Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất

Chương 20: 20: Cháu Làm Gì Vậy


Suốt cả buổi chiều, Lăng Nghị đều ở ngoài rừng tu luyện Thôn Thiên Lục, cho tới khi mặt trời lặn, anh mới chạy về căn phòng thuê làm cơm tối cho Tề Thi Vận.

Đang nấu thì bị hết xì dầu nên anh chạy sang nhà hàng xóm xin bà Đỗ cho mình một ít.

Bà Đỗ thấy vậy thì mừng lắm, khen Lăng Nghị đã thay đổi rồi, đây là chuyện tốt.

“Thực ra cháu vốn không phải là người xấu nhưng chẳng hiểu mấy năm nay bị làm sao mà như biến thành người khác vậy.

Có điều giờ đã tốt rồi, cuối cùng cháu cũng tỉnh táo lại rồi, coi như cuối cùng vợ cháu cũng hết khổ rồi.”
Lúc Lăng Nghị sang trả chai xì dầu, Đỗ Bích Anh vỗ vai anh, tỏ ra vô cùng vui mừng.

Nghe bà ấy nói vậy, Lăng Nghị cứ thấy có gì đó là lạ nhưng nhất thời không nghĩ ra được nguyên do, điều này khiến anh không khỏi chau mày.

Tuy nhiên, anh nhanh chóng khôi phục biểu cảm bình thường, móc trong túi ra mười nghìn đưa cho Đỗ Bích Anh: “Bà Đỗ, cám ơn bà mấy năm nay đã chăm sóc cho mẹ con cô ấy, đây là tiền cháu nợ bà, bà cất đi nhé.”

“Cháu làm gì vậy? Sao lại đưa nhiều tiền như thế?” Đỗ Bích Anh nói xong định trả lại số tiền thừa nhưng Lăng Nghị ngăn bà ấy lại:
“Ơn tình mà bà dành cho nhà chúng cháu có trả bao nhiêu tiền cũng không đủ, bà cứ nhận đi cho cháu yên lòng.”
“Ôi, cái thằng bé này… Được thôi, vậy bà xin nhận.

Sau này gia đình cháu phải sống cho ra sống nhé.

Nếu ban ngày vợ chồng cháu bận thì để bà trông con cho.”
“Vậy cháu xin cảm ơn bà trước.”
Chào tạm biệt bà Đỗ xong, Lăng Nghị nhanh tay xào nốt số đồ ăn còn lại rồi cho vào hộp, mang tới bệnh viện.


Phòng cấp cứu ở bệnh viện.

“Tuyết Hi, tối nay con muốn ăn gì để mẹ đặt đồ cho con.” Tề Thi Vận cầm điện thoại hỏi.


“Không, con muốn ăn cơm cha mang tới.” Tuyết Hi vô cùng háo hức.

Mặc dù trước đây cô bé từng bị Lăng Nghị đánh mắng vô cớ nhiều lần nhưng trưa nay Lăng Nghị đã xin lỗi cô bé rồi nên đương nhiên cô bé sẽ tha thứ cho cha.

Tề Thi Vận nghe vậy ngẩn người, trong lòng chẳng những không mừng mà còn lo.

Cô lo Lăng Nghị sẽ lại nổi điên đánh mắng con gái, làm cô bé thất vọng một lần nữa.

“Ông trời ơi, nếu như ông có thể nghe thấy lời con nói, xin ông hãy phù hộ để Lăng Nghị có đóng giả cũng hãy đóng giả lâu thêm vài ngày nữa, con xin ông!” Tề Thi Vận đau đớn, thầm cầu nguyện: “Lăng Nghị, tôi cũng xin anh đừng để con gái đau lòng, thất vọng vì anh nữa được không? Coi như anh thương hại con gái anh chỉ mới ba tuổi đi được không?”
“Tuyết Hi, chưa chắc cha đã tới đâu, con đừng hy vọng quá nhiều.” Mặc dù đã cầu nguyện nhưng cô vẫn phải nói rào trước để Tuyết Hi chuẩn bị trước về tâm lý.

“Con không tin, mẹ lừa con, sao mẹ biết là cha không tới?”
Tề Thi Vận chỉ vào chiếc hộp cơm đã rửa sạch để ở tủ đầu giường: “Cha con không tới lấy hộp cơm về thì lấy gì để đựng cơm cho mẹ con mình?”
“...” Bộ óc nhỏ của Tuyết Hi nhất thời không nghĩ ra được câu trả lời, cô bé ấp úng một lúc lâu vẫn không biết phải đáp như thế nào.

Khi chính cô bé cũng nghĩ là cha sẽ không tới, đang chuẩn bị tủi thân, buồn bã thì bóng dáng của Lăng Nghị lại xuất hiện ở cửa.

“Cha có thể mua thêm một chiếc hộp khác mà.” Lăng Nghị giơ hộp cơm trong tay lên, bật cười nói với Tuyết Hi..

 
Chương 21: C21: Tiên đế là gì


“Vợ à, anh…”

“Ai là vợ anh, đừng gọi lung tung, chúng ta đã ký giấy ly hôn rồi.” Tề Thi Vận rất tức giận.

“...” Lăng Nghị nén đau lòng, cố gắng giải thích: “Anh biết chuyện này nghe rất vô lý nhưng tối qua đúng là anh đã tới cứu em, hơn nữa anh còn…”

“Lăng Nghị, tôi đã nói tới vậy rồi mà anh vẫn còn muốn khoác lác à?” Tề Thi Vận chỉ tay về phía cửa phòng bệnh: “Mời anh ra ngoài cho, Tuyết Hi còn nhỏ, không phân biệt được thật giả, tôi không muốn con gái tôi nhiễm thói xấu của anh!”

Lăng Nghị rất tủi thân nhưng anh biết chuyện này là do chính mình gieo gió gặt bão.

Nếu không phải tại mấy năm nay anh quá tồi tệ thì Tề Thi Vận đã không đối xử với anh như vậy rồi.

“Thi Vận, anh biết em không tin nhưng hiện tại anh rất giỏi, còn giỏi hơn Ngô Càn cứu em hồi trưa cơ.”

Lăng Nghị rất muốn nói cho cô biết anh là người tu tiên nhưng anh nghĩ chắc chắn Tề Thi Vận sẽ nghĩ anh bị thần kinh, thậm chí có khi còn báo cảnh sát bắt anh lại, cho nên chuyện này phải từ từ.


Tuy nhiên, Tề Thi Vận nghe anh nói vậy lại lắc đầu, cười khẩy: “Hừ, đúng là cái nết đánh chết không chừa! Sao anh không nói là mình còn lợi hại hơn cả thần tiên luôn đi?”

“Thực ra những người mà em nghĩ là thần tiên cũng thường thôi, chỉ cần cho anh một chút thời gian là anh có thể…” Lăng Nghị thực sự nói thật, dù sao anh cũng từng là Tiên Đế.

Tiên Đế là gì?

Tiên Đế là bậc đế tôn của muôn ngàn tiên nhân!

Cho dù thần tiên gặp anh cũng phải hành lễ ba quỳ chín lạy!

Nhưng anh còn chưa nói xong, Tề Thi Vận đã vẫy tay ngắt lời: “… Thôi thôi, nếu anh lợi hại như thế thì sau này anh đừng tới đây nữa, mẹ con chúng tôi không xứng với anh!”

Các bệnh nhân nằm chung phòng bệnh vừa mới có chút ấn tượng tốt về anh lập tức tỏ thái độ chê cười, coi thường cách làm người của Lăng Nghị: Tự khoe mình siêu hơn cả thần tiên thì sao không lên trời mà ở?


Một người phụ nữ tử tế như Tề Thi Vận lại lấy phải một tên điên mơ mộng hão huyền như vậy đúng là ông trời không có mắt!

“Thi Vận, nếu em không tin, anh có thể chứng minh cho em xem!”

“Không cần, tôi chỉ mong anh sau này đừng quấy rầy hai mẹ con tôi nữa thôi, nếu không cả đời này anh sẽ không gặp được hai mẹ con tôi nữa đâu, tôi nói được là làm được!”

Tề Thi Vận đã mất hết niềm tin vào Lăng Nghị, chút ấm áp khi ăn tối ban nãy đã hoàn toàn tan biến.

Cô thực sự không sao hiểu nổi, trước đây Lăng Nghị say rượu, đánh bạc đã đành, sao giờ còn thêm cả thói khoác lác không biết xấu hổ như vậy chứ?

Ông Càn là nhân vật lừng lẫy cỡ nào mà anh lại dám nói là mình lợi hại hơn ông ta, anh chán sống rồi sao?

“Mẹ đừng đuổi cha đi được không? Tuyết Hi sai rồi, Tuyết Hi không nên hỏi xem tối qua cha có đi cứu mẹ hay không.” Tuyết Hi kéo gấu áo của Tề Thi Vận, rưng rưng nước mắt đầy tội nghiệp, cầu xin mẹ mình.

“Tuyết Hi không làm gì sai cả, tất cả là tại cha con quá ảo tưởng.” Tề Thi Vận thực sự không thể từ chối nổi lời cầu xin của con gái nhưng cô cũng không muốn Lăng Nghị dạy hư cô bé, sau khi suy nghĩ một lát, cô nói với Lăng Nghị:

“Nể mặt Tuyết Hi, tôi cho anh thêm một cơ hội, nhưng sau này nếu anh còn để tôi nghe thấy những lời phát ngôn không biết trời cao đất dày kia nữa thì đời này anh đừng mơ gặp lại Tuyết Hi! Anh hiểu chưa?”
 
Chương 22: 22: Em Yên Tâm


“Hiểu.” Lăng Nghị gật đầu đáp, vụng trộm bật ngón tay cái khen Tuyết Hi.

Đương nhiên Tề Thi Vận cũng nhìn thấy màn trao đổi ngầm giữa hai cha con, kể cả vừa rồi Lăng Nghị nháy mắt với Tuyết Hi cầu cứu cô bé cô cũng nhìn thấy hết.

Chẳng qua cô không “đuổi cùng giết tận”, mở một mắt nhắm một mắt thôi.

Thế là, Lăng Nghị được ở lại đây cho tới khi Tuyết Hi ngủ mới bị Tề Thi Vận đuổi về.

Lăng Nghị muốn Tề Thi Vận về nhà ngủ cho ngon, để anh ở đây trông Tuyết Hi cho.

Nhưng Tề Thi Vận cương quyết không chịu, hỏi lý do thì cô nói là không tin tưởng Lăng Nghị, tốt nhất là cứ để cô tự trông con.

Lăng Nghị không lay chuyển được thái độ của cô nên sau khi rót cho cô một ít linh khí, anh bèn quay người, buồn bã ra về.


“Thi Vận à, để cha con bé trông con bé cho thì tốt mà, sao cô phải mệt vậy làm gì?” Đợi Lăng Nghị về rồi, dì Vương mới hỏi nhỏ.

Tề Thi Vận cười rầu rĩ, lắc đầu, nét mặt đầy cô đơn: “Đột nhiên anh ta tốt với con gái như vậy, tôi sợ anh ta có âm mưu gì đó.”
Cô nói rất uyển chuyển nhưng dì Vương vẫn hiểu ngay ý của cô: Cô sợ Lăng Nghị bắt cóc con gái đem bán, suy cho cùng thì dân cờ bạc làm gì có lương tâm! Đã từng có không ít vụ bán vợ, bán con vì bài bạc rồi!
“Ôi...” Dì Vương thở dài, vỗ vai Tề Thi Vận, lắc đầu quay người đi.

Trong đêm tối, Tề Thi Vận ngồi bên giường bệnh, ngắm nhìn con gái đang ngủ say, siết chặt chiếc điện thoại trong tay, trong lòng do dự.

Trên màn hình điện thoại hiển thị một dãy số điện thoại được Tề Thi Vận lưu trong app ghi chú.

Cô biết, chỉ cần cô gọi điện cho dãy số này là cô sẽ có đủ tiền phẫu thuật cho Tuyết Hi nhưng hậu quả sẽ là cô sẽ bị bắt về nhà họ Tề, cả đời không được gặp lại Tuyết Hi nữa.

“Lăng Nghị, liệu tôi còn có thể tin anh nữa không?” Đầu ngón tay của Tề Thi Vận trắng bệch, trong lòng vô cùng băn khoăn.


Sau khi bị “đuổi” ra khỏi phòng bệnh, Lăng Nghị không về nhà mà đi thẳng tới chỗ khu rừng.

Sau khi tu luyện Thôn Thiên Lục suốt đêm, sáng sớm hôm sau, Lăng Nghị mới về nhà, lặp lại lịch trình ngày hôm qua, đúng giờ nấu cơm cho hai mẹ con.

Rút kinh nghiệm ngày hôm qua, Lăng Nghị không nói những chuyện như mình rất lợi hại nữa, dù sao sự thật vẫn là vậy, thời gian sẽ chứng minh tất cả.

Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng lúc ăn cơm, anh cảm thấy Tề Thi Vận lén nhìn trộm mình khá nhiều lần.


Đợi Tuyết Hi đi ngủ rồi, Lăng Nghị mới có thời gian rảnh để hỏi Tề Thi Vận: “Có phải em muốn nói gì với anh không?”
“...” Tề Thi Vận ngẫm nghĩ một hồi rồi vẫn nói: “Bác sĩ nói tình hình của Tuyết Hi tốt hơn dự kiến nên ngày mai có thể làm phẫu thuật luôn.”
“Làm phẫu thuật sớm hơn một ngày à?” Lăng Nghị lập tức hiểu ngay vì sao Tề Thi Vận lại lén nhìn mình, cô đang lo lắng chuyện tiền phẫu thuật của con gái.

Thực ra Lăng Nghị rất muốn nói cho cô biết Tuyết Hi hoàn toàn không cần phải làm phẫu thuật, anh cũng có thể chữa khỏi chân cho con, nhưng anh biết, chỉ cần anh nói câu này ra, chắc chắn anh sẽ lại bị đuổi khỏi phòng bệnh một lần nữa, hơn nữa còn không bao giờ có thể đặt chân vào đây nữa.

Cho nên, Lăng Nghị nghĩ ra một kế hoãn binh, anh lấy điện thoại chuyển trước cho Tề Thi Vận hai mươi nghìn, tỏ ý anh đang gom tiền rồi nhưng số tiền này không đủ để làm phẫu thuật nên sẽ phải trì hoãn thêm một chút thời gian.

“Em cầm tạm số tiền này đi, số còn lại anh sẽ nghĩ cách xoay sở thêm.”
Tề Thi Vận nhìn giao diện chuyển tiền trên điện thoại, không dám ấn nút nhận tiền, trái lại còn nhìn Lăng Nghị bằng ánh mắt nghi ngại.

Đúng vậy, cô sợ, sợ mình nhận số tiền này xong sẽ có một tên tóc vàng khác tới bắt cô trả nợ.

Lần trước cô may mắn được ông Càn giúp đỡ nhưng lần sau thì sao?
Lăng Nghị thấy Tề Thi Vận không chịu nhận bèn vội vàng giải thích: “Em yên tâm, số tiền này đều sạch sẽ cả, sẽ không có ai tới gây sự đâu.”

“Anh đã nói câu này bao lần rồi anh có biết không?” Tề Thi Vận vô cùng sầu lo, cô do dự mãi, cuối cùng vẫn cắn răng nhận tiền.

Trên đời này không có gì quan trọng hơn chân của Tuyết Hi, chỉ cần chân của con gái lành lại thì dù cô có bị bọn đòi nợ đánh chết cũng không sao.

Lăng Nghị không biết phải trả lời câu hỏi của cô như thế nào, nói thật thì không được, vì sẽ bị coi là khoác lác nhưng không giải thích cũng không ổn, vì sẽ bị xem như là ngầm thừa nhận.

Một lúc sau, Lăng Nghị vẫn không nghĩ ra được phương án nào hay, không còn cách nào khác, anh đành nói: “Vậy thì hãy để thời gian chứng minh tất cả.”
Nói xong, Lăng Nghị hôn trán con gái rồi quay người đi ra ngoài.

Mới đi ra khỏi khoa cấp cứu chưa được bao xa, Lăng Nghị đột nhiên dừng bước.

Anh nghiêng đầu liếc nhìn góc tối ở đằng xa rồi rảo bước đi về phía đó….

 
Chương 23: 23: Ai Vậy


Đi tới chỗ tối, Lăng Nghị trông thấy một người đàn ông trọc đầu bị treo ngược trên một cái cây to, bị lột s@ch đồ, máu chảy đầm đìa, chỉ còn thở thoi thóp.

Xung quanh người này là một đám vệ sĩ mặc âu phục, mỗi người cầm một cây gậy sắt dính máu trong tay, mặt mày lạnh tanh như những cỗ máy vô cảm.

Sau lưng những tên vệ sĩ này là một người đàn ông luống tuổi đứng chắp hai tay sau lưng, đang thảnh thơi thưởng thức cảnh tượng máu me trước mắt.

Ông ta có thể thản nhiên đối mặt với cảnh máu me như vậy, chẳng trách lại bị gọi là Diêm Vương sống.

“Ai vậy?” Ngô Càn đang thưởng thức cảnh đẹp đột nhiên quát to một tiếng, tung chưởng nhắm về phía Lăng Nghị.


Tới khi trông thấy đối phương chính là Lăng Nghị, ông ta lập tức bỏ tay xuống, tươi cười nịnh nọt chào anh, trong lòng không khỏi giật mình sợ hãi: Ông ta đã rất cẩn thận rồi nhưng vẫn không thể phát hiện ra Lăng Nghị tới gần, đây chính là thực lực của Tông Sư Võ Đạo ư?
“Lăng đại sư, động tĩnh bên này quấy rầy cậu nghỉ ngơi ư?” Ngô Càn cúi người hỏi.

Lăng Nghị xua tay, sau đó hỏi: “Tên này cũng nhắm vào vợ con tôi à?”
Lăng Nghị biết Ngô Càn thường xuyên có mặt ở bệnh viện để âm thầm bảo vệ cho Thi Vận và Tuyết Hi, cho nên tên đầu trọc bị ông ta bắt được chắc cũng là kẻ có ý đồ xấu với hai mẹ con họ.

Ngô Càn gật đầu, nói: “Anh ta định ra tay với cô Tề ở phòng nước nhưng bị tôi ngăn chặn sớm, thân thủ của tên này rất khá, lúc chúng tôi đánh nhau, suýt chút nữa thì bị cô Tề phát hiện, trông có vẻ không phải là người của bọn cho vay nặng lãi nhưng anh ta không chịu khai ra xem ai sai mình tới.”
“Tôi đã trả hết các khoản nợ vay nặng lãi rồi, nếu còn ai khác tới gây sự thì chắc chắn là có mục đích khác.” Lăng Nghị chỉ nghĩ sơ qua là hiểu ngay, anh dặn dò: “Nếu còn có người tới nữa thì không cần hỏi nhiều, chôn luôn.”
Mười ba chữ đơn giản biết bao nhưng lại khiến Diêm Vương sống nghe mà ớn lạnh, huống hồ là đám vệ sĩ kia.

Phải có thực lực cỡ nào mới dám nói ra một câu hùng hồn như thế?
“Vâng.” Ngô Càn lập tức gật đầu vâng dạ, trong lòng không khỏi cảm thán: “Đúng là Tông Sư Võ Đạo, làm gì cũng gọn gàng, linh hoạt, tùy theo ý mình.

Nếu mình cũng làm được vậy thì tốt biết mấy.”

Phòng bệnh SVIP, bệnh viện Quốc tế Tần Hoàng.

Trong căn phòng đầy đủ tiện nghi, Tần Kiến Nghiệp đang xử lý công việc của công ty, nghe thấy tiếng bước chân, ông ta ngẩng đầu lên nhìn một cái, thấy người tới là chú hai, ông ta lại cúi đầu xuống tiếp tục xem tài liệu, hững hờ hỏi một câu: “Đã đưa được người tới đây chưa?”

Tần Kiến Công lúng túng, lắc đầu nói: “Hỏng rồi ạ, Hà Dũng bị hạ rồi.”
Tần Kiến Nghiệp không khỏi nhíu mày: “Không phải em nói Hà Dũng là võ giả Nội Kình à? Vậy mà không bắt nổi một người phụ nữ hay sao?”
“Anh cả, người phụ nữ đó được Diêm Vương sống canh giữ.”
“Ngô Càn?” Tần Kiến Nghiệp ngẩng phắt đầu lên nhìn chú hai, ánh mắt lộ vẻ khó tin, trong lòng nghĩ tới rất nhiều điều.

Sau đó, ông ta lập tức sầm mặt lại: “Xem ra người đánh Minh Dương hôm đó cũng chính là ông ta!”
“Anh cả, Diêm Vương sống đã tới cảnh giới Nội Kình đại thành rồi, e là nhà họ Tần chúng ta…”
Tần Kiến Nghiệp bỏ cây bút máy xuống, “hừ” một tiếng:
“Chỉ là Nội Kình đại thành thôi mà, đợi người kia tới, anh sẽ chém ông ta tan xác!”
“Vậy giờ chúng ta làm gì đây? Chỉ chờ thôi ư?”
“Ngô Càn đang canh giữ cho người phụ nữ đó đúng không? Vậy thì cứ để ông ta trông đi.


Anh muốn xem xem nhà họ Hàn có nhiều gia sản như vậy, làm sao một mình Diêm Vương sống có thể bảo vệ hết được!”

Sau một đêm chăm chỉ tu luyện, Lăng Nghị đứng dậy duỗi lưng, ngáp một cái, giây lát sau, trong núi rừng vang lên tiếng thét ngân dài ầm ầm như thể tiếng hàng chục ngàn con ngựa đang chạy, làm những con thú rừng chưa tỉnh ngủ giật mình, vội vàng bỏ chạy.

Lăng Nghị biết, tu vi của mình lại tiến bộ thêm rồi.

Mặc dù vẫn còn rất xa nữa mới tới được tầng năm của Luyện Khí cảnh nhưng ở một nơi linh khí loãng như thế này, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã tiến bộ được như vậy là giỏi lắm rồi.

Mặt khác, điều này cũng chứng tỏ Thôn Thiên Lục mạnh cỡ nào, nếu như anh có thể tới một không gian dồi dào linh khí khác, anh tin chắc mình sẽ không tốn tới một trăm nghìn năm để trở lại Tiên Đế Cảnh..

 
Chương 24: 24: Anh Chắc Chứ


Lăng Nghị không nghĩ nữa, rảo bước đi giữa cánh đồng tuyết trắng mênh mông.

Lúc sắp về tới nhà, điện thoại của anh đổ chuông, cuộc gọi tới từ một dãy số lạ.

“Alo, anh Lăng phải không ạ? Tôi là nhân viên của Bách Hạnh Lâm, tên là Triệu Khải, ba vị dược liệu mà anh đặt mua đều đã về tới cửa hàng rồi, anh muốn tự tới lấy hay để chúng tôi đưa tới cho anh ạ?”
Lăng Nghị nhìn đồng hồ, đã sắp tới giờ anh phải đi đưa bữa sáng rồi, anh nói: “Lát nữa tôi tới lấy.”
“Vâng, thưa anh Lăng, vậy tôi chờ anh ở Bách Hạnh Lâm.”
Cúp điện thoại xong, tâm trạng Lăng Nghị cực kỳ tốt, vừa đi vừa không nhịn được ngâm nga một làn điệu dân ca…
Lúc Lăng Nghị mang bữa sáng tới phòng bệnh, các bác sĩ đang kiểm tra cho bệnh nhân.

Bác sĩ chủ trị của Tuyết Hi giới thiệu tình hình của Tuyết Hi cho chủ nhiệm khoa xong, đề nghị: “Thưa chủ nhiệm, hoàn cảnh gia đình của cô bé này khá khó khăn, tạm thời chỉ mới đóng được một trăm linh hai triệu tiền viện phí, tôi nghĩ, liệu có thể phẫu thuật sớm để bảo vệ đầu gối cho cô bé, còn chuyện viện phí thì để nộp sau được không?”
Chủ nhiệm nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi: “Đúng là vớ vẩn, chuyện này mà còn cần phải hỏi ý kiến của tôi nữa ư? Đương nhiên là phải bảo vệ chân cho cô bé trước rồi!”
“Cám ơn chủ nhiệm, cám ơn chủ nhiệm!” Bác sĩ chủ trị và Tề Thi Vận nghe vậy luôn miệng nói cảm ơn chủ nhiệm.


Chỉ có Lăng Nghị là cau mày, cảm thấy áp lực đang đè lên mình.

Vốn anh định lợi dụng chuyện viện phí để trì hoãn cuộc phẫu thuật thêm một ngày, không ngờ chủ nhiệm và bác sĩ chủ trị đều là các thiên thần áo trắng, cứ thế quyết định mổ sớm cho cô bé!.
Ở tu tiên giới, Toái Ngọc đan không phải vật hiếm hoi gì, nhờ sự trợ giúp của lò luyện đan, hầu hết các đạo đồng đã nhập môn đều có thể luyện được Toái Ngọc đan.

Nhưng hiện tại Lăng Nghị chỉ mới coi như chạm được tới ngưỡng cửa tu tiên, còn cách nhập môn rất xa, hơn nữa, anh lại không có lò luyện đan hỗ trợ nên muốn luyện Toái Ngọc đan một phát được ngay thì phải chịu áp lực không hề nhỏ.

Vốn vẫn còn một ngày nữa mới mổ thì Lăng Nghị còn có thể luyện đan từ từ nhưng vì được linh khí của anh tẩm bổ nên sức khỏe của con gái anh hồi phục rất tốt, thành ra lại phải mổ sớm một ngày, anh không còn lại bao nhiêu thời gian nữa.

Sau khi ăn vội cho xong bữa sáng, Lăng Nghị nói với Tề Thi Vận: “Hôm nay anh có việc phải đi ra ngoài, trưa nay chắc không mang cơm tới cho hai mẹ con được, đến bữa thì em đặt đồ ăn trên mạng nhé.

Trước khi anh về, em không được để Tuyết Hi vào phòng mổ đâu đấy, nhất định phải nhớ đấy!”
Nói xong, không đợi Tề Thi Vận chất vấn, Lăng Nghị lập tức rời khỏi phòng bệnh, chạy vội tới Bách Hạnh Lâm.


Lúc gần tới cửa của Bách Hạnh Lâm, Lăng Nghị mới giảm tốc độ lại, để tránh bị người ta nhìn mình như nhìn quái vật.

Kết quả, anh còn chưa đi tới cửa Bách Hạnh Lâm thì đã nghe thấy có người gọi tên mình: “Lăng Nghị? Là anh thật à?”
Lăng Nghị quay đầu lại nhìn, trông thấy người gọi anh là một phụ nữ tóc dài, mặc áo lông chồn phô trương, mặt mày cũng ưa nhìn nhưng anh không hề có chút ấn tượng nào về người này.

“Anh quên tôi rồi à? Tôi là Tống Hiểu Giai, bạn thân hồi đại học của Thi Vận đây.”
Nghe thấy cái tên này, Lăng Nghị mới nhớ ra đúng là có một người tên như vậy, hồi đại học còn từng cưa cẩm anh nhưng bị anh từ chối, sau đó cô ta lập tức hẹn hò với người khác.


Hơn nữa, cô ta chỉ là bạn cùng phòng của Tề Thi Vận thôi, không phải bạn thân.

Sở dĩ Lăng Nghị không nhận ra cô ta là vì ngoại hình của cô ta đã thay đổi khá nhiều, hẳn là đã phẫu thuật thẩm mỹ.

“Xin chào.” Lăng Nghị gật đầu, xem như đã chào hỏi xong.

Sau đó, anh lại tiếp tục đi về phía sảnh lớn, anh đang vội đi lấy thuốc để luyện đan, không có thời gian nói chuyện phiếm với cô ta.

Nhưng Tống Hiểu Giai lại không muốn để anh đi như vậy, cô ta kéo người đàn ông đi cùng mình lại gần, đắc ý giới thiệu: “Đây là bạn trai của tôi, Lục Phong, giám đốc khách sạn Tần Hoàng.

Sau này anh cần ở khách sạn thì có thể nói với anh ấy để được giảm giá.”
Lăng Nghị gật đầu thêm một lần nữa.

Lục Phong hất mặt lên trời, tỏ ý khinh bì không thèm che giấu.

“Hiểu Giai, đây chính là chồng của cô bạn thân mà em thường hay nhắc tới, anh chàng hotboy ở trường đại học tên là Lăng Nghị đó sao?” Lục Phong nói: “Dáng dấp đúng là ưa nhìn nhưng chẳng hay đang làm công việc gì nhỉ?”
“Anh ta không có công ăn việc làm, phải nhờ bạn thân em nuôi hết.” Tống Hiểu Giai cười khẩy đáp.


“Ồ, thời nay, tiền mới là bộ mặt của đàn ông.

Đàn ông không có bản lĩnh thì đẹp trai cũng phỏng có ích gì?” Lục Phong trào phúng, lên mặt dạy đời.

Lăng Nghị nhìn hai người bọn họ một cái, chẳng muốn đáp lại đám ruồi nhặng này.

Thấy Lăng Nghị không nói gì, Tống Hiểu Giai thầm cho rằng anh là tên “nhát cáy”, cảm thấy may mắn vì năm xưa anh không nhận lời hẹn hò với cô ta, nếu không thì sao bây giờ cô ta có thể câu được một gã giàu kếch xù như Lục Phong được?
“Anh tới đây mua thuốc à? Xem ra Thi Vận nói thật, con gái của các anh bị ốm phải không? Hôm trước cô ấy còn gọi cho tôi hỏi vay tiền, tôi còn tưởng là điện thoại lừa đảo nên cúp máy luôn, ngại quá.

Nghe nói tiền thuốc đắt lắm, các anh còn thiếu tiền không? Có cần tôi cho các anh mượn một chút không?”
“Hiểu Giai, chỉ cho vay tiền thôi thì thật thiếu đẳng cấp.” Lục Phong giả vời trách cô ta, sau đó tỏ thái độ trên cơ với Lăng Nghị: “Người anh em, nể anh là chồng của bạn thân của bạn gái của tôi, hôm nay cứ để tôi trả hóa đơn mua thuốc của anh nhé!”
Lăng Nghị vốn không muốn đếm xỉa tới bọn họ nhưng ai bảo bọn họ quá đáng ghét, anh cười khẩy một tiếng rồi hỏi: “Anh chắc chứ?”.

 
Chương 25: 25: Đương Nhiên Là Chắc Chắn Rồi


Thấy cuối cùng Lăng Nghị cũng chịu nhận, Lục Phong đã sắp cười thành tiếng.

Trên đời này còn có chuyện gì thoải mái hơn bỏ mấy triệu là có thể chà đạp tôn nghiêm của đàn ông chứ?
Mà Tống Hiểu Giai càng xem thường Lăng Nghị hơn, quả nhiên là đứa nghèo nàn, vừa nghe đến tiền lập tức đến giới hạn, thật may là lúc trước không có ở bên anh ta!
"Đương nhiên là chắc chắn rồi, chỉ cần con gái của anh cần dùng đến, cứ việc mua!" Lục Phong vung tay lên, ra vẻ vô cùng phóng khoáng.

Nhưng thật ra chỉ cần để ý kỹ, cũng có thể thấy được ý của câu nói này: Mua thuốc, nhất định phải là thứ con gái cần dùng đến.

Nói cách khác, anh có thể nhiều mua thuốc khác, nhưng chỉ cần anh mua rồi, những thứ thuốc đó con gái anh sẽ đều phải dùng đến, đây không phải nguyền rủa con gái anh mắc nhiều bệnh sao?
Cho nên tuy Lục Phong nói vô cùng phóng khoáng, nhưng thật ra đã nắn b óp Lăng Nghị hết rồi, chắc chắn anh sẽ không tùy tiện mua.


"Không cần, tôi chỉ cần ba vị thuốc." Lăng Nghị vừa nói vừa đi về phía tủ thuốc.

Lục Phong nghe nói như thế, cằm sắp cười rơi xuống nhất, chỉ nghe anh ta nhỏ giọng nói với Tống Hiểu Giai: "Chỉ ba vị thuốc mà thôi, chỉ có chút đấy đã thèm, quả nhiên là đứa nghèo không có công ăn việc làm."
Tống Hiểu Giai gật đầu phụ họa nói: "Cả đời anh ta cũng chỉ thế thôi, bùn nhão không chát được tường."
Triệu Khải đứng sau tủ thuốc trông thấy Lăng Nghị, lúc này lộ ra khuôn mặt tươi cười, vô cùng khách khí nói: "Anh Lăng, xin mời anh ra chỗ nghỉ ngơi chờ trong chốc lát, tôi sẽ lập tức lấy thuốc cho anh."
"Không cần, thời gian của tôi đang gấp, cứ chờ ở đây đi."
"Được rồi, tôi lập tức đi lấy."
Triệu Khải nói xong, quả nhiên quay người chạy về phía kho.


Trong quá trình chờ đợi, Lăng Nghị nói: "Ba vị thuốc này hơi quý, nếu hiện tại anh đổi ý, còn kịp."
"Em Lăng, đây là xem thường tôi sao? Ba vị thuốc mà thôi, có thể đắt cỡ nào?" Lục Phong nhịn không được cười nhạo.

Lúc này Tống Hiểu Giai nói tiếp: "Chồng à, anh phải hiểu một chút, dù sao người ta cũng không có công việc, bây giờ con gái lại bị bệnh, có lẽ anh cảm thấy chỉ là mưa bụi, nhưng có lẽ người ta lại cảm thấy là một khoản tiền lớn."
"Cũng đúng." Lục Phong gật đầu, giả vờ suy tư một lát, lập tức nói: "Em Lăng à, là đàn ông, không có công việc sao được? Như thế này, trước mắt khách sạn chúng tôi đang cần tuyển dụng bảo vệ, tôi chừa cho anh một chỗ, thế nào?"
Lúc này Tống Hiểu Giai nói thêm vào: "Đúng nha, anh không cần lo lắng không được chọn, Lục Phong là giám đốc khách sạn, chỉ cần một câu của anh ấy, anh cũng không cần phỏng vấn, là có thể trực tiếp vào cương vị."
Nghe bọn họ kẻ xướng người hoạ, trong lòng Lăng Nghị không có chút gợn sóng nào, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: "Anh thật sự không đổi ý à?"
"Loại chuyện giúp người vì niềm vui này, ai đổi ý thì người đó là cháu trai!" Lục Phong trực tiếp chốt kèo, miễn cho Lăng Nghị đổi ý.

Mà giọng anh ta nói chuyện rất lớn, dẫn tới không ít người trong quán thuốc vây xem.

Đúng lúc này, Triệu Khải bưng ba chiếc hộp tinh xảo được đóng gói cẩn thận đi tới, sau đó bày ở trước mặt Lăng Nghị, theo thứ tự giới thiệu cho Lăng Nghị: "Đây là Bách Dị Quả, đây là U Minh Hoa, đây là Quân Tử Thất...!Xin hỏi anh quẹt thẻ hay chuyển khoản?".

 
Chương 26: 26: Điều Này Sao Có Thể


Lăng Nghị nghe vậy chỉ vào Lục Phong nói: "Anh ta bỏ tiền, anh hỏi anh ta ý."
"Điện thoại!" Lục Phong không chút do dự đưa mã ra, sau đó chờ nhập mật mã.

Kết quả sau khi 'Tích' một tiếng, giao diện không hề chuyển qua trang khác như mong đợi, mà là tiếng Triệu Khải truyền đến: "Thật xin lỗi anh này, số dư còn lại của anh không đủ."
"Số dư còn lại không đủ á?" Lục Phong kinh ngạc lặp lại, sau đó nhìn số dư còn lại trong điện thoại một chút, còn có mấy nghìn, làm sao số dư lại không đủ?
Chẳng lẽ thằng nhãi này mua ba vị thuốc đắt, phải lên hàng chục nghìn tệ?
Lục Phong có chút xót thịt, nhưng vừa rồi anh ta đã nói ai đổi ý thì là cháu trai, cho nên cũng chỉ có thể kiên trì móc thẻ ngân hàng ra đưa tới: "Quẹt thẻ đi."
Nhưng mà, khi anh ta ấn xong mật mã, nhận lại vẫn là tiếng nhắc nhở số dư không đủ.

"Máy móc hỏng à? Trong thẻ này ít nhất của tôi còn có bảy tám vạn, anh nói với tôi số dư còn lại không đủ?" Lục Phong lớn tiếng nói, trong lòng rất khó chịu.


"Thưa anh, ba vị thuốc mà anh Lăng mua, tổng giá trị ba triệu, anh Lăng đã đóng một trăm triệu đặt cọc, cho nên anh còn phải thanh toán hai trăm triệunữa." Triệu Khải nói vô cùng mạch lạc.

Đã bốc thuốc ở quán lâu như vậy, cũng đã gặp rất nhiều người muôn hình muôn vẻ, sao Triệu Khải lại nhìn không ra một nam một nữ này đang chán ghét Lăng Nghị?
Chỉ tiếc, có mấy chục nghìn, còn muốn cậy thế nạt người ở trước mặt anh Lăng, không khỏi quá hài hước đi?
"Ba triệu! Còn thanh toán trước một triệu đặt cọc?" Vẻ mặt Tống Hiểu Giai và Lục Phong kinh ngạc, gần như đồng thời hét lên, dẫn đến càng nhiều người chung quanh vây xem.

"Có nhầm không? Anh ta chỉ là một thằng nghèo, làm sao có thể mua được thứ quý giá như thế?" Tống Hiểu Giai nghi ngờ nói.

"Các anh có lầm hay không, mấy ngọn cỏ dại, mà dám bán ba triệu? Có tin tôi đi Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm khiếu nại các anh hay không?" Lục Phong rất khó tiếp nhận sự thật này, hiện tại anh ta chỉ muốn mặc cả giá xuống, như thế mới có thể tiếp tục thể hiện được cảm giác ưu việt trước mặt Lăng Nghị.

"Thưa anh, ba ngọn thảo dược này đều là cực phẩm có thể gặp những không thể cầu, giá bán của chúng tôi không có vấn đề, nếu như anh có gì thắc mắc, hoan nghênh đến giám sát khiếu nại." Triệu Khải nói rất lễ phép, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

"Anh..." Lục Phong bị nói đến không phản bác được, sắc mặt đỏ bừng.

Vốn Lăng Nghị không hề trông cậy vào Lục Phong có thể trả hai triệunày, cộng thêm thời gian của anh đang gấp, cho nên trực tiếp lấy thẻ ngân hàng ra rồi đưa cho Triệu Khải: "Quẹt thẻ đi."
Tống Hiểu Giai thấy, nhịn không được thấp giọng hừ lạnh một câu: "Đứa nghèo còn giả vờ có tiền gì chứ, ngược lại tôi muốn xem xem, trong thẻ này của anh có nhiều tiền như vậy hay không."
"Đúng đấy, hai triệu, anh cho rằng là hai trăm à? Chờ một lát nữa lúc nhắc nhở số dư còn lại không đủ, tôi xem anh giải thích thế nào." Lục Phong cảm thấy cảm giác ưu việt dần nổi lên.


Sau khi Lăng Nghị ấn mật mã xong, máy móc ở quầy thu ngân lập tức lớn tiếng thông báo: "XXX nhận được hai triệu."
Tiếng vừa dứt, Tống Hiểu Giai và Lục Phong trừng to mắt, vẻ mặt đều là không dám tin.

Điều này sao có thể? Hai ngày trước vợ anh còn đi vay tiền khắp nơi, làm sao bây giờ có thể vung tay là hai triệu? Đây đều là giả thôi!
Quẹt thẻ xong, Lăng Nghị cầm lấy ba vị thuốc xoay người rời đi, khi đi qua trước mặt Lục Phong, hững hờ nói một câu: "Cháu trai, sau này gặp ông nhớ gọi ông nội đấy."
"Anh...!" Lục Phong nghe vậy, phổi tức đến mức sắp nổ tung, nhưng trước đó là chính anh ta nói, anh ta muốn mắng nhưng lại không tìm được lý do gì.

Lăng Nghị không rảnh lãng phí thời gian với bọn họ, cầm thuốc rồi chạy về phía phòng thuê.

Nhìn bóng lưng Lăng Nghị rời đi, Tống Hiểu Giai hừ lạnh một tiếng: "Số tiền này chắc là do vợ anh ta khóc nháo mượn được từ ông bà nội, hôm trước chẳng phải em nhận được điện thoại vay tiền từ vợ anh ta sao?"
Lục Phong nghe vậy, cảm giác ưu việt lập tức lại nổi lên: "A, mượn tiền à, giả vờ cái gì? Tôi sẽ xem xem sau này mấy người làm sao trả được số tiền lớn như ba triệu!"

Nghĩ đến nợ nần Tề Thi Vận phải gánh, trong nháy mắt Lục Phong nổi nên một kế hèn.

Anh ta nhìn qua ảnh chụp của Tề Thi Vận, Tống Hiểu Giai không cùng đẳng cấp với cô ấy.

Mà đối mặt với người phụ nữ gánh vác nợ nần, mình chỉ cần bỏ một chút xíu tiền, là có thể nhẹ nhàng có được cô ấy!
Nghĩ tới đây, sự không thoải mái vừa rồi của Lục Phong lập tức tan biến không còn, thay vào đó là tràn đầy chờ mong!
Mà Lăng Nghị, sau khi đến phòng thuê, lấy ra các loại dược liệu đã mua trước đó, chạy không ngừng đến ngoại thành.

Cấp độ của Toái Ngọc Đan và Thánh Dương Đan không khác nhau lắm, nhưng lúc luyện chế Thánh Dương Đan cần thời gian luyện tập lâu, mà lần này chỉ có một cơ hội duy nhất!.

 
Chương 27: 27: Anh Ấy Ra Ngoài


Rẽ tuyết trắng sang một bên, sau khi Lăng Nghị lập cấm chế bốn phía thì ngồi xếp bằng, chuẩn bị luyện chế Toái Ngọc Đan.
Mặc dù tình huống khẩn cấp, nhưng xem như Lăng Nghị đã tính trước.
Dù sao lúc luyện chế Thánh Dương Đan đã tích lũy không ít kinh nghiệm luyện đan Luyện Khí cảnh, cộng thêm tu vi hiện †ại còn cao hơn một tầng so với trước đó, cho nên tỷ lệ thành công hẳn là sẽ rất cao.
Thu hồi suy nghĩ, Lăng Nghị xòe bàn tay ra búng một cái, một đám lửa lập tức xuất hiện trước mặt Lăng Nghị, treo lơ lửng tự đốt trên cao.
Lăng Nghị thấy thế, sau khi hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, sau đó ngưng thần, toàn thân bắt đầu tập trung luyện chế Toái Ngọc Đan...
Cùng lúc đó, ở trong phòng cấp cứu của bệnh viện.
Bác sĩ chủ trị Vương Thần dặn dò Tề Thi Vận: "Từ giờ trở đi, không thể ăn, uống nước cũng không được.

Thời gian phẫu thuật là ba giờ chiều, tôi cũng phải thông báo với cô trước về tính mạo hiểm của cuộc phẫu thuật, nếu như không có vấn đề, cần các cô ký tên.

Cha đứa bé đâu, tốt nhất để cho anh ta ký tên.
"Anh ấy ra ngoài...!gom tiền."
Thật ra Tê Thi Vận cũng không biết Lăng Nghị đi đâu làm gì, nhưng cô hi vọng anh bôn ba vì tiền phẫu thuật của Tuyết Hi.
"Lúc này đi gom tiền làm gì, không phải nên ở cùng con sao? Được rồi, cô đến đây nói về chuyện ký tên đi."
Ở phòng làm việc của bác sĩ, sau khi Tê Thi Vận nghe Vương Thần nói về các loại tình huống ngoài ý muốn, sau lưng đã ướt đẫm.

Thậm chí có khoảnh khắc, cô cũng đã nghĩ đến hay là đừng làm phẫu thuật nữa, chí ít còn có thể sống được.
Cô rất muốn tìm người bàn bạc một chút, kết quả lại phát hiện mình căn bản không có ai để bàn bạc.
Người đàn ông vốn lên làm trụ cột trong nhà lại không biết chạy đi đâu giống như lúc trước.

Mà phía bên nhà mẹ đẻ, ngay cả điện thoại cô cũng không dám gọi.
Mấy năm nay khó khăn bao nhiêu đều là một mình cô gánh, lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng lần này hận ý của cô đối với Lăng Nghị đã vượt xa lúc trước, nếu không phải là bởi vì Lăng Nghị đánh bạc vay nặng lãi, con gái cũng sẽ không bị người ta đánh gãy chân!
Do dự mãi, Tê Thi Vận vẫn cầm bút lên, viết tên của mình xuống dưới dòng đồng ý.

Một giây khi cô để bút xuống, cô cảm thấy trên thân gánh vác tính mạng của con gái, gánh nặng ấy đè cô thở không nổi.

Cô còn không biết cô đã trở lại phòng bệnh như thế nào, mãi đến khí con gái cầm tay của cô lắc lắc, hỏi cô bao giờ cha về, cô mới tỉnh lại từ trong mộng.

Tề Thi Vận không biết trả lời Tuyết Hi thế nào, đành phải miễn cưỡng cười, nói: "Không biết nữa, chắc là sắp thôi."
Kết quả sự chờ đợi này là từ chín giờ sáng đến hai giờ chiều.


.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2.

Thiên Hà Đơn Độc
3.

Tôi Gửi Nhầm BVS Cho Trùm Trường
4.

Học Bá Đụng Phải Giáo Bá
=====================================
Bên này y tá đã mang quần áo phẫu thuật đến, bảo Tê Thi Vận thay cho Tuyết Hi, còn nói mười phút sau sẽ tới đón bé, đúng ba giờ phẫu thuật.

Tuyết Hi vừa thay xong quần áo vẻ mặt buồn bã, dõi mắt nhìn về phía cửa, chờ cha đến..

 
Chương 28: 28: Được Thôi


Nhưng mãi đến khi y tá đẩy xe lăn đến, Tuyết Hi cũng không nhìn thấy bóng dáng của cha bé.
Cho dù vẻ mặt tràn đầy thất vọng, nhưng Tuyết Hi không hề phàn nàn, chỉ yên lặng ngồi trên xe lăn, không nói một lời, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Tê Thi Vận nhìn thấy cảnh tượng này lại đau lòng, trách Lăng Nghị vì sao vẫn chưa quay lại.
Còn về lời dặn của Lăng Nghị bảo cô nhớ kỹ, trước khi anh về tuyệt đối đừng cho Tuyết Hi vào phòng phẫu thuật đã sớm bị cô ném lên trên chín tầng mây.
Chờ đến lúc cửa phòng phẫu thuật mở ra, Tê Thi Vận cầm bàn tay nhỏ của Tuyết Hi, cổ vũ Tuyết Hi, nhưng mắt lại ngấn lệ.
Rõ ràng là lỗi lầm của Lăng Nghị, tại sao lại để Tuyết Hi phải gánh chịu?
Đặc biệt là vừa nghĩ đến những nguy hiểm mà Vương Thần nói, Tê Thi Vận đau lòng như cắt, càng không ngăn được hận ý với Lăng Nghị.
Đáng thương cho Tuyết Hi còn nhỏ như vậy, vốn dĩ không hiểu được những đau khổ mà bây giờ mình phải chịu đều do cha mình tạo nên, còn trông mong cha mình đến.

Nghĩ đến đây, Tê Thi Vận khó chịu đến ngạt thở.
Mấy ngày nay thấy Lăng Nghị giả vờ đưa cơm, cô cũng không cảm thấy Lăng Nghị đã thay đổi, mà từ đầu đến cuối chỉ cho rằng Lăng Nghị đang ủ một âm mưu gì đó.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá đẩy Tuyết Hi vào, lúc cửa đóng vào, nước mắt Tề Thi Vận rơi như mưa, còn Tuyết Hi thì cố chấp quay đầu, nhìn đăm đăm vào lối đi trên hành lang.
Mắt thấy cửa sắp đóng lại, Tuyết Hi không còn bất cứ hi vọng nào, cúi đầu quay đầu lại, vẻ mặt buồn bã.
"Chờ một chút!" Một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền đến, Tuyết Hi và Tề Thi Vận đồng thời quay đầu nhìn, chỉ thấy Lăng Nghị đầu đầy mồ hôi chạy về phía phòng phẫu thuật.
Trên người anh còn dính bùn, giống như vừa lăn lộn ở đồng về vậy.
"Cha!" Tuyết Hi dùng tay vịn chỗ tựa lưng của xe lăn, kích động gọi.
Cô y tá thấy thế, cũng rất tốt bụng mở cửa phòng phẫu thuật ra, đẩy Tuyết Hi ra, thật ra vào trễ một hai phút cũng không sao.
Lăng Nghị dùng chút sức lực cuối cùng chạy đến trước mặt Tuyết Hi, cuối cùng không đứng thẳng nổi, trực tiếp ngồi phịch xuống đất, để bảo đảm luyện thành Toái Ngọc Đan, Lăng Nghị hao hết tất cả linh khí, thân thể hư nhược vô cùng.
Nhưng ở nơi hoang vu ấy không gọi được xe, cho nên dường như anh phải lăn lộn mới chạy đến được đường cái.
Vẫn may, đuổi kịp.
Anh không hề trách Tề Thi Vận không có nghe anh, mà lấy một viên đan được đen nhánh từ trong ngực ra cho Tuyết Hi: "Tuyết Hi, ăn nó đi, con sẽ không cần làm phẫu thuật."
"Không được, trước khi phẫu thuật không thể ăn, nếu không sau khi gây mê sẽ có thể bị ngạt thở." Lúc này y tá chặn lại.
Bây giờ cô ta đang rất hối hận vì đã mở cửa đẩy Tuyết Hi ra, sao lại gặp phải phụ huynh không hiểu biết như vậy? Anh muốn hại chết con gái của anh sao?
"Lăng Nghị, anh làm gì đấy? Uổng cho tôi còn tưởng rằng mấy ngày anh đưa cơm đã đổi tính, không nghĩ đến kết quả là anh vẫn muốn ngăn cản con gái phẫu thuật! Chẳng lẽ anh không muốn thấy con gái anh chân tay lành lặn hay sao?"
Tề Thi Vận nổi giận, kéo cổ áo Lăng Nghị để anh tránh xa người Tuyết Hi.

Chung quanh đều là người nhà bệnh nhân, thấy thế cũng chỉ trỏ Lăng Nghị, vẻ mặt đều là xem thường.
"Hả? Không thể ăn à?" Lăng Nghị giả vờ như không hiểu, lúc này mới khiến cho mọi người không còn địch ý.
Y tá và Tê Thi Vận đều xấu hổ, cảm thấy mình đã hiểu lầm Lăng Nghị.
Ngược lại Lăng Nghị cảm thấy không sao, đặt Toái Ngọc Đan trên tay Tuyết Hi: "Vậy con cầm ở trong tay đi, coi như là cha đang ở bên con."
Nói xong, Lăng Nghị nhìn y tá, hỏi: "Như thế này có được sao?"
Y tá do dự một lúc, nghĩ đến đây là cha con tình thâm, nên cũng không ngăn cản.

Dù sao lát nữa gây mê xong, nhóc sẽ ngủ, mình có thể tạm thời cất Sô cô la' này đi, sẽ không ảnh hưởng đến quá trình phẫu thuật.

Tuyết Hi cầm Toái Ngọc Đan, vô cùng vui vẻ: "Cảm ơn sô cô la của cha."
".." Vẻ mặt Lăng Nghị đen lại, đây là thuốc thần thánh nối xương, giá trị trên thế giới cũng phải mấy tỷ, con gọi nó là sô cô la hả?

Được thôi, con nói gì thì là cái đấy.

Vào lúc Tuyết Hi đi vào phòng phẫu thuật, Lăng Nghị dùng hết chút sức lực cuối cùng, đưa một đạo linh khí lên Toái Ngọc Đan, kể từ đó, cho dù Tuyết Hi không ăn, cũng có thể hấp thu đan dược thông qua bàn tay.

Sau khi tiến vào phòng phẫu thuật, nhìn hành lang dài dăằng dặc, cuối cùng cô bé Tuyết Hi mới ba tuổi cũng sợ hãi, năm thật chặt Sô cô la' cha tặng, một giây cũng không dám buông ra.

Cô bé không biết là thật ra viên 'Sô cô la' đã sớm tan ở trong lòng bàn tay của cô bé, đang nối khớp gối của cô bé một cách vô tri vô giác....

 
Chương 29: 29: Thế Nào


Vương Thần đang nhìn chằm chằm vào X quang trong phòng phẫu thuật cẩn thận suy nghĩ, hi vọng có thể tìm được cách phẫu thuật tối ưu nhất.
Mặc dù ca bệnh của Tuyết Hi đã có nhiều vị bác sĩ chẩn qua, cách phẫu thuật cụ thể cũng đã chốt, nhưng ông ta vẫn không muốn từ bỏ cố gắng cuối cùng, đây là thói quen của ông ta trong thời gian dài.
Mãi đến khi Tuyết Hi vào, Vương Thần mới thu hồi ánh mắt, sau khi trò chuyện đơn giản với Tuyết Hi vài câu, thì đi ra ngoài rửa tay rồi thay quần áo phẫu thuật.
Mà Tuyết Hi, thì dưới sự trợ giúp của y tá, nằm ở trên bàn mổ, chờ đợi bác sĩ gây tê tới gây tê.
Vương Thần vừa rửa tay xong thì tiến vào, còn chưa kịp mặc quần áo khử trùng, trợ thủ ông ta đưa đến đã vội vàng đi tới, nói nhỏ: "Sư phụ, có chút là lạ."
Làm bác sĩ sợ nhất là nghe thấy câu này, tình trạng đột phát xảy ra trước phẫu thuật dễ gây chết người nhất.
"Thế nào?"
"Chân nào của cô bé bị gãy ạ? Lúc con vừa mới khử khùng, không sờ được các xương va vào nhau." Mồ hôi trên mặt trợ thủ tuôn nhanh, bởi vì có vẻ anh ta cảm thấy, hình như bọn họ...!Chẩn đoán sai.
Vương Thần nghe nói như thế, không lo tay đã khử khuẩn chưa, đi đến trước bàn phẫu thuật, nhẹ nhàng ấn lên đầu gối bên trái của Tuyết Hi.
Quả nhiên, giống như trợ thủ nói, không hề có một chút va chạm của xương, mà xương bánh chè hoạt động tự nhiên,

không hề có chút dấu hiệu gãy xương?
Vương Thần bối rối, vội vàng đưa tay sờ gối phải của Tuyết Hi, kết quả giống nhau như đúc!
"Kéo máy X quang bên giường tới!"
Trên mặt Vương Thần cũng chảy mồ hôi, lúc nói chuyện cũng có chút run rẩy.
Rất nhanh, trợ thủ và y tá mang máy X quang tới, Vương Thần trực tiếp cầm lấy, soi vào hai đầu gối Tuyết Hi, kết quả quay chụp lập tức hiện lên trên màn hình máy móc.
Đám người vội vàng nhìn vào, chỉ thấy trong màn hình, xương cốt Tuyết Hi bóng loáng vuông vức, đừng nói là gãy xương, đến ngay cả đường cong nứt xương nhỏ bé cũng không có nửa cái!
"Điều này sao có thể? Lúc cô bé nhập viện chụp xương không phải như thế này!" Vương Thần đi đến khu phim, mở đèn lên, hình ảnh phía trên cũng lập tức hiện ra, đúng là khớp nối ở đầu gối trái bị gấy vỡ nát!
"Kỳ tích, đây quả thực là kỳ tích y học!" Vương Thần lắc đầu, lẩm nhẩm.
"Chú Vương, là chỗ nào của Tuyết Hi xảy ra vấn đề, không thể làm phẫu thuật sao?" Tuyết Hi nằm ở trên giường đợi nửa ngày cũng không ngủ, thế là nhát gan hỏi một câu.
"Không phải, Tuyết Hi đừng sợ, không phải vấn đề của con" Vương Thần vội vàng an ủi, đứa nhỏ này quá hiểu chuyện, trong lòng ông rất thích.


"Mẹ nói, sau khi đi vào chẳng mấy chốc Tuyết Hi sẽ ngủ, ngủ thiếp đi rồi thì chú Vương sẽ làm phẫu thuật cho con, có phải bởi vì con không ngủ hay không? Bây giờ con lập tức ngủ!” Tuyết Hi lập tức nhắm mắt lại.

Đám người thấy, cũng không khỏi đến cười ra tiếng.

"Đẩy đi ra đi, không cần làm phẫu thuật." Vương Thần nói với trợ thủ, "Tôi đi báo cáo tình huống cho chủ nhiệm, đây tuyệt đối là kỳ tích trong lịch sử y học."
Tuyết Hi nghe xong không cần làm phẫu thuật, lập tức hết lo lắng, vội vàng mở tay, muốn nhìn sô cô la cha cho mình một chút.

Nhưng tay nhỏ mở ra, làm gì còn có sô cô la nào? Cô bé gấp đến nỗi'Oà' một tiếng khóc lên...!
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Tê Thi Vận nắm hai tay lo lắng chờ đợi, còn thỉnh thoảng nhìn về hướng của phòng phẫu thuật, đứng ngồi không yên.

"Thả lỏng đi, hẳn là mấy phút nữa sẽ ra." Lăng Nghị an ủi..

 
Chương 30: 30: Mình Có Thể Về Nhà


Tề Thi Vận nghe vậy, lườm Lăng Nghị một cái, quát khẽ: "Qua mấy phút đã ra chứng minh phẫu thuật thất bại, anh không biết nói chuyện thì ngậm miệng!"
Lăng Nghị nhún nhún vai, không giải thích.
Tê Thi Vận thấy vẻ mặt Lăng Nghị nhẹ nhõm, liên tưởng đến chuyện lúc trước, vội vàng hỏi: "Có phải anh bảo Tuyết Hi quay lại, vụng trộm ăn hết viên sô cô la kia hay không?"
Lăng Nghị: "...?"
"Không sai, khẳng định là như vậy! Nếu không sao anh chắc chăn chẳng mấy chốc Tuyết Hi sẽ ra? Lăng Nghị, anh đúng là không bằng cầm thú, đây chính là con gái ruột của anh! Nó tin tưởng anh vô điều kiện, sao anh có thể lừa nó hại nó chứ?"
Tề Thi Vận tủi thân khóc, phải thật vất vả bệnh viện mới đồng ý cho Tuyết Hi làm phẫu thuật trước, kết quả đều bị cha con bé làm hỏng!
"Anh thật sự không có!" Lăng Nghị không biết giải thích thế nào, cảm thấy nói thế nào cũng không được.
"Tôi chưa từng gặp qua người cha nào ác như anh!" Nước mắt Tề Thi Vận chảy xuống, thương tâm gần chết.

Lúc này cửa phòng phẫu thuật mở ra, Tê Thi Vận thấy quả nhiên y tá đẩy Tuyết Hi đi ra, đi theo sau lưng y tá, còn có Vương Thần cùng mấy người trợ thủ.
Mà Tuyết Hi đang xòe tay, khóc như mưa.
Tề Thi Vận thấy tay Tuyết Hi rỗng tuếch, lúc này quát Lăng Nghị: "Bây giờ anh còn có cái gì để nói?"
Nói xong, không đợi Lăng Nghị mở miệng, cô khóc lóc đón con.
"Thật xin lỗi, đã tạo thêm phiền toái cho các anh, tôi sẽ trông Tuyết Hi thật kỹ, không cho con bé ăn gì trước khi phẫu thuật." Tê Thi Vận ôm Tuyết Hi, đau lòng cho con, không hiểu tại sao con bé lại có một người cha như thế.
"Cô Tề, có phải cô hiểu lầm hay không? Chúng ta đến là muốn nói cho cô biết, chân Tuyết Hi đã khỏi, căn bản không cần phẫu thuật." Trợ thủ Vương Thần giải thích.
"Hả...!khỏi rồi?" Vẻ mặt Tê Thi Vận ngạc nhiên, có chút không thể tin vào tai của mình.
"Đúng vậy, đây quả thực là kỳ tích trong lịch sử y học.

Nếu như không xảy ra gì bất ngờ, hiện tại hẳn là cô bé có thể tự mình đi đường."
"Vậy sao con bé lại khóc to như vậy? Không phải là các người ở bên trong trách cứ con bé ăn trộm sô cô la chứ?" Tê Thi Vận có chút khó hiểu.
"Cô bé hiểu chuyện như thế, sao chúng tôi lại trách bé? Hơn nữa, cô bé cũng không ăn vụng đồ vật, chỉ là làm mất sô cô la cha của bé tặng rồi, cho nên mới buồn mà khóc."
Trợ thủ Vương Thần nói, đưa đơn kết thúc phẫu thuật cho Tê Thi Vận ký tên, sau đó nói: "Chuẩn bị một chút, làm xong
thủ tục xuất viện là các cô có thể về nhà."
Nói xong, để lại y tá đẩy Tuyết Hi, những người khác quay người vào trong phòng phẫu thuật.
Mọi chuyện đột nhiên thay đổi, trong lúc nhất thời Tề Thi Vận khó mà tiếp nhận, sững sờ đứng nguyên chỗ thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Chân của con gái khỏi rồi?
Mình có thể về nhà?
Cũng không cần phải ăn nói khép nép đi vay tiền sao?
Bỗng dưng, cô quay đầu nhìn về phía Lăng Nghị bùn đầy người, trong thoáng chốc hình như thấy, lúc trước hình như anh ấy bảo mình không cần vay tiền, anh có thể chữa khỏi cho con gái...
Nhưng, không phải đó là anh khoe khoang sao?
Hơn nữa, bác sĩ cũng nói, chân của Tuyết Hi tự khép lại, là kỳ tích y học, có liên quan gì đến Lăng Nghị đâu?
Nhưng không biết vì sao, nhớ tới mình vừa nói mấy lời kia với Lăng Nghị, trong lòng của cô không tự chủ có chút áy náy, mình vừa trách lầm anh ấy rồi?
Nhưng mà dường như Lăng Nghị hoàn toàn không để ở trong lòng, đi đến bên cạnh Tuyết Hi, đưa tay sờ đầu nhỏ của bé, tán dương: "Tuyết Hi thật tuyệt!"
"Cha ơi con xin lỗi, con làm mất sô cô la cha tặng rồi." Tuyết Hi khóc lóc, cực kỳ đáng thương.

"Không có việc gì, cha mua thêm cho conl" Lăng Nghị vừa an ủi, vừa lau khô nước mắt cho con gái, vẻ mặt yêu thương nói: "Con gái, đứng lên, đi một bước cho mẹ xem nào!"

Ngay từ đầu Tuyết Hi còn có chút sợ hãi, nhưng thử mấy lần, sau khi xác định không đau, lập tức lanh lợi, làm cho nhóm người nhà xung quanh đều choáng đầu!
"Mẹ ơi, con khỏi rồi, con lại có thể tự mình đi bộ!" Tuyết Hi vui vẻ nhào vào trong ngực mẹ, líu ríu như con chim nhỏ, ai thấy cũng không khỏi vui vẻ lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Lăng Nghị thấy cảnh này, trong mắt toàn là dịu dàng.

Mười vạn năm gian khổ, để thấy được cảnh này một lần nữa, cái gì cũng đáng giá!
Chỉ thấy Lăng Nghị đi đến, vuốt đầu Tuyết Hi, dịu dàng nói: "Con gái, nắm tay mẹ, chúng ta về nhà.".

 
Chương 31: 31: Nghe Bọn Họ Nói Như Vậy


Lúc họ về phòng bệnh thu dọn đồ đạc, các bệnh nhân cùng phòng trông thấy Tuyết Hi tự đi lại được, ai nấy đều ngẩn người, trố mắt, ngạc nhiên ra mặt...
“Trình độ y thuật của bác sĩ Vương quả là cao siêu, mổ xong chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đã có thể xuống giường, tự đi lại được!”
“Xem ra tôi quyết định tới bệnh viện này chữa bệnh là quá chuẩn rồi.

Dạo trước còn có người khuyên tôi nên tới bệnh viện Tân Hoàng, hừ, so với nơi này thì bệnh viện Tân Hoàng chỉ là rác rưởi!”
“Thi Vận à, tôi thấy người ta mổ xong đâu có bình phục nhanh như vậy đâu, có phải bọn cô dúi phong bì cho bác sĩ Vương nên mới hồi phục thần tốc như vậy không?” Dì Vương hỏi thẳng.
Nghe bọn họ nói như vậy, Tê Thi Vận dở khóc dở cười nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Tuy nhiên, cô không muốn phóng đại chuyện này, cũng không muốn Tuyết Hi bị chú ý quá mức nên lập tức giải thích:
“Dì Vương à, chuyện này không kỳ diệu như mọi người nói đâu, bác sĩ Vương bảo là do thể chất của Tuyết Hi khỏe mạnh mà vết thương cũng không nặng nên chỉ cần nằm viện truyền nước mấy ngày là được, không cần phải mổ.”

Còn kỳ tích y học mà bác sĩ Vương nói thì Tâ Thi Vận chẳng hề để tâm.
Các bệnh nhân cùng chung phòng bệnh nghe Tề Thi Vận nói vậy mới hiểu ra, hóa ra là bọn họ hiểu nhầm.
Dẫu vậy, mọi người vẫn đua nhau lại chúc mừng Tuyết Hi có thể mau chóng xuất viện.
Thậm chí dì Vương còn cho Tuyết Hi một bao lì xì, mặc kệ Tê Thi Vận từ chối thế nào cũng vẫn bảt Tuyết Hi nhận.
Tê Thi Vận không còn cách nào khác, đành bảo Tuyết Hi cảm ơn bà ấy.
Sau khi về phòng, Lăng Nghị lập tức cầm hóa đơn viện phí đi làm thủ tục xuất viện.
Dì Vương thấy Lăng Nghị không có ở đây, bèn nói với Tê Thi Vận: “Mấy ngày nay tôi quan sát thì thấy có vẻ như chồng cô đã thực sự thay đổi rồi.

Nếu như không đến mức không thể chịu đựng được nữa thì cô về nhà nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy đi, nếu còn có thể sống với nhau được nữa thì cố gắng tiếp tục, tục ngữ có câu quay đầu là bờ mà, cô bảo có phải không?”
Tê Thi Vận cũng biết mấy ngày nay biểu hiện của Lăng Nghị không tồi, bất kể cô nói gì anh cũng không nổi giận, lại càng không động tay động chân với cô và Tuyết Hi như hồi xưa.
Thế nhưng cô đã từng phải thất vọng quá nhiều lần rồi, cũng đã thấy Lăng Nghị diễn kịch nhiều rồi, cho nên, dù được dì Vương khuyên bảo, cũng đã gật đầu vâng dạ nhưng cô không hề định nghe theo.
Sau khi cảm ơn dì Vương, Tê Thi Vận bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lúc nhìn thấy đơn ly hôn trong túi áo, cô không khỏi ngẩn người.
Cô chợt nghĩ, có phải Lăng Nghị thay đổi là vì nhìn thấy giấy ly hôn, anh sợ nên mới thay đổi hay không?
Cô cảm thấy rất có khả năng là như vậy.
Tuy nhiên, cô cũng chẳng băn khoăn chuyện này lâu, lặng lẽ giấu giấy ly hôn xuống dưới đáy túi, đặt áo lên che lại, vờ như không hề nhìn thấy nó.

Đồ đạc của hai mẹ con không có nhiều, chỉ thu dọn một chút là xong.
Trái lại, Lăng Nghị đi làm thủ tục xuất viện mất hơn một tiếng đồng hồ, tới hơn bốn giờ mới cầm một xấp tiền trở về.
Lăng Nghị đưa tiền cho Tê Thi Vận cầm rồi dẫn Tuyết Hi đi chào tạm biệt các dì, các ông, các bà, sau đó dắt tay cô bé rời khỏi phòng bệnh.
Trên đường trở về, Lăng Nghị vốn định gọi xe taxi nhưng Tuyết Hi không chịu, khăng khăng đòi tự đi bộ về.
Có lẽ là vì từng không đi lại được nên Tuyết Hi cực kỳ quý trọng cơ hội được đi lại.

Trên đường đi, cô bé rất hoạt bát, nhảy chỗ này chỗ kia trên nền tuyết, cực kỳ vui vẻ.
Tê Thi Vận đi theo đằng sau cô bé, liên tục nhắc nhở cô bé phải cẩn thận, coi chừng ngã.

Lăng Nghị xách túi lớn, túi bé đi sau cùng, xem hai mẹ con một người chạy, một người đuổi theo sau, hạnh phúc làm tim anh tưởng chừng như tan chảy.

“Đây mới là cuộc đời chứ!” Lăng Nghị nhìn lên bầu trời, không nhịn được cảm khái.


Làm bậc đế tôn của muôn ngàn tiên nhân thì sao nào?
Có thể so được với cảnh có vợ, có con và một chiếc giường sưởi ấm áp không?
Ngoài cổng bệnh viện, Ngô Càn đứng giữa sân tuyết, nhìn theo bóng lưng gia đình ba người bọn họ, lấy điện thoại ra gọi điện cho Hàn Nhược Tuyết.

“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói lạnh tanh của Hàn Nhược Tuyết vang lên bên đầu bên kia.

“Thưa cô chủ, tôi cảm thấy cô chủ có thể trở về được rồi.” Ngô Càn cố gẳng hết sức kiềm nén cảm xúc kích động trong lòng..

 
Chương 32: 32: Hay Là Để Anh Dọn Nhà Giúp Em


“Ông tìm được cỏ Râu Rồng rồi à?” “Không phải, con gái của Lăng đại sư xuất viện rồi.”
“Dẫu họ có xuất viện thì ông cũng phải trông coi quanh nhà anh ấy, tôi không yên tâm giao việc này cho những người khác, lỡ như lại có một gã trọc đầu khác tới nữa thì sao?” Hàn Nhược Tuyết tưởng là Ngô Càn muốn đi tìm cỏ Râu Rồng thay mình nên đáp ngay.
Thế nhưng sau khi nói xong, Hàn Nhược Tuyết lập tức nhận ra vấn đề, bèn hỏi lại ngay: “Khoan đã, ông nói là con gái của anh ấy đã xuất viện rồi ư? Không phải là đầu gối của cô bé bị gãy xương hay sao? Sao vậy? Lăng đại sư bỏ cuộc, không chữa nữa ư?”
ôi biết ngay là cô chủ sẽ nghĩ như vậy mà, nếu không phải tôi tận mắt nhìn thấy thì chắc tôi cũng sẽ nghĩ giống cô chủ.” Ngô Càn hưng phấn nói: “Nhưng sự thực là, con gái của Lăng đại sư đã bình phục rồi!
“Bình phục? Sao có thể như vậy được?” “Cô chủ, chuyện này là thật đấy, chính mắt tôi trông thấy.” “Ông nói tỉ mỉ xem, rốt cuộc là sao?”
Thế là Ngô Càn kể lại tất cả mọi chuyện mà ông ta biết cho Hàn Nhược Tuyết nghe.
Kể xong, ông ta còn bổ sung thêm một câu: “Tôi đã tới văn phòng chủ nhiệm khoa nghe ngóng rồi, bọn họ nói rằng mình cũng chưa bao giờ thấy có chuyện như vậy, bảo răng đây là kỳ tích của y học, còn đang định viết bài nghiên cứu nói về chuyện này.”
“Kỳ tích y học ư? Trên đời này lấy đâu ra nhiều kỳ tích vậy chứ
Ngô Càn nói: “Đúng vậy, cho dù là võ giả Nội Kình cũng không thể bình phục chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được, nói gì tới một đứa trẻ bình thường?”
“Ý ông là...?”
“Trước khi Tuyết Hi vào phòng mổ, Lăng đại sư đã đưa cho cô bé một viên sô cô la.”
“Sô cô la? Sô cô la gì mà lại chữa được bệnh?”
“Thưa cô chủ, theo như hiểu biết ít ỏi của tôi thì rất có thể đó là một viên đan dược dùng để chữa lành vết thương.


Nói cách khác, Lăng đại sư không chỉ là Tông Sư Võ Đạo mà còn tinh thông thuật luyện đan giống Lý đại sư.

Thậm chí, có khả năng cậu ấy còn tỉnh thông hơn Lý đại sư nhiều”
“..” Đầu bên kia im lặng một lúc lâu không thấy Hàn Nhược Tuyết nói gì.
Mãi lâu sau, cô ấy mới chậm rãi nói: “Chuyện này cần phải phong tỏa tin tức thật nghiêm ngặt, tôi sẽ về Giang Châu ngay!”
“Vâng, thưa cô chủ, tôi biết phải làm như thế nào.”
Hiện tại, tâm trạng của Tê Thi Vận đang rất tốt, cho dù phải đi bộ một tiếng đồng hồ mới về tới cổng khu chung cư nhưng niềm vui trong lòng cô vẫn không hề vơi đi chút nào.
Chân của Tuyết Hi khỏi rồi, cô cảm thấy cuộc đời lại ngập tràn hy vọng.
Cô có thể đi làm trở lại, không còn phải lo lắng vì chuyện tiền phẫu thuật của Tuyết Hi...!Quan trọng nhất là Tuyết Hi không phải chịu khổ, không phải động tới dao mổ, cũng không cần ngồi xe lăn tĩnh dưỡng ba tháng.
Vì rất vui nên nhìn Lăng Nghị cô cũng thấy thuận mắt hơn trước đây nhiều.
Tuy nhiên, khi về tới cửa nhà, niềm vui này đã hoàn toàn tan thành mây khói...
Cảnh cô trông thấy là cửa phòng trọ bị người ta cạy mở, trong nhà vô cùng lộn xộn, tất cả những nơi có thể lục được đều bị lục tung lên, đồ đạc rơi vãi đầy đất.
“Mẹ, đây là nhà của chúng ta ư?” Tuyết Hi thäc mắc hỏi.
Tê Thi Vận không trả lời mà quay đầu nhìn Lăng Nghị, hỏi: “Đây chính là cái mà anh nói là đã trả hết nợ rồi ư? Lăng Nghị, anh còn muốn mẹ con chúng tôi phải khổ sở thế nào nữa thì anh mới vui lòng?”
Lăng Nghị không biết phải trả lời như thế nào, bởi sáng nay khi anh về, mọi thứ vẫn còn rất tốt.
Tuy nhiên, trong lòng anh đã đoán ra được ai là người sai người tới đây phá phách.
Anh nghĩ thâm: “Trước đây, anh không có thời gian rảnh để ý tới bọn họ, giờ chân Tuyết Hi đã lành rồi, vậy thì cũng đã tới lúc phải tính sổ với bọn họ rồi.”
“Em yên tâm, anh sẽ giải quyết chuyện này.

Anh hứa đây là lần cuối cùng” Lăng Nghị nghiêm túc nói.
Tê Thi Vận läc đầu: “Lăng Nghị, tôi không bao giờ tin những lời dối trá của anh nữa đâu.”
Nói rồi, cô móc tờ đơn ly hôn ra khỏi túi quần áo: “Ký đi, tha cho tôi và con tôi đi.”
Nhìn thấy tờ đơn ly hôn, trái tim Lăng Nghị như bị ai bóp chặt, đau đớn lạ lùng.

Anh rất muốn giải thích cho Tê Thi Vận hiểu, để cô lại cho.

anh thêm một cơ hội nữa.
Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, Tề Thi Vận đã quỳ xuống, khóc giàn giụa nước mắt, nói: “Lăng Nghị, nếu như anh thật sự coi Tuyết Hi là con anh thì anh tha cho mẹ con tôi một con đường sống, ký tên vào tờ đơn ly hôn này đi.”
Tim Tề Thi Vận đau đớn, cô cũng không muốn đi đến bước đường này nhưng vì Tuyết Hi, cô bắt buộc phải làm như vậy.
Tuyết Hi đã bị người ta đánh gãy chân một lần, còn suýt nữa chết cóng giữa trời tuyết, cô không muốn mà cũng không thể để cô bé tiếp tục chịu đựng những nỗi đau như vậy nữa.
Tê Thi Vận khóc rất to, bà Đỗ hàng xóm nghe thấy tiếng khóc nên chạy ra:
“Ôi, Lăng Nghị à, cháu lại gây ra chuyện gì nữa vậy? Một ngôi nhà đang đàng hoàng, cháu xem cháu đã biến nó thành thế nào rồi đi!"
Chỉ trích Lăng Nghị xong, Đỗ Bích Anh đưa tay ra dìu Tê Thi Vận đứng dậy: “Thi Vận à, cháu mau đứng dậy đi, dưới đất lạnh lắm, nếu cháu bị cảm thì Tuyết Hi biết làm thế nào?”
Thế nhưng Tê Thi Vận vẫn quỳ dưới đất, không chịu đứng dậy: “Nếu như hôm nay anh ta không chịu ký tên vào đơn ly hôn, cháu sẽ quỳ ở đây tới chết.”
Ngay từ lúc nãy thấy cha mẹ cãi nhau, Tuyết Hi đã sợ hãi òa khóc rồi.

Giờ thấy mẹ khóc to, cô bé lại càng khóc to hơn.
Lăng Nghị thấy hai mẹ con khóc khổ sở như vậy, trong lòng rối bời, vô cùng hối hận.
Anh rất muốn khuyên nhủ Tê Thi Vận nhưng anh biết, hiện tại bất kể anh nói gì, Tê Thi Vận cũng sẽ không nghe lọt tai, thậm chí có khi càng nói lại càng làm sự việc thêm †ồi tệ.
Hơn nữa anh biết, với tính cách của Tề Thi Vận, nếu anh không ký giấy ly hôn thì rất có khả năng cô sẽ cứ quỳ mãi ở đây.


Anh không muốn vợ con lại phải chịu khổ vì anh nữa, dù chỉ một chút thôi cũng không được.

Cho nên, dù rất đau khổ, Lăng Nghị vẫn run run đưa tay ra nhận lấy tờ đơn ly hôn của Tề Thi Vận, sau đó nén đau lòng, ký tên mình vào giấy.

“Tám giờ sáng mai, tôi chờ anh ở ủy ban.

Còn giờ, xin anh rời khỏi nhà tôi.”
“Hay là để anh dọn nhà giúp em...”
“Xin anh, lập tức, rời khỏi nhà tôi!”
“.." Lăng Nghị mấp máy môi, cuối cùng rơm rớm nước mắt, quay lưng đi khỏi đây.

Sau khi Lăng Nghị đi khỏi, Tả Thi Vận ôm ngực, quỳ dưới đất bật khóc vô cùng đau khổ, mãi một lúc lâu sau vẫn không thấy nhẹ vơi nỗi lòng....

 
Chương 33: 33: Phải Biết


Mặt Lăng Nghị âm trầm, rời khỏi chung cư không bao lâu, đã gặp được Ngô Càn vội vàng chạy tới.
"Lăng đại sư, tôi sai rồi, không có phái người trông coi ở chỗ này." Ngô Càn khom người nói, trên trán chảy ra chút mồ hôi lạnh.
Ông ta đã thấy được thủ đoạn của Lăng Nghị, đặc biệt là khi xử lý tên tóc vàng, thảm trạng của tên tóc vàng vẫn rõ mồn một trước mắt, so với tên Diêm Vương sống thì anh chỉ có hơn chứ không kém.
"Chuyển lời cho nhà họ Tân, trong vòng ba ngày biến mất khỏi Giang Châu, nếu không tự gánh lấy hậu quả." Lăng Nghị lạnh lùng nói, không có chút dao động nào.
Đây không phải Lăng Nghị nhân từ, muốn tha cho nhà họ Tân một con đường, ngược lại, để cho nhà họ Tần rời khỏi Giang Châu bọn họ đã cắm rễ, chẳng khác gì là khiến bọn họ từ bỏ tất cả tài phú và vinh quang, điều này còn khó chịu hơn so với giết bọn họ.
Chết quá lời cho bọn họ rồi, Lăng Nghị muốn bọn họ sống.

không bằng chết!
Ngô Càn nghe nói như thế, da mặt không khỏi khế nhăn một cái —- nếu nhà họ Tân đắc tội Lăng đại sư, vậy ông ta năm mơ cũng sẽ cười tỉnh!
Phải biết, bởi vì ông già đó, hiện tại khắp nơi nhà họ Hàn cũng bị Nhà họ Tần chèn ép, mình lại ở bên này trông coi người nhà Lăng đại sư, không có cách nào đưa ra tay, càng thêm cổ vũ nhà họ Tân phách lối.
Nhưng nếu có Lăng đại sư giúp đỡ, vậy thì cục diện kia sẽ xảy ra sự chuyển biến!
Thế nhưng mà sao nhà họ Tần lại đắc tội Lăng đại sư chứ? Trước đó bọn họ từng gặp nhau sao?

Hay là nhà họ Tân trong miệng Lăng đại sư, cũng không.

phải nhà họ Tân mà ông ta nghĩ đến?
Ngô Càn cảm thấy phải hỏi cho rõ ràng, mong tuyệt đối đừng sai, để cho lão già tôi mừng hụt một trận.
Thế là ông ta cố nén mừng thầm trong lòng, nơm nớp lo Lăng đại sư, tha thứ cho tôi mạo muội, là nhà họ
"Toàn bộ Giang Châu, nhà họ Tân có thể để cho Diêm Vương sống ông đi truyền lời, có mấy nhà?" Lăng Nghị lạnh lùng hỏi, Ngô Càn nghe thấy thì kinh hồn bạt vía.
"Hiểu rõ, bây giờ tôi lập tức đi truyền lời." Ngô Càn vuốt một mồ hôi lạnh trên trán, từ biệt sau đó xoay người chạy rời khỏi.

Chờ đến khi chạy khỏi tầm mắt của Lăng Nghị, Ngô Càn mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Không có cách nào, Lăng đại sư đã tạo thành áp lực tâm lý lớn cho ông ta.

"Thế nhưng mà, thấy thế nào trước kia Lăng đại sư cũng.


không giống như gặp qua nhà họ Tân mới đúng, tại sao cậu ấy lại xác định người chép nhà cậu ấy là nhà họ Tần?' Ngô Càn không nghĩ ra câu trả lời.

Sở dĩ ông ta không rõ, là bởi vì ông ta cũng không rõ chuyện xảy ra vào đêm hôm đó, cũng không biết Tân Minh Dương chạm đến vảy ngược của Lăng Nghị.

"Không quan trọng, nhà họ Tân bọn họ ngay cả Lăng đại sư cũng dám đắc tội, ngày tốt coi như là chấm dứt: Ngô Càn ngồi tại ghế sau xe Mercedes, vui vẻ cười ha ha.

Sở dĩ Lăng Nghị khẳng định là Nhà họ Tân gây nên, là bởi vì tất cả ba thế lực liên quan đến anh: Vay nặng lãi, Trần Báo.

sòng bạc ngầm, Tân Minh Dương.

Vay nặng lãi cũng còn rõ ràng, tên tóc vàng không thành thật cũng đã quyết.

Mà kết cục của tên tóc vàng, đủ để giết gà dọa khỉ, khiến cho những tên côn đồ khác cho vay không dám làm loạn.

Trần Báo ở sòng bạc ngầm thay nhà họ Hàn quan sát hiện trường, bây giờ Ngô Càn phải khách khí với mình, đương nhiên Trần Báo sẽ không gây phiền phức cho mình..

 
Chương 34: 34: Bệnh Viện Quốc Tế Tân Hoàng


Khả năng duy nhất, cũng chỉ có Tân Minh Dương chỗ nhà họ Tần.
Tuy nói đêm hôm đó người ở chỗ này, chết thì chết, đần thì đần, nhưng chỉ cần nhà họ Tân chịu tra, nhất định có thể tra được Tề Thi Vận.
Cái tên đầu trọc đi bệnh viện ra tay với Tề Thi Vận, chính là chứng minh tốt nhất.
Lăng Nghị không có chỗ để đi, đi đi lại lại, liền đi tới mảnh rừng cây anh tu luyện kia.
Đang lúc anh chuẩn bị lúc tu luyện, chuông điện thoại vang lên, mở ra xem, lại là Tê Thi Vận hai năm trước chặn anh gọi đến!
"Chẳng lẽ cô ấy đổi ý, gọi điện thoại đến gọi mình trở về?' Lăng Nghị mừng rỡ, vội vàng nghe điện thoại: "Alo, vợ."
"Con không phải vợ, con là Tuyết Hi." Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng của Tuyết Hi.
"Là Tuyết Hi hả, làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?" Lăng Nghị ân cần hỏi han.
"Tuyết Hi không phải không thoải mái, là mẹ bảo con hỏi —— à, không phải, là Tuyết Hi mình muốn hỏi cha, đêm nay cha ở chỗ nào, có ăn cơm tối hay không?" Tuyết Hi bi bô hỏi, tuyệt không sẽ nói láo.

Nghe nói như thế, đầu tiên là Lăng Nghị ngơ ngác một chút, lập tức trong lòng vui đến sắp nở hoa.
Rất hiển nhiên, trong lòng Tê Thi Vận vẫn nhớ mình, nếu không cũng sẽ không để cho Tuyết Hi gọi điện thoại đến hỏi.
Chỉ cần trong lòng cô còn có mình, không cần quan tâm bây giờ cô ấy hận mình bao nhiêu, vậy cũng đều còn có hi vọng!
"Cha ở đâu cũng được, đừng lo läng, hai năm này sau khi uống say cũng chưa phải chưa từng ngủ ở ngoài đường.

Còn cơm tối, hiện tại cha vẫn chưa đói, một lát nữa đói bụng lại đi ăn.

Chỗ con với mẹ ăn cơm chưa?"
"Vừa mới ăn xong, ăn ngon lắm đấy — thôi, không thèm nghe cha nói nữa, con phải giúp mẹ dọn dẹp phòng ở, bái bai cha." Nói xong, không đợi Lăng Nghị nói bái bai, đã cúp điện thoại, rất hiển nhiên là bị Tê Thi Vận lấy đi.
Vừa nghĩ tới mình tổn thương tan nát tim của Tê Thi Vận, kết quả cô còn lo läng chỗ ăn ở của mình, Lăng Nghị đã khổ sở muốn chết.
"Vợ tốt như vậy đi đâu tìm? Trước kia mày đúng là súc sinh!" Nhớ tới trước kia thế mà mình bạo lực gia đình Tề Thi Vận, Lăng Nghị khó chịu đánh sập một gốc cây đại thụ che trời.
"Không được, mình phải cố gảng tu luyện, mau chóng chữa khỏi bệnh của Tuyết Hi, để Thi Vận không phải hốt hoảng lo sợ.

Đến lúc đó, khẳng định cô ấy cũng sẽ tiếp nhận mình lần nữa *
Hạ quyết tâm, Lăng Nghị không nghĩ chuyện gì khác, toàn lực vận chuyển "Thôn Thiên Lục ".
Mà một bên này, sau khi Tê Thi Vận cúp điện thoại, thật lâu không định thần được.

Cô không biết vì sao mình lại cho Tuyết Hi gọi cú điện thoại này, rõ ràng rất nhiều đêm anh không về ngủ, mình căn bản là không cần lo lằng vấn đề ăn ở của anh.
Nghĩ một lúc, Tê Thi Vận vẫn không hiểu, dứt khoát không nghĩ nữa.
Dù sao ngày mai sẽ ly hôn, sau này cuộc sống cũng không liên quan đến nhau nữa...
Nhưng không biết vì sao, nghĩ đến đây, Tê Thi Vận cũng không cảm thấy mình được giải thoát, ngược lại trong lòng có một loại cảm giác vắng vẻ.
'Được rồi, chỉ cần Tuyết Hi không bị tủi thân, dù cho mày mất đi nhiều hơn nữa cũng không quan trọng.
Bệnh viện Quốc tế Tân Hoàng, phòng bệnh SVỊP.
Tân Kiến Công vội vàng chạy vào văn phòng anh cả, ngay cả cửa cũng không gõ.

"Anh cả..."
"Nếu có lần sau nữa, đánh gãy tay của em!" Tân Kiến Nghiệp trực tiếp đánh gãy Tân Kiến Công, mặt âm trầm nói.

Tân Kiến Công biết người anh cả này của mình nói được thì làm được, bị dọa đến vội vàng lại lui về, đưa tay gõ cửa một cái, sau đó mới đi vào, lo lắng nói: "Anh, Ngô Càn nhà họ Hàn tới, nói là muốn gặp anh."

"Mới baoo lâu chứ, cũng chỉ là đánh sập mấy chỗ của nhà họ Hàn mà thôi, bọn họ đã không giữ được bình tĩnh rồi?" Tân Kiến Nghiệp hừ lạnh một tiếng, "Ngẫm lại cũng đúng, ông cụ Hàn tái phát bệnh cũ, nghe nói Ngô Càn cũng bị thương ngoài ý muốn, đúng là bọn họ phải gấp."
Nói xong, Tân Kiến Nghiệp phân phó: "Sắp xếp lại một cái phòng bệnh nữa, miễn cho quấy rầy đến Minh Dương nghỉ ngơi.".

Đam Mỹ Trọng Sinh
"Thế nhưng...!anh cả, hay là suy nghĩ lại một chút? Đợi người mà anh nói tới rồi hằng gặp? Dù sao Ngô Càn cũng là cao thủ nội kình, em sợ đến lúc đó chúng ta không phòng được ông ta."
"Không cần để đến lúc đó, nếu bây giờ, ông ta muốn đánh, các em có thể ngăn được à?" Tần Kiến Nghiệp tức giận nói: "Huống chỉ, chắc chắn lần này người ta có việc cầu xin, nếu chúng ta không gặp, cũng chứng tỏ chúng ta không phóng khoáng.

Dẫn tới đi, để chúng ta xem thật kỹ lần này nhà họ Hàn mang theo thành ý gì đến!".

 
Chương 35: 35: Xem Ra Lời Đồn Là Thật


Tân Kiến Nghiệp ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Ngô Càn tay không mà đến, lông mày không tự chủ nhếch lên— lão già này.

tới cửa cầu hoà, một chút lễ vật cũng không mang theo à?
'Hừ, nếu nhà họ Hàn các ông không có thành ý như thế, vậy cũng đừng trách nhà họ Tân chúng tôi ra tay vô tình!"
Nhưng khi ông ta nhìn thấy tay phải Ngô Càn quấn băng vải, lo lắng trên mặt vẻ lại tan đi không ít.
Xem ra lời đồn là thật, đúng là Ngô Càn bị thương.
Danh xưng thiết chưởng vô địch Diêm Vương sống, bàn tay bị thương, vậy thì còn lực sát thương à?
Khó trách nhà họ Hàn lại vội vã tới cửa cầu hoà như vậy, thì ra là đến đường cùng rồi.
"Ngọn gió nào đưa Diêm Vương sống của Giang Châu đến tòa miếu nhỏ này của tôi vậy? Tân mõỗ không tiếp đón từ xa, mong rắng ông Càn thông cảm nhiều hơn."
Tân Kiến Nghiệp nói lời hay ý đẹp, nhưng ngữ khí lại không khách khí chút nào, thậm chí còn có chút vênh váo kiêu ngạo.
Ngô Càn không cảm thấy kinh ngạc, không đợi chủ nhân lên tiếng, đã tự mình tìm sofa ngồi xuống, sau đó khoác chân lên trên bàn trà, làm gì có dáng vẻ cầu hòa?

"Hôm nay đến, là có chuyện bông báo cho ông một tiếng." Ngô Càn ngồi ở trên ghế sa lon, vẻ mặt thản nhiên.
Ông ta ở trước mặt Lăng Nghị khiêm tốn cẩn thận, nhưng ở chỗ này không nhìn thấy một phân một hào nào.
Cũng khó trách, dù sao ông ta cũng là Diêm Vương sống Giang Châu, một sự tồn tại không ai dám trêu chọc!
"Thông báo? Làm sao, chẳng lẽ không phải đại biểu nhà họ Hàn đi cầu hòa à?" Tần Kiến Nghiệp cười lạnh nói.
"Cầu hoà?" Ngô Càn cười, "Nhóc Tần ơi, ý nghĩ hão huyền của ông từ đâu đến vậy? Ông cảm thấy nhà họ Tần các ông tuyệt rồi, hay là cảm thấy ông già này không cầm được đao nữa?"
".." Tân Kiến Nghiệp híp mắt, sắc mặt âm trầm.
Sao điều này hoàn toàn khác với những gì ông ta suy nghĩ?
Còn có, lực lượng nhà họ Hàn bọn họ từ đâu tới mà dám khiêu chiến nhà họ Tần bọn họ?
"Ba ngày!" Ngô Càn duõi ra ba ngón tay, "Trong vòng ba ngày, nhà họ Tân các ông cút ra khỏi Giang Châu, nếu không, tự gánh lấy hậu quải"
"Ha ha ha..." Cho dù lòng dạ Tân Kiến Nghiệp có sâu hơn nữa, nghe thấy lời này của Ngô Càn, cũng không nhịn được.


cười ra tiếng: "Xin lỗi, trò cười này của ông thật sự là buồn cười quá, tôi làm thế nào cũng không nhịn được."
Ngô Càn không để ý nhún vai, thu hồi chân sau đó đứng lên: "Lời tôi muốn nói đã nói, nên làm như thế nào, tự ông xem mà làm đi."
Nói xong, Ngô Càn xoay người rời đi.

"Ông Ngộ, trở về nói cho người bảo ông đến truyền lời, có chiêu gì, cứ bày hết ra, Giang Châu này, Tân Kiến Nghiệp tôi ăn chäc!"
Đến bây giờ Tân Kiến Nghiệp còn tưởng Ngô Càn là đại biểu nhà họ Hàn tới, mà Nhà họ Hàn, căn bản là ông ta không để vào mắt.

"Ha ha..." Ngô Càn nghe vậy cười lạnh một tiếng, quay đầu vô cùng thương hại nhìn thoáng qua Tân Kiến Nghiệp, lắc đầu nói: "Tần Kiến Nghiệp ơi Tân Kiến Nghiệp, đến bây giờ ông còn chưa hiểu rõ, đến cùng ông đã đắc đội sự tồn tại như thế nào."
".." Tần Kiến Nghiệp nhíu mày, xong lại thờ ơ.

"Thôi thôi, nể nình làm đối thủ nhiều năm như vậy, tôi lại khuyên ông một câu, thức thời, thì mau chóng rời khỏi Giang Châu, nếu không...!Hừ, nói đến thế thôi, tự giải quyết cho tốt!"
Ngược lại Ngô Càn dùng thân phận của Lăng Nghị đến ép, nhưng không có lệnh của Lăng Nghị, ông ta không dám tùy ý lột tấm da hổ để diễu võ giương oai, miễn cho đắc tội Lăng đại sư, đến lúc đó chịu không nổi.

Nhưng mà Ngô Càn lập lờ nước đôi, lại khiến Tần Kiến Nghiệp cảm thấy, chẳng qua là là nhà họ Hàn cùng đường nên phô trương thanh thế, cho nên sau khi ông ta trầm ngâm vài giây đồng hồ thì triệt để quên sạch sành sanh..

 
Chương 36: 36: Ông Trời Tác Hợp Cho Cũng Có Thể Ly Hôn


Ngô Càn chân trước vừa rời đi, Tân Kiến Công chân sau đã vào phòng, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Anh Càn, nhìn qua ông già kia không giống như là giả vờ, chúng ta nên làm gì?"
"Chẳng qua là đến bước đường cùng nên cố là ra vẻ mà thôi, không cần để ở trong lòng." Tân Kiến Nghiệp tự tin nói, "Không phải ông ta luôn trông coi người phụ nữ đê tiện kia sao? Vậy cứ để cho ông ta trông cho kỹ, nơi khác đẩy nhanh tiến nhanh độ cho anh.

Ba ngày, anh muốn khiến cho tất cả sản nghiệp ngầm của Nhà họ Hàn đều đổi thành họ Tân!"
Không phải nhà họ Hàn các người cho tôi ba ngày sao? Đi, ông đây cũng cho các người thời gian ba ngày!
Ngược lại ông đây muốn xem xem, đến cùng ai mới có thể cười tươi, trở thành chủ của cái Giang Châu này!
Hôm sau trời vừa sáng, Lăng Nghị vừa thu nội công, đã nhận được tin nhản, nói cô chỉ xin nghỉ được một giờ, bảo anh đừng có đến trễ.
Cho dù trong lòng có ngàn vạn lần không muốn, nhưng Lăng Nghị vẫn nhăn lại một chữ “Được”.
Sở dĩ anh đồng ý đi ly hôn, là bởi vì anh tin tưởng, chỉ cần mình chữa khỏi bệnh nan y cho Tuyết Hi, nhất định Tê Thi Vận sẽ nhìn mình bằng con mắt khác, đến lúc đó phục hôn cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Thế là Lăng Nghị đứng dậy, đánh tan bùn đất trên người, lên tinh thần đi về phía cục dân chính.
Lúc đến cổng cục dân chính, Lăng Nghị liếc mắt đã thấy được Tề Thi Vận trong đám người.
Chỉ thấy cô mặc đồ công sở, dáng người cao gầy, hai chân thon dài, làm cho không ít người trong nhóm chồng đến đăng ký kết hôn nhao nhao hé mắt nhìn lén.
Tê Thi Vận không hổ là hoa khôi đại học, cho dù mấy năm này bị Lăng Nghị tàn phá, nhưng dù sao nền tảng vẫn còn đó, chỉ cần hơi xử lý một chút, thì đương nhiên vẫn sẽ trở thành sự tồn tại chói mắt nhất trong đám người.
Chỉ tiếc, một người người phụ nữ hoàn mỹ như vậy, bị mình đánh mất.
"Có điều em yên tâm, nhất định anh sẽ theo đuổi lại được m, để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất toàn thế
Lăng Nghị quyết định, sau khi hít sâu một hơi thì đi về phía Tê Thi Vận.
Tê Thi Vận đứng ở cổng, vẻ mặt cô đơn vừa lo lắng.
Cô lo lắng Lăng Nghị sẽ không đến, nói như vậy, sự an toàn của Tuyết Hi sẽ không được cam đoan, những tên đòi nợ kia, xã hội đen, lúc nào cũng có thể xông vào nhà bọn họ, bắt Tuyết Hi trở thành công cụ uy hiếp bọn họ.
Hình ảnh Trương Khải đánh gãy chân Tuyết Hi, cô còn rõ mồn một trước mắt, cô không muốn tiếp tục cho Tuyết Hi phải trải qua loại tra tấn đau khổ ấy.
Nhìn xung quanh, cô đột nhiên trông thấy Lăng Nghị đang đi về phía cô, quần áo sạch sẽ, thần sắc ổn định, toàn thân trên dưới tràn đầy khí chất trầm ổn, giống như thoát thai hoán cốt, làm cho trước mắt cô sáng lên!
"Sao anh lại...?" Trong lúc nhất thời vậy mà Tê Thi Vận tìm không thấy từ ngữ thích hợp để hình dung Lăng Nghị, "Anh ăn mặc đẹp mắt như vậy, là muốn tôi đổi ý sao?"
"Đáng tiếc, tôi đã sớm qua tuổi mê sắc đẹp rồi, tôi phải cân nhắc vì Tuyết Hi."
Thở dài một tiếng, Tề Thi Vận thu tầm mắt lại, lã chã chực khóc, tim đau giống như bị kim châm: "Nếu như anh không khốn nạn thì tốt biết bao nhiêu."
Sau khi nói thầm một câu, Tê Thi Vận xử lý cảm xúc xong, quên những ảo tưởng không thực tế ấy sạch sành sanh, sau khi cho Lăng Nghị một ánh mắt thì dẫn đầu vào đại sảnh cục dân chính.
Lúc Lăng Nghị và Tê Thi Vận cùng nhau xuất hiện ở đại sảnh, những cặp vợ chồng trong toàn bộ đại sảnh đều ngây ngẩn cả người:
"Đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này, không khỏi cũng quá đẹp quá đẹp rồi chứ?"

"Đây mới là loại người mà Nữ Oa Nương Nương tỉ mỉ chế tác, chúng ta chắc là được Nữ Oa dùng chân bóp!"
“Trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho, thật hâm mộ bọn họ có thể đến với nhau."
Nhưng mà, lúc hai người lấy số đi về khu ly hôn, tất cả mọi người đều:
"Ông trời tác hợp cho cũng có thể ly hôn? Tình yêu này còn có thể tin hay không?"
"Vợ, chuyện lĩnh chứng nay, hay là chúng ta lại suy nghĩ một chút?"
Khu kết hôn rất nhiều người, ly hôn khu lác đác không có mấy, Lăng Nghị và Tê Thi Vận không đợi bao lâu, đã có người gọi vào bọn họ vào.

Sau khi nhân viên công tác xác định hai người là tự nguyện ly hôn, vừa thở dài vừa làm tục ly hôn cho hai người.

Trong một giây phút cầm đơn ly hôn, Tề Thi Vận khóc không thành tiếng, che mặt khóc rống chạy ra cục dân chính, đón một chiếc xe taxi, hoảng hốt rời đi.

Lăng Nghị đứng ở cổng cục dân chính, nhìn qua phương hướng xe taxi rời đi, vẻ mặt ảm đạm.


Mặc dù anh có tự tin có thể theo đuổi được Tê Thi Vận, nhưng đơn ly hôn trong tay vẫn giống như mũi tên, một lần lại một lần đâm xuyên tim anh, khiến cho anh bi thương một cách khó hiểu.

Thật lâu, anh mới lấy điện thoại di động ra, gửi cho Tề Thi Vận một tin nhắn: "Thật xin lỗi, trước kia là anh khốn nạn.

Anh biết em không tin, nhưng anh vì thế đã trừng phạt mình mười vạn năm, anh không yêu cầu xa vời em có thể tha thứ cho anh, chỉ xin em có thể cho anh thêm một cơ hội, để anh sau khi đã thay đổi có thể làm quen lại em.

—- chào em, anh là Lăng Nghị, rất hân hạnh được biết em."
Tê Thi Vận trên xe taxi ở xa, sau khi nhìn thấy tin nhắn, khóc xé lòng....

 
Chương 37: 37: Xin Chào


Sau khi gửi tin nhắn xong, Lăng Nghị đứng ở cửa một lúc mới cất giấy ly hôn vào.
Bây giờ, anh cảm thấy trong lòng trống rỗng, như thể một phần của trái tim mình đã bị đào ra.
Anh rất muốn gặp con gái mình, nhưng trong thỏa thuận ly hôn, Tề Thi Vận đã nói rất rõ ràng, vì sự an toàn của con gái, cô hy vọng Lăng Nghị sẽ không quấy rầy cuộc sống bình thường của con gái mình.
Vì vậy, để không làm Tề Thi Vận lo lắng, Lăng Nghị đành phải kiềm chế sự nhớ nhung của mình, đi về hướng ngược lại với hướng về nhà.
Nhưng vừa đi được vài bước, anh đã bị ai đó võ vai, đó là một cô gái cũng khá xinh đẹp.
“Xin chào, ừm...!tôi thấy anh vừa ly hôn, tôi có thể làm bạn gái của anh được không?”.

Cô gái đỏ mặt, mạnh dạn bày tỏ.
Lăng Nghị lắc đầu: “Chúng tôi chỉ là ly hôn về mặt pháp lý mà thôi, trong lòng tôi còn chưa sẵn sàng rời xa cô ấy, vì vậy xin lỗi, cả đời này tôi cũng không có ý định thay đổi bạn đời”.
Nói xong, Lăng Nghị rời đi không quay đầu lại, để lại cô gái đứng đó với đôi mắt lấp lánh ánh sao.
“Tìm đâu ra một người đàn ông vừa đẹp trai lại si tình như vậy? Thật sự không biết vợ cũ của anh ta nghĩ gì mà lại muốn ly hôn với anh ta! Hừ, cuộc sống bây giờ, thật sự là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra!”
Cô gái giậm chân giận dữ, quay người lên một chiếc.


Mercedes-Benz G-class màu đen rồi phóng đi.
Lăng Nghị vẫn đi tiếp ra tới ngoại ô, sau đó mới thi triển kỹ năng chạy sâu vào trong rừng cây.
Bên phía Tuyết Hi thì có bà Đỗ chăm sóc, còn có Ngô Càn đích thân canh gác bên ngoài, nên về mặt an toàn chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Về phần Tê Thi Vận, có người của Ngô Càn âm thầm theo sát nên vấn đề không lớn.
Kể từ đó, Lăng Nghị có thể yên tâm tu luyện để nỗ lực đột phá cảnh giới Luyện khí một cách nhanh chóng.
Khi màn đêm buông xuống, khu rừng vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng lá rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.
Lăng Nghị đã tu luyện được một ngày, từ từ mở mắt ra và lắc đầu chán nản.
“Linh khí quá loãng, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng trong một năm nữa cũng không thể đột phá được, phải nghĩ biện pháp khác mới được”.
Lăng Nghị dùng một tay chống căm, trong bóng tối suy nghĩ biện pháp giải quyết.

Tuy nhiên, khi anh còn chưa kịp nghĩ ra cách gì thì tiếng chuông điện thoại vang lên, là Tê Thi Vận gọi tới.


Lăng Nghị vui vẻ nhấc điện thoại lên, nói: “Con gái, con nhớ ba rồi phải không?”
“Là tôi”.

Giọng nói của Tê Thi Vận truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại.

*Ồ, thật xin lỗi, anh còn tưởng là Tuyết Hi”.

Ngoài miệng thì Lăng Nghị nói xin lỗi, nhưng trong lòng lại càng vui hơn.

Tê Thi Vận có thể chủ động gọi điện thoại cho anh, đây là một dấu hiệu tốt!
“Mặc dù rất xin lỗi, nhưng tôi vẫn muốn làm phiền anh một chuyện”.

Tê Thi Vận có chút ngượng ngùng nói: “Em họ tôi đang học năm cuối cấp ba được nghỉ đông, tới du lịch Giang Châu, lát nữa sẽ tới ga tàu cao tốc, anh có thể đón em ấy giúp tôi được không? Tôi xin nghỉ vài ngày nên tối nay phải tăng ca”.

“Đến đón em ấy cũng được, nhưng em tăng ca thì Tuyết Hi phải làm sao?”, Lăng Nghị lo lắng hỏi..

 
Chương 38: 38: Chu Ấu Vĩ


Tê Thi Vận ở đầu bên kia nghe được lời này, trong lòng ấm áp, cô không ngờ Lăng Nghị lại quan tâm đ ến Tuyết Hi nhiều như vậy, xem ra việc ly hôn quả thực đã thay đổi anh rất nhiều...
“Anh yên tâm, tôi mang máy tính về nhà, Tuyết Hi ở ngay bên cạnh tôi”.

Tê Thi Vận giải thích.
“Được rồi, cho anh số điện thoại của em họ em đi, anh sẽ đón em ấy".
“Còn...”.

Tê Thi Vận có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói: “Tôi vừa nghe con bé nói tối nay muốn đi quán bar với bạn bè, anh có thể...!đi cùng để trông nom em ấy được không?”
Đây mới là mục đích chính của Tê Thi Vận, em ấy đã là một người trưởng thành rồi, sẽ không bị lạc, nên không cần phải ra ga đón.
Cô cũng cố gắng thuyết phục em ấy qua điện thoại nhưng đối phương không chịu nghe, nói nhất định phải tổ chức sinh nhật thứ mười tám của mình trong quán bar thì mới có ý nghĩa.

Tê Thi Vận biết khuyên không được em ấy, nhưng cô thật sự không có thời gian đi theo chăm sóc em ấy, nên không còn cách nào khác đành phải gọi điện thoại cho Lăng Nghị.
Cô cho răng Lăng Nghị nghiện rượu nhiều năm, uống vài ly với mấy đứa trẻ vừa thành niên chắc không thành vấn đề, anh có thể giải quyết được.
“Được.

Còn có chuyện gì sao?”, Lăng Nghị hỏi.

“Thật ra còn có một việc..”, Tê Thi Vận dừng một lát rồi tiếp tục nói: “Tôi không có nói cho ai biết chúng ta đã ly hôn, anh cẩn thận đừng để lúc đó nói lỡ miệng”.
Nói xong, Tê Thi Vận cúp điện thoại, không để cho Lăng Nghị có thời gian đặt câu hỏi.
Còn Lăng Nghị nhìn điện thoại bị cúp, thật sự không thể tin vào tai mình.
Mãi cho đến khi Tề Thi Vận gửi số điện thoại di động của em họ cô tới, Lăng Nghị mới như tỉnh dậy từ trong giấc mơ, ngẩng đầu nhìn trời rồi cất tiếng cười to.
Trong rừng, chim thú đang trú ngụ bỗng nhiên hoảng sợ bỏ chạy tứ tán, gây ra sự hỗn loạn trong màn đêm tĩnh mịch.
Ga tàu cao tốc Giang Châu.
Chu Ấu Vi nhìn hình anh rể mà chị họ gửi trong điện thoại di động, không khỏi bĩu môi: “Trông cũng đẹp trai nhưng lại ăn mặc tồi tàn như vậy, lúc trước mät chị họ bị mù sao, sao chị ấy lại có thể kết hôn với một tên nghèo nàn cỡ này chứ?”
Chu Ấu Vi nhìn ảnh rồi nhìn quét qua xung quanh một vòng cũng không thấy anh rể đâu, cô ta không khỏi phàn nàn: “Chị họ cũng hay thật, mình đã trưởng thành rồi, mà còn cử người đi theo giám thị, đúng là chán”.
Không phải cô ta không nghĩ đến việc lén trốn đi, nhưng lại sợ chị họ sẽ tố cáo với ba mẹ, như vậy sau này cô ta sẽ không bao giờ có tiền tiêu vặt nữa.
“Sao tên ngốc thối tha này còn chưa tới đây? Chẳng lẽ anh ta không biết tàu cao tốc đã đến sao?”, Chu Ấu Vi không kiên nhẫn lẩm bẩm.
Phàn nàn là phàn nàn, nhưng cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào từng chiếc siêu xe đến trạm đón người, hy vọng có thể nhìn thấy anh rể của mình trong đó.
“Mặc dù chị họ đã cắt đứt quan hệ với gia đình, nhưng gia đình của chị ấy lại giàu có như vậy, chắc họ sẽ âm thầm hỗ trợ chị họ chút ít, nhà họ mua một chiếc Mercedes-Benz để chạy cũng không khó đâu nhỉ?”

Nếu cô đây có thể lái chiếc Mercedes-Benz đến gặp các bạn cùng lớp thì ngầu biết mấy!”
Chu Ấu Vi đang ảo tưởng, thì nhìn thấy một bóng người có phần quen thuộc bước xuống từ một chiếc xe taxi.
Khi cô ta nhìn rõ mặt của bóng người đó, cô ta tuyệt vọng.
“Đến băng taxi à? Thế thì tôi muốn anh đến đón làm gì, tự tôi không thể bắt taxi trên app sao?”, Chu Ấu Vi không nói nên lời, cô ta không ngờ nhà chị họ lại nghèo đến mức không mua nổi một chiếc ô tô!
“Chu Ấu Vĩ?”.

Một giọng nói vang lên bên tai cô ta: “Xin chào, tôi là Lăng Nghị, chồng của chị họ cô”.
“Ồ, tôi biết rồi, đi thôi”.

Chu Ấu Vi tức giận đáp lại, sau khi ném vali cho Lăng Nghị, cô ta đi về phía trước mà không thèm nhìn Lăng Nghị lấy một cái.

Vẫn là chiếc taxi vừa rồi, Lăng Nghị đặt hành lý vào cốp xe, rồi ngồi vào ghế phụ, hỏi Chu Ấu Vi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Phố Lạc Phượng, quán bar Nghê Hoàng”.


Nói xong, Chu Ấu Vi không để ý tới Lăng Nghị, dùng điện thoại di động trò chuyện với những người bạn sắp gặp mặt.

Thỉnh thoảng cô ta lại ngẩng đầu nhìn Lăng Nghị một cái, sau đó lắc đầu tỏ vẻ khinh thường, ngón tay nhanh chóng gõ chữ trên bàn phím điện thoại.

Không cần nhìn cũng biết đó chắc chản không phải là lời hay gì.

Trong xe suốt dọc đường đều rất yên tĩnh, cho đến khi taxi rẽ vào phố Lạc Phượng, Chu Ấu Vi mới nói: “Lăng Nghị phải không? Nếu bây giờ tôi bảo anh quay về, anh nhất định sẽ không đồng ý phải không?”
Thấy Lăng Nghị gật đầu, Chu Ấu Vi tiếp tục nói: “Được rồi, tôi dặn trước cho anh biết, bạn bè của tôi không phải nhà giàu thì cũng là người có quyền thế, lát nữa, khi vào trong đó thì anh nên yên lặng ngồi một bên chờ, làm người vô hình là được, miễn cho tự rước lấy nhục, nhớ kỹ chưa?”.

 
Chương 39: 39: Chu Ấu Vi


Thấy Lăng Nghị không có phản ứng, Chu Ấu Vi còn tưởng là anh đã đồng ý nên cũng không nói thêm gì nữa.
Trên thực tế, Lăng Nghị hoàn toàn không nghe những gì cô ta nói, sau khi nhìn thấy hành vi không hề lễ phép của cô ta ở ga tàu cao tốc, Lăng Nghị không còn chú ý đến cô ta nữa mà thay vào đó suốt dọc đường anh đang nghĩ cách tu luyện.
Cái gật đầu trước đó chỉ là hành động theo tiềm thức, thực ra anh hoàn toàn không nghe thấy cô ta đang nói gì.
Khi xe dừng lại, Lăng Nghị đã thử nghiệm trong đầu hơn trăm loại trận pháp để hỗ trợ cho việc tu luyện, nhưng anh đều lần lượt phủ định.
Trả tiền taxi và lấy hành lý ra, Lăng Nghị đi theo Chu Ấu Vị, tiếp tục suy nghĩ về việc tu luyện.
Chu Ấu Vi thấy anh như vậy, còn cho răng anh đang làm người vô hình, vừa hài lòng vừa khinh thường.
Làm gì có người đàn ông có triển vọng nào đồng ý làm một người vô hình? Vậy mà anh lại cam tâm tình nguyện như thế, chị họ thật đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu!
“Hi, Ấu Vi, đây này!”
Chu Ấu Vi đang cảm thán thì nghe thấy giọng nói của bạn thân - Tôn Di.
Theo âm thanh nhìn qua, thì chỉ thấy một nhóm thiếu nam thiếu nữ, mặc đủ loại hàng hiệu, đứng trong tuyết, trở thành khung cảnh đẹp nhất trước quán bar Nghê Hoàng.
Chu Ấu Vi vẫy tay với bọn họ, rồi bảo Lăng Nghị kéo hành lý đi qua đó.
“Không phải chớ, Ấu Vi, cậu thật sự dẫn theo anh rể của cậu tới đây sao?”.


Một tên thanh niên mặc áo khoác LV tỏ vẻ khinh thường nhìn Lăng Nghị, rồi nói với Chu Ấu Vi.
Chu Ấu Vi nhún nhún vai, xòe tay ra: “Tớ cũng đâu thể làm gì bây giờ? Tớ cũng rất tuyệt vọng đó chứ.

Nhưng không còn cách nào, nếu không sinh nhật tối nay của tớ cũng không có cơ hội được tổ chức đâu”.
“Được rồi được rồi, đừng tranh cãi nữa, cứ coi như anh ta không tồn tại là được, nhanh vào đi, tớ sắp lạnh đến tè ra quần rồi đây này”.

Một thanh niên vạm vỡ mặc bộ quần áo tương đối mỏng nói.
“Nhan Thanh Long, văn minh chút đi, đừng để Ấu Vi cho rằng Giang Châu toàn là người th ô tục”.

Một thanh niên khác tuổi còn trẻ lại đeo kính gọng vàng nói.
Lúc cậu ta nói chuyện, Chu Ấu Vi dùng ánh mắt đặc biệt dịu dàng nhìn cậu ta, trông có vẻ rất thích người này.
Mà thanh niên này tựa hồ cũng chính là nhân vật trung tâm của nhóm người, cậu ta vừa mở miệng, thì thanh niên vạm vỡ tên Nhan Thanh Long lập tức cười xấu hổ nói lần sau nhất định sẽ chú ý.


Cứ thế, nhóm người đi đến quán bar.

Mọi người đều thuận lợi đi vào, ngoại trừ Lăng Nghị bị nhân viên bảo vệ chặn lại ở cửa, nguyên nhân là trong quán bar cấm tự mang rượu vào nên phải gửi hành lý ở quầy lễ tân.

Chiếc vali thuộc về Chu Ấu Vị, vì sự tôn trọng mà Lăng Nghị ngăn cô ta lại, để cô ta đưa ra quyết định.

Nhưng chính hành vi này khiến họ cảm thấy Lăng Nghị rất quê mùa, chỉ có chuyện gửi hành lý thôi mà cũng phải hỏi ý kiến của người khác.

“Đồ quê mùal”.

Thanh niên mặc đồ LV không nhịn được hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, không buồn nhìn lại anh lấy một cái, sợ làm bẩn mắt.

Những người khác cũng tỏ vẻ khinh thường nhìn anh, đứng xa xa, sợ bị hiểu lầm là có liên quan gì đến anh.

Thay vào đó, một cô gái với vẻ ngoài tươi tắn và thanh tú mặc một chiếc áo gió dài màu đen bước tới và giúp Lăng Nghị gửi hành lý..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom