Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Người Chết Trở Về

Người Chết Trở Về
Tác giả: 暮山溪
Tình trạng: Đã hoàn thành




[Zhihu] Người Chết Trở Về

Tác giả: 暮山溪
_______________

Tang lễ vừa kết thúc, người mẹ đã được an táng của tôi đột nhiên trở về nhà. Bà nói, bà chưa chết.

Có điều thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của mẹ, tôi lại không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Vừa rồi, mẹ chợt quay đầu thật mạnh, vậy mà con ngươi lại không hề lập tức di chuyển theo, nó vẫn giữ nguyên ở vị trí cũ, ẩn dưới mi mắt nhìn chằm chằm tôi.
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Tang lễ cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Người dân trong làng, một vài họ hàng thân thích, người nấu ăn thu dọn xoong nồi chén bát, người dựng sân khấu hát kịch cùng những nhóm người từng khóc lóc thảm thiết bây giờ đều đã bắt đầu cười nói ra về.

Tôi ngồi trên bậc cửa, ngây người nhìn khoảng sân bừa bộn.

Giấy tiền vương vãi khắp sân, vòng hoa xiêu vẹo, thức ăn thừa rơi đầy dưới đất, những mảnh vải vụn còn sót lại sau khi sân khấu bị tháo dở, đống tro tàn từ xấp giấy tiền đã đốt tung bay tứ phía.

Tiếp theo nên làm gì đây?

Tôi ngồi thẫn thờ, đầu óc trống rỗng, không có chút manh mối nào.

Không còn mẹ giúp tôi một tay thu dọn tất cả những thứ này nữa---mẹ mất rồi.

Mẹ tôi…

Sao lại không còn nữa?

Tôi ôm đầu, trầm ngâm.

Trong đầu dường như là một mớ hỗn độn, tôi cố gắng nhớ lại rất lâu mới nhớ ra được một chút kí ức của mấy ngày trước.

Đúng rồi, là vì tai nạn xe mà mất.

Ngày tám tháng bảy âm lịch, bảy ngày trước rằm tháng bảy, mẹ cùng tôi đến thành phố để nhập học.

Tôi đã đạt được thành tích xuất sắc trong kì thi trung học, và được thi lên cao học.

Tôi chính là sinh viên đại học rồi!

Suốt cả kì nghỉ hè, trên mặt mẹ lúc nào cũng lộ ra nụ cười tự hào, bất kể có dính bao nhiều tro bụi, bùn đen cũng không che giấu được. Hôm sinh nhật, mẹ còn đặc biệt cắt một cân thịt bò, làm món bò hầm khoai tây mà tôi yêu thích nhất, mùi vị đó đến giờ tôi vẫn còn nhớ.

Nào ngờ trên đường đi lại xảy ra tai nạn.

Khoảnh khắc bị chiếc xe ở phía đối diện tông vào, tôi vẫn còn nhớ mẹ đã cố gắng ôm lấy tôi nhưng lại không thể, sau đó thì trời đất như quay cuồng, tôi không thể nhìn rõ gì nữa—đương nhiên cũng không thể nhớ rõ bất cứ thứ gì. Chỉ nhớ khi tôi tỉnh dậy, nhìn thấy một chiếc xe nằm dưới khe núi, những người mất chân mất tay nằm la liệt dưới đất.

Tôi mù mịt đi theo những người mặc đồng phục cứu hoả lên xe, ngồi co ro trong một góc xe sau đó được đưa đến một thị trấn gần đó, rồi lại được đưa trở về làng của mình.

Lúc về nhà, tôi phát hiện ra tang lễ đã bắt đầu rồi.

Chính xác là những người họ hàng bên mẹ của tôi đã sắp xếp tang lễ.

Tiếng chiêng trống hoà với tiếng người khóc thảm thiết, vô cùng náo nhiệt.

Nhưng tôi lại cảm thấy bản thân và khung cảnh tang tóc đó không liên quan gì đến nhau, một loại cảm giác lạc lõng vô cùng kì lạ.

- --Đó gọi là cảm giác tách biệt khỏi hiện thực.

Không lâu trước đây giáo viên ngữ văn đã từng cho chúng tôi ôn tập về chủ đề này.

Không ai nói chuyện với tôi.

Bạn bè cùng tuổi, trưởng bối, các cô dì chú bác, ai nấy dường như đều cố ý né tránh tôi. Chỉ có một bà lão với làn da nhăn nheo là dùng ánh mắt vàng đục xuyên qua đám đông nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi ngồi trên ngưỡng cửa trầm mặc không nói, chỉ đưa mắt nhìn quanh, như thể tất cả buồn vui trên thế gian này đều không liên quan gì đến tôi. Nhìn mệt rồi thì ngủ thiếp đi, tỉnh dậy lại tiếp tục nhìn, mãi cho đến khi kịch tàn người tan.

Phải làm gì đây.

Tôi đứng dậy, cử động cái chân đã tê rần như không còn thuộc về mình nữa.

Trước tiên….thu dọn đống rác bừa bộn này đã.

Tôi bước đến bên cạnh chỗ vòng hoa đã bị ngã dưới đất, nhìn chằm chằm vào dòng chữ kính viếng mà ngẩn ra mất vài giây, lúc đang chuẩn bị thu dọn, sau lưng bỗng truyền đến một tiếng gọi:

“Thất nhi.”

Tôi quay phắt đầu lại, nhìn thấy một người ôm túi hành lý, đang đứng ở cửa sân.

Là mẹ tôi.

Ánh trăng trên đỉnh đầu chiếu xuống người bà, soi rõ từng đường nét trên gương mặt bà, không có chỗ nào bị che khuất.

Tôi chầm chậm mở to hai mắt, ngay cả cái miệng đang há ra cũng quên mất phải khép lại.

Mượn ánh trăng, tôi nhìn gương mặt đó thật kĩ hết một lượt---đó thật sự là mẹ tôi.

Nếp nhăn nơi đầu mày, khoé miệng, nốt ruồi bên mắt, tất cả đều y hệt.

Tôi làm sao có thể nhận nhầm mẹ của mình được chứ?

“Mẹ, mẹ, mẹ làm sao…”

Giọng tôi run run, tôi quay đầu nhìn chiếc quan tài lớn đang đặt ở giữa nhà.

“Chuyện này là thế nào?”

Mẹ ôm túi hành lý bước qua cửa, lau mồ hôi trên trán, cau mày nhìn vào sân.

“Đang làm đám tang cho ai đấy? Thật xúi quẩy! Không lẽ cho rằng ta chết rồi đó chứ?”

“Mẹ, không phải mẹ…”

“Ta được xe cứu thương đưa đi, hôn mê ở bệnh viện huyện mấy ngày, không gọi điện về được---Đứa con ngốc nghếch này, không phải con cũng cho rằng ta đã chết rồi chứ?”

“Con, con…”

Tôi ngập ngừng, nghĩ lại bản thân mấy ngày nay cứ như hồn lìa khỏi xác, cả người chìm trong trạng thái mơ mộng, bất giác từ từ hồi tỉnh lại.

Đúng vậy---Bản thân tôi vốn chưa từng xác nhận kĩ càng về cái chết của mẹ, cũng chưa từng nhìn thấy thi thể của bà.

Đây vốn chỉ là một sự nhầm lẫn mà thôi.

Đó chẳng qua chỉ là một chiếc quan tài rỗng---Mẹ tôi chưa chết!

Lòng tôi mừng vui khôn xiết, nhưng nước mắt lại trực trào rơi xuống, tôi chạy vội đến ôm lấy mẹ, vùi đầu vào vòng tay vô cùng thân thuộc ấy bật khóc nức nở.

“Mẹ mẹ, mẹ mẹ ơi…”

Được bao bọc trong vòng tay ấm áp của mẹ, tôi rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Lúc tỉnh lại lần nữa, đã nghe được tiếng gà gáy buổi sớm rồi, tôi nhìn sang cửa sổ phía đông, ánh nắng nhè nhẹ buổi sớm mai chiếu tới, bầu trời đã bắt đầu ló dạng phía xa xa.

Cửa sổ phía nam có ánh lửa bốc lên, tôi vội vàng bật dậy chạy đến nhìn, hoá ra là mẹ đang ở ngoài sân đốt thứ gì đó.

Mẹ lấy vòng hoa, vải trắng, câu đối phúng điếu, bàn cúng, và những xấp tiền giấy cũng như người giấy chưa kịp đốt đem đi đốt hết ở giữa sân, một ngọn lửa, thiêu rụi tất cả.

Ngọn lửa bùng lên cao gần bằng hai người cộng lại, mẹ đứng bên cạnh đống lửa bất động, khuôn mặt bị ánh lửa soi chiếu lộ ra nét đờ đẫn rất kì lạ.

“Mẹ…”

Bởi vì mẹ đứng rất gần đống lửa, tôi sốt ruột không kiềm được hét lên.

Mẹ nghe thấy tiếng hét, chầm chậm quay đầu lại nhìn tôi.

Động tác quay đầu của mẹ, hệt như chốt cửa không khoá, bị gió chầm chậm thổi mở tung.

Vẻ mặt đờ đẫn ấy vẫn không chút thay đổi.

Bà mang theo biểu cảm thẫn thờ nhìn tôi, dường như hoàn toàn không hề nhìn thấy tôi vậy, hoặc có vẻ như tôi là một người xa lạ.

Qua mấy giây sau, bà lại giống như đột nhiên phản ứng lại, trên gương mặt xuất hiện nụ cười quen thuộc.

“Thất nhi, tỉnh rồi à? Ngủ ngon không con?”

“Mẹ, những thứ này….”

“À, những thứ này à.”

Mẹ quay đầu nhìn đống lửa phía sau lưng, ném xấp tiền giấy trong tay vào đó.

“Đều là những thứ xui xẻo cả thôi, đốt hết đi.”

Tôi nhìn vào giữa đống lửa, bên trong có một thứ đen sì đã bị hai cái chân bàn thờ cháy thành than đè lên, tôi căng mắt nhìn thật kĩ, phát hiện đó chính là túi hành lý mà mẹ đã xách về tối qua.

Dường như mẹ cũng chú ý đến tầm nhìn của tôi, chủ động giải thích:

“Bên trong đều là đồ cũ cả, chăn bông rách các thứ, đốt rồi thì đốt rồi vậy.”

“Hả…”

Túi hành lý đó rất khó bắt lửa, đốt lâu như vậy cũng chỉ lộ ra một kẽ hở, tôi chăm chú nhìn vào, phát hiện ra bên trong kẽ hở có một khung gỗ đã cháy khét đang lộ ra.

Giống như là một góc của khung hình vậy.

Lúc tôi muốn nhìn lại lần nữa, mẹ lại ném thêm một xấp giấy vào đó, lửa lại càng bùng lên dữ dội hơn.

Đốt đến khi trời đã sáng hẳn, mẹ mới dập lửa, dùng đồ hốt rác xúc bụi tro cùng những thứ đã đốt vào bao tải, quay lưng đi ra vườn rau sau núi. Tôi cũng đi theo, đứng dưới gờ đất nhìn lên, phát hiện mẹ đang lấy cuốc đào đất.

Mẹ nâng cuốc lên, hạ xuống thật mạnh, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo cắm sâu vào đất, sau đó bà dùng lực nhấc cái cuốc lên, trộn một ít hạt cải dầu cùng với đất ném sang bên cạnh.

Mẹ không nói lời nào, chăm chỉ cả nửa đời người để làm công việc cày bừa ở vườn rau.

Tôi không biết nên làm gì, chỉ có thể im lặng đứng dưới gờ đất chăm chú nhìn mẹ.

Mẹ đào ra một cái hố lớn, ném bao tải vào đó rồi vội vàng lấp hố lại, kế đến vẫn lặng im không nói gì xoay người trở về, tôi bèn chạy vội vào trong nhà.

Lúc đi qua gian nhà chính, tôi nhìn thấy cỗ quan tài lớn kia vẫn nằm im lìm trong bóng tối.

Lúc này tôi mới chợt phát hiện, di ảnh và bài vị vốn được đặt phía sau quan tài nay đã không còn nữa.

(Còn tiếp)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Tôi nằm trên giường, không thể chợp mắt.

Ánh mặt trời từ từ ló dạng trên chạng cây dâu lớn nơi cửa sân, ve sầu cũng bắt đầu kêu râm ran.

Qua một lúc, có người gõ cửa, tôi ngồi dậy xem thử, là dì cả, trên tay dì xách theo một chiếc giỏ, bên trong đựng trứng gà và các loại bánh hấp.

Tôi trèo xuống giường chạy ra khỏi phòng, mẹ cũng từ trong phòng của bà mở cửa chạy ra, mẹ đưa tay ra định kéo tôi chạy về phía cửa, nhưng không kéo được.

“Thất nhi, đừng đi.”

“Là dì cả ạ.”

Tôi chạy ra sân, kéo chốt đẩy cửa ra.

“Dì cả, mẹ con không có chết.”

Dì cả lùi về sau hai bước, ngã phịch xuống đất.

Trứng gà và bánh hấp trong giỏ trúc rơi đầy ra ngoài, lăn lóc khắp nơi.

Dì cả dùng ánh mắt kinh hoàng hết nhìn tôi lại nhìn mẹ người ở phía xa sau lưng tôi.

Tôi xoay người nhìn về phía sau, mẹ đang đứng ở trước cửa phòng không bước ra đây. Biểu cảm của mẹ rất lãnh đạm, ánh mắt hơi rũ xuống.

“Em, em….Xuân Phụng, em đây là…”

“Chưa chết.”

Mẹ tôi ngắt lời dì cả.

“Chưa chết, nhầm lẫn thôi.”

Mẹ dùng giọng nói trầm lạnh đáp lời dì.

Dì cả bò dậy, lảo đảo chạy ra ngoài, tôi nhìn theo bóng lưng loạng choạng của dì, lòng tràn đầy nghi hoặc.

“Mẹ…”

“Đừng để ý tới dì con, vào đây.”

Mẹ kéo tôi vào phòng, sau đó lặng lẽ đặt mâm cơm sáng lên bàn, hai cái bánh hấp trong có vẻ như đã ôi thiu, và một đ ĩa dưa ngâm đã chuyển thành màu đen sẫm.

“…Mẹ, còn bánh hấp của dì cả mang đến thì sao?”

Mặc dù đã bị rơi xuống đất nhưng mặt trên của bánh vẫn còn trắng trẻo sạch sẽ, nhìn thế nào cũng thấy ngon hơn bánh trên bàn.

“Mau ăn đi.”

Mẹ nhìn tôi chằm chằm, dùng giọng điệu thản nhiên mà ra lệnh.

Tôi chỉ đành lấy một cái bánh dưới sự quan sát của mẹ, thử cắn một miếng, ngoài cảm giác phần bột vừa cứng vừa lạnh ra thì căn bản không cách nào có thể hình dung được mùi vị ghê tởm của nó.

Chua, cay, đắng, chát, cùng với một mùi tanh khó mà chịu nổi.

“Oẹ…”

Tôi nhịn không được nôn ra, dưới đất xuất hiện một bãi chất lỏng đặc sệt màu đen nhàn nhạt.

“Mẹ, mẹ….bánh này….”

Mẹ không nói lời nào, đứng lên thu dọn bánh và dưa ngâm xuống.

Trên mặt mẹ mang theo một loại biểu cảm mà tôi không cách nào diễn tả được.

Hệt như nhìn thấy thứ gì đó cực kì dơ bẩn vậy, một loại cảm giác vô cùng chán ghét.

Biểu cảm đó không lưu lại trên gương mặt mẹ quá lâu, rất nhanh bà đã trở về bộ dạng hiền hậu, dịu dàng như trước.

- ---

Từ nhỏ tôi và mẹ đã nương tựa lẫn nhau.

Tôi được sinh ra chưa bao lâu thì cha qua đời, vậy nên tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về ông ấy. Mẹ tôi cũng không tái hôn, bởi vì một số lý do---người dân trong làng đồn rằng mẹ tôi khắc chồng, còn có người nói bà đã từng học qua loại vu thuật tà bí, cho nên không có ai dám lấy bà.

Bà ấy một mình cày ruộng, làm thuê, bận rộn việc nhà, tự tay nuôi tôi khôn lớn.

Cuộc sống của tôi ngay từ nhỏ đã luôn rất khó khăn, mỗi năm cũng không có nổi mấy lần được ăn thịt, mỗi khi sinh nhật được ăn món thịt hầm khoai tây thì chính là bữa ăn vô cùng hiếm hoi, hơn nữa thường là khoai tây nhiều hơn thịt.

Khi đó chúng tôi tìm vui trong khổ, chơi trò gọi là “đào kho báu”, thật ra chính là nhắm mắt gắp thức ăn, xem gắp được thịt hay khoai tây. Tôi chơi “đào kho báu” rất lợi hại (dù sao thì dùng đũa chạm vào thức ăn cũng rất dễ phân biệt được là thịt hay khoai tây), tám phần mười đều có thể gắp được thịt, mẹ tôi lại cứ luôn gắp trúng khoai tây, thế là trên mặt mẹ lúc nào cũng nở một nụ cười bất lực.

Lớn lên một chút, tôi mới dần dần nhận ra, thật sự mẹ tôi cũng biết phân biệt khoai tây và thịt.

Tôi vĩnh viễn cũng không thể nào quên được, nụ cười bất lực và yêu chiều trên gương mặt mẹ.

Tôi không biết nụ cười trên mặt mẹ bây giờ có gì khác với trước kia, nhìn bề ngoài thì có vẻ hoàn toàn giống nhau.

Nhưng tôi cứ luôn cảm thấy, nó đã thiếu đi một thứ gì đó rất quan trọng.

Sau khi mặt trời đã lên cao, tôi mang giày muốn ra khỏi nhà, mẹ vừa nhìn thấy lại muốn ngăn cản tôi.

“Thất nhi, đi đâu vậy?”

“Con…con muốn nói với mọi người trong làng, nói với mọi người là mẹ không sao.”

“Đừng đi.”

Mẹ vội nói.

Qua mấy giây, bà lại nói thêm.

“Muộn một chút, đợi mặt trời xuống núi rồi hãy nói.”

Muộn một chút mới đi với bây giờ đi ngay có gì khác biệt đâu chứ? Trong lòng tôi lại lần nữa dấy lên nghi hoặc, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn nghe lời mẹ, mãi cho đến khi mặt trời lặn, ánh nắng không còn nữa, tôi mới ra ngoài.

Mẹ không đi theo tôi, bà chỉ đứng trước cười phòng, mỉm cười vẫy tay với tôi, không có ý định ra ngoài.

Nhà tôi được xây trên sườn đồi hướng Tây Bắc, tôi men theo con dốc chạy về phía trung tâm của ngôi làng, ánh tà dương phản chiếu bóng tôi xuống đường, kéo thành một đường xiêu vẹo. Tôi chạy đến nhà Tam Bình nơi cách mình gần nhất, cậu ấy và cha đang ngồi đập lúa trước cửa nhà, miệng lẩm bẩm nói gì đó.

“Tam Bình! Cha Tam Bình!” Tôi hét lên rồi vẫy tay với họ, “Mẹ con chưa chết, mẹ con bà ấy…!”

Vẫn chưa đợi tôi kịp nói xong, cha Tam Bình đã nhấc ghế lên, kéo cậu ấy đi vào trong nhà, sau đó đóng chặt cửa lại.

Tôi đứng chôn chân tại chỗ, sững sờ mất mấy giây. Nhấc chân đi đến nhà của Trương Vượng bên cạnh, còn chưa đến nơi, đã nhìn thấy mẹ cậu ta kéo cậu ta vào nhà, sau đó đóng chặt cửa y hệt như vừa nãy, ngay cả rèm cửa cũng kéo xuống.

Tôi đưa mắt nhìn sang nhà của Cao Phán, nhà của Tinh Nhi, còn có nhà của Triệu Hồng phía bên kia đường, thậm chí nhà của chú Tư ở bên cạnh con đập cách rất xa, cửa chính và cửa sổ nhà bọn họ đều khoá chặt, hệt như đang trốn thứ gì đó rất đáng sợ vậy.

Tôi đứng giữa đường, nhìn ngôi làng chết chóc bao trùm dưới ánh hoàng hôn.

Thường thì rõ ràng đây là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày, nấu cơm, la cà tám chuyện, cãi nhau, tán dóc, lùa gà, dắt trâu về chuồng.

Cứ như thế mãi đến tám giờ khi phim truyền hình phát sóng, mọi thứ mới dần yên ắng lại.

Tôi thẫn thờ nhìn bóng mình trải dài dưới mặt đường, rất lâu sau đó tôi mới dần hiểu ra.

Là bởi vì dì cả.

Nhất định là bà ấy đã nói gì đó với người dân trong làng rồi.

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác đau buồn khó tả.

Như thể bị thứ gì đó làm cho nghẹn lại vậy.

Tủi thân, căm hận, buồn bã, chua xót, tất cả đều dồn lại nơi lồ ng ngực.

Tôi nhớ lại chuyện lúc nhỏ--nhớ lại sự chỉ trỏ và lời thì thầm bàn tán của mọi người khi mẹ dẫn tôi đi ngang qua. Nhớ lại dáng vẻ lén lau nước mắt của mẹ lúc đi mua thịt nhưng bị người bán thịt đóng cửa không tiếp.

Bọn họ đều nói mẹ tôi là thầy đồng, khắc chết cha tôi.

Bây giờ bọn họ lại bắt đầu rồi!

Tôi xoay người chạy một mạch về nhà. Mẹ đứng ở trước cửa, dưới ánh trăng sáng tỏ mỉm cười đón tôi. Tôi dùng hết sức lực nhào vào lòng mẹ, nước mắt cứ thế rơi ướt cổ áo bà.

“Mẹ mẹ…huhu….bọn họ….bọn họ đều không tin mẹ chưa chết! Bọn họ….lại bắt nạt chúng ta…!”

“Không sao…không sao…”

Mẹ dịu dàng vuốt tóc tôi.

“Cần bọn họ tin làm gì, hai người chúng ta sống vui vẻ với nhau là được rồi.”

“Vâng”

“Thất nhi à, lần này hai mẹ con chúng ta đại nạn không chết, sau này nhất định phải sống thật tốt, cũng không bao giờ chia cắt nữa, nhé?”

“Dạ”

Mẹ lại an ủi tôi thêm mấy câu, sau đó dẫn tôi vào nhà, tôi vừa đi vừa cúi đầu lau nước mắt trên mặt, vô tình nhìn xuống mặt đất dưới chân.

Trăng tròn ngày mười lăm, mười sáu, ánh trăng lạnh lẽo soi rọi cả một khoảng sân, tôi phát hiện mặt đất dưới chân mình, cũng chính là bậc cửa nơi mẹ vừa đứng, chỉ có hai dấu giày in trên mặt đất rất rõ ràng.

Hoa văn dưới đế giày in trên đất vô cùng rõ nét, ngoại trừ nó ra xung quanh không hề có thêm bất cứ dấu giày nào khác.

Đột nhiên một suy nghĩ vô cùng hoang đường đột nhiên nảy ra trong đầu tôi:

Lẽ nào trong mấy tiếng đồng hồ mẹ tôi vẫn luôn đứng ở đây, không hề di chuyển.

(Còn tiếp)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Nửa đêm tôi tỉnh giấc vì mắc tiểu, bèn ngồi dậy đi giải quyết.

Nhà vệ sinh ở phía sau nhà, tôi đến gian nhà chính trước, bật đèn lên, sau đó mới mở cửa sau, rồi đi về hướng nhà vệ sinh. Lúc đi ngang qua phòng mẹ, tôi đột nhiên nghe thấy giọng nói thì thầm phát ra từ ô cửa sổ đã đóng chặt.

Là tiếng của mẹ.

Thế nhưng lại hoàn toàn không giống với giọng điệu bình thường mẹ hay nói.

Trầm thấp, u ám, đờ đẫn, hình như còn có chút nhịp điệu, hệt như đang tụng kinh hoặc ngâm thơ vậy.

Trong đêm tối, tôi không nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong, nhưng cứ luôn cảm thấy tiếng niệm rì rầm đó như một con rắn quấn chặt lấy mình, lại từ từ chui vào tai tôi sau đó tiến lên não.

Tôi chợt rùng mình một cái, không biết là do buồn tiểu hay là do tiếng niệm u ám kia nữa.

Lần mò đến nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn xong, tôi quay trở lại gian nhà chính tắt đèn, sau đó bước nhanh về hướng phòng mình.

Lúc đi ngang qua tủ quần áo, tôi bỗng dừng lại, chầm chậm quay đầu, nhìn vào chiếc gương đứng được gắn trên cửa tủ cũ.

Cả căn nhà đều chìm trong bóng tối, chỉ có chút ánh trăng rọi từ khe hở chỗ cửa sắt chống trộm và giếng trời, mượn chút ánh sáng yếu ớt đó, tôi đã nhìn thấy người trong gương.

Trong gương không có tôi.

Bóng đen trong gương tóc tai bù xù, thân thể cao lớn, xiêu xiêu vẹo vẹo.

Cơ thể đó không ngừng co giật, lầm bầm, khẽ run rẩy, hơi thở hổn hển, giống như rất lạnh, lại cũng như rất đau đớn vậy.

Tôi xoay người chạy đi bật công tắt đèn lên, sau khi đèn mở, tôi quay đầu nhìn lại, người trong gương đã trở về là tôi.

Tôi tắt đèn, bóng đen vặn vẹo trong gương lại xuất hiện.

Tôi mở đèn, người trong gương biến trở lại thành tôi, tắt đèn, bóng đen kia liền xuất hiện, tôi lại mở đèn, trong gương vẫn là tôi.

Một nỗi sợ hãi không thể gọi tên bao trùm lấy tôi.

Đó là gì?

Người trong gương là ai?

Tôi quay nhìn về gian nhà chính, chiếc quan tài gỗ sơn mài vẫn nằm lặng lẽ trong góc, toả ra một thứ mùi hương như có như không.

Tôi lại nhìn mình trong gương.

Cảm giác tò mò không thể giải thích được cũng dần dần quấn lấy tôi.

Tôi muốn…muốn nhìn nó thật kĩ.

Thế nhưng lại sợ nó đột ngột nhảy ra khỏi gương.

Tôi liếc nhìn gian nhà chính, trước mắt chợt sáng, tôi bước tới nhặt cây sào tre đang nằm trong góc tường (loại dùng để đập dập dâu tằm), tôi xách sào tre đến trước tấm gương, hướng đầu sào sang chỗ công tắt điện ở phía xa, nuốt nước bọt, sau đó dùng lực ấn xuống một cái, rồi quay người nhìn vào gương.

Trong gương chỉ có mình tôi đang ôm sào tre, ngây ngốc đứng giữa bóng tối.

Tôi thở phào một hơi, vừa định dùng đầu sào bật công tắt đèn lên, chưa kịp quay đầu đã nhìn thấy một bóng đen đầu tóc rối bù đứng sau lưng tôi.

“Aaaaaaaaaaa!”

"Nó" giật lấy sào tre từ trong tay tôi, bước tới mở đèn.

“Con đang làm gì vậy Thất nhi? Hét cái quỷ gì thế?”

…..Là mẹ.

Mẹ mặc một bộ đồ ngủ bằng vải hoa, tóc xoã xuống.

“Nhanh đi ngủ đi, ngày mai dậy sớm một chút, mẹ nấu đồ ăn sáng cho con.”

Tôi chỉ đành ngoan ngoãn quay về phòng nằm lên giường.

Những nghi hoặc trong lòng tôi vẫn không hề giảm bớt chút nào.

Nếu như bóng đen trong gương đó là mẹ tôi, tại sao khi đó trong gương chỉ phản chiếu hình bóng của mẹ, mà không có tôi?

Tại sao hình dáng của mẹ trong gương lại kì lạ như vậy, tại sao mẹ lại vừa co giật vừa thở hổn hển?

Tại sao…lúc đó tôi đứng trong nhà lại không nhìn thấy mẹ?

Mẹ trốn ở đâu?

Chiếc quan tài bằng gỗ trong bóng đêm u ám dần dần hiển hiện trong đầu tôi, càng biến càng lớn.

Tôi quấn chăn thật chặt, rút cả người vào đó.

Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào phòng khiến rèm cửa tung bay theo cử động nhịp nhàng. Dường như trong tiếng gió còn có tiếng khóc kìm nén của một người phụ nữ, vang vọng trong gian phòng.

Tôi đã mơ một giấc mơ đáng sợ.

Tôi mơ thấy thứ lọt qua ô cửa sổ không phải tiếng khóc, mà là một thi thể đã thối rửa không còn nhìn ra hình người.

Nó đang lướt qua lướt lại trong phòng.

Nó bò lên giường của tôi, dùng cái miệng đã thối rữa đầy dòi bọ và thủng lỗ chỗ liên tục gọi:

“Thất nhi….Thất nhi….”

“Thất nhi!”

Tôi choàng tỉnh dậy hét lớn, kế đó liền nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ của mẹ.

Dường như mẹ đang muốn biểu hiện sự lo lắng, nhưng cơ mặt lại bị một cảm xúc ưu tư mãnh liệt nào đó ngăn lại.

“Trời nóng thế này, sao lại quấn chăn bông đi ngủ?”

Mẹ che mũi nói.

Có lẽ là do mùi mồ hôi, người tôi đổ rất nhiều mồ hôi.

“Con, tối qua….con lạnh.”

Tôi thấp giọng, bò dậy chạy ra khỏi phòng đánh răng, rửa mặt. Đánh răng xong, lúc định nhìn xem ở khoé miệng còn bọt kem không, tôi mới phát hiện ra cái gương nhỏ bình thường treo ở khe hở nơi đống gạch vụn bên ngoài đã không thấy đâu nữa.

Tôi quay lại gian nhà chính, lại thấy tấm gương soi trên tủ quần áo cũng đã bị tháo xuống.

Không chỉ vậy, tấm gương hình bầu dục trên bàn trang điểm mẹ thường dùng cũng không còn nữa, ngay cả tấm kính thuỷ tinh trên cửa sắt chống trộm cũng đã không thấy bóng dáng đâu.

Tôi quay đầu nhìn mẹ.

“Để gương ở trong nhà không may mắn, cho nên mẹ đem vứt hết rồi.”

Mẹ lạnh lùng nói.

Tại sao lại không may mắn?

Không phải gương có tác dụng trừ tà sao?

Lòng tôi đầy nghi hoặc nhưng lại không dám hỏi, bởi vì biểu cảm trên mặt mẹ rất chắc chắn.

Từ sau khi mẹ “bình an trở về” tôi phát hiện ra bà ngày càng ít cười hơn.

Biểu cảm trên gương mặt mẹ dường như dần trở nên lạnh nhạt, cứng nhắc, thậm chí là…đờ đẫn.

Mẹ kéo tôi vào bếp ăn sáng, một cái nồi thật lớn được đậy kín đã hấp dẫn tôi, bởi vì cái nồi lớn đó bình thường đều dùng để đãi tiệc, hơn nữa lúc này mùi thơm thoang thoảng của thịt đang từ từ toả ra.

Mẹ mở nắp nồi lên, bên trong nồi đầy ắp thịt hầm khoai tây, hơn nữa lần này thịt còn nhiều hơn cả khoai tây.

“Wow…mẹ, hôm nay là ngày gì vậy?”

“Xem như là ngày chúc mừng mẹ con chúng ta đại nạn không chết đi.”

Mẹ khẽ cười rồi nói.

Tôi lấy bát tới, múc cho mẹ một bát trước, sau đó lại múc cho mình một bát đầy, rồi ăn từng miếng thật to.

Không biết là do tay nghề của mẹ giỏi, hay là do hôm qua không ăn được bao nhiêu, hoặc có lẽ là do mùi thịt thơm nức mũi, tôi cứ thế ăn ngấu nghiến, làm sao cũng thấy không đủ no.

Mùi thịt thơm phức, thơm đến mức dường như có chút kì lạ, lan ra khắp phòng, tôi chìm đắm trong đó, cứ ăn không ngừng.

Khoảng thời gian đang nhai thịt, tôi ngẩng đầu lên nhìn mẹ, thịt trong bát của bà vẫn còn nguyên, nước thịt đã đọng một lớp ván dầu trên vành bát.

“Mẹ, sao mẹ không ăn, mẹ ăn chút đi.”

Mẹ lắc đầu, khoé miệng lộ ra nụ cười bất lực mà hiền hậu giống như lúc trước.

“Mẹ không đói, con ăn đi.”

Dưới ánh nhìn chăm chú và nụ cười thân thuộc của mẹ, tôi đã chén sạch cả nồi thịt.

Tôi ợ một hơi, đứng dậy định dọn dẹp, nhưng mẹ ngăn lại nói: “Để mẹ, con đi nghỉ đi.”

Tôi chỉ đành xoa bụng bước ra ngoài sân, ngồi trên ghế để tiêu hoá bớt thức ăn, sau khi nhìn ngắm mây trời một lúc, tôi nhìn thấy bóng dáng mẹ ở trong góc nhà bếp, tôi nghiêng đầu nhìn sang, lúc này mẹ đang đứng quay lưng về phía tôi, ăn ngấu nghiến thứ gì đó trên tay.

Ầy, nói gì mà không đói, xem ra vẫn là rất đói mà—Tôi thầm nghĩ.

Lẽ nào mẹ đang ăn phần thức ăn còn thừa lại của tôi?

Nghĩ đến đây trong lòng tôi không khỏi có chút áy náy.

Qua một lúc, mẹ lại từ cửa sau đi ra, ngồi ở giữa gian nhà chính, nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài gỗ u ám kia.

Biểu cảm của mẹ lại dần trở nên đờ đẫn.

“….Mẹ?”

Bà không trả lời.

“Mẹ, hay là chúng ta đem cái quan tài này đi đi, để trong nhà xui xẻo lắm.”

Tôi vừa nói vừa đi về phía mẹ.

Tôi nghĩ rằng chẳng phải thứ này còn xui xẻo hơn nhiều so với vòng hoa hay gương gì đó sao?

Mẹ vẫn không đáp lời tôi, chỉ dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm chiếc quan tài kia.

“….Mẹ!”

Cuối cùng tiếng gọi này của tôi cũng làm mẹ bừng tỉnh, bà bỗng quay đầu nhìn tôi.

Tôi lùi lại một bước.

Hai mắt của mẹ không có tròng đen, chỉ có tròng trắng trông vô cùng đáng sợ.

Đôi mắt đó thật sự không có tròng đen, tôi không hề nhìn lầm.

Qua mấy giây sau, hai con ngươi như quả lắc bắt đầu lắc lư chuyển động, tròng đen từ bên trong chầm chậm lồi ra.

Tôi từ từ bước lùi lại, mồ hôi lạnh túa ra như mưa, tôi bỗng ý thức được đã xảy ra chuyện gì: Mẹ chợt quay đầu thật mạnh, vậy mà con ngươi lại không hề lập tức di chuyển theo, nó vẫn giữ nguyên ở vị trí cũ, ẩn dưới mi mắt nhìn chằm chằm tôi.

(Còn tiếp)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Dường như mẹ cũng nhận ra sự khác thường của bản thân mình, bà vuốt vuốt mặt, cười nói: “Có lẽ mẹ hơi mệt rồi, mẹ quay về phòng nghỉ một lát.”

Nói xong liền đi vào phòng của mình.

Tôi trở lại ghế, ngơ ngẩn ngồi xuống.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Cuối cùng thì đã có chuyện gì xảy ra với mẹ tôi?

Tôi thấy ớn lạnh sống lưng, càng nghĩ lại càng sợ hãi, dần dần tôi cũng bắt đầu cảm thấy dạ dày có chút khó chịu, tôi thầm nghĩ có lẽ là vừa nãy ăn no quá, không kịp tiêu hoá. Thế là tôi bèn đứng dậy định đi ra ngoài hoạt động cho tiêu bớt thức ăn, cũng là để cho đầu óc thư giãn, để những suy đoán đáng sợ trong đầu mình dừng lại một chút. Tôi không muốn đi vào làng, bởi vì tôi không muốn lại nhìn thấy dáng vẻ như nhìn thấy ma của bọn họ nữa, thế là tôi mở cửa sân, xoay người đi về hướng Tây Bắc, ra phía sau núi.

Sau núi là rừng cây, yên tĩnh, vắng vẻ, ngoại trừ những cây trà được trồng khắp nơi ra, phần còn lại hoặc là đất bỏ hoang, hoặc là vườn rau, thỉnh thoảng còn có vài tấm bia mộ lẻ tẻ nằm bên cạnh những ngôi mộ bằng đất.

Đi được chừng vài phút, tôi nhìn thấy một tấm bia mộ khuất sau những tán lá thưa thớt, đó là mộ của một bà lão trong làng vừa mới mất tháng trước.

Đáng ra mẹ tôi cũng phải được an táng trong một ngôi mộ như này mới phải.

Ý nghĩ này chợt nảy ra khỏi đầu tôi.

Mẹ tôi không bị chôn dưới lòng đất, ngược lại vẫn đang yên lành đứng ở trong nhà, ngồi ở bên bàn ăn, chẳng phải đây mới là tình huống bất thường sao?

Thảo nào người dân trong làng đều dùng ánh mắt đó để nhìn tôi, thật là…không thể trách họ được.

Tôi vén đám cành lá lộn xộn đang chắn đường đi và tầm mắt của mình, sau đó bước tới trước mộ, vừa định bái lạy một cái, nhưng lại bỗng phát hiện thấy bên kia mộ có hai cái chân thò ra.

Hai cái chân ấy để dưới mặt đất, mặc quần thọ và mang giày thọ.

Trái tim tôi lập tức thắt chặt lại.

Tôi vòng qua mộ, lê đôi chân run rẩy của mình chầm chậm tiến đến trước chỗ hai cái chân kia.

Đó là một cỗ thi thể đã thối rữa nặng nề.

Bên cạnh ngôi mộ còn có một cái hố đã bị đào ra.

Thi thể ấy bị người khác đào ra khỏi mộ, phơi bày ở nơi hoang vu thế này.

Xác chết sưng phù lên, phần thịt thối rữa lộ ra ngoài đã chuyển sang trạng thái tan chảy, trở thành một nơi cho dòi bọ làm ổ. Vô số những con dòi trắng nõn béo múp bò trườn trên phần mặt đã nát rữa của bà lão, chui qua chui lại giữa khoé miệng, mũi, và lỗ tai một cách vui vẻ.

Trên cánh tay, đùi có những dấu vết bị cắt rất rõ ràng, nhiều phần thịt thối rữa rơi xuống như thạch, ngay chỗ mặt cắt của miệng vết thương còn một đám dòi lớn bò lúc nhúc.

Rõ ràng là sau khi chết mới bị người khác đào ra rồi cắt thịt. Thời điểm xảy ra gần nhất có lẽ là sáng nay.

Tôi biết thứ mình ăn sáng nay là gì rồi.

Tôi khom người xuống, dạ dày co thắt dữ dội, những thứ bên trong đều bị tống hết ra ngoài.

Thứ chất nhầy dinh dính, đặc sệt tràn ra đầy đất, bên trong…bên trong dường như còn có mấy con dòi đang ngọ nguậy.

Tôi như muốn ngất đi.

Tôi chạy xuống núi, chạy vào trong sân, dùng gáo múc nước trong lu vốc thẳng vào miệng để xúc, sau đó lại nôn thêm một trận nữa.

Tôi quay người lao vào trong nhà, mẹ cũng từ trong phòng bước ra, đứng ở trước cửa nhìn tôi ngơ ngác.

“Mẹ, mẹ cho con ăn thứ gì vậy?”

“Mẹ cắt ít thịt ở chỗ Trình Đồ mổ lợn…”

“Mẹ nói dối! Mẹ cho con ăn…mẹ cho con ăn là…con đã nhìn thấy ở sau núi rồi!”

Biểu cảm trên mặt mẹ cứng đờ.

Có thứ gì đó dưới lớp da khẽ co giật, hệt như mấy con dòi đang bò bên dưới vậy.

Nhớ lại lúc mẹ quay lưng về phía tôi ngấu nghiến ăn thứ gì đó, dạ dày tôi lại bắt đầu cuộn trào, tôi xoay người chạy vào trong phòng mình, lấy túi xách bỏ quần áo vào.

“Thất nhi, con làm gì vậy?”

Mẹ đứng trước cửa, dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh hỏi.

“Con…con định quay lại trường, sắp khai giảng rồi không phải sao? Sách giáo khoa và đồ dùng học tập của con đâu?”

“Đốt rồi.”

Sau lưng truyền đến một âm thanh lãnh đạm như tiếng gẩy dây đàn.

“Hôm trước đã đốt hết rồi.”

Tôi chầm chậm quay đầu, nhìn vào mặt mẹ.

Đó là một gương mặt đờ đẫn, ngây dại, như thể các dây thần kinh đã hỏng, cả người không còn chút sức sống nào.

“Thất nhi à, hai mẹ con chúng ta không dễ gì mới thoát chết, về sau tuyệt đối, tuyệt đối không thể rời xa nhau nữa.”

Đôi mắt đen láy của mẹ khẽ run lên, con ngươi trắng đục nhìn tôi chầm chầm.

“Con đừng đi đâu cả, từ nay về sau, cứ vĩnh viễn ở bên cạnh mẹ như thế này thôi.”

Đêm đó, tôi từ trong giấc ngủ trằn trọc tỉnh lại.

Gió lạnh vẫn thổi qua khe cửa sổ, vẫn có tiếng người phụ nữ vừa như đang khóc vừa như đang niệm gì đó hoà cùng với gió chui vào bên trong, quanh quẩn khắp cả căn phòng.

Tôi ôm chặt cái chăn, co quắp trên giường, thu hết can đảm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một bóng đen đung đưa dính trên cửa sổ, rèm cửa tung bay theo gió che mất một nửa khuôn mặt nó, cơn gió lạnh thổi qua, cả tấm rèm cũng bị hất tung hoàn toàn, khiến tôi có thể nhìn rõ được khuôn mặt đó.

Cứng đờ như một người chết.

Vô hồn như một cái xác.

Miệng há ra một cách ngây ngốc, mắt và miệng tựa như một cái hố sâu thăm thẳm.

Tôi vùi đầu vào chăn, cả người run bần bật, qua một lúc, tôi mới hé nửa con mắt lén nhìn ra bên ngoài.

Bóng đen trên cửa sổ không thấy đâu nữa.

Cũng không có bóng dáng nào trong phòng.

Trên ô kính cửa sổ có ánh lửa.

Tôi xuống giường, bước chân như đi trên băng mỏng, khẽ khàng tiến đến chỗ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, phát hiện mẹ đang đứng cạnh một đống lửa bốc cháy dữ dội.

Mẹ lại đốt thứ gì đó.

Bà vừa ném những thứ để mồi lửa như giấy, củi các loại, vừa chậm rãi đi xung quanh đống lửa đó.

Mặc dù bước đi chậm rãi nhưng nhịp chân không phải đang di chuyển một cách tuỳ ý, mà là đang giẫm theo một thứ nhịp điệu nào đó không rõ.

Cả người mẹ chuyển động theo ánh lửa, chân tay kéo theo một đường quỹ đạo rất kì lạ.

Bà nhảy một điệu nguyên sơ mà tôi không cách nào diễn tả được, miệng vẫn luôn niệm gì đó.

Giống như là đang niệm kinh, lại giống như đang hát vậy.

Tôi che miệng lại, khom người thật thấp, bò đến chỗ bệ cửa sổ, cẩn thận phân biệt xem mẹ đang đọc cái gì.

“Đi về trước…

Đi về trước…

Cõi âm…

Âm giới…”

Mẹ vừa niệm, vừa đi vòng quanh đống lửa, rất nhanh đã đi đến sát cửa sổ phòng tôi, dường như bà đã nhìn thấy tôi đang trốn dưới bệ cửa sổ, dùng điệu bộ cực kì ma quái chầm chậm quay đầu qua.

Đầu mẹ hệt như chốt cửa không khoá, bị gió chầm chậm thổi mở tung.

Cổ bà lại giống như một cái trục cửa bị gỉ sét, phát ra tiếng cót két cót két.

Trên gương mặt mẹ phản chiếu ánh lửa đung đưa, biểu cảm trên gương mặt đó….

Tôi chạy về giường, quấn người trong chăn thật chặt, cũng không dám đưa mắt nhìn ra ngoài nữa.

Tôi chắc chắn một điều.

Đó tuyệt đối không phải là biểu cảm mà mẹ tôi có thể làm ra.

Đó tuyệt đối, tuyệt đối……không phải là mẹ của tôi.

- ----

Cứ như vậy, lại qua thêm vài ngày.

Theo thời gian, biểu cảm trên gương mặt “mẹ” càng lúc càng trở nên khô khan, cứng nhắc, đờ đẫn, giống như một miếng thịt dần mất đi nhiệt độ vậy.

Bộ mặt thật dưới lớp da đó dường như cũng không còn che giấu được nữa, nó sắp xé toạt lớp da để chui ra ngoài.

Ban ngày còn đỡ, bà còn có thể cố gắng nặn ra một nụ cười.

Tối đến, mẹ lại như một cái xác không hồn đi vòng quanh đống lửa, diễu hành, tụng kinh líu ríu và khóc suốt cả đêm.

Bà vẫn nấu cho tôi những miếng “thịt” có mùi thơm lạ lùng, nhưng tôi không dám động đến nó nữa, có chết cũng không dám. Tôi biết đó là thịt được cắt ra từ xác người, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy tiếng bà vừa băm thịt vừa cười ngây dại vào buổi đêm nữa.

Thế là mỗi lần ăn cơm tôi đều chỉ gặm mấy miếng bánh bao đã ôi thiu đến chuyển thành màu đen, sau đó nhịn không được mà nôn ra, ôm bụng đói rời khỏi bàn ăn.

Mỗi lần như thế, mẹ đều dùng khuôn mặt đã dần trở nên cứng đờ của mình đè nén đi vẻ thất vọng.

“Con phải ăn cơm, Thất nhi à.”

“Người là sắt, cơm là thép…không ăn cơm sao được?”

Tôi muốn tìm cơ hội ra khỏi nhà, nhưng mẹ đã khoá cửa sân lại, hơn nữa còn canh rất chặt, cuối cùng tôi cũng không tìm thấy cơ hội nào.

Có một đêm, tôi nghe thấy tiếng bà bên cửa sổ, không ngừng khóc thút thít.

“Xin lỗi, Thất nhi, xin lỗi…”

“Mẹ có lỗi với con, mẹ không buông bỏ con được, mẹ không muốn rời xa con.”

Tiếng khóc thê lương đó dường như đã lấn áp đi một phần nỗi sợ hãi trong lòng tôi.

(Còn tiếp)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Thế là đến hôm sau, tôi đã thử đi tìm mẹ---người đang ngồi ngẩn ngơ ở nhà chính nhìn chằm chằm cỗ quan tài kia---để nói chuyện.

“Mẹ”

Tôi khẽ giọng gọi, và như đã dự liệu từ trước mẹ không trả lời.

“Mẹ”

Tôi hét lớn, lúc này mẹ mới cứng nhắc xoay người lại nhìn tôi.

Vẫn là khuôn mặt ngây dại không chút biểu cảm đó, con ngươi màu đen nhảy loạn xạ quanh hốc mắt, giống như nhãn cầu đã không còn biết làm thế nào để phù hợp với sự di chuyển của đầu nữa rồi.

“Mẹ, quan tài này…mẹ định làm thế nào?”

Tôi thử thăm dò.

Đôi môi khô khốc của mẹ hé mở, nhưng không có âm thanh nào được phát ra.

“Quan tài này, để ở trong nhà xui xẻo lắm.”

Tôi vừa nói vừa đi về phía mẹ.

Mẹ vẫn không nói gì, chỉ dùng đầu dõi theo từng bước chân của tôi.

Tôi đi đến bên cạnh bà, nhìn cái cổ bởi vì xoay không đúng khớp mà lớp da đã nhăn nheo xoắn chặt lại với nhau, trong đầu đột nhiên lại nảy ra một ý nghĩ vô cùng điên rồi.

Tôi tiếp tục đi vòng quanh người mẹ.

Đầu bà ấy vẫn ghìm chặt và di chuyển theo tôi.

Cổ bà phát ra tiếng “cụp”, “cụp” hệt như tiếng bánh răng bị kẹt lại vậy, lớp da trên cổ bị xoắn vào nhau tạo thành những nếp nhăn đáng sợ, chầm chậm dồn thành từng lớp từng lớp chất chồng lên nhau.

Tôi dừng lại, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống đất.

Đầu của mẹ đã di chuyển theo tôi gần 270 độ.

Tia hi vọng cuối cùng trong tôi tan thành mây khói --- Đó tuyệt đối không phải là mẹ của tôi.

Bà ấy đã trở thành….một thứ gì đó khác.

Tôi lùi về sau muốn rời khỏi, nhưng mẹ đột nhiên bật dậy, đầu vẫn trong trạng thái bị xoắn lại giống cái bánh quai chèo, duỗi tay phải ra định chộp lấy tôi.

“Bỏ ra! Bỏ ra..!”

Tôi vừa hét lên vừa cào vào cánh tay đó, móng tay tôi rạch lên mu bàn tay trắng bệch của mẹ hằn lên những vệt máu.

Chiều hôm đó, cánh tay ấy bị hoại tử với một tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc đã chuyển sang xanh đen rồi tím bầm.

Đêm ấy, tôi nghe tiếng mẹ vừa điên cuồng băm chặt gì đó, vừa cười ngây dại.

Ngày hôm sau---cũng là ngày thứ sáu kể từ khi mẹ “quay lại”, tôi phát hiện ra cánh tay phải của mẹ đã không còn nữa, miệng vết thương được quấn qua loa bằng một tấm giẻ rách nát.

Trên bàn ăn là một nồi thịt hầm đầy ấp.

Đương nhiên là tôi không ăn dù chỉ một miếng.

- ---

Đến tối, tôi nghe thấy ngoài sân có tiếng mở cửa.

Tôi nhoài người ra cửa sổ nhìn thử, chỉ nhìn thấy “mẹ” đang đẩy cửa sân, loạng choạng đi ra ngoài, không lâu sau đó bà liền biến mất trong màn đêm đen đặc.

Tôi vui mừng vô cùng, lập tức mở cửa phòng chạy ra ngoài sân.

Có lẽ mẹ cho rằng tôi đang ngủ say cho nên mới yên tâm ra ngoài như vậy.

Tôi vốn định chạy trốn ngay trong đêm, rời khỏi căn nhà đáng sợ này càng xa càng tốt, nhưng nhìn những ngọn núi trập trùng bị bao phủ bởi bóng đen trải dài vô tận ngoài kia tôi nhất thời có chút do dự. Chính ngay lúc này, tôi nhìn thấy bóng dáng “mẹ” ở phía xa đang chầm chậm bước ra sau núi.

Đôi chân tôi bắt đầu cảm nhận được một sự thôi thúc kì lạ không thể cưỡng lại được.

Tôi rón rén đi theo mẹ chui vào trong rừng cây.

Lặng lẽ bước theo bóng dáng phiêu dạt ma quái ấy ở một khoảng cách xa xa, tôi bám theo bà băng qua chỗ vườn trà và những ngôi mộ.

Tôi tưởng rằng bà sẽ lại đi đào mộ của ai đó nữa, nhưng không hề, “mẹ” chỉ loạng choạng đi về phía trước, giống như là đang bị một thế lực nào đó dẫn dắt vậy, không biết đã đi được bao lâu, chúng tôi đã đi được đến lưng chừng núi và tiến vào sâu bên trong núi.

Nơi này đã không còn thuộc về vườn trà, khắp nơi đều là những cây cổ thụ cao bằng mấy người cộng lại, ánh trăng trên đỉnh đầu bị những tán cây khổng lồ che khuất, không một tia sáng nào có thể chui lọt qua được. Chỉ có ánh sáng phát ra từ những loại nấm và những loài cây dương xỉ kì lạ xung quanh. Mượn chút ánh sáng đó, tôi quay đầu nhìn khắp một lượt, trong khu rừng hoang sơ bị giam trong sự yên tĩnh, dưới mỗi gốc cây đều có bóng người đen bầm [email protected] truồng đứng ở đó.

Bọn họ đều mang một bộ mặt ngây ngốc vô cảm, mỗi cơ thể đều có một mức độ phân huỷ khác nhau.

Không biết tại sao, tôi lại không cảm thấy sợ hãi lắm.

Tôi nhìn theo hướng trước mặt của “mẹ”, bà đã bước vào một căn lều tranh nhỏ được bao bọc bằng nhành cây và lá dương xỉ, lều được thắp sáng bằng ánh nến.

Có tiếng nói chuyện vang vọng.

Tôi núp trong bụi cây, đợi cho đến khi cuộc trò chuyện kết thúc, đèn tắt, “mẹ” từ trong lều tranh bước ra, lại lảo đảo đi xuống núi, ngay khi bà vừa đi khuất, tôi liền đẩy cánh cửa bằng trúc kia ra, bước vào trong lều tranh.

Nến lại được thắp lên lần nữa.

Ở nơi sâu nhất trong căn lều có một bà lão già nua, tròng mắt vàng vọt đang ngồi trên chiếu cỏ.

Tôi nhận ra đây chính là bà lão đã nhìn chằm chằm tôi rất lâu hôm đám tang.

Bà dùng đôi mắt đã vần đục của mình nhìn tôi, khoé miệng khô quắt chầm chậm hé mở, răng bên trong đã rụng hết, lộ ra nụ cười có phần đáng sợ. Đầu của bà ấy cũng rất kì lạ---to mà phẳng, giống như một cái hình tam giác, cũng bởi vì cấu trúc kì lạ của phần đầu mà đôi mắt dường như cũng được bố trí hẳn sang hai bên mặt. Tạo cho người nhìn một loại ảo giác như là động vật bò sát vậy.

“Tiểu quỷ à, tiểu quỷ à, ngươi đến chỗ của ta làm gì?”

“Cháu…mẹ của cháu đến chỗ bà làm gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bà lão nghe thấy lời này, nhìn chằm chằm tôi đến vài giây, ngay sau đó lại phát ra tiếng cười trầm khàn, âm thanh đó nghe như là tiếng kêu của rắn vậy.

“Hoá ra đó là mẹ của ngươi à, hoá ra đó chính là ngươi. Ngươi còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì sao? Là hồi hồn đấy, hồi hồn.”

“Hồi….hồi hồn?”

Bà mở miệng, dùng chất giọng nửa người nửa rắn lầm bầm niệm:

“Đi về trước lại đi về trước,

Dẫn đường về phía trước,

Cửa đá mười hai tầng,

Cõi âm mười hai đường,

Địa phủ ở phía bắc,

Đường mở ở phía nam,…”

“Đây, đây là….”

Là bài kinh mà mẹ niệm vào buổi tối.

Bà lão dùng đôi đồng tử vàng đục nhìn chằm chằm tôi.

“Đây là Kinh Dẫn Đường”

“Là kinh để tiễn âm hồn người chết về vùng đất tổ tiên của họ.”

“Ngươi có nhìn thấy những xác chết ở ngoài kia không? Đó là những đứa trẻ đáng thương, sau khi chết đi không có ai niệm kinh cho chúng, cho nên không biết bản thân phải đi về đâu. Thế là ta bèn tập hợp bọn chúng lại và trở thành thủ lĩnh của chúng, cũng rất vui đấy, haha.”

“Có điều ngược lại, giả như có người sống không muốn người chết bỏ họ mà đi, vào đêm thất đầu của người chết, đứng ở ngoài nhà, để cho người chết nhìn thấy thì người chết đó sẽ ở lại, ở lại bên người sống---Đây gọi là trở về nhà vào thất đầu, ngươi hiểu không? Ngươi là người Hán, ngươi nhất định là hiểu rồi nhỉ?”

“Cháu, cháu…”

Tôi chợt hiểu ra rồi.

Tối đêm đó….đêm đó tôi không mong mẹ chết đi, cứ luôn ngồi ở ngoài nhà, để âm hồn của mẹ nhìn thấy tôi!

“Cứ như vậy, kinh dẫn đường đã biến thành kinh câu dẫn linh hồn người chết ở lại bên người sống, hahaha!”

Bà lão nhìn tôi khàn giọng cười lớn.

“Người chết không biết bản thân mình đã chết, cứ dừng lại ở ranh giới nửa âm nửa dương này, nhưng người chết lại không thể ăn uống giống người sống, cho nên họ buộc phải ăn thức ăn của người âm---như là thịt thối rữa, rễ cây mục nát, các loại ấu trùng, giòi bọ, để kéo dài trạng thái nửa sống nửa chết của mình.”

Hoá ra là vậy.

Mẹ nấu những món “thịt” và ăn ngấu nghiến thứ đó.

Mẹ không biết bản thân mình đã chết sao?

Là bởi vì tôi, là bởi vì sự không nỡ của tôi nên mới khiến mẹ lưu lại dương gian này sao?

“Bà ơi, nếu….nếu như cứ mãi luôn trong tình trạng như vậy, thì sẽ thế nào?”

“Sẽ thế nào? Hahahaha! Vậy thì đương nhiên người sống sẽ bị người chết từ từ hút hết dương khí, người chết sẽ dần dần bị người sống cướp đi âm hồn, cuối cùng cả hai đều biến thành trạng thái sống dở chết dở, nửa sống nửa chết, trở thành hai người vừa sống mà lại vừa chết, hahahaha!”

“……..”

Tôi sẽ từ từ bị mẹ hút hết dương khí….?

Tôi sẽ biến thành dáng vẻ nửa sống nửa chết giống mẹ?

“Vậy, vậy phải làm thế nào để người chết rời đi hả bà? Phải làm thế nào mới có thể khiến mẹ cháu hoàn toàn được an nghỉ? Cháu không muốn bị mẹ bắt hồn đi, cháu….cháu vẫn còn muốn sống tiếp.”

Bà lão lại dùng con ngươi vàng đục ấy nhìn chằm chằm tôi.

Giống như đang suy xét và cân nhắc gì đó.

Cuối cùng, bà lại mở miệng nở nụ cười thích thú.

“Chỉ cần khiến người chết nhận ra bản thân họ đã chết rồi là được.”

Bà để lộ ra nụ cười châm chọc và xấu xí nhất từ trước đến giờ, tiếp tục nói:

“Người chết không biết bản thân mình chết rồi, cho nên chỉ cần để cho họ biết được mình đã chết thật sự, để họ nhìn thấy thứ đủ để chứng minh rằng họ đã chết, vậy là xong xuôi! Người chết lại chết thêm một lần nữa, người sống vĩnh viễn cũng khó gặp lại được họ! Hahahahaha!”

“Cảm, cảm ơn bà!”

Tôi bịt tai lại giữa tiếng cười điên cuồng của bà lão, bước ra khỏi lều tranh. Những xác chết trong rừng cây cũng há to cái miệng đen xì, phát ra tiếng cười như âm thanh vo ve của loài côn trùng nào đó với tôi.

Tôi gia tăng thêm tốc độ bước chân, đi nhanh xuống núi chạy về nhà.

Tôi đã xác định được chuyện mình nên làm.

Tôi muốn bù đắp những sai lầm mà mình đã từng phạm phải.

Tôi muốn…gi3t chết mẹ lần nữa.

(Còn nữa)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Tôi chạy ra khỏi cánh rừng hoang sơ, đến chỗ vườn trà, còn chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy bên dưới vang lên tiếng gọi thảm thiết.

“Thất nhi, Thất nhi à…..”

“Con đang ở đâu, con mau quay lại đi, mau quay lại….”

Tiếng gió gào thét bao bọc lấy tiếng hét như xé gan xé thịt, vang vọng giữa khe núi và những cánh rừng rậm rạp, tiếng hét ấy dần dần biến dạng, ngày càng giống với tiếng kêu của loài dã thú, loài dã thú có hình dạng như thế nào mới có thể phát ra loại âm thanh này nhỉ?

Tôi không dám nghĩ nhiều hơn nữa.

Tôi đứng trên núi nhìn xuống những ngọn đèn đang dần được thắp lên trong làng, chính tiếng hét của mẹ đã đánh thức tất cả mọi người.

Tôi không dám trì hoãn, ba chân bốn cẳng chạy nhanh xuống núi.

Tiếng gào thét của mẹ vang vọng ở chỗ khu rừng gần nhà, tôi không dám đi sang bên đó, thế là tôi đi vào một con đường nhỏ khác, vòng xuống dưới chân núi đi về làng. Trong làng đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại không có ai dám bước ra khỏi nhà, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng những người lớn đang cầm nông cụ và đồ làm bếp trên tay, đứng canh ở cửa lớn hoặc chỗ cửa sổ.

Tôi chạy ra phía sau nhà của Cao Phán, nhìn thấy Cao Phán và em trai cậu ấy đang ngồi ở sân sau---Cậu ấy là người bạn cùng chơi với tôi từ nhỏ đến lớn.

Tôi đi đến chỗ bức tường bị nứt, nơi mà tôi thường đến để gọi cậu ấy ra ngoài chơi, sau đó nhỏ giọng gọi: “Cao Phán, Cao Phán.”

Cao Phán xoay người, nhìn thấy tôi, cả mặt cậu ấy lập tức rộ ra vẻ kinh hãi, ôm chặt lấy em trai mình.

“Cao Phán, mẹ tớ điên rồi, bà ấy….bà ấy không phải là người sống! Bà ấy vốn không nên sống lại, đều tại tớ….tớ đã gọi bà ấy từ âm phủ trở về, cậu mau bảo người lớn mời đạo sĩ tới đây, mời thầy bà đến trấn mẹ tớ lại…”

“Cậu mau đi đi, Tất Tử”

Cao Phán ngắt lời tôi.

Đôi mắt run rẩy nhìn tôi chằm chằm.

“Cậu không nên ở đây, cậu mau đi đi, nếu không, nếu không, tôi hét lên đó.”

Nỗi sợ hãi trên nét mặt Cao Phán khiến tôi không khỏi cảm thấy choáng váng.

Tôi chợt nhận thức được, nỗi sợ hãi của người dân trong làng không chỉ nhắm vào mẹ tôi, mà còn nhắm vào tôi, người đã gọi bà quay lại.

- ---Tối hôm đó, không phải là đã biết rồi sao?

Tôi rời khỏi nhà Cao Phán, đi đến con đường nhỏ, lảo đảo chạy về nhà mình.

Không cách nào trông chờ vào người trong làng nữa rồi.

Tôi chỉ có thể dựa vào sức của chính mình để đưa mẹ quay về nơi bà thuộc về.

Cách nhà càng gần, tôi lại càng nghe thấy tiếng gào rú và la hét rõ ràng hơn.

May mà âm thanh đó vẫn đang từ nơi cao một chút vọng xuống, cũng có nghĩa là mẹ vẫn đang ở trong rừng cây sau núi tìm tôi, tôi có thể nhân cơ hội này chạy vào trong phòng, tìm ra thứ đủ để chứng mình rằng mẹ đã chết, rồi tiễn bà ấy về với nơi bà nên thuộc về.

Tôi chạy vào nhà dưới sự yểm trợ của tiếng la hét ấy, không dám bật đèn, chỉ có thể mò mẫm bước tới gian phòng chính gần như đã tối om, may mà tôi đủ quen thuộc với căn nhà của mình, rất nhanh tôi đã chạm tay được vào chiếc quan tài bằng gỗ đang nằm trong góc nhà.

Tôi cố sức đẩy nắp quan tài ra.

Không nằm ngoài dự liệu, bên trong quan tài chẳng có gì cả.

Thế nhưng tấm ván gỗ dưới đáy quan tài có một vệt đen mờ mờ giống như là vết đọng lại của thứ gì đó được ngâm trong chất lỏng vậy, thậm chí trong vết đọng đó vẫn còn sót lại xác của một vài con ấu trùng đen ngòm đã khô quắt lại nữa.

Là nước từ xác người.

Nói cách khác, cũng chính là có thi thể đã từng nằm trong đây.

Nếu như để mẹ tôi nhìn thấy cái này, bà sẽ hiểu ra chứ?

Vấn đề là làm cách nào để bà ấy---

“Thất nhi à…..”

Phía sau lưng tôi truyền đến tiếng gào rú.

Tôi xoay người lại, nhìn thấy mẹ tóc dài buông xoã, miệng và mũi chảy máu, đang đứng sau lưng tôi.

Hiện giờ bà ấy đã trở thành dáng vẻ ba phần giống người bảy phần giống quỷ rồi, nhất là khuôn miệng và đôi mắt tròn vo trông chẳng khác gì đám người chết trong rừng cây kia cả, đen kịt như hố sâu không nhìn thấy đáy.

Mẹ duỗi cánh tay trái ra nắm lấy tôi, sau đó ấn tôi vào bên trong quan tài.

“Mẹ có lỗi với con---Mẹ không nên….làm như vậy---huhuhuhu”

Máu từ trong hốc mắt đen ngòm của bà chảy ra.

“Mẹ không muốn mất con….huhuhu”

“Mẹ mẹ…mẹ mẹ…”

Tôi hét lên, dùng chân đá mẹ ra, kế đó tôi lập tức xoay người lảo đảo bỏ chạy, hoảng loạn thế nào tôi lại chạy vào phòng của mẹ, dùng hết sức lực khoá cửa lại.

Vừa quay người chân tôi liền mềm nhũn ra, tôi ngã phịch xuống đất dựa vào cửa.

Những mảnh thi thể, thịt thối rữa, xương, mỡ, giỏ đựng thịt, chậu máu đục.

Quần áo liệm bị vứt lộn xộn trong đống thịt và xương.

Thịt vụn rơi đầy lên tấm thảm dưới chân.

Căn phòng của mẹ đã trở thành chốn địa ngục ngột ngạt, ngập tràn mùi máu tanh.

Thứ khiến cho đôi chân của tôi ngày càng nhũn ra hơn chính là trong nơi địa ngục máu me này còn rải rác những bức ảnh lúc nhỏ của tôi, cùng với nhang, lục lạc, nến đỏ, bùa chú và các loại vật dụng làm phép khác nữa.

Mẹ muốn làm gì?

Mẹ của tôi, bà ấy rốt cuộc muốn làm gì?

Bà ấy muốn biến tôi thành dáng vẻ giống bà bây giờ, sau đó cùng bà ấy ‘mãi mãi ở bên nhau’, đúng không?

Sau lưng vang lên tiếng đập cửa.

Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!

Tiếng đập dồn dập đáng sợ hơn cả tiếng trống đánh liên hồi.

Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!

Tôi dùng sức chặn cửa, nhưng nó hầu như không có chút tác dụng nào, chưa đến ba giây, tấm ván cửa đã bị đâm thủng một lỗ lớn, khuôn mặt đầm đìa máu của mẹ dần lộ ra.

Tôi hét lên, ngã bệt xuống đất.

Hoá ra mẹ dùng đầu của mình làm thành cọc để đâm thủng cửa.

Sau khi đâm thủng được cửa rồi, đầu của mẹ vẫn theo quán tính không dừng lại được, cứ như một con chim gõ kiến liên tục gõ đầu mình vào trong lỗ thủng, hành động điên cuồng đó hệt như là bị ma quỷ xui khiến vậy, điều này đã làm cho tôi đánh mất đi chút do dự cuối cùng trong lòng mình, tôi nhặt lấy con dao chặt xương nhỏ gần đó, chém về phía mẹ.

“Aaaaaaaa!”

Bà bịt một mắt lại và gào lên đau đớn, rồi ngã về phía sau.

Tôi tranh thủ thời gian trèo lên cửa sổ chạy ra khỏi phòng, loạng choạng chạy về hướng sau núi, mắt nhìn thấy vườn rau tôi mới chợt nghĩ ra.

Tôi nhớ ra rồi---nhớ ra thứ có thể chứng mình mẹ tôi đã chết nằm ở đâu rồi.

Chính là cái hố mà mẹ đã đào ở vườn rau vào ngày đầu tiên bà trở về.

Mẹ đã đem tất cả những thứ có thể chứng minh bản thân bà đã chết---di ảnh, bài vị, câu đối phúng điếu, điếu văn…toàn bộ nhét vào bên trong túi hành lý, ném chúng vào đống lửa, sau đó đem tàn dư còn sót lại chôn ở vườn rau sau núi.

Đây chính là nguyên nhân mấy ngày nay tôi tìm khắp ở trong nhà cũng không thể tìm thấy di ảnh hay bài vị.

Chiếc túi đó rất khó bắt lửa, bên trong nhất định vẫn còn sót lại thứ có thể chứng minh là mẹ tôi đã chết! Chỉ cần đào cái hố lên và lấy những thứ đó ra…

Tôi đẩy cửa vườn rau, bước từng bước đến cái hố mẹ đã đào ở chính giữa khu vườn.

Tôi nhất định phải, tôi……nhất định phải tiễn bà đi.

Tôi….

Tôi rất yêu mẹ của tôi.

Tôi rất yêu rất yêu bà.

Tôi rất nhớ món thịt hầm khoai tây mà mẹ đã làm cho mình,

Tôi rất nhớ nụ cười hiền từ và vòng tay ấm áp của mẹ…

Máu hoà với nước mắt lăn dài trên mặt tôi.

Nhưng mẹ đã chết rồi!

Người chết không thể nào sống lại được nữa, chỉ có thể hồi hồn trong một thời gian ngắn.

Mà tôi thì vẫn muốn sống, tôi muốn lên thị trấn học tiếp, tôi muốn sống một cuộc đời trọn vẹn.

Xin lỗi, mẹ.

Tôi chạy đến cái hố mà hôm trước mẹ đã đào, nhặt cây cuốc ở bên cạnh lên, ra sức đào.

Chưa đào được bao lâu, lưỡi cuốc đã đập mạnh vào thứ gì đó phát ra tiếng leng keng, tôi dùng tay cào đất ra và nhìn, hoá ra là chiếc gương ở tủ quần áo.

Mẹ cũng đem chiếc gương có thể phản chiếu dung mạo thật của người chết ra chôn ở đây.

Tôi ném gương sang một bên, lấy cuốc tiếp tục đào, bóng dáng của mẹ đã xuất hiện ở dưới chân núi, đang men theo chỗ đất trũng bò lên với tốc độ cực nhanh.

Tôi dùng hết sức đào chiếc túi da rắn đó ra, giũ sạch tro và những mảnh vụn, liều mạng lục lọi tìm kiếm bên trong.

“Thất nhi đừng…….đừng tìm!”

Mẹ đã bước vào trong vườn rau, nhìn thấy cảnh này bà lập tức hét lên.

Tiếng hét the thé hoà lẫn với tiếng cầu xin của mẹ, bà ấy sợ rồi, bà biết trong đây có thứ khiến bà phải biến mất mãi mãi.

Tôi chạm đến một góc cứng cứng,

Đó là khung ảnh, khung đựng di ảnh.

Tôi lấy khung ảnh đã bị cháy sém đó ra, phần lớn bức ảnh đã bị cháy, nhưng vẫn lờ mờ nhìn thấy được nửa khuôn mặt.

“Đừng xem…..đừng xem Thất nhi à….”

Tôi đứng quay lưng với ánh trăng, gương mặt thật của người trong ảnh đã bị bóng lưng của tôi che khuất, tôi không thể nhìn rõ được, nhưng mẹ ở phía sau lưng chắc chắn có thể nhìn thấy.

Vì vậy tôi xoay người, giơ khung ảnh về phía mẹ, gào lên:

“Mẹ, mẹ đã chết rồi! Mẹ nhìn đi, bọn con đã làm đám tang cho mẹ rồi! Đây là di ảnh của mẹ, mẹ….mẹ…mẹ đi đi, đừng bám lấy con nữa, con muốn sống….con vẫn còn muốn sống!”

Mẹ hét lên một tiếng xé ruột xé gan.

Bà ôm lấy đầu, khóc lóc thảm thiết.

Nhưng mẹ lại không hề biến mất.

Không biến thành tro, cũng không tan thành khói.

“Thất nhi à, Thất nhi à…”

Thậm chí dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt của mẹ đã trở lại trạng thái bình thường.

Đó là khuôn mặt của một người mẹ mang đầy vẻ mệt mỏi và đau lòng.

“Đừng nhìn khung ảnh….đừng nhìn….”

Mẹ vừa không ngừng dùng giọng nói van nài thuyết phục tôi, vừa run rẩy vươn cánh tay trái còn lại của mình ra, rụt rè thận trọng tiến gần đến chỗ tôi.

Đừng….nhìn?

Đừng nhìn cái gì?

Sự sợ hãi và hoảng loạn trong lòng tôi dần được thay thế bằng một sự tò mò không thể lý giải nổi.

Tại sao mẹ lại không biến mất?

Nhìn thấy thứ chứng minh bản thân đã chết, không phải là nên chết đi lần nữa sao?

Tại sao mẹ lại không chết?

Tại sao động tác của tôi lại dần trở nên cứng nhắc, não cũng bắt đầu trì trệ?

Linh cảm chẳng lành ngày càng rõ ràng trong lòng tôi.

Dường như ngay cả gió cũng đang gào thét bảo tôi đừng nhìn.

Thế nhưng sự tò mò như hàng ngàn con kiến cắn xé cơ thể tôi, thúc giục tâm trí và điều khiển đôi tay tôi, khiến tôi chầm chậm xoay khung ảnh lại.

Trên bức di ảnh đã cháy sém không có gương mặt mẹ.

Đó là nửa khuôn mặt của một chàng trai để tóc ngắn, đeo khăn đỏ, đang nở một nụ cười rạng rỡ.

Đây…đây là ai?

Khuôn mặt của người này, tại sao lại giống tôi như vậy?

“Thất nhi à, Thất nhi à…..là lỗi của mẹ, tất cả là lỗi của mẹ, mẹ không nỡ rời xa con….”

Mẹ quỳ xuống đất bật khóc.

Tôi chợt cúi đầu, nhìn vào chiếc gương soi toàn [email protected] dưới chân.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu thẳng xuống đầu, trong tấm gương đầy vết nứt tôi đã nhìn thấy nó, bóng người mà tôi suýt chút nữa đã nhìn thấy rõ vào mấy hôm trước.

Mái tóc rối bù, cơ thể dài ngoằng, cả người [email protected] trụi không một mảnh vải.

Đó không phải là tóc, mà là da bị xé rách trong vụ tai nạn xe.

Đó không phải là cơ thể dài ngoằng, mà là do xương sống bị gãy lòi ra trong vụ tai nạn xe.

Hình dạng méo mó đó là do cơ thể bị va đập trong vụ tai nạn xe.

Tôi mở miệng, khoé môi run rẩy,

Bóng đen đó cũng há cái miệng trông như hố đen,

Thứ máu vô cùng bẩn thỉu từ miệng hai chúng tôi chảy xuống, hoà lẫn trên mặt gương.

Tôi nở một nụ cười gượng.

Cuối cùng tôi cũng đã phản ứng lại được rồi.

Cuối cùng….tôi cũng đã nhận ra tất cả.

Suốt thời gian qua, những nghi vấn trong lòng tôi cứ luôn bị sự đau buồn và sợ hãi che lấp mất.

Tại sao lúc tôi quay về nhà, tang lễ đã bắt đầu rồi?

Tại sao mọi người trong tang lễ đều “nhắm mắt làm ngơ” với tôi, không một ai chú ý đến tôi?

Tại sao mẹ lại muốn đốt đi những món đồ trong chiếc túi đó, sao mẹ lại niệm “kinh dẫn đường” để đưa người chết về nhà vào mỗi đêm?

Tại sao người dân trong làng đều vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy tôi, tại sao dì cả vừa nhìn thấy tôi đã ngã nhào xuống đất?

Tại sao mẹ lại hầm thịt từ xác người chết, tại sao tôi vẫn ăn nó một cách ngon lành như vậy?

Lời của bà lão kia lại văng vẳng bên tai tôi.

“Tiểu quỷ à, tiểu quỷ à.”

“Cậu vẫn còn không hiểu sao? Là hồi hồn, hồi hồn đấy.”

“………..không thể ăn uống giống người sống, cho nên họ buộc phải ăn thức ăn của người âm---như là thịt thối rữa, rễ cây mục nát, các loại ấu trùng, giòi bọ, để kéo dài trạng thái nửa sống nửa chết của mình.”

“………..người sống sẽ từ từ bị người chết hút hết dương khí, người chết lại bị người sống cướp đi âm hồn, cuối cùng cả hai đều biến thành trạng thái sống dở chết dở, nửa sống nửa chết, trở thành hai người vừa sống mà lại vừa chết.”

“………..Chỉ cần để cho người chết biết được mình đã chết thật sự, để họ nhìn thấy thứ đủ để chứng minh rằng họ đã chết, vậy là xong xuôi! Người chết lại chết thêm một lần nữa, người sống vĩnh viễn cũng khó gặp lại được họ!”

Tôi duỗi những ngón tay đang dần tan biến thành tro của mình, gắng sức vươn nó về phía mẹ---người đang gào khóc nức nở.

…………..là tôi.

Người bị tai nạn xe chết, là tôi.

(Hết)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom