Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất

Chương 80: C80: Con đi3m thối


“Thả nó á? Hừ!” Tần Kiến Công hừ lạnh rồi đắc ý nói: “Chẳng sợ nói cho mày biết, đại ca tao đã dặn rồi, phải đưa hai đứa nó trở về. Anh ấy muốn tự tay bả gãy chân tay con gái của ả khốn nạn này ngay trước mặt cô ta, sau đó lại bán cô ta tới Miến Điện làm đi3m cả đời! Kế hoạch hoàn hảo như vậy, mày nói xem sao tao có thể thả nó đi được?”

Tuyết Hi sợ hãi khóc òa, còn Tê Thi Vận bị dọa đến độ cả người run lẩy bẩy.

Cô giấy giụa đứng dậy, mặt giàn giụa nước mắt, lòng như tro tàn: “Con gái của tôi vô tội, chỉ cần anh thả nó ra, anh bảo tôi làm gì cũng được.”

Nhưng Tần Kiến Công lại khinh thường, chẳng thèm để ý tới cô.

Tuy Trần Báo cũng lăn lộn trong xã hội đen, nhưng sau khi nghe được kế hoạch của đại cả, anh ta cũng thấy da đầu tê dại.

Thằng cha này bi3n thái cỡ nào mới có thể làm ra loại chuyện này?

Vì thế anh ta đanh mặt nói: “Tao khuyên mày tốt nhất thả con bé ra, nếu cha nó đến thì mày chẳng biết mình chết thế nào đâu?”

“Thằng cha ăn hại kia của nó á? Bây giờ cũng không biết chết nơi nào, chắc đang uống rượu đánh bạc đi. Anh ta sẽ lo cho sự sống chết của mẹ con họ chắc? Trần Báo, mày muốn chọc cười tao à?” Tần Kiến Công vừa nói vừa không kìm được cười rộ lên.

Nghe vậy, Trần Báo sửng sốt hỏi: “Mày không biết thân phận của cha cô bé à? Không phải mày tới vì chuyện của Tạ Xuyên sao?”


“Xì, cái thằng vô tích sự kia thì có thân phận gì chứ?”

Tân Kiến Công khinh thường nói, “Nhắc tới Tạ Xuyên, mày lại làm tao nhớ tới một chuyện. Nói đi, cao thủ lần trước mà mày mới tới là ai thế, giờ thằng đó đang ở đâu?”

€ó Viên Thiên Cương làm chỗ dựa, Tân Kiến Công tràn đầy tự tin

Còn Trần Báo nghe vậy, trong lòng lập tức hiểu ra: “Thảo nào bọn chúng dám ra tay với chị dâu và Tuyết Hi động thủ. Hóa ra là vẫn chưa biết một thân phận khác của Lăng Nghị. Nhưng nếu là vậy, sao họ lại ra tay với hai mẹ con Tề Thi Vận nhỉ?"

Trần Báo cũng giống người nhà họ Hàn, vẫn chưa chuyện của Tân Thiên Tứ.

Chỉ nghe Trần Báo hừ lạnh, nói: “Hừ, không muốn chết thì mau thả Tuyết Hi ra, vị cao thủ kia đến giờ đấy!”

“Xì! Ra dẻ làm màu! Có ngon thì cứ xông tới, xem ông có đánh gãy chân gã hay không.” Dù sao Viên Thiên Cương đang ở phụ cận, cho nên Tần Kiến Công không hề sợ hãi.

Cho dù người tới là Tông sư, nhưng Viên Thiên Cương cũng vẫn đánh giết như thường.

Huống chỉ ở địa giới Giang Châu này vốn không có Tông sư!


“Đưa đi!”

Tân Kiến Công ra lệnh, định bắt Tuyết Hi mang đi.

Thấy thế, Tê Thi Vận không màng đau đớn trên bụng, lại lao tới lần nữa.

“Con đi3m thối, chán sống à!” Tân Kiến Công đá tiếp một cú lên người Tê Thi Vận, còn nhân lúc cô chưa té ngã, lại giơ tay giáng một bạt tai thật mạnh, đánh cô lật nhào trên đất, ngất xỉu.

Tuyết Hi thấy thế, tóm lấy tay Tân Kiến Công mà cắn. Kết quả bị anh ta trở tay tát một cái, lập tức bị tát đến ngất đi.

“Con đi3m nhỏ, dám cắn ông, chờ đại ca bả gãy tay chân mày. Tao lại tìm người nối vào, sau đó nuôi mày lớn, đến lúc đó lại bán đi Miến Điện, để mày cùng mẹ mày bị trăm thằng đè!”

Tần Kiến Công nói xong, lập tức muốn đưa hai mẹ con Tề Thi Vận di.

Trần Báo muốn tới ngăn cản, kết quả Tần Kiến Công đã đánh anh ta răng rơi đầy đất chỉ bằng một tay.

Hết cách, Tân Kiến Công là võ giả nội kình, ngược Trần Báo dễ như ăn cháo.

“Hừ, không biết tự lượng sức mình! Chờ ông đưa hai đứa nó về rồi quay lại từ từ xử lý mày! Đi thôi!"

Tần Kiến Công vung tay lên như thể tướng quân đánh thắng trận, chuẩn bị khải hoàn trở về.

“Đi à?” Một giọng nói lạnh như băng vang lên: “Chúng mày đi được chắc?”
 
Chương 81: C81: Ai đang nói đấy


“Ai? Ai đang nói đấy?” Tân Kiến Công nhìn xung quanh nhưng không thấy ma nào cả.

Trần Báo cũng không thấy, nhưng anh ta nghe xong giọng nói kia, lập tức buột miệng thốt ra: “Anh Nghị! Không, không, không, Lăng đại sư! Cuối cùng anh cũng đến rồi! Xin lỗi, em không bảo vệ tốt cho chị dâu!”

“Không sao, cậu đã làm rất tốt rồi.” Giọng nói lạnh băng, âm trầm lại vang lên lần nữa.

Lần này, cuối cùng mọi người cũng nghe ra nơi phát ra âm thanh, vì thế họ đồng loạt ngẩng đầu ngước nhìn.

Chỉ thấy trên nóc tầng sáu của tiểu khi An Trí, một bóng người đứng dưới ánh trăng sáng tỏ, như thể u linh trong đêm tối.

Mà bóng dáng kia vừa nói xong, đã nhảy từ tầng nóc nhà xuống, vững vàng hạ cánh trên nền xi măng, còn đập nó thành một cái hố to ở ngay trước mắt bao người.


Thấy cảnh này, Tân Kiến Công bị dọa đến độ bất giác nuốt nước miếng, thoáng chốc hai chân mềm nhữn, hoàn toàn không thể cử động.

Mà khi người nọ đứng lên, nương theo ánh trăng Tần Kiến Công nhìn rõ mặt đối phương, lập tức trợn mắt há miệng: “Lăng Nghị? Không phải mày là một thằng nát rượu, sao mày lại...”

Tần Kiến Công chỉ ngón tay lên mái nhà rồi chỉ vào mặt đất, ý là sao mày lại có thân thủ cao siêu như vậy?

Sau khi người nhà họ Tần biết được cao thủ mà Trần Báo mời tên là “anh Nghị, đầu tiên nghĩ họ ngay tới Lăng Nghị, nhưng cũng lập tức phủ định ý tưởng này luôn.

Rốt cuộc Lăng Nghị là hạng người gì, qua điều tra họ đã rõ như lòng bàn tay, hoàn toàn chính là một tên cặn bã, chắc chắc không thể hạ gục cao thủ võ đạo Tạ Xuyên trong nháy mắt được.

Cho nên dù họ có ảnh chụp của Lăng Nghị, cũng không lấy ra để học trò của câu lạc bộ võ thuật Chấn Uy xác nhận. Điều này khiến họ vẫn luôn không biết một thân phận khác của Lăng Nghị.

Lăng Nghị chẳng thèm để ý tới câu hỏi của Tân Kiến Công, mà lập tức đi đến bên cạnh Tề Thi Vận, dịu dàng đỡ cô đứng dậy khỏi mặt đất. Sau đó, anh ôm cô nhảy lên tầng 4, đặt cô nằm trên giường ngay ngắn, cũng truyền linh khí để tẩm bổ cơ thể của vợ.

Bà nội Đỗ vẫn đang nằm ngất xỉu bên mép giường, trên trán còn có vết máu. Chắc là lúc Tân Kiến Công cướp Tuyết Hi đã đánh bà ấy ngất xỉu.

Lăng Nghị để bà ấy ngủ yên ở phòng cách vách, cũng truyền linh khí giúp bà ấy chữa trị miệng vết thương.

Từ đầu đến cuối, anh luôn bày ra biểu cảm nghiêm túc, không thốt lấy nửa câu.


Đến khi Lăng Nghị đóng cửa phòng lại, nhảy luôn xuống tầng 4, cuối cùng Tần Kiến Công cũng phản ứng lại, la lớn: “Viên đại sư! Viên đại sư cứu mạng! Viên đại sư!"

Xung quanh lặng ngắt như tờ, không một ai đáp lại anh ta.

Tần Kiến Công hoảng sợ, hai chân đã bắt đầu run rẩy. Khi nghĩ tới đứa trẻ mình đang ôm trong lòng là con gái của Lăng Nghị, anh ta lập tức lấy lại tự tin.

“Tên họ Lăng kia, tao nói cho mày biết, mày đừng làm xằng bậy. Tao nhát lắm, nhỡ tao sơ sẩy một cái vặn gãy cổ con gái mày thì mày cũng đừng hối hận!”

Nói xong,anh ta lại để tay lên cổ Tuyết Hi, định đe dọa Lăng Nghị.

Lăng Nghị chẳng thèm nói nhảm, chỉ xoay chuyển ý niệm. Bàn tay kia của Tần Kiến Công vô thức chậm rãi nâng lên. Như thể nó bị một bàn tay to vô hình túm lấy, mất khống chế mà rời khỏi cổ Tuyết Hi.

Không những thế một bàn tay khác đang kéo Tuyết Hi cũng dang ra, sau đó từ từ giơ lên tạo thành tư thế đầu hàng.


Tuyết Hi không có ai đỡ, chẳng những không rơi xuống đất. Trái lại cô bé còn lơ lưng trên không, sau đó chậm rãi bay về phía Lăng Nghị, cuối cùng bị anh ôm chặt trong lòng.

“Phóng nội kình ra ngoài, mày là Tông sư võ đạo hả?” Tần Kiến Công trợn trừng mắt rồi hô to: “Sao có thể? Không phải Giang Châu không có Tông sư à?”

Lúc này hiển nhiên anh ta còn không biết, đôi tay đang giơ lên của mình lát nữa sẽ gặp phải chuyện gì.

Còn mọi người có mặt ở đó khi nghe được bốn chữ “Tông sư võ đạo”, ai nấy đều ngây ngốc.

Làm sao họ có thể nghĩ tới Lăng Nghị còn trẻ như vậy mà đã đứng trên đỉnh võ đạo - Tông sư võ đạo!

“Tuyết Hi xin lỗi! Lúc trước Tân Thiên Tứ bảo Trương Khai đánh gãy chân con, bố nên diệt sạch nhà bọn chúng mới phải.” Lăng Nghị ôm Tuyết Hi vô cùng đau lòng.
 
Chương 82: C82: Sau một tràng tiếng


Lúc trước sở dĩ anh không làm như vậy, một là toàn bộ tâm tư đều dồn hết vào việc làm thế nào chữa khỏi chân cho Tuyết Hi, hai là không muốn làm liên lụy tới cả nhà họ Tân chỉ vì tên cặn bã Tần Thiên Tứ này.”

“Nhưng bây giờ có vẻ như bố đã sai rồi, bố sẽ tiếp thu bài học này.” Lăng Nghị nhẹ nhàng vuốt v e mặt con gái, truyền linh khí vào trong để chữa trị và tẩm bổ cho gương mặt nhỏ bị đánh sưng vù.

“Bố đồng ý với con, về sau hễ ai làm tổn thương đến mẹ con con, Lăng Nghị này sẽ diệt cả nhà chúng!”

Nói xong, Lăng Nghị lập tức đưa Tuyết Hi nhảy lên tầng 4. Còn Tân Kiến Công đang giơ cao hai tay, bắt đầu lấy bả vai làm trung tâm, chậm rãi di chuyển về phía sau rồi xoay vòng.

Mọi người có mặt tại chỗ nghe thấy Lăng Nghị nói vậy đều sợ khiếp vía. Nhất là Trần Báo, mồ hôi lạnh trên mặt không ngăn được chảy xuống.

Phải biết rằng, lúc trước anh ta thua mất hơn 4 triệu cho Lăng Nghị. Việc đầu tiên anh ta nghĩ đến không phải là đi chặn Lăng Nghị lại, mà định tới thẳng nhà họ Lăng, lôi vợ con anh ra để uy hiếp, ép anh trả lại tiền.

Bây giờ ngẫm lại, may là khi ấy mình không làm thế, nếu không cả nhà họ Trần đều chết không có chỗ chôn.


Đám người mà Tần Kiến Công dẫn tới cũng chẳng tốt đến đâu so với Trần Báo. Lúc này họ đã sợ khiếp vía, thậm chí có tên còn tè ra cả quần.

Họ rất muốn chạy nhưng cơ thể lại hoàn toàn không nghe theo điều khiển. Đừng nói là chạy, đến động ngón tay cũng chẳng được.

Chỉ có vệ sĩ của nhà họ Hàn, sau khi hết hoảng sợ, họ mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Lăng Nghị vào phòng, đặt Tuyết Hi ở bên cạnh Tề Thi Vận. Sau đó anh lại truyền chút linh khí vào người cả hai, đảm bảo ngày mai họ khôi phục lại tinh thần, bấy giờ mới đóng cửa đi ra ngoài.

Đến khi Lăng Nghị xuất hiện ở trước mặt mọi người lần nữa, hai tay Tân Kiến Công đã di chuyển tới một góc độ không thể chuyển được nữa, còn bản thân anh ta đã đau đến độ cả người chảy đầy mồ hôi lạnh.

Cánh tay của con người không thể xoay quanh khớp vai trong tình huống cơ thể không xoay chuyển, trừ khi không cần đếp khớp vai nữa.

Nhưng cánh tay Tần Kiến Công vẫn còn đang tiếp tục xoay tròn.

Cơ bắp ở khớp vai đã bị kéo căng đến cực hạn, thậm chí Tân Kiến Công còn nghe rõ tiếng từng sợi cơ bắp đứt đoạn.

Tân Kiến Công không chịu nổi đau đớn, gào thét xin tha do quá đau: “Lăng Nghị, Lăng đại sư, tôi sai rồi. Anh hãy tha cho tôi đi, tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa, cầu xin anh buông tha cho tôi! Tôi xin anh đấy!”

Anh ta cầu xin vô cùng chân thành, thảm thiết nhưng điều này cũng không ngăn được việc cánh tay tiếp tục xoay tròn ra sau.

Vì thế cơ bắp trên hai vai cứ đứt gãy từng một cái một. Cảm giác này còn thống khổ hơn cả bị xe phanh thây. Dùng xe phanh thây chỉ là chuyện trong chớp mắt, còn anh ta lại phải cảm nhận sự đau đớn khi từng cơ bắp bị đứt đoạn từ từ.

“Lăng đại sư, tôi thật sự sai rồi... Tha cho tôi với... Tha cho tôi...” Cơ bắp bị trực tiếp làm đứt, khiến giọng Tần Kiến Công khản đặc, ý thức cũng trở nên mơ hồ. Nhưng dù anh ta có đau đớn thế nào, ý thức vẫn rõ ràng, làm kiểu gì cũng không ngất đi được.


Cứ như vậy, toàn bộ cơ bắp của anh ta bị đứt đoạn, sau đó xương cốt bắt đầu cọ xát cùng khớp vai.

Người thường gãy xương cũng chỉ là chuyện trong nháy mặt, nhưng Tần Kiến Công lại có thể cảm nhận được cơn đau do hai cục xương trong cơ thể cọ xát tạo thành.

Tiếng xương cốt cọ xát vào cùng nhau, cực kỳ gióng tiếng móng tay cào lên bảng, vừa chói tai, khó nghe vừa khiến người ta bực bội, tức giận...

Mà người kẻ đầu sỏ tạo ra âm thanh này đã cần nát hàm răng của mình, máu tươi chảy ròng ròng.

Thật ra anh ta muốn cắn lưỡi tự sát, có điều chẳng hiểu sao đầu lưỡi lại không nghe sai bảo, làm thế nào cũng không với tới hàm răng phía trước.

Sau một tràng tiếng “răng rắc” rất lâu vang lên, cuối cùng xương khớp vai của Tân Kiến Công cũng dập nát. Hai cánh tay anh ta buông thõng ở hai bên sườn, lắc lư theo cơn gió lạnh thổi qua, trông cực kỳ quỷ dị.

Mọi người có mặt ở đó, dù là người của nhà họ Tần hay nhà họ Hàn, sau khi chứng kiến thủ đoạn của Lăng Nghị, ai nấy đều bất giác nuốt nước miếng.

Mặc dù cánh tay xoay vòng không phải của họ, nhưng họ cũng mơ hồ cảm thấy bả vai mình hơi đau âm ỉ.


Trong lúc họ đang sợ hãi, đám người mà Tần Kiến Công dẫn đến cũng đột nhiên giơ cao tay lên, sau đó bắt đầu chậm rãi chuyển động về phía sau...

'Thoáng chốc, tiếng kêu r3n, năn nỉ không dứt bên tai.

Cũng không biết tại sao thanh âm này chỉ có thể mấy người họ ở xung quanh nghe thấy được, quá 10 mét hoàn toàn im ắng.

Mặc dù Trần Báo từng giết người, nhưng nghe thấy những tiếng kêu r3n như đến từ địa ngục này, khắp người đều sởn gai ốc. . Truyện Trinh Thám

Anh ta nhìn bóng lưng của Lăng Nghị, sự kính sợ trong lòng đã đạt tới đỉnh điểm.

“Quả nhiên chỉ cần có anh ấy ở đây, chuyện gì cũng giải quyết được hết, chờ chút.”

“Toi rồi, Lăng đại sư, anh mau cứu Càn gia!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom