Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Ngôi Trường Phù Thủy

Chương 19: Buổi tối...


Cuối cùng, Aoi đã an tọa trong lồng ( đừng thắc mắc lồng ở đâu ra ), ngồi ngó mọi người ăn cà ri rất vui vẻ với vẻ mặt thèm thuồng. Bây giờ trời cũng tối hẳn rồi. Bên ngoài tiếng côn trùng râm ran và đôi lúc còn có tiếng cú ( chắc có Hóa Thú Sư là cú ). Cả đám đang trò chuyện rôm rả, cả Aoi cũng nói vọng từ trong lồng ra, chủ yếu là về kế hoạch ngày mai dù đã sắp xếp đầy đủ.

Đêm đến, cả đám kéo nhau đi ngủ. Có 2 cái lều một lều con trai và một lều con gái, mỗi lều có 2 phòng ngủ. Thế nên là sắp xếp như thế này: Kaito 1 phòng, Heiji 1 phòng, Shinichi nằm sofa phòng khách ( chủ nhà thì phải nhường khách ). Bên con gái thì Aoi nằm phòng khách ( bị phạt ), Aoko và Ran 1 phòng, Shiho và Kazuha 1 phòng, còn Chihiro thì nằng nặc đòi ngủ với anh nó.

Trời tối mịt. Ngoài Kaito còn mải xoay xở với con em đang xoay tứ tung khắp giường, thì Aoi cũng không ngủ được. Một phần vì đói ( phải nhịn bữa tối mà ), một phần là ức chế ( nó chỉ giết người bất thành thôi mà ), phần còn lại thì đố ai ngủ được khi biết mình đang bị một đống Hóa Thú Sư theo dõi cơ chứ. Cơ mà hình như ngoài nó ra chẳng ai để tâm đến vụ này

Sáng hôm sau, cả bọn dậy lúc 8h30 và được chiêm ngưỡng con mắt gấu trúc thâm quầng của Kaito và Aoi. Kazuha hỏi một cách quan ngại:

- Hai người thức đêm làm gì thế ?

Kaito lườm con em đang mắt nhắm mắt mở sau giấc ngủ ngon lành tối qua. Còn Aoi thì thản nhiên:

- Đọc truyện 18+

- HẢ ???

- Ơ ? Thế chị 18 tuổi rồi ạ ? Hơn cả anh Kaito - Chihiro hồn nhiên

- Em tin nó hả ? - Kaito cười méo xệch

- Đùa mà, đùa mà!

Sau khi ăn sáng xong cả bọn bắt đầu leo núi và nhờ có thành tích khủng trong kì kiểm tra thể lực, anh em Kaito bị bắt khuôn hết đồ

- Tại sao em / tớ lại phải bê hết đồ chứ ?

- Hai người khỏe như vâm thế còn gì ?  - Cả bọn đồng thanh

- Vậy để anh Kaito bê hết đi, em là trẻ con mà! - Vừa nói con bé vừa đưa hết đống đồ cho ông anh

- Này này...! - Kaito gằn

- Nhưng về thể lực thì anh Heiji và Shinichi cũng đứng thứ ba và thứ tư mà - Chihiro mách

Sau một hồi hội ý cả bọn con gái trừ Chihiro quyết định là 3 thằng con trai và Chihiro sẽ chia nhau bê đồ. Tất nhiên là Shinichi và Heiji phản đối kịch liệt nhưng không có tác dụng mà đằng nào phần của hai tên cũng nhỏ hơn hai anh em Kaito và Chihiro nhiều.

Ngọn núi đủ cao để cả đám leo mất Cả ngày trời  ( đáng lẽ sẽ sớm hơn nếu đám con trai chịu dậy ). Không chỉ cao ngọn núi cũng rất tươi đẹp mặc dù mùa này đa phần cây cỏ đã đã rụng hết lá rồi và cả bọn vẫn bắt gặp nhiều động vật như thỏ hay sóc chuột

- Hóa Thú Sư là cái chắc - Aoi nghĩ - Giờ này sóc chuột ngủ đông hết rồi. Thậm chí bọn con gái còn tìm được một bãi hoa màu tím hồng nhỏ trông rất đáng yêu, thế là mỗi đứa đã có một bó hoa bé mang theo

- HẾT CHAP -



 
Chương 20: Nguy hiểm ?


Trời đã trưa, và bụng cả đám cũng đã đói. Tất cả sẽ dừng tại một bãi đất tương đối rộng rãi và bằng phẳng để chuẩn bị cho tiệc BBQ. Chihiro đặt đồ xuống dưới đất và gào lên:

- Em về mách bố mẹ là các anh chị bạo hành trẻ con. Cả đám năm 5 và năm 2 mà bắt một đứa năm nhất khiêng một đống đồ

Kaito tiếp lời:

- Không mang nhiều thì cũng mỗi người một ít đi chứ bắt anh em chúng tôi vác hết thế à ?

Shinichi cũng không vừa:

- Im đi! Làm như bọn này không phải bê ấy!

- Bê có tí mà cũng đòi lên mặt à ? - Thánh Kai vặc lại

Trước khi Heiji kịp nổ nốt, chị đại Shiho phán:

- Ai bê càng nhiều thì càng được ăn nhiều chứ sao ? Lằng nhằng

Thế là im. Thịt mang đi ( gồm thịt gà và thịt ba chỉ heo đã ướp ) rất nhiều cho nên mấy đứa không làm gì cũng không lo bị đói. Cả đám ăn uống rất nhiệt tình, và còn tráng miệng bằng món kẹo Betty Boots. Lần này, Ran không còn phải sợ hộp kẹo nữa, nhờ trời phù hộ Ran bốc được toàn vị ngon: hoa quả, táo, sữa chua, táo, nho khô và cái kì quặc nhất cũng chỉ là xì dầu.  Shinichi được Coca, dưa hấu, kem cạo râu, rượu Rum và cá thối. Kaito lần này xui dễ sợ: gỉ mũi, mực xanh, giấy da, máu và lông mèo. Aoko là nước khoáng, dâu tây, mì gói và đất và ớt xanh. Aoi thì bốc ra caramel, hoa ly, dừa, thịt ôi và...bột ngọt. Heiji cũng không đến nỗi: đậu phụ, ngô nướng, dưa gang, mù tạt và việt quất. Còn Shiho được bít tết, cam thảo, socola sữa, trà ô long và lá cây. Kazuha thì được hoa oải hương, hạt dè cười, đậu xanh, rơm và bùn. Chihiro là lời nhất: táo, cà phe, kem vani, quả vải và mâm xôi.

Tua nhanh đến đoạn cả đám xuống núi nha. ( Ngoài vụ Kaito đem sâu ra dọa bọn gái trừ Chihiro và Aoi rồi suýt bị hất khỏi đỉnh núi thì không có gì ). Tất cả đều vui và có chút mệt. Người thực sự mệt có lẽ là mấy ông Hóa Thú Sư chạy theo đám này từ sáng đến giờ. Và...một bất ngờ cực kì to ập thẳng vào đám nhân vật chính. Khi đi qua đoạn đường có bãi hoa tím mà bọn nó tìm thấy lúc lên, cả đám bỗng dưng biến mất. Đấy là theo con mắt của người ngoài cuộc - tức mấy ông Thần Sáng ấy. Còn chúng thì thấy mình như rơi xuống một đường hầm sâu hoắm, đen kịt, rơi mãi mà vẫn chưa chạm đáy. À, giờ thì chạm rồi. Tất cả đều ê ẩm hết cả người nhưng không ai bị thương tích hay xây xát gì

- Chuyện quái gì đang xảy ra thế này ? - Cả đám đang tự gào lên trong đầu trừ nhóc Chihiro đang tò mò hào hứng và Aoi đang làm mặt lạnh ngầu lòi. Xung quanh chúng là một cánh đồng cực kỳ hoang vu và trống vắng có vẻ từ lâu chẳng được trồng trọt gì. Bầu trời chỉ dám đến nỗi không thể sánh hơn đó lại cứ thổi vun vút qua vai chúng lạnh thấu đến tận xương.

- Chỗ này ghê quá à - Aoko lo lắng

- Ừ. Rất hợp cho 1 cái nghĩa trang - Aoi thản nhiên

Trước khi mọi người kịp mắng cho con bé 1 trận thì đã bị bao vây bởi trên dưới 20 pháp sư, mặc áo chùng đen, mũ kéo xuống che hết cả mặt và tỏa ra luồng sắt khí không thể yêu thương. Một người cao lớn tóc trắng ngẩng đầu lên nhìn cả lũ với con mắt lạnh như băng ( có thể nói là rất gắt ) đủ để uy hiếp bất kỳ ai. Trừ Chihiro:

- Chú ơi, đây là đâu vậy ? 

Hắn chẳng thèm trả lời chỉ phóng một tia đỏ rực lên trời rồi ngay lập tức cả hắn và những kẻ còn lại chĩa đưa phép vào tụi nó. Gần như theo phản xạ Shinichi, Kaito, Heiji, Chihiro và Aoi gào lên:

-  Che chắn!

-  HẾT CHAP -



 
Chương 21: Nguy hiểm ? ( 2 )


Luồng sáng phóng ra từ đầu đũa phép của cả năm kết hợp thành cái lồng tròn bằng ánh sáng xanh rực rỡ. Ngay khi những chớp sáng từ Đũa phép của đám người kia chạm vào và dội lại, cái lồng tròn biến mất. Trước khi tất cả kịp làm thêm gì thì:

- Bốp!

Không cần đũa thần với đũa phép gì cả Ran giáng ngay cho tên áo đen gần nhất một cước cực đau đau ( khổ khốn khổ cho tên này ), Shiho cũng định thần nhanh đánh cho một tên béo cái bùa Choáng. Kazuha và Aoko hô " Che chắn " ngay trước khi cả bốn cô nàng dính đòn. Shinichi lách qua mấy lời nguyền chỉ đại một tên hét "khinh thân" hắn lập tức bị treo ngược giò lên không trung. Heiji cũng vừa chạy tới đánh bùa Choáng một tên nữa. Aoi lại nhào lộn, lăn lóc, chạy dích dắc né đòn, Giải giới một tên và phòng luôn một đòn về kẻ tóc trắng lúc nãy nhưng hắn lại dùng phép phản lại đòn của con bé may mà né kịp anh em Kuroba thích chơi trò cận chiến Giải giới mọi kẻ tự nó nhìn thấy rồi xông vào đánh cho ngất xỉu hoặc nằm ruộng nếu bị phản đòn lại thì vòng ra đằng sau đánh đã vậy còn vừa đánh vừa nói chuyện nữa chứ bây giờ khó có thể mà vây cả đám lại nữa vì mỗi đứa đã chạy một nơi.

- Cái quái...Hự! Ta không cần đấm lưng. Chết đi! - Kaito gầm lên với tên vừa chuồn ra sau và táng 1 quyền vào lưng cậu ta, trước khi đánh ngất hắn

- Èo! - Chihiro vừa nhảy qua chỗ Kaito, vừa mỉa một câu - Anh không chịu luyện tập chứ gì ? Giờ yếu như sên rồi!

- Em...Đợi đấy! Anh sẽ cho thấy sức mạnh của Kuroba Kaito này

- Cẩn thận không lại cố quá thành quá cố đấy anh hai à... - Chihiro cười đểu trước khi nhảy lên để né một tên đang  ngất xỉu bị Kaito ném sang

Trong khi 2 anh em nhà này đang nói đểu nhau " khá là vui vẻ " thì đám kia có vẻ chật vật hơn hẳn:

- Ran! Cậu mau mở gương cầu cứu cô Mc Gonagal đi - Shinichi hét lên

- Tớ đang cố! - Ran hét lại. Cô nàng vẫn đang phải phối hợp cả tay và chân để đối phó với mấy tên kia

- Cứ vứt nó ra! - Lần này đến lượt Kaito hét

Ngay khi Ran hất hộp gương ra Kaito nói:  " Accio " ( Tới đây ). Hộp gương lập tức bay vào tay Kaito. Chihiro nhanh chóng chạy tới chỗ Kaito, tạo bùa Chắn che chở cả 2. Kaito mở hộp. Mặt gương đã trạng thái TV nhiễu.

- Không liên lạc được! Hơn nữa nãy giờ tụi mình đang dùng pháp thuật ngoài trường mà Bộ không biết. Vậy cái này chắc hẳn là ma thuật..., ma thuật gì ta ? Này Chihiro, em nhớ không ? - Kaito quay sang cô em gái - Anh chắc chắn chúng ta đã được học rồi mà!

- Anh không nhớ làm như em nhớ ấy! Chắc là " không gian " gì gì đó... - Chihiro gãi đầu

- Ma thuật " chiều không gian mới " - Aoi bám ngoài quả cầu từ lúc nào hét lên

Ngay đúng lúc hai anh em reo lên " Nhớ rồi " thì quả cầu vỡ ra và cái Aoi lăn 2 vòng trên mặt đất trước khi Khinh thân 1 kẻ vừa chạy tới

- Mọi người! Hội ý cái coi! - Kaito gào lên

Nhưng khó có thể tập trung mà hội ý nổi. Mặt đất nơi từng đứa đứng bắt đầu cao lên với tốc độ cực nhanh rồi ngay lập tức tụt xuống Aoko không bám được, rơi tự do từ độ cao không biết bao nhiêu mét xuống. Kaito ngay lập tức nhảy sang và tóm lấy cô bạn. Cậu cầm đũa phép và lầm bầm:

- Lơ lửng!

Cả hai bắt đầu rơi xuống từ từ như nhảy dù và:

-  Bốp!

- Gì vậy Aoko ? Sao cậu tát tớ ? - Kaito ngạc nhiên

- Bỏ tay ra khỏi mông tớ ngayyyy! - Aoko bùng nổ

- Sao chị lại làm thế ? Đây là anh hùng cứu mỹ nhân mà! - Chihiro góp thêm một câu bá đạo ngay trước khi con sóng thần bằng đất nó đang bám vào đổ ập vào cặp đôi đang bận cãi nhau kia.

- HẾT CHAP -



 
Chương 22: Giải thích


Cả đám có cảm giác mình đã ngất đi một vài giây. Khi tỉnh lại dụi mắt gần chục cái mà vẫn thấy tối kịt. Aoi niệm Lumos ( phát sáng ). Đầu đũa nó biến thành ngọn đèn pin mini, chiếu rọi Kaito và Aoko vừa mới tỉnh và cô nàng Chihiro vẫn còn đang ngất. Nó hướng đũa phép lên trên - trên chúng là một mái vòm đất dày và kín mít. Chihiro vừa đúng lúc tỉnh lại:

- Tụi mình bị giam rồi !

- Ừ, tất nhiên

Cả đám còn lại cũng bắt đầu thắp đũa phép lên tất cả đều thở một cách rất tiết kiệm cho tới khi nhìn thấy một quả bong bóng thủy tinh cỡ bự ở sát vách - nó là một loại máy oxy của phù thủy dùng trong các hầm kín.

- Tử tế dễ sợ! Không tin được luôn! Kaito cảm thán
- Vậy quả nhiên là thế nhỉ ? - Aoi và Chihiro gần như đồng thanh
- Quả nhiên là sao ? - Aoko thắc mắc

Kaito nói:

- Chúng ta đã bị rơi vào một chiều Không Gian khác. Bọn chúng đã dùng ma thuật tạo ra chiều không gian mới và cuốn ta vào đó. Người tạo ra chiều không gian này có khả năng điều khiển tất cả vật chất trong chiều không gian đó. Vì đây là một chiều không gian khác, giống như là một hiện tại khác cho nên mọi thứ ở chiều không gian chúng ta ở trước đây không tồn tại Thế nên mới không liên lạc được với cô hiệu trưởng hai bộ pháp thuật không phát hiện ra chúng ta đang sử dụng phép thuật. ( Móe, hack não quá, cố hiểu nhaaaa! )

- Thật sao ? Tớ chưa hề biết về chuyện này một chút cũng không

- Vì đây là một cấm thuật ngoài giới Hắc Ám và một vài bộ phận Thần Sáng ra thì gần như không ai biết! - Chihiro tiếp lời - Muốn dùng cũng cần ma lực cực kỳ khủng khiếp, nhất là khi điều khiển vật chất nên là rất hiếm khi được dùng.

- Nhưng muốn duy trì chiều không gian này thì nhất định không được để bị giải giới hay sử dụng ma thuật khác, nên để tránh bị tấn công thì người tạo chiều không gian thường sẽ trốn biệt đi bằng cách sử dụng khả năng điều khiển vật chất. Cho nên để thoát ra thì phải tìm và giải giới người đó - Aoi nói có vẻ suy tư

- Vậy chúng nó ta vào đây để... - Aoko vắt óc ra suy nghĩ

Aoi bảo:
- Có lẽ để không ai biết về ma thuật chiều không gian mới em nghĩ ngoài anh Kuroba và em ra thì chẳng ai khác trong bọn mình biết về nó đâu. Bọn chúng đông vậy thì mọi người sẽ nhanh xuống sức và bị áp đảo thôi, vì không thể chạy trốn hay làm cách nào để thoát ra nếu không biết gì về vụ này

- Đúng vậy nhỉ... - Aoko gật gù - Nhưng theo Aoi thì chỉ có Thần Sáng và giới Hắc Ám biết mà, Aoi có bố mẹ là Thần Sáng thì không nói nhưng sao cậu và Chihiro lại biết ?

- B...bỏ qua chuyện đấy đi! Bây giờ nên nghĩ xem nên làm thế nào đi! - Kaito phẩy phẩy tay

- Hừm... - cả bốn bộ não bắt đầu hoạt động hết công suất
Bên ngoài, quả thật là đáng còn lại đang gặp khó khăn. Tất cả đều đã thấm mệt và những tên áo đen bị đánh ngất ban nãy cũng đã tỉnh lại. Heiji điên tiết xoay vòng vòng:
- Đánh - mãi - mà - vẫn - không - hết c
Chưa kể mặt đất cứ thỉnh thoảng lại mấp mô như kiểu động đất cấp 7 cấp 8 hay vài cái cột đất đôi lúc cứ vọt lên chắn ngang một cách bất thường. Shinichi cằn nhằn:

- Họ đâu cả rồi anh em Kuroba hai cô nàng màu xanh ấy ( Ao trong tên của cả Aoi và Aoko nghĩa là xanh )
- Chắc là trong kia - Shiho hất đầu về quả cầu phía hình bán cầu tổ bố cách họ khá xa.

- Hết chap -
 
Chương 23: Chạy thoát


- Tụi mình phá cái quả đấy ra nhé! - Said by Ran

- Có được không mới là vấn đề ấy! - Kazuha hét lên

*Bùm* - Quả cầu rung chuyển dữ dội

- Hay là cứ để họ phá nhỉ ? Heiji buột miệng

- Nghiêm túc chút đi! - Shinichi quẳng cho một câu ngay trước khi đánh bùa  Choáng một tên vừa xông tới

- Cẩn thận!!! - Ran ngay lập tức lao tới đá SML cái tên đang tính đánh Shinichi

Một cách rất đột ngột, luồng sáng vàng phóng tới và Ran lập tức ngã quỵ xuống.

Aoko và Kazuha lập tức lao tới tạo lá chắn quanh Ran. À mà khoan đã có gì đó sai sai...

- Các cậu ra từ bao giờ ? - Tất cả mấy tên vừa thoát ra ngạc nhiên tới tột độ

- Để sau hãy nói - Kaito gằn giọng

Sự thực là thế này:

Ban đầu thì bọn bị nhốt còn do dự vì phải đối đầu với một kẻ có thể điều khiển Vật Chất. Nhưng nhờ việc nghe ngóng thì Aoi biết được bên ngoài đang gặp khó khăn vì mặt đất liên tục thay đổi. Vốn dĩ khi đã sử dụng ma thuật trường không gian mới thì không thể sử dụng thêm bất kỳ phép thuật nào khác, nên không thể vừa canh chừng tù nhân vừa tấn công kẻ bên ngoài. Hơn nữa, không được trực tiếp nhìn những người bị giam được nếu không muốn bị lộ, nhất là khi những người đó biết cách giải ma thuật chiều không gian mới. Cho nên cách duy nhất để biết tình hình chính là nghe ngóng. Cộng thêm việc mái vòm đất có vẻ quá dài để phá chỉ trong một đòn và chắc chắn sẽ gây sự chú ý của kẻ điều khiển dẫn đến việc khó thoát ra hơn nữa. Tổng hợp lại tất cả các điều trên cả bọn ( 60% nhờ công của Kaito và Aoi ) đã có kế hoạch sau : Trong lúc Kaito và Aoko đào một cái đường hầm ra ngoài Aoi và Chihiro cố tình gây ra động tĩnh để kẻ điều khiển nghĩ rằng chúng đang cố thoát ra bằng cách phá vỡ quả cầu. Vì kẻ đó không muốn cả bọn chết cho nên việc cố tạo ra chấn động cho quả cầu sẽ không gây nguy hiểm tới tính mạng hai đứa. Sau khi xong đường hầm, Kaito và Chihiro sẽ cho nổ một cú thật to trong mái vòm. Thời cơ khi kẻ điều khiển tập trung giữ vững quả cầu, tất cả sẽ lao thật nhanh qua đường hầm. Nếu vụ đổ đủ to và chúng đủ may thì sẽ qua được đường hầm suôn sẻ. Còn nếu ít may mắn hơn thì người điều khiển cũng không để chúng chết nghẹt, nếu đường hầm phía trước sẽ bị khép lại thì tất cả sẽ cùng cho nổ tung phần đường cụt nên vẫn có cơ hội thoát ra ( kế hoạch phức tạp quá ).

- Nghe tớ nói - Kaito nói to - Đánh đấm giữ sức thôi! Có chuyện này...

Chưa để Kaito nói hết câu, một bức tường đất dựng lên ngay trước mặt cậu. Nhưng lần này Kaito đã đề phòng, cậu nhảy một củ cực cao đồng thời hét lên:

- Nổ tung!!!

Cả bức tường lẫn vùng đất xung quanh nổ tan tành. Kaito tiếp đất rồi hấp một cái, cậu đã ở tít phía sau:

-

- Kazuha này... ( dù Kazuha không có ở đó )

Giải thích 1 chút cho những ai không hiểu ( giống au ) : Kaito gọi Kazuha dù không có ở đấy để làm cho người điều khiển nghĩ rằng cậu đang cố gắng truyền đạt về ma thuật chiều không gian mới cho người khác và sẽ ngăn cậu lại. Từ đó dùng nổ tung để có thể xác định người điều khiển

Lần này, từ bốn phía đều có tường. Kaito lại tiếp tục làm chúng nổ tung. Còn bây giờ chưa cần tường xuất hiện thì đã:

- NỔ TUNG!!!!!!

Mặt đất bị lật tung lên đến hơn 10m, diện tích có khi lên đến 100m2. Cứ nói là 4 người: Kaito, Chihiro, Aoi và Aoko cùng làm thì cũng không thể lớn đến thế! Còn lí do thì để sau hãy nói. Quan trọng hơn là ta đã tìm được người cần tìm. Một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc trắng bồng bềnh và đôi mắt xanh lam bị hất lên từ vụ nổ, cầm cây đũa phép với một quầng sáng bạc bao quanh đầu đũa khiến tất cả mảnh đất vỡ vụn đều dạt ra xa cô ta.

- Chính là người đó! - Anh em Kuroba giơ đũa thần lên. Mặt đất đang trở lại trạng thái cũ và cô ta cũng nhanh chóng khuất dạng

- Nổ tung! - Hai người hét lên lần nữa, và người phụ nữ lại xuất hiện

- Tới đây! - Aoko đứng từ xa triệu hồi các mảnh vỡ, nhưng người điều khiển đã kịp thu lại

- Hay lắm! - Kaito reo lên

Lý do Kaito nói vậy là đây: Từ một mảnh đất to mà người phụ nữ thu lại, Aoi nhoài người hẳn lên sau một hồi bám vào mặt sau miếng đất, chĩa đũa phép lên:

- Giải giới

Viết thì dài chứ từ lúc anh em Kuroba cho nổ tung tới đây chưa quá 10 giây. Đòn Giải giới của Aoi thì diễn ra khi miếng đất cách người điều khiển có 1m. Quá bất ngờ và không kịp trở tay, đũa phép văng khỏi tay cô ta, lập tức Kaito lao ra và bắt lấy nó. Mọi thứ trước mắt cả đám tối sầm lại. Cả đám có cảm giác bị hút ngược lên trên. Cho tới khi tụi nó yên vị trên mặt đất, đúng nơi tụi nó biến mất, giờ đã có rất nhiều thần sáng vây quanh.

- HẾT CHAP -

 
Chương 24: Chế thuốc


- Hộc...hộc... cả đám trừ Ran vẫn còn bất động đang thở dốc. Vây quanh tụi nó không biết là bao nhiêu Thần Sáng, có người cúi xuống hỏi han, nhưng tai cả bọn còn ù ù cạc cạc sau khi bị hút, nên không nghe thấy gì cả. Cho đến khi một ông chú len vào, chỉ đũa phép vào cổ họng rồi:

- NGHE RÕ KHÔNG ?

8 đứa giật thót, vội vàng bịt tai. Aoi lầm bầm:

- Bùa Âm Vang. Chơi ác quá, chú Kazami

Ông chú được gọi là Kazami đáp:

- Lại là nhóc à ? Suốt ngày suốt tháng dính vào rắc rối thế Misaki ?

- Cũng như chú suốt ngày gây rắc rối thôi. Cấp trên chú bảo thế đấy! -  Aoi đã lấy lại phong thái tỉnh bơ gợi đòn thường thấy

- Nhóc...Thôi mấy đứa lên xe rồi còn về lều, nhanh lên!

Tất cả cùng trèo lên con xe 9 chỗ Trông rất bình thường ngoại trừ việc nó xuất hiện ở một nơi ô tô không thể lui tới. Kazami là người lái xe quay xuống hỏi:

- Còn cô gái đang ngất kia có gì đáng lo không ?

- Cháu không rõ ạ! - Chihiro lễ phép bất thường

- Nhưng bây giờ thì có lẽ vẫn chưa nguy hiểm về tính mạng đâu ạ!

- Thầy thuốc nói thì chắc đúng rồi nhỉ? - Kaito ngồi ghế phụ lái vừa nói vừa cười

Shiho nhìn Chihiro:

- Nhóc giỏi làm thuốc à ? Giống chị rồi!

Chihiro chỉ cười đáp lại. Cả đám không nói năng gì nữa trên quãng đường còn lại bởi lẽ nửa đám ngủ luôn trên xe rồi. Về tới lều tất cả mấy đứa đang ngủ bị dựng dậy hết để kiểm tra vết thương, ngoài Kaito bị bong gân tay trái khi chống xuống đất lúc bắt đũa phép, thì những đứa còn lại chỉ bầm dập xây xát thôi. À còn Ran thì:

- Chị ấy dính bùa Đông cứng - Sau một hồi thăm khám, "bác sĩ" Chihiro đã phán như vậy

Bùa Đông cứng vốn là một loại bùa chú rất cao tay, đưa đối phương vào trạng thái bất tỉnh và sẽ không bao giờ tỉnh lại trừ khi được giải bùa. Cái nguy hiểm ở chỗ khi cơ thể bất tỉnh,  các nội quan như não hay tim vẫn hoạt động, cho nên nạn nhân vẫn có thể chết đói, chết khát, hay bị giết được. Còn một loại bùa na ná là Hóa Đá thì nạn nhân sẽ ngưng mọi hoạt động của bộ phận và cơ thể cứng lại như đá cho nên là sẽ không thể chết trong thời gian bị Hóa Đá.

- Lời nguyền Đông cứng thì phải cỡ thầy Flitch dạy bùa chú trường mình mới giải được. Nhưng có thể dùng thảo dược để trấn áp và thuyên giảm. Có ai mang cái bó hoa tím hồng trên núi về không ạ ?

- Không!!!! - Tất cả đáp lời, sau khi đánh nhau mệt nghỉ thì ai còn quan tâm tới hoa hòe hoa sói gì nữa chứ! Chihiro thở dài:

- Vậy thì em lên hái lại! Chị Shiho cứ ở lại đây chăm sóc cho mọi người nhé!

- Chị cũng chẳng thèm đi đâu Shiho cười khẩy cầm cái cổ tay Kaito ra băng

- Này nhóc con không được ra ngoài bây giờ! - ông chủ Kazami nạt - Nguy hiểm lắm đấy biết không hả ?

Chihiro cũng không vừa:

- Nếu bây giờ nó không ra thì chị Ran sẽ gặp nguy hiểm. Thần Sáng kiểu gì mà coi thường mạng sống của con người thế hả ?

- Để bọn này đi hái thì có sao ?

- Các chú biết gì về thảo dược học không mà đòi đi chứ ?

Sau một hồi đấu võ mồm thì ông chú Kazami cũng chịu thua con bé hư đốn  ( theo cách ông nghĩ ) và đành gọi người lái xe đưa con bé lên núi. Kaito gọi với theo:

- Này khoan đã cho anh đi với chứ!

- Không được! - Aoko kéo tay Kaito lại cậu phải ở đây chứ!

- Mà này băng khẽ thôi chứ Shiho! Đau đấy - Kaito quay sang càu nhàu với cô bạn rốt cục cô nàng lại còn siết băng cho chặt nữa làm cậu chàng nhảy dựng lên. Trong khi đó một ông thần sáng khác thì yêu cầu bọn chúng kể lại toàn bộ câu chuyện, nếu không phiền Aoi, Shinichi, Heiji, Kazuha đương nhiên không phiền ( Aoko còn đang bận đánh vật với hai đấu sĩ Kaito và Shiho ). À dành cho những ai muốn biết thì lý do mặt đất nổ tung dữ dội như vậy là đây: Đơn giản là cả 8 người đều cho nổ tung mặt đất cùng một lúc. Nhắc lại nhé việc nghe ngóng là cách duy nhất để kẻ điều khiển không gian biết tình hình cho nên việc Kaito nói và nhảy xa là cách để dụ cô ta đi theo cậu và đến gần mặt đất hơn. Trong khi đó dù không thể nói ra bằng miệng được nhưng việc dùng điện thoại của Aoi và Ran ( còn nhớ không ?  Chắc không nhớ 2 cô nàng có mang đâu nhỉ ) gõ dòng chữ Kaito nhảy lên lần 3 thì nổ tung chỗ đó và đi gí vào mặt từng người phe mình với Aoi và Chihiro cũng không khó khăn cho lắm. Còn đây là dành cho những ai lo lắng cho Chihiro và những người đi theo. Thực sự thì ngoài việc bị thúc chạy nhanh mấy ông thần sáng vẫn yên lành, may mà Chihiro đang bận mode nghiêm chỉnh, suốt đường đi nó cứ nghĩ thế này:

" Phải nhanh lên không chị Ran có thể chết mà chị Ran chết sẽ không được ăn cari nữa! "

Nó lo cho Ran thật mà mỗi tội máu ăn uống của nó quá cao và cà ri của Ran quá ngon.

- HẾT CHAP -



 
Chương 25: Chế thuốc ( 2 )


Tất nhiên không chỉ mình Chihiro lo cho Ran Kazuha và Aoko cũng trông chừng Ran với một vẻ rất tâm trạng. Shiho thì đi loanh quanh khắp lều, Aoi thì dù có nói là: " Chị ấy sẽ ổn thôi " nhưng cũng chỉ ngồi chết dí trên ghế và đang đung đưa chân ( một trường hợp rất hiếm rất rất hiếm ), còn Heiji thì hết vặn vẹo trên ghế, nằm lăn ra sàn lại còn đi theo Shiho vòng quanh lều. Shinichi thì thu mình vào góc nhà à nhầm góc lều mới đúng, đứng khoanh tay một cách không yên tâm. Kaito tới gần đặt tay lên vai cậu "an ủi"

- Đừng như vậy cô ấy bị thế cũng vì cậu cả!

Tất nhiên sau đó là một trận đuổi bắt chí tử giữa hai tên bằng giống hệt nhau thôi coi như cũng là một cách giải tỏa căng thẳng. Khi hai thằng đang ngồi thở hồng hộc vì mệt thì Chihiro về tới:

- Em mang thuốc về rồi đây! - Con bé nói vọng vào

- Vất vả cho em rồi! - Shiho chạy ra đón

- Không có gì đâu mà ngoài bó hoa để chữ cho chị Ran em còn hái rất nhiều thảo dược về cho mọi người này! - Chihiiro vừa nói vừa đưa đồ cho Shiho và Kazuha - À mà chị Ran sao rồi ạ ?

- Chị ấy vẫn bất động nhưng chưa có biến chứng gì - Aoi lên tiếng sau một hồi im lặng

- May quá! Em cứ nghĩ sẽ về không kịp chứ!

- Được rồi, giờ thì đi chế thuốc thôi! Chị giúp em một tay - Shiho không giấu nổi vẻ hào hứng

Hai chị em bắt đầu lôi ra từ hành lý trông khá gọn nhẹ của Shiho một cái Vạc Đồng to tướng, một cái muỗng, vài con dao bạc cùng đủ thứ khá. Nếu Ran còn tỉnh thể nào cũng mắt tròn mắt dẹt. Cái vạc được treo lên lò sưởi bó hoa tím bị băm nát bét và đổ vào cùng nhiều thứ khác nữa. Không hiểu tại sao nhưng nhìn hai cô nàng bào chế lại toát ra vẻ hắc ám vô cùng. Một lúc lâu sau:

- Bào chế cái này tốn ma lực dễ sợ! Chihiro vừa múc thuốc vào ly vừa than thở. Bằng một cách vi diệu nào đó ly thuốc có màu vàng trong veo chẳng liên quan gì đến nguyên liệu. Chihiro nói tiếp, ấn thuốc vào tay Aoko:

- Cho chị ấy uống từng thìa hết ly này, chị sẽ tỉnh lại một chút. Tốt nhất là để bệnh nhân nghỉ ngơi tuyệt đối. Thế đấy... - Nói tới đây thì Chihiro ngã lăn quay ra đất

- Này Chihiro... - Kaito vừa kịp lo lắng thì...

- Z...z...z - Chihiro bắt đầu ngáy o o

- Giời ạ! Làm tưởng bở thôi bác nó về giường Shinichi vỗ tay lên trán

- Vác cả chị ấy nữa anh ơi - Aoi chỉ tay về phía Shiho cũng đang nằm sấp mặt ngủ ngon lành từ khi nào. Trong lúc Chihiro và Shiho được vận chuyển về phòng Aoko cho Ran uống thuốc đúng theo hướng dẫn hết ly, Ran hơi khẽ chuyển động, nửa phút sau thì:

- Oái! - À thì đang yên đang lành Ran lại hôi chân thẳng vào cổ cô nàng. May mà Kazuha và Aoi kéo lại kịp, Aoko cười trừ:

- Chúng ta an toàn rồi mà! Không có kẻ thù nào ở đây đâu

Ran có vẻ đã nhận thức được tình hình:

- Xin lỗi nhiều nhé Aoko! Xin lỗi nhé!

- Hậu quả khi bị đông cứng lúc đánh nhau là đây hả ? - Aoi cười khúc khích

- Thôi giờ thì tốt rồi cậu cứ nghỉ ngơi đi! - Shinichi lên tiếng

- Mọi người ổn cả chứ ? - Ran hỏi lo lắng

- Ngoài cái tay trái bong gân của tớ thì chỉ xây xát được dập tẹo thôi! - Kaito trả lời

- Đúng rồi cảm ơn và xin lỗi cậu về vụ đó nên khi cúi đầu đến suýt ngã ( nhờ công ông bạn Kaito )

- Chẳng sao đâu giờ tớ ổn rồi mà! - Ran cười - À, Kaito tay cậu không bị nặng chứ ?

- Nhẹ mà, không sao! Tớ còn không nghĩ cũng chật lúc tớ chống tay xuống lại bong gân được! - Kaito xởi lởi

- Lẽ là thế đấy! - Aoi phát biểu - Nhưng từ lúc anh đỡ chị Aoko anh cũng đã vặn vẹo cổ tay rồi bóp bop còn gì! Chắc lúc đấy cổ tay anh bị thương nhẹ rồi, nên lúc đó mới bong gân

- Xin lỗi nhé! Tại tớ mà... - Aoko áy náy

- Không sao, không sao Kaito xua tay nhiệt tình

- Ừ! Aoko của cậu thì có sao đâu! Heiji - thanh niên mãi mới xen được vào cuộc nói chuyện cười nhăn nhở. Trước khi một cuộc đại chiến hiệp xảy ra Kazuha báo:

- Được rồi! Giờ tất cả đi ngủ đi cho Ran còn nghỉ ngơi chứ! Về phòng đi nào

- À, Chihiro với Shiho thì Ran gọi với theo

- Chế thuốc cho cậu xong thì cả hai mệt quá ngủ mất rồi không bị sao cả cứ ngủ đi nhé!

- Thế à ? - Ran nói có vẻ hơi hối lỗi

- Không cần lo quá con bé đấy thì khỏe ngay ấy mà! - Kaito trấn an

Vì người bệnh cần nằm một mình cho nên cách xếp phỏng phải thay đổi. Shiho nằm phòng ngủ bên cạnh phòng Ran, Chihiro đã được bế sang phòng ông anh. Sau khi bốc thăm thì Kazuha nằm với Shiho, Aoi và Aoko sang chiếm một phòng bên lều con trai còn hai thằng thì chia nhau ngủ ở hai phòng khách ( tính ra thì Kaito là lời nhất ). Tất cả vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ ngay lập tức, chỉ khổ cho mấy ông Thần Sáng tối nay lại phải bờ bụi thức canh chừng cái bọn này.

- HẾT CHAP -



 
Chương 26: Về trường


Sáng hôm sau, cả đám bị lôi dậy bởi Thần Sáng. Khổ thân mấy ông Thần Sáng lần nữa, vì mấy đứa nhóc cực kỳ khó chịu khi bị lôi dậy vào 8 giờ sáng, trong khi chúng muốn ngủ cả ngày. Hậu quả nghiêm trọng nhất là một chị Thần Sáng bị Aoi ném nguyên cái gối vào mặt.

Lên xe là cả bọn ... ngủ tiếp cho nên quãng đường tới trường thế nào thì bọn này hoàn toàn không biết được. Chỉ tới khi xuống xe và Ran mang lên bệnh thất, đám còn lại mới tỉnh ngủ một tí, và nhận được lệnh lên phòng hiệu trưởng ăn một chút ( vì giờ đã quá giờ ăn sáng rồi ) để kể lại cho cô hiệu trưởng nghe mọi chuyện. Ai nghĩ ra cái lệnh này quả là thiên tài, vì nghe đến ăn là cả bọn tỉnh như sáo và sự nhiệt tình tăng vòn vọt, từ trưa tới giờ bọn nó đã được ăn gì đâu!

Đúng là trên phòng hiệu trưởng có đồ ăn thật: một đĩa đầy ú sandwich đủ loại, nhưng mà tụi nó không thấy cô hiệu trưởng đâu cả. Được cái gì thế mà cả bọn ăn rất tự nhiên, và bằng cách nào đó, cái đĩa bánh luôn đầy lên mỗi khi mỗi khi hết. Cuối cùng cô hiệu trưởng cũng vào và cả bọn cũng ngừng ăn. Trông cô không giống cô Mc Gonagal điềm tĩnh như mọi khi cho lắm. Tóc cô rối hẳn lên, áo chùng xộc xệch, đi sầm sập vào trong phòng, kéo ghế ngồi thẳng xuống, môi mím lại. Cô cất giọng - một giọng kiềm chế vô cùng:

- Có chuyện gì ?

Cả đám lần lượt kể lại câu chuyện một cách dè dặt hết mức, xong xuôi cô lập tức hỏi:

- Cây đũa phép đó ai đang giữ hả Kuroba ?

- À! Em còn giữ ạ! - Kaito lôi cây đũa trong ba lô ra

Cô hiệu trưởng cầm cây đũa phép lên: cây đũa dài tầm hơn 20cm, dáng thanh mảnh, gỗ màu nâu đỏ đậm có tính đàn hồi khá ổn ( uốn cong được ). Đũa có vẻ hơi cũ, nhưng còn rất tốt ( thế mới thực hiện được phép thuật ghê gớm đó )

- Cô sẽ đưa cho bộ xem xét! Đây đúng là một trường hợp khó tin, một thế lực không ai rõ đang hoạt động - một thế lực mơ hồ và mạnh đến kỳ lạ. Hơn nữa Bộ sẽ không công khai vụ này lên báo, khó mà hiểu được cái gì đang xảy ra

Một khoảng im lặng lạnh lẽo. Cô hiệu trưởng đột ngột nói:

- Các em về phòng đi. Lâu đài hiện tại thì an toàn. Có lẽ, à không chắc hẳn là kỳ nghỉ này các em phải ở lại đây thôi. Bây giờ Mouri đã được giải bùa rồi, các em có thể xuống thăm em ấy. Còn Misaki, em ở lại đây một chút, có người muốn gặp riêng

- Dạ! - Aoi đáp

Cả đám còn lại đi ra khỏi phòng và tìm xuống bệnh thất. Thầy Flitch quả là cao tay, Ran đã tươi tỉnh trở lại và bà y tá bảo tầm 2 tiếng nữa cô có thể về phòng cho nên cả bọn quyết định ngồi khi lại đợi luôn. Được cỡ nửa tiếng Aoi xuống, thoạt nhìn không có gì khác cả nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy đoạn chun đen lẫn vào màu tóc của con bé đã thay bằng đoạn chun xanh nước biển thắt thành nơ bướm, mỗi đoạn dây thắt thừa ra có đính một hạt cườm đỏ trong veo ở cuối, so với Aoi nó có phần hơi điệu đà quá. Kazuha vui vẻ:

- Sợi dây buộc tóc ở đâu ra thế Aoi ?

- Người quen gửi ạ! - Aoi trả lời

Dù chữ người quen rất chung chung nhưng còn ai ngoài bà nó gửi cho nữa, chắc người gặp lúc nãy cũng là bà nó luôn - đấy là những gì bọn nó nghĩ, cho tới khi Kaito, Chihiro, Heiji, Shinichi nhìn thấy một kẻ khả nghi. Qua kính cửa sổ đã bị phủ một lớp tối đen phản chiếu hình ảnh một chàng trai tầm 25 tuổi với mái tóc trắng và làn da ngăm. Đáng chú ý là đôi mắt trông khá - giống - Aoi của anh ta liếc con bé với một vẻ rất kỳ quặc

- Em có họ hàng gì khác không Aoi ? Ngoài bà của em ấy! - Shinichi hỏi cô nhóc dưới phòng ăn tối. Aoi rời mắt khỏi miếng bánh rồi lại nhìn như lúc trước bình thản đáp:

- Không có, nếu có thì cũng không biết!

- Kể cũng đúng! - Shinichi nghĩ. Sống với bà ngoại từ bé - lúc bố mẹ nó vừa mất tích, thì việc có họ hàng bên nội mà nó không hề biết cũng hợp lý thôi.

- Nhưng em biết bạn cũ của em gái bà em! - Aoi nói đột ngột - Bà có một em gái kém mình nhiều tuổi đã mất từ lâu lắm rồi

- Thế hôm nay người đó đến thăm em à ? - Shinichi thừa cơ hỏi luôn

- Không! Anh không nghĩ là bà em sao ? - Aoi cắm dĩa vào cái bánh nhưng mắt thì nhìn Shinichi chằm chằm

- Bà em già rồi, lại là Muggle! Sao tới được, mà sáng nay anh tưởng em có gọi cho bà rồi ?

- Vâng em có gọi rồi! - Aoi lại nói với một vẻ xa xăm quái lạ

Shinichi đưa tay lên trán. Ngốc thật, anh ta làm sao là bạn của em gái bà Aoi được, dù kém nhiều tuổi tới đâu cũng chẳng thể trẻ tới thế được. Mà thôi chắc chẳng có gì đâu chỉ là người quen của Aoi thôi!

- HẾT CHAP -



 
Chương 27: Kì Giáng Sinh


Đúng như cô Mc Gonagal nói, cả bọn phải ở lại trường kì Giáng Sinh này, và cả bọn không ( thể ) có ý kiến gì cả. Ngày lễ ở trường không đến nỗi nhàm chán. Cả trường vắng ngắt, gần như chẳng có ai, thế nên là cả đám tha hồ chạy nhảy khắp nơi và chơi Quickdich vào mỗi ngày đẹp trời. Đội chia như thế này: Shinichi, Aoi, Kazuha và Heiji Vs Kaito, Aoko, Shiho và Chihiro. Shinichi và Kaito thì khỏi nói, Aoi và Chihiro hóa ra cũng đều là thánh Quickdich nhỏ tuổi cả. Kazuha và Aoko dở khiếp, còn Heiji và Shiho đều thuộc hạng trung bình. Tóm lại là đội hình rất cân đối. Sáng ngày 24 tuyết bắt đầu rơi nhẹ, tới chiều thì thì cả bọn đã có thể chơi bóng tuyết và đắp thành người. Shiho và Aoko - 2 cô nàng "nghệ sĩ" nhất nhóm đã làm Ran ngạc nhiên hết biết khi dựng nguyên một cây thông Noel bằng tuyết y như thật ( tất nhiên là có sử dụng pháp thuật ). Còn Kaito và Shinichi làm một nhóm đấu với Chihiro và Aoi vừa ném bóng tuyết vừa réo tên nhau

Buổi tối. Bữa tiệc Giáng Sinh bắt đầu. Từ trần đại sảnh đường rơi xuống một thứ tuyết phù thủy ấm và khô chạm phải thứ gì là tan biến ngay. Bốn dãy bàn bày la liệt đủ thứ đồ ăn ngon lành:  gà Tây bóng lưỡng, súp bí đỏ béo ngậy, lợn quay, thịt hầm, bít tết, cốt lết, những thuyền nước sốt đi lại khắp dãy bàn. Cứ cách một đoạn, trên bàn lại đặt một cái pháo phù thủy. Pháo này cứ rút một cái là nổ như đại bác, từ bên trong chạy ra bao nhiêu là chuột bạch - chuột sống ấy. Kèm theo đó là vài món quà hay ho. Cái Kazuha và Heiji cùng kéo bắn ra một cái mũ nồi đen, một bộ đồ chơi phù thủy nấu ăn, một set đổ Mơ Mộng của tiệm quậy Geogre ( chỉ cần dùng ít phép thuật lên set đồ là sẽ mơ như trên quảng cáo trên vỏ hộp ) cùng một bộ bài Mèo Nổ phù thủy. Nếu bốc phải mèo nổ mà không có Defuse là sẽ nổ thật dù không chết. Đã đến phần những tâm hồn hảo ngọt yêu thích, món tráng miệng xuất hiện rồi đây! Nếu không tính qua nhà bánh gừng to oạch mỗi dãy bàn thì chúng ta có bánh pudding, khúc cây, bánh quy bơ, bánh táo,... và nhiều thứ khác nữa. Về mặt đồ uống, ngoài nước bí thì ta có thêm rượu trứng eggnog và ca cao nóng, riêng trên bàn giáo viên còn có mulled wine - rượu vang nấu cùng cam, quế, đinh hương và nhiều gia vị khác

Lần này thì đa số mọi người kể cả Ran đều cố ăn đến 2 lần một món dù điều đó làm cả bọn nặng hết cả bụng và chỉ muốn ngủ lăn ra bàn tiệc cho rồi. Mấy ông thần sáng vẫn thường kỳ khốn khó, phải vừa ăn bánh mì vừa trông canh, vừa chảy nước miếng. May mắn là cô hiệu trưởng thấy thảm hại quá, cho phép mấy anh ăn nốt đồ thừa trong nhà bếp. Làm Thần Sáng khổ thật!

Sau bữa giáng sinh no say, cả bọn lết xác về phòng. Bọn con trai thì không có gì đáng nói, tại vì vừa về tới nơi chúng nó ngủ ngay lập tức. Riêng ba cô nàng Aoi, Kazuha và Ran thì có một chuyện trước khi đi ngủ. Ran vừa ngồi xuống giường nhìn qua cửa sổ:

- Kia là con chim ưng của Shiho à ?

Kazuha nhòm ra không trung:

- Không rõ lắm! Hơi tuyết, cũng giống nhưng hình như là đại bàng...

- Đại bàng đấy! Đại bàng đầu trắng -  Aoi liếc nhìn qua đã nói ngay như thế thế

Như để chứng minh con bé đúng, con chim lớn bay thấp thoáng gần đó rồi vụt lên lượn qua ngay sát cửa sổ phòng sau đó lập tức biến mất.

Sáng hôm sau thức dậy, tất cả bê hết quà giáng sinh xuống phòng sinh hoạt chung để khoe. Anh em nhà Kaito được bố mẹ gửi cho một hộp kẹo mút vị máu ( thật là thú vị ), Shinichi là sách ( vĩnh viễn là sách ) " Lịch sử Thần Sáng 100 năm qua " vừa xuất bản tháng trước. Kazuha được mẹ gửi cho một hộp kẹo caramel muối nhà làm ( và không thể thoát khỏi số phận bị giành giật ), Heiji là áo len nhà đan,  mang tiếng là len xám đậm nhưng với nước da của cậu ta thì trắng sáng phải biết, Shiho là hai cây: một cây là là tử đinh hương, giống cây đinh hương thu nhỏ, có nhiều đặc tính và dược tính, cây còn lại chính là cây hoa mà Chihiro dùng để chữa cho Ran, nó được Shiho đẩy cho con bé coi như là quà tri ân. Aoko được gia đình tặng cho một bộ váy xinh xắn ( mặc khi được nghỉ thứ 7 chủ nhật hay ngày lễ ) cả bộ có màu xanh lơ cổ áo gấu áo và gấu váy cùng cổ tay trang trí hoa văn bằng chỉ thêu. Ran thì được gửi cho một bức thiệp giáng sinh vô cùng dài và lâm li bi đát ( đây là giáng sinh đầu tiên mà Ran xa nhà cùng với một hộp bánh quy bơ trang trí bằng đường vàng rất to ( dự là sẽ bị cả đám hợp tác xâu xé )

- HẾT CHAP -

 
Chương 28: Quà cáp


Trong sự ngạc nhiên của cả đám, con bé Aoi lại là người nhận được nhiều quà nhất. Ngoài mấy cái bánh chocolate coffee muffin mà bà nó nướng, nó còn nhận được đến ba món quà nữa. Món đầu tiên là một con thú nhồi bông, à không là một con búp bê bông làm theo nguyên mẫu là Aoi. Không biết ai đã làm cái này, vốn dĩ Aoi có thích búp bê đâu. Cơ mà sau khi xem xong tấm thiệp thì con bé lập tức nhét cả búp bê dẫn thiệp vào cặp sách, chẳng rõ ra sao nữa. Món tiếp theo khá nhỏ được để cho một cái hộp đỏ rực, bên trong là một cái nỏ bé xíu bằng nửa lòng bàn tay tấm thiệp đi kèm cũng đỏ rực. Lần này Kaito vì tò mò đã giật luôn tấm thiệp để đọc. Trong đó ghi:

Gửi Misaki Aoi,
Chúc mừng giáng sinh. Nhớ cẩn thận đấy, nhóc đang gặp nguy hiểm. Nhóc cũng biết thôi. Đừng có làm cái vẻ mặt đó hay bất cứ trò liều lĩnh nào nữa. Tạm biệt nhóc cộng sự, mọi chuyện sẽ ổn thôi!

P/S: Còn nhớ câu thần chú anh từng dạy nhóc không ?

- Vô duyên trả em đây - Aoi giật lại tấm thiệp

- Người này không kí tên à ? - Kaito hỏi

- Đọc cái giọng này là biết ai rồi, nhất là với một tấm thiệp như thế! - Aoi đáp lại mặt hơi ngán ngẩm nhưng cũng vui vui. Món quà cuối đựng trong một cái hộp dài nho nhỏ, mở ra bên trong là một ống nghiệm cỡ trung bình được nút bằng sáp. Thứ chất lỏng trong ống có màu vàng kim óng ánh huyền ảo và một mùi thơm dễ chịu vô cùng. Bất giác Shiho reo lên: "Phúc Lạc Dược"

- Phúc Lạc Dược ? - Trừ Aoi, Shinichi tất cả đều quay phắt sang

- Phúc lạc được là một chất lỏng may mắn màu vàng kim và có mùi dễ chịu. Tùy theo lượng uống mà người uống sẽ rất may mắn trong một thời gian nhất định. Nếu uống quá liều thì sẽ chết, quan trọng... - Shinichi vừa nói tới đây thì bị Shiho cướp lời:

- Quan trọng là cái này bảo chế rất khó khăn, không chỉ mất công sức mà còn mất tới tận 6 tháng nữa! Ai có thể đủ khả năng để bào chế và gửi cho Aoi lượng thuốc đủ dùng cho 40 giờ này chứ ? Hơn nữa con bé chỉ mới khi bị tấn công từ một tuần trước thôi đấy một tuần thôi đấy! Không thể làm thế trong một tuần được!

Trong lúc mọi người đông cứng vì sững sờ, Aoi thản nhiên quơ hết đồ của nó rồi lên phòng:

- Aoi...kì thật nhỉ ?

- Ừ, chúng ta biết về em ấy quá ít...

Chihiro láu táu phá bỏ bầu không khí nghiêm trọng:

- Thôi kệ đi! Hôm nay thế nào mọi người cũng có thêm quà! Lát khoe nhé!

Đúng là hôm đó, trừ Aoi ai cũng có thêm quà. Shinichi có thêm bộ đồ lề bảo quản chổi thần, một bộ...lăn khử mùi ( quà bá! ) và một album ảnh ọt du lịch mùa Noel của bà mẹ. Heiji là bánh lưỡi mèo, một mô hình kiếm sĩ ( thánh ấy chơi kiếm ) và...hộp phấn ( thật thâm thuý ). Kazuha có một quyển sách dạy nấu ăn và một con tsum tsum nhồi bông hình Iron man ( I love you 3000 ). Shiho có một con dao bạc nữa ( vì cô đã lỡ nấu chảy cái cũ trong nồi độc dược ) và một cây son đỏ, trông chị đại cứ như muốn vứt nó đi cho rồi. Aoko có một quả pom pom hồng đỏ, một cái cốc sứ Noel, và một cây con giả. Kaito thì được một chiếc áo choàng Vampire đúng kiểu với mặt đỏ bên trong và đen bên ngoài, ngoài ra còn có một sợi dây chuyền với mặt ruby hồng sáng loá, rất đẹp mắt. Chihiro cũng có chiếc áo choàng giống anh trai, một sợi dây chuyền mặt saphire xanh dương rất long lanh và...quyển sách "Những điều cần để trở thành công chúa tốt". Trông con bé như muốn xé nát quyển sách vậy. Thấy thế Kaito liền vỗ vai cô em gái, cười lớn:

- Mẹ tặng đúng quà thế còn gì! Thích nhé! Công chúa à...

Sau đó, Kaito đã nhận được một cái liếc xéo miễn phí cùng:

- Anh thích thì lấy về mà làm công chúa đi, em không cầnnnnn! - Rồi con bé ném thẳng quyển sách vào người ông anh trai, làm cậu phải né gấp. Con bé bỏ đi một cách hậm hực làm Kaito phải chạy theo xin lỗi rối rít

Cuối cùng là Ran, cô giở ra thêm một cái khăn len, một đĩa nhạc dù ở đây không nghe được và bức vẽ trẻ con của cậu nhóc hàng xóm. Và thế là chuyện quà cáp của đám nhân vật chính tới đây là xong.

- HẾT CHAP -
 
Chương 29: Mất tích ?


Lần nữa chúng ta lại trở về với cái lâu đài đen xì, trong khu rừng đen xì, mà thôi các bạn biết là đâu mà! Lần này cả Gin và Vermouth cùng ngồi bên lò sưởi phòng ăn, chờ liên lạc từ ... Boss

Gin vẫn còn bực mình. Thật là rắc rối, quá là rắc rối mà. Rốt cuộc bao giờ mới thoát khỏi mớ bòng bong này chứ ? Vermouth lại có vẻ hài lòng hơn hơn, ý tưởng bắt cả đám nhóm đó đến là hay, dù chẳng thành công cho lắm.

Lửa lò sưởi bùng lên rực rỡ, không có mặt ai, chỉ có giọng:

- Báo cáo đi!

Gin và Vermouth lần lượt thuật lại vụ hôm đó, đợi cho Vermouth nói xong giọng nói tiếp tục:

- Bọn nhóc đó gồm có những ai ?

- Theo như tôi để ý và thông tin điều tra thì là: anh em Kuroba Kaito, Kuroba Chihiro, Kudo Shinichi Hattori Heiji, Miyano Shiho, Toyama Kazuha, Nakamori Aoko và Misaki Aoi! - Vermouth trả lời

- Misaki Aoi ? Con gái nhà Misaki ? - Giọng nói tiếp tục

- Gần như chắc chắn! - Vermouth khẳng định

- Còn anh em Kuroba ... rồi Kudo Shinichi à ... Gửi hết thông tin của chúng cho ta. Tất cả bọn nó. Ta cần nó, ta cần phải báo thù!

Cùng lúc đó cả bọn hắt xì một cái rõ to mà không hiểu lý thôi vì sao

Sáng hôm sau là một ngày đi thăm làng Hogmade, vì chỉ có học sinh năm 3 trở lên được đi thăm thôi nên là Chihiro và Aoi bị tống về trường khi đang cố gắng lên đi theo. Chihiro thì phụng phịu chống má ngồi ngoài sảnh vắng hoe. Còn Aoi thì lẳng lặng đi lên lầu

Chihiro ngồi dỗi được nửa tiếng thì đứng dậy, tính đi lên thì có khách tới. Một cỗ xe song mã nhỏ chạy qua cổng trường. Trong xe, một người đàn ông mặt hơi tái, gầy gầy xách một cái vali to sụ bước ra. Ông ta nói gì đó với người gác cổng rồi bước qua sảnh, đi thẳng về hướng phòng hiệu trưởng. Máu tò mò tự dưng nổi lên, con bé chạy lại:

- Bác Hagrid ơi, ông ý là ai thế ạ ?

- Người của Bộ Pháp Thuật chứ ai. Ông ta tới nói về chuyện an ninh quái quỷ gì đó... - bác Hagrid trả lời trông chả dễ chịu cho lắm

Chihiro nghiêng đầu một tí, rồi lại chạy lên phòng lầm bầm:

- Haiza! Nhanh lên! Đói rồi...

Cô bé chẳng có việc gì làm sau đó, đành mó xuống thư viện tìm sách để đọc. May mắn cho cô nàng là tìm được một quyển hay hay và đủ dài để đọc tới trưa. Tầm trưa, có người tới ngồi gần con bé, Chihiro ngước mắt lên:

- Chị Aoi ?

Aoi hơi giật mình, gật đầu chào rồi mở một quyển sách vĩ đại ra đọc. Tới trưa trầy trưa trật Chihiro mới ngóc đầu dậy, đúng lúc Aoi cũng vừa đứng lên, bỏ đi vội vã. Không cần thắc mắc, Chihiro cũng đứng dậy đi theo cùng vì bây giờ đã tới giờ ăn rồi còn gì nữa.

Dù nói là theo cùng nhưng có vẻ Aoi rất là đói thì phải, đi nhanh tới nỗi chẳng mấy chốc mà mất hút khỏi tầm mắt Chihiro. Con bé bực mình tăng tốc độ lên tối đa:

- Này! Chờ một tí đi chứ!

Nhưng sau khúc quanh hoàn toàn không thấy bóng Aoi đâu cả, dù hành lang cực kỳ dài và không có lấy một ngã rẽ nào. Chưa kịp hoàn hồn thì Kazuha cùng Heiji từ đâu chạy tới, tay cầm chặt con búp bê hình Aoi. Kazuha thở không ra hơi:

- Chihiro tới mà xem, con búp bê này ... tự nhiên ... nó xuất hiện trong làng Hogmade ... nó còn nói là ...

- Cứu Aoi, cứu Misaki Aoi, cứu Aoi - Không cần Kazuha lặp lại, con búp bê lập tức nối câu ngay

- Cái quái gì ? Lúc nãy chị ấy còn đi trước em, mới vài giây thôi mà! - Chihiro thảng thốt

Toàn bộ Thần Sáng trong trường được triệu tập và mọi chuyện vô cùng náo loạn. Một học sinh của Hogwart nhất là khi trường đang tăng cường an ninh và còn được chú ý đặc biệt, mất tích trong vài giây ngắn ngủi lại còn ngay trong trường nữa chứ. Dù an ninh trong trường không quá dày đặc như hồi tháng 1, nhưng vẫn đảm bảo không có gì Hắc Ám lọt nổi vào trường và có đủ Thần Sáng để đảm bảo học sinh không thể bị bỏ một mình quá 10 phút khi ở ngoài ký túc xá lớp, học và nhà vệ sinh. Cuộc điều tra lập tức được mở ra, với sự hỗ trợ của đám nhân vật chính. Sở dĩ có sự hỗ trợ này là nhờ vào sự năn nỉ, cãi cọ, đe dọa, khóc lóc, các kiểu một cách nhiệt tình và cả sự trợ giúp nho nhỏ của cô chủ nhiệm cả bọn mới được tham gia. Kết quả cuộc điều tra là thế này:

Con búp bê xuất hiện ở làng Hogmade là một hình nhân cầu cứu - một loại búp bê được yểm bùa. Loại này được làm theo hình mẫu chủ nhân hay hình mẫu mà chủ nhân thích. Khi cầu cứu thì con búp bê này sẽ xuất hiện trước một đối tượng mà chủ nhân tuyệt đối tin tưởng để cầu cứu.

- HẾT CHAP -
 
Chương 30: Điều tra


Lần cuối nhìn thấy cô bé là của Chihiro lúc 12:10, trước đó thì cô bé được nhìn thấy dưới đại sảnh lúc 8:27, trên cầu thang lúc 8:36, trước cửa phòng sinh hoạt chung lúc 8:39, lại trước phòng sinh hoạt chung lúc 11:15, dọc hành lang lúc 11:21, chuồng Cú lúc 11:30, sân trường lúc 11:32, lại đại sảnh lúc 11:35, hai lần trên hành lang lúc 11 giờ 40 và 41 phút, rồi thư viện lúc 11:46 sau đó ở với Chihiro tới lần cuối cùng. Đồ dùng tư trang của Aoi không có gì đáng ngờ trừ 1 lọ Phúc Lạc Dược không rõ người gửi.Dù cho Aoi đã tan biến ngay trong không khí, nhưng chắc chắn vẫn phải nghi ngờ những người ra khỏi lâu đài ngay sau 12:10 và khá ngạc nhiên là có hai người như thế. Gồm có Irene Waston và Itagura Sasuke. Cả hai đều ra ngoài bằng xe ngựa và tra hỏi chán chê vẫn không thu được gì.

Bây giờ đến lượt Ran bị hỏi cung vì Ran ở cùng phòng ký túc xá với Aoi còn gì, cơ mà thực ra không hẳn! Ran khai là Aoi đã mang sách xuống phòng sinh hoạt chung để đọc cho rộng và bọn còn lại cũng xác nhận là Aoi hay đọc sách ở phòng sinh hoạt chung khi vắng người. Hôm nay vì buổi đi làng Hogmade trước bị hủy vì thời tiết quá xấu cho nên tất cả học sinh khối trên đều đi cả. Bọn năm nhất với năm 2 thì lại không thích ở trong phòng sinh hoạt chung trong thời tiết như thế này lắm, cho nên không có ai ở đó cả. Vậy thì cô bé ở một mình từ 8:41 cho đến 11:15

- Tớ thấy là lạ kiểu gì ấy! -  Shinichi lên tiếng - Em ấy đọc sách trong phòng rồi ra ngoài lượn một vòng sau đó vào thư viện đọc một quyển khác. Quyển sách trên bàn in phòng sinh hoạt chung khác với quyển em ấy mượn mà mà!

Chihiro góp lời:

- Hơn nữa quyển chị ấy mượn rõ ràng chị ấy có rồi, đang cho em mượn thôi! Nếu chị hỏi tìm em để đòi thì sao lại lẳng lặng ngồi cạnh rồi đọc đúng quyền đó làm gì! Chị Aoi có biết ngại là gì đâu!

- Lại còn giật mình khi Chihiro gọi nữa chứ, chú ý ngồi cạnh người quen thì sao giật mình được, hơn nữa sáng sớm nay nó còn cho tớ mượn cú cơ, nó lại không đăng ký trong sổ để mượn cú ở trường thì nó xuống chuồng cú làm gì chứ ? - Kaito gãi đầu

( Tác giả phải công nhận là rất may khi Aoi cho Chihiro mượn sách và cho Kaito mượn cú cho nên mới có 2 mâu thuẫn to đùng như thế này )

Ông chủ Kazami nghe hết đám này trình bày, muốn bảo chúng nó im lặng cũng không được vì đúng hết còn gì! Xong ông nói thế này:

- Hành động của cô bé này quả đúng là lạ thường, nhất là khi ta là người rõ Misaki ranh ma, kỳ quặc thế nào  (giọng hơi bị chua chát vậy ). Nhiều khả năng có một chuyện gì đó đã xảy ra làm con bé trở nên bất an vô cùng và hành động hoang mang, có thể con bé lên thư viện để tĩnh tâm hay tìm cách giải quyết vấn đề. Và khi Misaki bỏ đi thì bằng cách nào đó nó bị bắt. Có khả năng là cô bé bị kích động bởi nguồn tin bên ngoài, chúng ta bây giờ sẽ kiểm tra mọi thông tin nhập vào trường mà Misaki Aoi có thể tiếp nhận, có lẽ sẽ tìm ra manh mối

Cuộc điều tra của Thần Sáng lại tiếp tục và các nhân vật chính của chúng ta vẫn ( phải ) ngồi im trong phòng. Aoko hơi xị mặt:

- Ông chủ đó làm như mình hiểu Aoi lắm ý! Chuyện càng kinh khủng nó càng bình tĩnh, tỉnh táo chứ đâu ra mà hoang mang được, thế thì đã chẳng phải Aoi rồi!

- Hay đó, Aoko! Có thể lắm! - Kaito hô lớn

Chihiro phải mất mấy giây mới hiểu ra:

- Có thể người em gặp không phải là chị Aoi ?

Đám còn lại trừ Shiho đồng loạt: " hả " một tiếng:

- Chắc là thế này: Kẻ bắt cóc Aoi đã vào trường từ trước và bắt con bé đồng thời để lại trong trường một ai đó giống hệt như Aoi nhờ thuốc biến hình Đa Quả Dịch, rồi đi lung tung khắp trường để cho mọi người nghĩ là Aoi chưa bị bắt, còn thủ phạm và Aoi thì đã đi từ lâu rồi! Cách này vừa tạo được bằng chứng ngoại phạm vừa tăng khả năng thành công, kẻ giả mạo sau 1 giờ phải trốn lại trong trường này đấy! Trừ khi được nhà trường cho ở lại sau khi thủ phạm rời đi. Nhưng với tình hình hiện tại thì không có chuyện đấy đâu, mà toàn bộ các kiện hàng lớn đều được kiểm tra mà, Aoi đâu phải mèo mà qua nổi chứ. Kẻ giả mạo chắc cũng không lẻn ra được đâu! -  Nói xong Shiho thở hổn hển mất một lúc.

Một lúc sau ba anh chàng đồng thanh:

- Vẫn còn một cách!

- HẾT CHAP -



 
Chương 31: Điều tra ( 2 )


- Còn một cách!

- Nếu hắn ta và Aoi đã hoán đổi thì sao ? Nếu Aoi biến thành hắn và hắn biến thành Aoi thì hắn cứ việc ếm cho nó một cái bùa Độc Đoán rồi để con bé leo lên xe của hắn mà đi, còn hắn thì cứ việc trốn trong trường!

- Nhưng làm sao hắn có thể tiếp cận Aoi được con bé chỉ ở một mình trong phòng sinh hoạt chung thôi mà! Trước cửa phòng còn có người canh còn gì ? - Ran thắc mắc

- Có lẽ là hắn đã ếm bùa độc đoán cho cả người canh rồi cho anh ta vào bảo Aoi ra có người gặp. Sau rồi hắn ếm bùa Độc Đoán cho Aoi, hoán đổi với nó trong phòng sinh hoạt chung. Nếu có ai ở đó hoặc có ai tới thì ếm bùa Choáng rồi chỉnh kí ức là xong. Sau đó Aoi sẽ đi ra ngoài và đi về dưới thân phận hắn, người canh được giải bùa và chỉnh kí ức, còn hắn giả là Aoi đi loanh quanh - Heiji nhanh nhảu

- Coi như là vậy đi vậy thì làm sao mang thuốc Đa Quả Dịch vào trường được ? Hơn nữa hắn đi ra kiểu gì ?

- Đa Quả Dịch thì có giấy phép của bộ là mang vào được mà! Còn lối ra thì thì... - Heiji bắt đầu ấp úng

- Không khả thi! - Shiho lên tiếng - Dù có giấy phép đi chăng nữa thì người phát hiện việc vận chuyển cũng sẽ báo cáo về cho Bộ, nếu mang vào thật thì giờ đã biết rồi! Chưa kể tới vụ lối ra...

- Vậy trong kho trường mình không có thuốc Đa Quả Dịch ạ ? Chihiro đột nhiên bật ra một ý nghĩ

- Cái đó ... phải điều tra. - Shiho chưng hửng

Và cuối cùng, sau khi nhờ được người kiểm tra thì phát hiện trong trường có thuốc Đa Quả Dịch thật và đã bị mất một ít

- Thế nào mà mấy người lại trữ thứ này ? - Kazami nổi khùng

- Đây là vật nghiên cứu cho tiết độc dược của năm 6 -  Ông thầy độc dược nhíu mày - Và tôi không nghĩ là nó có liên quan gì tới vụ việc này cả!

- Hết Độc Đoán, chỉnh ký ức rồi cả bộ nữa ... kẻ đó thực sự rất nguy hiểm đấy - Kazuha lầm bầm

- Có lẽ là do đám người năm ngoái - Aoko xoa cằm

- Mà sao chúng lại bắt chị Aoi nhỉ ? Chị ý chỉ là một cô nàng bá đạo xàm ngôn thôi mà! - Chihiro nghiêng đầu khó hiểu

Kaito suy nghĩ rồi bảo:

- Chẳng phải thế đâu! Một cô nhóc kỳ quặc thôi thì không thể biết về ma thuật chiều không gian mới, hơn nữa những món quà lạ lùng hôm Giáng Sinh chắc chắn không phải là những người thường gửi...

" Anh em hai người chắc cũng không phải người thường hay sao mà biết cái ma thuật ấy hả ? "- Shinichi và Heiji liếc về phía Kaito.

Chưa kịp làm gì thêm khi ông Thần Sáng Kazami đã bước vào. Chihiro nói thêm:

- Hôm nay cháu đã tận mắt thấy ít nhất một nhân viên bộ vào trường rồi! Hơn nữa cháu còn để ý là khi gặp lại ở thư viện hai viên ngọc đỏ ở dây buộc tóc của chị ấy đã biến mất thế có được tính không ạ ?

Phản ứng của Kazami thật là lạ, ông chú mở số tay ra đọc, đóng vào rồi nhìn cả đám sững sờ, rồi lại cúi xuống hí hoáy viết cái gì đó vào sổ. Nguồn gốc mấy cái phản ứng đó là thế này:   Vốn dĩ sổ tay của Thần Sáng có thể sử dụng để trao đổi thông tin. Sau lần điều tra thông tin đầu tiên Kazami đã chuyển cho cấp trên nhưng kém - ổng - 1 - tuổi toàn bộ những gì kiếm được. Đáng lẽ anh ta phải có mặt ở đây nhưng không thể tham gia điều tra vụ bắt cóc rất có thể do tổ chức mình đang thâm nhập gây ra nhất là khi sắp hoàn thành một nhiệm vụ chúng giao và lý do khiến Kazami chạy trở lại phòng là vì vừa nhận được một suy luận hệt như như suy luận của đám này và cần phải trở về để xem nhân viên Bộ nào đã tới hôm nay. Có điều làm ông thần sáng bất ngờ là dưới phần suy luận của cấp trên là:

P/s: Sau khi ra khỏi phòng sinh hoạt chung 2 viên ngọc trên dây buộc tóc con bé còn không ?

================================

"Về căn cứ đi Bourbon"

Bằng một cách nào đó tổ chức này luôn thoát khỏi sự kiểm soát lưới Floo nghiêm ngặt, để báo cáo với ra lệnh qua lò sưởi. Người được gọi là Bourbon ấy đứng lên, mở số tay ra lần nữa. Đã có thêm một dòng chữ mới: "không còn"

Bourbon ngoáy nhanh một dòng chữ nữa vào sổ. 

" Nhóc Aoi dù lần này không đáng mừng lắm nhưng chúng ta đã gặp lại nhau rồi. "

Trở về cỡ 12 giờ trưa với người cô nàng Aoi của chúng ta. Việc đầu tiên con bé làm sau khi tỉnh bùa Độc Đoán là tự hỏi:

- Trường mình bị làm sao à ?

Ờ thì vừa mới tỉnh vừa xong mà lại thấy một cái lâu đài to khoảng cỡ trường Hogwarts nhưng lại y chang Lâu Đài Hắc Ám thì lơ mơ nghĩ như thế cũng chẳng lạ gì. Nhưng sau vài giây con bé hoàn toàn tỉnh táo và thực sự biết mình đang ở trong hoàn cảnh nào. 

" Trời đất ơi cái bọn này biến thái đến mức đi thay đồ con nít thế này à ? ( quỳ luôn ). Thôi kệ nhờ con hình nhân cầu cứu một phen mới được. "

- HẾT CHAP -
 
Chương 32: Đấu khẩu


Aoi được dẫn vào thăm lâu đài đi tận xuống tầng hầm cụ thể là xuống một căn phòng không lớn lắm Có một cái ghế sofa để ngồi một cái bàn để bụi có cả nước là nạn nhân bị bắt cóc mà đối xử như này thì thật là ... và một đen to béo đeo kính đen đội mũ đen tới ngồi cạnh con bé trên ghế. Nói trước cho các bạn, đúng tên này là Vodka đấy. 

-  Đại ca bảo tao là mày sẽ tỉnh bùa Độc Đoán nhanh thôi! - Vodka bắt đầu của độc thoại - Cơ mà một con bé 12 tuổi như mày thì làm được gì cơ chứ ?

- Tất nhiên! - Aoi đáp

- Lại chả đúng quá! Mày tỉnh từ bao giờ đấy ? - Vodka nhảy dựng lên

- Tôi đã tỉnh đâu! - Aoi lại tỉnh bơ

- Biết điều một tí đi! - Vodka gằn giọng -  Tao có thể giết mày đấy!

- Theo như tôi nhớ thì ông trên kia bảo nếu làm tôi xước một vết thì ông sẽ nghẻo luôn.

- Rốt cục mày tỉnh từ bao giờ đấy ?

- Từ lúc ông bảo chị tóc đỏ tối nay về phòng ông làm gì đó ấy! - Aoi thao thao bất tuyệt

Trò đấu khẩu này diễn ra không biết bao nhiêu lâu nữa nên con au xin phép tua đến đoạn cuối luôn:

- Tao là kẻ thân tín nhất của Gin - một trong những thủ lĩnh giỏi nhất của tổ chức này!

- Thế mà ông không không bị trảm chết à ?

- Nếu được chết dưới tay đại ca, ta cũng cam lòng - Vodka cười mơ màng

- Ông yêu Gin à ? Gay chắc ? - Aoi rùng mình

Đồ ăn, Gin và tổ chức là tất cả của ta... -  Vodka đang nói dở thì chợt nhận ra mình đang nói lỡ - Khoan đã mày đã biết hết bí mật của tao! Mày phải chết! ( Rõ ràng là ông tự khai còn gì )

Thế là một tia sáng phóng tới và...trượt,  bắn vào cánh cửa làm nó nổ bung. Aoi thừa cơ nhảy ra ngoài, làm đồ nguyên một cái xe đẩy rồi dùng nó làm phương tiện để đào thoát luôn. Con bé đủ nhỏ để đứng trên xe đẩy và trượt nó đi, và dù bận trượt đi nhưng con bé vẫn né được mấy bùa phép mà Vodka phóng về phía nó. Chỉ khổ cả tầng hầm đang chuẩn bị đồ cho nhà bếp thôi! Đổ vỡ lung tung khắp nơi, nhà bếp không thấy nguyên liệu, cử người xuống kiểm tra đúng lúc Vodka cho nổ một cái bình dầu ăn và Fireeeeee! Tất nhiên nguyên lửa tòa nhà rối tinh rối mù lên vì vụ này. Nửa tiếng sau mới bắt đầu ổn định lại và Vodka "được" đưa đi kỷ luật còn Aoi thì thì "được" tặng một cái vòng tay và được một người thông minh, tài giỏi hơn trông chừng, là Kir đó. Việc đầu tiên khi bước vào phòng là đóng cửa lại, kiểm tra sục sạo khắp nơi và quay sang nhìn Aoi:

- Chị đã bảo em phải cẩn thận rồi mà!

- Cẩn thận hết cỡ rồi chị ơi! - Aoi đáp lại, cười trừ

- Thôi đừng nói gì nữa! - Kir ngồi xuống bên cạnh con bé

Và đúng là con bé im lặng thật, nói thêm nữa lỡ bà chị Rena - thực chất là Hondou Hidemi lộ ra là gián điệp trong tổ chức này thì khổ! Hai người quen nhau từ lúc Aoi còn bé xíu cơ mà, nghĩ cho nhau một chút thì có làm sao chứ!

Nhưng Aoi cũng không phải là đứa dễ dàng ngồi yên mà chẳng làm gì quá lâu được. Rốt cục thì:

- Chị ơi mấy giờ rồi ?

- 2:51

- Con búp bê của chị có đảm bảo hiệu quả không đấy ?

- Chắc chắn luôn! Đừng nghi ngờ tay nghề của chị chứ! ( Đúng rồi! Con búp bê cầu cứu là quà của Kir gửi cho Aoi đấy )

- Mà sao bọn chúng lại không được phép làm hại em nhỉ ? Ngày trước bố mẹ em cũng chẳng dễ chịu gì với chúng mà!

- Vì chúng sợ em quẩy tung cả lâu đài này lên ấy! Mà sự thật thì em gần như làm thế rồi! - Kir xoa đầu con bé -  Bố mẹ em đã phá quá nhiều cơ sở vật chất của tổ chức này rồi còn gì!

-  Họ đúng là một đôi Thần Sáng bá đạo mà! - Aoi nằm bò ra cái ghế sofa và kết thúc cuộc nói chuyện

- HẾT CHAP -



 
Chương 33: Mạo Hiểm


Trước cuộc đối thoại này tầm 10 phút tại trường Hogwarts:

- Hả ? Bây giờ chúng ta có thể tìm Aoi á ? - Nguyên đám nhân vật chính ngạc nhiên

Kazami giở ra một cái bản đồ to bằng cả mặt bàn rồi nói thế này:

- Viên đá trên dây buộc tóc của con bé theo cách nói của Muggle là máy phát tín hiệu. Một thần sáng đã đưa cái dây buộc tóc đó cho nó phòng trường hợp này. Nếu trên dây buộc của kẻ giả mạo biến mất hai viên ngọc nghĩa là con bé đã cảm thấy được nguy hiểm nên giữ lại. Tóm lại là có thể máy phát tín hiệu vẫn đang ở chỗ Misaki, hiểu chưa ?

Sau một hồi giải thích ông chủ liền đặt đũa phép lên, từ đầu đũa phép lan ra một làn sóng xanh chiếm hết cả bản đồ rồi vài giây sau 1 chấm đỏ hiện ra, không hề di chuyển. Đúng như mọi người nghĩ, Aoi vẫn mang theo cái máy phát tín hiệu. Cụ thể con bé ngậm nó trong miệng ấy. May mà nó không nuốt mất luôn! Đến tận khi đấu khẩu với Vodka nó mới lôi ra nhét vào túi quần. Đám nhân vật chính của chúng ta không biết là may mắn hay xui xẻo vẫn được đi theo điều tra sau một hồi năn nỉ. Lần này năn nỉ dễ hơn một phần vì suy luận lúc nãy, một phần vì đi với đông Thần Sáng như vậy, chắc cũng không sao. Cả đám được đưa lên một chiếc xe ngựa và Ran đang cực kỳ ngạc nhiên với không gian rộng rãi khác hẳn vẻ bề ngoài thế này. Đường xá ban đầu còn rất tốt nhưng sau càng ngày càng trở nên xấu thậm tệ. Mấy tên cao cao ( tức bọn con trai ) lâu lâu lại bị cộc đầu vào trần xe một cái rõ đau. Heiji lao lên hỏi:

- Bác tài không có đường nào đỡ sóc hơn ạ ?

- Làm gì có! Có mỗi đường này thôi! -  Bác tài nhăn nhó

Đường đi không chỉ sóc mà còn có sương mù trắng xóa nữa, không khí quả thực vô cùng nguy hiểm, toàn bộ Thần Sáng luôn trong trạng thái đề cao cảnh giác và sẵn sàng chiến đấu. Bác tài cũng được yêu cầu là nếu cảm thấy nguy hiểm thì phải quay lại ngay. Có vẻ, mà không chắc chắn là sự để phòng này không thừa thãi gì. Vì chưa được bao lâu thì con đường phía trước đã bị nổ tan tành và từ trong sương mù hàng lọat các tia sáng bùa phép phóng ra. Bác tài liền quay đầu lại nhanh đến mức Chihiro suýt bay ra khỏi xe. Khốn nỗi hình như cả bọn đi lạc mất tiêu rồi. Kazuha hỏi:

- Bác có chắc là mình đang đi đúng đường không ạ ?

- Tất nhiên là không rồi!

- Thế sao mình không dừng lại nghỉ ạ ?

- Ờ ta!

Cơ mà chưa kịp dừng lại thì cái đèn bão trên xe vỡ tung, đồng thời nóc xe bị thổi bay mất. Bác tài buột miệng:

- Giờ sao ?

- Chạy đại đi bác ơi! - Cả đám gào lên

Và bác tài chạy đại thật cho đến khi cả bốn con super ngựa gục xuống nốt. Bây giờ thì tất cả nhảy xuống xe chạy bộ cùng về một hướng và sau cùng ông tài xế cũng lạc mất tiêu!

--------
Có người tới gõ cửa phòng Kir và Aoi đang ngồi. Hai tên mặt mũi nguy hiểm nói:

- Boss yêu cầu bọn này đem con bé lên tháp Đông

- Mấy người không tính giết nó đấy chứ ? - Kir vừa dẫn Aoi ra vừa nói với giọng nửa đùa nửa thật

- Boss bảo phải để nó sống! - Một trong hai tên trả lời

Aoi rời vị trí từ căn phòng dưới tầng hầm lên tòa tháp mà hai bên kia đã nói.  Căn phòng trên đỉnh tháp bé xíu, đã vậy còn lạnh nữa chứ! Trong căn phòng có một chiếc bàn gỗ cùng hai chiếc ghế đối diện nhau và kẻ ngồi đối diện chính là...

- Là ông hồi cuối năm ngoái đúng không ? Ông là Gin nhỉ ? - Aoi nói với giọng ngây thơ và khá vô tư vô tội

- Ngồi! - Gin ra lệnh cụt lủn

Trở lại với đám nhân vật chính đang mò mẫm trong sương mù. Hiện tại tất cả đang trong trạng thái vô cùng bất an ( cơ bản là không biết mình đang ở phương trời nào ). Cuối cùng Shinichi lại tìm thấy trong túi một mảnh bản đồ có tín hiệu từ máy phát mà ông Thần Sáng đã đưa cho. Rốt cục là cả bọn đi theo cái máy phát tín hiệu đó luôn, chúng tới để cứu Aoi mà! Đâm lao thì phải theo lao thôi!

- HẾT CHAP -
 
Chương 34: Lâu đài


- Wow tòa lâu đài này lớn thật! - Aoko thán phục

- Giờ không phải lúc để khen ngợi đâu Aoko! Không biết con bé Aoi bị giam ở đâu nhỉ ? - Shinichi tiếp lời

- Hahaha! Các người muốn cứu con bé phiền phức đó thì phải đánh thắng chúng ta đã! - Một giọng nói vang lên ( chính là thánh Vermouth của chúng ta )

- Là bà cô hôm trước kià! - Chihiro kêu lên

- Này con bé láo xược kia, ta trẻ đẹp rạng ngời như thế này mà dám gọi là bà cô hả ? - Vermouth tự ái

- Thế thì tôi phải gọi cô thế nào ? - Chihiro thắc mắc

- Cô gì già quá người gọi ta là chị Vermouth xinh đẹp là được rồi!

- Chị gì chứ! Bà cô thì có!

- Này con bé kia! Mi nói gì thế hả ? ( Tai thính dễ sợ )

- Dạ em cứ nói gì đâu ạ! Chị Vermouth xinh đẹp

Gin bước ra tùe trong bóng tối với vẻ cool ngầu, lạnh lùng:

- Bắt đầu thôi chứ nhỉ ?

- được thôi! - Tất cả đồng thanh

Dứt lời từ sau cánh cổng cả một quân đoàn hùng hậu dưới trướng của Gin và Vermouth xông ra:

- À mà các người giấu Aoi ở đâu hả ? - Kaito tỉnh bơ

- Hứ, còn lâu ta mới nói cho người biết là con bé đang ở trên tòa tháp đối diện,  đó là bí mật! - Một tên lính ở hàng đầu "lỡ dại"

- Bùm! - Nguyên quả đại bác từ đâu bay tới đè nát bét tên lính ngu người:

- Bí mật gì mà bô bô thế hả thằng kia ?

- À! Ta biết từ nhé! - Kaito cười ranh mãnh

- Kể cả biết thì tám người các ngươi làm gì được với cả đội quân này cơ chứ ?

- Ai ngu mà đi đánh nhau chứ ? - Chihiro lẩm bẩm - Chỉ cần tìm cách chui ở đó là xong mà, cơ bản cái này vẫn khó thật

- Thôi kệ cứ tẩn cái đã, lâu lắm rồi chưa được động tay động chân! - Kaito bẻ tay răng rắc.

Ngay lập tức, cậu thụi một tên đang đứng gần đấy một cú đau điếng, trong lúc đó bọn Shinichi đang phát huy hết tác dụng của đôi chân là chạy, nhảy và né nhiệt tình ấy! Tất nhiên rồi! Dù có đánh bùa được một người thì cả trăm tên khác lao tới. Bùa chắn được phát huy tác dụng triệt để liên tục bị ếm lung tung khắp nơi. Heiji gào lên:

- Sao lại ra như thế này hả trời ? 

Chỗ mấy ông thần sáng thì đỡ hơn phần vì mấy ông Thần sáng cũng đông và thiện chiến lắm nhưng cũng hơi vất vả bởi lẽ bằng một cách nào đó binh lính của bọn này không thể nào bị hạ được.

Trong lâu đài...

- Cái bọn nhóc kia là ai ? Làm gì mà hai ông bà đó lôi hết binh lính ra đánh vậy ? - Kir đứng từ trong lâu đài nhòm ra ngoài - Mà thôi quan trọng là... - Cô nàng lập tức chạy lên tòa tháp Đông. Trước căn phòng đóng cửa vẫn là hai tên lính lúc trước. Kir yêu cầu:

- Cho tôi gặp con bé đó!

- Gin bảo chúng tôi phải cách ly nó!

- Còn Boss bảo bọn này cần gặp nó! - Sau lưng Kir vang lên tiếng một ai đó. Cô giật mình:

- Bourbon!

- Nếu không tin thì có thể hỏi Boss cũng được!

Hai tên gác cổng bày ra vẻ bực mình, mở cửa. Dù sao trước giờ cũng chưa ai dám bịa ra mệnh lệnh của Boss cả - mạo danh Boss là tội thứ 2, chỉ sau mỗi tội phản bội thôi

Aoi vẫn ngồi, à không, là gục hẳn xuống bàn. Tay con bé vẫn bị còn, chân bị xích hẳn vào cái ghế xây chết vào sàn nhà. Bản thân Aoi thì đã chết ngất từ đời nào rồi.

- Chúng làm gì con bé thế này ? - Kir vừa bức xúc vừa gõ đũa phép tháo còng

- Lời nguyền tra tấn. Con bé biết rất nhiều về Thần Sáng, bố mẹ nó lại đầy ân oán với cái tổ chức này, cho nên Boss mới bảo Gin tra tấn bắt nó khai - Bourbon bế con nhỏ lên trả lời với giọng chua chát - Boss bảo phải dời nó đi vì một tên lính ngu người nào đó đã khai ra vị trí này rồi

Kir lại ngó ra ngoài bãi chiến trường, tự hỏi bọn nhóc đang nhảy loi choi dưới kia, tự hỏi tại sao bọn nhóc dưới kia sao có vẻ được quan tâm đến vậy, trước khi cùng Bourbon bước ra khỏi tòa tháp lạnh giá.

- HẾT CHAP -
 
Chương 35: Thân phận thật sự ?


- Chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt! - Kaito xổ một tràng không thèm lấy hơi - Tại sao bọn này trâu bò dễ sợ vậy ?

- Ừ thì cái bọn này trâu bò thật, như Toro lên full giáp ấy! Dù bị đánh bất cứ bùa gì hay bị đập SML thì bọn đó vẫn đứng dậy như bình thường. Quả thực đến giờ, sau 20 phút mà chưa bị bắt là không thể tưởng được rồi! Chẳng lẽ bây giờ lại thử giết mấy tên này xem thế nào hả ?

- Hay là mình để bị bắt luôn đi! - Chihiro gợi ý - Thế có khi vào lâu đài nhanh hơn ấy!

- Lỡ bị giết thì sao ? Em nghĩ gì vậy ? - Kaito nạt

- Tại tốn sức quá mà! Sáng nay em còn chưa ăn no lắm! - Chihiro phụng phịu

Hiện tại anh em Kuroba là hai người duy nhất trong bọn chưa mệt bở hơi tai thì phải ? Dù cả 2 đều bực mình hết sức rồi! Aoko giờ rã rời cả tay chân, Ran và Kazuha bắt đầu thở không ra hơi. Shinichi và Heiji thì mồ hôi chảy thành dòng, Shiho mặt mày tái mét. Coi bộ cứ đà này cả bọn sắp bị bắt luôn rồi. Mặt mũi Kaito cực kỳ căng thẳng:

- Này chúng ta có nên...

- Em không nghĩ là bây giờ thích hợp đâu... - Đang nói giờ thì Chihiro bị một tên đánh trúng ngã lăn đùng ra đất - Thôi em nghĩ lại rồi!

Dứt câu, điều xảy ra tiếp theo làm tất cả mọi người đều sững sờ. Sau lưng Chihiro xuất hiện một đôi cánh dơi to bằng - có khi hơn cả người nó. Mắt chuyển sang màu đỏ tươi của máu, nước da nhợt nhạt hẳn đi, và hai chiếc nanh nhọn hoắt mọc ra bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Ngay sau đó, Kaito cũng biến đổi y hệt. List phản ứng của cả bọn như sau: Shiho đơ toàn tập, Heiji với Shinichi không ngậm được mồm, còn 3 cô nàng còn lại thì: HẢAAAA ? Cũng phải thôi tự nhiên đứa bạn bao nhiêu năm của mình là Vampire thì sốc phải biết!

Chẳng thèm để tâm tới phản ứng của mấy người kia, Chihiro dang rộng cánh, bay thẳng lên, bày vẻ lạnh lùng nhất cỏ thể, liếc thẳng xuống chiến trường hỗn độn dưới kia:

- Các ngươi làm bổn cô nương bực mình rồi đấy! Aqua, Ementer, Quadiata

Bằng một cách vô cùng vi diệu, toàn bộ binh lính bị hất ngược ra đằng sau. Shinichi kinh ngạc:

- Pháp thuật Vampire...Khiếp thật!

- Ok! Ai xông vào được thì vào luôn đi nhé! - Kaito phất tay - Sedern, Kiara, Chorus!

Bây giờ binh lính chưa kịp đứng dậy thì đã bị treo ngược lên không trung. Tất cả lũ còn lại lao hết tốc lực qua cánh cửa lâu đài. Khốn nỗi, sau khi Shinichi, Ran và Shiho qua được thì cửa đóng sập, rồi đoàn quân rụng xuống như sung:

- Vampire cơ à ? Không ngờ đấy - Bourbon vẫn theo dõi trận chiến từ vừa nãy giờ - Nhưng vẫn sẽ mệt lắm! Đằng nào thì cũng có quân chống Vampire trong này.

- Chắc chắn! - Kir bồi thêm - Dù là với Vampire có thể treo ngược cả đoàn quân lên.

Bộ ba Shinichi, Shiho và Ran đang chạy thục mạng trong lâu đài ngoằn nghèo, tìm cách để lên tháp Đông. Đáng lẽ cũng không cần phải vội vàng thế, vì Aoi dã bị đem đi khỏi tháp rồi, nên trên đường tới không hề có bất kì trở ngại gì, mà quân trong lâu đài cũng mỏng đi nhiều vì bị điều ra đánh nhau với Vampire cả rồi.

Có lẽ cũng không phải nói nhiều về phản ứng của 3 đứa khi lên tới đỉnh tháp ( kiểu leo mệt thấy bà cố nội mà chả được cái tích sự gì ). Shinichi đá vào chân ghế:

- Ngốc thật! Sau vụ đó thì chắc chắn chúng sẽ phải chuyển Aoi ra chỗ khác rồi chứ!

- Ừ, biết ngốc là tốt! - Lò sưởi đột nhiên sáng bừng lên, một giọng nói vội vã vọng ra - Giờ thì bước vào và nói phòng 82 đi, xạ thủ đang lên đấy!

Quả thực là có tiếng bước chân dồn dập rất lớn đang tiến tới. Shiho cự lại:

- Khác gì nhau chứ ? Đằng nào cũng là bị bắt bởi cùng một đám người mà!

- Xạ thủ không bắt đâu! Chỉ bắn thôi, có cần sống không hả, hay để bị lôi xác xuống đây ?

Tiếng bước chân đã tới gần lắm rồi! Shiho bước vào lò một cách miễn cưỡng:

- Phòng 82!

Cô nàng lập tức biến mất trong lửa. Liền sau đó Shinichi kéo Ran vào:

- Phòng 82!

Cả hai biến mất cùng lúc đám xạ thủ tràn lên tháp. Ba người xuất hiện lại trong một căn phòng khá rộng và rất ấm, được trang bị đầy đủ như phòng ngủ của một khách sạn theo phong cách cổ điển, trông sang tới nỗi cả ba cố gắng hết sức để không dây một tí muội than nào ra sàn. Trên cái giường to khổng lồ đối diện, Aoi đang nằm im lìm như ngủ, đứng bên cạnh giường, có một cô gái hơn 25 tuổi một chút với mái tóc đen dài và cái người da ngăm Shinichi thấy hôm chúng quay lại trường sau lần bị tấn công. Vừa tự hỏi trong đầu cái sự sang trọng này là thế nào cô gái đã trả lời như đọc được ý nghĩ của người khác:

- Boss bảo tên này, ( chỉ sang người bên cạnh ) muốn chuyển con bé đi đâu thì chuyển. Thế là hắn đưa con bé vào phòng Boss ngủ mỗi khi đến thăm căn cứ này luôn!

"Gan to thật đấy!" Là ý nghĩa vừa bật ra trong đầu cả ba. Ran nhìn hai người, không biết sao lại hỏi:

- Vậy là chúng tôi cũng được giam trong căn phòng đặc biệt này luôn sao ?

- Ai giam các em đâu! - Người đàn ông da ngăm trả lời - Cửa ra ở kia kìa, đi cũng được nhưng cẩn thận bị lính canh chộp cổ, họ đang đi tìm ba đứa đấy!

- Tôi cứ nghĩ họ sẽ vất vả với 2 Vampire chứ nhỉ ? - Shiho nói nhỏ

- Quân chống Vampire là đám xạ thủ các em vừa thoát khỏi! - cô gái vừa nói vừa vén màn cửa sổ lên - Sử dụng vũ khí khắc tinh với Vampire tức là...

- TÊN BẠC! - Shinichi dí sát mặt vào cửa sổ

- HẾT CHAP -

Hú! Có ai bất ngờ với thân phận thực sự của 2 anh em Kaito không ? Chắc không đâu nhỉ ? Tui tung hint lộ liễu, lung ta lung tung từ chap 13, 14 cơ mà!



 
Chương 36: Sức mạnh


Mũi tên bạc là một thứ Vampire khó điều khiển nhất, ( sở dĩ bạc luôn là khắc tinh của mọi Vampire ), đồng thời gây hại rất nhiều cho khả năng tạo lá chắn phòng thủ. Mà hình như Kaito không ngán vụ này cho lắm:

- Tưởng dùng tên bạc mà ngon à ?

Cậu thật sự có thể dừng các mũi tên lại mặc dù việc này chiếm kha khá sức mạnh tâm trí của cậu làm cậu chậm đi. Chihiro thì tìm mọi cách, bay vun vút tránh né các mũi tên bạc, chỉ khi nào sát quá mới tạo màng chắn quanh người. Một điều khá hư cấu là 2 anh em vẫn tiếp tục tấn công được, hiệu quả tới nỗi Heiji, Kazuha và Aoko chỉ đứng làm cảnh là chủ yếu ( yên tâm là vẫn còn đất dụng võ )

- Này! - Shinichi, Ran và Shiho đều hét lớn dù biết là làm thế cũng chẳng khiến Chihiro biết được có một mũi tên đang lao tới đằng sau lưng con bé với tốc độ khủng khiếp...

- Để ý chút đi! Mất mạng như chơi đấy! - Kaito quay sang càu nhàu cô em gái đang gãi đầu cười trừ sau khi dừng mũi tên suýt đâm trúng nó

Quan sát xong tình hình, Shinichi phán:

- Chúng ta phải đi ngay bây giờ!

- Nhưng chúng ta đâu thể mặc kệ Aoi được, đúng chứ ? ‐ Ran nói

- Thì mang con bé theo đi chứ! - Anh chàng da ngăm lên tiếng - Bọn này đưa nó tới đây là có lý do mà!

Ran và Shiho ngớ người còn Shinichi quay sang bảo hai đứa con gái:

- Anh ta đã tới thăm Aoi vào hôm nó thay dây buộc tóc mới! Có lẽ anh ấy là người đưa nó dây buộc tóc đó! Nếu vậy thì theo như Kazami nói...

- Thần sáng đúng chứ ? Cứ giữ tính như vậy thì hắn sẽ bóp nát team một lúc nào đó thôi! - Bourbon ( từ giờ gọi thế cho đỡ mất công ) hơi ngán ngẩm - Mà thôi giờ có một số thông tin đây...

Theo lời Bourbon, nếu đi qua cánh cửa chính thì tất cả sẽ bước ra từ... một cái tủ quần áo trong căn phòng khác. Căn phòng đấy là nơi Bourbon cho người canh gác bên ngoài để làm người ta nghĩ con nhóc trong phòng ( thực ra chỉ cần chuyển con bé đi nơi khác thôi không cần phải trông ). Trong phòng cũng có người nhưng là Thần sáng cài vào để... bịa ra kịch bản cho sự biến mất của Aoi. Còn một đường khác lằng nhằng hơn rất nhiều, là chui vào ngăn kéo tủ của phòng này thì sẽ tới được một hành lang dài. Gõ cửa căn phòng thứ 13 trên hành lang theo nhịp 4 - 2 - 4,  vào phòng rồi lật tấm thảm giữa phòng lên sẽ thấy một cầu thang đi xuống. Đi xuống tới bậc thứ 48 thì bịt mắt mình lại đếm từ 0 đến 69, sau đó sẽ thấy mình xuất hiện trong một phòng bếp,  chui vào lò nướng bánh mì ( yên tâm là hỏng rồi ) thì sẽ tới được đầu một cầu thang, cứ theo cái cầu thang chạy xuống thì sẽ ra được khỏi lâu đài...

- Khoan đã ai thiết kế ra cái lâu đài này vậy ? - Shinichi tròn mắt

- Chịu! Nhưng nhắc thêm là 1 khi ra khỏi căn phòng này là mấy đứa sẽ không quay lại được đâu! Vì trừ khi giữ chìa khóa tổng thì không thể tìm thấy phòng này được! Tụi này cũng chỉ giúp qua vòng một lần thôi! - Kir chốt hạ trước khi "đuổi khách" - Phải đi thì mau đi đi! Cẩn thận lính đấy!

Shinichi bế Aoi vào ngăn kéo, theo sau là Ran rồi đến Shiho. Tình hình bên ngoài bây giờ có vẻ tệ đi. Cái người tóc dài ( Gin ) đang bắt đầu trực tiếp lâm trận và hắn rất thiện chiến ( ý tác giả là hắn giỏi phép thuật )

Bằng pháp thuật, hắn hoàn toàn có thể  điều khiển toàn bộ tên lạc dưới đất lên đuổi theo hai anh em vòng vòng một cách dễ dàng. Chị Vermouth "xinh đẹp" thì đi khủng bố mấy đứa dưới đất, dù là 3 chọn 1 đi chăng nữa thì "chị xinh đẹp" vẫn có vẻ chiếm lợi thế hơn rất nhiều. Thế là tình hình càng ngày càng xấu cho phe mình

- A...a...a...a! - Trong lâu đài 3 ( hoặc 4 đứa tính cả Aoi ) vừa lao xuống cầu thang vừa hét lên như thế. Hiện tại có tầm vài chục tên lính đang chạy đằng sau cả bọn, nói đúng ra là đang đuổi theo. Đáng lẽ sẽ không bị đuổi sát đến thế nếu như Shinichi không suýt xô ngã chổng vó một bộ áo giáp sắt, làm cái mũ rơi xuống đất kêu loảng xoảng

- THẰNG ĂN HẠI!!!! - Shiho đã gào vào tai Shinichi như vậy đấy!

- HẾT CHAP ‐



 
Chương 36-2: Lời nguyền


Khoan bàn tới độ ăn hại của Shinichi, việc vài chục người đuổi theo ầm ĩ như vậy cũng đủ để cho Bourbon và Kir chú ý ( hoặc rất chú ý ) và rủ lòng thương cho 4 đứa nhóc. Nhưng với thân phận thành viên của tổ chức lúc này, việc duy nhất 2 anh chị có thể làm là ếm bùa cho vài tên ngã chổng vó thôi. Và kết quả là có một tên lăn xuống cầu thang , tông phải Shiho làm cô nàng cũng lăn xuống theo và ra thẳng tới cổng luôn. Ran được cú ngã của Shiho buff tốc độ, lao xuống với tốc độ bàn thờ, cuống quít hỏi thăm tình hình cô bạn đang lồm cồm bò dậy . Shinichi cũng chạy hết tốc độ tới chỗ 2 cô gái, nhưng vừa bước qua cổng thì:

- Á Á Á Á Á Á Á! - Shinichi gào lên, đánh rơi con bé Aoi xuống đất. Bây giờ đến lượt tất cả mọi người phe mình hốt hoảng:

- Shinichi!!!

Hai người gần đó nhất là Ran và Shiho liền chạy lại. Ran nhanh chóng bế Aoi lên rồi đẩy cho Shiho, còn mình thì tóm chặt vai Shinichi:

- Shinichi cậu làm sao thế?

Dù đã thôi mà la hét nhưng Shinichi trông vẫn đau đớn tột cùng nghiến chặt răng và mắt dại hẳn đi. Chihiro và Kaito không thể hạ xuống được, lơ là thì chết chứ chẳng chơi, nhưng mà vẫn có vẻ bấn loạn lắm, nhìn ngang nhìn dọc khắp nơi. Heiji vẫn phải quay cuồng với Vermourth cùng Kazuha nhưng có lẽ cũng đã nhận ra vấn đề ở đâu:

- Lời nguyền tra tấn!

Aoko thoát được khỏi đám đánh nhau với Vermouth, cùng với Shiho căng mắt nhìn khắp chiến trường. Kiến thức về lời nguyền tra tấn như sau:

Lời Nguyền tra tấn được kích hoạt bằng thần chú "Curcio" là một trong 3 Lời Nguyền Không thể tha thứ. Chỉ cần dùng trên con người đúng 1 lần là sẽ bị giam cả đời tại địa ngục Azkaban. Giống như tên gọi, người bị dính Lời Nguyền này sẽ trải qua cảm giác đau đớn tột cùng, được miêu tả như bị bao bọc bởi sắt nóng đến mức độ có thể bất tỉnh hay phát điên. Lời Nguyền sẽ không chấm dứt cho tới khi người ếm lời nguyền chết hay tự nguyện chấm dứt hay bị tước đi đũa phép

Đó là lý do mọi người đang cố gắng tìm ra ai là người cầm đũa phép tra tấn Shinichi. Trong việc này hai anh em nhà Kaito có lợi thế hơn, vì đang ở trên cao nhưng lướt qua đám lộn xộn, lung tung này vẫn rất khó để có thể xác định được. Aoko với Shiho lại càng có vẻ vô vọng hơn nữa, Ran đang bận giữ chặt Shinichi, mắt lại hướng ngược lên trên trời, được một lúc cô phát hiện ra điều gì đó bất thường

- Kaito! Những mũi tên...

Quả thực, mấy mũi tên bạc vẫn đang được bắn ra nhưng các mũi tên rơi xuống đất không bay lên đuổi hai anh em nữa. Cái này tức là...

- Tên tóc dài đó đang ếm vừa cậu ấy! - Kaito nghiến răng - Tìm tên nào tóc dài màu trắng ấy mọi người!

Biết được đặc điểm ngoại hình chắc chắn sẽ tìm hơn, nhất là khi Gin có ngoại hình nổi trội quá đáng như vậy! Sau một hồi nhìn ngó Aoko cũng nhìn thấy, hét lên và chỉ tay ra chỗ Gin:

- Ở kia kìa!

Kaito và Heiji ( vừa thoát khỏi Vermouth ) lao thẳng về phía Gin. Cả hai đều có vẻ phẫn nộ đến phát điên. Trái lại Gin không hề thay đổi sắc mặt, thản nhiên chấm dứt Lời Nguyền tra tấn trên Shinichi. Một khắc sau Kaito chững lại trên không, hai tay ôm chặt lấy đầu, trong giây lát mọi sự chú ý đều hướng về phía cậu và Gin đã bị biến mất mà không ai thèm để ý. Kaito không có vẻ gì đau đớn tột cùng như Shinichi lúc nãy, nhưng chỉ nhìn qua cũng biết trong đầu cậu đang có một cuộc chiến dữ dội. Chihiro vội vàng hạ xuống đúng lúc Aoko chạy đến nơi, vô tình đồng thanh:

- Kaito/Anh hai!

- Tránh xa ra! Làm ơn tránh xa anh ra đi! - Kaito lẩm bẩm như trong cơn mê sảng

- Anh nói gì Kaito ? Anh không sao chứ ? - Chihiro gí sát mặt lại lại

- KHÔNG ĐƯỢC! - Bây giờ thì Kaito gào lên làm Chihiro vì giật mình mà tránh ra thật.

Giờ Kaito không còn bất kỳ cảm xúc gì trên gương mặt nữa, bay thẳng lên, nhìn tất cả thấy mát vô hồn đáng sợ...

- HẾT CHAP -



 
Chương 37: Anh Em Tương Tàn


- Không hay rồi... - Shiho không kìm được bật ra một câu

Cảm nhận được sự nguy hiểm đang tăng dần lên một cách rõ rệt, Chihiro giang cánh bay vụt lên. Đối diện với anh trai, con bé gần như lẩm bẩm một mình:

- Đừng là như thế đấy nhé...

Nhưng có vẻ đúng là " như thế " rồi. Kaito nhìn cô em gái trước mặt với ánh mắt vô hồn, lặng lẽ đưa tay lên. Một cơn xoáy lửa lập tức hiện lên bao bọc cô bé

- Aqua, Riemia, Serpalie

Một kết giới bằng nước hiện lên bảo vệ Chihiro, đồng thời làm ngọn lửa biến mất. Con bé trưng ra bộ mặt nghiêm túc nhất trong lịch sử, thì thào:

- Pierce, Celina, Academ

Kaito bị hơi lạnh bao bọc, dần trở thành một cục đá to bự. Nhưng có vẻ, cậu ta chẳng gặp khó khăn gì trong việc tự rã đông: cục băng không chỉ tan thành nước mà còn bốc hơi luôn. Đòn phản công tới: một núi dây gai chẳng biết từ đâu ra, cuốn chặt lấy người Chihiro. Con bé có vẻ quá ngạt thở để có thể nói bất cứ thứ gì, nhưng đám dây leo vẫn bị cắt lìa một cách dễ dàng

- Vết cắt ngọt thật! - Ran cầm một đoạn dây leo dưới đất lên

- Cậu ta vẫn còn giữ được ý thức phần nào - Shiho bình luận - Mọi chuyện không khủng khiếp như tớ lo ngại

Hai anh em tiếp tục quần thảo nhau trên bầu trời đen kịt. Ở dưới mặt đất, lũ còn lại cũng đang phải tiếp tục cuộc chiến đấu vất vả. 3 giây Ran và Shiho nói chuyện thực ra là quý giá khủng khiếp. Hiện tại, Shinichi đang nằm gục trên lưng Heiji, và Aoi được Ran bế chạy khắp chiến trường. Nhiệm vụ tiên quyết là mang được 2 đứa bị thương ra khỏi vòng chiến. Heiji phải tự xoay xở một mình, còn Ran không có phép thuật thì được Aoko bọc hậu. Shiho và Kazuha luồn lách, tìm cách mở đường ra cho cả bọn. Dù đã chọn cách " tẩu vi thượng sách ", nhưng mọi chuyện đời nào đơn giản như vậy. Shiho và Kazuha hiện tại khá tả tơi, Shiho đã bị xin một đoạn tóc và Kazuha đã phải vứt cái áo choàng làm mồi nhử, và tí nữa cô nàng đã đi đời nếu không kịp né một tia sáng xanh lè. Heiji có lợi thế là nhọ, à nhầm là đen nên rất thích hợp cho việc lăn lê bò toài, ngụy trang các kiểu. Vì vậy mà cả 2 thằng con trai đều lấm lem hết cả người, và mỗi lần phải chạy bứt tốc là Heiji lại thở không ra hơi. Bên Ran và Aoko cũng tệ chẳng kém. Hai cô nàng phải chạy bán sống bán chết và ếm bùa chắn khắp nơi mới mong sống được. Nhưng cũng vì thế mà cả hai đang cảm thấy mệt khủng khiếp, giống như phổi bị ép xẹp lép vậy!

Trở về với 2 anh em Vampire. Thế trận có vẻ đã rõ ràng hơn. Sau một hồi, Chihiro bắt đầu thở dốc, lộ rõ vẻ đuối sức trong khi Kaito lại chẳng có vẻ gì mệt mỏi. Càng ngày, các đòn tấn công của cậu càng uy lực hơn. Bây giờ, một quả cầu rất lớn, tỏa sáng chói lóa đột ngột xuất hiện từ lòng bàn tay Kaito, và lao về phía Chihiro với tốc dộ khủng khiếp

- CHIHIRO!!! - Cả bọn không hẹn mà đồng thanh

Nhưng lạ thay, con bé không hề di chuyển, né tránh, nó đứng yên và quả cầu tới, ...dần bị con bé hấp thụ. Da nó xuất hiện những vết lằn đỏ như dung nham rực sáng và đôi mắt chuyển sang màu trắng dần. Càng ngày những vết lằn quái lạc trên da nó càng nhiều. Đến khi khối cầu biến mất, cô bé gần như chuyển thành màu đỏ và mắt y hệt bạch kim. Nó bất động, thở hổn hển, rồi từ lồng ngực con bé, một khối cầu to gấp đôi lúc trước, bật ra nhanh như chớp, lập tức bao gọn lấy Kaito và đẩy cậu đi mấy trăm mét

Chihiro chắc đã bất tỉnh, rơi tự do từ trên cao xuống, đập vào vài tên lính và Heiji đã kịp bắt lấy cô nàng ma cà rồng trước khi rơi bịch xuống dưới đất. Cơ thể nó nóng ran như lửa, mạch lẫn hơi thở đều yếu ớt thảm hải tựa như ngọn đèn dầu hiu hắt trước gió. Heiji cảm thán:

- Nếu tác động bên ngoài ảnh hưởng tới não cậu ta rồi giải luôn bùa thì tốt, không thì mình chết mất!

Thật may là cả đám sẽ không " chết mất ". Kaito bay trở lại với vẻ mệt mỏi:

- Chihiro thế nào rồi ?

- Em ấy yếu lắm - Kazuha trả lời

Giống như lúc cuộc chiến bắt đầu, toàn bộ quân lính lại bị treo ngược lên. Viên đá Kaito vẫn đeo trên cổ bỗng nhiên phát sáng rực rỡ ( cái viên đá ruby mà Kaito được tặng hồi giáng sinh ấy ). Kaito hơi ngạc nhiên nhưng rồi nở nụ cười nửa miệng:

- Hay lắm!

Cậu giơ viên đá lên và đọc gì đó. Màn sương mù dày đặc lập tức bao trùm cả đám. Tầm vài phút sau, sương mù tan biến, tất cả nhận ra mình đã xuất hiện ngay gần bãi chiến trường đang thu dọn dở của team Thần Sáng

- HẾT CHAP -



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom