Cập nhật mới

Dịch Người Chồng Toàn Năng Của Hoa Khôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: C20: Em đi ngay đây


"Alo? Anh rể đó hả? Anh rể là anh đúng không?"

Phát hiện có người bắt máy, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói sốt ruột của Hạ Tiểu My.

"À... Tiểu My à, là anh, Diệp Thiên Bách đây." Diệp Thiên Bách bình tĩnh trả lời.

"Anh rể, anh làm cái gì vậy? Người lớn già đầu rồi mà không chịu nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn, chơi trò mất tích cả ngày luôn, anh có biết người ta rất lo cho anh không."

"Em gọi điện thoại hỏi rất nhiều hàng xóm thân thích, ai cũng nói không gặp anh, em sốt ruột chuẩn bị gọi cảnh sát luôn này."

"Anh có biết em sợ anh nghĩ quẩn nhảy sông đến mức nào không?"

"..."

Không đợi Diệp Thiên Bách nói thêm cái gì thì Hạ Tiểu My đã tạch tạch tạch mắng Diệp Thiên Bách té tát.

Diệp Thiên Bách nghe những lời này thì chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.

Mắng Diệp Thiên Bách xong, Hạ Tiểu My mới ngừng lại, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.


"Nói xong rồi chưa?" Diệp Thiên Bách cười hỏi.

"Xong rồi, lần sau anh đừng như vậy. Còn nữa, em đang nghiêm túc đấy, anh đừng có nghĩ quẩn." Hạ Tiểu My tiếp tục nói.

"Anh chỉ tạm thời không giữ điện thoại nên không nghe máy thôi, vừa rồi anh đang nấu ăn." Diệp Thiên Bách cảm thấy mình cần giải thích một chút.

"Hu hu... Nhắc đến ăn cơm, giờ em còn chưa ăn cơm nữa nè, đói chết em rồi."

Nói đến đây, Hạ Tiểu My tủi thân đến muốn khóc, khi Diệp Thiên Bách còn ở đây chưa bao giờ để cô chịu đói.

Hôm nay anh mới rời đi một ngày mà cô đã bị bỏ đói rồi.

"Sao vậy, đã sắp chín giờ rồi mà trong nhà còn chưa làm cơm sao?" Diệp Thiên Bách tùy ý hỏi thăm.

"Anh rể, anh không biết tài nấu nướng của bố em khó ăn đến chó còn chê đâu."

"Đương nhiên, nếu mẹ làm thì càng kh ủng bố."

"Đồ họ làm hoàn toàn không thể ăn, em nếm thử một miếng thì mất hết khẩu vị luôn á, giờ em chỉ có thể ăn mì gói thôi."


Nhắc đến chuyện ăn, Hạ Tiểu My không ngừng nói líu lo.

"Hồi trưa trước khi đi anh có để mấy món ăn làm sẵn trong tầng hai tủ lạnh phòng khách, có rau có thịt, còn có món chính, sườn dê thì có gần một ký rưỡi đấy, em lấy ra ăn đi, đủ ăn được một bữa."

"Chắc bố em làm đồ ăn không mở tủ lạnh trong đại sảnh nên không thấy trong đó có đồ ăn." Diệp Thiên Bách thuận miệng nói.

"A? Thật sao?" Hạ Tiểu My nghe vậy thì mừng rỡ trong lòng.

"Em đi xem thử là biết, hâm lại là ăn được thôi, rau trộn thì có thể trực tiếp ăn luôn." Diệp Thiên Bách cười nói.

"Em đi ngay đây." Hạ Tiểu My nói làm là làm, cô cầm bát đũa từ phòng bếp rồi vội chạy ra đại sảnh, mở tầng thứ hai tủ lạnh ra, phát hiện trong đó thật sự có năm sáu món ăn.

Trong đó còn có sườn dê thì là mà cô thích nhất, Hạ Tiểu My lập tức cảm động rớt nước mắt.

"Hu hu, thật sự có, anh rể tốt quá, anh là anh rể tốt nhất trên đời này."

Hạ Tiểu My trực tiếp giơ tay kẹp hơn phân nửa sườn dê vào chén, sau đó lặng lẽ trở về phòng.

Sau khi trở lại phòng mình, cô lập tức bắt đầu ăn.

"Oa, thật là thơm, tài nấu nướng của bố mẹ em hoàn toàn không thể so được với anh." Hạ Tiểu My khen không dứt miệng.

"Ăn lạnh coi chừng tiêu chảy." Diệp Thiên Bách bất đắc dĩ nhắc nhở.

"Mặc kệ nó, em đói chết rồi. Không có anh thật là không ăn được một ngụm cơm nóng mà."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: C21: Không còn việc gì thì anh cúp máy đây


"Anh rể, em nhớ anh, em không biết những ngày tháng sau này phải sống thế nào nữa, chẳng lẽ ngày nào cũng phải ăn bên ngoài?"

"Anh rể, bây giờ anh đang ở đâu, hay em chuyển qua ở với anh đi, vậy ngày nào em cũng được ăn cơm anh nấu."

"..."

Hạ Tiểu My vừa ăn vừa nói líu lo không dứt.

"Hiện tại đang ở nhà bạn anh, anh không có tiền thuê nhà, chờ có tiền anh sẽ xem nên thuê nhà không." Diệp Thiên Bách tùy ý nói.

"A? Thế á, vậy em có thể đi qua ăn chực không? Em có thể giao tiền ăn, em có tiền tiêu vặt mà."


"A, đúng rồi anh rể, bây giờ nhất định anh rất thiếu tiền, lát nữa em chuyển cho anh mấy ngàn."

"Chờ sau này anh có tiền để thuê nhà thì em chuyển qua ở với anh."

"Mà chuyện anh và chị của em ly hôn ấy, anh đừng quá thương tâm, trên thế giới này còn nhiều cô gái tốt, chị em không cần anh là do chị ấy không có mắt nhìn người. Cuối cùng sẽ có ngày chị ấy hối hận thôi."

"Nếu anh thực sự nghĩ quẩn thì em gả cho anh thay chị nhé, chị ấy không thèm anh thì em cần." Hạ Tiểu My càng nói càng không giữ miệng.

"Phụt..."

Diệp Thiên Bách vừa rót một ly nước rồi uống một ngụm, nghe câu nói kinh người này của Hạ Tiểu My thì trực tiếp phun ra.

"Cái gì mà gả cho anh thay chị? Đừng nói bậy nói bạ được không? Chuyện này còn có thể thay thế nữa à? Vì miếng ăn mà em muốn bán mình cho anh sao?" Diệp Thiên Bách suýt ngã ngửa xuống đất, cách suy nghĩ của con bé này thật là quái lạ.

"Có gì mà không được? Vì miếng ăn thì thế nào? Anh tốt hơn đám đàn ông thối tha giả tạo kia nhiều. Anh rể, hay anh suy xét thử xem?"

"Em rất dễ nuôi, chỉ cần cho em miếng cơm ăn là được. Tiền tiêu vặt một tháng của em cũng không ít, nhưng xưa nay em không mua hàng hiệu trang sức, cũng không mua đồ trang điểm đắc điền, một tháng cơ bản không xài bao nhiêu cả." Hạ Tiểu My nghiêm trang nói.

"Đừng có chém gió nữa, lo ăn đồ của em đi, ngày mai em không đi học sao?" Diệp Thiên Bách cười cười, căn bản không để lời nói của Hạ Tiểu My trong lòng.

"Có chứ! Hu hu hu... Về sau không ai đưa em đi học, không ai nấu cơm cho em! Lúc bệnh còn không ai mua thuốc cho em uống nữa." Nói đến đi học, Hạ Tiểu My lập tức tràn đầy bi thương.


"Được rồi, em đã lớn rồi phải học cách tự chăm sóc mình. Em ăn đồ lạnh, nếu bụng khó chịu thì hộp y tế trong phòng khách có thuốc đấy, dùng thế nào thì anh có viết rõ trên đó rồi." Diệp Thiên Bách thuận tiện dặn dò thêm một câu.

"Vẫn là anh rể suy nghĩ chu đáo, anh rể, anh thật là người tốt, anh là tốt nhất." Trong lòng Hạ Tiểu My rất cảm động, trên thế giới này rất khó tìm ra người đàn ông chu đáo đến mức này.

"Không còn việc gì thì anh cúp máy đây?" Diệp Thiên Bách thấy đã trò chuyện khá lâu rồi.

"Chờ một chút, anh rể đã nghĩ ra sau này làm việc gì không? Có cần em giúp đỡ gì về chuyện tìm việc làm không?" Hạ Tiểu My đột nhiên hỏi.

"Việc làm thì chắc người quen của anh đã sắp xếp cho anh rồi." Diệp Thiên Bách gãi gãi đầu, hơi không chắc chắn.

"Cái gì là chắc, tức là sắp xếp rồi hay là chưa sắp xếp? Rốt cuộc bạn anh tìm cho anh công việc gì?" Hạ Tiểu My nghe lời nói mơ mơ hồ hồ này thì lập tức câm nín.

"Không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc sau này anh sẽ đi làm thầy giáo đó." Diệp Thiên Bách có chút không xác định mà đáp.


"Thầy giáo? Là giáo viên tiểu học à? Hay là nhà trẻ? Nếu là tiểu học thì cũng được, mặc dù không nhiều tiền nhưng ổn định, chỉ cần lấy được chứng nhận là được nhận chức rồi." Hạ Tiểu My nói rõ ràng đâu vào đấy.

"Không phải giáo viên tiểu học, là giáo viên trường đại học quốc gia Giang Thành của tụi em đấy." Diệp Thiên Bách giải thích.

"Cái gì? Trường đại học quốc gia Giang Thành?"

Câu nói này của Diệp Thiên Bách làm Hạ Tiểu My giật nảy mình, cô hoài nghi mình nghe lầm hoặc là Diệp Thiên Bách đã nói lầm.

"Anh rể, anh lặp lại lời nói vừa rồi lần nữa đi." Hạ Tiểu My không thể tin vào tai mình.

"Không phải giáo viên tiểu học, là trường đại học quốc gia Giang Thành của tụi em." Diệp Thiên Bách lặp lại một lần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: C22: Em đã ăn rồi


"Không phải, anh rể, anh không nói đùa đó chứ? Trường đại học quốc gia Giang Thành là trường top bậc nhất cả nước chúng ta, giáo sư giảng viên ở đây ít nhất phải là tiến sĩ. Dù là dì lao công cũng có bằng chính quy."

"Anh rể, bạn của anh lấy anh ra đùa à?" Hạ Tiểu My khó mà tin nổi.

"Nhất định không phải nói đùa. Ban đầu anh cũng cảm thấy mình không có khả năng làm giáo viên trong trường đại học quốc gia Giang Thành, nhưng mấy ngày qua anh nhớ tới chút chuyện. Hình như trình độ của anh rất cao." Diệp Thiên Bách cười cười, bình tĩnh nói.

"Không đúng, anh rể, anh có trình độ gì?"

"Anh đến trình độ nào mà cũng quên nữa à, em phục anh thật. Nhưng năm nay anh mới hai mươi lăm tuổi, kết hôn với chị em hồi hai mươi hai tuổi, nhiều nhất anh chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp thôi." Hạ Tiểu My phân tích đâu vào đấy.

"Anh cũng không rõ, ngày mai đến trường đại học quốc gia Giang Thành xem thử, cái anh biết và tri thức trong đầu cũng rất nhiều." Diệp Thiên Bách vẫn không xác định lắm, nhưng sư phụ không có khả năng tự dưng thu xếp anh đến trường đại học quốc gia Giang Thành.


Chí ít sư phụ cảm thấy anh phù hợp với trường này nên mới sắp xếp như vậy.

"Nếu anh trở thành giáo viên trong trường thì sau này chúng ta có thể gặp mặt, em cũng có thể đến chỗ anh ăn chực mỗi ngày rồi."

Mặc dù cảm thấy lời nói của Diệp Thiên Bách không hợp lẽ thường, nhưng trong lòng Hạ Tiểu My vẫn rất hi vọng như vậy.

Chuyện này là một ước mơ tốt đẹp đối với cô.

"Anh rể, em không nói chuyện với anh nữa, chị em gọi em rồi." Hạ Tiểu My đột nhiên nói.

"Vậy được rồi, sau này chúng ta nói chuyện tiếp." Diệp Thiên Bách đáp, hai người nói hai câu xong rồi cúp máy.

"Hạ Tiểu My, em đâu rồi? Đêm hôm khuya khoắt mà chạy đi đâu vậy?" Hạ Thanh Nguyệt gõ gõ cửa phòng Hạ Tiểu My mà không có ai đáp lại, trong lòng rất buồn bực.

"Ấy chị, em ở đây, em ở đây này." Hạ Tiểu My vội trả lời, sau đó trực tiếp mở cửa.

"Có trong đó mà chị gõ cửa lâu vậy cũng không nói câu nào, em làm gì vậy?" Hạ Thanh Nguyệt không biết phải nói gì nữa.

"À, không có gì? Chị có chuyện gì không?" Hạ Tiểu My xấu hổ cười một tiếng.


"Chị phát hiện tủ lạnh trong phòng khách có một ít đồ ăn làm sẵn, chắc là Diệp Thiên Bách làm trước khi đi, chị hâm lại rồi, em có muốn ăn một chút không." Hạ Thanh Nguyệt nói với Hạ Tiểu My.

"À, cái kia... Em đã ăn rồi!" Hạ Tiểu My lúng túng nói.

"Ăn rồi?" Trong nhất thời, Hạ Thanh Nguyệt không hiểu câu nói này của Hạ Tiểu My có ý gì.

"Đúng ạ, vừa rồi gọi điện thoại cho anh rể, anh rể nói với em nên em ăn rồi, mặc dù hơi lạnh nhưng mùi vị không tệ." Hạ Tiểu My ngượng ngùng giải thích.

"Được thôi, vậy em muốn ăn thêm một chút nữa không? Chị ăn rồi sẽ đi qua gia tộc." Hạ Thanh Nguyệt thản nhiên nói.

"Ăn thêm chút cũng được, đồ lạnh ăn cũng thiếu chút hương vị." Hạ Tiểu My trả lời.

Nói xong, cô đi đến trước bàn đại sảnh rồi ngồi xuống bắt đầu ăn.


"Tay nghề của anh rể thật tốt, không có anh rể không biết ngày tháng sau này em sống sao nữa. Cũng may em đã nói với ảnh rồi, về sau chờ ảnh dọn đến chỗ ở mới thì em qua đó ăn chực." Hạ Tiểu My vừa ăn vừa không ngừng nói líu lo.

"Em có thể sửa miệng không, anh ta đã không phải anh rể của em nữa rồi." Hạ Tiểu My cứ kêu anh rể anh rể làm trong lòng Hạ Thanh Nguyệt rất bực mình.

Cô ta không muốn nghe đến chuyện có liên quan tới Diệp Thiên Bách, nhưng Hạ Tiểu My lại luôn nhắc tới anh mãi.

"A, nhưng quen rồi sao nói sửa là sửa liền được?" Hạ Tiểu My không mặn không nhạt đáp lại một câu.

"Diệp Thiên Bách có nói tiếp theo anh ta muốn làm gì không?" Hạ Thanh Nguyệt lại hỏi.

"Anh rể nói muốn tới trường đại học quốc gia Giang Thành làm giáo viên, cũng là trường em đang học ấy. Đúng rồi, chị cũng đang học nghiên cứu sinh ở đó mà." Hạ Tiểu My nói liên tục.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: C23: Chị mà nấu đồ ăn cái gì


Nhưng nghe Hạ Tiểu My nói vậy, trên mặt Hạ Thanh Nguyệt lại bày ra vẻ xem thường.

"Đến trường đại học quốc gia Giang Thành làm giáo viên? Em tin câu bốc phét của anh ta à? Nếu anh ta có tiền đồ như vậy thì chị ly hôn với anh ta làm gì? Trước kia chỉ vô dụng thôi, bây giờ còn thích khoác lác nữa." Hạ Thanh Nguyệt cười lạnh và nói.

"A, chị không hiểu anh rể, có lẽ cả anh rể cũng không hiểu chính mình. Có phải là khoác lác không thì sau này sẽ biết thôi." Hạ Tiểu My cảm thán.

"Ôi, sao thơm quá vậy? Thanh Nguyệt, đây là đồ con làm à?" Lúc này Mã Quế Phương đi ra từ trong phòng.

"Đúng rồi, sao thơm vậy, Thanh Nguyệt con nấu gì mà làm bố cũng đói bụng rồi." Hạ Đông Quốc cũng từ từ đi ra.

"Chị mà nấu đồ ăn cái gì? Trong cái nhà này có ai làm được đồ ăn ngon như vậy chứ, đây là do anh rể để lại đó." Hạ Tiểu My câm nín nhìn hai người.


"Không phải mẹ nói chứ, mặc dù thằng vô dụng đó không có tiền đồ, nhưng tay nghề nấu nướng thật tốt." Mã Quế Phương cười ha ha, mặt dày mà ngồi xuống.

"Cũng đúng, người có tiền đồ đâu có biết nấu ăn."

"Hai người còn có mặt mũi ăn đồ ảnh nấu à? Có khí phách thế thì đừng ăn miếng đồ ăn nào anh ấy làm." Hạ Tiểu My khinh bỉ nói.

"Con nhỏ chết tiệt, con nói cái gì đó? Có ai nói chuyện với bố mẹ như con không?" Mã Quế Phương nghe xong lời này thì nhịn không được quát lớn.

"Đúng đấy, thật là nghịch nữ, bố thấy trong gia đình bốn người chúng ta thì con là ngỗ nghịch nhất đấy."

Hạ Đông Quốc cũng nói nhưng động tác lại không ngừng, hồi tối họ không ăn được gì nhiều, mặc dù cơm do Hạ Đông Quốc nấu nhưng ông ta cũng cảm thấy khó ăn, căn bản không nuốt được mấy ngụm.

"Hứ. Chị, chị không muốn gả cho anh ấy thì thôi để em gả. Dù sao năm đó hôn nhân của hai người do ông nội làm chủ, hiện tại ông nội hôn mê bất tỉnh, chờ ông tỉnh lại phát hiện hai người ly hôn thì không chừng sẽ giận tím mặt." Hạ Tiểu My nghĩ đến cái gì đó rồi nghiêm trang nói.

Nhưng Hạ Tiểu My vừa nói xong thì suýt làm mọi người sặc cơm.

"Phụt... Đứa nhỏ chết tiệt này, con nói cái gì đó? Đầu óc con có vấn đề à? Chị con vừa bò ra được khỏi cái hố sâu đó mà con còn vội vàng muốn nhảy xuống như vậy?" Mã Quế Phương bày ra dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Đúng đấy, nếu không phải do thằng vô dụng kia thì sự nghiệp mấy năm qua của chị con nhất định có thể leo lên một nấc thang mới rồi." Hạ Đông Quốc cũng nghiêm túc nói.


"Được rồi, đừng nói đến anh ta nữa, con không muốn nghe đến chuyện gì liên quan tới anh ta. Còn em nữa, ngày nào cũng chỉ biết ăn nói bậy bạ."

"Con ăn no rồi, phải qua gia tộc đây, con đi trước." Nói xong, Hạ Thanh Nguyệt đứng lên rồi rời đi.

"Con cũng phải về phòng." Hạ Tiểu My nói, cũng để chén đũa xuống.

"Hai đứa nhỏ này..." Mã Quế Phương im lặng nhìn hai người, sau đó hai vợ chồng họ tiếp tục ăn như gió cuốn.

Về đến phòng Hạ Tiểu My đã móc điện thoại ra, tìm thấy tài khoản ngân hàng của Diệp Thiên Bách rồi chuyển cho anh mười ngàn tệ.

Lúc đầu cô muốn chuyển năm ngàn, nhưng nghĩ lại thì khi Diệp Thiên Bách rời khỏi nhà không mang theo cả một bộ quần áo nên cái gì cũng cần mua, hiện tại giá cả leo thang, năm ngàn chả đủ làm gì.

"Anh rể, em chuyển mười ngàn vào tài khoản của anh rồi, anh dùng trước đi, khi nào có tiền thì trả lại cho em là được." Hạ Tiểu My lại gửi tin nhắn cho Diệp Thiên Bách.


Điện thoại cũ của Diệp Thiên Bách không cài được Zalo nên trước nay hai người họ đều trực tiếp gọi điện hoặc gửi tin nhắn điện thoại.

Gửi xong tin nhắn, Hạ Tiểu My duỗi cái lưng mỏi rồi c ởi quần áo để lộ ra dáng người đáng kiêu ngạo rồi đi vào phòng tắm.

Lúc này Diệp Thiên Bách cũng vừa tắm xong và đi ra, thân trên còn để trần.

Những năm qua ngày nào anh cũng kiên trì tập luyện, mặc dù lượng vận động không lớn, nhưng sinh hoạt có quy luật và tập luyện khoa học giúp thân hình của anh rất đẹp.

Cơ bụng tám múi, dáng người tam giác ngược, nhưng hình thể của anh thuộc dạng cường tráng nên sau khi mặc quần áo vào rất khó nhìn ra anh có dáng người tốt như vậy.

Anh lau lau tóc, chuẩn bị về phòng của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: C24: Gửi lên xem


Nhưng lúc này từ hướng phòng của Chung Linh Hi đột nhiên truyền đến một tia sáng, còn kèm theo tiếng "Rắc!" khi điện thoại chụp hình.

Diệp Thiên Bách theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chung Linh Hi giống con thỏ lùi về phòng mình, đồng thời lập tức đóng cửa lại.

Diệp Thiên Bách nhịn không được bật cười, cái con bé này có ngốc không? Chụp lén lại quên tắt đèn flash và âm thanh?

Diệp Thiên Bách lắc đầu rồi về phòng.

Sau khi đóng cửa lại, Chung Linh Hi tựa người lên cửa, dáng vẻ trông rất khẩn trương.

"Hu hu, mình đần muốn chết, chụp lén còn quên tắt đèn flash và âm thanh!" Lúc này Chung Linh Hi đang vô cùng xấu hổ.

"Không sao, không sao, không phải chỉ là chụp lén một chút sao? Anh Thiên Bách nhất định sẽ không tức giận."

"Nhưng nếu anh Thiên Bách nghĩ mình là loại con gái bi3n thái không đứng đắn thì làm sao? Mình không phải bi3n thái thích chụp lén!"

Chung Linh Hi an ủi bản thân, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy chẳng lành, cô bụm mặt mà tự ti mặc cảm.

"Mặc kệ. Coi như không có gì xảy ra là được." Sau một hồi lâu, Chung Linh Hi có vẻ đã nghĩ thông suốt.


Lúc này trong group chat bạn cùng phòng của Chung Linh Hi, cả đám người đang không ngừng tag tên cô.

"Chụp được chưa? Rảnh cơ bụng đâu? Cơ bụng tám múi đâu? Dáng người tam giác ngược đâu? @Chung Linh Hi "

"Đúng rồi, mau lên nào, không phải chỉ chụp một cái thôi sao? Sao mà rề rà thế? @ Chung Linh Hi."

"Nhóc con, không phải chỉ là khoác lác đó chứ, không ngờ nhóc con mày rậm mắt to này cũng học được bốc phét rồi. @Chung Linh Hi."

Nhìn thấy vô số tin nhắn và bộ dạng thèm trai của đám bạn cùng phòng, Chung Linh Hi lập tức gõ chữ đáp lại.

"Hu hu... Tớ ngu quá, lúc chụp quên tắt đèn flash với âm thanh chụp rồi."

"Hu hu... Tớ chết quách đi cho rồi!!!"

Chung Linh Hi gửi hai tin nhắn, cuối cùng còn bổ sung mấy cái emo khóc không ra nước mắt.

"Ha ha ha... Cười chết bà rồi, anh ta có cảm thấy cậu rất bi3n thái không."


"Em gái Linh Hi nhà chúng ta vốn rất bi3n thái, đừng nhìn bình thường con bé ngơ ngơ mà vội đánh giá.". Ngôn Tình Hay

"Nhóc con, nói chuyện chính đi, chụp được không?"

Mấy nữ sinh trong nhóm mồm năm miệng mười mà thảo luận.

"Chỉ chụp được một tấm, mà góc độ còn không tốt lắm." Chung Linh Hi hơi xấu hổ.

"Gửi lên xem! "

"..."

Chung Linh Hi vừa nói dứt lời thì cả đám nữ sinh vội vàng nhắn, thậm chí còn spam liên tục trong nhóm.

"Chỉ lần này thôi đấy, không có lần sau."

"Chị em tốt cái gì cũng chia sẻ được, nhưng đàn ông thì không."

Chung Linh Hi lại nhắn hai câu tương đối có triết lý, sau câu đó còn bổ sung mấy cái emo đâm chiêu hút thuốc.

"Được rồi, không ai giành với cậu."

"Đúng đấy, cậu bị người ta làm cho mê mệt lú cả não rồi nghĩ ai cũng mê trai như cậu à."

"Đúng thế đúng thế... Mau gửi lên đây!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: C25: Anh rể


Trong nhóm lại thúc giục.

Chung Linh Hi thấy thế thì đăng tấm ảnh mình chụp lên, góc độ không tốt lắm, ánh sáng cũng không đủ, nhưng mơ hồ có thể trông thấy dáng người tam giác ngược và đường cong cơ bắp phần lưng mạnh mẽ.

"!!?"

"Cmn, thật là tam giác ngược, cơ bắp nữa kìa, tớ yêu chết mất. [Ch ảy nước miếng] "

"Đây không phải là dáng người nam thần tiêu chuẩn sao? [Ch ảy nước miếng] "

"Dáng người tốt như vậy thì nhất định rất khoẻ, tớ thích đàn ông khoẻ lắm, đàn ông như vậy nhất định rất rất đã. [Ch ảy nước miếng] "

"Ôi chao ôi, nhóc con, khi nào dẫn ra đây cho tụi chị em chiêm ngưỡng, trao đổi tình cảm một chút nào!"

"@Chung Linh Hi, quá hâm mộ, làm bạn gái của người đàn ông kiểu vầy nhất định rất hạnh phúc, với cái thân thể nhỏ bé của cậu, anh ấy có thể thoải mái nhấc bổng cậu lên đó. [Ch ảy nước miếng] "

Trong nhóm lập tức rơi vào trạng thái điên cuồng, đủ mọi câu nói táo bạo xuất hiện.

Nhìn những người này nói chuyện phiếm, khuôn mặt nhỏ của Chung Linh Hi đỏ lên, bình thường mấy người bạn cùng phòng của cô đã không biết giữ miệng, một lời không hợp là nói chuyện người lớn, lúc đó cô không cảm thấy có gì.


Nhưng hiện giờ đối tượng họ bàn luận là anh Thiên Bách, cô lập tức cảm thấy là lạ.

"Các cậu nhìn đủ rồi, tớ thu hồi đây! Tớ muốn đi ngủ, gặp lại sau nha bạn cùng phòng!" Chung Linh Hi thu hồi ảnh chụp, sau đó gửi một tin nhắn tạm biệt.

Dù sao cũng thầy chùa nhiều cháo ít, sói nhiều ít thịt.

"?!"

"Có cần nhỏ mọn như vậy không? Nhìn cũng không được à? @Chung Linh Hi."

"Cậu đừng về ký túc xá, trở về nhất định đánh chết cậu. @Chung Linh Hi."

"Nói đúng, không chỉ phải đánh, còn phải giành trai của cậu ấy nữa."

"..."

Đám bạn cùng phòng lòng đầy căm phẫn.


Nhưng Chung Linh Hi không tiếp tục để ý tới họ mà nằm trên giường xem một hồi, sau đó hài lòng ngồi xuống trước bàn bắt đầu bận bịu làm bài tập.

Diệp Thiên Bách về đến phòng thì mở điện thoại ra rồi phát hiện có mấy tin nhắn, tất nhiên cũng nhìn thấy tin nhắn của Hạ Tiểu My. Cô nhóc này thật sự chuyển tiền cho anh, hơn nữa không chỉ năm ngàn tệ mà là mười ngàn.

Mà tin nhắn ngân hàng gửi đến cũng vừa vặn xác minh điều này.

Diệp Thiên Bách hơi cảm động.

Sau đó anh số điện thoại của Hạ Tiểu My rồi tìm kiếm trên Zalo.

Quả nhiên vừa tìm đã thấy được nick Zalo của Hạ Tiểu My, bởi vì avatar trên nick Zalo chính là ảnh chụp chung của Hạ Tiểu My và anh nên anh xác định đó chính là Zalo của cô.

Nhưng tính ra cũng kỳ quái, lấy ảnh chụp chung của anh và cô làm avatar thật sự hơi quái dị.

Diệp Thiên Bách chỉ cảm giác kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, anh nhấn vào nút kết bạn rồi ghi chú thân phận của mình.

Hạ Tiểu My gần như chấp nhận lời mời kết bạn của Diệp Thiên Bách ngay tức khắc.

"Ồ? Anh rể, thật là anh sao? Không phải điện thoại của anh không dùng Zalo được à?" Rất nhanh Hạ Tiểu My đã nhắn tin cho Diệp Thiên Bách.

Diệp Thiên Bách trực tiếp gửi tin nhắn thoại qua.

"Đây là điện thoại của bạn anh, là điện thoại dự phòng, anh lấy dùng trước." Diệp Thiên Bách trả lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: C26: Sợ cái gì


"A? Vậy bạn anh cũng tốt với anh thật." Hạ Tiểu My trả lời.

"Đúng rồi anh rể, anh có chuyện gì không? Em đang tắm!" Hạ Tiểu My lại hỏi.

"Tắm mà còn cầm điện thoại sao?" Diệp Thiên Bách đổi thành nhắn tin bằng chữ.

"Hì hì, đang ngâm trong bồn tắm! Anh rể, nếu không chúng ta gọi video call đi, em nhớ anh, muốn nhìn thấy anh."

Hạ Tiểu My gửi hai tin nhắn, Diệp Thiên Bách đọc được thì trực tiếp phun ngụm nước ấm mới uống vào miệng ra ngoài.

"Khụ khụ, đừng nói giỡn nữa, em đang tắm mà gọi video cái gì, đừng có quấy." Diệp Thiên Bách bị sặc dữ dội, mặc dù biết Hạ Tiểu My chỉ trêu mình chơi, nhưng anh vẫn hơi ngượng ngùng.

"Sợ cái gì? Em đã ngâm trong bồn từ lâu rồi, anh không nhìn thấy cái gì đâu. Mà dù có thấy thì đã sao, anh rể không phải người ngoài mà." Hạ Tiểu My trực tiếp gửi tin nhắn thoại qua, dáng vẻ như chẳng sao cả.

"Khụ khụ, vậy cũng không được, trai gái khác nhau." Diệp Thiên Bách nghe lời nói táo bạo của Hạ Tiểu My thì lập tức đổ mồ hôi như mưa, cảm thấy lối suy nghĩ của con bé này thật kỳ quái.

Vụ này còn phân chia có phải người ngoài không à? Dù không phải người ngoài cũng không thể tùy tiện làm vậy, Diệp Thiên Bách là người có tư tưởng rất truyền thống.


Nhưng lúc Diệp Thiên Bách im lặng thì Hạ Tiểu My đã trực tiếp gọi video tới.

Diệp Thiên Bách lập tức khó xử, cúp máy không được mà không cúp cũng không phải, cuối cùng nội tâm giãy dụa và đạo đức trói buộc làm anh lựa chọn cúp máy.

"Đừng quấy mà." Diệp Thiên Bách gửi tới ba chữ.

"Thôi đi đồ nhát cấy, đưa tới cửa cũng không dám nhìn. Về sau anh muốn nhìn cũng không có cơ hội nữa đâu!" Hạ Tiểu My lại nhắn tin đáp lại, phía sau còn có cái icon khinh bỉ.

"Anh đi làm chút chuyện. Đúng rồi, cám ơn số tiền của em, chờ anh kiếm được tiền sẽ trả lại cho em." Diệp Thiên Bách cũng không từ chối ý tốt của Hạ Tiểu My.

"Phì, không trêu anh nữa, anh đi mau đi!"

Hạ Tiểu My gửi tin nhắn thoại, Diệp Thiên Bách không tiếp tục đáp lại cô nữa mà xem xét phòng của mình một chút rồi bắt đầu dọn dẹp.

Hôm nay là ngày đầu tiên chuyển đến nên rất nhiều thứ chưa được sắp xếp dọn dẹp.

Lúc này đã là mười giờ tối.


Giang Thành, nhà cũ nhà họ Hạ.

Nhà cũ nhà họ Hạ là một kiến trúc lâm viên cổ điển vốn hơi cũ nát, sau đó đã bỏ ra số tiền rất lớn để mời nhà thiết kế chuyên nghiệp đến đổi mới.

Đẳng cấp và hoàn cảnh của cả lâm viên cũng tăng lên rất nhiều cấp bậc, không thua kém biệt thự cao cấp chút nào.

Lúc này xe của Hạ Thanh Nguyệt dừng lại trước cổng nhà cũ.

Người làm giữ cửa thấy thế thì vội vàng đi tới mở cửa xe ra.

"Thanh Nguyệt tiểu thư." Người làm cúi đầu khom lưng.

"Bà nội đâu rồi?" Hạ Thanh Nguyệt sải bước đi vào, vừa đi vừa hỏi.

"Bà cụ đã chờ ở đại sảnh, chú bác thiếu gia tiểu thư trong nhà đều đã đến." Người làm trả lời.

Trả lời xong câu hỏi của Hạ Thanh Nguyệt, người làm không tiếp tục đi theo cô ta nữa, bởi vì không phải người nào cũng được phép đi vào ngôi nhà này.

Lúc này trong đại sảnh nhà cũ, một bà cụ chống gậy ngồi trên ghế chủ toạ, phía dưới là hai người đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi đang ngồi, hai người này nhìn hơi giống Hạ Đông Quốc.

Trừ họ ra thì còn lại là một đám con cháu của nhà họ Hạ.

"Bà nội, Hạ Thanh Nguyệt sao thế chứ, đã sắp mười giờ rồi mà vẫn chưa tới. Chị ta có ý gì, không biết phải đến trước khoảng mười phút sao?" Một người phụ nữ ăn mặc diêm dúa khó chịu nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: C27: Nếu đã không biết gì thì im lặng đi được không


Cô ta là con gái của chú ba Hạ Vân - Hạ Lâm, bình thường không thân thiện gì với Hạ Thanh Nguyệt, ngoài ra Hạ Thanh Nguyệt còn ăn đứt cô ta về mặt dung mạo và năng lực.

Mối thù ganh ghét đố kị giữa phụ nữ thì càng không cần nói nhiều.

"Bà nội, cháu cũng cảm thấy dù Hạ Thanh Nguyệt vẫn luôn quản lý chuyện của gia tộc, nhưng thế này thì thật quá đáng, không coi bà ra gì cả."

Người nói chuyện là Hạ Huy, con trai trưởng của chú hai nhà họ Hạ - Hạ Kiến Nhân, dựa theo lý thuyết thì anh ta là người có cơ hội kế thừa nhà họ Hạ nhất.

Nhưng những năm qua biểu hiện của Hạ Thanh Nguyệt quá xuất sắc, tất cả hạng mục kiếm tiền của họ cơ bản đều nằm trong tay cô, cho dù là bà nội – Gia chủ của gia tộc này cũng phải nể mặt cô hai phần.

"Mẹ, Thanh Nguyệt thật là hết nói nổi rồi." Chú hai của nhà họ Hạ Hạ - Kiến Nhân cũng nói.


"Bây giờ còn chưa tới mười giờ mà, sao lại hết nói nổi?" Bà cụ nghiêm túc nhìn đồng hồ quả lắc trên tường rồi lạnh lùng nói.

"Mẹ, mặc dù nói là mười giờ họp, nhưng chúng ta đều đến sớm, mẹ cũng đến sớm. Hạ Thanh Nguyệt thật sự không coi mẹ ra gì nên mới để mẹ phải chờ nó, nó là con cháu mà." Chú ba Hạ Vân cười lạnh và nói.

Dù là phòng hai hay phòng ba nhà họ Hạ đều đã sớm thèm khát hạng mục và lợi ích trong tay Hạ Thanh Nguyệt, chỉ cần có cơ hội thì nhất định sẽ dùng mọi cách nói xấu cô ta.

"Nếu các người cũng có thể tìm ra hạng mục kiếm tiền cho nhà họ Hạ chúng ta thì mấy giờ các người đến tôi cũng không cảm thấy không tôn trọng tôi đâu."

"Hơn nữa các người lấy lòng tôi cũng vô dụng. Cái nhà này là do lão gia định đoạt, hiện giờ lão gia nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, nhưng ông ấy từng nói mình nhất định sẽ tỉnh lại."

"Chờ ông ấy tỉnh lại thì chuyện cũng đâu vào đó thôi! Tôi chỉ tạm thời xem giúp cái nhà này, các người lén lút tranh giành thế nào cũng được, đừng tạo thành tổn thất cho nhà này thì thôi." Giọng điệu của bà cụ không nhanh không chậm, nhưng lời nói lại tràn ngập uy nghiêm.

Đám người nghe vậy chỉ có thể hơi cúi đầu, không dám nói nữa.

Lời nói của bà cụ đã chọc thủng tâm tư trong lòng bọn họ, trong nhất thời nơi này trở nên lặng ngắt như tờ.

Cũng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, mọi người nhìn thấy người tới đều tự giác tránh ra một con đường.

Người này không phải ai khác mà chính là Hạ Thanh Nguyệt.


"Bà nội." Hạ Thanh Nguyệt đi đến trước mặt bà cụ rồi gọi một tiếng.

"Đến rồi à, ngồi đi cháu!" Bà cụ chỉ chỉ cái ghế cách đó không xa, Hạ Thanh Nguyệt nghe vậy cũng ngồi xuống.

"Bà nội, cụ thể là chuyện gì ạ, cháu cũng vừa biết tin này. Khi cháu biết tin thì đã tan tầm, muốn nghe ngóng cũng không được." Hạ Thanh Nguyệt ngồi xuống thì khẽ cau mày rồi lạnh nhạt nói.

"Thanh Nguyệt, không phải chú hai nói cháu đâu, nhưng cháu xử lý chuyện làm ăn của nhà họ Hạ chúng ta như thế sao? Cả thế giới đều biết chuyện gì đã xảy ra mà cháu lại không hay. Hơn nữa cháu còn là người tổng phụ trách những hạng mục này." Phòng hai nhà họ Hạ - Hạ Kiến Nhân nói, ông ta nhìn về phía Hạ Thanh Nguyệt với vẻ mặt trách cứ.

"Nếu trách cứ hữu dụng thì tôi sẽ ngồi đây để chú trách cứ. Chú nói cả thế giới đều biết chuyện gì đã xảy ra, vậy tôi hỏi chú vì sao tập đoàn Khải Sinh lại đột nhiên thu hồi phần lớn hạng mục, vì sao rút hết tất cả vốn đầu tư?" Hạ Thanh Nguyệt nhìn về phía Hạ Kiến Nhân với ánh mắt sắc bén.

Bị Hạ Thanh Nguyệt chất vấn như thế, Hạ Kiến Nhân nhất thời không biết nói gì, ông ta chỉ muốn trách cứ Hạ Thanh Nguyệt một chút mà thôi, còn nguyên nhân là cái gì thì làm sao ông ta biết được.


"Cháu là người phụ trách hạng mục, cháu không biết thì làm sao chú biết?" Sau một hồi lâu, rốt cục Hạ Kiến Nhân cũng nghẹn ra một câu.

"Không phải chú nói cả thế giới đều biết sao? Chẳng lẽ người của cả thế giới không bao gồm chú à?" Hạ Thanh Nguyệt trả lời rất bình thản, nhưng khí thế lại hùng hồn.

“Chú.... Chú chỉ đang ẩn dụ thôi, chú là chú hai của cháu mà cháu lại đang nói chuyện với chú như vậy hả?”

Hạ Kiến Nhân sững sờ đến mức không thể nói nên lời trong chốc lát.

“Nếu đã không biết gì thì im lặng đi được không?”

Hạ Thanh Nguyệt khinh thường đáp lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: C28: Bà nghe nói cháu ly hôn


“Hạ Thanh Nguyệt, cha em là chú hai của chị mà chị nói chuyện với ông ấy như vậy. Chị không xem trọng người lớn, vậy trong lòng chị chắc hẳn cũng không có bà nội đúng không?” Hạ Huy nói.

“Chị không muốn nói chuyện vớ vẩn với em, nếu em muốn tìm hiểu về nhân phẩm của chị thì tự mình nghiên cứu đi.”

“Bà nội, cháu chỉ muốn hỏi bà, bà đến gặp cháu là để điều tra nhân phẩm của cháu sao?”

Hạ Thanh Nguyệt nhìn bà cụ hỏi.

“Thằng hai, còn có Hạ Huy, bà để hai đứa nói chuyện chưa? Hai đứa vội vàng nói như vậy thì có cách nào tốt để giải quyết tình trạng khó khăn hiện tại của gia tộc không? Nếu có thì bà sẽ để hai đứa nói cho đã.”

Bà lão chống nạng trên mặt đất, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Hạ Kiến Nhân và Hạ Huy nghe vậy, há to miệng, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Mặc dù nhà họ Hạ là một gia tộc lớn ở Giang Thành nhưng bối cảnh của Tập đoàn Khải Sinh thậm chí còn thâm sâu hơn, rất khó để họ gặp được quản lý cấp cao của Tập đoàn Khải Sinh.

Trong nhà họ Hạ, chỉ có Hạ Thanh Nguyệt là người duy nhất có thể giao tiếp với quản lý cấp cao của Tập đoàn Khải Sinh.

Đây là điều mà mọi người đều không thể hiểu được. Ngoại trừ việc Hạ Thanh Nguyệt xinh đẹp hơn một chút thì không có gì đặc biệt, tại sao người của Tập đoàn Khải Sinh chỉ nói chuyện kinh doanh với mình cô?


“Nếu đã không có cách nào thì im lặng cho bà, bà không muốn nghe những lời vô nghĩa.”

Sau khi mọi người đã yên tĩnh lại, bà cụ nói tiếp.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí càng thêm im lặng.

“Thanh Nguyệt, việc Tập đoàn Khải Sinh hủy bỏ hầu hết các dự án xảy ra gần như vào lúc đã tan tầm. Chuyện này xảy ra quá đột ngột và không có bất kỳ cảnh báo nào trước.”

“Chúng ta đã nghe ngóng và hỏi thăm nhiều nơi nhưng vẫn không tìm được lý do. Cháu cũng biết người của Tập đoàn Khải Sinh luôn rất lạnh lùng và chỉ có cháu mới có thể giao tiếp với họ.”

“Trong những năm qua, nhờ hợp tác với Tập đoàn Khải Sinh mà nhà họ Hạ đã phát triển mạnh mẽ. Nếu không có dự án của Tập đoàn Khải Sinh, nhà họ Hạ của chúng ta có lẽ sẽ phải quay trở lại tình trạng của ba năm trước.”

Bà cụ nhìn Hạ Thanh Nguyệt và nói một cách lo lắng.

“Việc kinh doanh của nhà họ Hạ chúng ta chủ yếu là nguyên liệu dược phẩm và thuốc. Còn kinh doanh dược phẩm chỉ là một trong những mảng thuộc Tập đoàn Khải Sinh. Ngay cả khi toàn bộ dự án bị dừng lại thì cũng không là gì với họ.”

“Nhưng với chúng ta mà nói, đó là đòn trí mạng.”


“Cho nên, Thanh Nguyệt, cháu cũng không liên lạc được với người của Tập đoàn Khải Sinh sao? Thật sự không biết chút manh mối nào sao?” Bà cụ tiếp tục hỏi.

Nhưng Hạ Thanh Nguyệt vẫn bất lực lắc đầu.

“Bà nội, khi cháu liên lạc với họ thì cũng đã trễ rồi, có lẽ họ đã tan làm.”

Hạ Thanh Nguyệt hơi cúi đầu xuống, có chút không chắc chắn.

Nhưng với nguyên nhân này, cô cũng biết là không thể đứng vững, chỉ là tự an ủi mà thôi.

Trước đây, bất cứ khi nào có trường hợp khẩn cấp, về cơ bản cô đều có thể liên lạc với họ.

“Cũng chỉ có thể nghĩ như thế. Nếu vậy, ngày mai khả năng cần cháu đến đó một chuyến, trực tiếp đến Tập đoàn Khải Sinh, mang theo nhiều tiền và quà cáp và tốt nhất là gặp được Chung Vân Hải.”

Bà cụ thở dài một hơi, rất bất lực.

Mọi chuyện đã như vậy, thảo luận thêm cũng vô ích.

“Bà nghe nói cháu ly hôn với Diệp Thiên Bách rồi?”

Bà cụ đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy.”

Hạ Thanh Nguyệt hơi cúi đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: C29: Cảm ơn bác sĩ ngô


“Ừ, hôn sự trước đó của cháu là do ông cháu quyết định. Thái độ cá nhân của bà đối với chuyện liên hôn này là không ủng hộ cũng không phản đối.”

“Nếu cháu đã ly hôn với cậu ấy thì bà sẽ không nói gì thêm.” Bà cụ thở dài.

“Mẹ, không phải con đã nói sao, những năm qua chúng ta bị tên phế vật đó cản tay cản chân. Nếu không có nó, gia đình chúng ta đã có thể phát triển nhiều hơn và không bị người khác kiểm soát rồi.”

“Con nghĩ gia đình anh cả cần phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.” Hạ Kiến Nhân lại lên tiếng, mặt mũi đỏ bừng.

“Mẹ, anh hai nói đúng.”

Hạ Vân cũng phụ họa, chỉ cần có thể trấn áp gia đình của Hạ Thanh Nguyệt thì họ sẽ không tiếc công sức.

“Bà nội, cháu cũng nghĩ vậy, Hạ Thanh Nguyệt phải chịu trách nhiệm chuyện lần này, là do chị ấy thất trách.” Hạ Huy cũng vội vàng nói.

“Bà đã cho cháu nói chuyện chưa? Bà gọi cháu tới để xem có cách nào không, nhưng cháu không làm được thì câm miệng, bà đã bảo cháu câm miệng bao nhiêu lần rồi hả?” Sắc mặt bà cụ thay đổi, quát lớn.

Những trận tranh đấu này khiến bà mệt mỏi quá nhiều rồi.

Mặc dù tất cả mọi người đều không phục nhưng vẫn cắn môi nghiến răng và cúi đầu xuống.

Dù sao quyền lực của gia đình đều rơi vào tay bà cụ và Hạ Thanh Nguyệt.

“Lúc này khi gia đình gặp khó khăn, nếu có thêm bất kỳ nhận xét và hành vi nào không có lợi cho sự đoàn kết, đừng trách mẹ không khách khí.”


“Tất cả giải tán đi!”

Bà cụ đứng dậy, chống nạng trên mặt đất, nói rất gay gắt.

Hạ Thanh Nguyệt cũng đứng dậy, đi đến bên bà cụ, dìu bà ra đại sảnh phía sau.

“Bà nội, ngày mai cháu sẽ xem xét thêm về vấn đề của Tập đoàn Khải Sinh và xem nên giải quyết như thế nào.”

Hạ Thanh Nguyệt nói với bà cụ.

“Bà không hiểu về kinh doanh, những chuyện này chỉ có thể dựa vào cháu. Bà chỉ trông coi cái nhà này cho ông nội cháu, hy vọng rằng ông ấy sẽ sớm tỉnh lại.”

Bà cụ thở dài, nói một cách bất lực.

“Tối nay đến đây, cháu cũng muốn ghé qua gặp ông nội.”

Hạ Thanh Nguyệt nhẹ nhàng nói.

“Đã lâu lắm rồi cháu mới đến gặp ông ấy. Mặc dù ông ấy đã hôn mê nhưng lúc tỉnh táo, người ông ấy coi trọng nhất là cháu. Nếu cháu đến thăm ông ấy nhiều hơn thì có thể ông ấy sẽ tỉnh lại vào một ngày nào đó.”

“Đi theo bà đi!” Bà cụ gật đầu, chống nạng đi tới.


Khi hai người bước vào phòng đúng lúc bác sĩ đang kiểm tra xong tình trạng của ông cụ.

“Bác sĩ Ngô, hôm nay cơ thể của ông ấy không có vấn đề gì chứ?” Bà cụ nhàn nhạt hỏi.

“Thưa bà, cơ thể ông ấy vẫn như vậy, các chức năng trong cơ thể vẫn hoạt động bình thường nhưng vẫn không thể tỉnh lại.”

“Với tình trạng thể chất này, ông ấy không nên bất tỉnh, nhưng ông ấy vẫn duy trì trạng thái này, điều này khiến tôi có chút bất lực.”

“Tôi đã là bác sĩ ba mươi năm rồi, từ trước tới nay chưa từng gặp tình huống như vậy.”

Bác sĩ Ngô nói với nụ cười gượng gạo.

“Cảm ơn bác sĩ Ngô, ông nghỉ ngơi đi, cháu gái tôi tới thăm ông cụ.”

Bà cụ đã quen với những lời này của bác sĩ.

Bác sĩ Ngô nghe thấy vậy liền nói lời tạm biệt và rời đi với trợ lý của mình.

“Bà nội, cháu muốn ở một mình nói vài lời với ông nội.”

Sau khi bác sĩ rời đi, Hạ Thanh Nguyệt nói với bà cụ.

“Cũng tốt.”

“Mọi người ra ngoài đi, để Thanh Nguyệt ở lại là được rồi.” Bà cụ nhìn những người hầu xung quanh và ra lệnh.

Những người hầu nghe xong liền đỡ lấy bà cụ rồi rời khỏi phòng.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Hạ Thanh Nguyệt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: C30: Sau khi mọi người rời đi


Sau khi mọi người rời đi, Hạ Thanh Nguyệt đóng cửa lại.

Cô bước đến giường bệnh, nơi có một ông cụ với mái tóc hoa râm đang nằm.

Khuôn mặt của ông cụ hồng hào nhưng đôi mắt nhắm chặt, ông đang hôn mê. Thật khó để ai tin rằng một người bị liệt trên giường và hôn mê trong một thời gian dài lại có khí sắc tốt như vậy.

“Ông nội, từ khi cháu còn nhỏ, ông là người tốt nhất đối với cháu."

“Ông nội, ông rốt cuộc là bị làm sao vậy? Đã ba năm rồi, ông thật sự còn có thể tỉnh lại sao?”

Hạ Thanh Nguyệt nhìn ông cụ với khuôn mặt hồng hào rồi thở dài.

“Ông nội, hôn sự giữa cháu và Diệp Thiên Bách lúc trước là do ông sắp xếp. Cho đến bây giờ cháu vẫn không hiểu tại sao.”

“Ông nội, xin hãy tha thứ cho cháu vì đã tự quyết định, ban đầu cha đã nói với cháu hàng ngàn lần, yêu cầu cháu không ly hôn, nhưng cháu không thể làm được, ông nội, cháu không thể sống với một người đàn ông tầm thường như vậy trong suốt quãng đời còn lại.”

“Trong trái tim của mỗi người phụ nữ đều có một giấc mộng, hi vọng có một anh hùng cái thế đến cưới họ và cháu cũng giống vậy.”

“Diệp Thiên Bách hoàn toàn khác với người chồng hoàn hảo trong lòng cháu.”


“Thật nực cười khi sau khi anh ấy ký đơn và rời đi, cháu cảm thấy rất lạc lõng, như thể cháu đã mất rất nhiều thứ cùng một lúc.”

“Nhưng cháu có thể thấy rằng anh ấy không có một chút tình cảm nào với cháu. Dù sao khi rời đi, anh ấy cũng không nhìn lại.”

“Vào lúc đó, thực sự, cháu đã ảo tưởng rằng cháu có thể sai vì cháu chưa bao giờ cố gắng hiểu anh ấy. Ông nội, nếu ông ở đây, ông sẽ nói cho cháu biết phải làm thế nào, mặc dù cháu không nhất định sẽ làm theo lời ông”

Hạ Thanh Nguyệt cười cay đăng, nhìn ông cụ trên giường bệnh tự nhủ.

Nói xong, cô lại cầm khăn tắm trong khay nước ấm lên, vắt nó rồi lau mặt cho ông cụ trên giường bệnh.

Thấy ông cụ vẫn không phản ứng, cô chỉ có thể thở dài và đứng dậy.

Đi đến cửa, cô mở cửa và bước ra ngoài.

Bên ngoài, tất cả người hầu đều đang chờ, đương nhiên còn có bà cụ nhà họ Hạ.

“Thanh Nguyệt, chuyện bên phía Tập đoàn Khải Sinh phải xử lý càng sớm càng tốt.”


Thấy Hạ Thanh Nguyệt đi ra, bà cụ lại bước lên phía trước khuyên nhủ.

“Cháu biết, bà đừng lo lắng, cháu biết tầm quan trọng của những dự án này. Ngay cả khi Tập đoàn Khải Sinh có bất kỳ yêu cầu nào, chúng ta đều sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng.”

Hạ Thanh Nguyệt gật đầu trả lời.

“Vậy cháu trở về trước đi! Không còn sớm nữa, cháu nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn có rất nhiều chuyện cần phải bận rộn!”

Bà cụ nói.

Hạ Thanh Nguyệt lại gật đầu, sau khi nói lời tạm biệt với bà cụ, cô rời đi trước.

Nhìn bóng lưng Hạ Thanh Nguyệt rời đi, bà cụ nhà họ Hạ thở dài một hơi.

“Bà cụ, đừng quá lo lắng, cứ để tiểu thư giải quyết. Tiểu thư có bản lĩnh, cô ấy chắc chắn sẽ có thể xử lý mọi thứ”

Một người hầu gái bước tới, đỡ bà cụ và an ủi bà bằng những lời nhẹ nhàng.

“Nói thì nói như thế nhưng là lần này tôi có dự cảm không tốt. Lần này không giống trước kia.” Bà cụ cười gượng gạo.

“Được rồi, chúng ta cũng trở về thôi, đã lâu lắm rồi bà mới ngủ muộn như vậy.”

Với sự hỗ trợ của người hầu, bà cụ cũng rời đi.

Khoảng chín giờ ngày hôm sau, Diệp Thiên Bách và Chung Linh Hi lái xe về hướng Tập đoàn Khải Sinh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: C31: Vậy là đủ rồi


“Anh Thiên Bách, không ngờ anh lại làm bữa sáng ngon như vậy, em ăn đến no căng bụng này.”

Chung Linh Hi ngồi ở ghế phụ sờ sờ cái bụng hơi phình ra của mình, có chút hài lòng.

“Chỉ là một bữa sáng bình thường mà thôi, không có gì đặc biệt, có thể ngon đến mức nào chứ?”

Diệp Thiên Bách lái xe, mỉm cười.

“Sao lại là bữa sáng bình thường chứ? Em chưa bao giờ ăn nhiều trong bữa sáng, em thậm chí không có thời gian để ăn nó, nhưng hôm nay em đã ăn rất nhiều.”

“Ôi, nếu cứ tiếp tục như thế này thì em sẽ béo lên mất, rất

lo lắng nha! Xem này, em có một cái bụng to, tất cả đều là lỗi của anh”

Chung Linh Hi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sờ sờ bụng, có chút trách móc nói với Diệp Thiên Bách.


“Ăn nhiều hơn mới tốt cho cơ thể của em”

Nhìn dáng vẻ của Chung Linh Hi, Diệp Thiên Bách đột nhiên cảm thấy cô có chút đáng yêu.

“Anh Thiên Bách, anh thích một cô gái mũm mĩm hay một cô gái mảnh mai hơn?”

Chung Linh Hi đột nhiên hỏi.

“Đều thích. Béo và gầy không phải là điều quan trọng, quan trọng nhất là khỏe mạnh, người khỏe mạnh là đẹp nhất.”

Diệp Thiên Bách lái xe, mỉm cười trả lời.

“Đàn ông các anh đều nói một đằng làm một nẻo thôi. Em nghe nói đàn ông thích những cô gái mũm mĩm, nhưng béo này là béo ở những nơi cần béo và thịt cũng nên phát triển ở nơi nó nên phát triển thôi.” Chung Linh Hi lải nhải nói.

“Anh Thiên Bách, nhìn thịt của em kìa, nó có béo chỗ nên béo không?”



Chung Linh Hi chợt lóe lên, ấn phần áo ở ngay bụng, làm cho chỗ kiêu ngạo của cô càng thêm nổi bật, khoe với Diệp Thiên Bách.

Diệp Thiên Bách liếc mắt nhìn, suýt nữa ngã xuống đất.

“Khu khụ... Nhóc con, đừng làm chuyện này với người khác. Em đã trưởng thành, em không còn là cô gái nhỏ như trước nữa, có sự khác biệt giữa nam và nữ.”

Khuôn mặt của Diệp Thiên Bách đỏ bừng, có chút ngượng ngùng, Chung Linh Hi đã mười tám tuổi, mặc dù vẫn còn hơi xanh nhưng cũng đã gần chín rồi, không nghĩ đến dáng người cũng đã tốt như vậy.

“Đương nhiên. Em không ngốc. Em chỉ làm như vậy với anh Thiên Bách, anh Thiên Bách không phải là người ngoài, có cái gì mà em không thể cho anh Thiên Bách xem chứ?”


Chung Linh Hi cười toe toét, nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Diệp Thiên Bách, cô cảm thấy có chút buồn cười.

“Trước đó không phải nói gặp vào giữa trưa sao? Sao lại đổi thời gian?”

Diệp Thiên Bách cố ý chuyển chủ đề, anh lo lắng nếu tiếp tục nói chuyện này thì sẽ xảy ra chuyện gì đó giữa hai người mà anh không thể khống chế được.

“À, đây là vì hiệu trưởng Lưu Quốc Đông muốn tiếp đãi một tiến sĩ du học về, em nghe nói tiến sĩ này có một số thành tựu nghiên cứu khoa học, đã xuất bản nhiều bài báo trên các tạp chí quốc tế nổi tiếng.”

“Đại học Quốc gia Giang Thành luôn coi trọng nhân tài, Đại học Quốc gia Giang Thành là trường đại học toàn diện có các chuyên ngành quốc phòng, rất hấp dẫn đối với các tài năng hàng đầu từ khắp nơi trên đất nước và thậm chí trên thế giới.”

Chung Linh Hi chậm rãi nói. “Anh hiểu rồi.” Diệp Thiên Bách gật đầu.

“Không sao, chuyện hiệu trưởng đồng ý gặp anh đã tốt lắm rồi.”

Diệp Thiên Bách lại nói.

“Anh Thiên Bách, anh cũng không tệ đúng không? Anh cũng đã xuất bản một số bài báo trên các tạp chí SCI hàng đầu, tất cả đều về y học. Chỉ là em không chắc liệu nó có trùng tên hay không.”


“Bởi vì người kia cũng tên là Diệp Thiên Bách nhưng khi em muốn kiểm tra danh tính của tác giả thì thông tin liên quan lại là tuyệt mật.”

“Là sinh viên, em hoàn toàn không có quyền truy cập.” Chung Linh Hi nói, cuối cùng cô có chút xấu hổ. “Còn có chuyện này?”

“Tuy nhiên, gần đây đúng là anh có nhớ một chút chuyện, giống như anh rất quen thuộc với rất nhiều dược lý và dược tính của dược vật.”

“Thật nực cười khi nói rằng anh thậm chí không biết mình sẽ làm gì, anh biết kiến thức gì và dưới tình huống bình thường, chỉ cần tiếp xúc đến tri thức nào đó thì anh có thể nhớ rất nhiều điểm kiến thức liên quan theo bản năng.”

Diệp Thiên Bách vừa nói vừa cười lúng túng.

“Vậy là đủ rồi, đến lúc đó, chúng ta hãy để hiệu trưởng Lưu Quốc Đông kiểm tra, với tư cách là hiệu trưởng của một trường đại học hạng nhất trong nước, thẩm quyền truy vấn các cơ sở dữ liệu khác nhau của ông ấy rất cao”

Chung Linh Hi lại nói với Diệp Thiên Bách. “Ừ, đến lúc đó thử xem”

Diệp Thiên Bách đồng ý, anh đạp nhẹ chân ga, tăng tốc một chút.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: C32: Anh thiên bách


Khi chiếc xe chạy đến khu vực lân cận tòa nhà Khải Sinh, Chung Linh Hi gọi điện thoại cho Chung Vân Hải.

“Anh Thiên Bách, ông nội nói chúng ta cứ đợi dưới lầu, đợi ông ấy mười phút, khi nào ông ấy xong việc sẽ xuống.”

Sau khi cúp điện thoại, Chung Linh Hi nói với Diệp Thiên Bách.

“Được.” Diệp Thiên Bách đáp. Chiếc xe đi vào tòa nhà Khải Sinh, nhân viên bảo vệ ở lối vào tòa nhà đương nhiên nhận ra đó là xe của nhà họ Chung nên không dám chặn lại.

Nhân viên bảo vệ thấy có một thanh niên trong xe, anh ta hơi bối rối.

“Đại tiểu thư nay đổi tài xế sao? Sao mình không nghe nói nhỉ”

Nhân viên bảo vệ có chút bối rối.

Trong tòa nhà Khải Sinh, có thể làm tài xế cho Chung Linh Hi là một công việc mà rất nhiều người cầu còn không được.

Một mặt, Chung Linh Hi quá đẹp, có rất nhiều người muốn tiếp cận cô, mặt khác Chung Linh Hi là một người tốt bụng, làm việc cho cô sẽ rất thoải mái.

Nhưng nhiều khi, Chung Linh Hi tự lái xe hoặc là người trong nhà lái xe.

Sau khi vào tòa nhà, Diệp Thiên Bách tìm một chỗ đỗ xe.


“Anh Thiên Bách, hôm nay em ởi ra ngoài rất vội nên quên mang theo một số vật dụng cá nhân quan trọng. Em có nơi ở riêng của mình trong tòa nhà này, em đi lấy một chút nha”

Ngay khi xe dừng lại, Chung Linh Hi nói với Diệp Thiên Bách, cô lén lút liếc nhìn Diệp Thiên Bách, tựa như là có chút xấu hổ.

“Hở, đồ cá nhân gì vậy?”

Đầu óc Diệp Thiên Bách nhất thời không kịp phản ứng, anh hỏi theo bản năng.

Bị Diệp Thiên Bách hỏi như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Chung Linh Hi càng đỏ hơn.

Nhưng cô không có ý định giấu diếm Diệp Thiên Bách bất cứ điều gì.

“Này, anh qua đây, em sẽ nói cho anh biết.”

Chung Linh Hi ngoắc ngón tay về phía Diệp Thiên Bách, ra hiệu cho anh đến gần mình hơn.

Diệp Thiên Bách nghe vậy thì nghiêng người theo bản năng.

Chung Linh Hi đến gần Diệp Thiên Bách, nói gì đó bên tai anh.

Bởi vì khoảng cách giữa hai người rất gần nên Diệp Thiên Bách có thể ngửi được hương thơm cơ thể của Chung Linh Hi rất rõ ràng. Điều tồi tệ hơn nữa là khi Chung Linh Hi nói, hơi thở


nóng bên tai anh khiến anh cảm thấy nhạy cảm và k1ch thích.

Thậm chí sâu thẳm trong lòng, dường như có một dòng máu sôi sục.

Sau khi Chung Linh Hi thì thầm vài câu vào tai Diệp Thiên Bách, anh bước ra khỏi xe với vẻ mặt ngại ngùng.

“Không phải phụ nữ mỗi tháng đều có mấy ngày này sao? Lại làm thần bí như vậy, khụ khụ...”

Sau khi Chung Linh Hi rời đi, Diệp Thiên Bách tự nhủ.

Ở trong xe một lúc, Diệp Thiên Bách xuống xe, chuẩn bị đến cửa hàng bên cạnh mua hai chai nước.

“Xin chào, cho tôi hai chai nước khoáng, không, ba chai.”

Diệp Thiên Bách đột nhiên nghĩ Chung Vân Hải cũng sẽ đi xuống nên gọi thêm.

“Được, anh còn cần gì nữa không?”

Cô gái ở cửa hàng tiện lợi hỏi.

“Nhân tiện, ở đây có đồ uống nóng không? Tôi chợt nhớ ra rằng bạn tôi không thể uống lạnh.”

Diệp Thiên Bách suy nghĩ, lại nói.

“Có ạ. Anh rất chu đáo, bạn gái của anh chắc hẳn rất hạnh phúc”

Cô gái cửa hàng tiện lợi khế mỉm cười. Diệp Thiên Bách chỉ mỉm cười không giải thích.

Anh chọn một thức uống nóng tương đối tốt cho sức khỏe, thanh toán hóa đơn rồi đặt nó vào xe.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: C33: Tên nhóc cậu cũng khá đấy


“Này, anh bạn, anh có phải là tài xế mới của tiểu thư không?”

“Tên nhóc cậu cũng khá đấy, có bao nhiêu người muốn làm tài xế cho tiểu thư nhưng không có cơ hội.”

Lúc này, nhân viên bảo vệ ở cửa lúc này đi tới.

“Chà, tôi không phải là tài xế, tôi là bạn của tiểu thư các anh”

Diệp Thiên Bách sững sờ một lát rồi trả lời.

“Ồ! Hóa ra là bạn của tiểu thư, tôi đây không có mắt, không biết Thái Sơn, xin hãy tha thứ cho tôi, xin hãy tha thứ cho tôi.

Ngay khi Diệp Thiên Bách vừa nói xong, bảo vệ lập tức đứng dậy cúi đầu trịnh trọng.

Tiểu thư là hạng người như thế nào, có thể làm bạn với tiểu thư cũng không phải là người đơn giản đúng không?

“Không sao, chỉ là một người bạn bình thường mà thôi.”




Phản ứng của nhân viên bảo vệ khiến Diệp Thiên Bách cảm thấy có chút cường điệu.

“Chuyện đó, đã làm phiền anh rồi, tôi vẫn đang làm nhiệm vụ, nếu anh cần gì thì cứ nói cho tôi biết nhé.”

Nhân viên bảo vệ gật đầu, nói một cách lễ phép. “Được, cảm ơn anh” Diệp Thiên Bách rất lịch sự đáp.

“Không, không cần cảm ơn, đó là những gì chúng tôi nên làm: Nhân viên bảo vệ gật đầu rồi rời đi, vẻ mặt cung kính.

“Tiểu thư là người tốt, kết bạn cũng có nhân phẩm cao như vậy. Nếu là kẻ có tiền khác thì làm sao có thể lịch sự với mọi người như vậy?”

Nhân viên bảo vệ trở lại buồng an ninh rồi lẩm bẩm.

Vài phút trôi qua, mấy chiếc xe sang trọng đột nhiên đi tới, nhân viên bảo vệ thấy thế liền vội vàng đi ra ngoài đón.

Cửa sổ của chiếc xe đầu tiên được kéo xuống, một người phụ nữ đeo kính râm với vẻ ngoài cực kỳ ưa nhìn xuất hiện.

“Tôi là Hạ Thanh Nguyệt, chủ tịch của tập đoàn nhà họ Hạ, tôi tìm chủ tịch Chung Vân Hải có chút việc.”

Giọng điệu của Hạ Thanh Nguyệt thờ ơ. “Thì ra là Hạ tổng, mời vào.” Nhân viên bảo vệ gật đầu.

Hạ Thanh Nguyệt nghe vậy, kéo cửa sổ lên rồi dẫn theo mấy chiếc xe vào.

“Cắt, gì vậy chứ? Không thể nhìn thẳng vào người ta sao?”

Sau khi đợi mấy chiếc xe rời đi, nhân viên bảo vệ chế giếễu.

Hạ Thanh Nguyệt mang theo một đám cấp dưới, dừng xe lại.

Nhưng khi Hạ Thanh Nguyệt vừa bước xuống xe, cô đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.

Nhân vật quen thuộc này không ai khác chính là Diệp Thiên Bách, khoảnh khắc cô nhìn thấy Diệp Thiên Bách, lông mày của Hạ Thanh Nguyệt khẽ nhíu lại, trong mắt lóe lên một tia chán ghét.

Tại sao lại là người này? Làm thế nào mà Diệp Thiên Bách vào được?


“Anh đến sảnh trước báo với người của Khải Sinh trước, tôi xử lý một ít chuyện.”

Hạ Thanh Nguyệt ra lệnh cho cấp dưới, cấp dưới nghe xong, rất nghe lời mang theo vô số quà tặng tiến về đại sảnh.

Sau khi cấp dưới rời đi, Hạ Thanh Nguyệt đi thẳng về phía Diệp Thiên Bách.

“Diệp Thiên Bách, sao anh lại ở đây, sao anh vào được?” Hạ Thanh Nguyệt cau mày hỏi.

Nhìn thấy Hạ Thanh Nguyệt, Diệp Thiên Bách cũng có chút kinh ngạc.

“Chà, tôi đang đợi bạn tôi ở đây.” Diệp Thiên Bách sững sờ một lúc rồi trả lời.

“Chờ bạn anh? Anh có bạn ở đây sao? Anh có biết đây là đâu không?”

Hạ Thanh Nguyệt chế nhạo, hoàn toàn không tin lời Diệp Thiên Bách.

“Ừ, bạn tôi lên lầu, tôi đợi ở đây.” Diệp Thiên Bách trả lời rất chắc chắn.

“Diệp Thiên Bách, đủ rồi đấy, nói dối đủ chưa? Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang chặn tôi ở đây, mặc dù tôi không biết làm sao anh biết hành trình của tôi nhưng tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi đến đây là vì một chuyện rất quan trọng, nếu chuyện của tôi bị anh làm xáo trộn, anh không thể chịu trách nhiệm nổi đâu”

Vẻ mặt Hạ Thanh Nguyệt lạnh lùng, nghiêm khắc trách cứ.

“Ừ... Cô làm việc của cô, tôi sẽ không cản trở cô.”


Diệp Thiên Bách sững sờ một lát, người phụ nữ này có bệnh, mỗi ngày đều tự mình đa tình, hơn nữa còn có chứng vọng tưởng người bị hại nghiêm trọng.

“Được rồi, chính anh nói.”

Hạ Thanh Nguyệt gật đầu, sau đó rời đi với khuôn mặt lạnh lùng.

Nhìn Hạ Thanh Nguyệt rời đi, trong lòng Diệp Thiên Bách không hề dao động, khi đối mặt với Hạ Thanh Nguyệt, tâm lý của anh vẫn luôn như vậy.

“Anh Thiên Bách, em về rồi.”

Vài phút sau, Chung Linh Hi quay lại.

“Đồ bỏ trong túi anh, em cầm không tiện.”

Chung Linh Hi nói xong, bàn tay nhỏ bé vừa thò vào túi quần, dáng vẻ không ngại ngùng như đã quen thuộc.

“Không phải sẽ tốt hơn nếu em bỏ loại sản phẩm nữ tính này vào túi của chính mình sao?”

Khuôn mặt của Diệp Thiên Bách đỏ lên, cô gái nhỏ này cố ý, đúng không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: C34: Cảm ơn anh


“Trong túi em có nhiều đồ lắm, bỏ vào đấy nếu lúc cần lại phải tìm lâu lắm!” Chung Linh Hi giải thích.

“Được rồi, được rồi, lát nữa em nhớ lấy đó.”

Diệp Thiên Bách cũng bất lực, chỉ có thể trả lời như vậy. “Nhân tiện thì có đồ uống nóng trong xe đó.”

Diệp Thiên Bách thản nhiên nói.

Chung Linh Hi nghe vậy, lấy đồ uống nóng trong xe ra và cầm nó trong lòng bàn tay, trong lòng cô cảm thấy ấm áp.

Mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng phụ nữ trong trong thời gian đặc biệt này thì vẫn nên uống đồ ấm áp sẽ tương đối tốt hơn.

Lúc này, Chung Linh Hi thậm chí còn có chút hiểu biết mới về Diệp Thiên Bách, Diệp Thiên Bách bình thường nhìn ngốc nghếch, là kiểu trai thẳng không hiểu phong tình.

Nhưng về mặt chăm sóc mọi người, anh thực sự quá ổn.

“Cảm ơn anh, anh Thiên Bách.”

“Không lạnh cũng không nóng, nhiệt độ vừa vặn.”

“Hì hì, khi uống nó em thậm chí cảm thấy nó còn ngọt hơn bình thường.”

Chung Linh Hi nhấp một ngụm rồi nói một cách vui vẻ. “Uống được là được rồi.”

Diệp Thiên Bách thản nhiên nói nhưng anh lại không hiểu ý tứ trong lời nói của Chung Linh Hi.


Trong tương tác hàng ngày, cách suy nghĩ của Diệp Thiên Bách là như thế này, những gì anh nghe được chính là như vậy, anh cảm thấy rất khó để dành bộ não của mình để suy đoán về những gì người khác nghĩ.

Trừ khi nó là cần thiết cho công việc hoặc có nguyên nhân nào đó.

“A, ông nội đến rồi.” Lúc này, Chung Linh Hi nhìn thấy Chung Vân Hải.

Nhưng Chung Vân Hải không ra từ phía cổng mà là từ lối ra của bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

“Ông nội, tại sao ông không đi qua cổng mà đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm?”

Chung Linh Hi có chút tò mò hỏi.

“Ông Chung, ông đến rồi.”

Thấy vậy, Diệp Thiên Bách cũng chào hỏi.

“Đã để cậu Diệp chờ rồi.”

Chung Vân Hải khá khách khí.

“Ông không muốn bị người khác bắt gặp, đó là lý do tại sao ông đi bằng đường này. Trên thế giới này, rất nhiều thứ là không cưỡng cầu được nhưng có rất nhiều người làm kinh

doanh không hiểu sự thật này.”

“Có một số người ông nói không gặp, một số doanh nghiệp ông không làm nhưng họ vẫn cố gắng hết sức tới dây


dưa.

Chung Vân Hải lại giải thích, sau đó mỉm cười, có chút bất lực.

“Người tìm chủ tịch Chung nói có phải là người nhà họ Hạ không?”

Diệp Thiên Bách hỏi thẳng.

Anh vừa mới gặp Hạ Thanh Nguyệt cho nên mới đoán được như vậy.

“Làm sao cậu Diệp biết?” Chung Vân Hải hiển nhiên có chút kinh ngạc.

“Vừa rồi ở đây tôi tình cờ gặp một người trong nhà họ Hạ.”

Diệp Thiên Bách thành thật nói.

“Cậu Diệp nói như vậy là muốn tôi cho nhà họ Hạ một chút lợi ích sao?”

Chung Vân Hải mở cửa xe phía sau ngồi lên thì nghe Diệp Thiên Bách nói, ông cau mày, nhất thời không đoán được ý đồ của anh.

“Ông Chung, ông đừng quá lo lắng, tôi không có ý đó, tôi đã không còn liên quan gì đến nhà họ Hạ nữa rồi. Nếu tôi can thiệp vào công việc của nhà họ Hạ thì chẳng phải sẽ tọc mạch sao?”

Diệp Thiên Bách cười khổ nói.

“Đúng vậy, đầu óc của cậu Diệp vẫn rất minh mẫn.”

Chung Vân Hải mỉm cười.

“Chuyện là, ông Chung, đừng gọi tôi là cậu Diệp, nghe có vẻ quá khó xử. Ông đã giúp tôi rất nhiều, bối phận vẫn là trưởng bối của tôi, chỉ cần gọi tôi băng tên của tôi là được rồi.”

Diệp Thiên Bách khởi động xe, cười nhạt nói.

“Mặc dù tôi và sư phụ cậu cũng được xem là bạn bè, nhưng nói cho cùng, ông ấy là người có ân với tôi. Cho dù xét về địa vị, tôi cũng không thể ngang hàng với ông ấy, tiếng gọi này không chỉ tôn trọng cậu mà còn là tôn trọng sư phụ của _
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: C35: Nếu đã vậy thì tôi sẽ không từ chối nữa


Chung Vân Hải suy nghĩ, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Khi còn sống sư phụ tôi cũng không thích để ý đến những chuyện đó. Về phương diện này, tôi theo sư phụ của tôi, ông cứ gọi tôi là Thiên Bách đi.” Diệp Thiên Bách nói tiếp.

“Nếu đã vậy thì tôi sẽ không từ chối nữa”

Chung Vân Hải cười nói, ông là lão cáo già, ông biết Diệp Thiên Bách nói như vậy là muốn xoá đi ngăn cách giữa hai người bọn họ.

Xem ra Diệp Thiên Bách rất hài lòng với cháu gái của ông rồi.

Nghĩ như vậy, trong lòng Chung Vân Hải rất vui vẻ.

“Nhân tiện, Thiên Bách, tối hôm qua cậu và Tiểu Hi sống chung có gì vui sướng không?”

Chung Vân Hải mỉm cười.




Diệp Thiên Bách nghe xong lời này, khuôn mặt hơi đỏ bừng. Những lời này sao lại có chút khác thường. Sống chung có gì vui vẻ là có ý nghĩa gì?

Chung Linh Hi đương nhiên cũng đánh hơi được lời này không bình thường, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, da mặt của cô mỏng hơn Diệp Thiên Bách nhiều.

Cô không biết ông nội cố ý hay vô ý.

“Ông nội, lời này của ông nghe sao có cảm giác là lạ?”

Chung Linh Hi đỏ mặt nói.

“Sao lại lạ? Tối hôm qua hai người không sống chung à? Không phải hai người ở chung một nhà, sinh hoạt chung, đó chính là sống chung vui vẻ rồi còn gì” Chung Vân Hải khá thẳng thắng.

Chung Linh Hi nghe vậy, đầu hiện vạch đen, ông càng nói càng thái quá, không hợp thói thường.

Tuy nhiên, cô chỉ có thể kiên trì trả lời.

“Khụ khụ, vẫn ổn ạ, anh Thiên Bách nấu ăn rất ngon, giá như cháu có thể ăn đồ ăn của anh Thiên Bách mọi lúc.”

Chung Linh Hi duỗi eo để bản thân trông tự tin hơn một chút.

“Ha ha, tối qua cháu đã nói với ông chuyện này, nói đến mức ông cũng thèm. Lần sau có cơ hội chắc chắn ông cũng phải thử”

“Tuy nhiên, đừng lo lắng, mặc dù ông nội đã già nhưng ông không phải người cổ hủ, ông sẽ không quấy rầy thế giới hai người của cháu.”

Chung Vân Hải rất cởi mở.

“Ông nội, ông đang nói nhảm gì vậy, thế giới hai người cái gì?”

Chung Linh Hi không nói nên lời, mặc dù, nhưng mà đừng nói rõ ràng như vậy, được không?


“Không phải à... Hai người, cô nam quả nữ, ở trong một căn phòng, không phải thế giới hai người sao?”

Chung Vân Hải lại mở miệng, ông vốn định nói đến cùng.

“Đó là ở trong một ngôi nhà, chúng cháu không ở chung trong một căn phòng.”

Ngay khi nghe thấy những lời này, Chung Linh Hi dùng một tay ôm trán, cô cảm thấy ngày hôm nay mình không thể nói chuyện được nữa.

“Không phải đều giống nhau sao?”

Chung Vân Hải nói tiếp.

“Rồi, đừng nói nữa, ông nói gì cũng đúng cả."

Chung Linh Hi bất lực nói.

“Thiên Bách, cậu cũng không còn trẻ nữa, năm nay cậu hẳn cũng đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi đúng không?”

Chung Vân Hải lại nói với Diệp Thiên Bách.

“Năm nay hai mươi bốn, gần hai mươi lăm rồi”


Diệp Thiên Bách đáp.

“Cậu cảm thấy cháu gái tôi thế nào, mười tám tuổi, gia giáo tốt, gia cảnh cậu cũng biết rồi. Trong hai năm nữa, con bé sẽ tốt nghiệp đại học.”

“Tất nhiên, nếu lúc học đại học mà hai đứa dành thời gian để sinh cho ông một đứa chắt trai thì ông sẽ rất vui mừng đó.”

Chung Vân Hải chậm rãi nói, vẻ mặt nghiêm túc.

“Ông nội, đừng nói loạn như vậy nữa mà, được không? Dành thời gian sinh một chắt trai? Đây là chuyện giữa hai người, cần phải có hai người bằng lòng mà”

Chung Linh Hi không biết làm thế nào để giảm bớt tình trạng xấu hổ này.

“Vậy cháu có muốn không?” Chung Vân Hải hỏi Chung Linh Hi. “Ông nội, ông, cháu... Sao cháu biết được?”

Mặt Chung Linh Hi đỏ bừng, cô hoàn toàn bị câu hỏi của Chung Vân Hải chặn lại, cô xấu hổ đến mức che kín mặt.

“Nếu cháu không trả lời không thì chính là bằng lòng rồi.” “Thiên Bách, cậu thấy cháu gái tôi thế nào, cháu gái tôi rất ưu tú, không đến mức không xứng với cậu đâu.” Chung Vân Hải lại hỏi Diệp Thiên Bách.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: C36: Vậy cũng không tốt


“Khụ khụ, ông Chung, đương nhiên Tiểu Hi là một cô gái rất tốt, bất kỳ người đàn ông nào có thể lấy cô ấy cũng là phúc phận đã tu được từ kiếp trước.”

“Nhưng bây giờ tôi đã quên rất nhiều thứ” Diệp Thiên Bách cười đáp.

Anh lớn tuổi hơn Chung Linh Hi, vì vậy khi đối mặt với những vấn đề này, anh tỏ vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

“Chuyện này có vấn đề gì chứ, nếu quên thì quên thôi, nhưng ít nhiều vẫn nhớ Tiểu Hi, cậu nói thử xem Tiểu Hi đối xử tốt với cậu không?” Chung Vân Hải phất tay, hỏi tiếp.

“Tất nhiên, tôi dường như đã không còn bất kỳ người thân nào trên thế giới này. Hai người chính là là những người thân nhất với tôi hiện tại.” Diệp Thiên Bách lại đáp.

“Vậy cũng không tốt.”

“Hai đứa cố gắng bồi dưỡng tình cảm thật tốt, đến thời điểm thích hợp thì sẽ quyết định, tôi sẽ đứng ra làm chủ cho hai đứa, nếu bố con bé có ý kiến gì thì cũng mặc kệ, lời của bố

con bé nói không tính.”

“Hình như cậu vẫn chưa gặp mặt bố của Linh Hi nhỉ, có cơ hội thì gặp đi.” Dáng vẻ Chung Vân Hải thoải mái.

“Anh Thiên Bách, anh đừng nghe ông em nói bậy, ông nội em muốn bế chắt trai đến phát điên rồi thôi.”

Mặt mũi của Chung Linh Hi đỏ bừng. “Sắp đến nơi rồi.” Diệp Thiên Bách nhìn xung quanh, cố tình nói lảng đi.


“Khi nào đến phòng làm việc của Lưu Quốc Đông thì hai đứa đừng nói chuyện, tôi sẽ nói với ông ấy”

Chung Vân Hải dặn dò một câu.

“Vâng. Ông Chung, chuyện gì không thể thì cũng đừng miễn cưỡng. Mặc dù sư phụ kêu tôi đến Đại học Quốc gia Giang Thành nhưng không thể đến được thì cũng không có cách nào.”

Diệp Thiên Bách mỉm cười.

“Đừng lo lắng, Lưu Quốc Đông và tôi có quan hệ tốt, ông ấy sẽ nể mặt tôi. Chủ yếu là cậu, nếu lúc đó cậu cảm thấy không thoải mái thì không cần ở lại.”

Chung Vân Hải nói tiếp.

Vừa nói họ vừa đi về hướng Đại học Quốc gia Giang Thành.

Sau khi Chung Vân Hải rời đi, Hạ Thanh Nguyệt vẫn đang đợi ở sảnh tầng một, lễ tân nói sẽ đi thông báo nhưng chưa thấy trở lại.

“Xin hỏi chút, nhân viên lễ tân nói sẽ đi thông báo với phòng chủ tịch nhưng vì sao vẫn chưa có hồi đáp?”

Hạ Thanh Nguyệt không nhịn được hỏi lại.


“Cô Hạ, chủ tịch có thể đang họp. Đồng nghiệp của tôi chắc hẳn đang ngồi đợi trên đó, xin cô kiên nhãn chờ một chút.”

Khuôn mặt nhân viên lễ tân nở nụ cười chuyên nghiệp.

Tập đoàn Khải Sinh là một tập đoàn lớn, ngay cả nhân viên lễ tân cũng rất chuyên nghiệp.

“Chắc hẳn? Có thể? Nửa tiếng đã trôi qua rồi đó. Trước kia khi tôi đến đây tại sao tôi không cần thông báo thời gian lâu như vậy?”

Hạ Thanh Nguyệt trông có vẻ mất kiên nhẫn nhưng cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tới đây nhờ vả.

Mặc dù nhà họ Hạ là một trong những gia tộc hàng đầu ở Giang Thành nhưng mấy năm nay mới nổi lên, nền tảng không ổn định.

Trước một gã khổng lồ như Tập đoàn Khải Sinh, cô vẫn phải ăn nói khép nép.

“Cô Hạ, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, hiện tại quy củ khác với trước kia, xin cô thứ lỗi cho tôi.”

Nhân viên lễ tân cười nói.

“Cô!"

Hạ Thanh còn muốn nói điều gì đó nhưng lời đến khóe miệng chỉ có thể rút lại, trong tình huống này, dường như nói gì cũng vô dụng.

Đối phương rõ ràng đang trả lời cho có lệ.

“Tiểu thư, Tập đoàn Khải Sinh có gì đó không ổn, thái độ hoàn toàn khác với trước kia.”

Một cấp dưới thì thâm với Hạ Thanh Nguyệt. “Cái này còn cần cậu nói sao?” Hạ Thanh Nguyệt cười lạnh, có phần buồn bã.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: C37: Chuyện là


Nếu như không gặp được Chung Vân Hải thì những hợp tác với Tập đoàn Khải Sinh chắc chăn sẽ không thể tiếp tục.

Đúng lúc này, một lễ tân nữ khác quay lại, Hạ Thanh Nguyệt nhìn thấy vậy liền đi thẳng tới.

“Thế nào? Chủ tịch Chung đã kết thúc cuộc họp chưa?” Hạ Thanh Nguyệt có chút lo lắng hỏi.

“Ừm... Chủ tịch Chung không có trong cuộc họp!” Người phụ nữ lễ tân vừa trở về trông có vẻ bối rối.

Lúc này, cấp dưới của Hạ Thanh Nguyệt ở phía sau lập tức †ỏ thái độ không vui.

“Này, không phải đồng nghiệp của cô nói chủ tịch Chung đang họp sao?”

“Ý tôi là, có lẽ, chắc hẳn! Chủ tịch Chung có thể tham gia cuộc họp hoặc không.”

Nhân viên lễ tân ở quầy nãy giờ trả lời.

“Cô!”

Cấp dưới của Hạ Thanh Nguyệt muốn nói điều gì đó nhưng Hạ Thanh Nguyệt đã kéo anh ta lại và ra hiệu không cần nói tiếp.

“Vậy bây giờ chủ tịch Chung có thể gặp chúng tôi không?”

Hạ Thanh Nguyệt sốt ruột hỏi thăm.

“Tôi vừa đến văn phòng chủ tịch để hỏi, chủ tịch vừa đi ra ngoài và không có mặt tại trụ sở tập đoàn.”


Người phụ nữ lễ tân vừa trở về trả lời. “Chuyện này...”

Hạ Thanh Nguyệt triệt để bó tay, cấp dưới phía sau cô cũng cảm thấy không nói nên lời.

“Khi nào chủ tịch Chung trở về?” Hạ Thanh Nguyệt vẫn không bỏ cuộc.

“Chuyện này cúng tôi không biết được, chủ tịch Chung có thể về hoặc không. Ông ấy là chủ tịch và ông ấy sẽ quay lại khi ông ấy muốn, làm sao nhân viên nhỏ bé như chúng tôi biết được chứ?”

Nhân viên lễ tân cười nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Nếu vậy tôi để lại những món đồ này ở đây, các cô có thể chọn thứ mình thích rồi giúp tôi chuyển những phần còn lại đến văn phòng của chủ tịch, chỉ cần khi chủ tịch Chung quay lại thì mong các cô gọi báo giúp tôi một tiếng.”

Hạ Thanh Nguyệt nói và đưa danh thiếp của mình.

Nhưng khi nhân viên lễ tân nghe xong thì lại nhẹ nhàng đẩy danh thiếp của Hạ Thanh Nguyệt trở lại.

“Cô Hạ, tôi thực sự xin lỗi, chúng tôi không được phép nhận quà ở quầy lễ tân. Còn về chuyện cô muốn gửi đồ đến văn phòng chủ tịch, chúng tôi có thể giúp, nhưng chủ tịch có nhận hay không thì chúng tôi không thể biết được.”

“Bình thường mà nói,quà tặng này nọ chủ tịch có thể nhận hoặc không, nếu không nhận, ông ấy sẽ gửi trả lại.”

“Dù sao thì có rất nhiều người tặng quà cho chủ tịch mỗi ngày và không phải quà của ai chủ tịch cũng nhận.”

Người phụ nữ lễ tân nhếch mép cười. “Chuyện này...”


“Vậy vẫn gửi lại đi! Khi nào chủ tịch Chung có thời gian, chúng tôi sẽ đến gặp chủ tịch Chung một lần nữa.”

Sắc mặt Hạ Thanh Nguyệt hơi tái nhợt, không ngờ mình đích thân tới mà Chung Vân Hải vẫn không hề nể mặt.

Cho tới bây giờ, cô vẫn không biết nguyên nhân là gì.

Lúc này, một người mặc quần áo đồng phục ở quầy lễ tân bước đến và thì thầm điều gì đó với hai nhân viên nữ ở quầy lễ tân.

“Chuyện là... cô Hạ!”. Ngôn Tình Xuyên Không

Hạ Thanh Nguyệt đang muốn rời đi thì nhân viên lễ tân gọi cô lại.

“Chuyện gì vậy? Có phải là chủ tịch Chung đồng ý gặp chúng tôi phải không?”

Hạ Thanh Nguyệt quay đầu lại, hai mắt sáng lên, vội vàng hỏi.

“Không phải, cô Hạ.”

Nhân viên lễ tân mỉm cười, dáng vẻ chậm rãi, cô ấy sắp phá hủy ánh sáng hy vọng của Hạ Thanh Nguyệt.

“Cô nói đi.”

Hạ Thanh Nguyệt có chút lo lắng.

“Chủ tịch nói cô không cần phải đến gặp ông ấy nữa, về chuyện của nhà họ Hạ, ba ngày nữa sẽ có người thương lượng với cô, cô cứ chờ đi.”

Người phụ nữ lễ tân mỉm cười trả lời.

“Vậy bây giờ chủ tịch Chung có ở trụ sở tập đoàn không?”

Hạ Thanh Nguyệt vẫn không chịu bỏ cuộc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: C38: Có phải chúng ta đã làm điều gì sai


“Tôi đã nói rồi, chủ tịch không có trong văn phòng, ông ấy vừa đi ra ngoài rồi”

“Hơn nữa, bên trên đã ra lệnh, chúng tôi không thể nhận quà của cô, đây là những lời mà chủ tịch để lại.”

Dáng vẻ của nhân viên lễ tân giống như giải quyết chuyện chung.

“Cái này...” Hạ Thanh Nguyệt sững sờ. “Cô Hạ, mời đi!”

Một nhân viên lễ tân khác làm động tác mời với nụ cười trên khuôn mặt.

Thấy vậy, Hạ Thanh Nguyệt chỉ có thể rời khỏi đại sảnh cùng với những cấp dưới của mình.

“Tiểu thư, chuyện này là sao? Vì sao người của Tập đoàn Khải Sinh lại nói răng không gặp chúng ta nữa, không phải những lần hợp tác trước đều rất vui vẻ sao? Họ cũng thường nhường cho chúng ta được lợi.”

“Có phải chúng ta đã làm điều gì sai khiến họ tức giận không?”

Một cấp dưới tỏ vẻ bối rối.

“Tôi không biết, nếu tôi biết, tôi còn phải đến đây cầu khiến người ta sao?”

Khuôn mặt của Hạ Thanh Nguyệt vô cảm, tất cả các dấu hiệu cho thấy lần này Tập đoàn Khải Sinh rất nghiêm túc trong việc cắt đứt quan hệ với nhà họ Hạ.


Chỉ là, tại sao lại như vậy? Cơ hội đến với nhà họ Hạ rất khó hiểu và biến mất cũng rất khó hiểu. Ba năm trước, Tập đoàn Khải Sinh đích thân tìm tới

cửa, cho nhà họ Hạ một cơ hội phát triển.

Nhưng ba năm sau, Tập đoàn Khải Sinh lặng lẽ rời đi, thậm chí còn không để lại lý do, rốt cuộc vì sao.

“Tiểu thư, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?” Cấp dưới hỏi.

“Chúng ta chỉ có thể chờ đợi. Chờ Tập đoàn Khải Sinh đưa ra lời giải thích vào ba ngày sau.”

Hạ Thanh Nguyệt nói một cách bất lực. “Chúng ta trở về trước đi!”

Hạ Thanh Nguyệt dứt lời, dẫn đầu rời đi. Lúc này ở Đại học Quốc gia Giang Thành.

Diệp Thiên Bách lái xe vào trường, sau đó tìm một chỗ để xe. Suốt cả quá trình này bọn họ rất hấp dẫn sự chú ý.

Vì chiếc xe sang trọng quá mức chói mắt.

Diệp Thiên Bách vốn là một người tương đối không thích gây sự chú ý nhưng bây giờ anh lái xe cho nhà họ Chung, chỉ có thể là khách theo ý chủ.


“Đi thôi, chúng ta đi lên.”

Chung Vân Hải xuống xe trước, sau đó nói với hai người họ.

Sau đó, Diệp Thiên Bách và Chung Linh Hi đi lên lầu.

“Thiếu Hạo, thằng nhóc này là ai vậy? Sao lại đi chung xe với Linh Hi?”

Lúc này, cách đó không xa, khi nhìn thấy Diệp Thiên Bách và những người khác rời đi, một thanh niên cà lơ phất phơ hỏi.

“Chính là anh ta.”

Vẻ mặt của người thanh niên được gọi là Thiếu Hạo lạnh lùng, nhìn bóng lưng Diệp Thiên Bách nghiến răng.

“Thiếu Hạo, cậu quen người này à?” Người thanh niên hỏi. “Tối hôm qua, Tiểu Hi đăng lên bài viết, người này và cô ấy

dường như rất thân mật, Tiểu Hi còn gọi anh ta là anh, không biết có quan hệ gì.”

Khuôn mặt của người thanh niên được gọi là Thiếu Hạo càng ngày càng lạnh lùng.

“Thiếu Hạo, nếu tên này dám cướp phụ nữ của cậu, tôi, Ngô Đông sẽ là người đầu tiên không chấp nhận”

Thanh niên cà lơ phất phơ vỗ ngực, dáng vẻ rất trượng nghĩa.

“Cướp phụ nữ với Vạn Thiếu Hạo tôi, e rằng anh ta không có bản lĩnh như vậy.”

Vạn Thiếu Hạo lạnh lùng nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,088
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: C39: Chẳng lẽ cậu biết thằng nhóc này


“Thiếu Hạo, họ đến tòa nhà hành chính, tôi nghe nói ông Chung có quan hệ tốt với hiệu trưởng, họ đến văn phòng hiệu trưởng sao?”

Ngô Đông duỗi cổ suy đoán. “Chờ họ xuống, tôi sẽ tới chào hỏi.” Sắc mặt Vạn Thiếu Hạo thâm trầm.

Ở Đại học Quốc gia Giang Thành, Chung Linh Hi có vô số người theo đuổi và Vạn Thiếu Hạo là một trong số những người cuồng nhiệt đó.

Vạn Thiếu Hạo có ngoại hình ưa nhìn, bối cảnh gia đình cũng rất xuất sắc, trong mắt người khác, cậu ta và Chung Linh Hi rất xứng đôi.

Nhưng Chung Linh Hi hoàn toàn không để ý tới cậu ta, cũng không có một chút ấn tượng tốt nào về cậu ta cả.

“Thiếu Hạo, ông Chung cũng ở đây, cậu có chắc là muốn đi qua chào hỏi không?”

Ngô Đông nhắc nhở, Chung Vân Hải ở Giang Thành là tồn tại như thế nào thì ai cũng đều biết. Điều này càng thêm đúng đối với những đứa trẻ giàu có thuộc tầng lớp thượng lưu ở Giang Thành.

“Chuyện này có gì lạ đâu? Bố tôi có nhiều hợp tác với ông ấy, tôi cũng đã dùng bữa với ông ấy vài lần”

“Lần đầu tiên tôi gặp Chung Linh Hi cũng là trong bữa tối giữa hai gia đình. Tôi vừa nhìn một cái liền nhìn trúng Linh Hi rồi”


Một nụ cười xấu xa xuất hiện trên mặt Vạn Thiếu Hạo.

“Thiếu Hạo, cậu có chắc đó không phải là một cuộc sắp xếp ra mắt của hai nhà không? Hay là phụ huynh hai nhà cũng cho rằng cậu rất thích hợp nên mới cố ý sắp xếp bữa gặp mặt?” Ngô Đông cười cợt nhã.

“Không phải vậy đâu, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi. Mặc dù nhà họ Chung không phải là một gia tộc lớn ở Giang Thành nhưng sản nghiệp chân chính của họ là ở thủ đô. Bố tôi đã điều tra nhà họ, mặc dù ông ấy không tra được gì nhiều nhưng có thể khẳng định rằng nhà họ Chung là một gia tộc cực kỳ lớn mạnh ở thủ đô”

“Căn bản nhà họ Vạn chúng tôi không thể so sánh được, vì vậy ông già kia không thể tác hợp cho tôi và Tiểu Hi được, bởi

vì không cần thiết phải làm như vậy.”

Vạn Thiếu Hạo nhìn chằm chằm hướng Diệp Thiên Bách đi, giọng điệu lạnh lùng.

“Tôi hiểu, nhưng cậu quá đủ để sánh ngang với Chung Linh Hi, trong Đại học Quốc gia Giang Thành này còn có ai khác có nhiều vốn hơn Thiếu Hạo cậu chứ?”

Ngô Đông nói với vẻ mặt nịnh nọt.

“Cậu lên lầu canh đi, khi nào họ đi xuống thì nói cho tôi biết, tôi sẽ chào ông Chung một tiếng.”

Sau khi Vạn Thiếu Hạo ra lệnh xong thì liền rời đi.

Ngô Đông ở phía sau gật đầu, cúi đầu đi về hướng tòa nhà hành chính.

Tầng trên cùng của tòa nhà hành chính, lối ra thang máy.

Cửa thang máy mở ra, một người đàn ông lớn tuổi liền chào đón họ.

“Chủ tịch Chung, Chung tiểu thư, thực sự xin lỗi, bởi vì buổi chiều có một người quan trọng cần tiếp đón nên tôi chỉ có thể thay đổi thời gian.”

Rõ ràng, người đàn ông này là Lưu Quốc Đông, hiệu trưởng Đại học Quốc gia Giang Thành.


Lưu Quốc Đông chừng ngoài năm mươi, mặc dù bị hói nhưng tinh thân đều phấn chấn, có thể nói là mặt mày rạng rỡ.

Khi nhìn thấy Chung Vân Hải và những người khác, ông mỉm cười.

“Quốc Đông, tôi tìm cậu là có chuyện muốn nhờ, nào dám nói thêm gì chứ? Một lát nữa còn xin Quốc Đông cậu giơ cao đánh khẽ.”

Chung Vân Hải cười ha ha rồi bước lên phía trước bắt tay.

“Anh Chung tìm em có việc gì thì chỉ cần một cuộc gọi là được rồi, không cần đích thân tới một chuyến”

Lưu Quốc Đông lễ phép nói. “Chúng ta đi vào rồi nói chứ? Đừng lãng phí thời gian.” Hai người khách sáo rồi mời nhau bước vào văn phòng.

Lưu Quốc Đông vẫy tay mời mọi người ngồi xuống, một người phụ nữ trông giống thư ký bước vào rót trà.

“Anh Chung, đây là ai? Sao tôi nhìn lại hơi quen nhỉ? Hình như đã nhìn thấy cậu ấy ở đâu đó?”

Lưu Quốc Đông nhìn Diệp Thiên Bách một cách cẩn thận và nghiêm túc.

“Ồ? Chẳng lẽ cậu biết thằng nhóc này?” Chung Vân Hải rất ngạc nhiên.


“Tôi không dám nói rằng mình biết cậu ấy, nhưng giống như tôi đã gặp ở đâu đó rồi.”

“Không đúng, tôi thường chỉ ở trong phòng thí nghiệm hoặc làm một số công việc hàng ngày như đọc sách hay gì đó, sao tôi có thể găp câu ấy được chứ?”

Lưu Quốc Đông sờ sờ cằm, lại nhìn Diệp Thiên Bách chăm chú một phen.

“Đây là Diệp Thiên Bách, đệ tử của bạn cũ tôi, hôm nay tôi đến đây là vì cậu ấy.

Chung Vân Hải mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề. “Ồ? Không biết tôi có thể giúp gì?” Lưu Quốc Đông hỏi.

“Tuyển dụng thằng nhóc này đi, nó muốn tìm một công việc ở Đại học Quốc gia Giang Thành!”

Chung Vân Hải nói tiếp. “Hả?”"

Khi Lưu Quốc Đông nghe thấy những lời này, lông mày vô thức nhíu lại.

Giáo viên của Đại học Quốc gia Giang Thành không phải là điều mà bất cứ ai cũng có thể làm được, Diệp Thiên Bách trông giống như mới ngoài hai mươi, có thể có kinh nghiệm gì?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom