng trước”, Cực Lạc Kiếm Quân đi tới, sẵng giọng nói.

“Được, bây giờ chúng ta trở về”.

Lâm Chính được đám Nguyên Tinh đỡ dậy, anh nói: “Lăng chưởng môn, tôi đi đây”.

“Được”.

Lăng Kiếm Phi gật đầu: “Nếu Giang Thành có chuyện thì hãy liên lạc với chúng tôi, tôi sẽ đến chi viện ngay!”.

“Được, các ông cũng phải cẩn thận đấy!”.


“Tôi biết, tôi sẽ chuẩn bị việc di dời ngay”.

“Di dời?”.

“Đúng vậy, nơi này đã không còn an toàn, chắc chắn người của Thiên Ma Đạo sẽ lại đến tấn công, tôi nghĩ cũng không lâu nữa đâu, nên đi sớm mới là tốt nhất”, Lăng Kiếm Phi nói.

“Cái gì? Chưởng môn, di dời? Sao… sao có thể được? Đây là gốc rễ của Tử Huyền Thiên, bao nhiêu tổ tiên được chôn ở đây, nếu chúng ta đi thì chắc chắn chúng sẽ đào mồ hủy điện”, Thiên Diệp cuống quýt nói.

“Hết cách rồi, Tử Huyền Thiên đã bị tổn thất nặng nề, không thể chống lại đợt tấn công tiếp theo của người Thiên Ma Đạo, không đi thì chỉ có chờ diệt môn thôi!”, Lăng Kiếm Phi trầm giọng nói.

Thiên Diệp há miệng, một lúc lâu sau thì nặng nề thở dài, không nói gì nữa.

Bốp!

Trên một đống hoang tàn u ám, một đám mây đen sà xuống rồi tan ra.


Sau đó một bóng người bước ra, tiện tay ném Mạn Sát Hồng trong tay đi.

Lục cục…

Cơ thể của Mạn Sát Hồng lăn mấy vòng dưới đất rồi mới dừng lại.

Bà ta vốn đã bị thương khắp người lại càng đau đớn hơn, không khỏi hít vào khí lạnh.

Mạn Sát Hồng khó nhọc nhích người.

Tuy lúc này vết thương chi chít, nhưng công pháp bà ta tu luyện có khả năng tự chữa lành rất mạnh, chỉ trong một lát tay chân đã có thể động đậy.

Cái bóng kia đi tới bảo tọa bằng xương trắng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn Mạn Sát Hồng đang nằm rạp dưới đất, ánh mắt đầy ngạo mạn và khinh bỉ.

“Bà nhìn bà xem, so với con chó… thì có gì khác không?”, cái bóng kia mặt không cảm xúc nói.

Mạn Sát Hồng thầm cắn răng, nhưng không phản bác.

“Lần này bà giúp đạo chủ lấy được Thái Vũ Thần Quan coi như đã lập công lao, nhưng đó là với đạo chủ chứ không phải với tôi. Bà là Ma Nữ của tôi, kết quả lại bị người ta đánh cho chạy trối chết, còn làm tổn thất ba Ma Quái, khiến tôi mất hết mặt mũi. Mạn Sát Hồng, bà nói xem… tôi nên xử lý bà thế nào đây?”, cái bóng kia lạnh lùng nói.

“Tôi xin lỗi, là tôi vô dụng, tôi… tôi chỉ muốn thay Thiên Ma Đạo trừ khử một số mối họa, không ngờ sự tình lại thế này”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5266: C5266: Chương 5266


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Mạn Sát Hồng nhỏ giọng nói, tuy ánh mắt bà ta đầy phẫn nộ và không cam lòng, nhưng cũng không dám ho he gì, chỉ cúi gằm đầu xuống.

“Đồ ăn hại!”.

Cái bóng đứng phắt dậy, đi tới trước mặt Mạn Sát Hồng, đứng từ trên cao nhìn xuống, sau đó giơ chân đá mạnh vào bụng bà ta.

“Hự…”

Mạn Sát Hồng bị đá bay đi, nặng nề va vào tảng đá ở gần đó, sau khi ngã lăn xuống đất thì không ngừng nôn ra máu.

“Thiên Ma Đạo ta có 13 Ma Quân, 26 Ma Nữ, một Ma Quân xứng với hai Ma Nữ, nhưng loại người như bà sao có tư cách xứng với tôi chứ? Loại người như bà sao có tư cách tự xưng là Ma Nữ? Bà là nỗi sỉ nhục của Thiên Ma Đạo, lại càng là nỗi sỉ nhục của tôi! Bà có biết vì bà mà tôi đi đến đâu cũng bị người ta coi thường, chế giễu! Bà có biết vì bà mà tôi phải chịu bao nhiêu nỗi uất ức nhục nhã không?”, cái bóng kia lạnh lùng hừ mũi.

“Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi…”

Mạn Sát Hồng ngừng phun máu, kêu lên đầy yếu ớt.


“Nếu không phải đạo chủ có lệnh, thì tôi đã ăn sống bà rồi! Sao có thể để bà kéo dài hơi tàn đến bây giờ chứ?”.

“Thực ra bà có thể tự sát! Tại sao lại muốn sống một cách nhục nhã như vậy? Tại sao không chết luôn đi? Tại sao không tự hủy hoại thân xác, hay hiến tế thân xác cho đạo chủ?”.

“Rốt cuộc là điều gì khiến một kẻ khốn khổ đáng thương như bà phải cố kéo dài hơi tàn? Tại sao?”.

Cái bóng kia ngồi xổm xuống, túm lấy tóc Mạn Sát Hồng, vẻ mặt dữ tợn chất vấn.

Mạn Sát Hồng không nói gì, chỉ ngẩng khuôn mặt đầy máu lên nhìn ông ta, một lát sau mới lên tiếng hỏi: “Nếu ông đã muốn tôi chết như vậy, tại sao… ông còn đến cứu tôi?”.

Lúc này, dường như Mạn Sát Hồng không còn sợ nữa.

Bà ta biết người này rất muốn mình chết, muốn xin tha xin lỗi cũng vô ích.

Cái bóng im lặng, rồi lạnh lùng nói: “Tôi vốn không định cứu bà, nhưng có người thích lo chuyện bao đồng dụ tôi đến đó, nếu tôi thấy chết không cứu thì chắc chắn đạo chủ sẽ trách phạt tôi”.


“Có người dụ ông đến chỗ tôi?”.

Mạn Sát Hồng sửng sốt, bỗng bà ta nghĩ ra gì đó, sắc mặt liền thay đổi.

“Lẽ nào là…”

“Lẽ nào cái gì?”, bóng hình kia hỏi Mạn Sát Hồng bằng vẻ vô cảm.

Mạn Sát Hồng vội cúi đầu: “Không có gì, không có gì…Tôi đoán nhầm rồi”.

“Vậy sao?”, bóng hình kia hỏi tiếp. Thế nhưng dù nói vậy thì bà ta vẫn cảm thấy rất nghi ngờ.

Ma Quân Đào Thiên Tam có thể kịp thời tới cứu Mạn Sát Hồng chắc chán là kiệt tác của Lâm Chính. Nếu không dù Đào Thiên Tam có biết Mạn Sát Hồng gặp nguy hiểm thì cũng không thể nào tới cứu như vậy được.

Bởi vì cả Thiên Ma Đạo này, người hi vọng Mạn Sát Hồng chết nhất chính là ông ta..

Thiên Ma Đạo có tất cả 13 Ma Quân và 26 Ma Nữ. Để có thể duy trì sức chiến đấu, thì mỗi Ma Quân đều phải phối hợp với hai Ma Nữ.

Mười năm trước Mạn Sát Hồng là một người có tiếng, có địa vị cao ở Thiên Ma Đạo, là một trong ba người có thiên tài dị bẩm và có khi chất tuyệt vời, có thể chấn nhiếp được thần hồn của người khác. 13 Ma Quân không có ai là không thèm muốn Mạn Sát Hồng, muốn trở thành một cặp với bà ta.

Thế nhưng cuối cùng Mạn Sát Hồng vẫn chọn Đào Thiên Tam. Nguyên nhân chính là vì tu vi ma đạo của Đào Thiên Tam rất phù hợp với bà ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5267: C5267: Chương 5267


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Thế nhưng Mạn Sát Hồng không ngờ rằng trong một lần tu luyện đã vô tình bị công pháp cắn ngược, cơ thể bị dư chứng nghiêm trọng. Trong một đêm từ một người nhiều tuổi thành một đứa trẻ chỉ tầm 12,13 tuổi.Không chỉ có vậy, thiên phú của bà ta cũng giảm mạnh, công lực cũng tụt lùi xuống hai bước.

Giờ đây, bà ta không địch nổi cả Đào Thiên Tam. Biến cố đột ngột khiến cho địa vị của bà ta trong Thiên Ma Đạo tụt dốc. Những người trước kia luôn tỏ ra cung kính với bà ta thì giờ thường chửi rủa hoặc sỉ nhục bà ta.

Không chỉ có vậy, thái độ của Đào Thiên Tam đối với bà ta cũng quay ngoắt 180 độ.

Trước đây Đào Thiên Tam luôn nghe theo lời của bà ta, thái độ vừa dịu dàng lại vừa cung kính, lúc nào cũng suy nghĩ cho bà ta, vô cùng chu đáo và tỉ mỉ, khiến người khác còn cảm thấy hai người này không phải là một cặp hợp tác mà giống như chủ nhân với nô bộc vậy. Ông ta phải phục tùng cho bà ta cả đời. Từ sau khi biến cố xảy ra, nụ cười hài hòa trước đó của Đào Thiên Tam đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là nụ cười đắc ý và ánh mắt khinh miệt.


Ông ta bắt đầu sỉ nhục Mạn Sát Hồng, còn có ý đồ giết chết bà ta. Bởi vì một khi bà ta chết thì Ma Thiên Đạo sẽ quyết định Ma Nữ mới cho ông ta.

Thế nhưng mạn Sát Hồng luôn vô cùng cảnh giác và tránh được mỗi lần gặp phải nguy hiểm. Bà ta biết rõ là Đào Thiên Tam đang hận mình. Bởi vì sau chuyện đó, có rất nhiều người đã chế nhạo Đào Thiên Tam. Đào Thiên Tam là kẻ rất coi trọng thể diện. Ông ta không thể nào chấp nhận được việc Mạn Sát Hồng sỉ nhục mình, thế là ông ta bày mưu tính kế để hãm hại bà ta.

Tuy nhiên ông ta không thể đàng hoàng ra tay. Vì như vậy thì Đạo Chủ sẽ tức giận. Thế nên Mạn Sát Hồng mới sống sót được tới ngày hôm nay

Đương nhiên Mạn Sát Hồng biết ý đồ của Đào Thiên Tam. Ở cạnh ông ta, sớm muộn gì bà ta cũng sẽ chết.

Thế nhưng trong khắp thiên hạ này, ngoài Thiên Ma Đạo ra thì còn chỗ nào có thể dung nạp được bà ta chứ.

Mạn Sát hồng cảm thấy đau lòng. Lúc này, Đào Thiên Tam lại nhấc chân lên đạp vào bụng bà ta. Bà tay bay bật ra. Mạn Sát Hồng nôn ra máu, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đã bị đánh nát. Bà ta cũng không còn sức để đứng dậy nữa. Nếu không được điều trị kịp thời thì bà ta sẽ chết.

“Biến mất khỏi mắt tôi đi”, Đào Thiên Tam hừ giọng.


Mạn Sát Hồng không nói gì, thậm chí không dám nhìn Đào Thiên Tam. Bà ta sợ sát ý trong mắt mình sẽ khiến đối phương bị kích động. . ngôn tình hay

Đúng lúc này một nụ cười vang lên: “Ma Quân vẫn nên chữa trị cho bà ta đi”.

Dứt lời, một bóng hình vô cùng duyên dáng xinh đẹp bước tới, dựa vào Đào Thiên Tam.

“Ô! Sao người đẹp lại tới đây rồi?”, Đào Thiên Tam mỉm cười, vòng tay qua eo người phụ nữ.

“Từ xa đã thấy phu quân tức giận rồi. Chuyện gì thế? Không phải là phu quân phải ra ngoài làm nhiệm vụ sao? Sao lại về nhanh thế?”, người phụ nữ liếc nhìn Mạn Sát Hồng và mỉm cười.


“Hừ. Chẳng phải là vì cái thứ tiện nhân này thì là gì. Nhiệm vụ của bổn Ma Quân quá nhẹ nhàng. Sớm đã hoàn thành rồi. Thật không ngờ giữa chừng lại có đám mèo mả gà đồng khiêu chiến. Thế là trên đường đuổi theo chúng lại gặp phải cái thứ tiện nhân này. Bổn Ma Quân phải cứu chứ sao. Chỉ đáng tiếc, nếu lần này mà ba ta chết ở bên ngoài thì bổn Ma Quân có thể báo cáo với Đạo Chủ để người đẹp có thể trở thành Ma Nữ rồi”, Đào Thiên Tam hừ giọng.

“Phu quân không cần phải vội. Kẻ tiện nhân này sớm muộn gì cũng sẽ chết. Giờ phu quân không thể để bà ta chết ở đây được. Vì nếu bà ta không cò, Đạo Chủ sẽ trách tội phu quân. Tới khi đó sao chúng ta có thể chịu được cơn lửa giận của Đạo Chủ? Vì vậy, phu quân cứ thưởng cho bà ta ít thuốc đi”, người phụ nữ xinh đẹp cười nói.

“Người đẹp nói đúng”.

Đào Thiên Tam gật đầu, lấy ra một cái bình nhỏ và vứt tới trước mặt Mạn Sát Hồng: “Uống thuốc rồi mau cút đi. Về cái ổ chó của bà đi, đừng có xuất hiện nữa. Nếu còn để tôi thấy thì tôi sẽ chặt chân của bà đấy”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5268: C5268: Chương 5268


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Nói xong người đàn ông ôm eo người phụ nữ rời đi. Mạn Sát Hồng cố gắng đưa tay ra lấy lọ thuốc, bỏ ngay vào miệng. Đan dược vào cơ thể, thương thế của bà ta lập tức ổn định trở lại. Bà ta cũng dần hồi phục sức mạnh.

Bà ta không dám chần chừ, vội trở về nơi ở. Đó là một cung điện rách nát.

Mạn Sát Hồng ngồi thiền, định dùng nội khí để chữa lành phần vết thương còn lại. Nhưng một lúc sau, bà ta chợt mở mắt, siết chặt nắm đấm và lao ra ngoài

“Khốn nạn”, Mạn Sát Hồng gầm lên.

Thế nhưng nắm đấm của bà ta không có lực. Dù bà ta không cam tâm nhưng đành phải cố nén giận. Bà ta không đấu lại được Đào Thiên Tam.

Ở trước mặt kẻ này, bà ta không khác gì một con chó. Có khi còn không bằng cả một con chó.

“Không được, mình phải rời khỏi Thiên Ma Đạo. Đào Thiên Tam chắc chắn đã chọn được Ma Nữ cho hắn rồi. Nếu mình còn ở đây thì sẽ chẳng sống được bao lâu”, Mạn Sát Hồng ngước nhìn cửa lớn rồi đi ra ngoài.

Bà ta quyết định không thể ở lại đây thêm một khoảnh khắc nào nữa. Phải rời đi thôi.


“Ma Nữ đại nhân đi đâu vậy”, vừa đi chưa được bao xa thì bà ta gặp một đám ma nhân. Đám ma nhân này nhìn bà ta chăm chăm.

Lúc này Mạn Sát Hồng đang bị thương nặng, không còn sức chiến đấu. Nếu như có thể giết chết bà ta, hấp thú sức mạnh trong cơ thể thì thực lực của đám ma nhân này sẽ tăng mạnh.

Thiên Ma Đạo chẳng ai là người có nghĩa khí hết. Chỉ cần vì lợi ích thì gì họ cũng làm được.

“Bổn đại nhân đi đâu lại phải hỏi các người sao? Cút qua một bên”, Mạn Sát Hồng tức giận, phóng ra nội lực.

Đám ma nhân tái mặt, nào dám chần chừ. Chúng vội vàng rời đi. Mạn Sát Hồng thở phào, tiếp tục rời khỏi khu vực của Thiên Ma Đạo.

Đoàn người Lâm Chính quay lại Giang Thành. Lúc này Mã Hải đã chỉ huy đám đông xử lý những việc sau trận chiến. . Truyện mới cập nhật

Lâm Chính dẫn Cực Lạc Kiếm Quân tới khu mật thất của trang viên. Anh phải cung cấp cho Cực Lạc Kiếm Quân một ít lợi lạc. Đồng thời cũng phải cho ông ta thấy được những tài nguyên mà anh đang nắm giữ, nếu không ông ta sẽ không liên minh với anh.

“Tôi muốn tự thẩm vấn”, Cực Lạc Kiếm Quân liếc nhìn tù binh và lạnh lùng nói.


Lâm Chính do dự rồi gật đầu: “Được, nhưng…đừng ngược đãi họ. Giá trị của họ còn lớn lắm. Không ai được phép chết hết”.

Cực Lạc Kiếm Quân không nói gì, chỉ dẫn theo vài người của Thiên Ma Đạo tới một phòng bên cạnh và đóng chặt cửa lại.

“Mọi việc xử lý xong rồi à?”, Thấy Lâm Chính máu me đầy người, Bạch Họa Thủy bèn hỏi.

“Đúng vậy”.

“Thật không thể tin được”, Bạch Họa Thủy nín thở với sắc mặt không dám tin: “Đó là người của Thiên Ma Đạo đấy…vậy mà cậu có thể…đánh lui được bọn họ”.

“Bạch minh chủ có lẽ hiểu biêt nhiều về Thiên Ma Đạo nhỉ. Có thể nói thêm cho tôi được không?”, Lâm Chính ý thức được điều gì đó bèn lập tức bước lên trước.

Bạch Họa Thủy im lặng.

“Thuốc thêm hai phần nữa”, Lâm Chính khẽ nói. Bạch Họa Thủy nín thở, đưa ra ba ngón tay.

“Được, 3 phần”, Lâm Chính tỏ vẻ bất lực.

“Cậu có nhiều tù binh như vậy rồi, thì chắc chắn cũng đã nắm được những thông tin cơ bản về Thiên Ma Đạo. Cậu còn muốn hỏi tôi cái gì nữa?”, Bạch Họa Thủy hỏi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5269: C5269: Chương 5269


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Bà có biết Ma Nữ không?”

“Biết, Thiên Ma Đạo có 26 Ma Nữ, đó đều là những người rất mạnh”.

“Vậy ngoài Ma Nữ ra?”

“Đương nhiên là có 13 Ma Quân. Sao thế? Cậu gặp phải Ma Quân à?”, Bạch Họa Thủy vội hỏi.

“Hình như là vậy?”, Lâm Chính chau mày; “Thực lực của Ma Quân thì thế nào?”

“Rất mạnh. Mạnh tới mức vô lý. 13 Ma Quân này đều là những người do Đạo Chủ đích thân bồi dưỡng. Bọn họ có thiên tài dị bẩm, sở hữu những tài nguyên vô giá. Chính vì vậy mà võ kỹ của họ tăng cực nhanh. Mỗi một Ma Quân đều không thể dùng từ ngữ để miêu tả nữa rồi. Thần y Lâm, nếu cậu đắc tội với Ma Quân thì tôi khuyên cậu nên chạy trốn đi”, Bạch Họa Thủy nói.

“Nghiêm trọng vậy cơ à?”, Lâm Chính khẽ chau mày.

Anh biết được thông tin rằng có một người của Thiên Ma Đạo tới làm nhiệm vụ ở gần Tử Huyền Thiên nên đã cử người tới dụ kẻ này cứu Mạn Sát hồng, thật không ngờ người đó chính là Ma Quân…


Xem ra thông tin anh có được về Thiên Ma Đạo không đủ toàn diện. Nhưng cũng phải, cử tới cả Ma Quân đi làm việc thì chắc chắn đó không thể là một nhiệm vụ thông thường được. Bọn ma nhân này không nắm được thông tin cũng là điều hết sức bình thường.

“Ma Quân tới thì tới, có gì phải sợ chứ”, Lâm Chính nín thở.

“Thần y Lâm, Ma Quân không giống như Ma Nữ. Thực lực của người Thiên Ma Đạo chắc cậu cũng biết. Nếu như Ma Quân tấn công Giang Thành thì thực lực của đội quân đó sẽ tăng gấp ba. Cậu cho rằng nguồn sức mạnh trong tay cậu có thể đối phó nổi không?”, Bạch Họa Thủy hỏi.

“Vậy Bạch minh chủ có ý kiến gì không?”, Lâm Chính hỏi.

“Có thì có nhưng tôi sợ cậu sẽ không chấp nhận”, Bạch Họa Thủy mỉm cười.

“Bà nói đi”.

“Thực ra rất đơn giản, chỉ cần cậu thả tôi, tôi sẽ đề cử mọi người và Thương Minh. Phía sau Thương Minh là đại hội, Thiên Ma Đạo dù có mạnh cũng không dám tuyên chiến với đại hội. Như vậy có thể đảm bảo tính mạng cho mọi người”, Bạch Họa Thủy cười nói.

Đó cũng có thể xem là một biện pháp.


Nhưng nói thật, Lâm Chính không tin Bạch Họa Thủy!

Bạch Họa Thủy là một thương nhân, hơn nữa là một thương nhân rất đặc biệt.

Bà ta không suy nghĩ giống như Lâm Chính!

Nếu Bạch Họa Thủy bán đứng anh, Lâm Chính sẽ không có cách nào khác.

Đây là một canh bạc lớn, Lâm Chính không muốn mạo hiểm.

“Bạch minh chủ nói đúng, nhưng tôi cảm thấy bây giờ Thương Minh đối với tôi mà nói đã là vật trong túi, nếu thật sự phải nhờ vào sự che chở của Thương Minh thì cũng không cần Bạch minh chủ ra mặt, tôi sẽ nhờ Dịch Tiên Thiên xử lý giúp tôi”, Lâm Chính nói.

Bạch Họa Thủy sửng sốt, vội nói: “Nhưng Dịch Tiên Thiên không có quan hệ gì ở bên phía đại hội! Một Thương Minh nho nhỏ vẫn không trấn áp được Thiên Ma Đạo, cần đại hội ra mặt mới được! Cậu bảo Dịch Tiên Thiên làm sao mời được đại hội?”.

Lâm Chính lắc đầu: “Tôi sẽ bảo Dịch Tiên Thiên từ từ tiếp xúc với đại hội, không cần bà lo!”.

“Đúng là không hiểu lòng người tốt, thôi được, cậu sẽ phải hối hận! Đúng rồi, đừng quên lời cậu nói lúc trước, ba mươi phần trăm!”. . Googl𝐞‎ 𝙩𝘳ang‎ này,‎ đọc‎ ngay‎ không‎ q𝑢ảng‎ cáo‎ {‎ 𝙏𝚁Ù𝑀𝙏‎ 𝚁𝑈YỆ𝑵.V𝑵‎ }

Bạch Họa Thủy bực dọc, đứng dậy về phòng.

Lâm Chính không nói gì, ngồi trên ghế suy nghĩ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5270: C5270: Chương 5270


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Lúc này, Từ Thiên bước nhanh tới.

“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi!”.

“Chuyện gì?”, Lâm Chính sững sờ.

Từ Thiên rất khó xử nhìn về phía bên đó.

Lâm Chính căng thẳng, lập tức đứng dậy chạy ra.

Chợt thấy cửa phòng mở ra, Cực Lạc Kiếm Quân đầy vẻ tức giận, toàn thân là máu đi ra ngoài.

Lâm Chính vội nhìn vào bên trong.

Trong phòng đâu còn nhìn thấy bóng dáng mấy người của Thiên Ma Đạo, chỉ có thể nhìn thấy xác vụn và máu tươi đầy đất.

“Ông giết hết bọn họ rồi sao?”, sắc mặt Lâm Chính không mấy tự nhiên.


“Chỉ là mấy kẻ thấp kém, chết thì chết thôi!”.

Cực Lạc Kiếm Quân thu kiếm về, bực bội: “Mấy người này cũng đáng chết! Tôi hỏi bọn họ, bọn họ lại dám không đáp. Nếu đã như vậy, tôi tiễn bọn họ về Tây Thiên!”.

“Ồ…”.

Lâm Chính đáp lại một tiếng, ánh mắt dao động.

“Thần y Lâm, những tù binh khác của cậu đâu? Giao cho tôi hết đi! Tôi sẽ thẩm vấn từng người một!”, Cực Lạc Kiếm Quân hạ giọng nói.

“Kiếm Quân đại nhân, trời đã tối, hôm nay chúng ta đã chém giết mấy bận, lại bôn ba suốt một đường cũng đã mệt. Ông nghỉ ngơi trước đi, đợi sáng ngày mai tôi sẽ giao vài người cho ông thẩm vấn”, Lâm Chính nói.

“Cũng được! Nghe đây, cậu hãy đưa vài người biết nghe lời tới đây, rõ chưa? Tốt nhất là nhiều người chút!”.

Cực Lạc Kiếm Quân lạnh lùng nói, sau đó phất tay, đi thẳng ra ngoài.


Từ Thiên hơi tức giận cũng hơi nghi hoặc.

Đợi Cực Lạc Kiếm Quân rời đi, ông ta mới lên tiếng: “Chủ tịch Lâm, người này thật là kiêu căng! Hình như ông ta xem cậu là đàn em để sai khiến à?”.

“Không phải hình như, mà đúng là vậy”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Từ ban đầu, ông ta đã không coi tôi như đồng minh. Người này rất kiêu ngạo, kiêu ngạo từ trong xương cốt, ông ta làm gì để những người như chúng ta vào trong mắt”.

“Thật đáng ghét!”, Từ Thiên không cam tâm, lại hỏi: “Vậy ngày mai đưa mấy người qua đó?”.

“Một người cũng không đưa”.

“Không đưa qua? Nhưng… Chủ tịch Lâm, làm vậy chẳng phải sẽ khiến ông ta tức giận hay sao? Người này thực lực phi phàm, chúng ta không thể đắc tội”.

“Không thể đắc tội thì đã sao? Cực Lạc Kiếm Quân đây đâu phải thẩm vấn phạm nhân? Ông ta chỉ là đang trút giận lên người của Thiên Ma Đạo, hành hạ giết chết bọn họ mà thôi. Những người này đã đầu hàng tôi, hơn nữa lúc trước tôi cũng đã hứa không giết bọn họ, đương nhiên không thể để bọn họ chết uổng như vậy!”.

“Vậy ngày mai… làm sao cậu ăn nói với Cực Lạc Kiếm Quân?”.

“Không cần ăn nói, tối nay tôi sẽ thả người đi”.

“Hả? Thả người?”.

Từ Thiên sửng sốt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5271: C5271: Chương 5271


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Lâm Chính là một người có nguyên tắc.

Chuyện đã hứa thì nhất định sẽ làm được.

Anh có thể gian trá, có thể xảo quyệt, nhưng có một vài giới hạn anh sẽ không chạm vào.

Những người của Thiên Ma Đạo sau khi đầu hàng anh gần như là không gì không đáp, hỏi cái gì cũng rất phối hợp. Nếu đã như vậy, Lâm Chính cũng không cần phải lấy mạng bọn họ.

Thả bọn họ ra cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

Đêm hôm đó, Từ Thiên mở nhà giam ra, dẫn đám ma nhân đó ra khỏi trang viên, đến một bãi đất trống thì cởi bỏ toàn bộ xiềng xích trên tay bọn họ.

Người của Thiên Ma Đạo đều ngạc nhiên.

“Các người có thể đi rồi”, Từ Thiên lạnh lùng nói.

“Đi?”.

“Đại nhân, ý ông là… ông thả chúng tôi đi?”.


“Chuyện… Chuyện này là sao? Các người không giết chúng tôi sao?”.

Bọn họ đều rất bất ngờ.

Nửa đêm bắt bọn họ đến đây, đám người Thiên Ma Đạo còn tưởng là Từ Thiên giết người chôn thây.

Từ Thiên lại bực bội: “Giết các người? Nếu giết các người thật thì sao lại đưa các người đến đây? Ở trong đó đủ để ra tay rồi! Tôi nói thật cho các người biết, tôi thả các người đi là ý của Chủ tịch Lâm, bởi vì các người còn không đi thì sẽ không sống qua được sáng ngày mai!”.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau.

“Vì sao?”.

“Hỏi nhiều thế làm gì? Đi đi là được!”, Từ Thiên hơi nóng nảy.

Nhưng kỳ lạ là người của Thiên Ma Đạo lại không rời đi, vẫn đứng yên tại chỗ.

Từ Thiên hết cách, chỉ đành kể lại một cách đơn giản chuyện ngày hôm nay.


Nào ngờ vừa kể xong, tất cả người của Thiên Ma Đạo đều đứng ngây ra tại chỗ, một lúc lâu sau, bọn họ lại đồng loạt quỳ xuống.

“Đại nhân… Chúng… Chúng tôi muốn ở lại!”.

Mọi người run rẩy đồng thanh hét lên.

“Cái gì?”.

Từ Thiên há hốc miệng.

“Đại nhân, xin hãy cho chúng tôi ở lại! Chúng tôi thất bại ở Giang Thành, đã là tù binh, không thể trở về Thiên Ma Đạo được nữa! Vì người của Thiên Ma Đạo không thể dung tha cho kẻ thất bại! Chúng tôi mà về nhất định sẽ bị giết, bị ăn thịt, cho nên xin hãy để chúng tôi ở lại!”.

“Lâm đại nhân trạch tâm nhân hậu, chúng tôi chưa bao giờ gặp được quý nhân như vậy. Chúng tôi sẵn lòng cống hiến cho Lâm đại nhân, đi theo làm tùy tùng, lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ!”.

“Xin hãy để chúng tôi ở lại!”.

Bọn họ dập đầu, lớn tiếng hô vang.

Từ Thiên hơi đau đầu, thấy những người này mãi không chịu đi, chỉ đành lấy điện thoại ra gọi vào số Lâm Chính.

Đêm khuya, Lâm Chính gặp lại những ma nhân ở dưới tầng hầm lần nữa.

Bọn họ đã gỡ mặt nạ, để lộ những gương mặt gầy gò trắng bệch.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom