Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu

Một Thai Ba Bảo: Ta Trọng Sinh Tái Giá Giúp Chồng Mới Làm Giàu
Chương 180


Hứa Xuân Lệ và Tăng Hải Bình thấy con trai cả bị đánh như vậy, sợ đến hét lên: "Thằng hai, thăng ba, chúng mày c.h.ế.t rồi à? Mau giúp anh cả của chúng mày đi!"

Tằng A Hòa, Tằng A Nguyên lúc này mới phản ứng lại, giơ nắm đ.ấ.m đánh về phía Tống Duệ Nguyệt. Tống Duệ Nguyệt tuy không biết võ nhưng phản ứng nhanh, đễ dàng né tránh, đồng thời thuận tay tứm lấy cổ áo Tằng A Hòa, dùng sức kéo mạnh, đá vào chân sau của hắn. Một gã đàn ông lực lưỡng, như vậy bị cô đá bay xa năm sáu mét, lần này cô đã đừng bảy tám phần sức. Tằng A Hòa ngã xuống, cả người rơi vào ruộng nước vừa được bón một lớp phân bò, có thể tưởng tượng được mùi vị như thế nào. Tằng A Nguyên thấy anh cả, anh hai bị đánh thảm như vậy, thì sợ hãi, hai chân run rẩy lùi lại.

Tống Duệ Nguyệt nhìn vẻ mặt như quỷ của hắn ta, tại tiếc nhìn A Thu bên cạnh: "Đây là cha em à?” Ánh mắt đó, thật sự là chán ghét đến mức không thể chán ghét hon. A Thu cũng không dám tin, mỗi tần cha đè mẹ ra đánh mắng đều hung đữ như vậy, dường như chỉ có ông ta là tợi hại nhất.

Nhưng mà, người cha thường ngày hung dữ với mẹ và nó bây giờ lại bị chị A Nguyệt dọa sợ như vậy.

Cháu trai của chị A Nguyệt nói đúng, đàn ông đánh phụ nữ thực ra là vô dụng nhất.

Nó không lên tiếng, chỉ đứng yên đó, hôm nay Tống Duệ Nguyệt đánh bác cả, bác hai, dọa cha nó mặt cắt không còn giọt máu, khiến nón rất chấn động, trong lòng thậm chí còn cảm thấy một chút khoái trá khó nói.

DTV

Mặc dù là cha của A Thu nhưng Tống Duệ Nguyệt không định tha cho hắn ta, dù sao thì vừa rồi tên khốn này còn muốn chiếm tiện nghi của cô, hôm nay nếu không cho đối phương nhớ lâu một chút, thì còn tưởng cô dễ bắt nạt lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-180.html.]

Tống Duệ Nguyệt trực tiếp đặt gùi xuống, để Lục Kim An ngoan ngoãn ở cùng bà Tằng, thấy Tằng A Nguyên định chạy, cô cũng tăng tốc đuổi theo.

Vừa chạy, cô phát hiện hai chân mình như được lên dây cót vậy... nhanh kinh khủng!

Không mấy chốc đã đuổi kịp... rồi vượt qua Tằng A Nguyên, nghĩ đến còn phải đánh người, cô mới phanh gấp lại, sau đó khi Tằng A Nguyên hoàn toàn không kịp phản ứng, cô đá một cước vào bụng hắn ta.

Tằng A Nguyên gầy hơn hai anh trai rất nhiều, Tống Duệ Nguyệt lại đặc biệt ghét loại đàn ông đánh phụ nữ, vì vậy cú đá này cô đã dùng tám chín phần sức.Tằng Hải Bình và Hứa Xuân Lệ trơ mắt nhìn đứa con trai út của mình bị Tống trí thức đá bay xa mười mấy mét, cả người lơ lửng giữa không trung, rồi rơi tõm xuống ruộng nước. Hai vợ chồng ngồi phịch xuống đất, lúc này họ mới phản ứng lại mình đã chọc phải sao chổi rồi, họ không ngờ một cô thanh niên trí thức từ thành phố đến, trông yếu đuối mà lại có sức mạnh lớn như vậy, chạy nhanh như vậy!

"Ôi trời, các người đang làm gì vậy? Tằng Hải Bình, ông điên rồi à? Dẫn cả nhà đến bắt nạt Tống trí thức."

Tiếng của Tằng A Ngưu truyền đến từ trên sườn núi, Tống Duệ Nguyệt ngẩng đầu nhìn, thấy ông ta cầm tẩu thuốc chạy về phía này, chạy vội quá, còn làm rơi mất một chiếc giày, lại vội vàng quay lại đi vào, phía sau còn có A Tứ đi theo, hẳn là sợ cô bị thiệt thòi nên cố ý chạy đi gọi đại đội trưởng đến. Tằng Hải Bình nghe thấy tiếng của Tằng A Ngưu, như thấy được cứu tinh, hoàn toàn không nghe lọt câu nói vừa rồi của ông ta.Mà vội vàng đứng dậy đón người: "Đại đội trưởng, ông chú họ, ông phải đòi lại công bằng cho chúng tôi! Ông xem, Tống trí thức quá độc ác, đánh ba đứa con nhà tôi thành ra thế này."

Tằng A Ngưu:... Ông ta hận không thể dùng gậy đánh c.h.ế.t cái đồ ngu này.

Tiếng xấu của Tống trí thức chẳng lẽ trong đội còn chưa đủ nổi tiếng sao? Đối phương đây là tự mình đi tìm chết!"Các người không phải tự chuốc lấy sao?" Tằng A Ngưu đá một cước vào Tằng Hải Bình.Tằng Hải Bình không có sự nhanh nhẹn như Tống Duệ Nguyệt, không thể né tránh, sau khi bị đá thì mãi một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
 
Chương 181


Điều này không giống với những gì ông ta nghĩ! Tại sao chú họ không đứng về phía ông ta, ngược lại còn trách ông ta? Hứa Xuân Lệ thì trực tiếp hơn nhiều, xông đến trước mặt Tẳng A Ngưu khóc lóc thảm thiết, khóc như c.h.ế.t chồng: "Ông chú họ ơi, ông phải làm chủ cho chúng tôi! Con tiện nhân đó quá bắt nạt người rồi, cô ta đánh ba đứa con trai tôi đến c.h.ế.t mất! Tôi không sống nổi nữa!"

Tằng A Ngưu bị Hứa Xuân Lệ ôm chân, giật mấy lần cũng không giật ra được, quần suýt chút nữa bị kéo tụt xuống, tức giận muốn đá một cước nhưng dù sao cũng nhịn được, đàn bà nhà người ta không, tiện đánh. Tống Duệ Nguyệt đi tới, tứm lấy b.í.m tóc của Hứa Xuân Lệ, dùng sức kéo.

Hứa Xuân Lệ buông tay ôm Tằng A Ngưu ra, đau đến mức kêu "Á á": "A,a... con tiện nhân, mày mau buông bà già này ra, mày buông tay, đau, đau quái Đau c.h.ế.t mất, g.i.ế.c người rồi, thanh niên trí thức từ thành phố đến g.i.ế.c người rồi!"

Tống Duệ Nguyệt tần đầu tiên thấy người đau như vậy mà miệng vẫn không chịu ngoan. Tăng A Ngưu được giải cứu, vội vàng kéo đai quần tên, lúc này mới vội vàng đi can ngăn.

"Tống trí thức, đừng giằng co nữa, cô là người độ lượng đừng chấp nhặt với loại đồ ngu này."

Nếu hiểu rõ Tống Duệ Nguyệt, nhất định sẽ nghe ra lời nói của Tằng A Ngưu thực ra vẫn là đang bênh vực cho nhà Tằng Hải Bình.

Dù sao thì thân phận hiện tại của Tống Duệ Nguyệt là quân thuộc, Tằng Hải Bình dẫn cả nhà đến chặn người, còn ép cô phải ra tay làn nhẫn như vậy, không cần nói cũng biết, chắc chắn đã làm chuyện gì đó rất quá đáng.

Nhưng Tằng Hải Bình lại không cam lòng: "Đại đội trưởng, ông xem, cô ta đánh ba đứa con trai tôi thành ra thế này? Ông còn bênh vực cô ta?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-181.html.]

Tằng A Ngưu thực sự sắp tức c.h.ế.t rồi, có người muốn chết, thật sự là ngăn cũng không ngăn được.

"A Tứ, em đến chốt gác tìm tiểu đội trưởng Ngũ Phi Vũ, nói rằng đối tượng của Lục đoàn trưởng của họ suýt bị xâm phạm, bây giờ nhờ họ liên lạc với đồn công an xã, nhờ bên đó cử người đến bắt người."

Tống Duệ Nguyệt cũng lười đôi co thêm, trực tiếp nói với A Tứ.

A Tứ gật đầu, định chạy đến chốt gác báo tin.Tằng A Ngưu không muốn làm lớn chuyện, liền kéo A Tứ lại.Dù sao cũng là người trong một gia phả, thứ hai ông là đại đội trưởng, nếu chuyện này thực sự ầm ĩ đến đồn công an xã, ông cũng sẽ mất chức, chỉ sợ vừa vặn tạo cơ hội cho nhà họ Hà, lần tới bầu đại đội trưởng sẽ trực tiếp lấy chuyện này ra nói.

DTV

"Đừng, đừng, Tống trí thức, chuyện này tôi biết chắc chắn là do nhà họ không đúng, vậy thì, cô muốn làm thế nào mới có thể nguôi giận? Đánh họ thêm một trận nữa? Hay là bồi thường tiền? Cô nói đi, chỉ cần không làm ầm ĩ đến đồn công an là được."

Tằng A Ngưu vừa cười vừa thương lượng với Tống Duệ Nguyệt, trong lòng đắng ngắt, Tằng A Ngưu ông từ khi nào lại phải hạ mình với người khác như vậy?Chỉ trách Lục đoàn trưởng tìm được một cô vợ hung dữ! Còn cố tình phải sắp xếp ở đại đội Hải Giác của họ, sao không đến đại đội bên cạnh đi!Ngày nào cũng không được yên ổn, cũng không biết đơn xin kết hôn của Lục đoàn trưởng còn bao lâu nữa mới được phê duyệt, mau chóng đưa người này sang bên kia đi!

Tống Duệ Nguyệt không biết đại đội trưởng lại có nhiều suy nghĩ trong lòng như vậy, cô nhướng mày lại liếc nhìn Tằng Hải Bình vẫn còn phẫn nộ, cả người chưa hoàn hồn, cười lạnh nói: "Đại đội trưởng nhưng tôi thấy ông ta không nghĩ như vậy, ông có biết họ muốn làm gì không? Ba đứa con trai của ông ta muốn xâm phạm tôi, còn muốn cướp của, chuyện này tôi có bà Tằng làm chứng, đúng rồi, đứa con trai cả của ông ta còn động thủ với bà ấy, nếu không phải tôi kịp thời ngăn cản... hậu quả sẽ thế nào, ông hẳn là biết chứ?"

Nghe nói Tằng A Chí lại động thủ với bà Tằng, Tằng A Ngưu thực sự không nhịn được nữa, cầm cái tẩu thuốc trên tay đánh mạnh vào người Tằng Hải Bình.
 
Chương 182


“Thằng khốn nạn này, lương tâm mày bị chó ăn mất rồi à, mày quên là ai đã cứu mày khỏi hố c.h.ế.t rồi? Mày quên là cả thôn đã sống sót như thế nào rồi? Mày quên chồng và con của bà ấy đã c.h.ế.t như thế nào rồi sao? Thứ vô lương tâm, đám động thủ với bà ấy, sau này mày c.h.ế.t rồi, mày có mặt mũi nào xuống gặp tổ tiên không? Tao đánh c.h.ế.t mày."

Tống Duệ Nguyệt:... Tốt lắm, như vậy cô không cần phải ra tay nữa rồi. Tuy nhiên, từ lời nói của Tằng A Ngưu, cô cũng nghe ra được một số chuyện. Chồng và con của bà Tằng có lẽ là đã hy sinh để cứu dân thôn khi quân giặc đến xâm lược. Cái tẩu thuốc của Tằng A Ngưu hai đầu đều bằng đồng, đánh xuống đau muốn chết, hơn nữa Tằng A Ngưu tuy đã năm sáu mươi tuổi nhưng ngày nào cũng làm việc trên đồng, sức khỏe không nhỏ, đánh người không hề nương tay.

Tằng Hải Bình bị đánh đến nỗi nhảy dựng tên kêu thảm thiết: "Chú họ, không phải cháu, là A Chí, chú đánh A Chí đi, không phải cháu, không phải cháu, cháu nào dám đẩy bà, không phải cháu, là A Chí! Chú đi đánh A Chí đi!"

Tay sắp gãy đến nơi rồi mà Tằng A Chí vẫn còn:... Có tình phụ tử nhưng không nhiều. "Con không dạy, tại cha, mày xem mày sinh ra ba thứ gì này, hả! Ban ngày ban mặt bắt nạt quân nhân, còn dám động thủ với bà Tằng, tao đánh chính là mày, tao để mày không dạy dỗ ba đứa phế vật nhà mày cho tốt."

Tằng A Ngưu thực sự tức giận, ông là người ngay cả cha mẹ ruột cũng dám mắng, chỉ có đối với bà Tằng là vô cùng kính trọng, tại sao?

Bà Tằng là ân nhân cứu mạng của đại đội Hải Giác, chồng và con của bà cũng là vì cứu cả thôn mà c.h.ế.t dưới lưỡi d.a.o của quân địch.

Những kẻ vong ơn bạc nghĩa này, lại còn dám động thủ với bà ấy, đúng là đáng chết!

Tống Duệ Nguyệt nhìn Tằng Hải Bình bị đánh chạy khắp nơi, rõ ràng đã hơn năm mươi tuổi rồi nhưng khi nhảy lên thì lại nhảy rất cao, cô thấy rất vui.

Bên cạnh, Tiểu A Thu cũng há hốc mồm, hóa ra ông nội cũng sợ đau, khi bị người ta đuổi đánh thì lại nhảy nhót như khỉ.

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-182.html.]

Hứa Xuân Lệ muốn lên giúp nhưng lại không dám, thậm chí còn sợ cái tẩu thuốc của Tằng A Ngưu sẽ đánh vào mình, mắt đảo một vòng, bà ta nói với Tằng Hải Bình đang bị đánh: "Tôi đi xem thằng hai và thằng ba.”

Nói xong liền trượt theo con dốc xuống ruộng nước bên dưới.

Lúc này, Tằng A Hòa, Tằng A Nguyên đã ngồi dậy, toàn thân toàn bùn phân trâu, ôm bụng ngồi trên ruộng nhìn cha mình bị đại đội trưởng đuổi đánh, cả người không dám nhúc nhích.Đặc biệt là Tằng Đại Bảo và Tằng Nhị Bảo, thấy bà nội, ông nội và cha mình đều không đánh lại được cô thanh niên trí thức xinh đẹp kia, đã sợ đến mức như chim cút, ôm chặt lấy nhau co ro trong đống cỏ, không dám hé răng.Tống Duệ Nguyệt lạnh lùng nhìn cảnh này, sau đó đi đến bên bà Tằng hỏi: "Bà ơi, bà không sao chứ?"

Bà Tằng lắc đầu, nói với Tằng A Ngưu: "Được rồi, đừng đánh nữa, mau đưa cả nhà họ đến công xã đi!"Tằng A Ngưu nghe bà Tằng nói dừng lại thì cũng không đuổi theo nữa, thực sự là vì như vậy cũng đủ mệt rồi."Bà Tằng, Tống trí thức, nhất định phải đưa đến công xã sao?"

Tằng A Ngưu không muốn chuyện xấu trong tộc truyền ra ngoài để người khác cười chê, đặc biệt là bên nhà họ Hà.

"Không đi cũng được, chờ cháu rể tôi dẫn quân đến bắt cả nhà họ cũng được! Hai con đường, ông tự chọn đi."

Bà Tằng thực sự bị ba đứa con trai của Tằng Hải Bình làm cho buồn nôn.Ngay trước mặt bà mà dám có hành vi dâm ô với tiểu Nguyệt, vậy thì ai biết sau lưng có làm những chuyện trái với luân thường đạo lý hay không?Những kẻ như vậy chính là nỗi ô nhục của dòng họ Tằng, là bại hoại, là cặn bã.

Không báo lên trên, chẳng khác nào dung túng cho chúng tiếp tục làm điều ác.

Tằng A Ngưu:... Với cái kiểu cưng chiều Tống trí thức của Lục đoàn trưởng thì vẫn nên đến công xã đi, ít nhất còn có thể giữ được mạng.
 
Chương 183


Cả nhà Tằng Hải Bình không ngờ rằng, chỉ vì một viên kẹo sữa mà cả năm người đều bị đưa đến công, xã giáo dục, không chỉ phải đi đào đắp hồ chứa nước vào ban ngày mà buổi tối còn phải đứng trên bục bị phê bình và giáo dục tư tưởng, đến khi một tháng sau trở về đại đội, nửa cái mạng đã bị giày vò mất rồi, hễ thấy Tống Duệ Nguyệt là tình nguyện đi đường vòng, không đám đối mặt với cô nữa. Còn A Thu và mẹ cô bé thì vì những kẻ hung ác nhất trong nhà đã đi công xã giáo dục nên cuối cùng cũng có được một khoảng thời gian bình yên hiếm hơi trong những năm gần đây. Lúc này, Trần Ý trên núi đã sợ đến mức sắp ngất đi rồi. Cô nằm sấp trong đám cỏ, hai tay bịt chặt miệng, không đám phát ra tiếng động.

Ngay phía trước không xa, hai người đàn ông đang ở dưới gốc cây làm những động tác khó tả, Trần Ý không dám nhìn nhưng tai cô tại nghe rõ mồn một. Tiếng rên ri vừa khó chịu vừa cực kỳ sung sướng phát ra từ cổ họng họ, cùng với âm thanh đè nén, khiến cô buồn nôn muốn ói. Cô không ngờ rằng hai người đàn ông cũng có thể... cũng có thể làm những chuyện như vậy.

Tuy nhiên, điều khiến cô không ngờ hơn nữa là, sau khi hai người đàn ông đó kết thúc, họ không hề rời đi ngay mà vẫn tiếp tục ôm nhau, nói chuyện.

Mà nội dung họ nói ra, khiến Trần Ý kinh hồn bạt vía.

"Lão Điển bảo tôi hỏi anh tiến hành thế nào rồi?"

"Còn hai tháng nữa là hoàn thành, đến lúc đó bảy đại đội gần đây còn có quân đồn bên kia, đặc biệt là những sĩ quan đó, không một ai có thể sống sót rời khỏi đây."

"Anh có chắc không?"

"Tất nhiên, đến lúc đó khi công trình hoàn thành, sẽ mời tất cả các sĩ quan cấp liên đội trở lên bên kia đến tham quan, lúc đó chính là thời cơ ra tay tốt nhất."

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-183.html.]

"Vậy thì tốt, đợi hoàn thành nhiệm vụ này, chúng ta sẽ đến Mĩ, đến lúc đó sẽ không phải lén lút như bây giờ nữa... ưm, đồ c.h.ế.t tiệt, vừa mới... lại đến rồi."

Trần Ý sợ đến phát khóc, đầu óc hỗn loạn, cô ước gì mình không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì.Cô cứ nằm sấp như vậy, cho đến khi hai người đàn ông kia cuối cùng cũng xong việc, tiếng mặc quần áo sột soạt vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân rời đi, một lúc sau, cô mới buông tay đang bịt miệng mình ra, loạng choạng bò dậy rồi như phát điên chạy xuống núi.

Trong khi đó, một trong hai người đàn ông vừa rồi, vừa tiễn đồng bọn của mình về và chuẩn bị quay lại thì từ xa thấy một bóng người lao ra khỏi đám cỏ mà họ vừa ân ái, hắn đột nhiên cảm thấy không ổn, liền nhanh chân đuổi theo.Nhưng chưa đuổi kịp thì đã thấy có mấy người đang đi lên núi.

Hắn sợ lộ thân phận cho nên vội dừng lại, ánh mắt nhìn sâu vào bóng lưng người phụ nữ kia và chiếc áo sơ mi kẻ ô màu xám xanh trên người cô, rồi mới quay người bỏ đi.Còn dưới chân núi, Trần Ý nhìn thấy Tằng A Ngưu và một số xã viên đang đi tìm người, chân cô mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất rồi bật khóc nức nở trước mặt mọi người.

Tằng A Ngưu:...Trần Ý muốn kể lại chuyện vừa nhìn thấy trên núi nhưng cô thậm chí còn không nhìn rõ mặt hai người đó.

Hơn nữa, chuyện hai người đó làm, cô thà c.h.ế.t cũng không nói ra được!Cô sợ muốn chết, chân mềm nhũn, chỉ biết khóc lớn.

Tằng A Ngưu và một số xã viên nhìn nhau, không biết cô đã gặp chuyện gì trên núi, chỉ thấy cô khóc như vậy có hơi làm quá."Được rồi, Trần Tri thức, cô đừng khóc nữa, hôm nay công việc tuy không hoàn thành tốt nhưng dù sao cô cũng đã đến từng nhà từng nhà thúc giục rồi, chúng tôi tin rằng thành ý sẽ được đền đáp, cô chỉ cần tiếp tục cố gắng, nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách trọn vẹn. Trời sắp tối rồi, chúng ta mau về thôi! Ban đêm trong núi không an toàn đâu."

Tằng A Ngưu có chút bực bội nói, từ khi những thanh niên trí thức này đến, chẳng có mấy ngày yên ổn, sáng nay ông mới gọi người đưa cả nhà Tằng Hải Bình đến công xã để tiếp nhận giáo dục tư tưởng, kết quả người vừa mới về đến đội, còn chưa kịp uống ngụm nước thì đã có người đến nói Trần Tri thức không biết đi đâu, có người thấy cô chạy lên núi, ông thấy trời đã tối rồi, trên núi có lợn rừng, hổ, báo, sói, hơn nữa thời tiết ở đây nóng, rắn cũng nhiều, năm ngoái cũng từng xảy ra chuyện rắn cắn người.
 
Chương 184


Nơi này chỉ có đối tượng của Tống trí thức khi huấn luyện đặc biệt mới vào. Trần Ý ở đội Hải Giác cũng đã mấy năm rồi, vậy mà lại không có chút kiến thức thường thức này, thế mà đám một mình chạy lên núi. Ban đầu ông chỉ muốn khuyên bảo vài câu nhưng không ngờ vừa đứt lời, Trần Ý lại khóc thảm hơn.

Tằng A Ngưu:... Giống như ông bắt nạt cô ấy vậy, chuyện này, chuyện này là sao chứ! Cuối cùng Trần Ý vẫn không kể lại chuyện trên núi, vừa khó nói lại vừa sợ, trong lòng cô có một nỗi sợ không thể nói nên lời.

Buổi tối, Lục Yến Từ vừa kết thúc một ngày huấn tuyện trở về, định đến nhà ăn ăn cơm rồi đến nhà bên kia tăng ca tợp nốt ngói cho căn phòng cuối cùng, kết quả, anh còn chưa vào đến văn phòng thì đã bị nhân viên thông tin của văn phòng sư đoàn trưởng gọi lại. Nghe nói sư đoàn trưởng Tả tìm anh có việc, anh đổi hướng trực tiếp đi đến văn phòng sư đoàn trưởng.

Đến văn phòng, anh thấy sư đoàn trưởng Tả và chính ủy Thiệu đều ở đó, sắc mặt của cả hai đều có chút nghiêm trọng.

Lục Yến Từ đi vào, chào theo quân lệnh rồi mới nói: "Sư đoàn trưởng, chính ủy, có chuyện gì không?"

Sư đoàn trưởng Tả nhìn anh, lại trao đổi ánh mắt với chính ủy Thiệu, hai người là đồng chí lâu năm, chính ủy Thiệu chỉ cần một ánh mắt là biết ông muốn làm gì, cả người không khỏi tức giận.

"Yến Từ à! Chiều nay, đồn công an công xã Hòa Bình gọi điện đến..." Chính ủy Thiệu nói đến đây, có chút không biết nên nói tiếp thế nào. Nghe đến đây, Lục Yến Từ bỗng có một dự cảm không lành, anh hỏi: "Chính ủy, rốt cuộc là chuyện gì? Ông đừng có ấp úng nữa."

Chính ủy Thiệu ho hai tiếng, lại trừng mắt nhìn sư đoàn trưởng Tả rồi mới nói tiếp: "Họ nói Tống trí thức bị người ta bắt nạt ở đó nhưng đã bắt được người rồi, chỉ gọi điện đến xác nhận anh và Tống trí thức đã nộp đơn xin kết hôn chưa...chuyện cụ thể bên đó cũng không nói rõ ràng nhưng chúng tôi đã hỏi kỹ, hình như là đội trưởng của họ chạy đến kịp thời ngăn cản, không bị thiệt hại gì, cũng không bị thương."

Nghe xong, sắc mặt Lục Yến Từ lập tức trở nên lạnh lùng: "Sư đoàn trưởng, chính ủy, tôi sẽ đến đội Hải Giác ngay bây giờ."Sư đoàn trưởng Tả và chính ủy Thiệu nhìn ra ngoài trời: "Lúc này chắc không có thuyền qua đó đâu?"

"Tôi sẽ đến tìm lão Chu mượn thuyền." Nói xong, Lục Yến Từ bước ra ngoài. Sư đoàn trưởng Tả:...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-184.html.]

"Này, không ngờ nhỉ! Thằng nhóc này cũng có ngày này. Nhìn nó lo lắng kìa, ông nói nếu đơn xin kết hôn không được chấp thuận, liệu nó có trực tiếp xin giải ngũ chuyển ngành không?"

DTV

Chính ủy Thiệu trừng mắt nhìn ông: "Ông đừng nói nữa."

Chỉ sợ tốt không linh, xấu lại ứng nghiệm.Là chính ủy, lại là người tận mắt chứng kiến Lục Yến Từ từ một người lính bình thường trải qua quá trình huấn luyện gian khổ không tưởng, chiến đấu dũng cảm trên chiến trường, mới được thăng lên vị trí hiện tại, đương nhiên ông hy vọng anh có thể vừa thành công trong sự nghiệp vừa hạnh phúc trong gia đình.

Khi Lục Yến Từ đến đội Hải Giác, trời đã tối, Tống Duệ Nguyệt vừa xào xong thức ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, cô chạy ra mở cửa thì liền ngây người."Anh... sao anh lại đến đây nữa?" Tống Duệ Nguyệt nhìn bóng dáng cao lớn đứng trước cửa, ngây ngốc hỏi.

Lục Yến Từ hít một hơi, trầm giọng hỏi: "Không muốn anh đến sao?"

Tống Duệ Nguyệt hừ một tiếng: "Anh đến có ích gì? Chỉ được nhìn chứ không được ăn, không được chạm vào, hừ!"

Lục Yến Từ:... Đột nhiên có một cảm giác khó tả!

Không biết những quân tẩu khác có giống cô không, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó?

Hơn nữa, không phải anh không cho, chẳng phải anh cũng sợ s.ú.n.g nổ, không thể kiểm soát được sao.

"Vào nói chuyện trước đã." Lục Yến Từ nhịn không được muốn ôm cô, yết hầu chuyển động, nhìn cô chằm chằm nói.

Tống Duệ Nguyệt bị anh nhìn đến phát ngượng, quay người đi vào trong, vừa đi vừa hỏi: "Anh chưa ăn cơm phải không? Em sẽ xào thêm hai món nữa, cơm cũng nấu ít quá, anh ăn trước đi, em sẽ nấu thêm cơm."
 
Chương 185


Lục Yến Từ đi theo cô vào bếp, bà Tằng thấy anh đến cũng ngạc nhiên, sau đó hiểu ra: "Hiễu Lục à, cháu đến vì chuyện sáng nay sao? Có phải đồn công an tìm đến đơn vị để xác minh tình hình không?" Tống Duệ Nguyệt ngẩn người, sau đó chột dạ đi về phía cửa. Lục Yến Từ là người nhạy bén như thế nào! Làm sao có thể không biết hành động nhỏ của cô, anh nhìn cô, giọng điệu nhàn nhạt nói: "Đừng nghĩ nữa, em không trốn được đâu."

Tống Duệ Nguyệt: Đúng là kiêu ngạo... nhưng cô không đám nói gì. "Em còn tưởng anh nhớ em chứ, hóa ra là vì chuyện sáng nay, đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, mà em cũng không bị thiệt gì, ngược lại ba anh em kia còn bị đánh một trận... Phải nói là đãi ngộ của quân thuộc tốt thật!"

Lục Yến Từ không nói gì mà chỉ tặng lẽ nhìn cô, bầu không khí trong bếp bỗng trở nên ngưng đọng, ngay cả Lục Kim An cũng nhận ra có gì đó không ổn, nó ngoan ngoãn đứng bên cạnh bà Tăng, mở to mắt nhìn. Tống Duệ Nguyệt:... Người này áp bức người khác quá đáng, chẳng lẽ sau này họ ở bên nhau đều như vậy sao? Đột nhiên cô hơi hối hận khi đồng ý hẹn hò với anh.

Lục Yến Từ dường như cũng nhận ra sự thay đổi cảm xúc của cô, vẻ mặt dịu lại, đáy mắt tràn đầy bất lực và cưng chiều: "Kiều Kiều, em có biết khi nghe sư đoàn trưởng nói em bị bắt nạt, anh lo lắng đến mức nào không?"

"Thế thì sư đoàn trưởng của anh cũng phải nói với anh là em không bị thương, không bị thiệt gì, vậy thì anh không có gì phải lo lắng cả, em không phải trẻ con, gặp chuyện em có thể tự xử lý, anh không cần vì chuyện nhỏ như vậy mà cố ý chạy đến đây, em cũng không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến công việc của anh."

DTV

Tống Duệ Nguyệt biết anh làm vậy là vì cô nhưng trong lòng vẫn không vui.

Lục Yến Từ thấy mặt cô xị xuống, rõ ràng là không vui, anh bước tới nắm tay cô kéo ra ngoài: "Chúng ta vào phòng em nói chuyện tử tế."

Nói xong, anh lại nhìn sang bà Tằng và Lục Kim An trông như chú gà con: "Bà ơi, bà dẫn Lục Kim An đi ăn trước đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-185.html.]

Bà Tằng cười hì hì gật đầu, xua tay: "Có chuyện gì thì nói tử tế, không cần để ý đến chúng tôi."

Tống Duệ Nguyệt: …

Hừ! Cũng được, cô sẽ xem anh còn muốn nói gì, nếu còn dám dùng khí thế áp bức cô, vậy thì thôi chuyện cưới xin đi!Sau đó, điều mà Tống Duệ Nguyệt không ngờ tới là, sau khi Lục Yến Từ kéo cô vào phòng, anh đóng sầm cửa phòng, kéo rèm cửa, rồi đẩy cô vào tường, hai tay không tốn sức nhấc bổng m.ô.n.g cô lên, hai chân cô vô thức quấn lấy eo người đàn ông, ngay sau đó nụ hôn liền ập đến.

Tống Duệ Nguyệt chỉ cảm thấy đầu óc mình như bị mất điện, một luồng khí nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, khiến cô choáng váng, toàn thân mềm nhũn, bật ra tiếng rên rỉ vui sướng.Ban đầu Lục Yến Từ hôn còn khá nhẹ nhàng, có lẽ là tiếng rên rỉ của cô đã khơi dậy bản năng đàn ông của anh, lại như trừng phạt, anh hôn càng lúc càng mạnh, thậm chí còn muốn nghiền nát cô vào cơ thể mình một cách dữ dội...

Không biết qua bao lâu, Tống Duệ Nguyệt cảm thấy mình sắp c.h.ế.t đến nơi, tiếng khóc nức nở bật ra.Lục Yến Từ mới buông cô ra, trán chạm trán, hơi thở hổn hển, giọng nói khàn khàn: "Kiều Kiều, thích không?"

Tống Duệ Nguyệt nhìn khuôn mặt điển trai phóng to trước mắt, mặt đã đỏ bừng, giọng nói của người đàn ông còn mang theo một chút khàn khàn, đè nén dục vọng, chỉ vài từ ngắn ngủi nhưng lại khiến toàn thân cô run rẩy.Cô có thể nói không thích sao? Cô thích c.h.ế.t đi được, cảm giác này là thứ cô chưa từng có, vừa mới lạ vừa kích thích.

Nhưng cô dám nói không? Cô không dám nói mà chỉ ậm ậm ừ một tiếng, sự kiêu ngạo gì đó, dù sao cũng phải giả vờ chứ!"Vậy không giận nữa nhé?" Giọng nói của Lục Yến Từ đã có chút yếu đuối, cô gái nhỏ mình thích thì mình chiều, mình chọc giận thì mình dỗ dành!

Tống Duệ Nguyệt:... Ái chà! Lục Yến Từ lại nhìn ra cô đang giận ư!!!
 
Chương 186


Tuy nhiên, nếu sau này mỗi lần giận dỗi đều có phúc lợi như vậy, hừm! Cũng không phải không thể giận nhiều lần. Lục Yến Từ thấy mắt cô đảo quanh một vòng, liền biết cô đang động não nghĩ gì, anh tát một cái vào m.ô.n.g cô.

"Không được nghĩ bậy." Tống Duệ Nguyệt bĩu môi, sau đó lại cười tươi như hoa vòng tay qua cổ anh: "Em vẫn chưa hết giận đâu."

Ý là tiếp tục đi, bây giờ cô mới biết tại sao kiếp trước những cô cậu trẻ tuổi đôi khi không nhịn được mà hôn nhau trên đường, trong công viên nhỏ!

Lục Yến Từ hít một hơi thật sâu, nhìn khuôn mặt nhỏ cúi xuống nghênh đón, anh nghiến răng, một tần nữa hôn cô thật mạnh. Tống Duệ Nguyệt rên tên một tiếng, ôm lấy người đàn ông bắt đầu học cách phản công, thậm chí còn bắt đầu sờ soạng. Hai người hôn nhau, suýt chút nữa là làm trước chuyện vợ chồng.

May mà định lực của Lục Yến Từ không phải dạng vừa, anh cố gắng chống đỡ không để Tống Duệ Nguyệt đắc ý, nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình với ánh mắt mơ màng, anh liền nghiến răng nói: "Thật là một yêu tinh nhỏ."

Tống Duệ Nguyệt nghe xong thì không vui hừ hừ: "Đó cũng là yêu tinh đạo hạnh nông cạn."

Dụ dỗ trêu chọc như vậy mà không thành công.

Lục Yến Từ ghé vào tai cô, nhỏ giọng cảnh cáo: "Đợi đến ngày cưới, em sẽ khóc đấy."

Tống Duệ Nguyệt mở to mắt, ý thức được lời anh nói có ý gì, mặt cô lại đỏ bừng, nóng ran, tuy có hơi ngượng ngùng nhưng cũng khá mong chờ.

Lục Yến Từ cảm thán trong lòng, con gái nhà người ta sao lại nóng vội như vậy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-186.html.]

Đợi đến khi cả hai bình tĩnh lại, Lục Yến Từ mới nghiêm mặt nhìn cô: "Kiều Kiều, nếu anh có chỗ nào làm không tốt, em có thể nói thẳng với anh nhưng đừng vì giận dỗi mà nghĩ đến chuyện chia tay, anh sẽ không đồng ý, huống hồ em chia tay với anh, người đàn ông khác có thể khiến em thoải mái như vậy không?"

Nói ra câu nói sau, Lục Yến Từ lại mang vẻ mặt đầy tự hào.Tống Duệ Nguyệt:... Cô cũng chưa từng thử người đàn ông khác, ai mà biết được chứ? Nhưng cô không dám nói lời này, sợ người nào đó tức giận mà lập tức xử lý cô tại chỗ.

"Vậy sau này anh không được dùng khí thế áp người nữa."

Cô không vui phản đối.

Lục Yến Từ:... Được rồi, đều là lỗi của anh. Hai người quấn quýt trong phòng lâu như vậy, bên ngoài trời đã tối đen, bà Tằng ăn cơm xong liền lặng lẽ dẫn Lục Kim An ra ngoài đi dạo tiêu thực.

DTV

Tống Duệ Nguyệt nghe nói anh vẫn chưa ăn tối, lát nữa còn phải về bên kia, cô lại thấy thương anh, vội vàng đứng dậy xào hai món, lại nấu hai cốc gạo.Hái một nắm hẹ trong vườn rau, thái nhỏ rồi đập hai quả trứng, cho chút muối vào, dùng đũa khuấy nhanh, đợi chảo nóng cho chút mỡ lợn vào, sau đó đổ hỗn hợp hẹ trứng vào, lập tức mùi thơm ngào ngạt. Xào thêm một đĩa cải thìa, cho thêm chút đậu thị ớt, dùng mỡ lợn xào lên, vừa ngọt vừa giòn lại có vị cay thơm của đậu thị, chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon miệng.

Đợi cơm chín, Tống Duệ Nguyệt múc cho anh một bát thật to, Lục Yến Từ cũng rất nể mặt, ăn sạch sẽ thức ăn.Khi đưa Lục Yến Từ đến bến tàu để đi thuyền, Tống Duệ Nguyệt đột nhiên nghĩ đến chuyện chuồng bò, cho nên liền hỏi: "Những người ở trong chuồng bò của đội, anh có quen không?"

"Không quen, sao vậy?" Lục Yến Từ suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu.

"Hai ngày nay em đến chuồng bò, em cứ thấy có người nhìn em, hồi trước thầy giáo của bố mẹ em bị đưa xuống Nam Châu đảo, chỉ không biết ở công xã nào, đội nào. Em muốn tìm người thầy đó, hỏi thăm tình hình của bố em."

Tống Duệ Nguyệt nói ra suy nghĩ trong lòng.Đối với bốn nhân chứng mà ông ngoại tìm được, cô thực sự không biết phải nói gì.

Chu Văn Phi và Hứa Kiến Trung ở ngay trước cửa nhà, bấy nhiêu năm nay gần như không quan tâm đến cô, rõ ràng là không coi trọng lời ủy thác năm xưa của ông ngoại, có thể trách họ không? Hình như cũng không có gì đáng trách, dù sao lần này có thể thuận lợi moi được nhiều tiền như vậy từ tay Lý Tự Lập, còn có thể đòi lại được nhà, cũng nhờ sự giúp đỡ của hai người họ.
 
Chương 187


Bây giờ nghĩ lại, chỉ có thể nói vận mệnh năm trong tay mình. Đối với La Khang Bình, người thầy cũ của bố mẹ, người bạn thân thiết của ông ngoại, tâm trạng của cô càng phức tạp hơn. Mà lý do cô muốn tìm ông ấy bây giờ cũng rất thực tế, chính là muốn xem có thể biết được tin tức của bố từ ông hay không, dù chỉ là một chút cũng được.

Lục Yến Từ suy nghĩ một hồi rồi nói: "Chuyện này em đừng vội, anh đi tìm người hỏi thăm tình hình là biết ngay mấy người đó là ai, vì lý do gì mà bị đưa xuống đây. Tối mai sau khi huấn luyện xong, anh sẽ đi thuyền qua nói cho em biết tin tức hỏi được, trước đó em đừng chủ động tiếp cận họ, được không?" Tống Duệ Nguyệt nghe nói anh ngày mai còn có thể qua, mắt lại sáng lên, miệng nhỏ cũng khẽ động, đậy, ngoan ngoãn gật đầu.

"Vui thế sao?" Lục Yến Từ cũng cười theo, ánh mắt nhìn cô đăm đăm. Tống Duệ Nguyệt sao có thể không vui chứ? "Vậy hôn anh một cái." Lục Yến Từ đột nhiên chủ động nói.

Tống Duệ Nguyệt đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền kiễng chân hôn lên môi người đàn ông.

Nụ cười trong mắt Lục Yến Từ càng đậm hơn, xoa xoa đầu cô, sau đó anh mới quay người nhảy lên thuyền.

Chiếc thuyền là anh tìm ông Chu thuê với giá 1 đồng, nói là chỉ dùng hai ba tiếng, anh còn phải về đến ký lúc xá trước khi quân đội tắt đèn.

Lần này Tống Duệ Nguyệt đứng ở bến tàu rất lâu, cho đến khi chiếc thuyền nhỏ của Lục Yến Từ biến mất trong màn đêm trên biển, không còn nhìn thấy nữa, cô mới luyến tiếc quay người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-187.html.]

Chậc, lần này cuối cùng cũng nếm được mùi vị yêu đương rồi.

Đợi đến khi Tống Duệ Nguyệt về đến nhà thì thấy bà Tằng và Lục Kim An đã về rồi, Lục Kim An còn xách theo một cái xô nhỏ, trong xô còn đựng hai con cua xanh lớn đã bị bẻ gãy càng, năm con bạch tuộc không nhỏ, còn có mấy con ốc mắt mèo và các loại sò không biết tên.

Lục Kim An vui lắm, chạy lon ton bằng đôi chân ngắn, nói muốn nuôi hết những con này.

Tống Duệ Nguyệt: … Thật là một đứa trẻ ngốc! Một lát nữa là tất cả sẽ vào bụng cô thôi."An An à! Cháu đã ăn lẩu Tứ Xuyên chưa?"Lục Kim An lắc đầu, mở to mắt, vẻ mặt tò mò: "Lẩu Tứ Xuyên là gì?"

DTV

"Là một món ăn rất ngon làm từ cua, ốc, bạch tuộc, cả một nồi lớn, bên trong còn có thể thêm dưa chuột, măng, khoai tây, vừa thơm vừa cay, đừng nói là ăn, chỉ ngửi thôi cũng đủ chảy nước miếng rồi." Tống Duệ Nguyệt cười mị mị dụ dỗ.Lục Kim An chớp chớp mắt, nhìn yêu thẩm nhà mình, lại nhìn cua và bạch tuộc trong xô, rất nhanh đã hiểu ra."Vậy cháu sẽ đi hái rau với bà ở vườn, yêu thẩm, thím làm lẩu nhanh lên nhé." Trong lúc đứa nhỏ nói chuyện, nước miếng đã chảy ra.

Tống Duệ Nguyệt thật sự không nhìn nổi nữa, cô cười đắc ý xách cái xô nhỏ của Lục Kim An đi vào bếp. Bà Tằng bất lực lắc đầu, dẫn đứa nhỏ háu ăn ra vườn rau.Tống Duệ Nguyệt rất nhanh tay, chỉ mấy cái là đã xử lý xong đống hải sản đó, lại chạy về phòng vào không gian lấy ra một số gia vị, sợ bà Tằng nghi ngờ, cô còn cố ý xé bỏ lớp vỏ bọc bằng nhựa bên ngoài, lại cho vào một cái lọ rồi mới mang ra khỏi phòng.

Đến bếp, bà Tằng thấy cô bê ra một cái lọ bằng sứ thìcũng không để ý mà tiếp tục nhóm lửa vào bếp. Mãi đến khi Tống Duệ Nguyệt cho vào nồi một thìa dầu lớn, rồi chiên vàng những miếng cua đã cắt thành từng miếng, sau đó cho một nửa gói gia vị lẩu vào, mùi thơm cay nồng xộc thẳng vào mũi lan tỏa khắp bếp.Tiếp theo cô cho ốc, sò và bạch tuộc vào, cuối cùng là các loại rau, để tăng thêm hương vị, cô còn lén cho vào nửa bát ngọc dịch…

Mùi thơm của nồi lẩu này khiến Lục Kim An suýt nhảy dựng lên tại chỗ.Một nồi lớn đầy ắp lẩu hải sản không lâu sau đã được bưng ra, đúng như Tống Duệ Nguyệt nói, chỉ ngửi thôi cũng không chịu nổi, nước miếng cứ chảy ròng ròng.Bà Tằng và Lục Kim An đều không ăn được cay nên cô chỉ cho vào nửa gói gia vị lẩu nhưng hương vị vẫn ngon không thể tả.
 
Chương 188


Không có mùi tanh của hải sản, ngược lại còn cay nồng thơm ngon, chỉ húp một ngụm nước sốt thôi cũng ngon đến mức đậm chân. Lục Kim An còn nhỏ không gặm được cua, Tống Duệ Nguyệt liền gắp cho nó hai con bạch tuộc và mấy con sò và ốc, lại gắp cho nó mấy miếng khoai tây mềm nhừ thấm đẫm gia vị. Đứa nhỏ ôm bát của mình, hít hà hít hà ăn không ngừng. Hôm nay bà Tẳng cũng được thỏa mãn cơn thèm, ăn rất nhiều rau xanh, lại gặm một con cua xanh lớn, thỉnh thoảng còn gỡ thịt cua cho Lục Kim An. Tống Duệ Nguyệt chủ yếu sợ những loại hải sản này để qua đêm sẽ chết, đến lúc đó không đám ăn thì quá lãng phí.

Cũng không ngờ tại ngon đến vậy. Đến lúc đi ngủ, Lục Kim An vân còn bập bẹ cái miệng nhỏ, chưa thỏa mãn: "Yêu thẩm, ngày mai cháu tại đi nhặt mcua lớn về, ngày mai tại làm tẩu ăn nhé, được không?”

Tống Duệ Nguyệt buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt, gật đầu qua toa rồi ôm đứa nhỏ vào tròn ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, trời vừa sáng thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Cô mặc quần áo, ngáp dài mở cửa, lập tức kinh ungạc đến nỗi suýt rớt cả cằm.

A Tứ ở cửa dẫn theo một đàn trẻ con, đứa nào đứa nấy đều xách theo một cái xô.

Trong xô có đủ loại hải sản.

"Lão đại, chúng em vừa đi biển, đây là mới nhặt được, chị mau cầm lấy đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-188.html.]

Bây giờ còn sớm, bọn nó đến đưa hải sản đến, còn có thể đi nhặt thêm một đợt nữa.

Tống Duệ Nguyệt vội vàng cho bọn nó vào sân, hỏi rõ mới biết, hóa ra bọn nó đã dậy từ trước năm giờ, đi dọc bãi biển một lượt rồi, còn cách lúc thủy triều lên hơn hai tiếng, bây giờ đi nữa vẫn có thể nhặt được không ít hải sản.

Lời này khiến cô động lòng, mặt cũng không rửa, răng cũng không đánh, xách xô cũng muốn đi theo bọn chúng ra biển.Tiếng động ồn ào trong sân cũng đánh thức Lục Kim An và bà Tằng, Lục Kim An thấy Yêu thẩm định trốn nó ra biển, tức đến nỗi cái miệng nhỏ có thể treo được cả một bình dầu.Tống Duệ Nguyệt không còn cách nào khác, đành phải mang theo cả đứa nhỏ.Để lại bà Tằng một mình ở nhà bắt đầu dọn đống hải sản này.

Đến bãi biển, trên bãi biển vẫn còn khá đông người, đều là xã viên gần đó, cũng có cả thanh niên trí thức. Những năm này rất khó để ăn được thịt nhưng câu nói dựa vào núi ăn núi, dựa vào biển ăn biển quả thực không sai, sống gần biển, ít nhất thì hải sản cũng đủ ăn.Vừa đến bãi biển, mấy đứa nhỏ đi theo đã bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trên bãi cát.Ngay cả Lục Kim An cũng xách theo cái xô nhỏ và cái xẻng nhỏ của mình đi khắp nơi tìm lỗ cát, hoặc lật tìm dưới những tảng đá.

Chỉ có Tống Duệ Nguyệt đứng ngây ra đó như một đứa ngốc không biết bắt đầu từ đâu.A Tứ vừa tìm vừa để ý đến Tống Duệ Nguyệt bên này, thấy cô đứng đó vẻ mặt ngơ ngác, liền hiểu ra, cậu vẫy tay với cô: "Lão đại, chị mau lại đây xem, ở đây có ốc nằm trong cát kìa."

Tống Duệ Nguyệt lập tức xách xô chạy vụt tới.A Tứ tuy mới 11 tuổi nhưng kinh nghiệm đi biển đã rất dày dặn, bất kỳ loại hải sản nào không kịp theo thủy triều rút về biển đều không thoát khỏi đôi mắt tinh tường của cậu nhóc.

Dưới sự chỉ dẫn của cậu, Tống Duệ Nguyệt cũng nhanh chóng tìm ra được một chút mánh khóe đi biển.Khi mấy người đến một bãi đá ngầm, Tống Duệ Nguyệt lập tức bị những vỏ hàu dày đặc trên đó làm cho kinh ngạc.Cô định đi gõ nhưng bị A Tứ ngăn lại."Lão đại, cái này vỏ cứng lắm, lại nặng vừa tốn thời gian."

DTV

Tống Duệ Nguyệt không cho là vậy, hàu là một thứ tốt, có câu gì ấy nhỉ, viện làm đẹp của phụ nữ, trạm xăng của đàn ông mà!Hôm nay cô nhất định phải cạy nhiều hàu xuống, vừa hay tối nay Lục Yến Từ sẽ đến, lúc đó kiếm ít than củi, nướng trên lửa, làm cho anh ấy món hàu nướng tỏi, bồi bổ cho anh thật tốt!Lục Kim An là người hiểu rõ Yêu thẩm nhất, ó nuốt nước miếng hỏi: "Yêu thẩm, cái này có ngon như lẩu không!"
 
Chương 189


Tống Duệ Nguyệt:... Đây là trực giác của một đứa háu ăn sao? "A Tứ, các em giúp chị cạy cái này, chị trả cho các em mười xu một chục, được không?"

Mấy đứa trẻ nghe nói mười con đổi được một xu, lập tức vui mừng đến nỗi muốn nhảy cẵng lên. Thế là bãi đá ngầm này bị một đám trẻ chiếm đóng. Tống Duệ Nguyệt sức khỏe tốt nhưng cạy thứ này cũng phải có chút khéo léo, cô liên tiếp cạy hỏng mấy con hàu lớn, đành đau lòng dừng tay.

Lại không muốn tãng phí, cô lấy phần thịt hàu bị cạy hỏng ra, định về rửa sạch, thêm chút đầu hào để làm gia vị. Mấy đứa trẻ không lâu sau đã cạy được bảy tám xô hàu, con nào con nấy đều không nhỏ, Tống Duệ Nguyệt bảo chúng đếm tại, báo một con số. A Tứ là người cạy được nhiều nhất, tuổi tại lớn nhất, kinh nghiệm cũng nhiều nhất, cạy được rất nhiều, đủ hai xô.

Con nào con nấy to bằng nắm tay, không hề nhỏ hơn những con hàu nuôi trên thị trường tương lại.

Chuyến này thu nhập nhiều nhất là A Tứ, cộng với xô hải sản đã đưa trước đó, Tống Duệ Nguyệt trực tiếp đưa cho nó một đồng năm xu.

DTV

Mấy đứa trẻ khác cũng kiếm được không ít, ngay cả đứa nhỏ nhất là A Thu cũng kiếm được sáu xu từ Tống Duệ Nguyệt.

Lúc về, nó còn lén nói với Tống Duệ Nguyệt, số tiền này nó sẽ nhờ mẹ cất hộ, đợi lớn thêm chút nữa, tích cóp thêm chút nữa là có thể đóng học phí đi học rồi.

Tống Duệ Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, hình như A Tứ và mấy đứa kia đều không đi học thì phải!

Tống Duệ Nguyệt nhận từ tay đám trẻ bảy tám xô hàu, lại nhận thêm nhiều hải sản, nhất thời sẽ không cần nữa, nếu cô ở một mình, có thể cất số hải sản này vào không gian, để bao lâu cũng không sợ hỏng nhưng ở cùng bà Tằng, lại còn có Lục Kim An tinh ranh cả ngày để mắt, cô chỉ có thể từ từ mà làm thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-189.html.]

Đợi về đến nhà, thấy bà đã phân loại các loại hải sản.

Chỉ riêng cua đã có mười mấy con, con nào con nấy đều rất to, bạch tuộc có nửa xô nhỏ, còn có đủ loại ốc mà cô không gọi tên được, vỏ sò thì đầy một chậu gỗ, nhiều nhất là trai, chỉ cần nhặt là được một chùm lớn, tôm biển, tôm càng cũng có nửa xô nhỏ, con nào con nấy đều to bằng lòng bàn tay, bò tới bò lui trong xô, tươi sống vô cùng.Bà Tằng lấy hai xô nước biển nuôi số hải sản này, nhìn cả sân đầy hải sản, người đều ngây ngốc."Nhiều thế này, phải ăn đến bao giờ mới hết?"

Tống Duệ Nguyệt nhất thời cũng có chút ngượng ngùng, nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Tối nay làm hết, để Lục Yến Từ mang về ăn một ít, sau này không phải còn có đồn gác sao, cũng gửi qua đó một ít, số hàu này cháu muốn nấu chút dầu hào, nếu làm ngon, lúc đó sẽ làm nhiều hơn, mang ra chợ đen bán."Cô không thể mãi dùng tiền vốn, phải tìm cách kiếm tiền.Đồ bên không gian cũng không thể tùy tiện lấy ra dùng, dù sao cũng bị hạn chế.

Bà Tằng trừng mắt nhìn cô: "Cháu nghĩ gì vậy, bây giờ cháu cũng coi như là nửa quân nhân rồi, nếu bị bắt ở chợ đen, cháu còn lấy chồng được không? Cháu bắt nó phải làm sao?"

Tống Duệ Nguyệt: … Bà ơi, mặc dù cháu không phải cháu ruột của bà nhưng cháu thấy Lục Yến Từ mới là cháu ruột của bà!

"Bà yên tâm, cháu có cách, lúc đó cháu không ra mặt mà để người khác ra mặt."

Nói đến đây, cô liền nhớ đến người đàn ông Lâm Thời Minh đã gặp ở chợ đen trước đó, không biết ông ta có đồng ý làm chuyện này không.

Bà Tằng: … Cái giọng điệu này, sao giống hệt mấy tên lưu manh bên ngoài vậy?

Tống Duệ Nguyệt nghĩ chỉ ăn hải sản thôi thì không đủ, nhiều thịt như vậy trong không gian cứ để mãi cũng không phải cách, không lấy ra ăn thì toàn bộ chỉ là đồ trang trí.

Thế là quyết định không đi làm nữa, dù sao cô làm một ngày cũng bằng năm ngày của người khác, hôm nay cứ đi một chuyến đến thị trấn.Đi dạo thị trấn, nhân cơ hội này lấy một ít đồ trong không gian ra.
 
Chương 190


Vì vậy, cô trực tiếp buộc mấy cái giỏ lớn phía sau xe đạp, bà Tăng thấy thế thì lo lăng vô cùng, bà cụ vội vàng đi tới, hỏi: "Cháu mang nhiều giỏ thế này để làm gì?"



"Cháu chỉ mang theo trước, thấy cái gì cần mua thì mua thôi." Tống Duệ Nguyệt đương nhiên sẽ không nói mình muốn mua gì, nếu không bà cụ sẽ lo lắng đến mức nhảy dựng lên.

Tống Duệ Nguyệt cười tằm tim nhìn bà cụ tức đến mức thở không ra hơi, liền nhớ đến bà Chu ở Chương Thành, bà cụ trên đời này có lẽ đều giống nhau, ở Chương Thành, bà Chu thường xuyên đánh cô, đến đây, bà Tẳng lại luôn mắng cô là phưng phí, tiêu tiền lung tung. "Bà ơi, yêu thẩm có tiền, rất nhiều tiền, yêu thẩm mưa thịt, chúng ta ăn đồ ngon, yêu thúc có tiền, không chê yêu thẩm tiêu tiền lung tung."

DTV

Lục Kim An ở bên cạnh kéo kéo bà Tằng, chỉ cần nghĩ đến đồ ăn yêu thẩm làm, nước miếng đã chảy ròng ròng. Tống Duệ Nguyệt vốn rất vui, nghe Lục Kim An nói xong thì mắt trợn tròn: "Tối nay sẽ bảo yêu thúc gọi điện cho bố mẹ cháu, cháu ăn khỏe thế này, phải đóng tiền sinh hoạt phí."

Lục Kim An hừ một tiếng: "Đóng thì đóng, yêu thẩm mua nhiều thịt về, cháu muốn ăn thịt." Tống Duệ Nguyệt:... Nhìn cái vẻ đại gia của cháu kìa! Bà Tăng vội mvàng tục túi, lấy ra mấy tò tiền một đồng, năm hào, một hào.

"Này, mua thịt cho An An ăn."

Tống Duệ Nguyệt: …

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-190.html.]

"Hóa ra bà chỉ thương Lục Kim An nrhất phải không? Cháu mua thịt bà mắng cháu là phung phí, Lục Kim An nói muốn ăn thịt, bà lại móc tiền ra."

Nói xong câu này, bà Tằng tức đến mức muốn đánh cô nhưnug Tống Duệ Nguyệt đẩy xe đạp, đạp một cái là đi xa tít.

- --

Vì chuyện tối hôm đó, Vu Tư Điềm đã đổi phòng thành công với Trần Ý, bên nhà tranh này không còn yên tĩnh nữa.

Thẩm Giai Giai và Tiết Cầm vốn đã không ưa nhau vì chuyện giành giường nhưng vì ở sân phơi lúa bị Trần Ý vạch trần chuyện hai người chia rẽ nội bộ, suýt nữa phải đi học lớp giáo dục tư tưởng ở xã, vì vậy sau khi Trần Ý chuyển đến, hai người lại ngầm bắt đầu xa lánh Trần Ý.

Hôm qua cô ta sợ đến c.h.ế.t khiếp trên núi, tối lại còn mơ cả đêm, có mấy lần nói mớ, đều bị Tiết Cầm và Thẩm Giai Giai đạp cho tỉnh.Vất vả cả đêm, cô ta thậm chí không còn sức để cãi nhau với hai người, sáng dậy sắc mặt đã rất khó coi, cả người cũng không có sức sống, vốn định nghỉ ngơi trong nhà một ngày nhưng nghĩ đến hôm qua không kiếm được một công điểm nào, nếu đến cuối năm, đừng nói là gửi lương thực về nhà, e là lương thực của mình cũng không đủ, trong lòng cô ta hận Tống Duệ Nguyệt đến chết, nhưng vẫn phải nghiến răng tiếp tục đi từng nhà để làm công tác tư tưởng.Nhà đầu tiên đến là nhà Hà Tiểu Thụ, Hà Tiểu Thụ là người của dòng họ Hà, trên có một người anh trai tên là Hà Đại Thụ, còn có hai người chị là Hà A Thảo, Hà Tiểu Thảo, hắn ta là út trong nhà, từ nhỏ được anh chị và cha mẹ chiều chuộng nên hình thành tính lười biếng.

Sau khi lấy vợ, lúc đầu Hà Tiểu Thụ còn đi làm, dù sao một ngày cũng kiếm được vài công điểm, sau này đến khi vợ sinh con, hắn ta dù có đi làm cũng chỉ quanh quẩn ở đó, nói chuyện phiếm với đám đàn ông, dần dần, thấy vợ mình một ngày có thể kiếm được bảy tám công điểm, hắn ta trực tiếp không đi làm nữa, cả ngày sai bảo vợ mình xuống ruộng làm việc kiếm công điểm.Con cái thì ném cho bố mẹ đẻ nuôi, công điểm thì có vợ kiếm, hai anh em lại chưa chia gia sản, cả nhà kiếm công điểm, hắn ta không muốn đi làm cũng chẳng ai nói nửa lời.Hôm qua Trần Ý đến nhà họ Hà, kết quả vừa vào cửa nói muốn Hà Tiểu Thụ đi làm, mỗi ngày phải kiếm đủ 6 công điểm, Hà Tiểu Thụ cũng không trả lời, chỉ nói một câu không đi rồi vào phòng, Trần Ý sao có thể bỏ qua, đứng ngoài một lúc lâu, nói một tràng đạo lý cũng chẳng có tác dụng gì, cuối cùng nói đến mức Hà Tiểu Thụ phiền, gọi một tiếng mẹ, mẹ hắn ta cầm chổi quét thẳng vào người Trần Ý, trực tiếp đánh Trần Ý ra khỏi cửa, đóng sầm một tiếng.
 
Chương 191


Trần Y cầm danh sách tính toán một lúc lâu, quyết định vần nên đến nhà họ Hà tìm Hà Tiểu Thụ trước, ít nhất hắn ta sẽ không giống những kẻ lười biếng khác, nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghỉ của cô. Đến nhà họ Hà, cửa lớn đóng chặt, gọi mấy tiếng cũng không có ai, Trần Ý không còn cách nào khác, đành phải đến nhà khác làm công tác tư tưởng. Cô vừa đi vừa nhìn những người trong danh sách, đúng là không có ai cô muốn đến, đi được một lúc, đột nhiên cảm thấy phía trước có bóng đen, lúc ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức hét lên một tiếng.

"Tằng Thiết Đầu, anh muốn làm gì?" Trần Ý trừng mắt nhìn người đàn ông luộm thuộm, nụ cười đê tiện trước mặt, trong lòng bất an và sợ hãi nhưng trên mặt vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh chất vấn. Tầng Thiết Đầu chính là kẻ hôm qua muốn cởi quần đuổi theo Trần Ý chạy ra ngoài, quấn lấy cô nói muốn thử mùi vị phụ nữ.

Trần Ý nhìn xung quanh, lòng đã nguội tạnh một nửa. Xung quanh đây thậm chí không có một hộ dân nào, hai bên đều là núi, ở giữa là một con đường nhỏ, nếu Tằng Thiết Đầu kéo cô vào núi làm gì đó, cô ta thực sự là kêu trời không thấu, kêu đất không tinh! "Trần trí thức, cô đừng hung dữ như vậy! Tôi không phải là... không phải là đến tìm cô sao, nếu tôi đi làm mỗi ngày, cô... cô sẽ lấy tôi chứ!"

DTV

Tằng Thiết Đầu cảm thấy Trần Ý tuy đen một chút, tướng mạo cũng bình thường nhưng cô ta là thanh niên trí thức, tại còn trẻ, gả cho gã cũng tạm được, sau này cưới về nhà, sẽ có người giặt giũ quần áo, nấu cơm ấm giường, không còn phải sống những ngày tháng tạnh lẽo như thế này nữa.

Trần Ý không biết Tằng Thiết Đầu lại vô liêm sỉ đến vậy, nếu không nhất định sẽ nhảy dựng lên mắng lại.

Bây giờ cô ta nghe Tằng Thiết Đầu nói ra những lời này, tức đến mức toàn thân run rẩy, cô ta là thanh niên trí thức, lớn lên ở thành phố, đã đi học.

Còn gã đã bốn mươi mấy tuổi, thậm chí còn không lấy được vợ, sao dám... sao dám nói những lời này với cô ta?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-191.html.]

Thật là vô liêm sỉ đến cực điểm!

"Anh cũng không nhìn xem mình ra sao, lười làm, người thì xấu xí, nghĩ thì hay lắm." Sự khinh thường và ghê tởm trong mắt Trần Ý gần như bộc lộ một cách trần trụi.

Tằng Thiết Đầu cũng không phải chưa từng bị người ta mắng, trước đây gã lén nhìn vợ nhà hàng xóm tắm, bị phát hiện, sau đó bị bắt đánh một trận, mụ đàn bà kia và chồng cô ta nhìn thấy gã là lại mắng những lời khó nghe, nhiều người trong đội cũng rất coi thường gã, sau lưng mắng gã vừa lười biếng vừa xấu xí, không lấy được vợ thì cả đời chỉ có thể sống độc thân, sau này c.h.ế.t rồi sẽ bị ném xuống biển, cho cá ăn... Những điều này gã đều biết nhưng không quan tâm.

Dù sao thì mẹ già của gã đã c.h.ế.t từ lâu, một mình ăn no cả nhà không đói, chỉ là đôi khi nghĩ đến phụ nữ mà khó chịu vô cùng, trùng hợp Trần Ý lại vào nhà khi gã đang nghĩ đến chuyện đó...

Trước khi đến gã đã nghĩ rồi, Trần Ý có thể đồng ý với gã là tốt nhất nhưng hôm nay gã cũng phải bắt cô ta vào tay, cho dù có chết, trước khi c.h.ế.t được nếm thử mùi vị phụ nữ cũng đáng.Bây giờ Trần Ý lại sỉ nhục gã như vậy, gã liền sinh ra một loại tức giận chưa từng có, sự tức giận khiến gã càng muốn bất chấp tất cả mà ngủ với người phụ nữ này.

"Trần trí thức, tôi xấu xí thì sao, cô cũng chẳng khá hơn là bao, danh tiếng trong đội đã thối lắm rồi, cô không bằng theo tôi, sống cho tốt, chúng ta cũng coi như là cùng chung mùi hôi." Tằng Thiết Đầu vừa cười gằn vừa tiến lại gần Trần Ý.Nơi đây toàn là cỏ dại cao hơn người và cây cối um tùm, chỉ cần gã kéo Trần Ý lên núi, ngủ với cô ta trước, sau này cô ta chỉ có thể lấy gã làm chồng.

Trần Ý bị gã nhìn chằm chằm đến nỗi dựng tóc gáy, liên tục lùi về phía sau, muốn chạy trốn nhưng chân lại vì sợ hãi mà mềm nhũn.
 
Chương 192


Thấy Tăng Thiết Đầu sắp xông tới, bồng một giọng nói quát lên: "Ban ngày ban mặt, anh muốn làm gì? Muốn bị bắt đến đồn công an ăn lạc rang sao?” Tiếu Hàn Ngọc nhảy xuống từ sườn núi sau đó đi đến bên cạnh Trần Ý, nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, lại hỏi: "Vị nữ đồng chí này, anh ta có làm hại cô không, cô có cần tôi đưa cô đi báo án không?"

Trần Ý nhìn thấy Tiếu Hàn Ngọc, như thể nhìn thấy thần tiên giáng thế, vừa kích động, vừa ngưỡng, mộ, vừa tôn kính, đồng thời tim còn đập thình thịch không ngừng. Mưu tính bẩn thiu, đơ bẩn và tội lỗi đầy đầu óc của Tẳng Thiết Đầu bị sự xuất hiện của Tiếu Hàn Ngọc phá tan hoàn toàn, nghe đối phương nói muốn báo án, muốn cho gã ăn lạc rang, thì nỗi sợ hãi cuối cùng cũng kéo lý trí của gã trở lại, thậm chí không cần Trần Ý nói, gã đã chạy mất đép.

"Trần trí thức, vừa rồi chỉ đùa với cô thôi, cô đừng để bụng, tôi đi làm việc đây."

"Thì ra cô là thanh niên trí thức à! Chào cô, tôi họ Tiếu, Tiếu Hàn Ngọc, cũng là thanh niên trí thức về nông thôn." Tiếu Hàn Ngọc rất thoải mái chủ động đưa tay ra với Trần Ý. Trần Ý xấu hổ gật đầu, đưa tay ra bắt tay anh ta.

"Tiêu đồng chí, anh hẳn là làm thanh niên trí thức ở đội khác? Sao tại đến đội chúng tôi? Có chuyện gì sao?”

Tiếu Hàn Ngọc nhìn cô chằm chằm một lúc, mới nói: "Tôi ở bên đập làm kỹ sư, hôm nay đến đây muốn tìm một người, không ngờ vừa đến nửa sườn núi thì nghe thấy bên dưới có người nói chuyện, muốn đến hỏi đường, kết quả vừa vặn gặp phải tên kia định làm chuyện xấu với cô. Trần trí thức, thời điểm này không phải mọi người đều đi làm sao? Sao cô lại ở đây?"

Trần Ý nghe anh ta hỏi chuyện này, trong mắt lóe lên một tia căm hận, tức giận kể lại chuyện mình bị Tống Duệ Nguyệt hãm hại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-192.html.]

"Cô nói là Tống trí thức cố tình hãm hại cô, chính là muốn hủy hoại danh tiếng của cô? Nhưng cô ta làm thế nào được? Đại đội trưởng của các cô cũng mặc kệ cô ta làm bậy sao?"

"Còn không phải vì cô ta có đối tượng là đoàn trưởng sao, người ta đã nộp đơn xin kết hôn rồi, đừng nói là đại đội trưởng, ngay cả lãnh đạo xã cũng phải nịnh nọt." Trần Ý sẽ không thừa nhận lỗi của mình, đặc biệt là bây giờ cô ta rất có cảm tình với Tiếu Hàn Ngọc, đẹp trai lại nho nhã hòa nhã, còn là kỹ sư của đập nước, công việc này ít nhất cũng phải được mấy chục đồng một tháng? Nếu lấy anh ta, sau này cuộc sống của cô ta chắc chắn sẽ khá hơn, đến lúc đó còn có thể gửi thêm tiền về nhà.

Tiếu Hàn Ngọc căn bản không để ý đến ánh mắt đầy yêu mến và dò xét mà Trần Ý luôn nhìn anh ta, trong lòng chỉ nghĩ đến những lời Trần Ý vừa nói, anh ta xoa xoa ngón tay, trên mặt nở nụ cười không có chút nhiệt độ nào, ha, thật khéo... Tống trí thức, còn có đối tượng là đoàn trưởng.

Xem ra ngày mai anh ta phải đến lại đội Hải Giác này một chuyến mới được.

"Trần trí thức, nếu cô tin tôi, tôi sẽ bày cho cô một kế, biết đâu ngày mai cô không cần phải làm công việc cực khổ không được đền đáp này nữa, còn có thể đổ chuyện này lên đầu Tống trí thức, vừa vặn cũng cho cô ta nếm thử mùi vị tự làm tự chịu, cô thấy thế nào?"

Trần Ý nghe anh ta nói vậy, mắt sáng lên, gật đầu lia lịa...---Trên đảo Thiên Nhai đối diện, sau khi Lục Yến Từ tuần tra xong một lượt buổi huấn luyện của đoàn, lại kéo mấy chiến sĩ tinh nhuệ luyện tập vài trận, đánh cho mấy người phải nhận thua cầu xin tha, thid mới buông tha cho đám lính con, đi về phía sư bộ.

DTV

Hôm nay là ngày phát lương, anh còn hứa với cô gái nhỏ sẽ xin vài tờ phiếu công nghiệp, nhân lúc sư trưởng và chính ủy chưa về nộp lương, tiện thể lấy luôn phiếu chứng từ trong tay họ.Đang chuẩn bị uống xong trà ở sư bộ là tan làm thì Tả sư trưởng và chính ủy Thiệu đều cảm thấy sống lưng lạnh toát một cách khó hiểu.Lúc Lục Yến Từ đến, hai vị lãnh đạo vừa uống xong trà, dọn dẹp chuẩn bị về nhà ăn cơm, kết quả thấy cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
 
Chương 193


"Sư trưởng, chính ủy... Tôi có chuyện muốn nhờ hai vị lãnh đạo giúp đỡ."

Tả sư trưởng:... Thằng nhóc thối lễ phép thế này, chắc chắn không có ý đồ gì tốt.

Chính ủy Thiệu:... Cứ cảm thấy không có chuyện gì tốt.

Lục Yến Từ bị Tả sư trưởng đá ra khỏi phòng làm việc nhưng vẫn năm chặt xấp phiếu chứng từ trong tay. Tống Duệ Nguyệt không biết Lục Yến Từ đã làm một tên cướp, lúc này cô đang bị bà Tằng mắng cho một trận.

Sáng sớm Tống Duệ Nguyệt ra ngoài, đến thị trấn cô đi toanh quanh một vòng, tìm một nơi không có người để vào không gian, trước tiên búi tóc tên, đội mũ rơm, fấy một hộp kem nền bôi tên mặt, làn da trắng nõn lập tức trở nên vàng hơn nhiều, sau đó cầm bút kẻ mày nước chấm một số làn nhang tên mặt, còn tìm một hộp miếng đán mí mắt vô hình cố ý đán mí mắt xuống, đôi mắt hạnh xinh đẹp ban đầu lập tức biến thành đôi mắt tam giác xếch không có thần, soi gương một cái, dung mạo thực sự thay đối rất nhiều, lúc này mới lấy một đống hàng hóa của cửa hàng hai đồng, một số vải và một vài đôi giày da nữ trung niên màu đen ra, rồi đi về phía ký lúc xá của công nhân đóng tàu đối điện. Đến dưới tầu, hai cái giỏ lớn trên chiếc xe đạp của cô đã thu hút sự chú ý của những người ra vào. Có bà Lão tinh ranh, đưa đầu tại hỏi.

Tống Duệ Nguyệt lặng lẽ mở nắp trên cùng, để lộ những thứ bên trong.

Bà lão nhìn thấy thì mắt sáng lên, cầm một đôi giày da đen nhỏ lên xem đi xem lại.

"Bà ơi, đây là da bò, đế là đế polyurethane, chống mài mòn chống trượt, kiểu dáng này, đừng nói là thị trấn, ngay cả ở trung tâm thương mại của thành phố cũng không có bán."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-193.html.]

Tống Duệ Nguyệt vứt hết hộp giày, chỉ để lại đôi giày và túi vải không dệt đựng giày, dù vậy nhìn cũng rất cao cấp, ngay cả túi đựng giày đó cũng có thể dùng làm túi xách đựng tiền.

Bà lão không nhịn được hỏi: "Đôi giày này bao nhiêu tiền một đôi?"

Tống Duệ Nguyệt suy nghĩ một chút, đôi giày này ở kiếp sau cũng phải hơn nghìn tệ một đôi nhưng nếu bây giờ nói giá quá cao thì chắc chắn không được, liền giơ hai ngón tay.

Bà lão nghe nói phải 20 tệ, liền kêu lên: "Đắt thế sao? Sao cô không đi cướp luôn đi?"

Tống Duệ Nguyệt trợn trắng mắt, trên mặt cười tươi như hoa: "Không đắt đâu, nhìn là biết bà là người sành hàng, tôi không cần phiếu, kiểu dáng này, tay nghề và chất lượng như vậy, đến trung tâm thương mại cũng không mua được, đây là hàng lấy từ Thượng Hải về."Bà lão nghe nói là hàng cao cấp ở Thượng Hải, có chút động lòng nhưng 20 tệ đủ cho cả nhà tiêu hai ba tháng, thực sự không nỡ.Tống Duệ Nguyệt thấy vậy, lại nói: "Nếu bà thấy đắt thì xem thứ khác, tôi còn có đồng hồ bỏ túi, xà phòng, bình đựng nước quân đội, kem dưỡng da, đúng rồi, còn có đủ loại vải, bà xem."Bà lão thấy cô lại mở một cái giỏ khác, lần này mắt lại không rời được.

Những thứ này được để lộn xộn bên trong nhưng từng thứ một đều được gia công tinh xảo, bình thường đến hợp tác xã dùng phiếu cũng không nhất định có thể mua được, đặc biệt là những tấm vải đó, nhìn chất lượng tốt hơn nhiều so với hợp tác xã, quan trọng nhất là màu sắc còn tươi sáng.Bà lão hỏi giá xong, nhất thời không biết nên mua gì, chủ yếu là muốn mua gì cũng được nhưng lại không nỡ tiêu tiền.Vì vậy, mắt đảo một vòng, tiến đến trước mặt Tống Duệ Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Cô gái, tôi giới thiệu người cho cô, đôi giày da đó, cô bán rẻ hơn cho tôi được không?"Tống Duệ Nguyệt suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.

DTV

"Thế này, ít nhất tôi sẽ giảm cho bà hai đồng, nếu bà giới thiệu người đến đây mua đồ, mỗi món tôi sẽ trả bà năm xu tiền hoa hồng, bà thấy thế nào?"Bà lão nghĩ còn có chuyện tốt như vậy, đương nhiên vui vẻ gật đầu đồng ý, kéo Tống Duệ Nguyệt về nhà.

Tống Duệ Nguyệt dựng xe xong, lại dựa vào gốc cây khóa xe bằng một ổ khóa lớn, một tay xách một cái giỏ, khiến bà lão kinh ngạc: "Cô gái, nhìn cô gầy thế này, mà sức khỏe lại tốt thật."
 
Chương 194


"Cũng được, tôi khỏe từ bé, một năm đ.ấ.m có thể đập vỡ một viên gạch." Tống Duệ Nguyệt cười hì hì. Bà lão lại khen thêm vài câu, đến nhà, kê hai cái ghế ở lối đi, để Tống Duệ Nguyệt ngồi đợi một lát, rồi đi từng nhà gọi người. Giờ này những người đi làm đều đã đi làm, ở nhà chỉ còn những ông bà già và những phụ nữ không phải đi làm, nghe nói có đồ tốt để mua, lại không cần phiếu, giá cả cũng tương đương với hợp tác xã thì lập tức cầm tiền đến. Các ông già thích đồng hồ bỏ túi, mấy chiếc đồng hồ bỏ túi bằng đồng thau giả cổ mà Tống Duệ Nguyệt lấy ra không bao lâu đã được chọn hết, năm đồng một chiếc, mấy ông già còn suýt đánh nhau. vì kiểu đáng. Bốn đôi giày da mà Tống Duệ Nguyệt lấy ra cũng đã được bán hết, mặc dù là kiểu đáng trung niên nhưng so với kiểu đáng hiện tại thì mới mẻ hơn nhiều, hơn nữa chất lượng và tay nghề thực sự rất cao cấp, có hai nữ đồng chí vừa hay nghỉ ở nhà đã ưng ngay, Tống Duệ Nguyệt mở miệng là 25 đồng, sau khi mặc cả thì giao dịch thành công với giá 24 đồng.

Đôi giày mà bà lão muốn đã được để riêng, sau đó lấy vải, kem dưỡng đa, bình đựng nước quân đội cũng bán hết veo. Lúc tên tầu là hai cái giỏ đầy ắp, mfúc xuống thì bên trong trống rỗng, trong túi cũng đã có thêm gần hai trăm đồng. Đến dưới lầu, Tống Duệ Nguyệt đưa cho bà lão một đồng tiền hoa hồngr, bà lão vui vẻ nhận lấy, còn hỏi: "Cô gái, tần sau cô đến bán hàng là khi nào? Nếu đến nữa, hãy tìm tôi nhé! Tôi sẽ giới thiệu người cho cô."

Tống Duệ Nguyệt cười nói: "Chưa biết khi nào, chủ yếu là những món hàng này khó nhập."

Cô cũng chỉ đến thử vận may, mặc dù đã kiếm được tiền nhưng cũng rất rủi ro, cô không thể cứ mãi bán ở một nơi, nếu có thể, cô muốn giao những món hàng có thể bán được trong không gian cho một người đáng tin cậy.

Tuyệt đối không thể vì chút lợi nhỏ mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của Lục Yến Từ.

Bà lão hơi tiếc nuối gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-194.html.]

Tống Duệ Nguyệt chào tạm biệt bà lão rồi đạp xe đi.

Cô còn phải nhanh chóng trở về, buổi tối phải làm đồ ăn ngon, những miếng thịt trong không gian phải lấy ra ướp gia vị sớm mới được.

Khi gần đến đầu thôn, cô trực tiếp đẩy xe đạp vào rừng dừa, từ trong không gian lấy ra một chân thịt bò, còn có một con cừu nguyên con, vì cừu quá to không tiện để, cô tiện tay chia cừu thành từng miếng cho vào giỏ, lại lấy một miếng sườn lớn, tiện tay chặt thành từng miếng, lại cắt thêm mấy miếng thịt ba chỉ.

Đựng đầy đủ hai giỏ, sau đó thong thả về nhà. Đến trước cửa nhà, cô rung chuông, không lâu sau thấy bà Tằng dắt Lục Kim An mở cửa đi ra. Bà lão mở nắp ra xem, sau đó hít một hơi lạnh, lại mở nắp khác ra xem, tức giận đập một cái vào lưng cô.Tống Duệ Nguyệt mặt không biểu cảm, chủ yếu là bà lão nhìn như đang đập cô, thực tế không dùng chút sức nào, không đau không ngứa.

DTV

"Cháu đúng là đứa phá gia chi tử! Mua nhiều thịt thế này, ăn không hết, sẽ hỏng mất."Tống Duệ Nguyệt nghĩ sao có thể ăn không hết?Không phải nói là ăn hết một bữa, đến lúc cô làm xong, để Lục Yến Từ mang về, còn sợ không đủ chia sao, huống hồ còn có đám lính ở chốt gác phía sau.Cô nói ra suy nghĩ của mình, bà Tằng im lặng một lúc mới nói: "Cháu như vậy cũng không quản được hết mọi người, bộ đội nhiều người như vậy...."

Trong lòng Tống Duệ Nguyệt cũng rất rõ lời bà Tằng nói không sai nhưng mà, mục đích của cô rất rõ ràng, chính là làm chút đồ ăn ngon để Lục Yến Từ mang về, cho anh nở mày nở mặt.Cô trước tiên lọc thịt bò ra, xương để sang một bên, sau đó lại lọc thịt cừu và xương ra... Làm như vậy cũng mấy nửa ngày. Bà Tằng ở bên cạnh thỉnh thoảng giúp đỡ, thấy cô thế mà lại mang về một con cừu nguyên con, thì không khỏi phát ra một loạt câu hỏi:

"Cháu đi chợ đen à? Thậm chí còn mang về cả một con cừu nguyên con, con cừu này cũng không giống giống loài nuôi ở đây!"
 
Chương 195


Tống Duệ Nguyệt:... À này! Cô phải trả lời thế nào đây? "Vừa khéo gặp được, đối phương nói là con ốm, cần tiền gấp, con cừu này là giống từ thảo nguyên mang về khi vận chuyển, nói là thịt cừu tươi ngon không có mùi hôi, chá thấy hiếm khi gặp được cơ hội tốt như vậy nên mua cả con."

Haiz, ăn thịt giải thèm còn phải bịa chuyện mới được. Bà lão cũng không phải người để lừa đâu! Bà Tăng liếc cô một cái không vui, sau đó đi ra sau nhổ củ cải.

Tống Duệ Nguyệt sờ mũi, vội vàng thái thịt, ướp thịt... Để có thể tận dụng tối đa giá trị của những miếng thịt và xương này, cô quyết định làm món cá cừu tươi, dùng cá và xương cừu hầm nước dùng, cho thêm củ cải vào hầm cùng, có thể ăn như lâu, cho thêm thịt cừu và các loại rau xanh vào. Xương bò còn có thể hầm thêm một nồi canh bò hầm củ cải nhưng phải cho thêm gia vị để khử mùi hôi, tăng hương vị, chỉ riêng nước dùng thôi, uống trực tiếp hay nấu mì, nấu canh rau đều tuyệt.

Sườn và xương sống heo thì cứ để trong giếng bảo quản tươi thôi, trong nhà còn có một đứa háu ăn, ngày nào cũng lải nhải đòi ăn thịt, cô làm nhiều thịt như vậy, có thể ăn được mấy ngày rồi.

Bên này Tống Duệ Nguyệt hầm xong hai nồi canh lớn, bên bà Tằng cũng đốt rất nhiều than củi, nhìn ra ngoài trời cũng tối rồi, ước chừng Lục Yến Từ cũng sắp đến.

Phải nói là, mới một ngày thôi mà Tống Duệ Nguyệt đã hơi nhớ anh rồi.

Đáng tiếc là đơn xin kết hôn nhất thời cũng không phê duyệt được, nếu không... Haiz!

"Sao vậy, sao lại thở dài than vãn?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-195.html.]

DTV

Một giọng nói trầm thấp truyền đến từ trên đỉnh đầu.

Tống Duệ Nguyệt giật mình, sau đó niềm vui lan tỏa trên khuôn mặt.

"Anh mới đến à? Còn chưa ăn cơm phải không?"Lục Yến Từ thấy cô cười vui vẻ, xoa xoa bàn tay nhỏ của cô: "Mới đến, còn chưa ăn đã vội đến gặp em."Tống Duệ Nguyệt nghe anh nói vậy, người mềm nhũn, muốn dựa vào lòng anh, từ sau khi thân mật hôm qua, cô thấy Lục Yến Từ là hơi không khống chế được, luôn muốn trêu chọc anh.Lục Yến Từ thấy bà Tằng còn ở bên cạnh, Lục Kim An cũng mở to mắt nhìn, không tự nhiên khẽ ho một tiếng rồi nhỏ giọng nói:

"Chúng ta vào nhà, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em."

Tống Duệ Nguyệt biết chuyện quan trọng anh nói hẳn là chỉ chuồng bò, cô gật đầu, liền đi về phía phòng mình. Lục Kim An thấy Yêu thúc Yêu thẩm vào phòng, cũng muốn đi theo, kết quả còn chưa đi được hai bước thì đã bị bà Tằng kéo lại: "An An, lại đây giúp bà đốt than, lát nữa Yêu thẩm mới làm đồ ăn ngon cho cháu được."

Bên này, hai người vào phòng, Tống Duệ Nguyệt còn chưa kịp đóng cửa phòng, đã nhào vào lòng người đàn ông, vòng tay qua cổ anh, kiễng chân muốn hôn.Lục Yến Từ vốn thật sự muốn nói với cô chuyện chính sự ở chuồng bò, nào ngờ còn chưa kịp mở miệng, đã bị cô gái mềm mại thơm tho nhào vào lòng, hôm qua mới vừa mở màn, lại là người mình yêu, làm sao chịu được sự trêu chọc như vậy, anh lập tức cúi người ngậm lấy đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô gái.Anh cảm thấy toàn thân cô gái đều ngọt ngào, trong miệng ngọt ngào, trên người thơm tho mềm mại, hôn thế nào ôm thế nào cũng không đủ.

Hai người trong phòng giở trò một lúc lâu, thẳng đến khi cả hai đều thở hổn hển, thấy tiếp tục nữa là sẽ xảy ra chuyện, cuối cùng mới dừng lại.Lục Yến Từ dùng đôi cánh tay khỏe mạnh bế cô gái của mình đặt lên giường, hôn lên trán cô, lúc này mới nhỏ giọng nói ra thân phận của năm người trong chuồng bò và nguyên nhân bị đưa xuống đây.Khi nghe nói La Khang Bình và vợ ông ấy là Thẩm Ngữ Khiết quả thật đang ở trong chuồng bò của đội Hải Giác, trên mặt Tống Duệ Nguyệt không giấu được vẻ kinh ngạc, chuyện này...

Thật quá khéo!Đồng thời biết được La Khang Bình và vợ ông bị chính con trai ruột của mình tố cáo, lại đăng báo đoạn tuyệt quan hệ với họ, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận và thở dài.

Nói xong chuyện chuồng bò, Lục Yến Từ lại móc ra một gói đồ từ trong túi áo, đặt vào tay cô.
 
Chương 196


Tống Duệ Nguyệt tò mò, mở ra xem, không nhìn thì thôi vừa nhìn đã mở to mnắt. "Anh lấy đâu ra nhiều tem phiếu thế này?"

Lục Yến Từ: "Không phải em muốn lấy mấy tờ phiếu công nghiệp sao? Hôm nay phát lương, anh đến chỗ sư trưởng và chính ủy xin hết phiếu của họ."

Tống Duệ Nguyệt lại lật xem, bên trong còn có hon chục tờ Đại đoàn kết và một tờ giấy gửi tiền, số tiền trên đó lớn đến mức khiến cô một lân nữa kinh ngạc. "Anh... Anh định đưa hết của cải cho em à?"

"Lương của anh bây giờ là 76 đồng một tháng, nếu đi làm nhiệm vụ, còn có thêm tiền thưởng và phụ cấp, trước Tết anh đi làm nhiệm vụ một tần, tập công, số tiền mặt còn tại chính là tiền thưởng và phụ cấp của tần làm nhiệm vụ đó. Số tiết kiệm này là toàn bộ tiền tương những năm qua của anh, thật ra trước đây không chỉ có từng này nhưng trước kia anh làm tiên trưởng, doanh trưởng thì tương không cao như bây giờ, thỉnh thoảng gặp phải tình huống đặc biệt, còn phải trích một phần tiền tương gửi cho gia đình những chiến hữu đã hy sinh..."

DTV

Lục Yến Từ nhỏ giọng nói những lời này với cô, nghe Tống Duệ Nguyệt thấy trong lòng chua xót, vừa vui mừng vừa cảm động.

"Anh tin tưởng em đến vậy sao! Chúng ta còn chưa kết hôn mà, nhưng anh đã đưa hết tiền cho em." Tống Duệ Nguyệt tuy miệng nói vậy nhưng trong lòng vui făm. Lục Yến Từ nhìn cô rõ ràng vui mừng như chuột ăn vụng dầu, miệng còn phải giả vờ làm bộ làm tịch vài câu thì không khỏi bật cười, cúi đầu mổ nhẹ tên đôi môi nhỏ của cô, mới nói: "Em đã làm anh như vậy, anh còn có thể làm sao?"

Tống Duệ Nguyệt trợn tròn mắt: Gọi là làm như vậy là sao? Nói như thể anh không làm gì cô vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-196.html.]

Hừ! Đã như vậy, cô sẽ nhận thôi! Đúng như anh nói, dù sao cũng đã làm như vậy rồi, còn có thể làm sao nữa?

"Đúng rồi, hôm nay em đi chợ huyện, mua rất nhiều thịt, còn mua rất nhiều hải sản, em định làm hết, con hàu ăn vào bổ cơ thể, tối anh nhớ ăn nhiều vào, lúc về anh tiện thể mang một ít cho sư trưởng và chính ủy của chúng ta nếm thử..."

Tống Duệ Nguyệt vẫn còn nhớ đến chuyện làm đồ ăn, cô từ trên giường nhảy xuống, đem hết phiếu chứng và tiền mà Lục Yến Từ đưa cho cô cất dưới gối, vừa nói vừa đi ra ngoài.

Lục Yến Từ nghe cô lải nhải nói, trong lòng như được lấp đầy, không trách trước kia sư trưởng luôn khuyên anh tìm đối tượng thì ra cảm giác có người nhà lo lắng quan tâm là như vậy.

Một mình Tống Duệ Nguyệt tất nhiên không làm hết được nhiều như vậy nhưng Lục Yến Từ đã gọi những người tuần tra không phải trực ban đến, tổng cộng sáu người, trong đó có cả ban trưởng gác cổng là Ngũ Phi Vũ.

Anh chàng này có đôi lông mày rậm và đôi mắt to, nghe nói đối tượng của đoàn trưởng muốn làm thịt nướng cho họ ăn, còn có lẩu cá dê tươi, xương bò hầm củ cải, chỉ nghe tên những món ăn này thôi đã bắt đầu không kiểm soát được mà nuốt nước miếng ừng ực.

Một tháng họ chỉ được ăn thịt một lần, thịt còn có thể đếm được, mỗi người hai miếng.Bình thường chỉ có bánh bao ngô, rau xanh luộc thêm chút muối để nêm, thỉnh thoảng thèm quá thì ra biển đánh bắt chút cá về làm đồ ăn nhưng cá do đội nấu ăn làm ra thực sự không được, quá tanh, ăn hai miếng là muốn nôn.Họ cũng đã thử tự nướng, hương vị cũng khó tả. Lần trước đoàn trưởng gọi ba người đến giúp chặt cây đóng đồ đạc, lần đó ăn một bữa cơm do đối tượng của đoàn trưởng làm, về sau còn nhắc đi nhắc lại ngon lắm mấy ngày, khiến họ đều thèm thuồng.

Không ngờ lần này chuyện tốt cuối cùng cũng đến lượt họ.Sau khi Lục Yến Từ gọi mọi người đến, từng người một xếp hàng đứng trước mặt Tống Duệ Nguyệt gọi chị dâu, khiến cô xấu hổ đến mức không nói nên lời.Thấy cô gái nhỏ có chút ngượng ngùng, Lục Yến Từ liền bắt đầu sắp xếp, hai người đi bê gạch xây một bếp lò đơn giản, bốn người còn lại ở đó xiên thịt, nhìn những miếng thịt ướp thơm phức to hơn ngón tay cái trên tay, từng người mắt đều sáng lên. Mặc dù không có vỉ nướng nhưng có dây thép, cộng thêm tay nghề của Lục Yến Từ rất lợi hại, chỉ nghe nói sơ qua về hình dáng, anh cầm kìm quấn vài cái là ra một tấm lưới thép.
 
Chương 197


Tống Duệ Nguyệt một mình nướng không xuể, Lục Yến Từ cũng ở bên cạnh giúp nướng, nướng một lúc, mấy chàng trai trẻ cũng chạy đến hóng hớt, nói rằng cũng muốn học Tống Duệ Nguyệt cách làm đồ nướng, sau này nếu thèm thịt có thể ra biển đánh bắt hải sản về tự Trướng mà ăn. "Vậy thì tốt quá, chỉ cần chế biến hải sản đúng cách, nó vẫn bổ dưỡng và tươi ngon."

Tống Duệ Nguyệt rất thích ăn hải sản nhưng kiếp trước cô bị tốn thương tử cưng, hải sản lại là đồ lạnh, bình thường chỉ có thể nếm thử, tuyệt đối không đám ăn nhiều, nếu không mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt cô đều đau đến c.h.ế.t đi sống lại. Một bữa ăn này làm ra tất nhiên phải tốn không ít công sức, may là cô đã ướp thịt trước, đợi đến khi đạy xong cho mấy anh lính trẻ cách nướng, cô liền đi làm lẩu Tứ Xuyên. Đợi đến khi cô xào xong mấy nồi lẩu Tứ Xuyên, mấy người đã ăn no lại thèm thuồng đến mức nuốt nước miếng ừng lực. Tống Duệ Nguyệt chia cho Lục Kim An một bát, ngoài một nồi ăn tại chỗ, còn lại cô bảo Lục Yến Từ mang một nồi về, một nồi Ngũ Phi Vũ mang đến cho những người đồng chí trực ban nếm thử.

Lục Yến Từ phải về ký lúc xá trước khi tắt đèn, anh ăn hai bát cơm, uống một bát canh cá dê tươi, tại bị Tống Duệ Nguyệt ép ăn sáu con hàu nướng tỏi, xiên mười mấy xiên thịt nướng, sau đó mới chuẩn bị về. Tống Duệ Nguyệt dùng tá chuối gói thịt nướng và các toại xiên hải sản thành từng tớp, trước tiên đặt nồi lâu Tứ Xuyên đây ắp một chậu sứ xuống dưới cùng của giỏ, tót một tớp rơm, sau đó đặt xiên nướng tên; hai nồi canh còn tại thì đựng trong một giỏ khác. Ban đầu định đưa Lục Yến Từ đến bến tàu nhưng anh đã ngăn cô tại: "Để Ngũ Phi Vũ đưa anh là được rồi, em ở nhà đi, tối thế này, anh không yên tâm để em một mình đi bộ từ bến tàu về."

DTV

Không hiểu sao, Tống Duệ Nguyệt lại cảm thấy lời anh nói có ý tứ nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô lại không tiện hỏi kỹ, đành ngoan ngoãn gật đầu, chỉ tiễn anh ra cửa đến ngã tư rồi quay về.

Mặc dù tối nay có Ngũ Phi Vũ và những người khác giúp đỡ, Tống Duệ Nguyệt cũng mệt đến thở không ra hơi, ngay cả Lục Kim An cũng ăn mệt, ôm cái bụng tròn vo của mình trèo lên giường là ngủ thiếp đi.

May là sáu anh chàng gác cổng rất siêng năng và tháo vát, giúp dọn dẹp sân sạch sẽ, sau đó mới mang theo đồ ăn đêm dành cho những người đồng chí trực ban về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-197.html.]

Mặc dù mồm miệng bà Tằng nói Tống Duệ Nguyệt hoang phí nhưng trong nhà náo nhiệt bà lại rất vui, mãi đến khi Ngũ Phi Vũ và những người khác về rồi, bà mới thong thả đi đun nước tắm cho Tống Duệ Nguyệt, khiến Tống Duệ Nguyệt cảm động đến mức ôm bà lão gọi "Bà nội"

Bên phía Lục Yến Từ, anh lái thuyền trở về đảo, Tiểu Thẩm đã đợi sẵn ở bến tàu.

Thấy đoàn trưởng cẩn thận xách hai cái giỏ từ trên thuyền xuống, Tiểu Thẩm lập tức tiến lên đón, vừa mới đến gần, cậu ta đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.

"Đoàn trưởng, bên trong là đồ ăn phải không?"

Lục Yến Từ gật đầu: "Trên này là thịt cừu và thịt bò xiên nướng do chị dâu cậu nướng, cậu lấy một gói ra vừa đi vừa ăn, bây giờ chúng ta đến nhà sư trưởng, lát nữa trên đường câyh tiện thể gọi luôn lão Đới và chính ủy Thiệu."Tiểu Thẩm:... Ôi trời ơi, vẫn là Tống trí thức đối xử với cậu tốt, không uổng công ngày đó trên tàu hỏa đã hết lòng tạo cơ hội cho đoàn trưởng và Tống trí thức, nhìn xem, nhìn xem, bây giờ đoàn trưởng có đối tượng rồi, đều có tình người hơn trước, đều biết mang đồ ăn ngon cho cậu, cậu thật là vất vả quá mà!

Lục Yến Từ không biết những suy nghĩ trong lòng cậu lúc này, nếu không thì chắc chắn sẽ đá đối phương hai phát.Sau khi Tả sư trưởng tan sở về nhà, vừa vào cửa đã bị Trang Tự Nghi gọi lại, hỏi anh tiền lương và phiếu tháng này.

Kết quả đợi mãi, chỉ thấy ông ta móc ra hai mươi mấy tờ đại đoàn kết, còn phiếu thì không có một tờ nào.Trang Tự Nghi trừng mắt nhìn ông: "Phiếu đâu?"
 
Chương 198


Tả sư trưởng bực bội nói: "Đều bị thăng nhóc Lục Yến Từ kia cướp mất rồi."

Trang Tự Nghỉ còn tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại: "Ai cướp?”

Tả sư trưởng lại bổ sưng một câu: "Cậu ta nói muốn kiếm chút phiếu để mua đồ cưới cho đối tượng của mình, trong tay không đủ phiếu, liền cướp hết phiếu của tôi và lão Thiệu."

Nghe xong, Trang Tự Nghi thấy chuyện này thật mới mẻ. "Ồ, mặt trời chắc mọc đằng tây rồi, ông nói cái tên Lục tiểu tử thối tha kia, còn biết nghĩ đến chuyện này cho đối tượng của cậu ta sao? Ông đừng có lừa tôi đấy nhé?"

Tả sư trưởng thở dài: "Tôi từa bà làm gì? Thăng nhóc này coi như là rơi vào tay cô gái đó rồi, lớn hơn cô gái nhà người ta mười tuổi, cái gì cũng phải fo, lão Thiệu nói cậu ta vừa làm chồng vừa làm cha, không ngờ cũng có ngày hôm nay."

Trang Tự Nghi không thích nghe: "Sao thế, cô gái nhà người ta còn trẻ như vậy, chịu gả cho cậu ta thì cũng coi như tốt rồi, cậu ta không được đối xử tốt với cô gái đó sao? Tôi cũng khá tò mò, cô gái này rốt cuộc trông đẹp đến mức nào, có thể khiến Lục tiểu tử thích đến vậy, trên đảo chúng ta có nhiều cô gái nhưng mấy năm nay cậ ta không để mắt đến một ai."

Tả sư trưởng cũng tò mò! Nhưng đây không phải là đơn xin kết hôn vẫn chưa được phê duyệt, ông cũng chưa nhìn thấy cô gái đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-198.html.]

Chỉ nghe Tiểu Thẩm và Đại Hắc nói đẹp thì đúng là đẹp, đẹp hơn cả những ngôi sao trên báo, giống như tiên nữ vậy.

DTV

Cuộc đối thoại tương tự cũng diễn ra ở nhà chính ủy Thiệu nhưng vợ của chính ủy Thiệu là Nguyễn Anh Hoa lại có quan hệ tốt với vợ của Tạ Dụ là Lưu Mỹ Lan, ban đầu chính bà là người khởi xướng nói muốn mai mối Lưu Mỹ Trúc và Lục Yến Từ, vì vậy, khi biết được trong những ngày Lục Yến Từ về nghỉ Tết đã tìm được một nữ thanh niên trí thức ở nông thôn, trong lòng bà có chút không thoải mái.

Hôm nay, bà cũng giống như Trang Tự Nghi, sau khi chồng mình về, bà liền đòi tiền lương và phiếu tháng, kết quả chính ủy Thiệu chỉ đưa tiền lương, nói phiếu đều bị Lục Yến Từ cướp mất, bà lại hỏi thêm một câu, kết quả nghe nói là vì đối tượng là nữ thanh niên trí thức kia nên mới cố ý lấy phiếu, trong lòng bà càng không vui.

Nhưng Nguyễn Anh Hoa là người không biểu hiện ra ngoài, thêm nữa chồng bà là chính ủy, bình thường coi trọng nhất công tác tư tưởng chính trị, cho dù llà vợ chồng, nếu bà nói sai điều gì thì cũng sẽ bị phê bình. "Những phiếu đó, Lục tiểu tử có nói khi nào trả tại không?" Nguyễn Anh Hoa tại thử đò hỏi. Chính ủy Thiệu tiếc bà: "Những phiếu mà trước đây bà lấy của cậu ta mỗi tháng, bà đã trả tại cho người ta chưa?”

Nguyễn Anh Hoa tức giận: "Cậu ta cũng không dùng đến! Ăn uống đều ở trong quân đội, những phiếu đó không dùng hết cũng lãng phí, hơn nữa, không phải chỉ mình tôi lấy phiếu của cậu ta, Trang Tự Nghi bên cạnh cũng lấy mà?"

"Đồng chí Nguyễn Anh Hoa, tôi phải phê bình bà về điều này, quân đội phát cho cậu ta thì dù cậu ta không dùng cũng là lài sản cá nhân, bà lấy của cậu ta thì phải trả lại, bây giờ người ta lấy của tôi một ít phiếu, bà lập tức hỏi khi nào trả lại, vậy sao bà không trả lại trước những phiếu đã lấy của cậu ta trong những năm qua? Cái tật dễ dãi với bản thân, nghiêm khắc với người khác của bà phải sửa đổi. Hơn nữa, người khác có lấy hay không thì tôi không quan tâm nhưng tôi là chính ủy, bà là vợ tôi thì phải gương mẫu. Những phiếu mà bà lấy của Lục tiểu tử trong những năm qua, bà tự tính xem có bao nhiêu, quy đổi ra tiền thì trả lại cho cậu ta."

Tính cách của vợ mình như thế nào, Thiệu Chính Hồng rất rõ ràng, chỉ cần nghe bà mở miệng nói gì, là có thể đoán được bà muốn làm gì.

Nguyễn Anh Hoa nghe ông nói vậy, tức muốn chết, sớm biết vậy thì bà đã không hỏi nhiều như vậy, bây giờ thì hay rồi, không những bị mắng một trận mà còn phải tự móc tiền túi ra.
 
Chương 199


Trong lòng bà càng thêm oán giận. Vì vậy, khi Lục Yến Từ đến, giọng điệu của Nguyễn Anh Hoa có chút chua ngoa: "Ồ, Lục tiểu tử đây là từ chỗ đối tượng của cậu về sao? Cậu đưa cho cô ta nhiều phiếu như vậy, chắc cô ta vui lắm nhỉ?"

Lục Yến Từ là người như thế nào, bề ngoài trông có vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng nhưng thực chất lại rất thông minh và thâm hiểm. Anh có thể chịu được việc bà ta nói bóng gió về cô gái nhỏ nhà mình như vậy sao?

"Cô gái nhà tôi đương nhiên là vui rồi, cô ấy còn lo tôi lấy nhiều phiếu của chính ủy thì sẽ không tốt nên đã cố tình làm rất nhiều đồ ăn để tôi mang đến nhưng tôi bảo cô ấy đừng lo, tôi đã nói với cô ấy rằng, dù sao thì những năm qua chị dâu đã lấy của tôi nhiều phiếu hơn hôm nay tôi lấy của chị dâu nữa. Chị dâu là vợ của chính ủy, là tấm gương cho những người vợ quân nhân trong quân đội chúng ta, chắc chăn sẽ không so đo những chuyện này. Hơn nữa, chị dâu vẫn luôn quan tâm đến chuyện hôn nhân của tôi nhất, tôi sắp kết hôn rồi, không có phiếu thì không thể mua được nhiều thứ dùng cho đám cưới, chị dâu xem khi nào thì đưa thêm phiếu cho tôi?"

Nguyễn Anh Hoa:... Lục tiểu tử này câu nào cũng khen nhưng thật ra câu nào cũng chỉ trích bà, mà bà tại không thể phản bác. Chỉ có thể cười gượng đáp: "Vừa rồi lão Thiệu còn nói chuyện này với tôi, tôi cũng muốn đưa thêm phiếu cho cậu, để cậu sớm thành gia tập thất nhưng thứ này không phải đều có định tượng sao, gia đình chúng tôi tại đông người, chỉ tiêu cũng lớn, vậy thì đến lúc đó tôi sẽ quy đổi thành tiền cho cậu nhé?"

Lục Yến Từ cau mày, giọng nói mang theo khí thế không cho phép phản bác: "Đối tượng của tôi không thiếu tiền, chị dâu vẫn nên nghĩ cách kiếm thêm phiếu đi!"

Nguyễn Anh Hoa ngây người tại chỗ, hồi lâu vẫn không tìm lại được giọng nói của mình, rõ ràng là không ngờ thái độ của anh lại cứng rắn như vậy.

Lục Yến Từ người này không thích nói nhảm, vừa rồi nói một tràng dài như vậy, vẫn là vì quá tức giận, anh không muốn để cô gái nhỏ của mình chịu một chút ấm ức nào, ai cũng không được, đương nhiên là phải lấy lại thể diện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-...i-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-199.html.]

Nếu không phải nể mặt chính ủy Thiệu, anh mới không nói năng gay gắt như vậy nếu không chỉ những lời bóng gió về cô gái nhỏ đó thôi, anh cũng không thể dễ dàng bỏ qua.

Lục Yến Từ vốn định để những đồ ăn này ở nhà chính ủy Thiệu nhưng với thái độ của Nguyễn Anh Hoa vừa rồi, đồ ăn mà cô gái nhỏ vất vả làm ra thì thôi không nên ăn nữa, vì vậy anh đi đến cửa cầu thang, hướng lên trên hét lớn: "Chính ủy, tôi đợi ông ở nhà sư trưởng, ông nhanh chóng qua đây một chuyến."

Nói xong, anh quay người bỏ đi.

Nguyễn Anh Hoa thấy lúc anh vào tay còn xách một cái giỏ, bây giờ lại xách ra ngoài, tức đến nỗi trợn trắng mắt.

Vừa rồi anh không phải còn nói là đối tượng của anh làm đồ ăn gì đó mang đến sao? Sao không thấy anh lấy ra?

DTV

Thiệu Chính Hồng ở trên lầu đóng cửa đọc sách, không nghe thấy cuộc đối thoại giữa vợ mình và Lục Yến Từ, khi nghe thấy Lục Yến Từ muộn thế này còn gọi ông đến nhà sư trưởng, còn tưởng có chuyện gì gấp, liền đặt sách xuống vội vàng đi xuống lầu, cũng không để ý sắc mặt của vợ mình khó coi đến mức nào.Đến nhà họ Tả, ông thấy trên bàn ăn tròn trong phòng khách bày đầy đồ ăn, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, khiến ông phải bước nhanh hơn.

"Ồ, lão Tả, ông phát lài rồi à? Ra tay làm nhiều đồ ăn thế này. Vợ ông từ bao giờ mà tay nghề lại tốt thế, đây là làm thế nào vậy, ngay ở cửa đã ngửi thấy mùi thơm khiến tôi chảy nước miếng rồi."Thiệu Chính Hồng trêu chọc vài câu, cũng không khách sáo mà đưa tay lấy một xiên thịt cừu nướng cắn một miếng.

Vừa ăn vừa khen: "Không tệ, thịt cừu này không hề hôi, đây là nướng bằng gì vậy? Thơm quá, chắc phải dùng không ít phiếu thịt nhỉ?"Tả sư trưởng trừng mắt nhìn ông: "Ông thấy tôi có nhiều tiền để mua nhiều thịt thế à? Ông cũng nói rồi, tay nghề vợ tôi không ra gì, ông thấy bà ấy có thể nướng ra xiên thịt thơm như vậy không?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top