Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 3328: Thay Đổi Bất Ngờ (69)


Hắn nhàn nhã tựa người ra sau, khẽ lắc chiếc ly cổ cao trong tay, hắn mặt không đổi sắc nhìn Hữu Hữu đang tao nhã ngồi đối diện, đột nhiên hừ lạnh, khịt mũi coi thường!

“Đây là thành ý mà cậu nói?”

Cậu cong môi mỉm cười, thản nhiên nói: “Đúng vậy tiên sinh, dù gì cũng do tôi khiến ông tổn thất không nhỏ, nên chút tâm ý này cần phải có!”

Chút tâm ý? Cần phải có? Ha, tiểu tử thối này xem hắn là gì chứ?

Nhà từ thiện ư?

“Thành ý sao? Ha ha!”

Dieter Rees cười nhạo, khẽ nhấp một ngụm rượu, hắn chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt cậu, hơi khom người lạnh lùng nói: “Chỉ có năm triệu đô-la, có thể so với tổn thất của tôi ư?”

Mắt Hữu Hữu không gợn sóng, mỉm cười nói: “Tất nhiên là không đáng kể. Nhưng mà, Dieter Rees tiên sinh, ông có biết chuẩn bị nhiều tiền như vậy trong hai tiếng khó thế nào không?”

Đôi mắt chim ưng của hắn khẽ híp lại, phảng phất sự sắc bén của dã thú, hắn lạnh lùng nhếch môi chăm biếm, nhấc tay ném ly rượu vang vào đầu Hữu Hữu!

“Choang!” Tiếng ly rượu vỡ thành từng mảnh!

Rượu vang đỏ tươi chảy xuống thành dòng!

“Đây là cái mà cậu gọi là thành ý!”

Hắn gầm lên một cách khinh thường!

“Hữu Hữu!”

Mộ Dịch Thần kinh hoảng xông tới.

Cậu ngồi ung dung trên sofa như cũ, môi vẫn giữ nụ cười tao nhã nhưng khuôn mặt có hơi nhếch nhác.

Máu hòa lẫn với rượu chảy từ trán xuống, thấm ướt cả gò má trắng trẻo của cậu, toàn bộ mắt trái trở nên đỏ tươi!

Cậu nhắm mắt lại, khẽ mở con mắt con lại, bình tĩnh nhìn Dieter Rees, không hề có chút hốt hoảng.

Mộ Dịch Thần thấy vậy, cơn giận nổi lên trong lòng, cậu ấy đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm Dieter Rees, hận không thể đấm vào mặt hắn một phát!

Trơ mắt nhìn hắn ta làm nhục Hữu Hữu, cậu ấy căm tức không chịu nổi!

Hữu Hữu nheo mắt trái, đưa tay cản cậu ấy lại, nhẹ nhàng nói: “Anh, đừng kích động.”

Tiểu Dịch Thần có chút không cam lòng, tức giận nghiến răng, quay đầu nói: “Nhưng mà... Hữu Hữu, em chảy máu rồi! Mắt... Mắt có sao không? Thủy tinh có bay vào mắt không?”

“Đừng lo, ngồi xuống đi!”

Mộ Dịch thần khẽ cắn môi, cuối cùng lui về sau một cách miễn cưỡng.

Cậu bình tĩnh dùng tay áo lau qua loa vết máu trên mặt, mỉm cười nói với Dieter: “Dieter Rees, chuyện này tôi thật sự có lỗi. Tôi cũng biết năm triệu đô-la này không thể bù đắp cho tổn thất của ông. Nhưng ông lại bắt cóc một phụ nữ yếu đuối để uy hiếp người khác không phải rất mất phong độ ư?”

Nhìn thấy cậu nhếch nhác như vậy mà vẫn có thể giữ lễ độ, mỉm cười tao nhã, Dieter Rees không khỏi có hơi kinh ngạc.

Nhưng trong nháy mắt, hắn lập tức khôi phục vẻ khinh thường như cũ.
 
Chương 3329: Thay Đổi Bất Ngờ (70)


Dieter Rees xoay người trở lại sofa, hắn chậm rãi ngồi xuống, hừ lạnh nói: “Phong độ? Hừ, cậu chỉ là một đứa nhỏ, hiểu cái gì là phong độ ư?”

Hữu Hữu nở nụ cười, nói: “Tôi còn nhỏ tuổi, chỉ là hàng tiểu bối mà thôi, dĩ nhiên không có nhiều kinh nhiệm bằng ông, có một số chuyện làm không được tốt, hy vọng ông không so đo với chúng tôi làm gì. Chúng ta còn nhiều thời gian, đừng để chút việc nhỏ này phá hủy giao tình của chúng ta.”

Giao tình?

Nhóc thối tha này cũng khôn khéo thật, biết hiện tại không thể gây thù với hắn nên muốn lôi kéo quan hệ!

“Cậu nói muốn giao dịch với tôi, vậy nội dung giao dịch là gì?”

Hữu Hữu nói: “Ba mươi triệu đô-la, thả mẹ tôi ra.”

“Ha! Cậu cũng nói là giao dịch, vậy ba mươi triệu đô-la đâu?”

“Chúng tôi vừa nói rồi, chuẩn bị nhiều tiền như vậy trong hai tiếng thật quá khó khăn!”

Dieter Rees lạnh lùng nói: “Cậu đã nói là giao dịch, vậy một tay giao tiền, một tay giao người, đó là quy cũ! Mặc kệ cậu dùng cách gì, không chuẩn bị đủ thì coi như cậu là người không tuân thủ!”

Nói đến đây, hắn trầm mặt nhìn cậu một cách nghi ngờ.

“Ngay cả tiền cũng chưa chuẩn bị đủ, ai cho cậu dũng khí đến bàn giao dịch với tôi?”

Như vậy không thể nghi ngờ là tìm chết!

“Dù chưa chuẩn bị đủ, cũng nên biểu hiện thành ý của mình chứ!”

Hữu Hữu mỉm cười: “Huống hồ, hiện tại mẹ tôi không rõ sống chết, ít nhất cũng nên tận mắt nhìn thấy mẹ tôi bình an vô sự thì giao hẹn của tôi mới được thực hiện!”

Tiểu Dịch Thần nghe vậy, lập tức đứng dậy nói: “Cho chúng tôi gặp mẹ đi!”

Dieter Rees nghe vậy, hắn nhếch mày nhìn cậu ấy.

Hiển nhiên, Tiểu Dịch Thần đã lo lắng đến cực độ, cậu ấy không khống chế được nói: “Tôi muốn gặp mẹ, cho tôi nhìn thấy bà ấy đi!”

Hắn nhướng mày, gõ ngón tay lên tay vịn sofa, sau đó cười nói: “Quả thật là đứa con hiếu thảo! Lo lắng cho mẹ như vậy đúng là hiếm có!”

Hắn phất tay, đàn em bên cạnh hắn lập tức tiến đến, một tiếng “bốp” vang lên, nắm đấm được tung ra.

Tiểu Dịch Thần không kịp trở tay nên nếm đủ, cậu ấy ngã lên đất, lực đạo mạnh mẽ không ngừng giáng xuống, cậu ấy bị đánh đến choáng váng, cuối cùng ngất đi.

“Nếu cậu muốn gặp người mẹ yêu quý của mình, vậy tôi sẽ đưa cậu đi gặp!”

Hữu Hữu khẩn trương đứng lên: “Ông muốn làm gì?”

Đàn em hắn đứng bên cạnh lập tức nhấc chân, đạp cậu xuống đất.

Cậu đau đến nỗi nhíu mày nhưng lại cố gắng đè nén tiếng rên rĩ, cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn hắn.

Dieter Rees lạnh lùng nói: “Nhốt nhóc con này chung với mẹ nó đi!”

“Rõ.”

Thuộc hạ đi đến nắm lấy cổ áo Tiểu Dịch Thần, dễ dàng lôi cậu ra ngoài.

Cửa đóng chặt lần thứ hai, chỉ còn lại Hữu Hữu và Dieter Rees.

Cậu có hơi lo lắng nhìn về phía cửa, khuôn mặt cực kỳ hoảng sợ nhưng đôi mắt lại có chút đắc ý vì thực hiện được ý đồ.

Cậu đứng lên một cách khó khăn, nói với hắn: “Cho tôi năm tiếng, tôi sẽ thực hiện giao hẹn của mình.”

Hắn nham hiểm nheo mắt: “Cậu đang ra điều kiện với tôi đấy à?”
 
Chương 3330: Thay Đổi Bất Ngờ (71)


Hữu Hữu cong môi cười: “Tôi đang ở thế bị động, có tư cách gì ra điều kiện với ông chứ? Ông có thể coi đó như một thỉnh cầu!”

Cậu cố lê bước chân đi đến trước bàn, đẩy cái vali lại gần hắn hơn: “Chút tiền này chỉ là thành ý của tôi thôi! Làm ơn... Cho tôi thêm năm tiếng nữa, năm tiếng sau, tôi nhất định sẽ đem ba mươi triệu đô đến trước mặt ông!”

Dieter Rees đứng phắt dậy, hắn xách cổ áo của cậu lên, kéo đến gần, gằn giọng nói: “Năm tiếng sau, tốt nhất là nhóc con cậu không nên giở trò gì với tôi!”

“Sao tôi dám giở trò gì với ông chứ?”

Cổ áo siết chặt cổ họng khiến cậu không thở được, vì hít thở không thông nên mặt đỏ cả lên nhưng cậu vẫn điềm tĩnh nói: “Mẹ và anh trai tôi đều ở trong tay ông, tôi nào dám?”

Dieter Rees nhìn xoáy vào mắt cậu, chợt hắn cười to.

“Ha ha ha! Được!”

Hắn buông lỏng cổ áo: “Tôi sẽ cho cậu năm tiếng! Cậu đừng làm cho tôi thất vọng! Nếu đến lúc đó mà không xuất hiện thì đừng trách tôi ném họ cho cá ăn!”

Hữu Hữu nghe vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm nhìn hắn nhưng lưng đã đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Cậu cười nói: “Vậy cám ơn ông!”

...

Dưới du thuyền có một tầng hầm rất lớn, trước giờ luôn dùng làm kho hàng.

Người trên thuyền túm cổ áo Mộ Dịch Thần, kéo cậu đi thẳng đến hầm, mở khóa cửa.

“Con mẹ nó! Toàn mùi ẩm mốc!”

Bên trong hầm có một cái lồng sắt rất to, nó thường được dùng để vận chuyển thú dữ hoặc động vật quý hiếm nhưng ở chỗ của Dieter Rees lại dùng cho mục đích cá nhân!

Vân Thi Thi bị nhốt trong lồng, lồng sắt đã được lau dọn sạch sẽ nhưng mùi tanh của máu vẫn còn phảng phất.

Không cần nghĩ cũng biết chiếc lồng sắt này đã lấy đi bao nhiêu mạng người.

Thế nhưng cô lại không thấy sợ, hoặc là trong lòng cô vẫn giữ vững lập trường.

Người ở hiền nhất định sẽ gặp lành.

Ít nhất, cô biết rõ tạm thời mình sẽ không chết.

Có một chuyện cô không hiểu, rốt cuộc người đàn ông nhốt cô ở đây có mục đích gì nhưng cô mơ hồ hiểu được, hắn cho người bắt cô mặc quần áo xinh đẹp như vậy là để triễn lãm.

Buổi đấu giá?

Cô từng nghe từ này thốt ra từ miệng hắn.

Cô căn bản không ngờ rằng, Dieter Rees định đưa người sống đi bán đấu giá!

Còn cái lồng sắt này, lúc trước từng nhốt một người sống không nghe lời, cuối cùng bị đánh đến chết.

Làm sao cô biết được, trên thế giới này vẫn còn tồn tại một mặt tăm tối như vậy, một hoạt động bán đấu giá đáng sợ.

“Nhốt thằng nhóc này vào lồng sắt luôn đi!”

Mộ Dịch Thần khẽ hí mắt, suốt dọc đường đến đây, cậu lẳng lặng ghi nhớ địa hình nhưng lại không mở to mắt, cứ thế âm thầm vẽ một cái bản đồ trong đầu.

Thấy bản thân sắp đi vào bên trong hầm, tay phải cậu chậm rãi chạm vào thắt lưng.

Lúc trước, khi lên thuyền đàn em của Dieter Rees đã kiểm tra toàn thân cậu nhưng không phát hiện vũ khí gì, bởi vì vũ khí được giấu ở chỗ cậu không muốn người khác biết.

Người bình thường sẽ không nghĩ đến, vũ khí được cất giấu ở một chỗ cực kỳ bí mật.
 
Chương 3331: Thay Đổi Bất Ngờ (72)


Chiếc quần cậu đang mặc có một cái thắt lưng, cái thắt lưng này đúng là bình thường như mặt của nó thì không đơn giản.

Vân Thi Thi nhìn thấy có người đi vào, tay còn lôi theo một đứa nhỏ, lòng cô mơ hồ cảm thấy bất ổn!

Cho đến khi nhìn rõ mặt đứa nhỏ, cô sợ hãi kêu lên.

“Dịch...”

Còn chưa dứt lời cô đã nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Tiểu Dịch Thần.

Cô lập tức ngậm chặt miệng, nắm chặt lấy song sắt, vô cùng sợ hãi!

Người trên thuyền ném cậu lên đất, đá cậu mấy cái để thăm dò, thấy cậu không có phản ứng gì mới nghĩ là một đứa nhỏ thì có thể làm gì chứ, vậy nên đi đến mở lồng sắt.

Ngay lúc này!

Mộ Dịch Thần mạnh mẽ xoay người, cậu đứng vững trên mặt đất, chạm tay vào cơ quan của mặt thắt lưng, một cái chuôi dao lập tức bắn ra ngoài!

Cậu nhìn bốn phía xung quanh, tổng cộng có sáu tên.

Mấy người trên thuyền nghe thấy động tĩnh phía sau thì lập tức quay phắt lại, họ nhìn thấy Mộ Dịch Thần đứng đó, không biết từ khi nào trong tay đã có thêm một cây dao găm sắc bén thì vô cùng sợ hãi!

“Con mẹ nó, nhóc con này lấy đâu ra dao vậy?”

“Bắt lấy nó!”

Hai người đàn ông cao lớn lập tức đánh vào sau gáy cậu, vốn họ nghĩ rằng đứa nhỏ này sẽ sợ đến nỗi tè ra quần nhưng không thể nào đoán được, Tiểu Dịch Thần lại vọt mạnh đến chỗ họ!

Hai người đàn ông lập tức lấy đao nhỏ ra chém về phía cậu!

Tiểu Dịch Thần nhanh nhẹn né sự tấn công của họ, cậu xông vào người đứng trước, giữ chặt cổ tay hắn, người đàn ông đau đớn hô lên một tiếng, đao nhỏ rơi xuống đất vang lên một tiếng “Keng”.

“A...!”

Tiểu Dịch Thần cười lạnh, lấy đà bay tới, hai tay giữ thắt lưng, dùng chân kẹp chặt cổ hắn như một cái kéo!

Cổ hắn bị siết chặt, một cơn đau đớn kéo đến ngay sau đó, hắn ngã lên mặt đất theo quán tính!

Lưng đập mạnh xuống đất như sắp gãy đến nơi!

Tiểu Dịch Thần nhấc tay, dao găm sắc bén cắt yết hầu hắn ngọt sớt, máu tươi lập tức phún ra!

Từ lúc ra tay đến khi đối thủ chết không quá mười giây, nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, chỉ một chiêu đã khiến người khác run sợ!

Chỉ là một thằng nhóc, vậy mà lại có thân thủ lợi hại như thế, không một ai có thể ngờ được!

Chỉ là một đứa nhỏ, lại là người tàn nhẫn, lợi hại như vậy!

“Lên!”

Người nọ ra lệnh, luống cuống móc súng ra.

Một tên trong đó nhặt đao ngắn từ mặt đất, hắn xông lên định giết cậu!

“Cẩn thận!”

Vân Thi Thi nhìn thấy có người dùng đao ngắn đâm về phía cậu, cô sợ tới mức không thở nổi!

Tiểu Dịch Thần nhếch môi, cậu không quay đầu lại, dựa vào tiếng bước chân sau lưng mà phán đoán, cậu linh hoạt xoay người, tung ra một cú đá đẹp mắt, đá thẳng vào mặt người nọ chuẩn không cần chỉnh, hắn lập tức ngã xuống đất, cái mũi đã bị đá gãy!

Người nọ nằm trên đất kêu gào thảm thiết, Tiểu Dịch Thần nắm lấy cổ áo hắn, nện một nắm đấm vào yết hầu, yết hầu của người đàn ông phát ra một tiếng lạ, hắn mở to hai mắt, biểu cảm cứng đờ!

Tiểu Dịch Thần nhếch mắt, cậu nghe thấy tiếng súng lên đạn, nhìn hắn với ánh mắt lạnh như băng.

Trăng chiếu sáng qua lỗ thông gió trên máy nhà, mấy tên còn lại nắm chặt súng chỉa vào cậu, dùng tiếng Trung bập bẹ quát: “Không được nhúc nhích!”
 
Chương 3332: Thay Đổi Bất Ngờ (73)


Ánh trăng từ cửa sổ trên mái nhà hắt vào, còn lại vài tên thuyền viên nắm chặt súng lục, nhắm thẳng về phía cậu, dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo quát lên.

“Không được nhúc nhích!”

Có súng?

Khóe môi Tiểu dịch Thần cứng ngắc một hồi, chậm rãi đứng dậy, hai tay giơ cao hơn đầu, vẻ mặt lạnh lùng.

“Bỏ dao xuống!”

Người kia lại khàn giọng hét lên.

Dường như đứng trước mặt họ không phải là một đứa trẻ tám tuổi mà là một ác ma!

Mộ Dịch Thần nghiêng đầu, nở một nụ cười lạnh lùng tà mị giống như nghe không rõ.

Người kia tiếp tục khoa tay múa chân nói:

“Bỏ dao xuống!”

Mộ Dịch Thần “ồ” một tiếng, ra vẻ muốn thả dao găm trong tay xuống, lúc này bọn họ mới hơi buông lỏng một chút, thế nhưng chính vào lúc này Tiểu Dịch Thần đột nhiên híp mắt, dao găm trong tay đột nhiên bay ra ngoài, ở trong không trung xẹt qua một đường vòng cung lóa mắt, “xoạt” một tiếng tàn nhẫn đâm vào cổ của một người trong số đó.

Máu tươi bắn tung tóe trên đất, hắn muốn nổ súng nhưng thân thể đã ngã xuống.

Hai người đàn ông còn lại hoàn toàn khiếp sợ, gần như sợ vỡ mật, hoảng loạn hướng về phía cậu mà nổ súng nhưng mấy phát đạn đều trượt. Tiểu Dịch Thần duỗi cẳng chân, mũi chân móc lấy thi thể trên mặt đất, đột nhiên móc lên, che chắn ở trước người, chân phải gạt lấy dao găm cách đó không xa rồi hất lên, vững vàng dùng tay bắt lấy, dễ dàng ném ra ngoài.

So với hai kẻ vô tích sự này thì Tiểu Dịch Thần dù sao cũng đã tiếp nhận khóa huấn luyện vô cùng hà khắc, hơn nữa khi gặp chuyện vô cùng bình tĩnh, dù cho phải đối mặt với người đông thế mạnh cũng không hoảng hốt, nhằm mục tiêu chính xác, nhắm trúng lồng ngực của một người, tàn nhẫn đâm vào!

Còn lại một người run run giơ súng lên, sau đó mới hốt hoảng phát hiện đã bắn hết sáu viên đạn, vội vã thay băng đạn mới. Tiểu Dịch Thần chạy như bay về phía hắn, tên kia cũng coi như có tốc độ, thay xong băng đạn, lên đạn, nổ súng nhưng Mộ Dịch Thần dùng sức giữ lấy tay của hắn, hướng nòng súng sang bên cạnh.

“Đoàng, đoàng, đoàng” ba phát đạn đều bắn trúng một người đàn ông khác.

Mộ Dịch Thần nhanh nhẹn giơ chân lên, đá trúng hạ bộ của hắn.

Nam nhân “gào” một tiếng, hai chân nhanh chóng kẹp chặt. Cảm giác chân bị kẹp lại, Tiểu Dịch Thần nhảy một cái bay lên một phát túm lấy tóc của tên kia, kéo tóc hắn đi về phía lồng sắt.

“Rầm” một tiếng!

Va chạm mạnh khiến gã đàn ông đau đến đầu váng mắt hoa.

“Tha mạng… tha mạng…”

Mộ Dịch Thần không có kiên nhẫn nghe hắn nói lời vô ích, một tay giữ cằm, một tay bóp cổ hắn, mạnh mẽ vặn một cái, xương cổ lập tức tác rời, gã ta “ô” lên một tiếng, phần đầu vô lực gục xuống, ngã trên mặt đất.

Hiện trường bẩn thỉu, bừa bộn khắp nơi, mùi thuốc súng gay mũi tràn ngập căn hầm.

Mộ Dịch Thần chậm rãi đứng dậy, nhìn quanh những thi thể trên đất, kiểm tra một hồi, mãi đến khi xác nhận bọn họ đã chết mới thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng bình thường đi về phía Vân Thi Thi.

Vân Thi Thi kinh sợ không nói ra lời.

Tiểu Dịch Thần lập tức an ủi cô.

“Mẹ, đừng sợ, mẹ an toàn rồi.”

Cậu dừng ánh mắt trên ổ khóa nhà giam, đi đến nghiên cứu.

Trong lòng Vân Thi Thi vẫn còn sợ hãi, vừa nghĩ tới cậu một mình đối mặt với sau người không khỏi kinh hồn bạt vía.

“Dịch Thần, con… sao lại tới đây?”

Vân Thi Thi vẫn sợ hãi không thôi.
 
Chương 3333: Thay Đổi Bất Ngờ (74)


Tiểu Dịch Thần nghịch ngợm lè lưỡi một cái, nói:

“Đương nhiên là tới cứu mẹ rồi! Mẹ không phải sợ, con lập tức cứu mẹ ra.”

“Tuổi trẻ tài cao…”

Cô cảm động nhìn cậu nói.

Tình cảnh vừa rồi khiến cô kinh hồn bạt vía, cho dù bản lĩnh lợi hại của Tiểu Dịch Thần cô đã từng chứng kiến qua thế nhưng dù sao đao thương cũng không có mắt, nếu hắn bị thương dù chỉ một chút cô đều đau lòng.

Lồng sắt có khóa.

Mộ Dịch Thần nghiên cứu nửa ngày, quyết định thử phá khóa một lần.

Chỉ khóa như vậy có thể dùng súng để mở khóa, nhưng nếu hơi bất cẩn một chút sẽ làm mẹ bị thương.

Cậu suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên mở đồng hồ đeo tay ra, đem kim đồng hồ gỡ ra, lợi dụng kim đồng hồ nhỏ bé, dùng ngón tay làm cho hơi cong, cắm vào. Tiến vào tâm chiếc khóa, chần chừ chuyển động.

Không giống với những ổ khóa cậu từng mở trong khóa huấn luyện ở quân ngũ, muốn cạy ổ khóa này vẫn là có chút khó khăn!

Dù sao thời đại khác nhau, cũng không thể đều giống trước đây. Hiện tại đổi cũ lấy mới cho nên một ít kỹ xảo phá khóa trước đây đại khái đã không thể dùng cho kỹ thuật bây giờ.

Trục chìa khóa, tâm ổ khóa, chốt mở khóa, rãnh, tấm thúc đẩy, cánh quạt…

Gộp lại chia làm mười mấy bộ phận, nếu không phải vô cùng quen thuộc với khóa thì cơ bản không nắm được mấu chốt.

Thế nhưng, bất kể là khóa thế nào, đều có thể cạy ra.

Vì vậy trên đời không có bất cứ kỹ thuật nào có thể làm được ổ khóa hoàn mỹ.

Công cụ mở khóa tốt nhất phải là kẹp giấy, nhưng cậu cũng không mang thứ đó bên người, chiều dài kim đồng hồ của đồng hồ đeo tay cũng có hạn, bởi vậy cậu nhất định phải cẩn thận từng li từng tí, nín thở nghe động tĩnh bên trong, dựa vào âm thanh để phán đoán.

Vân Thi Thi giữ yên lặng, sốt sắng nhìn cậu.

Mộ Dịch Thần đột nhiên đứng lên, xoa xoa tóc, ấn đường cau lại.

“Có phải là mở không ra không?”

Mộ Dịch Thần lắc đầu, sợ cô căng thẳng liền vội vã an ủi.

“Chỉ là không có công cụ thích hợp, còn thiếu một thứ.”

“Thiếu cái gì?”

Mộ Dịch Thần xoay người, nhìn đến mấy xác chết ngã trong vũng máu, muốn thử tìm lại một chút xem sao. Khi nãy cậu tìm được đều là súng lục, băng đạn, dường như không có đồ gì khác.

Mãi đến khi cậu tìm ra trên người cuối cùng một hộp kẹo cao su.

Mộ Dịch Thần mở ra, ngửi một chút, xác định không có gì khác thường liền nhét một viên vào miệng, mãi đến khi nhai nát hoàn toàn cậu lại đi đến lồng sắt trước mắt, phun kẹo cao su ra, nhét vào tâm ổ khóa.

Vân Thi Thi ngẩn người theo dõi, không hiểu cậu dùng loại mánh khóe gì nhưng cô không dám lên tiếng, chỉ lo quấy rầy suy nghĩ của cậu.

Lợi dụng kẹo cao su mở khóa, vẫn là Mộ Dịch Thần suy đoán nhạy bén.

Cậu tìm ra kẹo cao su, gần như lập tức nghĩ đến có thể dùng nó để cạy khóa.

Vừa rồi cậu đã nghiên cứu cẩn thận cấu tạo của cái khóa này, kiểu khóa này có thể lợi dụng kẹo cao su thử một lần!

Có điều cậu cũng không có niềm tin chắc chắn gì với phương thức mở khóa như vậy, cậu chỉ xem qua người khác làm thử chứ chưa từng tự mình thử!

Thế nhưng cậu vẫn tương đối đảm bảo.
 
Chương 3334: Thay Đổi Bất Ngờ (75)


Sau khi Mộ Dịch Thần đem kẹo cao su nhét vào tâm ổ khóa liền dùng lòng bàn tay nén, khảm đến thật chặt chẽ mới thôi, song dùng kim đồng hồ vuốt thẳng, cắm vào. Hướng vào bên trong không ngừng chuyển động, không tới ba giây sau, chỉ nghe thấy một tiếng “cùm cụp”, cái khóa gãy ra.

Quan sát toàn bộ quá trình khiến Vân Thi Thi chết lặng!

Mộ Dịch Thần mở khóa, đem cửa lồng mở rộng lại thấy trên tay Vân Thi Thi còn có còng tay, đối với còng tay, Mộ Dịch Thần tuyệt đối thuận buồm xuôi gió mở ra, bởi vậy không tốn bao nhiêu thời gian liền thành công tháo ra.

Nhưng là ngay trong nháy mắt mở còng tay ra thì trên người Vân Thi Thi nhất thời truyền đến âm thanh “tích, tích, tích”.

“Tích.”

“Tích.”

Tựa như âm thanh khởi động của thiết bị điện tử.

Gần như là khóa vừa mở thì âm thanh liền vang lên cùng lúc.

Tựa như mở khóa xong trái lại liền đồng thời khởi động thiết bị.

Nhưng cái này chẳng qua là suy đoán của cậu thôi.

Mộ Dịch Thần không khỏi cảm thấy kì quái.

Bởi vì âm thanh cũng không xa lạ, cậu đã gặp ở hiện trường phá bom tại khóa huấn luyện thực chiến ở quân ngủ trước đây.

Đây là tiếng của bom hẹn giờ!

Hỏng rồi, không phải là…?

Vân Thi Thi vừa muốn đứng dậy đột nhiên lại bị Mộ Dịch Thần ấn về chỗ cũ, cậu trầm giọng nói:

“Mẹ, trước hết không nên cử động.”

“Làm sao vậy?”

Cô nhìn thấy Mộ Dịch Thần cảnh giác như vậy không khỏi khẩn trương lên, hô hấp có chút dồn dập.

Mộ Dịch Thần lập tức mỉm cười an ủi.

“Mẹ, mẹ đừng căng thẳng, từ bây giờ đem mọi việc giao lại cho con được không?”

“Được…”

Mộ Dịch Thần nín lặng lắng nghe, men theo nguồn gốc của âm thanh xốc đai lưng của Vân Thi Thi lên liền nhìn thấy có một quả bom hẹn giờ đặt ngay tại eo cô.

Sở dĩ Vân Thi Thi không biết sự tồn tại của vật này là do nó được đeo lên thừa dịp cô hôn mê.

“Thiết bị liên hợp?”

Mộ Dịch Thần nhìn đoạn kíp nổ trên bom hẹn giờ liên kết cùng còng tay, mở khóa còng tay thì bom liền tự khởi động, bắt đầu đếm ngược.

Đây là một thiết bị liên hợp cực kỳ phức tạp.

Thời gian không ngừng đếm ngược, con số trên màn hình nho nhỏ hình chữ nhật không ngừng nhảy, 300 giây đếm ngược, chỉ có năm phút ngắn ngủi mà thôi.

Vân Thi Thi đương nhiên không biết thiết bị liên hợp là cái gì, nhưng nàng chỉ dựa vào việc nhìn thấy một loạt ống thuốc nổ thẳng đứng ở hông mình liền lập tức ý thức được món đồ này là cái gì, sắc mặt trắng bệch một hồi!

“Bom?”

“Vâng.”

Vân Thi lập tức kinh hồn bạt vía đứng dậy.

Bom hẹn giờ cô từng gặp vài lần trên phim, mặc dù được thiết kế khác nhưng không giống là trên ti vi, phim ảnh đều là đồ giả mà trong hiện thực, một khi bom nổ tung căn bản sẽ không có mắt!

Nếu là người bình thường nhìn thấy vật này không nghi ngờ gì là gặp tử thần, nhất định là sợ chết khiếp!

Vân Thi Thi lập tức đẩy Mộ Dịch Thần ra, nói:

“Chạy mau, không cần để ý đến mẹ.”

Mộ Dịch Thần bị đẩy lảo đảo lùi về phía sau, cậu lập tức tiến lên, bổ nhào lên người Vân Thi Thi, ôm chặt lấy cô.

“Mẹ, con không đi! Mẹ đừng đuổi con đi!”

“Một khi bom nổ tung con sẽ không toàn mạng!”

“Mẹ, nghe con nói…”

Mộ Dịch Thần hít sâu một hơi khí lạnh.

“Con có biết một ít về phá bom.”

Cậu an ủi như vậy nhưng thực tế thì trong quân ngũ căn bản không có chuyên gia phá bom, hầu hết các tình huống đều sử dụng người máy phá bom.

Dù sao so với người máy mà nói, mạng người quan trọng, có thể không dùng người liền không dùng người.
 
Chương 3335: Thay Đổi Bất Ngờ (76)


Người máy hỏng rồi là tổn thất nhỏ, nếu là người chết rồi thì không có cách nào báo cáo kết quả nhiệm vụ.

Bom, nói cấu tạo nó đơn giản thì đích thực là đơn giản, thế nhưng có lúc những thứ càng đơn giản càng không thể phá giải.

Vật như vậy là muốn mạng người, vì lẽ đó càng không phải là thứ thích hợp để người dùng.

Mộ Dịch Thần trầm giọng nói:

“Mẹ, đây là bom hẹn giờ, nói cách khác, có thể được kích nổ.”

Có một số ngay khi kéo kíp nổ để gỡ bom liền nổ ngay lập tức.

Thiết kế của bom hẹn giờ cho phép ngăn cản bom nổ!

Điều này liên quan trực tiếp đến cơ hội sống sót, dù là xa vời nhưng vẫn còn cơ hội!

Lúc này chỉ còn lại bốn phút.

Mộ Dịch Thần khó khăn nuốt một ngụm, chậm rãi đem vỏ bom hẹn giờ mở ra, cậu thuận lợi nhanh chóng gỡ ra nhưng cũng tốn mất 20 giây, sau khi gỡ xong để lộ ra hàng loạt sợi dây được sắp xếp tỉ mỉ.

Bom hẹn giờ chia ra làm rất nhiều loại.

Dựa vào hiểu biết của hắn, bom chia làm bom điện, cùng với thuốc nổ đen.

Nếu là bom điện, thông thường mà nói, có thể trực tiếp ngắt nguồn, nếu không còn nguồn thì bom coi như vô dụng, cho dù dùng súng bắn nát hay bất kể như thế nào cũng không phát nổ.

Thuốc nổ đen chỉ là trò trẻ con.

Các loại thuốc nổ HMX khác, C(CH2ONO2)4, C-4 đều là những loại bom cao cấp, bình thường trên thị trường rất hiếm thấy, dù là phần tử khủng bố cũng không lấy được chúng.

Trong hoàn cảnh bình thường chúng cũng chỉ xuất hiện ở những trường hợp cực đoan, hơn nữa cấu tạo cực kì phức tạp, nếu như gặp phải những thứ này căn bản rất khó để gỡ bỏ.

Nhưng mà Mộ Dịch Thần nghiên cứu một hồi thì quả bom này thuộc loại bom điện, loại này yêu cầu loại bỏ đúng dây, đương nhiên, tuyệt đối không như trên ti vi thường thấy, một dây xanh, một dây đỏ cho người ta lựa chọn mà là phải cắt đoạn dẫn đến ắc quy của kíp nổ, dây nguồn cấp điện, dòng điện kích nổ thường là dòng điện một chiều vậy nên một khi phá hỏng nguồn điện thì quả bom liền vô dụng.

Điện không còn, sẽ không gây nổ.

Nghe qua vô cùng đơn giản nhưng thiết bị có đường dây phức tạp như thế muốn phân rõ đâu là dây nguồn cấp điện, đâu là dây nổ, đâu là ngòi nổ vô cùng khó khăn.

Mộ Dịch Thần đếm một hồi, tất cả bao gồm khoảng mười dây, các dây này tập trung ngay ngắn, thế nhưng đều là cùng một màu.

Nếu cắt sai dây thì xong luôn.

Mặc dù cắt đúng nhưng tỉ lệ gây ra điện dung ngược gây nổ cũng không thể phòng bị được.

Mộ Dịch Thần sắp xếp mấy sợi dây này mà mồ hôi lạnh trên trán toát ra không ngừng, theo gò má từ từ chảy xuống.

Vân Thi Thi nhìn vẻ mặt căng thẳng của hắn cũng ý thức được quả bom này vô cùng khó giải quyết, không cẩn thận sẽ phải trả giá.

Chóp mũi cô có chút êm ẩm, không đành lòng nhìn Mộ Dịch Thần mà nói:

“Tiểu Dịch Thần, con không cần để ý đến mẹ, được không? Quả bom này không biết lúc nào sẽ nổ, nó không phải món đồ chơi! Rất nguy hiểm con có biết không?”
 
Chương 3336: Thay Đổi Bất Ngờ (77)


Mộ Dịch Thần bình tĩnh cười, cúi đầu nhìn đường dây khẽ nói:

“Thời gian phát nổ còn hơn ba phút, ngay cả khi con thực sự không cứu được mẹ thì con vẫn có thể ở cùng mẹ trong ba phút này.”

Cậu bỗng ngẩng đầu lên, mắt hơi đỏ, gằn từng chữ một:

“Me, con đã đồng ý với cha phải mang mẹ về nhà hoàn hảo không một chút tổn hại, con không thể nuốt lời.”

Cậu không thể nuốt lời!

Cha còn đang bọn họ ở nhà!

Cậu tuyệt đối không thể bỏ lại mẹ!

Vân Thi Thi Lại lập tức nghẹn ngào.

“Thế nhưng, con không thể miễn cưỡng, biết không? Nếu quả thật không có hy vọng thì con nhất định phải chạy, không cần ở lại liên lụy tính mạng chủa chính con…”

Tiểu Dịch Thần bỗng nhiên mỉm cười, ngước mắt nhìn cô, ôn nhu hỏi:

“Mẹ nhất định lo lắng liên lụy con, thật không?”

Môi Vân Thi Thi run rẩy.

“Có lúc không thể không nói mẹ thật sự rất yếu, không thể đón gió! Cành cây như thế, gió vừa thổi liền đứt đoạn! Ví như lần này, mẹ, mẹ ngốc quá, thật sự ai cũng dễ dàng tin tưởng như thế sao? Người bên cạnh mẹ đôi khi sẽ có một ngày phản bội mẹ! Có thể mẹ thật sự rất đơn thuần, ai cũng dễ dàng tin tưởng!”

Dừng một chút, tiểu Dịch Thần chuyển đề tài nói:

“Vì vậy trời cao nhất định là không nhìn nổi mới phái cha đến bên mẹ, sinh ra con cùng Hữu Hữu, hai ‘thần bảo vệ’ mạnh mẽ như vậy, con nghĩ, bảo vệ mẹ nhất định là sứ mệnh từ nhỏ của con và Hữu Hữu. Bất kể như thế nào, cái gì cũng có thể không làm nhưng không thể không bảo vệ mẹ.”

Vân Thi Thi cố gắng kìm lại nhịp tim, cảm động đến cực điểm.

Tiểu Dịch Thần mỉm cười, trong mắt chứa đầy nước.

“Mẹ hiền lành như vậy vẫn cứ tồn tại trên thế giới này, có mấy người không ưa một phần thiện lương này, bởi vì đời người đều là ích kỷ, loại ích kỷ này từ khi người ta sinh ra mang theo gốc rễ của nó. Thế nhưng ích kỷ không phải là sai, bởi vì mạng sống chỉ có một lần, ai cũng hi vọng sống sót, bảo vệ chính mình. Nhưng mà thiện lương cũng không sai.”

Vân Thi Thi cắn chặt môi, lại nghe Tiểu Dịch Thần nói:

“Mẹ, mẹ biết không? Trước khi gặp mẹ con cảm thấy cả thế giới này đều là lạnh giá. Lúc ở Mộ gia, mỗi lúc đều phải nơm nớp lo sợ, ai cũng trong bóng tối tính toán, mưu lợi cho mình! Nhưng sau khi gặp mẹ, mỗi ngày ở cùng nhau, con cảm giác được ánh nắng. Bởi vì mẹ rất dịu dàng đấy! Làm con cảm thấy ấm áp!”

Nói xong, cậu hít một hơi lạnh, hung ác lau đi nước mắt, từng chữ từng chữ nói ra:

“Vì vậy con nhất định không thể mất đi mẹ! Đây là giới hạn của con!”

Nói xong cậu lại cúi đầu nhận biết đường dây.

Vân Thi Thi nở nụ cười, vui mừng hôn lên trán cậu, tâm trạng thế nhưng lại bình tĩnh, không hề cảm thấy sợ hãi.

Mỗi lần chuyển hướng đi đều cực kỳ phức tạp, phức tạp cũng không phải nói đường dây phức tạp mà là Tiểu Dịch Thần đã kí hiệu mười mấy sợi khác nhau rồi, đầu óc tiêu hao không ít.

Đánh dấu đường dây rõ ràng, kiểm tra hướng đi của dây, nghiên cứu tác dụng của mỗi một đường dây.

Thấm thoát trôi qua ba phút, Tiểu Dịch Thần đã loại bỏ năm sợi dây, trong đó có hai sợi kíp nổ, ba sợi tính giờ.

Nếu cắt hai sợi dây tính giờ này, đồng hồ sẽ ngừng nhảy, nhìn qua có vẻ như có thể giải quyết nguy hiểm nhưng thực tế chỉ làm đồng hồ ngừng đếm, năm giây sau khi cắt đứt dây này bom lập tức phát nổ.
 
Chương 3337: Thay Đổi Bất Ngờ (78)


Nhưng trên thực tế, sợi dây này chỉ là dây dừng tính thời gian, đồng thời cũng là đường dây dẫn nổ, sau khi cắt nó xong đếm ngược sẽ dừng lại, 5 giây sau nó sẽ lập tức phát nổ.

Sợi dây này rất dễ nhầm lẫn với dây điện, nhưng Mộ Dịch Thần đã có kinh nghiệm trong việc này càng là sợi dây quan trọng thì thiết kế sẽ càng ngắn, sợi dây càng dài càng nguy hiểm.

“120…”

"119…”

"118…"

Số giây không ngừng nhảy.

Mồ hôi lạnh đã chảy đầy mặt Mộ Dịch Thần, mồ hôi chảy vào trong mắt cậu làm mơ hồ tầm nhìn, Vân Thi Thi đau lòng lập tức giúp cậu lau đi.

Cậu càng nghiên cứu càng thêm hận thấu xương lão cáo già Dieter Rees.

Gặp quỷ rồi!

Rốt cuộc là ai đã thiết kế đường dây phức tạp như thế này.

Cả người Mộ Dịch Thần đều đổ mồ hôi lạnh, cậu cố gắng duy trì bình tĩnh không ngừng sắp xếp những sợi dây. Sau khi đem tất cả những đường dây phân loại rõ ràng máy cảnh báo đã bắt đầu kêu lên, chỉ còn lại duy nhất 20 giây đếm ngược.

Cậu hít một ngụm khí lạnh rút dao găm bên hông ra, bật dao lên, chọn ra hai sợi dây, lưỡi dao chạm vào hai sợi dây, một vệt sáng lạnh lẽo hắt lên mặt cậu có chút chói mắt.

Yết hầu Mộ Dịch Thần nghẹn lại một chút, tay không tự chủ mà run rẩy.

"Mẹ…"

Bỗng nhiên Mộ Dịch Thần ngẩng đầu nắm chặt lấy đôi tay cô, nặng nề đặt lên tay cô một nụ hôn, bên má hiện ra lúm đồng tiền.

“Cho dù thế nào đi nữa, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Con sẽ không rời bỏ mẹ.”

Vân Thi Thi nghẹn ngào không thể phát ra tiếng nói, chỉ có thể lung tung gật đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Dù rằng cô rất tin tưởng vào bản lĩnh của con mình nhưng mà số mệnh là một ẩn số, ngoại trừ lo lắng ra chiếm phần nhiều là đau lòng.

Thằng nhóc này sao có thể vì cô mà chịu đựng nhiều như vậy.

Vân Thi Thi ôm lấy cậu, nói từng chữ một: “Mẹ tin con Dịch Thần, con không cần lưỡng lự, chỉ cần làm những gì con cho là đúng là được.”

“Dạ.”

Mộ Dịch Thần nắm hai sợi dây, trong hai sợi dây này chỉ có 1 dây là dây điện, còn lại một dây cậu vẫn chưa chắc chắn rốt cuộc là dây dẫn nổ hay đường dây khác.

Nhưng mà cậu không tìm thấy sợi dây dẫn nổ khác.

Hai sợi dây này là hai sợi duy nhất mà cậu có thể phân ra để tìm ra sợi dây cứu mạng.

Đã xác định được sợi dây điện nhưng cậu vẫn không dám cắt nó, lỡ như quả bom này có trang bị thêm điện dung dẫn nổ ngược nếu như cắt đứt rồi thì dù cắt đứt đoạn dây cũng sẽ dẫn đến phát nổ.

Nếu như vậy thì chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên một sợi dây khác, tuy không nắm chắc nhưng vẫn đáng để thử.

Mộ Dịch Thần cắn chặt hàm răng, nắm một sợi dây, cậu nhắm mắt lại hít một hơi sâu cuối cùng mạnh mẽ cắt đứt sợi dây.

"Tích…"

Máy tính thời gian của quả bom phát ra một âm thanh bén nhọn kéo dài, âm thanh có chút chói tai, con số dừng lại ở giây thứ “003”.

Mộ Dịch Thần giật mình mở to đôi mắt, đến khi xác nhận được số giây đã ngừng lại cậu mới ý thức được mình đã cắt đúng dây dẫn nổ.

Nhưng mà cậu không có thời gian để thả lỏng, để ngăn ngừa việc ngoài ý muốn cậu lập tức cắt đứt sợi dây điện, máy đếm giờ lập tức tắt.

Vân Thi Thi cũng khẩn trương đến nín thở, đến khi nhìn thấy máy đếm giờ đã được tắt thì mồ hôi không ngừng rơi trên mặt.

Mộ Dịch Thần ngã ngồi trên mặt đất, thời khắc khẩn trương vừa nãy cứ như ngàn cân treo sợi tóc, gần như đã lấy hết tất cả sức lực tinh thần của cậu, bây giờ tinh thần được thả lỏng cả người cậu như nhũn ra.

Có một loại cảm giác là sau khi chiến xong xong thì cảm giác tinh thần được thả lỏng ra, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
 
Chương 3338: Thay Đổi Bất Ngờ (79)


Có một loại cảm giác là sau khi chiến đấu xong thì cảm giác tinh thần được thả lỏng ra, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Vân Thi Thi nhìn thấy cậu như vậy cũng hiểu rõ tình hình biết rằng họ đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn như cũ không dám động đậy sợ rằng mình vô ý sẽ lại có nguy hiểm.

Mộ Dịch Thần lau mồ hôi lạnh trên trán chậm rãi ngồi dậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi nở nụ cười.

Cậu bỗng nhiên tiến lên phía trước dựa sát vào lòng Vân Thi Thi, mẹ gắng gượng lâu như vậy chắc chắn sẽ mệt, giống như bảo vật tưởng là mất đi mà lại tìm được vậy.

Vân Thi Thi dùng sức ôm lấy cậu khoảng thời gian khẩn trương lúc nãy cô vẫn luôn không rơi nước mắt nhưng giờ phút này cô bỗng nhiên rất muốn khóc.

“Dịch Thần cảm ơn con!”

Trong thời khắc quan trọng nhất cậu đã chưa từng từ bỏ.

Mộ Dịch Thần vừa khóc vừa cười, cậu cảm thấy bản thân mình thật can đảm mới vừa rồi cậu cũng đã bị dọa không hề nhẹ.

Tay cậu vẫn còn run rẩy bởi vì thật sự cậu đã làm tốt rồi, lúc nãy kíp nổ đã chuẩn bị phát nổ.

Không ngờ ông trời vẫn còn chiếu cố cậu, lần này là cậu may mắn rồi.

Mộ Dịch Thần không cùng cô ôm ấp lâu nữa, cậu lập tức giúp cô tháo gỡ quả bom xuống và ném ra ngoài cửa sổ.

Vân Thi Thi đứng dậy có chút mơ hồ nói: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Mộ Dịch Thần nói: “Mẹ, bây giờ mẹ đi theo con, con nói cái gì mẹ làm cái đó.”

“Được… nhưng mà…”

Vân Thi Thi do dự nói: “Đây là du thuyền không khác gì là nhà tù trên biển, con làm như thế nào mang mẹ rời khỏi nơi này.”

Mộ Dịch Thần cong môi cười: “Cho nên con muốn lập tức đến khoang điều khiển.”

Dừng lại một chút cậu nói: “Mẹ, mẹ có sợ không?”

“Không sợ, có con ở đây mẹ cái gì cũng không sợ.”

Vân Thi Thi kiên định lắc lắc đầu.

Mộ Dịch Thần cười: “Vậy tốt rồi, mẹ đi theo con.”

Vân Thi Thi lập tức nâng làn váy đi theo, nhưng mà vừa bước ra khỏi chiếc lồng đã bị vướng lại, cô ngoái nhìn phát hiện làn váy đã bị thanh sắt quấn lấy.

Thật vướng víu.

Vân Thi Thi cắn chặt răng cũng không để ý đến hình tượng trực tiếp xé một mảng lớn trên váy, lộ ra một đôi chân dài.

Mộ Dịch Thần nắm lấy tay cô mở cửa ra nhưng không vội vàng đi ra.

Cậu quỳ gối trên boong tàu dán lỗ tai vào boong tàu, thông qua âm thanh phán đoán người ở gần đó.

Xuyên qua boong tàu, cậu phán đoán gần nơi này có bố trí người lập tức kéo Vân Thi Thi đi về phía bên phải.

Trên đường đi cậu đã hình dung ra sơ đồ con thuyền trong não, từ đó đại khái cậu biết rõ khoang điều khiển nằm ở đâu.

Đại đa số du thuyền đều có cấu trúc giống nhau, khoang điều khiển đa phần sẽ ở tầng thứ hai hoặc tầng thứ ba, mà vị trí hiện tại của bọn họ là ở dưới khoang điều khiển một tầng.

Mộ Dịch Thần sắp xếp cho Vân Thi Thi đứng ở một góc khuất còn bản thân thì đi trước mở đường, lúc nãy trên đường đi cậu đã tiện tay lấy đi súng từ trên người của những người nhân viên trên thuyền, súng này còn được lắp đặt hệ thống giảm thanh.

Lên đạn cho súng, cậu dựa vào cửa hành lang, khẩn trương đứng đó nghe được âm thanh có người đi xuống lầu.

Thông qua tiếng bước chân có thể phán đoán là hai người.

Cậu nín thở định thần đột nhiên nghĩ đến cái gì đó lập tức đem súng nhét vào thắt lưng.

Cho đến khi họ đến gần cậu lắc thân mình động tác nhanh nhẹn, dùng tốc độ nhanh như cắt ẩn nấp.

Hai thuyền viên bị hình ảnh quỷ dị đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, luống cuống rút súng ra, động tác của Mộ Dịch Thần càng nhanh hơn, đạp mạnh vào bề mặt bức tường, nhảy lên ngồi trên vai người đàn ông, hai tay tách ra bóp cằm và cổ của hắn, vặn chúng theo hướng ngược lại bẻ gãy cổ họng của hắn ta.
 
Chương 3339: Thay Đổi Bất Ngờ (80)


Một người khác vừa mới rút súng ra còn chưa kịp lên đạn đã bị Mộ Dịch Thần bắt lấy cổ tay, tay còn lại cậu đánh mạnh vào khuỷu tay hắn ta, trong chốc lát, cổ tay hắn ta lập tức bị bẻ cong một góc kì dị.

“A...!”

Hắn ta vừa muốn kêu lên liền bị Mộ Dịch Thần giữ lấy cằm, cậu hung ác bẻ cằm hắn ta xuống.

Vẻ mặt hắn hoảng sợ nhìn cậu, giống như nhìn thấy một con quái vật đáng thương.

Mộ Dịch Thần cũng không cho hắn ta có cơ hội giãy dụa, cậu nắm chặt lấy yết hầu của hắn, dùng sức bóp lấy khớp cổ họng kêu “răng rắc” một tiếng vỡ vụn.

Cậu đem hai cái xác kéo qua một bên giấu vào trong góc khuất, xử lý xong xuôi hiện trường cậu quay trở lại chỗ Vân Thi Thi.

"Mẹ, đi thôi!"

Cậu không định dùng súng bởi vì khi sử dụng súng thì hiện trường sẽ có máu chảy, cậu sợ mẹ nhìn thấy máu sẽ hãi, hơn nữa nếu cậu làm nơi này dính máu sợ rằng sẽ gây chú ý và lộ ra tung tích.

Theo lời của thuyền viên bự con nói thì vóc dáng cậu quá gầy và nhỏ bé, điều này là một nhược điểm nhưng cũng là ưu điểm.

Nếu đây là một cuộc chiến lớn thì cho dù sức lực của cậu có lớn đến đâu có lẽ cũng rất khó mà chống đỡ nổi nhiều người.

Nhưng mà với thân thể nhỏ bé như cậu mới có thể nhanh nhẹn giống như một con sói.

Cậu cẩn thận như một chú mèo, dọc đường đi sau khi giải quyết xong mấy tên thuyền viên cậu lại mang theo Vân Thi Thi đi về hướng khoang điều khiển.

Bên trong khoang điều khiển, phó thuyền đang ngồi trên ghế, lúc này một bóng người hình linh hoạt xuất hiện ngoài cửa, mở cửa khoang điều khiển ra, yên lặng không một tiếng động núp sau lưng hắn ta.

Truyền trưởng chưa kịp phản ứng lại đã bị ai đó đánh một cú vào đầu.

Mộ Dịch Thần lập tức đỡ thân hình sắp ngã của ông ta, con dao găm linh hoạt xoay tròn, người đàn ông đáng thương trên ghế chỉ cảm giác cổ họng mình chợt lạnh lẽo, sau đó một dòng máu nóng phun ra trên ghế, mùi máu tươi xông lên mũi.

Cậu giữ lại mạng sống của thuyền trưởng bởi, cậu nhóc lại dùng cách tương tự đột nhập vào phòng máy, để lại một thi thể đang ngã nhào trong khoang điều khiển.

Thuyền trưởng bị dọa đến chết khiếp, cuộn mình ở trong góc, lạnh run.

Mộ Dịch Thần lấy súng ra để ngay huyệt thái dương của ông ta, lạnh lùng dùng tiếng anh sứt sẹo của mình nói: “Muốn sống không?”

“Cầu xin cậu, đừng giết tôi.”

Thuyền trưởng hèn mọn cầu xin.

Mộ Dịch Thần đem họng súng dí sát thêm: “Nếu ông ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không giết ông.”

“Được, được, tôi đảm bảo sẽ nghe lời.”

Mộ Dịch Thần lấy còng tay ra, còng tay phải của ông ta ở một nơi cố định, ra lệnh nói: “Tắt chuông báo động.”

Đa số du thuyền đều có trang bị một ra-đa báo động, một khi trên thuyền có người đột nhập hoặc có một tàu thuyền tới gần hệ thống cảnh báo sẽ tự động bật.

Sở dĩ giữ lại mạng của thuyền trưởng đơn giản chỉ vì cậu không thích giết người, thuyền trường này nhìn như trói gà không chặt này gần như sẽ không tạo nguy hiểm gì cho cậu.

Quan trọng là cậu không biết lái du thuyền, nếu du thuyền không còn người lái sẽ gặp trường hợp không khống chế được, va phải đá ngầm thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Để không phát sinh chuyện gì cậu đã làm như vậy.

Thuyền trưởng gật gật đầu, không có chút do dự, con dao găm trong tay Mộ Dịch Thần đâm mạnh vào đùi của ông ta.

“A!”

Thuyền trưởng cắn răng kêu lên, Mộ Dịch Thần nắm lấy cổ áo ông ta, hừ lạnh nói: “Dựa vào lời của tôi mà làm.”

“Được, được.”

Thuyền trưởng đau đến mức hô hấp không lưu loát, lập tức nhấn cái nút, chỉ nghe tiếng “Đinh đinh đinh”, trên màn hình hiển thị “THE ALL CLEAR – Tất cả đã được loại bỏ".

“Tiếp tục lộ trình bình thường!”
 
Chương 3340: Thay Đổi Bất Ngờ (81)


“Tiếp tục lộ trình bình thường!”

“Được, tôi hiểu rồi...”

Mộ Dịch Thần kéo Vân Thi Thi vào khoang điều khiển, cậu khóa cửa lại nói: “Mẹ, trước mắt nơi này là an toàn nhất.”

Vân Thi Thi ngạc nhiên gật đầu, thi thể trong khoang điều khiển đã bị Mộ Dịch Thần xử lý sạch sẽ, đặc biệt khi nhìn thấy trên người con trai dính đầy máu, cô bỗng cảm thấy lo sợ đứng lên.

Cô không nghĩ sẽ nhìn thấy Mộ Dịch Thần giết người, nhưng cô hiểu rõ nếu như không phải Mộ Dịch Thần giải quyết những người này thì người bị giải quyết nhất định sẽ là bọn họ.

Trên thế giới này từ trước đến nay luôn là cá lớn nuốt cá bé.

Mộ Dịch Thần không biết cô đang suy nghĩ miên man chuyện gì, cậu sờ sợi dây chuyền trên cổ nhẹ nhàng ấn một nút trên đó định vị vị trí lập tức truyền sang chỗ Mỗ Nhã Triết.



Tại bến cảng, gió biển tạt vào mặt

Du thuyền của Cung Kiệt sớm đã chuẩn bị xuất phát.

Hai tiếng trước, anh ta lập tức chạy đến, anh ta vừa hay đang ở gần khu vực này do đó cũng coi như là đến kịp lúc.

Ngoài trang bị du thuyền võ trang ra anh ta còn mang thêm mười chiếc trực thăng cùng với hai chiếc tàu ngầm.

Tất nhiên cũng chuẩn bị đủ 30 triệu đô la Mỹ.

Nhưng mà 30 triệu đô la do Cung Kiệt chuẩn bị này cũng phải xem Dieter Rees có còn giữ được mạng chó để mà lấy tiền được hay không.

Thiết bị trong tay Mộ Nhã Triết nhận được tín hiệu, anh ta mở ra phát hiện Mộ Dịch Thần đã phát định vị đến, Mộ Nhã Triết kích động nói: “Có thể xuất phát rồi.”

Có lẽ Cung Kiệt đợi đã lâu nên vừa mới nghe Mộ Nhã Triết nói vậy khuôn mặt điển trai hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Đã nhận được tín hiệu rồi sao?”

“Ừm.”

Trước khi hai thằng nhóc kia xuất phát Hữu Hữu cùng Mộ Dịch Thần đều mang theo một vòng cổ, vòng cổ này là máy tự phát tín hiệu cũng có thể gửi định vị.

Cũng chính lúc này Mộ Dịch Thần mới nhận ra được hóa ra Hữu Hữu đã phát minh ra công nghệ khủng khiếp như vậy.

Ngụy trang dao găm thành thắt lưng, giấu tín máy thu phát tín hiệu thành vòng cổ, cấy ghép nano thông minh dưới da v...v...

Bình thường cậu chỉ nhìn thấy những công nghệ đen này trên tạp chí khoa học viễn tưởng, không ngờ Hữu Hữu đã đem chúng vận dụng thực tế.

“Xuất phát.”

Mộ Nhã Triết đem định vị truyền đến hệ thống trong kho hàng, dựa vào tuyến đường trên máy định vị chạy nhanh về phía mục tiêu.

Du thuyền võ trang của Cung Kiệt còn biến thái hơn cả du thuyền của của Dieter Rees. Chỗ biến thái của nó chính là nó là võ trang hạng nặng nhưng lại không ngừng tăng tốc.

Lúc Mộ Nhã Triết mới đặt chân lên chiếc du thuyền này đã bị khiếp sợ một hồi.

Cái gọi “du thuyền” này cũng là từ miệng Cung Kiệt nói ra.

Mỗi một người đàn ông, từ trước đến nay đều thích dùng những từ ngữ nhẹ nhàng để miêu tả những thứ nghịch thiên.

Nói là du thuyền nhưng trên thực tế nó là chiếc hàng không mẫu hạm thế hệ thứ 2 được phát triển từ mẫu hạm của Liên Xô.

Hàng không mẫu hạm!

Mộ Nhã Triết đã đủ ngạc nhiên rồi.

Phải biết rằng hiện nay tình hình quân sự phát triển nhưng mà chiếc mẫu hạm to lớn như vậy không phải quốc gia nào cũng có.

Cho dù một cường quốc như nước M thì cũng chưa có đến 10 chiếc mẫu hạm Nimitz siêu năng lượng hạt nhân ngoài ra còn thêm hai chiếc mẫu hạm siêu năng lượng hạt nhân, mười hai chiếc mẫu hạm tuần tra trên biển, hiện nay trở thành đương kim vô địch bá chủ trên biển của thế giới.

Rất nhiều quốc gia, đều không có mẫu hạm nào cũng không dám mơ tưởng đến việc có thể độc lập nghiên cứu phát triển một chiếc mẫu hạm.

Sở hữu mẫu hạm tức là có năng lực quân sự vũ trang lớn mạnh.

Nhưng mà đối với Cung Kiệt mà nói một chiếc tàu tương đương với một chiếc mẫu hạm siêu năng lượng hạt nhân này chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
 
Chương 3341: Thay Đổi Bất Ngờ (82)


Sở hữu mẫu hạm tức là có năng lực quân sự vũ trang lớn mạnh.

Nhưng mà đối với Cung Kiệt mà nói một chiếc tàu tương đương với một chiếc mẫu hạm siêu năng lượng hạt nhân này chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

Đó cũng là nguyên nhân người ta mà nghe đến tập đoàn Cụ Phong đã sợ mất mật.

Nếu như Cụ Phong xuất ra toàn lực, vậy thì tất cả trang bị lực lượng vũ trang của Cụ Phong có thể so sánh với thực lực bất kì nước nào trong 5 nước Hội đồng Bảo an Liên hợp quốc.

Mặc dù cách mục tiêu khoảng mấy trăm km nhưng đối với Cung Kiệt mà nói cũng không có gì đáng nhắc đến.

Nếu tăng tốc độ và không có chuyện ngoài ý muốn thì khoảng hơn 1 tiếng nữa có thể đuổi kịp chiếc du thuyền đó.

Dù sao chiếc mẫu hạm này của anh ta cũng là sử dụng siêu năng lượng hạt nhân.

So với năng lượng hạt nhân thì sức mạnh để phá vỡ con thuyền Dieter Rees thật sự vẫn chưa đủ.



Mộ Dịch Thần gửi xong định vị, cậu đứng dậy liếc thuyền trưởng một cái, nói với với Vân Thi Thi: “Mẹ, mẹ có thể giúp con cái này không?”

“Ừm?”

“Hiện tại con cần phải đi tìm Hữu Hữu, mẹ ở lại đây canh ông ta, không được cho ông ta giở trò.”

Vân Thi Thi nghe vậy sợ hãi nói: “Hữu Hữu… đã ở trên thuyền?”

“Dạ.”

Tiểu Dịch Thần gật đầu: “Con với em ấy cùng đến đây. Nhưng mà con sợ em ấy gặp nguy hiểm, nên con cần nhanh chóng đi cứu em ấy.”

Vân Thi Thi vội gật đầu: “Được, con đi nhanh đi.”

Mộ Dịch Thần lập tức đưa dao găm cùng súng lục cho cô, dặn dò: “Nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình. Nếu như ông ta dám giở trò gì thì mẹ cứ bắn ông ta cho ông ta nếm mùi lợi hãi.”

“Được.”

“Mẹ biết sử dụng súng không?”

Vân Thi Thi gật đầu: “Có, ở trong tổ kịch mẹ có học qua.”

“Được. Mẹ! Con tin tưởng mẹ.”

Mộ Dịch Thần nói xong liền rời đi.



Từ khoang điều khiển đến khoang khách quý có một đoạn rất xa gần tương đương khoảng cách từ đầu thuyền đến đuôi thuyền, lúc cậu rời đi cố tình khóa cửa khoang điều khiển lại.

Cửa sổ của khoang điều khiển đều là kính chống đạn cứ như vậy có thể đảm bảo được người ngoài đi vào.

Dù sao để mẹ một mình ở đây cậu vẫn không yên tâm.

Nhưng mà so với mẹ thì cậu càng lo lắng cho Hữu Hữu hơn, dù sao lão cáo già Dieter Rees là người có thủ đoạn tàn nhẫn không biết ông ta sẽ lấy thủ đoạn nào để đối phó Hữu Hữu đây.

Một đường đi đến tầng một vữa rồi đi trên hành lang, bất ngờ không kịp phòng bị nên đụng phải ba người thủy thủ tuần tra, Mộ Dịch Thần hoảng sợ một chút nhưng ngay lập tức đã tránh đi.

Ba người thủy thủ kia chưa kịp nhìn rõ chỉ cảm giác có một bóng dáng từ trước mặt của họ biến mất, bọn họ nhìn nhau sợ hãi giơ súng lên đạn, dựa sát vào vách tường đi về phía cửa hành lang, một người quay người lại chăm chú nhìn nhưng vẫn không thấy ai.

"Người đâu?"

Ba người không hiểu gì hết, bỗng nhiên Mộ Dịch Thần xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ, hai tay cậu nắm chặt lấy khung cửa của thuyền, hai chân lưu loát đạp thẳng vào mặt của hai người phía trước.

Hai người theo tiếng đạp của Mộ Dịch Thần mà ngã xuống.

Còn lại một người căng thẳng nâng cánh tay lên, đang muốn nổ súng nhưng Mộ Dịch Thần căn bản đã không cho hắn ta cơ hội nổ súng, hai chân kẹp lấy cổ của hắn ta, xoay người một cái đã làm hắn ta ngã trên sàn.

Cậu nắm tay hắn ta đoạt lấy súng trong tay hắn “Đoàng” một tiếng, chuẩn xác bắn vào đầu người đàn ông đang chuẩn bị đánh lén phía sau cậu.

Uy lực của viên đạt thật sự là không thể khinh thường.

Nhất là ở khoảng cách gần mà nổ súng, khi nhắm trúng đầu đầu nhất định sẽ nổ tung.

Máu tươi bắn tung tóe lên người cậu, cậu lập tức nhảy lên nhanh chóng đưa tay súng lên “Bang bang” hai tiếng, mỗi người còn lại một viên đạn.
 
Chương 3342: Thay Đổi Bất Ngờ (83)


Máu tươi bắn lên cả người, cậu lập tức xoay người nhảy lên, nhanh chóng lên đạn súng trong tay, “Đùng đùng” hai tiếng, hai người còn lại mỗi người ăn một viên đạn.

Tên trúng đạn ngay ngực vẫn còn giãy dụa, Mộ Dịch Thần đi đến đạp cổ hắn, tay phải cậu giữ cằm bẻ gãy cổ hắn.

Ném ba người xuống biển, cậu mau chóng dọn sạch mặt đất.

Đi ngang qua phòng tiệc, cậu nhìn thấy đại sảnh sáng trưng, nhìn qua cửa sổ, cậu thấy có rất nhiều người ăn mặc chỉnh tề.

Cái gì đây?

Mộ Dịch Thần nghi ngờ bám vào cửa sổ nhìn.

Khách mời tụ tập đông đúc, kỳ lạ là ai nấy đều đeo chiếc mặt nạ nửa mặt, vừa vặn che đi đôi mắt, trông vô cùng kỳ dị.

Tất cả mọi người quay quanh sân khấu, cực kỳ hưng phấn.

Bên trong mở nhạc du dương, các khách mời trò chuyện vui vẻ với nhau, nhìn giống như một bữa tiệc bình thường.

Thế nhưng, Mộ Dịch Thần vẫn nhìn ra sự bất thường.

MC đứng trên sân khấu, bức màn màu đỏ phía sau chậm rãi nâng lên.

“Tiếp theo, chúng ta sẽ đấu giá tác phẩm thứ ba, có tên là “Minh châu trên biển”! Giá khởi điểm năm trăm ngàn đô!”

Bức màn màu đỏ chậm rãi nâng lên, để lộ ra một chiếc lồng sắt hình chữ nhật.

Màn đỏ nâng lên thật chậm.

Đột nhiên nhạc dừng lại, vì vậy âm thanh kỳ lạ sau bức màn càng rõ hơn.

Đó là tiếng người giãy dụa, không ngừng va chạm vào chiếc lồng sắt.

Mộ Dịch Thần kinh ngạc mở to mắt, không phải vì bữa tiệc bất bình thường này mà là vì trong chiếc lồng có một người phụ nữ bị trói tay chân.

Người phụ nữ bị trói chặt chân tay, trên mặt cũng đeo chiếc mặt nạ giống mọi người, cô ấy bị băng dán màu đen che kín miệng!

Tất nhiên cô đã khôi phục ý thức, nhận ra mình đang bị trói chặt thì cực kỳ sợ hãi, không ngừng giãy dụa!

Mặc dù không nhìn rõ gương mặt cũng không nghe được giọng nói nhưng mặt nạ chỉ che khuất đôi mắt, dựa vào chiếc mũi tinh xảo kia không khó nhìn ra được cô gái này xinh đẹp thế nào.

Mái tóc vàng óng, làn da trắng nõn, vừa nhìn đã biết cô ấy là người Châu u.

“Mọi người thấy rõ không, tác phẩm này khá đẹp đấy! Giá khởi điểm là năm trăm ngàn đô, ai trả giá cao nhất sẽ có được!”

Cô gái nghe những lời MC nói liền run rẩy kinh sợ.

Mọi người nín thở theo dõi, thỉnh thoảng có tiếng bàn luận khe khẽ trong đám người.

“Đây là bảo vật đó!”

“Năm trăm ngàn đô không hề cao chút nào!”

“Tôi muốn có!”

Lập tức có người giơ bảng: “Một triệu đô!”

MC lên tiếng: “Được, vị tiên sinh số mười, một triệu đô lần một!”

Lập tức có một quý bà giơ bảng: “Hai triệu!”

Khuôn mặt MC vui vẻ: “Phu nhân số hai mươi bốn, hai triệu lần thứ nhất!”

“Năm triệu!”

Cả đám người hít một hơi thật sâu!

Khoảng cách quá xa, mọi người đều khẩn trương.

Mộ Dịch Thần không biết những người ở đây có thân phận gì, có lẽ đều là những người giàu có.

MC hô lên: “Vị tiên sinh số năm mươi, năm triệu lần thứ nhất!”

“Năm triệu lần thứ hai!”

“Không có ai ra giá nữa sao?”

MC lắc đầu: “Thật là đáng tiếc! Đây là một bảo vật.”

Hắn đi đến trước lồng sắt, mở cửa lồng chậm rãi tháo mặt nạ của cô gái xuống.

Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ lộ ra trước mắt mọi người!
 
Chương 3343: Thay Đổi Bất Ngờ (84)


Cô đang mở to mắt cực kỳ kinh hoảng, cặp mi cong dài không ngừng run rẩy, cô liên tục lắc đầu giống như đang cầu xin, nước mắt chảy thành giọt, trông rất đáng thương!

“Mười triệu đô!”

Có người tiếp tục giơ bảng tham gia cạnh tranh!

MC không vội, hắn ra vẻ thần bí nói: “Mọi người cso từng nghe giọng nói như chim hoàng oanh chưa?”

Hắn dứt lời lập tức tháo băng dán trên miệng cô gái, cô cầu xin: “Please... No...”

“Trời ạ!”

Có không ít người lộ vẻ mặt say mê.

“Giọng cô ấy ngọt ngào như chim hoàng oanh vậy!”

“Ha Ha! Tôi thích cái giọng ngọt ngào của cô ấy!”

“Hai mươi triệu đô!

...

Buổi bán đấu giá cực kỳ sôi nổi.

Mộ Dịch Thần cảm thấy không tưởng tượng nổi.

Đang làm gì đây?

Bán đấu giá con người ư?

Quả thật là không coi pháp luật ra gì!

Cậu nhìn cô gái ăn mặc xinh đẹp kia, chợt hiểu ra vì sao lúc đó mẹ cậu lại được mặc đẹp như vậy!

Chẳng lẽ…

Cậu giật mình… Mẹ cậu cũng là “Sản phẩm bán đấu giá”?

Lúc trước Hữu Hữu từng nói, Dieter Rees là trùm xã hội đen, hắn có một mạng lưới internet chuyên thực hiện các giao dịch ngầm.

Thứ họ giao dịch không phải hàng bình thường mà là con người!

Đột nhiên cậu có hơi sợ hãi!

Không biết nếu cậu và Hữu Hữu đến chậm một bước mẹ cậu sẽ ra sao?

Chẳng lẽ cũng bị đem ra bán đấu giá giống cô gái này?

Cuối cùng, cô gái xinh đẹp này bị một lão già hơn năm mươi tuổi mua với giá “Năm mươi triệu đô”.

Cô gái bị đưa vào thùng, không biết đem đi đâu.

Tên MC trở lại sân khấu, bức màn đỏ hạ xuống, hắn nâng chiếc ly chân dài lên uống cạn, sau đó nói: “Tiếp theo là tác phẩm cuối cùng của đêm nay “Vân Sơn Ý Thơ” mời mọi người chiêm ngưỡng!

Vân Sơn Ý Thơ…

Tim Tiểu Dịch Thần đập dồn dập, chỉ cần nghe tên đã có thể đoán được, tác phẩm cuối cùng này chính là mẹ cậu!

MC nói khẽ vào tai cô gái bên cạnh hắn, cô ta lập tức rời đi.

Cậu biết chắc cô ta sẽ đến chỗ giam mẹ cậu.

Chỉ là, Vân Thi Thi đã không còn ở đó!

Cậu không biết cô ta đi đường nào, nhà giam trên du thuyền thông ra bốn hướng, cậu không đoán được hướng cô ta đi.

Không được, cậu phải nhanh chóng cứu Hữu Hữu ra, nếu còn kéo dài hậu quả sẽ không thể tưởng tượng.

“Ai đó?”

Cách đó không xa, một tiếng quát của người đàn ông truyền đến.

Mộ Dịch Thần quay đầu nhìn người đàn ông, mỉm cười nói: “Đi ngang qua, đi ngang qua thôi.”

“Đi ngang qua hả?”

Cậu nói tiếng trung nên nhất thời họ chưa hiểu, cho đến khi cậu nhảy xuống khỏi cửa sổ, họ mới thấy toàn thân cậu dính máu, cười nham hiểm.

“Cậu…”

Mấy gã đàn ông vẫn chưa kịp phản ứng, Tiểu Dịch Thần đã rút dao ra, một vòng ánh sáng bạc lóe lên…

Vài giây sau, mấy thi thể người ngã xuống đất, còn chưa kịp nhắm mắt đã trút hơi thở cuối cùng.

Cậu lau sạch máu trên dao, cất vào mặt thắt lưng rồi rời đi.
 
Chương 3344: Thay Đổi Bất Ngờ (85)


Bên trong khoang điều khiển, Vân Thi Thi đổ đầy mồ hôi lạnh, cô nắm chặt súng trong tay.

Cô nhìn chằm chằm mỗi một cử động của thuyền trưởng, lòng đầy sự cảnh giác.

Thuyền trưởng làm bộ bình tĩnh lái thuyền nhưng không ngừng liếc mắt đánh giá cô, hắn thử vươn tay thăm dò, tùy tiện chạm vào mấy nút, bàn điều khiển lập tức sáng đèn.

Vân Thi Thi đứng yên, cô nhớ rõ có một nút dùng để báo động.

Tiểu Dịch Thần nói chỉ cần hắn không bấm nút đó thì không sao.

Vậy nên, cô vẫn cảnh giác theo dõi từng động tác của hắn nhưng cô không hề biết, muốn khởi động chức năng báo động không phải có mỗi cách ấn nút đó, mà khi ấn giữ bất kì nút nào còi báo động cũng sẽ kêu.

Tiếng “Soạt soạt” vang lên, không biết hắn ấn vào nút nào mà cần báo động chậm rãi trượt xuống!

Phút chốc, tiếng cảnh báo vang khắp khoang thuyền, Vân Thi Thi nghe thấy tiếng báo động, cô nhìn lại thì cần gạt đã trượt xuống dưới!

Tiểu Dịch Thần đi được nửa đường liền nghe thấy tiếng báo, cậu nhíu chặt mày.

Vân Thi Thi thở gấp, cô hỏi hắn: “Anh đã động tay động chân cái gì rồi?”

Thuyền trưởng vẫn ra vẻ bình thản lái thuyền, cô cắn răng, liều lĩnh đẩy cần gạt lên nhưng hiển nhiên nó đã bị khóa lại, không đẩy lên được.

Dù cô có dùng sức cỡ nào thì cần gạt vẫn ở yên chỗ cũ!

Vân Thi Thi chĩa súng, nhắm ngay mi tâm hắn ra lệnh: “Tôi lệnh cho anh tắt báo động ngay!”

Thuyền trưởng bất động như cũ, hắn ung dung thản nhiên, giống như đoán rằng cô không dám nổ súng.

Chỉ cần động não liền biết, cô không thể lái, ở đây chỉ còn mình hắn, nếu muốn con thuyền tiếp tục chạy chỉ có thể dựa vào hắn.

Hắn mà chết, mọi người trên thuyền coi như xong.

Vân Thi Thi thấy không uy hiếp được hắn, cô hừ lạnh: “Anh nghĩ tôi không dám nổ súng ư?”

Cô lên đạn, chạm vào cò súng, hắn liếc mắt, tay quơ mạnh một cái, súng của cô rơi xuống đất, hắn nhấc chân đá, cô không kịp phòng bị nên ngã trên mặt đất.

Ngực đau nhói, súng nằm cách đó không xa, cô chồm dậy định nhặt súng.

Tên thuyền trưởng tàn nhẫn giẫm lên tay cô, Vân Thi Thi đau đớn hô một tiếng, mặt đỏ cả lên!

Một tay hắn bị còng lại, tay kia vẫn hoạt động bình thường, hắn nhanh chóng dùng tay có thể hoạt động nhặt súng!

Với tình hình trước mắt, nếu hắn nhặt được súng thì có thể thay đổi cục diện!

Còn cô nhất định sẽ chết dưới tay người đàn ông này!

Không thể được!

Sao cô có thể để hắn đạt được ý đồ!

Mộ Dịch Thần tin tưởng giao nơi này cho cô, sao cô có thể làm cậu thất vọng được?

Không biết Vân Thi Thi lấy đâu ra sức, cô ôm lấy chân hắn cắn mạnh.

Dường như dồn toàn bộ sức lực vào đó!

Tên thuyền trưởng đau đớn duỗi chân theo bản năng, hắn đạp cô lăn một vòng, hình như vai cô bị trật vì một đá này, cô nén đau, mặt đổ đầy mồ hôi lạnh ngồi dậy, cô nhào đến nắm chặt súng.

Lấy được rồi!

Cô mừng rỡ, nhanh chóng né qua một bên, cô giữ chặt súng, đứng dậy dùng dao đâm vào đùi hắn một nhát!

Dường như cô đã dùng hết sức lực còn lại của mình.

“A…!”

Tên thuyền trưởng đau đớn gào một tiếng thảm thiết!
 
Chương 3345: Thay Đổi Bất Ngờ (86)


Thuyền trưởng đau quá, hét lên thất thanh!

Vân Thi Thi hung hăng chùi đi vết máu bắn lên mặt, đứng dậy, đem dao kề vào cổ hắn, gằn từng chữ một bằng tiếng Anh: “Tôi cảnh cáo anh, đừng hòng dùng thủ đoạn đùa giỡn! Tắt báo động ngay!”

Thuyền trưởng đau đến mức mắt long lên đỏ ngầu, cùng lúc quát vào mặt Vân Thi Thi bằng giọng khản đặc: “Có bản lĩnh thì cô giết ta đi!”

“Thật sự anh không sợ chết ư?”

Vân Thi Thi nghiến răng, đè dao vào sâu một chút, lưỡi dao bén ngót nhanh chóng cứa vào lớp da ngoài, máu chảy thành dòng!

Thuyền trưởng trợn mắt há mồm thất kinh, lúc này, hắn chưa cảm thấy đau đớn, nhưng khi máu thấm vào cổ áo, hắn liền nhận ra ngay, cô đúng là dám xuống tay mà!

Hắn nghiến răng, phản kháng một lúc, cho đến khi Vân Thi Thi giơ lên con dao găm lần thứ hai. Hắn lập tức cắn chặt răng, nhấn vào một cái nút, đưa cần gạt trở về chỗ cũ!

Tiếng báo động lập tức tắt ngóm.

Tiểu Dịch Thần đứng lặng yên một chỗ thật lâu. Vốn dĩ, cậu lo lắng cho Vân Thi Thi, muốn trở lại khoang lái để xem xét tình hình, nhưng khi tiếng báo động đã tắt, cậu liền hiểu ra mẹ đã bình an vô sự rồi.

Đây là tín hiệu an toàn mà mẹ cậu muốn báo cho cậu biết!

Mộ Dịch Thần không dám do dự nữa, chạy về hướng khoang khách VIP.



Dieter Rees nghe tiếng chuông báo động, liền bật dậy, đi đến mở cửa ra, nhìn quanh bốn phía.

Lão chộp lấy một tên thủy thủ đang gác cửa, gặng hỏi: “Có chuyện gì thế hả?”

“Không… không biết…”

“Đi kiểm tra tình hình mau!”

Dieter Rees trở lại khoang khách VIP, suy đi nghĩ lại, đều cảm thấy tình hình này không ổn.

Hữu Hữu ngồi trên ghế sofa, hai tay bị còng vào tay ghế, không thể nhúc nhích. Khi nghe được tiếng báo động, cậu cũng cảm thấy kỳ lạ, hơi nghi ngờ.

Sao lại thế này?

Chẳng lẽ mẹ và Tiểu Dịch Thần xảy ra chuyện gì sao?

Cậu có chút lo lắng không yên, Dieter đi đến trước mặt cậu, nắm cổ áo lên, hỏi: “Cậu dám bày trò đùa giỡn tôi, tôi nhất định lấy mạng cậu!”

“Dieter Rees, ông không đùa đó chứ?”

Hữu Hữu đối mặt với lão, không hề hoảng hốt mà lạnh lùng nói: “Bọn tôi là hai đứa nhóc, thêm mẹ tôi, tổng cộng là ba người, toàn phụ nữ và trẻ em, có gì mà thủ đoạn đùa giỡn chứ?!”

“Tôi vẫn luôn nghĩ mãi về vấn đề này! Các cậu là hai thằng nhóc mà dám lên thuyền của tôi, chính tôi còn không tưởng tượng nổi!”

“Trên người tôi không mang vũ khí, như thế mà có thể uy hiếp ông được sao?”

Ngừng lại một chút, Hữu Hữu thản nhiên nói tiếp: “Dieter Rees, tôi thực không nghĩ tới, ông nhát gan như vậy sao?”

Lời nói vu vơ khiêu khích của cậu làm Dieter Rees điên tiết, giơ tay lên đấm cậu một cú trời giáng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Hữu bị bàn tay to lớn kia thụi thật đau. Lão vừa định xuống tay tiếp thì cửa mở ra, tên thủ hạ hoảng hốt la lên.

“Ông chủ! Không xong rồi, không thấy người đâu!”

Dieter Rees lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn: “Nghĩa là sao?”

“Màn cuối của buổi đấu giá… người không thấy đâu!”

Dieter trừng mắt giận dữ: “Không thấy? Làm sao mà không thấy được?”

“Bọn em phái người xuống phòng giam, chỉ thấy mấy cái xác, người ông chủ muốn đã biến mất!”

“Không thể nào!”

Dieter giận dữ hét lớn.

“Sao có thể?”

Lão đã cho mấy tên thủ hạ lực lưỡng thiện chiến canh gác, cùng hai ổ khóa, trong đó một khóa trang bị chức năng liên kết, một khi còng tay trên tay Vân Thi Thi mở ra thì sẽ kích hoạt quả bom.

Có chạy đằng trời!
 
Chương 3346: Thay Đổi Bất Ngờ (87)


Như thế nào mà người không thấy?

“Ổ khóa của phòng giam bị mở tung. Trong phòng giam, phát hiện còng tay bị bỏ lại cùng quả bom bị gỡ…”

Bom!?

Hữu Hữu nghe mấy lời đó liền biến sắc, lòng hoảng sợ!

Lão Dieter Rees này giở thủ đoạn tàn độc như thế ư? Trói mẹ vào một quả bom?

Nhưng nghe gã kia báo là bom đã bị gỡ, chắc Tiểu Dịch Thần đã giải trừ, lòng cậu lúc này mới nhẹ nhõm!

Dieter Rees không tin nổi, bước đến trước mặt tên thủ hạ, mặt bừng bừng lửa giận: “Ngươi nói cái gì?! Đừng nói với ta là một thằng nhóc tám tuổi có thể gỡ được bom chứ!”

Lão đang nói bỗng dừng lại, nhớ đến tiếng báo động liền hung hăng phản ứng, lập tức quát: “Đến khoang điều khiển kiểm tra xem!”

“Vâng… vâng ạ…”

Gã kia sợ đến mức ù té chạy.

Dieter Rees quay lại phòng, đến chỗ Hữu Hữu, chộp lấy cậu quăng xuống, một bước đè lên ngực cậu, nghiến thật lực.

“Đồ quỷ nhỏ! Tôi chỉ biết, đám các cậu xông vào du thuyền của tôi, lai lịch chắc chắn không đơn giản! Quả nhiên, tôi đã khinh thường các cậu, nhưng có bản lĩnh như thế thật sao?”

Ngực Hữu Hữu bị lão đạp, thở ra khó khăn, mặt mũi cậu đỏ bừng, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra.

Cậu nghiến chặt răng, trên gương mặt trắng nõn ửng lên màu xanh, đỏ, cặp mắt vằn lên những tia máu.

Có vẻ Dieter Rees vẫn còn chưa thỏa cơn giận, lại đấm cho cậu một cú nữa!

Sức mạnh của người lớn, trẻ con khó có thể chịu được!

Hữu Hữu thân thể yếu ớt, cơ bản không thể chịu được cú đấm thứ hai, vì thế, khi giáng cú tiếp theo, đầu óc cậu đã choáng váng rồi!

Ánh mắt cậu đờ đẫn, một dòng nhớp nháp từ mũi chảy xuống, cậu nâng tay lên chùi đi rồi cười lạnh một tiếng: “Dieter Rees, ông thua rồi.”

Dieter Rees hung dữ trừng mắt nhìn cậu: “Im miệng! Con sâu con đáng thương, chết đến nơi rồi mà còn kiêu ngạo thế sao? Có tin tôi bóp chết cậu không?”

Sau lưng, cửa khoang liền bị người nào đó đá văng!

Dieter Rees kinh ngạc quay người lại, lão còn chưa kịp nhận ra tiếng âm thanh như chẻ tre kia phát ra từ bàn tay của ai, chỉ nghe một tiếng “bốp”, hai tên thủ hạ do Dieter Rees lệnh đi khoang điều khiển xem xét tình hình bị Tiểu Dịch Thần bất ngờ đạp lên, tiến vào trong.

Dieter tập trung nhìn thì thấy hai gã đó đã ngừng thở, nằm xụi lơ trên mặt đất, chết thật rồi!

“Hữu Hữu!”

Tiểu Dịch Thần thấy Hữu Hữu ngã sóng soài trên mặt đất, cổ áo bết đầy máu, mắt đỏ ngầu lên, rút súng ra, định lên đạn thì Dieter Rees nhanh chóng chuồn đi.

“Pằng pằng” hai tiếng súng vang lên!

Một phát nhắm vào bắp đùi của Dieter Rees, xuyên qua thịt da.

Còn một phát kia nhắm vào còng tay, viên đạn bay chính xác làm đứt xiềng xích, Hữu Hữu liền được thả!

Khẩu súng lục đã hết đạn.

Tiểu Dịch Thần vứt súng sang một bên, vụt đến ôm Hữu Hữu, xem xét tình trạng thương tích của em trai.

“Thế nào?”

Hữu Hữu mệt mỏi nhếch mép cười, cố an ủi anh: “Em…em không sao…”

“Không sao à?”

Như thế nào mới là không sao?

Máu chảy ra nhiều như vậy!

Tiểu Dịch Thần đau lòng, hai tay run rẩy đứng dậy.

Cậu buồn bã ôm lấy vai Hữu Hữu, giọng nghẹn ngào: “Thực xin lỗi, anh tới chậm rồi…”

Bỗng phía sau vang lên tiếng bước chân lảo đảo.

Tiểu Dịch Thần quay phắt đầu nhìn lại, trên chân Dieter Rees có giắt vũ khí, cũng không biết từ khi nào, lão liền bổ nhào vào lưng cậu, tay cầm một thanh mã tấu, nhắm vào Tiểu Dịch Thần mà chém!
 
Chương 3347: Thay Đổi Bất Ngờ (88)


Tiểu Dịch Thần quay phắt đầu nhìn lại, trên chân lão có giắt vũ khí, cũng không biết từ khi nào, lão liền bổ nhào vào lưng cậu, tay cầm một thanh mã tấu, nhắm vào Tiểu Dịch Thần mà chém!

“Cẩn thận!”

Hữu Hữu không biết lấy đâu ra sức lực, nhanh chóng gạt anh trai qua bên. Vừa thấy thanh mã tấu đi đến, định chém vào cổ Tiểu Dịch Thần, Hữu Hữu liền theo bản năng vươn mình ra chắn.

Chỉ nghe thấy một âm thanh chát chúa vang lên.

Sợi dây chuyền thạch anh tím trên cổ tay Hữu Hữu vừa mới chặn được lưỡi đao bén ngót. Nhưng cũng vì thế mà sợi dây cũng bị đứt mất, tiếng leng keng của thạch anh tím rơi vung vãi trên sàn.

“A… sợi dây chuyền…”

Mắt Hữu Hữu thoáng vẻ bối rối.

Mặc dù là mới vừa rồi, cậu bị Dieter hiếp đáp nhưng cũng không biểu lộ sự hốt hoảng, nhưng khi thấy sợi dây chuyền bị đứt, trong nháy mắt, cậu liền cảm thấy bất lực và rối bời, nhoài người ra nhặt cách mảnh thạch anh vỡ.

Thạch anh tím rơi xuống sàn.

Đây là thứ Tiểu Dịch Thần đưa cho cậu!

Hai anh em mỗi người một sợi, nhưng cậu đã làm đứt mất rồi!

Ngay lúc này, cậu chỉ nghĩ đến sợi dây chuyền, không còn tâm trí lo đến chuyện khác.

Tiểu Dịch Thần thấy sợi dây chuyền bị chém đứt, mắt cậu tràn ngập phẫn nộ, liền nhanh chóng đứng dậy, đoạt lấy thanh mã tấu trong tay Dieter Rees, đưa lưỡi đao chém vào đùi lão, chặt đứt kinh mạch một cách chuẩn xác!

“Á…”

Dieter Rees cắn chặt răng, thở hắt ra một tiếng rên đau đớn, lão lại nhanh chóng đứng dậy. Mộ Dịch Thần đứng lên, hung hăng đá vào ngực lão một phát.

“Rầm” một tiếng, lão lảo đảo khụy gối xuống sàn.

"Dieter Rees!"

Tiểu Dịch Thần nghiến răng hét, nắm lấy cổ áo hắn, giơ nắm đấm lên, định cho lão một đấm thật đau!

Dieter thình lình vươn tay, hai bàn tay nắm chặt, hai cây kim châm vừa lớn vừa dài kẹp giữa các ngón, nhắm vào bụng của Tiểu Dịch Thần mà đâm tới!

Mộ Dịch Thần nhanh tay nhanh mắt kịp chộp lấy hai tay lão nhưng vẫn chậm một bước, một cây kim châm đâm mạnh vào bụng cậu.

“Ối…”

Thân mình Mộ Dịch Thần hơi loạng choạng vì mũi châm đâm vào đau đến nỗi cậu theo bản năng gập người lại, Dieter Rees nắm lấy thời cơ, hung hãn đấm cậu, cơ thể Tiểu Dịch Thần nhất thời như tờ giấy mỏng, bay dạt ra vài thước, ngã xuống sàn không dậy nổi.

Dieter Rees chậm rãi đứng dậy, bước từng bước một về phía cậu.

Tiểu Dịch Thần khó khăn đứng dậy, che lấy mau tươi không ngừng chảy ra từ bụng, quắc mắt nhìn hắn!

Cậu nhìn lão nhặt từ mặt đất thanh mã tấu, bay vụt tới chỗ cậu!

“Đi chết đi!”

Dieter Rees hét lớn một tiếng, nhưng vừa mới giơ tay lên thì từ phía sau, Hữu Hữu nâng một bình hoa trên tay, dùng hết sức đập vào gáy lão!

“Ầm” một tiếng!

Chiếc bình hoa vừa vỡ vụn.

Dieter Rees toàn thân sụp xuống, tay buông thõng, thanh mã tấu rơi xuống đất, Mộ Dịch Thần lập tức đưa chân kéo thanh mã tấu lại gần, cầm chặt trong tay.

Tiếp theo, cậu liền thấy lão ngã sụp xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Hữu Hữu đứng dậy, đi đến trước mặt Tiểu Dịch Thần, đưa tay ra chạm lấy cậu.

“Xem ra, anh không phải cái gì cũng làm được, không có em là không xong rồi!”

Mộ Dịch Thần nhìn cậu, cả hai nhoẻn miệng cười, rồi nói: “Ừ, anh không thể không có em, Hữu Hữu.”

Cậu em chìa tay ra, hai cậu nhóc liền nắm chặt tay nhau.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top