Cập nhật mới

Dịch Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1004


Chương 1004:

 

Anh và Lệ Yên Nhiên từng ngủ với nhau là sự thực, Lê Hương chẳng qua là dùng chuyện này buộc anh biết khó mà lui.

 

Trong tròng mắt đỏ tươi của Mạc Tuân nhanh chóng lóe lên cái gì, anh gật đầu: “Được.”

 

Được? Anh lại nói một chữ được, đây là ý gì? Lúc này Tô Hi nhàn nhạt mở miệng nói: “Lê Hương, chúng ta nên rời đi rồi.”

 

Lê Hương nhìn Mạc Tuân, sau đó xoay người rời đi.

 

“Lê Hương!” Mạc Tuân nhanh chóng gọi cô lại: “Hôm nay anh có thể để em và Tô Hi đi, nhưng hai người tốt nhất không nên xảy ra chuyện gì, đừng khiêu chiến điểm mắu chốt của anh, bằng không… anh cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì? Còn nữa, lời em vừa nói, tốt nhất không nên gạt anh!”

 

Lời cô mới nói, chỉ cần anh chưa từng ngủ với Lệ Yên Nhiên, cô sẽ ở lại cạnh anh.

 

Cô tốt nhát không nên lừa dối anh.

 

Càng không nên phản bội anh.

 

Bằng không…

 

Trong đôi mắt tràn ngập tơ máu của Mạc Tuân tràn lên tầng tầng âm lệ đáng sợ, bên trong còn có mấy phần khát máu, khiến người ta sợ run lên.

 

Lê Hương không quay đầu lại, cô đi tới bên người Tô Hi.

 

Lúc này Thượng Quan Đằng khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn Tô Hi: “Thất công tử? Thì ra cậu chính là Thất công tử, là đệ tử bế môn cuối cùng của Lâm Thủy Dao!”

 

Tô Hi liếcThượng Quan Đằng: “Thượng Quan quân chủ, trước đây sư phụ quả thực có hôn ước với ông, nhưng hôn ước đã sớm giải trừ, sư phụ đã từng nói, ông đối với sư phụ vừa gặp đã yêu chẳng qua chỉ chỉ là thấy sắc nảy lòng tham. Thế nhưng rất đáng tiếc, ông không đạt được tiêu chuẩn kén chồng của sư phụ. Tiêu chuẩn của sư phụ từ trước đến nay rõ ràng, chưa từng dao động, đó chính là đẹp trai.”

 

Nói rồi ánh mắt Tô Hi rơi trên khuôn mặt tuần tú Lệ Quân Mặc, ý kia là nhìn đi, Thượng Quan quân chủ, đây chính là người đàn ông được sư phụ chọn trúng?

 

Thượng Quan Đăng: “…” Mẹ nói “cm Lệ Quân Mặc giật giật thái dương: “…

 

Lúc này Mạc Từ Tước tiến lên một bước, ông nhìn Tô Hi: “Thất công tử, rốt cục tôi đã chờ được cậu.”

 

Tô Hi nhìn về phía Mạc Từ Tước, ngược lại móc ra nụ cười yếu ớt: “Mạc tổng, sư phụ đã từng nói ông là người đàn ông si tình nhất mà bà ấy từng gặp, nhưng cũng là… người đàn ông ngu xuẫn nhát.”

 

TÌNG GHI )UỮỚC S247 “Mạc tổng, tôi biết ông muốn hỏi gì, sư phụ đã từng giao phó, nếu có một ngày ông tìm được tôi, vậy dựa vào sự thật để báo, Liễu Anh Lạc là sư phụ mang đi, hơn nữa, sẽ không sẽ trả lại cho ông, ông quên Liễu Anh Lạc đi! Ngược lại bên cạnh ông trên đất khắp nơi là trà xanh, Liễu Chiêu Đệ là tuyệt phối với ông đấy.”

 

LÚC Từ TƯớcC:…”

 

Lệ Quân Mặc chau mày kiếm, ông nhìn về phía Lê Hương: “Lê Hương, cùng bố về nhà.”

 

Tô Hi câu môi cười: “Lệ tổng, năm đó ông được sư phụ chọn trúng có biết bao may mắn, thế nhưng Lê Hương là con gái của sư phụ, ông chỉ cống hiến tinh trùng, cho nên mời thu hồi móng vuốt ông hướng đến Lê Hương, sư phụ còn từng nói, bà biết ông có hàng tỉ tài sản chờ Lê Hương kế thừa, thế nhưng thật bát hạnh, Lê Hương từ nhỏ đã định là kế thừa ngôi vị hoàng đề.”

 

Ba người đàn ông Mạc Từ Tước, Lệ Quân Mặc, Thượng Quan Đẳng đều á khẩu không trả lời được, sắc mặt đều không phải quá đẹp, mấy năm nay bọn họ một mực tìm kiếm dấu vết của Lâm Thủy Dao, thế nhưng ai có thể ngờ được trước khi Lâm Thủy Dao biến mắt còn lưu lại lời cho tất cả bọn họ. Mà còn nói đến mức khiến người ta kinh ngạc không thôi, càng làm cho tình cảnh bây giờ thêm lúng túng.

 

Tô Hi vươn tay ôm đầu vai của Lê Hương: “Lê Hương, chúng ta phải đi rồi.”

 

Lê Hương gật đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1005-1006


Chương 1005:

 

Lúc này Lệ Quân Mặc, Mạc Từ Tước và Thượng Quan Đằng đều tiến lên một bước: “Thất công tử, cậu muốn đi e rằng cũng không dễ dàng như vậy!”

 

“Những lời này sợ rằng phải tặng cho mấy ông đấy, vùng cắm địa này là địa bàn của sư phụ, mời các ông nhanh chóng rời đi.” Nói xong Tô Hi ôm Lê Hương nhảy vọt lên, thân ảnh của hai người trong nháy mắt liền biến mất trong đêm tối vô hạn.

 

Tô Hi mang Lê Hương đi, chính là đơn giản như thế.

 

“Tiên sinh, có muốn đuỏi theo không?” Lúc này thủ hạ xin chỉ thị lầy Lệ Quân Mặc và Mạc Từ Tước.

 

Hai người kia vẫn không nói gì, Thượng Quan Đằng nhanh chóng nói: “Không nên đuồi, chúng ta mau mau rời đi, đêm đen đã cách chúng ta càng ngày càng gần.”

 

Thượng Quan Đằng nhanh chóng mang người rời khỏi nơi này, trở về Hoa Tây Châu.

 

Lệ Quân Mặc cùng Mạc Từ Tước ngẳắng đầu nhìn lên, quả nhiên đêm tối phía trước dường như cách bọn họ càng ngày càng gần, đêm tối giống như là một vực sâu khổng lồ, mang theo sức mạnh thần bí quỷ dị, có thể nuốt chửng bọn họ.

 

Lê Hương đi tới chỗ Tô Hi, Tô Hi ở trong cung điện nguy nga lộng lẫy.

 

Người làm nữ dọn dẹp xong gian phòng, Lê Hương đứng lặng ở trước cửa sổ, cô xuyên qua cửa số thủy tinh nhìn Tô Hi phía sau: “Tô Hi, quả nhiên là anh, anh ẳn quá sâu.”

 

Tô Hi nhìn Lê Hương: “Lê Hương, cho dù tôi có ẳn sâu hơn, cũng bị em bắt tới rồi, không phải sao? Hôm nay em chơi rất đẹp, người ngựa đều tụ tập đủ, đều từ hậu đài đi đến khán đài, để em thấy rõ thế cục.”

 

Lê Hương cũng không phủ nhận, cho tới nay những người này đều biết đến hơn cô, cô ở ngoài sáng, bọn họ đều ở trong tối, bọn họ đều có ý đồ riêng với cô, muốn lợi dụng cô, thúc cô đi về phía trước.

 

Lê Hương tuyệt đối không thích như vậy, cô thích nắm quyền chủ động, hôm nay ở cắm địa đó, cô đã nắm lại quyền chủ động.

 

“Tô Hi, anh biết tìm mẹ tôi thế nào không? Anh biết đường về nhà sao?”

 

Tô Hi lắc đầu: “Tôi không biết.”

 

Đôi mắt trong vắt của Lê Hương nhanh chóng lóe lên thất vọng: “Anh là đệ tử của mẹ tôi, vậy mà mẹ không nói đường về nhà cho anh biết?”

 

“Sư phụ nói qua, đường về nhà này chỉ có mình em biết, Lê Hương, trên đời này chỉ có mình em có thể tìm được đường về nhà.”

 

Lê Hương nhíu chân mày thanh tú, cô nhìn bóng đêm ngoài cửa số, thật lâu không nói gì.

 

Cô dám khẳng định, đường về nhà vẫn đang nằm trong cắm địa kia.

 

Mà trước hết, cô phải xuyên qua được Nhiếp Tâm thuật.

 

Lê Hương nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt, tất cả đường ghi nhớ được đều xoay vần trong óc, cô cảm thấy rất loạn, nhưng lại cảm giác được mình sắp đột phá được rồi.

 

Đáng tiếc bây giờ vẫn chưa thể.

 

Lúc này ngực đột nhiên dâng lên cơn buồn nôn, Lê Hương nhanh chóng chạy vào phòng tắm, ôm bồn cầu khom lưng nôn.

 

Bởi vì không ăn cái gì, phun ra đều là nước chua, cảm giác khó chịu này như thể đào rỗng cả người cô, Lê Hương ngồi trên thảm lông mềm ại, sau đó chậm rãi vươn tay, rơi vào trên vùng bụng còn bằng phẳng của mình.

 

Tuy khó chịu, thế nhưng trên gương mặt tuyệt lệ của cô tràn đầy vẻ mềm mại của người mẹ.

 

Tô Hi đi tới cạnh cửa: “Lê Hương, em cũng không giết chết con mình, đúng không? Em chỉ ở trước mặt Mạc Tuân diễn một tuồng kịch, làm một thủ thuật che mắt, khiến anh ta hiểu lầm em sảy thai, khiến anh ta nghĩ em không cần đứa bé này nữa.”

Chương 1006:

 

Đúng vậy, cô không làm tổn thương con, hiện tại con còn bình an lớn lên trong bụng cô.

 

Cô là bác sĩ, trước khi lăn xuống lầu cô đã uống viên thuốc hộ thai, còn ghim châm, con sẽ không chịu bất cứ tổn thương nào.

 

Trong bệnh viện đều là người của cô, bác sĩ trưởng phẫu thuật dựa theo lời của cô nói cho Mạc Tuân, con đã không còn.

 

Tắt cả đều là một tuồng kịch để Mạc Tuân nhìn.

 

“Lê Hương, em yêu Mạc Tuân đến vậy sao?” Tô Hi hỏi.

 

Lê Hương dịu dàng xoa xoa lên vùng bụng của mình, ánh đèn lờ mờ tỏa xuống người cô, lan ra một mảnh ấm áp: “Giống như anh ấy nói, nếu như anh áy biết tôi mang thai, anh ấy cũng sẽ vì sức khỏe tôi mà phá bỏ đứa bé này, tôi không muốn để cho anh ấy phải lựa chọn đau khổ như thế.”

 

“Đây là con của tôi với anh ấy, đứa bé đầu tiên của chúng tôi, tôi rất muốn đưa con bình an mạnh khỏe đến thế giới này, nếu như cái thai này là con trai, tôi hy vọng có thể giống anh ấy hơn một chút.”

 

“Tôi ở cạnh anh ấy, cái thóp này sẽ vẫn luôn bị lũ người Lệ Yên Nhiên Thượng Quan Đằng chộp trong tay, đây là một dây thừng không có nút chết, tôi chỉ có thể trực tiết cắt đứt cả sợi.

 

Chất độc trên người tôi còn có thể không ngừng phát tác, tôi không biết mình còn dư lại bao nhiêu thời gian, tôi đã không thể ở cùng anh ấy, tôi hy vọng anh ấy quên tôi đi đi về phía trước, vĩnh viễn đừng quay đầu lại, ra sức hạnh phúc mà đi đi thôi.”

 

Dù cho cô không nói, Tô Hi cũng biết cô nghĩ như thế nào, anh tiến lên, nửa ngồi xuống tới, xoa xoa đầu Lê Hương: “Nhưng, thân thể của em sẽ bị chất độc kia rút sạch rất nhanh, em không chắc chắn sinh đứa bé bình an được.”

 

Lê Hương ngước mắt nhìn Tô Hi, đôi đồng tử ấy toái sáng, xinh đẹp dường như biển sao rơi xuống thiên không: “Cho nên, tôi sẽ dốc hết toàn lực, dựa theo thân thể trước mắt của tôi, cũng sẽ không thụ thai được nữa, nhưng đứa bé này vẫn phải có, tôi có thể cảm giác được, thằng bé rất khỏe mạnh rất mạnh mẽ ..”

 

Tô Hi đau lòng xoa xoa mái tóc dài của Lê Hương: “Được rồi, mục đích tôi ở đây chính là bảo vệ em, chỉ cần em muốn làm, tôi đều sẽ ủng hộ.”

 

“Anh Tô Hi, cảm ơn anh.”

 

Lê Hương ở bên trong toà cung điện này, thế nhưng đã cách thời gian dùng máu của Lệ Yên Nhiên rất lâu, chất độc trên người Lê Hương quả nhiên đúng hạn phát tác.

 

Tô Hi sai người cất tất cả gương kính trong toà cung điện, không cho Lê Hương nhìn thấy bản thân bây giờ.

 

Phụ nữ đều thích chưng diện, không ai có thể chấp nhận nỗi bản thân lại già yếu trước thời hạn.

 

Song Lê Hương cảm thấy Tô Hi làm hơi thừa, bởi vì cô có thể chứng kiến da thịt trên người mình, da thịt vô cùng mịn màng trước đây đã trở nên lỏng lẻo, còn xuất hiện nếp nhăn.

 

Điều duy nhất đáng giá vui vẻ chính là, cục cưng rất mạnh khỏe, Tô Hi đặt lịch hẹn kiểm tra siêu âm cho Lê Hương.

 

Tỉnh mơ, Lê Hương đã dậy từ sớm, cô có chút hưng phấn, bởi vì đây là lần đầu tiên siêu âm, cô có thể gặp mặt với cục cưng nho nhỏ trong hình.

 

Lúc này tiếng đập cửa vang lên, người làm nữ đẩy cửa vào: “Lê tiểu thư, cô đã tỉnh rồi, đây là tổ yến cách thủy cho cô, nhân lúc nóng…”

 

“Đông” một tiếng, tô yến trong tay người làm nữ trực tiếp rơi trên thảm, người làm nữ vô cùng hoảng sợ nhìn Lê Hương lúc này.

 

Lê Hương đã không tiếp khách nữa rồi, cô biết dáng vẻ mình lúc này sẽ hù chết người, bình thường người làm nữ về mặt đưa cơm đưa nước cho cô đều là Tô Hi tự tay an bài, rất ổn trọng, Lê Hương vẫn là lần đầu tiên chứng kiến dáng vẻ người làm nữ kinh hoàng hấp tấp như vậy.

 

Lúc này Tô Hi nghe tiếng đi đến, anh nhìn thoáng qua Lê Hương, mấy giây sau dời đi ánh mắt, lên tiếng khiển trách: “Xuống dưới!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1007


Chương 1007:

 

“Vâng, cung chủ.” Người làm nữ sợ đến cúi đầu, dọp dẹp xong xuôi một mảnh hỗn độn trên thảm liền nhanh chóng lui xuống.

 

Tô Hi đi lên trước, đi tới bên giường.

 

Lê Hương vươn tay che kín mặt mình, cô biết gương mặt này đã chỉ chít nếp nhăn: “Tô Hi, hôm nay có phải em đã già đi rất nhiều không? Hình như dáng vẻ của em còn rất hù dọa người khác.”

 

Tô Hi cầm dây buộc tóc, buộc gọn lại mái tóc dài của Lê Hương, hiện tại tóc cô rụng từng bó từng bó lớn, nhưng cô vẫn cứng đầu không chịu cắt ngắn.

 

“Lê Hương, hôm nay anh giúp em cắt tóc nhé?”

 

Lê Hương lắc đầu: “Em không muốn cắt tóc.”

 

“Vì sao?”

 

“Bởi vì…” Cũng không biết Lê Hương nghĩ tới điều gì, cô cong môi đỏ mọng, lộ ra ý cười ngọt ngào: “Anh ất thích nhất là mái tóc dài này của em đấy.”

 

Tô Hi đã biết, bởi vì Mạc Tuân thích mái tóc dài của cô, cho nên cô vẫn giữ lại, không nỡ cắt đi.

 

“Được rồi, chúng ta sắp xếp một chút, sắp đi siêu âm rồi.”

 

Trong phòng siêu âm, Lê Hương nằm xuống, bác sĩ siêu âm cho cô.

 

Rất nhanh bác sĩ ngạc nhiên nói: “Lê tiểu thư, trong bụng của cô có hai đứa bé, cô mang song thai!”

 

Cái gì? Cô mang song thai? Lê Hương lập tức ngồi phắt dậy: “Thật không? Tôi xem một chút.”

 

Cô vẫn thường bắt mạch cho chính mình, hỉ mạch này từ lúc mới bắt đầu cũng rất mạnh mẽ, nhưng cô cũng chẳng ngờ đến mình mang thai đôi.

 

“Lê tiểu thư, cô nhìn đi, đây là hai cuống rốn, dị trứng song sinh, cô nghe thai tâm của các bé này, đều rất tốt, các bé rất khỏe mạnh.”

 

Lê Hương thấy được hai cuống rốn, hai cuống rốn nhỏ xíu, đây là sự thật, cô vậy mà thực sự mang song thai.

 

Trong bụng không phải một cục cưng, mà là đến tận hai cục cưng.

 

Lê Hương cảm thấy quá vui mừng, cô cho tới bây giờ không dám mong, hơn nữa hai bé còn phát triển rất tốt, hết sức khỏe mạnh.

 

Lê Hương nằm trở về, đôi mắt sáng long lánh, lóe ra tia vui mừng: “Tô Hi, anh nghe được không? Em mang song thai!”

 

Lê Hương không kịp chờ đợi chia sẻ tin tức tốt này cho Tô Hi, giây phút này hạnh phúc từ đáy lòng sắp tràn ra, phải chia sẻ cùng người khác.

 

Đây chắc chắn là khoảnh khắc hạnh phúc hiếm có của Lê Hương trong quãng thời gian này, Tô Hi nhìn cô, ánh sáng nơi đáy mắt thiêu đốt cả người, trở nên tiên hoạt dị thường: “Lê Hương, chúc mừng em.”

 

Lúc này bác sĩ cười nói: “Lê tiểu thư, mang song thai rất cực khổ, với thân thể trước mắt của cô dựng dục một đứa bé cũng đã rất mệt mỏi rồi, hiện tại hai đứa bé đoạt dinh dưỡng với cô, cô nhất định phải ăn nhiều cơm vào nhé. Niềm tin là động lực kiên trì lớn nhất của chúng ta, cố gắng lên.”

 

Lê Hương dùng sức gật đầu: “Tôi biết rồi.”

 

Cô nhất định sẽ cố gắng.

 

Kỳ thực phản ứng nôn nghén của Lê Hương gần đây rất nghiêm trọng, không thấy ngon miệng, ăn cái gì cũng không vài, nên bây giờ cô hơi gây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1008


Chương 1008:

 

Nhưng từ giờ trở đi cô quyết định, cho dù ăn không vào cô cũng phải buộc chính mình ăn, cô nhất định phải đưa hai cục cưng bình an tới thế giới này.

 

Kiểm tra siêu âm kết thúc mỹ mãn, Lê Hương từ trên giường đứng dậy, chuẩn bị đi một chút.

 

Lúc này màn hình siêu âm tắt đi, biến thành màn hình đen, Lê Hương ngắng đầu một cái, tình cờ thấy được chính mình.

 

Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày này cô thấy được bản thân.

 

Con ngươi trong suốt của Lê Hương đột nhiên co rút lại, lập tức cứng đờ tại chỗ.

 

Cô đã từng là thiếu nữ 20 tuổi trẻ trung, ngũ quan tinh xảo tuyệt sắc, nhưng bây giờ cô già rồi, trên mặt chỉ chít nếp nhăn, thoáng nhìn giống như một bà lão 60 tui.

 

Mấu chốt là, cô thấy được trên đầu mình một mảng… trắng xóa.

 

Cô rốt cuộc cũng biết được lúc sáng sớm tại sao người làm nữ kia phải kinh hoàng nhìn cô như vậy, cô rốt cuộc cũng biết được vì sao Tô Hi cầm dây buộc tóc cột cho cô, đó là bởi vì…

 

tóc cô trắng phaul Suối tóc đen nhánh đã từng như tơ lụa bung xõa nơi đầu vai, nay đã hóa thành một mảng trắng xóa.

 

Lê Hương biết mình đã già, nhưng cô cố chấp không cắt tóc, mái tóc đen dài này là thứ cuối cùng của cô, là cố chấp sau cùng của cô.

 

Mái tóc này Mạc Tuân rất thích, cô vẫn vì anh mà giữ lại.

 

Nhưng bây giờ thứ cô còn sót lại kia cũng không có.

 

“Cạch” một tiếng, Lê Hương nghe được âm thanh cõi lòng mình tan nát, cọng rơm cuối cùng của cô cuối cùng cũng bị mái tóc trắng xóa kia hoàn toàn ép vỡ.

 

Tô Hi cầm giầy tới liền thấy Lê Hương nhìn chằm chằm vào màn hình đờ ra, anh nhanh chóng đi tới, dùng thân thể cao to chặn màn hình: “Lê Hương, mang giày, chúng ta phải đi về nghỉ ngơi, bây giờ trong bụng em còn có hai đứa bé, nhất định phải vì con mà cố gắng.”

 

Nhắc tới con, Lê Hương rũ mi xuống, che giấu tất cả tâm tình nơi đáy mắt, cô nhẹ nhàng nhéch khóe môi: “Em biết rồi.”

 

Lê Hương vẫn không có khẩu vị, càng không đói bụng, thế nhưng vì hai bé con, cô buộc mình phải ăn.

 

Tô Hi cho cô gắp một khúc sườn chua ngọt: “Lê Hương, ăn chút thịt đi em.”

 

“Dạ.” Lê Hương nghe lời nuốt xương sườn vào.

 

Tô Hi lại múc cho cô một chén canh cá: “Lê Hương, ăn canh cá, anh nghe nói bé con thích ăn cá thường rất thông minh.”

 

“Dạ.” Lê Hương lại ăn một chén canh cá.

 

Trong khoảng thời gian này Lê Hương cũng không thể chạm vào thức ăn mặn dầu mỡ, nhưng hôm nay cô ăn, còn ăn một chén cơm, lúc buông chén đũa xuống, bụng của cô cũng tròn vo rồi.

 

Đầu bếp nữ cười nói: “Cung chủ, hôm nay khẩu vị của Lê tiểu thư lòng không tệ, bắt đầu ăn cơm rồi, đây là dấu hiệu tốt, hấp thu nhiều chất dinh dưỡng đều tốt với cả mẹ lẫn con.”

 

Tô Hi gật đầu, anh nhìn về phía Lê Hương: “Lê Hương, sau này em đều phải ngoan ngoãn ăn như vậy nhé.”

 

“Em biết rồi, em ăn no rồi, lên lầu trước nha.” Lê Hương đứng dậy rời khỏi phòng ăn, đi lên lầu.

 

Đẩy cửa phòng ra, Lê Hương nhanh chóng chạy vào phòng tắm, cô cũng không nhịn được nữa, ôm bồn cầu liền cúi đầu ói như điên.

 

Cô phun toàn bộ thức ăn ra, ói đến say sẳm mặt mày.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1009


Chương 1009:

 

Lúc Tô Hi đi tới cạnh cửa chuẩn bị đi vào liền nghe được tiếng nôn mửa bên trong, bước chân anh khựng lại, không đi vào nữa.

 

Anh biết cô bây giờ rất tệ, tất cả cứng cỏi cùng dũng cảm của cô khi nhìn đến mình mái đầu bạc trắng của mình đã nháy mắt sụp đỗ rồi.

 

Cô bây giờ lộ ra mềm mại cùng yếu đuối sâu thẫm nhất của mình, nhưng, anh không an ủi được cô.

 

Cô cũng không cần anh an ủi.

 

Bởi vì, anh không phải là người mà cô mong muốn.

 

Anh cũng vĩnh viễn không còn cách nào thay thế được người kia trong lòng cô.

 

Lê Hương ói xong rồi, lúc đi ra đã là một tiếng sau, sắc mặt cô tái nhợt giống như một trang giấy, không còn chút huyết sắc nào.

 

Cô đi tới trong phòng bắt đầu lục tung, tìm thứ gì đó.

 

“Lê Hương, em tìm cái gì đó?” Tô Hi nhẹ giọng hỏi.

 

Lê Hương không ngắng đầu, cô tìm rất chuyên chú: “Em tìm di động, từ khi đến đây em chưa đụng vào di động, em nhớ em đặt nó ở đây, nhưng không thấy đâu cả.”

 

“Là cái này sao?”

 

Lê Hương ngắng đầu, trong tay Tô Hi có một chiếc di động, là di động của cô.

 

“Cảm ơn, em muốn gọi điện thoại.” Lê Hương nhận điện thoại, ngồi trên thảm lông dê ở mép giường, cô bám một dãy SỐ.

 

Tô Hi không đi qua, mà là lằng lặng nhìn cô cuộn mình, một tay ôm đầu gối của mình, cô cúi đầu, tựa cằm trên đầu gối, tay kia nắm điện thoại dán bên tai.

 

Anh nghe được âm thanh của cô, đang nói chuyện với đầu dây bên kia, giọng nói rất dịu dàng, “Alo, Mạc Tuân, là em.”

 

“Mạc Tuân, em muốn nói cho anh biết một tin tốt, hôm nay em đi siêu âm, bác sĩ nói em mang song thai, có phải rất kinh hỉ hay không? Chúng ta lập tức có đến hai cục cưng, Mạc Tuân, anh làm bồ rồi.”

 

“Mạc Tuân, gần đây anh có khỏe không? Em… khỏe, em đều có ngoan ngoãn ăn, ngoan ngoãn ngủ, hôm nay em còn ăn một chén cơm húp một chén canh nữa cơ đây, ăn đến bụng no căng tròn vo luôn này.”

 

“Mạc Tuân, anh không cần lo lắng em, em là thần y, chất độc này nhất định sẽ không làm khó được em, em và các con ở đây hết thảy đều tốt, chỉ là Mạc Tuân… em cảm thấy… hình như em rất nhớ anh.”

 

Tô Hi nhìn Lê Hương, cô ngồi ở trên thảm cạnh giường, lúc này cả thế giới ồn ào náo động cũng không liên quan gì với cô, thứ cô quan tâm chỉ có chiếc điện thoại kia.

 

Cô chôn cái đầu nhỏ, giống như một chú mèo hoang bị vứt bỏ, vô cùng đáng thương.

 

Tô Hi nâng mắt, anh biết chiếc điện thoại trong tay cô kia đã sớm hết pin, bây giờ đang ở trạng thái tắt nguồn, căn bản không gọi được.

 

Cô chỉ là ngây ngốc cầm điện thoại, ngây ngốc tự lẫm bẩm với một chiếc điện thoại đã tắt nguồn.

 

Cô đang nói chuyện với Mạc Tuân.

 

Cô nói với Mạc Tuân cô mang song thai, cô nói với Mạc Tuân anh làm bố rồi, cô nói với Mạc Tuân hết thảy cô rất khỏe, cô còn nói với Mạc Tuân nói, cô nhớ anh rồi.

 

Đêm nay vắng vẻ không chút âm thanh, bi thương trong tim Lê Hương lại cuồn cuồn dâng trào từng đợt sóng lớn.

 

Lê Hương nôn nghén càng ngày càng nghiêm trọng, bởi vì mang song thai và trong người có độc, cô gầy đi cấp tốc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1010


Chương 1010:

 

Có đôi khi cô đứng ở phía trước cửa sổ, một trận gió phất động, cũng có thể phất ngã cô.

 

Hôm nay Lê Hương xuống lầu, chuẩn bị ăn, lúc này Tivi LCD phòng khách đang mở, bên trong đang đưa tin sốt dẻo.

 

MC vô cùng hưng phần nói: “Mọi người đều biết, Lệ Yên Nhiên là thiên kim đại tiểu thư của Lệ gia Đề Đô, thế nhưng trước đó không lâu Lệ Yên Nhiên lộ ra thân thế thật, cô ấy lại con gái ruột của Quận vương Thượng Quan Đằng Hoa Tây Châu, đây cũng chính là nói, Lệ Yên Nhiên nhanh chóng trở thành trưởng công chúa điện hạ tôn quý nhất của Hoa Tây Châu?

 

“Mấy tháng trước có đám cưới của hai nhà Mạc Lệ ở Đề Đô, Mạc Tuân đệ nhất thương giới hậu duệ quý tộc ở Đề Đô tổ chức cuộc hôn lễ thịnh thế cưới Lệ Yên Nhiên, hiện tại Lệ Yên Nhiên trở thành trưởng công chúa điện hạ, vậy Mạc Tuân dĩ nhiên chính là phò mã của Hoa Tây Châu.”

 

“Thượng Quan quân chủ cực kỳ yêu chiều Lệ Yên Nhiên, hôm qua ngài ấy đã chiêu cáo thiên hạ, muốn bổ sung một hồi hôn lễ cho Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên ở Hoa Tây Châu, đến lúc đó mười dặm thảm đỏ, xe hoa dạo phó, cả thế gian đều chú ý.”

 

“Theo thông tin nhận được, cuộc sống sau khi kết hôn của Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên vô cùng ngọt ngào, trong mật thêm dầu, lần đại hôn này ở Hoa Tây Châu, mọi ánh mắt lần nữa tập trung ở trên đôi vợ chồng son.”

 

Lê Hương nhìn tin tức này, sắc mặt đại biến, cái gì, Mạc Tuân chưa chặt đứt quan hệ với Lệ Yên Nhiên sao? Chẳng những không đoạn tuyệt quan hệ, anh và Lệ Yên Nhiên còn muốn bổ sung một hồi đại hôn ở Hoa Tây Châu? Anh đang nghĩ cái gì? Cô trăm phương ngàn kế rời khỏi anh, chính là không muốn liên lụy anh, không muốn anh lại bị khống chế bởi Lệ Yên Nhiên, hiện tại hay lắm, anh còn cùng Lệ Yên Nhiên vướng víu không rõ? Lúc Lê Hương rời khỏi anh đã từng nghĩ, sau này anh sẽ gặp được một cô gái tốt hơn cô, nhưng cô gái này tuyệt đối không thể là Lệ Yên Nhiên.

 

Chẳng lẽ anh điên rồi? Lê Hương về tới phòng mình, ngay cả cơm tối cũng không ăn.

 

Lúc này vang lên tiếng đập cửa, Tô Hi đầy cửa vào, tự tay đưa phần cơm thơn ngon tiến đến: “Lê Hương, ăn cơm tối.”

 

Lê Hương ngồi ở trên giường, không ngước mắt: “Em không muốn ăn.”

 

Tô Hi đi tới bên cạnh cô: “Muốn ăn cái này không?”

 

Trong tay Tô Hi có một viên ô mai.

 

Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương run lên, chậm rãi vươn tay nhận lấy viên ô mai kia, đặt ở trong miệng mình.

 

Mùi vị chua chua ngọt ngọt nhanh chóng lan trên đầu lưỡi, mùi vị này cô không xa lạ, trước đây Mạc Tuân cũng cho cô ăn, hương vị giống nhau như đúc.

 

Khi đó cô cảm thấy rất ăn ngon, nhưng bây giờ, cô không hề thấy ngon nữa.

 

Viền mắt trắng nõn của Lê Hương từ từ biến đỏ, thực ra thì ngày đó cô ở trong điện thoại nói dối, cô không khỏe, cô không khỏe chút nào.

 

Cô rất muốn rất muốn nghe giọng nói của anh, dù chỉ một chút.

 

Nghe một chút là tốt rồi.

 

Lê Hương ngước mắt nhìn Tô Hi: “Tô Hi, em muốn đến Hoa Tây Châu.”

 

Tô Hi nhanh chóng chau mày kiếm, trực tiếp từ chối: “Không được, Thượng Quan Đằng căn bản cũng không yêu đứa con gái Lệ Yên Nhiên này, cuộc hôn lễ này chính là diễn cho em xem, Thượng Quan Đằng muốn ở Hoa Tây Châu chờ em tự chui đầu vào lưới, Mạc Tuân vì sao đồng ý trận đại hôn này, cũng là đang chờ em, tất cả mọi người đều ở nơi đó chờ em, chuyến đi này rất nguy hiểm.”

 

“Tô Hi, em thừa nhận em đến Hoa Tây Châu là muốn tìm Mạc Tuân, em muốn biết anh ấy đến tột cùng muốn làm cái gì, thế nhưng, trong lòng em còn có một bí ẩn, bí ẳn này liên quan đến Mạc Tuân, càng liên quan đến cắm địa kia.”

 

Tô Hi nhìn cô: “Lê Hương, ý của em là?”

 

Lê Hương khẽ gật đầu: “Tô Hi, em dường như… tìm được đường về nhà rồi, chúng ta có thể… về nhà.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1011


Chương 1011:

 

Tô Hi im lặng vài giây: “Tình trạng của em bây giờ, đi gặp Mạc Tuân thế nào được?”

 

“Quyển y điển thứ nhất của mẹ có một châm pháp hồi xuân, ghim châm này xong sẽ nhanh chóng khôi phục dung nhan thiếu nữ, nhưng chỉ có thể duy trì tám giờ, hết tám giờ, em sẽ khôi phục cái dáng vẻ già yếu này, cho nên Tô Hi, đây là tám giờ đồng hồ sau cùng của em, em muốn vĩnh biệt Mạc Tuân, vĩnh biệt tất cả quá khứ, sau đó, chúng ta về nhà.”

 

“Được, chúng ta ngày mai khởi hành, vừa vặn có thể đuổi kịp đám cưới.”

 

Hoa Tây Châu.

 

Hôm nay là đại hôn bỗ sung của Mạc Tuân Hòa Lệ Yên Nhiên, toàn bộ Hoa Tây Châu giăng đèn kết hoa, mười dặm thảm đỏ, hai bên đường đi đều là hoa tươi cùng lụa mỏng lãng mạn, tất cả dân chúng đều chen chúc ở hai bên, chờ xe hoa đi ngang qua, thưởng thức phong thái của trưởng công chúa điện hạ và phò mã.

 

Lê Hương chạy tới, cô dùng châm hồi xuân, cả người đã khôi phục dung nhan tuyệt lệ tràn đầy tiên khí của thiếu nữ, suối tóc đen dài lay động, xác suất người ta quay đầu nhìn cô là 100%.

 

Hiện tại cô chen chúc trong đám đông như nêm, chò xe hoa đi qua.

 

Lúc này bên tai rối loạn tưng bừng, có người hưng phần thét to: “Các người mau nhìn, trưởng công chúa điện hạ và phò mã tới Và rôi kìal”

 

Lê Hương ngắng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chiếc xe hoa chất đầy hoa tươi chậm rãi lái tới, trên xe có hai thân ảnh quen thuộc, là Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên.

 

Lê Hương đã rất lâu rồi chưa thấy Mạc Tuân, hiện tại đong đầy trong đáy mắt là gương mặt anh tuấn ấy, khó lòng nào dời đi.

 

Hôm nay Mạc Tuân mặc tây trang màu đen được may thủ công, anh tuấn tự phụ, nhiều ngày không thấy, anh càng thêm trầm mặc, hiện tại anh mím môi môi mỏng, trong tư thái cao cao tại thượng lộ ra vẻ lạnh lùng và xa cách.

 

Ngày hôm nay Lệ Yên Nhiên có thể nói đường làm quan rộng mở, nghênh đón thời khắc cao quang nhất trong cuộc đời, cô ta mặc chiếc váy công chúa, đầu đội vương miện, đang ngồi cạnh Mạc Tuân, không ngừng vẫy tay, dường như muốn đi thông báo với toàn thế giới khoảnh khắc hạnh phúc nhất của mình.

 

Xe hoa đi tới rồi lại đi xa.

 

Lê Hương nhanh chóng chen lên trước, nhưng rất nhanh đã bị hộ vệ ba tầng trong ngoài chắn lại: “Cô là ai, mau lui về phía sau, đây là đường cảnh giới rồi.”

 

*Tôi muốn tìm trưởng công chúa điện hạ và phò mã của các anh, tôi là bạn của bọn họ.” Lê Hương nói.

 

“Ha ha ha ha, cô là bạn bè của bọn họ, vậy tôi là anh em của bọn họ đấy. Được rồi, đừng khoác lác nữa, trưởng công chúa điện hạ và phò mã là người mà loại phàm phu tục tử như cô muốn là gặp được sao?”

 

Cảnh vệ áo đen vô tình cười nhạo Lê Hương, còn vươn tay đầy Lê Hương một cái.

 

Lê Hương lui về phía sau một bước, lúc này trên bờ hông mềm mại của cô vươn đến một cánh tay tráng kiện…

 

Tô Hi vững vàng bảo vệ cô trong lòng.

 

Tô Hi ngẳng đầu, đôi con ngươi đen lãnh đạm rơi trên mặt hộ vệ áo đen kia. Đây là rất nhẹ liếc mắt, thế nhưng cảnh vệ áo đen kia tự dưng rùng mình một cái, ánh mắt cũng bắt đầu né tránh, không dám đối diện với Tô Hi.

 

Tô Hi nhàn nhạt thu mắt, anh nhìn Lê Hương trong ngực: “Lê Hương, chúng ta rời khỏi đây, anh dẫn em vào vương cung gặp Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên.”

 

Vương cung.

 

Lê Hương cũng không biết Tô Hi dùng cách gì dẫn cô vào được trong vương cung mà thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt như vậy. Mấy năm nay Tô Hi ẩn nắp ở đây, thế lực của anh trải rộng mỗi một góc, là thứ mà cô không cách nào tưởng tượng được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1012


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1012:

 

“Lê Hương, đi vào thay đồng phục người làm nữ, sau đó lên lầu với người làm nữ, Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên đang ở trên lầu, cách tiệc đại hôn còn nửa tiếng nữa.” Tô Hi đưa đồng phục người làm nữ cho Lê Hương.

 

“Được.” Lê Hương nhận đồng phục người làm nữ, vào phòng thay đồ.

 

Trong phòng thay đồ có vài người làm nữ, này người làm nữ ở nhỏ giọng bát quái, “Các cô có thấy được phò mã không? Tôi nhìn thoáng qua từ đằng xa, phò mã thật sự quá đẹp trai, tôi còn chưa từng gặp qua người đàn ông anh tuần như thế!”

 

“Nghe nói thứ đáng nhìn nhất của phò mã không phải là khuôn mặt tuần tú kia, mà là ví tiền của anh ấy, anh siêu có tiền.”

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Lê Hương xưa nay cũng biết Mạc Tuân có mị lực, là boss lớn của Tá La môn, anh nắm giữ mạch máu kinh tế toàn cầu, thân phận phi phàm, phụ nữ đều không cách nào cự tuyệt người đàn ông như vậy.

 

Xem ra anh vào Hoa Tây Châu rất được yêu thích, hoa đào thi nhau bung nở, cuộc sống anh gần đây nhát định như cá gặp nước nhỉ?

 

Nghĩ tới những thứ này, đôi mắt sáng của Lê Hương lóe lên tia ảm đạm.

 

Lúc này có người kêu lên: “Tất cả mọi người ra đi, đại hôn sắp bắt đầu, trước đưa đồ ăn lên lầu, đưa vào phòng trưởng công chúa điện hạ.”

 

Lê Hương đi ra ngoài, có người đem một chén canh thuốc kín đáo đưa cho cô: “Chén thuốc giữ thai cô đưa đi! Nhất định phải để trưởng công chúa điện hạ uống lúc còn nóng đấy.”

 

Cái gì? Thuốc, giữ, thai?

 

Ba chữ này nỗ tung trong óc Lê Hương, Lệ Yên Nhiên tại sao muốn uống thuốc giữ thai? Lê Hương cúi đầu ngửi chén thuốc, trong này đều là thảo dược thuốc Đông Y vô cùng đắt giá, đích thật là dùng để giữ thai.

 

Lễ nào? Lê Hương trong lòng đã có một dự đoán to gan, thế nhưng cô nhanh chóng phủ nhận, không phải, sẽ không.

 

Mạc Tuân tuy từng ngủ với Lệ Yên Nhiên nhưng anh cũng sẽ không để Lệ Yên Nhiên mang thai con của anh.

 

Nhưng, chén thuốc giữ thai này lại là cái gì thế này? Lê Hương bưng chén thuốc lên lầu, sau đó đẩy cửa phòng Lệ Yên Nhiên.

 

Mới vừa đi vào, Lê Hương liền nghe được tiếng nôn mửa vọng lại từ trong phòng rửa tay.

 

“Trưởng công chúa điện hạ, giai đoạn trước mang thai hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có hiện tượng nôn nghén, người tạm thời nhịn một chút, phòng bếp đã đổi cách chuẩn bị một chút thức ăn ngon, đợi lát nữa người ăn một chút, hiện tại thân thể của người quý giá vô cùng, không thể lơ là.” Người làm nữ nói.

 

Lê Hương đi tới, cô nhìn thấy bên trong phòng tắm quả thật là Lệ Yên Nhiên, hiện tại Lệ Yên Nhiên ôm bồn cầu nôn.

 

Lê Hương cũng đang mang thai, đã từng trải nôn nghén, nên cô liếc mắt một cái liền nhìn ra, Lệ Yên Nhiên thật sự mang thai?

 

Lệ Yên Nhiên mang thai?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1013


Chương 1013:

 

Lúc này Lệ Yên Nhiên miễn cưỡng dừng nôn, cô ta súc miệng sau đó mở cửa, bước chân cô ta nhanh chóng khựng lại, bởi vì Lệ Yên Nhiên lập tức thấy được Lê Hương.

 

Hiện tại cho dù Lê Hương hóa thành tro, phỏng chừng Lệ Yên Nhiên cũng có thể nhận ra.

 

“Cô đặt thuốc giữ thai ở đó rồi ra ngoài đi.” Lúc này người làm nữ bên người Lệ Yên Nhiên chỉ huy Lê Hương.

 

Lệ Yên Nhiên nhanh chóng nhếch đôi môi đỏ mọng, lộ ra nụ cười đắc ý, cô ta liếc người làm nữ bên cạnh: “Cô lui ra trước đi.”

 

Người làm nữ kia sửng sốt, bất quá nhanh chóng lui ra ngoài.

 

Hiện tại trong phòng chỉ còn lại Lê Hương và Lệ Yên Nhiên.

 

Lệ Yên Nhiên cười nói: “Lê Hương, mày cuối cùng cũng đã đến, tao biết mày nhất định sẽ tới được.”

 

Nói Lệ Yên Nhiên đặt tay trên vùng bụng còn bằng phẳng, khiêu khích nói: “Lê Hương, đúng lúc có một tin tức tốt muốn chia sẻ với mày, tao mang thai rồi, tao mang thai con của anh Tuân rồi!”

 

Lệ Yên Nhiên thực sự mang thai.

 

Đứa con này là của Mạc Tuân.

 

Cho nên Lệ Yên Nhiên đang đợi cô, đợi huênh hoang rêu rao với CÔ.

 

Đối mặt với khiêu khích của Lệ Yên Nhiên, khuôn mặt nhỏ tuyệt lệ của Lê Hương lạnh xuống, rất nhanh, cô cười nhạt: “Cho nên?”

 

Cho nên? Biểu tình đắc ý của Lệ Yên Nhiên cứng đò, cô ta khiếp sợ nhìn Lê Hương, cô ta có từng tưởng tượng qua bao phản ứng của Lê Hương sau khi biết cô mang thai, tức giận, khổ sở, bi thương, ghen tị… Nhưng cô ta chẳng thể ngờ chính là một câu “cho nên” nhẹ nhàng bâng quơ của Lê Hương.

 

“Lê Hương, mày có phải nghe không hiểu không? Tao nói tao mang thai!”

 

“Mày mang thai là chuyện của mày, liên quan gì tới tao?”

 

*… Tao mang thai con của Mạc Tuân đấy!”

 

“Đó là chuyện của mày và Mạc Tuân chuyện, chắc liên quan đến tao?”

 

*“..” Lệ Yên Nhiên cảm giác mình đang đắm lên lớp vải bông, Lê Hương này thực sự mềm không được cứng không xong.

 

“Lê Hương, tao biết trước đó không lâu mày cũng mang thai con của anh Tuân, nhưng mày để sảy thai con anh ấy rồi. Chúng ta đều biết, anh Tuân đặc biệt coi trọng huyết mạch của mình, hiện tại anh Tuân đã thấy rõ bộ mặt thật của mày, anh ấy sẽ xem hai mẹ con bọn tao như trân bảo, cục cưng của tao lại là đứa con đầu lòng của anh Tuân, cháu trưởng đích tôn của Mạc gia , tao thật sự phải cảm ơn con mày đã nhường ngôi đấy!”

 

Nói rồi Lệ Yên Nhiên lấy ra phiếu siêu âm của bệnh viện, đưa cho Lê Hương: “Lê Hương, mày banh mắt ra mà nhìn đi, con của tao rất khỏe mạnh, rất nhanh nó sẽ đến với thế giới này, nó sẽ có bố mẹ yêu thương, một nhà ba người bọn tao sẽ sống vô cùng hạnh phúc, mà mày, đã định trước là một quá khức, đã định trước sẽ bị lãng quên!”

 

Lê Hương thừa nhận lần này Lệ Yên Nhiên thành công đâm trúng chỗ đau trong lòng cô, quãng thời gian này cô một mình chịu đựng tất cả, mỗi một lần đi siêu âm, cô đều luôn cô đơn, sáng sớm mở mắt ra cô luôn theo thói quen nhìn về phía bên cạnh, cô hy vọng xa vời có một ngày lúc cô mở mắt ra có thể thấy được Mạc Tuân ở bên cạnh cô.

 

Nhưng, khi đó Mạc Tuân đang ở cạnh Lệ Yên Nhiên, anh chẳng những lên giường với Lệ Yên Nhiên, còn để Lệ Yên Nhiên mang thai con anh.

 

Cô biết anh rất coi trọng cốt nhục mình, vậy anh có phải cũng rất thích đứa bé trong bụng Lệ Yên Nhiên? Đều nói mẹ quý nhờ con, bởi vì Lệ Yên Nhiên mang thai con của anh, nên anh quyết định về sau ở cạnh Lệ Yên Nhiên, cho nên mới có trận đại hôn này? Trong lòng Lê Hương sóng cuộn gió gầm, đầu óc lập tức rối loạn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1014


Chương 1014:

 

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, có người tới.

 

Lệ Yên Nhiên kinh ngạc vui mừng nhanh chóng thốt lên: “Anh Tuân, anh đã đến rồi?”

 

Lê Hương nhanh chóng ngắng đầu, đôi mắt sáng ấy của cô rất nhanh đã chạm phải thân thể đồ sộ đứng nghiêm cạnh cửa, Mạc Tuân tới thật?

 

Mạc Tuân một thân tây trang hợp thể màu đen hoàn hảo đứng lặng ở cạnh cửa, đôi mắt thâm thúy kia từ trên mặt Lệ Yên Nhiên nhàn nhạt xẹt qua, rất nhanh thì rơi trên gương mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc kia của Lê Hương.

 

Lúc này Lê Hương mặc đồng phục người làm nữ, duyên dáng yêu kiều lại thanh thuần xinh đẹp, lại có một phong thái rất khác.

 

Mạc Tuân nhìn Lê Hương, Lê Hương cũng đang nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, như thể có thiên ngôn vạn ngữ.

 

“Anh Tuân…” Lúc này Lệ Yên Nhiên nhanh chóng tiến lên, cố ý chặn Lê Hương, còn níu ống tay áo Mạc Tuân làm nũng: “Anh Tuân, bây giờ phản ứng nôn nghén của em nghiêm trọng quá à, ăn cái gì cũng không có khẩu vị, em thật lo lắng cho cục cưng, cục cưng sẽ không có nhỉ anh?”

 

Lệ Yên Nhiên kéo tay Mạc Tuân đặt trên vùng bụng bằng phẳng của chính mình.

 

Mạc Tuân thu mắt, anh không từ chối động tác này của Lệ Yên Nhiên: “Con không sao, đừng nghĩ nhiều quá.”

 

“Vậy thì tốt quá, anh Tuân, thuốc giữ thai này đắng quá à, anh có thể đút em uống được không, nếu anh đút em thì có đắng đến đau cũng hóa ngọt.”

 

Thuốc giữ thai vẫn còn trên tay Lê Hương, Lệ Yên Nhiên đang cố ý.

 

Mạc Tuân ngẳng đầu, lần nữa nhìn về phía Lê Hương, anh mấp máy đôi môi mỏng, trong giọng nói trầm thấp từ tính lộ ra thờ ơ xa cách: “Đưa thuốc tới đây.”

 

Trái tim Lê Hương mạnh mẽ co rút, lại đau đớn vô cùng, tuy đây là kết quả cô muốn, thế nhưng…

 

Phụ nữ chính là mâu thuẫn như vậy đấy.

 

Lê Hương đi lên trước, mỗi một bước đều rất máy móc, đi tới trước mặt Mạc Tuân, cô đưa thuốc giữ thai tới.

 

Mạc Tuân nhìn cô một cái, sau đó vươn tay nhận lấy thuốc giữ thai.

 

Anh cầm muỗng nhỏ, bắt đầu đút thuốc Lệ Yên Nhiên: “Mau uống đi! Tiệc sắp bắt đầu rồi, tất cả mọi người đang chờ mình.”

 

Lệ Yên Nhiên thật vui vẻ, cười giống như một đóa hoa, có thể ở trước mặt Lê Hương được Mạc Tuân mớm thuốc như vậy, các khách quý còn đang chờ cô dâu mới được vạn chúng chúc mục là cô ta, cô ta cảm giác mình muốn bay luôn rồi.

 

Lệ Yên Nhiên uống hết thuốc giữ thai, sau đó cô ta điềm nhiên hỏi: “Anh Tuân, chúng ta đi xuống đi, đừng để các khách quý đợi lâu.”

 

Lệ Yên Nhiên thân mật khoác tay Mạc Tuân, đi xuống lầu dưới.

 

Lê Hương bưng một cái chén trống rỗng đứng tại chỗ, cô nhìn Mạc Tuân mang theo Lệ Yên Nhiên xuống lầu, lúc đầu cô có rất nhiều lời muốn nói với Mạc Tuân, cô muốn ngăn cản đám cưới này, nhưng bây giờ tình thế phát triển ngoài dự liệu của cô…

 

Vừa rồi anh đích thân đút Lệ Yên Nhiên uống thuốc, đủ để nhìn ra được anh thương yêu con mình như thế nào.

 

Lê Hương như nghẹn ở cổ họng, không thốt nên lời, cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình, mẹ xin lỗi, cục cưng…

 

Lê Hương chuẩn bị xoay người rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1015


Chương 1015:

 

Vừa lúc đó, phía trước Mạc Tuân đột nhiên dừng bước, anh quay đầu, ánh mắt rơi trên người Lê Hương, gọi cô lại: “GD”

 

Bước chân của Lê Hương bị khựng lại, đôi mắt sáng trong nhìn sang anh.

 

Trong lòng Lệ Yên Nhiên vang lên tiếng chuông lớn, cô ta sợ nhất là Mạc Tuân và Lê Hương tình cũ cháy lại: “Anh Tuân, cô ta chỉ là một con hầu, gọi làm cái gì, chúng ta nhanh một chút đi anh!”

 

Mạc Tuân nhìn Lê Hương, lãnh đạm mấp máy đôi môi mỏng: “Cô, đến đại sảnh dưới lầu hỗ trợ đi, hôm nay có rất nhiều khách quý, không đủ nhân viên.”

 

Ánh sáng trong tròng mắt Lê Hương nhanh chóng tắt đi, cô còn tưởng rằng Mạc Tuân là có gì muốn nói với cô, thế nhưng anh chỉ là bảo cô đi xuống lầu hỗ trợ.

 

Lệ Yên Nhiên cười như hoa: “Đúng vậy, cô mau đi xuống lầu hồ trợ đi! Vân là anh Tuân suy tính chu đáo.”

 

Mạc Tuân thu mắt, nói với Lệ Yên Nhiên nói: “Chúng ta xuống lầu thôi!”

 

“Dạ.” Lệ Yên Nhiên giống như một con chim vàng anh kiêu ngạo nhảy nhót theo Mạc Tuân xuống lầu.

 

Dưới lầu, khách quý đã đông đủ.

 

Mạc Tuân và Lệ Yên Nhiên vừa ra sân liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, ai nấy nhao nhao ngợi ca, “Trưởng công chúa điện hạ đẹp quá đi mắt, quả nhiên là ưu nhã lại đẹp đế cao quý, đứng cùng phò mã quả là một đôi bích nhân trời đất tác thành.”

 

“Chúc trưởng công chúa điện hạ và phò mã tân hôn hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”

 

Vẻ mặt Mạc Tuân nhàn nhạt, anh đã sớm quen được cung phụng, cũng không nói lời nào.

 

Lệ Yên Nhiên lấy ra tư thế ưu mỹ nhất nói “cảm ơn”, cô ta biết bản thân cuối cùng cũng leo đến đỉnh vinh quang của loài người.

 

Lúc này MC nói: “Các vị khách quý, hoan nghênh mọi người đã đến, hiện tại tôi tuyên bó cuộc hôn lễ này chính thức bắt đầu.”

 

Hiện trường vang lên khúc hòa âm hôn lễ du dương, Lệ Yên ị Nhiên đi lên thảm đỏ, khoác lên cánh tay Thượng Quan Đăng.

 

Cô ta muốn cùng bố mình – Thượng Quan Đằng đi tới bên kia thảm đỏ, sau đó từ tay Thượng Quan Đằng giao tay mình cho Mạc Tuân.

 

Đây là lễ nghỉ tối cao.

 

Lệ Yên Nhiên nhìn Mạc Tuân đứng ở thảm đỏ bên kia, cô ta biết đám công chúa điện hạ cùng cha khác mẹ hai mắt cũng sáng lên như dã thú nhìn chằm chằm Mạc Tuân, thế nhưng biết sao giò ta, đây là người đàn ông của cô ta, ai cũng đoạt không được.

 

“Yên Nhiên, hôm nay con vui chứ!?” Thượng Quan Đằng cười hỏi.

 

“Vui ạ, bố, việc này cũng phải cám ơn bó.” Lệ Yên Nhiên tựa đầu lên vai Thượng Quan Đẳng làm nũng.

 

Lê Hương ở phía dưới nhìn một màn này, cô thật không ngờ bản thân hôm nay qua đây lại tận mắt nhìn Mạc Tuân cùng Lệ Yên Nhiên đi lên thảm đỏ.

 

“Được rồi, chúng ta nhìn chút thời khắc ngọt ngào của trưởng công chúa điện hạ và phò mã.” MC mở màn hình lớn của hiện trường ra.

 

Mọi người thoắt cái nhìn sang, trong ánh nhìn mang theo hâm mộ với cặp tiên đồng ngọc nữ.

 

Lệ Yên Nhiên đứng vững rồi cũng ngước mắt nhìn về phía màn hình lớn.

 

Bên trong màn hình lớn là một căn phòng, một người vóc dáng cao to giống như Mạc Tuân đi vào trong phòng tắm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1016


Chương 1016:

 

Người người đàn ông kia đi ra từ phòng tắm rồi vào phòng, rất nhanh, một thân ảnh yêu điệu nhào tới, giống như rắn nước quần lấy người đàn ông, kiều mị nói: “Đêm nay để em hầu hạ anh thật tốt.”

 

Hai người ôm nhau, lăn đến trên giường lớn.

 

Toàn bộ hiện trường đại hôn hít một ngụm khí lạnh, đâu ra cái video cảnh nóng thế này, rõ ràng là video quay cảnh làm tình, là cái loại không dành cho trẻ em đấy.

 

Sắc mặt Lệ Yên Nhiên đại biến, cô ta lập tức kinh hãi, chuyện gì xảy ra thế này, video sao lại bị tráo mất? Mấu chốt là, người đàn ông kia là ai? Là ai chứ? Lệ Yên Nhiên biết video này chính là video duy nhất mà cô ta lăn giường kịch liệt với Mạc Tuân, người phụ nữ trong video kia là cô ta, nhưng người người đàn ông kia dường như… không phải Mạc Tuân?

 

Sao có thể được chứ? Lệ Yên Nhiên đột nhiên ý thức được cái gì, cô ta không thể tin lắc đầu, cả người lạnh lẽo.

 

Lúc này tất cả mọi người đang xì xào bàn tán, “Chuyện gì xảy ra thế, không phải nói chiếu khoảnh khắc ngọt ngào hả, lẽ nào đây là phúc lợi cho chúng ta?”

 

“Người phụ nữ này trong video là trưởng công chúa điện hạ nhỉ, không ngờ tới trưởng công chúa điện hạ bên ngoài tao nhã ngoan ngoãn vậy mà đóng cửa phòng lại kiều mị lại dâm đãng như thế đấy. Ông xem dáng vẻ không kịp chờ của cô ta kìa, cứ như chưa từng thấy đàn ông ấy.”

 

“Người đàn ông trong video này là ai vậy chứ? Vóc người nhìn giống phò mã, nhưng hình như không phải.”

 

Lúc đám người đang bàn tán ầm ï thì bỗng dưng màn ảnh video kéo gần lại, nương theo ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, mọi người cũng thấy rõ được mặt người đàn ông này.

 

Người đàn ông này căn bản không phải là Mạc Tuân?

 

Tuy là vóc người của anh ta rất giống với Mạc Tuân, nhưng mặt không giống nhau.

 

Trời ạ.

 

Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, trực tiếp nỗ tung, trưởng công chúa điện hạ lại lăn giường cùng người đàn ông khác, trần trụi cắm sừng phò mã? Lệ Yên Nhiên cảm thấy như sét đập xuống người, con ngươi của cô ta hết co rồi lại rút, không muốn tin.

 

Người phụ nữ trong màn ảnh chính là cô ta, là video cô ta cùng Mạc Tuân ngủ với nhau, nhưng người đàn ông này vì sao không phải Mạc Tuân? Vóc người của người đàn ông này rất giống Mạc Tuân, thế nhưng gã ta không phải Mạc Tuân?

 

Lệ Yên Nhiên phảng phất như từ thiên rơi thẳng xuống địa ngục, cô ta vẫn tưởng Mạc Tuân ngủ với mình, vậy mà cô ta lại ngủ với người đàn ông khác.

 

Vậy, đứa bé trong bụng cô ta cũng không phải của Mạc Tuân, đứa bé này chỉ là một đứa con hoang?

 

Tại sao lại như vậy? Cô ta đã biết, cô ta rốt cuộc biết vì sao đêm đó Mạc Tuân tắt đèn đi, anh cố ý, anh lén đổi người, cứ vậy để người đàn ông xa lạ ngủ với cô ta.

 

Mạc Tuân?

 

Nhất định là anh?

 

Lệ Yên Nhiên nhìn về Mạc Tuân phía trước, người đàn ông thân cao chân dài đứng lặng ở đó, đôi mắt thâm thúy nhàn nhạt quét qua màn hình lớn kia, khuôn mặt tuấn tú không có chút rung động nào, rất rõ đây hết thảy đều là cái bẫy của anh, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô ta, anh nghiêng mặt, ánh mắt cũng rơi trên người cô ta.

 

Mạc Tuân đứng ở phía trước lẳng lặng nhìn cô ta, ánh mắt kia sương phủ dày đặc, khiến người ta sợ run lên.

 

Toàn bộ hiện trường đại hôn rất an tĩnh, an tĩnh đến mức quỷ dị, càng làm cho âm thanh ám muội bên trong màn hình lớn càng phát rõ ràng. Sau khi trở về Hoa Tây Châu, cô ta là trưởng công chúa điện hạ cao cao tại thượng, hiện tại tuôn ra video nóng, hình tượng của cô ta lập tức sụp đổ toàn bộ.

 

Lệ Yên Nhiên phản ứng kịp, cô ta thét to: “Tắt màn hình, mau tắt màn hình!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1017


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1017:

 

Màn hình lớn không được tắt đi, hình ảnh kích tình vẫn còn chiếu tiếp, cô ta vắt chân ngang hông người đàn ông ra sức rên, giọng nói ỏn ẻn đến chảy nước: “A, Anh Tuân, em yêu anh quá à… cuối cùng anh cũng là của em rồi…”

 

Lệ Yên Nhiên sắp điên rồi, bởi vì ánh mắt mọi người nhìn cô ta cũng thay đổi, tràn đầy cười nhạo, khinh bỉ, hóng chuyện…

 

“Cuộc hôn lễ này thực sự kinh thiên động địa, quân chủ Thượng Quan Đằng tổ chức phô trương như vậy, bây giờ lại biến thành hiện trường ngoại tình của trưởng công chúa điện hạ.”

 

Hiện tại toàn bộ Hoa Tây Châu đều biết “lối ăn” của trưởng công chúa điện hạ quá khó coi, về sau cái mũ dâm phụ cũng dính chặt trên đầu cô ta.

 

“Thực sự tiếc cho phò mã quá đi, mau buông tha phò mã a, phò mã xứng với người tốt hơn!”

 

Toi rồi?

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

Lệ Yên Nhiên đã luống cuống tay chân, cô ta lớn giọng nói: “SSây không phải là sự thự, tôi bị người hãm hại, bố, bố mau cứu conl”

 

Lệ Yên Nhiên nhìn Thượng Quan Đằng bên người, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng.

 

Sắc mặt Thượng Quan Đẳng vô cùng tệ, hắn ta giữ lại Lệ Yên Nhiên là bởi vì Lệ Yên Nhiên có giá trị lợi dụng, hiện tại Lệ Yên Nhiên cho hắn ta một vố như thế, quả thực ngay cả mặt mũi quân chủ là hắn đây cũng ném sạch, hắn nghiêm túc nói: “Hôn lễ tạm dừng, tất cả giải tán!”

 

Thượng Quan Đẳng phải dẫn Lệ Yên Nhiên rời đi.

 

Lệ Yên Nhiên cũng muốn trước tránh đầu sóng ngọn gió, cô ta muốn rời khỏi đây trước, sau đó từ từ nghĩ cách, còn có thể cứu được.

 

Hiện trường rồi loạn tưng bừng, vừa lúc đó cổng lớn đại sảnh hôn lễ đột nhiên bị mở ra, một người người đàn ông đi đến.

 

Lệ Yên Nhiên ngước mắt vừa nhìn toàn thân liền run rẫy, người đàn ông này chính là người đàn ông ngủ với cô ta.

 

Người đàn ông này tuy là vóc người tốt, thế nhưng trên mặt anh ta có mấy vét sẹo, vô cùng xấu xí lại dữ tợn.

 

Gã ta chạy tới, trực tiếp phóng tới Lệ Yên Nhiên, trong miệng còn kêu: “Vợ!”

 

Lệ Yên Nhiên nhanh chóng trốn phía sau Thượng Quan Đẳng: “Câm miệng, ai là vợ của mày?”

 

“Trưởng công chúa điện hạ, em đã ngủ với anh rồi mà vậy chính là vợ anh, em đừng có chối chứ? Có muốn anh giúp em ôn lại cảnh tượng đêm đó không nào? Đêm đó anh phục vụ em thoải mái lắm đấy nha…” Tên mặt thẹo kia chính là một tên côn đồ vô lại du côn, gã ta thô bỉ nhìn Lệ Yên Nhiên, nhếch mép, lộ ra hàm răng vàng khè.

 

Lệ Yên Nhiên nhìn mà muốn nôn ra lập tức, cô ta sao lại có thể lăn giường với tên hạ đẳng này chứ? Đây chính là lần đầu tiên của cô ta mà, cô ta dốc hết bao tâm can mà.

 

Lệ Yên Nhiên từ nhỏ được nuông chiều, bình thường cô ta coi thường nhất chính là đàn ông xuất thân hèn mọn, hiện tại cô ta hét lên một tiếng: “Cút! Mau đuổi gã này ra ngoài, mau lên!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1018


Chương 1018:

 

Vài tên hộ vệ áo đen nhanh chóng vọt tới, kéo lại tên mặt thẹo kia, tốc độ phản ứng của tên mặt thẹo rất nhanh, đặt mông ngồi phệt xuống đất: “Đánh người kìa bớ người ta, trưởng công chúa điện hạ đánh đám thường dân chúng ta kìa! Lúc cô ta ngủ với tôi còn rất dâm đãng rất, mở miệng một tiếng là gọi anh này anh nọ, hiện tại trong bụng của cô ta còn chứa giống nòi của tôi, tôi là bố ruột của con cô ta.”

 

Cái gì? Mọi người khiếp sợ nhìn về phía Lệ Yên Nhiên và cái bụng của cô ta, cô ta mang thai?

 

Trưởng công chúa điện hạ chẳng những ngoại tình với chồng, thậm chí còn mang bầu cả con hoang? Nhìn mọi người quăng ánh mắt tới, Lệ Yên Nhiên theo phản xạ lấy tay che kín bụng mình, cô ta lắc đầu: “Không phải, tôi không mang thai, tôi mới không có thai con của gã này!”

 

Ngay từ đầu lúc biết mình mang thai, Lệ Yên Nhiên vui vẻ đến điên, đã từng cao hứng bao nhiêu, hiện tại liền châm chọc bấy nhiêu, cô ta hận không thể nôn hết chén thuốc giữ thai mà Mạc Tuân vừa đút kia ra.

 

Thảo nào Mạc Tuân đích thân đút cô ta uống thuốc, lúc đó anh nhìn cô ta chắc giống như nhìn một con hề nhỉ? Tên sẹo kia ngồi vật dưới đất cười lạnh một tiếng: “Trưởng công chúa điện hạ, cô đừng phủ nhận, gần đây cô đều uống thuốc giữ thai, toàn bộ người của vương cung đều biết, đứa bé này thế mà là con tôi, tôi cái gì cũng không cần, chỉ cần lĩnh cô về nhà làm vợ, lại để cô sinh hạ một thằng con trai mập mạp cho tôi, cũng chính là tiểu điện hạ, như vậy cả đời tôi cũng không cần phải lo nữa, coi như là làm cả tổ tông nở mặt nở mày ha ha ha.”

 

Lệ Yên Nhiên tức đến run cả người, cô ta xem như là đã biết, cô ta chọc tới một tên vô lại, tên vô lại này sẽ luôn quấn lấy cô ta không buông.

 

Cho tới nay cô ta muốn leo lên cây đại thụ Mạc Tuân, để mình sống vô tư vô lo, ai ngờ đến kết cục của cô ta lại là bị một gã vô lại quấn lấy không buông, tên vô lại này muốn quấn quít lấy cô ta hưởng hết vinh hoa phú quý.

 

Cô ta bị cắn trả rồi.

 

Cô ta không muốn gả cho gã này?

 

Đứa con hoang trong bụng cô ta cũng không cần, cô ta muốn đích thân giết chết đứa con hoang này?

 

“Bố, mau đuổi tên này ra ngoài!” Lệ Yên Nhiên sắp hỏng đến nơi, cô ta xin Thượng Quan Đẳng giúp đỡ.

 

Sắc mặt Thượng Quan Đằng càng ngày càng khó coi, ngày hôm nay hoàng gia tấu hài một trận, làm cho dân chúng chê cười, hắn ta lên tiếng ra lệnh: “Người đâu, mau dẫn tên này đi.”

 

“Mọi người mau nhìn kìa, đây là muốn giết người, nếu như tôi xảy ra điều gì ngoài ý muốn mọi người nhất định phải vì tôi biểu oan(*), hoàng gia giết người! Thượng Quan quân chủ, ngài cũng không thể đối xử với tôi như vậy, tôi là con rễ của ngài mà, ngài cũng là ông ngoại ruột của con tôi mà, bố ơi!” Tên mặt thẹo dưới đất nhào qua, ôm lấy bắp đùi Thượng Quan Đằng không chịu buông tay, còn thân thiết tình cảm kêu một tiếng “Hố..

 

(*) Biểu oan: biểu tình cho nỗi oan ức Thượng Quan Đẳng tức muốn ngắt.

 

Bên kia chen chúc thành đoàn, Lê Hương đứng ở một bên nhìn, cô hoàn toàn thật không ngờ cuộc hôn lễ này dĩ nhiên biến thành như vậy.

 

Thì ra, Mạc Tuân căn bản không ngủ với Lệ Yên Nhiên, đứa con trong bụng Lệ Yên Nhiên cũng không phải của anh.

 

Anh dùng thế thân, tàn nhẫn xử lý Lệ Yên Nhiên.

 

Lê Hương nhớ tới lúc ở cắm địa, cô nói lên anh lên giường với Lệ Yên Nhiên, anh tức giận và thất vọng đến thé, thì ra chân tướng là như vậy.

 

Thảo nào anh sai cô đến đây hỗ trợ, hỗ trợ là giả, anh chỉ là muốn để cô tới tận mắt nhìn.

 

Lê Hương xoay người rời đi, rời khỏi buổi tiệc đại hôn này.

 

Mới vừa về hành lang, Lê Hương liền thấy dáng người đồ sộ ở phía trước, là Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân đang ở phía trước, đèn cung đình phục cổ trên hành lang soi xuống đầu vai phẳng, lộ ra mị lực đàn ông thành thục và mỹ lệ.

 

Nhưng Mạc Tuân không ở một mình, bên cạnh anh còn có một cô gái, là Tam công chúa Thượng Quan Đẳng – Thượng Quan Mật Nhi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1019


Chương 1019:

 

Tam công chúa này rất được Thượng Quan Đằng cưng chiều, mẹ đẻ Tam công chúa là mỹ nhân dị vực, vô cùng giỏi khống chế đàn ông, mấy năm nay bên người Thượng Quan Đằng mỹ thiếp một đọt lại một đọt, thế nhưng mẹ đẻ Tam công chúa thịnh sủng không suy, người được Thượng Quan Đẳng lật bài sủng hạnh nhiều nhất chính là bà ta.

 

Nghe nói Thượng Quan Đằng một khi vào căn phòng của vị mỹ nhân dị vực này, bên trong sẽ truyền đến tiếng ca múa mê hoặc lòng người, nghe đồn vị mỹ nhân dị vực này biết… mị thuật.

 

Tam công chúa Thượng Quan Mật Nhi khi nhỏ đã rất lanh lợi dễ thương, miệng đặc biệt ngọt, cô ta luôn ở cạnh Thượng Quan Đẳng, luôn có thể chọc cười Thượng Quan Đẳng.

 

Hai mẹ con đến từ chính dị vực này, đều am hiểu mê hoặc đàn ông.

 

Hiện tại Thượng Quan Mật Nhi đứng cạnh Mạc Tuân, cô ta mặc chiếc váy dài màu hồng, khuôn mặt xinh đẹp loá mắt, cô ta ngước con ngươi sáng ngời tràn đầy mến mộ và đau lòng nhìn Mạc Tuân: “Anh rễ, anh đừng buồn nha, em biết tất cả đều là lỗi của chị em, em thay chị em xin lỗi anh. Như vậy đi anh rẻ, ngày mai chúng ta cùng ra ngoài giải sầu một chút nhé! Em biết một chỗ chơi rất vui.”

 

Lê Hương dừng bước, cô nhìn Thượng Quan Mật Nhi trước mặt, Thượng Quan Mật Nhi biểu hiện vẻ sùng bái mến mộ của một cô gái đối với một người đàn ông vô cùng nhuần nhuyễn, điều này có thể rất thỏa mãn người đàn ông, đàn ông bây giờ đều không còn cách nào khước từ món hời này.

 

Mấy câu Thượng Quan Mật Nhi mới nói cũng không hề sai, vừa thể hiện được tỷ muội tình thâm, đơn thuần hồn nhiên, mặt khác lại đạp Lệ Yên Nhiên xuống tới mời Mạc Tuân.

 

Lê Hương cong đôi môi đỏ mọng, cô biết Lệ Yên Nhiên xem như đã tận, mà Thượng Quan Mật Nhi là cô gái có thủ đoạn cao tay nhất mà cô từng gặp qua, kiểu ngốc bạch điềm như Lệ Yên Nhiên vào trong vương cung này, chỉ có nước chờ Thượng Quan Mật Nhi chơi đến chết.

 

Rất rõ, Thượng Quan Mật Nhi đã nhắm đến Mạc Tuân, đang từng bước một chiếm lấy anh.

 

Thượng Quan Mật Nhi này tuyệt đối không phải là cô gái tầm thường, cô ta lớn trong hậu cung của Thượng Quan Đằng, e là lớn lên trong cung tâm kế của đám đàn bà.

 

Đôi mắt sáng trong của Lê Hương lại rơi trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân, anh không có biểu tình gì, vẻ mặt thờ ơ xa cách, lúc này dường như thần giao cách cảm, anh xoay người, đôi mắt thâm thúy kia cũng rơi trên người cô.

 

Bốn mắt nhìn nhau.

 

Ánh mắt Thượng Quan Mật Nhi cũng theo Mạc Tuân nhìn thấy Lê Hương, cô ta “oa” một tiếng thở dài nói: “Quả là một chị gái xinh đẹp nha, anh rễ, anh quen chị ấy sao?”

 

Mạc Tuân nhìn Lê Hương, ngay cả dư quang cũng chẳng buồn liếc đến Thượng Quan Mật Nhi.

 

Thượng Quan Mật Nhi không thấy xấu hỗ chút nào, cô ta dí dỏm cười nói: “Anh rễ, vậy anh nói chuyện với chị gái nhé, em không quấy rầy các anh nữa, đi trước.”

 

Thượng Quan Mật Nhi xoay người rời đi.

 

Đi mấy bước, Thượng Quan Mật Nhi xoay người, liếc mắt Lê Hương.

 

Vừa nhìn cô ta liền đụng phải đôi mắt trong suốt như nước của Lê Hương, Lê Hương lặng lặng đứng ở đó, đang nhìn cô ta.

 

Thượng Quan Mật Nhi ngắn ra, nhưng mấy giây sau liền khôi phục bình thường, cô ta giơ tay lên: “Chị gái ơi, bye bye nha.”

 

Thượng Quan Mật Nhi liền khuất xa.

 

Trên hành lang chỉ còn sót lại Mạc Tuân và Lê Hương, Mạc Tuân vươn tay, đẩy cửa một căn phòng, đi vào.

 

Hàng mi nhỏ dài của Lê Hương run lên, sau đó nhắc chân đi vào theo.

 

Lê Hương đi vào trong phòng, nhưng trong phòng không có ai, cô không nhìn thấy Mạc Tuân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1020


Chương 1020:

 

Lúc này phía sau truyền đến “cạch” một tiếng, Lê Hương nhanh chóng ngoái đầu nhìn lại, thì ra Mạc Tuân đứng ở phía sau cửa, hiện tại anh dựa lưng trên ván cửa, trở tay đóng cửa lại.

 

Cửa phòng bị đóng lại, cả thế giới phồn hoa ồn ào náo động trong một khắc như vậy đều cách xa bọn họ.

 

Lê Hương nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì: “Cái kia… tên mặt thẹo là anh tìm đến?”

 

“Ừ.” Mạc Tuân gật đầu, sau đó nhác dôi chân dài, lần đến gần cô một bước.

 

Lê Hương vô thức lui về sau một bước: “Anh rất thân với Tam công chúa kia?”

 

Hai tròng mắt Mạc Tuân u ám nhìn cô chằm chằm, môi mỏng phun ra hai chữ: “Không quen.”

 

Anh thật đúng là bá đạo, mặc dù không quen, vậy mà Thượng Quan Mật Nhi đã để mắt tới anh.

 

“Anh quậy đám cưới Lệ Yên Nhiên và Thượng Quan Đằng khó coi như vậy, quả thật là cắn ngược lại bọn họ một ngụm rồi, đây chính là Hoa Tây Châu, trên địa bàn kẻ khác quậy, anh không sợ bọn họ trả đũa anh?”

 

Mạc Tuân nhướng mày kiếm anh khí: “Không sợ.”

 

Lúc này Lê Hương cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, thì ra cô không thể lui được nữa, đã lui đến bên tường rồi, tắm lưng mềm mại chống lên mặt tường lạnh như băng.

 

Một giây kế tiếp trong tầm mắt tối sầm, “ba” một tiếng, dáng Cửa phòng bị đóng lại, cả thế giới phồn hoa ồn ào náo động trong một khắc như vậy đều cách xa bọn họ.

 

Lê Hương nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì: “Cái kia… tên mặt thẹo là anh tìm đến?”

 

“Ừ.” Mạc Tuân gật đầu, sau đó nhấc dôi chân dài, lần đến gần cô một bước.

 

Lê Hương vô thức lui về sau một bước: “Anh rất thân với Tam công chúa kia?”

 

Hai tròng mắt Mạc Tuân u ám nhìn cô chằm chằm, môi mỏng phun ra hai chữ: “Không quen.”

 

Anh thật đúng là bá đạo, mặc dù không quen, vậy mà Thượng Quan Mật Nhi đã để mắt tới anh.

 

“Anh quậy đám cưới Lệ Yên Nhiên và Thượng Quan Đằng khó coi như vậy, quả thật là cắn ngược lại bọn họ một ngụm rồi, đây chính là Hoa Tây Châu, trên địa bàn kẻ khác quậy, anh không sợ bọn họ trả đũa anh?”

 

Mạc Tuân nhướng mày kiếm anh khí: “Không sợ.”

 

Lúc này Lê Hương cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, thì ra cô không thể lui được nữa, đã lui đến bên tường rồi, tắm lưng mềm mại chống lên mặt tường lạnh như băng.

 

Một giây kế tiếp trong tầm mắt tối sầm, “ba” một tiếng, dáng nữ nào, cô cũng rất muốn nương vào ngực anh, tìm kiếm sự giúp đỡ của anh.

 

Nhưng, cô không thẻ.

 

Lê Hương biết anh hỏi là chất độc hóa lão kia, cô gật đầu: “Anh xem dáng vẻ của em thì chắc biết rồi, Mạc Tuân, em rất khỏe.”

 

Lúc này Mạc Tuân trong tay xuất hiện một viên thuốc, anh đưa thuốc tới môi cô: “Uống cái này đi em.”

 

“Cái này là máu của Lệ Yên Nhiên? Tên sẹo kia không phải chỉ ngủ với Lệ Yên Nhiên một lần thôi sao, Lệ Yên Nhiên sao lại hào phóng như vậy, lại cho anh máu?”

 

“Tìm chút thời giờ bồi bồi cô ta, cô ta thỏa mãn thì cho thôi.”

 

Lê Hương nhéch lên đôi môi đỏ mọng, Lệ Yên Nhiên là kẻ tham lam nhất, có rất nhiều mong muốn, vĩnh viễn không có cách nào thỏa mãn, thế nhưng cô ta thực sự thích Mạc Tuân, chỉ cần Mạc Tuân cho một chút dịu dàng, Lệ Yên Nhiên liền thỏa mãn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1021


Chương 1021:

 

Lê Hương nhận lấy viên thuốc kia, cô cười giỡn nói: “Suy cho cùng vẫn là Mạc tiên sinh mị lực lớn, đám công chúa Hoa Tây Châu này bọn họ đều bị nam sắc của anh mê hoặc.”

 

Lời này vừa hạ xuống, mi tâm anh tuấn của Mạc Tuân trầm xuống, lộ ra vài phần không vui.

 

Lê Hương ý thức được mình nói sai: “Anh giận sao?”

 

Mạc Tuân nhìn cô, sau đó hạ mắt hướng trên môi đỏ mọng của cô hôn xuống.

 

Con ngươi Lê Hương co rụt lại, nhanh chóng quay đầu tránh được.

 

Mạc Tuân hôn lên mái tóc dài của cô, anh chôn sâu khuôn mặt tuấn tú vào mái tóc dài của côm ngửi trên người mùi hương thiếu nữ trong veo, môi mỏng nhếch lên vòng cung nhàn nhạt, giọng khản đặc nói: “Lê Hương, em có ý gì? Chắc em không quên lời em nói ở cấm địa nhỉ? Em chính miệng nói với anh, chỉ cần anh không có gì với Lệ Yên Nhiên, em sẽ ở lại bên cạnh anh, bây giờ làm cái gì hả? Anh muốn hôn em, em cũng không cho hôn, hửm?”

 

Lê Hương nhớ kỹ lời mình nói, nhưng khi đó cô tưởng rằng anh và Lệ Yên Nhiên thực sự ngủ với nhau, muốn ép anh biết khó mà lui.

 

Cô đã không có cách nào đi cùng với anh nữa rồi.

 

Lê Hương thõng mi xuống, nhỏ giọng nói: “Mạc Tuân, xin lỗi…”

 

Thân thể cao to của Mạc Tuân đột nhiên cứng đờ, anh chậm rãi ngẳng đầu, sau đó vươn ngón tay thon dài nhắc khuôn mặt nhỏ của cô lên: “Lê Hương, nói cho rõ, nuốt lại câu xin lỗi rẻ rúng ấy của em đi, tắt cả những kẻ có lỗi với anh đều đã xuống địa ngục rồi!”

 

“Là chính em nói, hiện tại lời của mình em cũng không muốn thừa nhận rồi, em muốn đổi ý?”

 

Giữa mi tâm anh khí của Mạc Tuân đã dâng lên mây mù, Lê Hương thậm chí thấy được trong hai mắt của anh có tia sát khí, nếu như cô dám gật đầu nói đổi ý, anh phỏng chừng sẽ bóp chết cô.

 

Anh lần nữa níu cô, một người người đàn ông kiêu ngạo không ngừng vì cô cúi đầu, nhưng cô lần nữa lừa dối anh, rời xa anh, Lê Hương cảm thấy, anh nhát định sẽ hận cô.

 

“Mạc Tuân, xin lỗi, ngày đó ở cắm địa em chỉ là… thuận miệng nói, em nóng lòng muốn thoát khỏi anh, muốn nhanh chóng rời đi cùng Tô Hi, kỳ thực anh không ngủ với Lệ Yên Nhiên cũng không thể thay đổi được thứ gì…”

 

Lê Hương lời vẫn chưa nói hết, Mạc Tuân đột nhiên siết chặt ngón tay, khuôn mặt nhỏ tuyệt lệ dưới ngón tay anh nhanh chóng mắt đi huyết sắc: “Đủ rồi Lê Hương, vậy em đến buổi đại hôn này làm cái gì, em chạy tới lại đâm anh một dao, em chạy tới lại chà đạp anh một lần sao, em đến tột cùng coi ta là thành cái gì!”

 

Gân xanh trên trán Mạc Tuân nổi lên, cả người hung dữ đáng sợ, anh đang gầm thét, mang theo phẫn nộ to lớn cùng u hận.

 

Lê Hương nhắm hai mắt: “Mạc Tuân, thực sự xin lỗi, chúng ta đã… kết thúc.”

 

Lồng ngực Mạc Tuân phập phồng, anh siết quả đắm, hung hăng nện về cô.

 

Theo hướng gió sắc bén nặng nề kéo về phía Lê Hương, Lê Hương không tránh, cô chỉ là nhanh chóng nhắm nghiền hai mắt.

 

Rầm một tiếng vang thật lớn.

 

Lê Hương đợi cảm giác đau đớn kéo tới, thế nhưng không có.

 

Cô chậm rãi mở mắt ra, nắm đắm Mạc Tuân kề sát bên gò má cô, một quyền đập vào trên vách tường bên người cô.

 

Bức tường cao cấp lúc này thủng một lỗ, tay Mạc Tuân đỗ máu, mấy hàng máu nóng theo bức tường màu trắng chảy xuống.

 

“Mạc Tuân, anh điên rồi!” Con ngươi Lê Hương co rụt lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1022


Chương 1022:

 

Bỗng ngửi được màu máu ngai ngái Lê Hương đột nhiên cảm thấy ngực không khỏe, cảm giác chua vọt lên, cô đẩy Mạc Tuân ra, chạy thật nhanh vào phòng tắm, ôm bồn cầu khom lưng nôn mửa.

 

Nôn đến xây xẫm mặt mày.

 

Mạc Tuân nhanh chóng vào phòng tắm, anh vươn bàn tay to vỗ vỗ lưng Lê Hương, mi tâm anh khí nhíu chặt, anh thấp giọng hỏi: “Lê Hương, em làm sao vậy?”

 

Lời vừa dứt, Mạc Tuân tựa như chợt nghĩ đến thứ gì, bàn tay của anh cứng đờ.

 

Lê Hương dừng nôn, hàng mi nhỏ dài run rẫy, cô nhanh chóng đứng dậy: “Em rất khỏe, em còn có việc, đi trước.”

 

Cô đã nhạy bén nhận ra tâm tư anh biến hóa, cho nên muốn nhắc chân chuồn khỏi đây.

 

Thế nhưng không đơn giản như vậy, Mạc Tuân kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô, anh chậm rãi nheo lại đôi mắt thâm thúy, mang theo vài phần sắc bén đánh giá cô: “Lê Hương, nói cho anh biết, rốt cuộc em bị cái gì?”

 

“Vừa rồi em đã nói rồi, em rất khỏe…”

 

“Em nói dối!” Mạc Tuân trực tiếp cắt lời cô.

 

Lê Hương nghẹn lời.

 

Ánh mắt Mạc Tuân chậm rãi đi xuống, rơi vào vùng bụng bằng phẳng của cô: “Lê Hương, có phải em… còn mang thai không? Anh nhớ, lúc em mới mang thai cũng hay nôn như vậy, em có phải… vẫn chưa phá hư con chúng ta, con của chúng ta vẫn còn ở trong bụng của em, đúng không?”

 

Lê Hương nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: “Không đúng.”

 

“Ha ha ha…” Mạc Tuân lại đột nhiên bật cười, từ trong cổ họng bật ra giọng nói trầm thấp mà vui vẻ, anh một tay chống thắt lưng, vui vẻ quay xung quanh mấy vòng: “Nhất định là như vậy, anh đã nói rồi mà, Lê Hương em sao có thể ác như vậy, sao em có thể giết con của chúng ta được chứ.”

 

“Mạc Tuân, anh hãy nghe em nói đã.”

 

“Anh không muốn nghe em nói, Lê Hương, con nhỏ lừa đảo này, em đã gạt anh rất nhiều lần, anh bắt đầu không tin em rồi, hiện tại anh chỉ tin lời của bác sĩ, anh sẽ gọi bác sĩ qua ngay bây giờ, nơi này là Hoa Tây Châu, em không thông đồng được đám bác sĩ đâu, bọn họ đều là người của anh.”

 

Mạc Tuân nhanh chóng lầy điện thoại ra, cho gọi cho Sùng Văn.

 

Bởi vì lần trước Lê Hương thông đồng với đám bác sĩ, cho nên lần này Mạc Tuân đặc biệt cần thận, chuyện này giao cho Sùng Văn làm, bác sĩ đều là người của Tá La môn, vô cùng sạch sẽ.

 

Rất nhanh tiếng đập cửa liền vang lên, Sùng Văn mang theo một bác sĩ và hai y tá đi đến: “Thiếu chủ, bác sĩ tới rồi.”

 

Mạc Tuân nhìn bác sĩ: “Mau kiểm tra thai cho cô ấy, tôi muốn xác định cô ấy để xem rốt cuộc cô ấy có mang thai hay không.”

 

“Vâng.”

 

Bác sĩ đi lên trước, mở hòm thuốc ra, anh ta cung kính nhìn Lê Hương: “Lê tiểu thư, hiện tại tôi cần xét nghiệm máu, phiền cô đưa ngón tay ra.”

 

Lê Hương đứng yên không nhúc nhích, rõ ràng cho thấy không phối hợp.

 

“Lê Hương, ngoan, lấy máu sẽ không quá đau đâu em, em ráng một chút.” Mạc Tuân dịu dàng dỗ cô, sau đó cầm tay của cô đưa cho bác sĩ.

 

Rất nhanh, bác sĩ liền lấy được máu.

 

Kết quả chẳng máy chốc sẽ có, Mạc Tuân cảm giác mình đã đợi không kịp, tính cách của anh xưa nay thành thục trầm ổn, hiếm khi hấp tấp, nhưng là bây giờ anh hở một chút là chạy đến chỗ bác sĩ để kiểm tra, lại nôn nóng hệt như đám thanh niên mới lớn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1023


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1023:

 

“Kết quả đã ra chưa, nhanh một chút.” Mạc Tuân nhịn không được thúc giục.

 

Bác sĩ cười nói: “Thiếu chủ, đợi một phút nữa là có rôi ạ.”

 

“Vậy nhanh hơn chút nữa!”

 

Lê Hương nhìn Mạc Tuân, chậm rãi nhíu chặt hàng mày thanh tú, cô biết anh rất để ý đứa bé này, nhưng bây giờ có bao nhiêu vui vẻ, lát nữa sẽ có bấy nhiêu thất Vọng.

 

“Thiếu chủ, có kết quả rồi!” Lúc này bác sĩ kêu lên.

 

Mạc Tuân nhận lấy tờ kết quả, bác sĩ đang ở bên cạnh anh giải thích: “Thiếu chủ, Lê tiểu thư thật sự mang thai.”

 

Cô thực sự còn mang thai?

 

Con của anh và cô vẫn chưa mắt?

 

Một niềm vui cực lớn tràn ngập trong lồng ngực Mạc Tuân, tất cả u ám, lạnh lẽo cùng bàng hoàng trong khoảng thời gian này đều biến mắt trong nháy mắt. Một giọng nói rồi vô số âm thanh văng vằng bên tai, Mạc Tuân, Lê Hương không có không muốn đứa bé này, cô ấy không có không muốn mày, cô ấy yêu con, cô ấy yêu mày?

 

Mạc Tuân tiến lên, vươn tay ôm lấy thắt lưng mềm của Lê Hương, ôm cô quay một vòng, anh rất vui vẻ, vui vẻ đến điên rồi: “Lê Hương, vì sao em không nói cho anh, anh cũng biết, em sẽ không rời bỏ anh mà.”

 

[Diendantruyen.Com] Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp


 

“Mạc Tuân…” Lê Hương khẽ gọi tên anh: “Con anh đã mắt rồi, hiện tại đứa trẻ trong bụng em không phải của anh.”

 

Cái gì? Mạc Tuân đột nhiên cứng đờ, anh nâng mí mắt anh tuấn, nhìn về phía Lê Hương.

 

“Thiếu… thiếu chủ…” lúc này bác sĩ nhìn kết quả thai cả kinh nói: “Thời kì Lê tiểu thư mang thai không đúng, Lê tiểu thư mới vừa có bầu, đứa bé này chỉ mới được…. hai tuần lễ.”

 

Nếu như con Mạc Tuân vẫn còn, hiện tại đã hai ba tháng rồi, thế nhưng đứa bé này chỉ mới hai tuần, vậy chỉ có một khả năng, đứa bé này… không phải của anh?

 

Bầu không khí ấm áp vừa nãy trong nháy mắt tan biến, nhiệt độ hạ xuống tựa hầm băng.

 

Sùng Văn đứng cạnh sắc mặt đại biến, anh ta biết nhà mình thiếu chủ yêu Lê Hương và đứa bé này bao nhiêu, nhưng bây giờ kết quả kiểm tra đứa bé này lại là không phải con của thiếu chủ?

 

Sùng Văn đã mơ hồ có dự cảm không lành, anh cảm giác nhà mình thiếu chủ sẽ xảy ra chuyện?

 

Nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tuân tắt ngúm, lạnh băng không chút hơi ấm, anh chậm rãi đứng lên, hai bàn tay to nắm bờ vai oánh nhuận của cô: “Đứa bé này không phải của… anh, vậy thì của ai?”

 

Lê Hương biết thời gian của mình đã không còn nhiều nữa, cô chỉ có tám giờ đồng hồ sau cùng, cô phải rời khỏi đây đi đến cắm địa, cô phải về nhà.

 

Đôi mắt trong vắt của Lê Hương rơi vào cặp mắt u ám kia của Mạc Tuân: “Đứa bé này là của Tô Hi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1024


Chương 1024:

 

Đứa bé này là của Tô HiI Mạc Tuân lần đầu tiên thể nghiệm được tư vị từ thiên đường rơi xuống địa ngục là gì, thì ra cô thực sự không cần con không cần anh nữa, cô đã ở cạnh người đàn ông khác.

 

Mạc Tuân cắn răng, quai hàm anh tuấn kia dữ tợn di chuyển, anh hung hăng siết đầu vai của cô, lực đạo lớn đến mức hận không thể bóp nát cô, rất lâu sau hai mắt đỏ thắm phun ra câu chứ khàn khàn: “Lê Hương, em quả thật tàn nhẫn, em thật sự rất tàn nhẫn!”

 

Khuôn mặt nhỏ của Lê Hương tái nhọt, kỳ thực cô cảm giác bả vai mình sắp nát, thế nhưng cô một chút âm thanh cũng không thể bật ra khỏi cổ họng.

 

Trước khi đến cô sợ chuyện mình mang thai sẽ lộ ra, nên cô dùng châm mạnh mẽ sửa lại thời gian mình có thai, cho dù anh có tìm một trăm một nghìn bác sĩ tới kiểm tra, kết quả có được cũng như nhau.

 

Mạc Tuân buông lỏng Lê Hương ra, anh nhắc chân đạp ghế, cái ghế kia “rầằm” một tiếng nứt toác.

 

Anh cảm thấy hít thở không thông, nên anh vươn tay hất hết bình hoa đèn bàn rơi xuống mặt đất, ngay cả văn kiện trên bàn làm việc cũng loạt xoạt rơi xuống.

 

Lập tức, cả phòng một mảnh hỗn độn, bác sĩ và hai y tá kia đã lùi đến trong góc tường, sợ đến mức không dám thở mạnh.

 

Sùng Văn cũng là lần đầu tiên chứng kiến chính mình thời điểm thiếu chủ mất khống chế như thế, sự tự chủ đáng tự hào nhất của thiếu chủ luôn là ở trước mặt Lê Hương một giây phá VỠ.

 

Mạc Tuân đập hết rồi, toàn bộ đồ đạc trong cả căn phòng có thể đập đều bị anh đập nát, anh thân cao chân dài đứng lặng ở cửa số sát đất trước, giơ tay lên lung tung cởi cúc áo áo SƠ mi.

 

Cúc áo bị thô bạo lột xuống, lộ ra xương quai xanh tinh xảo của người đàn ông hiện tại anh một thân lệ khí, cả người âm trầm có thể tích ra nước.

 

Lê Hương có chút lo lắng cho anh, mặc dù ở Hải Thành cô đã trị được chứng mắt ngủ của anh, nhưng nếu trong lòng anh cố chấp nồi giận, chứng bệnh đó rất có thể ngóc đầu trở lại.

 

Dáng vẻ anh âm lệ không khống chế được lúc này lại khiến cô thấy được lúc anh bị bệnh ở Hải Thành, anh lại có dấu hiệu phát bệnh.

 

Nếu như lần này lại phát bệnh, vậy bệnh tình của anh sẽ càng nghiêm trọng hơn.

 

“Mạc Tuân…” Lê Hương đi lên trước.

 

Mạc Tuân không để cho cô nói, anh vươn cánh tay tráng kiện thô lỗ kéo cô tới trong ngực mình: “Lê Hương, em gạt anh, quả nhiên phụ nữ càng xinh đẹp càng biết gạt người! Ở cấm địa chính miệng em nói, chỉ cần anh không ngủ với Lệ Yên Nhiên, em sẽ không rời khỏi anh, hiện tại thế nào, em ở cùng thằng Tô Hi được mấy ngày chứ? Mà em đã nôn nóng ngủ với hắn ta?”

 

“Lê Hương, em biết điểm mắu chốt trong lòng anh, em biết vảy ngược của anh, thế nhưng em lại phản bội anh, sao em có thể mang thai con kẻ khác?”

 

NÊN “Lê Hương, chẳng lẽ là do anh đối với em quá tốt, tốt đến mức bây giờ không hề kiêng dè leo lên đầu anh bắt nạt anh, em lần nữa chà đạp tình yêu của anh dành cho en, anh con mẹ nó thực sự là quá rẻ rúng!”

 

Mạc Tuân thốt lên một câu như vậy, sau đó lắc đầu: “Sẽ không, anh sẽ không cưng chiều em nữa, trước kia anh cưng chiều em là vì anh tình nguyện, bây giờ em phải nghe theo anh!”

 

Lê Hương nhìn anh: “Anh muốn làm cái gì?”

 

“Em nói xem?” Mạc Tuân chậm rãi móc môi mỏng thành vòng cung mỉa mai mà khát máu: “Anh đã từng nói, em đừng ép anh, bằng không anh cũng không biết anh sẽ làm ra chuyện „ gì.

 

Nói rồi ánh mắt âm u của Mạc Tuân rơi vào trên bụng cô.

 

Lê Hương trong hai mắt anh thấy được tia hận ý đáng sợ, con ngươi cô co rụt lại, nhanh chóng dùng hai tay che bụng mình: “Mạc Tuân, anh đến tột cùng muốn làm gì?”

 

“Lê Hương, là em phản bội anh, anh sẽ khiến Tô Hi chết không có chỗ chôn, mà em, trước tiên ngoan ngoãn phá hư nghiệt chủng trong bụng em, anh sẽ nhốt em lại, chờ em rửa sạch cơ thể bẩn thỉu này rồi quay về hầu hạ anh!”

 

Lê Hương hít vào một ngụm khí lạnh, cô không ngừng lui về phía sau: “Mạc Tuân, anh không thể làm như vậy, anh không thể đụng đến con tôi!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom