Cập nhật mới

Dịch Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh: Ác Ma, Ở Cách Vách

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


Editor: May

“Anh trai nhỏ, cứu em, cứu em! Phía sau em, phía sau! A, bên trái, bên trái! Hù chết em, lần này em khẳng định sẽ……”

Không đợi Tiểu Lâm nói xong.

Chỉ thấy trên màn hình di động, một đạo bóng người tuấn dật giống như gió lướt về phía Tiểu Lâm, tay phải nâng lên, đầu tiên là bày ra một kiếm trận.

Tiếp theo kiếm dài quét ngang, không chỉ là tốc độ mau, còn có vị trí tinh chuẩn, làm ba người đó đều bị vây ở trong, ánh sáng bạc rơi xuống, trốn không thể trốn.

Vì thế, Tiểu Lâm liền ngây ngốc nghe tai nghe, truyền tới một đạo lại một đạo hiệu ứng âm thanh.

First blood!

Doublekill!

Triplekill!

Tam sát, tam sát liên tục!

Tiểu Lâm chấn kinh rồi!

Nỉ non ra một câu: “Quá soái.”

Xác thật là rất soái.

Đối phương soái đến, hoàn toàn không muốn tiếp tục đánh nữa!

“Thích khách đối diện, ngươi che chở một tên thịt khô sao!”

“Rốt cuộc ai mới là xe tăng của các người?”

“Có thể chơi trò chơi dựa theo kịch bản khonog đại ca, muốn khóc!”

Mạc Bắc không nói gì, bất động thần sắc đánh nhóm đối diện.

Nhóm đối diện…… Trực tiếp sụp đổ.

Tiểu Lâm nhìn từ đầu đến đuôi, cậu bẻ đầu ngón tay nhỏ đếm qua, anh trai nhỏ tổng cộng giết mười ba người, chỉ chết một lần, lần chết đó còn là ở đối diện hồ suối chết.

Quả thực chính là tú phi toàn trường!

Quá soái, quá soái!

Tiểu Lâm hoàn toàn kích động, một ván trò chơi không đủ, lôi kéo Mạc Bắc lại đánh một phen, thân hình ở trên sô pha nhích tới nhích lui.

Hoàn toàn không có ý thức được anh trai nằm ở trên giường, đã ném ánh mắt về phía cậu.

Càng là như vậy, càng là khiến cho Phong Nại chú ý.

Anh không chút để ý nhướng mày, nửa tiếng, Lâm hố hố còn chưa có tới tìm anh cầu cứu?

Không bình thường.

Phong Nại đứng lên, một sườn mặt tuấn mỹ, tóc đen còn có chút hỗn độn, hai chân thực thon dài, dạo bước đi về phía Tiểu Lâm.

Hình đầu kia là kết thúc.

Chỉ nghe Tiểu Lâm nói với WeChat: “Anh trai nhỏ, lần sau chúng ta chơi nữa được không, em không hề hố chút nào đúng không?”

Phong Nại nửa cong eo, thấp mắt xuống, nhìn thấy chính là hồi đáp của bên kia.

Một chữ “ừ”, phi thường lãnh đạm.

Cũng không biết em trai anh đang hưng phấn cái gì.

Phong Nại duỗi tay, trực tiếp rút điện thoại di động về, không có hứng thú nhìn nữa.

Tiểu Lâm sửng sốt, khuôn mặt nhỏ soái khí, nhìn về phía đầu sỏ gây tội!

“Anh, em còn chưa có nói ngủ ngon với anh trai nhỏ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Editor: May

Phong Nại nghe vậy, chỉ nhìn lướt qua lượng pin của di động, lấy dây sạc pin ra, tức chết người đền mạng: “Chuyện đó có quan hệ gì với anh?”

Tiểu Lâm: “Anh là anh trai ruột của em sao?”

“Hiện tại có thể không phải.” Một tay Phong Nại cắm vào túi quần, vốn là muốn khóa màn hình, không nghĩ tới chạm tới thành tích trò chơi.

Kỷ lục đối chiến thắng năm ván liên tiếp, hơn nữa mỗi một ván đều biểu hiện hai chữ nghiền áp, cực kỳ đáng chú ý.

Tiểu Lâm cũng thấy được, vẻ mặt khoe khoang: “Anh trai nhỏ của em rất lợi hại nha, lợi hại hơn anh nhiều, mang em bay toàn bộ, anh luôn nói em hố, vừa rồi anh trai nhỏ nói, nói người khác hố người, là bởi vì năng lực anh ta không đủ, không thể một sát năm, hừ!”

Phong Nại click mở giao diện WeChat, quả nhiên có một câu như vậy.

Chẳng qua ngữ khí không giống nhau.

Bên kia rõ ràng phai nhạt rất nhiều.

Giống như chỉ là đang tự thuật sự thật.

“Không lời gì để nói đi?” Lần đầu tiên Tiểu Lâm cảm thấy cậu thắng anh trai độc miệng này của mình, đứng ở trên sô pha, ưỡn thẳng sống lưng.

Phong Nại cho cậu một chữ a: “Ván chơi thấp, có cái gì hay mà nói.”

Tiểu Lâm không phục: “Anh trai nhỏ của em không chỉ lợi hại ở ván chơi thấp, anh chưa thấy qua anh ấy chơi game, hoàn toàn không hiểu, anh ấy khẳng định là một cao thủ, thôi, em không nói với anh nữa, đưa di động cho em, em muốn nói chuyện phiếm với anh trai nhỏ của em!”

“Bạn học Phong Tiểu Lâm, 10 giờ rưỡi tối, giờ ngủ của em đã qua hơn phân nửa, còn ở đây nói điều kiện với anh, là muốn anh thông báo người trong nhà mang em trở về?” Phong Nại đứng ở kia, nửa người trên vẫn là trần trụi, mặt mày như họa.

Tiểu Lâm vừa nghe ba chữ mang trở về liền sợ hãi: “Được rồi, vậy anh nhớ rõ nói chuyện với anh trai nhỏ của em khách khí một chút, đừng để cho anh ấy nhìn ra được, là thay đổi người.”

Phong Nại không nói chuyện, chỉ nghiêng đầu xuống.

Tiểu Lâm lập tức chạy đi.

Phong Nại thu hồi ánh mắt về, vừa vặn bên kia phát tới một câu: “Đi ngủ sớm một chút.”

Phong Nại trước nay đều sẽ không trò chuyện WeChat với ai.

Đến đội viên của anh tìm anh, đều phải làm tốt chuẩn bị bị anh kéo đen.

Dù là loại công cụ nói chuyện phiếm WeChat hay là QQ này, anh đều rất ít chạm vào, nguyên nhân chính là lúc trước điền tư liệu từng công bố qua, người thêm anh vào quá nhiều.

Lúc này đây, cố tình là em trai anh trêu chọc ra.

Nhưng với chiến tích vừa rồi, đối phương còn nói Lâm hố hố không hố?

Gia giáo kiên nhẫn hẳn là cũng không tệ lắm.

Hơn nữa đối phương còn từng giúp Lâm hố hố.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


Editor: May

Phong Nại nghĩ nghĩ, ngón tay thon dài khẽ nâng lên, ấn ở trên cảm ứng……

“Lại đến một ván.”

Mạc Bắc nhìn tin tức nhảy ra trên di động, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, đại khái là ngữ khí không có manh như vừa rồi, không khỏi đánh qua hai chữ: “Chính chủ?”

Phong Nại nhướng mày một chút, ngón tay sau khi ma xát ở trên màn hình một lúc, như là đang tính toán cái gì, ánh mắt chợt lóe một diệt, cuối cùng về qua một câu: “Anh trai nhỏ, vì sao anh lại muốn hỏi em vấn đề này chứ.”

Xùy, ngữ khí nói chuyện của em trai anh, thật sự chính là…… Bắt chước lên, đều làm người muốn nổi da gà.

Ngữ khí quen thuộc trở lại lần nữa, Mạc Bắc mới buông ly nước, trả lời nói: “Không có gì, không còn sớm, hôm nay liền tới đây trước, ngủ đi.”

Lãnh đạm như vậy? Thân hình lười biếng của Phong Nại dựa ra sau một chút, có chút không chút để ý: “Vậy anh trai nhỏ, ngày mai chúng ta lại hẹn đi, được không?”

Ngày mai? Mạc Bắc suy nghĩ chương trình một chút: “Có thể, 7 giờ tối anh sẽ online.”

Dễ nói chuyện như vậy? Phong Nại lại nhìn thoáng qua chiến tích trò chơi vừa rồi, ngón tay thon dài trắng nõn rơi xuống: “Vậy em liền lên tuyến chờ anh trai nhỏ trước nha.”

Sau khi Mạc Bắc ừ một tiếng, nghĩ đến đối phương vẫn là một đứa bé, lại nghĩ tới lời nói sư phụ đã dạy cô trước kia, một khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh, lại trở về một tin tức: “Ngủ ngon, moah moah.”

Moah moah?

Ngón tay Phong Nại dừng lại.

Dù sao, đối với một người đàn ông.

Anh thật sự đánh không ra hai chữ moah moah này.

Chỉ trả lời câu ngủ ngon.

Lại không giống ngữ khí của anh trai anh.

Cho nên nói gia hỏa Phong Tiểu Lâm kia, ngày thường bán manh cái gì.

Một đôi mắt đào hoa của Phong Nại, đuôi mắt nhướng lên, cánh tay liền như vậy đặt ở một bên, như là có chút mệt, tóc đen hỗn độn dán vào trên trán, lộ một đoạn xương quai xanh xinh đẹp, cuối cùng tùy ý ném điện thoại, chậm rãi nhắm mắt lại.

Mạc Bắc cũng không có xem di động nữa.

Dù sao, học sinh cao trung đều phải dậy sớm.

Ngày hôm sau, 7 giờ rưỡi sáng.

Đám học sinh đi học sớm cầm bữa sáng tới, lúc nhìn thấy thiếu niên ngồi ở bên cửa sổ, cầm sách tiếng Anh trên tay, sữa đậu nành thiếu chút nữa vung ra.

Chuyện này không bình thường!

Sao Mạc Nam sẽ xuất hiện ở đây vào giờ này?

Bình thường anh ta đều là đi đến trễ!

Hiện tại đầu năm nay, đến học sinh hư cũng biết chăm chỉ học tập sao?

Đây là tâm lý của bạn học nam.

Kế tiếp, là bạn học nữ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


Editor: May

“A a a! Thật soái! Thật soái! Trước kia sao tôi lại nhìn không ra anh ấy soái như vậy chứ? Không biết hiện tại đi qua nói anh ấy làm bạn trai tôi, anh ấy có thể đáp ứng hay không!”

Rõ ràng bị rất nhiều người nhìn chăm chú, nhưng sườn mặt kiacủa Mạc Bắc lại không hề có một chút thay đổi, vẫn thực tuấn mỹ thanh quý.

Hôm nay thiếu niên không có mặc tây trang, mặc chính là đồng phục học sinh thống nhất của trường học.

Kéo khóa kéo áo khoác đến phía trên nhất, chỉ lộ ra một chút đường cong ở hàm dưới, ngoài cửa sổ có cánh hoa nhẹ nhàng theo gió bay tới, rơi ở trên tóc mái màu đen của anh, bị anh bắt lấy, nhẹ nhàng thổi đi.

Các bạn học nữa, đã bỏ mình toàn bộ!

Sao lại có thể lãnh soáinhư vậy!

Lúc này đây thét chói tai không thể khống chế được.

Thiếu chút nữa khiến cho Triệu Kiện Kiện còn chưa dẫm bước tiến vào, cắn phải khoảng không, vứt bỏ bánh bao thịt bò của mình.

Chỉ là, giây tiếp theo, anh vẫn là mở miệng ra.

Ta dự vàoa.

Tình huống gì đây?

Anh Nam?

Hiện tại đã đi học rồi sao?

Không, không đúng nha.

Lúc mẹ anh cầm chổi lông gà bắt anh rời giường, rõ ràng cách thời gian đi học còn rất sớm.

7 giờ rưỡi, cách thời gian đi học còn có nửa tiếng.

Đại vương đến trễ - anh Nam lại có thể ở đây rồi!

Còn mặc đồng phục của trường học!

Một bộ dáng học sinh giỏi nghiêm túc chính đáng kia.

Còn làm sao có thể hẹn đánh một trận với Nhất Trung đối diện!

A?

Triệu Kiện Kiện thật sự sốt ruột, đến rớt bánh bao thịt cũng không có đi quản.

Sau khi ngồi xuống hỏi một câu: “Anh Nam, có phải anh đã quên hôm nay còn muốn tiếp tục chuyện đánh nhau?”

Mạc Bắc nghiêng đầu, chỉ dùng ngữ khí nhàn nhạt cho anh ta bốn chữ: “Không quên, không đi.”

Triệu Kiện Kiện hít sâu một hơi: “Anh Nam, anh không bình thường lắm đó anh biết không? Cái gì cũng đừng nói, sự tình liên quan vinh dự của Nhị Trung chúng ta, là đàn ông liền lên nha.”

Một taycủa Mạc Bắc chống hàm dưới, không nói lời nào, liền nhìn anh ta như vậy.

Ánh mắt kia có chút lạnh lẽo.

Triệu Kiện Kiện rụt rụt về sau, lại rụt rụt, nhỏ giọng nói thầm: “Dù sao cũng không thể hủy bỏ, huống chi em chính là nhận được tin tức, K Thần cũng tới, điểm danh tới chọn anh.”

K Thần?

Sau khi Mạc Bắc nghe đến xưng hô gì, nhớ tới một màn ở ga tàu cao tốc kia.

Quả nhiên, có người chỉ là một khuôn mặt lớn lên soái mà thôi.

“Có hứng thú đi, em liền biết, nhắc tới K Thần, anh tuyệt đối có hứng thú!” Triệu Kiện Kiện lấy di động ra: “Bây giờ em liền liên hệ bọn họ, hẹn!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24


Editor: May

Có thể nói, đây là một hiểu lầm phi thường hoàn mỹ.

Mạc Bắc cũng không có đáp ứng.

Mà Phong Nại, lại là ở sau khi tan học, cần thiết phải đi con đường nào đó.

Vì thế, liền ở chạng vạng cùng ngày, xuất hiện một màn như vậy.

Đại khái hai mươi mấy học sinh, không có mặc đồng phục trường học chiếm đại đa số, đứng ở chỗ kia, trên tay còn cầm gậy bóng chày, đứng đối lập nhau.

Một bên là Nhị Trung, một bên là Nhất Trung.

Là đều biết đây là muốn tới một trận lớn.

Một ít nhóm học sinh ngoan sôi nổi tránh đường mà đi.

Chính là không muốn chọc phải phiền toái gì.

Cố tình Mạc Bắc và Phong Nại, đều là cái loại người không muốn vòng đường xa này.

Cho nên, hai người liền đối diện nhau.

Không hề dự liệu, lại ở bên trong tình lý.

Bất đồng chính là, Phong Nại ở sau khi xem đến tình huống phía trước, bước chân dừng một chút, tùy tiện tìm một cái cây gần đó đi qua.

Ý tứ kia thực rõ ràng, chờ đến dọn dẹp bãi xong, anh lại đi.

Do đó khí tràng phát ra ngoài, cũng là thực kiêu ngạo.

Đám người Triệu Kiện Kiện đứng ở kia, nhìn người dựa dưới tàng cây phía sau mười mấy học sinh Nhất Trung kia, vẫn là có điểm phát run.

Dù sao đối phương cũng là K Thần.

Quay đầu đi, phản ứng đầu tiên của Triệu Kiện Kiện, chính là tìm “Anh Nam.” của bọn họ

Hơn nữa phóng thấp giọng nói: “Anh Nam, anh xem, K Thần liền ở kia.”

Sân thể dục của Nhất Trung bên kia và con đường ranh của Nhị Trung vốn dĩ liền rất hẹp, cũng liền nói cho dù là giằng co, khoảng cách cũng hoàn toàn không xa.

Cho nên, lúc Mạc Bắc theo phương hướng được chỉ nhìn qua, nhìn thấy chính là bóng ngườikhông chút để ý kia, người nọ mặc đồng phục trường học, trên mặt còn mang khẩu trangmàu đen, trên khẩu trang lộ ra đôi mắt sâu thẳm ngược lại thực khiến người chú mục, nhưng thực hiển nhiên, anh ta cũng không có nhìn bên này, đại khái là không quá để ý, một mình cầm một quyển sách, dựa nghiêng dưới tàng cây.

Tình huống như vậy, còn đang đọc sách?

“Mỗi lần K Thần đều như vậy.” Triệu Kiện Kiện tiếp tục nói: “Làm người đoán không được khi nào anh ta sẽ động thủ.”

Mạc Bắc không nói chuyện, mà là một tay cắm túi quần, một tay xách theo cặp sách, tiếp tục dạo bước đi về phía bên phải, sườn mặt góc cạnh thanh quý lại lạnh lẽo.

Đây là vì sao mặc dù hiện tại tính cách cô và Mạc Nam không giống nhau, cũng sẽ không có người hoài nghi chuyện cô là con gái.

Ngoại trừ tuấn mỹ, trên người cô còn có một cổ lạnh nhạt bức người, dù là khi nào, phía sau lưng vĩnh viễn đều là thẳng tắp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25


Editor: May

Không giống đại đa số học sinh cao trung, non nớt chưa lui, hỏa khí tận trời.

Cô thanh quý cấm dụcnhư vậy, đứng ở trong một đám học sinh cao trung tùy thời đều muốn làm kiểu dáng, có vẻ đặc biệt xuất sắc.

Nhưng rơi ở trong mắt đám người Nhất Trung.

Thái độMạc Bắc như vậy, không phải thị uy chính là khiêu khích.

Đặc biệt là ngày hôm qua người này còn mới vừa thu thập bọn họ!

Người thứ nhất trên cánh tay còn quấn băng gạc nhịn không được, trực tiếp gào lên: “Mạc Nam, mày cho rằng mày còn có thể đi?”

Mạc Bắc chỉ ngước mắt nhìn lướt qua bên đó.

Cô đã nói qua cô muốn đi khi nào.

Bày như vậy, không đánh một trận, không qua được.

Nhưng có một chuyện, sư phụ cô từng nói qua, bắt giặc bắt vua trước, dù những lời này dùng ở chỗ này có chút không quá thích hợp.

Nhưng ánh mắt Mạc Bắc vẫn xẹt qua những người này, trực tiếp khóa định ở trên người bóng dáng thon dài kia.

Người bị bỏ qua kia, thấy gia hỏa này đến để ý cũng không để ý hắn một chút, hỏa khí liền vọt lên đầu, vung gậy bóng chày trên tay lên liền đánh về phía Mạc Bắc bên này!

Nhưng làm hắn không nghĩ tới chính là động tác của người kia sẽ càng mau hơn hắn.

Rầm một âm thanh vang lên!

Lại là cặp sách đáng chết kia!

Hắn bị đập đến cằm có chút biến hình cùng biểu tình vặn vẹo nhìn qua có chút thảm.

“Ta thảo…… Mạc Nam mày có bản lĩnh đừng giở thủ đoạn……”

Chữ đoạn này hắn còn chưa có nói xong, liền thấy người trước mắt không biết làm sao, lại đã xông qua vòng vây dày đặc của bọn, giống như anh còn biết khinh công vậy.

Động tác vừa nhanh lại xinh đẹp, không đợi lúc bọn họ phản ứng lại.

Người nọ đã một phen xách cổ áo của K Thần bọn họ lên!

Từ trình độ nào đó mà nói, Phong Nại chính là bị dính liếu tai họa, vươn cánh tay chắn một cái, ánh mắt đều có chút lạnh: “Cút.”

Lại là chữ này?

Mạc Bắc không nói nhảm, một khuôn mặt tuấn tú đạm mạc, trực tiếp động thủ.

Phong Nại a một tiếng, dứt khoát lưu loát đá một chân qua, còn xem sách cái gì!

Lão đại Nhất Trung và Nhị Trung đều đánh nhau rồi.

Người khác còn thất thần sao?

Triệu Kiện Kiện nói một câu: “Các anh em lên đi!”

Đánh hội đồng của hai nhóm trung học liền bắt đầu như vậy.

Tràng diệm sân thể dục lên thật sự rất loạn, chỉ có thể nhìn thấy đồng phục trường học lay động ở trước mắt.

Đánh hội đồng chân chính cũng không lâu dài giống như điện ảnh như vậy.

Không đến một phút đồng hồ, sự tình trực tiếp giải quyết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26


Editor: May

Lúc gậy bóng chày vung mạnh xuống, là thật sự rất đau.

Không có người nào đầu óc luẩn quẩn trong lòng, lại đi chịu một chút.

Thành thật mà nói, bọn họ chẳng qua là triển lãm khí thế một chút.

Ai có thể ngờ, hai lão đại bên kia đánh nghiêm túc như vậy.

Vua không thích nhìn vua, đại khái chính là cái dạng này.

Trong không khí ngoại trừ tiếng gió sắc bén, chính là động tác soái khí của hai thân ảnh kia.

Phía sau lưng của Mạc Bắc ăn một chân, dựa theotính cách không chịu thiệt của cô, khẳng định sẽ tìm trở về.

Cho nên, hiện tại khóe miệng Phong Nại đều mang theo màu xanh lá nhàn nhạt.

So với đánh hội đồng bên này.

Đối chiến bên kia liền xuất sắc hơn nhiều.

Hai người không dùng gậy bóng chày, không phải dưới chân mang gió, chính là dùng đồng phục trường học đều thành công cụ đánh nhau, lúc vứt ra đều có thể vung mạnh một trận.

Nếu không phải bên kia có giáo viên thổi còi chạy tới.

Phỏng chừng hai người kia ai cũng không chịu buông tha đối phương.

Triệu Kiện Kiện là phản ứng nhanh nhất, vươn tay đi kéo anh Nam của bọn họ: “Đừng đánh, anh Nam, giáo viên kia! Là giáo viên của trường học chúng ta!”

Mạc Bắc thu tay, quần áo đều bị dơ, phía sau lưng khẳng định có dấu chân, điểm này làm cô cũng không phải thực vừa lòng.

Bởi vì người kiađứng ở đối diện cô, từ đầu đến cuối đồng phục trường trên người đều là sạch sẽ.

Thậm chí, ánh mắtanh nhìn về phía cô, đều trầm thấp rét run.

Mà người đứng ở bên cạnh, đại khái là ai cũng không quên được, bộ dáng của K Thần bọn họ khi động thủ, lúc đồng phục trường nhấc lên, trên eo bao trùm một tầng cơ bắp hơi mỏng, thô bạo lóa mắt.

Phải biết rằng K Thần bắt đầu từ sau khi chơi game, liền không còn động tay qua, càng là không chút thực để ý với loại chuyện này, hiếm khi tham dự.

Không thể không nói, Mạc Nam người này thật là có độc!

Có giáo viên chạy tới.

Đánh hội đồng tự nhiên sẽ ngừng.

Không chỉ là ngừng, bọn học sinh sợ viết kiểm điểm còn sẽ chạy.

Dám ở lại nơi này, phỏng chừng cũng chỉ có Mạc Bắc và Phong Nại.

Hai người đều không có động thủ nữa.

Nhưng dù vậy, hỏa hoa tùy thời có thể va chạm ra kia.

Cũng làm sắc mặt giáo viên tới đây đều trầm xuống: “Mạc Nam, lại là trò!”

Thông thường lúc này, Mạc Nam tính tình bạo kia tuyệt đối sẽ nổi giận.

Mạc Bắc không có, mà là nhàn nhạt nói một câu: “Em sai rồi.”

Giáo viên kia sửng sốt, hoàn toàn không nói chuyện tiếp, này phải tiếp như thế nào đây!?

Triệu Kiện Kiện cũng ngốc lăng, mẹ ơi, anh Nam của anh đây là thao tác gì!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27


Editor: May 

Giáo viên luôn phải tìm một người hạ đao: “Còn có em, Triệu……”

Triệu Kiện Kiện phản ứng rất là nhanh chóng: “Thầy ơi, em cũng sai rồi.” Học theo anh Nam của anh!

Nhưng không nghĩ tới giáo viên kia lại trở tay một cái đánh vào trên ót của anh: “Thái độ không thành khẩn.”

Triệu Kiện Kiện:…… vẻ mặt diện than của anh Nam anh chính là thái độ thành khẩn, anh như vậy chính là thái độ không thành khẩn, thầy à, người đối đãi khác nhau đó, người biết không!

Có người ngoài ở đây, giáo huấn học sinh trường mình, dù sao cũng phải để lại mặt mũi.

Giáo viênkia nghiêng người qua, đối diện chính là gương mặt của thiếu gia nhà họ Phong kia.

Dù là gia thế của đối phương hay là mặt khác, đều không ở phạm vi quản lý của ông, ông cũng không chọc được, chỉ muốn sớm mang mấy đứa không nên thân của Nhị Trung này về một chút.

Phong Nại cũng không nói chuyện, đôi taycắm túi quần, đôi mắt không có buông tha Mạc Bắc.

Hiện tại bốn phía đều an tĩnh.

Khoảng cách của hai người bọn họ cũng rất gần.

Mạc Bắc thậm chí có thể nhìn thấy khi anh nhìn cô, con ngươi màu nhạt nhiễm ra ánh sáng lạnh màu bạc.

Tiếp theo, anh đột nhiên giơ tay, chỉ chỉ miệng mình, sau khi mặt tuấn mỹ tháo rót khẩu trang, càng là soái khí bức người.

Mạc Bắc hiểu rõ ý tứ của anh, đại khái chính là vết thương này, tôi sớm hay muộn cũng muốn đòi lại.

Người này tựa hồ đã quên chuyện anh ta đá mình một cước.

Mạc Bắc vẻ mặt thanh quý, cũng học bộ dáng của anh, chỉ chỉ phía sau lưng mình.

Cặp mắt kia của Phong Nại chậm rãi híp lại.

Đại khái chính là chưa kết thúc.

Giáo viên kia sợ lại xảy ra chuyện gì ông ta không khống chế được, gọi bảo vệ cửa hai bên tới.

Nhưng Triệu Kiện Kiện biết, anh Nam này của bọn họ, xem như là không muốn chạy.

“Không phải, anh Nam, sao anh thật sự động thủ chứ?” Triệu Kiện Kiện tới phòng y tế rồi, vẫn là muốn hỏi vấn đề này.

Mạc Bắc chạm vào phía sau lưng một chút, đôi mắt đau nhức lãnh đạm: “Bằng không thì sao?

“Anh nói cho em nghe một chút đi, anh động thủ là muốn cho K Thần nhìn anh bằng con mắt khác sao?” Triệu Kiện Kiện chợt nhớ tới cái gì, lập tức ngồi thẳng thân hình.

Mạc Bắc lười lại sửa đúng hiểu lầm của người khác với chuyện nào đó, cầm thuốc chuẩn bị về nhà bôi.

Bởi vì đánh hội đồng lần này, chuyện đi chiến đội báo danh, còn phải kéo dài một chút.

Bên kia.

Buổi tối hôm nay Phong Nại còn có một giờ phát sóng trực tiếp nhiệm vụ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28


Editor: May 

Mới vừa vừa mở cameras ra, phòng liền oanh tạc!

“K Thần, miệng anh làm sao vậy?”

“Một mảnh xanh tím nha, nhưng cũng không ảnh hưởng mỹ nhan thịnh thế của K Thần nhà ta.”

“Đây không phải là trọng điểm đi, trọng điểm là sao sẽ xanh tím?”

“Nhìn qua như là bị người đánh.”

“Sao có thể, K Thần nhà ta sẽ bị đánh? Mở, vui, đùa, à!”

Phía trên nhảy ra quá nhiều tin tức, Phong Nại muốn không nhìn đến cũng khó.

Nhưng phong cách phát sóng trực tiếp của Phong Nại từ trước đến nay đều là chỉ lộ mặt mười giây đồng hồ, dù là vấn đề gì đều không trả lời, đánh trò chơitròn một tiếng, liền sẽ hạ tuyến.

“Các người có phát hiện hôm nay K Thần ngược người ngược đặc biệt tàn nhẫn không, đây là lần thứ ba giết nam, sẽ không phải là vết thương ngoài miệng kia, thật là bị người đánh chứ……”

Cạch.

Phong Nại tùy tay tháo tai nghe màu đen xuống, tắt cameras, khóe miệng còn mang theo ý cười, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo.

Lấy điếu thuốc từ trong túi ra, vốn dĩ muốn ngậm một điếu.

Nhớ tới chung cư còn có một trẻ em, lại đẩy trở về, nhàm chán cúi người qua, cầm một viên kẹo của tiểu gia hỏa.

“Anh ơi.” Tiểu Lâm thấy anh phát sóng trực tiếp xong rồi, thò một khuôn mặt nhỏ tuấn tú qua, đôi mắt thật to tràn ngập thắc mắc: “Vì sao anh lại thích đánh nhau như vậy?” Sau khi nói xong, còn như ông cụ non thở dài một hơi: “Bộ dạng này của anh sao có thể cùng em về nhà gặp mẹ?”

Phong Nại lười biếng dựa ra sau một chút: “Ai nói qua anh muốn về nhà?”

“Được rồi, không trở về.” Đôi tay Tiểu Lâm chống khuôn mặt nhỏ của mình: “Đều xanh tính một mảnh rồi, anh, anh không đau sao?”

Phong Nại hạ thấp mắt xuống, a một tiếng: “Đau, sao lại không đau, anh trai em đây vẫn là lần đầu tiên treo màu trên mặt.”

Ừm ừm ừm? Sao luôn cảm thấy cảm xúc của anh trai không đúng lắm, Tiểu Lâm còn muốn lại nói thêm cái gì, đột nhiên nhìn thấy màn hình di động đặt ở kia sáng lên: “Là anh trai nhỏ!”

Tay nhỏ lập tức vươn ra, liền muốn cầm di động.

Phong Nại lại càng nhanh hơn cậu một bước, tiếng nói không chút để ý: “Nước tắm xong rồi, đi tắm rửa trước đi.”

“Nhưng anh trai nhỏ gửi tin nhắn cho em nha!” Tiểu Lâm không quá muốn đi.

Phong Nại cắn kẹo trong miệng: “Không tắm rửa, anh bảo Lão Vương lại đây, đón em về nhà.”

Tiểu Lâm thật là muốn cắn anh trai mình: “Em đi tắm rửa, tắm rửa ra ngoài, anh đưa di động cho em!”

“Ừ.” Phong Nại trả lời có chút không yên lòng.

Tiểu Lâm cảm thấy uy tín của anh trai cậu thật sự là quá kém, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể ôm khăn lông, lưu luyến mỗi bước đi đi về phía phòng tắm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29


Editor: May

Phong Nại nhìn người đi vào, ánh mắt dừng ở trên tin nhắn kia.

“Trò chơi, tới không?”

Ngược lại rất giữ chữ tín.

Ngón tay Phong Nại hơi trượt sang bên trái, ánh mắt thực thiển cắt thành ngữ khí em trai anh: “Đương nhiên muốn tới! Anh trai nhỏ, em chờ anh đã thật lâu.”

WeChat bên kia, Mạc Bắc nhìn thấy dòng chữ như vậy, liền não bổ thành mặt bé trai, đôi mắt to to và cái miệng nhỏ chu lên, bộ dáng có chút đáng yêu, lúc dán người hẳn là cũng rất ngoan, nhớ tới sư phụ dạy dỗ, không tự chủ được liền lại hồi phục hai chữ kia qua: “Moah moah.”

Phong Nại nhìn thấy tin nhắn, ngón tay lại lần nữa mắc kẹt.

Anh phải rút ra thời gian rãnh hỏi Lâm hố hố một chút, anh trai nhỏ nó quen này, sao lại thích gửi loại từ  “Moah moah” cho người ta như vậy, không biết sẽ làm người sinh ra hiểu lầm ư?

Cũng may lần này không cần anh trả lời, trực tiếp lên trò chơi là được.

Nick Phong Lâm dùng vốn dĩ chính là nick nhỏ Phong Nại dùng để quen thuộc thuộc tính của anh hùng.

Nghề nghiệp tuyển thủ lúc ngẫu nhiên muốn chơi trò chơi, luôn không thể dùng nick chính, càng không cần phải nói lực ảnh hưởng của id King trong trò chơi này, chưa biết chừng vừa lên sẽ gây ra dạng rung chuyển gì.

Phòng là Mạc Bắc thuê.

Phong Nại xem cũng không xem liền chọn vị trí thích khách.

Mạc Bắc nhướng mày một chút: “?”

Dù sao ở trong trò chơi này, thích khách thực khảo nghiệm thao tác kỹ thuật của một người.

Sau khi Phong Nại nhìn thấy dấu chấm hỏi kia, cũng hiểu rõ đối phương suy nghĩ cái gì, hồi đáp một câu qua: “Ngày hôm qua thấy anh trai nhỏ chơi nhân vật này thật là lợi hại nha, em cũng muốn thử xem.”

Mạc Bắc liếc mắt quét màn hình một cái, sườn mặt vẫn thanh quý không thay đổi, sư phụ từng nói qua, không thể đả kích tính tích cực của đứa bé.

“Được.”

Mạc Bắc nói xong, đưa nhân vật ra ngoài, thay đổi vị trí chuyển thành pháp sư.

Dễ nói chuyện như vậy?

Trách không được khiến Lâm hố hố kia thích……

Ngón tay Phong Nại nhẹ gõ sườn mặt, đó là động tác quen dùng khi anh suy nghĩ.

Trò chơi vừa mở, liền tặng một mạng người.

Thực hiển nhiên, anh là cố ý.

Dù sao lấy kỹ thuật của Lâm hố hố, không tiễn đầu người là hoàn toàn không có khả năng.

Nhưng mà, mục đích Phong đại thiếu gia tặng đầu người, cũng không phải chỉ muốn ngụy trang thành em trai anh, càng nhiều là muốn nhìn một chút “Anh trai nhỏ” này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.

Vì thế, một mạng người còn chưa tính.

Tặng suốt ba mạng.

Ra khỏi thành liền chết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30


Editor: May 

Đồng đội khác chết bên này đều bất đắc dĩ: “Thích khách, có thể đừng tặng nữa không?”

Phong Nại không chút để ý một tay thao tác nhân vật, như là không có nhìn thấy dòng chữ kia, đang chuẩn bị đi tặng mạng thứ tư.

Liền ở ngay lúc này, chỉ thấy trên màn hình người nọ một cái kỹ năng lóe tiến.

Thương tổn vốn muốn đánh vào trên người anh.

Bị người nọ chắn xuống toàn bộ.

Ngón tay Phong Nại dừng một chút.

Liền nghe bên tai truyền đến một tiếng nói nhàn nhạt: “Rút lui.”

Cách tai nghe, luôn sẽ sai lệch.

Cho nên Phong Nại cũng không có liên hệ “Anh trai nhỏ” dễ nói chuyện này với kẻ thù đánh mặt anh lại với nhau.

Nhưng anh cũng không có rút lui, cuối cùng tay trái cũng rời đi màn hình.

Vì thế, hai người trên màn hình đều chết toàn bộ.

Đồng đội trực tiếp mở tiếng nói: “Thích khách, ngươi thật sự rất hố đó, người khác cứu ngươi, ngươi còn bán người.”

Phong Nại chỉ tính toán tặng đầu người, cũng không có nghĩ tới muốn hại “Anh trai nhỏ” này của Lâm hố hố, nhưng sóng này xác thật là anh gánh.

Ngón tay thon dài nâng lên, đang định đánh thật tốt.

Bên tai lại vang lên giọng nói kia: “Thác tác của em ấy còn chưa thuần thục.”

Phong Nại nghe vậy, ánh mắt thâm thâm, “Anh trai nhỏ” mà Lâm hố hố quen này, giống như không chỉ dễ nói chuyện, đến người cũng không tồi.

Vì thế, Phong Nại vừa chuyển câu chuyện, ấn một câu qua: “Anh trai nhỏ, có phải em quá ngu ngốc hay không? Lần sau em không chọn nhân vật khó như vậy nữa, thật mất mặt.”

“Không có gì, ban đầu đều như vậy.” Mạc Bắc nỗ lực làm giọng nói của mình nghe lên không cần quá lạnh lùng: “Luyện nhiều một chút là được.”

Một sườn mặt tuấn mỹ của Phong Nại, đánh mất ý tưởng tặng đầu người nữa, ngón tay nghiêng đi, đáp lại hai chữ: “Dạ được.”

Đã không có đại thần nào đó cố tình quấy rối.

Thế cục nháy mắt đã xảy ra thay đổi.

Ngược lại không phải Phong Nại quyết định đánh thật tốt, dù sao thân phận hiện tại của anh vẫn là Lâm hố hố.

Luôn không thể đồ ăn chết lúc trước, lúc sau liền xuất sắc bay lên.

Làm thế cục thay đổi chính là Mạc Bắc……

Đối phương vốn đều hái được năm đầu người, vốn tưởng rằng phần thắng không chạy thoát, dù sao đầu thích khách kia cũng hố như thế.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, một pháp sư sẽ qua ngồi xổm buff xanh của bọn họ.

Không chỉ là mang dã quái buff của bọn họ đi, còn lợi dụng di chuyển vị trí ba điểm, hình thành trận hoa, ống tay áo vung lên, một hơi giết hai người bọn họ?!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31


Editor: May

Này còn chưa có xong!

Vốn tưởng rằng, đây đều máu tàn.

Hắn đi lên có thể thu.

Ai có thể nghĩ đến, người nọ lợi dụng bụi cỏ, một cái kỹ xảo di chuyển vị trí, lại quay lại một chút, lại có thể tránh đi đại chiêu của hắn?

Cái này cũng chưa tính là gì.

Quan trọng nhất chính là.

Hắn không động đậy!

Là đối phương tự mang kỹ năng!

Mạc Bắc không có cho ai cơ hội đào tẩu, sườn mặt thanh lãnh, ngón tay vừa động, cố định đối phương, trận pháp thiết lập, tàn huyết phản kích!

Triple kill!

Tam sát!

Nếu thành tích như vậy ở ván thuận gió, có lẽ còn bình thường.

Nhưng đây là ván ngược gió.

Ở sau khi đối phương lấy được năm đầu người, còn có thể một mình bắt lấy tam sát.

Đây không chỉ có khảo nghiệm tư duy!

Tốc độ tay, kỹ thuật, độ thuần thục trò chơi cùng với trí nhớ bản đồ, thiếu một thứ cũng không được!

Trong trò chơi.

Chờ khi Phong Nại không chút để ý đi qua.

Trận tàn sát này đã kết thúc rồi.

Cho nên Phong Nại cũng không có nhìn thấy thao tác của Mạc Bắc.

Nhưng dù vậy.

Tam sát treo ở kia.

Cũng không giống như là thành tích cấp bậc này sẽ đánh ra được.

Ánh mắt Phong Nại chợt lóe, rơi xuống chính là một câu: “Anh trai nhỏ, anh là chơi nick nhỏ đi?”

“Ừ.” Mạc Bắc mang tai nghe, tay phải kéo qua, ấn đường hơi nhíu, nhanh chóng kết thúc trận trò chơi này.

Phong Nại bán manh còn rất giống: “Thật sự là rất lợi hại nha, anh trai nhỏ, nick chính của anh là gì vậy?”

Mạc Bắc không có trả lời vấn đề này, mà là thuận miệng hỏi một câu: “Sao hôm nay em không mở giọng nói?”

Ngày hôm qua toàn bộ hành trình đều kêu cứu mạng.

Hôm nay tuy rằng cũng đã chết rất nhiều lần, nhưng cũng quá an tĩnh rồi.

Ngón tay thon dài của Phong Nại chợt dừng, hồi đáp nói: “Anh trai đang ngủ, quấy rầy đến anh ấy không tốt.”

“Anh trai em……”

Phong Nại nghe bên kia như là muốn nói cái gì.

Cuối cùng dừng một chút, thanh tuyến nhàn nhạt: “Thôi, về sau lại đến trường học tìm anh trai em, đừng đi sân thể dục phía sau.”

Phong Nại lười biếng dựa về phía sau, có chút tò mò: “Vì sao nha?”

“Không có gì.” Mạc Bắc cảm thấy nói loại chuyện đánh nhau này với một đứa bé sẽ không tốt, nhớ tới dạy dỗ của sư phụ, lại do dự một chút, tận lực làm ngữ điệu của mình tự nhiên, đừng quá lạnh lùng: “Ngủ đi, moah moah.”

Ngón tay Phong Nại lại dừng lại lần nữa.

Dù sao lần này cũng không giống lúc trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32


Editor: May

Là bản giọng nói……

Phong Nại nghiêng mắt, vừa định trả lời.

“Anh, anh! Dầu gội rơi vào trong mắt em rồi! Mau cứu em! Cứu em! Hu hu hu hu!”

Trong phòng tắm, Tiểu Lâm xoa mắt của mình, một đầu tóc đen ướt dầm dề còn mang theo uốn xoăn, đang ở nơi đó giả khóc.

Chân Phong Nại vốn đã dài, một tay rút một cái khăn tắm, một bước là có thể vớt người lên, động tác của người làm anh, cũng không ôn nhu dến đâu.

Nhưng Tiểu Lâm vẫn là được cứu vớt, chờ sau khi bong bóng trong mắt được lau sạch sẽ, giống như ông cụ non thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mặc quần nhỏ ngồi ở trên sô pha, anh trai cậu không cho cậu ngồi giường, em trai ruột cũng không cho ngồi, hừ!

Vẫn là anh trai nhỏ tốt hơn!

Tiểu Lâm nghĩ, liền cầm điện thoại lại đây, đang muốn gửi tin tức.

Đây là cái gì!

Này…… Này……

“Anh!” Tiểu Lâm mới vừa tắm rửa xong, khuôn mặt nhỏ vừa trắng lại nộn: “Vì sao sẽ có lịch sử trò chuyện như vậy, rõ ràng hôm nay em chưa có nói chuyện với anh trai nhỏ!”

Mới vừa rồi Phong Nại vội vàng vớt người, đã quên ấn phím rút tin nhắn về, hiện tại bị Lâm hố hố chận đường đi, từ trên cao nhìn xuống liếc mắt quẻ em trai anh một cái: “Bạn học Lâm hố hố, có phải em đã quên, là ai ngày hôm qua nói nhờ anh giúp trả lời tin nhắn ư?”

Tiểu Lâm nghe vậy, nắm đầu tóc của mình một chút, đầu ngón tay nhỏ điểm ở trên màn hình: “Nhưng cũng không có bảo anh nói nhiều như vậy nha, anh còn hẹn chơi trò chơi với trai nhỏ, còn có, vì sao anh cũng gọi người ta như vậy, anh, hình như anh lớn hơn anh trai nhỏ đi, còn gọi người ta là anh trai nhỏ.”

Phong Nại vòng đôi tay, khóe miệng mang ý cười dựa sang bên cạnh: “Lâm hố hố, anh giúp em trả lời tin nhắn, thân phận là em, ngữ khí đương nhiên phải bắt chước em, như thế nào? Em còn cảm thấy có vấn đề?”

Tiểu Lâm rốt cuộc vẫn còn đơn thuần.

Hơn nữa thái độ anh trai cậu quá đúng lý hợp tình.

“Được rồi……” Tiểu Lâm vốn còn nghĩ tới sau khi ra có thể tâm sự với anh trai nhỏ của cậu, hiện tại hoàn toàn ngâm nước nóng: “Về sau anh trai nhỏ lại nhắn tin đến, anh không cầntrả lời giúp em.”

Thái độ Phong Nại tản mạn, không để ý lắm “ừ” một tiếng.

Ngón tay nhỏ của Tiểu Lâm chọc chọc, cũng không có chú ý đáy mắt anh trai cậu xẹt qua ánh sáng……

Chung cư nhỏ hẹp.

Mạc Bắc đang chắp tay sau lưng, bôi thuốc cho chính mình.

Ngược lại không phải có bao nhiêu nghiêm trọng, chỉ là qua mấy ngày liền phải vào chiến đội.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom