Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Manh Hôn Ách Giá - Nặc Danh Hàm Ngư

Manh Hôn Ách Giá - Nặc Danh Hàm Ngư
Chương 20: Quấn ngực


Khi mang thai đến tháng thứ tám, cơ thể Tô Hòa thay đổi ngày càng kỳ lạ. Vốn dĩ y chỉ cảm thấy ngực căng đau, lúc đó vẫn chưa chú ý tới, chờ đến một ngày nọ y đột nhiên cảm thấy ngực mình ươn ướt, lại toát ra mùi sữa, làm mỗi lần cởi y phục y lại xấu hổ muốn chết.

Hai núm vú tròn bằng hạt lạc dính chút sữa màu trắng, dùng ngón tay chọc vào vẫn có sữa rỉ ra. Tô Hòa trông thấy bản thân như vậy cũng hoang mang. Thảo nào dạo này Lục Nghiêu rất thích ôm y, nói trên người y có mùi sữa.

“Hòa nhi.” Bên ngoài, Lục Nghiêu đã trở lại, đang tiến vào trong phòng.

Tô Hòa nghe thấy giọng nói kia thì giật mình, y nhìn bầu ngực còn nhớp nháp của mình, tiếng bước chân của trượng phu đang ngày càng gần, y cắn cắn môi, với tay lấy miếng quấn ngực quấn ngực mình lại.

Vừa mặc xong y phục thì Lục Nghiêu bước vào. Tô Hòa chỉnh lại y phục, thấy không có gì bất thường thì vén rèm lên đón hắn.

Lục Nghiêu nhìn thấy người, nóng lòng muốn tiến lên ôm y, một tay ôm lấy bụng y, một tay xoa mặt, vùi đầu vào cổ Tô Hòa, khẽ dụi dụi, thoạt nhìn giống như một con cún to đang làm nũng. Từ rất lâu trước hắn đã ngửi thấy mùi trên người Tô Hòa, thời gian mang thai càng tăng thì mùi càng đậm, dịu ngọt như mùi sữa.

“Hôm nay thế nào rồi?” Lục Nghiêu ngẩng đầu hôn trán y, dìu y đến ghế quý phi bên cạnh rồi ngồi xuống, để y ngồi lên trên đùi mình, “Nghe Thi Họa nói trưa nay ngươi chỉ ăn nửa bát cơm?”

Tô Hòa nghe xong câu hỏi của nam nhân, chột dạ vuốt ve bụng mình, chống chế: “No rồi, bé con, nói no rồi.”

Thực ra ngoại trừ phản ứng trong khoảng thời gian đầu lúc bị Tô Văn Thanh bắt nhốt, Tô Hòa mang thai mấy tháng nay cũng không có phản ứng gì nhiều, đứa bé trong bụng dường như cũng biết thương cha mình, không làm y khó chịu, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.

Gần đây thời tiết càng lúc càng nóng, cảm giác thèm ăn cũng giảm đi nhiều, có lúc y còn không ăn được bằng một nửa so với bình thường, thế nhưng sau khi qua giờ cơm lại bắt đầu đói. Vì vậy Lục Nghiêu còn cố ý dặn dò Thi Họa, giảm số lượng hoa quả tráng miệng lại để ép y ăn thêm cơm. Có điều cũng chỉ là trên ép buộc, dưới đối phó. Tô Hòa dựa vào vẻ đáng thương bẩm sinh và lá gan càng ngày càng lớn của mình, đi tạo quan hệ với đầu bếp, mỗi lần có thể ăn bánh gừng mà Giang đại nương bí mật giữ lại cho.

Lục Nghiêu bất lực lau đi vụn bánh còn dính trên khóe miệng y, vươn tay nhéo nhéo: “Giang đại nương lén cho ngươi cái gì rồi? Hả? Ăn vụng còn rõ ràng như vậy.”

“Bé con, tốt, đừng lo lắng.” Tô Hòa dùng ống tay áo lau khóe miệng, cúi đầu tựa vào ngực nam nhân, cố gắng đổi chủ đề sang chuyện khác. Tuyệt đối không thể nói ra, chỗ cung cấp đồ ăn là Giang đại nương vẫn nên cẩn thận giấu kín, tuy rằng đã bị bắt quả tang, thế nhưng lấp liếm ở trước mặt Lục Nghiêu vẫn có chút tác dụng.

“Không phải lo cho bé con, là lo lắng cho ngươi. Nam nhân mang thai rất cực khổ, ngươi lại không chịu ngoan ngoãn ăn cơm.” Lục Nghiêu bị y lôi kéo làm nũng đến không biết làm sao, chỉ có thể khuyên nhủ lần nữa: “Bữa cơm tối nay ta đưa bao nhiêu ngươi phải ăn bấy nhiêu, nghe chưa hả, khó khăn lắm mới nuôi ra được chút thịt, đừng khiến ta lo lắng nữa được không?”

Tô Hòa không ngờ nam nhân lại có suy nghĩ như vậy, thấy lông màu hắn hơi cau lại, ánh mắt đầy lo lắng, chỉ có thể gật gật đầu đồng ý.


Lục Nghiêu xoa xoa lưng y, cảm thấy có gì đó hơi cấn: “Hòa nhi, phía sau lưng ngươi là cái gì vậy?”

Tô Hòa giật mình, không ngờ động tác vừa rồi quá vội, chưa kịp giấu kỹ mảnh vải, y ôm chỗ ngực rồi lắc lắc đầu.

Cho rằng Tô Hòa khó chịu lại giấu giếm mình, Lục Nghiêu nghiêm giọng: “Buông ra, để ta xem một chút.”

Nói xong thì mặc cho y từ chối, hắn cẩn thận vén y phục của người trong lòng lên, cảnh tượng trước mặt khiến hắn trừng to mắt. Ngực của tiểu thê tử được bọc trong tấm vải trắng rộng cỡ bàn tay, vị trí hai núm vú còn có vệt nước, lan ra như đóa hoa. Hắn vòng tay ra lưng y tháo nút thắt, rồi nhẹ nhàng gỡ lớp vải cản trở xuống, cặp vú trắng ngần nảy ra, sữa vẫn còn đọng ở đầu v*.

Bị trượng phu nhìn thấy dáng vẻ này, Tô Hòa lo lắng hất tay hắn ra, muốn nhảy khỏi ghế quý phi, song lại bị nam nhân tóm được bắt ngồi lại.

“Hòa nhi đây là… ra sữa phải không?” Lục Nghiêu cúi đầu dùng chóp mũi chạm vào hai bầu vú, giọng nói khàn khàn, “Chẳng trách ta cứ luôn ngửi thấy mùi sữa, thì ra Hòa nhi của ta ra sữa rồi.”

Tô Hòa bị hắn giữ chặt không thể cử động, y xấu hổ không muốn nhìn hắn, cũng không nói chuyện, đôi mắt hồng hồng vì xấu hổ.


Lục Nghiêu biết mình đùa hơi quá, vội vàng ngẩng đầu hôn môi tiểu tức phụ: “Giận rồi sao? Tướng công sai rồi, Hòa nhi tha thứ cho ta một lần được không?”

Trước giờ Tô Hòa vẫn luôn không cáu giận gì với hắn, chỉ cần dỗ dành một chút là được rồi, nghe giọng hắn không có vẻ chán ghét như tưởng tượng, thực ra y cũng thở phào nhẹ nhõm. Cơ thể y vốn đã quái dị, nhưng không có nghĩa là có thể tiếp nhận được việc mình có sữa giống nữ nhân.

“Tướng quân, Hòa nhi, kỳ quái.”

“Không kỳ quái, lúc trước lão quái đã nói với ta, sau khi Hòa nhi có bé con, có sữa cũng là chuyện bình thường. Ngoài việc chảy sữa, có còn nơi nào không thoải mái không?”

Nhịn rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng Tô Hòa vẫn nói ra sự thật: “Trướng.”

Lục Nghiêu ôm y quay lại, để y ngồi đối diện với mình, hai chân dạng ở hai bên, ghé vào tai y khẽ nói một câu. Tô Hòa nghe xong đỏ mặt ngay tức khắc, nóng bừng đến tận mang tai.

“Hòa nhi, có được không?” Nụ hôn nóng bỏng rải rác từ cổ xuống ngực, hai tay Lục Nghiêu dừng ở chỗ cặp vú rồi nâng lên, hắn cúi đầu vùi mặt vào hôn xuống.

“A.” Tô Hòa bị sự đụng chạm này kích thích đến mức ngẩng đầu lên, cơn ngứa râm ran truyền tới từ ngực, còn cả cảm giác ngứa ngáy khi da thịt bị liếm láp. Cuối cùng, giữa tác động từ cả đau đớn và khoái cảm đã khiến y gật đầu đồng ý.

Được cho phép, động tác của nam nhân càng trở nên phóng túng, đôi môi men theo đường cong của bầu vú rồi tấn công điểm đỏ ở trung tâm, lúc chạm tới nơi, hắn vươn đầu lưỡi ra liếm láp, sau đó há miệng ngậm toàn bộ đầu v*, chỉ cần hút nhẹ, bầu sữa đã sớm căng trướng lập tức chảy vào miệng, thật ngọt.

Tô Hòa bị khoái cảm đột ngột đánh úp, núm vú bên trái được một nơi nóng ướt bao lấy, cảm giác được bú liếm khiến y cảm giác thoải mái rất khác lạ, đưa tay lên ôm cái đầu đang vùi vào ngực mình, mong muốn hắn có thể mút mạnh hơn.

Sau khi hút hết sữa ở một bên vú, Lục Nghiêu vẫn chưa thỏa mãn mút núm vú đã hơi xẹp xuống, sau đó quay ra ngậm nốt bên còn lại. Hắn vừa hút núm vú, đầu lưỡi vừa nhẹ nhàng đảo quanh, đầu v* bị hắn kéo một cái, chụt một tiếng. Chơi đùa xong hắn lại tiếp tục bú mút.

Tô Hòa không ngừng bị khoái cảm trước ngực làm cho choáng váng, cảm thấy cái miệng nhỏ dưới thân đột nhiên trào ra một luồng nước, khiến quần y ướt đẫm. Tô Hòa ngây ra, y có chút không tin nổi mà cúi đầu, vừa được trượng phu bú vú, y đã lên đỉnh bằng hoa huy*t rồi.

Chờ đến khi hút hết sữa ở cả hai vú, Lục Nghiêu mới cảm thấy đùi mình ẩm ướt. Hắn ngẩng đầu lên, áp trán mình vào trán người trong ngực, nhẹ nhàng trấn an: “Bên dưới ướt rồi? Không sao, vi phu ôm ngươi đi rửa.”

Tô Hòa vùi đầu vào ngực nam nhân, không nói gì, chỉ gật đầu.
 
Chương 21: Kết thúc


“A! Ha, ha, a, tướng quân.”

“Gọi tướng công.”

“Ưm… Tướng, tướng công, tới.”

Lục Nghiêu nằm nghiêng ôm người trong ngực, giơ một nâng bắp đùi thon kia, eo hắn không dùng lực quá mạnh, thế nhưng mỗi một lần đều đâm vào rất sâu, khoái cảm hạ thân bị lấp đầy khiến cơ thể Tô Hòa không ngừng run rẩy, y đưa tay nắm lấy bàn tay lớn đang đặt trên bụng mình, tay còn lại nắm lấy ga trải giường bên gối, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.

“Chúng ta cùng nhau.” Nam nhân thấp giọng thì thào.

“Được, a!” Tô Hòa quay đầu lại hôn hắn, nhưng lại bị tốc độ đột ngột tăng nhanh làm cho sợ hãi, hoa huy*t co rút không ngừng, cứ như vậy mà cao trào môt lần. Nam nhân bị dịch thể xối ra, cũng không nhịn được mà bắn vào bên trong y.

Sau khi Tô Hòa xuất ra, rốt cuộc cũng mệt không chịu nổi nữa, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Trong các tháng sau của thai kỳ, ham muốn của Tô Hòa tăng lên rất nhiều, đến mức quần y luôn ướt đẫm dâm dịch, Lục Nghiêu biết y không thoải mái, cũng sẽ thỏa mãn y nếu không tổn hại đến cơ thể. Nhưng dù sao thể lực cũng chênh lệch quá lớn, y lại đang mang thai, thường chỉ làm một lần đã rất mệt mỏi rồi.

Lục Nghiêu hôn nhẹ lên vành tai Tô Hòa, đẩy dương v*t vẫn còn cứng ngắc vào sâu bên trong, cứ như vậy chôn sâu trong hoa huy*t y rồi nhắm mắt ngủ.

Càng tới gần ngày sinh, hạ nhân trong phủ càng thấy sắc mặt tướng quân nhà mình không ổn. Nói đúng hơn là càng lúc càng bám dính lấy phu nhân. Có lúc đang giải quyết công vụ trong thư phòng cũng đột nhiên ra ngoài tìm phu nhân, từng giờ từng khắc đều phải xác nhận xem phu nhân đang ở đâu.

Có lúc phu nhân sẽ mời nhũ mẫu dạy y may quần áo cho tiểu công tử sắp ra đời ở thiên phòng*, căn phòng đó cũng được dọn dẹp tạm thời để phu nhân sử dụng, khoảng cách hơi xa, thượng xuyên gọi người không nghe thấy, khiến tướng quân mỗi một lần đều rất lo lắng. Dặn đi dặn lại phu nhân nhất định không được chạy lung tung. Loại cảm giác căng thẳng này cũng lan sang toàn bộ người trong phủ, lâu dần mọi người đều có sự ăn ý, một khi tướng quân có các biểu hiện này, bọn họ có thể báo cáo chính xác vị trí của phu nhân.

*Phòng nhỏ nằm ở một bên của tứ hợp viện.

Lần này cũng vậy, khi Lục Nghiêu tìm thấy Tô Hòa, y đang ngồi trong đình của hậu viện, trên tay là đồ lót cho trẻ con đang may dở. Y nghe một nhũ mẫu có kinh nghiệm nói, rằng da trẻ sơ sinh rất mềm, cũng thường xuyên khóc, nếu có thể mặc quần áo mà mẫu thân tự may, đó chính là sự an ủi vỗ về lớn nhất đối với các bé mới chào đời.

Nghe được tiếng bước chân quen thuộc vang lên sau lưng, y biết tướng quân lại tìm mình. Dừng công việc trong tay, Tô Hòa quay đầu khẽ cười, nói: “Tướng quân.” Y hiểu rõ nổi băn khoăn lo lắng của trượng phu mình, vì vậy không mấy khi ra ngoài, thậm chí đi dạo cũng chỉ đi quanh quanh trong phủ.

Lục Nghiêu bước tới, cúi đầu ôm lấy y hôn một cái.

Tô Hòa nâng món đồ nhỏ xinh vừa mới may cho Lục Nghiêu xem, những chồng cao cao xếp bên cạnh ấm trà đều là thành phẩm.

“Đẹp lắm, bé con sẽ rất thích.”

Tô Hòa tựa đầu lên ngực nam nhân, một tay vỗ nhẹ lên ngực hắn, an ủi trượng phu đang lo lắng của mình.

Em bé ra đời vào một buổi chiều đầy nắng, khi đó Tô Hòa còn đang làm nũng với Lục Nghiêu, đòi ăn thêm một chiếc bánh ngọt.

Vì vậy, vào khắc đầu tiên khi nhìn thấy bé con, không cần biết giới tính, Tô Hòa và Lục Nghiêu đều thống nhất gọi bé con là Bánh ngọt. Về việc bao nhiêu năm sau, một nam hài cao lớn vẫn bị gọi bằng cái tên này, phu thê bọn họ đều chẳng mấy quan tâm.

Sau khi lão quái và bà đỡ rời đi, Lục Nghiêu sắp xếp nhũ mẫu bế đứa nhỏ ra ngoài cho uống sữa, bản thân thì vào phòng thăm Tô Hòa.

Sinh con chính là dạo một vòng quỷ môn quan, đặc biệt lại là nam nhân sinh. Cổ họng Tô Hòa mới vừa khá lên, lão quái dặn y không được kêu quá lớn, y chỉ đành cắn khăn chịu cho qua cơn đau. Khi Lục Nghiêu bước vào, Thi Họa vẫn đang giúp Tô Hòa lau mồ hôi trên mặt. Hắn tự mình cầm lấy khăn, ra hiệu cho Thi Họa lui xuống, ngồi trên giường tiếp tục lau mồ hôi cho Tô Hòa.

Tô Hòa mở mắt, đôi môi trắng bệch hiện lên ý cười không thể che giấu, nhẹ giọng hỏi: “Tướng quân, bé con, thế nào?”

Ánh mắt Lục Nghiêu xuất hiện vẻ đau lòng, hắn cúi đầu hôn lên ấn đường y, mỉm cười đáp lại: “Ta thấy rồi, rất đẹp, rất giống cha nó.”

Nghe thấy câu trả lời của Lục Nghiêu, Tô Hòa yên tâm nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Tin tức thế tử của phủ tướng quân ra đời nhanh chóng được truyền vào trong cung, tân hoàng hạ chỉ mở quốc khố ban thưởng rất nhiều bảo vật có giá trị liên thành, lệnh cho cấm vệ quân trong cung chuyển đến phủ tướng quân.

Lục Nghiêu giữ bí mật, chỉ tuyên bố với bên ngoài rằng bản thân vừa có cốt nhục thân sinh, nhưng không nói một lời về mẹ ruột của đứa trẻ. Người ngoài đều đoán đây là một hồi nhân duyên ngắn ngủi khi hắn xuất chinh, thế nhưng đứa trẻ mới ra đời chính là thân phận con trưởng, có thể thấy tướng quân rất coi trọng nó.

Vừa mới sinh ra đã tôn quý như vậy, thiên hạ này hỏi có được mấy người.

Bánh ngọt sinh ra khiến một nửa sự quan tâm của Lục Nghiêu ở lại trong phủ, ngoại trừ lúc lên triều, phần lớn thời gian hắn đều dành để chăm sóc vợ con, ngay cả những xã giao cơ bản nhất cũng dẹp hết qua một bên.

Trong phủ có mời nhũ mẫu, khẩu phần ăn cho hài tử tất nhiên không thể thiếu. Tô Hòa thỉnh thoảng cũng tự cho Bánh ngọt uống sữa. Nhưng trẻ sơ sinh uống rất ít, chỉ vài ngụm đã no, một lúc sau thì không chịu mở miệng nữa, phần còn lại đương nhiên được hời cho lão cha bé.

Tối đến, sau khi đã cho bé con ăn no rồi đưa lại cho nhũ mẫu, nam nhân bị bỏ đói đã lâu có chút không nhịn được, vội vã cởi bỏ y phục còn sót lại rồi ôm tức phụ vào bồn tắm. Tô Hòa biết hắn đang kìm nén đến hoảng, lúc trước bởi vì vừa mới sinh, hắn lo lắng sức khỏe của y nên hai người cũng không gần gũi, cùng lắm cũng chỉ dùng tay giải quyết, hiện tại đã không còn gì kiêng kỵ, e là muốn đòi lại. Ngôn Tình Hài

Hai người ngồi trong bồn tắm, Tô Hòa dạng chân ngồi trên đùi nam nhân, sau khi vội vã mở rộng, dương v*t dựng đứng không chờ được nữa đâm vào trong, cảm giác nóng bỏng khi đột nhiên bị lấp đầy khiến Tô Hòa cong chân lên. Không đợi y thích ứng, dương v*t đã bắt đầu chuyển động ra vào.

“Ưm, a ha.” Tô Hòa thấp giọng rên rỉ, phần eo tê dại.

Lục Nghiêu chuyển động eo, cúi đầu ngậm lấy một bên vú, vì vừa rồi động tác quá mạnh, bầu vú sưng to đã tràn ra một ít sữa, chỉ cần khẽ cắn thì sữa sẽ chảy ra. Hắn hút một hơi rồi ngẩng đầu hôn lên chiếc miệng khẽ mở của Tô Hòa, đút một nửa sữa trong miệng sang cho y, màu trắng của sữa chảy xuống theo khóe miệng, tản ra thành hình những bông hoa.

“Hòa nhi tự mình nếm thử xem, có ngon hay không nào.”

Tô Hòa nuốt vào một ít, ngọt, lại có mùi sữa, cũng không biết sao y lại cảm thấy thích vô cùng.

Hai người hôn sâu, hạ thân dính chặt lấy nhau. Lục Nghiêu dùng hai tay vừa vân vê bầu ngực trắng nõn mềm mại, vừa xoa nắn dương v*t của y, hạ thân vẫn không ngừng đâm rút, mỗi lần đều đâm vào rất sâu. Tô Hòa cảm giác dương v*t của mình vẫn luôn bị bàn tay to lớn nắm lấy, nhẹ nhàng xoa nắn, kích thích từ cả hai nơi khiến da đầu y tê dại, hoa huy*t nhanh chóng co rút, chỉ một lát đã thẳng lưng bắn ra.

Lục Nghiêu dừng lại trong chốc lát, đợi Tô Hòa lấy lại hơi thở mới chầm chậm cử động tiếp. Hắn cúi xuống ngậm bầu vú còn lại, hút hết sữa bên trong rồi chuyển qua day cắn núm vú sưng tấy. Động tác dưới thân càng lúc càng nhanh, cũng càng lúc càng mạnh, sau mấy trăm lần đâm rút, hoa huy*t của Tô Hòa lại bắn ra một lần nữa, lúc này quy đầu của hắn chợt thả lỏng rồi bắn tinh dịch vào hoa huy*t chặt khít.

“Ưm, nóng.” Tô Hòa bị nóng đến run lên, sau đó tiện đà nhoài người nằm trên ngực nam nhân. Lục Nghiêu không rút côn th*t vẫn đang cứng ngắc ra, kéo hai chân y vòng qua thắt lưng mình, hai tay nâng mông bế người lên. Tô Hòa bị động tác đột ngột của hắn làm sợ hãi, dưới thân kẹp chặt, khiến cả hai đồng thời rên rỉ. Lục Nghiêu vỗ nhẹ lên bờ mông đầy đặn của y rồi nhấc chân đi ra khỏi bồn tắm.

Đối với Tô Hòa mà nói, vài bước đi tới giường này giống như kéo dài cả một năm vậy, côn th*t trong hoa huy*t vẫn cứng ngắc, lại không còn dữ dội như trước, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua hoa huy*t mẫn cảm khiến y ngứa ngáy râm ran.

Lục Nghiêu đặt y xuống đệm giường mềm mại, nghiêng người tự mình nằm xuống, để Tô Hòa ngồi lên trên rồi tiến vào, tư thế này vào cực kỳ sâu, hai người vừa mới lên trên giường, Tô Hòa lại bắn thêm một lần.

Cảm giác bị lấp đầy khiến Tô Hòa cực kỳ thoải mái, nghỉ ngơi chốc lát rồi mới mới tự cố gắng đi chuyển eo lên xuống. Lục Nghiêu cong khóe miệng, dùng hai tay nắm lấy bầu ngực trắng nõn, hạ thân phối hợp đâm lên. Một lúc sau Tô Hòa đã mệt tới mức ghé vào ngực nam nhân thở hổn hển. Lục Nghiêu an ủi vuốt ve tấm lưng trần của y. Dùng hai tay nắm lấy vòng eo thon thả rồi lại bắt đầu đâm lên.

“A, tướng quân, chậm chút, tới rồi.” Tô Hòa ngẩng đầu van xin, hai mắt đẫm lệ đỏ ửng, mũi cũng hồng hồng, vô cùng quyến rũ, cho dù y có là hồ ly tinh gây hại nhân gian, Lục Nghiêu cũng muốn bắt cho bằng được, giam giữ bên cạnh, để y trở thành yêu tinh của một mình hắn.

Không biết qua bao lâu sau Lục Nghiêu mới đè chặt eo người nọ, bắn đầy tinh dịch vào hoa huy*t hỗn độn. Tô Hòa đã không còn sức lực, chỉ biết nằm trên người hắn thở dốc, bụng chứa đầy tinh dịch trướng lên giống như dang mang thai.

“Ưm….” dương v*t nửa mềm trượt ra ngoài, chỗ kia bị ma sát khiến Tô Hòa run rẩy lại tiết ra một chút, tinh dịch vừa bị bắn vào lập tức chảy ra ngoài. Tô Hòa đỏ mặt vì cảm giác dâm mỹ này, y nhấc đôi tay mệt lả lên đánh Lục Nghiêu trút giận.+

“Tướng quân, tắm rửa, sạch.”

“Tại ta hết, đợi ta bảo hạ nhân lấy nước nóng, ta giúp Hòa nhi rửa sạch nhé.”

Tô Hòa gật đầu, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Lục Nghiêu vuốt ve mái tóc mềm mại, cúi đầu đặt xuống một nụ hôn, nín nhịn nhiều ngày cuối cùng cũng đã được thỏa mãn.
 
Chương 22: Đôi ba chuyện tranh giành Lục Nghiêu


Khi được mười một tháng, Bánh ngọt thông minh đã có thể gọi người rồi, mỗi ngày đều gọi đa đa đa đa. Về phần xưng hô với hai người, Lục Nghiêu và Tô Hòa cũng đã thương lượng, gọi Lục Nghiêu là cha lớn, gọi Tô Hòa là cha nhỏ. Nhưng sau một thời gian dài dạy dỗ, Bánh ngọt vẫn không nói được chữ nhỏ, mỗi khi đói bụng hay khóc lóc đều gọi đa đa, chuyện này đã khiến Tô Hòa buồn bực cả thời gian dài.

Có đôi khi Bánh ngọt luôn luôn gọi Lục Nghiêu, Lục Nghiêu cũng chiều theo nó, bất luận đang làm gì, chỉ cần Bánh ngọt mở miệng thì hắn có thể lập tức bỏ công việc trên tay xuống để dỗ dành nó. Đương nhiên là ngoại trừ lúc đang ở cùng Tô Hòa, Tô Hòa cảm thấy bản thân vẫn có phân lượng hơn chút.

Thế nhưng hai cha con thường hay có những cuộc tranh giành nhỏ liên quan đến quyền sở hữu Lục Nghiêu. Bánh ngọt mới học nói, Tô Hòa cũng mới học nói, đôi khi có thể tranh cãi ồn ào vì vấn đề này, mặc dù chỉ là vài chữ hay vài từ đơn giản, nhưng dưới cái nhìn của Tô Hòa thì vẫn rất căng thẳng.

Vì thế, mỗi ngày đám hạ nhân đều nghe thấy đối thoại như sau trong phủ tướng quân.

“Cha lớn, của ta!”

“Đa đa, a!”

“Không được, cha lớn, là của ta!”

“A, hông phải, đa, a!”

Đối thoại tuần hoàn qua lại, hai người kia luôn chỉ vì vài câu nói mà tranh luận cả nửa ngày. Hạ nhân trong phủ thấy mãi cũng quen, đôi khi còn phải dỗ dành bên thua. Nhỏ thua khóc thì cho một bát sữa là xong, lớn thua khóc thì… ừm, chỉ có thể đợi tướng quân trở lại. Về phần dỗ dành như thế nào, dù sao thì ngày hôm sau Bánh ngọt vẫn luôn để nhũ mẫu trông, bữa sáng cũng trực tiếp không ăn, không thể nói, không thể nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top