Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Một Lò Lửa Đông - Tần Tam Kiến
Chương 60


Tôi quanh năm suốt tháng cũng chỉ tới loại quán bar này một lần, cũng không chỉ bởi vì tôi keo kiệt, mà cảm thấy uống rượu ở đây không rất phải chăng, có rất nhiều hơn là, những người bạn tôi có thể uống chung hiện tại đều không ở cùng nhau, hơn nữa, đám bạn xấu chúng tôi đây muốn uống rượu đương nhiên là vừa ăn xiên nướng vừa uống bia, vậy mới náo nhiệt.

Loại quán bar nhỏ này, loại rượu pha chế tinh tế này, là dùng để tạo bầu không khí.

Tạo bầu không khí với ai ấy à?

Cùng đối tượng mập mờ với mình chứ ai.

Tôi tưởng tượng đến việc mình mập mờ với Chu Hàm Chương đã có chút tim đập nhanh, với cả hít thở không thuận.

Tôi nói: “Thầy Chu, em đăng ký một WeChat cho anh, giờ chúng em đã không gửi tin nhắn nữa, đều liên hệ bằng Wechat thôi.”

Chu Hàm Chương nhưng thật ra hào phóng, trực tiếp đưa điện thoại cho tôi.

Nói đến cũng thú vị, tôi không biết anh có phải cố ý hay không, điện thoại thế nhưng cùng hiệu với tôi.

Đương nhiên, trong thời đại mà iPhone có mặt ở khắp mọi nơi này, dùng điện thoại cùng hiệu căn bản không phải chuyện gì mới mẻ, tôi không đến mức vì vậy đã lại tưởng tượng ra cốt truyện tình chàng ý thiếp gì.

Tôi cầm điện thoại của Chu Hàm Chương, anh không cài khóa màn hình, có thể mở ra luôn.

Kết nối với mạng vô tuyến của quán bar, download WeChat.

Sau khi download xong tôi ngồi xuống bên cạnh Chu Hàm Chương, hai chúng tôi dựa rất gần, cánh tay kề cánh tay.

Quán bar phát nhạc tiếng nước nào đấy mà tôi nghe không hiểu, ca từ dính nhau, âm giọng cũng mềm như bông, nghe khiến người ta cũng lười biếng.

Tôi dựa vào Chu Hàm Chương, nói với anh: “Anh xem, làm như vậy.”

Tôi bắt đầu giúp anh đăng ký trước mặt Chu Hàm Chương, hỏi anh: “Anh muốn tên WeChat là gì?”

“Chu Hàm Chương.”

Tôi liền cười: “Dùng thẳng tên thật à?”

“Không tốt à?”

“Cũng được, dù sao anh cũng sẽ không thêm người xa lạ nào.” Tôi nói xong, cảm thấy không đúng, quay qua nói với anh: “Anh đừng tùy tiện lắc lắc*.”

* Tìm bạn bằng cách lắc điện thoại

“Lắc lắc?”

Tôi quyết định không nói, dứt khoát không nói cho anh chức năng này, cắt đứt tất thảy tai hoạ ngầm.

“Cũng đừng tìm kiếm những người phụ cận.”

Chu Hàm Chương nghe mà không hiểu ra sao.

Sau khi tôi đăng ký xong cho anh thì lấy điện thoại của tôi ra quét mã thêm bạn tốt, tên WeChat của tôi là “Bạch Bạch”, nhưng sau khi thêm bạn tốt xong, tôi sửa chữa tên ghi chú cho mình trong điện thoại của Chu Hàm Chương — Nhóc đẹp trai!

Chu Hàm Chương bật cười: “Có khen chính mình thế à?”

“Nói sự thực thôi.” Tôi trả điện thoại cho anh, sau đó rõ là ngồi ngay bên cạnh anh nhưng vẫn gửi một wechat cho anh.

Tôi gửi: Thầy Chu chào anh, em là nhóc đẹp trai.

Điện thoại Chu Hàm Chương vang lên âm nhắc nhở, anh mở ra, thấy tôi gửi anh một loạt tin nhắn.

“Đây là tin nhắn wechat đầu tiên anh nhận được trong cuộc đời.” Tôi nói: “Hãy trân trọng đi!”

Chu Hàm Chương gật đầu, cười nhìn tôi, ánh mắt ấy còn rất cưng chiều, không biết còn tưởng rằng hai chúng tôi đang quay phim đam cải biên nào đó.

“Được, trân trọng.”

Lúc Chu Hàm Chương không chèn ép tôi tôi liền có chút ngứa ngáy trong lòng, có lẽ tôi thật sự là máu M rồi, cả người đều choáng váng.

Tôi nhanh chóng ngồi trở lại đối diện, cầm cái ly rót cho mình rượu mạnh, hai ly xuống bụng, có hơi choáng.

Chu Hàm Chương gần như không uống, anh chỉ nhấp một hớp nhỏ, tôi hỏi anh: “Sao anh không uống vậy?”

“Em uống đi,” Anh nói: “Tôi sợ hai ta đều uống nhiều quá buổi tối không ai đưa em về nhà.”

Thầy Chu quả thật rất dịu dàng rất tri kỷ, như hai người khác nhau khi lần đầu quen biết.

Tôi cười anh: “Có phải tửu lượng anh không tốt sợ uống nhiều quá bị em cười không? Anh yên tâm đi, uống thoải mái, em không cười nhạo anh đâu, cũng không nói cho người khác.”

Anh nhìn tôi chăm chú trong chốc lát, đột nhiên cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch rượu bên trong.

Sau đó anh nói với tôi: “Tôi sợ tôi uống nhiều quá mạo phạm em.”

Đệt.

Mọi người đều biết, “cỏ” không phải một loại thực vật.

Tôi thật sự có chút chịu không nổi, Chu Hàm Chương thường thường khiến cho tôi cảm thấy…

Đây là cao thủ tình trường đúng không?

Chúng tôi ngồi đối diện nhau, quán bar phát âm nhạc kích tình, cả người tôi đều hoang mang rối loạn.

“Không sao.” Tôi nói: “Muốn uống thì uống đi.”

Theo lý thuyết tôi cũng đã chịu giáo dục cao đẳng, hơn nữa là học văn học, đọc không ít sách, nói cũng chẳng ít, nhưng thời khắc mấu chốt vừa mở miệng nó liền có nghĩa khác.

Chu Hàm Chương im lặng nhìn tôi, một lát sau anh hỏi: “Em muốn biểu đạt, là ý tôi muốn hiểu kia à?”

Này tôi phải trả lời kiểu gì đây?

Anh lại ra đề khó cho tôi rồi.

Tôi cầm lấy ly rượu: “Đều ở rượu.”

Uống đi, dùng rượu lấp kín miệng, cũng đừng nói gì nữa.

Kết quả của việc vùi đầu uống rượu chính là tôi và Chu Hàm Chương đều có chút chếnh choáng, chúng tôi đều không phải người có tửu lượng tốt gì, đến về sau lý trí còn online, nhưng đầu choáng váng.

Tôi nói: “Thầy Chu, anh uống rượu rồi, nếu về trên núi phải gọi người lái thay.”

Anh lại nói với tôi: “Tôi có thể không quay về không?”

Đây là mấy chữ? Mặc kệ, dù sao mấy chữ như vậy trực tiếp làm tôi tỉnh rượu.

Tôi đứng ở cửa quán bar, hứng gió lạnh đêm đông, trợn tròn mắt nhìn anh.

Chu Hàm Chương nói: “Bạch Vị, Giáng Sinh vui vẻ.”

“Ơi, Giáng Sinh vui vẻ.”

“Em thích tôi không?”

“Dạ?”

“Tôi bình thường, tuổi lớn, cuộc sống không thú vị, không biết nói lời dễ nghe.” Chu Hàm Chương quàng khăn quàng cổ của anh lên cổ tôi, nóng hầm hập, rất thoải mái: “Một người vô dụng như thế, thích em, em sẽ cảm thấy phiền không?”

“Anh đang nói cái gì thế?” Tôi cau mày nhìn anh, một mảnh bông tuyết dừng trên chóp mũi tôi.

Tuyết lại rơi rồi.

Lễ Giáng Sinh đổ tuyết, nhưng thật ra rất hợp với tình hình.

Tôi nói: “Anh không bình thường, điểm này em lại quá rõ ràng. Độ tuổi anh không lớn, đang độ tráng niên. Anh chỉ sống cuộc sống đơn điệu, đó không gọi không thú vị. Không biết anh là cố ý hay giả vờ, dù sao anh là người nói chuyện sẽ khiến cho em tim đập nhanh trong những người em biết.”

Tôi giơ tay xoa xoa mũi: “Còn có…”

Tôi trộm ngắm anh: “Có thể được anh thích có lẽ là điều đáng khoe nhất trong đời này của em, em sao có thể cảm thấy phiền chứ?”

Tuyết nói rơi là rơi, một giây đã từ tuyết mịn biến thành tuyết lớn.

Hai chúng tôi đứng trong tuyết, tôi hắt xì một cái.

“Thầy Chu,” Tôi nói: “Nếu so sánh em thành một thứ trong cuộc sống của anh, anh sẽ so sánh với thứ gì?”

Chu Hàm Chương chợt tiến lên nửa bước ôm lấy tôi, anh nhẹ giọng nói: “Tuyết.”

Chu Hàm Chương nói: “So sánh em với tuyết rơi bất chợt, khiến mùa đông nhàm chán cũng trở nên thú vị.”
 
Chương 61


Tôi nghi ngờ nếu chúng tôi hiện tại đang là mùa xuân, Chu Hàm Chương sẽ so sánh với đóa hoa nở rộ đầu tiên đầu xuân, nếu là đang mùa hè, sẽ so sánh tôi với cơn mưa đầu vào hạ, mùa thu đại khái là phiến lá phong đỏ đầu tiên, cho nên lúc mùa đông tôi là tuyết rơi bất chợt.

Nói như vậy, tôi quả thực là khoảnh khắc quý giá nhất trong bốn mùa của anh.

Tôi hơi đắc chí.

“Thầy Chu, tim anh đập nhanh quá.” Tôi cười nói: “Cách quần áo dày như thế em cũng bị ồn rồi.”

Tôi cho rằng anh nghe thấy những lời này của tôi sẽ rất xin lỗi mà buông tôi ra, đến lúc đó tôi sẽ lại trêu ghẹo anh, chọc anh chơi.

Kết quả không ngờ tới là, anh không hề, có lẽ người uống rượu xong thật sự sẽ trở nên dũng cảm, tựa như tôi nóng đầu lên luôn muốn làm chút chuyện bốc đồng, mà anh thì lại đang dưới xúc tác của cồn rốt cuộc buông xuống “nguyên tắc quân tử” của anh, động tay động chân với tôi.

Chu Hàm Chương không buông tôi ra, cũng không nói gì, chỉ ôm như vậy, tôi cũng nghi ngờ anh ngủ rồi.

“Đừng ngủ ở đây chứ, trở về thôi.” Tôi vỗ vỗ anh: “Đến chỗ em nhé?”

Những lời này rất vi diệu, sau khi tôi nói xong bản thân cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Chu Hàm Chương đứng thẳng dậy, hỏi tôi: “Em không có gì muốn nói với anh à?”

“Giáng Sinh vui vẻ.” Tôi nói: “Còn có…”

Có lời nói đã đến bên môi rồi, tôi lại vẫn chưa nói ra miệng, chỉ có thể giữ chặt tay áo anh, dẫn anh đi đến bên đường cái.

“Uống rượu không thể lái xe,” Tôi đưa lưng về phía anh: “Xe cứ đỗ ở đây đi, ngày mai lại đến lấy.”

Chúng tôi bắt taxi về nhà tôi, lúc vào cửa bạn cùng phòng không ở đây, tôi chợt nhớ tới cậu ta nói hôm nay muốn trải qua lễ Giáng Sinh với các đồng nghiệp, buổi tối không trở về.

Cả căn phòng chỉ có tôi và Chu Hàm Chương.

Hai chúng tôi đều chỉ hơi say mà thôi, không ai thật sự uống nhiều, nhưng tôi không thể hiểu được bèn muốn giả say, sau khi đi vào thì nằm thẳng trên giường không hề nhúc nhích.

Chu Hàm Chương đứng ở mép giường nhìn tôi, ban đầu tôi cho rằng anh sẽ giúp tôi cởi áo khoác ra, lại không dự đoán được, anh cũng học theo, nằm ở bên cạnh tôi.

Hai chúng tôi cứ nằm như vậy, không biết nhà ai đang bật , tôi lắc lư ngâm nga theo.

Hát xong rồi, tôi hỏi Chu Hàm Chương: “Hiện tại anh có cảm giác gì?”

“Rất kỳ diệu.” Anh nói: “Không nghĩ tới mình có một ngày sẽ như vậy.”

Tôi nhìn sang anh: “Sẽ kiểu nào?”

Anh cười cười, cười đến như có chút bất lực còn có chút cay đắng, lúc sau lắc lắc đầu không trả lời tôi.

Tôi cảm thấy như vậy không được, thật ra rất nhiều chuyện rất rõ ràng.

Tôi tuy rằng là một chàng trai đáng xấu hổ đạo đức suy đồi, nhưng chàng trai đáng xấu hổ cũng nên có điểm mấu chốt của mình, điểm mấu chốt của tôi chính là không thể đùa bỡn tình cảm của Chu Hàm Chương.

Anh người này, nên nói như thế nào đây, không bình thường.

“Anh có muốn biết hiện tại em suy nghĩ gì không?” Tôi hỏi anh.

“Suy nghĩ gì?”

Sưởi ấm trong nhà rất tốt, tôi nằm ở chỗ này áo khoác cũng chưa cởi, rất nhanh đã nóng ra một thân mồ hôi.

“Em hỏi anh một vấn đề trước, anh trả lời em sẽ nói cho anh.” Là một sự kiện tôi canh cánh trong lòng.

Chu Hàm Chương từ trên giường ngồi dậy, nhìn tôi một cách rất nghiêm túc: “Em hỏi đi.”

“Cuốn đó là viết cho người yêu cũ của anh à?” Tôi rốt cuộc vẫn hỏi ra.

Chuyện này tôi chưa từng nhắc đến với bất kì ai, thậm chí tôi cũng chưa nói qua với người khác về sự tồn tại của quyển sách này, tôi không ngừng suy đoán nó và anh rốt cuộc là dạng quan hệ gì, có mối liên hệ tình cảm như thế nào, suy đoán cuốn sách anh muốn tự mình giữ gìn mãi mãi đó đến tột cùng là viết ai lại viết vì ai.

Tôi rất để ý.

Tôi không phải để ý anh từng có trải nghiệm tình cảm khắc cốt ghi tâm, chỉ là rất muốn chân chính tìm hiểu anh, tôi biết, Chu Hàm Chương tôi nhìn thấy chỉ là một phần của chiếc kính vạn hoa, toàn bộ, một anh sâu hơn ấy, được viết vào trong cuốn sách tên đó.

“Người yêu cũ?” Chu Hàm Chương hỏi lại một câu, sau đó cười: “Anh chưa từng yêu đương.”

Sao có thể? Đàn ông 35 tuổi, chưa từng yêu đương?

Đại khái nhìn ra sự nghi ngờ và kinh ngạc của tôi, Chu Hàm Chương nhìn tôi một cách rất chân thành: “Anh quả thực chưa từng, trước em, không có bất cứ ai khiến anh từng có ý định yêu đương.”

Tôi hơi nuốt nước miếng, không thể phủ nhận, tôi lại bị lời anh nói tán tỉnh rồi.

Anh nói: “Với anh mà nói tình yêu luôn vắng bóng trong thế giới của anh, anh vẫn luôn cho rằng thất tình lục dục ở nơi anh không trọn vẹn, anh có thể yêu vạn vật, nhưng không thể yêu với người.”

Này nghe thì có chút trẻ trâu.

“Nhưng sau này sự xuất hiện của em khiến anh hiểu rõ, Nguyệt Lão cho mỗi người một đoạn duyên.”

Này nghe thì rất làm người rung động.

“Anh nghiêm túc?” Tôi hỏi.

Anh gật đầu: “Đương nhiên, anh không cần thiết lừa em.”

“Vậy quyển sách đó…”

“Nơi anh lớn lên từ nhỏ có một con ngõ rất sâu, tên Vĩnh Hạng, khi còn nhỏ luôn cảm thấy con ngõ này không có cuối, anh làm thế nào cũng không đi hết.” Chu Hàm Chương nói: “Sau này trưởng thành, phát hiện nó căn bản không dài như vậy, đi dạo trong vài phút đã đi xong rồi.”

Tôi yên tĩnh nghe, không bật đèn trong phòng tôi nương ánh trăng nhìn mặt anh.

“Quyển sách này là viết về ba anh,” Chu Hàm Chương nói: “Trước khi ông ấy qua đời chúng anh đã ước định, anh sẽ viết một quyển sách giúp ông thú nhận một đời chẳng hề chân thật của ông.”

Anh giữ chặt tay tôi hỏi: “Em muốn xem không?”

Tôi không biết nên trả lời như thế nào, một khi đã như vậy, vậy hẳn là bí mật giữa ba con họ, tôi có lẽ không nên tiếp tục nhìn trộm.

“Lần sau gặp mặt anh đưa cho em.” Chu Hàm Chương nói: “Trên đó cũng xuất hiện tên của em.”
 
Chương 62


Dùng một câu rất lưu hành hiện tại để nói, tôi rất tò mò Chu Hàm Chương người đàn ông này đến tột cùng còn có bao nhiêu kinh hỉ mà tôi không biết.

Ở trước mặt anh tôi đột nhiên rất nhỏ bé, rất hẹp hòi, tôi nghĩ anh thành một tên ngốc chỉ biết yêu và yêu.

Nhưng thật ra, thế giới của anh càng trống trải và càng sâu sắc hơn tôi tưởng tượng.

Càng khiến cho tôi bất ngờ là, hóa ra anh đã lặng lẽ đưa tôi vào của anh ở lúc mà tôi không biết, con hẻm vĩnh hằng ấy trong trí nhớ thời thơ ấu, con hẻm sau trưởng thành phát hiện đảo mắt là có thể đi hết.

Tôi không nhịn được, chủ động ôm anh.

Chu Hàm Chương bị tôi ôm lấy, có chút chân tay luống cuống, anh thật cẩn thận đặt tay lên eo tôi, tôi nghe thấy được tiếng cười của anh.

“Xong đời xong đời.” Tôi nói: “Thật sự xong đời rồi.”

“Sao thế em?”

Tôi vùi mặt nơi hõm cổ anh, nhỏ giọng nói: “Anh có biết không, mấy thanh niên làm văn học chúng em không chịu nổi kiểu người như anh nhất.”

“Kiểu người như anh?”

“Trưởng thành, có nội tâm, thanh niên văn học già nghèo túng, sức hút này thật sự không cưỡng lại được.”

Chu Hàm Chương ôm tôi cười: “Thanh niên văn học già nghèo túng? Chẳng phải em nói tuổi tác này của anh đang độ tráng niên à?”

“Đừng để ý những chi tiết đó,” Tôi nói: “Anh chỉ cần biết em không có sức chống cự đối với sức hút của anh là được.”

Chu Hàm Chương ôm tôi, một hồi lâu chúng tôi cũng không nói chuyện.

Một lát sau, anh chợt hỏi tôi: “Bạch Vị, em có ý gì?”

“Gì ạ?”

“Nếu anh không hiểu sai, em vừa nãy là muốn nói, em cũng thích anh?”

Anh người này sao lại như vậy? Không biết tôi da mặt mỏng à? Một hai muốn tôi phải nói huỵch toẹt ra?

“Anh tự mình hiểu là được, tin tưởng năng lực đọc hiểu của anh.”

Tôi ôm anh như một con koala, căn bản không ngẩng đầu.

“Không được.” Chu Hàm Chương từ chối thật sự quyết đoán, anh nói: “Bạch Vị, chuyện này không thể như vậy, em cần phải nói rõ cho anh suy nghĩ của em.”

Anh người này…

Nhưng anh nói như vậy cũng đúng, chuyện tình cảm không thể có một chút sự lừa gạt.

Nhưng tôi người này hèn lắm, trước nay chưa từng yêu đương, hơn nữa lần yêu đương này là cùng người như vậy ở bên.

Trước đó anh nói gì với tôi nhỉ? Nói anh bình thường không thú vị, tôi nghi ngờ anh đang ám chỉ tôi, vừa so với anh, bình thường chính là tôi, nhưng mà tôi rất thú vị.

Tôi hít sâu, buông anh ra, ngồi thẳng người đàng hoàng.

Bên ngoài tuyết lớn còn đang rơi, năm nay thật sự là tuyết nhiều lại lớn, như thể cố ý, tô điểm cho tình yêu của tôi.

Tôi ngoắc ngoắc ngón tay anh, mặt nóng phỏng chừng như đít khỉ vậy.

Tôi nói: “Đồng chí Chu Hàm Chương, sau khi em suy nghĩ cặn kẽ, quyết định bổ nhiệm anh làm bạn trai chính thức của em, không cần thời gian thử việc, lập tức chuyển chính thức, anh đồng ý không?”

Chu Hàm Chương không nói chuyện, lúc tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh đang cười với tôi.

“Có đồng ý hay không hả?” Tôi dùng sức nhéo tay anh một chút.

“Đồng ý.” Anh cười cùng tôi mười ngón đan nhau: “Cảm thấy thật khó tin.”

“Có gì khó tin chứ? Đây không nên là chuyện bên trong dự kiến của anh à?” Thật sự có thể có người không thích Chu Hàm Chương hả? Cho dù lúc trước không thích, sau khi được anh tỏ tình cũng sẽ thích đúng không?

Tôi nghĩ không ra bất kì lý do và khả năng nào để không thích anh.

Anh không thể bắt bẻ, là món quà tốt nhất mà tôi nhận được trong lễ Giáng Sinh này.

Đương nhiên, tôi cũng chỉ nhận được một món quà như vậy.

“Anh nghèo, lại già.”

Đã nhìn ra, Chu Hàm Chương đang chèn ép tôi.

“Vừa rồi em chọc anh chơi thôi.” Tôi nói: “Anh có tiền hơn em, hơn nữa đang độ tráng niên.”

Hai chúng tôi ngồi trên giường nhìn nhau cười, cười đến tôi tâm thần phơi phới.

Tôi nói: “Thời điểm thế này anh cần phải làm một chuyện.”

“Cái gì?” Anh hỏi.

Tôi thật sự không biết người này là thật sự ngây thơ hay là đang giả ngơ ở đây với tôi nữa, mọi người đều là đàn ông, có một số việc còn phải tôi dạy anh?

Được rồi, người già da mặt mỏng, vậy để người trẻ tuổi da mặt dày tôi đây giúp anh một tay vậy.

“Lúc này, anh hẳn nên hôn em.” Tôi nói: “Nhiệt liệt cướp đi nụ hôn đầu tiên của em.”

Dựa theo kịch bản của tôi, khi tôi dứt lời, anh hẳn nên đã đè tôi xuống giường triền miên hôn môi, nhưng sự thật đều không phải như thế, Chu Hàm Chương nói: “Có thể hôn em không?”

“Còn hỏi gì nữa!” Tôi giơ tay ôm cổ anh: “Anh như vậy em sẽ ngượng ngùng thật đấy!”

Vì thế, Chu Hàm Chương rốt cuộc hôn tôi dưới sự vừa đe dọa vừa dụ dỗ của tôi.

Anh hôn rất nhẹ rất dịu, rất cẩn thận, như sợ một nụ hôn sẽ làm tôi bị thương.

Tôi cũng là nhãi con nông nổi hai mươi mấy tuổi, đột nhiên được cẩn thận che chở như vậy, thật sự có chút được cưng mà sợ.

Chu Hàm Chương thật sự là một người rất khó định nghĩa.

Nghèo, tính cách quái gở, 35 tuổi mới yêu đương lần đầu trong đời.

Nhưng mà, anh có tài hoa lại dịu dàng, là người mà tôi 25 tuổi lòng tràn đầy vui mừng ôm lấy.

Chu Hàm Chương thật sự là người rất tốt.

Lúc hôn môi với anh tôi bỗng phát hiện, hóa ra anh làm lòng tôi rung động như thế.
 
Chương 63


Tôi là một người rất chậm chạp trên tình cảm, đương nhiên, đây đối với một biên tập mà nói thật ra là khuyết điểm rất nghiêm trọng.

Đừng chửi, sẽ sửa.

Chỉ bởi vì sự chậm chạp này của tôi, cho tới bây giờ phần tình cảm kia của tôi đối với Chu Hàm Chương mới rốt cuộc dần dần thức tỉnh.

Khả năng không thích anh chỗ nào chứ?

Chỉ là không phát hiện hóa ra mình thích anh như thế mà thôi.

Tôi và Chu Hàm Chương hôn nhau xong, sóng vai nằm trên giường.

Trên chiếc giường đôi không lớn kia của tôi chỉ có một gối đầu, giờ phút này lại nằm hai người.

Không biết là tiếng tim đập của Chu Hàm Chương hay là tiếng tim đập của tôi, lớn đến mức tôi nghi ngờ chúng tôi hẳn nên lập tức gọi 120, chậm sẽ không kịp nữa.

Tôi quay đầu nhìn anh cười ngốc, nhớ đến thư tình của Chu Sinh Hào, người đàn ông lãng mạn này nói trong thư viết gửi cho Tống Thanh Như: Không ngờ được rằng em thế mà sẽ bắt được trái tim tôi.

Không thể tưởng được không thể tưởng được, thế gian này có quá nhiều bất ngờ.

“Thầy Chu,” Tôi phá vỡ sự yên lặng vi diệu này: “Anh suy nghĩ gì thế?”

Anh rốt cuộc nhìn tôi, ánh mắt có chút lơ mơ, như thể ngượng ngùng nhìn thẳng tôi vậy.

Người này sao còn thẹn thùng hơn tôi thế?

“Nhìn anh như vậy, đây là hôn em xong liền hối hận à?” Tôi cố ý chọc anh, lúc nói chuyện còn dùng ngón tay chọc ngực anh.

“Không có.” Chu Hàm Chương bắt lấy ngón tay của tôi, chần chờ một chút, kéo tay của tôi qua hôn một cái.

Tôi thật sự không thể chống cự sự thân mật như thế, hôn ngón tay luôn làm tôi có một cảm giác nghi thức kỳ diệu, trịnh trọng lại thần thánh.

Tôi lại bắt đầu tim đập nhanh, lúc này mới hiểu, hóa ra trái tim đập đến độ nên gọi xe cấp cứu kia thuộc về tôi.

Yêu đương là thế này sao?

Một giây có khả năng được chuyển vào ICU.

“Đêm nay tuyết thật đẹp.” Tôi và anh mười ngón đan nhau, lòng bàn tay nóng hầm hập, nhìn ra ngoài cửa sổ phát hiện bên ngoài tuyết lớn còn đang rơi.

Natsume Soseki khiến cho câu “ánh trăng đêm nay thật đẹp”* có hàm nghĩa đặc biệt, như vậy tôi khiến cho tuyết đêm nay cũng gánh vác trọng trách.

* Ánh trăng đêm nay thật đẹp là một từ thông dụng trên Internet, một câu nói tình yêu của người Nhật và là một cách nói đầy tính văn học và nghệ thuật để nói “Anh yêu em”. Nó bắt nguồn từ bản dịch của nhà văn nổi tiếng người Nhật Natsome Soseki (なつめそうせき).

Rất xin lỗi Natsume Soseki, tôi biết tôi không xứng đánh đồng với cụ già ngài, cho nên tôi cũng chỉ nghĩ ở trong lòng, cũng chỉ nghĩ mà thôi.

Là khi nào ngủ tôi cũng không biết, tôi và Chu Hàm Chương vẫn luôn nằm như vậy, không có ôm nữa, không hôn môi nữa, trước khi tôi chìm vào giấc ngủ còn cùng anh nắm tay.

Mối tình đầu của tôi bắt đầu rồi, trong một trận tuyết lớn ngày lễ Giáng Sinh, cùng một người ngoài ý liệu lại bên trong dự kiến của tôi.

Lúc tôi tỉnh dậy là 6 giờ 3 phút sáng, có đôi khi giấc ngủ nó kì lạ như vậy, thời gian làm việc ngủ không đủ, mỗi ngày bị đồng hồ báo thức nắm tóc bắt dậy, nhưng tới ngày nghỉ ngơi thế nhưng từ sớm đã tỉnh tự nhiên.

Này quá khiến người ta tức giận.

Nhưng mà cơn tức giận của tôi đã tan biến trong tích tắc lúc quay đầu nhìn sang Chu Hàm Chương, anh nằm nghiêng, nhìn tôi, không biết nhìn bao lâu rồi.

“Em ngủ có ngáy không?” Tôi hỏi.

Anh cười: “Không ngáy.”

“Em ngủ chảy nước miếng à?” Tôi lại hỏi.

Anh nói: “Tự em sờ xem?”

Tôi sờ sờ bên miệng: “Không có.”

Chu Hàm Chương đến gần ôm lấy tôi.

Tôi là người cá biệt “được đằng chân lân đằng đầu” và “suy nghĩ bậy bạ” viết ở trên mặt, anh sáng sớm cho tôi một cái ôm ngây thơ như thế, tôi ngay lập tức suy nghĩ: Nếu mà mỗi ngày đều có thể ngủ chung chăn cùng anh, mỗi ngày buổi sáng dậy đều có thể được anh ôm một cái nóng hầm hập thì tốt rồi.

Tôi biết, tôi hạ lưu.

Mới vừa cùng người ta yêu đương đã muốn sống chung, tôi người này sao không biết kiềm chế vậy chứ!

“Đang cười gì đấy?”

Tôi lắc đầu, chết sống không nói tôi suy nghĩ gì.

Hai chúng tôi tối hôm qua ngủ cũng chưa thay quần áo, liền mặc áo lông quần mùa thu, khó chịu cực.

Sau khi rời giường tôi chạy đi tắm rửa một cái, lúc trở về phát hiện Chu Hàm Chương đang ngồi ở trước bàn viết gì đó.

“Thầy Chu anh đang viết gì thế?” Tôi thò lại gần, kết quả anh trở tay che lại không cho tôi xem: “Thư tình à?”

Tôi cố ý cười anh: “Ôi trời ôi trời thật lỗi thời, còn viết thư tình!”

“Em không cần?”

“Cần!” Tôi nói: “Em thích người đàn ông cổ điển như vậy!”

Chu Hàm Chương cười đẹp trai vô cùng, đẹp đến đi vào trong lòng tôi rồi, tôi tuyên bố, bạn trai tôi đã thay thế được địa vị của Beckham và Hiddleston trong lòng tôi, người chiếm giữ địa vị cao và chiếm giữ tôi bây giờ chính là nhà văn lập dị Chu Hàm Chương.

Anh bảo tôi đừng quấy rầy anh, cho anh chút thời gian viết xong thư tình.

Tôi tò mò đến nhảy nhót lung tung như con khỉ, nhưng anh khá có định lực, nói không thể cho tôi xem trước thì không thể cho tôi xem trước.

Hơn nữa người này nhân phẩm có vấn đề, anh thích treo tôi.

Sau khi Chu Hàm Chương viết xong thư tình cũng chưa cho tôi, thậm chí lúc đi rửa mặt cũng mang theo bên người.

Không phải cho tôi à? Anh đây là có ý gì?

Tôi nghĩ mọi cách trộm thư, kết quả tất cả đều thất bại.

Chúng tôi ra cửa ăn cơm, đi dạo hiệu sách, sau đó lại ăn cơm.

Thật ra hành trình hẹn hò của cặp đôi thật sự không có gì mới mẻ, còn không bằng hai người trốn trong nhà xem sách cấm.

Dạo đến chán, tôi xin cùng Chu Hàm Chương về nhà anh — thật không dám giấu giếm, giờ tôi vô cùng phấn khởi, cảm thấy mộng tưởng lúc ban đầu cũng coi như rốt cuộc thực hiện.

Lúc trước khi tôi mới vừa vào cửa nhà Chu Hàm Chương đã nhớ thương một phòng sách đó của anh, hiện tại, một người ba khác của những cuốn sách đó chính là tôi!

Tôi thật đúng là chiếm hết hời!

Hai chúng tôi cùng trở về trên núi, tôi hỏi anh: “Nhà anh nhiều phòng như vậy, sao chỉ có một phòng ngủ vậy?”

Anh sửng sốt, thắc mắc nhìn tôi.

“Đừng giả vờ, em đã biết cả rồi, lúc ấy em ngủ lại, anh để phòng của mình cho em.” Tôi đắc ý cười với anh, còn chọc nách người ta: “Tâm cơ rất nặng nhé!”

Chu Hàm Chương cười: “Sao lại nói như vậy?”

“Trước đây em nghe nói ngủ giường ai thì sẽ mơ thấy người đó, anh có phải muốn cho em mơ thấy anh không?”

“Vậy em mơ thấy anh à?”

“Hiển nhiên không có.” Tôi nói: “Nhưng mà bị nước tiểu nghẹn tỉnh sau đó thấy anh.”

Nhớ tới trận chơi ném tuyết của hai chúng tôi buổi tối ngày đó, không nhịn được, đều cười.

Lúc chiều, trời lại bắt đầu hạ tuyết.

Tuyết trong núi khác với trong thành phố, trắng phau lại uyển chuyển nhẹ nhàng, tôi và Chu Hàm Chương có lẽ thật sự yêu đương đến có chút nghiện, đầu óc nóng lên, thế nhưng dọn băng ghế nhỏ ra trong sân thưởng tuyết.

Một cái cây phủ đầy tuyết, hai chiếc ghế gỗ dựa nhau.

Tôi tìm được một bếp lò nhỏ trong phòng bếp của Chu Hàm Chương, loay hoay nửa ngày, rốt cuộc nhóm được lửa.

Hai chúng tôi ngồi dưới tàng cây, vây quanh bếp lò nhỏ lửa cháy bập bùng, tuyết rào rạt rơi xuống, lãng mạn đến mức tôi cho rằng mình đang nằm mơ.

Chu Hàm Chương lấy từ trong túi ra tờ giấy được gấp ngay ngắn đưa cho tôi: “Thư tình.”

“Rốt cuộc chịu cho em rồi?” Tôi cười hì hì nhận lấy, mở ra: “Để cho em đọc diễn cảm một cách tình cảm nhé!”

Tôi hắng hắng giọng nói: “Bạch Vị, chào em.”

Tôi cười đến suýt đau sốc hông: “Thầy Chu, anh sao thế này?”

Chu Hàm Chương cười mà không nói, bảo tôi tiếp tục đọc tiếp.

Lúc sau, tôi không đọc ra tiếng nữa, nhưng rất không tiền đồ mà đỏ mắt.

Thư tình thư tình, một phần tình, một phong thơ.

Chu Hàm Chương viết: Anh từng nghĩ đến, nếu em không cho anh nhìn, thì anh sẽ không nhìn, nếu em nguyện anh vẫn luôn nhìn em, thì anh đời này kiếp này đều chỉ nhìn em.

Bông tuyết dừng trên giấy viết thư, tôi dựa vào vai anh.

“Anh thật sự muốn mạng quá.” Tôi thở dài, vói tay vào trong túi anh: “Chúng ta mới quen biết bao lâu, anh ở đây đời này kiếp này.”

“Vậy em không muốn?”

“Nguyện ý!” Tôi nói: “Muốn anh nhìn em, vẫn luôn nhìn em.”

Tuyết càng rơi xuống càng lớn, lò lửa lại càng cháy càng vượng.

Tôi bỏ thư tình của Chu Hàm Chương vào túi, coi thành báu vật phải trân quý mấy chục năm.

Còn có cuốn đó của anh, kẹp bức thư tình này trong quyển sách đó, trăm năm sau khi có người đến dọn dẹp di vật của chúng tôi, hy vọng người nọ có thể xuyên qua thời gian thấy tình yêu của chúng tôi.

Tôi lại đang nằm mơ rồi.

- HẾT -
 
Chương 64: Ngoại truyện 01


Muốn hỏi cảm nhận yêu đương của tôi và Chu Hàm Chương, hai chữ đã có thể hình dung — vỡ mộng.

Rất vỡ mộng.

Tên trai già này anh hoàn toàn khác với tôi nghĩ.

Tôi cho rằng Chu Hàm Chương là bộ dáng gì?

Trưởng thành, lãng mạn, có chuyện cũ, tài hoa hơn người, trai già văn học một giây có thể xuất bản một quyển bách khoa toàn thư thư tình hơn nữa viết trên trang lót rằng “Chân thành dùng cuốn sách này tặng cho Bạch Vị - người yêu của tôi”.

Trên thực tế, anh mới không hề.

Anh trẻ con thật sự.

Cũng ngốc thật sự.

Tuần đầu tiên ở bên Chu Hàm Chương, chúng tôi trải qua cuối tuần cùng nhau, tôi người này nhiều tâm tư nhỏ, luôn muốn phát sinh chút tiếp xúc tay chân với anh.

Nhưng anh còn chậm chạp hơn tôi nữa, luôn không đọc hiểu lòng tôi, giống lần đó lúc trước vậy, nhường phòng mình cho tôi ngủ, anh chạy tới phòng sách ở.

Tôi thậm chí nghi ngờ, anh có phải không được hay không.

Đương nhiên, tôi biết tôi không nên nghi ngờ anh như vậy, điều này rất không lễ phép.

Nhưng tôi có số thời điểm vốn dĩ đã không phải người có lễ phép, cho nên nên nghi ngờ tôi vẫn cứ nghi ngờ.

Đêm hôm khuya khoắt tôi nằm trên giường anh, luôn cố ngửi được chút mùi hương thuộc riêng về anh từ trên chăn và gối đầu của anh, nhưng người này, tôi không biết anh quá yêu sạch sẽ hay là như thế nào, chăn chỉ lưu lại mùi hương nước giặt đồ nhàn nhạt.

Tôi ngủ không được, lòng đang ở phòng sách.

Lăn qua lộn lại ở trên giường, lăn đến cuối cùng bọc áo khoác mang dép cotton chạy vào tuyết đọng trong sân, đẩy cửa phòng sách ra.

Chu Hàm Chương khoác áo khoác dày của anh ngồi bên bàn sách, lúc tôi đi vào anh đang cúi đầu viết chữ.

“Đang viết gì đó?” Tôi rất tò mò.

Tôi người này từ trước đến nay được voi đòi tiên, trước kia lúc Chu Hàm Chương viết lách tôi không hề nhìn trộm một chữ, nhưng hiện tại không giống nhau, tôi là bạn trai của anh, tôi có thể chơi xấu.

Lúc tôi đi qua, Chu Hàm Chương buông bút cười nhìn tôi, tôi thích anh cười với tôi như thế, cực khiến người ta thích.

Anh kéo tôi qua, tôi rất không biết xấu hổ mà ngồi trên đùi anh.

“Em nặng không?”

“Không nhẹ.”

Người này ấy, quá thành thật cũng không tốt.

Tôi bĩu môi không phản ứng anh, cúi đầu xem notebook trên bàn anh.

“Anh đã nói với em, quyển sách đó sẽ vẫn luôn viết tiếp.”

Đúng, anh nói với tôi rồi.

Sau khi chúng tôi ở bên nhau Chu Hàm Chương mới chân chính ngả bài với tôi, hóa ra lựa chọn không xuất bản còn có một nguyên nhân chính là anh cảm thấy quyển sách này cũng chưa hoàn thành.

Nó không chỉ viết về ba anh, cũng viết về anh, viết về cuộc đời anh đã trải qua, những điều thoáng qua đó, cùng với chuyện chưa xảy ra.

Quyển sách này sẽ vẫn luôn được viết, anh viết rất rõ: Vào mùa đông năm tôi 35 tuổi, một người bước vào cuộc đời tôi.

Người đó là tôi, tên mập tôi đây lúc này ngồi trên đùi anh ép cho anh hai chân tê dại.

Tôi rất may mắn trở thành một người của “vĩnh hạng” và , Chu Hàm Chương cũng đồng ý chờ xuân về hoa nở sẽ dẫn tôi về quê, chúng tôi muốn tay nắm tay đến con ngõ đó một lần.

Đêm nay cả hai chúng tôi đều không ngủ, Chu Hàm Chương dựa trước bàn tiếp tục viết của anh, trong đoạn này tối nay anh viết: Bạch Vị thật ra là một cậu ngốc, dạy em ấy chiên trứng, kết quả suýt làm hư nồi của tôi.

“Này thì không cần viết vào đâu nhỉ?” Tôi bĩu môi khép vở lại, dựa vào anh oán giận: “Về sau nếu mà xuất bản thật, em chẳng phải là sẽ bị người ta chê cười à?”

“Nhưng anh hoàn toàn không hư cấu em ngốc,” Chu Hàm Chương còn rất đúng lý hợp tình: “Nhớ rõ lần sau lúc đến, mua một nồi chiên mới cho anh.”

Keo kiệt, quá keo kiệt.

So đo, quá so đo.

Tôi rời khỏi đùi anh, anh hỏi tôi: “Muốn đi về ngủ?”

“Không ngủ, em ngủ không được.” Tôi đến loanh quanh trước kệ sách, muốn tìm quyển sách đọc: “Anh tiếp tục viết đi, em ở đây cùng anh.”

Tôi rút ra cuốn đó trên kệ sách, quyển Chu Hàm Chương xem khi anh chờ tôi truyền nước lúc tôi bị bệnh.

Tôi cầm sách ngồi xuống đệm trong một góc, từ góc độ này của tôi vừa vặn vừa ngẩng đầu là có thể thấy Chu Hàm Chương.

Không quá lời khi nói rằng, tôi trước kia thật sự là người có thể vì đọc sách mà mất ăn mất ngủ, nhưng vừa nói đến yêu đương, đọc sách gì đó giống như đều không quan trọng, đột nhiên đã hiểu tại sao trước kia lúc đi học thầy cô không cho yêu sớm, sẽ ảnh hưởng học tập là thật.

Đương nhiên, tôi chỉ là nói tôi, không có tính đại biểu.

Tôi ngồi ở đó đọc sách, xem năm phút, ngẩng đầu chăm chú nhìn Chu Hàm Chương trong chốc lát, kết quả cuối cùng là, sách không đọc vài tờ, Chu Hàm Chương uống mấy ly nước tôi lại thật ra nhớ rõ rành mạch.

Lúc nhìn anh tôi còn sẽ cảm thấy có chút không chân thật, bất thình lình yêu đương khiến cả người tôi đều lâng lâng.

Nhưng mà, nếu có thể tôi cũng muốn viết thư tình cho Chu Hàm Chương, dùng hết mọi ngôn từ màu mè sến súa để biểu đạt niềm yêu thích của tôi với anh.

Chỉ là lúc tôi đặt bút đều không viết ra được gì, chỉ biết nhìn chỗ giấy trắng tinh, nghĩ về anh sau đó cười ngây ngô.

Chu Hàm Chương thật ra không nói sai, tôi có chút ngốc.

Tôi ngốc, anh chậm chạp, nói như vậy, thật ra còn rất xứng đôi, không phải sao?
 
Chương 65: Ngoại truyện 02


Tôi sau đó ngủ thiếp đi, dựa vào trên kệ sách, ôm một quyển sách tôi chỉ đọc ba trang.

Chờ lúc tôi tỉnh dậy Chu Hàm Chương đã làm xong cơm sáng, anh ngồi xổm bên cạnh tôi nhẹ giọng gọi tôi, như thể đang chào hỏi với một cây mắc cỡ vậy.

Nhưng anh như cây mắc cỡ hơn.

Sáng sớm mùa đông ở phương Bắc, 6 giờ không mấy phút trời vẫn còn đen.

Tôi tưởng nửa đêm, cau mày lườm anh, oán giận nói: “Đừng ồn, đang ngủ mà.”

Chu Hàm Chương cười: “Vậy… không ăn cơm?”

Ăn cơm?

Anh nếu nói cái này, tôi đã không còn buồn ngủ nữa.

Lúc tôi tỉnh táo dậy mới phát hiện đều đã là sáng sớm rồi, cũng không biết anh có phải một đêm không ngủ hay không.

Chu Hàm Chương nấu mì sợi, làm nước sốt trứng, lúc đi qua tôi lạnh đến mức phải co ro trên ghế, anh rót cho tôi một cốc nước nóng vừa uống, còn đưa đến một túi chườm nóng.

“Buổi sáng khá lạnh.” Anh tùy tay xoa nhẹ mái tóc rối bù của tôi.

Đột nhiên tôi hiểu cái gì gọi là “tràn đầy sức sống”, cái gì gọi là “có hơi thở cuộc sống”, Chu Hàm Chương như vậy dịu dàng hơn nhiều so với hình tượng lôi thôi lếch thếch ngậm thuốc lá đứng ở cửa trừng tôi.

Khi mới vừa gặp mặt, ai có thể ngờ rằng trong xương cốt anh thật ra là dạng người này đâu?

Hơn nữa hồi mới vừa gặp mặt tôi cũng không ngờ đến, anh quả thật giống chính anh nói vậy — cuộc sống đơn điệu.

Cho tới nay tôi luôn cho rằng người như Chu Hàm Chương nhất định có nhiều chuyện xưa, họ từng trải qua một số đau đớn mà người khác chưa từng trải qua cho nên mới có thể viết ra đạo lý sống mà người khác không ngộ ra, đồng thời lồng ghép những tư tưởng triết lý đó vào những câu chữ và tình tiết tưởng chừng như bình thường, cũng không phải ai cũng có thể làm được.

Cho nên tôi vẫn luôn đang phỏng đoán.

Phỏng đoán Chu Hàm Chương có thể có thời thơ ấu siêu phàm hay không? Có thể từng có mối tình đầu khắc cốt hay không? Có thể đã từng bị phản bội hoặc là từng phản bội người khác hay không?

Tôi nghĩ rất nhiều, mỗi một loại đều cực có kịch tính và xung đột.

Nhưng mà Chu Hàm Chương cũng không có nhiều điều để nói như vậy, đã qua không có gì để nói, những gì anh lắng đọng lại cũng không phải tất cả đều từ cuộc đời và kinh nghiệm của anh, mà nhiều hơn là đến từ việc anh đọc sách, trò chuyện với ba và tự hỏi chính mình.

Chu Hàm Chương nói: “Anh là một người không có sự sống.”

Anh khuyết thiếu cảm giác xã hội tầm thường nhất trên người mỗi người, thậm chí trước khi gặp được tôi, chính anh cũng không cảm nhận được mình có mùi vị nhân tình gì.

Anh nói: “Trên thực tế, như vậy rất dễ hạn chế sáng tác của anh, một người sáng tác tốt cuộc sống của hắn cũng nên là phong phú.”

Thiên tài thì có, nhưng thiên phú chưa chắc có thể chống đỡ sáng tác đến điểm cuối cuộc đời.

Tác phẩm của nhà văn là viết cho thế giới, cho nên phải hòa nhập với thế giới này nhiều hơn, nếu không chính là vườn treo ảo ảnh.

Cuộc sống của Chu Hàm Chương 35 năm đầu kháng cự đi ra ngoài, cho nên anh gặp phải bình cảnh trong việc viết lách một đoạn thời gian rất dài, anh nói: “Nếu một hai phải nói cuộc đời của anh có đau khổ gì, như vậy đây có lẽ là một chuyện duy nhất.”

Vì thế tôi khuyên anh: “Vậy có muốn thử đi ra ngoài nhìn xem không? Giờ anh thật ra đã bước một chân ra thế giới của chính mình rồi.”

Tôi cân nhắc, có lẽ có thể cho vị nhà văn lớn này chuyển đi sống với tôi, đừng một mình ở trên ngọn núi lẻ loi này, khiến hai chúng tôi như đang yêu xa.

Chu Hàm Chương ăn miếng mì sợi: “Hiện tại thì thật ra không có gì thiết yếu.”

“Nói xem nào?” Tôi hỏi: “Anh không định tiếp tục sáng tác? Hay là lại có linh cảm mới?”

Không sáng tác không thể được, tôi còn chưa đọc tác phẩm của anh đủ đâu.

Tôi không biết có phải bởi vì tôi yêu anh hay không, cho nên mới biến thành fans cuồng nhiệt của anh, hay là nói, bởi vì tôi vốn đã bị tác phẩm của anh hấp dẫn, cho nên mới bất tri bất giác yêu anh.

Nhưng mặc kệ là cái nào, đều không tệ, bởi vì tôi được như ước nguyện.

Câu trả lời của Chu Hàm Chương khiến tôi vừa vui vẻ lại có chút xíu tức giận, ý tứ của anh là cho dù anh không đi ra ngoài, tôi cũng mang cho anh thế giới mới mẻ, cho nên anh có thể vẫn luôn trốn tránh như thế, không cần bước về phía trước rồi.

Tôi vui vẻ là bởi vì với anh mà nói tôi chính là pháo hoa khác biệt, ngôi sao sáng nhất trong trời đêm.

Nhưng tôi cũng không hy vọng tôi trở thành cái cớ để anh tiếp tục trốn tránh thế giới, tôi hy vọng Chu Hàm Chương tự mình đi cảm nhận mọi thứ bên ngoài.

Giống như bài thơ đó của Hải Tử — Bạn đến nhân gian một chuyến, bạn phải ngắm mặt trời.

Anh đến nhân gian đi một chuyến, không nên chỉ nhìn thấy tôi và một góc tôi mang cho anh đó.

Chu Hàm Chương hẳn nên có được đất trời rộng lớn hơn.

“Lát nữa chúng ta đi xem phim đi.” Tôi phải mang anh đi ra ngoài, kéo anh bước vào nơi phồn hoa: “Em đã lâu cũng chưa đến rạp chiếu phim rồi.”

Tôi cố ý hỏi anh: “Vị đồng chí này, lần trước anh đến rạp chiếu phim xem phim là khi nào vậy?”

Anh rất nghiêm túc mà nhớ lại, sau đó nói: “Lúc em lên cấp hai.”

Lời này tôi liền không thể tiếp.

Tôi trợn mắt: “Chú à, hôm nay chú đãi em xem phim đi, em còn muốn uống Coca ăn bắp rang!”
 
Chương 66: Ngoại truyện 03


Chu Hàm Chương tuyệt đối là kiểu người không có việc gì chết cũng sẽ không xuống núi này, cho nên tôi liền rất tò mò một việc.

“Em phải hỏi cho rõ,” Tôi nói: “Lần em bị bệnh đó anh sửa soạn sáng sủa bóng bẩy thế, như thể sắp đi catwalk, rốt cuộc làm gì vậy?”

Chu Hàm Chương đang lái xe, bị tôi vừa hỏi, đột nhiên biểu hiện có chút căng thẳng.

Chẳng lẽ hẹn hò lén lút?

“Thẳng thắn được khoan hồng!” Tôi hiện tại không sợ hãi anh chút nào, giống một người yêu tồi lôi chuyện cũ ra khơi còn vô cớ gây rối, vô cùng coi trọng bản thân: “Hơn nữa anh tìm được nhà em kiểu gì thế?”

Đây quả thực thành bí ẩn chưa giải, hôm nay anh cần thiết nói rõ ràng cho tôi.

Chu Hàm Chương nhưng thật ra còn ổn, không im lặng lâu lắm, anh nói: “Anh đi tìm em.”

“Hả?” Câu trả lời này khiến tôi có chút bất ngờ: “Cố ý cắt tóc cạo râu đi tìm em?”

Lúc ấy hai chúng tôi hẳn còn chưa cọ ra tia lửa gì nhỉ?

Ít nhất tôi chậm chạp thì còn chưa.

“Ngày đó em không đến tìm anh,” Chu Hàm Chương nói: “Anh… xuống núi mua đồ ăn, thuận tiện đến công ty em xem thử.”

Thuận tiện?

Tôi không nhịn được bật cười: “Em cũng không tin anh là thuận tiện.”

“Cố ý đi xem.” Chu Hàm Chương không nhìn tôi, cười có chút ngượng ngùng.

Anh vừa ngượng ngùng, tôi cũng ngượng ngùng theo, nắm chặt đai an toàn nói thầm: “Anh đã thích em sớm vậy à?”

Thích tôi, sau đó còn lạnh lùng với tôi như vậy!

Người đàn ông này bị sao thế?

Nhưng đột nhiên nhớ tới những đồ ăn vặt trẻ em mà Chu Hàm Chương mua cho tôi lúc ở bệnh viện, cảm thấy có lẽ đây là phương thức biểu đạt thích của anh.

Còn rất đáng yêu.

“Vậy anh lại làm thế nào tìm được nhà em?”

“Tổ trưởng em cho anh địa chỉ,” Chu Hàm Chương nói: “Anh nói anh đến cửa đòi nợ.”

Anh lại đang nói nhảm nữa rồi!

“Thôi, không hỏi nữa,” Tôi cố ý giả bộ một vẻ không muốn nghe: “Dù sao đều là chuyện quá khứ rồi.”

Tôi không hỏi, Chu Hàm Chương nhìn tôi, nhưng thật ra chủ động thẳng thắn: “Ông ấy nói em xin nghỉ bệnh, anh lo lắng.”

Dù niềm vui được người quan tâm này mới đến sau một thời gian cách khá lâu nhưng tôi vẫn không khỏi hạnh phúc.

Ngoài lạnh trong nóng, hóa ra thầy Chu là tuýp người này!

Chúng tôi đến rạp chiếu phim, vốn tôi nói bảo anh mời xem phim, nhưng ở trên đường tôi đã cầm điện thoại mua xong vé, Chu Hàm Chương ở một bên cảm khái: “Phát triển nhanh thật, hiện tại có một chiếc điện thoại chuyện gì cũng có thể giải quyết.”

“Nhưng điện thoại của em có thể, điện thoại của anh thì không được.”

“Tại sao?”

“Bởi vì anh không liên kết thẻ ngân hàng, số dư Alipay cũng trống không.”

Anh cười, cười đến tôi có chút ê ẩm trong lòng, tôi hỏi anh: “Thầy Chu, anh liệu có cảm giác mất mát bị thời đại vứt bỏ không? Đừng mà, đừng mà! Anh là người thông minh như vậy, chắc chắn vừa học đã biết, em có thể dạy anh.”

Tôi bổn ý là an ủi anh, kết quả không nghĩ tới, anh nói: “Anh chưa bao giờ có loại cảm giác này.”

Tôi nhìn anh, anh nói: “Không sao cả.”

Được rồi, thật là một người đàn ông lạnh lùng.

“Đợi chút nhớ trả tiền.” Tôi nói: “Tiền vé xem phim, đừng hòng lừa gạt qua.”

Tôi thật đúng là một tên đàn ông keo kiệt.

“Em không mời?” Anh hỏi.

“Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng đó, vừa rồi đã nói anh mời, vậy nhất định phải là anh mời.”

“Cũng đúng,” Chu Hàm Chương nói: “Em thật ra đã nhắc nhở anh.”

Tôi nhắc nhở anh cái gì?

“Lát nữa em cũng trả anh tiền thuốc men khi đó đi,” Chu Hàm Chương nói: “Anh em ruột tính toán rõ ràng.”

“Ha ha ha ha ha ha ha,” Tôi ngồi ở chỗ đó cười như điên: “Hai ta lại không phải anh em ruột, giữa người yêu nói về tiền bạc nhiều tổn thương cảm tình lắm a ha ha ha ha ha.”

Chu Hàm Chương nén cười không nói lời nào, tôi nói: “Phim em mời, chuyện tiền thuốc men này thì thôi.”

Cuối cùng anh vẫn không nhịn được, bật cười, nói tôi: “Em thật là…”

“Như thế nào?”

“Rất đáng yêu.”

Bị Chu Hàm Chương nói đáng yêu, nai con trong lòng tôi đây liền có chút hơi say, cả người tôi cũng ngại theo.

Tôi cho rằng mình một người da mặt dày như vậy sẽ không đỏ mặt nữa, nhưng đầy đầu óc đều là “rất đáng yêu”, mặt và lỗ tai tôi cùng nóng lên.

Tôi quá ngây thơ, Chu Hàm Chương thật sự là nhặt được hời to.

Hai chúng tôi nói chuyện phiếm một đường, tới rạp chiếu phim rồi.

Gần rạp chiếu phim này đều là đại học, cuối tuần nơi nơi đều là các đôi người yêu trẻ.

Tôi nói: “Anh xem hai ta đứng giữa bọn họ, có phải rất độc đáo không.”

“Cảm thấy kì cục à?” Chu Hàm Chương hỏi tôi.

“Có gì mà kì cục?” Tôi không coi ai ra gì mà giữ chặt tay Chu Hàm Chương: “Lại đây, mua Coca cho em.”

Tôi người này lá gan lớn, nhưng yêu đương lại không phải chuyện đáng xấu hổ gì, ở quốc gia chúng tôi đồng tính luyến ái cũng không trái pháp luật, không cần thiết che che giấu giấu.

Cặp đôi khác có thể nắm tay đi dạo phố, chúng tôi lại dựa vào đâu mà không được?

Tôi nắm tay Chu Hàm Chương đi mua Coca, mua bắp rang, lúc xếp hàng mắc lười, liền dựa vào anh đứng.

Chu Hàm Chương đứng thẳng tắp, ngoan ngoãn ăn mỗi một viên bắp rang tôi đưa đến bên môi anh.

“Thế giới náo nhiệt chơi vui không?” Tôi hỏi anh: “Về sau có phải cảm thấy có thể ra ngoài nhiều chút không?”

“Em muốn ra ngoài anh sẽ đi ra cùng em.” Chu Hàm Chương nói: “Em muốn đi chỗ nào anh đều đi với em.”
 
Chương 67: Ngoại truyện 04


Trước kia luôn cảm thấy Chu Hàm Chương nói chuyện mỉa mai độc miệng, hiện tại mới biết được, khi anh nghiêm túc nói lời dễ nghe, tôi căn bản không chống đỡ được.

Có lẽ đối với anh mà nói chỉ là thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, nhưng nghe vào lỗ tai tôi, lại là lời tỏ tình xưa nay chưa từng có.

Người này lợi hại, tôi xem như toang rồi.

Thính phòng của bộ phim mà hai chúng tôi xem chật ních, phim chiến tranh, có số cảnh rất cảm động.

Tôi và Chu Hàm Chương ngồi ở hàng cuối cùng, xem vô cùng nhập tâm, thậm chí đã quên uống Coca ăn bắp rang.

Tuy rằng nói tiếp nữa có lẽ có người không tin, nhưng tôi quả thật là một thanh niên văn học đa sầu đa cảm, xem phim có đôi khi khóc rồi thì thật sự không ngừng được.

Phim chiếu đến phần đau lòng lại cảm động, tôi và những người khác trong rạp chiếu phim phối hợp, làm âm thanh nức nở và xì nước mũi hết đợt này đến đợt khác.

Chu Hàm Chương ngồi bên cạnh tôi, vốn dĩ anh cũng xem đến rất nhập tâm, kết quả bởi vì tôi bắt đầu khóc, anh chỉ có thể không ngừng lau nước mắt cho tôi.

Tôi khóc ướt nửa túi khăn giấy, nửa túi còn lại dùng để xì nước mũi, chờ phim kết thúc chúng tôi đi ra phòng chiếu phim, nhân trung tôi cũng bị khăn giấy cọ đến nóng rát đau.

Tôi nói: “Thầy Chu, rất xin lỗi, có phải em ảnh hưởng anh xem phim không?”

Chu Hàm Chương cười nói: “Bộ phim em diễn này anh xem say mê.”

Chậc, giỏi vẫn là anh giỏi.

Xem xong phim tôi khóc đến mức đau đầu, hai chúng tôi chạy đến vườn treo của trung tâm thương mại để hóng gió trong ngày mùa đông.

“Lúc mùa hè nơi này cực kì đẹp,” Tôi nói: “Chờ xuân về hoa nở chúng ta đến tiếp.”

Hiện tại đứng ở đây, phóng mắt nhìn lại đều là tuyết đọng, đẹp thì cũng vẫn đẹp, nhưng lạnh cũng là lạnh thật.

Chu Hàm Chương đứng ở bên người tôi chắn gió cho tôi, lén lút nắm lấy tay của tôi.

“Lạnh quá.”

“Em có một thứ tốt.” Tôi chợt nhớ tới máy sưởi tay nhỏ mà tôi rút được sau khi dùng cuốn vé có thể rút thăm trúng thưởng của bộ phim mới xem xong.

Máy sưởi tay cỡ lòng bàn tay, sạc pin là dùng được.

Tôi thử bật lên, không ngờ lượng điện năng nhỏ tích trữ trong máy sưởi tay mới lại đủ để tạo ra nhiệt.

Chu Hàm Chương vẻ mặt nghi hoặc nhìn thứ này, tôi bỗng nghĩ đến túi chườm nóng kiểu cũ kia trong nhà anh, không khỏi bật cười: “Có phải lại bị khoa học kỹ thuật cao cấp mới làm cho giật mình không? Thầy Chu, anh tuổi còn trẻ cũng đã bị thời đại bỏ lại sau lưng, học tập thêm chút đi nè!”

Anh duỗi tay đến sờ máy sưởi tay mang tạo hình hoạt hình kia, nâng bằng hai tay, như thể đang dâng hương một cách thành kính.

Một lát sau, tay anh ấm nóng, tôi vốn muốn nói lấy máy sưởi tay về, tôi cũng phải sưởi ấm nữa.

Không nghĩ tới, anh trực tiếp tắt, bỏ vào túi mình.

“Ôi, anh người này sao lại như vậy?” Tôi duỗi tay đi đoạt lấy, kết quả bị anh cầm tay.

Chu Hàm Chương hai tay bao lấy tay tôi, nóng hầm hập, ấm áp, tuy rằng đây là một mùa trời đông tuyết phủ, nhưng lòng bàn tay của tôi bởi vì nhiệt độ của anh mà dần sống lại.

Tôi cười hỏi anh: “Anh hỏi em ‘Anh là gì của em’ đi.”

Chu Hàm Chương nói: “Em là Bạch Vị của anh.”

“Không phải,” Tôi “chậc” một tiếng nói: “Em là bảo anh hỏi em, anh là gì của em!”

“Anh là gì của em?”

Tôi ngậm ý cười nhìn anh, học giọng điệu của quảng cáo xem khi còn nhỏ nói: “Anh là máy sưởi tay của em.”

Chu Hàm Chương cười, không nói lời nào.

“Lúc này anh phải nói ‘Ồ? Hóa ra anh là máy sưởi tay à!’.”

“Hóa ra anh là máy sưởi tay à.”

Chu Hàm Chương vô cùng phối hợp trò trẻ con của tôi, điều này làm cho anh trông càng đáng yêu.

“Như vậy anh có thể được em nâng trong lòng bàn tay rồi!”*

* Một câu thả thính của giới trẻ bên Trung

Nói xong, tôi cười sặc sụa, nhưng anh dường cũng không bắt được điểm cười vì căn bản không biết quảng cáo của trà sữa Ưu Nhạc Mỹ.

Anh vẻ mặt ngơ ngác làm tôi cười điên hơn, trực tiếp ghé vào trong lòng anh.

Trong gió lạnh nói lời thả thính với bạn trai mình thật sự là việc làm người ta cảm thấy ấm áp.

Tôi nói: “Thầy Chu, anh chê em ồn ào không?”

“Em còn có thể ồn ào thêm một chút.”

“Anh chê em trẻ con không?”

“Em còn có thể trẻ con hơn một chút.”

“Anh thích em không?”

“Anh còn có thể thích em nhiều hơn nữa.”

“Anh cảm thấy em thích anh không?”

“Thích.”

Hai chúng tôi dựa vào cùng nhau cười, tiếng cười được gió cuốn đi, bay về nơi rất xa.

“Anh hôn em một chút đi.” Tôi nói.

“Ở đây?” Thầy Chu rụt rè hơn tôi, anh cảm thấy chuyện thế này đều phải trốn trong ổ chăn thực hiện.

“Ở ngay đây.” Tôi bắt lấy cổ áo anh: “Hôn em đi, dù sao hiện tại cũng không có ai khác.”

Chu Hàm Chương nhìn tôi, một mảnh bông tuyết đột nhiên rơi xuống, vương trên trán trên tóc anh.

Tôi còn chưa kịp nhắm mắt, anh đã tiến đến, nụ hôn mang hơi lạnh dừng nơi môi tôi, tôi giống như bông tuyết vậy, sắp hòa tan rồi.

The end.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top