Cập nhật mới

Dịch Full Nam Nữ Sống Thử

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80


Ba trăm ba mươi mốt, ba trăm ba mươi hai...

Vệ sĩ bên cạnh đếm cho anh, giọng nói vang vọng trong sân. Từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu trượt xuống từ người Tần Tu Nhiên. Anh cố gắng giữ hơi thở và tốc độ đều đều.

Flycam đã bắt đầu bay từ dưới chân núi lên. Càng ngày càng nhiều người đi lên núi hóng chuyện. Một số streamer ở gần đó cũng chạy tới khu vực xung quanh bắt đầu livestream với vẻ mặt đầy bí hiểm.

"Chúng tôi đã tới hiện trường vụ bắt cóc người của công ty Văn hoá Du Mặc. Mọi người có thể thấy là bây giờ trực thăng đang bay đầy trời. Tôi cũng đã thả flycam lên trên kia rồi. Có thể thấy được rằng trong khu vực biệt thự có rất nhiều người. Có một... Ặc... Hình như là cậu cả của tập đoan Tần Thị. Anh ta đang hít đất!"

"Tôi đã tới địa điểm mà nghi phạm của vụ bắt cóc người của công ty Văn hoá Du Mặc đang lẩn trốn. Bên người tôi bây giờ chính là vệ sĩ của kẻ bắt cóc. Tôi quyết định sẽ mạo hiểm một lần, bất chấp cả tính mạng để phỏng vấn gã một chút. Mấy ông anh này trông ngầu thế. Tôi sẽ đi phỏng vấn ngay đây!"

"Tôi đã có mặt tại nơi diễn ra vụ bắc cóc người của công ty Văn hoá Du Mặc..." Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Càng ngày càng nhiều streamer có mặt tại hiện trường. Đám người Giản Ngôn và Thẩm Phỉ cũng xuất hiện ở trước cửa.

Cảnh sát lặng lẽ mai phục ở xung quanh, lắng nghe lời Tần Tu Nhiên báo ra từ bên trong: "Lát nữa tôi sẽ nghĩ cách đưa Cố Lam ra ngoài. Mọi người chuẩn bị đi."

Cảnh sát lên tiếng đáp lại: "Anh cố gắng nhanh lên chút nhé. Có chút tiếng gió lọt ra ngoài nên nhiều người nghe tin chạy đến đây rồi. Tôi sợ kẻ bắt cóc sẽ thay đổi ý định. Cứu con tin ra càng sớm càng có lợi cho chúng ta."

Tần Tu Nhiên nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng rồi tiếp tục khó khăn hít đất.

Cơ bắp toàn thân đã run lên rồi nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn giữ nguyên tốc độ hít đất, không hề chậm đi chút nào.

Tưởng Như và đoàn người Cố Lam đứng trong phòng quan sát qua camera. Biểu cảm trên mặt mỗi người không giống nhau. Theo thời gian trôi qua, cảm xúc trong mắt những nhân viên kia đã biến thành cảm động, ngưỡng mộ và tôn trọng rồi.

Chỉ có Tưởng Như và Cố Lam là khác biệt. Tưởng Như càng ngày càng sốt ruột. Cố Lam giữ vững bình tĩnh từ đầu đến cuối.

"Bà chủ, hình như chúng ta lên hot search rồi."

Một giọng nói vang lên từ trong góc phòng. Tưởng Như nhíu mày nhìn sang: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Vệ sĩ vội vàng tiến lên giơ màn hình điện thoại lên nhìn rồi vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

Một máy chiếu khác nhanh chóng được bật lên. Hình ảnh được chiếu lên màn hình lập tức biến thành hot search Weibo. Mười hàng đầu tiên gần như toàn là các kiểu "Bắt cóc nhân viên - Hình thức chiến đấu mới của giới kinh doanh", "CP Cố Tần vì yêu mà tới", "Đếm ngược 1000 cái hít đất".

"Chuyện gì xảy ra thế này?"

Vẻ mặt của Tưởng Như cũng thay đổi. Bà ta bấm đại vào một video bên dưới, thấy đó là hình ảnh streamer livestream quay từ trên cao cảnh Tần Tu Nhiên đang hít đất. Streamer hiển thị ở một góc nhỏ kích động kêu lên: "Hai trăm ba mươi hai! Hai trăm ba mươi mốt! Sắp rồi! Sắp rồi! Cậu cả sắp được gặp vợ rồi!"

"CP mà tôi đu không thể đứt gánh giữa đường được! Cậu Tần cố lên!"

"Đầu tiên là sếp của công ty mà Cố Lam đang làm việc báo cảnh sát việc một nửa nhân viên công ty mình bị bắt cóc. Tin này đã nhảy dù lên hot search rồi."

"Sau đó thì sao?" Tưởng Như nghe mà tim đập thình thịch.

Gã kia tiếp tục giải thích: "Sau đó Tần Tu Nhiên vừa điều động máy bay trực thăng đến vây kín bầu trời nơi này vừa quyên tiền nên cư dân mạng để ý đến anh ta, tiếp theo moi ra tin Cố Lam là nhân viên của công ty Văn hoá Du Mặc. Bọn họ liên hệ hai việc này với nhau rồi cảm thấy Tần Tu Nhiên đang đóng vai anh hùng đi cứu mỹ nhân của mình và nhân viên công ty. Thế là một đống streamer nghe tiếng chạy tới."

Tưởng Như đờ cả người. Streamer cũng biết Cố Lam bị bắt cóc rồi mà Tần Tu Nhiên có thể không biết được chắc?

"Chẳng qua cũng may..." Thấy vẻ mặt Tưởng Như trở nên khó coi, gã kia vội vàng giải thích: "Người của Tần Tu Nhiên đã giải thích rằng Tần Tu Nhiên chỉ đang theo đuổi Cố Lam mà thôi. Bây giờ mọi người đều đang đứng hóng quá trình Tần Tu Nhiên theo đuổi vợ, bị tình yêu của anh ta làm cảm động nên chẳng còn ai cảm thấy là Cố Lam đang bị bắt cóc nữa cả."

Tưởng Như không đáp mà quay đầu nhìn đám streamer trên màn hình chiếu.

Trông bọn họ có vẻ rất cảm động và nghiêm túc.

Bà ta lại cúi đầu nhìn đồng hồ. Lúc này là gần mười một giờ. Còn cả một tiếng đồng hồ nữa nhưng với tốc độ hít đất này của Tần Tu Nhiên thì dám chắc là bà ta không thể kéo dài được đến mười hai giờ đêm.

Phát hiện ra sự thay đổi trên mặt bà ta, Cố Lam không nhịn được mà trở nên căng thẳng. Một hồi lâu sau, Tưởng Như quay sang nhìn cô chằm chằm: "Nhược điểm của Tần Tu Nhiên mà vừa nãy cô nói là cái gì? Cô muốn bố trí cửa thứ ba như thế nào?"

"Bún ốc..." Cố Lam nói nhỏ: "Lúc ở bên tôi anh ấy có thể làm được tất cả mọi chuyện trừ việc ăn bún ốc."

"Được lắm."

Tưởng Như gật gù rồi quay đầu nhìn về phía gã vệ sĩ: "Trong bếp có bún ốc không?"

Vệ sĩ cứng người chần chừ đáp: "Không có ạ." Đọc Full Tại Truyenfull.vn

"Tao đã nói là..."

"Nhưng mà..." Tưởng Như chưa nói hết câu đã thấy gã kia đỏ mặt. Thế là bà ta quay sang, nghe được một câu: "Trong phòng tôi có một rương."

"Thảo nào hôm nào cũng ngửi thấy mùi gì thúi như cứt trên người anh." Vệ sĩ đứng bên cạnh gã kia như bừng tỉnh hiểu ra.

Sau đó vệ sĩ bị quát vào mặt: "Câm đi!"

"Lại đây."

Tưởng Như gật đầu một cái rồi vẫy vẫy tay với ông anh đó.

Gã thò đầu lại gần, nghe bà ta nói nhỏ mấy câu rồi vẻ mặt chợt thay đổi, cuối cùng mới gật đầu: "Vậy tôi đi đây."

Nói xong, gã đứng thẳng người dậy xoay người rời đi.

Cố Lam ở gần đó quan sát mọi chuyện từ đầu đến cuối, bên tai văng vẳng tiếng đếm ngược của những streamer kia.

"Một trăm cái, chỉ còn một trăm cái nữa thôi! Một trăm cái hít đất cuối cùng nữa là cậu cả sẽ được gặp người mình yêu nhất!"

"Tay anh ấy run lên rồi, chân anh ấy cũng run lên rồi! Toàn thân anh ấy đều run lên rồi, mặt mũi cũng tái mét. Đây là giây phút yếu ớt nhất, cũng là giây phút mạnh mẽ nhất của Tần Tu Nhiên!"

"Chúng ta cùng cầu nguyện cho anh ấy nào! Chúc phúc cho anh ấy đi! Tần Tu Nhiên! Cố lên!"

Giọng của streamer đầy truyền cảm, nghe giống như đang bình luận trận bóng nào đó vậy, làm thính giả trở nên hưng phấn.

Nhân viên của công ty Văn hoá Du Mặc kích động tụm lại một chỗ, hốc mắt đỏ bừng nhỏ giọng nói cố lên.

Cố Lam bình tĩnh nhìn vẻ mặt tái nhợt của người đàn ông trên màn hình chiếu.

Đoạn đường cuối cùng thường là đoạn đường khó khăn gian khổ nhất.

Có thể thấy rõ rằng tốc độ của Tần Tu Nhiên đã chậm lại ở năm mươi cái hít đất cuối cùng, còn bẹp hẳn cả người xuống nền đất nhiều lần rồi lại thở hồng hộc ép bản thân phải nâng lên.

Cuộc đời này chưa bao giờ anh nhếch nhác như lúc này.

Cả một đời cao ngạo nên dù có rơi vào bước đường cùng, Tần Tu Nhiên vẫn có thể nhìn mọi người bằng nửa con mắt, chưa từng phải trải qua gian khổ như này.

Cố Lam nhìn người trên màn hình rồi không nhịn được mà thả hồn theo gió.

"Năm... Bốn... Ba... Hai..."

Mọi người cùng nhau đếm ngược, nhìn Tần Tu Nhiên cố gắng nâng người dậy rồi lại hạ xuống: "Một!"

Sau tiếng này, từ trong đến ngoài biệt thự, từ ngoài đời đến trên mạng đều vang lên tiếng hoan hô rầm trời.

Mà Tần Tu Nhiên đang nằm bẹp trên mặt đất thì đang thở hồng hộc như trâu.

Một tiếng vỗ tay truyền từ cửa tới. Gã vệ sĩ đeo kính râm lúc nãy đi tới: "Xuất sắc! Rất xuất sắc!"

Tần Tu Nhiên nằm yên không nhúc nhích. Đám người Đào Nhiên tiến lên định bổ sung đường gluco cho anh.

Đúng lúc này, tên vệ sĩ kia hô lên một tiếng: "Không ai được chạm vào anh ta!"

Động tác của đám người Đào Nhiên đột ngột khựng lại. Gã kia cười khẽ: "Cậu Tần rất xuất sắc nhưng đừng quên vẫn còn cửa thứ ba nữa."

"Tôi muốn gặp Cố Lam."

Tần Tu Nhiên nhắm chặt mắt nằm trên mặt đất: "Không gặp được Cố Lam thì tôi sẽ quay về ký tên ngay lập tức."

Nghe anh nói vậy, vẻ mặt tên vệ sĩ kia hơi thay đổi.

Sau đó gã vội nói vài câu vào tai nghe rồi mới ngẩng đầu lên mỉm cười: "Anh chưa qua được hết ba cửa nên cô Cố không muốn gặp anh."

"Đào..."

"Nhưng mà..." Gã vội nói tiếp: "Đồng nghiệp của cô Cố có thể đi ra trước. Anh thấy sao?"

Tần Tu Nhiên không nói gì. Trong phòng họp, trong mắt đồng nghiệp của Cố Lam đang tràn ngập hy vọng.

Tần Tu Nhiên suy nghĩ một hồi rồi bình tĩnh đáp: "Được."

Nói xong, anh nâng người dậy: "Cửa thứ ba là gì?"

"Cô Cố nói rằng cô ấy và anh là người của hai thế giới nên tam quan cũng khác nhau. Cô ấy thích ăn bún ốc nhưng từ trước đến nay anh chưa từng ăn món này. Nếu hai người muốn ở bên nhau thì ít nhất anh cũng phải bước một chân vào thế giới của cô ấy chứ?"

Cánh cửa sau lưng tên vệ sĩ kia từ từ mở ra. Gã nghiêng người né sang một bên: "Cô Cố mời anh Tần vào trong ăn một bát bún ốc."

"Cậu chủ!"

Nghe thấy lời này, Đào Nhiên lập tức túm Tần Tu Nhiên lại: "Cậu không thể đi vào đó được. Không ai biết bên trong như thế nào. Hơn nữa ai mà biết đồ do đám người này chuẩn bị có..."

"Buông tay."

Tần Tu Nhiên lạnh lùng cắt ngang. Đào Nhiên hơi sững người. Lúc Tần Tu Nhiên cất bước, anh ta như cảm nhận được một áp lực vô hình đè lên người khiến anh ta phải chậm rãi thả tay ra.

Trong phòng họp, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tưởng Như. Bà ta cũng lên tiếng: "Thả người đi."

Đám vệ sĩ quay qua nhìn nhau một cái sau đó kéo người của công ty Văn hoá Du Mặc lên, vừa mở còng tay khóa chân vừa đẩy bọn họ ra ngoài: "Đi!"

"Lam Lam!" Ken quay đầu lại, mắt ầng ậc nước. Anh ta muốn nói gì đó nhưng lại không thốt được nên lời nên cuối cùng chỉ nói: "Tôi ra ngoài trước chờ cô!"

"Thầy Ken." Cố Lam cười rộ lên: "Anh đi ra trước đi, tôi không sao đâu."

Ken không dám nhìn cô nữa nên quay đầu đi chỗ khác, cùng theo đoàn người ra khỏi phòng.

Thấy đám người được thả ra rồi, Tần Tu Nhiên mới bình tĩnh bước vào trong.

"Cửa cuối cùng là thử thách ăn bún ốc. Bún ốc đấy! Khoảng cách lớn nhất giữa người và người là nó chứ còn gì nữa! Có người cảm thấy món ăn này giống như sản phẩm thường được con người sản xuất ra trong nhà vệ sinh. Cũng có người cảm thấy nó rất ngon."

Sau khi đám nhân viên đi ra ngoài, phòng họp trở nên trống trải hơn nhiều nên giọng của streamer cũng trở nên vang dội hơn.

"Cố Lam và Tần Tu Nhiên hoàn toàn là người của hai thế giới. Món mà Tần Tu Nhiên đang ăn bây giờ không phải bún ốc mà là tình yêu! Vì yêu mà cúi đầu, vì yêu mà khuất phục, vì yêu mà mài nhọn góc cạnh và trở thành một người khác bản thân một trăm tám mươi độ!"

"Thật ra thì Tần Tu Nhiên biết hết."

Cố Lam bỗng nhiên lên tiếng. Tưởng Như nhìn sang thì thấy cô đang cúi đầu ngắm cái còng trên tay, giọng nói vang lên cực kỳ bình tĩnh: "Bây giờ tất cả mọi người đều biết chuyện bắt cóc này rồi. Dù Tần Tu Nhiên có chọn từ bỏ tôi thì con trai bà cũng không lấy được quyền thừa kế đâu."

Ngoài cửa, Tần Tu Nhiên lê cơ thể mệt mỏi đi tới trước một chiếc bàn nhỏ.

Trên bàn đặt một tô bún ốc thối không thể nào ngửi nổi. Vệ sĩ đứng đầy xung quanh. Tần Tu Nhiên chậm rãi ngồi xuống. Phía trên đầu anh là cả đống flycam đang lơ lửng.

"Cho nên bà đã quyết định sẽ không tiếp tục kế hoạch này nữa."

Cố Lam ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Như đang quan sát mình với ánh mắt hứng thú rồi nói tiếp: "Bà định giết Tần Tu Nhiên ngay chỗ này luôn. Tôi nói có đúng không?"

Chỉ cần Tần Tu Nhiên chết thì Tần Giang Hà sẽ trở thành người thừa kế duy nhất. Tần Bác Văn là đứa con trai ông ta thích nhất nên nhà họ Tần thuộc về Tần Giang Hà đồng nghĩa với việc thuộc về Tần Bác Văn.

"Cô thông minh hơn tưởng tượng của tôi đấy." Tưởng Như quay đầu lại nhìn người đàn ông vừa cầm đũa lên, đang nhíu mày chuẩn bị ăn bún ốc trên màn hình: "Nhưng có biết thì cô cũng đâu làm..."

Bà ta còn chưa dứt lời, Cố Lam đã bất thình lình vung tay lên đập mạnh cái còng lên bàn tay đang cầm súng của Tưởng Như khiến bà ta bị đau mà bóp cò. Một tiếng súng bất ngờ vang lên. Cố Lam cướp lấy khẩu súng rồi vòng tay siết chặt cổ Tưởng Như, khẩu súng dí sát đầu bà ta.

Một loạt động tác này gần như chỉ xảy ra trong tích tắc. Lúc khẩu súng xuất hiện trên đầu Tưởng Như, đám vệ sĩ mới hoàn hồn đồng loạt hướng nòng súng về phía cô: "Không được nhúc nhích!"

Biểu cảm trên mặt Cố Lam vẫn không thay đổi. Cô cong miệng cười rồi lặp lại lời của đám người kia: "Không được nhúc nhích."

Tiếng súng trong phòng làm những người ở bên ngoài giật mình. Gần như là cùng lúc đó, Tần Tu Nhiên lật bàn lao vọt về phía trước.

Gã vệ sĩ vừa truyền lời kia lập tức rút súng ra chĩa thẳng vào người anh. Ken trợn trừng mắt quay đầu quát lớn một tiếng rồi bổ nhào vào người gã: "Dừng tay!"

Tiếng hô của Ken thu hút sự chú ý của nhân viên Văn hoá Du Mặc. Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu lại cùng nhào về phía gã vệ sĩ kia.

Đám vệ sĩ vội vàng rút súng ra. Chẳng qua đúng lúc này, đống flycam đang lơ lửng trên trời bỗng nhiên đáp xuống vọt vào người bọn chúng.

"Nhào lên!"

Streamer vừa điều khiển flycam vừa gào lên. Cảnh sát lập tức xông vào khiến cảnh tượng trở nên hỗn loạn. Giản Ngôn giẫm trên cái thang do trực thăng thả xuống, một tay cầm thang một tay cầm loa lớn tiếng khuyên nhủ: "Tuân thủ luật pháp là trách nhiệm của mỗi người dân. Đánh thua thì phải nằm viện mà đánh thắng cũng phải vào tù. Tự nguyện ra đầu thú sẽ được giảm án. Người nào đứng ra tố cáo sẽ lập công to. Mau bỏ súng xuống chắp tay thành Phật đi!"

Trong tiếng hô của Giản Ngôn, cảnh sát nhanh chóng khống chế được tình hình rồi vọt vào phòng họp.

Tần Tu Nhiên được người ta đỡ từ dưới đất dậy. Anh lảo đảo chạy vào trong nhưng mới đi được mấy bước đã thấy Cố Lam được cảnh sát cứu ra.

Bước chân của Tần Tu Nhiên dừng lại. Cùng lúc đó, Cố Lam cũng quay đầu. Hai người lẳng lặng đối mặt với nhau qua đám người. Một lúc sau, Cố Lam cười rộ lên: "Không nên ăn bún ốc tầm bậy bên ngoài, sẽ bị đau bụng đấy."

Thấy nụ cười của cô, Tần Tu Nhiên lặng người một hồi lâu rồi cũng cười thành tiếng: "Thứ đồ chơi này anh ăn ở đâu cũng sẽ bị đau bụng cả thôi."

"Vậy thì không ăn nữa."

Cố Lam tháo còng tay đi tới trước mặt anh.

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông tóc tai rối bời vẻ mặt tái nhợt trước mặt mình với biểu cảm dịu dàng: "Yêu một người không nhất thiết là phải thay đổi người ta thành giống như mình. Em ăn bún ốc của em, anh ăn đồ Tây của anh." Cô cười đến cong cả mắt: "Cũng có thể qua được cả đời mà."

"Em muốn đi cùng anh cả đời hả?"

Tần Tu Nhiên nhạy bén túm được điểm chính.

Cố Lam hơi mất tự nhiên vuốt tóc: "Anh quyên góp hết tài sản rồi, giờ nghèo mạt rệp thế này em mà không thèm thì còn ai thèm anh nữa?"

"Cũng chưa chắc lắm đâu." Tần Tu Nhiên nhướng mày: "Tiền tiêu hết rồi thì lại kiếm về là được, huống chi anh còn đẹp trai thế này cơ mà, sẽ có người thèm thôi."

"Vậy em quyết định trước vậy." Cố Lam lườm anh một cái rồi tiến lên kéo tay người ta: "Đi thôi, đi tìm ông nội."

Cô kéo anh ra ngoài cửa: "Ngày mai chúng ta tới cục dân chính đăng ký."

"Gấp vậy sao?" Tần Tu Nhiên vui lắm nhưng vẫn cố làm ra vẻ mình không thèm để ý.

Cố Lam giả vờ không biết tính toán nhỏ nhặt của anh, chỉ dài giọng nói: "Thế thôi để khi khác vậy."

"Đúng là nên để hôm khác." Tần Tu Nhiên nghiêm túc gật đầu một cái.

Lời này của anh làm Cố Lam sửng sốt. Lúc cô đang định mở miệng chửi vài câu thì lại thấy anh cười rộ lên: "Để anh về chuẩn bị cái đã. Anh phải ăn diện cho đẹp trai chút mới được."

"Kết hôn mà." Tần Tu Nhiên nói rất nghiêm túc: "Dù sao thì em cũng là vợ anh. Ngày này không đăng ký thì ngày khác lại đi thôi."

Dù sớm hay muộn thì cả đời này anh cũng chỉ chờ một mình em nên đăng ký lúc nào cũng như nhau cả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81


Chuyện Tần Tu Nhiên “theo đuổi” Cố Lam đã được phát sóng trực tiếp tràn lan trên mạng. Còn phía bên kia, Tần Kiến Thanh và Tần Giang Hà đang ở trong phòng bệnh. Vẻ mặt của Tần Kiến Thanh tràn đầy vui mừng khi nhìn vào màn hình.

“Chắc hẳn vụ đánh cược của chúng ta đã có kết quả rồi.” Tần Kiến Thanh ngoảnh lại nhìn Tần Giang Hà: “Con nói xem có đúng không?” 

“Nó vẫn chưa ký tên mà.” Tần Giang Hà vội vàng lên tiếng: “Ông nói rằng chỉ cần Tần Tu Nhiên vẫn chưa trả lời ông trước 0 giờ thì…” 

Ông ta còn chưa nói xong thì điện thoại di động của Tần Kiến Thanh đã reo lên rồi. Hai người cùng nhìn về phía chiếc điện thoại di động đang rung lên. Một lát sau, Tần Kiến Thanh mới nghiêng người về phía trước.

Gần như Tần Giang Hà đã đè bàn tay của Tần Kiến Thanh lại theo bản năng. Ông cụ nhướng mắt, ánh mắt bình tĩnh mang theo ý tứ không cho phép chối từ, nhắc nhở rằng: “Giang Hà, con phải đón nhận kết quả của việc đánh cược chứ.”

Tần Giang Hà không nói gì, hai tay run rẩy, sau đó từ từ buông lỏng sức lực.

Tần Kiến Thanh rút điện thoại di động ra để trả lời cuộc gọi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bên trong điện thoại là giọng nói của Tần Tu Nhiên: “Ông nội.”

“Ừm.” Tần Kiến Thanh đã biết mục đích anh gọi tới nên lập tức hỏi: “Cháu đã quyết định xong rồi à?”

“Bây giờ ông hỏi cháu về quyết định này còn ý nghĩa gì nữa đâu ạ?”

Ngồi trong máy bay trực thăng, Tần Tu Nhiên nắm lấy bàn tay của Cố Lam. Anh vừa nhìn thoáng về phía cô vừa cười rộ lên: “Cháu biết mọi người đang tính toán cái gì. Tưởng Như yêu cầu Cố Lam chia tay với cháu và không muốn cháu lựa chọn cô ấy. Điều này cũng có nghĩa là: Lựa chọn Cố Lam mới là đáp án chính xác để thừa kế nhà họ Tần. Ông có tin vào câu trả lời hiện giờ của cháu không?”

“Ông tin chứ.” Tần Kiến Thanh đáp lại một cách bình tĩnh: “Thực ra ngay từ đầu, cháu đã đưa ra lựa chọn rồi.”

Từ khi Tần Tu Nhiên rời khỏi địa điểm ký kết mà chẳng chút do dự, từ khi anh bước vào biệt thự, từ khi anh quyên góp tất cả tài sản của mình mà không hề chần chừ, Tần Tu Nhiên đã sớm lựa chọn giữa tiền tài và Cố Lam rồi.

Nghe ông cụ nói vậy, ánh mắt của Tần Tu Nhiên trở nên ôn hòa đôi chút. Anh tiếp lời: “Đúng vậy, cháu đã lựa chọn xong từ lâu rồi.”

Tần Tu Nhiên vô thức vuốt nhẹ ngón tay đeo nhẫn vẫn còn trống không của Cố Lam, chậm rãi nói tiếp: “Bất kể là lựa chọn cái gì, cháu đều sẽ chọn Cố Lam.”

“Ông biết rồi.”

Giọng nói của Tần Kiến Thanh đượm ý cười, bình thản lên tiếng: “Cháu hãy trở về rồi tới bệnh viện gặp ông đi.”

“Vâng.”

Tần Tu Nhiên vừa trả lời xong thì Tần Kiến Thanh cũng lập tức cúp máy.

Ông cụ quay đầu nhìn Tần Giang Hà đang ngẩn người ở bên cạnh, vừa đặt điện thoại di động lên bàn vừa nhắc nhở: “Con thua rồi.”

Tần Giang Hà ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn kim đồng hồ di chuyển về hướng con số 0 từng chút một. Sau một lúc lâu, ông ta mới đột nhiên phản ứng, lui về phía sau một bước rồi sợ hãi kêu lên: “Việc này không được tính! Nó đã gian lận! Nó đã sớm biết đáp án chính xác rồi, chuyện này đơn giản chỉ là...”

“Con đã thua rồi.” Tần Kiến Thanh chỉ nhấn mạnh mỗi một câu này thôi: “Giang Hà, ba đã nói với con rồi, muốn đánh cược thì phải có khả năng đón nhận kết quả. Còn nguyên nhân tại sao nó biết thì…” Ánh mắt của Tần Kiến Thanh chứa đựng sắc thái trào phúng: “Chẳng phải có người cũng muốn giở trò gian lận đấy sao?”

Sắc mặt của Tần Giang Hà cứng đờ, Tần Kiến Thanh suy nghĩ một thoáng rồi lắc đầu: “Thôi bỏ đi. Ba cũng đã đoán được chuyện này từ lâu rồi. Từ nhỏ, con đã…”

“Anh cả... Quả thực có thể bất tử mà.”

Tần Giang Hà đột nhiên mở lời khiến Tần Kiến Thanh sửng sốt. Ông cụ quay đầu lại thì trông thấy khóe miệng của Tần Giang Hà đang run rẩy. Ông ta lên tiếng một cách chật vật: “Lúc xảy ra tai nạn xe cộ, bọn tôi đang cãi nhau. Anh ta nói tôi là một kẻ không có lý tưởng, còn bảo rằng tất cả đều do tôi tự chuốc vạ vào mình. Tôi cảm thấy anh ta chẳng hiểu cái thá gì cả. Anh ta vừa sinh ra đã được ông yêu thương, trong công ty đều là người của anh ta. Ngoài ra, anh cả làm gì cũng giỏi giang và thuận lợi. Nếu tôi làm nhiều thì các người cho rằng tôi muốn chiếm đoạt quyền lực. Nhưng nếu tôi làm ít thì các người lại bảo tôi sống hoài phí mà chẳng có lý tưởng gì cả. Đám người kia lại không chịu nghe lời tôi. Nếu muốn hoàn thành một chuyện, tôi sẽ phải trải qua nhiều khó khăn hơn anh ta gấp mười, thậm chí gấp trăm lần. Tôi lâm vào nông nỗi như ngày hôm nay đều vì anh ta và ông đấy. Thế thì anh ta dựa vào cái gì để nói rằng tôi tự chuốc vạ vào mình chứ?”

“Cho nên?” Tần Kiến Thanh cũng không kinh ngạc cho lắm mà chỉ nhìn ông ta: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Sau đó, một vụ tai nạn ô tô đã xảy ra. Chiếc xe rơi khỏi cầu rồi rớt xuống sông. Đầu óc của tôi hoàn toàn choáng váng. Khi tôi tỉnh lại thì bọn tôi đã ở dưới nước rồi. Anh ta bất tỉnh và được cố định vào ghế lái. Còn tôi thì đập cửa sổ ra, nước tràn vào trong xe chỉ trong nháy mắt, thế là tôi lập tức bơi ra ngoài.”

“Mày không quan tâm đ ến anh trai của mình ư?” Tần Kiến Thanh siết chặt tay lại, bàn tay khẽ run rẩy: “Mày cứ để mặc nó ngồi ở ghế lái rồi rời đi một mình sao?”

“Tôi đâu thể lo cho anh ta chứ!” Tần Giang Hà gào to: “Tôi sợ! Tôi sợ mình sẽ bỏ mạng ở đó! Hơn nữa… Hơn nữa…” Tần Giang Hà trở nên kích động hẳn lên: “Tại sao tôi phải lo cho anh ta cơ chứ? Không có anh ta thì tôi chính là con trai duy nhất của nhà họ Tần. Nếu không có người này thì nhà họ Tần sẽ thuộc về tôi. Không có anh ta thì sẽ chẳng còn ai quản tôi và mắng nhiếc tôi  không có chí tiến thủ, hay là nói tôi gieo gió gặt bão nữa. Tại sao tôi lại phải…”

“Nhưng mà nó đã cứu mạng mày đấy!” Tần Kiến Thanh hiếm khi nào mất bình tĩnh như vậy: “Cảnh sát đã điều tra hiện trường rồi. Căn cứ vào vết bánh xe và máy giám sát, hai đứa đã bị một chiếc xe tải mất kiểm soát đâm phải. Vị trí đầu tiên bị chiếc xe tải đâm vào chính là vị trí ghế phụ lái. Chính anh trai của anh đã điều chỉnh hướng xe và thay đổi điểm chịu lực. Nếu nó không bẻ lái thì người chết trước tiên đã là mày rồi đấy!”

Tần Giang Hà không nói được lời nào. Miệng ông ta không ngừng mấp máy như thể đang muốn biện hộ cho mình. Nhưng thật lâu sau, ông ta chỉ nói là: “Lúc tôi biết chuyện này thì đã quá muộn màng rồi.”

Vào khoảnh khắc bơi lên mặt hồ, Tần Giang Hà không hề quay đầu nhìn lại. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ông ta cũng đã từng do dự. Trong thời khắc quay đầu lại và trông thấy bóng dáng đang nhắm mắt giữa làn nước, ông ta cũng từng nghĩ rằng: Liệu mình có nên quay lại hay không?

Chỉ cần Tần Giang Hà quay lại, mở dây an toàn để giúp người kia một tay thì...

Anh cả của ông ta đã có thể sống sót rồi.

Nhưng cuối cùng, lòng tham tham lẫn sự thù hận đã đánh bại tình thương và lương tâm. Sau đó, lúc ông ta biết được từ chỗ cảnh sát rằng người kia đã chuyển hướng xe để bảo vệ mình một cách cao thượng thì mọi thứ cũng đã biến thành kết cục không thể tránh khỏi rồi.

Ông ta chỉ có thể bước tiếp trên con đường đầy dối lừa mà thôi.

Tần Giang Hà nói với mọi người rằng: Ông ta không hề biết chuyện gì đã xảy ra, bản thân cũng bó tay, ông ta đã cứu người nhưng lại thất bại.

Bằng những lời lẽ dối trá, Tần Giang Hà đã trở thành người con trai duy nhất còn sống sót của Tần Kiến Thanh. Ông ta nghĩ rằng ông cụ đã không còn sự lựa chọn nào khác nên đã hành động hết sức càn rỡ: Đưa Tưởng Như về nhà, ly hôn với Hạ Di và ép buộc Tần Tu Nhiên phải rời đi...

Tần Giang Hà cho rằng: Cuối cùng thế giới này cũng đã thuộc về mình rồi.

Nhưng hơn mười năm sau, ông ta mới phát hiện ra tất cả chỉ là cảnh tượng hão huyền tựa như “hoa trong gương, trăng trong nước” mà thôi. Những vinh quang mà Tần Giang Hà từng nghĩ tới vẫn chưa bao giờ thuộc về ông ta cả.

Ba con họ nhìn nhau, thật lâu sau, Tần Giang Hà mới bật cười: “Có phải ông vẫn luôn cho rằng tôi đã giết anh ta không?”

Tần Kiến Thanh không nói gì nên Tần Giang Hà đã lập tức hiểu ý ông cụ. Nước mắt của ông ta tức thì rơi xuống: “Ông nhìn mà xem, tôi đã nói rồi mà. Ông quá tự phụ nên chưa bao giờ hiểu tôi cả. Quả thực tôi là người vừa nhu nhược vừa độc ác. Nhưng mà…” Tần Giang Hà trịnh trọng nói: “Tôi không có ý định giết anh mình đâu. Tôi chỉ là… Không dám cứu anh ta thôi.”

“Mày tranh luận vấn đề này cũng có tác dụng gì đâu?” Tần Kiến Thanh bình tĩnh đáp lại: “Không giết người và không cứu người cũng chẳng khác biệt bao nhiêu cả.”

“Nhưng nó khác nhau mà!” Tần Giang Hà gào lên: “Tôi đã được 90 điểm trong kỳ thi, chính xác là 90 điểm đấy. Ông không thể bảo rằng tôi chỉ có 50 điểm được! Tôi đã phải chăm chỉ và cố gắng đạt được 50 điểm nhưng ông lại nói tôi chỉ được 30 điểm thôi. Ông cảm thấy chúng giống nhau nhưng tôi lại biết rõ: Khác chính là khác! Ông nói tôi đã không cứu anh ta ư…” Tần Giang Hà thì thào: “Thế cả đời này, ông đã bao giờ cứu tôi chưa?”

Tần Kiến Thanh không nói nên lời, còn Tần Giang Hà thì nhắm mắt lại.

Thật lâu sau, ông ta mới khịt mũi: “Bỏ đi, tất cả đều chẳng quan trọng nữa rồi.”

Tần Giang Hà hít sâu một hơi, giơ tay vuốt phẳng bộ quần áo nhăn nhúm do động tác thô bạo của mình: “Tất cả đã kết thúc rồi. Nếu ba… Nếu ông không muốn giao nhà họ Tần cho tôi thì đừng trách tôi dùng thủ đoạn cực đoan.”

“Mày đã thua rồi.” Tần Kiến Thanh nhắc nhở.

Tần Giang Hà cười cười: “Chỉ cần ông còn nằm trong tay tôi thì tôi sẽ không thua đâu. Tôi không muốn hành hạ ông nên mới đánh cược với ông lần này. Nhưng nếu chẳng còn cách nào khác để đoạt được thứ tôi muốn bằng thủ đoạn mềm mỏng thì tôi chỉ có thể làm đứa con bất hiếu mà thôi.”

Vừa nói, Tần Giang Hà lớn tiếng quát: “Người đâu!”

“Anh muốn làm gì?” Tần Kiến Thanh nhíu mày. Tần Giang Hà bình tĩnh trả lời: “Tôi sẽ đưa ông tới một nơi khác. Những ngày tháng tươi đẹp chỉ mới bắt đầu thôi. Vậy nên ông hãy nhìn xem địa ngục có dáng vẻ như thế nào đi.”

Ông ta vừa dứt lời thì cánh cửa đã bị ai đó đẩy ra. Tiếng giày cao gót vang lên. Tần Giang Hà vẫn chưa phát hiện ra nên lại nói tiếp: “Tôi có rất nhiều biện pháp...”

Tần Giang Hà còn chưa nói xong thì một chiếc còng tay lạnh lẽo đã bất ngờ đập lên cổ tay ông ta.

Tần Giang Hà kinh ngạc quay đầu lại thì trông thấy Hạ Di đang đứng trước cửa, xung quanh toàn là cảnh sát. Hạ Di đang đứng cách đó không xa, trong mắt hiện lên nụ cười sâu không thấy đáy.

“Sao bà lại ở đây?” Tần Giang Hà trợn mắt thật to, sau đó hoảng hốt nhìn ngó xung quanh: “Người của tôi đâu rồi? Tôi…”

Tần Giang Hà chưa kịp nói xong thì một cái tát “chát chúa” đã giáng thẳng vào mặt ông ta.

Tần Giang Hà hoàn toàn sửng sốt. Hạ Di bình tĩnh lên tiếng: “Ông cụ đã cho ông một cơ hội và sẵn lòng rời đi cùng ông rồi. Tiếc là ông không biết trân trọng gì cả. Đây là cái tát mà tôi đánh thay ông cụ.”

“Thưa bà, xin bà đừng…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: Hoàn


Người cảnh sát còn chưa kịp nói xong thì Hạ Di lại giáng thẳng vào mặt Tần Giang Hà bằng một cái tát “chan chát” khác: “Cái tát này thay cho Tu Nhiên.”

“Hạ Di, bà đừng quá đáng…”

“Thưa bà…” Cảnh sát tiến lên kéo Hạ Di lại. Nhưng người này chỉ mới nắm lấy cánh tay phải vừa đánh người của bà ấy thì tay trái của Hạ Di lại “chát, chát, chát, chát” – bốn cái tát liên tục!

Tần Giang Hà hoàn toàn bị Hạ Di đánh tới mức ngu người. Sắc mặt bà ấy lạnh lẽo như băng: “Còn mấy cái tát này là đánh cho tôi.”

Vì động tác của Hạ Di quá nhanh nên khi cảnh sát kéo bà ấy ra hẳn thì người phụ nữ này cũng đã đánh xong rồi.

“Bà à, đừng kích động nữa! Đừng tấn công nghi phạm mà!”

“Xin lỗi sĩ quan cảnh sát.” Hạ Di khẽ mỉm cười: “Tôi không khống chế được bàn tay của mình, sau này tôi sẽ không làm thế nữa đâu. Cảm ơn ngài. Xin hãy mau đưa ông ta đi đi, nếu không tôi vẫn còn muốn đánh người nữa đó.”

Nghe vậy, người cảnh sát cũng vô cùng căng thẳng nên vội vàng đưa Tần Giang Hà đi. Lúc ra khỏi cửa, cuối cùng ông ta cũng tỉnh táo lại, vừa thở hồng hộc vừa ngẩng đầu lên: “Bà… Tại sao bà đánh bằng tay trái mà lại đau điếng thế hả?”

“Đã nhiều năm như vậy rồi mà sao ông lại không biết nhỉ?” Vẻ mặt của Hạ Di ra chiều tiếc nuối: “Tôi thuận tay trái cơ mà.”

Tần Giang Hà sững sờ nhận ra: Từ quá khứ cho tới hiện tại, quả thực ông ta chưa bao giờ hiểu Hạ Di, dù chỉ là một chút.

Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của ông ta, trong lòng Hạ Di chỉ cảm thấy chán ghét. Bà ấy quay đầu đi, vừa giơ tay vén tóc ra sau tai một cách tao nhã vừa quay đầu về phía Tần Kiến Thanh.

Tần Tu Nhiên và Cố Lam đã đến bệnh viện trước để kiểm tra cơ bản, sau đó lại tới đồn cảnh sát để lập biên bản. Khi tất cả mọi việc đã hoàn thành xong xuôi, cuối cùng họ mới vội vàng chạy đến bệnh viện.

Đám người Tần Giang Hà và Tưởng Như đã bị áp giải đến đồn cảnh sát để xử lý theo pháp luật rồi. Còn Tần Kiến Thanh cũng được Hạ Di đưa đến bệnh viện để chuẩn bị phẫu thuật.

Khi Cố Lam và Tần Tu Nhiên chạy đến bệnh viện, xung quanh Tần Kiến Thanh đều là luật sư và người nhà họ Tần. Ông cụ đang ký tên vào văn kiện trước sự chứng kiến đường đường chính chính của mọi người. Lúc Tần Tu Nhiên chạy vào, Tần Kiến Thanh chợt ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy hai người đứng trước cửa, ông cụ bèn mỉm cười, đóng tập văn kiện lại rồi quay đầu nói với chú Phúc: “Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi, mọi người hãy đi đi.”

Viền mắt của chú Phúc ửng đỏ, đè thấp giọng nói của mình: “Vâng.”

Nói xong, chú Phúc bèn đứng dậy để thương lượng với những người trong nhà họ Tần một lát rồi lại đưa mọi người rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Cố Lam và Tần Tu Nhiên. Hai người đứng đối diện với Tần Kiến Thanh. Ông cụ vừa nằm trên giường bệnh vừa nhìn bọn họ từ phía xa xa. Sau một lúc thật lâu, Tần Kiến Thanh mới vẫy tay với Cố Lam: “Cô Cố, lại đây đi. Ngồi bên cạnh ông nào.”

Cố Lam do dự nên nhìn thoáng qua chỗ Tần Tu Nhiên. Thấy anh gật đầu, cuối cùng cô mới tiến lên phía trước.

Tần Kiến Thanh vỗ vào cái ghế bên cạnh rồi nói một cách ôn hòa: “Cô Cố, ngồi đi.”

Cố Lam đáp lại rồi ngồi xuống. Tần Kiến Thanh nhìn Cố Lam trong chốc lát rồi mới mở lời: “Cô Cố à, cháu có định kết hôn với Tu Nhiên không?”

Cố Lam mím môi rồi gật đầu.

Tần Kiến Thanh nhìn cô chăm chú, sau đó chỉ hỏi là: “Bởi vì cháu thích thằng bé à?” 

Cố Lam cảm thấy hơi ngượng ngùng. Cô quay đầu nhìn Tần Tu Nhiên một thoáng rồi mới xấu hổ trả lời: “Cái này… Cháu... Cháu cũng không tiện nói ra đâu ạ.”

“Tu Nhiên đã rời khỏi nhà từ khi nó còn nhỏ xíu.” Giọng điệu của Tần Kiến Thanh điềm tĩnh: “Đối với mỗi một người, trong thời kỳ thơ ấu thì gia đình của người đó chính là ba mẹ. Khi lớn lên, nếu người đó may mắn thì sẽ có bạn đời hoặc là con cái, còn nếu không đủ vận may thì một mình người đó cũng là một gia đình rồi. Trước đây, ông đã từng hy vọng rằng Tu Nhiên có thể lấy vợ, kết hôn và sinh con. Nhưng đến tận bây giờ, khi nhìn vào ba của nó, ông lại đột nhiên cảm thấy: Nếu hai người không hề yêu nhau mà lại ở bên nhau thì cũng chẳng phải là một gia đình gì cả. Không phải thằng bé chỉ cần tùy tiện tìm một ai đó để kết hôn thì đã là loại may mắn mà ông nghĩ.”

“Ông và bà nội của thằng bé có tình cảm hết sức sâu đậm. Ông từng cho rằng đó là vì bọn ông đã kết hôn. Nhưng khi nhìn vào Giang Hà và Hạ Di, ông mới hiểu ra rằng: Đó là vì ông và bà nội Tu Nhiên thích nhau. May mắn của bọn ông chính là gặp được người mình yêu thương, mà loại vận may này không hề liên quan đến hôn nhân. Chưa hẳn là một người không thể sống một mình suốt cả đời. Vậy nên ông mới muốn biết, có phải cháu và Tu Nhiên ở cạnh nhau vì thích đối phương hay không?”

Tần Kiến Thanh hỏi một cách chân thành. Cố Lam nhìn đối phương, thật lâu sau mới cười rộ lên: “Đúng là thế ạ.”

Nghe cô trả lời như vậy, trái tim của Tần Tu Nhiên chợt khẽ loạn nhịp. Anh nhìn bóng lưng của cô gái cách đó không xa, lại nghe cô kể: “Lúc đầu cháu chỉ thích vẻ ngoài đẹp trai và sự giàu có của anh ấy thôi. Sau này, cháu lại thích ở bên cạnh Tu Nhiên. Nhưng cháu vẫn luôn nghĩ rằng, thích chỉ là một loại ảo giác do hormone sinh ra mà thôi. Chuyện này không quan trọng chút nào. Việc hai người hợp nhau mới là yếu tố quan trọng nhất trong hôn nhân. Nhưng mà sau đó, cháu lại phát hiện: Mặc dù bọn cháu không hợp nhau nhưng cháu vẫn chẳng muốn rời xa anh ấy. Nếu rời khỏi Tu Nhiên, có thể cháu sẽ không thể tìm thấy một người đàn ông nào khác làm cháu động lòng như anh ấy, giúp cháu cảm thấy bản thân tốt đẹp đến thế, hơn nữa còn cho cháu cảm giác được yêu thương chân thành đến vậy.”

“Thế thì tốt quá rồi.” Tần Kiến Thanh gật gù rồi ngước nhìn về phía Tần Tu Nhiên: “Có cháu ở đây thì ông đã cảm thấy yên tâm rồi. Trước kia, ông vẫn luôn lo là Tu Nhiên sẽ mãi đắm chìm trong thù hận. Còn bây giờ, ông hoàn toàn không còn lo nghĩ chút nào nữa.”

Thoạt nhìn thì ông cụ đang nói câu này với Cố Lam nhưng Tần Tu Nhiên biết rằng: Tần Kiến Thanh đang nói với mình.

Tần Tu Nhiên bình tĩnh nhìn Tần Kiến Thanh. Anh hiểu nỗi ưu tư của ông cụ.

Mà một khi đã cảm nhận được sự lắng lo của ông nội, trong lòng Tần Tu Nhiên lại ấm áp như thể có một dòng nước ấm đang quanh quẩn trái tim mình. Thế là anh nhẹ nhàng lên tiếng: “Ông nội, thực ra cháu đã may mắn lắm rồi.”

Có thể Tần Tu Nhiên không có một người ba quá hoàn hảo nhưng anh lại có ông nội và mẹ. Vả lại, anh còn được sinh ra trong một gia đình đủ đầy nên chẳng phải lo chuyện cơm ăn áo mặc. Anh đã có nhiều may mắn lắm rồi. Bây giờ, ông trời lại còn cho Tần Tu Nhiên gặp Cố Lam - có thể nói đây chính là một điều thiên vị.

“Cháu đã trưởng thành rồi.” Tần Kiến Thanh nhìn anh: “Vậy cháu hãy giúp ông nội ký tất cả các loại giấy tờ liên quan đến ca phẫu thuật ngày hôm nay đi.”

Vì hiểu được ý nghĩa của câu nói này nên Tần Tu Nhiên cảm thấy viền mắt của mình hơi chua xót. Anh cố nén cơn xúc động đến mức đỏ mắt rồi gật đầu.

“Vâng.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đây là tập tài liệu cuối cùng có liên quan tới mạng sống của Tần Kiến Thanh.

Ông cụ giao chuyện sống chết của mình cho Tần Tu Nhiên – điều này cũng có nghĩa là Tần Kiến Thanh đã giao tất cả mọi thứ cho Tần Tu Nhiên sau khi mình qua đời.

Ngày hôm đó, Tần Kiến Thanh đã không thể rời khỏi phòng phẫu thuật.

Khi Tần Tu Nhiên ký tất cả các tài liệu liên quan, từ sự bình tĩnh ban đầu, ngón tay anh lại khẽ run rẩy. Cuối cùng, khi anh không thể nào đọc rõ những kí tự trên tài liệu được nữa, rốt cuộc Cố Lam mới lên tiếng. Cô cầm tay anh rồi bảo mọi người rời đi.

Trong khoảnh khắc trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Tần Tu Nhiên mới đột nhiên quỳ xuống đất. Cố Lam vòng tay ôm lấy anh, nghe người đàn ông này gào khóc thành tiếng trong lồ ng ngực mình.

Mấy tháng sau, vụ án bắt cóc có dính líu tới đám người Tưởng Như, Giang Hà và Tần Bác Văn bắt đầu được thẩm tra.

Cả ba kẻ tình nghi đã phạm phải nhiều tội danh như là: Bắt cóc, tàng trữ súng ống trái phép và nhiều tội trạng mang tính chất tổ chức khác. Các tội danh bị gộp lại thành hình phạt chung. Họ bị kết án lần lượt là năm, mười và mười lăm năm tù.

Trong số đó, Tần Giang Hà còn bị lật lại một bản án cũ. Vì Hạ Di - người vợ cũ của ông ta - đã cung cấp bằng chứng xác minh rằng: Tần Giang Hà đã không cứu anh cả của mình là Tần Giang Thành khi người này gặp nạn, đồng thời cho rằng hành vi thiếu sót này của ông ta có thể cấu thành tội cố ý giết người.

Vụ án này đã làm dấy lên những cuộc thảo luận kịch liệt trong xã hội. Cuối cùng, tòa án đã phán quyết rằng: Tần Giang Hà phải chịu trách nhiệm nhất định về cái chết của Tần Giang Thành.

Sau đó, hơn nửa năm chờ đợi, cuối cùng chiếc nhẫn mà Tần Tu Nhiên đặt hàng cũng đã nằm trên ngón tay của Cố Lam.

Đêm tân hôn, hai người cùng nằm trên giường. Cố Lam mở mắt thật to để ngắm nhìn trần nhà trong phòng ngủ dành cho cô dâu chú rể do chính tay Tần Tu Nhiên bài trí.

Lần này, Tần Tu Nhiên đã tự tay lo liệu cho căn phòng tân hôn bằng cách tìm tới nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới. Ngoại trừ giữ lại cái màn chống muỗi có kiểu dáng bầu trời sao treo trên đỉnh rạp chiếu phim, anh đã loại bỏ hầu hết những món đồ mang phong cách khách sạn tình yêu mà cô từng dùng trước đây.

Bây giờ, căn phòng tân hôn của họ trở nên vô cùng hoành tráng và tràn ngập không khí thương trường, khiến Cố Lam có một loại ảo giác rằng: Họ đang kết hôn trong văn phòng làm việc vậy.

Cô nhìn trần nhà rồi nuốt nước bọt: “À thì… Bây giờ chúng ta nên làm gì nhỉ?”

“Ừm... Hôm nay... Chuyện sống thử đã kết thúc hẳn rồi đúng không?” Tần Tu Nhiên ngập ngừng một thoáng rồi quay đầu nhìn cô.

Cố Lam cảm nhận được ánh mắt của anh nên cũng quay đầu nhìn sang: “À… Đúng rồi…”

“Vậy chúng ta…” Tần Tu Nhiên bèn chống tay để nâng một nửa cơ thể lên cao. Anh nhìn Cố Lam đang đặt hai tay trước ngực mình và nằm ngay ngắn, hỏi một cách vô cùng thận trọng và dè dặt: “Làm chút chuyện mà vợ chồng nên làm nhé?”

Cố Lam nghiêm túc nhìn anh thật lâu, sau đó dứt khoát gật đầu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Vâng.”

Sau khi kết thúc chuỗi ngày sống thử, hai người họ lại làm những chuyện mà vợ chồng nên làm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom