Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 3408: Thêm hà vào cảnh (24)


Vào trận chung kết, Cố Cảnh Liên cột chắc chân, sau đó, dường như nghĩ ra điều gì, anh ôm lấy vai Tiểu Bảo, cậu bị đưa lên không, trông giống như đang bay.

"A..."

Sở Hà thấy vậy thì lập tức hiểu ý anh, cô cũng ôm bả vai Tiểu Bảo, cứ thế cả hai ôm cậu trong lòng, làm vậy chân liền phối hợp tốt với nhau. 

Cố Cảnh Liên nói: "Tôi bước chân phải trước, còn cô thì chân trái."

Sở Hà gật đầu, khẽ "Ừ" một tiếng.

Còi thổi vang. 

Anh khẽ nheo mắt bước chân, cô cũng chuyển động theo, lần này, cả hai phối hợp cực kỳ ăn ý, lần lượt bước chân, cực kỳ nhịp nhàng!

Cả đám người trố mắt nhìn cả hai bỏ đội ngũ xa mười mấy mét, sãi bước về điểm cuối.

Cuối cùng, cả hai chê đi quá chậm nên bắt đầu chạy, tiến về đích như một cơn gió! 

"Ôi trời! Nhìn họ kìa! Vậy mà lại bế đứa nhỏ lên!"

"Sức của họ thật là mạnh!"

Có vài vị phụ huynh muốn bắt chước, cha thì không vấn đề gì nhưng người mẹ có làm sao cũng không nhấc đứa nhỏ lên được, trái lại khiến cho tay chân luống cuống, trong vô cùng khó khăn. 

Lúc nhiều phụ huynh vẫn còn đang vật lộn, Cố Cảnh Liên và Sở Hà đã đưa Tiểu Bảo đến đích.

Cô Tiết há hốc mồm thổi còi, báo hiệu hạng nhất đã có chủ.

"Hạng nhất thuộc về Cố Thừa Trạch!" 

Nhóc mập đứng một bên tức giận giương mắt nhìn: "Đều tại cha! Thật không cam tâm để Tiểu Bảo giành hạng nhất!"

Tâm trạng Lý Tiên Lai không tốt cho lắm, nay lại bị con trai đổ lỗi nên tức giận mà không có chỗ trút.

Cuối cùng, những đội khác cũng nối đuôi nhau về đích, đã có người giành được hạng nhì và hạng ba. 

Sinh Nhi đoạt được hạng ba.

Lúc đứng trên sân khấu nhận thưởng, Cố Thừa Trạch đứng trên bục cao nhất, cậu chắp tay sau lưng, khuôn mặt đắc ý.

Sinh Nhi bên cạnh hâm mộ nói: "Tiểu Bảo, cha và mẹ cậu lợi hại quá!" 

"Dĩ nhiên rồi!"

Cậu vỗ ngực tự hào nói: "Trước kia mẹ mình làm cảnh sát đấy! Một tay có thể quật ngã một người đàn ông luôn!"

"Lợi hại như vậy sao?" 

Sinh Nhi kinh ngạc mở to mắt.

Cô Tiết đi đến trao thưởng, hạng nhì và hạng ba đều nhận được đồ dùng học tập, còn hạng nhất là một con búp bê nam thật to.

Tiểu Bảo hạnh phúc ôm vào lòng, miệng cười toe toét. 

Cố Cảnh Liên đứng dưới sân khấu, anh nhìn đứa nhỏ bên trên, một nụ cười phá băng lộ ra.

Sở Hà vô tình liếc thấy nụ cười của anh, cô ngây ra, rồi cũng cười theo.

Kết thúc buổi họp phụ huynh, Tiểu Bảo vẫn còn quyến luyến không thôi! 

Hôm nay, hình như là ngày hạnh phúc nhất từ lúc cậu sinh ra đến nay!

Có cha, mẹ và cậu!

Cuối cùng, ba người thành một đội thi đấu, còn giành được giải thưởng! 

Chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ đến, nay lại thật sự xảy ra, cậu thấy có hơi không chân thật!

Lúc rời khỏi nhà trẻ đi đến bãi đỗ xe, Tiểu Bảo ôm đồ chơi cồng kềnh, Sở Hà muốn cầm giúp nhưng cậu không chịu!

"Mẹ, con ôm được mà!" 

Cậu ôm chặt món đồ chơi, thỉnh thoảng cười vui vẻ: "Đây là phần thưởng của con! Không ai được giành hết!"

Cậu vừa dứt lời, một cái bóng không biết từ đâu xẹt ngang, nhóc mập đụng cậu ngã xuống đất.
 
Chương 3409: Thêm hà vào cảnh (25)


Tiểu Bảo bất ngờ không kịp đề phòng, ngay sau đó, trong ngực cậu trống rỗng, Nặc Hàm đã giật lấy đồ chơi của cậu!

Cố Cảnh Liên quay đầu, trông thấy Sở Hà đở cậu bé rồi bế lên.

Tiểu Bảo ngã hơi đau nhưng cậu kiên cường chịu đựng, không để mình khóc, đến khi cậu nhìn lại thì thấy nhóc mập đã đoạt búp bê của mình đi, thế mà Lý Tiên Lai và mẹ Nặc Hàm đứng bên cạnh trông có chút vui vẻ, giống như ngầm cho phép đứa nhỏ làm như vậy. 

Sắc mặt Cố Cảnh Liên lập tức u ám.

Sở Hà nổi giận, cô ôm Tiểu Bảo vào trong ngực, lạnh lùng nói: "Các người có ý gì đây? Dung túng cho con mình cướp đồ chơi của người khác sao?"

Mẹ Nặc Hàm không cho là đúng, nói: "Sao lại gọi là cướp? Trẻ con không hiểu chuyện, nói nghiêm trọng như vậy làm gì chứ!" 

"Vậy mà còn không gọi là cướp à? Cầm đồ người khác khi chưa có sự đồng ý gọi là "Trộm", còn công khai thì là "Cướp"!

Mẹ Nặc Hàm nghe vậy lập tức nổi giận, nói với con mình: "Nặc Hàm, trả đồ chơi lại cho người ta! Con thích gì mẹ đến cửa hàng đồ chơi mua cho con! Cần gì phá đồ chơi của người khác!"

Nặc Hàm chu mỏ nói: "Con không chịu! Con muốn cái này thôi, con thích nó!" 

Tiểu Bảo tức giận lên án: "Nếu cậu thích, sao không chiến thắng bằng bản lĩnh của mình! Món đồ chơi này là do tôi và cha mẹ thắng được, trả lại cho tôi!"

"Tôi không trả!"

Nặc Hàm cũng tức giận trả lời. 

Ai bảo buổi họp phụ huynh hôm nay, những gì tốt đẹp Tiểu Bảo đều nhận hết!

Nhóc mập tức giận không có chỗ trút!

Mẹ Nặc Hàm thấy vậy lập tức nói với Sở Hà: "Chỉ là một món đồ chơi thôi, bao nhiêu tiền, tôi mua lại." 

Nói xong, cô ta lấy cái bóp da Chanel trong túi ra, mở bóp, hình như đang móc tiền.

Dùng tiền mua ư?

Ha!

Đối với Tiểu Bảo, món đồ chơi này căn bản không thể quy ra thành tiền!

Trong mắt trẻ con, không có khái niệm tiền bạc mà chỉ có sự vinh dự thiêng liêng.

Trong mắt chúng, mấy tờ vài trăm đô còn không giá trị bằng tấm bảng đen có vẻ hoa hồng! 

Dùng tiền để mua sao?

Người đàn bà này đang làm nhục ai vậy?

Huống hồ, món đồ chơi này giá trị bao nhiêu chứ, tùy tiện có thể mua được cả đống nhưng trong mắt Tiểu Bảo, dù mấy triệu cũng không bán! 

Tiểu Bảo nói: "Ai muốn tiền của dì chứ! Đây là món đồ chơi cháu thắng được! Mau trả lại cho cháu!"

Vừa nói, cậu vừa tuột xuống khỏi người Sở Hà, vọt tới trước mặt Nặc Hàm, không hề sợ bộ dạng mập mạp của cậu ta.

Nhóc mập có hơi cao hơn Nặc Hàm chút, hiển nhiên cũng sẽ mạnh hơn cậu, vậy nên cậu ta không xem cậu là cái đinh gì cả. 

Tiểu Bảo chạy đến muốn giành đồ chơi lại, cậu ta nhìn cũng không thèm nhìn, lập tức đẩy cậu ra.

Làm gì dễ dàng như thế, Tiểu Bảo có chuẩn bị mà đến, cậu hung hăng tung một đấm!

Lúc trước bị ngã lăn ra đất là vì cậu không có phòng bị, nên Nặc Hàm mới đánh lén được. 

Nhưng lúc này cậu đã có chuẩn bị, huống hồ, thường ngày ở Cố gia, bác Phúc huấn luyện thân thủ cho cậu không phải uổng công vô ích!

Bình thường trông cậu ngây ngô đáng yêu, chẳng qua là bởi vì cậu hòa nhã, bác Phúc cũng dạy cậu, không nên tùy tiện ra tay với những bạn nhỏ khác.
 
Chương 3410: Thêm hà vào cảnh (26)


Vì vậy, trông cậu rất dễ bắt nạt!

Còn thực tế thì sao?

Chỉ một đấm của cậu, Nặc Hàm đã té xuống đất! 

Tiểu Bảo nhân lúc này lập tức giơ tay định giành đồ chơi lại, Lý Tiên Lai thấy con trai bảo bối của mình bị bắt nạt, hắn giơ chân ra định đá Tiểu Bảo.

Trẻ con đánh nhau là chuyện của chúng, người lớn chỉ nên khuyên nhủ.

Đằng này hắn không những muốn tham gia, lại còn muốn đá Tiểu Bảo. 

Sức lực trẻ con sao có thể so với người lớn chứ?

Sở Hà còn chưa kịp phản ứng, Cố Cảnh Liên đã rảo bước đi lên, anh nắm lấy cổ áo Lý Tiên Lai, kéo hắn đến cạnh mình.

"Muốn chết à!" 

Anh đấm một cái, hắn ngã thẳng xuống đất, dường như là bay lên không rồi mới té xuống, sống lưng mạnh mẽ va chạm với nên xi măng, hắn đau đớn cong người, mặt đỏ gay.

Sở Hà khó tin trợn to hai mắt!

Cô ở bên cạnh Cố Cảnh Liên lâu như vậy nhưng chưa từng nhìn thấy anh tự mình ra tay. 

Anh bị bệnh sạch sẽ, vậy nên chưa bao giờ ra tay với người khác, huống hồ, bên cạnh anh có rất nhiều vệ sĩ, căn bản không đến lượt anh động tay.

Nhưng lần này là ngoại lệ!

Bởi dồn lực mạnh cho động tác nên quần áo có hơi xộc xệch. 

Cố Cảnh Liên mặt không đổi sắc chỉnh cà vạt, mắt lạnh lẽo quét một vòng.

Bên cạnh, Nặc Hàm sợ quá khóc òa lên, mẹ cậu ta thở hổn hển chỉ anh nói: "Sao lại đánh người hả?"

Cô ta chỉ vào mặt anh, lại phạm phải đại kỵ của anh! 

Anh ghét nhất là bị người khác chỉ vào mặt!

Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: "Tôi không đánh phụ nữ."

Sở Hà cười lạnh, cô đi đến, nắm chặt ngón tay cô ta vặn một cái, tiếng "Rắc rắc" vang lên, hình như bị gãy rồi! 

"A..."

Mẹ Nặc Hàm mềm nhũn khuỵu xuống đất, đau đớn vặn vẹo mặt, cô ta khóc khàn cả cổ, dường như muốn dùng tiếng khóc thu hút những người khác đến.

Nhóc mập thấy vậy cũng bắt chước kêu khóc khản cả cổ. 

Không biết tại sao hai mẹ con khóc vật vã vậy mà chẳng ai đến.

Bãi đậu xe to như vậy lại giống như ngăn cách với đời.

Ai ngờ vào sáng sớm hôm nay, người của Cố Cảnh Liên đã phong kín bãi đậu xe, tất cả phụ huynh đều bị cản bên ngoài không được vào, hơn nữa còn không biết chuyện gì xảy ra. 

Cố Cảnh Liên lạnh lùng đi tới trước mặt Lý Tiên Lai, anh chán ghét nhấc chân kéo cằm hắn lên.

"Anh... Anh muốn làm gì?"

Hắn bị khí lạnh trên người anh dọa sợ. 

Hắn chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào có khí thế đáng sợ như vậy.

Cố Cảnh Liên ghét cái miệng này của hắn, anh đạp mặt hắn sang bên, lạnh lẽo nói: "Thật vô vị!"

"Anh nói gì?" 

"Nếu anh không dạy dỗ được con mình, có cần tôi ra tay không?"

"Thuận tiện, cho anh vào khuôn phép luôn!"

"Những lời này của anh có ý gì?" 

"Tôi không muốn nói nhiều với người khác, anh nghe không hiểu thì thôi."

Cố Cảnh Liên bế Tiểu Bảo lên, anh nói với Sở Hà: "Đi thôi."

Cô gật đầu, theo anh lên xe. 

Đầu Lý Tiên Lai vẫn còn choáng váng, hắn nhìn theo hướng hai người họ rời đi, thoáng thấy cả hai lên một chiếc Rolls-Royce Phantom
 
Chương 3411: Thêm hà vào cảnh (27)


Hắn nhận ra chiếc Phantom có số lượng hạn chế này, nó trị giá hàng chục triệu, biển số xe của anh có hai số cuối là 58.

Hắn nhớ biển số xe đặc biệt này, không phải có tiền là sở hữu được, nếu không có bối cảnh đặc biệt, căn bản không lấy được biển số này.

Chiếc Phantom chậm rãi rời khỏi bãi đậu xe, một hàng dài Audi A8 màu đen cũng nối đuôi hộ tống. 

Lý Tiên Lai líu lưỡi không nói nên lời, không biết rốt cuộc người đàn ông này có thân phận thế nào, đi ra ngoài cũng phô trương như vậy?

Chẵng lẽ...

Thật sự lai lịch không tầm thường? 

Xe rời khỏi bãi đậu xe không lâu, Lý Tiên Lai còn chưa kịp an ủi vợ con đã nhìn thấy cả đám người mặc âu phục đi đến, hắn ôm Nặc Hàm vào lòng theo bản năng thì nhìn thấy họ đi lướt qua, về phía chiếc xe của hắn.

Hôm nay, hắn đặc biệt lái chiếc Porsche đến, nó có giá trị hàng triệu, chiếc xe này là hắn mua thế chấp!

Những người đàn ông kia bao vây chiếc xe lại, mặc dù trong tay không có vũ khí nhưng khí thế cực kỳ hung hăng, Lý Tiên Lai lập tức khẩn trương! 

"Các người làm gì vậy?"

Hắn vừa dứt lời liền nghe được: "Đập cho tôi!"

Lý Tiên Lai hít một hơi khí lạnh, hắn vọt đến nhưng mấy người đàn ông đã mạnh mẽ đá một cước vào chiếc Porsche của hắn. 

Đây đều là những đàn em được huấn luyện nghiêm chỉnh, đừng nói tay không tấc sắt, cho dù tùy tiện đấm một cái cũng đã có thể đánh vỡ cửa kính xe của hắn!

"Dừng tay!"

Lý Tiên Lai cuống quýt, mắt đỏ đến nỗi sắp nổ tung, chỉ trong chốc lát, mấy người đàn ông đã đấm đá nát cửa kính xe và sườn xe! 

Chỗ tốt nhất thì cũng lõm vào.

Cửa kính xe nứt vụn như những bông tuyết, có chỗ còn bể hẳn ra, gạt nước cũng bị bẻ gãy!

Sau đó, có hai người đàn ông cầm gậy sắt đến, đập thẳng vào xe! 

Mẹ Nặc Hàm bị dọa hét ầm lên!

Lý Tiên Lai xót của đến giậm chân nhưng lại ngại đối phương người đông thế mạnh, hắn không dám tiến lên một bước!

Chỉ có thể trơ mắt nhìn họ đập phá chiếc xe yêu quý của hắn! 

Mẹ Nặc Hàm đẩy hắn: "Bọn họ làm gì vậy? Còn không mau báo cảnh sát?"

"Em điên rồi à?"

Lý Tiên Lai quay đầu trừng cô ta: "Em không nhìn ra họ đều là xã hội đen à? Báo cảnh sát cái gì chứ! Tự tìm cái chết!" 

"Vậy... Vậy làm sao bây giờ?"

"Anh..."

Lý Tiên Lai hận đến nỗi nghiến răng nhưng không nghĩ ra cách gì. 

Chẳng bao lâu sau, hắn trơ mắt nhìn xe mình đã bị đập thành đống phế liệu.

Cuối cùng, không tìm được một thứ gì hoàn chỉnh.

Sau khi biến xe hắn thành đống phế liệu, những người này cũng nhanh chóng rút đi! 

Trước khi đi, họ còn ném lại một câu: "Đây chẳng qua là ông chủ cảnh cáo mình anh thôi! Lần sau thức thời chút, có nghe không?"

Nói xong, đám người mặc âu phục nghênh ngang rời đi!

Nặc Hàm khiếp sợ đến ngây ngốc, mẹ cậu ta nhìn chiếc xe bị đập nát, khóc không ra nước mắt, tự lẩm bẩm: "Làm sao bây giờ? Rốt cuộc bọn họ là ai?" 

"Anh đoán..."

Lý Tiên Lai có hơi bình ổn lại, hắn đứng lên: "Anh đoán có lẽ là đàn em của cha Tiểu Bảo ra tay."

"Hả?" 
 
Chương 3412: Thêm hà vào cảnh (28)


Mẹ Nặc Hàm bị dọa đến nỗi lấp bấp: "Nhưng mà, những người này đều là xã hội đen mà? Chẳng lẽ..."

"Em nói ít mấy câu đi!"

Cuối cùng hắn nổi cáu: "Chê tình hình chưa đủ loạn hay sao?" 

Mẹ Nặc Hàm bị dọa lập tức ngậm miệng.

Nhóc mập ngồi bệt dưới đất, khóc khàn cả giọng, Lý Tiên Lai buồn bực đá một cước vào xe coi như trút giận!

...

Trên đường trở về nhà họ Trạch.

Tiểu Bảo ôm con búp bê, đôi mắt vẫn đỏ hoe nhưng cố gắng không rơi một giọt nước mắt nhưng trên đường đi cậu cứ ôm chặt đồ chơi, dần dần tâm trạng cũng đỡ hơn!

Cố Cảnh Liên nhìn cậu, thấy cậu nhanh chóng quên chuyện không vui vừa rồi, trái lại anh không còn khó chịu nữa! 

Sở Hà cười hỏi: "Có được con búp bê này có vui không?"

"Tiểu Bảo thích lắm!"

Cậu nâng mặt vui vẻ nói: "Đây là phần thưởng chúng ta cùng nhau giành được!" 

Vừa nói, cậu vừa kích động quay sang Cố Cảnh Liên: "Chú, hôm nay chú thật lợi hại! Các bạn đều hâm mộ cháu cả! Hừ Hừ! Thật là hả giận! Cháu nói rồi, chú là người đẹp trai nhất trên đời này!"

Sở Hà bị giọng non nớt của cậu chọc cười.

Nhóc con này! 

Cố Cảnh Liên nhíu mày, chú ý cách gọi của cậu, có hơi không vui nói: "Vậy thì đổi cách gọi!"

Cậu đổi giọng, gọi lại một tiếng "Chú"!

Nhóc quỷ này! 

Cậu hơi chột dạ, cũng biết nhìn sắc mặt người khác, cậu thấy Sở Hà vui vẻ không đặc biệt phản đối nên ngập ngừng gọi: "Cha!"

"Gượng gạo vậy làm gì, có ai miễn cưỡng con đâu!"

Tiểu Bảo lập tức xích lại gần, ôm lấy tay anh cười nịnh: "Hihi, không có ạ! Chú... Cha bỏ qua cho con đi! Chỉ là chưa quen thôi ạ!" 

"Lúc trong trường, không thấy con không quen như vậy."

Mở miệng khép miệng đều là cha, gọi đến hăng say, như sợ người khác không biết, anh là cha của cậu vậy.

Tiểu Bảo có hơi chột dạ: "Con không có!" 

Còn không phải sợ Sở Hà tị nạnh ư!

Nếu như mẹ cậu không ý kiến gì, cậu rất tình nguyện gọi anh là cha!

Dẫu sao, đã sống chung lâu như vậy rồi, nói không có chút tình cảm nào là giả, chỉ là, không lệ thuộc vào cha giống như những đứa trẻ khác thôi! 

Cố Cảnh Liên hừ lạnh, quàng vai cậu hỏi bằng giọng nhẹ nhàng: "Hôm nay có vui không?"

"Vui ạ!"

Đứa bé nhỏ như vậy, nào có biết nói dối, cậu nói lời tận đáy lòng: "Hôm nay là ngày vui vẻ nhất của Tiểu Bảo!" 

Sở Hà nghe vậy, không biết trong lòng là mùi vị gì.

Từ nhỏ, Tiểu Bảo vô cùng tò mò và khát khao về cha, cậu không có cha từ bé, nên rất hay bị mấy đứa nhỏ cùng trang lứa bắt nạt.

Có nhiều đứa trẻ công kích cậu rằng có mẹ sinh nhưng không có cha nuôi. 

Tiểu Bảo khá tổn thương vì chuyện đó.

Chỉ là, hôm nay không giống vậy, cậu lấy lại mặt mũi trước rất nhiều bạn bè, Cố Cảnh Liên phong độ như vậy, khỏi phải nói oai như nào!

Không ngờ rằng, một đứa nhỏ cũng quan trọng mặt mũi, ham hư vinh như vậy! 

Nhưng chút lòng hư vinh này lại dễ thảo mãn như vậy!

Nhất thời, Sở Hà có hơi áy náy trong lòng, cô luôn thấy nợ tuổi thơ của Tiểu Bảo quá nhiều.

Khi về nhà, Tiểu Bảo giơ đồ chơi khoe với bác Phúc! 

"Bác Phúc, bác xem nè! Đây là đồ chơi thắng được đó ạ! Rất đẹp!"
 
Chương 3413: Thêm hà vào cảnh (29)


Sở Hà cùng Cố Cảnh Liên xuống xe, bác Phúc ôm Tiểu Bảo tiến lên đón, cười híp mắt nhìn về phía Cố Cảnh Liên, lại nhìn Sở Hà, vui cười hớn hở hỏi:

"Thế nào? Họp phụ huynh cho Tiểu Bảo có thú vị không?"

Cố Cảnh Liên cau mày, bất chợt nhớ đến ở buổi họp phụ huynh phải chơi những trò chơi quỷ quái kia thì trên mặt liền u ám một trận! 

Sở Hà cũng nghĩ đến chuyện không vui trước khi đi, vẻ mặt cũng không có bao nhiêu vui vẻ.

"Vô vị."

"Vô vị." 

Hai người gần như đồng thanh nói, nói xong liền mỗi người một hướng trở về phòng.

Bác Phúc ngây ngẩn ôm Tiểu Bảo, ngổn ngang đứng trong gió!

...

Trong thư phòng, Cố Cảnh Liên đứng bên giường, nhìn xuyên qua cửa sổ về phía trong sân, Tiểu Bảo đang ôm gấu bông ngồi cạnh hồ chơi đùa.

Bên cạnh có vài người đàn ông cường tráng đang đứng, những vệ sĩ này mang một vẻ mặt hung thần ác sát, nhưng mà khi đối mặt với Tiểu Bảo, trong ánh mắt lại lộ ra biết bao nhiêu cưng chiều thì miễn bàn đi.

Từ sau khi Tiểu Bảo được thu xếp ở lại Cố gia dường như liền trở thành linh vật của Cố gia. 

Tất cả mọi người đều rất yêu thích cậu.

Những kẻ kiên cường này xưa nay đều là đánh đánh giết giết tới lui, trải qua những tháng ngày liếm máu trên mũi đao, song khi đối mặt với Tiểu Bảo thì mặt ấm áp nhất cũng bị lộ ra.

Trẻ nhỏ hay động vật đều giống nhau, cực kỳ đơn thuần, sẽ kích phát thương yêu sâu trong lòng người. 

Cửa bị người gõ vang.

Bác Phúc đẩy cửa đi vào, trong tay bưng trà bánh, thấy Cố Cảnh Liên đứng trước cửa sổ, đem trà bánh để lên bàn, đi đến trước mặt anh.

"Ông chủ, hôm nay rất mệt đúng không?" 

Ánh mắt Cố Cảnh Liên xuyên qua cửa sổ, rơi trên người Tiểu Bảo, trông thấy cậu được mấy vệ sĩ kia chọc cho cười ha ha, lộ ra răng thỏ nhỏ đáng yêu.

Người đàn ông đã quen mang gương mặt lạnh lẽo cũng dần dần lộ ra một chút ý cười cưng chiều.

Bác Phúc thấy anh phát ra tiếng, tò mò men theo tầm mắt của anh, lại phát hiện anh đang nhìn chằm chằm Tiểu Bảo, lập tức nói: 

"Hôm nay Tiểu Bảo rất vui vẻ đấy! Có thể thấy được thằng bé đặc biệt yêu thích con gấu bông này! Không thể so sánh với những món đồ mua ở bên ngoài được, đây chính là do ông chủ thằng về cho cậu nhóc! Tiểu Bảo vô cùng yêu thích nó!"

Ý cười của Cố Cảnh Liên không khỏi sâu thêm.

Bác Phúc thấy anh nở nụ cười, đáy lòng hiểu rõ rằng bình thường ông chủ luôn là dáng vẻ không vui không giận nhưng trên thực tế thì trong lòng khỏi nói có bao nhiêu yêu thương Tiểu Bảo. 

Cố Cảnh Liên chú ý tới bác Phúc đang cười trộm anh, ý cười bên môi lập tức thu lại, khôi phục lạnh lẽo.

Anh quay về trước bàn đọc sách, lập tức nâng chén trà lên, nhẹ nhàng mở nắp, khẽ nhấp một ngụm, lạnh lùng dặn dò:

"Giúp tôi điều tra một người." 

"Ông chủ, ngài cứ căn dặn."

Anh đặt chén trà xuống, thanh âm thấm lạnh.

"Lý Tiên Lai." 

"Người này... làm sao vậy?"

Bác Phúc hơi kinh ngạc nói:

"Thế nhưng đắc tội với cậu chủ ở chỗ nào?" 

"Tra lai lịch của anh ta."

"Vâng."

Bác Phúc nhận lệnh, lập tức lui xuống. 

...

Nửa đêm.

Cố Cảnh Liên xử lý xong công việc trong tay, tắm gội xong đang muốn đi ngủ bỗng dưng nghĩ tới điều gì liền tìm đến phòng của Tiểu Bảo lại thấy trong phòng vắng lặng, dựa vào ánh trăng nhìn thấy trên giường không có ai. 

Tiểu Bảo không ở trong phòng.

Anh bước ra khỏi phòng, đi ngang qua phòng của Sở Hà liền dừng bước, xoay người, nhẹ nhàng vặn tay cầm mở cửa.

Trong phòng ngủ rộng lớn, Sở Hà nằm trên giường, cánh tay ôm Tiểu Bảo, hơi thở đều đều, đang chìm trong giấc ngủ. 

Tiểu Bảo ồn ào đến tối muộn, cô phải lừa gạt dỗ dành, rốt cục mang cậu lừa đến phòng ngủ.
 
Chương 3414: Thêm hà vào cảnh (30)


Lúc sắp ngủ còn không quên ôm gấu bông vào lòng, yêu thích không buông tay, cô trông thấy, vừa bất đắc dĩ vừa dở khóc dở cười, dứt khoát tùy ý cậu.

Tựa như bắt được một chút động tĩnh, cô choàng mở mắt, men theo âm thanh nhìn đến liền thấy trong bóng tối có một bóng người cao gầy mà thon dài đứng ở trước giường, không biến sắc.

Ánh trăng chiếu xuống dưới chân anh, thấy cô tỉnh lại liền dựng thẳng ngón tay đè giữa cánh môi, ra hiệu cho cô không nên phát ra tiếng động, đánh thức đứa nhỏ. 

Cố Cảnh Liên không biết từ lúc nào đã đi vào trong phòng, đứng bên giường, cô sơ suất lơ là, ngày trước mặc dù là một chút động tĩnh thì cô cũng sẽ lập tức giật mình tỉnh lại, không nghĩ tới lần này mãi đến khi người tới gần trước giường cô mới thức tỉnh.

Xem ra ở Cố gia nhiều ngày như vậy khiến cho đến sự nhạy cảm với nguy hiểm của cô giảm đi không ít, anh đã đi tới lâu như vậy cô mới tỉnh.

Cố Cảnh Liên cúi đầu nhìn liền thấy Tiểu Bảo ôm gấu bông nằm trong lòng Sở Hà, ngủ say sưa! 

Hai cánh tay vòng quanh gắt gao, mặc dù ngủ cũng không cam lòng buông gấu bông ra.

Cậu là có bao nhiêu yêu thích con gấu bông này?

Có thể ở trong mắt Cố Cảnh Liên con gấu bông này miễn bàn xấu như thế nào, còn không thích hợp. 

Anh chậm rãi ngồi chếch ở bên giường, quan sát cậu, nhìn khuôn mặt nhỏ bé đầy đặn trắng nõn, không nhịn được sinh ra một chút ý nghĩ trêu đùa, duỗi ngón tay thon dài, nhẹ nhàng cầm mũi Tiểu Bảo.

Sở Hà trông thấy, khóe môi co quắp đến lợi hại một hồi, lại không nghĩ tới người đàn ông còn có hứng thú ác liệt như vậy?

Trong giấc mơ, Tiểu Bảo bỗng nhiên cảm thấy hít thở không thông, miệng nhỏ "táp" một tiếng mở ra, dùng miệng hô hấp, không có tỉnh lại. 

Đứa trẻ này, ngủ thật sâu!

Cố Cảnh Liên không khỏi cảm thấy đứa bé này cũng chỉ có lúc ngủ mới đặc biệt đáng yêu.

Chí ít cũng thật yên lặng. 

Thời điểm đứa nhỏ này nhắm mắt thì hàng lông mi rậm bỗng chốc đặc biệt nổi bật!

Cố Cảnh Liên tiến gần một chút, ngón tay nhẹ nhàng gảy lông mi của cậu.

Mặc dù trong giấc ngủ đứa trẻ cũng nhận ra dị dạng từ mi mắt truyên tới, theo bản năng dùng tay vung, dùng chân đạp, gấu bông trong lòng cũng lập tức bị đạp rơi xuống đất. 

Đã ngủ rồi tính tình còn rất dữ dội.

Cố Cảnh Liên vân vê khuôn mặt cậu, do gấu bông bị đạp xuống đất mà bên cạnh Tiểu Bảo mới có "đất dung thân" cho anh.

Sở Hà trơ mắt nhìn anh nằm xuống bên người Tiểu Bảo, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy cả người không dễ chịu! 

Tối nay anh ta định ngủ ở đây sao?

Sở Hà cảm thấy tay chân có chút cứng ngắc, đến mức cánh tay đang ôm Tiểu Bảo nhịn được mà hơi rút về, chi lo chạm phải anh.

Anh mắt Cố Cảnh Liên nhìn thoáng qua vẻ mặt không được tự nhiên của cô, nhưng không lưu ý quá nhiều. 

Anh nhẹ nhàng ôm vai Tiểu Bảo, hơi nhắm hai mắt lại.

Ban ngày anh công tác bận bịu mà đứa trẻ lại đi vườn trẻ, bởi vậy không có quá nhiều thời gian ở chung.

Mặc dù có lúc đứa nhỏ hết sức thân thiết với anh, nhưng lại cứ cảm thấy đứa bé này lúc tỉnh không khỏi quá quấn người, hận không thể có thể mang cậu đi xa bao nhiêu liền mang đi xa bấy nhiêu. 

Nhưng không gặp cậu ầm ĩ lại cảm thấy nhớ.

Thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Xem ra anh vẫn còn chưa thích ứng với vị trí người cha này! 

Cố Cảnh Liên nhắm mắt lại, bên kia Sở Hà buông lỏng cảnh giác.

Xem ra anh ta thực sự chỉ muốn ngủ chung với Tiểu Bảo.

Bởi vậy cô cũng không nghĩ nhiều nữa, bảo vệ Tiểu bảo ngủ thiếp đi. 
 
Chương 3415: Thêm hà vào cảnh (31)


Ngày hôm sau, ánh nắng sáng sớm lọt vào, khi chiếu lên người Tiểu Bảo thì đứa bé liền tỉnh lại, mắt mở lim dim, tay nhỏ nhẹ nắm lại, dụi nhẹ đôi mắt buồn ngủ, lập tức cảm thấy chỗ mình nằm trở nên chật chội hơn không ít.

Cậu nghi hoặc quay đầu thấy Sở Hà ôm cậu đang chìm trong giấc ngủ, cậu tò mò nghiêng đầu qua chỗ khác lại trông thấy Cố Cảnh Liên nằm bên trái cậu, yên tĩnh ngủ.

Trong nháy mắt miệng đứa nhỏ biến thành chữ "O", hít vào một ngụm khí lạnh. 

Người này đi tới đây nằm, tại sao cậu đến một chút cảm giác cũng không có?

Ồ?

Gấu bông của cậu đâu? 

Lẽ nào nửa đêm gấu bông liền biến thành cha?

Thời khắc đầu óc Tiểu Bảo đang hỗn loạn thì thấy Cố Cảnh Liên một tay gối sau đầu, một tay ôm lấy cậu, dung nhan khi ngủ tuấn tú mà an tĩnh, dù là khi ngủ cũng đều đẹp như vậy.

Tiểu Bảo nhìn anh chăm chú hồi lâu rốt cục cũng tỉnh táo lại, nghiêng đầu qua nhìn Sở Hà một chút, lại nhìn anh, trong lòng nhất thời thỏa mãn vô cùng! 

Đáy lòng cậu có phần vui vẻ, có chút hạnh phúc đến không biết phải làm sao rồi!

Lần đầu tiên trong đời cùng cha mẹ nằm trên một chiếc giường, tuy rằng ngủ ở giữa còn cảm thấy có chút chen chúc nhưng cậu vẫn hi vọng tự đáy lòng thời gian tốt nhất là cứ như vậy tạm dừng.

Thật hạnh phúc! 

Hóa ra cảm giác ngủ chung với cha mẹ là cảm giác an toàn như thế này.

Tuy rằng khi tỉnh lại thiếu chút nữa sợ hết hồn nhưng tỉnh táo lại thì Tiểu Bảo cảm thấy mình hạnh phúc sắp bay lên rồi!

Tiểu Bảo bỗng nhiên dè dặt nghiêng người sang nhìn về phía Cố Cảnh Liên, không tự chủ được vươn tay ra phác họa ngũ quan của anh. 

Vầng trán anh tuấn, mày kiếm dài đến tóc mai, mi mắt đóng chặt, lông mi đen tuyền, sống mũi cao, môi mỏng hơi mím lại, ngón tay cậu nhẹ nhàng phác họa gương mặt của anh, trong giấc ngủ Cố Cảnh Liên hơi nhíu lông mày, cậu liền dè dặt thu tay về, lập tức nhắm mắt lại, làm như đang ngủ.

Thật lâu không nghe thấy động tĩnh gì, Tiểu Bảo lại cẩn thận hé mắt, thấy Cố Cảnh Liên tựa như không có phản ứng gì, lúc này cậu mới yên tâm.

Cậu nằm thẳng lần nữa, cúi đầu nhìn trên người mình liền thấy tay Cố Cảnh Liên khoát lên vai cậu, tay của Sở Hà thì lại nắm bên hông cậu. 

Không hiểu sao cậu liền nảy ra một ý nghĩ, thế là cẩn thận từng chút đem bàn tay nặng của Cố Cảnh Liên dịch từng chút một về phía tay Sở Hà.

Cậu dịch thật cẩn thận, chỉ lo kinh động hai người đang ngủ.

Bàn tay Cố Cảnh Liên rất lớn, so với bàn tay nhỏ của cậu thì hoàn toàn có thể dễ dàng bao lấy cả hai tay cậu. 

Tay lớn như vậy di chuyển lên cũng rất vất vả, động tác của cậu đặc biệt nhẹ nhàng, Cố Cảnh Liên cùng Sở Hà đều rất cảnh giác, nếu là động tĩnh hơi lớn một chút liền dễ dàng tỉnh giấc.

Mãi đến khi đến thật gần cậu liền giơ tay Cố Cảnh Liên lên, đưa bàn tay anh nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay Sở Hà.

Như vậy tay hai người liền giao cùng một chỗ. 

Trong lòng Tiểu Bảo cực kỳ vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, che miệng len lén cười.

A, nếu như cha cùng mẹ thật sự có thể đằm thắm như vậy tốt rồi!

Cậu nằm mơ đều ảo tưởng cha cùng mẹ có thể thật tâm yêu nhau, như vậy ba người bọn họ có thể vĩnh viễn ở cùng nhau rồi! 

Như vậy cậu cũng không cần kiêng dè ai cả.

Tuy rằng hiện tại cậu có mẹ lại có cha nhưng là hình thức ở chung của hai người rất kỳ quái.

Cho đến bao giờ thì bọn họ có thể ở chung như cha mẹ bình thường đây? 
 
Chương 3416: Thêm hà vào cảnh (32)


Tiểu Bảo một bên tưởng tượng, trong lúc không chú ý lại cảm thấy buồn ngủ rồi, hôm nay là thứ bảy, cho nên không cần đi học, cậu ấy nhắm mắt lại định ngủ lại một giấc ngủ ngon lành.



Buổi sáng chín giờ, bác Phúc đi đến phòng của Sở Hà, chuẩn bị gọi họ dậy, nhưng mà mới đẩy cửa ra, xa xa liền thấy trên giường nằm ba người. 

Ông ta giật mình mở to mắt, suýt nữa miệng không khép nổi.

“Ông chủ…?”

Anh ta nằm ở đây từ lúc nào vậy? 

Vẫn cứ nhớ rõ đêm qua, lúc ông ta đi đến phòng sách Cố Cảnh Liên vẫn còn chưa ngủ.

Tại sao lại ngủ ở chỗ này?

Bác Phúc trong lúc nhất thời suy tư không ngất. 

Động tĩnh của ông ấy khi bước vào trong phòng, lập tức làm cho Sở Hà tỉnh giấc.

Cô ấy nheo lông mày vẫn còn chưa mở to mắt, liền cảm giác bàn tay để trên tay của một người khác.

Cô ấy liếc nhìn qua đó và phát hiện tay của Cố Cảnh Liên đang để trên tay của cô ấy, cô ấy giật mình há nhẹ miệng có chút chưa hồi phục lại tinh thần. 

Đây là tình huống gì vậy?

Anh ta…

Vì sao lại để tay lên trên bàn tay của cô ấy? 



Người đàn ông mở mắt vẫn chưa tỉnh táo lắm, liền mơ hồ nhận thấy có chút gì đó không bình thường.

Lòng bàn tay của anh ấy hình như đang cầm một cái gì đó rất mềm mại và ấm áp. 

Ánh mắt của anh ta nhìn lên hướng đôi tay, và nhìn thấy tay của anh ta đang phủ lên bàn tay của Sở Hà, trong lúc nhất thời có chút thất thần.

Khi phản ứng lại anh ấy ngước đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, cũng rất nhanh chóng tự rút tay của mình về!

Cố Cảnh Liên lập tức từ trên giường ngồi dậy, theo bản năng kéo lấy cà-vạt nhưng đầu ngón tay lại móc trúng vạt áo ngủ. 

Cậu ấy nheo lông mày ngước đầu lên, nhìn thấy bác Phúc đứng ngay cửa phòng ngủ, giật mình trợn mắt há hốc mồm.

Ông vừa rồi nhìn thấy gì vậy?

Ông vừa rồi nhìn thấy gì vậy? 

Ông ta nhìn thấy tay của ông chủ để lên trên tay của Sở Hà, không lẽ…

Hai người có tình ý với nhau, tối hôm qua…

Không phải vậy chứ! 

Chính giữa còn đang nằm một bóng đèn điện lớn là Tiểu Bảo như vậy!

Nhưng mà hai người cùng nằm trên một cái giường, lại là sự thật không thể chối cãi!

Bác Phúc ý nghĩa sâu sắc đánh giá Cố Cảnh Liên, ông ấy cũng thình lình ý thức được một sự thật. 

Ông chủ dạo gần đây có rất ít người phụ nữ khác ở gần.

Từ sau khi Tiểu Bảo ổn định ở gia đình nhà họ Cố, anh ta hình như tuyệt duyên với những người phụ nữ khác rồi!

Mà sau khi Sở Hà ở nhà họ Cố, tình hình như vậy lại ngày một tăng lên, hay là ông chủ… 

Ngay lúc bác Phúc tưởng tượng vô số trường hợp, Sở Hà cũng từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt có chút xanh xao vỗ vỗ bàn tay, dường như rất bất mãn.

Cô ấy lạnh lùng liếc liếc mắt Cố Cảnh Liên một cái, ánh mắt giống như đang nói không nghĩ tới anh lại là loại người lãng tử như vậy.

Sắc mặt của Cố Cảnh Liên càng u ám! 

Anh ấy đem ngọn lửa vô danh trong lòng trút giận lên người bác Phúc.

“Đứng ngơ ra đó làm gì chứ?”

Cố Cảnh Liên lạnh như băng nói: “Còn không đi chuẩn bị bữa sáng?” 

Bác Phúc lập tức gật gật đầu, vừa mới xoay người đi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu lại làm sạch thanh giọng trước.

Cố Cảnh Liên trừng mắt nhìn ông ấy: “Bị sao thế?”

“Ông chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi…” 

Bác Phúc ngại ngùng giải thích.

Cố Cảnh Liên lạnh giọng nói: “Việc tôi giao cho ông làm đều làm thỏa đáng hết rồi phải không?”

“Chưa…” 

“Còn không mau làm đi?”

“Vâng, vâng… Ông chủ bớt giận…”

Bác Phúc nhanh chóng chạy lấy người. 

Khí chất lúc ông chủ mới dậy thật sự rất khủng khiếp, ông ta sắp không chịu được.

Tiểu Bảo tỉnh lại, mở to mắt, liền thấy Cố Cảnh Liên và Sở Hà đều đã tỉnh rồi, ngồi ở bên giường, chẳng qua là căn phòng to như vậy, không hiểu sao cái áp suất không khí thấp, làm cho người khác loạn nhịp tim.

Cậu ấy đương nhiên là nhìn sắc mặt đoán được ý, nhưng mà lại nhìn không hiểu tại sao sắc mặt hai người này lại không được tự nhiên! 
 
Chương 3417: Thêm hà vào cảnh (33)


Tiểu Bảo rút thân mình lại, cảm giác chung là lúc tỉnh lại không khí áp suất trong phòng thấp đến rất lợi hại!

Nhìn thấy sắc mặt Cố Cảnh Liên không tốt lắm, nét mặt của Sở Hà cũng rất khó coi, rốt cuộc làm sao vậy?              

Mới vừa rồi rõ ràng vẫn còn tốt mà, tại sao vừa mới tỉnh lại mọi thứ đều thay đổi rồi. 

Sở Hà ngồi ở bên giường, khi nhớ đến lúc tỉnh giấc, tay của Cố Cảnh Liên để lên trên tay của cô ấy liền cảm thấy bực mình, cô ấy theo bản năng duỗi tay kéo cái mềm lại, lau chùi mạnh cái mu bàn tay.

“Đồ-Biến-Thái!”

Cố Cảnh Liên nghe vậy đôi mắt không khỏi tối sầm lại vài phần. 

Tuy là những lời nói này không chỉ rõ họ tên, nhưng mà không cần suy nghĩ cũng biết những lời này là chỉ ai rồi.

Đồ biến thái?

Gặp ma! 

Anh ấy tỉnh lại nhìn thấy cảnh này, vẫn còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa!

Cố Cảnh Liên tâm trí rối loạn, lập tức đứng dậy, liền rời khỏi phòng.

Sở Hà thấy bóng dáng tức giận của anh ấy, lại càng giận hơn nữa. 

Tại sao anh ta ngược lại có vẻ nóng giận?

Cô ấy còn chưa nói cái gì mà!

Tiểu Bảo thật cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt của Sở Hà, thử thăm dò hỏi: “Mẹ, làm sao vậy? Trông bộ dạng của mẹ không vui lắm!” 

Sở Hà vẻ mặt phiền muộn nói: “Không có gì, nằm mơ mơ thấy bị chó cắn một cái.”

“…” Tiểu Bảo khóe môi nhúc nhích, nhưng mà dù sao tuổi còn nhỏ làm sao biết được Sở Hà đang ngấm ngầm mỉa mai cái gì chứ?

Từ trên giường đứng lên thay bộ quần áo, Tiểu Bảo xuống lầu, liền thấy bác Phúc mới từ nhà ăn đi ra, định đi gọi Cố Cảnh Liên dùng bữa tối. 

Tiểu Bảo lập tức đi lên đó, kéo lấy góc áo của bác Phúc có chút bất an nói: “Bác Phúc, Bác Phúc!”

“Sao?”

Bác Phúc kiên nhẫn ngồi chồm hổm xuống nói chuyện với cậu ấy, nhéo lấy hai má của cậu ấy: “Sao thế? Tiểu Bảo?” 

“Bác có phát hiện gì không?”

Tiểu Bảo ôm chầm lấy cổ của ông ta, ghé vào lỗ tai ông ấy nói khẽ: “Hôm nay chú và mẹ ngủ chung một cái giường đó!”

“…” Bác Phúc gật gật đầu. 

“Nhưng mà con nhìn hai người có vẻ không vui lắm nhỉ!”

Tiểu Bảo tủi thân nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua hai người vẫn còn tốt mà.”

Bác Phúc trong lúc nhất thời không lời nào để nói. 

Ông ta làm sao có thể nói cho Tiểu Bảo biết là sở dĩ ngày hôm qua Sở Hà cùng Cố Cảnh Liên vẫn còn tốt với nhau, đó là vì tham gia cuộc họp phụ huynh của cậu ấy chỉ là diễn một màn kịch, làm bộ dáng vẻ rất hòa bình với nhau mà thôi.

Trên thực tế thì sao?

Giữa hai người như nước với lửa. 

Tiểu Bảo thấy bác Phúc không nói lời nào càng lo lắng, lo lắng nói: “Mẹ hình như có vẻ rất ghét chú, chú cũng có vẻ không thích mẹ! Làm sao bây giờ?”

“Ai chà… Sự thật là như vậy.”

Bác Phúc tỏ vẻ mịt mờ: “Hai người tình cảm quả thật không tốt lắm.” 

Tiểu Bảo tò mò nghiêng nghiêng cái đầu: “Tại sao những cha mẹ của người ta tình cảm đều rất tốt, rất thương yêu nhau, tại sao họ lại ghét nhau vậy?”

“Ừm…” Bác Phúc lại nhất thời bị hỏi đến nghẹn họng rồi, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

Tiểu Bảo lại không ngừng hỏi tiếp: “Nếu họ đã chán nhau rồi, vậy rốt cuộc là sinh con ra như thế nào?” 

“…” Bác Phúc lại càng không biết trả lời vấn đề chuyên sâu này như thế nào.

Tiểu Bảo nhìn bác Phúc cũng không đáp lời, trông như một bộ dạng rất nan giải, rồi đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, trên mặt một bộ dạng mưa gió sắp ập tới: “Tiểu Bảo đáng thương quá!”

Cậu ấy nắm lấy góc áo, khuôn mặt tội nghiệp, cái mũi nho nhỏ nhăn lại, bộ mặt muốn khóc nhưng không có nước mắt. 

Bác Phúc lập tức ôm lấy cậu ấy, dỗ dành và nói: “Làm sao vậy chứ?”

“Tiểu Bảo cảm thấy, Tiểu Bảo là đứa trẻ không có ai cần, không có ai thương!”

Tiểu Bảo chui đầu vào tủi thân dùng ngón tay chỉ vào. 
 
Chương 3418: Thêm hà vào cảnh (34)


Bác Phúc nghe xong lập tức trả lời: “Tiểu Bảo làm sao có thể nói vậy được? Ai nói Tiểu Bảo không có ai cần, ai nói Tiểu Bảo không có ai thương? Bác Phúc không phải là thương con lắm sao?”

“Ô oa…”

Lời này không nói thì thôi vừa nói, Tiểu Bảo hé miệng, cgiọng hét đến nỗi bác Phúc bất ngờ không đỡ kịp, suýt nữa bị thủng màng nhĩ. 

“Tiểu Bảo không cần bác Phúc! Tiểu Bảo cần cha, Tiểu Bảo cần mẹ!”

“Được được được… Xuỵt…”

Bác Phúc ôm chặt lấy cậu ấy liên tục vừa dỗ vừa dụ: “Đừng khóc, đừng khóc! Tiểu Bảo, làm sao con có thể nghĩ như vậy chứ? Cha con không thương con? Mẹ con cũng thương con mà!” 

“Nhưng mà… Nhưng mà…”

Tiểu Bảo khóc nức nở như là chịu sự tủi nhục rất lớn, cậu ấy ôm lấy cổ của bác Phúc, con mắt đỏ lên, hốc mắt bên trong chứa đầy nước mắt dáng vẻ rất là đáng thương.

“Nhưng mà cha không thích mẹ, mẹ cũng không thích cha!” 

“…”

“Đến lúc đó cha khẳng định sẽ thích người phụ nữ khác, mẹ khẳng định cũng sẽ thích người đàn ông khác!”

“…” 

“Đến lúc đó, đợi cho cha cưới người phụ nữ khác, mẹ gả cho người đàn ông khác! Tiểu Bảo sẽ có thêm một người mẹ kế, và thêm một người cha dượng!”

“…”

“Nếu mẹ kế chán ghét Tiểu Bảo, cha dượng cũng chán ghét Tiểu Bảo, xa lánh Tiểu Bảo, nói như vậy, cha cũng không cần Tiểu Bảo, mẹ cũng không cần Tiểu Bảo nữa rồi…” 

“…”

“Tiểu Bảo liền triệt để biến thành một đứa trẻ không có ai thương, không có ai cần nữa!”

“…” 

“Ô oa!”

Cậu nói liên tục, ngay sau đó, đặt cái mông nhỏ ngồi xuống dưới đất, trực tiếp réo lên một hồi, tiếng khóc như kinh thiên địa, khiếp quỷ thần.

Bác Phúc che mặt lại, không thể không nói đứa nhóc này đem cái vấn đề này hiểu rất sâu sắc! 

Nhưng mà suy nghĩ này cũng không phải là không có lý.

Ông chủ ở mặt này, ông ta không lo lắng.

Nhưng mà về phía Sở Hà, nếu là thật sự thích một người đàn ông khác, vậy Tiểu Bảo thêm một cha dượng, quả thật… 

Không tốt lắm!

Tiểu Bảo khóc kinh thiên động địa, bác Phúc bỏ ra rất nhiều công sức mới dỗ dành được cậu ấy!

Sở Hà xuống lầu ăn bữa sáng, liền thấy bác Phúc ôm Tiểu Bảo, lắc qua lắc lại, cực khổ lắm mới dỗ dành được cậu ấy, đợi cho Tiểu Bảo nhìn được Sở Hà, lập tức lại liên tưởng đến những chuyện tủi thân, nước mắt lập tức lại treo đầy hai má. 

“Làm sao vậy?”

Sở Hà đi tới quan sát cậu ấy: “Tiểu Bảo tại sao lại khóc?”

Bác Phúc thở dài một tiếng lại vô cùng đau đầu, ông ta lời ngắn ý gọn kể lại một lần những chuyện hồi nãy, Sở Hà nghe xong không khỏi mồ hôi lạnh. 

Cái gì mà mẹ kế cha dượng…

Thằng nhóc này làm sao có thể nghĩ xa đến vậy được?

Sở Hà lập tức ôm lấy Tiểu Bảo, an ủi nói: “Tiểu Bảo à, tại sao con lại thích suy nghĩ lung tung vậy? Ai nói mẹ không cần con?” 

“Mẹ hiện tại cần con, nhưng về sau thì khó biết được!”

Tiểu Bảo hậm hực nói.

Sở Hà lại dở khóc dở cười: “Tiểu Bảo của chúng ta biến thành nhà tiên tri rồi à? Chuyện về sau cũng biết được à?” 

“Chẳng lẽ mẹ cả đời không lấy chồng sao? Mẹ có một người, không phải là rất cô đơn sao?”

“…”

Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện. 

Lúc trước không phải như vậy, rốt cuộc giáo viên mẫu giáo đã dạy cậu ấy những gì.

Cô ấy vội vàng dỗ dành nói: “Ai nói thế? Mẹ cả đời không lấy chồng, chỉ giữ lấy Tiểu Bảo! Tiểu Bảo khẳng định không có cha dượng!”

“Vậy mẹ kế thì sao?” 

Tiểu Bảo đáng thương nhìn cô ấy: “Cha cũng sẽ không tìm mẹ kế sao?”

Cái này…

Sở Hà lập tức gặp rắc rối. 

Cái này khó bảo đảm lắm.

Cô ấy cũng không có biện pháp can thiệp vào sự tự do của Cố Cảnh Liên.
 
Chương 3419: Thêm hà vào cảnh (35)


Tiểu Bảo khóc càng thương tâm hơn.

Sở Hà ôm lấy cậu ấy, cam đoan nói: “Bất luận như thế nào, mẹ đều cam đoan với con, trên đời này, chỉ có một bảo bối Tiểu Bảo, khẳng định sẽ không kiếm thêm cha dượng cho Tiểu Bảo!”

Tiểu Bảo xoa nhẹ đôi mắt, vẫn như cũ nửa tin nửa ngờ đánh giá cô ấy: “Thật vậy sao?” 

“Ừ! Thật đấy! Thật đến nỗi không thể thật hơn nữa!”

Tiểu Bảo vui mừng nhào vào trong lòng ngực cô ấy, lúc này đoạn này mới kết thúc.



Bác Phúc đem bữa sáng đưa vào phòng.

Cố Cảnh Liên ngồi ở trước bàn làm việc, ngoài dự đoán là không có ngồi chơi bút mực mà là nghiêng một bên đỡ lấy cái đầu, nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bác Phúc đem bữa sáng để ở trên bàn, ra vẻ không cố ý nhắc tới: “Mới vừa rồi, Tiểu Bảo khóc hơn nữa ngày, rất vất vả mới dỗ dành được.” 

Cố Cảnh Liên nghe vậy, đẩy ra mi mắt, có chút kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại khóc rồi?”

Đứa trẻ đó khóc nhiều như ăn cơm bữa.

Bác Phúc nói bóng nói gió nói: “Cũng chỉ là bởi vì chuyện của ông chủ.” 

“Chuyện của ta?”

“Tiểu Bảo lo lắng ông chủ tìm mẹ kế cho cậu ấy.”

Cố Cảnh Liên khóe môi giật mạnh kéo theo cái trán đen nói: “Ai nói sẽ kiếm mẹ kế cho cậu ấy.” 

Bác Phúc cười cười nói: “Đứa nhỏ không phải là còn nhỏ sao? Khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung, đứa nhóc này tâm trí rất nhạy cảm, dễ dàng nảy sinh những liên tưởng.”

“Làm cho cậu ấy yên tâm, việc này không có khả năng.”

Cố Cảnh Liên liền tay đưa cái ly lên, uống nhẹ một ngụm hồng trà, bác Phúc lại hỏi dò nói: “Vậy… Ông chủ, không phải tôi nói, vẫn là những câu nói cũ đó, hiện giờ, trên dưới nhà họ Cố, chỉ có việc hôn sự của ông chủ là làm cho người ta hao tổn tinh thần nhất.” 

“Ta đã nói rồi, không kết hôn.”

Cố Cảnh Liên buông cái ly xuống, lạnh lùng thốt lên: “Chuyện này không cần ngươi quan tâm.”

Bác Phúc thở dài nói: “Tôi làm sao có thể không quan tâm chứ? Ông chủ, ngài… có cô gái nào hợp ý chưa?” 

“Không có.” Cố Cảnh Liên hầu như là nghĩ cũng không cần suy nghĩ mà nói.

“Vậy… Sở Hà thì sao?”

Bác Phúc nhẻo miệng cười: “Ngài cảm thấy cô ấy như thế nào?” 

“Không như thế nào cả.”

Cố Cảnh Liên dần dần có chút không kiên nhẫn: “Ông tới đây là để nói với tôi những lời vô nghĩa này à?”

Bác Phúc lập tức nhìn mặt biến sắc, lắc lắc đầu nói: “Không có không có! Chỉ là nhân tiện nên nhắc tới.” 

“Đi ra ngoài.”



Bác Phúc bị đuổi ra khỏi phòng. 

Nhưng mà hơn không bao lâu, Cố Cảnh Liên liền nghe được tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, ngay sau đó, cửa bị một người thật cẩn thận đẩy ra, một cái đầu nhỏ lém la lém lỉnh đưa vào trong.

Cố Cảnh Liên ngước đầu lên, khóe mắt nhìn thấy đứa nhóc nhỏ rón ra rón rén lén lút tiến vào phòng.

“Làm gì đó?” 

Anh ta lên tiếng, Tiểu Bảo lúc này mới ý thức được hành tung của mình bị phát hiện, lập tức đứng thẳng người lên, cười vô cùng rạng rỡ.

“Cha!”

Trải qua một ngày họp phụ huynh của ngày hôm qua, từ này, hình như cậu ấy đã gọi quen miệng rồi. 

Cố Cảnh Liên nghe được cái tai cũng rất dễ chịu, nhưng mà không cần suy nghĩ, thằng nhóc nhỏ này cười tươi như vậy, chắc chắn không có gì tốt lành cả.

“Có việc bẩm tấu.”

Tiểu Bảo lập tức đi đến bên người anh ấy, nằm trên đùi của anh ta, tò mò hỏi: “Cha, cha cảm thấy mẹ có đẹp không?” 

Đây là câu hỏi quỷ gì vậy?

Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: “Bình thường.”

“Vậy cha cảm thấy mẹ có tốt không?” 

“Bình thường.”

Tiểu Bảo không cam lòng, lại hỏi: “Vậy, làm như thế nào có Tiểu Bảo thế?”

Cố Cảnh Liên cũng bị nghẹn lời rồi. 

Thằng nhóc này hình như có bản lãnh làm cho người khác nghẹn lời.

Vấn đề này thật sự quá khó khăn để trả lời.

Nhỏ như vậy mà truyền tư tưởng giáo dục về phương diện này, có sớm quá không. 
 
Chương 3420: Thêm hà vào cảnh (36)


Cố Cảnh Liên vì thế tung ra một câu trả lời mơ hồ: “Chờ con lớn lên rồi sẽ biết.”

“…”

Tiểu Bảo suy nghĩ khổ tâm, lại không nghĩ ra: “Đừng luôn nói là chờ con lớn lên rồi nói! Bởi vì, mặc dù con lớn lên con cũng không hiểu được, tại sao mẹ con tốt như vậy, cha lại không cần cô ấy.” 

Cố Cảnh Liên “…”

“Chờ con lớn lên cũng không biết, tại sao họ rõ ràng rất ghét đối phương, nhưng lại sinh ra con?”

Tiểu Bảo buồn rầu ôm lấy bắp đùi của anh ấy, thương tâm nói: “Cha, cha có biết không? Tiểu Bảo từ lúc sinh ra, cứ nghĩ mình không có cha! Những đứa trẻ nhỏ nhà người ta đều có cha, chỉ có Tiểu Bảo không có! Tiểu Bảo mỗi ngày nhìn thấy những đứa trẻ khác đều có cha ôm, được cha nâng lên đầu, tại sao Tiểu Bảo không có? Là do Tiểu Bảo không tốt? Tại sao cha không cần Tiểu Bảo?” 

Nghe được lời này, có thể nói là lòng chua xót đến cực điểm.

Đứa nhóc ngẩng đầu lên, nghiêng nghiêng cái đầu, bỗng nhiên ngập ngừng nói: “Thật ra… Cha có biết không? Con rất là cảm ơn người dì đó! Mang con đến thành phố này, nếu không cũng không có cách nào gặp được cha, đúng không?” Người dì trong miệng cậu ấy nói ý chỉ đương nhiên là Tống Ân Nhã.

Nếu không phải là nhờ cô ấy, có lẽ cả đời này cậu ấy cũng không biết, cậu ấy thật ra là có cha! 

Tuy là người cha này có lúc rất là hung dữ, khuôn mặt nói chuyện lạnh như băng giống như một tảng băng lớn, còn rất hung tợn nhìn cậu ấy.

Cho nên đối với Tống Ân Nhã, tuy là có hận nhưng cũng có một chút cảm kích.

Trong giữa cuộc đời, cậu ấy đã kiếm được cha, nhưng mà nhìn Cố Cảnh Liên cùng Sở Hà dường như là mối quan hệ không thể điều hòa với nhau được, cậu ấy trong lúc nhất thời cau mày cau mặt. 

Buổi sáng lúc tỉnh dậy, cậu ấy cố ý lấy tay của Cố Cảnh Liên và tay của Sở Hà để chồng lên nhau, đồng thời cũng mang một tâm nguyện tốt đẹp.

Cậu ấy cũng không có một chút ý là bắt buộc.

Chẳng qua là hy vọng, cha này thật sự trở thành cha của cậu ấy. 

Cậu ấy hy vọng Cố Cảnh Liên không chỉ đối xử tốt với cậu ấy, cũng hy vọng anh ấy đối xử tốt với Sở Hà.

Cố Cảnh Liên nghe vậy, ánh mắt không khỏi thâm thúy khó lường.

Lúc trước, anh ta cùng Sở Hà, hoàn toàn là ngoài ý muốn. 

Mà sự chào đời của Tiểu Bảo cũng chỉ là một sự ngoài ý muốn.

Không có tình yêu thì sẽ không có kết tinh của những thứ tình cảm nào cả.

Sự thật nói trắng ra rất tàn nhẫn, nhưng lại là sự thật. 

Trước đó, anh ấy sở dĩ ngầm đồng ý cho Sở Hà ở lại nhà họ Cố, đơn giản là vì Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo ỷ lại Sở Hà, mà Cố Cảnh Liên cũng lo đến sự cảm nhận của Tiểu Bảo, vì thế liền ngầm đồng ý Sở Hà ở lại nhà họ Cố.

Nhưng cực hạn cũng tới đây mà thôi, anh ta thật sự không hề nghĩ tới còn phải xử lý những vấn đề giữa anh ta với Sở Hà như thế nào. 

Nhưng mà hiện giờ, bất an cùng bàng hoàng của Tiểu Bảo, lại làm cho anh ấy bắt đầu một lần nữa xem kỹ vấn đề này.

Cố Cảnh Liên cúi đầu, nhìn Tiểu Bảo ôm chân của anh ấy, một bộ mặt u ám đầy tủi thân, cậu ấy không khỏi thương xót lên tiếng: “Con yên tâm, con không có mẹ kế đâu!"

Vậy đây là lời hứa của anh ấy, cũng là lời cam đoan với Tiểu Bảo! 

Những lời của anh ta nói ra, trừ khi là chết, nếu không, nhất định không có gì thay đổi.

Tiểu Bảo nghe xong, nhận được sự bảo đảm của anh ấy, trong lòng có niềm an ủi lớn lao!

“Dạ! Một lời đã định!” 

Tiểu Bảo vươn ngón út nói: “Ngoéo tay!”

Cố Cảnh Liên giật mình, nhưng vẫn rất là phối hợp vươn ngón út, móc lấy ngón út của cậu ấy.

Tiểu Bảo nghiêm túc nói: “Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được lừa!” 

Nói xong, thần sắc của cậu ấy chắm chú nhìn vào cái “Ấn” trên ngón tay cái của Cố Cảnh Liên, lúc này mới viên mãn!

Thằng nhóc này hình như rất dễ dàng mãn nguyện, anh ấy cho một lời hứa hẹn, thằng nhóc này thật sự cảm thấy mỹ mãn, cũng không quấn quít lấy anh ấy hỏi đông hỏi tây nữa!

Cái mà cậu ấy cần chẳng qua là một cảm giác an toàn nho nhỏ mà thôi! 
 
Chương 3421: Thêm hà vào cảnh (37)


Vào cuối tuần.

Cố Cảnh Liên đến công ty thì đã có người ngồi chờ trong phòng khách.

Trợ lý vội vàng báo cáo: “Cố tổng, ngài đã đến rồi ạ.” 

Anh nghe vậy liền đi qua phòng khách.

Vừa mới đẩy cửa phòng ra, hiệu trưởng trường mẫu giáo và cô giáo chủ nhiệm lập tức đứng dậy, vô cùng nịnh nọt cười.

Tuy rằng nở nụ cười nhưng không thể che dấu được sự sợ hãi trong ánh mắt. 

Cố Cảnh Liên là ai?

Gia đình họ Cố ở thủ đô có địa vị như thế nào?

Sở hữu bốn tập toàn tài chính lớn xuyên quốc gia, gần như  ngang bằng địa vị của Mộ thị trước đây. 

Đặc biệt là bây giờ, Mộ thị đã không còn được như lúc trước, tập đoàn Thánh Ngự nổi lên nhưng Cố thị vẫn chiếm lấy vị trí quan trọng như cũ.

Nhưng thân phận của Cố Cảnh Liên cũng không chỉ đơn giản như vậy.

Phàm là ai đã sinh sống nhiều năm ở kinh thành, đối với cái tên “Cố Cảnh Liên” này tuyệt đối là như sấm bên tai. 

Thân phận của anh, đó là điều cấm kị.

Do đó, khi trông thấy Cố Cảnh Liên bước vào phòng khách, trong chốc lát không khí trong phòng như bị ngưng lại.

Cố Cảnh Liên trở về chỗ ngồi, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua bọn bọ: “Ngồi đi.” 

Lúc này viện trưởng và cô giáo chủ nhiệm mới dám ngồi xuống.

Nhìn thấy anh như diện mặt thánh chỉ lo sợ sẽ có gì đó sai sót.

Cô giáo chủ nhiệm lo sợ ngồi trên ghế, hai tay không biết nên đặt ở đâu, lần họp phụ huynh trước cô vẫn chưa biết lai lịch của Cố Cảnh Liên nhưng sau khi cuộc họp phụ huynh kết thúc viện trưởng vội vàng đến tìm cô nói có chuyện xảy ra. 

Cô vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra.

Viện trưởng hỏi cô: “Lớp của cô có một bạn nhỏ tên là Cố Thừa Trạch, cô có biết cậu ta có lai lịch gì không hả?”

Cô mơ hồ không rõ. 

Đến lúc viện trưởng nói thân phận của Cố Cảnh Liên là gì, cô mới sợ hãi trong lòng cẩn thận nghĩ lại, trong cuộc họp phụ huynh mình có tiếp đãi gì không phải phép với người đàn ông đó không, đến lúc chắc chắn không có gì thì cô mới yên tâm.

Viện trường nói có chuyện xảy ra ở bãi đỗ xe rồi.

Cô hỏi có chuyện gì xảy ra, viện trưởng mới nói xe của cha Lý Nặc Hàm đụng phải xe người khác rồi. 

Nghe nói là hai chiếc Porsche đụng nhau trực tiếp biến thành phế liệu, hoàn toàn bị hư hỏng.

Tất cả động cơ đều bị hư, chiếc xe này đã hoàn toàn hư hỏng, tổn thất đến mấy trăm vạn.

“Lúc nãy tôi đi qua bên đó, cha của Nặc Hàm nói xe là do phụ huynh của Cố Thừa Trạch cho người đụng, tôi nhìn cái tên nên mới biết cha của Cố Thừa Trạch là Cố Cảnh Liên.” 

Cố Cảnh Liên...

Chẳng trách bảo anh ta tự giới thiệu, anh ta một lời không nói tỏ vẻ muốn che dấu.

“Vô duyên vô cớ vì sao lại muốn đụng xe của người khác?” 

Tuy rằng bối cảnh Cố Cảnh Liên lớn mạnh nhưng từ cuộc họp phụ huynh có thể nhìn ra anh không phải là kiểu người thích khoe khoang.

Ông ta suy nghĩ, vô duyên vô cớ lại cố ý đụng xe của Lý Tiên Lai, tại sao xe của người khác lại không đụng.

Cô giáo Tiết có ấn tượng rất tốt với Cố Cảnh Liên, anh tạo cho người khác cảm giác rất tôn quý tao nhã, thân sĩ, lễ phép, lại không nhiều lời. 

Cô cùng anh ta có nói chuyện vài câu, tuy rằng anh ta có chút lạnh lùng  nhưng cô có cảm giác anh không phải là người kiêu căng ngạo mạn.

Nếu như viện trưởng không nói ra thân phận của anh ta thì cô vẫn không biết anh ta là người có bối cảnh như vậy.

Viện trưởng nói, không chừng Lý Tiên Lai không ưa Cố Cảnh Liên, vì Cố Cảnh Liên đã cướp mất nổi bật của anh ta trong cuộc họp phụ huynh, cho nên trong bãi giữ xe đã chặn xe của Cố Cảnh Liên lại nói chuyện. 

Kết quả, Nặc Hàm không hiểu chuyện cướp đồ chơi của Tiểu Bảo, mà Lý Tiên Lai và mẹ của Nặc Hàm không có ngăn cản mới dẫn đến việc Cố Cảnh Liên tức giận.

Tất nhiên hậu quả của việc tức giận này cực kỳ nghiêm trọng.

Một phần của chiếc Porsche mấy trăm vạn đã bị hư hỏng. 

Cực kì thảm.

Một chiếc xe bị hư không đáng sợ, chỉ sợ là sự việc diễn ra tiếp theo.

Viện trưởng định thứ hai tìm Lý Tiên Lai nói chuyện. 
 
Chương 3422: Thêm hà vào cảnh (38)


Viện trưởng định thứ hai tìm Lý Tiên Lai nói chuyện.

Kết quả không cần đến thứ hai, đến thứ bảy Lý Tiên Lai đã mang theo Nặc Hàm đến trường học nói muốn làm thủ tục chuyển trường.

"Chuyển trường?" 

Lý Tiên Lai không có nhắc nhiều đến nguyên nhân chuyển trường, chỉ mơ hồ nói: “Gặp chút vấn đề trong công việc cần phải đi nơi khác.”

Viện trưởng cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng mà Lý Tiên Lai không muốn nói ra chỉ nói thời gian gấp rút cần phải nhanh chóng làm thủ tục.

Cho đến cuối tuần, Viện trưởng biết được nguyên nhân Lý Tiên Lai quyết định chuyển công tác là vì Cố Cảnh Liên. 

Bối cảnh của Lý Tiên Lai thì chỉ cần Cố Cảnh Liên nhắm mắt cũng có thể tùy tiện xử lý.

Lý Tiên Lai hiểu rõ bản thân mình tuyệt đối không phải là đối thủ của người đàn ông này, do đó mới chuyển đi.

Trong một đêm cả nhà đã chuyển đi. 

Viện trưởng nơm nớp lo sợ, buổi sáng nhận được điện thoại nói rằng Cố tổng của Cố gia muốn gặp bọn họ.

Trong lòng ông ta lo sợ vì không biết có chuyện gì.

Viện trưởng đến sớm một tiếng đồng hồ, cho đến lúc Cố Cảnh Liên bước vào, khí thế của anh ta quá mức bức người làm viện trưởng và cô giáo Tiết cảm thấy không thể nào hô hấp. 

Cô giáo Tiết nhìn thoáng qua viện trưởng thấy ông ta cũng đang đổ mồ hôi lạnh, trong lòng lo lắng.

“Lo lắng cái gì?”

Cố Cảnh Liên mặt không chút thay đổi nói: “Tôi đoán hai người cũng biết thân phận của tôi rồi.” 

“Vâng, chúng tôi...”

Viện trưởng chưa kịp nói tròn câu, Cố Cảnh Liên đã ngắt lời ông ta.

“Thân phận của tôi, tôi hi vọng hai người có thể giữ bí mật.” 

"Giữ bí mật...?"

Ông ta có chút bất ngờ.

Cô giáo tiết cũng ngạc nhiên, cô còn tưởng rằng Cố Cảnh Liên gọi bọn họ đến là vì muốn bọn họ chăm sóc đặc biệt cho Tiểu Bảo. 

“Nhưng mà con trai tôi đang học ở trường các người, tôi hi vọng sự việc hôm họp phụ huynh sẽ không tiếp tục tái diễn.”

Cố Cảnh Liên dừng một chút nói: “Các người cần biết tôi không có kiến nhẫn để xử lý những việc vặt đó.”

“Vâng… vâng…” 

Viện trưởng sợ hãi đổi mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu.

Cố Cảnh Liên còn giao phó một số việc.

Ví dụ như, thể chất của Tiểu Bảo không tốt lắm, cậu có chút nghịch nghợm, những lúc cần dạy bảo thì nên dạy bảo nghiêm túc v.v. 

Lại như, Tiểu Bảo thiếu cảm giác an toàn, tính cách bướng bỉnh, cho nên hi vọng cô giáo quan tâm nhiều hơn.

Cô giáo Tiết đồng ý.

Cô đặc biệt thích Tiểu Bảo, Tiểu Bảo ngoan ngoãn lại nghe lời, tuy rằng có lúc nghịch ngợm nhưng lại rất tôn trọng cô giáo. Tuy là đã học qua trường mẫu giáo nhưng cậu đã được gia định giáo dục rất tốt, rất lễ phép, rất tôn trọng người lớn. 

Một điểm này những đứa trẻ khác không thể so bì được rồi, có thể bớt lo lắng cho cậu rồi.

Điều cô bất ngờ là, Cố Cảnh Liên không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ dặn dò một số chuyện liên quan đến Tiểu Bảo liền thả họ ra về.

Hóa ra là nói những chuyện này. 

Lúc viện trưởng đi khỏi Cố thị ông chỉ cảm thấy mình như sống sót sau tai nạn vậy, sợ tới mức sau lưng lạnh lẽo.

“Mặc kệ anh ta nói thế nào, vẫn là thông báo cho các phụ huynh khác một tiếng đi, tránh cho lại phát sinh thêm một sự đụng xe nữa.”

Cô giáo Tiết tỏ vẻ đồng ý. 

Vì thế, khi bọn họ về đến nhà liền điện thoại cho từng phụ huynh dặn dò về việc này.

Đơn giản là hi họng những học sinh khác không ăn hiếp Tiểu Bảo, tránh tự chuốc rắc rối vào bản thân.

Tất cả phụ huynh đều biết bối cảnh của Tiểu Bảo không nhỏ, do đó về nhà đều hoặc dặn dò hoặc đe dọa con mình cẩn thận… 

Tóm lại đến cuối cùng đa phần phụ huynh đều bảo con mình tránh xa Tiểu Bảo ra, không được đi trêu chọc cậu.
 
Chương 3423: Thêm hà vào cảnh (39)


Thứ hai.

Tiểu Bảo vẫn như cũ  mang cặp sách sau lưng từng bước đến trường học, nhưng không khí trong lớp học có gì đó không đúng.

Rất nhiều bạn học đều trốn tránh cậu. 

Tiểu Bảo ngồi vào chỗ ngồi, thấy Sinh Nhi quay đầu lại, trên mặt cô bé có chút lo sợ thử kêu tên cậu.

“Tiểu Bảo…”

“Sinh Nhi, chào buổi sáng.” 

Tiểu Bảo cười tươi chào hỏi cô bé.

Sinh Nhi thấy Tiểu Bảo nở nụ cười dịu dàng vẫn ấm áp như vậy. Lúc này cô bé mới hết nghi ngờ, vẻ mặt lại trở nên thân thiết với cậu.

“Chào buổi sáng!” 

Tiểu Bảo nhìn xung quanh các bạn khác thì thấy bọn họ đang nhìn vào cậu, nhưng khi cậu nhìn lại thì những bạn đó lại lập tức sợ hãi qua đầu đi không dám nhìn thẳng vào cậu.

Thậm chí ngay cả những bạn hay bắt nạt cậu cũng đều cẩn thận dè dặt cậu.

“Kì lạ thật.” 

Tiểu Bảo nói thầm một câu: “Hôm nay mọi người thật kì lạ! Vì sao mọi người đều nhìn lén mình?”

“Tiểu Bảo…”

Sinh Nhi do dự nhìn xung quanh, bỗng nhiên cô bé đứng dậy kéo cậu đi ra ngoài phòng học. 

Hai người vừa đi khỏi thì cả lớp như bùng nổ.

“Oa! Sinh Nhi thật to gan.”

“Sao cậu ấy dám nhỉ?” 

“Sinh Nhi thật lợi hại…”



Đến khi đã cách xa phòng học rồi Sinh Nhi mới buông tay Tiểu Bảo ra. 

“Sinh Nhi có chuyện gì vậy?”

Tiểu Bảo kì lạ cào cào mái tóc: “Có chuyện gì không thể nói trong lớp vậy?”

Sinh Nhi chưa nói cái gì mắt Tiểu Bảo đã sáng lên: “A, mình biết rồi, nhất định là có bí mật gì đúng không?” 

Nói xong, cậu cười tủm tỉm sáp lỗ tai lại: “Sinh Nhi, cậu định chỉ nói cho một mình Tiểu Bảo biết đúng không?”

Sinh Nhi bị tức đến dở khóc dở cười.

Cô bé nói: “Tiểu Bảo, cậu không cảm thấy hôm nay có gì đó không đúng sao?” 

Cô bé nhắc như vậy Tiểu Bảo mới phát hiện ra: “Đúng rồi, rất không bình thường đó. Bọn họ bị sao vậy? Cứ nhìn mình hoài.”

“Mình cũng không biết, chỉ là mẹ mình nói cần phải có khoảng cách với cậu, không được chơi với cậu nữa.”

Tiểu Bảo nghe vậy ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn. 

“Tại sao chứ?”

“Bởi vì mẹ mình nói, cha của cậu cực kì hung dữ.”

Nói xong cô bé tỏ vẻ sợ hãi. 

Tiểu Bảo nghe xong có chút khó phản bác.

“Đúng là có chút…”

Sinh Nhi nghe xong cang đau lòng: “Cha của cậu có phải đối với cậu rất hung dữ không?” 

“Vẫn ổn chí có đôi khi… Ừm, có chút hung dữ.”

Tiểu Bảo lại nói: “Nhưng mà vẫn ổn mà.”

Chỉ là vì sao mẹ của Sinh Nhi lại biết cha của mình hung dữ nhỉ? 

Tiểu Bảo vuốt cằm có chút khó hiểu.

“Mẹ mình nói nếu như chọc cậu không vui thì cả nhà mình sẽ tiêu đó! Cho nên mới bảo mình tránh xa cậu ra một chút.”

Sinh Nhi sợ hãi nói: “Tiểu Bảo, mình thật sự thích chơi cùng cậu, nhưng mà mẹ mình lại không cho. Nhưng mà mình vẫn muốn chơi cùng cậu, nếu như mình lỡ làm gì đó không hay, cậu có thể không tức giận được không?” 

Cô bé mang bộ dạng đáng thưởng lại cẩn thận dè dặt.

Tiểu Bảo đau lòng kéo tay cô bé, mở miệng nói: “Mình cũng thích chơi với Sinh Nhi, Sinh Nhi, cậu không cần nghe lời mẹ cậu đâu, cha của mình không có xấu như vậy đâu.”

“Cậu biết không, mình cũng cảm thấy cha của cậu rất tốt đó, đẹp trai, chơi game lại lợi hại nữa.” 

Trong cảm nhận của con nít, ai có thể chơi game lợi hại đều là thần hết.
 
Chương 3424: Thêm hà vào cảnh (40)


“Cậu có biết gì không? Nặc Hàm chuyển trường rồi.”

Sinh Nhi lại nói.

Tiểu Bảo nghe xong có chút ngạc nhiên. 

Tuy rằng cậu rất ghét Nặc Hàm, nhưng mà cậu ta chuyển trường quá đột ngột làm cậu có chút ngạc nhiên.

“Có chuyện này sao?”

“Nghe nói, bởi vì Nặc Hàm nên cha cậu tức giận, vì thế mới bị bắt chuyển trường đó. Mình cũng là nghe mẹ mình nói đó.” 

Tiểu Bảo lập tức hoảng hốt.

Nhớ đến chuyện lần trước ở bãi giữ xe, thật sự là nhà Nặc Hàm không nói lý lẽ, còn cướp đồ chơi của cậu, có thể thấy được cha rất là tức giận.

Nhưng mà sẽ không phải vì chuyện nhỏ này mà chuyển trường chứ? 

Tiểu Bảo tất nhiên không biết rằng, Cố Cảnh Liên đã cho người đụng xe của cha Nặc Hàm thành đống phế liệu.

Do đó nên một nhà Nặc Hàm cũng là chuyện bé xe ra to rồi.

Sinh Nhi cũng lười nghĩ, cô bé nói với Tiểu Bảo: “Haizz, mặc kệ đi! Mặc kệ nói như thế nào chúng mình vĩnh viễn vẫn là bạn thân của nhau, đúng không? 

“Đương nhiên rồi. Sinh Nhi vĩnh viễn là bạn thân của mình.”

Tiểu Bảo nắm lấy tay của cô bé, hai đứa nhìn nhau cười.

Hai đứa nắm tay quay về lớp học, những bạn khác mắt thấy Tiểu Bảo và Sinh Nhi quay lại, trong ánh mắt lập tức có chút sợ hãi. 

“Sinh Nhi lại dám nắm tay Tiểu Bảo?”

“Sinh Nhi thật đáng thương.”

“Cậu ấy sẽ không thích Tiểu Bảo chứ?” 

"Không thể nào…”

Tiểu Bảo quay về chỗ ngổi, cảm thấy sau lưng mình có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu, giống như kim chích vậy.

Cái cảm giác này rất kì lạ, trong chốt lát đã trở thành người ngoài và nhận lấy sự xa lánh của mọi người. 

Tiểu Bảo tủi thân quay đầu lại, đám nhóc lập tức rụt vai lại, bày ra dáng vẻ ve ngại cậu.

Chịu nổi thế này không chứ?

Lúc ăn cơm trưa, chỗ Tiểu Bảo ngồi ngoài Sinh Nhi ra thì các bạn khác đều né xa cậu ra. 

Lúc ngủ trưa, cô giáo Tiết và những bạn nhỏ khác cùng nhau ngủ trên chiếc giường khác.

Cả một buổi trưa, Tiểu Bảo không hề chợp mặt, cậu ngồi dậy nhìn về phía những chiếc giường khác. Các bạn nhỏ khác thì cùng nhau ngủ, chỉ có mình cậu là bị bỏ rơi một mình.

Tại sao lại như vậy? 

Cậu không hiểu làm sao tự dưng trở thành người ngoài.

Sao lại kì lạ như vậy, tại sao lại có nhiều bạn học xa lánh cậu như vậy?

Cậu không có làm gì sai, cũng không có bắt nạt bất cứ ai. 

Vì sao bọn họ phải xa lánh cậu?

Buổi chiều, lúc lớp học thể dục, Tiểu Bảo đứng trong phòng tập thể dục, lẻ loi đứng một bên nhìn những bạn nhỏ khác đang nhiệt tình vui chơi, nhất thời cảm thấy tủi thân muốn khóc.

Sinh Nhi chuẩn bị đi qua thì có bạn nhỏ ngăn cô bé lại: “Sinh Nhi, cậu đừng chơi cùng Cố Thừa Trạch.” 

“Tại sao?”

“Bởi vì nếu như cậu làm Tiểu Bảo không vui thì cha cậu ấy sẽ tức giận đó. Nếu mà tức giận thì không biết chừng…”

Người bạn nhỏ ghé vào tai cô bé khe khẽ nói nhỏ. 

Nét mặt Sinh Nhi lập tức có chút phức tạp, cô bé vẫn còn do dự đã bị một bạn nhỏ khác kéo đi. Cô bé vừa đi vừa quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Bảo, lưu luyến không rời.

“Sinh Nhi…”

Tiểu Bảo nhìn thấy Sinh Nhi không tìm cậu chơi cùng, đáy mắt lập tức đỏ lên, nhưng vẫn kiên cường nhịn xuống không khóc. 

Buổi tối, lúc tan học, Sở Hà đến đón cậu tan học lại thấy cậu ngồi trong phòng học không nhúc nhích, rầu rĩ không vui.

Tất cả các bạn nhỏ đều đang thu dọn đồ vào cặp sách, động tác nhanh chóng, chỉ có mình cậu nhìn vô định vào mặt bàn, trên mặt lộ vẻ buồn rầu.

Sở Hà cảm thấy kì lạ, cô đi vào trong phòng học thì thấy các bạn nhỏ đều cố ý tránh xa Tiểu Bảo. 
 
Chương 3425: Thêm hà vào cảnh (41)


Tiểu Bảo ngồi một mình trên ghế, dáng vẻ buồn rầu dường như cậu bị bạn bè xa lánh.

Sở Hà giật mình ngạc nhiên, cô đi đến bên người cậu, giúp cậu thu dọn cặp sách đã thấy Tiểu Bảo nâng đôi mắt đầy tủi thân lên nhìn cô.

“Mẹ…” 

Nói được một nửa, nét mặt cậu như sắp khóc đến nơi.

Sở Hà thấy vậy lập tức ngồi xổm xuống, ôm lấy cậu kì lạ hỏi: “Làm sao vậy? Ai ăn hiếp con sao?

“Không có ai ăn hiếp con.” 

Tiểu Bảo nhếch nhếch miệng nói: “Ngược lại con còn muốn có người ăn hiếp con đó mẹ.”

Ngay cả người ăn hiếp cậu còn không có nên cậu mới cảm thấy mất mác.

Không phải cậu thích ngược đâu mà cảm giác bị xa lánh thật sự rất cô đơn. 

“Mẹ, con đã làm gì sai ạ? Vì sao các bạn đều xa lánh con vậy?”

Sở Hà cũng không hiểu lắm.

Trong cuộc họp phụ huynh lần đó, cô vẫn thấy rất nhiều bạn nhỏ vây quanh cậu, Tiểu Bảo dài, Tiểu Bảo ngắn gì đó, nhìn nhân duyên có vẻ rất tốt mà. 

Vì sao qua một cái cuối tuần cái gì cũng đều thay đổi rồi.

Tiểu Bảo chọc chọc ngón tay nói: “Có phải là do Tiểu Bảo có gì đó không tốt không?”

“Làm gì có chuyện đó.” 

Sở Hà bế cậu đứng lên, dịu dàng an ủi nói: “Tiểu Bảo ngoan như vậy lại không nghịch ngợm, ai lại không thích Tiểu Bảo chứ.”

Tiểu Bảo tủi thân tựa vào vai cô, chép chép miệng không nói chuyện.

Sở Hà bất đăc dĩ thở dài một tiếng, một tay ôm cậu một tay xách cặp sách. 

Lúc đi ra khỏi phòng học, một nhóm phụ huynh kinh ngạc trừng mắt nhìn cô.

Quá lợi hại rồi!

Một tay ôm đứa nhỏ tay kia còn xách cặp sách, nhìn lại không thấy một chút gắng sức nào hết cứ như tay đang ôm một cục bông vậy đó. 

Sức lực của người phụ nữ này sao mà lớn đến vậy.

Bọn họ làm sao nghĩ đến Sở Hà xuất thân từ cảnh sát hình sự quốc tế, trước kia lại là lính đánh thuê đã được rèn luyện thể chất cường độ cao.

Đừng nhìn cô gầy như vậy, nếu vén tay áo cô lên sẽ thấy được cơ bắp cường tráng, nhưng chẳng hề lớn càng không có sẹo lồi tất cả đều mịn màng tinh tế. 

Một tay ôm Tiểu Bảo, nhẹ nhàng bước đi.

Lúc trở lại nhà họ Cố, Tiểu Bảo liền nhốt mình trong phòng, một mình cậu trong phòng rầu rĩ không vui xếp gỗ.

Đây là bộ xếp gỗ mà bác Phúc mua cho cậu. 

Bác Phúc thấy Tiểu Bảo về nhà nhưng giống như không vui, không khỏi cảm thấy kì lạ, ông hỏi Sở Hà: “Tiểu Bảo làm sao vậy? Tôi thấy lúc thằng bé đi học thì vẫn còn rất vui, phấn chấn mà.”

“Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa.”

“Chẳng lẽ… bị ai đó ăn hiếp rồi?” 

“Không thể nào?”

Sở Hà nói: “Tôi thấy rất nhiều đứa trẻ hình như đang xa lánh nó.”

“Xa lánh?” 

“Ừm.”

Bác Phúc lo lắng lập tức đứng lên.

Vốn cho rằng việc này rất nhanh sẽ trôi qua, nhưng không ngờ tình trạng này lại ngày càng nghiêm trọng. 

Ngày đầu còn được sang ngày thứ 2, các bạn học ngay đến nhìn cậu cũng không thèm nhìn.

Ngoài cô giáo chủ nhiệm cùng cô giáo sinh hoạt ra thì những bạn học khác đều không dám nói chuyện với cậu.

Trừ Sinh Nhi vẫn thường chơi với cậu, nhưng có những lúc cũng sẽ có bạn học khác đến ngăn ở trước mặt, len lén nói xấu cậu. 

“Không được nói xấu Tiểu Bảo.”

Nhất thời, Tiểu Bảo ở trong lớp như một cái tên của quỷ thần, không một ai dám nhắc đến.

Tiểu Bảo hậm hực. 

Như thế này là thế nào?

Cậu là cái ôn thần gì sao?

Trốn cậu làm gì chứ. 

Thật đáng ghét.

Trong lúc tức giận Tiểu Bảo đã trốn học.
 
Chương 3426: Thêm hà vào cảnh (42)


Hôm nay, bác Phúc như thường lệ gọi Tiểu Bảo dậy để chuẩn bị đến trường, nhưng không biết vì sao thằng nhỏ nhất quyết không chịu rời giường mà chui rúc vào trong chăn, nhất mực không chịu đi học.

Bác Phúc có dỗ thế nào cậu cũng không chịu động đậy. Cuối cùng cậu chỉ nói một câu: “Từ giờ Tiểu Bảo không muốn đi học nữa!”

Câu nói này khiến bác Phúc giật mình nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc! 

Xem ra Tiểu Bảo đã gặp chuyện gì ở trường rồi!

Nhưng dẫu cho bác Phúc có rặn hỏi thế nào thì Tiểu Bảo vẫn kiên quyết trốn trong chăn, không chịu phản ứng gì cả.

Cậu chỉ nói: “Dù gì thì các bạn khác đều không thích cháu! Cháu có đi học hay không cũng không quan trọng! Nên cháu không đi học nữa đâu!” 

Bác Phúc nghe vậy thì bất giác nhớ đến Cố Cảnh Liên thuở còn bé.

Nhớ lúc bé, Cố Cảnh Liên cũng theo học ở một trường quốc tế.

Ngôi trường đó tính ra còn cao cấp hơn cả trường mầm non mà Tiểu Bảo đang học hiện nay. Vì là trường quốc tế nên học sinh ngoại quốc rất nhiều, hầu hết đều là con cái của đại sứ, cán bộ của các lãnh sự quán hay nhân viên cấp cao của các tập đoàn đa quốc gia lớn mạnh… 

Song, so với họ, gia cảnh của Cố Cảnh Liên lại càng đặc biệt hơn.

Thời điểm đó Cố Gia vẫn chưa hùng mạnh như hiện nay nhưng cũng đủ để trở thành đối trọng đáng gờm nhất của Mộ Thị.

Ngay từ khi nhập học thì Cố Gia đã không muốn phô trương thân phận của Cố Cảnh Liên. 

Bác Phúc đã quên rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vào những năm tháng ấy. Hình như là trong những năm mầm non, một bạn nhỏ nào đó đã trêu chọc Cố Cảnh Liên, hai đứa trẻ xảy ra tranh chấp và cuối cùng dẫn đến ẩu đả.

Có lẽ do di truyền trong gia đình nên dù mới năm tuổi mà Cố Cảnh Liên đã rất ít nói. Thậm chí khi bị chọc giận, anh cũng chỉ bỏ đi chứ không gây gổ hay động tay đánh người.

Kể từ ngày Cố Cảnh Liên có ý thức về cuộc đời thì anh đã là một người ít lời, trầm mặc, tính tình lạnh lùng đơn độc. 

Những năm tháng đi học ở mầm non tất nhiên anh cũng chẳng kết bạn được với ai.

Thay vì nói là không hợp với bạn bè, thì phải bảo là Cố Cảnh Liên trưởng thành sớm hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa. Dù gì thì anh đã được nuôi dưỡng trong một môi trường đặc thù, từ nhỏ chứng kiến những cảnh mà bọn trẻ con khác không bao giờ tưởng tượng nổi, ví dụ như là bạo lực, đánh nhau.

Thậm chí Cố Cảnh Liên còn được theo cha đi đến các sòng bạc từ khi còn rất bé. Anh đã nhiều lần tận mắt chứng kiến những con nghiện bài bạc chịu cảnh nợ ngập đầu phải bán nhà bán đất, bị chủ nợ đánh đập không chút xót thương. 

Lớn lên trong một môi trường như vậy, thử hỏi sao anh có thể không già dặn hơn những đứa trẻ con khác cơ chứ?

Những đứa bé khác lúc nào cũng ngây thơ hồn nhiên, không màn chuyện đời. Cố Cảnh Liên và họ chẳng khác nào người đến từ hai thế giới khác nhau.

Cố Cảnh Liên không thèm chơi cùng những đứa trẻ khác, sự cao ngạo trong bản tính của anh khiến anh càng bị cô lập hơn. 

Nhưng kể từ ngày đi học, dường như anh đã dần thân thiện trước.

Tình hình đang đi theo chiều hướng tốt, nhưng mà chỉ một lần ẩu đả đó đã phá nát tất cả. Cố Cảnh Liên trong một phút nóng giận không kiềm chế được mình mà đã đánh người bạn kia đến độ thương tích đầy mình.

Trẻ con năm tuổi có xu hướng học theo tất cả mọi chuyện mà người lớn làm. 

Mọi hành động của người lớn đều được bọn trẻ nhìn và mô phỏng theo.

Những đứa bé thông thường khi đánh nhau thì chỉ nắm quần kéo áo, đấm đá những đòn không có sức lực. Nhưng còn Cố Cảnh Liên thì khác, anh đẩy đứa bé đã trêu mình xuống sàn rồi lấy ghế đập thật mạnh vào người đối phương.

Tính cách thô bạo của Cố Cảnh Liên đã khiến cho bạn bè cùng lớp khiếp sợ. 

Nhưng mà bản thân Cố Cảnh Liên lại không hề biết rằng đánh nhau như thế là sai.

Anh cho rằng đó là một cuộc chiến rất công bằng. Đối phương không hề thấp bé yếu ớt, thậm chí cậu ta còn cao hơn anh đến mấy phân, thể trạng cũng rất tốt.
 
Chương 3427: Thêm hà vào cảnh (43)


Vì cớ gì mà lại bắt anh nhường đối phương.

Lúc đánh nhau, cậu bé kia cũng đánh anh rất mạnh, cậu ta thua chẳng qua là do Cố Cảnh Liên ra đòn ác liệt hơn mà thôi.

Kể từ sau sự kiện đó thì Cố Cảnh Liên lập tức trở thành thành phần nguy hiểm trong mắt bạn bè cùng lớp, bị mọi người xa lánh.

Và cũng kể từ ngày hôm đó, Cố Cảnh Liên trở về với bản tính cao ngạo lạnh lùng, trầm mặc ít nói như trước đây. Sau cái hôm định mệnh đó, anh không bao giờ mở lòng mình ra với ai nữa.

Đến khi lên tiểu học thì Cố Cảnh Liên không đến trường nữa mà mời hẳn giáo viên về Cố gia dạy riêng.

Nhớ thời điểm đó, Cố gia còn đặc biệt xây một khu tư thục dành riêng cho anh.

Bác Phúc không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày Tiểu Bảo lại đi vào vết xe đổ của cha cậu.

Đây là điều ông không mong muốn xảy ra chút nào!

Ông chỉ mong Tiểu Bảo có thể lớn lên như một đứa trẻ bình thường, có một cuộc sống bình an và khỏe mạnh.

Bác Phúc thấy Tiểu Bảo có vẻ thật sự không muốn đi học nên cũng không ép buộc cậu nữa.

Sở Hà ở nhà cùng Tiểu Bảo, còn bác Phúc thì đến sòng bạc.



“A…”

“Ông chủ Cố! Ông chủ Cố… Xin tha mạng, tha cho tôi lần này… lần sau tôi không dám nữa!”

Trong một căn phòng ở sòng bạc, tiếng gào khóc thảm thiết của một người đàn ông vang rền trời.

Cố Cảnh Liên vẫn ngồi bắt chéo chân trên sofa, nhẹ nhàng nhấc tách trà nóng lên thổi nhè nhẹ rồi thưởng thức.

Ở phía còn lại của căn phòng, mấy tên vệ sĩ đang cầm gậy sắt trong tay, quật tới tấp lên cơ thể của người đàn ông kia.

“Không phải đã cảnh cáo ông rồi sao, trong vòng năm ngày phải mang tiền đến trả! Ông thật tình coi nơi này là trung tâm từ thiện à! Đã không trả tiền thì thôi, lại còn dám bỏ trốn! Này! Ông nghĩ ông có thể chạy đi đâu?”

Người đàn ông quịt nợ cuộn mình dưới nền đất lạnh, cả người run lên cầm cập.

Ông ta bị đánh đến mức mặt mũi tím bầm sưng tấy, có vài khớp xương còn bị gãy.

“Xin các vị tha mạng! Tha cho tôi lần này! Lần sau tôi không dám nữa!”

“Tôi không dám bỏ trốn nữa! Không dám nữa đâu…”

Tên đàn ông này thiếu sòng bạc khoảng hơn vài triệu nhưng hai năm rồi hắn vẫn chưa trả nợ. Lãi mẹ đẻ lãi con, đến nay số nợ đã lên đến con số vài chục triệu.

Cố Cảnh Liên đã nhân từ không bắt ông ta trả một lúc cả vốn lẫn lãi. Ông ta chỉ cần trả lại vốn và một triệu tiền lãi thì coi như bỏ qua.

Có thể nói, Cố Cảnh Liên đã trượng nghĩa hết mức có thể rồi.

Vậy mà cuối cùng hắn lại dám bỏ trốn.

Thủ đô lớn là thế, nhưng khắp nơi đều là người của Cố gia, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua Cố Cảnh Liên cũng có thể ngay lập tức biết được.

Ông ta có thể trốn đến nơi nào cơ chứ?

Anh chẳng cần nhọc công cũng bắt được tên quịt nợ này về, nhưng đâu thể dễ dàng tha cho hắn được, phải dạy cho hắn một bài học ra trò mới được!

Thu nhập của sòng bạc chủ yếu đến từ hai nguồn, nguồn thứ nhất là lợi thế từ xác suất của các trò chơi.

Đừng nói gì mà có thắng có thua, cũng đừng khoác lác các kỹ thuật thần cơ diệu toán trong bài bạc. Có kỹ thuật chiêu trò khi đánh bạc là chuyện tốt, nhưng kỹ thuật chỉ chiếm một phần chứ không quyết định được hoàn toàn khả năng thắng thua.

Bất luận là trò chơi nào thì xác suất thắng của nhà cái luôn luôn chiếm hơn sáu mươi phần trăm.

Nguồn thu còn lại là cho vay nặng lãi, sau đó biến lãi vay thành lợi nhuận.

Thông thường, sau khi thắng trên sòng bài, dân cờ bạc sẽ muốn thử sức với các trò khó nhằn hơn. Thế rồi sớm muộn họ cũng phải vay tiền.

Đối với những người thua bạc, họ nhất định sẽ không cam tâm, cho nên chắc chắn sẽ vay tiền với mong muốn gỡ gạc lại.

Tất nhiên cũng có người thật sự may mắn, sau khi vay thì đã thắng được khá nhiều tiền. Có điều, số tiền đó sau khi trừ đi các khoản lãi thì cũng chẳng còn bao nhiêu.

Chưa kể, những người thắng được tiền, cảm thấy hào hứng rồi cứ tiếp tục chơi thì xác suất thua sạch trong chớp mắt là rất cao.

Nói cách khác, dòng tiền trong sòng bạc sẽ vĩnh viễn tuần hoàn trong sòng bạc, rất hiếm khi chảy ra ngoài.

Nhưng thật đáng tiếc, nhiều người dường như không nhận thức rõ được điều này, để rồi tất cả bọn họ đều phải gánh chịu hậu quả tán gia bại sản chỉ trong một đêm.

Trường hợp người chơi có thể vui vẻ cầm tiền rời khỏi sòng bạc là rất hiếm.

Hay nói đúng hơn là dường như không có.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top