Cập nhật mới

Dịch Full Khống Chế Tuyệt Đối - Đa Lê

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 73: Nhóc con (1)


Thư Dao cho rằng Lương Diễn không hổ danh là xuất thân từ khối khoa học tự nhiên. Vừa mở miệng ra đã nói được lời thâm thúy như vậy.

Đêm đã khuya, Thư Dao áp mặt vào ngực Lương Diễn, nhớ tới chuyện vừa mới làm ra mà vô cùng ưu sầu: “Chúng ta vừa mới làm xong thì có ảnh hưởng đến bé cưng không?” Thư Dao hỏi anh, “Bụng em có hơi đau.”

Lương Diễn cẩn thận kiểm tra một lần, sau khi xác nhận không có vết máu thì trấn an cô: “Sáng sớm mai anh đưa em đi khám bác sĩ.”

Thư Dao gật đầu cái rụp, cô còn có chút sợ dù sao lúc nãy làm có phần hơi mạnh bạo, nói về thời gian thì cái hạt giống nhỏ này mới ở trong bụng cô được hai tháng … Thời gian ngắn quá đi.

Thư Dao rất dễ tự mình hù mình nên cả đêm đều không ngủ ngon. Cô cũng có thể cảm nhận được Lương Diễn dường như không nghỉ ngơi chút nào. Anh cũng đang nghĩ đến chuyện này.

Sáng sớm hôm sau, Lương Diễn nói một tiếng với mẹ mình, mẹ Lương đang cắt tỉa hoa nghe thấy vậy thì sợ mất hồn, bà xác nhận lại với Lương Diễn: “Thật sự có rồi?”

Sau khi nhận được câu trả lời thì bà cắt vội một bó hoa to rồi vội vàng đi vào phòng thăm Thư Dao.

“Ngày hôm qua con còn nói cái gì chất lượng kém,” Mẹ Lương vui mừng khôn xiết nói với Lương Diễn, “Báo hại mẹ rầu nẫu ruột cả nửa ngày, nghĩ thầm lúc trước con làm chuyện có lỗi với con gái nhà người ta như vậy, nếu như vấn đề con cái lại có vấn đề thì đúng là quá thiệt thòi cho Dao Dao rồi …”

Bà lải nhải không ngừng, bỗng nhiên nắm lấy tay Lương Diễn vô cùng nghiêm túc dặn dò: “Con phải đối xử thật tốt với người ta có biết chưa?”

Tâm tư của mẹ Lương đơn thuần, khi còn trẻ bà chưa từng trải qua khổ cực gì, sau đó lại gả cho ba Lương nhưng sức sống thanh xuân vẫn còn giữ đến ngày nay.

Lương Diễn cười: “Nhất định.”

Bây giờ còn sáng sớm, cửa sổ mở ra làm cho mùi hương hoa hồng thoang thoảng theo gió thổi vào khắp nhà. Mẹ Lương đem số hoa bà mới cắt được để trên bàn, hai mắt sáng như sao, bước chân rảo nhanh chóng về hướng phòng ngủ.

Lương Diễn chưa kịp đi theo đã nghe thấy tiếng ba anh gọi ở sau lưng: “A Diễn.”

Lương Diễn xoay người, vẻ mặt ba Lương nhìn anh đầy nghiêm túc, ông chậm rãi nói: “Con ra đây với ba một chút.”

Lương Diễn theo ba mình vào thư phòng, trong thư phòng thoảng mùi trà, bộ bình trà trong suốt đựng đầy trà tươi mới pha. Ba Lương vừa thay bộ đồ thể dục ra, tuy rằng ông đã có tuổi nhưng vẫn duy trì thói quen chạy bộ buổi sáng.

Ông ngồi trên ghế, mắt híp lại, tay vuốt v e chén trà bên cạnh nhưng vẫn không bưng lên: “A Diễn, con nói thật đi.”

Lương Diễn hỏi: “Ý của ba là?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Con của Dao Dao,” Ba Lương ngước mắt nhìn anh, hai mắt sáng như đuốt, trầm giọng nói, “Đừng có múa rìu qua mắt thợ, con có thể gạt được mẹ nhưng không lừa được ba đâu.”

Ông đã có tuổi nên mái tóc pha màu hoa râm; nhưng bởi vì dáng người đ ĩnh bạt nên mái tóc hoa tiêu ấy ngược lại càng tôn thêm nét uy nghiêm của ông. Ở trước mặt cấp dưới của mình, ba Lương luôn là một nhà lãnh đạo cos uy tín, nhưng ở trong nhà ông cũng là một người cha tuy cứng rắn nhưng vẫn có sự hiền từ trong đó.

Lương Diễn ngồi trước mặt ông, khen một tiếng: “Trà ngon.” Anh nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi mới thản nhiên nói với ba mình: “Ngay từ đầu là con không muốn có con.”

Ba Lương hỏi: “Vì cái gì?” Ông vẫn chưa nổi giận, vẫn giữ phong thái bình thản nói chuyện với Lương Diễn.

Đôi mắt hai người giống như được khắc ra từ một khuôn giống nhau. Từ một góc độ nào đso mà nói thì tính cách hai người cũng y như nhau. Tuy rằng ba Lương mẹ Lương cùng nhau nuôi nấng hai người con nhưng tính cách của Lương Diễn lại giống ba, còn tính cách đơn thuần của Lương Khước Quỳ lại không khác gì mẹ Lương.

Lương Diễn hỏi lại ba của mình: “Vậy tại sao ba lại muốn có con?”

Ba Lương trầm mặc một lúc lâu sau mới thở dài: “Con và Khước Quỳ đều là hàng ngoài ý muốn.”

Lương Diễn hơi nhướng mày, anh hiểu được ý của ba mình. Anh vuốt v e mép ly, cười: “Xem ra con bước theo vết xe đổ của ba.”

“Nhưng ba không có giống con khi dễ con gái nhà người ta,” Ba Lương nhìn anh chằm chằm, “A Diễn, ba không phải là cảnh cáo con mà là muốn nhắc nhở con. Vẫn là câu nói đó, lòng người đều là làm bằng thịt, con phải yêu thương Dao Dao thật tốt, tất nhiên con bé sẽ hiểu được sự nhiệt tình của con. Đã có con rồi thì con phải chăm sóc con của mình cho thật tốt, gánh vác trách nhiệm là ba. Nhưng nếu nhưu con lại đưa ra cái hôn gì gì nữa --”

“Sẽ không.” Lương Diễn im lặng nhìn ba của mình, “Con sẽ giữ lại đứa bé này.”

Ba Lương căng thẳng một hơi rốt cuộc cũng thở phào. Ông thật sự lo rằng Lương Diễn sẽ lựa chọn bỏ đứa trẻ. Không ai hiểu con bằng ba nhưng hằng ngày ba Lương lại không giao lưu nhiều với đứa con trai này, hơn nữa ông còn biết con trai mình ở khía cạnh nào đó còn có tính cố chấp.

Ví dụ như Thư Dao, Lương Diễn không cho phép có người thứ hai nào ngoài anh có thể tiếp xúc gần gũi với Thư Dao, cho dù là chính con đẻ của anh.

Hai cha con yên tĩnh ngồi đối diện nhau, ba Lương hỏi: “Con đã gọi điện thoại cho bác của Thư Dao chưa?”

Lương Diễn lắc đầu.

“Đi gọi báo cho ông ấy một tiếng đi,” Ba Lương nói, “Bất kể thế nào thì cũng là chuyện mừng trong nhà.”

Hiện giờ Thư Dao đã thật sự trở thành quốc bảo. Trước kia trong nhà họ Lương, ba Lương mẹ Lương đã xem cô như con gái ruột thịt mà yêu thương nhưng từ sau khi phát hiện có thai thì cấp bậc của cô lại càng cao hơn nữa 

- - Đặc biệt là khi bác sĩ trách cứ Lương Diễn, hỏi anh tại sao cô mang thai hai tháng rồi mà còn làm kịch liệt như vậy.

Mặt Thư Doa đỏ như quả cà chua, cô đương nhiên biết được lời nói của bác sĩ sẽ không chứa bất cứ yếu tố cảm tình nào, chỉ là đánh giá khách quan. Nhưng bị nói như vậy là cô thẹn thùng không thôi.

Mẹ Lương đứng bên cạnh vỗ một cái lên lưng Lương Diễn, nổi giận: “Đều đã hơn ba chục tuổi đầu mà con không biết chú ý?”

Bà gấp gáo hỏi bác sĩ những việc cần chú ý, còn móc điện thoại ra ghi chú lại.

Thư Dao vẫn chưa làm tốt công tác tinh thần để đón chào sinh mệnh nhỏ này nên đành tập làm quen từ từ, trước tiên cô gửi thông báo cho bạn bè của mình, nói với bọn họ cô sắp làm mẹ rồi.

Ngải Lam: [!]

Ngải Lam: [Chúc mừng nha!]

Tần Dương: [ha ha ha ha ha tôi sắp làm ba nuôi rồi]

Thư Minh Quàn còn vô cùng lo lắng mà tạm dừng cuộc họp đang chủ trì, vội vàng chạy tới, thở phì phò bất an mà đưa Thư Dao vầ nhà.

Tâm trạng của Lương Diễn không tệ, anh còn trả lời tin nhắn của Tần Dương.

Lương Diễn: [Nếu luận theo bối phận thì đứa nhỏ này phải gọi cậu một tiếng anh trai đấy]

Chị họ của Tần Dương gả cho cháu họ của Lương Diễn nên tính theo thứ bậc thì Tần Dương còn thấp hơn Thư Dao một bậc. Trong nháy mắt Tần Dương im lặng như gà.

Theo lời bác sĩ dặn dò thì ba tháng đầu và ba tháng cuối thai kỳ không được gần gũi nhưng ba tháng giữa thì có thể thân mật, chuyện này còn giúp cho việc em bé ra đời sau này, thế nhưng phải có các biện pháp an toàn để tránh ảnh hưởng đến em bé.

Thư Dao nghiêm túc nhớ kỹ. Nhưng mà giai đoạn thích hợp để gần gũi vợ chồng này thì cô có phần không chắc được, dù sao thì mỗi lần cô và Lương Diễn gần gũi nhau đều có một tí siêu chừng mực rồi.

Khác với những thai phụ khác, Thư Dao mang thai không có chút phản ứng nôn nghén hay là khó chịu nào, chỉ có làm da đã lâu không tiếp xúc ánh nắng mặt trời có thêm chút hồng hào.

Ngải Lam vừa lật sách vừa nói với Thư Dao: “Mình đã tra cứu cẩn thận, trong sách nói loại tình huống này của cậu có hơn một nửa là chắc chắn mang thai bé gái.”

Thư Dao rầu rĩ vô cùng: “Nhưng mình muốn sinh con trai thì làm sao bây giờ?”

Ngải Lam vô cùng khó hiểu: “Con gái mới tốt chứ? Áo bông nhỏ tri kỷ.”

Thư Dao vuốt v e cái bụng hơi nhô lên, thở dài: “Nhưng mình chỉ muốn anh ấy yêu thương một mình mình.” Rồi nhìn người bạn thân thiết của mình, “Có thể cậu sẽ không hiểu được, cô gái nhỏ trong tim anh ấy chỉ có một mình mình là đủ rồi, mình không muốn có người thứ hai trong đó, mình sẽ ghen ghét.”

Ngải Lam lấy tay che mặt lại, rồi dùng ngón tay chỉ chỉ lên trán Thư Dao, chốt sổ: “Hai người đúng là trời sinh một đôi.”

Đều chỉ muốn là người duy nhất ở trong mắt người kia, điểm này ở đôi vợ chồng nhà này đúng là không nằm ngoài suy nghĩ của mọi người.

Ngải Lam cầm bút, không để ý chút nào mà phủi phủi trang sách hai lần, cô trêu chọc Thư Dao: “Có điều gen của hai người tốt như vậy, sinh con trai hai con gái đều có thể, sinh hai đứa cũng được, dù sao nuôi nổi mà.”

Thư Dao sờ sờ bụng, lắc đầu: “Một đứa là đủ rồi.”

Giữa cô và Lương Diễn có một hình hài nho nhỏ chen vào đã là đủ rồi.

Bé con này ra đời và đầu mùa xuân, lúc hoa anh đào nở đẹp nhất. Là một bé trai khỏe mạnh y như mong muốn của Thư Dao.

Đều là Thư Dao thấy vui nhất đó chính là mắt và mũi của bé con rất giống Lương Diễn, môi là di truyền từ Thư Dao.

Lương Diễn lấy tên của con chỉ có một chữ Phỉ duy nhất, Lương Phỉ.

Chuyện giáo dục con trẻ trên cơ bản đều do Lương Diễn toàn quyền phụ trách, tuy rằng anh vẫn không thể cho con mình một tình cha bao la dạt dào nhưng vẫn gánh vác đầy đủ trách nhiệm và nghĩa vụ của một người làm ba.

Còn đối với Thư Dao đã vất vả sinh con cho anh thì Lương Diễn tự nhiên cũng vô cùng quý trọng cô, nhưng nói một cách khác thì anh lại không muốn Thư Dao quá mức gẫn gũi với cậu bé Lương Phỉ này. Tình cảm máu mủ không cách nào chặt đứt được, mà Lương Diễn vì đứa con này không thể không áp chế lại bản năng và thiên tính của anh.

Chờ đến khi Lương Phỉ đủ 5 tuổi đến trường, phía dưới mắt, giống y hệt vị trí của Lương Diễn mọc ra một cái nốt lệ chí.

Khi Thư Dao đem phát hiện đây tính lịch sử này nói cho Lương Diễn, anh kiên nhẫn nghe Thư Dao nói xong xuôi thì vuốt nhẹ lên sóng mũi của cô: “Vẫn là gen của tiểu Anh Đào nhà ta tốt.”

Thư Dao không cảm thấy Lương Phỉ được di truyền từ cô quá nhiều thứ. Rõ ràng là cậu nhóc càng giống Lương Diễn hơn, bất kể là diện mạo hay là tính cách hành xử. Đúng là giống như từ một khuôn đúc ra.

Ngày thứ hai khi Lương Phỉ vừa nhập học tiểu học thì thầy giáo của cậu đã gọi điện về nhà, nói với Thư Dao cậu bé ở trường học đánh bạn.

Bạn học kia bị Lương Phỉ đánh cho mặt mũi bầm dập, còn chảy máu mũi không ngừng. Sau khi phụ huynh của cậu bạn kia phát hiện ba của Lương Phỉ là Lương Diễn thì vẫn chưa truy cứu gì, ngược lại còn xin lỗi Lương Diễn.

Thư Dao từng nhìn thấy trẻ con được chiều hư sẽ như thế nào nên lo lắng mình đã không giáo dục tốt cho con trai, cô chờ sau khi Lương Diễn đón con về nhà thì hạ quyết tâm cho con ăn chút roi vọt để nên người.

Lương Diễn lại cố ý đánh lờ Thư Dao đi: “Em cứ ăn cơm trưa trước đi, con để anh xử lý.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trước đó Thư Dao còn đang nổi giận đùng đùng, nghe được Lương Diễn sẽ đích thân dậy dỗ con trai thì lập tức ngây ngốc. Nếu để Lương Diễn ra tay thì nhất định sẽ không nhẹ --  Nói không chừng còn tẩn cho con trai một trận nên thân.

Thư Dao khuyên nhủ: “Anh, hay là thôi bỏ đi.”

“Không có việc gì,” Lương Diễn ý bảo cô đi trước, “Em cứ ăn cơm trước đi, để anh nói chuyện với Tiểu Phỉ một lát.”

Cho dù Lương Diễn đã lên tiếng như vậy nhưng Thư Dao vẫn thấy không yên trong lòng. Cô rời khỏi thư phòng nhưng vẫn lén đứng cạnh cửa nghe lén.

Lương Diễn hơi cúi người xuống, nhìn cậu con trai trông y như bản sao của mình, hỏi: “Con nói đi, sao lại đánh bạn?”

Lương Phỉ đầu đội trời chân đạp đất, ngẩng cao đầu nói: “Bạn ấy mắng con.”

“Cho dù người khác có mắng chửi con thì cũng không được tùy tiện đánh người,” Lương Diễn nói, “Con có biết sức của con rất lớn? Ba nghe thầy giáo nói bạn học kia bị con đánh đến mức chảy máu mũi, mặt mày sưng lên.”

Lương Phỉ không nói lời nào, ngón tay túm túm quần áo.

“Bạo lực không phải là biện pháp giải quyết vấn đề --”

“Ba ơi,” Lương Phỉ cắt ngang lời Lương Diễn, đôi mắt trong veo thấu triệt nhìn ba mình, “Bạn đó dùng lời lẽ thô tục để mắng, là sỉ nhục mẹ con.”

Ánh mắt của Lương Diễn khẽ biến.

Anh vươn tay đặt lên vai Lương Phỉ: “Con ngoan, con dùng chiêu thức đấu vật ba dạy con để đánh đúng không?”

Lương Phỉ gật đầu.

Lương Diễn nói: “Đánh rất hay, lần sau ba dạy thêm cho con mấy chiêu.”

Lương Phỉ bị thái độ lật mặt 180 độ này của ba mình làm cho đỡ không kịp. Cậu khiếp sợ, hỏi: “Ba, không phải ba nói bạo lực không phải là cách giải quyết vấn đề sao?”

“Con nghe nhầm rồi,” Lương Diễn mặt không đổi sắc, “Ba vừa mới nói bạo lực chính là cách hàng đầu để giải quyết vấn đề.”

Đôi tay đang đặt trên vai của con trai bỗng thêm một phần sức, Lương Diễn nói: “A Phỉ, con là rất tốt, đối phó với loại người này chúng ta nên lấy bạo chế bạo.”

Thư Dao đang núp trong chỗ tối nghe lén: “.....”

Sao cô lại cảm thấy chồng mình đang dạy con mình cái lý lẽ ngược đời nào đó mà cô lại không nghĩ ra được cách nào để ngăn cản. Thậm chí còn cảm thấy Lương Diễn nói rất có lý.

Buổi chiều, Lương Phỉ ngoan ngoãn học piano ở tầng trệt, cậu nhóc kế thừa hoàn toàn tế bào âm nhạc của Thư Dao nhưng thay vì đàn tranh thì cậu lại thích âm sắc của piano hơn. Điểm này thì giống hệt Lương Diễn. Cậu nhóc có giáo viên dạy đàn riêng đến dạy, Thư Dao đang muốn đưa trái cây cho con ăn thì bị Lương Diễn kéo cổ tay.

“Đừng làm phiền con học,” Lương Diễn để cô ngồi trong lòng ngực của anh, cúi đầu cắn lấy quả nho cô vừa mới lột vỏ trên tay, sau khi ăn xong còn hôn ngón tay cô, “Tiểu Anh Đào, lâu rồi em không có chăm sóc anh.”

Thư Dao giải thích: “Bởi vì mấy ngày nay công việc hơi bận, ui, anh cắn em đau.”

Hiện giờ cô đã là một nhà sản xuất âm nhạc có danh tiếng, ngoại trừ ký kết hợp tác lâu dài với phòng làm việc Dung Quang thì còn nhận sản xuất âm nhạc cho một số bộ phim điện ảnh.

Cô vẫn không thích giao tiếp quá nhiều với người ngoài như trước nhưng việc giao tiếp thông thường thì không có vấn đề.

Đích thân Lương Diễn đã tìm người đại diện chu toàn mọi việc cho cô, xử lý thỏa đáng mọi công việc của Thư Dao, mặc dù đã hơn 3 năm nay nhưng vẫn không có chút sơ sót nào. Vô cùng ổn thỏa.

Những lời còn lại lại không nói nên lời, Lương Diễn nhẹ nhàng vuốt v e những điểm nhạy cảm của cô, in một dấu hôn lên cổ của cô: “Vậy cô Thư trăm công nghìn việc đây hôm nay có thời gian ở bên cạnh kẻ ái mộ này hay không?”

Thư Dao không nói nổi lời cự tuyệt với anh, Lương Diễn đã tự cởi qu@n của mình.

Trong thư phòng vô cùng yên tĩnh, ngoại từ tiếng hai người nói chuyện ra còn có tiếng nước vang lên rất nhỏ, nhưng rất rõ ràng.

Thư Dao ngồi trên đùi anh, tay vòng ôm lấy cổ anh, khó chịu mà tự cắn môi mình.

Trên người anh vẫn là mùi hương dễ chịu như trước, giống như thời điểm mới gặp nhau. Bao gồm cả khuôn mặt và vóc dáng này của anh, dường như thời gian không thể nào tác động đến, ngược lại do năm tháng lắng đọng mà làm tăng thêm sức hút.

Lương Diễn nhận ra động tác nhỏ của cô, một tay anh đỡ lưng cô một tay khác niết môi cô ra, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan một chút, đừng tự cắn mình bị thương.”

Thư Dao cúi đầu, giống như tìm cách xả giận mà cắn lên cổ anh.

“Tiểu Anh Đào,” Hơi thở của Lương Diễn có hơi gấp gáp, dỗ dành cô, “Em còn nhớ tối hôm qua em kêu anh là gì không? Ngoan, kêu lần nữa đi em.”

Mà bạn nhỏ Lương Phỉ vừa mới học xong lớp piano lại không nhìn thấy trái cây mà mẹ cậu đưa tới hôm nay. Thời gian trống của cậu nhóc được sắp xếp rất chi là logic, rốt cuộc Lương Phỉ cũng không hiểu ba cậu xếp cho cậu học nhiều như vậy để làm gì. Làm cho Lương Phỉ mất đi thời gian có thể ở cùng với mẹ mình!

Buổi chiều cũng không nhìn thấy Thư Dao, mẹ đang làm việc trong thư phòng với ba. Lương Phỉ biết thời gian ba mình làm việc ghét nhất là bị làm phiền. Sau khi biết được tin này thì cậu nhóc đành ão não rời đi.

Chờ đến giờ cơm chiều rốt cuộc cậu mới nhìn thấy mẹ.

Thư Dao thay một chiếc váy khác, nhìn qua có hơi buồn ngủ, chậm chạp ăn một chén cháo.

Lương Phỉ nghiêm túc hỏi: “Mẹ ơi, mẹ bị cảm sao?”

Thư Dao ngước mặt lên: “Không có, sao vậy con?”

Lương Phỉ nghiêm túc như ông cụ non: “Con nghe giọng mẹ hơi khàn.”

Thư Dao ho khụ một tiếng, lấp li3m: “Có chút cảm đi.”

Ly nước mới vừa bị cô một hơi uống hết nên cô đẩy cái ly cho Lương Diễn: “Ba, giúp em rót ly nước --”

Lương Phỉ ngây thơ vô tội ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy sự khó hiểu nhìn ba mẹ của mình. Mẹ vừa mới gọi ba là gì? Là cậu nghe lầm sao?

Cậu nhóc chần chừ: “Mẹ, mẹ vừa nói gì đó?”

Lương Diễn trầm ổn giải thích cho con mình: “Mẹ con vừa gọi là ba của nó ơi, nói gọn lại chính là ‘ba ơi’. Con có nhớ tuần trước thầy Thiên Dã và vợ của thầy ấy đến nhà mình làm khách không? Bọn họ cũng gọi nhau là ba mẹ đấy thôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 74: Nhóc con (2) (Hoàn)


Edit: AI & Vic

Thư Dao tiếp lời ngay, nghiêm túc nói với cậu con trai nhỏ nhà mình: “Lời ba con nói đều là sự thật.”

Trước đó không lâu lão sư Thiên Dã vẫn luôn hợp tác với bọn họ có đưa vợ đến nhà thăm hỏi, vợ của ông ta đúng là kiểu mẫu “Yamato Nadeshiko” điển hình, lúc cười rộ lên vô cùng dịu dàng.

Về điểm này thì đúng là Lương Diễn đã không nói sai.

Bạn nhỏ Lương Phỉ lập tức bày ra biểu cảm như đã nhìn thấu sự đời: “Thì ra là như vậy.”

“Bất quá,” Đột nhiên Lương Diễn lên tiếng, “Dù sao đây cũng là tập tục của Nhật Bản bên kia, thường ngày chúng ta sẽ không dùng cách nói này.”

Lương Phỉ trịnh trọng gật đầu.

Một hồi xưng hô đầy sóng gió cứ trôi qua một cách hữu kinh vô diễm như vậy, Thư Dao thở phào nhẹ nhõm, cô tiện tay rút tờ khăn giấy lau đi mồ hôi trên trán.

Cô vừa nghĩ lại đã cảm thấy sợ, quá nguy hiểm rồi. Cũng may là Lương Phỉ suy nghĩ đơn giản, cậu bé hoàn toàn không hiểu được sự hiểm ác trong thế giới người lớn này. 

Cậu chỉ cho rằng đây là một cái xưng hô vô cùng đơn giản.

Sau cơm chiều, Lương Diễn phụ trách nghiệm thu thành quả học tập hôm nay của Lương Phỉ, mà Thư Dao sau khi tắm sau thì xỏ dép lê lóc cóc chạy lên giường, chuyên tâm xem phần truyện mới ra hôm nay.

Cuộc sống hiện tại của cô vô cùng tự tại, chính xác mà nói chính là cuộc sống trong mơ mà trước đây cô hằng ao ước. Vì tính chất công việc mà cô rất ít khi ra khỏi cửa nhà -- Lương Diễn con vì cô mà lắp đặt một phòng thu âm cá nhân chuyên nghiệp ở trong nhà, còn có các nhân viên chuyên nghiệp đến nhà hỗ trợ cô ghi âm.

Kể từ khi sing Lương Phỉ đến bây giờ thì chuyện giáo dục của con đều do Lương Diễn và các giáo viên chuyên nghiệp chịu trách nhiệm. Thậm chi Thư Dao con chưa từng đút cho cậu bé ăn lần nào. Mà Lương Diễn vào lúc Lương Phỉ ra đời cũng đã tiến hành một tiểu phẫu nhỏ.

Anh nói với Thư Dao: “Có một đứa ngoài ý muốn là đủ rồi, anh không muốn có đứa thứ hai.”

Thư Dao đồng ý hai tay hai chân.

Cô vắt chéo đôi chân trắng mịn nằm dài trên giường chăm chú đọc truyện tranh, vừa đọc được một nửa thì cửa phòng mở ra. Thư Dao không ngẩng đầu cũng cảm nhận được hương vị nhàn nhạt trên người Lương Diễn, anh cúi người hôn lên sườn mặt, cổ, xương quai xanh của cô rồi nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay em dùng sữa tắm nào? Sao lại thơm như vậy?”

Thư Dao thử đẩy anh ra: “Thì là loại anh mới mua đó.”

Nghĩ thế nào Thư Dao cũng không hiểu được Lương Diễn lấy tinh lực ở đâu mà tràn trề như vậy, hôm qua vừa mới một lần, buổi chiều còn ở thư phòng một lần, bây giờ còn có tinh lực đi trêu chọc cô.

Thư Dao ngẩng cổ, ngón tay luồn sâu vào mái tóc của anh. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mùi nước hoa trên người anh càng trở nên nồng nàn hơn, Thư Dao híp mắt lại, cố gắng kiềm nén âm thanh phát ra từ cổ họng.

Lương Diễn li3m m*t cổ cô: “Ngoan nào, sau này chúng ta chỉ nói mấy lời này ở trên giường, chuyện làm trò ở trước mặt con như vậy sau này chúng ta phải tém tém lại bớt, có được không?”

Một câu nói đã làm cho Thư Dao mặt đỏ tai hồng, cô vội vàng phản bác: “Em đâu có cố ý, còn không phải do thuận miệng sao?”

Lương Diễn ôm cô bước thẳng đến trước khung cửa sổ sát sàn, anh cười nói: “Được, đều nghe Dao Dao.”

Anh nhẹ nhàng mổ một cái lên cổ Thư Dao: “Hôm nay thử tư thế đứng.”

Thư Dao nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn này của Lương Diễn.

Ở một bên khác, bạn nhỏ Lương Phỉ sau khi trả bài cho ba của mình xong thì vẫn chưa buồn ngủ, dùng điện thoại buôn chuyện với bạn bè.

Luận về vai vế thì Tiêu Hoài Tín và Tiêu Lệnh Nghi đều lớn hơn cậu một vai nhưng trên thực tế thì bọn họ cũng chỉ lớn hơn Lương Phỉ 4 tuổi mà thôi. Quan hệ của Lương Phỉ và đôi trai gái song sinh này rất tốt, thường xuyên tìm bọn họ tán dóc bông đùa.

Lương Phỉ đánh chữ: [Hoài Tin, chú Duy Cảnh lại cầu hôn thất bại sao?]

Tiêu Hoài Tin: [Ừ]

Lương Phỉ: [Không phải dì Ninh đã mang thai rồi sao?]

Cậu nhóc không hiểu được, Tiêu Duy Cảnh là em họ của ba, mặc dù đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn. Tuy rằng Lương Diễn đã dạy con mình từ sớm rằng chuyện có kết hôn hay không hoàn toàn là tự do của con người. Có người có thể lựa chọn kết hôn nhưng cũng có thể lựa chọn không kết hộn.

Nhưng Tiêu Duy Cảnh lại không giống, chú ấy là bị bắt không kết hôn. Chú ấy đã có bạn gái, tình cảm giữa hai người họ đã kéo dài mấy năm nay nhưng hiện tại cho dù bạn gái đã mang thai vẫn không chịu gả cho chú ấy.

Tiêu Lệnh Nghi: [Cho nên mới nói anh Duy Cảnh đúng là rất đáng thương, đã già đến nơi, có con luôn rồi mà không thể ba quý nhờ con]

Tiêu Lệnh Nghi: [Thứ hai tuần sau có đến chơi không?]

Lương Phỉ: [Để hỏi ba đã]

Nghĩ đến điều này, Lương Phỉ đã chia sẻ những kiến ​​thức lạ lùng mà cậu nghe được vào buổi chiều với hai người bạn tốt, rồi hỏi một cách khó hiểu: [Ba mẹ của các cậu có hay gọi nhau thế này ở nhà à? ]

Lương Phỉ biết rằng mẹ thường thích gọi ba là “anh trai”.

Cậu không có ý kiến ​​gì về xưng hô này, dù sao thì trong 《 Truyện Anh Hùng Xạ Điêu》, Hoàng Dung cũng gọi Quách Tĩnh là Anh Tĩnh.

Đây chỉ là một thuật ngữ dành cho những người yêu nhau. 

Nhưng cái tên này đêm nay lại khiến bọn Lương Phỉ mở mang tầm mắt.

Tiêu Lệnh Nghi không quan tâm: [Cái này gọi là gì? Mẹ mình cũng gọi ba là chú hai]

Tiêu Hoài Tín: [Đó là sở thích đặc biệt của những người trưởng thành]

Tiêu Hoài Tín: [Khi lớn lên con sẽ hiểu!]

Lương Phỉ nhìn chằm chằm vào câu trả lời của Tiêu Hoài Tín một lúc lâu, và đột nhiên tỉnh ngộ.

Thế giới của người lớn rất phức tạp, cậu thực sự phải mất nhiều thời gian nữa mới hiểu ra được. 

Cậu cũng không hiểu, tại sao thỉnh thoảng trên cổ và cổ tay của mẹ lại xuất hiện một số vết kì lạ. 

Ba rất yêu mẹ, tình yêu này vượt lên tất cả không để yêu thêm bất cứ ai. Lương Phỉ trước đây từng ghen tị với những người bạn cùng lứa có em trai hoặc em gái, nhưng ba đã nói với cậu rằng sẽ không có thêm em nữa. 

Nghĩ đến đây, Lương Phỉ thở dài một hơi, cầm bút lên, bắt đầu viết nhật ký của ngày hôm nay. 

Cậu có một xấp những quyển nhật kí, có quyển là do Thư Dao và Lương Diễn viết cho cậu.

Viết lúc Thư Dao mang thai.

Lương Phỉ nghiêm túc mở cuốn nhật ký. 

Trang đầu tiên là nét chữ xinh đẹp của Thư Dao.

“Gửi bé con sắp chào đời của mẹ” 

Cậu đã học được rất nhiều từ, đủ để cậu có thể đọc trơn tru. 

Cuốn nhật ký đầu tiên được Thư Dao kiên nhẫn viết ra, sau khi bác sĩ xác nhận cô có thai, đêm đó Lương Diễn hầu như không ngủ, thậm chí còn áp tai vào bụng dưới của cô để lắng nghe âm thanh.

Tất nhiên là bị Thư Dao cười nói vài câu. 

Đứa trẻ còn quá nhỏ, chỉ có tiếng bụng kêu ùng ục, còn lại không có tiếng nào khác đâu. 

Lần đầu tiên khi bé con cử động trong bụng, Thư Dao đã bày tỏ cảm xúc của mình, một chút sợ hãi và một chút lo lắng. 

Thư Dao đã chia sẻ nhiều điều thú vị trong cuốn nhật ký này. Ví dụ, cô tin chắc rằng ăn nho sẽ giúp mắt con mình to và sáng hơn. Vì lý do này, cô đã ăn rất nhiều nho và nho cho đến khi Lương Diễn dở khóc dở cười ngăn cô lại, anh giải thích điều này vẫn phụ thuộc vào gen.

Trong số đó, có một số cuốn nhật ký, không phải là chữ viết tay của Thư Dao. 

Mà nó được viết bởi Lương Diễn. 

Trong những cuốn nhật ký đó, Lương Diễn đã đề cập đến tình trạng thể chất của Thư Dao.

Việc mang thai không mang lại nhiều tác động tiêu cực cho cô, nhưng vô tình bị cảm lạnh khiến cô phát sốt cao. 

Phụ nữ mang thai phải hết sức thận trọng khi uống thuốc sau khi sốt cao, Thư Dao không chịu uống thuốc, sau khi trao đổi với bác sĩ, cô chỉ dùng miếng dán hạ sốt và dựa vào việc hạ nhiệt cơ thể để qua khỏi.

Cô không thể viết nhật ký đợt đấy, nhưng cố chấp không muốn cuốn nhật ký bị cắt đứt, cô mới giao cho Lương Diễn viết. 

Rất nhiều điểm khác biệt khi viết của hai người, Lương Diễn viết rất ngắn gọn, ít cảm xúc để mô tả vấn đề, nhưng có tăng thêm vào một vài câu ở cuối.

“Cho đứa con chưa chào đời, không biết con là trai hay gái, mẹ con để sinh ra con đã phải trả giá rất nhiều. Mẹ là người không chịu được đau, nhưng mẹ sẵn sàng chịu đau vì con.”

“Ba hy vọng con có thể hiểu được nỗi đau của mẹ.”

Có một vài dòng phía sau nhưng bị gạch đen mất rồi. 

Nhưng không sao, Lương Phỉ đã đọc được tình thương sâu sắc của Ba từ đó. 

Mỗi khi đọc những trang này, từ tận đáy lòng Lương Phỉ sẽ nghĩ rằng sau này nhất định phải nghe lời mẹ, đừng để mẹ thất vọng.

Cậu đóng cuốn nhật ký lại, bò lên giường nằm nghỉ ngơi một cách mãn nguyện. 

Trong phòng tắm, Lương Diễn đang ngồi trong bồn tắm, còn Thư Dao thì ngồi trên người anh, ngáp ngủ.

Cô nói: “Hiện tại A Phỉ có lẽ đang viết nhật ký trước khi đi ngủ.”

Lương Diễn đánh đầy bọt trên tay, cẩn thận gội đầu cho Thư Dao.

Dầu gội được sử dụng có mùi cam ngọt ngào, vô tình che mất mái tóc của cô. 

Lương Diễn thản nhiên đáp. 

Thư Dao nhớ tới những trang nhật ký mà Lương Diễn đã viết cho cô lúc trước, không khỏi bất mãn: “Lúc trước anh cũng quá tùy tiện đấy. Làm sao có thể viết những thứ như vậy vào nhật ký? Thằng bé sẽ buồn khi nào khi nhìn thấy cơ chứ?”

Khi Thư Dao bị ốm, Lương Diễn chỉ có thể viết nhật ký thay cho cô. 

Lương Diễn nhớ rất rõ, nhưng trang cuối cùng đã viết gì.

“Mẹ mong con có thể hiểu được những nỗ lực cực nhọc của mẹ.”

“Suy cho cùng, con chỉ là ngoài ý muốn.”

Lương Diễn bất lực: “Không phải do thằng nhỏ dày vò em từ trong bụng hay sao?”

Thư Dao cố hết sức áp mặt cô vào ngực anh: “Đó là con của anh.”

Lương Diễn dội sạch bọt trên tóc cô: “Anh kiên quyết vì em vất vả mãi mới sinh ra nó, còn mang theo mạch máu của em.”

Thư Dao bất bình thay cho Lương Phỉ: “Người khác nói tình Ba như núi, đến với con mình thì tình Ba như long trời lở đất, sóng thần ập tới vậy!”

“Học không sai thành ngữ!” Lương Diễn chậm rãi nói xoa xoa mái tóc của cô, “Anh cho em cả tình yêu của cha, như vậy chưa đủ sao?”

Mùi cam ngọt ngào bao quanh Thư Dao, cô nắm lấy tay của Lương Diễn và áp má mình, nhắm mắt lại thở dài hài lòng.

”Đủ rồi,” Thư Dao nói, “Không cần gì nữa.”

Cô không biết các cặp đôi bình thường hòa hợp với nhau như thế nào, nhưng Lương Diễn đã tốn không ít tâm tư cho cô.

Trong mắt Thư Dao, anh giống như một người cha, như một người anh và một người chồng mà cô có thể tin tưởng và dựa vào.

Còn Lương Diễn thì đối xử với cô như vợ, đi đâu cũng chăm sóc cô một cách tận tình, chu đáo.

Quả thực, như anh đã nói trước đó, tất cả tâm tư đều dồn hết cho Thư Dao, nên không chia quá nhiều cho Lương Phỉ. 

- ---------------------------------------------------------------

Về đồ ăn, Lương Diễn có một kiêng kỵ kỳ lạ.

Anh không thích ăn dưa chuột chín. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lương Diễn nhận nó như một loại hoa quả, nhưng anh sẽ không bao giờ ăn nó, một miếng cũng không. 

Còn anh bạn nhỏ Lương Phỉ, trên cơ sở đó là điều cấm kỵ của Lương Diễn, thì càng trở nên nghiêm trọng hơn. Nó không thích ăn dưa chuột, dù sống hay nấu chín, đều không ăn. 

Bất kể nhà bếp xử lý dưa chuột như thế nào, Lương Phỉ nhât quyết không bao giờ chạm vào chúng. 

Tuân thủ nguyên tắc cân bằng dinh dưỡng, Thư Dao đã phải nói chuyện nghiêm túc với con trai. 

“Mẹ hiểu cái khó của con,” Thư Dao nói trịnh trọng, “Cũng giống như mẹ, mẹ không thích cà rốt, nhưng ba vẫn luôn kiên trì thêm cà rốt vào thực đơn ăn của mẹ”

Cô tận tình khuyên nhủ: “Vì vậy, ngay cả mẹ còn đang khỏe mạnh vẫn kiên trì ăn những món mình không thích, vậy con lấy lí do gì để tránh không ăn dưa leo hả?”

Lương Phỉ nói trúng tim đen: “Đó là vì ba đã hứa với mẹ rằng mỗi lần mẹ ăn sẽ được thưởng đồ ăn vặt còn con không có phần thưởng đồ ăn vặt.”

Thư Dao: “…..”

Giao dịch mặc định giữa cô và Lương Diễn đã bị Lương Phỉ chỉ ra. 

Thư Dao chỉ có thể nói theo cách khác: “Vậy thì con có thể nhìn ba con, ba con không bao giờ kén chọn.”

Lương Phỉ: “Bởi vì ba là người có tiếng nói cuối cùng trong cả gia đình, bao gồm cả việc bếp núc. Ba đều chọn những món mình yêu thích. Tất nhiên, không có món nào kén người ăn. Những món ba không thích sẽ không bao giờ xuất hiện trên bàn cơm.”

Thư Dao hoàn toàn bị đánh bại bởi logic của con trai mình.

Cô không thể phản bác thêm một lời nào cả. 

Lương Phỉ thẳng lưng, ngẩng mặt lên: “Vậy nên con cũng nên có quyền lựa chọn.”

”Vậy con cần phải cố gắng hơn”, Lương Diễn không từ chối đề nghị của con trai, “Cho dù là đồ ăn hay những thứ khác, chỉ có khi có đủ năng lực mới có quyền lựa chọn.”

Lương Phỉ nhìn Lương Diễn chăm chú. 

Cậu luôn ngưỡng mộ Ba mình, trong mắt những đứa trẻ, không có gì có thể sánh bằng cha. 

“Bây giờ, ba trả tiền ăn và quần áo cho con”, Lương Diễn nhìn anh, “Vậy con phải nghe lời ba.”

Lương Phỉ: “... Mẹ cũng tiêu tiền của ba nha, nhưng sao lại có thể không nghe lời ba nói”

“Bởi vì mẹ con là vợ ba”, Lương Diễn bình tĩnh, “Mẹ con được hưởng quyền lợi ngang ba.”

Lương Phỉ bị ba phản bác, á khẩu không nói nên lời.

Mới rồi còn cãi mẹ chem chẻm…. giờ một câu cũng không nói được.

Vấn đề kén ăn của cậu bé Lương Phỉ như vậy đã được giải quyết êm đẹp, cậu phải ngoan ngoãn chấp nhận sự sắp đặt của bố, nhịn cay đắng ăn những món mình không thích. 

Vào ngày sinh nhật của Thư Dao, Lương Diễn bỏ thời điểm nghỉ đông của mình để đưa vợ con đến ‘Paradise Hồng Hoang’.

Dù đã lâu như vậy nhưng trước sự nổi tiếng của nền tảng Doujin và các loại game khác nhau,《 Hồng Hoang 》vẫn giữ được sức sống mãnh liệt và ngày càng đi lên. Cùng với cơ chế trò chơi đặc biệt, đồ họa đẹp và hỗ trợ tài chính mạnh mẽ từ tập đoàn Diễn Mộ đằng sau nó, trò chơi này vẫn dẫn đầu về lượt tải xuống trên các nền tảng lớn trong nhiều năm. 

Mức độ phổ biến của trò chơi vẫn ở mức cao và số lượng du khách đến các công viên giải trí của trò chơi tiếp tục tăng. Không chỉ đối với những người hâm mộ trò chơi, mà vì cơ sở vật chất hoàn chỉnh trong công viên, và các hoạt động lớn nhỏ khác nhau được lên kế hoạch bài bản, nó đã trở thành điểm thu hút du lịch số một ở Tây Kinh. 

Thư Dao không bao giờ xuất hiện trên các phương tiện truyền thông trong những năm gần đây, ít ai có thể liên tưởng ‘Dao Trụ Khuẩn’ và vợ của Lương Diễn có liên quan với nhau, với lại Thư Dao cũng thích lối sống không bị quấy rầy bởi quá nhiều người.

Bốn năm qua có rất nhiều thứ đã thay đổi. Ví dụ, giải trí Hoa Lam khét tiếng đã bị tẩy chay vì dính líu đến vấn đề của ông chủ. Giờ đây, tập đoàn được coi như một khối u ác tính trong ngành và danh tiếng đã giảm sút, tập đoàn đã bị phá sản cách đây hai năm.

Mà Lục Tuế Tuế một thời làm mưa làm gió cũng đã bị phơi bày theo nhiều cách khác nhau, kể cả không giới hạn việc bị người khác bao nuôi, còn dính líu đến hôn nhân của người khác. 

Đặng Giới chưa từng kết hôn, vòng vo quay lại, anh ta vẫn như trước, bao nuôi Lục Tuế Tuế. Có thể do mấy năm gần đây gặp nhiều biến cố, anh ta vẫn ế chổng chơ, rất khó tìm được nửa kia của mình.

Bây giờ tiếng xấu vang xa, phàm là người có địa vị ắt sẽ không gả con gái cho anh ta.

Thư Minh Quân đã có một cuộc đấu tranh với gia đình của mình, chị ấy sẽ không kết hôn chứ đừng nói đến việc có con. Chị ấy thích sống một mình, tập trung cho sự nghiệp, không cần đàn ông hay bạn đời.

Sau hai lần khóc thảm, cuối cùng người dì cũng tôn trọng sự lựa chọn của con gái. 

Và người chú Thư Thế Minh cũng không can thiệp vào sự lựa chọn của con gái mình. Sau khi thảo luận chặt chẽ, ông và Thư Minh Quân quyết định rằng sau khi Thư Thế Minh nghỉ hưu, sẽ để lại tất cả tài sản của cho Thư Dao và Lương Phỉ. 

Thư Dao không biết điều này, cô ấy chỉ rất vui vì chị gái mình có thể chọn cuộc sống mà chị ấy muốn. 

Hiện nay công viên có quá nhiều khách du lịch, nhiều chỗ vui chơi giải trí cũng đặt ra quy định xếp hàng mua vé. Đương nhiên, đối với Thư Dao, chủ nhân của ‘paradise’ này, cô có thể ưu tiên cho những trường hợp đặc biệt.

Khi chơi trò phiêu lưu trên thuyền, Thư Dao nhiệt tình chỉ vào cây phù dung nói với Lương Phỉ: “Lần thứ hai mẹ động tâm với ba chính là ở đây. Lúc đó hoa phù dung nở rộ thật đẹp. Qua hẻm núi phía trước, mẹ thấy ba con đang đọc sách trong đình cơ.”

Lương Phỉ nghe xong vô cùng thích thú. 

Cậu rất thích nghe kể chuyện quá khứ giữa Ba mẹ mình, nhưng ba cậu hiếm khi nói với cậu những điều như vậy. 

Lương Diễn phụ trách lái mái chèo, nghe Thư Dao nói xong, anh nói: “Em biết không, anh đã đợi em ở cái đình trong hai giờ đấy?”

Thư Dao mở to mắt kinh ngạc: “Gì cơ?”

“Vé mời vào 《 Hồng Hoang 》cũng là anh đưa cho em, sự kiện này cũng trong sắp xếp của anh đấy.”, Lương Diễn nói một cách chậm rãi, “Ngay từ đầu, anh đã lên kế hoạch làm sao để em thấy được anh.”

Thư Dao im lặng.

Giọt nước văng tung tóe, váy áo ướt sũng, làn da hơi mát lạnh, cô cảm thấy gì đó hơi khác lạ. 

Lương Phỉ kêu lên: “Ba, hành động này của ba có phải kế ôm cây đợi thỏ không?”

Lương Diễn sửa chữa: “Con có thể thay đổi một câu tốt hơn, chẳng hạn như tầm nhìn xa trông rộng!”

Thư Dao từ từ hồi hồn lại: “Lần gặp nhau là ở trường là khi em l@m tình nguyện viên.”

“Anh cũng đã hỏi trước xem em đang ở đâu, nên mới cố ý đến đó”, Lương Diễn nhìn cô chằm chằm, “Anh vẫn luôn chờ em.” 

Đầu óc Thư Dao có chút rối bời.

Như vậy, những tình cờ đó đều do anh sắp đặt ngay từ đầu? 

“Chuyện của Triệu Thăng Bình nằm ngoài dự đoán của anh, anh chưa bao giờ nghĩ rằng ông ta sẽ dùng điểm của em để áp chế em”, Lương Diễn nói, “nhưng anh rất vui vì em đã chủ động nhờ anh giúp đỡ.”

Anh nói một cách bình tĩnh và điềm đạm nói về một phía khác mà Thư Dao không biết. 

Thư Dao đưa tay ra, chạm xuống dòng suối, chạm vào làn nước trong veo. 

Lương Phỉ không hiểu nổi nữa: “Mẹ ơi, mẹ biết ba từ khi đi học à?”

Thư Dao gật đầu. 

Lương Phỉ không nhịn được hỏi: “Mẹ gặp ba như thế nào?”

Thư Dao không biết trả lời như thế nào, Lương Diễn nói: “Hoạt đ ộng tình nguyện của trường, ban đầu ba đã yêu mẹ của con rồi, vất vả theo đuổi mãi mới nhận được sự đồng ý của mẹ con.”

Lương Phỉ cảm thán: “Thật lãng mạn.”

Thư Dao nhìn Lương Diễn lên án. 

Này này?

Đây là đang lừa con đấy? 

Chạm phải ánh mắt của Thư Dao, Lương Diễn nói: “Anh nghĩ cuộc gặp gỡ này phù hợp với chúng ta hơn.” 

Làm sao Lương Phỉ biết được mình bị Ba mẹ lừa dối hết lần này đến lần khác? Có thể nghe một câu chuyện tình yêu lãng mạn của Ba mẹ như vậy đã là một điều rất tốt rồi. 

Thằng bé vui vẻ hỏi rất nhiều câu hỏi, bao gồm cả việc Thư Dao đồng ý với Lương Diễn như nào, ai là người cầu hôn trước, v.v. 

Lương Diễn kiên nhẫn trả lời cậu mãi đến khi xuống thuyền, Lương Phỉ theo nhân viên đi tắm rửa thay quần áo, Thư Dao hỏi Lương Diễn: “Nói dối thằng bé như thế không tốt lắm nha.”

Lương Diễn đang thản nhiên cởi từng cúc áochiếc áo sơ mi bị thấm nước: “Chẳng lẽ em định nói cho nó biết là Tiểu Anh Đào gặp sắc nảy lòng tham lam nên bị anh bế về nhà sao?”

Thư Dao vỗ lưng anh: “Anh trai!”

Lương Diễn nắm hai tay cô kéo xuống không cho cô nhúc nhích, mỉm cười nhìn cô: “Được rồi, được rồi, không náo nữa, là anh thấy Anh Đào nên nảy lòng tham. Chuyện này không thích hợp kể cho trẻ nhỏ nghe hiểu không?”

Thư Dao giãy dụa cổ tay trong bàn tay anh: “Cũng có chút chút.”

Giữa Lương Diễn với cô ngay từ đầu đã tràn đầy sắc dục.

Thư Dao than thở: “Vì sao mối tình đầu của mọi người đều trẻ trung trong sáng còn chúng ta nhuốm toàn sắc dục!”

Lương Diễn cởi hẳn áo: “Nhưng anh chỉ có h@m muốn với em.”

Lương Diễn không nói dối.

Trước khi gặp Thư Dao, anh vẫn sẽ có nhu cầu s1nh lý vào ban đêm, mà anh luôn tự giải quyết,  khi ba mẹ bóng gió hỏi anh xem anh có người yêu chưa, Lương Diễn phát hiện ra rằng anh chưa bao giờ có bất kỳ h@m muốn nào với người khác, ngay cả một suy nghĩ ngắn ngủi cũng chưa từng.

Chỉ có Thư Dao khiến anh phá lệ mà mất kiểm soát. 

Thư Dao không nhận ra cô hấp dẫn anh như thế nào.

Cô  quả thực là chất xúc tác của h@m muốn sâu trong anh. 

Lương Phỉ vẫn đợi ở bên ngoài, hai người đương nhiên sẽ không lộn xộn thêm trong phòng thay đồ. 

Bữa trưa được phục vụ trong phòng riêng của Thư Dao. 

Lương Diễn bận rộn công việc, Thư Dao không thích ra ngoài, Lương Phỉ hiếm khi có cơ hội cùng ba mẹ đi chơi, rất cao hứng. 

Bữa trưa kết thúc, Thư Dao và Lương Diễn đi ngủ trưa, cậu vẫn ngồi trên ghế sô pha êm ái, nhiệt tình chơi đùa với mấy con rối hình nộm. 

Những con rối ở đây cũng là series nhân vật《 Hồng Hoang 》, từng con một được làm rất tinh xảo. Lương Phỉ loay hoay một hồi thì nghe thấy có người gõ cửa. 

Cậu mở cửa, là trợ lý Lâm. 

Lương Phỉ rất lễ phép: “Chú Lâm, cháu có thể hỏi chú một chuyện được không?”

Trợ lý Lâm đã theo ba mình nhiều năm,  Lương Phỉ rất kính trọng chú. 

Không đợi chú Lâm nói nói giúp, Hứa Thế Sở ở phía sau nghiêng nửa người ra trước, cười chào Lương Phỉ: “Này, nhóc thối, cháu có khỏe không.” 

Lương Phỉ nhìn Hứa Thế Sở.

Cậu rất thông minh, không cần tốn nhiều thời gian đã nhận ra người này là ai.

Trước đó Hứa Thế Sở từng theo đuổi mẹ mình, đúng là đồ ngốc mà. 

Tình cảm chưa kịp nảy sinh đã bị bóp ch3t trong bụng.

Lương Phỉ không bao giờ không nghi ngờ tình cảm giữa ba mẹ mình. 

Trong mắt cậu, mẹ rất dịu dàng, luôn kiên nhẫn nấu canh cho bà khi say, một lần ba bị cảm, mẹ không đi đâu, ở nhà hai ngày chăm ba. 

Lương Phỉ cũng đã nhìn thấy trong phòng làm việc, mẹ ngồi trên ghế sofa đọc manga, còn ba đang nằm trên ghế sofa, gối đầu trên chân mẹ nghỉ ngơi.

Về phần ba đối với mẹ--

Tất cả mọi người trong gia đình này đều biết rằng ba yêu mẹ vô cùng, tình yêu này thậm chí còn đạt đến mức độ tỉ mỉ. 

Mọi món ăn, thậm chí mọi món ăn vặt mẹ ăn sẽ do ba chọn; mẹ không thích giao du với người khác, ba sẽ từ chối rất cuộc xã giao vì điều này. Những đứa trẻ bên cạnh cậu sẽ tự hào nói rằng chúng là người mà ba mẹ chúng yêu thương nhất, nhưng Lương Phỉ biết rằng ba mẹ cậu mới là hai người yêu nhau nhất,  trong lòng bọn họ chỉ có đối phương. 

Khi đến nhà ông bà để ăn tối sum họp, cậu có thể nghe thấy dì Khước Quỳ trêu chọc mẹ, nói rằng ba thương mẹ đến thấu xương, thậm chí còn không cho Lương Phỉ bú sữa mẹ.

Lương Phỉ sẽ không bất công về việc này, dù sao,  ba mẹ cậu yêu cậu là thật. 

Nhưng đối với những người muốn chen chân vào tình cảm ba mẹ thì điều đó mới không đáng được tha thứ. 

Lương Phỉ lễ phép chào hỏi: “ Anh Sở, chào.”

Hứa Thế Sở xoa xoa tóc Lương Phỉ cười: “Anh trai gì chứ, gọi ba nuôi.”

Lương Phỉ: “...”

Anh  ta bước vào như thể bên trong không có ai khác, hỏi: “Ba của em đang ở đâu? Anh có chuyện tìm anh ấy.”

Lương Phỉ nói, “Ba đang ngủ trưa.”

Trợ lý Lâm ngăn Thế Sở lại: “Anh Hứa, xin hãy chờ bên ngoài trước.”

Hứa Thế Sở ngồi trên sô pha, dùng ngón tay chống trán: “Vì đại ca vẫn còn đang nghỉ ngơi, nên tôi sẽ đợi anh ấy ở đây.”

Anh ta không dám quấy rầy Lương Diễn đang ngủ.

Nếu không, khi Lương Diễn tỉnh lại, anh ta vẫn không biết phải Lương Diễn sẽ xử anh ta như nào.

Trợ lý Lâm bảo ‘được’, bắt đầu pha trà.

Anh ấy không thể để Lương Phỉ và Hứa Thế Sở một mình ở chung. 

Lương Phỉ nhìn chằm chằm trợ lý Lâm bỏ trà vào ấm, chợt nhớ tới thuật ngữ ‘trà xanh’.

Ngoài Hứa Thế Sở, Lương Phỉ còn biết chị gái của Hứa Thế Sở, Hứa Thuần Vi.

Đây là do dì Khước Quỳ nói với cậu, cậu nhíu mày nghĩ lại, dì nói rằng Hứa Thuần Vi hồi đó thích ba cậu nên đã làm mấy chuyện xấu xa. 

Nhưng dì Quỳ tính tình hiền lành, không hay chửi mắng ai, dì Ngải Lam thì khác thẳng thắn hơn, dì nói Hứa Thế Sở và Hứa Thuần Vi là một cặp chị em trà xanh, loại trà xanh này cách ngàn dặm vẫn có thể đánh hơi được.

Lương Phỉ không biết trà xanh có nghĩa là gì, nhưng mẹ cậu nói với cậu rằng từ này thường được dùng để miêu tả những kẻ bề ngoài đơn giản, vô hại nhưng thực chất trong bụng lại có ý nghĩ xấu xa. 

Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Thế Sở một lúc lâu. 

Hứa Thế Sở đã cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của anh chàng nhỏ bé này. 

Ngón tay chống cằm, Hứa Thế Sở mỉm cười nhìn chàng trai trước mặt giống như tạc với Lương Diễn.

Ngay cả nốt ruồi dưới mắt cũng giống y hệt. 

Phải nói rằng Hứa Thế Sở rất hưởng thụ cái nhìn của cậu, điều này sẽ khiến anh ta cảm thấy như có thẻ bắt nạt được phiên bản nhỏ của Lương Diễn.

Cũng vì Lương Diễn ngày thường quá cao cao tại thượng, cho nên Hứa Thế Sở chỉ có thể ngẩng đầu nhìn, không dám phản bác. 

Hứa Thế Sở hỏi: “Sao vậy A Phỉ? Sao em cứ nhìn anh vậy?”

Lương Phỉ nói: “Bởi vì anh nhìn được mắt nha.”

Hứa Thế Sở mắc bệnh tự ái, cộng với điều này được nói từ phiên bản nhỏ của Lương Diễn, điều này chắc chắn làm tăng gaaso bộ thêm tính tự ảo của anh ta. 

Hứa Thế Sở như mở cờ trong bụng: “Em thấy anh đẹp ở chỗ nào?”

“Anh lớn lên rất giống trà xanh ạ”, Lương Phỉ nghiêm túc nói, “Chỉ nhìn mặt thôi, em cũng không thể tưởng tượng được annh là loại thích chen chân vào tình cảm người khác.”

Hứa Thế Sở: “………”

Anh ta cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình bị quả bóng nhỏ trước mặt dùng sức đâm vào. 

Bây giờ trái tim tuyệt vọng chảy máu không ngừng. 

Hứa Thế Sở chưa kịp phản ứng, Lương Phỉ đã tiếp tục thở dài: “Nghe nói bây giờ anh vẫn độc thân? Anh hát rất hay đúng không? Nghề của anh là thần tượng? Nghề này rất hợp với anh, nó được thiết kế riêng cho anh đấy!”

Với những bài học kinh nghiệm vừa xong, Hứa Thế Sở tin rằng anh ta không nên hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa. 

Từ miệng của đứa trẻ này, không bao giờ có thể nghe thấy loại câu mà anh ta muốn nghe. 

Nhưng bị thúc đẩy bởi sự tò mò chết tiệt, Hứa Thế Sở không thể không hỏi: “Tại sao?”

“Không phải thần tượng sẽ sống độc thân sao?” Lương Phỉ mỉm cười nhìn anh, “Anh là loại trà xanh, vậy chắc chắn anh không thể tìm được bạn gái đúng không? Độc thân cả đời là tốt nhất, hoàn toàn đáp ứng các tiêu chuẩn của giới showbiz”

Hứa Thế Sở: “…..”

Trợ lý Lâm bên cạnh nhịn cười rất vất vả. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vai anh ấy cứ run lên, phải cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân khỏi bật cười. 

Rót trà vào cốc,  trợ lý Lâm đưa cốc cho Hứa Thế Sở: “Anh Hứa, trà xanh của anh đã sẵn sàng.”

Hứa Thế Sở không cầm cốc lên, đứng dậy và bỏ đi. 

Trợ lý Lâm: “Anh Hứa?”

Hứa Thế Sở nhìn Lương Phỉ, gian nan nói với trợ lý Lâm: “Khi đại ca tỉnh thay lời nói dùm tôi….”

Anh ta không thể tiếp tục dây dưa với Lương Phỉ, sớm muộn gì cũng bị tổn thương nội tâm.

- -----Anh ta không lầm.

- -----Lương Phỉ là bản sao của Lương Diễn! Giống nhau như đúc!

...

Một giờ sau, Lương Diễn đã ngủ trưa xong, vừa mở cửa, Lương Phỉ đã bước tới, vui vẻ nói với anh rằng Hứa Thế Sở vừa đến.

Nhưng anh  ta tức quá nên bỏ đi. 

Lương Diễn kiên nhẫn nghe Lương Phỉ nói, sờ sờ đầu cậu: “Khá lắm.”

Lương Phỉ muốn nhìn về phía sau Lương Diễn, nhưng lại bị ba chặn lại.

Cậu chỉ thấy trên giường hơi phồng lên, lưng Thư Dao hướng về phía cậu, trên cánh tay còn có chút vết đỏ. 

Lương Phỉ vô cùng bối rối: “Mẹ chưa dậy ạ?”

“Mẹ con mệt vì ‘ngủ’ trưa rồi,” Lương Diễn nói không chớp mắt, “Để mẹ ngủ nhiều chút.”

Lương Phỉ tò mò hỏi: “Sao ngủ trưa xong lại mệt?”

”Bởi vì gặp ác mộng, ác mộng sẽ khiến người ta càng ngủ càng mệt”, Lương Diễn nhẹ nhàng lừa bọn trẻ, nắm tay cậu, nhẹ nhàng đóng lại cửa, “Nào, nói cho ba biết, vừa rồi con làm gì để Hứa Thế Sở rời đi vậy?”

Bên trong cửa, Thư Dao ngủ ngon lành, ngón tay đặt lên má cô ngửi thấy hương hoa cam ngọt ngào.

Ngoài cửa, Lương Diễn hài lòng đang uống trà, kiên nhẫn nghe con trai vui vẻ kể về quá trình “Đấu trí trà xanh” của mình, thỉnh thoảng lại tán thưởng một câu. 

Ánh sáng mặt trời sáng tỏ, cảnh vật tươi đẹp. 

Về phần Hứa Thế Sở-

Anh ta gọi cho Đặng Giới một cách tuyệt vọng: “Anh Giới, anh thực sự cho rằng em là trà xanh sao?”

- ------Hoàn chính văn-----------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom