Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1577


Nội dung này được bảo mật. Hãy nhập mật khẩu để xem tiếp:

Mật khẩu:
 
Chương 1578


Chương 1578

“Mình cũng ủng hộ cậu dền dứ với Anh Lưu lâu một chút, để xem sau này anh ấy còn dám nói chia tay với cậu hay không!”

Bàn tay cầm điện thoại của Lưu Thiên Hàn không khỏi bóp chặt, trực giác nói cho anh biết, tiếp theo, anh sẽ nghe được thứ mà anh rất không muốn nghe, nhưng anh dường như bị sỉ ngốc vậy, như cũ không lấy điện thoại ở bên tai xuống.

Tiếp sau đó, không phải là giọng của Tô Thu Quỳnh nữa, mà là giọng nói của Nhan Nhã Tịnh.

“Thật ra, lần này Anh Lưu chủ động yêu cầu tái hợp là do mình chơi chút mưu kế nhỏ.”

“Mình biết chuyện mà Anh Lưu để ý nhất, chính là mình coi anh ấy thành thế thân, mình không yêu anh ấy. Cho nên, mình cố ý giả vờ ngủ, trong mơ gọi ra tên của anh ấy, còn nói mình không muốn anh ấy sánh đôi với Cung Tư Mỹ.’ “Thu Quỳnh, nếu như không phải đang tỉnh táo, mình sẽ không thể nào gọi ra tên của anh hai trong lúc ngủ mơ, bởi vì anh hai là Lưu Gia Thành, trong lòng mình chỉ có Anh Lưu, sao có thể gọi ra tên của Lưu Gia Thành chứ!”

Choang!

Điện thoại trong tay Lưu Thiên Hàn, nặng nề rơi tuột xuống đất, trong đôi mắt tịch mịch của anh, thoắt cái giăng đầy tơ máu, anh quay mặt lại, không dám tin nhìn vào Nhan Nhã Tịnh, khoảnh khắc đó, anh không cách nào thở nổi, anh cảm thấy, trái tim tươi sống nhảy nhót đó của mình, đang bị gọng kiềm vô tình hung hăng xiết chết.

Anh mãi mãi không quên được buổi tối mà Nhan Nhã Tịnh ngủ mơ gọi ra tên anh đó.

Cũng chính là một đêm đó, anh nhận định trong lòng Nhan Nhã Tịnh có anh, anh loại bỏ muôn vàn khó khăn, từng bước một đi tới trước mặt cô.

Bởi vì cô gọi ra một tiếng “Anh hai” đó trong mơ, anh vì cô, núi đao biển lửa, gió tanh mưa máu cũng không quản ngại.

Chỉ cần trong lòng cô có anh một phần, anh liền có thể dùng trăm lần nỗ lực, trám đầy chín phần còn lại.

Nhưng trên thực tế, trong lòng cô, căn bản không có Lưu Gia Thành anh!

Ngay cả, một tiếng “anh hai” khiến anh nửa đêm mơ tới mà vui sướng không biết bao nhiêu lần kia, cũng chẳng qua là cô gặp dịp thì chơi mà thôi!

Anh cảm thấy đặc biệt đặc biệt đáng cười, cũng cảm thấy đặc biệt đặc biệt bi ai, anh đem một trái tim sống sờ sờ của chính mình dâng tới trước mặt cô, cô không trân trọng nửa phần, mà chỉ giãm xuống dưới chân, tuỳ ý chà đạp!

Anh từng cho rằng, đoạn tình cảm mà anh chân trọng như vậy, là lưỡng tình tương duyệt, lưu luyến sâu sắc, hoá ra, chỉ là anh ¡ một bên tình nguyện, tự mình đa tình!

Chả trách, cô không bằng lòng cùng anh đăng ký kết hôn, cũng phải, trong lòng cô căn bản không yêu anh, cô chỉ coi anh là thế thân của Thiên Hàn thôi, sao có thể muốn xuất hiện cùng với tên của anh trên cùng một tờ giấy đăng ký kết hôn được chứ!

Anh thật không biết nên nói bản thân mình quá ngu xuẩn, hay là quá ngây thơi “Hù!”

Lưu Thiên Hàn âm trầm cười lạnh, lạnh lẽo thấu xương, anh hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh, anh có rất nhiều rất nhiều lời muốn hỏi cô, nhưng lời đến bên miệng chỉ hoá thành một tiếng cười lạnh tự giễu đến cực điểm.Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

Tiếng điện thoại rơi xuống đất, doạ Nhan Nhã Tịnh nhảy dựng.

Cô còn chưa hoàn hồn lại được từ cơn kinh Sợ, vừa ngẩng mặt, liền đối diện với đôi mắt nhuốm đầy cuồng phong bão tố của Lưu Thiên Hàn.

Gương mặt tuấn tú của anh, càng là giăng kín mây mù, giống như ác ma bị đoạ xuống vực sâu, lại giống như dã thú bị vây khốn ép vào tuyệt cảnh.

“Anh hai, anh sao vậy?” Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh không khỏi có chút run rẩy, cô nhè nhẹ nắm lấy tay anh hỏi.
 
Chương 1579


Nội dung này được bảo mật. Hãy nhập mật khẩu để xem tiếp:

Mật khẩu:
 
Chương 1580


Nội dung này được bảo mật. Hãy nhập mật khẩu để xem tiếp:

Mật khẩu:
 
Chương 1581


Chương 1581

“Nhan Nhã Tịnh, anh là Lưu Gia Thành!”

Lưu Thiên Hàn có chút không kiên nhân lặp lại một lần nữa, giọng nói của anh lạnh lùng nghiêm nghị mà lại xa cách, ánh mắt trống rồng chết lặng, “Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi, khiến em thất vọng rồi.”

“Anh không có khôi phục trí nhớ… vậy vừa rồi anh…

Nhan Nhã Tịnh đột nhiên bừng tỉnh, vừa rồi, cô dường như, không tự chủ đã bước vào cái bầy mà anh giăng ra cho cô!

Hơn nữa, cô còn nói cái gì, cô kiếp sau cũng sẽ không thích anh hai!

Cô hoang mang muốn cứu vấn chút gì đó, cô túm chặt tay áo anh, “Anh hai, anh nghe em giải thích, những lời vừa rồi đó, anh không thể coi là thật, em…”

Kiên nhân của anh đối với cô, dường như đã tiêu hao hết, anh lười phải nghe cô nói hết một câu nói hoàn chỉnh, “Nhan Nhã Tịnh, em muốn giải thích gì với anh nữa?

Giải thích rằng thực ra em không thích Thiên Hàn, không coi anh là thế thân của Thiên Hàn, người em thích, là Lưu Gia Thành anh?”

“Lời nói dối này, trước kia có lẽ anh sẽ tin, nhưng về sau anh sẽ không bao giờ tin nữa.

Lưu Thiên Hàn nhìn Nhan Nhã Tịnh một cái, đau thương trong mắt anh dần dần thu lại, chỉ còn lại cam chịu tự giễu, “Nhan Nhã Tinh, về sau, lời nói của em, anh một chữ cũng không tin!”

“Anh hai, em không có coi anh là thế thân, em thật sự thích anh, em…

“Câm miệng!”

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng đánh gãy lời cô nói, “Nhan Nhã Tịnh, đừng nói yêu thích nữa, yêu thích của cô, chỉ khiến cho tôi thấy buồn nôn!”

“Nhan Nhã Tịnh, thôi đi, đừng tự lừa mình dối người thêm nữa, bất kể cô có lừa mình dối người đem tôi coi thành thế thân thế nào đi nữa, Thiên Hàn cũng đã đi rồi! Nó mãi mãi cũng không trở lại được nữa!”

“Tôi không phải là nó! Tôi mãi mãi cũng sẽ không thể biến thành nó! Cho dù tôi và nó có gương mặt giống hệt như nhau, tôi cũng không phải là nó!”Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

“Tôi là Lưu Gia Thành, đời này, tôi chỉ là Lưu Gia Thành! Nhan Nhã Tịnh, đừng tự đề cao bản thân mình quá, tôi còn chưa thấp hèn đến mức, vì cô mà ngay cả bản bần mình là ai cũng từ bỏ!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô muốn tìm thế thân, đi mà tìm người khác, Lưu Gia Thành tôi, không rảnh bồi tiếp!”

Nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn không muốn nhìn Nhan Nhã Tịnh thêm một cái nào nữa, anh không hiểu nổi, cô rõ ràng ở trước mặt anh, tươi sống sinh động, cũng nguyện ý vì anh khóc, vì anh cười, nhưng hết thảy những điều này, sao lại đều là giả cơ chứ?

Anh từng bước từng bước đi về phía trước, lúc đi nhanh, cái chân bị thương của anh nhìn vào có chút tập tẽnh, nhưng cho dù là như vậy, nơi này, anh cũng không muốn dừng lại thêm một phút nào nữa.

Anh nghiêm túc và chân thành đi yêu thích một người đến như vậy, đến cuối cùng, chắng qua chỉ là một màn hoa trong gương trăng trong nước hư ảo mà thôi!

Rốt cuộc, cô chỉ là điều anh cầu mà không được mà thôi!

“Anh hai!”

Nhan Nhã Tịnh ôm chặt lấy anh từ phía sau, cô biết, tối nay, nếu anh cứ thế này mà đi, giữa bọn họ liền thật sự kết thúc rồi.

Mà cô, không muốn tách ra với anh, càng không muốn thừa nhận việc anh kiên quyết chia tay với cô.
 
Chương 1582


Nội dung này được bảo mật. Hãy nhập mật khẩu để xem tiếp:

Mật khẩu:
 
Chương 1583


Chương 1583

Hoá ra, sớm từ khi đó, có những mầm hoạ đã được chôn xuống.

Anh sẽ không tin cô nữa, đoạn ghi âm này chính là bằng chứng thép để phán cô tử hình, anh sẽ không bao giờ tin cô nữa!

“Thu Quỳnh, nếu như không phải đang tỉnh táo, mình sẽ không thể nào gọi ra tên của anh hai trong lúc ngủ mơ, bởi vì anh hai là Lưu Gia Thành, trong lòng mình chỉ có Anh Lưu, sao có thể gọi ra tên của Lưu Gia Thành chứ!”

Cùng với đoạn âm thanh cuối cùng trong đoạn ghi âm tiêu biến, trái tim của Nhan Nhã Tịnh, triệt để rơi xuống vực sâu u ám.

Chắng trách, vừa rồi anh lại đột nhiên trở nên kỳ lạ như vậy, thì ra, là bởi vì nghe được đoạn ghi âm này.

Suy bụng ta ra bụng người, nếu là cô nghe được đoạn ghi âm này, cô cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.

Nhưng dù biết rõ muốn anh tha thứ cho cô khó như lên trời, cô vần muốn níu kéo.

Cô run rẩy vươn tay ra, cô còn chưa tóm được góc áo của anh, anh đã dùng sức hất văng tay cô ra.

Anh tránh né động tác của cô, nhanh chóng mà ghét bỏ đến như vậy, như thể, cô giống như ruồi muôi khiến người lợm giọng buồn nôn vậy.

Tay của cô, cứ như vậy cứng ngắc giữa trời, nhìn vào đáng thương lại khôi hài đến khó tả.

Nếu như là trước kia, nhìn thấy dáng vẻ này của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn sẽ đau lòng, sẽ thương tiếc, nhưng hiện giờ, anh đối với cô thật sự chỉ còn thấy buồn nôn.

Từng yêu bao nhiêu, bây giờ buồn nôn bấy nhiêu.

Đúng vậy, thật buồn nôn a!

Cô đối với anh, chỉ là gặp dịp thì chơi, anh lại ngu đến mức chỉ hận không thể móc trái tim mình ra cho cô! Anh ngu đến buồn nôn a!

“Anh hai…”

Nghe đoạn ghi âm đã triệt để khiến cô không còn gì để nói đó, Nhan Nhã Tịnh thật không biết nên giải thích với anh như thế nào nữa, cô chỉ có thể đáng thương tội nghiệp gọi tên anh.

Lưu Thiên Hàn chán ghét nhíu nhíu mày, đột nhiên, anh vươn tay ra, dùng sức túm lấy bàn tay của cô.

Trong khoảnh khắc, trong mắt Nhan Nhã Tịnh, toả ra ánh sáng vô biên.

Anh chủ động nắm tay cô!

Anh hồi tâm chuyển ý, muốn cho cô thêm một cơ hội có phải không?

Cô đầy mặt chờ mong nhìn anh, đặc biệt là khi anh móc chiếc hộp nhung đựng nhân trong túi của anh ra, đôi mắt linh động đó của cô càng lóng lánh đến toả sáng lấp lánh.

Cô liền biết, bất kể anh tức giận đến đâu, anh rốt cuộc vần là luyến tiếc cô!

Trong giọng nói của Nhan Nhã Tịnh, mang theo sự nghẹn ngào rõ ràng, “Anh hai, em nhận sai với anh, chúng ta về sau không cần tranh cãi nữa, có được không?”

Lưu Thiên Hàn không nói chuyện, anh chỉ là chậm rãi mở hộp đựng nhãn ra, lấy ra chiếc nhấn kim cương xanh bên trong.

Đó là, chiếc nhân kim cương do chính tay anh thiết kế vì lần cầu hôn hoành tráng này.

Lần trước xác thực là anh đã từng tặng cô nhẫn kim cương rồi, nhưng phụ nữ mà, đều thích châu báu cả, anh bằng lòng chiều chuộng cô, đương nhiên muốn tặng cho cô nhiều một chút.

Chỉ có điều, chiếc nhần kim cương từng được chuẩn bị với cả tấm lòng hoan hỉ, giờ này chỗ này, chỉ còn lại châm biếm.
 
Chương 1584


Chương 1584

Động tác của anh, nghiêm túc đến như vậy, anh nghiêm túc đem chiếc nhãn kim cương đó nhét vào lòng bàn tay của Nhan Nhã Tịnh.

“Nhan Nhã Tịnh, đầy là thù lao cho cô!”

“Thù lao?!”

Thấy cô còn chưa phản ứng lại, Lưu Thiên Hàn cười đến lạnh lẽo châm chích, “Đúng vậy, nói dễ nghe một chút là thù lao, nói khó nghe chút là tiền chơi gái!”

“Nhan Nhã Tịnh, Lưu Gia Thành tôi trước giờ không để phụ nữ theo không mình, tiêu tiền chơi gái, là lẽ tự nhiên, chúng ta bây giờ, cũng coi như tiền hàng sòng phẳng rồi!”

“Ồ, môi một chiếc nhẫn kim cương mà tôi tặng cô, giá trị không ít, chỉ bằng cô, cũng thật không đáng giá nhiều tiền như vậy! Có điều, ai bảo Lưu Gia Thành tôi hào phóng chứ, cho dù là một con chó bầu bạn bên cạnh tôi, tôi cũng sẽ cho nó thứ tốt nhất!”

“Nhan Nhã Tịnh, cầm lấy thù lao mà tôi cho cô, biến khỏi trước mặt tôi, nếu tiền đã đến tay, cô sau này còn đến làm cho tôi buồn nôn, chính là cô không kính nghiệp đấy!”

Hừ!

Nhan Nhã Tịnh bị anh chọc tức đến cười, lần này, lại đem cô coi thành gái làng chơi rồi có phải không?!

Cô có khí phách của mình, cũng cần mặt mũi, cô đương nhiên không chịu để bị người xỉ nhục như vậy.

Cô thật muốn đem chiếc nhân kim cương xanh này đập mạnh vào mặt anh, đập cho anh tỉnh hẳn, nhưng mà cô lại không nố.

Cô biết, bản thiết kế của chiếc nhãn kim cương này, là anh tự tay vẽ, mỗi một đường nét trên đó đều là tình cảm sâu sắc của anh đối với cô, cô không nỡ chà đạp tâm ý của anh.

Cô chỉ có thể ấp úng mở miệng, “Anh hai, em không phải gái làng chơi, em là bạn gái đã được anh thừa nhận trước mặt mọi người, cũng là vị hôn thê đã được anh cầu hôn! Em cầm chiếc nhãn này, không phải là em muốn nhận thù lao, chỉ là em muốn giữ gìn tâm ý của anh.”Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

“Anh hai, em thích anh, em cũng biết là anh vẫn thích em, chúng ta rõ ràng là yêu nhau, sao phải tổn thương lân nhau?! Anh hai, chúng ta như thế này, thật không có ý nghĩa gì!”

“Không có ý nghĩa?” Lưu Thiên Hàn cười lạnh gật đầu, “Ừ, không có ý nghĩa. Cùng cô ở bên nhau, xác thực là không có ý nghĩa.

“Cho nên Nhan Nhã Tịnh, về sau, chúng ta liền đến già đến chết cũng không qua lại nữa đi thôi, nam nữ chia tay rồi, không cần thiết gặp lại nữa, làm mình khó chịu, cũng làm người khác khó chịu!”

Chia tay?!

Nhan Nhã Tịnh đột nhiên trợn tròn mắt, anh lại chia tay với cô?!

“Anh hai, em không chia tay! Anh từng nói sẽ đối xử tốt với em cả đời mà! Nam tử hán đại trượng phụ nhất ngôn cửu đỉnh, anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm với em, liền phải chịu trách nhiệm với em đến cùng!

Anh hai, anh không muốn bị người khác lúc đầu chơi đùa lúc sau vứt bỏ, anh cũng đừng hòng lúc đầu chơi đùa lúc sau vứt bỏ em!”

“Lúc đầu chơi đùa lúc sau vứt bỏ?!” Lưu Thiên Hàn khinh thường nhìn Nhan Nhã Tịnh, “Nhan Nhã Tịnh, giữa chúng ta, chưa từng có bắt đầu, lấy đâu ra lúc đầu chơi đùa lúc sau vứt bỏ?! Từ đầu đến cuối, chẳng qua là cô một bên tình nguyện đem tôi coi thành thế thân mà thôi!”

“Bây giờ, tôi cái thế thân này, chịu đủ rồi, không diễn nữa!”

Nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn không dừng lại thêm một chút nào nữa, anh quay người, dùng tốc độ nhanh nhất đi ra khỏi uỷ ban.

Nhan Nhã Tịnh bước nhỏ chạy tới trước, muốn đuổi anh quay lại, nhưng cô vừa nắm được tay anh, liền bị anh hung ác đẩy ngã ra đất.
 
Chương 1585


Nội dung này được bảo mật. Hãy nhập mật khẩu để xem tiếp:

Mật khẩu:
 
Chương 1586


 

Chương 1586

Trong những bộ phim ngôn tình cẩu huyết đó, nam chính hoặc nữ chính muốn níu kéo tâm ý của đối phương, khi bọn họ đứng ở dưới lầu cầu xin tha thứ, đều sẽ vô duyên vô cớ đổ một cơn mưa.

Lúc đó, đối phương sẽ mềm lòng, không chút do dự chạy như bay từ trên lầu xuống, nhào vào trong ngực của bọn họ, trong mưa, ôm ấp nồng nhiệt, lúc tình cảm sâu sắc còn tới một màn hôn hít nóng bỏng.

Nhan Nhã Tịnh tự giễu cười một tiếng, đây là ông trời đang cố tình giúp cô đi, biết đâu, Lưu Thiên Hàn nhìn thấy trời mưa rồi, anh lo lắng cô sẽ bị dầm mưa, anh sẽ mềm lòng thì sao?

Cô bây giờ thực ra cũng rất muốn lao đến dưới lầu của Lưu Thiên Hàn, rồi rất trẻ trâu dâng lên một bó to hoa hồng, cầu xin anh tha thứ.

Nhưng cô không biết tối nay anh sẽ về bên nào, so với việc nhắm mắt lao bừa như một con ruồi mất đầu, còn chẳng bằng ở chỗ này ôm cây đợi thỏ.

Anh nhất định sẽ đến.

Cô biết, người đàn ông mà cô yêu, miệng cứng lòng mềm nhất.

Không cần biết ngoài miệng anh nói lời tàn nhãn đến đâu, cô bị thương một chút xíu anh đều rất rất đau lòng.

Anh đau lòng cô như vậy, sao có thể nhấn tâm để mặc cô dầm mưa!

Vốn dĩ, những hạt mưa lộp độp vẫn một mực rơi trên người cô, đột nhiên, cô liền cảm thấy không có hạt mưa đập lên lưng cô nữa.

Cô ngẩng mặt, nhìn thấy trên đỉnh đầu của cô được che bởi một chiếc ô màu đen.

Nhan Nhã Tịnh đột nhiên vui mừng như: điên, cô bất chấp cơn đau nơi mắt cá chân đứng dậy, muốn nhào vào trong lòng người đàn ông trước mặt.

Gõ liền biết, anh sẽ không thật sự không cần cô đâu.

Khi nhìn rõ gương mặt tuấn tú mang theo sát khí nồng đậm của người đàn ông trước mặt, vui mừng trên mặt Nhan Nhã Tịnh, thoắt cái tan biến.

Không phải anh, là Cung Trí Cương.

Nhan Nhã Tịnh không thích Cung Tư Mỹ, Cung Trí Cương là anh ruột cô ta, theo lý mà nói, cô cũng nên ghét anh ta.

Nhưng mà, nhìn vào gương mặt cool ngầu giống như Diệp Minh Tự, cô làm thế nào cũng không ghét nổi anh ta.

Thậm chí, đối diện với đôi mắt mang theo ánh nhìn quan tâm rõ ràng của anh ta, trong lòng cô, còn không nảy sinh một cảm giác uất ức khó tả.

Liền giống như Minh Tự đã tỉnh lại, đứng ở trước mặt cô, cô rất rất muốn nói với Minh Tự một chút về bao nỗi uất ức trong lòng co.

“Cậu Cung, sao anh lại đến đây?” Nhan Nhã Tịnh mở miệng, mới phát hiện, cổ họng của cô vô duyên vô cớ khàn đặc.

“Nhan Nhã Tịnh, anh ta ức hiếp cô có phải không?!” Cung Trí Cương không trả lời Nhan Nhã Tịnh, mà sầm mặt hỏi.

Rõ ràng, gương mặt mang theo sát khí của anh ta sầm xuống đáng sợ như vậy, nhưng nhìn vào gương mặt này của anh ta, Nhan Nhã Tịnh liền cảm thấy trong lòng ấm áp khó tả, cũng càng thêm ấm ức.

Người, thật rất là kỳ lạ, lúc đau lòng, không có người để ý đến liền không cảm thấy gì, nhưng nếu có người đến quan tâm bạn, liền sẽ cảm thấy vô cùng ấm ức.

Nhan Nhã Tịnh của lúc này, chính là như vậy.

Hơn nữa, Lưu Thiên Hàn cũng đúng là đã ức hiếp cô mà.
 
Chương 1587


Chương 1587

Anh một mực không nhớ ra cô thì cũng thôi đi, còn hết lần này đến lần khác hoài nghi tình cảm của cô dành cho anh, sao dưới gầm trời này lại có người đàn ông không nói lý đến như vậy cơ chứ!

Nhưng cô lại cứ giống như bị ma ám, thích cái người đàn ông không nói lý này.

Nhan Nhã Tịnh hít hít mũi, cố gắng bày ra dáng vẻ như không có chuyện gì, “Cậu Cung, tôi không sao, cảm ơn anh che ô giúp tôi, nhưng mà thời gian đã không còn sớm rồi, anh về trước đi, tôi ở bên này còn có việc.”

Cô đã nói nếu không đợi được anh, cô sẽ một mực đợi ở nơi này, cô nói lời giữ lời.

“Nhan Nhã Tịnh, cô ở, tôi liền ở.”

Cung Trí Cương giống như một cây đại thụ, chiếc ô trong tay anh ta che chắn mảng lớn hạt mưa cho Nhan Nhã Tịnh, mà quá nửa người của anh ta lại lộ ra bên ngoài ô, nước mưa, từ trên người anh ta chảy xuống, tuỳ ý xối xả, đối với hết thảy chuyện này, anh ta hoàn toàn không có cảm giác, anh ta chỉ nhìn vào người con gái đang ngồi xổm dưới đất, chỉ muốn, để cô bớt chịu chút gió táp mưa sa. Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nhan Nhã Tịnh không muốn phải nợ ân tình của Cung Trí Cương lần nữa, nhưng cô biết anh ta có bao nhiêu cố chấp, anh ta không đi, cô cũng không muốn phí miệng lưỡi với anh ta thêm nữa, chỉ rũ mắt yên tĩnh nhìn vào vũng nước càng lúc càng sâu trên mặt đất.

Tối nay, cô thật sự đã quá mệt mỏi rồi, mệt đến mức, đều không muốn nói nhiều thêm một câu, có thể ngậm miệng, cô liền không muốn lãng phí thêm một chút xíu nước miếng nào.

Khu vực chỗ này vốn dĩ đã có chút hẻo lánh, sau khi mưa to, trên đường càng thêm đặc biệt vắng lặng.

Cho dù có đèn đường, trong đêm mưa như thế này, một người ngồi xổm trên đất dầm mưa cũng thật quá đáng sợ.

Cũng may, có người che ô cho ô, trong lòng Nhan Nhã Tịnh mới không đến mức hoảng sợ bất an đến như vậy.

Từng đợt từng đợt gảy nước đọng trên mặt đất, Nhan Nhã Tịnh đột nhiên nhớ lại, lúc nhỏ có một lần, cô giận dõi với Diệp Thành Lâm, ngày trời mưa to bỏ nhà ra đi, ngồi trong sân viện hẻo lánh khóc tối tăm trời đất.

Khi đó, nước mưa xối đi nước mắt của cô, cũng có một chiếc ô che chắn trên đỉnh đầu cô.

Mà gương mặt của người thiếu niền che ô giúp cô, dần dần trùng khớp với gương mặt của Cung Trí Cương.

Mắt cá chân của Nhan Nhã Tịnh vô cùng đau nhức, vừa rồi dầm mưa hơn nửa tiếng đồng hồ, đầu óc của cô cũng có chút xoay mòng mòng, mãi không đợi được người mà cô muốn đợi, cô ức đến muốn khóc.

Cô ngẩng mặt, trên mặt thấm ướt một mảnh, không phân biệt được là mưa hay là nước mắt.

Cô nói, “Minh Tự, trong lòng chị rất khó chịu.”

Một giây sau, thân thể cô liền được một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy.

Giọng nói của Cung Trí Cương trầm thấp khàn khàn, lại hết sức trịnh trọng, “Nhan Nhã Tịnh, tôi từng nói qua, tôi sẽ không để người khác bắt nạt cô nữa.”

Mưa như trút nước, một chiếc Koenigsegg màu đen chầm chậm lái qua trước cổng uỷ ban, cửa sổ xe kéo xuống, Lưu Thiên Hàn vừa quay mặt qua, liên nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh và Cung Trí Cương đang ôm chặt lấy nhau.

Từ khóe môi lộ ra một tia cười lạnh, trên đôi môi mỏng, dường như được phủ lên một tầng băng lạnh. Cửa kính xe từ từ kéo lên, rõ ràng là, chỉ là cách nhau qua một lớp kính như vậy thôi, mà thế giới của hai người, cứ như đã bị ngăn cách hoàn toàn.Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

Trái tim mềm yếu khó mà kiềm chế được cảm xúc, nhưng chẳng suy cho cùng lại chỉ tự mình chuốc lấy nhục nhã, mà anh, sẽ không bao giờ tự chà đạp lên trái tim mình lần nào nữa!
 
Chương 1588


Nội dung này được bảo mật. Hãy nhập mật khẩu để xem tiếp:

Mật khẩu:
 
Chương 1589


Chương 1589

“Nhan Nhã Tịnh, cô đứng lại đó!”

Nghe thấy giọng nói của Cung Trí Cương, Nhan Nhã Tịnh dừng lại, nhưng cô lại không quay đầu lại, ‘Anh Cung, tôi đã đánh mất đi người tôi yêu, dù khó khăn đến đâu, tôi cũng sẽ tìm lại được người ấy!”

“Nhan Nhã Tịnh, anh ta sẽ không trở lại đâu! Một người đàn ông đã vứt bỏ cô như Vậy, cứ cho tìm lại được, thì có ích gì chứ!”

Cung Trí Cương chưa bao giờ là một anh chàng thư sinh hiền lành, ẩn trong con người anh ta, chính là bản chất soi hung dữ, chỉ vì sợ làm Nhan Nhã Tịnh sợ hãi, mà anh ta đã kìm nén bản tính của mình.

Bây giờ, Nhan Nhã Tịnh hết lần này đến lần khác phản nghịch lại anh ta, anh ta khó mà có thể trưng ra được cái bộ dạng hiền lành ôn khiết kia.

Anh ta cố chấp nắm lấy tay cô, “Nhan Nhã Tịnh, anh đã từng hôn em, anh cũng từng nói, anh sẽ chịu trách nhiệm với em! Anh ấy không cần em, còn anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em!”

Có những lời, Cung Trí Cương không nói, Nhan Nhã Tịnh còn muốn giả bộ như không biết, nhưng giờ anh ta đã nói ra hết những lười đó, có một số thứ đang âm thầm nhú mầm trong không gian này, hiện đã không còn cách nào có thể che giấu được nữa.

Nhan Nhã Tịnh dùng sức rút tay của mình lại: “Xin hãy buông ra! Anh Cung, tôi không cần anh chịu trách nhiệm! Giữa tôi và anh, chuyện đó là không thể! Anh Cung, tôi phải đi tìm chồng của mình, xin anh đừng cản đường tôi!”

Một đôi môi lạnh lẽo, dán chặt lấy môi cô, trong khoảnh khắc môi và lưỡi quấn lấy nhau, nhiệt độ trên môi anh ta, cũng như dần trở nên nóng như thiêu như đốt.

Anh ta đã muốn làm điều này từ lâu rồi, nhưng vì sợ làm cô sợ, nên anh ta chưa bao giờ dám tháo chiếc mặt nạ giả tạo của mình xuống.

Nhưng bây giờ, cái con người không biết trân trọng cô ấy, đã không chút do dự vứt bỏ cô, anh ta không muốn tiếp tục giả vờ nữa!

Những gì Cung Trí Cương muốn, từ trước đến nay anh ta đều có được! Cả quyền thế này, cả sự giàu có này, cả đàn bà, cũng thết Trải qua biết bao trăn trở, Cung Trí Cương hiện giờ càng phải đứng ở vị thế nên ở của anh ta, anh ta thích hương vị của cô, từ tận đáy lòng khao khát cô, anh ta không muốn buông tay, và cũng không thể nào buông tay cô!

“Bốp!”

Một cái tát giáng mạnh xuống mặt của Cung Trí Cương, nơi đôi mắt của Nhan Nhã Tịnh, vấn còn ngân ngấn lệ, nhưng chiếc cằm của oô lại hơi hếch lên, mang một dáng vẻ quật cường phi thường, mang theo một loại, kiêu ngạo bá đạo không thể xâm phạm.

Cung Trí Cương không ngờ rằng sẽ có người dám đánh mình, cái đánh khiến anh ta sững người lại.

Thừa dịp anh ta đang còn đang ngây người, Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ta, giữ một khoảng cách tương đối an toàn với anh ta.

Đôi mắt cô đỏ hoe, cô cảnh giác nhìn anh, với đầy sự tự chế giễu cùng ghét bỏ, ‘Anh Cung, xin anh hãy tự trọng!”

“Đúng vậy, anh ấy không cần tôi nữa, anh ấy bỏ rơi tôi, nhưng cho dù như vậy, thi anh cũng không có tư cách, tùy tiện khinh thường tôi như vậy!”

“Anh Cung, vừa rồi chuyện anh làm với tôi, có nghĩa lý gì chứ? Không coi trọng ý muốn của một cô gái, mà dùng vũ lực với cô ấy, anh có quyền thế thì đã sao! Trong mắt tôi, một người đàn ông không biết tôn trọng một người phụ nữ, đều là rác rưởi!”

Nhan Nhã Tịnh không muốn nói quá nặng lời, nhưng tối nay cô cảm thấy quá khó chịu, cô vốn tưởng rằng, người đàn ông giống với Nhan Minh Tự này, sẽ mang đến cho cô sự ấm áp, nhưng cô không ngờ răng, cuối cùng thứ mà cô nhận được, chỉ là sự sỉ nhục.

 
 
Chương 1590


Chương 1590

Cung Trí Cương vuốt ve nửa khuôn mặt đau đớn vì bị Nhan Nhã Tịnh đánh, cô hiện giờ đang nổi giận cứ như là một chú sư tử Con vậy, cái tát này của cô ấy, thực sự rất mạnh!

Anh ta vốn đã quen với việc phụ nữ chủ động sà vào người anh ta, đây là lần đầu tiên anh ta bị một người phụ nữ phũ bỏ như vậy, Cung Trí Cương thật sự rất bối rối.

Cho dù anh ta quyết tâm muốn giành lấy Nhan Nhã Tịnh, nhưng sau khi nhận cái tát này, và nghe những gì cô nói, anh cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục cưỡng ép co.

Cung Trí Cương bất lực thở dài, dù sao, trong trò chơi tình ái này, người thua chính là người yêu trước.

“Nhan Nhã Tịnh, anh không muốn bức ép gì em, để anh đưa em về.

“Không cần!”

Nhan Nhã Tịnh trừng mắt đầy dữ tợn nhìn anh ta, cứ như đang tránh lũ lớn dã thú, sau đó lao thắng về phía đường cái như chạy trốn.

Trùng hợp thay, ngay lúc Nhan Nhã Tịnh vừa chạy ra đường lớn, thì có một chiếc taxi không có khách chạy tới, cô vội vàng chặn chiếc taxi đó lại, sau khi cô lên xe cuối cùng cũng coi như có được một khoảng thời gian ngắn bình yên.

Nhan Nhã Tịnh tìm thấy Lưu Thiên Hàn trong căn thự của anh, anh ấy không hề thay đổi mật khẩu, vì vậy cô có thể dễ dàng đi vào.

Nhìn bóng dáng trong phòng khách quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được, ánh mắt Nhan Nhã Tịnh chua xót, nước mắt cô suýt chút nữa rơi xuống.

Cô vừa định xông vào, bất chất tất cả mà ôm lấy anh, thì đã thấy Cung Tư Mỹ mặc đồ ngủ đi xuống cầu thang.

Cổ họng Nhan Nhã Tịnh nghẹn lại, sắc mặt nhất thời cứng đờ, cô không hiểu tại sao, Cung Tư Mỹ lại ăn mặc như vậy, xuất hiện ở biệt thự của anh?Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

Cô không tin chỉ trong thời gian ngắn như vậy, anh và Cung Tư Mỹ lại ở bên nhau, nhưng mà một người phụ nữ ăn mặc như thế, ở trong nhà một người đàn ông, khiến người ta tin là không có gì thực quá khó!

Trong lòng cô, sự khó chịu dâng trào đến mức muốn ngạt thở, nhưng Nhan Nhã Tịnh vấn cố gắng giữ được bình tĩnh, đẩy cửa phòng khách trước mặt ra.

Ánh mắt đầy khinh bỉ của cô, lạnh lùng dừng trên người Cung Tư Mỹ, “Cung Tư Mỹ, cô cút ra ngoài! Nơi này không chào đón cô!”

Nơi này, là biệt thự của chồng cô, tại sao Cung Tư Mỹ có tư cách gì mà xuất hiện ở đây!

Còn nữa, bộ đồ ngủ mà cô ta đang mặc, là anh vì cô mà chuẩn bị, cô ta có quyền gì mà mặc nó!

“Nhan Nhã Tịnh, ngươi nên đi cút ra ngoài là cô mới phải!”

Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn lạnh lùng đến đáng sợ, cứ như thể, một tình yêu sâu sắc như vậy, chỉ trong nháy mắt đã biến mất, thậm chí, còn kinh khủng hơn cả một người xa lạ, hiện giờ chỉ còn sự thù địch cứ như không đội trời chung.

“Em không đi! Anh hai, em không đi! Anh là người đàn ông của em, anh ở chỗ này, em tại sao phải rời đi!”

Nhan Nhã Tịnh tiến lên phía trước, cô bất chấp ôm lấy anh, cô trước giờ không muốn trước mặt tình địch của mình để lộ ra dáng vẻ thảm thương của bản thân, nhưng bây giờ, cô nào cần cái gọi là thể diện, Biểu cảm của Lưu Thiên Hàn, chắng không dịu đi chút nào, và anh vấn đẩy cô ra không chút thương hại gì.

Nhìn thấy cô ngã sầm xuống đất, bộ dáng vô cùng thảm hại, trong mắt anh nhanh chóng ánh lên một tia đau đớn, anh cười giêu cợt, trong nháy mắt, trong ánh mắt chỉ còn lại sự lạnh lùng băng giá.

Mắt cá chân cô, đau đến nỗi khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh nhăn nhó, cô hít một hơi thật sâu, cơn đau đó, mới dần dần dịu bớt đi một chút.

Cô vịn vào chiếc bàn bên cạnh đứng dậy, nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Anh à, cho em một cơ hội cuối cùng, chúng ta có thể từ từ nói chuyện với nhau không?”
 
Chương 1591


Nội dung này được bảo mật. Hãy nhập mật khẩu để xem tiếp:

Mật khẩu:
 
Chương 1592


Chương 1592

Đã có lúc, anh coi cuốn sổ đỏ trên đó in tên Lưu Gia Thành của anh và tên cô như là bảo vật, nhưng bây giờ, trong lòng anh, nó cũng như cô, hoàn toàn là đồ bỏ đi!

Thấy anh không nói gì, Nhan Nhã Tịnh còn tưởng rằng mọi chuyện có thể thay đổi, cô ngẩng mặt lên, đáng thương nhìn anh: “Anh hai, bây giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn đi!

Em lấy mạng sống của mình hứa với anh, em về sau, em sẽ luôn đối tốt với anh!”

“Em sẽ yêu anh yêu anh rất nhiều, yêu anh bằng cả trái tim!”

“Anh hai, em bảo đảm với anh, những lời mà em nói, em sẽ luôn đảm bảo thực hiện nó! Nếu em không yêu anh, em nguyện bị sét đánh, bị ngàn mũi tên xuyên qua!”

“Nhan Nhã Tịnh, những điều này có ý nghĩa gì sao?”

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng nhếch khóe môi, “Những lời này của cô, thật vô vị!”

“Nhan Nhã Tịnh, đã có lúc, tôi còn tưởng cô thực sự yêu Lưu Gia Thành tôi, tôi tin tưởng cô, đáng tiếc, sự ước tín và danh dự của cô, ở trong lòng tôi, sớm tan thành khói mây rồi!”

“Lại còn thề độc? Hừ! Cái khuôn mặt này của cô, làm tôi phát tởm!”

“Nhan Nhã Tịnh, tôi khuyên cô đừng cố nữa! Chẳng phải cô chỉ muốn lừa tôi trở lại và tiếp tục làm người thay thế cho Thiên Hàn sao? Đáng tiếc là tôi, Lưu Gia Thành này, không ngu ngốc như vậy. Mộng tưởng này của cô, không thể thành hiện thực đâu!”

“Anh hai, em không có!” Nhan Nhã Tịnh thiếu chút nữa chính mình bẻ gãy cổ, “Anh hai, anh thật sự không phải người thay thế, anh là anh, không thể thay thế! Anh hai, tại sao anh không tin lời em nói? nếu? Anh chỉ dựa vào một bản ghi âm bị người khác cố ý chỉnh sửa rồi khép tội cho em, điều đó thật không công bằng với em!”

“Không công bằng?”

Lưu Thiên Hàn ánh mắt lạnh sắc như băng tẩm độc, “Nhan Nhã Tịnh, đoạn ghi âm kia, lẽ nào là có người kề dao vào cổ ép cô nói sao?!”

“Không! Không có ai ép buộc cô cả! Cô đều chỉ nói những lời trong lòng cô! Nhan Nhã Tịnh, nếu cô nói là không công bằng, vậy cô dùng loại thủ đoạn đó lừa tôi. Cô coi tôi là thế thân cho Thiên Hàn, cô đối xử với tôi như thì là công bằng?!”

“Cút đi! Từ nay về sau, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa! Vì cô là vợ của Thiên Hàn, tôi không muốn làm gì cô cả!”

Dừng một chút, Lưu Thiên Hàn nói tiếp, rõ ràng từng chữ từng chữ một: “Nhưng nếu cô vần cố chấp trong nỗi ám ảnh của mình, tiếp tục làm tôi thấy kinh tởm, tôi Lưu Gia Thành, nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết!”

Sống không bằng chết!

Hai Nhan Nhã Tịnh muốn khóc, nhưng cuối cùng, lại cười lên một tiếng đầy thê lương.

Bây giờ, anh không cần cô nữa, mà chọn ở cùng với Cung Tư Mỹ, cô coi như sống không bằng chết rồi, anh còn muốn cô sống không bằng chết như thế nào nữa?

Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh vẫn đang ôm lấy mình, Lưu Thiên Hàn thô bạo lắc cánh tay của mình, hung bạo hất cô ra.

Lần này, cô hất va vào cạnh bạn, góc bàn sắc nhọn, đập mạnh vào người cô, cô ngã sõng soài đầy thảm hại ra đất, đau đến mức không gượng dậy được nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của cô, Lưu Thiên Hàn vô thức muôdn đưa tay kéo cô lên, hơn nữa, cả người cô ướt sũng, trông rất đáng thương.

Anh phát hiện ra rằng, dù hận cô đến chết đi sống lại, nhưng nhìn thấy cô như vậy, trong lòng anh, vẫn không kìm được đau đớn.

Nhưng khi nghĩ đến đoạn ghi âm đó, Lưu Thiên Hàn cuối cùng cũng không đưa tay ra.
 
Chương 1593


Chương 1593

Anh cười nhạo chính mình, khóe môi hạ xuống, trên mặt anh lúc này, chỉ còn lại sự lạnh lùng, tàn nhẫn.

“Nhan Nhã Tịnh, bảo trọng!”

Nói xong, Lưu Thiên Hàn không muốn để ý đến Nhan Nhã Tịnh nữa, anh quay người và bước lên cầu thang.

Đêm nay cô dầm mưa lặn lội tìm anh lâu như vậy, không dễ gì mới tìm thấy anh, đương nhiên cô không muốn để anh biến mất khỏi tầm mắt mình như thế này.

Cô bò tới, ôm chặt lấy chân anh, sống chết không chịu buông.

“Anh hai, anh đừng đi! Anh đừng đi tìm Cung Tư Mỹ, được không?”

Nghĩ đến lần trước họ chia tay, cô nhờ việc muốn làm bạn với anh, mà thành công giành lại được tình cảm của anh, cô hít một hơi, rồi vội nói: “Anh hai, em biết anh không muốn làm bạn trai em nữa, vậy chúng ta làm bạn bè bình thường được không?”

“Anh hai, khi là bạn bè, chúng ta có thể nói chuyện tám gầu, ngồi xuống, bĩnh tình cũng nhau nói chuyện, được không anh?”

Bạn bình thường? Hai Cô thay đổi, cũng nhanh thật đấy!

“Nhan Nhã Tịnh, tôi thấy nam nữ chia tay không nhất thiết phải làm bạn bè với nhau!

Vốn dĩ gặp nhau là ghét nhau tại sao tôi lại phải tự rước rắc rối về mình với cái gọi là bạn bè bình thường chứ?”

“Anh hai, anh làm bạn với em anh không có thiệt đâu, em có thể nấu cơm cho anh, còn có thể…”

“Tôi không cần!”

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng cắt ngang lời Nhan Nhã Tịnh, ánh nhìn lạnh lẽo trong mắt anh, như xuyên vào trái tim đang run rẩy của Nhan Nhã Tịnh, “Giặt quần áo nấu cơm, tôi thuê giúp việc là được rồi, cần gì để cô đến làm phiền tôi chứ?”

rEm Anh ấy nói cô còn không bằng một người giúp việc, điều này khiến trái tim cô vô cùng khó chịu.

Cô cũng là người coi trọng thể diện, nhưng cô phải làm sao đây, cô quá thích anh quá thích anh mất rồi, anh đối với cô, như là không khí, như là nguồn nước, không có anh, cô thật sự sống không nổi.

Cô cụp mắt xuống, trái tim cô, trong phút chốc thấp hèn thành như những hạt bụi.

“Anh hai, nếu anh không muốn cùng em làm bạn bè bình thường, vậy chúng ta làm bạn tình đi? Anh không cần chịu trách nhiệm với em, cũng không cần tốn tiền, em cũng sẽ không làm anh tức giận nữa đâu.”

Bạn tình?

Lưu Thiên Hàn nhấc mí mắt đầy thâm sâu, anh không nói gì cả, mà nắm lấy vai cô và kéo cô đứng dậy từ mặt đất.

Chiều cao của anh, cao hơn cô rất nhiều, anh cúi đầu, nhìn thẳng cô.

Đột nhiên, anh dùng sức khóa chặt môi co, và hôn cô như cắn.

Nhan Nhã Tịnh trong lòng hơi động, anh đây là, đồng ý với yêu cầu của cô rồi?

Ngay lập tức, trong lòng cô tràn ngập một nỗi thê lương khó tả, hóa ra lại rơi vào loại quan hệ như vậy, thật nực cười!Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

Trở nên hèn kém đến mức, trong lòng anh, còn không bằng một con điểm!

Nhưng dù như vậy, Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn buông bỏ, cho dù nhân phẩm của cô bị chà đạp, ít nhất, cô vẫn có cơ hội đến gần anh, còn có thể tìm cách cùng anh làm lành lần nữa, không đến mức, không còn cơ hội nào.

Bây giờ cô ấy đã quyết định trở thành mối quan hệ đó với anh, cô nên làm hài lòng anh ấy.

 
 
Chương 1594


Nội dung này được bảo mật. Hãy nhập mật khẩu để xem tiếp:

Mật khẩu:
 
Chương 1595


Chương 1595

Nghĩ đến việc cô chỉ lợi dụng anh để làm thế thân, tàn nhẫn chà đạp tình cảm của anh, nhưng anh vấn thấy thương cô, anh lập tức chán ghét bản thân đến cực điểm.

Anh nén lòng, ép mình tiếp tục đối xử lạnh lùng với cô, anh nhìn cô, nghiến răng nói: “Nhan Nhã Tịnh, cô có biết một người như thế nào là ghê tởm nhất không?! Chính là bản thân dơ bẩn mà không tự mình ý thức được điều đó, thật buồn nôn!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô thật đáng ghê tởm!”

“Cút! Đừng lại xuất hiện ở trước mặt tôi nữa làm tôi ghê tởm nữa! Tôi sợ, tôi buồn nôn khi thấy cô!”

“Anh hai, em không ghê tởm, em không ghê tởm…” Nhan Nhã Tịnh lắc đầu nói đi nói lại.

Cô muốn ôm anh lần nữa, còn chưa kịp với tới, anh đã nắm lấy cánh tay cô, ném cô ra khỏi phòng khách.

Anh nhanh chóng khóa cửa phòng khách, cách ly cô hoàn toàn như ở hai thế giới.

Trận mưa lớn này, dường như rơi không có dấu hiệu ngừng lại, những hạt mưa, cứ tùy ý rơi xuống người Nhan Nhã Tịnh, làm nhòa đi mắt cô.

Tâm mắt của cô, dần trở nên mơ hồ, nhưng cô vẫn cố chấp nhìn người đàn ông trong phòng khách, mắt còn không nỡ chớp xuống.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, rèm cửa đã bị anh kéo xuống, cô muốn nhìn anh, cũng không thể nhìn thấy anh.

Nhan Nhã Tịnh chán nản xoay người, cô khập khiêng đi ra ngoài, thậm chí, cô còn có nghĩ đến việc tự hủy hoại bản thân, tự dìm chết chính mình.

Nhưng nếu cô ấy không còn nữa, An Bảo và An Mỹ còn có Thu Quỳnh, sẽ rất buồn!

Đợi đến khi anh lấy hồi phục trí nhớ, anh ấy cũng sẽ buồn biết bao!

Anh đối với cô tàn nhãn như vậy, lạnh lùng như vậy, thật buồn cười khi cô vẫn lo lắng anh sẽ đau lòng.

Nhưng đời này, anh còn có thể khôi phục trí nhớ không?

Nhan Nhã Tịnh loạng choạng đi ra ngoài biệt thự, mặc dù cô cực kỳ không muốn để anh cô nam quả nữ ở cùng phòng với Cung Tư Mỹ, nhưng hiện tại, anh thậm chí còn không muốn nói chuyện với cô, hình như, cô không thể làm gì được nữa rồi.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng không ổn, chỉ là sau khi dầm một trận mưa to gió lớn, đầu của cô cứ như bị đá đè xuống Ra khỏi cổng biệt thự mấy bước, cô chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thế giới của cô, hoàn toàn cũng tối đen…

Sau khi đuổi Nhan Nhã Tịnh ra khỏi phòng khách, Lưu Thiên Hàn đứng bất động trong phòng khách, như một cái cọc gõ.

Tấm rèm tối màu, hoàn toàn che mất tầm mắt của anh, anh không nhịn được vươn tay muốn kéo rèm ra, nhưng cuối cùng, lại thu tay về.

Bây giờ đã quyết định sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt, tại sao lại tiếp tục khiến bản thân không hạnh phúc!

Nhan Nhã Tịnh, tôi sẽ không để em chà đạp trái tim Lưu Gia Thành tôi một lần nào nữa!

Nhưng nghĩ đến, bên ngoài mưa rất to, hơn nữa cô lại không cầm ô, mấy lần, anh suýt nữa không nhịn được mà định lao ra ngoài.

Anh sợ đến cuối cùng mình sẽ không khống chế được trái tim mình, nguyện ý làm người thế thân cho người khác, đành ép mình, xoay người đi lên lầu.

Nhìn thấy Cung Tư Mỹ ngồi ở trên giường lớn trong phòng, mặt anh tối sầm xuống.

Đó, chính là giường của anh và Nhan Nhã Tịnh.
 
Chương 1596


Chương 1596

Trên đó, anh từng dùng những tư thế điên cuồng nhất cùng cô ấy! Ai cho cô ta cái dũng khí, ngồi trên giường của anh và Nhan Nhã Tịnh? !

“Cung Tư Mỹ, ra ngoài!”

Thấy Lưu Thiên Hàn một mình đến, Cung Tư Mỹ không khỏi cảm thấy vui vẻ, cô ta biết rằng, Nhan Nhã Tịnh nhất định đã bị anh đuổi đi.

Bởi vì trong lòng cô ta đang rất vui vẻ, cho dù giọng điệu của anh lạnh như băng, cô ta cũng thấy không sao, mà ưu nhã đứng dậy, đi về phía anh với nụ cười ngọt ngào.

“Anh Gia Thành à, anh không cần cảm thấy áy náy, Nhan Nhã Tịnh người phụ nữ đó, không đáng đâu, cô ta căn bản không xứng với anh!”

Cung Tư Mỹ muốn nói gì đó, lại chỉ cảm thấy cổ đau nhói, lời vừa tới miệng, lập tức bị nghẹn lại.

Cô ta trợn tròn mắt, không thể tin nổi mắt mình nhìn Lưu Thiên Hàn, anh ta cư nhiên, lại bóp cổ cô ta!

“Anh Gia Thành, anh… anh làm gì vậy! Em khó chịu quá, anh… buông em ra!”

“Cung Tư Mỹ, nói cho cô biết, cô không xứng!”

“Cút”

Nếu không phải vừa rồi để chọc giận Nhan Nhã Tịnh, anh đã sớm ném con đàn bà không biết tốt xấu Cung Tư Mỹ ra ngoài rồi.

Cô ta không có mật khẩu biệt thự của anh, đương nhiên không vào được, nhưng khi anh lái xe vào biệt thự, cô ta đã nhân cơ hội theo anh vào.

Sau khi cô ta theo vào, cô ta cứ ở mãi phòng khách không chịu đi, còn nói cần đi vệ sinh.

Đi vệ sinh thì đi, Lưu Gia Thành anh cũng không đến nỗi ép phụ nữ phải tè ra quần, nhưng mà ai biết, cô ta vào nhà vệ sinh không phải là để giải quyết nhu cầu cá nhân, mà là để tắm, còn dám mặc quần áo ngủ anh chuẩn bị cho Nhan Nhã Tịnh!

Anh là một mỹ nam có gu thẩm mỹ trai thắng điển hình, hầu hết đồ ngủ anh chuẩn bị cho Nhan Nhã Tịnh đều là màu hồng tươi tăn đáng yêu, cứ cho sau này anh có muốn cùng cô làm này làm kia, anh cũng chuẩn bị cho cô rất nhiều kiểu áo ngủ đó, phần lớn đều là màu hồng.

Nhan Nhã Tịnh đặc biệt thích hợp khi mặc đồ màu hồng, cô ấy trông dịu dàng, lại càng mặc đồ màu hồng trông càng trong trẻo và dễ thương, giống như một học sinh cấpChatrong sáng và đáng yêu, khiến anh ấy luôn không kiềm được dục vọng khao khát cô.

Tuy nhiên, vẻ ngoài của Cung Tư Mỹ trông trưởng thành hơn, cô ta mặc bộ đồ màu hồng dịu dàng này, nhìn thế nào cũng thấy không hợp.

Thực sự là khiến anh cảm thấy buồn nôn.

“Anh Gia Thành, em biết Nhan Nhã Tịnh đã làm anh đau lòng, anh rất đau lòng, anh nói em sao cũng được, em không trách anh đâu.

Cung Tư Mỹ hít sâu một hơi, có chút khó khăn nói: “Anh Gia Thành, em và Nhan Nhã Tịnh khác nhau, em sẽ không coi anh là vật thay thế cho ai cả, em rất thích anh. Anh Gia Thành, hãy cho em một cơ hội được ở bên anh, được không?”Mật Khẩu Chương tiếp theo là 123456. MOng các bạn thông cảm cho sự bất tiện này.

“Cung Tư Mỹ, đoạn ghi âm đó, là cô gửi cho tôi đúng không?!”

Emao Cung Tư Mỹ theo bản năng muốn biện hộ cho mình, nhưng còn chưa nghĩ ra từ ngữ thích hợp, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh nói: “Sau này, nếu để tôi biết cô dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy gài bẫy hại Nhan Nhã Tình, tôi nhất định sẽ giết chết cô!”

“Cung Tư Mỹ, lúc tôi vừa tỉnh, cô đã chăm sóc cho tôi, mặc kệ lúc đó cô có mục đích gì, nhưng ân tình cô chăm sóc cho tôi, tôi ghi nhớ. Đây là, cơ hội cuối cùng tôi dành cho cô, nếu còn có lần sau, thì cô, đừng mong sẽ sống sót!”

Nói xong, Lưu Thiên Hàn hung hăng hất văng Cung Tư Mỹ ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom