Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu
Chương 160


Chưa đến gần, thấy Tăng A Ngưu đang nói chuyện với một cô gái xinh đẹp, Tiết Cầm còn chưa kịp nói đó chính là Tống Duệ Nguyệt thì Trần Ý đã lớn tiếng la lên:

"Đội trưởng, ông phải phân xử công bằng, chúng tôi là thanh niên trí thức hưởng ứng lời kêu gọi của lãnh tụ xuống nông thôn hỗ trợ xây đựng nông thôn nhưng Tống trí thức luôn làm đặc biệt, chỉ biết hưởng thụ, loại người này chính là một hạt sạn trong đội ngũ thanh niên trí thức chúng tôi, ảnh hưởng cực kỳ xấu, chúng tôi phải lôi cô ta ra, phê bình nghiêm khắc hành vi không cầu tiến, phá hoại sự đoàn kết của thanh niên trí thức này."

Tống - Hạt sạn - Duệ Nguyệt:...

Chậc, hóa ra kẻ xui xẻo là mình à!

Tằng A Ngưu:... Cô có biết chính chủ đang ở đây không vậy?

"Trần tri thức, cô lại định làm loạn gì đây? Cũng không làm việc nữa à? Hôm nay còn kiếm điểm công, không? Cuối năm còn muốn chia lương thực không?"

Tằng A Ngưu thực sự phát chán những thanh niên trí thức, đặc biệt là Trần Ý cầm đầu này, chính là một kẻ thích gây chuyện, không phải hôm nay phê bình người này thì ngày mai lại chỉ trích người kia, động một tí là đe dọa sẽ đến công xã đòi nói chuyện, loại người này mới thực sự là hạt sạn làm hỏng cả nồi canh.

Trần Ý bây giờ không quan tâm đến nhiều như vậy, cô ta chỉ cảm thấy mình bây giò rất oai phong, đi tại đều lơ lửng.

"Đội trưởng, chúng tôi không phải đang làm loạn, mà là đang nóim chuyện chính sự, nói lý lẽ với anh."

Tiết Cầm tiếc nhìn Tống Duệ Nguyệt đang khoanh tay trước ngực, cười tủm tim, không hiểu sao trong lòng tại dâng tên một dự cảm không lành.

Thẩm Giai Giai không biết sự tợi hại của Tống Duệ Nguyệt, chỉ nhớ mãi chuyện hôm qua không chiếm được tiện nghi của Tống Duệ Nguyệt, còn bị cô mia mai một trận!

Vì vậy, cô ta kéo Trần Ý lại, nhắc nhở: "Chị Trần Ý, cô ta chính là Tống Duệ Nguyệt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-160.html.]

Trần Ý: … Chết tiệt, sao không nói sớm?

"Trần tri thức? Cô nói cho tôi biết, chuyện chính sự gì, nói lý lẽ gì? Tôi có đào mộ tổ tiên nhà cô hay cướp chồng cô không? Cô còn chưa biết tôi, đã khiến cô nóng lòng muốn đến làm phiền tôi như vậy?"

Tống Duệ Nguyệt vừa cười vừa không cười nhìn Trần Ý, giọng điệu lạnh lùng hỏi.

Thẩm Giai Giai: Xì! Thật… thật làn nhẫn!

Tằng A Ngưu: … Tôi đã nói rồi, Tống trí thức ra tay làn nhẫn, miệng còn độc.

Tiết Cầm: … Trần Ý sắp xong rồi.

Những thanh niên trí thức khác: Ồ, đột nhiên thấy cô gái này không chỉ xinh đẹp mà còn rất ngầu là sao?Trần Ý tức muốn chết, cô ta không ngờ rằng mình cũng có một ngày xuất sư bất lợi."Cô… cô nói bậy, tôi còn chưa biết cô, tại sao phải làm phiền cô?"

Tống Duệ Nguyệt cũng tỏ vẻ nghi hoặc: "Đúng vậy, cô còn chưa biết tôi, tại sao phải làm phiền tôi?"Trần Ý:??? Sao lời này lại quay lại rồi?Hơn nữa, tại sao cô lại không hề hoảng sợ? Chẳng lẽ không sợ bị đưa đến công xã để cải tạo tư tưởng sao?

"Tôi là đội trưởng của viện thanh niên trí thức, là người đứng đầu thanh niên trí thức của đại đội chúng ta. Phát hiện ra hôm qua cô không đi làm, hôm nay lại không đi làm, đương nhiên có trách nhiệm và nghĩa vụ giám sát, phê bình, giáo dục cô, huống hồ, hành vi này của cô chẳng phải là đang làm đặc biệt sao? Tôi nói có sai không?"

DTV

Tống Duệ Nguyệt cười, vẻ mặt tò mò nhìn Tằng A Ngưu nói: "Đội trưởng, viện thanh niên trí thức còn có đội trưởng à? Quan này lớn lắm sao? Nhìn cô ấy có vẻ giỏi lắm, tôi tưởng là Thiên Vương lão tử đến rồi!"

Nói xong, lại quay sang phun về phía Trần Ý: "Cô nói tôi làm đặc biệt, vậy tôi còn muốn tố cáo cô làm quan liêu nữa, thế nào, làm một đội trưởng bé tí, đã tưởng mình có thể lên trời rồi à! Đội trưởng quản cả một ngôi thôn lớn như vậy, cũng không thấy khoa trương như cô, cô muốn làm quan đến phát điên rồi sao?"

Trần Ý: … Mẹ kiếp, cái miệng người này sao lại nói hay như vậy? Cô ta lại không thể phản bác được một lời nào, a a a, tức c.h.ế.t mất.
 
Chương 161


"Cô đừng có nói linh tinh, tôi chưa bao giờ thấy mình là quan gì cả, cô cũng chỉ là thanh niên trí thức xuống nông thôn như nhau, tại sao cô không làm việc? Chúng tôi phải làm việc quần quật trên đồng ruộng?"

Tống Duệ Nguyệt nhướng mày, lần này trực tiếp cười phá lên: "Ồ, cuối cùng cũng nói ra được lời trong, lòng rồi à! Không phải do cô mất cân bằng tâm lý sao, cô cũng có thể không làm mà, đúng không?

Đội trưởng?" Tầng A Ngưu:... Trước mặt vị tổ tông này, ông đám nói không sao?

"Nhưng, nếu cô không làm việc thì ăn gì!" Đúng lúc Trần Ý tưởng mình cũng không cần làm việc nữa thì Tống Duệ Nguyệt lại u u bổ sưng một câu.

DTV

Trần Ý:... Mặc dù nghe không lọt tai nhưng không thể phản bác.

"Vậy cô không làm việc thì ăn gì?" Tống Duệ Nguyệt nhún vai, cười nói: "Tôi có tiền, còn có người yêu nuôi nữa, hơn nữa, ai nói tôi không làm việc? Hôm qua tôi có việc vào thành nhưng đã xin phép nghỉ một ngày với đội trưởng, hôm nay tôi đã kiếm được 2 công điểm rồi, không tin cô hỏi đội trưởng xem!"

Tằng A Ngưu:... Chỉ kiếm được 2 côrng điểm, xem cô đắc ý kìa.

Vu Tư Điềm ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Tống trí thức ở Chương Thành của chúng ta đã phát hiện ra một ổ nhóm buôn người, hỗ trợ cảnh sát giải ucứu bảy đứa trẻ, cục cảnh sát thưởng cho cô ấy ba trăm đồng tiền thưởng, hơn nữa, người yêu cô ấy là đoàn trưởng trong quân đội, lương chắc chắn rất cao, cho dù cô ấy không làm gì cũng không lo ăn uống."

Trần Ý nghe xong, mắt đỏ ngầu vì ghen tị.

Tằng A Ngưu cũng kinh ngạc, ông không biết Tống trí thức còn có sự tích vinh quang như vậy! Đáng tiếc, nếu chuyện này xảy ra ở đây, ông nhất định phải đến công xã để giành được danh hiệu đại đội tiên tiến, đó là chuyện rất có mặt mũi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-161.html.]

Tống Duệ Nguyệt cảm thấy Vu Tư Điềm này là một người tuyệt vời, trông có vẻ ngốc nghếch, dễ bị bắt nạt nhưng luôn bất ngờ nói ra những lời khiến người khác bất ngờ.

"Cho dù như vậy, cũng không phải là cái cớ để cô trốn tránh lao động, với tư cách là một thanh niên trí thức hưởng ứng lời kêu gọi của lãnh tụ đến nông thôn học tập tiến bộ thì nên tích cực siêng năng tham gia lao động tại địa phương, chứ không phải như cô, muốn xin nghỉ thì xin nghỉ, kiếm được 2 công điểm còn ra vẻ mình rất ghê gớm."

Trần Ý nắm chặt tay, vẻ mặt chính nghĩa nói lời giáo huấn.

Tống Duệ Nguyệt trợn mắt: "Mắt nào của cô thấy tôi trốn tránh lao động? Tôi kiếm được 2 công điểm thì sao? Cô ghen tị à? Nói như thể một ngày cô kiếm được nhiều công điểm lắm vậy."

Trần Ý thực sự muốn xé xác Tống Duệ Nguyệt nhưng bây giờ cô ta là người đứng đầu, không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ thành ra cô ta vô lý.Nếu Tằng A Ngưu biết cô ta có suy nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ nói: Lên đi, có bản lĩnh thì lên xé đi!"Mặc dù một ngày tôi không kiếm được 10 công điểm nhưng kiếm được bảy tám công điểm một ngày thì không thành vấn đề. Không giống như cô, 2 công điểm cũng dám nói ra."

Trần Ý cười lạnh đắc ý và khinh thường,Tống Duệ Nguyệt: … Thôi, hôm nay cô lại phải cãi nhau với Trần Ý rồi."7, 8 công điểm mà cô đã thế này, tôi đâu có nói hôm nay chỉ kiếm được 2 công điểm! Mục tiêu hôm nay của tôi là 10 công điểm."

Trần Ý cười, cô ta nhìn Tống Duệ Nguyệt từ trên xuống dưới, nhìn dáng vẻ da trắng thịt mềm này thì biết là chưa từng chịu khổ, còn dám chê 7, 8 công điểm của cô ta không được, còn lớn tiếng nói muốn kiếm 10 công điểm, cả đội này phần lớn đàn ông cũng không làm được, đúng là không biết sống chết.

"Nói khoác, nói phét thì không được."

Tống Duệ Nguyệt: "Vậy chúng ta cá cược đi, nếu tôi kiếm được 10 công điểm, cô phải viết bản kiểm điểm ở quảng trường đầu thôn, trước mặt toàn thể xã viên thừa nhận cô vì ghen tị nên cố tình gây khó dễ cho tôi, còn chức đội trưởng thanh niên trí thức này của cô thì đổi cho tôi làm."

Trần Ý không chút do dự đồng ý: "Vậy nếu cô không kiếm được 10 công điểm thì sao?"
 
Chương 162


Tiết Cầm thực sự muốn kéo cũng không kéo được. "Đổi tôi viết bản kiểm điểm, rồi cho cô 50 đồng, thế nào?"

Tống Duệ Nguyệt trả lời một cách hờ hững. Khi Trần Ý nghe đến 50 đồng thì mắt sáng lên. Sau đó, dưới sự chứng kiến của Tẳng A Ngưu và một số thanh niên trí thức khác, cô ta đã ký thỏa thuận và đóng dấu vân tay.

Thấy cảnh này, Thẩm Giai Giai vui mừng khôn xiết, kéo Vu Tư Điềm nói: "Lần này Tống Duệ Nguyệt phải mất m.á.u rồi. 50 đồng đấy, đến lúc đó đội trưởng Trần cũng phải mời chúng ta đến nhà hàng quốc doanh ăn một bữa chứ?"

Tiết Cầm ở bên cạnh nghe vậy, cười tạnh mắng một câu: "Đồ ngốc."

Trước đây cô ta không hiểu Tống Duệ Nguyệt nhưng sau tần bị đánh đó, cô ta đã thấy sức mạnh của đối phương lớn đến mức nào, huống hồ Tống Duệ Nguyệt tại kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể đễ dàng bị người khác tính kế được? Hãy xem đi, tiếp theo sẽ đến tượt Trần Ý khóc.

Quả nhiên, mọi chuyện cũng như Tiết Cầm dự đoán.

Tống Duệ Nguyệt hỏi đội trưởng công việc nào có thể kiếm được mười công điểm trong nửa ngày.

Đội trưởng chỉ vào cánh đồng mía trước mặt nói: "Mía ở thửa ruộng này đã có thể thu hoạch rồi, ngày mai sẽ chở đến công xã, thu hoạch hai mẫu ruộng là có thể lấy 10 công điểm."

Tống Duệ Nguyệt lại để đội trưởng hướng dẫn cách chặt mía, sau khi xem xong, cô ta cầm lấy d.a.o chặt, bắt đầu làm việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-162.html.]

Sức lực của cô thực sự rất lớn, một nhát d.a.o xuống, năm sáu cây mía đổ rạp.

Đây vẫn là kết quả của việc cô ta đã kiềm chế một phần sức lực, đợi đến khi chặt thêm vài lần, nắm được góc độ rồi mới dùng hết sức vung d.a.o xuống, một lần có thể chặt đứt mười mấy cây mía, mà mặt không đỏ, hơi không thở.

DTV

Tất cả mọi người có mặt ở đó:... Chỉ với sức lực và tốc độ này, đừng nói là hai mẫu, mười mẫu cô cũng có thể hoàn thành trong một ngày chứ?

Trần Ý càng nhìn sắc mặt càng khó coi:... Cô không phải là được nuông chiều từ bé sao? Trên tay còn không có một vết chai nào, sao lại có thể có sức lực lớn lại làm việc lại nhanh nhẹn như vậy, đây là đang đùa giỡn với cô ta sao.Đừng nói là nửa ngày chặt hai mẫu mía, Tống Duệ Nguyệt trước mặt mọi người, chỉ trong vòng hai ba tiếng đã chặt xong toàn bộ.

Sau đó cô vỗ tay, ném con d.a.o chặt mía trong tay về phía Trần Ý, vô cùng kiêu ngạo nói:"Ôi chao, hôm nay thật nhẹ nhàng đã kiếm được 12 công điểm rồi, đội trưởng Trần... à không, bây giờ phải gọi cô là Trần trí thức, cô thua rồi, sau này chức đội trưởng thanh niên trí thức đổi cho tôi làm, cô nhớ viết một bản kiểm điểm ba nghìn chữ, cầm loa phát thanh của đội xin lỗi tôi, đồng thời phải đưa ra bản kiểm điểm tư tưởng sâu sắc, biết chưa?"

"Cô... sao cô lại có sức lực lớn như vậy? Cô cố tình hãm hại tôi." Trần Ý tức đến mặt mày xanh mét."Ồ, là do cô tự coi thường người khác, còn đổ lỗi cho tôi hãm hại cô sao! Nếu cô không đến gây sự với tôi thì có thể bị tôi hãm hại được không? Vừa nãy nghe nói tôi sắp thua nên cho cô 50 đồng, lúc đó biểu cảm của cô tham lam đến mức nào thì mọi người đều nhìn thấy cả." Tống Duệ Nguyệt cười lạnh, cô thừa nhận rất đúng tình hợp lý.

Trần Ý bị chặn họng không nói nên lời, Tằng A Ngưu xem náo nhiệt cũng rất vui vẻ.

"Trần trí thức, thua thì phải chịu, nhiều người như vậy đang nhìn đấy. Hơn nữa, bây giờ là lúc nào rồi? Công việc hôm nay của các cô đã hoàn thành chưa? Kiếm được mấy công điểm rồi? Đừng đến lúc đó lương thực chia theo đầu người không đủ ăn, lại đến khóc với tôi, tôi không quản nữa đâu, thực sự là chiều hư cô rồi."

Tằng A Ngưu này có bản lĩnh gió chiều nào theo chiều nấy, ông ta đã chán ngấy Trần Ý từ lâu rồi, bây giờ cuối cùng cũng có người trị được cô ta, sao có thể không vui? Còn phải hùa theo đổ thêm dầu vào lửa nữa chứ.Trần Ý xuống nông thôn nhiều năm, chưa từng phải chịu ấm ức lớn như vậy, cô ta tức giận nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Được, rất tốt, các người hợp lại bắt nạt tôi đúng không!"
 
Chương 163


Tống Duệ Nguyệt trợn mắt, tay lại ngứa ngáy muốn đánh người.

"Không muốn nhận lỗi phải không? Cũng được, để tôi đánh cho một trận là được."

Nói xong, nắm tay kêu răng rắc. Trần Ý muốn nói cô đám nhưng lời còn chưa kịp thốt ra thì đã bị Tống Duệ Nguyệt vươn tay túm lấy b.í.m tóc, tốc độ nhanh đến mức cô ta không kịp phản ứng. Đầu đau khiến mặt cô ta vừa đen vừa đỏ...

Đúng vậy, quanh năm lao động ở vùng nông thôn ven biển, lại không được chăm sóc cẩn thận, cộng thêm việc luôn luôn cố tình đìm người khác xuống để nâng mình lên, mới 28 tuổi mà trông chẳng khác gì phụ nữ nông thôn, da dẻ thô ráp lại đen, mặt mũi cũng, hơi khắc nghiệt.

Cảm giác đau đớn khiến cô ta cuối cùng cũng nhận ra Tống Duệ Nguyệt không phải đễ bắt nạt như vậy, run rẩy nói:

"Tôi nhận, tôi nhận được chưa."

Nói xong, nước mắt cũng trào ra, thật là ấm ức! Trước mặt mọi người mà khóc tóc thảm thiết!

Tống Duệ Nguyệt:...

Ghét nhất là người khác khóc tóc sướt mướt.

Lại nhìn trời, đã quá giờ ăn trưa từ lâu, bụng cô cũng đã đói cồn cào.

Vì vậy, cô nói với Tằng A Ngưu: "Đội trưởng, nhớ ghi công điểm hôm nay cho tôi nhé! Tôi về đây. Còn nữa, cũng nhớ thúc giục Trần trí thức viết bản kiểm điểm, nếu không đợi đến khi tôi đến tận nơi thúc giục thì có thể sẽ có người bị thương."

Nói xong, cô thong thả đi mất.

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-163.html.]

Tằng A Ngưu và những thanh niên trí thức còn tại đều có vẻ mặt phức tạp, chậc! Tống trí thức này rốt cuộc làm sao có thể vừa xinh đẹp vừa hung dữ như vậy, sự tương phản này thực sự quá lớn. Tống Duệ Nguyệt không quan tâm người khác nghĩ gì, đợi đến khi đi ra khỏi ruộng mía, cô quan sát bốn phía, nhân lúc không có ai, vội vàng lấy bình nước từ trong không gian ra, uống ừng ực mấy ngụm ngọc dịch, tại đổ một ít tên cổ, cánh tay và mu bàn tay, lúc nãy chặt mía bị lá mía cứa vào, không nói thì thôi, đúng là rất đau, cộng thêm làn đa cô mỏng manh, đau rát mãi không thôi.

Đợi đến khi cô trở về nhà bà Tằng thì thấy cửa lớn mở toang, bên trong còn nghe thấy giọng nói giòn giã, phấn khích của Lục Kim An.

"Yêu thúc, chú phải cảm ơn cháu, hừ, nếu không phải là cháu thì thím nhỏ đã trở thành vợ của người khác rồi, cháu vì chú có thể cưới được vợ mà phải lo lắng lắm đấy."

Tống Duệ Nguyệt:... Xong rồi, Lục Yến Từ sao lại đến đây?

Lục Yến Từ vốn dĩ chưa nghỉ phép xong, hôm qua bận rộn cả ngày ở nhà mới, hôm nay đơn vị phải chuyển một lô vật tư đến chốt gác ở đây, anh liền chủ động nhận nhiệm vụ này. Sư trưởng của anh cũng đoán rằng anh có thể tiện thể đi xem đối tượng, dù sao cũng sợ cô gái nhỏ đột nhiên đổi ý bỏ chạy nên rất vui vẻ đồng ý.

Khi Lục Yến Từ đến, Tống Duệ Nguyệt đã đi rồi, nghe nói là đi làm, anh cũng không nói gì, dù sao thanh niên trí thức xuống nông thôn chắc chắn phải tham gia lao động, hơn nữa anh cũng đã chào hỏi đội trưởng rồi, đừng sắp xếp việc nặng nhọc cho cô gái nhỏ làm, vì vậy còn hứa rằng sau này sẽ tặng cho đội trưởng mười cân lá t.h.u.ố.c lá Vân Nam thượng hạng.Sau đó lại quay về chốt gác bận việc của mình.

Nghĩ rằng đến giờ ăn trưa, cô gái nhỏ hẳn đã về rồi. Kết quả, lại cứng đầu chờ thêm hai tiếng nữa, mới nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài.

Nhưng vừa đến cửa thì dừng lại.Lục Yến Từ:... Cảm thấy không ổn lắm.

Anh cũng không nghe Lục Kim An líu lo nữa, quay người đi ra cửa.Tống Duệ Nguyệt đang do dự không biết có nên tìm một chỗ trốn trước không thì bị bắt quả tang.

Dáng người cao lớn của người đàn ông xuất hiện ở cửa, thấy khuôn mặt nhỏ của cô bị cháy nắng đỏ bừng, trên cổ còn có mấy vết xước dài màu đỏ, sắc mặt không khỏi chìm xuống.

Tống Duệ Nguyệt:... Chậc, sớm biết thế thì nên ở lại ruộng mía kiếm thêm 10 công điểm rồi mới về.

"Em đi thu hoạch mía à? Còn bị thương ở đâu nữa không, đau không?" Lục Yến Từ bước hai bước đến trước mặt cô, đưa tay chạm vào vết xước trên cổ cô, giọng nói đầy đau lòng.
 
Chương 164


Tống Duệ Nguyệt đột nhiên có cảm giác m.á.u dồn lên não, cô ngứa ngáy tê tê, cả người không dám cử động, tim đập thình thịch loạn nhịp. "Có hơi đau, anh có muốn thổi giúp em không?" Tống Duệ Nguyệt cứ thế mà nói ra câu này mà không báo trước, còn kiểng chân lên, vươn cổ ra, đôi mắt đẹp đầy chờ mong nhìn người đàn ông trước mặt. Lục Yến Từ nuốt nước bọt, đáy mắt nhuốm ý cười:

"Hồi nhỏ anh bị ngã ở đâu, mẹ anh bảo anh bôi nước bọt để tiêu viêm."

Tống Duệ Nguyệt chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Vậy... Hay là chúng ta vào phòng, anh l.i.ế.m giúp em?"

Lục Yến Từ:... Cô gái nhỏ này đang nghĩ gì vậy?

"Anh nói là bôi nước bọt cho em, được không?" Tống Duệ Nguyệt "Eo" một tiếng đầy ghét bỏ. "Thôi, em vừa bôi thuốc rồi, người cũng đã đói nên đi ăn cơm đây."

Khuôn mặt nhỏ xị xuống, tay vung tên, tức giận đi vào sân.

Lục Yến Từ bị bỏ lại ở cửa, bất đắc dĩ ngước nhìn trời, tự mình bình tĩnh lại một lúc mới đi vàor.

Bà Tằng và Lục Kim An đã ăn xong trước, Lục Yến Từ ở chốt gác đã ăn trưa rồi mới đến, bây giờ chỉ có Tống Duệ Nguyệt một mình bưng bát cơm ngồi ở bàn ăn cơm.

"Em muốn mua máy khâu và xe đạp sao không nói với anh một tiếng? Hôm kia đi mua gỗ anh tiện thể mua luôn cho em rồi."

Lục Yến Từ đi tới, thấy mấy vết đỏ trên cánh tay Tống Duệ Nguyệt, ánh mắt tối sầm lại.

Tống Duệ Nguyệt sửng sốt: "Anh có phiếu à?"

Lục Yến Từ cũng không giấu giếm: "Có thể nhờ bạn bè xin hai phiếu" Dù sao anh cũng ở đảo Nam Châu mười mấy năm rồi, chức vụ cũng không thấp, xin mấy phiếu công nghiệp cũng không phải chuyện khó.

"Vậy anh đi xin giúp em hai phiếu công nghiệp đi." Tống Duệ Nguyệt cười tươi nhìn anh. Lục Yến Từ xoa đầu cô: "Em còn muốn mua gì nữa? Nói anh, anh đi mua về cho.

"Không cần anh mua, em muốn tặng người khác." Tống Duệ Nguyệt muốn mua một chiếc đồng hồ tặng Lục Yến Từ làm quà nhưng có tiền không có phiếu, chỉ có thể nhìn mà thèm.

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-164.html.]

Hơn nữa, những thứ không gian bên kia đưa cho cô thực ra đều là sản phẩm sản xuất sau mấy chục năm, có cái còn khắc cả ngày sản xuất, căn bản không thể lấy ra dùng được.Vì vậy, có một số thứ cô vẫn phải tự mình tìm cách kiếm.

Lục Yến Từ nghe nói cô muốn tặng người khác, nụ cười trên khóe miệng cứng đờ, nhìn cô chằm chằm: "Em... muốn tặng ai? Nam hay nữ?"

Tống Duệ Nguyệt trừng mắt nhìn anh: "Anh quan tâm làm gì."

Lục Yến Từ:... Mặc dù rất muốn biết nhưng phải nhịn, nếu không cô gái nhỏ nổi giận, sẽ khó dỗ lắm.

"Kiều Kiều, tóm lại em đừng quên, đơn xin kết hôn của anh đã nộp rồi, rất nhanh sẽ được phê duyệt, bây giờ em coi như là nửa quân nhân rồi."

Tống Duệ Nguyệt nghe càng thấy không ổn, đợi hiểu ra, cô trợn tròn mắt không nhịn được đá anh một cái.

"Anh nghĩ gì vậy?"

Lục Yến Từ thấy phản ứng này của cô thì biết mình nghĩ nhiều rồi, vội vàng bù đắp: "Cho nên, nếu có ai có ý đồ xấu với em, em hoàn toàn có thể dùng thân phận này để kiện người ta phá hoại hôn nhân quân nhân."

Tống Duệ Nguyệt:... Vậy là, cô vừa rồi hiểu lầm sao? Thực ra anh đang nói chuyện của Trương Dục Sơ?

Lục Yến Từ thấy cô ngẩn người gật đầu, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thật may quá!Chỉ không biết cô gái nhỏ sẽ tặng anh món quà gì, đột nhiên rất mong chờ, lát nữa về đơn vị sẽ đi tìm sư trưởng và chính ủy xin hai phiếu công nghiệp gửi tới.

"Hôm nay em kiếm được bao nhiêu công điểm?" Lục Yến Từ nhìn vết thương trên tay và cổ cô, không khỏi trầm giọng hỏi.

Tống Duệ Nguyệt:... Xong rồi, chuyện gì đến cũng phải đến!

Vì vậy, cô đột ngột đặt bát xuống, vẻ mặt tức giận nói: "Anh không biết đâu, đội trưởng quá đáng lắm."

Lục Yến Từ không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn cô, ra hiệu cô tiếp tục nói.

Tống Duệ Nguyệt không còn cách nào khác, đành cắn răng nói: "Ông ta quá coi thường người khác, phân em đi cắt cỏ cùng một đám trẻ con, anh biết không? Đứa trẻ nhỏ nhất chỉ cao tới đầu gối em, một ngày có thể kiếm được 4 công điểm nhưng em thì sao, chỉ kiếm được 2 công điểm, đây không phải là coi thường người khác sao? Em đi tìm đội trưởng, để ông ta sắp xếp cho em một công việc khác, để em kiếm thêm được vài công điểm, ít nhất cũng đừng để thua kém trẻ con chứ, nói ra cũng mất mặt quá. Kết quả lại đụng phải một thanh niên trí thức khác đến gây sự, em cãi nhau với cô ta, sau đó đánh cược, vô tình... vô tình kiếm thêm được 10 công điểm. Em thắng rồi, cô thanh niên trí thức kia tức đến nỗi khóc ầm lên."
 
Chương 165


Lục Yến Từ:... Nhìn cô kìa! Đuôi sắp vểnh lên trời rồi.

"Vậy những vết thương này là do như vậy mà ra? Những lời anh nói với em, em đều quên hết rồi?" Lục Yến Từ cũng không nổi giận, chỉ dùng đôi mắt sâu thắm u ám nhìn cô, nhìn đến nỗi da đầu cô tê

Tống Duệ Nguyệt:... Anh trai, tư tưởng giác ngộ của anh chắc chắn có vấn đề. Ai lại đi chê người yêu mình làm việc quá nhiều chứ? Không phải đều mong muốn làm nhiều hơn sao?

"Không quên, chỉ là thấy mình là thanh niên trí thức về nông thôn, cũng có sức lực, có thể kiếm thêm công điểm thì kiếm thêm thôi! Như vậy, khi những người điều tra thẩm tra ở trên mbiết em là một thanh niên tốt, chăm chỉ và câu tiến như vậy, tốc độ ký tên cũng sẽ nhanh hơn, đúng không?" Lục Yến Từ vẫn nhìn cô không nói gì. Tống Duệ Nguyệt: Trrong lòng thấy sợ hãi!

"Anh nhìn em như vậy làm gì? Em làm nhiều việc hơn còn sai nữa sao?"

Lục Yến Từ thấy cô cũng nổi giận, mới thở dài: "Kiều Kiều, sự thay đổiu của em không bình thường, em hiểu không? Vì sự an toàn trong cuộc sống của em, có một số thứ có thể giấu được thì cứ giấu đi, anh lo cho em."

Tống Duệ Nguyệt:... Xong rồi, anh đã phát hiện ra điều gì? Anh ấy có biết hết không? Lại biết từ khi nào?

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-165.html.]

"Thay đổi gì cơ? Em không hiểu anh đang nói gì?" Cô mặt không biểu cảm phủ nhận nhưng thực tế là đã căng thẳng đến mức trán bắt đầu đổ mồ hôi.

"Tóm lại, sau này em cố gắng kiềm chế một chút, được không?" Lục Yến Từ nhìn ra sự căng thẳng và sợ hãi của cô, không hỏi thêm nữa mà chỉ xoa đầu cô, cảm thấy cô gái nhỏ đã thả lỏng hơn một chút, anh mới ôm cô vào lòng, thở dài: "Thật hy vọng thời gian trôi nhanh hơn, có thể nhanh chóng đưa em sang bên kia."

Tống Duệ Nguyệt không dám nói gì, trong lòng vô cùng phức tạp và rối bời.

Cô tưởng mình đã che giấu rất tốt nhưng trong mắt Lục Yến Từ, mọi thứ đều đã bị bại lộ, chỉ là anh không vạch trần cũng không truy cứu đến cùng, cô biết anh tôn trọng mình nhưng anh càng như vậy, cô càng thấy áy náy.

Lục Yến Từ biết cô có bí mật, chỉ là cô không muốn nói, anh cũng không truy cứu đến cùng, giống như anh phải giữ kín nhiều bí mật không thể nói với cô vậy.Hơn nữa, anh đang chờ ngày cô hoàn toàn mở lòng với mình.Tống Duệ Nguyệt không dám nói, chuyện của cô quá kỳ ảo, giống như không gian kia, cho đến bây giờ mỗi lần vào đó cô đều cảm thấy khó tin.Còn có chuyện cô c.h.ế.t đi rồi lại sống lại, đầu thai chuyển kiếp một lần nữa, đôi khi cô thậm chí còn nghi ngờ, đó có phải là một giấc mơ không, một giấc mơ đầy cảnh báo và điềm báo.

Khi Lục Yến Từ nói những lời này, cô không thể nói gì, chỉ dám ngoan ngoãn để anh ôm, cho đến khi thằng nhóc Lục Kim An đột nhiên chạy ra khỏi phòng."Yêu thúc, chú ôm thím nhỏ lâu lắm rồi, bây giờ đến lượt cháu ôm thím.”Lục Kim An nghĩ đến việc sáng nay dậy không thấy thím nhỏ, cuối cùng đợi được thím về thì lại bị bà kéo vào phòng, hừ! Hôm nay nó còn chưa được ôm thím đâu, chỉ tại nó còn quá nhỏ, nếu không thì thím chính là vợ nó rồi!Tống Duệ Nguyệt bị giọng nói trong trẻo vang dội của Lục Kim An làm xấu hổ đến mức ngón chân có thể khoét được hai căn phòng, chủ yếu là vì bà Tằng cũng ở nhà mà!!!

Lục Yến Từ:... Đứa cháu trai đáng ghét này, thật muốn gói ghém ngay lập tức ném cho bố mẹ đẻ của nó.Bà Tằng vội vàng chạy ra khỏi nhà, kéo Lục Kim An nói: "An An theo bà ra đồng nhổ cỏ nhé?"Lục Kim An liếc mắt đầy oán trách, miễn cưỡng bị bà Tằng kéo ra mảnh đất tự canh tác phía sau, miệng vẫn lẩm bẩm: "Thím nhỏ, đợi yêu thúc đi rồi, cháu sẽ ôm bù gấp đôi."Tống Duệ Nguyệt:...

Lục Yến Từ:...Để đề phòng Lục Kim An lại bất ngờ xuất hiện, nói ra những lời kinh thiên động địa, hai người quyết định vẫn vào phòng nói chuyện.Vốn dĩ là đi ra ngoài làm nhiệm vụ, đương nhiên không thể ở lại lâu, gặp Tống Duệ Nguyệt một lần, nói chuyện về ngôi nhà, trước mặt cô vẽ một bản phác thảo mặt bằng của ngôi nhà, lại hỏi ý kiến của cô, Tống Duệ Nguyệt nghe anh nói sẽ thông phòng ngủ của họ, lại xây thêm một phòng tắm, trong đầu không hiểu sao lại nghĩ đến một số chuyện có màu sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng lên.
 
Chương 166


Lục Yến Từ thấy cô nghe mà mặt mày ngơ ngác, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, còn tưởng cô không khỏe, lo lắng đưa tay lên trán cô. Lúc này Tống Duệ Nguyệt mới hoàn hồn, đối điện với khuôn mặt đẹp trai nghiêm lúc và lo lắng của người đàn ông, cô chột dạ nhìn đi chỗ khác. Chậc! Cô bị làm sao vậy? Kiếp trước gả cho Trương Dục Sơ, cô vẫn luôn bình tĩnh, không hề gợn sóng, đến mức khi biết hắn ta và Dịch Lan dây dưa với nhau, cô cũng chỉ tượng trưng làm ầm lên một chút, trong lòng chỉ có tức giận chứ không đau lòng, vì vậy sau đó cô mới tiếp tục mang danh là phu nhân Trương Dục Sơ, sống với hắn ta mấy chục năm mà không có tình cảm. Nhưng bây giờ, mỗi lần nhìn thấy Lục Yến Từ, cảm xúc của cô đều có chút không kiểm soát được, đặc biệt là cô phát hiện ra trong đầu mình luôn nghĩ đến những thứ không mấy lành mạnh... Điều này thật xấu hổ. Lục Yến Từ sờ trán cô, không thấy sốt, sắc mặt cô lơ lửng và chột dạ, không hiểu sao anh lại nhớ đến chuyện vừa nãy ở bên ngoài, cô gái nhỏ kiễng chân nói vào phòng l.i.ế.m vết thương... Không hiểu sao cổ họng anh có chút khô khốc, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, anh xoa đầu cô, giọng nói khàn khàn khiến người ta giật mình: "Kiều Kiều nhịn thêm một chút, được không? Nhiều nhất là hai tháng nữa, sau này muốn làm gì cũng tùy em."

Tống Duệ Nguyệt trợn tròn mắt, không biết tại sao, cô tại hiểu được ý tứ trong lời nói của Lục Yến Từ, sau đó tức giận xấu hổ, hung dữ nói: "Nhịn cái gì? Anh đừng nói bậy. Lục Yến Từ, anh là quân nhân, sao có thể nghĩ đến những thứ không lành mạnh như vậy?" "Vậy Kiều Kiều nói xem, anh đang nghĩ đến điều gì không flành mạnh?" Ý cười trong mắt Lục Yến Từ càng đậm. Tống Duệ Nguyệt không thể phản bác, tức thành cá nóc.

Đằng nào thì đằng nào, thấy cô tức giận, anh càng cười vui vẻ hơn, là kiểu không thể che giấu được.

Tống Duệ Nguyệt tức quá! Đã vậy thì anh cứ nghĩ như vậy đi, nếu cô không có hành động thực tế nào thì chẳng phải là có lỗi với bản thân sao?

Vì vậy, dứt khoát không làm thì thôi, làm thì phải làm cho trót! Ngay tại chỗ diễn cho Lục Yến Từ một màn cưỡng hôn, trực tiếp đè anh xuống, sau đó hôn lên môi người đàn ông.

Lục Yến Từ là người như thế nào, đó là người có tốc độ tư duy cực kỳ nhanh nhạy, cộng thêm Tống Duệ Nguyệt luôn lén lút cho anh uống chút ngọc dịch, giá trị võ lực còn khủng khiếp hơn trước.

Vì vậy, khi Tống Duệ Nguyệt xông lên, chỉ cần anh muốn, hoàn toàn có thể tránh được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-166.html.]

Nhưng anh không tránh, còn đưa tay đỡ lấy cô gái nhỏ, đợi cô hôn lên mình, anh lật người lại, thế là anh chủ động.

Tống Duệ Nguyệt kinh hô một tiếng, phát hiện mình đã trở thành người bị đè, lúc này cô vô cùng phấn khích, vui mừng, mong đợi!

Nhưng mà... Người đàn ông chỉ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như vực sâu u ám, dường như có thể nuốt chửng cô, khiến cô không hiểu sao lại run lên.Lục Yến Từ nuốt nước bọt, giọng nói khàn khàn đầy nguy hiểm: "Kiều Kiều, nghe lời, bây giờ chưa phải lúc."

Tống Duệ Nguyệt sắp phát điên rồi, rất muốn chửi người: Mẹ kiếp anh đã muốn đến thế này rồi, bảo em nghe lời thế nào? Anh cố tình trêu chọc, còn bắt em phải nhịn, anh chơi trò dục cầm cố tung này quá giỏi rồi."Vậy... anh buông em ra, có bản lĩnh thì trước khi kết hôn, anh đừng đụng đến một sợi tóc của em." Cô tức c.h.ế.t mất.

"Không được, anh đụng vào em thì anh có thể nhịn được, chủ yếu là anh sợ em nhịn không được." Lục Yến Từ đúng lý hợp tình từ chối.Tống Duệ Nguyệt tức đến trợn tròn mắt: A a a, người đàn ông này quá đểu.

DTV

Đúng lúc cô tức giận muốn đá người đàn ông thì thấy đầu anh đột nhiên cúi xuống, một nụ hôn dịu dàng rơi xuống.Cảm giác mềm mại ấm áp, đầu óc cô choáng váng, theo bản năng nhắm mắt lại.

Cho đến khi bên ngoài, vang lên giọng nói trong trẻo của Lục Kim An: "Thím nhỏ và yêu thúc đâu rồi? Hừ! Chắc chắn họ lại ôm ấp nhau sau lưng cháu, họ thật quá đáng, chuyện tốt như vậy mà không bao giờ cho cháu tham gia."
 
Chương 167


Lục Yến Từ từ từ buông Tống Duệ Nguyệt ra, nhìn cô gái nhỏ mơ màng, trong mắt tràn đầy tình cảm. Thật sự là quá khó chịu!

"Kiều Kiều, anh phải về đơn vị rồi." Lục Yến Từ nhìn Tống Duệ Nguyệt mặt ửng hồng, giọng khàn. khàn nói. Tim Tống Duệ Nguyệt vẫn đập loạn xạ, toàn thân mềm nhữn, mấy lân muốn chống tay ngồi dậy đều thất bại. Lục Yến Từ thấy vậy cũng không kéo cô, chủ yếu là sợ lại gần cô gái nhỏ của anh sẽ không nhịn được mà hôn cô lần nữa.

Huống hồ, thằng nhóc Lục Kim An kia còn đang ở bên ngoài nói tiên hồi, sắp vào đến nơi rồi. Lục Yến Từ nói xong, quay người đi ra ngoài trước. Vừa vặn bắt gặp Lục Kim An đang định xông vào phòng xem tình hình.

Đợi Lục Yến Từ đi rồi, Tống Duệ Nguyệt che mặt lăn trên giường mấy vòng mới bình tĩnh lại.

DTV

Quá mất mặt rồi, thật sự quá mấtr mặt rồi!

Hơn nữa, bây giờ cô không muốn ra ngoài chút nào, chỉ muốn nằm trong phòng giả c.h.ế.t mà thôi.

Lục Yến Từ đợi bên ngoài một lúc, không thấy cô gái nhỏ ra, lạiu thấy thời gian không còn sớm nữa, liền đi đến cửa sổ nói nhỏ: "Kiều Kiều, anh phải về đơn vị rồi, mấy ngày nữa anh lại đến thăm em."

Tống Duệ Nguyệt ậm ừ hai tiếng, tỏ ý đã biết.

Lục Yến Từ biết cô vừa xấu hổ vừa tức giận, cũng không trêu chọc cô nữa, lại nói: "Em ngoan ngoãn ở nhà, anh đi đây." rồi rời đi.

Tống Duệ Nguyệt đợi người đi rồi mới bật dậy khỏi giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-167.html.]

Lúc này, Lục Kim An chạy vào trong phòng với đôi chân ngắn ngủn."Thím nhỏ, thím sốt sao? Sao mặt thím đỏ thế?"Cậu bé ngây thơ tò mò hỏi.

Tống Duệ Nguyệt:... Cô không thể nói là bị yêu thúc của cháu bắt nạt được chứ?Chỉ có thể lừa trẻ con một cách vô lương tâm: "Không sao, chỉ là hôm nay làm việc mệt quá thôi, thím phải kiếm thêm ít công điểm mới thường xuyên mua thịt ăn được.

"Lục Kim An nghe xong, lập tức đau lòng: "Vậy... vậy sau này cháu ăn ít thịt lại, để thím làm ít việc thôi, không mệt nữa."

Tống Duệ Nguyệt thấy mềm lòng, ôi, trẻ con thật dễ lừa!

"Vậy tối nay cháu ăn ít sườn đi, được không?""Ừm... không được, sườn đã mua về rồi, không ăn hết thì lãng phí, lãng phí là hành vi đáng xấu hổ." Lục Kim An do dự một chút, sau đó dứt khoát từ chối.

Tống Duệ Nguyệt:... Cậu nhóc này logic cũng khá đấy! Tham ăn thì cứ nói thẳng, kéo cờ làm gì.Đến chiều tối, bên ngoài vang lên tiếng phát thanh, bảo tất cả các xã viên ăn cơm xong thì tập trung ở sân phơi lúa trước thôn.Tống Duệ Nguyệt đoán có phải thư xin lỗi của Trần Ý đã viết xong rồi không.

Đang nấu cơm, Tống Duệ Nguyệt vớt sườn trong giếng lên, lại rửa thêm mấy củ khoai tây, định hầm chung với sườn.Bà Tằng vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn, thấy sườn không có nhiều thịt, liền đau lòng lẩm bẩm: "Con bé này thật không biết sống sao, mua cái này còn không bằng mua thêm thịt.

"Tống Duệ Nguyệt không để ý, cô biết bà đau lòng vì cô tiêu tiền, năm nay được ăn một bữa thịt là chuyện khiến người ta phải ghen tị mấy ngày, xương thường được người ta tặng kèm hoặc bán một hai xu để lấy lại vốn, sườn của cô là lấy từ không gian ra, thực ra thịt rất nhiều nhưng bà nhìn vào vẫn thấy rất thiệt.

Hơn nữa, bà vừa lẩm bẩm vừa đi ra vườn rau hái một nắm đậu đũa, nhặt rửa sạch rồi đưa cho Tống Duệ Nguyệt: "Hầm chung vào, ăn được thêm hai bữa.

"Dù sao thì, tính toán chi li như vậy cũng khá đáng yêu.Đến giờ nấu cơm, Lục Kim An cứ quanh quẩn trong bếp, còn nhận luôn nhiệm vụ thêm củi vào bếp, đôi mắt tròn xoe không ngừng nhìn vào nồi, thỉnh thoảng lại hỏi: "Thím nhỏ, sườn chín chưa?"

Nói xong, nước miếng cũng chảy theo.Tống Duệ Nguyệt quay đầu mặt không biểu cảm, thật sự không nhìn nổi, cuộc sống của Lục Kim An sung sướng thế này, mấy ngày nay hầu như bữa nào cũng có thịt, bà Tằng lại đặc biệt thương nó, mỗi ngày một bát trứng hấp, còn cố ý cho thêm mỡ lợn vào hấp, cô mua kẹo và điểm tâm cũng không thiếu, vậy mà vẫn thèm thịt, so ra những đứa trẻ khác thì sao đây?
 
Chương 168


Đợi đồ ăn chín, lúc mở nắp nồi ra, bà Tằng và Lục Kim An cùng nuốt nước miếng. Mùi thơm này thật sự quá bá đạo. Hai cái sườn to, thêm khoai tây và đậu đũa, hầm được hai bát tô to. Bà Tằng nhìn hai bát đây ắp thức ăn này, lại vui vẻ trở lại. Đến giờ ăn cơm, bà gắp trước một miếng sườn nhiều thịt cho vào bát Lục Kim An, bản thân mới gắp một miếng đậu đũa nhai.

Lục Kim An ngọt ngào nói: "Cảm ơn bà", tại gắp một miếng sườn cho vào bát bà Tằng, rồi gắp một miếng cho Tống Duệ Nguyệt: "Thím nhỏ, ăn sườn." Bà cụ răng không tốt, không ăn được đồ quá cứng, đậu đũa hầm trong nước sốt đã mềm nhũn, tại thấm đẫm nước thịt, vừa mềm vừa thơm, ngon đến mức không nỡ nuốt ngay. Ăn xong đậu đũa một cách chậm rãi, tại gắp một miếng khoai tây, tần này càng thích hơn, cảm giác mềm mại dẻo dai, tuy ăn là khoai tây nhưng đầy miệng toàn mùi thịt.

"Cháu gái, cháu học nấu ăn với ai vậy! Bà già này nhận cháu làm cháu gái nuôi quả là lời to." Bà Tằng nói xong, còn giơ ngón tay cái với Tống Duệ Nguyệt.

Tống Duệ Nguyệt nghe xong, đắc ý nhướng mày: "Đương nhiên rồi, sau này bà phải thương cháu nhiều hơn đấy."

Bà Tằng liên tục nói tốt, Lục Kim An cũng không chịu thua, la lên cũng muốn bà thương nó nhiều hơn, sau này nó lớn lên sẽ kiếm tiền cho bà dưỡng già, đưa bà về nơi an nghỉ cuối cùng.

Tống Duệ Nguyệt:... Dưỡng già thì được, đưa về nơi an nghỉ cuối cùng thì không cần đâu!

Nhưng bà Tằng nghe xong rất vui, bà đã lớn tuổi như vậy rồi, lại không có con cái, vốn nghĩ đến lúc c.h.ế.t thì để Tằng A Ngưu đốt bà thành tro, rồi rải tro xuống biển là được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-168.html.]

Ai ngờ, đến tuổi này bà còn có thể nhận được một đứa cháu gái nuôi!

Bà cụ nghe Lục Kim An nói sẽ dưỡng già, đưa bà về nơi an nghỉ cuối cùng, cũng không thực sự để tâm, một là bà không để ý đến những điều này, hai là thằng bé mới ba tuổi, đợi nó lớn lên còn phải bao nhiêu năm nữa! Đến lúc đó, bà già này không biết đã ở đâu rồi.

Chỉ là lời nói của trẻ con thực sự đã sưởi ấm bà, nhìn ánh mắt của đứa trẻ cũng trở nên từ ái và hiền hòa hơn.Tống Duệ Nguyệt cẩn thận nhìn bà cụ một cái, thấy bà cụ không có vẻ gì là không vui, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quyết định tối ngủ sẽ thảo luận kỹ với Lục Kim An về chủ đề đưa về nơi an nghỉ cuối cùng này.

Ăn cơm xong, ba người đều tắm rửa mới ra khỏi cửa, đến sân phơi lúa trước đại đội bộ thì đã rất náo nhiệt rồi. Sân phơi lúa không nhỏ, đến mùa thu hoạch, đây là nơi phơi thóc lúa, bình thường đại đội họp hoặc công xã đến đây chiếu phim, tổ chức hoạt động tuyên truyền cũng đều ở đây.

Lúc này, trên sân đã tụ tập không ít người, không biết đại đội trưởng muốn tuyên bố gì, ba năm người tụm lại với nhau nói chuyện gì đó.Nhóm thanh niên trí thức mới đến mấy ngày này đương nhiên trở thành đối tượng chính để mọi người buôn chuyện, trong đó Tống Duệ Nguyệt được nhắc đến nhiều nhất.

Tống Duệ Nguyệt không biết những người trong đội đang bàn tán về mình, cô mới đến hai ngày, cũng chưa đi dạo trong thôn, không biết sân phơi lúa ở đâu nhưng bà Tằng ở đây cả đời, rất quen thuộc, bà dẫn Tống Duệ Nguyệt dắt Lục Kim An đi thong thả đến chỗ Tằng A Ngưu. Những người trong đội thấy bà Tằng đến, tay dắt một đứa trẻ xinh xắn như búp bê, sau lưng còn đi theo Tống trí thức đẹp như tiên nữ, vừa đến đã mua xe đạp Phượng Hoàng và một máy khâu, không nói chuyện phiếm nữa, vội vàng từng người một lên chào hỏi bà Tằng một cách cung kính.

DTV

Có mấy nam thanh niên trong đội khi nhìn thấy Tống Duệ Nguyệt thì giống như nhìn thấy ma, không dám tiến lại gần, hễ Tống Duệ Nguyệt để ý đến, chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là mấy người muốn chiếm tiện nghi của cô khi cô đi cắt cỏ vào ban ngày.Tống Duệ Nguyệt không để ý nhưng Tằng A Ngưu thì để ý!

Trong lòng ông chậc một tiếng! Xem đi, ông đã nói rồi! Tống trí thức không dễ chọc, một người cô gái dữ dằn như vậy, chỉ có anh hùng hào kiệt như đoàn trưởng Lục mới dám cưới, đủ can đảm!!!
 
Chương 169


"Đại đội trưởng, ông gọi mọi người đến họp, là vì Trần tri thức chuẩn bị công khai xin lỗi tôi sao?"

Tằng A Ngưu cười nói: "Đúng vậy."

Mấy năm nay, ông sắp phát điên vì Trần tri thức rồi, làm việc không tích cực, gây chuyện thì cô ta đứng đầu! Động một tí là lên lớp giáo dục tư tưởng chính trị cho xã viên và thanh niên trí thức. Mùa vụ bận rộn, mọi người trên đồng ruộng đều mệt muốn chết, hết giờ làm về ăn com, tắm rửa chỉ muốn lên giường ngủ sớm, vì ngày hôm sau trời chưa sáng đã phải đi gặt lúa, kết quả Trần Ý lại gây chuyện, khiến mọi người không ngủ được, còn phải tập trung tinh thần, nếu gặp phải người nào không chịu nổi mà ngủ gật, cô ta sẽ đưa người đó đến công xã để bị phê bình...

Chuyện như vậy một năm cũng phải xảy ra vài lần, ngay cả lãnh đạo công xã cũng phát chán cô ta rồi. Lần này, cuối cùng cô ta cũng gặp phải đối thủ. Để Trần Ý rút ra bài học, ông đã rất "Tốt bụng" kể tại cảnh Tống trí thức đánh người cho Trần trí thức một cách thêm mắm dặm muối.

Trần Ý là người bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, phát hiện ra thủ đoạn thường dùng của mình không có tác dụng, cô ta vừa hoảng sợ vừa lo lắng.

Đặc biệt là khi nghe đại đội trưởng nói Tống trí thức chỉ một cú đ.ấ.m đã làm gãy mũi của nam tri thức mới đến mà cô ta chưa từng gặp mặt, m.á.u chảy đầy mặt, hiện đang phải phẫu thuật ở bệnh viện, lúc đó chân cô ta đã mềm nhũn.

Chỉ là đến sân phơi lúa, thấy cả đại đội đều đến, trong lòng cô ta lại cảm thấy nhục nhã và căm phẫn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-169.html.]

Đại đội trưởng đúng là không định để lại chút thể diện nào cho cô ta, vậy mà lại gọi tất cả xã viên đến, như vậy sau này cô ta còn mặt mũi nào để ra ngoài gặp người?

Trước đây cô ta đã chỉnh không ít xã viên, ngay cả mấy thanh niên trí thức ở nhà thanh niên trí thức lúc đầu đắc tội với cô ta cũng bị cô ta lấy cớ giáo dục tư tưởng để trừng phạt mấy lần.

DTV

Bây giờ cô ta không ngờ rằng mình cũng sẽ rơi vào kết cục tương tự, đều tại con đàn bà đê tiện Tống Duệ Nguyệt kia!

Tốt nhất là đừng để rơi vào tay mình, nếu không thì sớm muộn gì cũng sẽ bắt cô phải trả giá gấp trăm gấp nghìn lần cho chuyện hôm nay.

Lục Kim An từ khi đến sân phơi lúa, đôi mắt đã không kịp nhìn, nó đến thôn Hải Giác đã mấy ngày rồi, ngày nào cũng ở trong sân nhỏ nhà bà Tằng, không thì đi theo bà Tằng ra đồng nhổ cỏ bắt sâu, không thì đi ra biển chơi, nhặt ốc biển, vỏ sò, sao biển về chơi, cũng khá vui nhưng bây giờ nhìn thấy nhiều trẻ con như vậy, trái tim muốn kết bạn trong người nó đã không kìm nén được nữa.Nó ngẩng mặt lên nhìn Tống Duệ Nguyệt, bắt đầu làm nũng: "Thím nhỏ, cháu muốn đi chơi với các bạn, được không ạ?"Tống Duệ Nguyệt: "Còn nhớ những gì thím đã nói với cháu không?"

Lục Kim An gật đầu: "Nhớ, bất kể ai nói gì với cháu, cháu cũng không tin, cho cháu ăn cháu không ăn, bảo cháu đi theo cháu không đi."Tống Duệ Nguyệt lúc này mới hài lòng gật đầu: "Ừ, cháu đi đi."Bà Tằng cũng biết chuyện Lục Kim An bị bọn buôn người bắt đi suýt bị bán, thấy thằng bé chạy đến chỗ đám trẻ con chơi, bà cũng chậm rãi đi theo, sau đó lại dừng lại ở một nơi không xa, ánh mắt từ ái luôn mang theo ý cười nhìn Lục Kim An và mấy đứa trẻ không quen biết nhanh chóng chơi với nhau.

Tống Duệ Nguyệt thấy Trần Ý tỏ vẻ không cam lòng, lại nghe Tằng A Ngưu vừa nói với cô về những chuyện xấu xa mà Trần Ý đã làm trong những năm gần đây để được nổi bật, ra oai, mắt cô đảo một vòng, không khỏi cười tủm tỉm nhìn Tằng A Ngưu nói: "Đại đội trưởng, tôi có một đề nghị, không biết ông có muốn nghe không?"Tằng A Ngưu: … Tôi nói không muốn nghe thì cô sẽ không nói sao?Tống Duệ Nguyệt đương nhiên sẽ không, Tằng A Ngưu còn chưa kịp mở miệng, cô đã nói tiếp: "Đại đội chúng ta luôn có một số kẻ lười biếng trốn việc, ngày thường không đi làm, chuyên làm những chuyện trộm gà bắt chó, cả năm kiếm được số công điểm còn không đổi được mấy cân lương thực phải không?"
 
Chương 170


Tăng A Ngưu gật đầu: "Có, còn không ít. Đều là những kẻ không lấy được vợ, cũng có người lấy vợ rồi thì chỉ để vợ xuống đồng kiếm công điểm, có đến mười mấy người." "Nhiều vậy sao! Như vậy chẳng phải là kéo chân đại đội chúng ta!" Tống Duệ Nguyệt tỏ vẻ kinh ngạc nhưng trong lòng đã hiểu rõ, vì ban ngày cô đã nghe được từ miệng mấy đứa nhỏ đi cắt cỏ lợn về tình hình đại khái của đại đội và đại đội bên cạnh, thậm chí cả toàn bộ công xã, đặc biệt là A Tứ, tuổi lớn nhất, biết nhiều chuyện nhất. "Sao vậy, Tống trí thức, chẳng lẽ cô còn có cách nào khiến đám người lười biếng này trở nên siêng năng hơn sao?" Khi hỏi câu này, Tằng A Ngưu tràn đầy nghỉ ngờ. Tống Duệ Nguyệt chỉ vào Trần Ý nói: "Cô ta không thích ra oai, thích nổi bật sao? Hay là để cô ta làm một người giám sát lao động của đại đội, chỉ cần cô ta có thể khiến một người lười biếng kiếm được sáu. công điểm trong một ngày thì sẽ được tính cho cô ta một công điểm..." Tằng A Ngưu là một kẻ già mưu mô xảo quyệt, sửng sốt một chút, lập tức hiểu được ý đồ độc ác của cô.

Ông ta không nói gì mà nheo mắt tại, như đang suy nghĩ điều gì đó, thong thả gõ gõ ống điếu trong tay, chậm rãi đi về phía giữa sân. Đến giữa sân, ông ta nhận lấy cái toa từ tay kế toán, bắt đầu hô to, đại khái là nói Trần Ý hiểu tầm Tống Duệ Nguyệt, hai người đánh cược, Tống Duệ Nguyệt chưa đến nửa ngày đã kiếm được 10 công điểm, Trần Ý thua rồi. Lại rất nghiêm lúc chỉ trích Trần Ý về hành vi xấu này, vừa kích động gây chuyện, vừa phá hoại sự đoàn kết giữa thanh niên trí thức và xã viên.

"Được rồi, Trần tri thức, bây giờ cô hãy xin lỗi Tống trí thức trước mặt mọi người đi."

Trước đây, Trần Ý oai phong trước mặt xã viên và thanh niên trí thức thế nào thì bây giờ cô ta càng thảm hại bấy nhiêu, đặc biệt là ánh mắt của từng người nhìn cô ta, tràn đầy sự chế giễu, khiến cô ta hận không thể ngất xỉu ngay tại chỗ.

Trong lòng hận đến c.h.ế.t nhưng không dám biểu hiện ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-170.html.]

Cứng đờ mặt, nửa ngày không nhúc nhích, khiến một đám xã viên mất kiên nhẫn, có người từng bị cô ta chỉnh đốn, kéo đi xã học tập tư tưởng mấy ngày liền liền hùa theo nói: "Trần tri thức, cô không phải nói có lỗi thì phải sửa, nhận lỗi không phải là chuyện mất mặt sao? Sao, bây giờ đến lượt cô rồi thì lại đổi giọng?"

"Đúng vậy, cô còn không biết Tống trí thức là ai, đã dẫn người đi gây chuyện, đây là vấn đề tư tưởng rất lớn, tôi thấy chỉ xin lỗi như vậy thì hình phạt quá nhẹ."

DTV

Nói xong, còn quay sang Tằng A Ngưu nói: "Đại đội trưởng, lúc này nên đưa Trần tri thức đến xã để tiếp nhận giáo dục chính trị tư tưởng mới nhất mới đúng!"

Tằng A Ngưu cũng thấy rất có lý, gật đầu, quay sang nhìn Trần Ý nói: "Trần tri thức, trước đây cô thích nhất là kéo xã viên và thanh niên trí thức đến xã để tiếp nhận giáo dục tư tưởng, cô đã không tình nguyện như vậy, hay là ngày mai đến xã tiến hành giáo dục tư tưởng một tháng trước, rồi hẵng xin lỗi cũng không muộn."

Nói xong, còn quay sang hỏi Tống Duệ Nguyệt: "Tống trí thức, cô có ý kiến gì không!"Tống Duệ Nguyệt: "Tôi đương nhiên không có ý kiến, tôi đều nghe theo sự sắp xếp của đại đội trưởng và tổ chức, đừng nói một tháng, mà hai tháng ba tháng thậm chí nửa năm tôi cũng có thể chờ được."Trần Ý nghe xong, toàn thân run lên, nước mắt rơi lã chã."Tống trí thức, tôi… tôi cũng bị Thẩm tri thức và Tiết tri thức xúi giục, tôi vốn không muốn đi gây chuyện với cô."

Trần Ý là một thanh niên trí thức già đời, mỗi khi cô ta muốn trốn lao động, cô ta sẽ nghĩ mọi cách, không có chuyện gì thì cũng tìm chuyện.Thấy người cô ta không thích, cô ta cũng sẽ nghĩ mọi cách trừng phạt người đó.Lần này, cô ta thậm chí còn chưa nhìn thấy dáng vẻ của Tống Duệ Nguyệt, đã muốn giở trò vưới cô, một là vì thực sự không thấy Tống Duệ Nguyệt xuống ruộng làm việc, hai là vì Tống Duệ Nguyệt vừa đến thôn Hải Giác đã nổi tiếng khắp nơi, sự đố kỵ trong lòng cô ta đã sớm nhấn chìm lý trí.
 
Chương 171


Tiết Cầm và Thẩm Giai Giai hai người này còn ở bên cạnh xúi giục, cô ta nhất thời hồ đồ liên dân người đi gây chuyện. Sau khi trở về, đại đội trưởng vô tình tiết lộ chuyện Tiết Cầm bị Tống Duệ Nguyệt tát một cái thật mạnh, cô ta mới tỉnh ngộ thì ra mình bị người ta lợi dụng. Bây giờ cô ta không để chịu, đương nhiên cũng không thể để hai người gây chuyện kia thoải mái, vì vậy cô ta trực tiếp nói ra. Tống Duệ Nguyệt:... Ồ/ hóa ra còn có chuyện của hai người đó nữa à! Tiết Cầm và Thẩm Giai Giai đang ở bên cạnh nhìn, đương nhiên là nghe rõ từng câu từng chữ của Trần Ý, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cùng nhau thầm mắng một câu: "Con tiện nhân."

"Trần tri thức, cô không thể vu khống người khác như vậy, chúng tôi xúi giục cô lúc nào, rõ ràng là cô tự thấy Tống trí thức không đến làm việc, trong lòng cảm thấy không cân bằng cho nên mới cố ý đi gây chuyện. Lúc đó chúng tôi đều đang cùng nhau làm việc, cô còn nhất quyết kéo chúng tôi đi cùng, chúng tôi không muốn đi nhưng tại sợ cô đến lúc đó cũng chơi chúng tôi nên mới bất đắc dĩ đi theo." Tiết Cầm thấy Tống Duệ Nguyệt nhìn mình, trong nháy mắt vô thức run tên, không nghĩ ngợi gì tiền đứng ra, lớn tiếng phản bác. Dù sao cô ta cũng sẽ không thừa nhận, thừa nhận không chỉ bị Tống Duệ Nguyệt đánh, còn phải đến xã để học tập. Thẩm Giai Giai thấy Tiết Cầm cũng kéo mình vào, tiền gật đầu tia tịa: "Trần tri thức, trước đây cô là đội trưởng của viện thanh niên trí thức, cô nói muốn chúng tôi làm gì thì chúng tôi nào dám phản đối? Chúng tôi đều bị cô ép buộc.”

Trần Ý tức muốn chết, cười lạnh nói: "Lúc đó đi tìm đại đội trưởng với tôi không chỉ có hai người các cô."

DTV

Nói xong, quay sang nhìn một bên khác nói: "Tống Đường, Lâm Hồi, Tôn Nghi Quân, đúng rồi, còn có Vu Tư Điềm lúc đó đều có mặt, các người nói xem có phải hai người họ xúi giục không?"

Sắc mặt Thẩm Giai Giai và Tiết Cầm thay đổi, đều quên mất lúc đó còn có những thanh niên trí thức khác cũng có mặt trong chuyện này.

Mấy thanh niên trí thức bị Trần Ý gọi tên, Tống Đường và Tôn Nghi Quân, Lâm Hồi đều không nói gì, ba người nhìn tôi nhìn cô, rõ ràng là đang nghĩ xem nên đứng về phía nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-171.html.]

Dù sao bọn họ cũng thực sự ghét Trần Ý, đồng thời cũng không muốn đắc tội với Thẩm Giai Giai và Tiết Cầm.

Nhưng Vu Tư Điềm lại đứng ra, trước mặt mọi người, học theo giọng điệu và vẻ mặt của Trần Ý, Thẩm Giai Giai, Tiết Cầm lúc nói chuyện trên ruộng, từng câu từng chữ đều kể lại, kể xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô ấy lại nói: "Chuyện chính là như vậy, đại đội trưởng, tôi còn muốn xin đổi chỗ ở với Trần tri thức, Thẩm tri thức, Tiết tri thức họ luôn đánh nhau cãi nhau, người chịu thiệt chính là tôi."

Cô ấy chỉ thiếu điều nói thẳng ra, không bằng để ba con quỷ sứ này tụ lại với nhau, cho chó cắn chó đi cho rồi.

Nhưng mọi người cũng không phải ngốc, đều nghe hiểu cả!Thẩm Giai Giai và Tiết Cầm tức đến mặt trắng bệch.Có Vu Tư Điềm đứng ra làm chim đầu đàn, Lâm Hồi là thanh niên trí thức nam duy nhất có mặt lúc đó, nếu không lên tiếng, chắc chắn sẽ bị người ta chỉ mũi mắng là đồ hèn nhát.

Vì vậy, anh ta cũng gật đầu, tiện thể khen Vu Tư Điềm một câu: "Trí nhớ của Vu tri thức tốt thật, từng câu từng chữ đều không sai, biểu cảm và ngữ điệu cũng rất đúng, chính là như vậy."Tống Đường và Tôn Nghi Quân đương nhiên cũng gật đầu theo.Tống Duệ Nguyệt: …

Tằng A Ngưu: …"Được, được rồi, về cô đổi chỗ với Trần tri thức."Trần Ý đương nhiên không chịu, nhưng Tằng A Ngưu nói: "Cô không muốn cũng được, vừa hay đi xã học tập ba tháng trước, đợi cô về tôi sẽ bảo Vu tri thức trả lại giường cho cô."

Trần Ý lập tức im miệng.Vì vậy, những người công khai xin lỗi Tống Duệ Nguyệt lại tăng thêm hai người.Đặc biệt là Tiết Cầm xin lỗi nhanh nhất, lại chân thành tha thiết, không hề dây dưa, khiến Thẩm Giai Giai nhìn mà há hốc mồm.
 
Chương 172


Có Tiết Câm mở đầu, Trần Y cũng thấy việc mình xin lôi trước mặt nhiều người như vậy không đến nỗi mất mặt, cuối cùng là Thẩm Giai Giai, mặc đù không cam tâm tình nguyện nhưng bây giờ cô ta càng hận Trần Ý và Vu Tư Điềm hơn. Chờ chuyện này xong xuôi, Tống Duệ Nguyệt thấy Trần Ý và những người khác sắp đi thì lúc này mới nhớ ra mình còn có chuyện phải làm. "Trần tri thức, chuyện hôm nay mặc dù là lỗi của cô, nhưng mà từ chuyện này tôi cũng phát hiện ra một ưu điểm đáng quý của cô." Tầng A Ngưu:... Đến rồi, đến rồi, cô sắp bắt đầu lừa người rồi. Quả nhiên, đắc tội với ai cũng được, chỉ đừng đắc tội với Tống trí thức, nhẹ thì bị đánh, nặng thì... không chỉ bị đánh, còn phải công khai xin lỗi, thậm chí còn thảm hơn nữa!

Trần Ý nghe lời này tiền có một dự cảm không lành. Nhưng mà, mũ cao đã bị Tống Duệ Nguyệt đội tên đầu cô ta một cách cưỡng ép. "Hôm nay, đại đội trưởng vốn chỉ phân công cho tôi nhiệm vụ cắt cỏ cho tợn, tôi làm xong nhiều nhất cũng chỉ được hai công điểm, mặc dù sau đó tôi có đi tìm đại đội trưởng nói để ông ấy sắp xếp thêm cho tôi một số việc khác, dù sao cũng kiếm thêm được vài công điểm nhưng thật sự không ngờ mình có thể kiếm được 12 công điểm, trong đó một nửa công tao đều là nhờ cô cả!"

Trần Ý càng nghe càng thấy dự cảm không lành.

"Đại đội trưởng, tôi thấy Trần tri thức chỉ xuống ruộng làm việc để kiếm công điểm thì hơi phí phạm lài năng, không bằng để cô ấy làm cán bộ giám sát lao động của đại đội chúng ta, tất cả những người trưởng thành trong thôn chúng ta đủ 18 tuổi, một ngày không làm được sáu công điểm trở lên, đều giao cho Trần tri thức giám sát, ông thấy đề nghị của tôi thế nào? Như vậy, Trần tri thức không chỉ có thể phát huy tối đa năng lực của mình, mà tích cực lao động của đại đội chúng ta cũng tăng lên, đến cuối năm bình chọn, danh hiệu đại đội tiên tiến chắc chắn sẽ thuộc về đại đội chúng ta, ông nói có đúng không?"

Tằng A Ngưu: … Cô nói đúng là đúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-172.html.]

DTV

Trần Ý lập tức biến sắc, muốn từ chối nhưng đã không kịp rồi.

"Được, tôi thấy rất tốt." Tằng A Ngưu gật đầu, ông vừa dứt lời, những xã viên và thanh niên trí thức bị Trần Ý chỉnh đốn cũng đều hô to: "Tốt."

Trần Ý mặt tái mét, toàn thân mềm nhũn, trong lòng hối hận muốn chết.

Mấy thanh niên trí thức mới đến thấy Trần Ý trêu chọc Tống trí thức, để đối phương trước mặt nhiều người như vậy xin lỗi xong lại được một công việc nhàn hạ, đương nhiên là vô cùng hâm mộ, hoàn toàn không hiểu tại sao Trần Ý lại sốt ruột đến mức sắp khóc.

Vu Tư Điềm cũng tò mò, tiến đến trước mặt Tống Đường và những người khác hỏi: "Làm cán bộ giám sát lao động không tốt sao? Tại sao Trần tri thức lại sốt ruột đến mức sắp khóc?"Tống Đường cười cười, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Trong đại đội, tất cả những ai chịu lên công tác, ngay cả trẻ con cũng có thể kiếm được ba bốn công điểm một ngày, người lớn thì càng không phải nói, cô nghĩ xem một người trưởng thành mà không kiếm được sáu công điểm thì đó có thể là người tốt gì?"Tôn Nghi Quân cũng bổ sung một câu: "Nhiều lắm là một công điểm cũng không kiếm, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, những người này ngay cả đại đội trưởng cũng không quản được, cô thấy Trần tri thức có thể quản được sao?"Cô ta chỉ thiếu điều nói Trần Ý là kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ, nếu cô ta thực sự có tư tưởng tích cực tiến bộ như vậy, sao không đi bắt những kẻ lười biếng dạy dỗ?

Được rồi, lần này đá phải tấm sắt rồi, cô ta sẽ phải chịu đựng thôi!Trần Ý bị bắt làm cán bộ giám sát lao động, Tằng A Ngưu còn nói, bất kỳ ai có thể khiến một người không kiếm được 6 công điểm kiếm được 6 công điểm, ông sẽ thưởng cho 1 công điểm, nếu có thể để 20 người đạt được mục tiêu, cô ta cũng có thể kiếm được 20 công điểm."Trần tri thức, cô cố gắng lên, làm tốt, đến lúc đó không chỉ có thể nhận khẩu phần vào dịp Tết, còn có thể gửi tiền về nhà." Nói xong, ông ta rít điếu thuốc lào của mình rồi chậm rãi đi về nhà.
 
Chương 173


Lục Kim An chỉ trong chốc lát đã làm quen được với một vài bạn nhỏ, đứa nào cũng lớn hơn nó hai ba tuổi nhưng đứa nào cũng nghe nó nói líu lo, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng kinh ngạc. Bà Tằng vẫn luôn mỉm cười nhìn ở bên cạnh, cũng không quản chuyện gì khác. Tống Duệ Nguyệt đợi nghe xong lời xin lỗi của ba người, lại xác định xong chuyện Trần Ý làm cán bộ giám sát lao động, lúc này mới đi tới, túm lấy Lục Kim An đang nằm sấp trên đất chơi b.ắ.n bi với một đám trẻ con, đánh vào m.ô.n.g nó hai cái. "Vừa mới tắm cho cháu xong, giờ nhìn xem quần áo của cháu kìa." Lục Kim An ôm mông, vẻ mặt không vui: "Yêu thẩm đừng đánh m.ô.n.g cháu, đau, mất mặt."

Tống Duệ Nguyệt suýt nữa thì bật cười, nhóc con này cũng biết mất mặt à! "Được rồi, chúng ta không chơi nữa, về thôi. " Lục Kim An vẫn chưa chơi đủ, tại nhìn mấy đứa bạn nhỏ cũng chưam chơi đủ, thế là nói: "Ngày mai cháu đi làm cùng Yêu thẩm, chúng ta tại chơi cùng nhau, được không?”

Mấy đứa trẻ lần đầu tiên chơi b.ắ.n bi, vui lắm, nghe nói ngày mai còn được chơi cùng đứa brạn nhỏ đến từ thành phố này, đứa nào cũng vui vẻ nhảy cẫng lên.

Tống Duệ Nguyệt:... Không phải, tôi có nói là sẽ đưa cháu đi làm cùng đâu?

Lục Kim An lại nhìn Tống Duệ Nguyệt nói: u"Yêu thẩm, ngày mai thím dậy nhất định phải gọi cháu dậy."

Tống Duệ Nguyệt trợn mắt, nhóc con này thật biết sắp xếp cho cô rõ ràng!

Bà Tằng ở bên cạnh giúp Lục Kim An nói: "Không sao, ngày mai cháu cứ đi làm như thường, đợi nó dậy, bà đưa nó ra ruộng tìm cháu cũng được."

Tống Duệ Nguyệt thầm nghĩ bà cứ chiều nó đi, bà nội ruột của nó chắc cũng không chiều nó đến thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-173.html.]

Tống Duệ Nguyệt đoán đúng rồi!

Nhà họ Lục không thiếu gì nhất chính là cháu trai, bà nội Ôn Hội Ninh muốn sinh một đứa con gái ngoan ngoãn đáng yêu, kết quả sinh mãi sinh ra bốn đứa đều là con trai, được rồi, mình không sinh được con gái, vậy thì mong con trai con dâu có thể sinh cho mình một đứa cháu gái, kết quả, ba đứa con trai đầu đều đã sinh nhưng lại sinh cho bà sáu đứa cháu trai.Bà nội Ôn Hội Ninh tức lắm! Thậm chí còn ghét cả chồng mình, trách chồng mình không tốt, khiến mấy đứa con trai cũng không sinh được con gái, bây giờ, bà chỉ mong đứa con trai thứ tư tìm được một người vợ, có thể sinh cho bà một đứa cháu gái ngoan ngoãn.

DTV

Lục Bỉnh Văn:... Chẳng lẽ ông không muốn sinh con gái sao? Sinh ra bốn đứa con trai, đứa nào cũng đến để đối đầu với ông, đặc biệt là đứa thứ tư, tức c.h.ế.t ông.Nhưng, con trai không sinh được con gái thì liên quan gì đến ông?

Trong lòng tuy không hài lòng khi vợ đổ hết trách nhiệm lên đầu mình nhưng cũng không dám phản bác.Chỉ có thể một mình ngồi đó ấm ức.

"Này, ông nói xem, gửi những thứ này đi có an toàn không? Có bị thất lạc không? Thằng cả còn nói sẽ gửi một số đặc sản từ Đông Bắc về, bảo tôi gửi cùng cho vợ thằng tư.”Ôn Hội Ninh chưa từng gặp Tống Duệ Nguyệt, cũng không biết cô trông như thế nào nhưng chỉ dựa vào việc cô bất chấp nguy hiểm theo dõi bọn buôn người, cứu đứa cháu nhà họ Lục, lại không chêthằng tư tuổi đã cao, bằng lòng hạ mình lấy anh thì cô chính là đại ân nhân của nhà họ Lục.

"Nếu Tiểu Nguyệt có thể sinh cho chúng ta một đứa cháu gái thì tốt biết mấy! Tôi nói cho ông biết, tôi thấy Tiểu Nguyệt có duyên với nhà mình, ông thấy sao, chắc chắn con bé có thể sinh con gái, đúng không?"Ôn Hội Ninh bận rộn trong phòng khách, vừa dọn sính lễ, vừa mơ tưởng đến cảnh mình sắp được bế đứa cháu gái mềm mại, xinh đẹp và đáng yêu.

Hơn nữa, bà càng nói càng thấy linh cảm của mình không sai.Lục Bỉnh Văn nhịn rồi nhịn, vẫn không nhịn được mà phản bác: "Thằng cả, thằng hai, thằng ba lấy vợ cũng đều nói như vậy nhưng bà xem, đều sinh sáu đứa con trai rồi, đâu thấy bóng dáng đứa cháu gái nào."

Ôn Hội Ninh tức đến trợn mắt vì lời nói mất hứng của chồng, liên tục khạc nhổ mấy tiếng: "Phỉ phỉ phỉ, ông không biết nói thì đừng nói, lần này Tiểu Nguyệt nhất định có thể sinh cho chúng ta một đứa cháu gái."
 
Chương 174


Nói xong, lại có chút buồn bã: "Oi, chỉ tiếc là bây giờ quản lý chặt quá, không thì tôi sẽ lấy mấy món đồ quý đi làm sính lễ cho Tiểu Nguyệt. Tôi nghe thằng tư nói, Tiểu Nguyệt đẹp như tiên nữ, xinh lắm, tính tình cũng ngoan ngoãn, ôi chao! Chỉ tiếc là tôi không có số hưởng như vậy!" Lục Binh Văn:... Ai, không sinh được con gái thì đúng là không vượt qua được cái ngưỡng này! "Đợi đến khi vợ thằng tư sinh cháu gái cho chúng ta, bà cứ để hết cho cháu gái, cũng như vậy thôi." Dù sao thì cũng đừng hòng đến lượt mấy đứa con trai, muốn có đồ quý thì tự kiếm lấy. Ôn Hội Ninh thấy ông già nhà mình hôm nay cuối cùng cũng nói được một câu dễ nghe, sắc mặt cũng, tốt hơn nhiều, tiếp tục vui vẻ dọn đẹp.

Xa xôi tận đảo Nam Châu, Tống Duệ Nguyệt hoàn toàn không biết mình còn chưa kết hôn mà đã gánh trên vai trọng trách phải sinh cho nhà họ Lục một đứa cháu gái. Lúc này cô đang bế Lục Kim An đi về, giữa đường thấy mấy đứa trẻ vây quanh nhau không biết đang nói gì, còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Đến gần nhìn thì thấy là đám bạn nhỏ cùng đi cắt cỏ với cô vào buổi sáng.

"Sao mấy đứa còn chưa về? A Thu, sao em lại khóc?"

"Lão đại, anh họ của A Thu cướp mất viên kẹo của nó. Bây giờ nó đang buồn đây." Người nói là A Tứ.

DTV

Tống Duệ Nguyệt chột dạ nhìn xung quanh, may mà không có ai, cái cách gọi lão đại này khiến cô như thể là một tên lưu manh xã hội.

"Chỉ một viên kẹo thôi mà, sao em không ăn?" Tống Duệ Nguyệt không hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-174.html.]

A Thu lau nước mắt trên mặt: "Em muốn để dành cho mẹ ăn nhưng mãi không có cơ hội, vừa rồi... viên kẹo không may rơi ra khỏi túi, anh hai đã cướp mất."

Tống Duệ Nguyệt:... là một đứa trẻ hiếu thảo.

"Mẹ em đâu?"

"Mẹ em vẫn đang làm việc ở nhà, em phải ở nhà giúp mẹ nhưng bác cả bảo em trông em Tiểu Mãn." A Thu thầm nghĩ nếu ở nhà làm việc cùng mẹ, nhân lúc không có ai, nó sẽ đưa viên kẹo cho mẹ ăn nhưng giờ thì việc không giúp được mẹ, kẹo cũng bị cướp mất, nó thật vô dụng.Tống Duệ Nguyệt nghe xong liền im lặng."Được rồi, muộn rồi, về nhà nhanh đi, đừng để người lớn trong nhà lo lắng." Bên cạnh, giọng nói của bà Tằng vang lên đúng lúc.

Mấy đứa trẻ cũng không nán lại nữa, chạy về nhà.Đợi mọi người đi hết, bà Tằng mới nói: "Hoàn cảnh như nhà A Thu, chỉ riêng đội chúng ta đã có rất nhiều, chưa nói đến đội bên cạnh, thậm chí là cả đảo Nam Châu. Cháu không quản hết được, hơn nữa, mẹ của A Thu nếu đầu óc tỉnh táo một chút thì cũng không thể để người ta bắt nạt hai mẹ con như vậy."Tống Duệ Nguyệt đương nhiên hiểu được lý lẽ này.

Nói trắng ra, kiếp trước cô cũng không tỉnh táo nên mới rơi vào kết cục như vậy.Sau này cô mới hiểu ra rằng đừng bao giờ gửi gắm tương lai của mình vào người khác, phụ nữ chỉ có tự mình mạnh mẽ, đủ xuất sắc thì mới có thể tự tin, mới có thể sống cuộc sống rực rỡ của riêng mình.Ngày hôm sau, Tống Duệ Nguyệt vẫn dậy từ khi trời chưa sáng, trước tiên là đeo gùi theo các bạn nhỏ đi cắt hai lượt cỏ lợn, một lượt đưa đến chuồng lợn, một lượt đưa đến chuồng bò.

Vì cảm giác kỳ lạ hôm qua, hôm nay đến chuồng bò, cô nhân lúc A Tứ và mấy người vào đổ thức ăn cho bò, cô đứng bên ngoài đợi mọi người thì đặc biệt chú ý đến mấy người trong chuồng bò.Trong chuồng bò có bốn nam hai nữ, trong bốn người đàn ông, người lớn tuổi nhất trông đã sáu bảy mươi tuổi, tóc bạc trắng, trên mặt có nhiều nếp nhăn, lông mày bên phải có nốt ruồi đen, đeo kính gọng đen, mặc áo khoác xám vá nhiều miếng, quần dài đen, giày vải trên chân cũng vá nhiều miếng, tuy ở trong chuồng bò nhưng người lại sạch sẽ, toàn thân toát lên vẻ thư sinh nồng đậm.Ba người còn lại trông trẻ hơn một chút nhưng đầu đều đã có tóc bạc, trên người mặc cũng khá sạch sẽ, có lẽ ở đảo Nam Châu đã lâu, môi trường sống và dinh dưỡng kém, khiến sắc mặt của mấy người đều vàng vọt, gầy trơ xương, trong đó có một người đi lại hơi khập khiễng nhưng vẫn cố gắng theo kịp tốc độ của đồng đội, làm việc rất chăm chỉ.
 
Chương 175


Trong hai người phụ nữ, một người cũng tóc bạc trăng, trên mặt có nếp nhăn thương tang, có lẽ đang, ốm, đi lại loạng choạng, thỉnh thoảng còn ho vài tiếng, người đàn ông lớn tuổi nhất nghe thấy tiếng ho thì vội vàng buông cái xẻng trên tay, tiến lên nhẹ nhàng vỗ về lưng bà, giọng nói đầy lo lắng: "Ngữ Khiết vào nằm đi, việc ở đây có chúng tôi lo." "Đúng vậy, chị Thẩm, cứ dưỡng bệnh trước đừng để mệt mỏi nữa, làm bệnh nặng thêm!" Người nói là một người phụ nữ khác, trông trẻ hơn nhiều, cắt tóc ngắn ngang vai, giọng nói ôn hòa theo sau khuyên nhủ. Tống Duệ Nguyệt từ cuộc đối thoại này biết được người phụ nữ bị bệnh tên là Thẩm Ngữ Khiết, nhìn cử chỉ thì hai người già hẳn là vợ chồng. Lần này cô đứng bên ngoài ít nhất mười phút, nhìn đông ngó tây cũng không phát hiện ra ánh mắt đó nữa, xem ra người này cảnh giác hơn cô tưởng! Đợi mấy bạn nhỏ chuyển hết thức ăn cho bò, Tống Duệ Nguyệt theo họ đi về, đến đường nhỏ, Tống Duệ Nguyệt đột nhiên lại cảm thấy ánh mắt đó, cô đột ngột quay người, chỉ thấy hai người già lớn tuổi nhất vừa rồi đang đứng trên sườn núi bên chưồng bò nói gì đó.

Lúc này trong lòng Tống Duệ Nguyệt cũng đã hiểu được phần nào. Xem ra, cô phải tìm thời gian, nhân lúc buổi tối không có ai đến chuồng bò mộtm chuyến. Đến nơi không có người, cô lấy kẹo sữa đã hứa ra để chia cho mấy đứa trẻ giúp cô cắt cỏ tợn nhưng thấy mấy đứa đều khoanh tay khôngr chịu nhận.

"Lão đại, kẹo sữa đắt lắm, chị giữ lại cho cháu chị ăn đi, chúng em giúp chị cắt cỏ lợn không tốn bao nhiêu công sức, chỉ là tiệun tay thôi." A Tứ vừa nói vừa siết chặt gùi trong tay, không dám nhìn vào nắm kẹo sữa trong tay Tống Duệ Nguyệt.

Bởi vì hương vị ngọt ngào đó, bọn chúng chỉ cần nếm thử một lần là có thể nhớ cả đời nhưng bọn chúng không thể cứ nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của người khác, vì bọn chúng biết kẹo sữa rất đắt.

Hôm qua trên đường về bọn chúng đã bàn bạc rồi, lão đại chỉ mất nửa ngày là kiếm được 10 công điểm, đây là chuyện chưa từng có ở thôn Hải Giác, vậy mà cô lại bỏ qua công việc cắt cỏ lợn nhẹ nhàng chỉ có hai công điểm để bọn chúng làm, chẳng qua là muốn tìm lý do cho kẹo cho bọn chúng ăn.

Tống Duệ Nguyệt ngẩn người, hỏi: "Vậy các em không muốn ăn kẹo sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-175.html.]

Mấy đứa trẻ đồng thanh gật đầu: "Muốn ăn nhưng kẹo đắt, lão đại như vậy không đáng đâu, lỗ rồi."

DTV

Tống Duệ Nguyệt:... Nghĩ mãi mới hiểu ý của mấy đứa.

"Các em thấy kẹo sữa rất đắt, chị để các em cắt cỏ lợn đổi kẹo sữa, không đáng, chị lỗ sao?"

A Tứ gật đầu."Vậy bình thường các em có đi bắt hải sản không? Chị có thể thu mua các loại hải sản từ tay các em, đổi tiền hay đổi kẹo đều được, chị không thích làm mấy việc như cắt cỏ lợn, quá vụn vặt, các em thấy giúp chị cắt cỏ lợn một lần đổi một viên kẹo sữa là chị lỗ, vậy thì giúp chị cắt cỏ lợn năm lần, đổi một viên kẹo sữa thế nào?"Tống Duệ Nguyệt nói ra đề nghị của mình.

Cô cũng muốn ăn một số hải sản tươi sống nhưng cô lại không quen việc bắt hải sản, chuyện chuyên nghiệp phải tìm người chuyên nghiệp làm, những đứa trẻ từ nhỏ đã sống ở ven biển này hẳn là biết kỹ thuật bắt hải sản này.Nói đến bắt hải sản, mấy đứa nhỏ lập tức phấn khích.Bắt đầu bà Tằng nói với cô về việc bắt hải sản có thể bắt được những loại hải sản nào, nghe đến nỗi nước miếng của Tống Duệ Nguyệt sắp chảy ra.

Lục Kim An đeo bình nước màu xanh lục, được bà Tằng dắt đến, thấy Yêu thẩm của mình bị một đám trẻ vây quanh không biết nói gì, dáng vẻ rất vui vẻ, thì lập tức chu cái miệng nhỏ, có thể treo cả một bình dầu."Yêu thẩm..." Cậu bé tức giận dậm chân, hét lên giòn tan.Da đầu Tống Duệ Nguyệt tê dại, tại sao lại thấy chột dạ một cách khó hiểu?

"Sao cháu dậy sớm thế?""Cháu không dậy sớm thì làm sao biết thím đang ở ngoài với những đứa trẻ khác?" Lục Kim An không vui, Yêu thúc đã giành Yêu thẩm với nó rồi, bây giờ bên ngoài còn có những đứa trẻ khác cũng muốn giành Yêu thẩm với nó, hừ! Tức c.h.ế.t nó.
 
Chương 176


Tống Duệ Nguyệt:... Nói như thể cô ngoại tình vậy, quá đáng rôi! "Con nít con nôi biết gì, đây đều là các em trai của chị, nào, há miệng gọi chú, gọi cô đi." Tống Duệ Nguyệt đảo mắt, đúng lý hợp tình lừa gạt Lục Kim An. Lục Kim An tiếp tục chu môi, ậm ừ, không tình nguyện! Tống Duệ Nguyệt: "Vậy sau này mấy đứa có đồ ăn ngon, đồ chơi hay thì không cho cháu đi cùng nữa." Lục Kim An không vui, dậm chân: "Thím cho là được."

Tống Duệ Nguyệt:... Đứa trẻ này togic quá đỉnh! Được rồi, không từa được nữa rồi. "Đi thôi, chúng ta ra ruộng, trước tiên phải nói rõ không được chạy tung tung, biết chưa?" Tống Duệ Nguyệt nắm tay nó định đi về phía ruộng mía.

Nhưng Lục Kim An không nhúc nhích, mặt nhỏ nhắn: "Không đi được nữa rồi, muốn bế."

Tống Duệ Nguyệt bất lực, biết rằng đứa nhỏ này đang ghen, cũng đang tuyên bố chủ quyền của mình với A Tứ và những người khác, lúc này đương nhiên phải chiều theo ý nó, thế là cô nhấc bổng nó lên rồi đặt vào gùi: "Ngồi cho ngoan, đừng nhúc nhích, biết chưa?"

Lục Kim An chưa từng ngồi gùi bao giờ cho nên nó rất tò mò, đợi Tống Duệ Nguyệt đeo gùi đứng dậy, nó thò đầu ra nhìn xung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ cuối cùng cũng nở nụ cười.

Bà Tằng ở bên cạnh cười mị mị, khi cả nhóm chuẩn bị ra ruộng thì thấy hai đứa trẻ bảy tám tuổi chạy về phía này, nhanh chóng chặn trước mặt họ.

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-176.html.]

Không, chính xác hơn là chặn trước mặt A Thu.

"Kẹo sữa hôm nay của mày đâu? Mau lấy ra đây, đưa cho bọn tao. Nếu không, tao sẽ bảo bố mày đánh c.h.ế.t mẹ mày."

Hai đứa trẻ này, một đứa tên là Tằng Đại Bảo, một đứa tên là Tằng Nhị Bảo, một đứa tám tuổi, một đứa bảy tuổi.

Tằng Đại Bảo là con của bác cả A Thu, Nhị Bảo là con bác hai của A Thu.Cha của A Thu là con thứ ba trong nhà, kết hôn mấy năm rồi, chỉ có một mình A Thu là con gái.Vì hai người anh trai ở trên đều sinh con trai, mà Nam Châu đảo lại là một nơi trọng nam khinh nữ, không có con trai thì cảm thấy không ngẩng đầu lên được, sẽ bị người ta coi thường, vì vậy, sinh con trai trở thành nỗi ám ảnh của cha A Thu.Cũng vì mãi không có con trai nên cha của A Thu luôn ghét bỏ mẹ của nó, động một tí là đánh đập.

Tằng Đại Bảo và Tằng Nhị Bảo được cưng chiều hết mực trong nhà, hễ có đồ ăn ngon thì nhất định phải cho hai anh em này trước, còn A Thu, trong gia đình này cũng giống như mẹ của nó, bị bắt nạt đủ điều.Lúc này nghe hai người anh họ nói ra những lời như vậy, A Thu chỉ thấy xấu hổ và sợ hãi, mặc dù nó mới năm tuổi nhưng nó biết rằng viên kẹo sữa mà mình nhận được từ tay chị A Nguyệt hôm qua đã là một món hời rất lớn rồi, vì vậy khi anh A Tứ nói không được nhận kẹo sữa của chị A Nguyệt nữa, nó cũng rất đồng ý nhưng bây giờ nghe hai người anh họ đe dọa nếu không có kẹo sữa thì sẽ bảo bố đánh c.h.ế.t mẹ, nó lại sợ, sợ mẹ nó thực sự sẽ bị bố đánh chết.Nó không biết phải làm sao, sợ hãi mở to mắt nhìn Tằng Đại Bảo và Tằng Nhị Bảo, toàn thân bắt đầu run rẩy: "Không, đừng, đừng đánh mẹ tôi."Tằng Đại Bảo và Tằng Nhị Bảo thấy mục đích đe dọa của mình đã đạt được, liền hung dữ hét lên: "Vậy thì mau đưa kẹo sữa ra đây."

A Thu sợ hãi lắc đầu: "Không, không có kẹo sữa."Tằng Đại Bảo không tin, chạy đến định lục soát người A Thu.Tống Duệ Nguyệt thấy vậy, cô cau mày, một tay túm lấy cổ áo trước n.g.ự.c Tằng Đại Bảo, một tay nhấc bổng cậu ta lên.Tằng Đại Bảo đột nhiên bị người ta nhấc bổng, lập tức sợ hãi khóc òa lên.

Tống Duệ Nguyệt:... Mới vậy mà khóc rồi sao?Tằng Nhị Bảo thấy anh trai khóc, cũng khóc theo.A Thu thấy vậy, vội chạy đến ngẩng đầu lên nói: "Chị A Nguyệt, chị mau thả ra đi, lát nữa bác cả và bác hai sẽ đến tìm chị gây phiền phức đấy."Tống Duệ Nguyệt biết A Thu là sợ gây phiền phức cho cô nhưng cô không sợ, lạnh lùng quát: "Câm miệng, nếu còn khóc nữa thì tôi sẽ ném hai đứa xuống biển cho cá lớn ăn."
 
Chương 177


Nói xong, quả nhiên thấy Tăng Đại Bảo và Tăng Nhị Bảo sợ hãi bịt miệng, không dám khóc thành tiếng nữa. Tống Duệ Nguyệt ghét bỏ thả Tằng Đại Bảo xuống, hung dữ cảnh cáo: "Bây giờ A Thu có tôi bảo vệ, các người còn đám bắt nạt cơn bé nữa không?"

Lục Kim An nghe xong, ngồi trong gùi rất đồng tình phụ họa: "Đúng vậy, Yêu thúc đã nói rằng chỉ có những người đàn ông vô đụng mới bắt nạt con gái, hai người các người chính là đồ hèn nhát, người mạnh mẽ thực sự không sợ hãi gì cả."

Tống Duệ Nguyệt:... Lúc này thì nhớ rõ lời của Yêu thúc nhỉ! Tằng Đại Bảo, Tằng Nhị Bảo bị một người lớn ghét bỏ cũng đành thôi, không ngờ ngay cả một đứa trẻ con cũng dám mắng chúng là vô dụng, nhất thời có chút hoài nghi về cuộc đời.

"Cậu... cậu nói bậy, chúng tôi không phải đồ hèn nhát." Hai người tức giận phản bác lớn tiếng. Lục Kim An: "Đúng vậy, các người chính là đồ hèn nhát." Chuyện cãi nhau tay đôi, từ trước đến nay nó chưa từng sợ.

"Tôi... tôi sẽ mách bà nội, các người hợp sức bắt nạt chúng tôi." Tằng Đại Bảo tức đến đỏ cả mắt, hét lớn với Tống Duệ Nguyệt và những người khác, sau đó kéo Tằng Nhị Bảo chạy đi.

A Thu sốt ruột, vội vàng đuổi theo Tằng Đại Bảo và Tằng Nhị Bảo, muốn cầu xin chúng đừng về mách lẻo.

Nhưng cô bé nhỏ con, sao đuổi kịp hai người chứ!

"Chị A Nguyệt, phải làm sao bây giờ? Chúng về mách lẻo, đến lúc đó ông nội và bà nội nhất định sẽ dẫn bác cả, bác hai và bố em đến tìm chị gây phiền phức."

Tống Duệ Nguyệt xoa đầu A Thu, đứa nhỏ này không lo mình về sẽ bị đánh, ngược lại ở đây lo cô sẽ gặp rắc rối, ôi chao!

"Em yên tâm, chị có bà Tằng che chở, chúng không dám đến tìm chị gây phiền phức đâu, còn em, không sợ về bị mắng sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-177.html.]

Khuôn mặt nhỏ của A Thu cứng đờ, trong mắt thoáng qua vẻ sợ hãi nồng đậm, cô bé về chắc chắn sẽ bị đánh, đến lúc đó mẹ nó cũng sẽ bị liên lụy.

Tống Duệ Nguyệt thở dài nói: "Bà ơi, chúng ta đưa A Thu về đi."Bà Tằng không nói gì, khoanh tay đi về phía trước.

Tống Duệ Nguyệt vội vàng dắt A Thu đi theo sau.A Tứ và những đứa trẻ còn lại thì phải ra đồng làm việc kiếm công điểm nên không đi theo.

Còn ở trên đồng, Trần Ý từ sáng lấy sổ ghi công ở chỗ kế toán về, cả người đều không khỏe.Trên đó thống kê danh sách những người trưởng thành trong toàn đội Hải Giác không đạt 6 công điểm, có gần 20 người.

Ngoài năm người làm việc ở xưởng đóng tàu và bến tàu, 14 người còn lại đều là những kẻ lười biếng nổi tiếng trong thôn

."Trần Tri thức, nếu cô có thể giám sát được 14 người này mỗi ngày kiếm được 6 công điểm, cô có thể kiếm được 14 công điểm mỗi ngày, đừng nói là toàn đội Hải Giác, ngay cả toàn bộ Nam Châu đảo này cũng không có ai giỏi hơn cô, cố gắng lên nhé!" Kế toán họ Hà, tên là Hà Ái Hoa, đội Hải Giác có hai họ lớn, một là họ Tằng, một là họ Hà.

DTV

Họ Hà và họ Tằng từ trước đến nay không mấy ưa nhau, vì vậy họ Tằng đã chọn Tằng A Ngưu làm đội trưởng, họ Hà thì chọn Hà Ái Hoa làm kế toán.Bình thường Tằng A Ngưu và Hà Ái Hoa trong việc xử lý công việc của đội cũng sẽ nảy sinh bất đồng nhưng chỉ riêng trong chuyện Trần Ý làm giám sát, hai người lại có sự nhất trí kỳ lạ, đều cho rằng chủ ý này của Tống trí thức vô cùng thiếu đức và độc ác nhưng họ thích!

Cũng từ điểm này có thể thấy được những năm gần đây Trần Ý đã làm bao nhiêu chuyện khiến người ta chán ghét ở đội Hải Giác, đến nỗi không một ai đứng ra nói giúp cô ta nửa lời.Trần Ý cầm danh sách bắt đầu đi từng nhà từng hộ để gọi, chỉ là cô ta không ngờ, mới vào nhà đầu tiên, nhà của kẻ lười biếng nổi tiếng trong thôn là Tằng Thiết Đầu, đã bị đối phương trêu chọc.

"Trần Tri thức, sao cô không gõ cửa đã vào? Tôi là một gã độc thân, chưa từng đụng vào phụ nữ, giờ thì hay rồi, cô xem hết cả người tôi rồi!"Nói xong, gã định cởi quần.

Trần Ý còn chưa kịp nói gì, đã sợ hãi che mắt, hét lên rồi chạy ra ngoài.
 
Chương 178


Tăng Thiết Đầu chân trần đuôi theo từ bên trong, vừa đuôi vừa hét: "Trần Tri thức, đừng chạy, đừng chạy! Tôi cũng muốn thử mùi vị của phụ nữ..."

Người thứ hai, thứ ba, thứ tư... sau đó không phải muốn chiếm tiện nghỉ của Trần Ý thì cũng cầm chổi đuổi cô ra ngoài. Cả buổi trời trôi qua, không gọi được một người nào, Trần Ý tức đến run cả người, một mình chạy lên núi, tìm một gốc cây lớn, trốn đằng sau khóc lóc lau nước mắt, trong lòng hận không thể xé sống, nuốt tươi Tống Duệ Nguyệt. Khóc mãi khóc mãi, bỗng cô ta nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức giật mình, che miệng, không để mình phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Tống Duệ Nguyệt và bà Tăng dẫn A Thu và Lục Kim An mới đi được nửa đường thì thấy Tằng Đại Bảo và Tằng Nhị Bảo dẫn theo năm sáu người lớn hùng hổ đi về phía họ. Đợi hai bên gặp nhau, Tằng Đại Bảo chỉ vào Tống Duệ Nguyệt và Lục Kim An trong gùi sau tưng cô nói: "Bà nội, ông nội, bố, bác hai, bác ba, chính là bọn họ mắng cháu và Nhị Bảo là đồ bỏ đi, cô ta còn đánh cháu."

Tống Duệ Nguyệt:... Đến cũng nhanh phết nhỉ!

Tằng Đại Bảo và Tằng Nhị Bảo vừa gọi một tiếng, quả nhiên có rất nhiều người đến, cũng đủ thấy hai anh em này được cưng chiều trong nhà đến mức nào.

"Con tiện nhân, dám đánh cháu trai bảo bối của bà, hôm nay bà sẽ cho mày dễ coi."

Bà lão đi đầu trông không trẻ hơn bà Tằng bao nhiêu, xương gò má cao, đôi mắt tam giác ngược, sống mũi tẹt, rộng, môi mỏng và căng, chưa mở miệng nói đã khiến người ta có ấn tượng khó chịu, không ngờ khi mở miệng, không chỉ khó chịu mà còn hung dữ và ngang ngược.

"Tứ yêu tinh, mày có mù không? Trước mặt bà, cũng dám bắt nạt cháu gái cưng của bà?" Bà Tằng ngẩng đầu, mặt lạnh quát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-178.html.]

Bà nội của Tằng Đại Bảo tên là Hứa Xuân Lệ, mọi người thường gọi là Tứ yêu tinh, tại sao lại gọi là Tứ yêu tinh? Bởi vì người đàn ông bà ta lấy tên là Tằng Hải Bình là con thứ tư trong nhà, còn Hứa Xuân Lệ khi còn trẻ thích ăn mặc như yêu tinh, đi lại còn lắc lư, lại thích nói xấu sau lưng người khác, thích gây chuyện, từ từ truyền đi truyền lại, liền truyền ra cái tên này.

Bình thường bà Tằng sẽ không gọi như vậy, bà tuy cô độc, tuổi đã cao cũng không thích giao tiếp với người khác nhưng không có nghĩa là bà không có tính khí, đặc biệt là không thể nhìn thấy ai bắt nạt Tống Duệ Nguyệt, đứa cháu gái nuôi này.

Hứa Xuân Lệ đương nhiên nhìn thấy bà Tằng rồi nhưng không phải là tức giận, nghĩ rằng Tống Duệ Nguyệt chỉ là một thanh niên trí thức mới đến, bà Tằng vốn không thích quản chuyện nhà người khác nên không để ý đến những điều này.

Ai ngờ bà Tằng không những quản, mà còn nhận Tống trí thức làm cháu gái nuôi, lập tức bị quát cho co rúm cổ lại."Thằng Bình, nhà mày càng ngày càng giỏi rồi, đến cả bà già này mà mày cũng không để vào mắt đúng không?"

DTV

Bà Tằng mắng xong Hứa Xuân Lệ, lại lạnh lùng nhìn Tằng Hải Bình, giọng điệu uy nghiêm và chế giễu.Tằng Hải Bình bị gọi tên, tức giận đến đỏ mặt, giơ tay tát một cái vào mặt Hứa Xuân Lệ, còn mắng: "Đồ ngu, còn không xin lỗi bà Tằng đi."

Hứa Xuân Lệ từ khi làm bà nội thì đã quen ngang ngược, đột nhiên bị người ta hạ mặt như vậy, sao có thể không tức giận nhưng lời của chồng mình thì bà ta không dám phản bác, đặc biệt là không dám để chồng mình mất mặt trước mặt người ngoài.Vì vậy, bà ta chỉ có thể nghiến răng, hận không cam lòng nói: "Bà Tằng, là tôi không biết điều, bà đừng trách."

Bà Tằng chỉ cười lạnh một tiếng.Hứa Xuân Lệ lại nói: "Bà Tằng, bà đã nhận cháu gái nuôi, sao không để đội trưởng nói với mọi người tin vui này nhỉ."

Ý của bà ta là bà Tằng chỉ lấy danh nghĩa cháu gái nuôi để làm bình phong.Bà Tằng thậm chí còn không thèm để ý đến Hứa Xuân Lệ, mà nhìn về phía Tằng Hải Bình nói: "Bây giờ trong đội ai mà không biết tiểu Nguyệt là cháu gái nuôi của tôi? Các người không phải cố tình giả vờ ngốc chứ, còn nữa, cả nhà các người đến đây làm gì? Muốn đánh người à?"
 
Chương 179


Tăng Hải Bình:... Giờ thì tôi tin rồi, Tống trí thức này chắc chăn là cháu gái nuôi của bà, chỉ nhìn cái kiểu bà bảo vệ con cháu thôi, tôi chưa từng thấy bao giờ.

"Không, không, tôi chỉ nghe Đại Bảo và Nhị Bảo nói bị người ta bắt nạt, chúng tôi tức quá nên mới đến đòi công lý."

Bà Tằng nghe xong lời này thì tức đến bật cười: "Tôi khinh, ông còn đòi công lý, ông không biết hai đứa cháu trai của ông là thứ vô tích sự gì sao? Đúng rồi, chắc ông không biết, nếu không thì cũng không thể nuôi ra hai đứa chỉ biết bắt nạt con gái, tham ăn ngang ngược như vậy."

Lục Kim An nghe bà mắng người, cái đầu nhỏ thò ra khỏi chiếc gùi: "Đúng vậy, bà nói đúng hết."

Tằng Hải Bình:...

Tống Duệ Nguyệt:... Bà Tằng lợi hại quá, cô thật cảm động, hu hu hu, bà Tằng oai phong quá. Tằng Đại Bảo, Tằng Nhị Bảo:...... Á á á! Chúng tôi không phải là đồ bỏ đi, tức quá nhưng tại không dám cãi tại. "Bà Tằng, Đại Bảo và Nhị Bảo bình thường có tham ăn một chút nhưng cũng không đến nỗi như bà nói... không ra gì như vậy chứ! Hơn nữa, chuyện này vốn là do Tống trí thức không đúng, cô ấy là người lớn, sao có thể bắt nạt trẻ con được."

Tằng Hải Bình không thừa nhận hai đứa cháu trai bảo bối của mình là đồ bỏ đi vô dụng, vẫn đổ trách nhiệm lên đầu Tống Duệ Nguyệt, xem ra dù có bà Tằng chống lưng, ông ta cũng không định bỏ qua như vậy, chỉ là biết Tống Duệ Nguyệt có tiền, muốn tống tiền cô thôi.

"Hai đứa, lại đây, nói xem, tôi đánh thế nào." Tống Duệ Nguyệt nghe xong lời Tằng Hải Bình, cười, chỉ vào Tằng Đại Bảo và Tằng Nhị Bảo hỏi.

Tằng Đại Bảo giờ có ông nội chống lưng, oai lắm, không sợ ai, còn ưỡn ngực: "Cô đánh tôi, còn nữa, cô không đưa kẹo sữa bồi thường, chính là không đưa kẹo sữa cho tôi, tôi sẽ bảo ông nội, bố tôi đánh c.h.ế.t cô. Cô biết điều thì mau đưa kẹo sữa ra đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-179.html.]

Tống Duệ Nguyệt nghe lời Tằng Đại Bảo, trong mắt không có tức giận, chỉ có thương hại. Đứa trẻ ngoan ngoãn, để người lớn chiều chuộng thành ra ngu ngốc tại đần độn, bây giò ở nhà có bố mẹ ông nội chống tưng, vậy sau này fớn lên thì sao? Tống Duệ Nguyệt: "Nếu tôi không đưa kẹo sữa thì sao?"

Tằng Đại Bảo tức đến dậm chân: "Không được, cô phải đưa kẹo sữa... Ông nội, bà nội, bố, các người đánh cô ta, đánh c.h.ế.t cô ta đi."

Mấy anh em nhà họ Tằng nhìn thấy Tống Duệ Nguyệt, mắt đều trợn tròn, họ chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp, da trắng như vậy, nếu họ có thể cưới được một người vợ như thế về nhà, c.h.ế.t cũng cam lòng!Ba anh em còn ngẩn ngơ đầu óc đầy ý nghĩ đen tối, thì bị Tằng Đại Bảo hét một tiếng mới tỉnh lại.

Bố của Tằng Đại Bảo là Tằng A Chí nói: "Bố, kẹo sữa có thể cô ta giấu trong túi áo, con đi lục là biết ngay."Nói xong, mắt cứ dán chặt vào người Tống Duệ Nguyệt không rời, trong mắt không che giấu được sự đê tiện và toan tính.

Nếu Tằng A Ngưu ở đây, có lẽ còn khuyên gã đừng làm bậy.Nhưng Tằng Hải Bình không biết Tống Duệ Nguyệt khỏe thế nào!

Nhà họ có truyền thống háo sắc.Tằng A Hòa và Tằng A Nguyên nghe anh cả nói vậy cũng hiểu ra ngay, tranh nhau nói: "Chúng con cũng đi lục cùng anh cả."

Tống Duệ Nguyệt:... Mẹ kiếp, hôm nay cô mà không đánh ba anh em này đến nỗi bố mẹ không nhận ra thì cô không họ Tống.Nhìn ba anh em đã đến trước mặt, bà Tằng tức đến mặt mày xanh mét, đứng chắn trước mặt Tống Duệ Nguyệt, giọng run run cảnh cáo: "Các người dám động đến một sợi tóc của cháu gái tôi thử xem?"

DTV

"Bà Tằng, chúng tôi chỉ muốn lục xem trên người Tống trí thức có kẹo không, bà yên tâm." Tằng A Chí nói xong, định đẩy bà Tằng nhưng vừa đưa tay ra đã bị Tống Duệ Nguyệt túm lấy cổ tay, rồi dùng sức, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết "Á" Tống Duệ Nguyệt trực tiếp bẻ ngược tay, bẻ gãy tay của Tằng A Chí.

Hành động này của cô làm Tằng A Nguyên và Tằng A Hòa sợ đến ngây người, không dám nhúc nhích.

Tống Duệ Nguyệt đang tức giận, mặc kệ Tằng A Chí kêu thảm thiết thế nào, lại đá hai chân vào bụng gã.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top