Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Mối Tình Đầu - Mông Diện Hàm Ngư

Mối Tình Đầu - Mông Diện Hàm Ngư
Chương 20


Cô bị ấn trên giường gặm cắn một trận, về việc hàm răng cậu rất cứng, đến hôm nay cô cũng coi như là hiểu rồi, trong đau đớn còn kèm theo khoái cảm, cắn mút lẫn nhau một trận, vùng riêng tư của hai người thi thoảng lại đụng chạm vào nhau, mắt thấy sắp đi vào rồi, cô cảm giác lỗ nhỏ của mình bắt đầu khẩn trương lên, kết quả chính là ăn trượt mấy cây chày thịt kia, đang lúc cô nghi ngờ rằng đối phương làm lạnh một lần để dành thời gian giày vò cô, thi đã bị cậu lật người lại, mặt hướng xuống dưới, bờ mông bị túm lên.

Đây….

Cô chắc chắn rằng, quả thực cậu muốn giày vò cô, dùng động tác mà cô không thể nào chịu nổi nhất.

Cô đã dự đoán được lát nữa bản thân mình sẽ thê thảm đến mức nào rồi, trong nỗi lo lắng lại dâng lên một khát vọng không tên.

Khi chày thịt chen chúc vào lối đi chật hẹp gần nửa năm không có bất cứ vật nào cắm vào, có chút khó khắn, Ninh Cẩn không khói nhướng mày lên, cơn giận dữ bỗng nhiên bay đi non nửa, cuối cùng cậu cũng tin câu “Vì là cậu tôi mới như thế” của cô là thật.

“Shhhh….” Thi Thanh còn chưa cảm nhận được khoái cảm, đã thấy đau đớn trước tiên, tiếng hít thở đau đớn của cô vang bên tai Ninh Cảna, vậy lên cơn giận một lần nữa bị đánh bay đi, nhưng vì lửa giận quá mức mạnh mẽ, bởi vậy không dễ dàng dập tắt được, mà khiến cậu chẳng thèm nể tình dập thẳng vào trong, khiến toàn thân cô run lên, hét lên một tiếng,

may mà nước nôi trong khe thịt của cô đầy đủ, giảm bớt phần nào cơn đau đớn.

Cho dù ngày đêm hồi tưởng lại hai ngày ngắn ngủi đó, nhưng đến khi thực sự chạm vào cảm giác đó hoàn toàn không giống, cậu dập Thi Thanh hệt như lần đầu tiên ch*ch cô vậy, sau khi nắc mạnh mấy lần, đã nhanh chóng tìm được mẩu thịt nhạy cảm kia của cô, mạnh mẽ chọc thẳng vào đó, từng cú dập thọc thẳng vào nơi mềm mại, khoái cảm cực lớn ập tới, gần như khiến cầu bay cả hồn.

“Ư, a, a, a……Nhẹ thôi, nhẹ thôi…..Hu hu….”

Thi Thanh sắp điên mất rồi, nơi đó của cô đúng là nhạy cảm quá mức, chạm vào một cái là nhũn cả ra, càng đừng nói đến bị giã liên tục vào, cô cảm thấy mình sắp tiểu ra luôn rồi, cả người luôn trong trạng thái căng chặt, cơ thể không ngừng bị kích thích run cả lên, cảm giác tê dại quá mức mãnh liệt sắp chuyển hóa thành đau đớn, khiến trong đầu cô chỉ còn lại một đống từ ngữ xin tha, mới được mấy phút cô đã bắn ra một lần, nhưng đối với Ninh Cẩn mà nói bữa tiệc mới bắt đầu thôi.

Đương nhiên cậu có thể cảm nhận được trạng thái cơ thể của cô, tốc độ không giảm mà còn nhanh hơn, khiến tiếng rên rỉ của cô càng to hơn, cậu lại nổi lên ý xấu, cúi người xuống, kéo gương mặt của Thi Thanh qua, dùng cánh môi chặn lấy môi cô, một cánh tay bắt lấy eo cô, một tay khác bóp lấy v* thịt của cô, dùng sức rất mạnh, nhưng lúc này Thi Thanh đã không cảm giác được cái gì gọi là đau đớn nữa, cô chỉ thấy mình sắp ngất đi rồi, tiếng thét theo bản năng bị chiếc hôn đè lại.

“Ư, ư, ư….”

Thay thế vào đó là những tiếng hừ hừ, tiếng nước và tiếng phạch phạch phạch.

Trong lúc Ninh Cẩn lấy hơi thì rời khỏi cánh môi cô chốc lát, cô đứt quãng nói: “Cậu đừng giã mạnh như thế….Nhẹ thôi….Đau quá...”

Giọng nói của cô còn mang theo tiếng nức nở, nhưng Ninh Cẩn chẳng hề thương tiếc cô, giã vào bên trong cô hệt như máy đầm, cả người cô bị đâm loạng choạng, cánh tay đều cứng ngắc rồi, nhưng cô chẳng có cảm giác rõ rệt mất, cảm giác ở nửa người dưới quá mức mãnh liệt, che lấp hết cảm giác của những bộ phận khác.

“Chị không biết nói chút gì khác nữa à?” Hô hấp của Ninh Cẩn trởn ên thô nặng hơn.

“Tôi….Tôi không chịu nổi nữa….” Giọng của Thi Thanh đều khàn cả rồi.

Mười mấy phút sau đó, Ninh Cẩn luôn duy trì tốc độ giã mạnh mẽ như thế, ban đầu Thi Thanh còn có sức xin tha, nhưng đến cuối cùng ngay cả nói cũng chẳng ra lời, chỉ còn lại tiếng thở phì phò.

Ninh Cẩn không ngừng va chạm vào khối thịt mềm kia, còn đưa tay sờ soạng lung tung trên cơ thể cô, đủ các thể loại gặm cắn hôn mút, Thi Thanh chẳng có sức lực nào mà phán kháng nữa.

Trong giây phút Ninh Cẩn bắn ra, Thi Thanh nằm rạp người trong ổ chăn, cả người cô chỉ có một cảm giác: …..Sống rồi.

Còn có, còn mẹ nó sướng thế.

Tuy rằng rất sướng nhưng quả thực là cô không chịu nổi.

Thi Thanh há miệng thở dốc từng cơn, lại không nhịn nổi cảm thấy khó hiểu vì loại mâu thuẫn này.

Dư âm của khoái cảm kéo dài rất lâu, Ninh Cân đứng bên cạnh cô hút một điếu thuốc, tiện thể đưa cho cô một điếu, lúc Thi Thanh muốn chống người dậy đón lấy mới phát hiện mình chẳng còn sức nữa, cánh tay mềm oặt, chỉ một động tác dựa vào vách tường rất đơn giản mà cô đã thấy vô cùng khó khăn.

Cô rít sâu một hơi thuốc, nhả ra, những khoái cảm lẫn lộn trong đầu mới rút đi một chút, thay vào đó là cảm giác nhẹ nhõm thoải mái, cùng với tri giác của các bộ phận trên người.

Nhức mỏi, đau, tê dại.

Cô cúi đầu là có thể nhìn thấy thảm trạng của cơ thể mình, hệt như thôn làng bị đánh cướp quét qua, để lại toàn là dấu vết bạo loạn.

Trước ngực toàn là vết bú mút gặm cắn, còn có mấy vết răng, trên bụng, cánh tay đều có, có lẽ dưới đùi cậu không cắn được tới nên mới may mắn thoát khỏi, chỉ là nơi đó có hết vệt cào nào đến vệt cào khác….

Trước kia lúc bọn họ giã nhau cũng rất kích thích, nhưng không hề tạo ra thảm trạng này trên cơ thể chỉ trong một giờ đồng hồ.

Rốt cuộc là trong thời kỳ nổi loạn của cậu tính cách thay đổi nhiều, mới đột ngột thay đổi tác phong, hay là vì cậu quá đỗi giận dữ nhỉ?

Thi Thanh lặng lẽ nhìn cậu, phát hiện trên người cậu vẫn sạch sẽ, chủ yếu là cô không với tới.

Đúng là khốn nạn.

Hút xong một điếu thuốc, Thi Thanh đang định đi tắm, lại bị ấn lên trên giường, sau khi trải qua thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Ninh Cẩn lại nắng chói chang rồi….

Cậu bắt lấy Thi Thanh gặm cắn, để lại rất nhiều dấu vết trên người cô, sau đó lại bắt lấy cô hung hăng giã một trận nữa, mà vẫn là dùng tư thế vào từ phía sau, lúc kết thúc, Thi Thanh không nói ra lời, cổ họng đau đớn.

Cô thực sự chẳng còn sức nữa, được Ninh Cẩn bế vào phòng tắm, phòng tắm không lớn, gắng gượng lắm mới có thể chứa được hai người, hơi đụng một chút là sẽ chạm vào đối phương, nhưng đối với hai người thì đây chẳng phải vấn đề gì, cả quá trình Ninh Cẩn và cô dán vào rất gầm, dường như có thể nói là dính lên người cô, cọ rửa cho cô sạch sẽ.

Đến khi nằm vào ổ chăn ấm áp, Thi Thanh chỉ có một cảm giác là khắp người đau đớn.

Cô bị mài mòn đến mức không còn tức giận nổi, cộng thêm cơn buồn ngủ ập tới, cũng không nghĩ thêm gì, đối với cánh tay ôm chặt lấy mình cô chọn cách lơ đi, nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp.

Ngày thứ hai thức dậy, cô mới phát hiện cơ thể còn nhức mỏi hơn cả tối qua, lần này còn có thêm cảm giác đau cứng người.

Mà mới sáng sớm Ninh Cẩn đã nổi điên, bắt lấy cô bắt đầu gặm cắn….

Thi Thanh không từ chối, chủ yếu là cánh tay tê cứng, hơi động một cái đã thấy mệt rồi, khi bờ môi của cậu rời khỏi miệng cô liếm sang chỗ khác, cô mới nói: “Trùng hợp quá.”

Ninh Cẩn ngẩng đầu lên nhìn cô, hỏi: “Trùng hợp gì?”

“Hôm nay là chủ nhật.” Thi Thanh nhìn cậu nói, “Tối qua là thứ bảy.”

Dường như Ninh Cẩn hơi ngớ ra, sau đó mới phản ứng lại được cô đang chỉ điều gì, lần đầu tiên nói chuyện của bọn họ cũng là vào ngày thứ bảy, trải qua ngày chủ nhật cùng nhau, sau đó thứ hai cô đi mất.

Liên quan tới việc cô rời đi, Ninh Cẩn vẫn canh cánh trong lòng.

Mà cậu siết chặt lấy eo cô khiến cô trốn lên phía trên, suýt thì bị bóp đau sốc hong.

Thi Thanh bắt lấy bàn tay của cậu nói: “Cậu có biết với tình huống ngày hôm qua, tôi có thể gọi cảnh sát bắt cậu đi không.”

“Chị sẽ báo cảnh sát à?” Ninh Cẩn hỏi. “Không đâu.” Thi Thanh trả lời.

Thi Thanh biết trong tình huống bình thường cô nên cực kỳ phẫn nộ mới đúng, thế nhưng mỗi khi nằm bên cạnh cậu, chẳng hiểu sao cô lại ngủ rất ngon, điều này đối với cô mà nói cực kỳ quan trọng. Chất lượng giấc ngủ tốt lên, tâm trạng của cô cũng tốt, không thể nào mà tức giận cho được.

Ninh Cẩn nhướng mày: “Vì sao chứ?”

Thi Thanh không trả lời câu hỏi này, mà hỏi vặn lại: “Tôi sẽ định cư ở đây, đợi đến khi cậu tốt nghiệp nếu vẫn còn hứng thú với tôi thì chúng ta sống chung đi.”

Ninh Cẩn ngẩn ra, lại cau mày nói: “Chị lại dỗ dành lừa bịp tôi đúng không?”

Thi Thanh buông tay cậu ra, thuận thế trượt lên cổ tay, đến khuỷu tay, sườn cổ, cuối cùng đặt lên gương mặt cậu xoa bóp nói: “Không lừa cậu,

mỗi khi được nghỉ cậu cũng có thể tới đây, có lẽ tôi sẽ ở chỗ này thêm nửa năm nữa.”

“Thật sao?” “Đương nhiên.”

Ninh Cẩn đè mạnh lên người cô, ánh mắt rực sáng nói: “Bây giờ tôi muốn bắn vào trong người chị.”

“Không được, tôi mệt lắm.” Thi Thanh lắc đầu từ chối.

Ninh Cẩn đột nhiên bị đề nghị của cô bao phủ lấy, đã chẳng nhớ giận dữ nữa, khi nghe thấy cô nói mệt còn nằm xuống bên cạnh cô luôn, túm lấy tay cô, chẳng hề mang bất cứ dục vọng nào, chỉ đơn thuần là túm lấy.

“Chị nói hiện giờ không được, không phải nói không thể bắn vào trong người chị, đúng không?”

“Đều không được.” Thi Thanh trả lời.

“Tôi muốn kết hôn với chị.” Ninh Cẩn nói tiếp.

“Cũng không được.” Thi Thánh kéo chăn đắp kín đầu, chuẩn bị ngủ nướng một giấc.

“Vậy thì tôi còn có thể làm gì?” Thậm chí Ninh Cẩn đã bắt đầu giả vờ đáng thương, giọng nói còn kèm theo chút ấm ức.

“Tôi.”

Sắc mặt Ninh Cẩn đờ đẫn, sau đó nghiêng người đưa một cánh tay xoa bóp lấy bụng cô, cậu còn che giấu nói: “Tôi xoa bóp cho chị thoải mái chút.”

Xoa mãi xoa mãi đã xoa tới trên ngực cô, vần vò hai bầu v* thịt, động tác của khe khẽ chậm chạp, cũng khá là giống với mát xa, quả thực khiến Thi Thanh có cảm giác được thả lỏng.
 
Chương 21


Động tác của cậu rất nhẹ nhàng, so với xoa bóp càng giống như vuốt ve hơn, đôi tay bóp lấy hai v* thịt của cô, hai đùi cọ lên đùi

cô, một chiếc đùi chống lên giữa hai chân cô, cọ qua cọ lại

trên đó, thi thoảng đầu gối chạm vào vùng riêng tư ướt đẫm, đó là sức lực xoa bóp nhẹ nhàng sẽ khiến cô cảm thấy thoải

mái, nhưng không khiến cô mệt mỏi.

Cô mang trong mình tâm tình hưởng thụ đáp lại từng đợt vuốt ve của cậu, xoa bóp lên cơ bắp ở vùng eo của cậu, nửa năm không gặp cơ bắp của cậu đã lớn hơn một chút, trong vóc dáng cũng đẹp hơn rồi, tối qua cô bị đè quá đột ngột nên không nhìn kỹ, hiện giờ nhìn lại, chẳng hiểu sao trong lòng Thi Thanh lại cảm thấy phơi phới.

Đàn ông thấy phụ nữ trước lồi sau vểnh sẽ nhìn thêm mấy lần, phụ nữ nhìn đàn ông vai rộng eo hẹp, cơ bắp mướt mắt sẽ rung động không ngớt.

Ánh mắt của cô dừng trên người cậu, hai tay sờ soạng trên người

cậu, sờ cơ thịt và nếp gấp giữa cơ thịt với nhau, cho dù là một phần được tấm chăn che mất cũng có thể bổ não được.

Lần đầu tiên trong đầu cô có khái niệm đẹp trai.

Cậu không dừng trên bầu v* của cô quá lâu, thực sự giống như thợ mát xa chân chính, xoa bóp men theo đường cong cơ thể cô xuống dưới, xoa

bóp khiến bắp thịt đau cứng của cô mềm đi một chút. “Ưm~”

Thi Thanh chẳng hề ngại ngùng khi phô bày ra cảm giác của mình, điều này khiến Ninh Cẩn mừng húm, vậy nên cậu càng kiên nhẫn hơn, xoa bóp xong mặt trên, lại lật người cô qua, để cô nằm sấp xuống, sau đó xoa bóp phần lưng cho cô, lúc này cậu đã kéo tấm chăn ra, ngồi quỳ bên trên hông hô, hai bàn tay đu đưa khắp bờ lưng cô.

Tư thế này khiến Thi Thanh hơi thất thần

một chút, cô không khỏi quay đầu lại nói: “Không được vào từ phía sau đâu đấy.”

Thế có nghĩa là cho phép cậu làm một nháy buổi sáng rồi. “Ừ.”

Ninh Cẩn cười khúc khích ngậm lấy môi cô, lại thuận thế hôn xuống dưới, trượt qua cằm, sườn cổ, rồi đến xương bả vai, xương

cánh bướm, hai bên sườn và thịt mềm nơi bờ eo, tiếp đó cậu không ngừng hôn xuống dưới,, thân dưới của cậu cũng đang

lùi về sau, chày thịt cứng như đá kia thuận thế trượt vào giữa hai chân cô, ma sát qua lại giữa hai chân dang rộng ấy, chỉ ma

sát nhẹ nhàng đã cứng ngắc lên rồi, cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của vật kia giữa hai chân mình vô cùng mạnh mẽ hệt như kẹp một cây gậy th*t to bự vậy. Rõ ràng là đã từng giã nhau rồi, nhưng lúc này tâm tình thả lỏng, bỗng nhiên cô lại không thể tưởng tượng

nổi chiếc chày thịt to tướng kia làm thế nào để nhét được vào trong cơ thể cô.

Thi Thanh muốn làm rõ sự tò mò này, cô quay đầu nói: “Tôi muốn ch*ch.”

Hai mắt Ninh Cẩn sáng rực như đèn pha ô tô, phối hợp lật người

cô lại, đang chuẩn bị sờ soạng bên dưới của cô, thì cô lại chống người dựa vào tường, cúi đầu nhìn nơi riêng tư của hai người: “Tôi

muốn nhìn thấy nó vào từng chút một.”

Bỗng chốc gương mặt Ninh Cẩn đỏ phừng lên, bản thân cậu thường xuyên nhìn chày thịt của mình ra vào khe thịt đáng yêu

kia như thế nào, nhưng cậu chưa

từng để Thi Thanh nhìn thấy, chỉ nghĩ đến dáng vẻ cô nhìn chày thịt của mình thôi, ruột gan cậu đã rực lên như lửa cháy.

Phản ứng này của cậu khiến Thi Thanh thấy rất hài, vẻ mặt

cô hứng thú bừng bừng, dứt khoát chủ động đưa tay bắt lấy cây gậy th*t kia, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cậu:

“Sao hả? Không muốn ch*ch à?”

“Không…Không phải không muốn...” Lúc nói chuyện Ninh Cẩn lại lắp bắp.

Thi Thanh xoa cây chày thịt kia, nhưng lại

cố ý không nhắm chuẩn vào khe thịt của mình, chỉ khẽ khàng xoa bóp, cô hỏi: “Thế cậu đang đợi gì đó?”

Gương mặt Ninh Cẩn đỏ ửng lên, cậu cắn răng hít sâu một hơi, cố gắng lờ đi ánh mắt nóng cháy của cô, nhắm chuẩn chày thịt vào khe

huyệt nho nhỏ kia, lúc đầu kh*c cắm vào trong khe thịt, thịt mềm của khe huyệt bị nhét vào trong một chút, cảnh tượng này Ninh Cẩn càng nhìn càng thấy thích, có thế nào cũng không chán nổi.

Bàn tay bắt lấy chày thịt của cậu bỗng dùng sức thêm chút, Ninh Cẩn rít một hơi, nhìn cô, hỏi: “Sao thế? Không thoải mái à?”

“Không, ở góc độ này tôi không nhìn thấy toàn bộ, tôi muốn nhìn thấy hết cơ.” Thi Thanh nói rồi nhìn quanh bốn phía, sau đó cô hơi ngả người ra, với chiếc hộp phấn mắt trên bàn lại, sau khi mở ra thì mượn mặt gương ở bên trong, nhắm chuẩn vào nơi giao thoa giữa chày thịt và khe huyệt, cô vừa nhìn đã không khỏi thốt lên: “Bị căng ra to như thế này

cơ à.”

Đây là lời nói kháy gì thế.

Mặt Ninh Cẩn càng đỏ hơn, về phương diện xấu hổ này, cậu đúng

là không thể so bì với Thi Thanh được, dường như cô chẳng có giới hạn nào.

Dưới sự ra hiệu của Thi Thanh, Ninh Cẩn tiếp tục đẩy chày thịt về phía trước, thịt ở khe huyệt bị nhét vào hệt như lõm xuống, bàn tay của cậu cũng run lên, chỉ nghĩ đến việc Thi Thanh đang nhìn chằm chằm

cậu đã không chịu nổi rồi.

Điều này lại mang tới cơn kích thích khác biệt tới cho cậu, bỗng dưng khiến cậu rất muốn biểu hiện cho tốt, vậy nên khi chày thịt

cắm vào xong cậu định bắt đầu cắm rút, kết quả cậu lại nghe thấy giọng của Thi Thanh:

“Vẫn còn chưa vào hết đó.”
 
Chương 22


Chưa vào hết hoàn toàn đây chủ yếu là do vấn đề tư thế, cậu hơi nhích sửa lại tư thế một chút, để cho hai chân cô gác lên đùi

cậu, khiến cơ thể cô hơi ưỡn về phía sau, lúc này chày thịt mới đâm vào lút cán.

“Ư….” Lối đi của Thi Thanh thít chặt lại, bao bọc lấy chày thịt của cậu, giọng nói của cô đã hơi bay bổng lên rồi: “Vào hết rồi đó, tôi giỏi quá đi mất.”

Ninh Cẩn nhìn gương mặt vui vẻ của cô, cũng vui theo. “Còn có giỏi hơn nữa kia.” Cậu bắt đầu cắm rút chày thịt của

mình, mảnh thịt của khe huyệt bị nhét vào cũng ra vào theo, ánh mắt của Thi Thanh càng sáng hơn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên

cô có thể nhìn thấy rõ ràng bản thân và Ninh Cẩn tiếp xúc khoảng cách âm với nhau, cô cảm thấy thực sự thú vị, sau khi cơ thể được xoa bóp đầy đủ mệt mỏi tan đi khá nhiều, lúc này

bị kích thích như thế, cơ thể cô tạm thời quên đi cảm giác nhức

mỏi, thay vào đó là khoái cảm và khát vọng. Cô nhìn qua gương thấy mình vô thức ưỡn vùng háng lên phối hợp với động tác cắm rút của cậu, cảm giác đó kỳ diệu vô cùng.

Chỉ là chưa thấy kỳ diệu được lâu, Ninh Cẩn đã tăng tốc lên, bàn tay cô cũng không vững nữa, tấm gương kia rơi lên giường, cô chống tay xuống đệm, dưới từng cú nắc mạnh của cậu sau lưng cô liên tục

cọ vào vách tường, vốn dĩ vách tường có hơi lạnh lẽo nhưng cọ tới cọ lui lại có chút nhiệt độ rồi.

Lúc Ninh Cẩn cắm rút chày thịt của mình, vẫn không quên lấy chiếc gối kê vào sau lưng cô, để cô có thể dựa vào gối, nhưng bầu v* trước mặt liên tục đong đưa xóc nảy khiến cậu muốn bóp nó vô cùng, vừa

rồi không dám dùng sức xoa bóp sợ cô càng đau hơn, nhưng lúc

này khoái cảm đã chiếm thế thượng phong, cậu không khách sáo nữa, bắt lấy hai luồng nhũ th*t kia vừa nắn bóp vừa dùng sức thọc vào

lối đi vừa chặt vừa mềm kia, Thi Thanh bị từng đợt khoái cảm kích thích ưỡn ngực lên, ngửa đầu về phía

sau, há miệng thở gấp, nơi khóe môi bật ra tiếng rên rỉ đứt quãng. “Nhẹ thôi, nhẹ thôi….Đau….”

Tay cậu với lấy bầu nhũ th*t của cô, theo đó là cảm giác khoái cảm kích thích trên dưới khiến cô rất thoải mái, nhưng quả thực là cậu giã mạnh quá, lúc kẹp lấy đầu v* của cô dùng sức rất

mạnh, khiến đầu v* cô đau nhói lên.

Ninh Cẩn ấn lên mu bàn tay của cô, điều khiển bàn tay cô đi xoa bóp bầu v* của chính mình, cậu nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp trước

ngực và tiếng rên rỉ không dứt của cô, càng nhìn càng vô thức dùng sức hơn, ước gì có thể giã nát cô thành từng mảnh vụn, dục vọng

ngược đãi vừa mới loi nhoi lên, đã bị lối đi của cô kẹp mất luôn. “Ư.” Ninh Cẩn sướng tới nỗi gập cả eo lên rên một tiếng.

Lúc cong eo xuống cậu dứt khoát không thẳng lên nữa, mà ngậm

lấy đầu v* mà cô cảm thấy đau đớn kia, vừa bú mút, vừa tiếp tục nắc hông.

“Ư, ư, a~”

Cơ thể Thi Thanh uốn éo không ngừng, không cần biết là bao nhiêu lần khoái cảm luôn chiếm ưu thế, khiến cô thất thần.

Chẳng biết qua bao lâu, cổ họng của cô bắt đầu hơi đau, đó là cảm giác hít thở thiếu mất ô-xy, hiện giờ thời gian đối với cô mà nói đã không còn là khái niệm rõ ràng nữa, nhưng cô biết bản thân mình sắp không trụ nổi nữa. Mà Ninh Cẩn dường như cũng rõ ràng tình trạng cơ thể cô, trong lúc lối đi của cô thít chặt một lần nữa, cậu xoay người cô lại, lồng ngực dán sát lên tấm lưng cô, nói khẽ bên tai cô: “Hiện giờ có thể dùng động tác này rồi chứ?”

“Không….” Thi Thanh vẫn chưa nói ra lời, đã bị cậu ngậm chặt lấy bờ môi, cậu dùng đầu lưỡi với thái độ cứng rắn xuyên thọc vào trong

miệng cô, quấn quýt lấy đầu lưỡi của cô, khiến cô không thể nào nói ra lời nữa.

Sau đó cô đã cảm thấy một bộ phận nào đó trên cơ thể mình bị đụng vào một cái, chỉ là một cú khiến cả cơ thể cô căng chặt

lại, trong khoảnh khắc đó cô đã hoàn toàn mất đi lý trí, đại não trắng xóa, còn không đợi cô phản ứng lại, nơi đó lại bị thúc vào từng cú, mỗi một lần đều dùng sức hơn lần trước, chút lý trí còn sót lại của cô cũng bay sạch, thân thể ngã vào một hố lửa nóng, cả người như nóng chảy ra.

“hu hu hu….”

Tiếng rên rỉ của cô bắt đầu biến thành tiếng xin tha, không thể nào nói ra nổi một câu.

Chày thịt liên tục ra vào ma sát với lối đi, càng nhanh càng nóng, cơn nóng rực hệt như bốc lửa khiến cậu càng tăng tốc lên, càng ra sức hơn, âm thanh phạch phạch phạch vang không ngớt

tai, trong phòng chỉ còn lại tiếng hô hấp nặng nề và tiếng

cơ thể va vào nhau phạch phạch, cùng với tiếng khóc hu hu nơi kẽ răng của Thi Thanh.

Lần này Ninh Cẩn bắn trong cơ thể cô, hơn nữa không hề rút ra luôn, mà nằm bò trên người cô, để mặc cho cô đẩy mình cũng nằm như cá chết không buông tay.

“Tôi….” Thi Thanh phát hiện mình không nói ra tiếng nữa, nhưng cô vẫn muốn đứng dậy.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói của Ninh Cẩn mang theo cảm giác dỗ dành, “Ngoan một chút, đợi thêm một lát.”

“Đợi….Đợi gì chứ?” Thi Thanh nhăn mày, gương mặt ửng hồng sau cơn sóng triều trông giống như đang làm nũng, “Tôi đã bảo cậu không được bắn bên trong rồi, cậu còn thế này…Tôi không đấm cậu là may lắm

rồi đấy.”

“Chị đấm tôi đi.” Ninh Cẩn vùi mặt cọ vào hõm cổ của cô, giọng nói mềm nhũn xương, “Chúng ta kết hôn sinh con nhé.”

“Không muốn.” “Không muốn cái nào.” “Không muốn hết.”

Ninh Cẩn hừ hừ hai tiếng, nói: “Vậy tôi không cho chị đứng dậy nữa.”

“Không đứng dậy cũng được.” Thi Thanh chẳng hề bận tâm, “Hiện giờ có một thứ gọi là thuốc tránh thai.”

“Không được uống.” Ninh Cẩn cắn lên d*i tai cô một phát, tức hừ hừ nói, “Tôi không muốn chị uống.”

“Cậu có quản nổi tôi đâu.” Thi Thanh cười khẩy.

Quả thực trên phương diện này Ninh Cẩn không quản nổi cô, nhưng lúc này hai người đều đang được nghỉ, có thời gian cả ngày, mà hai

người vẫn còn trần truồng nằm trên giường, thân mật dán

sát vào nhau không một kẽ hở, tinh lực của chàng trai lại vô cùng. Cậu không quản nổi cô, nhưng cậu ch*ch được cô.

Hậu quả của việc Thi Thanh nói cho sướng mồm chính là bị cậu dùng tư thế phía sau giã cho mấy lần, từ buổi sáng đến

buổi chiều, Thi Thanh vừa đói vừa mệt, cổ họng còn đau

nữa, cơ thể đau nhức, điều này khiến cho một người không bao giờ biết nổi giận, tính tình ổn định như cô, lúc này cũng không nhịn nổi mà điên lên.

Lúc được hầu hạ tắm rửa cô vẫn không quên quở trách cậu: “Tôi đã nói rồi….Khụ khụ….Không được dùng tư thế phía sau….Khụ khụ….”

Ninh Cẩn đau lòng nhìn cô, véo lấy má cô: “Muốn mắng tôi thì ngày mai hãy mắng, giờ đừng nói gì nữa, đợi lát nữa tôi ra ngoài

mua chút thuốc cho chị.”

Thi Thanh lườm cậu một cái, quả thực là không nói ra lời

nữa, cơ thể cô còn đang run rẩy đây này, nhất là phản ứng nơi âm đạ* mãnh liệt nhất, hệt như bị dập liên tục một ngày

một đêm vậy, cô lại quên hết tức giận, giờ chỉ muốn ngủ một giấc thôi.

Vì quá đói, cô không thể nào ngủ nổi, nằm trên ga giường và tấm chăn được thay mới, nghe tiếng máy giặt xoay chuyển, bỗng nhiên cô thấy lòng mình tĩnh lặng

lạ thường, nếu như cơ thể có thể bình tĩnh lại được một chút thì tốt rồi.

Ninh Cẩn vẫn mua thuốc tránh thai cho cô, và đảm bảo về sau

nếu không được sự cho phép của cô, cậu sẽ không bao giờ bắn bên trong cô nữa.

Ăn cơm uống thuốc xong, hai người nằm trên giường trò chuyện với nhau.

Chuyện Thi Thanh không còn kháng cự cậu nữa, chẳng bao lâu đã khiến cậu nói ra hết tất cả mọi chuyện từ hối bé tí đến giờ, cuộc sống của người này vô cùng đơn giản, từ nhỏ đến lớn đều là trò ngoan, chỉ thích học hành hoặc thi thoảng chơi game, hút thuốc

cũng chỉ là hứng thú nhất thời, không hề nghiện ngập, lâu lâu mới làm một điếu, tác phong sinh hoạt cực kỳ tốt.

Nói mãi Ninh Cẩn mới ngớ ra: “Sao cứ nói về tôi vậy, tôi cũng muốn nghe chị nói.”

“Có gì hay mà nói, chỉ là học hành học hành thôi, sau đó trưởng thành, ra ngoài làm việc, gánh nợ trả góp nhà ở còng lưng.” Thi Thanh nói.

Nhìn có vẻ thực sự là không có chút khe hở nào.

Ninh Cẩn lại dùng đủ các thể loại truy hỏi, cô không thể nào cứ dùng học hành để qua quýt xong chuyện được.

“Tại sao chị lại phòng bị tôi như vậy? Không thể nói với tôi

sao?” Ninh Cẩn lại bắt đầu cọ cô rồi, dường như cậu đã phát hiện chỉ cần làm nũng với cô, cô sẽ mềm lòng vậy.

“Chẳng có gì hay mà nói cả.” Giọng điệu của Thi Thanh hơi bất lực.

“Có chuyện gì không muốn nhớ lại hay sao?” Ánh mắt Ninh Cẩn nhìn cô hơi dè dặt, hệt như một con chó nhỏ mới mọc lông vậy.

“Vậy thì không, quả thực là không có gì hay để nói cả, chỉ là cuộc sống thường ngày nhàm chán tầm thường thôi.”

Thi Thanh tỉ mỉ nhớ lại, cảm thấy đúng là cuộc đời của mình thực

sự chẳng có chỗ nào đáng nói, chẳng qua cô vẫn để lộ ra chút thông tin của mình cho cậu nghe: “Quên mất không nói, tôi là cô nhi, cho

nên không có người nhà, cũng không có hứng thú với bạn

bè gì cả, không có việc gì làm thì cơ bản đều ở nhà chơi game, thế nên tôi không lừa cậu chút nào đâu, quả thực là chẳng có gì hay để nói cả.”

Đáp lại cô là một cái hôn, dịu dàng liếm láp, hệt như vỗ về cô vậy.

Cậu đang cảm thấy khi cô nói những chuyện này sẽ buồn bã khó chịu sao?

Đáng yêu thật.

Thi Thanh mỉm cười đáp lại cái hôn của cậu.
 
Chương 23


Sau khi Thi Thanh và Ninh Cẩn chính thức ở bên nhau, cuộc sống trừ có thêm một người luôn gửi tin nhắn cho cô ra thì chẳng

có nhiều thay đổi, à, còn có một chuyện là tiện cho cô, trước kia cô từ chối người theo đuổi luôn nói mình có bạn trai

rồi, nhưng chẳng thể nào lấy được tấm ảnh nào ra, hiện giờ có thể lấy ra rồi.

Đối với chuyện này Ninh Cẩn cực kỳ ủng hộ, mà thi thoảng còn gửi cho cô đủ các loại ảnh tự sướng của mình, kỹ thuật tự sướng của cậu cũng tăng lên theo thời gian.

Cuối tuần cậu sẽ tới bên này của Thi Thanh, thi thoảng cô không tăng ca cũng sẽ tới chỗ cậu để qua đêm, lợi ích của việc hai thành phố cách nhau rất gần cũng thể hiện ra.

Tư thế mà hai người mở khóa được ngày càng nhiều lên, cơ thể cũng rất ăn khớp với nhau, cơ bản chỉ cần một động

tác đã có thể hiểu được đối phương muốn gì, như thế cũng khiến cuộc sống của họ ngày càng vui vẻ hơn.

Có lẽ từng làm và chưa từng làm thực sự sẽ có chút khác biệt, cơ thể của hai người càng ngày càng trở nên thành thục, so với sự non nớt lúc

ban đầu mà nói đã tăng thêm chút sức hút khác nữa.

Tròn một năm ở bên nhau, Ninh Cẩn bắt đầu chuẩn bị công việc thực tập, cậu còn cố ý về nhà thực tập, bởi vì như thế sẽ gần Thi Thanh hơn.

Hôm quay về, cậu đã sớm ở nhà đợi Thi Thanh rồi.

Căn nhà mà Thi Thanh mua đã trang hoàng

xong, có thể vào ở được, hôm chuyển vào, Thi Thanh còn cố ý mời cậu tới ăn bữa cơm, sau đó giã nhau một trận đã đời.

Cậu cũng đã có được chìa khóa nhà Thi Thanh.

Căn nhà mà cô mua có hơi hẻo lánh, xung quanh có thể nói là heo

hút chẳng có mấy người, lần đầu tiên Ninh Cẩn tới đã có một cảm giác: Nơi này nguy hiểm quá đi mất.

Thi Thanh lại nghĩ rằng: tầm nhìn rộng rãi hơn, yên tĩnh.

Từ trong nhà nhìn ra ngoài là một mảnh đất hoang phế kéo dài đến tận chân trời, mà nơi xa là những tòa nhà cao tầng thẳng tắp, tầm nhìn

này không ngăn ánh nắng, Thi Thanh thấy như này rất tốt, tuy xung quanh không phồn hoa náo nhiệt, nhưng trị an ở nơi

này khá ổn, xung quanh nhiều nhất chỉ xảy ra chút chuyện

trộm vặt, cơ bản đều chưa có sự việc mang tính chất nguy hiểm xảy ra, thực sự là có thể nói dân phong thuần phác.

Thi Thanh vừa về tới nhà đã thấy cậu đang nấu cơm trong bếp.

Cô đi tới ôm lấy eo cậu, khẽ cọ lên người cậu, mệt mỏi trên người dường như đã tan bớt đi nhiều rồi.

“Chị về rồi à.” Ninh Cẩn không chạm vào cô, trên tay cậu toàn là mùi khói dầu, sẽ bám dính lên người cô mất, “Cơm sắp xong rồi, chị mau đi rửa tay rồi ngồi nghỉ một lát, xong ngay đây.”

“Được.” Mỗi khi tan làm, Thi Thanh sẽ mang vẻ mặt bĩnh tĩnh lạnh lùng, dường như là một người không buồn chẳng vui, nhưng hành động của cô trước nay

luôn chủ động nhanh nhạy, gương mặt cô lạnh tanh hôn một cái lên má Ninh Cẩn xong, cô xoay người đi ra khỏi phòng bếp luôn.

Có những lúc Ninh Cẩn

cảm thấy Thi Thanh rất thích cậu, không chỉ vì ở bên cậu

cô có thể ngủ ngon, còn vì con người của cậu khiến cô rất thích.

Thế nhưng có lúc gương mặt cô lạnh tanh, lại khiến cậu nghĩ rằng mình nghĩ nhiều rồi, tuy nói dưa hái xanh cũng có thể đã khát, nhưng cậu vẫn muốn càng nhiều hơn, cảm giác thiếu hụt tình yêu thường xuyên khiến cậu buồn rầu, cậu khát vọng tình yêu của cô, chiến thẳng cả về cơ thể của cô, nhưng cậu chỉ có thể thông qua khát vọng

cơ thể cô để thỏa mãn cảm giác thiếu hụt nơi đáy lòng mình.

Ăn cơm xong, hai người trẻ tuổi mấy ngày không gặp lại lăn vào một chỗ với nhau, Thi Thanh có một thói quen, mỗi lần ăn xong đều sẽ dùng nước súc miệng để súc, con người

cô nhìn thì lạnh nhạt, nhưng khẩu vị rất nặng, thích hút thuốc uống rượu, ngay cả nước súc miệng cũng là loại cay nồng lên.

Ninh Cẩn không thể nào thích ứng nổi mức độ cay đó, sau này cậu dứt khoát một một loại thanh mát hơn một chút, còn về mỗi lần hai người hôn nhau đều sẽ ngửi thấy mùi nước súc miệng

của đối phương, ngược lại sẽ cảm thấy có phần mới mẻ.

Hệt như hai người ôm ấp hòa vào cơ thể của đối phương, vuốt ve, hôn hít, có lúc Thi Thanh chủ động sẽ cho cậu ảo giác rằng cô rất yêu cậu.

Chẳng bao lâu quần áo của hai người đã ném đầy trên mặt đất, hai người trần truồng quấn chặt vào nhau, mới đầu chỉ là ôm

hôn vuốt ve, nhưng cho dù chỉ là như vậy cũng đã vô cùng cháy bỏng rồi.

Cơ thể nhanh chóng nóng lên, trong đầu Ninh Cẩn nghĩ lại là chuyện khác: Kết hôn.

Khi cậu đưa chày thịt của mình cắm vào trong âm đạ* của

cô, dục vọng đối với việc kết hôn không ngừng bành trướng trong đầu cậu, che lấp hết toàn bộ khoái cảm.

Ninh Cẩm chẳng hiếm khi nhắc đến chuyện kết hôn, trong bất cứ ngày lễ nào chuẩn bị bất ngờ cho cô, cậu sẽ nhắc đến một câu, Thi Thanh vẫn mang thái độ từ chối như thường.

Cậu hung hăng chọc lên mẩu thịt mềm kia của cô hai phát, khiến

cô hét ầm lên, lúc này cậu mới hỏi: “Tại sao chị lại không đồng ý lời cầu hôn của anh, hả?”

“Ư, khụ khụ….”

Ánh mắt Thi Thanh nhìn cậu đã mê li đi, nhưng còn mang theo mấy phần tình ý, ánh mắt này luôn khiến cậu chìm say vào.

“Cậu trẻ quá...”

Cuối cùng cô cũng nói ra suy nghĩ trong lòng mình. “Anh trưởng thành rồi.” Ninh Cẩn không cam lòng nói.

“Vẫn còn chưa tới độ tuổi kết hôn theo pháp luật quy định đâu.” Giọng nói của cô mang theo ý cười, con người Thi Thanh chỗ nào cũng

tốt, chỉ là lúc trào phúng người khác cực kỳ có tinh thần, thi thoảng sẽ khiến người ta nổi giận.

Trong lòng Ninh Cẩn dâng lên ngọn lửa không tên, nhưng lại bị một loại vui mừng che mất, cậu không ngừng động tác cắm rút, rồi lại cúi người dán sát vào lưng cô, hôn lên tai cô, hỏi:

“Vậy đợi đến khi anh đến tuổi, thì chị sẽ đồng ý đúng không?”

“Cũng….Cũng không được….” Nơi sâu thẳm giữa hai chân cô cho tới hiện tại cũng không thể nào khiến cô hoàn

toàn thích ứng được, dường như không cần biết có giã như nào cũng không thể nào thích ứng nổi, mỗi lần đều sẽ mang tới cho cô kích thích cực kỳ mãnh liệt, khiến cả người cô mềm oặt

xuống, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên đứt đoạn gấp gáp, lúc này cô bị cảm giác đó giày vò không chịu nổ, nhưng vẫn phải phân tâm

trả lời câu hỏi của Ninh Cẩn, điều này sắp giày vò cô phát điên rồi. “Ưm…A, ưm, Đợi, đợi lát nữa lại nói….”

“Không muốn.” Ninh Cẩn hung hăng đâm cô mấy phát, khiến cô phút chốc khiến cô mất hôn.

Ninh Cẩn ý thức được như thế này không ổn, cậu thả chậm tốc độ, không còn đụng vào mẩu thịt mềm đó nữa: “Anh muốn biết ngay bây giờ.”

Hai đùi Thi Thanh run lên, sau đó hơi thở gấp gáp dần dần bình ổn, cô nói: “Đổi tư thế đi...”

Ninh Cẩn thấy được, vậy nên xoay người cô lại, để lưng cô dựa lên gối đầu, cho gương mặt cô đối diện với cậu, mẩu thịt mềm kia luôn cọ xát với chày thịt, nhưng không vì thay đổi động tác

mà không thể chạm tới, cậu cũng chẳng vội, bây giờ mới

là bắt đầu thôi, nếu không vì bức hỏi cô, thậm chí cậu sẽ không dùng tư thế phía sau ngay từ khi bắt đầu.

“Cậu còn muốn biết gì, gì nữa….”

Cơ thể của Thi Thanh đón nhận từng cú va chạm chậm chạp của

cậu, hai v* lắc lư đung đưa không ngừng trước mặt cậu, điều này ngăn cản suy nghĩ của cậu, vậy nên cậu bắt lấy đôi v* không ngừng nhảy loạn kia, vừa bóp vừa hỏi: “Nếu như anh đến tuổi rồi, chị có bằng lòng kết hôn với anh không?”

“Tương lại có rất nhiều ưm...”

Thi Thanh đè nén tiếng rên rỉ từ sâu trong đáy lòng: “Môi trường sống hiện giờ của cậu còn rất….Ư….Rất đơn giản...”

Ninh Cẩn cúi người xuống ngậm lấy đôi môi cô, trong lúc lấy hơi vội nói: “Có lẽ anh không đơn thuần như chị nghĩ đâu, đương nhiên hiện giờ quả thực anh chưa cảm nhận được áp lực cuộc sống, nhưng điều này không có nghĩ là cái gì anh cũng không hiểu, nói cho cùng thì môi trường sống của anh sẽ khiến anh nhìn thấy đủ các loại

người….Thi Thanh, không phải anh chưa từng nhìn thấy người con gái nào đẹp hơn chị, cũng không phải chưa đối diện với cám

dỗ, nhưng những thứ đó đối với anh chẳng quan trọng, cũng chẳng sao cả, anh chỉ muốn chị thôi, chị đừng cân nhắc quá nhiều vì anh nữa.”

“Chuyện của tương lại….A!” Thi Thanh còn muốn tiếp tục thuyết phục đối phương, nhưng bỗng nhiên cậu lại tăng tốc, hệt như cố ý đè ép lời cô định nói xuống vậy.

Tốc độ chày thịt ma sát vào lối đi càng ngày càng nhanh hơn, tới cuối cùng Thi Thanh còn bắt đầu không cảm giác được động tác cắm rút nữa, mà chỉ có thể cảm nhận được khoái cảm nơi sâu thẳm bên

trong đang bao trùm lên cơ thể cô, đó không phải là cảm giác tê dại toàn thân khi mẩu thịt mềm kia bị chọc vào, mà là một loại tê dại giống như được an ủi vọt ra khắp người, khoái cảm càng thêm tê dại càng thêm được an ủi, cảm giác này khiến cô thấy rất thoải

mái, cô không hề keo kiệt đáp lại, thậm chí cô còn học được cách khen ngợi để cậu dùng sức hơn.

“A~ A~ Sướng qua đi….”

Đúng như dự đoán Ninh Cẩn được cổ vũ, càng gắng sức hơn nữa.

Chỉ là tán thưởng cũng cần dùng sức, Thi Thanh bị giã cho thần

hồn điên đảo, nhanh chóng mất hết sức, giọng nói của cô cũng bắt đầu yếu đi, mặc cho hô hấp nặng nề của ai mà liên tục tán thưởng khen ngợi hai ba mươi phút đồng hồ cũng đau rã họng, càng đừng nói bình thường lúc làm việc Thi Thanh đã luôn phải nói chuyện, vốn dĩ cổ họng đã được sử dụng hết công suất, nhưng cho dù cô khàn đi, cũng là loại khàn mềm mại, ngọt lịm hút ngườinhư bột đậu nghiền.

Tới lúc sắp xong, cậu lại xoay người cô qua, cậu luôn thích dùng tư thế này để kết thúc. Cho dù là thi thoảng vì quá mức

mãnh liệt khiến Thi Thanh cảm thấy phẫn nộ, nhưng cậu vẫn kiên trì dùng nó.

Cảm giác tê ngứa nhanh chóng bị cảm giác thỏa mãn

biến thành tê dại quá mức, khiến cả người Thi Thanh như bị điện giật, từng đợt sóng triều tiếp nối nhau, cảm giác điện giật cao hơn tê ngứa hơn tràn ra khắp cơ thể cô, khiến cô vừa sung

sướng vừa đau khổ, cuối cùng trong khoảnh khắc phát tiết cuối cùng cảm giác tê ngứa đè nén đã lâu kia đã được thỏa mãn trong một lần, khoái cảm mãnh liệt quá mưc snhư thế này, suýt thì khiến cô chuột rút, may

mà chỉ run rẩy mấy cái, sau đó dư âm của khoái cảm vẫn đang cuộn trào lên.

Ninh Cẩn nằm xuống bên cạnh cô, nhân lúc cô mất hồn lại nói: “Chúng ta đã phù hơp với nhau thế này, không kết hôn không được đâu.”

Thi Thanh chỉ thở dài một hơi, lần này cô không còn khuyên cậu nữa, mà chỉ nói: “Tôi rất thích cậu.”

Hai mắt Ninh Cẩn sáng rực lên: “Thật sao.”

“Phải, so với cậu tưởng tượng thì còn thích hơn nhiều

lắm.” Ánh mắt Thi Thanh nhìn cậu đã dịu dàng rất nhiều, “Đối với tôi mà nói, được cậu thích là một chuyện rất hạnh phúc.”

Ninh Cẩn ừ hử hai tiếng, ánh mắt sáng như sao nhìn cô, dường như đang cổ vũ cô nói tiếp đi.

Thi thoảng cậu cũng sẽ có một mặt cực kỳ trưởng thành ngầu lòi, nhưng đa số cậu sẽ giống như một thiếu niên

ngây thơ, Thi Thanh nghĩ đến những thứ này đều là cậu.

Khi làm việc cô là người luôn treo nụ cười tốt tính trên mặt, lúc ở một mình thì làm gì cũng chẳng có sức, những thứ này đều là cô, con

người không thể chỉ có một mặt, nhưng đã số những lúc chỉ phơi bày ra một mặt mà thôi.

Cô vuốt ve gương mặt của cậu, ánh mắt càng trở nên dịu dàng hơn: “Trước kia tôi luôn cảm thấy cuộc đời này nhạt nhẽo vô vị, cố gắng gì đó, cũng chẳng qua vì muốn để nửa đời sau sống thoải mái

hơn chút, vì lúc ăn được món muốn ăn, mua được thứ muốn mua không cần phải chờ đợi, không cần phải do dự, nhưng thực ra cũng chẳng

có mấy cảm giác, chỉ dùng nó để giết thời gian. Nhưng cậu sẽ khiến tôi cảm giác bất đồng, thời gian tôi ở bên cậu không phải dùng để giết thời gian, mà vì thích cậu mới ở bên cạnh cậu, tôi cũng sẽ không cảm thấy tương lai vô cùng nhàm chán nữa.”

Ninh Cẩn không khỏi ôm chặt lất cô, ôm hết cả người cô vào trong vòng tay mình, cậu bị cảm giác vui sướng không gì sánh kịp này bao trùm lấy, thậm chí cảm giác này còn chiến thẳng cả cảm giác

lên đỉnh, nó là dư vị lâu đời như vậy, không tồn tại khả năng mệt mỏi, hệt như mầm xanh mới nhú được ánh nắng mặt trời bao bọc lấy.

Thế nhưng câu tiếp theo cô nghe thấy cậu nói:

“Thế nhưng sau này cậu đi làm rồi, thế giới quan các thứ sẽ xảy ra biến hóa, tôi cũng sẽ không nói gì, điều này rất

bình thường, nếu như cậu không còn thích tôi nữa, tốt nhất nên nói thẳng với tôi, tôi không thích tình cảm do dự dính ngấy. Tục

ngữ có câu đau dài không bằng đau ngắn, để chúng ta đều có thể tự do sống tiếp, mà không phải miễn cưỡng lẫn nhau mới là tốt nhất.”

Ninh Cẩn không đưa ra đảm bảo, chỉ nâng mặt cô lên, hôn lấy cô.

Ngôn ngữ vào giờ phút này chẳng còn bất cứ sức mạnh nào, điều duy nhất là khiến giờ phút tương lai kia gần kề, mới đủ để chứng minh chân tình của cậu.

Sau hôm này, cuối cùng Ninh Cẩn cũng không thi thoảng đột kích muốn nói về chuyện kết hôn với cô nữa. Hai người tiến vào chế độ vợ chồng già, Ninh Cẩn thực tập rất bận rộn, thường xuyên ở lại công ty, công việc của Thi Thanh cũng rất bận, thường xuyên nửa đêm

mới về tới nhà, nhưng chào buổi sáng chúc ngủ ngon của hai người không thiếu được, chỉ là thời gian ở cùng với nhau còn không nhiều bằng trước kia.

Cho dù là vậy bọn họ cũng không nhân dịp nghỉ ngơi làm nhiều hơn, mà bàn bạc với nhau, trải qua cuộc sống dưỡng sinh.

Bọn họ đều muốn làm, nhưng đến tuổi rồi, ít nhiều cũng sẽ tự kiềm chế, biết được điều gì mời là quan

trọng nhất, ví dụ như sức khỏe cơ thể, vốn dĩ đã mệt mỏi, thường xuyên thức khuya, nếu như không điều dưỡng cơ thể, vậy chẳng phải càng tồi tệ hơn sao?

Vì vậy không cần biết có bận rộn cỡ nào hai người cũng bớt chút thời gian đi tập gym, thi thoảng cũng chạy bộ dọc theo con sông

cạnh nhà Thi Thanh, có ô-xy hay không đều làm, làn da

của Thi Thanh rất trắng, nhưng ít nhiều cũng cảm thấy bên trong

có hơi nhợt nhạt, trả qua một khoảng thời gian ăn uống điều độ và tập gym, sắc mặt cô đã trở nên hồng hào hơn nhiều, trông còn trẻ tuổi hơn so với trước kia, nhìn càng xinh đẹp hơn.

Ninh Cẩn dựa vào cố gắng của bản thân đã khiến mình nhiều thêm vô số tình địch.

Thế nhưng thấy cơ thể của Thi Thanh tốt lên nhiều, cậu vẫn

rất vui vẻ, hơn nữa cô bắt đầu cai rượu cai thuốc, điểm này càng khiến cậu vui hơn.

Lúc Thi Thanh cai thuốc, khát vọng hôn hít càng mãnh liệt gấp nhiều lần, điểm này khiến Ninh Cẩn mừng quắn cả đít lại, dù gì thì trước kia cô chủ động, nhưng còn phải xem tâm tình, chỉ thi thoảng hứng lên

mới chủ động một chút, hiện giờ vừa gặp mặt đã tới luôn mấy phát khiến cậu rất sướng.

Thái độ của bố mẹ đối với bọn họ đều rất rõ ràng, mẹ cậu

là người chính là người cố ý kia, cho tới giờ mẹ cậu vẫn tưởng rằng hai người có thể ở bên nhau là do bà dắt mối, vì vậy cũng chẳng

hiếm khi khoe khoang năng lực mai mối của mình rất mạnh.

Tự nhiên bọn họ sẽ không vạch trần, dù gì thì hai người mới bắt đầu, cũng chẳng phải là chuyện vẻ vang gì, vậy thì không bằng để nó trở thành bí mật nho nhỏ giữa hai người đi.

Mùa hè của một năm nữa trôi đi.

Tới ngay bọn họ gặp nhau, Thi Thanh chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.

Phải, hôm đó chính là sinh nhật của cậu, vậy nên nó đã khiến cậu mạnh dạn hơn, hệt như tặng cho mình một món quà.

Khi biết được chuyện này, phản ứng đầu tiên của Thi Thanh là cười, hơn nữa còn khen cậu đáng yêu, dường như cậu không thích được khen đáng yêu cho lắm, vậy nên cậu cứng rắn giã Thi Thanh đến khi cô khóc

mới thôi.

Lấy ơn báo oán đúng là rất quá đáng.
 
Chương 24


Thường ngày những món quà lớn nhỏ cũng chẳng hiếm

tặng, đối với việc chọn quà Thi Thanh đã gặp phải chứng khó lựa chọn, c ô bỗng nảy ra một ý, nghĩ đến một việc mà cậu vẫn luôn muốn làm, vậy nên cô mua một bộ nội y tình thú, điều chỉnh ngày nghỉ, tới nhà cậu thật sớm.

Thằng nhãi này đúng là lắm tiền, tuy Thi Thanh không có khái

niệm quá cao về tiền bạc, nhưng cũng có thể cảm giác được, bản thân mình phấn đấu mấy năm ròng mới trả được tiền cọc nhà, còn

kèm theo khoản trả góp mấy chục năm mà cậu đã sở hữu tận mấy căn nhà, còn toàn là ở thành phố tuyến một.

May mà dục vọng vật chất của Thi Thanh không cao, cho nên cũng chẳng quan tâm tới mấy thứ này lắm, nếu không chắc chắn cô sẽ có chút cảm giác chênh lệch.

So với nơi ở của Ninh Cẩn, thì cô càng thích nhà của mình hơn, vì cô đã coi phòng sách là phòng ngủ, phòng

sách khá là nhỏ, phù hợp với sở thích của cô, mà phòng ngủ chính lại sửa thành phòng khách. Phạm vi hoạt động của cô cũng chẳng

lớn, cơ bản là chỉ ở trong phòng khách, phòng ngủ và phòng sách, những căn phòng khác cô không thường ra vào lắm, nhìn từ góc độ này, con người của cô quả thực là nhạt nhẽo vô vị, đơn điệu đáng sợ.

Sự xuất hiện của Ninh Cẩn coi như đã thay đổi một số thói quen của cô, ví dụ như Ninh Cẩn thích nơi rộng rãi, vậy nên cô đã nới

rộng phòng khách ra, sau đó lại chuyển bớt đi nhiều đồ đạc, cơ bản đều rất lớn mà dường như cậu cũng thích những thứ to lớn, nhà cậu

cũng vậy. Riêng ghế sô pha cũng có thể nằm lên đó mà lăn lộn, vì thế hai người thường coi đó là giường mà giã nhau.

Căn phòng cậu chơi game cũng rất

lớn, Thi Thanh thích chơi ở trong phòng sách hơn, tiện thể thay đổi công việc và giải trí, với cô mà nói cố ý thay đổi

gian phòng để làm việc, điều đó thực sự quá phiền, thế nhưng

một khi đến nhà Ninh Cẩn, cô không thể không thay đổi thói quen của mình, cho nên cô thường hiếm khi tới.

Chủ yếu là nhà cậu quá lớn, ban ngày rất chói

mắt, cô càng không thích hơn, cô thích những nơi có ánh sáng tăm tối.

Thi thoảng cô lại nhớ về căn nhà trọ ngày xưa của

mình, giường, tủ và bàn đã lấp đầy cả không gian, thậm chí không cần đi mấy bước đã có thể đạt tới mấy địa điểm, tuy chật hẹp nhưng rất tiện.

Nhưng mà Ninh Cẩn có hơi nghiện mua sắm, thường xuyên

mua những thứ chẳng biết là đồ gì, cũng cần nơi để đặt, cho nên lúc mua nhà cô đã chọn có nhiều phòng một chút là đúng rồi, cô thích môi trường nhỏ hẹp, nhưng không hề thích trong môi trường nhỏ hẹp

mà nhét quá nhiều đồ, chỉ để những thứ đồ cần thiết là đủ.

Nếu không phải Ninh Cẩn thích những thứ cô mua kia, thậm chí cô đã nghĩ đến chuyện

ném đi, những đồ đó trừ bỏ có giá trị thưởng thức ra, thì chỉ là thứ đồ bỏ đi chiếm diện tích.

Ninh Cẩn mang cơ thể ngập mùi rượu về, cậu vừa tham gia một cuộc xã giao, tuy đã rất kiềm chế, nhưng vẫn uống hơi nhiều chút, lúc này trong đầu đương choáng váng, nhìn thấy người như tự động phủ thêm một lớp sương mờ.

Vì Thi Thanh không thích cậu uống rượu, nên cậu không tới chỗ cô mà quay về nhà mình.

Cậu định ngủ hai tiếng đồng hồ, sau đó dậy tắm rửa rồi chạy

tới chỗ Thi Thanh sau, giờ mới chập tối không bao lâu, chắc có thể kịp gặp cô trước lúc sang ngày mới. Nhưng cậu không ngờ vừa vào

cửa đã nhìn thấy một người phụ nữ nằm trên

sô pha, là người phụ nữ mặc bộ đồ lót tình thú, cậu hoàn toàn không hề nghĩ tới Thi Thanh, cậu rất muốn cô mặc, nhưng nhắc tới một lần đã bị cô từ chối, sau đó cậu cũng không nhắc tới nữa.

Chuyện Thi Thanh không thích, chưa bao giờ cô làm.

Ninh Cẩn đã muốn báo cảnh sát rồi, cậu lại nghi ngờ bản thân mình say quá, sinh ra ảo giác, vừa đi qua đã thấy gương mặt của Thi Thanh, đối phương còn với tay về phía cậu.

Nhưng ngay từ ban đầu cậu vẫn tin rằng mình sinh ra ảo

giác, vì vậy không vội vàng nhào lên, chỉ sợ ảo tưởng này lập tức tan biến mất.

Dáng vẻ cô mặc đồ lót tình thú đúng là tuyệt vời.

Áo lót bằng chất ren trắng nửa che đi bầu v* của cô, bên dưới là một lớp ren che đi vòng eo thon nhỏ, có thể xuyên qua lớp ren nhìn thấy chiếc rốn lồi lõm và đường nét vùng bụng, xuống dưới nữa là quần lót, chất liệu của quần lót dày hơn một chút, che kín hết vùng âm đạ*, ngược lại sẽ tạo ra không gian tưởng tượng nhiều hơn, thậm chí cô còn đeo tất lưới màu trắng, loại dài, từ đùi non cho tới gót chân, cả cơ thể bằng lớp ren màu trắng phối hợp với cơn say mông lung của cậu, khiến

cô hệt như một thiên sứ, ngây thơ trong sáng nhưng lại

mang theo vài phần tình dục khác thường, khí chất mâu thuẫn này khiến cô càng mê người hơn.

Ninh Cẩn đánh giá cô từ trên xuống dưới, hệt như muốn khắc sâu dáng vẻ này của cô vào trong đầu, mà ảo giác này không

hệ bị động như cậu tưởng, thậm chí còn chủ động nhổm người về phía cậu, kéo lấy tay cậu….Xúc cảm này còn khá là chân thật.

Ảo giác của cậu đã nghiêm trọng tới mức độ này rồi sao? Lẽ nào là uống say quá, đã đi ngủ và nằm mơ rồi?

Dường như cậu không chống cự nổi, mặc cho đối phương kéo tay mình đi, cậu thuận thế ngồi trên sô pha, Thi Thanh mặc bộ đồ lót bằng

ren trắng bò lên đùi cậu, nơi riêng tư của hai người chạm vào nhau, lồng ngực của cô lắc lư ngay trước mặt cậu, nhìn gần, cậu có thể nhìn thấy vải ren hằn lên nhũ th*t của cô, có lẽ là do áo lót bị nhỏ, cho nên mới

hơi chật, đã hằn lên một vệt đỏ rồi. “Cậu còn đợi gì nữa? Không muốn hả?”

Giọng nói này dường như vang vọng từ nơi xa tới, cậu ngẩn người trả lời: “Không….Anh muốn mà….”

Tuy là giấc mộng, nhưng có thể giã nhau một trận với Thi Thanh như thế này cũng tốt lắm rồi.

Cậu chẳng hề do dự nâng cặp v* kia lên, xúc cảm xoa bóp ngập tràn nơi lòng bàn tay, trong giấc mơ mà còn chân thật thế này.

Cậu cúi đầu xuống hôn lên v* thịt của cô cách một lớp ren mỏng, hôn lướt xuống bên dưới, hôn tới hôn lui, dường như đều hôn sạch từng ngóc ngách trên v* của cô, sau đó cậu mới ngậm lấy đầu v* đang dựng đứng kia lên, liếm láp cách một lớp vải dệt, đầu v* mềm mại nhanh chóng cứng ngắc, thậm chỉ còn mang theo hương chanh, ngay cả mùi cũng

có luôn nè…..

Ninh Cẩn bắt đầu nghi ngờ liệu mình có cắn thuốc hay không.

Nhưng lúc này mềm mại đang trong

ngực, cậu đã không thể suy nghĩ gì nhiều nữa, bàn tay mềm mại của người phụ nữ đặt vuốt ve lên đầu, lưng của cậu, đó là động tác

mà Thi Thanh thích làm, những thứ này khiến cậu cảm thấy chân thật vô cùng.

Dường như cậu đã nghiện hôn lên đầu v* cô rồi, liếm láp không ngừng. Thi Thanh có thể cảm nhận được đầu v* mình đang bị chơi đùa cách một lớp vải, cảm giác tê ngứa mang tới sự bất mãn, cảm giác

gãi không đúng chỗ nắng, khiến cả người cô khó lòng nhẫn

nại, mà tên nhãi này hiển nhiên là say rồi, nói không chừng còn không biết mình làm gì đâu, cô dứt khoát kéo lớp vải ren kia lên, vải ren mỏng

hằn lên đường cong bên dưới nhũ th*t, ngược lại khiến bầu v* của

cô nhô lên cao hơn to lơn, vốn dĩ nó đã rất lồi rồi, lúc này sắp nhấn chìm luôn gương mặt của Ninh Cẩn vào đó.

Thi Thanh chủ động ưỡn ngực, khiến bầu v* của mình càng vào sâu trong miệng cậu, bắt lấy bàn tay đang bóp lấy v* cô của cậu, dùng sức bóp lấy, cuối cùng cảm giác gãi không đúng chỗ nắng ấy cũng được

an ủi, thay vào đó là cảm giác thoải mái càng mãnh liệt hơn, cô khẽ rên lên:

“Rốt cuộc cậu uống bao nhiêu thế?”

Ninh Cẩn không ngờ Thi Thanh trong giấc

mơ, còn chủ động thế này, cô không chỉ làm ra một loạt động

tác, mà hông cô còn không ngừng đong đưa, cọ lên dương v*t của

cậu, cảm giác quen thuộc ấy bành trướng khiến nó nhanh chóng phồng lên, cậu cứng rồi.

Chày thịt cứng ngắc kia bị đè dưới âm môi mềm mại giữa hai chân cô, tiếp theo đó là quần lót ướt đẫm

của đối phương, sự ướt át đó nhanh chóng thấm lên quần cậu, trào vào bên trong dính ướt dương v*t của cậu, khiến nó nóng hơn cứng hơn.

Thực ra cậu muốn thô bạo một chút, thi thoảng cũng có xúc động như này, nhưng cân nhắc tới việc

có lẽ Thi Thanh sẽ không thích, cậu vẫn luôn kiềm chế.

Trừ bỏ cái lần đầu tiên hai người gặp lại sau khi cô bỏ đi, vì quá mức tức giận phẫn nộ nên cậu mới thô bạo một chút, bình thường đều

sẽ khống chế bản thân, nhiều nhất là tới phút cuối, trong lúc Thi Thanh đương mất hồn, cậu mới hơi giải phóng

một chút, cậu thương tiếc Thi Thanh hơn cả bản thân cô. Nhưng cậu sẽ không nói với Thi Thanh những điều này, càng sẽ không

nói khát vọng mà cậu giấu giếm nơi sâu đáy lòng cho cô biết.

Cô nói không sai, quả thực môi trường sống sẽ làm thay đổi một con người, cậu đã muốn hung hăng giã cô hơn trước, ít nhiều mang theo cảm giác bạo ngược, nhưng cậu có tự tin rằng mình sẽ đè nén được

cả đời, đây chỉ là một loại khát vọng, một loại

sở thích mà thôi, không nhất thiết phải vì nó mà khiến Thi Thanh ghét mình.

Chỉ cần để Thi Thanh luôn cảm thấy cậu là một chàng trai ngây thơ chân thật, để cô luôn thích bản thân mình thế này

là được, như vậy là tốt rồi.

Đây cũng giải thích vì sao sau khi say rượu cậu không muốn

gặp Thi Thanh, vì cậu không muốn để cô trông thấy một mặt khác của mình.

Mà hôm nay cậu bị cơn say vây lấy, lại cảm thấy trước mặt là một giấc mộng, đột nhiên sinh ra một luồng khát vọng.

…..Muốn ch*ch cô khóc.

Dục vọng phập phồng nơi lồng ngực phút chốc bủa vây lấy cậu, cậu không còn do dự nữa, mà bắt lấy bả vai của cô, ấn lên

sô pha, Thi Thanh đột nhiên bị ấn ngã xuống, cả người ngơ ngác, màn kịch dạo đầu còn chưa làm đủ mà, tuy đã đủ khiến dương v*t

cắm vào không có trở ngại, nhưng cô vẫn muốn được hôn hít nhiều thêm kia, hiện giờ cô rất thích cảm giác được Ninh Cẩn

hôn, cô có thể cảm nhận được đối phương yêu thích không buông tay, cảm giác được người mình thích thích lại thật sự rất tuyệt.

Chưa đợi cô kịp phản ứng lại, mông của cô đã bị kéo lên cao, hai chân bị tách ra, khe thịt giữa hai chân bị căng ra, không hề có dự báo hay mớm lời, không có bất cứ dịu dàng nào, đó là cú nắc vừa nhanh vừa mãnh liệt khác thường.

“Ư….A!”

Mẩu thịt nhạy cảm nhất kia nhanh chóng bị tấn công, cả người cô run lên, một giây sau là những cú nhấp như mưa rền gió dữ, hai tay cậu nắm chặt lấy mông cô, cho dù là vậy nhưng cô vẫn bị thọc bay về phía trước một chút, vẫn chưa kịp dịch về phía trước cô đã bị kéo lại, lúc

bị kéo lại, cây chày thịt kia đã nặng nền thọc vào giữa hai chân

cô, dương v*t sau khi cọ xát càng thô to hơn, dường như khiến lối đi của cô bị căng nứt ra, có lẽ là do chỗ có hại của việc vận động, sau khi

trải qua vận động lối đi của cô càng trở nên thít chặt hơn, khiến cảm giác kích thích kia trở nên mãnh liệt hơn.

“Cậu làm gì đó….Ư, a,a….”

Cậu không hề cho cô bất cứ thời gian nghi hoặc nào cả, cắm rút một trận, tốc độ nhanh hơn bình thường nhiều, sức lực cũng mãnh liệt hơn ngày thường, điều này Thi Thanh thực sự chưa từng

cảm nhận được, khó khăn lắm cô mới thích ứng được với

tư thế này, đã bị một trận giã mãnh liệt hơn ập tới, mới mấy phút đồng hồ mà người đã đờ ra, trong đầu toàn là “Sắp chết rồi” “Không chịu nổi

nữa” nhưng cô còn không nói ra lời, chỉ còn lại tiếng thở như thoi thóp vang vọng khắp căn phòng.

Ngay tại lúc cô nghi ngờ mình sắp điên mất, cuối cùng đối phương cũng bắn rồi, bắn hết trong cơ thể cô, khi cơ thể cô mềm oặt xuống

trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Rốt cuộc thằng nhãi này đã uống bao nhiêu rượu vậy?!

Ninh Cẩn nằm vật xuống bên cạnh cô, hai bàn tay còn không thành thật bóp véo trên người cô, lúc nào cũng bóp vào chỗ thịt buồn của

cô, cô mệt sắp toi rồi, nhưng vẫn phải lùi xuống phía dưới vì cơn buồn ngứa này, cô nhanh chóng bị ép vào một góc, sau khi không trốn được nữa lại bị bóp véo một trận.

“Đẹp thật đó.” Ánh mắt cậu nóng cháy nhìn đôi mắt và gò má đỏ ửng của cô, hôn lên nước mắt sinh lý nơi khóe mắt cô, sau đó trượt xuống dưới cắn lên người cô, cô muốn từ chối, nhưng phản kháng chẳng

có tí sức nào, phần ngực và eo bị cắn mấy vết vừa xanh vừa tím, vùng đùi còn đỡ, cùng lắm là hơi đau, nhưng

ngực và eo thì khó chịu chết đi được, đầu v* vốn đã nhạy cảm, còn

bị cắn mấy phát sưng đỏ luôn. Nhất là vùng eo cô, chỗ đó vừa đau vừa tê.

Cô giãy giụa một trận không có hiệu quả, tới lúc khôi phục được một chút cô định vào phòng vệ sinh lấy chậu nước lạnh hất cho cậu

tỉnh lại, kết quả chống nửa người lên lại bị túm lấy, cảm giác được dị vật cắm vào giữa hai chân, gương mặt cô xanh ngắt.

Lưng cậu dựa lên thành ghế sô pha, kéo cô đến trên đùi mình, lồng ngực dính sát vào lưng cô, sau đó là trượt dọc theo làn da nhẵn mịn

xuống, dương v*t của cậu vững vàng đâm vào lối đi của cô.
 
Chương 25


Hai tay cậu luồn qua khe cánh tay của cô bắt lấy bầu v* vừa đau vừa ngứa kia, ép chặt cô vào trong lòng mình, sau đó duy trì tư thế này

bắt đầu cắm rút một trận, khắp người Thi Thanh vừa đau vừa ngứa vừa nóng vừa tê, nửa thân dưới

có thể nhúc nhích kia không chỉ đong đưa, cô còn hòng muốn thoát khỏi sự tấn công của chày thịt kia, nhưng có thế nào

cũng không thoát được, mỗi lần chỉ còn một chút xíu, chày thịt lại cắm sâu vào trong người cô, cơ thể đáng chết này đã nhanh chóng bị khoái cảm chi phối, ngay cả cảm giác đau đớn cũng yếu đi nhiều, cô lại

bắt đầu đong đưa cơ thể, lần này cô muốn giảm bớt cảm giác tê dại mãnh liệt tăng vọt kia, nhưng mỗi lần lên đỉnh Thi Thanh thực sự không còn chút sức nào nữa.

Cánh tay cô bị kẹp tê cả lên, đừng nhắc tới chuyện bị cắn, lối đi bị cắm vào nữa, cơn tê dại này đã tới cực hạn nhưng

dường như cậu vẫn chưa tận hứng.

Thi Thanh không ngờ cậu say rượu lại có thể điên

cuồng thế này, cô cứ tưởng rằng hai lần là đã đủ nhiều rồi, đều đã qua hai tiếng đồng hồ, chắc cậu cũng nên tỉnh rượu rồi, hoặc là mệt rồi. Nhưng có đâu, cô lại bị ấn lên bàn trà giã một trận nữa, sau khi làm xong cô còn bị đưa vào trong bốn tắm dập một lần, cô đã bị đâm cho khóc rồi, cậu còn nói dáng vẻ cô khó rất đẹp, cực kỳ gợi đòn.

Cuối cùng cô cũng không biết mình ngất đi hay là ngủ mất nữa. Cô chỉ biết lúc tỉnh lại, khắp người đau đớn, địu má nó đau quá.

Mà cô vẫn còn bị ôm chặt, dường như đối phương đã coi

cô thành gối ôm. Cô thử nhúc nhích, nhưng chẳng thể nào giãy nổi, còn khiến hai chân cậu kẹp chặt hơn.

Thi Thanh: “...”

Tại sao thằng chó này say rượu mà còn có mặt mũi ngủ say như thế? “Dậy đi!”

Một tiếng hét to, khiến Ninh Cẩn giật mình thảng thốt, khi cậu nhìn thấy gương mặt sị ra kia của Thi Thanh, cậu hoang mang, ngây ra

rõ lâu, ký ức ngày hôm qua mới vọt lên đầu. Thế mà không phải là mơ?!

Chết mẹ rồi.

Ninh Cẩn ngồi phắt dậy, kéo tấm chăn che kín hai người ra, sau đó cậu nhìn thấy trên người Thi Thanh toàn là vết

xanh tím đỏ, mức độ dày đặc có thể nói là như ngược đãi rồi, nhất là đầu v* hồng phấn non mềm kia, lúc này đã sưng húp cả lên.

Bỗng chốc Ninh Cẩn cảm thấy răng miệng mình chua lòm, cậu dè dặt hỏi: “Đây không phải là mơ à?”

“Cậu còn tưởng là mơ?” Thi Thanh chống người dậy, làm ra động tác khoanh tay dưới ngực, động tác này khiến bầu v* của cô cộm lên trên, nhìn rất to, mà đầu v* sưng đỏ kia càng chói, nó là sự hiện

diện cho việc rốt cuộc tối qua cô đã bị ngược đãi như thế nào.

“Anh xin lỗi.” Ninh Cẩn đổi thành tư thế ngồi quỳ, đầu rục xuống, giọng điệu đáng thương, “Anh còn tưởng nằm

mơ thấy chị, lúc đó mới….Sau này sẽ không thế nữa đâu, chị đừng giận nhé được không?” Nói xong cậu

ngẩng đầu nhìn Thi Thanh, ánh mắt kia đáng thương chết đi được.

Thi Thanh: “Thế nhưng tối qua cậu không như này đâu, không ngờ cậu lại thích kiểu này đấy.”

Ninh Cẩn mím chặt môi, nhất thời không tìm được đáp án chuẩn xác, tóm lại là cậu cảm thấy sắp chết rồi.

“Tôi đói rồi.” Thi Thanh mói.

“Anh đi nấu cơm cho chị ngay đây!” Ninh Cẩn vội vàng chạy đi.

Cậu nấu cơm xong bưng vào trong phòng cho cô ăn, cô còn chưa

mặc quần áo, Ninh Cẩn nhỏ giọng nói: “Chị mặc quần áo đi, nếu không anh lại….”

“Không mặc, sẽ cọ đến chỗ đau.” Thi Thanh hầm hừ nói, “Hôm nay cậu đừng động vào tôi đấy, nếu không tôi không biết bản thân

mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Điển hình cho nhìn nhưng không cho ăn.

Ninh Cẩn đau khổ ừ một tiếng, thấy sau khi cô ăn xong tâm trạng đã khá hơn chút, lại bắt đầu thương xót hỏi: “Có phải rất đau không, muốn bôi chút thuốc không?”

“Muốn.” Thi Thanh gật đầu, không cách nào, nó đau thật.

Cậu lấy tuýp thuốc đưa cho Thi Thanh, Thi Thanh bôi ngay trước mặt cậu, khung cảnh quá đỗi kiều diễm, khiến dương v*t vốn đã khô nóng

cứng bật dậy luôn, nhưng giờ cậu không

dám đụng vào Thi Thanh, chỉ đành chạy vào phòng vệ sinh dùng tay giải quyết.

Cả một ngày nay, Ninh Cẩn dùng đủ các

cách để dỗ Thi Thanh, Thi Thanh không nói gì, chỉ trần truồng đi qua đi lại trước mặt cậu, khiến cậu phải chạy vào phòng vệ sinh mấy lần, cuối cùng Thi Thanh phát hiện như này quá dễ dãi cho

cậu, cô không cho phép cậu vào phòng vệ sinh nữa, vì vậy dưới ánh mắt của Thi Thanh Ninh Cẩn chỉ có thể đỏ mặt tuốt lấy dương v*t, hô hấp nặng nề của cậu vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, Thi Thanh không nói một lời nhìn chằm chằm, khẩn trương quá mức khiến cậu bắn sớm hơn một chút, mặt càng đỏ hơn: “Đây…Đây chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

“Hừ.” Thi Thanh phì cười một tiếng.

Ninh Cẩn sắp khóc đến nơi rồi: “Chị đừng như vậy.”

Thi Thanh lại làm ra động tác khoanh tay dưới ngực quen thuộc, hất cằm lên hỏi: “Nếu cậu đã thích làm như vậy, tại sao không nói cho tôi biết?”

“Anh sợ chị không thích.”

“Tôi từng nói rồi, cậu muốn thì phải nói với tôi, đều có thể bàn bạc với nhau.” Thi Thanh lại hừ thêm một tiếng.

“Vậy giờ anh nói còn kịp không?” “Hừ.”

Ninh Cẩn sầu khổ, dứt khoát đi tới trước mặt cô, quỳ rạp dưới chân cô, ngẩng đầu lên nhìn cô nói: “Đừng giận

nữa được không, chị muốn phạt anh thế nào cũng được hết, đừng tức giận hại thân.”

“Chỉ cậu miệng ngọt.” Thi Thanh buông tay ra sờ lên cằm cậu, nở nụ cười mang ý xấu nói “Giờ tôi đang thèm ch*ch, cậu còn được không?”

Ninh Cẩn đã cứng cứng mềm mềm, bắn liên tục mấy lần: “...”

Cuối cùng cậu cũng hiểu được rồi, đây là tuyệt chiêu cuối cùng của Thi Thanh.

Cậu không nói một lời, cúi đầu tách chân cô ra, vạch khu rừng rậm, ngón tay trượt qua âm môi của cô, xoa bóp mấy cái, khe huyệt đã rỉ ra dòng nước trong suốt, cậu cúi đầu dùng răng khẽ cắn lên â.m đế mềm mại kia.

“Ư….”

Bỗng nhiên Thi Thanh bật cười, ấn đầu cậu lại: “Tôi nói đùa đấy….”
 
Chương 26


Ninh Cẩn ngẩng đầu lên nhìn cô, từ dưới nhìn lên trên đường cong của cô rất đẹp, cuộn sóng nhấp nhô, đường cong của cơ thể con người

là đẹp nhất đặc biệt nhất, cậu không thể không

cảm thán, chỉ là cậu không biểu hiện ra, mà dùng ánh mắt hoang mang nhìn cô:

“Chẳng phải chị muốn sao?”

Bống chốc Thi Thanh cạn lời, không ngờ cô lại bê đá đập vào chân mình.

Lúc Ninh Cẩn dùng ánh mắt ngây thơ nhìn cô, tay cũng chẳng dừng lại, sờ mó khắp trên đùi cô, nắn bóp, thuận theo đường cong bên dưới mà trượt vào giữa hai chân cô, vuốt ve â.m đế cũng

gần như đã sưng đỏ kia lên.

Nhìn đến dây, bỗng Ninh Cẩn lại cảm thấy mình được

rồi, cơ thể dường như đã tiến vào trạng thái cực hạn, nơi đó không có mệt mỏi và buồn chán, chỉ có sức lực và dục vọng vô cùng.

Thi Thanh còn định tìm cớ gì đó để gạt qua, bờ môi của cậu đã dừng ngay trên âm môi nóng bừng tê dại của cô, liếm mút ướt át êm ái làm dịu đi cảm giác đau đớn, Thi Thanh hệt như người bị nghiện, cho

dù đã mệt không chịu nổi, cho dù biết như thế này

sẽ càng thêm đau, nhưng lúc này cô lại bất giác trầm mê vào

trong đó, bàn tay ấn lên đầu cậu biến thành vuốt ve, mặc cho cậu hôn lên cơ thể mình, như chuồn chuồn đạp nước từ vùng kín lên trên, tiến thẳng tới bầu v* của cô, cậu vừa dịu dàng liếm láom vừa

cắm chày thịt đã cứng vào trong cơ thể cô, bên trên vẫn là liếm mút dịu nhẹ, mà bên dưới đã là những cú nắc mạnh mẽ, hành vi

mâu thuẫn thế này lại có thể xuất hiện trên cùng một

người. Dường như trên dưới cậu bị hai người kiểm soát, cảm giác

kỳ quặc này khiến Thi Thanh chìm vào trong đó, cô phối hợp với động tác của cậu, ưỡn ngực đẩy hông lên, mặc cho đối phương công kích vào mình.

“Phụt phụt phụt...”

Tiếng nước chát chúa dần vang lên, hệt như nhạc nền cho tiếng thở dốc.

Giọng nói của cô càng khàn hơn, nhưng cũng càng nhẹ hơn, cô thực

sự không dám dùng sức để rên nữa, cổ họng sẽ đau, thực sự không phát ra nổi âm thanh.

Gương mặt cô càng đỏ lên, Ninh Cẩn nhìn thấy cô như vậy càng cày ác hơn.

“Anh có thể bắn vào bên trong không?” Ninh Cẩn đỡ lấy eo cô, khiến cô luôn đối diện với tư thế va chạm này.

“Hôm nay…có thể….Ư~”

Dáng vẻ Thi Thanh nhìn cậu hệt như phiến lá đung đưa sắp rơi xuống, mang theo mấy phần mê li mất hồn.

Được sự đồng ý của cô dường như đã mở ra cánh cửa của thế giới mới, Ninh Cẩn cảm thấy chày thịt của mình được bao bọc

dường như đã có ý thức độc lập hưng phấn nóng rực lên, cơ thể của

cô hệt như đốm nửa đốt cháy cậu, cậu mất đi lý trí, điên cuồng tấn công cơ thể cô, hệt như đang thăm dò liệu cô có bằng lòng

hay không, nếu như cô nói không vậy thì coi như cậu thất bại rồi.

Thi Thanh bị sức sống tràn trề vô hạn này của cậu làm cho

kinh ngạc, khoái cảm mãnh liệt quá mức và cảm giác đau đớn xa lạ nào đó gột rửa khắp cơ thể cô, cô cũng cảm thấy

ngạc nhiên vì sự cho phép của mình, nhưng trên người cậu, cô luôn sẽ đưa ra quyết định hứng thú nhất thời thay đổi cuộc sống của mình.

Dường như cô đã quen với chiếu lệ này rồi, cô chẳng

hề có ý nghĩ từ chối, càng nhiều hơn là cảm giác đong đưa giữa sung sướng và đau đớn, cảm giác mâu thuẫn lần này này lại

kích thích khiến đại não của cô mất hồn, khiến cô chỉ có thể dựa vào việc bắt được bờ vai cậu mới cảm thấy ở trên thế gian này vẫn còn có nơi cho cô dừng chân.

Những cú dập ngày càng mãnh liệt, hai cơ thể va chạm vào nhau vang lên tiếng phạch phạch vàng mạnh hơn, cuối cùng tới mức độ gần như ma sát ra tia lửa, hai người đều vui sướng đến đỉnh điểm, hai tiếng than thỏa mãn vang lên rồi cùng nhau hạ xuống, bọn họ sóng vai nhau nằm trên

sô pha, ngắm nhìn chiếc lá bị gió thổi bay ngoài cửa sổ.

Bỗng Thi Thanh bật cười: “May mà nơi này là vườn riêng, nếu không sẽ bị ối người vây xem đấy.”

“Vậy sau này chị ở đây luôn được không?” Ninh Cẩn hỏi. “Không được.” Thi Thanh xua tay.

Ninh Cẩn sờ lên bụng cô: “Nếu chị mang thai thì liệu có kết hôn với anh không?”

“Không biết được.”

“Lần này đừng uống thuốc tránh thai được không?” “Được.”

Hai người nằm đó hơn mười phút mới đi tắm, có mang thai hay không Thi Thanh không để bụng lắm, đối với cô mà nói tự mình nuôi nấng một đứa trẻ không khó khăn gì, hơn nữa kỹ thuật phá thai lại tiên tiến như vậy, nếu phát hiện ra sớm

làm phẫu thuật cũng không tổn thương lắm, thực sự chẳng có gì phải lo, nhưng nếu có thật, có lẽ cô sẽ không lỡ phá nó đi.

Chuyện này phải xem vận may thôi.

Mấy tháng sau kinh nguyệt của Thi Thanh cuối cùng cũng tới, điều này khiến Ninh Cẩn thất vọng không thôi, nhưng điều khiến cậu cảm thấy vui mừng không phải

có hay không, ví dụ như thi thoảng Thi Thanh cho phép cậu bắn vào trong, cũng cho phép cậu tiến hành một số cách làm tình thô bạo hơn.

Cùng với việc cô bằng lòng đính hôn với cậu, nhưng kết hôn vẫn còn xa vời.

Tóm lại, tương lai vẫn ngập tràn hi vọng.

- -----oOo------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top