Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 20: Người đợi tôi trở về


Buổi chiều đến đội cảnh sát giao thông, kể từ khi Tiểu Vương chết, tôi thường xuyên qua đó.

Trở về nhà nghỉ của ủy ban, trăng đã treo lơ lửng trên trời cao.

Cất xe trong lán, đầu tôi lại nhớ đến đám cỏ tranh ở trước thônViễn Vọng, nhớ đến thảm trạng của Tiểu Vương khi chết. Chậm bước về nhànghỉ, đi qua chỗ rẽ, lúc vô tình nhìn về phòng mình, tôi bất giác giậtthót khi thấy một bóng người, chiếc bóng đổ dài dưới ánh trăng sáng lạnh trong đêm, không biết nên dùng từ gì để hình dung cảm giác lúc này nữa. Ở trước cửa phòng tôi, bóng hình đó đang cúi đầu phân vân, tựa hồ đangdo dự điều gì. Đưa mắt nhìn qua, trái tim đang căng như dây đàn độtnhiên rung động, nỗi thương cảm như sợi tơ, từng sợi từng sợi buộc chặttâm can. Bóng dáng ấy nhỏ bé yếu ớt, lại cô đơn lẻ loi vô cùng. Gió lạnh ào tới, lá cây "rì rào", tôi bước nhẹ để không làm cô ấy giật mình.

Tôi dừng lại trước mặt cô ấy, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi vẻ rốibời, lại thêm chút rụt rè e lệ và cả nỗi hoảng hốt, sau rồi lại cúi đầuthấp, muốn nói điều gì, tựa như không biết nên bắt đầu thế nào. Tôi dịugiọng nói : "Tử Nguyệt, em tìm anh à?", đúng vậy, bóng hình đó là TửNguyệt. Nếu không phải là tận mắt chứng kiến, tôi cũng chẳng dám tin một Tử Nguyệt hoạt bát vui vẻ lại có lúc trở nên nhu mì dịu dàng như thế.

Tử Nguyệt lưỡng lự trong giây lát, gật đầu nói : "Vâng", ánh nhìn lo sợ của cô quét qua phòng Tiểu Vương.

Tôi nhìn cô ấy một thoáng lòng khẽ rung động, Tiểu Vương mấtcũng được mấy tháng rồi nhưng người ở nông thôn có mấy ai là không tinthần quỷ, vậy mà một cô gái như Tử Nguyệt, lại đứng một mình trong đêmvắng tĩnh mịch để đợi tôi, nhất định trong lòng cô phải sợ hãi lắm?

Tôi mở cửa rồi mời Tử Nguyệt vào phòng.

Ánh trăng lạnh xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên giường, rồi biến mất khi đèn bật lên.

Tôi mời Tử Nguyệt ngồi xuống, thuận tay rót cho cô ấy một tách trà, mỉm cười hỏi : "Tử Nguyệt, em có chuyện gì phải không?".

Tử Nguyệt nhìn tôi, màn sương mờ trong đáy mắt cô như đang tảnra, ẩn chứa nỗi tủi hờn ấm ức, sự oán trách thầm kín và nỗi quyến luyếnkhông dứt, nhưng cô chỉ nói : "Không có gì, em không ngủ được, trăng đêm nay đẹp quá nên ra ngoài đi dạo một chút, thế rồi đi đến chỗ của anhthôi !".

Đấy là sự thẹn thùng của một cô gái? Hay là trong lòng đang cótrăm mối tơ vò? Tôi không nói gì, nhưng vẫn còn nhớ rất rõ, lúc mới gặpbóng người không đầu đó, khi bị Trường Hà thiếu chút nữa bóp chết tronglòng tôi xuất hiện một hình bóng, Tử Nguyệt, anh thật sự yêu em rồi,nhưng nếu không thể kết thúc chuyện kia, anh phải làm sao để em khôngphải lo lắng đây, chỉ đành lạnh nhạt với em thôi.

Tử Nguyệt chầm chậm bước đến trước mặt, nhìn tôi chăm chú, rấtlâu rất lâu, sau đó nhẹ nhàng nói : "Anh gầy quá, anh đang lo lắngchuyện gì? Anh nói với em đi, cái chết của Tiểu Vương là tai nạn ngoài ý muốn, anh bảo em không nên để trong lòng nhưng còn bản thân anh thìsao? Cái chết của Tiểu Vương không phải là tai nạn, đúng không?".

Tôi không sao đối diện được với đôi mắt sáng trong thuần khiếtđó, trong lòng như có hàng ngàn con sóng đang trào dâng mãnh liệt. TửNguyệt, anh biết nói như thế nào với em đây ?

Tử Nguyệt sà vào lòng rồi ôm chặt eo tôi, nghẹn ngào nói : "Hãynói với em, anh đã gặp phải chuyện gì, đừng để em lo lắng nữa, có đượckhông?".

Tôi ôm chặt Tử Nguyệt, hơi thở nhẹ nhàng của cô phả lên mặt, lên cơ thể tôi, là thứ hơi ấm mà lâu lắm rồi tôi mới lại được cảm nhận. Bờmôi tôi lần tìm đôi môi Tử Nguyệt, hôn lên khuôn mặt trắng ngần tinhkhôi của cô, đắm say. Tôi cứ mãi sống trong nỗi sợ hãi, lo lắng khôngdứt, nhưng khi đối diện với Tử Nguyệt, tâm trạng lại trở nên thư thái vô cùng, là bởi trong tim tôi có tình yêu mà tôi dành cho cô ấy, hay bởisự quan tâm của cô ấy đối với tôi là chân thật, mộc mạc?

Tử Nguyệt nhẹ nhàng cắn môi tôi, in dấu lên bờ môi. Cô cúi đầuthấp : "Em biết anh sẽ xử lý mọi việc ổn thỏa, chỉ là, gần đây anh rấtít đến chỗ em ăn cơm".

Ánh trăng sáng trong chiếu ngoài cửa sổ, gió lớn bắt đầu thổi,bóng cây đổ xuống loang lổ, tản mát, biến hóa mờ ảo. Tôi cười nói :"Hiện giờ công việc của anh cũng bận, trước đây còn có không khí ănuống, chứ bây giờ đâu có phút nào được thảnh thơi đâu, chỉ hy vọng giữcho bụng không đói là được rồi".

"Em lại nghĩ... nghĩ rằng anh không muốn gặp em...", Tử Nguyệt ấp úng nói.

"Sao thế được?", tôi quay người đối diện với Tử Nguyệt, "Tử Nguyệt, em biết tâm ý của anh mà".

Tử Nguyệt mỉm cười, khuôn mặt cô sáng bừng lên. Một mùi hươngnhè nhẹ tràn vào mũi, khiến cả cơ thể như mê đắm, bất giác tôi không tựchủ được mà nắm chặt tay Tử Nguyệt, kéo cô ấy vào lòng. Ôm cơ thể mềmmại thơm mát, giọng khàn khàn tôi nói : "Tử Nguyệt, em thật đẹp".

Đôi gò má cô bắt đầu ửng đỏ, cô chăm chú nhìn mắt tôi, ánh nhìnấm áp dịu nhẹ tựa nước. Bờ môi tôi chầm chậm đặt lên gò má đang ửng đỏ,rồi lại lần tìm đến bờ môi mềm mại của Tử Nguyệt. Cảm giác đắm say,khoan khoái sung sướng khiến con người ta lâng lâng cứ bám chặt lấy tôi, hơi thở càng dồn dập, giọng nói líu ríu bên tai cô ấy : "Tử Nguyệt, anh rất muốn, rất muốn em...".

Tử Nguyệt vâng nhẹ một tiếng, ôm chặt eo tôi hơn, từ từ nhắmmắt, trước nụ hôn say đắm của tôi, hơi thở cũng bắt đầu gấp gáp, khuônmặt cũng trở nên ửng hồng say đắm lòng người.

Tôi ôm chặt Tử Nguyệt, bế lên giường rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống, môi vẫn quấn quít lấy nhau không rời, cả hai đều đã say đắm trong mentình. Làn da mềm mại tươi mát của Tử Nguyệt đang nóng dần lên, càngkhiến tôi khó kiềm chế được cảm xúc của mình. Môi tôi lướt trên má cô,xuống cổ trắng ngẩn, rồi từ từ xuống thấp, thấp dần, lúc đó, tôi và TửNguyệt không có cách nào dừng lại nữa. Cơ thể cô ấy run lên nhè nhẹ,từng chiếc cúc mở dần dưới đôi tay tôi.

Rèm cửa sổ bị gió thổi bay phần phật phần phật, bên ngoài giórất lớn, trong lúc mê đắm Tử Nguyệt nói : "Anh, đóng cửa sổ lại đi...".

Tôi đứng dậy bước đến bên cửa sổ, gió thổi mạnh táp vào mặt, ánh trăng tỏa sáng in bóng cây loang lổ trên mặt đất, gió càng lớn khiếnbóng cây lay động biến đỗi khôn lường, lúc trái lúc phải, lúc to lúcnhỏ. Dường như cây cối đang khiêu vũ, các tinh linh như đang nhảy múa.Đột nhiên tôi có cảm giác lo lắng, cảm giác hưng phấn vừa nãy như bịđóng băng. Tôi đang làm gì thế này? Tôi không thể, không thể làm tổnthương Tử Nguyệt. Trời mới biết sinh mệnh của tôi liệu có giống như Tiểu Vương, bất ngờ lìa khỏi thế gian này không, làm thế không phải tôi sẽcàng khiến Tử Nguyệt đau đớn bội phần? Nếu tôi yêu cô ấy, không lẽ lạivì một lúc xung động mà khiến cô ấy bị tổn thương và rơi vào tình yêu vô vọng sao? Sao tôi có thể ích kỷ như thế?

Tôi chầm chậm bước đến bên cạnh giường, nhìn đôi mắt trong sángnhư nước, lấp lánh sóng tình của Tử Nguyệt, sau đó ôm cô ấy vào lòng,rồi thì thầm bên tai cô : "Anh xin lỗi !".

Tử Nguyệt nói : "Không, là em cam tâm tình nguyện mà !".

"Cảm ơn em, Tử Nguyệt nhưng bây giờ anh không thể..."

Tử Nguyệt vùi đầu vào lòng tôi, nói nhỏ : "Anh Nam Bính, embiết, em biết anh đang nghĩ gì, thực ra, anh không cần lo lắng, em bằnglòng...".

Tôi ôm chặt lấy cô ấy, hít hà hương thơm mát từ mái tóc cô, nghe tiếng trái tim đập "thình thịch thình thịch" của cô, Tử Nguyệt, em lạicó dũng khí lớn đến vậy sao? Tôi bỗng xúc động, càng ôm cô chặt hơn.Nhưng dục vọng cũng không còn nữa, tôi chỉ có thể ôm lấy cô, cảm nhậnhơi ấm từ cơ thể của cô.

Hơi thở của Tử Nguyệt cũng dần ổn định, cô không nói gì, chỉ ghì chặt và vùi đầu trong lòng tôi.

Bóng cây vẫn in trên tấm rèm cửa sổ, tiếng gió vẫn rít bên tai,phong cảnh vốn thê lương lạnh lẽo là thế, ấy vậy mà lòng tôi lại thấy ấm áp dễ chịu.
 
Chương 21: Gặp lại bạn cũ


Phương Minh gọi điện thoại giục đến ba lần, bảo nhất định tôi phải đếnchỗ cậu ấy. Sau khi Lâm Yến đến, cuộc sống của Phương Minh chắc sẽ rấtthoải mái, nghe giọng là biết tràn đầy sinh lực. Bây giờ gặp lại LâmYến, tâm trạng tôi có lẽ cũng thoải mái thư thái hơn nhiều. Cảm giác bức bối khó chịu mấy ngày qua cũng như khói tan mây bay, thịnh tình củaPhương Minh sao tôi có thể từ chối được đây.

Sáng dậy sớm, đi xe đến thành phố thăm Phương Minh. Thời tiếtgiữa thu dễ chịu, ruộng lúa hai bên đã trổ bông vàng óng, hứa hẹn mộtmùa bội thu. Mấy mảnh ruộng cao lương san sát, cao lương chín đỏ nặngtrĩu khiến thân cây cong cong. Càng đến gần thành phố càng sầm uất,người nối người, xe tiếp xe, với nơi đây sự yên tĩnh và thanh nhã đúnglà một thứ xa xỉ, còn lâu mới bằng xã Tú phong, nhưng có một thứ mà xàTú Phong không thể theo kịp được đó là nhịp sống nhanh.

Giữa trưa mới đến được nhà Phương Minh.

Tôi bấm chuông người ra mở cửa lại là Lâm Yến. Cô mặc một chiếcáo màu hồng nhạt, váy ngắn, tóc búi gọn sau gáy, tươi trẻ xinh đẹp, khíchất tao nhã. Vừa thấy tôi, cô liền cười nói: "Ai da, anh Phương Minhvừa nhắc đến là anh đã tới rồi, hai anh đúng là hiểu nhau quá cơ! Nhanhvào nhà đi!".

Thái độ của Lâm Yến như vậy khiến tôi rất an lòng, tôi cười:"Đương nhiên rồi, bọn anh hồi còn học đại học đã rất hiểu nhau mà!",bước vào phòng khách, Lâm Yến rót cho tôi một tách trà, rồi cao giọnggọi: "Anh Minh, anh Nam Bính đến rồi!".

Thấy Phương Minh đeo tạp dề từ nhà bếp đi ra, vừa lau tay vừacười nói: "Đến rồi à, đến rồi à, ngồi đợi tớ chút, tớ xào món rau xongsẽ lên ngay!". Lâm Yến nói: "Em làm cho, anh tiếp chuyện với Nam Bínhđi!".

"Xong rồi, xong rồi đây, không cần phiền bà xã đại nhân đâu. Hai người cũng là bạn học, em tiếp chuyện hay anh tiếp chuyện chẳng phảinhư nhau sao?", Phương Minh nói xong lại đi vào bếp.

Tôi cười cười, tên tiểu tử này đúng là rất yêu vợ.

Lâm Yến vốn rất cởi mở, nên nói chuyện với cô ấy không cần phảicâu nệ gì lắm. Khi cô ấy đưa mắt nhìn tôi, một thứ ảo giác bất chợt hiện lên trong đầu tôi, về những ngày trước kia, nhưng dù sao những ngày đókhông thể trở lại được nữa. Lâm Yến và Tiểu Nghiên, tuy không phải họccùng một khoa nhưng dù sao cũng là những người quen biết, chỉ có điều,Lâm Yến là hoa khôi của trường, lại là gái thành phố nên hơn đứt TiểuNghiên.

Tôi còn nghĩ tới những thứ này làm gì chứ?

Gần đây tôi thấy mình luôn đa cảm, lúc nào cũng nhớ lại chuyệncũ, ai đó từng nói một người mà luôn nhớ về những ký ức xa xưa thì tráitim người đó hẳn đã trở nên già nua lắm rồi. Hay là tôi già rồi? Là vìbóng hình không đầu đó khiến tôi có cảm giác tinh thần và sức lực kiệtquệ, khiến tôi cảm thấy bất lực và đa cảm như thế này sao? Tôi bỗng kinh hãi, từ khi nào mà tôi bị ảnh hưởng bởi nó? Và cũng từ bao giờ, tôi lại bị ám ảnh lớn đến vậy?

Cố nén mọi suy nghĩ của mình lại, rồi chuyển chủ đề câu chuyện,tôi kể với Lâm Yến về cuộc sống sau khi tốt nghiệp, hỏi chuyện về mộtvài người bạn học cũ, chẳng biết là Lâm Yến cố tình né tránh hay thực sự không biết mà chúng tôi không ai nhắc đến Tiểu Nghiên.

Lát sau, câu chuyện của chúng tôi được chuyển qua bàn ăn, tất nhiên là có thêm cả Phương Minh.

Tên tiểu tử Phương Minh này vốn là con nhà phú ông, không ngờsau khi kết hôn lại còn biết xào rau, không những thế mà còn rất ngonnữa. Nghĩ đến đây tôi đưa mắt nhìn Phương Minh, hình như cậu ta nhìn rasuy nghĩ của tôi, liền cười, nói vẻ hài hước "Mùi vị không tồi chứ, đâylà công lao bà xã đại nhân dạy tớ đấy. Hồi đầu cũng chỉ tàm tạm thôi,Tiểu Yến nói, buổi tối cô ấy sẽ đích thân xuống bếp, rồi cậu sẽ đượcbiết thế nào gọi là mỹ vị".

Lâm Yến cười: "Xem anh nịnh nọt kìa, đừng hòng tối nay em đem hết sức ra mà chứng minh mấy câu nịnh của anh!".

"Không cần, không cần đâu, em chỉ cần xuất chút xíu tài nghệ của em ra là đủ rồi."

Nhìn hai vợ chồng nhà họ vui vẻ mắng yêu nhau, trong lòng tôiđột nhiên dậy lên một cảm xúc, nếu... nếu Tiểu Nghiên và tôi có thể đếnđược với nhau, nhất định chúng tôi cũng sẽ hạnh phúc như thế. TiểuNghiên...

Lâm Yến nói: "Nam Bính, khi nào anh định cho vợ chồng em uống rượu mừng của anh đây?".

Tôi cười cười lắc đầu: "Vẩn còn trẻ mà!".

"Anh đừng bảo với em là anh vẫn chưa có bạn gái đấy nhé."

Tôi cười không nói, thú thực câu hỏi này tôi chẳng biết nên trả lời thế nào.

Lâm Yến chớp chớp mắt, khóe môi nhếch lên thành nụ cười rồi trao đổi ánh mắt với Phương Minh.

Sau bữa cơm, Lâm Yến đề nghị mọi người cùng nhau đi ra ngoài, hai chàng trai tự nhiên cũng tán đồng.

Tôi đã đến thành phố này rất nhiều lần nhưng mỗi lần đến đây nếu không phải vì họp cũng là bận công chuyện, nói chung là lúc nào cũngvội vội vàng vàng, chưa bao giờ có thời gian nhàn tản để dạo bộ ra ngoài như thế. Đi đến quãng trường của thành phố, tìm một hiên nghỉ mát đểngồi thư giãn, chúng tôi nói đủ thứ chuyện sau khi tốt nghiệp nhưngriêng chuyện tình cảm thì không ai đề cập đến.

Trên đỉnh hiên nghỉ mát là một tán cây rất lớn, lá cây xanh um giống như chiếc ô lớn, gió thổi mát rượi, vô cùng dễ chịu.

Lâm Yến nói: "Nam Bính, anh còn nhớ không? Vạt rừng phía tây của trường cũng có một cây đại thụ và một cái hiên nhỏ như thế này".

Tôi thoáng ngây người, trong trường đúng là có một nơi như thế,cho nên khi đến đây tôi có cảm giác vô cùng quen thuộc. Lúc đó, tôi, Lâm Yến cùng mấy thành viên chủ chốt trong hội sinh viên thường đến đó đểthảo luận về cách thức tổ chức hoạt động và triển khai công việc như thế nào. Hồi còn học đại học, do bản thân thể hiện khá tốt nên tôi được làm trưởng ban Tuyên truyền, Lâm Yến là trưởng ban Văn thể, nên có rấtnhiều công việc cần phải cùng nhau thảo luận. Khi ấy, tôi lúc nào cũngnhớ ánh mắt khinh miệt mà cô nàng dành cho mình, cho nên sau đó tôi cũng bỏ qua những ánh mắt mang tâm tình khác của cô ấy, bây giờ nghĩ lại,lúc ấy mình thật ấu trĩ. Không ngờ Lâm Yến còn nhớ chuyện đó.

Tôi ngẩng đầu nhìn Lâm Yến, cô ấy lại chuyển ánh mắt không nhìn tôi nữa, chẳng biết cô ấy nói những điều này có dụng ý gì.

Phương Minh cười nói: "ừ, đúng là có nơi như thế, tớ còn nhớ cây đại thụ bên cạnh hiên ấy cũng xanh um. Nhớ lại, có một năm sau kỳ nghỉhè, tớ đến trường sớm hai tuần, thường đến đây để đọc sách và ngủ, vừayên tĩnh vừa mát mẻ, khiến người ta rất thư thái".

Tôi cười, nhìn thấy Lâm Yến cũng cười. Nhưng nụ cười chưa tắt,lông mày đột nhiên chau lại. Phương Minh lo lắng nói: "Tiểu Yến, emkhông khỏe sao?".

Lâm Yến vẫn chau mày, nói nhỏ: "Em thấy hơi đau đầu!".

Phương Minh lập tức đứng dậy, bước đến bên đỡ Lâm Yến: "Sao bỗng nhiên lại đau đầu? Có nghiêm trọng lắm không? Có phải đau lắm không?".

Tôi nói: "Đưa cô ấy đi khám đi".

Đôi lông mày của Lâm Yến bỗng giãn ra, nói: "Không sao đâu, mộtngười bạn của em là bác sĩ, bây giờ cô ấy đang trực, để tan ca trực côấy đến nhà chơi, nhân tiện khám cho em luôn".

Phương Minh cười: "Anh biết là em không thích mùi thuốc nồng nặc ở bệnh viện mà, cũng được, tối nay Tiểu Nhu không phải trực ban, để anh gọi cô ấy đến dùng bữa, tiện thể khám cho em luôn".

Dường như Lâm Yến quên luôn chuyện đau đầu, lại cười nói vui vẻ, cô ấy vốn là người hoạt bát, tuy đã kết hôn nhưng tính cách hầu nhưkhông thay đổi. Có một cảm giác kỳ lạ là, nhớ lại hồi đại học, khi ấycạnh Phương Minh có Lâm Yến, bên cạnh tôi có Tiểu Nghiên, còn có một đám bạn học nữa, ai nấy đều thành đôi thành lứa cả, mọi người vui vẻ vôcùng. Nhưng sau khi lập nghiệp, người theo chính trị, người kinh doanh,người làm giáo viên, bây giờ cũng ít liên lạc với nhau, ngược lại lại có phần xa cách hơn xưa. Nghĩ đến đây, bất giác thấy thất vọng, bên cạnhPhương Minh bây giờ vẫn có Lâm Yến, hai người đã thành vợ chồng. NhưngTiểu Nghiên thì sao? Hiện tại cô ấy đang vui vẻ hạnh phúc bên người nào?

Khi trở về cũng đã hơn năm giờ, Lâm Yến nấu cơm trong bếp, tôivà Phương Minh hút thuốc trong phòng khách, làn khói mỏng vấn vít khắpcăn phòng. Hết thời sinh viên, phải vật lộn với cuộc sống đầy cám dỗ vànguy hiểm trong xã hội một thời gian dài khiến tâm tính cũng trở nênthâm trầm, hay cũng có thể nói là đã bớt đi một phần sôi nỗi bồng bộtrồi. Chợt thấy Lâm Yến bê thứ gì đó vào phòng khách, cười nói: "Nhìn hai anh kìa, ngồi với nhau là cùng nhả khí độc à. Bây giờ đi làm chính trịrồi, ít dịp vui vẻ hơn, việc trên cơ quan cũng đủ khiến các anh đau đầurồi, khi tan ca về cũng nên dành thời gian để nghỉ ngơi, thư giãn, chođầu óc được giải lao!".

Phương Minh cười rồi đứng dậy đi mở cửa sổ, vừa mở vừa cười đùa: "Đây không gọi là nhả khí độc mà gọi là phóng thích, không dùng khóithuốc tạo ra loại không gian dễ chịu này thì thật sự không thể giải tỏacăng thẳng được".

Lâm Yến lại bê đồ vào bếp, chúng tôi tiếp tục nhả khí độc và nói chuyện.

Tôi bảo: "Chẳng phải Lâm Yến đau đầu sao? Cậu cũng nên xuống giúp đỡ cô ấy đi chứ!".

Phương Minh cười ha ha nói: "Bây giờ chẳng phải cô ấy giốngngười không bị đau đầu rồi sao, nghĩ đến phản ứng của Tiểu Nhu, lại cóthể đau đầu nổi sao?", rồi cậu ta lại nói: "Nam Bính này, hồi còn họcđại học tớ thấy cậu rất có ý chí, tại sao cậu lại cứ ở cái xó xĩnh TúPhong ấy không chịu chuyển đi? Thật không thể hiểu nổi cậu!".

Tôi lắc đầu cười: "Thôi, tớ vốn chẳng có tham vọng gì, cậu cũngđừng so sánh suy nghĩ của tớ với người khác. Tớ thích ở một nơi yên tĩnh bình lặng như thế, mọi người rất thuần phác nhân hậu, nếu là cậu, có lẽ cậu cũng sẽ không nỡ bỏ đi đâu".

"Thôi được rồi, tớ không định làm ẩn sĩ tu hành chốn thanh tịnhsao lại không muốn đi chứ?", Phương Minh ngờ vực: "Hay là cậu muốn dựavào sức lực của bản thân, không muốn chịu ơn tớ, nhưng đó cũng khôngtính là chịu ơn được, công việc đang cần người mà. Lại nói thêm nữa, hai đứa mình thì ai theo ai đâu!", hít xong một hơi thuốc, lại nói tiếp:"Tớ chẳng phải cũng tôn trọng bạn học cũ đấy sao, không phải là khônghỏi ý kiến cậu mà điều chuyển cậu đến đây, còn hỏi ý kiến của cậu, nhưthế là rất tôn trọng ý kiến của cậu rồi!".

Tôi cười cười: "Được rồi, Phương Minh, cậu đừng nhắc lại chuyệnnày nữa được không? Bây giờ như thế này cũng tốt rồi, nếu đúng là cậumuốn điều chuyển tớ lên đây thì tớ cũng không dám đến chỗ cậu đâu, người khác chắc chắn sẽ nói tớ núp dưới bóng của ông Chủ tịch thành phốmới!".

"Rồi, rồi, không nhắc đến việc này nữa. Tớ bảo này Nam Bính, cậu cũng đừng nên hà khắc với bản thân mình như thế, đã hai mấy gần ba mươi tuổi rồi đấy, cậu xem tớ và Lâm Yến, ngày ngày sống cảnh đầm ấm, cuộcsống gia đình thoải mái như thế. Cậu cũng tính đến chuyện riêng đi!"

"Vấn đề này không cần cậu phải lo đâu, mọi thứ chẳng phải đều có duyên phận sao?", tôi thuận miệng đáp lại, dù sao cũng không thể nóivới cậu ta, vì tôi gặp phải chuyện quỷ thần quái dị nên không muốn người khác phải lo lắng cho mình. Nếu nói ra, Phương Minh - kẻ theo chủ nghĩa vô thần này, không biết sẽ cười nhạo tôi đến thế nào nữa.

"Từ duyên phận này cũng có thể tự mình cân nhắc được mà, chứngtỏ tên tiểu tử này yêu cầu quá cao rồi, nếu cứ giữ bóng hình người yêucũ thì chẳng biết khi nào mới thay đổi được", Phương Minh nói liếnthoắng, lại động đến nỗi đau của tôi. Tôi cũng chẳng biết nói gì, khôngthể không thừa nhận điều cậu ta nói đúng là sự thực.
 
Chương 22: Gặp lại nhu phong


Lâm Yến cởi tạp đề rơi đi vào phòng khách, tôi và Phương Minh cũng ngừng "nhả khí độc", nhưng những chuyện trên trời dưới biển, tràng giang đạihải vẫn đang được tiếp tục.

Nghe thấy tiếng Lâm Yến gọi điện thoại cho ai đó trong phòngkhách: "Tiểu Nhu à, tan ca chưa? Đến nhà tớ dùng bữa nhé... ừ... Hôm nay tớ thấy hơi đau đầu, nhân tiện cậu đến khám cho tớ... Ha ha, cậu đến đi sẽ biết liền...".

Cúp điện thoại, cô ấy quay đầu nhìn Phương Minh mà nở nụ cười ấm áp: "Tiểu Nhu sẽ đến ngay bây giờ!".

Tiểu Nhu này hẳn chính là bạn thân của Lâm Yến.

Tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Yến liền đứng lên mở cửa. Giọngnói cười lanh lảnh của hai cô gái từ bên ngoài truyền tới, Lâm Yến dắttay một cô gái khác bước vào, cô ấy cười nói với tôi: "Nam Bính, giớithiệu với anh..,".

Lời chưa dứt, tôi đã kinh ngạc thốt lên: "Nhu Phong, là em à!".

Tiểu Nhu trong lời của Lâm Yến hóa ra chính là Nhu Phong - emgái của Nhu Vân. Tối nay Nhu Phong mặc một chiếc áo màu lam nhạt, váycũng cùng màu. Tóc xõa ngang vai, lộ vẻ thuần khiết nhu mì: Ngoài mùihương nhè nhẹ ra thì chẳng có mùi thuốc bệnh viện nào cả.

Nhu Phong cười nói: "Ái chà, Tiểu Yến nói có khách đến, hóa ra là Chủ tịch Tô. Chủ tịch Tô, chúng ta lại gặp nhau rồi!".

Lâm Yến ngạc nhiên nói: "Hai người quen nhau sao?".

Nhu Phong quay đầu lại cười: "Chủ tịch Tô làm cùng với anh rễ tớ, trước đây không lâu tớ và anh ấy đã gặp nhau rồi!".

"Ui chao, hóa ra hai người đã biết nhau từ trước à, thế thì việc giới thiệu của tớ là thừa rồi, ha ha!", Lâm Yến nói nhanh. Vừa nghe hết câu, tôi liền hiểu ra, Lâm Yến định giới thiệu bạn gái cho tôi, chỉ cóđiều cô ấy không biết, tôi và Nhu Phong đã quen nhau rồi, cho nên mớibất ngờ như thế. Dù sao Lâm Yến cũng có ý tốt, chỉ là tấm lòng này củacô ấy, tôi không tránh khỏi phải phụ lòng rồi.

Rõ ràng Nhu Phong cũng hiểu rõ tâm ý của cô ấy nên cười cười,rồi ngồi xuống ghế. Có vẻ tình cảm giữa Lâm Yến và Nhu Phong vô cùng tốt đẹp nên Nhu Phong ngồi bên cạnh mà rất tự nhiên, lại còn có vẻ rất thân mật nữa.

Ăn tối xong, Nhu Phong và Lâm Yến liền đứng lên ra ngoài phòngkhách, ngồi ở đó một chút, khi chúng tôi đi ra thì có vẻ Nhu Phong muốnđi về, nói là trực ca hơi mệt nên muốn về nghỉ sớm. Lâm Yến cũng khônggiữ lại, chỉ nói: "Cậu về sớm như thế à, hay để Phương Minh đưa cậuvề!."

Nhu Phong thoải mái tự nhiên nói: "Thôi không cần đâu, cũng không xa lắm, đưa đi đưa lại, chẳng phải rất phiền phức sao?".

Phương Minh cười cười vỗ vai tôi, sau đó nói: "Nam Bính, hay làcậu giúp tớ đưa Nhu Phong về. Dù đường không xa lắm nhưng con gái đi một mình, tớ yên tâm nhưng Lâm Yến cũng không yên tâm đâu!", thấy ánh mắtcủa Phương Minh hấp háy, tôi biết ngay tên tiểu tử này đang nghĩ gìtrong đầu, cậu ta có vẻ rất vui sướng khi tạo cơ hội cho người khác thếnày.

Nhu Phong không từ chối, cũng không tỏ ra không thích, chỉ đưamắt nhìn tôi cười tủm tỉm, tựa hồ như muốn nói: "Em không có ý kiến, chỉ không biết anh có bằng lòng đưa em về không thôi". Tôi biết mình cũngchẳng có cách nào từ chối được, liền đứng lên nói: "Được rồi, để tớ đưaNhu Phong về, việc nhỏ này, tớ có thể đảm đương được".

Ra khỏi nhà Phương Minh, trời cũng đã tối.

Trăng lưỡi liềm vẫn chưa lên cao nhưng ánh đèn hai bên đường đãtỏ rõ, ánh trăng chỉ để điểm xuyết thôi. Đèn hai bên đường cứ thế kéodài ngoằn ngoèo tới tít xa, tuy cũng có người đi đường, đôi khi lại gặpxe qua lại nhưng yên tĩnh hơn nhiều so với ban ngày.

Đi được một đoạn, Nhu Phong chợt phá tan không khí trầm lắngnày, cười nói: "Thật không thể ngờ được, anh và Lâm Yến lại là bạnhọc!".

"Là bạn học hồi đại học, cũng lâu rồi không liên lạc với nhau,nếu không phải Phương Minh được điều chuyển công tác đến thành phố này,không chừng phải mấy năm nữa mới có cơ hội gặp vợ chồng họ ấy chứ", tôiđáp lời.

Nhu Phong nghiêng đầu nhìn tôi, mái tóc mượt mà rũ xuống bờ vai, dưới ánh sáng của đèn đường khiến chúng trông càng bóng mượt. Ánh sángcơ hồ như nhập vào đôi mắt đen lấy của cô, ánh mắt như phát ra thứ ánhsáng mơ hồ mờ ảo, nụ cười lại vô cùng dễ thương: "Chắc Chủ tịch Tô bậnlắm, nghe anh rể em bảo, anh làm việc quên ăn quên ngủ, toàn tâm toàn ýchỉ nghĩ đến việc xây dựng xã thôn".

Tôi cười nhạt, nói: "Hình như có chút khoa trương rồi, Trường Hà nói hơi quá, sự thực là anh cũng không nhiệt tình với công việc đến mức như cậu ấy nói đâu. Đúng rồi, đừng gọi là Chủ tịch Tô, nghe kỳ cụclắm".

"Vậy gọi anh là gì?", Nhu Phong cười tinh ranh.

"Gọi là Nam Bính đi, anh cảm thấy gọi tên tự nhiên thoải mái hơn nhiều."

"Vậy cũng được, sau này em sẽ gọi tên anh!", Nhu Phong mỉm cười, tựa hồ như muốn gọi một tiếng, nhưng sau nụ cười lại không thể thốtthành lời được, liền không kéo dài thêm chủ đề này nữa. Cô nói: "Đêm ởthành phố không có yên tĩnh như đêm ở xã thôn, không khí cũng như vậy!".

"Nhưng thành phố náo nhiệt và văn minh hơn vùng quê rất nhiều, ở thôn xã chẳng có cách nào bì được!", giọng của tôi hơi trầm xuống,đương nhiên không phải vì tôi ở vùng quê mà có suy nghĩ như thế. Chỉ làtrong mơ hồ, một nỗi đau như có thứ gì đó vỡ vụn trong tim, khiến tâmtrạng đột nhiên lơ đễnh.

Nhu Phong cười nói: "Em cảm thấy, câu nói này của anh có chútkhông thật thà rồi, theo những gì em được biết, anh làm việc ở xã TúPhong đã được mấy năm, dựa vào năng lực của anh nếu muốn được điềuchuyển công tác lên thành phố cũng không khó lắm. Nếu không phải yêu quý xã Tú Phong, tại sao anh lại nhiệt tình bỏ bao công sức mà không chútoán hận để xây dựng xã Tú Phong đấy?".

Tôi nói: "Anh không vĩ đại như em nói đâu, chỉ có điều tính anhvốn khá đạm bạc, lại không thích cuộc sống phồn hoa chốn thị thành cholắm. Với lại bản thân anh cũng xuất thân từ nông dân, từ nhỏ đã khôngkhinh ghét cái nghèo đói của chốn nông thôn, anh chỉ muốn góp một phầntâm sức của mình để thay đổi tình hình như hiện nay!", cũng có thể bảnthân tôi cũng không muốn đối diện trực tiếp với thứ chuyện ma quỷ kia,tôi yêu xã Tú Phong, nhưng so với tình hình mà Nhu Phong nói lại có sựkhác biệt.

Ánh mắt của Nhu Phong thay đổi, nói: "Em cũng xuất thân từ nôngthôn, thực ra em cũng rất thích cuộc sống yên ổn và bình lặng như thế!Văn minh chốn thị thành phức tạp, tuy về phương diện vật chất hơn hẳnnông thôn, nhưng quan hệ giữa người với người lại lạnh nhạt thờ ơ, không giống như sự thuần phác và lương thiện của người dân thôn quê! Cho nênem thích đến chỗ của chị em, hàng xóm của chị thật nhiệt tình, thật chân chất, em rất thích không khí đó".

Tôi cười: "Sự nhiệt tình của thôn dân đều là sự chân thành xuấtphát từ trong tâm, cho nên có thể cảm động được người khác!", câu nóicủa Nhu Phong thật khiến tôi phải nhìn cô ấy bằng con mắt khác, xem racô gái này không giống những người khác có xuất thân từ nông thôn nhưngkhi thành người thành phố lại không có thiện cảm với nông thôn. Vả lạicô ấy nhìn nhận vấn để đều nhìn vào sâu bên trong, không chỉ hời hợtphớt qua bên ngoài, cô gái có được suy nghĩ như thế lại trẻ nhường nàythật hiếm thấy.

Nhu Phong mỉm cười, không nói thêm nữa. Chúng tôi tiếp tục đi,phía trước khoảng mười mét có một lao công đang quét dọn lá cây rơi trên dường, dưới ánh đèn đường bóng hình người đó đổ dài trên mặt đất, anhta cẩn thận quét từng chiếc lá, từng hạt bụi.

Ánh mắt Nhu Phong quét qua người đó, hướng mắt nhìn ra xa sau đó quay lại nhìn tôi rồi cười nói: "Anh đang nghĩ gì thế?".

Tôi nói: "Nghĩ đến những việc đã qua!".

"Ồ, thấy cảnh sinh tình?", Nhu Phong cười nói đùa.

Tôi cười nói: "Có thể là vậy". Tôi thích không khí yên tĩnh bình lặng thế này, hồi còn học đại học, con đường rợp bóng cây của trường là con đường tôi và Tiểu Nghiên thường hay đi, chúng tôi hay vai kề vai đi dạo trên con đường đó, ánh trăng sáng xuyên qua khe lá rãi lên ngườichúng tôi, tạo thành những hoa văn êm dịu tươi đẹp. Có khi chỉ tay trong tay, chẳng nói lời nào, cứ bình lặng bước đi như thế, khi ấy trong lòng cũng ngập tràn sự ngọt ngào và ấm áp. Nhưng bây giờ, Tiểu Nghiên đang ở đâu?

Tôi không nghe thấy bất kỳ thông tin nào có liên quan đến TiểuNghiên, khi đó cô ấy đã quyết liệt dứt tình như thế, giờ còn dò la tintức cũng để làm gì đây? Chẳng qua chỉ làm tăng thêm sự cảm thương vàtiếc nuối ở trong lòng mà thôi.

Nhu Phong không nói gì, đưa ánh mắt thấu hiểu nhìn tôi. Cô ấy là người thông minh, dù hoàn toàn không biết tôi đang nghĩ gì nhưng cũngkhông làm gián đoạn mạch suy nghĩ của tôi. Chúng tôi cứ lặng lẽ bước như thế.

Nhu Phong nói: "Đến nơi rồi!", ngẩng đầu, quả nhiên thấy một tòa nhà ký túc xá ở trước mặt. Nhu Phong tiếp: "Anh vào ngồi chút chứ!".

Tôi lắc đầu: "Cũng muộn rồi, em nghỉ ngơi trước đi!".

Nhu Phong nhìn tôi cười: "Anh không đưa em lên lầu sao? Em ởtầng sáu!", lại nói: "Anh biết không? Tối nào Phương Minh và Lâm Yếncũng đều ra ngoài đi dạo, có lẽ bây giờ vẫn chưa về đâu. Chi bằng vàophòng em uống tách trà đã, nếu anh lại từ chối như thế là không nể mặtem rồi!".

Tôi cười: "Anh sợ làm phiền em".

Nhu Phong bỗng cười lớn, nhìn tôi, nụ cười cơ hồ như những hạtchâu ngọc rơi trên mặt đất, rồi lan ra khắp nơi, ánh mắt tươi sáng rạngrỡ hơn cả ánh đèn đường, trong sáng vô ngần, cũng chẳng biết có phảitrong nụ cười đó chảy ra hàng lệ hay không. Cô ấy vốn lúc nào cũng bìnhtĩnh điềm nhiên, đột nhiên cười như thế, khiến tôi chợt ngẩn người. Tôithắc mắc hỏi: "Trên mặt anh có gì sao?".

Nhu Phong cười nói: "Không, không phải!".

Nói thực, nụ cười của Nhu Phong rất giống ánh sáng mặt trời,khiến người khác nghe vào là cảm thấy sảng khoái vô cùng, huống hồ giọng nói của cô ấy lại hay như thế.

Nhu Phong vừa cười vừa nhìn tôi, nói: "Anh biết Lâm Yến nói gì với em không?".

Tôi bỗng bối rối, không phải Lâm Yến nhắc đến những chuyện đángxấu hổ của mình hồi học đại học đấy chứ? Nếu không, tại sao cô ấy lạicười dữ dội như thế?

Nhu Phong không cười nữa, nói: "Lâm Yến bảo...", bỗng dưng mặt đỏ lựng lên, nói: "Thôi, không nói đâu! Đi lên phòng nào!".

Nhìn thấy bộ dạng ấy, chắc hẳn Lâm Yến đã nói chuyện gì đó bímật rồi, mà chắc chắn là liên quan đến mình, cho nên cô ấy mới ngượngngùng như thế. Tôi cười cười, ba người con gái thành một cái chợ, haingười con gái có lẽ cũng gần như thế.
 
Chương 23: Phòng của thiếu nữ


Nơi ở của Nhu Phong có hai gian, một là phòng khách, một là phòng ngủ,bố cục rất khéo léo, tinh tế, trông rất nữ tính. Rèm cửa màu phấn hồng,dưới ánh đèn, toát lên vẻ ấm áp lịch lãm. Trên bàn trà có đĩa hoa quả,điều khiển ti vi, hai cuốn tạp chí, một cuốn bác sĩ gia đình, còn có một cuốn tạp chí phụ nữ có bìa khá trang nhã. Cô ấy rót cho tôi một táchtrà, mở ti vi, cười nói: "Chỗ của em thế nào?".

"Rất tốt, một người ở như thế này quá thoải mái, không bí như chỗ của anh!"

"Thực ra căn phòng này được bố trí cho hai người ở, các bác sĩchưa lập ra đình mà ở trong ký túc xá của bệnh viện thì đều hai ngườimột phòng. Nhưng mấy ngày trước đồng nghiệp của em đã kết hôn rồi, chonên bây giờ chỗ này trở thành giang sơn của mình em đấy." Nhu Phong cười nói, với tay cầm chiếc điều khiển ti vi trên bàn, bàn tay trắng ngần,những ngón tay thon dài, có lẽ ngón tay của bác sĩ càng dài càng khéoléo.

Chương trình trên ti vi đã đến mục thời sự, Nhu Phong chỉ vàođĩa hoa quả trên bàn hỏi tôi: "Anh ăn lê hay ăn táo để em gọt cho anh!".

"Gì cũng được!"

Cô ấy tiện tay lấy một quả táo, rồi lấy dao gọt hoa quả gọt vỏ rồi đưa cho tôi. Tôi cười đùa: "Điêu luyện thế!".

Cô ấy cười vui vẻ nói: "Tất nhiên rồi, tay cầm dao phẫu thuật chẳng lẽ không xử lý được một quả táo hay sao?".

Chúng tôi vừa xem ti vi vừa nói chuyện, Nhu Phong vô cùng thoảimái hòa đồng, khi nói đến chị gái và anh rể thì cười mãn nguyện nói:"Thực ra em rất bái phục anh rể, anh ấy mặc dù chưa tốt nghiệp cấp banhưng rất giỏi y lý, về phương diện trung y thì tuyệt đối không thua kém gì người tốt nghiệp trường đại học Y đâu. Những bài thuốc dân gian thật sự quá kỳ diệu, có khi còn hiệu quả hơn Tây y rất nhiều. Mỗi khi có vấn đề gì về Trung y em đều đi thỉnh giáo anh ấy".

Trường Hà giỏi y lý à? Điều này sao tôi không biết. Nhớ lại lầntrước tôi có bảo mẹ tôi bị phong thấp, thuốc Trường Hà cho đúng là hiệuquả rất tốt, có lẽ nếu không hiểu về các loại thảo dược trong đông y thì không thể nhận biết được tác dụng của nó.

Nhu Phong nói: "Chị gái và em mang hai tính cách hoàn toàn khácnhau, chị ấy dịu dàng, trầm tính mà ấm áp, còn em từ nhỏ tính cách đã tự do thoải mái! Cho nên chị lựa chọn làm giáo viên. Có điều, em lựa chọnnghề có trái ngược với tính cách của mình, thực ra em thấy mình thíchhợp làm báo hơn. Anh biết không? Em còn là phóng viên của báo thành phốđó", cô ấy vừa nói vừa gọt hoa quả, ngón tay trắng ngần linh hoạt.

Tôi nói: "Chạy lấy tin khá vất vả. Học y có thể cứu người chữa thương, cũng là chuyện tốt mà".

"Em là người không sợ khổ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thựcra em cũng không ghét nghề bác sĩ mà, dùng dao phẫu thuật để giúp ngườibệnh được khỏe mạnh trở lại, trong lòng cũng cảm thấy được an ủi, hạnhphúc lắm."

Tôi cười, bỗng tin ti vi đang phát thu hút tôi, một y tá củabệnh viện nào đó mất việc vì đã cho bệnh nhân dùng nhầm atropine khiếnbệnh nhân sinh ra ảo giác, hệ thần kinh của bệnh nhân bị tổn hại nghiêmtrọng, vì thế người nhà bệnh nhân đã kiện bệnh viện ra tòa.

Giọng của Nhu phong đột nhiên như rót vào tai: "Nam Bính, nếu em nói, em có tình cảm với anh, anh có cho rằng em quá hời hợt haykhông?".

Mạch suy nghĩ của tôi bị kéo trở lại, sau khi tiêu hóa được câunói của cô ấy, tôi sững sốt, ngẩng đầu nhìn Nhu Phong, vô cùng kinhngạc, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Nhu Phong cười sảng khoái, buông con dao và quả lê đang gọtxuống, hơi nghiêng đầu, lọn tóc trước trán dần di chuyển đến bên cạnh,cô ấy nhìn tôi, nở nụ cười: "Chưa đến mức như thế, em cảm thấy nên cóngười thể hiện tình cảm với em mới đúng, một người con gái lại to gannói ra suy nghĩ với anh như thế, anh sẽ cảm thấy khó mà tiếp nhận phảikhông?".

"Anh không có ý đó, chỉ cảm thấy có chút bất ngờ mà thôi."

Nhu Phong không để tâm mà cười đùa vui vẻ nói: "Đường đường mộttrang nam nhi mà lại ngại ngùng như thế sao, thực ra em cũng chỉ nói suy nghĩ của mình mà thôi, xem ra suy nghĩ của anh vẫn còn giấu trong timmà không nói ra. Em đang nghĩ có nên thôi miên anh một lần hay không,như thế, không cần anh trả lời, em sẽ biết anh đang nghĩ gì!".

Trong lòng chợt xao động: "Thôi miên?".

"Đúng vậy, không phải đại Chủ tịch Tô chưa từng nghe đến từ nàychứ?", cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt phong tình như mê hoặcngười khác. Sau đó trong ánh nhìn ấy lại như mang nụ cười vui vẻ.

Mọi suy nghĩ của tôi chợt rối loạn, dường như có thứ gì đó bậtra trong đầu, nhưng không tài nào nắm bắt được, tôi như rơi vào trạngthái mê man.

Nhu Phong đưa trái lê vừa gọt xong về phía tôi, nói: "Anh hoảng rồi à, em đùa đấy, chẳng lẽ sợ em thôi miên đến thế sao!".

Lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên.

Thanh âm sắc nhọn đột nhiên xói vào tai, đâm thẳng vào màng nhỉ.

Nhu Phong thoáng sững người, tự nói với mình "Ai nhỉ?", vừa nói vừa đi ra mở cửa.

Cửa mở, tiếp đó là giọng nói quen thuộc truyền lại: "Nhu Phong, thứ anh cần em đã kiếm cho anh chưa?".

"Chưa ạ, anh cần nhiều như thế em đi đâu mà kiếm được chứ, đều có quy định cả, không thể vượt quá giới hạn cho phép đâu."

Vừa nói, hai người vừa bước vào phòng khách. Trường Hà nhìn thấy tôi, tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Cũng khó trách được, bởi bây giờ cũngmuộn rồi, lại ở trong thành phố, Nhu Phong ở một mình, thế mà tôi lạixuất hiện trong phòng cô ấy, khó trách sao cậu ấy ngạc nhiên như thế.Thần sắc Trường Hà cũng dần trở lại bình thường, cười nói đùa: "úi chà,không biết anh Nam Bính ở đây, xem ra tôi đến không đúng lúc rồi!".

Nhu Phong cười nói: "Anh rể, xem anh nói kìa...".

Tôi cũng cười theo, biết là giải thích cũng vô dụng, bởi chuyệnnày càng tô vẽ sẽ càng mờ ám, nói nhiều càng chứng tỏ giữa tôi và NhuPhong có chuyện gì đó. Tôi trêu lại cậu ấy nói: "Sao đến đây muộn thếnày, hay là xe máy của cậu không đủ tiêu chuẩn chạy trong nội thành, nên phải tranh thủ giờ cảnh sát giao thông tan ca hả?".

Bộ dạng Trường Hà có chút lúng túng, ánh mắt như lẩn tránh, cười giấu giếm, hơi miễn cưỡng nói: "Cũng không hẳn, xe của tôi có thể đivào thành phố mà, dù sao cũng là cán bộ xã, đâu có thể biết luật mà phạm luật chứ? Chẳng qua là hôm nay có chút việc nên nán lại, nghĩ đến đâychẳng tốn bao nhiêu thời gian nên mới lặn lội đêm tối đi mà".

"Có chuyện gì gấp gáp vậy", tôi hỏi bâng quơ.

Trường Hà nói: "Chuyện nhỏ mà, nhờ Nhu Phong mua một vài thứ".

Tôi mới đứng lên cười nói: "Thôi, cũng muộn rồi, tôi cũng phải đi, hai anh em cứ từ từ nói chuyện nhé!".

Nhu Phong tiến ra cửa, tôi quay đầu lại nói: "Tạm biệt".

Ánh mắt của Nhu Phong dịu dàng như nước, như cười như không hỏi: "Dọa anh phát khiếp rồi hả?".

Tôi cười lớn: "Em nghĩ đi đâu vậy? Nói như thế, giống như anh bị lời của em dọa cho hồn bay phách lạc nên bây giờ phải bỏ trốn khôngbằng. Bây giờ cũng muộn rồi, anh phải đi thôi, anh rể của em chắc cóchuyện gì, anh ở lại, cậu ấy cũng không tiện nói!".

Nhu Phong cười cười: "Có thể có chuyện gì chứ, anh ấy cần một ít thuốc thôi mà, có gì mà không tiện nói chứ. Thôi được rồi, em cũngkhông tiễn, tạm biệt!".

Trở lại nhà Phương Minh, thấy Phương Minh và Lâm Yến đúng dướilầu. Nhu Phong nói rất đúng, xem ra hai người đó vừa đi tản bộ trở về.Vừa nhìn thấy tôi, Phương Minh cười ấm áp nói: "Sao về muộn thế này? Tớcòn nghĩ đêm nay cậu không về, chúng tớ đang chuẩn bị lớn đây!".

Tôi cười: "Như Phong nói hai người đêm nào cũng ra ngoài tản bộ, không muốn quấy rầy hai người, nên mới giả mù giả điếc đây".

"Lại để Nhu Phong nói ra rồi!", Lâm Yến cười. Phương Minh tiếplời: "Nhưng hôm nay bọn tớ cố tình ở dưới này đợi cậu, vậy mà mãi khôngthấy trở về, nên vợ chồng tớ đang nghĩ Nhu Phong bắt cậu ở lại rồiđấy!".

Tôi cười không đáp, Nhu Phong vui vẻ hòa đồng như thế đúng là vô cùng đáng yêu, thật khiến người ta dễ dàng tiếp nhận, nhưng thú thựctôi và cô ấy chỉ có thể làm bạn. Dù bị Phương Minh trêu trọc một trậnnhư thế tôi cũng không nói thêm gì.

Lâm Yến cười nói: "Thôi được rồi, lên phòng đi, em cũng mệt rồi".
 
Chương 24: Báo cáo đến muộn


Sau kỳ nghỉ dài mười ngày, trở lại ủy ban làm việc, tâm trạng tôi cũngtốt hơn nhiều. Ngày mùng Tám tháng Mười bắt đầu đi làm, đột nhiên NhuPhong gọi điện thoại cho tôi, nhớ lại buổi nói chuyện trong căn phòng ấm áp trang nhã của cô ấy ngày đó, nhớ đến cảm giác lúc cô ấy nói có tìnhcảm với mình, đến những lời trêu chọc của Lâm Yến, nên khi nghe điệnthoại cũng có chút gượng gạo. Nhưng cũng chỉ trong giây lát, dù sao cũng đều trưởng thành cả rồi, những chuyện như thế này cũng chẳng thể trốntránh được, huống hồ chúng tôi vẫn có thể làm bạn với nhau mà.

Nhu Phong cười rất thoải mái, cô ấy vốn là một cô gái vui vẻ vàhòa đồng, sau vụ to gan lớn mật thể hiện tình cảm của mình, chắc chắn sẽ cho rằng mọi thứ đều thuận theo lẽ tự nhiên. Cô ấy nói trong điệnthoại: "Chủ tịch Tô, sao lúc về lại không chào em một câu?".

Tôi kẹp điện thoại vào giữa quai hàm và vai, vừa lật xem báo cáo của thôn Thanh Tuyền vừa trả lời: "Lúc anh đi, Lâm Yến bảo em đang trực ban nên không dám làm phiền em làm việc".

"Nghe anh nói kìa, chẳng qua cũng chỉ là trực ban mà thôi, đâuphải đang phẫu thuật cho bệnh nhân chứ. Em thấy, chắc là anh bị em dọacho sợ rồi, nếu đúng là như thế, em phải rút lại những lời em nói ra mới được", Nhu Phong cười nói trêu tôi.

Tôi đặt báo cáo xuống bàn, cầm điện thoại lên, cười đáp: "Trongmắt em, anh lại nhu nhược thế à, bị em dọa một câu đã sợ rồi à?".

Giọng của Nhu Phong bỗng chùng xuống, nói: "Em là người biết rất rõ bản thân mình muốn gì, cho nên, em trực tiếp nói ra suy nghĩ từ sâutrong đáy lòng mình, thường không để ý đến cảm nhận của người khác.Nhưng muốn em giấu những câu như thế trong lòng, cất kín nó, em khôngthể làm được. Nam Bính, anh là một người đàn ông rất xuất sắc".

Tôi biết tình cảm của Nhu Phong lúc này rất chân thành, tôi cũng không đùa giỡn nữa, nói: "Nhu Phong à, em cũng rất tốt, dù thế nào,chúng ta cũng vẫn là bạn".

Tiếng cười của Nhu Phong truyền đến tai tôi qua điện thoại, côấy tự giễu chính mình nói: "Khó khăn lắm em mới nghiêm túc được thế này. Thôi được, không nói nhiều nữa, có lẽ ông Chủ tịch xã cũng đang rấtbận, khi nào có thời gian rồi em sẽ đến thăm!".

Tôi cười nói: "Đúng là bận thật, vừa mới đến cơ quan mà, cókhông ít chuyện đang đợi xử lý, báo cáo chất thành núi, đang xem đây.Khi có thời gian sẽ gọi điện cho em!".

Nhu Phong nói: "Vậy, em đợi điện thoại của anh".

Cúp máy, tôi thoáng sững người, lại lắc lắc đầu, không nghĩ ngợi nữa, công việc của mấy ngày tới chắc chắn là còn rất bận.

Tôi đi pha trà sau đó trở về ngồi trước bàn làm việc, xem báocáo mở rộng thôn Thanh Tuyền. Tháng Bảy bắt đầu tiến hành mở rộng thônThanh Tuyền, bây giờ cũng gần hai tháng rồi, theo kế hoạch ban đầu mọithứ sẽ được hoàn tất trong vòng hai tháng thì có thể khánh thành được.Lần này vì có mấy việc linh tinh, tâm trạng của bản thân cũng là mộtnguyên nhân, nên không thể đi kiểm tra tiến độ được, có điều kế hoạchnày do Trường Hà phụ trách nên tôi cũng khá yên tâm.

Trường Hà rót một cốc nước, vừa uống vừa bước đến rồi đứng trước bàn làm việc của tôi, còn dùng ánh mắt rất ý vị nhìn tôi, thấy tôingẩng đầu nhìn, cậu ấy lại nở nụ cười bí hiểm.

Nhìn thấy nụ cười của cậu ấy mờ ám như thế tôi biết ngay cậu ta đang nghĩ đến cái gì rồi.

Giở xem báo cáo của thôn Thanh Tuyền đến trang cuối cùng, tôinói với cậu ấy: "Trường Hà, việc mở rộng thôn Thanh Tuyền đã đến giaiđoạn cuối rồi, khi nào có thể khánh thành được đây?".

Trường Hà đặt cốc nước lên bàn, nói: "Nam Bính này, đúng lúc tôi muốn nói với anh một chuyện". Từ mấy vụ sợ bóng sợ gió ở thôn ViễnVọng, tôi và Trường Hà sớm đã không còn phân biệt chức phận nữa, bìnhthường đều gọi thẳng tên nhau.

Tôi chỉ tay vào chiếc ghế trước mặt, ý bảo cậu ấy ngồi xuống, hỏi: "Chuyện gì vậy?".

Trường Hà quay lại lấy bàn vẽ ở trên bàn cậu ấy, rồi đến trướcmặt tôi ngồi xuống, nói: "Là thế này, con đường này của thôn ThanhTuyền, theo kế hoạch ban đầu là đường bê tông", vừa nói vừa chỉ vào bảnvẽ, hóa ra đó là bản đồ của thôn Thanh Tuyền. Cậu ấy dùng ngón tay chỉvào đường vạch trên bản vẽ.

Tôi nói: "Đúng vậy, đường bê tông chịu được ma sát, là một côngtrình có tuổi thọ lâu bền. Đề án này đã được trình bày trong buổi họptrước đây và đều được mọi người thông qua, sao vậy?".

Trường Hà ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt tôi nói: "Lần trước khixã Tú Lâm sửa đường, có còn thừa một nữa nhựa đường nên Trưởng ban Tàivụ bên xã đó đã tìm tôi, tôi thấy giá khá thấp, có lợi cho chúng ta, vảlại đường trải nhựa chất lượng cũng không thua kém đường bê tông là mấy, cho nên, tôi đã mua về rồi.

Tôi sững sốt, dùng đường trải nhựa để thay thế đường bê tôngsao? Đường trải nhựa sao có tuổi thọ lâu dài như đường bê tông được, màmỗi lần sửa rất vất vả, không những tốn tài lực vật lực mà còn bỏ khôngít sức lao động vào đó nữa. Tôi không phải là người bảo thủ, không phảikế hoạch ban đầu như thế nào thì nhất quyết phải tiến hành như thế.Nhưng Trường Hà lại tự mình quyết định việc như thế là ngoài dự liệu của tôi.

Trong đầu tôi đang cố tiêu hóa thông tin này, tôi biết Trường Hà không phải là người thích việc lớn hám công to, vả lại bình thường cũng luôn cẩn thận, nếu là vì quan hệ cá nhân với Trưởng ban Tài vụ xã TúLâm mà thôi thì Trường Hà nhất định sẽ không độc đoán như thế. Trừ bỏkhả năng do mối quan hệ riêng tư, Trường Hà tuyệt đối không mạo hiểm như thế hay là thực sự do cậu ấy muốn tiết kiệm tiền cho xã. Việc đó cũnglà việc có lợi cho dân, nếu đúng như thế thì chuyện Trường Hà làm cũngkhông có gì đáng trách.

Tôi hỏi: "Chuyện xảy ra từ bao giờ?".

Trường Hà do dự một lát mới đáp: "Hơn hai mươi ngày rồi, bây giờ đoạn đường cũng đã được trải nhựa, có lẽ cũng sắp xong hết rồi".

"Hai mươi ngày rồi", tôi lật báo cáo, tiếng giấy "soàn soạt" vang lên.

Trường Hà thấy sắc mặt của tôi vẫn bình tĩnh như thường, khônglộ vẻ tức giận mới thở phào nhẹ nhõm, giải thích tường tận: "Đúng ra lúc đó tôi phải báo cáo với anh, nhưng lúc đó Tiểu Vương mới qua đời chưalâu, ai nấy đều đau buồn, tâm trạng bất an. Tôi cũng vậy, tâm trạnghoảng hốt, quên trước quên sau, ngay cả chuyện này cũng quên béng đimất, sau nhớ lại thì cũng đã đến kỳ nghỉ mười ngày, cho nên hôm nay mớithông báo với anh được. Nói thực ra việc này cũng là tôi sai".

Giải thích như vậy tuy có phần khiên cưỡng, dù sao cũng làchuyện đã rồi, tôi chẳng phải là người dùng quyền uy để thúc ép tróibuộc người khác bao giờ, thực ra mọi người đều vì lợi ích của xã TúPhong mà làm cả, mọi kế hoạch mục tiêu cũng đều quy về một mối, dù biếthơi muộn nhưng không phải là vấn đề lớn lắm. Huống hồ lúc đó, khôngnhững tâm trạng cậu ấy lo lắng mà tinh thần của tôi cũng bất ổn khôngkém, khó tránh được làm việc nhầm lẫn, điểm này cũng có thể hiểu được.Tôi nói: "Tiền của đầu tư vào sửa đường rất tốn kém, nhưng là cần thiết. Đường trải nhựa có tuổi thọ ngắn, cậu không nghĩ đến vấn đề này sao?".

Trường Hà có vẻ đã chuẩn bị trước, cười nói: "Tôi biết, nhưngkhi tiến hành đổ đường thì chất lượng của mặt đường sẽ ảnh hưởng đếntuổi thọ sử dụng, tôi đã tính toán sửa đoạn đường này một cách nghiêmtúc và khá kỹ càng rồi, nên đường để sâu một chút, xe lu sẽ phải lănđường vài lần, mặt đường sẽ được lăn phẳng và chắc chắn, sau đó sẽ đổmột lớp dày nhựa đường. Bảo đảm tuổi thọ sẽ ngang với đường bê tông! Vảlại đường trải nhựa chóng khô, còn đường bê tông sau khi đổ xong, tốithiểu phải nữa tháng sau mới có thể đưa vào sử dụng được".

Tôi nhìn Trường Hà, chỉ thấy đôi mắt cậu ấy như phát sáng, rất tự tin và phấn chấn.

Mặt đường cũng bắt đầu thi công, bây giờ mà thay đổi chỉ tốntiền của và sức người, nên tôi quyết định ngày mai sẽ đến thôn ThanhTuyền khảo sát, căn cứ trên tình hình thực tế sẽ có quyết định cuốicùng.

Tôi hỏi: "Khi nào có thể khánh thành được?".

"Nửa tháng nữa", Trường Hà đáp nhanh như chớp giật, "Nếu anh cảm thấy tiến độ như thế chậm, tôi có thể đẩy nhanh hơn!".

Mở mang một hạng mục công trình mới tập trung tất cả tâm huyếtcủa toàn bộ xã, vả lại đây là công trình công cộng có lợi cho dân, nghĩđến việc nữa tháng sau có thể được khánh thành, trong lòng tôi cũng cóphần an ủi, phấn khởi. Tôi lắc đầu nói: "Không cần đâu, làm chậm màchắc, thúc ép gấp tôi sợ họ sẽ làm qua quýt. Nửa tháng sau, cũng vẫn còn trong kế hoạch mà".

Trường Hà gật đầu: "Đúng vậy, cũng vì nghỉ sẽ có chuyện như thế, nên tôi chỉ giám sát tiến độ của họ, mà không dám đốc thúc họ làmnhanh!", cậu ấy đưa mắt nhìn tôi, nói: "Chuyện này để lâu như vậy mớibáo cáo với anh, là sơ suất của tôi, sau này tôi sẽ chú ý hơn!".

Tôi cười: "Không sao đâu, đi làm việc của cậu đi!", sau đó, tôi lấy một tập báo cáo khác, tiếp tục chăm chú phê duyệt.
 
Chương 25: Bữa tiệc sinh nhật không lãng mạn


Trường Hà đáp một tiếng rồi đứng lên, vừa đi được hai bước lại quay đầucười nói: "Nam Bính à, khi nào vào thành phố nhớ gọi tôi với nhé, haichúng ta cùng đi! Yên tâm, tôi là người biết điều mà", vừa nói vừa nởmột nụ cười trêu chọc.

Tôi cười mắng: "Tên tiểu tử này nói gì đây?", chuyện tối hôm đó, tôi thừa biết Trường Hà sẽ chẳng làm như không thấy gì, tuy tôi và NhuPhong chẳng xảy ra chuyện gì nhưng chưa chắc Trường Hà đã nghĩ thế.

Trường Hà cười nói: "Thôi được, thôi được, không đùa anh nữa. Nhưng tôi nói với anh này, Nhu Phong là một cô gái rất tốt đấy".

"Xem cậu đang nói đi đâu rồi, tôi và cô ấy là bạn thôi !"

Trường Hà cười, xem bộ dạng thì cahwcs chắn là không tin tôi, tôi cũng không nói nhiều, nhấp một ngụm trà.

Trường Hà cũng không tiếp tục chủ đề này nũa, chỉ nói them:"Gàmà cha tôi nuôi ở trnag trại đột nhiên bị bệnh, may mà tôi có chút kinhnghiệm, cho chúng uống atropine nên giờ không sao rồi. Thuốc đó khá khómua, nên đành phải tìm Nhu Phong nhờ cô ấy giúp, Nhu Phong cũng kêu caphiền phức lắm, may mà có mặt anh tối mới lấy được thuốc về đấy".

"Gà ở trang trại của cha cậu bị làm sao?"

"CŨng không có gì, chỉ là chẳng biết nó bị nhiễm cái gì, cứ lùđà lù đù rồi chết, cha tôi bồn chồn lo lắng nên nửa đêm gọi tôi dậy muathuốc", Trường Hà thuận miêng nói: "Tôi biết đàn gà đó rất quan trọngvới cha tôi, ông đã vất vả nửa đời rồi, bây giờ mới nuôi gà được thoảimái một chút. Sắp đến kỳ đẻ trứng đến nơi rồi, cũng chẳng biết cái bệnhđó từ đâu chui ra nữa. Để tránh đàn gà tiếp tục bị nhiễm, tôi đã đề nghị cha tôi sau khi tiêu thụ lứa gà này sẽ tiến hành tiêu độc chuồng gà. Ba tháng sau mới mua tiếp gà con".

"Xã Tú Phong có không ít gia đình nuôi gà, Trường Hà, cậu cókinh nghiệm, khi nào có thời gian hãy thong báo cho mọi người biết, đểcác cán bộ cơ sở điều tra nguyên nhân xem thế nào, nếu những hộ gia đình nuôi gà cũng gặp tình trạng tương tự như thế, cậu phải truyền kinhnghiệm cho họ mới được! Nếu không, họ cũng sẽ công toi hết!".

Trường Hà nhìn tôi, ánh mắt đầy thâm ý, cậu ấy nói: "Nam Bình,bất kẻ là chuyện gì, anh cũng luôn nghĩ đến nhân dân. Về điểm này, tôithực phải học hỏi anh nhiều! Bây giờ, những cán bộ như anh vô cùng hiếm. Ngay cả bản than tôi cũng không đủ tư cách làm cán bộ".

Tôi cười cười: "Nịnh ít thôi, nếu thấy mình không đủ tư cách thì tiếp tục nỗ lực phấn đấu đi". Tâm trạng đột nhiên thấy nặng trĩu, tôilàm việc chăm chỉ như thế, ngoài bản thân ra không có người nào có thểhiểu được tại sao.

Hồi đầu mới đến xã Tú Phong, tôi đa xtuwj thề với chính mình:nhất định phải giúp xã Tú Phong thoát nghèo, trở thành một xã pháttriển, giàu có, tôi đã gắn chặt cuộc đời mình với xã Tú Phong, chẳngmuốn rời bỏ, trong lòng lúc nào cũng chỉ tâm niệm một điều, làm thế nàocho xã Tú Phong phát triển mà thôi. Chỉ có điều, lcus tôi cố gắng phấnđấu nỗ lực vì tâm nguyện ấy, ai là người thấu hiểu đây?

Trường Hà đã đi khỏi, tôi lật đến báo cá trước ngày mùng Mộttháng Mười, xem xét kỹ càng một lượt, sau đó bảo Tiểu Diệp thong báo với mọi người chuẩn bị họp.

Trong cuộc họp, tôi đem chuyện dung đường trải nhựa thay chođường bê tông nói ra, Trương Viễn Dương kinh ngạc nhìn tôi, nói: "CHủtịch, kế hoạch ban đầu là đường bê tông, giờ lại đổi thành đường nhựa là sao, vậy kế hoạch tuyen truyền của tôi đều phải thay đổi sao. Thực rađó là chuyện nhỏ, mấu chốt là ai cũng biết đường bê tông bền hơn đườngtrải nhựa, việc mở mang một thôn không dễ dàng, việc đó sẽ có ảnh hưởngthế nào đây?".

Trường Hà nói: "Xin lỗi các đồng chí, việc này thuộc về tráchnhiệm của tôi, hiện nay công trình đã bắt đầu thi công, nếu lại thayđổi, sẽ tốn rất nhiều sức người sức của, tôi là người giám sát chấtlượng, sẽ không để đội thi công bớt xén nguyên vật liệu".

Trương Viễn Dương còn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ lại mọi việcđều đã đâu vào đấy rồi, chẳng thể thay đổi được, há hốc mồm không nói gì nữa. Trước chuyện này, tôi và Trương Viễn Dương có suy nghĩ giống nhau, nhưng tôi là người chủ trì toàn cục, quyết không thể tăng thêm mâuthuẫn trong nội bộ, vì thế trước tình hình thực tế nay, tôi đề xuất mộtphương án khác.

Chúng tôi quyết định thiết kế phương án tuyên truyền mới mặc dùsẽ tốn khá nhiều thời gian. Buổi họp kết thúc cũng đã giữa trưa, TửNguyệt gọi điện thoại đến, bảo tôi trưa nay qua đó ăn cơm.

Từ sau lần trước, tình cảm giữa tôi và Tử Nguyệt cũng có bướctiến triển đột phá, tuy trong lòng tôi vẫn chất chứa mỗi lo lắng nhưngtình cảm đối với Tử Nguyệt lại càng ngày càng sâu đậm, chẳng thể dung ýchí để trấn áp được.

Dung nhan của Tử Nguyệt rất giống Tiểu Nghiên, mấy năm nay tuytôi đã cố gắng nhắc nhở bản thân mình hãy quên cô ấy đi nhưng bóng hìnhcô ấy đã khắc sâu trong trái tim tôi từ lâu rồi, vì thế nhìn thấy mộtngười giống như vậy, tự nhiên lại cảm thấy vô cùng than thiết. Huống hồ, Tử Nguyệt cũng là một cô gái rất đáng yêu, vui vẻ và hoạt bát, vả lạicô ấy cũng có tình cảm sâu sắc với tôi như thế, sao tôi có thể nhẫn tâmphụ lòng được đây?

Tôi thừa nhạn trước đây mình đã dung hình bong dáng của TửNguyệt để thay thế cho vị trí của Tiểu Nghiên ở trong lòng, cho nên mớicó tình cảm với cô ấy như thế. Những kể từ cái ngày cô ấy đứng trước cửa phòng Tiểu Vương đợi tôi về, trái tim tôi đã rung động rồi. Tình cảm mà tôi đới với Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên không hiểu được, cho nên tôi luôngiữ mãi nỗi đau này lâu đến vậy, thậm chí chẳng dám nhắc đến tình cảm.Tôi hiểu rõ những điều đó nên sao có thể nhẫn tâm khiến Tử Nguyệt chịutổn thương, huống hồ bản thân tôi cũng không phải là không có tình cảmvới Tử Nguyệt.

Khi đến quán ăn của Trương Vọng, ông ta không có ở đó, quán vẫn chưa có người khách nào.

Từ trong cửa tiệm bước ra, nhìn thấy tôi, Tử Nguyệt nở nụ cười nói: "Anh đến muộn chút nữa, sẽ chẳng còn gì cho anh ăn đâu!".

Tôi cười ha hả nói: "Sao có thể như thế, quán cơm mà, nửa đêm cũng phải có đồ ăn chứ!".

Tử Nguyệt cũng cười, nói vẻ hờn giận: "Đã quá nửa tiếng rồi, anh không đói sao, công việc cũng quan trọng nhưng sức khỏe còn quan trọnghơn".

Tôi vừa ngồi xuống ghế vừa nói: "Anh biết rồi, có em nhắc nhở,anh còn lo gì mình làm quá sức? Hôm nay gọi anh đến đây có chuyện gìkhông?".

"Không có chuyện gì thì không thể gọi anh đến à?", Tủ Nguyệt lườm tôi, vừa nói vừa bê đồ ăn đến, rất nhiều món.

Tôi ngăn cô ấy lại: "Đừng, phí phạm quá, anh sao ăn được nhiều như thế này!".

Tử Nguyệt phớt lờ, vừa lấy bốn đĩa rau, một bát canh bê đến, sau đó ngồi xuống bên cạnh. Đưa mắt nhìn tôi, sắc mặt phớt hồng, nói: "Anhđoán xem, hôm nay là ngày gì?".

Tôi ngạc nhiên hỏi: "Ngày gì?"

"Anh đoán đi mà!"

Nghĩ một hồi, tôi nói: "Ba em mở quán này tròn ba năm, phải chăng là chúc mừng nagfy ba năm khai trườn quán này?"

"Không phải!"

Tôi lại nghĩ, nhưng chẳng nghĩ ra, cười hì hì hỏi: "Hôm trướctrong thành phố có rút thăm trúng thưởng, lẽ nào em lại trúng thưởng!"

"Không phải! Em có lên thành phố đâu!", Tử Nguyệt vẫn lắc đầu.

"Hay là ngày lễ gì đó?".

Mặc dù cũng ở đây khá lâu rồi, nhưng thú thực vẫn có vài phongtục tôi cũng không biết rõ. Tôi hỏi: "Nhất định là thế rồi, ngày gì nhỉ, em nói cho anh biết đi!"

Tử Nguyệt cười cười, không để tôi đoán thêm nữa, cúi đầu, nóivới vẻ hơi khó xử: "Hôm nay là ngày kỷ niệm của một người, là sinh nhậtem".

Tại sao tôi lại không nghĩ đến hôm nay là sinh nhật của cô ấychứ, nhìn vẻ mặt có chút kinh ngạc của tôi, cô ấy nói: "Cho nên, hôm nay em mời anh, anh chỉ cần ăn thôi!".

"Sao em không nói sớm, nhìn anh xem, lại đi tay không thế này, ngay cả quà sinh nhật cũng không chuẩn bị!"

"Không sao, em cũng không cần quà cáp gì, chỉ cần anh đến làđược rồi", vẻ mặt dịu dàng ấm áp, Tử Nguyệt rót hai chén rượu, nghiêngđầu nhìn tôi: "Anh không chúc em sinh nhật vui vẻ sao?"

"Làm gì có chuyện không chúc mừng sinh nhật em chứ, chỉ có điềuviệc này xảy ra bất ngờ quá, nên anh chưa chuẩn bị tinh thần", tôi cầmchén lên, cụng với Tử Nguyệt. Nhìn đôi mắt thăm thẳm như nước hồ sâu,trong lòng tôi cũng ngập tràn tình cảm ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: "Nào,anh chúc em ngày nào cũng vui như hôm nay, luôn xinh đẹp, luôn vui vẻ!".

Tử Nguyệt nhếch khóe miệng cười: "Lời chúc này có vẻ rất đặcbiệt, hi hi, luôn xinh đẹp, luôn vui vẻ! Thực ra bây giờ em đnag rấtvui! Còn xinh đẹp à, xinh đẹp tựa như một thứ không thể cất giữu để dành được, đợi đến khi em già, mà muốn xinh đẹp như bây giờ thì không thểrồi", nói xong thì cười khì khì.

Tôi nói: "Sao như thế được chứ, trong lòng anh, em lúc nào cũng đẹp như thế này!"

Sắc mặt của Tử Nguyệt thoáng phớt hồng, chắc hẳn trong lòng cô ấy đang rất vui.

Tôi nắm tay Tử Nguyệt, áy náy nói: "Xin lỗi Tử Nguyệt, sang năm anh nhất định sẽ dành cho em một bữa tiệc sinh nhật lãng mạn"

Nhoẻn miệng cười tươi, Tử Nguyệt đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt đóyểu điệu phong tình, khuôn mặt như hoa nở giữa mùa xuân, vẻ đẹp mê hồnrung động lòng người. Cô ấy nói: "Vậy em sẽ nhớ những lời này, sinh nhật sang năm, em sẽ đợi xem anh tặng em những gì!"

Trong ánh nhìn giự tình đó, khiên sbwuax ăn cũng trở nên vui vẻ khác thường.

Giờ làm buổi chiều, tâm tình vẫn đang đắm chìm trong bầu khôngkhí lãng mạn của bữa cơm trưa, thật thoải mái dễ chịu. Nhưng tôi vẫnkhông quên làm việc. Mấy ngày nay công việc khá bận, vả lại cũng khôngbị những cơn ác mộng quấy nhiễu nữa, tuy nhiên cũng không chắc là saunày chúng khoogn quay lại. Căn nguyên của chuyện ấy vẫn phải được điềutra cho rõ. Hai ngày nay, tôi sẽ dành thời gian đến thỉnh giáo TrươngThanh Dương.
 
Chương 26: Lời thỉnh cầu của Nha Phong


Vừa mới thu dọn đống tài liệu chuẩn bị tan ca thì chuông điện thoại vang lên, tôi vội nghe điện.

Không ngờ đó là điện thoại của Nhu Phong, cô ấy cười vui vẻ nói: "Chủ tịch Tô, em mới nhận một nhiệm vụ, anh có thể giúp em được không,nếu anh không giúp em thì em tiêu luôn đó!", luôn đi thẳng vào chủ đềchính, chỉ là giọng điệu lần này không dè dặt mà có chút làm nũng.

Tôi cười nói: " CÓ chuyện gì vậy? Nghe em nói có vẻ nghiêm trọng nhỉ, nhưng cũng phải xem anh có khả năng giúp em không đã chứ. Nếu anhkhông giúp được, em có thể tìm Phương Minh, dựa vào quan hệ của em vàLâm Yến, chỉ cần đúng nguyên tắc, Phương Minh nhất định sẽ vui vẻ giúpđỡ em ngay".

Nhu Phong bực tức: "Nếu Phương Minh có thể giúp được, em đã trực tiếp tìm Phương Minh rồi, nhưng chuyện nyaf,ngoài anh ra, không ai giúp được".

"Phương Minh là Chủ tịch thành phố mà còn không giúp được, vậy mà anh lại làm được sao?"

"Lại bôi bác bản thân rồi, các anh không giống nhau, Phương Minh cũng chẳng phải là chìa khóa vạn năng, không phải chuyện gì anh ấy cũng có thể giúp".

Xem ra tôi không hỏi, cô ấy sẽ còn tiếp tục vòng vo nữa, tôi vội đầu hàng: "Thôi được thôi được, em mãi chưa nói, anh bắt đầu thây lolắng rồi đấy, đừng có bảo anh đoán là chuyện gì đấy nhé?".

Tiếng cười vui vẻ của Nhu Phong từ đầu dây bên kia truyền tới,cô ấy nói: "Anh Nam Bính , em từng nói với anh, em là phóng viên của báo thành phố nhỉ?"

"Ừ, em có nói, chẳng lẽ đại phóng viên muốn mượn xã Tú Phongchúng tôi để tổ chức đại hội phóng viên hả, ha ha, nếu đúng là như thế,cũng có thể cân nhắc", tôi nói đùa.

"Được rồi, em chẳng qua chỉ là kiêm chức mà thôi, muốn mở đạihội phóng viên, hình như cũng không phải do phóng viên như em mở, em lại không phải phóng viên chuyên nghiệp. Thêm nữa, ai mà không biết Chủtịch Tô làm việc có nguyên tắc, mượn hội trường xã Tú Phong cũng khôngphải là việc nhỏ. Chuyện của em, chỉ cần một mình anh giúp là được!".

Tôi ngồi trở lại ghế, đổi tay cầm điện thoai, cười nói: "Thế thì anh không thể không giúp rồi!".

"Ha ha, anh từng nói chúng ta là bạn mà, em nghĩ anh hất định sẽ giúp em! Là thế này, trên báo của thánh phố muốn mở them một chuyên mục mới - Câu chuyện các nhân vật. Những phóng viên chúng em kiêm chức vàchuyên nghiệp, mỗi người đều phải tìm ra nhân vật tiêu biểu, phỏng vấnnhững cán bộ có nhiều thành tích trong công tác. Em nghĩ, chẳng cần tìmđâu xa, gần ngay trước mắt, anh rất được lòng dư luận, lại có nhiều công trạng, cho nên muốn mượn dung Chủ tịch Tô khoảng nửa tiếng."

"Đợi chút, tiêu biểu gì, có nhiều thành tích trong công tác á,anh nghĩ anh không đủ điều kiện đâu", tôi nói, "Nhu Phong, em cần viết,chi bằng em viết về Phương Minh đi, anh không muốn xuất đầu lộ diệntrước dư luận đâu".

Nhu Phong ở đầu dây bên kia cao giọng nói: "Anh Nam Bính, chẳngphải vưa fbaro bạn bè phải giúp đỡ nhau sao? Vả lại, anh không cần khiêm tốn thế, em đã sớm nghe anh rể với chị gái kể rồi, ai mà không biết lúc Chủ tịch Tô chưa đến xã Tú Phong, thu nhập bình quân của dân trong xãchưa đến sáu trăm tệ, mới có mấy năm, bây giờ đã hai ba ngàn tệ rồi, vảlại anh làm việc có nguyên tắc, việc gì cũng nghĩ đến lợi ích của nhândân. Điển hình như vậy mà không khai quật thì khai quật ai bây giờ! Làmphóng viên, dù chỉ là kiêm chức, nhưng sự mẫn cảm đối với nghề cũng có,em làm sao có thể tùy tiện đưa đại một cán bộ nào đó lên báo được.Phương Minh tuy cũng rất tốt, nhưng mới đến đây chưa lâu, vả lại ngườita là Chủ tịch thành phố, em không muốn người khác cho rẳng em nịnh nọtChủ tịch thành phố".

Tôi khẽ thở dài: "Đều là việc anh nên làm, hơn nữa anh đâu cócao thượng như em nghĩ, cũng chẳng hay ho như em nói, việc này hay làthôi đi!", mặc dù bây giờ tôi cũng có một chút thành tích trong côngviệc, nhưng trước nay chưa bao giờ nghĩ đến việc mưu cầu danh lợi chobản thâ, chỉ là tôi muốn hoàn thành tâm nguyện hồi nhỏ mà thôi, giấcmộng đó tuy xa xôi khó nắm bắt, nhưng từ trước đến nay không hề thayđổi. Tôi không muốn nhận cuộc phỏng vấn của cô ấy, là vì tôi không muốncao giọng khoe khoang, không muốn nối tiếng, lại nữa, tôi không muốn nhớ lại chuyện cũ, không muốn để trái tim mình đau một lần nữa.

Giọng Nhu Phong trong điện thoại rất khổ não: "Nam Bính, anh cóthể giúp em mà, anh không thể giương mắt nhìn em không hoàn thành côngviệc được giao thế chứ. Việc này tuy chỉ là kiêm chức nhưng em rất quýtrọng nó".

Tôi nói: "Nhu Phong, chuyện này, không phải anh không muốn giúp em...".

Nhu Phong nói giọng tủi thân: "Anh Nam Bính, anh muốn em phảiđến tận nơi để cầu cạnh anh sao! Em đã quyết rồi, nhất định phải là anh, nếu anh không đồng ý, em cũng không tìm người khác nữa!"

"Nhu Phong, xin lỗi!"

"Đừng nói xin lỗi với em, Nam Bính, em nghe Phương Minh nói, anh từ chối lời mời của anh ấy, một lòng một dạ cố gắng đưa xã Tú Phongtiến lên, em biết anh không vì danh hay vì lợi, nhưng em là phóng viên,trách nhiệm của em là phải đưa những chuyện như vậy lên báo. Tuy anhchẳng phải quan to, nhưng hiện nay những người như anh vô cùng ít ỏi".

"Thôi được, em đội cho anh cái mũ to như thế, ha ha, vậy anh không thể không đồng ý rồi".

"Cũng không hẳn, Nam Bính, bây giờ anh cũng tan làm rồi, emkhông nói nhiều nưa, ngày mai em sé đến tìm anh, giờ em cũng tan ca đây! Bye bye".

Tôi còn đang định nói thì đã nghe thấy tiếng "tút tút" từ đầubên kia. Tôi thở dài một tiếng, buông điện thoại xuống, ngồi dựa vào ghế rồi từ từ lấy ra một điếu thuốc. Chìm trong màn khói thuốc vấn vít,mạch suy nghĩ của tôi trở nên hổn loạn.

Sauk hi từ chỗ Phương Minh trở về, trong đầu tôi lúc nào cũng lờ mờ hiện lên cảnh tượng Tiểu Nghiên đứng một mình dưới gốc liễu, nói vẻlãnh đạm mà rành rọt: "Nam Bính, anh thật ngây thơ. Có thể chúng rachẳng có gì, nhưng anh phải biết, ở nông thôn dù là giáo dục hay kinh tế đầu chẳng thể bằng thành thị, chúng ta dù không nghĩ cho bản thân mình, lẽ nào chúng ta cũng không nghĩ cho con cái sau này sao?"

Kinh tế ở nông thôn lạc hậu cho nên lựa chọn của Tiểu Nghiêncũng không có gì đáng trách, tôi không thể mang lại cho Tiểu Nghiên hạnh phúc mà cô ấy muốn, vì thế, tôi cũng chẳng có tư cách gì để xem thườnghay coi khinh cô ấy, huống hồ hình ảnh cô ấy lúc nào cũng ẩn hiện trongtâm tưởng, giống như một nốt nhọt đỏ chót trước ngực, thỉnh thoảng lạicộm lên khiến trái tim đau đớn. Tôi không hiểu suy nghĩ của phụ nữ, hoặc giả là do tôi không thể hiểu được trong đời người ái tình chiếm vị tríquan trọng như thế nào. Có lẽ giá trị của mỗi con người không giốngnhau, cho nên lựa chọn cũng khác nhau.

Bởi vậy Tiêu Nghiên mới nói: "Tình yêu là một thứ xa xỉ, cầnphải có một chiếc túi để bảo quản, nếu ngày ngày bị quấy nhiễu bới củi,gạo, dầu, muối, tương, giấm, trà , thuốc, thì còn tâm trạng đâu màthưởng thức hương vị ngọt ngào của tình yêu nữa chứ, rồi sẽ đến lúc haingười chán nản không còn hứng thú nữa, thì chi bằng bây giờ chia tay,chí ít còn lưu giữ lại được chút ký ức tươi đẹp nào đó".

Chỉ có điều, ký ức này có lẽ cũng chẳng đẹp đẽ. Nếu là ký ứcngọt ngào tại sao mỗi lần nghĩ đến nó tôi lại cảm thấy đau như cấu xétrái tim như thế.

Cõ lẽ bây giờ cũng không cần phải nghĩ nhiều đến vấn đề này nữa, là tôi không muốn buông bỏ đấy thôi, tôi bật cười tự chế giễu bản thân. Mỗi khi rảnh rỗi liệu Tiểu Nghiên có nhớ đến tôi không? Cô ấy lựa chọnnhư thế liệu có được hạnh phúc không? Dù thế nào đi chăng nữa tôi cũngkhông sao hiểu rõ được chuyện này, cho nên tôi quyết định sống chết vớixã Tú Phong, dốc toàn bộ sức lực cảu mình, hy vọng sẽ xây dựng xã TúPhong ngày càng hiện đại, tiên tiến, phát triển. Tôi mong rằng dựa vàosức của chính mình sẽ dần rút ngắn khoảng cách giữa nông thôn và thànhthị. Thực ra, suy nghĩ này thật nực cười và có phần ấu trĩ, dù sao đócũng không phải là chuyện cứ muốn là làm được, có bỏ công sức nửa đờicòn lại cũng chưa chắc có thể đạt được mục tiêu ấy. Nhưng tôi vẫn giốngnhư một con ma, cứ thế mà làm, không hối hận, không từ bỏ.

Dụi điếu thuốc, tôi đứng dậy. Bước ra khỏi phòng, sắc trời cònsang, gió giữa thu thổi vào người lành lạnh. Tôi dắt xe máy ra, rồi ngồi lên, tôi còn rất nhiều việc muốn làm, lúc nào cũng chìm đắm vào ký ứcxa xôi không phải là tính cách của tôi.

Tiếng động cơ vang lên, khói mù đen kịt phun ra từ ống xả phía sau, tôi rời đi.

Tôi muốn đến một nơi, chính là thôn Thanh Thủy.

Hoàng hôn chiều thu, ánh tà dương hồng đổ dài nơi cuối trời, lávàng rơi lác đác hai bên đường, cảnh vật có chút nặng nề, lại thê lương. Đúng màu thu hoạnh nên lúa đã được gặt gần hết, lúa gặt xong chỗ thìrải trên bờ ruộng, chỗ thì đánh đống giữa đồng, đợi ánh nắng màu thuchiếu khô bớt, rồi mọi người cùng gánh về. Loáng một cía trên ruộng chỉcòn lại rơm vàng óng khắp nơi. Phía xa xa là luống rau cái khẽ đung đưatrong gió.

Tôi điều chỉnh tốc độ xe, vững vàng chạy về phía trước, phongcảnh trên đường lúc gần lúc xa, khiến trong lòng cũng có chút bùi ngùi.Lại một màu thu nữa, một năm nữa lại sắp đi qua.

Tiểu Nghiên, anh và em đã chia tay tròn bốn năm rồi. Em ở lạithành phố cũng đã bốn năm, nếu trở về nhà, nhìn thấy xã Tú Phong nhưhiện nay, không biết cảm tưởng của em sẽ ra sao? Bốn năm một cuộc vểdâu, con của em chắc cũng đã có thể gọi anh là chú rồi nhỉ? Trước đâykhoảng cách giữa chúng ra gần nhau là thế, vậy mà bây giờ lại càng ngàycàng xa, khoảng cách giữa thành thị và nông thôn, thật đnág sợ như vậysao?

Bây giờ nghĩ lại, tuy vẫn cảm thấy đau lòng nhưng cũng không còn quá chán chường như trước nữa, mọi lời thế khắc cốt ghi tâm rồi cũngdần phai nhạt! Tôi chỉ muốn trở về cuộc sống bình thường như trước đây,sau đó, sẽ sống hạnh phúc bình dị với Tử Nguyệt. Tôi tin, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc. Bây giờ, điều tôi phải làm là cởi bỏ tất cả nhữngmộng mị ma quái đeo bám tôi trước giờ.

Trương Thanh Dương, hôm nay, tôi có thể biết thêm điều gì từ chỗ ông không đây?
 
Chương 27: Tìm người không gặp


Xe chạy băng băng trên đường đến thôn Thanh Thủy, chiếc đèn ở đầu thônđã được sửa lại đang chiếu sang một khoảng đất rộng, lần trước chínhngười sửa phanh x echo tôi đã ngồi dưới chùm sang đó để sửa, rất chuyêntâm và cẩn thận.

Thực ra trời còn chưa tối, chỉ cần đi them một đoạn nữa là đếnchỗ lần trước tôi gặp tai nạn, chính vì thế mà lần đó đến đây phải trởvề công toi. Chiếc xe còn làm hỏng một khoảnh lúa lớn nữa, bay giờ, chỗđó đã được thu hoạch hết rồi. Tuy chỉ còn lại gốc rạ nhưng dấu tích vẫncòn đó. Tôi dừng xe, nhìn đám gốc rạ trơ trọi đó mà bỗng ngẩn ngơ.

Nếu lúc đó tôi không ngoặt tay lái kịp thời thì nhất định đã đâm phải người đi xe đạp, hoặc nếu không nhảy ra khỏi xe ôm cây thì cho dùngã cuống ruộng lúa, nhẹ nhất cũng là chấn động não, bây giờ nghĩ lạivẫn thấy sợ. Cho nên mỗi làn đi xe, tôi đều kiểm tra phanh xe rất kỹcàng, bị dính một cú như thế cũng khiến mình khôn ra nhiều.

Mặt trời đã khuất nơi chân trời, rang chiều tỏa sang khắp mộtkhoảng rộng lớn. Cũng không còn sớm nữa, tôi tập trung suy nghĩ, hôm nay nhất định sẽ không lặp lại chuyện này, vì nhà Trương Thanh Dương ở đó,lại còn phải hỏi đường nữa.

Nhà cửa ở đây mang phong cách kiến trúc hoàn toàn khác, nhữngbức tường gạch được quét ve trắng, ba bốn hộ gia đình hình thành nên một thôn nhỏ, xung quanh mỗi nhà đầu có rất nhiều cay lơn um tùm, tỏ bongrâm mát, khoảng giữa có ao. Khung cảnh có vẻ hơi rối mắt nhưng lại tựnhiên hài hòa, mang lại cho con người ta một cảm giác mới. Không khíchốn thôn quê rất thoáng đãng, sảng khoái, tôi hít sâu một hơi, nhà củaTrương Thanh Dương có lẽ cũng gần đây thôi.

Đang suy nghĩ, chợt thấy một người đi đến gần, tôi mới đi chậm lại, hỏi lớn: "Bác ơi, làm ơn chỉ đường giúp!"

Người đó ngẩng đầu lên, là một khuôn mặt rất quen. Trong lúc vẫn còn ngạc nhiên, ông ta cười lớn nói: "Ui da, chàng trai, là cậu à!".

Cách gọi này khiên tôi liền nhớ lại, hôm đó, là tôi suýt chútnữa đã đâm vào xe của ông ta, sau đó cũng chính ông ta giúp tôi kéo xelên, còn quan tâm hỏi xem tôi có bị thương ở đâu hay không.

Tôi dừng xe, cười ha ha nói: "Bác ạ, chúng ta lại gặp nhau rồi,hôm nay bác đi đâu thế?". Xã Tú Phong nói lớn cũng không phải mà bảo nhỏ cũng chẳng đúng, tôi tuy là Chủ tịch nhưng bình thường nói năng rấtđiềm đạm, người biết tôi cũng không nhiều, hấu hết người trong xã khôngnhận ra tôi. Thỉnh thoảng tôi cũng hay xuống thôn để hiểu rõ hơn tìnhhình thực tế của thôn, chính vì người quen tôi không nhiều nên nhữngthong tin mà tôi thu được trong nhwunxg chuyến thực tế phản ánh khá chân thực tình hình của xã.

Rõ rang ông ta không biết tôi là ai, nên rất nhiệt tình nói: "Chàng trai, muộn thế này còn đến đây, thăm người thân hả?"

Tôi lắc đầu nói: "Không phải, cháu đến tìm người! Bác có biết nhà chú Trương Thanh Dương ở đâu không ạ?"

"Trương Thanh Dương?", ông ta giơ ngón tay lên chỉ: "Đi thẳng về phía trước cũng không xa lắm, để tôi đưa cậu đến đó!"

"Như thế thì ngại quá, bác cứ đi làm việc của mình đi, để tự cháu tìm là được rồi!".

Ông ta cười lớn: "Tôi có bận gì đâu, mấy ngày trước phải thuhoạch thì bận tối mắt, vừa mới đi thăm ruộng rau cải, đang chuẩn bị vềnhà thôi. Về muộn một chút cũng không sao, để tôi đưa cậu đến đó. Tôiquen đường, chứ cậu mà tìm có lẽ nửa ngày cũng chẳng thấy đâu!".

Thịnh tính khó khước từ, tôi vui vẻ và đồng ý. Rời khỏi đườnglón, đường càng trở nên hẹp hơn, tôi dừng xe ở bên đường rồi đi bộ cùngông.

Vừa đi vừa hỏi thăm: "Cháu nghe nói tổ tiên của Trương Thanh Dương là đạo sĩ rất có bản lĩnh phải không ạ?"

"Đạo sĩ, ha ha, đúng vậy, nghe nói ông nội của ông ấy, có điều,chuyện này có ai biết đâu, chẳng hiểu có phải là giả thần giả quỷ lừangười hay không. Chỉ có điều mọi người trong xã ai tin thì là có mà aikhông tin thì là không." Nói xong ông ta đột nhiên quay đầu lại nhìnchằm chằm tôi, hỏi dò: "Hóa ra cậu tìm ông ấy là vì chuyện này à!".

"Cũng không hẳn, cháu chỉ muốn hiểu thêm một chút, chuyện này chắc hẳn cũng phải có căn cứ nào đó!"

"Ôi chao, chuyện này làm gì có căn cứ chứ, tôi chẳng thể hiểuđược, cậu hỏi Trương Thanh Dương cũng được, sau khi con gái của ông ấychết ba năm trước, tính tình ông ấy cũng trở nên kỳ lạ lắm, chẳng thể có thể nói rõ rang cho cậu hay không nữa?"

Thấy một người đang đi xe đạp đến, cậu tra chào hỏi từ xa: "Bác Lưu, bác đến thăm người nhà sao?"

"Không, tôi đến tìm ông Trương Thanh Dương. Lâm Từ, muộn thế này cậu còn đi đâu đấy?"

Người kia xuống xe, đến trước mặt bác Lưu nói: "Cháu đang địnhđến nhà bác đây, may quá lại gặp bác ở đây. Bác Lưu, rau cải giống nhàbác có còn thừa không, hai hôm trước cháu có đến xã Tú Hội lấy hạtgiống, nhưng chẳng may bị sâu ăn hết rồi, không đủ trồng. Nên cháu nóitrước với bác một tiếng, nếu còn thừa, bác đừng vứt đi đấy, nhớ cho cháu nhé".

Bác Lưu cười ha ha nói: "Được rồi, vậy về nhà tôi ngồi đợi mộtchút nhé, tôi đưa chàng trai này đến nhà Trương Thanh Dương rồi vềngay".

Người kia nói: "Không cần đâu bác, cháu nói qua với bác trước,giờ cũng phải đi một vài nhà nữa để dặn họ. Sợ lấy của nhà bác cũngkhông đủ", vừa nói vừa cười với tôi, rồi lên xe đi.

Bác Lưu nhìn theo bóng lưng cậu ta rồi nói với tôi: "Lâm Tử trẻvậy nhưng làm việc rất nhiệt tình, đầu óc nhanh nhạy, mà mới đnag là học sinh cấp ba thôi đấy".

Tôi cười, thuận miệng hỏi: "Rau cải năm nay tại sao lại có sâu vậy ạ?"

Bác Lưu cười cười: "Cũng không có gì, chỉ là cậu ta không phunthuốc trừ sâu, rau cải trồng xuống sau đó phải phun thuốc một lần ngay".

Hóa ra là như thế, xem ra sự hiểu biết của tôi về mảng này quảít ỏi. Những kinh nghiệm trong nghề của nông dân, tôi lại chẳng biếtchút nào. Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến cửa thôn, bác Lưu giơ tay chỉ, nói: "Là nhà đó!".

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía ấy, trước nhà có một bụi trúc và mộtcây nhãn rất cao đang khẽ lay động theo làn gió, tiếng lá cây "xào xạc", cũng không hề ảnh hưởng để sự yên tĩnh vốn có của nơi đây mà càng làmnổi bật vẻ tĩnh mịnh thanh u, nhưng cổng đã khóa. Bác Lưu nói: "Ô, sợrằng họ không có ở nhà!".

Bước đến gần, bắc Lưu gọi lớn: "Thanh Dương, Thanh Dương..."

Cửa vẫn đóng im ỉm, không có người đáp lại, rõ ràng không có ai ở nhà, tôi có chút thất vọng.

Bác Lưu liếc nhìn qua tôi nói: "Chàng trai nè, không có ai ở nhà, hay là cậu về nhà tôi ngồi một lát đã".

Tôi từ chối khéo: "Không làm phiền bác nữa, hôm khác cháu quay lại. Chuyện này cũng không quan trọng lắm mà".

Sau khi cảm ơn bác ấy, tôi hướng trở lại đường cũ.

Trăng lưỡi liềm mọc khá muộn, tôi bật đèn xe, đi với tốc độchậm. Cũng không phải vì lần trước bị tai nạn nên gan tôi bé đi, chỉ làđến tìm Trương Thanh Dương mà không gặp nên tâm trạng có chút buồnphiền. Cũng mượn không gian thanh vắng u nhàn, gió thổi man mác này màngẫm lại mọi chuyện của bản thân mình.

Về đến nhà, nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ. Tám giờ đêm thu, chắchẳn mọi người đều đã chui trong chăn xem ti vi, có lẽ Tử Nguyệt cũngkhông phải ngoại lệ. Vệ sinh cá nhân xong, tôi cũng lên giường nằm, bậtti vi lên xem. Chương trình thời sự đã hết từ lâu, chuyển sang kênh củathành phố cũng không có tin tức gì. Chuyển kênh mấy lần, cảm giác thậtvô vị tôi liền tắt ti vi.

Tôi hơi mệt, nên mơ mơ màng màng ngủ lúc nào chẳng biết, đến cả đèn cũng không tắt.

Cửa sổ không đóng chặt, chợt một luồng gió buốt lạnh ùa vàokhiến cơ thể cảm giác bị tê cứng. Tôi xuống giường đóng cửa sổ, nhântiện tắt đèn luôn, nhìn đồng hồ đã mười hai giờ đêm, ngủ thôi, ngày maicòn phải đến thôn Thanh Tuyến nữa.

"Renggggggggg.........."

Tiếng chuông điện thoại bất chợt reo chói tai, dọa tôi sợ hếthồn, trong đêm thanh vắng tĩnh lặng, âm thanh đó như đâm thẳng vào màngnhĩ, kinh hãi vô cùng. Tôi lắc đầu, từ lúc nào mà mình trở nên nhát ganthế này chứ, chỉ tiếng chuông điện thoại cũng khiến tôi có cảm giác nhưthế này. Với tay cầm điện thoại, chỉ thấy tiếng "tút tút" văng vẳng bêntai, tôi "A lô, a lô" mấy lần nhưng không có ai đáp lời.

Thật kỳ lạ, tôi buông điện thoại xuống, trở lại giường. Tử Nguyệt, cô ấy đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi rồi.

Chợt phát hiện càng ngày tôi càng nghĩ đến Tử Nguyệt nhiều hơn,mọi ý nghĩ trong đầu vô tinh hay hữu ý đều hiện ra hình bóng của TửNguyệt. Cô ấy không can đảm và nhiệt tình, phóng khoáng như Nhu Phong.Nhưng cô ấy rất chân chất không điệu đà, lại dịu dàng nhã nhặn, hiểulòng người người khác, một cô gái như thế thì bất kỳ chàng trai nào cũng rung động.

Nghí đến Tử Nguyệt, tôi lại nhớ đến Tiểu Vương, một ngày trướckhi Tiểu Vương qua đời, cậu ấy cho rằng chẳng có chuyện gì bất thường cả nên muốn đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, ở trong căn phòng nhỏ ấy Tiểu Vương đã tỏ tình với Tử Nguyệt. Thậm chí tôi còn nhớ cả bộ dạng lúngtúng của cậu ấy lúc đó, đến cả vẻ mặt thoáng đỏ ửng của Tử Nguyệt nữa.

Nếu Tiểu Vương không bị tai nạn, nếu không phải do ngón tay kia, nếu chúng tôi có thể cùng nhau cạnh tranh công bằng, cuộc sống củachúng tôi nhất định sẽ thú vị hơn nhiều. Bây giờ, tôi và cậu ấy đã âmdương cách biệt, Tiểu Vương, cậu ở bên kia có thoải mái không?

Bên kia?

Tôi lắc lắc đầu, lẽ nào tôi tin là có âm phủ, có thế giới bênkia, có thể giới ở trên trời cao gì gì đó sao? Hay là, ở nơi sâu thẳmtrong lòng tôi đã sự thực chấp nhận là có ma tồn tại trên thế gian này?Thật nực cười, đường đường là một sinh viên, một người được ăn học, giáo dục đàng hoàng, một cán bộ công chức nhà nước lại đi tin vào chuyện mêtín dị đoan sao?

Tâm trạng tôi bắt đầu rối bời, ôi chao, không nghĩ gì nữa, đi ngủ thôi.
 
Chương 28: Chuông điện thoại lúc nửa đêm


Reng renggggggg...........

Vừa nằm xuống giường, chuông điện thoại lại đổ dồn, lanh lảnh.Giữa đêm khuya lạnh lẽo im ắng thế này, tiếng chuông bất chợt khiếnngười ta thấy hoảng hốt, sợ hãi.

Tôi đành phải bò dậy nghe điện, gió lạnh bên ngoài như ào àothổi qua cửa sổ, lao thẳng vào người. Vừa đứng lên khỏi giường, trongđầu tôi xuất hiện một cảm giác lạ lung, cuộc gọi này thật bất thường, là của ai? Tôi đưa tay ra, vừa chạm vào điện thoại lại dừng, hồi học đạihọc, tôi từng xem phim kinh dị Ringu, lúc đó đã cảm thấy câu chuyện thật huyền bí kỳ quái khó tin, từng cho rẳng Suzuki Kouji và TakahashiHiroshi có trí tưởng tượng vô cùng phong phú. Chỉ một cú điện thoại thìcó thể làm được gì? Suy nghĩ cảu nhà văn lại bay bổng, chẳng gì là không thể tưởng tượng ra, lại thêm vốn từ vựng phong phú, được trình bày thứtự bài bản, một người nói thì không tin nhưng trăm người truyền tất sẽthành sự thật. Vào lúc này, trong đêm khuya u ám vắng vẻ, lại có mộtcuộc điện thoại lạ, âm thanh kỳ quái, thật khiến người ta sợ hãi.

Tôi lắc lắc đầu cố lấy lại bình tĩnh, chẳng biết mình đang nghĩngợi đi đâu nữa, trên thế gian này cho dù thực sự có ma thì sao chứ?Người không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm có tiếng gõ cửa còn không sợ, huống hồ chỉ là một cuộc điện thoại.

Tôi nhấc điện thoại lên, bỗng cảm thấy điện thoại hôm nay lạnhbất thường, có phải do tôi chui từ trong chăn ấm ra nên chạm vào thấylạnh chăng. Tôi nói: "A lô, ai đấy?"

Điện thoại đã được kết nối, nhưng vẫn chỉ là những tiếng "túttút" vang lên bên tai, âm thanh này giống như tiếng kêu gào thảm thiết,đang vật lộn cấu xé đau đớn vô ngần. Tôi nhìn điện thoại, từ trong điệnthoại dường như tỏa ra một luồng khí băng lạnh như tuyết, u ám đặc mùiâm khí bủa vây quanh tôi.

Bỗng nhiên nghĩ đến từ "đặc mùi âm khí" khiến tôi chợt kinh hãi, lại đưa mắt nhìn điện thoại, tôi không dám thừa nhận là chính chiếcđiện thoại đó mang lại cảm giác như thế cho tôi lúc này. Trong điệnthoại vẫn không có người nói, tôi gác máy, cơn buồn ngủ cũng biến đâumất tâm mất dạng.

Quay trở lại giường, có vẻ giường lạnh hơn trước, luồng nhiệttrong chăn hồi nãy cũng không còn nữa, tôi chui vào chăn nhưng vẫn không có cách nào ấm lên được.

Trong đêm khuya thanh vắng, ngước nhìn lên trần nhà dường như có luồng hơi nước loang lổ đang lơ lửng bồng bềnh trước mắt, giống như cái mặt quỷ đáng sợ đang chằm chằm nhìn tôi. Tôi nhắm mắt bắt đầu đếm cừu,nghe đâu đó là một phương pháp chữa bệnh mất ngủ.

"Một con, hai con... năm mươi mốt, năm mươi hai..." số càng ngày càng lớn, trước mặt tôi lúc này tựa như xuất hiện một sườn núi cao,trên núi tràn ngập cừu là cừu, tôi vẫn đếm không ngừng nhưng không cáchnào đếm hết được, những con cừu trên cánh đồng cỏ xanh mướt, cừu đen có, trắng có, đỏ có... nhưng tại sao lại có cừu màu đỏ?

Rõ ràng trước mặt tôi ngoài hai màu đen trắng thì có cả màu đỏmà, rõ rang là màu đỏ, chắc chắn là màu đỏ, màu đỏ tươi giống như màumáu.

Tôi cố trấn tĩnh chăm chú nhìn kỹ, đó không phải là cừu đỏ, màlà máu, là ai giết những con cừu đó? Dòng máu đang tuôn trào, thấm đẫmlên lông và da, chảy tràn khắp núi, ngập cả trên cỏ xanh, máu khôngngừng chảy ra như suối. Sau rồi cùng chảy về một điểm, tụ lại một chỗ,hướng thẳng về phía tôi, giống như đang gào thét, đang cầu cứu, tôi đưatay ra, nhưng không nhắm được bất cứ thứ gì.

Cừu đỏ mỗi lúc mỗi nhiều, ngập tràn trước mắt tôi là màu đỏkhiếp đảm kinh hãi, như bao trùm đất trời chảy thẳng về phía tôi. Rấtlạnh.

Gió ở đâu?

Trong gió ngập ngụa mùi máu, là máu cừu sao?

Tôi ngửi thấy mùi máu tanh, đầu óc bắt đầu choáng váng, khẽ lắcđầu ngồi dậy, muốn bỏ chạy nhưng trước mắt lúc này, chỗ nào cũng là máucừu chảy tràn ra thành sông. Nó cuốn chặt lấy tôi, vấy bẩn lên quần áo,chiếc áo sơ mi trắng toát giờ này đã nhuốm màu máu, từng đợt từng đợtmáu tràn ra giống như đang ở trong một hang động tối tăm u ám.

Nỗi kinh sợ trào dâng, tôi muốn bỏ chạy ngay lập tức nhưng pháthiện chân mình không có cách nào khác nhấc lên được, vội đưa ánh mắthoảng hốt khắp bốn phía những mong có người sẽ đến cứu, giải thoát tôithoát khỏi chốn này.

Chợt lúc đó nhìn thấy phía xa xa có một đám người đang đứng, họnhìn tôi cười, tôi gắng hết sức vẫy tay xin cầu cứu, nhưng dù có vẫy đến gẫy tay họ vẫn không chút động lòng.

Cứ thế bắt đầu toát mồ hôi lạnh, tôi muốn hét lên thật lớn đểthu hút sự chú ý của họ, nhưng miệng mở ra không thể phát ra âm thanhđược.

Dòng máu đỏ đã bắt đầu gặm nhấm chân tôi, từng chút từng chút,cũng không có cảm giác gì rõ ràng, nhưng trong lòng lại hoảng sợ vôcùng, thứ đó đang cố biến tôi thành cỏ xanh sao? Trước mắt càng ngàycàng nhiều cừu, tôi đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía đám người đangđứng phía xa kia, cùng với ánh nhìn đó mồ hôi lạnh cũng tuôn ra mãnhliệt.

Tôi đã nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của đám người đó, là nụ cườicủa những kẻ quái dị, ngập ngụa âm khí, một nụ cười xa lạ chưa từng thấy nơi trần gian, mấy ngày nay chẳng phải tôi luôn bắt gặp nụ cười như vậy sao? Sau đó, tôi lại thấy trên đó một đôi mắt như lối ra, cả khuôn mặtnhợt nhạt trắng bệch, không cảm xúc của Tiểu Vương. Họ cũng đang vẫy tay tôi, giọng của Tiểu Vương khô khan hét: "Nam Bính, di cùng tôi, cùngtôi..."

Cổ họng tôi lúc này như có một vật gì đó chẹn chặt cứng, tôi cúi đầu thấp, chỉ thấy một dòng máu đang chảy ra từ cổ họng, động máu tốităm u ám như vỡ vụn, máu tươi "ào ào" trào ra, cứ như đang cố hút hếtmáu trong cơ thể tôi, đám cừu xung quanh cũng không ngừng giữ chặt cơthể tôi sung sướng hả hê mà kêu lên "be be".

Tôi tuyệt vọng, thầm nghĩ mình phải chết sao.

"Renggggggggg.........."

Âm thanh kinh thiên động địa đột nhiên vang lên, tóm chặt tôi từ vũng máu lôi ra, hơi thở lại trở về, tôi há hốc mồm hít lấy hít đểkhông khí, lại đưa tay lên sờ cổ cảm giác đau đớn như lửa thiêu vân nhưđang thường trực, nhưng không có lỗ hổng nào hết, không có dòng máu nàochảy ra cả. Bộ đồ ngủ trắng toắt dưới ánh trăng cũng không còn thấm đẫmmáu, chỉ có mồ hôi lạnh đẫm toàn thân.

"Renggg... Renggg...", tiếng chuông điện vẫn không ngừng reo lên.

Chính âm thanh đó đã cứu tôi khỏi cơn ác mộng kinh hoàng vừarồi. Tôi bước xuống giường, nhấc điện thoại lên, mồ hôi lạnh thấm đẫmlòng bàn tay bám lên cả điện thoại, ướt nhẹp. Đưa sát điện thoại vàotai, luồng khí băng lạnh như vẫn phảng phất phả vào tai, buốt giá. Tôinói: "A lô, ai đấy?"

Vẫn không ai đáp lời, tiếng "tút tút" vang lên từng hồi.

Tôi nghe kỹ thì vẫn là những tiếng "tút tút" như thế.

Giấc mộng vừa rồi đã khiến trong lòng tôi dấy lên một nỗi hoảngsợ mơ hồ, bây giờ lại tiếp tục nhận được cú điện thoại lạ lung như vậy,tôi không muốn phải chịu đựng sự giày vò như thế này thêm nữa. Đang định cúp máy thì trong điện thoại lại vang lên tràng cười sắc nhọn vấn vít,như có như không.

Không phải là tiếng cười của người, cho nên tôi mới dung từ vấnvít này, cơ hồ như đang có người ở trong phòng này phát ra tiếng cười,nhưng âm thanh lại lúc có lúc không mơ hồ hư vô như thế, lại tựa như một người đnag đi trong màn sương mù dày đặc, chợt nhìn thấy trước mặt cóngười, cố gắng đuổi theo nhưng lại không cách nào đến gần được, nhữnggiọt mồ hôi ớn lạnh túa ra đầy trán, gió từ cửa sổ thổi vào, hết đợt này đến đợt khác, liên tiếp không ngừng, gió tràn ngập khắp nơi khắpchốn...

Cảm giác như có thứ gì đó chui ra từ trong ống nghe, sau đó quấn quanh trong phòng, hiện ra trước mặt tôi, lẽ nào lại là một ngón taysao?

Bất giác cơ thể run lên bần bật, mồ hôi lạnh túa ra, tôi vộibuông ống nghe điện thoại, với tay abatjd dèn, điện bừng sang khiến tôitĩnh tâm lại đôi chút, nhưng vẫn nghe thấy tiếng trống ngực đập "thìnhthịch thình thịch".

Vội nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, giống như đang đứng sóng đôi với nó.

Qua hai phút, rồi năm phút điện thoại không đổ chuông nữa.

Tôi lau mồ hôi, lấy một ít trà, đổ vào nước ấm, rồi rót mộttách, cầm cốc trà ám áp khiến cảm giác tôi cũng tốt hơn, luồng hơi nòngtỏa ra mờ mịt làm tôi cũng dần bình tĩnh trở lại.

Chuông điện thoại giữa đêm khuya, mang luồng khí băng lạnh như âm khí, cùng tiếng cười kỳ quái...

Rốt cuộc, rốt cuộc là ý gì đây?

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng một người không làm những chuyện tráilương tâm thì nửa đêm có tiếng gõ cửa cũng chẳng sợ, nhưng sao chỉ tiếng chuông điện thoại lại có thể dọa tôi đến mức thế này? Tôi đang bị làmsao đây?

Uống hết tách trà, cố gắng suy nghĩ mọi chuyện xảy ra một lầnnữa, tiếng cười đó như gần như xa, tưởng như hư vô không có thật, khônglẽ chỉ vì tôi quá lo lắng nên xuất hiện ảo giác. Có lẽ vậy, nghĩ nhưthế, tôi lại đưa mắt nhìn điện thoại. Nó vẫn tĩnh lặng nằm im ở đó,giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Là do tôi quá mệt mỏi, chịu áp lực quá lớn nên mới xuất hiện ảogiác như thế. Nhất định như vậy. Ngày mai còn phải làm việc, không nghĩthêm nữa.

Tôi trở lại giường, tắt đèn, nhưng nhất thời khó mà ngủ được.

Đến nhà Trương Thanh Dương hai lần mà không gặp, có lẽ nàochuyện kỳ dị này phải chăng có căn cứ gì đó, cơn ác mộng kia, thỉnhthoảng lại đến, là tôi tự dọa mình hay chuyện này có thật?

...

Lăn qua lăn lại, trằn trọc
 
Chương 29: Nghênh ngang đắc ý


Renggggggggg.........

Lại nghe thấy thứ âm thanh gớm ghiếc này, tôi đành bật dậy. Chiếc điện thoại chết tiệt, vậy mà tôi vẫn phải nghe.

Sau khi chồm dậy tôi mới phát hiện trời đã sang, cây cối xanh rì ấm áp bên ngoài khẽ lay động trong gió. Cây cối lúc nào cũng đẹp nhưthế, dù là mùa xuân, mùa hạ, mùa thu hay mùa đông cũng đều mang lại cảmgiác sắc xuân như tràn ngập đất trời.

Tôi nhấc điện thoại lên, giọng của Trường Hà truyền trong ống nghe: "Nam Bính, anh dậy chưa?!"

Tôi cười mắng: "Không dậy sao có thể nghe điện thoại của cậu được, tên tiểu tử này nói càng ngày càng cao siêu nhỉ!".

Ở đầu bên kia Trường Hà cười sảng khoái : "Tôi cũng đoán anh dậy rồi, vừa rồi gọi mấy cuộc mà không được, lần này là lần thứ ba rồi đấy. Úi dà, tôi lại nghĩ không lẽ anh lại đang nấu cháo điện thoại với cônương nào đó, nếu không tại sao mới bảnh mắt ra mà gọi liền mấy cuộccũng không được? Cẩn thận tiền cước điện thoại lại tăng đấy, ha ha".

"Xì, tên tiểu tử này đừng có trêu tôi, tìm tôi có việc gì?" Tôibiết cậu ta gọi điện thoại đến chắc chắn không phải để nói mấy chuyệnphiếm trên trời dưới biển, với lại bị mấy cuộc điện thoại đêm qua giàyvò khiến tôi ngủ không ngon nên giờ này cũng chẳng có tâm trạng đâu màđùa cợt với cậu ta, vì thế nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề chính.

Đầu bên kia Trường Hà dừng một chút, cười hai tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Tôi hỏi : "Có chuyện gì vậy, Trường Hà, đừng bảo tôi là lời nói của cậu bị cô gái nào đó nuốt hết rồi đấy nhé".

Trường Hà nói : "Chỉ lo anh không đồng ý !".

Tôi liền hiểu ra, hỏi tiếp : "Ôi chao, tên tiểu từ này lại định làm thuyết khách cho ai đây".

Một tràng cười dài bỗng vang lên từ trong ống nghe điện thoại,Trường Hà vừa cười vừa nói : "Nam Bính, anh đúng là thông minh sắc sảohơn người mà".

"Cái gì mà thông minh sắc sảo hơn người, cậu muốn nói gì thì nói đi, không thì tôi cúp máy đây !".

"Đừng, đừng cúp", Trường Hà không cười nữa, nhưng trong giọngnói vẫn khó giấu được nụ cười ngầm. Cậu ta nói : "Nam Bính à, hôm quaNhu Phong có đến nhà tôi... bảo là có việc công, khi nào đến giờ làm sẽtìm anh ! Vốn định tối qua gọi điện thoại cho anh, nhưng sợ anh ngủ rồinên không gọi".

Tôi kéo ghế rồi ngồi xuống, nói : "Trường Hà, không phải cậu không biết là hôm nay tôi phải đến khảo sát tại thôn Thanh Tuyền".

Trường Hà cười : "Chẳng phải chiều anh mới đi sao. Buổi sáng vẫn có thời gian mà !".

Tôi mắng : "Cậu sắp xếp công việc của tôi tốt quá nhỉ, Trường Hà, chi bằng để cô ấy phỏng vấn cậu chắc tốt hơn đấy".

"Ôi trời, thôi được rồi, Chủ tịch đại nhân à, em có thành ý nhưthế anh không nên từ chối chứ ! Chẳng qua em cũng chỉ sử dụng cách củacổ nhân, nhờ người giúp đỡ thôi mà. Em bảo rồi, nhất định phải phỏng vấn anh", chất giọng ấm áp nhu mì của một người con gái như mật rót vàotai, thì ra Nhu Phong giật điện thoại từ tay Trường Hà.

Tôi nói : "Nhu Phong à, nghe em nói kìa. Đúng là hôm nay anh có việc bận ! Trường Hà biết mà".

"Vậy thì ngày mai, nếu mai anh vẫn không rảnh, thế để đến ngàykia, anh nói thời gian đi, em sẽ đợi!", Nhu Phong vẫn kiên quyết khôngbuông tha.

Thấy lời lẽ sắc sảo, nhất định phải phỏng vấn tôi bằng được, tôi nghĩ một lát rồi nói : "Em kiên trì như thế, vậy thì bốn giờ chiều maiđi ! Nhưng chỉ nửa tiếng thôi. Em xem có được không?".

Chất giọng vui vẻ của Nhu Phong vang lên trong điện thoại : "Lời đã nói ra không được thay đổi".

Tôi nói : "ừ, anh không muốn làm lỡ chuyện của em".

Nhu Phong cười : "Chủ tịch đại nhân không cần khách khí như thế! Em không có chuyện gì cả, em được nghỉ bốn ngày, nên lúc nào cũng cóthể được, chỉ đợi anh có thời gian thôi ! Vậy nhé, anh đã đồng ý, tốinay em có thể ngủ ngon giấc rồi, anh nói chuyện với anh rể em nhé".

Tôi đang định nói tiếp, điện thoại đã được chuyển đến tay Trường Hà, cậu ta nói : "Nam Bính à, tôi không có việc gì đâu, nghỉ ngơi mộtchút đi, hôm nay cũng khá bận đấy", giọng của cậu ta nhẹ nhàng như nhìnthấu tất cả mọi thứ.

Cúp điện thoại, tôi thở một hơi thật dài, Nhu Phong thật kiêntrì, nếu chưa đạt được mục đích thì nhất định.. không từ bỏ, về phươngdiện này tôi cũng nên học hỏi cô ấy nhiều.

Quay lại nhìn thì thấy chiếc chăn trên giường đã bị lật tung khi tôi vội dậy nghe điện thoại, tôi cười cười, nếu biết là điện thoại củaTrường Hà thì cũng không cần vội vàng như thế tất cả là do tiếng chuôngđiện thoại đêm qua gây phiền phức.

Về công việc, tôi bắt đầu ép mình vào khuôn khổ, biến mình thành một con lắc đồng hồ, chạy liên tục không dừng lại giây nào. Chỉ có cuốn mình vào vòng xoáy công việc, tôi mới có thể quên đi cơn ác mộng đêmqua. Tôi cũng không biết rốt cuộc nó là thật hay ảo, chỉ có điều tôi vẫn tin đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Trường Hà đặt bản vẽ trên bàn, cuộc họp buổi sáng thảo luận vềkế hoạch phát triển thôn Thanh Phong, Trường Hà tình nguyện xin phụtrách, trong vòng một tuần sẽ thảo ra kế hoạch, còn bây giờ mọi ngườibắt đầu lên kế hoạch cụ thể.

Thôn Thanh Phong là thôn nhỏ ở phía Nam xã Tú Phong, quay mặt về xã Tú Lâm và tiếp giáp thôn Viễn Vọng, hiện nay chỉ còn thôn Thanh Bình và thôn Viễn Vọng là chưa được đầu tư xây dựng mở rộng. Ngoài thu nhậpbình quân của bốn thôn đều tăng thì việc triển khai công tác thuế khóacũng được tiến hành thuận lợi, tỏ nụ cười rạng rõ của Lưu Dung Thành cóthể hiểu được phần nào. Tuy thôn Thanh Tuyền đang trong quá trình xâydựng, mở rộng, công tác tuyên truyền cũng sớm đã được triển khai nênTrương Viễn Dương đã đi xuống thôn.

Mới bắt đầu giờ làm buổi chiều, tôi đã giao việc cho Trường Hà và Tiểu Diệp, rồi đi đến thôn Thanh Tuyền.

Trời quang mây tạnh, tôi dắt xe từ trong lán ra. Sau vụ việc lần trước, tôi cũng ít đi xe ra ngoài nhưng thôn Thanh Tuyền ở cách khá xaủy ban, vả lại tôi muốn một mình đi khảo sát, nên ngoài xe máy ra thìcũng chẳng còn phương tiện nào khả thi hơn. Hơn nữa, tôi cũng không thểvì việc nhỏ mà bỏ chuyện lớn được, chỉ do không may gặp tai nạn mà từ đó về sau không đi xe máy nữa là không được.

Từ xa đã nhìn thấy thôn Thanh Tuyền, phong cảnh thanh u tĩnhlặng, mặc dù ở đây thông tin không được phát triển lắm nhưng không khítrong lành, hương hoa tỏa ngát chim hót líu lo, giống như tiên cảnh chốn nhân gian.

Thôn Thanh Phong đẹp tự nhiên, cây cối um tùm, địa thế cũngtương đối cao. Ngẩng đầu lên có thể thấy những đám mây trang trôi bồngbênh như dải lụa trên bầu trời cao xanh ngắt. Đẹp giản dị, hài hòa nhưtrong bức hành thủy mặc của cố nhân. Tiết trời cuối thu, ánh mặt trờikhông còn gay gắt như giữa hè đổ lửa, từng dải nắng như những sợi tơvàng xuyên qua tán lá sum suê rãi bóng loang lổ trên mặt đất. Lá vàngkhẽ rơi như đan lồng vào bóng nắng dưới tán cây tạo nên một bức tranhhoàn mỹ, chắc hẳn họa sĩ của tự nhiên đã rất dụng công tạo nên sắc màurạng rỡ cho bức tranh này, vì thế nét bút rõ ràng thanh mảnh, vô cùngtinh tế mà sâu sắc.

Hít một hơi thật sâu tận hưởng cảm giác tâm hồn thư thái hiếm có này, với cảnh đẹp tự nhiên như thế mọi suy nghĩ phàm tục cơ hồ như biến mất chỉ còn lại cảm giác thư thái, thanh thoát tuyệt vời.

Con đường trải nhựa chạy dài giữa thôn Thanh Tuyền, dưới ánh mặt trời tỏa chiếu nhựa dường như phát ra thứ ánh sáng rọi thẳng vào mắt.Nhìn con đường đang trải ra trước mắt, tôi thoáng sửng sốt.

Theo kế hoạch ban đầu con đường này là đường bê tông sẽ không thể nào như cảnh tượng trước mặt được.

Tiếng xe sửa đường và xe lu vang lên nặng nề, tôi giảm ga đi chậm lại, trong đầu nghĩ đến tình huống lúc sữa đường.

Một tấm bảng lớn đặt giữa đường, trên đó là dòng chữ đỏ chói :"Công trường thi công, các phương tiện xin hãy đi đường vòng". Tôithoáng do dự một chút rồi dừng xe, dựng vào bên đường sau đó đi thẳngđến nơi đang thi công.

Từng chiếc xe chở đầy đá, nhựa đường đang chạy đến, cách mộtkhoảng không xa thì dừng lại, đá được đổ xuống giữa đường, mấy công nhân lại vội vàng chạy về phía đó dùng cuốc, xẻng tải đống đó cho phẳng đềulên đường, mồ hôi đổ xuống như mưa đẫm ướt cả áo. Dù đã cuối thu nhưngkhi đứng ở đây không hề có chút cảm giác se lạnh nào. Cảnh tượng giốngnhư chảo lửa bốc ngùn ngụt, khiến tâm trạng con người cũng phấn chấn lên chút ít. Nhựa đường được trải rất dày, Trường Hà từng nói : Khi làmđường thì chất lượng của mặt đường sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tuổi thọ của đoạn đường đó, cậu ấy đã tính toán rất nghiêm túc về việc xây dựng đoạn dường này, nên đường sẽ sâu hơn một chút, xe lu lăn đường cũng đượcchạy đi chạy lại nhiều lần, mặt đường trải nhựa đầy đặn được làm phẳnghơn, bảo đảm tuổi thọ sẽ lâu dài.

Nhìn tình hình thi công thế này, tôi chợt nghĩ, dù không thể cótuổi thọ dài như đường bê tông nhưng có lẽ cũng chẳng kém bao nhiêu.

Nếu như vậy, đúng là Trường Hà đại tiết kiệm được một khoản tiến lớn, mang lại lợi ích rất lớn cho xã Tú Phong rồi. Môi khẽ nhếch nở nụcười tươi rói, trong lòng tôi cũng khâm phục Trường Hà thêm mấy phần.

Tôi tiếp tục đi về phía trước, đoạn đường vốn đã có nền đất được lèn rất chắc, lại thêm được bánh xe lu to tròn nặng trịch lăn qua lănlại mấy lần, đường sau khi được xe lên nhẵn bóng và bằng phẳng, dưới ánh mặt trời tỏa ra luồng sáng bóng láng rực rỡ. Đường như thế này tôi cógì phải lo lắng nữa đây? Tôi bước chầm chậm trở lại, đúng lúc lại có một chiếc xe tải chở đá nữa đến, nhìn thấy đám công nhân mồ hôi nhỏ xuốngnhư mưa, gân xanh nổi rõ mồn một, ánh mặt trời chiếu lên trán bóng nhẫy. Mồ hôi như mưa dội xuống mặt đường. Bóng họ đổ dài dưới ánh mặt trời,thấy cảnh tượng làm đường như thế lòng tôi cũng có chút xao động.

Do đường giao thông của thôn Thanh Tuyền vẫn còn nhiều khó khăn, lại thêm đất đai cằn cỗi, tài nguyên nghèo nàn nên lúc nào cũng trongtình trạng đói kém, thu nhập bình quân đầu người chẳng thể tăng lênđược. Sau nữa thăng tiến hành mở rộng xây dựng, thôn Thanh Tuyền đã mang một diện mạo khác, không còn là cảnh xơ xác nữa. Đất núi đá nên khôngthể trồng các loại cây lương thực, mà chỉ trồng cây thuốc như hoàngkhương, nhưng cũng chẳng thể mang lại lợi nhuận cho vùng sơn thủy hữutình này được. Có điều phong cảnh ở đó có thể khiến du khách như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh giữa phàm trần.

Tôi tin thu nhập bình quân của thôn Thanh Tuyền nhất định sẽtăng lên. Đợi sau khi mở rộng xây dựng thôn Thanh Thúy và thôn Viễn Vọng thì kinh tế của xã Tú Phong chắc chắn sẽ có bước nhảy vọt lớn. Dần dầnsẽ vượt qua các xã xung quanh, dù vẫn còn cách khá xa mức hiện đại hóanông thôn, nhưng thấy mọi việc diễn ra suôn sẻ cũng là chuyện đáng vuimừng rồi.

Nghĩ đến đây, lòng tôi chợt xúc động, ý cười tràn ngập trên mặt. Tiếng cười lúc nửa đêm trong điện thoại kia sớm đã bị tôi quên lãng
 
Chương 30: Đồng ý phỏng vấn


Tôi về khá muộn, toàn thân rã rời, ăn cơm, xem thời sự xong, tôi lêngiường ngủ rất sớm. Vốn định gọi điện cho Tử Nguyệt, nhưng nhìn thấyđiện thoại, bất giác tiếng cười đầy âm khí đêm qua lại vang ra, chẳng có cách nào loại bỏ ra khỏi đầu, ngày mai có thời gian rảnh mình sẽ đithăm cô ấy.

Ngước lên nhìn trần nhà, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo về, sau khoảnh khắc đó tôi cũng ngủ thiếp lúc nào chẳng hay.

Chẳng biết đã ngủ bao lâu, trong lúc mơ màng tôi bỗng thấy rùngmình ớn lạnh. Kỳ lạ, đang là mùa thu, sao đột nhiên lạnh buốt lạnh thếnày? Trong lúc vô thức lôi kéo chân đắp, nhưng dường như luồng khí lạnhđó xuyên qua khe hở của từng sợi bông, len lỏi vào trong chăn rồi baotrùm cơ thể, từ từ xuyên thẳng vào xương tủy, băng giá.

Tại sao lại buốt lạnh thế này?

"Rầm", tiếng cửa sổ đập đột nhiên vang lên, trong lúc mơ mơ màng màng tôi mở mắt nhìn, cảm giác như có một bóng mờ bao trùm trên đầu,cái bóng đó từ đâu ra? Bóng cây? Bóng cửa sổ? Bóng người?

Bóng người?

Bỗng nhiên tôi giật mình, lẽ nào, nó lại đến sao.

Tôi cố gắng mở to mắt, nhìn xung quanh kiếm tìm, không có, không có bất cứ thứ gì, bóng mờ mờ đó cũng không thấy nữa. Cửa sổ mở toang,rèm cửa lay động theo gió, khi thì cuộn lại lúc thì duỗi ra, gió lạnhvẫn ùa tới từng hồi từng hồi. Chẳng trách lạnh thế này.

Quái lạ, rõ ràng lúc đi ngủ mình đã đóng cửa sổ rồi mà!

Chẳng lẽ tôi dậy mở cửa sổ mà không nhớ sao? Không thể thế được. Tôi lại uể oải đứng dậy đóng cửa sổ, cảm giác mọi thứ dưới chân nhưđang bồng bềnh trôi nổi.

Đến trước cửa sổ, tôi đưa mắt nhìn ra bên ngoài, trăng non vẫntreo trên cao, những chòm sao như ánh mắt lấp lánh giữa trời đêm lạnhgiá, có gió, nhưng lá vàng trên cây đã rụng hết từ lúc nào, chỉ còn thấy cành cây đang khẽ lay động. Gió tuy lạnh, nhưng không dữ dội nên chẳngnghe thấy tiếng. Ngoài ra chẳng có bất kỳ thứ gì khác.

"Sập", tôi đóng cửa sổ lại, tiện tay kéo rèm cửa xuống. Khi kéo rèm xuống tôi chợt sững người.

Đồng tử giãn to như đóng dính vào cửa sổ. Một bóng người in lênrèm cửa rõ mồn một, là bóng một người đàn ông, tóc ngắn, từng sợi từngsợi dựng ngược, bóng đó đứng im bất động, nhưng tôi cảm nhận được nụcười mang âm khí đang hiện hữu trên khỏe môi người đó. Luồng khí bănglạnh từ gót chân vọt thẳng lên đỉnh đầu, toàn thân buốt giá, tay khôngtự chủ được mà run lên cầm cập.

Tôi đang sợ, đúng vậy, tuy không phải là lần đầu tiên, nhưng tôi không thể biết nó mang đến cho tôi cái gì. Tôi cố kiềm chế bản thân,lặng thinh không động đậy, không nói. Ngoài việc đó, thú thực tôi cũngchẳng biết mình nên làm gì lúc này, tôi và bóng hình đó, một ở trên cửasổ, một ở ngoài đứng đối diện nhau.

Không khí ngột ngạt đè nén đang lan tỏa, cảm giác lo lắng đếnnghẹt thở, áp lực đè nặng này giống như người bị ném xuống đáy đạidương, không một chút không khí, xung quanh chỉ thấy một ngoại lực mơhồ, không thể nào nắm bắt được, đang khống chế, đang giằng xé, trói chặt khiến tôi không biết làm cách nào, khiến việc hít thở trở nên khó khăn.

Tôi há hốc miệng, cố gắng hít một chút không khí vào sâu trongkhí quản, mỗi hơi thở như hút hết sức lực vốn có của bản thân. Tôi cóthể nghe thấy tiếng khò khè vang lên bên trong cuống họng sau mỗi lầnhít vào thở ra của mình.

Bóng hình đó vẫn bất động, chợt có một luồng gió thổi qua kẽ hởtrên cửa sổ khiến rèm cửa khẽ rung nhè nhẹ, bóng hình ấy cũng chầm chậmlắc lư theo làn gió. Dù bất động nhưng áp lực mà nó mang đến cho tôi lại ngày càng lớn và nặng nề, cảm giác mọi thứ đã đến giới hạn, tôi sắpkhông thể nào chịu đựng thêm được nữa. Tôi đưa tay lên nắm lấy cổ mình,chẳng biết là để ngăn không cho giọng mình phát ra hay là để cấu xé phátan cổ họng nhỏ khiến không khí tràn vào bên trong nữa. Nhưng tôi vẫnkhông làm được gì, chỉ có thể cố gắng há to miệng để không khí từ từtừng chút từng chút tràn vào phổi.

Lúc này, bóng hình đó lại chầm chậm duỗi thẳng tay ra, là tay phải, rồi nhè nhẹ nâng lên cao dần.

Tôi biết nó sẽ giơ tay phải lên, nhưng, động tác của nó rất chậm giống như cảnh quay chậm trong phim. Mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, mắtmở trừng trừng nhìn không chớp vào bàn tay đó, đôi mắt chằm chằm nhìnthẳng không có cách nào di chuyển được, nó muốn làm gì?

Nó còn muốn làm gì nữa ?

Bàn tay đó, cuối cùng cũng giơ lên cao, giơ đến trước cửa sổ,đúng ở vị trí mắt tôi có thể nhìn thấy rõ nhất, sau rồi lại thực hiệnđộng tác rõ ràng, giơ ngón tay trỏ lên.

Con ngươi như muốn vọt ra ngoài, máu nóng trong người như sắptrào ra. Một ngón tay, lại là một ngón tay, nó muốn nói gì đây? Rốt cuộc nó muốn nói gì?

Tôi với tay ra, kéo rèm, rồi vội vàng mở toang cửa sổ, một luồng gió lạnh ùa vào. Tôi nhìn chằm chằm, bên ngoài cửa sổ, không có gì cả.

Lẽ nào đó chỉ là ảo giác của tôi? Lẽ nào đúng là không có gì, là do tại hoa mắt sao? Đưa mắt kiếm tìm khắp bên ngoài, xung quanh vẫntĩnh mịch yên lặng như tờ, vẫn là cành cây khẽ lung lay trước gió, vẫnlà trăng non treo trên cao, vẫn là những ngôi sao lấp lánh phía xa.

Trời ơi ! Tôi đã nhìn thấy cái gì thế này? Nếu là người, tại sao lại đột nhiên biến mất tăm mất dạng như thế nếu không phải là người, lẽ nào, trên thế giới này đúng là có ma?

Giống như vừa đánh xong một trận khiến sức lực cạn kiệt, chântay mềm nhũn tựa bún không tài nào cử động được, bộ đồ ngủ đã ướt mèm,mấy giọt mồ hôi vẫn còn đọng lại trên trán. Ngay cả sức để nâng cánh tay lên cũng không có, tôi vừa chạm vào thành giường, liền nằm lăn bất động không thể nào cử động được.

Nó lại đến, nó lại đến rồi.

Tôi vẫn luôn cho rằng nó sẽ không đến nữa, tôi đã nghĩ rằng mình tìm được đầu mối nào đó. Nhưng, tôi không tài nào nghĩ ra được, đầu ócnhư muốn nổ tung, căn bản không thể suy nghĩ được. Tại sao lại như thế?tại sao lại như thế?

Rời khỏi xã Tú Phong thì những cơn ác mộng đó không còn nữa, bóng hình đó chỉ khống chế khi tôi ở xã Tú Phong sao?

Nếu tôi không ở lại xã Tú Phong, có lẽ nó mãi mãi không bao giờ quấy nhiễu tôi nữa! Có đúng không! Có đúng vậy không?

Vậy thì, tôi nên tìm bằng được nguyên nhân chuyện này hay là mãi mãi rời xa xã Tú Phong.

Không, tôi không thể đi. Đó không phải là phong cách làm việccủa tôi, Lẽ nào tôi lại bị bóng hình vô danh đó dọa cho phải bỏ chạy,phải trốn tránh sao? Không, không thể như thế được, tôi tin, mình có thể khiến chuyện này lộ rõ chân tướng, tôi tin mình sẽ tìm ra nguyên nhânvụ việc này.

Ngày hôm sau đi làm, tâm trạng vẫn còn chút hoảng hốt, Tiểu Diệp rót một tách trà rồi đặt lên bàn tôi, nói nhẹ nhàng : "Chủ tịch, sắcmặt của anh nhợt nhạt quá, do mất ngủ phải không ạ!".

Tôi ngẩng đầu cười nói : "Không sao, tối qua tôi ngủ hơi muộn".

Tiểu Diệp cười ngọt ngào nói : "Chủ tịch phải chú ý giữ sứckhỏe, công việc quan trọng nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn, Mao Chủtịch từng dạy mọi người : "Sức khỏe là vốn quý của cách mạng", cho nên,Chủ tịch nhất định phải chú ý nghỉ ngơi giữ sức khỏe".

Cô nhóc này cũng biết quan tâm đến người khác, nụ cười cũng ngọt ngào như thế. Tôi đùa : "Đúng là Tiểu Diệp Từ tốt nghiệp khoa Văn cókhác, từng lời từng lời đều có lý có căn cứ".

Tiểu Diệp bĩu môi : "Không dám đâu, Chủ tịch lại cười em rồi".

Lúc đó, Trường Hà cũng bước đến, Tiểu Diệp cười gọi : "Chủ nhiệm Lý, hôm nay chuẩn bị đi thị sát ở đâu vậy ạ, đưa em đi về cơ sở để họchỏi thêm nhé !".

Trường Hà đùa : "Tiểu Diệp Từ, xem Chủ tịch Nam Bính, bạn trai của em vợ tôi quyết định thế nào đã !".

Mặt Tiểu Diệp thoáng phớt hồng, tôi cười mắng : "Trường Hà đừngnói linh tinh, tôi và Nhu Phong chỉ là bạn thôi ! Cậu đừng có bắt nạtTiểu Diệp, cũng đừng nên đùa như thế".

Trường Hà cười nói vẻ ăn năn : "Tôi nào dám bắt nạt Tiểu Diệpchứ, bình thường miệng lưỡi cô ấy đã rất sắc bén, chuyện này chắc khôngphải sở trường của cô ấy chứ nếu không tôi đã lỗ vốn nặng rồi".

Tiểu Diệp "Xì" một tiếng, ánh mắt lấp lánh nói : "Em rất muốnđược gặp bạn gái của Chủ tịch. Chủ nhiệm Lý, em vợ của Chủ nhiệm khi nào thì đến?".

"Tiểu Diệp !"

Tiểu Diệp lè lưỡi, cười hi hi nói : "Thôi được, thôi được, Chủtịch, em không đùa nữa. Chủ nhiệm Lý, tập báo cáo đang để trên bàn anhđấy, anh xem qua đi !".

Nói xong, Tiểu Diệp liền trở lại bàn làm việc của mình.

Trường Hà cười tôi : "Nam Bính, dạo này số anh thật đào hoa quá đấy, ha ha !".

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta : "Trường Hà, chuyện của Nhu Phong,tôi vẫn còn chưa tìm cậu tính sổ đây. Cậu đã khoe khoang gì trước mặt cô ấy mà cô ấy lại đến tìm tôi để phỏng vấn, cái gì mà tôi chí công vô tư, là cán bộ tốt, một lòng một dạ, lúc nào cũng trầm tư lo lắng suy nghĩlàm cách nào để phát triển kinh tế xã Tú Phong!".

Trường Hà giơ hai tay lên dấu nói : "Oan uổng quá, tôi có khoekhoang gì đâu, có lẽ Nhu Vân nói nhiều quá. Chuyện của anh, Nhu Phongđều nghe được từ chị gái của cô ấy, không liên quan đến tôi".

Nghe Trường Hà nhắc đến Nhu Vân, tôi không nói thêm gì nữa.Trong lòng tôi luôn rất tôn trọng Nhu Vân, lúc đầu khi chúng tôi bị ácmộng quấy nhiễu, cuộc nói chuyện với Nhu Vân đã khiến tôi rất cảm động,có thể là vì tình cảm mà cô ấy dành cho Trường Hà khiến tôi không muốndùng lý trí để đè nén tình cảm của mình với Tử Nguyệt nữa, mới khiến tôi thoải mái tiếp nhận Tử Nguyệt như thế.

Tôi nói : "Thôi được rồi, cô ấy không hiểu rõ, cậu cũng nên nhắc nhở cô ấy một chút".

Trường Hà cười : "Nhu Vân cũng đâu có nói quá sự thực đâu, mọi chuyện đều là thật đấy chứ, tôi biết nhắc nhở gì đây".

Tên tiểu tử này còn giả ngây giả ngô, tôi cười vẻ không muốn cậu ta làm phiền nữa. Chuyển chủ đề nói tiếp : "Chiều nay tôi đến thônThanh Tuyền, cậu có đi không?".

Trường Hà sững người, nói : "Không có chuyện gì nên tôi không đi đâu!", cậu ta cười nói : "Nhưng nhớ đừng để bị cảnh đẹp ở đó hút hồnđấy nhé, Nhu Phong rất đúng giờ, bốn giờ chắc chắn cô ấy sẽ đến đấy đợianh !".

"Tôi biết rồi !"

Bận rộn cả ngày, đến chiều cũng vẫn vậy, nhìn đồng hồ đã hơn bagiờ rồi, bốn giờ Nhu Phong sẽ đến. Không biết cuộc gặp mặt lần này, NhuPhong sẽ nghĩ ra những câu hỏi quái quỷ gì đó phỏng vấn tôi đây. Chỉmong cô ấy sẽ không động chạm đến vết thương lúc nào cũng thường trực ởnơi yếu mềm nhất của trái tim tôi.

Thôi cứ để mặc chuyện đấy đã, tôi phải đến thôn Thanh Tuyền một chuyến.
 
Chương 31: Môi đỏ sắc tựa dao


Khi về đến ủy ban là bốn giờ hai mươi lăm phút. Nhưng đã thấy Nhu Phongđến rồi, cô ấy nhìn thấy tôi, lập tức cười tươi như hoa nở giữa xuân,vui vẻ nói : "Nam Bính, anh đúng giờ nhỉ !".

Tôi cười cười : "Đương nhiên rồi, đâu dám để em đợi lâu !".

Nhu Phong cười nói : "Em cũng vừa đến".

Nhìn là biết cô ấy mới đến, vì Tiểu Diệp phía sau vừa mới bưngcốc trà đến, còn chưa đưa đến tay cô ấy. Tôi trở lại bàn làm việc, saukhi Nhu Phong ngồi xuống liền lấy một cuốn sổ và một chiếc bút từ trongtúi xắc ra, nghiêm túc nói : "Bây giờ có thể bắt đầu được chưa ạ!".

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô ấy lúc này so với dáng vẻ tươicười hoạt bát lúc bình thường thật khác xa nhau. Dường như cô ấy là mộtngười hoàn toàn khác, bộ dạng này phải là lúc cô ấy đang đeo khẩu trang, tay cầm dao mổ, tinh thần đang tập trung vào việc phẫu thuật thì đúnghơn. Tôi nói : "Được rồi! ! Có gì thì bắt đầu đi, em hỏi anh trả lời, em không hỏi anh không biết phải nói gì đâu !". Nếu lúc bình thường viếtbáo cáo, tôi nghĩ chẳng cần Nhu Phong phải hỏi tôi cũng có thể đĩnh đạcmà phát biểu được, nhưng dường như nỗi đau ở nơi mềm yếu nhất trong sâuthẳm trái tim vẫn có nguy cơ hôm nay lại tái phát, vả lại sau này cũngkhó mà dừng được, nên tôi cần phải nghiêm túc, cẩn thận để che chắn chonó.

Nhu Phong cười nhạt nói : "Được", ánh nhìn của cô ấy bắt đầu dichuyển, nhìn thẳng vào mắt tôi nói : "Hai năm gần đây kinh tế xã TúPhong đã có bước phát triển đột biến, Chủ tịch Tô có thể nói cụ thể hơnvề kế hoạch phát triển trong tương lai của xã không?".

Tôi cười cười, Nhu Phong đúng là rất chuyên nghiệp, viễn cảnhtrong tương lai của xã Tú Phong cũng chính là niềm mong ước của tôi. Bản thân tôi cũng luôn nỗ lực phấn đấu vì mục tiêu đó, nếu chỉ là vấn đềnày thi tôi cũng nên thở phào một hơi.

Nhu Phong hỏi : "Hiện tại xã Tú Phong đang nhận vốn đầu tư củabên ngoài để phát triển ngành Du lịch, những giống lúa, giống bông vàdược liệu mới được nhập về đều là những cây trồng mang lại lợi nhuận khá dễ dàng và thu được kết quả tương đối tốt, xin hỏi về phương diện này,Chủ tịch còn có kế hoạch gì mới không?".

Nhu Phong quả là nắm rõ tình hình xã Tú Phong, thực ra cô ấy vốn không cần phỏng vấn tôi, bởi mười thông tin cô ấy dã biết đến tám chínphần. Đúng rồi, có anh rể làm chủ nhiệm tại xã Tú Phong, lại thêm ngườichị thông minh hiền dịu như thế, việc cô ấy muốn biết thông tin về xã Tú Phong cũng chẳng khó khăn gì.

Một người hỏi một người đáp, thời gian trôi đi vèo vèo, cuốicùng Nhu Phong ngẩng đầu cười gian giảo, nói : "Chủ tịch Tô, trongkhoảng bốn năm công tác tại xã Tú Phong, anh đã có hai cơ hội được điềuđộng công tác đến chính quyền thành phố nhưng anh đều từ chối, em muốnhỏi một câu, là nguyên nhân nào khiến anh dốc toàn bộ tâm sức của mìnhvào việc phát triển kinh tế xã Tú Phong!".

Tôi khẽ thở dài, rốt cuộc tôi cũng bị lật tẩy, tôi không quennói đến chuyện nhạy cảm một cách đường đường chính chính, nên khi vấn đề này được đưa ra, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu. Tôi bảo : "Anh có thể không trả lời được không?".

Nhu Phong nhìn tôi vẻ kỳ quái, có thể cô ấy không thể ngờ đượcvấn đề bình thường, trong một hoàn cảnh như thế lại bị người khác cho là đang thổi phồng công lao, tại sao tôi lại lạnh nhạt, thờ ơ như thế,thậm chí lại đáp một cách ậm ừ vậy. Cô ấy nói : "Em hỏi sai sao? Đây làlần đầu tiên em phỏng vấn, nếu có chỗ nào sai sót, anh hãy nói ra, nhưng vấn đề này là điều mà rất nhiều người muốn biết".

Tôi biết vấn đề mà Nhu Phong hỏi không có gì sai cả, tôi tránhtrả lời liền bảo : "Bản thân anh xuất thân từ nông thôn, nên thích đượcsống và làm việc ở nông thôn".

Câu trả lời này rõ ràng không làm thỏa mãn Nhu Phong nhưng cô ấy vẫn chăm chỉ ghi chép vào sổ.

Khi cô ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt như phát ra ánh sáng, nói :"Giờ còn năm phút nữa mới đến giờ anh tan ca, em muốn hỏi anh thêm mộtcâu nữa ! Chủ tịch, mấy năm gần đây anh luôn tập trung vào xây dựng xãTú Phong, mà vẫn độc thân, các cụ từng nói sự nghiệp chưa thành, khóthành gia thất, có phải trong lòng đã có người thương nhưng thời cơ vẫnchưa đến?".

Trong lòng đột nhiên đau nhói, lời của cô ấy như mũi tên xuyênthẳng vào trái tim, ngay cả cơ hội né tránh cũng không có. Đây là vấn đề mà tôi luôn trốn tránh, bây giờ, cuối cùng tôi cũng phải đối mặt. Cólẽ, mấy năm gần đây, dường như tôi luôn che giấu nhưng cũng nâng niutrân trọng nó, tất cả đã là quá khứ, chẳng phải sao? Tôi cảm giác dườngnhư cô ấy mượn câu hỏi này để làm đạt được mục đích riêng vậy. Thở mộthơi dài, tôi nói : "Đây là vấn đề cá nhân, sau này có thời gian sẽ nóichuyện thêm, hôm nay anh sẽ không trả lời câu hỏi này!", tất cả đã làquá khứ, bây giờ, tôi đang yêu Tử Nguyệt. Nhưng khi vấn đề này được lôira, nỗi đau thường trực trong tim như chỉ cần đợi có thể là trào ra,nhưng, tình cảm của tôi đối với Tử Nguyệt, rốt cuộc là thứ tình cảm gì?Nghĩ đến đây, tôi bất giác kinh hãi.

Nhu Phong nhếch mép, nhưng rất nhanh nở nụ cười trở lại, nói :"Được thôi, nếu anh không muốn trả lời, em cũng không hỏi nữa. Vậy hômnào có thời gian, anh hãy nói với em". Cô ấy đưa mắt nhìn đồng hồ, nói : "Cũng đến giờ tan sở rồi !".

Tôi đáp : "Đúng vậy".

Nhu Phong nói tiếp : "Vậy em cũng xin cáo từ !".

Tôi nói : "Đế anh tiễn em !".

Lúc ra ngoài phòng làm việc, thấy Tiểu Diệp vẫn chưa về, chắc là cô ấy đợi tôi ra xem có giao cho việc gì không. Tôi bảo : "Tiểu Diệp,có thể về được rồi !".

Tiểu Diệp gật đầu nói : "Dạ vâng, Chủ tịch, vậy em về đây!", vừa nói cô vừa đưa mắt nhìn Nhu Phong. Thấy ánh mắt chăm chú của Tiểu Diệp, Nhu Phong tự nhiên khéo léo chào từ biệt cô ấy, sau đó cười nhỏ nhẹ nói với tôi : "Hôm nay anh là nhân vật chính, anh không mời em ăn cơmsao?".

Tôi bỗng bối rối, ngượng ngùng nói : "Thật ngại quá, anh quên mất, vậy chúng ta đi ăn cơm nhé".

Nhu Phong cười sảng khoái nói : "Em phải là người ngại mới đúng, làm phiền anh lâu như thể, lại còn bắt anh mời cơm ! Nhưng, em cũng chủ định hôm nay đến làm phiền anh một chuyện mà".

Tôi cùng Nhu Phong rời khỏi ủy ban, đi đến quán ăn của TửNguyệt. Nhu Phong vừa cười vừa nói : "Cái cô thư ký kia, cứ nhìn em từđầu đến chân, em có chỗ nào không phù hợp sao?".

Tôi cười nói : "Sao thế được ! Chỉ là ở ủy ban không có cô gái nào đẹp như em đến bao giờ, cho nên cô ấy nhìn chăm chú thôi !".

"Anh thật khéo nói!", Nhu Phong cười, "Em lại thấy, ánh mắt cô ấy nhìn em cứ như là nhìn tình địch vậy !".

Tôi cười cười : "Nhu Phong, em đùa hơi quá rồi đấy, Tiểu Diệp đã có bạn trai rồi."

Nhu Phong cười không nói, nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng mà tha thiết, cảm động lòng người. Như Phong đúng là một cô gái đẹpkhiến bất cứ chàng trai nào cũng phải xiêu lòng.

Đến quán ăn của Trương Vọng, Tử Nguyệt ra đón khách, khuôn mặtcô ấy lúc nào cũng nở nụ cười rạng rỡ, nhưng vừa nhìn thấy Nhu Phong, nụ cười đó chợt tắt lịm.

Tôi bước đến phía trước, nắm chặt tay cô ấy, sau đó cười giớithiệu với Nhu Phong : "Nhu Phong, đây là Tử Nguyệt", rồi lại nói với TửNguyệt : "Cô ấy là Nhu Phong !".

Nhu Phong nhìn tôi và Tử Nguyệt tay trong tay nhau, ánh mắt cơhồ trở nên lãnh đạm, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường, cô ấymỉm cười đưa tay ra : "Xin chào".

Tử Nguyệt cười, bắt tay Nhu Phong, thành thật nói : "Nhu Phong, chị thật xinh đẹp".

Nhu Phong cười cười, nói : "Cô cũng rất xinh".

Hai người đứng gần nhau, một người thì cử chỉ phóng khoáng thoải mái, cười tươi như hoa, vô cùng xinh đẹp, một người thì an nhiên, thanh tú trong trắng thuần khiết mộc mạc, mỗi người một vẻ. Tôi cười nói :"Được rồi, không cần khách sáo nữa, Tử Nguyệt, hôm nay anh mời Nhu Phong ăn cơm, em sắp xếp cho anh một bàn nhé".

Tử Nguyệt mỉm cười đáp lời : "Vâng ạ",

Thấy bóng lưng Tử Nguyệt đã đi xa, Nhu Phong quay lại nhìn thẳng tôi : "Hóa ra anh đã có bạn gái rồi".

Tôi nói : "Đúng vậy ! Anh chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, gìn giữ một thứ tình cảm bình lặng, mãi mãi đến già".

Nhu Phong chăm chú nhìn tôi, rất lâu, cúi đầu nói : "Em cũng có thể cho anh mà !".

Dù sao Nhu Phong cũng là con gái thành phố, cho nên rất mạnh dạn thổ lộ những suy nghĩ sâu trong đáy lòng mình, chỉ là không muốn bảnthân sẽ lại tiếp tục cảm thấy hối tiếc. Có điều, trái tim tôi cũng chẳng thể chứa được nhiều như thế, tôi cười lắc đầu : "Nhu Phong, cảm ơn em!".

Nhu Phong không nói gì, Tử Nguyệt bước đến rồi dẫn chúng tôi vào một căn phòng nhỏ có vách ngăn, cười nói : "Chỗ này khá yên tĩnh, hyvọng hai người sẽ thích".

Đồ ăn đã được bày sẵn lên bàn, có vẻ Nhu Phong bình thường nhưchưa có chuyện gì xảy ra, nhìn Tử Nguyệt cười gọi : "Cùng ngồi xuống đi!".

Tử Nguyệt vừa bê tách trà đến cho chúng tôi vừa lắc đầu cười nói : "Không cần đâu, tôi còn phải phụ giúp cha nữa, hai người nói chuyệnđi nhé", nói xong cô cầm thực đơn đi ra rồi tiện tay đóng cửa lại.

Nhu Phong nhìn theo bóng của cô ấy, rất lâu rất lâu, rồi mớiquay đầu lại nhìn tôi, trên mặt đã nở nụ cười rạng rỡ, nói : "Một cô gái rất hiểu lòng người khác !".

Tôi nhấp một ngụm trà, cười nói : "Đúng vậy".

Nhu Phong tinh quái nói tiếp : "Nhưng, từ mắt anh em có thể thấy, hình như anh không yêu cô ấy nhiều lắm".

Tôi bỗng kinh ngạc, hợp trà nóng vẫn ở đầu lưỡi bỏng rát, tronglúc hoảng loạn nuốt vội khiến cảm giác nóng bỏng lan xuống tận phế quản. Tôi cau mày, nhẹ nhàng nói : "Tình yêu không phải là chỉ nhìn là có thể thấy được".

"Vậy thì, chứng tỏ khả năng quan sát của em không tốt rồi !Nhưng, khi cô ấy nhìn anh thì rõ ràng tình yêu lại hiển hiện trong mắtmà".

Đúng là một cô gái sắc sảo, tinh tế đã nói trúng tim đen củatôi. Phải chăng vì cô ấy làm phóng viên nên khả năng quan sát tinh tếnhạy cảm và lời nói mới sắc bén như thế! Tôi thừa nhận tình yêu mà tôidành cho Tử Nguyệt không thể bằng tình yêu mà tôi đã dâng hiến cho TiểuNghiên, nhưng, Tiểu Nghiên đã là chuyện của quá khứ, còn Tử Nguyệt mớilà người mà tôi sẽ yêu cả đời này.

Tôi nhấp ngụm trà rồi cười nói : "Không phải, ngoài bạn gái đầu tiên của anh ra thì chưa có người nào anh yêu hơn Tử Nguyệt".

Nhu Phong cười : "Anh là người nặng tình !".

Tôi nói : "Có rất nhiều thứ lúc nào cũng ở trong suy nghĩ, cầncó thời gian làm nó phai nhạt dần đi, thời gian đúng là một liều thuốcthần kỳ".

Nhu Phong nói : "Đúng vậy".

Tử Nguyệt lại bê đồ ăn đến, xếp những đĩa thức ăn gọn gàng trênbàn sau đó lại nhanh nhẹn rót trà cho chúng tôi, rồi mỉm cười với NhuPhong nói : "Mời hai người, nếu cần gì cứ gọi em", nói xong, đưa ánh mắt nhìn tôi rồi cô rời đi.

Nhu Phong nhìn bàn đầy thức ăn, khói bốc nghi ngút, cười đùa nói : "Không biết hương vị ghen tuông trong này có nhiều không nhỉ?".

Tôi cười lớn nói : "Yên tâm đi, chẳng phải con gái đều là những người thâm sâu khó dò sao".

Nhu Phong ngẩng đầu nhìn tôi, rồi nở nụ cười an nhiên, nửa đùanửa thật nói : "Cho dù không có nhiều vị ghen tuông đi nữa, em cũngkhông muốn nhận ra mùi vị đó".

Tôi cầm đũa nói : "Thôi được, em lại đùa anh rồi, đối với bạn bè như thế chẳng phải hơi nhẫn tâm sao?".

Nhu Phong cười "hì hì", cũng cầm đũa lên, nói : "Rất tốt, hômnay em thu hoạch được khá lớn đây, em rất có niềm tin vào bản thânmình".

Ăn xong cũng đã bảy giờ, Tử Nguyệt tiễn chúng tôi về, trong đêmgió mát vẻ đẹp của Tử Nguyệt càng thêm hoàn mỹ mà dịu dàng ấm áp.

Về đến lán xe tại ủy ban, tôi dắt xe máy ra rồi nói với Nhu Phong : "Anh đưa em về".

Nhu Phong nói : "Vâng, chị gái nhất định cũng đang đợi em về !Nếu không phải biết em ăn cơm cùng anh, không chừng cũng đại gọi điệncho em rồi".

Tôi để Nhu Phong ngồi ổn định sau xe, đội mũ bảo hiểm an toàn,khi làn khói phía sau ống xả còn chưa tan hết, chiếc xe đã lao thẳng vào trong đêm.
 
Chương 32: Khuôn mặt nhợt nhạt sau lưng


Tiếng động cơ bình bịch trong đêm thanh vắng tĩnh mịch. Những vì sao lấp lánh trong đêm mùa thu, ánh trăng như xuyên qua đám mây mù trên trờicao tạo nên bóng hình lung linh mờ ao treo lơ lửng giữa không trung. Làn hơi lạnh lẽo hòa trong gió thu cứ vấn vít không dứt, cảm giác cơ thểNhu Phong như ép chặt vào lƯng tôi. Tôi ân cần hỏi : "Lạnh không?".

Nhu Phong nhẹ nhàng đáp : "Có! Nhưng không sao đâu, đoạn đường này cũng ngắn mà".

Tôi bảo : "Đi đường tắt nhé, không em sẽ lạnh chết đấy".

Nhu Phong cười ha ha nói : "Có đường tắt thì tất nhiên là nên đi rồi, lẽ nào anh lại muốn đi đường xa hơn hay sao?".

Tôi cười đáp : "Cũng đúng, vậy đi đường tắt", quay đầu xe, đithẳng về hướng thôn Viễn Vọng. Gió thổi vạt áo bay phần phật, tiếngđộng cơ xe bình bịch như đâm thẳng vào tai. Đêm nay là một đêm an nhiênnhư vậy sao? Hay là, tôi lại sắp nhìn thấy thứ gì đó? Gần đến cổng thônViễn Vọng, tôi bỗng nhiên thấy hối hận, hôm nay đi cùng Nhu Phong, dùsao cô ấy cũng là một người con gái, tại sao lại chọn con đường này chứ? Đi đường này, rốt cuộc có gì không? Nếu hôm nay không có vấn để gì bấtthường xảy ra thì tốt, còn nếu có chuyện gì lại dọa cô ấy chết khiếpthật chẳng hay ho chút nào? Tôi nghĩ vậy nên cũng đi chậm lại.

Nhu Phong thấy lạ liền hỏi: "Sao đi chậm vậy? hay là không nênđi đường này?", cô ấy nghiêng đầu về phía trước, nói: "Lạ thật, đườngvẫn vậy mà! Anh lạnh sao?".

Tôi đáp: "Không phải".

"Vậy đi nhanh đi, càng khuya trời càng lạnh đấy!"

Tôi cười nói: "Nhu Phong, em dựa vào vai anh, chợp mắt một látđi, đêm lạnh thế này, em hãy tưởng tượng đến cảnh mình đang mặc mộtchiếc áo khoác dày, ngồi xem ti vi ở trong nhà nhé".

Nhu Phong cười ha ha nói: "Thực ra anh thích hợp làm phóng viênhơn em nhiều đấy, ha ha, còn có thể làm bác sĩ tâm lý nữa, ngay cả việcem nên nghĩ gì anh cũng nghĩ hộ! Vậy anh cứ thôi miên em như thế đi, đểem tưởng tượng đến cảnh em và anh cùng dùng bữa trong nhà hàng ấm áplộng lẫy, tràn ngập hương hoa, dưới ánh nến lung linh mờ ảo lãng mạn",cô ấy cười đùa, "Nghĩ như thế, trong lòng thấy hạnh phúc chết đi được,dù tuyết có rơi cũng chẳng cảm thấy lạnh nữa".

Tôi hỏi lại: "Thôi miên là cái gì? Anh nhớ em vừa nhắc đến từnày, đây là thứ mà các bác sĩ dùng sao? Là từ chuyên môn trong y học à?Nếu có thế thôi miên một người, vậy sau khi thôi miên thì trong đầungười đó sẽ xuất hiện cảnh tượng nào đó, thần kỳ vậy sao?".

Nhu Phong cười nói: "Cũng không hẳn như thế, thôi miên cũngchẳng có gì thần kỳ cả, chỉ là không có nhiều người làm được mà thôi.Trong y học đương nhiên là có sử dụng đến nó, cái này em cũng không hiểu lắm. Chỉ là nghe nói những chuyện kỳ dị liên quan đến thôi miên, nênđem ra để trêu anh!".

Tôi ừ một tiếng, cũng cười trêu, nói: "Anh nghĩ là em biết, hóara là không, vậy thì em tự mình thôi miên mình đi, tưởng tượng đến chiếc áo khoác dày nhé!".

"Không cần phải như thế, ha ha."

Tôi cười: "Tùy em vậy, có điều nếu em càng nghĩ đến lạnh sẽ càng lạnh hơn đây! Anh bây giờ cũng chẳng có cách nào biến ra được một chiếc áo khoác dày, không thể giúp gì được em, chỉ có thể ở trước chắn giócho em thôi".

"Chắn gió cho em?", giọng của Nhu Phong bỗng trở nên ấm áp, dịu dàng: "Như thế thì tốt quá rồi".

Tôi chỉ thuận miệng nói vậy, không ngờ khi nghe thấy giọng ấm áp dịu dàng của Nhu Phong như vậy lại khiến lòng bất giác xao động, quayđầu lại nhìn, dưới ánh trăng sắc mặt cô ấy càng dịu dàng như nước mùathu, ánh mắt cô ấy nhìn tôi lấp lánh ấm áp yêu thương. Tôi bỗng kinhhãi, vội trấn tĩnh. Tôi đang nghĩ cái gì thế này?

Nhu Phong đột nhiên dang hai tay, ôm chặt eo tôi rồi nói vẻ tinh quái: "Như thế này em sẽ thấy ấm hơn một chút".

Lần đầu tiên bị một cô gái ôm chặt như thế cơ thể chợt cứng đơ.Nếu là Tử Nguyệt, cô ấy sẽ không mạnh dạn như thế, Tử Nguyệt là cô gáisống nội tâm và kín đáo, tình cảm đều giữ lại trong lòng.

Kỳ lạ, tại sao tôi lại đi so sánh Tử Nguyệt và Nhu Phong chứ? Lẽ nào lòng tôi lúc này đang dao động, bắt đầu mù mờ không xác định rõràng sao? Hay là tôi muốn thuyết phục bản thân mình điều gì đó? về mặttình cảm, sao tôi có thể thay đổi, nghĩ về chuyện được mất như thế chứ?

Ngẩng đầu nhìn mảnh đất hoang của thôn Viễn Vọng, đầu óc bắt đầu tỉnh táo dần trở lại, haizzz, giờ là lúc nào rồi mà tôi còn nghĩ nhữngthứ này. Tôi nói với Nhu Phong: "Em ngồi cẩn thận nhé".

Chiếc xe lao thẳng về phía trước.

Giọng của Nhu Phong từ phía sau truyền lại, cười ha ha nói: "Nam Bính, đây là đường tắt sao? Đường có vẻ rất dễ đi mà. Chỉ có điều giờnày rất yên tĩnh, cũng thuộc xã Tú Phong à, sao lại hoang vu hẻo lánhkhiến người ta cảm thấy thê lương như vậy? Chẳng phải anh đã tiến hànhxây dựng mở rộng được mấy thôn rồi sao? Lẽ nào anh bỏ quên thôn này?".

Tôi cười miễn cưỡng nói: "Đang có kế hoạch mở rộng, xã Tú Phongcó rất nhiều thôn, nên phải làm từng thôn một!", hai chùm sáng của đènxe phía trước như hai cây kiếm sắc nhọn, lao thẳng vào màn đêm u tốibăng lạnh. Gió vẫn thổi đám cỏ tranh "xào xạc, xào xạc".

"Ừ", Nhu Phong thuận miệng nói, "Em cảm thấy chỗ này là lạ".

Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, tôi hỏi: "Lạ thế nào?".

"Em thấy sự yên tĩnh của nơi này rất đáng sợ! Gió thổi lạnhbăng, khiến toàn thân nổi hết cả da gà!", Nhu Phong nói rồi ôm chặt tôihơn, sau đó gục mặt lên lưng tôi, hơi ấm của cô ấy như lan tỏa toàn cơthể tôi.

Tôi cười nhẹ đáp: "Đêm lạnh chính là như thế này đấy, nếu gặpngày tuyết rơi em sẽ phải mặc rất nhiều áo, không chỉ lông tay lông chân mà ngay cả tóc của em cũng dựng ngược lên đấy. Vì ở đây dân cư ít ỏinên mới có cảm giác thê lương thế. Không sao đâu, cũng sắp đi qua đoạnđường này rồi". Tôi chẳng biết đang an ủi Nhu Phong hay an ủi chính bảnthân mình nữa. Trong vô thức tôi kéo ga thạy nhanh hơn.

Nhu Phong cười nói: "Anh thật khéo tưởng tượng, để em nghĩ xem,cảm giác tóc tai dựng đứng lên sẽ như thế nào nhé? Ha ha, chỉ khi xemphim kinh dị em mới có cảm giác như thế thôi. Anh nói vậy, em cũng thấyhình như tóc anh cũng đang dựng ngược lên kìa".

Tôi sững người, vốn muốn an ủi cô ấy một chút cũng là giảm bớtcăng thẳng trong lòng, không ngờ lại thành ra thế: "Xem phim kinh dị, đó là những thứ người có học thức không tin, em lại tin sao?".

Nhu Phong cười ha ha nói: "Sao lại không tin?".

"Em là bác sĩ, nếu người khác biết được em tin chuyện đó, sẽ có người cười em đấy!".

Nhu Phong gian xảo nói: "Chỉ có anh cười em thôi", cô ấy càng ôm chặt tôi hơn, nói: "Phim kinh dị dẫu sao cũng là tác phẩm điện ảnh củangười ta, nhưng Nam Bính này, anh có tin trên đời này có ma không?".

Cơ thể tôi bỗng cứng đờ, vấn đề này lại được đưa ra, nếu mấytháng trước chắc chắn tôi sẽ trả lời ngay nhưng còn bây giờ tôi chẳngthể nào nói được.

Nhu Phong cười ha ha nói tiếp: "Hay thật đấy, em là bác sĩ màlại hỏi anh câu hỏi chẳng có căn cứ gì cả, còn anh bị em hỏi như thếchẳng phải cũng là chuyện đáng cười sao?".

Hóa ra Nhu Phong cũng không tin nên cô ấy mới dám đi trong đêmkhuya vắng như thế này, ở nơi hoang vu hẻo lánh như thế lại bàn đến chủđề đó. Nhưng chủ đề này được đưa ra chính tại đây, bây giờ, với tôi mànói, lại vô cùng kinh hoàng. Tôi cười cười không nói.

Nhu Phong thấy vậy vội chuyển chủ đề, thuận miệng hỏi: "Anh hay đi đường này sao?".

"Cũng đi mấy lần."

"Sao em thấy hình như anh không thích đi đường này lắm?"

"Đâu có, chẳng phải cũng đã đi rồi sao?", đúng là Nhu Phong thật tinh tế, năng lực quan sát tốt, cảm giác như chuyện gì trong tim cũnghiện ra trước mắt cô ấy, nếu cô ấy biết nguyên nhân thì không rõ có còncười đùa vui vẻ như thế nữa không. Cô ấy là bác sĩ, dù có cười nhữngchuyện thế này nhưng trong lòng cũng hiểu rõ trên thế gian này nhất định không tồn tại thứ gì gọi là ma quỷ hết.

Nhu Phong nói: "Anh thấy em nói nhiều quá phải không?".

Tôi cười cười đáp: "Sao lại thế chứ". Đêm khuya tĩnh mịch thếnày, nếu hai người không ai nói câu nào sẽ càng thấy sợ hãi. Chẳng biếtNhu Phong nói nhiều là để không lạnh hay là để đuổi nỗi sợ hãi đây, tôicảm thấy cơ thể cô ấy ôm chặt vào người tôi như đang run lên.

Tôi cười trên cô ấy: "Lạnh phải không, con gái lúc nào cũng quan niệm thời trang sẽ đánh tan thời tiết nên không chú ý lắm, hay để anhcởi áo khoác ngoài của anh cho em mặc".

"Không cần đầu, anh ngồi trước phải chịu gió táp vào người rồi,nên lạnh hơn em nhiều! Với lại em cũng đâu có mỏng manh yếu đuối gì",Nhu Phong kiên quyết nói.

Tôi cười cười đáp, liếc nhìn qua chiếc gương chiếu hậu, chợtthấy một bóng đen mờ mờ trong gương, bất giác giật mình. Cố gắng nhìnkỹ, bỗng thảng thốt giật mình, Nhu Phong đang ôm chặt tôi lúc này đâuphải một thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp như hoa, lời tựa châu ngọc? Khôngphải là Nhu Phong vui vẻ hoạt bát, thẳng thắn hòa đồng nữa? Mà chỉ làmột người toàn thân đen kịt, sắc mặt nhợt nhạt, trắng toát như tờ giấy,môi đỏ như nhuốm máu tươi, tóc tai xõa dài bù xù trên vai, ánh nhìn nhưphát ra luồng sáng âm u đầy âm khí, răng sắc nhọn trắng hếu. Đây, đâykhông phải là Nhu Phong, chắc chắn không phải là Nhu Phong!

Tim đập "thình thịch thinh thịch" loạn nhịp như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, chuyện gì thế này, người ngồi ở sau tôi chẳng phải là NhuPhong sao? Nhu Phong xuống xe từ lúc nào? Còn cô ta lên xe lúc nào? Côta là ai? Nhu Phong đi đâu rồi? Cô ta đã làm gì Nhu Phong? Tôi phải làmgì đây?

Không muốn nhìn vào gương chiếu hậu nữa, cảnh tượng kinh dị đókhiến đầu óc tôi trở nên trống rỗng, nhưng không thể chịu được, sự tò mò như trỗi dậy mạnh mẽ lại lên đưa mắt nhìn. Cô ta vẫn đang ngồi phía sau tôi, nếu không nhìn sao biết được cô ta sẽ làm gì? Tôi muốn biết, cô ta sẽ làm gì với tôi.

Toàn bộ lông tơ trên cơ thể nhu đồng loạt dựng đứng lên, mồ hôilạnh túa đầy trán, gió đêm vẫn không ngừng táp vào mặt, vào người, cơ hồ như có luồng khí âm u lạnh lẽo quấn chặt lấy người khiến tôi không biết trên chỗ nào, chẳng biết tránh nơi đâu.

Nếu giống lần trước, đến đúng đoạn rẽ trước mặt đột nhiên hiệnra một bóng hình, giơ một ngón tay ra trước mặt thì tôi còn cố gắng kiên trì, giữ vững bước chân của mình được, bởi dù sao cũng gặp chuyện nàynhiều rồi và dẫu sao nó cũng đứng cách một đoạn.

Nhưng, bây giờ, cô gái đó, lúc này đang ôm chặt bụng tôi, giọngnói của cô ta vẫn vang bên tai, hơi thở nhịp nhàng cũng như khắc tạc vào trí óc tôi, tôi đang nói chuyện với cô ta, cô ta dùng giọng của NhuPhong nói chuyện với tôi.

Giọng cô ta bỗng vang lên: "Anh đừng đi nhanh thế gió thổi vàongười thế này, dễ bị ốm lắm đấy", giọng này, ngữ điệu này vốn là của Nhu Phong nhưng người con gái ngồi phía sau sao toàn thân lại đen kịt, mặttrắng như tờ giấy, răng nanh dài sắc nhọn, nhợt nhạt âm u, cô ta là ai?Cô ta đã mượn cơ thể của Nhu Phong, hay Nhu Phong mượn miệng của cô ta?Nhu Phong là người, sao cô ấy có thể mượn miệng cô ta được? Vậy thì,phải chăng chính cô ta đã nhập vào Nhu Phong? Nhưng nó muốn tôi chú ýkhông để gió thổi vào người, là ý gì? Tại sao nó lại quan tâm tôi?

Tôi bảo: "Được rồi, đi chậm một chút", giọng tôi bất giác trởnên run rẩy, chân nhấn phanh xe để giảm tốc độ. Nhất định cô ta khôngbiết tôi đã nhìn thấy, không biết hình bóng của cô ta hiện rõ tronggương chiếu hậu cho nên mới điềm nhiên, ngồi cười sảng khoái thế. Rốtcuộc cô ta định làm gì tôi?

Tôi phải làm gì đây? Áo lót đã ướt đẫm, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng túa ra, chảy dài xuống cổ, gió thổi buốt thấu xương.

Tôi hít thở một hơi dài, cố gắng trấn tĩnh lại. Là phúc hay làhọa? Nếu là họa có trốn cũng không được, điều tôi quan tâm lúc này là:Nhu Phong đã đi đâu?

Cô ta cười khì khì: "Lạnh phải không, còn nói người của em không ấm, chẳng phải anh cũng vậy sao, em còn nghe thấy cả tiếng trái tim anh đập nữa, "thình thịch thình thịch", đập mạnh thế sao? Đừng để em hiểulầm là anh đang động lòng với em đấy chứ!".

Hóa ra cô ta đã phát hiện ra, con người ở vào lúc kinh hãi nhấttim thường đập nhanh, ngay cả cô ta cũng nghe thấy tiếng trái tim tôiđập, không được, không được, tôi phải bình tĩnh lại, nhưng, làm sao tôicó thể bình tĩnh lại được?

Tôi lại liều mình liếc vào gương chiêu hậu, trong gương, cô tavẫn mang bộ dạng kinh dị như thế, hốc mắt sâu hoắm tỏa ra thứ ánh sángxanh âm u tựa ma trơi ẩn mình trong núi sâu muôn trượng giữa đêm lạnhlẽo tối tăm, từng trận gió ào ào thổi tới buốt lạnh. Đôi môi nhuốm đầymáu tanh đang từ từ mở rộng, răng trắng nhờn tựa như muốn chọc thẳng vào cơ thể mà cắn mà rứt. Mồ hôi tuôn ra không ngừng, khắp cơ thể. Gió lạnh thổi tới khiến cơ thơ càng thêm rét. không chịu đựng nổi nữa, cơ thểtôi bắt đầu run lên bần bật.

Giọng nói xảo quyệt của Nhu Phong lại vang lên: "Em đùa đấy, embiết trong lòng anh chỉ có Tử Nguyệt. Lạ thật, anh bị phong hàn hay saomà run khiếp thế, em thấy, có lẽ em nên cởi áo ngoài ra cho anh mặc thìhơn. Để em cởi áo khoác hay là em ôm anh chặt hơn nhé!", nói xong, cô ta càng ôm chặt hơn.

Tim tôi như muốn vọt ra khỏi ngực, trống ngực đập thình thịch, tôi run run hỏi: "Cô, cô là ai?".

Giọng Nhu Phong mơ hồ vang vọng bên tai: "Sao thế, em đang nói chuyện với anh mà? Em là ai, anh không biết sao?".

Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, chỉ thấy khuôn mặttrắng bệch nhợt nhạt đó đang mỉm cười, lộ ra hàm răng rợn người, sau rồi cô ta đưa tay lên vai tôi. Tôi hét lớn, chiếc xe mất kiểm soát ngã nhào xuống đám cỏ tranh bên đường. Nỗi sợ hãi càng tăng lên gấp bội, cótiếng hét thất thanh: "Áaaaaa...", rồi tôi ngất lịm đi.
 
Chương 33: Câu hỏi kỳ lạ


Tôi đang bị nhấn chìm trong một mớ hỗn độn và mơ hồ, không thể nào suynghĩ cũng chẳng tài nào phán đoán được gì, cơ hồ bóng hình đó đang tồntại trong đầu tôi, không ngừng hiện lên, lởn vởn, nhất là ngón tay nhạtnhạt trắng bệch.

Ngón tay đó càng ngày càng lớn, hiển hiện trước mặt tôi dường như có thể nhìn thấy từng mạch máu loằng ngoằng chạy dài trên đó.

Tôi không còn biết mình đang ở đâu, chẳng rõ xung quanh tôingoài ngón tay ấy thì còn thứ gì khác nữa hay không. Ngón tay đó đãchiếm hết toàn bộ trí óc, suy nghĩ của tôi, nó cứ chạy vòng vòng trongđầu, vấn vít, bám chặt, rồi lại thắt chặt hơn...

Tôi hét lớn: "Mày muốn làm cái gì?".

Rồi chỉ nghe thấy một tràng cười mơ mơ hồ hồ, liên tiếp khôngngừng, kinh hãi rùng mình, hỗn loạn bủa vây. Nụ cười đó lúc xa lúc gần,khi to khi nhỏ và sau đó là vô số những cái đầu xuất hiện trước mặt tôi, cười gằn độc ác, oán hận, đau thương chết chóc, máu me ngập ngụa, traicó, gái có... bám chặt lấy, cấu xé quần áo tôi, vỗ vào da thịt tôi, hơilạnh từ cánh tay nhợt nhạt trên cơ thể họ như chích thẳng vào cơ thể,một luồng khí lạnh tràn ngập âm khí đang luồn lách vào xương tủy, bámchắc toàn thân tôi.

Họ trừng mắt nhìn tôi, giống như nhìn một con chim nhỏ đang runrẩy sợ hãi nằm trên thớt chỉ cần một đao là tàn đời, ánh mắt tràn đầythù hận và tàn nhẫn, coi thường, chế giễu, cả sự khinh rẽ lẫn tức tối.

Giữa đám người đó, tôi thấy một bóng hình không đầu, nó duỗithẳng một ngón tay ra trước mặt tôi, sau đó, bên tai tôi mơ hồ xuất hiện một giọng nói như vang lên từ động không đáy thê lương: "Chỉ một ngườitrúng, chỉ một người trượt, tất cả đều trúng...", đây chính là câuchuyện mà Tiểu Diệp đã kể, nó cũng biết câu chuyện này sao?

Một ngón tay, tất cả, tất cả, Tiểu Vương là người đầu tiên, tôi là người thứ hai? Phải không? Phải không?

Tôi chợt thấy Tiểu Vương, cậu ấy đứng ở một chỗ khá xa, tóc dựng ngược lên, nụ cười rùng rợn trên mặt, trừng mắt nhìn tôi, rối chầm chậm vẫy tay, giọng băng lạnh đều đều gọi tôi: "Nam Bính, đến cùng tôi, cùng tôi...".

Tôi vội lao về phía Tiểu Vương, vừa chạy vừa nói: "Tiểu Vương,ai đã hại cậu? Ai hại cậu? Nói cho tôi biết, tôi sẽ báo thù giúp cậu!".Rốt cuộc là ai đã hại chết Tiểu Vương? Nói cho tôi, nói cho tôi. Tôi dốc hết sức chạy, cố gắng níu giữ cậu ta lại nhưng dù có chạy thế nào, cậuấy mỗi lúc một cách xa tôi hơn. Tôi thở hồng hộc, hét lên: "Tiểu Vương,nói cho tôi biết!".

Đất trời bỗng trở thành một khoảng mênh mông vô định, giọng nóicủa tôi được khuấy động trở về, từng tiếng từng tiếng vẫn cứ vang bêntai tôi: "Nói cho tôi biết", trong khoảnh khắc âm thanh vọng lại này tôi nhìn thấy khuôn mặt thờ ơ vô cảm của Tiểu Vương, cậu ta vẫn vẫy tay gọi tôi: "Nam Bính, đến cùng tôi, cùng tôi..."

Bóng hình cậu ấy bị một luồng sáng mơ hồ xuất hiện trải dài rộng khắp, bàn tay kia cũng ở một độ cao chẳng thể nào nắm lại được nữa, cậu ấy vẫn vẫy tay, là giọng ngập tràn âm khí băng lạnh gọi tôi: "Nam Bính, Nam Bính, đến cùng tôi, cùng tôi...".

Tôi dừng lại thở dốc, biết dù có đuổi thế nào cũng không thể bắt được cậu ấy. Cậu ấy bảo tôi đi cùng cậu ấy, nhưng lại không để tôi tómđược, Tiểu Vương, cậu muốn nói gì với tôi? Cậu muốn nói gì với tôi?

Chân đã mềm nhũn như bún, đám "người" kia lại lao đến, họ giơtay, những móng tay dài sắc nhọn, dưới ánh trăng mờ ảo lại càng nhợtnhạt trắng bệch, những bàn tay vấy bẩn đầy bùn sắc đỏ tía, không phảibùn đỏ là máu, cả khuôn mặt nhuốm máu. Họ đung đưa ống tay áo, nở nụcười băng lạnh như tuyết trên môi, mắt phát ra luồng sáng chói đó nhưmắt quỷ. Tôi lùi lại từng bước, từng bước, đột nhiên cảm thấy có người ở phía sau túm chặt vạt áo, vội quay đầu lại nhìn, bất giác hét lên kinhhoàng, là một khuôn mặt trắng, răng nanh của cô ta trắng nhờn, như muốnnghiền nát từng bộ phận trên cơ thể tôi. Ả vuốt ve cơ thể tôi, thì thầmnói: "Có thích không? Thấy thích chỗ nào?", môi khẽ nhếch lên tựa nhưkhông thể nào kiềm chế được nữa, chỉ chưa tìm được chỗ trên cơ thể tôimà cắm răng vào, môi ả ta như đang chảy ra từng giọt máu, giống như sắcmáu đỏ tươi tàn nhẫn nơi sâu thẳm đáy mắt ả...

Hồn phách bay biến lên không trung, chỉ chực tháo chạy khỏi nơinày, nhưng lại phát hiện xung quanh đám người kia đã bám đầy, không mộtkẻ hở, họ quấy chặt tôi, níu kéo, cười gian ác như muốn lột xác tôi...

Tôi hét kinh hoàng: "Khônggggg...".

Đúng lúc tôi không còn chút sức lực, sắp đổ sụp xuống, đột nhiên huyệt nhân trung trên mũi bỗng nhói đau, cảm giác đau đớn xông thẳngvào trí óc khiến tôi dần định thần lại, suy nghĩ từ từ trở nên rõ rànghơn. Dưới ánh trăng thanh lạnh tôi thấy ánh nhìn ấm áp quan tâm của NhuPhong, mái tóc dài sáng bóng dưới ánh trăng, ánh mắt lo lắng quan tâmnhưng không hề hoảng loạn. Thấy tôi mở trùng mắt như thế, cô ấy vui mừng nói: "Cuối cùng anh cũng tỉnh lại!".

Đưa mắt nhìn tứ phía, mới phát hiện mình đang nằm trên đất, chỗnày chẳng phải là nơi lần trước tôi, Tiểu Vương và Trường Hà đã gặp bóng người không đầu đó sao? Chẳng phải là nơi Trường Hà suýt chút nữa đãbóp cổ tôi chết nghẹt sao? Bóng hình không đầu đâu? Cả ngón tay đó nữa?Cả những ngón tay dài ngoằng và những ống tay áo ùn ùn kéo đến nữa?Khuôn mặt Tiểu Vương thờ ơ vô cảm? Không còn, không còn thứ gì nữa.

Gió ùa tới thổi đám cỏ tranh "xào xạc xào xạc", tâm trạng NhuPhong đã trấn tĩnh trở lại, thần sắc cũng trở nên bình thường không cònvẻ căng thẳng nữa. Cô ấy không hề biết gì, từ đầu đến cuối những bónghình đó chỉ có mình tôi nhìn thấy? Xe máy của tôi bị đổ sang một bên,tôi nhìn chiếc xe rồi cố nhớ lại chuyện trước đó, nghĩ xem trước đó mình đã nhìn thấy cái gì? Tâm trạng tôi bắt đầu lo lắng bất ổn, mồ hôi lạnhtúa đầy trán ngưng kết thành từng giọt óng ánh.

Nhu Phong đưa tay lau mồ hôi cho tôi, tôi thoáng kinh hãi vội xoay đầu.

Nhu Phong nắm chặt tay trái tôi, nói: "Ngồi im", bàn tay ấm ápcủa cô ấy khiến cảm giác của tôi đần trở nên chân thực, đúng vậy, giọngnói ấm áp dịu dàng như thế, cảm xúc chân thực như vậy, khuôn mặt rạngngời như thế, đúng là Nhu Phong rồi.

Lòng bàn tay Nhu Phong ướt sũng mồ hôi, cô ấy lo lắng nói: "Anhcó đau ở đâu không?", rồi lại tự trách: "Cũng tại em, sớm biết đường tắt khó đi thế này, em đã không cho anh đi. Nhưng em cũng không biết mà, em chỉ muốn đêm lạnh thế này có thể về sớm một chút!".

Tôi lắc đầu nói: "Không sao", rồi ngồi dậy.

Nhu Phong nắm chặt tay tôi, bàn tay mịn màng, mềm mại, ấm ápsiết chặt tay tôi, cô ấy nhìn tôi, nói vẻ quan tâm: "Em đã kiểm tra lạirồi, may mà anh đi chậm, nên không bị thương. Lạ thật, có chuyện gì vậy, em thấy đường phía trước cũng không có gì bất ổn mà, tại sao đột nhiênanh lại lao thẳng xe vào đám cỏ tranh bên đường vậy?".

Tôi nhìn ánh mắt rạng rỡ của Nhi Phong, bỗng có cảm giác mơ hồ, rồi dò hỏi: "Em vẫn luôn ngồi sau anh phải không?".

"Vâng!", Nhu Phong dùng ánh mắt lạ lùng nhìn tôi: "Em không ngồi sau anh thì có thể ngồi ở đâu được chứ? Chẳng phải anh chở em sao? Anhkhông biết điều đó ư? Em còn luôn miệng nói chuyện với anh, hóa ra tâmhồn anh đang treo ngược cành cây!".

Tôi lắc đầu, mọi suy nghĩ trở nên hỗn loạn: "Không phải, chắc vì anh ngã nên thấy hơi đau đầu". Tôi quay lại, nhìn Nhu Phong, ánh mắtrất điềm tĩnh, nhưng trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, cũng sắp tớitháng Mười Âm lịch rồi, tại sao đêm lạnh mà trán cô ấy lại có mồ hôi?

Nhu Phong thấy tôi nhìn cô ấy vậy thì cười, rồi đưa tay lên vénlọn tóc trước trán, tiện tay lau mồ hôi, tôi nói vẻ xin lỗi: "Em sợ phải không?"

Như Phong cười nói: "Bị ngã một cú như thế mà anh không bị thương nên em cũng không sợ lắm! Em, em chỉ lo cho anh thôi!".

Trong lòng chợt thấy ấm áp, tôi cảm động nhìn cô ấy, nếu khôngphải cô ấy kịp thời nhấn vào huyệt nhân trung có lẽ tôi vẫn còn bị đám"người" đó quấy chặt quấy nhiễu. Bước đến bên cạnh xe máy, tôi nói: "Tốt rồi, không sao đâu, lên xe đi, anh đưa em về".

Nhu Phong nhìn tôi, mơ hồ nói: "Anh đưa em về? Anh vừa bị hôn mê lâu như thế lại có thể lái xe được sao?".

Tôi cười: "Được mà, không sao đâu".

Nhu Phong hỏi dò: "Nam Bính, anh bị bệnh gì phải không?".

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại: "Sao em lại nói thế?".

Như Phong ngập ngừng một lát, lắc đầu nói: "Không có gì đâu,thấy anh ra nhiều mồ hôi như thế, em chỉ nhân tiện thì hỏi thôi!". LúcNhu Phong ngồi lên xe, vẫn ôm chặt eo tôi, cảm giác cơ thể cô ấy vẫn hơi run, mọi suy nghĩ trong đầu tôi cũng chẳng có cách nào bình tĩnh, yênlòng như trước được.

Đưa Nhu Phong về cũng đã hơn mười giờ, nhớ lại lúc tôi bị hônmê, may mà Nhu Phong là bác sĩ, ấn đúng vào huyệt nhân trung khiến tôimau chóng tỉnh lại được.

Tôi muốn trở về nhà nghỉ của ủy ban ngay trong đêm, Như Phongkhông cho, cô ấy bảo: "Sáng sớm mai hãy đi, tinh thần của anh vẫn chưatốt lắm".

Tôi nói: "Không sao".

Trường Hà bảo: "Anh Nam Bính, nghĩ lại đây một đêm, không sao đâu, ngày mai tôi và anh cùng nhau đi làm".

Tôi khăng khăng đòi đi, Nhu Phong nhìn tôi lo lắng, nắm chặt tay Nhu Vân, ánh mắt tràn đầy lo âu. Nhu Vân nhìn Nhu Phong vẻ kỳ lạ, tuycó chút nghi ngờ, nhưng vẫn nói: "Anh Nam Bính, khuya rồi, hay là anhnghỉ lại đây đi".

Nhu Phong nói: "Ngày mai em phải dm anh nói chuyện, nôn anh dùng đi!".

Tôi có chút ngập ngừng, tuy tôi không phải là người nhát gannhưng gặp phải chuyện kỳ quái như thế cũng khiến lòng tôi có chút khôngyên. Tôi không tài nào xác định được, nếu trong đêm tối trở về tôi sẽlại gặp phải thứ gì. Đối diện với ánh nhìn lo lắng của Nhu Phong nhưthế, lòng kiên định cũng chùng xuống, cô ấy thật lòng quan tâm đến tôi,sự quan tâm đó khiến tôi rất cảm động.

Tôi ở lại làm khách nhà Trường Hà, giường rất ấm, đặt người xuống giường tôi lại không tài nào ngủ được.

Cảm giác như mình đã nắm bắt được điều gì đó, cho rằng mình đãtìm ra được manh mối nào đó, nhưng hiện tại vấn đề ấy lại khiến đầu óctôi rối tung rối mù lên hết cả. Trên thế gian này đúng là có ma sao?Khuôn mặt trắng toát nhợt nhạt rốt cuộc là ai? Bóng hình xuất hiện trong lúc tôi hôn mê, có cả Tiểu Vương, có thật là đã xuất hiện hay chỉ dotưởng tượng khi tôi bị hôn mê?

Bóng hình không đầu, một ngón tay, tiếng cười trong điện thoạilúc nữa đêm, khuôn mặt trắng toát, nhợt nhạt phía sau, những thứ đó, làthật hay là ảo đây?

Tôi nhìn lên đỉnh màn, nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra mấyngày nay, từ đầu đến cuối rồi lại từ cuối lên đầu, nhưng vẫn không cómanh mối nào. Tôi còn nhớ cha của Trương Viễn Dương nói về phong tục đó, thôn Viễn Vọng là nơi đám giặc cỏ giết người vô số từng đi qua, bónghình không đầu, chẳng lẽ nó chính là những linh hồn bất hạnh, oán khítích tụ năm đó không thể siêu thoát được?

Dù đã gặp nhiều nhưng tôi vẫn không dám tin. Linh hồn xấu xa,hung ác, những từ này chỉ có trong tiểu thuyết kinh dị mới xuất hiện,trước đây tôi đã từng đọc nhưng cũng thấy buồn cười thôi. Nếu nói tôitin những thứ đó không chừng tôi sẽ bị đưa vào nhà thương điên cũng nên.

Căn nguyên, cái gì là căn? Cái gì là nguyên đây?

Tôi nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, nhất định tôi phải tìm ra, trong đêm khuya thanh vắng tĩnh lặng tôi thầm động viên bản thân mình nhưthế.
 
Chương 34: Trực giác của phụ nữ


Cả đêm đó tôi nghĩ đi nghĩ lại vấn đề này, mãi đến khuya mới mệt quá màthiếp đi, tỉnh lại thì trời đã sáng. Nhớ lại đêm qua Nhu Phong báo muốnnói chuyện với tôi, không biết cô ấy định nói chuyện gì.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy tiếng Nhu Phong gõ cửa bên ngoài, tôi hỏi: "Sớm thế này có chuyện gì không?".

Nhu Phong ngập ngừng giây lát, nói: "Anh Nam Bính, anh ngủ thế nào?".

"Cũng ngon!"

"Vâng!"

Nhu Phong bỗng dừng lại, như đang lựa chọn từ để nói: "Anh bị bệnh gì phải không?".

"Đâu có, em nhìn anh thế này giống người mắc bệnh gì đó sao?"

Nhu Phong có chút khó chịu nói: "Em là người học y, hiểu khá rõvề chuyện này, tinh thần của anh không tốt, đêm qua mồ hôi lạnh chảy rakhông ngừng, cử chỉ có chút bất thường...".

Tôi sững sốt: "Anh bất thường?", rõ ràng tôi nhìn thấy ngườingồi phía sau mình là một cô gái mặt trắng toát, nhợt nhạt lại vận trang phục màu đen, tôi không nói cho cô ấy vì lo cô ấy sợ hãi, có gì bấtthường chứ?

Nhu Phong nói: "Em nghĩ, có lẽ do anh quá mệt mỏi với công việc. Anh nhớ nghỉ ngơi thêm!".

Tôi gật đầu, lơ đãng nói: "ừ".

Nhu Phong cười nói: "Chúng ta ra ngoài đi".

Tôi đáp: "ừ", đầu óc vẫn đang rối loạn, hy vọng có thể mượn làngió tươi mát buổi sớm để có thể xua đi phần nào tâm trạng bất ổn tronglòng.

Sáng sớm cuối thu, tuy hơi se lạnh nhưng không khí vô cùng tươimát, sảng khoái. Từng lọn tóc trên vai Nhu Phong tung bay theo gió, côấy đưa mắt nhìn về xa xăm nói: "Anh Nam Bính, nghe anh rể em nói, anh vì phát triển kinh tế của xã Tú Phong nên đầu tư rất nhiều tâm sức, bâygiờ mọi thứ cũng tạm ổn rồi, chi bằng để bản thân mình nghỉ ngơi mộtchút!".

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, rồi cười nói: "Nhu Phong, em nói linh tinh gì thế đừng quanh co như thế được không, anh thực sự chẳng thể nào biết được em đang nghĩ gì nữa!".

Nhu Phong quay lại nhìn tôi, bất giác mỉm cười: "Em đâu có vòngvo gì chứ, chẳng phải em đang quan tâm đến sức khỏe của anh sao? Đừng có lúc nào cũng ăn công việc, uống việc công như thế, bổ sung dinh dưỡngcho cơ thể là điều rất cần thiết", nhìn thấy nụ cười trong mắt tôi, côấy thoáng đỏ mặt: "Anh đừng có cười, em là bác sĩ, lời của bác sĩ đềudựa trên căn cứ khoa học cả đấy, nên anh không thể không tin!".

Tôi cười nói: "Thôi được, được, anh biết rồi, cảm ơn em đã quantâm, lời nói của em đều dựa trên căn cứ khoa học anh sao có thể khôngnghe theo được chứ?".

Rất nhanh Nhu Phong thu lại nụ cười, cơ hồ như đang suy nghĩ,lông mày khẽ chau lại, thần sắc hơi nặng nề. Chẳng biết vấn đề gì có thể chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ khiến cô ấy như thế.

Chúng tôi lặng lẽ đứng trong gió, rất lâu sau Nhu Phong mới điềm nhiên cười nói: "Lúc ngủ anh thường nằm mơ phải không?".

Nhu Phong cười vẻ làm nũng nói: "Anh nói đi mà, chưa biết chừng em có thể giải quyết giúp anh đấy".

Tôi lắc đầu cười, ngay đến tôi còn chẳng biết việc vô căn cứ này là thực hay là giả thì sao có thể để cô ấy giải quyết được chứ. Chúngtôi đều học đại học, cao đẳng, được giáo dục rất đàng hoàng, chỉ sợ tôinói ra sẽ khiến cô ấy cười thầm mà thôi. Việc này, vốn chỉ có ba ngườibiết là tôi, Tiểu Vương và Trường Hà. Riêng Tiểu Vương qua đời rồi nênchỉ còn tôi và Trường Hà.

Gần đây tôi cũng chẳng có thời gian và tâm trí đâu để hỏi Trường Hà xem cậu ấy có còn bị những cơn ác mộng quấy nhiễu nữa hay khôngnhưng tóm gọn tất cả cũng chỉ vì ý nghĩ bốc đồng sau trận rượu đó. Saukhi Tiểu Vương chết, tuy chúng tôi ai nấy đều vô cùng hối hận nhưng tấtcả đã muộn. Tôi chỉ có thể thay đổi thái độ của mình để đối diện với mọi chuyện mà thôi, cho dù cũng chẳng thể nào giải quyết được triệt để.Cách này khá tiêu cực, nhưng, ngoài nó ra, chẳng còn phương án nào khác, không thể ngày nào cũng bỏ công bỏ việc để đi kiếm tìm bóng hình chẳngbiết khi nào xuất hiện, khi nào mất đi.

Chúng tôi đi được một đoạn thì thấy chú Lý đội khăn trên đầu,đang trở về. Người dân trong thôn ai nấy đều vô cùng chăm chỉ, sáng sớmnhư vậy chúng tôi vừa mới ra khỏi giường một lát, thế mà ông đã đi rangoài trở về rồi.

Tôi cười với Nhu Phong nói: "Bên ngoài lạnh lắm, hay là em vềtrước đi, để anh và chú Lý nói chuyện một lát. Lần trước chú Lý có choanh một ít thuốc để mẹ anh trị phong thấp, anh vẫn chưa cảm ơn chú ấy".

Nhu Phong cười nói: "Cũng được, em về trước giúp chị làm cơm!",cô ấy nói xong liền quay người trở về. Hòa trong làn gió sớm tinh mơ,hình bóng cô ấy thật hoàn mỹ, giống như dáng vẻ rạng rỡ, xinh đẹp củaNhu Vân khi đứng trên bục tuyên dương nhận phần thưởng dành cho giáoviên ưu tú có nhiều thành tích trong giảng dạy và công tác. Vẻ đẹp hoànmỹ đó bị Trường Hà cất giữ rất cẩn thận, bây giờ nhớ lại, thật chẳng thể nào quên được thời khắc huy hoàng lúc đó. Tôi thu ánh nhìn lại rồihướng về phía chú Lý.

Trở về Ủy ban, một ngày mới bắt đầu là lại có thêm kế hoạch mới, công việc lúc nào cũng bận rộn, khi bận thì mọi chuyện vặt vãnh linhtinh tôi đều không để ý. Buổi trưa, sau khi tan ca, đến chỗ Tử Nguyệt ăn trưa. Vẫn là căn phòng nhỏ hôm qua nhưng hôm nay Tử Nguyệt cùng ăn vớitôi.

Tử Nguyệt cười vui vẻ sảng khoái, nhẹ nhàng nói: "Cái chị NhuPhong đấy đi rồi ạ?", thấy tôi gật đầu, cô ấy nói tiếp: "Nhu Phong thậtđẹp, rất có khí chất, vừa nhìn thấy chị ấy em thấy xấu hổ vô cùng. Chịấy là người thành phố phải không ạ?".

Tôi đáp: "Đúng vậy!", rồi cười mỉm khẽ nhéo chiếc mũi nhọn thondài của Tử Nguyệt: "Mỗi người có một vẻ đẹp riêng, không ai giống ai,tại sao em phải tự thấy hổ thẹn chứ!".

"Nhưng, chị ấy thích anh!"

Xem ra trực giác của phụ nữ vô cùng nhạy bén, làm sao Tử Nguyệtcó thể biết được? Từ ánh mắt của Nhu Phong ư? Từ lời nói của cô ấy sao?Tôi bèn cười trêu Tử Nguyệt: "Vậy sao em còn sắp xếp cho anh một chỗ yên tĩnh như thế, lại còn không ngồi cùng anh nữa! Em không sợ trong hoàncảnh tốt vậy, anh sẽ đứng núi này mà trông núi nọ sao?".

Tử Nguyệt cười dịu dàng nói: "Em tin anh!", cô ấy nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời, sự ấm áp đầy ắp trong mắt.

Trái tim tôi bỗng rung động, cảm giác này chẳng phải là cảm giác mà lúc nào tôi cũng mong ngóng hay sao? Đôi mắt rạng rỡ luôn chăm chú,trầm lặng nhìn ngắm, quan tâm, yêu thương, một lòng một dạ với tôi. Dùgặp phải chuyện gì, trải qua sóng gió gì, đều không rời xa, không lìabỏ, không nghi ngờ, không lo sợ. Tôi dang tay ôm chặt Từ Nguyệt vàolòng, nhẹ nhàng nói: "Tử Nguyệt, em cũng rất đẹp!".

Tử Nguyệt cười thẹn thùng, tuy là một người khá hoạt bát nhưngtrước mỗi hành động vô cùng thân thiết của tôi khuôn mặt cô ấy bao giờcũng thoáng phớt hồng. Tử Nguyệt cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Em gái em cònxinh hơn!".

"Em gái em? Chẳng phải em luôn sống cùng với cha em sao? Sao anh chưa từng gặp em gái em? Cô ấy đang học sao?", tôi bất giác hỏi vẻ kỳlạ. Từ khi tôi được điều đến công tác tại xã này, lúc nào cũng chỉ thấyhai cha con Trương Vọng và Tử Nguyệt, tại sao chưa từng nghe nói cô ấycó em gái? Thậm chí đến cả mẹ cô ấy tôi cũng chưa từng nghe đến, xem ra, sự quan tâm của tôi đối với cô ấy quá ít ỏi.

Tử Nguyệt khẽ thở dài, khuôn mặt vốn vui vẻ thoải mái đó ánh lên vẻ thương cảm, cô ấy nói: "Hồi em một tuổi, bố mẹ em ly hôn, lúc nào em cũng ở bên cạnh bố, vì sợ dì hai đối xử không tốt với em, nên bố khôngtái hôn. Em gái là em cùng mẹ khác cha với em".

Từ trước tôi nay tôi chưa từng nghe Tử Nguyệt kể chuyện gia đình mình, không ngờ cô ấy lại lớn lên trong một hoàn cảnh như vậy.

Khi Tử Nguyệt nhắc đến từ "mẹ", tôi chợt thấy ánh mắt cô ấy ánhlên sự đau khổ, cha mẹ ly dị nhất định là nỗi đau mà cô ấy âm thầm chịuđựng, nó được cất giữ nơi sâu thẳm trong trái tim không dễ gì để lộ ratrước mặt người khác, nhưng lúc này đây, nó lại được mở ra.

Tình cảm của người lớn tan vỡ, vô hình đã mang lại gánh nặng cho con trẻ, dù vật chất có đủ đầy đến thế nào đều không có cách gì bù đắpđược. Sự tổn thương đó, có thể vĩnh viễn chẳng thể xóa nhòa. Nhìn ánhmắt của Tử Nguyệt, trái tim tôi chợt thương cảm.

Tử Nguyệt nói: "Em ấy rất thông minh, đáng yêu và xinh đẹp".

Tôi những muốn xua đuổi nỗi thương cảm, sự tổn thương này khỏibầu không khí, liền cười nói: "Vậy em gái em nhất định có rất nhiềuchàng trai theo đuổi phải không?".

Từ Nguyệt thờ dài: "Thực ra em gái em rất hạnh phúc! Nó thi đỗđại học, được cha mẹ vô cùng yêu thương, còn có một người bạn trai yêunó hết lòng...".

Vốn muốn Tử Nguyệt vui hơn một chút, không ngờ lại biến khéothành vụng, Tử Nguyệt từ nhỏ đã không nhận được sự yêu thương của mẹ,bây giờ tôi muốn làm cho cô ấy hạnh phúc như em gái của cô ấy, không đểcô ấy cô đcm không nơi nương tựa như hồi nhỏ. Tôi không biết nên khuyêncô ấy thế nào, chỉ biết ôm chặt cô ấy trong lòng.

Khóe mắt hoe đỏ, dựa đầu vào vai tôi, Tử Nguyệt nói: "Em gái em từ nhỏ đã ước mơ trở thành một giáo viên làng...".

Trái tim tôi chợt xao động, hỏi: "Em gái em tên là gì?".

"Tên là Tiểu Nghiên!".
 
Chương 35: Vỡ cốc


Tôi sững người, Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên, tên gọi này hiện lên vô số lần trong trí óc tôi, cái tên này khiến tôi vừa yêu vừa hận, cái tên này đã quấy nhiễu giày vò cuộc sống của tôi mấy năm qua...

Tôi rất muốn hỏi về cô ấy, muốn biết rất nhiều điều, từngchuyện, từng chuyện của Tiểu Nghiên sau khi chia tay, có đúng cô ấy lấymột người đàn ông khác để được ở lại thành phố không? Liệu cô ấy có được tận hưởng niềm hạnh phúc mà cô ấy hằng mong muốn không? Tiểu Nghiên cựtuyệt, lìa xa tôi như thế, liệu cô ấy có được những thứ mà bản thân côấy muốn hay không? Nhưng, lúc này chỉ cần tôi nói ra một từ thôi sẽ làmtổn thường đến người con gái trong lòng tôi, tôi sẽ giữ thật chặt TửNguyệt, giống như giữ chặt tất cả hạnh phúc của bản thân mình, tôi tựnhủ, phải biết trân trọng, không phải Tiểu Nghiên mà là Tử Nguyệt, tôi không thể hỏi, không nên hỏi nữa. những chuyện đã qua hãy để nó trôiđi như mây bay gió thoảng, Tiểu Nghiên, dù trước em đã trở thành một dấu son in sâu trong trái tim anh nhưng bây giờ anh cũng không muốn nghebất kỳ tin tức nào liên quan đến em nữa. Tôi nói : "Tử Nguyệt, chúng tara ngoài đi dạo được không?".

Tử Nguyệt nở nụ cười ngấn lệ nói : "Vâng, ra ngoài đi, quênchuyện đau lòng đó đi. Mỗi người chúng ta đều phải sống thật vui vẻ,đúng không nào?".

Tôi ôm chặt Tử Nguyệt vào lòng, dịu dàng nói : "Đúng vậy".

Hai ngày sau, bài của Nhu Phong được đăng ở vị trí bắt mắt nhấttrên tờ báo của thành phố với dòng chữ rất lớn : Tấm gương điển hìnhtrong việc phát triển kinh tế nông thôn.

Sự phát triển từng chút, từng chút của xã Tú Phong bốn năm nay,Nhu Phong chỉ cần nửa tiếng phỏng vấn lại đưa chủ đề lên một bình diệnmới, cô ấy tìm đâu ra những tư liệu này? Nhưng có lẽ cô ấy viết hơi quávề tôi. Tôi đến xã Tú Phong, làm việc quên mình, nỗ lực vận động pháttriển kinh tế xã Tú Phong, chỉ là vì, đây là quê hương của Tiểu Nghiên,đúng vậy, xã Tú Phong, chính là quê hương của Tiểu Nghiên, miền quê màcô ấy chê nghèo khổ, không muốn quay trở về...

Khi Trường Hà tươi cười đưa tờ báo cho, tôi chỉ cười hờ hững rồi đặt lên bàn. Tôi không muốn ngồi đó mà ca công tụng đức, cũng chẳngmuốn tiếng tăm của mình vang vọng gì cho cam, tất cả sự nỗ lực trong bốn năm vừa qua, tôi cho đó là lễ truy điệu tình yêu đầu không bệnh mà chết của mình.

Tiểu Diệp hào hứng nói : "Chủ tịch, bài báo này viết hay thật,Nhu Phong đúng là em vợ của Chủ nhiệm Lý có khác, thật lợi hại, em tốtnghiệp khoa Văn nhưng cũng chẳng thể viết hay được như thế. Chủ tịch làngười nổi tiếng rồi. Thế này á, tất cả quan chức các cấp trong thành phố đâu đâu cũng sẽ biết năng lực và thành tích của anh, sau này, con đường thăng tiến của anh cũng thuận lợi rồi ! Không chừng, mấy ngày nữa anhlại được thăng chức cũng nên, được điều đến làm việc tại thành phố. Đếnlúc ấy đừng quên chúng em đấy nhé !".

Tôi nhìn bộ dạng hưng phấn của Tiểu Diệp mà thoáng đỏ mặt, nụcười mím nở trên môi, cô ấy vui như thế là vì nhờ bài báo này mà tôiđược nổi tiếng, được nhiều người biết tới sao?

Trương Viễn Dương ngồi bên cạnh cười : "Tiểu Diệp, nhất định làem không biết rồi, Chủ tịch của chúng ta không cầu danh chẳng màng lợi,chứ nếu Chủ tịch muốn thì đã sớm chuyền đến làm việc tại chính quyếnthành phố rồi".

Tôi thu ánh nhìn lại, quét qua tờ báo rồi nói : "Là chuyện cũ của ba năm trước rồi, Tiểu Trương, cậu đừng lôi ra làm gì".

Trương Viễn Dươnng cười nói : "Anh dùng thân phận của bậc tiềnbối, kể cho Tiểu Diệp nghe về sự tích huy hoàng rạng rỡ của Chủ tịchchúng ta".

Tiểu Diệp bĩu môi cười nói : "Hay lắm đấy, còn bậc tiến bối nữa".

- Tôi cười, đang định nói thì điện thoại đổ chuông. Tôi vội nhấc máy, liền nghe thấy giọng của Phương Minh vọng lại trong ống nghe, cậuta trêu : "Cậu được đấy, không ngờ trong vòng có bốn năm mà làm đượcnhiều việc như thế, không đơn giản, thật không đơn giản chút nào !".

Tiểu Diệp đặt đống công văn lên bàn tôi rồi cùng với Trương Viễn Dương đi ra ngoài.

"Bốn năm cũng phải làm được chút việc gì đó chứ, nếu không nhànước nuôi tốn cơm tốn gạo sao", tôi tiện tay với tờ báo rồi thuận miệngtrả lời.

Phương Minh cười nói : "Hèn chi cậu bám xã Tú Phong chắc thếkhông chịu chuyển đi, hóa ra làm được công trạng to lớn thế này nênkhông muốn người khác hưởng phải không?".

"Nghe giọng cậu, cứ như tớ không rời khỏi xã Tú Phong là sợngười ta cướp mất công lao không bằng. Chuyện nhỏ đó thì có gì đâu, làmquan tất nhiên phải làm vì nhân dân trăm họ chứ. Nhu Phong phải nộp bàinên mới lấy tớ mà bêu lên mặt báo đấy chứ !"

Phương Minh cười nói : "Xì, khiêm tốn vừa thôi, tớ cũng đangmong có người bêu tớ lên mặt báo đây nhưng chẳng có thứ gì để khoe cả,chán thế !".

"Cậu mới đến, công việc mới bắt đầu, một hai năm sau làm đượcnhiều việc, công trạng to lớn kiểu gì sau này chả có cơ hội được nổitiếng!", tôi nói đùa.

Phương Minh cười : "ừ. à, Nam Bính này, tớ và Lâm Yến thực lòngrất muốn uống canh bí đao của cậu và Nhu Phong đấy, người ta đối với cậu tốt như thế, cậu cũng nên tiến tới đi".

Tôi vội vã đáp lời : "Thôi nhé, Phương Minh, đang là giờ làmviệc nên vấn đề riêng tư của tớ, chúng ta sẽ bàn bạc sau được chứ?".

Phương Minh cười ha ha nói : "Được, sao tớ cảm thấy mỗi lần nhắc đến chuyện này, giống như cậu sợ bị bán đi không bằng", cậu ta nóitiếp, "tình hình xây dựng mở rộng thôn Thanh Tuyền ở xã các cậu thế nàorồi? Khoản tiền bốn mươi vạn đã đến, lên kế hoạch cụ thể chưa? Có đủkhông? Có cần tớ cấp thêm không?".

Tôi cười nói : "Hiếm khi được Chủ tịch thành phố quan tâm đếnviệc xây dựng thôn nhỏ ở xã như thế nhưng là bốn mươi vạn chứ có đến bốn mươi tệ cũng có thể làm được vài chuyện. Việc phát triển cho một thônthì bốn mươi vạn là đủ, sau này nếu mở rộng xây dựng thôn khác, sẽ lạibàn bạc với cậu sau".

Phương Minh nói : "Cũng được, cậu bận hả, giờ chúng ta cách nhau cũng chẳng xa xôi gì mấy, có thời gian thì gặp nhau, cuộc sống hồi đạihọc thoáng chốc đã qua mấy năm rồi nhưng cũng đọng lại dư vị".

Loáng một cái đã là quá khứ, há chỉ có cuộc sống hồi đại họcthôi sao? Còn tuổi thanh xuân của tôi, còn tình yêu đầu bỗng chốc biếnmất của tôi. Tôi khẽ lắc lắc đầu, những cảm xúc đa sầu đa cảm cơ hồ lạibắt đầu trỗi dậy, đây không phải là tính cách của tôi.

Âm thanh vồn vã truyền đến trong điện thoại, cái cậu Phương Minh này, tôi lắc lắc đầu, buông điện thoại xuống. Chuyện đêm qua lại hiệnlên trong trí não. Lạ thật, nếu lúc ấy Nhu Phong luôn ngồi sau lưng tôi, vậy người con gái với khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch mà tôi nhìn thấykia là ai? Chẳng lẽ tôi hoa mắt sao? Nhưng tôi đâu có nhìn bằng một mắt, rõ ràng nhìn ở khoảng cách gần như thế, lẽ nào là tôi nhầm lẫn sao?Nhưng, nếu có hiện tượng kỳ lạ như thế xảy ra, tại sao Nhu Phong lạibình tĩnh và điềm nhiên như vậy? Cô ấy là con gái, lẽ nào không sợ sao?

Là do tôi quá mệt sao? Hay chỉ có mình tôi mới có thể nhìn thấy bóng hình đó?

Trước khi chết Tiểu Vương có nói : "Đêm nào nằm ngủ tôi cũng mơthấy ác mộng, trong mỗi giấc mơ đểu gặp một bóng hình không đầu, anh bảo nó không có đầu đúng không? Nhưng tôi luôn cảm thấy nó dùng đôi mắtbăng lạnh độc ác nhìn tôi chằm chằm, khiến toàn thân toát lạnh, cảm giác giống như băng tuyết lạnh giá từ trên trời cao rớt xuống người vậy.Bóng hình đó có khi đứng ở ngoài cửa sổ, có khi lại bên cạnh bàn, có lúc lại đứng trước giường. Lúc nào cũng duỗi một cánh tay ra, ngón tay nhợt nhạt trắng bệch duỗi thẳng đến trước mặt tôi rồi lại không nhìn thấynữa, có khi lại là một bàn tay đen ngòm, gắng sức bóp chặt lấy cổ tôi,tôi cựa quậy đến khi không cảm thấy áp lực đè nén nữa, mới đột nhiêntỉnh dậy, sau đó trước mặt cũng chẳng có gì, có khi lại là một tràngcười khiến người ta lạnh toát sống lưng nhưng khi chăm chú nghe kỹ thìlại chẳng nghe thấy gì. Mấy ngày nay, tôi thực sự cũng không hiểu rốtcuộc tôi đang nhìn thấy thứ gì nữa, hay tất cả chỉ là nằm mơ".

Lúc đầu tình trạng của tôi cũng như vậy, lẽ nào tôi và TiểuVương cùng lạc vào một giấc mộng giống nhau. Lẽ nào tôi cũng chỉ nằm mơmột giấc mơ dài sao? Không phải, tất nhiên là không phải.

Hay là, nó đang tiếp tục hành động và mục tiêu tiếp theo chính là tôi?

Trường Hà từng nói cậu ấy chủ động thực hiện một vài việc, sauđó thì không còn thấy những tình huống tương tự nữa, tôi không tiện hỏicậu ấy về chuyện này, tinh thần của cậu ấy mấy ngày nay rất tốt, phảichăng chỉ có mình tôi bị cơn ác mộng đó quấy nhiễu, giày vò?

Là ác mộng sao ?

Hai lần đến nhà Trương Thanh Dương đều không gặp, có lẽ tôi nênđến một lần nữa. Nếu không thể hiểu rõ nguyên nhân tôi sẽ chẳng thể giải quyết dứt điểm được, mà nếu không giải quyết dứt điểm tôi cũng khôngthể biết tình trạng của đêm hôm trước còn xuất hiện bao nhiêu lần nữa.Nếu không phải lúc đó tôi đã giảm tốc độ, bãi đất hoang đó lại có rấtnhiều cỏ tranh thì cũng chẳng biết tôi có còn ngồi đây mà nghĩ vẫn vơnhư thế nữa không?

Nghĩ đến đây bất giác tôi thấy áy náy với Nhu Phong quá, lúc đótâm trạng hỗn loạn cũng chẳng hỏi xem cô ấy có bị thương chỗ nào haykhông. Cô ấy đâu có biết chuyện gì, nhưng tại bị tôi làm liên lụy thế.

Tôi liền gọi điện thoại đến bệnh viện của Nhu Phong, sau hai hồi chuông liền có người nhấc máy, giọng mềm mại dịu dàng, vô cùng quenthuộc được truyền đến trong ống nghe : "Là anh Nam Bính à?".

Hóa ra là Lâm Yến, tôi nói với Lâm Yến mấy câu, Nhu Phong liềnnghe điện thoại, còn chưa kịp nói gì đại nghe thấy giọng áy náy day dứtcủa cô ấy vang lên : "Thật ngại quá, lát nữa em có ca phẫu thuật, phẫuthuật xong cho em sẽ gọi lại cho anh nhé",

Tôi bỗng bật cười với chiếc điện thoại, cuộc gọi nào hôm naycũng bị đối phương cúp trước cả. Có lẽ do tôi gọi điện thoại mà thực rachẳng có chuyện gì quan trọng, cũng chỉ hỏi thăm một tiếng thôi. Gácđiện thoại tôi lại vùi đầu vào đống công văn giấy tờ trước mặt, thầm hạquyết tâm buổi chiều hôm nay nhất định sẽ giải quyết xong để sau khi tan ca có thể đến thôn Thanh Thúy một chuyến. Lần này, chắc chắn phải đợibằng được Trương Thanh Dương. Tất cả mọi chuyện mấy ngày trời tích tụlại trong tim sắp chất thành núi rồi, nếu không giải tỏa được thì chẳngcó cách nào làm việc bình thường.

Tôi đứng lên đi rót nước vào ấm trà, chợt thấy làn khói nóng bốc ra mờ mịt vấn vít lượn vòng, thoắt phân tán rồi lại tích tụ sau đó từtừ ngưng đọng thành một bóng hình, bóng hình đó tít mờ mờ ảo ảo đến rõnét mồn một, hướng thẳng đến tôi mà cười dữ tợn. Tôi càng nhìn thấy càng sợ hãi, đây chẳng phải là Tiểu Vương thì là ai? Nụ cười của Tiểu Vươngrạng rỡ như ánh sáng mặt trời, tại sao cậu ta lại cười như thế với tôi?Lẽ nào không phải Tiểu Vương mà là nó! Nó lại đến rồi? Lẽ nào tôi chínhlà người tiếp theo! Sự hồi hộp lo lắng mơ hồ quấn chặt tim tôi, tinhthần hoảng hốt, bàn tay vô tình quơ làm chiếc cốc trên bàn rơi xuốngđất, "choang" một tiếng vang lên rõ ràng.

Âm thanh đó khiến tôi định thần lại, chăm chú nhìn kỹ, trước mặt không còn gì cả. Mở cửa, thấy Tiểu Diệp đang tiến thẳng đến.

Cô ấy nhìn thấy chiếc cốc vỡ trên sàn rồi lại đưa mắt liếc sangtôi đang sững sờ đứng đó vội chạy đến phía trước, cầm ngón tay đang đỏlên vì bóng của tôi mà áp miệng gần thổi mạnh, vừa thổi vừa nói : "Cóđau không? Không có chuyện gì chứ Chủ tịch?".

Thấy ánh mắt quan tâm của Tiểu Diệp, tôi cảm giác như mình đạiviễn du đến một nơi xa xôi, không chân thực, khuôn mặt đó là của TiểuDiệp sao? Hay là Tử Nguyệt, hay vốn chẳng có người nào. Tôi chầm chậmduỗi tay ra, gắng tìm một thứ gì đó chân thực. Bàn tay tôi chạm lên mặtcô ấy, làn da mịn màng mềm mại, hơi nóng trên tay như lan tỏa, xoa xoađôi gò má đang ửng hồng, lại từ từ đưa lên trán rồi vòng xuống, nâng cằm cô ấy lên. Xúc cảm chân thực nhất định không phải là mơ hồ viễn du.

Khóe môi Tiểu Diệp khẽ mấp máy, giống như đóa anh đào chớm nởlàm mê đắm lòng người, khuôn mặt ấy có gì? Tôi tiến gần về phía trước,ôi, anh đào, quả anh đào, Tiểu Nghiên rất thích ăn loại quả này.

Mọi suy nghĩ dường như đều đã trở về, thấy ánh nhìn kinh ngạccủa Tiểu Diệp, tay tôi đang từ từ nâng khuôn mặt của cô ấy lên, mặt tôicũng đã tiến sát lại gần, chỉ còn một chút thôi, môi chúng tôi sẽ chạmnhau.

Tôi vội vã buông tay, lùi về sau một bước, hoảng loạn nói : "Xin lỗi, Tiểu Diệp, xin lỗi...".

Trong giây lát Tiểu Diệp thoáng sững sờ, khuôn mặt đã đỏ gay lúc nào chẳng rõ, cô ấy nhìn tôi, từ từ cúi xuống, nhặt những mảnh cốc vỡtrên sàn, tôi cũng quỳ xuống nói : "Để anh!", đưa tay ra nhặt chẳng maylại chạm đúng tay Tiểu Diệp, mặt cô ấy càng đỏ, tôi bỗng lúng túng không biết nên làm gì tiếp theo.

Tiểu Diệp thu dọn xong, khuôn mặt phớt hồng cùng ánh mắt sắc bén chằm chằm nhìn tôi nói : "Chủ Tịch, anh nên nghỉ ngơi chút đi, em rangoài !".

Ngồi lại bàn làm việc, tôi đưa tay ôm đầu. Chuyện vừa rồi, rốtcuộc tôi làm sao vậy? Là do cơn ác mộng đó nên tôi không làm chủ đượcmình? Là vì tôi phải đối mặt với tất cả những chuyện đó khiến tâm trạngtôi trở nên hoảng hốt?

Đây là con người tôi sao?
 
Chương 36: Lại đến nhà trương thanh dương


Sau khi tan ca, tôi vẫn chưa rời khỏi văn phòng ngay. Trường Hà gõ củabước vào, từ đống báo cáo dày sụ tôi ngẩng đầu, cười nói : "Không phảihết giờ làm rồi sao vẫn chưa về ư?".

Trường Hà nói : "Tôi đang chuẩn bị về đây".

Tôi ngẩng lên nhìn vào mắt cậu ấy nói : "Trường Hà, tôi nhìn thấy Tiểu Vương !".

Trường Hà há hốc mồm kinh ngạc, dòng ánh mắt không thể tưởngtượng được nhìn tôi bất giác nói : "Tiểu, Tiểu Vương, cậu ấy, sao anhlại nhìn thấy cậu ấy".

Tôi cười cười nói : "Mấy đêm trước, tôi nhìn thấy cậu ấy, banngày nghĩ gì ban đêm mơ vậy. Đúng rồi, Trường Hà, cậu còn mơ thấy ácmộng nữa không?".

Trường Hà mỉm cười, đưa tay lên cổ kéo ra một sợi dây màu đỏ,trên sợi dây đó có một vật hình tam giác nho nhỏ, cậu ấy cười bí hiểmnói : "Mấy ngày nay cũng giảm nhiều rồi, anh xem, chính là nhờ bùa hộthân này đây, thứ gì cũng không dám đến gần nữa".

Tôi đến gần xem, hóa ra là một tấm bùa nhỏ màu đỏ mà Tiểu Vươngđã từng dập dầu một ngàn lần mới cầu được, tôi cười cười, nói : "Linhnghiệm vậy ư?".

Trường Hà nói : "Tất nhiên, chuyện này, nói ra đúng là có chútkỳ quái, tôi vốn cũng chẳng tin, sau này do Nhu Vân lo lắng nên bắt tôiphải đeo vào, không ngờ linh thật, sau mấy hôm đeo thì không còn chuyệngì nữa. Nam Bính, không phải anh vẫn mơ thấy ác mộng đấy chứ?".

Tôi cười cười, thuận miệng nói : "Không sao, thỉnh thoảng thôi.Tiểu Vương cũng cho tôi một cái nhưng tôi không đeo, có lẽ lát về nhàcũng phải đeo lên mới được".

Trường Hà bảo : "Cái này cũng là Tiểu Vương cho tôi !".

Tất nhiên là tôi biết điều đó, liền cười nói : "Đừng về sớm thế chi bằng chúng ta cùng đi ăn cơm, được không?".

Trường Hà cười nói : "Để hôm khác đi, hôm nay Nhu Vân không được khỏe nên tôi muốn về nhà một chút".

"Cậu thật thương vợ, ha ha."

"Tất nhiên rồi, bà xã cũng rất yêu tôi mà", Trường Hà cười nóiđùa : "Anh cũng nên tính dần đi chứ, sớm tính chuyện hôn nhân đại sự đi, sau khi kết hôn anh sẽ biết".

Tôi xua tay cười nói : "Về sớm chút đi, chuyện của tôi, không cần phiền cậu phải phí công thế".

Sau khi Trường Hà đi, tôi cũng rời phòng, lúc đó chỉ thấy TiểuDiệp vẫn đang bận rộn trước bàn làm việc, cô ấy cúi đầu xuống thấp,giống như đang tìm tài liệu gì đó, từng lọn tóc rũ xuống che nửa vầngtrán, tôi lặng im đứng nhìn. Dường như cô ấy cảm nhận được liền ngẩngđầu lên, tôi vội nói : "Tiểu Diệp, vẫn chưa nghỉ sao?".

Màu đỏ hồng trên mặt Tiểu Diệp vẫn còn lưu lại chưa tan, cũng có thể do nhìn thấy tôi nến cô nàng lại đỏ mặt. Tôi áy náy nhìn cô ấy, lại nghe cô ấy đáp : "Em về ngay đây".

Nghĩ đến việc xảy ra trước đó, tôi chợt thấy lúng túng, hỏi : "Có cần anh giúp không? về muộn thì nhà ăn sẽ hết cơm đấy",

Tiểu Diệp ngước mắt nhìn tôi, cười dịu dàng nói ; "Vậy thì emkhông ăn nữa, phòng em vẫn còn đồ ăn dự trữ, không đói được đâu, anh yên tâm".

Nụ cười ấm áp, dịu dàng của cô, chợt khiến tôi nghĩ đến cô ấy là một cô gái vui vẻ hoạt bát tươi trẻ đầy sức sống, thật giống với TiểuVương, giống như ánh mặt trời, từ khi nào cô ấy có nụ cười ấm áp dịudàng như thế! Tôi thoáng sững người. Nhưng cũng mau chóng định thần trởlại, nói : "Không sớm nữa, có việc gì thì mai làm tiếp. Anh về trướcđây".

Tiểu Diệp vâng một tiếng, rồi tiếp tục tìm kiếm, tôi liền đi ra cửa.

Tan ca cũng khá lâu rồi, nhà ăn cũng đã dọn dẹp xong, tôi liềnđi dạo đến quán ăn của Tử Nguyệt. Bước chầm chậm, suy nghĩ trong đầu tôi tựa như một cuốn phim điện ảnh đang chiếu từng cảnh, từng cảnh cắt ghép về bóng hình đó, lúc rõ ràng khi mơ hồ, lúc xa lúc gần...

Quá nhiều thông tin khiến tôi không tài nào tiếp nhận được hết,có lẽ tôi cần thời gian, bình tĩnh suy nghĩ lại tất cả. Vậy thì, ngàymai đến thôn Thanh Thúy vậy.

Sau khi ăn xong trở về nhà nghỉ, tôi tìm đi kiếm lại, bới mócmọi ngóc ngách xó xỉnh để tìm tấm bùa hộ thân mà Tiểu Vương đưa cho.Trường Hà sau khi đeo lá bùa đó liền không mơ thấy ác mộng nữa. Lúc cònsống Tiểu Vương cũng từng nói, sau khi đeo tấm bùa đó thì có thể ngủngon. Lẽ nào nếu muốn ngon giấc thì không thể không mượn sự linh nghiệmcủa cái gọi là bùa hộ thân này sao? Tôi không thể quên được, lúc đó Tiểu Vương giống như chú chim vỗ cánh tung bay trên bầu trời cao bỗng rơixuống, nằm trên mặt đất, phản ứng đầu tiên của cậu ấy, chính là duỗithẳng bàn tay đầy máu ra nắm lấy lá bùa hộ thân trước ngực, cậu ấy muốnnói gì? Muốn nói tác dụng của lá bùa đó, hay là nó đã lừa cậu ấy

Nếu lá bùa đó thực sự linh nghiệm như thế Tiểu Vương đã không chết.

Tôi cười thờ ơ, lại ném lá bùa hộ thân của mình vào trong ngăn kéo.

Tiểu Vương, có thể tôi sẽ nhanh chóng tìm ra nguyên nhân, Tiểu Vương, cậu hãy giúp tôi !

Tôi nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, "đôi mắt" lạiđến, tôi cũng nhìn thẳng vào nó ấy, nó có thể nhìn thấy tôi nhưng tôinhông sao bỏ chạy được, sau đó, đôi mắt đó biến mất, chỉ còn thấy mộtchấm đen xa xăm.

Tôi cười cười, mình có thể đối phó với "đôi mắt" này, vậy thìmột ngày nào đó tự nhiên mình cũng có thể ứng phó với bóng hình kia.

Đang ngủ mơ mơ màng màng, "regggg..." Tiếng chuông điện thoạisắc nhọn như chích thẳng vào tai lại vang lên liên hồi khiến tôi chợtkinh hãi. Nhìn điện thoại, trong đầu lại nghĩ tới tiếng chuông điệnthoại lúc nửa đêm vào mấy hôm trước, nhớ đến nụ cười như có như không hư hư thực thực. Cú điện thoại này là thứ quái quỷ gì không biết?

Tôi trừng mắt nhìn nó đúng một phút, tiếng chuông đó vẫn ngoancố tiếp tục vang lên. Tôi lại đưa mắt nhìn đồng hồ, mới hơn chín giờ,chắc là tôi ngủ hơi sớm. Tôi nhấc điện thoại lên : "Xin chào, ai vậy?".

"Nam Bính, anh không ngủ sao?", là Nhu Phong, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng như gió mùa hạ.

"Vẫn chưa. Em cũng chưa ngủ sao?"

Nhu Phong nhẹ nhàng nói : "Anh Nam Bính, thật ngại quá, hôm nayem kết thúc ca phẫu thuật hơi muộn, gọi điện thoại cho anh thì anh đã về rồi, sau đó gọi đến phòng anh thì chẳng có ai nhấc máy, nên bây giờ emmới gọi".

"Không sao đâu !"

"Em tìm anh có chuyện gì không?"

"À, không có gì", vốn định nói chuyện hôm qua, nhưng lời ra đếnmiệng lại thấy dù sao chuyện cũng đã qua, không cần nhắc đến nữa.

Nhu Phong chợt trầm xuống không nói gì, tôi có thể nghe thấy hơi thở nhè nhẹ của cô ấy, có lẽ cô ấy đang vân vê dây điện thoại, cho nênbên này tôi dường như nghe thấy tiếng chà xát nhỏ nhẹ. Tôi những muốntìm chủ đề nào đó để phá tan bầu không khí trầm mặc này, đột nhiên giọng Nhu Phong truyền đến : "Anh không đi dạo cùng Tử Nguyệt sao?".

Giọng cô ấy có chút ngập ngừng lại như hơi ngại ngùng, cơ hồ như đang dò hỏi, tôi cười nói : "Không! Còn em? Trong thành phố lắm tròvui, em cũng không ra ngoài sao?".

Nhu Phong nói : "Hôm nay phẫu thuật cho bệnh nhân xong em thấyhơi mệt, cho nên không muốn ra ngoài". Đột nhiên cô ấy chuyển chủ đề,hỏi : "Anh thấy bài báo của em viết thế nào?".

Tôi cười cười : "Rất hay".

"Vậy anh định cảm ơn em thế nào đây? Em đã giúp tiếng tăm củaanh nổi như cồn như thế mà!", giọng của Nhu Phong đã lưu toát, nhanhnhẹn như bình thường.

"Mời em ăn cơm, ha ha, nếu không em nói xem anh phải cảm ơn em thế nào thì phải phép đây".

"Hôm nay tâm trạng anh cũng ổn đấy, để em nghĩ xem nào, làm saođể có thể bắt chẹt anh một bữa được nhỉ?", đầu dây bên kia Nhu Phongchợt dừng lại nói, "Hai ngày nữa em được nghỉ, hay là em đến thăm anhnhé. Đến lúc đó anh có thể thể hiện tình hữu nghị của chủ nhà, anh thấysao?".

"Được."

"Vậy quyết định như thế nhé, em lại đến làm phiền anh lần nữa rồi!"

Tôi cười nói : "Hoan nghênh em đến !".

Nhu Phong có vẻ rất vui, giọng nói khó giấu được vẻ vui mừng : "Vậy em không phiền anh nghỉ ngơi nữa, tạm biệt !".

Một đêm không gặp ác mộng.

Vì không bị ác mộng giày vò, nên ngày hôm sau tinh thần tôi khátốt. Trường Hà vừa thấy tôi, liền cười nói : "Thế nào? Tôi nói không sai chứ?". Tôi biết ý cậu ấy định nói đến lá bùa hộ thân, cười cười, khôngthể hiện ý kiến gì cả.

Tiểu Diệp ngồi bên cạnh tò mò hỏi : "Có bí mật gì vậy? Sao nói lấp lửng thế!".

Trường Hà nói đùa : "Chuyện của cánh đàn ông bọn anh, không tiện nói cho em đâu".

Tiểu Diệp nhếch môi nói : "Vậy thì em không hứng thú nữa", mặt cô ấy lại đỏ bừng.

Trường Hà đùa : "Ôi, Tiểu Diệp Tử, hóa ra em cũng biết đỏ mặt cơ đấy", phòng làm việc bất chợt rộ lên tràng cười sảng khoái.

Tôi bước vào phòng, phát hiện trên bàn mình có một chiếc cốcmới, tôi rất thích dùng cốc sứ, chiếc cốc trên bản làm bằng sứ rất đẹpvà tinh xảo. Tôi nhấc lên, cảm thấy âm ấm, hóa ra bên trong đã rót đầytrà. Tôi uống một hợp, luồng hơi ấm truyền sâu vào phế quản. Tôi biết,những thứ này đều là do Tiểu Diệp chuẩn bị cho mình.

Tiểu Diệp gõ cửa bước vào, trên tay là tập báo cáo, đặt lên bàn tôi.

Tôi chỉ tay vào cốc trà nói : "Cảm ơn em, Tiểu Diệp".

Ánh mắt Tiểu Diệp như nước hồ sâu, nhẹ nhàng ấm áp lướt qua mắt tôi rồi nói : "Không có gì ạ !".

Một ngày bận rộn trôi qua trong chớp mắt.

Tôi muốn đến thôn Thanh Thúy, không phải vì tin vào bùa chú gì,chỉ muốn hiểu rõ hơn về chuyện này, hy vọng chuyến đi này sẽ giúp tôihiểu rõ thêm một vài thông tin.

Khi tôi đến nhà Trương Thanh Dương, trời vẫn còn sớm, cây nhãnxanh um tỏa bóng mát, thỉnh thoảng làn gió nhẹ thổi qua khiến phiến lákhẽ rớt xuống, lá tre bị gió thổi vang lên tiếng "xào xạc", một con chólông vàng béo tròn như quả bóng lao ra trước mặt tôi, nó không sủa, chỉngửi ngửi chân, có vẻ rất thân thiết, như đã quen biết thân tình rồi.Cửa nhà Trương Thanh Dương đóng một cánh, ánh đèn trong nhà hắt ra.

Tôi lớn tiếng gọi : "Chú Trương !".

Tiếng "ken két" từ cánh cửa đang khép vang lên, một người đànông trung niên mặc áo bông từ trong nhà bước ra, nhìn thấy tôi, ông tachợt sững người. Tôi cũng nhận ra, hôm đó, ông ta tìm tôi xin phê chuẩnviệc xây nhà, cũng vẫn là ánh mắt thuần hậu như thế.

Tôi dựng xe ở bên ngoài, bước đến trước mặt ông ta gọi : "Chú Trương".

"Ôi, Chủ tịch đến chơi !" ông ấy có vẻ hơi gò bó, giọng nói cũng không được tự nhiên. Tôi cười cười nói : "Chú đã ăn cơm chưa! Cháu đếnthăm chú và cũng muốn hỏi chú một chuyện".

"À, ăn rồi ăn rồi, Chủ tịch mời vào, mau vào đi !"

Con chó nhỏ dưới chân cắn nhè nhẹ gấu quần tôi, vòng qua vòng lại quanh tôi. Trương Thanh Dương quát : "Tiểu Hoàng, ra ngoài !".

Bước vào nhà, Trương Thanh Dương bật đèn gian chính, cả cănphòng ngập tràn ánh sáng. Vừa ngồi xuống, thì cánh cửa phòng bên tráiđột nhiên kêu "két" một tiếng, một người phụ nữ trung tuổi bước ra, làthím Trương sao? Giáp mặt với bà, tôi chợt kinh hãi, cảm giác dị thườngquen thuộc chợt trào dâng, tôi từng nhìn thấy bà ở đâu rồi?
 
Chương 37: Một chân tướng khác


Từ đôi mắt của thím Trương tôi nhìn thấy sự kinh ngạc, đó không phải làsự ngạc nhiên và sửng sốt khi gặp người lạ mà giống như sự kinh ngạc của một người đã rất lâu rồi chưa gặp nay đột nhiên lại xuất hiện trước mặt mình vậy. Chúng tôi đã từng gặp nhau sao? Đáp án là không, nhưng tạisao tôi lại có cảm giác thân thuộc như thế này?

Môi thím Trương khẽ mấp máy, nói ra hai chữ rõ ràng : "Nam Bính !".

Tôi sững sốt, không tự chủ được mà đứng bật dậy, tại sao thím ấy biết tên tôi, tại sao thím ấy lại quen tôi?

Trương Thanh Dương bèn ngắt lời thím ấy nói : "Đây là Chủ tịchTô, lần trước nhờ Chủ tịch đây phê duyệt mới xây được nhà đấy...".

Người phụ nữ kia thoáng sững người, ánh mắt sáng trong như thủytinh vội quét qua nhưng cũng nhanh chóng che giấu nói : "Chủ tịch Tô,mời ngồi, để tôi đi pha trà !". Tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn theo bóngthím ấy rời khỏi phòng, bước chân nặng tựa chì, mỗi bước mỗi bước đềurất cố gắng. Bóng dáng đó tựa như chiếc lá khô đang run rẫy trong cơngió, vắng vẻ, già cỗi, cô đơn, phiền muộn... Tôi chợt ngây người, chẳngthể nắm bắt được suy nghĩ của mình nữa, tôi và thím Trương chưa từng gặp mặt nhau, tại sao thím lại biết tên tôi, tại sao vừa nhìn thấy tôi thím lại có thái độ như thế? Tại sao trong nháy mắt mà tựa như thím già đicả chục tuổi? Tại sao vừa nhìn thấy thím tôi liền có cảm giác thânthiết, quen thuộc như vậy? Tại sao trong lòng tôi đột nhiên lại chấnđộng như thế còn xen cả sự mâu thuẫn và nỗi đau âm ỉ cứ từ từ giăng xénhư mảng sơn cũ trên tường lâu ngày cứ dần bong tróc.

Tôi vẫn đờ người ra, không tài nào hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa.

Trong ký ức tôi chưa từng gặp thím Trương.

Quay đầu lại nhìn thấy Trương Thanh Dương đang hút thuốc lào,nhả ra làn khói mù dày đặc khiến khuôn mặt ông mờ mờ ảo ảo. Tôi gọi :"Chú Trương...".

Ông ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt đục ngầu, ánh nhìn từ đôi mắt đen thẳm như phát sáng.

Nhớ tới mục đích đến đây nên tôi cố kìm nén mọi nghi hoặc lại,nói chuyện qua loa với Trương Thanh Dương mấy câu rồi đi vào chủ đềchính. Tôi hỏi : "Chú Trương, cháu đến đây muốn hỏi chú một vài chuyện!".

Trương Thanh Dương nhìn tôi vẻ kỳ lạ : "Chuyện gì?".

Tôi ngừng lại giây lát, vấn đề này thực không biết nên hỏi từđâu nữa : "Chú Trương, cháu còn nhớ, Thư ký Tiểu Vương làm việc ở ủy ban từng đến tìm chú".

Trương Thanh Dương nặng nề gật đầu.

Tôi nhẹ nhàng nói tiếp : "Cậu ấy chết rồi !".

Trương Thanh Dương không nói gì, vẫn cố gắng rít một hơi thuốcnữa rồi lại nhả ra làn khói mù dày đặc. Tôi biết, xã Tú Phong khá lớnnhưng chuyện tai nạn xe chết đột ngột lại cực ít, nên việc này được lantruyền rất rộng rãi trong xã. Chắc chắn chú Trương đã nghe đến rồi, vìthế thần sắc của ông tuy có sự thương xót nhưng không hề biểu hiện sựkinh ngạc.

Rất lâu sau, Trương Thanh Dương mới thở dài nói : "Cậu ta là một chàng trai tốt !".

Nhớ đến khuôn mặt tràn đầy nhiệt huyết của Tiểu Vương là tôi lại nghĩ về thảm cảnh lúc đó, tâm trạng không khỏi chán nản buồn rầu. TiểuVương, lẽ nào sau mấy ngày nữa tôi cũng sẽ giống cậu ấy, bị bóng hìnhkia cướp mất tính mạng, cho đến lúc chết cũng không biết ai đã hại mình? Chú Trương đang ngồi trước mặt tôi đây liệu có thể cho tôi một đáp ánkhông? Tôi nói vẻ nặng nề : "Chú ạ, Tiểu Vương từng hỏi chú một chuyệncó phải không?".

Trong màn khói thuốc mù mịt, Trương Thanh Dương ngẩng đầu nhìntôi vẻ kinh ngạc, có lẽ vì tôi hỏi vấn đề này quá đột ngột nên ông không hiểu dụng ý của tôi.

Tôi lựa chọn từ ngữ, cố gắng nói : "Không biết chú đã từng nghechưa, trước đây ở thôn Viễn Vọng... không được yên bình cho lắm...".

Trương Thanh Dương vẫn điềm nhiên không phản ứng, ông nhìn ánhmắt vô cùng hoang mang của tôi, môi mấp máy, nói vẻ thờ ơ : "Điều Chủtịch muốn hỏi là...".

Tôi bỗng thấy bối rối, nói : "Nghe nói tổ tiên của chú Trương là một thuật sĩ có đạo hạnh cao thâm, nên cháu muốn hỏi việc kỳ quái này,rốt cuộc có căn cứ gì hay không?".

Chú Trương trừng mắt giống như đang nhìn một con quái thú, nhấtđịnh ông rất ngạc nhiên, đường đường là một Chủ tịch nhận được sự giáodục đàng hoàng tử tế của xã hội như tôi tại sao lại hỏi vấn đề khôngđúng chuẩn mực như vậy. Lát sau như nhận thấy thái độ thất lễ của mình,chú Trương cười vẻ ngượng ngùng nói : "Chuyện này, tôi cũng không rõnữa...".

Lúc đó, thím Trương bưng trà đến, khi đưa tách trả cho tôi, cánh tay bà run rẫy khiến nước bên trong tách hơi sóng sánh, phản chiếu rathứ ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Khuôn mặt thím Trương trở nên trắngbệch, mắt hơi sưng đỏ. Trong lòng tôi càng nghi ngờ nhưng lại không tiện hỏi.

Thím Trương đi vào phòng, tôi quay về phía Trương Thành Dươngtiếp tục câu chuyện : "Vấn đề mà Tiểu Vương từng hỏi cũng là điều màcháu muốn biết!", tôi nói, "Chú, cháu muốn hiểu rõ hơn một chút...".

Trương Thanh Dương nhấp một ngụm nước, nhìn tôi, đôi mắt ấy nhưcó thứ gì đó che chắn để tôi không thể đoán biết được, có một chútthương cảm, một chút thất vọng. Lát sau, ông liền di chuyển ánh nhìn,nói : "Lẽ nào Chủ tịch tin là trên thế gian này có ma quỷ?".

Tôi bị câu hỏi đó làm cho cứng họng, nếu như trước đây khi gặpcâu hỏi này tôi sẽ đáp ngay mà không cần suy nghĩ, chuyện vớ vẩn như thế làm sao tôi tin được? Thế nhưng, trải qua rất nhiều chuyện, tất cảnhững việc mà tôi thấy và gặp trong mấy ngày vừa rồi, khiến tôi rơi vàovòng luẩn quẩn hoang mang vô cùng. Tôi nói vẻ chậm rãi : "Chú đừng gọicháu là Chủ tịch, gọi Nam Bính là được rồi. Hôm nay cháu không mang thân phận chủ tịch để đến đây!", tôi nói, "Cháu vốn không tin trên thế giannày có ma quỷ, cho nên, cháu đến để hỏi chú, muốn biết một vài chuyệnliên quan đến tổ tiên chú đã thu phục những linh hồn ai oán kia như thếnào. Câu chuyện này, có thật không? Nếu là thật, vậy trên thế gian này,đúng là có tồn tại những chuyện không thể dùng khoa học mà có thể giảithích được sao?".

"Đó đều là lời ngoa truyền của mọi người, trên thế gian này, không có ma quỷ gì hết".

Không có!

"Chú khẳng định chắc chắn như vậy sao?", tôi không bỏ cuộc, nếu không có thì những bóng hình cứ bám riết lấy tôi đến từ đâu?

Trương Thanh Dương nhìn tôi, khẽ thở dài một tiếng. Tự lẩm bẩm một mình : "Tôi cũng hy vọng là có...".

Tôi kinh ngạc, lúc này tiếng khóc như cố kiềm chế của thímTrương từ trong phòng vọng ra khiến tôi càng trở nên mơ hồ, hỏi vẻ quantâm : "Chú Trương, lẽ nào chú và thím gặp chuyện khó khăn gì sao? Cháucó thể giúp đỡ được không?".

Trương Thanh Dương chợt sững người, có chút cảm động nói : "Cháu là một chàng trai tốt, haizzz!", nói xong ông đứng lên, bước vào trongphòng. Nhìn theo bóng khg của ông đột nhiên tôi cảm thấy ông bỗng trởnên già cỗi vô cùng, tôi không biết nên làm gì, là vấn đề tôi hỏi khiếnông khó xử, nên ông mới không giải thích cặn kẽ cho tôi sao? Hay là câuhỏi của tôi khiến ông nhớ lại quãng thời gian đau lòng nào đó!

Tôi vẫn ngồi yên ở đỏ, cầm cốc trà lên, cảm giác ấm nóng từ cốctrà lan tỏa đến tận lòng bàn tay rồi chạy dài theo mạch máu của cơ thể.Tôi chậm rãi uống, đám mây ngờ vực trọng lòng cơ hồ càng lúc càng dày và nặng.

Trương Thanh Dương là ai? Thím Trương là ai?

Tại sao nhìn thấy tôi, biểu hiện của họ lại thương cảm, mệt mỏivà đau buồn đến vậy, bóng dáng của năm tháng dài đằng đẵng như bao trùmcả con người họ, trong thoáng chốc họ như già đi cả chục tuổi như vậy ư? Cũng chính tôi mang năm tháng từ một nơi xa lạ đến đây khiến cảm giácbình yên mà họ cố gắng gìn giữ vì thế cũng bị tan vỡ sao ?

Trà đã ở trong miệng nhưng không hề có bất kỳ hương vị nào.

"Két" một tiếng cánh cửa được mở ra, tiếng bước chân nặng nề của chú Trương vang bên tai. Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong tay ôngđang cầm thứ gì đó rồi đưa cho tôi. tôi nghĩ nhất định thứ này có liênquan đến những chuyện kỳ quái đã xảy ra nên vội đưa tay nhận lấy, nhìnrõ mới biết đó là hai bức ảnh.

Tôi chăm chú nhìn vẻ ngờ vực, bỗng thấy bàng hoàng thảng thốt.Trên bức ảnh là người con gái cười xinh đẹp, dịu dàng. Vừa thấy khuônmặt trên bức ảnh đó, nỗi đau ẩn giấu trong lòng bấy lâu như lại tràodâng, chính là Tiểu Nghiên, bạn gái tôi, người tâm đầu ý hợp hồi đại học nhưng lại mang đến cho tôi sự tổn thương ghê gớm, cô ấy là con gái củaTrương Thanh Dương sao? Tôi biết Tiểu Nghiên ở xã Tú Phong nhưng từtrước đến nay không hề biết cô ấy ở thôn nào, cũng không biết cha mẹ côấy là ai, bây giờ nhìn thấy bức hình này, cảm giác vô cùng bất ngờ,không thể hình dung được, cô ấy đang đứng bên chiếc xe đạp dựng dướitùng liễu rũ, đôi mắt đen láy, hàm răng trắng ngần và nụ cười tươi tắntrong sáng. Tiểu Nghiên, cuối cùng em đã tìm được hạnh phúc của mình,cho nên mới cười hạnh phúc như vậy phải không? Ngoài bức hình đó, cònmột bức khác, là bức tôi chụp chung với cô ấy. Tiểu Nghiên, em đã tìmđược hạnh phúc của mình vậy tại sao còn giữ lại bức ảnh này? Để thỉnhthoảng nhớ lại chút hồi ức rạng rỡ trong quá khứ hay là xem nó như mộtsự đùa cợt trong quãng thời gian chua chát mặn đắng xưa kia. Cũng có thể bức ảnh này khiến cô ấy thỉnh thoảng nhớ lại người từng đứng dưới gốcliễu nhìn mình với bộ dạng ngốc nghếch, từ đó khiến lòng chuộng hư vinhcủa cô ấy được mãn nguyện chăng?

Tôi nhìn Trương Thanh Dương vẻ không biết ông lấy những bức hình này ra có ý gì, đúng rồi, bức ảnh này ở trong tay Trương Thanh Dương,lúc Tiểu Nghiên đi, cô ấy đã không cầm đi, phải không?

Tuy tôi và Tiểu Nghiên chia tay đã mấy năm rồi nhưng bây giờ nhớ lại, lòng vẫn còn nguyên nỗi đau đó, cho dù khi ấy tôi đã thề rằngkhông thể vì cô ấy mà mình đau lòng được. Tôi cố kìm nén bản thân, không nói ra. Trên thực tế, phải nói là sự kinh ngạc này khiến tôi không thểnói được lời nào thì đúng hơn.

Sắc mặt Trương Thanh Dương rất nặng nề, lo lắng không yên, trong ánh mắt đó lại như phát ra luồng sáng long lanh lấp lánh ánh nước. Ôngkhẽ thở dài, giọng não nề phiền muộn : "Tiểu Nghiên đã qua đời từ ba năm trước...".

Tôi sững sốt kinh hoàng, mặc dù rất giận cô ấy đã chia tay vớitôi nhưng trong tim tôi luôn hy vọng cô ấy được vui vẻ hạnh phúc, lúcnày nghe được tin này, tôi run rẫy nói : "Sao lại như thế, sao lại nhưthế! Tại sao cô ấy lại chê !, không phải cô ấy ghét quê hương nghèo khó, chẳng phải cô ấy muốn lấy người thành phố sao?".

Trương Thanh Dương lắc đầu, hai hàng lệ chảy xuống, đau lòngnói. "Nó nghỉ học rồi về nhà, ở nhà chưa đến nữa năm thì mất... nó không lấy người thành phố".

Tôi như bị sấm sét đánh trúng người, toàn thân đờ đẫn, ngay tứckhắc nỗi đau lấp đầy hết thảy. Bây giờ tôi mới biết, Tiểu Nghiên tronglòng tôi quan trọng biết nhường nào, tôi không thể buông bỏ cô ấy mà tìm đen Tử Nguyệt, là bởi trong trái tim tôi, vĩnh viễn chỉ có bóng hìnhTiểu Nghiên. Khi ấy tôi nghĩ rằng Tiểu Nghiên đã thay lòng đổi dạ, bâygiờ biết được cô ấy đã chết, tôi lại càng thêm đau lòng. Giọng run rẫy,tôi hỏi : "Tiểu, Tiểu Nghiên, tại sao cô ấy lại chết.."
 
Chương 38: Mê đắm


Đầu óc tôi lúc này là một khoảng trống rỗng, hoản loạn, mọi suy nghĩkhông thể khống chế được, nó cứ đan xen, vờn qua vờn lại khiến tôi không tài nào suy nghĩ được gì. Tôi sững sốt nhìn Trương Thanh Dương, chẳngcòn biết mình đang nghĩ gì, cũng chẳng biết nên nói gì.

Trương Thanh Dương từ từ đưa tẩu thuốc lên miệng, rít một hơithật sâu, làn khói mù mịt được nhả ra quấn quýt lấy khuôn mặt xanh xao,nhợt nhạt của ông, giọng khàn khàn ông bắt đầu kể chuyện của Tiểu Nghiên : "Từ khi học tiểu học Tiểu Nghiên đã rất chuyên cần, gia cảnh nghèokhó, khi ấy tôi và mẹ nó chăm chỉ làm ăn nhưng thu nhập hằng năm chưađược hai trăm tệ, cố thắt lưng buộc bụng để dành tiền cho con đi học. Nó thông minh lắm, học hành giỏi giang nên thi đỗ đại học, tướng mạo cũngxinh xắn, đáng yêu. Những tưởng con gái sắp hết khổ, ai ngờ khi TiểuNghiên sắp tốt nghiệp, đi kiểm tra sức khỏe thì phát hiện ra mình bị máu trắng, nên nó quyết định thôi học về nhà. Lúc mới về nhà, ngày nào nócũng khóa cửa ngồi khóc một mình trong phòng. Tôi và mẹ nó biết số congái mình khổ. Không dễ gì mà thi được vào đại học, vậy mà lúc kiểm trasức khỏe lại bị mắc căn bệnh chết người đó. Bệnh không thể chữa được, mà Tiểu Nghiên cũng không muốn chữa. Tôi và mẹ nó cũng chẳng còn cách nào, chỉ biết làm những món ăn mà con gái thích ăn nhất, đưa con đi chơi đểnó có thể vui vẻ. Tiểu Nghiên chẳng đòi hỏi gì ở chúng tôi, ngày nàocũng lấy báo tuyên truyền của xã về đọc, lúc đó tôi không biết tại sao,bây giờ mới rõ, trên báo tuyên truyền có hình và bài viết của cậu. TiểuNghiên sớm đã biết sau khi tốt nghiệp cậu được phân công công tác đến xã chúng tôi...".

"Bức ảnh nó chụp chung với cậu, tôi tìm thấy ở dưới gối của nó,nghe bà nhà tôi bảo, mỗi đêm trước khi đi ngủ nó đều lấy bức ảnh đó rangắm, bà ấy cũng kể hối học đại học nó có bạn trai. Hôm tôi đến xã xingiấy phép xây dựng nhà, vừa nhìn thấy cậu tôi liền nghĩ, lẽ nào bạn trai hồi đại học của Tiểu Nghiên lại chính là cậu, không ngờ, không ngờ lạiđúng vậy...".

Nói đến đây, sắc mặt Trương Thanh Dương đã trở nên vô cùng utối, ảm đạm tựa sắc hoàng hôn. Như bị vô số nhát dao đâm vào tim, cuốicùng tôi đã hiểu, tại sao cô ấy lại cự tuyệt tôi, hóa ra, cô ấy không hề quay lưng lại với tình yêu của chúng tôi ; hóa ra cô ấy không hề sốngtrong thành phố ; hóa ra cô ấy đã sớm biết bệnh tình của mình nghiêmtrọng, cho nên đã dùng những lời lẽ tuyệt tình như thế để làm giảm bớtsự tổn thương trong lòng tôi, cam lòng một mình chịu đau khổ. Nhưng, côấy đã nhẫn tâm giấu tôi, để tôi ngày đó chịu tổn thương giày vò, ngậmđắng nuốt cay còn bây giờ sau khi biết được chân tướng sự việc lại phảichịu đựng nỗi đau tràn ngập tâm can thế này. Tiểu Nghiên, yêu là phảicùng nhau cảm thông chia sẽ tất cả những muộn phiền, lo lắng. Không ngờem lại tự mình chịu đựng, lại để anh điềm nhiên trách mắng em như thế.Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên...

Nước mắt tôi tuôn như mưa.

Trong phòng của Tiểu Nghiên, chỉ có một chiếc giường và một cáibàn, vô cùng đơn giản nhưng rất sạch sẽ, thím Trương nhìn tôi, ánh mắtmang vẻ đau thương, u buồn, trầm lặng, từ khuôn mặt của thím cơ hồ bónghình Tiểu Nghiên hiện ra trước mắt tôi.

Tiểu Nghiên, sao em lại nhẫn tâm như vậy, tại sao lại giấu anhchịu khổ một mình, để anh lúc nào cũng oán hận, để anh phải sống trongđau đớn từng đó năm trời, hóa ra em không phải như vậy, hóa ra em lạinặng lòng với anh như thế, tại sao đến giờ anh mới biết. Tiểu Nghiên, ởthế giới bên kia, em cô đơn, lẻ loi lắm phải không? Em đang phải kìm nén nỗi đau của mình phải không? Tại sao ngay từ đầu em không nói sự thậtcho anh biết? Chí ít, đến ngày em phải lìa xa thế gian này, anh vẫn cóthể ở bên cạnh em. Tiểu Nghiên...

Trên bàn có mấy cuốn sách, được xếp chồng lên nhau rất ngăn nắp, bàn tay tôi run rẫy sờ lên chúng. Ba năm trước, Tiểu Nghiên cũng yêuquý chúng như vậy, rồi cô ấy nhẹ nhàng mở ra, là chúng đã bầu bạn vớiem, cùng em trải qua những ngày khó khăn đó, phải không? Phải không?

Chợt một cuốn nhật ký dày đập vào mắt, tôi nhẹ nhàng mở ra, chỉmới nhìn mà nước mắt không kiềm chế được không ngưng tuôn ra, bìa sáchchi chít những chữ là chữ, chữ to chữ nhỏ, chữ đậm chữ nhạt, chứ ngayngắn, xiêu vẹo, trùng trùng điệp điệp lặp lại hai từ "Nam Bính". TiểuNghiên, quãng thời gian cô đơn em luôn nhớ đến anh, vậy mà lúc đó anhlại đang oán trách em, cái tên đó đã an ủi em phần nào, còn anh khôngthể làm được gì cho em. Tiểu Nghiên, làm sao một mình em có thể chịuđựng được đớn đau thế này, làm sao một mình em nhẫn nhục chịu được nỗioan tày đình này? Anh và em, gần nhau trong gang tấc mà xa tựa chântrời.

Tôi rum rẫy nói : "Chú Trương, cuốn nhật ký này, cháu có thể cầm đi được không?".

Trương Thanh Dương gật đầu : "Cuốn nhật ký này, cậu cầm được",ông khẽ thở dài, "Nếu trên thế gian này đúng là có ma quỷ, nhất địnhTiểu Nghiên sẽ về thăm chúng ta...", giọng của ông như rơi vào khoảngkhông vô định, không thể nắm bắt được.

Trên thế gian này, không có ma sao?

Từ nhà Trương Thanh Dươnng bước ra về, lên xe máy tôi đi thẳngvề trụ sở ủy ban, lộ trình mất khoảng nửa tiếng nhưng tôi chỉ đi có mười mấy phút. Trong suy nghĩ của tôi, đoạn đường đó dù có gió lạnh ào àothổi tôi cũng chỉ cảm thấy tê tái mà thôi.

Tôi không về thẳng phòng mình, mà dựng xe ở lán rồi đến quán ăncủa Trương Vọng uống rượu. Tử Nguyệt không có ở đó, một mình tôi trongphòng, không động một cọng rau nhưng rượu đã uống hết, khi Trương Vọngmang rượu đến, đóng cửa lại rồi nhìn tôi vẻ kinh ngạc. Ba năm nay, tôichưa bao giờ uống rượu như lúc này, chưa từng mượn rượu để giải tỏanhững bức bối trong lòng. Nhưng, hôm nay, có vẻ rượu chẳng thể làm giảmnỗi đau trong lòng. Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên, anh hối hận lắm, khi ấy,tại sao anh lại dễ dàng tin em như thế, anh luôn cho rằng em vì hamchuộng hư vinh, anh thật ngốc, ở bên em lâu như vậy lại không hề hiểuem, không tin em, anh không xứng đáng, không xứng với tình yêu của em.Tiểu Nghiên, những ngày cuối cùng của em, anh vốn có thể ở bên để cùngem vượt qua, nhưng vì lòng đố kỵ, vì sự nhỏ nhen, vì anh không hiểu vàkhông tin tưởng em, anh không những không ở bên em, ngược lại còn âmthầm làm tổn thương em. Em chỉ có thể một mình ngậm đắng nuốt cay, nuốtnước mắt vào trong lòng, lẻ loi mà ra đi. Tiểu Nghiên, tha thứ cho anh,tha thứ cho sự cố chấp của anh, tha thứ cho sự hẹp hòi của anh, tất cảđều là lỗi của anh...

Về đến phòng nghỉ, tôi liền mở cửa, loạng choạng đến bên giường, ôm chặt cuốn nhật ký trong lòng, để nỗi đau ùn ùn kéo đến tràn ngập cơthể, từng việc, từng việc đã qua giống như những mũi dao, nhẹ nhàng nhẹnhàng chích thẳng vào tâm can, máu đang "tí tách" tuôn ra ngoài. So vớinỗi đau mà Tiểu Nghiên phải chịu đựng thì nỗi đau này có đáng gì chứ?

Khuôn mặt của Tiểu Nghiên ẩn hiện trên trần nhà nhưng khi nhìnkỹ thì lại chẳng có gì cả, tôi với chăn trùm kín đầu, nhưng bóng hìnhcủa Tiểu Nghiên tràn ngập trong tim chẳng rời đi.

Đầu như muốn nổ tung, tôi đưa hai tay ôm chặt đầu, Tiểu Nghiên,Tiểu Nghiên, tha lỗi cho anh, tha lỗi cho anh, anh không xứng đáng vớitình yêu của em, anh luôn cho rằng mình một lòng một dạ, tình sâu nghĩanặng với em, cho nên khi em nói với anh rằng em lựa chọn tiền tài và sựhưởng thụ, trái tim anh như bị dao đâm ; cho nên khi em quay lưng bướcđi trong lòng anh đã oán hận và đau đớn vô ngần, thế nên mấy năm vừa qua anh đã nói những lời chế giễu đùa cợt em. Tình cảm của anh so với tìnhcủa em dành cho anh thật nhỏ bé không đáng gì, Tiểu Nghiên, nếu trên thế gian này có ma quỷ thì tốt biết bao, như thế, anh có thể gặp lại em, có thể được đoàn tụ với em, có thể nói với em tâm tư của anh...

Trong lúc mơ màng tôi cảm nhận được bàn tay ấm nóng sờ lên tránmình, sau đó, người ấy nhẹ nhàng cởi áo rồi đắp chăn cho tôi, động tácnhẹ nhàng, tinh tế. Bàn tay ấm áp đó chạm vào người khiến đầu tôi khôngcòn đau nữa. Tiểu Nghiên, là em phải không? Có đúng là em không?

Tôi cố mở mắt ra để nhìn thật kỹ, trong bức màn mông lung mờmịt, tôi thấy cửa đã đóng, một bóng hình yêu kiều xinh đẹp đang bận rộntrong phòng, dáng người uyển chuyển dịu dàng như đang khiêu vũ, bất giác tôi gọi. "Tiểu Nghiên...".

Cô ấy quay đầu lại nhìn tôi vẻ điềm nhiên, bước đến bên giường,dịu dàng nói : "Anh tỉnh rồi à!", vừa nói vừa dùng khăn ấm cẩn thận laumặt cho tôi. Tôi nắm chặt tay cô ấy. Nụ cười ấm áp, dịu hiền cùng đôimắt quen thuộc, giọng nói quan tâm và động tác nhanh nhẹn như thế khôngphải là Tiểu Nghiên, vậy là ai?

Tiểu Nghiên, là em, là em, có phải không?

Chú Trương đã nói trên thế gian này không có ma quỷ, không đúng, ha ha, không đúng rồi, trên thế gian này có ma quỷ mà. Chú xem đi, bâygiờ Tiểu Nghiên đang xuất hiện. trước mặt cháu đây này, cô ấy cảm nhậnđược tâm ý của cháu nên đến thăm cháu rồi.

Tiểu Nghiên, anh biết, em sẽ không tàn nhẫn lìa xa anh như thếđâu, anh biết em nhất định sẽ đến thăm anh mà. Anh biết, tình cảm củachúng ta rất sâu đậm, dù âm dương cách trở cũng không thể ngăn đượcchúng ta gặp lại nhau.

Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng, tay vẫn cầm khăn mặt lau trán cho tôi. Tôi cố gắng kéo cô ấy ngồi xuống giường, nhào vào lòng. Tôi cúi đầuxuống, vội vã kiếm tìm bờ môi nóng bỏng của cô ấy.

Cô ấy cố vùng ra nói : "Nam Bính, anh uống say rồi !".

Tôi say, là tôi say sao, mối tình khắc cốt ghi tâm bốn năm trời, hôm nay, người trong mộng xuất hiện trước mắt, làm sao mà tôi không say cho được? Tiểu Nghiên, bốn năm rồi, sau bốn năm rốt cuộc chúng ta cóthể gặp lại nhau, sau bốn năm cuối cùng chúng ta có thể bên nhau rồi.Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên...

Tôi hôn cô ấy như vũ bão, ban đầu, cô ấy còn kháng cự, nhưnggiây lát sau, cô ấy cũng bắt đầu chấp nhận nụ hôn mãnh liệt đó. TiểuNghiên, hôm nay, dù thế nào, anh cũng không để em đi, Tiểu Nghiên, anhcần em, anh muốn em...

Tay tôi lướt nhẹ trên làn da mịn màng mềm mại của cô ấy, từ từkéo xuống giường, nghe thấy tiếng rên sung sướng của cô ấy, toàn thântôi nóng rực như lửa đốt, hơi thở nóng bỏng dồn dập tỏa ra quấn quýt lấy cơ thể. Bàn tay mềm mại thon dài của cô ấy ôm chặt lấy tôi, tiếng rênnhư hút hồn người khác vang lên, tôi và cô ấy đã hòa làm một.

Tiểu Nghiên, qua ngày hôm nay, chúng ta sẽ mãi mãi không chia lìa.

Tôi nói rõ ràng từng câu, từng chữ : "Tiểu Nghiên, anh yêu em !".

Cơ thể cô ấy bỗng cứng đờ, tôi càng ôm cô ấy chặt hơn, da thịtnhư dính vào nhau, thứ xúc cảm chân thực, da thịt nóng bỏng hừng hực lửa tình, niềm hạnh phúc như vỡ òa. Tôi áp gần bên tai cô ấy líu ríu, TiểuNghiên, Tiếu Nghiên, tình cảm bốn năm trời bị kìm nén mãi đến hôm nayđược bộc phát, không thể nào kiềm chế hơn được nữa, mãnh liệt như giótáp mưa sa.
 
Chương 39: Ai là hình bóng của ai


Tôi mệt mỏi rã rời đè lên người cô ấy, nhắm mắt, tận hưởng mùi hươngthơm ngát tỏa ra từ cơ thể cô ấy. Tôi không dám mở mắt ra nhìn, tôi tin, tin chắc rằng hồn phách của Tiểu Nghiên đến thăm, cùng ân ái với tôiđêm nay. Nhưng tất cả giống như một giấc mộng, tôi sợ nếu tôi mở mắt,Tiểu Nghiên mà tôi đang ôm trong lòng sẽ biến thành hư không ; tôi sợnếu tôi mở mắt, mọi thứ lúc này sẽ hiến mất ; tôi sợ nếu tôi mở mắt sẽkhông được nhìn thấy Tiểu Nghiên nữa. Tôi vừa hôn mãnh liệt, vừa thìthẩm bên tai : "Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên...". Tôi hôn lên khóe mắt côấy, ươn ướt, mằn mặn. Tôi nói nhỏ : "Xin lỗi, Tiểu Nghiên, anh làm đauem rồi?".

Cô ấy vẫn im lặng không nói gì, nước mắt cứ thế trào ra không ngừng.

Tôi không biết phải làm sao, Tiểu Nghiên, em sao vậy? Em tráchanh quá thô lỗ, oán anh quá mạnh bạo phải không? Anh đã làm em đau, phải không? Xin lỗi, xin lỗi, Tiểu Nghiên, anh quá vội vã, không cách nàokiềm chế được. Tôi mở mắt ra, dưới ánh trăng mờ ảo từ cửa sổ chiếu vào,tôi nhìn thấy người con gái đang nằm dưới thân mình, không nói nên lời,lập tức tỉnh rượu.

Trời ơi, tôi đã làm cái gì thế này? Cơ thể mềm mại ấm áp, khóemắt ngấn lệ chảy dài đang nằm bên dưới tôi không phải Tiểu Nghiên, là Tử Nguyệt ! Hóa ra không phải Tiểu Nghiên đến thăm, tôi vẫn nghĩ đó là hồn phách của Tiểu Nghiên, thì ra không phải vậy ! Tử Nguyệt, anh thô lỗ,mạnh bạo như thế, lại gọi em bằng tên của người con gái khác, anh đối xử với em như thế, tại sao tại sao em vẫn âm thầm tiếp nhận anh?

Tử Nguyệt nói trong làn nước mắt, rành rọt từng câu, từng chữ :"Em và em gái tuy rất ít khi gặp nhau nhưng tình cảm của chúng em rấttốt, những ngày cuối đời trước khi em ấy lìa xa trần thế em vẫn khôngbiết người mà em ấy nặng lòng yêu, mãi không thể quên là ai, cuối cùngem cũng đã biết, bạn trai của em gái mình, hóa ra chính là anh !".

Tôi còn chưa kịp trấn tĩnh trở lại, nên không biết trả lời ra sao.

Tử Nguyệt đau lòng nói tiếp : "Em và Tiểu Nghiên lại cùng yêuanh sao? Em luôn nghĩ rằng anh thật lòng yêu em, hóa ra trong lòng anh,em... em chỉ là bình bóng của Tiểu Nghiên thôi, đúng không?".

"Không...", tôi hoảng loạn nói. Nhưng, tôi lại chẳng thể tìmđược lời nào để giải thích, bởi đêm nay, cô ấy chính xác là hình bóngcủa Tiểu Nghiên. Tôi ăn năn nhìn cô ấy. Chỉ biết luôn miệng nói : "Xinlỗi, Tử Nguyệt, anh xin lỗi..,".

Tử Nguyệt thở dài, nói : "Anh Nam Bính, anh không cần xin lỗi,em yêu anh, là do em, do em tự nguyện !". Cánh tay ấm áp của Tử Nguyệtkhẽ đưa lên, cô ấy ôm lấy tôi, ngả đầu lên vai tôi, nhẹ nhàng nói : "Anh Nam Bính, dù chỉ là bóng hình của Tiểu Nghiên nhưng em cũng rất hạnhphúc !".

Nỗi xúc động trào dâng trong lòng, tôi nói : "Không đâu, TửNguyệt, em không phải là bóng, anh yêu em. Tình cảm của anh và TiểuNghiên là một dấu vết khó phai mờ trong tim anh nhưng tất cả đều đã làquá khứ", tôi nói : "Tử Nguyệt, hãy tin anh, anh sẽ không phụ bạc em !Hai tháng nữa, chúng mình lấy nhau nhé !".

Tử Nguyệt kinh ngạc ngước mắt lên nhìn tôi, tôi nhẹ nhàng đặt nụ hôn sâu ngọt ngào lên đôi môi hồng ấm áp của cô ấy.

Khuôn mặt Tử Nguyệt có chút khó xử, rồi khẽ nhắm mắt đón nhận nụ hôn nồng cháy của tôi.

Sáng sớm, Tử Nguyệt đã rời khỏi phòng tôi nhưng bên cạnh như vẫn còn chút hơi ấm của cô ấy, một thứ tình cảm chợt xao động trong tim. Tử Nguyệt, anh không còn bị những cơn ác mộng quấy nhiễu nữa, chúng ta kết hôn thôi. Trong vòng hai tháng, tôi có thể hiểu rõ được suy nghĩ củamình, sẽ cố gắng tìm ra căn nguyên của những cơn ác mộng. Vì em, anh sẽphải sống thật tốt.

Quan hệ của tôi và Tử Nguyệt càng trở nên thân thiết, mỗi khiviệc buôn bán tại quán Trương Vọng không bận rộn, Tử Nguyệt lại đến giúp tôi giặt đồ hoặc nói chuyện cùng tôi. Buổi tối chúng tôi cùng nhau đidạo, bây giờ tôi mới phát hiện ra việc đi dạo mỗi tối lại thư thái vàthoải mái đến vậy, hèn chi mà tối nào Lâm Yến và Phương Minh đều đi. Tên tiểu tử Phương Minh này thật biết hưởng thụ cuộc sống. Sau khi đi dạo,chúng tôi thường trở về phòng tôi nói chuyện, tận hưởng cảm giác hạnhphúc ngọt ngào, chẳng chia lìa trong bầu không khí ngào ngạt hương sắc,cho đến khi ánh trăng lên cao, tôi lại đưa Tử Nguyệt về.

Sách và cuốn sổ của Tiểu Nghiên được tôi đặt ở vị trí dễ nhìnnhất, dẫu sao đó cũng là mối tình của quá khứ, tuy mỗi khi nhớ lại, lòng tôi lại ầm ĩ một nỗi đau mơ hồ. Nhưng rũ bỏ oán hận, thứ tình cảm đócủa tôi đã biến thành tình yêu. Tiểu Nghiên đã trở thành một dấu ấnkhông thể phai mờ trong cuộc đời tôi nhưng tôi cũng không thể để điều đó quấy nhiễu và trói buộc tình yêu hiện tại của tôi với Tử Nguyệt.

Đi dạo về cũng đã hơn chín giờ tối, tôi thấy hơi mệt nên TửNguyệt nói : "Anh mệt phải không, về nghỉ trước đi, lát nữa để tự em về, cũng không xa lắm, anh không phải đưa em về đâu".

Tôi nhè nhẹ hôn lên môi Tử Nguyệt nhìn thấy cô ấy có chút xấuhổ, liền cười nói : "Nhìn thấy em là anh không còn mệt nữa, chúng ta nói chuyện một lát, sau đó anh đưa em về". Tôi lại ôm cô ấy vào lòng, mộtcảm giác vô cùng chân thực. Cơ hồ chúng tôi là một phần không thể thiếucủa nhau, cái ôm chặt như thế mới có thể khiến nó trở nên hoàn chỉnhđược.

Gió đêm nhè nhẹ thổi khiến rèm cửa sổ khẽ lay động, Tử Nguyệt nói : "Em thấy hơi lạnh !".

Tôi đứng lên nói : "Để anh đi đóng cửa sổ".

Tử Nguyệt kéo tôi lại, cười quan tâm nói : "Để em đi, anh mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi !".

Tử Nguyệt nhẹ nhàng bước đến bên cửa sổ, dưới ánh trăng tư thếkhéo léo uyển chuyển của cô ấy giống như đang nhảy múa, thật đẹp mắt. Cô ấy đưa tay ra nhưng lại như bất động, gió thổi lọn tóc khẽ tung bay vềphía sau. Ánh trăng chiếu lên cơ thể, tỏa ra một luồng sáng trắng, óngánh trong suốt mà thảm đạm.

Gió đêm từ bên ngoài thổi qua khung cửa sổ buốt lạnh, mới hơnchín giờ tối, tại sao lại lạnh như thế này? Tử Nguyệt mặc mỏng manh nhưvậy không lạnh sao ?

Tôi gọi : "Tử Nguyệt, em mau đóng cửa sổ lại đi ! lạnh quá !".

Tử Nguyệt khẽ "vâng" một tiếng, rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ tìmkiếm, bỗng tóc dần biến thành màu trắng trong suốt, cơ hồ cô ấy bị cánhcửa sổ kia cắt thành hai mảnh, một nữa trắng toát nhợt nhạt, một nữa đen sì u ám. Luồng khí băng lạnh như âm khí đột nhiên trào lên lao thẳngvào trong phòng qua ô cửa sổ, tôi cứng người, mắt mở trừng trừng, runrẫy gọi lớn : "Tử Nguyệt. Đóng cửa sổ vào đi !".

Cô ấy từ từ quay đầu lại, dưới ánh trăng chỉ thấy làn da vốntrắng hồng nõn nà đã biến thành sắc màu nhợt nhạt như tờ giấy, đôi mắtxanh lét u ám, phát ra luồng sáng mờ ảo lập lòe nhu ma trơi giữa đêmkhuya thanh vắng trong thâm sơn cùng cốc. Cô ấy khẽ nhếch mép nở một nụcười dịu dàng, không nghe thấy tiếng cười nhưng lại thấy rõ ràng hàmrăng trằng nhờn sắc nhọn như đâm cả ra bên ngoài, nhấp nhô lồi lõm.

Trời ơi, tôi nhìn thấy cái gì thế này, miệng há hốc, âm thanhkinh hãi đang ở trong cổ họng mà không thoát ra ngoài được. Tử Nguyệt,tại sao em lại biến thành bộ dạng như thế! Không phải Tử Nguyệt, khôngphải! Cô ta là ai?

Tiếng "vù vù" vang lên, cửa sổ được đóng lại, rèm cửa cũng ngừng lay động, căn phòng đã tối trở lại. Dưới ánh trăng khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt đó đã trở nên u tối, bồng bềnh mờ ảo, cô ta nở nụ cười bănglạnh u ám dần đi hướng về phía tôi.

Cô ta là ai? Cô ta là ai? Tử Nguyệt đi đâu rồi?

Lẽ nào người đi dạo cùng tôi vốn không phải là Tử Nguyệt, hay là lúc Tử Nguyệt đứng lên đóng cửa, nó đã nhân cơ hội mượn thân thể của Tử Nguyệt. Sau luồng gió vừa rồi nó mới đến đúng không? Giống như đêm đótại thôn Viễn Vọng, nó đã mượn cơ thể của Nhu Phong. Nhưng tại sao nó có thể làm được điều đó? Rốt cuộc nó là nam hay nữ? Nó làm cách nào có thể mượn được cơ thể của họ?

Mọi thứ dưới chân cô ta mơ hồ lúc ẩn lúc hiện, nụ cười như âmhồn khiến người ta lạnh thấu xương, hàm răng trắng hếu lộ ra trước mặttôi. Mắt mở trừng trừng, tôi liều mạng nhìn chằm chằm vào nó, nó địnhlàm gì?

Cuối cùng nó cũng dừng lại ngay trước mặt tôi, nụ cười như âmhồn đó vẫn không thay đổi, luồng khí buốt lạnh tràn ngập thủy ngân nhưbủa vây quanh tôi, không khí xung quanh nặng nề giống như một vòng xoáykhổng lồ, níu kéo, cấu xé, ép buộc, quấn chặt lấy cơ thể tôi. Tôi nhưngười mất hết sức lực, không ai giúp đỡ bị lạc vào vòng xoáy đó, chẳngthể bay qua và không có sức để kháng cự. Hơi thở càng lúc càng nặng nề,con ngươi trương to như muốn vọt ra ngoài.

Vẫn nụ cười tràn ngập âm khí, rồi tay phải nó từ từ đưa thẳng ra trước mặt tôi? Nó lại định duỗi một ngón tay ra sao? Nó muốn nói gì với tôi, muốn đến lấy mạng tôi sao?

Tôi không thể nào chịu đựng được nữa, hét lớn một tiếng, tóm lấy bàn tay đó, rồi bóp chặt cổ nó. Cảm giác chân thực, ha ha ha ha, nókhiến cuộc sống của tôi không yên, khiến ngày ngày tôi bị giày vò, vìthế tôi phải giết nó, có người nói ma quỷ không thể chết nhưng cảm giácchân thực thế này, chỉ cần tôi không buông tay, tôi tin, mình có thểgiết được nó, để nó lần thứ hai làm ma quỷ.

Nó đang giãy giụa, hai tay nắm chặt tay tôi, còn tôi cố sức bópnghẹt cổ nó, đôi mắt xanh xanh âm u như phát sáng, môi khẽ nhếch nở nụcười băng lạnh. Nó lắc đầu, từng chút từng chút, bàn tay ấm áp đó khôngcòn sức lực nắm lấy tay tôi nữa, hai tay tôi như sắt đá, lần này, nhấtđịnh tôi sẽ không buông ra.

Tiếng cười thê lương của tôi vang lên, lần này người không thểgiơ một ngón tay ra trước mắt ta nữa, ta sẽ giết người, xem người tiếptục làm ma quỷ thì có thể đến đoạt tính mạng ta nữa hay không, ta sẽ báo thù cho Tiểu Vương. Ngươi đã từng nghĩ đến ngày này chưa? Nghĩ đến cóngày người sẽ bị chết dưới tay ta thế này chưa?

Tiếng cười của tôi dần biến thành thứ âm thanh u u, Tiểu Vương,một người nhiệt tình chăm chỉ như thế, tuổi thanh xuân vẫn phơi phới như vậy, thế mà lại bị kết cục như vậy, hôm nay cuối cùng tôi cũng có thểbáo thù được cho cậu, tôi tin, từ giờ trở đi, tôi cũng có thể thoát khỏi sự giày vò của những cơn ác mộng, mọi thứ sẽ trở nên an bình.

Ma quỷ không chết, phải không? Vậy việc tôi đang làm này là phícông tốn sức sao? Nếu không phải vậy thì tại sao sắc xanh u ám trong mắt của nó vẫn không đổi, nụ cười u ám như âm hồn trên mặt nó lại khôngbiến mất? Nhưng, nếu đúng là như thế, tại sao nó có thể giãy giụa, tạisao càng giãy giụa càng yếu? Tôi sắp thành công rồi phải không? Hóa raquỷ cũng có thể thở phải không? Phải không?

Chúng tôi lăn lộn trên đất, tôi vẫn không chịu buông tay, càngbóp cổ họng của nó chặt hơn, dù quỷ không cần thở nhưng tôi tin, tôi bóp chặt cổ nó thế này, nhất định nó sẽ không có cách nào giơ một ngón tayra trước mặt tôi được, ha ha ha, hóa ra quỷ cũng chẳng có gì đáng sợ,hóa ra, quỷ cũng bị tôi giết chết thẳng cẳng thế này.

Tôi nghe thấy tiếng "khanh khách" từ trong cổ họng của nó, nógiãy giụa càng lúc càng yếu, tôi cố gắng bóp mạnh hơn thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh mơ hồ, nhè nhẹ : "Anh Nam Bính...".

Tôi kinh ngạc sững sốt, hoảng loạn buông tay, là ai? là ai?

Tử Nguyệt, em gọi anh ư?

Tiểu Nghiên, em gọi anh sao ?

Ai gọi tôi?

Sức cùng lực kiệt tôi ngồi phịch trên đất, bắt đầu thấy kinhhãi. Nó vẫn nằm bên cạnh tôi, rất lâu không động đậy. Gió đêm từ khe cửa sổ thổi vào trong phòng, khiến rèm cửa sổ khẽ lay động, bầu không khíxung quanh vô cùng tĩnh mịch.

Tốn không biết bao nhiêu sức tôi mới dần định thân trở lại, quay đầu tìm kiếm.

Trong luồng sáng yếu ớt, Tử Nguyệt nằm im trên mặt đất, không nghe thấy tiếng thở.

Con ngươi tôi mở to, không, không thể nào, không thể nào, lẽ nào, kẻ mà tôi bóp cổ không phải là con quỷ đó mà là Tử Nguyệt.

Tôi nhào đến ôm Tử Nguyệt vào lòng, gục đầu xuống. Tôi như bịsét đánh, đau đớn, Tử Nguyệt, anh giết em sao? Có đúng là anh giết emrồi không?

Anh giết em rồi, Tử Nguyệt, anh phải làm thế nào đây?

Tôi vô cùng hoảng loạn, tim đau rỉ máu, không biết nên làm thếnào, làm sao để cứu em bây giờ, tôi ôm chặt Tử Nguyệt vào lòng, khôngngừng gọi : "Tử Nguyệt, anh xin lỗi, anh xin lỗi...".

Trong luồng sáng mơ hồ, hai mắt Tử Nguyệt vẫn nhắm nghiền, sắcmặt trắng bệch, nhợt nhạt, tôi không dám kiểm tra xem cô ấy có còn thởnữa hay không. Tử Nguyệt, anh phải làm sao đây, làm sao anh lại ra tayvới em như thế? Lẽ nào anh cũng giống như Trường Hà, từng bị thứ gì đókhống chế cho nên anh không thể suy nghĩ, trở thành con rối của hắn, cho nên anh đã giết người mà anh thương yêu nhất sao ?

Tử Nguyệt, Tử Nguyệt, tại sao lại thế này? Tại sao lại thế này?

Thứ chất lỏng trong suốt chảy xuống từ gò má tôi, rơi trên khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt của Tử Nguyệt. Ngươi là ai, ngươi là ai? Nhìnthấy ngươi là bọn ta mà, có chuyện gì hãy để bọn ta chịu, Tử Nguyệt cótội tình gì? Tại sao người phải hại người vô tội như thế?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom