Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Toàn Năng Của Hoa Khôi

Chương 60: C60: Thật lợi hại


“Bệnh này của cháu có thể nghiêm trọng hoặc không.”

Dương Minh An cầm cuốn phim lên, nói.

“Chú Dương, chú nói đi, cháu nghe.”

Sắc mặt của Hà Ngọc Sinh vẫn rất khó coi.

“Bây giờ đang ở giai đoạn đầu, nếu chữa trị kịp thời thì có thể nhanh chóng bình phục. Nhưng nếu trì hoãn thì hậu quả sẽ để lại rất lâu dài. Cháu phải cảm ơn chàng trai kia, nếu không phải là cậu ấy nhắc nhở cháu, thì với cái tật xấu này của cháu, có lẽ là rất lâu thì cháu mới có thể phát hiện vấn đề của mình.”

Dương Minh An không nhanh, không chậm nói.

Nghe được những lời này, Hà Ngọc Sinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Vâng... Có thể trị khỏi thì tốt, có thể trị khỏi thì tốt, cháu sẽ cảm ơn chàng trai đó, sau này nhất định sẽ cảm ơn chàng trai đó.”

Hà Ngọc Sinh như được đại xá.


“Về nhà chuẩn bị một chút đi, mấy ngày nữa làm phẫu thuật!”

Dương Minh An lại nói.

“Vâng vâng vâng, nếu có thể thì ngày mai phẫu thuật luôn cũng được, càng sớm càng tốt.” Hà Ngọc Sinh vội vàng nói. “Đúng rồi, chú Dương, cháu bị bệnh gì vậy?” Hà Ngọc Sinh hỏi. “Bệnh thận. Sỏi thận.”

Dương Minh An liếc nhìn Hà Ngọc Sinh qua cặp kính lão của mình.

“Hóa ra là sỏi thận, cháu còn tưởng là bệnh gì nghiêm trọng lắm.”

Hà Ngọc Sinh lại thở phào một hơi.

“Vấn đề này cũng không nhỏ, nơi kết sỏi của cháu rất kì lạ, độ khó phẫu thuật không nhỏ. Cháu phát hiện sớm nên bây giờ xử lý vẫn còn kịp. Nếu để sỏi thận kết lại lớn hơn thì có thể chú không làm cuộc phẫu thuật này được nữa.”

Dương Minh An lại lắc đầu nói.

“Rất nghiêm trọng.”

Hà Ngọc Sinh giật mình.

“Đương nhiên, đều là nhờ có chàng trai trẻ đó. Chú thật sự rất tò mò muốn biết tại sao đứa nhỏ kia lại nhìn ra được vấn đề, nếu có thời gian, cháu hãy dẫn chàng trai đó đến đây một chút, lão già đây thực sự muốn trao. đổi với chàng trai đó nhiều hơn một chút.”

Dương Minh An đẩy cặp kính lên, nói một câu mang ý riêng.

“Chú Dương, chú hành nghề y nhiều năm, năng lực đã rất giỏi rồi.”

Hà Ngọc Sinh khen ngợi một câu.


“Việc học là không có giới hạn. Nếu một chàng trai trẻ tuổi có thể nhìn thấy chứng bệnh khó phát hiện này của cháu trong nháy mắt, thì bất kỳ bác sĩ nào cũng sẽ †ò mò cậu ấy đã làm được như thế nào.”

“Như vậy đi, lần sau chú đến nhà cháu uống rượu, cháu mời chàng trai đó về nhà đi, để chú có thể gặp cậu ấy một chút.” Dương Minh An lại nói.

“Cái này, cháu chỉ có thể cố gắng hết sức, thân phận của người này có chút phức tạp, chưa chắc cháu có thể mời được người đó.”

Hà Ngọc Sinh có chút xấu hổ, lúc này ông ta mới nhớ đến thân phận của Diệp Thiên Bách, anh không hổ danh là bác sĩ cấp quốc gia, thực sự rất tài giỏi, thực lực xứng đáng với danh tiếng, năng lực thật kinh người.

“Vậy thì lần phẫu thuật này của cháu, chú sẽ để cho mấy đứa học trò của chú thực hiện, tuổi tác của chú đã lớn rồi, cũng rất lâu không ngồi trên bàn mổ.”

Dương Minh An bày ra dáng vẻ rất mệt mỏi.

“Này, đừng đừng đừng, chú Dương, cháu hứa với chú.

Hà Ngọc Sinh nghe thấy lời này, nhất thời bất lực không nói nên lời.

“Vậy thì cứ quyết định như thế đi, trở về chuẩn bị một chút! Thời gian phẫu thuật chú sẽ thông báo cho. cháu sau."

Dương Minh An thản nhiên nói.

“Cảm ơn chú Dương, cháu về trước đây.”


Hà Ngọc Sinh cảm ơn vài tiếng rồi rời đi.

Ra đến cổng bệnh viện, Hà Ngọc Sinh lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số điện thoại.

“Trịnh Vân đúng không?” Hà Ngọc Sinh hỏi.

“Lãnh đạo Hà có chuyện gì không? Ông đến bệnh viện kiểm tra như thế nào rồi?”

Trịnh Vân hỏi.

“Diệp tiên sinh kia thật sự rất giỏi. Tôi đã đến bệnh viện kiểm tra, phát hiện được tôi thực sự bị bệnh.”

Hà Ngọc Sinh khen ngợi không ngớt.

“A? Thật lợi hại.” Trịnh Vân cũng khen ngợi.
 
Chương 61: C61: Phần thưởng


“Hôm nay khi cô nhập thông tin của cậu ấy, hẳn là phải có số điện thoại của cậu ấy phải không, cô đưa cho tôi số điện thoại của cậu ấy đi.”

Hà Ngọc Sinh tiếp tục nói.

“Đúng là có, nhưng tất cả thông tin đều ở trên máy. tính ở cơ quan.”

Trịnh Vân sửng sốt một chút.

“Nhà cô cách chỗ làm không phải chưa đến một kilomet sao? Bây giờ cô lái chiếc ô tô điện chạy đến cơ quan đi, gửi số điện thoại của cậu ấy cho tôi, tôi đang cần gấp.”

Hà Ngọc Sinh lo lắng nói.

“Vậy được, bây giờ tôi qua đó ngay.”

Nói xong, Trịnh Vân lập tức cúp điện thoại.

Hà Ngọc Sinh cũng lên xe, lái xe đi về nhà.


Giang Thành, khu biệt thự cao cấp Giang Đài.

Chung Linh Hi đang ngồi trên bàn ăn, ăn từng miếng thịt lớn một cách thích thú, thậm chí cô còn cầm miếng thịt lên tay.

“Đây là canh dưỡng nhan dưỡng sinh mà các nữ sinh rất yêu thích, nó rất tốt cho em trong thời kỳ đặc biệt, em nếm thử xem hương vị như thế nào.”

Lúc này, Diệp Thiên Bách bưng hai bát canh từ trong bếp ra, đặt một bát ở trước mặt Chung Linh Hi, một bát ở trước mặt mình.

Chung Linh Hi không nói gì, cô chỉ nếm thử một miếng.

“Oa, thơm quá thơm quá, sao có thể thơm như thế nhỉ? Không biết vì sao nữa, đồ ăn anh Thiên Bách làm mang lại cảm giác ăn rất ngon, lại còn khỏe mạnh, hơn nữa ăn hoài cũng không thấy ngán, tại sao vậy?”

Sau khi Chung Linh Hi nếm thử một miếng thì hết lời khen ngợi, ngoài miệng nói liên tục không có ý dừng lại.

“Em cứ ăn từ từ, vẫn còn rất nhiều, sau này không phải là ngày nào cũng có thể ăn được sao? Đây không phải là bữa cuối cùng.”

Diệp Thiên Bách nhìn dáng vẻ của Chung Linh Hi, không khỏi cười nói.

“Thật sự ngày nào cũng có thể ăn sao? Đồ ăn của anh Thiên Bách làm, em muốn ăn cả một đời.” Chung Linh Hi lại nói.

“Chỉ cần em ăn không thấy ngán thì cứ ăn cả một đời." Diệp Thiên Bách cười nói.

“Được được được, vậy thì ăn cả một đời, là do anh nói đấy nhé.” Chung Linh Hi đáp lại.

Nói xong, cô lại bắt đầu ăn, không quá nửa tiếng đồng hồ, Chung Linh Hi cuối cùng cũng không ăn nổi nữa.

“Anh Thiên Bách, ừm, bắt đầu từ ngày mai, em thật sự không thể ăn nhiều như vậy nữa, em sợ sẽ béo lên, hu hu..”


Chung Linh Hi nhìn thấy cái bụng của mình có hơi lớn hơn, không khỏi khóc không ra nước mắt.

“Anh biết con gái rất để ý đến vóc dáng của mình, cho nên, sau khi ăn những thực phẩm này, về cơ bản sẽ không tăng cân đâu.”

“Em phải biết, ngoại trừ nấu cơm thì anh còn là một bác sĩ. Bác sĩ nói chung rất thành thạo về dược lý ăn kiêng.”

Diệp Thiên Bách nghe vậy, mỉm cười nói. “Hả? Thật sao?”

Chung Linh Hi nghe thấy lời này, cô chớp mắt, nhất thời có chút không dám tin.

“Đương nhiên, anh chưa bao giờ vỗ béo ai. Bằng cách điều chỉnh cơ cấu chế độ ăn uống, người ta có thể điều hòa cơ thể và giúp cơ thể đạt được trạng thái tốt nhất có thể, cái này gọi là chế độ ăn kiêng và chăm sóc. sức khỏe.”

Diệp Thiên Bách mỉm cười, chậm rãi nói. “Oa, anh Thiên Bách, anh hiểu biết nhiều thật.”

Dáng vẻ của Chung Linh Hi lúc này là vô cùng ngưỡng mộ và sùng bái.

“Chỉ là vấn đề chuyên môn thôi!” Diệp Thiên Bách trả lời.

“Ừm, anh Thiên Bách, anh đối đãi với em thật tốt. Anh Thiên Bách, tối nay, em muốn thưởng cho anh một chút!”


Chung Linh Hi nhìn về phía Diệp Thiên Bách, gương mặt xinh đẹp đột nhiên đỏ ửng lên, hơi cúi đầu nói.

“Hả? Phần thưởng?”

Diệp Thiên Bách nghe vậy, sửng sốt một chút, nhìn dáng vẻ này của Chung Linh Hi, anh bắt đầu suy nghĩ phần thưởng mà Chung Linh Hi đang nói đến là cái gì?

“Ừm, phần thưởng gì vậy?”

Diệp Thiên Bách có chút bối rối nói.

“Phần thưởng chính là phần thưởng, đợi một chút nữa anh sẽ biết. Được rồi, em đi rửa chén đây, anh mau đi tắm rửa đi, nhanh đi nhanh đi.”

Chung Linh Hi kéo Diệp Thiên Bách dậy, đẩy Diệp Thiên Bách về phía phòng tắm, Diệp Thiên Bách cũng chỉ có thể từ bỏ, nhưng trong lòng anh vẫn tò mò rốt cuộc phần thưởng này là cái gì.

Sẽ không phải là loại phần thưởng kia chứ?
 
Chương 62: C62: Đợi có cơ hội rồi nói


Diệp Thiên Bách đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ hết một lượt, trong quá trình tắm rửa, anh vẫn luôn suy. nghĩ phần thưởng mà Chung Linh Hi nói rốt cuộc là cái gì.

Nếu Chung Linh Hi thật sự muốn cho anh phần thưởng kia thì anh phải làm gì?

Mặc dù, nó có vẻ quen thuộc nhưng lại có cảm giác khá xa lạ.

Có vẻ như hai người vẫn chưa đi đến bước đó, ít nhất cả hai cũng nên ở bên nhau thêm một thời gian nữa, chẳng lẽ không đúng sao?

Mặc dù biết nhau từ khi còn rất nhỏ, nhưng họ cũng không thể vì vậy mà làm loạn được.

Diệp Thiên Bách suy nghĩ điên cuồng, vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm.

Lúc này, điện thoại di động trong phòng khách vang lên, truyền đến âm thanh ù ù.

Diệp Thiên Bách nhìn thấy Chung Linh Hi đã trở về phòng của cô. Có lẽ cô gái nhỏ kia chỉ đang trêu chọc anh một chút mà thôi.

Anh lắc đầu, sau đó cầm điện thoại di động của mình lên nhìn qua một chút, phát hiện số gọi đến là một dãy số điện thoại lạ hoắc, nhưng đầu số này là của Giang Thành.


Diệp Thiên Bách hơi nghi ngờ một chút, ở Giang Thành, không có nhiều người biết số điện thoại của anh, nghỉ ngờ thì nghi ngờ nhưng anh vẫn nhấn nút nhận điện thoại.

“Alo, là ai vậy?”

Diệp Thiên Bách hỏi.

“Diệp tiên sinh, là tôi.”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói có chút vui vẻ.

“Là tôi? Này, ông là ai vậy?”

Diệp Thiên Bách trợn tròn mắt không nói nên lời, thậm chí anh còn nghỉ ngờ đây là một cuộc gọi lừa đảo.

“Là tôi, tôi là Hà Ngọc Sinh, Hà Ngọc Sinh ở Cục Y Tế hôm nay.”

Hà Ngọc Sinh vội vàng nói, khi Diệp Thiên Bách nói chuyện kiểu này, ông ta lập tức nhận ra những gì mình nói đang có vấn đề.

“Là ông à, sao vậy, có chuyện gì không?”

Diệp Thiên Bách uống một ngụm nước, tùy tiện hỏi.

“Diệp tiên sinh, tôi gọi điện thoại cho cậu là có chuyện muốn nói!”

Hà Ngọc Sinh có hơi kích động, nói.

“Ừm, có chuyện gì vậy, phải đặc biệt gọi điện thoại cho tôi như thế này.”


Diệp Thiên Bách bình tĩnh hỏi. “Diệp tiên sinh, tôi muốn nói với anh rằng tôi thực sự có bệnh.

Hà Ngọc Sinh nói rất nghiêm túc.

“Ừm... Tôi đã nói với ông là ông có bệnh rồi mà, chuyện này vẫn cần phải nói cho tôi biết sao.”

Diệp Thiên Bách nghe vậy, có chút nói không nên lời.

“Ha ha, ha ha, tôi còn không phải là gọi điện thoại đến cảm ơn Diệp tiên sinh một tiếng sao? Bác sĩ khám bệnh cho tôi là bạn của bố tôi, là một bác sĩ lớn tuổi giàu kinh nghiệm.”

“Bác sĩ đó nói bây giờ mổ vẫn còn kịp, độ khó không cao. Nhưng nếu chậm thêm chút nữa thì ông ấy cũng không có cách nào cứu được.”

“Tất cả đều nhờ có Diệp tiên sinh, nếu không, cái mạng nhỏ này của tôi cũng có thể đã không còn nữa. Anh biết đấy, vấn đề về thận không phải là chuyện nhỏ.”

Hà Ngọc Sinh gượng cười, kiên nhẫn nói với Diệp Thiên Bách, trong lời nói của ông ta tràn đầy sự biết ơn đối với Diệp Thiên Bách.

“Tình huống thực tế quả thực là như vậy.” Diệp Thiên Bách thản nhiên nói.

“Diệp tiên sinh, tôi rất tò mò làm sao cậu có thể biết được. Cái này cũng quá giỏi rồi, thậm chí cậu còn không bắt mạch cho tôi, đã có thể nhìn ra được, thật sự quá lợi hại”

Hà Ngọc Sinh khen ngợi không ngớt.


“Gặp được nhiều bệnh nhân thì có thể tích lũy được một chút kinh nghiệm. Trung Y chú trọng đến việc nhìn, nghe và đặt câu hỏi, chỉ cần kỹ năng tốt thì ít nhiều vẫn có thể nhìn ra được.”

Diệp Thiên Bách thản nhiên nói.

“Những gì cậu nói nghe thật nhẹ nhàng, bạn của bố tôi đã là bác sĩ được năm mươi sáu mươi năm, nhưng ông ấy nói bản thân không nhìn ra được.”

Hà Ngọc Sinh miễn cưỡng cười một tiếng.

“Ừ, ông còn có chuyện gì khác không?” Diệp Thiên Bách hỏi.

“Diệp tiên sinh, cậu có thời gian rảnh không, tôi muốn mời cậu một bữa cơm, có thể đến nhà của tôi được không, như vậy là tốt nhất.” Hà Ngọc Sinh nhiệt tình mời.

“Chuyện này, đợi có cơ hội rồi nói sau vậy, gần đây.tôi hơi bận:

Diệp Thiên Bách trả lời.
 
Chương 63: C63: Anh không phải có ý đó


“Ừm... Vậy cũng được. À đúng rồi, con gái của tôi cũng đang học y, cho nên mới nghĩ đến chuyện mời cậu đến nhà của tôi làm khách, tiện thể để hai người trao đổi với nhau một chút.”

“Phải rồi, cậu đang làm việc ở Đại học Quốc gia Giang Thành phải không, thật là trùng hợp, con gái của tôi cũng học ở đó, có cơ hội tôi sẽ nói nó đến nghe giảng ở lớp của cậu.”

Hà Ngọc Sinh nói liên tục, trong lòng không biết đang tính toán điều gì.

“Cùng một trường thì cũng chưa chắc có cơ hội gặp được nhau. Nhưng nếu cô bé đến xin lời khuyên từ chỗ tôi, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.”

Diệp Thiên Bách thản nhiên nói.

“Ừm... Vậy được, Diệp tiên sinh, trước mắt tôi không làm phiền cậu nữa, hai ngày tới tôi phải làm phẫu thuật, đợi sau khi tôi phẫu thuật xong sẽ đến nhà thăm anh, nhân tiện cảm ơn anh thật đàng hoàng.”

Hà Ngọc Sinh biết ơn nói.

“Được.”


Diệp Thiên Bách trả lời.

Hai người lại nói thêm vài câu nữa rồi mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Thiên Bách liếc nhìn phòng của Chung Linh Hi, trong lòng vẫn cảm giác có chút kỳ lạ, đơn thuần chỉ là tò mò rốt cuộc phần thưởng đó là gì mà thôi.

Bình thường mà nói, khi phụ nữ nói với đàn ông rằng cô ấy muốn cho họ một phần thưởng thì mọi người rất dễ nghĩ sai.

“Cô bé này chắc là ngủ quên rồi, thôi quên đi.”

“Không đúng, bây giờ vẫn còn sớm, đi ngủ sớm như vậy sao?”

“Được rồi, được rồi, mình tò mò cái gì vậy chứ?”

Diệp Thiên Bách lắc đầu, có chút bất lực, trong lòng lại có chút bất an.

Dù sao anh cũng là một người đàn ông đang tuổi tràn trề, mà Chung Linh Hi lại vô cùng xinh đẹp, cùng một cô gái như vậy sống chung dưới một mái nhà, mà cô gái này lại còn không đề phòng anh.

Bây giờ anh có thể duy trì trạng thái này, có thể nói là năng lực kiềm chế của anh đã rất cao rồi.

Diệp Thiên Bách uống một ngụm nước lạnh, sau đó chậm rãi đi về hướng phòng của mình.

Nước lạnh thấm vào cơ thể, cả người của anh cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.

Sau khi trở về phòng, anh lập tức đóng cửa lại.

Nhưng, không lâu sau, tiếng đập cửa ở bên ngoài truyền đến.


Diệp Thiên Bách nghe thấy tiếng gõ cửa, trái tim của anh khế run lên.

“Anh Thiên Bách, là em, em có thể đi vào không?” Bên ngoài truyền đến giọng nói của Chung Linh Hi.

“Khụ khụ, em chờ anh một chút, anh ra mở cửa cho.em.

Diệp Thiên Bách ho nhẹ môt tiếng, không biết vì sao mà anh lại đột nhiên hơi lo lắng.

Một lúc sau, Diệp Thiên Bách mở cửa.

Lúc này, Chung Linh Hi đứng ở ngoài cửa, hai tay chắp sau lưng, bày ra dáng vẻ thần bí.

Tối nay cô mặc một chiếc quần đùi nhẹ nhàng, đôi chân dài trắng nõn như tuyết vô cùng quyến rũ, ở trên mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, nhìn thoáng qua trông có vẻ hơi căng phồng, hình ảnh này khiến người ta có một chút suy nghĩ kỳ quái.

“Anh Thiên Bách, anh không mời em vào trong ngồi một chút sao?

Chung Linh Hi thò đầu vào trong, hỏi một câu.

“Vậy em vào đi, muộn như vậy mà đến đây, là có chuyện gì sao?”


Sắc mặt Diệp Thiên Bách có chút mất tự nhiên, có một loại cảm giác rất kỳ lạ.

“Không có chuyện gì thì không thể đến tìm anh sao?” Chung Linh Hi bĩu môi, đôi môi đỏ mọng ướt át. “Anh không phải có ý đó.”

Diệp Thiên Bách cười xấu hổ.

“Anh Thiên Bách, không phải vừa nãy em đã nói với anh rồi sao? Tối nay em có phần thưởng cho anh.”

Chung Linh Hi chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Thiên Bách, Diệp Thiên Bách cao hơn cô một cái đầu, cô phải ngẩng đầu lên thì mới có thể nhìn thấy được gương mặt của Diệp Thiên Bách.

“Khụ khụ, phần thưởng, phần thưởng gì?”

Diệp Thiên Bách ho nhẹ một tiếng, gương mặt không khỏi đỏ ửng lên, trái tim cũng vô thức đập nhanh hơn một chút.

Cảm giác tim đập thình thịch này chưa từng xảy ra với anh, ngay cả khi anh kết hôn với Hạ Thanh Nguyệt cũng chưa từng xuất hiện.
 
Chương 64: C64: Kẹo |\/|út


“Kẹo, phần thưởng này!”

Lúc này, bàn tay nhỏ đang giấu sau lưng của Chung Linh Hi duỗi ra, trong tay cầm một cây kẹo m út sặc sỡ.

Diệp Thiên Bách sửng sốt một lúc khi nhìn thấy cây kẹo m út.

“Kẹo m út?” Diệp Thiên Bách trợn tròn mắt.

“Đúng vậy. Đây là cây kẹo m út mà anh thích ăn nhất, anh với em giống nhau, thích ăn đồ ngọt.”

Chung Linh Hi nói một cách nghiêm túc.

Diệp Thiên Bách không lên tiếng mà cầm lấy cây kẹo m út, nghiêm túc nhìn một chút.

“Anh không thể tin trước đây mình có sở thích như vậy.” Diệp Thiên Bách cười xấu hổ.

“Đương nhiên là có, nhưng anh quên mất rồi. Anh Thiên Bách, một ngày nào đó anh sẽ nhớ được mọi thứ”

Chung Linh Hi nói chân thành.

“Đúng vậy, thật ra mấy ngày gần đây anh nhớ ra rất nhiều chuyện.”

“Nhân tiện, lát nữa anh có hẹn với một người bạn để nói chuyện đó, tối nay anh sẽ về."


Diệp Thiên Bách nói với Chung Linh Hi.

“Vậy ban đêm anh nhớ chú ý an toàn, uống càng ít càng tốt, nói chuyện xong thì về ngay nhé. Anh yên tâm, em biết cách cho đàn ông không gian riêng.”

“Được rồi, anh sẽ về sớm”

Chung Linh Hi gật đầu, giúp Diệp Kỳ chỉnh sửa lại cổ áo, nghênh ngang rời đi, thuận tiện còn giúp anh đóng cửa lại.

“Hóa ra phần thưởng mà cô ấy nói là cái này!”

Diệp Thiên Bách nhìn cây kẹo m út trong tay, rơi vào trầm †ư.

Sau một hồi lâu, anh mới buông kẹo m út trong tay xuống, bật máy tính trong phòng lên để tìm hiểu thông tin liên quan đến Đại học Quốc gia Giang Thành.

Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc hơn một tiếng đã trôi qua.

“Reng reng..."

Diệp Thiên Bách vẫn đang kiểm tra thông tin của Đại học Quốc gia Giang Thành thì điện thoại reo lên, là tin nhắn WeChat, có người liên tục gửi tin nhắn cho anh.

Diệp Thiên Bách chỉ có thể mở điện thoại ra xem.

“Anh rể, anh rể, đói chết rồi, em sắp đói chết rồi."


“Xong việc rồi thì qua nhanh, nhanh lên.”

“Em đói chết mất.”

Đây là tin nhắn Hạ Tiểu My gửi đến, đọc xong tin nhắn, Diệp Thiên Bách nhìn thời gian, phát hiện vẫn chưa tới mười giờ.

“Không phải đã nói mười một giờ ăn khuya sao?”

Diệp Thiên Bách trả lời.

“Hu hu, em đói quá, em sợ mình sẽ không thể đợi đến mười một giờ. Gặp ở chỗ cũ”

Hạ Tiểu My gửi tin nhắn thoại. “Được rồi, bây giờ anh qua đó ngay.” Diệp Thiên Bách chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời lại.

Chỗ cũ mà cô nói là một nhà hàng thịt nướng, cách biệt thự nhà họ Hạ không xa, khoảng hai cây số.

Trước đây, Diệp Thiên Bách và Hạ Tiểu My thường đến đó ăn tối, vì vậy nhà hàng thịt nướng đã trở thành chỗ cũ của họ.

Diệp Thiên Bách thu dọn đơn giản, lấy chìa khóa xe, sau đó đi ra ngoài.

Giang Thành, khu biệt thự.

Đã gần mười giờ, Hạ Tiểu My vội vàng thu dọn đồ đạc, chỉnh sửa lớp trang điểm, chuẩn bị đi ra ngoài.

Lúc này, Hạ Thanh Nguyệt đang xem TV trong đại sảnh. “Đêm hôm khuya khoắt, em đi đâu?”

Hạ Thanh Nguyệt thấy Hạ Tiểu My cầm túi, dáng vẻ vội vàng nên liền hỏi.

“Đi ăn khuya.” Hạ Tiểu My trả lời.

“Không phải vừa mới ăn sao? Mới một, hai tiếng trôi qua mà lại ăn khuya?”
 
Chương 65: C65: Con đi nghỉ ngơi đây


Hạ Thanh Nguyệt nhìn thời gian rồi nói.

“Mấy món đó có giống cho người ăn không? Ở nhà ăn cơm chỉ vì sinh tôn thôi, bây giờ em đi ăn đồ ngon đây”

Hạ Tiểu My trả lời rất thẳng thắn.

“Em xem mấy giờ rồi, bây giờ đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã mười một, mười hai giờ, em là con gái, mười hai giờ còn ở bên ngoài, có an toàn không hả?”

Hạ Thanh Nguyệt liếc nhìn Hạ Tiểu My, có ý cản lại.

“Có gì mà không an toàn, em bắt taxi đi, bắt taxi về, ăn xong về liền, chẳng sao cả.”

Hạ Tiểu My hơi không kiên nhẫn.

“Em đi ăn với ai? Nếu đi với mấy người không đứng đắn thì chị sẽ nói với mẹ.”

Hạ Thanh Nguyệt lạnh lùng nói.

“Như thế nào gọi là người không đứng đắn, là bạn em, dù sao chị có thể yên tâm, rất an toàn.”


Hạ Tiểu My trả lời.

“Bạn bè kiểu gì?”

Hạ Thanh Nguyệt tiếp tục hỏi.

“Là chồng cũ của chị, như vậy đã đủ chưa? Diệp Thiên Bách có thể ăn thịt em sao? Đồ ăn ở nhà khó ăn chết đi được, em sắp chết đói rồi.”

Sắc mặt Hạ Tiểu My rất khó coi, cô vừa nói vừa vội vàng đi ra ngoài, thậm chí không cho Hạ Thanh Nguyệt cơ hội ngăn cản nào.

Hạ Thanh Nguyệt nhất thời không nói nên lời, sau đó lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Diệp Thiên Bách.

Rất nhanh cuộc gọi đã được kết nối. “Alo”

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Diệp Thiên Bách truyền đến.

“Diệp Thiên Bách, Tiểu My ra ngoài rồi.”

Hạ Thanh Nguyệt mở miệng nói.

“À, là cô ấy rủ tôi đi ăn khuya”

Diệp Thiên Bách nói thẳng.

“Diệp Thiên Bách, nếu có chuyện gì xảy ra với em gái tôi, tôi sẽ hỏi tội anh. Tôi khuyên anh tốt nhất là anh nên tránh xa những người trong gia đình chúng tôi ra.”

Giọng điệu của Hạ Thanh Nguyệt khá nghiêm khắc.

“Tôi nói rồi, là Tiểu My hẹn tôi. Cô ấy nói rằng cô ấy đói và thức ăn nhà mấy người rất khó ăn”

Diệp Thiên Bách bất đắc dĩ cười khổ, nói xong câu đó thì trực tiếp cúp điện thoại.

Thấy đầu dây bên kia cúp máy, Hạ Thanh Nguyệt hơi sửng sốt.


“Cái tên Diệp Thiên Bách này dám cúp điện thoại trước?”

Trong lúc nhất thời, Hạ Thanh Nguyệt tức giận, nhưng chỉ một lúc sau, cô lại ỉu xìu.

Diệp Thiên Bách đã không còn là chồng của cô nữa, tại sao anh không thể cúp điện thoại? Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ

Thanh Nguyệt cảm thấy mất mát.

Một lúc sau, cô cũng không còn tâm trạng tiếp tục xem TV.

“Tiểu Nguyệt, Tiểu My đâu, mẹ vừa nghe hai đứa nói chuyện.”

Mã Quế Phương ởđi ra, trên mặt đang đắp mặt nạ, ngồi xuống.

“Nó đi ra ngoài ăn khuya với bạn.” Giọng điệu của Hạ Thanh Nguyệt rất lạnh lùng.

“Ăn khuya với bạn? Đã nửa đêm rồi, ăn khuya gì chứ? Bạn bè nào, là nam hay nữ?”

Mã Quế Phương nghe vậy, cảm thấy rất buồn bực. “Bạn bình thường, đàn ông!” Hạ Thanh Nguyệt trả lời.

“Nửa đêm lại đi ăn khuya với đàn ông, mà còn là bạn bình thường, nói vậy con có tin không?”

Mã Quế Phương lập tức lo lăng.


“Con tin, vì người đàn ông đó là chồng cũ của con, con đã gọi điện xác nhận rồi.”

“Con đi nghỉ ngơi đây, ngày mai con sẽ đến Đại học Quốc gia Giang Thành, con có một lớp học rất quan trọng, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho luận văn thạc sĩ của con”

Hạ Thanh Nguyệt đứng dậy thờ ơ nói.

“Trước kia con đã có bằng thạc sĩ rồi đúng không? Bây giờ lại thi thêm một cái khác, thi nhiều như vậy làm gì?”

Mã Quế Phương có chút không hiểu.

“Mẹ, nhà chúng ta làm cái gì, chúng ta làm nguyên liệu làm thuốc, bán thành phẩm thuốc Đông y, mẹ nói nếu không hiểu biết thì sao có thể được?”

“Vả lại, vốn dĩ con rất có hứng thú với y học, nhưng lúc trước mọi người nói học ngành y không thể cứu nhà họ Hạ, cứ nhất định bắt ép con học ngành quản lý.”

Nói đến đây, Hạ Thanh Nguyệt có chút kích động, dứt lời liền trở về phòng.

“Được rồi, được rồi, cứ học đi, tức giận như vậy làm gì hả?” Mã Quế Phương vội vàng nói.

Bà không biết tại sao kể từ khi Diệp Thiên Bách rời đi, bầu không khí của ngôi nhà này đã trở nên kỳ lạ như vậy.
 
Chương 66: C66: Tài nấu nướng


Sau khi Hạ Thanh Nguyệt trở về phòng, Mã Quế Phương tự mình xem tỉ vi, bà chỉ xem trong chốc lát thì bụng đã truyền đến tiếng kêu ùng ục.

“Tài nấu nướng của mình đúng thật là không bằng tên phế vật kia. Cái cuộc sống này, cũng không thể cứ tiếp tục như vậy, ngày mai nhất định phải đến công ty hỗ trợ việc nhà xem thử, mời bảo mẫu hoặc đầu bếp gì đó tới.”

Mã Quế Phương lẩm bẩm nói. Giang Thành, tại tiệm thịt nướng chỗ cũ.

Diệp Thiên Bách lái xe đến gần đó, sau đó anh tìm một chỗ dừng xe. Xung quanh tiệm thịt nướng cũng có chỗ đậu xe.

Nhưng Diệp Thiên Bách không muốn đỗ xe ở gần đó, bởi vì chiếc này quá đắt tiền.

Anh cũng không muốn Hạ Tiểu My nhìn thấy, nếu như Hạ Tiểu My nhìn thấy anh, khẳng định lại hỏi đông hỏi tây, để tránh phiền phức không cần thiết, nên anh đỗ xe ở một chỗ khó thấy.

Chỉ là, cái xe sang trọng mấy trăm vạn này, coi như là đỗ ở nơi không thấy được cũng đều sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

“Anh trai, có thể thêm zalo không?”

Một cô gái trẻ tuổi mặc váy bó mông, dáng người cao gầy, trang điểm đậm nhạt đi tới, trên lỗ tai cô gái đeo một cái khuyên tai thật to, tóc dài gợn sóng.

Ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên Bách, có chút phát sáng.


Dù sao Diệp Thiên Bách cũng vừa mới bước xuống khỏi chiếc xe mấy trăm vạn này, vừa nhìn đã biết là vừa khiêm tốn lại vừa giàu có.

“Không, cảm ơn, tôi không thêm phương thức liên lạc với người lạ.”

Diệp Thiên Bách nghe vậy, xua tay nói.

Người con gái xinh đẹp này có vài phần tư sắc, cũng không nói là xinh đẹp đến hít thở không thông như Chung Linh Hi, loại con gái trên đường có thể tùy tiện tìm người có tiền xin zalo này, trên người tỏa ra một loại xinh đẹp mị hoặc.

“Ha ha ha, thêm phương thức liên lạc thì chẳng phải không còn là người lạ nữa sao?”

“Nếu anh trai đồng ý, thì tối nay chúng ta có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, tìm hiểu nhau một chút”

Cô gái vẫn không chịu buông tha. “Không muốn, cảm ơn.”

Diệp Thiên Bách lại khéo léo từ chối, đẩy tay cô gái ra, xoay người rời đi.

Nghe Diệp Thiên Bách nói, cô gái hơi sửng sốt, nhìn bóng lưng Diệp Thiên Bách rời đi.


“Xì, đồ đàn ông thối, có gì đặc biệt hơn người chứ?”

Cô gái nhổ một cái, lưu luyến nhìn thoáng qua chiếc xe sang trọng của Diệp Thiên Bách, sau đó xoay người rời đi.

Diệp Thiên Bách đi về phía tiệm thịt nướng cũ.

Đi tới đi lui, thì điện thoại truyền đến âm thanh rung rung, Diệp Thiên Bách lấy ra nhìn một chút, phát hiện là Chung Linh Hi gửi tin nhắn tới.

“Anh Thiên Bách, anh vừa rồi có phải nghĩ lệch đi rồi hay không, hình như anh không thích phần thưởng em tặng cho. anh thì phải, anh có phải muốn em tặng cho anh cái phần thưởng kiểu kia hay không vậy?”

Chung Linh Hi nhẳn một câu, cuối câu, cô còn nhän một cái emoji hình một người già mỉm cười. Diệp Thiên Bách nhìn thấy tin nhẳn này, cảm giác da đầu mình có chút tê dại, cô bé này, thì ra cái gì cũng hiểu.

Hơn nữa, lúc này, anh cảm thấy mình bị cô bé này đùa giỡn.

“Khụ khụ... Không có, kẹo m út em cho anh ăn rất ngon, anh rất thích.”

Diệp Thiên Bách có chút xấu hổ trả lời.

“Hi hì.. Anh Thiên Bách, anh muốn kiểu phần thưởng kia, cũng không phải là không thể nha!”

Chung Linh Hi lại gửi tới một tin nhắn. Da đầu Diệp Thiên Bách lại tê dại, cô bé này rốt cuộc muốn làm gì chứ, anh phải trả lời thế nào đây? Hôm nay nói chuyện không nổi nữa rồi!

“Anh Thiên Bách, em tắm rửa xong rồi, em chờ anh về nha
 
Chương 67: C67: Ông chủ sang sảng cười nói


Không đợi Diệp Thiên Bách trả lời, tin nhắn của Chung Linh Hi lại tới.

Diệp Thiên Bách nhìn thấy tin nhắn này, anh nhịn không được muốn bùng nổ.

Cô bé này có ý gì chứ, cố ý khiêu khích anh, hay là đang nói chuyện nghiêm túc?

Chắc chăn lại là đang đùa giỡn anh! Lùi một ngàn bước mà nói, cho dù cô thật sự cho, anh thật sự có thể lấy sao? Anh vẫn luôn coi Chung Linh Hi là một cô em gái mà thôi.

“Mệt thì em đi ngủ sớm một chút, xử lý xong chuyện rồi anh sẽ về."

Diệp Thiên Bách giả vờ bình tĩnh trả lời một câu. “Em không muốn, em muốn chờ anh về.”

Chung Linh Hi lại trả lời một câu.

“Vậy được rồi, anh bận trước đây.

Diệp Thiên Bách chỉ có thể trả lời một câu, sau đó cất điện thoại vào túi.


Khoảng vài phút sau, Diệp Thiên Bách xuất hiện ở quán đồ nướng cũ, đây là một quán đồ nướng kiểu mở, trong quán có chỗ ngồi, ngoài trời cũng có chỗ ngồi.

Thời tiết tối nay không tệ, Diệp Thiên Bách chọn vị trí bên ngoài, ăn khuya chính là cần không khí, bên ngoài rộng rãi.

“Này em trai, lâu rồi không tới. Thế nào, muốn ăn chút gì không, tối nay chỉ có một mình cậu tới sao? Bạn gái cậu không tới sao?”

Ông chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên có dáng người cường tráng, tính cách cởi mở, là một người rất

hay nói, xem như là người quen cũ.

Thấy Diệp Thiên Bách ngồi xuống, ông ta liền nhiệt tình đi tới.

“Ông chủ, lúc trước tôi đã nói với ông không chỉ một lần rồi, đó không phải là bạn gái của tôi, mà là em gái của vợ tôi.”

Diệp Thiên Bách xấu hổ cười cười, ông chủ này thật sự rất thú vị, mỗi lần ông ta đều coi Hạ Tiểu My là bạn gái của anh, hơn nữa còn dạy mãi không sửa.

“Ha ha ha... Ngại quá, tôi quên mất. Tôi chỉ nhớ là hai người nhìn qua rất giống người yêu của nhau, cho nên vẫn luôn nhớ hai người là bạn trai bạn gái.”

Ông chủ sang sảng cười nói.

“Bây giờ ngay cả em vợ cũng không phải nữa rồi, tôi ly hôn, là em gái của vợ trước.”

Diệp Thiên Bách lại bổ sung một câu. “Ơ, vậy tôi phải chúc mừng cậu sao?”

Lời nói của ông có chút ngoài dự liệu của Diệp Thiên Bách, ly hôn mà còn chúc mừng sao?

“Lời này của ông chủ là có ý nghĩa như thế nào vậy?”


Diệp Thiên Bách bật cười.



“Nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thấy cậu và vợ cậu tới ăn thịt nướng, đều là tới với em gái của vợ cậu, tôi có thể nhìn ra được, quan hệ giữa cậu và vợ cậu hẳn là không bình thường.” Ông chủ thành thật nói.

“Cái này mà ông cũng có thể nhìn ra” Diệp Thiên Bách không nói gì.

“Ha ha, tôi biết nhiều chuyện lắm.”

“Nếu nói như vậy, tối nay cậu đến một mình, cậu có muốn uống chút gì không?” Ông chủ hỏi.

“Tôi không tới một mình, vẫn là người trước đó, cô ấy rất nhanh sẽ tới.” Diệp Thiên Bách trả lời.

“Ây, vậy cũng được, tuy rằng cô bé kia là em gái vợ trước của cậu, nhưng nhìn qua nhân phẩm cũng không tệ, cậu cần

phải thoát khỏi sự trói buộc của thế tục, nắm chắc cơ hội.”

Ông chủ hung hăng võ võ bả vai Diệp Thiên Bách, dáng vẻ coi trọng Diệp Thiên Bách.


“Ông chủ, tôi cảm ơn ông nhưng tôi và cô ấy trong sạch” Diệp Thiên Bách xấu hổ cười cười. “Cậu nói cái gì thì là cái đó, cậu nói cái gì tôi cũng tin hết”

Trông dáng vẻ ông chủ như đang muốn nói yên tâm, tôi đều hiểu.

“Tôi gọi những thứ này trước, khi cô ấy đến, để cô ấy tự chọn thêm một chút." Diệp Thiên Bách cười cười.

“Được!

“Đúng rồi, hôm nay cậu có muốn thể hiện kỹ năng, làm một chút đồ ăn ngon hay không?”

Ông chủ lại hỏi, Diệp Thiên Bách bình thường tới đây, thỉnh thoảng sẽ tự mình nướng chút gì đó ăn.

Ông chủ cũng biết, tay nghề của Diệp Thiên Bách là hạng nhất, mỗi lần anh tự đều có thể thu hút sự chú ý của rất nhiều thực khách.

Bởi vì đồ Diệp Thiên Bách nướng ra thật sự rất thơm.
 
Chương 68: C68: Bạn của anh đã giới thiệu cho anh


“Tôi thế nào cũng được, cứ theo yêu cầu của em ấy đi! Anh cứ đem những món này lên trước đi!”

Diệp Thiên Bách gọi một bát cháo hải sản, một thịt bò tái trộn, một sườn heo nướng, hai món rau trộn chay, đều là những món Hạ Tiểu My bình thường rất thích ăn.

“Được, vậy tôi đi làm việc trước đây.” Ông chủ nói xong liền rời đi ngay.

Đúng lúc này, một chiếc taxi dừng lại trên đường trước quán thịt nướng, một cô gái xinh đẹp bước xuống xe.

Diệp Thiên Bách nhìn thấy thiếu nữ, vẫy tay chào, thiếu nữ kia vội vã đi về phía Diệp Thiên Bách.

Thiếu nữ này không phải ai khác, chính là Hạ Tiểu My.

“Hu hu... anh rể, cuối cùng em cũng đến rồi đây, em đói muốn chết rồi."

Hạ Tiểu My vừa ngồi xuống, liền ừng ực uống hết nước trà trền bàn.

“Em vội gì chứ? Đây là nước trà để em rửa chén đó.” Diệp Thiên Bách nói không nên lời.


“Kệ nó đi, rửa hay không cũng không quan trọng. Anh rể, gọi đồ ăn chưa ạ?”

Hạ Tiểu My hỏi.

“Đã gọi hết rồi, em tự mình xem đi. Em ăn chút đồ ăn ở quán trước, lát nữa anh sẽ ra tay, cho em nếm thử.”

Diệp Thiên Bách rót thêm một tách trà nữa cho Hạ Tiểu My.

“Hichic... anh rể, em đây luôn nhớ tay nghề của anh đó."

Hạ Tiểu My nghe được lời này có chút cảm động.

Lúc này, sườn lợn nướng và thịt bò tái trộn cũng được đem lên.

“Wow, anh rể, anh luôn nhớ món ăn em thích nhất, anh thật tốt quá đi.”

Hạ Tiểu My khẽ kêu lên một tiếng, sau đó bắt đầu ăn bất chấp hình tượng của bản thân.

“Em ăn chậm thôi.”

Nhìn thấy dáng vẻ Hạ Tiểu My ngấu nghiến đồ ăn, Diệp Thiên Bách có chút nói không nên lời, đây là đã chịu khổ đến mức nào, ăn vội vàng như vậy chứ.

“Anh rể, anh không biết rồi, chất lượng đồ ăn trong nhà, bây giờ đã tụt dốc rồi, đều là thứ gì chứ, căn bản không ăn được.”

Hạ Tiểu My vừa ăn vừa không khỏi phàn nàn.

“Trước đây không phải anh đã nói rồi sao. Thuê một người giúp việc không phải là được rồi sao, nhà em lại không thiếu chút tiền đó.”


Diệp Thiên Bách tùy ý ăn một ít, vừa ăn vừa nói.

“Nói thì là như vậy, nhưng đồ ăn do người giúp việc làm cuối cùng cũng không có mùi vị giống của anh làm. Em đã quen với khẩu vị của anh làm rồi, ăn đồ ăn do người khác làm, hoàn toàn không cảm thấy ngon, ăn không nổi." Hạ Tiểu My lắc đầu nói.

“Dần dần sẽ quen thôi.” Diệp Thiên Bách bình tĩnh đáp lại.

“Cả đời này đều sẽ không bao giờ quên được.”

Hạ Tiểu My lại lắc đầu và nói mà không cần suy nghĩ, trong khi Diệp Thiên Bách chỉ có thể bật cười.

“Anh rể, anh thật sự đi dạy ở Đại học Quốc gia Giang Thành à?” Hạ Tiểu My đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy, đã quyết định rồi.” Diệp Thiên Bách trả lời.

“Anh rể, anh không nói đùa chứ?” Hạ Tiểu My vẫn không tin.

“Những chuyện như thế này làm sao mà anh lại đùa được chứ?” Diệp Thiên Bách lắc đầu.

“Anh làm sao mà làm được vậy?”

Hạ Tiểu My cũng ăn sắp xong rồi, cô dừng lại rồi nghiêm túc hỏi.


Chỉ là, vừa rồi ăn vội vàng quá, bây giờ không kịp ngừng lại ợ hơi.

“Bạn của anh đã giới thiệu cho anh.”

Diệp Thiên Bách tuỳ ý hồi đáp lại.

“Bạn bè giới thiệu sao? Bạn anh là bạn gì vậy chứ, lợi hại quá đi, ở Đại học Quốc gia Giang Thành có quan hệ rất lớn sao?”

Hạ Tiểu My suy nghĩ một chút, cảm thấy có chút khó. tin.

“Là một người bạn quen biết từ khi còn nhỏ.” Diệp Thiên Bách suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

“Thì ra là bạn thân từ nhỏ à! Chẳng trách! Nhưng mà, điều này cũng thật lợi hại quá đi, lại có thể sắp xếp cho anh đi dạy học ở Đại học quốc gia Giang Thành.”

“Anh rể, sao trước giờ em chưa từng nghe anh nói anh có bạn tốt như vậy? Hơn nữa, anh đến nhà em nhiều năm như vậy, chưa từng thấy anh giao lưu với bạn bè nào cả. Tại sao đột nhiên lại có người bạn này chứ?”
 
Chương 69: C69: Đưa tay trái cho anh


Nhớ tới thời gian trước, Hạ Tiểu My càng thêm nghỉ hoặc.

“Anh mồ côi, nhưng anh vẫn còn bạn bè, anh đã quên nhiều thứ, trong đó có cả bạn bè. Những ngày này anh nhớ lại rất nhiều việc”.

Diệp Thiên Bách nhấp một ngụm trà và bình tĩnh nói. “Đúng rồi đúng rồi, trước đây anh nói, anh ở nhà họ Hạ còn có việc chưa hoàn thành, là chuyện gì chứ, hiện tại có thể nói cho em biết được rồi đúng không?”

Hạ Tiểu My nhớ lại những gì Diệp Thiên Bách nói vào buổi trưa.

Những lời nói của Diệp Thiên Bách khiến cô chán nản suốt cả một buổi chiều, ở nhà Hạ vẫn còn việc chưa hoàn thành, việc gì chưa hoàn thành chứ.

“Ông nội của em, ông Hạ, chắc bây giờ vẫn đang hôn mê phải không?” Diệp Thiên Bách hỏi thẳng.

“Ông nội của em?” “Đúng rồi, không phải vẫn luôn như vậy sao? Anh và chị em kết hôn đã gần ba năm rồi, anh vẫn đang hôn mê, không biết khi nào mới tỉnh lại được.”

“Có lẽ, mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.” Hạ Tiểu My vừa ăn, vừa tùy ý trả lời.


“Em có tin tưởng anh có thể giúp ông tỉnh dậy không?” Diệp Thiên Bách nhìn Hạ Tiểu My rồi hỏi.

Hạ Tiểu My nghe được lời này, cô sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Thiên Bách.

“Anh rể, anh đang nói vớ vẩn gì thế, anh làm sao có thể cứu sống được ông chứ? Anh còn không phải là bác sĩ: Một hồi lâu sau, Hạ Tiểu My lên tiếng. “Anh phải!" Miệng Diệp Thiên Bách thốt ra hai chữ. “Cái gì?”

Hạ Tiểu My cảm giác như bản thân mình nghe lầm. “Anh nói, anh đúng là bác sĩ, hơn nữa, anh còn là một bác sĩ không tệ. Đây là điều mà anh nhớ được trong hai ngày qua.” Diệp Thiên Bách bình tĩnh nhấp một ngụm trà.

“Phụt...”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thiên Bách, Hạ Tiểu My chợt cảm thấy có chút bưồn cười.

“Anh rể, anh nói khoác một cách nghiêm túc như vậy thật là đáng yêu.”

Hạ Tiểu My mỉm cười nói.

“Anh thực sự không nói khoác, lời này anh đã nói với em rồi, em có thể cùng chị em nói chuyện. Nếu cần thì anh sẽ có thể giúp ông Hạ tỉnh lại, bảo cô ấy gọi điện cho anh là được”

“Ông Hạ có lẽ đã sắp không thể duy trì được trạng thái hiện tại được nữa. Nếu như không tỉnh lại thì sẽ gặp nguy hiểm.” Diệp Thiên Bách tiếp tục nói.

“Được rồi đó, anh rể, bác sĩ nói tất cả các chỉ số thể chất của ông nội hiện tại đều rất bình thường, ngoại trừ hôn mê ra, cơ thể ông của em không khác gì người bình thường cả." Hạ Tiểu My căn bản hoàn toàn không tin.

“Dù sao, anh cũng đã nói rồi, nếu có khó khăn gì, có thể đến tìm anh.” Diệp Thiên Bách tuỳ ý nói.


“Anh rể, sao em lại cảm thấy anh không giống trước kia? Trước đây anh không có nói khoác như vậy mà." Hạ

Tiểu My nói.

“Em có biết cách nhanh nhất để hết ợ hơi không?” Diệp Thiên Bách hỏi.

“Bằng cách nào chứ?” “Đưa tay phải cho anh.” Diệp Thiên Bách nói. Hạ Tiểu My đưa tay ra không chút nghi ngờ.

Diệp Thiên Bách ấn vào lòng bàn tay của Hạ Tiểu My, khiến Hạ Tiểu My cảm thấy đau nhói một lát.

“AI Anh rể, anh làm gì vậy chứ?” Hạ Tiểu My đau đớn kêu lên.

“Bây giờ không còn ợ nữa." Diệp Thiên Bách tùy ý nói.

Hạ Tiểu My nghe điều này liền cảm nhận một chút.

“Hình như thực sự không còn ợ hơi nữa? Nhấn như thế này một lúc sẽ hết ợ à?” Hạ Tiểu My có chút kinh ngạc.


“Còn tùy vào người thực hiện nữa là ai nữa, nhìn thì có vẻ như là một kỹ thuật rất đơn giản nhưng các bác sĩ bình thường lại không thể làm được.” Diệp Thiên Bách mỉm cười nói.

“Em mới không tin, mới thế này thôi mà muốn khiến em tin anh có y thuật, cũng quá tùy tiện rồi.” Hạ Tiểu My lắc đầu nói.

“Đưa tay trái cho anh.”

Diệp Thiên Bách lại nói, Hạ Tiểu My nghe thấy điều này, cũng không nghĩ ngợi gì mà liền đặt tay trái lên bàn, cô muốn xem xem Diệp Thiên Bách có thể lừa người khác như thế nào.

Chỉ thấy Diệp Thiên Bách đặt tay lên cổ tay Hạ Tiểu My, như thể đang bắt mạch.

“Sao rồi, bác sĩ Diệp, em có bệnh gì nặng không?”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thiên Bách, Hạ Tiểu My nhịn không được mà trêu đùa.
 
Chương 70: C70: Vậy phải làm sao


Sau khi kiểm tra mạch đập của Hạ Tiểu My một lúc, Diệp Thiên Bách rút tay lại.

“Hằng tháng vào những ngày đó, em đều sẽ cảm thấy đau, anh nói không sai chứ?”

Diệp Thiên Bách thản nhiên nói.

*Ờ... điều này không phải là rất bình thường sao? Đây chỉ là vấn đề xác suất, phụ nữ nào cũng có khả năng bị đau trong những ngày đó, ít nhất trong số những cô gái mà em quen biết có rất nhiều người đều thế này.

Hạ Tiểu My sửng sốt một chút, sau đó nói.

“Anh rể, em thấy anh chỉ là mèo mù vớ được cá rán mà thôi.”

Hạ Tiểu My dùng đôi tay trắng nõn của mình chống cằm nhìn Diệp Thiên Bách với ánh mắt trêu chọc.

“Hai ngày sau, chính là mấy ngày đó của em, cơn đau của em, không phải là đau nhói mà là cảm giác như bị kim đâm liên tục, điều này so với những cô gái khác thì không được bình thường nhỉ?”

Diệp Thiên Bách tiếp tục nói.


Hạ Tiểu My nghe được những lời này, sắc mặt liền thay đổi.

“Thế nào, anh nói không đúng sao?” Diệp Thiên Bách mỉm cười hỏi.

“Quả thật là như vậy, làm sao mà anh biết được vậy. Em với những người khác, quả thực không giống nhau.”

Hạ Tiểu My gật gật đầu, bắt đầu chú ý đến lời nói của Diệp Thiên Bách.

“Vào mấy ngày đó, lúc em ngủ sẽ gặp ác mộng, mỗi ngày thức dậy miệng đều có cảm giác đắng nghét, nhưng sau mấy ngày này, em sẽ không còn hiện tượng này nữa. Anh nói đúng không?”

Diệp Thiên Bách tiếp tục nói. “Anh nói đúng. Nhưng anh rể, sao anh biết được, chỉ cần bắt mạch một chút vậy thôi là biết rồi sao?”

Hạ Tiểu My cảm thấy có chút khó tin.

Những gì Diệp Thiên Bách nói hoàn toàn phù hợp với tình hình hiện tại của chính cô.

“Trong Trung Y, tình trạng của em gọi là nội ngoại mất cân bằng, âm dương mất cân bằng, khí huyết không thông, tâm trí bất an.” Diệp Thiên Bách bình tĩnh nói.

“Vậy em phải làm sao đây? Em đã mấy lần muốn đi khám bác sĩ, nhưng lại xấu hổ, không dám đến những nơi như vậy.”

Hạ Tiểu My có chút khẩn trương hỏi, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ bừng, vô thức cô đã ngầm thừa nhận Diệp Thiên Bách là bác sĩ.

Tuy tính cách vô tư nhưng cô vẫn là một tiểu nha đầu chưa trải qua chuyện trời, xuất hiện ở một nơi mà những người phụ nữ tìm đến chữa bệnh, cô cảm thấy rất kỳ quặc.

Vì vậy, mặc dù có vấn đề về thể chất nhưng cô vẫn luôn không đi khám.

“Em đi tìm ông chủ cầm giấy bút qua đây, anh sẽ viết cho em một đơn thuốc, em theo đơn đi lấy thuốc, uống một thời gian thì rất nhanh sẽ khỏi thôi.”

Diệp Thiên Bách nghiêm túc nói.

“Vâng ạ.”


Hạ Tiểu My nghe vậy, vội vã lập tức rời đi, nghe được. những lời nói của Diệp Thiên Bách, vô thức đã giúp cô bình tĩnh trấn an lại.

Rất nhanh, cô mang bút và giấy tới.

“Anh rể, đây ạ."

Hạ Tiểu My nói.

“Không đúng."

Ngay lúc Diệp Thiên Bách đang chuẩn bị lấy giấy bút thì tay Hạ Tiểu My đột nhiên rút lại.

“Làm sao vậy?”

Diệp Thiên Bách hỏi.

"Anh rể, anh không phải bác sĩ, em nghe lời của anh, uống theo đơn thuốc mà anh kê, lỡ chết rồi thì phải làm sao?”

Hạ Tiểu My tựa hồ đột nhiên tỉnh lại.

Vừa nãy dòng suy nghĩ chạy theo lời nói của Diệp Thiên Bách, có vẻ như đã bị Diệp Thiên Bách lôi vào câu chuyện.


“Anh là bác sĩ. Anh không phải chỉ là bác sĩ, anh còn là anh rể cũ của anh, sao anh có thể làm hại em được chứ?”

“Hơn nữa, em đã giúp đỡ anh rất nhiều, những năm nay, ở nhà họ Hạ chỉ có em coi anh như một con người, anh cảm ơn em còn không kịp, sao anh có thể làm hại em chứ?”

Diệp Thiên Bách nghe những lời của Hạ Tiểu My, bất giác bật cười.

“Nói thì là nói như vậy... nhưng mà...” Hạ Tiểu My nghe vậy, vẫn là do dự.

“Không tin cũng được, nhưng mà, vấn đề này của em vẫn là phải đến bệnh viện kiểm tra. Thời gian kéo dài quá lâu sẽ rất phiền phức.”

Diệp Thiên Bách bất lực, chỉ có thể nói vậy.

“Em không muốn đến bệnh viện, em không thích bệnh viện, đặc biệt là những bệnh viện phụ khoa.” Hạ Tiểu My nói theo bản năng.

“Vậy phải làm sao...”

Diệp Thiên Bách càng thêm bất đắc dĩ.
 
Chương 71: C71: Cảm ơn anh rể


“Thôi vậy, anh rể, em tin anh một lần, anh là người tốt, anh tốt như vậy, nhất định sẽ không lừa dối em.”

“Hơn nữa, anh nói dối em để làm gì chứ, nói dối em có ích lợi gì với anh đâu chứ?”

Hạ Tiểu My do dự một lát, cuối cùng cũng quyết định. “Nói đúng rồi đó.” Diệp Thiên Bách mỉm cười nói.

Anh nhận lấy giấy bút của Hạ Tiểu My bắt đầu viết, mấy phút sau, cuối cùng cũng viết xong rồi đưa đơn thuốc cho Hạ Tiểu My.

“Ở trong này rất nhiều dược liệu, em đều nhận biết được, cơ bản có thể tìm được ở nhà máy của chúng ta, giá thành cũng không đắt.”

Hạ Tiểu My nhìn đơn thuốc rồi hỏi.

“Lương tâm của bác sĩ là sử dụng loại thuốc phổ thông nhất có thể để giải quyết vấn đề. Bởi vì không phải ai trên thế giới này cũng có đủ khả năng để chữa trị.”

“Là một bác sĩ, là hành y cứu đời. Nhưng ở thời đại này, chữa bệnh đã trở thành một nghề kiếm tiền của một số người."

Diệp Thiên Bách có chút xúc động mà nói.

“Anh rể, nếu anh thật sự là bác sĩ thì nhất định là một bác sĩ giỏi.”. Truyện Quân Sự

“Anh rể, đơn thuốc này, phải uống bao nhiêu lần?”

Hạ Tiểu My nhìn Diệp Thiên Bách, dáng vẻ có chút ngưỡng mộ.


“Một lần là được rồi.” Diệp Thiên Bách mỉm cười trả lời.

"Một lần á?”

Hạ Tiểu My mở to hai mắt, cảm thấy khó có thể tin được.

“Đúng, chỉ cần uống một lần là có thể giải quyết được vấn đề.” Diệp Thiên Bách mỉm cười trả lời.

“Không phải, anh rể, anh không đùa em đấy chứ? Đây là bệnh của phụ nữ, em nghe nhiều bạn bè nói rằng dù có vào bệnh viện lớn cũng phải mất rất nhiều thời gian, thậm chí là thời gian rất lâu cũng không thấy tốt lên được.”

“Đơn thuốc này của anh, uống một lần là có thể giải quyết vấn đề này ngay lập tức? Anh rể, nếu anh giỏi như vậy, vậy thì là thân luôn rồi.”

Vẻ mặt của Hạ Tiểu My có phần khoa trương.

“Lợi là đơn thuốc này chứ không phải là anh, khi em mua thuốc phải yêu cầu y tá nhà thuốc tuân thủ nghiêm ngặt tỷ lệ pha chế trên, nếu không sẽ xảy ra vấn đề đó.”

“Khi sắc thuốc, nấu trên lửa lớn trong năm phút, đun nhỏ lửa trong 30 phút, một bát rưỡi nước nấu thành nửa bát lớn, uống khi còn nóng.”

Diệp Thiên Bách lại hướng dẫn thêm.

“Được, vậy em thử trước vậy.”


Hạ Tiểu My có chút nghi hoặc, nhưng mà, nếu cô đã lựa chọn tin tưởng Diệp Thiên Bách, cô nhất định sẽ thử.

“Vậy thì tạm thời như thế này trước đi! Thế nào, em còn muốn ăn thêm gì không, anh sẽ tự tay xuống bếp, làm cho em chút đồ ăn.”

Diệp Thiên Bách tiếp theo lạithêm sau đó.

“Em muốn ăn cánh nướng toàn phần, hàu nấu tỏi, đậu hũ áp chảo, sò điệp trộn, cua om, cháo tôm tươi. Ngoài cánh nướng ra, em đều muốn ăn hai phần. Cánh nướng em muốn năm cái.”

Hạ Tiểu My vừa nghe nói tới đồ ăn, hai mắt sáng bừng, nhanh chóng chọn món loạn hết cả lên.

“Em còn muốn nhiều như vậy, có thể ăn hết không đấy?”

Diệp Thiên Bách nghe thấy điều này, chỉ bất giác. cười ngờ nghệch.

“Ăn không hết thì gói lại đem về, ngày mai hâm nóng lại rồi ăn.” Hạ Tiểu My mỉm cười hi hi nói.

“Vậy cũng được thôi!” Diệp Thiên Bách chỉ có thể bất lực mà đồng ý.

“Cảm ơn anh rể.”

“Hu hu hu, lần sau muốn thử tay nghề của anh rể, cũng không biết phải tới khi nào.”

Hạ Tiểu My nói, đột nhiên nghĩ tới sau này nhất định phải về nhà ăn bữa cơm gia đình, trong lòng không khỏi buồn bã.

“Chỉ cần em muốn ăn, em có thể gọi cho anh, miễn là anh có thời gian.”

Diệp Thiên Bách tuỳ ý nói. Nói xong, anh bước vào cửa hàng. “Ông chủ, chuẩn bị nguyên liệu làm những món ăn này cho tôi. Hôm nay vui, tôi muốn tự mình nấu cho bạn tôi thưởng thức.”

Diệp Thiên Bách nói với ông chủ quán thịt nướng.
 
Chương 72: C72: Biết nói chuyện đấy


“Được rồi, biết ngay là hôm nay cậu sẽ tự mình xuống bếp mà.”

Ông chủ quán thịt nướng trả lời.

“Quy tắc cũ, tính tiên theo giá bình thường.”

Diệp Thiên Bách lại nói tiếp.

“Được, đây cũng không phải là lần đầu tiên, đều hiểu mà.

Ông chủ quán thịt nướng mỉm cười.

“Người anh em, lần trước thấy anh tự tay thể hiện một lần, thật là tay nghề gi y, món cá nướng bình thường, đều có thể làm ra trông ngon mắt hấp dẫn như vậy."

Lúc này, một người đàn ông trung niên bên cạnh rất nhiệt tình, chân thật nói.


“Đúng vậy, lần trước may mắn được thử một lần, tay nghề của người anh em này rất tuyệt vời.”

“Không phải nói tay nghề nấu nướng của ông chủ quán thịt nướng không tốt, tay nghề của ông chủ quán thịt nướng cũng rất tốt nhưng tay nghề của người anh em này lại càng tốt hơn.”

“Thật sự lợi hại như vậy sao? Đây e là không phải là đầu bếp chuyên nghiệp đấy chứ?”

“Đầu bếp chuyên nghiệp? Đầu bếp chuyên nghiệp chưa chắc có thể làm ra món ăn mỹ vị nhân gian như vậy.

Mọi người xung quanh xôn xao bàn luận. Diệp Thiên Bách thường đến quán thịt nướng này, thỉnh thoảng còn tự mình xuống bếp nấu, vì thế nên người ở đây có quen biết Diệp Thiên Bách không ít.

Có một số người, thậm chí còn may mắn được nếm thử tay nghề nấu nướng của Diệp Thiên Bách.

“Cảm ơn các vị coi trọng, tôi không phải đầu bếp giỏi gì hết, cũng không có học qua chuyên môn, bình thường cũng chỉ ở nhà nấu đồ ăn mà thôi.”

Diệp Thiền Bách khiêm tốn nói.

“Người anh em, anh đừng khiêm tốn mà, giúp chúng †ôi nướng một con cá, chúng tôi trả cho anh giá tiên gấp đôi, anh xem được không?” Lại có người lên tiếng.

“Xin lỗi, hôm nay tôi đưa bạn tới đây, hơn nữa hôm nay cũng không có thời gian, thật xin lỗi.”

Diệp Thiên Bách liên tục xin lỗi. Người đàn ông nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.

“Người anh em, mọi thứ đã sẵn sàng, anh có thể bắt đầu rồi.

Lúc này, chủ quán thịt nướng lên tiếng.


Diệp Thiên Bách nghe vậy liền bước ra ngoài. Lúc này đã là khoảng mười một giờ tối.

Tất cả các hộp đêm ở Giang Thành đều đã hoạt động.

Chùm đèn chói mắt, rượu đỏ đèn xanh lẫn lộn mê đảo tâm thần khách đến.

Trên sàn nhảy, từng cái thân hình quyến rũ lắc lư với trạng thái lâng lâng.

Vạn Thiếu Hào đang ngồi trên sô pha trong phòng thượng lưu, một tay cầm ly rượu vang đỏ chậm rãi lắc, tay còn lại đặt lên eo cô gái chân dài, tiện ý xoa bóp.

Cô gái mặc một chiếc váy bó sát màu bạc sáng, ngũ quan thanh tú, khuôn mặt trái xoan, đôi lông mày đem theo nét cười, đôi chân dài trắng như tuyết tùy ý chồng lên nhau, nhẹ nhàng vuốt v e ngực Vạn Thiếu Hào, để cho bàn tay to lớn của Vạn Thiếu Hào tùy ý làm bậy.

“Bây giờ là mấy giờ?” Vạn Thiếu Hào hỏi tên đàn em ở bên cạnh.

“Đã mười một giờ rồi thưa Vạn thiếu gia.” Tên đàn em đó đáp.

“Tôi bảo Ngô Đông tám giờ tới, sao giờ hắn chưa tới?” Vạn Thiếu Hào hỏi. “Vạn thiếu gia, lúc tám giờ anh Đông gọi điện thoại nói rằng xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hiện đang xử lý ạ.” Tên đàn em đáp lại.


“Tại sao lại không nói với tôi?” Vạn Thiếu Hào cau mày, lạnh lùng hỏi.

Cũng vào lúc này, tay hắn lại tăng thêm chút lực, người đẹp trong vòng tay hắn vô thức kêu lên, trên mặt đỏ bừng càng thêm mấy phần ngượng ngùng.

“Vạn thiếu gia không phải đã nói, lúc ngài đang vui chơi hưởng thụ thì không được làm phiền ngài sao?” Tên đàn em cười khan một tiếng.

Vạn Thiếu Hào nghe vậy, nhìn về phía người đẹp †rong vòng tay mình.

“Thời gian hưởng thụ của tôi rất dài sao?”

Vạn Thiếu Hào đến gần vùng cổ của cô gái, ái muội ngửi ngửi, hỏi một cách ẩn ý.

“Đương nhiên rồi. Vạn thiếu gia là người đàn ông có năng lực tốt nhất mà em đã từng gặp, lần nào cũng để lại cho em dư vị vô tận khó quên.” Người đẹp mỉm cười, quyến rũ nói.

“Thật là biết nói chuyện đấy.”
 
Chương 73: C73: Đây mới chỉ là bắt đầu


Trên mặt Vạn Thiếu Hào hiện lên một nụ cười, lòng kiêu ngạo của người đàn ông dường như lập tức được thỏa mãn.

“Vạn thiếu gia?” Tên đàn em gọi lên một tiếng.

“Ngô Đông nói khi nào sẽ tới đây?” Vạn Thiếu Hào hỏi.

“Anh Đông nói sẽ tới trước mười hai giờ.” Tên đàn em đáp.

“Mẹ nó, bây giờ không phải đã mười một giờ rồi à? Gọi điện thoại hỏi xem hắn đã chết chưa, hỏi việc mà †ao đã dặn, hắn làm xong chưa?”

Vạn Thiếu Hào có chút tức giận.

“Vâng ạ vâng ạ, em sẽ làm ngay.”

Tên đàn em liên tục đáp lại, nói xong liên nhanh chóng rời đi.


Chỉ là, tên đàn em này rời đi chưa đầy ba mươi giây thì lại quay trở lại.

“Mày quay trở lại làm cái gì chứ, một chút việc thôi, mà cũng làm kỳ kèo như vậy.”

Vạn Thiếu Hào cực kỳ bất mãn.

“Vạn thiếu gia, anh Đông đến rồi.”

Tên đàn em vội vàng nói, vừa nói thì Ngô Đông đã vội vàng bước vào.

“Vạn thiếu gia, tôi đến rồi đây.” Ngô Đông thở hổn hển nói.

“Tôi đã bảo cậu tám giờ tới, bây giờ là mấy giờ rồi?”

Vạn Thiếu Hào liếc nhìn chiếc Patek Philippe trên cổ tay, lạnh lùng nói.

“Vạn thiếu gia, tôi phát hiện ra một số tình hình mới, cho nên mới trì hoãn đến gặp cậu.”

“Cậu yên tâm đi, việc mà tôi đã làm thì bảo đảm cậu sẽ hài lòng.”

Ngô Đông uống hai ngụm rượu trên bàn, có chút th ở dốc nói.

“Nói đi, tình hình thế nào?” Sắc mặt Vạn Thiếu Hào dễ nhìn hơn một chút.

“Thiếu Hạo, hôm nay người ở cùng với Chung Linh Hi †ên là Diệp Thiên Bách.” Ngô Đông vừa thở vừa nói.

“Mẹ kiếp, cậu có thể nói cái gì có ích hơn không hả? Cái tên này, tôi còn cần cậu đi điều tra sao?”


Vạn Thiếu Hào bội bội nói.

“Vâng, vâng, vâng, tôi nói thẳng vào vấn đề nhé. Diệp.

Thiên Bách là con rể nhà họ Hạ, vừa mới ly hôn, không biết vì lý do gì mà cùng Chung Linh Hi ở chung một chỗ.” Ngô Đông gật đầu nói lia lịa.

“Ở chung một chỗ là có ý gì? Chung Linh Hi chỉ có thể là người phụ nữ của tôi, người phụ nữ của tôi sao có thể ở cùng người khác chứ?” Vạn Thiếu Hào lạnh lùng hỏi.

“Đúng, đúng, đúng, là tôi đã lỡ lời. Thiếu Hạo, tình hình là như vậy, hơn nữa, tôi lại điều tra ra một chuyện khác.” Ngô Đông lại nói.

“Cậu biết được cái gì? Không thể nói luôn trong một lần sao?” Vạn Thiếu Hào có chút mất kiên nhẫn.

“Diệp Thiên Bách này chắc chắn là nhờ vào mối quan hệ của nhà họ Chung nên mới có thể vào Đại học Quốc gia Giang Thành để giảng dạy, ngày mai là ngày đầu tiên hắn đi làm.” Ngô Đông tiếp tục nói.

“Nhờ vào mối quan hệ của nhà họ Chung?”

Vạn Thiếu Hào cau mày khi nghe những lời này.


Đại học Quốc gia Giang Thành là nơi nào chứ, trở thành giáo viên tại Đại học Quốc gia Giang Thành không hề dễ dàng, cho dù có quan hệ gì thì cũng chưa chắc có thể làm việc tại Đại học Quốc gia Giang Thành.

“Đúng vậy, tôi đoán là dựa vào mối quan hệ của nhà họ Chung.” Ngô Đông rất chắc chắn.

“Cậu đến muộn ba tiếng chỉ vì điều tra việc Diệp Thiên Bách làm giáo viên á?” Vạn Thiếu Hào cười khẩy hỏi.

“Tất nhiên là không! Thiếu Hạo, tôi đã bố trí nhân lực đi theo Diệp Thiên Bách.”

“Hắn không phải ngày mai đến làm việc ở Đại học Quốc gia Giang Thành sao? Nếu ngày đầu tiên này hắn bị bầm tím mặt mũi, cậu nói xem chuyện này có ý nghĩa gì chứ? Mất mặt đến mức nào? Chị dâu Linh Hi nhất định sẽ cảm thấy sẽ cảm thấy khi ở bên cạnh một người như vậy, sẽ rất đáng xấu hổ.”

“Đương nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu. Chờ khi hắn đến Đại học Quốc gia Giang Thành, Thiếu Hạo cậu còn thiếu gì nhiều biện pháp đối phó cái tên Diệp Thiên Bách này. Nhưng mà, trước lúc đó tôi vẫn muốn đánh đòn phủ đầu hắn trước."

“Thiếu Hạo, cậu thấy sắp xếp của tôi thế nào? Có chu đáo hay không. Bây giờ chỉ cần Vạn thiếu gia cậu ra lệnh một tiếng, người của chúng ta sẽ tấn công hắn trên đường trở về, bảo đảm sẽ đánh tới mức mẹ hắn cũng không nhận ra.” Ngô Đông tự mãn nói.

Vạn Thiếu Hào nghe xong những lời này thì sờ sờ cằm, trên mặt rốt cuộc cũng nở nụ cười.
 
Chương 74: C74: Đúng là cực kỳ ngon


“Rất tốt, bây giờ hắn ta đang ở đâu?" Vạn Thiếu Hào hỏi.

“Đang ăn thịt nướng nha! Còn có một cô gái đi cùng, chắc là người của nhà họ Hạ.”

“Thiếu Hạo, thành thật mà nói thì trong mấy tiếng này, tôi đã điều tra cả tổ tông tám đời của hắn ta rồi.” Ngô Đông có chút khoe khoang.

“Xem ra cậu làm rất cẩn thận đấy nhỉ.” Vạn Thiếu Hào mỉm cười.

“Hì hì, làm việc cho Vạn thiếu gia sao có thể không cẩn thận được chứ?” Ngô Đông cười hi hi một tiếng.

“Cậu cho ai đi theo hắn?” Vạn Thiếu Hào lại hỏi.

“Khu đó có một tên côn đồ tên là Côn Tử, dưới quyền hẳn có khoảng mười anh em, đây không phải lần đầu tiên hắn giúp chúng ta làm việc rồi. Vạn thiếu, cậu không phải quen biết Côn Tử sao? Lần trước cậu nhờ hắn giúp xử người phụ nữ kia...”

Ngô Đông vừa ăn uống vừa nói chuyện cực kỳ nhiệt tình.

“Nhớ, làm việc phải sạch sẽ chút.”

“Nói với hắn, đợi Diệp Thiên Bách ăn no rồi, đánh hắn ta cho đến khi hắn ta nôn ra hết những gì đã ăn. Nhờ là khi đánh thì phải đánh ở mặt hắn ta nhiều một chút.”

Trên mặt Vạn Thiếu Hào hiện lên một nụ cười nham hiểm.


“Được, bây giờ tôi sẽ gọi điện ngay.” Ngô Đông nhanh lẹ nói.

“Cho cậu năm phút, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu rượu ngon, đồ ăn ngon, một cô em xinh đẹp.”

Vạn Thiếu Hào cười nói. “Cảm ơn Vạn thiếu gia.”

“Vạn thiếu, chuyện đó, cậu biết tôi mà, tôi hy vọng béo một chút, ngoại quốc càng tốt hơn, đủ mùi vị.”

Trên mặt Ngô Đông hiện lên một nụ cười ngượng ngùng, những lời này mọi người có mặt ở tại hiện trường nghe được những lời này đều bất giác bật cười.

“Yên tâm, tôi biết khẩu vị của cậu, chỉ cần làm việc cho tôi tốt chút, đều không thành vấn đề.”

Vạn Thiếu Hào khẽ mỉm cười.

“Được, vậy tôi đi gọi điện thoại đây ạ.” Ngô Đông nói rồi vội vàng rời đi. “Nghe thấy chưa? Đi sắp xếp đi!”

Sau khi Ngô Đông rời đi, Vạn Thiếu Hào nói với tên đàn em ở bên cạnh mình.

“Vâng ạ, Vạn thiếu gia.”

Tên đàn em nghe vậy, hơi cúi đầu rồi rời đi.


Trong khi hắn nói chuyện, đôi tay to lớn của hắn cũng không quên dạo quanh cô gái bên cạnh, hắn có phần không hiểu tại sao Ngô Đông lại thích phụ nữ béo, còn thích nhất là những người phụ nữ ngoại quốc béo.

Loại thân hình mảnh mai này, thịt nằm ở những nơi nên nằm trên đôi chân dài, không ngon hơn sao?

“Ưm... Vạn thiếu, anh xấu thật đấy.”

Người phụ nữ trong vòng tay bị Vạn Thiếu Hào chơi đùa, cuối cùng cũng nhịn không được kêu lên một tiếng, mặt mũi đỏ ửng lên.

“Người đâu, sắp xếp cho tôi một căn phòng mới, tôi bây giờ muốn dùng ngay.”

Nhìn bộ dáng của người phụ nữ trong vòng tay, trong mắt Vạn Thiếu Hào hiện lên một tia tham lam, hẳn cười xấu xa nói.

“Vạn thiếu gia, đã sắp xếp xong từ lâu rồi ạ” Tên đàn em bày ra vẻ mặt nịnh bợ.

“Rất tốt, thời gian tới đừng làm phiền tôi.”

Vạn Thiếu Hào nói xong lời này, đứng dậy, đem theo cô gái cùng đi ra ngoài.

Giang Thành, Quán thịt nướng cũ.

Mười hai giờ tối là lúc mọi người ăn khuya, đây là thời điểm những nơi như quán nướng có đông người nhất.

Nhưng trong quán thịt nướng cũ, rất nhiều thực khách không ăn mà lại tụ tập quanh chỗ nướng để xem cái gì đó. Vừa đứng xem còn không ngừng thảo luận.

“Thơm quát Sao đồ nướng của ông chủ lại không thơm như thế chứ?”

“Đồ ăn anh chàng này làm thực sự rất thơm, ngon quá đi thôi, lần trước tôi may mắn được ăn, đúng là cực kỳ ngon!”
 
Chương 75: C75: Cũng không biết mọi người đang nói cái gì


“Đây là sự thật, ông chủ có thể mời anh ta làm đầu bếp được không? Tay nghề nấu nướng của anh ta tốt như vậy, chỉ cần có thể mời anh ta làm đầu bếp, chúng ta đều có thể có món ăn khuya ngon như vậy rồi.”

“Ha ha ha... Mấy người tỉnh táo lại, người ta nướng cho bạn gái ăn, mấy người cứ đừng nhìn là được rồi.”

“Wow, nướng cho bạn gái ư? Anh trai này tốt thật đấy. Không biết anh ấy có phiền khi có thêm một người bạn gái nữa không? Người đàn ông có tay nghề nấu nướng giỏi thật là hấp dẫn quá.”

Ngày càng có nhiều người xem, cả nam lẫn nữ, nhưng Diệp Thiên Bách chỉ tập trung làm việc của mình.

Vài phút sau, anh lại nướng một vòng nữa rồi bưng một đ ĩa thịt nướng lớn cho Hạ Tiểu My.

“Wow, nhiều như vậy à.”

Hạ Tiểu My không khỏi vui mừng khi thấy nhiều đồ ăn như vậy.

“Đây là những gì mà em đặt ở lúc nãy, sau đó còn có không ít, em thật sự ăn hết sao?”


Diệp Thiên Bách bất lực nói.

“Chắc chắn ăn không hết đâu, em chuẩn bị sẽ gói đem về rồi để ở nhà ăn từ từ. He he...”

Hạ Tiểu My khá vui vẻ nói.

“Bây giờ cũng đừng ăn quá nhiều, nếu không sẽ không tốt cho dạ dày. Còn nữa, đồ ăn mang về có thể bảo quản trong tủ lạnh ở nhà tối đa 48 giờ. Sau 48 giờ, đừng ăn nữa, có thể đã bị hỏng.”

Diệp Thiên Bách lại nói một số hướng dẫn đơn giản. “Biết rồi, biết rồi, anh cứ đi đi. Tuy không ăn hết được nhưng mỗi món ăn ngon em đều muốn thử hết một lượt.”

Hạ Tiểu My nhẹ nhàng đẩy Diệp Thiên Bách, Diệp Thiên Bách nghe thấy điều này chỉ có thể cười, tiếp tục làm việc.

“Cô gái, bạn trai cô nấu ăn rất giỏi, không chỉ tay nghề nấu ăn giỏi mà còn rất tốt với cô nữa.”

“Đúng vậy, có kỹ năng nấu nướng tốt như vậy, sau này cô có lộc ăn rồi.”

“Nhìn người thanh niên này có vẻ là người tốt. Cô gái, đừng bỏ lỡ người này đấy.”

Các cô chú xung quanh đang ăn đồ ăn khuya không ngừng trêu chọc.

“Đương nhiên rồi, anh ấy nhất định là một người không tồi.”

Hạ Tiểu My nghe điều này, nói một cách đầy tự nhiên.

“Không đúng, không đúng, mọi người sai rồi. Anh ấy không phải bạn trai của tôi. Ahem... anh ấy là anh rể cũ của tôi. Tuy anh ấy đã ly hôn với chị gái tôi nhưng anh ấy đối xử vị rất tốt, giống như một người anh trai đối xử với em gái vậy.”


Hạ Tiểu My nghĩ một chút, cảm thấy có gì đó không ổn nên giải thích với mọi người.

“Anh rể, ly hôn rồi ư?”

"Vậy chị của cô thật là không có mắt nhìn, thời nay đàn ông biết nấu nướng nhất định sẽ không tệ lắm.”

“Đúng vậy, đúng vậy, vị kia nhà tôi, mỗi ngày về nhà, đều là nằm ở trên ghế sô pha ngã xuống, giống như từ nhỏ lớn lên với ghế sô pha vậy.”

"Anh rể cũ thì sao chứ? Đừng để phù sa chảy vào ruộng của người khác nhé, cô gái trẻ.”

Nhắc đến chuyện ly hôn, một nhóm đại thẩm thích buôn chuyện bắt đầu bàn tán.

“Cũng không biết mọi người đang nói cái gì...”

Nghe những lời này, Hạ Tiểu My cảm thấy có chút ngượng ngùng, mặt đều đỏ lên rồi.

Cũng không biết tại sao, những lúc bản thân cô khi trêu chọc Diệp Thiên Bách thì không cảm thấy xấu hổ, nhưng khi người khác trêu chọc cô và Diệp Thiên Bách, cô thực sự cảm thấy xấu hổ.


“Cô gái, cô còn quá trẻ rồi, cả cuộc đời của một người phụ nữ chẳng phải chỉ mong một người đàn ông có thể thương mình, yêu mình và giúp đỡ mình trong những thời điểm quan trọng sao?”

“Một người đàn ông nếu như nguyện ý sẵn sàng chăm sóc những nhu cầu thiết yếu hàng ngày của cô thì chắc chắn cậu ta phải yêu cô rất nhiều.”

“Đúng vậy, đúng vậy, mấy cô đều là những đã từng trải, có mắt nhìn hết rồi, người đàn ông tốt hay không tốt, nhìn một lát là biết ngay.”

“Đúng, đúng, đúng, ánh mắt của bà là độc nhất, người đàn ông nhà bà sờ mông là liền bà biết người đàn ông nhà bà muốn làm gì rồi sao?”

“Tôi nói này bà Vương, đang nói chuyện của cô gái này, nói đến tôi làm cái gì hả, không lẽ người đàn ông nhà bà sờ mông mà bà không biết muốn làm gì sao?”

“Ha ha ha ha..."

Một đám bà cô đã kết hôn nói chuyện, chủ đề bắt đầu lệch đi, Hạ Tiểu My nghe vậy cũng không tiếp tục nói chuyện với bọn họ mà chỉ cúi đầu ăn, hơn nữa còn ăn rất nghiêm túc.

Dù sao thì, ăn xong bữa ăn này, bữa ăn tiếp theo không biết là phải tới lúc nào nữa.
 
Chương 76: C76: Mất rồi mới hối tiếc không kịp


Lúc này, Diệp Thiên Bách lại mang tới thêm hai món, ngao hấp trộn rau và một tô cháo hải sản.

“Wow, anh rể, phong phú quá đi thôi, oà oà, ăn xong bữa này, bữa tiếp theo là khi nào vậy?”

Hạ Tiểu My nhìn chiếc bàn phong phú đầy thức ăn, vô cùng cảm động.

“Bữa ăn tiếp theo, chờ lương tháng sau của anh là được rồi.” Diệp Thiên Bách mỉm cười trả lời.

“Vậy thì không được... tháng sau lâu quá rồi, cái này em chịu thiệt chút, đều tính là em đãi được rồi. Nhưng bữa ăn tiếp theo không thể đợi đến tháng sau, cứ tiếp tục ăn những thứ đồ ăn kia ở nhà thì em sẽ chết mất.”

“Anh rể, em thực sự không thể sống thiếu anh.”

Nghe được lời nói của Diệp Thiên Bách, Hạ Tiểu My phản ứng dữ dội.

“Vậy được rồi! Em cứ ăn trước đi, anh còn mấy món ăn nữa, chuẩn bị xong sẽ mang đến đây.”

Diệp Thiên Bách mỉm cười, đứng dậy.


“Vậy thì anh làm nhanh lên, anh cũng bận cả ngày rồi, xong việc thì qua ăn cùng em nhé.” Hạ Tiểu My dùng tay bóc vỏ tôm thơm mềm, có ý mà nói.

“Được, sẽ xong sớm thôi.”

Diệp Thiên Bách tuỳ ý đồng ý rồi đi vào bếp của quán thịt nướng.

“Người anh em, khi nào dạy tôi một vài kỹ năng với nhỉ? Ông chủ nói nếu tôi có thể học được vài kỹ năng từ anh, ông ấy sẽ tăng lương cho tôi năm trăm tệ.”

Đầu bếp chính trong bếp là một người đàn ông béo, nhìn thấy Diệp Thiên Bách bước vào, anh ta mỉm cười hi hi nói.

“Tôi làm như thế nào, không phải anh đều có thể nhìn thấy sao?”

Diệp Thiên Bách cười cười.

“Nhưng mà, tôi học theo anh làm như vậy, hương vị làm ra đều không ngon như anh làm nha!”

Đầu bếp béo trông có vẻ hơi bực bội, mỗi lần Diệp Thiên Bách vào bếp, anh ta đều có mặt ở đó, thậm chí anh ta còn bắt chước Diệp Thiên Bách nấu nướng, nhưng đồ ăn làm ra, chính là không ngon bằng đồ ăn của người ta.

Cũng không phải món anh ta làm không ngon, mà là món Diệp Thiên Bách làm ngon đến mức không tưởng được.

“Mập, cậu tỉnh táo lại đi, tay nghề nấu nướng của cậu ấy, cậu nếu mà học được dễ như vậy thì tôi có thể hứa như vậy à? Đó là năm trăm tệ tiền lương đấy.” Lúc này ông chủ bước vào, cười ha hả nói.

“Quả nhiên, những người làm ông chủ như các anh, ai cũng đều là tính toán chỉ li nhỉ.”

Đầu bếp béo nghe được những lời này, nhịn không được mà chế nhạo.

“Người anh em, mối quan hệ giữa cậu và em gái của vợ cũ tốt thật đấy." Ông chủ võ vai Diệp Thiên Bách.


“Lời anh nói nghe có vẻ kỳ lạ đó. Em gái vợ cũ cũng là người nhà cũ trước đây, quan hệ tốt thì có sao chứ?” Diệp Thiên Bách có chút không nói nên lời.

“Ý tôi là, cậu không thấy cô bé đó thích cậu sao?” Ông chủ lại mỉm cười. “Nếu là tôi, tôi cũng thích.”

Đầu bếp béo đang bận rộn, bất ngờ lạnh lùng chen một câu.

“Cậu thích thì có tác dụng gì chứ? Cái tên mập nhà cậu, cho dù cậu là con gái, cậu Diệp người ta có thể nhìn trúng cậu sao?”

Ông chủ nhịn không được nói đùa thêm vài câu.

“Em ấy vẫn luôn như vậy, cái gì mà thích hay không thích chứ, ở trong mắt tôi, em ấy cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Lúc tôi cưới chị gái của em ấy, em ấy mới mười lăm tuổi, nghịch ngợm lắm.”

Diệp Thiên Bách nhịn không được cười rộ lên.

“Chậc chậc chậc, có những cô gái nhỏ, rất dễ ở lúc mười lăm mười sáu tuổi thôi đã thích một người, sau đó thích một cái thôi lại là cả đời đó.” Ông chủ lại trêu chọc.

“Các anh đừng gán ghép loạn lên nữa. Tôi đây vừa ly hôn đó, cưới luôn em gái của vợ cũ, điều này nói ra cũng có chút quá là kỳ lạ rồi.”

Diệp Thiên Bách lắc đầu, mỉm cười nói.


“Không bảo cậu cưới nha, yêu nhau trước đi. Xã hội vật chất như bây giờ, sẵn sàng đi ăn quán ăn nướng bày lề đường với cậu không nhiều đâu.”

“Người anh em, tôi cũng không muốn cậu bỏ lỡ một người phụ nữ tốt thôi mà.”

Ông chủ thân mật nhiệt tình ôm vai Diệp Thiên Bách. “Được rồi, tôi làm xong rồi, các anh tiếp tục làm việc đi, tôi muốn đi ăn chút gì đó, cứ nấu hoài mà bản thân một miếng cũng chưa được ăn.”

Diệp Thiên Bách không nói nhiều, chỉ cầm lấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn rồi đi ra ngoài.

“Haizz, người trẻ tuổi đúng là không biết nắm bắt cơ hội, luôn cứ đợi đến khi mất rồi mới hối tiếc không kịp.”

Ông chủ vừa làm việc vừa lẩm nhẩm một mình.

“Ông chủ, xem ra anh cũng trải qua một đoạn quá khứ không bình thường nhỉ. Anh nói đi, trước khi cưới bà chủ, anh đã đánh mất cô gái đức hạnh dịu dàng nào à?” Người đầu bếp béo hỏi với vẻ mặt trêu chọc.

“Cậu nhiều chuyện nhỉ, làm việc của cậu đi, lắm chuyện thế để làm gì?”
 
Chương 77: C77: Xe chỉ có thể chạy ra nhưng không thể chạy vào


Ông chủ nghe vậy, nhịn không được giáo huấn đầu bếp béo vài câu, sau đó bưng mấy món ăn, cũng rời đi liền.

Khuôn mặt của đầu bếp béo lại tràn ngập nụ cười đắc ý.

Sau khi Diệp Thiên Bách bước ra khỏi bếp, lại đặt thêm vài món ăn lên bàn.

“Em thử mấy món này đi, vừa mới làm xong, còn nóng, ăn lúc còn nóng vị sẽ thơm ngon hơn.”

Diệp Thiên Bách ngồi xuống, tùy ý nói với Hạ Tiểu My.

“Vâng ạ." “Nào, anh rể, anh cũng ăn đi, anh vất vả rồi."

Hạ Tiểu My rất ngoan ngoãn gắp đồ ăn cho Diệp Thiên Bách, dáng vẻ nhìn rất ân cần.

“Em cũng ăn đi. Anh ăn ở chỗ bạn anh rồi mới ra ngoài, bây giờ cũng không đói lắm, anh đến đây để ăn cùng em thôi.”

Diệp Thiên Bách mỉm cười trả lời.

“Oà, anh rể, anh nói như vậy, thật là khiến em quá cảm động rồi. Anh là vì em mà mới ra ngoài sao? Nếu có người phụ nữ khác hẹn anh thì anh có phải sẽ không ra ngoài không?”


Hạ Tiểu My nghe những lời nói của Diệp Thiên Bách, đôi mắt có chút ươn ướt.

“Đương nhiên.”

“Nhưng mà, anh ngoài em ra, cũng không quen nhiều người phụ nữ khác. Ngoài em ra, cũng không ai mời anh đi ăn khuya cả.” Diệp Thiên Bách cười cười.

“Vậy thì tốt rồi."

“Không được, anh rể, sau này anh chỉ được ăn khuya với em, không được phép ăn khuya với người phụ nữ khác, anh là thuộc về em.”

Hạ Tiểu My vẻ mặt đầy kiêu căng.

“Chỉ cần anh có thời gian là được thôi, em cũng biết anh mà, bạn của anh rất ít.” Diệp Thiên Bách mỉm cười nói.

“Anh rể, anh cảm thấy chúng ta chỉ là bạn bè thôi sao?”

Hạ Tiểu My đột nhiên dừng lại, nghiêm túc hỏi.


“Cái gì bạn bè hay không phải là bạn bè chứ? Bạn bè nghe thật kỳ lạ, chúng ta ít nhất nên coi nhau là người thân chứ.”

Trên mặt Diệp Thiên Bách vẫn mang nụ cười, thận trọng trả lời.

“Hi hi, người thân tốt hơn bạn bè nhiều rồi, ít nhất thân thiết hơn bạn bè rất nhiều. Em đây rất hài lòng với câu trả lời của anh."

Hạ Tiểu My cười nói, lại bắt đầu ăn uống vui vẻ.

“À! Đúng rồi, anh rể, em vừa nghe nói phía trước có một vụ tai nạn ô tô, đa số xe đều không thể tới đây, có lẽ chúng ta có thể sẽ không bắt được taxi về rồi. Chỉ có thể đi ra, không đi vào được.”

“Em còn khá ổn, có thể đi bộ về nhà được. Tuy hơi mệt nhưng vẫn có thể về nhà.”

“Về phần anh, có lẽ phải tìm một khách sạn gần đây ở tạm rồi.”

Hạ Tiểu My nhớ đến điều này thì liền nói với Diệp Thiên Bách.

“Xe chỉ có thể chạy ra nhưng không thể chạy vào à?”

Diệp Thiên Bách sửng sốt một lúc, hỏi. “Đúng vậy!" Hạ Tiểu My gật đầu.

“Em về một mình không an toàn, anh đưa em về nhà! Anh lái xe tới đây rồi, không cần phải đi bộ.”

Diệp Thiên Bách mỉm cười nói. “Ờ, anh rể, anh lái xe tới đây? Anh lấy đâu ra xe vậy?”

Hạ Tiểu My nghe được lời này, sửng sốt một chút, có chút tò mò hỏi.
 
Chương 78: C78: Kiếm tiền đều là chuyện không khó


“Đó là xe của bạn anh, anh mượn lái một chút.”

Diệp Thiên Bách nghe vậy chỉ trả lời một cách thờ ơ.

“ồ, thì ra là vậy, bạn anh đối xử với anh tốt quá.”

“Vậy anh đưa em về nhé, ban đêm đi một mình đúng thật hơi đáng sợ.”

Hạ Tiểu My nói rồi lại bắt đầu ăn.

“Ngay cả khi không có xe thì anh cũng không để em đi về một mình vào ban đêm. Muộn quá rồi, con gái một mình đi đêm không ăn toàn.”

Diệp Thiên Bách lấy điện thoại ra xem, sau đó mỉm cười nói.

“Ø? Anh rể, anh đổi điện thoại rồi!”

Mắt Hạ Tiểu My sáng lên khi nhìn thấy chiếc điện thoại mới trong tay Diệp Thiên Bách.


Bởi vì chiếc điện thoại mà Diệp Thiên Bách đang cầm trên tay là chiếc điện thoại hàng đầu mới nhất của Huawei trên thị trường, giá cả không hề rẻ.

“Ừ, không phải lúc trước anh đã nói với em rằng bạn anh cho anh sao? Đây là điện thoại dự phòng của cô ấy, cô ấy thấy điện thoại của anh thậm chí không thể sử dụng Zalo nên đã đưa điện thoại dự phòng của mình cho anh để dùng tạm.”

Diệp Thiên Bách mỉm cười đáp.

“Điện thoại dự phòng của bạn anh là điện thoại hàng đầu của Huawei, ít nhất cũng mười nghìn tệ, bạn anh thực sự giàu có, cũng rất tốt với anh, khi nào em mới có một người bạn tốt như vậy.”

Hạ Tiểu My vừa ăn vừa ghen tị.

“Đắt như vậy sao? Anh không biết nhiều về đi thoại, chẳng qua là cảm thấy cái điện thoại này có vẻ rất tiên tiến, hẳn cũng không rẻ, anh chỉ không nghĩ nó hơn mười nghìn tệ.”

Diệp Thiên Bách nhìn điện thoại trong tay.

Tuy nhiên, xét về sự giàu có của nhà Chung Linh Hi, thực sự không có gì đáng ngạc nhiên khi lấy một chiếc điện thoại có giá hơn mười nghìn tệ làm điện thoại dự phòng.

“Đương nhiên rồi. Em muốn mua một cái vào tháng trước nhưng suy nghĩ một lúc lâu vẫn quyết định không mua, nó có hơi đắt.”

Hạ Tiểu My gật đầu, nói như chuyện hiển nhiên.

Nghe vậy, trong lòng Diệp Thiên Bách có chút cảm động, Hạ Tiểu My không đành lòng mua điện thoại nhưng lại cho anh mượn tiền.

“Khi nào có tiền, anh sẽ mua cho em một cái.”

Diệp Thiên Bách ngẫm nghĩ một lát, sau đó mỉm cười nói.

“Hả? Anh rể, anh nói thật sao?” Hạ Tiểu My hơi ngạc nhiên. “Đương nhiên là thật, ngày mai anh sẽ đi làm ở Đại


học Quốc gia Giang Thành, lương ở đó chắc là hơn mười nghìn ột tháng, đúng chứ?”

Diệp Thiên Bách mỉm cười.

“Nếu anh thực sự làm giáo viên thì tất nhiên lương còn hơn thế nữa, giáo viên ở đó đều là giáo sư và chuyên gia hàng đầu trong ngành, mức lương khởi đầu của họ ít nhất cũng hai mươi hoặc ba mươi nghìn một tháng.”

“Hơn nữa, các chuyên gia và giáo sư dạng này cũng có rất nhiều thu nhập khác bên ngoài. Dù sao người giỏi ở ngành nào cũng vậy, muốn kiếm tiền đều là chuyện không khó."

Hạ Tiểu My nói chậm rãi, dáng vẻ rất thấu hiểu.

“Anh hiểu rồi, khi nào có tiền, anh sẽ mua cho em cái đắt nhất.”

Diệp Thiên Bách cười nói.

“Ha ha, cảm ơn anh, anh rể, anh thật tốt.”

Hạ Tiểu My vui vẻ nói.

Diệp Thiên Bách nghe cô nói thì hơi cúi đầu xuống tiếp tục ăn.


Anh là như vậy, ai tốt với anh, anh sẽ tốt với người đó.

Những năm qua, Hạ Tiểu My đối xử tốt với anh, cho nên anh cũng sẽ đối xử tốt với Hạ Tiểu My.

Hai người ăn hơn nửa tiếng, ăn lâu như vậy, Hạ Tiểu My mới xem như cơm nước no nê.

“Thật đáng tiếc, nếu như không phải anh rể lái xe đến đây thì chúng ta đã có thể uống một ít bia, đồ ăn ngon kết hợp với bia lạnh, quả thực là quá hưởng thụ rồi.

Hạ Tiểu My duỗi eo ra, vòng eo lồi lõm của cô được thể hiện sinh động.

Hôm nay Hạ Tiểu My mặc một chiếc quần jean bó, mặc áo crop top, cô duỗi eo như thế này, Diệp Thiên Bách sững sờ trong giây lát.

Cô gái nhỏ này xét về khuôn mặt hay dáng người không hề thua kém chị gái, tính cách trẻ trung và hoạt bát hơn, dễ dàng chiếm được sự hảo cảm của đàn ông.

Nếu như năm đó sư phụ đổi đối tượng kết hôn là Hạ Tiểu My thì tình hình có thể đã khác một chút.
 
Chương 79: C79: Sao em cảm thấy như có ai đó theo đằng sau chúng ta


Thật đáng tiếc, thời điểm đó, Hạ Tiểu My vẫn còn rất nhỏ, chỉ là một đứa trẻ, chỉ biết làm cái đuôi nhỏ đi sau anh, liên tục gọi anh rể.

“Anh rể, em đang nói chuyện với anh, anh ngẩn người gì vậy?”

Thấy Diệp Thiên Bách dường như đang suy nghĩ gì đó, Hạ Tiểu My đưa bàn tay nhỏ bé của mình đến trước mặt anh vẫy vẫy.

“Hả?”

“Em sắp tới kỳ rồi, không thể ăn lạnh uống đá, em càng không thể uống bia, khi đến những giai đoạn đặc. biệt, em nên chú ý đến bản thân của mình một chút.”

Diệp Thiên Bách lấy lại tinh thần, dặn dò.

“Hiểu rồi, anh rể, sao anh lại dài dòng hơn cha mẹ em thế."

Hạ Tiểu My liếc mắt nhìn Diệp Thiên Bách, dù trên mặt có chút bất đắc dĩ nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

Cảm giác được quan tâm thật sự rất tốt, lúc trước khi còn ở nhà họ Hạ, Diệp Thiên Bách rất chu đáo với Hạ Thanh Nguyệt và cô.

Theo quan điểm của Hạ Thanh Nguyệt, sự tỉ mỉ của Diệp Thiên Bách là một biểu hiện của đồ bỏ đi.

Nhưng suy nghĩ của Hạ Tiểu My, hoàn toàn không phải như vậy.

Một người đàn ông biết quan tâm đ ến người khác, bất luận phương diện nào cũng không quá tệ.


“Giờ anh đi thanh toán, để anh bảo ông chủ đóng gói thức ăn còn dư lại, sau đó em mang về nhà.”

Diệp Thiên Bách mỉm cười đứng lên.

“Vâng”

“Nhân tiện, anh rể, nếu anh không có tiên nên em sẽ trả. Tuy nhiên, lần sau khi anh nhận lương, anh phải mời em.

Hạ Tiểu My nhớ ra điều gì đó, nói với Diệp Thiên Bách.

“Vẫn còn vài trăm tệ, đừng lo lắng, anh sẽ mời em ăn bữa này.”

Diệp Thiên Bách nói rồi đi thanh toán.

Một lát sau, một người phục vụ đi tới giúp Hạ Tiểu My đóng gói thức ăn dư.

Vất vả lắm mới đống gói hết được thức ăn, không đóng gói thì không biết thức ăn dư còn tận hơn mười hộp.

Nhìn những hộp thức ăn được đóng gói trên bàn, Hạ Tiểu My vừa lòng thỏa ý.

“Đóng gói nhanh như vậy sao? Anh vừa vào nhà vệ Sinh.”

Diệp Thiên Bách trở lại, nhìn thấy một bàn toàn hộp đóng gói, vì vậy anh nói.


“Không sao. Ha ha, mấy ngày tới em không lo chết đói nữa rồi."

Hạ Tiểu My trông rất vui vẻ.

“Đi thôi!”

Diệp Thiên Bách cầm lấy một túi đây hộp thức ăn trong tay, bên trong túi này ít nhất cũng có mười hộp, tức là mười món ăn.

Hạ Tiểu My cầm túi còn lại trong tay, trong đó cũng có khoảng ba đến năm hộp.

Hai người vừa nói chuyện vừa ra khỏi quán ăn. “Anh rể, kế bên quán không phải cũng có chỗ đậu xe sao? Xe của anh đậu hơi xa, mà lại có chút vắng vẻ, bên đó cũng không có người.”

Hạ Tiểu My đi theo phía sau Diệp Thiên Bách, nói liên miên không ngớt.

“Khi anh đến, ở đây không có chỗ đậu xe, vì vậy anh đã đậu xe ở đó.”

Diệp Thiên Bách thản nhiên trả lời.

“À, vậy à?”

Hạ Tiểu My như đã hiểu.

Hai người đi bộ thêm hai phút nữa thì bước vào một con hẻm nhỏ.

Sau khi bước vào hẻm nhỏ, Hạ Tiểu My vội vàng đi về phía Diệp Thiên Bách, dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay anh, vẻ mặt nhỏ nhắn có chút lo lắng.

“Anh rể, em... Sao em cảm thấy như có ai đó theo đằng sau chúng ta?”

Bởi vì lo lắng, Hạ Tiểu My càng nắm tay Diệp Thiên Bách chặt hơn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom