Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 3388: Thêm hà vào cảnh (4)


Tiểu Bảo reo lên, nét mặt mừng rỡ!

Hình chú mèo con được cắt tỉa cẩn thận, trông rất bắt mắt, không hề có một góc nào bị lệch. Chú mèo trông lười biếng mà vẫn đáng yêu, đôi mắt mở to nhìn quanh, xinh vô cùng!

Đây là thiệp chúc mừng 3D? 

Nhưng mà, là ai đã làm chuyện này?

Là ai đã lén lút làm đặt nó ở đầu giường Tiểu Bảo?

Lẽ nào, là bác Phúc? 

Tiểu Bảo vội mặc áo quần rồi cầm tấm thiệp chạy đi tìm bác Phúc, hào hứng hỏi: “Bác! Bác ơi! Cái này là bác làm à?”

Bác Phúc cúi đầu nhìn tấm thiệp trong tay Tiểu Bảo rồi cười hiền, gật đầu đáp: “Ừ, thế nào, có thích không?”

Thằng bé phấn khích gật đầu: “Dạ! Rất thích! Không ngờ bác Phúc làm thiệp lại đẹp vậy. Vậy sao tấm thiệp bác làm hôm qua lại xấu thế? Tấm này mới gọi là thiệp này!” 

Bác Phúc chột dạ, gãi gãi sau đầu rồi xấu hổ ho khan: “Làm gì có, chọc cho con vui thôi!”

Sự thật thì…

Tấm thiệp này vốn không phải ông ấy làm. 

Sáng nay, có một người đàn ông thức suốt đêm để làm thiệp đã đến tìm ông, bảo ông đặt tấm thiệp này lên đầu giường của đứa trẻ.

Bác Phúc vừa trông thấy tấm thiệp của Cố Cảnh Liên, ngạc nhiên đến độ trợn tròn hai mắt.

“Ông chủ, hóa ra hoa tay của ngài tốt đến thế?” 

Cố Cảnh Liên trừng mắt nhìn ông.

“Nếu không phải các người vô dụng quá mức thì sao tôi lại phải tốn công tốn sức?”

Bác Phúc ái ngại vuốt vuốt sóng mũi. 

“Ngay cả một tấm thiệp cũng không làm được, ông già đến lẩm cẩm rồi à?”

Bác Phúc uất ức mà phân trần: “Nào phải? Tại tôi trước giờ chưa làm qua mà thôi!”

“Đừng phí lời.” 

Cố Cảnh Liên nói: “Nếu còn có lần sau,…”

“Nhất định sẽ không có lần sau nữa!”

Cố Cảnh Liên xoay người, chuẩn bị về phòng, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền nói với bác Phúc: “Nếu thằng nhóc đó mà có hỏi ai làm, thì ông hãy nói là ông nhé!” 

“Sao tôi dám tranh công với ông chủ chứ?”

“Tôi nói sao thì ông cứ làm vậy.”

Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: “Nghe chưa?” 

Bác Phúc lẳng lặng suy xét, cuối cùng như đã hiểu ra,, nên liền gật đầu.

“Dám lộ ra một từ nào, tôi sẽ không tha cho ông.”

“Vâng thưa ông chủ.” 

Bác Phúc nheo đôi mắt đã già để đánh giá sắc mặt vô cùng không tự nhiên của Cố Cảnh Liên.

Ông hiểu rồi.

Ông chủ nhât định là cho rằng chuyện thức đêm để làm những công chuyện thủ công này cho một đứa trẻ là việc vô cùng mất mặt. 

Cho nên, bác Phúc chỉ đành đứng ra nhận mà thôi.

Tiểu Bảo cầm tấm thiệp chạy đi tìm Sở Hà, nhảy cẫng lên một cách sung sướng: “Mẹ, xem này, bác Phúc làm tấm thiệp này tặng con đấy, có đẹp không?”

Sở Hà nhìn tấm thiệp trên đôi tay nhỏ của Tiểu Bảo, tấm thiệp bên ngoài được trang trí rất tinh tế, giở ra xem thì còn có thêm hình một chú mèo trồi lên, trông sống động như thật. 

Nhưng mà, sao thằng bé lại nói là do bác Phúc làm tặng?

Cô cảm thấy không hợp lý!

Nhất định là Cố Cảnh Liên cảm thấy việc thức đêm làm thiệp sinh nhật cho một đứa trẻ là rất mất mặt, cho nên nhất quyết phải đem “công lao” này đổ lên đầu bác Phúc. 

Đúng là khó có ai dám tin một người đàn ông như vậy lại có thể làm ra một tấm thiệp đáng yêu đến thế. Thật sự không hợp chút nào!

Tiểu Bảo bỗng bĩu môi tiếc nuối: “Nếu là của chú làm thì hay quá!”

Sở Hà nghe xong, cảm thấy khó hiểu: “Vì sao?” 

“Bởi vì…”

Tiểu Bảo ôm tấm thiệp vào lòng, chu môi: “Con muốn được chú làm thiệp tặng cơ!”

“Vì sao nhất định phải là của chú làm?” 

Sở Hà ngồi xổm xuống, Tiểu Bảo lại càng xấu hổ, lúng túng đến mức lắp bắp.

“Bởi vì…”

“Bởi vì…” 

Tiểu Bảo rất thích chú!

Cho nên, chỉ cần là đồ của chú tặng thì thằng bé nhất định sẽ trân trọng vô cùng!
 
Chương 3389: Thêm hà vào cảnh (5)


Bởi vì...

Cậu rất thích chú!

Cho nên nếu là đồ mà chú làm thì cậu sẽ càng quý trọng. 

Nhưng mà cái tính cách lạnh lùng giống như chú ấy hẳn là sẽ không đủ nhẫn nại để làm thứ gì đó đâu.

Tiểu Bảo mang theo thiệp chúc mừng đến trường.

Trên lớp học cô giáo yêu cầu các bạn nhỏ làm một bài tập thủ công nho nhỏ và các bạn nhỏ cần phải lên sân khấu trình bày tác phẩm của bản thân. 

Bọn trẻ trong nhà trẻ khả năng có hạn nên đa phần đều là người lớn trong nhà hỗ trợ cùng nhau hoàn thành.

Đa phần các bạn nhỏ đều kêu ngạo nói: “Đây là tấm thiệp mà mình và mẹ mình cùng làm…”

Tiểu Bảo mở tấm thiệp mà cậu tự làm ra trong lòng có chút buồn. 

Tấm thiệp này là do bác Phúc làm cho nhưng mà cậu càng hi vọng tấm thiệp này là do chú làm ra.

Đến lượt cậu lên sân khấu, sờ sờ tấm thiệp đi đến trước bảng đen, cô giáo liền đi đến bên cạnh cậu nhẹ nhàng ngồi xổm xuống thì thấy vẻ mặt phức tạp của cậu, cô có chút khó hiểu.

“Làm sao vậy Tiểu Bảo? Thiệp của con đâu?” 

Tiểu Bảo đưa tấm thiệp trong tay cho cô ấy.

Cô giáo mở tấm thiệp ra cô giáo còn chưa kịp đưa ra cho bọn trẻ xem thì chính bản thân mình đã bị kinh ngạc bởi sự tinh xảo của tấm  thiệp.

Trong lòng cô giáo thầm nghĩ tấm thiệp xinh đẹp như vầy khẳng định là do người lớn làm, khả năng của con nít thì làm gì mà tốt đến như thế. 

Chỉ cần xem nét cắt các góc các cạnh không hề có một chút khuyết điểm càng chứng tỏ cha mẹ đã rất để tâm khi làm.

Cô giáo liền lập tức mở tấm thiệp ra cho các bạn nhỏ khác cùng xem.

Dưới sân khấu đồng thời phát ra tiếng kêu kinh ngạc. 

Điều này làm cho Tiểu Bảo rất có thể diện.

Những tấm thiệp mà những bạn nhỏ đã trình ra lúc trước cũng không có nhận được nhiều sự tán thưởng như vậy.

Điều này có nghĩa tấm thiệp của cậu đã làm rất xinh đẹp. 

“Con mèo đáng yêu quá!”

“Đây là tấm thiệp xinh đẹp nhất mà mình được thấy đó.”

Trong lòng cô giáo càng thêm nghi ngờ, thậm chí còn nghĩ tấm thiệp này là mua ở ngoài mà có, nhưng mà nhìn kĩ lại thì phát hiện mỗi một nét đều là dán thủ công, màu sắc đều được đánh dấu rồi mới tô lên. 

Khẳng định là do cha mẹ làm.

Tuy rằng trong lòng biết rõ nhưng vì cảm giác của cậu bé cô giáo vẫn hỏi một câu: “Tấm thiệp này là ai đã cùng con làm vậy?”

Tiểu Bảo nâng nâng cái miệng nhỏ nhắn định nói hai chữ “Bác Phúc” nhưng mà nhìn xuống dưới thấy các bạn của mình đều đang mở to đôi mắt hiếu kì nhìn mình. 

Cậu đem hai chữ “Bác Phúc” nuốt xuống.

Cậu do dự nắm lấy ngón tay có chút không không cam lòng, đôi mắt không khỏi đỏ một chút.

Cậu thực sự rất hâm mộ những người bạn của cậu đều có cha mẹ giúp làm tấm thiệp nhưng mà của cậu lại là do bác Phúc làm cho, không phải cậu ghét bỏ bác Phúc nhưng mà so với bác Phúc thì cậu càng hi vọng tấm thiệp này là do Cố Cảnh Liên làm. 

Nghĩ như vậy nên cậu theo bản năng nói: “Đây là cha mình làm.”

“Cha của con…?”

Tiểu Bảo nhất thời có chút chột dạ nhưng vẫn kiên trì gật gật đầu. 

Trong lòng yên lặng ôm đùi bác Phúc khóc ròng: “Oa… bác Phúc con thật sự xin lỗi, con không cố ý bán đứng bác đâu.”

Cô giáo cũng thật sự ngạc nhiên.

Đa phần tấm thiệp nhỏ của các bạn nhỏ không phải là do bà nội thì là mẹ giúp đỡ làm, đa phần các ông bố đều không có đủ kiên nhẫn, trừ những công việc bận rộn ra thì việc chăm sóc con cái thì đa số đàn ông đều không có đủ kiên nhẫn. 
 
Chương 3390: Thêm hà vào cảnh (6)


Giống như việc thủ công như thế này nếu một người đàn ông làm chỉ e rằng sẽ không làm tinh xảo đến như vậy.

Tấm thiệp này thật sự rất tinh xảo.

Thật khó để tưởng tượng sẽ có một người đàn ông cẩn thận như vậy, có thể cẩn thận làm một việc mà đối với những người trưởng thành mà nói là cực kì nhàm chán này. 

“Cha mình rất lợi hại đó.”

Tiểu Bảo chắp tay sau mông cực kì đắc ý nói: “Cha mình là người đàn ông đẹp trai nhất thiên hạ, cha không những rất cao mà làm cái gì cũng đều rất lợi hại. Cha là người đàn ông đẹp trai nhất mà mình từng gặp qua.”

Cô giáo mỉm cười nhìn cậu, con nít thật ngây thơ, trong lòng của bọn trẻ cha luôn là hình tượng vĩ đại và thần thánh nhất. 

Dưới sân khấu một cậu bé mập mạp bỗng nhiên đứng lên nói: “Nói bậy.”

Tiểu Bảo nhìn về phía cậu bé, nhíu mày: “Cái gì là nói bậy? Nặc Hàm, cậu có ý gì?”

Nhóc mập ôm lấy cánh tay khinh thường nói: “Cha của cậu khẳng định không đẹp trai bằng cha của mình. Cha của mình mới là người đẹp trai nhất thế giới.” 

Cậu vừa dứt lời, Tiểu Bảo không phục nói: “Cậu dựa vào cái gì mà nói cha cậu đẹp trai hơn cha mình? Cha mình mới là người đẹp trai nhất! Cha cậu không phải.”

Nhóc mập hừ lạnh một tiếng khinh bỉ nói: “Cha mình nổi tiếng là đẹp trai, mẹ mình nói lúc cha mình còn trẻ có rất nhiều người theo đuổi đó.”

Cô giáo nghe vậy không khỏi nở nụ cười, ở trong thế giới rộng lớn này, chỉ có những đứa trẻ ngây thơ nhất mới có thể nói ra những lời như vậy mà không một chút ngại ngùng nào. 

Nhưng mà Tiểu Bảo lại tin thật: “Cậu béo như vậy cha của cậu chắc cũng béo mập như vậy đúng không.”

Nhóc mập nghe vậy mỡ trên mặt run run, đỏ mặt tía tai thở phì phò nói: “Mình mới không có béo như vậy.”

“Cậu béo, cậu béo! Đại béo, đại béo.” 

Cô giáo vội vàng quát nói: “Tiểu Bảo không được cãi nhau. Con nói Nặc Hàm là tên béo là không đúng.”

Nhìn nhóc mập béo như vậy đều là do người nhà chiều mà ra, không có ăn kiêng, ăn uống đầy đủ nên mới nuôi thành trắng trắng mập mập như bây giờ.

Tiểu Bảo mới chuyển đến nên vẫn chưa gặp qua cha của nhóc mập, nhưng mà trong cuộc họp phụ huynh phụ huynh, những bạn khác và cô giáo đều đã gặp qua cha của cậu bé, cha của cậu bé thật sự rất đẹp trai. 

Bởi vì vậy nên những người bạn phía dưới nhóc mập nói: “Cha của Nặc Hàm thật sự rất đẹp trai đó.”

“Nhưng mà cha của Tiểu Bảo chúng ta vẫn chưa gặp qua bao giờ.”

“Đúng vậy đó, có khi nào là Tiểu Bảo nói khoác không?” 

“Cha của Nặc Hàm thật sự rất đẹp trai, mình tận mắt nhìn thấy đó, nhưng mà không biết vì sao Nặc Hàm lại béo như vậy.”

“Khúc khích…”

Phía dưới đài có tiếng cười khẽ. 

Tiểu Bảo không phục, tức giận nói: “Dù sao cha của mình cũng đẹp trai nhất, mình mới không có nói khoác.”

Nhóc mập còn muốn nói gì đó nhưng cô giáo đã kịp thời mở miệng ngăn cậu lại, đồng thời cũng cho Tiểu Bảo quay về chỗ ngồi, xem như là chấm dứt quá trình trình bày ngắn ngủi của cậu.

Nhưng mà Tiểu Bảo quay về chỗ ngồi vẫn cùng nhóc mập trừng mắt nhìn nhau, không ai phục ai. 

Đợi đến lúc lớp học được nghỉ giải lao, nhóc mập đi đến trước bàn học của Tiểu Bảo, vẫn là tư thế khoanh tay trước ngực, cao ngạo nói: “Tiểu Bảo, cậu nói khoác cha cậu đẹp trai hơn cha mình, cậu cần phải xin lỗi mình.”

“Dựa vào cái gì bắt mình xin lỗi? Cha mình chính là lớn lên bộ dạng đẹp trai, mình cũng không có nói dối, cũng không có nói khoác.”

Tiểu Bảo kích động đứng thẳng lên hai cậu nhóc chỉ vì vấn đề “cha ai đẹp trai hơn” mà đã cãi nhau không ngừng. 
 
Chương 3391: Thêm hà vào cảnh (7)


“Cha mình đẹp trai số một thiên hạ!”

“Cha mình đẹp trai số một toàn cầu!”

“Cha mình đẹp trai số một vũ trụ!” 

“Cha mình đẹp trai hơn cha cậu.”

“...”

Một bé gái ngồi trước mặt Tiểu Bảo chịu không nổi nữa quay đầu lại, không nể tình nói: “Đơn giản thôi Tiểu Bảo, qua mấy hôm nữa là cuộc họp phụ huynh rồi, đến lúc đó cậu và cha mẹ cậu cùng nhau tham gia đi, đến lúc đó cha của Nặc Hàm đẹp trai hơn hay cha của cậu đẹp trai hơn nhìn là biết rồi.” 

Họp phụ huynh...

Tiểu Bảo mở to mắt.

Cậu nhớ đến việc này. 

Từ lúc cậu nhập học đến nay là cuộc họp phụ huynh lần đầu  tiên, do đó cậu rất quan tâm, nhưng mà vẫn luôn không dám nói với Cố Cảnh Liên và Sở Hà.

Cậu sợ bọn họ từ chối không tham gia, nếu như vậy cậu sẽ thật sự tổn thương.

Cũng không biết chú có thể tham gia không nữa. 

Ngộ nhỡ chú tham gia rồi mẹ tức giận thì phải làm sao đây.

Quan hệ giữa hai người hình như không tốt cho lắm, nếu như mẹ tham gia mà cha không tham gia thì đến lúc đó thằng nhóc Nặc Hàm kia nhất định khoe khoang “Cha cậu ta đẹp trai nhất”.

Tiểu Bảo cảm thấy có chút lo lắng, hi vọng đầu tiên trong đời của cậu là tình cảm của chú và mẹ có thể giống như những gia đình bình thường, yêu thương lẫn nhau. 

Nếu như vậy cậu có thể để cho bọn họ cùng nhau tham gia cuộc họp phụ huynh rồi.

Nặc hàm thấy Tiểu Bảo im lặng giống như đang do dự thì đắc ý nói: “Như thế nào? Mình nói cậu có dám so không? Đã nói là cậu khoác lác mà, không cần tranh với mình.”

“Ai nói mình không dám so?” 

Hai tay Tiểu Bảo khoanh trước ngực không phục nói: “So thì so, ai sợ ai. Đến lúc đó cho cậu biết cha của mình là người đẹp trai nhất thiên hạ. Hừ!”

"Không được nuốt lời đó!"

Nặc Hàm khinh bỉ nói: “Ai nói khoác là một con heo.” 

“Mình mới không phải heo.”

Nặc Hàm quay về chỗ ngồi, xem như một trận tranh cãi đã chấm dứt.

Cô bé ngồi trước mặt Tiểu Bảo quay đầu lại nhìn thiệp chúc mừngtrên tay cậu có chút tò mò hỏi: “Tiểu Bảo, thiệp chúc mừng này thật sự là do cha cậu làm à?” 

“Ặc... ừm, đúng vậy.”

Tiểu Bảo chột dạ gãi gãi đầu không rõ ràng gật đầu.

Cô bé lộ ra vẻ mặt sùng bái. 

“Cha của bạn thật là lợi hại. Mình còn tưởng thiệp chúc mừng này là do cậu mua đó.”

“Đây là cha mình làm đó.”

“Cha cậu thật là dịu dàng có thể bỏ thời gian ra cùng cậu làm thiệp, cha của mình không có kiên nhẫn như vậy đâu.” 

Tiểu Bảo một bên nhớ đến tối hôm qua lúc cậu nhờ Cố Cảnh Liên làm thiệp chúc mừng nét mặt cứ như muốn ăn  thịt người, một bên miễn cưỡng nở nụ cười vui vẻ: “Cha mình là tốt nhất.”

...

Lúc tan học Sở Hà đến đón cậu về, nhưng thấy cậu có vẻ rầu rĩ không vui. 

"Làm sao vậy?"

Tiểu Bảo lắc lắc đầu nhưng lại vẫn giữ bộ dạng có chuyện không vui.

Sở Hà ôm cậu vào lòng, nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy? Bây giờ Tiểu Bảo đang có chuyện gì mà không thể nói cho mẹ biết sao?” 

“Mẹ... sắp đến cuộc họp phụ huynh rồi, mẹ có tham dự không?”

Sở Hà giật mình lập tức dở khóc dở cười nói: “Đương nhiên tham gia rồi, còn tưởng con có chuyện gì hóa ra là chuyện này sao? Yên tâm đi Tiểu Bảo, cuộc họp phụ huynh mẹ nhất định tham gia.”

Ánh mắt Tiểu Bảo sáng lấp lánh: “Thật hả mẹ?” 

“Ừm.”

Tiểu Bảo nhào vào lòng cô, vui mừng khôn xiết nói: “Mẹ tốt nhất!”

Ngoài mặt bộ dạng ngoan ngoãn nhưng trong lòng thì đang âm thầm cười trộm. 

Quả nhiên mẹ là dễ thu phục nhất.

Còn lại cần thu phục chính là...
 
Chương 3392: Thêm hà vào cảnh (8)


Bên trong thư phòng.

Cố Cảnh Liên đang nâng bút viết thư pháp.

Bình thường lúc anh rảnh rỗi cũng không có sở thích gì đặc biệt, chỉ là theo thói quen viết một ít thư pháp hoặc vẽ tranh thủy mặc. 

Ngay tại lúc anh đang rất tập trung thì cửa đột nhiên bị mở ra.

Một âm thanh trầm bổng nhẹ nhàng tiến vào.

“Chú ơi…” 

Lông mày Cố Cảnh Liên nhảy lên một cái, khi nhận ra được lý do mình giật mình thì bút lông trong tay đã đi lệch một đường, thế là một bức tranh ra đi.

“Chú ơi, chú ở đâu? Con có thể vào không?”

Âm thanh của Tiểu Bảo nịnh nọt lấy lòng có mang theo sự nũng nịu. 

Nhưng mà cái nũng nịu này đã vượt qua giới hạn mà một người bình thường có thể chịu được.

Mặt Cố Cảnh Liên xanh mét ngẩng lên, lại thấy Tiểu Bảo dựa ở bên cửa, thân mình nép vào cánh cửa, khuôn mặt trắng noãn ánh mắt khó xử nhìn anh.

Đây là... đang nịnh bợ sao? 

Nhưng mà không có chuyện thì nịnh bợ cái gì?

“Có chuyện gì sao?”

“Con có chuyện muốn nói với chú…” 

Cố Cảnh Liên nâng cao cảnh giác, hừ lạnh: “Vào đi!”

Anh bỏ đi bức tranh bị thất bại, một lần nữa trải giấy Tuyên Thành ra, bút lông chấm mực chuẩn bị một lần nữa đặt bút vẽ.

Anh vừa mới viết một nét ngang ánh mắt liếc thấy sau khi Tiểu Bảo nhận được sự cho phép thì như một cô vợ nhỏ thẹn thùng dùng ống tay áo che đi nửa khuôn mặt, ngại ngùng bước chân đi vào. 

Khóe mắt Cố Cảnh Liên co rút mạnh, anh buông bút lông sói ra, bình tĩnh đánh giá cậu, có cảm giác hôm nay thằng nhóc này có chút không bình thường.

Tiểu Bảo bước chân lộn xộn nhanh chân chạy đến trước mặt anh làm động tác cúi chào.

“Con chào chú.” 

Cố Cảnh Liên hừ lạnh một tiếng: “Đứng lên đi.”

Tiểu Bảo đứng dậy, đôi mắt trắng đen rõ ràng trong veo như nước nhẹ nhàng chớp nhìn về phía anh.

“Chú ơi, con có chuyện không biết có nên cùng chú bàn bạc không?” 

Cố Cảnh Liên nheo mắt lại.

Thằng nhóc này nói chuyện đột nhiên có vẻ văn chương nho nhã, mấy ngày này có phải xem nhiều phim truyền hình cổ trang rồi không.

"Nói đi!" 

"Việc là như vậy!"

Tiểu Bảo thanh giọng nói: “Ngày hôm qua cô giáo giao bài tập cho chúng con, bài tập đó cần phải có sự hỗ trợ của cha mẹ, đó là cùng nhau hoàn thành một tấm thiệp chúc mừng.”

“Thiệp chúc mừng không phải đã làm xong rồi sao?” 

Tiểu Bảo oán giận lên án nói: “Nhưng mà tấm thiệp kia là do bác Phúc làm, không phải là chú làm.”

Nét mặt Cố Cảnh Liên lạnh lùng.

Tiểu Bảo tiếp tục ủy khuất nói: “Các bạn khác trong lớp đều là cha mẹ cùng làm.” 

“...”

Sau đó thì sao?

Tiểu Bảo chớp mắt, dễ thương nói: “Chỉ là nếu chú cảm thấy áy náy với con, vậy thì không sao vẫn còn cơ hội để bù đắp cho con đó.” 

Bù đắp?

Quả thực gặp quỷ rồi.

Anh thức suốt đêm làm tấm thiệp chúc mừng đó, nay nó còn bảo mình bù đắp? 

“Bù đắp cái gì?”

“Là như vầy...” Tiểu Bảo gối cằm lên bàn, hai móc vuốt nhỏ vuốt vuốt cạnh bàn, cậu cười tủm tỉm bộ dạng như đang thương lượng nói: “Sắp đến trường con có tổ chức họp phụ huynh!”

“Việc này!” 

Cố Cảnh Liên nhẹ nhàng nói: “Để bác Phúc đi cùng con.”

“Vì sao?”

Tiểu Bảo ngạc nhiên kêu lên: “Không, không! Tại sao bảo bác Phúc đi cùng con.” 

Cố Cảnh Liên nhướng mày: “Sao nào, con còn muốn chú đi cũng con sao?”

“Dạ!”

Tiểu Bảo gật đầu như chim đà điểu: “Đúng vậy!” 

Cố Cảnh Liên: “Không có thời gian.”

“Chú gạt con!”

Tiểu Bảo cực kỳ ủy khuất nói: “Mỗi ngày chú đều có nhiều thời gian như vậy, rảnh rỗi như vậy vì sao không thể đi họp phụ huynh chứ?” 

Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: “Nhàm chán.”

“Chíu...”

Một phát xuyên tim. 
 
Chương 3393: Thêm hà vào cảnh (9)


Tiểu Bảo tổn thương nắm lấy ngực, cậu run run chỉ đầu ngón tay nhỏ vào anh, ủy khuất nói: “Nhàm chán...?”

“Để bác Phúc đi cùng con đi.”

Cố Cảnh Liên lại nâng bút lông sói lên, chấm mực đầu bút nhẹ nhàng vẽ lên mũi của Tiểu Bảo, vốn dĩ một chóp mũi trắng noãn trong chốc lát đã xuất hiện một đốm đen như hạt đậu to. 

Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của người đàn ông rốt cuộc cũng hiện lên ý cười, ánh mắt anh lại bắt đầu rơi trên tờ giấy Tuyên Thành, lạnh nhạt nói: “Việc này, bàn bạc cũng bác Phúc là được rồi.”

Tiểu Bảo bỗng nhiên chạy đến bên người anh, hai tay nhỏ bé tạo thành nắm đấm, nhẹ nhàng đấm đấm lên đùi anh như mát xa cho anh, tìm mọi cách nịnh nọt.

“Tuy là nhàm chán nhưng mà chú hãy đi đi.” 

Cậu nói xong lại chạy đến bên cạnh anh,  hai tay nhỏ bé cố sức mát xa bả vai cho anh, hăng say nói: “Đi đi mà! Đi đi mà!”

Ánh mắt anh nghiêm túc: “Không rảnh.”

Tiểu Bảo oán giận nói: “Họp phụ huynh của con nhà người ta, cha và mẹ đều cùng tham gia, bác Phúc cũng không phải cha của con.” 

Cố Cảnh Liên giật mình, trong lòng vì câu nói oán giận này của cậu mà có chút xúc động.

Anh nâng mắt ánh mắt dừng lại trên người Tiểu Bảo, thấy cậu dựa vào đùi của anh đang ủy khuất gảy gảy đầu ngón tay. Lúc trước thường tỏ vẻ tức tối nhìn anh, hôm nay lại tỏ ra bộ dạng hờn dỗi với anh.

Cố Cảnh Liên bỗng thâm ý hừ lạnh một tiếng: “Không phải con luôn gọi chú là chú sao? 

Tiểu Bảo: “…”

“Chú thì làm sao có thể tham gia cuộc họp phụ huynh đây?”

Tiểu Bảo: “…” 

Cố Cảnh Liên lại hạ bút vẽ mấy nét: “Trừ khi con gọi chú là cha nếu không chú không đi.”

Anh hiểu rất rõ, không có khả năng là Tiểu Bảo sẽ thay đổi cách gọi gọi anh là cha.

Bởi vì thằng nhóc này rất để ý đến cảm nhận của Sở Hà. 

Tuy rằng thằng nhóc này tuổi còn nhỏ làm gì cũng vụng về nhưng mà khả năng đánh giá sắc mặt người khác lại rất tốt.

Giống như chuyện của Sở Hà, cậu biết rõ Cố Cảnh Liên là cha của mình, nhưng mà cậu rất khó để thay đổi cách gọi, gọi anh một tiếng cha…

“Cha!” 

Tiểu Bảo kêu lên một tiếng.

Tay Cố Cảnh Liên run lên, nét mực cũng lệch đi.

Anh khó tin nâng mắt lên nhìn, có chút suy nghĩ nhíu mày nhưng thấy gương mặt hưng phấn của Tiểu Bảo tựa trên bàn. Thật sự, nếu mà Tiểu Bảo có đuôi chắc chắn sẽ giống một chú cún nhiệt tình đang không ngừng lắc đuôi. 

“Con gọi chú là cha rồi vậy chú sẽ tham gia cuộc họp phụ huynh chứ?”

Tiểu Bảo nói.

Khóe môi Cố Cảnh Liên run dữ dội, thằng nhóc này từ khi nào trở nên không có nguyên tắc như vậy? 

Anh còn tưởng rằng cái miệng của nó rất cứng cơ đấy.

Không nghĩ đến nó lập tức sửa cách xưng hô.

Thằng nhóc này rất muốn anh tham gia cuộc họp phụ huynh? 

Cố Cảnh Liên buông bút lông sói ra, chậm rãi hỏi: “Nếu con đã muốn chú đi như vậy, vậy thì chú sẽ dành nửa ngày để tham gia vậy.”

“Nửa ngày không đủ đâu.”

“…” 

“Cuộc họp phụ huynh cần một ngày lận.”

Cố Cảnh Liên líu lưỡi nói: “Phiền phức như vậy sao?”

“Được không, được không! Khó lắm mới có một lần mà! Cuộc họp phụ huynh lần này đối với con mà nói đặc biệt đặc biệt quan trọng!” Tiểu Bảo lắc lắc cái mông nhỏ, hai tay chắp thành hình chữ thập đau khổ năn nỉ anh với vẻ mặt cực kì thành kính. 

Giống như cuộc họp phụ huynh lần này đối với cậu thật sự quan trọng.

“Vì sao?”

"Bởi vì…” 

Lời vừa mới thốt ra nhưng bỗng nhiên cậu nghĩ đến điều gì đó nhất thời xấu hổ bóp bóp miệng nhỏ lại nói: “Bí mật.”

Không thể nói với chú là cậu vì muốn so sánh cha của ai đẹp trai hơn được.

Bằng không nếu như chú không vui là chú sẽ không đi nữa. 
 
Chương 3394: Thêm hà vào cảnh (10)


Nếu chú ấy không đi, đám bạn sẽ nói cậu khoác lác!

Nhưng cậu rõ ràng không nói khoác mà?!

Nếu chú ấy đến buổi họp phụ huynh, đám bạn cậu nhất định sẽ mắt chữ a mồm chữ o! 

Cố Cảnh Liên miễn cưỡng đáp: “Lần này đặc cách cho cháu thôi đấy, không có lần sau đâu.”

“Được ạ!”

Tiểu Bảo ve vẩy đuôi tỏ vẻ vui mừng, sau đó nhìn anh nói: “Vậy đến lúc đó, chú đi cùng mẹ cháu nha!” 

Cố Cảnh Liên nghe thế, mắt nheo lại hỏi: “Gì cơ?”

“Là hai người ấy… ”

Tiểu Bảo thấy vẻ mặt anh nghiêm trang, trong lúc nhất thời, cũng có chút bất an, liền đứng lên: “Chú cùng với mẹ cháu, hai người… cùng đi…” 

“Có cô ta đi, chú dĩ nhiên sẽ không đi.”

Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói.

“Vì sao chứ?” 

“Họp phụ huynh thì một người đi đủ rồi.”

“… ”

Tiểu Bảo phồng mang trợn má, hậm hực trừng mắt nhìn anh, rõ ràng là rất buồn! 

Cậu tức giận giậm chân, bực bội nói: “Đáng ghét nhất là chú!”

Nói xong, gạt nước mắt chạy đi. Dù cậu đã chạy đi rất xa rồi, vang vọng trong dãy hành lang hun hút vẫn còn nghe tiếng khóc nức nở.

Mi mắt Cố Cảnh Liên bỗng chớp chớp. 



Hôm sau, Tiểu Bảo đến nhà trẻ, mới sáng sớm đã thấy một đám nhóc túm tụm lại, phấn khích truyền tay nhau xem thứ gì đó như ảnh chụp.

Tiểu Bảo nhét cặp vào hộc bàn, buồn bã ngồi xuống, chống cằm, mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Nhóc mập thấy cậu đến, lập tức giật lại tấm ảnh trong tay cậu nhóc nọ, đi đến bên cạnh Tiểu Bảo, phe phẩy tấm ảnh trước mặt cậu.

Tiểu Bảo không buồn mở mắt xem, thái độ có vẻ rất lạnh nhạt.

Đêm qua, cậu vừa ngủ vừa khóc thút thít trong chăn. Khi thức dậy, đôi mắt có hơi sưng lên, Sở Hà hỏi đến, cậu chỉ đáp cho có lệ là mình ngủ không ngon. 

Nhưng, có trời mới biết khi Cố Cảnh Liên bảo không tham gia họp phụ huynh, cậu buồn đến mức nào!

Nhóc mập nói: “Cho cậu xem cha mình đẹp trai cỡ nào này!”

Ở một góc, một đám bạn nhỏ túm tụm, ríu rít bảo nhau: “Mình thấy cha Nặc Hàm còn đẹp trai hơn nhiều ngôi sao trên TV đó nha! Không làm ngôi sao quả là đáng tiếc đó!” 

“Đúng rồi đó! Nếu làm ngôi sao, nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền!”

“….”

Nhóc mập xoay người, không cho là đúng, nói: “Hừ! Làm ngôi sao có thể kiếm được mấy đồng? Cha mình mở công ty riêng nhé, một tháng kiếm tới mấy trăm vạn!” 

“Wow!”

Đám nhóc kinh ngạc thốt lên một tiếng cảm thán, đều vô cùng hâm mộ Nặc Hàm!

“Cha Nặc Hàm đã đẹp trai ngời ngời, lại còn mở công ty riêng, giỏi quá đi!” 

Tiểu Bảo thuận tay giật lấy tấm ảnh trong tay nhóc mập, nhưng chỉ nhìn lướt qua. Ảnh chụp một người đàn ông còn rất trẻ. Bối cảnh là trước cổng một trường đại học, người đó đang mặc y phục cử nhân, một gương mặt nói thật là cũng khá đẹp trai.

Nhưng so với Cố Cảnh Liên thì quả thực là một trời một vực!

Cậu hờ hững giữ tấm ảnh trong tay, hừ một tiếng lạnh lùng: “Hừ, mình còn nghĩ cha cậu đẹp trai đến thế nào, ra là chẳng bằng cha tớ!” 

“Khoác lác!”

Nhóc mập nhặt tấm ảnh nằm trên sàn, thở phì phì nói: “Tiểu Bảo, cậu cũng chỉ biết nói khoác thôi!”

“Cha cậu ấy nhất định không đẹp trai bằng cha cậu đâu!” 

“Đúng đó! Cha Nặc Hàm lợi hại như vậy, hơn nữa, tên còn nghe êm tai! Nặc Hàm nghe hay hơn Tiểu Bảo!”

Tiểu Bảo nghe đến đó, thình lình đứng bật dậy, tức giận: “Ai nói tên mình khó nghe? Tiểu Bảo là tên mẹ mình đặt cho! Mình thích cái tên Tiểu Bảo của mình!”
 
Chương 3395: Thêm hà Vào cảnh (11)


Tiểu Bảo nghe đến đó, thình lình đứng bật dậy, tức giận: “Ai nói tên mình khó nghe? Tiểu Bảo là tên mẹ mình đặt cho! Mình thích cái tên Tiểu Bảo của mình!”

Cô bé ngồi bàn trước xoay người lại, không bằng lòng với hành động diễu võ giương oai của nhóc mập, liền nói đỡ cho Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, không phải thầy có nói là cậu đã đổi tên sao? Cố Thừa Trạch, mình thấy nghe hay hơn Nặc Hàm đó!”

“Gì?”

Một đám bạn hét lên: “Vậy lúc trước vì sao gọi là ‘Sở Tiểu Bảo’ vậy? Khó nghe lắm, lại còn có cảm giác quê mùa!”

“Vì… mẹ mình nói mình là bảo bối của mẹ! Nên đặt là Tiểu Bảo!”

“Vậy vì sao cậu họ ‘Sở’, còn giờ lại biến thành họ ‘Cố’?

“Sở là họ của mẹ mình!”

“Ồ! Vậy sao cậu lại lấy họ mẹ? Không phải là… ”

Một đứa cười ha hả nói: “Mẹ cậu mang theo cậu đi tái giá hả?”

“Người cha này có phải là cha đẻ của cậu không?”

“Chỉ là… lời các cậu nói đều không đúng!”

Tiểu Bảo giận dữ nói: “Cha mình làm tổn thương mẹ mình, ngay từ đầu đã cho mình mang họ mẹ!”

“Ra là như thế!”

Lý do này dường như thuyết phục được đám trẻ.

Có đứa hỏi: “Tiểu Bảo, cậu có ảnh chụp cha cậu không?”

Tiểu Bảo có hơi chột dạ, đáp: “Không… Không có!”

Nhóc mập chế nhạo nói: “Cậu ấy không dám mang ra thì có!”

“Không phải thế! Tiểu Bảo, đợi đến buổi họp phụ huynh, cha cậu nhất định sẽ đến! Tới lúc đó, không phải sẽ được thấy cha của Tiểu Bảo sao? Các cậu không cần phải nhao nhao lên!”

Cô bé phía trước ra sức bảo vệ Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo cảm kích nhìn cô bé, cười nói: “Sinh Nhi, cám ơn cậu.”

Sinh Nhi nở nụ cười đáng mến, nắm lấy tay cậu: “Không có chi, tụi mình là bạn bè mà! Lời Tiểu Bảo nói mình đều tin!”

Tiểu Bảo bỗng đứng dậy, lòng có chút bất an, nếu chú ấy thực sự không đến buổi họp phụ huynh, Sinh Nhi nhất định sẽ thất vọng về cậu!

Chuông vào học vang lên, giáo viên bước vào lớp, các bạn nhỏ đều tự về chỗ ngồi. Tiểu Bảo lại đăm chiêu suy nghĩ.

Tan học về đến nhà, Tiểu Bảo vào phòng, ngồi vào bàn học mà rầu rĩ không vui, mặt nhăn mày nhó.

Sở Hà đi vào, kiểm tra bài tập thầy cô giáo giao cho cậu, thấy mặt mày cậu thất thần như thế, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

“Sao vậy con?”

Cô cảm thấy là lạ: “Hai ngày nay, nhìn con có vẻ không vui.”

Tiểu Bảo nhìn cô, dường như muốn mở miệng ra nói nhưng rồi lại thôi.

Sở Hà gặng hỏi mãi, cậu mới kể hết ngọn nguồn.

Trên lớp, nhóc mập từ trước đến nay luôn bất hòa với cậu, ở đâu cũng vậy, nhưng giữa hai cậu đúng là có một số chuyện.

Ngồi phía trước Tiểu Bảo là Sinh Nhi, cô bé xinh xắn, thông minh nhất lớp, nhiều cậu bé trong lớp đều muốn làm thân.

Nhóc mập cũng không ngoại lệ.

Vốn dĩ, Sinh Nhi là bạn cùng bàn với nhóc mập, nhưng ở độ tuổi này, chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của con gái, nên hầu hết các cậu bé đều dùng trò đùa cợt.

Đi học thì hay vờ đụng trúng cô bé, đôi lúc, còn len lén kéo tóc.

Sinh Nhi mệt mỏi với cậu ta, sau đó chuyển chỗ ngồi. Sinh Nhi giơ tay bảo rằng không muốn ngồi cùng bàn với Nặc Hàm nữa. Vì thế, thầy cô chuyển cô bé sang ngồi phía trước Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo là cậu bé khá nho nhã, hiểu lễ nghĩa, cũng là cậu bạn mà các cô bé trong lớp thích.

Sinh Nhi ngày càng gần gũi với cậu, nhóc mập trong lòng ghen tị, liền bắt tay với mấy cậu nhóc khác trong lớp xa lánh cậu, luôn ăn miếng trả miếng với cậu.
 
Chương 3396: Thêm hà Vào cảnh (12)


Lần “cạnh tranh” này, Tiểu Bảo cũng là vì muốn tranh giành chỗ đứng.

Đồng thời, tự đáy lòng, cậu cũng có một mong ước nho nhỏ, hy vọng Sở Hà và Cố Cảnh Liên có thể cùng tham gia buổi họp phụ huynh như những bậc cha mẹ hòa thuận khác.

Nhưng cậu cũng tự cảm nhận được rằng yêu cầu này dường như có chút ép buộc!

Sở Hà nghe xong, trong lòng có vài phần áy náy.

n oán giữa cô và Cố Cảnh Liên là chuyện của người lớn, biết là có ảnh hưởng đến con, nhưng không ngờ tác động lại lớn đến thế.

Càng không ngờ đến, Tiểu Bảo vẫn luôn nghĩ về chuyện này, trong lòng lại có nguyện vọng như vậy.

Cô hỏi: “Chú ấy có muốn đi không?”

Động đến nỗi buồn của cậu, Tiểu Bảo rầu rĩ nói: “Chú ấy có vẻ… không muốn… ”

Sở Hà giật mình, nhưng không nói gì.

Nếu Cố Cảnh Liên đồng ý đi họp phụ huynh, chỉ một ngày thôi, dù cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng vì Tiểu Bảo, cô sẽ sắm vai “Phu nhân Cố” thật tốt.

Nhưng Cố Cảnh Liên không muốn, cô cũng không thể ép được.

Buổi tối, Cố Cảnh Liên ngồi trong thư phòng đọc sách. Bác Phúc đi vào, giúp anh thu dọn giấy và bút mực.

“Nó đã ngủ chưa?”

Bác Phúc gật đầu: “Khóc cũng một hồi, Hồng Hà ngủ cùng rồi.”

“Khóc?”

Cố Cảnh Liên nhướn mày, ánh mắt nghi hoặc: “Lại làm sao vậy?”

“Vì chuyện họp phụ huynh.”

“… ”

Cố Cảnh Liên cảm thấy hơi khó hiểu: “Chỉ là một buổi họp phụ huynh, sao nó lại bận tâm đến thế?”

Bác Phúc hắng giọng, khẽ ho, nói: “Theo lời cậu chủ, cậu ấy đánh cược với một cậu bạn cùng lớp.”

“Cược?”

“Vâng! Tiểu Bảo nói, cậu bé kia muốn so xem cha của ai đẹp trai hơn.”

Cố Cảnh Liên: “….”

Thì ra là nguyên nhân này sao?

Anh không nói gì.

“Ông chủ, bằng không, ngài cứ cố gắng hết sức, rảnh rỗi một ngày, đưa cậu ấy đi đến buổi họp phụ huynh.”

Cố Cảnh Liên trầm giọng nói: “Ông biết là tôi không thể dễ dàng lộ diện mà.”

Bác Phúc nghe thế, nhất thời cảm thấy khó xử.

Đúng là thế.

Với thân phận của ông chủ, đúng là không thể dễ dàng xuất hiện trước công chúng.

Bình thường khi ra ngoài, anh mang theo rất nhiều vệ sĩ, không phải để làm cảnh, mà là vì với thân phận của anh nếu xuất hiện trước công chúng, rất dễ bị các tập đoàn thế lực khác ám sát.

Cố gia ở Bắc Kinh, thanh danh uy vọng, dẫu mấy năm nay, một số việc làm ăn bị xóa sổ, nhưng vẫn là gia tộc cường thịnh nhất trong giới xã hội đen.

Đại thụ đón gió, đỉnh cao luôn lạnh lẽo.

Mỗi một lần ra ngoài là đi kèm với mối nguy bị ám sát.

Bởi thế, Cố Cảnh Liên đi ra ngoài mà như đi đánh trận, phải mang theo bên người hơn chục vệ sĩ, nếu một đội quân lớn như vậy xuất hiện ở khuôn viên trường, cảm thấy không phù hợp lắm.

“Nhưng cậu nhà khóc lâu lắm, bộ dạng như rầu rĩ, cảm thấy rất khổ sở.”

Bác Phúc thì thầm ngắt quãng: “Bất quá chỉ là một ngày, hôm đó, tôi sẽ phái người của mình đến mai phục ở chỗ khuất, bảo vệ ông chủ chu toàn. Huống hồ, nếu Hồng Hà đi theo ngài, giả làm vợ chồng, nhỡ có chuyện bất trắc, cô ấy thân thủ cao cường, có thể bảo vệ ngài.”

“Tôi đâu có lo lắng cho bản thân.”

Cố Cảnh Liên buông cuốn sách, lạnh lùng nói: “Chỉ sợ làm thằng bé bị thương.”

“Việc ấy ngài yên tâm! Trước đó, tôi sẽ phái người thanh lọc địa điểm, phạm vi mấy chục cây số xung quanh trường học đều sẽ phái người tuần tra.”

“Ừ.”

Cố Cảnh Liên điềm đạm nói: “Vậy ông thay tôi sắp xếp đi.”

Bác Phúc nghe thế, mừng rỡ: “Ông chủ, nghĩa là ngài đồng ý rồi?”

“Còn không thể sao?”

Vẻ mặt Cố Cảnh Liên không chút thay đổi, nói: “Cũng không thể để con trai mình mất mặt.”
 
Chương 3397: Thêm hà vào cảnh (13)


Thư mời họp phụ huynh nhanh chóng được phát ra.

Nhưng Tiểu Bảo lại vo nó thành một cục, ném vào thùng rác.

Dù sao, chú ấy cũng sẽ không đến. Hôm đó, chú ấy nói rõ ràng là, vì đi rất phiền, họp rất chán, nên khẳng định sẽ không dự! 

Đây chỉ là tờ giấy vứt đi!

Thế nên, cậu không để tâm đến chuyện này nữa!

Mấy ngày nay, bộ dạng cậu chủ đều rầu rĩ không vui, Bác Phúc không đem chuyện này nói cho cậu biết, định cho cậu một phen bất ngờ! 

Đợi đến ngày họp phụ huynh, bác Phúc gọi Tiểu Bảo dậy, Tiểu Bảo ngồi trên giường, dụi mắt, trông thấy bác Phúc cầm một bộ đồng phục học sinh mới tinh, giơ lên trước mặt cậu, mỉm cười nói: “Cậu chủ, hôm nay là ngày họp phụ huynh! Thay quần áo, ra khỏi giường nhanh, rồi còn rửa mặt đánh răng!”

Ông nói chưa dứt lời, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn của Tiểu Bảo liền nhăn nhó, cái miệng nhỏ bĩu ra chán chường, mắt như thể sắp khóc như mưa đến nơi!

Bác Phúc thấy vậy, vội vàng đến ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt khó hiểu nhìn cậu: “Cậu chủ yêu quý? Làm sao vậy? Đừng khóc chứ!” 

“Còn họp phụ huynh mà!”

Giọng Tiểu Bảo non nớt, đáng yêu mà tràn đầy giận dữ: “Chú ấy không đi! Chú ấy là kẻ xấu xa, cháu đã tha thiết cầu xin, mà chú ấy tuyệt không cho cháu lấy thể diện! Xin chú ấy đi họp phụ huynh, nhưng bộ dạng chú ấy không vui, không chịu đi, họp phụ huynh còn ý nghĩa gì nữa chứ?”

Nói xong, cậu lại chớp chớp mắt tội nghiệp, mắt sưng đỏ lên. 

Bác Phúc rất đau lòng, thuyết phục cậu: “Ầy! Đừng khóc, đừng khóc! Ai nói ông chủ không đi? Ngoan đi, đừng khóc nữa! Cậu yên tâm, ông chủ chắc chắn cùng cậu đến buổi họp phụ huynh! Cậu không cần lo lắng!

“Bác gạt cháu!”

Tiểu Bảo đau lòng bác bỏ: “Chú ấy sẽ không đi đâu!” 

“Ai nói thế?”

“Chính miệng chú ấy nói thế! Hôm đó, chú ấy đã nói rõ ràng rồi! Chú ấy sẽ không đi. Vì họp phụ huynh vừa nhàm chán vừa vô vị, chú ấy không đi đâu… ”

Bác Phúc lập tức ôm lấy cậu, vỗ về: “Bậy nào! Ông chủ chắc chắn sẽ đi, giờ này đã ra khỏi giường, xuống lầu, đang ở phòng ăn dùng bữa sáng!” 

“Thật không ạ?” Tiểu Bảo kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, khóe mắt ngấn lệ!

Cậu nhanh chóng mặc quần áo, cà-vạt còn chưa thắt xong, áo khoác còn xộc xệch, nóng lòng chạy một mạch xuống dưới lầu, loạng choạng chạy vào phòng ăn. Cậu trông thấy rõ rành rành Cố Cảnh Liên ngồi trong phòng ăn, vừa ăn sandwich vừa tiện tay lật báo xem.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Dậy rồi à?” 

Môi Tiểu Bảo bỗng run rẩy, cảm động quá, nước mắt nóng hổi lưng tròng, dấy lên một thứ tình cảm khó giải thích, liền nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy chân.

“Chú à! Cháu biết mà, chú sẽ không mặc kệ cháu!”

Cố Cảnh Liên cong môi, chau mày: “Cái gì mà gọi là mặc kệ cháu?” 

“Bác Phúc nói chú đồng ý đi họp phụ huynh, là thật sao?”

Cố Cảnh Liên hừ một tiếng lạnh lùng, xem như xác minh, nhưng khi mở mắt nhìn, anh trông thấy một bé đậu đáng yêu, mắt nhìn như thể sắp tuôn hai hàng lệ. Mặt anh đanh lại, thoáng lúng túng khi nhìn cậu nhóc kia cảm động đến muốn khóc.

“Chú à! Chú thật tốt!” 

“… ”

Thằng nhóc này tiêu chuẩn “Tốt” của nó hẳn là khá thấp.
 
Chương 3398: Thêm hà vào cảnh (14)


Có phải phàm là ông chú nào đi cùng nó đến buổi họp phụ huynh thì nó đều thấy “Tốt”?

Tiểu Bảo nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, thấy anh mặc một chiếc áo thun bình thường, đột nhiên đến bên cạnh, ôm lấy cánh tay anh, đánh giá.

Cố Cảnh Liên nhướn mày nhìn cậu khó hiểu: “Sao thế?” 

“Hôm nay chú sẽ mặc cái này đi à?”

“Ừ.”

“Sao không mặc áo sơ-mi với âu phục chứ?” 

“Phiền lắm.”

Hơn nữa, lần này ra ngoài, ăn mặc càng bình thường, xuề xòa càng tốt.

Tiểu Bảo không vừa ý: “Chú mặc âu phục vẫn đẹp trai hơn!” 

Trong mắt Tiểu Bảo, Cố Cảnh Liên chỉ cần toàn thân mặc âu phục, thì sẽ đẹp đến mức thần thánh, người phàm đều ghen tị!

Cố Cảnh Liên siết chặt nắm tay.

“Được voi đòi tiên hả?” 

“Mặc đi mà! Mặc đi! Mặc âu phục đẹp trai lắm!”

Tiểu Bảo quấn lấy cánh tay anh, năn nỉ ỉ ôi.

Sự kiên nhẫn của Cố Cảnh Liên bị đẩy tới cực hạn, vừa lúc định nổi xung, thì bỗng nhớ lại lời nói của bác Phúc: “Cậu chủ đáng thương lắm, ông chủ, ngài biết không? Trong tâm trí Tiểu Bảo, ngài là hình tượng lẫm liệt, ngài không nên làm hỏng mất hình ảnh uy dũng này! 

Anh nhẫn nhịn, không nổi xung thiên.

Hơn mười phút sau, Sở Hà thay quần áo đi xuống lầu, trông thấy bác Phúc sửa sang lại quần áo của Tiểu Bảo cho chỉnh tề. Lúc này, con trai cô đang ngồi ở bàn bên món điểm tâm sáng thơm ngon.

Bác Phúc thấy cô đi xuống, liền mỉm cười với cô. 

Sở Hà cũng có chút xấu hổ, hỏi: “Người đó đâu?”

“Ông chủ lên lầu thay âu phục rồi.”

“Âu phục?” 

Sở Hà hơi khó hiểu: “Chỉ là họp phụ huynh thôi, cần gì phải ăn mặc trang trọng vậy?”

Tiểu Bảo thực thà đáp: “Vì chú ấy mặc âu phục là đẹp trai nhất!”

“… ” 

Cô cạn lời.

Rất nhanh, Cố Cảnh Liên đã thay âu phục xong, đi xuống dưới, lướt qua Sở Hà như thể không thấy cô, tiến vào phòng ăn.

Lúc này, khi anh đã thay âu phục, Tiểu Bảo liền lập tức kinh ngạc. 

Tiểu Bảo tròn xoe mắt, nhanh chóng nhảy xuống ghế, đi một vòng quanh anh, kinh ngạc nói: “Trời ơi! Chú đẹp trai quá! Cháu đã nói mà! Chú mặc âu phục vẫn là đẹp nhất!”

Cố Cảnh Liên thờ ơ, không nói gì, nhưng bỗng nhiên lại bị cậu nhóc kéo đến bên cạnh Sở Hà.

Hai người bị ép ghé sát vào nhau. 

Tiểu Bảo xoa xoa cằm, nheo mắt đánh giá cả hai, tựa như đang nghiên cứu gì đó.

Sở Hà nhất thời cứng người, đờ ra.

Cố Cảnh Liên lạnh lùng hỏi: “Cháu đang nhìn gì?” 

“Hình như cảm giác vẫn còn thiếu thiếu gì đó nhỉ?”

Tiểu Bảo thúc giục: “Đứng gần lại chút nữa.”

Cố Cảnh Liên: “… ” 

Sở Hà: “… Tiểu Bảo, đừng quậy nữa!”

“ y dà! Cha mẹ của các bạn đều rất thương yêu nhau! Vậy mà hai người đứng cạnh nhau thế này, sao vẫn như kẻ thù thế ạ?”

Tiểu Bảo đi lên phía trước, đẩy Cố Cảnh Liên gần vào Sở Hà, cơ thể đàn ông cao lớn đứng bên cạnh khiến cho cô cảm thấy lúng túng, không gian như chật chội hẳn. 

Sắc mặt Cố Cảnh Liên đã tái đi.

Làm sao mà họp phụ huynh khi đã phiền toái đến thế này, lại còn muốn diễn trò?

Tiểu Bảo lại nói: “Chú à, chú cười lên nào! Không đúng… ” 

Cậu nhóc lắc đầu, mặt ra chiều nghiêm túc nói: “Phải sửa xưng hô nữa! Không thể gọi là chú được!”

Cậu đi đến trước mặt Cố Cảnh Liên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn của anh, nũng nịu nói: “Cha à, cha phải nắm tay mẹ con mới được nha! Không là người ta sẽ nghĩ tình cảm hai người không tốt đó!”

Nói xong, cậu liền đem bàn tay Sở Hà nhét vào lòng bàn tay Cố Cảnh Liên. 

Sở Hà theo phản xạ liền lùi về, mặt lập tức nóng bừng cực độ.
 
Chương 3399: Thêm hà vào cảnh (15)


Sở Hà theo bản năng mà lùi về sau, mặt nóng bừng.

Tiểu Bảo giận dỗi hỏi: “Mẹ! Sao mẹ lại không xứng được cơ chứ!”

Thằng bé đứng khoanh tay, người nghiêng hẳn sang một bên, mặt mày coi bộ tức tối lắm. 

Mặt khác, bác Phúc lập tức nháy mắt ra hiệu cho Sở Hà và Cố Cảnh Liên.

“Chiều theo ý nó đi!” Bác Phúc khuyên nhủ.

Trong lúc Sở Hà vẫn còn do dự thì Cố Cảnh Liên lại nhếch môi lạnh lùng. Anh giang tay nắm lấy tay của Sở Hà, nhưng anh chỉ nắm hờ thôi, không hề dùng sức. 

Thế này là đã miễn cưỡng lắm rồi!

“Như vầy đã được chưa?”

Cố Cảnh Liên đang nhượng bộ hết mức có thể rồi! 

Tiểu Bảo quay đầu lại nhìn, sau đó nghiêm túc đánh giá, cuối cùng nhận xét: “Chú… cha, cha đang cười hay đang cắn răng thế? Nhìn mặt cha dữ tợn thế nào ấy, không có chút gì là hiền hòa cả!”

Cố Cảnh Liên nghe mà giận nóng cả mặt.

Anh vốn đâu phải loại người hiền lành ôn nhu. 

Tiểu Bảo quấn lấy anh, nói: “Hay là cha thử cười cái xem nào?”

Sở Hà lập tức ngồi xổm xuống rồi kéo Tiểu Bảo lại gần mình, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Bảo, con yên tâm, chú… cha mẹ nhất định sẽ biểu hiện thật tốt! Ở buổi họp phụ huynh sẽ luôn tỏ ra yêu thương nhau, không cần con nhắc nhở đâu mà! Nhưng mà, giờ chúng ta đâu phải ở trường, nên con đừng ép buộc cha mẹ nữa, nhé!”

TIểu Bảo gật đầu, lòng vẫn chưa thật sự vừa ý: “Thôi được vậy!” 

Cố Cảnh Liên đồng ý đến tham gia buổi họp phụ huynh, còn chấp nhận đi cùng mẹ. Chỉ bấy nhiêu thôi thì Tiểu Bảo đã mãn nguyện lắm rồi!

Ăn sáng xong bác Phúc tiễn Cố Cảnh Liên và mẹ con Sở Hà lên xe.

Ông đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho ngày hôm nay. Trước đó, ông còn phái hai vệ sĩ đến trường của Tiểu Bảo. Hôm nay, ông cũng đã ngấm ngầm cho người đi theo dọc đường để bảo vệ cho cha người họ, nhất quyết không để xảy ra vấn đề gì. 

Phong thái làm việc của bác Phúc trước nay luôn khiến Cố Cảnh Liên vô cùng yên tâm.

Cho nên, anh cũng không cần phải hỏi thêm gì khác.

Xe bắt đầu lăn bánh. Suốt dọc đường, bầu không khí trong xe vô cùng yên tĩnh. 

Cố Cảnh Liên ngồi trên ghế, hai tay đặt trước ngực, chân bắt chéo một cách tao nhã, Tiểu Bảo nắm tay Sở Hà ngồi ngay bên cạnh. Thằng bé có vẻ rất vui, suốt cả dọc đường, con chân nhỏ cứ động đậy nhún nhẩy, phấn khích vô cùng!

Tiểu Bảo ngân nga các bài hát được dạy ở trường, cái đầu thì liên lục cứ lắc lư.

Sở Hà thấy con vui vẻ nên cũng yên tâm và thoải mái hơn. 

Cô ngẩng đầu, vô tình chạm mắt với người đàn ông ngồi đối diện.

Cố Cảnh Liên ngồi một cách thư giãn trên ghế, lưng dựa hẳn ra sau, song ánh mắt lạnh lùng vẫn dán chặt trên người cô.

Ánh nhìn của anh khiến cô cảm thấy run rẩy. Bất kể đang làm gì, cô cũng đều cảm thấy ánh mắt sắc lạnh như dao của anh đang nhìn mình chằm chằm. 

Lúc họ đến trường thì đã không còn sớm nữa. Trước cổng trường mầm non đỗ đầy những chiếc ô tô đắc tiền.

Toàn bộ học sinh theo học tại trường mầm non này đều có xuất thân giàu có và quyền lực.

Xe từ từ dừng lại, Cố Cảnh Liên bế Tiểu Bảo từ trên xe bước xuống. Sở Hà tay cầm cặp của con bước theo sau. 

Lúc xoay người đóng cửa xe thì cô đột ngột cảm thấy hai tay nhẹ hẳn đi. Cô vội quay lại thì đã thấy Cố Cảnh Liên tay ôm chiếc cặp của Tiểu Bảo rồi.

Trên tay trái của anh là Tiểu Bảo đang vui vẻ nhún nhảy, trên tay phải là chiếc cặp con con. Sở Hà thấy vậy liền nói: “Để tôi bế Tiểu Bảo cho!”

"Không cần." 

Cố Cảnh Liên xoay người rồi chậm rãi bước vào cổng trường.

Cố Cảnh Liên đi đến đâu, người xung quanh dõi theo đến đấy. Các phụ huynh khác đều kinh ngạc mà nhìn theo bóng lưng anh.
 
Chương 3400: Thêm hà vào cảnh (16)


Cố Cảnh Liên đi đến đâu, người xung quanh dõi theo đến đấy. Các phụ huynh khác đều kinh ngạc mà nhìn theo bóng lưng anh.

Họ nhìn Cố Cảnh Liên không chỉ vì anh đẹp trai, nhưng phần lớn là vì ở anh toát lên thần thái sang trọng tao nhã đến mức có gì đó trông rất thoát tục.

“Trời ạ… Người đàn ông này là phụ huynh học sinh ư? Sao lại đẹp trai thế! Đúng là may mắn được trời ban cho một gương mặt minh tinh.” 

“Không phải chứ? Trông anh ta rất trẻ, không giống một người đã làm cha chút nào!”

“… Hơn nữa, chị có thấy anh ta trông rất giống một diễn viên điện ảnh hiện nay không!”

“Tôi nhớ rồi! Người đó có phải tên Cố Tinh Trạch không? Chị nhắc tôi mới để ý đấy! Giống thật! Nhưng mà so về thần thái thì lại khác nhau…” 

“Càng so sánh lại càng thấy bất công mà! Đều có con học cùng một lớp mà nhìn nhà tôi xem, bụng to đến mức lộ cả ra ngoài rồi…”



Cả nhóm phụ huynh tụm năm tụm bảy đứng ngóng theo bóng lưng của Cổ Cảnh Liên rồi bàn luận rôm rả. 

Sở Hà thì chỉ im lặng theo anh vào trong.

Trước cổng trường, dòng người tấp nập.

Cố Cảnh Liên bế Tiểu Bảo trên tay đi một mạch vào trường rồi mới cho con xuống. 

Lúc này, trên hành lang các lớp học đã đầy người, các đứa trẻ hào hứng dắt cha mẹ đi tìm lớp của mình.

Lớp học của Tiểu Bảo nằm ở lầu ba, phòng thứ nhất. Các lớp học ở đây được phân theo tên các loại hoa, lớp của cậu là lớp Hoa Hướng Dương, ngụ ý chỉ những đứa bé của lớp này đều là con của ánh sáng, là niềm tự hào của bầu trời.

Vì khắp nơi đều đầy người nên phải mất kha khá thời gian ba người họ mới đến được lớp. 

Khi Cố Cảnh Liên và Sở Hà dắt con đến được cửa lớp thì hầu hết các gia đình khác đều đã có mặt đông đủ.

Có vẻ như họ đến hơi muộn!

Cố Cảnh Liên thấy con đứng bên ngoài, do dự không chịu vào trong thì chau mày: “Sao vậy?” 

“Hình như chúng ta đến muộn mất rồi.”

Tiểu Bảo xấu hổ nói.

“Biết muộn rồi sao còn không mau vào trong?” Sở Hà giục, tên nhóc này đôi khi ngốc đến khiến cô phải bực cả mình! 

Tiểu Bảo gật đầu rồi chạy vào trong lớp. Cậu kéo nhẹ gấu áo của cô giáo rồi nói: “Chào cô ạ…”

Vừa dứt lời thì Tiểu Bảo bị khung cảnh trước mắt dọa đến giật cả mình!

Trước mắt cậu là một lớp học đầy người. 

Có vẻ như ngoại trừ gia đình cậu thì các bậc phụ huynh khác đều đã đến đông đủ, còn ổn định hết cả chỗ ngồi.

Trong lớp có bảy hàng bàn ghế chia thành bốn dãy, mỗi bàn có hai chỗ ngồi. Học sinh ngồi trên ghế, cha mẹ ngồi hai bên, người phía trước người phía sau, tạo thành những hình tam giác.

Điều buồn cười là vì đây là lớp mầm non nên bàn ghế đều rất thấp bé. 

Các bé ngồi vào thì vừa đủ, nhưng đối với phụ huynh thì chỗ ngồi lại trở nên quá chật, đặc biệt là đối với một người cao ráo như Cố Cảnh Liên.

Nhóc mập trông thấy Tiểu Bảo thì đứng phắc dậy, đắc ý nói: “Tiểu Bảo, cậu đến rồi ạ! Cha mẹ cậu đâu?”

Nhóc mập tỏ ra khoái chí vô cùng, dường như chỉ chờ để cười chê Tiểu Bảo mà thôi! 

Tiểu Bảo nhìn sang bên cạnh nhóc mập thì thấy một người đàn ông ăn vận lịch sự, đầu tóc được chải chuốt gọn gàng, trông khá trẻ tuổi. Trong số các phụ huynh có mặt hôm nay thì đây có lẽ là một trong những người đẹp mã nhất.

Lúc nãy khi cha của Nặc Hàm bước vào lớp còn được mọi người xung quanh trầm trồ khen ngợi nữa cơ.

Đơn giản là vì cha của Nặc Hàm thật sự trông rất đẹp trai! 

Rất nhiều bé gái trông thấy cha của nhóc mập xong còn đỏ mặt nữa cơ!
 
Chương 3401: Thêm hà vào cảnh (17)


Bọn nhóc đều rất hưng phấn, vây quanh cha của Nặc Hàm để quan sát, không giấu được ánh mắt ngưỡng mộ, thậm chí còn nói chắc nịch: “Tiểu Bảo còn chưa đến, chắc chắn là không dám đến rồi! Cha của cậu ta chắc chắn là không so được với cha của Nặc Hàm!”

“Đúng thế! Nhìn cậu ấy kìa, chỉ có một mình. Trước đây còn bảo cha mình đẹp trai biết bao! Chắc chắn là khoác lác rồi!”

“Vẫn là cha của Nặc Hàm đẹp trai nhất! Ghen tị với Nặc Hàm quá, nếu cha mình cũng đẹp trai được vậy thì tốt quá!” 

“Hơn nữa cha của Nặc Hàm cũng thật lợi hại, mình nhìn thấy hôm nay cha của cậu ấy lái một chiếc xe rất xịn, nhà của Nặc Hàm còn rất giàu. Công ty của cha cậu ấy mỗi tháng có thể kiếm được mấy triệu đấy!”



Nghe những lời bình luận không dứt đó, Nặc Hàm lộ rõ vẻ đắc ý trên mặt. Cậu bắt chéo tay, vô cùng ngạo mạn đánh giá Tiểu Bảo. 

Sao?

Không so được với mình thì chính là không so được!

Bây giờ, tất cả bạn học trong lớp đều cảm thấy cha cậu là đẹp trai nhất! 

Xem tên thối tha Tiểu Bảo này phải làm sao!

Nhóc mập thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt khinh miệt khiêu khích cậu. Tiểu Bảo tức giận, mặt đỏ bừng lên.

Cô giáo nhìn cậu, hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Bảo, cha mẹ của em đâu?” 

Tiểu Bảo còn chưa kịp nói gì thì từ phía sau, Cố Cảnh Liên nắm tay Sở Hà đi ngang qua cửa sổ lớp học.

Dáng người cao gầy đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi bạn nhỏ và phụ huynh trong lớp!

Có một vài bạn nhỏ nhìn chằm chằm, rất nhiều gương mặt của phụ huynh đều tỏ vẻ kinh ngạc. Người này thật là cao quá, chỉ nhìn bằng mắt thường thôi cũng có thể lên đến 1m9, cũng không biết có phải do chiều cao hay không nhưng người anh ta tỏ ra một khí thế khiếp người. Giữa những cử động mang theo khí thế của thiên quân vạn mã, ngạo nghễ chúng sinh. 

Cố Cảnh Liên cùng Sở Hà đi đến cửa lớp học, đứng phía sau Tiểu Bảo. Khi đứng lại, Sở Hà mỉm cười: “Chào cô!”

Cô giáo vẻ mặt ngạc nhiên: “Hai người là…”

Không đợi Sở Hà và Cố Cảnh Liên giới thiệu, Tiểu Bảo lập tức nói: “Cô Tiết, đây là cha mẹ em!” 

Cố Cảnh Liên lịch sự nở nụ cười, mang theo một vẻ nho nhã mà lãnh đạm: “Thật có lỗi, chúng tôi đã đến muộn.”

Cô Tiết ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời.

Nhóc mập trông thấy Cố Cảnh Liên, nhất thời miệng há to giống như có thể nuốt vào mấy quả trứng. Mắt mở thật to với cái vẻ không thể tin được nhìn chằm chằm vào Cố Cảnh Liên. 

Đây là…

Đây là cha mẹ của Tiểu Bảo sao?

Gạt người! 

Không thể nào!

Nhóc mập vào lúc này đã hoàn toàn bị vẻ đẹp trai của Cố Cảnh Liên dọa đến sợ hết cả hồn!

Ngoại hình của Tiểu Bảo thuộc loại đáng yêu, vì thế nhóc mập đã từng tưởng tượng ngoại hình của cha mẹ Tiểu Bảo sẽ như thế nào. Nhưng có nghĩ thế nào cũng không ngờ, cha mẹ của Tiểu Bảo lại đẹp như thế. 

Ngũ quan của Cố Cảnh Liên thiên về vẻ đẹp nhu hòa, đồng thời lại mang một nét đẹp có sức công phá. Hai nét đẹp đồng thời hòa trộn khiến cho anh trông vô cùng anh tuấn đứng đắn, mắt phượng mày ngài, mũi cao môi mỏng.

Đây gần như một nét đẹp có tính hủy diệt, bất kể là giới tính nào, nếu là nam, đứng trước một người đàn ông có sắc đẹp như vậy sẽ bất đắc dĩ mà cảm thấy xấu hổ.

Người đàn ông như vậy thông thường sẽ không có ngoài đời thực, chỉ có thể tìm thấy trên truyền hình. 

Nhưng cho dù là sắc đẹp được xưng là “nhan sắc tuyệt đỉnh” của Cố Tinh Trạch, đứng chung với anh ta cũng sẽ bị giảm đi vài phần.

Hai người mà đứng cùng nhau thì sẽ khó phân cao thấp.

Nhắc tới Cố Tinh Trạch, không ít những bà mẹ đang ngồi ở đây đều từng mê mệt các bộ phim truyền hình, vì thế rất quen thuộc với Cố Tinh Trạch. 
 
Chương 3402: Thêm hà vào cảnh (18)


Trong giới giải trí, Cố Tinh Trạch là một nhan sắc hiếm có, vài thập niên mới có một người. Người như vậy lại qua đời quá sớm, thật là đáng tiếc.

Nhưng người đàn ông này trong gương mặt có vài phần giống với Cố Tinh Trạch.

Điều khiến người khác chú ý hơn cả, chính là anh ta quá trẻ, nếu chỉ nhìn tướng mạo cũng chưa đến 28 tuổi, cũng không loại trừ trường hợp chỉ là do ngoại hình trẻ mà thôi. 

Cô gái đứng bên cạnh Cố Cảnh Liên chính là mẹ của Tiểu Bảo!

Có lẽ có Cố Cảnh Liên ở phía trước nên vẻ đẹp của cô đã bị giảm đi ít nhiều, nhưng tuyệt đối cũng là một mỹ nhân.

Lông mày của cô mang theo một vẻ tinh anh, ngũ quan hoàn mỹ nhưng cứng rắn, cho dù cô có cố gắng tỏ vẻ dịu dàng thế nào thì thân phận là một cảnh sát quốc tế của mình cũng khiến cho vẻ nghiêm nghị trên người cô dễ dàng bị nhận rõ! 

“Cô…”

Tiểu Bảo thấy cô Tiết đang ngạc nhiên đến mức bất động nên thử gọi vài tiếng.

Cô Tiết lúc này mới lấy lại bình tĩnh, lập tức nói: “Là cha mẹ của Tiểu Bảo đúng không… mời hai vị vào! Buổi họp phụ huynh sắp bắt đầu rồi!” 

Cố Cảnh Liên nắm lấy tay Tiểu Bảo, cùng Sở Hà ngồi vào chỗ trước những ánh mắt chú ý của mọi người.

Đợi Tiểu Bảo ngồi vào chỗ xong, phía bên Cố Cảnh Liên và Sở Hà lại xuất hiện vấn đề.

Do ghế ngồi của cha mẹ đều được điều chỉnh cao một chút, với thân hình cao lớn của mình, Cố Cảnh Liên ngồi vào có cảm giác thật chật chội. 

Sở Hà không thể không ngượng nghịu đứng lên, chỉnh lại bàn ghế một chút. Hai người đều có vóc dáng cao gầy mới có chỗ để cử động.

Mấy người phụ huynh bên cạnh không thể không thốt lên: “Thật là cao…”

“Cảm giác chỗ ngồi của bọn họ thật là nhỏ, chắc là chật lắm…” 

“Hai vợ chồng đều cao như vậy, lại đẹp, sau này con lớn lên nhất định sẽ rất cao…”

Sinh Nhi quay đầu nhìn Tiểu Bảo, thành thật khen ngợi: “Tiểu Bảo, cha cậu thật là đẹp trai! Còn đẹp trai hơn cả cha của Nặc Hàm nhiều!”

Tiểu Bảo đắc ý cười, nhưng lập tức lại có chút ngại ngùng, đỏ mặt nói: “Cha của mình đương nhiên là đẹp trai rồi!” 

Con nít không biết mấy thứ như khiêm tốn dối trá, được người khác khen thì liền cảm thấy ngại ngùng, nhưng vẫn rất vui mà trả lời.

Cố Cảnh Liên nhướng mày.

Giữa mấy đứa nhỏ có rất nhiều cuộc ganh đua. 

Nhưng đây là lần đầu tiên bị con ruột của mình đem ra so xem cha của ai đẹp trai hơn!

Anh không những rất chú trọng ngoại hình mà còn do căn bệnh sạch sẽ, thường giữ cho ngoại hình của mình luôn sạch sẽ.

Cộng thêm dung mạo điển trai và vóc người cao lớn, có thể nói, trong số các phụ huynh, anh là nổi bật nhất. 

Cô Tiết đứng trên bục giảng, tươi cười nói: “Các vị phụ huynh kính mến, xin chào mọi người! Đầu tiên tôi xin được thay mặt cho toàn thể giáo viên và học sinh lớp Hướng Dương gửi lời chào mừng đến tất cả quý vị, theo đó là lời cảm ơn chân thành…”

Cô Tiết đứng trên bục giảng đọc diễn văn, nhưng dưới lớp, bất luận là phụ huynh hay học sinh cũng đều bận rộn nhìn trộm Cố Cảnh Liên.

Sở Hà ngồi trên ghế, cảm nhận được ánh mắt nhìn vào mình từ mọi góc độ xung quanh, nhất thời như ngồi trên bàn châm, cả người không tự nhiên. 

Cô từng làm cảnh sát hình sự, nên bất luận là trước đây hay bây giờ, đều không thích cảm giác bị người khác quan sát như vậy.

Nhất là cha của Nặc Hàm, vẫn liên tục nhìn về phía cô và Cố Cảnh Liên.

Sở Hà bất giác nhướng mày nhìn lại hắn một cái. 

Nếp sống của một cảnh sát hình sự bao năm qua đã khiến cho sát khí trong mắt của cô vô tình để lộ ra.
 
Chương 3403: Thêm hà vào cảnh (19)


Chỉ là một ánh mắt cũng đủ làm người đàn ông kia thu hồi ánh nhìn của mình.

Cố Cảnh Liên thuận tay cầm quyển sổ tay phụ huynh lên lật ra xem.

Những vị phụ huynh bên cạnh chú ý đến ngón tay của anh, vừa dài vừa trắng, còn đẹp hơn cả tay của phụ nữ, thon dài như chạm ngọc. 

Dáng vẻ anh xem sổ tay lại vừa nho nhã, người mặc đồ tây toát ra khí chất thanh cao. Vừa nhìn đã có thể nhận ra, người đàn ông với giáo dục và khí chất thế này, nhất định phải xuất thân từ quý tộc!

Nhất thời, trong ánh mắt của những bà mẹ trong lớp đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ!

Trên bục giảng, cô Tiết vẫn nói thao thao: “Đầu tiên là chân thành cảm ơn mọi người vẫn luôn thấu hiểu và ủng hộ cho công việc của chúng tôi, cũng thật vui vì các vị phụ huynh dù bận nhiều công việc vẫn dành ra thời gian quý báu của mình để tham gia buổi họp phụ huynh này. Tiếp theo các vị phụ huynh hãy tự giới thiệu bản thân với các em học sinh nhé? Mọi người lần lượt nào…” 

Theo thứ tự chỗ ngồi, các vị phụ huynh lần lượt tự giới thiệu.

Đến lượt nhóc mập, cha của Nặc Hàm đứng lên nhìn xung quanh rồi lấy tay chỉnh lại quần áo, cố ý biểu hiện ra phong cách quý phái của mình, cười nói: “Chào các vị phụ huynh, tôi là cha của Nặc Hàm, Lý Tiên Lai. Đây là mẹ nó, Lâm Vũ Hàm. Tên của Nặc Hàm mang ý nghĩa là một lời hứa cả đời tôi dành cho vợ tôi. Nặc Hàm nhà tôi bình thường có hơi nghịch ngợm, cũng hay trách tôi chỉ lo quản lý công ty. Cũng do hoàn cảnh mà tôi có phần quản giáo không nghiêm. Cũng may có cô Tiết chăm sóc Nặc Hàm, cũng cảm ơn các bạn học khác đã bao dung cho Nặc Hàm nhà tôi, cảm ơn!”

Không biết là vô tình hay hữu ý mà anh ta đã nhắc đến thân phận của mình, cũng là vì muốn nhấn mạnh xuất thân cao quý của Nặc Hàm, không cho phép ai bắt nạt nó! 

Trong nhà trẻ quý tộc, các em học sinh cũng được phân ra làm ba bảy loại.

Có thể vào học được trong nhà trẻ này, phần lớn các gia đình đều phải là cao quý giàu có, nhưng cấp bậc thì có nhiều.

Có những gia đình giàu có, cũng có những gia đình chỉ là giai cấp trung lưu. 

Vì thế mà trong lớp học, cô giáo cũng dựa vào gia thế của các em học sinh mà có những sự quan tâm đặc biệt.

Nếu gia thế của bạn nhỏ nào đặc biệt cao quý, sau buổi họp phụ huynh này, các bậc cha mẹ khác cũng sẽ dặn dò con mình không được đi ức hiếp bạn nhỏ đó.

Họp phụ huynh không phải đơn giản như vậy. Các phụ huynh tập họp lại đương nhiên sẽ có so sánh về gia thế, nhìn dòng xe hơi mà họ lái là biết ngay. 

Có một số phụ huynh vì muốn nổi bật, tuy rằng trong nhà không có xe sang nhưng vẫn cố đi thuê một chiếc để giữ thể diện.

Con người vì thể diện có lúc sẽ không từ thủ đoạn!

Trong các buổi họp phụ huynh, việc này đã trở thành một bí mật mà ai cũng hiểu. 

Vào lúc cha của Nặc Hàm tự giới thiệu, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía Cố Cảnh Liên, nhưng anh vẫn đang chăm chú đọc sổ tay phụ huynh, gần như không để tâm đến lời của hắn.

Lý Tiên Lai hiểu rõ, Nặc Hàm khóc la nằng nặc đòi hắn phải tham gia cũng là vì màn cá cược với một đứa bé khác.

Là một người cha thì đây là một việc đáng mừng! 

Dù sao thì trong mắt con trẻ, điều này chứng tỏ sự sùng bái của chúng đối với cha mẹ!

Ngoại hình của Lý Tiên Lai cũng được xem là đẹp trai, đứng giữa những phụ huynh bình thường khác, ngoại hình của hắn cũng khá nổi bật!

Thế mà sự xuất hiện của Cố Cảnh Liên đã vô tình như một cú tát vào mặt hắn! 

Anh vừa xuất hiện thì Lý Tiên Lai biết mình đã thua rồi!
 
Chương 3404: Thêm hà vào cảnh (20)


Nhóc mập rất không phục, từ khi Tiểu Bảo cùng Cố Cảnh Liên và Sở Hà bước vào lớp tới giờ, mặt của nó vẫn luôn không vui, có cảm giác thua cuộc nhưng không cam lòng!

Có thể không giận sao?

Nặc Hàm vốn cho rằng bản thân đã thắng chắc rồi, lời độc địa gì cậu cũng đã nói ra, kết quả là lại bị đánh không kịp trở tay! 

Đừng nhìn thấy mấy đứa nhỏ còn ít tuổi, chúng đều đã biết cái gì là sĩ diện rồi!

Thân làm cha, hắn phải lấy lại thể diện cho cậu.

Vì thế, ganh đua về gia thế chính là để vãn hồi một ít thể diện cho Nặc Hàm. 

Đến lượt Cố Cảnh Liên, Tiểu Bảo lập tức đẩy đẩy anh, nhỏ tiếng nói: “Cha, đến lượt cha rồi!”

Cố Cảnh Liên nghe vậy, nhíu mày nói: “Cái gì?”

“Tự giới thiệu kìa!” 

Tiểu Bảo cảm thấy giận quá, nhìn bộ dạng anh chẳng có vẻ gì là đang chăm chú nghe cả!

Cố Cảnh Liên buông sổ tay xuống, nho nhã đứng dậy. Mọi người lập tức nhìn về phía anh, trong những ánh nhìn dò xét, vừa hiếu kỳ vừa ghen tị lại vừa yêu thích, cũng có những ánh nhìn thăm dò!

Trong sự chờ đợi của mọi người, anh miễn cưỡng nói một câu: “Tôi là phụ huynh của Cố Thừa Trạch.” 

“…”

Cô Tiết giật mình, lập tức mỉm cười nói: “Chỉ đơn giản vậy sao? Cha của Tiểu Bảo có vẻ hồi hộp quá đúng không!”

Lý Tiên Lai hừ lạnh một tiếng, có vẻ khinh thường. 

Xem ra sẽ mất mặt cho coi.

Chỉ là một buổi họp phụ huynh, đơn giản vậy thôi.

Trong lòng Lý Tiên Lai có chút đắc ý, bình thường hắn quản lý cả mấy công ty, trong các cuộc họp phải đối mặt với rất nhiều người. Chỉ là một cuộc họp phụ huynh nhỏ như thế này, đối với hắn càng không đáng phải nhắc đến. 

Cố Cảnh Liên hỏi lại: “Không phải tự giới thiệu sao?”

“Ha ha!”

Cô Tiết cười hỏi: “Ví dụ như có thể giới thiệu công việc của mình, hoặc là những kinh nghiệm trong cuộc sống! Đừng khẩn trương, thoải mái thôi.” 

Cố Cảnh Liên bỉu môi: “Không có gì đáng để giới thiệu cả.”

Cô Tiết cười có phần ngượng nghịu không biết phải phản ứng thế nào.

Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: “Không tiện tiết lộ.” 

Dứt lời liền ngồi xuống.

“…”

Không tiện tiết lộ? 

Lý Tiên Lai nghe thấy liền đắc ý!

Xem ra là không phải công việc cao sang gì!

Xem bộ dạng mặc đồ tây của anh ta cũng thật là biết giả trang, còn cố ý ăn bận cho có vẻ phong thái quý tộc, thật là biết diễn! 

Sở Hà mím môi, đúng thật là công việc của Cố Cảnh Liên không tiện để lộ.

Chẳng lẽ bắt buộc anh ta phải nói ra bối cảnh của mình trước mặt nhiều phụ huynh như vậy hay sao?

Như thế sẽ dọa người ta chết mất! 

Đến lúc toàn bộ phụ huynh đã giới thiệu xong hết, cô Tiết đứng trên bục giảng vỗ tay nói: “Tôi thấy có nhiều phụ huynh quá hồi hộp! Đừng hồi hộp nhé, vào lớp học này rồi thì chúng ta sẽ trở thành con nít. Buổi họp phụ huynh lần này, ngoài việc tìm hiểu cuộc sống của con trẻ trong trường ra, còn phải vui chơi cho thật thoải mái nữa!”

Dừng một chút, cô lại nói: “Bây giờ chúng ta chơi một trò chơi để thư giãn nhé, khuấy động không khí một chút! Tôi giới thiệu quy tắc trò chơi, phụ huynh nghe khẩu lệnh, khi tôi nói ‘mưa nhỏ’ thì vỗ vỗ bả vai, thả lỏng vai của chúng ta. Khi tôi nói ‘mưa vừa’ thì vỗ tay, thả lỏng bàn tay của chúng ta. Khi tôi nói ‘mưa to’ thì vỗ vào chân, thả lỏng bắp chân của chúng ta! Khi tôi nói ‘mưa bão’ thì chúng ta dậm chân, thả lỏng bàn chân nhé!”

Trong lớp học, các vị phụ huynh đều phát ra tiếng cười. 

Cố Cảnh Liên nghe thấy thì mặt cứng đờ cả lại.

“Đây là cái gì thế?”

Một trò chơi ấu trĩ như vậy…? 

Sở Hà ngoái đầu nhìn lại nói: “Chắc là giống trò chơi để bồi dưỡng tình cảm ấy mà?”

Cô cố nở nụ cười, đột nhiên có chút hiếu kỳ, gương mặt lạnh lùng như núi tuyết của anh ta mà chơi trò chơi ấu trĩ như vậy, không biết sẽ trông như thế nào.
 
Chương 3405: Thêm hà vào cảnh (21)


Cố Cảnh Liên không nói nên lời: “Trò chơi quỷ quái gì vậy, không chơi.”

Sở Hà nhíu mày, vừa định nói gì đó thì trên bục giảng, cô Tiết đã hô khẩu lệnh: “Mưa nhỏ!”

“Bốp bốp bốp…” 

Đám nhóc rất hăng hái vỗ vai.

Một đứa nhỏ hơi chậm hiểu một chút, nghe thấy “mưa nhỏ” thì bèn vỗ vào chân.

Các phụ huynh mặc dù cảm thấy trò chơi vô cùng ấu trĩ, nhưng vì muốn phối hợp với con nhỏ nên cũng lần lượt làm theo động tác. 

Chỉ có một mình Cố Cảnh Liên là vẫn ngồi tại chỗ, không động đậy.

Cô Tiết cười nói: “Cha của Tiểu Bảo không theo nhịp của mọi người rồi nha!”

Cố Cảnh Liên nhướng mày không quan tâm. 

Quỷ quái.

Tiểu Bảo cười nói: “Cha, cha ngốc quá, trò chơi đơn giản như vậy cũng không biết!”

Cố Cảnh Liên trừng mắt nhìn cậu: “Im miệng.” 

Tiểu Bảo ngoan ngoãn im miệng.

Sinh Nhi ngồi ở phía trước nhìn thấy, lúng túng nói: “Tiểu Bảo, cha của cậu dữ quá!”

“Vậy sao?” 

“Cha mình trước đến giờ chưa từng dữ qua với mình?”

Cố Cảnh Liên nhìn thấy hai đứa nhóc đang bình luận ở bên cạnh, châu đầu ghé tai nhau.

Phía sau, Sở Hà dùng ngón tay ấn ấn vào người anh, có chút tức giận nói: “Anh tới đây để tham dự họp phụ huynh hay là đến để ngồi không? Nếu đã đến rồi thì đừng có cứng nhắc như vậy nữa.” 

Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: “Trước khi đến đây tôi đâu có nghe nói phải chơi trò chơi quỷ quái này?”

Tiểu Bảo đến gần anh khe khẽ nói: “Cha! Đừng ngại nữa! Nếu không mọi người sẽ cảm thấy cha ngốc, đến cả một trò chơi đơn giản như vậy cũng không biết.”

Cố Cảnh Liên nhìn quanh, như Tiểu Bảo nói, nhìn thấy anh ngồi yên bất động, các bạn nhỏ khác đều đang thì thầm: “Cha của Tiểu Bảo ngốc quá!” 

“Trò chơi đơn giản như vậy cũng không biết, thật là xấu hổ.”

“Chẳng trách Tiểu Bảo lại ngốc như vậy…”

Cố Cảnh Liên liếc mắt nhìn, đứa trẻ vừa nói Tiểu Bảo ngốc lập tức bị mẹ bịt lấy miệng: “Suỵt! Đừng nói ra chứ!” 

Dám nói con của anh ngốc?

“Bắt đầu rồi!” Sở Hà giục anh.

Cô Tiết lại hô khẩu lệnh: “Mưa bão!” 

“Bộp bộp bộp…”

Tất cả mọi người đều dậm chân.

Cố Cảnh Liên đâm lao phải theo lao, cũng dậm chân cho lấy lệ, gương mặt vô cùng hậm hực. 

Sở Hà cố lắm mới nhịn không cười!

Trời mới biết nhìn thấy người đàn ông này chơi trò chơi ấu trĩ như vậy thật là thú vị biết bao!

Nhất là gương mặt hậm hực của anh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nổi sung! 

Dường như chỉ có trong cuộc họp phụ huynh của Tiểu Bảo mới có cơ hội nhìn thấy một đại ma vương chơi trò chơi ấu trĩ trước mặt đám nhỏ.

“Mưa vừa!”

“Bộp bộp bộp…” 

“Mưa nhỏ!”

“Bộp bộp bộp…”

“Mưa bão!” 

“Bộp bộp bộp…”

Đất rung núi chuyển.



Lúc nghỉ giữa giờ, trên hành lang, Cố Cảnh Liên mặt xanh mét tựa vào tường, nét mặt u ám.

Tiểu Bảo thương xót đứng bên cạnh, nói bằng giọng vô tội: “Thôi được rồi! Cha, đừng giận nữa! Lần sau không để cha chơi mấy trò vô vị như vậy nữa!”

“Không còn lần sau đâu.” 

“Ưm…”

Nhóc mập kéo Lý Tiên Lai ra hành lang, nhìn thấy Tiểu Bảo đang ôm lấy chân dài của Cố Cảnh Liên làm nũng, nhóc mập chỉ Tiểu Bảo rồi nói: “Cha, chính là nó, nó tên là Cố Thừa Trạch, lúc nào cũng ăn hiếp con!”

Lý Tiên Lai nhìn sơ một lượt rồi vỗ vỗ vào đầu của nhóc mập, dặn dò nói: “Đợi xem biểu hiện của cha lát nữa, đừng nói gì cả, biết không?” 
 
Chương 3406: Thêm hà vào cảnh (22)


Nhóc mập gật đầu, đợi cha mình trút giận giúp mình!

Lý Tiên Lai đi tới trước mặt Cố Cảnh Liên, mỉm cười chào: "Anh là cha của Cố Thừa Trạch đúng không?"

Anh nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì không?" 

"Cũng chẳng có gì đặc biệt! Chỉ muốn biết mặt "Đối thủ cạnh tranh" trong tin đồn thôi!"

Lý Tiên Lai hỏi han: "Trẻ con không hiểu chuyện. Anh có biết hai đứa nhỏ nói chúng ta sao không? Nghe con trai tôi nói, Tiểu Bảo nhà anh nói cha cậu là người đẹp trai nhất thế giới nên tôi có hơi tò mò! Quả nhiên khi gặp mặt, thật sự giống như lời đồn!"

Phản ứng của Cố Cảnh Liên rất lạnh nhạt, vốn dĩ anh rất ít nói, vậy nên khi anh ta đến trò chuyện anh không có đáp lại, chỉ lạnh lùng cười một cái. 

Rõ ràng là coi thường người khác.

Anh như vậy khiến Lý Tiên Lai rất lúng túng, nhất thời không tìm được thang để leo xuống!

Mặt anh ta có hơi không vui. 

Bình thường ở công ty, chỉ có cấp dưới tâng bốc anh ta, làm gì có chuyện anh ta phải nhìn sắc mặt người khác!

Lý Tiên Lai cố tình muốn Cố Cảnh Liên mất mặt, không đơn giản vì mặt mũi con trai mà còn vì mặt mũi chính anh ta.

Anh ta nói: "Hình như chưa nghe anh nói nghề nghiệp của anh?" 

Anh lạnh lùng lên tiếng: "Đây không phải chuyện anh cần biết."

"..."

Lý Tiên Lai bất ngờ nuốt một cục tức nữa. 

Giọng của anh không lạnh không nóng, mặt dù lời ít ý nhiều nhưng không hề che giấu sự ngạo mạn.

Điều này khiến Lý Tiên Lai cực kỳ không tự nhiên.

Anh ta hừ lạnh: "Không ngờ anh cũng biết ra vẻ lắm? Xem ra cũng là người có chức có quyền, ngay cả khi nói chuyện cũng tỏ ra thâm sâu! Tôi muốn nói, ở đây không thiếu nhân vật lớn! Có thể để con mình học ở đây thì giá trị con người phải từ mười triệu trở lên! Dù anh có lai lịch thế nào đi nữa cũng có cần kêu ngạo như vậy không?" 

Lời này giống như va vào họng súng vậy.

Vỗn dĩ Cố Cảnh Liên cũng đang bực, anh lạnh lùng nói: "Thái độ của tôi thế nào cần anh cho phép nữa sao?"

Tiểu Bảo thấy vậy, sợ anh sẽ làm khó Lý Liên Lai nên lập tức cắt ngang: "Ba, ba đừng tức giận! Đừng chấp nhất mà! Chúng ta vào lớp thôi!" 

Vừa nói, cậu vừa kéo tay ba mình đi.

Lý Cảnh Liên giận đến giậm chân, bộ dạng kiêu căng của Cố Cảnh Liên hoàn toàn chọc giận anh ta!

"Mẹ nó! Cái thá gì chứ! Phách lối như vậy làm gì!" 

Lý Tiên Lai định sẽ cho người này nếm mùi!

...

Buổi họp phụ huynh cũng không buồn chán lắm, chủ yếu nhà trường kêu gọi sự kết hợp từ gia đình, vì vậy, buổi chiều, dưới sự hướng dẫn của giáo viên chủ nhiệm, cả đám phụ huynh và các em nhỏ đi vào sân thể dục. 

Cô Tiết nói tiếp theo sẽ chơi một trò chơi nhỏ.

Ba người bốn chân!

Ba người một nhóm, cột chân lại với nhau thi chạy, quy tắc khá đơn giản, phụ huynh và các em nhỏ chung một đội. 

Cuối cùng, đội đầu tiên về đích sẽ là đội thắng cuộc.

Trước đây ở cục công an, Sở Hà đã từng chơi trò này.
 
Chương 3407: Thêm hà vào cảnh (23)


Cố Cảnh Liên còn chưa từng nghe nói qua.

Họ được phân sẽ so tài đợt thứ hai, ba người đứng thành một hàng, Sở Hà bên trái, anh đứng bên phải, hiển nhiên Tiểu Bảo đứng ở giữa.

Chỉ có điều, anh và cô quá cao, cậu đứng ở giữa ngay cả eo cũng không ôm được. 

Tiểu Bảo cảm thấy không tự tiên lắm, trò này quả thật quá khó, nhưng nếu được hạng nhất sẽ có thưởng.

Một con búp bê siêu lớn!

Tiểu Bảo rất thích. 

Đứa nhỏ đang ở tuổi này, căn bản không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của đồ chơi, mà phần thưởng lại khác với thứ tự mua!

Phần thưởng có sự vẻ vang!

Hiển nhiên, Tiểu Bảo cũng vậy, vì vậy, cậu nói với Sở Hà: "Mẹ, chúng ta nhất định sẽ thắng!" 

Cô liếc nhìn Cố Cảnh Liên, sau đó nói với Tiểu Bảo: "Không thành vấn đề, chỉ cần cha con không gây trở ngại là được."

Tiểu Bảo "Hơ" một tiếng, cậu kéo vạt áo Cố Cảnh Liên nói: "Cha, nhất định phải thắng nhé! Nghe nói phần thưởng là một món đồ chơi lớn đấy!"

Anh nhướng mày, giọng nhu hòa hiếm thấy: "Biết rồi!" 

Cô Tiết cầm còi nhìn một lượt, thấy quý phụ huynh và các em nhỏ đã chuân bị xong, ông vỗ tay nói: "Mọi người chuẩn bị xong cả chưa!"

"Chuẩn bị xong rồi!"

"Vậy, mời quý phụ huynh và các em nhỏ chạy về đích!" 

Cô Tiết thổi còi, các đội tiến về đích một cách khó khăn!

Quy tắc thì đơn giản nhưng chơi lại rất khó, khảo sát sự ăn ý của phụ huynh và con họ, vì sự chênh lệch về chiều cao nên  phụ huynh mà đi nhanh thì con họ sẽ không theo kịp, nếu sơ suất sẽ bị ngã ngay.

Còi vừa vang lên, đội của nhóc mũm mĩm đã luống cuống chạy về đi. 

Hai cha con họ đều muốn thắng, lúc gần đến đích, anh ta gấp gáp nên hại con mình ngã nhào, vô cùng thảm hại.

Lúc đầu, Cố Cảnh Liên không cách nào phối hợp ăn ý với Sở Hà, hai người khó khăn kéo theo Tiểu Bảo.

Chủ yếu do anh quá cao nên tạo nên sự khó khăn. 

Anh còn là người ngạo mạn, muốn anh phối hợp với Sở Hà là chuyện không thể.

Cô thử phối hợp với anh, cuối cùng, miễn cưỡng đạt được hạng nhì, vào trận chung kết.

Tiểu Bảo hoan hô ầm ĩ, tiến gần một bước đến sự chiến thắng. 

Sở Hà thì cực kỳ ghét bỏ.

"Đồ vụng về!"

Vốn dĩ Cố Cảnh Liên đang khó chịu vì không được hạng nhất, nghe cô nói vậy mặt anh trở nên nguy hiểm: "Cô nói ai vụng về?" 

"Tôi nói..."

"Mẹ nói con ạ!"

Tiểu Bảo cắt ngang họ, đổ mồ hôi lạnh: "Nhất định là mẹ nói con vụng về!" 

Cố Cảnh Liên: "..."

Sở Hà: "..."

Tiểu Bảo tự trách mình: "Ôi, tại con cả, vụng về như vậy, hại cha mẹ không giành được hạng nhất!" 

"Vào chung kết anh đừng cản trở vậy nữa." Sở Hà nói: "Nếu không, Tiểu Bảo sẽ không giành được hạng nhất!"

Anh nói: "Không cần cô bận tâm."

Cô muốn khích tướng anh nhưng không ngờ có tác dụng thật. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top